Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thánh Thể Bất Phàm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thánh Thể Bất Phàm
Chương 60: C60: Đi chữa bệnh cho bà nội con


Ăn sáng xong, ba người rời khỏi Hồ Tâm Cư và đến nhà họ Tiêu.

Lúc này, Tiêu Hà và Tống Diễm đang chuẩn bị gọi điện cho Tiêu Y Nhân để lừa cô ta quay về. Còn chưa kịp bấm số, họ đã nhìn thấy Tiêu Y Nhân, Diệp Phong Tô Khuynh Thành cùng nhau bước vào nhà.

Tống Diễm giật mình khi nhìn thấy Diệp Phong, vội vàng vỗ vỗ vai Tiêu Hà:

"Lão gia mau nhìn xem,Y Nhân trở về rồi! Còn dẫn theo tiểu tử kia về cùng!"

Tiêu Y Nhân vào nhà cũng không thèm nhìn Tiêu Hà và Tống Diễm lấy một cái, cô ta dẫn Diệp Phong đi thẳng lên tầng hai:

"Anh Phong, bà nội em ở tầng hai."

"Được." Diệp Phong gật đầu.

"Y Nhân, con đi đâu vậy?" Tiêu Hà mở miệng hỏi.

Tiêu Y Nhân lạnh lùng trả lời: “Đi chữa bệnh cho bà nội con.”


Sau đó, cô ta đi thẳng lên tầng hai.

"Chữa bệnh?"

Tiêu Hà sửng sốt, mọi người trong nhà họ Tiêu đều biết lão phu nhân bị tắc động mạch não cấp tính, không thể phẫu thuật cũng không thể trụ được quá lâu, tại sao đột nhiên lại muốn chữa trị?

Tiêu Hà và Tống Diễm vội vàng theo họ lên tầng hai để tìm hiểu tình hình.

Bên cạnh giường bệnh của Tiêu lão phu nhân có một người phụ nữ tóc bạc đang chăm sóc, hầu hạ một cách cẩn thận. Người này tên là Bạch Hương Lan- đệ nhất cao thủ của nhà họ Tiêu!

Từ nhỏ bà ta đã đi theo Tiêu lão phu nhân, là người giúp việc riêng của Tiêu lão phu nhân, cùng bà ấy về nhà chồng, đồng thời gánh vác trách nhiệm bảo vệ bà ấy.

Bạch Hương Lan có thực lực rất mạnh và có địa vị cao trong nhà họ Tiêu, ngay cả người gia chủ hiện tại, Tiêu Hà cũng phải kiêng nể bà ta đôi phần.

Bình thường, Tiêu Y Nhân gọi Bạch Hương Lan là bà Bạch.

Nhìn thấy Bạch Hương Lan, Tiêu Y Nhân lập tức nói: "Bà Bạch, cháu đã dẫn người tới rồi, anh ấy có thể chữa khỏi bệnh cho bà nội."


Bạch Hương Lan nghe vậy mỉm cười: "Tôi hiểu tâm ý của tiểu thư, nhưng phu nhân đã như vậy rồi làm sao có thể chữa khỏi được chứ?"

Diệp Phong khẽ mỉm cười nói: "Cháu có thể chữa khỏi."

Bạch Hương Lan nhìn sang thì thấy Diệp Phong, mặt liền biến sắc.

Toàn thân Diệp Phong tỏa ra khí tức cực kỳ cường đại, ngay cả một võ giả Đan Kình như bà ta cũng không thể chịu được. Thanh niên trước mặt này rất mạnh rất mạnh!

Bạch Hương Lan vô cùng kinh hãi, lập tức hỏi: "Thanh niên, cậu... Cậu đã đột phá Khí Kình tông sư rồi sao?!"

Diệp Phong nhẹ nhàng cười nói: "Có lẽ mạnh hơn so Khí Kình tông sư một chút."

Nói xong, Diệp Phong thu hồi khí tức, mục đích của hắn đã đạt được rồi. Bạch Hương Lan trước mặt chính là cao thủ, biện pháp tốt nhất chứng minh thân phận chính là cho bà ta thấy khí tức của hắn.

"Vô cùng linh hoạt!? Cao nhân!" Hai mắt Bạch Hương Lan đột nhiên trợn to, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc!

Mặc dù Khí Kình tông sư đã thuộc cấp cao nhất của giới võ đạo nhưng hắn vẫn cần phải tập hợp nội lực cực mạnh mới có thể vô cùng linh hoạt như vậy. Nhưng Diệp Phong có thể dễ dàng làm được!

Mức độ khủng khiếp này vượt xa sự tưởng tượng của Bạch Hương Lan! Thanh niên trước mắt nhất định mạnh hơn nhiều so với Khí Kình tông sư!

Mục tiêu cả đời của Bạch Hương Lan là trở thành Khí Kình tông sư, hiện tại bà ta đã bảy mươi tuổi và vẫn chưa đột phá.

Thanh niên trước mặt chỉ mới ngoài hai mươi tuổi nhưng đã đạt đến trình độ siêu việt Khí Kình tông sư, quả thực đáng sợ!
 
Chương 61: C61: Bà nội được cứu rồi


"Bà Bạch quá khen rồi."

Diệp Phong lại mỉm cười: "Bây giờ có thể cho cháu xem bệnh tình của lão phu nhân được rồi chứ?"

"Mời cậu!" Bạch Hương Lan cực kỳ cung kính.

Tiêu Y Nhân cũng rất kinh ngạc. Bà Bạch này vốn rất xa cách và kiêu ngạo, bình thường chỉ tôn trọng bà nội, ngay cả Tiêu Hà cũng không thể lay chuyển được nhưng bây giờ bà ta lại cung kính với Diệp Phong như vậy, thật không thể tin được!

Diệp Phong đến bên giường, bắt mạch, tìm hiểu được tình trạng của Tiêu lão phu nhân, sau đó lấy túi kim châm cứu ra.

Bạch Hương Lan nhìn thấy túi kim của Diệp Phong, lập tức nói: "Anh bạn, cậu học Trung y à?"

"Đúng vậy." Diệp Phong gật đầu.

“Bệnh của phu nhân có thể chữa khỏi được không?”


“Được, có thể chữa khỏi dễ dàng.” Diệp Phong lại gật đầu, đối với hắn, chữa loại bệnh này cũng không khó khăn gì.

Bạch Hương Lan vui mừng khôn xiết, kích động nói: "Anh bạn, nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, Bạch Hương Lan tôi vô cùng cảm kích!"

Diệp Phong xua tay nói: "Bà Bạch không cần khách sáo."

Diệp Phong lấy kim bạc ra, đang định đâm vào thì Tiêu Hà và Tống Diễm vội vàng lên tới nơi.

"Dừng lại!" Khi Tiêu Hà nhìn thấy Diệp Phong đang định châm cứu cho mẹ mình thì lập tức bảo dừng lại.

"Diệp Phong, cậu đang làm gì vậy?" Tiêu Hà hỏi.

"Chữa bệnh cho lão phu nhân." Diệp Phong bình tĩnh nói.

“Cậu còn biết chữa bệnh sao?”

"Đương nhiên." Diệp Phong gật đầu.

Tiêu Hà tức giận nói: "Cậu nói dối. Cút ra khỏi đây. Tôi thấy là cậu đang cố ý hại người, ở nhà họ Tiêu, cậu không được chào đón!"

Lúc này Bạch Hương Lan đột nhiên nói: "Thiếu gia, chi bằng để cho cậu ấy thử xem sao."

Tiêu Hà bất lực nói: "Dì Bạch, hắn sắp hại chết nhà họ Tiêu chúng ta rồi, hắn không biết y thuật gì cả, dì tuyệt đối đừng để hắn lừa!"

Bạch Hương Lan nói: "Thiếu gia yên tâm, tôi tự biết chừng mực."

"Chuyện này..." Tiêu Hà còn muốn nói thêm, nhưng Tống Diễm đã tóm lấy ông ta, kéo sang một bên, nhỏ giọng nói:


"Lão gia, cứ để hắn chữa đi. Nếu có chuyện gì xảy ra, dì Bạch nhất định sẽ không tha cho hắn. Đến lúc đó, Y Nhân cũng sẽ hận hắn, chưa biết chừng con bé sẽ nghe lời chúng ta."

Tống Diễm khoanh tay, tràn đầy tự tin, bà ta không tin Diệp Phong có thể chữa khỏi bệnh của lão phu nhân.

Tiêu Hà trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Cũng được, nghe theo em!"

Diệp Phong phớt lờ những gì hai người đang lẩm bẩm, lấy cây kim bạc ra và đâm vào huyệt Thiên Linh của Tiêu lão phu nhân.

Cổ tay hắn rung lên, cây kim bạc cũng rung lên, mỗi khi một cây kim cắm xuống lại xuất hiện những gợn sóng lăn tăn khiến mọi người trong nhà họ Tiêu đều run lên vì sợ hãi.

Họ chưa bao giờ thấy ai sử dụng kim bạc lại có thể tạo ra hiệu ứng kì lạ như vậy.

Bạch Hương Lan nhìn rõ hơn. Sau khi cây kim bạc đâm vào cơ thể Tiêu lão phu nhân, khí thế của Tiêu lão phu nhân tăng lên rõ rệt, cả người như sống lại và tràn đầy sinh khí!

Bà ta vô cùng sững sờ khi thấy Diệp Phong sử dụng Hồi Dương Cửu Châm trong truyền thuyết đã thất lạc từ lâu!

Bao năm qua, bà ta chỉ nhìn thấy kiểu châm cứu này một lần!

"Bà nội được cứu rồi..." Nhìn thấy nước da của Tiêu lão phu nhân dần dần được cải thiện, Tiêu Y Nhân vô cùng vui mừng.


Nhưng sắc mặt Tống Diễm bỗng nhiên trở nên khó coi!

Chẳng lẽ lão phu nhân thật sự sẽ được Diệp Phong này cứu sống sao??

Nếu lão phu nhân thật sự khỏi bệnh thì bà ta thực sự sẽ không có địa vị gì trong nhà họ Tiêu! Nghĩ đến đây, Tống Diễm cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng tiến tới ngăn cản: "Đừng chữa trị nữa, lão phu nhân sắp bị cậu gi.ết chết rồi!"

"Thiếu phu nhân muốn làm gì?!" Đột nhiên lúc này, Bạch Hương Lan dùng chiếc nạng trong tay gõ một cái thật mạnh khiến Tống Diễm sợ phát khiếp!

Tống Diễm vội vàng lui về phía sau, sau đó vuốt tóc, vẻ mặt bối rối nói: "Dì Bạch, cháu sợ mẹ cháu sẽ xảy ra chuyện."

Bạch Hương Lan hừ lạnh một tiếng, nói: "Yên tâm, có tôi ở đây trông chừng, phu nhân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Nói rồi, Tiêu lão phu nhân trên giường bệnh từ từ mở mắt và ho nhẹ.

Hai mắt Tiêu Y Nhân sáng lên, vui mừng nói: "Bà nội tỉnh rồi, bà nội thật sự tỉnh lại rồi!"
 
Chương 62: C62: Không sao đâu


“Cậu ta thực sự đã chữa khỏi bệnh sao?”

Khoảnh khắc nhìn thấy bà Tiêu tỉnh lại, trên mặt Tống Diễm chợt hiện lên vẻ khó tin.

Căn bệnh mà ngay cả bác sĩ ở các bệnh viện lớn cũng bất lực không thể chữa khỏi, đã được Diệp Phong chữa khỏi chỉ sau khi ghim mấy kim?

Điều quan trọng nhất là một khi bà Tiêu chết, mọi chuyện sẽ rất thuận lợi đối với Tống Diễm, bà ta có thể ngồi yên hưởng hết nhà họ Tiêu, bây giờ bà ấy sống lại, thì làm sao nhà họ Tiêu có thể đến lượt bà ta?!

Trong lòng bà ta vô cùng tức giận, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phong hồi lâu, giống như một con rắn độc, khiến người ta hồi hộp và sợ hãi.

Tiêu Hà cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt.

Ông ta không ngờ rằng Diệp Phong lại có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình!

Diệp Phong liếc nhìn Tống Diễm, khóe miệng mang nhếch lên vẻ lạnh lùng, toàn bộ biểu cảm của Tống Diễm đã lọt vào trong mắt anh.

