Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 532: C532: Chị muốn đi thăm ông cụ


Cai ngục Paul theo sau toàn bộ quá trình, giống như một tiểu thái giám siêng năng.

Một lúc sau, máy bay trực thăng khởi động.

Paul miễn cưỡng đau lòng vẫy tay chào tạm biệt và hét lớn: “Đại đương gia, ba vị đại sư, khi nào có thời gian nhớ quay lại chơi nhé!”

“Khụ... phì!” Đạo sĩ Vô Trần nhổ xuống một ngụm nước bọt, chuẩn xác rơi vào mặt Paul.

Hòa thượng Nhất Trinh lèm bèm chửi rủa: “Cái tên quỷ này, nếu không biết nói

thì đừng nói nữa. Có kiếp sau ta cũng sẽ không bao giờ đến cái nơi ma quái này đâu!”

Paul sợ hãi đến mức nhanh chóng im lặng.

Chiếc máy bay trực thăng từ từ cất cánh, bay về phía nước Hạ.

Mấy người lớn tuổi ngồi trên máy bay cảm thấy lòng bồn chồn, giống như những đứa trẻ xa quê cuối cùng cũng được về nhà, vừa vui mừng vừa háo hức.

Khi mặt trời lặn xuống núi, Trần Thanh Tuyết cũng đã kết thúc một ngày làm việc của mình.

“Cách!”


“Chị!”

Trần Thanh Dao là người duy nhất ở nơi khoa học kỹ thuật Vân Dương này dám vào mà không gõ cửa.

Trần Thanh Tuyết duỗi người nói: “Thanh Dao, em tới thật đúng lúc, ngày mai chị không bận gì, hay là chúng ta đi Hoàng Thành một chuyến đi?”

Hửm?

Trần Thanh Dao giật mình: “Sao đột nhiên chị lại muốn đi Hoàng Thành vậy?”

“Chị muốn đi thăm ông cụ!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Thanh Tuyết ửng đỏ, giọng nói dịu dàng: “Ông cụ Lý đang trấn thủ ở Bắc Cương, cái tên kia từ sáng đến tối lại chẳng ở nhà, ông cụ ở một mình chắc hẳn rất cô đơn, chị nghĩ sau này nếu không có việc gì có thể ở.

cùng với ông ấy nhiều hơn một chút!”

“Chị, chị còn chưa bước chân vào cửa nhà họ Lý, trái tim đã bay sang đó rồi à”

Trần Thanh Dao nói đùa.

Mặc dù Trần Thanh Tuyết có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn ráng cứng miệng nói: “Bay qua bên đó cũng là chuyện bình thường. Dù sao hôn sự của chị với cái tên đó cũng được định cả rồi!”

“Cũng đúng!”

 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Trần Thanh Dao lè lưỡi, cười khì khì nói: “Tóm lại cho dù anh rể ở ngoài có ghê gớm thế nào đi chăng nữa: “chánh cung nương nương” trong nhà nhất định phải thuộc về chị của eml”

Trần Thanh Tuyết nghe thấy lời này cũng không cảm thấy buồn bã, bởi vì mấy ngày nay cô đã nghĩ thoáng mọi thứ rồi.

Ánh sáng trên người Lý Trạch Vũ quả thật rất chói mắt, một người đàn ông như vậy dù cho có đứng yên bất động thì vô số phụ nữ cũng sẽ lao về phía hắn.

Trần Thanh Tuyết tự nhủ với lòng, nếu đã chọn người đàn ông này thì cô nhất định phải có tấm lòng cởi mở.

“Cách!” Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị người nào đó mở ra. “Ai vậy! Không biết gõ cửa à?”

Trần Thanh Dao quay người lại, định mắng cho một trận, nhưng vừa nói được một nửa đã ngay lập tức ngậm miệng lại.


Bởi vì người đến là người thứ hai trong khoa học kỹ thuật Vân Dương có thể trực tiếp vào mà không cần gõ cửa.

“Anh rểt”

Trần Thanh Dao cảm thấy vui vẻ, nhưng đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ của cô và Lý Trạch Vũ, ánh mắt bỗng trở nên né tránh.

“Sao anh lại đến đây?” Trần Thanh Tuyết cũng vui mừng khôn xiết.

Lý Trạch Vũ nhún nhún vai nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn hai ngươi đi gặp một vài người.”

“Gặp ai?”

Trần Thanh Tuyết như thể buột miệng hỏi.

“Sư phụ của tôi!”

Lý Trạch Vũ nói sự thật.

Sư... phụ...

Hai chữ này khiến hai chị em họ có hơi ngớ ra. Nửa tiếng sau.

Lý Trạch Vũ đưa hai chị em nhà họ Trần đến khách sạn sáu sao duy nhất ở Tuyên Thành.

Chỗ này tối nay đã được bao toàn bột!

Khi Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Vân Trung biết rằng sư phụ trở về, họ cùng với các đệ tử tài giỏi trong môn phái đã đến từ sớm để tiếp đón ông.


Sảnh lớn vốn huyên náo dần trở nên yên tĩnh sau khi ba người Lý Trạch Vũ bước vào.

“Sư đệ!"

“Sư đệ...”

“Sư thúc tổ...”

Mọi người đều rất khách sáo lịch sự với Lý Trạch Vũ.

Cho dù thâm niên như thế nào, Lý Trạch Vũ cũng đủ để thuyết phục bọn họ bằng chính thực lực của mình.

“Này, các sư huynh sư tỷ đến cả rồi.”

Lý Trạch Vũ chắp tay với những người xung quanh, nói: “Tối nay tôi mời, mọi người không say không về nhé!”

Nói xong hắn vẫy tay với hai chị em Trần Thanh Tuyết, sau đó chỉ vào ba người Ngọc Linh Lung ngồi ở giữa giới thiệu: “Ba người này là sư phụ của tôi.”

Ngay khi hai chị em họ vừa bước đến, hòa thượng Nhất Trinh đã lên tiếng trước.

“Cái thằng nhóc thối này thật có mắt nhìn, vậy mà tìm được một cặp chị em...”
 
Chương 533: C533: Song tỉnh trời ban


Hai chị em nãy giờ đang lo lắng bỗng lại càng lo lắng hơn.

Hai người bọn họ vốn nghĩ rằng sư phụ của Lý Trạch Vũ chắc là kiểu tiên nhân toát ra từ trong cốt cách, vừa nhìn là biết người phi thường, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của bọn họ.

“Cái tên hòa thượng thối này không biết nói thì đừng nóil”

Hòa thượng Nhất Trinh đang thoải mái nghĩ gì nói đó thì bị Ngọc Linh Lung mắng cho mấy câu, lập tức ngậm miệng lại.

Ngọc Linh Lung đứng dậy nhìn hai cô gái một lượt, sau đó lại nhìn đạo sĩ Vô Trần.

Đạo sĩ Vô Trần tâm linh tương thông, lập tức xắn tay áo, bấm ngón tay tính toán.

“Song tỉnh trời ban, song phúc hội tụ!”

Một lát sau, đạo sĩ Vô Trần nở một nụ cười thâm sâu bí ẩn, nói: “Trốn không thoát, chạy cũng không xong, hợp lại với nhau, song phúc hội tụ, từ chối một trong hai, phúc báo sẽ biến thành tai họa!”

Lý Trạch Vũ cảm thấy hình như mình đã từng nghe qua lời này ở đâu rồi.


Nghĩ kỹ lại một hồi mới nhớ ra Lý Viễn Sơn cũng từng nhắc đến, nói cái gì mà từng có một phương sĩ bói dùm hắn một quẻ, bảo sẽ có hai người phụ nữ song

tính mạng có mối quan hệ yêu hận tình thù với hắn.

Khi đó, Lý Viễn Sơn còn đồn đại, bất luận thế nào đi nữa cũng phải để hắn cưới Trần Thanh Dao.

“Thằng nhóc thối này, qua đây!”

Đạo sĩ Vô Trần kéo Lý Trạch Vũ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ta cảnh cáo. con, nếu không muốn chết trẻ thì phải làm theo lời của vi sư.”

Chết trẻ...

Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi nhếch lên, kinh hãi nói: “Người không phải muốn bảo con lấy cả hai chị em nhà người ta đó chứ?”

“Thằng nhóc này cũng coi như thông minh:

Đạo sĩ Vô Trần thu lại nụ cười đùa khi nấy, nghiêm nghị nói: “Vi sư nói với con thế này, nếu như không gặp thì thôi, nhưng một khi đã gặp thì con không trốn được đâu. Nếu chấp nhận thì có cả hai phúc. Nếu từ chối thì cả ba người tụi con sẽ phải chuẩn bị tinh thần người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy.”

“Hít..."

Lý Trạch Vũ không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Một người vốn trước giờ vẫn luôn tin vào khoa học như hắn rất muốn nói với đạo sĩ Vô Trần rằng, hắn chính là đóa hoa của tổ quốc, nên bài trừ tất cả đám yêu ma quỷ quái!

“Thăng nhóc thối này, con đừng tưởng rằng ta đang đùa với con!”

Sắc mặt đạo sĩ Vô Trần trở nên nghiêm túc.


Lý Trạch Vũ cũng nghiêm mặt đáp: “Sư phụ, con cũng nói thật với người nhé, bây giờ là thời đại nào rồi, không còn ai tin vào bói toán nữa đâu!”

“Những gã lang băm đó phần lớn đều là mấy kẻ lừa bịp, làm sao có thể so sánh được với vi sư?”

Đạo sĩ Vô Trần nhếch môi không hài lòng, nói: “Hơn nữa, vi sư còn có thể hại con được sao? Dù sao con nhất định phải lấy hai chị em đó cùng một lúc, nếu không đừng trách vi sư quét sạch môn hộ!”

Má...

Lý Trạch Vũ lại giật giật khóe miệng mấy cái, giống như không ngờ rằng đạo sĩ Vô Trần lại nghiêm túc đến như vậy.

“Sư phụ, con nói thật cho người

Lý Trạch Vũ quay đầu nhìn Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao, sau đó lại quay đầu nhìn đạo sĩ Vô Trần nói nhỏ: “Hai chị em bọn họ đều đã là của con, cũng không thấy song phúc hội tụ gì đó mà người nói!”

“Bong!"

Đạo sĩ Vô Trần đột nhiên thưởng cho hắn một hạt dẻ.

“Người làm gì đấy!”

Lý Trạch Vũ nhăn mặt đau đớn.


Sắc mặt đạo sĩ Vô Trần nghiêm lại, tức giận nói: “Thằng nhóc con bình thường khá lanh lợi, sao đến thời khắc mấu chốt thì lại hồ đồ?”

Một tràng dài làm Lý Trạch Vũ nghe đến rối mù rối mịt.

“Cái gì gọi là song phúc hội tụ? Con chỉ gần gũi thân mật với một người thì làm gì có tác dụng!”

Đạo sĩ Vô Trần cười khì khì vài tiếng, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Lý Trạch Vũ. Dần dần, đôi mắt của Lý Trạch Vũ mở to lên.

“Con cứ làm theo những gì vi sư nói, nghe chưa?”

