Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 20


Tạ Tiểu Ngọc giúp hai đứa em lấy giấy đăng kí hộ khẩu, nông trường cử một chiếc máy kéo đưa họ tới ga tàu.

Hứa Xương nói: “Mẹ, mẹ mang theo hai nước tương rỗng đó làm gì vậy?”

Mẹ Hứa Xương thứ gì cũng tiếc không nỡ vứt: “Cũng không phải giàu có gì, sau khi trở về Bình Thành đều phải mua sắm lại, nó thể tiết kiệm được chút nào hay chút nấy.”

Vừa nói bà vừa cầm mang theo hộp diêm còn nửa.

Hứa Xương lắc đầu bất lực, chạy đến bên Tạ Tiểu Ngọc, cô đang đóng gói hành lí cho hai đứa em sinh đôi của mình.

“Ôi trời ơi, hai đứa đến cả quần áo để thay cũng không có nữa sao, hai đứa thật sự là do mẹ chị sinh ra à?”

Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn nhớ lúc nhỏ mẹ đối xử với cô rất tốt, tiền lương của ba dùng để nuôi gia đình, còn tiền lương của mẹ dùng cho việc học hành và ăn mặc của Tạ Tiểu Ngọc.

Khi Tạ Tiểu Ngọc còn nhỏ đã trải qua cuộc sống mà tất cả những đứa trẻ khác đều phải ghen tị.

Cá Lớn nói: “Sau khi mẹ mất, quần áo của em và em trai đã bị bác cả mang về nhà mẹ đẻ cho cháu của bà ấy mặc rồi.”

Đổi trở về, chỉ còn là đống quần áo vừa rách vừa nhỏ, không thể mặc vừa.



Tạ Tiểu Ngọc đem đống quần áo rách nát kia vứt bỏ: “Chị đi xã cung tiêu mua quần áo mới cho em.”

Cá Nhỏ nắm khung cửa nhỏ, miệng chu lại nghĩ thầm, chị gái nói là “mua cho em, chứ không phải nói là mua cho các em.”

Xem ra là thực sự không có ý định đưa cậu đi theo rồi.

Máy kéo kêu “thình thịch thình thịch”, Cá Nhỏ nóng ruột nóng gan, phải làm sao bây giờ?

Cậu có nên đến cầu xin chị gái, xin chị ấy cũng mang mình theo!

Mẹ Hứa Xương thu dọn xong hành lí nhỏ giọng hỏi con trai mình: “Tiểu Ngọc thật sự không định mang Cá Nhỏ đi theo sao?”

Hứa Xương cười: “Giấy tờ chứng minh hộ khẩu đã được cấp rồi, Tiểu Ngọc chỉ đang muốn doạ Cá Nhỏ thôi.”

Cá Lớn đột nhiên đứng lên nghẹn ngào khóc: “Chị ơi, Cá Nhỏ thật sự rất đáng thương, cầu xin chị mang em ấy đi cùng với, Cá Nhỏ không đi, em cũng không đi, hai đứa em đã nói là sẽ không tách nhau ra rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc gõ gõ lên đầu xe máy kéo, lớn tiếng nói với Cá Nhỏ đang sắp khóc: “Cá Nhỏ, em còn không lên xe là bọn chị đi thật đấy nhé.”

Cá Nhỏ chạy như bay lên xe, ôm cổ Tạ Tiểu Ngọc bật khóc: “Doạ chết em rồi, em thật sự tưởng rằng chị sẽ bỏ em ở lại.”



Tạ Tiểu Ngọc đút cho cậu một quả táo gai: “Về sau, chị em chúng ta ba người sẽ không rời xa nhau nữa.”

Sau khi trở về Bình Thành, việc khiến Tạ Tiểu Ngọc phát sầu chính là, không biết nên làm thế nào để thay thế mẹ giải quyết công việc.

….

Ga xe lừa Bình Thành, Hứa Xương và ba mẹ mỗi người đều mang hai ba Vali hành lí trên vai.

Vì được bạn từ bé nhờ vả, cho dù là ở Bình Thành, Hứa Xương cũng không yên tâm về việc Tạ Tiểu Ngọc ở một mình với hai đứa trẻ mười tuổi.

“Tiểu Ngọc, hay là cô mang hai đứa nhỏ đến nhà tôi ở cùng vài hôm đi.”

“Xin hỏi cô có phải là Tạ Tiểu Ngọc không?”

Một thanh niên trẻ có gương mặt thanh tú bước nhanh đến, tươi cười hỏi.

Hứa Xương lập tức bảo vệ Tạ Tiểu Ngọc và hai đứa trẻ phía sau mình, nghĩ thầm, thật sự cho rằng cô gái nhỏ này có vẻ bề ngoài dễ chọc đến bọn buôn người.

Mới vừa bước xuống xe đã có một người chẳng biết từ đâu đến bắt chuyện với cô.

“Anh là ai?” - Hứa Xương cảnh giác hỏi.
 
Chương 21


Người thanh niên vội vàng giải thích: "Xin chào, tôi là thư ký của Phó thị trưởng Tạ, tôi đến đây để đón con gái ông ấy."

Anh ta chỉ vào chiếc xe cờ đỏ đen có rèm che cừa phía sau, nói: “Phó thị trưởng Tạ không xếp được thời gian, nên bố trí xe bảo tôi đến đón.”

Tạ Tiểu Ngọc tại nhà ga gọi cho người ba đã mười năm không gặp của mình, để xác định về việc xe đón này.

Cô quay qua nói với Hứa Xương: “Anh Hứa Xương, tôi sẽ mang hai đứa nhỏ đến nhà của ba tôi.”

Tạ Tiểu Ngọc cùng ba của cô ấy chẳng có tình cảm gì.

Hơn nữa trước khi quay về, cũng chẳng gọi điện báo cho ông ấy, làm sao ông ấy biết được số tàu cô đi, còn cho người đến đón.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đến Nghiêm Dặc và chú Nghiêm.

Hiện tại cô chỉ muốn tiếp quản công việc của mẹ, nhưng đã bị mẹ kế dùng tiền động tay chân, vì vậy cô chỉ có thể cùng ba mình xây dựng chút cảm tình.

Tạ Tiểu Ngọc được thư ký đưa về toà Thị Chính.



Thời gian mười năm, Tạ Đông Hải đã trở thành phó thị trưởng, lương của ông ta cũng phải từ một trăm năm mươi tệ trở lên, nhưng ông ta vẫn chỉ gửi về quê mỗi tháng hai mươi tệ cho ông bà, còn nói rằng đó đã là một nửa số lương rồi.

Tạ Tiểu Ngọc đứng trước khu nhà hai tầng của toà Thị Chính, trong lòng không khỏi chế nhạo, thật là một người ba tốt, thăng quan tiến chức tăng lương, lại giữ bí mật với quê nhà chẳng lọt một tiếng gió.



Trong nhà một người cũng không có, cửa cũng bị khoá chặt.

Thật nực cười, cho xe đến đón cô, nhưng lại không có ai ở nhà, đây chắc là do bà mẹ kế muốn ra oai phủ đầu cô đây mà.

Cá Nhỏ một năm này đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng thông suốt thở dài một hơi: “Chị ơi chị, thì ra chị cũng có chút đáng thương.”

Lúc lên xe, cậu còn nghĩ từ nay về sau mình và chị có thể có những ngày tháng tốt đẹp, hiện tại xem ra, chị gái đến cửa nhà cũng không thể vào được.

“Có mẹ kế còn có ba dượng, chị, không phải chúng ta còn có anh trai rất lợi hại sao, đi tìm anh ấy đi nương tựa thôi.”

Tạ Tiểu Ngọc cũng không biết hiện tại Nghiêm Dặc đang ở đâu.

Cô mang theo hai đứa em đi vòng quanh khuôn viên toà thị chính, nhìn thấy một lão bà có khí chất siêu tốt, mang theo một túi lớn rau thịt, trứng và thùng dầu hạt cải.



Cô vội vàng chạy đến đỡ thùng dầu giúp bà cụ.

“Bà ơi, bà để cháu xách giúp bà, nhà cháu ở tầng mười bảy ạ.”

Nhà Trần Nhạn ở tầng 21, chồng bà cũng đã sắp nghỉ hưu, sống trong khu nhà này cũng đã vài chục năm, các thế hệ trẻ sau này đều quen thuộc.

Nhưng bà không nhận ra ba đứa trẻ xinh đẹp như trong tranh tết này là ai.

“Tầng mười bảy là nhà của Tạ Đông Hải, cháu là người nhà của ông ấy à?”

Nhà vợ của Tạ Đông Hải có một cô cháu gái thường xuyên đến khu nhà này, nhưng cô ta kém xinh đẹp và ấm áp hơn cô gái trước mặt này, cũng không có ngọt ngào nhiệt tình như cô.

Tạ Tiểu Ngọc đổi tay xách thùng dầu, lanh lảnh nói: “Tạ Đông Hải là ba con, ba ruột.”

Tạ Đông Hải chỉ mới chuyển đến đây ở bảy tám năm gần đây sau khi được thăng chức, Trần Nhạn chỉ biết người vợ hiện tại của ông ta chứ không biết người vợ trước đây.

“Cháu là con gái của Tạ Đông Hải ở quê à?”

Khi Tạ Đông Hải vào làm việc có thú nhận về hôn nhân và lí lịch của mình, không nhiều người biết được việc này nhưng Trần Nhạn tình cờ biết đến.
 
Chương 22


Trần Nhạn mặt mày hớn hở, kéo Tạ Tiểu Ngọc vào nhà mình, gọi ông chồng mình ra xem.

“Lão Quý, ông xem con gái Đông Hải này, lớn lên thật xinh đẹp, nhà Đông Hải không có ai, ba đứa nhỏ không vào được, ông gọi điện thoại cho Tạ Đông Hải xem, sao lại đưa xe đến đón bọn nhỏ, mà trong nhà lại không có ai thế?”

Tạ Tiểu Ngọc kéo hai đứa em xinh đẹp tinh tế giống mình vào nhà, bảo bọn họ cùng nhau cúi chào ông lão.

Quý Tuân đã làm việc cho Uỷ ban kiểm tra kỷ luật suốt cả cuộc đời mình, chỉ cần một ánh mắt đã nhìn thấu ý định của cô gái này.

Người mẹ kế muốn ra oai với cô, cô cũng chẳng ngoan ngoãn mà đứng ở cửa nhà đợi, ngược lại đi dạo vòng quanh khu nhà.

Nói với các đồng nghiệp, hàng xóm trong khu nhà của ba mình rằng ông có một đứa con gái, rời nhà năm tám tuổi, mới vừa quay lại, đã bị mẹ kế cho ở ngoài cửa.

Chẳng lẽ mọi người lại đi đổ lỗi cho cô gái nhỏ ngoan hiền chạy lung tung hay sao?

Sẽ không, chỉ là trong tâm sẽ thầm chê trách hai vợ chồng Tạ Đông Hải.

Đặc biệt là vợ kế của Tạ Đông Hải, cô ta thậm chí còn không thèm giả vờ, chỉ muốn làm khó đứa con gái mới quay về này.



Quả nhiên, Tạ Đông Hải là con cáo lớn thì con gái ông ta cũng là một con cáo nhỏ.

Ông Quý cảm thấy cô gái này thật quá là thú vị.

Nhưng vợ sau của Tạ Đông Hải kia quả thật cũng quá phận rồi, con gái nhỏ của vợ trước quay trở về, cũng không cần phải làm đến khó xem như vậy.

Có thể vợ sau của Tạ Đông Hải, cho rằng đứa con gái từ năm tám tuổi đã về quê cũ, là một cô gái quê mùa chẳng biết gì, nên mới không cả nể mà bắt nạt.

Ngay cả Tạ Đông Hải cũng không hề nghĩ đến, vợ của ông ta trước mặt con gái mình, sẽ không lưu thủ với một con cáo nhỏ.

Ông Quý bình tĩnh cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Tạ Đông Hải.

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng nói với ông Quý đừng gọi điện cho ba cô, nói rằng có thể do ba cô đang bận việc, ngàn vạn lần đừng vì chuyện nhỏ của cô, như thế này mà ảnh hưởng đến công việc phục vụ người dân của ông.

