Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thiên Cơ Điện

Dịch Thiên Cơ Điện
Chương 452: Đám người nghe vậy thầm kinh hãi.


Nói xong không buồn nhìn Thiên Tê bảo thuyền nữa mà tiếp tục lên đường - tuy chiếc thuyền này từng là chí bảo nhưng trải qua vạn năm sương gió, tinh hoa đã tiêu tan sạch, biến thành rác rưởi.  

             Vạn năm qua, trừ phi là bảo vật hệ thời gian hay dùng bí pháp bảo vệ, không thì rất ít bảo vật trống chọi được thời gian ăn mòn. Nếu thật sự có thứ gì có năng lực như vậy, thế giới này cũng chẳng thể gánh nổi, chỉ riêng sự tồn tại của nó đã có thể hủy diệt cả một thế giới.  

             Đi suốt chặng đường, bọn họ lần lượt chứng kiến đủ loại di hài và mảnh vỡ bảo vật, có di hài của đại năng nhân loại, cũng có mảnh thân thể của các loại yêu ma quỷ quái, còn có không ít dị bảo hiếm có, đáng tiếc đều hao mòn qua bao năm tháng, chẳng còn giá trị gì.  

             Thường Vũ Yên lấy làm lạ: “Sao Tô Hồng Nhan lại tới nơi này? Chẳng lẽ ở đây còn có bí mật gì?”  

             Vốn dĩ cô nàng chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ ba người Chiến Cửu Phong, Thiết Lang và Nguyệt Vô Thường ở bên cạnh lại cùng phát ra tiếng cười khàn khàn.  

             “hả?” Thường Vũ Yên kinh ngạc: “Nhìn sắc mặt của các ngươi, hình như có bí mật thật?”  

             Thân hình Nguyệt Vô Thường cao gầy, đội cái mũi trắng chóp cao, sắc mặt trắng bệch như người chết, tay còn cầm một cái phướn chiêu hồn, chẳng khác nào Bạch Vô Thường.  

             Lúc này hắn cười ha hả: “Trong Tuyệt Vân lĩnh có bí cảnh.”  

             “Bí cảnh?” Thường Vũ Yên kinh ngạc, sau đó lập tức vui mừng: “Còn có bí cảnh cơ à?”  

             Ngược lại, Chúc Bạch Thương vẫn bình tĩnh như thường: “Nếu biết có bí cảnh, sao chư vị không vào lục soát? E là trong bí cảnh cũng chẳng tốt lành gì?”  

             “Cũng không có gì lạ.” Chiến Cửu Phong nói: “Chẳng qua bí cảnh ẩn giấu quá sâu, khó mà hiện hình, chúng ta từng tập trung tìm kiếm nhưng trong Tuyệt Vân lĩnh cực kỳ nguy hiểm, bão Ngũ Sát vân, Nộ Đình Sa Bạo, Binh Quỷ Thiên Phong, đều là nguy hiểm mà người thường khó lòng chống cự. Nhưng đáng sợ nhất là yêu thú ẩn trong Tuyệt Vân lĩnh này.”  

             Thường Vũ Yên nói: “Tuyệt Vân lĩnh còn có yêu thú à?”  

             Nguyệt Vô Thường và Chiến Cửu Phong cùng nhìn sang Thiết Lang ở bên cạnh.  

             Thiết Lang là một nam tử trung niên, có một cặp móng vuốt sóng, huyết mạch yêu hóa, khiến người ta ấn tượng nhất là gương mặt của hắn.  

             Mặt của hắn như từng bị gặm một cái, chỉ còn có nửa, thậm chí thấy rõ xương trắng dưới bộ mặt.  

             Tu vi Vạn Pháp, gương mặt bị thương mà không thể khép lại, có thể thấy thương tích nặng tới nhường nào.  

             Thiết Lang trầm giọng nói: “Năm đó ta còn là Hoa Luân đỉnh phong, nghe nói Tuyệt Vân lĩnh có cơ hội ngộ đạo nên tới thử, nào ngờ gặp phải một con lang yêu.”  

             “Lang yêu gì?”  

             “Loại bình thường nhất.” Thiết Lang trả lời: “Quan sát tu vi cũng chỉ là Tàng Tượng trung kỳ bình thường.”  


             Sau đó hắn chỉ lên mặt: “Gương mặt của ta là bị con lang yêu hủy đi.”  

             “Không thể nào?” Thường Vũ Yên và Chúc Bạch Thương cùng kinh ngạc.  

             Lang yêu Tàng Tượng trung kỳ phá hỏng nửa gương mặt của Thiết Lang cảnh giới Hoa Luân đỉnh phong, hơn nữa vĩnh viễn không khỏi?  

             Thiết Lang gật đầu: “Đây là sự thật. Ta giết con sói kia nhưng phát hiện nơi nó cắn bị thương không thể khép lại, thậm chí không ngừng thối rữa. Nếu ta không dùng Luyện Huyết đan kịp thời, thi triển bí pháp chuyển sinh, hấp thu huyết mạch của nó, e là bây giờ chẳng còn xương cốt nữa rồi.”  

             Đám người nghe vậy thầm kinh hãi.  

             Nguyệt Vô Thường nói: “Ở đây có không ít yêu thú, số lượng bình thường nhưng tất cả yêu thú đều có một đặc tính quỷ dị. Đó là chỉ cần bị bọn chúng làm bị thương, cho dù là vết thương nhỏ bé nhất, không đáng kể nhất, nó cũng nhanh chóng thối rữa, cực kỳ quỷ dị. Chỉ khi cao hơn chúng một địa cảnh giới mới có thể đối kháng. Người bình thường thì biện pháp tốt nhất để đối phó với yêu thú là bị thương ở đâu thì lập tức chặt bỏ nơi đó. Nhưng nếu bị thương ở mặt thì không có cách nào nữa rồi.”  

