Dịch Thần Vương Lệnh

Chương 641


Chương 641

“Về phần nơi trị bệnh, là nơi lão gia tử tự mình lựa chọn. Đại tiểu thư cũng biết chuyện này trọng đại, chúng tôi không thể không cẩn thận.”

“Cho nên không tiện tiết lộ địa điểm cụ thể.”

Liễu Như Ngọc trầm mặc nói: “Bệnh của ông nội liên quan đến cục diện tỉnh thành và toàn bộ tỉnh Nam Giang, tôi có thể hiểu.”

Cô nhìn Tần Thiên, có chút lo lắng nói: “Anh cảm thấy thế nào?”

Tần Thiên mỉm cười gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, cô cứ trở về nghỉ ngơi đi.”

“Có tôi ở đây, đảm bảo lão gia tử sẽ không có vấn đề gì.”

Liễu Như Ngọc do dự một chút, bỗng nhiên đến gần hôn lên mặt Tần Thiên một cái, nói: “Xin nhờ anh!”

Hành động này, không chỉ làm cho Tần Thiên sững sờ mà Lý Xuân ngoài cửa sổ nhìn thấy một màn này, trong mắt hắn ta hiện lên ý muốn giết người.

Tuy nhiên cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

Thấy Tần Thiên nhìn qua, hắn ta vội vàng cúi đầu nói: “Mời tiên sinh xuống xe!”

Trong lòng Tần Thiên cười lạnh.

Quả nhiên hắn đoán không sai lần này đến trị bệnh, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Chỉ là hắn không ngờ biến số lại bắt đầu từ bên trong An gia.

Có lẽ Liễu Như Ngọc và Dương Vinh không cảm nhận được gì, nhưng không thể lừa được Tần Thiên.

Lý Xuân này, mặc dù là thuộc hạ của Vũ Thiên Vương Hồ Bân, nhìn rất cung kính.

Nhưng mà hắn ta và hơn trăm tên vệ sĩ xung quanh đều có sát khí.

Sát khí này rõ ràng là nhằm vào mình.

Tỉnh thành ơi tỉnh thành, đúng là dòng nước ngầm mãnh liệt.

Chỉ là nếu Tần Thiên hắn dám đến, sao phải sợ chút sóng gió nhỏ?

Hắn làm bộ như không biết gì, dưới sự giám thị của đám người Lý Xuân lên một chiếc xe thương mại.

Lý Xuân hạ lệnh, chiếc xe khởi động, cùng với mấy chục chiếc Mercedes chạy đi.

Trong xe Tần Thiên thấy Lý Xuân đích thân giám thị mình, luôn đặt tay bên hông.

Hắn biết đối phương đang cầm súng.

Hắn cười nói: “Nghe nói dưới trướng lão gia tử có bốn thiên vương, Hồ Bân là Vũ Thiên Vương.”

“Hồ Bân phái anh tới đón tôi, xem ra anh rất được ông ta trọng dụng.”

“Lúc tiệc mừng thọ sao lại không nhìn thấy anh?”

Lý Xuân trầm giọng nói: “Thuộc hạ của Vũ Thiên Vương có bát kim cương. Tôi đứng thứ ba.”

“Bình thường chúng tôi canh giữ ở các nơi. Trong trường hợp bình thường chúng tôi không thể tự ý rời đi.”

Tần Thiên nhíu mày: “Những nơi anh nói chính là thành phố cấp tỉnh của tỉnh Nam Giang phải không.”

“Long Giang có người của các anh không?”

Lý Xuân lạnh lùng nói: “Long Giang chật hẹp nhỏ bé, chúng tôi chướng mắt.”

“Hoá ra là vậy.” Tần Thiên cười lạnh không nói.

Lý Xuân trầm mặc một chút, nghiến răng nói: “Rõ ràng anh đã có vợ, vì sao còn muốn dụ dỗ đại tiểu thư?”
 
Chương 642


Chương 642

“Chẳng lẽ anh muốn đại tiểu thư l@m tình nhân cho anh, anh cảm thấy mình xứng sao?”

Tần Thiên có chút bất ngờ, nói: “Chẳng lẽ anh cũng thích đại tiểu thư giống như Kế Phong?”

Sát khí trong mắt Lý Xuân chợt lóe rồi biến mất, hắn ta nghiến răng nói: “Đại tiểu thư chính là viên ngọc quý trên tay lão gia tử!”

“Người dám thương tổn cô ấy đều phải chịu trừng phạt!”

Tần Thiên làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Là cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên tôi.”

“Anh cũng thấy rồi đó, vừa rồi là cô ấy chủ động hôn tôi. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao tôi có thể từ chối nổi.”

“Anh…”Sắc mặt Lý Xuân tái mét, suýt chút nữa đã muốn rút súng ra.

Tuy nhiên hắn ta cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn nhẫn nại được.

Lý Xuân cười khẩu nói: “Họ Tần, đừng đắc ý quá sớm.”

“Nên đảm bảo bản thân có thể sống sót trước rồi nói sau.”

Sau đó Tần Thiên lại cố ý k1ch thích Lý Xuân thêm mấy lần, không biết có phải Lý Xuân đã phát hiện ra hay không, mà hắn ta cắn chặt răng không nói một lời.

Nhưng Tần Thiên đã xác định một điều đúng là người An gia muốn giết hắn.

Chỉ là hắn vẫn chưa xác định được là ai đã ra lệnh này.

May mắn là câu trả lời sẽ sớm được tiết lộ.

Dưới màn đêm, đoàn xe dừng lại trước cổng của một biệt thự.

Tần Thiên nhìn thấy biệt thự này được xây dựng ở lưng chừng núi, đằng sau là vách đá.

Trong bóng tối, bóng người di chuyển xung quanh, không biết có bao nhiêu người canh gác.

Là An Quốc biết quá trình trị bệnh sẽ có người đến quấy rối, cho nên lựa chọn một nơi có địa hình nguy hiểm như vậy sao?

Không hiểu sao Tần Thiên lại cảm thấy nơi đây giống một nhà tù.

“Xuống xe!”

“Lão gia tử đang chờ ở bên trong, đi theo tôi!”

Lý Xuân đích thân giám thị Tần Thiên, dẫn hắn đi vào biệt thự.

Một mảnh tối đen như mực, trong biệt thự không hề có một ngọn đèn nào.

Vào phòng khách, đi lên tầng hai.

Một bóng đen ngồi bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là vách đá tối không thấy đáy.

Gió đêm gào thét, rét lạn .

Tần Thiên nhận ra người này chính là Vũ Thiên Vương, một trong bốn thiên vương của An gia, người nắm giữ quân sự Hồ Bân.

“Hồ tổng, đã dẫn người đến.”

“Tôi biết rồi, tôi và Tần tiên sinh có chuyện cần nói, cậu đi xuống đi.”

“Nhớ kỹ không có lệnh của tôi, bất kể ai cũng không được tự tiện vào.”

“Vâng!”

Lý Xuân nhận mệnh, xoay người rời đi. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Tần Thiên.

Hồ Bân thắp một ngọn nến bên cạnh bàn trà.
 
Chương 643


Chương 643

Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.

Cả người ông ta vẫn chìm trong bóng tối, sắc mặt biến đổi thất thường.

“Tần tiên sinh, mời uống trà.”

Tần Thiên ngồi xuống đối diện, nhìn màn đen ngoài cửa sổ thở dài, nói: “Lão gia tử không có ở đây.”

“Đúng vậy.” Hồ Bân nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: “Có phải đã làm cậu thất vọng không?”

Tần Thiên uống một ngụm trà, cười lạnh nói: “Nói đi, rốt cuộc có ý gì?”

Ánh mắt Hồ Bân như đao nhìn chằm chằm Tần Thiên!

Dương như muốn nhìn thấu Tần Thiên

Tuy nhiên, ông ta đã thất vọng.

Vẻ mặt Tần Thiên rất bình tĩnh, ánh mắt hắn nhìn như trong veo, nhưng cũng giống như màn đêm bên ngoài, sâu không thấy đáy.

Ông ta hừ một tiếng, hai tay vươn ra, tay trái cầm lấy ra một con dao ngắn, tay phải lấy ra một khẩu súng có tay cầm màu vàng.

Cả dao và súng đều đã sờn nhưng rất bóng loáng.

Vừa nhìn đã biết chủ nhân đã mang theo nó lâu ngày, thường xuyên luyện tập, hơn nữa còn rất yêu quý.

“Hồ Bân tôi, hai mươi tuổi đi theo lão gia tử.”

“Tay trái dao, tay phải súng, lập được nhiều chiến công hiển hách. Nhờ được lão gia tử đề bạt tôi làm một trong tứ thiên vương, thay ông ấy quản lý quân đội.”

“Đời này tôi chưa từng khâm phục người nào, chỉ có lão gia tử là ngoại lệ.”