Đạo sĩ Vô Trần dặn dò bằng một giọng điệu nghiêm túc.

Lý Trạch Vũ lại nhìn hai chị em Trần Thanh Tuyết, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Hai chị em cùng...
 
Chương 534: C534: Đừng nói lời khách sáo nữa


Người ta có thể đồng ý sao?

“Chỉ cần não chưa ngâm nước, thì còn rất nhiều cách!”

Đạo sĩ Vô Trần vỗ vai Lý Trạch Vũ động viên nói: “Giới trẻ ngày nay đều có tư tưởng rất cởi mở, thằng quỷ sứ con có nhiều ý tưởng, chỉ cần đồn tâm huyết vào. thì chắc chắn sẽ thành công!”

“Con... Con...”

Lý Trạch Vũ bỗng nhiên cảm thấy có hơi mong chờ.

Sau một lúc.

Với sự giới thiệu lại của Lý Trạch Vũ, Trần Thanh Tuyết đã đến trước mặt chỗ của Ngọc Linh Lung và những người khác.

“Sư phụ Linh Lung, mời uống trà!”

“Sư phụ Vô Trần, mời uống trà!”

“Sư phụ Nhất Trinh, mời uống trà!”


Trần Thanh Tuyết rất cởi mở lại chừng mực, lần lượt bưng trà cho ba người.

Ba người Ngọc Linh Lung thì lại càng lúc càng hài lòng với cô vợ của đệ tử này.

Sau bữa tối.

Lý Trạch Vũ để Ngọc Linh Lung ở lại với hai chị em Trần Thanh Tuyết, một mình dắt theo đạo sĩ Vô Trần và hòa thượng Nhất Trinh rời đi trong đêm.

Trời đã về đêm, tòa nhà lớn của tập đoàn Long Thịnh tối om, chỉ có đèn trong văn phòng chủ tịch vẫn còn sáng.

Mấy ngày nay Diệp Khuynh Thành vẫn luôn tập trung vào công việc, không có thời gian để ý tới người đàn ông nào đó.

Nhưng mỗi lúc đêm khuya tĩnh lặng, cô càng cố không nghĩ đến thì người đàn ông đó lại càng cứ xuất hiện trong đầu cô.

Giống như bây giờ!

Dựa vào ghế sofa, Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn trần nhà, một khuôn mặt mà cô thường thấy trong giấc mơ hiện ra trước mặt cô.

“Nghĩ gì đấy?” Lý Trạch Vũ mỉm cười nói.

Diệp Khuynh Thành dụi dụi mắt để xác nhận lại mình không phải xuất hiện ảo giác, hô hấp bỗng cũng trở nên gấp gáp.

“Đã ăn gì chưa? Có muốn...” “Hức!”

Lý Trạch Vũ còn chưa nói xong, Diệp Khuynh Thành đã nhào vào trong ngực hắn.

“Đồ khốn!”

Diệp Khuynh Thành mắng chửi mấy câu, nhưng giọng điệu lại nghe có vẻ như đang làm nũng.

Lý Trạch Vũ gãi đầu, cuối cùng vẫn là ôm chặt lấy cô.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Hai người họ không ai nói gì cả, cứ như vậy ôm nhau mấy phút, sau đó Diệp Khuynh Thành “hức” một tiếng ngước đầu lên, trực tiếp hôn lấy.

Lý Trạch Vũ ôm chặt người phụ nữ trong tay hơn.

“Khu khu!”

“Ở đây vẫn còn người, hai người có thể kiềm chế chút được không?” Hòa thượng Nhất Trinh có hơi ngại ngùng nhắc nhở.

Ông sợ nếu không nhắc, hai đứa nhóc này chắc sẽ cởi quần áo ngay tại đây, trong lòng thầm niệm mấy câu “tội lỗi, tội lỗi”.

Diệp Khuynh Thành trong nháy mắt thoát khỏi vòng tay của Lý Trạch Vũ, lúc này mới phát hiện trong văn phòng còn có một lão hòa thượng và một đạo sĩ,

nhất thời vừa xấu hổ vừa ngượng ngạo.

“Giới thiệu với cô một chút.”

Lý Trạch Vũ kéo Diệp Khuynh Thành đi tới, n Trần và sư phụ Nhất Trinh của tôi.”

: “Hai người họ là sư phụ Vô

Sư phụ? Diệp Khuynh Thành có hơi giật mình.

Lý Trạch Vũ biến mất ba năm, sau khi trở về cả người lại có những thay đổi kinh thiên động địa, thì ra đã bái sư từ mấy thế ngoại cao nhân này!


Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lễ phép nói: “Xin chào hai vị đại sư, con tên là Diệp Khuynh Thành.”

“Con bé thật là xinh đẹp duyên dáng, thực sự là khuynh nước khuynh thành.”

Đạo sĩ Vô Trần không hề do dự mà khen ngợi.

Diệp Khuynh Thành ngượng ngùng cười nói: “Đại sư người quá khen rồi.”

“Đừng nói lời khách sáo nữa.”

Lý Trạch Vũ ngắt lời, sau đó lại dặn dò Diệp Khuynh Thành: “Trong khoảng thời gian này cô đừng chạy lung tung. Bất luận dù đi đâu cũng phải báo cho sư

phụ Vô Trần một tiếng, có nghe chưa?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Diệp Khuynh Thành đoán có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng cô cũng không nhiều lời, chỉ ngoan ngoấn đồng ý: “Tôi biết rồi!”

“Sư phụ Vô Trần, con giao cô ấy cho người!” “Thằng nhóc con còn khách sáo với ta làm chỉ!” Đạo sĩ Vô Trần châm một điếu xì gà, làm một động tác OK.

“Yên tâm đi làm việc của con đi. Chỉ cần có vi sư ở đây, không ai dám động đến một sợi tóc của con bé này đâu..."
 
Chương 535: C535: Rời khỏi tập đoàn long thịnh


Rời khỏi tập đoàn Long Thịnh.

Lý Trạch Vũ lái xe đưa hòa thượng Nhất Trinh thẳng đến phái Nga Mi.

Mặc dù sư thái Diệt Tình cũng coi như là một kẻ mạnh trong chốn giang hồ, nhưng trước một Vô Tình Thần cung có lai lịch ghê gớm rõ ràng là chưa đủ.

Để đảm bảo Tề Tiên Nhi sẽ không gặp nguy hiểm, hắn quyết định đưa hòa thượng Nhất Trinh đến phái Nga Mi.

Về vấn đề này, lão hòa thượng vui vẻ đồng ý, còn nói rằng đây là thời điểm tốt để trao đổi sâu thêm với sư thái Diệt Tình.

“Trao đổi sâu thêm cái gì?” Lý Trạch Vũ kinh ngạc hỏi. “Đương nhiên là trao đổi về Phật giáo và Đạo giáo rồi!”

Hòa thượng Nhất Trinh trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Con đừng tưởng vi sư muốn trở thành loại người như thế ấy chứ?”

Lý Trạch Vũ rất muốn nói câu: “Người vốn dĩ là vậy!” nhưng tuân theo nguyên tắc nhiều hơn một chuyện chẳng thà ít đi một chuyện, thế là đổi thành: “Sao có thể chứ? Nhân phẩm của sư phụ Nhất Trinh là thứ ai cũng thấy rõ cả!”

“Ừm, coi như thằng nhóc con nói chuyện cũng dễ nghe!”


Hòa thượng Nhất Trinh mỉm cười hài lòng, ngấm ngầm túm chặt tuyệt bản Kim Bình Mai trong áo cà sa.

Vài giờ trôi qua, sắc trời đã dần sáng.

Lý Trạch Vũ và hòa thượng Nhất Trinh xuất hiện trước cổng lớn của phái Nga Mi.

Đệ tử gác cổng nhìn thấy có người lén lén lút lút, lập tức rút kiếm ra: “Là kẻ nào? Đến phá Nga Mi bọn ta làm gì!”

“Không cần căng thẳng, là bổn minh chủ!”

Lý Trạch Vũ chắp hai tay ra sau lưng, giọng điệu nhàn nhã bình tĩnh nói: “Đi nói với sư thái Diệt Tình, bổn minh chủ có chuyện cần tìm bà ấy!”

“Thì ra là Lý minh chủ, mời sang đây...” Đệ tử gác cổng lập tức thu kiếm lại, thái độ đổi hẳn.

Hòa thượng Nhất Trinh thấp giọng hỏi: “Thằng nhóc con tự xưng là minh chủ? Minh chủ gì chứ?”


“Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là minh chủ võ lâm rồi!” Lý Trạch Vũ tự hào đáp lại.

Hòa thượng Nhất Trinh không khỏi giơ ngón tay cái lên nói: “Không hổ là đệ tử của tai”

Cùng lúc đó.

Khi biết Lý Trạch Vũ mới sáng sớm đã đến phái Nga Mi, sư thái Diệt Tình còn tưởng rằng trong giới võ lâm đã xảy ra chuyện lớn gì, bà nhanh chóng mặc quần áo và đến chính điện.

“Lý thiếu hiệp!”

“Sư thái!”

Lý Trạch Vũ chắp tay lại.

Sư thái Diệt Tình lúc này mới nhận ra trong phòng còn có một hòa thượng đang ngồi, bà cảm thấy ông ta trông quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được ông ta là ai.

“Khu khụ.”

Hòa thượng Nhất Trinh hắng giọng nói: “Quyên Nhi, nhiều năm xa cách bà có nhớ tôi không?”

Hai chữ “Uyển Nhi” khiến thái sư Diệt Tình phải nhướng mày.
 
Chương 536: C536: Chuyện gì đấy


€ó rất ít người biết được tên của bà là Lâm Quyên, nhưng... ngoài cha mẹ đã quên mất dáng vẻ từ lâu, người duy nhất có thể gọi bà “Quyên Nhi” chính là người đàn ông đó!

“Là ông, Hoàng Triển Chiêu! Sao ông còn chưa chết?”

Giọng nói của sư thái Diệt Tình có hơi run lên, một sự tức giận ngay tức thời ánh lên trong mắt bà.

Chuyện gì đấy?

Nhìn thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ có hơi sửng sốt.

Đánh giá tình hình cho thấy, hòa thượng Nhất Trinh và sư thái Diệt Tình rất giống như cố nhân, chẳng lẽ giữa hai người bọn họ còn từng có nghiệt duyên sao?

Sự thật chứng minh hắn không hề đoán sai!

“Quyên Nhi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, bà vẫn còn trách tôi sao?”

Hòa thượng Nhất Trinh nói lời mang đầy day dứt.


“Hức!”

Sư thái Diệt Tình hừ lạnh một tiếng: “Tôi có tư cách gì mà trách ông?”

Hòa thượng Nhất Trinh vốn tính tình nóng nảy hiếm khi lại lộ ra một chút dịu

dàng, thở dài: “Năm đó tôi có lỗi với bà, nhưng đã nhiều năm trôi qua, chúng ta cũng sắp xuống lỗ rồi, bà tha thứ cho tôi có được không?”