             Chiến Cửu Phong nói: “Khổ nỗi đám yêu thú này xuất quỷ nhập thần, pháp thuật quỷ dị, tấn công nhanh chóng cường hãn, giết cũng không hết. Cho nên bọn chúng là phiền toái lớn nhất ở đây.”  


          Chúc Bạch Thương nhìn xung quanh một hồi: “Bây giờ yêu thú ở đâu?”  

             Thiết Lang lắc đầu: “Chưa vào sâu bên trong thì yêu thú không xuất hiện.”  

             “Sâu là ở đâu?”  

             Ba người Nguyệt Vô Thường, Chiến Cửu Phong chỉ vào một nơi mây mù lượn lờ ở đằng trước: “Chỗ mây mù đậm nhất.”

 
Chương 453: Độc Kinh Cức 1


Côn Lôn kính tỏa sáng, thân hình ba người Nguyệt Vô Thường biến mất.  

             Ninh Dạ thu hồi tâm thần, khẽ thở dài.  

             Quả nhiên chuyện bí cảnh không phải bí mật gì.  

             Nhưng bọn họ không biết đó là bí cảnh gì.  

             Luyện Yêu tháp!  

             Nếu tiến hành xếp hạng Thập Đại Thần Vật trong Thiên Cơ điện, hiển nhiên Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa, Côn Lôn kính sẽ xếp trong ba vị trí đầu, Luyện Yêu tháp xếp trong ba hạng cuối.  

             Nhưng không phải vì uy lực và hiệu quả của nó thấp, hoàn toàn ngược lại, trong giai đoạn đầu thì hiệu quả của nó là mạnh nhất.  

             Luyện Yêu tháp có hai tác dụng, một là luyện hóa yêu thú, cướp đoạt tinh hoa, hấp thu cho bản thân sử dụng. Hai là làm ngược lại, bồi dưỡng yêu thú mạnh hơn.  

             Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, thời thượng cổ Thiên Cơ môn muốn tăng cường thực lực nên tiến hành đủ loại thí nghiệm, đa số là nhắm vào yêu thú. Phần lớn yêu thú sẽ chết, kẻ sống sót sẽ sản sinh đột biến, nhận được năng lực cường đại, sau đó Thiên Cơ môn nghĩ cách cướp đoạt những năng lực này cho mình.  

             Luyện Yêu tháp được chế tạo vì mục đích này.  

             Chuyện này khiến cho Thiên Cơ môn thời thượng cổ không chỉ đắc tội với tất cả tiên môn mà bao gồm cả yêu ma quỷ quái.  

             Tính thực dụng của Luyện Yêu tháp cực mạnh, nhưng tiên môn vốn theo đuổi thiên đạo, loại bảo vật có tính thực chiến mạnh nhưng khả năng phát triển trên đại đạo thấp như vậy, ngược lại xếp hạng cuối cùng.  

             Còn phân tích theo tình hình của Tuyệt Vân lĩnh, mảnh vỡ Luyện Yêu tháp chắc là bộ phận cường hóa yêu thú trong Luyện Yêu tháp, hơn nữa là cường hóa công kích và độc tính.  

             May là mình không đặt hy vọng Luyện Yêu tháp sẽ giúp ích trong việc luyện hóa máu La Hầu.  

             Nhưng Luyện Yêu tháp không có năng lực giúp sinh mệnh của yêu thú kéo dài, nếu thế sao lại không thể giết hết yêu thú trong Tuyệt Vân lĩnh?  

             Đây cũng là một vấn đề.  

             Có lẽ còn có nguyên nhận khác? Ninh Dạ không khỏi suy nghĩ.  

             Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này - tới thời điểm hành động rồi.  

             Sau khi quan sát tình huống trong dãy núi, Ninh Dạ bắt đầu hành động.  

             Y đi tới cửa hang núi, gọi Điền Viễn Trung tới: “Mục tiêu đã xuất hiện, tiếp theo ta sẽ ra trận. Ngươi và mọi người chờ ở đây, lúc nào nhận được tin của ta mới đi vào.”  

             Điền Viễn Trung nghi hoặc: “Tuyệt Vân lĩnh khó truyền tin, làm sao chúng ta nhận được tin?”  

             Ninh Dạ tiện tay gắn một nắm Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào vách tường bên cạnh: “Đến lúc đó trên đây sẽ có chữ viết, các ngươi hành động theo chỉ thị là được.”  

             Đây là năng lực sau khi y lĩnh ngộ được pháp tắc đại đạo hệ quang, cố thể trực tiếp dùng tia sáng viết chữ, tuy mờ nhạt khó đọc nhưng không gây khó găn gì cho người tu hành.  

             Sau dặn dò, Ninh Dạ trực tiếp đi vào trong Tuyệt Vân lĩnh.  

             Có Thái Âm môn đi trước dò đường, có Tân Tiểu Diệp truyền tin, Ninh Dạ đi đường thuận buồm xuôi gió, không gặp bao nhiêu phiền phức.  

             Nhưng không ngừng đi sâu vào, mâu mù càng ngày càng đậm, tầm nhìn cũng bị hạn chế, cho dù Ninh Dạ có tu vi Hoa Luân, còn tu hành theo đại đạo hệ quang, y vẫn không thể nhìn xa hơn mười trượng.  

             Đối với một người tu hành, tầm nhìn như vậy chẳng khác nào đưa tay không thấy được năm ngón.  

             Nhưng Ninh Dạ không vội.  

