Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Dịch 

Chương 768


Chương 768

Đúng lúc, đầu kia có người gọi Tập Lăng Vũ, anh ta nói: “Đêm nay có xã giao, buổi tối lại gọi điện thoại cho cô.”

“Ờ.” Vy Hiên không yên lòng.

Tập Lăng Vũ không vui: “Phạm Vy Hiên, cô xác định đây là ngày đầu tiên lui tới sao? Không chút nhiệt tình, điện thoại cũng không chủ động gọi một cuộc, tối thiếu, cô phải để cho tôi biết cô cũng giống như tôi, tùy thời tùy chỗ đều đang nhớ cô đấy!”

Vy Hiên ngừng lại, khuôn mặt đỏ bừng. Cũng may cửa thang máy mở ra, tay cô ôm lấy ống nghe đi ra ngoài: “Nào có yêu cầu buồn nôn như vậy chứ?”

Yêu đương, cô chưa từng trải qua, cũng không nắm được cách ở cùng một chỗ với Vũ. Thời gian bọn họ ở với nhau cũng quá lâu rồi, lâu đến mức cô cho rằng không cần phải dính lại với nhau nữa. Cho nên, chỉ cần cảm giác thích lẫn nhau là được rồi.

“Buồn nôn sao? Tôi còn chưa yêu cầu cô nói càng buồn nôn hơn nữa đấy!” Tập Lăng Vũ thở dài một tiếng: “Cô dứt khoát làm tức chết tôi đi!”

Bị sự bất đắc dĩ trong miệng anh ta chọc đến bật cười, đi đến góc nhỏ không người, mặt Vy hiên đỏ hồng, không được tự nhiên lại nghiêm túc nói: “Vũ, tôi tưởng cậu biết rõ, tôi đang cố gắng thích ứng…”

Đối với một cậu bé có thể xem như là nhìn lớn lên, nói chuyện tình ý triền miên như vậy, Vy Hiên cần phải có khoảng thời gian để điều chỉnh tâm tình.

Tập Lăng Vũ tận lực đè thấp giọng, có vẻ có chút phiêu: “Vậy thì nhanh chóng thích ứng một chút, tôi sợ tôi nóng lên quá nhanh, thiêu đốt chính mình.”

“Tiểu Phạm?” Sau lưng có người gọi cô.

Vy Hiên quay đầu lại, nhìn thấy là tổng biên tập, lập tức nói với người trong điện thoại: “Tôi còn có việc…”

Không đợi bên này nói xong, tổng biên tập đã bị kích động, không thể chờ đợi được hỏi: “Cô đi nói chuyện với Ngài Liên bên kia thế nào? Anh ta có đồng ý hay không?”

Vy Hiên dường như lập tức cúp điện thoại.

Nhưng mà, vẫn là muộn một bước.

Điện thoại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy, xoa xoa ốp điện thoại không hề mềm mại, bắt đầu có chút đâm tay rồi.

“Tổng giám, đã đến giờ họp rồi..” Thư kí đẩy cửa đi vào, bị anh ta như một cơn gió lớn, đụng trúng bả vai đau đớn.

“Tống giám! Ngài đi đâu? Tổng giám đốc giao cho…”

Thư Ký chạy chậm muốn theo sau, bị áo khoác tây trang bay đến trước mặt che lại đầu.

Một chiếc xe mô tô màu đen, xé gió bay qua đoạn đường phồn hoa.

Vy Hiên báo cáo với tổng biên tập, nói Liên Cẩn Hành sẽ bỏ thời gian xem xét, tổng biên tập lập tức khen ngợi cô làm tốt lắm. Vy Hiên không lưu cho mình một cơ hội sống nào.

Túi giấy đựng quần áo, bị cô bỏ vào ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, sau khi đóng lại lập tức dùng chìa khóa khóa lại.

Mắt không thấy tâm không phiền, lúc này mới bình tĩnh một chút.

Chị Trương bưng cốc vào phòng, lúc đi ngang qua thì nói một câu: “Tiểu Phạm, bài viết chuyển đến hộp thư của cô rồi.”

“Tôi lập tức xem.” Vy Hiên dứt khoát vùi đầu vào công tác, không suy nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa.

Dù sao, cuộc đời còn quá dài, con đường phải đi từng bước một, đi quá nhanh, ngược lại sẽ rối loạn tiết tấu phía sau.

Vùi đầu vào công việc, thời gian trôi qua rất nhanh.
 
Chương 769


Chương 769

Điện thoại trên bàn, đột nhiên điên cuồng uốn éo rung lên.

Vy Hiên vẫn còn đang gọi điện thoại, bả vai kẹp ống nghe, sát vào gò má, cầm bút trong tay, ghi chép vào quyển sổ: “Phương thức liên lạc của ngài…Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ… Có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc với ngài. Tạm biệt.”

Để điện thoại xuống, điên thoại trên bàn cũng yên lặng.

Cô còn chưa đi xem, điện thoại bàn lại vang lên: “Xin chào..”

Động tác của Vy Hiên ngừng lại, ngước mắt, chớp mắt kinh ngạc, không nói hai lời, cô để điện thoại xuống chạy ra khỏi văn phòng.

Dưới tòa nhà, người đến xe đi.

Vy Hiên đang tìm tìm gì đó, không rõ tại sao anh ta lại đột nhiên đến?

Ở phía đường cái đối diện có một chiếc xe máy màu đen đang dừng, người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi trên hàng rào ở ven đường, hai chân dẫm lên lan can, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá.

Xuyên thấu qua dòng xe cộ đang chạy ở trước mặt nhìn về phía người phụ nữ đang lo lắng ở đối diện.

Hít một ngụm khói thật sâu, đốm lửa đỏ của tàn thuốc càng đốt càng sáng hơn, phun ra một vòng sương mù, trong nháy mắt bị gió thổi tản đi.

Gió thổi lên càng tô đậm tháng trời mùa thu hơn.

Tóc dài của Vy Hiên bị gió thổi làm cho có hơi lộn xộn, cô tiện tay vén tóc ra sau tai làm lộ ra làn da trắng nõn ở một bên cổ.

Ánh mắt vội vàng nhìn quanh, rốt cuộc cũng phát hiện người ở phía đối diện.

“Lăng Vũ.” Cô gọi anh ta, bước chân không tự chủ được mà muốn chạy qua.

Tập Lăng Vũ ngước mắt lên, đột nhiên ngón tay bóp nát tàn thuốc, anh ta nhảy xuống từ trên lan can: “Đứng đó đi, đừng có nhúc nhích.”

Ánh mắt của anh ta không rời, cứ thẳng tắp nhìn về phía cô, thậm chí cũng không nhìn xe cộ đang chạy qua lại ở hai bên.

Vy Hiên bị dọa sợ: “Cẩn thận.”

Tập Lăng Vũ giống như không nghe thấy, vẫn không thay đổi bước chân, anh ta vẫn nện bước kiên định không hề thay đổi trong dòng xe cộ tấp nập mà đi về phía cô. Người trước người sau thỉnh thoảng có thể nghe được âm thanh chói tai của lốp xe ma sát mặt đất.

Tài xế nắng to: “Thằng điên kia, vội vàng đi đầu thai hả? Sao không đâm chết mày đi cơ chứ.”

Vy Hiên thấy vậy liền hoảng sợ khiếp vía, đôi mắt trừng thật to, cho đến khi anh ta vững vàng đi tới cô mới xê dịch đôi chân cứng ngắc của mình.

Cô đi qua liền dùng sức đánh vào lồng ngực của anh ta: “Cậu làm cái gì vậy hả, lúc nãy nguy hiểm biết bao nhiêu cậu có biết hay không!”

Gương mặt đỏ lên vì lo sợ không yên và tức giận, hốc mắt đều bị giận dữ che mất, cô hung ác trừng anh ta, thế mà lại lấy loại nguy hiểm này làm trò đùa!

Anh ta nhìn qua, cứ yên lặng nhìn một hồi lâu mới mỉm cười, hai mắt buông thỏng: “Đột nhiên cực kỳ muốn gặp cô, cho nên liền đến đây thôi.”

Vy Hiên khẽ giật mình, từ trong ánh mắt ấm áp của anh ta lại càng nhìn càng không khó thấy ý vị thâm tình.

Lời anh ta nói nửa thật nửa giả, không lộ ra chút sơ hở.

Nhưng cô luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Đôi môi khô khốc mấp máy chậm rãi nói: “Không phải chỉ mới tách ra hồi sáng này ư?”
 
Chương 770-771


Chương 770

Anh ta liếc xéo cô: “Ai quy định tách ra là không thể lập tức gặp lại hả?” Biểu cảm trên mặt của anh ta rõ ràng chính là “Chỉ cần anh ta muốn gặp, tùy thời tùy chỗ đều phải gặp được cô.”

Thở dài: “Lăng Vũ, cậu không thể tùy ý vứt bỏ công việc như vậy được.” Cô ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt như được một dòng suối tẩy rửa trông sáng sủa sạch sẽ.

“Công việc nhiều như vậy có làm cũng không hết, chờ làm xong mới đến gặp cô thì cô đã sớm bị người ta cướp đi rồi.” Anh ta nheo mắt lại giống như đang chặn những cơn bão táp mưa rào có thể bộc phát bất cứ lúc nào, khóe miệng ngậm lấy ý cười hờ hững.

Lông mày Vy Hiên nhíu lại nhìn chằm chằm anh ta, mỗi một chi tiết trên gương mặt của anh ta đều có thể để được gọi là hoàn mỹ.

Anh ta đã không phải là chàng trai trong trí nhớ nữa.

Anh ta đã bắt đầu có những thứ mà cô nhìn không thấu.

Từ lúc đến đây đến bây giờ điện thoại vẫn đang reo ầm ĩ, anh ta lại giống như không nghe thấy, cứ để mặc nó điên cuồng reo. Cuối cùng cô nhịn không được mà mở miệng nói: “Chắc là điện thoại của công ty gọi tới, có thể có chuyện gì gấp đó, vẫn nên nghe một chút đi.”

Anh ta cong khóe miệng, đột nhiên giang hai tay ra: “Ôm trước một cái đi.”

Trái tim Vy Hiên đập rộn lên. Ở đây? Dưới lầu công ty? Trên đường lớn?

Tập Lăng Vũ giống như khiêu khích nhướng nhướng đuôi lông mày, đôi mắt híp lại: “Sao vậy, không dám à?”

Chỉ do dự trong một cái chớp mắt rồi lại giống như bị mê hoặc, cô đi tới thử duỗi hai tay ra, nhưng vẫn luôn có chỗ như bị gỉ sắt mà cứng ngắc.

Anh ta cứ giang rộng hai tay kiên nhẫn chờ đợi.

Vy Hiên hít sâu một hơi tiến đến gần anh ta, sau đó kề sát gương mặt mình vào lồng ngực của anh ta, gần với vị trí trái tim đang đập, hai tay cũng chầm chậm vòng qua eo của anh ta.

Anh ta trở tay nắm lấy cổ tay của cô, nắm thật chặt: “Sau này cũng phải giống như bây giờ, ôm cho thật chặt, không được buông tay, có biết chưa hả?”

Anh ta nói bên tai cô, bờ môi dán sát vành tai của cô.

Thân thể trong ngực anh ta khẽ run lên, cô vẫn ôm cứng ngắc, hoàn toàn không hề buông tay. Anh ta đưa cánh tay quấn thật chặt, cô cũng liền quấn chặt theo, sức lực y như nhau.

Trái tim của anh ta đập rất bình ổn, mạnh mẽ, hô hấp trên đỉnh đầu cũng bắt đầu từ từ bình tĩnh, bên trong hơi thở của tuổi trẻ đều có sự cố chấp và kiêu ngạo.

Cắn răng, anh ta dùng sức ôm chặt cô như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể của mình.

Không khí trong lồng ngực bị rút sạch, ngạt thở làm cô có chút đau nhức, cô liền nắm chặt cổ tay theo bản năng.

Anh ta lại buông cô ra.

Ba giờ chiều, ánh nắng màu vàng hồng kéo dài từ trên mặt trời xuống nhẹ nhàng mớn trớn gương mặt của anh ta, đôi môi của anh ta, cả nụ cười của anh ta đều mang hương vị ánh nắng.

Vào mùa thu, những chiếc lá cuối cùng trên ngọn cây cũng rơi xuống, trụi lủi, không khỏi cảm thấy có chút cô đơn lạnh lẽo.

Anh ta đưa hai tay nâng mặt của cô lên: “Tôi phải về rồi, đừng để tôi lo lắng!”

Đầu tiên Vy Hiên cảm thấy không hiểu nà nhìn chằm chằm anh ta, lát sau lại cảm thấy buồn cười, hai tay đè lên tay của anh ta: “Lời này phải để tôi nói mới đúng, làm việc cho thật tốt, đừng để tôi lo lắng.”

“Tôi đồng ý.”

Anh ta trả lời với tốc độ nhanh nhất rồi lại hỏi lại: “Cô thì sao?”

Vy Hiên mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng đồng ý.”

Chương 771

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 772


Chương 772

Bên cạnh không có âm thanh nào nữa.

“Vy Hiên, cậu ngủ rồi à?”

Bảo Ngọc nhìn cô một cái, cũng nằm xuống trở mình dùng chăn quấn mình cho thật, cũng nhắm mắt ngủ.

Ngoài cửa sổ, gió làm cửa sổ lay động, gió đập vào cửa kính phát ra tiếng vang rầu rĩ.

Mùa thu chính là có điểm tốt như vậy, ban đêm gió thổi ào ào, ngày hôm sau không khí lại tươi mới, trên đường cũng không nhuốm bụi trần.

Nhưng buổi tối mùa thu lại luôn dài dằng dặc.

Vy Hiên cũng xoay người, mở to mắt cẩn thận suy nghĩ điều mà Bảo Ngọc nói, khắc cốt khó quên…

Ngày hôm sau chắc chắn là một ngày bận rộn.

Mặc dù là tòa soạn hạng hai nhưng đây là lần đầu tiên tham gia vào việc chuyên đề hoạt động, lại là chuyên đề của một nhãn hiệu lớn như vậy, tổng biên tập cực kỳ coi trọng, không ngừng nhắc đi nhắc lại những điểm chi tiết cần lưu ý.

Hiện trường tổ chức hoạt động vốn trong một khách sạn lớn nhất, có thể nhìn được công ty đã rất đầu tư mà bỏ hết vốn liếng.

“Bảo Ngọc à, cậu Liên có nói lúc nào thì đến hay không?” Tổng biên tập không ngừng nhìn đồng hồ, cách thời gian diễn ra hoạt động càng ngày càng gần, càng trở nên lo lắng.

Vy Hiên lắc đầu trung thực trả lời: “Anh ấy không nói, chỉ nói là sẽ giành thời gian đến mà thôi.”

Từ đầu đến cuối, Liên Cẩn Hành cũng chưa từng hứa hẹn một lời nào, chỉ là do tổng biên tập vì câu nói lập lờ nước đôi mà cho là thật.

Tổng biên tập gượng cười hai tiếng: “Haha.. Không sao, cậu ấy bận bịu mà, không có thời gian cũng có thể hiểu được. Chỉ là… phóng viên và khách khứa đều đến hết rồi, mọi người cũng biết cậu ấy có đến, cho nên… Haha không sao, không sao đâu, tối nay đến thì tối nay đến, chúng ta chờ một chút.”

Không muốn đối diện với ánh mắt áp lực của tổng biên tập, Vy Hiên lấy cớ đi lại đám người ở phía kia.

Tận sâu trong đáy lòng cô cũng hy vọng Liên Cẩn Hành sẽ không xuất hiện.

Nhìn đồng hồ, hoạt động hẳn là sắp bắt đầu rồi, tổng biên tập điện thoại thúc giục, giọng điệu lo lắng: “Vy Hiên à, có chuyện gì xảy ra vậy, sao cậu Liên vẫn chưa tới nữa? Vy Hiên, cô không gọi điện thoại hỏi cậu ấy đi, bây giờ cậu ấy đến đâu rồi chứ? Một đám người ở trong phòng đang chờ cậu ấy đó.”

Ngón tay cầm điện thoại di động của Vy Hiên có chút trắng bệch, cô không nói chuyện, sợ giọng nói của mình hơi khác thường.

Có người ở một bên khác đang thúc giục tổng biên tập, ông ta bực bội nói: “Được rồi được rồi, đến ngay đây.” Khi quay lại trực tiếp ra lệnh: “Vy Hiên, cô lập tức gọi điện cho cậu Liên đi, dù sao cô cũng là vợ chưa cưới của cậu ấy, có cái gì mà không thể mở miệng kia chứ, cho dù như thế nào cậu ấy cũng phải đến đây. Cứ như vậy đi!”

Điện thoại bị cúp.

Vy Hiên dựa vào cửa, khóe môi xuất hiện một nụ cười không có ý nghĩa.

Con người, dễ bồi dưỡng nhất chính là lòng tham.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm yên tĩnh sáng sủa, cô nhàm chán vươn tay mở ra năm ngón, ở giữa mỗi kẻ tay đều có thể nhìn thấy ngôi sao lớn như hạt cát hạt sỏi, giống như dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.

Có một ngôi sao lớn nhất, sáng nhất.

Đó chính là ngôi sao bắc cực.

Lúc còn bé, ba đã từng dạy cô cách nhận biết sao bắc cực.. đỉnh đầu lệch về phía bắc, trong bầu trời đêm nó là ngôi sao kiên định nhất, cố chấp nhất, không hề rời bỏ vị trí của mình.

Ba nói ông ấy chính là ngôi sao bắc cực bảo vệ bạn nhỏ Vy Hiên.
 
Chương 773


Chương 773

Nhưng cuối cùng vẫn không thể luôn luôn chiếu sáng trên đỉnh đầu của cô.

Lúc Liên Cẩn Hành bước xuống từ trên xe, vừa nâng mắt nhìn nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước cửa, đầu ngẩng cao nhìn bầu trời đêm.

Ban đêm có gió lạnh mà cô chỉ bận áo sơ mi mỏng, làn da lạnh cóng đến trắng bệch, mặt mũi đỏ bừng.

Anh nhíu mày đi đến bậc thang: “Sao lại đứng ở chỗ này?”

“Tìm sao bắc cực.” Cô thì thào nói.

Liên Cẩn Hành cũng sửng sờ, ngẩng đầu lên quét mắt một vòng liền đưa tay chỉ: “Ở nơi đó kìa.”

Cô nhìn qua: “Đúng vậy nha, Nó vẫn đang ở nơi đó.”

Liên Cẩn Hành ngoái đầu lại nhìn: “Đi vào đi, ở bên ngoài lạnh.”

Vy Hiên thu hồi tầm mắt lại: “Liên Cẩn Hành, có phải là tôi lại thiếu anh một nhân tình nữa rồi không?”

Ánh mắt của anh xẹt qua mặt cô: “Sợ tôi sẽ kéo dài kỳ hạn ba tháng à?”

Cô lắc đầu: “Chỉ là không biết có thể trả lại hay không.”

Cô cố gắng phân chia giới hạn mà trả lời làm cho đáy mắt anh sinh ra một cảm giác lạnh lùng.

Lúc đi vào, anh nhạt nhẽo hỏi Vy Hiên: “Ở đâu?”

“Cuối hành lang rẽ phải… còn nữa, cảm ơn anh đã đến đây.”

Anh đứng vững, sau đó xoay người lại, ánh mắt đen nhánh: “Cô sẽ không thật sự cho rằng tôi đến đây là vì cho người khác cọ trang bìa không công nhỉ?”

Vy Hiên sững người, ánh mắt thẳng tắp.

Tối hôm nay cô trang điểm nhẹ, làn da như trong suốt, son môi màu đỏ khiến đôi môi của cô nhìn thêm đầy đặn, dưới ánh đèn hiện lên màu sắc mê người.

Anh nhớ kỹ cảm giác mềm mại của đôi môi này.

Liên Cẩn Hành nhìn chằm chằm, trong lúc cô hoàn toàn không có phòng bị thì đầu ngón tay anh đã chạm lên…

Thân thể Vy Hiên cứng đờ, không chút nghĩ ngợi muốn Lui ra phía sau lại bị anh kéo vào trong lồng ngực.

“Liên Cẩn Hành…” Trong tình thế cấp bách cô lại kêu tên của anh.

Con ngươi chưa hề bị kích thích một lần nào đã thay đổi màu sắc, anh không hoảng hốt đưa tay vuốt vuốt sợi tóc rủ xuống bên cạnh gò má của cô: “So với “Tổng giám đốc Liên” thì dễ nghe hơn nhiều, sau này cứ gọi như vậy đi.” Anh nói giống như đưa ra mệnh lệnh.

Anh đột nhiên trở nên thân mật như vậy làm cho Vy Hiên kịp phản ứng trong nháy mắt: “Có phóng viên à?”

Liên Cẩn Hành không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Vy Hiên cắn môi, vẫn là nhích lại gần anh một chút, gương mặt không tự chủ được mà đỏ lên: “Như thế này có thể rồi chứ?”

Ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người cô, anh đưa tay phối hợp vòng qua eo của cô: “Có thể.”

Cách một lớp quần áo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay. Thân thể Vy Hiên hoàn toàn trở nên cứng ngắc, cúi đầu không dám nhìn mặt anh.

“Đi thôi.” Cô vừa có suy nghĩ muốn quay đầu lại nhìn đã bị anh ngăn lại: “Đừng nhúc nhích.”

Cả người đột nhiên lung lay, Vy Hiên đảo mắt liền bị kéo vào trong ngực của người đàn ông, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải đường cong mượt mà ở cằm anh.
 
Chương 774


Chương 774

“Bây giờ cô nên cười.” Anh cúi đầu xuống, trong đôi mắt đậm màu phản chiếu bóng dáng sợ run người của cô.

Vy Hiên nhẹ nhàng giật giật khóe môi, cười đến nỗi có chút không được tự nhiên.

Anh lắc đầu.

Không hài lòng.

Vy Hiên lại toét miệng kéo ra một đường cong…

Tay của anh trực tiếp chọc chọc khóe miệng của cô tạo thành một đường cong cố định: “Duy trì đi.”

Cô trừng anh, trong mắt bắt đầu dấy lên ngọn lửa muốn bộc phát ra bên ngoài, nhưng miệng vẫn nghe lời mà giữ vững một độ cong buồn cười.

Anh chỉ nhướng nhướng lông mày, hoàn toàn không để ý cơn giận của cô, nắm cả vai của cô đi vào hội trường cuộc họp chuyên đề.

“Đã đi chưa vậy?” Cô hỏi.

“Vẫn chưa đi.”

Vy Hiên nheo mắt lại căm giận nói: “Là người kia à?”

Liên Cẩn Hành lại không hề chớp mắt mà lên tiếng ừ.

“Tôi biết mà, ngoại trừ hắn ta thì có ai lại âm hồn bất tán như vậy chứ”

Hai người đi qua hành lang, đẩy cửa bước vào hội trường.

Ở phía sau lại không có ai.

Vừa thấy là Liên Cẩn Hành đến tổng biên tập liền vui mừng tiến lên tiếp đón: “Tổng giám đốc Liên, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Liên Cẩn Hành gật đầu, trong chớp mắt mà tổng biên tập vươn tay ra anh lại nắm lấy tay của Vy Hiên, tổng biên tập thấy thế, đến nửa đường thông minh thu tay lại, cười tủm tỉm nhìn Vy Hiên, trong ánh mắt đều là khen ngợi.

Vy Hiên đứng bên cạnh Liên Cẩn Hành, cô cảm giác được ánh mắt của mọi người đều đang tập trung ở phía bên này, trên trán bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn phối hợp mà duy trì nụ cười.

Có lẽ bởi vì mọi người quá ồn ào nên anh phải dán sát vài mặt của Vy Hiên mà hỏi: “Ngồi ở đâu?”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả tới gần, là hương vị bạc hà mát mẻ quen thuộc, trái tim cô không khỏi luống cuống, cô cố gắng bình tĩnh lại rồi dẫn anh đến chỗ ngồi dành cho nhân vận quan trọng.

Nhìn thấy ba chữ “Liên Cẩn Hành” trên bảng, anh lại hỏi: “Cô ngồi ở đâu?”

“Đương nhiên là phải ngồi chung một chỗ rồi.” Tổng biên tập nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Liên, nếu cần cái gì thì cậu cứ việc tìm tiểu Phạm.”

Liên Cẩn Hành đảo mắt: “Tôi muốn…”

Vy Hiên nhìn anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt lơ đãng của anh.

Lập tức cô đã hiểu cái gì đó, nhưng cô cũng chỉ có thể cúi đầu giả vờ không hiểu.

Nhìn chằm chằm lỗ tai đang đỏ lên của cô, sau khi được tia sáng chiếu vào lại trở thành một mảnh màu hồng phấn, màu sắc kia trông cực kỳ đáng yêu.

Anh ngồi xuống, có vẻ như tâm trạng cũng khá tốt.

Tổng biên tập đẩy đẩy Vy Hiên: “Tiểu Phạm à, ngồi xuống đi, giải thích một chút với tổng giám đốc Liên.”

Vy Hiên gật đầu ngồi xuống bên cạnh anh, tổng biên tập bước lên sân khấu đánh gãy lời nói của người dẫn chương trình, bắt đầu tuyên truyền sôi nổi, từ văn hóa xí nghiệp đến chuyện hợp tác…

Vy Hiên ngồi ở phía dưới nghe đến nỗi cảm thấy ngượng ngùng, người đàn ông ở bên cạnh lại không có biểu cảm gì.
 
Chương 775


Chương 775

Anh cũng đã từng có mặt ở buổi biểu diễn thời trang có tính chuyên môn, so ra thì càng cao cấp hơn thứ ở trước mắt này nhỉ, cô nghĩ.

“Chán hả?” Anh đột nhiên hỏi.

Vy Hiên quay sang chạm phải ánh mắt đang nhìn xuống của anh, lập tức lắc đầu.

Cho dù là sự thật nhưng dự vào trách nhiệm của công việc cô cũng không thể thừa nhận được, ngược lại là anh cảm thấy buồn chán à, nhưng lời này cô chột dạ đến nỗi không có cách nào hỏi được.

Tổng biên tập nói rất lâu rất lâu mới kết thúc, sau đó đã có phóng viên vây quanh: “Cậu Liên, có thể xin mấy phút của cậu được không?”

“Không thể.”

Liên Cẩn Hành từ chối dứt khoát, giống như đã ứng phó xong, anh đứng dậy quay đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh: “Không đưa tôi ra ngoài à?”

Vy Hiên cứng ngắc giật giật khóe miệng, lập tức kéo khóe miệng lên đến độ cao mà lúc nãy anh đã chỉ định: “Ừm.”

Anh nhìn chỉ thấy buồn cười, hoàn toàn làm theo bản năng mà đưa tay nhéo nhéo một cái.

Đây chỉ là hành động vô thức mà thôi.

Đầu tiên Vy Hiên giật mình, sau đó lại giống như cảnh cáo mà trừng mắt nhìn anh.

Anh nhướng nhướng mày hệt như đang khiêu khích.

Lúc này tổng biên tập đã đi tới chen giữa hai người: “Thật ngại quá các vị, tổng giám đốc Liên thật sự rất bận, có vấn đề gì cứ hỏi tôi là được rồi, tôi sẽ trả lời thay cho… Nào nào nào, cùng nhau chụp một tấm ảnh đi.”

Đối với ống kính, trong mắt Vy Hiên có chút mâu thuẫn, nhưng kỳ hạn ba tháng kia giống như vòng kim cô đang đeo trên đầu mình, cô nhất thiết phải phối hợp với tình hình.

Có người thừa cơ đặt câu hỏi: “Cô Phạm, cô có thể nói một chút về chuyện tình yêu của hai người không?”

Vy Hiên ngơ ngẩn, lập tức lộ ra ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Liên Cẩn Hành, sau đó lại nhếch cao đuôi lông mày không có ý tứ dời ánh mắt.

Yết hầu Vy Hiên giật giật: “Chúng tôi là…”

Là như thế nào đây? Đầu óc của cô trống rỗng, không biết nên bắt đầu lời nói dối này từ đâu, tương lai còn phải dựa vào lời nói dối này để tiếp tục cho những lời nói dối sau đó.

Tất cả mọi người đều đang chờ cô trả lời, nhưng ánh mắt của Liên Cẩn Hành lại bắt đầu rơi vào bàn tay phải đang run rẩy của cô, anh híp mắt lại sau đó bước qua tổng biên tập đang đứng chắn chính giữa, đi qua nắm chặt cánh tay kia: “Nếu như đã coi đó là bí mật giữa chúng ta thì cũng không cần phải miễn cưỡng nói cho người khác biết đâu.”

Vy Hiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật đầu.

Sau khi Liên Cẩn Hành nói câu “Thật ngại quá” liền kéo Vy Hiên đi, một trước một sau bước ra khỏi hội trường. Tổng biên tập ở sau lưng ngăn cản phóng viên lại: “Có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi là được rồi.”

Sau khi bước ra khỏi cửa nhà hàng, có một luồng gió lạnh lập tức thổi tới, khô nóng bứt rứt trong lòng mới có thể lui đi đôi chút.

“Cảm ơn.” Lời này của cô xuất phát từ đáy lòng.

Anh quay đầu lại nhìn cô đang đứng trên bậc thang phút chốc rồi nói: “Xế chiều hôm nay Mạn Tinh xuất phát lên đường đi hưởng tuần trăng mật.”

“Thật à?” Hai mắt Vy Hiên sáng rực, biểu cảm cũng sinh động hơn: “Vậy thì tốt quá.”

Anh nhìn cô chăm chú, sau đó hỏi: “Cô không hận anh ta à?”
 
Chương 776


Chương 776

Không hận Trương Thanh Đình, người đàn ông đã từng làm cô tổn thương sao?

Nụ cười trên mặt Vy Hiên cứng lại nửa giây, lập tức ánh mắt rủ xuống: “Nếu như anh ấy có thể mang đến hạnh phúc cho Mạn Tinh…”

Thì sẽ tha thứ cho anh ấy.

Anh mím môi xoay người đi xuống bậc thang.

“Nhưng tôi lại càng ngày càng muốn làm thịt anh ta…”

Gió quá lớn nên cô không nghe rõ, ngẫm lại thì chắc là câu nói bâng quơ mà thôi.

….

Sau khi hoạt động kết thúc, Vy Hiên kéo thân thể mệt rã rời trở về.

Theo thói quen lấy điện thoại ra xem liền bị mười mấy cuộc gọi nhỡ hù dọa, toàn bộ đều là cuộc gọi của Tập Lăng Vũ.

Cô ngồi trên xe taxi, lập tức suy nghĩ kỹ cũng hẳn là nên nói rõ ràng chuyện kỳ hạn ba tháng cùng Liên Cẩn Hành với anh ta.

Điện thoại vang lên thật lâu thì bên kia mới có người nhận: “Xin chào?”

Là giọng của phụ nữ.

Vy Hiên ngập ngừng một chút, trong lòng lại giống như có một đám bọt nước chạm phải san hô đá ngầm, nhanh chóng rụt trở về.

Trong xe taxi đang mở nhạc, là một bài hát cũ của Đặng Lệ Quân.

Cô làm cho giọng nói của mình trong lại, lễ phép hỏi: “Tập Lăng Vũ có ở đó không?”

“Anh ấy đang ngủ rồi… có cần tôi đánh thức anh ấy dậy không?”

Vy Hiên há to miệng, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào, giống như có gì đó đang chặn cổ họng cô vậy, vừa đắng vừa chát, không khí đều bị nghẹn ở phổi ép tới nổi cô cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng đó chính là Lăng Vũ, là người mà cô ngóng trông nhiều năm như vậy, cô đã từng nói cho dù anh ta có làm cái gì đi nữa thù cô cũng sẽ tha thứ cho anh ta.

Lần nào cũng vậy.

Bao gồm cả lần này.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Cô bình tĩnh cúp điện thoại.

Giọng ca của Đặng Lê Quân dịu dàng tinh tế, âm thanh hòa tan vào không khí.

Vy Hiên dựa đầu vào cửa sổ xe lẳng lặng lắng nghe.

Ánh nắng vàng hồng buổi chiều bên ngoài xe vẫn tuyệt đẹp, giống như cầu vồng, cho dù đẹp đến đâu thì cũng ở phía chân trời.

Trời và đất, hóa ra khoảng cách lại khó với tới như vậy.

Tài xế lái xe thỉnh thoảng nhìn cô trong kính một chút, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng: “Cô ơi, cô không sao chứ?”

“Sao ạ?”

Vy Hiên mờ mịt quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện khóe mắt mình đã ướt sũng.

Đến nhà, cô trả tiền xe, tài xế lái xe trả tiền thừa lại.

Lúc tài xế đưa tiền cho cô, tài xế lại nhìn cô nhiều thêm một chút, trước khi đi anh ta còn nói: “Không có chuyện gì là không qua được, ngủ một giấc là sẽ đến ngày hôm sau.”

Xe đã chạy đi khỏi, mơ hồ còn có thể nghe được được giọng ca của Đặng Lê Quân:

Thời gian không ngừng trôi

Đã trôi qua thì không thể quay lại…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top