“Tha thứ cho ông? Hoàng Triển Chiêu, ông lại còn mặt mũi nói điều này!”

Sư thái Diệt Tình càng kích động hơn, chỉ vào cửa: “Đi, mời ông lập tức rời khỏi phái Nga Mi của chúng tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khít”

“Mẹ nó! Lão tăng đây đã nhượng bộ bà, bà còn được đằng chân lân đằng đầu!”

Sắc mặt hòa thượng Nhất Trinh đột nhiên tái đi, nói: “Năm đó nếu không phải tính khí khó ưa này của bà, liệu lão tăng tôi có xuất gia không?”

“Tính khí của tôi làm sao? Tên khốn kiếp, sao ông dám nói tôi...”


Sư thái Diệt Tình tức giận đến mức không chịu được, giơ tay chưởng hòa thượng Nhất Trinh một cú.

Hòa thượng Nhất Trinh cũng không nhường, khế chưởng lại một cú.

“Có gì từ từ nói!”

Nhìn thấy hai người đột nhiên động tay động chân, Lý Trạch Vũ kịp thời né tránh, chen vào giữa hai người họ, lấy nhu khắc cương hóa giải thế tấn công của

bọn họ.

“Được lắm Hoàng Triển Chiêu, ông còn muốn làm tôi bị thương, tới đây... Tôi đứng ở chỗ này, có ngon thì tới đây giết tôi đi!”

Đôi mắt của thái sư Diệt Tình đỏ hoe.

Hòa thượng Nhất Trinh cong môi, vẻ mặt đầy bất lực.

Vừa rồi ông mới chỉ sử dụng ba phần công lực, đảm bảo sẽ không làm người ta bị thương, nhưng thái sư Diệt Tình không hề hay biết.

May mà Lý Trạch Vũ giải thích: “Sư thái, sư phụ của tôi khi nãy đã nhẹ tay lắm rồi

“Sư phụ?”

“Cậu cũng đi đi, phá Nga Mi bọn tôi không hoan nghênh các người!"
 
Chương 537: C537: Mọi chuyện là như vậy


Sư thái Diệt Tình vốn còn rất ưa mắt Lý Trạch Vũ, nhưng sau khi biết hắn là đệ tử của hòa thượng Nhất Trinh, bà lập tức cảm thấy thằng nhóc này đáng bị đánh

giống như sư phụ của hắn!

Một lúc sau, với sự đánh đuổi của mấy đệ tử, hai sư đồ bị đá ra khỏi phái Nga MI.

“Má nói”

Đầu Lý Trạch Vũ nặng trĩu, trừng mắt nhìn hòa thượng Nhất Trinh: “Người từng có nghiệt duyên với sư thái Diệt Tình, sao không nói trước cho con biết chuyện này?”

“Con cũng có hỏi đâu!”

Ngược lại, hòa thượng Nhất Trinh lại cảm thấy mình vô tội.

“Cũng may bây giờ chúng ta đã có xã hội pháp trị, người nên vui mừng vì là sư phụ của con đi, nếu không một lão hòa thượng già như người hôm nay sẽ không thấy được mặt trời lặn đâu!”

Lý Trạch Vũ phục sát đất.

“Bớt nói nhảm đi!”

Hòa thượng Nhất Trinh tức giận nói: “Thằng nhóc con cũng khá thông minh, nghĩ cách xem xem liệu có thể giúp ta hóa giải mâu thuẫn với Quyên Nhi không!”


“Con hóa giải cái rắm. Cả hai chúng ta đều bị người ta đuổi ra ngoài rồi!”

Lý Trạch Vũ càng nghĩ càng tức.

Hòa thượng Nhất Trinh vò vò vào cái đầu hói của mình, thở dài một hơi.

Nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ chán nản của ông, Lý đại đương gia cuối cùng cũng mũi lòng, điềm đạm hỏi: “Giữa người và sư thái Diệt Tình rốt cuộc là chuyện gì? Nói con nghe thử trước.”

“Thực ra Quyên Nhi là vị hôn thê của ta!”

Hòa thượng Nhất Trinh lúng túng nói.

Vị hôn thê...

Lý Trạch Vũ sửng sốt.

Hơn một trăm năm trước, hòa thượng Nhất Trinh lúc ấy vẫn còn là con của một gia đình giàu có thời nhà Thanh, và nhà ông với sư thái Diệt Tình môn đăng hộ đối, hai người lại là thanh mai trúc mã, người lớn hai bên đã thay họ định chuyện hôn ước này.

Nhưng cảnh đẹp không bao lâu, không lâu sau đó ngoại tộc xâm chiếm, triều đình nhà Thanh bị lật đổ, người dân khắp cả nước lâm vào cảnh khốn cùng, ngay cả nhà họ Hoàng và nhà họ Lâm cũng không thể tránh khỏi.


Trong tình cảnh ăn còn không đủ no, hòa thượng Nhất Trinh càng nghĩ đến việc đến một nơi không có khói lửa chiến tranh để kiếm sống, sư thái Diệt Tình sống chết muốn đi cùng ông.

Thế là hai người bỏ xứ đến Nam Cảng.

Những ngày tháng ban đầu trôi qua khá êm đềm, nhưng tính tình đại tiểu thư của sư thái Diệt Tình thì không thể thay đổi được chút nào.

Hòa thượng Nhất Trinh hàng ngày đến bến tàu làm công việc bốc vác, về đến nhà còn phải hầu hạ sư thái Diệt Tình, dần dần ông hoàn toàn chịu không nổi nữa, sau khi để lại một khoản tiền cho sư thái Diệt Tình, ông một mình rời khỏi Nam Cảng.

Sau này, khi hai người gặp lại nhau, một người đã là đại sư đức cao vọng trọng của Thiền Lâm Tự, còn người kia lại là đệ tử đứng đầu của chưởng môn phái Nga Mi...

“Mọi chuyện là như vậy.”

Hòa thượng Nhất Trinh đầy vẻ phiền muộn.

“Khụ khụ.”

Lý Trạch Vũ khế gật đầu và nói: “Theo con thấy sư thái Diệt Tình quả nhiên có chỗ không đúng, nhưng sư phụ bỏ người ta đi một mạch thì cũng quá đáng, chả

trách người ta vừa nhìn thấy người là muốn xé xác người!”

Hòa thượng Nhất Trinh rầu rĩ nói: “Đừng nói mấy lời mai táng người khác như thế nữa, thằng nhóc con nghĩ thử xem có cách nào giúp ta được không?”

Lý Trạch Vũ cười khì khì nói: “Không phải là không có cách, chỉ là phải làm lão già người đây chịu ấm ức rồi.”

Hòa thượng Nhất Trinh đột nhiên có một dự cảm không lành.

“Thằng nhóc thối, con đừng có cười như vậy, vi sư sợ..."
 
Chương 538: C538: Sao con còn chưa đi luyện võ


Kế hoạch một ngày bắt đầu từ buổi sáng, khi núi Nga Mi chìm trong màn sương mù, không khí trong lành.

Một môi trường như vậy có thể giúp tâm trí con người thoát khỏi những tạp niệm, nhưng tâm trí của sư thái Diệt Tình lại chẳng thể nào yên được.

Hơn trăm năm qua, vốn tưởng rằng trái tim mình đã trở nên cứng như sắt đá, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông mình từng nhớ thương, trái tim sắt đá dường như cũng dần trở nên mềm yếu.

“Sư phụ!”

Tề Tiên Nhi xuất hiện có hơi bất ngờ.

Sư thái Diệt Tình nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sao con còn chưa đi luyện võ với mọi người?”

“Sư phụ, có người nhờ con truyền đến cho người mấy câu!”

Đôi mắt đáng yêu nghịch ngợm của Tề Tiên Nhi đảo quanh, tựa như có “âm mưu” gì đó.


Sư thái Diệt Tình khẽ cau mày, ngay lập tức đoán được đệ tử đang muốn truyền lời dùm ai, không khỏi khịt mũi lạnh lùng: “Là cái thằng nhóc Lý Trạch Vũ bảo cô tới à? Vi sư không muốn nghe, con đi ra ngoài luyện võ với mọi người đi, đừng để tâm những việc không đâu!”

“Dạ!”

Tề Tiên Nhi gật đầu vâng lời, xoay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sư thái Diệt Tình có hơi đơ ra.

Theo cốt truyện thông thường, đệ tử không phải nên khéo léo thuyết phục một chút, sau đó mình sẽ tỏ thái độ giữ vững lập trường, đệ tử bất đắc dĩ mới lui ra ngoài sao?

“Sư phụ!”

Đúng lúc sư thái Diệt Tình đang nghĩ trong lòng, Tê Tiên Nhi đột nhiên dừng bước quay người lại.


“Khụ khụ.”

“Còn chuyện gì nữa?”

Sư thái Diệt Tình giả vờ hồ nghi.

“Haizz!”

Tê Tiên Nhi thở dài một hơi, muốn nói lại ngập ngừng, cuối cùng lắc đầu bất

lực nói: “Cái tên Lý Trạch Vũ đó nói, nếu như sư phụ người không nghe, có thể sẽ... hối hận cả đời!”

Nhìn thấy đệ tử của mình thở dài, vẻ mặt lại nghiêm túc, trái tim của sư thái Diệt Tình chợt run lên.

“Haizz... Nếu như sư phụ không muốn nghe thì thôi vậy!”

Tề Tiên Nhi nói xong liền chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã!”
 
Chương 539: C539: Thằng nhóc đó muốn nói cái gì


Sư thái Diệt Tình mở lời giữ cô ta lại, do dự một lúc rồi hỏi: “Thằng nhóc đó muốn nói cái gì?”

“Hắn nói, đại sư Nhất Trinh kỳ thật trong người bị nhiễm kịch độc, không còn sống được bao lâu nữa, trước khi chết chỉ muốn gặp lại người ông yêu thương nhất trong đời!”

“Choang!”

Tách trà trong tay sư thái Diệt Tình tuột khỏi tay rơi xuống đất, bà đứng phắt dậy, sau đó lại loạng choạng ngồi xuống.

Tề Tiên Nhi vội vàng đi tới đỡ bà, tò mò hỏi: “Sư phụ, người và đại sư Nhất Trinh trước đây từng có quen biết nhau sao?”

“Hơn cả quen biết... ha...” Sư thái Diệt Tình cười khổ, những ký ức đã cất giữ lúc này tuôn ra như vũ bão.

Trong cơn mơ màng, bà dường như nhìn thấy người đàn ông anh tuấn trong đôi mắt chỉ có mỗi bà.

“Quyên Nhị, đây là bánh bao thịt nướng bà thích nhất, tôi không đói, bà ăn đi!”


“Quyên Nhi, hôm nay tôi lại kiếm được thêm hai tệ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ để dành đủ đưa bà về nhà thành thân!”

“Chỉ cần chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, chút khổ cực này có là gì đâu chứ?”

“Quyên Nhi...”

Những cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt, khóe môi sư thái Diệt Tình nhếch lên một nụ cười từ tận đáy lòng.

Không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà, tiếc thay, những khoảng thời gian tươi đẹp thường hay.

ngắn ngủi.

