Thần Vương Lệnh

Dịch 

Chương 756


Chương 756

“Cứ giết anh đi!”

“Anh không muốn sống nữa!”

Tần Thiên thật sự không nói nên lời, hắn nhìn Cung Lệ.

Hồi đó, lần đầu tiên gặp Cung Lệ tại một cuộc họp đầu tư, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của cô ấy.

Bán hết tài sản, người chồng suốt ngày chìm đắm trong cờ bạc. Cô ấy, một người phụ nữ đã một mình nuôi đứa con trai bị bệnh nặng và cố gắng hết sức để gom tiền chữa trị cho con trai.

Vì thế cả người trông già hẳn đi, giống như một người phụ nữ nông thôn 40 tuổi.

Nhưng cuối cùng mọi thứ đã ổn hơn.

Sau khi trở về Long Giang, Tô Tô đã cho cô ấy một cuộc sống cực tốt. Chỉ trong vài tháng, cô ấy đã rũ bỏ dáng vẻ long đong vất vả và trở thành một mỹ nhân thành thị thực sự.

Trải qua nhiều chuyện, sau khi tốt nghiệp cô ấy đã kết hôn và hiện tại quả thực cô ấy vẫn còn rất trẻ.

Những phụ nữ trẻ đã từng kết hôn sẽ có một sức hấp dẫn khác. Chẳng trách Trịnh Cát lại phát điên sau khi gặp lại cô ấy.

Người vợ từng bị anh ta bỏ rơi giờ đã trở thành một mỹ nhân quyến rũ, trong đó còn có tâm lý trả thù.

Cung Lệ nghiến răng nghiến lợi, rơi nước mắt nói: “Nếu biết có ngày hôm nay thì sao ban đầu phải làm vậy!”

“Trịnh Cát, từ nay trở đi chúng ta sòng phẳng.”

“Nếu như anh còn có một chút lương tâm thì đừng đến làm phiền tôi và Tiểu Cường nữa.”

“Bởi vì anh căn bản không xứng làm cha của Tiểu Cường.”

“Còn nữa, tôi hy vọng ngươi có thể có lương tâm, đón cha mẹ anh từ viện dưỡng lão về, để họ an hưởng tuổi già!”

“Tần Thiên, chúng ta đi thôi!” Cô ấy khóc và chạy ra ngoài.

Lúc này, điện thoại của Tần Thiên vang lên, là Tô Tô nóng lòng nên đã gọi điện thoại tới.

“Không sao đâu vợ, anh sẽ quay lại ngay.” Hắn nói rồi cảnh cáo Trịnh Cát.

“Đừng để tao gặp lại mày nữa.”

“Nếu không tao sẽ phế mày!”

Sau đó hắn ra ngoài.

Xuống đến tầng dưới, Cung Lệ cúi gằm mặt vội vàng đi về phía trước.

Tần Thiên đi theo phía sau, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, hắn cũng không biết nên nói gì.

Khi ra đến cổng khu chung cư, người gác cửa vội vàng bước ra.

Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Lệ, ông ta kích động nói với Tần Thiên: “Anh bạn trẻ, hóa ra thứ cậu đòi không phải nợ cờ bạc, mà là nợ tình à!”

“Người phụ này thật không dễ dàng gì, hy vọng sau này cậu có thể đối xử tốt với cô ấy.”

Tần Thiên nhất thời không nói nên lời.

Hắn vội vã đến siêu thị nhỏ bên cạnh thanh toán tiền thuốc lá mà hắn hứa sẽ mua cho ông lão.

“Mẹ!” Bên trong Wallace, nhìn thấy Cung Lệ tới gần, Tiểu Cường vui mừng chạy tới.

“Tiểu Cường!” Cung Lệ ôm con trai vào lòng, nước mắt vui buồn chảy dài trên má.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

“Ông bà nội đã mắng mẹ sao?”

“Bọn họ lại mắng mẹ, sau này Tiểu Cường không muốn đến gặp họ nữa!”
 
Chương 757


Chương 757

“Mẹ không khóc.” Cậu bé hiểu chuyện đưa tay ra lau nước mắt cho mẹ.

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ với Tần Thiên: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Kẻ bắt cóc đâu?”

Tần Thiên thấy trời đã hơi tối, nói: “Chúng ta tìm chỗ ở trước, buổi tối sẽ nói chuyện sau.”

Tô Tô gật đầu.

Sau đó Tần Thiên lái xe đến trung tâm thành phố, tìm một khách sạn năm sao, thuê hai phòng.

Cung Lệ tắm rửa xong, thay quần áo mới, đưa Tiểu Cường đi ngủ, sau đó đi tới phòng Tần Thiên và Tô Tô.

Nhìn thấy Tần Thiên, cô ấy đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi.

“Tô Tô, lần này mình đã gây phiền phức cho cậu rồi.”

“Đối với nhà máy làm giả sản phẩm của chúng ta, mình đã tìm được vị trí đại khái rồi.”

“Hôm nay mình định đưa cậu đến đó, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.”

“Ngày mai mình sẽ đưa cậu đến đó.”

Tô Tô đại khái đã biết những chuyện xảy ra, cũng biết kẻ bắt cóc chính là chồng cũ của Cung Lệ.

Nhưng Tần Thiên lại không nói gì về việc Cung Lệ bị chồng cũ bạo hành. Hắn biết Tô Tô dễ mềm lòng, nếu biết, không biết cô sẽ buồn thay cho Cung Lệ bao lâu.

Tô Tô nắm lấy tay Cung Lệ, an ủi: “Vất vả cho cậu rồi.”

“Chi bằng ngày mai cậu và Tiểu Cường trở về trước, nói cho mình biết vị trí, sau đó để mình và Tần Thiên đi là được rồi.”

“Sau khi trở về, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Yên tâm đi, có mình và Tần Thiên ở đây, chuyện này nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Cung Lệ im lặng một lúc, sau đó đỏ mặt nói: “Ngày mai hãy tính tiếp vậy.”

“Ở đây mình còn có vài người bạn tốt, lát nữa mình sẽ liên lạc với họ.”

“Nếu có thể, mình sẽ đưa Tiểu Cường tới đó nhờ bọn họ chăm sóc thằng bé.”

Tô Tô gật đầu: “Vậy ngày mai hãy tính tiếp.”

“Cậu mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Đừng nghĩ quá nhiều về chuyện đó nữa.”

Dường như Cung Lệ có vẻ rất nặng lòng, quay về phòng của mình.

Tâm trạng Tô Tô cũng có chút trầm xuống, thở dài nói: “Ôi, tục ngữ nói, đàn ông sợ làm nhầm nghề, còn phụ nữ thì sợ lấy nhầm chồng.”

“Cung Lệ đáng thương, một người phụ nữ ưu tú như vậy, không ngờ lại gặp phải một kẻ cặn bã, cuộc đời suýt chút nữa bị hủy hoại.

Tần Thiên nắm lấy tay Tô Tô nói: “Không phải cô ấy đã gặp được một quý nhân như em đã khiến nửa đời sau của cô ấy trở nên vô cùng rực rỡ sao?”

“Không phải bây giờ cô ấy sống khá tốt sao.”

Tô Tô cau mày nói: “Nhưng dù sao, em cũng chỉ có thể giúp cô ấy về mặt vật chất.”

“Cô ấy còn trẻ như vậy, còn có một đứa con, sau này phải làm thế nào đây?”

Tần Thiên cười nói: “Không phải em muốn giới thiệu cô ấy với Trần Nhị Cẩu sao?”

“Hay là anh gọi Cẩu tử tới đây, sắp xếp cho họ gặp mặt nhé.”
 
Chương 758


Chương 758

Tô Tô cười nói: “Huynh đệ đó của anh cũng không phải người nghiêm túc gì, không xứng với bạn thân của em!”

Nhìn thấy cô cười, Tần Thiên không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng.

Hắn thì thầm: “Vậy em có nghĩ lấy anh là sai không?”

Tô Tô im lặng.

Bây giờ cô cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, gả cho người đàn ông này, cô có lấy nhầm người không?

Lúc đầu, sau khi sự việc đó xảy ra, cô đã mấy lần muốn tự kết liễu đời mình. Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô. Cô cảm thấy toàn bộ cuộc đời mình đã bị hủy hoại.

Sống tiếp chỉ có vô số sự chế giễu và thờ ơ, cùng với sự hối hận và đau đớn

Tuy nhiên, cuối cùng cô lại không chọn cách tự sát. Đó là bởi vì cô không thể chịu đựng được việc bỏ lại mẹ mình sống một mình trên đời.

Cha cô mất sớm, chính mẹ cô đã nuôi cô khôn lớn. Cuộc đời này, họ nương tựa vào nhau mà sống.

Sau đó, 5 năm ngồi trên xe lăn, cô không có ký ức gì về 5 năm đó.

Giờ nghĩ lại, nếu không phải bị mất trí nhớ thì cô đã sống không sống tạm bợ 5 năm rồi.

