Tàng Ngọc Nạp Châu

Dịch Full 

Chương 60


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 61


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Hằng Lê

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 62


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit Lê Dung

Beta Hằng Lê

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


văn võ trong triều hiện tại cũng không thể dấy lên nội loạn, mọi việc đều phải nhịn mộtchút, đợi đến chiến sự qua đi... thì sẽ sắp xếp lại sau."
 
Chương 63


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bunny

Beta: Hằng Lê

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 64


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bunny

Beta: Hằng Lê
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 65


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bunny

Beta: Hằng Lê

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 66


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 67


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


Trong lúc nhất thời Thạch gia còn chưa kịp xấu hổ nhục nhã vì cháu ruột bị chặt đầu thị chúng, lập tức nổi lên nghi ngờ đây có phải Nghiêu Thái úy muốn đi theo con đường tiêu diệt Viên gia năm xưa, muốn ở trước mặt Thánh thượng bạo gan thăm dò tâm tư của Thái Uý. Càng nghĩ liền nghĩ tới vị Quan Nhã phu nhân làm việc mạnh mẽ này, để cho nàng ta tìm phương pháp ở Nghiêu phu nhân trước, nương nghĩa cũ tình xưa thăm dò tâm tư của Thái úy.
 
Chương 68


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 69


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 70


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 71


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 72


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 73


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 74


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu
 
Chương 75


Edit: Bunny_big

Beta: Hằng Lê​

Ngọc Châu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy chính là Nghiêu Mộ Dã vẻ mặt u ám đang nhìn chằm chằm nàng cùng Vương lang.

Vương Côn không biết Nghiêu Thái úy, không khỏi sinh nghi hỏi: “Xin hỏi tôn giá là ai?”

Nghiêu Mộ Dã không nói gì, mà chỉ dùng hai mắt phượng trừng mắt nhìn thẳng Ngọc Châu, chờ xem nàng kiều thê của mình giới thiệu mình thế nào.

Ngọc Châu không nghĩ tới Thái úy đại nhân đã nhiều ngày nay bận đến nỗi không thấy bóng dáng sao lại đột nhiên đi vào bên trong rừng trúc, sau khi điềm tĩnh hạ quyết tâm nói: “Vị này là Nghiêu Thái úy của Đại Ngụy…”

Vương Côn nghe thấy giật cả mình, tuy rằng trong lòng có chút đắn đo không hiểu vì nguyên nhân đặc biệt nào để nhất đẳng công hầu củaĐại Ngụy đột nhiên tới đây, nhưng vẫn y theo lễ tiết, nghiêng người hành lễ với Thái Úy: “Tại hạ là Vương Côn ở Tây Bắc thỉnh an Thái úy đại nhân.”

“Vương… Côn?” Nghiêu Mộ Dã chậm rãi đánh giá nam tử văn nhã trẻ tuổi trước mặt, hắn còn nhớ rõthời điểm tìm Lục cô nương giải khóa cho hắn ở Tây Bắc, vì đề phòng nàng không giữ miệng, tiết lộ mình bị cái vật quỉ quái khóa bộ vị tư mật, hắn từng lệnh cho thuộc hạ hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ chi tiết về vị Lục cô nương này, đương nhiên còn nhớ rõ chồng trước của nàng hình như có tên gọi là Vương Côn.

“…. Xin hỏi tên tự của Vương công tử là gì?” Nghiêu Mộ Dã nén giận, gằn từng tiếng hỏi.

Vương Côn không rõ nội tình, chỉ theo thực tế trả lời: “Tại hạ tự là Kính Đường.”

Ngọc Châu đứng một bên nghe Thái úy hỏi câu này, trong lòng tức khắc rõ ràng vẻ mặt phẫn nộ của Thái úy là vì lẽ gì.

Ngoại trừ việc mình bí mật gặp gỡ nam tử bị hắn bắt gặp, có lẽ còn vì câu nói mình vừa gọi “Kính Đường” kia.

Quả nhiên Vương Côn vừa nói ra, hai mắt Nghiêu Mộ Dã lập tức đỏ hồng, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Châu, đôi môi mỏng mím chặt lặng yên không nói, trong mắt lúc này bắt đầu nổi lên phong ba bão táp, không biết đã quay cuồng nhẩm tính lại bao nhiêu chuyện cũ trước kia.

Ngọc Châu biết rất rõ tính tình của Nghiêu Mộ Dã, nếu lúc này mình còn chần chừ, e rằng sẽ liên lụy đến Vương Côn, lập tức bước tới, muốn nói nhỏ với Nghiêu Thái úy.

Ai biết được chưa đi được mấy bước, Thái úy đột nhiên xoay người, phất tay áo bỏ đi.

Khi Nghiêu Mộ Dã quay người lại, thật sự đã dùng hết khí lực toàn thân, nếu không chính hắn cũng không biết, hắn có thể bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cô nàng kia, chất vấn nàng về câu nói mớ khi ngủ kia, từ Kính Đường kia là đang nói về ai hay không!

trên suốt đoạn đường cưỡi ngựa nhanh như bay, tất cả những hình ảnh từ sau khi quen biết cô nàng này không ngừng xông lên đầu hắn.

Tính cách thanh nhã, đạm mạc của nàng, hắn lại coi là tính cách nàng vốn như thế, vốn không nhiệt tình như người khác mà thôi. Nàng lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa, cũng không chịu gọi tên họ của mình khi tỉnh táo, hắn lại cho là chẳng qua nàng là một phụ nhân nhỏ ở nông thôn quá mức e lệ mà thôi. Nàng chậm chạp không đồng ý hôn sự, hắn nghĩ nàng băn khoăn gia thế giữa nàng và hắn kém quá xa, nên tự ti.

Nhưng hôm nay mới biết, không phải nàng không biết cười ngọt ngào, cũng không phải bởi vì e lệ nên không chịu kêu tên họ của mình. Đơn giản là nàng chỉ nguyện ý nhoẻn miệng cười, nhớ mãi không quên trong giấc mộng, thì ra là một “Kính Đường” khác ở Tây Bắc!

Dọc theo đường đi, vung roi quất xuống, vó ngựa bay nhanh, gió thổi vào mặt làm cho lửa giận trong lòng Nghiêu Mộ Dã càng cháy dữ dội.

Đem ngựa chạy thẳng xuyên qua cửa thành, lướt trên phố xá, khi đi tới trước cửa Nghiêu phủ, nhìn thấy quản gia đang chỉ huy tôi tớ treo đèn đỏ lụa đỏ, dán chữ hỉ, nhưng mà một loạt không khí vui mừng này, lại không hề cuốn hút được hắn.

thì ra tất cả mọi thứ này… Chẳng qua chỉ một mình hắn tự biên tự diễn!

Lần đầu tiên trong đời, Nghiêu Mộ Dã có cảm giác gặp phải một tên bịp bợm, kẻ bịp bợm này mặc dù bề ngoài nhu nhược, ăn nói nhẹ nhàng từ tốn, lại từng bước lừa hắn đến moi tim móc phổi, táng gia bại sản, không để lại một chút gì!

“Nhị thiếu gia, ngài trở về thật đúng lúc, ngài xem bình phong này vừa mới nhập vào phủ, đặt trong tân phòng được không ạ?”

Lần hôn lễ này chuẩn bị thật sự hấp tấp, ai có thể dự đoán được nhị thiếu gia không ưa bất kì quý nữ nào trong kinh thành, nhưng khi nói thành hôn là lập tức thành hôn. Đúng lúc này, mấy ngày gần đây thân thể của Nghiêu phu nhân không được khỏe, nên nói thẳng là bà không quản mọi việc, mấy việc vụn vặt gì đó của hôn lễ, cứ trực tiếp hỏi thằng nhị thiếu gia là được, đừng quấy rầy bà nghỉ ngơi.

Lúc này quản sự vừa thấy Nghiêu nhị thiếu đã trở về, đã vội vàng chạy tới hỏi.

Nghiêu Mộ Dã nhìn chằm chằm bình phong tinh xảo trước mặt, mặt trước thêu hoa văn nước Thục, uyên ương nghịch nước dưới hồ, có đôi có cặp đang quấn quit nhau!

Lập tức nhớ đến cô nàng Viên Ngọc Châu kia không biết đã lén lút gặp mặt thằng chồng trước mà nàng ta nhớ mãi không quên đó bao nhiêu lần rồi. Cơn giận dữ dồn nén suốt nãy giờ, rốt cuộc nổ tung khi nhìn thấy đôi uyên ương lén lút vụng trộm kia!

Chỉ thấy Nghiêu nhị thiếu vung chân lên tung một cước, đem bình phong đạp cho nát bươm, sau đó quát to một tiếng: “Đem tất cả chữ hỉ lụa đỏ tháo xuống hết cho ta!”

Lời này vừa nói ra, tôi tớ đầy sân đang bận rộn đều trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới đúng.

Đúng lúc này, Ngọc Châu vừa xuống xe ngựa bước vào phủ, đang đứng phía sau Nghiêu Mộ Dã.

Nghiêu Mộ Dã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau, cũng không quay đầu lại, khí thế lạnh như băng bước nhanh trở về thư phòng.