             Y không ngừng đi sâu vào trong, cảm ứng của Thiên Cơ điện cũng càng ngày càng mạnh, cho dù không có Côn Lôn kính y cũng cảm nhận được mảnh vỡ Luyện Yêu tháp đang ở phía trước.  

             Theo lý mà nói, lúc này chỉ cần vận dụng Thiên Cơ điện là mảnh vỡ sẽ tự động bay tới, nhưng cho dù cảm ứng mãnh liệt ra sao vẫn không xảy ra chuyện này.  

             Ninh Dạ không lấy làm lạ - cũng như Tù Tiên cốc, Tỏa Long liên, chắc chắn mảnh vỡ Luyện Yêu tháp đã xảy ra biến hóa, nếu không đã chẳng sinh ra rất nhiều loại yêu thú kỳ lạ.  

             Xoạt!  

             Trong mây mù, một con yêu thú đột nhiên xông ra.  

             Trông nó như con thằn lằn nhưng kích thước lớn tới kinh người.  

             

  Cũng may chiêu lấp lóe của y là đạo chứ không phải thuật, vì vậy không bị linh lực loạn lưu ở đây gây ảnh hưởng, lúc này y không ngừng lấp lóe, khóa chặt sau lưng con thằn lằn, từng đòn thủ đao chém xuống, đã cắt toàn bộ con thằn lằn ra.  

             Yêu vật ở đây mạnh về công kích, tốc độ, số lượng chứ sinh mệnh lực rất bình thường.  

             Bị Ninh Dạ hành hạ như vậy, cuối cùng con thằn lằn không chịu nổi, kêu rên rồi ngã xuống.   

 
Chương 454: “Tức là... còn phải bắt sống một con?”


Ninh Dạ đã bắt đầu nghiên cứu móng vuốt và hàm răng của con thằn lằn.  

             Điều khiến Ninh Dạ ngạc nhiên là, không ngờ y không tìm thấy độc tố gì trên đó.  

             Ồ?  

             Thế này là sao?  

             Chẳng lẽ con này là ngoại lệ?  

             Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ lại tiếp tục đi tới, đồng thời vận dụng toàn diện Côn Lôn kính.  

             Có Vấn Thiên thuật bản thăng cấp kết hợp với Côn Lôn kính, Ninh Dạ nhanh chóng tìm ra một con yêu thú lạc đàn, sau khi giết chết như lần trước, y lại phát hiện trên người con yêu thú kia cũng không có độc tố gì.  

             Ninh Dạ ý thức được, hoặc là yêu thú ở nơi này đã mất năng lực kịch độc kia, hoặc là năng lực kịch độc này chỉ tồn tại trên vật sống.  

             Xét thấy bản thân sẽ không may mắn như vậy, Ninh Dạ nghiêng theo giả thuyết thứ hai.  

             “Tức là... còn phải bắt sống một con?”  

             Lần thứ ba ra tay.  

             Lần này Ninh Dạ tìm thấy một con xà yêu.  

             Ninh Dạ chém đứt nửa thân thể của nó, nhân lúc nó chưa chết, y dùng phù chú cố định miệng của nó, kiểm tra hàm răng.  

             Lần này rốt cuộc cũng có phát hiện.  

             “Quả nhiên bên trên có bổ sung năng lượng đặc thù nào đó.”  

             “Như vậy, đây không phải là độc.” Ninh Dạ đưa ra kết luận.  

             Ninh Dạ không biết nhiều tư liệu về Luyện Yêu tháp, nhưng bây giờ xem ra, không chỉ đơn giản là Luyện Yêu tháp gắn thêm độc cho yêu thú, mà giống như trao cho chúng một loại năng lực pháp thuật thần thông nào đó.  

             “Thú vị” Ninh Dạ tự nhủ: “Nếu đã như vậy, chắc cũng có cách đối phó.”  

             Nghĩ tới đây, Ninh Dạ đã phóng thích Thiên Cơ điện.  

             Tuyền Cơ xích tỏa sáng rực rỡ, Càn Tự Bí chậm rãi chuyển động.  

             Càn Tự Bí là pháp thuật lý giải huyền cơ bí ẩn trong thiên hạ của Thiên Cơ môn, đáng tiếc nó chưa được hoàn thành.  

             Nhưng Ninh Dạ biết, muốn lý giải bí mật của Luyện Yêu Tháp không thành vấn đề, dù sao hai bên có cùng nguồn gốc, nếu Càn Tự Bí còn không tra được bí mật của Luyện Yêu tháp, thế thì nó chẳng có giá trị gì thật.  

             Huống chi, Ninh Dạ còn thi triển Vấn Thiên thuật.  

             Côn Lôn kính chuyển động, Càn Tự Bí bay cao, chiếu rọi hào quang của nó xuống một cái răng nanh khác của con xà yêu.  

             Đồng thời, Côn Lôn kính bắt đầu lấp lóe từng phù văn huyền ảo, đại đạo huyền cơ chất chứa bên trong đã bắt đầu hé lộ, quá trình hoàn toàn không có gì trắc trở.  


             Chỉ trong chốc lát, Ninh Dạ đã hiểu.  

             “Hóa ra là thế.” Sau khi đã hiểu tình hình, Ninh Dạ cười ha hả, tiện tay kết liễu con xà yêu đang thoi thóp.  

             Hóa ra mảnh vỡ Luyện Yêu tháp trao cho yêu vật một loại thần thông kỳ diệu tên là độc Kinh Cức.  