Cô thực sự không chắc liệu mình có sống để chờ người đàn ông này quay lại hay không.

Tần Thiên đã quay lại. Hơn nữa có vẻ như đã khác, hắn không chỉ có kỹ thuật châm cứu tuyệt vời, Tô Tô còn có thể cảm giác được khí chất của hắn đã thay đổi.

Loại khí chất đó chỉ có thể sở hữu được bởi người đàn ông có niềm tin tuyệt đối vào bản thân.

Ở rất nhiều chuyện, quả thực Tần Thiên đã thể hiện ra năng lực này khiến cô nhìn hắn bằng con mắt khác.

Bây giờ Tần Thiên hỏi cô, liệu cô có gả nhầm người không? Cô đột nhiên có chút không nhìn thấu trái tim mình.

Một người đàn ông đã từng thù hận như vậy, giờ đây nhìn lại hình như cũng không đến mức đáng ghét như vậy nữa.

Không những vậy, cô còn phát hiện mình dường như có chút quyến luyến người đàn ông này.

Cô không muốn thừa nhận điều này nhưng cô cũng không thể phủ nhận.

Nghĩ đến đây, cô hơi đỏ mặt.

Thấy Tô Tô đỏ mặt không lên tiếng, Tần Thiên cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:

“Vì vậy, đôi khi những sai lầm vô ý cũng có thể nở ra những bông hoa đẹp”.

“Vợ ơi, anh hứa, kiếp này sẽ không để cho ai bắt nạt em nữa.”

“Sau này chỉ có anh mới có thể bắt nạt em.”

“Cút!” Tô Tô vỗ nhẹ vào tay hắn, đỏ mặt nói: “Lúc đó mắt em mù!”

“Nếu không phải không còn cách nào khác, ai lại muốn gả cho anh chứ!”

“Được rồi, em mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Ngày mai không biết chuyện tồi tệ gì đang chờ đợi chúng ta!”

Tô Tô đi vào phòng ngủ, Tần Thiên rất hiểu chuyện, không lập tức đi theo.

Hắn ngồi ở phòng khách, nghĩ đến chuyện nhà máy sản xuất hàng giả ngày mai

Phá hủy một nhà máy sản xuất hàng giả, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng nhưng làm thế nào chúng ta có thể diệt trừ một lần, để không để lại hậu hoạ.

Có thể lan tin tức đến toàn bộ thị trường để những người khác không bao giờ dám làm giả Tô Ngọc Cao nữa không?
 
Chương 759


Chương 759

Đây là một vấn đề.

Sau nhiều lần cân nhắc, một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu hắn.

Khi vào phòng, hắn phát hiện Tô Tô đã thay đồ ngủ, đang dựa vào đầu giường, cau mày.

Tần Thiên nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nói: “Vợ, đừng lo lắng, ngày mai anh sẽ giải quyết tất cả.”

Tô Tô gật đầu, dường như đã quá mệt mỏi, cuộn tròn trong lòng hắn rồi nhanh chón ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé này, lúc này, Tần Thiên cảm thấy mình có cả thế giới.

Vì những gì đã trải qua ở nhà họ Tần khi còn nhỏ khiến hắn có bản năng bài trừ tình thân và gia đình. Nhưng, trong lòng ai lại không khao khát hơi ấm chứ?

Chính vì vậy, sau khi Tô Tô bác bỏ mọi ý kiến và nhất quyết muốn gả cho hắn, hắn vô cùng trân trọng điều đó.

Vì Tô Tô đã cho hắn một gia đình

Gia đình vốn có của hắn đã tan vỡ.

Giờ đây, người phụ nữ xinh đẹp như vậy đã cho hắn một gia đình mới. Ngoài ra, Dương Ngọc Lan còn coi hắn như con trai ruột của mình, đương nhiên hắn phải trân trọng gấp đôi!

Chuyến đi tỉnh trước đó đủ loại âm mưu, đánh đấm khiến hắn thực sự mệt mỏi.

Lúc này, ôm cô vợ nhỏ vào lòng, lòng hắn bình yên, viên mãn, chẳng mấy chốc hắn cũng chìm vào giấc ngủ.

Tầng 8, toà nhà 5, khu chưng cư Hạnh Phúc.

Trịnh Cát hét lên như một tên điên, đập nát mọi thứ trong nhà, cuối cùng, anh ta ngã xuống ghế sofa.

“Cung Lệ!”

“Đồ khốn nạn, sao cô dám bỏ tôi đi cùng thằng đàn ông kia!”

“Tôi sẽ không để cô đi đâu!”

“Tần Thiên, tao muốn giết chết mày!”

Cho đến bây giờ, trong thâm tâm anh ta vẫn coi Cung Lệ là người phụ nữ của mình.

Thành thật mà nói, lúc đó anh ta không hề muốn ly hôn với Cung Lệ. Khi đó, anh ta xin tiền Cung Lệ để đánh bạc nhưng cô ấy không chịu đưa.

Cuối cùng, Cung Lệ đưa ra một điều kiện, đồng ý ly hôn thì sẽ đưa tiền cho anh ta.

Trịnh Cát cảm thấy Cung Lệ là người phụ nữ của mình, cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ rời xa mình, cái gọi là ly hôn chỉ là nói suông, chỉ là tức giận nhất thời thôi.

Đợi khi thắng được tiền rồi, Cung Lệ sẽ yên tâm làm người phụ nữ của anh ta cho nên anh ta đã đồng ý.

Ai mà ngờ được rằng, cuối cùng thua hết tiền, người phụ nữ này cũng bỏ chạy. Nếu sớm biết vậy, dù có chết, anh ta cũng sẽ không ly hôn với Cung Lệ.

Bây giờ nghĩ đến tên khốn Tần Thiên đó có lẽ đang ôm vợ mình, là việc mà đáng lẽ nên thuộc về mình khiến anh ta phát điên.

“Tôi sẽ giết hai người!” Anh ta lao vào phòng bếp, cầm lấy con dao ra, hai mắt đỏ ngầu chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, một người đàn ông to béo đã chặn ở ngoài nhìn anh ta chằm chằm như hổ đói.

“Môn Thần, sao lại là anh?” Trịnh Cát sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
 
Chương 760


Chương 760

“Anh Quỷ đang tìm mày.” Môn Thần cúi đầu nhìn con dao trong tay Trịnh Cát, thấp giọng nói: “Sao vậy, mày muốn chém anh Quỷ sao?”

“Không!”

“Không không không, Môn Thần hiểu lầm!”

“Anh Quỷ đâu? Mời vào!” Trịnh Cát kịp phản ứng, vội vàng ném con dao sang một bên.

Môn Thần khịt mũi, né thân mình mập mạp của mình ra, phía sau, có vài người đi tới.

Người ở giữa không cao, gầy nhưng có đôi mắt vô cùng hung ác.

Trong miệng anh ta đang ngậm một điếu thuốc, tay thì đang ôm một cô gái cao và quyến rũ.

“Khốn nạn, mày có bản lĩnh rồi à!”

Anh Quỷ giơ chân đá vào bụng Trịnh Cát, vòng tay ôm lấy người phụ nữ rồi bước vào nhà.

“Ôi, khó ngửi quá!”

“Anh Quỷ, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi.” Cô gái nhìn thấy phòng khách bừa bộn, nặng mũi, vẻ mặt đầy chê bai.

Anh Quỷ nhổ nước bọt vào tường, cởi quần trước mặt mọi người và đi tiểu vào chậu rửa cạnh đó.

“Phòng này sạch sẽ hơn, dẫn anh ta vào đây!”

Anh ta vòng tay ôm lấy cô gái bước vào phòng ngủ, cởi giày và nằm lên giường.

Cô gái rúc vào bên cạnh anh ta, dường như nhàm chán nên thuận tay cầm chiếc điều khiển từ xa bên cạnh bật TV lên.

Lập tức, cảnh tượng xấu xí đã bị Tần Thiên tắt trước đó lại được phát lại.

Cô ta chửi rủa rồi vội vàng tắt đi. Điều này khiến lão Quỷ và một số thuộc hạ bật cười.

Lão Quỷ nhổ nước bọt vào Trịnh Cát, cười lạnh nói: “Mày cũng thật biết hưởng thụ.”

“Mày có biết tại sao tao lại tìm mày không?”

Vẻ mặt Trịnh Cát buồn bã nói: “Tôi biết.”

“Số tiền tôi nợ lần trước đã đến hạn rồi. Nhưng anh Quỷ, hiện tại tôi thực sự có chút eo hẹp.”

“Anh đại nhân đại lượng, có thể cho tôi thêm vài ngày nữa được không?”

“Tôi thề, đến lúc đó, tôi sẽ trả anh tiền gốc lẫn tiền lãi không thiếu một đồng!”

“Thật đó, anh Quỷ, vì giao tình nhiều năm của chúng ta, xin hãy cho tôi thêm vài ngày nữa.”

Anh Quỷ châm một điếu thuốc, nhàn nhã thở ra vòng khói hướng lên trần nhà, thản nhiên nói: “Há miệng ra!”

Môn Thần bên cạnh tát một cái, miệng Trịnh Cát đầy máu.

Trịnh Cát quỳ trên mặt đất, đập đầu xuống đất và nói: “Anh Quỷ, bây giờ tôi thực sự không có tiền nữa rồi!”

“Cầu xin anh, hãy cho tôi thêm vài ngày nữa!”

“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi!”

“Lần này xin hãy tin tôi!”

“Tin mày ư?”

“Nếu lời mày nói đáng tin thì lợn biết trèo cây!”

Anh Quỷ hừ lạnh, chợt nhìn thấy một bức ảnh trên bàn cạnh giường ngủ.

Anh ta cầm lấy nói: “Đây là vợ mày à?”

“Nghe nói vợ mày về rồi, là cô ta sao?”
 
Chương 761


Chương 761

Trịnh Cát ngạc nhiên nói: “Anh Quỷ, sao anh biết?”

“Vợ tôi về rồi, nhưng cô ấy đã đi rồi.”

Anh Quỷ nuốt nước bọt và nói: “Mày thật có phúc, trông cũng thu hút đó.”

Bên cạnh có mấy tên đàn em cười toe toét: “Anh Quỷ, anh thích người phụ nữ này rồi sao?”

“Nếu vậy thì hãy để cô ta trả nợ.”

Trịnh Cát vội vàng quỳ lạy: “Anh Quỷ, tha mạng!”

“Việc này không liên quan gì đến cô ấy. Anh biết đấy, tôi và cô ấy đã ly hôn từ lâu rồi.”

“Hơn nữa, bây giờ cô ấy đã đi rồi, tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu.”

Anh Quỷ nhe răng, nói: Mày cũng khá trượng nghĩa đó.”

“Ly hôn nhiều năm như vậy, vẫn muốn nói đỡ cho vợ cũ”.

“Nếu mày đã trượng nghĩa, anh Quỷ nhất định phải trượng nghĩa. Trịnh Cát, bây giờ tao có thể cho mày ba lựa chọn.”

Trịnh Cát vội vàng nói: “Anh Quỷ, hãy nói đi!”

“Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm!”

Anh Quỷ chế nhạo: “Thứ nhất, căn nhà này mặc dù đã đủ hư hỏng nhưng vẫn có thể có giá trị vài trăm nghìn.”

“Thế chấp cho tao, nợ giữa chúng ta sẽ được giải quyết.”

Trịnh Cát vội vàng nói: “Anh Quỷ, chuyện này không được đâu!”

“Đây là nhà dưỡng già của bố mẹ tôi, không thể bán được!”

Anh Quỷ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đã gửi cha mẹ mình vào viện dưỡng lão, bây giờ còn quan tâm đến chuyện họ dưỡng già sao?”

“Không sao cả nếu không muốn thế chấp căn nhà thì lựa chọn thứ hai—“

Anh ta nhìn Cung Lê trong bức ảnh, cười nham hiểm nói: “Giao vợ mày cho tao.”

“Hãy để cô ta trả nợ thay cho mày, thấy sao?”

Trịnh Cát nghiến răng cầu xin: “Cô ấy thực sự đã rời khỏi thành phố Trịnh rồi…”

“Anh Quỷ, lựa chọn thứ ba là gì?”

Anh Quỷ chế nhạo: “Chặt hai tay của mày.”

Bên cạnh, hai người đàn em lập tức ấn Trịnh Cát xuống, đặt tay anh ta lên bàn.

Môn Thần nhặt con dao lên.

“Đừng!”

“Đừng mà, anh Quỷ!”

“Anh Quỷ, tha mạng!” Trịnh Cát kinh hãi hét lên, linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể.

Anh Quỷ cười lạnh nói: “Không ai có thể quỵt nợ của lão Quỷ tao.”

“Ra ngoài chém, đừng làm ảnh hưởng đến nhã hứng của ông đây.”

Hai người đàn em và Môn Thần kéo Trịnh Cát ra ngoài, để chặt tay anh ta.

“Anh Quỷ, tha cho tôi đi!”

“Tôi sẽ giao vợ tôi cho anh!”

“Tôi biết chắc chắn cô ấy chưa rời khỏi thành phố Trịnh bởi vì nhiệm vụ của cô ấy chưa hoàn thành!”
 
Chương 762


Chương 762

“Tôi biết cô ấy đi đâu!”

“Anh Quỷ, hãy nghe tôi nói!”

Lão Quỷ bật cười và hôn lên bức ảnh Cung Lệ.

“Nói đi, cô ta đi đâu rồi?”

Trịnh Cát vội vàng nói: “Cô ấy làm việc trong một công ty mỹ phẩm ở Long Giang. Lần này cô ấy về là để điều tra sản phẩm.”

“Tôi có thể bắt được cô ấy, chỉ là bên cạnh cô ấy còn có thêm một thằng trai bao, rất khó đối phó.”

“Anh Quỷ, chỉ cần anh giúp tôi giải quyết tiểu tử kia, tôi sẽ bắt cô ấy, trả nợ cho tôi!” Nghĩ đến Tần Thiên, Trịnh Cát vô cùng tức giận. Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải g iết chết Tần Thiên.

Còn Cung Lệ, cô đã vô tình với tôi như vậy, vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa!

Dâng Cung Lệ cho anh Quỷ sẽ giải quyết được món nợ của anh ta, đồng thời mượn tay của anh Quỷ g iết chết Tần Thiên.

Trịnh Cát đột nhiên cảm thấy mình sẽ một mũi tên trúng hai đích.

“Trai bao?”Anh Quỷ cười lạnh: “Cho nên vợ mày đã bỏ trốn cùng thằng đó sao.”

“Chuyện này, sao mày không sớm hơn, một người trượng nghĩa như anh Quỷ, nhất định sẽ trút giận giúp mày.”

“Đi thôi.”

“Đi tìm bọn họ đi, nếu cần thì gọi cho tao, tao sẽ phái Môn Thần đến giúp!”

“Được, cảm ơn anh Quỷ!” Trịnh Cát ngàn lần cảm ơn anh ta.

Anh Quỷ lấy ra 500 tệ, ném cho Môn Thần rồi nói: “Đi mua chút rượu và thịt. Nếu thằng ranh này dám lừa chúng ta, bỏ chạy không quay lại.”

“Vậy từ nay chúng ta sẽ sống ở đây.”

Đám người Môn Thần đuổi Trịnh Cát ra ngoài, họ mua rượu và thịt rồi đưa một phần cho anh Qủy và cô gái trong phòng ngủ. Còn lại thì có vài người ngồi trong phòng khách, ăn uống.

Sau khi ăn xong, Môn Thần gục xuống ghế sofa, ngáy như sấm. Những kẻ khác bắt đầu chơi bài vì quá buồn chán.

Nửa đêm, Trịnh Cát đi lang thang trên đường.

Anh ta lạnh và đói, cảm thấy tất cả những chuyện này đều là do Cung Lệ gây ra.

“Con khốn, xem lần này tôi xem cô làm sao có thể thoát khỏi tay tôi!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi đi đến một nhà máy đã bị bỏ hoang ở ngoại ô.

Lúc này, cổng nhà máy đã đóng chặt, sân tối đen như mực. Tiếng sủa của chó sói khiến người ta rợn người.

Nhưng nhìn từ xa, trong nhà máy vẫn sáng đèn.

Đây là nhà máy sản xuất hàng giả, những gì Trịnh Cát tình cờ nghe được từ Cung Lệ.

Anh ta run rẩy trốn dưới gốc cây, thầm quyết định ngày mai chỉ cần Cung Lệ dám đến đây, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô. Tốt nhất là tên Tần Thiên đó cũng đến.

Anh ta có thể mượn tay của anh Quỷ để gi ết chết Tần Thiên, trả thù!

Không biết qua bao lâu, Trịnh Cát đã mơ mơ màng màng và sắp chìm vào giấc ngủ.

Trong sân tối tăm, một ngọn đèn đột nhiên sáng lên, cánh cửa mở ra, một chiếc xe tải từ từ lao ra.

Trịnh Cát không khỏi mắng: “Bà nội nó, chúng mày còn kiếm được nhiều tiền hơn cả lão Quỷ!”

“Một xe hàng giả này đủ tiền tiêu cả đời rồi!”
 
Chương 763


Chương 763

Dù nói như vậy, nhưng anh ta cũng không dám bước ra ngoài. Bởi vì ở cửa còn có mấy người bảo vệ, nhìn có vẻ không dễ dàng gây rối.

Anh ta nấp sau một gốc cây và nhìn thấy một chiếc Panamera khác đi ra sau khi chiếc xe tải rời đi.

Trên ghế lái, một thanh niên đang nghe điện thoại, khoảnh khắc cửa sổ xe đóng lại, anh ta nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó.

“Tại sao lại là anh ta?”

“Đây chẳng phải là Tề công tử sao?”

Anh ta sững người một lúc mới định thần lại. Chẳng trách họ lại sản xuất hàng giả tràn lan, hàng kém chất lượng ở đây. Thì ra ông chủ đứng sau lại là người nhà họ Tề!