Vẻ mặt quản sự đau khổ không biết làm sao, cũng không biết có phải do hoa văn trên bình phong này không đúng, nên đã chọc cho Thái úy không vui, vì thế không muốn cử hành hôn lễ nữa, nếu thật sựnhư thế, thì ông đã trở thành tội nhân trong việc nối dõi tông đường của Nghiêu gia rồi.

Vì thế chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Viên tiểu thư, ý của Thái úy là…”

Ngọc Châu lắc đầu xin lỗi ông, cũng không nói lời nào, bước nhanh đi theo sau Nghiêu Mộ Dã, theo hắnđi vào thư phòng.

Nghiêu Mộ Dã đột nhiên xoay người, hung hăng trừng nữ nhân phía sau mình nói: “Cảm tình của nàng và chồng trước vẫn còn tốt quá nhỉ, trai đơn gái chiếc cùng nhau ngồi tâm sự trong rừng!”

Ngọc Châu khẽ cắn môi nói: “Là Ngọc Châu không chú ý tiểu tiết, nhất thời cư xử sai lầm… nhưng Thái úy cũng biết, khi ta và Vương công tử còn là phu thê… Vẫn luôn tôn trọng nhau như người lạ, hiện giờ chẳng qua chỉ là gặp lại người quen biết cũ, nói vài câu chuyện phiếm thôi…”

Cũng bởi vì Thái Úy biết rất rõ chuyện này, nếu không Ngọc Châu cũng sẽ không thành hôn trong hai năm mà thân vẫn còn xử nữ. Nhưng cũng vì cái câu ‘Phu thê’ kia, lại làm cho lòng Thái Úy dâng trào lửa giận thêm lần nữa!

Khi Ngọc Châu làm vợ của người ta, có phải cũng giống như vừa rồi, trai thanh nhã, gái thiền quyên, ngồi kề bên nhau dưới bóng râm của rừng trúc, tuy rằng không nói lời nào, nhưng chỉ cần khi mắt nhìn nhau, môi khẽ mỉm cười, tình ý triền miên như tơ đó, thì cho dù không ai lên tiếng, nhưng tình thắm nghĩa nồng, đâu cần phải nói nên lời?

Ngay lúc này, hắn lại nghĩ tới tên cửa tiệm mới của Ngọc Châu. thật giỏi cho câu “Phác Ngọc Hồn Kim” kia! Nghe nói Vương gia đó vốn là kinh doanh vàng bạc, nay Viên Ngọc Châu này đúng là nhớ mãi không quên gã Vương Kính Đường kia, một đứa Ngọc, một đứa Kim (vàng), hai đứa con buôn này, tâm đầu ý hợp, tình ý triền miên mà!

một khi suy nghĩ như thế lan tràn ra, ghen tuông cuồn cuộn lập tức chắn ngang cổ họng.

hắn nhíu mày nghiến răng hỏi: “Ta muốn hỏi nàng, ở trong mộng nàng kêu tên là ta hay là hắn?”

Trong lòng Ngọc Châu biết, lúc này nếu mình làm trái với lòng nói là Thái úy, tuy rằng hắn sẽ khônghoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng có thể tạm thời bình ổn lửa giận. Nhưng không biết tại vì sao, lúc này nàng lại không muốn làm trái lương tâm để Thái úy hiểu lầm, lập tức nhỏ giọng nói: “Khi đó cũng khôngbiết tên tự của Thái úy là Kính Đường, chẳng qua trong mơ thấy lại đoạn thời gian cũ, nhất thời hỗn loạn nêu nói lảm nhảm mà thôi, mong Thái úy đừng để trong lòng…”

Thái úy tuy rằng đã sớm biết được đáp án, nhưng sau khi nghe chính miệng Ngọc Châu thừa nhận, vẫn nghiến răng ken két, siết chặt nắm tay hỏi tiếp: “Chuyện xưa không nói tới nữa, bây giờ ta hỏi nàng, hiện tại Kính Đường nào đang ở trong lòng nàng?”

Thái úy tuy rằng đã sớm đoán được đáp án, chính là nghe xong ngọc châu chính miệng thừa nhận, vẫn là đem nha cắn đến dát băng rung động, siết chặt nắm tay lại hỏi: “Chuyện xưa không đề cập tới, ta hiện tại thả hỏi ngươi, ngươi hiện giờ treo ở trong lòng lại là cái nào Kính Đường?”

Ngọc Châu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Vương Côn như là huynh trưởng của ta, Thái úy đối với ta lại là ân tình khó quên, hai người đương nhiên đều ở trong tim…”

Ý của Ngọc Châu biểu đạt lần này, Thái úy xem như đã nghe chính xác rõ ràng – tiểu phụ Tây Bắc nhìn như hèn mọn này, sau khi cùng hắn triền miên biết bao lần, thân mật như vợ chồng, lại hoàn toàn không hề đáp trả lại mối chân tình thắm thiết của hắn chút nào!

Nàng kính trọng hắn quyền cao chức trọng, thủ đoạn thông thiên, lại không hề bố thí chút tình yêu nào cho hắn!

Luôn luôn coi chân tình của nữ nhân không đáng là gì, thoải mái hành tẩu trong các bụi hoa, Nghiêu Mộ Dã nhất đẳng công hầu Đại Ngụy, khi đến nửa đời người lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa lừa đến mức giao sạch tấm chân tình, thật đúng là báo ứng mà!

Nghiêu Mộ Dã đi qua, hung hăng cầm lấy cánh tay nàng hỏi: “Nếu nàng không yêu ta, vì sao còn đồng ý gả cho ta?”

Nếu là bình thường, Ngọc Châu nhất định sẽ cười khổ, từng bước đi oan nghiệt này ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao lại đến nước này, vì sao lại biến thành cục diện không thể vãn hồi như bây giờ?

Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nói thật lòng mình: “Thái úy đã ra tay giúp đỡ lúc Ngọc Châu bơ vơ và hoạn nạn, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp… Bây giờ Thái úy lại phải ra chiến trường, vì đất nước xung phong giết giặc trên chiến trường, Ngọc Châu nguyện ý gả cho Thái úy, xem như hoàn thành tâm nguyện trong lòng ngài…”

Nghiêu Mộ Dã trầm mặc một hồi, ngược lại chậm rãi nở nụ cười. Trước kia hắn cũng từng nghe nói có phụ nhân ở Đại Ngụy, yêu nước chân thành không thua kém đấng nam nhi, khi quân lính ra chiến trường, vì xua tan lo lắng nỗi lo về con nối dòng của tướng sĩ, nguyện ý chủ động gả cho binh lính chưa lập gia đình để có con nối dòng cho họ. Để cho bọn họ không còn cố kỵ, mà anh dũng giết địch.

Nhưng mà những quân lính như thế, đại đa số đều là những người nghèo khổ, xấu xí, không thể cưới được vợ. Nghiêu Mộ Dã chưa từng nghĩ đến, chính mình cũng có ngày lại rơi vào hoàn cảnh của những tên lính nghèo rớt mồng tơi kia, cần sự bố thí của phụ nhân yêu nước, mới có thể cưới được thê tử!

Nghiêu Mộ Dã bật cười giận dữ, đôi mày rậm đang cau chặt chậm rãi dãn ra, đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lẽo như sương không thể tan nổi, thanh âm lãnh đạm, lạnh lẽo: “Nghiêu mỗ cảm tạ Lục tiểu thư đãcó lòng bố thí … Và, bây, giờ…”

nói đến đây, hắn tạm dừng chốc lát, nghẹn giọng nói: “Làm phiền Lục tiểu thư hãy thu dọn hành trang… Cút, càng, xa! Càng, tốt!”

“…”

Nếu ngẫm kĩ lại, thì đây là lần thứ ba trong cuộc đời Viên Ngọc Châu phải chật vật chạy đi. Lần đầu tiên là bị đuổi ra khỏi Vương gia, lần thứ hai là bị dưỡng mẫu đuổi ra ngoài, nên lần rời đi thứ ba này, xem như đã tích lũy được một ít kinh nghiệm, hành lý mang tới phủ lúc trước đa số đều không được tháo dở ra, đề phòng có một ngày muốn rời phủ, sắp xếp đồ đạc lên xe cũng dễ dàng nhanh chóng hơn, chỉ cần thu dọn dụng cụ mài ngọc, lập tức có thể lặng lẽ mà rời đi thật nhanh.

Vì thế sau khi Ngọc Châu ra khỏi thư phòng Thái úy, không đến nửa canh giờ sau, thì một chiếc xe lừa nhỏ đã nhanh chóng kéo hết tài sản của Ngọc Châu để ở Nghiêu phủ.
 
Chương 76


Tuy rằng Ngọc Châu vẫn bình tĩnh, nhưng Giác nhi lại bị cái cục diện chuyển biến bất ngờ này làm cho mây mù dày đặc.

Đầu tiên là Nghiêu Thái úy đột nhiên nói muốn cưới Lục tiểu thư, sau đó là luống cuống chân tay chuẩn bị, làm cho bọn nha hoàn các nàng hận không thể mọc thêm mấy tay mấy chân. Nhưng không đến hai ngày, cũng lại từ cái miệng của Thái úy đại nhân, đuổi Lục tiểu thư ra khỏi phủ không chút lưu tình, cũng không chừa xíu mặt mũi nào. Càng nghĩ thì Giác nhi lại càng cảm thấy người bị nhà chồng đột ngột từ hôn là mình, mà tức giận đến mức run người, ngồi trên xe lừa mà giọng run run nói với Lục tiểu thư: “Lục tiểu thư, chúng ta không nên tức giận! Cái loại nhà cao cửa rộng này vốn đã không thể sống chung với chúng ta, hắn ta lật lọng như vậy cũng tốt, bằng không để đến lúc thật sự gả qua đó, chẳng phải sẽ hủy hoại tuổi thanh xuân của tiểu thư hay sao?”

Ngọc Châu chỉ cười gượng gạo, phân phó xa phu đi đến khách điếm nhỏ trong thành nghỉ chân trước, nghỉ ngơi một đêm mới quyết định.

So với Giác nhi, có rất nhiều chuyện mà nàng cần phải đắn đo. hiện giờ nàng cùng Nghiêu gia khôngriêng chỉ là tầng quan hệ kia, còn có liên hệ đến việc mua bán ở cửa hàng nữa. thật sự là có thể đánh gãy xương nhưng lại không thể cắt đứt gân cốt (*). Đợi đến mai, nàng phải đi tìm chưởng quầy của Nghiêu gia giải quyết một số sổ sách, kế tiếp nên làm thế nào để tự mình chuẩn bị mở cửa tiệm buôn bán đều là chuyện rất nhức đầu, cần phải chậm rãi làm từng bước một…

(Câu này ý nói là đã có liên quan đến nhau rồi, dù có muốn cắt đứt cũng không hề dễ dàng, nhất là liên hệ tình cảm lại càng khó cắt đứt hơn.)

Chờ vào khách điếm, sau khi dàn xếp xong tất cả, Ngọc Châu ngã xuống giường, vốn nghĩ rằng trong đầu mình nhất định chỉ là chuyện làm sao để mở cửa tiệm ngọc, nào biết hiện giờ trong đầu nàng lại luôn luôn nghĩ đến ánh mắt mà Thái úy đại nhân nhìn chằm chằm vào mình vừa rồi…

không biết vì sao, ánh mắt kia làm cho người nhìn luôn cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng mà mình thìcó năng lực làm được việc gì? Nàng tự vấn bản thân rằng, những gì mình có thể cho đã cố gắng vét sạch đưa cho Thái úy đại nhân, nếu hắn đòi hỏi cái khác, Ngọc Châu thật sự là không có nhiều hơn.

Ngủ một đêm ngon lành như thế, ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, Nghiêu phủ đã phái người tới.

Người tới là gã sai vặt bên người Thái úy, hắn đưa cho Ngọc Châu một phong thư, mở phong thư ra vừa thấy, bên trong là khế đất biệt viện ở ngoại thành.

“Thái úy nói, tên họ trên khế đất biệt viện này đã chuyển đổi từ lâu xem như đây là quà Thái Úy gửi tặng cho Lục tiểu thư vì nàng đã ở bân cạnh ngài ấy thời gian qua.”

Ngọc Châu cau mày, trực giác lập tức không muốn nhận, gã sai vặt kia giống như đã biết trước ý định của nàng, lại nói tiếp: “Thái úy nói, biệt viện này hiện giờ ngài ấy nhìn thôi cũng cảm thấy bẩn, nếu Lục tiểu thư không muốn nhận, thì làm phiền tiểu thư cứ châm lửa đốt, đừng nên để ngài ấy thêm phiền…”

đã nói đến mức này rồi, cho dù trả lại không cần, thì cũng không ra khí thế gì, mà lại càng có vẻ quá khác người.

Chi bằng bây giờ cầm cố lấy bạc, sau này sẽ đem tất cả trả lại cho Nghiêu phu nhân, cũng coi như bổ sung vào ngân quỹ cho cái giá trên trời của cái bình ngọc đó.

Đợi đến khi ăn xong điểm tâm sáng, Nghiêu phu nhân cũng vừa phái người tới, chỉ viết một phong thư kêu Lục tiểu thư xem qua.

Đại khái ý của bà là, thằng con thứ hai của bà đã báo với bà việc hủy bỏ hôn ước, nhưng thiệp mời đãphát thì hiện tại lại không thể thu về. Nuôi một thằng nghịch tử đã làm cho bà buồn phiền đến trắng cả tóc, nay Nghiêu gia lại sắp bị bẽ mặt khắp kinh thành rồi, thật sự bà không gánh nổi gánh nặng này thêm nữa. Nếu Lục tiểu thư thuận tiện, xin mời qua phủ một chuyến, để cùng bà gặp mặt thương nghị nên thu dọn đống rác này như thế nào. Hôm nay Nghiêu Mộ Dã đã đi thượng triều, xin Lục tiểu thư hãy yên tâm mà tới.

Nghiêu phu nhân đã nói đến như vậy, Ngọc Châu cũng không tiện từ chối. Lập tức thu dọn sẵn sàng, đimột chuyến đến Nghiêu phủ.

Chờ sau khi tới phòng phu nhân thì ngay lúc bà đang sao chép một quyển kinh phật trên giấy đàn hương.

Thấy Ngọc Châu bước vào, lập tức cười nói: “Lục tiểu thư ngồi đi, ta chỉ còn một câu nữa là xong.”

Ngọc Châu đương nhiên mời phu nhân cứ an tâm viết cho xong, rồi ngồi xuống một chiếc ghế bành.

Chỉ chốc lát, Nghiêu phu nhân rốt cuộc đã chép xong, từng hàng chữ kinh văn xinh đẹp phản chiếu vào giấy đàn hương đặc chế thật đúng là chỉnh chu rõ ràng.

Nghiêu phu nhân đặt bút xuống rồi ngồi lên ghế, nhẹ giọng chậm rãi dò hỏi Ngọc Châu, hôm qua đến tột cùng là vì chuyện gì mà con thứ hai của bà hủy bỏ hôn ước?

Ngọc Châu đương nhiên không thể nào kể lại chi tiết những việc đã xảy ra, chỉ có thể nói nguyên do mình không tốt, không xứng với danh môn vọng tộc như Nghiêu phủ, hiện tại Thái úy có hối hận cũng là đương nhiên, tương lại có lẽ đại nhân sẽ tìm được một mối nhân duyên lương xứng hơn nàng.

nói thật ra, Nghiêu phu nhân vốn tưởng rằng cô nương này bị con trai mình đuổi ra khỏi phủ khôngchừa chút mặt mũi nào, đột ngột bị hủy hôn như thế, làm bại hoại danh tiết, tất nhiên trong lòng sẽ bất bình căm phẫn, khó tránh khỏi sẽ ấm ức mà khóc thút thít. Nhưng hôm nay khi gặp mặt nhau thì cônương này tóc búi chỉnh tề, quần áo đơn giản khéo léo, đối mặt mình không có nửa phần giận dữ ấm ức.

Nếu không phải quá hiểu rõ tính tình của con trai bà, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ là cô nương này nhẫn tâm vứt bỏ đứa con trai cao ngạo phách lối của mình.

Nghĩ vậy, Nghiêu phu nhân khẽ thở dài một hơi nói tiếp: “Thế hệ trẻ bây giờ, làm việc cũng đều khôngbiết nghĩ trước sau, Nghiêu gia của chúng ta không thể so với gia đình bình thường, gió thổi cỏ lay đều dấy lên sóng to gió lớn trong triều đình. Lúc trước cũng là nó làm ầm lên đòi thành hôn, ta lên danh sách rút gọn rồi lại rút gọn, nhưng các đại trọng thần trong triều đình giảm thế nào cũng không xong. ện tại các lão thần trong triều đều đã nhận được thiếp mời, giờ lại nói muốn giải trừ hôn ước, khó tránh khỏi lưu lại cảm nhận rằng Nghiêu nhị hắn làm việc không ổn trọng, ngay trong lúc sắp xuất binh thế này, lòng quân lại càng không thể dao động, thì bảo ta làm sao có thể không ưu phiền.”

Nghiêu phu nhân không hề có ý định trách Ngọc Châu, chỉ trần thuật từng chi tiết liên quan, lợi và hại trong chuyện này, từng chữ từng câu đều hợp tình hợp lý. Ngọc Châu nghe xong tự nhiên càng thêm hổ thẹn, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu có thể đem ảnh hưởng của việc này giảm đến mức thấp nhất cho Thái úy, Ngọc Châu nguyện ý dùng hết sức lực hèn kém của mình.”

Hàng mày của Nghiêu phu nhân hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Biện pháp tốt nhất hiện giờ, đó là mọi việc vẫn như bình thường. Hai người cứ thành hôn như chưa có chuyện gì xảy ra, đợi sau khi hắn từ chiến sự trở về, hai người sẽ hòa ly… Chỉ là biện pháp này sẽ tổn hại danh tiết của Lục tiểu thư, khôngbiết cô nương có bằng lòng không?”

Ngọc Châu suy nghĩ nói: “Ngọc Châu vốn là một hạ đường phụ, hòa ly một lần hay hai lần cũng khôngsao, nhưng ý định này của phu nhân chỉ sợ Thái úy sẽ không đồng ý. Ngài ấy… hiện giờ e rằng tránh Ngọc Châu còn không kịp, thỉnh phu nhân nghĩ ra một cách khác vẹn toàn hơn.”

Dường như Nghiêu phu nhân đã sớm đoán được Ngọc Châu sẽ nói như vậy, uống một hớp trà, cuối cùng nói: “Nếu là thế này, ta chỉ có thể báo cho các phủ rằng, bởi vì Thái úy xuất binh quá gấp gáp, sợ lễ nghi quá vội vàng, chỉ có thể đem hôn sự kéo dài, đợi hắn kết thúc chiến sự, sẽ tiếp tục lễ thành hôn, chẳng qua phải nhờ Lục tiểu thư hỗ trợ phối hợp một chút, tạm thời mang danh hiệu hôn thê của Thái úy đại nhân, đợi sau khi nó trở về, sẽ tính toán thêm?”

Nếu chỉ là hư danh vài ngày, chuyện này dù có muốn thoái thác cũng không được, Ngọc Châu đương nhiên gật đầu đồng ý.

Nếu gánh vác hư danh này, việc chia lại cửa tiệm tạm thời gác lại, ý của Nghiêu phu nhân là, nếu khôngthể thành hôn, chuyện tiền bạc này xem như cũng dễ tính rồi, hy vọng Lục tiểu thư tạm thời xuất lực, nhanh chóng bổ sung lỗ thủng tiền bạc cho Nghiêu gia.

Ngọc Châu cũng gật đầu đồng ý từng chuyện.

Trước khi ra khỏi phủ, Nghiêu phu nhân ngược lại thở dài nói: “Tính tình Lục tiểu thư không có chỗ nào không để cho người ta thích, sau này người nào cưới cô nương, thật sự là người có phúc mà!”

Ngọc châu mỉm cười cảm tạ lời khen phu nhân, lập tức từ biệt ở đây.

Kỳ thật ý trrong câu nói cuối cùng kia của Nghiêu phu nhân, thật ra cũng dễ hiểu nói đến cùng, Thái úy hủy bỏ hôn ước lần này, thật sự làm cho Nghiêu phu nhân thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Tính khí và tính cách của Viên Ngọc Châu tất nhiên rất hợp với ý của Nghiêu phu nhân, nhưng để làm con dâu ở một danh môn vọng tộc mà nói, rõ ràng những thứ này còn kém quá xa, theo bà thấy, nếu Lục tiểu thư gả vào gia đình bình thường, mới thật sự tốt phúc!

Sau khi thương nghị với Nghiêu phu nhân làm thế nào để thu dọn cục diện rối rắm của cái hôn lễ này, ngược lại Ngọc Châu có thể yên tâm sắp xếp các việc khác.

Mấy ngày nay, các sư phó ngọc tượng được mời đến cũng dần dần đi vào nề niếp, cửa tiệm còn chưa mở cửa, nhưng đã tiếp nhận rất nhiều đơn hàng, đều phải nhanh chóng gấp rút mà hoàn thành.

Vương lang bên kia nhất thời không tiện đi thăm. Trong lòng Ngọc Châu biết hiện giờ mình đang mang danh vị hôn thê của Nghiêu Mộ Dã, nên phải thận trọng từ lời nói đến hành động, phải suy nghĩ tới thể diện của Nghiêu gia.

Ngay lúc giữa rối ren lộn xộn, ngày Thái úy xuất chinh cũng đến rồi.

Ngọc Châu tạo hình ngọc khí cả đêm, chỉ ngủ không tới một canh giờ đã thức dậy. Bởi vì hôm qua Nghiêu phu nhân phái người tới truyền tin, đại khái là Thái úy xuất chinh, nàng là hôn thê nếu khôngđến đưa tiễn, nhất định sẽ bị làm người khác chê cười, cho nên vẫn nên đến đưa tiễn một chút cho thỏa đáng.

Vì thế sau khi nàng chuẩn bị sẵn sàng, lập tức ngồi lên xe ngựa do Nghiêu phu nhân phái tới, chuẩn bị đưa vị “hôn phu” xuất chinh.

Lần xuất binh này, Thái úy không muốn công khai rầm rộ, càng không có làm phiền thánh giá, làm nghi thức tiễn đưa diễu hành trên phố gì đó Nơi xuất binh cũng là binh doanh ở ngoại ô. Bá tánh bình thường không được tới gần.

Nhưng mà văn võ cả triều làm sao có thể không tiễn? Cho nên ngoài binh doanh đã có rất nhiều xe ngựa đang đậu.

Ngọc Châu chỉ có thể xuống xe ngựa ở xa xa.

Mới vừa xuống xe ngựa, lập tức thấy Quảng Tuấn Vương đang bước nhanh đi tới nghênh đón mình.

Vừa thấy Ngọc Châu xuống xe ngựa, Quảng Tuấn Vương lập tức lộ ra tươi cười nói: “Cuối cùng đã chờ được tiểu thư tới rồi, đi, xin cho phép ta làm người dẫn đường cho tiểu thư.”

Người ngoài có lẽ chỉ coi hôn lễ của Thái úy bị lùi lại là do xuất chinh quá cấp bách, nhưng Dương Tố là bạn thân Thái úy, thì biết những ẩn tình bên trong rõ hơn người ngoài rất nhiều!

Ngay hôm qua, hắn cùng Bạch thiếu đến tiễn đưa Thái Úy trước, lúc cùng uống rượu, trong lúc vô tình Bạch thiếu đã đề cập đến việc mẫu thân mình định đến cửa tiệm ‘Phác Ngọc Hồn Kim’ để đặt ngọc phẩm, không biết Thái úy có thể nói với Lục tiểu thư là dàn xếp giúp để đơn hàng của bà làm nhanh hơn người khác được không. Nghiêu nhị thiếu vừa nghe nhắc tới Lục tiểu thư thì mặt lập tức biến sắc, thiếu chút nữa bóp nát chén rượu trong tay. Cuối cũng lạnh nhạt nói rằng, mấy chuyện vặt vãnh như tehes, trước nay hắn vốn không quan tâm, còn nói Bạch thiếu tự đi đến cửa tiệm thương lượng đi.

Dương Tố bình thường tuy không giỏi nhìn mặt đoán ý người khác, nhưng khi nghe Nghiêu nhị thiếu nóinhư thế, lại liên tưởng đến chuyện hôn sự dời lại, trong lòng lập tức đoán được đại khái.

Xem ra Nghiêu nhị vẫn tuân theo khí phách trước sau như một của mình, tuyệt không bằng lòng với mộtcuộc hôn nhân thế tục, Ngọc Châu tiểu thư hiện nay có lẽ đã trở thành khách qua đường vội vã của mỹ nam tiếng tăm của kinh thành Đại Ngụy.

Càng suy nghĩ, thì càng làm cho Quảng Tuấn Vương mừng rỡ không thôi.
 
Chương 77


Edit: Bunny​

Ngọc Châu nào dám để Vương gia đích thân dẫn đường, đương nhiên thoái thác, thế nhưng Vương gia vẫn kiên trì, nên đành phải tùy hắn đi phía sau.

Quảng Tuấn Vương nhân lúc này không khỏi quay đầu quan sát tỉ mỉ tiểu phụ nhân này vài lần, chỉ thấy trước mắt nàng hiện lên màu đen nhàn nhạt, vừa nhìn là biết nghỉ ngơi không được tốt, không khỏi đau lòng không thôi.

Vừa rồi trong lúc vô tình y nghe được Bạch thiếu cùng Nghiêu tiểu thư nói chuyện phiếm, nên đã biết được một ít ẩn tình trong đó.

Vị Nghiêu tiểu thư kia bình thường đều là bộ dáng e lệ, cũng chưa thấy nàng chủ động nói chuyện phiếm với vị hôn phu của mình, hôm nay không biết như thế nào lại chủ động đi qua chào hỏi Bạch thiếu, tuy rằng sau khi hai người trò chuyện phần lớn đều là bàn về vị Bạch thất thiếu gia kia không biết đã lên cơn gì mà tự mình rời nhà nhập ngũ. Nhưng nhìn chung hai người trò chuyện rất hòa hợp, mỹ mãn hài hòa cho mối nhân duyên sắp tới.

Bạch thiếu không nhanh không chậm giới thiệu tình hình thất đệ mình ở biên quan gần đây, nói vài câu lại chuyển tới tình hình gần đây Lục tiểu thư sống nhờ ở Nghiêu phủ.

Kết quả không biết trong lòng vị Nghiêu tiểu thư kia đang ảo tưởng chuyện gì, thế nhưng thất thần nói lỡ lời, nói rằng Ngọc Châu tiểu thư đã bị ca ca nàng đuổi ra khỏi phủ.

Sau khi lỡ miệng nói ra lời này, Nghiêu tiểu thư cũng biết mình đã gặp rắc rối, tức thìmiệng lưỡi cứng ngắc, mặt luống cuống nhìn Bạch thiếu, thấp giọng cầu xin hắn đừng đem chuyện này nói ra.

Bạch thiếu từ trước đến giờ vốn luôn là người hiểu chuyện, nên đương nhiên nhẹgiọng an ủi Nghiêu tiểu thư, hứa là sẽ không đem ẩn tình của Nghiêu phủ nói với người khác.

Quảng Tuấn Vương giống như tiểu nhân nghe lén xong, cũng yên tâm thoải mái, không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả. Từ trước đến nay y luôn là người quân tử, cũng sẽ không là người nhiều chuyện mà đi thong báo cho mọi người biết là Thái úy đại nhân đã sớm chán ngán rồi, nên biển tình thâm sâu gì đó cũng đã đổi hướng đi.

Nhưng lần này cảm thấy giai nhân chịu khổ bởi vì bị bỏ rơi, nên y cảm thấy Nghiêu nhị thiếu này đúng là đáng giận mà! Chỉ nhìn bộ dáng tiều tụy của Ngọc Châu tiểu thư thôi thì đã có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh bơ vơ không nơi nương tựa, sống cảnh đầu đường xó chợ ở kinh thành này trong mấy ngày qua của nàng.

Vương gia bỗng nhiên tràn đầy đau lòng và thương tiếc, nên cũng không màng hiệntrường lúc này đang có rất nhiều người, lập tức bước chân hơi chậm lại, sóng vai cùng đi với Ngọc Châu tiểu thư, mượn cơ hội nói nhỏ: “Bổn vương nghe nói hôn sự của tiểu thư có phát sinh biến cố, lúc này không chỗ nương thân, không biết tiểu thư có bằng lòng để Bổn vương giúp đỡ một chút, thu xếp một nơi thanh tịnh cho tiểu thư không?”

Ngọc Châu nghe vậy, kinh ngạc nhìn sang Quảng Tuấn Vương, nhưng nghĩ lại y là bạn thân của Nghiêu Mộ Dã, nên đại khái đoán được nhất định y đã nghe được chút tiếng gió. Nhưng nếu đã hứa với Nghiêu phu nhân, Ngọc Châu không muốn lời đồn đó lại xuất phát từ miệng mình, lập tức cười cười nói: “Vương gia lại đang nói đùa, mấy hôm gần đây thân thể Ngọc Châu không khỏe, cho nên muốn đến biệt viện ở ngoại ô kinh thành, nên mới dọn ra khỏi Nghiêu gia, mong Vương gia đừng bận tâm.”

nói về bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt thì cuộc đời này Dương Tố phục nhất là Nghiêu nhị!

Ngoại trừ không có cỏ hoa sang quý nào mà gã họ Nghiêu đó không nhai nuốt, miệng thì ăn ngang nói ngược ra thì những phụ nhân thực sự có tư tình với Nghiêu Thái Úy, cũng không biết đã bị Nghiêu nhị thiếu cho uống phải bùa mê thuốc lú gì, mà sau khi bị Thái Úy chấm dứt tình cảm thì ai ai cũng đều bảo vệ Thái úy đại nhân mọi nơi mọi lúc. Nhưng Dương Tố nghĩ tới nghĩ lui, nói không chừng đã bị gã họ Nghiêu đó bắt được điểm yếu nên uy hiếp chăng?

Ngay cả nàng tiên trong rừng trúc trước mắt này cũng không ngoại lệ, đã mang nỗi khổ bị từ hôn, mà vẫn còn giữ thể diện cho tên bạc tình kia, thật sự làm cho Quảng Tuấn Vương yêu đến tận trong tim, chỉ thấp giọng nói: “Ngọc Châu tiểu thư đừng sợ, Bổn vương tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện của nàng với gã Nghiêu nhị đó đâu, xin tiểu thư cứ yên tâm thả lỏng tâm tình, bổn vương tuyệt đối là người để tiểu thư tin tưởng dựa vào.”

Ngọc Châu không biết mình đã thể hiện điểm gì mà phải cần người khác đến đưa vai cho nượng nhờ, nhưng cảm thấy Quảng Tuấn Vương càng nói chuyện thì càng dán sát vào người mình, lập tức không thoải mái cố tình kéo giãn khoảng cách giữa hai người. đang lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, nhưng ngẩng đầu nhìn bốn phía thì ngoại trừ Bạch thiếu đang mỉm cười đi tới, cũng không thấy người nào, sau khi qua chào hỏi với Bạch thiếu, Ngọc Châu thừa dịp Quảng Tuấn Vương nói vài câu với Bạch thiếu, tất nhiên nhân cơ hội này lánh đi nơi khác, đi được mấy bước liếc nhìn một cái thấy được nam tử mạnh mẽ kiên cường trênđài cao kia…

Lúc này phía trên giáo trường, Thái úy nắm giữ ấn soái đang điểm binh.

Lần này hắn đã bỏ đi trường bào rộng rãi của ngày thường, thay vào đó là mang khôi giáp ra chiến trường.

Áo giáp này nghe nói là kì binh độn giáp của đại sư Thiết Sơn ẩn cư năm đó chế tạo. Tuyển chọn chính là huyền thiết đúc nóng bao quanh, lớp bên ngoài là một tầng bạc trắng, phối hợp với thân hình cao lớn của Nghiêu Mộ Dã dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ lấp lánh.

Đầu hắn đội chiến khôi, mày rậm mắt phượng, trên áo giáp có thánh thú chiếm cứ, áo choàng phần phật bay trên đài cao, ngàn vạn đôi mắt trên giáo trường lập tức khôngtự chủ được mà bị vẻ khôi ngô anh khí của nguyên soái hấp dẫn.

Lúc này, Quảng Tuấn Vương lại mang khuôn mặt ân cần mà đi tới. Nhưng Ngọc Châu đã uyển chuyển từ chối lời mời của Quảng Tuấn Vương kêu nàng đứng vào hàng ngũ khách mời trên hàng đầu. Chỉ đứng chỗ nữ quyến của các quan binh khác đang cùng nhau đưa tiễn, lặng lẽ nhìn người nọ trên đài cao phía trước.

Chỉ thấy người nọ ngày thường vẻ mặt theo thói quen luôn lạnh lùng nghiêm nghị, bây giờ xem ra càng hiện ra hơi thở tràn đầy trang nghiêm uy dũng. Mắt hắn nhìn hàng ngũ quân lính phía trước, có lẽ sẽ không nhìn về hướng của mình đâu?

Vả lại, các quý nữ ở kinh thành này thường thấy nam tử thanh tú nhã nhặn của kinh thành rồi, bây giờ lại nhìn thấy phong cách và diện mạo khác hẳn vẻ ưu nhã của ngày thường, nên không ngừng hô to“Đây mới là trang nam nhi thực sự!”

một đám cô nương mặt đỏ tim đập nhanh đang không ngừng hò hét.

Nếu không phải e ngại đây là giáo trường nghiêm trang, không phải là nơi phố dài mười dặm, không thể ném hoa thơm quả tươi, e rằng người mỹ nam giáp sáng hùng vĩ oai phong trên đài cao kia đã bị hoa quả vùi lấp.

Ngay lúc này, có vài quý phụ nhân nhận ra Ngọc Châu, cũng xì xào bàn tán, khôngngừng nhìn về phía Ngọc Châu. Cũng không biết trong mắt các nàng là khinh thường hay cực kỳ hâm mộ.

Nghiêu phu nhân thân là mẫu thân nguyên soái, đương nhiên là đứng hàng đầu tiên trong hàng ngũ nữ quyến, không bao lâu đã có thị nữ đến hàng phía sau mời Lục tiểu thư đến bên cạnh Nghiêu phu nhân.

Khi Ngọc Châu đi theo thị nữ đi đến hàng đầu tiên, Nghiêu phu nhân đang muốn cùng Nghiêu tiểu thư đi lên đài cao.

Theo tập tục của Đại Ngụy, trước khi chiến sĩ xuất chinh ra sa trường, các nữ quyến thân nhất đều sẽ đến tặng hà bao tự tay thêu làm tín vật để chiến sĩ mang theo bên mình, Nghiêu phu nhân cùng Nghiêu tiểu thư đang muốn đi lên đài cao, mà Nghiêu phu nhân gọi Ngọc Châu tới cũng là vì lý do này.

Ngọc Châu nghe phu nhân nói, trong lòng ngược lại có chút bối rối, bởi vì nàng khôngbiết tập tục này, càng không có chuẩn bị tín vật gì cho Thái úy.

Ý nghĩ ban đầu của nàng là lần này chẳng qua đến để cho có mặt, giữ gìn thể diện cho Nghiêu gia àm thôi.

Huống chi Thái úy đã nói thật rõ ràng, xác định rõ không muốn gặp lại nàng, cho nên sau khi nghe xong lời Nghiêu phu nhân mới ngập ngừng nói ra: “Phu nhân, Thái úy đại nhân thấy dân nữ trong lòng sẽ không vui, cuộc chiến ác liệt sắp diễn ra, Ngọc Châu không muốn làm cho Thái úy không vui… Vẫn là thỉnh phu nhân cùng tiểu thư tự mình đi thôi.”

Nghiêu phu nhân cười nhẹ nói: “không sao, ta đã nói với nó lợi và hại của việc này, lúc này mọi chuyện đều phải lấy đại cuộc làm trọng, cũng chỉ là đi lên cho có mặt mà thôi, những chuyện không thoải mái giữa hai người tạm thời cho qua đi, nó sẽ khônglàm khó dễ ngươi đâu.”

Ngọc Châu nhìn bốn phía thấy ánh mắt nữ quyến đều nhao nhao nhìn đến nơi này, biết lúc này nếu lại đùn đẩy, lập tức sẽ làm cho người khác sinh nghi. Vì thế đi theo đoàn người của phu nhân đi về phía đài cao.

Khi đi đến trên đài cao, có thể thấy một vài phụ nhân đã chạy tới bên cạnh quân lính, đem tín vật của mình thắt trên chiến giáp của họ -- Hoàn toàn không thấy ai đi tay không cả. Loại sinh ly tử biệt này, đương nhiên là mang theo ý chúc phúc càng nhiều càng tốt.

Đưa cái gì mới tốt đây?

Nàng không tự chủ mà sờ sờ cổ mình, nơi đó có một viên Vận Châu nàng đã mang theo từ nhỏ.

Viên Vận Châu này là tự tay phụ thân nàng tạo hình, tuyển chọn chính là kim loại với ngọc nơi núi non thiên nhiên, tuy rằng không quý báu, nhưng ngụ ý tốt đẹp, là trang sức lưu hành trong dân gian Đại Ngụy, đeo viên ngọc này cầu nguyện tránh họa trừ tà cho đứa nhỏ, gặp vận may, mang nguyện vọng thời đến vận chuyển.

Nay mình đã lớn, đã sớm không còn phù hợp đeo trang sức của trẻ con. Nhưng bởi vì tưởng nhớ phụ thân, trước giờ nàng chưa từng tháo xuống.

Mà hiện giờ, cao thấp trên người nàng, cũng chỉ có vật này có vài phần nguyện vọng cát tường, nàng cũng thật sự mong muốn Thái úy đại nhân có thể gặp dữ hóa lành, bình an trở về, nếu có thể như thế, đem vật quý trọng của mình cho đi cũng khôngsao…

Vừa thong thả đi vừa suy nghĩ, nàng đi theo Nghiêu phu nhân cùng tiểu thư đã tới trên đài cao.

Nghiêu Xu Đình kia tính tình có vẻ có chút nóng nảy,

bước đi trước vài bước đuổi theo mẫu thân phía trước đi đến bên cạnh anh mình, vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa thắt hà bao thêu bùa bình an lên áo giáp Nghiêu Mộ Dã. Ngọc Châu bởi vì đi lên cuối cùng, từ bậc thang nghiêng nghiêng nhìn qua, có thể nhìn thấy hà bao của Nghiêu tiểu thư trước, rõ ràng là đem một cái hà bao cùng mộtcái phong thư nhét vào áo giáp của anh trai…

Trong lòng Ngọc Châu đã rõ ràng, vị tiểu thư này là muốn anh trai mình tiện thể mang phong thư cho người yêu nơi tiền tuyến. Có thể thấy được thời gian này, vị tiểu thư này vẫn luôn nhớ nhung nồng đậm, vẫn luôn đau khổ không thể cùng người yêuthư từ qua lại.

Nghiêu phu nhân đưa cho con mình một chuỗi tràng hạt bằng ngọc của một cao tăng đã làm phép, cho dù đứa con thứ hai này ngày thường ngỗ nghịch bất hiếu thế nào, vẫn là đứa con mà Nghiêu phu nhân yêu thương nhất, nhưng dù sao hắn không chỉ là Nghiêu Nhị lang của Nghiêu gia, không chỉ là đứa con trai bà yêu mến mà còn là cột trụ mạnh mẽ vững chắc làm cho Nghiêu gia an ổn không ngã ở Đại Ngụy…

Sau khi đưa chuỗi tràng hạt cho con trai, người phụ nhân cao quý luôn luôn ưu nhã kiềm chế trước mặt người khác cũng không ngăn được vành mắt hơi hơi đỏ, hơi nghẹn ngào nói: “Con trai của mẹ, nhất định phải bình an trở về!”

Sau khi Nghiêu phu nhân tha thiết dặn dò hồi lâu, Ngọc Châu cuối cùng cũng chậm rãi đi tới trước người Thái úy.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, khi mình đi qua, thân thể Thái úy cứng đờ rõ rệt, sắc mặt cũng càng thêm u ám.

Ngọc Châu mím chặt miệng, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, nhanh chóng đem viên Vận Châu thắt lên cho xong việc.

Nhưng mà cái dây nhỏ kia lại như không nghe lời, liên tiếp từ trên chiến giáp lạnh lẽo rớt xuống. Ngọc Châu có chút buồn bực, chóp mũi cũng đổ mồ hôi, sợ Thái úy nghi ngờ mình cố tình cọ xát, liều chết ăn vạ không đi.

Nhưng Thái úy cũng không hề nhìn nàng, chỉ hơi nâng cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám người đen nghìn nghịt phía trước, mặc cho ngón tay nữ tử trước ngực mình rối ren sửa sang cái sợi dây dây dưa một chỗ như hình với bóng với mình trước giờ.

Đợi đến khi Ngọc Châu

vất vả lắm mới cột xong, sau khi thở phào nhẹ nhõm, lập tức xấu hổ phát hiện mộthơi thổi ra của mình, đều theo khe hở trên áo giáp thổi vào ngực Thái úy đại nhân, khẽ ngẩng đầu, có thể phát hiện trên cổ bóng loáng của Thái úy thế nhưng lại hơi đỏ lên, nổi cả da gà.

…… Vì thế có thể thấy được, Thái úy đại nhân đã phiền chán mình đến mức nào, đúng là ức chế không đè nén được mà nổi da gà… Ngọc Châu quyết định thức thời một chút, nên tận lực tránh xa một chút, muốn lập tức bước xuống khỏi đài cao.

Nhưng mà ai ngờ vừa muốn xoay người, lại bị Thái úy đại nhân kéo ống tay áo.

Ngọc Châu nghi hoặc nhìn lại, lại thấy Thái úy cũng không hề nhìn nàng, mà chỉ vuốt ve chuôi kiếm bên hông, cất tiếng hỏi: ““Lục tiểu thư có biết luật pháp hiện nay của Đại Ngụy?”

Ngọc Châu bị hắn tự dưng hỏi đột ngột làm không hiểu ra sao, đành phải thấp giọng hỏi: “không biết Thái úy đại nhân muốn hỏi điều luật nào?”

Thái úy buông tay áo nàng ra, đưa tay rút bội kiếm, dùng khăn chà lau thanh kiếm bén ngót, âm thanh lạnh lùng nói: “Từ sau khi kinh thành có sóng gió là nữ quyến của quân binh bị khi nhục ở bể tắm nước nóng, Thánh thượng đã ban chỉ, nếu ai dám có ý định gian dâm với nữ quyến của quân binh, bất kể là uy hiếp cưỡng bức hay hai bên là tự nguyện gió trăng, thì gian phu lập tức sẽ bị phạm vào tội làm dao động lòng quân, chém trước tấu sau!”

Ngọc Châu lẳng lặng nghe xong nói: “Hoàng thượng anh minh… Nhưng vì sao Thái úy lại đề cập chuyện này với dân nữ?”

Sau khi Thái úy lau xong bảo kiếm, rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn Ngọc Châu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, gằn giọng đầy thâm ý: “Tại hạ mong Lục tiểu thư ghi nhớ rằng, hiện tại ngươi đang mang danh là hôn thê của Nguyên Soái của đội quân thép Đại Ngụy, tuy rằng chỉ là hư danh, nhưng mong tiểu thư trong khoảng thời gian ta vắng nhà, kiềm chế tâm tính của mình lại, giảm bớt thói phong lưu, đừng vì vui sướng nhất thời mà vi phạm luật lệ, hủy đi tính mạng của nam nhân tinh anh của Đại Ngụy!”

Sau khi nói xong câu này, hắn lại không để ý tới Ngọc Châu đang có lời muốn nói, vung kiếm chặt đứt dây thừng treo cờ cột vào tảng đá trên đài cao, màu đen và đỏ của quân kỳ đội quân thép Đại Ngụy không còn vật cản lập tức bung lên, tung bay phất phới trên bầu trời ở giáo trường.

Lính liên lạc vừa thấy quân kỳ bay lên, lập tức cao giọng kêu to: “Chuẩn bị xuất phát! Mời các vị thân hữu quân quyến lui ra!”

Lời nói biện luận của Ngọc Châu đều bị bao phủ trong tiếng hô to tất thắng của binh lính trong giáo trường, nàng chỉ có thể chậm rãi từ trên đài cao đi thẳng xuống,

Nghiêu phu nhân quay đầu nhìn lại, tiểu phụ nhân luôn nói năng dịu dàng, mặt luôn mỉm cười kia không biết vì sao mặt đỏ phừng phừng, dường như bị tức giận khôngnhẹ, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Lục tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, cố gắng vuốt ngực đè xuống cơn giận kia, rầu rĩ nói: “Chỉ là hổ thẹn vì mình không có chuẩn bị, không có đưa cho Thái úy vật cần nhất…”

Nghiêu phu nhân nghe xong khẽ cười nói: “Ngươi, đứa nhỏ này, cũng quá thật lòng thật dạ, đây chẳng qua chỉ là nghi thức, chỉ cần ngươi có thành tâm là được, viên Vận Châu kia ta thấy cũng không tệ.”

Ngọc Châu nghe xong nhanh chóng cúi đầu, nàng luôn không thể nói thẳng với Nghiêu phu nhân rằng: “Con trai cưng của phu nhân đúng là mồm miệng không sạch sẽ! một phụ nhân nghiêm trang đứng đắn nhưng khi đến miệng hắn đều thành phụ nữ dâm đãng không biết chừng mực. Cái mà hắn cần, đâu phải là viên Vận Châu mà mình yêu thích từ nhỏ, chỉ sợ nhất đẳng công hầu của Đại Ngụy – Nghiêu đại nhân kia đang rất cần một cái rọ mõm bằng thép đặc chế! Khóa cái miệng độc địa của hắn ta lại,thì thiên hạ này mới có thể thái bình!
 
Chương 78


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bunny

Beta: Vân_08

[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


[Diendantruyen.Com] Tàng Ngọc Nạp Châu


cho nên hôm qua lúc Bạch phu nhân đem chuyện nhìn bề ngoài thì vô cùng vinh dự này giao phó cho nàng thì nàng cố ý từ chối, tạm hoãn một thời gian, tìm hiểu rõ ràng rồi tính sau.

Giống như lời mà phụ thân dạy năm xưa, giao tiếp với những vương hầu quyền quý như thế này, thì sẽ rơi đầu bất cứ lúc nào. Luôn phải nhìn rõ ràng chuyện bên trong rồi định đoạt.

Tiêu phi sau khi nghe Ngọc Châu nói, chậm rãi buông bát đũa xuống nói:”Nếu muội muội nghe lời tỷ, thì chuyện này nhất định phải từ chối đến cùng, có thể tránh càng xa càng tốt.”

~~
 
Chương 79


Edit: Bunny

Ngọc Châu cảm thấy trong lời nói của tỷ tỷ có ẩn ý sâu xa, lập tức hỏi: “Vì sao khôngthể nhận đơn hàng này?”

Tiêu phi thấp giọng nói: “Muội muội đang ở Nghiêu phủ, hẳn là có thể rõ ràng ẩn ý trong việc này chứ? Nghiêu gia và Bạch gia tuy rằng ngoài mặt vinh nhục cùng hưởng, không mất lòng nhau, nhưng kỳ thực là kiềm chế lẫn nhau nhau, mà vẫn khéo léo duy trì cân bằng. Nghiêu gia từng trải qua tai họa trong việc Viên gia bị chèn ép, đối với gia đình làm quan coi trọng nhất là cân bằng. Nay muội lại sắp làm con dâu Nghiêu gia, lại đi thay mặt Bạch gia chuyện tranh sĩ diện này, chẳng phải muốn Nghiêu phu nhân nghi ngờ?”

Ngọc Châu lẳng lặng nghe, lại hỏi tiếp: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này sao?”

Tiêu phi nhìn Lục muội, trong lòng biết muội muội mình thông minh nhất định đã nhìn ra được manh mối của việc này, chỉ cười khổ nói: “Thân sống trong hoàng cung này, nếu không có gia thế, không được sủng ái, là phải luôn luôn suy nghĩ để tìm cách sống yên phận, lúc tỷ rãnh rỗi không có việc gì, luôn thích đến trước mặt Thái Hậu làm bạn với lão nhân gia, người thích nghe hí, tỷ từng học vài điệu khúc lúc còn ở cố hương nên cũng xem như có đất dụng võ… Ngày đó khi Bạch phu nhân xin ngọc thạch, tỷ đang ở bên cạnh Thái hậu… Thái hậu mặc dù vui cười đáp ứng, nhưng nụ cười kia cũng không chạm tới đáy mắt đâu…”

nói về chuyện tình cảm này, trong lòng Ngọc Châu đều hiểu hết, nếu nàng nhận phần ngọc khí này, nàng chẳng những đắc tội với Nghiêu gia, quan trọng hơn chính là sẽđắc tội với Thái hậu.

Trong lúc từ hoàng cung đi ra, Tiêu phi vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò thêm: “Thân phận hiện giờ của muội rất nhạy cảm, tình cảnh này so với lúc muội gả vào Vương gia ở Tây Bắc nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều. hiện giờ Thái úy lại ở xa kinh thành, nếu muội gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng ngoài tầm tay ngài ấy, cho nên mọi chuyện muội phải cẩn thận, không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi thôi.”

Ngọc Châu nghe xong, yên lặng gật đầu, sau khi tạm biệt tỷ tỷ, lập tức ra khỏi hoàng cung.

hiện tại nàng đang ở tạm ở biệt viện ngoại thành của Thái úy tặng, trong viện vẫn là tôi tớ trước đây, nghe nói là lưu lại theo lệnh của Thái úy, đều tự mình nắm giữ chức trách như trước đây.

Gian phòng nàng đang ở trước kia là của Thái úy, còn phòng nàng ở trước kia bởi vì vài ngày trước đó trong biệt viện có thêm một chuồng ngựa, nên gian đó đã sửa lại cho người dạy ngựa.

Ngọc Châu cũng không muốn tôi tớ quá mệt nhọc vì mình mà phải thu dọn phòng khác, nên ở lại luôn. Nhưng mà trong phòng này tràn ngập hơi thở nam thân, mỗi mộtđồ vật đều có dấu vết của Thái úy. Ngọc Châu dạo qua một vòng, đi tới nhìn tranh chữ treo trên tường, những thứ này đều do Nhị thiếu gia tự tay viết ra, phía dưới đều ghi tên Nghiêu Mộ Dã, nhìn hai chữ “Kính Đường” quen thuộc kia, trong lòng Ngọc Châu lại có chút không khỏe, trước mặt lại hiện ra hình ảnh mắt phượng của Thái úy trợn lên, nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Nhưng nàng biết hiện tại mình không nên bởi vì chút cảm xúc buồn chán này mà phân tán tâm trạng, trước mắt điều quan trọng nhất là phải tranh thủ đến Hộ bộ cung cấp số định mức tiền bạc cung ứng, nói cách khác, không bột đố gột nên hồ, khôngdựa vào vàng bạc hoa lệ thì cửa hàng ngọc của nàng không có vốn để quay vòng, càng không có cách nào cùng Cẩm Tú Ngọc đường của Hồ Vạn Trù đứng ngang hàng được.

Bởi vì như vậy, khi đến ngày phải đi Hộ bộ, Ngọc Châu thức dậy thật sớm, đem theo danh sách ngọc phẩm cùng với tỉ mỉ các hạng mục chi tiêu lớn nhỏ đi đến Hộ bộ, bởi vì tới quá sớm nên cửa lớn nha môn Hộ bộ còn chưa mở, đợi thật vất vả mới có nha dịch mở cửa, hỏi thăm mới biết theo lệ thường, hẳn đến giữa trưa sau khi quan viên bãi triều mới bắt đầu đến đây.

Đơn giản đây là lần đầu tiên nàng được gia nhập vào hàng ngũ thương nhân cho hoàng gia, không hề có kinh nghiệm nên tạm thời tới quá sớm. Vì vậy nàng mang theo sổ sách kế hoạch giao cho quan lại phụ trách việc cung ứng của hoàng thương, lấy số thứ tự đầu tiên.

Sau khi quan sai ghi vào danh sách lại nghe được Ngọc Châu giới thiệu, trên mặt lập tức nở nụ cười nói: “thì ra là Viên tiểu thư! Bạch hầu gia sáng sớm đã dặn tiểu quan phải chiếu cố thật tốt cho Viên tiểu thư, bên này một lát nữa sẽ có rất nhiều hoàng thương xông tới, một đám nam nhân chen lấn ai ai cũng đầy mùi mồ hôi, Viên tiểu thư thật sự không nên chen lấn với mấy nam nhân này, mời tiểu thư đến sương phòng bên cạnh chờ, những việc cần điền danh sách tiểu nhân sẽ điền giúp cho tiểu thư.”

Sau khi Ngọc Châu cảm ơn tiểu quan xong, lập tức an ổn ngồi bên trong sương phòng uống trà thơm.

Tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng chỉ trong chốc lát đã hình thành một đám đông, xem ra những hoàng thương khác mặc dù biết thời gian cũng không kiềm được muốn đến sớm lấy được số thứ tự tốt, thế là các nhóm thương nhân sôi nổi nói chuyện đến xếp hàng, ghi danh sách. Mỗi người đều biết phải thuận theo, cúi đầu khom lưng, trong cậy vào tiểu quan có thể đem số thứ tự của mình sắp xếp trước một chút, cũng như sớm một chút được nhìn thấy quan chủ thẩm, phân cho một định mức tốt.

Ngọc Châu đợi một lúc cũng không thấy tiểu quan nào đến đưa danh sách cho nàng, trong lòng có chút gấp gáp, lập tức nhớ tới tự mình đi qua hỏi một câu, chỉ một lúc sau, bên cạnh bức rèm che hơi chuyển động, là một nam tử cao lớn mặc quan phục đitới, Ngọc Châu ngẩng đầu lên vừa thấy, chính là Bạch thiếu vừa mới bãi triều.

Ngọc Châu nhanh nhẹn đứng dậy thi lễ, Bạch thiếu khẽ cười nói: “Lục tiểu thư khôngcần đa lễ, mời ngồi.”

Ngọc Châu khẽ nói: “Cảm tạ Bạch thiếu quan tâm. Nhưng Bạch thiếu là người quản lý Hộ bộ, hàng ngày phải xử lý chính vụ, dân phụ chỉ là một hoàng thương nho nhỏ, không cần phải chiếu cố như vậy? Vẫn là dân nữ tự mình đi xếp hàng, Bạch thiếu không cần vì dân phụ mà trì hoãn thời gian, ngài còn bề bộn nhiều việc.”

Bạch Thủy Lưu nghe xong mỉm cười: “Kính Đường không ở kinh thành, tại hạ quan tâm đến tiểu thư một chút cũng là việc nên làm, sẽ có người nào dám nói xấu? Trái lại mỗi lần tiểu thư gặp tại hạ, đều mang dáng vẻ cẩn thận dè dặt, chẳng lẽ là tại hạ làm gì sai, làm cho tiểu thư không vui?”

Ngọc Châu mỉm cười nói: “Bạch thiếu quá khiêm tốn rồi, ngài tôn trọng thủ lễ, trong kinh thành ai không biết? Ngọc Châu làm sao có thể kiêng kị đối với Bạch công tử?”

Bạch Thủy Lưu không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cái miệng lanh lợi của nữ tử vừa nóixong lời nịnh hót.

Lần đầu gặp nữ tử này, chỉ cảm thấy nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, vẫn chưa phát hiệnđược điểm hơn người của nàng, về sau phát hiện Nghiêu Mộ Dã cảm mến nàng khôngdứt, một bộ dáng đến chết mê chết mệt, lúc này hắn mới để ý đến phụ nhân đến từ Tây Bắc này.

Chỉ là lúc để ý, mới phát hiện nữ tử này rất thú vị, mặc dù không xuất thân từ thế gia, nhưng đối nhân xử thế rất cẩn thận, thật lão luyện già dặn khéo đưa đẩy, lại càng là người có chủ ý, không giống như một vài người có xuất thân đê tiện khác, không có văn hóa yêu thích bám víu vào hư vinh, đôi mắt như trẻ con kia, ở thời điểm khôngnói luôn lóe lên một tia ranh mãnh, làm cho người ta không sao dời được mắt.

Phát hiện mới lạ như vậy thật ra không quan trọng, Bạch thiếu phát giác bản thân mỗi khi nhìn thấy nữ tử này, lập tức ánh mắt không tự chủ sẽ bị nàng hấp dẫn, mặc dù biết rõ nàng là người trong lòng của Nghiêu thiếu, cũng không thể ngăn cản được tư tưởng đang ngày lớn lên trong hắn.

Bất quá, hắn dù sao cũng không phải người làm việc lỗ mãng như Quảng Tuấn Vương, làm mà không biết nhìn trước ngó sau, luôn luôn phải thấy thời cơ cùng thời gian. Nay, nữ tử này tuy mang danh là hôn thê của Nghiêu Mộ Dã, nhưng mà Bạch thiếu hắn biết cuộc hôn nhân này rất có thể sẽ thất bại. hiện tại, Thái úy không ở trong kinh thành, ngược lại là cơ hội tốt, có thể chậm rãi đến gần cô gái này.

Thế là, sau khi thưởng thức dáng vẻ thon thả đứng một bên của Ngọc Châu, bộ dáng thướt tha cúi đầu phục tùng, Bạch thiếu cũng lười khách sáo uyển chuyển, mở miệng nói thẳng: “Chuyện số định mức, có thể giao lại cho tiểu quan xử lý, tiểu thư khôngcần phải lo lắng, nơi này nhiều người, thật sự không phải là nơi yên tĩnh để tán gẫu, nếu Lục tiểu thư có thời gian, có thể cùng Bạch mỗ chèo thuyền du ngoạn trên hồ một lần không?”

Ngọc Châu nghĩ tới người luôn luôn khiêm tốn như Bạch thiếu sao có thể đường đột nói như thế, không khỏi có chút hoảng hốt, mở to mắt nhìn hắn nói: “Nếu là việc công, đương nhiên trao đổi ở nơi công vụ sẽ tốt hơn, Ngọc Châu thật sự không dám quấy rầy làm mất quá nhiều thời gian của Bạch thiếu.”

Bạch thiếu mỉm cười, đứng dậy, chậm rãi thong thả đi đến trước mặt Ngọc Châu, hơi khom lưng nói: “Việc giải trừ hôn ước giữa Ngọc Châu tiểu thư và Nghiêu thiếu, tại hạ đã biết, nếu như vậy Lục tiểu thư không cần vì cố kỵ Nghiêu Thái úy mà cự tuyệt lời mời của tại hạ. Tiểu thư cũng đã nói không ghét tại hạ, vì sao lại lạnh lùng cự tuyệt như vậy?”

Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy mấy vị quý nhân này không hổ là bạn tốt của nhau, lúc mời gọi nữ nhân, đều khí phách hào hùng như nhau không cho người ta cự tuyệt. Nếu hắn đã biết việc hủy bỏ hôn ước, Ngọc Châu ngược lại khôngmuốn nói lời lừa gạt, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngài cùng Thái úy là bạn tri kỷ, Ngọc Châu không muốn làm cho Thái úy quá mức khó xử, chỉ bởi vì một vài việc công ngược lại làm cho hai vị xảy ra hiểu lầm không đáng có.” nói xong, lập tức đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng Bạch thiếu lại mỉm cười, bình tĩnh nói: “Sao vậy, việc công còn chưa nói xong, sao tiểu thư lại muốn rời đi? Phải biết nếu hôm nay không thể đưa ra số định mức, dù hôm sau tiểu thư có hối hận, lại đến Hộ bộ sợ cũng không có bổ sung được.”

Ngọc Châu biết Bạch thiếu đây là cố ý muốn đem chuyện phân ngạch mà áp chế gây khó dễ cho mình. Người này không giống Quảng Tuấn Vương -- Dương Tố ngay thẳng chính trực, bình thường thoạt nhìn ôn nhã khiêm tốn, cũng không để lộ nét mặt, bỗng nhiên gây khó dễ, ngược lại làm nàng trở tay không kịp, nhưng mà cho dù nàng nói ra việc này, cũng không có người có thể tin. Đường đường là nhất phẩm Hầu gia Đại Ngụy sao có thể sẽ làm khó xử cho một tiểu thương phụ như nàng, chỉ sợ phần lớn người nghe được nghi ngờ cho là phụ nhân kia không chừng mực ý tứ, ý định dùng sắc đẹp câu dẫn Hầu gia nghe theo sự chi phối đó chứ?

Nghĩ đến lời nói của Nhị tỷ hôm qua, Ngọc Châu quyết định không tham gia vào việc phân chia không rõ giữa Nghiêu gia cùng Bạch gia, lập tức thản nhiên nói: “Sổ sách của tiểu phụ công khai tỉ mỉ rõ ràng, thỉnh cầu các vị quan lớn Hộ bộ công bằng xử trí, nếu là thiếu số định mức, Ngọc Châu cũng không dám quấy rầy đến Bạch thiếu gia. May mà Nghiêu Thái úy thật hào phóng, cho dù không cần tiểu phụ, cũng đã dàn xếp số ngân lượng cho tiểu phụ để an cư lạc nghiệp. Nếu thật sự vẫn còn không đủ, Ngọc Châu đành phải mặt dày mà viết thư cho Thái úy đại nhân lần nữa, nói thẳng hoàn cảnh khó khăn của bản thân, hy vọng đại nhân nể tình những tình cảm của tháng ngày qua, mà lại bỏ ra thêm một số ngân lượng xem như phí tổn để tiểu phụ ổn định cuộc sống đi.”

Nếu nữ tử bên cạnh là người khác, bị Bạch thiếu uy hiếp như vậy, hoặc xấu hổ mà trợn to mắt, hoặc giận dữ mắng mỏ hắn vô lễ, hoặc phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, hư tình giả ý cùng hắn.

Nhưng mà vị Ngọc Châu cô nương này ngược lại, thật tự nhiên hào phóng, trực tiếp nói với hắn: Nếu Hộ bộ của ngài không chịu bỏ ra ngân lượng, ta đây lập tức làm phiền Thái úy đại nhân thân đang ở chiến trường, cầu xin hắn cho thêm ngân lượng, lấp vào chổ thủng do Bạch thiếu gia làm khó dễ. Theo tính cách Thái úy đại nhân, tám chín phần mười sẽ đưa tiền, nhưng mà tiền này cũng không dễ cầm, nói không chừng vẫn sẽ tìm người khởi sướng là người nào đó để tính sổ.

Vị cô nương này thật lợi hại, cũng không nói thẳng hắn đang mơ mộng hão huyền chiếm tiện nghi của nàng ta, nhưng ngược lại nàng ta lại chiếu tướng mình, đoan chính nhìn hắn làm thế nào để tiếp chiêu?

Bạch Thiếu nghĩ đến đây rốt cuộc không nhịn được nữa mà nở nụ cười, nhìn Ngọc Châu bật cười sang sảng.

Nhưng trong lòng lại tràn đầy tiếc nuối – Vì sao một người tuyệt vời như thế này, lại để Nghiêu Mộ Dã phát hiện ra trước?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top