Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ
Chương 55: Chấp Nhận


Lạc Ngạn Tinh nói xong câu đó, không đợi Địch Tiểu Địch trả lời, thậm chí không dám nhìn biểu tình trên mặt Địch Tiểu Địch, liền xoay người bước nhanh xuống cầu thang, giống như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo cậu.

Địch Tiểu Địch vốn còn có chút sững sờ, cô không nghĩ tới chuyện cô từng nghĩ lại trở thành sự thật, thậm chí tất cả so với cô vốn nghĩ còn thuận lợi mà điên cuồng hơn - -

Cô vì Lạc Ngạn Tinh mới chuyển tới Tuyền Ứng, kết quả chưa tới nửa tháng, Lạc Ngạn Tinh đã chủ động thổ lộ với cô.

Địch Tiểu Địch đưa tay xoa xoa mặt mình, nhìn bóng lưng Lạc Ngạn Tinh hốt hoảng rời đi, nhịn không được cười ra tiếng, gọi cậu:

"Lạc Ngạn Tinh, mình còn chưa trả lời cậu đâu!"

Lạc Ngạn Tinh lỗ tai đỏ bừng, bước chân không ngừng, cũng không quay đầu lại nhìn cô, đáp:

"Cậu nghiêm túc suy nghĩ ba ngày, không, một ngày, một ngày sau cho mình câu trả lời thuyết phục!"

Nói xong cậu biến mất khỏi tầm mắt của Địch Tiểu Địch.

Tối nay, Địch Tiểu Địch không ăn cơm cùng Lạc Ngạn Tinh, gửi tin hỏi cậu mới biết cậu đã về Lạc gia.

Trong phòng tự học Địch Tiểu Địch cầm bút ngây ngốc như lúc Lạc Ngạn Tinh đang học tiếng anh, Lạc Ngạn Tinh đang ở nhà cùng Lạc Thư Minh tán gẫu về Địch Tiểu Địch.

Từ sau cuộc đối thoại đêm qua, quan hệ giữa Lạc Thư Minh và Lạc Ngạn Tinh dường như thân thiết hơn một chút.

Lạc Ngạn Tinh vừa lấy tay bóc hạt dưa vị hạch đào ăn, vừa nói với Lạc Thư Minh:

"Thành tích của cô ấy đặc biệt tốt, kỳ thi tháng trước đứng đầu toàn trường."

Lạc Thư Minh nhịn không được cũng tự bóc hạt dưa cho mình ăn, sau đó cười nói:

"Chủ nhiệm lớp cháu nói với ta kỳ thi tháng trước cháu cũng thi không tệ."

Lạc Ngạn Tinh không chút do dự nói:

"Là Tiểu Địch Nhi dạy tốt"

Lạc Thư Minh nở nụ cười, nhịn không được trêu ghẹo Lạc Ngạn Tinh:

"Tốt hơn cả giáo viên dạy?"

Lạc Ngạn Tinh cười đáp:

"Học tập chuyện này, còn phải xem có nguyện ý học hay không, cô ấy dạy, cháu nguyện ý học, học cũng rất nhanh nhanh, đó chính là dạy tốt."

Lạc Thư Minh gật đầu:

"Đúng vậy."

Lạc Ngạn Tinh đột nhiên lại nói:

"Cháu đã thổ lộ với cô ấy vào buổi chiều.."

Bàn tay đang định lấy hạt dưa của Lạc Thư Minh dừng lại giữa không trung, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lạc Ngạn Tinh:

"Cháu thổ lộ như thế nào?"

Lạc Ngạn Tinh thản nhiên nói:

"Chỉ hỏi một câu, sau khi tốt nghiệp cô ấy có nguyện ý làm bạn gái cháu hay không."

Lạc Thư Minh đáp:

"Chỉ một câu này?"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Nếu không còn nói cái gì?"

Lạc Thư Minh lúc này mới tiếp tục lấy hạt dưa, ăn xong lại nhịn không được cười, nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh:

"Cháu cũng không nói mấy câu tình cảm? Lúc trước ba cháu theo đuổi mẹ cháu viết không ít thư tình."

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Không có tế bào văn nghệ kia, hơn nữa chỉ một câu nói ra như vậy đã khẩn trương không chịu nổi."

Lạc Thư Minh hỏi:

"Thật sự căng thẳng như vậy?"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Đương nhiên, người chưa từng có loại cảm giác này sao?"

Lạc Thư Minh lắc đầu nói:

"Thật đúng là không có, ta cùng bà nội cháu môn đăng hộ đối thông gia, sinh hoạt cùng một chỗ theo như nhu cầu không có loại tình cảm tuổi trẻ như cháu."

Lạc Ngạn Tinh hiểu rồi, "chậc" nói:

"Trách không được lúc ấy người không hiểu ba cháu như vậy, ba cháu vì mẹ cháu mà rời khỏi Lạc gia, người tức giận đến đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy, chờ ông ấy sắp cứu được mới đón trở về."

Sắc mặt Lạc Thư Minh nhạt đi, lời Lạc Ngạn Tinh nói như đâm vào vết thương tâm của ông, quá khứ có bao nhiêu không hòa thuận, tư vị người tóc trắng tiễn người tóc đen cũng không dễ chịu.

Lạc Thư Minh đáp:

"Là ta không xứng đáng với ba cháu."

Lạc Ngạn Tinh xua tay:

"Đừng nói không xứng đáng, ba cháu cũng chưa từng oán trách người. Ông ấy lớn như vậy, lúc ấy lựa chọn rời khỏi Lạc gia sống cùng mẹ cháu là lựa chọn của ông ấy, nếu không phải là sau đó mẹ cháu xảy ra chuyện, ông ấy cũng sinh bệnh, phỏng chừng hiện tại cuộc sống chính ông ấy còn rất thích đây.. Trách ngài không trách được, trách chính ông ấy cũng không cần thiết, muốn trách chỉ có thể trách thế sự vô thường."

Lạc Thư Minh nói:

"Tiểu tử cháu đừng an ủi ta."

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Cháu cũng không an ủi người, ăn ngay nói thật mà thôi, người lại không có nghĩa vụ giữ ông ấy ở Lạc gia chăm sóc, ông ấy một người trưởng thành có thể tự mình nuôi sống chính mình, ngược lại ba cháu sau khi người già không thể phụng dưỡng, trong lòng ông ấy kỳ thật rất không thoải mái."

Lạc Thư Minh đáp:

"Phải không?"

Lạc Ngạn Tinh gật đầu:

"Đương nhiên, bất quá nếu lúc trước ngài không phản đối hắn cùng mẹ ta, sự tình sẽ tốt hơn một chút."

Lạc Thư Minh lại khổ sở, ông lớn tuổi, có đôi khi nhớ lại quá khứ, luôn cảm thấy là do ông không đồng ý cho con trai và con dâu ở cùng một chỗ, dẫn đến bọn họ rời khỏi Lạc gia, sau đó con dâu xảy ra tai nạn xe cộ, con trai lại sinh bệnh nặng, cả đời trôi qua đặc biệt khổ sở.

Lạc Ngạn Tinh nhìn Lạc Thư Minh:

"Cho nên, người hiện tại ngàn vạn lần không nên phản đối cháu và Địch Tiểu Địch."

Lạc Thư Minh vốn rất khổ sở, lại bị Lạc Ngạn Tinh làm cho bật cười:

"Cháu nói nhiều như vậy, nguyên nhân chính là vì cái này a."

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Đúng là vì cái này, nhưng cũng là vì khuyên giải người, khi chúng ta già đi, tại sao không để mình già đi một cách thoải mái hơn?"

Lạc Thư Minh vỗ vai Lạc Ngạn Tinh một cái:

"Chờ hai người đến tuổi kết hôn hợp pháp, nếu như còn chưa tách ra, vậy thì nói với ta một tiếng, ta lập tức tổ chức hôn lễ cho hai người!"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

".. Cháu và cô ấy còn chưa ở bên nhau, người cũng quá vội vàng rồi?"

Lạc Thư Minh nghi hoặc nói:

"Cháu thổ lộ với cô ấy, cô ấy không chấp nhận cháu?"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Cháu cho cô ấy thời gian một ngày suy nghĩ, còn đang chờ cô ấy trả lời."

Lạc Thư Minh hiểu ý, cười nói:

"Chẳng trách tối nay cháu lại về sớm thế.."

Lạc Thư Minh lại hỏi:

"Có mấy phần chắc chắn?"

Lạc Ngạn Tinh vỗ vỗ tay, vừa đứng dậy vừa nói với Lạc Thư Minh:

"Mặc dù cháu chắc chắn 99% nhưng phần còn lại vẫn có chút bất an, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, cháu lên lầu tắm, quyết định tối nay đi ngủ sớm."

Lạc Thư Minh xua tay nhìn Lạc Ngạn Tinh đi lên lầu, sau đó đứng dậy đi đến một căn phòng ở tầng một, nơi ba của Lạc Ngạn Tinh từng ở.

Lạc Thư Minh ở bên trong rất thật lâu.

Sáng hôm sau, Lạc Ngạn Tinh đến trường rất sớm, sau khi vào phòng học vẫn đặt sữa đậu nành ấm lên bàn Địch Tiểu Địch như thường lệ.

Địch Tiểu Địch còn chưa tới, Lạc Ngạn Tinh buồn chán ngồi ở trên bàn chơi bút một hồi, sau đó mở điện thoại di động ra, nhìn vào nhóm bạn bè của Hà Hải Đăng, trả lời hai chữ "chanh" *.

Cậu ấy chua rồi.

Đợi đến khi sắp vào học, Địch Tiểu Địch mới đi đến lớp, cô rất ít khi tới trễ như vậy, đưa tay lấy sữa đậu nành.

Lạc Ngạn Tinh nhanh hơn cô một bước, lấy sữa đậu nành:

"Sữa đậu nành nguội rồi."

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, nhiệt độ giảm rất nhiều, ngoài cửa sổ đang mưa, còn nổi gió.

Địch Tiểu Địch nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh, vẫn cầm sữa đậu nành lên, uống một ngụm.

Sữa đậu nành được đựng trong ly giấy, Địch Tiểu Địch uống xong, cầm bút viết một hàng chữ lên ly, sau đó ngồi thẳng người, vừa nhìn thầy giáo đi vào, vừa chuyển ly sữa đậu nành qua bàn Lạc Ngạn Tinh.

Vì thế Lạc Ngạn Tinh liền nhìn thấy hàng chữ phía trên:

【Mình đồng ý, sau khi tốt nghiệp, cậu làm bạn trai mình. 】
 
Chương 56: Có Mưa


Ngày giỗ của ba Lạc Ngạn Tinh, trên trời có chút mưa bụi rơi, nhiệt độ cũng hạ xuống một chút, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác mát mẻ của mùa thu.

Tài xế lái xe, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh ngồi ở ghế sau, trên đường đi tảo mộ, không ai nói chuyện, bầu không khí nghiêm trang.

Trên tay Lạc Ngạn Tinh cầm hai bó hoa - mộ của ba và mẹ cậu nằm cạnh nhau.

Tài xế chờ ở bên ngoài nghĩa trang, Lạc Thư Minh xuống xe một tay che ô một tay cầm quải trượng đi ở phía trước, Lạc Ngạn Tinh cầm ô cầm hoa đi theo phía sau, trên cánh tay hai người đều buộc dây đai màu đen.

Chiếc ô cũng màu đen, từ trên cao nhìn xuống, hai chiếc ô trông như hai chấm mực.

Lạc Ngạn Tinh đầu tiên đặt một bó hoa trước mộ mẹ mình, người đã khuất là người lớn tuổi nhất, Lạc Thư Minh cũng hơi khom lưng về phía bia mộ của mẹ Lạc Ngạn Tinh.

Quan hệ giữa Lạc Thư Minh và mẹ Lạc Ngạn Tinh khi còn sống cũng không tốt, nhưng cũng không cãi nhau, dù sao gặp nhau cũng rất ít, ba Lạc Ngạn Tinh chỉ chủ động đưa mẹ cậu về Lạc gia một lần, sau đó liền rời khỏi Lạc gia, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lạc Thư Minh.

Lạc Thư Minh không còn nhớ người phụ nữ bên cạnh con trai mình trông như thế nào, thậm chí nếu như vài năm trước ông không có đem người con trai mắc bệnh nguy kịch đón trở về, ông cũng sẽ không nhớ rõ bộ dạng của con trai ông như nào.

Thời gian đôi khi rất tàn nhẫn, nó sẽ buộc bạn quên đi rất nhiều chuyện, cho dù bạn có muốn hay không.

Lạc Ngạn Tinh biết Lạc Thư Minh bây giờ đang cảm thấy áy náy, nên cũng không nói gì khuyên nhủ, có rất nhiều chuyện người khác nói đều vô dụng, ông chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

Hơn nữa đối với Lạc Thư Minh mà nói, thà cảm thấy tội lỗi còn hơn là không cảm thấy tội lỗi, người cảm thấy tội lỗi thì sống giống như một con người hơn trước.

Lạc Ngạn Tinh đi đến mộ của ba mình, lấy tấm vải đã chuẩn bị trước ra lau chùi bia mộ cẩn thận, đặt bó hoa trước mộ, sau đó đứng thẳng nói:

"Ba, con hiện tại rất tốt, so với ba nghĩ còn tốt hơn rất nhiều. Ông nội bây giờ cũng rất tốt. Tất cả chúng ta sẽ trở nên tốt hơn. Đúng rồi, con thích một người, qua vài năm nữa có cơ hội con sẽ đưa cô ấy tới gặp ba.."

Tiếng mưa rơi trên mặt ô, khi nói chuyện trong nghĩa trang sẽ cảm giác như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lắng nghe.

Ở trong nghĩa trang ước chừng gần một giờ, Lạc Ngạn Tinh mới cùng Lạc Thư Minh ra khỏi nghĩa trang, chờ xe chạy lên trung tâm thành phố Tuyền Ứng, đã sắp đến giữa trưa.

Lạc Thư Minh nói:

"Buổi trưa cùng ta ăn cơm đi?"

Lạc Ngạn Tinh gật đầu:

"Được, người mời khách."

Lạc Thư Minh mỉm cười.

Hai người cùng tài xế đi vào nhà hàng, tài xế ngồi một bàn, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh ngồi cùng một bàn, trong bữa ăn hai người uống một ít rượu.

Ăn xong, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh rời khỏi nhà hàng, tình cờ nhìn thấy Địch Tiểu Địch đang đi cùng Hình Kỳ Kỳ từ nhà hàng bên cạnh đi ra.

Hình Kỳ Kỳ kéo cánh tay Địch Tiểu Địch, nói với cô:

"Thành thật trả lời ta, cô thật sự cùng Lạc Ngạn Tinh ở bên nhau?"

Địch Tiểu Địch nhìn về phía Hình Kỳ Kỳ, hôm nay được nghỉ tháng, cô vốn định về nhà một chuyến, kết quả người nhà tỏ vẻ hai giờ chiều sẽ đến nhà ga thành phố Tuyền Ứng, bảo cô đến nhà ga đón một chút.

Buổi trưa Địch Tiểu Địch vốn định tùy tiện ăn một chút, nhưng ở cổng trường cô bắt gặp Hình Kỳ Kỳ, Hình Kỳ Kỳ nhất định kéo cô đến nhà hàng ăn cơm, nên lúc này hai người mới đến nơi này.

Địch Tiểu Địch nói với Hình Kỳ Kỳ:

"Nói như thế nào đây, có thể tính là ở bên nhau, cũng có thể không phải."

Hình Kỳ Kỳ khó hiểu:

"Cái này còn có tính hay không tính?"

Địch Tiểu Địch cười cười, không lên tiếng.

Hình Kỳ Kỳ còn muốn mở miệng, thoáng nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh, lập tức ngậm miệng.

Địch Tiểu Địch nhìn theo ánh mắt Hình Kỳ Kỳ, cũng ngẩn người.
 
Chương 57: Công Nhận


Lạc Thư Minh nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh:

"Không giới thiệu với ta một chút sao?"

Lạc Ngạn Tinh ho khan hai tiếng, nói với Địch Tiểu Địch trước:

"Ông nội mình"

Địch Tiểu Địch không nghĩ tới lão nhân gia cầm quải trượng này lại là ông nội Lạc Ngạn Tinh, cô.. Đây là gặp phụ huynh trước?

Địch Tiểu Địch cố gắng hết sức làm ra vẻ hào phóng tự nhiên, cười nói:

"Chào ông nội Lạc."

Hình Kỳ Kỳ rất sáng suốt, gọi theo một tiếng "Ông nội Lạc", sau đó quay người bỏ chạy.

Lạc Thư Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch, lập tức hiểu ra ông nói với Địch Tiểu Địch:

"Cháu là Địch Tiểu Địch phải không?"

Địch Tiểu Địch gật đầu:

"Vâng, cháu tên Địch Tiểu Địch."

Bản thân Địch Tiểu Địch chính là loại nữ sinh rất được trưởng bối quý mến và yêu thích, lễ phép, ôn nhu lại tao nhã, hào phóng.

Hơn nữa Lạc Thư Minh hiện giờ đã quyết định làm một trưởng bối sáng suốt, ủng hộ tình cảm cá nhân mà Lạc Ngạn Tinh lựa chọn, cho nên thấy Địch Tiểu Địch càng nhìn càng thích.

Lạc Thư Minh lại hỏi:

"Họ Địch* là Địch của Địch Nhân Kiệt đúng không, vậy Địch là Địch gì?"

(Di*)

Địch Tiểu Địch nói:

"Từ sau "Địch" có thêm tiền tố cỏ so với từ "Địch" trước, có nghĩa là những bông hoa mùa thu xào xạc với lá phong và hoa, mọc bên dòng nước và trông hơi giống lau sậy.

Khi hoa mới nở vào mùa thu, hầu hết hoa có màu tím, khi sắp tàn chuyển sang màu trắng, hoa thường mọc thành từng chùm lớn, đặc biệt đẹp khi có gió thổi, giống như những đợt sóng hoa."

Lạc Thư Minh nghe Địch Tiểu Địch nói như vậy có chút hứng thú, mỉm cười nói với Địch Tiểu Địch:

" "

Nói xong, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của La Thư Minh lộ ra vài phần khát khao:

" Đến lúc đó ta nhất định sẽ đi xem cảnh Địch Hoa này, ta nhớ tới Chu Trường Văn thời Bắc Tống có viết một bài thơ về Địch Hoa.. "

Nói xong, Lạc Thư Minh liền đọc một câu thơ:

" Nhất chi trì tặng triều thiên nhân, nguyện so Bồng Lai điện tiền tuyết. "

Lạc Ngạn Tinh bên cạnh nghe, nhịn không được nói:" Ông nội, trình độ văn học của người cao hơn cháu rất nhiều, cháu chưa từng nghe qua Chu Trường Văn này.. "

Lạc Thư Minh nói:

" Vì vậy, cháu phải học hành cho tốt, tinh hoa văn hóa quá khứ của chúng ta không thể bị mất đi, nhưng tất nhiên sự phát triển của khoa học công nghệ hiện đại cũng phải theo kịp! "

Lạc Thư Minh nhìn Địch Tiểu Địch cười nói:

" Ngạn Tinh ở nhà đã nói với ta về cháu, nói lần trước nó thi tháng sở dĩ có thể thi tốt như vậy, may mà có cháu giúp nó, ta phải cám ơn cháu! "

Địch Tiểu Địch vội nói:

" Không, không cần cảm ơn, ông quá khách khí rồi, Lạc Ngạn Tinh thi không tệ đó là do cậu ấy nguyện ý học tập, nguyện ý cố gắng. "

Lạc Thư Minh nói:

" Đó cũng là do cháu làm cho nó nguyện ý học, ta còn không biết sao, trước kia ở trong mắt nó đánh nhau với chơi đùa so với học còn quan trọng hớn "

Lạc Ngạn Tinh thấy bầu không khí tốt, nhịn không được cười chen vào nói:

" Ông nội, cũng không có người nào hạ thấp cháu của mình như người, cháu nhiều năm qua đã bỏ không ít công sức ra học tập, bằng không người hiện tại nhắc tới làm sao có thể cười nổi chứ, thế nào cũng phải dùng gậy kia đánh chết cháu rồi. "

Lời nói của Lạc Ngạn Tinh khiến cả Lạc Thư Minh và Địch Tiểu Địch đều bật cười.

Kết quả Lạc Ngạn Tinh nói xong, lại ném ra một quả bom:

" Bây giờ cháu phải chăm chỉ học tập, tốt nhất là nên học cùng trường đại học với Địch Tiểu Địch, trường đại học mà cô ấy theo học nhất định tốt."
 
Chương 58: Sinh Nhật


Sau khi kỳ nghỉ tháng kết thúc, Địch Tiểu Địch trở lại phòng học, nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh, câu đầu tiên cô nói chính là:

"Cậu thật sự có ý định cùng mình thi vào cùng trường đại học sao?"

Lạc Ngạn Tinh gật đầu, lại búng tay, cười nói:

"Đúng vậy."

Địch Tiểu Địch ngồi vào vị trí, chống tay quay đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh, hồi lâu mới nói:

"Sẽ rất khó.."

Lạc Ngạn Tinh nói:

"Mình biết, nhưng chuyện thật sự muốn làm không thể vì khó mà không làm chứ? Chuyện càng khó càng phải cố gắng, cho nên mình hôm nay sớm đã tới đây học tập, cậu xem!"

Lạc Ngạn Tinh cầm tập sách đọc tiếng Anh đang viết trên bàn đưa cho Địch Tiểu Địch xem, trên đó có đánh dấu rất nhiều từ mới, chứng tỏ cậu đã rất chú ý đến nó.

Địch Tiểu Địch hỏi:

"Cậu thật sự xác định, không phải thuận miệng nói một chút, về sau có khó khăn hơn nữa cũng sẽ không sửa, sẽ không lùi bước?"

Lạc Ngạn Tinh vươn bốn ngón tay, bày ra tư thế thề thốt nói:

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Địch Tiểu Địch nở nụ cười, cô thích Lạc Ngạn Tinh như vậy, thích Lạc Ngạn Tinh nguyện ý cố gắng nguyện ý phấn đấu như vậy, nhưng rất nhanh cô lại nghĩ tới một vấn đề.

Địch Tiểu Địch hơi nhíu mày, nói với Lạc Ngạn Tinh:

"Vậy nếu cuối cùng không thi đậu thì sao?"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Vậy ít nhất mình cũng đã cố gắng hết sức, chuyện chân chính tốn hết tâm lực đi làm như vậy, cho dù cuối cùng không thành công, cũng tuyệt đối sẽ không hối hận."

Địch Tiểu Địch hai tay chống cằm, nói với Lạc Ngạn Tinh:.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Ngạn Tinh ca ca, anh thật sự là càng ngày càng làm cho em thích."

Lạc Ngạn Tinh bị Địch Tiểu Địch khen như vậy, nếu có đuôi phỏng chừng đã vui mừng vểnh lên trời rồi.

Phương Tòng Khải ở phía trước im lặng tiến lại gần bàn của mình và tránh xa hai người phía sau đang phát thức ăn cho chó hành hạ cậu.

Lạc Ngạn Tinh là người sẽ cố gắng hết sức để làm những gì mình muốn và hứa sẽ làm, Địch Tiểu Địch đã biết điều này từ lâu, trước đây khi dạy cậu học trong kỳ thi tháng càng phát hiện tính cách này của cậu vài năm trôi qua cũng không thay đổi.

Lạc Ngạn Tinh nói rằng cậu sẽ nỗ lực để vào cùng trường đại học với Địch Tiểu Địch, vì vậy cậu đã học rất chăm chỉ, trong lớp rất chăm chú lắng nghe và sẵn sàng đặt câu hỏi nếu không hiểu, cậu sử dụng điện thoại so với Địch Tiểu Địch còn ít hơn cũng không đi chơi với người khác, dành phần lớn thời gian để học, thỉnh thoảng giải sẽ đi chơi bóng rổ.

Lão Từ vốn cho rằng sau kỳ thi tháng, Lạc Ngạn Tinh có khả năng sẽ trở lại như xưa, tiếp tục sống không lý tưởng trong trường học, nhưng thật không ngờ, Lạc Ngạn Tinh ngược lại còn học chăm chỉ hơn so với trước kia.

Cứ như vậy, mấy tháng kế tiếp của lớp 11C, mấy giáo viên lớp C trong phòng làm việc tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tất nhiên sẽ nhắc tới Lạc Ngạn Tinh, sau đó cảm thán không thôi, khen ngợi không ngừng, nói thành tích môn này của Lạc Ngạn Tinh lại nâng cao, môn kia học lại có bao nhiêu nghiêm túc.

Bạn học toàn trường cũng phát hiện Lạc Ngạn Tinh "chuyển tính", Hà Hải Đăng còn cố ý ngăn Lạc Ngạn Tinh ở hành lang trước giờ tự học buổi tối, cười nói:

"Ngạn ca, anh làm sao vậy? Giáo bá không phải muốn làm học bá đấy chứ?"

Lạc Ngạn Tinh hỏi ngược lại:

"Không phải cậu cũng muốn thi cùng một trường đại học với Hình Kỳ Kỳ sao, thành tích của cậu hẳn là kém hơn cô ấy, sao không học cho tốt?"

Hà Hải Đăng cũng nghiêm túc học qua một đoạn thời gian, thế nhưng con người có tính trơ, kiên trì khó có thể lâu dài, nhưng giờ phút này bị Lạc Ngạn Tinh nói như vậy, lại kích thích tính đấu tranh học tập.

Thời gian thoáng cái đã qua, sinh nhật Lạc Ngạn Tinh là vào tháng mười hai, Địch Tiểu Địch đã sớm chuẩn bị xong quà sinh nhật cho cậu trước một tháng.
 
Chương 60: Thông Báo


Trong mấy năm nay, kể từ khi Lạc Ngạn Tinh đến thành phố Tuyền Ứng, mỗi lần sinh nhật đều là một sự kiện trọng đại.

Trong năm đầu tiên sau khi trở về Lạc gia, Lạc Thư Minh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt sôi động để giới thiệu cậu với giới xã hội xung quanh Lạc gia.

Trước tiệc sinh nhật mấy tháng Lạc Ngạn Tinh vì để chuẩn bị mà mỗi ngày đều học lễ nghĩ và phép xã giao, phải nhớ xưng hô của từng người một đến mức sắp ói.

Mấy năm sau đó, sinh nhật Lạc Ngạn Tinh đại đa số đều là mời bạn bè cùng thế hệ, bên trong có người quen cũng có người chỉ gặp qua vài lần, một đám người tụ cùng một chỗ, thoạt nhìn náo nhiệt, trên thực tế rất không tư không vị.

Vì thế sinh nhật năm nay, ngoại trừ buổi sáng ngồi cùng Lạc Thư Minh ăn một bữa điểm tâm, thời gian còn lại Lạc Ngạn Tinh liền dành hết cho Địch Tiểu Địch.

Hai người đi khu vui chơi, muốn chơi nhất vốn là đu quay, bởi vì lãng mạn, nhưng đáng tiếc, thiết bị đu quay xảy ra vấn đề, không thể cho người ta ngồi.

Vì vậy Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch đành phải chơi những cái khác, họ chụp vài bức ảnh trên vòng quay ngữa gỗ, Địch Tiểu Địch đã đăng ảnh đó lên tường trong tài khoản của mình.

Sau đó lại chơi cái khác, cuối cùng đi đến nhà ma. Lạc Ngạn Tinh không sợ nhà ma, trước kia ở quê chưa từng đi chơi với Địch Tiểu Địch, cho nên cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để làm tốt bạn trai Max bảo vệ Địch Tiểu Địch, nhưng lại phát hiện Địch Tiểu Địch còn trấn định hơn cậu.

Lạc Ngạn Tinh nhìn về phía Địch Tiểu Địch:

"Cậu không sợ?"

Địch Tiểu Địch nói:

"Đều là giả, có gì phải sợ?"

Lạc Ngạn Tinh giơ ngón tay cái với Địch Tiểu Địch, nghĩ thầm không hổ là cô gái cậu thích.

Sau khi rời khỏi khu vui chơi, hai người lại đi xem phim.

Lạc Ngạn Tinh chọn một bộ phim lãng mạn, nhưng bất quá không ai có hứng thú với bộ phim, Lạc Ngạn Tinh một bên nắm lấy lòng bàn tay Địch Tiểu Địch chơi, một bên trong đầu phàn nàn về tình tiết không nói nên lời trong phim.

Nhưng mặc kệ bộ phim như thế nào, cùng người mình thích xem phim điều này chính là vô cùng tốt đẹp, cho nên khi hai người ra khỏi rạp chiếu phim, tuy rằng sắp quên sạch tình tiết của bộ phim, nhưng tâm tình lại đều đặc biệt tốt.

Lạc Ngạn Tinh đã đặt trước một nhà hàng phương Tây, đây là lần đầu tiên Địch Tiểu Địch ăn ở một nhà hàng phương Tây, cô không biết nhiều về lễ nghi liên quan, vốn định tạm thời lên mạng tìm kiếm bổ sung tri thức một chút, kết quả sau khi đến mới phát hiện Lạc Ngạn Tinh đặt phòng VIP.

Lạc Ngạn Tinh nói:

"Ăn cơm mà thoải mái là được, lần đầu tiên mình ăn nhà hàng Tây là cùng với ông nội, khi đó ông nội đối với mình đặc biệt hung dữ, sau khi mình ăn qua một lần, quyết định về sau không bao giờ đến nhà hàng đó nữa, có bóng ma tâm lý, nếu không phải ông ấy là ông nội mình, đoán chừng mình đối với ông ấy sẽ có bóng ma tâm lý."

Địch Tiểu Địch bị lời Lạc Ngạn Tinh nói chọc cười, trong lòng lại vì sự tri kỷ của cậu mà cảm thấy ấm áp.

Lạc Ngạn Tinh sợ cô không thích ứng nên đặt phòng riêng, lại sợ cô ngượng ngùng mới lấy chuyện quá khứ của mình ra làm ví dụ.

Địch Tiểu Địch nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh, ngoan ngoãn lại rất nghiêm túc nói:

"Mình muốn nghe thêm về quá khứ của cậu. Cậu có thể kể cho mình nghe không? Chính là chuyện mấy năm nay của cậu ở Tuyền Ứng."

Địch Tiểu Địch vẫn luôn muốn biết Lạc Ngạn Tinh đã trải qua những gì trong mấy năm qua ở Tuyền Ứng, chỉ là trước đó thời gian, địa điểm đều không đúng, cho nên vẫn không hỏi, hiện giờ ở trong phòng bao, cô cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để nghe cậu kể ra.

Lạc Ngạn Tinh ngẩn người, ăn một miếng gan ngỗng rồi mới nói:

"Lúc đó sức khỏe của bố mình rất yếu, vì điều này mà ông nội mình đã cưỡng bức đưa mình và bố về thành phố Tuyền Ứng, sau khi trở về thành phố Tuyền Ứng, bố mình vẫn luôn ở bệnh viện cho đến khi qua đời.."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top