“Nhà chúng ta đã sa sút rồi, bà có thể kiềm chế tính tình tiểu thư kia của bà có được không?”

“Triển Chiêu, xin lỗi, tôi...”


“Lâm Quyên, tôi thực sự chịu bà đủ rồi! Nếu bà cứ như thế này, sớm muộn gì cũng có ngày mất đi tôi...”

Những ngày tháng sau đó chỉ còn lại những cuộc cãi vã vô tận.

Vẻ mặt sư thái Diệt Tình trông cô đơn, đôi mắt hiện lên những nỗi buồn vô tận.

Năm đó, bà chưa bao giờ tưởng tượng rằng cuối cùng hòa thượng Nhất Trinh sẽ để lại một lá thư và bỏ bà một thân một mình ở đó.

Bà chỉ hận bản thân mình mù quáng, mắt gắn sau lưng mới đi theo một tên tôi như vậy!

“Sư phụ! Thứ cho đệ tử nhiều lời!”

“Một mối quan hệ tình cảm cần có hai người duy trì. Nếu chỉ một bên dốc hết sức thì mối quan hệ tình cảm như này suy cho cùng cũng sẽ không tồn tại được lâu!”

“Đại sư Nhất Trinh bỏ rơi người quả thật không đúng, nhưng cũng không thể phủ nhận ông ấy lúc đó thật lòng quan tâm đến người, cho dù có mệt mỏi khổ cực ông ấy cũng không bao giờ than trách nửa lời!”

Khi Tê Tiên Nhi nói đến đây, sắc mặt sư thái Diệt Tình đã thay đổi.

“Sư phụ!”

Tề Tiên Nhi lại nói thêm: “Mặc kệ trước đây có như thế nào, đại sư Nhất Trinh bây giờ còn rất ít thời gian, lúc này ông ấy còn có thể nghĩ tới sư phụ người, vậy thì vị trí của người trong lòng ông ấy cũng không cần phải nói bằng lời nữa!”
 
Chương 540: C540: Ghê thật đấy


Nghe đến đây, thân thể già nua của sư thái Diệt Tình khế run lên.

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Tề Tiên Nhi, sư thái Diệt Tình bước ra cửa lớn của phái Nga Mi.

Lúc này, hòa thượng Nhất Trinh đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, còn Lý Trạch Vũ thì ở bên cạnh hút thuốc.

Nhìn thấy sư thái Diệt Tình bước ra, Lý Trạch Vũ nhanh chóng dập điếu thuốc. trong miệng, gấp gáp nhắc nhở: “Đến rồi đến rồi, sư phụ người đừng có để lộ tẩy đấy!”

“Yên tâm đi, kỹ năng diễn xuất của vi sư đủ để kiếm sống trong giới giải trí.”

Hòa thượng Nhất Trinh bày tỏ một cách hùng hồn.

Lý Trạch Vũ khế gật đầu, sau đó rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nức nở: “Sư phụ, sư thái bà ấy sẽ không gặp người đâu. Chúng ta đi thôi, những ngày cuối đời của người, đệ tử nhất định sẽ báo hiếu với người!”

“Không!”

Hòa thượng Nhất Trinh ngay lập tức bước vào trạng thái, vẻ mặt làm ra bộ dạng kiên quyết: “Nếu như Quyên Nhi từ chối gặp ta, vi sư sẽ ngồi trước cây cổ thụ này, sau khi chết cũng có thể đêm ngày nhìn thấy Quyên Nhi!”

Nghe một tràng mấy lời sến sẩm này khiến Lý Trạch Vũ nổi hết da gà da vịt.


Cách đó không xa Tề Tiên Nhi cũng cảm thấy tương tự.

Duy chỉ có sư thái Diệt Tình đột nhiên khựng lại, mơ màng nhìn hòa thượng Nhất Trinh.

“Đã từng có một tình yêu chân thành bày ra trước mặt vi sư, vi sư không mảy may trân trọng! Đợi đến khi mất đi rồi mới hối hận cũng không kịp!”

“Haizz!”

Hòa thượng Nhất Trinh thở dài một hơi: “Chuyện đau đớn nhất trên đời chính là thế đấy:

Thời này khắc này, một hòa thượng nói một câu nói tình yêu kinh điển với một nỉ cô.

Lý Trạch Vũ nhịn cười, đành phải phối hợp làm bộ với vẻ tiếc nuối: “Sư phụ, bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì chứ? Sư thái bà ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho người đâu!”

“W¡ sư biết Quyên Nhi sẽ không tha thứ cho ta, cũng không dám mong đợi bà ấy sẽ tha thứ cho ta!”

“Vi sư chỉ tiếc rằng không thể làm lại cuộc đời. Nếu như ông trời có thể cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ nói với Quyên Nhi ba chữ: “Tôi yêu bài”


“Nếu như phải cho mối tình này thêm một thời hạn, ta hy vọng là... một vạn năm!”

Hòa thượng Nhất Trinh khẽ gật đầu, nhìn đỉnh núi phía xa xa, vẻ mặt trở nên vô cùng cô đơn.

Ghê thật đấy!

Trong lòng Lý Trạch Vũ thầm tung hô.

Vốn những lời nói sến sẩm mắc ói này đã thông qua sự diễn dịch không cách nào có thể xỉa xói của hòa thượng Nhất Trinh, làm cho những lời đó thật hơn, đến nỗi ngay cả hắn cũng thấy có hơi cảm động.

Đến cả hắn còn như vậy, huống chỉ là bản thân sư thái Diệt Tình?

“Triển Chiêu...”

Nghe thấy giọng nói ấy, hòa thượng Nhất Trinh giả vờ quay đầu lại, ánh mắt đầy trìu mến.

Những tia nắng sớm vừa hay chiếu lên cái đầu bóng lưỡng của ông, khiến nó trông càng ấm áp hơn.

“Quyên Nhi!”

“Triển Chiêu!”

Lúc này, hòa thượng và ni cô đã quên đi mọi thứ trước đây, phá vỡ lời thề trước Đức Phật, quyết định lựa chọn quay lại cuộc sống thế tục...
 
Chương 541: C541: Anh bận lắm hả


Trước khi đến phái Nga Mi, hòa thượng Nhất Trinh “nói cho oách” là đến đây để bí mật bảo vệ cho vợ của đệ tử, nhưng thực tế ông đã sớm lên kế hoạch nối lại tình xưa với sư thái Diệt Tình.

Còn về việc có trở lại cuộc sống thế tục hay không không phải vấn đề quan trọng, dù sao thì ông đây cũng tuân theo tư tưởng phật giáo của Tế Công.

Chỉ cần trong tâm có Phật, thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc!

Với sự chỉ dẫn của sư thái Diệt Tình, Tê Tiên Nhi đã một mình đưa Lý Trạch Vũ xuống chân núi.

“Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng cũng phải nói lời từ biệt, tiễn tới đây thôi là được rồi!"

Lý Trạch Vũ dừng bước, quay người lại, trong mắt đầy thâm tình. Ít nhất điều mà Tê Tiên Nhi thấy là thế.

Nào đâu biết rằng Lý đại đương gia lúc không tức giận, lại có một đôi mắt thâm tình như cún.

“Anh bận lắm hả?”

Tê Tiên Nhi mím môi.

Lý Trạch Vũ nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Gần đây chắc lại sắp bận rồi!”

“Anh có chuyện gì mà bận thế?”


Tề Tiên Nhi khẽ khịt mũi.

Lý Trạch Vũ giải thích: “Như người ta vẫn thường hay nói trách nhiệm lớn lao từ trên trời giáng xuống, bổn thiếu phải dốc hết tâm huyết vì nhân dân, vì nước nhài”

“Dựa vào anh?”

Tề Tiên Nhi hoàn toàn không tin.

Trong mắt cô ta, Lý Trạch Vũ chỉ là một đại thiếu gia, ngoài trêu hoa ghẹo. nguyệt ra thì ngập trong nhung lụa, vì nước vì dân bốn chữ này hoàn toàn không để ngang hàng với hắn được.

Lý Trạch Vũ há hốc miệng, rất muốn nói rằng mình đã diệt trừ tà giáo, chấn chỉnh giới võ lâm, mấy ngày trước quốc gia còn trao tặng cho hắn huân chương Tử Kinh cao quý nhất, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt ngược vào trong.

Làm người mà, tốt hơn hết là nên khiêm tốn một chút.

“Trong khoảng thời gian này cô đừng chạy lung tung. Nếu như nhất định phải rời khỏi phái Nga Mi thì nhớ phải báo với sư phụ tôi một tiếng.”

Lý Trạch Vũ nghiêm mặt nói. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tề Tiên Nhi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Lý Trạch Vũ lên xe, khởi động xe rồi mở cửa sổ: “Đừng hỏi nhiều như vậy, chỉ cần nhớ kỹ lời tôi nói là được.”


Hắn để lại một câu rồi nhấn ga lái xe đi.

Nhìn chiếc xe đã mất dạng, Tề Tiên Nhi lẩm bẩm thở dài: “Cái tên này đang quan tâm tới mình sao?

Nghĩ tới đây, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

Bên phía nước Hạ đang hỗn loạn, thế giới hắc ám ở phía tây đã bắt đầu bùng nổ.

Bởi vì Long Đế - một trong tứ đế, đã chết!

Tứ đế bát vương mười hai tướng giống như những vị thần tồn tại trong thế giới hắc ám, trước giờ chưa từng có ai dám thách thức quyền uy của bọn họ.

Không ai có thể tin rằng Long Đế sẽ chết, mà người giết ông ta lại chính là Quân Đế vẫn luôn thần bí không thể nào hiểu được!

Vậy nên, cả thế giới hắc ám bắt đầu nhốn nháo cả lên.

Đầu tiên, điện Long Thần - một thế lực do Long Đế nắm giữ đã công khai tuyên bố rằng, ai có thể tìm ra tung tích của Quân Đế sẽ được thưởng một tỷ đô la Mỹ, nếu có thể bắt hoặc giết được Quân Đế, thưởng mười tỷ đồng, đồng thời có thể có được tình hữu nghị với điện Long Thần.

Người ta nói phải có người dũng cảm mới nhận được phần thưởng lớn, nhưng không ai dám đảm nhận nhiệm vụ này.

Dù sao đối phương cũng là Quân Đế, một trong tứ đế đó!

Ngay cả những tổ chức sát thủ hạng nhất cũng không dám xuất đầu lộ diện, giả vờ như chưa nhìn thấy tin tức này.

Thấy không có người dám đảm nhận nhiệm vụ này, điện Long Thần lại âm ï trên web đen.

“Quân Đế, nếu như ngươi còn là một người đàn ông thì mau bước ra đây
 
Chương 542: C542: Nhưng mà bây giờ


“Điện Long Thần bọn ta sẽ chặt cái đầu của ngươi xuống, dùng nó để tỏ lòng tôn kính với Long Đết”

Có một câu nói như nào nhỉ, nói lời cay nghiệt nhất, chịu trận đòn ghê gớm nhất!

Quân Đế không xuất hiện cũng không hồi âm, nhưng U Linh - cũng là một trong tứ đế đã thay mặt Quân Đế đáp lại điện Long Thần.

“Kể từ hôm nay, bất cứ kẻ nào của điện Long Thần dám tiến vào điện U Linh sẽ bị giết không thương tiếc!”

Tin tức này một lần nữa gây chấn động.

Phải biết một điều rằng tứ đế trước giờ luôn bằng mặt không bằng lòng, vậy tại sao U Linh lại đứng ra bênh vực cho Quân Đế?

Chỉ có những người thông minh mới nhận ra rằng Long Đế đã không còn nữa, nhưng ông ta vẫn còn nắm trong tay rất nhiều của cải, U Linh không hề muốn ra mặt dùm Quân Đế, mà chỉ là muốn tìm cơ hội để nuốt chửng tài sản của Long Đế mà thôi.

Đúng như dự đoán.

Ngay sau đó, Lang Vương - một trong tứ đế cũng đích thân bày tỏ lập trường của mình trên web đen, mấy năm nay Long Đế đã dẫn dắt điện Long Thần làm nhiều điều tàn ác, Quân Đế gi ết chết Long Đế chính là thay trời hành đạo. Người của điện Long Thần nếu như không biết hối cải, điện Lang Nha sẽ đại diện cho công lý mà ra tay.


Điện Long Thần chỉ tức điên chứ không dám lên tiếng.

Dù sao không có một người mạnh như Long Đế chống lưng, bọn họ vốn cũng không đủ tự tin để thách thức điện Lang Nha và điện U Linh.

Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Long Đế đã chết một cách vô ích, người ở điện Long Thần phải ngoan ngoãn phục tùng, thì một thế lực đã đứng dậy bày tỏ ý định muốn liên thủ với điện Long Thần để đối phó với Quân Đế.

Hợp Khí Đạo của Nhật Bản!

Tin tức Kawasaki Ichiryu qua đời cũng không phải là bí mật gì, nhưng rốt cuộc người đã giết kẻ mạnh nhất của Nhật Bản là ai thì người ngoài không ai biết được.

Tuy nhiên, thông qua sự việc này, rất nhiều người đang thầm đoán rằng kẻ sát hại Kawasaki Ichiryu rất có thể chính là Quân Đết

Có thêm sự tham gia của Hợp Khí Đạo, người của điện Long Thần dường như tăng thêm khí thế, họ ngay lập tức tuyên bố rằng nội trong vòng ba tháng họ sẽ

tìm thấy Quân Đế và giế t chết!

Mấy ngày nay Ngân Hồ đã tổng hợp lại những gì đã xảy ra trong thế giới hắc ám, và gửi mail đến điện thoại di động của Lý Trạch Vũ.

Lý Trạch Vũ vừa bước ra khỏi sân bay Hoàng Thành, vừa xem nội dung trên điện thoại của mình, khuôn miệng nở một nụ cười lạnh lùng.

Hiện tại hắn cần phải xử lý Vô Tình Thần cung, còn về điện Long Thần... Một đám hề nhảy nhót, để bọn họ nhảy thêm một chút nữa đi!

“Thiếu gia!”

Cẩu Phú Quý lái chiếc xe Hongai L5 dừng trước mặt Lý Trạch Vũ.

Vật Tương Vong xuống xe đích thân mở cửa cho hắn.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Sau khi ngồi vào ghế sau, Lý Trạch Vũ dặn dò: “Trước tiên khoan về nhà nữa, đưa tôi đến phủ Long Chủ.”

“Thiếu gia, anh lại đi tới phủ Long Chủ làm gì nữa?” Cẩu Phú Quý tò mò hỏi.

Phủ Long Chủ không phải là một nơi bình thường, nếu Lý Trạch Vũ muốn đi tới đó, nhất định đã xảy ra chuyện lớn!

“Hỏi nhiều thế làm gì!”

Lý Trạch Vũ có hơi mất kiên nhãn, sau đó lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng.

Vật Tương Vong lập tức quay người bật lửa cho hắn. Lách bách!

Ánh lửa yếu ớt chiếu sáng trong xe, Lý Trạch Vũ nhìn hai người đi theo mình, bỗng nhiên trầm ngâm.

“Thiếu gia, anh đang suy nghĩ gì vậy? Nhanh hút một ngụm đi!” Vật Tương Vong thúc giục nói. Rít... hà...

Lý Trạch Vũ châm điếu thuốc, bình tĩnh hỏi: “Phú Quý, Tương Vong, hai người không thể chơi được nữa!”

Cẩu Phú Quý nghe xong lời này, nhìn qua kính chiếu hậu: “Thiếu gia, anh có nhiệm vụ gì muốn giao cho chúng em à?”

“Lên núi đao, xuống biển lửa, mãi là anh em trong lòng!”


Vật Tương Vong vỗ nhẹ mấy cái vào ngực, biểu cảm như muốn nói “Xông pha núi lửa, không ngại gian nguy”.

Lý Trạch Vũ đổi chủ đề, hỏi: “Hai người vừa đạt tới cảnh giới Đại Thừa có phải không?”

Hai người nghe xong không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Trước đây, hai người bọn họ đều là cao thủ trong mắt Lý Trạch Vũ, là cái kiểu có thể đánh bại bất cứ ai trong Hoàng Thành!

Nhưng mà bây giờ, Lý Trạch Vũ có thể hạ gục cả hai người bọn họ chỉ bằng một ngón tay.

“Hu hu hu... Thiếu gia, có phải là anh ghét bỏ tụi em rồi không!”

“Anh yên tâm, về tụi em sẽ chăm chỉ luyện tập, cố gắng đuổi kịp tốc độ của thiếu gia!”

“Thiếu gia, năm sáu tuổi, anh ở nhà trẻ nhìn lén một bé gái đi tè, chuyện oan ức đó em gánh dùm anh, năm chín tuổi dìu bà cụ qua đường, chuyện nở mặt nở mày này em cũng nhường cho anh! Năm mười một tuổi...”

“Những năm qua, hãy niệm tình tụi em không có công lao cũng có khổ lao, xin anh đừng đuổi tụi em đi mà...”
 
Chương 543: C543: Hai người im miệng đi


“Vãit"

“Bà ngoại anh ấy không phải nói những chuyện này có đánh chết cũng không được nhắc lại sao!”

Nghe hai người đi theo kể lại quá khứ huy hoàng, Lý Trạch Vũ có hơi bối rối.

Cẩu Phú Quý nắm chặt vô lăng nói: “Em không quan tâm, nếu như thiếu gia muốn đuổi tụi em đi, tụi em sẽ kể cho chị dâu Trần nghe tất cả những việc làm vẻ vang mà anh đã làm trong quá khứi”

“Má, còn dám uy hiếp tôi? Hai người muốn làm phản phải không?”

“Bum!”

“Bum!”

Lý Trạch Vũ ném hạt dẻ lên đầu hai bọn họ một cách không thương tiếc.

Vật Tương Vong cười khổ nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói. Chúng ta là đàn ông con trai, không thể động tay động chân được!”


“Hai người im miệng đi!”

Lý Trạch Vũ trừng mắt nhìn hai người họ, tức giận nói: “Ai nói tôi đuổi các cậu đi?

Ba người tr@n truồng cùng nhau lớn lên, tình nghĩa anh em hơn hai mươi năm, hắn coi Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong như những người thân nhất của mình.

“Thiếu gia, vậy tại sao đang yên đang lành anh lại hỏi thăm thực lực của hai tụi em làm gì?”

Cẩu Phú Quý nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

“Tôi không phải là đang muốn tăng thực lực cho các cậu sao! Dù sao, thực. lực ở cảnh giới Đại Thừa không khác gì gà mờ là mấy!”

Nếu như người nói lời này không phải Lý Trạch Vũ, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhất định sẽ đập đầu đối phương thành đầu lợn.

Một võ sĩ có sức mạnh ở cảnh giới Tiểu Thừa có thể đánh bại các nhà vô địch tán thủ bình thường, sức mạnh cảnh giới Đại Thừa đã có thể so sánh với sức mạnh của nhiều binh vương hợp lực với nhau.

Hai người họ chưa tới ba mươi tuổi đã có sức mạnh ở cảnh giới Đại Thừa, cho dù có đi đến tam thánh địa võ lâm, họ cũng là những người đứng đầu của thế hệ trẻ.


Nhưng trong mắt Lý Trạch Vũ lại trở thành gà mờ, ai mà chịu nổi được chứ?

“Hai người lát nữa đi tìm lão Tiêu một chuyến, nhờ ông ấy chuẩn bị dược liệu rửa tủy xương càng sớm càng tốt, qua khoảng thời gian này đợi tôi rảnh rỗi sẽ giúp hai cậu rửa tủy xương!”

Lý Trạch Vũ nghiêm túc dặn dò.

Vật Tương Vong nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt ánh lên sắc vàng, hỏi:

“Thiếu gia, việc rửa tủy xương này có phải giống với “thay da đổi thịt” trong tiểu thuyết không?”

Lý Trạch Vũ gật đầu nói: “Chỉ cần rửa tủy xương thành công, tốc độ tu luyện võ công của hai người sẽ gấp mấy chục lần người bình thường!”

Rít...

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hít một hơi thật sâu.

“Điều đó có phải cũng đồng nghĩa rằng tụi em có thể trở thành siêu cao thủ như thiếu gia?”

Máu của Cẩu Phú Quý sôi lên.

“Gần giống thế.”
 
Chương 544: C544: Bởi vì cậu quá d@m dục


Lý Trạch Vũ cười khì nói: “Nhưng có điều rửa tủy xương là một thủ pháp rất khó, cơ hội thành công rất thấp, đặc biệt là Phú Quý cậu so với Tương Vong thì xác suất càng ít hơn!”

“Tại sao?”

Cẩu Phú Quý bắt đầu lo lắng khi nghe như vậy.

Lý Trạch Vũ nhếch mép cười nói: “Bởi vì cậu quá d@m dục!”

“Ha ha ha...”

Vật Tương Vong đắc ý nhìn Cẩu Phú Quý: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, không có cánh đồng bị tàn phá, chỉ có bò kiệt sức mà chết. Bảo cậu kiềm chế một chút mà cậu không nghe!”

Thời khắc này, gã vô cùng vui mừng vì ban đầu bản thân đã kiên quyết giữ đời trai.

“Không thể có cả hai thứ cùng một lúc được, người xưa không bao giờ gạt chúng ta mài”

Cẩu Phú Quý thở một hơi dài thượt.

Trong những năm qua, hắn đã hưởng thụ vô số lần những thú vui tình d*c. nam nữ, nhưng cũng vì điều này mà hắn lại có ít cơ hội trở thành cao thủ vô song.


Đợi đã, có gì đó không đúng!

Cẩu Phú Quý ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia, lúc đầu anh còn h@m muốn tình d*c nhiều hơn cả em, tại sao...”

“Cậu có thể so được với tôi chắc?” Trên mặt Lý Trạch Vũ tràn đầy sự khinh thường.