Tiêu Y Nhân và Bạch Hương Lan thì không cần phải nói, bà Tiêu là người thân gần gũi nhất của họ, khi bà ấy tỉnh lại thì hai người vui mừng còn không kịp.

Tô Khuynh Thành giơ ngón tay cái lên với Diệp Phong với vẻ mặt kinh ngạc:


"Anh Phong, anh thật tuyệt vời!"

Diệp Phong xoa đầu Tô Khuynh Thành, cười nói: “Đâu phải tôi chỉ mới ưu tú một hai ngày, em mới biết được sao?”

"Anh Phong đúng là tự luyến."

Tô Khuynh Thành bĩu môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Bà nội, bà không sao là tốt rồi, không có bà nội, con không biết phải sống thế nào nữa!"

Mấy ngày nay Tiêu Y Nhân đã phải chịu rất nhiều sữa bất bình, bà nội vừa khỏi bệnh, cô ấy liền lập tức nằm ở bên giường bà nội mà khóc nức nở.

"Cháu gái ngoan của bà, có chuyện gì vậy, có phải là có người bắt nạt con không?"

Bà Tiêu lập tức hỏi cô ấy.

Tiêu Y Nhân vừa khóc vừa gật đầu, lập tức kể cho bà nội nghe chuyện Tống Diễm và Tiêu Hà ép cô ấy gả cho Kim Lăng Vương.

Cô ấy khóc rất đáng thương, đến nỗi một người ngoài cuộc như Tô Khuynh Thành nhìn thấy cũng đau lòng, huống chi là bà nội đã yêu thương cô ấy từ khi còn nhỏ.


Khi bà Tiêu nghe thấy điều này, gương mặt vốn hiền lành ấm áp của bà ấy hiện lên sự tức giận!

"Tôi còn chưa chết mà đã chèn ép cháu gái cưng của tôi thành ra như vậy, đúng là to gan!"

Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói với Bạch Hương Lan: “Hương Lan, đỡ tôi dậy.”

Bạch Hương Lan nói: "Phu nhân, sức khoẻ của bà không tốt, hay là bây giờ tạm thời đừng xuống giường."

"Không sao đâu, hiện tại sức khỏe của tôi rất tốt."

Tuy rằng vừa đi du lịch từ Quỷ Môn Quan trở về, nhưng sau khi được Diệp Phong chữa trị, thân thể của bà Tiêu rõ ràng đã cứng cáp hơn rất nhiều, trên người tràn đầy sức lực, giống như được thay da đổi thịt vậy!

Bạch Hương Lan đỡ bà Tiêu xuống giường, bà Tiêu bước đi với tư thế rất kiên cường, không hề cảm thấy có chút suy yếu nào.

Bà ấy bước tới chỗ Tiêu Hà và Tống Diễm rồi dừng lại:

“Khi nào đến lượt một người họ Tống như cô quyết định hôn lễ của cháu gái tôi?”

Bà Tiêu giận dữ hét lên, khí thế mạnh mẽ và đáng sợ khiến Tiêu Hà và Tống Diễm sợ hãi.

"Mẹ, chúng con cũng chỉ bị ép buộc thôi, người muốn Y Nhân gả đi là Kim Lăng vương, nhà họ Tiêu của chúng ta không thể đắc tội ông ta được!"

Sắc mặt Tống Diễm tái nhợt, vội vàng giải thích.

"Kim Lăng vương! Ha ha ha, họ Tống, cô đừng tưởng tôi già rồi thì không biết cô đang có ý đồ gì!"
 
Chương 63: C63: Diệp phong


Dứt lời, bà Tiêu giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tống Diễm!

Bốp!

Một tiếng vang lớn vang lên, Tống Diễm che mặt lại, cả khuôn mặt đỏ bừng, tràn đầy sự không cam lòng!

"Mẹ..."

Tiêu Hà cau mày, mẹ ông ta đánh mắng Tống Diễm ngay trước mặt ông ta, chuyện gì thế này?

"Câm miệng! Con có quyền nói chuyện ở đây sao?"

Bà Tiêu quay lại và giáng cho Tiêu Hà một cái tát!

"Mẹ đã nhấn mạnh bao nhiêu lần, Y Nhân đã đính hôn, cả đời con bé chỉ có thể gả cho một người, đó chính là Diệp Phong, con thì hay rồi, coi lời nói của mẹ như gió thoảng bên tai!"

"Kim Lăng Vương là cái thá gì, con thân là một người làm cha, còn muốn đẩy con gái mình vào ổ sói!"


“Nhà họ Tiêu ba đời đều tham gia quân ngũ, lập công lớn, danh tiếng vang xa, đến thế hệ của các con lại tụt xuống đến tình trạng này, đúng thật là mất hết mặt mũi của cả cái nhà họ Tiêu này! Con có còn nhớ lúc trước con đã hứa với mẹ điều gì không?"

Bà Tiêu càng nói càng tức giận, lại giáng một tát tai nữa vào mặt đứa con trai không biết cố gắng của mình.

“Con nhớ rõ.”

Tiêu Hà gật đầu, cúi đầu hồi lâu nhưng vẫn không nói nên lời.

Bạch Hương Lan nói: "Phu nhân, xin bà bớt giận."

Bà Tiêu thở dài, sau đó quay sang nhìn Tiêu Y Nhân với vẻ mặt trìu mến: "Cháu gái, bà nội không có ở đây, mấy ngày nay đã làm con phải chịu thiệt thòi rồi."

Tiêu Y Nhân ôm bà nội lắc đầu: “Chỉ cần bà nội không sao là được.”

"Đúng rồi bà nội, con đã gặp Diệp Phong rồi." Tiêu Y Nhân hưng phấn nói.

“Ồ?” Bà Tiêu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vui mừng nói: “Cậu ta tới tìm con à?”

"Vâng." Tiêu Y Nhân liên tục gật đầu: "Bà nội, Diệp Phong ở ngay đây, là anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho bà!"

Nói xong, Tiêu Y Nhân duỗi tay chỉ về nơi Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đang đứng.

"Diệp Phong!"

Bà Tiêu nhìn theo hướng ngón tay của Tiêu Y Nhân nhìn thấy Diệp Phong, đôi mắt bà ấy sáng ngời, nét mặt hồng hào.

Đúng như bà ấy dự đoán, Diệp Phong là một người tuấn tú lịch sự, dáng vẻ hiên ngang, nhìn thoáng qua là biết anh là một người tài giỏi!

"Ân nhân!"


Bà ấy vội vàng bước tới, muốn quỳ xuống làm lễ với Diệp Phong!

Thấy vậy, Diệp Phong vội vàng ngăn cản bà Tiêu nói: "Bà nội Tiêu, bà đừng như vậy, quá khách sáo rồi!"

Bà Tiêu hào hứng nói: "Mười ba năm trước, sư nương của cậu đã cứu ông nội Y Nhân, hôm nay cậu lại cứu tôi, ân tình của thầy trò hai người, nhà họ Tiêu của tôi sẽ không bao giờ quên!"

"Bà nội Tiêu, không có gì đâu, cứu mạng và chữa lành những người bị thương là việc tôi nên làm."

"Được được được." Bà Tiêu gật đầu, nhanh chóng hỏi: "Sư phụ của cậu có khỏe không?"

Diệp Phong đáp: "Vẫn tốt, đại sư nương vẫn rất khỏe mạnh!"

"Vậy thì tốt quá, chắc hôm nay cậu đến Giang Thành cũng là vì hôn ước với Y Nhân, hay là như vậy đi, tôi sẽ nhờ người chọn ngày lành tháng tốt để cậu và Y Nhân kết hôn, được chứ?”

"Hả? Nhanh vậy sao?" Diệp Phong sửng sốt một chút, vẻ mặt xấu hổ gãi đầu.

Tiểu Y Nhân bước ra ngoài, ôm lấy tay bà nội, nũng nịu nói: "Bà nội, chúng con còn chưa quen nhau được hai ngày, bây giờ kết hôn còn quá sớm, hơn nữa chúng con còn chưa có chính thức hẹn hò đâu."

Bà Tiêu mỉm cười: “Được được được, vậy không vội, hai người các con có thể tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn.”


"Vâng." Tiêu Y Nhân lại gật đầu.

Nhìn thấy bộ dáng cưng chiều lẫn hiếu thảo của hai bà cháu, Tống Diễm hận đến nghiến răng, vô cùng tức giận, trong lòng thầm chửi rủa, quay người rời khỏi phòng.

"Bà nội, bà vừa mới khỏi bệnh, bà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con muốn mời Diệp Phong ăn một bữa cơm để cảm ơn anh ấy đàng hoàng, lát nữa con sẽ quay lại thăm bà nội."

Bà Tiêu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cháu gái: "Được rồi được rồi, đi nhanh đi."

"Vâng ạ, anh Phong, chúng ta đi thôi."

Nói xong, Tiêu Y Nhân cùng Diệp Phong và Tô Khuynh Thành rời khỏi nhà họ Tiêu.

Sau khi mọi người đều rời đi, lúc này Tiêu Hà cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với bà Tiêu: . truyện đam mỹ

"Mẹ, chuyện này không thể trách bọn con được, Kim Lăng vương kia rất thích Y Nhân, nếu Y Nhân không gả, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ tiêu đời!"

"Ha ha." Bà Tiêu nghe xong liên tục cười lạnh: "Kim Lăng Vương? Ông ta là thứ gì? So với Diệp Phong, ông ta chẳng là cái rắm gì cả!"
 
Chương 64: C64: Tranh thủ thời gian


"A!"

Tiêu Hà hết sức kinh hãi, Kim Lăng vương là người có địa vị cao, quyền thế lớn như vậy, mà trong miệng mẹ ông ta lại còn không bằng một cái rắm!?

Ông ta không thể tin được, nếu những lời này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ tỉnh Giang Nam.

Tiêu Hà nghẹn lời: "Mẹ, mẹ vừa nói gì vậy, tên Diệp Phong kia rốt cuộc là ai?"

Bà Tiêu thản nhiên nói: “Con không cần phải quan tâm cậu ta là ai, con chỉ cần biết Diệp Phong là người mà Kim Lăng vương không thể đắc tội.”

Nghe vậy, Tiêu Hà càng thêm bối rối, một người mà Kim Lăng vương cũng không thể đắc tội được, thì đáng sợ đến mức nào?

Tiêu Hà còn muốn hỏi lại, nhưng bà Tiêu không để ý đến ông ta, chỉ lạnh lùng nói:

“Tranh thủ thời gian đi nói với tên họ Hồng kia một tiếng, con gái nhà họ Tiêu này, không phải ai muốn cưới cũng cưới được.”

Người họ Hồng mà bà ấy nhắc đến là Kim Lăng vương.

Tiêu Hà ngơ ngác sững sờ tại chỗ, không ngờ mẹ của ông ta lại dám trực tiếp trở mặt với Kim Lăng vương!



Ở bên kia, Tiêu Y Nhân, Diệp Phong và Tô Khuynh Thành rời khỏi nhà họ Tiêu.


Bệnh của bà nội đã khỏi, tâm trạng của Tiêu Y Nhân rất tốt, trong lòng tràn đầy vui mừng nói:

"Anh Phong, cảm ơn anh, không ngờ y thuật của anh lại tốt như vậy!"

"Có bà nội của em ở đây, ba em và Tống Diễm cũng không dám ép em nữa!"

"Ừ." Diệp Phong gật đầu cười: "Chuyện nhỏ."

Sau đó Tiêu Y Nhân lại hỏi: "Anh Phong, anh muốn ăn gì? Hôm nay em đãi anh!"

"Cái gì cũng được, để Băng Băng quyết định đi."

Diệp Phong vỗ vỗ bả vai Tô Khuynh Thành, cười nói.

Đôi mắt đẹp của Tô Khuynh Thành mở to, ban đầu cô còn tưởng Diệp Phong khá chu đáo, nhưng sau khi nghe kỹ, cô phát hiện ra hắn cũng gọi cô là Băng Băng.

Tô Khuynh Thành tức giận đuổi theo: “Diệp Phong chết tiệt, ai cho anh gọi em bằng biệt danh!”

Diệp Phong cười nói: "Gọi Băng Băng gần gũi như vậy mà? Tôi cảm thấy khá tốt!"

"Không tốt chút nào!"

...


Vài phút sau, ba người đi đến một nhà hàng Tây cao cấp cách nhà họ Tiêu không xa.