             Tuy danh nghĩa là độc nhưng thực chất không phải độc mà là một thủ đoạn tinh diệu được tinh luyện từ đạo về độc dược, có thể phát huy hiệu quả tương tự như kịch độc, khiến cho kẻ trúng phải khó lòng khỏi hẳn, ảnh hưởng rất lớn.  

             Năm xưa Thiên Cơ môn sáng tạo ra thần thông này, thực ra là vì đối phó với những kẻ thù của Thiên Cơ môn.  

             Năm xưa Thiên Cơ môn chế tạo Thiên Cơ điện, đã đắc tội với vô số đồng đạo. Bọn họ cũng biết mình đắc tội với quá nhiều người, phiền phức cũng tăng thêm. Lòng tham không khiến bọn họ dừng việc chế tạo nhưng ít ra cũng bố trí đối phó.  

             Độc Kinh Cức chính là một trong những phương thức đối phó.  

             Tác dụng chủ yếu của nó là bồi dưỡng đại lượng yêu thú uy hiếp được cường giả và đại năng - đối thủ đông đảo, để bù đắp cảnh túng quấn thiếu nhân lực của môn phái, chế tạo đại lượng yêu thú kinh khủng làm thú binh là phương pháp rất thích hợp.  

             Chính vì vậy, đám yêu thú mà Luyện Yêu tháp rèn luyện có thực lực thấp kém nhưng tốc độ cực kỳ nhanh chóng, độc tố hung ác. Nhiệm vụ chính của bọn chúng không phải giết chết mà là truyền độc tố vào thân thể đối phương.  

             Nhưng pháp thuật này do Luyện Yêu tháp sáng tạo ra, chỉ thích hợp với thú binh chứ không thích hợp với tu sĩ.  

             Còn phương pháp đối phó cũng rất đơn giản, nó chuyên dùng để đối phó với kẻ địch của Thiên Cơ môn, cho nên chỉ cần vận chuyển Thiên Cơ tâm pháp là dễ dàng giải quyết được.  

     Bây giờ không thể không có nghĩa là sau này không thể!  

             Hơn nữa mình không dùng được nhưng đâu nghĩa là đại sư huynh không dùng được.  

             Triệu Long Quang có Yêu Thể Hoàn Hảo, có thể sử dụng độc Kinh Cức.  

             Nghĩ đến đây, Ninh Dạ vận chuyển Côn Lôn kính, nhắm vào mảnh vỡ Luyện Yêu tháp rồi lại lên đường.

 
Chương 455: Có lẽ vì cô ấy xấu?


Thân là chủ của Thiên Cơ điện, Ninh Dạ có ưu thế trời sinh so với những người khác, đó là biết vị trí cụ thể của mảnh vỡ Luyện Yêu tháp.  

             Nếu không phải nơi đây quá nguy hiểm, cần có người đi trước dò đường, Ninh Dạ đã tự tới lấy đi.  

             Lúc này, Thái Âm môn và Thường Vũ Yên ở phía trước dò đường, vượt qua chông gai, Ninh Dạ lại nhàn nhã đi phía sau, thi thoảng lại liên lạc với Tân Tiểu Diệp một chút, lập tức giúp Thái Âm môn tránh né nguy cơ, cũng giúp bản thân đi lại thoải mái hơn.  

             Kết quả là con đường ở Tuyệt Vân lĩnh rõ ràng nguy hiểm tới cực độ, nhưng y đi đường hết sức ung dung không có gì trở lại, ngẫu nhiên có vài tiểu yêu cũng không uy hiếp được y.  

             Ngược lại, bên phía Liệt Trọng Lâu chịu khổ không ít.  

             Trong Tuyệt Vân lĩnh nguy cơ trùng trùng, cho dù hắn là Vạn Pháp đỉnh phong thật ra cũng khó mà đi qua, cuối cùng cũng coi như Tân Tiểu Diệp ‘ngộ đạo’ thành công, luôn phát hiện nguy hiểm sớm, thực lực phối hợp với trí tuệ, dọc đường mới coi như chỉ kinh hãi chứ không có gì nguy hiểm.  

             Nhưng Tân Tiểu Diệp ngộ đạo, Liệt Trọng Lâu là người “tư chất cao siêu” mà chẳng có chút cảm giác gì, trong lòng cũng thấy buồn bực, thầm nghĩ hẳn là mệnh trời sắp đặt, vận mệnh định sẵn mình không kiếm được lợi ích gì trong chuyến đi lần này?  

             Cũng may cứ đi thẳng như vậy, mây mù càng lúc càng nhạt, cuối cùng trước mặt xuất hiện một tòa cung điện.  

             Đó là một tòa cung điện cũ nát, trông không có gì nổi bật nhưng tự mang khí thế phi phàm, thể hiện uy lực vô biên.  

             Bên trên cung điện còn ba chữ lớn cổ xưa.  

             Liệt Trọng Lâu cũng hiểu cổ văn, đã đọc ra thành tiếng: “Cực Đạo cung... hóa ra là Cực Đạo cung.”  

             Cực Đạo cung cũng là một trong những đại tiên môn hiếm có thời thượng cổ, năm xưa còn là chủ lực của trận chiến diệt Thiên Cơ môn. Nghe nói bản thân cung điện là một món đạo binh vô thượng, biến hóa phi phàm, ảo diệu vô tận.  

             Nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống trong trận chiến thượng cổ, không ngờ lại rơi xuống đây.  

             Bây giờ trải qua vạn năm sương gió, chưa chắc Cực Đạo cung đã giữ được năng lực, tuy vậy Liệt Trọng Lâu vẫn nói: “Tất cả cẩn thận, rất có thể nguy hiểm trong Tuyệt Vân lĩnh có liên quan tới nơi đây.”  