“Ba cháu thậm chí đã phái xe đến đón cháu, cháu cũng đã rất cảm động rồi.”

Cảm động cái rắm, Tạ Tiểu Ngọc chỉ muốn cho lãnh đạo của Tạ Đông Hải biết rằng, không phải cô không biết xấu hổ tự mình quay về, mà chính là Tạ Đông Hải đón cô quay về đây.

Trần Nhạn cau mày, tức giận quở trách vợ Tạ Đông Hải: “Hai vợ chồng họ đây là đang làm gì vậy chứ, sai xe đi đón đứa nhỏ, lại không có một ai ở nhà, cửa nhà lại đóng, mặt mũi cũng không cần à?”

Tạ Tiểu Ngọc thật sự căn bản không quan tâm.



Trong nhà Tạ Đông Hải, cô cũng không định ở lại lâu, mục đích lần này quay lại là muốn lấy lại công việc của mẹ.

“Bà ơi, bà đừng nói thế, có lẽ dì cũng đang có việc bận rồi ạ.”

“Cô ta bận cái rắm ấy.”

Trần Nhạn không thể thân quen với vợ sau của Tạ Đông Hải, cô ta làm ở đoàn văn hoá nghệ thuật, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ về sớm thoải mái đợi Tạ Đông Hải, sao hôm nay lại tăng ca?.

“Đúng rồi Tiểu Ngọc, không phải cháu đến nhà bà mượn điện thoại sao, cháu gọi đi?”

“Cảm ơn bà Trần ạ.”

Tạ Tiểu Ngọc dùng điện thoại nhà bà Trần, gọi chú cho Tống Liêm, hỏi chú Nghiêm có còn ở Bình Thành hay không?.

Chú Tống Liêm nói, chú Nghiêm đã về Bắc Kinh từ hôm qua rồi, chú cũng kể rằng Tinh Tinh hôm qua đã khóc rất lâu, rồi mới lên xe lửa.

Tạ Tiểu Ngọc có chút thất vọng cúp điện thoại, Nghiêm Dặc hẳn là cũng đã về Bắc Kinh rồi.

 
Chương 23


Cúp điện thoại, ông Quý có chút hiếu kỳ, hỏi Tạ Tiểu Ngọc làm sao cô quen biết được giám đốc Công an Bình Thành.

Gã vô nhân tính đó, sao có thể đối tối với Tạ Tiểu Ngọc như thế.

Tạ Tiểu Ngọc vội nói: “Chú Nghiêm và Chú Tống là bạn tốt với nhau, cháu muốn hỏi xem chú Nghiêm đã về Bắc Kinh hay chưa.”

Việc minh oan cho Nghiêm Bình Châu, cũng nhờ Tống Liêm chạy vay khắp nới, nhờ cậy quan hệ của ông Quý.

Quý Tuân lại hỏi: “Cháu có quan hệ gì với Nghiêm Bình Châu?”

Tạ Tiểu Ngọc giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra ở thôn Thanh Sơn, Quý Tuân cảm thấy Tạ Tiểu Ngọc này cảm tình tốt lên rất nhiều.

Khi gia đình Nghiêm Bình Châu ở chuồng bò, là phần tử xấu mà ai ai cũng muốn tránh khỏi, cô có thể không quan tâm giúp họ trị bệnh cứu người, có thể thấy được là một cô gái hiền lành lương thiện được lòng người.

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc đi, Trần Nhạn cười hỏi chồng mình: “Ông thấy đứa trẻ này thế nào?”

Ông Quý cười đáp: “Là một con hồ ly nhỏ, tinh ranh nhưng rất thẳng thắn.”



Không hề nói quá, chỉ là để mọi người biết đến thủ đoạn và sự bất tàu của mẹ kế, thông minh rất đáng khâm phục.

Trần Nhạn trừng mắt nhìn ông: “Ông nhìn ai cũng ra gian xảo giống cáo, sao tôi lại không nhìn ra như thế, tôi lại cảm thấy Tiểu Ngọc rất tốt.”

Đúng là rất tốt, không biết sao này sẽ có lợi cho tên tiểu tử nào đây, ông Quý suy nghĩ đến đám cháu trai nhà mình.

Nếu cưới được một cô gái như vậy về nhà, với sự thông minh tài trí cùng thủ đoạn của cô, chắn chắn sẽ làm cho gia đình ngày một hưng thịnh hơn.

Ông Quý lắc đầu cười, nếu vợ mình mà có thể nhìn ra được, thì sẽ không bị ép về hưu sớm.

“Đi nấu cơm đi thôi, bà đừng lo lắng, đứa nhỏ đó sẽ không bị thiệt thòi đâu.”

Trong lần gặp mặt đầu tiên này, hình tượng tốt đẹp mà người mẹ kế có gắng tạo nên, đã bị đạp đổ một nửa rồi.

……

Đầu dây bên kia, câu Tống Liêm muốn nói: “Nghiêm Dặc vẫn còn đang ở Bình Thành…” Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị cúp máy rồi.

Đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi lung tung một chút, rồi gọi điện đến đại học Công An, tìm Nghiêm Dặc đang còn huấn luyện, nói với anh: “Người yêu của cháu đến khu thành uỷ rồi, cuối tuần đi gặp người yêu của cháu đi.”

Nghiêm Dặc vừa mới kết thúc một ngày huấn luyện, đang mồ hôi nhễ nhại cầm điện thoại, đột nhiên bị đám bạn vỗ một cái: “Mẹ ơi, ông trời đúng là không công bằng mà, Nghiêm Dặc có đối tượng rồi.”



Nghiêm Dặc đưa tay chặn cái miệng của cậu bạn đang ba hoa kia, quăng ngã chỏng vó cậu ta: “Câm miệng.”



Tạ Tiểu Ngọc cùng hai đứa em sinh đôi ngồi trên bồn hoa, cô cố ý ngồi dưới đèn đường.

Các chú các dì, các cô đang tan làm nhìn thấy ba đứa trẻ xinh đẹp đều tò mò đến hỏi bọn họ là con nhà ai.

Tạ Tiểu Ngọc là người hào phóng ngọt ngào, không sợ người lạ trả lời:

“Cháu là con gái của Tạ Đông Hải và vợ cũ của ông ấy.”

“Cháu từ năm tám tuổi đã được đưa về quê nhà ở thôn Thanh Sơn ạ.”

“Aiii, đây là lần đầu tiên cháu quay lại Bình Thành…, không không đâu ạ, ba cháu đối xử với cháu rất tốt, mỗi tháng đều gửi phân nửa tiền lương về nhà để cho cháu, tận hai mươi đồng ạ.”

“Mặc dù tiền đều bị chú và dì lấy đi, nhưng ba cháu không biết chuyện này, cháu vẫn rất cảm ơn ông ấy.”

Lâu lắm rồi mới có chuyện đồn thổi bùng nổ đến như vậy trong khu nhà này, ai mà ngờ rằng, người vợ hiền lành Đức độ của Tạ Đông Hải, lại tính kế ông ta.
 
Chương 24


Mấy cô mấy dì tấm tắc cảm thán: “Một nửa lương mà hai mươi đồng, đó là lương của Phó thị trưởng Tạ mười năm trước đây rồi.”

“Đúng vậy, bây giờ lương của ông ta cũng phải trên một trăm sáu mươi đồng mỗi tháng rồi, thế mà còn gửi về mỗi tháng chỉ hai mươi đồng về dưỡng ông bà với con gái, chậc chậc, đã có mẹ kế lại có ba dượng, Tiểu Ngọc đáng thương còn chẳng hay biết gì, còn nghĩ ba đối xử với mình rất tốt.”

“Có thể tốt thế nào chứ, ngày đầu tiên trở về nhà, ngay cả cửa còn không vào được, đây là Quý Thục Cầm định ra oai phủ đầu với con gái riêng à.”

“Quý Thục Cầm nhìn vẻ ngoài thì tốt bụng, nhưng khi con gái riêng vừa đến, bà ta đã nhịn không được bộc lộ bản chất thật của mình rồi.”

“Đứa trẻ đó thật đáng thương, để tôi về nhà lấy cho nó chút bánh ngọt.”

“Nhà tôi vẫn còn táo và chuối, tôi về mang chút trái cây cho mấy chị em nó.”

……

Tề Hồng Ngọc mang bánh óc chó và táo đến cho ba chị em Tạ Tiểu Ngọc, đau lòng nói: “Thật khó khăn cho cháu khi phải sống dưới mái nhà người khác, Cháu phải bảo ba kiếm việc làm cho mình đi thôi nếu không sẽ không thể đứng vững ở Bình Thành đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc cầm túi táo gai mình mang gói vào chiếc khăn tay đưa cho Tề Hồng Ngọc.

“Không cần phải khiến cho ông ấy khó xử đâu ạ, ông ấy là quan chức của dân, không thể sử dụng quyền lực vì mục đích cá nhân của mình được, cháu có một phần công việc, là công việc của mẹ cháu ở nhà văn hoá nghệ thuật, lần này cháu về chính là để tiếp quản công việc của mẹ cháu.”

“Mẹ cháu từng làm việc ở đoàn nghệ thuật à?”

“Đúng vậy ạ.”

Khóe mắt Tạ Tiểu Ngọc cong lên, cười đến mức trái tim của Tề Hồng Ngọc như tan chảy.



“Thím xem cháu và em cháu xinh như này, cũng biết mẹ cháu ngày xưa xinh đẹp như thế nào rồi, bà ấy hát hay nhảy đều rất tốt, chỉ tiếc chị em bọn cháu chỉ thừa hưởng được vẻ ngoài của bà, tài năng lại chẳng kế thừa được tí nào, nhưng cháu sức lực lớn, có thể làm việc nặng, đoàn nghệ thuật nhiều việc như thế, nhất định sẽ có công việc phù hợp với cháu thôi.”

Thím Tề bật cười, tâm lí đứa nhỏ này tốt thật.

Vừa quay đầu Thím Tề đã nói với Trần Nhạn: “Mẹ kế của Tiểu Ngọc đúng là không biết xấu hổ mà, vị trí mà đoàn nghệ thuật cháu gái bà ấy làm, hiện tại hoá ra là công việc mà mẹ Tiểu Ngọc để lại.”

“Để xem lần này Tạ Đông Hải xử lí thế nào, nếu ông ta dám bao che cho vợ kế bắt nạt Tiểu Ngọc, tôi sẽ đến toà Thị Chính báo cáo ông ta lợi dụng con gái và vợ cũ.”



Cá Nhỏ vỗ một phát lên đùi, đập chết con muỗi, dưới đèn đường muỗi rất nhiều: “Chị ơi, chị đã cùng mười một cô dì nói chuyện rồi, nhiêu đó chắc cũng đủ rồi đi, em sắp bị muỗi cắn chết rồi.”

Cá Nhỏ thông minh, cũng biết chị gái đây là đang cố ý, nên phối hợp với chị muốn bao nhiêu dễ thương ngoan ngoãn đều có bấy nhiêu.

Nhẫn nhịn chịu đựng ma trảo của các dì các cô, nụ cười của cậu nhóc sắp đông cứng rồi.

Cá Lớn ngoan nhất, đuổi muỗi cho em trai: “Các thím đều rất tốt, đều cho chúng ta đồ ăn ngon, ngon hơn bác cả nhiều.”

Cá Nhỏ trợn trắng mắt: “Bởi vì chúng ta giả vờ ngoan ngoãn dễ thương, nên mới có đồ ăn để ăn đấy.”

Cá Lớn: “Anh không có giả vờ nhé.”

Cậu nhóc biết để các cô các dì xoa khuôn mặt nhỏ bé của mình, sẽ giúp chị dễ chiếm được cảm tình của họ, nên cậu không né tránh.

Hơn nữa, cậu biết các cô các dì, các bà đó rất thích mình, không có ý bắt nạt mình.

Chị gái nói, bởi vì cậu và em trai lớn lên rất xinh xắn đáng yêu.
 
Chương 25


Cá Nhỏ thở dài, anh trai đúng thật là ngốc, nếu không có cậu bên cạnh, không chừng anh trai đã bị bán rồi còn phải đếm tiền cho người khác nữa.