Bệnh của bà nội Tiêu Y Nhân đã khỏi, Tô Khuynh Thành đề nghị mở một chai rượu vang đỏ để ăn mừng.

"Muốn ăn món gì thì cứ gọi đi!"

Ba người vừa ngồi xuống, Diệp Phong liền cảm nhận được chung quanh có ánh mắt ghen tị đang nhìn anh.

Diệp Phong rất nhanh đã bình thường lại, hai người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đi ăn với một người đàn ông, khẳng định sẽ khơi dậy sự ghen tị của những người đàn ông khác.

Tuy nhiên, trong những ánh mắt ghen tị này, có một ánh mắt đặc biệt mạnh mẽ, khiến Diệp Phong cảm thấy rất khó chịu, bởi vì trong ánh mắt này còn ẩn chứa một tia sát ý mãnh liệt.

Nhìn theo hướng mà tia sát ý này truyền đến, Diệp Phong phát hiện ra đó là ở góc đông bắc của nhà hàng Tây, nơi có hai bàn khách không bình thường đang ngồi!

Dáng người họ cao lớn, mặc vest đen, tổng cộng có mười người.

Mười người này ngồi ở chỗ của mình, chỉ uống rượu, không ăn cơm, dùng một ánh mắt cực kỳ âm trầm nhìn Diệp Phong!

Người dẫn đầu trong mười người là Hồng Phi Vũ, con trai thứ ba của Kim Lăng Vương!

Về phần những người khác, thì có cao thủ của bang Long Hổ, cũng có những người thân cận của Hồng Phi Vũ, không có ngoại lệ, những người này đều có thực lực rất mạnh mẽ, thấp nhất cũng đang ở Hóa Kính sơ kỳ, đều không phải là võ giả bình thường.

Hôm nay bọn họ tới Giang Thành là để giết Diệp Phong!

Một người đàn ông có đầy sẹo trên mặt nheo mắt lại, nói với Hồng Phi Vũ: "Cậu ba, tên nhãi ranh kia chính là Diệp Phong!"

"Đi bên cạnh cậu ta là Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành, người phụ nữ đẹp nhất Giang Thành!"

"Ồ?"

Nghe vậy, khóe miệng Hồng Phi Vũ nhếch lên một nụ cười lạnh:
 
Chương 65: C65: Tôi nói đúng không


"Chẳng trách hai người đều đẹp như vậy, đừng nói đến ba tôi, ngay cả tôi cũng rất thích."

Hồng Phi Vũ lắc ly rượu trong tay, vừa nói vừa nghiền ngẫm liếm khóe miệng:

"Diệp Phong, chúng ta có thể gặp nhau ở đây, thì đúng là oan gia ngõ hẹp, để tôi xem thử, cậu rốt cuộc là cái thứ gì."

Một người đàn ông quay đầu lại, cười dữ tợn nói: "Cậu ba, Tiêu Y Nhân là của Vương gia, còn Tô Khuynh Thành này thuộc về ngài!"

"Vậy thì tốt." Hồng Phi Vũ nghe xong lại cười lạnh: "Nếu có thể cùng chơi đùa với hai người một lúc, chẳng phải cảm giác sẽ càng tốt hơn sao?"

Ánh mắt nham hiểm này rất nhanh đã khiến Tô Khuynh Thành cảnh giác.

Cô liếc nhìn nơi đó, thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ai, tại sao lại nhìn chằm chằm vào chúng ta, hay là chúng ta đi chỗ khác ăn đi.”

Tiêu Y Nhân nghe vậy cau mày, lặng lẽ liếc nhìn về phía sau, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.

Chỉ thấy vẻ mặt cô ấy bất an nói: "Đó chẳng phải là Hồng Phi Vũ, con trai thứ ba của Kim Lăng Vương sao, tại sao hắn ta lại đến Giang Thành?"

"Con trai của Kim Lăng Vương?"


Tô Khuynh Thành nghe được lời này sửng sốt, nói với Diệp Phong và Tiêu Y Nhân: "Chắc chắn bọn họ đến Giang Thành để gây chuyện, chúng ta đổi nhà hàng đi."

"Được." Tiêu Y Nhân gật đầu, bổ sung: "Hồng Phi Vũ đã luyện võ từ nhỏ, trong nhà có một sư phụ rất lợi hại, đại đa số võ giả đều không phải đối thủ của hắn ta!"

Nói xong, hai người định đứng dậy rời khỏi nhà hàng này.

Nhưng vào lúc này, Diệp Phong xua tay, không vội mà nói: "Không cần đổi, ăn ở đây khá tốt."

Tiêu Y Nhân gật đầu: “Hy vọng bọn họ không nhận ra chúng ta.”

Sắc mặt Diệp Phong bình tĩnh, thưởng thức ly trà xanh như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, người đàn ông cúi đầu ngồi bên cạnh Hồng Phi Vũ nói với vẻ mặt âm trầm: "Thưa cậu, tôi đi thăm dò tên nhãi ranh kia trước."

Hồng Phi Vũ giơ tay nói: "Không cần, để tôi tự đi."

Nói xong, Hồng Phi Vũ cầm một chai rượu vang đỏ, đi về phía bàn của Diệp Phong.

Khi đến gần, trên mặt Hồng Phi Vũ lộ ra một nụ cười giả tạo, thay vì nhìn Diệp Phong, hắn ta lại nhìn về phía Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành trước.

“Hai người đẹp, có muốn cùng nhau uống một ly không?”

Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đều cảnh giác, biết tên Hồng Phi Vũ này tới là có ý đồ xấu.

Tiêu Y Nhân bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Hồng Phi Vũ nghe xong lời này cũng không hề thể hiện chút tức giận nào, mà nói tiếp:

"Đúng là cô cả của nhà họ Tiêu, trong xương cốt đầy kiêu ngạo."

“Nhưng, cô có biết tôi là ai không?”

Hồng Phi Vũ khẽ mỉm cười.


Tiêu Y Nhân liếc nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Tôi biết anh, Hồng Phi Vũ, con trai của Kim Lăng Vương.”

"Ồ? Thì ra cô Tiêu nhận ra tôi, họ Hồng này thật sự cảm thấy rất vinh dự."

"Anh có chuyện gì sao?" Tiêu Y Nhân hỏi lại lần nữa.

"Tôi nói rồi, tôi đến đây chỉ để uống chút rượu với hai cô thôi."

Tiêu Y Nhân lắc đầu: “Không có hứng thú.”

"Ha ha ha."

Hồng Phi Vũ nghe vậy bật cười, sau đó đặt tay lên vai Diệp Phong, vẻ mặt khinh thường nói:

"Hai cô thà uống rượu với một kẻ bất lực cũng không muốn uống rượu với Hồng Phi Vũ tôi, đúng là không hề nể mặt!"

Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân nghe được điều này thì vô cùng tức giận.

Tên Hồng Phi Vũ này dám xúc phạm Diệp Phong là kẻ bất lực ngay trước mặt hắn.

Nhưng vẻ mặt Diệp Phong lại bình tĩnh đến lạ thường, bình tĩnh đến mức khó hiểu.


"Hả? Tôi nói đúng không, rác rưởi?"

Hồng Phi Vũ nhìn Diệp Phong với vẻ mặt cười hung ác, căn bản không coi Diệp Phong ra gì!

Tất cả những người mà Hồng Phi Vũ dẫn tới đều cười lớn, chế giễu Diệp Phong không dám nói một lời!

Dù sao thì Hồng Phi Vũ cũng là đứa con trai mà Kim Lăng Vương coi trọng nhất, ở địa bàn Giang Nam này, hắn ta là người cao quý nhất, ai dám động vào hắn ta!

Tuy nhiên, ngoài dự tính của mọi người, khi lời nói của Hồng Phi Vũ vừa dứt!

Xoảng!

Đột nhiên một tiếng giòn giã vang lên, Hồng Phi Vũ lập tức hét lên một tiếng “a”!

Không đợi ai kịp phản ứng, liền nhìn thấy cánh tay trái của Hồng Phi Vũ bị Diệp Phong vặn gãy, toàn bộ cánh tay buông thõng xuống, máu chảy đầm đìa!

Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên:

"Nếu anh muốn chết, tôi có thể giúp anh."
 
Chương 66: C66: Anh phong


Vừa dứt lời, Diệp Phong đột nhiên dùng sức, trực tiếp xé rách cánh tay bị gãy của Hồng Phi Vũ ra khỏi cơ thể hắn ta!

"A!"

Trên trán Hồng Phi Vũ toát mồ hôi lạnh, hắn ta gào thét một trận thảm thiết, giống như đang giết heo vậy!

Diệp Phong buông tay phải ra, ném cánh tay Hồng Phi Vũ đi, sắc mặt lạnh lùng, không hề có một chút cảm xúc nào!

Chuyện này quá chấn động, không ai có mặt ở đây có thể phản ứng kịp thời, đặc biệt là những thành viên của bang Long Hổ, bọn họ sợ đến mức dựng tóc gáy, sống lưng toát mồ hôi lạnh!

Hồng Phi Vũ là con trai của Kim Lăng Vương, Diệp Phong dám bẻ gãy một cánh tay của hắn ta khi biết rõ thân phận của hắn ta, chẳng lẽ hắn thực sự không sợ sự trả thù của Kim Lăng Vương sao?!

"Anh Phong!"

Tiêu Y Nhân gọi Diệp Phong, cô ấy lo lắng Diệp Phong sẽ hành động bốc đồng!


Dù sao Hồng Phi Vũ cũng là con trai của Kim Lăng Vương, làm hắn ta tàn phế cũng giống như gây ra mối họa lớn, Kim Lăng Vương sẽ không dễ dàng buông tha!

Không để ý đến Hồng Phi Vũ đang rê.n rỉ đau đớn, cô ấy trực tiếp nắm lấy cánh tay Diệp Phong, muốn kéo Diệp Phong ra khỏi nhà hàng.

Nhưng vào lúc này, Hồng Phi Vũ đột nhiên rít gào lên nói:

"Tên họ Diệp, dám xé rách cánh tay của tôi, tôi muốn cả nhà cậu phải chôn cùng!"

Dứt lời, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Hồng Phi Vũ đứng lên, hai mắt hắn ta đỏ tươi, cánh tay trái còn lại tung ra một cú đấm, nện vào mặt bàn, đột nhiên, cả chiếc bàn tròn vỡ tan, vụn gỗ bay tung tóe khắp nơi!

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt dữ tợn, đầy căm hận:

"Đánh gãy tứ chi của cậu ta cho tôi, giữ lại mạnh chó của cậu ta, tôi sẽ khiến cậu ta muốn sống không được, muốn chết không xong!"

"Vâng thưa cậu!"

Hắn ta vừa dứt lời, sáu trong số mười tên vệ sĩ mà hắn ta mang theo đã lao về phía Diệp Phong với vẻ mặt dữ tợn.

"Dám làm bị thương con trai của Kim Lăng Vương, tên nhãi ranh thối tha, cậu chết chắc rồi!"

Thấy vậy, Diệp Phong dừng bước, nói với Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân: "Chờ tôi một lát."

Sắc mặt hắn lạnh lùng, vừa nói xong, Diệp Phong sải bước vọt tới, đi tới trước mặt một tên võ giả Hóa Kình hậu kỳ, tung ra một cú đá ngang, trúng vào ngực người kia!


Tên võ giả Hóa Kình hậu kỳ kia thậm chí còn chưa có cơ hội đỡ đòn, đã bị Diệp Phong đá văng ra xa, ngã xuống đất, không còn hơi thở!

Năm người còn lại nhìn thoáng qua, lập tức kinh hãi!

Diệp Phong đang ở cảnh giới nào, tại sao một cường giả Hóa Kình hậu kỳ lại không thể chịu nổi một đòn của hắn!

Năm người không dám lơ là, lao về phía Diệp Phong, bao vây hắn!

Nhưng chưa đầy năm giây, cả năm người đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi phun ra, chết ngay tại chỗ!

Hồng Phi Vũ thấy vậy thì sửng sốt một lát, hắn ta không ngờ Diệp Phong lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, tất cả vệ sĩ của hắn ta không thể chịu nổi mười giây trong tay hắn đã bị gi.ết chết!

Hắn ta sợ đến mức lùi lại một bước, nhưng không ngờ bóng dáng của Diệp Phong lóe lên như một bóng ma, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn ta.

Rắc!