             Đây không phải suy đoán không căn cứ, bao nhiêu trọng bảo thượng cổ sau khi vẫn lạc đã hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh, sau đó hình thành đủ loại dị tượng.  

             “Thế thì càng phải vào trong tìm kiếm.” Hồng Nghê hưng phấn nói.  

             Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày, đối diện với nguy hiểm chỉ nghĩ tới thu hoạch, trong lòng luôn cho rằng mình là đứa con của số mệnh, có thể nhận được kỳ duyên.  

             Liệt Trọng Lâu không định ngăn cản, nếu đã biến nơi này có pháp tắc đại đạo hiển hóa, cho dù thế nào cũng phải mạo hiểm.  

             Hắn gật đầu: “Đương nhiên rồi, đi thôi, vào trong xem xét. Ẩm Tuyết, ngươi đi đầu.”  

             Còn bảo Tân Tiểu Diệp đi trước.  

             Tân Tiểu Diệp thầm hừ lạnh, nhưng vẫn đi vào mà không hề sợ hãi. Vô Cực Tâm Nhãn đạo được thi triển toàn diện, đã quan sát tất cả tình hình xung quanh.  

             Côn Lôn kính hiện lên ánh sáng lóng lánh, chiếu lại tất cả những gì Tân Tiểu Diệp nhìn thấy vào mắt Ninh Dạ. Vấn Thiên thuật và Càn Tự Bí đồng thời thi triển, ngón tay Ninh Dạ bấm liên tục, không ngừng tính toán, miệng đã nói: “Sư tỷ cẩn thận, có lẽ Cực Đạo cung còn giữ được một phần năng lực.”  

             “Không có gì lạ, nếu không thì Tuyệt Vân lĩnh đã chẳng nguy hiểm đến vậy.” Tân Tiểu Diệp đáp lại trong lòng: “Bây giờ sư tỷ nên làm thế nào?”  

             “Có năng lực thì đương nhiên phải khởi động rồi.” Ninh Dạ cười nói.  

             Có một số nguy hiểm cho dù có phát hiện cũng chẳng tránh được, phải khởi động mới được.  

             Thái Âm môn đi trước dẫn đường, bọn họ không gặp thì ai gặp?  

             Đương nhiên Tân Tiểu Diệp không thể gặp bất trắc gì.  

             Vì vậy cần xem xét thủ đoạn khởi động những cấm chế kia.  

             Cũng may Ninh Dạ đã chuẩn bị.  

             Đi trước thì đã sao? Đi trước nhưng chưa chắc đã khởi động cấm chế.  

             Đại đa số cấm chế được bố trí tầng tầng lớp lớp, để lôi kéo người ta vào cốc, ngược lại ban đầu không có vấn đề gì.  

             Vì vậy Tân Tiểu Diệp nhẹ nhàng bước đi trong hành lang của Cực Chiến đạo, nhìn như tùy ý đi lại không có mục đích gì, thế nhưng mỗi bước đều phù hợp với chân ý của thiên địa, cực kỳ tinh túy.  

             Cộp!  

             Cộp!  

             Có lẽ vì cô ấy lạnh lùng?  

       Hay có lẽ vì nguyên nhân gì khác?  

             Đằng nào cũng là không thích.  

             Nữ nhân không thích nữ nhân, có cần lý do gì?

 
Chương 456: Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp!


Cho nên trong lòng cô ta chỉ mong chờ Tân Tiểu Diệp sẽ làm một loại cấm chế nào đó khởi động.  

             Nhưng xem ra nơi này không có gì nguy hiểm, dọc đường đi không gặp bất cứ chuyện gì.  

             Đúng lúc này, Hồng Nghê giẫm chân xuống, đột nhiên cảm thấy dưới chân có động tĩnh gì đó.  

             Cô nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi cô đạp chân lại có một vòng xoáy bùng lên.  

             Đây là...  

             Cô nàng còn đang kinh ngạc, Liệt Trọng Lâu đã giơ tay, một luồng cương phong bao phủ lấy cô nàng, quấn lấy cô ta bay lên.  

             Ngay một khắc sau, vòng xoáy đột nhiên lớn lên, tạo thành sức hút kinh khủng, không ngờ lại hút một đệ tử Thái Âm môn ở gần đó vào trong vòng xoáy, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.  

             Lúc này Hồng Nghê mới hạ xuống đất, thầm kinh hãi.  

             Thế này là sao?  

             Liệt Trọng Lâu đã trầm giọng nói: “Quả nhiên cấm chế ở nơi này vẫn giữ được uy lực, chắc đây là một cấm chế loại dịch chuyển...”  

             Hắn không nói người bị hút vào vòng xoáy sẽ bị dịch chuyển đến nơi nào, nhưng có nghĩ ra sao chắc cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.  

             Tân Tiểu Diệp thản nhiên quay đầu lại nhìn rồi nói: “Tuy cấm chế ở đây vẫn giữ được một phần nhưng hiển nhiên đã bị chia cắt, đại đa số đã mất đi hiệu lực, sẽ không liên hợp phát động. Nhưng chính vì vậy cho dù là con đường ta đi qua cũng có thể không an toàn. Cho nên, hãy cẩn thận.”  

             Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người lập tức thi triển pháp thuật phòng ngự cho bản thân.  

             Bất luận hữu dụng hay vô dụng, để bản thân yên lòng cái đã.  

             Liệt Trọng Lâu nhìn Tân Tiểu Diệp: “Ngươi có thể nhận ra cấm chế ở đây?”  

             Tân Tiểu Diệp lắc đầu: “Ta chỉ cảm giác được ở đâu là an toàn.”  

             “Thế là đủ rồi.”  

             Đám người đã nối đuôi nhau đi vào.  

             Sau khi Thái Âm môn đi vào không bao lâu, đám người Thường Vũ Yên cũng tới theo.  

             “Cực Đạo cung?” Thường Vũ Yên kinh ngạc thốt lên.  

             “Đúng, nơi này chính là Cực Đạo cung. Chỗ này vẫn bảo lưu rất nhiều cấm chế, năm xưa ta chỉ tới khu vực phía ngoài đã thụ thương, không dám đi vào sâu hơn.” Thiết Lang lên tiếng.  


             “Luệu có ai đã đi vào trong không?”  

             “Có, nhưng chỉ một người.”  

             “Ai?”  

             “Cố thành chủ.”  

             “Có lấy được gì không?”  

             Ba người đồng thời lắc đầu.  

             Bọn họ cũng không biết Cố Phong Hiên nhận được gì trong Cực Đạo cung, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn cơ mật nòng cốt nhất không rơi vào tay Cố Phong Hiên.  

             Cực Đạo cung có hai hành lang uốn khúc, Thái Âm môn đi theo hướng bên trái, Thường Vũ Yên lại chọn phía bên phải. Tuy không có Tân Tiểu Diệp dẫn đường, nhưng dưới sự hướng dẫn của đám ngựa già quen đường Thiết Lang, ít nhất đi trong khu vực phía ngoài không thành vấn đề.  

             Thấy hai nhóm người đi vào, Ninh Dạ biết cũng tới lúc mình nên vào.  

             Nhưng ngay lúc này lại có một nhóm người bay qua.  

             Cố Phong Hiên, sao hắn cũng tới?  

             Phát hiện ra điều này, Ninh Dạ tạm thời dừng bước.  

             Y thấy Cố Phong Hiên nhanh chóng đi tới Cực Đạo cung.  

             Nhưng hắn không vào hành lanh hai uốn khúc bên trái phải mà trực tiếp đi tới trước bức tường Cực Đạo phía trước Cực Đạo cung.  

             Đó là một bức tranh tường ẩn chứa chân lý đại đạo, nhưng dưới năm tháng hao mòn, nó đã mất đi tác dụng.  

             Có điều, lúc này Cố Phong Hiên đứng trước bức tranh tường, giơ tay gõ ba cái rồi nói: “Cho ta vào.”  

             Sau đó chỉ thấy không ngờ bức tranh tường tự động xuất hiện một cánh cửa.  

             Cố Phong Hiên cứ thế đi vào.  

             “Mẹ nó!” Ninh Dạ kinh ngạc.  

             Còn có một tầng cấm chế như vậy ư?  

             Quan trọng là Vấn Thiên thuật của y còn không phát hiện.  

             Thấy cánh cửa xuất hiện, Ninh Dạ cũng vui vẻ.  

             Quả nhiên Cố Phong Hiên là người quen thuộc với Tuyệt Vân lĩnh.  

             Như vậy cũng được, mình càng thuận tiện.  

             Thấy không còn ai tới, đầu tiên là Ninh Dạ báo cho người của Vân Tuyệt môn đi vào, sau đó y đứng dậy đi về phía Cực Đạo cung. Khi tới trước bức tường Cực Đạo, y không vội gõ cửa mà kiểm tra một hồi, hiểu được một chút: “Hóa ra là thế, con đường này không phải là Cực Đạo cung lưu lại mà hậu nhân khác niêm phong. Thú vị...”  

             Một nơi bí ẩn tồn tại cả vạn năm, hoặc cực kỳ cường đại, không ai phá được. Nơi bí mật như vậy thì với thực lực của Ninh Dạ, cho dù có thêm Côn Lôn kính cũng không cần nghĩ tới.  

             Tiến vào trong cung điện, chỉ thấy đây là một hành lang vừa hẹp vừa dài.  

  Vừa bước vào, Ninh Dạ đã có cảm giác cực kỳ quen thuộc.  

             Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp!  

             Quả nhiên nó ở gần đây.

 
Chương 457: Hóa ra là vậy!


Ninh Dạ không vội bước vào mà cảm nhận cẩn thận xung quanh, vừa phá cấm vừa tiến lên, lại vừa tiện tay bố trí cấm chế của bản thân trong con đường gần đó.  

             Cấm chế trên con đường này là đời sau thêm vào, vì vậy được bảo lưu hoàn chỉnh, nhưng trong mắt Ninh Dạ, tất cả chỉ đến vậy mà thôi - cơ quan cấm chế là nghề chính của y.  

             Thời khắc này đi thẳng tới, nhẹ nhàng phá giải.  

             Thấy đã sắp tới điểm cuối, trước mặt là một khoảng không trống trải.  

             Cảm giác liên kết trong lòng càng cường đại.  

             Đúng lúc này, phía trước có tiếng nói chuyện vang lên.  

             Ninh Dạ dừng chân, vận dụng Côn Lôn kính, đã thấy Cố Phong Hiên đang dẫn thủ hạ đứng trong một đại sảnh.  

             Đối diện với đại sảnh là một con yêu thú với hình dạng quỷ dị, trông như một quả cầu thịt khổng lồ, không có mắt, chỉ có một cái miệng lớn như chậu máu, thân dưới lại là một cái trong suốt, tất cả đều bị nhốt trên một cây cột, thông ra phía sau.  

             Phía cuối của cái ống, từng quả trứng tròn chui từ trong ống ra, một số yêu thú nở ra trong trứng, tụ tập bên cạnh con yêu thú kia, dáng vẻ như đang bảo vệ.  

             Hóa ra là thế?  

