Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 320


“Đương nhiên là cùng đi vào rồi. Cậu ta hẳn phải luôn sẵn sàng chờ đợi cậu Dương sai bảo chứ”

Phí Hậu cười ha hả nói.

Dương La Lâm lập tức khẽ gật đầu, rất hài lòng với sự sáp xếp của Phí Hậu.

Mà tài xế của anh ta càng vênh váo hống hách, hừ một tiếng, cố ý liếc nhìn Giang Ninh.

Giang Ninh lập tức hiểu rõ, Dương La Lâm trước mắt chính là ông chủ của người tài xế, cố ý muốn sỉ nhục mình đây.

“Chờ đã”

Hẳn giơ tay ra, trực tiếp cản người tài xế kia: “Anh có thư mời sao?”

“Tôi không có cũng có thể vào được”

Tài xế đắc ý nói.

“Không thư mời thì không thể vào: “

Giang Ninh chỉ vào Phí Hậu: “Vừa rồi, người này đã nói vậy.

Dương La Lâm híp mắt lại. Thaâng nhãi trước mát này hình như không biết tốt xấu, cứ nhất quyết muốn mình phải nghiêm khắc giáo huấn hản sao?

“Cậu nói bậy bạ gì đó?”

Phí Hậu vừa nghe vậy thì lập tức nghiêm mặt đi tới: “Tôi nói tài xế của cậu Dương không thể vào lúc nào?”

“Tôi nói là cậu không thể vào!”

Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Chó mèo ở đâu cũng muốn vào, muốn ăn chùa sao? Tôi đã gặp qua nhiều người như cậu rồi!”

Phí Hậu nói xong lại muốn dân đám người Dương La Lâm đi vào trong.

Giang Ninh vân cản người.

“Nếu có thư mời mới có thể vào trong, vậy anh ta không thể vào, nếu anh ta có thể đi vào, vậy tôi tất nhiên cũng có thể vào, quy định chính là quy định, không ai có thể phá hỏng”

Phí Hậu cười nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu sỉ vậy.

Ông ta nhất định phải để cho tài xế Dương La Lâm đi vào trong, bằng không lại quá không nể mặt Dương La Lâm. Nhưng Giang Ninh đừng hòng đi vào!

“Đừng gây ầm ï nữa, bằng không… đừng trách tôi không khách sáo!”

“Bốp!”

Giang Ninh giơ tay lên tát một phát, đánh cho Phi Hậu xoay một vòng, trên mặt lập tức in năm dấu ngón tay đỏ lừ.

“Ông muốn không khách sáo thế nào hả?”

Một tát này khiến Dương La Lâm cũng phải bất ngờ.

Giang Ninh nói ra tay là ra tay luôn.

Mà tài xế của anh ta lại không khỏi run lên, giống như một tát này đánh vào trên mặt gã, làm cho mặt gã cũng trở nên đau rát!

“Cậu… cậu đâm đầu vào chỗ chết!”

Phí Hậu thẹn quá hóa giận, ôm mặt, ánh mắt gân như muốn giết người.

Ông ta bị người đánh!

Bị người ta tát một cái ở ngay trước mặt Dương La Lâm.

Ông ta đã bao giờ bị mất mặt như vậy chứ?

“Đừng tự đòi mất mặt”

Giang Ninh mặc kệ ông ta, xoay người đi thẳng vào. Phí Hậu làm sao dám ngăn cản, chỉ có thể hô to: “Bảo vệ đâu? Người đâu! Có ai không?”

Rất nhanh lại có mấy người trong giới xã hội đen đi tới, bọn họ chịu trách nhiệm giữ trật tự ở đây, vẫn luôn sẵn sàng đón địch, chỉ sợ ở đây xảy ra chuyện.

“Chuyện gì?”

Người tới lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, liếc nhìn Phí Hậu.

Lão đại của gã thông báo, bữa tiệc này là do ông hoàng trong truyên thuyết kia muốn tổ chức, không cho phép xảy ra chút sai lầm nào, bằng không sẽ đánh gãy chân của bọn họ!

“Có người tới gây sự!”

Phí Hậu ôm mặt, tức giận nói: “Không có thư mời lại cứ cố xông vào, các người đi bắt hẳn ra, đánh chết hắn đi!”

“Có người xông vào à?”

Vẻ mặt người tới trâm xuống, trong lòng càng giận dữ hơn. Có người dám gây sự, không biết đây là bãi của ai sao?

Đó là của ông hoàng ở Đông Hải kia đấy!

“Hừ, ông dẫn tôi đi vào trong tìm hản!”

Mấy người lập tức sa sầm mặt xuống.

Phí Hậu gật đầu, bất chợt nhìn Dương La Lâm nói: “Cậu Dương, chúng ta đi vào trong thôi. Hi vọng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của ngài. Còn thäng nhóc thối tha kia, tôi sẽ cho cậu ta phải trả giá đảt!”

Dương La Lâm không để ý lắm. Đó chỉ là một nhân vật nhỏ, còn không có tư cách phá hỏng tâm trạng của anh ta.

Anh ta dẫn theo tài xế đi thắng vào trong. Còn Phí Hậu lại dân mấy người giới xã hội đen hùng hùng hổ hổ đuổi theo Giang Ninh!

“Chính là tên khốn kiếp trước mặt kia! Đánh gãy chân của hắn, ném ra ngoài!”
 
Chương 321


Phí Hậu thấy Giang Ninh đã bắt đầu hét lên chói tai.

Ông ta phải đòi lại một cái tát trên mặt này!

Không tát Giang Ninh mười mấy cái thật đau thì ông ta không thể nuốt trôi được cơn giận trong lòng.

Lúc nào, ngay cả chó mèo nào đó cũng dám đánh mình à?

“Đứng lại! Cậu đứng lại đấy cho tôi!”

Phí Hậu lao tới và ầm lấy Giang Ninh, cười lạnh một tiếng: “Đánh tôi rồi, cậu còn muốn đi à? Hôm nay không đánh gãy chân của cậu, ông đây sẽ không để cho cậu được yên!”

Giang Ninh quay đầu, sắc mặt trầm xuống.

Cho tới bây giờ còn chưa có ai dám nói với hắn như thế đâu.

“Bỏ tay ra”

Giọng hản hơi lạnh, đặc biệt là đôi mắt kia giống như hầm băng mười nghìn năm, lập tức làm cho người ta có cảm giác như rơi vào một vực sâu.

Trong lòng Phí Hậu thầm run lên bần bật.

Ông ta cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thấy sợ hãi như vậy.

“Cậu… cậu còn muốn kiêu căng nữa à?”

Phí Hậu theo bản năng thả tay ra, lùi lại hai bước, vội vàng quay đầu lại kêu lên: “Chính là cậu ta! € tới đây gây sự, cũng không nhìn lại xem đây là bữa tiệc của ail”

“Các người bắt lấy cậu ta, tôi muốn tát cậu ta mấy cái.”

Phí Hậu siết chặt nắm tay, hình như đang dồn sức: “Tôi đánh xong, các người lại đánh gãy chân của cậu ra, ném ra ngoài!”

Khi mấy người vào theo nhìn thấy gương mặt của Giang Ninh, dường như không khí trên thế giới đều lập tức bị rút sạch!

Bọn họ cảm giác mình sắp nghẹt thở rồi!

Ông hoàng!

Ông hoàng của Đông Hải kia!

Ông hoàng làm cho lão đại của bọn họ chỉ mới nghe tên đã quỳ lạy đến không thể quỳ hơn được nữa!

Ông hoàng lấy sức một người trấn áp toàn bộ giới xã hội đen Thiên Hải, làm cho các thế lực của phương bắc cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh!

Ông hoàng chỉ một đấm đã giết chết cao thủ võ đạo Diệp Tâm Hỏa!

Bọn họ chưa từng gặp Giang Ninh, bởi vì không có tư cách gặp, nhưng những người này còn biết rõ về ảnh chụp của Giang Ninh và những người quan trọng bên cạnh hắn hơn cả ba mẹ của bọn họ.

Bởi vì đó là người tuyệt đối không thể trêu chọc, không thể xúc phạm, không thể có chút bất kính nào!

Nhưng bây giờ, Phí Hậu trước mắt bảo bọn họ bắt lấy Giang Ninh để ông ta tát hắn mấy cái.

Còn muốn bọn họ đánh gãy chân của Giang Ninh, ném hắn ra ngoài à?

FÚCỨC Hầu kết của mấy người chuyển động, cảm giác hai chân mình có chút run rẩy, suýt nữa thì bị dọa són ra quần.

“Đánh gãy chân tôi à?”

Giang Ninh nhìn lướt qua và hơi híp mắt lại: “Cho tới bây giờ không ai dám nói với tôi những lời như vậy cả”

Âm ầm.

Đầu mấy người lập tức nổ mạnh, trở nên trống rỗng!

“Quá kiêu ngạo!”

Phí Hậu giận dữ nói: “Các người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Bắt cậu ta lại, đánh gãy chân của cậu ta đi!”

Mấy người làm sao dám hành động chứ.

Bọn họ như bị đinh ghim chặt xuống mặt đất, ngay cả linh hồn cũng không thể động đậy được chút nào.

“Vậy thì đánh gấy đi”

Giang Ninh đột nhiên nói.

Phí Hậu sửng sốt, hình như chưa kịp phản ứng được, Giang Ninh lại đồng ý à?

Chủ động đồng ý để cho người ta đánh gãy chân của hắn sao?

Xem ra hắn tự hiểu lấy mình, dám phản kháng thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều!

“Hừ, coi như cậu thức thời, vậy thì đánh gãy… AI”

Phí Hậu còn chưa nói xong đã bị người đá một cái từ phía sau, người ngã nhào xuống đất.

“Bắt hắn lại!”

Người dẫn đầu nói với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, còn vô cùng tức giận.

Suýt nữa, suýt nữa thì bọn họ đã xúc phạm tới ông hoàng này!

Cũng không cần Giang Ninh ra tay, càng không dùng đàn sói trong tay của Giang Ninh, lão đại của bọn họ sẽ lột sạch da của bọn họ trước!

“Các người, các người làm gì… A al”

Không chờ tới khi Phí Hậu đang kinh ngạc kịp phản ứng, người đàn ông dẫn đầu đã giơ tay lên, liên tục tát mười mấy cái vô cùng hung ác.

“Đánh hắn! Đánh hắn cơ mài AI! Sao các người lại… đánh tôi thết”
 
Chương 322


“Người đáng đánh chính là ông!”

Người đàn ông dẫn đầu tức giận nói: “Giữ chặt cho tôi!”

Trong lòng mấy người khác vừa nghĩ lại đã thấy sợ, hận Phí Hậu muốn chết. Ông ta suýt nữa đã hại chết bọn họ rồi. Lúc này, bọn họ giữ thật chặt lấy Phí Hậu, để cho người đàn ông kia tát từng phát, đánh cho miệng của Phí Hậu đầy máu.

Rắc!

Hai tiếng xương gấy vang lên, cả mặt Phí Hậu đã đỏ.

bừng, sau đó lại trở nên trắng bệch, ôm lấy hai chân của mình, toàn thân cũng đang co giật.

Đến giờ phút này ông ta vẫn chưa thể hiểu nổi, tại sao người bị đánh lại là ông ta Những người này đều bị mù sao?

‘Đánh Giang Ninh! Đánh Giang Ninh cơ mà!

“Người như thế không có tư cách tham gia bữa tiệc giao lưu, ném ra”

Giang Ninh thản nhiên nói.

“Vâng!”

Mấy người lập tức kéo Phí Hậu đi.

Đến lúc đó, Phí Hậu mới kịp phản ứng. Bọn họ… Bọn họ đều nghe lời Giang Ninh?

Vì sao chứ?

Nhìn sắc mặt của bọn họ hình như vô cùng sợ Giang Ninh, thậm chí có thể nói là khủng hoảng!

Làm sao có thể như vậy được? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?

“Thả tôi ra… Các người muốn làm gì… Các người… A a!”

Giang Ninh không để ý nữa, ai mới là chó mèo thì bây giờ đã rất rõ ràng rồi.

Hắn đi thẳng về phía hội trường.

Trong hội trường, ánh đèn sáng ngời, một nghệ sĩ đang kéo đàn vi-ô-lông đầy tao nhã, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương làm tâm hồn và thể xác của người ta đều dần dần bình tĩnh lại.

Không ít người cầm rượu vang trong tay, đi qua đi lại nói chuyện với bạn bè, nói chuyện với khách, vô cùng náo nhiệt.

“Tổng giám đốc Lâm tới rồi Lâm Vũ Chân mặc chiếc váy nhìn quá xinh đẹp khiến mọi người ở đó đều kinh ngạc, cũng làm cho những người phụ nữ khác hận không thể cách xa cô thêm một chút.

Rất nhiều người đàn ông không thể rời tầm mắt khỏi cô.

Trong tay cô cầm một ly rượu vang, lần lượt tới chào từng người khách với vẻ ung dung lại tao nhã.

“Sao mãi vẫn chưa thấy Giang Ninh tới vậy?”

Lâm Vũ Chân thầm nghĩ, chỉ đỗ một chiếc xe, không đến mức phải lâu như vậy chứ?

Dương La Lâm từ phía xa bước vào, liếc mắt đã thấy được Lâm Vũ Chân đang tỏa sáng, ánh mắt anh ta cũng không khỏi sáng lên.

Cô chẳng khác nào ngôi sao giữa đêm tối, anh ta muốn không chú ý cũng khó.

“Đúng là quá đẹp.”

Dương La Lâm không nhịn được nói: “Người phụ nữ như vậy mới có tư cách xứng đôi với tôi.”

Anh ta vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ lập tức cầm khay đưa một ly rượu vang qua.

Dương La Lâm đang muốn đi qua chào hỏi Lâm Vũ Chân, người tài xế đi theo bên cạnh lại đột nhiên mở miệng: “Sao hắn cũng vào được vậy?”

Ở khu tiệc đứng, Giang Ninh đang cầm đĩa lấy bánh ngọt, dường như phát hiện ra món mình thích ăn nhất nên hắn đã lấy đầy một đĩa.

Dương La Lâm quay đầu nhìn lại, lập tức nhíu mày.

Anh ta không thích Giang Ninh, một người xúc phạm người nhà họ Dương anh ta lại còn có thể đi vào à.

“Xem ra Phí Hậu thật đúng là một kẻ vô dụng, chỉ dẫn người đi bắt cũng không thể bắt được.”

Dương La Lâm khinh thường liếc nhìn Giang Ninh: “Quả nhiên là vào để trộm đồ ăn”

“Cậu Dương…”

Tài xế có phần không nhịn được, muốn xông qua vạch trần Giang Ninh, làm hắn phải xấu mặt ở trước mặt mọi người.

“Không cần”

Dương La Lâm lắc đầu: “Chỉ là một nhân vật nhỏ, còn chưa đủ tư cách để cho tôi để ý.”

Anh ta cần phải giữ vững phong độ và tu dưỡng của mình, sao có thể đi tính toán với một con kiến hôi?

“Vâng”

Tài xế không dám nói nữa, tự mình tìm một chỗ vắng vẻ và ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, suy nghĩ xem có cách nào trả thù Giang Ninh thật đau hay không!

“Tên khốn kiếp này đi đâu vậy?”

Lâm Vũ Chân nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Giang Ninh đang đứng sát ở khu tiệc đứng để thưởng thức bánh ngọt tinh tế và tuyệt đẹp kia, cô suýt nữa đã không nhịn được cười.

Đồ tham ăn! Đều tại Tô Mai đã thật sự nuôi Giang Ninh thành một kẻ tham ăn rồi.

Cô đang muốn đi qua thì một ly rượu vang đỏ lại đưa tới.

“Tổng giám đốc Lâm, hôm nay trông cô thật xinh đẹp.”

Dương La Lâm mặc bộ vest tinh tế, dáng người thẳng †ắp, anh ta với gương mặt đẹp trai này vừa đi vào hội trường đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người phụ nữ.

Lúc này, anh ta chắc chắn có thể coi là tao nhã, phong độ phiêu dật với sức hấp dẫn vô hạn: “Có thể chạm cốc với tổng giám đốc Lâm một cái được không?”

Người đàn ông ưu tú như vậy, đổi lại là ai có thể từ chối được chứ?

Rất nhiều người phụ nữ đều siết chặt nắm tay, trên mặt đã không giấu được vẻ ghen ty của mình!

“Thật ngại quá.”

Nhưng Lâm Vũ Chân không nhận lấy ly rượu mà cười xin lỗi một tiếng, rồi đi thẳng về phía Giang Ninh.
 
Chương 323


Chiến thần Âm nhạc trong hội trường hình như lập tức dừng lại, Dương La Lâm có phần không dám tin.

Mình lại bị từ chối à?

Anh ta chủ động mở miệng, Lâm Vũ Chân lại từ chối, hơn nữa còn là từ chối mình trước mặt nhiều người như vậy, Ngay cả chạm cốc, uống một hớp rượu với mình cũng không muốn à?

Xung quanh có rất nhiều người đang chú ý tới mình, cảnh tượng như vậy gần như đều bị bọn họ nhìn thấy.

Dương La Lâm lập tức cảm giác mặt hơi đau rát.

Giống như bị người ta tát một cái!

Nhưng một lúc sau, anh ta đã khôi phục lại, trên mặt vân duy trì nụ cười thản nhiên, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân đi về phía Giang Ninh.

Dáng vẻ anh ta thản nhiên như gió thoảng mây bay, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn là dáng vẻ phong độ phiêu dật.

Nhưng trong mắt Dương La Lâm ánh lên vẻ tức giận, lại có phần không thể giấu được.

Anh ta giả vờ không để ý, đi tới bên cạnh một cô gái khác và đưa rượu đưa cho cô ta. Cô gái kia lập tức hưng phấn, còn tưởng rãng mình đang năm mơ.

“Trên tay người đẹp làm sao có thể không có rượu chứ”“

Dương La Lâm hóa giải sự bối rối của mình, chìa ly rượu.

trong, cụng nhẹ với cô gái rồi xoay người ung dung rời đi.

Còn cô gái kia vẫn giống như đang mơ, hưng phấn suýt nữa thì kêu lên.

Dương La Lâm lại chủ động tìm cô ta chạm cốc uống rượu!

Cô ta không nhịn được chia sẻ với bạn của mình!

Mà Dương La Lâm đi qua một bên, nhìn như không để ý nhưng ánh mắt vẫn luôn theo dõi Lâm Vũ Chân.

Lâm Vũ Chân đi tới trước mặt Giang Ninh, cố ý hừ một tiếng: “Anh trốn ở đây làm gì vậy?”

“Ăn thôi”

Giang Ninh ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm Vũ Chân: “Anh đói rồi.”

Lâm Vũ Chân dở khóc dở cười.

Ở đây, tất cả mọi người đang uống rượu trò chuyện, kết giao bạn bè, nhưng chẳng mấy ai để ý nhiều đến đồ ăn, Giang Ninh vẫn thật khác người.

Cũng đúng thôi, người ở đây hoàn toàn chẳng có ai có thể khiến cho Giang Ninh có hứng thú kết giao.

Nếu không phải vì bảo vệ mình, sợ rằng Giang Ninh cũng chẳng muốn tới.

“Vậy anh ở bên này, đừng đi xa, em muốn nhìn thấy anh”

Lâm Vũ Chân hơi đỏ mặt nói.

Không nhìn thấy Giang Ninh, trong lòng cô lúc nào cũng có chút căng thẳng.

Trước đây Lâm Vũ Chân cũng rất ít khi xuất hiện trong những nơi như thế này, cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm. Bây giờ tập đoàn Lâm thị muốn phát triển, cô còn là đại tướng mở mang bờ cõi cho Lâm thị, sau này chỉ sợ sẽ phải gặp nhiều chứ không ít.

Chỉ cần có Giang Ninh đi cùng, cô sẽ không thấy sợ nữa.

“ừ”

Giang Ninh khẽ gật đầu, dáng vẻ phục tùng mệnh lệnh, còn cố ý cung kính nói: “Vâng, tổng giám đốc Lâm”

Lâm Vũ Chân nhìn dáng vẻ nghiêm trang, đàng hoàng của Giang Ninh lại có chút buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn xuống, còn hạ giọng nói: ‘Món bánh gạo nếp kia ngon lắm đấy. Em mới lén ăn được một cái!”

Cô nói xong lại xoay người rời đi, tiếp tục chào hỏi những người khách khác.

Lâm Vũ Chân ở phía xa, đưa lưng lại với Dương La Lâm, anh ta không thấy được vẻ mặt cố ý tỏ ra tinh nghịch của cô, chỉ thấy Giang Ninh nghiêm trang gật đầu, anh ta lập tức biết được thân phận của hắn.

“Hóa ra là tài xế của Lâm Vũ Chân, không trách được, ngay cả người của tôi mà cũng dám đánh.”

Trước đó anh ta còn tưởng rằng Giang Ninh là ai, nhưng khi biết hắn chỉ là tài xế, bây giờ nhìn Lâm Vũ Chân đi qua căn dặn, dáng vẻ hắn cung kính lại có thể xác định được là tài xế của cô.

Hừ, chỉ là một người tài xế, có thể so sánh được với mình sao?

Lâm Vũ Chân không uống rượu của mình, chỉ sợ là có việc gấp muốn căn dặn tài xế, bằng không làm sao có thể khiến mình mất mặt như vậy được?

Dương La Lâm nghĩ đến đây, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

“Nếu là tài xế của Lâm Vũ Chân, vậy tôi tạm tha cho anh một mạng”

Anh ta liếc nhìn Giang Ninh, vốn định nghiêm khắc giáo.

huấn Giang Ninh, nhưng nể mặt của Lâm Vũ Chân nên có thể tha cho hắn.

Dù sao, sau này anh ta sẽ muốn chiếm được Lâm Vũ Chân, sợ rằng còn không tránh khỏi phải tìm người tài xế Giang Ninh này nhờ giúp đỡ.

Dương La Lâm híp mắt lại, lắc ly rượu vang trong tay và đi về phía Giang Ninh.
 
Chương 324


“Anh bạn, có thể uống một ly không?”

Dương La Lâm cười nói, trên mặt ấm áp như gió xuân, thoạt nhìn vô cùng ôn hoà.

Giang Ninh liếc nhìn anh ta: “Tôi phải lái xe, không thể uống rượu”

Quả nhiên là tài xết Trong lòng Dương La Lâm càng thêm chắc chắn.

“Vậy cũng được, af toàn của tổng giám đốc Lâm quân trọng hơn”

Dương La Lâm nói: “Vừa rồi tài xế của tôi với anh có chút hiểu nhầm, tôi thay anh ta xin lôi anh, mong anh đừng để trong lòng.”

Giang Ninh híp mắt lại, người này tới xin lỗi mình à?

Hắn nhìn chằm chằm vào Dương La Lâm, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tất cả, thấy rõ suy nghĩ ở sâu trong lòng anh ta.

Với chút đạo hạnh như vậy còn muốn giấu được mình sao?

“Đây là danh thiếp của tôi, về sau có chuyện gì cần tôi thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

Dương La Lâm lấy danh thiếp ra và đưa cho Giang Ninh, nhưng anh ta chỉ đưa tới bằng một tay, không nhìn ra có gì khách sáo.

“Anh bạn, có thể uống một ly không?”

Dương La Lâm cười nói, trên mặt ấm áp như gió xuân, thoạt nhìn vô cùng ôn hoà.

Giang Ninh liếc nhìn anh ta: “Tôi phải lái xe, không thể uống rượu”

Quả nhiên là tài xết Than tng Pưo Lâm nen ô “Vậy cũng được, añ toàn của tổng giám đốc Lâm quân trọng hơn.”

Dương La Lâm nói: “Vừa rồi tài xế của tôi với anh có chút hiểu nhầm, tôi thay anh ta xin lỗi anh, mong anh đừng để trong lòng”

Giang Ninh híp mắt lại, người này tới xin lỗi mình à?

Hắn nhìn chăm chằm vào Dương La Lâm, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tất cả, thấy rõ suy nghĩ ở sâu trong lòng anh ta.

Với chút đạo hạnh như vậy còn muốn giấu được mình sao?

“Đây là danh thiếp của tôi, về sau có chuyện gì cần tôi thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

Dương La Lâm lấy danh thiếp ra và đưa cho Giang Ninh, nhưng anh ta chỉ đưa tới bằng một tay, không nhìn ra có gì khách sáo.

Giang Ninh gật đầu.

“Cậu Dương tuấn tú lịch sự, xem ra là cảm thấy hứng thú đối với tổng giám đốc Lâm sao?”

Hắn hỏi thẳng.

Mắt Dương La Lâm híp lại, trong lòng thầm nghĩ, xem ra †ài xế này có chút năng lực quan sát.

Nhưng anh ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười.

“Tổng giám đốc Lâm là một cô gái cực kỳ xuất sắc, ánh mắt cũng rất cao, cô ấy thật sự coi thường những gã đàn ông bình thường.”

Giang Ninh thở dài: “Cho dù là cậu Dương đây, sợ rằng ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất cũng không đạt được đâu.”

Nghe hắn nói thế, Dương La Lâm khẽ nhíu mày. Giang Ninh nói vậy là có ý gì?

Mình thậm chí còn không đạt nổi tiêu chuẩn thấp nhất à?

“Ha ha, theo đuổi con gái là chuyện rất đáng nghiên cứu: Giang Ninh không để ý tới vẻ mặt của Dương La Lâm, nói tiếp: “Nếu cậu Dương muốn học, tôi thật ra có thể dạy cậu.”

Dương La Lâm cười lạnh một tiếng: “Anh dạy tôi à?”

Thân là tài xế của Lâm Vũ Chân quả thật sẽ càng hiểu rõ Lâm Vũ Chân hơn, nhưng Dương La Lâm anh ta muốn chiếm được một cô gái, còn cần người khác dạy nữa sao?

Đúng là nực cười!

“Không tin à?”

Giang Ninh cười nhạt, hắn vừa dứt lời, âm nhạc trong hội trường đã đổi lại thành bản nhạc nhảy, nhanh chóng có người bắt cặp rồi tiến vào sàn nhảy.

“Nếu cậu Dương không tin, có thể thử mời tổng giám đốc Lâm khiêu vũ, cậu xem thử cô ấy có đồng ý không”

Vẻ mặt hắn tùy ý nói: “Nếu cậu có thể thành công, tôi sẽ ăn hết số bánh ngọt này”

Dương La Lâm nhướng mày. Anh ta xem thường chuyện đánh cược với Giang Ninh, nhưng Giang Ninh nói lời này đã kích thích anh ta.

Vừa rồi Lâm Vũ Chân đã từ chối rượu do mình đưa tới, bây giờ còn tính từ chối mình mời cô ta khiêu vũ à?

Không thể như vậy được!

Đổi lại là ai khác, đều không có cách nào từ chối được, càng không cần phải nói, anh ta còn là cậu cả nhà họ.

Dương, người thừa kế tương lai của tập đoàn Dương thị!

“Nếu cậu thua, vậy số bánh ngọt này”

Giang Ninh cầm một đĩa lớn chất đầy bánh ngọt với đủ màu sắc khác nhau: “Cậu phải ăn hết tất cả đấy!”
 
Chương 325


Hắn nhìn chảm chảm vào Dương La Lâm, không đợi anh †a nói gì đã khoát tay rồi nói.

“Thôi, cậu Dương là người có thân phận, nhỡ bị thua thì mất mặt quá, bỏ đi thì hơn”

Dương La Lâm vốn không muốn để ý, nhưng vừa nghe Giang Ninh nói vậy thì lập tức không nhịn được mà cười lạnh.

Anh ta mà thua à?

Đánh cược với một tay tài xế mà anh ta cũng có thể thua sao?

“Được, vậy chúng ta đánh cược một lần!”

Dương La Lâm hầm hừ: “Nếu anh thua thì phải ăn hết số bánh ngọt này!”

Trong đĩa chất đầy với số lượng đủ cho ba tới năm người ăn mới hết được.

Giang Ninh gật đầu: “Làm người lại phải chấp nhận thua cuộc.”

Dương La Lâm liếc nhìn Giang Ninh, lại nhìn bụng của hán rồi hừ lạnh một tiếng, đặt ly rượu xuống.

Sau đó, anh ta đi thẳng về phía Lâm Vũ Chân.

“Cậu Dương, tôi có thể mời anh nhảy một bài được không?”

Không đợi Dương La Lâm đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, dọc đường đi đều có phụ nữ mời Dương La Lâm khiêu vũ, nhưng anh ta đều từ chối.

Mình được hoan nghênh như thế, nhiều năm như vậy chưa bao giờ phải chứng minh về sức hấp dẫn của mình.

Cho dù là người phụ nữ ưu tú hơn Lâm Vũ Chân, thân phận còn cao hơn cũng chưa từng từ chối mình. Dương La Lâm không nghĩ mình sẽ bị thua cược.

“Một tài xế nhỏ bé còn muốn làm màu trước mặt tôi à?”

Dương La Lâm thầm cười lạnh: “Anh sẽ biết cái gì gọi là chênh lệch!”

Lâm Vũ Chân đứng đó, vừa lúc có mấy người đi qua muốn mời cô khiêu vũ, nhưng nhìn thấy Dương La Lâm đi tới, tất cả đều tự giác tránh ra.

Bọn họ rất tự hiểu lấy mình, biết mình hoàn toàn không thể so sánh được với Dương La Lâm.

Không nên qua để tránh tự rước lấy nhục.

“Vũ Chân?”

Lần này, Dương La Lâm gọi thẳng tên cô.

Anh ta mỉm cười, gương mặt đẹp trai này trông như ánh mặt trời tháng ba, ấm áp mà quyến rũ.

“Sếp Dương.”

Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, hình như có phần không quen khi thấy Dương La Lâm gọi thẳng tên mình như vậy.

“Tôi có thể mời cô nhảy một bài được không?”

Dương La Lâm đặt một tay ra sau lưng, một tay khác giơ ra, làm tư thế mời.

Người đàn ông lịch sự và tao nhã.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Lâm Vũ Chân càng thêm hâm mộ.

Cho dù bây giờ tập đoàn Lâm thị phát triển rất nhanh, nhưng so với nhà họ Dương – quái vật khổng lồ ở Kiến Châu thì vẫn có chênh lệch quá lớn.

Dương La Lâm đến lấy lòng, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là anh ta rất có thiện cảm với Lâm Vũ Chân!

Cơ hội như thế, đổi lại thành gia tộc khác thì sợ rằng đã suy nghĩ đưa con gái trong nhà mình qua rồi.

Dù sao, có thể leo lên một cây lớn, chính là một cơ hội cực lớn!

Tất cả mọi người đều đang xem quyết định của Lâm Vũ Chân.

Mà Lâm Vũ Chân lại quay đầu, liếc nhìn Giang Ninh vẫn ngồi ở khu vực tiệc đứng, nhàn nhã ăn món ăn ngon.

“Thật ngại quá, tôi không biết khiêu vũ”

Lâm Vũ Chân áy náy cười một tiếng: “Sếp Dương vẫn nên mời người khác đi”

Chỉ một thoáng, vẻ mặt Dương La Lâm có chút khó coi, trái tim còn đập thịch một tiếng, mình bị từ chối à?

“Không sao, tôi có thể dạy cô”“

Trên mặt anh ta vẫn giữ ý cười, ôn hòa nói.

“Không cần đâu, cảm ơn”

Lâm Vũ Chân lắc đầu, vẫn từ chối.

Cô cũng không thể đồng ý, chồng của mình đang ở đây, cô làm sao có thể khiêu vũ với người khác được?

Giang Ninh sẽ tức giận!

Hắn sẽ ghen!

Bất kể là ghen hay tức giận, Giang Ninh ở dưới trạng thái nào đều rất đáng sợ.

Bàn tay Dương La Lâm đang giơ ra như lập tức đông cứng lại.

Anh ta bị từ chối!

Anh ta thật sự bị từ chối!

Anh ta liên tục bị Lâm Vũ Chân từ chối!

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, trong lòng Dương La Lâm lập tức nổi giận.

Từ trước đến nay, không ai dám không nể mặt anh ta như vậy!

Anh ta suýt nữa đã nổi nóng nhưng vẫn nhịn xuống.

Nếu bởi vậy mà trở mặt nổi giận, vậy hình tượng của anh †a có thể sẽ thật sự bị hủy hết.

“Vậy… vậy tôi không miễn cưỡng tổng giám đốc Lâm nữa: Dương La Lâm rụt tay lại, trên mặt có cảm giác nóng hừng hực khó xử.

Anh ta đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên phía sau vọng đến một giọng nói.

“Vợ, anh muốn khiêu vũ với em”
 
Chương 326


Anh ta quay ngoät lại, là Giang Ninh!

Hắn gọi ai là vợ?

“Hả, anh muốn khiêu vũ à?”

Lâm Vũ Chân trả lời.

Dương La Lâm chỉ cảm thấy đầu mình bỗng nổ mạnh.

Vợ à?

Giang Ninh gọi Lâm Vũ Chân là vợ, cô còn trả lời?

“Được thôi.”

Cô còn đồng ý!

Lỗ tai Dương La Lâm cũng kêu ong ong ong. Mẹ nó, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Khóe miệng Giang Ninh cong lên, liếc nhìn Dương La Lâm, cố ý kèm theo sự khiêu khích.

Sau đó, hẳn đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, dắt tay cô, dẫn cô bước vào sàn nhảy: “Em không biết nhảy à? Anh sẽ nắm tay dạy em”

Hắn đặt một tay trên lưng Lâm Vũ Chân, một tay khác nắm tay Lâm Vũ Chân, bước theo nhịp, dẫn cô di chuyển theo.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người ở đó đều chú ý!

Không một ai ngờ được Lâm Vũ Chân từ chối Dương La Lâm, lại đồng ý với lời mời của Giang Ninh.

“Người kia… vừa gọi tổng giám đốc Lâm là gì vậy? Vợ à?”

“Hình như… gọi tổng giám đốc Lâm là vợ. Người kia…

chính là chồng của tổng giám đốc Lâm so?”

“Đó không phải là tài xế của tổng giám đốc Lâm à?”

Xung quanh Dương La Lâm vang lên những tiếng ồn ào.

Gương mặt anh ta hết đỏ tới tái rồi trở nên trắng bệch, bỗng trở nên dữ tợn!

Anh ta thậm chí nghe được có người đang thông cảm với mình!

Nói mình kém hơn một người tài xết “Rắc rắc rác!”

Dương La Lâm siết chặt nắm đấm, trên bàn tay nổi rõ từng sợi gân xanh.

Lâm Vũ Chân từ chối mình, nói cô ta không biết khiêt vũ, nhưng lúc này không phải nhảy với Giang Ninh rất tốt sao?

Đó chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi!

“Tổng giám đốc Lâm!”

Dương La Lâm cũng không nhịn được nữa, đột nhiên hô †o một tiếng: “Cô làm như vậy là có ý gì?”

“Cô sỉ nhục Dương La Lâm tôi sao?”

Âm nhạc lập tức ngừng lại.

Lâm Vũ Chân ngẩn người, không biết Dương La Lâm nói vậy là có ý gì.

Cô sỉ nhục Dương La Lâm lúc nào?

Cô làm sao có thể làm chuyện như vậy được.

“Ha ha, cô từ chối lời mời của tôi, lại khiêu vũ với tài xế của cô, còn để cho hắn gọi cô là vợ. Tổng giám đốc Lâm, cô là muốn hơn tài xế của cị ¡ cho tôi biết, họ Dương tôi còn kém Mặt Dương La Lâm tái mét, vô cùng dữ tợn.

Ban đầu anh ta muốn nhân bữa tiệc này để tạo quan hệ thân thiết hơn với Lâm Vũ Chân, tiện tiến hành động tác kế tiếp.

Anh ta không bao giờ thích cưỡng ép, mà thích chinh phục một người phụ nữ, làm cho bản thân cô ta chủ động, ngoan ngoãn tới hầu hạ mình hơn.

Nhưng lần này, anh ta bị sỉ nhục!

“Sao sếp Dương lại nói vậy?”

Lâm Vũ Chân khẽ nhíu mày, liếc nhìn Giang Ninh: “Giang Ninh là tài xế của tôi, nhưng anh ấy cũng thật sự là chồng của tôi.”

Cô chưa nói Giang Ninh còn là vị thần bảo vệ của cô.

“Thối lắm!”

Dương La Lâm hoàn toàn không tin, cười lạnh: “Cô thật sự xem tôi là kẻ ngốc sao?”

Ở đây có không ít người nhận ra anh ta có thiện cảm với Lâm Vũ Chân, nhưng bây giờ Lâm Vũ Chân nói chồng của cô là tài xế của cô?

Mẹ nó, như thế còn không phải là sỉ nhục mình sao?

“Cậu đúng là ngốc thật.”

Tay Giang Ninh vẫn ôm lấy thắt lưng của Lâm Vũ Chân không buông, hắn kéo nhẹ khiến cô lao thẳng vào lòng hắn.

“Tôi cũng đã nói với cậu, cậu thậm chí còn chưa đạt được tiêu chuẩn thấp nhất để Vũ Chân nhà chúng tôi coi trọng, sao cậu lại không tự hiểu lấy mình vậy?”

Hắn nhìn Dương La Lâm, thản nhiên nói: “Vừa rồi, tôi hình như đã nói, chúng ta đánh cược thì phải chấp nhận thua.”

Dương La Lâm quay đầu liếc nhìn một đĩa chất đầy bánh ngọt được để ở bên cạnh.

Anh ta giật mình hiểu ra, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đang cố ý đùa giỡn mình!

“Anh tính là gì chứ?”

Dương La Lâi chuyện với t lạnh lùng nói: “Anh có tư cách gì mà nói Anh ta không muốn thừa nhận.

Giang Ninh cười.

Hắn bước nhanh tới, đôi mắt nhìn chằm chằm vào.

Dương La Lâm lại giống như mãnh thú nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

“Tôi tính là gì thì không biết, nhưng con người tôi đã nói ra, vậy nhất định phải làm được!”
 
Chương 327


“Anh muốn làm gì?”

Thấy Giang Ninh đi về phía mình, trong lòng Dương La Lâm không khỏi trầm xuống, lập tức quát: “Anh dám ra tay với tôi!”

“Bốp”

Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo, giơ tay lên vả.

Lực rất mạnh!

Tay họ Dương này âm thầm ra tay với tập đoàn Lâm thị, ‘thật sự tưởng mình sẽ khách sáo à?

“Đánh cậu à?”

Giang Ninh cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ muốn cậu thực.

hiện vụ đánh cược, cậu chủ nhà họ Dương chẳng lẽ là người nói không giữ lời à?”

Dương La Lâm ôm mặt, mặt đỏ tía tai liếc nhìn cái đĩa để ở bên cạnh, anh ta lập tức tức giận hét lên: “Lâm thị cô không muốn tiếp tục tồn tại trong giới nữa sao?”

“Cô dám động vào tôi, tôi sẽ phá hủy tập đoàn Lâm thị của các người.”

Giang Ninh như không nghe thấy gì Hắn đã nghe uy hiếp này không biết bao nhiêu lần, nếu nhà họ Dương có thể làm được, vậy xem như Giang Ninh thua.

Hắn vẫn đi tới, nắm lấy áo của Dương La Lâm và nhấc.

lên như nhấc một con mèo nhỏ: “Cậu Dương, chúng ta việc nào ra việc ấy”

“Cậu muốn phá hủy Lâm thị thì cứ thoải mái, nhưng bây giờ hãy chấp nhận thua cuộc đi.”

Hắn nói xong liền kéo Dương La Lâm qua, ấn xuống đất, một tay mở miệng của Dương La Lâm ra, một tay khác.

cầm bánh ngọt thồn vào miệng anh ta!

“Ưư!

“Ưư – ưư, khụ khụt”

Lâm Vũ Chân thoáng ngẩn người, bỗng nhớ ra Lâm Văn từng nói với cô, cần phải để ý nhiều hơn tới nhà họ Dương ở Kiến Châu kia, bọn họ không là người tốt lành gì.

Cho nên cô vẫn luôn cảnh giác với Dương La Lâm.

Lúc này thấy Giang Ninh trực tiếp ra tay, cô lập tức hiểu rõ, chắc chắn hắn đã biết được nhiều chuyện hơn.

Cô không đi ngăn cản.

Những người khách xung quanh đều sợ tới ngây người.

Giang Ninh lại dám ngang ngược như vậy!

Tuy mọi người đã nghe rõ Dương La Lâm thua cược với Giang Ninh, phần đặt cược chính là ăn đĩa bánh ngọt này.

Đổi lại thành người khác, bọn họ còn mừng rỡ xem náo.

nhiệt, nhưng đó là cậu chủ nhà họ Dương đấy!

Đó là người thừa kế tương lai của nhà họ Dương!

Giang Ninh làm vậy là đắc tội chết với người ta!

“Ưư…

Dương La Lâm muốn tránh thoát, nhưng anh ta làm sao.

có thể là đối thủ của Giang Ninh, nên hoàn toàn không tránh ra được. Anh ta mở miệng muốn nói chuyện, lại bị thồn bánh đầy miệng.

“Thả cậu chủ nhà chúng tôi ra!”

Tài xế của anh ta thấy vậy, lập tức lao tới, nổi giận gầm lên một tiếng, vung nắm đấm đánh về phía gáy của Giang Ninh!

Cơ hội tốt như v. anh ra tay với cậu chủ của nhà chúng tôi trước, ông đây cho dù có đập chết anh cũng không có vấn đề gì Nhà họ Dương còn biểu dương tôi đấy!

Tài xế siết chặt nắm đấm, không hề khách sáo mà dùng hết sức lực của mình để đánh mạnh.

“Bịch…

Nhưng Giang Ninh cũng không quay đầu lại, thuận thế đá một chân ra, đá trúng ngay ngực của người tài xế kia.

Chỉ một thoáng, người tài xế bay ra ngoài như đạn pháo, đụng ngã mấy cái bàn rồi lăn xuống đất, liên tục kêu lên thảm thiết.

Từ đầu tới cuối, Giang Ninh đều không thèm nhìn, chỉ tập trung làm chuyện của mình là tọng tất cả bánh ngọt trong đĩa vào trong miệng của Dương La Lâm!

Mặt Dương La Lâm đỏ nhừ!

Dương, làm người ấy mà, quan trọng nhất là phải nói lời giữ lời.”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Cha anh cậu không dạy cậu, vậy để tôi dạy cậu cho.”

Dương La Lâm xua tay, gần như sắp nghẹt thở rồi.

Anh ta chỉ có thể nuốt, cố nuốt tất cả chỗ bánh ngọt này vào, cổ họng như bị nhét đầy, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Một lúc lâu sau, tất cả bánh ngọt đều bị Giang Ninh tọng hết vào.

Hắn thả tay ra, mặt Dương La Lâm đã tím bầm, vội vàng cầm một chai nước lên uống, không ngừng ho khan…

“Khụ khụ khụ! Khụ khụ!”

Một lúc lâu sau, Dương La Lâm mới thở nổi, cảm giác ngạt thở vừa rồi khiến anh ta thật sự cảm giác như mình sắp chết rồi!

Giang Ninh dám đối xử với anh ta như vậy!

“Anh… Anh…”

Dương La Lâm làm gì còn có chút nho nhã và phong độ nào nữa.

Bộ vest trên người đầy nếp nhăn, mái tóc rối bời, gương mặt gần như muốn vặn vẹo, cái bụng căng phồng, suýt nữa thì no chết!

“Không cần cảm ơn tôi, khóa học này… miễn phí”

Giang Ninh ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt Dương La Lâm.
 
Chương 328


“Biết người lân trước có ý đồ với vợ tôi cuối cùng có số phận thế nào không?”

*Tôi nghĩ cậu cũng không muốn biết đâu.”

“Anh…!”

Dương La Lâm nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chảm vào Giang Ninh, muốn thốt ra lời đe dọa gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kia của Giang Ninh, anh ta lại thật sự.

nói khôñg nên lời… TN %9 Cảm giác như đañg bị một con thú hoang khủng khiếp theo dõi vậy!

Nỗi sợ này đến từ sâu trong lòng, là nỗi sợ nguyên thủy nhất!

Giang Ninh nói xong liền đứng lên, nắm tay Lâm Vũ Chân.

“Về nhà thôi, bánh ngọt ở đây chẳng ngon gì cả. Còn kém xa tài nấu nướng của mẹ chúng ta.”

Dương La Lâm nhìn thấy Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân đi thẳng, lúc này anh ta mới lóp ngóp bò từ dưới đất lên, cả người đều chật vật.

Mọi người xung quanh chỉ trỏ, xì xào bàn tán, càng làm cho Dương La Lâm buồn bực lại không cam lòng.

Bữa tiệc giao lưu này chính là để mình thể hiện sức hấp dẫn của bản thân, thu hút sự chú ý của Lâm Vũ Chân, tiện cho anh ta tiến hành bước tiếp theo.

Nhưng kết quả thì sao?

Đột nhiên xuất hiện một Giang Ninh đánh mạnh vào mặt anh ta, còn làm anh ta xấu mặt trước mặt mọi người!

“Cậu Dương! Cậu Dương, cậu không sao chứ?”

Tài xế ôm ngực chạy tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

“Bốp!

Dương La Lâm tức giận, tát mạnh vào mặt tài xế: ‘Anh muốn ông đây có sao lắm à! Khụ khụ khụ!”

Anh ta nói thêm vài câu lại ho khan không ngừng, bụng vô cùng đau đớn.

Ăn nhiều đồ như vậy, dạ dày cũng không chịu được nữa.

Dương La Lâm ôm bụng, sắc mặt khó coi, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống: “Đưa tôi đi bệnh viện rửa ruột! Nhanh! Nhanh lên!”

Ở bãi đỗ xe, Giang Ninh dắt Lâm Vũ Chân lên xe, không để ý tới chiếc Maybach số lượng có hạn ngăn cản phía trước. Hắn vào số, đạp lút chân ga, tông lõm cả cửa xe Maybach.

Rồi đánh tay lái làm một chiêu thần long vẫy đuôi, thư thả rời đi.

Lâm Vũ Chân ngồi ở vị trí ghế phụ hình như đã quá quen với cảnh tượng như vậy, không ý kiến gì.

Chiếc xe Porsche lần trước, Giang Ninh cũng nói đụng là đụng.

Hơn nữa, cô nhận ra được chiếc xe này là của Dương La Lâm, người dám có ý đồ với mình.

Người lần trước dám có ý đồ với mình hình như đã biến mất tăm rồi.

Lâm Vũ Chân nắm chéo váy, lén liếc nhìn Giang Ninh: “Chồng, anh đừng giận nhé? Em đâu để ý tới anh ta” Cô luôn mặc xác Dương La Lâm, thậm chí vẫn luôn duy trì cảnh giác.

“Giận à? Sao anh phải giận chứ?”

Giang Ninh bình tĩnh nói: “Vợ anh có sức hấp dẫn lớn, anh vui còn không kịp nữa là. Chỉ là anh không thích một vài con ruồi thôi.”

“Em cũng không thích.”

Lâm Vũ Chân bĩu môi: “Nhưng làm việc thường khó tránh khỏi phải gặp mặt một vài con ruồi, phải làm thế nào được chứ?”

“Hay em không đi làm nữa, anh nuôi em đi.”

Giang Ninh quay đầu, nghiêm túc liếc nhìn Lâm Vũ Chân.

Hắn thật ra nuôi được Lâm Vũ Chân, nhưng lại không thể làm vậy, còn phải bồi dưỡng cho vợ bảo bối càng hoàn hảo hơn nữa.

“vợà”

“Sao thế?”

“Anh là một người tới ở rể, anh đã sớm nói cho em biết rồi, bác sĩ nói dạ dày của anh không tốt, chỉ có thể ăn cơm mềm, nên em cần phải nuôi anh thôi.”

Lâm Vũ Chân không nhịn được mà bật cười.

“Được rồi! Em đi làm nuôi anh! Được chưa!”

Xe BMW lao nhanh đi.

Lúc đó, trong bãi đỗ xe, tài xế của Dương La Lâm đỡ anh †a bước nhanh đến bên cạnh chiếc xe.

Nhìn chiếc xe hoàn toàn thay đổi vị trí, cửa xe còn bị lõm xuống, mặt Dương La Lâm cũng tái mét.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ nó, rốt cuộc có chuyện gì xảy rai”

Mặt tài xế cũng trắng bệch, toàn thân run rẩy. Gã cố ý đỗ ở trước xe của Giang Ninh, đánh cược hắn không dám đụng, nhưng làm sao ngờ được…

Giang Ninh hoàn toàn không quan tâm!

“Là người vừa rồi, tôi tưởng hắn không dám đụng… AI”

Tài xế còn chưa nói xong, Dương La Lâm đã đá mạnh một cái, sau đó bụng anh ta co thắt, đau tới mức phải trợn mát, lăn lộn trên mặt đất, chật vật tới cực điểm.
 
Chương 329


Bọn họ về đến nhà đã là mười giờ tối.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân rửa mặt xong liền chui vào.

trong chăn, chuẩn bị ngủ.

Chuyện khi tham gia bữa tiệc như chưa từng xảy ra, Giang Ninh không nhắc tới, Lâm Vũ Chân cũng không nói.

*Ngủ đi”

Giang Ninh tắt đèn, chuẩn bị niếnn mài ngủ.

Đột nhiên, Lâm Vũ Chân co người lại, rúc vào lòng Giang.

Ninh.

*Chồng ơi, em hơi lạnh”

Giang Ninh sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng. Sao hôm nay cô nhóc này lại trái ngược với mọi khi vậy?

“Ừ, vậy để anh ôm em”

Giang Ninh giơ tay, ôm Lâm Vũ Chân vào lòng mình, ngửi mùi thơm thoang thoảng mà cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đãi ngộ này có chút không bình thường.

*Chồng, anh thật sự không giận à?”

Lâm Vũ Chân khẽ nói Hình như trên đường đi cô vẫn luôn lo lắng, không biết có phải Giang Ninh đang giận mình không.

Bây giờ cô chủ động chui vào lòng Giang Ninh là muốn lấy lòng hắn sao?

“Không giận.”

Giang Ninh ngửi mùi thơm bay tới, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không bao giờ tức giận với em”

“Cảm ơn chồng”

Lâm Vũ Chân dịu dàng nói.

Im lặng một lát, Lâm Vũ Chân khẽ dịch người, hình như hai người nằm sát nhau quá rồi.

Cô cảm thấy không quen.

Giang Ninh không nói chuyện, Lâm Vũ Chân dịch người rồi lại mở miệng nói: “Có phải nhà họ Dương kia có ý đồ không tốt không?”

“ừ”

“Em nghe ba nói, từ trước đến nay bọn họ luôn ngang ngược, nổi tiếng ở Kiến Châu bên kia, cho nên em vẫn đề phòng bọn họ”

Lâm Vũ Chân nói: “Nhưng em lại cảm thấy, chúng ta làm doanh nghiệp cần phải có tấm lòng bao dung hơn, cùng giúp đỡ nhau có lợi mới có thể khiến giới thương nghiệp lớn hơn, mạnh hơn. Có phải em đã sai rồi không?”

“Em không sai”

Giang Ninh đương nhiên biết, bản tính của Lâm Vũ Chân là thiện lương hồn nhiên, làm bất cứ chuyện gì cũng xuất phát từ điểm này.

Cô lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác, lúc nào cũng đối xử với người khác bằng thiện chí lớn nhất.

Từ nhỏ Tô Mai và Lâm Văn bảo vệ cô quá khá, không để cho cô tiếp xúc với quá nhiều chuyện đen tối.

Nhưng thế giới này không phải đều là người lương thiện.

“Vũ Chân, em là một cô gái tốt bụng”

Giang Ninh khẽ nói: “Nhưng không phải ai cũng đều tốt bụng như em”

“Thế giới này có ba loại màu sắc, màu đen, màu trắng và màu xám, con người cũng có ba loại, người tốt, người xấu và người dao động qua lại giữa người tốt và người xấu.

Lâm Vũ Chân nghiêm túc lắng nghe.

Cô biết Giang Ninh đang dạy cô.

“Chỉ có những người đáng được đối xử tốt thì mới có tư cách nhận lấy sự tốt bụng của em, hiểu chưa?”

Lâm Vũ Chân gật đầu.

Giang Ninh nói sâu xa: “Em quá tốt bụng, người khác sẽ nghĩ là em mềm yếu, sẽ bất nạt em”

Hắn đột nhiên cảm giác mình đang tiến hành kế hoạch bồi dưỡng người vợ hoàn mỹ.

Ít nhất trước mắt xem ra tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi.

‘Vừa bảo đảm bản tính hồn nhiên lương thiện của Lâm Vũ Chân đồng thời làm cho cô trở nên càng xuất sắc hơn, trở nên hoàn hảo, Giang Ninh chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thật tuyệt vời.

“Chồng, em hiểu rồi, cảm ơn chồng”

Lâm Vũ Chân đột nhiên xoay người, mặt đối mặt với Giang Ninh.

Hai hơi thở… gần như hoà vào vào nhau!

Hơi thở của Giang Ninh dừng lại!

Hầu kết của hắn chuyển động.

Lâm Vũ Chân đang phạm tội!

Không!

Cô đang dụ mình phạm tội!

“Moal”

“Đây là quà cảm ơn”

Lâm Vũ Chân hôn nhẹ lên môi Giang Ninh, nói nhỏ như: tiếng muỗi vỗ cánh: “Hôm nay em… không ăn kem, có ngọt không?”

Đầu Giang Ninh chợt kêu lên ong ong. Mẹ ơi, hán sáp chịu hết nổi rồi.
 
Chương 330


“Hình như… không nếm ra được”

‘©ổ họng Giang Ninh ực một tiếng: “Hay là, thử một lần nữa đi?”

“Không được”

Lâm Vũ Chân lại xoay người, quay lưng về phía Giang Ninh: “Nên ngủ thôi, chúc ngủ ngon”

Giang Ninh khóc không ra nước mắt/ Đừng cố ý nói một nửa làm cho người ta thêm tò mò: như vậy chứt Hắn đang nghĩ ngợi, hay là mình lại tranh thủ một chút, chỉ một lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Lâm Vũ Chân *A..

Giang Ninh hít sâu một hơi, làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, hắn cảm giác cơ thể của mình hơi cứng lại.

Xem ra, trên đời này, vẫn có người có thể ngăn được vị Đại Ma Vương khủng khiếp này.

Thấy Lâm Vũ Chân ngủ rồi, Giang Ninh không dám cử động nữa, sợ đánh thức cô.

Hắn không phát hiện ra, Lâm Vũ Chân quay lưng về phía hắn đang nhắm mắt ngủ, khóe miệng hiện lên một vẻ giảo hoạt.

Suốt đêm không nói chuyện.

Tại bệnh viện thành phố trực thuộc tỉnh, gương mặt Dương La Lâm trắng bệch, dường như tối hôm qua đã trải qua chuyện gì đó đáng sợ, toàn thân gần như mật lả.

Anh ta bị Giang Ninh tọng vào miệng cả một đĩa bánh ngọt, dạ dày căng tới mức muốn vỡ ra.

Khi đưa đến bệnh viện rửa ruột, súc ruột, thậm chí còn rút máu, anh ta mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Lúc này, Dương La Lâm nằm trên giường bệnh, nhìn cái gì cũng giống như bánh ngọt.

“Khốn nạn! Tôi muốn hắn phải chết!”

Anh ta cần răng, hung ác nói.

Bữa tiệc tối hôm qua, anh ta bị Giang Ninh và Lâm Vũ Chân sỉ nhục nặng nề, làm cho anh ta mất hết mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy.

Anh ta vốn định dựa vào sức hấp dẫn của mình để giành được Lâm Vũ Chân, lấy được tập đoàn Lâm thị, nhưng bây giờ anh ta đã không có kiên nhẫn này nữa.

“Cậu chủ, buổi chiều người đã đến tỉnh Thiên Hải”

Tài xế đứng ở bên cạnh, mặt sưng đỏ, báo cáo tin tức.

Dương La Lâm đã gọi hai cao thủ từ nhà họ Dương tới, đây đều là cao thủ võ đạo do nhà họ Dương anh ta tốn số tiền lớn vơ vét từ trên giang hồ!

“Bảo bọn họ nhanh lên!”

Dương La Lâm lạnh lùng nói: “Tôi không chờ được một phút nào nữa rồi!”

Không giết chết được Giang Ninh, anh ta không nuốt trôi được cơn giận này.

Còn có Lâm Vũ Chân kia nữa, giả vờ trong sáng gì chứ.

Một con điếm thối tha, chờ tới khi bị mình thu vào tay, chắc chắn sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết!

Anh ta đứng lên, cảm giác trong dạ dày trống rỗng nhưng vẫn không ăn nổi gì khác.

Dương La Lâm căn răng, lạnh lùng nói: “Ra tay với tập đoàn Lâm thị, không cần phải che che giấu giấu nữa. Tôi muốn cho Lâm thị tận mắt nhìn thấy mình bị phá hủy mà không thể tránh được!”

“Lập tức mời chủ tịch các doanh nghiệp trong ngành ở tỉnh thành, cứ nói nhà họ Dương tôi cho bọn họ cơ hội!”

“Vâng!”

Chẳng mấy chốc, trong một phòng họp của khách sạn năm sao, Dương La Lâm thay bộ vest đắt tiền nhưng trên mặt vẫn không có sắc máu.

Anh ta ngồi ở đó, đôi mắt lạnh lẽo giống như rắn độc, làm gì còn có dáng vẻ phong độ phiêu dật, khí chất cao ngạo trước đó.

Ở đây đều là đại biểu cùng ngành của tỉnh thành, có người là nhà sản xuất, có người là bên tiêu thụ, tất cả đều là doanh nghiệp có quan hệ mật thiết với tập đoàn Lâm thị.

“Tôi không muốn nói nhiều với các người nói, sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn”

Dương La Lâm nhìn lướt qua một vòng, hừ lạnh nói: “Bây giờ có hai con đường trước mặt các người.”

“Một, hợp tác với nhà họ Dương tôi, các người đều có cơ hội bước vào thị trường khu đông nam, nhà họ Dương tôi sẽ giúp đỡ các người!”

“Hai, tiếp tục hợp tác với tập đoàn Lâm thị, vậy hàng hóa và con đường của các người đừng mong ra khỏi tỉnh Thiên Hải!”

Nghe vậy, một đám người lập tức biến sác.

Đây là bảo bọn họ chọn một trong hai, nhưng đường nào.

cũng là đường chết!

Chọn Lâm thị, vậy hàng hóa và con đường của bọn họ thậm chí không thể ra khỏi tỉnh Thiên Hải, còn nói tới phát triển gì nữa?

Mà chọn nhà họ Dương, coi như là phản bội lại tập đoàn Lâm thị, phụ lòng Lâm Vũ Chân.

Đây đâu phải là cho bọn họ lựa chọn, đây là treo bọn họ trên lửa!

“Ô… Cậu Dương, cậu nói thế là có ý gì?”

“Đúng vậy, cậu làm thế thì hơi ngang quá rồi. Ngành phải phát triển, nhưng không phải là phát triển như vậy”

“Đúng vậy, cậu Dương, cậu không phải cũng hợp tác với Lâm thị à? Tại sao phải…”

“Äm!”

Dương La Lâm chợt vỗ bàn một cái, giận dữ hét: “Nhà họ Dương và tập đoàn Lâm thị sẽ không hợp tác, hơn nữa chỉ có một bên có thể sống được! Các người xem mà làm!”
 
Chương 331


Đây chính là uy hiếp trắng trợn!

Dương La Lâm không hề để ý tới cách nhìn của người khác, lạnh lùng nhìn bọn họ, hoàn toàn không khách sáo.

“Giữa nhà họ Dương tôi và tập đoàn Lâm thị, các người tự chọn đi, chọn xong thì cũng kết quả luôn”

Càn rỡ tới mức nào?

“Tôi nói có thể cấm mọi hoạt động của các người ở tỉnh Thiên Hải, không ai dám nghi ngờ thực lực cửa nhà họ Dương!”

Quả thật không ai dám nghỉ ngờ thực lực của nhà họ.

Dương, ở trong ngành này, nhà họ Dương chính là dê đầu đàn của khu đông nam. Cho dù bây giờ Lâm thị phát triển rất nhanh, nhưng so với nhà họ Dương vẫn còn có chênh lệch cực lớn.

Gần như không cần suy nghĩ, bọn họ đều biết nên lựa chọn thế nào.

Lựa chọn nhà họ Dương thì chỉ là phản bội Lâm thị, tổn thất một chút ở bên phía tỉnh thành này, nhưng nhà họ Dương có thể cung cấp cho thị trường bên ngoài khổng lồ.

Nhưng một khi chọn tập đoàn Lâm thị, vậy coi như là lựa chọn làm cho doanh nghiệp phá sản!

Nhà họ Dương nhất định sẽ cấm mọi hoạt động của doanh nghiệp bọn họ ở tỉnh thành, một bước cũng không thể đi được!

Trong giây lát, rất nhiều người do dự.

Chuyện liên quan đến sống chết của doanh nghiệp, đây cũng không phải là khế ước tinh thần gì, không phải là tình cảm cá nhân gì có thể dao động được.

“Cậu Dương, cậu làm như vậy thì quá đáng quá!”

Trong đám người đột nhiên có một người đứng lên, vẻ mặt tức giận.

“Chỉ vì oán hận riêng của bản thân cậu, muốn buộc chung mọi người lại với nhau, hình như chúng tôi không đắc tội gì với cậu cậu?”

Dương La Lâm ngẩng đầu lên nhìn, hình như không có ấn tượng gì.

“Ông là ai mà dám có tư cách chất vấn tôi?”

“Tôi là chủ tịch tập đoàn Huệ thị, Lý Long!”

Lý Long mặt đỏ tía tai, vô cùng phẫn nộ.

Nhà xưởng của ông ta thật vất vả mới cải tử hoàn sinh, cũng bởi vì tập đoàn Lâm thị bằng lòng mở ra thị trường, mở rộng quy mô của thị trường.

Nhưng nhà họ Dương làm như vậy, coi như muốn buộc ông ta phản bội lại tập đoàn Lâm thị.

Một tập đoàn Lâm thị có ơn với mình, làm sao ông ta có thể phản bội được?

Nếu ông ta phản bội, vậy lại phải làm thế nào với những công nhân biết ơn trong nhà xưởng. Bọn họ sẽ chỉ cảm thấy tập đoàn Huệ thị là một doanh nghiệp lấy oán trả ơn!

“Tập đoàn Huệ thị à?”

Dương La Lâm khinh thường nói: “Chưa nghe bao giờ.

Tôi nghĩ sau này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa”

““Gậu…”

Lý Long giận dữ, chỉ tay vào Dương La Lâm nhưng lại nói không nên lời.

“Cho dù bây giờ ông có lựa chọn nhà họ Dương cũng đã muộn rồi, tôi coi thường ông”

Dương La Lâm cười lạnh: “Cút đi, nếu ông ủng hộ Lâm thị, vậy hãy cùng bị phá hủy với Lâm thị đi.”

Lý Long tức giận đến mức run cả người, nhưng lại không thể tránh được.

So với nhà họ Dương, ông ta thật sự chỉ là một con kiến hôi, nhà họ Dương dễ dàng nghiền nát ông ta!

Ông ta tức giận siết chặt nắm đấm, không nói câu nào mà quay người rời đi.

“Còn ai nữa?”

Dương La Lâm đứng lên, vỗ bàn một cái: “Còn ai muốn ủng hộ tập đoàn Lâm thị, cút luôn đi!”

Anh ta nói xong liền cầm lấy điện thoại, bấm số gọi.

“Phong tỏa tất cả con đường thương nghiệp của tập đoàn Huệ thị ở Thiên Hải, tôi muốn bọn họ đóng cửa phá sản trong một ngày!”

Anh ta cố ý cao giọng nói rất lớn, trấn áp tất cả mọi người ở đóI Người nào dám cãi lại anh ta thì sẽ có kết quả là phá sản đóng cửa!

“Tôi… Tôi chọn nhà họ Dương”

“Tôi cũng chọn nhà họ Dương.”

“Hi vọng cậu Dương có thể dìu dắt chúng tôi nhiều hơn.”

Mỗi sếp tổng đều gật đầu, cho dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể cười ngượng ngùng, đưa ra lựa chọn.

Bọn họ hoàn toàn không có lựa chọn nào khác!

Ở trước mặt người đứng đầu trong ngành như vậy, có thể còn sống đã rất không dễ dàng rồi.

Cho dù phải đắc tội với Lâm thị, nhưng tốt xấu gì Lâm Vũ Chân của Lâm thị kia luôn đối xử hiền hòa với người ngoài, sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Nhưng nhà họ Dương thì sao?

Nếu bọn họ thật sự sử dụng sức mạnh, sẽ khiến cho bọn họ bị phá sản, đóng cửa mất!
 
Chương 332


Dương La Lâm rất hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của mọi người.

Anh ta vốn định dùng thủ đoạn ôn hòa để nám được tập đoàn Lâm thị, nhưng hiện tại xem ra, vẫn thô bạo một chút thì tốt hơn.

“Lâm Vũ Chân à Lâm Vũ Chân, cô nhìn thấy chưa? Ai sẽ tin tưởng cô, ai sẽ ủng hộ Lâm thị của các người? Ha ha ha hai”

Dương La Lâm điển cuồng cười to. 1 số Chém bỏ các đối tác của tập đoàn Lâm thị, Lâm thị còn muốn ra khỏi Thiên Hải?

Nằm mơt Muốn bố cục khu đông nam thì rõ ràng là mơ mộng hão huyền, ngay cả Thiên Hải cũng không ra được, chắc chắn sẽ bị hủy diệt thôi.

“Cậu Dương, người đã đến Thiên Hải rồi”

Người bên cạnh đi tới bên cạnh Dương La Lâm, ghé sát tai nói: “Cần ra tay không ạ?”

Dương La Lâm vừa nghe vậy, trên mặt lóe lên vẻ ngoan độc. Cao thủ mà anh ta cần đến rồi!

Bây giờ, không chỉ đối phó với tập đoàn Lâm thị, còn có Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, công ty chỉ nhánh của bọn họ ở tỉnh thành cũng đừng mong yên ổn.

“Ra tay!”

Dương La Lâm nói thẳng: “Đưa Lâm Vũ Chân đến khách sạn của tôi!”

“Vâng!”

Dương La Lâm nói xong, càng điên cưồng cười to.

Anh ta muốn chà đạp Lâm Vũ Chân, anh ta muốn trả thù Giang Ninhl Lúc đó, công ty chi nhánh của tập đoàn Lâm thị ở tỉnh thành giống với một phòng làm việc hơn.

Giang Ninh cùng Lâm Vũ Chân đến xử lý một số chuyện.

“Tổng giám đốc Lâm! Lý Long – sếp tổng của tập đoàn Huệ thị muốn gặp cô, nói có chuyện quan trọng cần tìm cô thương lượng.”

Thư ký Tiểu Triệu đi tới nói.

Lâm Vũ Chân vừa ký xong một đống tài liệu, đang xoay cổ xoa vai, nhìn Giang Ninh ngồi ăn táo trên ghế sô pha, cô cố ý hừ hừ, muốn bảo hắn xoa bóp giúp cô, nhưng không ngờ hắn lại giống như không thấy gì.

“Mời ông ta vào.”

Lâm Vũ Chân nhăn mũi, trừng mắt với Giang Ninh, trong lòng tự nhủ anh không có lương tâm, không phải tối hôm qua cô chỉ cố ý đùa anh một lần thôi sao?

“Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm! Việc không ổn rồi!”

Lý Long bước nhanh vào, vẻ mặt sốt ruột như sắp khóc đến nơi.

Suýt nữa là bị vấp bậc cửa nhưng ông ta vẫn không hề để ý, hớt hải chạy vào, suýt nữa là bật khóc.

“Sếp Lý sao thế, xảy ra chuyện gì à?”

Lâm Vũ Chân ngẩn người. Cô chưa từng thấy Lý Long sốt ruột như vậy bao giờ.

Làm nhà sản xuất đứng đầu ở tỉnh thành và hợp tác kinh doanh với tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân có ấn tượng rất tốt với Lý Long. Đây là một chủ doanh nghiệp rất có trách nhiệm, cho dù là nhà máy kinh doanh khó khăn cũng không chịu làm chuyện trái với lương tâm.

Chuyện gì có thể ép ông ta thành như vậy?

“Tổng giám đốc Lâm, cậu chủ nhà họ Dương… Tên khốn kiếp kia, cậu ta muốn giết chết chúng ta rồi Lý Long sốt ruột tới đỏ cả mắt: “Cậu ta gọi những nhà sản xuất và phân phối chúng tôi tới, bảo chúng tôi chọn một trong hai con đường. Nếu chúng tôi hợp tác với tập đoàn Lâm thị sẽ chặn giết chúng tôi, sẽ khiến chúng tôi phá sản phải đóng cửa!”

Lâm Vũ Chân nghe vậy thì hơi chấn động, mặt thoáng vẻ tức giận.

“Sao Dương La Lâm kia có thể làm như vậy chứ?”

“Tôi không chịu, cậu ta, cậu ta lại lập tức dùng sức nhà họ Dương phong tỏa đường làm ăn của Huệ thị chúng tôi!”

Lý Long làm sao có thể không sốt ruột được.

Lý Long vừa dứt lời thì điện thoại lại đổ chuông. Ông ta vội vàng nghe máy, vừa nghe được giọng nói bên kia, mắt ông ta lại càng đỏ hơn.

“Gái gì? Đòi thanh toán tất cả các khoản tiền quá hạn?

Chấm dứt hợp tác? Vòng quay vốn tài chính của xưởng chúng ta sắp bị ngắt đứt rồi?”

Một người đàn ông trung tuổi vừa tức vừa sốt ruột, nước mắt sắp trào ra đến nơi.

Tay Lý Long cũng run lên: “Tôi, tôi… tôi nghĩ cách! Tôi sẽ nghĩ cách! Anh đi trấn an công nhân, không có vấn đề gì đâu! Tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu!”

“Tôi lấy mạng mình ra đảm bảo!”

Lý Long để điện thoại xuống, quỳ thụp xuống.

Lâm Vũ Chân sợ hãi: “Sếp Lý, ông làm gì vậy?”

“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi… Chúng tôi thật sự cùng đường rồi!” Giọng Lý Long cũng khàn khàn. Bị nhà họ Dương dồn ép, ông ta hoàn toàn không còn đường nào để đi nữa.

“Chuyện có tí mà đòi chết đòi sống.”

Giang Ninh ngồi đó mãi chẳng nói năng gì, ném lõi táo đã ăn hết vào thùng rác, hai tờ giấy ăn ra lau tay rồi thản nhiên nói: “Tôi đầu tư cho ông một tỷ, đủ không?”
 
Chương 333


“Một… một tỷ?”

Lý Long ngẩn người, nghĩ tai mình nghe nhầm.

Một tỷ à!

Xưởng của ông ta trị giá chưa tới một trăm triệu, Giang.

Ninh nói muốn đầu tư cho mình một tỷ?

“Thế nào, không đủ à?”

Giang Ninh nhướn mày: “Huệ đấcua ông SỐ thể trở = thành xưởng sản Xuất của tập đoàn Lâm thị,chỉ cần sản xuất cho Lâm thị cũng đủ để bảo đảm Huệ thị phát triển”

“Về phần một tỷ là do cá nhân tôi đầu tư cho ông, không liên quan gì tới tập đoàn Lâm thị, hai bên vẫn là quan hệ hợp tác. Có vấn đề gì không?”

“Không, không có vấn đề gì, nhưng…

Lý Long hơi lắp bắp, vẫn không thể tin được. Ông ta ốn nói, cậu đừng đùa chứ đại ca, bây giờ là lúc nào rồi, Huệ thị đang đứng bên bờ sinh tử đấy.

Một tỷ, cho dù là tập đoàn Lâm thị cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy ngay để đầu tư đâu nhỉ?

“Còn nhưng nhị gì nữa”

Giang Ninh khẽ nhíu mày: “Một người đàn ông mà lề rà lề rề, muốn thì gật đầu, không muốn thì cút đi!”

“Muốn! Muốn! Muốn!”

Lý Long gật đầu như gà mổ thóc, chỉ sợ mình bỏ lỡ, cho.

dù là giả… Sao có thể là giả được, ông ta nhìn thấy Lâm Vũ Chân cũng gật đầu rồi mà.

Lâm Vũ Chân gật đầu, nhưng chỉ là cô không kịp phản ứng, đây hoàn toàn là động tác vô thức mà thôi.

Đổi lại là ai nghe được người khác muốn cho một tỷ, khi hỏi anh có muốn hay không, anh cũng sẽ gật đầu.

“Hả?”

Mãi một lúc sau, Lâm Vũ Chân mới phản ứng được: “Anh đầu tư cho ông ấy một tỷ à?”

“Ít quá à?”

Giang Ninh nói: “Anh không khái niệm gì, hay là cho thêm chút nữa nhé. Hai tỷ? Hay là năm tỷ?”

Lý Long cảm giác máu của người mình sắp phun ra như gió bão rồi!

“Không ít, đủ rồi! Đủ rồi!”

Lý Long vội n‹ ng ta sợ Giang Ninh lại hô lên một con số, sẽ dọa ông ta chết mất.

Thật sự giống như nằm mơ vậy!

“Được rồi, ông gửi tài khoản của công ty ông cho tôi, tôi chuyển cho ông luôn”

“Bây giờ à?”

Lý Long lại ngẩn người, lắp báp nói tôi còn chưa nghĩ xong hợp đồng đầu tư, cũng không mang theo con dấu”

“Không cần”

Giang Ninh không nhịn được nói: “Không phải một tỷ thôi sao, ký hợp đồng gì chứ, một mình ông biết là được rồi.”

Cho tới bây giờ không ai dám lừa tiền của hắn, với cả chút tiền ấy có là bao, Giang Ninh thật sự không để tâm.

Lý Long cảm giác mình thật sự đang ở trong giấc mơ.

Khi ông ta nói cho Giang Ninh biết tài khoản của nhà xưởng, Giang Ninh chuyển luôn một tỷ trên điện thoại.

Lúc nhận được điện thoại của tài vụ bên công ty, nghe được từ bên kia truyền lại giọng nói kích động và căng thẳng, thậm chí có chút khiếp sợ, Lý Long hiểu rõ, điều này là thật chứ không phải mơ!

Một tỷ đấy!

Mẹ nó, đây là một tỷ, nhà xưởng của ông ta phải làm bao nhiêu năm mới có thể kiếm được số tiền này?

Giang Ninh lại không hề chớp mắt mà đã đầu tư cho mình rồi.

Hơn nữa không cần ký hợp đồng, cũng không hỏi han thêm một câu, giống như cho mình luôn vậy.

Giang Ninh rốt cuộc có bao nhiêu tiền!

Tập đoàn Lâm thị này rốt cuộc có bao nhiêu tiền chứ?

“Cậu Giang…”

Hầu kết của Lý Long dịch chuyển, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: “Từ nay về sau, Huệ thị tôi sẽ cùng sống chết với tập đoàn Lâm thị, Lâm thị có gì cần, Huệ thị sẽ bất chấp gian nguy, quyết không chối từ!”

Ông ta không phải là kẻ ngốc, Giang Ninh dám cho mình một tỷ thì chắc chắn không sợ mình ôm tiền chạy mất.

Hơn nữa, ông ta sẽ không chạy.

Ông ta muốn lãnh đạo Huệ thị phát triển tốt hơn, tát thẳng vào mặt nhà họ Dương!

‘Vẻ mặt Giang Ninh vẫn bình tĩnh, phất tay một cái: “Được rồi, ông cứ làm tốt bổn phận của mình đi, Lâm thị sẽ không bạc đãi ông”

“Vâng! Vâng!”

Lý Long không biết mình đi ra khỏi văn phòng của Lâm Vũ Chân thế nào, ông ta cảm giác đôi chân của mình muốn nhũn ra, nhẹ bãng, đứng cũng đứng không vững.

Trong đầu ông ta trước sau vẫn quanh quẩn dáng vẻ Giang Ninh vừa nói một tỷ vừa lau tay không để tâm.

Mẹ nó, đây mới thật sự là kẻ có tiền này!

Cửa văn phòng đóng lại.

Lâm Vũ Chân ngồi xuống trước mặt Giang Ninh, đôi mát †o nhìn hắn không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm như Vậy.
 
Chương 334


“Lão Triệu đã điều tra qua tất cả đối tác làm ăn của em.

Phẩm chất tính cách của Lý Long này không có vấn đề, xuất thân từ người nghèo khổ, có trách nhiệm, có lòng thông cảm, đáng để anh giúp.”

Hắn biết trong lòng Lâm Vũ Chân đầy thắc mắc.

“Trong nhà xưởng của ông ta thu nhận rất nhiều công.

nhân bị sa thải. Lần trước nhà xưởng gặp nguy cơ, ông ta bán cả nhà, cả xe của mình để phát tiền lương cho công nhãn mới vượt qua được,”

Giang Ninh cười rồi nói: “Anh đã từng nói với em rồi, người tốt thì nhất định sẽ được báo đáp.”

Ừ!

Lâm Vũ Chân gật đầu.

Cô vẫn tin tưởng vào điểm này, bởi vì đó là điều Giang Ninh nói cho cô biết.

Giang Ninh đưa ra bất kỳ quyết định gì, cô đều không có ý kiến, hơn nữa còn ủng hộ tuyệt đối.

Nhưng bây giờ cô có một nghỉ ngờ.

“Chồng, anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”

Cô biết Giang Ninh có tiền. Ngay từ lúc đầu, Giang Ninh sợ cô đi làm lạnh, bắt đầu mua cho cô chiếc xe BMW, khi đó cô cho rằng Giang Ninh có khoảng một triệu.

Sau lại hắn ở ngân hàng Đông Hải chỉ gọi một cuộc điện thoại, Trưởng chỉ nhánh ngân hàng sợ đến mức đũng quần cũng suýt nữa ướt. Khi đó Lâm Vũ Chân cho rằng, Giang Ninh sợ rằng có hơn cả chục triệu!

Nhưng sau đó, Giang Ninh tặng cho đám người anh Cẩu ba mươi chiếc xe, tốn mười lăm triệu, mua xe mới cho Lâm Văn, lại tốn hơn hai triệu.

Trong túi hắn hình như biết in ra tiền, xài thế nào cũng không hết.

Càng không cần phải nói, Giang Ninh còn trực tiếp lấy công ty vốn là của Hoàng Ngọc Minh tới cho nhà họ Lâm, thành lập tập đoàn Lâm thị mới, hình như các hoạt động trong giai đoạn đầu đều là Giang Ninh bỏ tiền ra.

Ngay vừa nấy, Giang Ninh đầu tư riêng cho Lý Long một tỷ giống như người ta bỏ một đồng ra mua rau ngoài chợ vậy!

Người này… rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?

“Không biết.”

Giang Ninh lắc đầu.

Hắn thật sự không biết, đối với hắn thì tiền chẳng có ý nghĩa gì. Hắn chưa bao giờ động tới tiền, cũng không có hứng thú với tiền.

“Sao anh có thể không biết được?”

Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, cố ý nói: “Có phải anh sợ em mê tiền của anh đúng không?”

“Anh ước gì em có thể mê tiền của anh đấy”

Giang Ninh cười một tiếng, nắm tay của Lâm Vũ Chân, kéo cô vào lòng, Lâm Vũ Chân sợ đến mức mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng liếc nhìn cửa văn phòng.

Cũng may, đóng rồi.

“Anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, nói chung chắc là đủ dùng”

Giang Ninh nghiêm túc nói.

Hắn không nói, chỉ cần hắn muốn, các ngân hàng lớn trên thế giới đều sẽ chủ động đưa tiền tới tay Giang Ninh!

Lâm Vũ Chân ồ một tiếng, lúc này mới gật đầu, nghĩ thầm Giang Ninh nhiều tiền như vậy, nhưng đều là của hắn, cũng chẳng liên quan tới mình. Cô thèm vào mà nhớ thương tiền của Giang Ninh.

Cô muốn tự mình cố gắng, muốn tự mình phấn đấu, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày vượt qua Giang Ninh!

Giang Ninh không để ý nhiều như vậy, lúc này Lâm Vũ Chân có thể ngồi trong lòng mình, cô nhóc này còn chưa kịp phản ứng đâu.

Hắn nghĩ, mình có nên lại nếm thử vị của kem không nhỉ.

“Cốc cốc cốc!”

Đột nhiên, cửa văn phòng bị người ta gõ, nghe có vẻ gấp gáp và căng thẳng.

Lâm Vũ Chân “A” một tiếng, hoảng loạn tránh khỏi lồng ngực của Giang Ninh, vội vàng chỉnh lại làn váy của mình, sắc mặt không nhịn được đã đỏ lên.

Trong lòng Giang Ninh thầm mắng một tiếng, tên khốn kiếp nào phá hỏng bầu không khí vậy?

“Ai, ai vậy?”

“Tổng giám đốc Lâm, anh Ninh! Có người tới gây sự!”

Cửa bị mở ra, Tiểu Triệu đã thò đầu vào với vẻ mặt sốt ruột: “Bảo vệ của chúng ta đều bị người ta đánh rồi!”

Loảng xoảng.

Cửa lớn bên ngoài bị người ta trực tiếp đá văng, thủy tinh trên cửa còn vỡ rơi đầy đất.

“Âm!”

“Âm!”

Hai người bảo vệ đứng ở cửa kêu lên một tiếng thảm thiết, bay thẳng tới, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Hai người tới đều cao gần hai mét, toàn thân cơ bắp.

cuồn cuộn, thoạt nhìn đầy sức mạnh khiến người ta khiếp sợ.

Da bọn họ ngăm đen, trông cứng rắn như sắt thép.

Đặc biệt là đôi mắt âm u lạnh lẽo, độc ác, nhìn không có chút cảm xúc nào!
 
Chương 335


“Giang Ninh là thằng nào?”

Một người trong đó lạnh giọng quát: “Tôi muốn chân của hán! Muốn mạng của hán!”

“Lâm Vũ Chân là ai, tôi muốn đưa đi!”

Giọng nói của hai người vô cùng lạnh lùng, lại còn đặc.

biệt ngang ngược.

Một kẻ muốn mạng Của Giang Ninh, một kẻ muốn đưa Lâm Vũ Chân đi. “: Hai kẻ tự xông thẳng vào phòng làm việc của bọn họ để bắt người, từ trước đến nay chưa từng thấy người nào.

phách lối như vậy.

Mấy nhân viên đang tập trung làm việc, lúc này sợ tới mức mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.

Bọn họ nào đã thấy tình huống như vậy bao giờ.

*Các người, các người là ai.”

Một nhân viên nam trong đó có phần to gan, cần răng, giọng nói vẫn đang run rẩy: “Nhanh rời khỏi đây, nếu các người còn không đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

Hai người đàn ông nhìn lướt qua, lộ ra sát ý uy nghiêm.

đáng sợ. Nhân viên nam kia sợ đến mức giống như bị đóng băng, làm gì còn dám nói một câu nào nữa.

“Đừng tìm chết!”

Hai người bước nhanh vào trong, càng làm cho mấy cô nhân viên khiếp sợ hét lên chói tai.

“Tôi thật sự không ngờ lại có người dám đứng ở đây, nói muốn mạng của tôi.”

Giang Ninh lững thững bước từ sau rèm cửa ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng trong mắt hoàn toàn không che giấu vẻ tức giận và xem thường.

Hắn liếc mắt nhìn qua là nhận ra hai người kia là kẻ lăn lộn trong giang hồ, trên người đầy sát khí, sợ rằng trên tay còn từng dính máu!

Từ sau khi tỉnh Thiên Hải được dọn dẹp thì đã không còn tồn tại người như vậy nữa rồi. Lúc này chúng xuất hiện trước mặt hắn, không hề nghi ngờ, nhất định là Dương La Lâm phái tới.

Chỉ là chẳng lẽ anh ta không đi nghe ngóng xem, giới xã hội đen ở tỉnh thành này là của ai sao?

“Mày là Giang Ninh?”

Đồng tử của hai người co lại, đồng thời nhìn chằm chằm vào Giang Ninh giống như hai con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi của mình!

Bọn họ đều là người luyện võ, tất nhiên đã nhìn ra được.

Giang Ninh có chút bản lĩnh.

Nhưng không giao đấu thì không biết cụ thể mạnh tới mức nào. Ít nhất từ trên khí tức, bọn họ cảm giác được Giang Ninh… rất yếu!

“Không sai.”

Giang Ninh kéo một cái ghế ra ngồi, vẫy tay bảo nhân viên đứng hết ra sau, để tránh một lát máu lại bắn đầy người họ.

Lâm Vũ Chân thì không ra luôn, Giang Ninh không muốn để cô nhìn thấy những cảnh quá bạo lực.

“Nếu đã thừa nhận, vậy để mạng lại đi!”

Một người trong đó cười lạnh: “Đại ca, để em giết hắn, anh đưa Lâm Vũ Chân đi đi!”

Hai người liếc nhìn nhau, người kia vừa dứt lời đã muốn ra tay!

Nhưng Giang Ninh vẫn ngồi đó, không hề động đậy.

“Hả?”

Hai người kia thấy thế, không khỏi cảnh giác.

Bọn họ lăn lộn trong giang hồ lâu rồi, hành động cẩn thận là thứ quan trọng nhất để bọn họ có thể sống tới ngày hôm nay.

Thấy Giang Ninh không hề căng thẳng và lo lắng, thậm chí trước sau vẫn duy trì vẻ ung dung, khiến cho bọn họ không khỏi hơi nghi ngờ, có phải hắn có sự chuẩn bị nào.

khác hay không.

Nhưng Giang Ninh chỉ vẫy tay bảo thư ký Tiểu Triệu lấy cho hắn một gói hướng dương, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người.

“Chờ đã, các người vừa nói gì?”

Hắn cắn hướng dương, chỉ tay vào hai người: “Một người nói muốn mạng của tôi?”

“Một người nói muốn đưa Vũ Chân đi?”

Giang Ninh gật đầu, đột nhiên bật cười.

“Muốn tôi đích thân ra tay sao?”

Hai người thấy kỳ lạ, không biết Giang Ninh đang nói gì.

Cái gì mà muốn hán ra tay?

Lẽ nào Giang Ninh cho rằng hẳn ra tay thì có thể thay đổi được gì sao?

Hắn chỉ có thể bị đánh thành một kẻ tàn phế, chết thê thảm thôi!

Còn Lâm Vũ Chân sẽ bị Dương La Lâm chà đạp đến chết!

Đây chính là cái giá mà tập đoàn Lâm thị phải trả khi đắc tội nhà họ Dương!

“Thứ rác rưởi này, tất nhiên không cần đại ca ra tay.”

Đột nhiên, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói kèm theo sự tức giận và sát khí, còn có một chút xem thường.
 
Chương 336


Là Hoàng Ngọc Minh!

Anh ta mới từ phương bắc về.

Hoàng Ngọc Minh đẩy cửa lớn ra, cơ thể thẳng tắp đi đến, khí thế trên người hoàn toàn khác với trước đây.

Gương mặt đó trở nên trầm ổn, dường như đã trải qua thử thách gì đó.

Anh nhì hai người tới gây chuyện; ẩnh: mắt vô cùng lạnh lẽo. 5 _ *Từ lúc nào mà đám chó mèo cũng cần đại ca ra tay.

chứ”

Hoàng Ngọc Minh ởi đến, phía sau là đám người anh Cẩu, trên mặt môi người đều toả ra sát khí cực kỳ khủng khiếp!

Mà sau lưng bọn họ, là người… một đám người!

Người đông nghìn nghịt!

Bọn họ đã vây kín cửa lớn rồi!

Tất cả người của giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải đều tới, mấy đại lão dẫn theo mấy trăm anh em đã chạy tới đây.

trong thời gian nhanh nhất. Lúc này, bên ngoài có khoảng hơn hai ngàn người đang đứng!

Một đám đông nghịt, nhìn thôi cũng khiến người ta phải kinh hồn bạt vía!

Giang Ninh vẫn đang cắn hướng dương, những nhân viên phía sau hắn đều nín thở tập trung tinh thần, không nói được lời nào.

Đặc biệt là thư ký Tiểu Triệu, cô ấy biết Giang Ninh có nhiều bạn bè ở tỉnh thành, nên mới nói với cô ấy, nếu gặp rắc rối thì cứ trực tiếp nói với hắn. Nhưng cô ấy làm sao.

ngờ được là lại nhiều như vậy.

Quá lợi hại!

Hai người do nhà họ Dương phái tới quay đầu nhìn thấy một đám đông nghịt thì không khỏi chấn động. Cho dù bọn họ lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, nhưng cũng chưa từng thấy tình hình như vậy bao giờ!

Mẹ nó, đây ít nhất cũng hơn hai ngàn người đấy?

“Đại ca, chuyện như vậy không cần anh ra tay đâu”

Hoàng Ngọc Minh đi tới, lấy từ trong túi ra một gói thuốc.

lá. Giang Ninh vừa nhìn cũng biết là A Phi bảo Hoàng Ngọc Minh mang đến.

Hắn khẽ gật đầu, Hoàng Ngọc Minh lập tức rút ra một điếu, đưa cho Giang Ninh, giúp hắn châm thuốc.

Hoàng Ngọc Minh bỗng ngẩng đầu, liếc nhìn anh Cẩu: “Ở Thiên Hải cũng có người dám quấy rầy đại ca. Xem ra lúc tôi không ở đây, các người thật sự không làm được chuyện gì cả!”

Đám anh Cẩu không dám nói lời nào.

Lúc này Hoàng Ngọc Minh mới quay đầu, nhìn hai người tới gây chuyện kia, giọng lập tức lạnh đi.

““Ném rat”

Âm ầm…

Anh vừa ra lệnh một tiếng, ba mươi con sói hoàn toàn không do dự, trực tiếp nhào tới.

Hai người thậm chí còn chẳng có cơ hội phản kháng đã bị đánh ra ngoài cửa, hơn hai ngàn người như nước thủy triều vọt tới, lập tức nhấn chìm bọn họ…

Cả đời họ chưa từng trải qua sự tuyệt vọng như vậy, cũng không có cơ hội để trải qua một lần nữa.

Chấn động!

Tất cả nhân viên đứng sau lưng Giang Ninh đều bị chấn động đến mức da đầu tê dại.

Đây là năng lực kêu gọi gì?

Đây là thực lực đáng sợ tới mức nào!

Hai người tới quấy rối sợ rằng sẽ bị đánh thành bùn mất!

Mà Giang Ninh vẫn ung dung ngồi ở đó, mắt híp lại, kẹp.

một điếu thuốc lá mãi vẫn không hút.

Ánh mắt thư ký Tiểu Triệu và đám nữ nhân viên đầy vẻ sùng bái, lóe sáng như sao.

Đây mới là đàn ông chứi Đây mới thật sự là nam tính chứ!

Hoàng Ngọc Minh cung kính đứng bên cạnh. Anh đến phương bắc một chuyến, biết được một vài chuyện của Giang Ninh, anh càng thêm cung kính với Giang Ninh hơn. Trong lòng anh, Giang Ninh giống như một vị thần.

“Thằng nhóc A Phi này hiểu tôi”

Giang Ninh hút xong, cười một tiếng rồi quay đầu nhìn Hoàng Ngọc Minh: “Cậu đến phương bắc một chuyến, tiến bộ không nhỏ đâu.”

Hoàng Ngọc Minh hơi cúi người, không dám có chút kiêu căng nào: “Cảm ơn đại ca bồi dưỡng”

“Anh Phi nói, anh ấy ở phương bắc chờ đại ca”

Giang Ninh nghe nói thế liền cười.

Xem ra A Phi cuối cùng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, kế hoạch lên phía bắc có thể chính thức bắt đầu được rồi!

Lần dọn dẹp lớn này sẽ khiến cho cả thế giới phải khiếp sợi
 
Chương 337


Hắn đứng lên, quay đầu nhìn Tiểu Triệu và đám nhân viên, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp giống như mọi khi “Làm việc ở tập đoàn Lâm thị thì không cần lo lắng gì cả, không ai dám làm hại mọi người, hiểu chưa?”

Đám người Tiểu Triệu liên tục gật đầu.

Giang Ninh nói xong bèn đi ra ngoài.

Ngoài cửa, cảnh tượng hơn hai ngần người tập trung lại khiến cho tất cả mọi người phải chấn động. kế Người hai bên đường phố đều kinh ngạc đến ngây người Giang Ninh vươn tay ra vẫy. Chỉ một thoáng, hơn hai ngàn người nhanh chóng tản đi một cách có trật tự, giống như thuỷ triều xuống, từ lúc tới đến lúc đi, ngoại trừ hai người tới gây chuyện bị đánh cho tàn phế, còn lại không hề có bất kỳ ảnh hướng gì.

Lúc này, hai người nhà họ Dương đã ngã trên mặt đất, không thể động đậy.

Xương cốt trên người gần như đều bị đập gãy!

Từng đoạn từng đoạn một!

Ngoại trừ mắt còn có thể động đậy, ngoại trừ mũi còn có.

hơi thở yếu ớt thì chẳng khác nào một bãi bùn.

Giang Ninh đi tới, hạ mắt nhìn hai người.

“Cậu chủ nhà các người phải hận các người bao nhiêu chứ? Đây là thù giết cha, hay là mối hận đoạt vợ thế?”

Hắn thản nhiên nói: “Tự nhiên lại bảo hai người tới tỉnh Thiên Hải chịu chết.

Trên mặt hai người chỉ có sự khủng hoảng, thấy trên mặt Giang Ninh vẫn hiện ý cười nhưng còn đáng sợ hơn cả thấy ác ma.

Nhưng bây giờ bọn họ thậm chí muốn run rẩy cũng không làm đượ!

c Giang Ninh không nhìn bọn họ nữa. Rác rưởi này, tất nhiên sẽ có xe rác đưa bọn họ đi.

Hắn quay đầu, Hoàng Ngọc Minh lập tức nói: ‘Đã điều tra ra được địa điểm, đại ca có muốn đích thân ra tay không?”

Nơi khác không dám nói, nhưng mạng lưới tình báo ở Thiên Hải do quản gia Triệu tiến hành tuyệt đối là thiên la địa võng, không có bất kỳ tin tức gì bị bỏ sót.

Bọn họ muốn điều tra ra được chỗ của Dương La Lâm, quả thật dễ như trở bàn tay!

Dương La Lâm này dám có ý định với Lâm Vũ Chân, đây chính là vảy ngược của Giang Ninh!

“Vả mặt, đương nhiên phải đích thân ra tay rồi.”

Giang Ninh nói.

Mấy chiếc xe đến, đám người Giang Ninh lên xe xong lại vội vàng lao nhanh đi.

Mà giờ phút này, Lâm Vũ Chân vẫn ở trong văn phòng chờ Giang Ninh trở về.

Nhưng cô không thấy Giang Ninh mà lại thấy thư ký Tiểu Triệu cầm mấy cây kem đi vào văn phòng.

“Giang Ninh đâu?”

“Anh Ninh có việc ra ngoài, bảo em đưa cái này cho tổng giám đốc Lâm”

Tiểu Triệu vẫn còn hơi run rẩy, rõ ràng là vì hưng phấn quá mức.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Giang Ninh không cho ôi ra ngoài xem”

“Không có chuyện gì.”

Tiểu Triệu vẫn nhớ lời căn dặn của Giang Ninh: “Anh Ninh chỉ ra ngoài cướp hướng dương vị bơ của em ăn thôi”

Lâm Vũ Chân dở khóc dở cười. Cái tên này vẫn là trẻ con à?

Nghe bên ngoài không sao, cô cũng không để ý tới nữa.

Cô còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.

Ở khách sạn lớn Ngự Long Loan, Dương La Lâm đã tắm xong, lại thay áo ngủ, tóc vẫn còn ướt, trông có phần lạnh lùng nghiêm nghị.

Các đối tác và con đường tiêu thụ của tập đoàn Lâm thị đều đã bị anh ta khống chế, làm vậy coi như là chặt đứt †ay chân của Lâm thị.

Đừng nói bọn họ còn muốn chạy ra khỏi Thiên Hải, bày.

bố cục ở khu đông nam, có thể tiếp tục đứng vững ở tỉnh thành hay không cũng là một vấn đề!

“Đấu với tôi à, cô vẫn còn non lắm!”

Dương La Lâm nhìn mình trong gương, cười lạnh: “Cho.

tới bây giờ, thứ nhà họ Dương tôi muốn thì không thể không có được!”

Anh ta phái hai người tàn nhẫn nổi tiếng trên giang hồ, trên tay cũng dính máu, không ít lần làm một vài hoạt động xấu xa thay cho anh ta.

Dương La Lâm rất yên tâm khi bảo bọn họ đi lấy mạng của Giang Ninh, đưa Lâm Vũ Chân đến.

Nghĩ tới một lát nữa, Lâm Vũ Chân lại phải quỳ dưới người mình mà cầu xin tha thứ!

Dương La Lâm đang nghĩ thì cửa khách sạn bị người ta đá văng ra.
 
Chương 338


Anh lập tức sợ hãi, quay ngoắt đầu lại: “Ai?”

“Tôi!”

Giang Ninh đi vào, Hoàng Ngọc Minh đi theo sau lưng.

Đám người anh Cẩu trực tiếp đứng giữ cửa.

Thấy Giang Ninh đi tới, con ngươi của Dương La Lâm co lại, rất hoảng sợ.

“Anh: Sao anh lại,ở đây?” ZMW ậ Anh ta lập tức lùi lại, quay đầu nhìn xung quanh, muốn xem thử có thứ gì thuận tay để làm vũ khí hay không.

Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Ngọc Minh và người ở cửa phía sau Giang Ninh, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi.

“Anh muốn làm gì? Tôi là người của nhà họ Dương, anh dám động tới tôi sao!”

Hoàng Ngọc Minh kéo cái ghế ra, Giang Ninh điềm nhiên ngồi xuống Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Dương La Lâm rồi vẫy tay.

Dương La Lâm không nhúc nhích, Hoàng Ngọc Minh lập.

tức tiến lên, tát một cái vào mặt Dương La Lâm, đánh cho anh ta ngã thẳng xuống đất!

Dương La Lâm ôm mặt kêu lên thảm thiết, Hoàng Ngọc Minh vẫn không nói một lời, trực tiếp nắm lấy tóc anh ta kéo tới trước mặt Giang Ninh, đá một phát vào đầu gối của Dương La Lâm, bắt anh ta quỳ xuống.

“Anh… Anh dám…”

“Bốp!”

Không đợi anh ta nói cho hết lời, Giang Ninh lại vả một phát, đánh bay một cái răng của Dương La Lâm.

“Tôi cho anh nói chuyện chưa?”

Dương La Lâm giận dữ nhưng không dám nói nữa, máu loãng lẫn răng của anh ta rơi xuống trên sàn nhà, anh ta nhìn thấy mà giật mình.

“Nhà họ Dương ngang ngược đã quen, ở trong và ngoài giới xã hội đen Kiến Châu đều có người của nhà họ Dương cậu”

Giang Ninh nói: “Nhưng đây là Thiên Hải”

Dương La Lâm nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, ánh mắt đầy thù hận và uy hiếp, nhưng Giang Ninh lại không hề để ý.

“Cậu không nên tham lam đi mơ ước Lâm thị, lại càng không nên xúc phạm đến người phụ nữ của tôi!”

Giang Ninh híp mắt lại, giơ tay vỗ nhẹ vào trên mặt Dương La Lâm: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết số phận cuối cùng của người lần trước dám bắt nạt vợ tôi là thế nào.

Hoàng Ngọc Minh lập tức lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình.

Trong hình không có người, chỉ có một bông hoa tuyệt đẹp.

Dương La Lâm nhìn bông hoa này, không rõ có ý gì.

“Anh xem bông hoa này đẹp không, có phải cần rất nhiều dinh dưỡng bón cho cây mới khiến cho hoa mọc ra đẹp như vậy không?”

Dương La Lâm nghe vậy, mặt lập tức trở nên trắng bệch!

Như lập tức bị rút sạch linh hồn!

Phân bón?

Người kia bị làm phân bón?

Giang Ninh hẳn là ác ma sao?

Toàn thân Dương La Lâm run rẩy, hoàn toàn giá lạnh giống như bị đông cứng lại, ngay cả môi cũng đang run rảy.

“Anh… anh không thể giết tôi…”

Giọng nói của anh ta đầy sợ hãi, run rẩy: “Tôi là người của nhà họ Dương, anh mà động đến tôi, nhà họ Dương tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anhI”

“Cầu còn không được đấy”

Giang Ninh thản nhiên nói.

Äm ầm…

Giống như một đòn sấm sét đánh mạnh vào người Dương La Lâm. Giang Ninh nói gì?

Hắn nói cầu còn không được?

Hán sớm đã nghĩ tới chuyện nhà họ Dương tới đối phó với hắn sao?

Hắn bị điên rồi!

Hắn là một thằng điên!

Dương La Lâm cực kỳ sợ hãi, lúc này có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Anh ta cố giãy giụa nhưng không sao.

thoát ra được.

Anh ta sợ đến mức không khống chế được cơ thể, trên sàn nhà tỏa ra một mùi tanh tưởi buồn nôn.

Cơ thể anh ta lập tức mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, run lẩy bẩy!

“Tôi sai… Tôi sai rồi! Giang Ninh anh tha cho tôi! Tha cho.

Tôi đi!”

“Tôi sẽ lập tức cút ra khỏi Thiên Hải! Tôi sẽ cút ngay lập tức!”

“Anh đánh tôi! Anh đánh gãy chân tôi cũng làm được, đừng giết tôi… Đừng giết tôi mà!”

Dương La Lâm kêu khóc, làm gì còn có chút cao ngạo.

của cậu cả nhà họ Dương nữa. Anh ta ra sức dập đầu, trên trán nhanh chóng xuất hiện vết máu.

Nhưng Giang Ninh làm sao có thể để ý tới anh ta, hắn đã đứng lên, quay người rời đi.

“Tôi không muốn làm phân bón, tôi không muốn làm phân bón đâu!”
 
Chương 339


Giang Ninh không để ý đến, phía sau truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Tới tỉnh thành gây sự thì nhất định sẽ có kết quả này, càng không cần phải nói, Dương La Lâm hoàn toàn chính là một người không có đầu óc, lại còn dám có ý định với Lâm Vũ Chân.

Đây là tội chết!

Đông.

cũng là cấm địa, bây giờ n. ả tỉnh thành này – thành một phần của 4 xé Nơi này là cứ điểm mạng lưới tình báo của Giang Ninh, cũng rất quan trọng.

Tin tức Dương La Lâm biến mất không thấy bóng dáng.

đã nhanh chóng truyền ra ngoài. Lúc này, những người trước đó bị ép phải phản bội Lâm thị, ngả về phía nhà họ.

Dương đã bắt đầu sợ hãi.

Ai cũng biết tập đoàn Lâm thị không dễ chọc, nhưng lúc này mới ngán ngủi chưa được mấy tiếng.

Dương La Lâm nói muốn tiêu diệt Lâm thị, còn muốn lấy mạng của Giang Ninh, nhưng bây giờ thì sao?

Giang Ninh vẫn còn lành lặn, có người nhìn thấy Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân tới nhà hàng nổi danh nhất ăn cơm. Mà Dương La Lâm thì sao?

Không thấy đâu hết!

Không ai có thể tìm được anh ta!

Kết quả còn cần phải nói nữa sao?

Bất kể nhà họ Dương khí thế mạnh mẽ thế nào, đây là tỉnh Thiên Hải!

Những người tới tỉnh thành gây chuyện, đến nay còn ai sống yên không?

Một đám người thật sự hoảng loạn, vừa lo lắng, vừa sợ.

Sợ là Lâm thị tính sổ với bọn họ, lo lắng là Lâm Vũ Chân sẽ không khách sáo với bọn họ nữa.

“Đừng tự mình dọa mình, tổng giám đốc Lâm là một người rất hiền lành, cô ấy sẽ không tính toán với chúng †a đâu.”

“Đúng vậy, chúng ta đều bị ép buộc, không phải cố ý muốn phản bội Lâm thị. Cô ấy là người tốt, sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”

“Đến lúc đó mọi người cùng cầu xin, tổng giám đốc Lâm mầền lòng là chúng ta sẽ không sao nữa.”

Mấy người chụm đầu vào nhau, tất cả đều đã nghĩ xong cách đối phó.

Bọn họ biết Lâm Vũ Chân tốt bụng, đối xử với người khác cũng thân thiện. Chính bởi vì bọn họ thà đắc tội Lâm thị cũng không dám đắc tội nhà họ Dương.

Dù sao, Dương La Lâm của nhà họ Dương này thật sự ngang ngược, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay vô cùng ác độc, không hề khách sáo.

Nhưng Lâm Vũ Chân sẽ không làm vậy.

Cô luôn là một người phụ nữ lương thiện, sẽ không hung tàn đến mức đuổi tận giết tuyệt!

Mới sáng sớm, bọn họ đã ở chờ sãn ở cửa văn phòng của Lâm thị.

Thật ra không phải bọn họ không muốn đi vào, chỉ là mấy người đứng ở cửa lạnh lùng đến mức khiến bọn họ không dám đi vào trong.

Những người này đều do Hoàng Ngọc Minh tự mình sắp xếp, chịu trách nhiệm an toàn cho văn phòng, thậm chí trong phạm vi hai cây số xung quanh cũng đã bố trí hơn trăm người để bảo đảm ở đây sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Hoàng Ngọc Minh trở về, Giang Ninh thoải mái hơn nhiều. Bởi vì khi giao tiếp với anh Cẩu, Giang Ninh sẽ đau đầu.

Có rất nhiều chuyện chẳng cần hắn căn dặn, Hoàng Ngọc Minh sẽ làm thỏa đáng.

Mấy sếp tổng đứng bên ngoài một lúc lâu, chân cũng hơi đau mà Lâm Vũ Chân còn chưa tới nên có phần nhấp nhổm.

“Ha ha, cậu em, chúng tôi có thể vào phòng họp chờ không?”

Một người trong đó móc từ trong túi ra một gói thuốc lá rất đắt tiền, vừa cười vừa nói, vô cùng khách sáo.

“Không có sự cho phép của tổng giám đốc Lâm, ai dám bước vào trong một bước, tôi sẽ đánh gãy chân kẻ đó!”

Chỉ là không ai để ý tới gói thuốc của ông †a, càng không thèm nể nang gì.

Vừa rồi còn nghe được bọn họ nói là muốn lợi dụng sự lương thiện của Lâm Vũ Chân, để Lâm Vũ Chân tha thứ cho bọn họ, mấy người có thể nhịn không ra tay dạy dỗ một trận đã xem như rất có tố chất rồi.

Mấy sếp tổng bị quát mảng thì không dám nói thêm gì nữa.

Những người này đều là côn đồ, ở tỉnh thành, ai dám trêu chọc chứ?

Bọn họ đều có nghe nói qua về cảnh tượng hơn hai ngàn người hôm qua.

Một lúc lâu sau, một chiếc xe BMW lái tới và đỗ ở cửa, người từ trên xe bước xuống chính là Lâm Vũ Chân.

“Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm!”

“Tổng giám đốc Lâm, cô tới rồi!”

Vừa nhìn thấy Lâm Vũ Chân, mấy sếp tổng lập tức vây quanh, trên mặt liền đổi thành vẻ đáng thương, bất lực.

và hối hận.

Dường như bọn họ chịu uất ức cực lớn, muốn kể khổ với Lâm Vũ Chân vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top