Thần Y Vô Song

Dịch 

Chương 40: 40: Bồi Thường Cái Gì


“Một trăm ngàn.”
“Mẹ đã bị lừa rồi, bức tranh của mẹ là giả.”
Nghe xong lời này, Tằng Hiểu Vân đã hét vào mặt chủ cửa hàng họ Lý mập mạp kia: “Cái tên gian thưong này, quả nhiên ông đã lừa tôi bằng bức tranh giả! Mau bồi thường tiền cho tôi đi!”
“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”
Lý mập mạp cười lạnh: “Việc buôn bán thư họa không có việc lừa đảo gì cả.

Nếu mua phải tranh giả, đó là do trình độ kém và nhãn lực không đủ.

Đây là quy tắc cũ của giới chơi đồ cố, chẳng lẽ bà không hiểu sao?”
Tằng Hiểu Vân không nói nên lời, nước mắt rưng rưng.
Lúc này Đỗ Kỷ lại nói: “Chủ của hàng Lý, bức tranh này của ông cũng là giả.”
Câu nói này quả thật là một bước ngoặt khiến những người ăn dưa đang xem lập tức ríu rít.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? cả hai bức tranh đều là giả?”
“Chủ cửa hàng Lý là chuyên gia về thư họa đó, ông ta không thể nhầm lẫn được chứ?”
“Hừm, có lẽ tất cả những bức tranh bán trong cửa hàng của Lý mập mạp đêu là tranh giả.


Nhưng ông Lý lại bán những bức tranh giả đó như là hàng thật.”
“Không thể nào, nếu ông ta thực sự làm vậy thì cũng quá gian xảo rồi.”
Nghe được những lời này, Lý mập mạp rốt cuộc cũng không còn vững vàng được nữa.
Ông ta chế nhạo Đỗ Kỷ: “Thằng nhóc này không hiểu cái gì cả.

Dựa vào đâu mà dám nói rằng tranh của tôi là giả?”
“Trong tay ông có một bản thật của bức chim trên cành cao.

ông đã sử dụng công nghệ in laser đế in bản gốc lên trên giấy tuyên.

Sau đó, ông làm cho giấy tuyên cũ đi, rồi coi giả thành thật, chuyên môn hại những người chỉ biết chút da lông kia.

Nếu như có chuyên gia thực sự nhìn thấu thủ đoạn của ông, ông có thể khiến người ta choáng váng bằng cách lấy bức tranh thật ra.”
Đỗ Kỷ nói chuyện rất chậm rãi.
Loại chiêu trò dùng hàng giả để lừa người và dùng hàng thật để gây choáng váng cho giới
chuyên môn này, Đỗ Kỷ đã thấy quá nhiều lần khi đi khắp thế giới cùng với Bão Thạch tán nhân rồi.
Tằng Hiểu Vân và đám đông ăn dưa mãi đến lúc đó mới chợt nhận ra.
Lý mập mạp lại càng sốc hơn.
Ông ta không ngờ Đỗ Kỷ còn trẻ như vậy lại biết rõ thủ đoạn trong việc chơi đồ cổ đến thế.
“Người anh em này thật là hiểu biết.”
Lý mập mạp chắp tay về phía Đỗ Kỷ: “Cậu nói đúng, tôi thích dùng tranh giả đế lừa gạt những người chỉ biết chút da lông đó!”
“Ông!” Tằng Hiểu Vân nghiến răng nghiến lợi giận dữ.
Bản thân bà ấy cũng là một trong số những người bị Lý mập mạp lừa, là người chỉ hiểu biết chút da lông.
“Bà cũng đừng có trách tôi.

Tôi làm như vậy cũng không phá vỡ các quy tắc cũ của việc chơi đồ cổ.

Trình độ bà kém mà lại muốn kiếm lời, bị lừa cũng đáng lắm.”
Vừa nghe Lý mập mạp nói như vậy, Tằng Hiếu Vân tức giận đến mức muốn hộc máu.
Lúc này, Đỗ Kỷ chỉ vào một bức tranh trong cửa hàng nói: “Bức tranh Ngũ Mã của Lý Công Lân này cũng là giả.


Nhưng tôi rất thích bức tranh này, ông có thế báo giá cho tôi được không?”
“Làm sao mà cậu biết bức tranh Ngũ Mã này
cũng là giả?”
Một ông già khoảng năm mươi ngắt lời Đỗ Kỷ, hỏi.
“À? Thầy Hàn Quỳnh, bậc thầy giám định ở Bác Nhã Trai.

Ngài cũng tới đây đế kiếm lời ư!”
Có người đã nhận ra danh tính của ông lão đó.
Lúc này, tất cả người ăn dưa đều vây quanh ông Hàn, điên cuồng tâng bốc ông ấy!
Tằng Hiểu Vân cũng rất phấn khích.
Bà ấy đã luôn muốn kết bạn với một bậc thầy giám định đồ cổ như Hàn Quỳnh rồi.
Nhưng Hàn Quỳnh lại không thích Tằng Hiểu Vân chút nào.
Đỗ Kỷ giơ tay về phía Hàn Quỳnh nói: “Vậy tiếu bối nói vài câu ở trước mặt Hàn tiền bối vậy, tự bêu xấu rồi.”
“Không có gì đâu, cứ nói đi.”
“Lý Công Lân được biết đến là họa sĩ đầu tiên thời Bắc Tống.

Người thời Tống dùng giấy gai hoặc lụa để vẽ.

Nhưng bức tranh Ngũ Mã này của Lý Công Lân lại được vẽ bằng giấy tuyên.


Vì vậy tôi kết luận rằng bức tranh này nhất định là giả.”
“Nhãn lực của cậu rất tốt, kiến thức cũng rất
rộng, ở phương diện giám định thư hoạ này, cậu so với mẹ vợ của mình còn tốt hơn nhiều.” Hàn Quỳnh ăn ngay nói thật.

Đỗ Kỷ đố mồ hôi trên trán, liếc nhìn mẹ vợ Tằng Hiểu Vân của mình.

Mặt người sau đã tái xanh rồi.

Lúc này Lý mập mạp nói: “Người anh em, cậu cũng là người có hiếu biết, tôi cũng không thể lừa cậu quá nhiều được.

Nếu không thì tôi bán cho cậu bức Ngũ Mã này với giá mười nghìn tệ nhé?”
“Cái gì? Ông lại dám bán một bức tranh giả với giá mười nghìn tệ sao? ông đang cướp tiền à? Ai mà mua nó thì chắc chắn là một kẻ ngốc!
Sau khi Tằng Hiểu Vân mắng Lý mập mạp, bà ấy quay lại nói với Đỗ Kỷ: “Đừng mua bức tranh giả này.

Như thế còn không bằng việc đưa cho tôi mười nqhìn tê đó đế dừnq thiệt hại lại.”.

 
Chương 41: 41: Ông Ta Bẫy Dì Nhưng Không Bẫy Được Tôi


ĐỖ Kỷ thực sự rất bất lực trước người mẹ vợ hám tiền Tằng Hiểu Vân này!
Nếu Tằng Hiểu Vân biết Đỗ Kỷ có hàng chục tỷ tiền tiết kiệm, bà ấy chắc chắn sẽ quẹt thẻ ngân hàng của Đỗ Kỷ mà chẳng thèm đắn đo, biến Đỗ Kỷ từ tỷ phú trở thành tỷ phụ.
“Tôi đã chuyến cho anh mười nghìn tệ rồi.

Bây giờ bức tranh này thuộc về tôi.”
Đỗ Kỷ nhanh chóng hoàn tất việc chuyển tiền qua Wechat.
Lý mập mạp cũng rất hài lòng khi nhìn thấy thông báo đến từ tài khoản.
Bức tranh giả Ngũ Mã này được ông ta sưu tầm từ vùng nông thôn chỉ với giá ba trăm tệ.
Bây giờ bức tranh được đối chủ, ông ta cũng kiếm được chín nghìn bảy trăm tệ.
“Cậu có phải là đồ ngốc không thế?”
Tằng Hiểu Vân chỉ vào Đỗ Kỷ mắng: “Tôi đã bảo cậu đừng mua bức tranh giả này rồi mà cậu vẫn nhất quyết mua! Dùng mười nghìn tệ đó để mà mua mấy con lợn, còn tốt hon là mua bức tranh giả này!”
“Mẹ, có thể đế cho con tiêu tiền của mình
theo cách mà con muốn được không vậy?”
“Thật hết nói nổi cậu! Tôi đây không thèm tiền của cậu, chẳng qua tôi chỉ không muốn cậu bị tên Lý mập mạp kia lừa thôi!”
“Ông ta có thế lừa được mẹ nhưng không thể lừa được con đâu.”
“Ý của cậu là gì?”
Tằng Hiểu Vân tức giận mắng Đỗ Kỷ: “Ý của cậu là nói tôi ngu ngốc, còn cậu mới có bản lĩnh sao?”

“Ý của con không phải như vậy.

Bỏ đi, con cho mẹ xem một vở kịch hay.

Xem xong mẹ sẽ hiếu tại sao con lại mua bức tranh giả này.”
Sau đó, Đỗ Kỷ tìm người mượn một chiếc nồi hấp điện lớn.
Đặt giỏ hấp lên nồi hấp điện rồi đặt bức Ngũ Mã giả lên giỏ hấp lớn.
Hơi nước nhanh chóng thấm thấu vào bức tranh.
Các góc tranh bị cong vênh, nứt ra.

Một bức vẽ lập tức biến thành ba bức vẽ!
“Đây… đây là phương pháp vẽ bằng hơi nước! Trong tranh có tranh!”
“Tôi đã từng thấy cảnh này trong văn phòng của Cục Đồ cố! Không ngờ những thứ trong phim
lại có thật!”
Quần chúng ăn dưa bắt đầu xì xào, cảm xúc tăng vọt.
Đỗ Kỷ lấy bức tranh ra khỏi nồi hấp và đặt lên bàn.
Anh cẩn thận mở bức vẽ đầu tiên và nhìn thấy một bức vẽ khác ở trên bức vẽ lớp dưới cùng.
Đám đông lại bắt đầu reo lên.

Bậc thầy giám định Hàn Quỳnh lấy ra một chiếc kính lúp và cẩn thận xem xét bức vẽ thứ hai.
“Đây… Đây là giấy Thành Tân Đường của Bắc Tống, đã thất truyền hơn chín trăm năm.

Chỉ riêng tờ giấy này đã có giá mấy trăm vạn rồi!”
Một tờ giấy đáng giá mấy trăm vạn liền! Mọi người đều đỏ mắt nhìn Đỗ Kỷ!
Cái tên nhóc này, thế mà lại vớ được một món đồ thất truyền cả mâỳ trăm năm!
Cậu ta học từ ai vậy? Trình độ giám bảo của anh ta thực sự đỉnh quá đi mất!
“TRỜI ĐẤT!”
Hàn Quỳnh đột nhiên hét lên: “Bức tranh ấn giấu thực ra là tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất.

