Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 952: C952: Không phải


Trong đầu Yori và Bruce không hẹn mà cũng nghĩ đến một người.

"Hai người đoán đúng rồi, chính là Quân Đế... Cái thằng đó một mình lẻn vào. nhà tôi, lấy sinh mạng của người nhà tôi ra uy hiếp tôi!"

Elif không dám nói ra sự thật, dù gì điểm yếu đó cũng không vinh quang gì.

Đừng thấy Yori và Bruce bên ngoài hòa bình, nhưng chỉ cần có cơ hội, hai người này sẽ không do dự mà đạp ông ta một cái.

Yori và Bruce tràn đầy nghỉ ngờ.

Quân Đế lại có thể uy hiếp được Elif, vậy thì cũng có khả năng sẽ uy hiếp được bọn họ.

"Rầm!"

Bruce tức đến đập bàn hội nghị: "Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, thằng đó thật là coi trời bằng vung!"

Sắc mặt Elif điềm nhiên, nói: "Tôi cảm thấy cần khởi động lại 'Kế Hoạch Diệt Quân, nhưng mà lần này nhất định phải tiến hành trong âm thầm!"


Yori gật đầu đồng ý nói: 'Không những thế, chúng ta cũng cần tăng cường bảo vệ an toàn của bản thân!"

"Để Carol ra tay đi!" Bruce đề nghị nói.

Carol là dị năng vương số một thế giới, năng lực có thể sánh ngang với người mạnh nhất của Chiến Thánh Cảnh.

Theo như ông ta thấy, thần chết này mà chịu ra tay, Quân Đế sẽ chết chắc!

"Có thể, chỉ có điều tôi có một yêu cầu."

Elif đột nhiên khéo léo chuyển chủ đề nói: "Chuyện này tôi không thể tham gia vào, bởi vì Quân Đế đã uy hiếp đến tôi, nếu như tên đó biết tôi tham gia vào chuyện này, người nhà của tôi có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Đối với yêu cầu này thì Yori và Bruce rất vui vẻ đồng ý.

Bớt đi một người tham gia, đến lúc đó cũng sẽ bớt đi một người chia sẻ công lao.

Buổi chiều hôm đó.

Elif lết cái thân mệt mỏi quay về nhà, đã một đêm không ngủ, ông ta gần như ngã lên giường là ngủ.

Nhưng đúng ngay lúc này, ông ta phát hiện ra phòng ngủ của mình có thêm một người!

"Quân Đết"

Elif bất chợt không còn buồn ngủ nữa.

Lý Trạch Vũ cười toe toét nói: "Không hoan nghênh tôi ư?" "Hoan nghênh... Vô cùng hoan nghênh!"

Elif nói những lời trái với lương tâm.

Lý Trạch Vũ thản nhiên nói: 'Không ngờ hiệu suất làm việc của ông không tồi


nha.

Elif biết cái hắn muốn nói chỉ là chuyện rút quân không đánh nước Hạ, tiếp đó lại cẩn thận rụt rè nói: "Hiện giờ Đế Quân có thể xóa video gốc rồi chứ?"

"Có phải là tôi xóa video đi rồi, ông chuẩn bị không làm con chó cho tôi sai khiến nữa đúng không?”

Lý Trạch Vũ cười hỏi ngược lại nói. Ngôn Tình Tổng Tài

Elif lập tức lắc đầu, hứa hẹn đảm bảo nói: "Xin cứ yên tâm, dù cho cậu có xóa bỏ video, sau này cần tôi làm gì, tôi cũng đều tận sức hoàn thành!"

Lời nói quỷ quái này đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.

Lý Trạch Vũ nhìn thấu nhưng không vạch trần, sau đó sắc mặt trầm lại, nghiêm giọng nói: 'Elif, ông cũng to gan lắm!"

"Hải" Elif bị dọa nhảy cẵng lên: "Tôi làm sao?” "Làm sao ư?"

Lý Trạch Vũ cười khẩy, nói: "Ông thật sự cho rằng tôi không dám phát tán video đi đúng không?”

"Không... Không phải!"

Mồ hôi lạnh trên trán Elif đổ xuống, thấp thổn nói: "Quân Đế, tôi không hiểu ý cậu là gì?"


Sát khí trong đôi mặt của Lý Trạch Vũ hiển lên, nói: "Không hiểu ư? Hờ hờ, Kế Hoạch Diệt Quân' có phải lại khởi động rồi đúng không?”

Ầm!

Trong chốc lát, Elif chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Ông ta không dám tin Lý Trạch Vũ lại biết được chuyện này và làm sao hắn biết được chứ!

Dù gì lúc đó chỉ có ông ta và Bruce, Yori ba người họ ở đó, và ông ta có thể xác định hai tên kia sẽ không đem bí mật này tiết lộ ra ngoài.

Chẳng lẽ Quân Đế biết bói toán, biết trước được tương lai? Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!

"Có phải là ông nghĩ không ra tại sao tôi lại biết được chuyện này đúng không?"

Lý Trạch Vũ cười hỏi. Elif thật thà gật đầu. Giờ đây trên mặt Lý Trạch Vũ lộ ra vẻ cao thâm khó đoán.

"Bởi vì tôi bấm tay tính toán và rồi tôi đã đoán được..."
 
Chương 953: C953: Chỉ cần tôi


Bấm tay tính ra là là gạt người thôi, Bruce và Yori sẽ không bán đứng Elif.

Sở dĩ Lý Trạch Vũ chắn chắn Elif sẽ khởi động lại 'Kế Hoạch Diệt Quân, là dựa vào thói quen của người khác mà phán đoán ra.

Dù gì Elif sẽ không cam tâm chịu khống chế, nhất định sẽ nghĩ cách diệt trừ Lý Trạch Vũ.

Nhưng ông ta lại không thể để đối phương biết mình có cái suy nghĩ này, chỉ còn cách bí mật khởi động lại Kế Hoạch Diệt Quân!

Ban nãy Lý Trạch Vũ chỉ là đoán mò, sau khi thấy phản ứng của Elif, hắn liền biết phán đoán của mình không hề sai.

"Chỉ cần tôi xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, mấy video liên quan đến ông sẽ công bố đến mọi ngày lập tức!"

Nói đến đây Lý Trạch Vũ thâm sâu nở nụ cười, nói: "Không tin ông có thể thử xeml"

Nghe vậy Elif bị dọa đến mồ hôi đầm đìa.

"Điều duy nhất tôi có thể đồng ý với ông là, khi tôi giết chết Bruce và Yori, video trong tay tôi sẽ được xóa vĩnh viễn biến khỏi thế giới này."

Nói xong Lý Trạch Vũ liền rời khỏi. Elif bất lực ngồi trên giường, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng áo ngủ.

Từ giờ trở đi, ông ta đã hoàn toàn trở thành một con chó an phận bên cạnh Lý Trạch Vũt!

Màn đêm buông xuống, sân bay quốc tế thành phố New York.


Một người phụ nữ mặc một chiếc đầm, đi giày cao gót đen, toàn thân toát lên khí chất cao quý đi ra khỏi sân bay.

Theo sát sau lưng là hai người tuổi tác xấp xỉ người phụ nữ kia, khí chất cũng cao quý như nhau.

"Xet xet!" Một chiếc xe thương vụ xa hoa dừng trước mặt ba người.

Tài xế lập tức xuống xe, cung kính nói: "Công chúa, cô Lucy, cô Kelly, xin mời lên xel"

Cô gái được gọi là công chúa không ai khác chính là Angela vừa mới từ Bán đảo Granville đi vội đến New York.

Luey và Kelly là cháu gái của thân vương tộc Bất Tử, thân phận cũng rất cao quý.

Tuy quan địa phương nước Anh và tộc Bất Tử từng có giao ước, bọn họ sẽ định kỳ cung cấp máu tươi, tộc Bất Tử khi không có sự đồng ý của bọn họ thì

không được tự ý tiến vào khu vực của loài người.

Ước định này có một sự trói buộc nhất định, nhưng cũng chỉ là đối với những người bình thường của tộc Bất Tử.

€ó rất nhiều lãnh đạo của tộc Bất Tử phái người du nhập vào khu vực của loài người, mục đích chính là để kiếm tiền.

Bởi vì nơi sinh sống của tộc Bất Tử cũng không khác loài người là mấy, cũng thích mặc những trang phục đẹp, trang sức, xe sang và biệt thự.

Những thứ này đều cần tiền!


"Đã một năm rồi tôi không đi ra ngoài, thật là hoài niệm mài!”

Angela kéo cửa kiếng xe xuống nhìn ngọn đèn xanh đỏ chói sáng, tâm trạng vô cùng tốt.

Lucy cười nói: "Lần này chúng ta ra ngoài nhất định phải cười cho đã!" Angela lắc đầu nói: "Lần này tôi ra ngoài không phải để chơi!"

Lucy gật đầu, cười khúc khích nói: "Tôi biết cô là vì không yên tâm cái tên bạc tình kia, lần này tôi và Kelly nhất định sẽ giúp cô bắt lấy hắn!"

Kelly cười kỳ dị một cái: "Tôi không tin tên đó có thể chạy thoát khỏi bàn tay của chúng tai"

Nghe vậy, Angela cau mày: "Tên đó không dễ đối phó đâu, chúng ta không được lơ là xem thường."

"Không sao, thành phố New York có rất nhiều người trong tộc của chúng ta!"

Dáng vẻ Lucy như nắm chắc phần thắng trong tay.

Sáng sớm hôm sau. "Cốc cốc cốc!” Lý Trạch Vũ đang ngủ ngon, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.

Duỗi lưng một cái, hắn đứng dậy mở cửa, Lang Vương đứng ở bên ngoài cửa hút thuốc phun khói phì phò.

"Chuyện gì?" Lý Trạch Vũ bực bội nói.

Lang Vương cười hi hi nói: "Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"

"Tin xấu trước đi."

Lý Trạch Vũ trả lời qua loa.

Lang Vương có chút uể oải nói: "Con cáo già Yori tương đối giảo hoạt, ra ngoài có cả đống hộ vệ đi theo, chúng tôi theo Yori một ngày một đêm cũng không tìm được cơ hội để ra tay!"
 
Chương 954: C954: Được thôi tiểu lang


Tin này đối với Lý Trạch Vũ không phải là tin xấu gì, dù gì hắn cũng đoán được Elif sẽ tiết lộ chuyện của mình cho Bruce và Yori biết, hai thăng đó chỉ cần có hơi coi trọng mạng sống, cũng sẽ tăng cường biện pháp bảo vệ.

"Tin tốt là gì?"

Lý Trạch Vũ lại hỏi.

Lang Vương làm ra vẻ bí hiểm, nói: "Cậu đoán xem ai đã đến thành phố New York?"

"Đừng có vòng vo nữa, nói nhanh!" Lý Trạch Vũ có chút thiếu kiên nhãn.

Lang Vương vội thu lại nụ cười trêu ghẹo, nghiêm túc nói: "Người của tôi đã nhìn thấy công chúa nhỏ của bọn quái vật kia!"

Trời má? Cái này được coi là tin tốt khỉ gì! Trong chốc lát, Lý Trạch Vũ lập tức không còn muốn ngủ nữa.

"Mẹ nó, xem ra bà tám không nghe khuyên, cứ thích đùa với lửa!"

Lý Trạch Vũ bĩu môi hừ một tiếng, nói: "Phái người đi thăm dò phương hướng của bọn họ, tra ra được thì lập tức báo cho tôi!"

Lang Vương nhún vai, nói: "Không cần tra, bọn họ hiện đang ở khách sạn Nice phòng tổng thống 1808."


"Xoạt xoạt xoạt!"

Lý Trạch Vũ thay quần áo một cách thuần thục, nhanh chóng, Lang Vương chỉ thấy trước mắt lóa lên cái, sau đó đã thấy Lý Trạch Vũ ra ngoài.

Cẩu Phú Quý đi đến vỗ vay Lang Vương: "Tiểu Lang, thiếu gia của chúng ta đi đâu vậy?”

Lang Vương liếc hắn một cái, tức giận nói: "Đã nói biết bao lần, gọi tôi là Lang Vương!"

"Được thôi Tiểu Lang!"

Cẩu Phú Quý lặp lại câu hỏi, nói: "Thiếu gia của chúng ta đi đâu vậy?" "Không biết đâu má!"

Lang Vương hừ một tiếng, muốn quay về phòng mình.

"Tiểu Lang!"

Lúc này Nam Cung Thạc nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Có đây, anh Nam có việc gì muốn chỉ bảo?"

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Chỉ thấy giây trước còn xụ mặt, giờ Lang Vương đã đổi vẻ mặt vui vẻ, xu nịnh lấy lòng đi đến bên cạnh Nam Cung Thạc.

"Khụ khụ!" Nam Cung Thạc đắc ý nhìn Cẩu Phú Quý.

Kiểu như đang nói: Thấy chưa, thể diện của lão phu đây rất nhiều.


Tiếp đó ông ta mới mở miệng nói: "Thiếu gia Lý đi đâu vậy?"

"Quân Đế đi gặp tình nhân cũ của cậu ấy!"

"Tinh nhân cữ?"

Vật Tương Vong kinh ngạc.

"Thiếu gia của chúng ta ở nước Mỹ cũng có phụ nữ? Nhanh kể nghe chơi..." Mấy người kìm lòng không đậu muốn hóng chuyện.

Kết quả là, Lang Vương dưới áp bức của Nam Cung Thạc, không thể không kể một đoạn sử ký phong lưu của Lý Trạch Vũ.

"Ôi trời, thiếu gia đỉnh vậy, ngay cả con gái của quỷ hút máu cũng nếm rồi!"

Vật Tương Vong chỉ cảm thấy cách nhìn của anh hùng đều giống nhau, phụ họa nói: "Tôi cũng muốn thử!"

Nam Cung Thạc về phương diện này không có suy nghĩ gì, chỉ là khi nghe nói tộc Bất Tử có thể trường sinh bất tử, con mắt sáng lên lấp lánh.

"Tiểu Lang, có biết ở đâu có loại quái vật này không?” "Anh Nam cũng muốn thử phụ nữ của tộc Bất Tử hả?”

Lang Vương lo lắng nhắc nhở, nói: "Mấy quái vật đó không dễ dây vào đâu, một khi bị bọn chúng quấn quýt, muốn thoát thân là điều rất khó!"

Nam Cung Thạc cười nói: "Lão phu đâu có như mấy cậu trai trẻ các cậu, nhàn nhã rảnh rỗi, lão phu đây chỉ hiếu kỳ về thể chất của bọn họ mà thôi."


"Tiểu Lang, cậu dẫn chúng tôi đi mở mang chút được không?”

Cẩu Phú Quý xoa xoa tay, xem ra nôn nóng lắm rồi.

"Tôi có thể dẫn mọi người đi mở mang một chút, có điều phải đồng ý với tôi, ngàn vạn lần đừng trở mặt với bọn quái vật đó, tôi không muốn bị bọn chúng nhằm vào!"

Lanng Vương hơi do dự, rốt cuộc vẫn đồng ý.

Vật Tương Vong đảm bảo nói: "Không thành vấn đề, chúng ta lập tức xuất phát!"

"Hiện giờ không được, mấy quái vật đó chắc còn đang ngủ!"

Lang Vương ra hiệu đợi đến tối mới được.

"Tối thì tối vậy, chúng tôi đợi là được."

Nam Cung Thạc muốn bắt vài người của tộc Bất Tử qua đây làm nghiên cứu, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng chính vì hành động này mà đã đem lại phiền phức cực lớn cho Lý Trạch Vũ
 
Chương 955: C955: Mắt mèo bị che lại


Thời gian nghỉ ngơi của người tộc Bất Tử và loài người hoàn toàn trái ngược nhau, ban ngày khi loài người đi làm, thì là thời gian ngủ của người Tộc Bất Tử.

Bên trong phòng tổng thống lộng lẫy tại khách sạn Nice, màn cửa che chắn kín mít cả cửa sổ, một tia nắng cũng không thể chiếu rọi vào trong.

Angela nằm trên giường không có chút cảm giác buồn ngủ, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô ấy lại xuất hiện bóng hình cái tên khốn đó.

"Đing đĩng, đing đong!" Tiếng chuông cửa êm tai vang lên. Angela lập tức cau mày.

Lúc này Lucy và Kelly đều đang ngủ,mà cô ấy cũng đã dặn dò nhân viên khách sạn không được tới quấy rầy cô ấy.

Người bên ngoài có thể là ai?

Angela hiếu kỳ đi đến trước cửa, cô ấy trước tiên thông quá mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Hả?

Mắt mèo bị che lại!


Angela ngay lập tức cảnh giác, hỏi: "Là ai?"

"Đing đing, đing đong!"

Người ngoài cửa không nói lời nào,lại lần nữa nhấn chuông cửa. "Xoảng!"

Angela mở cửa ra.

Cô ấy phải coi thử là thăng khốn nào dám cả gan quấy rầy mình, còn về an toàn thì cô ấy một chút cũng không lo lắng.

Ai dám làm hại cô ấy, vậy thì phải hứng chịu cơn giận toàn tộc Bất Tử! "Là anh!" Nhìn rõ khuôn mặt người đến, vẻ mặt Angela tràn đầy khó tin.

Tiếp theo tâm trạng cô ấy từ phẫn nộ biến thành mừng rỡ, sau cùng lại thành phẫn nộ.

"Không ngờ người đến là ông đây chứ gì?"

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một cái, rồi không cần ai cho phép tự ý vào phòng còn tiện tay khóa trái cửa.

Angela trợn mắt nhìn thẳng hắn hỏi, nói: "Anh lại dám chủ động xuất hiện trước mặt tôi hả?"

Lý Trạch Vũ ngồi xuống safa, bắt chéo chân, vừa đốt xì gà, vừa nói: "Ông đây cả cô còn dám ngủ, thì có gì mà không dám làm?"

"Khốn nạn!"

Con ngươi màu lam nhạt của Angela hiện lên cơn giận không thể che đậy, tâm trạng đang trong trạng thái muốn nổi khùng.

Hít...Hà... "Qua đây ngồi đi!"


Lý Trạch Vũ hời hợt mời gọi nói.

Angela giận điếng người, nhưng mà ma xui quỷ khiến như nào cô ấy vẫn qua đó ngồi đối diện hắn.

Biết bao lần cô ấy hoang tưởng, khi gặp lại kẻ bạc tình này thì cô ấy sẽ làm gì.

Đánh hắn thừa sống thiếu chết, sau đó dùng chân giãm nát mặt hắn, rồi cao cao tại thượng mà quát: "Mày nghe rõ cho bà, không phải mày bỏ bà, mà là bà đây méo cần mày!"

Hoặc cách giải quyết nhanh nhất, một dao giết chết đối phương.

Hay là... Tiến tới ôm cái ôm đã lâu không cho nhau, rồi cho đối phương nụ hôn nóng bỏng, cuối cùng là...

"Gô đến thành phố New York là bởi vì tôi đúng không? Đang nói chuyện Lý Trạch Vũ nhìn cô ấy một cái, rồi mắng: "Nước Hạ chúng tôi có một câu nói, chính là một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa vậy mà cô lại

muốn giết chết ông đây?”

"Quân Đế, câu này được nói ra từ miệng anh, bản thân anh không thấy nực cười sao?"

Angela không chút sợ hãi đón ánh nhìn của anh.

Mỗi khi nhớ tới mình không ngừng níu giữ, nhưng Lý Trạch Vũ vẫn cái thái độ tuyệt tình đó, cô ấy hận không thể bâm thay hẳn ra.


"Được rồi, chúng ta không nói chuyện cũ!"

Lý Trạch Vũ có chút chột dạ, khéo léo chuyển chủ đề nói: tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là ở đâu tới thì về đó, hai là, cô tiếp tục đi theo cái đám ô hợp kia

và tham gia 'Kế Hoạch Diệt Quân, đến lúc đó tôi xử luôn cô và cái đám đó!"

"Xử tôi ư?" Angela bị uy hiếp nhưng không sợ hãi: "Hừ! Tôi cứ ở đây, anh dám làm gì tôi?" "Mẹ kiếp!"

Lý Trạch Vũ đứng dậy nhảy đến bên cạnh Angela, không đợi đối phương kịp phản ứng đã khóa chặt hai cánh tay của đối phương.

Angela không thể động đậy, kinh hoảng nói: "Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có làm bừa, nếu như anh dám làm hại tôi, ông nội tôi sẽ không buông tha cho anh đâu!"

"Gutian hoàng đế của Huyết Tộc? Ông đây thật sự muốn lĩnh giáo một trận!"

"Bốp!"
 
Chương 956: C956: Quân đế


Đang nói chuyện Lý Trạch Vũ giơ tay đánh cái chát lên mông cô ấy.

Phút chốc Angela ngây ra.

Trong ký ức của cô đây là lần đầu tiên bị đánh!

"Chát chát chát!”

Liên hoàn tát lại tiếp tục xuất hiện.

Lý Trạch Vũ không chút lưu tình, dùng mắt thường cũng nhìn thấy rõ mông của cô ấy từ từ sưng phồng lên.

"ối" Một tiếng kêu thét, miệng Angela lộ ra một cặp răng nanh.

"Quân Đế, tôi phải cắn chết anh!"

"Bốp!"

Dù cho trong nháy mắt cơ thể của Angela bộc phát sức mạnh kinh người, thì vẫn như cũ bị Lý Trạch Vũ nhấn chặt xuống sofa, mặc cho cô ấy phản kháng giấy. dụa như thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc.


"Hu hu hu... Khốn nạn, hu hu hu..."

Dần dần Angela nhịn không được bị đánh khóc nức lên, răng nanh trong miệng cũng thu lại.

Tay của Lý Trạch Vũ lơ lửng giữa không trung, cuối cùng đã không đánh xuống.

"Rơi khỏi New York ngay, nếu không lần sau không phải đơn giản chỉ là đánh mông vậy đâu."

Để lại một câu, Lý Trạch Vũ dứt khoát xoay người rời đi, "Xoảng!" Cửa lại lần nữa được mở ra rồi khép lại.

Lý Trạch Vũ lại lần nữa đốt một điếu thuốc, hút vài hơi tâm trạng mới bắt đầu bình ổn lại được.

Đối với Angela người con gái có thân mật da thịt qua với hắn, quả thật hắn không thể nhẫn tâm xuống tay giết chết.

Trong phòng VỊP. Angela cảm thấy vô cùng oan ức.

Tuy ban đầu cô ấy muốn tham gia 'Kế Hoạch Diệt Quân nhưng từ đầu đến cuối cô ấy chưa từng nghĩ sẽ giết chết Lý Trạch Vũ.

Thậm chí...

Cô ấy cũng nghĩ nếu như Lý Trạch Vũ thật sự gặp nguy hiểm, vào giây phút then chốt cô ấy có thể ngay lập tức giúp đỡ hắn.

Nhưng cô ấy không ngờ được cái tên này lại vô tình như vậy, gặp lại không hề xin lỗi, không an ủi, con trực tiếp ra tay đánh cô ấy!

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cơn giận này làm sao cô ấy có thể nuốt xuống. Càng nghĩ càng tức, Angela lấy điện thoại ra, gọi vào một số quen thuộc.

"Cháu gái cưng của ông, chẳng lẽ không biết lúc này ông nội đang nghỉ ngơi sao?"


Một giọng nói già nua truyền đến. "Ông nội, có người ăn hiếp cháu!" Angela vừa khóc thút thít vừa nói. "Là ai?"

Giọng nói lạnh lẽo âm trầm, cách một màn hình điện thoại cũng cảm thấy cơn giận ngút trời của đối phương.

Angela đột nhiên có chút hối hận, bởi vì cô ấy rất hiểu ông nội của mình đáng sợ đến mức nào.

Một khi biết có người ăn hiếp mình, thì ngày tận ngày cuối cùng của đối phương sắp đến rồi.

Thế là cô ấy lập tức ngừng nức nở, thay đổi nói: "Chính là một tên khốn, cháu đã tìm hắn trả thù rồi, ông nội nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho cháu."

Nói sau thì cô ấy vẫn yêu sâu sắc Lý Trạch Vũ, dù có thế nào cũng không hy vọng đối phương gặp nguy hiểm.

Bán đảo Granville

Hoàng đế Gutian của Tộc Bất Tử đưa điện thoại cho nữ quản gia, đồng thời lạnh giọng nói: "Dean, Angela có phải lại chạy ra ngoài chơi rồi đúng không?”

Dean gật đầu nói: "Hôm qua công chúa nhỏ đã rời đi rồi ạ."

"Tôi cảm thấy giờ nó đang rất đau lòng."

Gutian giọng điệu lạnh lẽo dặn dò nói: "Ngay lập tức cho người điều tra, bất luận là ai dám làm cho cháu gái cưng của tôi buồn đều phải trả cái giá thê thảm

đau đớn”


Nghe vậy, Dean có chút nhíu mày lại: "Hoàng đế, tôi đại khái có thể đoán được ai làm công chúa nhỏ đau lòng."

"mm Giọng Gutian rét lạnh: "Đối phương là ai?"

"Quân Đế!"

"Quân Đế?"

Gutian mơ hồ cảm thấy cái tên này đã nghe ở đâu đó.

Dean hiểu ý liền giải thích: "Tên đó là một trong Tứ Đế của thế giới hắc ám phương tây!"

, tôi nhớ ra rồi,thời gian gần đây chiến đội Loucester của Bozeman bị người †a tiêu diệt, hình như là do cái tên đó làm."

Gutian nhướng mày, xoay chuyển chủ đề.

"Cho người dẫn thằng nhỏ đó về đây tôi muốn xem thử cái thứ loài người cả gan dám ăn hiếp cháu gái của tôi có phải là có ba đầu sáu tay..."
 
Chương 957: C957: Chất lượng của mấy cô em


Quán bar.Jazz là một trong những câu lạc bộ đêm cao cấp nhất ở thành phố New York.

Chất lượng của mấy cô em gái ở đây rất tốt, và cũng không thiếu mấy loại bình hoa di động nhiều tiền.

Mà thật ra thì hai loại người này có liên quan tới nhaul

Các em gái tới đây là muốn câu mấy thăng đàn ông có tiền mà ngu ngốc, còn loại ngu ngốc giàu có kia thì muốn chơi những em gái chất lượng cao nên lựa chọn nơi này. Cũng chính vì điều này mà ngưỡng cửa của quán bar.Jazz cao hơn bình thường, phải có thư mời mới được vào.

Lang Vương có thân phận gì kia chứ? Bây giờ ông ta đang là một trong hai vị vua của thế giới Hắc Ám, sở hữu gia tài bạc triệu, những cô gái cực phẩm muốn bò lên giường ông ta nhiều vô số kể. Căn bản là ông ta không tới mấy nơi cấp thấp như vậy nên... Ông ta không có thư mời!

“Tiểu Lang, bản lĩnh khoác lác của ông cũng không vừa nhỉ? Cái gì mà vương giả kiểm soát thế giới Hắc Ám, ngay cả một cái quán bar cũng không thể bước vào nổi!” Cẩu Phú Quý khit mũi coi thường, giở giọng châm biếm.

Lang Vương hừ một tiếng, nói: “Các người nhìn cho kỹ đi!”


Dứt lời, Lang Vương lấy một tấm thẻ ngân hàng màu vàng mà chỉ giới siêu giàu ở phương Tây mới có, sau đó ông ta vẫy nó trước mặt mấy tên đàn ông đang đứng canh ngoài cửa lớn.

Trong chốc lát, ánh mắt của mấy tên đàn ông kia thẳng lăng.

“Dạ thưa ngài, mời ngài vào trong! Tôi chân thành gửi lời xin lỗi đến ngài vì sự vô lễ trước đó của chúng tôi...

Sau đó, đám người Lang Vương được mời vào quán bar với những lễ nghi trang trọng nhất.

D.J loạn xì ngậu cùng với những ánh đèn lóa mắt, khiến đám thanh niên trai gái trên sàn nhảy vặn vẹo cơ thể một cách điên cuồng.

“Chậc chậc, đây là vũ trưởng cao cấp nhất sao? Quá LOW! Quả thực là không bùng nổ bằng câu lạc bộ ở Hoàng Thành chúng ta...” Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều là những người từng thấy trứng đại xà lõm, họ lập tức đưa ra đánh giá cực kỳ thấp cho hộp đêm này.

Lang Vương liếc hai người một cái, nhếch môi nói: “Các cậu tới đây không phải để chơi, quan tâm mấy cái này làm gì?”

Nam Cung Thạc cũng gật đầu nói: “Nói có lý lắm, Tiểu Lang, ông mau tìm mấy con quái vật ra đây đi, ông đây không có hứng thú với mấy nơi thế này!”

“Anh đẹp trai, có muốn uống với em một ly không?”

Một cô gái trang điểm đậm dựa vào người Cẩu Phú Quý, cô ta dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình.

“Lượn đi, cậu đây không có hứng thú với cô!” Cẩu Phú Quý phất tay, ý bảo đối phương có thể rời đi.


“Giả vờ thanh cao ở đây là điều rất vô nghĩa!” Cô gái không hề tức giận, ngược. lại còn nhiệt tình hơn trước: “Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể tới một nơi không người làm ván bài Poker!”

Cẩu Phú Quý đã theo Lý Trạch Vũ trà trộn vào hộp đêm nhiều năm, phụ nữ đẹp mà hắn từng gặp nhiều đến mức đếm không xuể. Dù nhan sắc của cô gái trước mắt không tệ, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thu hút ánh mắt hắn.

Cẩu Phú Quý đang định bảo cô gái kia cút đi lần nữa nhưng bị Lang Vương xua tay ngăn cản.

“Người đẹp, có hứng thú làm một ván bài Poker với tôi không?” Lang Vương vừa nói vừa vỗ ngực, tỏ vẻ rằng mình rất mạnh.

Người phụ nữ nọ đánh giá ông ta mấy lượt, lắc đầu đáp: “Tôi không có hứng thú với những người to con!” Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.

Lang Vương đang chuẩn bị đuổi theo nhưng bị Vật Tương Vong cản lại: “Tiểu Lanh, vừa nấy chính ông nói chúng ta tới đây không phải để chơi, mới đó ông đã quên rồi à?”

“Mẹ nó chứ, sao tôi quên được?” Lang Vương trợn trắng mắt, tức tối nói: “Cô gái vừa rồi là người tộc Bất Tử”

Cái gì? Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong giật mình.


Đôi mắt Nam Cung Thạc bỗng sáng rực, ông ta lập tức tìm kiếm bóng lưng người phụ nữ kia, sau đó lợi dụng thân pháp mạnh mẽ để đuổi theo.

Vật Tương Vong là người thứ hai phản ứng lại, gã lập tức đuổi theo bước chân của Đại Hộ Pháp, hai người lần lượt đuổi về phía cô gái kia.

“Bốp!” Nam Cung Thạc võ vai cô gái. “Các người muốn gì nữa?” Cô gái cau mày.

Đại Hộ Pháp không hiểu tiếng nên đã nhờ Vật Tương Vong phiên dịch lại lời của mình: “Nói với cô ta là tôi muốn chơi một ván bài Poker với cô ta!”

Ách... Vật Tương Vong chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau phiên dịch lại đi!” Nam Cung Thạc thúc giục.
 
Chương 958: C958: Các người là ai


Vật Tương Vong cố nén cười, hỏi: “Lão Nam, cơ thể ông ổn chưa vậy?”

“Chẳng lẽ cậu vẫn chưa biết thực lực của ông đây à? Không phải chỉ là đánh bài Poker thôi sao? Cậu coi thường ai vậy?”

Dường như Đại Hộ Pháp rất tự tin vào “kỹ năng đánh bài” của mình.

“Được rồi!"

Giây tiếp theo, Vật Tương Vong quay đầu nói với cô gái: “Người đẹp, vị này muốn hẹn cô tìm một nơi không người làm ván bài Poker, giá cả không thành vấn đềt"

“Ha ha ha...”

Cô gái cho rằng vẻ đẹp của mình có thể khiến một ông già si mê, miệng cười tươi rói: “Thưa ông, thật ngại quá, tôi sợ đánh được nửa ván bệnh tim của ông lại

tái phát, vậy nên bỏ đi!”

Đúng là người của tộc Bất Tử thích máu tươi, nhưng họ vẫn thích những người trẻ tuổi hơn chút, phù hợp với gu thẩm mỹ riêng của mỗi người bọn họ.

Còn về phần một ông già, cô ta thật sự không há miệng được!

“Lão Nam, cô ta châm biếm, nói ông không được!" Dứt lời, Vật Tương Vong tỏ thái độ chế nhạo.


“HừI”

Bao lâu rồi Đại Hộ Pháp mới bị người ta khinh thường, ông ta thẹn quá hoá giận, ra tay điểm nhẹ mấy cái lên người cô gái.

“Fuck, ông làm gì tôi vậy?” Cô gái phát hiện cơ thể mình không thể động đậy, sự hoảng loạn hiện rõ trong đôi mắt cô ta.

Vật Tương Vong ở bên cạnh lên tiếng trấn an: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm cô tổn thương, chúng tôi chỉ muốn nghiên cứu cơ thể cô chút mà thôi!”

Bấy giờ Lang Vương và Cẩu Phú Quý cũng đuổi tới. “Có chuyện gì vậy?” Lang Vương cau mày hỏi.

Nam Cung Thạc xua tay nói: “Không sao, ông đây muốn cô gái này, chúng ta đi thôi!"

“Lão Nam, tôi cũng muốn nếm thử quỷ hút máu nữ, một người làm sao đủ được!” Cẩu Phú Quý ngỏ ý phải bắt thêm mấy người nữa.

Nhưng đúng lúc này, cô gái kia cất giọng tàn nhẫn, cảnh cáo: “Nói cho các người biết, nếu không muốn chết thì thả tôi ra ngay!” nh

“Bốp

Vật Tương Vong thẳng tay tát cô ta: “Dám uy hiếp chúng tôi, cô có bao nhiêu cái mạng hả?”

“F**k, các người chết chắc rồi!” Cô gái giận dữ quát mắng.


Mặc dù âm nhạc trong quán bar rất chói tai, nhưng động tĩnh bên phía bọn họ vẫn thu hút sự chú ý của khá nhiều người.

Không lâu sau, một chàng trai có vẻ ngoài hào hoa phong nhã dẫn theo vài tên to con tới, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.

“Helen thiếu gia, cứu em với!” Cô gái kêu cứu.

Lang Vương nhìn ấn ký hình con bướm đen trên cổ chàng trai trẻ đi đầu, lập tức nhận ra đối phương cũng là người của tộc Bất Tử.

“Đừng làm lớn chuyện, e là nơi này có rất nhiều người của tộc Bất Tử!”

Nếu không phải vì lý do bất đắc dĩ, Lang Vương thật sự không muốn trêu chọc những con quái vật đó.

Nam Cung Thạc khẽ vỗ vai ông ta, nói: “Không sao, có tôi đây rồi, ông không cần sợi”

“Đúng vậy, có lão Nam ở đây, ai dám làm càn?”

Cẩu Phú Quý rất tin tưởng vào khả năng của Đại Hộ Pháp, hắn không hề lo sợ rằng mình sế bị người khác ức hiếp ở nơi này.

“Các người là ai? Mau thả Luccani ra cho tôi!”

Một người đàn ông trong số đó nói với giọng như ra lệnh.

Lang Vương muốn một điều nhịn là chín điều lành, vì thế ông ta ghé vào tai Đại Hộ Pháp, thấp giọng nói: “Anh Nam, giờ cứ thả người ra trước đi đã, đợi lát nữa chúng ta lặng lẽ tìm một người tộc Bất Tử đi riêng lẻ sau!”

“Thả người ư?”

Nam Cung Thạc khẽ lắc đầu, tỏ vẻ thịt đã đưa tới miệng sẽ không nhả ra.

“Giờ chúng ta đưa người phụ nữ này đi, ông đây muốn xem kẻ nào không sợ chết, dám ngăn cản...
 
Chương 959: C959: Muốn chết ư


Helen không ngờ rằng ở đây lại có người dám không nể mặt mình, ngọn lửa giận bỗng bùng cháy trong cơ thể anh ta.

“Quăng bọn họ ra ngoài cho tôi!”

“Rõ!” Vài tên to con tiến lên định xuống tay.

Làm gì có chuyện Vật Tương Vong và Cẩu Phú Quý ngồi không chờ chết, hai người ra tay cùng lúc.

“Rầm rầm —”

Đám khách xung quanh bắt đầu thấy hoa mắt, mấy tên to con vừa nhìn đã biết là không dễ chọc kia lần lượt ngã xuống đất, miệng không ngừng kêu rên.

Mặc dù Helen cũng đang hoảng loạn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Các người thật sự muốn chết đúng không?”

“Muốn chết ư?” Vật Tương Vong giơ tay tung một quyền.

Bởi vì tốc độ của Vật Tương Vong quá nhanh nên Helen hoàn toàn không chống đỡ được, cơ thể rắn chắc bị trúng một đòn.


“Bịch...”

Một Helen vốn nhẹ nhàng phong độ té ngã trên nền đất, nhìn anh ta lúc này có vẻ hơi chật vật.

Động tĩnh ở chỗ bọn họ đã thu hút rất nhiều ánh mắt, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong chắp tay khắp bốn hướng.

“Trời ơi, đây là võ công của nước Hạ sao?” “Thật là thần kỳ!” “Nhưng... Mấy người này cũng to gan thật, dám ra tay với ngài Helen!”

Mọi người cảm thấy khiếp sợ trước khả năng đánh đấm của hai người Cẩu Phú Quý, nhưng trên hết, họ bội phục lòng can đảm của bọn họ hơn.

“Chúng ta đi thôi!” Nam Cung Thạc vẫy tay, dường như ông ta cũng không muốn làm to chuyện, bắt một người về nghiên cứu là đủ rồi.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng chẳng có hứng thú mấy, vì vậy họ đã vui vẻ đồng ý rời đi.

Cô gái kia bị Lang Vương xách lên như xách một con gà. Đoàn người nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Helen được người khác đỡ dậy, trông sắc mặt anh ta u ám đến đáng sợ, nhưng anh ta cũng không đuổi theo mà biến mất giữa đám đông rất nhanh.

Ở một diễn biến khác. Đoàn người Nam Cung Thạc lái xe rời đi.

Lang Vương cầm vô lăng, điện thoại di động trong túi bỗng đổ chuông, sau khi nghe máy xong, hàng lông mày của ông ta cau thành hình chữ “xuyên”.

“Có chuyện gì vậy?” Vật Tương Vong thấy biểu cảm ông ta không đúng lắm nên tò mò hỏi.

Lang Vương quay đầu liếc nhìn cô gái kia, thấp giọng hỏi: “Cô là người của công tước Adams?”

“Ha ha ha... Bây giờ đã biết sợ rồi sao?”


Lúc này cô gái kia hoàn toàn không hoảng loạn nữa, cũng không sợ hãi, cô ta cười nói: “Mấy tên khốn nạn có mắt không tròng như các người cứ đợi đến lúc trở thành bữa tối của chúng tôi đi!”

Dứt lời, cô ta còn dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng với nét mặt vô cùng chờ mong.

“Tiểu Lang, lai lịch của cô ta hiển hách lắm sao?” Cẩu Phú Quý hỏi một câu.

Lang Vương thở dài rồi nói: “Không có việc gì, tôi sẽ giải quyết.”

“Giải quyết?” Cô gái cười nói với giọng khinh thườn: ng nghĩ ông là ai hả? Đến chúng tôi mà cũng dám chọc vào, đúng là không biết chữ “chết” viết kiểu gì mài”

“Bốp!

Bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, Lang Vương nổi cáu, thẳng tay tát cô gái kia một bạt tai.

“Mẹ nó chứ, cô có biết ông đây là ai không? Ông đây là Lang Vương! Đừng nói là bắt cô, ngay cả khi tôi X cô, sau đó lấy mạng cô ngay trước mặt Adams cũng

vậy, cô có tin là không ai dám ra mặt giúp cô không?”

Khi Lang Vương vừa dứt lời, cái nét mặt không sợ trời không sợ đất của cô gái dần biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi thấu tận trời.


Mặc dù người tộc Bất Tử bọn họ không trà trộn vào thế giới Hắc Ám, nhưng cái danh Lang Vương thì tựa như sấm vang bên tai vậy!

Cô ta có thể chắc chăn Lang Vương không hề mạnh miệng, bởi vì cô ta chỉ là huyết tộc bình thường, sẽ chẳng có ai vì cô ta mà đi đắc tội với vua của thế giới Hắc Ám!

Nửa tiếng đồng hồ sau, đoàn người quay lại biệt thự ban đầu, cô gái bị Nam Cung Thạc đưa vào phòng. Còn về chuyện ông ta muốn nghiên cứu như thế nào thì người khác không thể hiểu hết được. Bởi vì ông ta khoá cửa, không cho bất kỳ

kẻ nào đi vào.

“Cậu nói thử xem, liệu lão Nam có lột hết quần áo trên người cô gái kia ra không?”

“Đó là chắc chắn rồi, nếu không thì nghiên cứu kiểu gì!”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong uống rượu vang đỏ, hút thuốc, ghé đầu thì thâm.

Lang Vương ngồi trên sân phơi, dường như ông ta đang chờ đợi điều gì đó. “Ô ô ô..” Tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao truyền đến.
 
Chương 960: C960: Trí nhớ của quân đế thật tốt


Lang Vương đứng dậy nhìn lại, ba bốn chiếc xe thương vụ dừng bên ngoài biệt thự, mười mấy người đàn ông mặc áo đuôi én lần lượt bước xuống xe.

Người cầm đầu không phải ai xa lạ, chính là Helen - người bị bọn họ đánh trong quán bar.Jazz trước đó.

Cùng lúc ấy, hơn hai mươi thành viên của điện Lang Nha lần lượt hiện thân, cản đường đám người Helen.

“Xử lý bọn họ.” Helen đúng kiểu kẻ ác không nói nhiều.

“Khoan đã!” Lang Vương nhảy từ sân phơi trên tầng hai xuống, ông ta đáp đất một cách vững vàng, thong dong bước tới trước mặt mọi người: “Xin tự giới thiệu, tôi là Lang Vương!”

Lang Vương?

Đồng tử của Helen bỗng co rụt lại: “Ông chính là Lang Vương?”

“Nếu cậu cũng biết tôi thì chuyện dễ giải quyết rồi!”

Khí thế của Lang Vương không hề suy giảm, ông ta nói: “Chuyện ở quán bar azz vừa nấy chỉ là hiểu lầm thôi, giờ các người có thể đi rồi!”


“Đi ư? Ha ha~”

Helen cười khẩy rồi nói: “Dù ông là Lang Vương thì có làm sao? Ông có biết tôi là ai hay không?”

Lang Vương khẽ gật đầu, nói với giọng bâng quơ: “Tôi biết, công tước Adams là cha cậu đúng không?”

“Nếu đã biết tôi là ai, sao các người vẫn dám đánh tôi?” Helen càng nghĩ càng tức.

Bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, nếu anh ta không trả lại cục tức này thì có khác nào trở thành trò cười cho đám người ở tộc Bất Tử.

Lang Vương thấp giọng hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Giao hai thằng nhãi dám đánh tôi ra đây, ngoài ra phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi.” Helen cười khẩy: “Cũng không cần nhiều lắm, chỉ cần một trăm triệu đô la Mỹ là được!”

Một trăm triệu đô la Mỹ ư?

Chút tiền ít ỏi ấy vốn chẳng là gì với Lang Vương, nhưng rõ ràng đối phương đang coi ông ta là kẻ coi tiền như rác! Hơn nữa, sao ông ta có thể giao Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ra chứ?

“Không còn cái khác để thương lượng sao?” Lang Vương cau mày hỏi.

Helen không chịu nhượng bộ, anh ta nói với thái độ kiên quyết: “Giao người và một trăm triệu đô la Mỹ ra đây, nếu thiếu một xu, tôi sẽ khiến các người không thể

bước ra khỏi thành phố New York!”

“Tôi có thể cho cậu một trăm triệu đô la Mỹ, nhưng tôi sẽ không giao bạn bè của tôi ra.”

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện đêm nay là do lỗi của họ nên Lang Vương vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Có điều, sự nhượng bộ của Lang Vương chỉ đổi lại lòng tham của Helen.

“Không giao người cũng được, vậy trả một tỷ đô la Mỹ!”


Một tỷ ư?

Nghe tới đây, Lang Vương nheo mắt: “Bây giờ đừng nói là một trăm triệu đô la Mỹ, ngay cả một xu đô la Mỹ tôi cũng không muốn cho cậu. Cậu cút khỏi nơi này

mau, nếu không... Giết không thal”

Cảm nhận được sát khí từ đối phương, Helen bắt đầu sợ hãi, nhưng nghĩ lại, anh ta thấy mình có nhiều người như vậy, anh ta vốn không cần sợ.

Kết quả là...

“Bắt lấy bọn họ cho tôi!” Helen vung tay lên.

Hơn mười người đàn ông mặc áo đuôi én lần lượt xông lên.

“Giết!” Lang Vương chỉ thốt lên đúng một chữ.

Trong chốc lát, hai mươi mấy thành viên điện Lang Nha lao tới nghênh đón.

Khi hai bên cùng giao đấu, tại một con hẻm nhỏ nào đó trong thành phố New York.

Lý Trạch Vũ đứng dưới ánh trăng, miệng ngậm một điếu thuốc lá.


Trước mặt hắn lúc này là hai lão già và ba gã thanh niên.

“Quân Đế, chúng ta từng gặp nhau một lần trong bữa tiệc do ngài Hafit tổ chức, ngài còn nhớ tôi không?”

Một ông già trong số đó mở miệng cười nói.

Lý Trạch Vũ rít một hơi thuốc, sau đó nói với giọng điệu thong dong: “Brent, công tước tộc Bất Tử?”

Lão già gật đầu: “Trí nhớ của Quân Đế thật tốt!”

Lý Trạch Vũ hỏi với thái độ đùa cợt: “Ông dẫn người theo dõi tôi suốt một đoạn đường chẳng lẽ chỉ để ôn lại chuyện cũ với tôi?”

“Không không không!”

Brent lắc đầu giải thích: “Là có người muốn gặp Quân Đế, hy vọng ngài đừng làm tôi khó xử!”

Nghe tới đây, Lý Trạch Vũ nheo mắt lại: “Nếu tôi nói không thì...”
 
Chương 961: C961: Không


“Không?”

Brent lắc đầu cười nói: “Chuyện này không phải do ngài quyết định!” Rít... Hà...

Lý Trạch Vũ dập tàn thuốc, hẳn cười khẩy: “Tôi đã nghe người của tốc Bất Tử có thể chịu đòn tốt hơn người bình thường từ lâu, nào, hôm nay hãy để tôi xem đi.”

Brent cười nói với hàm ý sâu xa: “Nếu Quân Đế đã muốn thử thì sao chúng tôi dám từ chối?”

Dứt lời, vài tiếng “vù vù vù... vang lên, năm người còn lại đồng loạt xông ra ngoài.

Lý Trạch Vũ nhảy một bước xa, tốc độ nhanh như sấm chớp.

“Rầm!”

Ông già xông lên đầu tiền ăn trọn một cú đấm.

Trong phút chốc, đồng tử của Brent co lại thành hình cây kim.

Nói một cách thẳng thắn thì Quân Đế chính là vua của thế giới Hắc Ám, lão ta không hề khinh thường đối phương, nhưng tới tận bây giờ lão ta mới phát hiện ra một điều, đó là lão ta vẫn quá xem nhẹ đối phương.

Chỉ trong một lần đối đầu, dựa vào thực lực của mình, Lý Trạch Vũ đã khiến lão già bá tước tộc Bất Tử chịu lỗ nặng.

“Rầm rầm rầm!”

Lý Trạch Vũ chiếm thế thượng phong lại càng ngông nghênh, quyết không buông tha, hắn sử dụng cả quyền cước, lần lượt đánh bay ba người còn lại chỉ sau vài đòn tấn công.


“Chỉ vậy thôi à?” Lý Trạch Vũ nhún vai nói với nét mặt khinh thường.

“Hội”

Ông già bị đánh gục lần đầu gầm nhẹ một tiếng, miệng lộ hai cái răng nanh.

Giờ phút này đây, dù xét về sức mạnh hay tốc độ đều mạnh hơn trước đó gấp. mười mấy lần.

“Hô hô hô!”

Ba người còn lại cũng tiến vào trạng thái cuồng hoá.

“Hô hô hô...”

Vài bóng đen lao về phía Lý Trạch Vũ lần nữa.

“Đúng là tự tìm đường chết mà!”

Lý Trạch Vũ sử dụng Ngự Long Thần Công, đồng thời giơ Quân Đao mang theo bên mình, thẳng tay chém đám bá tước tộc Bất Tử trên không trung.

“Roẹtl”

Luồng đao khí vô hình xuất hiện, lão già kia có muốn né cũng không kịp, ngực ông ta xuất hiện vết thương dài mấy tấc, đau đến nỗi kêu rên luôn miệng.


Cùng lúc đó, Lý Trạch Vũ cất bước bay vọt tới trước mặt ông ta.

“Roẹt!”

Chỉ một nhát đao, đầu và người của lão già kia lìa đôi.

Cảnh tượng này khiến ba gã tộc Bất Tử còn lại sợ tới mức phải dừng bước.

Quá rõ ràng, bọn họ đều bị sốc trước sức mạnh quá khủng bố của Lý Trạch Vũ.

“Công tước Brent, cậu ta... Quá mạnh!” Một thanh niên trong số đó nói với nét mặt kinh hãi.

“Lui rai” Brent vung tay lên, sau đó đích thân tiến lên trước vài bước.

“HôI”

Lão ta vừa bước lên đã tiến vào trạng thái cuồng hoá, vậy cũng đủ hiểu lão ta đánh giá cao Lý Trạch Vũ tới nhường nào.

“Quân Đế, là do ngài ép tôi!”

Dứt lời, đôi tay Brent biến thành năm cái móng vuốt, lão ta lao về phía Lý Trạch Vũ.

“Keng!”

Lý Trạch Vũ giơ ngang thanh đao nhưng lại bị Brent dùng hai tay cản lại.

Ngay cả Lý Trạch Vũ cũng bị sốc trước cảnh tượng này!

Lý Trạch Vũ cũng từng nghe nói rằng cơ thể tộc Bất Tử rất mạnh, nhưng hắn không ngờ đối phương có thể sử dụng thân mình để đỡ đòn do Quân Đao của hắn tung ra.

Mà lão già này chỉ là một công tước!
 
Chương 962: C962: Lả tả


Trên công tước còn có thân vương, trên thân vương còn có... Hoàng Đế của tộc Bất Tửi

“Lả tả!”

Sau khi Brent đỡ nhát đao này, lão ta lại tiếp tục tung ra đòn tấn công lần nữa, năm móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng vào ngực Lý Trạch Vũ.

Quá rõ ràng, lão ta không xuống tay. Bởi vì lão ta nhận lệnh đưa Lý Trạch Vũ về chứ không phải giết chết đối phương!

“Thử ăn một đao nữa của ông đây xem!” Lý Trạch Vũ chuyển khí kình từ lòng bàn tay vào Quân Đao, sau đó chém thật mạnh.

Đao khí mạnh mẽ khiến Brent cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng lão ta có lòng tin mãnh liệt vào cơ thể mình, cho nên lão ta không chọn né tránh.

“Kengl”

Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên.

Quân Đao và cánh tay Brent dính sát vào nhau.

“Quân Đế, đao thương không thể xâm nhập vào cơ thể tôi, vậy nên... AI”

Brent còn chưa nói hết câu, Lý Trạch Vũ bỗng tăng thêm lực, cánh tay của Brent lập tức lìa khỏi cơ thể lão ta.


“Rầm!” Lý Trạch Vũ không dừng tay, hắn đấm mạnh vào ngực Brent. "A..”

Cơ thể Brent bay ngược về sau mấy thước, miệng phun một ngụm máu màu đen.

Lý Trạch Vũ hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nghỉ ngơi, áp dụng đúng quy luật tranh thủ lúc mày bệnh tao sẽ lấy mạng mày.

Hắn không phải kiểu sợ tay sợ chân như Lang Vương, dù là ai cũng vậy, nếu đủ can đảm chọc vào hắn, họ phải làm tốt công tác chuẩn bị chịu sự trừng phạt từ hắn.

Không gây chuyện sẽ không sợ phiền phức!

“Ngăn cậu ta lại!”

Brent sợ tới mức sắc mặt thay đổi.

“HôI”

Ba gã thanh niên tộc Bất Tử tiến lên chắn đường đi của Lý Trạch Vũ.

“Roẹt roẹt roet...”

Lý Trạch Vũ vung ba nhát đao chỉ trong tích tắc, ba cái đầu người đầy máu lăn xuống mặt đất.

Brent nhìn Lý Trạch Vũ đang bước từng bước tới gần với nét mặt hoảng loạn, lão ta lập tức mở miệng uy hiếp: “Quân Đế, ngài không thể giết tôi, ngài làm vậy là ngầm xác định sẽ chống lại toàn bộ tộc Bất Tử!”

Lý Trạch Vũ nhìn đối phương với góc độ từ trên cao nhìn xuống, cất giọng khinh thường: “Thì sao?”

“Quân Đế... AI” Brent vần định đe doạ, nhưng lão ta còn chưa dứt lời đã bị đâm một nhát vào cổ.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đúng là mạng sống của tộc Bất Tử dai thật, dù là đầu đã lìa khỏi người nhưng đôi mắt Brent vẫn chớp mười mấy lần.

Lý Trạch Vũ khởi động xe thể thao rồi rời đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hơn mười phút sau...


Khi Lý Trạch Vũ lái xe quay về biệt thự, hắn thấy một đám người đang giao chiến.

Lý Trạch Vũ có thể tự phân biệt được Lang Vương và người của điện Lang Nha, vậy đám người còn lại là...

Mẹ nó!

Nhìn thấy miệng những người đó đều xuất hiện răng nanh dài dằng dặc, Lý Trạch Vũ ngẩn người.

Hắn mới giết Brent được hơn mười phút mà người của đối phương đã biết rồi tìm tới tận nơi này sao?

“Loảng xoảng!” Sau khi xuống xe, Lý Trạch Vũ bay vọt đến bên cạnh Lang Vương.

“Hô, cậu về đúng lúc lắm, đám quái vật này quá khó đối phó, mau giúp tôi một tay đi!” Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, Lang Vương thầm thở phào một hơi.

“Sao mấy người không ra đòn chí mạng luôn, cứ phòng thủ làm gì?” Lý Trạch Vũ nhận thấy điều bất thường.

Lang Vương bĩu môi, nói: “Nếu giết bọn người này thật thì chúng ta sẽ không còn đường nào để thương lượng với đám quái vật kia!”

“Sợ cái gì? Giết bọn họ cho tôi!” Dứt lời, Lý Trạch Vũ như hổ lao vào giữa đàn dê, tung một quyền giết chết một người tộc Bất Tử.

“Hô “Hô...”

Mấy người khác trong tộc Bất Tử thấy đồng bọn của mình bị giết, sự phẫn nộ trong ánh mắt như được đẩy lên cao trào.

Helen giận dữ nói: “Dám giết người của bọn tao à?”

Lý Trạch Vũ cười với vẻ khinh thường, sau đó nhảy vọt tới trước mặt Helen: “Giết thì giết, các người làm gì được?”


“Đúng là tự tìm đường chết!”

Hai tay Helen túm quần áo Lý Trạch Vũ, sau đó anh ta muốn dùng chiếc răng nanh dài của mình để căn chết đối phương.

“Rầm!”

Lý Trạch Vũ tung một cú đấm, hai cái răng nanh của Helen bị đánh gãy. “Ai nha, răng của tôi...” Helen đau đớn kêu rên.

“Hô...”

Thấy cả đám tộc Bất Tử cùng nhào về phía Lý Trạch Vũ, Lang Vương không tiếp tục nhịn nữa, hạ lệnh: “Mẹ nó, giết hết bọn họ cho ông!”

“Rõi" Các thành viện điện Lang Nha thi nhau rút súng ống. “Lộc cộc...”

Mấy người trong tộc Bất Tử kia còn chưa kịp tới gần Lý Trạch Vũ đã bị đánh đến ngất.

'Tận mắt chứng kiến cảnh đồng bọn mình bị giết, Helen vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Dám giết người của tộc Bất Tử bọn tao, chúng mày chết chắc rồi!”

“Tộc Bất Tử chúng mày có cảm giác về sự ưu việt lắm ư?” Lý Trạch Vũ ngồi xổm nhìn Helen.

“Vừa nấy tao còn giết một người tên công tước Brent kìa, chúng mày có thể làm gì được tao đây...”
 
Chương 963: C963: Mày xem tao là kẻ ngốc à


Công tước Brent bị xử lý rồi?

“Ha ha ha!”

Helen giống như nghe được chuyện cười.

“Công tước Brent là nhân vật cùng cấp bậc với ông nội tao, thực lực của ông †a đủ để so sánh với cường giả cảnh giới Chiến Hoàn của loài người bọn mày.”

“Mày xem tao là kẻ ngốc à?”

“Ha ha, ha ha ha..” Cho dù là đồng bọn bản thân mang tới đều bị xử lý, Helen vẫn không sợ hãi.

Bởi vì thân phận của anh ta vô cùng tôn quý, nếu có gì ngoài ý muốn, đối phương sẽ phải tiếp nhận toàn bộ lửa giận của tộc Bất Tử.

“Mày không tin?” Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười nói: “Như vậy tao nói tao sẽ làm thịt mày, chắc mày cũng sẽ không tin đâu nhỉ.”

“Làm thịt tao?” Nghe lời Lý Trạch Vũ nói, Helen ngừng cười, giật mình nói: “Tao tin, sao tao lại không tin chứ, ha ha ha, tao ở ngay đây, mày giết thử xem nào?”

Ngoài miệng nói tin, nhưng hành động lời nói của anh ta không có chỗ nào mà không thể hiện anh ta tin mới là lạ.


Lý Trạch Vũ lập tức muốn ra tay.

Lang Vương hiểu rõ ra tay ngăn cản tay hắn: “Quân Đế, cậu nên biết hậu quả làm thịt hắn.”

Lý Trạch Vũ liếc xéo Lang Vương, tức giận nói: “Lẽ nào ông cũng cho rằng lời tôi vừa nói đều là giả?”

“Lời nào cơ? Chuyện làm thịt công tước Brent?” Đương nhiên Lang Vương cũng không tin.

Lý Trạch Vũ xem như cạn lời.

Tại sao thế giới này có thể như vậy, lúc nói dối một đống người tin, đợi đến lúc nói thật người khác ngược lại không tin.

“Ông đây thật sự làm thịt một công tước tộc Bất Tử.” Hắn nói xong thì lập tức đẩy Lang Vương ra, nhấc chân giẫm lên cổ Helen.

“Răng rắc” một tiếng.

“AI” Helen trừng lớn hai mắt, anh ta có thể cảm giác được cổ của mình đã gấy

mất.


Lý Trạch Vũ biết sức sống của tộc Bất Tử khá ương ngạnh, hắn tiện thể đấm vào đầu Helen một phát.

Lần này Helen còn chưa kịp hét lên thê thảm, thì đã hoàn toàn tắt thở trong vẻ mặt khó tin.

Lang Vương ngây ra như phỗng, sững sờ tại chỗ, một lát sau mới phản ứng kịp: “Mẹ nó cậu điên thật rồi, lẽ nào cậu không biết hậu quả đối đầu với tộc Bất Tử à?”

“Biết, thì tính sao?” Lý Trạch Vũ khinh thường cười nói: “Bọn họ tốt nhất đừng trêu chọc ông đây nữa, nếu không ông đây không ngại mời toàn bộ quái vật bán đảo Grant phơi nắng!”

Nghe lời đầy ngang ngược này, trong lòng Lang Vương run sợ.

Trong thoáng chốc ông ta nhới tới từ lúc quen biết Lý Trạch Vũ đến nay, tên này hình như không sợ trời không sợ đất.

Lúc trước cũng chính là khí thế này của đối phương mới khiến ông ta xưa nay kiêu ngạo khâm phục như vậy.

“Nói hay lắm.” Lang Vương vỗ vai Lý Trạch Vũ, cười sảng khoái: “Không chỉ là một bầy quái vật à, có gì mà sợ, cùng lắm thì làm một trận với bọn họ, đánh tới khi họ phục mới thôi.” Hai người kề vai sát cánh tiến vào biệt thự.

Về phần mười mấy cái xác bên ngoài thì đã bị thành viên Lang Nha điện tiện tay ném vào trong sân, dù sao chờ mặt trời vừa mọc, những cái xác này sẽ tan thành tro bụi, phí hỏa táng cũng giảm bớt.

“Cậu chủ!”

“Cậu chủ!” Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nghênh đón.

Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, phát hiện trong phòng thiếu người bèn h: đâu?”

“Để bên trong.” Vật Tương Vong chỉ về cửa một gian phòng trong đó. “Két!” Đúng lúc này, Nam Cung Thạc vừa khéo mở cửa đi ra.
 
Chương 964: C964: Không bằng hai người cùng lên


Cẩu Phú Quý cười ha ha nói: “Lão Nam, nhìn ông tinh thần phơi phới, mùi vị ma cà rồng thế nào?”

Hả?

Nghe nói như thế, Lý Trạch Vũ tò mò hỏi: “Ông làm gì bên trong?”

Nam Cung Thạc còn chưa mở miệng, Cẩu Phú Quý ngược lại nói trước: “Cô nam quả nữ chung sống một phòng có thể làm gì, lẽ nào cậu chủ còn chưa hiểu?”

Má!

Lý Trạch Vũ ngẩn người, lập tức giơ ngón tay cái lên với Nam Cung Thạc: “Lão Nam, ông trâu bò.”

Tưởng tượng hôm đó triền miên cùng Angela, trong miệng đối phương lộ ra hai cái răng nanh, xém chút khiến hắn gần như sợ hãi đến mức không lên nổi tại chỗ.

Không ngờ khẩu vị Nam Cung Thạc nặng như vậy.

Nam Cung Thạc vội giải thích: “Cậu Lý đừng nghe bọn họ nói lung tung, tôi chỉ nghiên cứu nữ quái vật kia tí thôi.”


“Ông nghiên cứu cái gì?” Lý Trạch Vũ không hiểu hỏi.

Nam Cung Thạc vuốt râu thở dài: “Vốn định nghiên cứu nguyên nhân những quái vật này có thể trường sinh, nhưng kiểm tra một phen, phát hiện kết cấu cơ thể bọn họ giống như loài người chúng ta, vốn không biết nên nghiên cứu từ đâu.”

“Sau này đừng làm chuyện nhàm chán như vậy nữa.” Lý Trạch Vũ lắc đầu cạn lời.

Nếu có thể nghiên cứu ra bí mật trường sinh từ tộc Bất Tử, nhà khoa học trên thế giới đã sớm nghiên cứu ra được.

Còn có thể chờ tới bây giờ?

“Vâng!” Nam Cung Thạc ngại ngùng gật đầu, lập tức hỏi: “Xử lý người phụ nữ kia thế nào?”

Lý Trạch Vũ thuận miệng đáp: “Thả hay làm thịt đều được.” Nói xong thì đi về phía phòng mình.

“Giết thì tiếc quá, vẫn để tôi nếm thử đi.” Cẩu Phú Quý tự đề cử mình, mong Nam Cung Thạc giao cô nàng kia tới chỗ hắn.

Vật Tương Vong không chịu nhượng bộ thứ này, tuyên bố mình cũng phải nếm thử.

“Tương Vong, cô gái kia là ma cà rồng, lỡ như trong quá trình làm tình cắn luôn cậu thì tính sao? Cậu không xử lý được, mạo hiểm như vậy vẫn để nên để tôi gánh đi.”

“Cậu cút đi! Tôi nắm chắc được!” Thấy hai người không ai nhường ai, Lang Vương đề nghị: “Không bằng hai người cùng lên?”

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

“Khó mà làm được.” “Tôi không chịu.” Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong trăm miệng một lời.


Hai anh em tốt đến mức có thể chia sẻ đồ lót, chỉ có phụ nữ là không thể chia sẻ.

Điểm này cũng chỉ có người phương Tây mới có thể cởi mở như vậy.

“Tương Vong, cậu vẫn còn tem, nên giữ cho người mình thích nhất, tôi không giống, tôi đã là kẻ già đời...”

“Được rồi được rồi, tặng cho cậu.” Vật Tương Vong cuối cùng đồng ý.

Cẩu Phú Quý hưng phấn mang cô nàng vào phòng mình, sau đó bắt đầu nghiên cứu cách viết chữ “côn”.

Cùng lúc đó.

Lý Trạch Vũ nằm trên giường vẫn chưa ngủ, trong tay kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng.

Trong phòng khói mù lượn lờ. Đúng lúc này tiếng điện thoại vang lên.

Nhìn thấy dãy số, Lý Trạch Vũ không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn ấn nút mở khóa.

“Khốn kiếp, anh có biết hậu quả làm như vậy không?” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng gầm gừ phẫn nộ của Angela.

Lý Trạch Vũ cười lạnh nói: “Không cần ho to gọi nhỏ với tôi, tôi đã nói nếu tộc Bất Tử các người dám đùa lửa thì cũng đừng trách ông đây không khách khí.”


“Anh giết Brent, cho dù ông nội tôi có thể bỏ qua cho anh, anh trai Brandi của anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Hơn nữa tôi biết bản lĩnh của anh rất mạnh, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, Brandi chính là thân vương tộc Bất Tử chúng tôi, thực lực của gã còn mạnh hơn Brent rất nhiều.”

“Khốn kiếp, anh thực sự gan to bằng trời.” Mặc dù Angela luôn quở trách, nhưng trong lời nói lộ ra sự quan tâm không hề che giấu, điểm này ngay cả Lý Trạch Vũ cũng có thể cảm nhận được.

Suy nghĩ kỹ một lát, thật ra lúc trước đúng là anh mắc nợ người ta.

“Angela!” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ gọi tên.

Hả?

Angela đầu bên kia điện thoại lập tức yên tĩnh lại.

Lý Trạch Vũ hít sâu một hơi: “Xin lỗi.”
 
Chương 965: C965: Rung động


Khách sạn Nice.

Khi Angela nghe được ba chữ “thật xin lỗi” từ trong điện thoại, cơ thể mềm mại không nhịn được run rẩy, nước mắt trong mắt tuôn trào như vỡ đê.

“Khốn kiếp, tên khốn kiếp nhà anh.” Uất ức mấy năm gần đây giấu trong lòng giống như hoàn toàn tan thành mây khói trong thời khắc này.

Lý Trạch Vũ không nói gì nữa mà lựa chọn cúp điện thoại.

Mà Angela thì nhanh chóng bấm một dãy số quen thuộc.

“Ông nội, ông không thể động tới anh ấy.”

Không đợi Gutian lên tiếng thì Angela đã nói ra yêu cầu của mình trước.

Khẽ nghĩ suy, Gutian mở miệng hỏi: “Angela, có phải con rung động với loài người kia rồi không?”

Rung động?

Khóe miệng Angela không nhịn được nở nụ cười.

Xem như ngầm thừa nhận.


Gutian đầu bên kia điện thoại thở dài nói: “Cháu gái bảo bối, tộc Bất Tử chúng †a ở cùng loài người không có kết quả đâu, điểm này từ nhỏ con đã nghe và thấy rõ rồi."

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Angela có hơi híp lại.

Loài người chẳng qua chỉ có tuổi thọ mấy chục gần trăm năm ngắn ngủi, mà tộc Bất Tử bọn họ thì khác nhau rất lớn.

Chỉ càn có máu mới, không tiếp xúc ánh nắng, dưới tình huống không ngoài ý muốn thì có thể sống đến cùng trời cuối đất.

Đã từng có tộc Bất Tử và loài người yêu nhau, thậm chí bước vào lễ đường kết hôn nhưng kết quả sau cùng chỉ có thể nhìn người yêu chậm rãi già đi, chết đi, năm tháng sau này bản thân sẽ phải chịu đựng nỗi cô đơn và khao khát vô tận.

“Bây giờ buông tay còn kịp!”

Gutian khuyên nhủ từ đáy lòng: “Lần này ông nội có thể bỏ qua cho hắn, cho dò là phía Brandi ông cũng có thể bảo gã từ bỏ báo thù, nhưng ông nội hy vọng con kịp thời buông tay, bởi vì hai người không phải người của cùng một thế giới.”

Câu nói cuối cùng này chạm tới linh hồn Angela thật sâu sắc.

Không phải người của một thế giới.

'Tâm trạng vốn tốt đẹp lập tức giống như bị đả kích thật mạnh, nước mắt trên mặt Angela tuôn trào.

Điện thoại cúp máy lúc nào cô ta cũng không biết, cô ta chỉ biết trái tim mình dường như đã bị người ta bóp nghẹt.


Đau, thật sự rất đau.

“Tại sao phải để mình gặp hắn?”

Angela rơi lệ không ngừng, trang điểm trên mặt cũng hòa tan. Cùng lúc đó.

Lý Trạch Vũ trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ, trong đầu đều là bóng hình Angela. Từ nơi sâu xa, hai người giống như tâm ý tương thông.

“Két!” Cửa phòng mở ra.

Mấy người Lang Vương đang ăn miếng thịt lớn, uống ly rượu lớn.

“Cậu Lý, tới cùng già đây uống một ly.” Nam Cung Thạc đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Trạch Vũ kề vai sát cách.

“Các người uống đi, tôi ra ngoài một lát.” Lý Trạch Vũ mở miệng từ chối nhã nhặn.

Nam Cung Thạc nhíu mày lại: “Già đây tìm cậu uống rượu, cậu không nể mặt?”

Lúc này đại hộ pháp đã hơi say, lá gan không khỏi cũng lớn.

Lý Trạch Vũ trừng mắt liếc ông ta một cái, giọng nói lạnh lùn: miễn, nếu như ông muốn tỉnh rượu tôi không ngại giúp ông một lát:

Trong lúc nói chuyện nắm đấm đã cọ xát nhau.

Nam Cung Thạc lập tức tỉnh táo, cười ha ha nói: “Không cần không cần, cậu Lý ngài có việc thì đi làm đi.”

Cũng may Lý Trạch Vũ chỉ đùa giỡn một lát thì đã rời khỏi biệt thự dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người.

Cùng lúc đó, Angela cũng lái xe rời đi từ khách sạn Nice. Sau mười mấy phút.
 
Chương 966: C966: Rất lâu sau


Một chiếc Bugatti và một chiếc Aston Martin lướt qua nhau. “Rừng rừng...”

“Brừm brừm...”

Hai chiếc siêu xe thể thao rất ăn ý phanh gấp lại khiến mặt đất bản ra tia lửa điện.

“Bang!”

Lý Trạch Vũ và Angela gần như bước từ trên xe xuống cùng lúc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau và không nói gì, nhưng lại hình như cái gì cũng đều đã nói.

Rất lâu sau!

Angela không giữ được bình tĩnh trước, liều lĩnh chạy về phía Lý Trạch Vũ, cuối cùng lao vào lòng hắn.

Lý Trạch Vũ ôm chặt đối phương, khẽ nói: “Xin lỗi.” Hắn lại xin lỗi.


Angela liều mạng lắc đầu nói: “Tôi không trách anh, hơn nữa tôi cũng có lỗi, tôi không nên gạt anh, ngay từ đầu tôi nên thành thật với anh.”

“Vậy từ giờ trở đi, không ai trong chúng ta nói ba chữ “thật xin lỗi nữa.” Lý Trạch Vũ cười đề nghị.

Angel mạnh mẽ gật đầu trong ngực hắn.

Trong lòng cô ta thầm nghĩ, nếu đã không thể mãi mãi ở bên nhau, vậy chỉ tranh sớm chiều.

Cho dù sau này đối phương không còn, xem như lúc mình nhớ lại quãng thời gian này cũng sẽ chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Mùa đông giá rét, hai ngôi sao lại vô cùng nóng bỏng quấn quýt nhau.

Đây vốn nên là thời khắc tốt đẹp, nhưng vẫn cứ bị kẻ không biết sống chết cắt đứt.

“Brừm rừm.." Bốn năm chiếc xe lần lượt dừng lại, vây quanh hai người đang ôm nhau.

Ngay sau đó trên xe có mười mấy người lần lượt bước xuống, có nam có nữ, có trẻ có già.

Cầm đầu chính là một người đàn ông ngoài ba mươi, áo vest thẳng thớm, tóc Vuốt ngược ra sau.

Hơn mười mấy người vây quanh ông ta trông giống như một vị vua cao cao. tại thượng.

“Công tước đại nhân, tên này chính là Quân Đế.” Một người phụ nữ giới thiệu trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông cũng không nhìn về phía Lý Trạch Vũ, lực chú ý đều tập trung trên người Angela.

Hiển nhiên vị công tước tộc Bất Tử này đã nhận ra thân phận của Angela. “Adams, ông tới đây làm gì?”

Giọng điệu Angela có hơi chán ghét.

Bởi vì cô ta cảm thấy đối phương quấy rầy cô ta hẹn hò với người trong lòng.


Adams hơi nhíu mày nói: “Công chúa nhỏ, tôi tới tìm Quân Đế, tại sao ngài lại ở đây?"

“Tôi tới đây cần báo cáo với ông à?”

Angela không có kiên nhãn đáp lại, nhưng lập tức nhận ra điều gì đó: “Ông nói cái gì? Ông đến tìm Quân Đế!”

Phản ứng đầu tiên của cô ta chính là ông nội mình sắp xếp, trong lúc nhất thời trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.

Bởi vì không lâu trước đây Gutian mới chính miệng đồng ý sẽ khôg tìm Lý Trạch Vũ gây phiền phức nữa.

“Đúng vậy, tên này đã giết cháu của tôi.”

Ánh mắt Adams tàn nhãn nhìn về phía Lý Trạch Vũ: “Tôi tới tiễn tên này đi sám hối với cháu tôi.”

Nghe vậy, con ngươi Angela con rụt lại, khó tin nhìn Lý Trạch Vũ: “Ông ta nói thật?”

“Không sai.” Lý Trạch Vũ nhún vai, rộng rãi thừa nhận. Sắc mặt Adams âm u nói: “Quân Đế, nếu như cậu thức thời thì tự mình kết thúc đi, như thế cậu còn có thể sảng khoái tí, nếu không đợi tôi ra tay, cậu sẽ sống

không bằng chết.”

Tộc Bất Tử rất khó có đời sau, ông ta sống mấy trăm năm chỉ có một đứa con trai và một cháu trai.


Mà con của ông ta đã chết ngoài ý muốn vào trăm năm trước rồi, đến tận giờ trên đời này ông ta chỉ có Helen là người thân duy nhất.

Nhưng vào đêm nay, cháu trai duy nhất cũng chết luôn. Không phải ngoài ý muốn, mà là bị một loài người hèn mọn giết chết. Sao ông ta có thể nhịn?

“Adams, tôi không cho phép ông ra tay với Quân Đế, bây giờ tôi lệnh cho ông lập tứp dẫn người đi.”

Angela lập tức che chở Lý Trạch Vũ. Ngay vậy, trên mặt Adams lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Angela chính là công chúa nhỏ của tộc Bất Tử, thân phận vô cùng tôn quý, nếu như là mệnh lệnh khác ông ta đương nhiên sẽ nghe.

Nhưng mà bảo ông ta bỏ qua cho kẻ thù của mình, ông ta không làm được. “Công chúa nhỏ Angela, tha thứ cho tôi không thể đồng ý.”

Adams âm u nói: “Loài người này đã giết cháu tôi, mà cháu tôi cũng là tộc nhân của ngài, tôi cảm thấy chúng ta nên cùng chung mối thù mới đúng.”

“Không thể nào.” Thái độ Angela vô cùng kiên định.

“Hắn là người đàn ông của tôi, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương hắn.”
 
Chương 967: C967: Để tôi tự xử lý đi


Lý Trạch Vũ chỉ không muốn trêu chọc tộc Bất Tử, cũng không nghĩ hắn sẽ sợ đối phương.

Giống như lời lúc trước hắn nói với Lang Vương, khiến hắn tức giận thì hắn dám mời tất cả tộc Bất Tử bán đảo Grant phơi nắng.

Đây tuyệt đối không phải lời nói đùa.

Sau khi giải quyết công tước Adams này, mấy thành viên tộc Bất Tử được ông †a mang tới đã sớm chạy mất dép.

Lý Trạch Vũ cũng không đuổi theo. Dù sao chỉ là mấy tên tép riu, không đáng để hắn làm to chuyện.

Đang chuẩn bị nổ máy xe rời đi, cách đó không xa truyền đến tiếng nổ rền vang của môtơ.

Chỉ thấy Aston Martin mới rời đi đã giết về lần nữa.

Lúc Angela kéo kính xe xuống thì nhìn thấy Adams nằm trên mặt đất không có động tĩnh, cô ta không khỏi hít sâu một hơi.

Mì dù sao chỉ mới rời khỏi khoảng mười phút, không ngờ cuộc chiến bên này đã kết thúc.

Lúc nhìn về phía Lý Trạch Vũ lần nữa, ánh mắt cô ta vừa khiếp sợ lại vừa khâm phục.

Không hổ là người đàn ông Angela mình nhìn trúng.


Quá ngông cuồng, quá uy vũ, quá trâu bò.

“Sao cô lại trở về?” Lý Trạch Vũ mở miệng phá vỡ sự im lặng trước. Angela hơi cau mày hỏi: “Anh không muốn nhìn thấy tôi?”

“Vậy cũng không phải...”

“Đi theo tôi.” Không đợi Lý Trạch Vũ nói xong, Angela đã mạnh mẽ ngắt lời.

“Vù vù vù.” Aston Martin chỉ cần 2,5 giây để vượt mốc 100 và tốc độ xuất phát của nó thậm chí còn nhanh hơn cả một chiếc máy bay chở khách thông thường.

Chiếc Bugatti do Lý Trạch Vũ lái không hề thua kém, kỹ năng lái xe của hắn rất tốt nên hắn dễ dàng đuổi kịp Aston Martin.

Hai chiếc siêu xe thể thao một trước một sau phi nhanh dưới bầu trời đêm, cuối cùng dừng lại ở một nông trường vùng ngoại ô.

“Rầm!” Angela dẫn đầu xuống xe, cô ta lập tức đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ kéo hắn xuống.

“Cô...” Trong miệng Lý Trạch Vũ vừa phun ra một chữ, miệng đã bị một đôi môi đỏ mọng vừa mềm vừa ngọt ngăn cản, sau đó hắn không kìm lòng được mà ôm đối phương.

Tình sâu nghĩa nặng, trong miệng Angela phát ra một tiếng rên rỉ: Muốn em.”


Trong chốc lát, Lý Trạch Vũ đã trừng lớn hai mắt, trong đầu trống rỗng, gần như theo bản năng đẩy đối phương ra.

“Angela, cô tỉnh táo tí.” “Quân Đế, anh có ý gì?” Angela nhíu mày, vẻ mặt bất mãn không hề che giấu.

Lý Trạch Vũ nuốt một ngụm nước bọt, ngượng ngùng nói: “Tôi... Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.”

Cái này thật sự không thể trách hắn, dù sao lần trước quả thực bị dọa sợ, trong lòng có bóng ma.

Cho dù đã thoải mái với Angela nhưng hắn quả thực chưa chuẩn bị xong bước cuối cùng.

“Hà...” Angela hít sâu một hơi, hơi mất mát nói: “Vậy tôi cho anh thời gian chuẩn bị, anh cần bao lâu?”

“Uây...” Lý Trạch Vũ gãi đầu nói: “Cái này nói không rõ, có điều tôi nghĩ nhanh thôi, nếu không... bây giờ cô cưồng hóa một lần, tôi thử xem có thể thích ứng

không?”

“Được.” Angela gần như buột miệng đồng ý, sau đó gầm nhẹ một tiếng “ui”, một cặp răng nanh trắng nhô ra từ miệng.

Lý Trạch Vũ không khỏi lại nuốt một ngụm nước bọt.

Angela là một người đẹp tiêu chuẩn, cho dù trong miệng mọc thêm một cặi răng nanh thì cũng đẹp như vậy, thậm chí còn có một loại “gợi cảm” không nói rõ được cũng như không tả rõ được.

Nếu như ngay từ đầu Lý Trạch Vũ đã biết thân phận tộc Bất Tử của đối phương, trong lòng có lẽ sẽ không có bóng ma.

Giống như đi dạo trong bụi cỏ, nếu như anh sớm biết nơi đó có một con rắn, cho dù anh sẽ hồi hộp, sẽ sợ, vậy cũng sẽ tốt hơn đột nhiên phát hiện một con rắn ở ngay dưới chân.

Bởi vì cái gọi là một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng.
 
Chương 968: C968: Sống không bằng chết thế nào


Một thành viên trong tộc Bất Tử quay đầu lại nói: “Công tước đại nhân, loài người này quá mạnh, tôi sợ.”

“Bốp!

“Mày sợ con khỉ!” Adams tát một phát, lớn tiếng mắng: “Tộc Bất Tử chúng ta là sinh vật mạnh nhất trên đời, mà hắn chỉ là một con người hèn mọn.”

Thành viên tộc Bất Tử kia cảm thấy rất tủi thân. “Ông không sợ, vậy bản thân ông sao không lên?” Lý Trạch Vũ hài hước hỏi.

Vừa nói xong, tất cả thành viên tộc Bất Tử đều nhìn về phía Adams, trong mắt lộ ra vẻ thắc mắc.

Giống như đang nói: “Người ta nói không sai, nếu ông không sợ, vậy sao ông không lên?”

Adams đỏ mặt, hiển nhiên là bị chọc tức.

Một chiêu của Lý Trạch Vũ đã xử lý năm sáu thuộc hạ của ông ta, đủ để chứng minh không thể khinh thường thực lực của đối phương.

Cho nên ông ta muốn thuộc hạ còn lại đi thăm dò thật giả.


Nhưng bây giờ nếu như ông ta còn không ra tay thì còn có uy tín gì trước mặt thuộc hạ?

“Quân Đế, mày muốn chết.”

“va...” Adams không dám khinh thường, ông ta lập tức tiến vào trạng thái cuồng hóa, đồng thờ lấy chai máu mang theo người mở ra uống cạn.

Máu mới, có thể khiến thân thể tộc Bật Tử khích hoạt sức mạnh lớn hơn.

“Vùi" Adams dẫn đầu tấn công trước.

Thành viên tộc Bất Tử còn lại biết không cần bọn họ ra tay nên đều thở phào. nhẹ nhõm.

“Các anh cảm thấy loài người kia sẽ là đối thủ của công tước đại nhân chứ?”

“Khó mà nói, tên kia là loài người mạnh nhất tôi từng gặp cho tới nay, mẹ nó quá khủng bố.” Mấy người châu đầu ghé tai.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Bạn Trai Cún Con Của Tôi Có Giá 600 Tệ
4. Chân Trời Mới
=====================================

Một người phụ nữ có vẻ tin tưởng tuyệt đối Adams, cô ta tự tin nói: “Yên tâm, nhiều nhất hai phút, công tước đại nhân sẽ xử lý tên cuồng vọng kia.”

“Âm!” Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ vọt lên đá bay Adams ra xa mấy mét.

Người phụ nữ kia giống như bị người ta vả mặt trong vô hình, không vang nhưng lại rất đau.


“Hình như công tước đại nhân không được, tôi thấy chúng ta vẫn nên chuẩn bị chạy trốn đi.”

“Có lý, nếu công tước đại nhân cũng ngỏm, cũng không ai phạt chúng ta nữa.” “Các anh xem, loại người người kia đang vả mặt công tước đại nhân.” Trên sân.

“Bốp bốp bốp." Lý Trạch Vũ kéo Adams đến trước mặt, tay kia liên tục tát vào. mặt Adams.

Adams chỉ cảm thấy trên đầu mọc sao, không phân rõ phương hướng.

“Âm!” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ đổi bàn tay thành nắm đấm, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, hai cái răng nanh trong miệng Adams đã bị đấm gãy.

“A... Bọn bây nhanh lên, nhanh lên.” Adams đau đớn cầu cứu thuộc hạ. Nhưng mà không ai quan tâm ông ta.

Dù sao một công tước như ông đã bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, những tép riu như chúng tôi có đi cũng chỉ là tặng đầu người mà thôi.

“Vừa nấy không phải ông bảo để cho ông đây sống không bằng chết à?” “Bốp!"

“Sống không bằng chết thế nào?”

“AI” Mỗi lần hỏi một câu Lý Trạch Vũ sẽ tát một phát vào mặt Adams. “Ui... Quân Đế, tao muốn mày chết.”


“Bốp!”

“Tao muốn giết mày...”

“Bốp bốp bốp!”

“Á... Tha... Tha cho tao đi.” Lúc trước phách lối bao nhiêu, bây giờ thì nhếch nhác bấy nhiêu, Adams lúc này so với lúc trước quả thật giống như hai người.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấu, thành viên tộc Bất Tử ở đây đánh chết cũng không tin nổi, tên bị đánh thành đầu heo kia sẽ là công tước đại nhân của bọn họ.

“Chắc hẳn cho tới giờ ông chưa từng thấy mặt trời mọc nhỉ, lát nữa tôi sẽ đưa ông đi thưởng thức, đúng lúc tôi cũng chưa từng thấy dáng vẻ tan thành tro bụi.”

Mắt thấy dáng vẻ Lý Trạch Vũ không giống nói đùa, Adams sợ đến tê cả da đầu.

“Quân Đế, tên ác ma nhà mày, mày mày mày... Sau khi chết mày chờ xuống địa ngục đi.”
 
Chương 969: C969: Sau khi giải quyết


Lý Trạch Vũ chỉ không muốn trêu chọc tộc Bất Tử, cũng không nghĩ hắn sẽ sợ đối phương.

Giống như lời lúc trước hắn nói với Lang Vương, khiến hắn tức giận thì hắn dám mời tất cả tộc Bất Tử bán đảo Grant phơi nắng.

Đây tuyệt đối không phải lời nói đùa.

Sau khi giải quyết công tước Adams này, mấy thành viên tộc Bất Tử được ông †a mang tới đã sớm chạy mất dép.

Lý Trạch Vũ cũng không đuổi theo. Dù sao chỉ là mấy tên tép riu, không đáng để hắn làm to chuyện.

Đang chuẩn bị nổ máy xe rời đi, cách đó không xa truyền đến tiếng nổ rền vang của môtơ.

Chỉ thấy Aston Martin mới rời đi đã giết về lần nữa.

Lúc Angela kéo kính xe xuống thì nhìn thấy Adams nằm trên mặt đất không có động tĩnh, cô ta không khỏi hít sâu một hơi.

Mì dù sao chỉ mới rời khỏi khoảng mười phút, không ngờ cuộc chiến bên này đã kết thúc.

Lúc nhìn về phía Lý Trạch Vũ lần nữa, ánh mắt cô ta vừa khiếp sợ lại vừa khâm phục.

Không hổ là người đàn ông Angela mình nhìn trúng.


Quá ngông cuồng, quá uy vũ, quá trâu bò.

“Sao cô lại trở về?” Lý Trạch Vũ mở miệng phá vỡ sự im lặng trước. Angela hơi cau mày hỏi: “Anh không muốn nhìn thấy tôi?”

“Vậy cũng không phải...”

“Đi theo tôi.” Không đợi Lý Trạch Vũ nói xong, Angela đã mạnh mẽ ngắt lời.

“Vù vù vù.” Aston Martin chỉ cần 2,5 giây để vượt mốc 100 và tốc độ xuất phát của nó thậm chí còn nhanh hơn cả một chiếc máy bay chở khách thông thường.

Chiếc Bugatti do Lý Trạch Vũ lái không hề thua kém, kỹ năng lái xe của hắn rất tốt nên hắn dễ dàng đuổi kịp Aston Martin.

Hai chiếc siêu xe thể thao một trước một sau phi nhanh dưới bầu trời đêm, cuối cùng dừng lại ở một nông trường vùng ngoại ô.

“Rầm!” Angela dẫn đầu xuống xe, cô ta lập tức đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ kéo hắn xuống.

“Cô...” Trong miệng Lý Trạch Vũ vừa phun ra một chữ, miệng đã bị một đôi môi đỏ mọng vừa mềm vừa ngọt ngăn cản, sau đó hắn không kìm lòng được mà ôm đối phương.

Tình sâu nghĩa nặng, trong miệng Angela phát ra một tiếng rên rỉ: Muốn em.”


Trong chốc lát, Lý Trạch Vũ đã trừng lớn hai mắt, trong đầu trống rỗng, gần như theo bản năng đẩy đối phương ra.

“Angela, cô tỉnh táo tí.” “Quân Đế, anh có ý gì?” Angela nhíu mày, vẻ mặt bất mãn không hề che giấu.

Lý Trạch Vũ nuốt một ngụm nước bọt, ngượng ngùng nói: “Tôi... Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.”

Cái này thật sự không thể trách hắn, dù sao lần trước quả thực bị dọa sợ, trong lòng có bóng ma.

Cho dù đã thoải mái với Angela nhưng hắn quả thực chưa chuẩn bị xong bước cuối cùng.

“Hà...” Angela hít sâu một hơi, hơi mất mát nói: “Vậy tôi cho anh thời gian chuẩn bị, anh cần bao lâu?”

“Uây...” Lý Trạch Vũ gãi đầu nói: “Cái này nói không rõ, có điều tôi nghĩ nhanh thôi, nếu không... bây giờ cô cưồng hóa một lần, tôi thử xem có thể thích ứng

không?”

“Được.” Angela gần như buột miệng đồng ý, sau đó gầm nhẹ một tiếng “ui”, một cặp răng nanh trắng nhô ra từ miệng.

Lý Trạch Vũ không khỏi lại nuốt một ngụm nước bọt.

Angela là một người đẹp tiêu chuẩn, cho dù trong miệng mọc thêm một cặi răng nanh thì cũng đẹp như vậy, thậm chí còn có một loại “gợi cảm” không nói rõ được cũng như không tả rõ được.

Nếu như ngay từ đầu Lý Trạch Vũ đã biết thân phận tộc Bất Tử của đối phương, trong lòng có lẽ sẽ không có bóng ma.

Giống như đi dạo trong bụi cỏ, nếu như anh sớm biết nơi đó có một con rắn, cho dù anh sẽ hồi hộp, sẽ sợ, vậy cũng sẽ tốt hơn đột nhiên phát hiện một con rắn ở ngay dưới chân.

Bởi vì cái gọi là một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng.
 
Chương 970: C970: Chín giờ sáng


Lý Trạch Vũ chính là cảm thấy như vậy.

“Tôi như vậy có phải rất đáng sợ không?” Có vẻ như Angela hơi tự ti, cô ta cúi đầu không dám nhìn thẳng Lý Trạch Vũ.

“Không đáng sợ.”

Lý Trạch Vũ bèn vội vàng lắc đầu: “Không phải tại cô, tại tôi! Cho tôi thêm chút thời gian."

“Được.” Angela vui vẻ đồng ý, lập tức thu lại cặp răng nanh, khôi phục lại trạng thái hình người.

“Cũng sắp sáng rồi, tôi đưa cô về trước.” Lý Trạch Vũ chỉ bầu trời.

Angela nhìn thấy mặt trăng đã sắp biến mất thì lập tức giật mình.

“Tôi đi trước.” Để lại một câu nói, Angela quay người chạy về xe của mình.


Xe khởi động, bỗng nhiên cô ta ló đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Đúng rồi, vừa nãy tôi quên nhắc nhở anh, kế hoạch Diệt Quân đã tiến hành, người của nhóm thế lực

Địa Ngục Hỏa, quân đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy Hồ, Quyền Đảng đã tập kết, FBI có lẽ ngày mai sẽ truy nã anh.”

ừng lo lắng, một đám người ô hợp tôi vốn không để vào mắt.” Lý Trạch Vũ vô cùng tự tin.

Angela lo lắng nói: “Tóm lại anh phải cẩn thận.” “OKI” Lý Trạch Vũ khoa tay múa chân. Angela lái xe rời đi.

Đưa mắt nhìn xe đối phương biến mất, lúc này Lý Trạch Vũ mới chậm rãi rời đi.

Chín giờ sáng.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ngũ Tỉnh tướng quân lão Bố gặp gỡ một số vị khách quan trọng trong trang viên riêng của mình.

Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, da ngăm đen, trên cằm mọc chòm râu de tên Baru, là thủ lĩnh của Quyền Đảng.

Ngồi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trang điểm diêm dúa, vẻ ngoài vẫn rất quyến rũ, chính là Huyết quả phụ, đoàn trưởng quân đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy Hồ.

Ngồi đối diện hai người là một người đàn ông ngoài năm mươi, tóc trắng phơ, chính là thủ lĩnh Địa Ngục Hỏa - Dick.

Ba người đều là ông trùm tiếng tăm lẫy lừng thế giới ngầm.


Carlo ngồi bên cạnh lão Bố coi trời bằng vung, giống như không hề để ba người này vào mắt.

Thân là vua dị năng hàng đầu trên thế giới nên ắt có niềm kiêu ngạo thuộc về

ông ta.

Nếu như không phải lão Bố nhiều lần hứa hẹn, ông ta cảm thấy “kế hoạch Diệt Quân” tự mình ra trận đã đủ rồi, vốn không cần người khác giúp đỡ.

“Chư vị, tôi nhận được tin tức chuẩn xác, Quân Đế đang ở thành phố New. York.”

Lão Bố mở miệng nói trước: “Kế hoạch Diệt Quân chắc hẳn ai cũng biết rồi, Quân Đế chắc chắn sẽ đề phòng, các ngài phải cẩn thận.”

“Lão Bố tướng quân yên tâm, có ba thế lực lớn chúng ta bắt tay nhau, cộng thêm có vua dị năng Carlo đàn áp, cho dù Quân Đế có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng sống sót rời khỏi thành phố New York.”

Mở miệng chính là Baru - thủ lĩnh Quyền Đảng, trong lúc nói chuyện gã ta đã lặng lẽ vuốt mông ngựa Carlo, khiến cho vẻ mặt gã càng đắc ý hơn.

Lão Bố nghiêm nghị nói: “Tôi rất tin tưởng mấy vị, có điều để đảm bảo không có sơ hở nào, các ngài tuyệt đối không thể chủ quan.”


Huyết quả phụ gật đầu nói: “Lão Bố tướng quân nói không sai, Quân Đế có thể giết Long Đế và U Linh đại đế, đủ để chứng minh người ta cũng không phải chỉ là hư danh, hơn nữa dưới tay tên kia còn một U Minh quân đánh đâu thắng đó, chúng ta tuyệt đối không thể phớt lờ.”

“Các người còn xem nhẹ một chuyện.”

Dick im lặng một lúc lâu bổ sung thêm: “Quân hệ Quân Đế và Lang Vương không phải bình thường, người kia rất có thể sẽ ra tay giúp đỡ.”

“Các ngài không cần lo lắng điểm này.” Lão Bố khoát tay trấn an: “Tôi đã bàn với nước Pháp, bọn họ sẽ khuyên Lang Vương đừng nhúng tay vào chuyện này.”

Nghe vậy, ba người Huyết quả phụ hơi yên tâm tí.

Dù sao chỗ dựa phía sau Lang Vương là quan phủ nước Pháp, đây cũng không phải bí mật gì.

Hễ Lang Vương có đầu óc thì không thể trở mặt với chỗ dựa của mình vì Quân Đế.
 
Chương 971: C971: Sân bay quốc tế luân đôn


Diệt U Linh trước, rồi mới tàn sát sói con.

Hiện giờ U Linh đã chết, nên không thể tiêu diệt Lang Vương, nhưng... chuyện Na Tra náo hải rút gân rồng thì sao có thể bỏ qua cho được!

Sau khi san bằng điện U Linh, quân U Minh lại chia thành từng đợt, đột nhập. vào biên giới nước Anh, rồi lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở thành phố Luân Đôn.

Hôm nay, điện Long Thần tàn ác, ngang ngược sẽ bị xóa tên - trích lời Lý Trạch Vũ.

Lang Vương là kiểu người thích náo nhiệt, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ màn kịch hay này. Có điều, ngoài miệng thì nói là đến xem trò hay, nhưng thực tế lại kéo nguyên một đội binh mã của điện Lang Nha tới.

Sau khi điện U Linh bị tiêu diệt, Quân Đế tiếp quản kha khá sản nghiệp, tính sơ bộ thì thu về ít nhất cũng phải mấy chục tỷ đô la Mỹ. Có lẽ điện Long Thần không giàu như điện U Linh, nhưng sẽ không kém quá nhiều.

Lang Vương rất hiểu Quân Đế, chỉ cần ra sức giúp hắn rút gân rồng, thì sau khi trận chiến kết thúc, nhất định sẽ được cho một chén canh gân rồng nếm thử.

Sân bay quốc tế Luân Đôn.


Lý Trạch Vũ bước ra khỏi sân bay, Lang Vương cao to lực lưỡng sóng vai đi bên cạnh, thoạt nhìn chẳng khác nào vệ sĩ.

“Két!”

Một chiếc Gallardo màu lam dừng lại trước mặt hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, người đẹp ngồi chỗ ghế lái gỡ kính râm, để lộ dung nhan mỹ miều...

Người tới là Nalisa! Điện Lang Nha vốn nằm trong biên cảnh nước Anh, tuy hiếm khi qua lại với

hoàng gia, nhưng cô công chúa nhỏ này vẫn từng có dịp gặp Lang Vương vài lần.

“Công chúa Nalisa, sao cô lại tới đây?” Vừa nói, Lang Vương vừa tựa cả hai tay lên bệ cửa sổ bên chỗ phó lại, nhếch miệng cười đểu: “Hay là cô bỗng nhận ra vô vàn ưu điểm trên người tôi nên quyết định cho tôi một cơ hội theo đuổi cô?”

Nalisa bật cười thành tiếng, trả lời: “Lang Vương à, thật ra tôi rất vui lòng cho ông một cơ hội theo đuổi tôi, điều kiện tiên quyết là ông đừng sợ khi thấy người đàn ông của tôi ghen.”

“Người đàn ông của cô? Ai mà nghe đáng sợ vậy?”


Là một trong Tứ Đế, không đúng, giờ phải là Song Đế, nếu đó chỉ là một người bình thường thì thú thật, chẳng dọa được Lang Vương đâu. Nói không ngoa chứ dù có là con cháu hoàng gia hay người của gia tộc thần bí như

Rothschild cũng đừng hòng mơ tới chuyện leo lên đầu ông ta ngồi.

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Nalisa thốt ra một câu thành ngữ kinh điển của nước Hạ.

“Công chúa Nalisa à, con người tôi không có thích hoạt động đầu óc, cô đừng chơi mấy trò đố vui này với tôi, cứ nói thẳng cho tôi biết kẻ đó là ai đi, nhất định tôi sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị đấm như bao cát là thế nào...”

“BốpI”

“Vù... Âm...”

Lang Vương còn chưa nói hết câu thì đã bị một cú đấm trời giáng đánh bay, té sõng soài ra đất.

“Má nó, Quân Đế à, cậu điên rồi hả?” Lang Vương nhe răng trợn mắt đứng dậy, đang định tiếp tục chất vấn Lý Trạch Vũ tại sao lại ra tay đánh mình thì trong đầu chợt lóe lên tia sáng, hình như đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân.

“Vãi, đừng nói người đàn ông của công chúa Nalisa là...” Lang Vương nuốt một ngụm nước bọt, nói hết câu: “Là cậu đó nhé!?”

“Gạch.”

Cửa xe Gallardo mở ra, Nalisa với chiếc đầm trắng tinh khôi và đôi giày cao gót quyến rũ bước xuống xe, đi tới bên cạnh Lý Trạch Vũ, thân mật khoác tay hắn, mỉm cười tinh nghịch: “Ông đoán đúng rồi đó.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top