Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ
Chương 37: C37: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

**********

Đào Viên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Quý Ngư, biết cậu chỉ mới thông quan phó bản thử nghiệm, không có đường dây cung cấp thông tin, cậu ta lập tức đảm nhiệm vai trò phổ cập khoa học.

“Em kể anh nghe, giờ bọn mình thông quan xong phó bản này nè, sẽ được hệ thống cung cấp một vài manh mối hoặc đạo cụ quan trọng liên quan đến phó bản ngục tối. Và nếu bọn mình mà thông quan được phó bản ngục tối á, khen thưởng bỏ túi phải nói là số dách luôn, với lại bên trong còn cất giấu đạo cụ cấp bậc truyền kỳ nữa, nhiều người chơi vì nó đổ xô vào đoạt trông vui lắm anh.” Đào Viên càng nói càng vui vẻ, liên tục quơ chân múa tay nhấn mạnh.

Hoá ra là thế, Quý Ngư gật đầu.

Từ từ, nói cách khác…… Quý Ngư đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đào Viên: “Giờ mà thông quan được, đến lúc đi ra ngoài chúng ta sẽ bị những người chơi khác bao vây tóm lại á.”

“Tôi cũng đang phiền vụ này đây.” Sở Ưng cũng cảm thấy phiền phức, nhưng hắn có biện pháp riêng, còn hai người bọn họ thì không có bao nhiêu kinh nghiệm, sợ là sẽ bị những ăn rồi nuốt xương luôn.

Đào Viên vỗ ngực nói: “Em không sợ đâu, em có chỗ dựa đấy nhé.”

Quý Ngư vẻ mặt chết lặng, cậu không có chỗ dựa, với tình trạng này muốn sống khiêm nhường cũng khó, thể nào cả đám cũng đuổi theo bắt sống cậu cho coi.


Hay cậu trốn vào phó bản tiếp nhỉ, vừa được nâng cao trình độ vừa gom hốt đạo cụ. Cậu rất hứng thú với đạo cụ truyền kì, nếu thật sự nắm được manh mối về phó bản ngục tối trong tay, cậu không tính cứ tùy tiện giao ra một cách dễ dàng, dù sao thì đây cũng là thứ cậu mạo hiểm bằng cả tính mạng mới đạt được cơ mà.

Đào Viên nhìn vẻ mặt của Quý Ngư đoán được sơ sơ cậu nghĩ cái gì, hoảng loạn nói: “Đừng nói với em là anh Quý định vào tiếp phó bản mới luôn nha.”

“Đúng vậy, tham gia phó bản được ăn mặc miễn phí, chứ trốn trong khu nghỉ ngơi tôi chết đói mất.” Quý Ngư gật đầu.

Sở Ưng không khỏi liếc mắt nhìn Quý Ngư nghĩ thầm - ‘Một kẻ tàn nhẫn’

Đào Viên khiếp sợ, vì ăn mặc mà tiến vào phó bản, đây là lời mà người bình thường có thể nói sao?

“Anh Quý, anh có định suy xét tới chuyện gia nhập hiệp hội không.” Đào Viên ngại ngùng hỏi, cậu ta biết hiện tại không phải lúc để tranh thủ tuyển người, nhưng nếu thông quan xong sợ là không còn cơ hội ngỏ lời nữa.

“Tôi cũng từng suy xét qua rồi, nhưng thấy bản thân chả hiểu gì về hiệp hội nên dẹp luôn, tôi không thích gia nhập một cách tuỳ tiện.” Quý Ngư sảng khoái thừa nhận.

Ánh mắt Đào Viên tức khắc sáng lên, thực lực và tính cách của Quý Ngư tốt như vậy, nếu có thể kéo vào hiệp hội của bọn họ, chắc chắn sẽ là thanh kiếm sắc bén không cần mài.

“Chúng ta thêm bạn tốt nha anh, chờ đến lúc đi ra ngoài hai đứa mình sẽ bàn kỹ càng tỉ mỉ về chuyện hiệp hội hơn, dù anh Quý không gia nhập hiệp hội, em cũng có thể giao đồ dùng hằng ngày vào khu nghỉ ngơi cho anh.” Đào Viên hứa hẹn nói.


Còn có công năng thêm bạn tốt á, Quý Ngư mở màn hình hệ thống, lúc trước cậu có thấy đâu.

Đào Viên hướng dẫn Quý Ngư thêm bạn tốt xong, tiếp đó trưng vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Ưng.

Sở Ưng nghĩ, lần này hợp tác với hai người họ khá vui, thêm bạn tốt thôi cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng hắn vẫn rào một câu: “Tôi không tổ đội.”

“Em hiểu, em biết mà.” Đào Viên liên tục gật đầu, thêm bạn tốt với hắn đã thỏa mãn lắm rồi.

Sau khi ba người thêm bạn tốt, lại tiếp tục thảo luận cách lấy được chìa khóa.

..........

Đại sảnh livestream.

“Đm phó bản ngục tối, vậy mà sắp xuất hiện phó bản ngục tối kìa, sốc vãi mèo.”

“Công nhận, lâu lắm rồi phó bản ngục tối chưa mở lại, sắp tới chắc náo nhiệt lắm đây, lòng rạo rực muốn điên.”


“Haiz, ở trỏng có rất nhiều đạo cụ, đạo cụ truyền kì thì không tới lược tao rồi nhưng sở hữu một cái đạo cụ cấp cao thôi là tao khui bia nhậu nguyên tuần luôn.”

“Chúng nó may vãi lìn, manh mối và đạo cụ quan trọng đều vào tay chúng nó cả.”

“Chịu thôi chứ biết sao giờ, Sở Ưng thì đố ai mà dám đoạt, Đào Viên đã có hiệp hội chống lưng, còn mỗi Quý Ngư thì may ra đoạt từ chỗ nó.”

“Tắm rửa nằm ngủ rồi mơ đi nhé, Bé Cá của tụi này siêu giỏi, hiện tại còn đang sở hữu manh mối liên quan đến phó bản ngục tối, giá trị con người cao chót vót, ông chú không có cửa sờ tới đâu, hơn nữa mấy anh lớn hiệp hội chịu ngồi im mới lạ, đằng nào cũng thò đầu ra chiêu mộ thằng bé cho xem. Có hiệp hội lớn chống lưng rồi, phải nói là ông chú hoàn toàn bít cửa luôn cơ.”

“Nãy giờ coi livestream vẫn không hiểu hả, cậu ta mà không gia nhập hiệp hội, khéo lại chạy thẳng vào phó bản tiếp theo ấy chứ, cũng đâu phải cậu ta chưa từng làm thế, nhắm mình làm lợi thì theo vô cướp đi.”

Lời này vừa thốt ra những người khác lập tức trầm mặc, lần đầu tiên bọn họ gặp người chơi tự nguyện tham gia phó bản liên tục chỉ vì được ăn uống miễn phí.

Lúc này, Đào Dẫn cũng bắt đầu để ý đến người chơi tên Quý Ngư, thời điểm mới đến đại sảnh livestream, y chỉ cho rằng cậu là một người chơi mới thực lực không tồi, tiền đồ sáng lạng, toàn bộ lực chú ý gần như đặt hết lên người Đào Viên, hiện tại xem ra năng lực của Quý Ngư sẽ không dừng lại ở mức độ tiền đồ sáng lạng thôi đâu.

Y xoay người giao phó Thư Vân: “Em điều tra video thông quan phó bản của Quý Ngư rồi mang sang đây cho anh xem thử, thuận tiện báo tin tức phó bản ngục tối sắp xuất hiện lên trên đi.”

Thư Vân biết, hội phó muốn tự mình trấn thủ cửa ra, gật đầu nhanh chóng chạy đi.

.........

Phó bản.


“Làm sao chúng ta trộm chìa khóa được đây trời.” Đào Viên nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra một biện pháp tốt nào, mắc phải quy tắc ba cản không cho bọn họ tấn công viện trưởng mới đau chứ.

Quý Ngư lấy ra một lọ thuốc nói: “Dùng cái này.”

Sở Ưng cầm lên nhìn, là thuốc mê, quả thật là biện pháp thô bạo mà đơn giản.

“Biết đâu gã cũng là quái vật, lỡ thuốc không có tác dụng thì anh em mình tới số đó.” Đào Viên nghi ngờ.

“Gã không xỉu thì tiện thể trực tiếp nhào lên cướp luôn, cậu quên chúng ta có thể khống chế thực nghiệm thể số 1 trên tầng 3 à, tôi trộm hết thuốc chuyên dụng dành cho thực nghiệm thể số 1, bọn họ không thể nhanh như vậy đã điều chế ra một lọ mới.” Quý Ngư trả lời, đôi mắt sáng rực.

“À phải rồi anh Quý, sao anh biết mật mã phòng cấp thuốc hay vậy?” Đào Viên đột nhiên nghĩ đến vụ này, tò mò hỏi.

“Thì tại Sở Ưng từng nói mật khẩu do hộ lí của tôi nắm giữ, và anh ta giới thiệu bản thân tên ‘số 9 ’ nên tôi coi đó như lời ngầm nhắc nhở, thế là sau khi trộm được thẻ thông hành trên người anh ta, tôi liều thử nhập ‘009’. Kết quả là cược đúng rồi, rất đáng để mạo hiểm một lần.” Quý Ngư giải thích.

Lúc sau Quý Ngư bàn tới kế hoạch sẽ đi đến phòng bệnh của Lý Ngọc và Trương Mẫn dùng viên thuốc màu lam để trao đổi, đã có manh mối về phó bản ngục tối, Trương Mẫn, Lý Ngọc lại là người dân bên trong thế giới này, bọn họ khẳng định biết nhiều thông tin hơn, vậy thì phỏng đoán hai thế giới liên kết với nhau của cậu sẽ được chứng thực.

Nhưng thời gian y tá trưởng kiểm phòng lần hai sắp tới, chỉ có thể chờ lần này kết thúc bọn họ mới có thể lẻn ra tiếp.

‘Chậc, đêm nay xác định không được ngủ nghỉ gì rồi, ngày mai sẽ phải nghênh đón một trận chiến ác liệt, không biết cơ thể có chịu được sau khi thức thâu đêm không nữa, nếu không thì mình sẽ uống ngay một viên thuốc màu lam vậy’ - Quý Ngư nghĩ, tóm lại hành động ngày mai rất quan trọng, không thể để xảy ra sai sót.

**********
 
Chương 37: C37: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

**********

Đào Viên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Quý Ngư, biết cậu chỉ mới thông quan phó bản thử nghiệm, không có đường dây cung cấp thông tin, cậu ta lập tức đảm nhiệm vai trò phổ cập khoa học.

“Em kể anh nghe, giờ bọn mình thông quan xong phó bản này nè, sẽ được hệ thống cung cấp một vài manh mối hoặc đạo cụ quan trọng liên quan đến phó bản ngục tối. Và nếu bọn mình mà thông quan được phó bản ngục tối á, khen thưởng bỏ túi phải nói là số dách luôn, với lại bên trong còn cất giấu đạo cụ cấp bậc truyền kỳ nữa, nhiều người chơi vì nó đổ xô vào đoạt trông vui lắm anh.” Đào Viên càng nói càng vui vẻ, liên tục quơ chân múa tay nhấn mạnh.

Hoá ra là thế, Quý Ngư gật đầu.

Từ từ, nói cách khác…… Quý Ngư đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đào Viên: “Giờ mà thông quan được, đến lúc đi ra ngoài chúng ta sẽ bị những người chơi khác bao vây tóm lại á.”

“Tôi cũng đang phiền vụ này đây.” Sở Ưng cũng cảm thấy phiền phức, nhưng hắn có biện pháp riêng, còn hai người bọn họ thì không có bao nhiêu kinh nghiệm, sợ là sẽ bị những ăn rồi nuốt xương luôn.

Đào Viên vỗ ngực nói: “Em không sợ đâu, em có chỗ dựa đấy nhé.”

Quý Ngư vẻ mặt chết lặng, cậu không có chỗ dựa, với tình trạng này muốn sống khiêm nhường cũng khó, thể nào cả đám cũng đuổi theo bắt sống cậu cho coi.


Hay cậu trốn vào phó bản tiếp nhỉ, vừa được nâng cao trình độ vừa gom hốt đạo cụ. Cậu rất hứng thú với đạo cụ truyền kì, nếu thật sự nắm được manh mối về phó bản ngục tối trong tay, cậu không tính cứ tùy tiện giao ra một cách dễ dàng, dù sao thì đây cũng là thứ cậu mạo hiểm bằng cả tính mạng mới đạt được cơ mà.

Đào Viên nhìn vẻ mặt của Quý Ngư đoán được sơ sơ cậu nghĩ cái gì, hoảng loạn nói: “Đừng nói với em là anh Quý định vào tiếp phó bản mới luôn nha.”

“Đúng vậy, tham gia phó bản được ăn mặc miễn phí, chứ trốn trong khu nghỉ ngơi tôi chết đói mất.” Quý Ngư gật đầu.

Sở Ưng không khỏi liếc mắt nhìn Quý Ngư nghĩ thầm - ‘Một kẻ tàn nhẫn’

Đào Viên khiếp sợ, vì ăn mặc mà tiến vào phó bản, đây là lời mà người bình thường có thể nói sao?

“Anh Quý, anh có định suy xét tới chuyện gia nhập hiệp hội không.” Đào Viên ngại ngùng hỏi, cậu ta biết hiện tại không phải lúc để tranh thủ tuyển người, nhưng nếu thông quan xong sợ là không còn cơ hội ngỏ lời nữa.

“Tôi cũng từng suy xét qua rồi, nhưng thấy bản thân chả hiểu gì về hiệp hội nên dẹp luôn, tôi không thích gia nhập một cách tuỳ tiện.” Quý Ngư sảng khoái thừa nhận.

Ánh mắt Đào Viên tức khắc sáng lên, thực lực và tính cách của Quý Ngư tốt như vậy, nếu có thể kéo vào hiệp hội của bọn họ, chắc chắn sẽ là thanh kiếm sắc bén không cần mài.

“Chúng ta thêm bạn tốt nha anh, chờ đến lúc đi ra ngoài hai đứa mình sẽ bàn kỹ càng tỉ mỉ về chuyện hiệp hội hơn, dù anh Quý không gia nhập hiệp hội, em cũng có thể giao đồ dùng hằng ngày vào khu nghỉ ngơi cho anh.” Đào Viên hứa hẹn nói.


Còn có công năng thêm bạn tốt á, Quý Ngư mở màn hình hệ thống, lúc trước cậu có thấy đâu.

Đào Viên hướng dẫn Quý Ngư thêm bạn tốt xong, tiếp đó trưng vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Ưng.

Sở Ưng nghĩ, lần này hợp tác với hai người họ khá vui, thêm bạn tốt thôi cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng hắn vẫn rào một câu: “Tôi không tổ đội.”

“Em hiểu, em biết mà.” Đào Viên liên tục gật đầu, thêm bạn tốt với hắn đã thỏa mãn lắm rồi.

Sau khi ba người thêm bạn tốt, lại tiếp tục thảo luận cách lấy được chìa khóa.

..........

Đại sảnh livestream.

“Đm phó bản ngục tối, vậy mà sắp xuất hiện phó bản ngục tối kìa, sốc vãi mèo.”

“Công nhận, lâu lắm rồi phó bản ngục tối chưa mở lại, sắp tới chắc náo nhiệt lắm đây, lòng rạo rực muốn điên.”


“Haiz, ở trỏng có rất nhiều đạo cụ, đạo cụ truyền kì thì không tới lược tao rồi nhưng sở hữu một cái đạo cụ cấp cao thôi là tao khui bia nhậu nguyên tuần luôn.”

“Chúng nó may vãi lìn, manh mối và đạo cụ quan trọng đều vào tay chúng nó cả.”

“Chịu thôi chứ biết sao giờ, Sở Ưng thì đố ai mà dám đoạt, Đào Viên đã có hiệp hội chống lưng, còn mỗi Quý Ngư thì may ra đoạt từ chỗ nó.”

“Tắm rửa nằm ngủ rồi mơ đi nhé, Bé Cá của tụi này siêu giỏi, hiện tại còn đang sở hữu manh mối liên quan đến phó bản ngục tối, giá trị con người cao chót vót, ông chú không có cửa sờ tới đâu, hơn nữa mấy anh lớn hiệp hội chịu ngồi im mới lạ, đằng nào cũng thò đầu ra chiêu mộ thằng bé cho xem. Có hiệp hội lớn chống lưng rồi, phải nói là ông chú hoàn toàn bít cửa luôn cơ.”

“Nãy giờ coi livestream vẫn không hiểu hả, cậu ta mà không gia nhập hiệp hội, khéo lại chạy thẳng vào phó bản tiếp theo ấy chứ, cũng đâu phải cậu ta chưa từng làm thế, nhắm mình làm lợi thì theo vô cướp đi.”

Lời này vừa thốt ra những người khác lập tức trầm mặc, lần đầu tiên bọn họ gặp người chơi tự nguyện tham gia phó bản liên tục chỉ vì được ăn uống miễn phí.

Lúc này, Đào Dẫn cũng bắt đầu để ý đến người chơi tên Quý Ngư, thời điểm mới đến đại sảnh livestream, y chỉ cho rằng cậu là một người chơi mới thực lực không tồi, tiền đồ sáng lạng, toàn bộ lực chú ý gần như đặt hết lên người Đào Viên, hiện tại xem ra năng lực của Quý Ngư sẽ không dừng lại ở mức độ tiền đồ sáng lạng thôi đâu.

Y xoay người giao phó Thư Vân: “Em điều tra video thông quan phó bản của Quý Ngư rồi mang sang đây cho anh xem thử, thuận tiện báo tin tức phó bản ngục tối sắp xuất hiện lên trên đi.”

Thư Vân biết, hội phó muốn tự mình trấn thủ cửa ra, gật đầu nhanh chóng chạy đi.

.........

Phó bản.


“Làm sao chúng ta trộm chìa khóa được đây trời.” Đào Viên nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra một biện pháp tốt nào, mắc phải quy tắc ba cản không cho bọn họ tấn công viện trưởng mới đau chứ.

Quý Ngư lấy ra một lọ thuốc nói: “Dùng cái này.”

Sở Ưng cầm lên nhìn, là thuốc mê, quả thật là biện pháp thô bạo mà đơn giản.

“Biết đâu gã cũng là quái vật, lỡ thuốc không có tác dụng thì anh em mình tới số đó.” Đào Viên nghi ngờ.

“Gã không xỉu thì tiện thể trực tiếp nhào lên cướp luôn, cậu quên chúng ta có thể khống chế thực nghiệm thể số 1 trên tầng 3 à, tôi trộm hết thuốc chuyên dụng dành cho thực nghiệm thể số 1, bọn họ không thể nhanh như vậy đã điều chế ra một lọ mới.” Quý Ngư trả lời, đôi mắt sáng rực.

“À phải rồi anh Quý, sao anh biết mật mã phòng cấp thuốc hay vậy?” Đào Viên đột nhiên nghĩ đến vụ này, tò mò hỏi.

“Thì tại Sở Ưng từng nói mật khẩu do hộ lí của tôi nắm giữ, và anh ta giới thiệu bản thân tên ‘số 9 ’ nên tôi coi đó như lời ngầm nhắc nhở, thế là sau khi trộm được thẻ thông hành trên người anh ta, tôi liều thử nhập ‘009’. Kết quả là cược đúng rồi, rất đáng để mạo hiểm một lần.” Quý Ngư giải thích.

Lúc sau Quý Ngư bàn tới kế hoạch sẽ đi đến phòng bệnh của Lý Ngọc và Trương Mẫn dùng viên thuốc màu lam để trao đổi, đã có manh mối về phó bản ngục tối, Trương Mẫn, Lý Ngọc lại là người dân bên trong thế giới này, bọn họ khẳng định biết nhiều thông tin hơn, vậy thì phỏng đoán hai thế giới liên kết với nhau của cậu sẽ được chứng thực.

Nhưng thời gian y tá trưởng kiểm phòng lần hai sắp tới, chỉ có thể chờ lần này kết thúc bọn họ mới có thể lẻn ra tiếp.

‘Chậc, đêm nay xác định không được ngủ nghỉ gì rồi, ngày mai sẽ phải nghênh đón một trận chiến ác liệt, không biết cơ thể có chịu được sau khi thức thâu đêm không nữa, nếu không thì mình sẽ uống ngay một viên thuốc màu lam vậy’ - Quý Ngư nghĩ, tóm lại hành động ngày mai rất quan trọng, không thể để xảy ra sai sót.

**********
 
Chương 36: C36: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

*********

Đến phiên phòng bệnh của Quý Ngư, y tá trưởng do dự một giây vẫn quyết định đẩy cửa vào trong, cô không quá yên tâm về Bùi Đình.

Chờ y tá trưởng đi rồi, Quý Ngư mới mở mắt, cậu đã nghe hết đầu đuôi cuộc đối thoại giữa y tá trưởng và Bùi Đình, không biết thân phận thật của cơ thể Bùi Đình đang chiếm dụng là gì mà có thể khiến y tá trưởng kiêng kị như thế.

Lúc này Bùi Đình đẩy cửa tiến vào, “Y tá trưởng xuống tầng 1 rồi, em định ra ngoài gặp ai thì đi đi.”

‘Hắn đúng là con giun trong bụng mình’ - Quý Ngư nghĩ, rõ ràng cậu chưa từng nói với Bùi Đình rằng sẽ đi ra ngoài.

Quý Ngư ngồi bật dậy, đứng lên xỏ dép đeo kính xong xui chuẩn bị ra cửa. Bùi Đình không khách khí leo lên giường, chui vô chăn ủ một cục lẩm bẩm nói, “Vẫn là giường chúng mình ấm nhất.”

Quý Ngư không hiểu sự mờ ám trong lời Bùi Đình, cứ nghĩ hắn coi mình là vật làm ấm giường.

..........


Đại sảnh livestream.

“Gì đây gì đây, hai cái con người này có gì đó mờ ám lắm nha! Bộ mị bỏ sót khúc nào hả ta?”

“Ủa phó bản này hộ lí và người chơi đối đầu nhau mà, mớ gì hộ lí của Quý Ngư còn giúp cậu ta thế, tao có coi thiếu đoạn nào đâu.”

“Chậc mấy cưng còn non lắm, chị đây nhìn thấu hai chả không thích hợp từ lâu rồi.”

“Hít ke hít ke mấy ní ơi, CP của em phát đường kìa, tiếp tục đi hai anh ơi, dọng đường vô họng em nữa đi! Aaaa~”

“Người chơi và NPC không bao giờ có tương lai đâu, phó bản rất nguy hiểm, thế lực huyền bí nào hú vợ tao thông quan lẹ lẹ giùm cái, cơm nước sẽ nguội mất.”

“???Gì vậy cha, ai gọi cấp cứu cho nó đi kìa bệnh hoang tưởng giai đoạn cuối rồi, nặng lắm rồi.”

“Haiz, nếu hộ lí cũng là người chơi thì tốt quá, tui cảm giác thực lực và tố chất tâm lý của gã đỉnh vãi nồi.”

“Tao cũng mong thế nhưng người ở trỏng toàn là chuỗi số liệu thôi, giả cả.”

“Mà có chuyện này tôi không hiểu nổi luôn, sao Quý Ngư biết được mật mã phòng cấp thuốc chứ, ảo ma vl, tôi xem từ đầu giờ có thấy đoạn nào chiếu về thông tin liên quan đến mật mã đâu.”


“Tao xem còn chả hiểu mẹ gì đây mặc dù không bỏ sót giây nào, tao còn cứu được nữa không…… Có vẻ tao hợp với phó bản hình thức chém giết hơn.”

*

Đào Dẫn đứng trong đại sảnh giương mắt nhìn màn hình livestream, lúc trước y chỉ nghe sơ sơ nội dung phó bản do Mạnh Tiểu Bắc kể, hiện tại xem trực tiếp y mới biết, hóa ra phó bản đã bắt đầu phát triển đến giai đoạn cao trào, có vẻ nhóm Đào Viên đã nắm được manh mối mấu chốt.

Chỉ là, đột nhiên nhớ đến hình con mắt khắc trên ổ khoá, y chau mày, “Hình như anh đã thấy đồ án kia ở nơi nào đó rồi thì phải. Thư Vân, em từng gặp đồ án kia chưa?” Y hỏi cấp dưới.

Thư Vân suy nghĩ vài giây, sau đó lắc đầu, tóc đuôi ngựa theo động tác của cô lắc lắc theo, “Em chưa gặp lần nào hết.” Trên mặt cô cũng đeo mặt nạ, ở trong trò chơi có rất nhiều người mặc áo quần màu mè, bọn họ đeo mặt nạ không hề kỳ quặc gì cả.

Đào Dẫn chắc chắn bản thân đã thấy qua nhưng ấn tượng rất mơ hồ, giống như cố tình bị người ta xoá bỏ kí ức, y xoay người định hỏi Mạnh Tiểu Bắc, lại phát hiện đồng tử của Mạnh Tiểu Bắc dại ra, cả máy tính yêu quý nhất cũng không thèm liếc nhìn.

Đào Dẫn cảm thấy kì lạ hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”

Mạnh Tiểu Bắc chậm rãi ngẩng đầu nói: “Giờ này rồi mà đội trưởng vẫn chưa phái người tới thay ca cho tôi về nữa, ở lại đây hoài chắc tôi đột tử mất.”

Đào Dẫn sau khi nghe được đồng tình nhìn gã một cái, “Chắc đội trưởng của cậu lu bu bận việc quá nên lỡ quên, thời điểm tôi tới vừa lúc thấy anh ta dẫn theo người tiến vào phó bản rồi.” Với tính cách của Tề Ngôn Hòa cũng không phải không thể.

Mạnh Tiểu Bắc phát điên cào tóc, “A, tên đội trưởng chết tiệt, hèn chi không liên lạc được, mẹ nó tôi ngồi đây luôn chừng nào cậu ta thông quan ra ngoài tôi sẽ chạy tới ăn vạ cho cậu ta biết mùi.”


“Hay cậu về nghỉ ngơi tí đi, để máy thu hình lại bọn tôi canh chừng cho.” Thư Vân đồng tình nhìn quầng thâm dưới mắt của Mạnh Tiểu Bắc, may mà cấp trên cô trực thuộc là hội phó, đôi khi Tề Ngôn Hòa cũng chẳng đáng tin lắm nhỉ.

“Cảm ơn nhiều lắm, lát về tôi sẽ chuyển trả lại tích phân từ việc bán tin tức cho hai người.” Mạnh Tiểu Bắc nghe xong vui vẻ nhảy cẩn lên.

Đào Viên còn ở bên trong, chắc chắn hội phó của bọn họ sẽ không rời đi, còn tích phân ấy à, hừ, chờ đội trưởng rời phó bản gã lập tức đi tìm anh đòi tiền tăng ca, nằm mơ mà gã tăng ca miễn phí.

Lát sau Mạnh Tiểu Bắc để thiết bị lại, tung tăng nhảy nhót về nhà.

Đào Dẫn tiếp tục chuyển mắt nhìn màn hình livestream, kỳ thật đa số quy tắc tử vong phải tự thăm dò mới xuất hiện, hy vọng Đào Viên có thể bình an thông quan.

Chờ Đào Viên ra ngoài, y muốn đánh đồn nó một trận thật đau, Đào Dẫn dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn khuôn mặt của Đào Viên trên màn hình.

.........

Phó bản.

Đào Viên đột nhiên cảm thấy rùng mình, muốn hắt xì, nhưng nghĩ mình đang trộm ra ngoài bàn chuyện, cậu ta nhịn xuống.

Lúc này Quý Ngư đã tụ hợp với bọn Đào Viên, vì đề phòng tình huống bất ngờ, ba người vừa ra khỏi thang máy lập tức đi đến chỗ ngoặt che khuất ánh đèn hành lang nói chuyện.

Quý Ngư chủ động tiết lộ manh mối hai người phát hiện, sau khi nói xong đến Sở Ưng mở miệng: “Tôi gặp được viện trưởng, nếu viện trưởng đúng là người mắc bệnh đa nghi trầm trọng chỉ sợ chìa khóa đang cất trên người gã. Hơn nữa, nhân lúc viện trưởng đi phòng thí nghiệm tôi đã đột nhập vào văn phòng một chuyện, nhưng không tìm thấy bất cứ chiếc chìa khoá nào cả.”


“Và hộ lí của Quý Ngư nữa……” Sở Ưng nhìn thoáng qua Quý Ngư, tiếp theo nói, “Thân phận hắn không đơn giản, có một tấm ảnh chụp chung của viện trưởng và một số người, nó trông khá cũ kẹp trong quyển sách trên kệ, bên trong có cả gã hộ lí kia, tuy không đeo rọ mõm nhưng vẫn có thể phân biệt được.”

Quý Ngư trầm tư, hiện tại cậu đã bỏ thói quen cắn ngón tay cái, vì mỗi lần định cắn thì đột nhiên nhớ tới Bùi Đình.

Bùi Đình từng nói, cách một đoạn thời gian sẽ đổi tốp hộ lí mới chỉ có hắn được giữ lại, chẳng lẽ là do thân xác hắn chiếm dụng quen biết viện trưởng.

“Tôi đã sử dụng đạo cụ camera chụp lại, cậu nhìn thử xem.” Sở Ưng đưa ảnh chụp cho Quý Ngư.

Quý Ngư nhìn kỹ, quả thật có Bùi Đình, tuy nhiên khuôn mặt Bùi Đình trên ảnh và Bùi Đình hiện tại giống nhau, nhưng e rằng không phải cùng một người, khí chất cả hai hoàn toàn khác nhau, Bùi Đình là mượn thân phận của số 9.

Đột nhiên Quý Ngư chú ý tới trước ngực của mỗi người trong ảnh đều gài một cái huy chương, cậu dí sát vào nhìn, bên trên viết “Quỹ Hội Bình An”.

Lại là “Quỹ Hội Bình An”, thế giới cả hai phó bản thật sự liên kết với nhau sao?

Quý Ngư đưa ảnh cho Đào Viên xem, sau đó chắc lọc tin tức nói ra suy đoán của mình, về chuyện thân phận thật sự của Bùi Đình, cậu quyết định không tiết lộ.

Sở Ưng dù sao cũng là người chơi cao thủ, biết rất nhiều tin tức về phó bản, nghe được suy đoán của Quý Ngư mặt hắn trầm xuống: “Quả thật có vài phó bản sẽ liên kết với nhau, xem ra ‘ Quỹ Hội Bình An ’ chính là phó bản ngục tối.”

Sở Ưng không ngờ một phó bản nhỏ lại cất giấu tin tức giật gân như vậy, có vẻ ‘Quỹ Hội Bình An’ chính là phó bản ngục tối, manh mối nằm rải rác ở các phó bản độ khó cấp bình thường đều chỉa hướng về phó bản độ khó cấp địa ngục người ta gọi chung là phó bản ngục tối. Phó bản ngục tối có khung giờ mở cửa riêng, không giống phó bản bình thường mở cửa lúc nào cũng được, hơn nữa người chơi có thể tự quyết định vào hay không chứ không bị bắt buộc ngẫu nhiên, đặc biệt là không giới hạn số người tham gia.

Chắc hẳn đại sảnh livestream đang náo nhiệt lắm đây, những hiệp hội lớn sẽ tới quấn lấy hắn tiếp cho xem, tự dưng Sở Ưng cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu.

************
 
Chương 38: C38: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

***********

Sau khi trở về phòng bệnh, Quý Ngư phát hiện Bùi Đình đang tắm rửa, phòng tắm không bật đèn, bên trong chỉ truyền ra âm thanh xả nước. Quý Ngư không quan tâm chui lên trên giường tính toán chợp mắt chốc lát, chờ thời gian kiểm tra phòng kết thúc cậu sẽ ra ngoài tiếp.

Cơ thể Quý Ngư hiện tại rất mệt mỏi, nhưng tinh thần thì phấn khởi lạ thường, lúc nằm trên giường còn dư sức suy nghĩ làm cách nào mới có thể đảm bảo cho kế hoạch ngày mai vạn vô nhất thất*.



Lát sau, tiếng động trong phòng tắm im bặt, Quý Ngư cũng không mở mắt.

Thời điểm cửa phòng tắm mở ra cậu cảm giác được Bùi Đình bước ra và đi về phía giường bệnh, đứng im bên cạnh ngắm nhìn cậu, còn có âm thanh nước nhỏ giọt từ tóc xuống sàn.

“Không lau khô người thì đừng hòng tôi cho anh lên giường ngủ.” Quý Ngư nhắm mắt nói.

Bùi Đình cười khẽ một tiếng, xoay người về lại phòng tắm, nghe lời Quý Ngư cầm khăn lau khô toàn thân.


Dưới ánh trăng chiếu rọi vào phòng, làn da trên người Bùi Đình đen sì như mực, sương đen từ trong cơ thể bốc lên bao trùm toàn thân, chỉ lộ ra đôi đồng tử đỏ tươi như máu.

Quý Ngư siết chặt chăn, đột nhiên cậu lại thấy hơi lạnh, chẳng lẽ do Bùi Đình vừa tắm nước lạnh xong sao?

Bùi Đình lau khô nước trên người thì chuẩn bị đi ra ngoài, y tá trưởng sắp tới kiểm tra phòng, lần này nếu cô lại bắt gặp hắn đang ở trong phòng Quý Ngư nữa khẳng định sẽ bị hoài nghi.

Phiền chết đi được, thật mẹ nó muốn tàn sát hết đám người ở nơi này, đáy mắt Bùi Đình loé lên tia nguy hiểm, nhưng rất nhanh hắn đã áp sát ý sục sôi xuống đáy lòng.

Không được, hiện tại vẫn chưa phải lúc, nếu giờ hắn để hệ thống phát hiện ra, sẽ gây phiền phức cho Cá Nhỏ, Cá Nhỏ sẽ giận hắn mất.

Nghĩ như vậy, Bùi Đình lập tức bình tĩnh lại, đồng tử đỏ rực cũng dần khôi phục về màu đen, tiếp tục hoá thân thành một người bình thường.

Nghe được âm thanh Bùi Đình rời đi, Quý Ngư mới mở mắt xoay người nhìn cửa phòng, vừa rồi cậu cảm giác được Bùi Đình không thích hợp, đột nhiên toàn thân tràn ngập khí thế khiến người khác sởn tóc gáy, lần này không phải ảo giác, quả nhiên loài sinh vật phi nhân loại rất khó hiểu, Bùi Đình là một ví dụ điển hình.

Mà có vẻ như Bùi Đình cũng nhất trí ý định không đối đầu với hệ thống giống cậu, bất cứ ai đột nhiên bị kéo vào trò chơi cũng sẽ căm ghét hệ thống thôi.

Hành lang truyền đến tiếng Bùi Đình chào hỏi, y tá trưởng đã xuất hiện, Quý Ngư nhắm mắt lại, quay lưng về phía cửa sổ, cậu không muốn phải đối diện trực tiếp với y tá trưởng.

Cửa phòng khẽ mở, lần này âm thanh giày cao gót chỉ dừng lại trước cửa phòng, nhưng tầm mắt thì giống như đang nhìn thẳng Quý Ngư từ phía chính diện.

Quý Ngư không hiểu, một người bình thường sao có thể làm được như vậy mà không bước vào trong phòng, e rằng y tá trưởng cũng không phải là con người.

Đúng là không nên dựa theo lẽ thường để phán đoán thế giới trong phó bản.

Lát sau, tầm mắt kia biến mất, đồng thời tiếng đóng cửa và âm thanh giày cao gót lại vang lên, cô rời đi.

Quý Ngư trợn mắt bò dậy, bên trong viện điều dưỡng nhỏ bé này quái vật nhiều kinh khủng, hy vọng viện trưởng chỉ hành động một mình, không thì kế hoạch cướp chìa khóa sẽ rất phiền.

Bùi Đình thoáng chốc đã trở về, hắn dựa vào khung cửa, ý bảo y tá trưởng đi rồi, Quý Ngư nhìn vẻ mặt mày ngậm cười thiếu đánh kia, cậu khẳng định trong lòng rằng hắn đã biết mọi dự định của bọn họ.

Quý Ngư gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, thời điểm đi ngang qua nhau cậu nói một tiếng cảm ơn với hắn.


Bùi Đình đu lấy vai Quý Ngư, ghé vào bên tai nói: “Quan hệ của hai đứa mình mà Cá Nhỏ còn phải nói cảm ơn á? Ta tủi thân lắm đó.”

Quý Ngư dồn sức lên vai hất Bùi Đình ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, bọn họ mới quen biết được mấy ngày ở phó bản thử nghiệm, cho dù hiện tại đang lợi dụng lẫn nhau đi nữa thì mối quan hệ giữa bọn họ không hề thân đến mức giống như Bùi Đình nói.

Bùi Đình bị Quý Ngư phủ cũng không thèm để ý, nhún nhún vai nói, “Mau đi đi, bạn đang chờ em tới đấy.”

*

Sau khi rời khỏi phòng, Quý Ngư quẹo vào khúc ngoặt lập tức gặp được Đào Viên đang hồn vía lên mây.

Đào Viên nhìn thấy Quý Ngư vội vàng chạy đến xả một tràng: “Sao hộ lí của anh tự dưng lại ở đây vậy, đi đường cũng chẳng nghe được tiếng bước chân, lúc em lẻn ra ngoài vừa vặn đối diện với ổng, dọa em sợ muốn đứng tim đột quỵ luôn. Nhưng kì lạ là ổng thấy rồi mà không thèm bắt em.”

“Anh ta không chung phe với viện điều dưỡng, tạm thời cậu có thể yên tâm.” Quý Ngư an ủi nói.

Lúc này Sở Ưng cũng xuất hiện, nghe xong câu chuyện, hắn trầm tư một chút rồi mở miệng: “Nếu Quý Ngư và hộ lí ở chung hoà hợp, vậy cậu cứ tiếp tục duy trì, gã cũng có mặt trong ảnh chụp, e rằng gã là một nhân vật quan trọng liên quan gì đó đến phó bản ngục tối.”

“Ừm.” Quý Ngư gật đầu, Bùi Đình luôn cố ý vô tình ám chỉ cho cậu những thứ về ‘ Quỹ Hội Bình An ’, có lẽ tương lai bọn họ sẽ phải giáp mặt với nhau không chừng.

Lát sau ba người hướng đến phòng của Lý Ngọc và Trương Mẫn trao đổi tin tức.

Bọn họ tới phòng Lý Ngọc trước, tuy bộ dạng Lý Ngọc nằm trên giường như đã ngủ say, nhưng Quý Ngư chú ý tới thái dương gã liên tục toát mồ hôi hột, mày cau lại, dường như đang rất đau đớn.


Sở Ưng lay mạnh Lý Ngọc rất lâu mới có thể đánh thức gã, Lý Ngọc giống như vừa thoát khỏi ác mộng, đột nhiên mở to mắt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, phát hiện có ba người đang đứng trước mặt nhìn mình.

Gã tức khắc hoảng sợ co rụt người, qua nửa phút mới phát hiện là bọn Quý Ngư.

Lý Ngọc hoảng sợ hỏi: “Các người ở chỗ này làm gì, nếu bị phát hiện thì toang hết cả bốn đứa.” Trạng thái tinh thần của gã hiện tại rất không ổn định, nhưng vẫn cố gắng nhỏ giọng khuyên bọn Quý Ngư trở về.

“Bọn tôi tới để trao đổi, chỉ cần cậu chịu nói cho chúng ta biết một số tin tức cần thiết, thuốc ngăn tăng quá trình biến dị sẽ thuộc về cậu.” Quý Ngư bình tĩnh nhìn Lý Ngọc, đây chính là một điều kiện vô cùng hấp dẫn, Lý Ngọc sẽ không từ chối.

Quả nhiên, Lý Ngọc nghe có thuốc giải lập tức trở nên mừng rỡ như điên: “Đương nhiên! Đương nhiên là được! Các người muốn biết gì tôi sẽ nói hết cho, vậy thuốc đâu, thuốc ở đâu?” Đầu gã đau khủng khiếp, thật sự không thể chịu nổi nữa.

Quý Ngư bảo Đào Viên lấy lọ thuốc ra, đổ một viên vào lòng bàn tay rồi đưa cho Lý Ngọc: “Bọn tôi vừa trộm được từ phòng cấp thuốc, nhưng vẫn chưa thử tác dụng thế nào.”

Lý Ngọc gấp không chờ nổi trực tiếp nuốt viên thuốc, không thèm để ý xua xua tay: “Mặc kệ, thế vẫn đỡ hơn bị cơn đau dằn vặt sống không bằng chết.”

Uống thuốc xong Lý Ngọc đợi trong chốc lát, cảm nhận được cơn đau đầu quả thật giảm bớt không ít, gã cảm kích nói với Quý Ngư: “Thật sự có hiệu quả này. Các người muốn biết cái gì, chỉ cần tôi biết sẽ nói hết.”

*********
 
Chương 38: C38: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

***********

Sau khi trở về phòng bệnh, Quý Ngư phát hiện Bùi Đình đang tắm rửa, phòng tắm không bật đèn, bên trong chỉ truyền ra âm thanh xả nước. Quý Ngư không quan tâm chui lên trên giường tính toán chợp mắt chốc lát, chờ thời gian kiểm tra phòng kết thúc cậu sẽ ra ngoài tiếp.

Cơ thể Quý Ngư hiện tại rất mệt mỏi, nhưng tinh thần thì phấn khởi lạ thường, lúc nằm trên giường còn dư sức suy nghĩ làm cách nào mới có thể đảm bảo cho kế hoạch ngày mai vạn vô nhất thất*.



Lát sau, tiếng động trong phòng tắm im bặt, Quý Ngư cũng không mở mắt.

Thời điểm cửa phòng tắm mở ra cậu cảm giác được Bùi Đình bước ra và đi về phía giường bệnh, đứng im bên cạnh ngắm nhìn cậu, còn có âm thanh nước nhỏ giọt từ tóc xuống sàn.

“Không lau khô người thì đừng hòng tôi cho anh lên giường ngủ.” Quý Ngư nhắm mắt nói.

Bùi Đình cười khẽ một tiếng, xoay người về lại phòng tắm, nghe lời Quý Ngư cầm khăn lau khô toàn thân.


Dưới ánh trăng chiếu rọi vào phòng, làn da trên người Bùi Đình đen sì như mực, sương đen từ trong cơ thể bốc lên bao trùm toàn thân, chỉ lộ ra đôi đồng tử đỏ tươi như máu.

Quý Ngư siết chặt chăn, đột nhiên cậu lại thấy hơi lạnh, chẳng lẽ do Bùi Đình vừa tắm nước lạnh xong sao?

Bùi Đình lau khô nước trên người thì chuẩn bị đi ra ngoài, y tá trưởng sắp tới kiểm tra phòng, lần này nếu cô lại bắt gặp hắn đang ở trong phòng Quý Ngư nữa khẳng định sẽ bị hoài nghi.

Phiền chết đi được, thật mẹ nó muốn tàn sát hết đám người ở nơi này, đáy mắt Bùi Đình loé lên tia nguy hiểm, nhưng rất nhanh hắn đã áp sát ý sục sôi xuống đáy lòng.

Không được, hiện tại vẫn chưa phải lúc, nếu giờ hắn để hệ thống phát hiện ra, sẽ gây phiền phức cho Cá Nhỏ, Cá Nhỏ sẽ giận hắn mất.

Nghĩ như vậy, Bùi Đình lập tức bình tĩnh lại, đồng tử đỏ rực cũng dần khôi phục về màu đen, tiếp tục hoá thân thành một người bình thường.

Nghe được âm thanh Bùi Đình rời đi, Quý Ngư mới mở mắt xoay người nhìn cửa phòng, vừa rồi cậu cảm giác được Bùi Đình không thích hợp, đột nhiên toàn thân tràn ngập khí thế khiến người khác sởn tóc gáy, lần này không phải ảo giác, quả nhiên loài sinh vật phi nhân loại rất khó hiểu, Bùi Đình là một ví dụ điển hình.

Mà có vẻ như Bùi Đình cũng nhất trí ý định không đối đầu với hệ thống giống cậu, bất cứ ai đột nhiên bị kéo vào trò chơi cũng sẽ căm ghét hệ thống thôi.

Hành lang truyền đến tiếng Bùi Đình chào hỏi, y tá trưởng đã xuất hiện, Quý Ngư nhắm mắt lại, quay lưng về phía cửa sổ, cậu không muốn phải đối diện trực tiếp với y tá trưởng.

Cửa phòng khẽ mở, lần này âm thanh giày cao gót chỉ dừng lại trước cửa phòng, nhưng tầm mắt thì giống như đang nhìn thẳng Quý Ngư từ phía chính diện.

Quý Ngư không hiểu, một người bình thường sao có thể làm được như vậy mà không bước vào trong phòng, e rằng y tá trưởng cũng không phải là con người.

Đúng là không nên dựa theo lẽ thường để phán đoán thế giới trong phó bản.

Lát sau, tầm mắt kia biến mất, đồng thời tiếng đóng cửa và âm thanh giày cao gót lại vang lên, cô rời đi.

Quý Ngư trợn mắt bò dậy, bên trong viện điều dưỡng nhỏ bé này quái vật nhiều kinh khủng, hy vọng viện trưởng chỉ hành động một mình, không thì kế hoạch cướp chìa khóa sẽ rất phiền.

Bùi Đình thoáng chốc đã trở về, hắn dựa vào khung cửa, ý bảo y tá trưởng đi rồi, Quý Ngư nhìn vẻ mặt mày ngậm cười thiếu đánh kia, cậu khẳng định trong lòng rằng hắn đã biết mọi dự định của bọn họ.

Quý Ngư gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, thời điểm đi ngang qua nhau cậu nói một tiếng cảm ơn với hắn.


Bùi Đình đu lấy vai Quý Ngư, ghé vào bên tai nói: “Quan hệ của hai đứa mình mà Cá Nhỏ còn phải nói cảm ơn á? Ta tủi thân lắm đó.”

Quý Ngư dồn sức lên vai hất Bùi Đình ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, bọn họ mới quen biết được mấy ngày ở phó bản thử nghiệm, cho dù hiện tại đang lợi dụng lẫn nhau đi nữa thì mối quan hệ giữa bọn họ không hề thân đến mức giống như Bùi Đình nói.

Bùi Đình bị Quý Ngư phủ cũng không thèm để ý, nhún nhún vai nói, “Mau đi đi, bạn đang chờ em tới đấy.”

*

Sau khi rời khỏi phòng, Quý Ngư quẹo vào khúc ngoặt lập tức gặp được Đào Viên đang hồn vía lên mây.

Đào Viên nhìn thấy Quý Ngư vội vàng chạy đến xả một tràng: “Sao hộ lí của anh tự dưng lại ở đây vậy, đi đường cũng chẳng nghe được tiếng bước chân, lúc em lẻn ra ngoài vừa vặn đối diện với ổng, dọa em sợ muốn đứng tim đột quỵ luôn. Nhưng kì lạ là ổng thấy rồi mà không thèm bắt em.”

“Anh ta không chung phe với viện điều dưỡng, tạm thời cậu có thể yên tâm.” Quý Ngư an ủi nói.

Lúc này Sở Ưng cũng xuất hiện, nghe xong câu chuyện, hắn trầm tư một chút rồi mở miệng: “Nếu Quý Ngư và hộ lí ở chung hoà hợp, vậy cậu cứ tiếp tục duy trì, gã cũng có mặt trong ảnh chụp, e rằng gã là một nhân vật quan trọng liên quan gì đó đến phó bản ngục tối.”

“Ừm.” Quý Ngư gật đầu, Bùi Đình luôn cố ý vô tình ám chỉ cho cậu những thứ về ‘ Quỹ Hội Bình An ’, có lẽ tương lai bọn họ sẽ phải giáp mặt với nhau không chừng.

Lát sau ba người hướng đến phòng của Lý Ngọc và Trương Mẫn trao đổi tin tức.

Bọn họ tới phòng Lý Ngọc trước, tuy bộ dạng Lý Ngọc nằm trên giường như đã ngủ say, nhưng Quý Ngư chú ý tới thái dương gã liên tục toát mồ hôi hột, mày cau lại, dường như đang rất đau đớn.


Sở Ưng lay mạnh Lý Ngọc rất lâu mới có thể đánh thức gã, Lý Ngọc giống như vừa thoát khỏi ác mộng, đột nhiên mở to mắt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, phát hiện có ba người đang đứng trước mặt nhìn mình.

Gã tức khắc hoảng sợ co rụt người, qua nửa phút mới phát hiện là bọn Quý Ngư.

Lý Ngọc hoảng sợ hỏi: “Các người ở chỗ này làm gì, nếu bị phát hiện thì toang hết cả bốn đứa.” Trạng thái tinh thần của gã hiện tại rất không ổn định, nhưng vẫn cố gắng nhỏ giọng khuyên bọn Quý Ngư trở về.

“Bọn tôi tới để trao đổi, chỉ cần cậu chịu nói cho chúng ta biết một số tin tức cần thiết, thuốc ngăn tăng quá trình biến dị sẽ thuộc về cậu.” Quý Ngư bình tĩnh nhìn Lý Ngọc, đây chính là một điều kiện vô cùng hấp dẫn, Lý Ngọc sẽ không từ chối.

Quả nhiên, Lý Ngọc nghe có thuốc giải lập tức trở nên mừng rỡ như điên: “Đương nhiên! Đương nhiên là được! Các người muốn biết gì tôi sẽ nói hết cho, vậy thuốc đâu, thuốc ở đâu?” Đầu gã đau khủng khiếp, thật sự không thể chịu nổi nữa.

Quý Ngư bảo Đào Viên lấy lọ thuốc ra, đổ một viên vào lòng bàn tay rồi đưa cho Lý Ngọc: “Bọn tôi vừa trộm được từ phòng cấp thuốc, nhưng vẫn chưa thử tác dụng thế nào.”

Lý Ngọc gấp không chờ nổi trực tiếp nuốt viên thuốc, không thèm để ý xua xua tay: “Mặc kệ, thế vẫn đỡ hơn bị cơn đau dằn vặt sống không bằng chết.”

Uống thuốc xong Lý Ngọc đợi trong chốc lát, cảm nhận được cơn đau đầu quả thật giảm bớt không ít, gã cảm kích nói với Quý Ngư: “Thật sự có hiệu quả này. Các người muốn biết cái gì, chỉ cần tôi biết sẽ nói hết.”

*********
 
Chương 37: C37: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

**********

Đào Viên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Quý Ngư, biết cậu chỉ mới thông quan phó bản thử nghiệm, không có đường dây cung cấp thông tin, cậu ta lập tức đảm nhiệm vai trò phổ cập khoa học.

“Em kể anh nghe, giờ bọn mình thông quan xong phó bản này nè, sẽ được hệ thống cung cấp một vài manh mối hoặc đạo cụ quan trọng liên quan đến phó bản ngục tối. Và nếu bọn mình mà thông quan được phó bản ngục tối á, khen thưởng bỏ túi phải nói là số dách luôn, với lại bên trong còn cất giấu đạo cụ cấp bậc truyền kỳ nữa, nhiều người chơi vì nó đổ xô vào đoạt trông vui lắm anh.” Đào Viên càng nói càng vui vẻ, liên tục quơ chân múa tay nhấn mạnh.

Hoá ra là thế, Quý Ngư gật đầu.

Từ từ, nói cách khác…… Quý Ngư đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đào Viên: “Giờ mà thông quan được, đến lúc đi ra ngoài chúng ta sẽ bị những người chơi khác bao vây tóm lại á.”

“Tôi cũng đang phiền vụ này đây.” Sở Ưng cũng cảm thấy phiền phức, nhưng hắn có biện pháp riêng, còn hai người bọn họ thì không có bao nhiêu kinh nghiệm, sợ là sẽ bị những ăn rồi nuốt xương luôn.

Đào Viên vỗ ngực nói: “Em không sợ đâu, em có chỗ dựa đấy nhé.”

Quý Ngư vẻ mặt chết lặng, cậu không có chỗ dựa, với tình trạng này muốn sống khiêm nhường cũng khó, thể nào cả đám cũng đuổi theo bắt sống cậu cho coi.


Hay cậu trốn vào phó bản tiếp nhỉ, vừa được nâng cao trình độ vừa gom hốt đạo cụ. Cậu rất hứng thú với đạo cụ truyền kì, nếu thật sự nắm được manh mối về phó bản ngục tối trong tay, cậu không tính cứ tùy tiện giao ra một cách dễ dàng, dù sao thì đây cũng là thứ cậu mạo hiểm bằng cả tính mạng mới đạt được cơ mà.

Đào Viên nhìn vẻ mặt của Quý Ngư đoán được sơ sơ cậu nghĩ cái gì, hoảng loạn nói: “Đừng nói với em là anh Quý định vào tiếp phó bản mới luôn nha.”

“Đúng vậy, tham gia phó bản được ăn mặc miễn phí, chứ trốn trong khu nghỉ ngơi tôi chết đói mất.” Quý Ngư gật đầu.

Sở Ưng không khỏi liếc mắt nhìn Quý Ngư nghĩ thầm - ‘Một kẻ tàn nhẫn’

Đào Viên khiếp sợ, vì ăn mặc mà tiến vào phó bản, đây là lời mà người bình thường có thể nói sao?

“Anh Quý, anh có định suy xét tới chuyện gia nhập hiệp hội không.” Đào Viên ngại ngùng hỏi, cậu ta biết hiện tại không phải lúc để tranh thủ tuyển người, nhưng nếu thông quan xong sợ là không còn cơ hội ngỏ lời nữa.

“Tôi cũng từng suy xét qua rồi, nhưng thấy bản thân chả hiểu gì về hiệp hội nên dẹp luôn, tôi không thích gia nhập một cách tuỳ tiện.” Quý Ngư sảng khoái thừa nhận.

Ánh mắt Đào Viên tức khắc sáng lên, thực lực và tính cách của Quý Ngư tốt như vậy, nếu có thể kéo vào hiệp hội của bọn họ, chắc chắn sẽ là thanh kiếm sắc bén không cần mài.

“Chúng ta thêm bạn tốt nha anh, chờ đến lúc đi ra ngoài hai đứa mình sẽ bàn kỹ càng tỉ mỉ về chuyện hiệp hội hơn, dù anh Quý không gia nhập hiệp hội, em cũng có thể giao đồ dùng hằng ngày vào khu nghỉ ngơi cho anh.” Đào Viên hứa hẹn nói.


Còn có công năng thêm bạn tốt á, Quý Ngư mở màn hình hệ thống, lúc trước cậu có thấy đâu.

Đào Viên hướng dẫn Quý Ngư thêm bạn tốt xong, tiếp đó trưng vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Ưng.

Sở Ưng nghĩ, lần này hợp tác với hai người họ khá vui, thêm bạn tốt thôi cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng hắn vẫn rào một câu: “Tôi không tổ đội.”

“Em hiểu, em biết mà.” Đào Viên liên tục gật đầu, thêm bạn tốt với hắn đã thỏa mãn lắm rồi.

Sau khi ba người thêm bạn tốt, lại tiếp tục thảo luận cách lấy được chìa khóa.

..........

Đại sảnh livestream.

“Đm phó bản ngục tối, vậy mà sắp xuất hiện phó bản ngục tối kìa, sốc vãi mèo.”

“Công nhận, lâu lắm rồi phó bản ngục tối chưa mở lại, sắp tới chắc náo nhiệt lắm đây, lòng rạo rực muốn điên.”


“Haiz, ở trỏng có rất nhiều đạo cụ, đạo cụ truyền kì thì không tới lược tao rồi nhưng sở hữu một cái đạo cụ cấp cao thôi là tao khui bia nhậu nguyên tuần luôn.”

“Chúng nó may vãi lìn, manh mối và đạo cụ quan trọng đều vào tay chúng nó cả.”

“Chịu thôi chứ biết sao giờ, Sở Ưng thì đố ai mà dám đoạt, Đào Viên đã có hiệp hội chống lưng, còn mỗi Quý Ngư thì may ra đoạt từ chỗ nó.”

“Tắm rửa nằm ngủ rồi mơ đi nhé, Bé Cá của tụi này siêu giỏi, hiện tại còn đang sở hữu manh mối liên quan đến phó bản ngục tối, giá trị con người cao chót vót, ông chú không có cửa sờ tới đâu, hơn nữa mấy anh lớn hiệp hội chịu ngồi im mới lạ, đằng nào cũng thò đầu ra chiêu mộ thằng bé cho xem. Có hiệp hội lớn chống lưng rồi, phải nói là ông chú hoàn toàn bít cửa luôn cơ.”

“Nãy giờ coi livestream vẫn không hiểu hả, cậu ta mà không gia nhập hiệp hội, khéo lại chạy thẳng vào phó bản tiếp theo ấy chứ, cũng đâu phải cậu ta chưa từng làm thế, nhắm mình làm lợi thì theo vô cướp đi.”

Lời này vừa thốt ra những người khác lập tức trầm mặc, lần đầu tiên bọn họ gặp người chơi tự nguyện tham gia phó bản liên tục chỉ vì được ăn uống miễn phí.

Lúc này, Đào Dẫn cũng bắt đầu để ý đến người chơi tên Quý Ngư, thời điểm mới đến đại sảnh livestream, y chỉ cho rằng cậu là một người chơi mới thực lực không tồi, tiền đồ sáng lạng, toàn bộ lực chú ý gần như đặt hết lên người Đào Viên, hiện tại xem ra năng lực của Quý Ngư sẽ không dừng lại ở mức độ tiền đồ sáng lạng thôi đâu.

Y xoay người giao phó Thư Vân: “Em điều tra video thông quan phó bản của Quý Ngư rồi mang sang đây cho anh xem thử, thuận tiện báo tin tức phó bản ngục tối sắp xuất hiện lên trên đi.”

Thư Vân biết, hội phó muốn tự mình trấn thủ cửa ra, gật đầu nhanh chóng chạy đi.

.........

Phó bản.


“Làm sao chúng ta trộm chìa khóa được đây trời.” Đào Viên nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra một biện pháp tốt nào, mắc phải quy tắc ba cản không cho bọn họ tấn công viện trưởng mới đau chứ.

Quý Ngư lấy ra một lọ thuốc nói: “Dùng cái này.”

Sở Ưng cầm lên nhìn, là thuốc mê, quả thật là biện pháp thô bạo mà đơn giản.

“Biết đâu gã cũng là quái vật, lỡ thuốc không có tác dụng thì anh em mình tới số đó.” Đào Viên nghi ngờ.

“Gã không xỉu thì tiện thể trực tiếp nhào lên cướp luôn, cậu quên chúng ta có thể khống chế thực nghiệm thể số 1 trên tầng 3 à, tôi trộm hết thuốc chuyên dụng dành cho thực nghiệm thể số 1, bọn họ không thể nhanh như vậy đã điều chế ra một lọ mới.” Quý Ngư trả lời, đôi mắt sáng rực.

“À phải rồi anh Quý, sao anh biết mật mã phòng cấp thuốc hay vậy?” Đào Viên đột nhiên nghĩ đến vụ này, tò mò hỏi.

“Thì tại Sở Ưng từng nói mật khẩu do hộ lí của tôi nắm giữ, và anh ta giới thiệu bản thân tên ‘số 9 ’ nên tôi coi đó như lời ngầm nhắc nhở, thế là sau khi trộm được thẻ thông hành trên người anh ta, tôi liều thử nhập ‘009’. Kết quả là cược đúng rồi, rất đáng để mạo hiểm một lần.” Quý Ngư giải thích.

Lúc sau Quý Ngư bàn tới kế hoạch sẽ đi đến phòng bệnh của Lý Ngọc và Trương Mẫn dùng viên thuốc màu lam để trao đổi, đã có manh mối về phó bản ngục tối, Trương Mẫn, Lý Ngọc lại là người dân bên trong thế giới này, bọn họ khẳng định biết nhiều thông tin hơn, vậy thì phỏng đoán hai thế giới liên kết với nhau của cậu sẽ được chứng thực.

Nhưng thời gian y tá trưởng kiểm phòng lần hai sắp tới, chỉ có thể chờ lần này kết thúc bọn họ mới có thể lẻn ra tiếp.

‘Chậc, đêm nay xác định không được ngủ nghỉ gì rồi, ngày mai sẽ phải nghênh đón một trận chiến ác liệt, không biết cơ thể có chịu được sau khi thức thâu đêm không nữa, nếu không thì mình sẽ uống ngay một viên thuốc màu lam vậy’ - Quý Ngư nghĩ, tóm lại hành động ngày mai rất quan trọng, không thể để xảy ra sai sót.

**********
 
Chương 39: C39: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

***********

Sở Ưng cũng không khách khí, trực tiếp hỏi: “Cậu biết, ‘Quỹ Hội Bình An’ chứ?”

“Biết, đương nhiên là biết, tại tôi bị cái đám ‘ Quỹ Hội Bình An ’ lừa nên mới tới viện điều dưỡng chết tiệt này chứ đâu.” Lý Ngọc tức giận bất bình đấm giường một phát.

“Bị lừa á.”Đào Viên tò mò ló đầu từ sau lưng Sở Ưng hỏi.

Lý Ngọc thở dài nặng nề: “Lúc trước để chữa bệnh cho cha nên nhà chúng tôi nợ nần ngập đầu, thời điểm bị dồn vào đường cùng thì đám người tự xưng là Quỹ Hội Bình An tìm tới, bọn họ thân thiện tốt bụng đề nghị tôi đến viện điều dưỡng đảm nhận vị trí bảo an một thời gian, khoản tiền nợ bọn họ sẽ lo hết, bảo tôi cứ yên tâm mà tập trung làm việc cho tốt. Tôi biết trên thế giới này không có gì là miễn phí cả nhưng lúc ấy các phương tiện truyền thông liên tục thổi phòng khen ngợi về Quỹ Hội Bình An, không hề thấy bất kì một tin tức xấu nào, đầu tôi nóng lên ngu si tin tưởng lời bọn họ nói.”

Hai tay Lý Ngọc ôm đầu: “Kết quả tất cả đều là dối trá, bọn họ lừa chúng tôi tới nơi đây để làm vật thí nghiệm, rõ ràng lúc kí cam kết bên trên viết đảm nhận chức bảo an nhưng khi bọn họ giao ra bản cam kết lần nữa, nó đã biến thành ‘ Bản Cam Kết Giữ Bí Mật ’, hơn nữa bên trên còn viết là tôi tự nguyện trở thành thực nghiệm thể.”

Biết thế gã đã chẳng làm, nếu mình không dễ dàng tin tưởng đám người quỹ hội, sẽ không rơi vào loại kết cục này, không biết cha hiện tại thế nào rồi.

Quý Ngư cau mày, thế giới cho phép loại cam kết kì quặc này tồn tại sao, hơn nữa bản cam kết còn là loại bắt buộc phải kí, xem ra không thể dùng lẽ thường để hiểu thế giới phó bản, e rằng quy tắc của hai bên khác nhau hoàn toàn.

“Thế đội cảnh vệ Trương Mẫn đã nhắc tới đang làm gì?” Quý Ngư lại hỏi.


Lý Ngọc cảm thấy kì lạ nói: “Quỹ Hội không nói gì sao, đội cạnh vệ mà các anh cũng không biết?”

“À, do bọn tôi ở trong vùng núi xa xôi bị lừa bán vô đây cho nên không hiểu mấy luật lệ công việc ở đây lắm.” Đào Viên vội vàng giải thích.

May mắn Lý Ngọc thần kinh thô, tuy gã cảm thấy ba người trông không quá giống nạn nhân bị lừa bán nhưng nếu xét theo phong cách làm việc của quỹ hội, nói không chừng bọn họ bị cưỡng ép vào đây thật.

“Đội cảnh vệ là người giữ gìn an ninh và trật tự xã hội, bọn họ sẽ bắt giữ những người vi phạm cam kết, dân chúng rất coi trọng chữ ‘ Tín ’, kẻ đánh mất uy tín sẽ sống không nổi trong cái xã hội này.” Lý Ngọc nhấn mạnh.

Quý Ngư trầm mặc, nói như vậy “Uy Tín” là thẻ thông hành của thế giới phó bản, hành động vay tiền chữa bệnh không trả đúng hạn của Lý Ngọc đã đánh mất uy tín nên mới bị đẩy cho quỹ hội xử lí, với điều kiện chính chủ tự nguyện.

“Vậy giờ cậu có dự định gì chưa?” Đào Viên tò mò, “Ở đây mãi sớm muộn gì cũng biến dị hoàn toàn cho xem.”

“Các anh muốn trốn nhỉ.” Ánh mắt Lý Ngọc kiên định nhìn chằm chằm bọn Quý Ngư, “Tôi đi cùng được không, có yêu cầu gì cứ giao tôi làm cho, bị truy nã cũng không sao hết, ở lại viện điều dưỡng tôi sẽ mãi chẳng thể rõ về tình huống hiện tại của cha, lần này may mắn uống thuốc ngăn chặn kịp thời vậy lần sau thì sao. Dù gì cũng chết ít nhất tôi muốn gặp cha lần cuối.”

Đám Quý Ngư liếc mắt nhìn nhau, thấy cả bọn không ai phản đối, Quý Ngư đại diện gật đầu đồng ý, “Được, nhưng anh phải nghe theo sắp xếp của bọn tôi.”

Bọn họ đang thiếu người, đúng lúc thêm một người vào nhóm là vừa đủ.

Lát sau Quý Ngư tính toán đến phòng Trương Mẫn, Sở Ưng ngăn cản nói: “Về thôi, Trương Mẫn bị đẩy đi làm kiểm tra với Hồ Tư Vũ rồi.”

Quý Ngư hiểu, vì những phát ngôn trên bàn cơn nên Hồ Tư Vũ bị Nghiêm Thức tố giác, xem ra đêm nay chỉ đến đây thôi, bọn họ có thành công thông quan hay không còn phải xem ngày mai thế nào.

...........

Đại sảnh livestream.

“Lẹ lẹ, ghi tin tức này vô sổ mau, chắc chắn nó liên quan đến phó bản ngục tối.”

“Đến NPC cũng lôi vào đội được nữa? Đỉnh cao thiệc chứ, tại hạ xin khăm phục.”

“Haiz, còn cách nào nữa đâu, tuy có bốn người chơi nhưng chỉ có ba người đáng tin cậy, quái vật thì như rau ngoài chợ, chưa kể đến trường hợp thực nghiệm thể số 1 khôn ra đâu.”

“Pi pi bớt nói gỡ lại, thực nghiệm thể số 1 là Boss lớn đó cấm miệng quạ đen ông tiên tri tào lao.”


“Càng ngày càng kích thích nhoa, Quý Ngư thật sự chỉ là người mới thôi hả, mị muốn lập đội trói định vĩnh viễn với ảnh ghê.”

“Đúng đúng, mặc dù nó vừa flop vừa im như gà mắc bệnh dịch cúm gia cầm, nhưng thời khắc mấu chốt nó siêu nhất đám chứ bộ, tao sẽ đi tìm hiệp hội bàn bạc đào nó về ngay và luôn.”

“Tin nổi hộ lí của Bé Cá không chứ nhìn mặt chả gian thí mồ, vẻ ngoài cũng xấu nữa doạ em thót tim không dám xem livestream luôn. Em thấy chả mới là trùm cuối á.”

“Lo gì, hai đứa nó ở chung hoà hợp quá chừng kìa, bong bóng màu hường bắn chíu chíu.”

“Ha ha ha……”

*

Tuy hình dạng của số 9 bị sương đen che phủ nhưng trực giác Đào Dẫn cho y biết người này rất nguy hiểm, lần đầu tiên y thấy loại quái vật cách một cái màn hình cũng khiến người khác run sợ đứng không vững.

Chờ về hiệp hội y sẽ điều tra thử xem có tin tức gì liên quan đến sương đen không.

Thư Vân lúc này đã lấy được video thông quan phó bản thử nghiệm của Quý Ngư, còn chu đáo sưu tập thông tin về người chơi cùng thông quan phó bản với cậu.

Bọn họ sẽ cố gắng mời cậu vào hiệp hội bằng mọi cách.

.........

Phòng bệnh số 214.

Mới ngủ bù được vài giờ, Quý Ngư đã bị Bùi Đình kêu dậy.


‘Không ổn rồi, nếu cơ thể cứ mệt mỏi thế này sẽ không đủ sức để hành động mất’ - Quý Ngư nghĩ.

Tiếp theo Quý Ngư uống một viên thuốc màu lam, Bùi Đình ân cần đưa ly nước sang.

“Cảm ơn.” Quý Ngư nói, cầm ly nước nốc một hơi. Bùi Đình đứng bên cạnh nhanh nhẹn gấp gọn chăn lại.

Uống xong Quý Ngư tò mò nhìn Bùi Đình, rõ ràng Bùi Đình không phải người, tại sao lại có thể nguỵ trang tự nhiên đến vậy.

Bùi Đình giống như mọc mắt sau lưng, xoay người hỏi: “Sao thế?”

Quý Ngư không tránh không né nhìn thẳng vào mắt Bùi Đình, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đôi mắt hắn không giống với người bình thường, trong đôi đồng tử đen hoáy không chứa một tia sáng nào, giống như không có thứ gì có thể lọt vào ánh mắt đầy tử khí nặng nề ấy.

“Tôi nghĩ, tại sao lại không phát hiện ra một sai sót nào từ lớp nguỵ trang của anh, giả dạng giống y đúc con người luôn.” Quý Ngư vô thức buông hết suy nghĩ trong lòng ra miệng.

Bùi Đình sửng sốt, dường như không nghĩ tới Quý Ngư sẽ hỏi vấn đề này, hắn cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính quanh quẩn bên tai khiến Quý Ngư bị nhột hơi rụt cổ lại: “Là vì ta dành thời gian nghiên cứu rất kĩ, kiểu cơ thể thế nào sẽ phù hợp với gu mà em thích.”

Hắn sâu xa nhìn Quý Ngư chăm chú.

*************
 
Chương 39: C39: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

***********

Sở Ưng cũng không khách khí, trực tiếp hỏi: “Cậu biết, ‘Quỹ Hội Bình An’ chứ?”

“Biết, đương nhiên là biết, tại tôi bị cái đám ‘ Quỹ Hội Bình An ’ lừa nên mới tới viện điều dưỡng chết tiệt này chứ đâu.” Lý Ngọc tức giận bất bình đấm giường một phát.

“Bị lừa á.”Đào Viên tò mò ló đầu từ sau lưng Sở Ưng hỏi.

Lý Ngọc thở dài nặng nề: “Lúc trước để chữa bệnh cho cha nên nhà chúng tôi nợ nần ngập đầu, thời điểm bị dồn vào đường cùng thì đám người tự xưng là Quỹ Hội Bình An tìm tới, bọn họ thân thiện tốt bụng đề nghị tôi đến viện điều dưỡng đảm nhận vị trí bảo an một thời gian, khoản tiền nợ bọn họ sẽ lo hết, bảo tôi cứ yên tâm mà tập trung làm việc cho tốt. Tôi biết trên thế giới này không có gì là miễn phí cả nhưng lúc ấy các phương tiện truyền thông liên tục thổi phòng khen ngợi về Quỹ Hội Bình An, không hề thấy bất kì một tin tức xấu nào, đầu tôi nóng lên ngu si tin tưởng lời bọn họ nói.”

Hai tay Lý Ngọc ôm đầu: “Kết quả tất cả đều là dối trá, bọn họ lừa chúng tôi tới nơi đây để làm vật thí nghiệm, rõ ràng lúc kí cam kết bên trên viết đảm nhận chức bảo an nhưng khi bọn họ giao ra bản cam kết lần nữa, nó đã biến thành ‘ Bản Cam Kết Giữ Bí Mật ’, hơn nữa bên trên còn viết là tôi tự nguyện trở thành thực nghiệm thể.”

Biết thế gã đã chẳng làm, nếu mình không dễ dàng tin tưởng đám người quỹ hội, sẽ không rơi vào loại kết cục này, không biết cha hiện tại thế nào rồi.

Quý Ngư cau mày, thế giới cho phép loại cam kết kì quặc này tồn tại sao, hơn nữa bản cam kết còn là loại bắt buộc phải kí, xem ra không thể dùng lẽ thường để hiểu thế giới phó bản, e rằng quy tắc của hai bên khác nhau hoàn toàn.

“Thế đội cảnh vệ Trương Mẫn đã nhắc tới đang làm gì?” Quý Ngư lại hỏi.


Lý Ngọc cảm thấy kì lạ nói: “Quỹ Hội không nói gì sao, đội cạnh vệ mà các anh cũng không biết?”

“À, do bọn tôi ở trong vùng núi xa xôi bị lừa bán vô đây cho nên không hiểu mấy luật lệ công việc ở đây lắm.” Đào Viên vội vàng giải thích.

May mắn Lý Ngọc thần kinh thô, tuy gã cảm thấy ba người trông không quá giống nạn nhân bị lừa bán nhưng nếu xét theo phong cách làm việc của quỹ hội, nói không chừng bọn họ bị cưỡng ép vào đây thật.

“Đội cảnh vệ là người giữ gìn an ninh và trật tự xã hội, bọn họ sẽ bắt giữ những người vi phạm cam kết, dân chúng rất coi trọng chữ ‘ Tín ’, kẻ đánh mất uy tín sẽ sống không nổi trong cái xã hội này.” Lý Ngọc nhấn mạnh.

Quý Ngư trầm mặc, nói như vậy “Uy Tín” là thẻ thông hành của thế giới phó bản, hành động vay tiền chữa bệnh không trả đúng hạn của Lý Ngọc đã đánh mất uy tín nên mới bị đẩy cho quỹ hội xử lí, với điều kiện chính chủ tự nguyện.

“Vậy giờ cậu có dự định gì chưa?” Đào Viên tò mò, “Ở đây mãi sớm muộn gì cũng biến dị hoàn toàn cho xem.”

“Các anh muốn trốn nhỉ.” Ánh mắt Lý Ngọc kiên định nhìn chằm chằm bọn Quý Ngư, “Tôi đi cùng được không, có yêu cầu gì cứ giao tôi làm cho, bị truy nã cũng không sao hết, ở lại viện điều dưỡng tôi sẽ mãi chẳng thể rõ về tình huống hiện tại của cha, lần này may mắn uống thuốc ngăn chặn kịp thời vậy lần sau thì sao. Dù gì cũng chết ít nhất tôi muốn gặp cha lần cuối.”

Đám Quý Ngư liếc mắt nhìn nhau, thấy cả bọn không ai phản đối, Quý Ngư đại diện gật đầu đồng ý, “Được, nhưng anh phải nghe theo sắp xếp của bọn tôi.”

Bọn họ đang thiếu người, đúng lúc thêm một người vào nhóm là vừa đủ.

Lát sau Quý Ngư tính toán đến phòng Trương Mẫn, Sở Ưng ngăn cản nói: “Về thôi, Trương Mẫn bị đẩy đi làm kiểm tra với Hồ Tư Vũ rồi.”

Quý Ngư hiểu, vì những phát ngôn trên bàn cơn nên Hồ Tư Vũ bị Nghiêm Thức tố giác, xem ra đêm nay chỉ đến đây thôi, bọn họ có thành công thông quan hay không còn phải xem ngày mai thế nào.

...........

Đại sảnh livestream.

“Lẹ lẹ, ghi tin tức này vô sổ mau, chắc chắn nó liên quan đến phó bản ngục tối.”

“Đến NPC cũng lôi vào đội được nữa? Đỉnh cao thiệc chứ, tại hạ xin khăm phục.”

“Haiz, còn cách nào nữa đâu, tuy có bốn người chơi nhưng chỉ có ba người đáng tin cậy, quái vật thì như rau ngoài chợ, chưa kể đến trường hợp thực nghiệm thể số 1 khôn ra đâu.”

“Pi pi bớt nói gỡ lại, thực nghiệm thể số 1 là Boss lớn đó cấm miệng quạ đen ông tiên tri tào lao.”


“Càng ngày càng kích thích nhoa, Quý Ngư thật sự chỉ là người mới thôi hả, mị muốn lập đội trói định vĩnh viễn với ảnh ghê.”

“Đúng đúng, mặc dù nó vừa flop vừa im như gà mắc bệnh dịch cúm gia cầm, nhưng thời khắc mấu chốt nó siêu nhất đám chứ bộ, tao sẽ đi tìm hiệp hội bàn bạc đào nó về ngay và luôn.”

“Tin nổi hộ lí của Bé Cá không chứ nhìn mặt chả gian thí mồ, vẻ ngoài cũng xấu nữa doạ em thót tim không dám xem livestream luôn. Em thấy chả mới là trùm cuối á.”

“Lo gì, hai đứa nó ở chung hoà hợp quá chừng kìa, bong bóng màu hường bắn chíu chíu.”

“Ha ha ha……”

*

Tuy hình dạng của số 9 bị sương đen che phủ nhưng trực giác Đào Dẫn cho y biết người này rất nguy hiểm, lần đầu tiên y thấy loại quái vật cách một cái màn hình cũng khiến người khác run sợ đứng không vững.

Chờ về hiệp hội y sẽ điều tra thử xem có tin tức gì liên quan đến sương đen không.

Thư Vân lúc này đã lấy được video thông quan phó bản thử nghiệm của Quý Ngư, còn chu đáo sưu tập thông tin về người chơi cùng thông quan phó bản với cậu.

Bọn họ sẽ cố gắng mời cậu vào hiệp hội bằng mọi cách.

.........

Phòng bệnh số 214.

Mới ngủ bù được vài giờ, Quý Ngư đã bị Bùi Đình kêu dậy.


‘Không ổn rồi, nếu cơ thể cứ mệt mỏi thế này sẽ không đủ sức để hành động mất’ - Quý Ngư nghĩ.

Tiếp theo Quý Ngư uống một viên thuốc màu lam, Bùi Đình ân cần đưa ly nước sang.

“Cảm ơn.” Quý Ngư nói, cầm ly nước nốc một hơi. Bùi Đình đứng bên cạnh nhanh nhẹn gấp gọn chăn lại.

Uống xong Quý Ngư tò mò nhìn Bùi Đình, rõ ràng Bùi Đình không phải người, tại sao lại có thể nguỵ trang tự nhiên đến vậy.

Bùi Đình giống như mọc mắt sau lưng, xoay người hỏi: “Sao thế?”

Quý Ngư không tránh không né nhìn thẳng vào mắt Bùi Đình, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đôi mắt hắn không giống với người bình thường, trong đôi đồng tử đen hoáy không chứa một tia sáng nào, giống như không có thứ gì có thể lọt vào ánh mắt đầy tử khí nặng nề ấy.

“Tôi nghĩ, tại sao lại không phát hiện ra một sai sót nào từ lớp nguỵ trang của anh, giả dạng giống y đúc con người luôn.” Quý Ngư vô thức buông hết suy nghĩ trong lòng ra miệng.

Bùi Đình sửng sốt, dường như không nghĩ tới Quý Ngư sẽ hỏi vấn đề này, hắn cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính quanh quẩn bên tai khiến Quý Ngư bị nhột hơi rụt cổ lại: “Là vì ta dành thời gian nghiên cứu rất kĩ, kiểu cơ thể thế nào sẽ phù hợp với gu mà em thích.”

Hắn sâu xa nhìn Quý Ngư chăm chú.

*************
 
Chương 38: C38: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

***********

Sau khi trở về phòng bệnh, Quý Ngư phát hiện Bùi Đình đang tắm rửa, phòng tắm không bật đèn, bên trong chỉ truyền ra âm thanh xả nước. Quý Ngư không quan tâm chui lên trên giường tính toán chợp mắt chốc lát, chờ thời gian kiểm tra phòng kết thúc cậu sẽ ra ngoài tiếp.

Cơ thể Quý Ngư hiện tại rất mệt mỏi, nhưng tinh thần thì phấn khởi lạ thường, lúc nằm trên giường còn dư sức suy nghĩ làm cách nào mới có thể đảm bảo cho kế hoạch ngày mai vạn vô nhất thất*.



Lát sau, tiếng động trong phòng tắm im bặt, Quý Ngư cũng không mở mắt.

Thời điểm cửa phòng tắm mở ra cậu cảm giác được Bùi Đình bước ra và đi về phía giường bệnh, đứng im bên cạnh ngắm nhìn cậu, còn có âm thanh nước nhỏ giọt từ tóc xuống sàn.

“Không lau khô người thì đừng hòng tôi cho anh lên giường ngủ.” Quý Ngư nhắm mắt nói.

Bùi Đình cười khẽ một tiếng, xoay người về lại phòng tắm, nghe lời Quý Ngư cầm khăn lau khô toàn thân.


Dưới ánh trăng chiếu rọi vào phòng, làn da trên người Bùi Đình đen sì như mực, sương đen từ trong cơ thể bốc lên bao trùm toàn thân, chỉ lộ ra đôi đồng tử đỏ tươi như máu.

Quý Ngư siết chặt chăn, đột nhiên cậu lại thấy hơi lạnh, chẳng lẽ do Bùi Đình vừa tắm nước lạnh xong sao?

Bùi Đình lau khô nước trên người thì chuẩn bị đi ra ngoài, y tá trưởng sắp tới kiểm tra phòng, lần này nếu cô lại bắt gặp hắn đang ở trong phòng Quý Ngư nữa khẳng định sẽ bị hoài nghi.

Phiền chết đi được, thật mẹ nó muốn tàn sát hết đám người ở nơi này, đáy mắt Bùi Đình loé lên tia nguy hiểm, nhưng rất nhanh hắn đã áp sát ý sục sôi xuống đáy lòng.

Không được, hiện tại vẫn chưa phải lúc, nếu giờ hắn để hệ thống phát hiện ra, sẽ gây phiền phức cho Cá Nhỏ, Cá Nhỏ sẽ giận hắn mất.

Nghĩ như vậy, Bùi Đình lập tức bình tĩnh lại, đồng tử đỏ rực cũng dần khôi phục về màu đen, tiếp tục hoá thân thành một người bình thường.

Nghe được âm thanh Bùi Đình rời đi, Quý Ngư mới mở mắt xoay người nhìn cửa phòng, vừa rồi cậu cảm giác được Bùi Đình không thích hợp, đột nhiên toàn thân tràn ngập khí thế khiến người khác sởn tóc gáy, lần này không phải ảo giác, quả nhiên loài sinh vật phi nhân loại rất khó hiểu, Bùi Đình là một ví dụ điển hình.

Mà có vẻ như Bùi Đình cũng nhất trí ý định không đối đầu với hệ thống giống cậu, bất cứ ai đột nhiên bị kéo vào trò chơi cũng sẽ căm ghét hệ thống thôi.

Hành lang truyền đến tiếng Bùi Đình chào hỏi, y tá trưởng đã xuất hiện, Quý Ngư nhắm mắt lại, quay lưng về phía cửa sổ, cậu không muốn phải đối diện trực tiếp với y tá trưởng.

Cửa phòng khẽ mở, lần này âm thanh giày cao gót chỉ dừng lại trước cửa phòng, nhưng tầm mắt thì giống như đang nhìn thẳng Quý Ngư từ phía chính diện.

Quý Ngư không hiểu, một người bình thường sao có thể làm được như vậy mà không bước vào trong phòng, e rằng y tá trưởng cũng không phải là con người.

Đúng là không nên dựa theo lẽ thường để phán đoán thế giới trong phó bản.

Lát sau, tầm mắt kia biến mất, đồng thời tiếng đóng cửa và âm thanh giày cao gót lại vang lên, cô rời đi.

Quý Ngư trợn mắt bò dậy, bên trong viện điều dưỡng nhỏ bé này quái vật nhiều kinh khủng, hy vọng viện trưởng chỉ hành động một mình, không thì kế hoạch cướp chìa khóa sẽ rất phiền.

Bùi Đình thoáng chốc đã trở về, hắn dựa vào khung cửa, ý bảo y tá trưởng đi rồi, Quý Ngư nhìn vẻ mặt mày ngậm cười thiếu đánh kia, cậu khẳng định trong lòng rằng hắn đã biết mọi dự định của bọn họ.

Quý Ngư gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, thời điểm đi ngang qua nhau cậu nói một tiếng cảm ơn với hắn.


Bùi Đình đu lấy vai Quý Ngư, ghé vào bên tai nói: “Quan hệ của hai đứa mình mà Cá Nhỏ còn phải nói cảm ơn á? Ta tủi thân lắm đó.”

Quý Ngư dồn sức lên vai hất Bùi Đình ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, bọn họ mới quen biết được mấy ngày ở phó bản thử nghiệm, cho dù hiện tại đang lợi dụng lẫn nhau đi nữa thì mối quan hệ giữa bọn họ không hề thân đến mức giống như Bùi Đình nói.

Bùi Đình bị Quý Ngư phủ cũng không thèm để ý, nhún nhún vai nói, “Mau đi đi, bạn đang chờ em tới đấy.”

*

Sau khi rời khỏi phòng, Quý Ngư quẹo vào khúc ngoặt lập tức gặp được Đào Viên đang hồn vía lên mây.

Đào Viên nhìn thấy Quý Ngư vội vàng chạy đến xả một tràng: “Sao hộ lí của anh tự dưng lại ở đây vậy, đi đường cũng chẳng nghe được tiếng bước chân, lúc em lẻn ra ngoài vừa vặn đối diện với ổng, dọa em sợ muốn đứng tim đột quỵ luôn. Nhưng kì lạ là ổng thấy rồi mà không thèm bắt em.”

“Anh ta không chung phe với viện điều dưỡng, tạm thời cậu có thể yên tâm.” Quý Ngư an ủi nói.

Lúc này Sở Ưng cũng xuất hiện, nghe xong câu chuyện, hắn trầm tư một chút rồi mở miệng: “Nếu Quý Ngư và hộ lí ở chung hoà hợp, vậy cậu cứ tiếp tục duy trì, gã cũng có mặt trong ảnh chụp, e rằng gã là một nhân vật quan trọng liên quan gì đó đến phó bản ngục tối.”

“Ừm.” Quý Ngư gật đầu, Bùi Đình luôn cố ý vô tình ám chỉ cho cậu những thứ về ‘ Quỹ Hội Bình An ’, có lẽ tương lai bọn họ sẽ phải giáp mặt với nhau không chừng.

Lát sau ba người hướng đến phòng của Lý Ngọc và Trương Mẫn trao đổi tin tức.

Bọn họ tới phòng Lý Ngọc trước, tuy bộ dạng Lý Ngọc nằm trên giường như đã ngủ say, nhưng Quý Ngư chú ý tới thái dương gã liên tục toát mồ hôi hột, mày cau lại, dường như đang rất đau đớn.


Sở Ưng lay mạnh Lý Ngọc rất lâu mới có thể đánh thức gã, Lý Ngọc giống như vừa thoát khỏi ác mộng, đột nhiên mở to mắt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, phát hiện có ba người đang đứng trước mặt nhìn mình.

Gã tức khắc hoảng sợ co rụt người, qua nửa phút mới phát hiện là bọn Quý Ngư.

Lý Ngọc hoảng sợ hỏi: “Các người ở chỗ này làm gì, nếu bị phát hiện thì toang hết cả bốn đứa.” Trạng thái tinh thần của gã hiện tại rất không ổn định, nhưng vẫn cố gắng nhỏ giọng khuyên bọn Quý Ngư trở về.

“Bọn tôi tới để trao đổi, chỉ cần cậu chịu nói cho chúng ta biết một số tin tức cần thiết, thuốc ngăn tăng quá trình biến dị sẽ thuộc về cậu.” Quý Ngư bình tĩnh nhìn Lý Ngọc, đây chính là một điều kiện vô cùng hấp dẫn, Lý Ngọc sẽ không từ chối.

Quả nhiên, Lý Ngọc nghe có thuốc giải lập tức trở nên mừng rỡ như điên: “Đương nhiên! Đương nhiên là được! Các người muốn biết gì tôi sẽ nói hết cho, vậy thuốc đâu, thuốc ở đâu?” Đầu gã đau khủng khiếp, thật sự không thể chịu nổi nữa.

Quý Ngư bảo Đào Viên lấy lọ thuốc ra, đổ một viên vào lòng bàn tay rồi đưa cho Lý Ngọc: “Bọn tôi vừa trộm được từ phòng cấp thuốc, nhưng vẫn chưa thử tác dụng thế nào.”

Lý Ngọc gấp không chờ nổi trực tiếp nuốt viên thuốc, không thèm để ý xua xua tay: “Mặc kệ, thế vẫn đỡ hơn bị cơn đau dằn vặt sống không bằng chết.”

Uống thuốc xong Lý Ngọc đợi trong chốc lát, cảm nhận được cơn đau đầu quả thật giảm bớt không ít, gã cảm kích nói với Quý Ngư: “Thật sự có hiệu quả này. Các người muốn biết cái gì, chỉ cần tôi biết sẽ nói hết.”

*********
 
Chương 40: C40: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

*********

Quý Ngư nhìn sang nơi khác, cậu không tin lời từ miệng hắn nói, đến gu mình thích là kiểu nào cậu còn không biết nữa là.

Bùi Đình thấy Quý Ngư quay đầu sang một bên, chỉ cười cười không nói lời nào, ghẹo cho khuôn mặt luôn bình tĩnh không gợn sóng của Quý Ngư lộ ra biểu cảm khác đúng là thú vị mà, lỗ tai đỏ ửng cả rồi.

“Ăn sáng thôi nào.” Bùi Đình bưng khay đồ ăn tới, ý bảo Quý Ngư mau cơm ăn, “Không ăn no lát nữa không có sức làm việc đâu đấy.”

Quý Ngư nuốt xong muỗng cơm cậu đột nhiên hỏi Bùi Đình: “Hôm nay viện trưởng có xuống lầu không?”

“Bình thường thì không xuống, phòng thí nghiệm tầng 5 mới là ổ yêu thích của gã, ngoại trừ thực nghiệm thể, chuyện của những người khác gã đều mặc kệ.” Bùi Đình trả lời.

Quý Ngư gật đầu, quả nhiên như trong dự đoán kế hoạch trộm chìa khoá không hề dễ.

Thời gian ăn trưa cậu chờ mong rốt cuộc cũng tới, thời điểm cậu bước vào nhà ăn mọi người đã gần đến đông đủ.


Ngoại trừ cậu, Đào Viên, Sở Ưng, những người đều kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, tình trạng của Lý Ngọc rõ ràng tốt hơn rất nhiều, khiến cho bộ dạng đau đớn hôm qua giống như chỉ là ảo giác.

Trương Mẫn ngạc nhiên muốn rớt mắt, cô còn cho rằng dựa theo tình trạng của Lý Ngọc hôm nay khẳng định sẽ bị kéo đến phòng thí nghiệm, nhưng dòm tình huống hiện tại xem ra sẽ bị hoãn lại vài ngày.

Quý Ngư thấy thời cơ không sai biệt lắm, thầm liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái, Lý Ngọc khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên run rẩy ngã xuống đất, tay ôm lấy đầu đau đớn gào lên.

“Cậu làm sao vậy, anh hộ lí ơi, cậu ta tự dưng bị làm sao này mấy anh mau tới xem cho cậu ta đi.” Đào Viên phối hợp bổ nhào lên người Lý Ngọc đang ngã trên mặt đất, diễn bộ dạng voi cùng sốt ruột nói.

Quý Ngư cảm thấy kỹ thuật diễn của Đào Viên còn khá tốt, các hộ lí bàn bên kia lập tức đứng lên, đặc biệt là hộ lí của Lý Ngọc, gã chạy tới đầu tiên, đây là bệnh nhân gã phụ trách, là thực nghiệm thể trân quý không thể xảy ra sai sót gì.

Bùi Đình cũng đi tới, hắn lo lắng nhìn thoáng qua Lý Ngọc, đề nghị nói: “Không thì cậu bao lên bên trên đi, cứ để người như vậy mãi cũng không tốt đâu.”

Hộ lí kia gật đầu, hốt hoảng chạy lên lầu, những bệnh nhân khác đứng một bên hai mặt nhìn nhau không biết phải làm sao, bọn họ không rõ nguyên nhân Lý Ngọc vừa rồi trông vẫn bình thường giờ lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.

Trương Mẫn bắt đầu hoảng sợ, cô ngồi xổm xuống cùng Đào Viên đỡ Lý Ngọc, đột nhiên phát hiện mạch đập và nhịp tim đều trong phạm vi bình thường, cô kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, Quý Ngư vẫn luôn quan sát biểu cảm của những người xung quanh, thấy vẻ mặt của Trương Mẫn thay đổi cậu biết cô đã phát hiện Lý Ngọc đang diễn.

Bùi Đình vỗ nhẹ vai Trương Mẫn, đưa lưng về phía hộ lí ánh mắt ám chỉ nhìn cô.

Trương Mẫn đã trải qua rất nhiều chuyện tương tự, lúc này cũng phản ứng lại Lý Ngọc có vẻ đang hợp tác với bọn Quý Ngư, chỉ là cô không rõ bọn họ muốn làm cái gì.

Chẳng lẽ, bọn họ muốn thoát khỏi viện điều dưỡng?

Trương Mẫn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không tại sao bọn họ lại gióng trống khua chiêng diễn trò ở đây.

Hộ lí của Lý Ngọc rất nhanh đã trở lại, còn dẫn theo vài nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, trong đó có một người giọng nói rất quen thuộc, là người đã làm kiểm tra cho cậu lúc trước.

Bọn họ đẩy giường bệnh tới, một người hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Đào Viên nhanh chóng trả lời: “Mấy ngày nay cậu ta cứ kêu đau đầu suốt, rồi hồi nãy đột nhiên lăn đùng xuống đất.”

Đối phương gật đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn thoáng qua Nghiêm Thức, tuy Nghiêm Thức không rõ lí do Lý Ngọc té xỉu đột suất nhưng lỡ đâu đó là sự minh mẫn cuối cùng thì sao. Nghĩ như vậy, Nghiêm Thức khẳng định gật đầu với người nọ.

Lát sau Lý Ngọc được đẩy đi, Đào Viên cũng đứng lên.

Sở Ưng thừa cơ hội tất cả mọi người đang dồn hết sự chú ý trên người Lý Ngọc, hắn lặng lẽ lùi về phía sau khoác ‘ Áo choàng tàng hình ’ yên lặng không một tiếng động bám theo nghiên cứu viên lên tầng 5.


Quy tắc 2 yêu cầu ‘ Đến tầng 5 cùng nhân viên chính thức của viện điều dưỡng’, vì thế bọn họ sẽ không thể lẻn vào tầng 5 nếu tự đi một mình, trong ba người chỉ mình Sở Ưng phù hợp để thực hiện kế hoạch trộm chìa khoá nhất.

Chờ đám nghiên cứu viên đi xa, Nghiêm Thức mới đột nhiên ý thức được cái gì đó, hoảng hốt hô to: “Sở Ưng đâu?”

Quý Ngư biết việc Sở Ưng không ở đây khẳng định sẽ bị phát hiện, nhưng tính thời gian thì chắc giờ này hắn đã lên được tầng 5, không cần kiêng kỵ nữa.

Cậu nhanh chóng lấy túi thuốc mê đã mua trong thương thành ra, rải một phạm vi lớn xung quanh bàn dài.

Ở đây ngoại trừ bệnh nhân biến dị thì toàn là người thường cả, thuốc mê khẳng định sẽ có tác dụng.

Khi Bùi Đình thấy hành động vói vào khoảng không lấy túi thuốc mê của Quý Ngư, hắn lập tức trốn sang một bên tránh đi bột thuốc sắp rơi trên người, mà cho dù thứ này có rơi trúng hắn đi nữa cũng chẳng có hiệu quả.

“Cá Nhỏ, em tính khiến ta xỉu chung với bọn họ luôn sao.” Bùi Đình tủi thân nhìn Quý Ngư.

Thời điểm Quý Ngư bắt đầu rải thuốc mê, Đào Viên cũng nhanh nhẹn kéo Trương Mẫn và Hồ Tư Vũ đến phạm vi an toàn.

Đột nhiên cậu ta nhìn thấy Bùi Đình vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ, hoảng sợ nói: “Anh Quý, anh Quý, hộ lí của anh vẫn chưa chịu xỉu kìa.”

Quý Ngư xua xua tay: “Không sao cả, cậu cứ mặc kệ anh ta, hiện tại anh ta không cản trở gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.”

Bùi Đình giơ hai tay lên, đôi mắt hơi cong, bộ dạng trông voi cùng thân thiện hiền lành.

Nhưng trực giác nói cho Đào Viên biết rằng nên cách xa người này một chút, cậu ta lén lút trốn sau lưng Quý Ngư, chỉ khi ở gần anh Quý mới có thể mang lại cảm giác an toàn.


Quý Ngư lấy tai nghe ra, lẳng lặng chờ đợi Sở Ưng kết nối liên lạc.

“Tôi đã lấy được chìa khoá rồi.” Qua một lúc, giọng Sở Ưng từ đạo cụ tai nghe truyền đến: “Lúc bọn họ lên lầu vừa vặn đụng phải viện trưởng, gã yêu cầu muốn tự mình kiểm tra Lý Ngọc, tôi đã chộp cơ hội đánh ngất gã ngay tại hàng lang, sau đó lấy chìa khoá đi, hiện tại bọn tôi đang cùng một con tin nghiên cứu viên xuống lầu.”

“Được, bọn tôi đợi anh ở tầng 3.” Quý Ngư trong lòng khen ngợi không ngớt, không hổ là người chơi cao thủ, động tác rất nhanh nhẹn.

“Anh, các anh tìm được biện pháp rời khỏi viện điều dưỡng rồi sao, vậy dẫn tôi đi chung nhé, các anh dẫn tôi theo chung đi mà.” Hồ Tư Vũ nãy giờ vẫn luôn ngơ ngác không hiểu gì, lúc này lại bất chợt vỡ lẽ, bọn Quý Ngư đã tìm được biện pháp thông quan mới hưng sư động chúng* như thế.



Quý Ngư nhàn nhạt mà nhìn cô một cái: “Chỉ cần cô đến được nơi tụ tập, bọn tôi sẽ không ngăn cản cô cùng trốn khỏi viện điều dưỡng. Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm bọn tôi không dám chắc sẽ bảo vệ an toàn cho cô đâu đấy.”

Hồ Tư Vũ gật đầu lia lịa, nghĩ đến khả năng có thể trốn thoát khiến cô rất vui mừng.

Trương Mẫn đứng bên cạnh cũng nghe hiểu, ngoại trừ cô và Hồ Tư Vũ, những người khác đã sớm bàn bạc với nhau hôm nay sẽ trốn ra ngoài.

Đào Viên nói với Trương Mẫn: “Đêm qua bọn tôi cũng định đi tìm cô nhưng cô bị kéo đi làm kiểm tra mất rồi, hiện tại cô muốn chạy trốn cùng bọn tôi hay tiếp tục ở lại.”

**********
 
Chương 40: C40: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

*********

Quý Ngư nhìn sang nơi khác, cậu không tin lời từ miệng hắn nói, đến gu mình thích là kiểu nào cậu còn không biết nữa là.

Bùi Đình thấy Quý Ngư quay đầu sang một bên, chỉ cười cười không nói lời nào, ghẹo cho khuôn mặt luôn bình tĩnh không gợn sóng của Quý Ngư lộ ra biểu cảm khác đúng là thú vị mà, lỗ tai đỏ ửng cả rồi.

“Ăn sáng thôi nào.” Bùi Đình bưng khay đồ ăn tới, ý bảo Quý Ngư mau cơm ăn, “Không ăn no lát nữa không có sức làm việc đâu đấy.”

Quý Ngư nuốt xong muỗng cơm cậu đột nhiên hỏi Bùi Đình: “Hôm nay viện trưởng có xuống lầu không?”

“Bình thường thì không xuống, phòng thí nghiệm tầng 5 mới là ổ yêu thích của gã, ngoại trừ thực nghiệm thể, chuyện của những người khác gã đều mặc kệ.” Bùi Đình trả lời.

Quý Ngư gật đầu, quả nhiên như trong dự đoán kế hoạch trộm chìa khoá không hề dễ.

Thời gian ăn trưa cậu chờ mong rốt cuộc cũng tới, thời điểm cậu bước vào nhà ăn mọi người đã gần đến đông đủ.


Ngoại trừ cậu, Đào Viên, Sở Ưng, những người đều kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, tình trạng của Lý Ngọc rõ ràng tốt hơn rất nhiều, khiến cho bộ dạng đau đớn hôm qua giống như chỉ là ảo giác.

Trương Mẫn ngạc nhiên muốn rớt mắt, cô còn cho rằng dựa theo tình trạng của Lý Ngọc hôm nay khẳng định sẽ bị kéo đến phòng thí nghiệm, nhưng dòm tình huống hiện tại xem ra sẽ bị hoãn lại vài ngày.

Quý Ngư thấy thời cơ không sai biệt lắm, thầm liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái, Lý Ngọc khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên run rẩy ngã xuống đất, tay ôm lấy đầu đau đớn gào lên.

“Cậu làm sao vậy, anh hộ lí ơi, cậu ta tự dưng bị làm sao này mấy anh mau tới xem cho cậu ta đi.” Đào Viên phối hợp bổ nhào lên người Lý Ngọc đang ngã trên mặt đất, diễn bộ dạng voi cùng sốt ruột nói.

Quý Ngư cảm thấy kỹ thuật diễn của Đào Viên còn khá tốt, các hộ lí bàn bên kia lập tức đứng lên, đặc biệt là hộ lí của Lý Ngọc, gã chạy tới đầu tiên, đây là bệnh nhân gã phụ trách, là thực nghiệm thể trân quý không thể xảy ra sai sót gì.

Bùi Đình cũng đi tới, hắn lo lắng nhìn thoáng qua Lý Ngọc, đề nghị nói: “Không thì cậu bao lên bên trên đi, cứ để người như vậy mãi cũng không tốt đâu.”

Hộ lí kia gật đầu, hốt hoảng chạy lên lầu, những bệnh nhân khác đứng một bên hai mặt nhìn nhau không biết phải làm sao, bọn họ không rõ nguyên nhân Lý Ngọc vừa rồi trông vẫn bình thường giờ lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.

Trương Mẫn bắt đầu hoảng sợ, cô ngồi xổm xuống cùng Đào Viên đỡ Lý Ngọc, đột nhiên phát hiện mạch đập và nhịp tim đều trong phạm vi bình thường, cô kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, Quý Ngư vẫn luôn quan sát biểu cảm của những người xung quanh, thấy vẻ mặt của Trương Mẫn thay đổi cậu biết cô đã phát hiện Lý Ngọc đang diễn.

Bùi Đình vỗ nhẹ vai Trương Mẫn, đưa lưng về phía hộ lí ánh mắt ám chỉ nhìn cô.

Trương Mẫn đã trải qua rất nhiều chuyện tương tự, lúc này cũng phản ứng lại Lý Ngọc có vẻ đang hợp tác với bọn Quý Ngư, chỉ là cô không rõ bọn họ muốn làm cái gì.

Chẳng lẽ, bọn họ muốn thoát khỏi viện điều dưỡng?

Trương Mẫn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không tại sao bọn họ lại gióng trống khua chiêng diễn trò ở đây.

Hộ lí của Lý Ngọc rất nhanh đã trở lại, còn dẫn theo vài nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, trong đó có một người giọng nói rất quen thuộc, là người đã làm kiểm tra cho cậu lúc trước.

Bọn họ đẩy giường bệnh tới, một người hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Đào Viên nhanh chóng trả lời: “Mấy ngày nay cậu ta cứ kêu đau đầu suốt, rồi hồi nãy đột nhiên lăn đùng xuống đất.”

Đối phương gật đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn thoáng qua Nghiêm Thức, tuy Nghiêm Thức không rõ lí do Lý Ngọc té xỉu đột suất nhưng lỡ đâu đó là sự minh mẫn cuối cùng thì sao. Nghĩ như vậy, Nghiêm Thức khẳng định gật đầu với người nọ.

Lát sau Lý Ngọc được đẩy đi, Đào Viên cũng đứng lên.

Sở Ưng thừa cơ hội tất cả mọi người đang dồn hết sự chú ý trên người Lý Ngọc, hắn lặng lẽ lùi về phía sau khoác ‘ Áo choàng tàng hình ’ yên lặng không một tiếng động bám theo nghiên cứu viên lên tầng 5.


Quy tắc 2 yêu cầu ‘ Đến tầng 5 cùng nhân viên chính thức của viện điều dưỡng’, vì thế bọn họ sẽ không thể lẻn vào tầng 5 nếu tự đi một mình, trong ba người chỉ mình Sở Ưng phù hợp để thực hiện kế hoạch trộm chìa khoá nhất.

Chờ đám nghiên cứu viên đi xa, Nghiêm Thức mới đột nhiên ý thức được cái gì đó, hoảng hốt hô to: “Sở Ưng đâu?”

Quý Ngư biết việc Sở Ưng không ở đây khẳng định sẽ bị phát hiện, nhưng tính thời gian thì chắc giờ này hắn đã lên được tầng 5, không cần kiêng kỵ nữa.

Cậu nhanh chóng lấy túi thuốc mê đã mua trong thương thành ra, rải một phạm vi lớn xung quanh bàn dài.

Ở đây ngoại trừ bệnh nhân biến dị thì toàn là người thường cả, thuốc mê khẳng định sẽ có tác dụng.

Khi Bùi Đình thấy hành động vói vào khoảng không lấy túi thuốc mê của Quý Ngư, hắn lập tức trốn sang một bên tránh đi bột thuốc sắp rơi trên người, mà cho dù thứ này có rơi trúng hắn đi nữa cũng chẳng có hiệu quả.

“Cá Nhỏ, em tính khiến ta xỉu chung với bọn họ luôn sao.” Bùi Đình tủi thân nhìn Quý Ngư.

Thời điểm Quý Ngư bắt đầu rải thuốc mê, Đào Viên cũng nhanh nhẹn kéo Trương Mẫn và Hồ Tư Vũ đến phạm vi an toàn.

Đột nhiên cậu ta nhìn thấy Bùi Đình vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ, hoảng sợ nói: “Anh Quý, anh Quý, hộ lí của anh vẫn chưa chịu xỉu kìa.”

Quý Ngư xua xua tay: “Không sao cả, cậu cứ mặc kệ anh ta, hiện tại anh ta không cản trở gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.”

Bùi Đình giơ hai tay lên, đôi mắt hơi cong, bộ dạng trông voi cùng thân thiện hiền lành.

Nhưng trực giác nói cho Đào Viên biết rằng nên cách xa người này một chút, cậu ta lén lút trốn sau lưng Quý Ngư, chỉ khi ở gần anh Quý mới có thể mang lại cảm giác an toàn.


Quý Ngư lấy tai nghe ra, lẳng lặng chờ đợi Sở Ưng kết nối liên lạc.

“Tôi đã lấy được chìa khoá rồi.” Qua một lúc, giọng Sở Ưng từ đạo cụ tai nghe truyền đến: “Lúc bọn họ lên lầu vừa vặn đụng phải viện trưởng, gã yêu cầu muốn tự mình kiểm tra Lý Ngọc, tôi đã chộp cơ hội đánh ngất gã ngay tại hàng lang, sau đó lấy chìa khoá đi, hiện tại bọn tôi đang cùng một con tin nghiên cứu viên xuống lầu.”

“Được, bọn tôi đợi anh ở tầng 3.” Quý Ngư trong lòng khen ngợi không ngớt, không hổ là người chơi cao thủ, động tác rất nhanh nhẹn.

“Anh, các anh tìm được biện pháp rời khỏi viện điều dưỡng rồi sao, vậy dẫn tôi đi chung nhé, các anh dẫn tôi theo chung đi mà.” Hồ Tư Vũ nãy giờ vẫn luôn ngơ ngác không hiểu gì, lúc này lại bất chợt vỡ lẽ, bọn Quý Ngư đã tìm được biện pháp thông quan mới hưng sư động chúng* như thế.



Quý Ngư nhàn nhạt mà nhìn cô một cái: “Chỉ cần cô đến được nơi tụ tập, bọn tôi sẽ không ngăn cản cô cùng trốn khỏi viện điều dưỡng. Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm bọn tôi không dám chắc sẽ bảo vệ an toàn cho cô đâu đấy.”

Hồ Tư Vũ gật đầu lia lịa, nghĩ đến khả năng có thể trốn thoát khiến cô rất vui mừng.

Trương Mẫn đứng bên cạnh cũng nghe hiểu, ngoại trừ cô và Hồ Tư Vũ, những người khác đã sớm bàn bạc với nhau hôm nay sẽ trốn ra ngoài.

Đào Viên nói với Trương Mẫn: “Đêm qua bọn tôi cũng định đi tìm cô nhưng cô bị kéo đi làm kiểm tra mất rồi, hiện tại cô muốn chạy trốn cùng bọn tôi hay tiếp tục ở lại.”

**********
 
Chương 39: C39: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

***********

Sở Ưng cũng không khách khí, trực tiếp hỏi: “Cậu biết, ‘Quỹ Hội Bình An’ chứ?”

“Biết, đương nhiên là biết, tại tôi bị cái đám ‘ Quỹ Hội Bình An ’ lừa nên mới tới viện điều dưỡng chết tiệt này chứ đâu.” Lý Ngọc tức giận bất bình đấm giường một phát.

“Bị lừa á.”Đào Viên tò mò ló đầu từ sau lưng Sở Ưng hỏi.

Lý Ngọc thở dài nặng nề: “Lúc trước để chữa bệnh cho cha nên nhà chúng tôi nợ nần ngập đầu, thời điểm bị dồn vào đường cùng thì đám người tự xưng là Quỹ Hội Bình An tìm tới, bọn họ thân thiện tốt bụng đề nghị tôi đến viện điều dưỡng đảm nhận vị trí bảo an một thời gian, khoản tiền nợ bọn họ sẽ lo hết, bảo tôi cứ yên tâm mà tập trung làm việc cho tốt. Tôi biết trên thế giới này không có gì là miễn phí cả nhưng lúc ấy các phương tiện truyền thông liên tục thổi phòng khen ngợi về Quỹ Hội Bình An, không hề thấy bất kì một tin tức xấu nào, đầu tôi nóng lên ngu si tin tưởng lời bọn họ nói.”

Hai tay Lý Ngọc ôm đầu: “Kết quả tất cả đều là dối trá, bọn họ lừa chúng tôi tới nơi đây để làm vật thí nghiệm, rõ ràng lúc kí cam kết bên trên viết đảm nhận chức bảo an nhưng khi bọn họ giao ra bản cam kết lần nữa, nó đã biến thành ‘ Bản Cam Kết Giữ Bí Mật ’, hơn nữa bên trên còn viết là tôi tự nguyện trở thành thực nghiệm thể.”

Biết thế gã đã chẳng làm, nếu mình không dễ dàng tin tưởng đám người quỹ hội, sẽ không rơi vào loại kết cục này, không biết cha hiện tại thế nào rồi.

Quý Ngư cau mày, thế giới cho phép loại cam kết kì quặc này tồn tại sao, hơn nữa bản cam kết còn là loại bắt buộc phải kí, xem ra không thể dùng lẽ thường để hiểu thế giới phó bản, e rằng quy tắc của hai bên khác nhau hoàn toàn.

“Thế đội cảnh vệ Trương Mẫn đã nhắc tới đang làm gì?” Quý Ngư lại hỏi.


Lý Ngọc cảm thấy kì lạ nói: “Quỹ Hội không nói gì sao, đội cạnh vệ mà các anh cũng không biết?”

“À, do bọn tôi ở trong vùng núi xa xôi bị lừa bán vô đây cho nên không hiểu mấy luật lệ công việc ở đây lắm.” Đào Viên vội vàng giải thích.

May mắn Lý Ngọc thần kinh thô, tuy gã cảm thấy ba người trông không quá giống nạn nhân bị lừa bán nhưng nếu xét theo phong cách làm việc của quỹ hội, nói không chừng bọn họ bị cưỡng ép vào đây thật.

“Đội cảnh vệ là người giữ gìn an ninh và trật tự xã hội, bọn họ sẽ bắt giữ những người vi phạm cam kết, dân chúng rất coi trọng chữ ‘ Tín ’, kẻ đánh mất uy tín sẽ sống không nổi trong cái xã hội này.” Lý Ngọc nhấn mạnh.

Quý Ngư trầm mặc, nói như vậy “Uy Tín” là thẻ thông hành của thế giới phó bản, hành động vay tiền chữa bệnh không trả đúng hạn của Lý Ngọc đã đánh mất uy tín nên mới bị đẩy cho quỹ hội xử lí, với điều kiện chính chủ tự nguyện.

“Vậy giờ cậu có dự định gì chưa?” Đào Viên tò mò, “Ở đây mãi sớm muộn gì cũng biến dị hoàn toàn cho xem.”

“Các anh muốn trốn nhỉ.” Ánh mắt Lý Ngọc kiên định nhìn chằm chằm bọn Quý Ngư, “Tôi đi cùng được không, có yêu cầu gì cứ giao tôi làm cho, bị truy nã cũng không sao hết, ở lại viện điều dưỡng tôi sẽ mãi chẳng thể rõ về tình huống hiện tại của cha, lần này may mắn uống thuốc ngăn chặn kịp thời vậy lần sau thì sao. Dù gì cũng chết ít nhất tôi muốn gặp cha lần cuối.”

Đám Quý Ngư liếc mắt nhìn nhau, thấy cả bọn không ai phản đối, Quý Ngư đại diện gật đầu đồng ý, “Được, nhưng anh phải nghe theo sắp xếp của bọn tôi.”

Bọn họ đang thiếu người, đúng lúc thêm một người vào nhóm là vừa đủ.

Lát sau Quý Ngư tính toán đến phòng Trương Mẫn, Sở Ưng ngăn cản nói: “Về thôi, Trương Mẫn bị đẩy đi làm kiểm tra với Hồ Tư Vũ rồi.”

Quý Ngư hiểu, vì những phát ngôn trên bàn cơn nên Hồ Tư Vũ bị Nghiêm Thức tố giác, xem ra đêm nay chỉ đến đây thôi, bọn họ có thành công thông quan hay không còn phải xem ngày mai thế nào.

...........

Đại sảnh livestream.

“Lẹ lẹ, ghi tin tức này vô sổ mau, chắc chắn nó liên quan đến phó bản ngục tối.”

“Đến NPC cũng lôi vào đội được nữa? Đỉnh cao thiệc chứ, tại hạ xin khăm phục.”

“Haiz, còn cách nào nữa đâu, tuy có bốn người chơi nhưng chỉ có ba người đáng tin cậy, quái vật thì như rau ngoài chợ, chưa kể đến trường hợp thực nghiệm thể số 1 khôn ra đâu.”

“Pi pi bớt nói gỡ lại, thực nghiệm thể số 1 là Boss lớn đó cấm miệng quạ đen ông tiên tri tào lao.”


“Càng ngày càng kích thích nhoa, Quý Ngư thật sự chỉ là người mới thôi hả, mị muốn lập đội trói định vĩnh viễn với ảnh ghê.”

“Đúng đúng, mặc dù nó vừa flop vừa im như gà mắc bệnh dịch cúm gia cầm, nhưng thời khắc mấu chốt nó siêu nhất đám chứ bộ, tao sẽ đi tìm hiệp hội bàn bạc đào nó về ngay và luôn.”

“Tin nổi hộ lí của Bé Cá không chứ nhìn mặt chả gian thí mồ, vẻ ngoài cũng xấu nữa doạ em thót tim không dám xem livestream luôn. Em thấy chả mới là trùm cuối á.”

“Lo gì, hai đứa nó ở chung hoà hợp quá chừng kìa, bong bóng màu hường bắn chíu chíu.”

“Ha ha ha……”

*

Tuy hình dạng của số 9 bị sương đen che phủ nhưng trực giác Đào Dẫn cho y biết người này rất nguy hiểm, lần đầu tiên y thấy loại quái vật cách một cái màn hình cũng khiến người khác run sợ đứng không vững.

Chờ về hiệp hội y sẽ điều tra thử xem có tin tức gì liên quan đến sương đen không.

Thư Vân lúc này đã lấy được video thông quan phó bản thử nghiệm của Quý Ngư, còn chu đáo sưu tập thông tin về người chơi cùng thông quan phó bản với cậu.

Bọn họ sẽ cố gắng mời cậu vào hiệp hội bằng mọi cách.

.........

Phòng bệnh số 214.

Mới ngủ bù được vài giờ, Quý Ngư đã bị Bùi Đình kêu dậy.


‘Không ổn rồi, nếu cơ thể cứ mệt mỏi thế này sẽ không đủ sức để hành động mất’ - Quý Ngư nghĩ.

Tiếp theo Quý Ngư uống một viên thuốc màu lam, Bùi Đình ân cần đưa ly nước sang.

“Cảm ơn.” Quý Ngư nói, cầm ly nước nốc một hơi. Bùi Đình đứng bên cạnh nhanh nhẹn gấp gọn chăn lại.

Uống xong Quý Ngư tò mò nhìn Bùi Đình, rõ ràng Bùi Đình không phải người, tại sao lại có thể nguỵ trang tự nhiên đến vậy.

Bùi Đình giống như mọc mắt sau lưng, xoay người hỏi: “Sao thế?”

Quý Ngư không tránh không né nhìn thẳng vào mắt Bùi Đình, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đôi mắt hắn không giống với người bình thường, trong đôi đồng tử đen hoáy không chứa một tia sáng nào, giống như không có thứ gì có thể lọt vào ánh mắt đầy tử khí nặng nề ấy.

“Tôi nghĩ, tại sao lại không phát hiện ra một sai sót nào từ lớp nguỵ trang của anh, giả dạng giống y đúc con người luôn.” Quý Ngư vô thức buông hết suy nghĩ trong lòng ra miệng.

Bùi Đình sửng sốt, dường như không nghĩ tới Quý Ngư sẽ hỏi vấn đề này, hắn cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính quanh quẩn bên tai khiến Quý Ngư bị nhột hơi rụt cổ lại: “Là vì ta dành thời gian nghiên cứu rất kĩ, kiểu cơ thể thế nào sẽ phù hợp với gu mà em thích.”

Hắn sâu xa nhìn Quý Ngư chăm chú.

*************
 
Chương 41: C41: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

************

Trương Mẫn trầm mặc trong chốc lát, tiếp đó cô ngẩng đầu kiên định nói: “Tôi sẽ tham gia với mọi người, nếu có yêu cầu gì cứ việc giao cho tôi làm.”

Nếu là lúc trước cô sẽ do dự nhưng hiện giờ nhìn thấy từng người tiến vào viện điều dưỡng chung móc thời gian với cô lần lượt chết đi khiến cô rất sợ hãi.

Tốp bệnh nhân cũ chỉ còn mỗi Lý Ngọc và cô, nếu Lý Ngọc cũng chết thì kẻ tiếp theo chính là cô, mặc kệ bản cam kết, mặc kệ bị đội cảnh vệ truy nã, hiện giờ cô chỉ muốn sống sót!

Quý Ngư gật đầu, sau đó cậu đi vào căn bếp, lấy ra lọ thuốc chuyên dụng cho thực nghiệm thể số 1 rồi mở nắp lọ.

Dù vừa nãy xảy ra vụ ồn ào nghiêm trọng như thế nào thực nghiệm thể số 1 vẫn không thèm phản ứng.

Thẳng đến khi Quý Ngư mở nắp lọ thuốc nó mới đột nhiên đứng lên hưng phấn rời khỏi vị trí, lúc nhìn thấy viên thuốc trong tay Quý Ngư nó ngoan ngoãn chạy tới định quỳ trước mặt cậu, Quý Ngư không quen được người khác quỳ gối, ngăn cản nói: “Đứng là được.”

Thực nghiệm thể số 1 nghe lời đứng thẳng, đôi mắt khát vọng nhìn chằm chằm viên thuốc, Quý Ngư biết phải cho nó ăn chút ngon ngọt mới có thể thuận lợi tiến hành các kế hoạch còn lại.

Quý Ngư ném viên thuốc lên cao giống như đêm qua, thực nghiệm thể số 1 đièu khiển cơ thể kềnh càng nhảy lên ngoặm thuốc vào miệng.


Lúc này Sở Ưng và Lý Ngọc cũng đã xuống tầng 3, ngoại trừ Đào Viên những người khác đều nghẹn họng trố mắt nhìn Quý Ngư và thực nghiệm thể số 1.

“Cá Nhỏ, em nuôi cún hồi nào đấy, sao ta chẳng hay biết gì hết trơn.” Bùi Đình đột nhiên sáp tới gần, đầu gác trên vai Quý Ngư, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm thực nghiệm thể số 1.

Mặc dù thực nghiệm thể số 1 là quái vật nhưng khi bị ánh mắt đầy nguy hiểm của Bùi Đình theo dõi nó sợ tới mức cả người run cầm cập.

“Anh đừng quậy nữa, tôi chạy thoát được hay không phải trông cậy hết vào nó đó.” Quý Ngư nhìn bộ dạng phát run của thực nghiệm thể số 1 hiểu ngay Bùi Đình đang đe dọa nó, lấy thực lực của hắn muốn giết thực nghiệm thể số 1 thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng Quý Ngư sẽ không để cho hắn làm như vậy, thực nghiệm thể số 1 rất quan trọng, không thể bị Bùi Đình tiêu diệt được.

“Sao em không gọi ta nè, ta làm dao được thì cũng có thể làm chó được.” Giọng Bùi Đình tựa như ác ma đang thì thầm bên tai dụ dỗ con người.

“Nếu cứ dựa mãi vào anh để tăng thực lực tôi sẽ chẳng tiến được bao xa cả.” Quý Ngư đẩy đầu Bùi Đình dựa trên vai sang một bên, “Vả lại tôi không muốn thiếu nợ ân tình từ anh.”

Ở phó bản thử nghiệm chỉ xem như một giao dịch, cậu lợi dụng Bùi Đình để thông quan, Bùi Đình lợi dụng cậu để được tự do hành động trong các phó bản.

Nhưng lần này cậu muốn tự thông quan bằng chính sức mình.

Bùi Đình bị đẩy ra cũng không tức giận, trái lại hắn hưng phấn nhìn chằm chằm Quý Ngư, ánh mắt khiến người khác phải sởn tóc gáy.

A, làm sao bây giờ, càng ngày hắn càng cảm thấy hứng thú với Cá Nhỏ, thật muốn giữ cậu ở lại phó bản, mãi mãi ở lại bên cạnh hắn. Nhưng nếu làm thế Cá Nhỏ sẽ ghét hắn, giá như hắn có thể rời khỏi phó bản thì tốt rồi……

Bùi Đình đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, Quý Ngư nhìn ánh mắt u ám kia thì hiểu ngay người này khẳng định lại suy nghĩ mấy chuyện biến thái nữa rồi.

Hiện tại Quý Ngư không rảnh quan tân đến hắn, cậu xoay người bước đến chỗ Sở Ưng nói: “Cảm ơn anh đã vất vả, chúng ta đi mở cửa thôi.”

Sở Ưng lấy lại tinh thần, giao chìa khóa lấy ra: “Tôi cũng quen hành động một mình nên không vất vả lắm, hơn nữa nhiệm vụ này chỉ có tôi là phù hợp để thực hiện.”

Quý Ngư gật đầu dẫn Sở Ưng vào bếp, căn bếp khá nhỏ không đủ chứa hết sáu người, vì thế hai người xung phong đảm nhận nhiệm vụ thử chìa khoá.

Bọn họ dọn tủ lạnh sang một bên, cánh cửa phía sau lộ ra, Sở Ưng cầm chìa khóa đút vào, tiếp đó dùng sức xoay một vòng, ổ khóa cùm cụp mở ra.

Sở Ưng chậm rãi đẩy cửa, toàn thân căng chặt, thời khắc cảnh giác có nguy hiểm xuất hiện sau cửa, Quý Ngư cũng thủ sẵn “Mồi Lửa”, một khi có nguy hiểm cậu sẽ ném qua.

Sau khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, một thông đạo xuất hiện, bên trong tối om trông như một con dã thú đang há mồm đợi con mồi tự chui đầu vào.


Sở Ưng bật đèn pin lên chiếu vô trong, tiếp đó Quý Ngư quay đầu hô với những người bên ngoài: “Bên này có thông đạo mọi người tập hợp lại đây đi.”

Những người khác nhanh chóng vây xung quanh, thấy căn bếp quả thật xuất hiện cửa động tức khắc bọn họ cảm thấy vui mừng khôn xiết. Quý Ngư nhìn thực nghiệm thể số 1 ngây ngốc đứng tại chỗ, nhấc chân đi ra ngoài gọi nó vào. Còn Bùi Đình thì không biết đã chạy đi đâu.

“Chúng ta phải nhanh chóng tiến vào thông đạo, người của viện điều dưỡng chắc chắn đã phát hiện chúng ta không thích hợp mà đuổi theo tới đây.” Quý Ngư nhắc nhở nói.

Những người khác gật đầu, nếu đã chọn chạy trốn thì xác định không thể quay đầu lại được nữa, chỉ còn cách duy nhất là tiến vào thông đạo.

Sở Ưng dẫn đầu, thực nghiệm thể số 1 đi cuối hàng, đoàn người bắt đầu xuất phát.

.........

Đại sảnh livestream.

“Phó bản này có vẻ như sắp kết thúc rồi.”

“Làm gì dễ ăn thế, coi chừng y tá trưởng đang đuổi theo đằng sau đấy, mày cũng thấy hình dạng của ả lúc kiểm tra phòng rồi đấy, trông khiếp chết đi được. Có đám bệnh nhân bận giả ngủ không biết cái khỉ gì thôi.”

“Đúng vậy, tình tiết cao trào còn ở phía sau.”

“Sao tui thấy cha hộ lí số 9 cứ biến thái kiểu gì ấy, mấy bồ cũng thấy ánh mắt kia nhỉ, trông còn khủng khiếp hơn cả bọn quái vật.”

“Nhưng anh ta đối xử tốt với Quý Ngư, cục greenflag chà bá cô khỏi phải lo chi cho mệt óc.”

“Thề luôn hai thằng này cứ kì kì sao á.”


“Người ta là tình anh em thôi có gì đâu mà kì, lỡ hộ lí thấy Quý Ngư thuận mắt nên mới đối tốt với cậu ta thì sao, suy nghĩ của loài ma quỷ ai mà hiểu nổi.”

“Tôi chắc chắn 100% Quý Ngư bình thường, nhưng hộ lí thì……”

“Hừm, thân phận của số 9 quá bí ẩn, nói không chừng sẽ còn gặp lại gã trong phó bản ngục tối, Quý Ngư dây dưa kết thân với gã là nó khôn đấy.”

........

Trong thông đạo.

Quý Ngư cẩn thận suy xét, nếu thông đạo này dẫn ra ngoài vậy có khả năng bọn họ đang ở bên dưới con đường ra vào cổng viện.

Cậu vẫn chưa biết mình đã trở thành đề tài chính mà khán giả bàn tán, bị không ít hiệp hội và người chơi chạy khắp nơi tìm hiểu thông tin cá nhân.

Đoàn người nối đuôi nhau bước đi trong thông đạo dài ngoằn tối đen như mực dưới sự dẫn dắt của Sở Ưng, lúc này bên trong thông đạo yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân, không ai mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên, Quý Ngư thở dài một tiếng: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

***********
 
Chương 41: C41: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

************

Trương Mẫn trầm mặc trong chốc lát, tiếp đó cô ngẩng đầu kiên định nói: “Tôi sẽ tham gia với mọi người, nếu có yêu cầu gì cứ việc giao cho tôi làm.”

Nếu là lúc trước cô sẽ do dự nhưng hiện giờ nhìn thấy từng người tiến vào viện điều dưỡng chung móc thời gian với cô lần lượt chết đi khiến cô rất sợ hãi.

Tốp bệnh nhân cũ chỉ còn mỗi Lý Ngọc và cô, nếu Lý Ngọc cũng chết thì kẻ tiếp theo chính là cô, mặc kệ bản cam kết, mặc kệ bị đội cảnh vệ truy nã, hiện giờ cô chỉ muốn sống sót!

Quý Ngư gật đầu, sau đó cậu đi vào căn bếp, lấy ra lọ thuốc chuyên dụng cho thực nghiệm thể số 1 rồi mở nắp lọ.

Dù vừa nãy xảy ra vụ ồn ào nghiêm trọng như thế nào thực nghiệm thể số 1 vẫn không thèm phản ứng.

Thẳng đến khi Quý Ngư mở nắp lọ thuốc nó mới đột nhiên đứng lên hưng phấn rời khỏi vị trí, lúc nhìn thấy viên thuốc trong tay Quý Ngư nó ngoan ngoãn chạy tới định quỳ trước mặt cậu, Quý Ngư không quen được người khác quỳ gối, ngăn cản nói: “Đứng là được.”

Thực nghiệm thể số 1 nghe lời đứng thẳng, đôi mắt khát vọng nhìn chằm chằm viên thuốc, Quý Ngư biết phải cho nó ăn chút ngon ngọt mới có thể thuận lợi tiến hành các kế hoạch còn lại.

Quý Ngư ném viên thuốc lên cao giống như đêm qua, thực nghiệm thể số 1 đièu khiển cơ thể kềnh càng nhảy lên ngoặm thuốc vào miệng.


Lúc này Sở Ưng và Lý Ngọc cũng đã xuống tầng 3, ngoại trừ Đào Viên những người khác đều nghẹn họng trố mắt nhìn Quý Ngư và thực nghiệm thể số 1.

“Cá Nhỏ, em nuôi cún hồi nào đấy, sao ta chẳng hay biết gì hết trơn.” Bùi Đình đột nhiên sáp tới gần, đầu gác trên vai Quý Ngư, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm thực nghiệm thể số 1.

Mặc dù thực nghiệm thể số 1 là quái vật nhưng khi bị ánh mắt đầy nguy hiểm của Bùi Đình theo dõi nó sợ tới mức cả người run cầm cập.

“Anh đừng quậy nữa, tôi chạy thoát được hay không phải trông cậy hết vào nó đó.” Quý Ngư nhìn bộ dạng phát run của thực nghiệm thể số 1 hiểu ngay Bùi Đình đang đe dọa nó, lấy thực lực của hắn muốn giết thực nghiệm thể số 1 thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng Quý Ngư sẽ không để cho hắn làm như vậy, thực nghiệm thể số 1 rất quan trọng, không thể bị Bùi Đình tiêu diệt được.

“Sao em không gọi ta nè, ta làm dao được thì cũng có thể làm chó được.” Giọng Bùi Đình tựa như ác ma đang thì thầm bên tai dụ dỗ con người.

“Nếu cứ dựa mãi vào anh để tăng thực lực tôi sẽ chẳng tiến được bao xa cả.” Quý Ngư đẩy đầu Bùi Đình dựa trên vai sang một bên, “Vả lại tôi không muốn thiếu nợ ân tình từ anh.”

Ở phó bản thử nghiệm chỉ xem như một giao dịch, cậu lợi dụng Bùi Đình để thông quan, Bùi Đình lợi dụng cậu để được tự do hành động trong các phó bản.

Nhưng lần này cậu muốn tự thông quan bằng chính sức mình.

Bùi Đình bị đẩy ra cũng không tức giận, trái lại hắn hưng phấn nhìn chằm chằm Quý Ngư, ánh mắt khiến người khác phải sởn tóc gáy.

A, làm sao bây giờ, càng ngày hắn càng cảm thấy hứng thú với Cá Nhỏ, thật muốn giữ cậu ở lại phó bản, mãi mãi ở lại bên cạnh hắn. Nhưng nếu làm thế Cá Nhỏ sẽ ghét hắn, giá như hắn có thể rời khỏi phó bản thì tốt rồi……

Bùi Đình đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, Quý Ngư nhìn ánh mắt u ám kia thì hiểu ngay người này khẳng định lại suy nghĩ mấy chuyện biến thái nữa rồi.

Hiện tại Quý Ngư không rảnh quan tân đến hắn, cậu xoay người bước đến chỗ Sở Ưng nói: “Cảm ơn anh đã vất vả, chúng ta đi mở cửa thôi.”

Sở Ưng lấy lại tinh thần, giao chìa khóa lấy ra: “Tôi cũng quen hành động một mình nên không vất vả lắm, hơn nữa nhiệm vụ này chỉ có tôi là phù hợp để thực hiện.”

Quý Ngư gật đầu dẫn Sở Ưng vào bếp, căn bếp khá nhỏ không đủ chứa hết sáu người, vì thế hai người xung phong đảm nhận nhiệm vụ thử chìa khoá.

Bọn họ dọn tủ lạnh sang một bên, cánh cửa phía sau lộ ra, Sở Ưng cầm chìa khóa đút vào, tiếp đó dùng sức xoay một vòng, ổ khóa cùm cụp mở ra.

Sở Ưng chậm rãi đẩy cửa, toàn thân căng chặt, thời khắc cảnh giác có nguy hiểm xuất hiện sau cửa, Quý Ngư cũng thủ sẵn “Mồi Lửa”, một khi có nguy hiểm cậu sẽ ném qua.

Sau khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, một thông đạo xuất hiện, bên trong tối om trông như một con dã thú đang há mồm đợi con mồi tự chui đầu vào.


Sở Ưng bật đèn pin lên chiếu vô trong, tiếp đó Quý Ngư quay đầu hô với những người bên ngoài: “Bên này có thông đạo mọi người tập hợp lại đây đi.”

Những người khác nhanh chóng vây xung quanh, thấy căn bếp quả thật xuất hiện cửa động tức khắc bọn họ cảm thấy vui mừng khôn xiết. Quý Ngư nhìn thực nghiệm thể số 1 ngây ngốc đứng tại chỗ, nhấc chân đi ra ngoài gọi nó vào. Còn Bùi Đình thì không biết đã chạy đi đâu.

“Chúng ta phải nhanh chóng tiến vào thông đạo, người của viện điều dưỡng chắc chắn đã phát hiện chúng ta không thích hợp mà đuổi theo tới đây.” Quý Ngư nhắc nhở nói.

Những người khác gật đầu, nếu đã chọn chạy trốn thì xác định không thể quay đầu lại được nữa, chỉ còn cách duy nhất là tiến vào thông đạo.

Sở Ưng dẫn đầu, thực nghiệm thể số 1 đi cuối hàng, đoàn người bắt đầu xuất phát.

.........

Đại sảnh livestream.

“Phó bản này có vẻ như sắp kết thúc rồi.”

“Làm gì dễ ăn thế, coi chừng y tá trưởng đang đuổi theo đằng sau đấy, mày cũng thấy hình dạng của ả lúc kiểm tra phòng rồi đấy, trông khiếp chết đi được. Có đám bệnh nhân bận giả ngủ không biết cái khỉ gì thôi.”

“Đúng vậy, tình tiết cao trào còn ở phía sau.”

“Sao tui thấy cha hộ lí số 9 cứ biến thái kiểu gì ấy, mấy bồ cũng thấy ánh mắt kia nhỉ, trông còn khủng khiếp hơn cả bọn quái vật.”

“Nhưng anh ta đối xử tốt với Quý Ngư, cục greenflag chà bá cô khỏi phải lo chi cho mệt óc.”

“Thề luôn hai thằng này cứ kì kì sao á.”


“Người ta là tình anh em thôi có gì đâu mà kì, lỡ hộ lí thấy Quý Ngư thuận mắt nên mới đối tốt với cậu ta thì sao, suy nghĩ của loài ma quỷ ai mà hiểu nổi.”

“Tôi chắc chắn 100% Quý Ngư bình thường, nhưng hộ lí thì……”

“Hừm, thân phận của số 9 quá bí ẩn, nói không chừng sẽ còn gặp lại gã trong phó bản ngục tối, Quý Ngư dây dưa kết thân với gã là nó khôn đấy.”

........

Trong thông đạo.

Quý Ngư cẩn thận suy xét, nếu thông đạo này dẫn ra ngoài vậy có khả năng bọn họ đang ở bên dưới con đường ra vào cổng viện.

Cậu vẫn chưa biết mình đã trở thành đề tài chính mà khán giả bàn tán, bị không ít hiệp hội và người chơi chạy khắp nơi tìm hiểu thông tin cá nhân.

Đoàn người nối đuôi nhau bước đi trong thông đạo dài ngoằn tối đen như mực dưới sự dẫn dắt của Sở Ưng, lúc này bên trong thông đạo yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân, không ai mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên, Quý Ngư thở dài một tiếng: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

***********
 
Chương 40: C40: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

*********

Quý Ngư nhìn sang nơi khác, cậu không tin lời từ miệng hắn nói, đến gu mình thích là kiểu nào cậu còn không biết nữa là.

Bùi Đình thấy Quý Ngư quay đầu sang một bên, chỉ cười cười không nói lời nào, ghẹo cho khuôn mặt luôn bình tĩnh không gợn sóng của Quý Ngư lộ ra biểu cảm khác đúng là thú vị mà, lỗ tai đỏ ửng cả rồi.

“Ăn sáng thôi nào.” Bùi Đình bưng khay đồ ăn tới, ý bảo Quý Ngư mau cơm ăn, “Không ăn no lát nữa không có sức làm việc đâu đấy.”

Quý Ngư nuốt xong muỗng cơm cậu đột nhiên hỏi Bùi Đình: “Hôm nay viện trưởng có xuống lầu không?”

“Bình thường thì không xuống, phòng thí nghiệm tầng 5 mới là ổ yêu thích của gã, ngoại trừ thực nghiệm thể, chuyện của những người khác gã đều mặc kệ.” Bùi Đình trả lời.

Quý Ngư gật đầu, quả nhiên như trong dự đoán kế hoạch trộm chìa khoá không hề dễ.

Thời gian ăn trưa cậu chờ mong rốt cuộc cũng tới, thời điểm cậu bước vào nhà ăn mọi người đã gần đến đông đủ.


Ngoại trừ cậu, Đào Viên, Sở Ưng, những người đều kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, tình trạng của Lý Ngọc rõ ràng tốt hơn rất nhiều, khiến cho bộ dạng đau đớn hôm qua giống như chỉ là ảo giác.

Trương Mẫn ngạc nhiên muốn rớt mắt, cô còn cho rằng dựa theo tình trạng của Lý Ngọc hôm nay khẳng định sẽ bị kéo đến phòng thí nghiệm, nhưng dòm tình huống hiện tại xem ra sẽ bị hoãn lại vài ngày.

Quý Ngư thấy thời cơ không sai biệt lắm, thầm liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái, Lý Ngọc khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên run rẩy ngã xuống đất, tay ôm lấy đầu đau đớn gào lên.

“Cậu làm sao vậy, anh hộ lí ơi, cậu ta tự dưng bị làm sao này mấy anh mau tới xem cho cậu ta đi.” Đào Viên phối hợp bổ nhào lên người Lý Ngọc đang ngã trên mặt đất, diễn bộ dạng voi cùng sốt ruột nói.

Quý Ngư cảm thấy kỹ thuật diễn của Đào Viên còn khá tốt, các hộ lí bàn bên kia lập tức đứng lên, đặc biệt là hộ lí của Lý Ngọc, gã chạy tới đầu tiên, đây là bệnh nhân gã phụ trách, là thực nghiệm thể trân quý không thể xảy ra sai sót gì.

Bùi Đình cũng đi tới, hắn lo lắng nhìn thoáng qua Lý Ngọc, đề nghị nói: “Không thì cậu bao lên bên trên đi, cứ để người như vậy mãi cũng không tốt đâu.”

Hộ lí kia gật đầu, hốt hoảng chạy lên lầu, những bệnh nhân khác đứng một bên hai mặt nhìn nhau không biết phải làm sao, bọn họ không rõ nguyên nhân Lý Ngọc vừa rồi trông vẫn bình thường giờ lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.

Trương Mẫn bắt đầu hoảng sợ, cô ngồi xổm xuống cùng Đào Viên đỡ Lý Ngọc, đột nhiên phát hiện mạch đập và nhịp tim đều trong phạm vi bình thường, cô kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, Quý Ngư vẫn luôn quan sát biểu cảm của những người xung quanh, thấy vẻ mặt của Trương Mẫn thay đổi cậu biết cô đã phát hiện Lý Ngọc đang diễn.

Bùi Đình vỗ nhẹ vai Trương Mẫn, đưa lưng về phía hộ lí ánh mắt ám chỉ nhìn cô.

Trương Mẫn đã trải qua rất nhiều chuyện tương tự, lúc này cũng phản ứng lại Lý Ngọc có vẻ đang hợp tác với bọn Quý Ngư, chỉ là cô không rõ bọn họ muốn làm cái gì.

Chẳng lẽ, bọn họ muốn thoát khỏi viện điều dưỡng?

Trương Mẫn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không tại sao bọn họ lại gióng trống khua chiêng diễn trò ở đây.

Hộ lí của Lý Ngọc rất nhanh đã trở lại, còn dẫn theo vài nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, trong đó có một người giọng nói rất quen thuộc, là người đã làm kiểm tra cho cậu lúc trước.

Bọn họ đẩy giường bệnh tới, một người hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Đào Viên nhanh chóng trả lời: “Mấy ngày nay cậu ta cứ kêu đau đầu suốt, rồi hồi nãy đột nhiên lăn đùng xuống đất.”

Đối phương gật đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn thoáng qua Nghiêm Thức, tuy Nghiêm Thức không rõ lí do Lý Ngọc té xỉu đột suất nhưng lỡ đâu đó là sự minh mẫn cuối cùng thì sao. Nghĩ như vậy, Nghiêm Thức khẳng định gật đầu với người nọ.

Lát sau Lý Ngọc được đẩy đi, Đào Viên cũng đứng lên.

Sở Ưng thừa cơ hội tất cả mọi người đang dồn hết sự chú ý trên người Lý Ngọc, hắn lặng lẽ lùi về phía sau khoác ‘ Áo choàng tàng hình ’ yên lặng không một tiếng động bám theo nghiên cứu viên lên tầng 5.


Quy tắc 2 yêu cầu ‘ Đến tầng 5 cùng nhân viên chính thức của viện điều dưỡng’, vì thế bọn họ sẽ không thể lẻn vào tầng 5 nếu tự đi một mình, trong ba người chỉ mình Sở Ưng phù hợp để thực hiện kế hoạch trộm chìa khoá nhất.

Chờ đám nghiên cứu viên đi xa, Nghiêm Thức mới đột nhiên ý thức được cái gì đó, hoảng hốt hô to: “Sở Ưng đâu?”

Quý Ngư biết việc Sở Ưng không ở đây khẳng định sẽ bị phát hiện, nhưng tính thời gian thì chắc giờ này hắn đã lên được tầng 5, không cần kiêng kỵ nữa.

Cậu nhanh chóng lấy túi thuốc mê đã mua trong thương thành ra, rải một phạm vi lớn xung quanh bàn dài.

Ở đây ngoại trừ bệnh nhân biến dị thì toàn là người thường cả, thuốc mê khẳng định sẽ có tác dụng.

Khi Bùi Đình thấy hành động vói vào khoảng không lấy túi thuốc mê của Quý Ngư, hắn lập tức trốn sang một bên tránh đi bột thuốc sắp rơi trên người, mà cho dù thứ này có rơi trúng hắn đi nữa cũng chẳng có hiệu quả.

“Cá Nhỏ, em tính khiến ta xỉu chung với bọn họ luôn sao.” Bùi Đình tủi thân nhìn Quý Ngư.

Thời điểm Quý Ngư bắt đầu rải thuốc mê, Đào Viên cũng nhanh nhẹn kéo Trương Mẫn và Hồ Tư Vũ đến phạm vi an toàn.

Đột nhiên cậu ta nhìn thấy Bùi Đình vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ, hoảng sợ nói: “Anh Quý, anh Quý, hộ lí của anh vẫn chưa chịu xỉu kìa.”

Quý Ngư xua xua tay: “Không sao cả, cậu cứ mặc kệ anh ta, hiện tại anh ta không cản trở gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.”

Bùi Đình giơ hai tay lên, đôi mắt hơi cong, bộ dạng trông voi cùng thân thiện hiền lành.

Nhưng trực giác nói cho Đào Viên biết rằng nên cách xa người này một chút, cậu ta lén lút trốn sau lưng Quý Ngư, chỉ khi ở gần anh Quý mới có thể mang lại cảm giác an toàn.


Quý Ngư lấy tai nghe ra, lẳng lặng chờ đợi Sở Ưng kết nối liên lạc.

“Tôi đã lấy được chìa khoá rồi.” Qua một lúc, giọng Sở Ưng từ đạo cụ tai nghe truyền đến: “Lúc bọn họ lên lầu vừa vặn đụng phải viện trưởng, gã yêu cầu muốn tự mình kiểm tra Lý Ngọc, tôi đã chộp cơ hội đánh ngất gã ngay tại hàng lang, sau đó lấy chìa khoá đi, hiện tại bọn tôi đang cùng một con tin nghiên cứu viên xuống lầu.”

“Được, bọn tôi đợi anh ở tầng 3.” Quý Ngư trong lòng khen ngợi không ngớt, không hổ là người chơi cao thủ, động tác rất nhanh nhẹn.

“Anh, các anh tìm được biện pháp rời khỏi viện điều dưỡng rồi sao, vậy dẫn tôi đi chung nhé, các anh dẫn tôi theo chung đi mà.” Hồ Tư Vũ nãy giờ vẫn luôn ngơ ngác không hiểu gì, lúc này lại bất chợt vỡ lẽ, bọn Quý Ngư đã tìm được biện pháp thông quan mới hưng sư động chúng* như thế.



Quý Ngư nhàn nhạt mà nhìn cô một cái: “Chỉ cần cô đến được nơi tụ tập, bọn tôi sẽ không ngăn cản cô cùng trốn khỏi viện điều dưỡng. Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm bọn tôi không dám chắc sẽ bảo vệ an toàn cho cô đâu đấy.”

Hồ Tư Vũ gật đầu lia lịa, nghĩ đến khả năng có thể trốn thoát khiến cô rất vui mừng.

Trương Mẫn đứng bên cạnh cũng nghe hiểu, ngoại trừ cô và Hồ Tư Vũ, những người khác đã sớm bàn bạc với nhau hôm nay sẽ trốn ra ngoài.

Đào Viên nói với Trương Mẫn: “Đêm qua bọn tôi cũng định đi tìm cô nhưng cô bị kéo đi làm kiểm tra mất rồi, hiện tại cô muốn chạy trốn cùng bọn tôi hay tiếp tục ở lại.”

**********
 
Chương 42: C42: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

**********

Tất cả mọi người dừng lại, Sở Ưng cẩn thận lắng tai nghe hô lớn: “Tiếng động ở phía sau, bọn họ sắp đuổi tới rồi chúng ta phải nhanh chân lên.”

Nói xong Sở Ưng dẫn đầu phóng về phía trước, những người khác phản ứng lại cũng bắt đầu tăng tốc theo sát bước chân hắn.

Quý Ngư không ngờ người của viện điều dưỡng nhanh như vậy đã phát hiện, cậu đi thứ hai từ cuối hàng đếm lên nên có thể loáng thoáng nghe được tiếng giày cao gót dồn dập phía sau.

Là y tá trưởng!

Tốc độ này cũng quá nhanh rồi!

Âm thanh càng ngày càng tiến đến gần, cậu biết nếu không thể ngăn cô ta lại tất cả mọi người sẽ không thể rời khỏi đây được.

“Số 1, mau đi ngăn cô ta lại.” Quý Ngư bị dồn vào thế bí không thể không sai khiến thực nghiệm thể số 1 đi chặn đầu kẻ địch, vốn dĩ cậu muốn giữ nó lại vì lúc trước cậu đã chứng kiến sức mạnh của thực nghiệm thể số 1, biết lúc này nếu lợi dụng nó hiệu suất kế hoạch sẽ gia tăng rất nhiều.

Lúc này y tá trưởng đã đuổi kịp đoàn người, sau khi thực nghiệm thể số 1 nghe thấy mệnh lệnh của Quý Ngư nó quăng nắm tay về phía sau, cơ thể y tá trưởng đột nhiên vặn vẹo giống như tờ giấy chật vật né khỏi nắm tay của thực nghiệm thể số 1.


Đồng thời cô ta cũng đã hiểu rõ tại sao lúc bọn họ đuổi đến tầng 3 không nhìn thấy thực nghiệm thể số 1 canh giữ ở cửa đâu, thì ra là bị bọn Quý Ngư dụ đi.

“Không ngờ cậu cũng bản lĩnh phết, vậy mà có thể khiến thực nghiệm thể số 1 nghe lời, có điều nó cũng chỉ là sản phẩm thất bại mà thôi.” Nói xong y tá trưởng co rút cơ thể thành một tờ giấy, linh hoạt vòng qua thực nghiệm thể số 1.

Hình thể thực nghiệm thể số 1 quá lớn, bởi vì nó đang trong thông đạo nhỏ hẹp nên phạm vi tấn công cũng theo đó mà bị hạn chế, không bắt trúng được y tá trưởng.

Tứ chi y tá trưởng liên tục duỗi dài, cần cổ uốn lượn giống như con rắn chớp mắt đã sắp áp sát Quý Ngư.

Giờ phút này, cuối cùng Quý Ngư đã biết vì sao y tá trưởng chỉ đứng ở cửa phòng bệnh mà không tiến vào kiểm tra hay mặc dù đưa lưng về phía cửa nhưng cậu lại cảm nhận được ánh mắt nhìn từ đối diện mình. Đó là vì cần cổ cô ta có thể duỗi dài ra.

Quý Ngư nhìn y tá trưởng gần đến trước mặt cũng không hoảng hốt, cậu muốn bảo đảm khi quăng “Mồi lửa” sẽ một phát tất trúng.

Khi y tá trưởng cho rằng cô ta sắp bắt được mục tiêu đem người xé nát thì Quý Ngư đã nhanh hơn một bước ném đạo cụ ném vào người cô ta.

Y tá trưởng bị ngọn lửa bất thình lình toát ra từ cơ thể doạ sợ, tiếp đó cơn đau rát khiến cô ta nhịn không được gào thét chói tai: “Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải……”

Lời còn chưa nói xong, đầu đã bị thực nghiệm thể số 1 đấm đập xuống đất, lực đạo khủng khiếp kia nháy mắt làm đỉnh đầu cô ta lõm xuống.

Y tá trưởng nằm bất động, lửa trên người càng lúc càng bùng lớn.


Quý Ngư mơ hồ nghe thấy phía sau có vô số tiếng bước chân khác đoán chừng là hộ lí, chỉ có mỗi y tá trưởng là quái vật nên mới đuổi kịp nhanh tới vậy, còn những người khác đều là tốc độ của người bình thường.

Quý Ngư ra lệnh cho thực nghiệm thể số 1 không cần phải quan tâm tới đám hộ lí, hiện tại y tá trưởng đã biến thành bộ dạng này không uy hiếp đến bọn họ được.

Sau đó cậu cùng thực nghiệm thể số 1 tiếp tục chạy theo hướng bọn Sở Ưng rời đi.

Không biết chạy bao lâu rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng, là đèn pin từ bọn Đào Viên, những người khác đều đang chờ ở cuối thông đạo.

Đào Viên thấy Quý Ngư bình yên vô sự mới dám nhẹ nhàng thở ra: “May quá anh Quý không sao cả.”

Khi nãy bọn họ chạy được một đoạn mới phát hiện Quý Ngư và thực nghiệm thể số 1 còn đứng ở chỗ cũ nhưng tình huống lúc đó không cho phép bọn họ quay đầu về nên chỉ có thể chờ cậu ở đây.

“Vốn dĩ bọn em tính nếu năm phút nữa hai người không xuất hiện cả đám sẽ đi lên trước, may là anh đã đến rồi.” Đào Viên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quý Ngư vỗ vỗ vai cậu ta, lúc ở lại chặn đám người truy đuổi cậu đã sớm đoán được bọn họ sẽ đi trước nhưng cậu không ngờ là bọn họ vẫn nấn ná lại chờ một hồi.

“Bên trên có một cái nắp sắt có lẽ chúng ta có thể ra ngoài từ đường đó.” Sở Ưng chỉ chỉ phía trên nói, tuy hắn ngoài miệng không hỏi han gì nhưng nhìn thấy Quý Ngư bình an không có việc gì trong lòng cũng yên tâm phần nào.


“Tôi chỉ ngán chân đám hộ lí được một chốc có vẻ bọn họ cũng sắp đuổi kịp rồi, phía trước không còn đường xem ra chúng ta phải chỉ còn cách leo lên trên mới có thể ra ngoài thôi.” Quý Ngư.

Mấy người liếc nhau, mặc dù không biết phía trên có cái gì nhưng bọn họ đã không còn đường lui nữa quyết định đánh cược một lần.

Sở Ưng nắm thang leo lên trên, những người khác cũng theo sát phía sau.

Sở Ưng cẩn thận mở cái nắp ra, trong tay cầm chặt đạo cụ tấn công, là một cây rìu màu xanh lơ trông như được đúc bằng đồng.

“Oa, rìu đồng, lần đầu tiên em tận mắt nhìn thấy đấy.” Đào Viên nhỏ giọng cảm thán với Quý Ngư, trong ánh mắt lộ ra vẻ khát khao nhìn chằm chằm cây rìu.

Tuy Quý Ngư chưa thấy qua nhưng cũng biết hầu hết các loại đạo cụ tính công kích đều rất mạnh.

May mắn sau cái nắp không có gì đang chờ bọn họ, Sở Ưng thân thủ nhanh nhẹn bò lên trên mặt đất sau đó quan sát xung quanh một vòng, hiện tại bọn họ đang đứng ở ven con đường hướng ra ngoài viện điều dưỡng cách cổng sắt không xa.

Những người khác cũng lục tục bò lên, chờ thực nghiệm thể số 1 lên xong Quý Ngư lập tức đậy cái nắp về lại chỗ cũ, tiện thể cầm cục đá đặt ở bên trên.

Cậu cần phải chặt đứt mọi con đường đám hộ lí có thể đi lên.

Lúc sau đám người khom lưng dựa sát tường mon men tới gần cổng sắt, chỉ cần từ cổng sắt đi ra ngoài có lẽ sẽ được tính là trốn thoát thành công.

Đột nhiên một đống tiếng bước chân gấp gáp truyền tới: “Không xong rồi, có bệnh nhân chuẩn bị bỏ trốn khỏi viện điều dưỡng, chặn chúng lại mau.”

Mọi người nghe vậy thì dừng bước chân, xem ra đám hộ lí phát hiện y tá trưởng không thể ngăn bọn họ nên đã báo cho bảo an canh giữ cửa.


Lúc này Sở Ưng đứng thẳng dậy: “Giao cho tôi, nếu bọn họ chặn cổng lớn vậy chúng ta tự tạo đường.”

Đào Viên kính nể nhìn bóng dáng của Sở Ưng, đây là người chơi cao thủ sao, oai phong vãi.

Sau khi Sở Ưng nói xong lập tức xoay người đối diện với vách tường, đồng thời nhắc nhở những người khác: “Mọi người tránh xa một chút.”

Thời điểm hắn đang định cầm rìu đục tường, cục đá chặn nắp hầm bất ngờ nổ tung.

Bị biến cố đột ngột cắt ngang, Sở Ưng theo bản năng ôm đầu cản đá vụn rơi trúng.

Quý Ngư đen mặt lẩm bẩm: “ Thôi xong, bị đuổi kịp rồi.”

“Hừ, đám nhãi ranh các ngươi tại sao lại không chịu ngoan ngoãn làm một thực nghiệm thể ở yên trong viện điều dưỡng mà cứ phải hành động vô cùng ngu ngốc như vậy, các ngươi chạy rồi ta biết tìm vật thí nghiệm thích hợp thế này chỗ nào đây.” Một giọng nói âm u ngoan độc truyền đến, sau khi đám hộ lí tới gần một lão già ục ịch mặc áo blouse trắng, làn da trên mặt lấm chấm đốm đồi mồi đi cuối hàng lộ ra, toàn thân toát ra khí thế âm u tà ác, hiện tại lão đang mở to cặp mắt gắt gao nhìn bọn cậu chằm chằm.

Trước ngực áo blouse trắng dán một cái bảng tên, mặt trên viết chữ “Viện trưởng”.

Lòng Quý Ngư thầm nâng lên cảnh giác, lão già này trông có vẻ rất khó đối phó, hơn nữa bọn họ lại không thể tấn công lão.

Nhưng đó chỉ là quy tắc hạn chế người chơi, còn NPC thì không.

“Số 1, giết ông ta.” Quý Ngư lạnh lùng mở miệng, ánh mắt tối tăm không có lấy một tia sáng.

**************
 
Chương 42: C42: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

**********

Tất cả mọi người dừng lại, Sở Ưng cẩn thận lắng tai nghe hô lớn: “Tiếng động ở phía sau, bọn họ sắp đuổi tới rồi chúng ta phải nhanh chân lên.”

Nói xong Sở Ưng dẫn đầu phóng về phía trước, những người khác phản ứng lại cũng bắt đầu tăng tốc theo sát bước chân hắn.

Quý Ngư không ngờ người của viện điều dưỡng nhanh như vậy đã phát hiện, cậu đi thứ hai từ cuối hàng đếm lên nên có thể loáng thoáng nghe được tiếng giày cao gót dồn dập phía sau.

Là y tá trưởng!

Tốc độ này cũng quá nhanh rồi!

Âm thanh càng ngày càng tiến đến gần, cậu biết nếu không thể ngăn cô ta lại tất cả mọi người sẽ không thể rời khỏi đây được.

“Số 1, mau đi ngăn cô ta lại.” Quý Ngư bị dồn vào thế bí không thể không sai khiến thực nghiệm thể số 1 đi chặn đầu kẻ địch, vốn dĩ cậu muốn giữ nó lại vì lúc trước cậu đã chứng kiến sức mạnh của thực nghiệm thể số 1, biết lúc này nếu lợi dụng nó hiệu suất kế hoạch sẽ gia tăng rất nhiều.

Lúc này y tá trưởng đã đuổi kịp đoàn người, sau khi thực nghiệm thể số 1 nghe thấy mệnh lệnh của Quý Ngư nó quăng nắm tay về phía sau, cơ thể y tá trưởng đột nhiên vặn vẹo giống như tờ giấy chật vật né khỏi nắm tay của thực nghiệm thể số 1.


Đồng thời cô ta cũng đã hiểu rõ tại sao lúc bọn họ đuổi đến tầng 3 không nhìn thấy thực nghiệm thể số 1 canh giữ ở cửa đâu, thì ra là bị bọn Quý Ngư dụ đi.

“Không ngờ cậu cũng bản lĩnh phết, vậy mà có thể khiến thực nghiệm thể số 1 nghe lời, có điều nó cũng chỉ là sản phẩm thất bại mà thôi.” Nói xong y tá trưởng co rút cơ thể thành một tờ giấy, linh hoạt vòng qua thực nghiệm thể số 1.

Hình thể thực nghiệm thể số 1 quá lớn, bởi vì nó đang trong thông đạo nhỏ hẹp nên phạm vi tấn công cũng theo đó mà bị hạn chế, không bắt trúng được y tá trưởng.

Tứ chi y tá trưởng liên tục duỗi dài, cần cổ uốn lượn giống như con rắn chớp mắt đã sắp áp sát Quý Ngư.

Giờ phút này, cuối cùng Quý Ngư đã biết vì sao y tá trưởng chỉ đứng ở cửa phòng bệnh mà không tiến vào kiểm tra hay mặc dù đưa lưng về phía cửa nhưng cậu lại cảm nhận được ánh mắt nhìn từ đối diện mình. Đó là vì cần cổ cô ta có thể duỗi dài ra.

Quý Ngư nhìn y tá trưởng gần đến trước mặt cũng không hoảng hốt, cậu muốn bảo đảm khi quăng “Mồi lửa” sẽ một phát tất trúng.

Khi y tá trưởng cho rằng cô ta sắp bắt được mục tiêu đem người xé nát thì Quý Ngư đã nhanh hơn một bước ném đạo cụ ném vào người cô ta.

Y tá trưởng bị ngọn lửa bất thình lình toát ra từ cơ thể doạ sợ, tiếp đó cơn đau rát khiến cô ta nhịn không được gào thét chói tai: “Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải……”

Lời còn chưa nói xong, đầu đã bị thực nghiệm thể số 1 đấm đập xuống đất, lực đạo khủng khiếp kia nháy mắt làm đỉnh đầu cô ta lõm xuống.

Y tá trưởng nằm bất động, lửa trên người càng lúc càng bùng lớn.


Quý Ngư mơ hồ nghe thấy phía sau có vô số tiếng bước chân khác đoán chừng là hộ lí, chỉ có mỗi y tá trưởng là quái vật nên mới đuổi kịp nhanh tới vậy, còn những người khác đều là tốc độ của người bình thường.

Quý Ngư ra lệnh cho thực nghiệm thể số 1 không cần phải quan tâm tới đám hộ lí, hiện tại y tá trưởng đã biến thành bộ dạng này không uy hiếp đến bọn họ được.

Sau đó cậu cùng thực nghiệm thể số 1 tiếp tục chạy theo hướng bọn Sở Ưng rời đi.

Không biết chạy bao lâu rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng, là đèn pin từ bọn Đào Viên, những người khác đều đang chờ ở cuối thông đạo.

Đào Viên thấy Quý Ngư bình yên vô sự mới dám nhẹ nhàng thở ra: “May quá anh Quý không sao cả.”

Khi nãy bọn họ chạy được một đoạn mới phát hiện Quý Ngư và thực nghiệm thể số 1 còn đứng ở chỗ cũ nhưng tình huống lúc đó không cho phép bọn họ quay đầu về nên chỉ có thể chờ cậu ở đây.

“Vốn dĩ bọn em tính nếu năm phút nữa hai người không xuất hiện cả đám sẽ đi lên trước, may là anh đã đến rồi.” Đào Viên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quý Ngư vỗ vỗ vai cậu ta, lúc ở lại chặn đám người truy đuổi cậu đã sớm đoán được bọn họ sẽ đi trước nhưng cậu không ngờ là bọn họ vẫn nấn ná lại chờ một hồi.

“Bên trên có một cái nắp sắt có lẽ chúng ta có thể ra ngoài từ đường đó.” Sở Ưng chỉ chỉ phía trên nói, tuy hắn ngoài miệng không hỏi han gì nhưng nhìn thấy Quý Ngư bình an không có việc gì trong lòng cũng yên tâm phần nào.


“Tôi chỉ ngán chân đám hộ lí được một chốc có vẻ bọn họ cũng sắp đuổi kịp rồi, phía trước không còn đường xem ra chúng ta phải chỉ còn cách leo lên trên mới có thể ra ngoài thôi.” Quý Ngư.

Mấy người liếc nhau, mặc dù không biết phía trên có cái gì nhưng bọn họ đã không còn đường lui nữa quyết định đánh cược một lần.

Sở Ưng nắm thang leo lên trên, những người khác cũng theo sát phía sau.

Sở Ưng cẩn thận mở cái nắp ra, trong tay cầm chặt đạo cụ tấn công, là một cây rìu màu xanh lơ trông như được đúc bằng đồng.

“Oa, rìu đồng, lần đầu tiên em tận mắt nhìn thấy đấy.” Đào Viên nhỏ giọng cảm thán với Quý Ngư, trong ánh mắt lộ ra vẻ khát khao nhìn chằm chằm cây rìu.

Tuy Quý Ngư chưa thấy qua nhưng cũng biết hầu hết các loại đạo cụ tính công kích đều rất mạnh.

May mắn sau cái nắp không có gì đang chờ bọn họ, Sở Ưng thân thủ nhanh nhẹn bò lên trên mặt đất sau đó quan sát xung quanh một vòng, hiện tại bọn họ đang đứng ở ven con đường hướng ra ngoài viện điều dưỡng cách cổng sắt không xa.

Những người khác cũng lục tục bò lên, chờ thực nghiệm thể số 1 lên xong Quý Ngư lập tức đậy cái nắp về lại chỗ cũ, tiện thể cầm cục đá đặt ở bên trên.

Cậu cần phải chặt đứt mọi con đường đám hộ lí có thể đi lên.

Lúc sau đám người khom lưng dựa sát tường mon men tới gần cổng sắt, chỉ cần từ cổng sắt đi ra ngoài có lẽ sẽ được tính là trốn thoát thành công.

Đột nhiên một đống tiếng bước chân gấp gáp truyền tới: “Không xong rồi, có bệnh nhân chuẩn bị bỏ trốn khỏi viện điều dưỡng, chặn chúng lại mau.”

Mọi người nghe vậy thì dừng bước chân, xem ra đám hộ lí phát hiện y tá trưởng không thể ngăn bọn họ nên đã báo cho bảo an canh giữ cửa.


Lúc này Sở Ưng đứng thẳng dậy: “Giao cho tôi, nếu bọn họ chặn cổng lớn vậy chúng ta tự tạo đường.”

Đào Viên kính nể nhìn bóng dáng của Sở Ưng, đây là người chơi cao thủ sao, oai phong vãi.

Sau khi Sở Ưng nói xong lập tức xoay người đối diện với vách tường, đồng thời nhắc nhở những người khác: “Mọi người tránh xa một chút.”

Thời điểm hắn đang định cầm rìu đục tường, cục đá chặn nắp hầm bất ngờ nổ tung.

Bị biến cố đột ngột cắt ngang, Sở Ưng theo bản năng ôm đầu cản đá vụn rơi trúng.

Quý Ngư đen mặt lẩm bẩm: “ Thôi xong, bị đuổi kịp rồi.”

“Hừ, đám nhãi ranh các ngươi tại sao lại không chịu ngoan ngoãn làm một thực nghiệm thể ở yên trong viện điều dưỡng mà cứ phải hành động vô cùng ngu ngốc như vậy, các ngươi chạy rồi ta biết tìm vật thí nghiệm thích hợp thế này chỗ nào đây.” Một giọng nói âm u ngoan độc truyền đến, sau khi đám hộ lí tới gần một lão già ục ịch mặc áo blouse trắng, làn da trên mặt lấm chấm đốm đồi mồi đi cuối hàng lộ ra, toàn thân toát ra khí thế âm u tà ác, hiện tại lão đang mở to cặp mắt gắt gao nhìn bọn cậu chằm chằm.

Trước ngực áo blouse trắng dán một cái bảng tên, mặt trên viết chữ “Viện trưởng”.

Lòng Quý Ngư thầm nâng lên cảnh giác, lão già này trông có vẻ rất khó đối phó, hơn nữa bọn họ lại không thể tấn công lão.

Nhưng đó chỉ là quy tắc hạn chế người chơi, còn NPC thì không.

“Số 1, giết ông ta.” Quý Ngư lạnh lùng mở miệng, ánh mắt tối tăm không có lấy một tia sáng.

**************
 
Chương 41: C41: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

************

Trương Mẫn trầm mặc trong chốc lát, tiếp đó cô ngẩng đầu kiên định nói: “Tôi sẽ tham gia với mọi người, nếu có yêu cầu gì cứ việc giao cho tôi làm.”

Nếu là lúc trước cô sẽ do dự nhưng hiện giờ nhìn thấy từng người tiến vào viện điều dưỡng chung móc thời gian với cô lần lượt chết đi khiến cô rất sợ hãi.

Tốp bệnh nhân cũ chỉ còn mỗi Lý Ngọc và cô, nếu Lý Ngọc cũng chết thì kẻ tiếp theo chính là cô, mặc kệ bản cam kết, mặc kệ bị đội cảnh vệ truy nã, hiện giờ cô chỉ muốn sống sót!

Quý Ngư gật đầu, sau đó cậu đi vào căn bếp, lấy ra lọ thuốc chuyên dụng cho thực nghiệm thể số 1 rồi mở nắp lọ.

Dù vừa nãy xảy ra vụ ồn ào nghiêm trọng như thế nào thực nghiệm thể số 1 vẫn không thèm phản ứng.

Thẳng đến khi Quý Ngư mở nắp lọ thuốc nó mới đột nhiên đứng lên hưng phấn rời khỏi vị trí, lúc nhìn thấy viên thuốc trong tay Quý Ngư nó ngoan ngoãn chạy tới định quỳ trước mặt cậu, Quý Ngư không quen được người khác quỳ gối, ngăn cản nói: “Đứng là được.”

Thực nghiệm thể số 1 nghe lời đứng thẳng, đôi mắt khát vọng nhìn chằm chằm viên thuốc, Quý Ngư biết phải cho nó ăn chút ngon ngọt mới có thể thuận lợi tiến hành các kế hoạch còn lại.

Quý Ngư ném viên thuốc lên cao giống như đêm qua, thực nghiệm thể số 1 đièu khiển cơ thể kềnh càng nhảy lên ngoặm thuốc vào miệng.


Lúc này Sở Ưng và Lý Ngọc cũng đã xuống tầng 3, ngoại trừ Đào Viên những người khác đều nghẹn họng trố mắt nhìn Quý Ngư và thực nghiệm thể số 1.

“Cá Nhỏ, em nuôi cún hồi nào đấy, sao ta chẳng hay biết gì hết trơn.” Bùi Đình đột nhiên sáp tới gần, đầu gác trên vai Quý Ngư, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm thực nghiệm thể số 1.

Mặc dù thực nghiệm thể số 1 là quái vật nhưng khi bị ánh mắt đầy nguy hiểm của Bùi Đình theo dõi nó sợ tới mức cả người run cầm cập.

“Anh đừng quậy nữa, tôi chạy thoát được hay không phải trông cậy hết vào nó đó.” Quý Ngư nhìn bộ dạng phát run của thực nghiệm thể số 1 hiểu ngay Bùi Đình đang đe dọa nó, lấy thực lực của hắn muốn giết thực nghiệm thể số 1 thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng Quý Ngư sẽ không để cho hắn làm như vậy, thực nghiệm thể số 1 rất quan trọng, không thể bị Bùi Đình tiêu diệt được.

“Sao em không gọi ta nè, ta làm dao được thì cũng có thể làm chó được.” Giọng Bùi Đình tựa như ác ma đang thì thầm bên tai dụ dỗ con người.

“Nếu cứ dựa mãi vào anh để tăng thực lực tôi sẽ chẳng tiến được bao xa cả.” Quý Ngư đẩy đầu Bùi Đình dựa trên vai sang một bên, “Vả lại tôi không muốn thiếu nợ ân tình từ anh.”

Ở phó bản thử nghiệm chỉ xem như một giao dịch, cậu lợi dụng Bùi Đình để thông quan, Bùi Đình lợi dụng cậu để được tự do hành động trong các phó bản.

Nhưng lần này cậu muốn tự thông quan bằng chính sức mình.

Bùi Đình bị đẩy ra cũng không tức giận, trái lại hắn hưng phấn nhìn chằm chằm Quý Ngư, ánh mắt khiến người khác phải sởn tóc gáy.

A, làm sao bây giờ, càng ngày hắn càng cảm thấy hứng thú với Cá Nhỏ, thật muốn giữ cậu ở lại phó bản, mãi mãi ở lại bên cạnh hắn. Nhưng nếu làm thế Cá Nhỏ sẽ ghét hắn, giá như hắn có thể rời khỏi phó bản thì tốt rồi……

Bùi Đình đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, Quý Ngư nhìn ánh mắt u ám kia thì hiểu ngay người này khẳng định lại suy nghĩ mấy chuyện biến thái nữa rồi.

Hiện tại Quý Ngư không rảnh quan tân đến hắn, cậu xoay người bước đến chỗ Sở Ưng nói: “Cảm ơn anh đã vất vả, chúng ta đi mở cửa thôi.”

Sở Ưng lấy lại tinh thần, giao chìa khóa lấy ra: “Tôi cũng quen hành động một mình nên không vất vả lắm, hơn nữa nhiệm vụ này chỉ có tôi là phù hợp để thực hiện.”

Quý Ngư gật đầu dẫn Sở Ưng vào bếp, căn bếp khá nhỏ không đủ chứa hết sáu người, vì thế hai người xung phong đảm nhận nhiệm vụ thử chìa khoá.

Bọn họ dọn tủ lạnh sang một bên, cánh cửa phía sau lộ ra, Sở Ưng cầm chìa khóa đút vào, tiếp đó dùng sức xoay một vòng, ổ khóa cùm cụp mở ra.

Sở Ưng chậm rãi đẩy cửa, toàn thân căng chặt, thời khắc cảnh giác có nguy hiểm xuất hiện sau cửa, Quý Ngư cũng thủ sẵn “Mồi Lửa”, một khi có nguy hiểm cậu sẽ ném qua.

Sau khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, một thông đạo xuất hiện, bên trong tối om trông như một con dã thú đang há mồm đợi con mồi tự chui đầu vào.


Sở Ưng bật đèn pin lên chiếu vô trong, tiếp đó Quý Ngư quay đầu hô với những người bên ngoài: “Bên này có thông đạo mọi người tập hợp lại đây đi.”

Những người khác nhanh chóng vây xung quanh, thấy căn bếp quả thật xuất hiện cửa động tức khắc bọn họ cảm thấy vui mừng khôn xiết. Quý Ngư nhìn thực nghiệm thể số 1 ngây ngốc đứng tại chỗ, nhấc chân đi ra ngoài gọi nó vào. Còn Bùi Đình thì không biết đã chạy đi đâu.

“Chúng ta phải nhanh chóng tiến vào thông đạo, người của viện điều dưỡng chắc chắn đã phát hiện chúng ta không thích hợp mà đuổi theo tới đây.” Quý Ngư nhắc nhở nói.

Những người khác gật đầu, nếu đã chọn chạy trốn thì xác định không thể quay đầu lại được nữa, chỉ còn cách duy nhất là tiến vào thông đạo.

Sở Ưng dẫn đầu, thực nghiệm thể số 1 đi cuối hàng, đoàn người bắt đầu xuất phát.

.........

Đại sảnh livestream.

“Phó bản này có vẻ như sắp kết thúc rồi.”

“Làm gì dễ ăn thế, coi chừng y tá trưởng đang đuổi theo đằng sau đấy, mày cũng thấy hình dạng của ả lúc kiểm tra phòng rồi đấy, trông khiếp chết đi được. Có đám bệnh nhân bận giả ngủ không biết cái khỉ gì thôi.”

“Đúng vậy, tình tiết cao trào còn ở phía sau.”

“Sao tui thấy cha hộ lí số 9 cứ biến thái kiểu gì ấy, mấy bồ cũng thấy ánh mắt kia nhỉ, trông còn khủng khiếp hơn cả bọn quái vật.”

“Nhưng anh ta đối xử tốt với Quý Ngư, cục greenflag chà bá cô khỏi phải lo chi cho mệt óc.”

“Thề luôn hai thằng này cứ kì kì sao á.”


“Người ta là tình anh em thôi có gì đâu mà kì, lỡ hộ lí thấy Quý Ngư thuận mắt nên mới đối tốt với cậu ta thì sao, suy nghĩ của loài ma quỷ ai mà hiểu nổi.”

“Tôi chắc chắn 100% Quý Ngư bình thường, nhưng hộ lí thì……”

“Hừm, thân phận của số 9 quá bí ẩn, nói không chừng sẽ còn gặp lại gã trong phó bản ngục tối, Quý Ngư dây dưa kết thân với gã là nó khôn đấy.”

........

Trong thông đạo.

Quý Ngư cẩn thận suy xét, nếu thông đạo này dẫn ra ngoài vậy có khả năng bọn họ đang ở bên dưới con đường ra vào cổng viện.

Cậu vẫn chưa biết mình đã trở thành đề tài chính mà khán giả bàn tán, bị không ít hiệp hội và người chơi chạy khắp nơi tìm hiểu thông tin cá nhân.

Đoàn người nối đuôi nhau bước đi trong thông đạo dài ngoằn tối đen như mực dưới sự dẫn dắt của Sở Ưng, lúc này bên trong thông đạo yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân, không ai mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên, Quý Ngư thở dài một tiếng: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

***********
 
Chương 43: C43: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

************

Đại sảnh livestream.

“ĐM, không phải người dẫn đường đã nói không thể tấn công viện trưởng sao, bộ Quý Ngư quên rồi à, sẽ bị trừng phạt đó.”

“Sai quá sai, vảnh tai lên nghe cho kĩ nhá, quy tắc người dẫn đường công bố chỉ hạn chế mỗi người chơi thôi, NPC trong thế giới phó bản đánh ổng thì không tính là vi phạm quy tắc, thực nghiệm thể số 1 là một thể độc lập không có thuộc sở hữu của Quý Ngư. Ôkê?”

“Còn có thể chơi vậy nữa hả, người bình thường gặp tình huống này hoảng gần chết, nghĩ được vậy quả nhiên chỉ có mỗi thằng Quý thôi.”

“Sở cao thủ lấy rìu đồng ra kìa mấy đứa ơi, đạo cụ gì mà vừa đẹp vừa oách xà lách, mê quá chừng.”

“Chứ sao, rìu đồng lọt top đầu trên bảng xếp hạng có thể không lợi hại sao? Nếu không sao lại có nhiều người chơi tranh nhau tổ đội với anh ta, tôi còn nghe nói anh ta bị một số người vây giết ở trong phó bản hòng đoạt đạo cụ nữa đó.”

“Nhưng nó cũng có hạn chế nhỉ, tao nhớ rìu này là đạo cụ khai phá, sau khi người sở hữu đạt tới cấp độ nhất định mới phát huy được uy lực thực sự của nó.”

“Đúng rồi á, nó bị hạn chế số lần sử dụng, hơn nữa nghe nói dùng xong số lần thì cũng chỉ là một cái rìu vô dụng.”


“Dù sao cũng là đạo cụ truyền kì mà, không hạn chế lỡ mày out trình nguyên server thì sao.”

“Giờ sao đây trời, đánh quái hay phá tường, trông bức tường không phải xây bằng nguyên vật liệu bình thường, vũ khí bình thường phá không nổi, aaaa mị lo quá.”

*

Đào Dẫn như suy tư gì đó mà nhìn đạo cụ trong tay Sở Ưng trên màn hình cảm thán, đạo cụ truyền kỳ đó. Tuy Sở Ưng cố chấp không muốn tổ đội nhưng là kiểu người tam quan rất đứng đắn, kết bạn rồi mượn sức hắn cũng không tồi.

Đào Viên tham gia phó bản này cũng không nhất định hoàn toàn không có chỗ tốt nhưng cái gì ra cái đó, nên đánh vẫn phải đánh.

Mặc dù Đào Dẫn không có hạ chỉ thị nhưng Thư Vân đã tự giác thu thập các tin tức liên quan về rìu đồng tới. Nhìn đống tin tức được thu thập cô không khỏi nhíu mày, bởi vì Sở Ưng thường xuyên ra vào phó bản cho nên hiện tại có không ít video và tin tức về đạo cụ của hắn.

Trước mắt Sở Ưng chỉ có thể dùng rìu đồng một lần, nếu dùng lần hai sẽ cảm thấy mệt mỏi như bị rút hết sức lực, cho nên chỉ khi ở giây phút quan trọng Sở Ưng mới dùng đạo cụ này.

Bởi vì phá tường là có thể ra ngoài Sở Ưng mới chọn lấy rìu đồng ra, kết quả giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.

Nhưng viện trưởng chỉ là người bình thường, có lẽ thực nghiệm thể số 1 sẽ giải quyết được lão.

...........


Quay lại trước cổng viện điều dưỡng.

Thực nghiệm thể số 1 siết chặt nắm tay lập tức vung tới chỗ viện trưởng, ai ngờ viện trưởng cũng không né mà lão chỉ đứng im nhìn nắm tay tấn công tới.

Quý Ngư liếc thấy khóe miệng lão đột nhiên nhếch lên một nụ cười nhạt trong lòng tức khắc dâng lên dự cảm không lành.

Mắt thấy nắm tay sắp đụng trúng đỉnh đầu viện trưởng, một con quái vật có hình thể to hơn thực nghiệm thể số 1 xuất hiện, một tay chặn nắm tay của nó, một tay khác hất văng nó bay lên trời.

Quý Ngư nhìn con quái vật đột nhiên xuất hiện kia cũng không cảm thấy bất ngờ, là thực nghiệm thể số 2, không phải nó vẫn chưa hoàn thành sao, trên người còn khuyết thiếu rất nhiều khí quan như vậy cơ mà.

Viện trưởng ngắm nhìn bộ dạng sửng sốt của bọn họ, đắc ý cười to: “Ha ha ha, cho dù chưa được hoàn thành nhưng nó vẫn có thể hành động theo mệnh lệnh của ta, rồi các ngươi cũng sẽ trở thành một phần của nó thôi.”

Nói xong viện trưởng vung tay lên, thực nghiệm thể số 2 lấy thế nháy mắt đã phi tới chỗ những người khác, Quý Ngư phản xạ nhanh nhẹn nhào sang bên cạnh né đòn tấn công, cơ thể lăn vài vòng trên đất.

Chết tiệt, đáng lẽ cậu nên phá huỷ thực nghiệm thể số 2 ngay lúc phát hiện ra nó mới phải.

“A!” Một tiếng thét đau đớn chói tai truyền đến, Quý Ngư quay đầu phát hiện là Hồ Tư Vũ.

Cô ta bị trúng chiêu của thực nghiệm thể số 2 ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy hộc máu, cô ta gắng gượng giãy giụa chốc lát sau đó nằm bất động một chỗ, đôi mắt trợn to gắt gao nhìn chằm chằm không trung mang theo không cam lòng.


Những người khác đều bị dọa sợ, ngay cả bảo an cũng không dám mở miệng ho he một tiếng, càng không dám tới gần.

Quý Ngư cau chặt mày, không ngờ tố chất cơ thể và phản xạ của thực nghiệm thể số 2 lại bỏ xa số 1 cả khúc như vậy, nếu còn tiếp tục không phản công bọn họ sẽ toàn diệt mất.

Thấy một màn như vậy Sở Ưng bất giác nắm chặt rìu đồng trong tay hơn, đạo cụ này chỉ dùng được mỗi ngày một lần, nếu sử dụng để tấn công con quái vật vậy thì lát nữa ai sẽ tới đục tường, cổng sắt lại có rất nhiều bảo an canh giữ nhưng hiện tại cũng chỉ có rìu đồng mới phá nổi cục diện bế tắc.

“Đây chỉ là giết gà dọa khỉ, nếu không phải do các người không ngoan ngoãn nghe lời ta cũng không cần hy sinh một thực nghiệm thể, chưa kể các người còn to gan làm y tá trưởng bị thương nặng, lần này bắt được đừng hòng ta bỏ qua cho, xem ra phải khoá các người lại rồi.” Viện trưởng âm hiểm nói.

Nói xong lão chỉ huy thực nghiệm thể số 2 tiếp tục giết thêm một người.

“Không được không được, không có bọn họ thí nghiệm sẽ phải bị đình trệ một thời gian dài nữa không phải sao, ta có thể cho ông thời gian nhưng không nhiều lắm đâu, viện trưởng à.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến, Quý Ngư quay phắt đầu lại nhìn, là Bùi Đình.

Lúc này Bùi Đình đã thay một bộ đồ đen nguyên set kết hợp với rọ mõm cùng màu trên mặt, khiến cho sự tồn tại của hắn càng trở nên thần bí.

Bùi Đình trong mắt mang ý cười, nện bước không nhanh không chậm đi tới, hắn cũng không sợ hãi thực nghiệm thể số 2 mà đi thẳng đến chỗ nó rồi dừng lại bên cạnh, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn viện trưởng.

Viện trưởng lúc này cũng phản ứng lại, hiện tại không phải là lúc lão có thể hành động theo ý mình, phá hủy quá nhiều thực nghiệm thể lão còn phải tốn thời gian đi tìm đến lúc đó mất nhiều hơn được, bên trên cũng sẽ trách tội xuống.

“Không cần cậu lắm miệng, cũng chỉ là một tên nhãi nhép bên trên phái xuống mà thôi, còn chưa đủ tuổi ngồi ăn cùng mâm với ta đâu.” Viện trưởng âm hiểm nhìn Bùi Đình.

Trông có vẻ Bùi Đình không hề bị thái độ hung ác của viện trưởng ảnh hưởng, ung dung lui về phía sau một bước: “Vậy ngài cứ tiếp tục, ta không quấy rầy nữa.”

Nói xong hắn xoay người chuẩn bị rời đi, suốt quá trình vẫn luôn không thèm liếc nhìn Quý Ngư một cái.


Quý Ngư không biết có phải do cậu tự tưởng tượng hay không, vừa nãy lúc Bùi Đình đứng bên cạnh thực nghiệm thể số 2 có một ngón tay của hắn nhúc nhích một chút, sau đó giống như có thứ gì đó đã rơi xuống người thực nghiệm thể số 2.

Cuối cùng Bùi Đình vẫn nghe lời viện trưởng đi vào trong, sau đó lão vẫy tay với mấy bảo an đang đứng ngây người: “Các người lại đây áp giải đám thực nghiệm thể này về đi, chú ý không được để bất cứ một đứa nào lọt lưới nghe chưa, mất đứa nào ta bốc trong đám các ngươi ra thay thế.”

Nhóm bảo an bị viện trưởng uy hiếp sợ hãi gật đầu lia lịa chuẩn bị ra tay bắt đám bệnh nhân lại.

Quý Ngư biết mình không thể ngồi chờ chết bắt đầu vặn não suy nghĩ biện pháp.

Sở Ưng cũng đang định nhấc rìu lên chiến đấu, không ngờ đột nhiên lại xảy ra biến cố.

Thực nghiệm thể số 2 không biết vì sao bắt đầu kêu rên, điên dại mà đập đầu bộp bộp xuống đất.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn thực nghiệm thể số 2 nổi điên, đột nhiên Quý Ngư giống như nhớ tới cái gì đó ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Đình đã chạy sang một bên trốn.

Là anh ta vừa mới động tay chân sao?

Bùi Đình mờ mịt đứng tại chỗ tay chân lóng ngóng, trông có vẻ như cũng bị cảnh tượng này dọa sợ.

“Số 2, mày làm sao vậy, mau đứng lên!” Viện trưởng hoảng hốt nhìn thực nghiệm thể số 2, đây là lần đầu tiên lão thả số 2 ra hoàn toàn không ngờ sẽ phát sinh loại tình huống mất khống chế thế này.

Thực nghiệm thể số 2 đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng trong miệng phát ra tiếng rống giận, nó vung cánh tay lên hất văng lão bay cả chục mét.

************
 
Chương 43: C43: Viện điều dưỡng bình an


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

************

Đại sảnh livestream.

“ĐM, không phải người dẫn đường đã nói không thể tấn công viện trưởng sao, bộ Quý Ngư quên rồi à, sẽ bị trừng phạt đó.”

“Sai quá sai, vảnh tai lên nghe cho kĩ nhá, quy tắc người dẫn đường công bố chỉ hạn chế mỗi người chơi thôi, NPC trong thế giới phó bản đánh ổng thì không tính là vi phạm quy tắc, thực nghiệm thể số 1 là một thể độc lập không có thuộc sở hữu của Quý Ngư. Ôkê?”

“Còn có thể chơi vậy nữa hả, người bình thường gặp tình huống này hoảng gần chết, nghĩ được vậy quả nhiên chỉ có mỗi thằng Quý thôi.”

“Sở cao thủ lấy rìu đồng ra kìa mấy đứa ơi, đạo cụ gì mà vừa đẹp vừa oách xà lách, mê quá chừng.”

“Chứ sao, rìu đồng lọt top đầu trên bảng xếp hạng có thể không lợi hại sao? Nếu không sao lại có nhiều người chơi tranh nhau tổ đội với anh ta, tôi còn nghe nói anh ta bị một số người vây giết ở trong phó bản hòng đoạt đạo cụ nữa đó.”

“Nhưng nó cũng có hạn chế nhỉ, tao nhớ rìu này là đạo cụ khai phá, sau khi người sở hữu đạt tới cấp độ nhất định mới phát huy được uy lực thực sự của nó.”

“Đúng rồi á, nó bị hạn chế số lần sử dụng, hơn nữa nghe nói dùng xong số lần thì cũng chỉ là một cái rìu vô dụng.”


“Dù sao cũng là đạo cụ truyền kì mà, không hạn chế lỡ mày out trình nguyên server thì sao.”

“Giờ sao đây trời, đánh quái hay phá tường, trông bức tường không phải xây bằng nguyên vật liệu bình thường, vũ khí bình thường phá không nổi, aaaa mị lo quá.”

*

Đào Dẫn như suy tư gì đó mà nhìn đạo cụ trong tay Sở Ưng trên màn hình cảm thán, đạo cụ truyền kỳ đó. Tuy Sở Ưng cố chấp không muốn tổ đội nhưng là kiểu người tam quan rất đứng đắn, kết bạn rồi mượn sức hắn cũng không tồi.

Đào Viên tham gia phó bản này cũng không nhất định hoàn toàn không có chỗ tốt nhưng cái gì ra cái đó, nên đánh vẫn phải đánh.

Mặc dù Đào Dẫn không có hạ chỉ thị nhưng Thư Vân đã tự giác thu thập các tin tức liên quan về rìu đồng tới. Nhìn đống tin tức được thu thập cô không khỏi nhíu mày, bởi vì Sở Ưng thường xuyên ra vào phó bản cho nên hiện tại có không ít video và tin tức về đạo cụ của hắn.

Trước mắt Sở Ưng chỉ có thể dùng rìu đồng một lần, nếu dùng lần hai sẽ cảm thấy mệt mỏi như bị rút hết sức lực, cho nên chỉ khi ở giây phút quan trọng Sở Ưng mới dùng đạo cụ này.

Bởi vì phá tường là có thể ra ngoài Sở Ưng mới chọn lấy rìu đồng ra, kết quả giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.

Nhưng viện trưởng chỉ là người bình thường, có lẽ thực nghiệm thể số 1 sẽ giải quyết được lão.

...........


Quay lại trước cổng viện điều dưỡng.

Thực nghiệm thể số 1 siết chặt nắm tay lập tức vung tới chỗ viện trưởng, ai ngờ viện trưởng cũng không né mà lão chỉ đứng im nhìn nắm tay tấn công tới.

Quý Ngư liếc thấy khóe miệng lão đột nhiên nhếch lên một nụ cười nhạt trong lòng tức khắc dâng lên dự cảm không lành.

Mắt thấy nắm tay sắp đụng trúng đỉnh đầu viện trưởng, một con quái vật có hình thể to hơn thực nghiệm thể số 1 xuất hiện, một tay chặn nắm tay của nó, một tay khác hất văng nó bay lên trời.

Quý Ngư nhìn con quái vật đột nhiên xuất hiện kia cũng không cảm thấy bất ngờ, là thực nghiệm thể số 2, không phải nó vẫn chưa hoàn thành sao, trên người còn khuyết thiếu rất nhiều khí quan như vậy cơ mà.

Viện trưởng ngắm nhìn bộ dạng sửng sốt của bọn họ, đắc ý cười to: “Ha ha ha, cho dù chưa được hoàn thành nhưng nó vẫn có thể hành động theo mệnh lệnh của ta, rồi các ngươi cũng sẽ trở thành một phần của nó thôi.”

Nói xong viện trưởng vung tay lên, thực nghiệm thể số 2 lấy thế nháy mắt đã phi tới chỗ những người khác, Quý Ngư phản xạ nhanh nhẹn nhào sang bên cạnh né đòn tấn công, cơ thể lăn vài vòng trên đất.

Chết tiệt, đáng lẽ cậu nên phá huỷ thực nghiệm thể số 2 ngay lúc phát hiện ra nó mới phải.

“A!” Một tiếng thét đau đớn chói tai truyền đến, Quý Ngư quay đầu phát hiện là Hồ Tư Vũ.

Cô ta bị trúng chiêu của thực nghiệm thể số 2 ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy hộc máu, cô ta gắng gượng giãy giụa chốc lát sau đó nằm bất động một chỗ, đôi mắt trợn to gắt gao nhìn chằm chằm không trung mang theo không cam lòng.


Những người khác đều bị dọa sợ, ngay cả bảo an cũng không dám mở miệng ho he một tiếng, càng không dám tới gần.

Quý Ngư cau chặt mày, không ngờ tố chất cơ thể và phản xạ của thực nghiệm thể số 2 lại bỏ xa số 1 cả khúc như vậy, nếu còn tiếp tục không phản công bọn họ sẽ toàn diệt mất.

Thấy một màn như vậy Sở Ưng bất giác nắm chặt rìu đồng trong tay hơn, đạo cụ này chỉ dùng được mỗi ngày một lần, nếu sử dụng để tấn công con quái vật vậy thì lát nữa ai sẽ tới đục tường, cổng sắt lại có rất nhiều bảo an canh giữ nhưng hiện tại cũng chỉ có rìu đồng mới phá nổi cục diện bế tắc.

“Đây chỉ là giết gà dọa khỉ, nếu không phải do các người không ngoan ngoãn nghe lời ta cũng không cần hy sinh một thực nghiệm thể, chưa kể các người còn to gan làm y tá trưởng bị thương nặng, lần này bắt được đừng hòng ta bỏ qua cho, xem ra phải khoá các người lại rồi.” Viện trưởng âm hiểm nói.

Nói xong lão chỉ huy thực nghiệm thể số 2 tiếp tục giết thêm một người.

“Không được không được, không có bọn họ thí nghiệm sẽ phải bị đình trệ một thời gian dài nữa không phải sao, ta có thể cho ông thời gian nhưng không nhiều lắm đâu, viện trưởng à.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến, Quý Ngư quay phắt đầu lại nhìn, là Bùi Đình.

Lúc này Bùi Đình đã thay một bộ đồ đen nguyên set kết hợp với rọ mõm cùng màu trên mặt, khiến cho sự tồn tại của hắn càng trở nên thần bí.

Bùi Đình trong mắt mang ý cười, nện bước không nhanh không chậm đi tới, hắn cũng không sợ hãi thực nghiệm thể số 2 mà đi thẳng đến chỗ nó rồi dừng lại bên cạnh, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn viện trưởng.

Viện trưởng lúc này cũng phản ứng lại, hiện tại không phải là lúc lão có thể hành động theo ý mình, phá hủy quá nhiều thực nghiệm thể lão còn phải tốn thời gian đi tìm đến lúc đó mất nhiều hơn được, bên trên cũng sẽ trách tội xuống.

“Không cần cậu lắm miệng, cũng chỉ là một tên nhãi nhép bên trên phái xuống mà thôi, còn chưa đủ tuổi ngồi ăn cùng mâm với ta đâu.” Viện trưởng âm hiểm nhìn Bùi Đình.

Trông có vẻ Bùi Đình không hề bị thái độ hung ác của viện trưởng ảnh hưởng, ung dung lui về phía sau một bước: “Vậy ngài cứ tiếp tục, ta không quấy rầy nữa.”

Nói xong hắn xoay người chuẩn bị rời đi, suốt quá trình vẫn luôn không thèm liếc nhìn Quý Ngư một cái.


Quý Ngư không biết có phải do cậu tự tưởng tượng hay không, vừa nãy lúc Bùi Đình đứng bên cạnh thực nghiệm thể số 2 có một ngón tay của hắn nhúc nhích một chút, sau đó giống như có thứ gì đó đã rơi xuống người thực nghiệm thể số 2.

Cuối cùng Bùi Đình vẫn nghe lời viện trưởng đi vào trong, sau đó lão vẫy tay với mấy bảo an đang đứng ngây người: “Các người lại đây áp giải đám thực nghiệm thể này về đi, chú ý không được để bất cứ một đứa nào lọt lưới nghe chưa, mất đứa nào ta bốc trong đám các ngươi ra thay thế.”

Nhóm bảo an bị viện trưởng uy hiếp sợ hãi gật đầu lia lịa chuẩn bị ra tay bắt đám bệnh nhân lại.

Quý Ngư biết mình không thể ngồi chờ chết bắt đầu vặn não suy nghĩ biện pháp.

Sở Ưng cũng đang định nhấc rìu lên chiến đấu, không ngờ đột nhiên lại xảy ra biến cố.

Thực nghiệm thể số 2 không biết vì sao bắt đầu kêu rên, điên dại mà đập đầu bộp bộp xuống đất.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn thực nghiệm thể số 2 nổi điên, đột nhiên Quý Ngư giống như nhớ tới cái gì đó ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Đình đã chạy sang một bên trốn.

Là anh ta vừa mới động tay chân sao?

Bùi Đình mờ mịt đứng tại chỗ tay chân lóng ngóng, trông có vẻ như cũng bị cảnh tượng này dọa sợ.

“Số 2, mày làm sao vậy, mau đứng lên!” Viện trưởng hoảng hốt nhìn thực nghiệm thể số 2, đây là lần đầu tiên lão thả số 2 ra hoàn toàn không ngờ sẽ phát sinh loại tình huống mất khống chế thế này.

Thực nghiệm thể số 2 đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng trong miệng phát ra tiếng rống giận, nó vung cánh tay lên hất văng lão bay cả chục mét.

************
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top