“Tôi đã từng thề ở trước mặt lão gia tử, cái mạng này, đời này nhất định phải chết vì lão gia tử.”

“Cho nên kẻ nào dám thương tổn lão gia tử, Hồ Bân tôi tuyệt đối không bỏ qua!”

“Tần tiên sinh, tôi biết thân thủ bất phàm của cậu. Cậu cảm thấy có thể tiếp được một dao một súng này của tôi không?”

Tần Thiên lẳng lặng nghe, cười lạnh nói: “Tôi muốn giết ông thì ông hoàn toàn không có không có cơ hội ra tay.”

“Còn có vệ sĩ mai phục ở bên ngoài của ông, cũng không ai cản được tôi.”

“Cậu chắc chắn?” Hồ Bân đột nhiên đổi sắc mặt.

Tần Thiên buông chén trà xuống, lạnh lùng nói: “Đừng lề mề nữa!”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Nếu tiếp tục lề mề, ảnh hưởng đến việc chữa bệnh cho lão gia tử, thì ai chịu trách nhiệm đay?”

Hồ Bân nghiến răng nói: “Đúng là chấp mê bất ngộ!”

“Đã đến lúc này cậu còn dám đề cập đến chuyện chữa bệnh sao?”

“Nói đi, rốt cuộc Bắc Giang Vương cho cậu lợi lộc đến mức nào, khiến cho cậu sẵn sàng bán mạng cho ông ta?”

“Hử?” Tần Thiên ngược lại ngây người một chút, nói: “Bắc Giang Vương?”

“Đó là ai?”

Hồ Bân giận dữ nói: “Đừng giả vờ nữa!”
 
Chương 644


Chương 644

“Tỉnh Nam Giang và tỉnh Bắc Giang, cách nhau một con sông, lấy sông làm ranh giới cai trị. Lão gia tử trấn giữ Nam Giang, xưng là Nam Giang Vương, luôn là kẻ thù không đội trời chung với Bắc Giang.”

“Bắc Giang Vương Lưu Triệt bây giờ, lại chưa bao giờ từ bỏ ý đồ muốn đánh ngã lão gia tử chiếm Nam Giang.”

“Chẳng qua tất cả tiến công của ông ta đều bị chúng ta phá lui.”

“Không nghĩ tới Lưu Triệt đê tiện vô sỉ này, lại tìm được một người như cậu với ý đồ dùng cái cớ trị bệnh để sát hại lão gia tử!”

“Cậu còn không chịu thừa nhận sao?”

Tần Thiên nhíu mày: “Các người có chứng cớ gì không?”

“Thật đúng là không thấy Hoàng Hà không chịu bỏ cuộc!” Hồ Bân lớn tiếng nói: “Dẫn theo nhân chứng vào!”

Ngay lập tức, Lý Xuân dùng súng để áp giải một thanh niên vào.

Người thanh niên quỳ xuống dập đầu, nói: “Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, xin hãy tha cho tôi!”

Hồ Bân lạnh lùng nói: “Cậu là ai, lần này tới Nam Giang muốn làm gì, nói lại một lần nữa trước mặt Tần tiên sinh.”

Người thanh niên vội vàng nói: “Tôi tên Đinh Tam là người của Bắc Giang Vương. Lần này Bắc Giang Vương phái chúng tôi đến Nam Giang, nói là có kế hoạch quan trọng.”

“Chúng tôi đợi cho đến khi Nam Giang xảy ra biến cố, trong ứng ngoại hợp, giành được Nam Giang.”

Lý Xuân lớn tiếng nói: “Nói rõ ràng, vì sao Nam Giang lại xảy ra biến cố?”

Người thanh niên cắn răng nói: ” Bắc Giang Vương không nói rõ, tôi chỉ tình cờ nghe thấy một câu, ông ta nói cái gì mà bác sĩ có thể cứu người, cũng có thể giết người.”

Hồ Bân xua tay, bảo Lý Xuân dẫn Đinh Tam xuống.

Ông ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nói: “Nghe thấy chưa? Bác sĩ, có thể cứu người cũng có thể giết người. ”

“Hiện tại cậu còn không chịu thừa nhận sao? Bác sĩ giết người trong miệng Lưu Triệt, chính là cậu, Tần Thiên!”

“Cậu cấu kết với Lưu Triệt, muốn mượn cơ hội chữa bệnh này để giế t chết lão gia tử.”

“Sau đó người của Lưu Triệt mai phục ở tỉnh thành, sẽ nhân lúc chúng ta rối loạn chiếm được Nam Giang!”

“Tần Thiên, đồ lòng lang dạ thú nhà cậu, tôi giết cậu!”

Hồ Bân tức giận hét lên, một tay cầm dao một tay cầm súng lục, đồng thời nhắm vào Tần Thiên.

Sắc mặt Tần Thiên âm trầm.

Hắn biết mình đã rơi vào một cái lưới lớn do người có ý đồ thiết kế.

Chỉ là người dệt cái lưới này rốt cuộc là ai, thật sự là Bắc Giang Vương Lưu Triệt kia sao? Hắn vẫn chưa rõ.

Hắn nhìn Hồ Bân, lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp An Quốc.”

Hồ Bân phẫn nộ nói: “Đồ chó, sắp chết đến nơi, mà vẫn còn nói xằng nói bậy.”

“Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu sao?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Ông cảm thấy thế nào?”

“Đừng động đao động thương trước mặt tôi.”
 
Chương 645


Chương 645

“Nếu tôi trở mặt, ông chắc chắn sẽ chết.”

“Cậu…”Hồ Bân nghiến răng trợn mắt, gân xanh trên trán nổi lên.

Tay cầm dao và cầm súng run rẩy.

Làm sao có thể được?

Ông ta từ hai mươi tuổi đi theo An Quốc, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, đánh bao nhiêu trận chiến gian nan, giết bao nhiêu người.

Vũ Thiên Vương uy danh hiển hách, ai nghe thấy tên mà không sợ mất mật?

Hiện giờ đối mặt với một người trẻ tuổi như Tần Thiên, lại không có dũng khí ra tay.

Điều này làm cho ông ta rất tức giận, giống như một con hổ sắp mất kiểm soát.

“Hồ tổng, cứ giao hắn cho chúng tôi!”

Lý Xuân dẫn mười mấy người xông vào. Mười mấy cây súng cùng nhắm vào Tần Thiên.

“Nhóc con, cho dù mày lợi hại đến đâu thì có thể tránh được nhiều miệng súng như vậy sao?”

Tần Thiên thản nhiên uống trà, nói: “Chỉ cần không sợ chết, các người có thể thử xem.”

Lý Xuân tức đỏ mắt, nghiến răng chuẩn bị nổ súng, lúc này từ bên ngoài có một bóng đen lặng lẽ bay vào.

“Bỏ súng xuống.” Anh ta lạnh lùng nói.

“Truy Phong?” Lý Xuân có hơi sững sờ, cười lạnh nói: “Anh dám ra lệnh cho chúng tôi sao?”

Hồ Bân thở dài, nói: “Truy Phong đã tới thì lão gia tử chắc cũng đến rồi.”

“Nghênh đón lão gia tử đi.”

“Không cần đón!” Một giọng nói đầy phẫn nộ truyền đến, An Quốc cao lớn, mặt mày âm u bước vào.

Tuy rằng ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng loại khí thế này ngay lập tức áp chế Hồ Bân.

Tuy Hồ Bân uy danh hiển hách nhưng so với An Quốc chỉ giống như một đứa trẻ.

An Quốc nhìn lướt qua cục diện trong phòng, nhìn thấy Tần Thiên bị hơn mười khẩu súng nhắm vào lại vẫn còn có thể ngồi ung dung uống trà, trong mắt ông ta hiện lên một chút khác thường.

“Tần tiên sinh, thủ hạ vô lễ, kiến cậu chịu thiệt thòi rồi.”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Nếu không phải nể mặt ông thì bọn họ đều đã là người chết.”

“Khốn kiếp ——” Lý Xuân nổi giận gầm lên.

“Khốn kiếp!” An Quốc hét lớn một tiếng: “Còn không chịu lùi lại cho tôi!”

Trong mắt Lý Xuân hiện lên vẻ không cam lòng, nghiến răng lui ra.

An Quốc nhìn Hồ Bân, nói: “Cậu cũng lui ra.”

“Lão gia tử…”Hồ Bân ngẩn người một chút, vội vàng phản bác.

“Hồ tổng, nếu lão gia tử đã lên tiếng, chúng ta cứ ở bên ngoài chờ thôi.” Ở cửa, quản gia Kế Chân được An Quốc lão gia tử tin tưởng cũng tới.

Hồ Bân nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão gia tử nếu có bất kỳ sơ suất nào, tôi băm dằm cậu.”

