Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thánh Thể Bất Phàm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thánh Thể Bất Phàm
Chương 296: C296: Tôi mặc kệ anh


“Tôi cũng vậy.” Diệp Phong nói. “Anh?” Trần Thiến hơi giật mình.

“Đối thủ của tôi là Hoàng Tuyền, không liên quan gì đến nhà họ Hàn, nhưng nếu nhà họ Hàn cấu kết với Hoàng Tuyền, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

Nói đến đây, cho dù Trần Thiến cách xa 3-5 mét vẫn có thể cảm nhận được sát ý trên người hắn.

Làm Trần Thiến không nhịn được rùng mình. Cô hỏi: “Diệp Phong, rốt cuộc anh là ai?” “Tôi?”

Diệp Phong nhếch miệng cười nói: “Xin lỗi, cô không phải vợ của tôi nên không thể nói cho cô.”

Trần Thiến nói: “Không nói thì thôi.” “Đúng rồi, tôi tò mò một chuyện, sao anh biết cô gái này là sát thủ?” Diệp Phong cười nói: “Nhìn thấy bằng mắt.”

“Cô ta là một người xấp xỉ Hóa Kình hậu kỳ, trên người còn tản ra sát ý mãnh liệt như vậy.”

“Tại sao tôi không thấy ra?” Trần Thiến bĩu môi.

“Gô hỏi vì sao?” Diệp Phong nhìn cô, nói: “Tất nhiên bởi vì cô ngốc.”

“Anh... Họ Diệp, sao anh thiếu đánh như vậy hả?”

Trần Thiến tức điên.

“Ngốc là ngốc, còn không cho người ta nói?” Diệp Phong trợn trắng mắt.

“Anh còn nói!” Trần Thiến tức dậm chân.

“Ha ha”


Diệp Phong cười to, sau đó thu nụ cười, nghiêm túc nói: “Thanh tra Trần, nhắc nhở cô một câu, nếu nhóm người này thật sự là người Hoàng Tuyền, vậy bọn họ sẽ đến tìm cô.”

“Sát thủ đợt sau sẽ càng mạnh hơn đợt này, thủ đoạn cũng càng thêm cao siêu.”

Diệp Phong nghiêm túc nói.

Đây cũng là một trong những đặc điểm của Hoàng Tuyền, không chấp nhận thất bại, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Nghe vậy trong lòng Trần Thiến dâng lên một nỗi nguy cơ. Sau một lúc yên lặng, cô hỏi: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”

Không sợ kẻ trộm chỉ sợ trộm nhớ thương, cảm giác bị tổ chức sát thủ theo. dõi không hề dễ chịu.

“Rất đơn giản.”

Diệp Phong cười nói: “Bám sát theo tôi không rời một bước, cha của Thiên Vương đến cũng đừng mơ động vào một sợ lông của cô.”

“Bám sát anh không rời một bước? Không hiện thực.”

Trần Thiến khoanh tay lạnh lùng nói.

Diệp Phong cười nói: “Không hiện thực cái gì, đừng quên cô là hầu gái của tôi trong vòng một tháng, phải hầu hạ cuộc sống hàng ngày của tôi.”

“Ai là hầu gái của anh?” Trần Thiến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Diệp Phong.

“Cô còn không vui?” Diệp Phong bĩu môi: “Người khác tranh nhau làm hầu gái cho tôi tôi còn không cho bọn họ cơ hội kìa!”


“Hừ, ai hiếm lạ.”

Trần Thiến nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nói.

“Ha hả, không quý trọng thì thôi, trên thế giới không bán thuốc hối hận.” Diệp Phong gác hai tay sau đầu, đắc ý nói một câu.

Trần Thiến cực kỳ tức giận, hận không thể bóp chết Diệp Phong.

“Anh... Tôi mặc kệ anh! Tạm biệt!”

Cô xoay người đi về phía biệt thự của Tô Khuynh Thành.

Diệp Phong giật mình: “Cô đi nhà tôi làm gì?”

“Đi nấu cơm cho cái tên không biết xấu hổ nào đó.”

Trần Thiến lạnh lùng nói.

 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vừa mới trải qua bị sát thủ tập kích, đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Nhưng khi đi bên cạnh Diệp Phong, cô lại cảm thấy vô cùng an toàn.

Dưới loại cảm giác này, Trần Thiến đành phải lựa chọn buông xuống kiêu ngạo đi nấu cơm cho Diệp Phong.

“Ha hả" Diệp Phong nhìn theo bóng dáng rời đi của Trần Thiến, lắc đầu. Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.

Trước khi đi vào nhà, Diệp Phong lại nhìn thi thể trên mặt đất, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Dao Quang.

“Hai năm... Dài lâu như hai thế kỷ rồi vậy.” Hắn nói nhỏ, trong mắt lóe lên ánh sáng.

“Nếu cô ấy còn sống thì thật tốt.”
 
Chương 297: C297: Tay nghề của cảnh sát


Lúc về đến nhà, Trần Thiến đã bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.

Diệp Phong ngồi trên ghế sa lon với dáng vẻ rất hài lòng.

Nửa giờ sau Trần Thiến làm xong hai món ăn rồi gọi Diệp Phong ra ăn cơm.

"Chậc chậc chậc."

Nhìn thức ăn trên bàn, Diệp Phong cười nói: "Tay nghề của cảnh sát Trần thật tốt. Tôi nếm thử xem sao."

Diệp Phong kẹp một miếng ớt xanh xào thịt băm rồi bỏ vào miệng, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Ừm, không tệ, rất ngon." Hắn liên tục gật đầu khen Trần Thiến.

Trần Thiến ngồi ở một bên, ngạo kiều hừ lạnh mà nói: "Đừng hiểu lầm, sở dĩ nấu cơm cho anh ăn là do nể tình anh đã cứu tôi một mạng."

"Ừm, không có gì, tôi không quan tâm, có ăn là được."

Diệp Phong lộ ra vẻ mặt chẳng để ý, lại nói với Trần Thiến: "Cảnh sát Trần cũng ăn đi."

Trần Thiến trợn mắt nhìn Diệp Phong rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.


Cô ấy nán lại ở nhà Diệp Phong đến buổi chiều, mãi đến hơn năm giờ chiều Trần Thiến mới ngồi không yên mà đứng dậy nói với hắn: "Tôi muốn trở về, gặp lại."

Trần Thiến rất dứt khoát mạnh mẽ, nói đi là đi.

Diệp Phong nhìn cô một cái mà nói: "Lúc này mới mấy giờ, không chờ thêm một chút sao? Cô ở lại chỗ tôi qua đêm cũng không sao."

"Không được."

Trần Thiến nhìn thời gian rồi thản nhiên nói: "Nếu tôi không đi thì vợ anh sẽ trở về."

"Ồ?" Diệp Phong nghe vậy thì cười cười: "Cô sợ cái gì, hai ta cũng đâu có làm việc gì không thể lộ ra ngoài, vợ tôi có thể ăn cô sao?"

"Ngậm miệng." Trân Thiến hừ lạnh một tiếng: "Nói ít vài ba câu không chết được."

"Ha ha." Diệp Phong cười nói: "Trời sắp tối bị sát thủ để mắt tới?"

lúc này ra ngoài cô không sợ

Trần Thiến không còn gì để nói, quay đầu nói với Diệp Phong: "Vậy tôi có thể làm sao, cũng không thể bảo anh bảo vệ tôi 24/24 đúng không."


...' Diệp Phong như suy nghĩ gì đó mà trầm ngâm một lát: "Tôi không có ý kiến gì, dù sao cái giường nhà tôi cũng rất lớn, cô ngủ ở đây cũng được."

"Mơ tưởng."

Trần Thiến trừng Diệp Phong một cái rồi muốn rời đi.

"Thật sự không sợ sát thủ sao?" Diệp Phong nhìn bóng lưng Trần Thiến rời đi mà hỏi.

Trần Thiến dừng bước: "Yên tâm đi, mấy ngày nay trong nhà sẽ có người bảo. vệ tôi, tôi cũng sẽ cẩn thận."

"Vậy là tốt rồi."

Diệp Phong khẽ gật đầu.

Trần gia là một trong bốn hào môn của Kim Lăng, gia tộc cường thịnh như vậy không thiếu võ giả thực lực xuất chúng.

Nhưng nếu đối thủ là Hoàng Tuyền thì cũng chỉ là ẩn số.

Lúc hắn suy tư thì Trần Thiến đã đi ra cửa.

Hiển nhiên cô quá đánh giá cao thực lực của gia tộc mình, đồng thời đánh giá thấp thủ đoạn của Hoàng Tuyền.

Diệp Phong đứng dậy, đứng ở cửa đưa mắt nhìn Trần Thiến rời đi

ở cổng có một chiếc xe màu đen dừng lại, trên xe bước xuống hai người đàn ông trung niên mặc đường trang cung kính mời Trần Thiến lên xe, hai người này là võ giả của Trần gia.

Đối thủ là Hoàng Tuyền, vậy họ nhất định còn ngóc đầu trở lại, Diệp Phong nheo mắt lại, có lẽ hắn có thể mượn cơ hội lần này để tìm hiểu mọi chuyện rồi một mẻ hốt gọn tổ chức này.
 
Chương 298: C298: Quay đầu nhìn lại


Nghĩ đến đây, Diệp Phong bấm một số điện thoại.

"Alo, Thanh Loan."

"Thiếu chủ xin cứ nói."

"Cô và Hồng Yên tạm dừng chuyện đang làm lại trước, tối nay tới Kim Lăng một chuyến, tôi có nhiệm vụ khác."

Thanh Loan và Hồng Yên có thực lực đỉnh cao, có hai người ở đây cũng đủ ứng phó chuyện của Trần Thiến.

Thanh Loan trầm giọng đáp đáp: "Vâng Thiếu chủ, hai chúng tôi lập tức xuất phát”

"Được."

Diệp Phong khẽ gật đầu, chuẩn bị cúp điện thoại.

"Thiếu chủ chờ một chút."

"Ừm?" Diệp Phong giật mình.


"Tiêu tiểu thư muốn nói chuyện với Thiếu chủ."

Diệp Phong nhíu mày: "Y Nhân về đến Hồ Tâm Cư rồi à?"

"Alo anh Phong, anh đi Kim Lăng sao? Hèn chi em thắc mắc sao không tìm được anh."

Rất nhanh bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói thanh thúy dễ nghe của Tiêu Y Nhân.

"Đúng vậy, phía Kim Lăng có chút việc phải xử lý, trong thời gian ngắn không thể quay về."

"Vậy hiện tại em có thể tới tìm anh không?" Giọng của Tiêu Y Nhân thật quyến rũ hồn phách.

"Giờ sao?" Diệp Phong nhíu mày nói: "Được, vừa vặn lát nữa Thanh Loan và Hồng Yên cũng phải đến Kim Lăng, hay em đến cùng họ đi?"

"Ừm, em cũng nghĩ như vậy."

Tiêu Y Nhân cười nhẹ mà nói: "Vậy quyết định thế đi, anh Phong chờ em."

Nói xong, Tiêu Y Nhân liền cúp điện thoại.

Diệp Phong lắc đầu cười cười, trong căn biệt thự to lớn mà chỉ có hẳn và Tô Khuynh Thành cũng khá quạnh quẽ.

Nếu Tiêu Y Nhân đến thì nhất định sế náo nhiệt không ít.

Sau một tiếng rưỡi, Thanh Loan Hồng Yên lái xe đưa Tiêu Y Nhân đến biệt thự của Tô Khuynh Thành.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Tô Khuynh Thành còn chưa tan tâm, Diệp Phong vừa vặn đứng chờ ở cửa.

Tiêu Y Nhân chậm rãi đi xuống xe, cô mặc một bộ váy dài hoa nhí màu hồng, đôi môi đỏ thắm, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, gương mặt xinh đẹp tỉnh xảo lộ ra khí tức chị đại tràn đây quyến rũ. ngôn tình hoàn

Nhất là độ cong đầy đặn trước ngực kia càng kinh người và đáng chú ý.

Diệp Phong nhìn Tiêu Y Nhân, cơ thể và đầu óc không khỏi khế nhúc nhích, đây quả thực là mỹ nhân trời sinh, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng hận không thể lập tức nhào tới hung hăng chà đạp trên người cô...

“Anh Phong."


Tiêu Y Nhân xách váy bước nhanh về hướng Diệp Phong, vừa đến trước mặt Diệp Phong đã kích động ôm lấy hắn.

Cái mông tròn trịa của cô vểnh cao làm váy căng lên như muốn nứt toạc, đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp toả ra vẻ sáng bóng cực kỳ mê người, trông như một quả đào mật chín mọng đầy vẻ dụ hoặc vô hạn.

Diệp Phong sững sờ, chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến xúc cảm mềm mại, sau đó là một mùi thơm ngát đập vào mặt.

"Nhớ em không?" Đôi mắt Tiêu Y Nhân như làn nước mùa thu, mỉm cười nhìn Diệp Phong mà nói.

"Nhớ, sắp nhớ muốn chết rồi." Diệp Phong cúi đầu mắt nhìn đồi núi trập trùng của Tiêu Y Nhân, cười ha hả mà nói.

"Em cũng nhớ anh." Tiêu Y Nhân nói, duỗi hai tay ra vòng quanh cổ Diệp Phong, ôm chặt lấy hắn.

Cảnh tượng thân mật này vừa vặn bị Thanh Loan và Hồng Yên sau lưng nhìn thấy.

"“Khụ khụ." Diệp Phong ho khan hai tiếng rồi nói với Tiêu Y Nhân: "Thanh Loan và Hồng Yên đều nhìn kìa."

"À." Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Y Nhân lập tức đỏ lên, vội vàng buông Diệp Phong ra.

Quay đầu nhìn lại thì phát hiện hai người đều mỉm cười, hại mặt Tiêu Y Nhân càng đỏ hơn.

Diệp Phong cười cười, đi ra phía trước kể lại chuyện giữa Trần Thiến và Hoàng Tuyền lại một chút.

Hai người nghe xong lập tức gật đầu nói: "Thiếu chủ yên tâm, cứ giao chuyện này cho chúng tôi."


Nói xong hai cô đã lái xe chạy từ cổng biệt thự rời đi.

Thấy hai người rời đi, Tiêu Y Nhân khế cắn đôi môi mỏng hồng nhuận gợi cảm, đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng óng ánh, không kịp chờ đợi mà đi vào biệt thự với Diệp Phong.

Vừa vào phòng khách, Tiêu Y Nhân đã vứt túi xách trong tay xuống rồi ôm lấy Diệp Phong, nhón chân lên, thân thể mềm mại áp sát vào người Diệp Phong rồi cánh tay yếu đuối không xương quấn quanh cổ hắn, dùng đôi môi anh đào hôn hắn.

Một ngày không gặp như cách ba năm.

Diệp Phong bị hôn đến tâm tư nhộn nhạo, hô hấp thô nặng lên, nhịn không được muốn làm chuyện càng thân mật hơn.

Hắn ôm chặt giai nhân trong lòng, nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt rơi vào cánh môi ướt át mềm mại của Tiêu Y Nhân.

“Ưm...' Tiêu Y Nhân ưm một tiếng rồi vươn hai tay ôm thắt lưng Diệp Phong, gương mặt ửng đỏ cực kỳ thẹn thùng.

Trong phòng khách lập tức khí thế ngất trời...

Nhưng lúc này ở cửa bỗng truyền đến một tiếng kêu khẽ: "Các người làm gì vậy."

Diệp Phong giật mình rồi lập tức quay đầu nhìn lại, Tô Khuynh Thành đột nhiên trở về vào lúc này.
 
Chương 299: C299: Chỉ là hôn nhau thôi mà


Vẻ mặt Diệp Phong vô tội, hắn liếc mắt, thấp giọng thì thầm: "Trở về đúng lúc thật đấy."

Tiêu Y Nhân cũng buông tay Diệp Phong ra, khoanh tay lại, nhìn Tô Khuynh Thành với vẻ thích thú:

"Chỉ là hôn nhau thôi mà, cô không thấy sao còn hỏi?"

Mọi người đều là vị hôn thê của Diệp Phong, Tiêu Y Nhân cũng không thấy xấu hổ chút nào, chỉ là đang yêu say đắm lại đúng lúc bị Tô Khuynh Thành nhìn thấy khiến cô ấy có chút xấu hổ.

Nhìn thấy Tiêu Y Nhân, Tô Khuynh Thành tức giận trừng mắt: "Tiêu Y Nhân!"

"Tôi đang bảo con hồ ly tinh nào dám chạy đến nhà tôi để cướp đàn ông, hóa ra là con đàn bà này!"

Nghe vậy, Tiêu Y Nhân tức giận, bỏ tay xuống, lập tức phản bác:

"Băng Băng chết tiệt, sao cô có thể nói như vậy? Cướp đàn ông là sao? Anh Phong cũng không phải là vị hôn phu của một mình cô!"

"Cô..."

Tô Khuynh Thành nghẹn họng không nói nên lời, cô trừng mắt nhìn Tiêu Y Nhân nói: "Đây là nhà của tôi, ai bảo cô đến?"


Tiêu Y Nhân cười khúc khích nói: "Còn có thể là ai? Tất nhiên là anh Phong rồi." "Anh Phong, anh..."

Tô Khuynh Thành lại chuyển ánh mắt sang Diệp Phong: "Anh Phong, anh kêu cô ấy đến đây làm gì?"

"Khụ khụ

Diệp Phong ho hai tiếng nói: "Có vấn đề gì sao? Nếu không được thì tối nay chúng tôi đi ra ngoài thuê khách sạn?"

"????"

Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tô Khuynh Thành mở to: "Anh muốn ra ngoài thuê phòng với cô ấy à?”

Diệp Phong liếc mắt, thấp giọng thì thầm: "Tất nhiên rồi, cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi, sao tôi có thể để cô ấy ngủ ở ngoài một mình được? Dạo này tình hình ở Kim Lăng không an toàn chút nào, đúng không?"

"Haha, ý kiến hay!"

Tiêu Y Nhân mỉm cười, sau đó nói một cách quái gở: "Băng Băng, có chuyện gì cô cứ nói thẳng, nếu cô không thích tôi ở trong nhà cô, tôi có thể đến khách sạn với anh Phong. Hoặc là mua một căn biệt thự gần đây, cũng không phải là không được, chị đây cũng không thiếu tiền, tôi thấy căn nhà đối diện cũng khá tốt, hay là ngày mai chị đây mua nó nhé!”


"Cô..." Tô Khuynh Thành tức đến không nói nên lời.

"Anh Phong, chúng ta ra ngoài ở đi, đừng để ý đến 'bình dấm chua' Băng Băng này nữa."

Nói xong, cô ấy khoác tay Diệp Phong, dáng vẻ trông rất quyến rũ.

Hai người còn chưa bước được một bước thì Tô Khuynh Thành đã chặn trước mặt bọn họ: "Không được, anh Phong không được đi đâu hết!"

Nghe vậy, Tiêu Y Nhân tức điên lên: "Tô Khuynh Thành, sao cô vô lý quá vậy? Chị đây đã nhường cô rồi, cô còn cố ý gây sự!"

'Tô Khuynh Thành không phục nói: 'Ai cố ý gây sự hả?” "Được rồi, tất cả im hết đi, ồn ào khiến ông đây đau hết cả đầu."

Lúc này, Diệp Phong xoa xoa lông mày, liếc nhìn hai người bọn họ: "Tôi hỏi hai người, ai mới là chủ gia đình trong cái nhà này?"

"Chủ gia đình..."

Nghe Diệp Phong nói vậy, Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân nhìn nhau. Tiêu Y Nhân lên tiếng trước, cười nói: "Tất nhiên là anh rồi, anh Phong." "Ừ, rất tốt."

Diệp Phong mỉm cười, hắn gật đầu hài lòng rồi nhìn về phía Tô Khuynh Thành hỏi: "Còn em thì sao? Em nghĩ ai là chủ gia đình?”

Tô Thanh Thành bĩu môi nhỏ giọng nói: "Anh..." "Như vậy mới đúng!"

Diệp Phong vui vẻ nói: "Hai người đã thừa nhận tôi là chủ gia đình này, nếu tôi là chủ gia đình thì sau này trong cái nhà này lời tôi nói mới tính!"

"Thế nào? Còn có ý kiến gì không?” "Em đồng ý cả hai tay!" Tiêu Y Nhân cười nói.
 
Chương 300: C300: Tôi không có vấn đề gì


Tô Khuynh Thành muốn mắng người, hồ ly tinh đúng là hồ ly tỉnh, cô giỏi lắm.

Trong tình huống này, tuy không phục nhưng cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Em cũng không có ý kiến."

"Haiz, vậy mới đúng chứ!”

Diệp Phong cảm thấy thoải mái, cười nói: "Đã là người một nhà thì phải đặt sự hòa thuận lên hàng đầu!"

"Tối nay Y Nhân không cần phải đi đâu cả, ở trong nhà đi." Trong khi nói chuyện, Diệp Phong nhìn về phía Tô Khuynh Thành.

Tô Khuynh Thành nhíu mày: "Nghe anh cũng được, nhưng em muốn biết, anh ngủ ở phòng nào?"

"Tôi?"

Diệp Phong cười nói: "Đương nhiên tôi sẽ ngủ trong phòng ngủ chính của tôi.

"Vậy còn được." Tô Khuynh Thành hừ lạnh.

Tiêu Y Nhân mỉm cười, lấy trong túi ra một thỏi son chưa khui, đi đến bên cạnh Tô Khuynh Thành:

"Băng Băng, cô đối xử tốt với chị đây thì chị đây cũng không đối xử tệ với cô, thỏi son này tặng cho cô."


"Ừ, là gì thế?"

Tô Khuynh Thành cầm lấy thỏi son nhìn qua, đôi mắt xinh đẹp chợt sáng lên: "Guerlain phiên bản giới hạn?! Làm sao cô mua được vậy?”

Cả hai người đều thích thỏi son này, nhưng thứ này trên toàn thế giới chỉ giới hạn một nghìn cây, có tiền cũng không mua được, nhưng bây giờ Tiêu Y Nhân có một cây còn tặng cho cô, làm sao Tô Khuynh Thành có thể không hào hứng được?. Đọc‎ 𝙩r𝓾yện‎ ch𝓾ẩn‎ không‎ q𝓾ảng‎ cáo‎ ﹟‎ 𝖳𝗥𝑈‎ M𝖳𝗥𝑈𝑌ỆN﹒Vn‎ ﹟

"May mắn thôi, chị đây còn chưa dám dùng, tặng cho cô." Tiêu Y Nhân cười †ủm tỉm nói.

"Cảm ơn!"

'Tô Khuynh Thành không khách sáo mà cất cây son đi.

Tục ngữ nói, nhận được lợi ích từ người ta phải nể mặt người ta, sau khi nhận son môi của Tiêu Y Nhân, Tô Khuynh Thành nhìn Tiêu Y Nhân lần nữa, ánh mắt có chút xấu hổ:

Cô nói: "Bây giờ tôi không có thứ gì để tặng cho cô, à, đây là chìa khóa nhà, tôi đưa cho cô một chiếc, cô có thể đến bất cứ lúc nào cô muốn."

“Cảm ơn nha." Tiêu Y Nhân vui vẻ cất chìa khóa đi.

Diệp Phong thấy quan hệ giữa hai người đã trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

"Như vậy mới đúng, về sau cứ tiếp tục như vậy!” "Đúng rồi, hai người có đói không? Có muốn ăn gì không?” "Em sao cũng được." Tiêu Y Nhân tuỳ ý nói.


"Vậy em đi nấu cơm nhé?" Tô Khuynh Thành chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đặt túi xách xuống rồi đi vào bếp.

Diệp Phong kéo cô lại: "Em bận bịu ở công ty cả ngày rồi, còn nấu làm gì? Ba người chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

"Cũng được." Tô Khuynh Thành gật đầu: "Vậy hôm nay em mời, nhưng mà ăn gì đây?” "Ăn thịt nướng thì sao? Hôm nay thời tiết khá tốt." Tiêu Y Nhân gợi ý.

'Tô Khuynh Thành gật đầu: "Được, lâu rồi tôi cũng chưa ăn, còn anh Phong thì sao?"

"Tôi không có vấn đề gì." Diệp Phong nói.

Ba người thỏa thuận xong thì rời khỏi nhà, đi đến một quán đồ nướng ngoài trời.

Sau khi ngồi xuống, ba người gọi mấy xiên thịt và bia, gió hè mát lạnh thổi vào người, cảm giác thật dễ chịu.

Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân hiếm khi hòa hợp với nhau, điều này khiến Diệp Phong cảm thán, đúng là không hề dễ dàng.

Diệp Phong một mình dẫn theo hai người đẹp đi ăn thịt nướng, rất nhanh đã thu hút những ánh mắt ghen tị của một đám người.

Nhà hàng thịt nướng này làm ăn rất phát đạt, hầu như bàn nào cũng chật kín người, xung quanh Diệp Phong là một loạt tiếng bàn tán.

"Chết tiệt, đúng là may mắn thật, hai cô gái xinh đẹp như vậy lại bị hắn chinh phục!"

"Đúng vậy, không phải là phú nhị đại chứ?"

"Phú nhị đại? Anh nghĩ gì vậy? Phú nhị đại ai lại ăn quán ven đường này thế này!"

"Nếu không phải phú nhị đại, tại sao hai cô gái xinh đẹp này lại toàn tâm toàn ý đi theo hắn? Không lẽ bởi vì hắn lớn lên đẹp trai à?”
 
Chương 301: C301: Thật sự là anh long


"Ngày nay đẹp trai cũng vô dụng, đẹp trai cũng không thể no bụng được, tôi thấy thằng nhóc này cùng lắm là một tên tiểu bạch kiểm thôi!"

"Haha, tôi cũng nghĩ vậy."

Ở bàn phía sau bên trái của Diệp Phong có bốn người đàn ông đang nói chuyện mà không thèm để ý đến ai, nhìn qua thì đều là nhân viên văn phòng ở gần đó.

"Suyt, nói nhỏ chút đi."

Một người thở dài, đột nhiên làm động tác im lặng.

Một người bạn đi cùng cười nói: "Sao vậy, sợ thằng nhóc đó nghe thấy à?”

"Không phải hắn, nhìn bên kia kìa, là đám người anh Long."

Người đi cùng nhìn theo ánh mắt của hắn ta, thì thấy một chiếc bàn dài được đặt ở bên phải phía sau Diệp Phong.

Trên bàn dài có mười mấy người đàn ông cởi trần, đều là những người tai to mặt lớn, xăm trổ đây người!

Một vài người đang chơi oẳn tù tì, nhìn có vẻ đã uống rất nhiều rượu.

'Tên cầm đầu đang ngậm điếu thuốc trong miệng, mặc áo ba lỗ quần đùi, trước ngực đeo dây chuyền vàng, mặt mũi dữ tợn, đầy vẻ hung ác, nhìn qua là dạng nhân vật mà không ai chọc nổi!

Người đàn ông này có biệt hiệu là anh Long, là tên côn đồ ở khu vực này, thích chơi gái, nghe nói thậm chí đã từng giết người, là một kẻ tàn nhân!


"Thật sự là anh Long."

Những nhân viên văn phòng này nhìn thấy hắn ta thì cúi đầu xuống, sợ bị chú ý và gây rắc rối.

Gặp loại người này, có khi nhìn lại lần thứ hai, hắn ta đã gây phiền phức cho bạn rồi.

"Anh nghĩ anh Long đang nhìn ai?" Người ban đầu nhắc nhở bạn đi cùng nhỏ giọng nói chuyện.

Một người lén lút nhìn qua nói: "Anh Long cũng đang để mắt tới hai người đẹp kia."

"Thôi xong, coi như hôm nay hai cô ấy gặp xui xẻo rồi!"

Một người cười dâm đãng nói: "Anh Long cũng tốt với đàn em lắm, mười tên đàn em cùng nhau lên, đủ để hai người bọn họ phải hét to một trận."

"Tiểu bạch kiểm cũng không tránh khỏi việc bị đánh."

"Chặc, chặc, chặc, bớt lo chuyện bao đồng đi."

Người đàn ông tên anh Long này nhả ra một ngụm khói, nhìn chằm chằm Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân, thỉnh thoảng liếm liếm đôi môi nứt nẻ, lộ ra vẻ mặt hung dữ và dâm đãng.

"Anh Long, uống đi, các anh em đang đợi anh đó!”

Người đàn ông cởi trần cầm ly rượu, ninh nọt tên anh Long.


Anh Long không thèm ngó tới, vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân, lẩm bẩm:

"Ngực của hai cô gái đó to tÍ

"Vừa tròn vừa to, vừa nhìn tao đã thấy nóng hết cả người lên rồi."

Nghe anh Long nói vậy, mười mấy người trong bàn bỗng nhiên im lặng, đều quay đầu nhìn về phía bàn của Diệp Phong.

Nhìn cũng không có gì, vừa nhìn thì mấy ánh mắt hèn mọn đã sáng lên.

"Oh f*ck, hàng ngon nha! Từ khi nào mà Kim Lăng lại xuất hiện hai người đẹp như vậy?"

Một tên đàn em hét lên: "Anh Long, anh có muốn vui vẻ một chút không?”

Anh Long dụi điếu thuốc trên tay, trừng mắt nhìn người đó: "ĐM, mày nói xem?"

"Haha, anh Long đã thích thì La tử mày đi mời hai cô gái đó đến đây đi."

Một người trong nhóm đá một cú vào đít của một tên lưng gù, ra lệnh.

"Anh ba yên tâm, cứ để em lo."

Tên côn đồ tên La tử mang theo một chai bia, đi về phía bàn của Diệp Phong.

'Tô Khuynh Thành ngồi đối diện Diệp Phong, vừa đủ có thể chú ý tới hành động của đám người này.

Cô cắn một miếng thịt xiên, lập tức nhíu mày: "Anh Phong, lại có người đến gây sự."

Tiêu Y Nhân cũng chán ghét quay lại nhìn thoáng qua: "Thật là, ăn một bữa cơm cũng không yên."
 
Chương 302: C302: Thằng nhóc này thật tàn nhãn


Diệp Phong đặt ly rượu xuống, bình tĩnh nói: "Các người yên tâm ăn đi, để tôi

lo. Nói xong, Diệp Phong đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Những nhân viên văn phòng đó thích xem náo nhiệt, đang chờ xem kịch hay của tối nay.

'Thấy Diệp Phong đứng lên, còn khinh thường nói: "Không có bản lĩnh mà còn muốn tìm người đẹp, chút nữa thì tên tiểu bạch kiểm này sẽ biết cái gì gọi là trời cao đất dày."

Lúc này, tên côn đồ tên La tử đã đi đến trước mặt Diệp Phong.

Hắn ta cười te tét nói: "Thằng nhóc, anh đây cũng không muốn nhiều lời, đưa hai cô gái mày dẫn theo đến đây, cùng anh Long của bọn tao uống.

Vừa nói hắn ta vừa không ngừng lắc lắc chai bia trong tay, ra dáng như đang uy hiếp sẽ dùng chai bia này để đập vào đầu người ta.

Tuy nhiên, hắn ta còn chưa nói xong thì chỉ nghe một tiếng bịch vang lên!

La tử còn chưa kịp phản ứng, Diệp Phong đã giơ chân trực tiếp đá hắn ta bay ra ngoài!


Chai bia bay lên không trung, vừa vặn bị Diệp Phong bắt được! "Am"

La tử hét lên một tiếng, bay xa bảy tám mét, đập mạnh vào thân cây rồi mới miễn cưỡng dừng lại!

Tiêu Y Nhân nhịn không được cười khúc khích: "Sao không soi mình trong nước tiểu mà xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, mà cũng dám tìm anh Phong gây sự, cười chết mất."

Cảnh này thu hút sự chú ý của mọi người đang ăn uống, đặc biệt là bốn nhân viên văn phòng, bọn họ ngây người, nuốt nước bọt, giật mình nói:

"Thằng nhóc này thật tàn nhãn..."

Một người khác cũng sửng sốt một hồi mới khôi phục lại, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn ta lại khinh thường nói:

"Hắn tàn nhẫn có bằng anh Long không? Đừng quên, anh Long là một kẻ đã từng đâm chết người!

Thấy đàn em bị đá bay ra xa, anh Long và hơn chục tên côn đồ dưới trướng hắn ta lập tức nổi giận.

Rầm rầm rầm!

Tiếng đập chai bia vang lên, mười mấy tên côn đồ khí thế hung hăng từ trên ghế nhảy dựng lên, đi theo tên cầm đầu anh Long đến trước mặt Diệp Phong!

Khi những người đang ăn bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều run lên vì sợ hãi.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nhưng Diệp Phong, Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân lại không có chút hoảng sợ nào, giống như đã quen với cảnh này rồi!


"Thằng nhóc, có biết ông đây là ai không? Người của ông đây, emn mày cũng dám đánh?!"

Anh Long hung ác nói với Diệp Phong với vẻ mặt dữ tợn.

Nhưng mà vẫn như cũ, hắn ta còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng bộp vang lên!

Diệp Phong cầm chai bia trong tay lên đập vào đầu anh Long! Chai bia lập tức bể nát, mặt anh Long đây máu!

Hắn ta đột nhiên choáng váng, chóng mặt đến mức đứng yên cũng trở thành vấn đề.

Mấy tên đàn em đứng bên cạnh nhìn thấy vậy vội vàng đỡ lấy, tỏ ra vô cùng sợ hãi!

Thằng nhóc này chán sống à, cả anh Long cũng dám đánh!

Lúc này, Diệp Phong bình tĩnh nói: "Tao không biết mày là ai, cũng không quan tâm mày là ai."

"Dám có ý đồ với người phụ nữ của tao, hoặc là giữ mạng, hoặc là giữ chim, †ao cho mày thời gian ba giây để chọn."

"Mẹ nó! Mày muốn chết!" "Lên hết cho tao, phế hắn đi!"

Anh Long tức giận, che vết thương trên đầu, gào lên trong cơn giận dữ, từ khi làm côn đồ cho đến nay, hắn ta chưa từng phải chịu uất ức như vậy!


Mười mấy tên đàn em nghe lời lập tức giơ chai bia và ghế lên đập về phía Diệp Phong, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng!

Chân phải Diệp Phong đạp một cái, trong nháy mắt đã hạ gục một tên đàn em đang giơ cái ghế lên!

Ầm!

Ngay sau đó, hắn lại dùng đầu gối nện một cú làm gãy xương sườn của một tên khác, tên đó đau đớn kêu lên, cong người ôm bụng nằm trên mặt đất.

Bóng dáng Diệp Phong lóe lên một, giống như ma quỷ!

Kết quả rất dễ đoán, trừ tên anh long, mười mấy tên đàn em còn lại đều bị thương nằm trên mặt đất, lăn lộn rên rỉ!

Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy ba giây!

Anh Long còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì đã cảm thấy có ai đó đang bóp cổ hắn tai

Diệp Phong hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Ba giây đã hết, giữ chim hay giữ mạng, mày đã nghĩ kỹ chưa?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top