Một tiếng vang giòn, Diệp Phong tóm lấy cổ họng Hồng Phi Vũ, dùng một tay nhấc hắn ta lên khỏi mặt đất, vẻ mặt giễu cợt nói:


"Không phải anh cho rằng tôi sẽ không dám giết anh đó chứ?"

Hồng Phi Vũ giãy giụa một hồi cũng không làm gì được, hắn ta dùng âm thanh run run uy hiếp:

"Cậu... Cậu muốn làm gì, cha tôi là Kim Lăng vương, nếu cậu dám giết tôi, cha tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu!"

Khóe miệng Diệp Phong hiện lên một tia cười lạnh: "Kim Lăng Vương? Đừng nói cha anh là Kim Lăng Vương, cho dù cha anh có là Thiên Vương Lão Tử, ông đây cũng giết không tha."

"Diệp Phong, cậu dám!"

Ba tên võ giả còn lại đi cùng Hồng Phi Vũ đứng lên đe dọa.

Tuy nhiên, lời đe dọa chưa kịp nói xong, thì đã nghe một âm thanh răng rắc giòn vang.
 
Chương 67: C67: Em không tin tôi sao


Diệp Phong tóm lấy cổ Hồng Phi Vũ, dùng sức vặn mạnh, lập tức xương cổ của Hồng Phi Vũ vỡ vụn, tắt thở ngay!

Trước khi chết, tròng mắt của hắn ta vẫn trừng to, trên mặt hiện lên sự hối hận và không cam lòng.

"Cậu!"

Ba tên võ giả còn lại gầm lên giận dữ, nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt đầy thù hận và thâm độc!

"Sao cậu dám giết cậu chủ! Diệp Phong, hôm nay cậu đừng mơ tưởng sống sót rời khỏi đây!"

Ba người gầm lên, lao tới, muốn đấu một trận chiến sống còn với Diệp Phong!

"Ồ? Được rồi, để tôi xem thử rốt cuộc năng lực của ba người các người lớn đến mức nào."

Diệp Phong ném thi thể Hồng Phi Vũ sang một bên như thể đang ném rác rưởi, sau đó đi tới thẳng tới trước mặt ba người kia.

"Giết!"

Một người trong đó gầm lên, lao về phía Diệp Phong, hắn vung quyền và thi triển võ kỹ, tốc độ nhanh như sấm, vung thẳng vào mặt Diệp Phong!

Diệp Phong nghiêng người tránh né đòn tấn công của hắn, sau đó tóm lấy cánh tay của người này, đánh ầm một tiếng khiến hắn ngã xuống đất!


Đối phương còn chưa kịp đứng dậy, Diệp Phong đã giơ chân giẫm lên người hắn.

Bịch!

Một tiếng trầm đục vang lên, Diệp Phong giẫm lên ngực hắn, khiến mặt đất đều rung chuyển!

Người đàn ông phun ra một ngụm máu, thân hình uốn cong thành hình con tôm, chết thảm tại chỗ!

Hai người còn lại nhìn nhau, đều bị sự tàn nhẫn của Diệp Phong dọa sợ!

Không cho bọn họ cơ hội phản kháng, Diệp Phong giơ tay bắn ra một cây kim châm, đâm vào giữa lông mày của một người trong số họ, trực tiếp gi.ết chết hắn ta!

Người cuối cùng nhìn thấy điều này, sợ tới mức đầu gối cũng mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, liên tục xin tha:

"Ông nội tha mạng, xin đừng giết tôi!"

"Được, tôi có thể tha cho cái mạng chó của anh."

Diệp Phong đi tới trước mặt hắn, nhìn đối phương từ trên cao xuống: "Trở về nói với Kim Lăng Vương, trong vòng ba ngày bảo ông ta quỳ tới Giang Thành gặp tôi, nếu không, trong ba ngày, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà ông ta."


Vừa dứt lời, Diệp Phong giơ chân quét ngang qua mặt người kia, đột nhiên một tiếng phịch vang lên, người đàn ông bị Diệp Phong đá văng ra, đụng vỡ kính nhà hàng, nặng nề ngã xuống đường cái, toàn thân đau nhức!

Hắn ta hoảng sợ liếc nhìn Diệp Phong, đồng thời vô cùng mừng rỡ vì mình không chết, người đàn ông này không dám trì hoãn, từ dưới đất bò lên, chạy trốn khỏi đây!

Sau cơn hỗn loạn ồn ào ngắn ngủi, nhà hàng này lại trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.

Tiêu Y Nhân ngơ ngác nhìn những thi thể trên mặt đất, lồ/ng ngực phập phồng, trông rất bất an.

"Anh Phong, Hồng Phi Vũ này là con trai được Kim Lăng Vương yêu thương nhất, hắn ta đã chết, Kim Lăng Vương sẽ không buông tha cho anh đâu."

Tiêu Y Nhân lấy chìa khóa xe ra: “Xe của em ở bên ngoài, anh mau chóng rời khỏi Giang Thành đi.”

Diệp Phong lắc đầu, vỗ vỗ vai Tiêu Y Nhân nói: "Em không tin tôi sao?"

“Em tin vào thực lực của anh.” Trong mắt Tiêu Y Nhân có chút do dự: “Tuy nhiên, điểm lợi hại nhất của Kim Lăng Vương không phải là võ giả mà ông ta bồi dưỡng trong nhà, mà là quyền cầm quân trong tay ông ta.”

Diệp Phong có thực lực rất mạnh, có thể đánh bại mười võ giả, một trăm võ giả, nhưng chẳng lẽ hắn còn có thể đánh bại một đội quân sao?

Cho dù thế nào cũng không thể thắng được.

Nhưng vào lúc này, Tô Khuynh Thành lại cười nói: "Tôi nghĩ cô không cần quá lo lắng."

"Anh Phong còn mạnh hơn cô nghĩ nhiều, anh Phong là Bắc Vực..."

Thế nhưng, Tô Khuynh Thành vừa mới nói được một nửa, liền bị Diệp Phong che miệng cắt ngang.

Chỉ thấy Diệp Phong làm động tác im lặng, nói với Tô Khuynh Thành: "Em không thể giống như tôi, khiêm tốn một chút sao?"
 
Chương 68: C68: Sao tôi biết được


Tô Khuynh Thành cau mày, hừ lạnh một tiếng: "Rõ ràng lần trước là anh tự nói trước, bây giờ lại bảo em khiêm tốn."

Diệp Phong bĩu môi nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, lần trước là ở trên giường, lần này là ở nơi công cộng, tình huống giống nhau sao?"

Tô Khuynh Thành nghe vậy gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, nhéo mạnh vào eo Diệp Phong, nhỏ giọng nói: "Anh Phong, đàn ông các anh đều thích khoe khoang trên giường à?"

Diệp Phong nói: "Sao tôi biết được? Ít nhất thì tôi không thích khoe khoang, lời ông đây nói đều là thật."

"Hừ." Tô Khuynh Thành trừng mắt khinh thường.

Tiêu Y Nhân nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Tô Khuynh Thành: "Bắc Vực gì? Vừa rồi cô nói anh Phong là Bắc Vực gì?"

Tô Khuynh Thành liếc Diệp Phong một cái, sau đó xấu hổ lắc đầu với Tiêu Y Nhân:

"Không có gì! Tôi đùa thôi! Dù sao thì cô cũng đừng lo, chút phiền phức này anh Phong nhất định sẽ giải quyết được!"

Tô Khuynh Thành nghĩ thông rồi, không thể nói cho Tiêu Y Nhân biết thân phận thật của Diệp Phong, nếu không cô ấy sẽ càng điên cuồng theo đuổi Diệp Phong hơn!

So với như vậy, chi bằng gạt cô ấy! . truyện tiên hiệp hay

Chỉ cần Diệp Phong không nói, vậy sẽ không có ai biết.


"Được rồi."

Tiêu Y Nhân gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nắm chắc được, chỉ có thể đi từng bước từng bước một.

Tiêu Y Nhân trầm ngâm một hồi, lại lên tiếng: "Anh Phong, vừa nãy anh bảo để Kim Lăng Vương quỳ đến Giang Thành xin lỗi anh, ông ta có đến không?"

Diệp Phong lạnh lùng đáp: "Ông ta dám không đến, qua ba ngày, tôi nhất định sẽ đích thân đến đó, diệt cả nhà Kim Lăng Vương."

Nghe vậy, trong mắt Tiêu Y Nhân tràn ngập chấn động.

Bảo Kim Lăng Vương quỳ xuống xin lỗi, đây là chuyện mà người ngoài nghe có vẻ khó tin, nhưng Diệp Phong lại thẳng thừng nói ra không chút kiêng dè!

Cô ấy nhìn Diệp Phong, vẻ mặt vô cùng phức tạp, tuy hai người vừa mới quen biết hai ngày ngắn ngủi, nhưng Diệp Phong lại khiến cô ấy cảm thấy yên tâm và đáng tin cậy đến khó hiểu.

Tô Khuynh Thành bĩu môi, oán giận nói: "Đám người này đúng là làm người ta mất hứng, hại chúng ta không ăn được cơm."

Diệp Phong nói: "Đi thôi, đổi quán khác là được."

Tô Khuynh Thành đề nghị: "Được, em biết gần đây có một quán ăn rất ngon, chúng ta đến đó ăn đi."


"Được, không thành vấn đề." Diệp Phong gật đầu.

"Ngưu Ngưu, em thì sao?"

"Em cũng không thành vấn đề."

Ba người thống nhất ý kiến, Tô Khuynh Thành nói: "Được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi."

Vừa định đi thì điện thoại của cô reo lên.

Tô Khuynh Thành nhíu mày nói: "Là mẹ em gọi tới, còn là gọi video."

Vừa bắt máy liền nhìn thấy Trần Hà hai má sưng đỏ xuất hiện trên màn hình.

Vẻ mặt bà hốt hoảng, trên người bị trói bằng dây thừng, nhìn giống như vừa bị ai đánh, vừa khóc vừa nói:

"Con gái, mau tới cứu mẹ, mẹ sắp bị bọn chúng đánh chết rồi!"

Tô Khuynh Thành sợ hãi, vội hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi, ai đánh mẹ!"

"Là Thất Tinh Hội, Thất Tinh Hội đến báo thù!"

Trần Hà run rẩy nói.

"Thất Tinh Hội?"

Tô Khuynh Thành sửng sốt, còn chưa kịp hỏi chi tiết, điện thoại của Trần Hà đã bị giật lấy.
 
Chương 69: C69: Đặng huyền đúng không


Một người đàn ông tướng mạo nham hiểm xuất hiện trên màn hình, nói với Tô Khuynh Thành:

"Dám giết trưởng lão của Thất Tinh Hội, tôi thấy các người đúng là không muốn sống nữa rồi."

"Tô Khuynh Thành, tôi cho cô nửa giờ, dẫn tên họ Diệp đó đến gặp tôi, nếu không tôi sẽ giết cha mẹ cô."

Nói xong đối phương liền cúp máy.

Tô Khuynh Thành sốt ruột nói: "Anh Phong, là Thất Tinh Hội, bọn họ đã bắt cóc cha mẹ em!"

Đúng lúc này, Hồng Yên cũng gọi điện thoại tới.

"Thiếu chủ, hội trưởng Thất Tinh Hội dẫn theo năm trưởng lão đến Giang Thành, còn bắt cóc vợ chồng Tô Kiến Nghiệp!"

Diệp Phong gật đầu: "Tôi đã biết rồi, tập hợp ở nhà họ Tô đi, cứu người trước rồi tính sau!"


...

Hơn mười phút sau, Diệp Phong cùng với Tô Khuynh Thành xuất hiện ở nhà họ Tô.

Trước cửa nhà họ Tô có gần trăm trên mặc đồ đen đứng đó, khí thế hung hãn đáng sợ, cả nhà họ Tô đều bao trùm trong nỗi sợ hãi.

Diệp Phong vừa mới xuất hiện, những người này liền vây lấy hắn, chuẩn bị động thủ!

Diệp Phong cười lạnh: "Đúng là tiếp đón nồng nhiệt quá rồi."

Một tên dẫn đầu nhe răng cười nói: "Tiểu tử thối, dám giết trưởng lão của Thất Tinh Hội! Mày cho rằng Thất Tinh Hội bọn tao dễ bắt nạt sao!"

Diệp Phong nghe vậy chỉ thấy buồn cười: "Nếu không thì sao? Thất Tinh Hội bọn mày không phải chính là một đám rác rưởi à?"

"Mày muốn chết à!" Người nọ giận tím mặt, muốn ra tay với Diệp Phong.

"Để cậu ta vào đây!"

Bỗng nhiên, tiếng quát lạnh lùng của đại trưởng lão từ đại sảnh nhà họ Tô truyền đến, khiến tên kia phải dừng động tác lại.

Ngay sau đó, mấy người đàn ông trung niên uy nghiêm bước ra từ đại sảnh nhà họ Tô, dẫn đầu là hội trưởng của Thất Tinh Hội, Đặng Huyền!

Tô Kiến Nghiệp và Trần Hà đang bị trói bằng dây thừng, bị dẫn theo phía sau mấy người đàn ông trung niên, vẻ mặt rất khó chịu.

"Cha, mẹ!"


Tô Khuynh Thành vừa thấy cha mẹ bị trói thì lập tức trở nên lo lắng.

Diệp Phong chặn cô lại phía sau, đúng lúc này Thanh Loan và Hồng Yên cũng chạy tới nhà họ Tô.

Hội trưởng Thất Tinh Hội Đặng Huyền nheo mắt nói: "Tên họ Diệp kia, không ngờ cậu lại có gan đến đây! Cậu đã giết tứ trưởng lão Bạch Minh của Thất Tinh Hội, hôm nay tôi phải bắt cậu nợ máu trả bằng máu!"

Hồng Yên hừ lạnh một tiếng: "Đặng Huyền, rõ ràng là Bạch Minh tự tìm đường chết, dám đến Giang Thành gây phiền phức cho thiếu chủ của tôi, sao các người còn vừa ăn cắp vừa la làng, chạy đến đây trách thiếu chủ nhà tôi chứ? Các người có biết xấu hổ hay không vậy?"

Đặng Huyền tức đến cơ mặt run rẩy, nghiến răng nói: "Hừ, tôi không quan tâm, chỉ cần giết người của Thất Tinh Hội thì sẽ phải trả giá! Nếu không thì mặt mũi của Thất Tinh Hội phải để đâu chứ?!"

"Ông!" Hồng Yên tức giận.

Vừa định phản bác thì thấy Diệp Phong xua tay: "Hồng Yên, không cần nhiều lời với loại người này."

Diệp Phong trầm giọng nói: "Đặng Huyền đúng không? Không sai, Bạch Minh là do tôi giết, ông có thể hiểu là tâm trạng tôi không tốt nên thuận tay giết ông ta."

"Diệp Phong tôi trước nay đều làm việc như vậy, không vừa mắt ai thì người đó phải chết, nói vậy ông đã hài lòng chưa?"


Ngữ khí của Diệp Phong vô cùng lạnh lùng, hắn thích nhất là mắt đền mắt, răng đền răng.

Nếu đối phương cậy quyền ép người, vậy Diệp Phong trả lại quyền, nếu đối phương cậy thế ép người, vậy Diệp Phong sẽ trả lại thế, đối phương dùng thủ đoạn gì thì Diệp Phong sẽ trả lại thủ đoạn đó.

Sắc mặt mấy người Đặng Huyền u ám, họ không ngờ được Diệp Phong lại mạnh mẽ và ngang ngược như vậy, căn bản không để Thất Tinh Hội trong mắt!

Đặng Huyền ra vẻ bình tĩnh liên tục cười nhạo: "Ha ha, đúng là một tên tiểu tử kiêu ngạo không biết trời cao đất dày! Tôi thật muốn xem thử cậu có năng lực thế nào!"

"Hội trưởng, để tôi lên dạy dỗ tên nhóc này!"

"Để tôi, tôi đã không thể nhịn được nữa rồi!"

Mấy vị trưởng lão bên cạnh Đặng Huyền vội vàng xin lệnh.

Diệp Phong cười lạnh nói: "Đừng cãi nhau, mấy người cùng lên đi, dù sao cũng chỉ là một đám phế vật, lên một mình hay lên cùng nhau thì kết quả cũng giống nhau thôi."
 
Chương 70: C70: Cuồng vọng


"Tiểu tử này đúng là quá điên cuồng! Thật sự cho rằng Thất Tinh Hội dễ bắt nạt sao!"

Một vị trưởng lão của Thất Tinh Hội tức giận, Diệp Phong dám khinh thường Thất Tinh Hội, khiến cho đám người Đặng Huyền tức giận đến mức hận không thể lập tức xé Diệp Phong thành từng mảnh!

Diệp Phong cười: "Nói nhiều quá đó, thương lượng xong chưa, ai muốn chết trước, ông nội các người còn đang vội đi ăn trưa đó."

"Cuồng vọng! Nếu đã muốn chết như vậy thì Thất Tinh Hội toại nguyện cho cậu!"

"Các huynh đệ, không cần nương tay với cậu ta, cùng lên đi!"

Nói xong, năm vị trưởng lão của Thất Tinh Hội đồng thời lao về phía Diệp Phong, đòn tấn công của mỗi người đều vô cùng sắc bén!

Diệp Phong nhếch miệng cười, trên mặt không có chút sợ hãi, hắn nhẹ nhàng nhấc chân, lao thẳng về phía của một trưởng lão!

Ầm!

Tốc độ của Diệp Phong quá nhanh, vị trưởng lão kia thậm chí không kịp phản ứng, liền bị Diệp Phong một quyền đánh bay ra ngoài!

Đối phương ngã mạnh trên đất, phun ra một ngụm máu tươi, chỉ thấy ông ta trừng to mắt, vô cùng hoảng sợ.

Ông ta cũng giống Bạch Minh, thực lực rất mạnh, đều là võ gia Đan Kình Hậu Kỳ, nhưng đến cả một cú đấm của Diệp Phong cũng không chặn được!


Ông ta không phục, cắn răng muốn đứng dậy, nhưng vừa dùng sức, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt.

Lục phủ ngũ tạng của ông ta đã bị cú đấm của Diệp Phong làm vỡ nát!

Phụt!

Ông ta lại phun ra một ngụm máu tươi, vị trưởng lão của Thất Tinh Hội này đến cả cơ hội hối hận cũng không có, trực tiếp tắt thở!

"Lục trưởng lão!"

Đặng Huyền thấy vậy sợ hãi, không ngờ lục trưởng lão thực sự đã chết, còn chết nhanh như vậy, chỉ trúng một quyền của Diệp Phong!

Đồng thời, cuộc chiến càng nghiêng về một phía hơn!

Bốn vị trưởng lão còn lại hợp sức cũng không phải đối thủ của Diệp Phong, không đến mấy giây đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa đám người!

Một trưởng lão bị tấn công, cơ thể nổ tung, máu tươi bắn ra tung tóe, chết vô cùng thê thảm!

Ba trưởng lão khác cũng bị thương ở mức độ khác nhau, trưởng lão bị thương nghiêm trọng nhất ngực bị đánh lõm xuống, gân cốt đứt đoạn, bị Diệp Phong đá bay lên trời, rồi ngã xuống đất chết ngay tại chỗ!

Trong nháy mắt, năm trưởng lão của Thất Tinh Hội cũng chỉ còn lại đại trưởng lão và nhị trưởng lão.


Hai người nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ!

Diệp Phong đó giống như một pho tượng sát thần! Khiến cho người ta phải run rẩy sợ hãi trong lòng!

Diệp Phong đang định động thủ đánh chết hai người họ, Đặng Huyền bỗng cao giọng hét lớn: "Diệp Phong, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu với tôi mười cái, nếu không tôi sẽ giế/t chết hai người họ."

Diệp Phong giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Đặng Huyền mới phát hiện ông ta dùng mạng của Tô Kiến Nghiệp và Trần Hà ra để uy hiếp hắn.

Con dao sắc bén đang đặt trên cổ hai người họ, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.

"Cha, mẹ!"

Tô Khuynh Thành lo lắng kêu lên.

"Con gái à, mau bảo Diệp Phong cứu mẹ đi, mẹ chưa muốn chết sớm như vậy đâu!"

Trần Hà sợ hãi gào khóc.

"Ha ha ha."

Đặng Huyền cười lớn, vẫn là chiêu này có tác dụng, con người luôn có điểm yếu, có hai người kia ở đây, không sợ Diệp Phong không quỳ!

"Diệp Phong, tôi đếm đến năm, nếu cậu không quỳ tôi sẽ lập tức giết...!"

Nhưng chỉ mới nói được một nửa, Đặng Huyền đã dừng lại, đột nhiên ngây ngốc cả người!

Sự kỳ lạ này khiến đại trưởng lão và nhị trưởng lão cảm thấy khó hiểu, nhìn kỹ mới phát hiện có một cây kim bạc đâm xuyên qua giữa trán Đặng Huyền!
 
Chương 71: C71: cô nhất thời cảm thấy ấm áp


Một giọt máu nhỏ chảy xuống má Đặng Huyền.

Cơ thể ông ta hơi run lên, giây tiếp theo "ầm" một tiếng, Đặng Huyền ngã xuống đất, không còn hơi thở, chết ngay tại chỗ!

Diệp Phong chậm rãi thu tay lại, không thể nghi ngờ, cây kim bạc đó là do hắn bắn ra.

Cảnh tượng này khiến cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão nhìn đến choáng váng!

Hội trưởng chính là cao thủ Đan Kình đỉnh cao, qua mấy ngày nữa là có thể đột phá Khí Kình tông sư!

Bây giờ còn chưa kịp thi triển kỹ năng đã bị Diệp Phong thẳng tay giế.t chết.

Họ ngây ra, lại nhìn về phía Diệp Phong.

Động tác của Diệp Phong quá nhanh, nhanh còn hơn gió! Nhanh đến mức không ai có thể nhìn rõ!

"Cậu... Cậu rốt cuộc là người hay quỷ?!"

Sắc mặt đại trưởng lão vô cùng hoảng sợ!

"Tôi đương nhiên là người."

Diệp Phong mỉm cười: "Đương nhiên, ông cũng có thể gọi tôi là Diêm Vương."

Dứt lời, hắn từng bước tiến lên phía trước.

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão sợ hãi xoay người bỏ chạy, thực lực của hai người họ đều ở Đan Kình Hậu Kỳ, nhưng vẫn chênh lệch rất lớn so với Diệp Phong, bọn họ căn bản không phải đối thủ của Diệp Phong.


"Sao phải chạy, tôi cũng đâu ăn thịt các người."

Diệp Phong lắc đầu nói, hắn từng bước đuổi theo đại trưởng lão và nhị trưởng lão, dễ dàng bắt được bọn họ.

"Cậu... Rốt cuộc là ai!"

Đại trưởng lão run rẩy hỏi, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Ông ta hoàn toàn không hiểu, một thiếu niên trẻ tuổi như Diệp Phong vì sao lại có sức chiến đấu đáng sợ đến như vậy?!

"Tôi là Diệp Phong, không phải các ông biết tôi sao?"

Diệp Phong thờ ơ nói.

Hắn búng tay, "phốc" một tiếng, mi tâm của đại trưởng lão nổ tung, chết ngay tại chỗ!

Trong nháy mắt chỉ còn lại mình nhị trưởng lão còn sống.

Các đệ tử của Thất Tinh Hội bị dọa sợ, cầm vũ khí đứng bất động tại chỗ, không biết làm sao!

Nhị trưởng lão lớn tiếng mắng: "Còn ngây ra đó làm gì, lên cho ông! Ai giết được Diệp Phong, thưởng mười triệu tệ!"

Có nhiều tiền ắt mua được lòng dũng cảm, có người nuốt nước bọt, dũng cảm hét lên:

"Giết Diệp Phong!"

Vừa dứt lời, mấy chục đệ tử của Thất Tinh Hội xông về phía Diệp Phong.


Thanh Loan nhìn Hồng Yên nói: "Hồng Yên, bảo vệ thiếu phu nhân đi, tôi đi xử lý bọn chúng!"

"Thiếu phu nhân?"

Tô Khuynh Thành đứng đó nghe vậy hơi sửng sốt, Thanh Loan gọi cô là thiếu phu nhân?

Chẳng lẽ Diệp Phong đã thừa nhận cô là vị hôn thê của hắn rồi sao?

Cô nhất thời cảm thấy ấm áp!

Hồng Yên hứng thú cười nói: "Được, cẩn thận đó."

Thanh Loan cũng cười nhạt: "Đối phó với đám ô hợp này không cân cẩn thận."

Vừa dứt lời, Thanh Loan liền lao ra đánh nhau với các đệ tử của Thất Tinh Hội.

Tuy cô ấy xinh đẹp như tiên, nhưng mỗi đòn tấn công đều vô cùng tuyệt tình, mỗi đòn đánh đều chứa sức mạnh như sấm quét sạch mấy chục đệ tử Thất Tinh Hội.

Chưa đầy nửa phút đã có ba bốn mươi người chết trong tay Thanh Loan!

Nhị trưởng lão của Thất Tinh Hội chết lặng!

Không chỉ có Diệp Phong lợi hại, đến cả thuộc hạ của hắn cũng mạnh như vậy!

Ông ta không ngừng chửi thầm trong lòng, Bạch Minh ơi là Bạch Minh, rốt cuộc ông đã trêu chọc phải một tên khủng bố đáng sợ đến mức nào vậy!

Diệp Phong cũng chỉ cười nhẹ.

Thanh Loan và Hồng Yên không hổ là người được Đại sư nương bồi dưỡng, cả hai đều mạnh như vậy!

Có hai người ở đây, Diệp Phong không cần đích thân động thủ cũng có thể giải quyết được đám người của Thất Tinh Hội này!

Một phút trôi qua, thi thể của đệ tử Thất Tinh Hội phơi đầy trên đất.

Gương mặt xinh đẹp và quần áo của Thanh Loan dính đầy máu, nhưng tất cả đều là máu của kẻ thù!
 
Chương 72: C72: Thấy cảnh tượng này


Giết người xong, Thanh Loan nhìn Hồng Yên, cười đắc ý: "Xong!"

Hồng Yên cười nói: "Thanh Loan, không tệ nha!"

Thanh Loan ưỡn ngực kiêu ngạo nó: "Đương nhiên rồi, không thể để thiếu chủ mất mặt được đúng không~!"

Thấy cảnh tượng này, Trần Hà sợ ngây người.

Hai ngày nay bà đã chứng kiến sự lợi hại của Diệp Phong, nhưng không ngờ Diệp Phong lại lợi hại đến mức này!

Lúc này bà đã xác định Diệp Phong chính là con rể mà bà đang tìm kiếm, con gái bà nhất định phải gả cho Diệp Phong!

Nhị trưởng lão của Thất Tinh Hội lúc này đã hoàn toàn bị dọa sợ.

Ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Phong như nhìn thấy ma thần!

Đầu gối nhị trưởng lão mềm nhữn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong.

"Diệp thiếu gia, tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm Diệp thiếu gia, mong cậu tha cho cái mạng chó này của tiểu nhân, chỉ cần Diệp thiếu gia không giết ta, tiểu nhân bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!"

Diệp Phong lạnh lùng liếc nhìn nhị trưởng lão: "Xin lỗi, tôi không cần trâu ngựa như ông."

"Cho nên, ông chết đi thì hơn."


Nghe vậy, nhị trưởng lão biến sắc, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hay cho Diệp Phong, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tôi liều mạng với cậu!"

Dứt lời, nhị trưởng lão tức giận bỏ một viên thuốc màu đen vào miệng, vừa nuốt viên thuốc vào bụng, trán nhị trưởng lão lập tức nổi gân xanh, khí tức tăng gấp đôi!

"Tiểu tử thối, tôi đã ăn Phệ Tâm Đan, đồng quy vu tận đi"

Ông ta vô cùng điên cưồng, lao về phía Diệp Phong!

Phệ Tâm Đan!

Nó có thể kí.ch thích tiềm lực của cơ thể con người đến mức tối đa trong khoảng thời gian ngản, kéo dài tù ba đến năm phút, sau khi nhị trưởng lão ăn vào, thực lực của ông ta

tương đương với Khí Kình Tông Sư!

Nhưng tác dụng phụ của nó cũng rất mạnh, sau khi hết tác dụng, người ăn nó sẽ chết!

"Chết đi!"

Vẻ mặt nhị trưởng lão vô cùng dữ tợn, tốc độ tăng mạnh, lao về phía Diệp Phong như tia chớp.


Diệp Phong cong môi, không hề để đối phương vào mắt.

Ẩm!

Khoảnh khắc nhị trưởng lão tới trước mặt, Diệp Phong giơ tay, trực tiếp đánh tan đòn công kích của nhị trưởng lão!

"Cái gì?!" "Chẳng lẽ cậu còn mạnh hơn cả Khí Kình Tông Sư sao!?"

Nhị trưởng lão trừng to mắt, không tin Diệp Phong lại mạnh như vậy!

Ông ta không cam lòng, lại ra tay lần nữa, kết quả vẫn bị Diệp Phong dê dàng hóa giải như trước.

"Sao có thể?" Ông ta lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng sợ và không dám tin!

Diệp Phong vô cùng đáng sợ, vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của ông tai

"Không gì là không thể." Diệp Phong cười lạnh, trên người hẳn có thận Kỳ Lân, còn có Cửu Chuyển Huyền Công, không gì là Diệp Phong không làm được!

Dứt lời, Diệp Phong bước tới lấy mạng nhị trưởng lão.

Máu tươi bắn tung tóe, cổ họng nhị trưởng lão xuất hiện một vết thương vô cùng đáng sợ.

Sau đó, ông ta trợn to mắt, sinh mệnh kết thúc, hoàn toàn mất mạng!

Diệp Phong vừa giải quyết nhị trưởng lão xong, còn chưa phản ứng lại đã cảm thấy trước mắt tối sầm, Tô Khuynh Thành kích động nhảy lên ôm chầm lấy Diệp Phong.

“Anh Phong, anh thật lợi hại!"

"Làm tôi sợ chết được!"
 
Chương 73: C73: Ý kiến hay


Diệp Phong không khỏi lẩm bẩm, Tô Khuynh Thành này xuất quỷ nhập thần như vậy, sau này nhất định có tư chất trở thành cao thủ võ lâm!

"Hi hì, người ta vui quá mài"

"Được rồi được rồi, mau đi xem cha mẹ em đi, tôi và Thanh Loan, Hồng Yên đi trước đây!"

Vừa nghe thấy Diệp Phong muốn đi, Trần Hà vội vàng đi tới ngăn lại: "Con rể đừng đi, hôm nay ở nhà ăn cơm đi, mẹ sẽ hầm giò heo cho con!"

"Lần sau đi, ai là con rể bà chứ, kêu thân thiết như vậy?"

Diệp Phong nhíu mày, Trần Hà để lại cho hắn ấn tượng vô cùng xấu.

Trần Hà xấu hổ cười: "Được rồi con rể, con đừng chấp nhặt với mẹ, mẹ không hiểu chuyện, con đừng giận mài!"

Diệp Phong nhún vai, cũng không để ý đến Trần Hà, chỉ nói với Thanh Loan và Hồng Yên:

"Được rồi, chúng ta về Hồ Tâm Cư đi!"


Giết nhiều người như vậy, trên người Diệp Phong toàn là mùi máu tươi, hăn muốn tắm rửa thật sạch!

"Vâng, thiếu chủ!"

Thanh Loan và Hồng Yên gật đầu, ba người xoay người rời khỏi nhà họ Tô.

Trần Hà thấy vậy vội vàng đẩy Tô Khuynh Thành nói: "Khuynh Thành, mau đi tiễn Diệp Phong đi, con là vị hôn thê

mà không hiểu chuyện gì cải"

Tô Khuynh Thành bĩu môi: "Mẹ, mẹ cũng thật là, hôm trước mẹ còn chướng mắt Diệp Phong đó!"

"Con nhỏ này nói gì vậy! Diệp Phong tài giỏi như vậy, mẹ chướng mắt nó lúc nào chứ?”

"Rõ ràng là có, mẹ còn không chịu thừa nhận!"

Trong lúc Tô Khuynh Thành và Trần Hà ồn ào, mấy người Diệp Phong cũng đã đi xal

Chiều hôm đó, thành phố Kim Lăng, trong đại sảnh của Bang Long Hổ.

Thi thể của Hồng Phi Vũ được đưa về. Hồng Phi Vũ là đứa con được Kim Lăng Vương yêu thương nhất, hắn ta bị giết, Kim Lăng Vương đương nhiên rất

tức giận, cả tỉnh Giang Nam khó mà chịu nổi lửa giận này!

Cho nên thi thể của hẳn ta mới được đưa về Bang Long Hổ trước, chứ không phải đưa về Phủ Kim Lăng Vương.

"Tôi chỉ mới đi có mấy ngày thôi mà Bang Long Hổ lại xảy. ra chuyện như vậy?"


Một người đàn ông đầu trọc, mặt dài, mũi ưng ngồi ở ghế giữa, giọng nói vô cùng trầm. Người này chính là bang chủ của Bang Long Hổ, Long Nhập Hải!

Long Nhị Gia thở dài nói: "Đều do Diệp Phong, nếu không phải vì hắn, tam công tử sẽ không chết!"

"Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao? Diệp Phong kia căn bản không để Bang Long Hổ và Kim Lăng Vương vào mắt!"

“Làm sao..."

Long Nhập Hải nhíu mày trầm tư: "Ba ngày sau chính là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Kim Lăng Vương, vào thời điểm quan trọng này mà lại xảy r chuyện như vậy..."

"Trước mắt đừng báo chuyện tam thiếu gia bị giết cho Vương gia, nếu không Bang Long Hổ chúng ta cũng không được yên!"

"Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là tiêu diệt Diệp. Phong, không lấy đầu Diệp Phong ra tế thì không thể làm nguôi lửa giận của Vương gial"

"Còn có Tiêu Y Nhân, dù thế nào cũng phải bắt được cô tai"

"Ngoài ra còn một chuyện nữa... Người vợ mà Vương gia thích nhất ngoài Tiêu Y Nhân thì vẫn còn ba tuyệt thế mỹ nhân bên cạnh Diệp Phong, bắt cả ba cô ta về đây, cùng dâng lên cho Vương gia vuil"

"Ý kiến hay!"

Mấy phó bang chủ và trưởng lão của Bang Long Hổ võ tay tán dương, cảm thấy kế sách này rất hay!


Long Nhập Hải nói tiếp: "Nếu nói vậy, Diệp Phong còn chưa thể chết được, phải để Vương gia trêu đùa phụ nữ của hắn trước mặt hắn thì mới xoa dịu được nỗi đau mất con của Vương gial"

Mọi người cũng phụ họa theo: "Bang chủ cao minh!"

Lúc này, Long Nhị Gia nhíu mày nói: "Nhưng mà Diệp Phong đó thực lực cao cường, đến cả tam công tử Đan Kình đỉnh cũng bị đánh bại, võ giả mạnh nhất của Bang Long Hổ cũng chỉ là Đan Kình, sợ là không đối phó được hẳn!"

"Không saol"

Long Nhập Hải giơ tay: "Núi cao còn có núi khác cao hơn, Bang Long Hổ không đối phó được hắn, chúng ta không thể. †ìm người khác sao?”

Long Nhị Gia vộ hỏi: "Trong lòng đại ca đã tìm được người thích hợp rồi?"

Long Nhập Hải đầy tự tin gật đầu: "Đứng thứ năm bảng sát thủ! Đứng thứ ba bảng thiên tài, Ngọc công tử Mộ Dung Bạch!

Có hắn ở đây, Diệp Phong không là gì cả!"
 
Chương 74: C74: Bảng thiên kiêu là gì


“Thì ra là hẳn ta! Chiêu này của đại ca hay đấy!

Long Nhị Gia nghe xong, hai mắt sáng rực.

Top 5 bảng Sát Thủ là những sát thủ đứng đầu trong giới sát thủ Hoa Hạ, đồng thời hẳn ta còn đứng trong top 30 của bảng Thiên Kiêu!

Bảng Thiên Kiêu là gì?

Có thể bước vào bảng Thiên Kiêu đều là những võ giả có thiên phú dị bẩm, có chiến lực cường đại, mỗi một người đều có chiến tích giết địch vượt cấp vô cùng khủng bố!

Long Nhập Hổ mời Mộ Dung Bạch rời núi, lần này tuyệt đối chắc chắn!

“Diệp Phong chết chắc rồi!” Long Nhị Gia lạnh lùng nói.

Diệp Phong mạnh đến mấy sao có thể so được với Mộ Dung Bạch?

Bọn họ bàn bạc kỹ lưỡng, sau đó cho người đi liên lạc với Mộ Dung Bạch!

Bên kia, Diệp Phong mang theo Thanh Loan trở về Hồ Tâm Cư.

Dưới sự hầu hạ của hai nha hoàn, Diệp Phong tắm rửa, cả người sảng khoái, giống như thay xương đổi thịt!


“Cuộc sống dưới chân núi thoải mái nhất!”

Diệp Phong nằm trên sô pha, thoải mái duỗi người.

Nhớ năm đó lúc hắn tu luyện trên núi chịu đủ đau khổ!

Ba vị sư nương vô cùng nghiêm khắc, tiến hành huấn luyện ma quỷ với Diệp Phong, không vừa ý thì roi da hầu hạ, Diệp Phong nghĩ lại thì bu môi.

Sau khi Diệp Phong trở về Bắc Vực, các sư nương giống như thay đổi thành người khác, tất cả đều đối xử rất tốt với Diệp Phong!

“Thiếu chủ, đến giờ ăn cơm rồi!”

Lúc này Thanh Loan và Hồng Yên bê thức ăn đi lên để trên bàn cơm.

“Thiếu chủ, ngài nếm thử tay nghề của hai chúng tôi đi.” “Được”

Diệp Phong cầm đũa đang định ăn thì thấy Thanh Loan và Hồng Yên đứng sau lưng mình.

Diệp Phong nói: “Ngồi đi, hai người định để một mình tôi ăn hết nhiều đồ ăn như vậy hả?”

Thanh Loan xua tay: “Thân phận của thiếu chủ tôn quý, sao nô tỳ dám ăn cơm chung với thiếu chủ, thiếu chủ ăn trước. đi, thiếu chủ ăn xong chúng tôi sẽ ăn sau!”


Nghe vậy, Diệp Phong nhíu mày.

“Nhiều quy củ thế? Nhanh ngồi xuống ăn cơm.”

Diệp Phong vẫy tay.

Hồng Yên lắc đầu: “Thiếu chủ, thật sự không thể, chúng tôi không dám vi phạm mệnh lệnh của cung chủ.”

Diệp Phong nói: “Nếu Đại sư nương đã đưa hai người cho tôi, vậy hai người chính là người của tôi, từ giờ trở đi hai người chỉ nghe lệnh của tôi, bây giờ tôi ra lệnh cho hai người ngồi xuống ăn cơm”

“Thiếu chủ...”

Thanh Loan và Hồng Yên liếc nhau, do dự rối rắm.

“Nhưng nhị gì? Ăn bữa cơm thôi mà?”

Nói xong Diệp Phong dùng tay vỗ mạnh lên hai cái mông đầy đặn của bọn họ.

Thân thể mềm mại của Thanh Loan và Hồng Yên run lên, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên làm gì.

“Thiếu chủ, chúng ta...”

Hai người bọn họ muốn từ chối, nhưng còn chưa nói hết đã bị Diệp Phong ôm eo đẩy xuống chỗ ngồi. ụ

“Không cần phải nói gì cả, ăn cơm trước!

“Thanh Loan, Hồng Yên, ăn miếng thịt kho tàu này đi, gầy quá cũng không tốt!”
 
Chương 75: C75: Trong cơ thể diệp phong


Diệp Phong cười nói, tự tay lấy cơm và đũa cho bọn họ.

Thanh Loan và Hồng Yên nhìn nhau, cuối cùng vẫn nhận lấy đũa.

Thấy Diệp Phong dịu dàng săn sóc như vậy, trong lòng hai người đều vô cùng ấm áp.

“Cảm ơn thiếu chủI” Hai người đỏ bừng mặt, chậm rãi ăn cơm.

“Vậy mới đúng.”

Diệp Phong vừa lòng nói: “Từ nay về sau tôi ăn gì các người ăn đó, có thể gọi tôi là thiếu chủ nhưng đừng coi mình là nha hoàn, hiểu chưa?”

“Cảm ơn thiếu chủ, chúng tôi đã hiểu!”

Một lúc sau, ba người ăn cơm xong.

Thanh Loan nói: “Hồng Yên, tôi dọn bàn, cô đi dọn dẹp. phòng ngủ cho thiếu chủ đi.”

“Được” Hồng Yên gật đầu, sau đó đi vào phòng của Diệp Phong. Đêm nay Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành không ở, Diệp

Phong rất yên tĩnh nên một mình một người tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công.


Cửu Chuyển Huyền Công là một môn công pháp chí dương vô cùng bá đạo, lúc trước Diệp Phong mất một tháng mới hiểu được tinh túy của nó, đạt đến cảnh giới tầng hai viên mãn!

Hôm nay hắn sắp đột phá tầng ba viên mãn, bước vào tứ trọng!

Ầm ầm ầm!

Tiếng sấm điếc tai, dấu hiệu trời sắp mưa, Diệp Phong vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công, kéo dẫn linh khí trong trời đất vào cơ thể của mình.

Đây là một loại tu hành, cũng là một lễ tẩy rửa đối với thân thể, nguyên khí!

Dưới tác dụng của máu Kỳ Lân, thân thể và nguyên khí của Diệp Phong vô cùng kinh người, vượt mức bình thường.

Nhị sư nương từng nói trong số những người tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công trên thế giới này, rất ít người có thể đột phá tam trọng, nếu có thể đạt đến tứ trọng đã đến trình độ đỉnh phong!

Diệp Phong dựa vào công lực tam trọng đánh khắp thiên hạ, trở thành chiến thần trẻ nhất Hoa Hạ!

Nếu cố gắng hơn đột phá đến ngũ trọng hoặc lục trọng, hắn chính là kẻ đứng đầu từ xưa đến nay!

Nhưng mục tiêu cuối cùng của Diệp Phong là cửu trọng, hẳn muốn đột phá cảnh giới trong truyền thuyết!

Lôi điện đánh xuống, hẳn ngồi xếp bằng, xung quanh chảy xuống ráng màu như hóa thành một viên đá quý!


Vận chuyển nội lực, thân thể Diệp Phong đỏ bừng, hình xăm Kỳ Lân màu đen trước ngực lại xuất hiện phát ra ánh sáng, không gian xung quanh gợn sóng, lộ ra cảnh tượng siêu phàm!

Äm ầm ầm!

Tiếng ấm càng ngày càng nghiêm trọng, tia chớp đan xen, vòm trời như bị đục lỗ.

Trong cơ thể Diệp Phong cũng vang lên tiếng nổ vang, tốc độ hấp thu linh khí càng thêm nhanh, hắn có thể cảm nhận được rất rõ tầng chướng vách giữa tam trọng và tứ trọng, nếu có thể đột phá thành công, thực lực của hắn sẽ nâng cao một bước!

Tiếp tục tu luyện, Diệp Phong có chút sốt ruột, trên mặt lộ ra sự thống khổ.

“Thiếu chủ, trời säp mưa, mai lại tu luyện được không?”

Thanh Loan gọi Diệp Phong nhưng không nhận được câu trả lời.

Cô và Hồng Yên đứng trong sân nhìn về bên trong, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Hồng Yên nhíu mày: “Cung chủ từng nói thiếu chủ tu luyện công pháp chí dương, dương hỏa trong cơ thể rất mạnh, không thể nóng vội nếu không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, hiện tại thiếu chủ rất thống khổ, chẳng lẽ sắp tẩu hỏa nhập ma?”

Thanh Loan nói: “Thiếu chủ nóng lòng đột phá, rất có khả năng, đi nhìn xem.”

Trong viện, Diệp Phong căn răng kiên trì, trên trán chảy. đầy mồ hôi, thân thể đỏ bừng như sắp bốc cháy.

Máu Kỳ Lân trong cơ thể càng ngày càng cuồng bạo, gần như sắp không áp chế được, Diệp Phong muốn nhanh chóng đột phá, thần chí bắt đầu mơ hồ.

“Thiếu chủ, ngài ổn chứ?”

Thanh Loan và Hồng Yên đang định đụng vào bả vai của Diệp Phong thì thấy Diệp Phong mở mät!

Hai tròng mắt màu đỏ tươi, tỏa ra sát khí khủng bố! Hai người còn chưa đụng vào Diệp Phong đã bị sóng xung kích đáng sợ này đánh bay, ngã trên mặt đất, sắc mặt đau khổ.
 
Chương 76: C76: Tẩu hỏa nhập ma


May mẫn hai người chỉ bị đánh bay ra ngoài, không bị thương.

Lúc nhìn về phía Diệp Phong, Diệp Phong đã đứng lên, hai tay năm chặt, mắt đỏ đậm.

Hắn nhìn về phía hai người, nhíu mày nói: “Thanh Loan, Hồng Yên, tôi bị sao vậy?”

Thanh Loan thấy Diệp Phong còn nhận ra bọn họ, chứng tỏ hẳn chưa hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma.

“Tốt quá, thiếu chủ còn có ý thức!” “Hồng Yên, nhanh đỡ thiếu chủ về phòng!”

“Được!

Hồng Yên lên tiếng, sau đó hai người nhanh chóng bò dậy, đỡ Diệp Phong đi vào trong phòng ngủ.

Diệp Phong ngã xuống giường, nhắm chặt mắt, sắc mặt vẫn vô cùng thống khổ, da thịt đỏ bừng, giống như đang bốc cháy.

“Thiếu chủ!”

Hai người nôn nóng hô to nhưng không hề có tác dụng, không nhận được câu trả lời của Diệp Phong.

Hồng Yên nhíu mày: “Như vậy không được...”

Thanh Loan gật đầu, sốt ruột nói: “Còn tiếp tục như vậy thiếu chủ sẽ gặp nguy hiểm”

Một lúc sau, Thanh Loan n từng dạy chúng ta.”

“Được!


Hai người hợp lực thi triển Băng Phách Chân Quyết, cuối cùng cũng kéo Diệp Phong lại từ trong trạng thái säp tẩu hỏa nhập ma!

Không biết qua bao lâu, Diệp Phong dần dần tỉnh lại.

Hảẳn chỉ nhớ mình đang tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công trong viện, gấp gáp đột phá tam trọng lên tứ trọng.

Nhưng cả quá trình vô cùng đau khổ, những chuyện sau đó Diệp Phong hoàn toàn không biết.

Thanh Loan và Hồng Yên ngồi trên ghế, chống tay gật gù. Diệp Phong kinh sợ, chuyện gì xảy ra vậy?

Hồng Yên bừng tỉnh, nhìn về phía Diệp Phong: “Thiếu chủ, ngài tỉnh?”

Thanh Loan cũng đứng lên, nhìn về phía Diệp Phong.

Diệp Phong gật đầu: “Tôi bị sao vậy?”

Thanh Loan nó nữa tẩu hỏa nhập ma.”

hiếu chủ tu luyện quá chuyên chú, suýt

“Tẩu hỏa nhập ma?”

Diệp Phong kinh sợ, đột nhiên nhớ lại lời dặn của Nhị sư nương.

Bà ấy từng nói lúc hắn luyện công không được nóng vội, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.


Nghĩa là chính mình đánh mất lý trí bởi vì nguyên nhân này.

Nghĩ đến đây Diệp Phong hối hận. Đáng lẽ hắn phải nghe lời Nhị sư nương.

Hắn cẩn thận nhìn Thanh Loan và Hồng Yên, hỏi: “Hai người có bị thương không?”

Thanh Loan läc đầu: “Thiếu chủ yên tâm, bọn nô tỳ không bị thương.”

“Được, vậy là tốt rồi.”

Diệp Phong gật đầu, may mắn không làm bọn họ bị thương, nếu không hăn sẽ rất hối hận!

Hồng Yên nói: “Thiếu chủ, đêm còn dài, thiếu chủ ngủ tiếp đi”

“Được, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Diệp Phong gật đầu, đang định ngủ tiếp.

Nhưng hắn vừa nhắm mắt chưa được 1 giây, đột nhiên mở to mắt, bật dậy, sảc mặt ngưng trọng.

Hồng Yên vội vàng hỏi: “Sao vậy thiếu chủ? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Suyt" Diệp Phong lắc đầu, ra hiệu im lặng. Thanh Loan và Hồng Yên khó hiểu.

Diệp Phong nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có động tĩnh, có người đến Hồ Tâm Cư”

Nghe vậy Thanh Loan và Hồng Yên cũng trở nên cảnh giác. Nửa đêm sẽ có ai đến Hồ Tâm Cư?

Nhưng hai người bọn họ lại không hề nghe thấy tiếng động gì.

“Thiếu chủ gây thù chuốc oán nhiều, nửa đêm đến, sợ rằng là sát thủ?”

Diệp Phong gật đầu, âm thanh của đối phương rất nhẹ, dùng khinh công, lén lút, hiển nhiên không muốn bại tung tích của mình.

Nhưng từ nhỏ thính lực của Diệp Phong khác hẳn với người thường, đồng thời lại tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, có thể nghe được âm thanh người thường không nghe thấy.

Hắn lập tức ngồi dậy, nói với Thanh Loan và Hồng Yên: “Hai người chờ ở đây, tôi đi ra ngoài xem”
 
Chương 77: C77: Không đúng


Hồng Yên chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Phong, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ, không nói được gì, chỉ kéo chăn lên che nửa mặt.

"Tiêu rồi."

Diệp Phong võ đầu thầm nghĩ, đời này coi như tiêu rồi.

Tuy rằng Hồng Yên không trả lời rõ ràng, nhưng dáng vẻ này của cô ấy, đáp án đương nhiên đã quá rõ.

Hắn nhìn bản thân, cũng trần tru.ồng như nhộng... Diệp Phong đã hiểu hết mọi chuyện.

Một cô gái tốt cứ như vậy bị hắn hủy hoại.

"Diệp Phong, mày đúng là cầm thúi"

"Ha, người khác đều là say rượu loạn tính, sao mày luyện công cũng có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy chứ?"

Diệp Phong vừa tự mắng mình vừa tự giơ tay tát vào mặt. "Thiếu chủ, đừng làm vậy!" Hồng Yên thấy vậy lập tức giữ tay Diệp Phong lại.

"Thiếu chủ đừng làm vậy, là nô tỳ hầu hạ thiếu chủ chưa tốt, không liên quan gì đến thiếu chủ!"


Hồng Yên đỏ mặt, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nói với Diệp Phong.

"Không đúng, là tôi có lỗi với hai người."

Nói xong Diệp Phong lại giơ tay trái lên muốn tát vào mặt mình.

Lúc này Thanh Loan cũng đã tỉnh lại.

Thấy tình trạng của Diệp Phong, Thanh Loan cũng lập tức cản hắn lại, nắm lấy tay trái của Diệp Phong nói:

"Thiếu chủ, hai người chúng tôi vốn được cung chủ phái tới hầu hạ thiếu chủ, có thể được thiếu chủ sủng hạnh là vinh dự của chúng tôi, thiếu chủ đừng xin lỗi nữa!"

"Thật sao?" Diệp Phong sửng sốt: "Hai cô không trách tôi?"

"Đương nhiên." Mặt Thanh Loan đỏ bừng: "Thiếu chủ nộ khí, cơ thể của nô tỳ sinh ra là để giúp thiếu chủ trút lửa, sao có thể trách thiếu chủ được?"

Diệp Phong bối rối.

Quả thật nên nghe lời của Nhị sư nương, trước đây bà ấy từng nói với hắn lúc luyện công tuyệt đối không được nóng vội, nếu không rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.


Có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân khiến hắn mất đi lý trí.

Hắn cẩn thận nhìn Thanh Loan và Hồng Yên, hỏi: "Hai người có bị thương không?”

Thanh Loan lắc đầu: "Thiếu chủ yên tâm, nô tỳ không bị thương."

"Chỉ là... Nói được một nửa, Thanh Loan ngượng ngùng cúi đầu.

"Chỉ là cái gì?" Diệp Phong lập tức hỏi.

Thanh Loan và Hồng Yên nhìn nhau, hai người đều vô cùng ngượng ngùng.

Ngượng ngùng một hồi, Thanh Loan mới nói: Lúc mới bắt đầu có hơi đau một chút..."

"Lỗi của tôi!"

Diệp Phong lại võ đầu.

Thanh Loan và Hồng Yên đều là xử nữ, chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ.

Lần đầu tiên còn gặp phải Diệp Phong đang mất ởi lý trí.

Thanh Loan vội vàng nói: "Thiếu chủ đừng tự trách như vậy, nếu không sau này nô tỳ cũng không dám ở bên cạnh hầu hạ thiếu chủ nữa."

Hồng Yên cũng phụ họa theo: "Đúng vậy thiếu chủ, đây vốn là bổn phận của nô tỳ, thiếu chủ mà xảy ra chuyện gì, cung chủ đại nhân nhất định sẽ không tha cho nô tỳ đâu!"
 
Chương 78: C78: Nô tỳ không trách


"Được rồi." Diệp Phong thở dài: "Hai người thật sự không trách tôi?"

"Nô tỳ không trách!"

Thanh Loan và Hồng Yên đồng thanh trả lời.

Diệp Phong gật đầu, giơ tay khoác vai hai người: "Được rồi, nếu Đại sư nương đã cho hai người đi theo tôi thì hai người cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ không bạc đãi hai người đâu."

"Vâng, đa tạ thiếu chủ."

Hai người đỏ mặt, đồng loạt gật đầu.

Sau đó Hồng Yên nói: "Thiếu chủ, đêm còn dài, thiếu chủ ngủ thêm một lát đi."

Nói xong Hồng Yên và Thanh Loan ngồi dậy muốn xuống giường.

"Hai người đi đâu vậy?" Diệp Phong hỏi. "Nô tỳ cũng về phòng của mình."

Diệp Phong lắc đầu nói: "Khuya rồi, đừng đi lung tung, ở lại đây ngủ đi."


"Thiếu chủ..."

Hai người nhìn nhau, sau đó mới gật đầu đồng ý.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, hối hận cũng chẳng ích gì, chỉ càng hao tổn tinh thần và sức lực của bản thân mà thôi.

Diệp Phong cũng không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Nhưng hắn mới nhắm mắt chưa được năm giây, đột nhiên mở mắt, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Hồng Yên vội hỏi: "Sao vậy thiếu chủ? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Suyt" Diệp Phong lắc đầu, làm động tác đừng lên tiếng. Thanh Loan và Hồng Yên khó hiểu.

Chỉ nghe Diệp Phong nói: "Bên ngoài có động tĩnh, có người đến Hồ Tâm Cư"

Nghe Diệp Phong nói vậy, Thanh Loan và Hồng Yên cũng trở nên cảnh giác.


Nửa đêm nửa hôm rồi còn có ai đến Hồ Tâm Cư chứ!?

Nhưng hai người đều không nghe thấy động tĩnh gì.

"Thiếu chủ có nhiều kẻ thù, nửa đêm đến đây e là sát thủ?"

Diệp Phong gật đầu, động tĩnh của đối phương rất nhẹ, đã sử dụng khinh công, đương nhiên là vì không muốn bại lộ tung tích.

Tuy nhiên từ nhỏ thính lực của Diệp Phong đã vượt trội hơn hẳn so với người thường, cộng thêm có Cửu Chuyển Huyền Công giúp đỡ nên có thể nghe thấy những tiếng động

người thường không thể nghe thấy.

Nghĩ vậy, hắn lập tức ngồi dạy, nói với Thah Loan và Hồng Yên: "Hai người ở đây đợi đi, tôi ra ngoài xem thử"

Nói xong, Diệp Phong nhanh chóng mặc quần áo, bóng dáng biến mất khỏi phòng.

Thanh Loan nhìn Hồng Yên nói: "Chúng ta cũng đi."

"Được." Hồng Yên gật đầu, nhưng lại nghĩ tới gì đó, đột nhiên mở miệng: "Nhưng chúng ta chưa mặc quần áo."

Thanh Loan bĩu môi nhìn mấy mảnh vải đã bị xé rách trên giường.

Lúc này bọn họ mới nhớ ra vừa nãy quần áo của hai người đã bị Diệp Phong xé nát.

Cùng lúc đó, dưới ánh trăng yên tĩnh, một bóng người mặc đồ trăng bỗng xuất hiện trên tường viện của Hồ Tâm Cư.
 
Chương 79: C79: Tôi biết rồi


Người này mặc đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, phong thái ưu nhã, có phần giống mỹ nam tử.

Người này không phải ai khác chính là sát thủ mà Bang Long Hổ thuê đến để ám sát Diệp Phong, Ngọc công tử Mộ Dung Bạch!

Mộ Dung Bạch đứng trên tường viện, quan sát Hồ Tâm Cư một cái, lẩm bẩm nói:

"Chẳng trách Bang Long Hổ lại ra giá cao, không ngờ người mình phải giết lại sống trong biệt thự xa hoa như vậy, đúng là đáng kinh ngạc, nhưng mà thật đáng tiếc, hắn sẽ phải chết sớm rồi."

"Ha ha~”"

Mộ Dung Bạch cười nhảy xuống tường, khinh công của hắn ta vô cùng tốt, lúc tiếp đất không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi vào sân, Mộ Dung Bạch nhìn xung quanh, sau đó dùng mũi ngửi ngửi phía trước, giống như mũi chó tìm mùi vậy.

Hồ Tâm Cư rất lớn, nếu tìm từ phòng này sang phòng khác nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.

Dùng khướu giác để tìm người là kỹ năng độc đáo hàng đầu của Mộ Dung Bạch, hơn nữa lần nào cũng đúng.

"Hay thật, bên trong biệt thự này có mùi của phụ nữ, còn là hai mùi khác nhau~l"

Mộ Dung Bạch nheo mắt hết sức dâm mỹ, hưng phấn kích động đến cực điểm.


Mùi của phụ nữ, là mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trên cơ thể phụ nữ, càng xinh đẹp thì mùi hương sẽ càng quyến rũ.

Lúc này, vẻ mặt của Mộ Dung Bạch cực kỳ say đắm.

Hắn ta dám khẳng định bên trong biệt thự này có hai đại mỹ nhân!

Đợi sau khi gi.ết chết Diệp Phong cũng có thể hưởng thụ một phen, chuyến đi này cũng coi như đáng giá!

Nghĩ vậy, Mộ Dung Bạch không nhịn được liếm môi, đã rất mong chờ được thưởng thức hai mỹ nhân.

Hắn ta đã xác định được vị trí của Diệp Phong, bước nhanh về phía biệt thự mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Nhưng vào lúc này, hắn ta vừa đi được mấy bước đột nhiên dừng lại.

Không biết từ khi nào, một bóng đen xuất hiện ở cửa biệt thự!

Mộ Dung Bạch sợ đến ngây người, hắn ta đã ở đây lâu như vậy rồi mà không hề phát hiện ra!

Mộ Dung Bạch sửng sốt nhìn người đối diện.

Là khướu giác của hắn ta có vấn đề? Không chỉ khướu giác có vấn đề, thậm chí đến cả thị lực cũng có vấn đề?


Vì sao vừa nãy hắn ta không nhận ra ở đó có người chứ? Nhất định là không nghỉ ngơi tốt nên bị mờ mắt rồi.

Bởi vậy Mộ Dung Bạch cũng không quá ngạc nhiên, ra vẻ bình tĩnh hỏi đối phương:

"Cậu là ai vậy? Nửa đêm không ngủ đứng đó thật đáng sợ!"

Diệp Phong ngước đôi mắt sâu thăm thẳm, lạnh lùng cười nói: "Không phải lời này nên để tôi hỏi anh mới đúng sao?"

"Ồ?"

Nghe vậy, Mộ Dung Bạch nhướng mày, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười giễu cợt:

"Tôi biết rồi, cậu chính là Diệp Phong?!"

"Không sai, anh đoán đúng rồi, anh là ai? Ai phái anh đến đây?" Diệp Phong lạnh lùng hỏi.

"Ha ha? Tôi?"

Mộ Dung Bạch cười ta, vô cùng đắc ý nói: "Cậu từng nghe nói đến người đứng thứ năm trong bảng sát thủ, đứng thứ hai mươi chín bảng thiên tài, Ngọc công tử Mộ Dung Bạch chưa?"

"Ngọc công tử Mộ Dung Bạch?"

Diệp Phong nheo mắt, mấy nhân vật nhỏ bé như vậy hắn chưa từng nghe nói đến bao giờ, rất khó mà quen biết.

Diệp Phong lạnh lùng nói: "Anh tới giết tôi sao?" "Thông minhl"

Mộ Dung Bạch cười to: "Cậu muốn tự chết hay là để tôi tiễn cậu một đoạn?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top