Nhà họ Tề, một gia đình dược phẩm cổ truyền Trung Quốc ở thành phố Trịnh.

Họ không chỉ có cơ sở trồng trọt và chuỗi cung ứng hàng hóa riêng mà còn sản xuất ra nhiều dược phẩm cổ truyền Trung Quốc.

Với tài sản hàng tỷ đồng, có thể nói là doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Trịnh.

Người đứng đầu Tề Nhân là một doanh nhân kiệt xuất nổi tiếng. Còn Tề công tử ngồi trên xe chính là con trai thứ ba của Tề Nhân, tên là Tề Xuân.

Anh ta rất nổi tiếng trong giới hộp đêm ở thành phố Trịnh vì sự hào phóng của mình.

Một lần, Trịnh Cát đã tận mắt chứng kiến Tề Xuân để bao một người mẫu mà đã mở liên tiếp mười chai sâm panh hạng sang.

Người mẫu đó trông khá trong sáng, lúc đầu còn có thể giữ bình tĩnh và sự lạnh lùng, sau đó, trực tiếp bị tiền đánh gục rồi đi theo Tề Xuân.

Sự hào phóng này cũng khiến Tề Xuân trở thành thần tượng của những kẻ như Trịnh Cát, mơ về một ngày mình cũng có thể làm như vậy.

Có thể nói, nhà họ Tề và Tề Xuân là tầng lớp thượng lưu thực sự, không biết giàu có hơn tên khốn nạn lão Quỷ bao nhiêu lần.

Nhìn thấy Tề Xuân chuẩn bị rời đi trên chiếc Panamera, đầu Trịnh Cát chợt lóe lên một suy nghĩ, hét lên và lao tới.

“Tề công tử, đợi đã!”

“Tôi có vài điều muốn nói!”

Anh ta nhảy ra trước đầu xe.

Sự thay đổi đột ngột khiến Tề Xuân sửng sốt, cô gái ở ghế phụ hét lên: “Có người chặn đường!”

“Người đâu, mau đến đây!”

Nghe thấy vậy, nhân viên bảo vệ ở cổng nhà máy dẫn theo vài con chó sói lớn chạy tới, bao vây Trịnh Cát.

Trịnh Cát sợ đến mức suýt tè ra quần.

“Đừng kích động!”

“Mọi người đừng kích động, tôi không đến làm hại anh Tề!”

“Tề công tử, tôi có tin tức quan trọng!”

“Tôi đến đây để giúp đỡ anh!”

Tề Xuân mặc vest màu trắng, xuống xe, cười lạnh nói: “Anh là ai?”

“Thông tin gì?”
 
Chương 764


Chương 764

Trịnh Cát vội vàng nói: “Tôi tên là Trịnh Cát. Tôi có một tin tức rất quan trọng!”

“Tề công tử, chúng ta chỗ khác nói chuyện đi, tôi chỉ có thể nói cho một mình anh thôi.”

Lúc này, cô gái ăn mặc mát mẻ ngồi ở ghế phụ cũng bước xuống xe.

Cô ta rùng mình vì lạnh, vòng tay qua cánh tay của Tề Xuân, áp vào người anh ta và nói: “Anh Xuân, chúng ta mau đi thôi.”

“Người đàn ông này trông thật đáng sợ.”

Tề Xuân đá Trịnh Cát một cái và mắng: “Nghèo đến phát điên rồi à?”

“Muốn tìm bản công tử để tống tiền thì đến nhầm chỗ rồi.”

“Nếu còn không đi thì sẽ chặt ra cho chó ăn!”

Nói xong, anh ta vòng tay ôm lấy cô gái trẻ, chuẩn bị lên xe rời đi.

“Chuyện liên quan đến Tô Ngọc Cao!”

“Tề công tử cũng không có hứng thú à?” Trịnh Cát hét lên.

Hả?

Tề Xuân hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Trịnh Cát, cười khẩy: “Tô Ngọc Cao gì? Tôi không hiểu.”

Trịnh Cát nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không chỉ biết về Tô Ngọc Cao, mà tôi còn biết rằng ở đây sản xuất Tô Vương Cao.”

“Tề công tử, người sản xuất Tô Ngọc Cao đã tới đây rồi, bọn họ muốn động vào anh!”

“Tôi biết rất nhiều tin tức nội bộ, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định có thể giúp anh.”

Tề Xuân lạnh lùng nhìn Trịnh Cát, im lặng một lúc rồi nói: “Lão Mã, đưa anh đến câu lạc bộ Bạch Mã đợi tôi.”

“Rõ! Tam thiếu gia*!” Bên cạnh anh ta, một vệ sĩ cúi đầu nghe lệnh.

“Hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ giết anh!” Tề Xuân nói một câu cuối cùng rồi ôm lấy cô gái trẻ, lên xe rời đi.

Trịnh Cát nhìn thấy hy vọng, vô cùng phấn khích, anh ta cùng với lão Mã lên một chiếc xe thương vụ.

Trên đường đi, anh ta nói: “Anh Mã, bạn gái mới này của anh Xuân, không phải là minh tinh mới nổi sao?”

“Hình như là Hoàng Oánh Oánh. Cô ấy tốt nghiệp học viện Âm nhạc và Vũ đạo. Tôi từng thấy cô ấy tham gia show tuyển chọn.”

Lão Mã lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết thì bớt nói lại.”

“Rõ rõ!” Trịnh Cát sợ hãi, lập tức im lặng.

Câu lạc bộ Bạch Mã- Một câu lạc bộ cao cấp do nhà họ Tề đầu tư.

Lão Ma đưa Trịnh Cát đi tắm rửa, thay quần áo, cuối cùng cũng sạch sẽ hơn một chút. Sau đó đưa anh ta đến một phòng riêng có suối nước nóng.

Lúc này, Tề Xuân đã thay quần bơi, nằm trong bể bơi, ôm Hoàng Oánh Oánh trong tay, miệng hút xì gà.

Trịnh Cát nhìn thấy vẻ ngoài thanh tú và làn da trắng trẻo của Hoàng Oánh Oánh, nép mình bên cạnh Tề Xuân, giống như một con chim hoàng yến, anh ta không khỏi nuốt nước miếng.

Thấy Tề Xuân nhìn sang, anh ta vội vàng cúi đầu.

“Ngồi đi.”

“Đừng căng thẳng, bên kia có rượu, muốn uống gì thì tự lấy.” Tề Xuân nói.
 
Chương 765


Chương 765

“Được, cảm ơn anh Tề!” Trịnh Cát ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và uống hai ngụm whisky lớn.

Sau đó anh ta mới lấy lại bình tĩnh, kích động nói: “Lần này tôi có thể giúp anh Tề vượt qua cửa ải khó khăn nhưng sau khi sự việc kết thúc——”

Tề Xuân cười lạnh nói: “Chỉ cần thông tin của anh có thể thỏa mãn tôi, thù lão cũng nhất định sẽ khiến anh thỏa mãn.”

“Cảm ơn công tử!” Trịnh Cát nuốt khan, cuối cùng nói ra sự thật.

“Anh nói gì?”

“Vợ cũ của anh là giám đốc của tập đoàn Tô Ngọc?” Tề Xuân nghe xong liền sửng sốt.

Trịnh Cát gật đầu: “Đúng vậy!”

“Chỉ là bây giờ cô ta đã là vợ cũ của tôi, cô ta phản bội tôi và bỏ trốn cùng một thằng trai bao.”

“Tề công tử, lần này cô ta đến thành phố Trịnh với sứ mệnh điều tra Tô Vương Cao của anh.”

“Lần trước livestream của thiên hậu Liễu Như Ngọc đại diện cho Tô Ngọc Cao, tôi cũng đã xem. Có thể nói sản phẩm này hiện tại đã thực sự bùng nổ.”

“Tô Vương Cao của anh tận dụng cơn gió này, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”

“Việc tốt như vậy sao có thể bị một con đàn bà thối hủy hoại chứ?”

“Vậy nên tôi đến nói với Tề công tử, hy vọng anh có thể đề phòng trước.”

“Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai Cung Lệ nhất định sẽ dẫn người tới nhà máy của anh!”

“Chỉ vậy thôi sao?” Hoàng Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh cho rằng ở thành phố Trịnh, một người phụ nữ nhỏ bé có thể động đến tam công tử nhà họ Tề sao?”

“Thật quá ngây thơ!”

“Anh Xuân, em không thích người đàn ông này, ánh mắt anh ta không thành thật.”

“Bảo anh ta đi đi, chúng ta nghỉ ngơi sớm.”

Sau khi nghe được lời nói của Hoàng Oánh Oánh, Trịnh Cát sợ đến mức xanh mặt.

Anh ta vội vàng quỳ xuống và nói: “Tề công tử, tôi nói thật, tôi thực sự không có ý định khác!”

“Tôi thề, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ gì về người phụ nữ của anh.”

Tề Xuân cười nói: “Đừng căng thẳng.”

“Đàn ông nhìn phụ nữ là điều đương nhiên.”

“Thành thật đi, anh có thích cô ấy không? Hay tôi để cô ấy làm bạn gái của anh nhé?”

“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy!”

“Tề Xuân, anh coi em là loại người gì chứ!” Hoàng Oánh Oánh tức giận đang định rời đi.

Tề Xuân cười lớn, kéo cô ta vào lòng.

“Trịnh Cát, chuyện anh nói tôi đều đã biết rồi. Ừm, nó giúp ích rất nhiều cho tôi.”

“Anh yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả trước. Nếu sau này còn có chỗ nào cần dùng đến anh, tôi sẽ lại làm phiền anh rồi.”

Trịnh Cát vội vàng cảm ơn anh ta và nói: “Chuyện đó, còn thù lao thì sao?”

Tề Xuân khua tay nói: “Lão Mã, đi thuê cho anh ta một phòng, gọi người phục vụ.”

“Khi tôi giải quyết xong việc này, hãy đưa cho anh ta 10 vạn.”
 
Chương 766


Chương 766

Sau đó anh ta nói với Trịnh Cát: “Người anh em, 10 vạn này chỉ thể hiện sự thành ý thôi.”

“Sau khi xong chuyện, tôi sẽ tặng anh một món quà lớn thần bí!”

Đôi mắt của Trịnh Cát sáng lên.

“Cảm ơn Tề công tử!”

“Từ giờ trở đi, mạng sống của tôi, Trịnh Cát, thuộc về Tề công tử!”

Nói xong, anh ta phấn khích theo lão Mã. Trước đó, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ rằng mình có thể lấy lòng được người như Tề Xuân.

Có Tề Xuân làm chỗ dựa, anh ta thậm chí không cần phải sợ hãi lão Quỷ nữa.

“Em nói này, có phải anh có nhiều tiền không có chỗ tiêu không? Tên này rõ ràng là tới đây tống tiền.”

“Thông tin vớ vẩn như vậy, căn bản không đáng 10 vạn.”

“Với số tiền này, anh có thể mua cho em một chiếc túi.” Sau khi Trịnh Cát rời đi, Hoàng Oánh Oánh khó chịu nói với Tề Xuân.

“Em thì biết gì chứ?” Tề Xuân vòng tay ôm lấy Hoàng Oánh Oánh, tay còn lại mở điện thoại lên.

Đó là đoạn video của Tô Tô và Liễu Như Ngọc tại buổi họp báo ở tỉnh lỵ.

Trong mắt anh ta hiện lên sự tham lam và khao khát, cười nham hiểm: “Tô Ngọc Cao quả nhiên là đồ tốt.”

“Đây giống như một quả trứng vàng. Bây giờ, chúng ta chỉ đang mô phỏng quả trứng vàng và kiếm được chút tiền, đây không phải là kế hoạch lâu dài.”

“Nếu có được công thức của trứng vàng, đến lúc đó thì chúng ta có thể tự mình làm ra trứng vàng!”

“Ý anh là gì?” Hoàng Oánh Oánh vẫn có chút khó hiểu.

Tề Xuân lớn tiếng ra lệnh: “Lão Mã, lập tức bố trí người mai phục ở nhà máy.”

“Ngày mai chỉ cần vợ của Trịnh Cát xuất hiện, lập tức bắt lại cho tôi.”

“Nếu Trịnh Cát không nói dối, vợ anh ta là người phụ trách sản phẩm của tập đoàn Tô Ngọc thì cô ta nhất định phải biết công thức thực sự của Tô Ngọc Cao.”

“Tôi phải có được công thức đó!”

“Rõ! Tam thiếu gia!” Lão Mã lập tức đi sắp xếp.

“Vậy là anh thực sự muốn có công thức!”

“Trời ơi, công thức Tô Ngọc Cao chắc chắn rất có giá trị!”

“Tề Xuân, em hiểu lầm anh, anh thật sự có tài!” Hoàng Oánh Oánh phấn khích hôn anh ta một cái.

Tề Xuân cười lớn, nói: “Sau khi chuyện này xong xuôi, Tô Vương Cao sẽ là hàng thật.”

“Với sức hút vàng của sản phẩm này, nửa đời sau anh có thể nằm đếm tiền rồi!”

Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Tần Thiên tràn đầy ý chí chiến đấu, ôm Tô Tô, lười biếng không muốn dậy, cô giãy giụa hồi lâu mới đẩy hắn ra.

“Em thấy anh được đằng chân lân đằng đầu rồi đó!”

“Không ra thể thống gì cả!”

“Không biết hôm nay phải làm gì sao? Hãy nghĩ xem, đến xưởng làm hàng giả thì nên làm gì!”

“Không có gì bất ngờ, đây là một trận ác chiến!”

Tô Tô lườm hắn một cái, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Tần Thiên cười nói: “Vợ yêu, đừng căng thẳng như vậy.”
 
Chương 767


Chương 767

“Tin anh đi. Có chồng em ở đây, hôm nay em cứ coi đó như một chuyến đi thư giãn.”

Đối với chuyện tiếp theo, hắn hoàn toàn không để tâm. Ngược lại, hắn cảm thấy việc tận dụng cơ hội này để gia tăng tình cảm với vợ mới là điều quan trọng nhất.

Ác chiến ư?

Một thành phố Trịnh nhỏ bé, dù có dồn hết lực lượng của bọn họ lại thì sao chứ?

Có thể so sánh với tình thế biến hoá không lường của tỉnh lỵ không?

Có thể so sánh với con đường dài mười dặm ở Bắc Giang không?

Vì vậy, hắn đến đây hoàn toàn là nghỉ dưỡng.

Mãi cho đến khi Tô Tô chuẩn bị xong xuôi, rạng rỡ đi ra khỏi phòng tắm, hắn mới chậm rãi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tô Tô vội vàng mở cửa, nhìn thấy Cung Lệ có một diện mạo hoàn toàn mới.

“Cung Lệ, Tiểu Cường đâu?” Cô vội vàng hỏi.

Cung Lệ cười nói: “Không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, hai người ngủ giỏi thật đấy. Mình đã đưa Tiểu Cường tới nhà một người bạn rồi.”

Vừa nói, cô ta nhìn thấy Tần Thiên rạng rỡ tràn đầy tinh thần phía sau, không khỏi đỏ mặt quay đầu đi.

Tô Tô hơi đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tần Thiên, nói: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

“Đợi đã!”

“Vợ ơi, em còn chưa ăn sáng!” Tần Thiên vội vàng kêu lên.

Tô Tô tức giận nói: “Muốn ăn thì anh tự ăn đi!”

Cung Lệ cười, thấp giọng nói: “Đã quá giờ ăn sáng rồi, quán ăn sáng đều đã đóng cửa.”

“Nhưng anh Tần, tôi đã chuẩn bị bánh mì và sữa cho anh và chủ tịch rồi. Chúng ta lên xe rồi nói chuyện.”

Tần Thiên gật đầu, đi về phía xe.

Cung Lệ suy nghĩ một chút, lo lắng nói: “Bây giờ chúng ta có nên thông báo cho sở công thương địa phương, yêu cầu họ cử người đến hiện trường cùng chúng ta không?”

“Theo tôi được biết, những người điều hành nhà máy nhỏ như vậy là rất không biết điều”.

“Lỡ như ba người chúng ta gặp rắc rối thì sao?”

Tô Tô đồng ý đề nghị này, nhìn Tần Thiên dò hỏi.

Tần Thiên cười nói: “Nếu như bây giờ thông báo cho sở công thương, tôi cam đoan khi chúng ta đến đó, nhà máy đã trống rỗng rồi.”

“Đi thôi, tôi tự có cách.”

Hắn khởi động xe, theo sự chỉ dẫn của Cung Lệ, đi đến nhà máy ở ngoại ô.

Cánh cổng đóng chặt, bên ngoài treo một chiếc khóa sắt rỉ sét, trong sân vô cùng yên tĩnh.

Có vẻ như nó thực sự chỉ là một nhà máy đã bị bỏ hoang từ lâu.

Tô Tô ngửi thấy trong không khí nồng nặc mùi thuốc đông y, trầm giọng nói: “Chính là ở đây!”

“Có lẽ sản xuất vào ban đêm và nghỉ vào ban ngày. Bây giờ chúng ta hãy vào trong, nhất định có thể truy tìm được số lượng lớn hàng giả.”

“Nếu có bằng chứng xác thực thì thông báo cho sở Công Thương, dù muốn lấp liếm cũng không thể!”

Cung Lệ gật đầu: “Mình cũng nghĩ vậy, chúng ta nghĩ cách vào trong đi.”
 
Chương 768


Chương 768

Hai người phụ nữ xuống xe, đi vòng qua bức tường cao.

Tần Thiên không nhịn được cười nói: “Hai người muốn làm gì?”

Tô Tô nghiêm mặt nói: “Nhỏ tiếng thôi!”

“Bọn em xem xem liệu có thể tìm được một lỗ hổng và có thể trèo qua tường được không.”

“Phụt!”

Tần Thiên không khỏi bật cười, hai mỹ nhân như vậy mà lại muốn trèo tường?

Cảnh tượng thật sự quá đẹp.

Cung Lệ đỏ mặt nói: “Tần tiên sinh, anh cười cái gì?”

“Nếu không trèo qua tường, chẳng lẽ có cách nào khác để vào sao?”

Tần Thiên nhướng mày nói: “Đương nhiên.”

Hắn bước về phía cánh cửa đóng kín và mỉm cười.

“Cổng chính ở đây, sao hai người lại phải leo tường?”

Tô Tô vội vàng nói: “Anh biết bẻ khóa à?”

Tần Thiên lắc đầu: “Không.”

Tô Tô tức giận nói: “Vậy anh còn nói làm gì!”

“Làm sao vào được nếu như không bẻ khóa!”

Tần Thiên dùng chân đá, ầm một tiếng, hai cánh cổng sắt lớn sụp đổ. Hắn nhìn Tô Tô cười nói: “Như vậy, không phải được rồi sao?”

Tô Tô và Cung Lệ đều há hốc miệng kinh ngạc.

Như vậy mà cũng được sao? Quá thô bạo!

Biểu cảm của Tô Tô và Cung Lệ đều giống như nhìn thấy ma vậy.

Sau khi phản ứng lại, Tô Tô khó chịu nói: “Anh điên à? Như vậy không phải sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ sao!”

“Mau đi thôi!” Vừa nói cô vừa định kéo Tần Thiên đi.

Tần Thiên cau mày, cười khổ nói: “Hình như bên trong không có gì cả, ngay cả một con chó cũng không có.”

Hắn đảo mắt qua một lượt, vẻ mặt có chút dao động.

Xung quanh sân, cỏ dại mọc um tùm, nhìn vẻ như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Tuy nhiên, những vết bánh xe hằn trên mặt đất và những dấu chân lộn xộn, hơn nữa dù thức ăn cho chó vẫn còn đó nhưng chuồng chó sát tường lại trống rỗng.

Chứng tỏ người ở đây đã được sơ tán khẩn cấp cách đây không lâu.Chẳng lẽ bọn họ nghe phong phanh biết được bọn mình hôm nay sẽ tới ư?

Khu vườn trống trơn và cánh cổng nhà máy đóng kín ở đằng xa mang lại cho hắn một cảm giác, đó là một cái bẫy.

Sắc mặt của hắn trở nên có chút nghiêm trọng.

“Không có một bóng người, chẳng lẽ là mình nhớ nhầm sao?” Cung Lệ bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Tô Tô hít sâu một hơi, nói: “Không thể sai được!”

“Mình ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc đến từ nhà xưởng đối diện.”

“Chúng ta đi xem xem!”
 
Chương 769


Chương 769

Chuyện đã đến nước này, cô cũng không chùn chân được nữa, tức giận bước về phía trước.

Cung Lệ do dự một chút, nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: “Anh không qua đó sao?”

Tần Thiên nói: “Sau khi cô điều tra ra nơi này, còn có người nào khác biết không?”

Cung Lệ suy nghĩ một chút, mặt biến sắc.

“Tôi xác định được nơi này thông qua một người cung cấp thông tin. Thông tin người đó gửi cho tôi đều có trong điện thoại của tôi.”

“Trịnh Cát!”

“Nếu anh ta nhìn xem điện thoại của tôi, có thể anh ta đã thấy tin nhắn đó!”

Dừng một chút, cô ấy đỏ mặt nói: “Anh nghĩ là do Trịnh Cát tiết lộ thông tin tức sao?”

Tần Thiên trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện đó không còn quan trọng nữa.”

“Chúng ta qua đó trước xem sao.”

Lo lắng Tô Tô xảy ra chuyện, hắn vội vàng chạy tới chỗ cô.

Đến cửa lớn, Tô Tô dùng tay đẩy, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra. Điều đáng ngạc nhiên là nó không khóa.

Bên trong, một mùi nồng nặc của dược phẩm đông y phả vào mặt.

Dù bộ khung của nhà máy đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng một số dây chuyền sản xuất vẫn còn mới. Có nhiều loại thuốc thảo dược được chất đống trên mặt đất. Đây đều là nguyên liệu thô.

“Chính là ở đây!”

“Đây là hang ổ của bọn chúng!” Tô Tô phấn khích xông vào.

Tần Thiên cảm giác được toàn bộ xưởng thực sự trống trơn, không một bóng người .

Tuy nhiên, hắn không dám lơ là, bám sát Tô Tô, sợ cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cung Lệ tìm được hộp đựng đồ bỏ đi trong góc, hưng phấn nói: “Chủ tịch, là Tô Vương Cao!”

Tô Tô gật đầu nói: “Nhà máy lớn như vậy, bọn chúng không thể nào dọn dẹp sạch sẽ.”

“Nhanh lên, mau tìm kho của bọn chúng!”

“Mình tin rằng hàng hóa chưa gửi đi chắc chắn sẽ được cất giấu trong kho.”

“Chỉ cần tìm được kho, đó là bằng chứng xác thực nhất. Khi đó chúng ta lập tức gọi điện cho cơ quan chức năng!”

Hai người phụ nữ kích động lao vào trong.

Họ tìm thấy một cánh cửa sắt lớn, cố gắng dùng lực đẩy nó ra, chạy vội vào, bật đèn, đồng thời kêu lên.

Cung Lệ kích động nói: “Tần Thiên, mau tới đây!”

“Tìm thấy rồi!”

Tần Thiên chạy tới, nhìn thấy trong kho khổng lồ chất đầy thành phẩm. Chỉ nhìn bao bì thôi đã thấy rất đẹp rồi.

So với những sản phẩm dinh dưỡng đắt tiền đang lưu hành trên thị trường thì không hề kém chút nào.

Trên mỗi gói đều có ba ký tự đẹp mắt Tô Vương Cao, giữa chữ Ngọc và chữ Vương chỉ khác nhau một nét. Khi viết, họ cố tình sử dụng nét liền khiến chữ Vương trông giống như chữ Ngọc.

Hơn nữa, Tô Ngọc Cao còn nổi tiếng khắp nơi nên nếu không để ý, mọi người sẽ tưởng đó là Tô Ngọc Cao.

“Thật là quá đáng!”

“Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!” Tô Tô tức giận đến mức run lên, lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện.
 
Chương 770


Chương 770

Tần Thiên cười khổ nói: “Em cảm thấy có tác dụng sao?”

“Khi cơ quan chức năng tới, nhiều nhất bọn họ sẽ phong tỏa nơi này, thậm chí một người cũng không bắt được.”

“Sau khi chúng ta rời đi, chúng sẽ đổi chỗ và bắt đầu lại.”

“Căn bản không có chút tác dụng nào.”

Tô Tô tức giận nói: “Vậy anh cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”

“Cũng không thể để bọn chúng vô pháp vô thiên như vậy được!”

Tần Thiên đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

Hắn quay người, nhìn ra ngoài, cười khẩy: “Vợ hãy yên tâm. Cứ giao cho anh.”

“Hôm nay anh không chỉ sẽ san bằng nơi này mà còn đảm bảo rằng không ai trên thị trường dám làm giả Tô Ngọc Cao nữa.”

Tô Tô và Cung Lệ còn chưa kịp phản ứng, cũng chưa nghe thấy âm thanh bên ngoài. Bởi vì những người đó vẫn còn ở ngoài sân.

Cung Lệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh định làm gì?”

Tần Thiên cười nói: “Cứ chờ xem, cô sẽ sớm biết thôi.”

“Nhân tiện, hãy nhớ lời anh nói, nếu chút nữa có nguy hiểm, hai người hãy trốn ngay vào kho và đóng cửa lại.”

“Anh không gọi thì hai người đừng ra ngoài!”

Lúc này, ba người đang đứng ở cửa nhà kho.

Vẻ mặt Tô Tô lo lắng, muốn nói gì đó, bỗng nhiên kêu lên.

Nhìn thấy, từ ngoài sân, một đám đông dắt theo ba con chó săn lớn lao tới một cách hung hãn.

“Hỏng rồi!”

“Mau trốn đi!”

Nhìn thấy con chó săn hung dữ, hai người phụ nữ sợ tái mặt, theo bản năng trốn vào kho. Nhưng nhìn thấy Tần Thiên đứng ở cửa kho, bất động, họ lại chạy ra.

“Tần Thiên, anh còn ngây ra đó làm gì?”

“Mau trốn đi!”

“Bọn chúng đông quá, chúng ta trốn trước đi, sau đó báo cảnh sát!”

Tần Thiên cười nói: “Nhớ kỹ lời anh nói, chuyện hôm nay bọn họ không thể giải quyết được.”

“Cứ giao cho anh.”

Sau khi nghe được lời nói kiên quyết rồi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của hắn, Tô Tô và Cung Lệ đều sửng sốt.

Họ lấy hết can đảm và quyết định đối mặt trực tiếp.

“Các người là ai?”

“Sao các người dám xâm phạm khu vực nhà kho? Mau bao vây lại!”

Kẻ cầm đầu là lão Mã, Mã Hồng Đào.

Anh ta dẫn theo hơn hai mươi vệ sĩ xếp thành hình bán nguyệt, bao vây Tần Thiên, Tô Tô và Cung Lệ.

Những con chó săn trong tay vài người đang sủa về phía bọn họ .
 
Chương 771


Chương 771

Tô Tô và Cung Lệ nhìn thấy chó săn, sắc mặt đều tái nhợt vì sợ hãi, run rẩy nấp phía sau Tần Thiên.

Cung Lệ lớn tiếng nói: “Chúng tôi đến từ tập đoàn Tô Ngọc, chúng tôi đã phát hiện các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, hiện tại sự thật đã rõ rành rành!”

“Chúng tôi đã báo cảnh sát và họ sẽ nhanh chóng đến đây, các người không được làm bừa!”

“Báo cảnh sát ư?” Mã Hồng Đào cười khẩy: “Ở thành phố Trịnh này, cô nghĩ cảnh sát nào có thể quản được chuyện của nhà họ Tề?”

“Người đẹp, nếu tôi đoán không lầm thì cô chính là Cung Lệ?”

Cung Lệ sửng sốt một chút, nói: “Anh là ai?”

“Sao anh biết tên tôi?”

Lúc này, một người khác từ ngoài sân chạy vào, nhìn thấy anh ta, Cung Lệ gần như sụp đổ.

“Trịnh Cát!”

“Quả nhiên là anh, anh dám bán đứng tôi!” Cô ấy tức giận nói.

Khi nhìn thấy Cung Lệ và Tần Thiên, mắt Trịnh Cát lập tức trở nên đỏ ngầu nhưng khi nhìn thấy Tô Tô ở phía sau Tần Thiên, anh ta lại sửng sốt.

“Mỹ nhân này, nếu tôi đoán không lầm, cô chính là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc?”

“Không ngờ cô lại đích thân tới đây.”

“Thế nào? 50 triệu tiền chuộc, cô đã chuẩn bị đủ chưa?”

Tô Tô lạnh lùng nói: “Anh là đồ cặn bã, đừng mong lấy được một xu của tôi!”

“Cô thật sự là Tô Tô?”

“Chủ tịch Tập đoàn Tô Ngọc?” Sau khi nghe Tô Tô nói, Mã Hồng Đào sửng sốt.

Tô Tô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chính là tôi!”

“Các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, sự thật rõ ràng, lẽ nào các người không nhận tôi còn dám hăm dọa?”

“Nói cho các người biết, hôm nay nếu dám động vào chúng tôi, các người sẽ phải gánh chịu hậu quả!”

Mã Hồng Đào và tất cả thuộc hạ của hắn có vẻ hơi sợ hãi.

Họ có thể bắt Cung Lệ, bởi vì cô ấy chỉ là một nhân viên không ai biết đến nên sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Tô Tô thì khác, cô là chủ tịch của một tập đoàn rất lớn.

Nếu động vào cô, có thể sẽ gây ra rắc rối lớn, đên lúc đó, e rằng đó sẽ không phải là điều họ có thể giải quyết được.

Nhìn thấy vợ mình có thể trấn áp được những người này, Tần Thiên không khỏi nhoẻn miệng cười. Lúc này, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, chính trực của Tô Tô, bất giác, có một cảm giác quyền lực. Có khí chất của một người cấp trên.

Không ngờ vợ mình lại có máu mặt như vậy.

Sau khi Mã Hồng Đào do dự, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi để xin chỉ thị.

Trong điện thoại, Tề Xuân đã nhìn thấy mọi thứ qua camera của nhà máy cười chế nhạo.

“Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc sao có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ như một kẻ trộm vậy?”

“Nhớ kỹ, cô ta không phải Tô Tô.”

“Bây giờ, thứ nhất, các người đến đây là giúp Trịnh Cát trút giận và bắt gian phu.”
 
Chương 772


Chương 772

“Thứ hai, bắt kẻ trộm.”

“Với hai lý do này, cho dù phá vỡ quy tắc, tôi cũng có thể giúp anh.”

“Bây giờ, hãy bắt lấy bọn chúng trước, đặc biệt là thằng ranh kia, đánh hắn để làm gương cho người khác.”

“Hai cô gái yếu đuối còn lại muốn làm gì tùy ý.”

“Đã hiểu ý của tôi chưa?”

“Tam thiếu gia, tôi đã hiểu!”

Mã Hồng Đào cúp điện thoại, nhìn Tô Tô cười lạnh: “Các người đến nhà máy của chúng tôi trộm đồ.”

“Bây giờ bị bắt rồi lại còn giả làm chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc.”

“Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ!”

“Xem ra nếu không cho các người nếm chút mùi đau khổ, các người sẽ không nhận tội!”

Bên cạnh, Trịnh Cát kích động nói: “Anh Mã, tên họ Tần này chính là đầu sỏ!”

“Mau thả chó!”

“Cắn chết hắn!” Anh ta nhìn Tần Thiên, hai mắt đỏ ngầu.

Ở góc độ của anh ta, Tần Thiên đã cướp vợ mình, hơn nữa, hôm qua còn bị đánh một trận đầy thô bạo, ấn đầu anh ta vào bồn cầu đầy phân. Nếu mối thù này không trả, thề không làm người!

Mã Hồng Đào cười chế nhạo và xua xua tay.

Lập tức, ba thuộc hạ bên cạnh anh ta cùng ba con chó săn trong tay đang kéo căng sợi dây, sủa về phía Tần Thiên. Chỉ cần buông sợi dây ra, chúng sẽ ngay lập tức vồ đến.

“Bây giờ thừa nhận các người là kẻ trộm, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, tránh bị chó cắn.”

“Tôi cho các người một phút suy nghĩ.” Mã Hồng Đào nhìn Tần Thiên, cười đắc ý nói.

Trong mắt anh ta, Tần Thiên chỉ là một thanh niên với vẻ ngoài điển trai. Một người như vậy có thể dựa vào mặt để lừa phụ nữ.

Căn bản không phải là đối thủ của anh ta. Còn Tô Tô và Cung Lệ thì trói gà không chặt. Anh ta đã khống chế được tình hình.

Nhìn thấy con chó săn to hung dữ, Tô Tô và Cung Lệ sợ đến mức trốn sau lưng Tần Thiên, run bần bật.

“Tần Thiên, em đếm một, hai, ba, chúng ta cùng chạy!”

“Trốn vào kho trước, anh có nghe thấy không?” Tô Tô run giọng nói.

Tần Thiên cười nói: “Em yên tâm.”

“Sau lưng anh là nơi an toàn nhất.”

Sau đó, hắn nhìn Mã Hồng Đào, cười lạnh nói: “Tôi không muốn nói chuyện với loại nhãi nhép như anh.”

“Gọi chủ nhân đứng phía sau ra đây.”

Vừa nói, hắn vừa cười và liếc nhìn camera ở phía trên.

Một đôi mắt sâu không đáy, dường như có thể nhìn thấu người đứng sau camera.

Tề Xuân và Hoàng Oánh Oánh cảm giác như bị một mũi tên lạnh xuyên vào tim gan, không tự chủ được mà run rẩy.

Hoàng Oánh Oánh không nhịn được liền nói: “Ánh mắt của Tần Thiên này sắc bén như vậy, chẳng trách Cung Lệ lại cùng hắn bỏ trốn.”

“Nhìn anh ta có vẻ khá hấp dẫn, không sợ chó, còn muốn gọi anh ra gặp mặt?”

“Sao thế, thích anh ta rồi sao?”
 
Chương 773


Chương 773

“Nếu đã như vậy, anh có thể tặng em cho anh ta.” Tề Xuân cười lạnh.

Hoàng Oánh Oánh kịp phản ứng, vội vàng nói: “Em đâu có!”

Cô ta đổi chủ đề, nói: “Sao vừa rồi anh lại nói với Mã Hồng Đào, cố tình không nhận đó là Tô Tô?”

“Người phụ nữ này chính là Tô Tô.”

Tề Xuân nhìn vẻ duyên dáng quyến rũ và khuôn mặt tuyệt thế của Tô Tô, trong mắt anh ta hiện lên một tia lửa ham muốn. Người phụ nữ này thậm chí còn đẹp hơn trong video.

Nếu chiếm được cô ta chẳng phải có cả tài lẫn sắc sao?

“Em thì biết gì chứ.”

“Anh không thừa nhận cô ta là Tô Tô, chỉ là một tên trộm, đến lúc đó, nếu muốn thoát thân, nhất định phải làm theo sự sắp xếp của anh.”

Nghĩ đến đây, anh ta không thể chờ đợi được nữa, gửi tin nhắn cho Mã Hồng Đào: “Đừng lề mề nữa!”

“Thả chó ra!”

Mã Hồng Đào nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã hết thời gian.”

“Anh không còn cơ hội nữa.”

“Thả chó!”

Theo lệnh, những tên thuộc hạ thả tay ra, ba con chó săn lớn sủa điên cuồng lao về phía Tần Thiên.

“A!” Tô Tô và Cung Lệ trốn ở sau lưng Tần Thiên, không khỏi kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại.

Ánh mắt Tần Thiên lạnh lùng, một chân quét ra, đá vào đầu con chó săn bên trái. Nó lộn nhào giữa không trung, xô ngã hai con ở bên cạnh.

Giữa tiếng kêu ăng ẳng, sự hung ác của ba con chó săn được kích hoạt. Chúng nhảy lên, với đôi mắt đỏ ngầu, định lao vào một lần nữa.

Tần Thiên liếc nhìn với ánh mắt thờ ơ.

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Dưới cái nhìn của hắn, ba con chó săn cực kỳ hung dữ đang sợ hãi lùi lại. Một con trong đó suýt chút nữa liệt tại chỗ.

Có chuyện gì vậy?

Đám người Mã Hồng Đào đều sững sờ.

Những người huấn luyện vội vã chạy tới, la hét, thúc giục đàn chó săn tấn công. Nhưng bọn chúng đều sợ hãi, thậm chí không dám nhìn Tần Thiên nữa.

“Sao con chó này đột nhiên sợ anh vậy?” Ngay cả Tô Tô cũng bị cảnh tượng kỳ lạ này thu hút, không khỏi tò mò hỏi.

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ vì anh là cấp trên của Trần Nhị Cẩu.”

“Em biết đấy, Nhị Cẩu là cẩu vương.”

Tô Tô bật cười, như hoa đào nở rộ trong phân xưởng tối tăm.

Tuy nhiên, nhận thấy không thích hợp, cô vội vàng cúi mặt xuống, lạnh lùng nói: “Ác giả ác báo, ông trời có mắt!”

“Tôi khuyên các người nên nhìn nhận rõ tình hình, lập tức thả bọn tôi đi!”

Mã Hồng Đào cau mày, nhìn Tần Thiên chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.
 
Chương 774


Chương 774

Lúc này, Tần Thiên đứng trên mặt mỉm cười, nhìn có vẻ là vô hại, nhưng thực chất lại có một loại ma lực mơ hồ.

Mã Hồng Đào muốn nhìn thấu hắn vượt, nhưng cuối cùng lại khiến anh ta thất vọng.

Trịnh Cát nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Mã, còn chờ gì nữa? Hãy để các anh em xông lên đi!”

“Tên này quá kiêu ngạo!”

“Chặt đầu chó của nó, dâng người phụ nữ này cho Tề công tử, anh ấy nhất định sẽ rất vui!”

Sắc mặt Mã Hồng Đào trầm xuống, nói: “Các anh em, theo mệnh lệnh của tôi.”

“Giết chết tên này!”

Một đám côn đồ tuân theo mệnh lệnh, vung vũ khí, la hét, lao về phía Tần Thiên.

Trịnh Cát không dám một mình khiêu khích Tần Thiên, nhưng hiện tại có nhiều người giúp đỡ như vậy, Tần Thiên dù có bản lĩnh bằng trời, cũng không ứng phó được.

Anh ta muốn tự mình trả thù, khi nhìn thấy một thanh sắt trên dây chuyền sản xuất từ xa, anh ta lao tới nhặt lấy nó.

Tuy nhiên, khi anh ta cầm thanh sắt xoay người chuẩn bị tham gia vây hãm Tần Thiên thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Tần Thiên tùy ý giật lấy một thanh thép từ tay một tên, một tay chắp sau lưng, kiêu ngạo đứng yên, ngăn chặn cho hai cô gái ở phía sau. Một tay vung thanh thép, thanh thép bay lên bay xuống như con rắn độc tỉnh lại sau giấc ngủ đông.

Tiếng rắc rắc vang lên, tập trung đánh vào khớp xương của những tên côn đồ xung quanh.

Bụp bụp!

Bụp bụp bụp bụp!

Cổ tay, mắt cá chân, đầu gối và bất kỳ xương khớp nào của đám người đó giật giật một chút, lập tức bị đập nát.

Họ la hét và ngã xuống đất, gào thét trong đau đớn và không thể đứng dậy.

Rất nhanh, đám côn đồ đều ngã xuống trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên cầm thanh thép, nhìn Mã Hồng Đào ở đối diện, cười lạnh nói: “Bây giờ, đến đến lượt mày.”

Trịnh Cát kinh ngạc há hốc miệng, vô thức ném thanh sắt trong tay xuống đất.

Mã Hồng Đào nhìn Tần Thiên chằm chằm , nghiến răng nghiến lợi nói:

“Xem ra tao đã lơ là rồi.”

“Xem ra mày thật sự là cao thủ.”

“Chỉ là hôm nay mày nhất định phải chết dưới đao của tao!”

Anh ta đưa tay lấy một vũ khí dài được bọc trong nhiều lớp vải đen từ phía sau ra.

Rõ ràng thứ được bọc bên trong là một thứ chí mạng.

Anh ta vén từng lớp vải đen ra, vẻ mặt rất nghiêm trọng, trong mắt hiện lên sự vô cùng thành kính.

Dường như vũ khí sắp xuất hiện là toàn bộ sức mạnh và tín ngưỡng của anh ta.

Nhất thời, ngay cả Tần Thiên cũng bị vẻ mặt của anh ta thu hút.

Phía sau camera, Hoàng Oánh Oánh há hốc miệng ngơ ngác hồi lâu, sau đó mới phản ứng lại, kinh hãi nói: “Tần Thiên quá lợi hại!”

“Liệu lão Mã có thể là đối thủ của hắn không?”

“Anh Xuân, hay là chúng ta gọi tiếp viện!”
 
Chương 775


Chương 775

Tề Xuân nhìn chằm chằm vào Tần Thiên trên màn hình, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: “Chỉ là công phu quèn thôi mà, sao có thể là đối thủ của lão Mã được chứ.”

“Có biết thân phận thật sự của lão Mã không?”

Hoàng Oánh Oánh vội vàng nói: “Không biết.”

Tề Xuân cười nói: “Đao vương của Miêu trại.”

“Chỉ là lỡ tay chém chết người, lưu vong đến đây, được anh thu nhận.”

“Nếu không phải tính cách anh ta tương đối khiêm tốn, với bản lĩnh đó anh ta có thể khai tông lập phái, trở thành đại sư võ lâm!”

Hoàng Oánh Oánh phấn khích nói: “Đàn em của anh Xuân thật sự là ngọa hổ tàng long!”

“Lần này tên họ Tần đó chết chắc!”

Dưới sự chú ý của mọi người, cuối cùng Mã Hồng Đào cũng cởi xong lớp vải đen bọc bên ngoài, bên trong có một thanh mã tấu dài và mỏng, dài khoảng năm thước.

Tần Thiên không khỏi nheo mắt lại, nói: “Miêu đao.”

“Không tệ!” Mã Hồng Đào thấp giọng nói, đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ.

Ngay lập tức, sự lạnh lẽo của lưỡi đao sắc bén dường như khiến nhiệt độ trong xưởng hạ xuống.

Những người bị thương xung quanh hét lên đầy phấn khích.

“Anh Mã uy võ!”

“Để hắn biết thế nào là cao thủ!”

“Giết hắn đi!”

“Trả thù cho chúng tôi!”

Trịnh Cát hào hứng lao tới và nói: “Anh Mã, chặt hắn đi!”

“Ha ha ha ha, tên họ Tần kia, xem mày có thể kiêu ngạo đến mức nào!”

“Dám động đến vợ tao, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!”

Tô Tô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, không khỏi cau mày nói: “Anh động vào vợ anh ta khi nào?”

“Anh — không có!” Sắc mặt Tần Thiên u ám.

Tô Tô đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy Cung Lệ ở bên cạnh, mặt đỏ bừng như lửa.

Sau đó cô mới nhận ra vợ của Trịnh Cát chính là Cung Lệ.

Cung Lệ không nhịn được liền nói:

“Tô Tô, cậu đừng nghe hắn nói bậy, đều là hiểu lầm… Mình và chồng cậu không có gì cả.”

Tô Tô nhớ lại hôm qua, kể từ khi Tần Thiên cứu Cung Lệ ra khỏi khu chung cư Hạnh Phúc, Cung Lệ luôn đỏ mặt khi gặp Tần Thiên, có vẻ như rất xấu hổ.

Cô không khỏi lấy làm lạ nhưng trước mặt kẻ địch, cô mỉm cười với Cung Lệ: “Minh tin tưởng cậu.”

Mã Hồng Đào cầm Miêu đao trong tay, tinh thần đã thay đổi.

Anh ta nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: “Mày nhận ra Miêu đao, vậy thì có biết đao pháp của Miêu đao không?”

Tần Thiên nói: “Đao pháp của Miêu Đạo lần đầu tiên được hình thành vào thời nhà Minh.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top