             Ninh Dạ lập tức hiểu được lai lịch đám yêu thú này, hóa ra đều do kẻ này sinh ra.  

             Lúc này Cố Phong Hiên đứng trước con yêu thú khổng lồ, lớn tiếng nói: “Trùng mẫu, gần đây có khỏe không?”  

             Yêu thú kia phát ra tiếng người trầm trầm: “Lại có mấy người xa lạ tới trong dãy núi, ngươi tìm tới à?”  

             Cố Phong Hiên cười nói: “Không phải, nhưng xem ra không phải trùng hợp, hình như có người cố ý dẫn dắt bọn họ tới đây.”  

             Yêu thú kia hừ một tiếng: “Ngươi cũng thẳng thắn nhỉ. Nếu thế ngươi tới đây làm gì?”  

             Cố Phong Hiên nói: “Ta có một cảm giác, e là chuyện lần này không nhỏ đâu. Trùng mẫu, có lẽ những ngày tháng khó ở của ngươi sắp kết thúc rồi.”  

             “Vậy cũng chẳng liên quan gì tới ngươi!”  

             Cố Phong Hiên lắc đầu: “Trùng mẫu còn chưa chịu tin ta. Nhưng trùng mẫu, tự do là kết thúc, tử vong cũng là kết thúc. Nếu không có người ở bên giúp đỡ, e là kết thúc cho nỗi khổ của trùng mẫu sẽ không theo phương thức mà ngươi mong chờ đâu!”  

             “Gừ!”  

             Trùng mẫu rống lên trầm trầm, tất cả yêu thú phía trước ra vẻ chuẩn bị chiến đấu: “Ngươi đang uy hiếp ta?”  

             “Chỉ đang thuật lại sự thật thôi. Trùng mẫu, ta cho ngươi một lời khuyên. Chỉ cần ngươi chịu giao chìa khóa bí mật ra đây, có ta ở đây ít nhất cũng bảo đảm tính mạng cho ngươi.”  

             “Im miệng!” Trùng mẫu quát: “Chìa khóa bí mật đang ở trong thân thể của ta, có giỏi thì ngươi nhảy vào trong miệng của ta mà lấy!”  

             Cố Phong Hiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngu xuẩn mất khôn! Mấy năm gần đây nếu không phải ta luôn giúp đỡ ngươi, e rằng ngươi đã bị người ta phát hiện từ lâu, bị luyện hóa thành tài nguyên tu hành của người khác.”  

             Trùng mẫu hừ một tiếng: “Phải có bản lĩnh đó đã...”  

             ————————————  

             Hóa ra là vậy à!  

             Trong lòng Ninh Dạ đã hiểu được đôi chút.  

             Bản thể của trùng mẫu này chắc là một loại yêu thú như ong chúa kiến chúa, có điều không biết bị kẻ nào luyện hóa giam cầm ở đây, trở thành con thú bảo vệ của Cực Đạo cung.  

             Còn chìa khóa bí mật là gì, tạm thời Ninh Dạ chưa biết được, nhưng thủ đoạn này lại khiến y có cảm giác quen thuộc mơ hồ.  

             Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Dạ đột nhiên nhớ ra một môn phái am hiểu nhất là luyện hóa yêu thú.  

             Môn phái này tên là Luyện Yêu môn, nghe nói năm xưa tư tưởng nòng cốt của Luyện Yêu tháp là do bọn họ đề xuất, sau đó bị Thiên Cơ môn tiêu diệt. Tiên pháp, kinh kệ và tài nguyên của họ đều về tay Thiên Cơ môn, cho nên mới có Luyện Yêu tháp.  

             Còn một số hậu nhân của môn phái này còn chưa chết, hình như gia nhập Cực Đạo cung.  

             Vì vậy không phải mảnh vỡ Luyện Yêu tháp vô tình kết hợp với Cực Đạo cung mà bị người của Luyện Yêu môn cố tình luyện hóa? Trong đầu Ninh Dạ đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này.  

             Không đúng!  

             Cực Đạo cung vẫn lạc khi chiến đấu với Thiên Cơ môn, trong tình huống này luyện hóa một mảnh vỡ khóa chặt vào Cực Đạo cung thì có ý nghĩa gì?  

             Ninh Dạ lập tức phủ định suy đoán này.  

             Trùng mẫu, mảnh vỡ, chìa khóa bí mật của Cực Đạo cung...  

             Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, thậm chí Côn Lôn kính cũng bắt đầu suy tính, tìm kiếm liên hệ trong chuyện này.  


             Nếu thật sự là như vậy, chuyến này có thể thành công mỹ mãn!  

   Nhưng chuyện này còn cần kiểm chứng.  

             Ninh Dạ lùi lại vài bước, bắt đầu tìm kiếm.  

             Lần này y tìm kiếm có mục đích, nhanh chóng tra ra manh mối.

 
Chương 458: Đó chính là Yêu cung.


Đó là một chiếc đèn.  

             Một chiếc đèn đã tắt, trong thời kỳ thượng cổ có thể coi là một món bảo vật, nhưng giờ đã tiêu vong, treo lẻ loi trên vách tường, không ai để ý đến.  

             Nhưng quan sát phù văn cấm chế từng được bố trí trên đèn, Ninh Dạ không kìm được hưng phấn.  

             “Yên Hoa thần cấm... quả nhiên là Yên Hoa thần cấm!”  

             Đây là một loại cấm chế thượng cổ, bản chất là một môn ảo thuật cường đại, cho dù năm tháng đã hao mòn nhưng hoa văn của cấm chế vẫn tồn tại y nguyên. Nếu không phải người quen thuộc với cơ quan cấm chế, lại chuẩn bị tâm lý từ trước, đúng là khó lòng phát hiện.  

             Ninh Dạ tiến tới vỗ lên vách tường, sờ soạng trong chốc lát, tìm ra một chỗ lồi lên nho nhỏ, dùng sức ấn xuống nhưng ấn không được.  

             Đáng tiếc, cấm chế đã hủy, không thể mở ra.  

             Nhưng chuyện này không làm khó được Ninh Dạ.  

             Một luồng đao kình sắc bén đâm vào dọc theo khe hở trên vách tường, tâm thần cũng kéo dài vào.  

             Quả nhiên phía sau có đường ngầm!  

             Nhưng vách tường rất nặng, không thể di chuyển, hơn nữa có đẩy ra cũng gây động tĩnh rất lớn.  

             Đúng lúc này, Cố Phong Hiên cũng nhận ra điều gì, đột nhiên quay lại nói: “Hình như bên kia có động tĩnh, Bán Thành, qua đó xem thử.”  

             Nam tử không chân đẩy xe đẩy đi về phía sau.  

             Hắn rất cẩn thận, tốc độ di chuyển không nhanh, hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.  

             Nhưng kẻ cẩn thận thường thua bởi chính sự cẩn thận đó.  

             Nghe tiếng xe đẩy từ xa lại gần, Ninh Dạ hạ quyết tâm, đao khí trong tay vẽ ra, nới rộng vết rách.  

             Một luồng sáng dọc theo khe hở bắn lên vách tường phía sau.  

             Khoảnh khắc sau, thân hình Ninh Dạ đã lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.  

             Nhìn vách tường trống trơn, Bán Thành trả lời: “Thành chủ, không có ai tới.”  

             Hào quang lóe lên, Ninh Dạ đã xuất hiện trong một hành lang mới.  

             Hành lang âm trầm u ám, Ninh Dạ giơ ngón tay, một điểm sáng lóe lên trên đầu ngón tay.  

             Đi dọc hành lang, Ninh Dạ tới một đại sảnh.  

             Trong đại sảnh chất đầy bình bình chai chai, khá giống phòng thí nghiệm trong kiếp trước.  

             Trong bình đa số là những yêu thú có hình dạng kỳ quái, nhưng tất cả đều đã chết.  

             Đi qua đại sảnh, trước mắt bỗng hóa thành rộng rãi.  

             Ninh Dạ phát hiện không ngờ mình đi vào một khoảng sân.  

             Trong sân là một bia đá sừng sững, sau khi Ninh Dạ tới nơi, bia đá đột nhiên phát ra tiếng chấn động ông ông.  

             Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp?  


             Nhưng tấm bia đá kia có rung động thế nào cũng không thể rời khỏi mặt đất.  

             Ninh Dạ đi tới sờ lên bia đá, bia đá ngừng rung động.  

             Thời khắc này, Ninh Dạ tiếp xúc với mảnh vỡ này, đã hiểu nguyên lý của nó.  

             Quả nhiên mảnh vỡ này đã bị khóa chặt vào nền móng Cực Đạo cung.  

             “Đừng vội, sẽ thả ngươi ra.” Ninh Dạ mỉm cười nói.  

             Sau đó y nhìn vào chữ trên bia đá.  

             Đọc hết một lượt, Ninh Dạ mỉm cười: “Quả nhiên là vậy à? Đúng là người tính không bằng trời tính.”  

             Thời thượng cổ, thiên đạo có khiếm khuyết, dẫn tới không có đường Đăng Tiên, cảnh giới Thiên Nhân đã là tối cao.  

             Để bù đắp khiếm khuyết của thiên đạo, vân du ngoài cõi trời, các đại tiên môn đều tìm đường ra ngoài.  

             Thiên Cơ môn đúc Thiên Cơ điện, cố gắng lên hết thiên đạo, chắc gì đã không có suy nghĩ vân du ngoài cõi trời, đột phá khuôn khổ của một thế giới.  

             Còn trong đó, cấu tạo chủ thể của Thiên Cơ điện có không ít bí pháp tới từ Cực Đạo cung, vì Cực Đạo cung là môn phái am hiểu chế tạo bảo vật cỡ lớn như cung điện.  

             Nhưng Cực Đạo cung thức thời hơn Luyện Yêu môn, bọn họ ngoan ngoãn dâng lên, vì vậy bảo toàn được môn phái. Không lâu sau đó, Cực Đạo cung bí mật thu nhận môn hạ đệ tử của Luyện Yêu môn, bắt đầu tìm kiếm con đường khác để ra ngoài.  

             Đó chính là Yêu cung.  

             Thương Tinh Tử chính là đệ tử may mắn sống sót của Cực Đạo cung.  

     Hắn vốn là môn hạ của Luyện Yêu môn, sau khi gia nhập Cực Đạo cung, dựa vào năng lực luyện yêu xuất thần nhập hóa mà trở được Cực Đạo cung phó thác trọng trách, do thương tiếc kỳ tài, thậm chí không để hắn tham gia đại chiến thượng cổ.  

             Sau trận chiến thượng cổ, Thương Tinh Tử mang theo một mảnh vỡ của Luyện Yêu tháp mà mình thu được về đây, sử dụng năng lực còn sót lại của Cực Đạo cung và chiến trường thượng cổ bấy giờ, ẩn giấu Cực Đạo cung, từ đó bắt đầu nghiên cứu dài tới cả ngàn năm.  

             Khi đó Thiên Cơ môn đã xong đời, Thương Tinh Tử không còn suy nghĩ báo thù, chỉ một lòng quy ẩn. Trong những năm tháng nghiên cứu dài dằng dẵng, hắn thật sự đột phá.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top