Hắn là kỳ tài hiếm có mấy nghìn năm mới được gặp, d@m dục quá độ căn bản không ảnh hưởng đến căn cốt của hắn!

Trong khi ba người họ đang nói chuyện thì chiếc xe bất giác đã đến phủ Long Chủ.

Lý Trạch Vũ một mình xuống xe, các lính gác đều biết đây là người đạt huân chương Tử Kinh nên chào đón hắn vào bằng một sự lịch sự khác thường.

Nhưng lúc này Tô Cẩn Hoa còn đang xử lý quốc sự, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ ở phòng khách.

Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại lạ gọi tới. “Alo.”

“Lý Trạch Vũ!”


Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.

Lý Trạch Vũ cảm thấy giọng nói này có hơi quen quen, nhưng lại không nhớ mình đã nghe thấy ở đâu, nên tò mò hỏi: “Là ai vậy?”

“Tôi là Triệu Như Mộng!” Triệu Như Mộng?

Lý Trạch Vũ khế cau mày: “Không quen!”

“Chúng ta đã gặp nhau!”

Triệu Như Mộng quý chữ như vàng.

Giọng điệu của đối phương rất lạnh lùng, sau đó lại nói từng gặp mình, Lý Trạch Vũ không khỏi băn khoăn liệu đây có phải là người phụ nữ mà mình đã “bỏ

rơi” trước đó hay không.

Nghĩ đến đây, hắn nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi: “Cô không phải mang đứa bé đến nhận cha đó chứ?”

Rất nhiều những chàng trai trẻ tình một đêm với một người phụ nữ lạ xong, nhiều năm sau đó, người phụ nữ ấy sẽ dắt con đến cửa để nhận cha.

Những tình tiết máu chó như vậy thường xuyên xuất hiện trong mấy tiểu thuyết hoặc phim điện ảnh, phim truyền hình, Lý Trạch Vũ thực sự lo lắng mình sẽ trở thành “khán giả may mắn”!

“Ý anh là sao?”

Triệu Như Mộng ở đầu dây bên kia rõ ràng là đơ ra.
 
Chương 545: C545: Tại sao lại cúp điện thoại


Nghe thấy giọng điệu của đối phương càng lúc càng lạnh lùng, Lý Trạch Vũ hơi hèn, hỏi: “Con trai hay con gái?”

Triệu Như Mộng: “2” “Cứ nói thẳng với tôi, cần tôi bồi thường cho cô bao nhiêu?” Lý Trạch Vũ thở dài một hơi, nói: “Về phần đứa nhỏ này, cô cũng đừng lo lắng,

chỉ cần nó là gen của Lý Trạch Vũ tôi, nó sẽ trở thành một nhân vật lợi hại nhất trên thế giới này!”

“Đồ khốn nạn!” Triệu Như Mộng trực tiếp cúp điện thoại. Lý Trạch Vũ bỗng nhiên có hơi hoang mang.

Lúc này không phải là nên thương lượng trả giá với hẳn sao? Tại sao lại cúp điện thoại?

Hắn đang định gọi lại lần nữa thì Tô Cẩn Hoa bước vào.

“Trạch Vũ!”

“Lão Tô!”

Lý Trạch Vũ nhanh chóng cất điện thoại và quay lại với việc chính.

Tô Cẩn Hoa lấy thuốc lá ra đưa cho hắn một điếu, sau đó tự mình châm một điếu, điềm đạm hỏi: “Hôm nay cậu đến đây là vì chuyện gì vậy?”

“Chuyện lớn, chuyện vô cùng lớn!”

Lý Trạch Vũ buột miệng nói.


Chuyện vô cùng lớn?

Nghe vậy, Tô Cẩn Hoa đột nhiên cũng nín thở tập trung.

Dù sao thì chuyện có thể làm cho Lý Trạch Vũ gọi là chuyện lớn, chắc chắn sẽ không nhỏ!

“Lão Tô, ông có từng nghe qua Vô Tình Thần cung chưa?”

“Xoẹt!”

Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, Tô Cẩn Hoa suýt nữa nhảy dựng trên ghế.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Chỉ thấy vẻ mặt lão khá trịnh trọng, trợn to mắt hỏi: “Vô Tình Thần cung đã biến mất rồi, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”

Lý Trạch Vũ lúng túng khuyên: “Xin ông khoan hãy căng thẳng...” “Cậu nói tôi có thể không căng thẳng được sao?” Tô Cẩn Hoa ngắt lời.

Bốn chữ “Vô Tình Thần cung” không chỉ có thể chấn động giới võ lâm mà còn chấn động cả nước.


Nếu không xử lý Vu giáo thích đáng thì sẽ gây tổn hại cho đất nước, nhưng nếu Vu giáo bị thay thế bởi Vô Tình Thần cung thì sẽ không còn là chuyện đơn giản như rung chuyển quốc gia, thậm chí có thể lật đổ chính quyền!

Chả trách Tô Cẩn Hoa lại căng thẳng!

“Uầy... Lão Tô, ông ngồi xuống trước đã, nghe tôi nói.”

Lý Trạch Vũ xua xua tay, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống trước.

Tô Cẩn Hoa rít một hơi thuốc dài rồi ngồi lại vào ghế bành.

Nhưng khi Lý Trạch Vũ nói rằng Vô Tình Thần cung không hề biến mất, mà còn sẽ sớm tái thế, Tô Cẩn Hoa lại từ trên ghế nhảy dựng lên: “Trạch Vũ, chuyện này tuyệt đối không được đem ra đùa giỡn!”

“Tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, lấy chuyện này ra đùa với ông à?”

Lý Trạch Vũ liếc lão một cái, nói: “Hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn chào hỏi ông, tiện thể nói cho ông biết một tiếng, tôi có thể đối phó với Vô Tình Thần cung, nhưng...”

Nói đến đây, hắn cười khúc khích, ý tứ “đòi lợi” đã khá rõ ràng.

Tô Cẩn Hoa nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể tiêu diệt Vô Tình Thần cung, cậu sẽ là anh hùng quốc dân!”

“Con người tôi không quan tâm sự nổi tiếng.” Lý Trạch Vũ rút tay lại.

Tô Cẩn Hoa biết thiếu niên trước mặt là cao thủ, không dễ gạt được, vì thế thẳng thắn nói: “Nói đi, cậu muốn cái gì!”

“Tôi không thiếu thứ gì cả, tôi chỉ muốn...”

Nói đến đây, điện thoại di động trong túi của Lý Trạch Vũ lại vang lên, hắn lấy ra xem, vẫn là số khi nấy, nghĩ ngợi một hồi rồi mới ấn nút nghe máy.

“Một giá một, tôi đưa cho cô mười tỷ, nhưng đứa con phải đưa cho tôi...”
 
Chương 546: C546: Vô sï


Hắn cố tình thả cho Hách Liên Vô Tình tẩu thoát, nếu muốn bắt hay giết lão ta thì hắn đã ra tay ngay từ khi còn ở Tử Ngục rồi.

“Nếu hôm nay cô đã tới đây thì đừng đi nữa!”

Giọng điệu Lý Trạch Vũ tức khắc trở nên lạnh lùng, trên người đột nhiên toả ra khí thế hừng hực.

Triệu Như Mộng biến sắc, thậm chí không còn cơ hội mở miệng lần nữa.

Nơi Lý Trạch Vũ vốn đứng chỉ còn lại một bóng ảo ảnh, còn hắn bỗng hiện ra trước mặt cô ta như một bóng ma.

“Bụp!"

“Keng!”

Kiếm của Triệu Như Mộng chưa kịp rút ra đã bị đôi tay Lý Trạch Vũ giữ chặt, trường kiếm rơi thẳng xuống đất.

“Dừng tay, trước hết anh phải tôi nói hết câu đã chứ.” Triệu Như Mộng hốt hoảng hô lớn.

“Tôi và cô không có gì để nói!”

“Bịch!”


Ngay khi dứt lời, Lý Trạch Vũ lấy cổ tay đánh ngất Triệu Như Mộng, hai tay đặt chung một chỗ rồi giữ chặt, tiếp đó khiêng lên vai, động tác vô cùng liền mạch.

Khi tỉnh lại, Triệu Như Mộng phát hiện bản thân đang ở trong một chiếc lồng sắt của gánh xiếc thú, tuy tay chân không bị trói nhưng lại không thể vận khí kình trong cơ thể lên được.

Hiển nhiên đã có người phong toả đan điền của cô!

“Tôi tới là để hợp tác với anh!”

Triệu Như Mộng phát hiện, Lý Trạch Vũ đang ngồi bắt chéo chân trên khán phòng, miệng còn ngậm một điếu thuốc.

“Tôi cũng nói rồi, giữa chúng ta không có gì hay ho để hợp tác!” “Bộp bộp!”

Lý Trạch Vũ cười châm chọc, sau đó vỗ tay vào nhau. “Grào...”

Tiếng mãnh thú gầm chợt vang lên.

“Cách... Keng!”

Triệu Như Mộng nghe tiếng nhìn lại, một con hổ trưởng thành ở một chiếc. lồng khác đang bước qua cửa lồng, tiến lại đây.


Con hổ nhìn Triệu Như Mộng chòng chọc như đang quan sát con mồi, cô nàng lập tức tái mặt vì sợ.

Cô dám chắc chắn, con hổ này không phải thú được gánh xiếc thuần phục, chỉ có thú hoang dã mới có uy lực mãnh liệt đến mức này!

“Râm!”

Ngay khi con hổ định vồ lấy Triệu Như Mộng, một chiếc lồng sắt nhỏ bất ngờ giáng xuống, bao vây nó một cách chuẩn xác.

Lúc này, Triệu Như Mộng mới thở phào nhẹ nhõm.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Tiếp sau đây tôi sẽ hỏi cô vài vấn đề, chỉ cần cô khai báo đàng hoàng, có lẽ tôi sẽ tha mạng cho cô đấy!”

Hắn lại buông lời trêu chọc.

Lý Trạch Vũ xoay người sang chỗ khác, phát hiện Lý Trạch Vũ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.

“Vô sÏ”

Triệu Như Mộng giận đến nỗi mắng một câu, nói: “Mau thả tôi ra, bằng không anh nhất định sẽ phải hối hận!”

Lý Trạch Vũ cười đầy ẩn ý, hoàn toàn không quan tâm lời cô nói ra.

“Tốt nhất là cô nên trả lời câu hỏi của tôi một cách đàng hoàng, cảm giác múa máy với hổ không dễ chịu đâu...”
 
Chương 547: C547: Không cần hợp tác


Trong tình huống không có vũ khí, Triệu Như Mộng hoàn toàn không dám chắc mình sẽ giết được con hổ trưởng thành, huống hồ đan điền của cô ta còn đang bị phong toả.