Trên đó còn có dấu ấn Tuyên Hòa và Song Long
của vua Tống Huy Tông! Đây là hàng thật.

Đây chắc chắn là hàng thật!”
Sự thật đã rất rõ ràng, có người đã dùng hai mảnh giấy Tuyên Thành đế kẹp tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất đế bảo vệ nó.

Đế đánh lừa người khác, người ta còn vẽ Ngũ Mã lên trên mảnh giấy Tuyên Thành đó.

“Thầy Hàn Quỳnh, ngài cho rằng tranh chữ Yến Sơn này của Mễ Phất đáng giá bao nhiêu?” Lý mập mạp run run hỏi.

Lòng dạ của ông ta có vẻ cũng sắp chuyển sang màu xanh rồi.

Mảnh giấy Thành Tân Đường mà Mễ Phất dùng để vẽ đã có giá trị vài trăm vạn..

 
Chương 42: 42: Một Trăm Triệu Tệ!


Nếu chắc chắn, tranh chữ Yến Sơn này của Mễ Phất ít nhất cũng phải bán được hơn một ngàn vạn!
“Mễ Phất cũng nổi tiếng như Tô Đông Pha, ông ấy còn là một giáo viên dạy thư họa cho vua Tống Huy Tông nữa.”
Hàn Quỳnh chậm rãi nói: “Điều khiến nó càng trở nên hiếm có hơn chính là chỗ trống của bài Yến Sơn này được đóng ấn Tuyên Hòa và ấn Song Long của vua Tống Huy Tôn.

Tôi đoán chừng bức tranh này ít nhất cũng phải là một trăm triệu.”
Một trăm triệu tệ!
Bức tranh giả mà Đỗ Kỷ mua với giá mười nghìn tệ thực sự có một bức tranh của Mễ Phất trị giá hơn một trăm triệu tệ ở bên trong!
“Con gái, Đỗ Kỷ vừa kiếm được bộn tiền, một trăm triệu đó!”
Tằng Hiểu Vân kéo Dương Nhạc, tham lam nói: “Lấy một trăm triệu này đưa cho mẹ.

Mẹ giúp con đầu tư, hứa không lấy của con một xu!”
“Mẹ, bức tranh này còn chưa được xác thực nữa, Đỗ Kỷ làm sao đã có thể có được một trăm triệu!”
“Con nói đúng, là mẹ quá thiếu kiên nhẫn rồi.
Tằng Hiếu Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: “Bức tranh này trị giá một trăm triệu, người giàu bình thường chắc chắn không mua được.


Người giàu có mua được bức tranh này thì nhất định cũng Tất khó tìm.”
Mọi người đều ghen tị với Đỗ Kỷ, họ đã bỏ qua một món đồ cực kỳ quý giá đó!
Đặc biệt là Lý mập mạp, tâm trạng của ông ta đã bị méo luôn rồi.
Ông ta đã bỏ ra ba trăm tệ đế sưu tầm bức tranh giả Ngũ Mã này ở quê, giữ nó trong cửa hàng suốt ba năm trời mà không bán được.
Ngay đến bản thân ông ta cũng cảm thâỳ
bức tranh Ngũ Mã này chẳng đáng giá bao nhiêu.
Thế là suốt ba năm qua, ông ta không hề phát hiện ra rằng bên trong bức tranh Ngũ Mã giả kia thế mà lại có một lớp xen kẽ, ấn giấu một bức tranh cố có giá trị hàng trăm triệu!
Ông ta thực sự bị mù mắt rồi sao.
Báu vật vô song ở ngay bên cạnh nhưng ông ta lại bán nó với giá rẻ.
“Bức Yến Sơn này là của tôi! Tôi không bán nó nữa! Tôi sẽ trả lại mười nghìn tệ cho cậu ngay lập tức!”
Lý mập mạp hét lên, lao về phía Đỗ Kỷ.
Ông ta muổn đoạt lại bức Yến Sơn từ trong tay Đỗ Kỷ!
Làm sao Đỗ Kỷ có thể để cho ông ta thành công được?
Lý mập mạp trượt chân ngã như chó ăn phân!
“Lý mập mạp, ông đúng là không biết xấu hổ!”
“Ông dùng tranh giả để lừa người khác, cho dù bị phát hiện cũng không hoàn lại tiền cho người ta.

Việc này không có gì sai, bởi vì đây là quy định đã có từ lâu ở giới chơi đồ cổ.”
Hàn Quỳnh chậm rãi khiển trách: “ông đã
bán bức tranh Ngũ Mã giả cho ngài Đỗ rồi.

cho dù ngài Đỗ có lấy được bức Yến Sơn gốc của Mễ Phất từ lớp xen kẽ của bức tranh giả này, ông cũng không thế vì hổi hận mà cướp lại được! ông thế này là đang tự hủy đi thương hiệu của chính mình đấy!”
“Tôi chẳng cần thương hiệu gì sất, tôi chỉ cần tiền thôi!”
Lý mập mạp lẩm bấm như bị mất trí: “Một bức tranh cổ ngàn năm trị giá hàng trăm triệu lại bị tôi bán ra với giá mười nghìn tệ.


Tôi mới là thằng mù! Tôi mới chính là người mới hiểu được chút da lông!”
Mọi người xung quanh đều thở dài tiếc thay cho Lý mập mạp.
Việc kinh doanh đồ cổ này thực sự không phải là việc mà ai cũng có thể làm tốt.
Cấn thận cất đi bức Yến Sơn của Mễ Phất, Đỗ Kỷ và nhóm ba người của anh đã bị Hàn Quỳnh chặn lại ngay khi vừa mới rời khỏi phố Thư Hoạ.
“Ngài Đỗ, xin đợi một chút.”
“Thầy Hàn, ngài tìm tôi có việc gì sao?”
“Tranh chữ Yến Sơn này của Mễ Phất đế mà nói, là một bảo vật trong số những tác phẩm nổi tiếng.

Sắp tới, tôi và một sổ người bạn cũ trong giới đồ cổ có tổ chức một sự kiện.

Đến lúc đó, liệu
cậu có thế mang theo tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất này đến chơi một chút không? Không biết ý cậu thế nào nhỉ?”
Hàn Quỳnh chân thành ngỏ lời mời.

Đúng lúc Đỗ Kỷ đang tính lịch sự từ chối thì Tằng Hiểu Vân đã nhảy vào nói: “Được, tôi và con rể sẽ đến đúng giờ.”
“Được rồi, vậy chúng ta kết bạn zalo đi.


Tôi sẽ thông báo cho cậu về thời gian và địa điếm diễn ra sự kiện.”
Hàn Quỳnh thêm zalo của Đỗ Kỷ và Tằng Hiểu Vân rồi vui vẻ rời đi.

“Mẹ à, con không có hứng thú với những hoạt động trong giới đồ cố.”
“Cái đồ ngổc này, Hàn Quỳnh rất có tiếng trong giới đồ cổ đó.

Chắc chắn Tất nhiều bạn bè của ông ấy đều là người nhiều tiền.

Chúng ta tham dự sự kiện này của họ rồi bán mấy bức tranh cổ của cậu đi sẽ kiếm được Tất nhiều tiền đó.”
Nghe Tằng Hiếu Vân nói như vậy, Đỗ Kỷ cũng không nói nên lời.

Mẹ vợ tương lai của mình thực sự yêu tiền đến tận xương tủy mà..

 
Chương 43: 43: Chuyện Xấu Trong Nhà Và Tên Trộm


Sau khi trở về nhà họ Dương, cha vợ Dương Chí Kiên cũng biết được chuyện Đỗ Kỷ đã bỏ ra 10.000 nhân dân tệ để mua một bức tranh giả, kẹp giữa bức tranh giả là một bức tranh cổ nghìn năm trị giá hơn 100 triệu nhân dân tệ.
Cha vợ anh vui mừng khôn xiết.
Tuy ông ấy không hiếu đồ cố tranh chữ nhưng ông ấy biết 100 triệu nhân dân tệ là bao nhiêu.
Lúc đầu ông ấy còn đang nghĩ Đỗ Kỷ phải mất ít nhất hai hoặc ba năm mới có thể tạo được tên tuổi trong ngành y tế Ninh Thành, lúc đó mới kiếm được xô vàng đầu tiên.
Nhưng lại không nghĩ tới Đỗ Kỷ bước vào cửa nhà họ Dương còn chưa tới một tháng mà đã kiếm được một trăm triệu nhân dân tệ.
Thằng nhãi này đúng là thực sự có năng lực.
Không chỉ có tinh thông y thuật và nấu ăn mà còn hiếu về giám định bảo vật.
Đợi Đỗ Kỷ bán bức tranh cổ thời Tống có giá trị trăm triệu tệ kia đi thì Dương Chí Kiên nhất định phải bảo Đỗ Kỷ mua một cái biệt thự lớn.
Sau đó ông Dương sẽ bảo Đổ Kỷ viết tên Dương Nhạc lên giấy chứng nhận nhà đất.
Nếu Đỗ Kỷ dám từ chối thì ông Dương sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn sự giữa Dương Nhạc và Đỗ Kỷ.
Về phần Đỗ Kỷ, bởi vì anh có thể kiếm được hơn trăm triệu tệ cho nên cuối cùng anh cũng có thể ngủ lại nhà họ Dương.
Nhà của nhà họ Dương có ba phòng ngủ và một phòng khách, có tổng diện tích 120 mét vuông.
Cuối cùng Đỗ Kỷ cũng có được căn phòng nhỏ nhất trong nhà họ Dương.
Chiều hôm sau, Đỗ Kỷ nhận được voice chat do Diêu Mạn gửi đến.

“Nghe nói hôm qua anh kiếm được một món hời ở phố Thư pháp và Hội họa?” Giọng nói của Diêu Mạn uể oải.
“Tin tức của cô nhanh nhạy thật.”
“Nếu cậu định bán bức tranh ấy, tôi có thế giới thiệu cho cậu một vị kim chủ đáng tin cậy.”
“Ai là kim chủ?”
“Chú của tôi, Từ Hiếu Minh, chủ tịch tập đoàn chuỗi trang sức Ngân Hoàng.”
“Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”
“Anh share vị trí cho tôi đi, tôi lái xe tới đón
anh.”
Nghe vậy, Đỗ Kỷ lập tức gửi định vị cho Diêu
Mạn.
Đợi tại chỗ hơn mười phút, cuối cùng một chiếc Jaguar màu đỏ rực rỡ cũng xuất hiện, xe chạy chậm chậm tới sau đó dừng lại bên cạnh Đỗ Kỷ.
Nhìn thấy người lái xe là Diêu Mạn, Đỗ Kỷ mới mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Xe chạy gần nửa tiếng, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng một khu nhà ở ngoại ô.
Bảo vệ canh cửa ân cần mở cửa xe.

Đỗ Kỷ theo Diêu Mạn xuống xe đi vào nhà.
“Đây là mảnh sân chú tôi mua.

Hè nào chú tôi cũng tới đây để tránh nóng.”
Diêu Mạn vừa dẫn đường vừa giới thiệu.
Hai người đi một mạch vào sân trong, bước vào nhà chính, cuối cùng Đỗ Kỷ cũng được nhìn thấy nhà tài trợ lớn Từ Hiếu Minh đang ở phòng khách tầng một.
Sau vài câu khách sáo, Đỗ Kỷ liền đi thẳng vào vấn đề chính, anh trải bức họa do Mễ Phất vẽ ở trước mặt mọi người.

“Đúng là một bức tranh đẹp, quả nhiên là bút tích của Mễ Phất, Đỗ Kỷ, anh cho một cái giá đi.”
“Nếu ngài thật sự thích thứ này, vậy đưa cho
tôi 80 triệu nhân dân tệ là được.”
“Nghe nói Hàn Quỳnh từng định giá bức tranh này là 100 triệu nhân dân tệ, tại sao anh chỉ cần 80 triệu nhân dân tệ?” Từ Hiếu Minh có chút kinh ngạc.

“Tôi thấy ông khá hợp mắt duyên cho nên giảm giá cho ông 20%.” Đỗ Kỷ không khiêm tổn cũng không hống hách.

“Ha ha ha.” Từ Hiểu Minh cười lớn.

Giao dịch diễn ra khá suôn sẻ, Từ Hiếu Minh dùng tài khoản ngân hàng chuyến 80 triệu tệ cho Đỗ Kỷ và mua bức tranh của anh..

 
Chương 44: 44: Rác Rưởi


Tiếp đó Từ Hiếu Minh mời Đỗ Kỷ ở lại dùng bữa tối, Đỗ Kỷ cũng không từ chối.
Trên bàn ăn, Đỗ Kỷ quen biết thêm người nhà của Từ Hiểu Minh.
Vọ của Từ Hiểu Minh tên là Diêu Tĩnh Văn, là dì cả của Diêu Mạn.
Con trai cả là Từ Văn Long, năm năm trước cưỡi ngựa bị ngã gãy chân, cho nên hiện tại chân phải hơi bị thọt.
Con dâu lớn Đinh Lan từng là nữ phát thanh viên nổi tiếng của đài truyền hình Ninh Thành, sau khi gả vào nhà họ Từ đã nghỉ việc.
Con trai út Từ Văn Hổ là con ngoài giá thú của Từ Hiểu Minh.

Mẹ anh ta đã qua đời vì bệnh
tật từ lâu.
Kế từ khi con trai cả là Từ Văn Long biến thành người thọt vào năm năm trước, Từ Hiểu Minh càng ngày càng chán ghét Từ Văn Long.
Ông ấy còn có ý bồi dưỡng đứa con út là Từ Văn Hổ để kế thừa gia sản nhà họ Từ.
Nhưng Từ Văn Hố là kẻ ăn chơi trác táng, vổn không có khả năng điều hành hay quản lý một công ty tập đoàn.

Mà đứa con trai cả là Từ Văn Long nhiều năm qua vẫn luôn nắm giữ vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn chuỗi trang sức Ngân Hoàng.
Anh ta ăn sâu bén rễ vào tập đoàn này cho nên có rất đông người ủng hộ.
Chỉ cần bản thân anh ta không phạm phải sai lầm lớn nào, Từ Hiểu Minh cũng không thể tìm một lý do để đá anh ta khỏi vị trí giám đốc được.
“Từ Văn Hổ, mũi của anh khó chịu à?”
Nhìn thấy Từ Văn Hổ luôn xịt thuốc vào lỗ mũi, Đỗ Kỷ thuận miệng hỏi.
“Tôi chỉ bị loét mũi thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”
“Loét mũi?”
Đỗ Kỷ nghiêm túc nói: “Đây không phải là vấn dề nhỏ, nếu phát triển thành ung thư khoang
mũi thì sẽ khó xử lý đâỳ.”
“Tiểu Đỗ, cậu đang học y à?”
“Chú ơi, Đỗ Kỷ học trường Cao đẳng Y tế Đại học Ninh Hạ.

chứng ù tai của bà Trần không có bác sĩ nối tiếng nào trị được nhưng Đỗ Kỷ lại chữa khỏi được đó ạ.” Diêu Mạn cười nói.
Từ Hiểu Minh có chút kinh ngạc, liếc nhìn Đổ Kỷ, lập tức ra lệnh cho quản gia: “Lão Trương, báo cho bác sĩ Lý, bảo ông ấy mang hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang của Văn Hổ đến đây.”
Khoảng hai mươi phút sau, một người đàn ông trung niên cắt tóc húi cua vội vàng bước tới.
Ông ta tên là Lý Triết, là bác sĩ riêng của nhà họ Từ, ông là người kiểm tra sức khỏe định kỳ cho mọi người nhà họ Từ.
“Bác sĩ Lý, đưa hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang của Văn Hổ cho bác sĩ Đỗ xem thử.”
“Bác sĩ Đỗ, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lý Triết đưa tất cả hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang cho Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ có thế nhìn ra, Lý Triết nói một đằng nghĩ một nẻo.
Sau khi tùy tiện xem qua hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang, Đỗ Kỷ nhìn chằm chằm vào mũi Từ Văn Hổ nói: “Lạm dụng ma túy là sự tự hủy hoại mãn tính.


Tốt nhất cậu nên bỏ thuốc càng
sớm càng tốt.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trên mặt Từ Văn Hố và Lý Triết thoáng qua chút hoảng sợ!
Sau đó Từ Văn Hố mắng Đỗ Kỷ ầm lên: “Anh nói bậy! Ai dùng ma túy? Anh dùng ma túy mới đúng?”
Lý Triết cũng lên tiếng: “Đỗ Kỷ, nhị thiếu gia rõ ràng là chỉ bị loét mũi, nhưng anh lại nói cậu ấy cắn thuốc, đúng là ông nói gà bà nói vịt, anh có biết xem bệnh không vậy?”
Những người khác trong nhà họ Từ cũng nhìn Đỗ Kỷ bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Nhìn xem, trên tay tôi không có một lỗ kim nào cả! Tôi không dùng ma túy!”
Từ Văn Hố xắn tay áo lên đế mọi người kiểm tra cánh tay của mình.
‘Vi muốn thêm phần kích thích, cậu trộn mảnh thủy tinh vào trong bột thuốc, mảnh vỡ này làm xước mao mạch trong mũi, khiến khoang mũi bị loét.” Đỗ Kỷ nói ra sự thật.
Từ Văn Hổ nhìn Đỗ Kỷ bằng ánh mắt hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ.
“Về phần ông, bác sĩ Lý Triết, với y thuật của ông, hẳn là ông đã sớm phát hiện chuyện Từ Văn Hổ đang dùng ma túy đúng không?”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.


Đỗ Kỷ quay đầu nhìn chằm chằm Lý Triết: “Tôi đoán Từ Văn Hổ đã nắm được nhược điếm của ông, cho nên ông mới không dám nói sự thật với ông Từ Hiếu Minh phải không?”
Lý Triết vẫn muốn cãi chày cãi cối.

Đỗ Kỷ cười lạnh: “ông muốn cãi chày cãi cối cũng vô dụng, chỉ cần cho người nhìn chằm chằm Từ Văn Hổ, mấy giờ sau Từ Văn Hổ lên cơn nghiện thì lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay.”
Câu nói này lập tức phá vỡ lớp phòng ngự tâm lý của Lý Triết.

Đầu gối ông ta mềm nhũn, quỳ xuống cầu xin Từ Hiểu Minh: “ông chủ, là Nhị thiếu gia bảo tôi giấu ông.

Tôi mắc nợ một tên cho vay nặng lãi cho nên mới trộm hai món đồ cổ trong nhà ông, đem bán lấy tiền trả nợ, trùng hợp thế nào lại bị Nhị thiếu gia phát hiện.”
“Rác rưởi! Phế vật! Đúng là cướp nhà khó phòng mà!”
Từ Hiếu Minh lập tức gia lệnh cho quản gia Trương: “Lôi nhị thiếu gia đi! Đánh gãy một chân của Lý Triết, đuối ông ta ra khỏi nhà họ Từ!”.

 
Chương 45: 45: Bố Vợ Ân Cần Với Con Rể


“Tiểu Đỗ, khiến cậu chê cười rồi, y thuật của cậu đúng là rất lợi hại.”
“Ngài Từ cứ yên tâm, ban nãy tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không còn sớm nữa rồi, tôi cũng nên về thôi”
“Ha ha, nói chuyện với người thông minh đúng là vừa bớt lo lại vừa bớt sức.

Văn Long, Tiểu Mạn, hai người các con tiễn tiểu Đỗ giúp ta.”
Tiếp đó Từ Văn Long và Diêu Mạn dẫn đường đưa Đỗ Kỷ ra khỏi nhà họ Từ.
“Đỗ Kỷ, y thuật của anh tôi thấy rất được.

Anh xem thử cái chân bị thọt của tôi có thể trị được không?” Từ Văn Long thuận miệng hỏi.
Anh ta vẫn có hảo cảm với Đỗ Kỷ.
Sau khi anh ta trở thành kẻ bị thọt, cha của anh ta càng ngày càng lạnh nhạt với anh ta.

Từ Văn Long cũng biết cha mình muốn nâng đỡ Từ Văn Hổ thay thế vị trí của mình.
Anh ta và Từ Văn Hổ vổn là cùng cha khác mẹ, cảm tình không sâu cho nên đương nhiên không muốn Từ Văn Hổ cướp hết đi những thứ vốn thuộc về mình.
Bây giờ Đỗ Kỷ chỉ nói mâỳ câu đã vạch trần được sự thật Từ Văn Hổ chơi ma túy, khiến cha anh ta thất vọng cực kỳ.
Nhà họ Từ là hào môn có khối tài sản trị giá 20 tỷ CNY, cho nên tên nghiện Từ Văn Hổ này nhất định không có tư cách ngồi lên chiếc chế gia chủ nhà họ Từ.

Vì thế địa vị của Từ Văn Long hoàn toàn được chắc chắn.
Mà tất cả những thứ này là do Đỗ Kỷ ban tặng.
Tâm tư của Từ Văn Long, Đỗ Kỷ có thể đoán được một ít.
Anh cũng không có hứng thú với màn ân oán tình thù đấu đá của hào môn.
Anh nhìn lướt qua cái chân bị thọt của Từ Văn Long, nói: “Anh cưỡi ngựa té ngã cho nên bị thưong, bác sĩ nối xương cho anh khi đó không đặt xương đúng vị trí cho nên khiến xương của anh phát triển lệch.”
Ôi vãi, hóa ra đây là sự thật!
Nhưng bác sĩ nối xương cho anh ta lúc ấy là một bác sĩ trung y nổi tiếng trong nước.
Sao ông ta có thể không nối đúng vị trí được chứ?
Chắc chắn là có âm mưu gì đấy!
Nhất định ông ta đã bị thằng em anh ta mua chuộc cố ý biến anh ta thành kẻ thọtl
Gương mặt Từ Văn Long không ngừng biến
sắc.
Kỹ năng suy diễn của anh ta vẫn luôn rất lợi hại.
Đương nhiên là Đỗ Kỷ không biết được suy nghĩ hiện tại trong lòng Từ Văn Long.
Anh tiếp tục nói: “Muốn chữa khỏi chân cho anh, chuyện này rất phiền phức.


Nhưng cũng không phải là không có cách.”
“Anh nói gì? Anh có chữa khỏi chân cho tôi ư?” Từ Văn Long vô cùng kích động.
“Đỗ Kỷ, anh có chắc chắn có thế chữa khỏi được chân của anh Long chứ?” Diêu Mạn cũng rất nghi ngờ.
Trong năm năm này, Diêu Tĩnh Văn và Đinh Lan mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng tới chữa trị chân cho Từ Văn Long.
Cũng không phải là không có hiệu quả.
ít nhất bàn chân thọt của Từ Văn Long biến thành hơi thọt.

Nhưng những bác sĩ đó đều nói chuyện làm phẫu thuật chân cho Từ Văn Long có nguy hiểm rất lớn.

Muốn Từ Văn Long giống như người bình thường, hai chân đi lại không có thọt là chuyện không thể nào.

“Cách của tôi đó chính là đánh gãy xương đùi bị nối sai của anh ta đi, sau đó nối xương lại một lần nữa.” Đỗ Kỷ nói.

Diêu Mạn sứng sốt một chút nói: “Chuyện này quá nguy hiểm, anh Văn Long cũng sắp ba mươi tuổi rồi, xương cổt của anh ấy đã ngừng phát triển.

Anh lấy đoạn xương đùi bị nối sai đó ra vậy thì liệu anh ấy còn đứng được nữa không?”
Từ Văn Long nghe thế cũng sa sầm mặt mũi.

Làm một người thọt, tuy rằng rất uất ức, nhưng vẫn tốt hơn làm người què cả đời ngồi trên xe lăn nhiều.

“Ha ha, Diệu Mạn cô không học y cô không hiểu đâu.”.

 
Chương 46: 46: Đồ Đàn Bà Thiển Cận


Đỗ Kỷ giải thích: “Trong xương người có các nguyên bào xương.

Khi một người bị gãy xương hoặc bị thiếu một phần xương, các nguyên bào xương sẽ khởi động lại làm cho xương phát triển trở lại.

Tất nhiên, tuổi càng cao thì tốc độ phát triển của xương mới càng chậm.”
“Ý của anh là nếu như kéo dài thêm vài năm nữa thì chân của anh Văn Long sẽ không còn khả năng chữa khỏi nữa?”
“Đại loại là như thê”
Đỗ Kỷ quay người nói với Từ Văn Long: “Có làm giải phẫu hay không là do anh quyết định.

Bất
kể là cuộc giải phẫu nào cũng sẽ có khả năng thất bại.

Được rồi, anh không cần tiễn tôi nữa, tôi sẽ ngồi xe Diêu Mạn trở về.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Từ, Diêu Mạn lái xe đưa Đỗ Kỷ tới cửa khu nhà Thúy Đình, Đỗ Kỷ lập tức xuống xe.
Diêu Mạn vừa mới đánh xe đi Đỗ Kỷ đã nhận được điện thoại của Dưong Nhạc.

“Đỗ Kỷ, chiều nay anh không đi bệnh viện làm việc, anh bỏ nửa ngày công đó à.”
“Anh đi làm chuyện quan trọng.”
Phía bên kia điện thoại truyền tới tiếng gầm gừ của mẹ vợ: “Cậu thì có thể làm được chuyện gì ra hồn chứ? Lập tức cút về đây cho tôi!”
“Tôi đã ở trước cửa khu nhà rồi.”
Nói xong, Đỗ Kỷ lập tức cúp điện thoại.
Vừa mới trở về nhà họ Dương, Đỗ Kỷ đã nghe được giọng nói oán trách của mẹ vợ Tằng Hiểu Vân.
“Ông Vương ở tầng 6 sắp chuyến nhà, bọn họ mua một biệt thự rộng 300 mét vuông.

Biệt thự có hai tầng, có sân vườn, còn có tận năm phòng ngủ.

Tiền nhà là do con rể ông Vương thanh toán, vợ của ông Vương khoe khoang ở trước mặt mẹ nửa ngày trời, mẹ sắp tức chết rồi!”
“Mẹ, mẹ ghen ghét người khác làm gì, chúng
ta cố gắng thêm mấy năm là có thế mua được biệt thự!”
“Lại còn phải nỗ lực mấy năm à? Lúc đó giá nhà nhất định sẽ rất đắt đỏ nha.”
Dừng một chút Tằng Hiếu Vân xoay đầu hỏi Đỗ Kỷ: “Chiều nay cậu đi chơi ở đâu?”
“Tôi đi bán bức tranh kia”
“Cậu bán bức tranh đó rồi?” Hai mắt Tằng Hiểu Vân lóe lên: “Bán được bao nhiêu?”
“Diêu Mạn giới thiệu cho tôi một người kim chủ, là chú của cô ấy, Từ Hiếu Minh ”
“Người cậu nói chính là chủ tịch của Ngân Hoàng, Từ Hiếu Minh sao?”
“Chính là ông ấy.”
“Ông ấy chính là người giàu thứ mười sáu tại tỉnh A, không nghĩ tới ông âỳ lại là chú của bạn học cậu.” Tằng Hiếu Vân ấp úng nói: “ông ấy trả bao nhiêu?”.

Truyện Dị Năng
“80 triệu tệ.”
Vừa nghe thấy lời này, toàn thân Tằng Hiểu Vân phát run.
Giống như có 80 triệu nhân dân tệ đè lên người bà ây.

Phản ứng của Dương Chí Kiên không khác Tằng Hiếu Vân là bao.
ông ấy nuốt vài ngụm nước bọt bày ra vẻ hiền từ nói với Đỗ Kỷ: “Con rể ngoan, đã ăn cơm tối chưa? Nếu như còn chưa ăn thì cha sẽ lập tức đi nấu cho con ăn.”
“Không cần đâu cha vợ, con đã ăn ở nhà họ Từ rồi.”
‘Vậy cha đi pha trà cho con.”
Ha ha, biết được trong tay Đổ Kỷ có 80 triệu, người cha vợ Dương Chí Kiên này của anh lập tức ân cần với Đỗ Kỷ.
Lúc này mẹ vợ Tằng Hiếu Vân đột nhiên kêu to: “Đỗ Kỷ cái thứ ngu dốt cậu! Bức tranh kia có giá 100 triệu tệ! Cậu lại bán với giá 80 triệu tệ, vậy là lỗ 20 triệu tệ!”
“Đồ đàn bà thiển cận, bà mới là kẻ ngu dốt!”
Không đợi Đổ Kỷ giải thích, Dương chí Kiên đã lớn tiếng dạy dỗ Tằng Hiếu Vân: “Từ Hiểu Minh người ta là đại gia, rất sĩ diện đương nhiên là thông hiểu đạo lý làm người.

Tiếu Kỷ giảm cho ông ấy 20 triệu tệ đương nhiên sau này ông ấy sẽ có qua có lại.

Cách này của Tiểu Kỷ gọi là dùng tiền mua quan hệ, bà không hiếu thì đừng có ăn nói linh tinh.”
Tằng Hiểu Vân cũng không ngu, bà ấy lập tức suy nghĩ cấn thận.
Lỗ 20 triệu tệ lại nhận được hảo cảm của Từ
Hiếu Minh, hình như vụ làm ăn này của Đỗ Kỷ cũng không lỗ.
Dù sao bức tranh kia cũng là do Đỗ Kỷ kiếm lời.

Một nhà bổn người lại nói chuyện trong chốc lát, sau đó Đỗ Kỷ trở về phòng nghỉ ngơi.


Không nghĩ tới sau khi Dương Nhạc bước vào phòng của Đỗ Kỷ lại tiện tay đóng cửa lại.

“Tôi muốn tâm sự với anh.”
“Được nha, em muốn tâm sự cái gì?”
“Mẹ tôi luôn nói anh là đồ ngốc, anh đừng để trong lòng.

Mẹ của tôi là người thích tiền, thích đua đòi mà thôi.” Dược Nhạc thấp giọng nói.

“Không sao, mẹ mắng con trai là kẻ ngốc cũng là chuyện bình thường.

Tuy anh không phải con trai ruột nhưng cũng là con rể tương lai của bà, con rế cũng là con.

Bà mắng anh ngu dốt cũng là vì muổn tốt cho anh.”
“Anh thật sự không để bụng sao?” Dương Nhac vẫn còn hơi lo lắng..

 
Chương 47: 47: Vậy Anh Đi Ngủ Sớm Đi


Luôn bị mẹ vợ Tằng Hiểu Vân mảng là bốc phét sao trong lòng Đỗ Kỷ lại không hề có khúc mắc được?
Tuy nhiên, sau cùng Đỗ Kỷ cũng hiểu được tính cách của mẹ vợ.
Bà ấy tham tiền, thích sự phù phiếm, nóng nảy sẽ chửi bới người khác.
Những tật xấu đó người bình thường đều có nhưng ở mức.

độ khác nhau mà thôi.
Chỉ cần Đỗ Kỷ thỉnh thoảng đưa cho mẹ vợ một chút ngon ngọt, thái độ của mẹ vợ đối với Đỗ Kỷ nhất định sẽ nhanh chóng cải thiện.
“Đừng lo lảng, anh thực sự không bao giờ ghét mẹ em đâu."
"Vậy anh đi ngủ sớm đi, tôi về phòng."
Dương Nhạc xoay người muốn rời đi lại bị Đỗ Kỷ năm lấy tay.
Đỗ Kỷ ôm cô, hôn lên môi cô một cái.
Sắc mặt Dương Nhạc đỏ bừng, hoảng loạn đẩy Đỗ Kỷ ra: “Anh làm cái gì vậy? Đừng lộn xộn."
"Sao em lại hoảng hốt? Khi còn nhỏ có phải anh chưa từng hôn lên môi em đâu."
Đỗ Kỷ nói năng không kiêng nể gì, nở nụ cười trêu chọc.
"Lúc còn nhỏ chỉ là trò đùa thôi.

Bây giờ chúng ta đều đã lớn rồi, không được làm loạn nữa” Dương Nhạc tức giận nói.

"Chúng ta đổi chủ đề đi.

Vừa rồi anh nghe nói mẹ em ghen tị với việc người khác mua biệt thự.

Em có ghen tị không?"
"Nói không ghen tị thì là nói dối.

Ai mà không muốn sống trong biệt thự lớn chứ."
"Được rồi, bây giờ chúng ta mua biệt thự đi.

Dù sao bây: giờ anh cũng có tiền rồi."
"Vậy anh lên mạng chọn địa điểm, tôi sẽ giúp anh tư vấn." "Anh sống ở đâu cũng được, chỉ cần em thích là được."
Sáng hôm sau, Dương Nhạc giới thiệu một số bất động sản cho Đỗ Kỷ.
Dương Chí Kiên và Tăng Hiểu Vân cũng ở bên cạnh cổ vũ.
Bọn họ đã sớm nghe được tin tức Đỗ Kỷ muốn mua một biệt thự từ trong miệng Dương Nhạc.
Họ rất vui mừng, tích cực giới thiệu.
Tuy nhiên, những bất động sản mà họ giới thiệu cho Đỗ Kỷ đều là những bất động sản bình thường, không đủ cao cấp.

Vì vậy, Đỗ Kỷ gửi tin nhản Zalo cho Diêu Mạn: “Bất động sản tốt nhất ở Ninh Thành ở đâu?”
"Nhất Phẩm Giang Sơn, địa chỉ là ở vùng ven sông đại lộ số 66.

Sao vậy, anh mới kiếm được một ít tiền mà muốn mua một căn nhà lớn à?"
Diêu Mạn trả lời lại Zalo.
Đỗ Kỷ cũng lười nói chuyện với Diêu Mạn, ngẩng đầu hỏi Dương Nhạc: "Em đã kiểm tra thông tin về Nhất Phẩm Giang Sơn chưa?"
"Nhất Phẩm Giang Sơn!"
Tăng Hiểu Vân kích động hét lên: "Đó là bất động sản tốt nhất và đắt nhất ở Ninh Thành! Đỗ Kỷ, cậu muốn mua biệt thự ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?"
"Chúng ta đi xem một chút trước, Dương Nhạc thích thì con sẽ mua."
"Nhưng nhà ở đó rất đảt! Tôi nghe nói số tiền mua một căn nhà rộng một trăm hai mươi mét vuông ở khu dân cư bình thường tại Nhất Phẩm Giang Sơn có thể mua một căn nhà rộng ba trăm mét vuông ở khu bất động sản khác.”
“Chúng ta cứ đi xem trước, thích hợp thì mua.”
"Được rồi, được rồi.

Đỗ Kỷ Dương Nhạc, mẹ đi cùng các con.

Ông Dương, ông ở lại bệnh viện trực ban đi."
“Tôi cũng muốn đi xeml” Dương Chí Kiên có chút buồn bực, phàn nàn: “Các người đều đi xem nhà, lại để tôi một mình trực ở bệnh viện.”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu bệnh viện không mở cửa thì chúng ta ăn cái gì, uống cái gì đây?”
Cứ như vậy, ông Dương ở bệnh viện trực.

Đỗ Kỷ, Dương Nhạc và Tăng Hiểu Vân lái xe đến trung tâm bán bất động sản Nhất Phẩm Giang Sơn..

 
Chương 48: 48: Xin Lỗi


Người chờ xem và mua nhà đều tập trung tại đây.
Trong trung tâm bán bất động sản có một mô hình bất động sản khổng lồ, rất nhiều người vây quanh mô hình chỉ trỏ.
"Thưa quý vị, để tôi giới thiệu với các bạn tình hình cơ bản của Khu dân cư Nhất Phẩm Giang Sơn."
Cô gái bán nhà đĩnh đạc nói: “Toàn bộ tòa nhà có hình bán nguyệt.

Bên ngoài là khu dân cư bình thường.

Bao gồm các loại nhà ba phòng ngủ và hai phòng khách, bốn phòng.

ngủ và hai phòng khách.

Ba phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm năm mươi mét vuông.

Bốn phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm tám mươi mét vuông.

Giá một mét vuông là năm vạn.

Tiền thuê nhà là mười tệ một mét vuông.”
"Chết tiệt.


Tiền thuê nhà hàng tháng ít nhất là một ngàn năm trăm tệ."
"Bất động sản nhà cô có thể trả phí hàng tháng không? Hay là phải trả phí theo năm? Phí bất động sản mỗi năm rẻ nhất đã là một vạn tám trăm tệ.

"
Những người có ý định đi xem và mua nhà đều tặc lưỡi.
Sau đó cô gái bán nhà giới thiệu khu biệt thự Nhất Phẩm Giang Sơn.
Các biệt thự ở đây có nhiều kích cỡ khác nhau, giá nhà là mười vạn tệ một mét vuông và phí bất động sản là ba mươi tệ một mét vuông.
"Tiền thuê nhà ở khu biệt thự quá đắt, gấp ba lần khu dân cư bình thường! Chuyện này thật không hợp lý."
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi lớn tiếng phản đối.

Đỗ Kỷ nghe tiếng nhìn lại, thầm nghĩ: Khương Đức Thẳng, cậu ta cũng tới đây? Chẳng lẽ người nhà cậu ta cũng muốn
mua nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?"
Khương Đức Thẳng này cũng là bạn cùng khóa của Đỗ Kỷ tại Đại học Ninh Thành.
Người này là sinh viên đứng đầu của Khoa IT ở trường.
Khi còn là sinh viên năm nhất, cậu ta đã bắt đầu viết mã trò chơi và kiếm được rất nhiều tiền.
Năm nay cậu ta cũng học năm bốn.
Dù chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp nhưng một số công ty lớn đã mời cậu ta về làm việc.
Lương hàng tháng bắt đầu từ hai vạn tệ.
Cậu chàng này coi thường những người bình thường, càng coi thường những người bình thường không có tiền.
"Thưa ngài, có một số điều ngài vẫn chưa hiểu.

Bể bơi cao cấp, nhà hàng cao cấp, sân thể thao cao cấp và phòng tập thể hình cao cấp của chúng tôi đều nằm trong khu biệt thự.

Những nơi cao cấp này không tiếp đãi cư dân từ khu dân cư bình thường, chỉ nhận cư dân từ khu biệt thự.

Cư dân trong khu biệt thự có thể được hưởng các dịch vụ cao cấp hơn nên trả thêm một chút phí bất động sản cũng là điều rất hợp lý.
Cô gái bán nhà miệng lưỡi lưu loát.
Khương Đức Thắng đuối lý.
Cậu ta có chút ủ rũ nói với cha mẹ: “Cha mẹ à, nhà chúng †a chỉ có hai ngàn vạn tiền dư.

Ban đầu con định vay sáu trăm vạn để mua một căn biệt thự nhỏ rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.

Không ngờ rằng phí bất động sản của khu biệt thự quá đắt.

Một mét vuông đã có giá ba mươi tệ vậy hai trắm sáu mươi mét vuông chính là bảy ngàn tám.


Lương hàng tháng của con hiện tại chỉ có hai vạn.

Nếu mỗi tháng phải trả phí bất động sản bảy ngàn tám thì con thực sự không đủ khả năng chỉ trả”
"Vậy chúng ta hãy mua một căn nhà bình thường có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, rộng một trắm tám mươi mét vuông, một mét vuông năm vạn đi.

Tổng tiền mua nhà là chín trăm vạn.

Chúng ta có thể mua một căn nhà trang trí đẹp mắt mà không cần vay." Mẹ Khương nói.
"Cảm ơn mẹ đã thông cảm cho con."
Khương Đức Thăng thở dài: “Chỉ là cha và mẹ không thể đến những nơi cao cấp đó tiêu tiền.”
Trong lúc đang chán nản, Khương Đức Thằng bất ngờ nhìn thấy một người quen.
Cậu ta lớn tiếng nói: "Này, Đỗ Kỷ, sao cậu lại tới đây?" "Người này là ai?" Dương Nhạc trầm giọng hỏi.
"Là bạn học đại học của anh.

Đừng nói chuyện với cậu ta, anh không quá thân với cậu ta."
Đỗ Kỷ không muốn nói chuyện cùng Khương Đức Thẳng nhưng Khương Đức Thắng lại chủ động đi tới.
"Đỗ Kỷ, hai người này là họ hàng của cậu sao?" Khương Đức Thắng thăm dò hỏi.
"Ha ha, Đỗ Kỷ là con rể tương lai của tôi." Tăng Hiểu Vân cười nói: "Cậu là bạn học của Đỗ Kỷ à? Tên là gì?"
"Hả? Cậu...!cậu sắp kết hôn à?” "Vẫn còn sớm, tốt nghiệp xong tôi sẽ kết hôn."
"Ha ha, cậu khá may mắn đấy.

Cha vợ cậu làm gì?"
"Tôi không thân với cậu.


Sao tôi phải nói cho cậu biết?” Đỗ Kỷ và Khương Đức Thắng mỗi người nói một câu.
"Xin lỗi, là con trai tôi thô lỗ.

Nó tên là Khương Đức: Thằng, nó là một lập trình viên."
Thấy Khương Đức Thắng hoàn toàn phớt lờ Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc, mẹ Khương nhanh chóng xin lỗi thay con trai mình.

Khương Đức Thẳng cũng nhận ra sai lầm nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi, dì.

Cháu mải nói chuyện với Đỗ Kỷ quá."
“Ha ha, cậu tốt nghiệp rồi à?”
“Không ạ.

Cháu giống như Đỗ Kỷ, năm nay đều học năm bốn:
"Tại sao cậu chưa tốt nghiệp mà đã trở thành lập trình viên? Ồ, vậy chắc cậu là thực tập sinh ở một công ty IT phải không?"
"Cháu là nhân viên chính thức, không phải thực tập sinh."
Khương Đức Thẳng nghiêm nghị nói: "Tiền lương hàng tháng hiện tại của cháu là hai vạn tệ.

Một năm sau khi cháu tốt nghiệp, tiền lương hàng tháng của cháu ít nhất sẽ là mười vạn tệ!"
Sau đó, Khương Đức Thẳng quay người hỏi Đỗ Kỷ: “Nghe nói cậu làm việc ở bệnh viện cộng đồng, lương một tháng bao nhiêu?”.

 
Chương 49: 49: Thăng Nhóc Đỗ Kỷ


"Một ngàn năm trăm tệ một tháng."
"Một ngàn năm trăm tệ, số tiền ít ỏi này có thể làm được.

gì? Tôi mời bạn bè một bữa ăn ở bên ngoài cũng đã tốn hơn một ngàn năm trăm tệ."
Khương Đức Thẳng cười nhạo nói: "Ông chủ của cậu là ai? Ông ta không phải là quá keo kiệt sao?"
Vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt của Täng Hiểu Vân đã tái xanh.
Ông chủ của Đỗ Kỷ không phải là Dương Chí Kiên và Tăng Hiểu Vân sao?
Cái tên lập trình viên Khương Đức Thẳng này thực sự khiến người chán ghét.
Chẳng trách đều nói lập trình viên không tìm được một người vợ tốt.
Lúc này Đỗ Kỷ mới nói: “Sếp của tôi chính là cha vợ, mẹ vợ tương lai của tôi, họ đã đồng ý gả đứa con gái quý giá của họ cho tôi.


Điều này so với lương tháng trăm vạn còn làm tôi cảm thấy thỏa mãn và vui mừng hơn.”
Nghe Đỗ Kỷ nói như vậy, trong lòng Dương Nhạc cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Tằng Hiểu Vân cũng cảm thấy rất thoải mái.
Thăng nhóc Đỗ Kỷ này thật biết cách nói chuyện, làm mát mặt mình.
"Ha ha, xem ra cậu chỉ yêu sắc đẹp, không yêu tiền tài." Khương Đức Thắng cười lạnh nói: "Cậu cứ vậy thì sao có
thể kiếm được mức lương tháng trăm vạn chứ? Về sau mà lương tháng của cậu có thể hơn vạn đã không tệ rì
Dừng một chút, Khương Đức Thắng lại hỏi Đỗ Kỷ: "Tại sao cậu lại đến Nhất Phẩm Giang Sơn? Cậu muốn mua nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn à? Không đúng, nhất định cậu không đủ tiền mua"
“Chắc chắn là cha vợ và mẹ vợ giúp cậu mua nhà.”
"Ch: cậu thật may mắn.

Cha vợ và mẹ vợ cậu không chỉ gả cho cậu cô con gái xinh đẹp của họ mà còn giúp cậu mua một căn nhà cưới ở Nhất Phẩm Giang Sơn.

Cho dù cậu có là tên ở rể thì cũng coi như kiếm lớn.”
Khương Đức Thăng càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng.
Cậu ta vừa giễu cợt vừa có chút ghen tị với Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ cười lạnh nói: “Tôi sẽ không ở rể.

Chính tôi bỏ tiền ra mua nhà.”
"Chỉ với số tiền làm công ít ỏi của cậu mà còn muốn mua một căn nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn sao?"

Khương Đức Thăng cười lạnh nói: "Tôi đoán cậu thậm chí không đủ tiền mua một cái cây ở đây:
“Nếu tôi có đủ tiền thì sao?” Đỗ Kỷ cười nói.
Anh đang đào một cái hố cho Khương Đức Thắng nhảy xuống.
"Nếu cậu có đủ khả năng, tôi sẽ livestreams mukkbang."
Khương Đức Thăng cười khẩy n Ộ nhà ở đây giá bao nhiêu không? Căn nhà bình thường nhỏ nhất có diện tích một trăm năm mươi mét vuông, một mét vuông giá năm vạn.

Tổng giá là bảy trăm năm mươi vạn.

Bao gồm cả chỉ phí trang trí, ước chừng hơn tám trăm vạn.

Với chút lương tháng một ngàn năm trăm tệ kia của cậu thì dù có làm đến chết cũng không mua nổi nhà ở đây.”
“Tôi không muốn mua một căn nhà bình thường, tôi muốn mua một căn biệt thự lớn.” Đỗ Kỷ cười nhẹ.

"Ha ha, dù sao thì khoác lác cũng sẽ không phải đóng thuế, cậu cứ cố găng thổi phồng đi."

Khương Đức Thảng khinh thường nói: “Tiền lương hàng tháng của tôi là hai vạn tệ, gia đình tôi có kha khá tiền tiết kiệm mà tôi thậm chí không đủ tiền mua một căn biệt thự.

Lương hàng tháng của cậu là một ngàn năm trăm tệ, còn muốn mua một căn biệt thự bằng tiền của chính mình? Cậu nói xem, có phải cậu bốc phét hết thuốc chữa không?"
Một số quần chúng nhàm chán ăn dưa cũng cười nhạo Đỗ Kỷ vì nói những điều vô nghĩa, không biết tự lượng sức mình.

“Một tên nghèo kiết xác lương chỉ một ngàn năm trăm tệ một tháng còn muốn bỏ tiền túi ra mua biệt thự Nhất Phẩm Giang Sơn sao?”
"Người này bị rối loạn tâm thần, bị ảo tưởng nghiêm trọng rồi Nghe những người này chế giễu, Đỗ Kỷ không hề tức giận nhưng Tằng Hiểu Vân tức giận đến mức hét lên: "Các người đúng là thiển cận, cái gì cũng không biết.

Con rể tôi hôm qua đã kiếm lời tám mươi triệu tệ!”
Nghe vậy, Dương Nhạc lo lắng, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ điên rồi! Mẹ đang nói cái gì vậy?".

 
Chương 50: 50: Tôi Đến Đây Để Xem Và Mua Nhà


Tẵng Hiểu Vân thực sự đã quên mất nguyên tắc không khoe của.
Bà ấy vội vàng tiết lộ sự thật hôm qua Đỗ Kỷ kiếm được tám mươi triệu tệ.
Lời vừa thốt ra, bà ấy đã hối hận.

Khoe khoang sẽ bị người khác ghét bỏ.
Nếu ở đây có người có ác ý bắt cóc Đỗ Kỷ để tống tiền thì đó sẽ là một thảm họa.
"Ha ha ha, dì à, dì cũng giống như Đỗ Kỷ, cũng thích khoác lác à."
Khương Đức Thẳng cười lớn: "Nếu Đỗ Kỷ có thể kiếm được tám mươi triệu tệ thì tôi có thể kiếm được tám tỷ!"
Lúc này, giám đốc nữ của trung tâm bán nhà từ xa đi tới cảnh báo: “Hai vị, xin đừng gây ồn ào ở đây”.
"Tôi đến đây để xem và mua nhà."
Đỗ Kỷ chỉ vào Khương Đức Thắng, nói với giám đốc nữ: “Đây chính là người luôn quấy rầy và lớn tiếng trào phúng tôi.”

Giám đốc nữ liếc nhìn bộ quần áo bình thường của Đỗ Kỷ, máy móc hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn mua nhà kiểu gì?”
"Biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở đây có giá bao nhiêu?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động!
Tên nghèo kiết xác với mức lương hàng tháng chỉ một ngàn năm trăm tệ này thực sự muốn mua căn biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn?
Cậu ta đang đùa nữ giám đốc à?
Hay hôm qua cậu ta thực sự đã kiếm được tám mươi triệu tệ?
Đúng lúc này, một giọng nam khác vang lên: "Mẹ kiếp, cuối cùng tôi cũng nhận ra cậu thanh niên này là ai? Hôm trước tôi đã nhìn thấy cậu ta ở phố Thư pháp và Hội họa! Cậu †a đã nhặt được một món hời kinh khủng! Chỉ bỏ ra năm ngàn tệ mà lấy được một bức tranh cổ từ thời nhà Tống, sư phụ Hàn Quỳnh của Bác Nhã Trai đích thân định giá bức tranh này là một trăm triệu!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên.
Ánh mắt của quần chúng ăn dưa nhìn về Đỗ Kỷ đã không có sự giễu cợt hay nghi ngờ, chỉ có hâm mộ và đố ky!
Bức tranh cổ trị giá một trăm triệu, chỉ cần cậu thanh niên này bán bức tranh này đi là đủ mua một căn biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn.
"Chuyện này không thể nào.

Cậu là người học y, sao lại có thể hiểu được giám định bảo vật, nhặt được của hời chứ?"
Khương Đức Thäng vẫn không muốn tin Đỗ Kỷ có năng lực như vậy.
"Hừ, ai nói người học y không thể hiểu giám bảo và nhặt được của hời chứ?"
Đỗ Kỷ còn chưa kịp mở miệng, Tăng Hiểu Vân đã không chờ nổi trào phúng Khương Đức Thẳng, “Con rể của tôi không chỉ giỏi nhận biết bảo vật nhặt được của hời mà còn giỏi nấu ăn.

Các người chắc đều biết Hòa Thịnh Lâu phải không? Diêu Tĩnh Di, chủ tịch của Hòa Thịnh Lâu đã ra giá ba ngàn vạn tệ để mua bí quyết nấu ăn của con rể tôi nhưng con rể tôi sống chết cũng không bán đấy!”
Lời này vừa nói ra, quần chúng vây xem ăn dưa đều bị nổ tung.
Không ai nghĩ rằng anh chàng Đỗ Kỷ này lại quen biết với người phụ nữ giàu có nổi tiếng ở tỉnh A, Diêu Tĩnh Di!
Có mấy người dự định thiết kế giăng bãy và lừa hết tiền của Đỗ Kỷ.


Nhưng bây giờ, bọn họ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ!
"Thì ra vị này là bạn của ngài Diêu Tĩnh Di.

Không biết ngài gọi là gì?"
Nụ cười trên mặt giám đốc nữ đã bớt giả tạo mà càng thêm nịnh nọt, nịnh nọt.
"Tôi tên Đỗ Kỷ"
"Hóa ra ngài là Đỗ Kỷ, con gái của chủ tịch Diêu, Diêu Mạn đã nói trước với tôi rồi."
Giám đốc nữ ngạc nhiên nói: “Cô ấy nói với tôi rằng có thể anh sẽ tới chọn nhà.

Ngài Đỗ Kỷ, xin hãy đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn ngài đi xem biệt thự đắt tiền nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn.”
Tiếp theo, ba người Đỗ Kỷ tiêu sái đi theo giám đốc nữ rời đi.
Đỗ Kỷ vốn muốn nói với Khương Đức Thằng mấy câu, để Khương Đức Thắng phát sóng trực tiếp.
Nhưng nếu cậu ta thực sự làm điều này, cha mẹ Khương Đức Thắng chắc chắn sẽ rất xấu hổ.


Để giảm bớt gánh nặng cho con trai, họ đã tự nguyện từ chối mua biệt thự.

Họ là một cặp cha mẹ tốt, Đỗ Kỷ không muốn làm họ xấu hổ.

Nhìn bóng lưng Đỗ Kỷ, trong lòng Khương Đức Thằng tràn đầy hâm mộ, đố ky và hối hận.

Cậu ta không ngờ rằng Diêu Mạn, một nhân vật nổi tiếng của Đại học Ninh Thành lại thực sự là con gái ruột của người phụ nữ giàu có như Diêu Tĩnh Di!
Cậu ta cũng không ngờ tên Đỗ Kỷ này lại có quan hệ thân thiết với Diêu Mạn.

Điều khiến cậu ta khó tin nhất chính là Đỗ Kỷ nhặt được của hời, kiếm được tám ngàn vạn nhờ bán tranh!
Nếu biết tình huống này trước đó thì cậu ta sẽ không dám chọc vào Đỗ Kỷ..

 
Chương 51: 51: Bảy Ngàn Vạn!


Theo nữ giám đốc đến trước cửa biệt thự A09, mẹ vợ Tăng Hiểu Vân liên tục kêu lên.
"Ồ, trời ơi, ngôi nhà này rộng và đẹp quái Con gái, con thấy thế nào?"
"Ngôi nhà này quả thực rất đẹp nhưng nó quá lớn, nhất định rất đắt tiền!"
Dương Nhạc cũng rất thích biệt thự này.

Nhưng cô luôn là người tiêu dùng lý trí, không thích sự xa hoa, lãng phí.
"Ngài Đỗ Kỷ, từ A01 đến A10 đều là biệt thự đắt nhất và tốt nhất của chúng tôi.

Loại căn hộ, diện tích và giá cả của mười căn biệt thự này đều giống nhau."
"Một ngôi nhà biệt lập, có ba tầng trên mặt đất và một tầng ngầm.

Nó có diện tích một mẫu và diện tích xây dựng là bảy trăm hai mươi mét vuông.

Mỗi mét vuông có giá mười vạn tệ, tổng cộng là bảy ngàn hai trăm vạn tệ.

Bởi vì ngài là bạn của chủ tịch Diêu và cô Diêu Mạn nên tôi có thể giảm giá nhất định cho ngài.

Ngài chỉ cần trả bảy ngàn vạn thì biệt thự này sẽ là của ngài.”
Nữ giám đốc vừa nói những lời này, mẹ vợ Tăng Hiểu Vân suýt chút nữa há hốc mồm.

Trên mặt Dương Nhạc ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại tặc lưỡi không thôi.
Bảy ngàn vạn!
Số tiền bỏ ra cho biệt thự này có thể mua được năm mươi căn hộ ba phòng ngủ ở một khu vực bình thường ở Ninh Thành.
“Tôi mua, hiện tại sẽ ký hợp đồng, tôi thanh toán tất cả một lần”
"Ngài Đỗ thật sảng khoái, tôi sẽ lo thủ tục cho ngài ngay."
Nửa giờ sau, mọi thủ tục mua nhà đều hoàn tất, Đỗ Kỷ lấy được chìa khóa và thẻ ra vào.
Anh viết tên mình và Dương Nhạc vào sổ nhà.
"Mẹ sẽ giúp các con bảo quản cuốn sổ nhà này.

Yên tâm, cho dù có mất mạng, mẹ cũng sẽ không làm mất nó."
Tăng Hiểu Vân giật lấy cuốn sổ nhà từ tay Đỗ Kỷ, cẩn thận nhét vào túi xách của bà ấy.
Đỗ Kỷ bất đắc dĩ lắc đầu.

Bây giờ anh đã quen với thói tham tiền của mẹ vợ.
Sau khi dạo quanh biệt thự lớn vài lần, đám người Đỗ Kỷ mới trở về nhà họ Dương.
Dương Chí Kiên đã tan sở về nhà sớm.
Sờ vào sổ nhà của biệt thự cao cấp nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn, Dương Chí Kiên cười đến mức không khép được miệng.
"Đỗ Kỷ, cậu đúng là con rể tốt của tôi.

Ồ không, con chính là con ruột của cha.


Yên tâm, đợi con tốt nghiệp, cha sẽ chuẩn bị hôn lễ cho con và Dương Nhạc."
"Cha, khi nào con lấy chồng không cần người lo!" Dương Nhạc trợn mắt liếc nhìn Dương Chí Kiên.
"Cha vợ, Dương Nhạc là người quyết định khi nào nên kết hôn.

Chúng ta hãy bàn việc trang trí nhà cửa trước nhé?"
"Đỗ Kỷ nói đúng."
Tăng Hiểu Vân gật đầu nói với Dương Chí Kiên: "Ông Dương, ông và Đỗ Kỷ sẽ chịu trách nhiệm trang trí.

Ông hãy chăm sóc Đỗ Kỷ thật tốt, đừng để nó bị người khác lừa."
"Đừng lo lắng, tôi quen với việc trang trí rồi.

Năm đó chính tôi đã thuê người trang trí ngôi nhà cũ của chúng ta mà."
Sáng hôm sau, Đỗ Kỷ lái chiếc Civic của Dương Nhạc chở cha vợ đi tìm công ty trang trí phù hợp trên đường phố.

“Tiểu Kỷ à, tôi tra trên mạng rồi.

Công ty nội thất trang trọng nhất và cao cấp nhất ở Ninh Thành chúng ta là chuỗi cửa hàng nội thất Không Gian Sáng Tạo.

Cậu băng qua con đường này, rễ trái là sẽ đến đó."
Dương Chí Kiên ngồi ở ghế phụ, lớn tiếng nói.

Dưới sự hướng dẫn của cha vợ, Đỗ Kỷ nhanh chóng đỗ xe trước cổng Công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo.

Cả hai bước xuống xe, vừa bước vào cửa đã bị một nam thanh niên quấn lấy..

 
Chương 52: 52: Đây Là Con Rể Tương Lai Của Tôi


"Hai người định trang trí ngôi nhà của mình phải không?” "Phải."
"Vậy các người giao trước năm vạn tệ, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch trang trí."
"Mẹ kiếp, chúng ta còn chưa nói chuyện thỏa đáng mà cậu đã muốn để tôi giao trước năm vạn tệ.

Có ai làm ăn như các người không?” Dương Chí Kiên lớn tiếng nói.
"Ông mắng tôi làm gì?"
Chàng trai trẻ khinh thường nói: "Trước thu năm vạn tệ rồi bàn bạc kế hoạch.

Đây là quy tắc trong Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi."
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào.
"Giám đốc Hồ, ngài đã về rồi, tôi lập tức pha trà cho ngài giải khát."
Chàng trai trẻ bỏ Đỗ Kỷ và Dương Chí Kiên lại, chạy lon ton đến gần người đàn ông trung niên, điên cuồng nịnh bợ ông ta.

Hồ Thành Đông là người thiết kế và giám đốc xây dựng Không Gian Sáng Tạo.
Trong Không Gian Sáng Tạo, ông ta được coi là nhân vật kỳ cựu.
Liếc nhìn Dương Chí Kiên, Hồ Thành Đông sửng sốt một lúc rồi kêu lên: "Dương Chí Kiên, bạn học cũ! Ông còn nhận ra tôi không?"
"Ông...!ông là Hồ Thành Đông! Trời ơi.

Đã hai bảy, hai tám năm không không ngờ tôi lại gặp lại ông ở chỗ này." Dương Chí Kiên rất vui mừng.
Hai người này là bạn học cấp ba, cùng cấp lại cùng lớp.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cả hai đầu không thi đậu vào đại học.
Dương Chí Kiên kế thừa công việc kinh doanh của cha mình và trở về thị trấn Khúc Đường để điều hành phòng khám y tế của riêng mình.
Sau đó, để Dương Nhạc học ở một trường cấp hai tốt hơn, Dương Chí Kiên đã chuyển gia đình đến Ninh Thành.
Mà Hồ Thành Đông đã làm việc ở nhiều nơi trong nhiều năm, cuối cùng nhờ vào trí thông minh và sự siêng năng của mình mà đạt được thành tựu như bây giờ.
Hồ Thành Đông ăn mặc chỉnh tề, toàn thân hàng hiệu, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn trông trẻ hơn Dương Chí Kiên đến bảy, tám tuổi.
Dương Chí Kiên cũng cảm thấy người bạn học cũ Hồ Thành Đông đã thay đổi quá nhiều.
"Ông Hồ à, hóa ra ông đang làm việc trong Không Gian Sáng Tạo.

Hiện tại ông làm rất tốt nhỉ."
"Chỉ tầm thường thôi.

Tôi hiện là nhà thiết kế và giám đốc xây dựng của Không Gian Sáng Tạo."
Hồ Thành Đông cười nhạt nói: "Ông Dương, ông tới đây là muốn trang trí nhà ở sao?"
"Đúng vậy, nhưng người của ông yêu cầu tôi trả trước năm vạn tệ, sau đó mới bàn bạc về kế hoạch trang trí."
"Ha ha, quy tắc là vật chết, người là sống.


Ông Dương, ông đừng tức giận."
"Vậy là tôi không phải trả số tiền này à?"
Dương Chí Kiên vui vẻ nói: "Có người quen thì dễ làm.

Ông Hồ yên tâm, chúng ta thương lượng phương án trang trí trước, sau đó tiền đặt cọc tôi sẽ không trả thiếu một xu."
"Ha ha, ông Dương, ông hiểu lầm tôi rồi, muốn bàn bạc kế hoạch trang trí cùng tôi thì trước tiên phải trả năm vạn tệ."
Hồ Thành Đông lạnh lùng nói: “Hơn nữa, bất kể kế hoạch trang trí có thể thương lượng được hay không, tôi cũng sẽ không hoàn trả năm vạn tệ cho ông.”
"Cái gì? Cho dù chúng ta không thống nhất được phương.

án trang trí, ông cũng không hoàn trả năm vạn tệ? Ông quá hống hách rồi đấy!" Dương Chí Kiên rất tức giận.
"Ông Dương, năm vạn tệ này chỉ đơn giản là phí tư vấn."
Hồ Thành Đông mỉm cười nói: "Các nhà thiết kế Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi đều là những tài năng hàng đầu trong ngành trang trí.

Thời gian của chúng tôi rất quý giá.

Nếu ông không trả phí tư vấn, tại sao tôi phải lãng phí thời gian để thảo luận về kế hoạch trang trí với ông?"

Dương Chí Kiên bị nói ngược lại trợn mắt há mồm, không nói nên lời.
"Được, tôi sẽ trả phí tư vấn năm vạn tệ."
Đỗ Kỷ sẵn sàng đưa tiền, cười nói: “Ngài Hồ, chúng ta nói về kế hoạch trang trí đi.”
"Ha ha, ông Dương, cậu nhóc này là con trai của ông đúng không? Nó còn sảng khoái hơn ông nhiều."
"Đây là con rể tương lai của tôi."
“Con rể trả tiền cho cha vợ lại càng hiếm hơn.

Nhà cậu ở đâu? To bao nhiêu?”
"Nhất Phẩm Giang Sơn, biệt thự A09, diện tích bảy trăm hai mươi mét vuông."
“Cậu nói gì?"
Hồ Thành Đông mở to hai mắt, kích động nói: "Nhà mới của cậu là biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn sao? Ông Dương, ông đang đùa tôi à?"
Dương Chí Kiên đột nhiên cảm thấy tự hào, lập tức khoe ra sự giàu có của mình: "Đùa ông thì tôi cũng không kiếm ra tiền, tôi đùa ông làm gì? Thời gian của tôi và con rể mình càng quý hơn nhiều so với thời gian của ông đấy!”.

 
Chương 53: 53: Giám Đốc Hồ


"Ông Dương, đừng tức giận.

Ông có thể mua được một biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn mà còn để ý đến phí tư vấn năm vạn tệ kia à?"
Hồ Thành Đông lập tức thay đổi sắc mặt, cố lấy lòng Dương Chí Kiên: “Tôi nghe nói một biệt thự ở Nhất Phẩm Giang Sơn có giá mười vạn tệ một mét vuông.

Biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông của ông có giá bảy ngàn hai trăm vạn.

Chậc chậc, ông thực sự kiếm được nhiều tiền, giỏi hơn tôi rất nhiều."
Trong lòng Dương Chí Kiên cảm thấy thoải mái, mạnh miệng nói: "Chúng ta là bạn học cũ nhưng ông lại nhất quyết đòi tôi phí tư vấn, còn thu năm vạn tệ, ông quá không có nghĩa khí đấy."
"Ha ha, tôi sẽ không lấy tiền của ông một cách vô ích đâu, chỉ cần ông đợi tôi hai mươi phút, tôi sẽ lập tức giúp ông vẽ bản thảo trang trí, cam đoan ông sẽ hài lòng."
Nói xong những lời này, Hồ Thành Đông đi đến văn phòng của mình để vẽ bản thảo trang trí.
Các công ty chính quy như Không Gian Sáng Tạo có các khuôn mẫu cố định cho bản thảo trang trí của họ.
Chi phí trang trí các loại và cách tính phí đầu do công ty quy định.
"Tiểu Lữ, cậu hãy đổi số tiền tính phí lên gấp năm lần số tiền ban đầu." Hồ Thành Đông nhỏ giọng nói với trợ lý của mình.
"Giám đốc Hồ, ngài điên rồi! Nếu tự ý làm trái tiêu chuẩn tính phí của công ty, ngài sẽ bị đuổi khỏi công ty!" Tiểu Lữ trầm giọng nhắc nhở.
"Ha ha, gan lớn no chết, gan nhỏ đói chết."
Hồ Thành Đông nhỏ giọng nói: "Khách hàng này là bạn học cũ của tôi, ông ta bỏ ra bảy ngàn hai trăm vạn để mua một căn biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn.


Nếu tôi có thể chém ông ta một đao thật mạnh thì có thể kiếm được vài năm tiền lương miễn phí.

Đương nhiên, nếu như cậu đi theo tôi thì tôi sẽ không bạc đãi cậu!”
Tiểu Lữ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm.

Giám đốc Hồ, tôi nghe lời ngài!"
Mười lăm phút sau, Dương Chí Kiên và Đỗ Kỷ đã đọc xong phương án trang trí do Hồ Thành Đông đưa cho.
"Cái gì? Tổng chỉ phí trang trí là tám trăm vạn?"
Dương Chí Kiên gầm nhẹ nói: "Hồ Thành Đông, ông coi tôi như một con cừu béo à!"
"Ai da, ông Dương, đừng tức giận.

Trang trí ở Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi luôn có chất lượng cao, thiết kế thời thượng, dịch vụ xuất sắc.

Tiếng lành đồn xa.

Tiêu chuẩn tính phí của chúng tôi cao hơn các công ty khác cũng là điều bình thường."
"Nhưng chỉ phí trang trí của ông cao hơn người khác gấp mười lần!"
"Ha ha, ông còn trả tiền nhà bảy ngàn hai trăm vạn được thì phí trang trí chỉ tám trăm vạn sao có thể không trả được chứ?"
"Tiền phí của ông cao quá.


Tốt nhất tôi nên tìm một công ty trang trí khác."
Nghe vậy, Hồ Thành Đông không thể ngồi yên.
Ông ta không muốn một con cừu béo như Dương Chí Kiên bị người khác làm thịt.
"Ồ, vậy tôi giảm giá cho ông năm mươi vạn nhé?"
"Tám trăm vạn trừ năm mươi vạn, chính là bảy trắm năm mươi vạn.

Chỉ phí trang trí của ông vẫn còn quá cao."
Dương Chí Kiên vẫn thấy nó quá đắt.
Đúng lúc này, hai người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi bước vào Không Gian Sáng Tạo.
"Ngài Trương, chào buổi sáng."
"Ngài Lý, chào buổi sáng."
Trong số các nhân viên chủ động chào hỏi hai người này có Hồ Thành Đông.

Hai người này, một người béo một người gầy.

Người đàn ông gầy gò là Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào.

Người đàn ông béo là Lý Thái Quỹ, chủ sở hữu Không Gian Sáng Tạo.

"Ngài Dương, anh Đỗ, không ngờ hai người cũng đến đây.

Thật trùng hợp."
Trương Đông Hải nhìn thấy Đỗ Kỷ, trong lòng rung động, chủ động đi tới chào hỏi: "Hai người có nhà cần sửa sang sao?".

 
Chương 54: 54: Cậu Đến Đây Cho Tôi


"Đúng vậy, tôi và cha vợ vốn định nhờ người của Không Gian Sáng Tạo giúp chúng tôi trang trí nhà cửa.

Nhưng phí của họ quá cao, vậy mà bọn họ..."
"Ông Dương, tôi có thể hoàn lại cho ông năm vạn tệ phí tư vấn.

Đơn hàng này của ông tôi cũng không làm.

Ông hãy dẫn con rể mình đi nhanh đi!"
Hồ Thành Đông vội vàng cắt đứt lời Đỗ Kỷ nói.
Ông ta thực sự không ngờ rằng Đỗ Kỷ và Dương Chí Kiên lại biết Trương Đông Hải, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.
Ngài Trương này hiện là Thần Tài ở Không Gian Sáng Tạo.
Để có thể nhận được khoản đầu tư khổng lồ từ Tập đoàn Thiên Hào, Lý Thái Quỹ - chủ sở hữu của Không Gian Sáng Tạo, hiện đang cố gắng hết sức để lấy lòng Trương Đông Hải.
Nếu Đỗ Kỷ nói với Trương Đông Hải rằng Hồ Thành Đông muốn thu phí trang trí là bảy trăm năm mươi vạn tệ.
Thì vụ bê bối Hồ Thành Đông làm giả tiêu chuẩn tính phí của công ty, thu thêm của Đỗ Kỷ sáu trăm vạn tệ phí trang trí nhất định sẽ bị vạch trần.

Đến lúc đó, Lý Thái Quỹ, ông chủ của Không Gian Sáng Tạo, chắc chắn sẽ sa thải Hồ Thành Đông cũng hủy hoại danh tiếng của ông ta.
Thấy Hồ Thành Đông sẵn sàng hoàn trả năm vạn tệ phí tư vấn, tâm trạng của Dương Chí Kiên đã tốt hơn một chút.
Ông ấy cầm tiền, dẫn theo Đỗ Kỷ và rời khỏi công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo.
Buổi trưa, hai người tìm đại một nhà hàng để dùng bữa.
Cha vợ anh uống nhiều bia, không nhịn được tiểu nên phải đi vệ sinh.
Ông ấy vừa rời đi, Đỗ Kỷ đã gọi điện thoại cho Trương Đông Hải.
“Tập đoàn Thiên Hào có giao dịch kinh doanh gì với công ty nội thất Không Gian Sáng Tạo đó không?” Đỗ Kỷ lạnh lùng nói.
"Có.

Ông chủ Lý của Không Gian Sáng Tạo rất mong muốn được Tập đoàn Thiên Hào đầu tư"
Trương Đông Hải cười nói: "Thật ra ông ta càng muốn làm con chó của cậu chủ Mạnh Quảng hơn."
“Ông hỏi ông ta trang trí một căn biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông thì Không Gian Sáng Tạo sẽ tính phí bao nhiêu?” Đỗ Kỷ nói.
Trương Đông Hải sửng sốt một lát.
Lúc này, Lý Thái Quỹ đang bơi cùng chó của mình trong một bể bơi cao cấp.
Trương Đông Hải đang nằm trên ghế dài bên bể bơi nói chuyện điện thoại với Đỗ Kỷ.
Trương Đông Hải lớn tiếng hỏi Lý Thái Quỹ: "Không Gian Sáng Tạo của ông trang trí một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông giá bao nhiêu?”
"Anh Trương, anh muốn trang trí biệt thự sao? Việc này rất dễ xử lý, tôi sẽ không lấy tiền của anh."
"Đừng nói nhảm nữa.

Tôi hỏi gì thì cậu trả lời đó.

Nghiêm túc vào.”
"Chà, một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông muốn được trang trí đẹp mắt thì tốn khoảng một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi vạn tệ."
Trương Đông Hải áp điện thoại di động vào tai và nói: "Ông chủ, Lý Thái Quỹ nói rằng một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông ở Không Gian Sáng Tạo có thể hoàn thành với giá một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi vạn tệ."
"Ha ha, tôi đã đoán được tên đó muốn chặt chém cha vợ tôi nhưng không ngờ ông ta lại chặt chém dữ dội như vậy."
"Ông chủ, ai có dũng khí chặt chém cha vợ của ngài thế? Tôi giúp ngài đối phó với kẻ đó."

"Là tên Hồ Thành Đông đó.

Ông ta muốn trang trí cho biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông của tôi với giá tám trăm vạn.
"Ông chủ, tôi biết phải làm sao rồi, xin đợi tin vui của tôi."
"Được, vất vả cho ông rồi." Đỗ Kỷ cúp điện thoại.
"Cậu đến đây cho tôi." Trương Đông Hải gia lệnh cho Lý Thái Quỹ.
Đối phương nhanh chóng ra khỏi bể bơi, đi về phía Trương Đông Hải.
Trương Đông Hải tát vào mặt Lý Thái Quỹ, giận dữ hét lên: "Người của cậu dám coi ông chủ của tôi như một con cừu béo để làm thịt! Cậu tự nói xem, tôi có nên đánh cậu không?"
"Ông chủ của ngài, không phải là cậu chủ Mạnh Quảng sao?"
Sau khi bị đánh, Lý Thái Quỹ phục hồi lại tỉnh thần, hét lên: "Ai dám coi cậu chủ Mạnh Quảng là một con cừu béo để chặt chém.

Tôi sẽ giết cả nhà kẻ đó!"
"Tôi không nói đến cậu chủ Mạnh Quảng mà là ngài Đỗ kỷ"
Trương Đông Hải trầm giọng nói: “Đỗ Kỷ đã cứu mạng Mạnh Lôi và Mạnh Quảng.

Cậu ấy là ân nhân lớn của cả nhà họ Mạnh ở Thường Dương.

Cậu chủ Mạnh Quảng đã chuyển nhượng bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Hào cho Đỗ Kỷ."
Lý Thái Quỹ sửng sốt.


Đỗ Kỷ này lại là ân nhân lớn của nhà họ Mạnh.

Vậy thì mình không thể đắc tội cậu ta được.

"Anh Trương, đến cùng là ai đắc tội ngài Đỗ Kỷ thế?"
“Chính là tên Hồ Thành Đông kia.

Ngài Đỗ có một căn biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông cần sửa sang lại.

Hồ Thành Đông lại dám thu phí trang trí tám trắm vạn.”
"Con mẹ nó, hóa ra là ông ta!"
Lý Thái Quỹ tức giận nói: "Ông già này suýt chút nữa đã hủy đi danh tiếng của Không Gian Sáng Tạo! Anh Trương, đừng lo lắng, tôi sẽ không tha cho ông ta!".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top