Tạ Tiểu Ngọc nhiệt tình, thật tâm chia cho hai đứa em trai ăn hết bánh táo, bánh ngọt được các cô dì đem cho, ăn thật no, bụng không còn đói nữa.

Cô lấy khăn tay ra lau tay: “Sắp đến giờ người mẹ kế tốt bụng của chúng ta về rồi.”

Quý Thục Cầm sau khi ăn một bữa ăn tinh tế ở nhà hàng mới quay về.

Sau khi xuống xe vừa bước đến cổng khu nhà, Lữ Mai là người có quan hệ rất tốt với cô, đang đợi cô ở cổng nhà.

Lữ Mai cười như không cuời, cố ý chờ cô để biểu tình trêu đùa cô:

“A Cầm, con gái riêng của cậu quá lợi hại, hiện tại một nửa số hộ gia đình trong khu này đều biết rằng nó bị mẹ kế chặn không cho vào nhà rồi.”

Quý Thục Cầm trong lòng không vui nói: “Nó cáo trạng với ai là tôi về trễ rồi?”

“Vậy thì không có, con bé đấy ngồi dưới đèn đường, tự nhiên có người đến hỏi thăm, bây giờ bọn họ đều biết Tạ Đông Hải cho xe đến đón nó về nhà, nhưng lại không vào được nhà, cũng biết được việc nó quay lại lần này là muốn tiếp nhận công việc của mẹ nó rồi.”



Sau khi nghe Lữ Mai kể lại, sắc mặc Quý Thục Cầm thay đổi

Vốn tưởng nó là đứa dân quê không có kiến thức, không ngờ lại là con hồ ly nhỏ.

……

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc cùng hai cậu em trai ăn uống no nê xong, chỉ một lát, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, đi thẳng đến dừng lại trước cửa nhà để lấy chìa khoá mở cửa.

Tạ Tiểu Ngọc có trí nhớ rất tốt, cô ta là Quý Thục Cầm, cô đã gặp một lần trong lần trở về Thôn Thanh Sơn.

Mười năm qua dung mạo của bà ta không hề thay đổi, xem ra là cuộc sống rất thoải mái.

Sau khi Tạ Đông Hải có gia đình mới, ông ta đã đuổi cô về lại thôn Thanh Sơn.  

Đây cũng là một trong những lí do khiến Tạ Tiểu Ngọc và ông ta không còn tình cảm ba con.

Tạ Tiểu Ngọc cuời ngọt ngào: “Chào dì Quý ạ.”

Lại đẩy cặp song sinh lên phía trước, bảo bọn chúng chào: “Đây là cặp song sinh mà mẹ cháu sinh ạ.”

Quý Thục Cầm trong lòng như bị kim đâm cảm thấy không thoải mái, nghĩ đến lời đồn mà Tạ Tiểu Ngọc làm ra trong khu nhà thành ủy, không thể cười nổi.



Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh được đón về lúc năm giờ, cô ta về nhà lúc bảy giờ, nghĩ chắc Tạ Tiểu Ngọc cùng hai tên nhóc kia chắc vẫn chưa ăn gì.

Nấu ăn, đương nhiên không thể nấu cho ba đứa nhóc thấp hèn này, phải để cho Tạ Tiểu Ngọc biết, cái nhà này ai làm chủ.

Nếu Tạ Tiểu Ngọc về đây sống, còn mang theo hai tên nhóc, cô bắt buộc phải làm việc nhà.

Bà ta mở tủ lạnh ra, nói với Tạ Tiểu Ngọc cùng cặp song sinh: “Tôi tăng ca đã ăn trước rồi, các người tự nấu mà ăn đi.”

“Nhưng mà, cháu không biết dùng bếp ga, trong thôn cũng chỉ có khoai lang luộc cùng cơm, rau cải xanh, cháu cũng không biết làm thịt bò, ba nói rằng dì Quý sẽ dạy cháu nấu ăn.”

Quý Thục Cầm: “…”

Đúng là nói dối không chớp mắt, cô úc ở trong thôn từ năm tám tuổi đã biết nấu ăn rồi.

Bà ta dạy Tạ Tiểu Ngọc cách sử dụng bếp ga, sau đó nói: “Biết nấu cái gì thì ăn cái nấy đi.”

Tạ Tiểu Ngọc gật gật đầu rồi vào bếp, hai mươi phút sau, xe cứu hoả vào khu nhà thành uỷ, bởi vì Tạ Tiểu Ngọc làm bếp nhà Tạ Đông Hải cháy rồi.

……
 
Chương 26


Tạ Tiểu Ngọc quấn cái chăn mỏng, dưới tay còn ôm hai người em song sinh của mình, đến nhà bà Trần run run nói:

“Cháu nói với dì Quý rằng, ở quê cháu chỉ dùng bếp củi, không dùng bếp ga, ở nông thôn cháu chỉ ăn khoai lang và các loại ngũ cốc, bánh ngô, làm sao nhìn thấy qua nhiều rau thịt ngon như thế, cháu muốn nhờ dì Quý dạy cháu nấu, thế mà dì ấy bảo cháu nói dối, lười biếng.”

Tạ Tiểu Ngọc bật khóc: “Cháu sợ dì Quý nói với ba cháu, nếu cháu mới can đảm vào bếp, qủa nhiên bếp ga quá đáng sợ, sao lửa lại theo nồi chảo lại bắt cháy như vậy chứ.”

Tạ Đông Hải nhận được cuộc gọi từ ông Quý, vội vã trở về nhà.

Trần Nhạn thở dài: “Tiểu Ngọc sống với mẹ kế khó mà chịu được rồi.”

Ông Quý bật cười, một cô bé từ nông thôn lên, không biết nấu ăn là điều không thể, Tạ Tiểu Ngọc là cố ý, châm lửa đốt, sau này mẹ kế kia, cũng không dám… sai bảo cô như người hầu nữa.

Cũng khiến cho cả toà nhà biết rằng, vừa về đến nhà mẹ kế đã sai khiến cô làm việc nhà.

Đây là lần đầu tiên ông thấy một cô bé dạn dĩ và cẩn thận như vậy.

Ông Quý nói: “Tiểu nha đầu sẽ nên gia nên thất này, bà ngày mai đi nghe ngóng thử xem, cô gái nhỏ đó có đối tượng chưa, nếu chưa có, thì giới thiệu cho cháu trai bà.”



Trần Nhạn cũng đang nghĩ đến chuyện này, chồng bà cũng đã khen ngợi Tạ Tiểu Ngọc, nếu giới thiệu cho cháu trai thì không sai đi đâu được.

“Ngày mai tôi sẽ đi nghe ngóng thử xem sao.”

Chưa kịp đợi tìm hiểu, bà gọi đến đại học Công An, nói với cháu mình sẽ giới thiệu cậu với một cô gái tốt.

Tiểu tử thối có chút không cam lòng, hỏi cô có thể đẹp đến cỡ nào cơ chứ, thì Trần Nhạn nói: “Đợi đến khi cháu gặp được cô ấy thì sẽ không còn hỏi câu ngu ngốc như này nữa.”

….

Tạ Đông Hải vừa giải quyết xong công việc của đơn vị, ông Quý gọi cho ông ta báo tin nhà mình đang có hoả hoạn, trong lòng ông có dự cảm chẳng lành.

Về đến nhà, nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhân viên cứu hoả nói với ông rằng đó chỉ là báo động giả thôi, nhưng con gái ông Tạ Tiểu Ngọc đang bị sợ hãi, nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn.

Tạ Đông Hải đến nhà ông Quý đã về hưu đón người, bị ông Quý đánh cho mấy phát, khiến Tạ Đông Hải giật cả mình.

Gân xanh trên trán Tạ Đông Hải giật giật, Tiểu Ngọc chỉ mới trở về được ba giờ đồng hồ, đã khiến cho mọi người trong khu này thân thuộc hết cả.

Trần Nhạn muốn làm mai cho Tiểu Ngọc, cũng có nghĩa là ông Quý có ấn tượng rất tốt về Tạ Tiểu Ngọc



Suýt nữa đã đốt rụi căn bếp của mình, Ông Quý thế mà vẫn nghĩ cô gái này sẽ làm nên gia nên thất?

Gặp quỷ rồi!

Tạ Đông Hải đau đầu bất đắc dĩ, đành phải uyển chuyển nói: “Tiểu Ngọc ở thôn Thanh Sơn đã có đối tượng rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc cúi đầu hạ khoé môi, ba cô chẳng lẽ còn muốn đuổi cô về quê hết hôn sao?.

Đó là chuyện không thể nào.

“Ba, người mà bác cả ép con đi xem mắt, không phải là đối tượng của con, con còn chưa gặp mặt qua lần nào, con đây là đang trốn bác cả từ Thanh Sơn về đây, người đừng mang con trở về để kết hôn mà.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy khát khao tình phụ tử: “Con muốn tiếp quản công việc của mẹ, ở lại đây làm việc hiếu thảo với người.”

Hiếu thuận, đương nhiên là không thể hiếu thuận với tên khốn Tạ Đông Hải rồi.

Tạ Đông Hải: “…”

Con trai của Nghiêm phó sư trưởng, không phải đối tượng của nó hay sao?
 
Chương 27


Tạ Đông Hải đột nhiên phát hiện ra mình không hiểu biết gì về đứa con gái này.

Lúc đi chỉ mới tám tuổi, còn ngây thơ dễ thương vô cùng, nó cũng chưa từng rời khỏi thôn Thanh Sơn, có lẽ nào cô cùng nhà bác cả đấu trí, cho nên hiện tại mới thông minh lém lỉnh đến thế?

Tạ Đông Hải nói: “Thế là do ba nhớ sai rồi, không đưa con về thôn Thanh Sơn nữa.”

Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh theo Tạ Đông Hải trở về nhà.

Trần Nhạn lắc đầu: “Một cô bé xinh đẹp như vậy, đối với nhà mẹ ruột cũng rất tốt, Tạ Đông Hải có ý gì, không muốn con gái mình được có cuộc sống tốt hay sao?”

Ông Quý nói: “Chắc Tạ Đông Hải cũng không có ý này, có lẽ là ý của người thân ở quê nhà muốn Tiểu Ngọc kết hôn, hiện tại Tiểu Ngọc cũng không có đối tượng, nên sắp xếp cho Tiểu Ngọc và thằng cháu gặp nhau vào cuối tuần này đi, tiếp xúc một chút cũng tốt.”

 

Trần Nhạn rất thích việc này: “Được thế thì tốt, để tôi hỏi lại xem Tiểu Ngọc một chút, xem con bé có đối tượng hay chưa.

….

Quý Thục Cầm duy trì hình tượng hiền lành của mình trong hơn chục năm nay, hôm nay vì Tạ Tiểu Ngọc mà sụp đổ hết rồi. Ngay cả quần cũng không còn.

Cô ta tức đến mức sắp ngất đi rồi, còn Tạ Tiểu Ngọc, lại mang theo hai đứa em trai rẻ mạt, cư nhiên đến nhà cô ta ngủ.

“Tại sao nó lại quay lại đây, Đông Hải, tôi thật sự không thể hiểu nổi, mấy năm nay ông gửi tiền về nuôi nó, nó chỉ cần an phận thôi là đủ rồi, sao lại phải vội quay trở về đây làm gì?”

Tạ Đông Hải thở dài: “Tôi cũng không nghĩ đến mẹ nó lại có thể bình phản được.”

“Nhưng mà, nó trở về đây cũng không có đơn vị nào tiếp nhận, cặp song sinh của mẹ nó trước kia, chúng ta cũng không có quan hệ gì, tôi dựa vào cái gì lại phải nuôi chúng nó, hay là, gửi chúng nó về lại Thanh Sơn, giao cho anh trai và chị dâu đi vậy?”



“Không được đâu.”

Tạ Đông Hải nghĩ đến việc tìm phó thị trưởng Nghiêm cố ý đến hỏi thăm, nhưng ông ấy không có khả năng như trước đây, mang Tạ Tiểu Ngọc về lại Thôn Thanh Sơn.

“Mẹ ruột nó không phải có một công việc sao, bà cũng làm việc trong đoàn nghệ thuật, sắp xếp một vị trí cho nó rồi tìm người kết hôn cho nó là xong rồi.”

“Thế sao được, công việc đó không thể để cho nó được.”

Tạ Đông Hải nhìn vợ, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại không thể đưa cho nó?”

Quý Thục Cầm lập tức sửa lời: “Nó tám tuổi đã ở nông thôn, chưa từng học qua hát học múa, tham gia đoàn nghệ thuật cũng chỉ có thể làm việc vặt thôi, quá lãng phí, nếu không thì như này đi, tôi dùng quyền lực của mình đưa cho nó một vị trí khác phù hợp hơn.”

Tạ Tiểu Ngọc vẫn chưa ngủ, ở trong phòng cũng có thể nghe rõ ràng.

Cô tự giễu trong lòng, cho dù không biết hát nhảy cô cũng có thể làm việc nặng.

Nhất quyết không thể phần công việc đó, rơi vào tay cháu gái của Quý Thục Cầm.

Tạ Tiểu Ngọc mặc thêm quần áo chạy xuống phòng khách: “Ba, con muốn công việc ở đoàn nghệ thuật, dù trước kia con có như thế nào, con cũng muốn làm công việc trước kia của mẹ, con không giao việc mẹ để lại cho ai đâu.”

Quý Thục Cầm tận tình khuyên bảo Tạ Tiểu Ngọc: "Cháu không biết hát cũng không biết nhảy, công việc ở đoàn nghệ thuật này, càng không thích hợp với cháu, cháu đã tốt nghiệp trung học, chi bằng dạy học tiểu học thì thế nào?”

"Cháu muốn phần công việc ở đoàn văn nghệ, là vì tính toán cho tương lai sau này.”

Tạ Tiểu Ngọc thản nhiên cười nhạt: "Sau này con muốn tìm một người là quan chức hoặc làm việc lớn để gả, ba, chắc người không phản đối đâu nhỉ.”

Dùng chung thân đại sự của mình, khiến khiến cho Quý Thục Cầm im miệng.
 
Chương 28


Tạ Đông Hải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tạ Hiểu Ngọc, hiện tại cô đang lên kế hoạch cho cuộc hôn nhân của chính mình, vậy con trai của phó thị trưởng Nghiêm không phải là đối tượng của cô sao?.

Ngược lại, áp lực trong lòng Tạ Đông Hải cũng biến mất, Nghiêm Bình Châu cùng con trai của ông ta ông nhìn không thấu, cho dù gả con gái cho nhà họ, chắc chắn họ cũng sẽ không chiếu cố người ba vợ là ông?

"Tùy con, hôn sự của con ta sẽ không xen vào.”

……

Quý Thục Cầm cứ mãi trằn trọc lăn lộn mãi không ngủ được, trời còn chưa sáng, đã chạy xe đạp đến nhà chị họ Tiêu Lai Phượng.

Trời quá tối, trước nhà chị họ không biết từ khi nào xuất hiện cái hố to, xe đạp của bà ta không tránh kịp: “rầm" một tiếng rơi thẳng vào hố.

"Ai da" kêu một tiếng thảm thiết, khiến cho Tiêu Lai Phượng đang còn trong giấc mộng phải tỉnh lại.

"Ai yo, A Cầm à, em làm sao mà rơi xuống hố vậy, chạy xe mà không nhìn đường hay sao?”

Tiêu Lai Phượng nhanh chóng chạy đến kéo em họ ra khỏi hố, vòi xe đạp bị cong vẹo, bánh xe cũng cong, chị họ bảo ông chồng mình mang xe đến tiệm sửa.



Quý Thục Cầm một chân què một chân trẹo bước vào nhà, môi bị răng cựa vào nứt một vết, trán cũng sưng lên.

Quý Hương Hàn vội vàng cầm cồn đến sát trùng vết thương cho cô ta: "Dì họ, sao dì lại đến đây?”

Quý Thục Cầm một bụng hoả khí, nén giận nói: "Tạ Tiểu Ngọc quay lại rồi.”

Bàn tay đang cầm băng gạc của Quý Hương Hàn không kiềm chế được, bất ngờ chọc thẳng vào mắt Quý Thục Cầm.

Quý Thục Cầm bị cồn i ốt vương vào mắt không mở mắt được: "Cái đứa nhỏ này sao tay chân lại vụng về vậy chứ?”

Quý Hương Hàn tay chân bận rộn mang nước lạnh đến cho cô ta rửa mắt, nhưng nước lạnh vô tình chạm vào vết thương của cô ta, sau một hồi loạn rối tung lên, vết thương của Quý Thục Cầm càng trở nên trầm trọng hơn.

"Thôi đi đừng làm nữa, lát nữa ta đến phòng khám băng bó lại, nói chuyện chính sự trước đi.”

Quý Thục Cầm nói: "Vị trí công việc ở đoàn văn nghệ, có khả năng không thành rồi.”

Sắc mặt Quý Hương Hàn phút chốc trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, chai cồn trong tay cũng bị bóp cho bẹp dúm.

Cô ta khoe khoang với đoàn ca múa rằng, mình có thể vào đoàn nghệ thuật của Tổng quân khu, nếu không vào được, nhất định sẽ bị người ta cười cho đến chết.



Quý Hương Hàn vội vàng nói: "Tạ Tiểu Ngọc nghĩ công việc ở đoàn nghệ thuật quá đơn giản rồi, cô ta không biết hát cũng chẳng biết múa, tìm việc khác giao cho cô ta là được rồi."

"Việc này tối qua ta cũng đã nói rồi, nó không đồng ý.”

Tiêu Lai Phượng cũng mơ tưởng rằng con gái mình vào đoàn nghệ thuật sẽ tìm được một người con rể là quan chức.

"Nếu không thì tìm cho Tạ Tiểu Ngọc một nhà để gả đi, dù gì cô ta cũng đến tuổi gả chồng rồi.”

……

Quý Thục Cầm nhớ đến lời Tạ Tiểu Ngọc nói đêm qua, cô muốn vào đoàn nghệ thuật cũng là vì muốn tìm quan chức hoặc cán bộ.

Trong lòng bà ta không khỏi cười lạnh, cô mang theo hai đứa nhỏ bên mình, làm sao có khả năng tìm được nhà nào tốt.

Bà ta xin nghỉ phép với lí do bị thương, đến trường tiểu học Văn Thành tìm Lữ Thu Mai, không vòng vo mà nói thẳng: "Tạ Tiểu Ngọc quay lại rồi.”

Lữ Thu Mai cùng mẹ của Tạ Tiểu Ngọc sống cùng một khu nhà từ bé đến lớn, từ nhỏ đã đô kị Mạnh Thiên Đông lớn lên xinh đẹp, gả vào nhà tốt, trong lòng cảm thấy rất bất bình.

Mười năm trước trong thời kì đặc biệt, cô ta đứng ra tố cáo gia đình Mạnh Thiên Đông có thành phần địa chủ, hại Mạnh Thiên Đông phải li hôn, di dời đến Lương Châu.
 
Chương 29


Lữ Thu Mai tâm tình bình tĩnh sửa lại vở bài tập trên bàn làm việc: "Quay lại thì quay lại thôi, chẳng lẽ bà Tạ phó thị trưởng phu nhân lại giúp Tạ Tiểu Ngọc đối phó nhà ta hay sao?”

"Vậy thì không.”

Quý Thục Cầm ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô không nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, nó trông còn xinh hơn cả Mạnh Thiên Đông mẹ nó, tối hôm qua nó nói sẽ tham gia đoàn nghệ thuật tìm một cán bộ làm con rể, cô đoán xem sau khi nó kết hôn xong, liệu nó có trả thù người ngày xưa đã tố cáo mẹ nó hay không?”

Một giọt mực đen đặc rơi xuống khỏi bút của Lữ Thu Mai.

Quý Thục Cầm tiếp tục: "Con trai bà là Diêu Cường vẫn luôn muốn cưới được người xinh đẹp nhất, Tạ Tiểu Ngọc nhất định phù hợp yêu cầu của nó, đợi đến khi bà trở thành mẹ chồng của Tạ Tiểu Ngọc, còn cần phải sợ nó trả thù bà hay sao?”

Lữ Thu Mai nhướng mắt nhìn Quý Thục Cầm, chế nhạo nói: "Có thể xinh đẹp bao nhiêu, con trai tôi mắt nhìn cao, tiêu chuẩn đoàn nghệ thuật của mấy người, con trai tôi không nhìn vào mắt.”

Quý Thục Cầm cười nói: “Đến khi bà nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, sẽ không hỏi những câu ngu ngốc như vậy nữa."

Mẹ của Hứa Xương, Triệu Hương, vừa được bổ nhiệm làm giáo viên thay thế tạm thời cho trường, bà chưa quen thuộc với người đứng đầu ở đây.

Nghe thấy trong văn phòng đang thảo luận thấp thoáng cái tên "Tạ Tiểu Ngọc", nên bà nấp sau cánh cửa nghe một lúc.

Nghe xong không kịp đợi đến khi tan làm, bịa cái cớ bếp ga ở nhà quên chưa khoá bình lại vội về nhà, nhìn thấy đứa con trai còn đang thất nghiệp.

"Mẹ kế của Tiểu Ngọc và người lúc trước tố cáo mẹ của Tiểu ngọc, hai người đang giấu Tiểu Ngọc bàn tính chuyện kết hôn của nó, con mau đi gặp Nghiêm Dặc đi.”

Hứa Xương vội vàng mặc áo khoác, chạy đến trường Đại học Công an, thì được tin tân sinh viên đã đi thực tập.

……



Trong lần huấn luyện ngoài trời này, Nghiêm Dặc vẫn như trước đứng thứ nhất, Trần Niên thứ hai, nhưng thành tích tổng thể, vẫn còn kém Nghiêm Dặc một khoảng cách xa như trước.

Cả nhóm đông người kéo xuống sông tắm, Trần Niên đánh lên gân trên cánh tay Nghiêm Dặc, sức chịu đựng của người này gần như biến thái.

Trước khi vào Đại học Công an, Nghiêm Dặc nhất định đã từng luyện tập qua, không đơn giản như việc chỉ luyện đánh quyền vài năm như cậu ta nói

Trần Niên nhướng mày: “Tôi có lẽ sắp thoát kiếp độc thân rồi, dì tôi nói sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi.”

Nói rồi lại sờ sau đầu, tiếc là sau khi vào trường, ai cũng bình đẳng với nhau, cắt tóc ngắn cả.

Trần Niên thì không vội, nhưng người dì kia nói rằng nếu anh bỏ lỡ lần này sẽ khó mà gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy nữa.

Trong lòng Trần Niên như có con hưu đang chạy loạn, tự cố ý nói: "Tôi hỏi dì tôi cô ấy xinh đẹp thế nào, có thể xem mặt thì tốt, cậu đoán xem dì tôi trả lời ra sao?”

Nghiêm Dặc lười để ý, sau khi huấn luyện dã ngoại kết thúc, anh liền đi tìm Tạ Tiểu Ngọc.

Nhưng mấy cậu trai độc thân khác đều có hứng thú, trong số bọn họ, chỉ có mỗi Nghiêm Dặc là có đối tượng.

Bọn họ quay quanh Trần Niên, cực kỳ hâm mộ hỏi: "Ở đâu ra một cô gái xinh đẹp thế, hay dì cậu lừa cậu đi xem mắt đấy?”

Trần Niên sờ cái đầu tóc ngắn, mặt cũng hồng lên: "Dù sao dì tôi cũng nói rồi, đợi đến khi tôi gặp cô ấy rồi thì sẽ không hỏi những câu ngu ngốc như vậy nữa?"

Rốt cục là xinh đẹp đến thế nào đây?.

Mấy thanh niên trai tráng vây quanh Trần Niên, ép buộc cậu ngày mai mang bọn họ theo đi xem mắt: "Đưa bọn mình theo, nếu không hôm nay cậu đừng mong được lên bờ.”

Chỉ có Nghiêm Dặc lùi lại một bước, lên bờ mặc quần áo.
 
Chương 30


Làm sao câu khen ngợi mà Trần Niên nói lại quen thuộc như một câu mỉa mai vậy?.

Ồ, thì ra anh cũng từng nói qua.

Khi anh nhờ bạn từ nhỏ Hứa Xương đến đón Tiểu Ngọc, Hứa Xương cũng hỏi về điều này, hỏi cô em dâu mà anh sẽ đón xinh đẹp như thế nào.

Nghiêm Dặc lúc đó trả lời: "Sau khi gặp qua, sẽ không hỏi câu hỏi ngu ngốc như thế nữa.”

Nghiêm Dặc đến tìm huấn luyện viên, kính cẩn chào hỏi: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn xin nghỉ phép.”

……

Tạ Tiểu Ngọc sợ rằng đêm dài lắm mộng, ngay sáng sớm hôm sau, cô đưa hai đứa em trai sinh đôi của mình đến trường tiểu học Văn Thành, trước đây cô ấy đã từng học ở trường này, hiệu trưởng vậy mà vẫn còn nhớ cô ấy rõ ràng.

Hiện tại khai giảng đã được mấy ngày rồi, sau khi thi đầu vào, hai đứa em được xếp vào lớp 5-4.

Ở nơi không nhìn thấy, Quý Thục Cầm trề môi nói: "Nhìn thấy rồi chứ, cái người xinh đẹp dẫn theo cặp song sinh, chính là Tạ Tiểu Ngọc, lớn lên cứ như yêu tinh vậy, vào đoàn nghệ thuật, có cán bộ quan chức nào mà không câu được cơ chứ, bà không sợ à?”

 



Trái tim của Lữ Thu Mai cứ như đang bị người khác nhẫn tâm chà đạp.

Mạnh Thiên Đông cũng chính là dựa vào khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đó, để làm cho đàn ông đỏ mặt mất lý trí.

Tạ Tiểu Ngọc so với mẹ nó còn xinh đẹp hơn, tai họa này nếu không phải ở nhà mình, sau này nhất định sẽ báo thù.

Lữ Thu Mai nói: "Thôi được, lựa một ngày để con trai tôi gặp con gái riêng của bà một chút, phải để cho con trai tôi nhìn trúng nó mới tốt.”

Quý Thục Cầm nói: "Còn cần gì phải chọn ngày nữa, cứ chọn hôm nay đi.”

……

Mặt khác, sau khi thu xếp tốt trường học cho mấy đứa em, Tạ Tiểu Ngọc về nhà lấy chứng chỉ và giấy tờ lúc ở Lương Châu, chuẩn bị đến đoàn nghệ thuật tiếp quản công việc.

Bà Trần, bà đã chạy tới tìm Tạ Tiểu Ngọc: "Vừa rồi Quý Thục Cầm đến nhà bà nói, Cá Lớn và Cá Nhỏ gặp rắc rối ở trường học, trường học gọi điện thoại đến nhà bạn, Quý Thục Cầm qua đó trước rồi, cô ta đi trước, bảo khi nào cháu quay lại thì hãy nhanh qua đó."

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, cô vừa từ trường học trở về, thì Cá Lớn và Cá Nhỏ đã gặp chuyện, có chút kì lạ.

Nhưng liên quan đến hai đứa em, cô vẫn chuẩn bị quay lại trường học để xem hai đứa nó.

Vừa rời khỏi khu nhà của Thành ủy, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía cô.



Một bóng người đàn ông cao khoảng một mét tám mấy, dáng người cao lớn cường tráng, tóc ngắn hơn một chút, nhưng sau khi cắt ngắn lại càng thêm khí chất.

Cô chạy nhanh vài bước: “Anh Nghiêm Dặc, sao anh lại đến đây?"

Khóe miệng Nghiêm Dặc nhếch lên, anh nói với Tạ Tiểu Ngọc rằng anh sẽ học tại Đại học Công an Bình Thành trong hai năm.

"Đi đâu vội vàng như vậy, hai đứa em trai của em đâu?"

Tạ Tiểu Ngọc tim đập thình thịch: “Ở trường học, cô giáo gọi điện thoại về nhà nói em trai em gặp rắc rối, Quý Thục Cầm qua đó trước rồi nhờ bà Trần nhắn lại, bảo em qua đó gấp."

Nghiêm Dặc nghĩ một lúc: "Mẹ kế của em sao lại nhiệt tình như vậy, có chút kì quái, bên trường học để anh đi xem, em ở bên ngoài đừng vào"

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu liên tục: "Em cũng cảm thấy có chút kì quái.”

Nghiêm Dặc không vào trường, dùng một bao thuốc lá đổi lấy chút tin tức từ bảo vệ trường, bác bảo vệ bước vào trường đi vòng quanh, cặp sinh đôi lớp 5-4 rất nổi bật, nên rất dễ nhận ra.

Bảo an nhét trong túi một bao mẫu đơn, xã cung tiêu đã bán chúng với giá năm hào mốt, chúng được làm bằng giấy thiếc, đắt hơn hai xu so với giấy dầu.

Đắt hơn hai xu, khiến bảo vệ có cảm giác kiêu ngạo.

Bảo an đi ra nói: "Không gặp chuyện gì, đang trong lớp an ổn học rồi.”
 
Chương 31


Nghiêm Dặc nói với Tạ Tiểu Ngọc đang ở phía sau mình: "Giấy nhắn nhờ bác bảo vệ sau khi tan học đưa cho em trai em, Cá Nhỏ rất thông minh, đọc xong tờ giấy em đưa cho cậu ấy, chắc chắn nó sẽ không gây chuyện đâu, tránh đêm dài lắm mộng, hôm nay đến nhận việc ở đoàn nghệ thuật đi.”

……

Nghiêm Dặc đưa Tạ Tiểu Ngọc đến cổng đoàn nghệ thuật, sau khi tách ra thì đến tìm Hứa Xương.

Hứa Xương đã không gặp Nghiêm Dặc mấy năm rồi, ly biệt thì vẫn còn là một thiếu niên, bây giờ Nghiêm Dặc đã đỗ vào trường Đại học Công an, anh ấy vừa ghen tị vừa mừng cho bạn bè của mình.

Anh đi khắp nơi tìm Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc, đều bỏ lỡ không gặp bọn họ, không ngờ lại nhìn thấy anh trước cửa nhà mình.

Khi nghe tin Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc đã phát hiện ra chuyện gì đó không ổn nên đã không đến trường, tránh được việc xem mắt.

Hứa Xương ngưỡng mộ, tin rằng Nghiêm Dặc rất phù hợp với công việc cảnh sát.

"Anh Dặc, em nghĩ không thể để Tiểu Ngọc sống ở nhà ba cô ấy nữa."

"Ừm”

Nghiêm Dặc trong lòng có tính toán, không cần cậu bạn nhắc nhở, anh cũng sẽ đi an bài.



Anh vỗ vỗ vai cậu bạn: "Cậu có tính toán gì chưa, có muốn vào đại học Công An không?”

Hứa Xương không có đầu óc lanh lợi như Nghiêm Dặc, cũng không có vóc dáng và kỹ năng mạnh mẽ bất thường như anh, cười khổ nói: "Tôi định đi tìm một công việc để làm.”

"Vậy cũng tốt" - Nghiêm Dặc bảo Hứa Xương đừng nản lòng: “Rồi sẽ có việc làm thôi.”

Nghiêm Dặc gọi cho người ba ở Bắc Kinh: "Ba, cho con mượn chút tiền.”

Nghiêm Bình Châu cười trong lòng, đúng là con trai, chỉ khi biết yêu mới tiêu tiền, ông hỏi: "Con muốn tiền để làm gì?"

"Mua nhà ở."

"Muốn cưới vợ rồi?”

Nghiêm Dặc nói: "Con gái ba đến Bình Thành không cần chỗ ở sao?”

"Nếu là Tinh Tinh thì ba nhất định sẽ quản"

Nghiêm Bình Châu nói: "Ba có tiền tiết kiệm, là do mẹ con để lại, nếu con nói, con mua nhà để cưới vợ, ba lập tức đưa cho con, nếu không phải, thì con tự tìm cách đi.” 

Nghiêm Dặc: "Vậy con sẽ tự tìm cách."



Nghiêm Bình Châu cúp điện thoại cười ha hả, đứa con trai này, lấy vợ thôi có cần phải xấu hổ thế không.

Tinh Tinh bất mãn bĩu môi nói: "Ba, khi nào anh mới quay lại đây đón con, con không muốn ở đây chút nào, bọn họ bảo con tìm anh mà khóc, khóc khi nào anh trai quay lại mới thôi, con ghét bọn họ.”

Nghiêm Bình Châu kìm nén lửa giận trong lòng, nói với con gái: "Sắp rồi, anh của con đi tìm nhà rồi, đợi đến khi tìm được nhà, thì con qua đó mới có chỗ ở.”

Nghiêm Tinh hít một hơi: "Vậy được ạ, ba nói với anh trai, không cần tìm một căn nhà quá lớn, chỉ cần đủ để con cùng chị Tiểu Ngọc và hai anh trai ở cùng là được rồi.”

……

Nghiêm Dặc bên này, đặt điện thoại xuống, đi tới Cục Công an thành phố: "Bác Tống, cháu muốn kiểm tra tài sản của Tạ Đông Hải."

Tống Liêm cố ý răn dạy: "Cháu muốn chết à, đi điều tra một phó thị trưởng, cháu nghi ngờ ông ta tham ô và nhận hối lộ? Việc đó cũng không nằm trong quyền kiểm soát của cháu, đã có Ủy ban kỷ luật."

Nghiêm Dặc nói: "Ông ta có tham ô hối lộ hay không không liên đến cháu, nhưng mười năm trước tài sản thuộc về Tạ Đông Hải, có một nửa là của dì Thiên Đông, sau khi dì Thiên Đông qua đời, tài sản vốn nên thuộc về Tiểu Ngọc và hai em trai của cô ấy, cháu thay Tiểu Ngọc điều tra một chút.”

"Vậy thì đơn giản.”

Tống Liêm cảnh cáo Nghiêm Dặc: "Cháu không được phép điều tra Tạ Đông Hải, cháu không đủ tư cách, chú sẽ điều tra rồi nói cho cháu biết."

"Vậy phiền chú Tống nhanh lên một chút ạ."
 
Chương 32


Nghiêm Dặc nói: "Tiểu Ngọc sẽ không ở nhà ba ruột của cô ấy lâu đâu.”

Ngay sau khi Nghiêm Dặc rời đi, Tống Liêm gọi điện thoại cho Nghiêm Bình Châu, cười trêu chọc rằng: "Con trai anh được đấy, muốn điều tra điều tra tài sản của ba vợ tương lai, nhưng tôi đã kiềm lại rồi, về sau tôi sẽ điều tra.”

Nghiên Bình Châu bật cười, tên tiểu tử thúi, đó thực sự tự mình tìm ra cách.

Ông nói: "Ông bị tên tiểu tử thối kia lừa rồi, nó không đợi được ông, nhất định sẽ tự mình kiểm tra."

Quả nhiên, đợi đến khi Tống Liêm phản ứng kịp và gọi điện đến trường Công An, giáo quan nói rằng Nghiêm Dặc đã yêu cầu trường duyệt phiếu và cấp giấy phép đi lại, xin nghỉ phép để đến Lương Châu.

Phía Lương Châu chỉ có nhà bác cả của cặp song sinh.

Tống Liêm rất tức giận, Nghiêm Dặc cái tên nhóc cứng đầu đó phát hiện ra cái gì cũng không nói, nhưng nếu nó đi đến Lương Châu, chắc hẳn Mạnh Thiên Đông đã để lại thứ gì đó cho Tiểu Ngọc.

……

Tạ Tiểu Ngọc đến đoàn nghệ thuật của Tổng quân khu Bình Thành, gặp phải một người quen trong văn phòng.

Năm đó trong đoàn là đối thủ cạnh tranh vị trí trụ cột của đoàn ngày đó, giờ đã trở thành lãnh đạo của đoàn rồi.

"Dì Xuân Ni, cháu là Tạ Tiểu Ngọc con gái của Mạnh Thiên Đông, dì không thay đổi chút nào so với mười năm trước đây, vẫn trẻ trung và xinh đẹp như cũ!"

Trăm ngàn cái miệng, chỉ có xu nịnh là giỏi.

Tạ Tiểu Ngọc khi còn nhỏ đã nghe mẹ khen ngợi đối thủ này, cô ấy không có giở trò xấu xa sau lưng, cạnh tranh rất ngay thẳng.



Trương Xuân Ni nhìn lên nhìn xuống Tạ Tiểu Ngọc, một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy.

"Cháu là con gái của Thiên Đông? Ông trời ơi, quá xinh đẹp rồi!"

Trương Xuân Ni và Mạnh Thiên Đông đều rất tán thưởng nhau, mặc dù phải cạnh tranh, nhưng đều rất bộ phục đối phương.

"Không phải cháu đến nhà của bạn trai ở Bắc Kinh rồi sao, sao lại trở lại rồi?”

"Cháu làm gì có bạn trai ạ?"

Tạ Tiểu Ngọc cúi đầu thở dài, nói rằng bác cả ở quê ép buộc cô đi xem mắt, cô không thể ở làng Thanh Sơn được nữa, vì vậy cô đã đến Lương Châu với một tờ giấy chứng nhận, vừa mới đón cặp em trai sinh đôi đi cùng.

Kể cả việc vừa về đến nhà tối qua, bị ép ngồi trên bồn hoa đợi suốt hai tiếng đồng hồ cũng đều kể ra cả.

“Dù sao thì hai đứa em trai cháu cùng ba và dì Quý, cũng không có quan hệ gì, cháu muốn nhận việc của mẹ, làm thật tốt để có thể nuôi hai đứa em"

Trương Xuân Ni cảm thấy đau lòng cho con gái của Mạnh Thiên Đông, vui vẻ nói: "May là cháu quay về kịp thời, nếu không công việc này sẽ bị mẹ kế của cháu lừa mất."

Mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc nói với người trong đoàn rằng, Tạ Tiểu Ngọc đã trở thành con dâu của gia đình phó thị trưởng, cùng họ trở về Bắc Kinh rồi.

Hai đứa em trai mới mười tuổi còn đang đi học, không thể đảm đương công việc ở Bình Thành, cô ta sẵn sàng trả hai nghìn đồng cho bác cả của cặp song sinh, để đổi lấy phần công việc này.

Trước tiên trả năm trăm đồng, phiếu tiền đã được đoàn nhận, nếu Tạ Tiểu Ngọc chậm trễ thêm một tuần nữa, công việc sẽ đổi chủ.

Tạ Tiểu Ngọc vỗ ngực an ủi: "Dì Quý hoàn toàn không biết gia đình bác cả của em trai cháu, lúc cháu đến đó, gặp hai người họ đang bán em trai cháu, việc này Cảnh sát trưởng ở Bình Thành đều biết"

"Lúc đầu dì cũng đã nói không đáng tin cậy, nhưng trong nhà cháu cũng không có người thích hợp tiếp quản, bây giờ cháu trở về là vừa kịp lúc, đi thôi, dì đưa cháu đi làm thủ tục bàn giao công việc."
 
Chương 33


Tạ Tiểu Ngọc xinh đẹp tựa hoa, lúc chọn vị trí làm việc, Trương Xuân Ni suy nghĩ đắn đo, không biết hát không biết nhảy, học lại từ đầu từ hạ eo, ép cơ là không được rồi đi, vậy nên đưa cho cô gái nhỏ này vị trí nào thì thích hợp?

……

Quý Thục Cầm đã đợi ở trường nửa ngày rồi, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không đến, bị con trai của Lữ Thu Mai là Diệu Cường chế giễu: "Có phải là quá xấu xí nên không dám đến không?"

Quý Thục Cầm không biết chuyện gì đã xảy ra, khi về đến nhà, bà ta thấy Tạ Tiểu Ngọc đang loay hoay với giấy phép lao động, thẻ thông hành và thẻ ăn uống trong căn tin.

Bà ta bước đến, tức đến thở dốc không ngừng.

Tạ Tiểu Ngọc không đến trường học, cô ta đến đoàn nghệ thuật nhận phần công việc của mình!

Bà ta tức giận nói: "Dọn dẹp hậu đài, đến cả con heo ngu ngốc cũng có thể làm được, tao đã nói sẽ đổi phần việc khác tốt hơn cho mày mày lại không chịu, nếu mày đã giỏi giang như vậy thì mang theo hai đứa em của mày ra ngoài mà ở.”

"Hai đứa em của mày có quan hệ gì với gia đình tao, mày cùng hai đứa nó ở đây, có thấy xấu hổ không?"

Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh: "Cũng không phải là tôi muốn trở về ở, là ba tôi phái xe đến đón, đây là nhà của ba tôi, bà không tư cách đuổi tôi đi, nhưng mà tôi không muốn hai đứa em tôi bị bà khinh bỉ, đi thì đi nhưng dì Quý bà nên nhớ kỹ, sau này bà có gửi xe đến cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không quay lại. "

"Tao tuyệt đối không bao giờ cầu xin mày.”

Tạ Tiểu Ngọc nhẹ nhàng cười: “Ở trong mắt bà công việc của tôi là việc đến heo cũng làm được, mà cháu của bà lại không lấy được, vậy thì cô ta còn không bằng heo, cái thứ đến heo cũng không bằng, thảo nào dì Quý dùng nhiều thời gian như vậy, cũng không đưa được nó vào đoàn nghệ thuật.”

Quý Thục Cầm:...

Trước khi Tạ Tiểu Ngọc dọn khỏi khu thành ủy, có cùng bà Trần và thím Tề nói lời tạm biệt.



Cô không đổ thêm dầu vào lửa mà chỉ nói ra sự thật: "Bà Trần, cháu đã lấy phần công việc của mẹ, chọc giận gì Quý, bà ấy nói rằng hai đứa em cháu không có tư cách để sống ở căn nhà này, cháu dự định chuyển ra ngoài ngay hôm nay."

"Cái con bé này, đợi ba con về rồi nói" - Bà Trần nóng vội nói.

Thím Tề càng tức giận hơn: "Căn nhà của đơn vị ba cháu, bà ta có tư cách gì mà đuổi ra ngoài?”

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Bà ta không đuổi cháu, bà ta đuổi hai đứa em trai của cháu."

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc rời đi, thím Tề đã mắng cặp vợ chồng họ là tâm địa độc ác.

Bà Trần vẫn còn tức giận, lần đầu tiên khi chồng đi làm, bà gọi điện cho đơn vị của ông: "Tiểu Ngọc đi rồi, ông gọi bảo cho Tạ Đông Hải, bảo cậu ta đừng để cho vợ mình quá kiêu ngạo."

……

Ở phía bên kia, Nghiêm Dặc cũng đã đến Cục Công an thành phố Lương Châu.

Nhờ có Tống Liêm liên lạc với anh em ở đây, anh tìm thấy được bác cả của cặp song sinh Đỗ Nhị Mai đang ở trong trại giam.

"Nói đi, lúc Mạnh Thiên Đông li hôn có kí hiệp ước với Tạ Đông Hải, đem tất cả tài sản cho Tạ Đông Hải, phần hiệp ước đó đang ở trong tay bà đúng chứ?”

Đỗ Nhị Mai hoảng sợ, Mạnh Thiên Đông đột ngột qua đời, còn chưa kịp nói lời trăn trối, sau khi xong xuôi đám tang, cô ba chân bốn cẳng chạy vào nhà của Mạnh Thiên Đông, để xem có tìm được thứ gì hay không.

Quả nhiên tìm thấy hiệp ước của Mạnh Thiên Đông kí với chồng cũ trong nhà.

Đỗ Nhị Mai cúi đầu: "Hiệp ước gì chứ, căn bản là không có.”

Đỗ Nhị Mai hoảng sợ muốn che giấu, rõ ràng là có.
 
Chương 34


Nghiêm Dặc cứng rắn nói: "Một phần công việc không đáng giá hai nghìn đồng, bà dùng thỏa thuận đó làm con bài mặc cả để uy hiếp đúng không, Tạ Đông Hải xảy ra chuyện lớn rồi, nếu bà thành thật giải thích thì có thể giảm tội!"

Anh đã lừa Đỗ Nhị Mai.

***

Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai đi làm phải làm đồng nghiệp với Tạ Tiểu Ngọc, Quý Thục Cầm lại cảm thấy khó chịu.

Hôm nay Tạ Đông Hải không làm thêm giờ, tới khi tan làm về đến nhà, quả nhiên không nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh đâu, ánh mắt của ông ta lập tức trầm xuống.

Quý Thục Cầm ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng cửa mở, bà ta tắt bếp gas bưng đồ ăn ra: “Hôm nay không làm thêm giờ sao cũng không gọi điện thoại báo về nhà, để tôi làm thêm món ăn."

"Tiểu Ngọc và em trai con bé đâu?"

Quý Thục Cầm thuận miệng nói: "Tiểu Ngọc muốn chuyển ra ngoài ở, tôi không ngăn được."

Tạ Đông Hải cười lạnh nói: “Thục Cầm, uổng cho bà sống bốn mươi năm trên đời, chơi tâm cơ thủ đoạn cũng không thắng được cô con gái kia của tôi. Đáng lẽ tối hôm nay tôi có một cuộc họp quan trọng, nhưng ông Qúy bảo tôi tan làm sớm trở về giải quyết cho xong mâu thuẫn trong nhà, có thu xếp chuyện nhà ổn thỏa, mới có tinh lực làm việc cho mọi người."

Quý Thục Cầm không hiểu, tính đi tính lại Tạ Tiểu Ngọc mới chỉ ở trong ngôi nhà này có một đêm một ngày, tại sao Quý Tuân và Trần Nhạn lại muốn giúp cô?

Bà ta tức giận ném chiếc muỗng trong tay đi, nói: “Vậy giờ tôi đi tìm bà chị em bọn họ trở về, được chưa."

Tạ Đông Hải lắc đầu, giờ Tạ Tiểu Ngọc chưa chắc đã chịu trở về.



Cô đã lấy được công việc mình mong muốn, sao phải trở về để rồi phải nhìn sắc mặt của mẹ kế.

Ông ta nói: "Mẹ ruột nó để lại một căn nhà cho nó, bà mau chuyển đồ ra để con bé chuyển vào ở đi."

Quý Thục Cầm không nghĩ tới căn nhà đó.

"Tạ Tiểu Ngọc không biết gì về thỏa thuận giữa mẹ ruột của nó và ông lúc hai người li dị. Mấy năm nay, chúng ta đều gửi tiền thuê nhà về quê cho nó làm tiền sinh hoạt, giờ trả nhà lại, lấy đâu ra tiền thuê nhà để tiếp tế cho nó?"

Tạ Đông Hải nói: "Bà lại hồ đồ rồi, tiền nuôi Tiểu Ngọc trong mười năm qua là trích ra từ tiền lương của tôi, chúng ta vẫn luôn nói với người bên ngoài và người ở quê như vậy còn gì, giờ bà thay đổi cách nói, là chê tôi chưa đủ mất mặt ở đơn vị hả?"

Quý Thục Cầm khó chịu đến mức ngủ không yên giấc.

Hồi trước, lúc Mạnh Thiên Đông bị cử cáo, bọn họ có một căn nhà chung, để không liên lụy đến chồng và con gái, lúc hai người ly dị, Mạnh Thiên Đông lấy vốn riêng của bà ấy ra, thỏa thuận rõ với Tạ Đông Hải, mua nốt một nửa quyền sử dụng căn nhà kia.

Phải sang tên căn nhà đó sang danh nghĩa của Tạ Đông Hải, mới có thể bảo vệ được căn nhà, không bị hội cách ủy lấy đi.

Nhưng bà ấy đã thỏa thuận rõ với Tạ Đông Hải, sẽ để lại căn nhà này cho Tạ Tiểu Ngọc làm của hồi môn.

Mạnh Thiên Đông không chờ được tới khi được giải oan, lúc chết cũng không kịp để lại lời trăn trối, tờ giấy ly dị kia bị bác dâu cả Đỗ Nhị Mai của cặp song sinh tìm được.

Đỗ Nhị Mai gọi điện thoại đến Bình thành, lấy danh nghĩa đòi ngôi nhà kia cho cặp song sinh.

Quý Thục Cầm nói với Đỗ Nhị Mai: “Trong thỏa thuận đã nói rõ là để lại căn phòng đó cho Tạ Tiểu Ngọc làm của hồi môn, chứ không phải là để lại cho cặp song sinh, tôi ra giá hai nghìn đồng, bà đưa bản thỏa thuận cho tôi, sau đó bà cứ coi như không biết gì về bản thỏa thuận này."
 
Chương 35


Đỗ Nhị Mai đồng ý, nhưng phải chờ tới khi nhận đủ hai nghìn đồng mới chịu đưa tờ giấy thỏa thuận kia cho bà ta.

Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc đi Lương Châu đón cặp song sinh, Đỗ Nhị Mai bị kết án tù, nhưng không nói bất cứ điều gì về bản thỏa thuận đó.

Quý Thục Cầm cứ nghĩ, Đỗ Nhị Mai cân nhắc đến chuyện ra tù sẽ không tìm được việc làm, muốn giữ bản thỏa thuận kia để đổi lấy một nghìn năm trăm đồng còn lại, đề phòng cho cuộc sống sau này.

...

Đúng là Đỗ Nhị Mai có tính toán như vậy.

Nhưng bà ta bị Nghiêm Dặc lừa, cứ tưởng Tạ Đông Hải đã làm chuyện gì thương thiên hại lý, sợ hãi nói hết mọi chuyện ra:

"Tôi và Quý Thục Cầm thỏa thuận với nhau qua điện thoại, Tạ Đông Hải có biết không ấy hả? Tôi không biết."

"Tôi giấu bản thỏa thuận ở trong chiếc hộp thiếc dưới gốc cây hòe già, trên mặt đất tôi để chiếc cối đá, chỉ cần nhấc cối đá ra đào xuống là được."

Bà ta thường xuyên đánh Cá Nhỏ ở cạnh chiếc cối đã đó.



Nghiêm Dặc và cảnh sát thuộc cục công an Lương Châu đào được phần thỏa thuận này ở dưới gốc cây hòe già.

Sau khi Nghiêm Dặc rời đi, cục trưởng cục công an Lương Châu lập tức gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an Bình thành Tống Liêm: “Lão Tống này, cháu trai của ông khó lường đấy, tôi muốn cái gai đầu này, chờ cậu ấy tốt nghiệp, tôi sẽ xin cậu ấy về đội điều tra hình sự Lương Châu."

Tống Liêm: ...

"Ông cút đi, tôi đã nói trước với cha Nghiêm Dặc rồi."

Ông ấy đã định con rùa gai đầu không nghe lời này rồi.

...

“Chị ơi, chị nấu mì thịt băm ngon thật đấy!"

Trứng cút bọc thịt băm, cháo khoai lang đỏ, món ăn trơn mềm ngon miệng, thêm dưa cải muối chua cay làm món khai vị, mì cán tay thêm thịt bằm.

Cá Nhỏ ăn hết cả hành lá cắt nhỏ, thở một hơi thỏa mãn, sao lại có món mỳ dưa cải muối thịt bằm ngon đến vậy, cũng may là cậu ấy cơ trí, đi theo chị tới Bình thành.

Cá Lớn cũng uống sạch nước mì, hiểu chuyện cầm bát đũa mang vào phòng bếp của nhà khách, rửa sạch sẽ xếp gọn gàng lên.



Nếu ngày nào cũng được ăn đồ ăn chị tự nấu, cặp song sinh tình nguyện không trở về nhà ở đại viện Thành Ủy, ở nhà khách cũng được.

Tạ Tiểu Ngọc thế chỗ mẹ ruột vào làm ở đoàn văn, cô chỉ cần tới đơn vị đăng ký là có thể vào khu nhà ở dành cho người của đoàn văn công, giờ ở nhà khách chỉ là ở tạm vài ngày.

Mới đầu cô định đi thuê phòng ở, nhưng Nghiêm Dặc nói, chờ anh trở về rồi hãy đi thuê.

Nghiêm Dặc không nói cho cô biết anh đi đâu, chỉ nói cùng lắm là ba ngày nữa anh sẽ trở lại.

Vì vậy, mấy ngày nay cô đành phải dẫn cặp song sinh ở tạm nhà khách.

Ngày thứ hai, cặp song sinh đi học, Tạ Tiểu Ngọc đi tới đơn vị làm việc. Bởi vì mấy ngày nữa đoàn văn công sẽ có buổi biểu diễn ở Nhà hát lớn, hai ngày nay người của đoàn phải chuyển đạo cụ, trang thiết bị cần thiết qua đó.

Tạ Tiểu Ngọc làm công việc hậu cần, cùng làm việc với các nhân viên dựng sân khấu, cùng chuyển đồ đi chuyển đồ lại với mọi người.

...

Tạ Đông Hải yêu cầu Quý Thục Cầm hủy hợp đồng thuê nhà, lấy lại nhà. Nhưng Quý Thục Cầm không muốn trả lại căn nhà kia cho Tạ Tiểu Ngọc.

Bà ta đoán Tạ Tiểu Ngọc sẽ không thể làm được công việc hậu cần nặng nhọc này, căn gần tới giờ tan tầm, bà ta tìm Tạ Tiểu Ngọc bàn bạc:
 
Chương 36


"Tiểu Ngọc à, ngày hôm qua dì Quý có thái độ không tốt, cha cháu đã nói qua với dì rồi, chúng ta nghĩ cháu vẫn nên trở về nhà ở đi, dẫn cả em trai cháu về ở cùng."

Vô sự lấy lòng, chắc chắn là có âm mưu.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Không cần, cháu đã định thuê nhà ở bên ngoài rồi, cháu sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của dì và cha cháu đâu, nên mong dì Quý cũng đừng làm phiền đến cuộc sống của cháu và em trai cháu."

Xem ra Tạ Tiểu Ngọc còn chưa biết chuyện mẹ ruột cô đã tính toán trước cho cô lúc ly dị, để lại cho cô một căn nhà làm của hồi môn.

Quý Thục Cầm cười nói: “Xem cháu nói này, thuê nhà bên ngoài đắt lắm, tiền lương của cháu vừa phải trả tiền nhà lại vừa phải nuôi em trai thì sao đủ. Nếu cháu không muốn trở về, vậy đơn vị của dì cũng phân nhà, dì sẽ thu hồi lại nhà không cho thuê nữa, để lại cho chị em các cháu ở."

Những lời này nghe càng khả nghi hơn, chắc Quý Thục Cầm sẽ đưa ra điều kiện gì đó, có lẽ vẫn là chuyện công việc kia đi.

Tạ Tiểu Ngọc thẳng thừng từ chối: “Dì Quý à, nếu cháu không thể làm được công việc này, tự cháu sẽ tìm cách đổi, nhưng dù đổi thế nào, cháu cũng không nhường lại cho cháu ngoại của dì đâu."

Quý Thục Cầm: ...

"Cháu chưa từng gặp cháu ngoại của dì bao giờ, sao cháu có địch ý lớn với con bé đến vậy, nếu đã định đổi, sao cháu không đổi cho con bé!"

Tạ Tiểu Ngọc nhìn Quý Thục Cầm bực bội hét ầm lên, có lẽ mười năm qua người phụ nữ này sống quá thoải mái, chưa từng phải chịu thất bại bao giờ.

Vậy nên giờ vừa bị chọc vào bà ta đã dễ dàng nổi giận, cảm thấy cả thế giới đều như đang đối nghịch với mình.

Cô có nhường công việc lại cho ai, cũng sẽ không nhường lại cho Quý Hương Hàn!



Ở trong thế giới song song kia, cô nhìn thấy Quý Hương Hàn làm hết chuyện này đến chuyện khác phá vỡ giới hạn cuối cùng, vậy nên sao cô có thể để Quý Hương Hàn có cơ hội lấy được công việc tốt này.

"Dì Quý, nếu dì còn đến quấy nhiễu công việc của cháu, cháu sẽ tìm dì Xuân Ni khiếu nại dì đấy."

Chức vị của Quý Thục Cầm ở đoàn văn công thấp hơn so với Trương Xuân Ni, bà ta cố nén giận nói: "Cháu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, nếu cháu đồng ý đổi công việc, dì sẽ cho cháu ở miễn phí năm năm nhà được phân của dì, hàng tháng còn cho cháu thêm hai mươi đồng trợ cấp nuôi em trai."

...

Nghiêm Dặc trở lại từ Lương Châu, mang theo phần thỏa thuận của Mạnh Thiên Đông, nhưng chưa kịp giao cho Tạ Tiểu Ngọc.

Anh trở về trường học báo cáo kỳ nghỉ phép trước, đúng lúc hôm nay là cuối tuần, Trần Niên vẫn đang nằm chết ở trên giường không chịu dậy.

Mấy người bạn trong phòng ký túc xá đã sớm thay xong quần áo, muốn đi theo Trần Niên xem "Coi mắt", lỡ cô gái kia không nhìn trúng Trần Niên, vậy chẳng phải bọn họ sẽ có cơ hội hay sao?

"Trần Niên, hôm nay cậu phải đi coi mắt cơ mà?"

Trần Niên mất mác che gối nói: "Bà cô của tôi nói tôi không còn cơ hội nữa, cô gái ấy đã có đối tượng rồi."

Bà cô của Trần Niên chính là vợ của Quý Tuân trong đại viện Thành Ủy, rất thích làm mối, còn nói sẽ giới thiệu đối tượng cho Tiểu Ngọc.

Không hiểu tại sao, Nghiêm Dặc tự dưng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm nay đoàn văn công có buổi biểu diễn ở nhà hát lớn, Tạ Tiểu Ngọc cũng làm thêm giờ ở phía sau hậu trường. Nghiêm Dặc tắm rửa sạch sẽ, thay chiếc áo sơ mi trắng phối với quần âu đen, sơ vin đóng thùng gọn gàng, nhìn rất có tinh thần lại chỉnh chu.

Tiểu Ngọc thích nhất là nhìn anh mặc áo sơ mi trắng.
 
Chương 37


Thấy Nghiêm Dặc thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, Trần Niên bò dậy chua chát hỏi: "Nghiêm Dặc, cậu ăn mặc nhân mô cẩu dạng thế này, là muốn đi gặp đối tượng của cậu à?"

Nếu không phải đi gặp đối tượng, đám đàn ông thô kệch bọn họ sẽ không bao giờ mặc áo sơ mi trắng cả, quá khó giặt.

Nghiêm Dặc sắn ống tay áo lên một đoạn, rũ thấp mi mắt nói: "Mang đồ tặng cho cô ấy."

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Trần Niên lại hỏi: “Đối tượng của cậu có đẹp không, không biết đối tượng bà cô của tôi vốn định giới thiệu cho tôi xinh đẹp hơn, hay là đối tượng của cậu đẹp hơn nhỉ?"

Cái tên ngốc Trần Niên này quả là không có EQ của tình địch.

Nghiêm Dặc nhìn thẳng phía trước, nhấc chân rời đi.

"Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi, Cảnh Họa bị mảnh vỡ của gương trang điểm làm bị thương rồi."

Gương trang điểm chuyên dụng của Chu Cảnh Họa bị đống đạo cụ thiết bị chất đống trong góc đập phải, mảnh vỡ gương bắn tung tóe làm trán cô ấy bị thương.

Vết thương nằm ở dưới đường chân tóc, dài khoảng một cm, bác sĩ của đoàn văn công đã kiểm tra cho cô ấy, cũng may là không bị thương đến mạch máu, vết thương cũng không sâu.



"Nhưng nhất định phải khâu, nếu không sẽ không cầm máu được."

Bác sỹ đoàn Đồ lấy túi cấp cứu ra, khử trùng dụng cụ.

"Không được không được."

Chu Cảnh Họa bị dọa sợ hét ầm lên: “Lão Đồ, lúc trước ông là bác sĩ thú y đổi nghề, ông ra tay không biết nặng nhẹ, tôi không chịu nổi."

Lão Đồ không phải là người dịu dàng, các cô gái trong đoàn văn công tập luyện bị thương đều thà tới bệnh viện, cũng không thèm gọi lão Đồ.

Lần trước Chu Cảnh Họa bị trật khớp chân, lúc lão Đồ xoa nắn cho cô ấy ra tay quá mạnh. Chu Cảnh Họa vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đau đớn hét ầm ơn, sau chuyện đó cũng bị đội viên giễu cợt mất mấy ngày.

Nói cô ấy kêu như vậy, người ngoài còn tưởng trong đoàn văn công đang giết heo.

Lão Đồ thở phì phò cầm miếng băng gạc đè lên vết thương: “Vậy cô đi tới bệnh viện băng bó đi."

Trương Xuân Ni run rẩy không dám nhìn vết thương của con gái: “Họa Họa, chúng ta tới bệnh viện đi, để cha con khâu vết thương cho con."

"Vậy không được, con phải hoàn thành buổi biểu diễn tối nay!"

Vết thương nhỏ vẫn có thể ra ngoài chiến trường, nghĩ đến những vị anh hùng chiến đấu trong thời kỳ kháng chiến, nghĩ đến những dũng sĩ xông xáo xông lên bảo vệ cho tổ quốc, cô ấy không thể làm chậm trễ buổi biểu diễn chỉ vì vết thương nhỏ này được.



Chu Cảnh Họa nói: "Lão Đồ, ông mau cầm máu giúp tôi đi!"

“Vết thương này phải khâu lại, nếu không sẽ không thể cầm máu được!"

Bác sỹ đoàn Đồ coi Chu Cảnh Họa như con heo bị thương, không biết thương hương tiếc ngọc là gì, là người đàn ông sắt đá không biết an ủi người ta.

"Không sao, khâu không đau đâu, vết thương này của cô chỉ cần khâu ba mũi thôi, hai phút là xong. Cô cứ đếm giây đi, sau một trăm hai mươi giây nữa cô sẽ có thể lên sân khấu!"

Chu Cảnh Họa : ... Một trăm hai mươi giây, cô ấy đi chết đây.

Tạ Tiểu Ngọc mắc bệnh nghề nghiệp nhẹ, thấy bệnh nhân bị thương, cô không nhịn được tiến lên, hơn nữa Chu Cảnh Họa còn là con gái của dì Xuân Ni.

Cô chạy tới nói: "Để tôi làm cho, tôi chỉ cần một phút thôi."

"Đừng tin lời nó, nó không biết khâu đâu!"

...

Quý Thục Cầm vội đứng ra ngăn cản.

Bà ta quát Tạ Tiểu Ngọc xong, lại giả vờ đau khổ nói: "Tiểu Ngọc à, dì Quý thật sự không ngờ, chỉ vì muốn đổi vị trí công tác mà cháu sử dụng loại thủ đoạn này."
 
Chương 38


Tạ Tiểu Ngọc cũng không hoảng sợ, còn cười hỏi ngược lại: “Dì Quý, cháu sử dụng thủ đoạn gì nha?"

“Hai hôm trước dì thấy cháu vất vả quá, nói sẽ giúp cháu chuyển việc, nhưng cháu không đồng ý, nói muốn tự nghĩ cách chuyển việc, dì không thêm dầu thêm mỡ đúng không?"

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Trí nhớ của dì Quý kém thật đấy, dì muốn cháu nhường công việc của mình lại cho cháu ngoại của dì mà, cháu nói không sai chứ."

Quý Thục Cầm thầm chấp nhận: “Dụng cụ đập phải gương trang điểm, có phải do cháu chuyển vào trong phòng hóa trang?"

"Là dì Xuân Ni bảo cháu chuyển vào."

Trương Xuân Ni gật đầu: “Đúng vậy, là tôi bảo Tiểu Ngọc chuyển vào."

Quý Thục Cầm làm ra vẻ như đã nhìn ra chân tướng:

"Vậy nên, cháu cắt mấy sợi dây buộc dụng cụ bị đứt gần hết, cố tình làm trụ cột của đoàn chúng ta bị thương, sau đó đứng ra chữa cho Chu Cảnh Họa, để gia đình cô ấy cảm kích cháu, sau đó đề nghị giúp cháu chuyển việc, cháu nhằm mục đích này đúng không?"

Tạ Tiểu Ngọc cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Dì Quý, lại bị dì đoán được rồi, dì giỏi thật đấy."



Quý Thục Cầm: ... bà ta đoán.

Ngay cả khi đã đoán đúng, nhưng sao Tạ Tiểu Ngọc không tranh cãi biện giải cho mình?

Tạ Đông Hải nói bà ta chơi tâm cơ chơi không thắng nổi Tạ Tiểu Ngọc, nhưng Quý Thục Cầm thấy lúc này Tạ Tiểu Ngọc ngu xuẩn muốn chết đi được, dám thừa nhận mình cố tình hãm hại trụ cột của đoàn bị thương.

Hơn nữa, lúc này Tạ Tiểu Ngọc còn ngây thơ hỏi ý kiến của bà ta: “Nhưng giờ trụ cột của đoàn bị thương rồi, dì Quý có cách nào hay, có thể giúp buổi biểu diễn tối nay diễn ra suôn sẻ không?"

Quý Thục Cầm cảm thấy, đúng là ông trời cũng giúp bà ta.

...

Bà ta nói với Trương Xuân Ni: “Đồng chí Trương Xuân Ni, sự cố xảy ra ở buổi biểu diễn này là do nhân viên hậu cần bà nhận vào gây ra, buổi biểu diễn tối hôm nay rất quan trọng, có lãnh đạo tới tham dự, đúng lúc cháu ngoại của tôi vẫn luôn tập nhảy cho vị trí nhảy chính, giờ tạm để con bé thay thế đi."

Trương Xuân Ni cực kỳ hối hận, bình tĩnh nhìn Tạ Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, cháu..."

Bà ấy thật sự không dám tin, con gái của Mạnh Thiên Đông sẽ làm ra loại chuyện này.

Tạ Tiểu Ngọc cũng không vội giải bày: “Dì Xuân Ni, dì cứ để mẹ kế của cháu nói nốt đã."

Trương Xuân Ni cũng không phải là kẻ ngốc, cười lạnh hỏi Quý Thục Cầm: “Cháu ngoại của bà không thi vào đoàn văn công, giờ có đủ tiêu chuẩn múa chính thay cho vị trí của Cảnh Họa không?"



"Con bé luyện tập rất chăm chỉ."

"Ít nhất là có thể thực hiện điệu múa trong buổi biểu diễn hôm nay!"

Quý Thục Cầm ngoắc ngoắc tay gọi Quý Hương Hàn tới: “Cháu nhảy mấy động tác tiêu chuẩn cho mọi người xem đi, nếu không đoàn trưởng Trương sẽ không tin đâu."

Quý Hương Hàn cảm thấy tình hình phát triển quá mức kỳ lạ, nhưng cơ hội hôm nay thật sự rất hiếm có, cô ta không thể bỏ qua được.

Cô ta không kịp suy nghĩ quá nhiều, nhảy mấy động tác có độ khó cao, khiến tất cả các cô gái trong đoàn đều câm nín.

Trương Xuân Ni đã gần như nghiến răng nghiến lợi, cháu ngoại của Quý Thục Cầm phải lén khổ luyện mấy tháng, mới có thể thực hiện được điệu múa có độ khó cao thế nào.

Bây giờ Trương Xuân Ni đã không có lý do gì để phản đối.

Quý Thục Cầm cười đắc ý nói: "Hương Hàn, cháu đi thay trang phục biểu diễn với trang điểm đi, đợi lát nữa duyệt sân khấu lần cuối, đảm bảo sẽ khiến bọn họ phải tâm phục khẩu phục."

"Chờ đã!"

Chu Cảnh Họa nổi giận nói, không ai được phép cướp đi điệu múa chính của cô ấy.
 
Chương 39


Cô ấy cắn chặt răng, căng da đầu cam chịu nói: "Lão Đồ, tôi sẽ không để ai thay thế vị trí của tôi trong buổi biểu diễn tối nay đâu, ông khâu vết thương giúp tôi."

Bác sỹ đoàn Đồ đột nhiên nhường chỗ cho Tạ Tiểu Ngọc, trầm mặt nói: "Tạ Tiểu Ngọc, cô khâu đi!"

...

Những người không có nhiệm vụ đều bị Tạ Tiểu Ngọc mời ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ chừa lại mấy người có nhiệm vụ đếm ngược, nhằm phân tán sự chú ý của Chu Cảnh Họa.

Bác sỹ Đồ cũng đi ra ngoài, ông ấy phân tích phán đoán của mình cho Trương Xuân Ni nghe:

"Nhiều cô gái như vậy, chỉ có mình Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy vết máu là không thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng không tránh né, loại người này nếu không phải thường xuyên tiếp xúc với người bị thương, thì cũng là người máu lạnh trời sinh, bà nghĩ Tạ Tiểu Ngọc thuộc về loại nào?"

Trương Xuân Ni: "Nhưng Tiểu Ngọc đã thừa nhận suy đoán của Quý Thục Cầm, cô ấy..."

Lão Đồ cười: “Lão Trương ơi là lão Trương, nếu bà làm chuyện trái lương tâm, bà có không tự biện giải cho mình, mà còn thẳng thắn thừa nhận không?"

Trương Xuân Ni hỏi: "Tiểu Ngọc đang tương kế tựu kế?"

Lão Đồ nói: “Hôm nay Họa Họa rất may mắn, con bé chỉ bị thương nhẹ, lỡ bị thương nặng nằm viện, nói thế nào cũng phải để cháu ngoại của Quý Thục Cầm thay thế Họa Họa, vậy nên bà cứ nghĩ thật kỹ xem, liệu có thật là Tạ Tiểu Ngọc động tay động chân vào đống đạo cụ không? Nếu Họa Họa phải nhập viện, Tạ Tiểu Ngọc sẽ chẳng nhận được lợi ích gì, trong khi cô ấy không có khả năng tình toán Họa Họa chỉ bị thương nhẹ."

Trương Xuân Ni không phải là kẻ ngốc, vừa rồi bà ấy quá lo lắng cho con gái nên mới hồ đồ, giờ được lão Đồ cảnh tỉnh, bà ấy cũng dần ý thức được.

Mặc kệ Chu Cảnh Họa bị thương nhẹ hay là thương nặng, cháu ngoại của Quý Thục Cầm đều nhận được nhiều lợi ích nhất.

Bọn họ nói với nhau mấy câu, nghiệp vụ khâu trong phòng hóa trang cũng kết thúc.

Một lát sau, Chu Cảnh Họa mở cửa ra. Lúc khâu, Tạ Tiểu Ngọc đã giải thích rõ với cô ấy, sợi dây buộc đạo cụ không phải là do cô cắt đứt.



Cô ấy nửa tin nửa ngờ nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tạ Tiểu Ngọc, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện đạo cụ đập vỡ gương trang điểm."

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Cô đừng nói lớn tiếng như vậy, động đến miệng vết thương sẽ đau đấy."

Lão Đồ không biết Tạ Tiểu Ngọc làm thế nào, thời gian nhanh thì có nhanh thật, nhưng ông ấy không nhìn thấy chỗ vết khâu, sợ cô tùy tiện khâu cho xong.

“Cô nhóc này, lát nữa Họa Họa nhảy, có sợ chỉ khâu bị đứt không."

Tạ Tiểu Ngọc: "Sao có thể dứt được, sự phụ cháu dạy cháu luyện khâu ở trên da heo hơn một năm trời, vết thương của trụ cột Chu nhỏ xíu như vậy, nhắm mắt lại cũng có thể khâu được."

Chu Cảnh Họa : ...

Lão Đồ: ...

Thấy cơ hội thế chỗ đã tới tay lại bay mất, Quý Hương Hàn trắng bệch mặt nói: “Nhưng… vết thương của Chu Cảnh Họa ở trên trán, sao cô ta lên sân khấu biểu diễn được."

Đây quả là vấn đề nan giải

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ trong chốc lát, cầm cây kéo từ trên bàn trang điểm lên, đi tới chỗ Chu Cảnh Họa...

Chu Cảnh Họa bị dọa sợ muốn chết đi được, hai người tầm tầm tuổi nhau, vậy mà lúc Tạ Tiểu Ngọc cầm kim khâu, cô lại làm liền mạch không có vẻ gì là run ray.

Cô ấy liên tục lùi về phía sau: “Tạ Tiểu Ngọc, cô muốn làm gì?"

Tạ Tiểu Ngọc: "Đừng động, tôi cắt tóc mái cho cô..."

...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top