Nói xong, ông ta phẫn nộ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tần Thiên, An Quốc và Truy Phong.

“Truy Phong, cậu cũng lui ra.”
 
Chương 646


Chương 646

“Canh giữ ở ngoài cửa, không có mệnh lệnh của tôi, kẻ tự tiện xông pha, giết không tha.”

“Vâng!” Truy Phong lập tức rời khỏi phòng và đóng cửa lại, cầm đao canh giữ ở cửa.

Anh ta giống như một cỗ máy, chỉ nghe lệnh một người duy nhất, chính là An Quốc.

An Quốc bảo anh ta giết không tha, như vậy chỉ cần ai dám vi phạm đến ranh giơi này, anh ta sẽ không chút do dự chém đầu đối phương.

Gió núi rất mạnh.

Thân thể An Quốc không thể chịu nổi, ông ta đi đến đóng cửa sổ bên vách núi.

Trong phòng đã ấm áp hơn chút.

Ông ta ho khan hai tiếng, ngồi xuống đối diện Tần Thiên, có chút tự giễu nói: “Haizz, già rồi, vẫn có nhiều thị phi như vậy. ”

“Nếu không phải còn có chút tâm nguyện vẫn đang dang dở, tôi thà chết ngay lập tức, dứt khoát cho xong.”

Tần Thiên nhìn An Quốc, thông qua vẻ mặt của ông ta, dường như ông ta thật sự không biết chuyện Hồ Bân nửa đường chặn hắn dẫn đến nơi này, dao súng uy hiếp.

Hắn không nói lời nào, chờ An Quốc tiếp tục nói tiếp.

An Quốc trầm mặc một chút, bỗng nhiên nhìn Tần Thiên rồi nói: “Tần gia Tây Bắc, đây chính là quái vật khổng lồ thật sự.!”

H?

Sắc mặt Tần Thiên bỗng nhiên biến đổi, trong mắt lộ ra một chút sát khí!

“Ông điều tra tôi?” Giọng điệu của hắn cũng trong nháy mắt lạnh xuống.

An Quốc cười gật đầu, nói: “Đừng kích động, nghe tôi nói.”

“Tôi sai người điều tra cậu, vốn chỉ là hành động không có ý đồ gì. Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới lại liên quan đến quái vật khổng lồ Tần gia ở Tây Bắc.”

“Sớm biết như vậy, tôi sẽ không ra mệnh lệnh này, cũng có thể tránh được những thị phi như hiện tại.”

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Có ý gì?”

“Ông nói những thị phi này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc sao?”

An Quốc thở dài nói: “Trước mắt tôi vẫn chưa biết.”

“Nhưng tôi chắc chắn trong những thuộc hạ của tôi có người cấu kết với Bắc Giang, cố gắng làm chuyện gì đó.”

“Cũng không thể trách bọn họ, tôi bị bệnh nhiều năm như vậy, chết cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Khó tránh khỏi có vài người thiếu kiên nhẫn.”

“Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội, không ngờ tới Tần Thiên lại có thể chữa bệnh cho tôi. Vì vậy họ lan truyền tin đồn rằng cậu sẽ giết tôi.”

“Mục đích đương nhiên là ngăn cản cậu chữa bệnh cho ôi.”

“Hồ Bân nghe thấy lời đồn, cho nên làm sau lưng tôi cướp tiên sinh tới đây.”

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Tôi chỉ phụ trách chữa bệnh. Những thứ ông nói liên quan gì đến tôi.”

“Có liên quan.” An Quốc nhìn Tần Thiên nói: “Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi.”

“Tướng kế liền kế.”
 
Chương 647


Chương 647

“Nếu có người không mong muốn tôi được chữa khỏi, thế thig cậu trị chết tôi đi. Chỉ có tôi chết thì những người đứng phía sau mới có thể nổi lên mặt nước.”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Ông không xác định được người phản bội ông là ai, cho nên muốn giả chết để cho những người đó chủ động hiện thân, sau đó một lần quét sạch.”

“Ý tưởng này là hay, chỉ có điều tại sao tôi phải giúp ông?”

“Đừng tưởng rằng tôi không biết, sau khi ông giả chết, thuộc hạ của ông cho rằng ông bị tôi g iết chết, bọn họ sẽ mang rất nhiều phiền phức cho tôi.”

“Tuy tôi không sợ phiền phức, nhưng cũng không thích phiền toái.”

An Quốc cười nói: “Chuyện này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc.”

“Tần tiên sinh, cậu thân là con trai trưởng cháu đích thôn của tần gia, nhưng mấy năm nay lại bị ép lưu lạc ở bên ngoài.”

“Cho dù như thế, theo tôi được biết Tần gia vẫn không muốn buông tha cậu.”

“Tôi biết thế lực Thần Vương Điện của cậu rất lợi hại.”

“Bất luận là Hổ Thiên Vương chỉ huy Bắc Hạ, hay là Long Thiên Vương dẫn người xuất kích, Tần gia có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.”

“Nhưng mà Hổ Thiên Vương tọa trấn bắc cảnh. Long Thiên Vương quản lý nhóm Rồng. Tuy bọn họ đều là thuộc hạ của cậu, nhưng cũng có thân phận chính thức.”

“Tôi tin cho dù cậu chết, cũng sẽ không đồng ý sử dụng những lực lượng này để giải quyết chuyện gia đình.”

“Ngoài ra các lực lượng khác của Thần Vương điện, mặc dù không thể khinh thường, nhưng phần lớn đều ở hải ngoại.”

“Muốn chống lại Tần gia Tây Bắc, chỉ sợ là lực bất tòng tâm.”

“Còn tôi có thể giúp cậu.”

“Chỉ cần cậu giúp tôi bình ổn nội loạn. Sau này toàn bộ tỉnh Nam Giang đều sẽ là hậu phương của cậu.”

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Không cần!”

“Tôi sẽ tự giải quyết việc nhà của mình, không cần phải mượn tay bất cứ ai.”

An Quốc thở dài nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Chỉ là thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại cậu cũng đã là người có gia đình.”

“Phải cẩn thận xem xét.”

Tần Thiên biến sắc, hắn biết “người nhà” trong miệng An Quốc là đang chỉ Tô Tô.

Sát khí trong mắt hắn lộ ra: “Ai dám động đến vợ của tôi, tôi cho hắn chết không có chỗ chôn!”

An Quốc cười nói: “Thêm một phần lực lượng, phòng tránh trước để tránh tai hoạ.”

“Dù sao địa bàn và lực lượng của Long Giang quá nhỏ.”

“Tần tiên sinh, cậu hãy suy nghĩ lại đi. Sau khi thành công cậu chính là vị vua chân chính của Nam Giang.”

Thấy Tần Thiên vẫn do dự, An Quốc đứng lên cúi đầu nói: “Đương nhiên chủ yếu là tôi vì tư lợi của bản thân.”

“Bởi vì tôi biết nếu như hiện tại không thể loại bỏ tai họa ngầm bên trong này, sau bày chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Xin tiên sinh giúp đỡ để tôi đạt được mục đích!”

Tần Thiên thở dài nói: “Được rồi.”
 
Chương 648


Chương 648

“Nếu ông đã kiên trì như thế, vậy tôi sẽ giúp ông lần này.”

“Nằm xuống đi, bắt đầu chữa bệnh.”

“Sau khi điều trị cần một thời gian tĩnh dưỡng, vừa hay ông có thể giả chết.”

“Cảm ơn chú em!” An Quốc vui vẻ cười ha ha, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Ông ta cởi áo khoác của mình và nằm thẳng trên giường bên cạnh. Nhắm mắt lại, hoàn toàn giao vận mệnh của mình cho Tần Thiên.

Tần Thiên thở dài một hơi.

Lúc này đã gần ba giờ sáng, Sửu Dần giao nhau, khí của trời đất khớp với kinh mạch gan phổi trong cơ thể con người.

Mà bệnh của An Quốc, ngay tại gan phổi.

Đó là thời điểm tốt nhất để điều trị.

Hắn lấy lại tinh thần, lần thứ hai thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm để trị liệu.

Căn phòng yên tĩnh.

Bên ngoài sóng ngầm mãnh liệt.

Kế Chân nhìn cửa phòng được đóng chặt, cùng với Truy Phong giống như người máy đứng ở cửa, nghiến răng nói:

“Hồ tổng, chúng ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Tần Thiên!”

“Hắn ta cấu kết với vương Bắc Giang, muốn mượn cơ hội chữa bệnh để sát hại lão gia tử. Chúng ta không thể để cho thành công!”

Hồ Bân nhíu mày nói: “Lão gia tử tin tưởngTần Thiên như vậy, có phải chúng ta đã lo lắng nhiều hay không?”

“Chẳng lẽ đây là âm mưu của Lưu Triệt đấy chứ, ông ta cố ý xúi giục chúng ta để không cho Tần Thiên chữa bệnh.”

Sắc mặt Kế Chân khẽ biến, cắn răng nói: “Không loại trừ khả năng này!”

“Nhưng chuyện liên quan trọng đại, chúng ta ít nhất cũng phải ở bên cạnh nhìn chứ?”

“Phòng ngừa tên họ Tần kia giở trò quỷ quái!”

Hồ Bân gật đầu, hắn cũng cảm thấy đây là cách vẹn cả hai bên.

Tuy nhiên ông ta nhìn Truy Phong, cười khổ nói: “Truy Phong không nghe lời ai ngoài lời của lão gia tử nói.”

“Hiện tại cậu ta canh giữ ở cửa, ông có có cách điều cậu ta đi không?”

“Đừng tin chuyện đó, nếuchúng ta xông vào, cậu ta thực sự dám chặt đầu chúng ta sao.”

Kế Chân giận dữ nói: “Ông là Vũ Thiên Vương, tuy Truy Phong là thị vệ riêng của lão gia tử, nhưng cũng có thể thuộc trong tầm quản lý của ông.”

“Hồ tổng, chuyện không nên chậm trễ nữa, ông nhất định phải ra lệnh cho Truy Phong mở cửa!”

Lý Xuân bên cạnh cắn răng nói: “Hồ tổng, nếu hắn dám không nghe theo, lập tức bắn cậu hắn.”

“Tuy đao của hắn nhanh, nhưng tôi không tin có thể nhanh hơn viên đạn.”

Hồ Bân giận dữ nói: “Khốn kiếp!”

“Lão gia tử coi Truy Phong con của mình, ai dám to gan làm bậy chính là ngỗ nghịch với lão gia tử!”

“Hơn nữa, cậu thật sự cho rằng cậu ta không thể tránh đạn sao?”
 
Chương 649


Chương 649

Nghĩ đến thời điểm Truy Phong vừa mới đi tới An gia, chính ông ta đã từng kiểm tra Truy Phong, trong mắt Hồ Bân hiện lên vẻ hoảng sợ.

Lần đó khi đối mặt với viên đạn, Truy Phong không hề tránh.

Mà rút trường đao xuất ra khỏi vỏ, nhanh chóng cắt viên đạn thành hai nửa.

“Cứ chờ thêm chút thôi.”

“Lão gia tử phúc lớn mạng lớn, tôi tin ông ấy sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn này.”

Ông ta nghiêm túc nói.

Nghe Hồ Bân nói xong, Kế Chân nháy mắt nói với Lý Xuân: “Đội trưởng Lý, cậu theo tôi ra ngoài xem một chút.”

“Tôi lo lắng, bên ngoài sẽ có người nhân cơ hội làm loạn.”

“Được. Kế lão.” Lý Xuân vội vàng đồng ý, cùng Kế Chân đi ra ngoài.

Bên ngoài Ngọa Long Trang, một nơi hẻo lánh.

Lý Xuân châm một điếu thuốc, thấp giọng nói: “Kế lão, làm sao bây giờ?”

“Nếu lỡ tên họ Tần thật sự chữa khỏi cho lão đầu tử, há chẳng phải chúng ta phí công nhọc sức sao?”

“Cơ hội tốt không thể bỏ qua!”

Sắc mặt Kế Chân âm trầm, thấp giọng nói: “Cậu có chú ý gì? Cậu định làm gì?”

Lý Xuân cắn răng nói: “Chỉ là một tên Truy Phong, không có gì đáng lo ngại.”

“Theo tôi thấy chúng ta lấy danh nghĩa cứu lão gia tử, mạnh mẽ công vào.”

“Đem già trẻ, cùng nhau ——” Anh ta đưa tay ra làm một động tác cứa cổ.

Kế Chân tức giận nói: “Ngay cả lão gia tử cậu cũng muốn giết? Cậu không muốn sống sao!”

Lý Xuân cười lạnh nói: “Kế lão hiểu lầm rồi. Tôi làm sao có thể giết lão gia tử chứ.”

“Đừng quên, người giết lão gia tử là Tần Thiên.”

Kế Chân cười lạnh nói: “Giết lão gia tử giá họa cho Tần Thiên, đó là một cách hay. ”

Lý Xuân kích động nói: “Chỉ cần ông gật đầu, tôi sẽ bảo các anh em ra tay ngay bây giờ.”

Kế Chân do dự một chút, nói: “Đừng quên, còn có một Hồ Bân.”

“Ông ta chính là Vũ Thiên Vương. Là cấp trên trực tiếp của cậu, cũng được xem như là thầy của cậu.”

“Ông ta một lòng trung thành tận tâm với lão gia tử, cậu có thể vượt qua cửa ải của ông ta không?”

Lý Xuân cắn răng nói: “Nếu ông ta không cho phép, vậy thì cùng giết luôn.”

“Kế lão, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Hiện tại tôi đã có thể liều bất kể giá nào, không phải ông sợ chứ?”

“Nếu ông bỏ cuộc giữa chừng, làm sao có thể giải thích với Bắc Giang Vương?”

Kế Chân nói: “Một không làm hai không ngừng!”

“Cứ làm theo những gì cậu nói!”

Lý Xuân vui vẻ nói: “Bên trong đều là tâm phúc của tôi, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ một phát thành công.”

“Đừng quên ước định của chúng ta, giết được ông già, ông là Nam Giang Vương, còn tôi chính là Vũ Thiên Vương.”

Kế Chân cười nói: “Yên tâm, tôi nói được làm được.”
 
Chương 650


Chương 650

“Đi!”

Lý Xuân đỏ mắt, xông vào trong phòng.

“Hồ tổng, đã lâu như vậy, không thể chờ thêm đợc nữa!”

“Tôi muốn xông vào cứu lão gia tử!”

“Tất cả anh em tổ ba nghe lệnh!”

“Có!” Đám vệ sĩ trong bóng tối đồng thanh đáp lại.

Lý Xuân đứng thứ ba trong bát kim cương dưới tay Hồ Bân. Những người này đều là người của tổ ba.

“Cùng tôi xông vào!” Lý Xuân hét một câu, dẫn đầu rút đao ra.

Hồ Bân đang muốn ngăn cản anh ta thì nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng nổ lớn.

Sau đó là tiếng An lão gia tử kêu thảm thiết, vang vọng cả sơn trang.

Mọi người sững sờ, tất cả đều lộ vẻ hoảng sợ.

“Lão gia tử!” Hồ Bân phản ứng lại, dẫn đầu xông tới đầu tiên.

Không đợi ông ta đến, Truy Phong đứng ở cửa, một cước đá văng cửa phòng xông vào trước giống như một cơn gió.

“Mau, mau cứu lão gia tử!”

Kế Chân và Lý Xuân phản ứng lại, cũng xông vào.

“Lão gia tử!”

“Lão gia tử ngài sao rồi?”

Chỉ An Quốc sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trước ngực có một vũng máu đen.

Chắc là vừa mới nôn ra.

“Là Tần Thiên hại lão gia tử!”

“Tần Thiên đâu?” Lý Xuân hét lớn.

Bên cạnh cửa sổ đối mặt với vách núi đang mở ra, Tần Thiên đã không thấy bóng dáng.

Kế Chân lớn tiếng nói: “Vũ Thiên Vương, Tần Thiên chạy rồi, ông định làm gì?”

Hồ Bân trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Xuân, lập tức truyền lệnh xuống, tất cả mọi người phong tỏa tỉnh thành truy nã Tần Thiên!”

“Còn nữa điều bảy tiểu đội còn lại tới đây!”

“Đào ba tất đất, tôi cũng muốn băm thây tên Tần Thiên thành nghìn khúc!”

“Vâng!” Lý Xuân vội vàng truyền lệnh.

Toàn bộ tỉnh thành, tất cả lực lượng an ninh của An gia đều được động đậy.

Tất cả các con đường ra vào tỉnh đều bị phong tỏa chặt chẽ.

Tìm kiếm Tần Thiên.

“Lão gia tử, ông thế nào rồi?” Hồ Bân đỡ An Quốc, đau lòng hỏi.

An Quốc thấp giọng nói: “Sớm muộn gì cũng chết, không thể trách Tiểu Tần tiên sinh.”

“Cậu ta thật lòng muốn chữa bệnh cho tôi, nhưng y thuật không đủ, sau khi thất bại sợ chịu trách nhiệm cho nên cậu ta đã chạy trốn.”

“Các người nghe tôi nói, đừng làm khó Tần Thiên, tôi có chuyện quan trọng hơn phải nói.”

Kế Chân vội vàng nói: “Lão gia tử, chuyện gì vậy?”
 
Chương 651


Chương 651

An Quốc thấp giọng nói: “Sau khi tôi chết, tất cả sản nghiệp của An gia sẽ do Như Ngọc thừa kế.”

“Các người đều phải toàn lực trợ giúp.”

Hồ Bân vội vàng nói: “Ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ trợ giúp đại tiểu thư xử lý tốt công việc.”

Kế Chân thấp giọng nói: “Lão gia tử, còn gì không?”

An Quốc thở hổn hển, nói: “Tôi không muốn phô trương lãng phí, cho nên quàn ba ngày lập tức sắp xếp hạ táng.”

(Quàn: Đặt tạm linh cữu ở một nơi để viếng trước khi đưa đám.)

“Còn lại, các người tự xem làm đi——”

Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên thở không nổi, há miệng thở hơi lên, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Ngồi phắc lên “ọc” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu đen, sau đó từ từ ngã xuống.

“Lão gia tử!”

Hồ Bân quỳ gối trước giường bật khóc.

Kế Chân vỗ vỗ bả vai Hồ Bân, nói: “Hồ tổng, di ngôn của lão gia tử phó thác, chúng ta không thể chậm trễ.”

“Người chết là hết, chúng ta vẫn nên sắp xếp chuyện trước mắt để tránh gây rối.”

Hồ Bân dù sao cũng là người anh hùng kiêu ngạo cả đời, biết Kế Chân nói rất đúng.

Ông ta cùng Kế Chân và Lý Xuân đi ra ngoài, nói: “Lão gia tử đã nói tất cả sản nghiệp sẽ do Như Ngọc tiểu thư kế thừa.”

“Chúng ta trước tiên trợ giúp tiểu thư lên vị trị, sau đó mới toàn thành việc truy nã Tần Thiên!”

“Thù này không báo, Hồ Bân tôi thề không làm người!”

Kế Chân gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi truyền di chúc của lão gia tử.”

Ông ta nói với Lý Xuân: “Đội trưởng Lý, cậu sẽ thông báo cho tất cả mọi người trong hệ thống an ninh của cậu ngay lập tức. Lão gia tử bị hại bỏ mình, truyền vị cho Như Ngọc tiểu thư.”

“Đồng thời chiếu di nguyện của lão gia tử, để cho Như Ngọc tiểu thư chọn ngày thành hôn với Kế Phong.”

Lý Xuân cười nói: “Được! ”

“Tôi lập tức đi làm!”

Nói xong, anh ta muốn đi ra ngoài.

“Không đúng!” Hồ Bân phản ứng lại, tức giận nói: “Kế Chân, ông đang nói nhảm gì vậy?”

“Lão gia tử nói muốn tiểu thư gả cho con trai của ông khi nào?”

“Tiểu thư căn bản cũng không thích con trai của ông, đây là chuyện mọi người đều biết!”

Lý Xuân cười lạnh nói: “Hồ tổng, anh Kế Phong thích Như Ngọc tiểu thư, theo tôi thấy bọn họ rất xứng đôi.”

“Huống chi Như Ngọc tiểu thư chỉ là đàn bà, sao lại có thể quản lý sản nghiệp lớn như An gia chứ?”

“Chỉ có cô ấy gả cho anh Kế Phong, được anh Kế Phong và Kế quản gia nâng đỡ thì mới có thể ngồi vững vị trí.”

Kế Chân cười nói: “Tôi tất nhiên sẽ cố gắng hết sức.”

Hồ Bân cuối cùng cũng hiểu ra.

 
 
Chương 652


Chương 652

Ông ta hét lên: “Kế Chân, ông đây là muốn soán vị!”

“Ông giả truyền di chúc của lão gia tử, để tiểu thư gả cho con trai của ông, chính là vì chiếm đoạt sản nghiệp An gia.”

“Các người thu được cả người lẫn của, lẽ nào lại có lý như vậy!”

Người đâu bắt phản đồ này cho tôi!”

Bên cạnh ông ta có một thân tín vừa muốn ra tay, Lý Xuân nhanh tay lẹ mắt, một dao cứa cổ họng thân tín.

Lý Xuân bất ngờ kề dao lên cổ Hồ Bân, lớn tiếng nói: “Anh em tổ ba nghe lệnh!”

“Vũ Thiên Vương Hồ Bân, mưu đồ bất chính liên hợp Tần Thiên hãm hại lão gia tử.”

“Hiện tại tước đoạt vị trí Vũ Thiên Vương của ông ta!”

“Sau này các người đi theo tôi, lương mỗi tháng của mỗi người tăng gấp đôi.”

Những người này đều là tâm phúc của Lý Xuân, bị Lý Xuân mê hoặc bất mãn với Hồ Bân từ lâu.

Nghe vậy, bọn họ rút vũ khí ra sát hại mấy tâm phúc duy nhất của Hồ Bân.

Kế Chân cười ha ha, ông ta thật sự không thể ngờ được, sự việc lại có thể chuyển biến tốt như vậy.

“Lý Xuân, sắp xếp người của cậu canh giữ nghiêm mật.”

“Coi chừng Hồ Bân và Truy Phong, còn có thi thể lão đầu tử.”

“Không có mệnh lệnh không được để cho bọn họ rời đi một bước, bất cứ kẻ nào muốn xông vào, giết tất.”

“Cậu theo tôi đi đến An gia, trợ giúp Kế Phong thượng vị!”

Hơn một trăm tên côn đồ được trang bị vũ trang hạng nặng, canh giữ trang viên Ngọa Long nghiêm ngặt.

Lý Xuân và Kế Chân vui vẻ đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng chửi rửa của Hồ Bân trong phòng, Lý Xuân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng chạy lại vào trong.

“Hồ tổng, bây giờ chúng tôi hoàn toàn nghi ngờ ông cấu kết với Tần Thiên, cùng nhau sát hại An lão gia tử.”

“Ông chắc chắn sẽ không làm được Vũ Thiên Vương rồi.”

“Thiên vương lệnh đâu? Giao nó ra đây.”

“Tao phi!”

“Lý Xuân, mày là kẻ vong ơn bội nghĩa!”

“Mẹ kiếp sao mày không suy nghĩ lại, lúc trước mày không có cơm mà ăn, là ai thu nhận giúp đỡ mày?”

“Mày dám phản bội ông đây, tao liều mạng với mày!”

Hồ Bân tức giận không thể kiềm chế được, hét lớn xông lên về phía Lý Xuân.

Tuy rằng hai tay hai chân đều đã bị trói. Tuy hỏi sa cơ nhưng uy thế vẫn còn.

Lý Xuân lắp bắp kinh hãi, không kịp tránh né, anh ta bị một đầu đụng vào bụng đau đến nỗi trợn trắng mắt.

Lý Xuân tức quá hóa giận, anh ta đá mạnh một cước đá bay Hồ Bân ra ngoài.

Hồ Bân đập đầu vào tường, trán chợt nổi lên một cục u.

“Lão già, tôi giết ông!” Lý Xuân tức giận rút đao muốn chém Hồ Bân.

“Đội trưởng Lý, bình tĩnh.” Kế Chân vội vàng ngăn cản, nói: “Giữ lại ông ta lại còn có tác dụng.”
 
Chương 653


Chương 653

“Không phải là Vũ Thiên Vương Lệnh sao? Theo tôi được biết khối lệnh bài lão gia tử ban cho, Tứ Thiên Vương đều sẽ mang theo bên người.”

“Cậu lục soát thử, nhất định sẽ có thu hoạch.”

Lý Xuân một cước đá ngã Hồ Bân xuống đất, quả nhiên tìm ra một khối lệnh bài từ trên người ông ta.

Trên đó viết một từ “Vũ”.

“Vũ Thiên Vương Lệnh!”

“Tôi đã chiếm được Vũ Thiên Vương Lệnh!”

“Từ giờ trở đi tôi chính là Vũ Thiên Vương!”

“Ha ha ha ha!”

Lý Xuân cực kỳ đắc ý, cầm lệnh bài nghênh ngang rời đi.

“Súc sinh!”

“Kế Chân Lý Xuân, các người không được chết tử tế!” Hồ Bân chửi.

Ông ta muốn đuổi theo nhưng bị thuộc hạ của Lý Xuân đạp trở lại, nhốt vào phòng.

Lý Xuân dương dương đắc ý cùng Kế Chân lên xe, nghĩ đến cái gì, anh ta nhịn không được nói: “Kế quản gia, tên Truy Phong kia làm sao bây giờ?”

“Hắn sẽ không làm hổng chuyện chứ?”

Kế Chân cười lạnh nói: “Yên tâm.”

“Theo tôi được biết Truy Phong là một tên ngốc, trong mắt hắn chỉ có lão gia tử, không có người thứ hai.”

“Hiện tại lão gia tử đã chết, hắn nhất định sẽ bảo vệ thi thể không rời một tất.”

“Chờ chúng ta ổn định đại cục, ba ngày sau chôn cất lão già kia, chỉ là một kẻ ngốc, còn không phải là muốn nắm bắt như thế nào thì nắm như thế đấy sao.”

Lý Xuân kích động nói: “Quản gia anh minh!”

“Lý Xuân tôi thề chết đi theo quản gia!”

“Không đúng, hiện tại ông chính là Nam Giang Vương!”

Kế Chân cười nói: “Bình tĩnh.”

“Đợi chút nữa gặp những người khác, cũng đừng nói lỡ miệng, trên danh nghĩa tôi là người trợ giúp Liễu Như Ngọc.”

“Đã hiểu!”

Rất nhanh đã đi tới bên ngoài An trạch.

Nhìn thấy phòng ốc đèn đuốc sáng trưng trước mặt, trong mắt Kế Chân nhịn không được lóe lên hào quang kích động.

Ngôi nhà cũ này là biểu tượng của Nam Giang Vương.

Kế Chân ông ta đã đi theo An Quốc ở chỗ này mấy chục năm, nhưng cũng chỉ là quản gia.

Đại tướng dưới tay An Quốc, ví dụ như đám người Hồ Bân, tâm trạng tốt thì tôn trọng ông ta chút, nhưng khi tâm trạng không tốt thì xem ông ta là một người làm.

Kế Chân nhẫn nhịn mấy chục năm.

Bây giờ cuối cùng ông ta cũng đã trở thành chủ sở hữu của nơi này!
 
Chương 654


Chương 654

Nam Giang Vương!

Vương miện mà ông ta mơ ước sắp được thêm vào đầu ông ta.

Ông ta hít sâu một hơi, sau đó gọi một cuộc gọi: “Bắc Vương, kế hoạch đã đạt được tiến bộ đáng kể. Tôi sắp bắt đầu tiếp nhận lực lượng của An gia.”

“Dựa theo ước định lúc trước, tôi cần ông trợ giúp.”

Trong điện thoại, có một giọng nói trầm thấp: “Nửa giờ sau, người của tôi mai phục ở Nam Giang sẽ bắt đầu phát động tổng tấn công.”

“Những người này, coi như là quà tặng tôi tặng cho ông.”

“Cảm ơn Bắc Vương!”

“Sau khi sự việc thành công, tôi nhất định sẽ nghe lệnh ông!”

Kế Chân kích động nói, cúp điện thoại, sau đó mới sải bước đi vào An trạch.

“Quản gia, lão gia tử thế nào rồi?”

“Kế lão, Tần Thiên đâu, có phải đã chữa khỏi bệnh của lão gia tử hay không?”

Rạng sáng, đại viện An trạch đèn đuốc sáng trưng, không ai ngủ.

Tất cả bọn họ đều đang lo lắng chờ đợi tin tức của An Quốc, bọn họ nhìn thấy Kế Chân, rất nhiều người nhịn không được xông tới hỏi thăm.

Sắc mặt Kế Chân ngưng trọng, cắn chặt răng không nói.

Đi thẳng đến giữa trung tâm của đại viện.

“Kế Chân!”

“Kế quản gia!”

Lực lượng nồng cốt của An gia, đám học trò của An quốc, dưới sự suất lĩnh của Tài Thiên Vương Ninh Thông đều chạy tới vây quanh Kế Chân và Lý Xuân.

Thấy Kế Chân đỏ mắt, cắn răng không nói, Liễu Như Ngọc kích động nói: “chú Kế, gia gia có phải đã được chữa khỏi rồi không?”

“Tần Thiên đã nói có thể kéo dài ba mươi năm dương thọ cho gia gia, nhất định sẽ không có gì sai sót!”

“Tần Thiên đâu? Sao anh ta không đến gặp tôi?”

Kế Chân cắn răng, nói: “Lý Xuân, cậu nói đi!”

“Vâng!”

Lý Xuân bi phẫn nói: “Tin dữ!”

“Tần Thiên bị Bắc Thiên Vương Lưu Triệt sai khiến, nhân lúc chữa trị bệnh để sát hại lão gia tử!”

“Lão gia tử ông ấy… Đã về trời rồi!”

Cái gì?

Tin tức này giống như một trái bom nặng ký, nổ tung cả An gia.

Tất cả mọi người đều phẫn nộ.

“Tần Thiên đâu?”

“Tôi muốn tự tay giết hắn!” Tài Thiên Vương Ninh Thông, lớn tiếng quát.

“Giết Tần Thiên!”

“Đánh vào Bắc Giang, bắt sống Lưu Triệt!”

Toàn bộ An gia bao phủ bầu không khí bi tráng.
 
Chương 655


Chương 655

“Ba, lúc lão gia tử chết có nói gì không?”

“Ông ấy chết rồi, An gia giao cho ai lãnh đạo?” Kế Phong nghĩ đến chuyện gì đó, kích động hỏi.

Nghe xong lời này, đám người Ninh Thông tạm thời yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn Kế Chân.

Vấn đề này liên quan đến người thừa kế, có thể nói còn quan trọng hơn việc báo thù.

Kế Chân gật đầu nói: “Lão gia tử trước khi lâm chung có kéo tay tôi, chính miệng truyền lại di chúc.”

“Đó chính là truyền vị cho Liễu Như Ngọc tiểu thư.”

“Cái gì?” Trong mắt Kế Phong hiện lên vẻ thất vọng.

Kế Chân chậm rãi nhìn lướt qua, lớn tiếng nói: “Tuy Liễu Như Ngọc tiểu thư không có quan hệ huyết thống với An lão gia tử, nhưng lão gia tử vẫn coi cô ấy là người thân duy nhất.”

“Các vị, quyết định này của lão gia tử, tôi tin tưởng mọi người sẽ không phản đối chứ?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, Ninh Thông gật đầu, nói: “Đương nhiên.”

“Tài Thiên Vương tôi bày tỏ thái độ, phục tùng sắp xếp của lão gia tử, sau này nhất định tận tâm tận lực trợ giúp tiểu thư!”

Những người còn lại cũng hét lên: “Chúng tôi tuân theo sự sắp xếp của lão gia tử.”

“Tận tâm tận lực trợ giúp tiểu thư!”

“Không thể nào.”

“Gia gia không thể xảy ra chuyện, Tần Thiên không thể nào sát hại gia gia.”

“Tôi muốn đi gặp bọn họ!”

“Mau dẫn tôi đi gặp bọn họ!” Liễu Như Ngọc căn bản không nghe thấy lời của mọi người, cô ta lẩm bẩm, muốn xông ra ngoài.

“Như Ngọc, đừng xúc động!” Dương Vinh vội vàng kéo cô ta lại, thấp giọng nói: “Hiện tại em là người đứng đầu An gia.”

“Em phải tỉnh táo lại, lo liệu đại cục!”

Liễu Như Ngọc căn bản không nghe.

Ninh Thông nhíu mày, nói với Kế Chân: “Trạng thái hiện tại của đại tiểu thư, chỉ sợ là không cách nào báo thù cho lão gia tử.”

“Kế quản gia, ông có chủ ý gì?”

“Đúng rồi, Vũ Thiên Vương Hồ Bân đâu?”

Kế Chân nghiêm túc nói: “Lão gia tử cũng dự liệu được, đại tiểu thư trong thời gian ngắn khó có thể đảm đương trọng trách.”

“Di chúc thứ hai của lão gia tử!”

“Lệnh cho Như Ngọc tiểu thư gả cho Kế Phong.”

“Hôn ước lập tức có hiệu lực.”

Cái gì?

So sánh với di chúc An Quốc truyền vị cho Liễu Như Ngọc thì hiện tại di chúc thứ hai bảo Liễu Như Ngọc gả cho Kế Phong, càng thêm ngoài dự liệu của mọi người.

“Ba, đây là sự thật?” Kích động nhất chính là Kế Phong.
 
Chương 656


Chương 656

Hai mắt ông ta tỏa sáng, giống như một tên ăn mày đột nhiên trúng năm trăm vạn, sau đó trở thành quan lớn.

Kế Chân gật đầu, thấy Ninh Thông nhíu mày không nói, ông ta thấp giọng nói: “Ninh Tài Thần, sắp xếp này của lão gia tử ông có hiểu được suy nghĩ cặn kẽ của ông ấy không?”

Ninh Tài Thần cuối cùng gật đầu, nặng nề nói: “Lão gia tử lo lắng Như Ngọc tiểu thư một mình khó chống đỡ.”

“Sắp xếp hôn sự cho cô ấy là vì trợ giúp cô ấy có thể nắm đại cục trong tay.”

“Xem ra đại cục này, sắp rơi vào trên đầu ba con Kế gia các người rồi.”

Những người còn lại cũng hiểu được điểm mấu chốt trong đó, vẻ mặt mỗi người khác nhau.

Những người có thể đứng ở đây, không có ai là kẻ ngốc cả.

Cứ như vậy, đại nghiệp của An gia, nhìn thì giống như giao cho Liễu Như Ngọc.

Nhưng Liễu Như Ngọc đã là con dâu của Kế gia, tất cả cuối cùng còn không phải là quy về Kế gia sao?

Kế Chân lớn tiếng nói: “Ba con Kế gia tôi, nhận được rất nhiều ơn huệ của lão gia tử.”

“May mắn được lão gia tử tin tưởng, phó thác lúc lâm chung, tôi có thể thề trước mặt mọi người nhất định sẽ tận tâm tận lực trợ giúp tiểu thư!”

“Một mặt, ổn định tình hình. Một mặt dù chân trời góc bể cũng phải truy bắt hung thủ Tần Thiên!”

“Có một ngày sẽ dẫn dắt mọi người đánh giết đến Bắc Giang, bắt sống Lưu Triệt tế trời!”

“Đến lúc đó thống nhất hai giang (Bắc Giang và Nam Giang), an ủi linh hồn lão gia tử ở trên trời!”

“Hiện tại sự tình khẩn cấp, tôi chỉ hỏi mọi người một câu, có ủng hộ tôi hay không!”

Đây chính là muốn mọi người tỏ thái độ.

Tuy mọi người cảm thấy trong này có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ lại lão gia tử lúc lâm chung cũng sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn lựa chọn này.

An lão gia tử vừa muốn truyền vị cho Liễu Như Ngọc, lại lo lắng Liễu Như Ngọc khó có thể thu phục quần chúng, cho nên chỉ có thể gả Liễu Như Ngọc cho Kế Phong, dùng cách này mượn sức ba con Kế gia.

“Chỉ cần quản gia không quên lời thề hôm nay, tôi đồng ý ủng hộ ông!”

“Tôi cũng đồng ý!”

Mọi người nhao nhao tỏ thái độ.

Kế Chân nhìn Ninh Thông, nói: “Ninh Tài Thần thì sao?”

“Ông là một trong tứ thiên vương, quản lý nguồn lực tài chính của An gia. Hiện tại tôi muốn nghe thái độ của ông.”

Ninh Thông trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: “Các người còn chưa trả lời tôi, Hồ Bân đâu?”

“Còn nữa rốt cuộc các người đã đưa lão gia tử đến chỗ nào. Bây giờ tôi muốn đến gặp ông ta trước.”

Kế Chân nhìn về phía Lý Xuân.

Lý Xuân lớn tiếng nói: “Vũ Thiên Vương phát hiện mưu đồ của Tần Thiên, trong lúc chiến đấu đã bị Tần Thiên đả thương.”

“Hiện tại, ông ấy và hài cốt lão gia tử đang ở cùng một chỗ, được bảo vệ nghiêm ngặt.”

“Để phòng ngừa người Bắc Giang phá hoại, cho nên hiện tại không thể nói cho ông biết!”

“Tạm thời ông cũng không thể đi đến thăm viếng!”

Ánh mắt Ninh Thông lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lý Xuân nói: “Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao?”
 
Chương 657


Chương 657

Ông ta đường đường là một trong tứ thiên vương, còn Lý Xuân chẳng qua chỉ là một đội trưởng dưới tay Hồ Bân mà thôi.

Loại chênh lệch cấp bậc này, khó có thể vượt qua, bình thường khi Lý Xuân nhìn thấy Ninh Thông đều gật đầu khom lưng, luôn miệng gọi chú Ninh.

Hiện tại sao lại kiêu ngạo như vậy.

Đối mặt với trách cứ của Ninh Thông, Lý Xuân không thèm để ý chút nào.

Anh cười lạnh nói: “Chúng ta hiện tại cùng cấp bậc, tôi nói như vậy, cũng chỉ là việc chung mà thôi.”

Nói xong, anh ta lấy ra khối lệnh bài kia.

“Vũ Thiên Vương trọng thương, ông ta truyền Vũ Thiên Vương lệnh cho tôi, lệnh cho tôi kế nhiệm vị trí Vũ Thiên Vương mới.”

“Tất cả bảo an An gia nghe lênh, có ai dám vi phạm Vũ Thiên vương lệnh, giết.”

Lại một quả bom nặng ký khác!

Vậy mà thân thể Vũ Thiên Vương bị trọng thương, lại còn truyền vị trí Thiên Vương cho Lý Xuân!

Mọi người nhìn nhau, đều có chút không thể tin nổi.

Ninh Thông tức giận nói: “Kế Chân, Lý Xuân, rốt cuộc các người đang làm gì?”

“Trước khi sự việc chưa hoàn toàn rõ ràng, tôi không tin những gì các người nói!”

Kế Chân cười lạnh nói: “Ông không tin cũng không sao. Nhưng tôi muốn nói cho ông biết, Ninh Tài Thần, hiện tại có rất nhiều người của Bắc Giang ẩn nấp ở tỉnh thành.”

“Bọn họ chuẩn bị nhân lúc chúng ta rối loạn, tiến công ồ ạt đánh đuổi chúng ta ra khỏi Nam Giang.”

“Lúc này xảy ra nội loạn, có hậu quả gì, ông tự suy nghĩ kỹ đi.”

Vừa dứt lời, có vài người chạy vào từ bên ngoài.

Người bọn họ bê bết máu, té ngã trước mặt mọi người.

“Không xong rồi!”

LKế quản gia, địa bàn của chúng ta bỗng nhiên bị rất nhiều người mặc đồ đen tập kích!”

“Bọn họ không nói một lời, thấy người là giết!”

“Rất nhiều địa bàn đã mất, vô số anh em bị giết bị thương!”

“Mau nghĩ cách đi!”

Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.

“Đối phương là ai? Nói đi!” Kế Chân kích động hỏi.

“Là người của Bắc Giang Vương!”

“Bắc Giang Vương muốn huyết tẩy Nam Giang, Vũ Thiên Vương đâu? Mau bảo ông ta triệu tập người đi.”

Kế Chân thở dài, nhìn Ninh Thông, nói: “Ninh Tài Thần, bây giờ ông nói đi?”

Ninh Thông nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Xuân, còn đứng sững đó làm gì? Còn không nhanh tổ chức phản kích!”

“Nói cho các anh em biết phải dũng cảm liều mạng vì Nam Giang.”

“Những người bị thương, tôi sẽ trả gấp đôi chi phí y tế, đối với nạn nhân lương hưu tăng gấp ba lần, nữa sẽ sắp xếp già trẻ lớn bé của bọn họ, bọn họ không cần phải lo lắng.”
 
Chương 658


 

Chương 658

“Cảm ơn Ninh Thiên Vương!” Lý Xuân cười lạnh một tiếng, giơ cao Vũ Thiên Vương Lệnh

“Tất cả mọi người đi theo tôi!”

Đích thân anh ta dẫn đội xông ra ngoài.

“Như Ngọc, Như Ngọc em mau tỉnh lại!” Dương Vinh ôm Liễu Như Ngọc, đau lòng gọi.

Chị ta biết cái chết của An quốc đối với Liễu Như Ngọc là một đả kích lớn.

Nhưng mà điều Liễu Như Ngọc không thể chấp nhận nổi chính hung thủ lại là Tần Thiên!

Người đàn ông cô ta yêu thích nhất lại giết người cô ta yêu quý nhất.

Cho dù là ai cũng không thể chịu nổi đả kích này.

“Không, tôi không tin!“

“Tôi muốn đi gặp gia gia. Tần Thiên đâu, gọi hắn đến đây, tôi muốn trực tiếp hỏi hắn!” Liễu Như Ngọc ngẩn ngơ, nói lẩm bẩm.

Kế Chân bi thương nói: “Xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không có ai dễ chịu cả.”

“Nhưng vẫn xin tiểu thư giữ sức khoẻ.”

“Tiểu thư yên tâm, chúng tôi bảo vệ thi thể của lão gia tử rất tốt. Đợi đến khi bình ổn tình hình hỗn loạn ở Bắc Giang, bắt được Tần Thiên, sẽ tổ chức tang lễ cho lão gia tử.”

“Lão gia tử nói ông ấy không thích phô trương, cho nên quàn ba ngày sẽ sâp xếp chôn cất.”

“Xin tiểu thư hãy cho tôi ba ngày.”

“Ba ngày sau, tôi nhất định tổ chức tang lễ lớn long trọng cho lão gia tử!”

“Không, tôi không tin!”

“Tần Thiên không thể nào giết gia gia!”

“Buông tôi ra!” Liễu Như Ngọc kích động hét lớn, thoát khỏi Dương Vinh chạy ra bên ngoài.

Kế Chân nháy mắt với con trai của ông ta, trầm giọng nói: “Còn không mau mang vợ con về!”

“Nhất định phải để cho cô ta tĩnh dưỡng thật tốt, chú ý thân thể!”