Một khi con hổ thoát khỏi lồng sắt nhỏ, cô ta chỉ có thể biến thành bữa trưa của nói

Nghĩ vậy, nhịp thở của Triệu Như Mộng dần trở nên gấp gáp. “Vô Tình Thần Cung có bao nhiêu cao thủ?” Lý Trạch Vũ bắt đầu đặt câu hỏi. Nhanh mà không có q𝙪ảng cáo, chờ gì 𝘁ìm nga𝔂 ( T𝘳 𝑈mT𝘳𝙪𝔂𝚎n.𝙑N )

Triệu Như Mộng trừng mắt nhìn hắn chằm chặp, gương mặt xinh đẹp ánh lên lửa giận: “Tôi chân thành tới đây để hợp tác với anh mà.”

“Không cần hợp tác, cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.”

Lý Trạch Vũ tỏ vẻ nghiêm túc: “Tôi đếm ba tiếng, nếu cô không chịu phối hợp thì đi mà khiêu vũ với hổi”

“Ba... Hai...

“Một”


Thấy Triệu Như Mộng vẫn tỏ ra thờ ơ, Lý Trạch Vũ sa sâm mặt mày, hắng giọng hô lên: “Thả hổi”

“Thiếu gia, đáng tiếc quá, cô nàng xinh đẹp thế mà, ngộ nhỡ bị con hổ cắt nát một bên mặt, ôi... Em thật sự không dám tưởng tượng đến hình ảnh ấy!”

Vật Tương Vong nói với giọng điệu tiếc rẻ.

Nghe vậy, Triệu Như Mộng chợt có cảm giác không rét mà run.

Lý Trạch Vũ nghiêm mặt đáp: “Nói mấy lời vô dụng làm gì, thả hổi”

“RõI”

Cẩu Phú Quý ngồi ở bàn điều khiển lập tức nhấn vào chốt lồng sắt nhỏ.

“Cạch!”


Chiếc lồng sắt nhỏ được kéo lên không trung, con hổ bên trong gầm một tiếng, gần như nhào tới tấn công Triệu Như Mộng ngay trong khoảnh khắc được thoát khỏi chiếc lồng.

“Cạch cạch cạch!”

Mặc dù nội lực bị phong bế nhưng cơ thể Triệu Như Mộng vẫn linh hoạt hơn người bình thường nhiều, cô ta nhanh nhẹn leo lên trên lồng sắt.

“Vùt"

Con hổ vồ vào không khí, nhưng nó không định buông tha, dù sao nó cũng bị bỏ đói mất ngày nay, hiện giờ nó đang rất cần thức ăn.

Triệu Như Mộng cảm thấy hai chân mình có phần nhữn ra, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ dường như ẩn chứa một luồng tam muội chân hỏa, hận không thể thiêu cháy đối phương.

“Yo, bản lĩnh chỉ có thế thôi!”

Lý Trạch Vũ chẳng biết tìm đâu ra cái xẻng, ném thẳng về phía chiếc lồng sắt Lý Trạch Vũ đang túm lấy.

Keng!

May mà Triệu Như Mộng lanh tay lẹ mắt nên mới tránh được.

Cú đầu tiên không được thì lại nhanh chóng đập cú thứ hai, thứ ba, mục tiêu của Lý Trạch Vũ là ép Triệu Như Mộng phải nhảy xuống dưới.
 
Chương 548: C548: Tôi ở đây


Hai tay Triệu Như Mộng luân phiên tránh né, nhiều lần suýt rơi xuống đất.

Lý đại đương gia làm như đang chơi đùa, đập tay xong lại đập bằng chân, tứ chi thay phiên.

“Lý - Trạch — VũI”

Giọng điệu của Lý Trạch Vũ lạnh lẽo đến cực độ, nếu có đủ sức mạnh, cô nàng nhất định sẽ khiến đối phương phải nếm trải cảm giác dưới bị mãnh hổ rình rập, trên bị tiểu nhân “bức ép”.

“Tôi ở đây, cô có thể trả lời!”

Lý Trạch Vũ nhếch mép cười khẩy, đồng thời ném một xẻng thật mạnh tới chỗ lồng sắt mà Triệu Như Mộng đang dán bụng vào.

“Keng keng!”

Chiếc lồng sắt phát ra tiếng kêu đinh tai, cũng may Triệu Như Mộng nắm rất chắc, bằng không rất có thể sẽ bị rung cho rơi xuống dưới.


“Anh là đồ khốn kiếp, thả tôi ra ngoài!” Triệu Như Mộng hoảng đến độ tròng mắt đỏ hoe.

Dù sao cũng là đàn bà con gái, từ bé đến lớn cô ta chưa từng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này, tâm lý thật sự không chịu nổi.

Tuy vậy, Lý Trạch Vũ vẫn không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc chút nào. Xem ra chỉ cần Triệu Như Mộng không nói, cho dù không ra đồn khiến đối phương rơi xuống khiêu vũ với hổ thì hắn cũng phải hù doạ cho cô nàng sợ đến mức sống dở chết dở.

“Cao thủ của Thần Cung nhiều như mây, cường giả cảnh giới Tông Sư có không dưới trăm vị, cường giả cảnh giới Võ Thánh có hơn bốn mươi người, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Nhân cũng có thể miễn cưỡng đạt tới hai chữ số!”

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Như Mộng phải khai ra sự thật.

Lý Trạch Vũ bây giờ mới chịu dừng tay, ngay đến hắn cũng bị chấn động bởi những con số này.

Tông Sư hơn trăm, Võ Thánh suýt soát năm mươi, cường giả cảnh giới Thiên Nhân ngoài kia hiếm hoi như lông phượng sừng lân ngoài kia cũng có thể miễn cưỡng đạt tới hai chữ số.

Nói không ngoa, đội hình như vậy đủ sức tung hoành toàn bộ giới võ lâm, dù là tam đại thánh địa cũng không thể cản nổi!


Hèn gì ngay cả Long Chủ như Tô Cẩn Hoa cũng tỏ ra thất thố khi nghe đến Vô Tình Thần Cung.

“Sào huyệt của Vô Tình Thần Cung ở đâu? Thế lực chủ yếu dàn trải ở bao nhiêu địa phương? Các cô có bao nhiêu thành viên?”

Lý Trạch Vũ hỏi một lèo ba vấn đề.

Khuôn mặt Triệu Như Mộng toát lên vẻ khó xử. Để lộ những thông tin này đồng nghĩa với việc phản bội Vô Tình Thần Cung. Đến lúc ấy, cho dù mẹ cô ta có là kỳ chủ thì bà ta cũng không thể bảo vệ được cô!

“Nói mau!”

Lý Trạch Vũ tỏ vẻ âm hiểm, thúc giục: “Nếu không nói, cô có tin ông đây sẽ cho con hổ có thêm bạn hay không!”

“Tôi không thể nói, tôi thật sự không nói được!”

Triệu Như Mộng nóng ruột đến mức không thể ăn nói mạch lạc. “Mẹ kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Lý Trạch Vũ hừ lạnh, một lần nữa vận sức ném chiếc xẻng trong tay về phía lồng sắt.

“Keng!”
 
Chương 549: C549: Anh thả tôi ra trước đã


Lực rung khủng khiếp khiến cánh tay Triệu Như Mộng trở nên tê dại, suýt nữa đã làm cô ta không thể bám vững và rơi xuống.

“Grào...”

Con hổ bên dưới dường như cũng biết Lý Trạch Vũ ở bên ngoài đang giúp nó, nó hăng hái nhảy lên cao.

“Roẹt roẹt roẹt!”

Triệu Như Mộng phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng leo lên mấy bước, tuy đã tránh khỏi miệng hổ trong gang tấc nhưng quần áo trên người vẫn bị móng vuốt của nó xé toạc.

“Lý Trạch Vũ, có giỏi thì anh giết chết tôi luôn đi!”

Triệu Như Mộng gào thét một cách điên dại.

“Giết người là phạm pháp, tôi không ngu đâu!”

Lý Trạch Vũ làm bộ ngơ ngáo, cười ha hả rồi nói: “Nhưng nếu cô bị con hổ ăn thịt thì chẳng liên quan gì đến tôi!”

“Anh đã bắt tôi tới đây!”

Triệu Như Mộng nhắc nhở.


Lý Trạch Vũ trề môi, cười lạnh: “Ai thấy tôi bắt cô tới đây?”

Dứt lời, hắn quay sang nhìn Vật Tương Vong: “Cậu có thấy không?” Vật Tương Vong vội vàng lắc đầu.

Lý Trạch Vũ nhìn về phía Cẩu Phú Quý đang ngồi ở bàn điều khiển, chưa kịp hỏi thì đối phương đã lắc đầu nguây nguẩy: “Em cũng không thấy gì!”

Triệu Như Mộng trợn mắt lườm cả ba người, ngón tay đang bám vào lồng cũng siết thành nắm đấm.

Triệu Như Mộng thầm thề trong lòng, chỉ cần mình thoát khỏi kiếp nạn hôm nay, sau này có cơ hội mình nhất định sẽ băm thây tên vô sỉ Lý Trạch Vũ thành ngàn vạn mảnh.

“Keng!”

“Nói maul”

Lần này Lý Trạch Vũ đã vận thêm sức, đập mạnh vào lồng sắt.

Lực va chạm khổng lồ khiến chân Triệu Như Mộng không thể đứng vững nữa, hơi tụt xuống dưới một chút.

“Grào...” Con hổ sáng bừng mắt, dùng hết sức nhảy lên trên.

“Shh..”


“A!”

Mặc dù Triệu Như Mộng phản xạ rất nhanh, lâp tức leo lên nhưng lớp quần ở bắp chân vẫn không may bị cào rách.

“Ông đây muốn xem cô có thể cứng miệng đến đâu!” Nói xong, Lý Trạch Vũ lại chuẩn bị đánh vào chiếc lồng. “Dừng tay! Tôi nói!”

Triệu Như Mộng vội hô lên: “Anh thả tôi ra trước đã!”

“Không thành vấn đề.”

Lý Trạch Vũ chẳng thèm nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, có vẻ không hề lo rằng cô nàng này dám lừa gạt mình.

Dẫu sao đã bắt nhốt được cô ả lần đầu thì cũng có thể nhốt được lần hai!

Cẩu Phú Quý trước bàn điều khiển từ từ di chuyển lồng sắt bên trên lên phía trên con hổ, “âm” một tiếng, quây nhốt nó một cách vô cùng chuẩn xác.

Triệu Như Mộng thở hắt ra một hơi nặng nề, vừa nhảy xuống đất là chạy ngay về phía cửa sắt nhỏ.

Lý Trạch Vũ cũng rất hợp tác, mở cửa ra.

“Bây giờ đã nói được chưa?”

“Anh... Anh là đồ khốn kiếp..."

Nhớ lại trải nghiệm vừa nấy, Triệu Như Mộng vẫn cảm thấy hãi hùng, khoảnh khắc lao ra khỏi lồng sắt, lớp phòng ngự của cô nàng hoàn toàn sụp đổ, không khỏi oà khóc nức nở.

“Hu hu... Hu hu hưu...”
 
Chương 550: C550: Ba mươi nghìn người


Mới đầu, Triệu Như Mộng kiêu ngạo như tiên nữ giáng trần, coi tất cả mọi người như con kiến hôi.

Song, sau khi bị Lý Trạch Vũ dạy dỗ một phen, tiên nữ cũng bị kéo ngã khỏi thần đàn, để lộ phương diện người phàm.

Mỹ nhân vốn xinh đẹp tuyệt trần lúc này đang rưng rưng đẫm lệ, ai cũng cảm thấy thương cảm.

Đáng tiếc, Lý đại đương gia dường như không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, hắn nghiêm mặt quát lớn: “Còn không mau nói đĩ!”

“Anh...”

Triệu Như Mộng có chút rụt rè lo sợ, nghẹn ngào nói: “Anh dựa vào đâu mà dữ với tôi như thế!”

Lý Trạch Vũ bật cười ha hả, đáp: “Dựa vào việc tôi là người có quyền định đoạt gánh xiếc thú này, đến cả mãnh hổ trong núi cũng phải nghe lời tôi, tôi bảo chúng nó cần ai thì bọn chúng sẽ căn kẻ đó!”

Nhớ lại khoảng thời gian ở trong cùng lồng giam với con hổ, Triệu Như Mộng chợt cảm thấy khiếp đảm.

Xem chừng cô nàng sẽ bị ám ảnh với lũ hổ cả đời!


“Thần Cung ở Tái Bắc, mười sáu tỉnh đều có các kỳ chủ riêng, dưới trướng bọn họ cụ thể có bao nhiêu người thì tôi không biết rõ lắm, cơ mà cộng đồn lại cũng không ít hơn ba mươi nghìn người đâu!”

Triệu Như Mộng run rẩy tiết lộ tất cả những gì mình biết.

“Ba mươi nghìn người!”

Lý Trạch Vũ lẩm bẩm nhắc lại.

Nếu Vô Tình Thần Cung chỉ có ngần ấy thành viên, Tô Cẩn Hoa cũng sẽ không lo lắng như thế.

Xét cho cùng, nước Hạ có hơn một triệu quân đồn trú, số lượng quân nhân đã giải ngũ có thể trở lại bất cứ lúc nào cũng không dưới mười triệu người, ba chục

nghìn người thật sự chẳng thấm vào đâu.

Hắn đoán rằng có rất nhiều thế lực quyền quý đằng sau có dính dáng với Vô Tình Thần Cung.

Ngay cả Vu giáo cũng có mấy trăm con rối trẻ con, thế lực khổng lồ ngày xưa từng thống nhất các tà giáo như Vô Tình Thần Cung ắt sẽ chỉ có nhiều hơn chứ

không hề kém cạnh.

Nghĩ tới đây, Lý Trạch Vũ lại hỏi: “Có những thế lực quyền quý nào qua lại gàn gũi với Vô Tình Thần Cung?”

“Cái này...”

Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Như Mộng nheo lại, lại chìm trong do dự.

Nhưng ngay giây sau đó...


“Phú Quý, thả hổi”

Lý Trạch Vũ vừa ra lệnh vừa kìm chặt cổ tay Triệu Như Mộng.

“Buông ra, tôi nói!”

“Trấn Bắc Vương Hách Liên Khiếu, Tổng binh Sơn Hải quan Lưu Chấn Nam, hai người này bí mật liên hệ với mẹ tôi, những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”

Triệu Như Mộng thật sự sợ hãi.

Nếu Thánh Vương biết mình phản bội, chắc chắn lão sẽ cho mình ăn quả đắng, nhưng nếu bây giờ không chịu khai báo thành thật thì tên ác ma trước mắt cũng không tha cho mình!. Đọc 𝒕r𝒖𝘺ệ𝓃 𝒕ại — 𝘛R𝒖M𝘛RU𝒴𝘌 𝖭.V𝓃 —

Hơn nữa, so sánh người trước và người sau, người trước ít nhất cũng sẽ cho mình được dễ chịu hơn.

Không giống Lý Trạch Vũ, người này có lẽ sẽ hành hạ mình đến mức suy sụp tinh thần, cuối cùng cho mình ăn thêm một dao!

Hách Liên Khiếu... Hách Liên Vô Tình...

Hai kẻ này cùng họ, rất có thể là người trong tộc.


Trấn Bắc Vương và Trấn Nam Vương, một người trấn giữ Đông Bắc, một người trấn giữ phía Nam, có thể nói là những kẻ nắm quyền thế lớn nhất bên cạnh

những thế lực lớn ở Hoàng Thành.

Tổng binh Sơn Hải quan cũng là một chức danh không tầm thường, số lượng binh lính dưới quyền có thể điều động chí ít cũng lên đến một trăm nghìn người.

Nếu số nhân mã này cấu kết với nhau, trong ứng ngoại hợp cùng Vô Tình Thần Cung...

Hzzz! Lý Trạch Vũ không khỏi hít sâu một hơi.

Trước mắt, hắn chỉ biết Hách Liên Khiếu và Lưu Chấn Nam, còn có bao nhiêu người mà hắn chưa biết...

Trước khi nước Hạ được lập nên, Vô Tình Thần Cung đã có mối quan hệ mật thiết với các thế lực quân phiệt. Khi ấy nếu Thái Tổ không có bản lĩnh siêu việt, thủ

đoạn vô biên thì thiên hạ ngày nay rất có thể đã rơi vào tay Vô Tình Thần Cung rồi.
 
Chương 551: C551: Anh làm như vậy để làm gì


Lúc này, hắn mới lờ mờ cảm nhận được áp lực mà Vô Tình Thần Cung mang đến cho Tô Cẩn Hoa.

“Cô không thành thật!”

Lý Trạch Vũ định bụng sẽ nghiêm hình bức cung Triệu Như Mộng thêm một lần nữa, nhưng doạ nữa doạ mãi, đối phương vẫn nhất quyết khẳng định mình không biết gì.

Lý đại đương gia từng tập trung nghiên cứu tâm lý học, hắn cảm nhận được. cô nàng này không hề nói dối, vì vậy hắn ra lệnh cho Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong: “Nhốt cô ta lại trước đã!”

“Lý Trạch Vũ, anh đã nói sẽ thả tôi đi mà!”

Triệu Như Mộng lòng như lửa đốt: “Anh là đàn ông, không thể nói lời mà không giữ lời!”

“Đồ thần kinh!”

Lý Trạch Vũ liếc nhìn cô nàng, cười khẩy: “Tôi có nói sẽ thả cô đi, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải bảo người ta gửi tiền chuộc tới đây... Mười tỷ, một xu cũng không được thiếu!”

“Được, không thành vấn đề, tôi báo người chuyển tiền ngay đây!”

Triệu Như Mộng không hề lưỡng lự mà chấp nhận luôn.

Thấy vậy, Lý Trạch Vũ không khỏi sửng sốt.


Mười tỷ đấy, không phải một trăm đồng!

Trong toàn nước Hạ này, người có thể lấy ra khoản tiền lớn như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, xem ra Vô Tình Thần Cung thật sự tiền nhiều như nước.

Đầu óc hắn nhảy số rất nhanh, lập tức lật mặt: “Cái gì mà mười tỷ, cô nghe nhầm rồi, tôi nói là một trăm tỷ!”

Triệu Như Mộng tuy chưa trải nhiều sự đời nhưng cũng không phải đứa ngu, cô ta vừa nhìn đã hiểu Lý Trạch Vũ đang cố tình thổi giá, không nhịn được mà mắn nh quá hèn hạ, đã nói là mười tỷ, tại sao đùng một cái đòi tăng lên gấp. mười lần!”

“Tôi luôn nói là một trăm tỷ, chỉ có cô nghe nhầm thôi!”

Lý Trạch Vũ mặt dày, nhất quyết không thừa nhận mình nói hớ.

“Anh..”

Triệu Như Mộng tức nghẹn, nhưng chẳng thể làm gì được đối phương. “Dù sao tôi cũng ra giá rồi, nếu không có tiền, tôi sẽ giam cô đến hết đời!” Lý Trạch Vũ tỏ rõ thái độ “tôi không nói đùa” lên mặt.

“Tôi cho anh!”

Triệu Như Mộng cắn răng, một lần nữa chấp nhận. Lý Trạch Vũ đứng hình tại chỗ.

Vô Tình Thần Cung giàu là cái chắc rồi, nhưng sao lại có nhiều tiền đến vậy. được!

Cả một trăm tỷ mà không hề nhăn mặt chút nào.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vả lại người này chỉ là Triệu Như Mộng, nếu đổi thành Hách Liên Vô Tình thì tăng giá gấp mười lần cũng không quá đáng nhỉ?

Một nghìn tỷ... Vãi lồng! Lý Trạch Vũ thầm tự trách bản thân lúc trước không vơ vét một khoản lớn từ

Hách Liên Vô Tình, hắn ngấm ngầm hạ quyết tâm lần sau gặp mặt đối phương phải bắt trói lấy người rồi mới nói tiếp.


“Tôi sẽ đưa tiềm cho anh, bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc tử tế được không?”

Triệu Như Mộng bất ngờ chuyển chủ đề.

Lý Trạch Vũ sửng sốt: “Chúng ta có gì để bàn?”

“Hợp tác!”

“Thật sự không cần hợp tác!”

“Chẳng lẽ anh không muốn diệt trừ Thánh Vương?”

Triệu Như Mộng nhíu mày hỏi.

Lý Trạch Vũ lắc đầu, nói: “Nếu tôi không muốn, cô vẫn cho rằng lần trước. mình chỉ cần dẫn theo một đám nhãi nhép kia là có thể giải cứu Hách Liên Vô Tình hả?”

Triệu Như Mộng nhíu mày, hoảng sợ ra mặt: “Ý anh là... Anh cố tình để Thánh Vương trốn thoát?”

Lý Trạch Vũ nhếch mép cười lạnh: “Xem ra bé hổ như cô chưa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa!”

Nghe xong, Triệu Như Mộng câm lặng.

Cô ta từng chứng kiến sức mạnh của Lý Trạch Vũ, lúc đó Hách Liên Vô Tình cũng không phải đối thủ của hắn. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm với Hách Liên Vô Tình, cô ta suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không tìm ra lý do Lý Trạch Vũ không truy đuổi mình.

Đến giờ mới hiểu, người ta cố ý cho Hách Liên Vô Tình đào tẩu.


“Anh làm như vậy để làm gì?”

Triệu Như Mộng tò mò hỏi.

“Không thể bật mí với cô được.”

Lý Trạch Vũ ra vẻ thần bí.

Nhưng, đầu óc Triệu Như Mộng dường như vừa được khai quang, cô ta thốt lên: “Anh làm vậy là để nhổ tận gốc Thần Cung?”

“Ha!”

Lý Trạch Vũ liếc nhìn đối phương tỏ vẻ đánh giá cao hơn: “Thật sự không ngờ cô hổ này thật sự không ngốc, hoá ra vẫn thông minh lắm!”

Triệu Như Mộng không nhịn được mà trừng mắt với hắn.

Từ nhỏ đến lớn, ai gặp Triệu Như Mộng cũng khen “thông minh trời sinh”, chỉ có Lý Trạch Vũ mới chê cô ta ngốc.

“Nếu đã vậy thì anh càng nên hợp tác với chúng tôi...”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom