Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 100: Cô đã làm sai điều gì?


Editor: Quỷ Quỷ

Anh cắn nhẹ bánh hamburger đã nguội ngắt, mẹ đã nói không được bỏ phí lương thực, cho nên nguội rồi vẫn phải ăn.

Anh đột nhiên ngừng ăn, đầu óc nghĩ vòng vo một chút, nếu ăn đồ lạnh vào bị lạnh bụng thì làm thế nào, không phải là càng lãng phí hơn sao, rốt cuộc cũng tự tìm được một lý do cho mình, anh thẳng tay ném cái bánh vào thùng rác, sau đó đứng một bên, nhìn chằm chằm vào thang máy, nhưng không có ý định lại gần.

Mẹ nói, giúp người thì giúp cho chót, anh đành phải làm người tốt một lần thôi.

Dựa lưng vào tường, trên gương mặt anh không còn chút bông đùa nào.

“Anh họ, có lúc anh thật tàn nhẫn, giết người có rất nhiều cách, nhưng anh lại chọn cách tàn nhẫn nhất, hủy diệt tình yêu của người ta, anh mới thật là đáng chết.”

Vừa than thở, anh mím chặt môi mình, trong mắt lóe lên tia đồng tình.

Thang máy đi lên rất nhanh, Hạ Nhược Tâm tựa lưng vào tường, có cảm giác mất trọng lực, đinh một tiếng, thang máy đã ngừng, cô đặt tay lên ngực, không hiểu sao hôm nay trong người cảm thấy rất khó chịu.

Cô vừa đặt chân lên tầng 18, liền thấy một phòng làm việc rất lớn, được bao quanh bằng cửa kính trong suốt, có thể nhìn rõ vào bên trong.

Cô đi vào, bên ngoài có một cô gái đi tới, lễ phép cười nói với cô, “Tổng giám đốc ở bên trong, cô có thể vào, phó tổng giám đốc đã phân phó,”Cô gái rất khách khí, nhưng trên mặt lại có chút không tự nhiên, nếu không phải đã được dặn dò, chuyện này sẽ không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không để bất cứ ai bước vào đây.

“Cảm ơn cô.” Hạ Nhược Tâm cười đáp lại, sau đó đi tới cánh cửa lớn, khi hai tay cô chạm vào nắm cửa vẫn không hề nhận ra vẻ mặt lo lắng và kỳ quái trên mặt cô gái thư ký nọ.

Vừa đẩy cửa ra, Hạ Nhược Tâm liền có cảm giác ai đó vừa giáng cho cô một cái tát thật đau.

Mặt cô nóng lên, trong lòng lại phát lạnh.

Trước mặt cô lúc này là một đôi đang quấn quýt ôm hôn nhau rất khít khao.

Một người phụ nữ đang ngồi lên đùi Sở Luật, anh đang say mê hôn người phụ nữ trong lòng, thậm chí Hạ Nhược Tâm còn có thể nhìn rõ môi lưỡi bọn họ duyện chặt vào nhau, gương mặt người phụ nữ xinh đẹp đỏ ửng lên.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, người phụ nữ vội vàng đẩy Sở Luật ra, khiếp sợ nhìn người đang đứng ở cửa, trên mặt đầy sự lúng túng.

“Cút ra ngoài!” Sự nhiệt tình bị cắt ngang, Sở Luật liền nhận ra người phụ nữ phờ phạc đứng ở cửa, con ngươi đột nhiên co rút, nóng nảy cầm lấy văn kiện trên bàn, không một lời ném thẳng tới trước.

Phanh một tiếng.

Hàng mi Hạ Nhược Tâm run rẩy, trước mắt cô vẫn là một màu trắng, không hiểu sao lúc này lại biến thành màu đỏ, trên trán cô đau nhói, nhưng không đáng kể gì so với nỗi đau trong tim cô.

Cô đưa tay lên trán, hóa ra là máu.

Người phụ nữ nhìn thấy máu trên trán Hạ Nhược Tâm, sắc mặt liền trắng bệch, chỉ biết nép sâu hơn vào ngực Sở Luật.

“Đừng sợ, Mạn Ny, có anh ở đây.” Cảm thấy sự hoảng sợ của người phụ nữ trong lòng, anh chỉ càng siết chặt cô hơn, lại có cảm giác hít thở không thông, không biết là vì máu trên đầu Nhược Tâm, hay một nỗi sợ mơ hồ trong lòng.

Một nỗi đau không thể hình dung trỗi dậy như muốn cướp đi hơi thở của anh.

“Tại sao?” Hạ Nhược Tâm vẫn nắm chặt tay nắm cửa, nếu không cô sớm đã khuỵu ngã, máu vẫn chảy khiến mắt cô nhòe đi, giọng cô nhẹ hẫng như không khí, không thể ngờ rằng sự đau khổ chào đón cô bằng một màn như thế này.
 
Chương 101: Cô không nên tiếp tục tồn tại


Không phải là sự thật, nhưng đúng là sự thật.

"Em đã làm gì sai có phải hay không?" Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt không mang một chút cảm xúc của Sở Luật, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà lại đối xử với cô như vậy? Cuộc sống hạnh phúc kia là thứ cô thật sự từng được trải qua sao?

Thật sự có sao?

"Cô không sai," Sở Luật ôm chặt cô gái kia vào lòng, Lý Mạn Ny mở to đôi mắt, cảm thấy có chút mất mặt, bởi vì, cô đã hiểu thân phận của người phụ nữ trước mắt là gì.

Là vợ Sở Luật, mà cô chỉ là kẻ thứ ba chen chân phá hỏng hôn nhân của hai người, thế nhưng... cô thật sự không cách nào rời ra Sở Luật, cô yêu anh ta, thật sự rất yêu.

Sở Luật như đã nhìn thấy sự tự trách trong mắt Lý Mạn Ny, trong con ngươi đen nhánh chớp mắt hiện lên đầy sự vô tình.

"Cô không làm sai gì cả," anh cười lạnh, quay về phía Hạ Nhược Tâm lặp lại lời nói, "Bởi vì, sự tồn tại của cô vốn đã như một sai lầm, cô không nên tiếp tục sống trên cõi đời này nữa."

Hạ Nhược Tâm lui về sau một bước, đôi mắt mở lớn, cô không thể tin được hết thảy đang diễn ra trước mắt, không thể tin những gì cô đang thấy, đang nghe, đây thật sự là Sở Luật từng cùng cô chung gối chung chăn sao?

Anh vừa nói gì? Cô không nên tồn tại? Không nên sống sao?

Cô không ngừng lắc đầu, khuôn mặt cô hiện giờ một chút sức sống cũng không có, giống như tất cả sinh mạng của cô đều nhanh chóng tan biến từ giây phút này, duy chỉ còn lại câu nói này, Hạ Nhược Tâm có phải không nên tồn tại hay không?

"Cút đi!" Sở Luật ném một đống văn kiện vào mặt Hạ Nhược Tâm, cô đau xót nhìn anh, nhưng lại phát hiện ra, ánh mắt anh dành cho cô không hề mang chút cảm tình nào, trừ bỏ trầm lặng là lạnh nhạt, trừ bỏ vô tình chính là chán ghét, cô xoay người, từng bước từng bước rời đi.

Không khí áp lực tựa như khiến cho cô không thể nào thở được, cô khẽ chớp hai mắt một cái, nhưng lại phát hiện ra, lần này cô không rơi nước mắt.

Không phải không rơi nước mắt là không đau khổ, không phải không khóc là không bi thương, thật sự thì không có nước mắt nước mắt để khóc mới là đau đến tột cùng.

Thậm chí cô cũng không biết bản thân rời đi nơi này thế nào, còn vị thư ký kia khi thấy Hạ Nhược Tâm đầu đã chảy máu thì che kín miệng.

Cô ấy bị thương không phải do bị tổng tài của bọn họ đánh, mà do cánh cửa kia ầm một tiếng đóng lại, ngăn cách hai thế giới bất đồng, bên mưa giăng mịt mù, bên giá lạnh như băng.

Trong phòng làm việc, Sở Luật dần dần bình tĩnh lại: "Thật xin lỗi, đã dọa em sợ rồi." Anh đưa tay đặt lên mặt Lý Mạn Ny, trên mặt có sự trầm lặng khó nói nên lời, tiếng nói cũng có chút nhỏ.

Anh cúi đầu xuống, hôn lên người trong lòng, chẳng qua, hình như lần nay anh phát hiện hương vị có chút không đúng, thật sự là không đúng, nhưng anh cũng không có buông cô ấy ra, chuyện anh đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Anh đột nhiên hôn một cách nhiệt tình như vậy khiến Lý Mạn Ny bị cuốn theo, cứ thế mà bị động tiếp nhận nụ hôn, thậm chí cô còn thấy đau, nhưng chỉ là có hơi đau thôi.

Hình như là có hiểu lầm gì đó, chỉ là bọn họ không cách nào chấp nhận được mà thôi.

Sở Luật nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi Lý Mạn Ny, trong đầu bỗng nhiên lóe lên khuôn mặt dưới màn mưa kia, anh cảm thấy như trước mắt mình phủ một màu đỏ, lòng cũng dần trở nên nặng nề.

Thang máy mở ra lần nữa, Đỗ Tĩnh Đường đứng thẳng thân mình, khi nhìn thấy Hạ Nhược Tâm đang bước ra, anh vội chạy đến, nhìn vết thương trên trán cô, lấy khăn giấy từ trong túi ra đè lên trán cầm máu cho cô, người này bây giờ giống như một đứa trẻ không có linh hồn, chẳng qua là đang lặng lẽ chấp nhận hết mọi thứ.
 
Chương 102: Cô không cảm thấy đau


"Tôi thấy cả rồi." Đỗ Tĩnh Đường thở dài, kéo tay cô ra ngoài, muốn đem cô đến cho bác sĩ xem thử, một người phụ nữ nếu để trên mặt xuất hiện vết thương thì thật đáng tiếc.

Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn người đàn ông đã từng gặp nhiều lần trước mắt: "Anh cố ý để cho tôi thấy có phải không?" Âm thanh cô nhỏ nhẹ mà yếu ớt, tựa như sắp tắt bất cứ lúc nào.

Mà lòng cô đã sớm tan nát đến cực điểm.

"Đúng vậy" Đỗ Tĩnh Đường gật đầu, "Biết sớm hay biết trễ thì có gì khác nhau? Sớm muộn gì cũng biết, anh họ có người khác, cô ấy là Lý Mạn Ny, anh họ đã quen biết cô ấy trong một buổi tiệc."

"Em không thấy cô ấy trông rất giống một người sao?" Đỗ Tĩn Đường cũng không có phủ nhận, người của cả thế giới đều biết, chí có mình cô ngây ngốc giữ khư khư lấy một người không yêu mình.

"Giống một người?" Sắc mặt Hạ Nhược Tâm lại càng tái nhợt hơn một chút, khóe môi khẽ nhếch, gương mặt tinh tế, còn có đôi mắt, quả nhiên rất giống.

Cực kỳ giống.

Hạ Dĩ Hiên.

Hóa ra từ trước đến nay anh ta vẫn không quên được Hạ Dĩ Hiên, nhưng nếu là thế thân như vậy thì cô cũng có thể mà? Chỉ cần anh nguyện ý, cô có thể biến bản thân thàng Hạ Dĩ Hiên, chỉ cần anh ấy có thể yêu cô.

Cô bây giờ đã không có chút tình yêu nào, chẳng qua, không phải cô nghĩ đến là có thể làm được, nếu cũng không phải do anh nguyện ý thì người khác liền có thể cho cô một cơ hội.

"Em nhớ ra rồi đúng không? Anh họ yêu Hạ Dĩ Hiên như vậy, làm sao có thể quên được cô ấy? Chỉ là đáng thương cho em."

Đỗ Tĩnh Đường lại thở dài, lại muốn mắng người, người này, hẳn là đã không còn hi vọng nào. Cứ thế đâm chết không phải là được rồi sao? Thế mà lại rút ra khỏi, mặc dù biết sớm muộn gì cũng phải chết trong tay anh họ. Có điều, anh cũng không biết, Sở Luật muốn không chỉ là những thứ này mà thôi, anh thật sự đã nghĩ về Sở Luật đơn giản quá đáng.

Trong bệnh viện, bác sĩ giúp Hạ Nhược Tâm xử lý vết thương, vết thương của cô tuy không sao, nhưng cũng phải vá lại hai mũi. Thế nhưng suốt một quá trình, cô cứ thất thần, không nói gì, không kêu đau, đến cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái.

Giống như cô bây giờ chỉ là một bức tượng gỗ.

Đó là vì, lòng cô so với thân thể bây giờ còn đau hơn rất nhiều.

"Tốt rồi, đừng để vết thương đụng nước là được, có điều là có thể để lại vết sẹo nhỏ, nhưng không sao, có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì buông tóc xuống che lại là được."

"Cám ơn." Hạ Nhược Tâm khẽ thõng hàng mi, ngón tay khẽ chạm vào vết thương trên trán, cảm thấy không tốt lắm, nó sẽ còn mãi chứ?

"Không nên đụng vào, đau đấy." Đỗ Tĩnh Đường vội kéo tay cô lại

Anh đối với cô hình như quá mức quan tâm, không còn cách nào, ai bảo anh ta đối với cô vừa gặp đã động lòng, chẳng qua, sau khi biết thân phận của cô, liền không buông xuống được. Còn bây giờ anh đã rõ ràng mọi thứ, rất rất rõ ràng, hết thảy những gì anh làm cho Hạ Nhược Tâm chẳng liên quan gì đến yêu cả. Đây chẳng qua chỉ là thương xót thôi.

Anh ta đồng cảm với cô, cũng là thương xót cô.

"Đau?" Hạ Nhược Tâm kỳ quái hỏi Đỗ Tĩnh Đường: "Anh nói đau, nhưng tại sao tôi lại không cảm giác được?" Cô lại ấn ấn vết thương, đúng là không đau, bởi vì đã sớm đau đến chết lặng đi rồi.

Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên cảm giác ánh mắt mình có chút chua xót, là ai đã cướp đi nụ cười thanh xuân kia? Là ai phá hủy đi cô gái toàn thân đều mang theo tình yêu này? Lại là ai, để cho một cô gái đến cả đau cũng không cảm giác được? Anh có một cảm giác, người này bây giờ có thể ngay cả linh hồn cũng đã tan nát rồi. Anh họ à, anh ác lắm, thật sự rất tàn nhẫn.

"Chỗ đau sẽ không sao đâu mà, chỉ để lại sẹo mà thôi." Hạ Nhược Tâm muốn kết thúc đề tài này, vừa tự cố vừa nói: "Đây là nơi nào?" Cô đặt tay lên ngực mình: "Nếu như nơi này bị thương thì phải làm sao mới tốt đây?"

Cô hỏi một câu như vậy khiến Đỗ Tĩnh Đường á khẩu không trả lời được, cũng không biết là phải trả lời thế nào

"Tôi đưa em về." Anh do dự một hồi, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói ra câu này, nếu còn ở lại thêm, anh thật sự không biết nên làm sao để đối mặt với người này nữa.

Lòng anh thật sự rất chua xót.
 
Chương 103: Mờ mịt


Hạ Nhược Tâm lắc đầu, đứng lên, tay vẫn đặt trên trán: "Không cần, tôi tự mình về được." Cô đi ra ngoài, nhưng khi vừa đi được vài bước, cô xoay người lại, chân thành cúi người với Đỗ Tĩnh Đường.

"Hôm nay quả thật cảm ơn anh."

Cô vô thần nói, sau đó thẫn thờ tiếp tục bước đi, ngay cả bước chân cũng trông như đang đi trong hư không.

Đi ra bên ngoài, bầu trời xám xịt càng như tăng thêm áp lực đè nén khó mà khơi thông, gió không ngừng thổi qua quần áo cô, mang theo một cảm giác lạnh lẽo đến thê lương.

Không lâu sau, bầu trời mùa hạ bỗng nổi mưa phùn, mọi người đều bắt đầu chạy đi tìm chỗ trú mưa, tuy mưa không lớn, nhưng do có gió nên sẽ rất lạnh.

Hạ Nhược Tâm đặt tay lên mặt: "Thật lạnh."Cô vô ý thức lầm bầm, bước đi hòa mình vào màn mưa, mưa cứ từng hạt từng hạt rơi lên người cô, rất nhanh đã làm ướt quần áo.

Khi Đỗ Tĩnh Đường chạy ra mới phát hiện không thể tìm được người kia.

Anh vội lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số điện thoại.

"A lô? Anh họ, là em, em không tìm được chị dâu, bên ngoài trời còn đang mưa, đầu cô ấy còn bị thương, bác sĩ đã dặn là không được để vết thương dính nước, làm sao bây giờ đây?"

Mà bên kia đầu dây im lặng hồi lâu, cuối cùng một giọng nói đặc biệt lạnh lùng: "Không cần để ý cô ta."

"Nhưng mà... Anh không lo lắng sao?" Đỗ Tĩnh Đường vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, anh không tin Sở Luật lại lòng dạ sắt đá như vậy. Người kia chẳng phải ai lạ, đó là vợ anh ta. Mặc dù tình cảm đã sớm cạn nhưng ít ra cũng phải có trách nhiệm chứ?

"Cô ta không chết được đâu." giọng nói lạnh lẽo vô tình kia lại vang lên khiến lông mày Đỗ Tĩnh Đường nhíu chặt, lúc này mới bỏ điện thoại xuống. Người kia thật sự là quá cứng rắn, người nào mà đã trót yêu anh ta chắc chắn sẽ định trước là phải chịu đau khổ, bị anh ta căm hận, thậm chí là ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.

Anh đành chấp nhận vào màn mưa, được rồi, nếu anh không đi tìm, Đỗ Tĩnh Đường tôi sẽ đi tìm.

"Luật, anh sao rồi?" Lý Mạn Ny ngồi một bên, kỳ quái mà hỏi Sở Luật. Cô đặt tách cà phê trong tay trước mặt anh, đây là cà phê cô mới pha.

"Không sao." Sở Luật để cho Lý Mạn Ny ngồi trên đùi mình, đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc dài. Mặc dù mang lại cảm giác vô cùng tốt, nhưng anh vẫn muốn tóc mềm hơn một chút nữa.

"Luật, người vừa nãy là vợ anh sao?" Đôi mắt Lý Mạn Ny buông xuống, ánh mắt có chút lập lòe tựa như có nước.

"Em cảm thấy không nên chút nào, em biến thành người xấu mất rồi, đã lỡ phá hỏng gia đình anh, em... "

Cô còn muốn nói tiếp, nhưng Sở Luật đột nhiên phủ lấy đôi môi cô, nuốt tất cả những lời định nói xuống hết.

"Đừng lo, có anh đây mà, anh sẽ ly dị với cô ta, em yên tâm đi. Anh sẽ để em được gả cho anh một cách thoải mái nhất." Anh rời môi của cô, ôm người trong lòng càng chặt thêm, tất nhiên là anh sẽ không để cho người của mình phải chịu tủi thân. Dĩ Hiên không có ở đây thì bây giờ Lý Mạn Ny mới chính là người anh phải biết quý trọng. Anh vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân, nếu như không làm thế, lòng anh sẽ bị một cảm giác ưu tư đáng sợ chiếm lấy.

Mà cái loại ưu tư đó chính là thứ anh không muốn thấy nhất.

Lý Mạn Ny ôm eo Sở Luật, mặc dù anh ta đã nói vậy, nhưng không hiểu sao lòng anh vẫn cảm thấy bất an.

Cô ngẩng đầu, thấy được người đàn ông quá mức tuấn tú này dường như đang thất thần. Biểu cảm này cô rất ít khi thấy trên gương mặt anh.

Người này luôn ngang ngược, trưởng thành, lạnh lùng, cố chấp, cao cao tại thượng, có thể đem kẻ thù của mình tàn nhẫn chà đạp mà không phí chút sức nào. Anh có thể lạnh lẽo vô tình, cũng có thể không có trái tim, nhưng nhất định không thể nào có sự mờ mịt ưu tư như thế này.
 
Chương 104: Nhân từ một chút được không?


Anh thất thần không phải là vì Lý Mạn Ny cô, mà là vì người khác, có lẽ là vợ anh, một người gọi là Hạ Nhược Tâm.

Cô bỗng có cảm giác nguy hiểm kỳ lạ, mọi chuyện hình như không đơn giản như cô nghĩ. Anh ghét vợ mình thật sự là vì trả thù sao?

Nếu quả thật là vậy thì tại sao cô lại từ trong mắt anh ấy thấy được sự mâu thuẫn kia, một loại mâu thuẫn rời rạc trong tình yêu, hận thù trong nỗi buồn, nỗi buồn trong sự tan vỡ.

Không, không đâu, cô lập tức bỏ ngay cái suy nghĩ ấy, anh ấy yêu cô mới đúng, không thể nào yêu người vợ trước, anh ấy đã nói rồi, hận thì nhất định là hận.

Cô càng ôm chặt eo anh hơn, rõ ràng hai người ở gần như vây, nhưng tại sao, cô cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu được anh, mà cô cũng chưa từng đi vào lòng anh.

Đỗ Tĩnh Đường lau đi nước mưa trên mặt, thật là lạnh. Anh đang đứng cách đó không xa, rốt người cũng tìm được người mà anh muốn tìm, khi thấy bóng dáng cô ấy ngồi trong biệt thự tầng hai mới yên tâm.

Được rồi, cuối cùng trở về, anh thấy mình đúng là ăn no rảnh rỗi, có phòng làm việc tốt không ngồi, trà nóng không uống, hết lần này đến lần khác theo chân một người mà mắc mưa tới nửa giờ.

"Hắt xì!" anh đánh một cái hắt xì, sẽ không bị cảm chứ? Bóp mũi một chút, quả nhiên khó chịu. Có điều, khi nhìn về phía biệt thự Sở gia bên kia, ngay cả đàn ông khỏe mạnh như anh còn bị cảm, huống chi là cô.

Tay anh đặt trong túi, đụng phải cái điện thoại, định cầm lên, nhưng lại thoáng do dự, cuối cùng anh vẫn bỏ ý định gọi cho anh họ.

Anh bắt một chiếc taxi, lại đánh một cơn rùng mình ớn lạnh, con mẹ nó, thât sự là quá lạnh mà.

Mùa mưa này, quả nhiên lạnh.

Anh vừa mới cho tài xế lái xe đi, chợt nghe điện thoại reo, không ngoài ai khác, chính là người anh họ vô tình máu lạnh kia.

"Cô ta về chưa?" âm thanh lạnh lùng, Đỗ Tĩnh Đường bên kia còn chưa kịp nói gì đã lên tiếng.

Ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường thay đổi, "Bây giờ mới hỏi có phải quá muộn rồi không? Anh đã nói cô ấy không chết được, giờ còn hỏi gì nữa?"

Đỗ Tĩnh Đường có chút tức giận nên lời nói cũng không được hay.

"Đỗ Tĩnh Đường, tôi đã không tính toán chuyện cậu để cô ta vào rồi, nhưng cậu cũng đừng quên, cô ta là vợ tôi, là người của tôi, không phải là người cậu nên để ý".

Đỗ Tĩnh Đường để điện thoại ra xa, chân mày nhíu chặt, hiện giờ thật sự chỉ muốn ném điện thoại thật xa, "Sở Luật, anh cho rằng Đỗ Tĩnh Đường tôi là người nào? Vợ bạn không thể lấy ra đùa, câu này đương nhiên tôi hiểu, huống hồ cô ấy là chị dâu tôi, làm sao tôi dám nảy sinh tình cảm gì?" Anh hít một hơi thật sâu, anh ta tại sao lại nghi ngờ nhân cách của anh chứ? Anh vô cùng tức giận.

Anh lại đánh một cái hắt xì, âm thanh có mang chút giọng mũi mới phát hiện giọng mình có chút nặng, vội mềm giọng lại.

"Người kia đã đáng thương lắm rồi anh họ à, anh có thể có thể nhân từ một chút không? Đừng tra tấn cô ấy nữa. Nếu không còn yêu, vậy thì trả tự do cho cô ấy đi." Đỗ Tĩnh Đường vừa xoa xoa mũi mình vừa khuyên Sở Luật: "Anh họ, tôi không biết những gì anh làm trước kia nghĩa là sao, nhưng quả thật không nên đối xử tàn nhẫn với một cô gái như vậy, nếu không sẽ có ngày anh phải hối hận."

Sở Luật chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu."

Nghe đến đây, Đỗ Tĩnh Đường lập tức cúp máy, hôm nay anh nói thẳng thật nhiều.

Sở Luật ném điện thoại, khóe môi lạnh lùng nhếch, "Được lắm Đỗ Tĩnh Đường, cậu dám cúp điện thoại của tôi.""
 
Chương 105: Buồn bực


“Làm sao vậy Luật, bây giờ chúng ta đi đâu vậy.” Sở Luật ngồi ở trong xe, Lý Mạn Ni nhìn trời mưa bên ngoài, đợi anh gọi điện thoại xong mới hỏi.

Mà cô cố ý không muốn nói trắng ra, kỳ thật cô biết cô gái vừa nói chuyện với anh là ai.

Không phải không quan tâm, mà là buộc mình không quan tâm.

“Anh đưa em về, anh có việc cần phải làm.” Sở Luật bỏ di động của mình xuống, híp mắt nhìn trời mưa ở bên ngoài nói, mà anh không có cách nào lừa gạt chính mình, rõ ràng đây chính là kết quả anh muốn, nhưng mà vì sao anh lại có chút buồn bực không nói nên lời, thậm chí còn muốn hủy đi cam chịu gì đó.

“Luật, nếu anh phải đến chỗ cô ấy, không có vấn đề gì, em sẽ chúc phúc cho hai người.” Lý Mạn Ni đột nhiên xoay người đi, nước mắt thành chuỗi rơi xuống.

Mắt Sở Luật đen lại một chút, đưa tay ôm cô vào trong lòng mình, “Nói bậy bạ gì đó, anh và cô ta không có khả năng, anh sẽ ly hôn với cô ta rất nhanh, yên tâm đi.” Anh nhẹ nhàng vỗ Lý Mạn Ni, môi để trên trán cô, đảm bảo, cũng tự mình nói với mình.

Sao anh có thể trở lại bên cạnh người phụ nữ đó được, anh hận cô ta, hận không thể giết chết cô ta, cho nên mọi thứ bây giờ đều là điều anh muốn, cho nên rất nhanh anh có thể đợi được đến lúc đó.

Đợi cho người phụ nữ đó vì toàn bộ chuyện mình làm mà trả giá thật nhiều.

“Luật, đừng rời khỏi em, nếu không có anh bên cạnh, em sẽ không sống nổi.” Lý Mạn Ni vẫn không an tâm, cảm xúc của anh lên xuống quá rõ ràng, đây là cảm xúc chưa từng có khi ở bên cạnh cô, cô thật sự rất sợ, sợ anh sẽ rời khỏi cô.

“Anh sẽ không rời khỏi em.” Sở Luật lại đảm bảo một lần nữa, nhưng mà lúc anh bật thốt lên lời này, làm anh lại nhớ đến một khuôn mặt trắng xanh như tuyết khác, trên mặt của cô ấy cũng có một loại tĩnh mịch trong suốt.

Nếu không có anh, có phải cô ấy cũng sẽ không sống được.

Đột nhiên bỏ qua ý nghĩ như vậy, anh nhẹ nhàng vỗ lưng người phụ nữ trong lòng, giống như trấn an, cũng là vô ý.

“Sẽ không, anh sẽ không rời khỏi em, anh đảm bảo.”

Không biết đảm bảo như vậy đại biểu cho cái gì, nhưng mà trên đời này có lẽ đảm bảo như vậy là thứ trống rỗng nhất, yếu ớt nhất.

Mở cửa xe ra, Sở Luật đưa Lý Mạn Ni trở về nhà, lúc này anh mới quay về căn biệt thự mình đã lâu không về, dọc theo đường đi, sắc mặt của anh rất nặng nề, ngay cả bình thường mím chặt môi, lúc này cũng không có cách gì trở lại như cũ.

Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, không ngừng rơi lên xe anh, sau đó rơi đến trước xe, thành một cái mành nước nho nhỏ, trận mưa này cũng không lớn, nhưng mà đã ẩm ướt hết mặt đất, có lẽ còn có rất nhiều trái tim con người.

Xe dừng lại, anh đi ra, đứng ở trong mưa nhìn bên ngoài biệt thự của mình, chân lại giống như mọc rễ, đứng tại chỗ hồi lâu không có động.

Anh nhấc chân, nhưng mà cảm giác trong lòng rất trầm trọng, giống như bước chân bây giờ của anh, mưa rơi lên người anh, theo tóc nhỏ lên mặt của anh, rốt cuộc cũng đẩy cửa ra.

Phịch một tiếng, cửa đóng lại, trong phòng khách không có một bóng người, lúc này ngay cả Tiểu Hồng cũng không có ở đây.

Anh gõ cửa phòng, cứ đứng ở cửa như vậy, lúc này Hạ Nhược Tâm đang đứng trước cửa sổ, lúc nghe thấy cửa phòng mở, thân thể run nhẹ một phen, sau đó lại tiếp tục nhìn bên ngoài, mà trên trán cô, có một vòng vải quấn màu trắng, Sở Luật biết, đó là kiệt tác của anh.

Anh không biết đó là loại cảm giác gì, chỉ biết nhìn thấy cô ở trong tầm mắt, trái tim của anh dường như buông xuống, trái tim anh vẫn xoắn xuýt từ lúc cô rời khỏi văn phòng của anh, lúc này thật sự buông ra.

Anh rất vui mừng, rất là vui mừng!
 
Chương 106: Mọi thứ đều là giả


“Tôi có thể biết lý do không?” Hạ Như Tâm quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi anh, cô không rơi nước mắt, không chảy nổi nữa, thật sự, cô tự hỏi tại sao anh có thể trấn tĩnh như vậy, lý do gì mà anh có thể bình tĩnh như thế, anh thật sự không cảm thấy gì sao?

Trái tim cô dường như đã chết rồi.

Sở Luật tựa người vào bên cửa, trên mặt chỉ có vẻ bình tĩnh, còn có một chút gì đó bí ẩn khó nắm bắt.

“Nhưng tôi thật sự không biết.” Hạ Như Tâm cúi đầu, lẩm bẩm tự nói với chính mình, là thực sự không biết, hay là cô không muốn nghĩ về nơi đó.

“Ha.” Đột nhiên Sở Luật cười lạnh một tiếng, tiêu sái bước từng bước, từng bước tiến lại gần cô, đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, để cho khuôn mặt nhợt nhạt của cô rơi vào mắt anh.

Trước đây, anh từng muốn làm cho gương mặt này được hạnh phúc, lúc này, anh chỉ muốn tự tay hủy hoại nó.

“Anh hận tôi, cho tới bây giờ anh luôn hận tôi.” Hạ Như Tâm bị ép buộc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập hận thù không hề che giấu của anh, thì ra, anh hận cô như thế.

“Đúng, tôi hận cô.” Sở Luật thoải mái thừa nhận, lúc này không cần phải che giấu sự hận thù của mình nữa, “Cô cho rằng tôi sẽ yêu hung thủ giết chết Dĩ Hiên sao? Cô thật đúng là ngây thơ.”

Anh nói xong, đột ngột hất tay buông Hạ Như Tâm ra, lần nữa buộc cô lui về phía sau, cho đến khi chân cô không còn đường lui nữa, cặp mắt cô mở to, nhìn anh, cứ như con ngươi không thể nháy nữa, như thể một người chết không nhắm mắt.

Lúc này cô nên khóc mới đúng, chỉ có điều, cô phát hiện, hiện tại ngay đến cảm giác muốn khóc cô cũng không có, cô không biết rốt cuộc đây là cái loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình tựa như bị giọng nói lạnh lùng của anh đập bể rồi, cũng không còn là người phụ nữ tên Hạ Như Tâm này nữa.

“Cô có biết cách tốt nhất để phá hủy một người phụ nữ là gì không?” Sở Luật đặt tay trên mặt Hạ Như Tâm, bàn tay ấm áp này không còn mang lại cho cô cảm giác hạnh phúc như trước kia nữa, lúc này, anh chính là một đao phủ tàn nhẫn, chỉ dùng đôi tay này cũng có thể hung hăng xé nát con người cô ra.

Hạ Như Tâm khép mở đôi môi, cảm nhận được mùi vị của nước mắt, thì ra là cô vẫn còn có thể khóc được.

“Không phải là cô rất yêu tôi sao?” Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh lẽo, từng chữ từng chứ như đâm sâu vào trong lòng Hạ Như Tâm, mà Hạ Như Tâm như thể hiểu được anh muốn nói tới cái gì, đưa tay lên che kín hai lỗ tai mình lại.

“Tôi không muốn nghe, không muốn nghe, cầu xin anh, đừng nói nữa, đừng nói thêm gì nữa.”

Thân thể cô đổ sụp xuống, ngồi xổm trên sàn nhà, không ngừng lắc đầu, đừng nói thêm nữa, cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.

Có điều, đối với cô, Sở Luật vĩnh viễn không có nửa điểm thương tiếc, anh không thương cô, cho nên mới có thể triệt để tổn thương trái tim cô, tàn phá linh hồn cô.

Anh dùng sức kéo hai tay Hạ Như Tâm đang che trên tai ra: “Hạ Như tâm, rất đáng tiếc, cô không muốn nghe cũng phải nghe cho rõ.”

“Đúng vậy, tôi cố ý đối xử tốt với cô, phụ nữ thích hoa, đồ trang sức, yêu thương, tôi đều cho cô, tôi để cho cô thấy thế nào là thiên đường, để cho cô nghĩ rằng tôi đã quên mất nỗi hận với cô, bắt đầu đối tốt với cô, yêu thương cô, chính là thích cô.”

“Cô chưa từng nghĩ tới đúng không, tất cả đều là do tôi cố ý, vĩnh viễn cô cũng sẽ không biết được, tôi hận cô cỡ nào, ghét cô ra sao, mỗi lần tôi đối xử dịu dàng với cô, tôi cũng tự cảm thấy ghê tởm.”

Hạ Như Tâm mở to cặp mắt trống rỗng vô hồn, nhìn anh không ngừng khép rồi lại mở đôi môi, mặc cho những câu nói vô tình của anh không ngừng rơi vào tai cô, xuyên thấu thật sâu vào màng nhĩ của cô, thấm vào trong, tàn nhẫn xé nát trái tim cô.

Thì ra, sự tồn tại của cô chỉ làm cho anh cảm thấy ghê tởm.

Thì ra, đều là giả.

Hết thảy mọi thứ đều là giả.
 
Chương 107: Thiên đường và địa ngục


"Anh thật sự không thích em chút nào ư, một chút xíu cũng không?" cô kéo bàn tay Sở Luật, cho dù đôi tay này đã hủy hoại cô, cô vẫn không hận nổi.

Thật sự không ư.

Cô mang trên mặt một vẻ thê lương, không khỏi khiến người ta xúc động.

Chẳng qua là giữa những người đó, vĩnh viễn không có Sở Luật.

"Vậy cô ấy, anh thích cô ấy, yêu cô ấy sao" cô nắm thật chặt tay anh không muốn buông, chỉ sợ buông ra là sẽ không thể quên được, hai tay này đã mang cho cô quá nhiều đau khổ, nhưng cô vẫn quyến luyến như thuở ban sơ.

Càng yêu càng khổ, càng khổ càng yêu.

"Yêu" Sở Luật đột nhiên hất văng tay cô, tựa như cô là mầm bệnh, "Sở Luật tôi sẽ yêu Hạ Dĩ Hiên, sẽ yêu Lý Mạn Ny, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu Hạ Nhược Tâm cô."

Anh đứng lên, cười nhạt từ trên cao nhìn xuống, người phụ nữ vô cùng chật vật ngồi xổm dưới đất, rốt cuộc cũng đến ngày này, rốt cục cũng đến lúc cô phải xuống địa ngục, hơn nữa là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

"Lý Mạn Ny sẽ là vợ tương lai của tôi, cô cứ ngồi trên ghế phu nhân tổng tài Sở thị thêm mấy ngày nữa đi, cũng chỉ còn vài ngày thôi, cô hưởng thụ cho đã vào."

"Nhớ lấy tất cả những thứ này, cả đời này cô sẽ không thể quên, cho đến khi cô nằm trong quan tài."

Sở Luật như còn ngại cô còn chưa đủ thống khổ, nói thêm một câu khiến cô đau quằn quại, anh sẽ ly dị với cô, sẽ kết hôn với người khác.

anh cười lạnh một tiếng, rất hài lòng nhìn sắc mặt Hạ Nhược Tâm chớp mắt càng thêm ảm đạm, nhìn cô thống khổ, thì anh sẽ vui vẻ, nhưng không hiểu tại sao đang vui anh lại cảm thấy bi ai không nói lên lời, "ha" nụ cười trên miệng anh càng thêm lạnh, anh hẳn đang rất vui vẻ.

anh xoay người, vừa đi một bước, đột nhiên cảm giác chân mình bị ai đó kéo lại.

"Buông tay" anh cúi đầu nhìn người phụ nữ níu quần mình, thanh âm lạnh lẽo cực độ, chỉ cần nói một câu là có thể chôn vùi người khác trong trời băng đất tuyết.

Hạ Nhược Tâm túm chặt ngón tay mình, lắc đầu, ngón tay cô tê dại, vừa rồi bị anh hất đi đụng phải bức tường đằng sau, gần như mất cảm giác, nhưng theo bản năng, cô biết không thể buông, bèn không buông thật.

"Tôi nói buông tay, cô có nghe không" lại là một câu cảnh cáo lạnh lùng.

Mà Hạ Nhược Tâm vẫn lắc đầu, cô không buông, cô không muốn để anh đi.

"A Luật, đừng đi được không đừng đi mà, em không muốn ly dị, xin anh đừng cưới người khác được không" tình yêu của cô không có vốn liếng, không có bản thân, cũng không có linh hồn, bởi vì, linh hồn cô đã bị anh tự tay hoàn toàn xé nát.

cô không ngừng lắc đầu, ngón tay dùng sức níu ống quần, cả người đều đã nằm trên đất, hèn mọn cầu xin tình yêu của anh, cô không muốn nhiều, chỉ cần một chút xíu là được rồi.

anh có thể không thương cô, chỉ cần để cô yêu anh là được rồi.

"xin anh, đừng đi, " cô lại đưa tay khác ra, hai tay dùng sức kéo ống quần anh, có thể đừng cưới người khác không, có thể cho em một cơ hội không.

Có thể đừng tổn thương em nữa không, em thật sự không còn gì để mất nữa.

cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lấp lánh nước, thỉnh thoảng sẽ nhỏ xuống một giọt nước mắt to, cuối cùng trở thành dòng suối, liên tục đánh vào hai mắt sưng đỏ vì khóc của cô.

"Tôi nói thêm câu nữa, buông tay, " giọng Sở Luật như rít từ kẽ răng.

Mà Hạ Nhược Tâm vẫn lắc đầu.

Trong mắt Sở Luật lập tức lóe lên một tia lãnh khốc, một cước khác hung hãn nện xuống.
 
Chương 108: Tiểu tam và chính thê


"A" Hạ Nhược Tâm thống khổ cúi đầu, nhìn bàn chân giẫm trên ngón tay mình, anh chẳng những đạp ngón tay cô đau nhói, còn đạp nát trái tim cô.

A Luật, đừng đi được không. Hạ Nhược Tâm vẫn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, thương cảm khổ sở đau đớn đủ cả. Cô còn có thể cười ra tiếng, chỉ là cười như vậy sẽ khiến cô tiêu hao hết khí lực cuối cùng của mình.

Biểu cảm của Sở Luật lạnh xuống, “cô nghĩ mình là ai, cô nghĩ tôi sẽ nghe cô ư, " anh càng nói, bàn chân càng thêm dùng sức, tựa như muốn đạp gãy ngón tay cô, mười ngón tay gắn kết, trên trán Hạ Nhược Tâm rơi xuống từng giọt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.

Đột nhiên Sở Luật nhấc chân, hung hãn đá vào dưới bả vai Hạ Nhược Tâm, đừng đụng vào tôi, thứ phụ nữ bẩn thỉu như cô, cô thật sự là khiến tôi buồn nôn.

Hạ Nhược Tâm co rút người, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau, cô ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa hung hãn.

Mày nghe chưa?

Giọng nói đó là thế nào?

Là cái gì tan vỡ, là cô sao?

Cô đưa hai tay bị đạp sưng tấy ra, dường như muốn bắt lấy gì đó, chỉ là, ngón tay cô từ đầu đến cuối không cách nào nắm chặt lại được.

Bởi vì, cô không biết trừ không khí ra, cô còn có thể bắt được cái gì.

Anh nói, cô bẩn, anh nói, cô buồn nôn.

Nhưng tại sao, cô cũng cảm thấy mình dơ bẩn, nhìn mình một thân quần áo bẩn, cô chỉ thống khổ ôm chặt đầu mình, không nén được tiếng khóc, máu không ngừng tràn ra từ môi của cô.

Đau, đau quá. Tại sao lại đau như vậy, ai có thể nói cho cô biết, phải làm sao mới không đau, phải làm sao, mới có thể không đánh mất.

Phải làm sao, mới có thể trở lại bọn họ của trước kia.

Không ai biết, trong căn phòng này, có một người phụ nữ khóc đến thương tâm, mà bức ảnh cưới treo trên tường, người đàn ông vẫn cười thật ôn nhu, mà người phụ nữ kia lại là.

Còn cô đang khóc, khóc không ngừng.

Lý Mạn Ny hơi khẩn trương ngồi trong một gian dựa vào ghế bên cửa sổ, thỉnh thoảng cô nhìn ra cửa, tựa như đang chờ ai đó, cô nắm thật chặt ví da trong tay, có chút đứng ngồi không yên, chờ bóng dáng nhỏ hết sức kiệt quệ xuất hiện ở cửa.

Cô ta tới.

Lý Mạn Ny ngồi ngay ngắn người lại, có lẽ thật sự là vì thân phận mình, cho nên, cô luôn có chút chột dạ, bởi vì, cô đúng là đã phá hỏng một gia đình, mặc dù anh nói, giữa bọn họ không có tình yêu, chỉ có thù hận.

Nhưng cô vẫn cảm giác được tình cảnh bây giờ của mình, không thể quang minh chánh đại.

"Lý tiểu thư phải không " thanh âm sâu kín nhàn nhạt, luôn khiến người ta cảm giác có chút bất lực, Hạ Nhược Tâm ngồi một bên, đưa tay trái khẽ vuốt ve sợi tóc trên trán, cô cố ý đi cắt tóc mái, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến vết thương trên trán không quá rõ.

Mà tay phải cô đặt trên đùi mình, khẽ động một cái, lòng bàn tay đau buốt.

"Là tôi, tôi là Lý Mạn Ny, " cảm giác như tiểu tam gọi chính thê vậy, mà bọn họ lúc nào cũng vậy.

Lý Mạn Ny cẩn thận nhìn Hạ Nhược Tâm trước mắt, nhìn chằm chằm cô xõa tóc mái, mơ hồ vẫn có thể thấy một ít vải trắng, cô biết lần trước ở phòng làm việc cô ta bị Sở Luật đánh cho bị thương.
 
Chương 109: Cầu xin


Người phụ nữ trước mặt mặc dù có chút chật vật, trong con ngươi ảm đạm lại không có chút tức giận, gương mặt cũng không có một chút huyết sắc, cho dù cố ý trang điểm nhẹ, vẫn không thể che giấu bệnh tật trên người cô.

Song, cho dù là vậy, cô phát hiện người phụ nữ này vẫn rất đẹp, nhất là cái khí chất khiến người thương tiếc, không phải giả vờ, mà là bị bức ra.

Rõ ràng rất đáng thương, rất dễ ngã xuống, nhưng cô vẫn cố chấp ưỡn lưng, không sợ trên người đau đớn vẫn tiến về phía trước. Mà cô cuối cùng cũng biết, tại sao lại sinh ra câu phi nga dập lửa.

Trong nháy mắt đó thật sự là rất đẹp, một loại tươi đẹp khiến không ai có thể quên.

Mà lúc này, đối mặt với Hạ Nhược Tâm, thật sự khiến Lý Mạn Ny vô cùng xấu hổ, cô là người được giáo dục cao đẳng, tài sản khổng lồ, từ nhỏ chính là trên vạn người, bây giờ lại làm người thứ ba chen chân vào gia dình người ta, thật sự một loại khảo nghiệm đạo đức.

"Thật xin lỗi, " Lý Mạn Ny cúi đầu, quả thực không biết phải đối mặt với tất cả những thứ này làm sao. Còn đối với Hạ Nhược Tâm thân là vợ Sở Luật, bất kể Sở Luật có cảm tình với cô không, với thân phận của cô bây giờ, chính là vợ Sở Luật, vợ thật sự, phối với anh trên hộ khẩu.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi có thể làm được gì" Hạ Nhược Tâm buồn bã cười một tiếng. Lại khiến Lý Mạn Ny trong lòng rối như tơ vò, càng ngày càng khó chịu, thậm chí, cũng không muốn ở đây thêm nữa.

"Hạ tiểu thư, giữa tôi và Luật, không phải như cô nghĩ " mà cô không biết làm sao để tự nói tròn câu đó, bởi vì, cô căn bản cũng không biết phải nói thế nào, bởi vì, cô và Sở Luật hiện tại đúng là ở yêu, mặc dù để tôn trọng cô, Sở Luật cũng chưa từng đụng vào cô, nhưng tất cả những chuyện liên quan tới tình nhân, bọn họ cũng đã làm hết.

Bây giờ nói cho người khác biết, bọn họ cái gì cũng không phải, đó không phải là tự vả thì là gì.

Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu, thật ra thì, cô không cần nói, cái gì cũng không cần, Sở Luật đã nói rất rõ ràng rồi.

"Lý tiểu thư, cô có thể rời khỏi anh ấy không" Hạ Nhược Tâm sâu kín hỏi Lý Mạn Ny, ưu nhã giơ ngón tay, gia thế tốt đẹp, cô so ra còn kém.

Sắc mặt Lý Mạn Ny đột nhiên trắng nhợt, "Tôi" cô chần chừ nửa ngày, mặc dù biết Hạ Nhược Tâm tìm cô để nói vấn đề này, nhưng cô không ngờ, cô ta sẽ trực tiếp như vậy, lại càng không ngờ, cái vấn đề này sẽ sắc nhọn đến thế.

"Lý tiểu thư, cô cái gì cũng có, có gia thế, có tướng mạo, cũng có trình độ học vấn, tiền đồ sau này không thể đo được, cho dù không có Sở Luật, cô vẫn là cô, nhưng tôi, cái gì cũng không có, " Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay bị níu cho biến dạng, giọng hết sức tối nghĩa, "Tôi chỉ có anh ấy, chỉ có một mình anh, cô nói cho tôi biết, nếu tôi rời khỏi anh ấy, làm sao tôi sống nổi "

Cô nghiêng mặt, ánh sáng bên ngoài chiếu lên mặt cô, lúc ngửa đầu có chút bi thương, "cô không biết một người phụ nữ có thể yêu một người đàn ông đến mức nào đâu, mười mấy năm, tôi đợi anh ấy mười mấy năm, yêu anh mười mấy năm, cho dù anh ấy yêu người phụ nữ khác, tôi vẫn yêu anh ấy. Cho dù tôi biết anh ấy ôm mắt cưới tôi, tôi vẫn yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy, không có vốn liếng, không có bản thân, cũng không có tất cả. Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, yêu đến có thể vì anh ấy mà nằm lên giường người khác, để người đàn ông khác làm nhục."

"Lý tiểu thư, cô nói người phụ nữ như vậy không phải rất đáng buồn sao" cô quay đầu lại, một hàng nước mắt trong suốt cuối cùng cũng rơi xuống, hung hăng đập xuống người Lý Mạn Ny.
 
Chương 110: Cân nhắc mấy ngày được không


Cô giật giật, nhưng không thốt nên lời, tình yêu đó có phải quá mức thê thảm rồi không, mà cô thật sự không thể bảo đảm mình cũng sẽ làm được, nhất là quan hệ với đàn ông trừ anh ra.

Cô không ngừng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt khó coi, cô không phải đàn bà lòng dạ ác độc, chẳng qua là, giữa tình yêu tình đạo đức, cô thật sự khó mà chọn lựa.

"Lý tiểu thư, tôi cầu xin cô, rời khỏi anh ấy có được không, cô sẽ gặp được người tốt hơn, sẽ gặp được người thật sự thích hợp, cô còn rất trẻ tuổi, rất đẹp, nhưng tôi lại không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi."

Hạ Nhược Tâm đưa ra tay trái của mình, kéo chặt tay Lý Mạn Ny, cô biết cô ấy đã dao động, biết cô cũng không phải là người xấu, mà cô chỉ có thể thỉnh cầu cô ấy rời đi, đừng phá hoại hôn nhân của cô, đừng cướp đi Sở Luật, bởi vì, cô thật sự không có chút tư vốn nào có thể so với cô ấy.

Anh yêu Lý Mạn Ny, nhưng lại hận Hạ Nhược Tâm, lúc giương mắt, Lý Mạn Ny thấy được một loại thống khổ chết tâm trong mắt cô.

Mà hai tay cô bị cô ta kéo rất chặt. Hạ Nhược Tâm cũng không mắng cô, không mắng cô là người thứ ba, nếu như cô ta mắng cô, như vậy có lẽ cô sẽ có thể tiếp nhận hơn, dẫu sao yêu không phải là việc con người có thể khống chế, chẳng qua là, cô ta bây giờ đang cầu xin cô, thật sự khiến cô không đất dung thân cực kỳ, như vậy giống như giữa ban ngày bị người ta hung hăng vả vào miệng.

"Thật xin lỗi, cô để tôi cân nhắc mấy ngày đã" Lý Mạn Ny vội vàng đứng lên, dường như là không thể đối mặt với cô thêm một giây một phút nào nữa, cầm ví da liền chạy ra ngoài.

Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay, tê tê dại dại, cô ngơ ngác nhìn về phía trước, sương mù mông lung phảng phất trong mắt.

Cô lấy ra một ít tiền lẻ trong túi, để lên bàn, sau đó đứng lên, đi ra ngoài, cô chẳng qua cảm giác bước chân mình rất nặng, rất nặng, trong lòng cũng vậy.

Cửa, ánh nắng không quá gắt chiếu lên mặt cô, khiến ánh mắt cô hơi đau nhói, cô cúi xuống bước chân, không ngồi xe, chỉ dựa vào hai chân mình từng bước về nhà.

Có điều, chỗ đó, là nhà sao.

Mở cửa ra, cô kéo hai chân nặng nề đi vào, tiểu Hồng vừa thấy cô, vội vàng để giẻ lau trong tay xuống, "Phu nhân người về rồi."

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, tròng mắt ảm đạm không ánh sáng, cô vào phòng mình, cạch một tiếng, đóng cửa lại, tiểu Hồng kỳ quái nhìn cánh cửa, tay đặt lên trán, thật là một người kỳ quái, phu nhân có phải lại cãi nhau với tiên sinh không, tiên sinh đã mấy ngày chưa về, mà phu nhân lại như mất hồn vậy, cả người không có chút sinh khí.

Cô nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm giẻ lau trên bàn lên, tiếp tục lướt qua tất cả, cô chỉ là một người giúp việc, cho nên, chuyện của chủ người ta, cô không cần quan tâm.

Mà toàn bộ biệt thự Sở gia, có một loại an tĩnh áp chế, tiểu Hồng há miệng, dùng sức hít một hơi, cảm giác thật là kỳ quái, sao lại trầm trọng như vậy chứ.

Cô lắc đầu, đi tới nhà bếp.

Một luồng sáng từ cửa sổ chiếu vào, bất quá đã bị chặn lại ở ngoài cánh cửa đóng chặt kia, giống như ánh sáng hy vọng vậy, cho tới giờ vẫn không đi vào được.

Hạ Nhược Tâm cầm cuốn tốc độc của mình, lật từng trang từng trang, tựa như đang đọc tất cả của anh, sự tàn nhẫn của anh, sự lãnh khốc của anh, sự vô tình của anh, sự thâm tình của anh, anh lúc đầu đau lòng cưng chiều, sau đó là hủy diệt như bây giờ.
 
Chương 111: Quá mệt mỏi rồi


Cô nhẹ nhàng khép mắt, trên ngón tay có chút sưng đỏ, chỉ cần cử động một chút, liền cảm thấy đau đớn.

Cô đem bản kí họa đặt lên ngực của mình, tựa hồ làm như vậy thì sẽ có thể gần anh hơn một chút, chỉ là, cô biết rõ, anh chưa từng gần gũi với cô.

Một chút cũng không có.

Hết thảy đều là giả dối, giả dối, chỉ là, tại sao cô vẫn yêu như vậy, đau.

Trên khuôn mặt kia, ngoại trừ sự trắng bệch ra, thì không đem theo một màu sắc nào khác, tay của cô đặt ở trên trán, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào vết thương kia.

Đau đớn, thì ra chính là cái bộ dạng này.

Cô cay đắng cười, Hạ Nhược Tâm, một kẻ mà, cha không thương, mẹ không muốn, không có ai yêu thương.

Cô là một người không được ai yêu thương, là một người không nên tồn tại, bọn họ đều cho là như vậy, chỉ là, đối xử với cô như vậy, thật sự công bằng sao?

Cô muốn khóc lớn một trận, nhưng lại phát hiện, cô sớm đã quen với kiểu khóc đè nén, cô ngẩng đầu, tất cả cảnh vật trước mắt dường như đều trở nên mông lung không rõ ràng.

Ngay đến cả những tấm hình treo trên tường kia cũng thế.

Nếu như có thể, cô muốn muốn làm Hạ Dĩ Hiên, chỉ là, cô là Hạ Nhược Tâm, mẹ của cô không muốn cô, hận cô. Người anh mà cô đợi mười mấy năm không yêu cô, cũng hận cô.

Cô đem tay của mình đặt ở trên đùi, đan lại với nhau, thế giới của cô ngoại trừ hai bàn tay trái và phải, ai có thể nói cho cô biết, cô còn có cái gì.

Mà cái thế giới này còn có cái gì là thật sự, cái gì là giả dối.

Cô tựa vào đầu giường, rụt người lại, độ nóng trên trán, kỳ thật cũng nóng hơn so với người bình thường rất nhiều, cô bị bệnh, mà lại không có ai biết, không ai quan tâm.

"A Luật, em yêu anh, thật sự rất yêu, cầu xin anh đừng rời xa em" Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cô luôn luôn mơ thấy bóng lưng tuyệt tình của người đàn ông kia, bất luận cô có đuổi theo như thế nào, cũng không thể bắt lấy anh.

Bàn tay đặt ở bên người của cô dùng sắc nắm chặt lại, nhưng lại không biết rằng, thứ cô nắm lấy lại càng đau khổ và tàn nhẫn.

Mà gần đây Sở Luật ở công ty, mặt mày đen thui, làm việc như một cái máy, mà gần đây bọn họ nhận được cái hợp đồng nhiều hơn một tháng của bọn họ, công trạng cũng tăng lên, thế nhưng người thì mệt mỏi quá độ.

Người trong công ty toàn bộ đều phờ phạc, chỉ có Sở Luật một mực ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn văn bản tài liệu, phân tích, thậm chí họp, cẩn thận tỉ mỉ.

Cho nên nói, Sở luật người này khả năng thật không phải là người, mà là một cái người máy cấp cao, nếu không nào có người như vậy, làm việc đến bạt mạng.

"Phó tổng giám đốc, người đi khuyên nhủ Tổng giám đốc đi, tiếp tục như vậy nữa, chúng ta thật sự ăn không tiêu, anh ấy không quay về, làm cho mọi người trong công ty cũng tăng ca theo, ngay đến cả dì dọn dẹp cũng oán trách, tất cả mọi người đều không chịu nổi, bằng không chính là thất tình, thêm vài ngày nữa, ai mà chịu được chứ" một đám người đều là vây quanh Đỗ Tĩnh Đường, mà Đỗ Tĩnh Đường lại không ngừng bóp ấn đường, mơ hồ có thể thấy được tơ máu màu đỏ nơi hốc mắt của anh ta, dường như cũng đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi.

Bọn họ mệt mỏi, mà anh ta cũng mệt mỏi.

Anh ta đã quá mệt mỏi rồi.

Anh ta giơ tay lên, "Gần đây mọi người khổ cực rồi, trong công ty gần đây có hơi bận, nhưng mà mọi người không cần lo lắng, rất nhanh có thể kết thúc rồi, mà mọi người cũng sẽ được ứng với thù lao, xin tin tưởng rằng Sở Thị sẽ không bạc đãi nhân viên đâu."
 
Chương 112: Luôn chịu áp lực


Đỗ Tĩnh Đường chỉ có thể nói như vậy, để an ủi những người này, sẽ không nói gì nữa, anh còn sợ, bọn họ sẽ ăn luôn cả anh.

Mà sau khi anh nói xong, mặc dù mọi người vẫn có chút thất vọng, nhưng mà, vừa nghe đến thù lao, cũng chỉ có thể tiếp nhận, ai bảo bọn họ không phải là sếp, mà là một công nhân viên nho nhỏ, Tổng giám đốc nói cái gì chính là cái đó, Tổng giám đốc muốn bọn hắn làm cái gì thì làm cái đó.

Muốn tăng ca liền tăng ca, muốn lăn cũng phải cuộn chăn mà lăn như quả bóng.

Nếu nói Sở Thị là bát cơm của bọn họ, không bằng nói Sở Luật là cha mẹ cơm áo của bọ họ mới đúng.

Tất cả mọi người rời đi tứ phía, từng người một về vị trí làm việc của mình, mà Đỗ Tĩnh Đường vỗ vỗ lồng ngực của mình, lúc này mới có thể cảm thấy bản thân hít thở dễ chịu một chút, còn vây quanh anh một chút nữa, anh không ngộp chết mới là lạ.

Trong ngực anh còn có một đống văn bản tài liệu, hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người, đi vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, đi lên tầng mười tám.

Thang máy dừng lại, anh đi ra, lúc nhìn thấy thư ký của tổng giám đốc đang ngồi ở cửa khóc, trên mặt xuất hiện vô số đầu hắc tuyến.

Cô lại là bị mắng đến khóc rồi chứ, gần đây cảm xúc của tổng tài, quả thực giống như ăn thuốc nổ vậy, thấy người nào nổ người đó, nổ không chết không buông tay, nổ rồi, cũng muốn nổ thành phấn bọt, ngay cả anh ta cũng đều không buông tha, xem đi, Tiểu Ái đáng thương, đúng là xui xẻo nhất, hơi không vừa ý một cái, không phải là bị mắng, thì lại bị trừng.

"Phó tổng giám đốc, " Tiểu Ái có chút ủy khuất lau gương mặt của mình, lớp trang điểm cũng bị nhòe đi, nhìn giống như một con mèo vậy.

Đỗ Tĩnh Đường khóe mắt co rút, "Được rồi, Tiểu Ái, đừng khóc, còn khóc nữa sẽ không xinh đâu. " mà cô hiện tại đã không thể là coi như là đẹp nữa rồi, nhất là kẻ mắt của cô, hiện tại bởi vì khóc, mà đã để lại hai vệt đen xì trên mặt.

Thật sự rất buồn cười, nhưng mà, Đỗ Tĩnh Đường thực cười không nổi, người ta trẻ con khóc thương tâm như vậy, anh ta còn có thể cười không

Tiểu Ái vội vàng gật đầu, lấy tay dùng sức lau lau nước mắt của mình, khuôn mặt thoáng cái được bôi đen, làm cho Đỗ Tĩnh Đường ánh mắt tựa như bị đâm chích. Anh muốn để cô đi tự nhìn mặt của mình một chút, chỉ là, nếu như nói, có thể sẽ để cho người khác khó chịu, vì vậy, tốt hơn vẫn là không nên nói gì, tóm lại, nên vào phòng vệ sinh, trang điểm lại đi.

Mà anh không rõ, rõ ràng đều là phụ nữ, tại sao có người phụ nữ bất kể khóc thế nào, cũng sẽ vẫn xinh đẹp, giống như là hải đường trong mưa gió, càng lộ ra sạch sẽ rực rỡ, kiều diễm ướt át.

Nói thí dụ như là Hạ Nhược Tâm, không biết cô hiện tại thế nào, mà anh không cách nào xác định được cảm giác của anh họ anh có liên quan gì đến cô không, hay là có quan hệ đến Lý Mạn Ni kia, dường như Lý Mạn Ni kia cũng rất ít khi đến.

Quay người, anh xoa bóp cái trán của mình một chút, cam chịu số phận đi vào trong văn phòng Tổng giám đốc, không ngoài ý, lúc mở cửa, anh hiển nhiên phải chịu một đường ánh mắt sắc lạnh.

Cứ như vậy, biến thành Bạo Vũ Lê Hoa Châm, hướng hắn đâm đến.

Nếu như đổi thành người khác, không biết có bị hù đến nhũn cả chân ra không, mà anh chỉ là quắt một cái, cầm lấy văn bản tài liệu đi vào, trong công ty, chỉ có anh vào đây nhiều nhất, tiếp nhận tia nhìn lạnh lẽo cũng nhiều nhất.
 
Chương 113: Hủy triệt để


"Anh họ, văn bản tài liệu của anh " anh đến gần, đem văn kiện trong tay đặt ở trên mặt bàn của Sở Luật, sau đó mới ngồi xuống một bên, mà Sở Luật như trước không nói được lời nào, thật sự như là một cái máy, rất nhanh nhìn hợp đồng, mặt của anh hiển nhiên là đen hơn trước nhiều, cũng muốn trầm mặc đi nhiều.

Rõ ràng là nói, đừng có chọc tôi, lão tử hiện đang tức giận, dám trêu, lão tử bóp chết ngươi.

Đỗ Tĩnh Đường thở dài một tiếng tức giận, "Anh họ, tiền của anh cũng đã đủ để cho cháu tiêu cả mấy đời không hết rồi, anh còn liều mạng như vậy làm cái gì "

"Đúng vậy," Sở Thị đã đủ cường đại rồi, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã vượt lên thị trường quốc gai, anh không biết hưởng thụ cuộc sống như vậy, chỉ biết làm việc, cũng là một sự lãng phí cực kỳ lớn, anh đang lãng phí tình cảm của mình, ánh sáng của anh, còn có hạnh phúc của anh nữa.

"Nếu như cậu quá rảnh rỗi rồi, tôi có thể cho cậu đi công tác. " Giọng nói lạnh lùng làm cho Đỗ Tĩnh Đường lập tức ngậm miệng lại, cái gọi là đi công tác, chính là nơi chim không ỉa, gà không để, rùa không lên bờ, bảo anh đến đó, anh tình nguyện bị anh ta bức chết.

"Được rồi, em không sao, em còn có việc, em đi trước."

Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, như là chạy nạn vậy, rất nhanh đi tới cạnh cửa, chẳng qua là khi tay của anh đặt trên nắm cửa, rồi lại là có chút muốn nói lại thôi, nhưng mà cuối cùng vẫn là đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Kỳ thật, anh là muốn hỏi chuyện của Hạ Nhược Tâm, nhưng mà, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc, chỉ là bởi vì anh hiểu rất rõ cái anh họ này, vạn nhất chọc phải anh, như vậy, không chỉ là anh, khả năng cũng sẽ làm người phụ nữ đáng thương đó thêm mệt mỏi, nếu phải đi hỏi anh ta, vậy thì tự đi tìm đáp án còn nhanh hơn.

Mà lúc cửa đóng lại, Sở Luật ném bút trong tay xuống, híp quá phận băng lãnh con mắt màu đen nhìn cái kia một cánh bị đóng cửa lại, tay đặt ở trên trán của mình.

Anh biết mình gần đây tâm tình cực kém, đây là việc chưa từng có qua, coi như là những ngày qua, anh thống khổ, nhưng mà. Nhưng mà cũng không làm cho anh rối loạn như bây giờ, thậm chí, còn có mấy cái hợp đồng bị anh làm sai, đây là sai lầm cơ bản nhất mà anh chưa từng phạm qua.

"Mẹ kiếp" môi của anh nhẹ nhàng khép mở, nhưng mà, chỉ có anh tự mình biết, trong lòng của anh đang nghĩ không phải cô, mà đổi thành một gương mặt luôn mang theo nước mắt, mỗi lần ngủ trưa lúc nằm mơ, đều làm cho anh bừng tỉnh, anh chán ghét cái kia khuôn mặt, chán ghét cái nước mắt của người phụ nữ kia.

Một người phụ nữ mà trong lòng anh nhớ, mà trong miệng lại kêu một người phụ nữ khác, nhắm lại cặp mắt của mình, anh đặt lưng trên ghế dựa, cơ bắp cứng ngắc, làm cho thân thể của anh hết sức khó chịu.

"Nhược Tâm, giúp tôi bóp vai." Mà nói xong, anh đột nhiên mở hai mắt ra, trong tròng mắt đen ánh sáng càng thêm thâm trầm. Anh cầm điện thoại ở trên bàn lên, gọi đi.

"Ừ, tôi tìm Lý Mạn Ni, cô nói cái gì, cô ấy không có ở đây "

Sở Luật cúp máy, hai tay giao nhau đặt ở lồng ngực của mình, cô tựa hồ là đang trốn tránh anh, không biết từ lúc nào, cô không chủ động liên hệ với anh nữa, như vậy nhận thức làm cho tâm tình của anh càng thêm nóng nảy, mà nguyên nhân khiến tâm trạng của anh gần đây không được tốt, có lẽ là cô rồi.

Anh là cho rằng như vậy đấy, chỉ là anh tựa hồ là là không để ý đến, người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ của anh, là tận lực, có lẽ cũng là cố ý đấy.

Anh cự tuyệt cô tiến vào đến thân thể của anh.

Cự tuyệt tên của cô, mặt của cô, còn có tất cả mọi thứ của cô.
 
Chương 114: Tiểu tam đáng ghét


Rất nhanh, mọi thứ đều sắp kết thúc rồi, anh rốt cuộc cũng có thể báo thù cho Dĩ Hiên, mà Lý, Mạn Ni nhất định sẽ trở thành vợ của anh, anh một mực tin tưởng, cô là thiên sứ mà Dĩ Nhiên đem đến bên cạnh em, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, anh Sở Luật muốn phải lấy được, liền nhất định sẽ đạt được.

Đồng dạng, anh đều muốn hủy, cũng sẽ cố chấp đi hủy diệt. Thậm chí sẽ không cho đối phương cùng mình bất kỳ đường sống nào.

Anh vốn là người tuyệt tình.

Vì vậy, anh là tần nhẫn như vậy, đối với kẻ địch của mình, từ trước đến nay đều khó có khả năng thủ hạ lưu tình.

Muốn hủy liền hủy triệt để, làm cho địch nhân Đông Sơn tái khởi, anh chưa bao giờ gặp lưu lại cơ hội như vậy.

Đối với Hạ Nhược Tâm, càng là, chỉ vì, anh hận cô như thế.

Anh nhếch môi mỏng cười cười, lại lần nữa cầm bút trong tay lên, "Mạn Ni, rất nhanh thôi, anh sẽ khiến cho em nói cho anh nguyên nhân, " Sở Luật không phải là người đàn ông em muốn yêu là yêu, muốn chọc giận là chọc giận, muốn ném thì có thể ném đi, cái thế giới này chỉ có anh vứt bỏ người khác, người khác đừng mơ có thể vứt bỏ anh.

Mà trong nhà trọ của Lý gia, Lý Mạn Ni nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, chăm chú cắn môi của mình, sắc mặt không có nửa phần huyết sắc, cô không phải cố ý không nghe điện thoại của anh, chỉ là, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.

"Tiểu thư, cô tại sao phải nói cô không có ở đây." Người làm nhà cô cẩn thận hỏi, mỗi lần đều là như thế này, tiểu thư trước kia không phải là rất muốn cười sao như thế nào gần đây làm cái gì đều đánh không lên tinh thần, thậm chí, cô còn chứng kiến cô đang len lén đã khóc rồi.

Lý Mạn Ni miễn cưỡng cười cười, "Không có gì, chỉ là gần đây không muốn đi ra ngoài rồi. Tôi muốn nghỉ ngơi một mấy ngày này, " kỳ thật, cô là nói dối đấy, cô thật sự rất muốn đi ra ngoài, rất nhớ Sở Luật, mà cô phát hiện, anh so với trong tưởng tượng của cô, một ngày không thấy anh liền đau lòng, chỉ là thấy anh, chỉ là, cô không thể, Hạ Nhược Tâm ba chữ kia tựu như ma vậy, làm cho cô chỉ có thể đem mình đóng lại, rồi sau đó giống như rùa rụt cổ, trốn tránh.

"Tiểu Khiết, cô nói xem nếu một người phụ nữ phá hoại gia đình của người khác, làm cho người đàn ông kia cùng vợ anh ấy ly hôn, có phải là rất xấu hay không." cô thử hỏi người làm bên cạnh.

Mà Tiểu Khiết thì là dùng sức gật đầu một cái, "Thật sự rất xấu, hơn nữa là hư hỏng nữa, nữ nhân như vậy là không biết xấu hổ đấy, rõ ràng người ta đã có vợ rồi, còn muốn đi câu dẫn chồng người ta. Loại nữ nhân này thật sự là khiến phụ nữ mất mặt, cũng là không có đạo đức, không biết xấu hổ, hồ ly tinh."

"Nếu như người nam nhân kia cũng không thương vợ của hắn, muốn cùng cô ly hôn." Lý Mạn Ni lại hỏi một câu, mà Tiểu Khiết đem tay của mình đặt ở trên cằm, nghĩ nửa ngày, lúc này mới trả lời,

"Như vậy, cô cũng có thể tại người nam nhân kia ly hôn sau đó xuất hiện, ai biết được cuộc hôn nhân của người đàn ông kia có phải do có cô tiến vào hay không, tiểu Khiết tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, chạy tới một bên, lấy ra một tờ báo, lúc này mới bước nhanh đến bên người Lý Mạn Ni.

"Tiểu thư, cô xem, nữ nhân này, cô còn là con gái độc nhất của một tập đoàn, kết quả trở thành nhà thứ ba của nhà người ta, làm hại vợ người ta tự sát, mà người nam nhân kia, chịu không được lương tâm cùng bên ngoài khiển trách, hiện tại cũng là đối với nàng không để ý tới không liên lạc, cô hiện tại liền nhà cũng đừng nghĩ trở về."

Tiểu Khiết nắm chặt tay của mình, cô ghét nhất là kẻ thứ 3 đi phá hoại gia đình người khác như vậy, còn có người đàn ông không chịu trách nhiệm.

Mà Lý Mạn Ni trên mặt cười cũng là thoáng cái cứng ngắc, mà Tiểu Khiết căn bản không biết, Lý Mạn Ni theo như lời nữ nhân kia chính là bản thân cô.

Đúng sao? không biết xấu hổ, mất mặt. Thân thể của cô lung lay một cái, trong nội tâm thật sự ngũ vị hỗn tạp.
 
Chương 115: Tìm đến


"Không có ai tha thứ cô, ngay đến cả cha mẹ anh cũng không, bởi vì, cô phá hủy một gia đình, hại đến tính mạng của một người phụ nữ. Nếu như không để người chỉ trích, như vậy không phải là rất có lỗi với người đi chết kia sao, thật là quá đáng thương."

Tiểu Khiết nói đến chỗ này, lại là thở dài vài cái, mà Lý Mạn Ni sắc mặt trắng không có chút nào màu sắc, nắm chặt tờ báo trong tay, đi vào bên trong phòng của mình.

Mà Tiểu Khiết chỉ là kỳ quái nhìn bối cảnh sau lưng của cô, không rõ Lý Mạn Ni đây là thế nào, làm sao lại hỏi cái loại vấn đề kỳ quái này.

Lý Mạn Ni đóng cửa lại, cúi đầu xuống, nhìn kỹ lấy tờ báo trong tay, mà Tiểu Khiết nói tuyệt không quá đáng, người phụ nữ trên báo, đúng là thiên kim của một tập đoàn nào đó, mà bây giờ chỉ có thể ở nước ngoài, thậm chí, tin đồn xấu như vậy còn bôi đen gia đình của cô.

Cô chăm chú bóp lấy tờ báo trong tay, tựa hồ người bên trên biến thành cô, bị người khác chê cười cũng thành cô, cô vội vàng ném ra tờ báo trong tay, ôm thật chặt thân thể của mình, thật là thật là đáng sợ, cô Sở Luật âm thầm đến, vì vậy, đến bây giờ mới thôi, đến bây giờ cũng không có mấy người biết quan hệ của cô cùng Sở Luật.

Mà ba của cô cùng mẹ cũng chỉ là cho rằng, đây chẳng qua cũng chỉ là người đàn ông bình thường mà thôi, nếu như bọn họ biết cô yêu một người đàn ông đã có vợ, nếu như chuyện của bọn họ phơi bày ra ánh sáng, cô thật sự không biết cô sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

Cô sẽ cả đời không ngẩng đầu lên được.

Điện thoại di động của cô lúc đó vang lên, là cô bị hù đến rùng mình một cái, cô vội vàng lấy ra điện thoại di động của mình, lúc nhìn thấy số điện thoại, trực tiếp cúp, chỉ là, cô đè nén xuống, rồi lại là hối hận, cô phải làm sao, đến cùng phải làm sao.

Buông tay, cô làm không được, cô sẽ đau.

Không buông tay, cô cũng làm không được, cô sợ bị người ta cười.

Cô rất yêu anh, nhưng người kia lại càng yêu anh.

Cô bụm lấy mặt của mình, cho tới bây giờ đều không có như vậy mất định hướng qua, cũng chưa từng có như vậy thế khó xử qua.

Mà Sở Luật âm nghiêm mặt, nhìn điện thoại trong tay mình, trực tiếp ném điện thoại sang bên cạnh, nữ nhân này, dám không nghe điện thoại của anh, cô cho rằng như vậy, anh sẽ không có khả năng tìm được cô. Trước kia là vì bảo vệ cô, không muốn làm cho bên cạnh cô có quá nhiều phiền toái, vì vậy, anh vẫn luôn là cẩn thận cùng cô gặp mặt.

Cô vẫn thật sự cho rằng, Sở Luật sẽ là người buông tay đơn giản như vậy sao.

Mà lúc này, trong lòng của anh, sớm đã không có Hạ Nhược Tâm tồn tại, có cũng chỉ là cái này Lý Mạn Ni.

Lý Mạn Ni hỗn loạn ngủ, rồi lại là bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức, mở đôi mắt ra có chút mông lung, cô cầm lên điện thoại đặt ở đầu giường, cô không có tắt máy, trong ý thức tựa hồ là cũng ở đây là ở đang mong đợi cái gì, tuy rằng lần nữa cảnh cáo bản thân, thế nhưng là, cô vẫn là không cách nào buông ra.

Do dự cả buổi, cô mới là nhấn nghe máy.

"Anh đang ở dưới lầu, em tự xuống, hay là anh đến" Giọng nói nguội lạnh truyền ra từ bên trong, làm cho Lý Mạn Ni lập tức ngồi dậy, cô vội vàng chạy đến trước cửa sổ, ánh mắt đột nhiên trợn to, chiếc xe kia là của anh, là Sở Luật đấy, anh không có lừa gạt cô, mà anh thật sự đã đến.

Mà cô càng là biết rõ người nam nhân này từ trước đến nay đều là nói được thì làm được, anh nhất định sẽ là đi lên đấy.

Không thể, cô vội vàng kéo ra cửa, chạy ra ngoài, thậm chí quên mất, trên người của cô chỉ mặc áo ngủ.

Sở Luật để điện thoại di dộng xuống, chỉ là híp hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, đang đợi Lý Mạn Ni đi ra, mà anh biết rõ là cô nhất định sẽ đi ra đấy.

Anh từ trong túi của mình lấy ra một điếu thuốc, rất nhanh, trong xe đã có một vòng khói thuốc.
 
Chương 116: Cô ta tìm em?


Quả nhiên, không lâu sau cửa mở ra, một bóng người sợ hãi luống cuống chạy ra, trên người cô thậm chí vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ trắng.

Sở Luật mở cửa xe, không nói lời nào kéo Lý Mạn Ny vào trong, sau đó nhanh chóng lùi về đằng sau, rời khỏi khu nhà Lý gia, mà Lý Mạn Ny lại bất an nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, ngón tay đan vào nhau, cầm rồi lại cầm, kéo rồi lại kéo, bất chợt, cô phát hiện người nọ cũng khóc.

Người đàn ông này làm sao mình bỏ được đây.

Sở Luật dừng xe, xoay người, nhìn khuôn mặt khóc đến thương tâm, chớp mắt lóe lên gì đó, tựa như khuôn mặt này chồng chéo lên ai đó trong trí nhớ, nhưng không biết là Hạ Dĩ Hiên hay Hạ Nhược Tâm.

Anh nặng nề đè trên môi cô, dùng tay nâng đầu cô lên, ra sức hôn xuống, thậm chí, bàn tay dời xuống, chạm đến cơ thể mềm mại áo ngủ để lộ. Anh đã rất lâu không qua lại với phụ nữ, một mực tôn trọng cô, không đơn giản muốn chiếm lấy cơ thể cô.

Tay anh đặt trên ngực cô, dùng sức xoa nắm mềm mại, bản năng giống đực đã sớm bị cô khiêu gợi.

Lý Mạn Ny chỉ bị động chịu đựng nụ hôn sâu của anh ta, khi ngực mình bị tay anh bao lấy, cô đột nhiên hít sâu một hơi, cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm giác thế này.

Cảm giác khiên cô phải điên cuồng.

Động tâm.

Tê dại.

Mong đợi.

Rung động.

Mà lúc này Sở Luật lại ngừng lại, anh vô cùng trầm tĩnh nhìn người phụ nữ trong lòng, biểu cảm như vậy thật sự rất giống, giống ai đó, Dĩ Hiên nhỉ?

Rõ ràng nóng như lửa, anh lại tỉnh táo không ngờ.

Tay anh cuối cùng rời khỏi cơ thể cô, di chuyển đến gò má đỏ bừng, thầm nhủ, cô ấy cần phải được đối xử tốt hơn, ở đây quá ủy khuất cô ấy, mà mình luôn muốn đem tất cả mọi thứ tốt nhất cho cô, tựa như mang theo một loại chuộc tội kỳ lạ, không biết là chuộc tội ai, an lòng ai.

"Nói anh biết, tại sao em lại tránh?" Anh khẽ vuốt ve gương mặt cô, lại là biểu cảm và tâm tư bình tĩnh đó, tựa như không ai có thể phá vỡ sự bình tĩnh hoàn mỹ của anh.

Anh vui vẻ cũng vậy, tức giận cũng vậy.

Lý Mạn Ny cắn môi mình, "Thật xin lỗi..." Cô ôm eo Sở Luật, cô mới nhận ra, cô đã quá lưu tâm nụ hôn của anh, nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh.

Cho nên cô không muốn rời đi, cho dù có lỗi với người khác cũng không muốn.

"Ừ, em vẫn không trả lời câu hỏi của anh?" Ngón tay Sở Luật dùng sức lướt qua gò má. Con ngươi u ám thêm một ít, u ám không thấy mặt trời.

"Thật xin lỗi, Luật, em cũng không muốn," Lý Mạn Ny nhắm mắt lại, cô cũng rất mâu thuẫn, "Bên cạnh anh đã có một người phụ nữ, cô ấy rất yêu anh, thậm chí vì anh có thể để người đàn ông khác..." Cô nói tới đây thì dừng lại, còn nữa, cô thật sự không muốn nói cho anh biết, thật ra cô sợ, sợ dư luận bên ngoài.

"Cô ta tìm em?" Sở Luật đột nhiên ngồi dậy, bắp thịt toàn thân như cũng căng lên, ngay cả trong cặp mắt đen trầm tĩnh cũng nhanh chóng lóe lên tia máu.
 
Chương 117: Biết dùng thủ đoạn


"Em..." Lý Mạn Ny chỉ cắn môi, ôm eo anh không nói thêm gì nữa, mà hành động của cô đã xác nhận suy đoán của Sở Luật, Sở Luật cười tàn nhẫn, khiến Lý Mạn Ny kinh hãi chưa từng có, tựa như chỉ khi anh đối mặt với người phụ nữ kia mới biến thành như vậy, một Sở Luật cô chưa từng thấy qua, một Sở Luật cô chưa từng quen, hận như thế, thật sự là hận sao?

"Em yên tâm, tất cả cứ giao cho anh, anh sẽ cho em một hôn lễ hoàn hảo," Sở Luật cúi đầu lần nữa, quá đỗi dịu dàng, có điều bên trong rõ ràng hơi cố ý, mà Lý Mạn Ny vẫn mê mẩn, người mà người đàn ông này yêu điêu cuồng dĩ nhiên cũng có cô.

Được rồi, cô không sợ, cũng không tránh né, cô không thể gạt mình, từ đây đoạn tuyệt quan hệ, cứ vậy rời đi.

Cô chủ động hôn lên môi anh, khi môi hai người kề cận, nụ hôn nóng bỏng kéo dài, nhưng Lý Mạn Ny không thấy bây giờ Sở Luật có chút mất tập trung, sự tàn nhẫn của anh lại từ từ xuất hiện, có điều là với người phụ nữ khác.

Có chút tàn nhẫn sẽ khiến anh sinh ra khoái cảm.

Có chút hận sẽ khiến anh lệ thuộc.

Mà có chút hành hạ sẽ khiến anh quên đi mình, mất lý trí.

Bên trong phòng tân hôn u ám của Sở gia, Hạ Nhược Tâm đột nhiên giật mình, cô đưa tay sờ lên mặt, phát hiện trên đó có nước mắt, cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại khóc.

Cô bỏ tay xuống, đặt lên ngực mình, dùng sức nắm chặt quần áo trên người, đau, đau quá.

Cô mơ thấy hôn lễ của hai người, không phải cô, mà là Sở Luật với người khác, một biến thành Lý Mạn Ny, lát sau lại biến thành Hạ Dĩ Hiên, mà cô chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn họ kết hôn, nhìn bọn họ hôn nhau, nhìn bọn họ nói thề non hẹn biển.

Không thể, thật sự không thể, đừng cưới người khác, đừng đi.

Cô đau đớn nằm trên giường, ngón tay nắm chặt drap giường, ai có thể nói cho cô biết phải làm sao mới không đau như vậy, mới không thống khổ đến thế.

Cô vùi đầu vào gối, nước mắt không ngừng dâng lên, tựa như cái gối có thể thấm khô tất cả nước mắt của mình.

Cô đè nén khóc nên không phát hiện, cánh cửa luôn đóng chặt kia đã mở, một người đàn ông từ bóng tối đi ra mắt không đảo nhìn cô.

Cặp mặt đó thậm chí có thể nói là lạnh lẽo.

Người đó nhếch mép, nụ cười không nên xuất hiện đó mang theo tàn khốc như muốn hủy diệt thiên địa.

Anh đi vào, từ trên nhìn xuống người phụ nữ nằm úp trên giường, tiếng khóc của cô rõ ràng rơi xuống bên tai anh, trên mặt anh lại chỉ có lạnh lùng, không cảm xúc, trong lòng anh chỉ có chán ghét, không có đau lòng, càng không có tình yêu.

Lạnh nhạt không có nửa điểm thương tiếc, có người phụ nữ anh dùng để yêu, ví dụ như Hạ Dĩ Hiên, có phụ nữ anh dùng để đau lòng, để quý trọng, ví dụ như Lý Mạn Ny, mà có vài người, anh dùng để hận, để hành hạ, để phá hủy, ví dụ như người phụ nữ đang khóc không thành tiếng này.

Hạ Nhược Tâm.

Cũng là khóc, nhưng tiếng khóc của cô chỉ khiến anh chán ghét, không ngờ người phụ nữ này đã học được cách dùng thủ đoạn, uy hiếp người khác.
 
Chương 118: Chất vấn


Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mở hai mắt ra, cảm giác bên cạnh nhiều thêm một hơi thở khiến tâm rung động cũng khiến cô đau lòng, cô xoay người, ánh mắt khẽ nhắm, lại thêm hai giọt nước mắt cỡ hạt đậu lăn xuống theo khóe mi, trong suốt, sạch sẽ, nhưng chỉ khiến sắc mặt người đàn ông thêm lạnh lùng, khiến lòng anh ta càng phiền muộn, anh ghét tiếng khóc của cô, ghét nước mắt của cô, ghét khuôn mặt này của cô, tất cả của cô anh đều ghét mà không có lý do.

"A Luật, anh đến tìm em à?" Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, vươn ngón tay vẫn đỏ ửng của mình ra, nắm chặt áo anh, "A Luật, anh đừng chọc giận em nữa được không, em có thể thay đổi, thật sự có thể thay đổi mà, đừng rời bỏ em, chúng ta đừng tranh cãi nữa được không?"

Cô yêu thấu tim thấu phổi, khóc không thành tiếng, anh thật sự không có chút động tâm cùng đau lòng sao?

Cũng không có chút tình cảm nào luôn ư?

"A Luật, chúng ta vẫn bên nhau như trước có được không? Em nghe anh hết," Cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, giọng nói vô lực như dùng hết tất cả tâm sức.

"Phải không?" Giọng lạnh lùng của Sở Luật truyền tới, ngón tay cô run nhẹ một cái.

"Vâng," Cô mạnh mẽ gật đầu. Em có thể, thật sự có thể.

"Nếu tôi bảo cô đi chết, đi cùng Dĩ Hiên thì sao?" Ngón tay Sở Luật đột nhiên nắm chặt cằm cô, gương mặt không chút huyết sắc lọt vào mắt anh, mà anh chỉ hơi nhếch miệng, vẫn không thấy nửa điểm cười.

Môi Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng khép mở, ngón tay càng thêm dùng sức nắm chặt quần áo, thật xin lỗi, trừ cái này ra, cô lắc đầu, không phải cô không muốn, cũng không phải cô sợ chết. Bởi vì người cô muốn đi cùng là anh, chứ không phải Hạ Dĩ Hiên.

Nếu người chết là anh, cô nhất định sẽ đi cùng, cô sẽ không để anh phải cô đơn, trên suối hoàng tuyền, cô sẵn sàng cùng anh đi hết một vòng.

Có điều, cô muốn anh sống thật khỏe mạnh, mà cô lại rất rất yêu anh, nhưng tình yêu này đã vượt qua sức chịu đựng của anh mất rồi.

"Ha... Quả nhiên là nói một đằng nghĩ một nẻo, cô thật sự vẫn là một tên lửa đảo chính cống thôi." Sở Luật đột nhiên kéo tay cô ra, vô tình bỏ rơi cô, thậm chí không quan tâm, tay cô đã bị mình dẫm đến hoàn toàn thay đổi.

"Em không có," Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay, cô không lừa ai cả, cũng không có nói một đằng nghĩ một nẻo, em chưa từng lừa anh mà.

Cô lắc đầu, em không có, em không lừa anh.

"Phải không?" Lại một câu phải không? Sở Luật khinh thường cười nhạt, người phụ nữ tiều tụy như quỷ trên giường, tiếng không lừa, cô ta còn không biết xấu hổ mà nói ra sao?

"Cô nói cô không hại chết Dĩ Hiên? Cô nói?" Giọng Sở Luật căm hận lạnh lẽo, đột ngột đưa tay lên mặt cô, da dẻ trơn bóng, gương mặt vô tội như vậy chỉ để gạt người.

"Không, em không mà." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, em không hại chết Hạ Dĩ Hiên, em thật sự không làm, tại sao tất cả mọi người đều không tin? Cô nói một ngàn lần, một vạn lần, ba chữ Hạ Dĩ Hiên thật sự muốn theo cô cả đời sao?

"Cô nói cô không tìm Mạn Ny uy hiếp để em ấy rời khỏi tôi?" Lực ngón tay của Sở Luật tựa như nhẹ đi, nhưng giọng nói lại nặng nề hơn.

Hạ Nhược Tâm vẫn lắc đầu, "Em không, em chưa từng làm vậy," Cô từng tìm Lý Mạn Ny, nhưng tới giờ cũng không có uy hiếp cổ, cô chỉ van xin, van xin cô ấy rời đi.

Chương 119: Thì ra là cố ý
 
Chương 119: Thì ra là cố ý


"Còn dám nói không, quả nhiên là lừa đảo." Sở Luật rút tay lại, đùng một cái, hất tay, tát vào gương mặt không có chút sắc, rất nhanh dấu ngón tay cực kỳ đỏ rõ ràng in lên mặt cô.

"Cô đã hại chết Dĩ Hiên, tôi sẽ không để cô tổn thương Mạn Ny nữa đâu."

Tiếng cảnh cáo lạnh lùng không ngừng xông thẳng vào màng nhĩ của Hạ Nhược Tâm, tựa như đã xé trái tim cô thành hai nửa, tay cô đặt lên mặt mình, trên mặt truyền đến cơn đau buốt, anh ấy đánh mình, hơn nữa còn độc ác, vô tình như vậy.

Nước mắt âm thầm chảy ra lặng lẽ rơi xuống ngón tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay lạnh buốt, trong lòng cũng lạnh giá.

Cô thừa nhận cô vì tôi mà bỏ ra rất nhiều phải không, trong mắt Sở Luật lóe lên tia máu, anh ép tới gần Hạ Nhược Tâm, không tổn thương cô thì không thể bỏ qua.

Cô dám làm tổn thương Mạn Ny của tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho cô được.

"Có phải cô cho rằng, cô cùng người đàn ông khác lăn giường thì tôi sẽ cảm kích cô, cô thật sự bẩn, cô biết cô giống cái gì không?" Anh lãnh khốc vô tình nói, "Cô giống như một ** bẩn thỉu đáng ghét, thằng nào cũng đều có thể đè cô, cô nói cô còn chưa đủ đê tiện?" Mỗi câu nói đều tàn nhẫn, anh chê cô tới không còn gì, bao gồm cả sự đấu tranh trước giờ của cô.

Hạ Nhược Tâm bịt kín lỗ tai mình, cắn chặt môi, không phải vậy, không phải vậy, em không có, em không có, em chỉ muốn giúp anh.

"Cô lấy gì so với Dĩ Hiên, lấy gì so với Hạ Mạn Ny, dùng thân thể dơ bẩn khiến người ta phát ốm hay là gương mặt chỉ toàn dối trá?"

Trên mặt Sở Luật chỉ có tàn nhẫn và lãnh khốc, bây giờ trong mắt anh Hạ Nhược Tâm thậm chí không bằng một con ruồi.

"Ha..." Anh đột nhiên cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, tôi hẳn là nên cảm ơn cô đã vì tôi mà đi chung một đêm xuân với người đàn ông khác mới phải.

Môi Hạ Nhược tâm run run, cô phản bác không được, cô cũng không thể bao biện cho mình.

"Nói cô ngu, cô thật sự vẫn rất ngu." Sở Luật nhìn ngang cô, để cô thấy dáng vẻ chật vật của mình trong mắt anh, "Cô thật sự cho rằng Sở Luật tôi sẽ dùng vợ mình để đổi một phần hợp đồng sao? Cô cho rằng Sở thị sẽ dễ dàng gặp vấn đề sao?"

"Tất cả đều là giả, tôi cố ý làm vậy, tôi cố ý đưa cô đến giường của người đàn ông khác."

Đầu óc Hạ Nhược Tâm đột nhiên ầm một cái, chỉ có câu nói đó của anh đã khiến cô rơi xuống địa ngục, không thể đi ra, anh cố ý, anh cố ý để người đàn ông khác làm nhục cô, tất cả đều do anh cố ý.

Tại sao, rốt cuộc tại sao phải đối xử với em như vậy, em đã làm sai chuyện gì, em đâu phải ai khác, em là vợ anh mà, rốt cuộc, cần phải hận đến mức nào mới khiến một người đàn ông không tiếc tự tay đội nón xanh cho mình.

"A..." Hạ Nhược Tâm chợt ôm đầu, lạc giọng gào lên, hết tiếng này tới tiếng khác, đã cố nén giọng lại, kết quả chỉ có tiếng nghẹn ngào không ngừng truyền tới từ giữa họng, không phải vậy, không phải vậy. Anh đang gạt cô thôi, nhất định chỉ gạt thôi.

Sở Luật thờ ơ thưởng thức bộ dạng tan vỡ khóc lóc của cô, làm thinh cười lạnh, chỉ có chính anh biết, trong đầu anh thật ra cũng đã bắt đầu hỗn loạn, anh tưởng mình sẽ hưng phấn hơn, vui vẻ hơn, kết quả, anh sai rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top