“Vâng!” Kế Phong kích động xông lên, ôm lấy Liễu Như Ngọc trở lại.

“Thả cô ấy xuống!”

“Hãy để tôi làm!” Dương Vinh giận dữ hét lên đuổi theo.

Chị ta nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại nói với Kế Chân: “Lão gia tử thật sự để cho Như Ngọc gả cho con trai của ông vì đại cục sao.”

“Nhưng mà Kế quản gia, chắc ông cũng hiểu rõ tính tình của Như Ngọc tiểu thư.”

“Xin hãy kiềm chế con trai ông, nếu như cậu ta dám ép buộc làm xằng làm bậy, kết quả chỉ có mất cả trì lẫn chài đó!”

Kế Chân vội vàng nói: “Tất nhiên”

“Trước khi Như Ngọc tiểu thư tự nguyện gả cho Kế Phong, nếu như Kế Phong có bất kỳ hành động không đứng đắn nào, tôi sẽ tự tay làm thịt nó!”

Lúc này Dương Vinh mới hơi yên tâm, đuổi theo Kế Phong.

“Thả tôi ra!”

“Đồ khốn, đừng đụng vào tôi!”

“Tôi muốn đi tìm Tần Thiên!”

“Tần Thiên, anh ra đây cho tôi”
 
Chương 659


Chương 659

Bị Kế Phong ôm đi, Liễu Như Ngọc gào thét kịch liệt giãy dụa.

Kế Phong chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mình lại có thể ôm được nữ thần. Cảm nhận được cơ thể mềm mại của Liễu Như Ngọc, làm cho máu anh ta không ngừng chạy loạn.

Nhưng mà đã đến lúc này mà Liễu Như Ngọc vẫn luôn miệng gọi Tần Thiên.

Điều này làm cho Kế Phong cực kỳ phẫn nộ.

Dù sao An Quốc đã chết. Hơn nữa cũng chính miệng hạ lệnh để cho Liễu Như Ngọc gả cho mình.

Từ giờ trở đi, Liễu Như Ngọc chính là vợ của anh ta.

Cho dù anh ta làm bất cứ chuyện gì thì người ngoài cũng không thể nói được gì.

Dưới sự kích động, anh ta để Liễu Như Ngọc lên giường lớn, mắt đỏ rực muốn nhào tới.

“Súc sinh!”

Chị Vinh xông tới tát vào mặt Kế Phong. Chị ta chắn ở trước giường, trầm giọng nói: “Ba cậu đã nói rồi.”

“Trước khi Như Ngọc tiểu thư tự nguyện gả cho cậu, nếu cậu dám có bất kỳ hành động vô lễ nào, ông ta sẽ tự tay làm thịt cậu!”

“Kế Phong, đừng quên hiện tại cô ấy là chủ của An gia.”

Kế Phong che mặt, nghiến răng nói: “Không có Kế gia tôi ủng hộ, cô ta có thể làm chủ sao?”

Chị Vinh trầm giọng nói: “Vậy cậu càng phải tôn trọng cô ấy!”

“Không có cô ấy, Kế gia các người muốn quản lý An gia, chính là mưu quyền soán vị!”

“An lão gia tử có nhiều học trò trung thành tận tâm như vậy, đến lúc đó, cậu cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho ba con các người sao?”

Dương Vinh ở trong giới giải trí nhiều năm, có sóng gió gì mà chưa từng gặp chứ?

Một câu nói của chị ta đã nói ra điểm quan trọng của vấn đề.

Kế Phong cũng không ngốc.

Dù sao đại cục hiện tại đang nắm chắc trong tay, cho nên không có gì phải vội vàng.

“Vợ à, em nghỉ ngơi thật tốt. Yên tâm, có chồng ở đây, sau này không ai có thể bắt nạt được em.”

Anh ta nhìn Liễu Như Ngọc đang nằm trên giường, nuốt nước miếng, sau đó xoay người rời đi.

Anh ta ra ngoài lập tức dặn dò: “Từ bây giờ trở đi, tăng gấp ba lực lượng an ninh của viện này!”

“Thay phiên nhau canh gác 24/24. Nếu không có sự cho phép của tôi, cô ấy không được phép rời đi.”

“Cũng không được cho bất kỳ kẻ nào bước vào!”

Kế Chân giam lỏng thi thể An Quốc và Hồ Bân, Kế Phong giam lỏng người thừa kế Liễu Như Ngọc

Hơn nữa có những lý do rất chính đáng. Kế Chân sợ thi thể của An lão gia tử bị người của vương Bắc Giang tìm thấy tiêu huỷ.

Kế Phong để bảo vệ người kế thừa. Đồng thời gia chủ mới nhậm chức lại còn là vợ sắp cưới lão gia tử sắp xếp cho anh ta.

Cho nên người khác hoàn toàn không thể nói được gì.

Hiện tại toàn bộ An gia, về cơ bản đã rơi vào trong tay ba con bọn họ.

Ánh mặt trời rực rỡ.

Thủ phủ của tỉnh trong một đêm hỗn loạn, đã chào đón sự bình yên ngắn ngủi.

Mọi người đều mệt mỏi.

Kế Chân cùng Ninh Thông ngồi trên ghế ở đại sảnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Chương 660


Chương 660

Hiện giờ toàn bộ An gia, hai người có tiếng nói nhất chính là bọn họ.

“Đội trưởng Lý đã trở về!”

“Không đúng, là Lý Thiên Vương!”

“Lý Thiên Vương xung phong đi đầu, dẫn dắt chúng tôi đánh giết đám người Bắc Giang!”

Tin tức chiến thắng đã đến.

Lý Xuân toàn thân đầy máu, cầm đao dính máu kích động xông vào.

Kế Chân vội vàng nói: “Lý Thiên Vương, cậu không sao chứ?”

“Cảm ơn kế lão quan tâm!”

Lý Xuân lớn tiếng nói: “Tôi không phụ sứ mệnh, thành công giết lui đám người Bắc Giang!”

“Còn lại một ít tàn dư, cho tôi một chút thời gian nhất định sẽ quét sạch chúng!”

Lúc này, trong bát kim cương dưới tay Hồ Bân, mấy kim cương còn lại cũng dẫn người chạy tới.

Bọn họ kinh ngạc nghe thấy biến cố lớn, bẻ mặt đều hết sức kinh ngạc.

Kế Chân vui mừng cười nói: “Nam Giang có Lý Xuân, bình yên không phải lo lắng.”

Ông ta nhìn Ninh Thông, nói: “Ninh Thần Tài, bây giờ ông nói như thế nào?”

Trải qua trận chiến này, năng lực chỉ huy của Kế Chân, cùng với năng lực chiến đấu của Lý Xuân đã được chứng minh. Uy tín của hai người bọn họ tăng lên rất nhiều.

Một mình Ninh Thông cũng khó có thể xoay chuyển cục diện.

Ông ta gật đầu nói: “Vậy để Lý Xuân tạm thời kế vị Vũ Thiên Vương.”

“Lý Xuân, cậu phải lãnh đạo lực lượng quân sự của An gia, một mặt quét sạch dư nghiệt Bắc Giang.”

“Mặt khác tìm kiếm vây bắt hung thủ Tần Thiên!”

“Đợi đến khi an táng lão gia tử, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực tóm được Bắc Giang, báo thù cho lão gia tử!”

“Ninh Thần Tài yên tâm!”

“Cứ giao cho tôi!” Lý Xuân rạng rỡ.

Có Ninh Thông lên tiếng, vị trí Vũ Thiên Vương của anh ta về cơ bản đã ổn định.

Thật ra lực lượng Bắc Giang đêm qua đều là Kế Chân thông đồng với Bắc Giang Vương, bảo Bắc Giang Vương cố ý đưa đám ngừoi đó cho bọn họ.

Bởi vì Kế Chân biết lòng người sẽ không phục lúc hỗn loạn.

Chỉ có một trận chiến đẫm máu mới có thể để cho bọn họ áp chế được những người này.

Họ phải cho đám người thấy rằng chỉ có họ mới có thể chống lại Bắc Giang và đảm bảo an ninh cho Nam Giang.

Ninh Thông trầm ngâm một chút, lại nói: “Về phần chuyện khác, tôi cảm thấy vẫn nên chờ ngày an táng lão gia tử rồi hãy quyết định sau.”

“Kế quản gia, ông đừng quên. Tứ Thiên Vương chúng tôi, hiện tại tính cả Lý Xuân và tôi, tổng cộng mới có hai người.”

“Chỉ có Tứ Thiên Vương đồng thời biểu quyết, thông qua toàn phiếu mới có thể quyết định đại cục của An gia.”

Kế Chân gật đầu, nói: “Ngọc Thiên Vương phụ trách tất cả quan hệ ngoại giao của An gia, không thể xem thường.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom