Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 220


Trong nháy mắt, mắt của đám anh Cẩu co rút mạnh, lưng lạnh ngắt.

Giang Ninh sẽ không gạt họI Họ thắng không ít người, trên mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng quả thật đã hơi lâng lâng rồi.

Dù sao trong mấy lần chiến đấu liên tục gần đây, họ đều chưa từng thua, với lại còn thắng rất đẹp!

Sự k1ch thích lớn này khiến họ ĐẤT giác cảm thấy bản thân đã trở nên đủ mạnh rồi.

Nhưng gáo nước lạnh này của Giang Ninh khiến họ lập tức tỉnh táo.

“Tàn Kiếm!”

Giang Ninh nói, “Ba mươi người các người đấu với hắn, không một ai có thể chịu được một chiêu!”

‘Yết hầu của anh Cẩu chuyển động.

Hôm đó họ theo dõi Tàn Kiếm đã cảm nhận được rồi.

“Bây giờ biết bản thân là thực lực gì rồi?”

Nhìn thấy mặt họ lộ biểu cảm xám xịt, Giang Ninh biết mấy câu này của mình đã chửi họ tỉnh người rồi.

“A Cẩu”

“Vâng!”

Anh Cẩu lập tức tiến lên một bước.

Giang Ninh ném một bản vẽ ra: “ Kêu đội thi công hai ngày tới sửa đổi cho xong, kế hoạch huấn luyện mới càng nghiêm khắc, càng tàn nhẫn hơn, người không kiên trì nổi thì có thể cút rồi”

Hắn không nói nhiều, ném bản vẽ rồi bỏ đi.

Mà mấy người anh Cẩu, ai cũng sôi sục cả người!

Lửa vừa dập tắt lần nữa được đốt cháy!

Họ biết Giang Ninh là vì muốn tốt cho họ, là không muốn họ vì tự đại mà bỏ mạng uổng phí, bây giờ còn thiết kế kế hoạch huấn luyện mới cho họ chính là hy vọng họ có.

thể trở nên mạnh hơn.

Người khác không biết nhưng anh Cẩu biết, yêu cầu của Giang Ninh đối với họ chính là muốn họ trở thành ba mươi con sói hung ác, có thể mạnh đến nỗi cắn chết được loại cao thủ như Tàn Kiếm!

“Các anh eml”

‘tiều thôi!”

“Ông đây liều!”

Lúc này.

Tỉnh thành.

Giang Ninh vừa rời đi, ông Phó liền bặt tăm.

Quản gia Triệu nói với bên ngoài là ông Phó đột nhiên bệnh nặng rồi, trước mắt chỉ có thể yên tĩnh nghỉ dưỡng, không hy vọng bị bất kỳ ai làm phiền.

Trong thời gian ngắn, không chỉ ông Phó mà đến Tàn Kiếm cũng không rõ tung tích.

Hai người giống như biến mất tăm, cả tỉnh thành đều không tìm được tung tích của hai người.

Tin tức giống như dịch bệnh vậy, lan truyền cực nhanh.

Còn có tin tức truyền ra từ nội bộ hội sở mặt nạ, nói ông Phó bị hạ độc, chút nữa là mất mạng, mà người hạ độc.

đã bị Tàn Kiếm chém thành hai mảnh!

Nghe được tin này, mấy người Chương Trình bị dọa đến ngây ngốc, càng có chút hoảng sợ.

Từ gián điệp của họ báo lại, tin này rất có khả năng là thật.

Nhưng ông Phó không phải vừa gặp Giang Ninh sao, sao.

đột nhiên bị trúng độc rồi?

Không lẽ là do Giang Ninh làm? Điều này không thể! Tin tức nói đó là người ẩn thân trong câu lạc bộ nhiều năm, lúc đó Giang Ninh còn chưa xuất hiện.

Mấy người Chương Trình không thể không hoảng, thuộc hạ tinh nhuệ của họ vừa bị Giang Ninh dần cho một trận, gãy tay gãy chân trong thời gian ngắn căn bản không thể hồi phục.

Bây giờ tỉnh thành không có ông Phó trấn giữ, áp lực bên ngoài lập tức lớn hơn.

“Rốt cuộc là thế nào, quản gia Triệu nói sao?”

Chương Trình gấp gáp, “Sao ông Phó lại bị trúng độc?

Rốt cuộc là ai làm!”

Cao Phi cán răng, sác mặt trắng bệch: “Quản gia Triệu đóng cửa không gặp ai, hội sở mặt nạ cũng tạm thời đóng cửa, có người nhìn thấy bảo là Tàn Kiếm đưa ông Phó rời khỏi tỉnh thành trong đêm, giống như… đang trốn kẻ thù nào đó, rất hoảng loạn”

Sắc mặt của Chương Trình càng khó coi.

Đương nhiên hắn biết ông Phó nhiều năm nay có rất nhiều kẻ địch, đặc biệt là vị ở tỉnh Lâm Hải, thuộc hạ có.

năm anh em nhưng bị Tàn Kiếm giế t chết thành ba anh eml Món nợ này, không đội trời chung!

Ông Phó trúng độc, sợ là do người đó giở trò, bây giờ ông Phó gần chết, người đó còn có thể nhịn được sao?
 
Chương 221


“Lập tức, tập hợp tất cả anh em, khoảng thời gian này trấn giữ tỉnh thành, bảo vệ địa bàn của mình, không đi đâu cải”

Chương Trình lập tức hạ lệnh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, “Tỉnh thành bây giờ thật sự nguy hiểm rồi, ông Phó không ở đây, người đó nhất định sẽ động thủ!”

Tàn Kiếm giết hai anh em của tên đó, món nợ máu này hắn nhất định sẽ báo!

Nhiều năm như vậy, hai bên âm thầm tàn sát nhiêu lần, lần này, đối phương thuân lợi khiến ông Phó trúng độc, hiển nhiên đã đến lúc họ phản kích rồi.

Không chỉ Chương Trình, mấy lão đại khác nhận được tin tức đều lập tức hạ lệnh, thu hẹp lại đội ngũ của bản thân.

Đối với họ, bảo vệ được địa bàn của minh đã là tốt lắm Tồi.

Chỉ cần đợi đến ông Phó quay về, tỉnh thành của tỉnh Thiên Hải này sẽ không ai có thể vào được nữa!

Mấy người Chương Trình bây giờ mới biết, cái tốt của việc tỉnh thành có ông Phó.

Tuy trên đầu luôn có người áp lên mình, nhưng có ông Phó ở đó thì có người trấn cho, một khi ông Phó không ở đây, tất cả mọi người đều hoảng loạn.

Trong chớp mắt, cả thế giới ngầm của tỉnh thành, ai cũng hoảng loạn.

Một bên nắm bắt thời gian dưỡng thương hồi phục, một bên chuẩn bị tốt để đối phó những đợt tấn công có thể đang đến gần.

Giang Ninh cũng nghe được tin rồi.

Nhưng anh chỉ cười nhạt, chửi một câu cáo già.

Ông Phó lại trúng độc?

Giang Ninh còn lâu mới tin, dù cho bên cạnh ông có sát †hủ mai phục, thậm chí mai phục rất nhiều năm nhưng sao ông Phó có thể không biết được.

Ông muốn giết, lúc nào cũng có thể để Tàn Kiếm đi giết, sao có thể để bản thân trúng độc.

Giải thích duy nhất chính là sát thủ này là ông Phó cố ý giữ lại, để chuẩn bị cho lúc cần dùng đến.

Rất hiển nhiên, thời gian đến rồi.

Mà cứ phải là sau khi gặp Giang Ninh cơ.

“Chiêu mượn dao giết người này, ông Phó dùng thật là hay: Giang Ninh nói, “Nếu bàn cờ đã đánh rồi, hình như tôi không muốn tham gia cũng không được”

Hắn biết rõ, thời điểm đầu tiên mà bản thân rời tỉnh thành, ông Phó đã khởi động bàn cờ rồi.

Hắn đã nhập cuộc rồi.

Ngồi trên sofa, Giang Ninh bất giác cảm thán một câu, tỉnh thành ven biển này thật sự thú vị.

“Anh nghĩ gì mà ngẩn ra thế?”

Lâm Vũ Chân thấy Giang Ninh ngồi đực ra đó, bất giác.

chun mũi, “Em hỏi anh đến tỉnh thành đi dạo thế nào, sao anh không để ý đến em vậy “Tỉnh thành không thú vị gì, không bằng Đông Hải của chúng ta”

Giang Ninh nhún vai tùy ý nói, “Không có một cô gái này đẹp hơn em”

Lâm Vũ Chân vừa muốn nói sao có thể, nghe nửa câu sau của Giang Ninh thì lập tức không biết nên nói gì nữa.

Tên này, lúc nào cũng không quên thính bản thân một câu nhỉ?

Cô lập tức đỏ mặt lườm Giang Ninh, mãi sau mới nói ra một câu: “Anh đặc biệt đi nhìn phụ nữ phải không?”

Giang Ninh đang uống nước, chút nữa là bị sặc.

Hướng chú ý của Lâm Vũ Chân thực sự kỳ cục quá.

“Đến lúc tan làm rồi, chúng ta về nhà thôi, không biết tối nay mẹ sẽ nấu món gì ngon nữa”

Giang Ninh không muốn loanh quanh chủ đề này với Lâm Vũ Chân.

Suy nghĩ của phụ nữ hoàn toàn không phải thứ hắn có thể lý giải, dù cho hắn đã kiểm tra trí thông minh từ trước, thuộc loại thiên tài siêu cấp.

Lái xe chở Lâm Vũ Chân về nhà, Lâm Văn còn chưa về, tối nay chắc phải tăng ca rồi.

Còn Tô Vân đang ở trong bếp, vừa giúp Tô Mai vừa nói trải nghiệm ở tỉnh thành, giọng nói đầy hưng phấn.

“Cô ạ, tỉnh thành thật sự rất thú vị, con đã quyết định nên chọn trường đại học nào rồi!”

Tô Vân hưng phấn nói, “Đến lúc đó cứ đến tỉnh thành học!”

“Có mục tiêu rồi thì về phải cố gắng đó”

Tô Mai cười đáp, “Đừng để ba mẹ con thất vọng!”

“Cũng không để cô út thất vọng!”

“Đúng đói”

Nghe tiếng mở cửa, biết đám Lâm Vũ Chân về rồi, Tô Mai lau tay, lập tức đi ra ngoài.

“Đói rồi chứ?”

Bà mỉm cười nói, “Nhanh rửa tay, cơm xong rồi, Vân Nhi cũng xuống bếp làm một món đấy”

Lâm Vũ Chân kinh ngạc.

Tô Vân biết nấu ăn?
 
Chương 222


Tô Vân đưa đầu ra, dường như sớm biết Lâm Vũ Chân sẽ kinh ngạc, “Em thường giúp mẹ nấu cơm, học được mấy món!

Cô quay đầu nhìn Giang Ninh một cái, muốn nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Giang Ninh, nhưng Giang Ninh không biểu cảm, hoàn toàn không chú ý, ánh mắt luôn hướng về Lâm Vũ Chân.

“Em thật lợi hại”… r^ Lâm Vũ Chân bất lực thở dài, “Tay nghề nấu ăn của chị…”

Cô thì có tay nghề gì, đợt trước Tô Mai vào bệnh viện chăm Lâm Văn, mấy ngày đó cô nấu ăn cũng sắp có thể độc chết chuột rồi.

May mà Giang Ninh vẫn tỏ ra rất hưởng thụ mà ăn sạch.

“Con đó con đó”

Tô Mai cũng nhân cơ hội mà phê bình, “Có thời gian thì học một chút, con gái không biết nấu ăn sau này sao có thể chăm sóc chồng con?”

Lâm Vũ Chân mở miệng muốn nói là vẫn còn sớm mà.

“Bắt đầu từ mai, mỗi tuần con đều theo mẹ học nấu ăn, Giang Ninh thích ăn món nào thì phải học cho tốt”

Không đợi Lâm Vũ Chân nói chuyện, nữ vương đại nhân Tô Mai đã hạ lệnh.

Lâm Vũ Chân càng đỏ mặt, đây là ý gì?

Mình phải bắt đầu học hầu hạ Giang Ninh rồi sao?

Cô quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh mặt đầy ý.

cười, trong ánh mắt đầy sự đắc ý.

Xem ra chiến lược xuống tay với mẹ vợ trước, cực kỳ thành công!

Giang Ninh cho Lâm Vũ Chân một ánh nhìn, Lâm Vũ Chân lập tức dùng ánh mắt đáp trả: “Nằm mơi”

Ăn cơm xong, Giang Ninh năm trên sofa xem tivi.

Tối nay hắn vẫn ngủ sofa, nhưng câu vừa nãy của Tô Mai khiến trái tim Giang Ninh được an ủi nhiều rồi.

Lâm Vũ Chân và Tô Vân tắm rửa xong liền quay về phòng.

“Chị?”

Tô Vân hỏi nhỏ, “Em có thể hỏi chị một câu không?”

“Sao thế?”

Lâm Vũ Chân nói.

“Chị thích anh rể không?”

Lâm Vũ Chân chững lại, không biết tại sao Tô Vân lại hỏi như vậy.

“Không biết”

Nghĩ một hồi, Lâm Vũ Chân lắc đầu, “Hình như có hơi thích, chị không biết”

“Sao có thể không biết chứ?”

Tô Vân càng tò mò, “Anh rể là người đàn ông lợi hại như vậy, là phụ nữ đều sẽ thích anh ấy!”

“Anh ấy rất lợi hại sao?”

Lâm Vũ Chân hỏi.

Trong lòng nghĩ, hình như Giang Ninh thật sự khá lợi hại.

Hắn có tiền, một lần bỏ ra mười lăm triệu hơn mua hơn ba mươi chiếc BMW tặng người khác, mắt cũng không chớp một cái, thậm chí bản thân nói có thể sẽ làm Lâm thị phá sản, hắn cũng chỉ quan tâm tâm trạng của mình có không vui hay không.

Tên khốn này giàu cỡ nào chứ!

Hắn cũng rất giỏi võ, dù sao Lâm Vũ Chân chưa từng thấy ai đánh giỏi hơn Giang Ninh, với lại Giang Ninh chỉ đánh nhau vì cô.

Nghĩ đến đây, mặt của Lâm Vũ Chân bất giác đỏ lên: “Cái gì mà là phụ nữ đều thích chứ”

“Sao lại không?”

Tô Vân nói thẳng, “Chị, nếu chị không thích anh rể, vậy em thích đó.”

“Hả?”

Lâm Vũ Chân vừa nghe vậy lập tức hoảng lên, giống như thứ của bản thân đột nhiên sắp bị người khác cướp đi vậy.

Nhưng rõ ràng, bản thân cô vừa nói không chác có thích Giang Ninh hay không.

“Em cảm thấy anh rể quá nam tính! Quá ngầu! Toàn thân đều toát ra mị lực mê người!”

“Không thể được!”

Lâm Vũ Chân càng gấp gáp, sao con bé này có thể thích Giang Ninh chứ, “Em không thể thích anh ấy!”

“Tại sao chứ?”

‘Tô Vân chớp đôi mắt to, “Chị rõ ràng không chắc có thích anh ấy không, hơn nữa hai người kết hôn giả thôi đúng không?”

Chuyện này cô đã nghe bác cả Tô Hồng nói rồi, cô thông minh như vậy, hai ngày nay cũng nhìn ra rồi, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân không phải vợ chồng thật sự.

Lâm Vũ Chân đỏ mặt, cũng không biết là xấu hổ hay gấp.

gáp, “Vì anh ấy là chồng của chị!”
 
Chương 223


‘Tô Vân ngây người nhìn Lâm Vũ Ghân, khế hé miệng nhỏ.

Một hồi lâu, cô mới nói: “Chị, vừa nấy chị còn nói không thích anh rể mài”

“Nhưng bọn chị kết hôn rồi”

Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói, “Bây giờ anh ấy vẫn là chồng chị cho nên em không thể thích anh ấy”

C€ô có chút gấp gáp, Tô Vân mới.bao nhiêu tuổi, sao đã biết thích người khác: ƒ Với lại còn dám nói thẳng với bản thân rãng cô bé thích Giang Ninh!

“Cái con bé này, đó là anh rể em đấy!”

Lâm Vũ Chân hừ nói, “Em thích ai cũng không thể thích anh ấy, còn dám nói bậy thì coi chừng chị mách mẹ eml”

Nói đến mách, Tô Vân lập tức nhụt hẳn.

“Chị, đừng mài”

Tô Vân liền cầu xin, “Em chỉ chọc chị thôi, chị không thể hại em!”

Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, không nói chuyện.

Tô Vân lập tức mát xa chân cho cô, còn dỗ ngon dỗ ngọt.

“Chị, chị thích anh rể đúng không?”

Lâm Vũ Chân không nói gì.

“Em nhìn ra rồi”

‘Tô Vân nghịch ngợm, “Thích thì chị giữ chặt đó, em cũng sẽ không giành với chị, nhiều nhất sau này em tìm một người đàn ông ưu tú bằng một nửa của anh rể, nhưng những cô gái khác thì không nhất định như vậy đâu”

Người đàn ông bằng một nửa của Giang Ninh sao?

Tô Vân không biết, cô chỉ biết, tiêu chuẩn tìm người yêu sau này của bản thân có thể sẽ trở nên rất cao.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, tim Lâm Vũ Chân bất giác khẽ dao động.

Giang Ninh ưu tú như vậy, vậy chắc chắn có rất nhiều cô gái thích hắn.

mấy cô gái thích hắn nhất định rất nhiều.

Xinh đẹp hơn cô, dáng ngon hơn cô, cũng thông minh hơn cô, nào như cô, đến nấu cơm cũng chẳng biết.

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ Chân bất giác có chút thất vọng.

“Chị?”

Thấy Lâm Vũ Chân ngây ngốc, Tô Vân biết bản thân lỡ lời rồi, liền lè lưỡi, “Hôm nay lúc về, anh rể nói một câu với em”

“Câu gì?”

Lâm Vũ Chân hỏi.

“Anh ấy nói, không cần biết chị làm gì, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tức giận với chị.”

Lâm Vũ Chân chỉ cảm thấy tim mình dường như bị chạm mạnh vào, giống như có dòng điện đột ngột lướt qua, cảm giác ngọt ngào lập tức lan vào trong tim.

“Bây giờ tâm trạng tốt rồi chứ?”

Tô Vân thở dài, “Chị, em thật sự ngưỡng mộ chị”

“Nhóc con nói bậy cái gì, tắt đèn đi ngủ!”

“Em nhỏ gì nữa? Em chỉ nhỏ hơn chị năm tuổi! Chỗ này.

của em lớn hơn chị đó!”

Sáng hôm sau.

Giang Ninh có thói quen dậy sớm, hơn nữa ngủ sofa không thoải mái.

Hán tỉnh dậy, thấy trong bếp có hai bóng người thì bất giác có chút kinh ngạc.

“Mẹ?”

Giang Ninh kêu một tiếng, Tô Mai cười đáp một tiếng, sau đó nói, “Vũ Chân, lấy ra cho Giang Ninh ăn trước đi”

Lâm Vũ Chân cũng ở trong bếp?

Cô lại dậy sớm như vậy sao!

Sắc mặt hơi đỏ, nhẹ cắn môi, dường như có chút ngại ngùng, Lâm Vũ Chân bưng cháo đi ra, cố ý nghiêm mặt nói: “Còn ngây ra đó làm gì, rửa mặt đánh răng rồi ra ăn sáng!”

“Em nấu à?”

Giang Ninh nhìn một cái, có chỉ thị của Tô Mai, xem ra đường đi dễ hơn nhiều rồi.

“Có ăn không?”

Lâm Vũ Chân lừ mắt.

“Ăn!”

Giang Ninh lập tức vào nhà vệ sinh, chưa tới một phút đã rửa mặt đánh răng xong, ngoan ngoãn ngồi trước bàn.

Lâm Vũ Chân đã múc cho hắn một bát, ăn với dưa cải và quẩy.

Đãi ngộ này… Giang Ninh rất hài lòng.

Hán nhịn không được mà muốn cười, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Lâm Vũ Chân lại không dám cười.

Hôm qua Tô Mai mới nói mà Lâm Vũ Chân đã nghe lọt rồi? Thế này không giống cô.

“Sau này rảnh thì để Vũ Chân làm đồ ăn sáng cho con”

Tô Mai đi ra, “Nó cũng nên luyện tay nghề rồi”

“Mẹ~”

Lâm Vũ Chân bĩu môi, cô thật sự hối hận rồi, sao lại dậy sớm, còn nói thử làm đồ ăn sáng, bây giờ muốn đẩy cũng không đẩy được nữa.

“Vâng, mẹ có thể ngủ thêm một lúc, tốt cho da, sau này để Vũ Chân làm là được rồi”

Giang Ninh gật đầu cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Vũ Chân lườm hẳn một cái, Tô Mai chỉ cười khanh khách.

Ăn sáng xong đến công ty, trên đường đi Lâm Vũ Chân đều không nói chuyện, trông hình như hơi giận rồi.
 
Chương 224


“Bây giờ em nấu khöng ngon nhưng sẽ tiến bộ.”

Nửa ngày, Lâm Vũ Chân mới mở miệng.

Giang Ninh ừ một tiếng, hắn chưa từng nói Lâm Vũ Chân nấu không ngon.

Đến công ty, Lâm Vũ Chân bắt đầu bận rộn, hai hạng mục gần đây tập trung vào việc tiến vào tỉnh thành.

Hai công ty hợp tác đều là công ty chiếm thị phần rất lớn ở tỉnh tí lành, hợp tác với họ là một cơ hội rất tốt đối với việ Vào tỉnh thành phát triển của Lâm thị, tất nhiên là Lâm Vũ Chân rất xem trọng.

Giang Ninh từng nói với cô, mạnh dạn mà làm, không cần nghĩ đến hậu quả.

Tất cả đều có hắn rồi.

Điện thoại kêu một tiếng, Giang Ninh lấy ra nhìn rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Chân đang bận rộn.

“Xem ra, con đường tiến vào tỉnh thành phát triển của Lâm thị sẽ không thuận lợi lắm.”

Hắn nói rất bình thản, không chút để tâm.

Bồi dưỡng vợ của mình là một chuyện rất thú vị, hơn nữa Lâm Vũ Chân còn đáng yêu thế này.

Còn về việc tỉnh thành trở trời, Giang Ninh chẳng hề quan tâm.

Lúc này, tỉnh thành.

Một cánh tay của Chương Trình còn băng bó, cả người nằm bò dưới đất, trên mặt có năm dấu tay đỏ tươi, hản rõ trên mặt hắn như sỉ nhụ!

c “Phục không?”

Người đàn ông ngồi bên trên, mặt lạnh lẽo, giống như một con dã thú, lúc nào cũng có thể sẽ cắn đứt đầu Chương Trình!

“Thả lão đại bọn tao ra! Có bản lĩnh thì đánh tao đây này!”

Lâm Võ tức giận thét, nhưng hắn đến đứng cũng đứng không vững, quỳ dưới đất gào thét.

“Phụt”

Không chút do dự, một con dao bén lập tức đâm xuyên.

ngực Lâm Võ, máu tươi bắn tung tóe!

“Ồn ào!”

Người đàn ông lạnh lùng đó, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, “Kéo xuống, ném xuống biển cho cá ăn!”

“Anh VõI”

Cao Phi lập tức đỏ mắt, vùng vẫy muốn xông đến nhưng lại bị người khác tát một cái nằm vật xuống đất rồi đạp.

lên lưng hắn khiến hắn không thể động đậy.

“Đừng động! Đừng động vào người của tao!”

Chương Trình tức giận thét, đầu hắn lệch qua một bên, mặt bị người khác dùng giày đạp lên, không thoát được, “Mày muốn giết thì giết tao, động đến anh em tao thì tính là bản lĩnh gì chứ?”

“Không phải mày muốn địa bàn của tao sao? Đừng nằm mơ nữa!”

Chương Trình hung ác cười, “Đợi ông Phó quay về rồi, chúng mày chỉ có một con đường chết!”

“Bốp!”

Một cái chân đá mạnh lên mặt Chương Trình, hắn lập tức thét lên thảm thiết, xương mặt sợ là bị gãy rồi.

“Thứ già đó còn dám quay lại?”

Trên mặt người đàn ông lạnh nhạt lóe lên tia xấu xa, “Bây giờ ông ta còn khó bảo vệ bản thân!”

“Chương Trình, thức thời là tuấn kiệt, ngoan ngoãn thuận theo tao, làm chó của tao, thứ đạt được sẽ không ít hơn so với lúc mày dưới trướng của thứ già đó đâu”

Người đàn ông lạnh nhạt híp mát, “Không lẽ, mày muốn nhìn mấy anh em dưới trướng mày chết oan uổng sao?”

“Mày..”

Hai mắt Chương Trình đỏ lên, hắn trơ mắt nhìn Lâm Võ.

bị giết, cơn giận trong tim dâng lên như biển!

Hắn càng không ngờ, Lục Thiên đến nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy!

Trong thời gian ba ngày ngán ngủi đã lấy được địa bàn của hai lão đại, bây giờ đến lượt hán rồi.

“Mày đừng rượu mời không uống uống rượu phạt!”

Người đứng kế bên Lục Thiên thân hình không tính là cao lớn nhưng cơ bắp lộ ra giống như rễ cây lâu năm, không biết chứa đựng sức lực khủng khiếp mang tính bùng nổ cỡ nào!

Bạo Long!

Một trong số những anh em của Lục Thiên, là người tàn bạo, hung ác, người vừa giế t chết Lâm Võ chính là hắn!

Hắn không kiên nhãn, một chân đạp lên đầu Chương Trình, nắm đấm đã siết chặt: “Đại ca, không cần nói nhảm với hắn, không thuận theo thì ông đây sẽ đập nát đầu hắn!”
 
Chương 225


Nói xong, Bạo Long liền giơ nắm đấm lên đập xuống!

“Dừng tay!”

“Dừng tay lại!”

Mấy người Cao Phi lập tức vùng vẫy muốn xông đến bảo vệ Chương Trình, nhưng họ hoàn toàn không động đậy được.

“Đừng gấp”

Lục Thiên mở miệng.

Hãn cúi đầu nhìn Chương Trình, “Mày khá có tài, chỉ là thời buổi này, có tài chưa chắc có thể sống, mày hiểu ý †ao không?”

Chương Trình thở hổn hển.Nắm đấm của Bạo Long chút nữa là rơi lên đầu hắn, cảm giác áp lực đáng sợ đó khiến hắn gần như không thở đượ!

c Hán không chút nghi ngờ, nếu Lục Thiên không mở miệng, Bạo Long thật sự sẽ một nắm đấm đập nát đầu của hắn!

Lục Thiên đứng dậy nhìn lướt một vòng, người của Chương Trình không có một ai có thể đứng dậy.

Trước khi hắn đến còn có chút tò mò, sao đám thuộc hạ tinh nhuệ dưới trướng Chương Trình ai cũng tàn phế rồi, không chỉ Chương Trình, hai địa bàn trước cũng như vậy, không biết mấy người này đã từng trải qua cái gì, đánh lẫn nhau à?

“Bên tỉnh thành Thiên Hải, tôi còn cần nhân lực, cho nên, Chương Trình, đây là cơ hội của mày, suy nghĩ thật kỹ”

Nói xong, Lục Thiên liền bỏ đi.

Hắn đi đến cửa lại dừng chân, quay đầu nhìn Chương Trình một cái, biểu cảm trên mặt như cười như không, “Nói thật, tao còn hy vọng thứ già đó về hơn mày, vì tao thật sự muốn đích thân giết ông ta”

‘Toàn thân Chương Trình run lên!

Mấy người Lục Thiên đi rồi, Chương Trình vẫn cảm thấy †oàn thân lạnh băng, giống như bị ném vào hầm băng vạn trượng vậy, hoàn toàn lạnh lẽo!

Quá đáng sợt Lục Thiên của tỈ ngầm tỉnh Lâm Hải hoàn toàn không giấu nghề giống ông Phó, nhìn cũng không hòa nhã giống ông Phó, hắn chính là một tên bạo chúa!

Ba người anh em bên cạnh, Bạo Long, Băng Long, Huyết Long, thực lực của ai cũng lớn mạnh, nghe nói ba người liên thủ có thể phân cao thấp với Tàn Kiếm!

Họ phải làm sao?

“Đại cal”

“Đại ca anh không sao chứ!”

Mấy người Cao Phi xông qua, giãy giụa đỡ Chương Trình dậy, mặt của ai cũng đỏ nhừ lên.

Họ trước giờ chưa từng nhục nhã như vậy.

Dù là trước mặt Giang Ninh, ít nhất Giang Ninh sẽ không tàn bạo như vậy, nói giết là giết!

“Anh Võ..”

‘Yết hầu Cao Phi chuyển động, không nhịn được mà đầm đìa nước mắt, “Anh ấy chết rồi!”

Chương Trình siết chặt năm đấm.Tranh đấu của thế ngầm, loại chuyện này hắn trải qua nhiều rồi, nhưng giống hôm nay, bị người khác đến tận cửa để giết, nhục nhã như vậy, đây là lần đầu tiên!

Nhưng hẳn có thể làm gì được?

“Ông Phó..”

Thấy Chương Trình không nói gì, môi Cao Phi run rẩy, “Ông Phó thật sự không về nữa sao?”

Nếu ông Phó còn quay về, vậy họ còn có thứ gì đó chắc chắn, có sát thần bên cạnh ông Phó ở đây, dù ba anh em Lục Thiên liên thủ cũng chưa chắc thắng đượ!

c Nhưng bây giờ ông Phó không ở đây, tỉnh Thiên Hải này còn ai có thể chặn được Lục Thiên?

“Nếu ông Phó không về..”

Chương Trình cắn răng, “Ông cũng sẽ không cúi đầu trước thứ chó tỉnh ngoài!”

Giết anh em của hắn còn muốn hắn cúi đầu!

Dù Chương Trình hắn có chết cũng không đồng ý trở nên khốn nạn đến mức đó!

“Hai lão đại khác đều đầu hàng rồi!”

Cao Phi thét lên, “Không đầu hàng, các anh em đều sẽ chết!”

“Chết thì chết!”

Chương Trình tức giận thét, túm lấy cổ áo của Cao Phi, “Nếu mày sợ chết thì cút ngay bây giờ cho tao!”

Cao Phi ngồi bệt dưới đất, nắm chặt nắm đấm: “Ông đây không sợ chết! Ông phải báo thù cho anh VõI”

Báo thù?

Hắn chỉ có thể la hét, ở trước mặt Lục Thiên, hắn còn chẳng có sức để đánh trả, ba cao thủ đó muốn giết hắn giống như giết một con gà vậy.

Tỉnh Thiên Hải này, không có ông Phó, còn có ai có thể đối đầu với Lục Thiên?

“Giang Ninh!”
 
Chương 226


Mấy người Cao Phi ngây ra, cái tên này khiến họ sợ hãi không thôi.

Mấy người bị đánh gấy lay chân bên cạnh này, cũng chính vì chọc phải Giang Ninh!

So với Lục Thiên, Giang Ninh cũng đáng sợ!

“Đại ca, Giang Ninh hần..”

“Ít nhất hãn sẽ khổng tùy tiện lấy mạng người khác!”

Chương Trình căn răng nói. Trải qua khoảng thời gian trước đây, bây giờ dù lăn lộn trong thế giới ngầm cũng chỉ vì kiếm cơm nuôi gia đình, có thể tẩy tráng đều liều mạng tẩy trắng, cũng không ai muốn dao dính thêm máu.

Vừa trơ mắt nhìn Lâm Võ bị giết, loại đả kích này, dù là Chương Trình cũng không biết đã bao nhiêu năm chưa thấy rồi.

Lớn tuổi rồi, có vài chuyện thật sự sẽ sợ.

Nếu không phải họ chủ động công kích Đông Hải, chọc phải Giang Ninh, Giang Ninh hoàn toàn không quan tâm đ ến bọn họ.

So với Lục Thiên, ít nhất Giang Ninh còn có tính người!

“Đi Đông Hải!”

Chương Trình lập tức đưa ra quyết định.Dù có chết, hắn cũng tuyệt đối không cúi đầu trước thế giới ngầm của tỉnh ngoài.

Với lại, hắn lờ mờ cảm thấy, ông Phó thật sự xảy ra chuyện, sẽ không về nữa rồi, nếu không thì đã bị người khác lấy đi hai địa bàn, ông Phó lại không có chút động tĩnh nào.

Bỏ mặc kẻ thù Lục Thiên ở thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải muốn làm gì làm!

Điều này sao có thế chứ?

Chương Trình không do dự, hắn biết bản thân càng do.

dự, anh em phải chết càng nhiều, lập tức dẫn người đi về hướng Đông Hải.

Mà Lục Thiên lúc này, càn quét ở thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải!

Hoàn toàn không ai có thể chặn được hắn, ai chặn thì sẽ chết!

Trừ cúi đầu thần phục, căn bản không có lựa chọn khác.

Không có ông Phó ở đây, tỉnh thành Thiên Hải này lập.

tức giống như bãi cát, dễ dàng bị đánh tan.

“Ông Phó à ông Phó, ông cuối cùng cũng già rồi”

Lục Thiên nhắm nửa mắt, đứng trước hội sở mặt nạ, nhìn cửa lớn đóng chặt: “Hai mươi mấy năm rồi, ông chiếm chỗ này đã hai mươi mấy năm rồi, cuối cùng cũng không thắng được thời gian nhỉ?”

“Đại ca, bây giờ chúng ta xông vào hả?”

Bạo Long lạnh giọng nói.

“Không, không vào.”

Lục Thiên lác đầu, “Họ Phó đó rất xảo quyệt, tôi lo ông †a có chiêu dự phòng, muốn kéo chúng ta chịu tội thay”

Cẩn thận là ưu điểm của Lục Thiên, cho nên nhiều năm nay, dù hai anh em chết thảm dưới tay của Tàn Kiếm, hắn cũng không vội vã trả thù.

Mà đợi thời cơ chín muồi, đợi đến lúc ông Phó già rồi, Tàn Kiếm cũng già rồi, đến hôm nay mới ra tay.

“Con cáo già này rất xảo quyệt, ông ta có thể ở tỉnh Thiên Hải nhiều năm như vậy không phải không có lý do, tất cả vẫn nên cẩn thận làm đầu”

“Hừ, hai tên già đó dám xuất hiện, ông đích thân giết chúng, báo thù cho lão tam và lão tứ!”

Bạo Long siết chặt nám đấm, xương kêu răng rắc như pháo tép.

Tám năm trước họ đã sắp xếp một ván cờ, tiến vào hội sở mặt nạ này, cho đến hôm nay mới tìm được cơ hội hạ độc, họ chắc chắn ông Phó trúng độc rồi, được Tàn Kiếm đưa đến phương Bắc để tìm cách cứu mạng.

Bây giờ thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải không có chủ, Lục Thiên hẳn đến rồi, tất nhiên có thể dễ dàng thay thế ông Phó!

Đợi ông Phó quay về?

Không, ông ta sẽ không về, ông ta chỉ cần đi phương Bắc thì chỉ có một con đường chết!

Lục Thiên nhìn bảng hiệu của hội sở mặt nạ một cái, không chút gấp gáp.

Vì hắn biết, phương Bắc đang xáo bài, đến lúc đó người viết cái bảng hiệu này có thể bảo vệ được mình không còn là vấn đề, thế giới ngâm của tỉnh Thiên Hải này, bắt đầu từ hôm nay phải đổi chủ rồi.

Hai mươi năm trong tương lai, thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải và tỉnh Lâm Hải đều do Lục Thiên hắn làm chủ!

“Chuẩn bị một chút, kêu Lục Tâm qua đây, một số tài nguyên của bên đây có thể bát đầu thu hoạch rồi”
 
Chương 227


Thế giới ngầm tỉnh thành tỉnh Thiên Hải, phong ba bão táp!

Trong một tuần ngắn ngủi liên tiếp có người ng xuống, thậm chí đến chút sức phản kháng cũng không có.

Thuận theo còn có thể làm con chó sống thật tốt, dù không có tôn nghiêm và địa vị nhưng ít nhất vẫn còn mạng.

Mà mấy người phản kháng, Lục Thiên không để lại một người, toàn bộ đều ném xuống biển cho cá ăn!

Trong chớp mắt, không chỉ thế giới ngầm nghe tin mà sợ, nghe đến tên của Lục Thiên đều run rẩy, đến một số thế lực của thế giới ngầm cũng đã biết: thế giới ngầm của tỉnh thành đổi chủ rồi.

Ông Phó từng cao cao tại thượng đó, nói mất là mất rồi.

Hai gia tộc Kim gia và Vu gia còn chưa kịp hành động thì phát hiện kế hoạch của mình đã thay đối.

Vu Phóng đích thân tìm Kim gia để hợp tác, cùng đối phó tập đoàn Lâm thị và Giang Ninh.

Họ vốn muốn dùng danh nglia của Kim gia, trả một cái giá nhất định để mời ông Phó ra tay, áp chế Giang Ninh, tiến một bước húy diệt tập đoàn Lâm thị, nhưng không ngờ còn chưa đợi họ ra tay, ông Phó đã mất rồi.

Vị sát thần đáng sợ cũng mất tung tích, khiến họ thật sự hốt hoảng, ngày càng cảm nhận được sự đáng sợ của thế giới ngầm.

“Nếu thế giới ngầm của tỉnh thành bây giờ không do ông Phó làm chủ, vậy chúng ta tìm người làm chủ, cháu nghĩ hắn sẽ rất hoan nghênh”

Giao lưu khá nhiều với người của thế giới ngầm, chuyện Vụ Phóng biết nhiều hơn thấy rõ.

“Họ vừa đến tỉnh thành Thiên Hải, tất nhiên phải đứng vững trước, có sự ủng hộ của Vu gia cháu và Kim gia, cháu nghĩ vị đó sẽ đồng ý”

“Cậu có gì để chắc chắn?”

Kim Dương có chút do dự.

Kim gia của họ ở tỉnh thành thuộc giới kinh doanh chân chính, danh tiếng và địa vị cũng tính là không tệ, nếu có dính líu quá nhiều với thế giới ngầm thì không phải là chuyện tốt.

Tuy Kim Nhiên bị phế, cục tức này ông nuốt không trôi, thề phải báo thù nhưng bây giờ Kim Nhiên đã tìm được.

cách chữa trị chân, ông lại do dự.

“Kim gia chủ, ông cảm thấy với địa vị của Kim gia ở tỉnh thành thì có thể làm gì được tập đoàn Lâm thị?”

Vu Phóng cười lạnh, “Cháu không phải mạo phạm ông, lãnh đạo Trương người ta đã là khách quen của Lâm thị rồi, Lâm thị có thể dễ dàng vào tỉnh thành phát triển, Kim gia, ai làm khó ai, còn chưa chắc”

Kim Dương nhíu mày.

“Kim gia chủ, cháu nói hơi thẳng thắn, Kim gia và Lâm gia đã mâu thuẫn như nước với lửa, nếu đợi đến khi họ đứng vững ở tỉnh thành, đến lúc đó người khó chịu chính là Kim gia của ông thôi Mắt Kim Dương lóe lên, nhìn Vu Phóng: “Đương nhiên là tôi hiểu”

“Cho nên, tiên hạ thủ vi cường, người ra tay sau sẽ gặp †ai ương, đạo lý này Kim gia chủ nhất định rõ hơn cháu!”

Giọng của Vu Phóng lạnh lẽo, “Ông không giải quyết chúng, chúng sẽ giải quyết ông!”

Bộ dạng hung tợn của gã khiến toàn thân Kim Dương bất giác run lên!

“Hơn nữa, tỉnh thành trở trời rồi, Kim gia ông, không lẽ còn muốn chỉ lo cho thân mình? Không nắm bát cơ hội lên thuyền, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không nói trước được.”

Vài câu của Vu Phóng khiến Kim Dương hoàn toàn không do dự nữa.

Ông Phó trước đây, ông luôn cố ý duy trì khoảng cách, chính là không muốn dính líu quá nhiều với người của thế giới ngầm.

Cũng vì vậy, rất nhiều mối làm ăn cũng không quá tốt, ngược lại Vu gia có hậu bối là Vu Phóng, có đầu óc có tâm tư, chủ động tiếp xúc với người của thế giới ngầm, khiến Vu gia trong mấy năm ngắn ngủi phát triển thần tốc.

Tuy bây giờ còn chưa so được với Kim gia, nhưng nó sẽ phát triển, tương lai khó mà dự đoán được.

“Cậu có kế hoạch gì?”

Kim Dương hỏi.

“Cháu quen con trai của vua ở Lâm Hải”

Khóe miệng Vu Phóng thoáng vẻ đắc ý.

Gã quen con trai của Lục Thiên cũng chỉ là duyên do một lần gặp mặt, người có thân phận và địa vị như vậy, dựa vào Vu Phóng thì có tư cách gì để kết bạn?

Hơn nữa, Vu Phóng biết vị công tử đó tính tình hung hăng ngang ngược, luôn không coi ai ra gì, bây giờ thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải đã là địa bàn của nhà họ, vị công tử đó nhất định sẽ đến tỉnh Thiên Hải làm mưa làm gió!
 
Chương 228


“Kim gia chú, chuyện này để cháu sắp xếp, Kim gia nếu chỉ muốn báo thù thì hoàn toàn không khó, điều khó là làm sao có thể lên được con thuyền lớn này, bảo đảm Kim gia có thể huy hoàng trong hai mươi năm tiếp theo.”

Nói xong, Vu Phóng ra về.

Kim Dương ngồi đó, hồi lâu cũng không động đậy.

Đột nhiên ông cảm thấy mình già rồi, không chỉ tư duy theo không kịp Vu Phóng, đến sự gan dạ và kiên quyết cũng không theo kịp.

Nghĩ nghĩ Vu Phóng mới hai mấy tuổi, năm đó ông thậm chí còn không nhận ra Vu Phóng còn có tính cách như thế này.

Lại nhìn đứa con Kim Nhiên của mình, Kim Dương không nhịn được mà thở: “Trách ta, quá sủng nịch nó, bây giờ ném Kim Nhiên vào trong giang hồ cá lớn nuốt cá bé này, nó có thể chịu nổi không?”

Đứa con trai Kim Nhiên không chịu nổi, vậy chỉ có thể để ông bố này liều thêm một lần thôi!

Chỉ cần ông khiến Kim gia trở nên vững chắc, vậy lúc Kim Nhiên tiến quản sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bây giờ hy vọng duy nhất của ông là trong mấy năm tới Kim gia sẽ không bị Vu gia vượt mặt.

Sự hỗn loạn của tỉnh thành có ảnh hưởng cực lón, dường như ai cũng biết vua của thế giới ngầm đã thay đổi rồi.

Ông Phó trước đây tung tích không rõ, mà người mới đến cực kỳ cường thế bá đạo, không ai dám chọc vào.

Thậm chí Chương Trình còn chạy trốn khỏi tỉnh thành rồi.

Chương Trình lúc này, sắc mặt có chút khó coi.Hắn không ngờ Giang Ninh lại từ chối.

“Tại sao tôi phải giúp ông?”

Giang Ninh nhìn Chương Trình một cái, “Ông tưởng tôi nói một câu chúng ta là bạn cũ thì thật sự là bạn cũ à?”

Chương Trình mặt đỏ tía tai: “Chỉ cần cậu có thể khiến anh em dưới trướng của tôi không chết, tôi có thể đưa năm mươi phần trăm sản nghiệp của tôi cho cậu!”

Giang Ninh cười.

“Sản nghiệp của ông, cộng lại sợ là cũng chỉ có vài trăm triệu”

Hắn lắc đầu, “Vậy ông biết tôi cho vợ bao nhiêu tiền tiêu vặt không”

Chương Trình ngây người, lắc đầu.Giang Ninh đưa ra một ngón tay, lắc lắc: “Mười tỷ”

Hân nói rất bình thản, giống như mười tỷ trong mát hán không khác gì một xu.

Nhưng mấy người Chương Trình bất giác hít một hơi lạnh, cảm thấy Giang Ninh đang nói đùa.

Cho vợ mười tỷ tiêu vặt?

Họ từng nghe nói, Giang Ninh từng làm náo loạn ngân hàng Đông Hải, khiến tổng giám đốc của ngân hàng ngày hôm sau cung kính đến xin lỗi, nhưng không ngờ Giang Ninh lại có nhiều tiền như vậy.

Hắn không thiếu tiền!

Hoàn toàn không thiếu tiền!

Bản thân lấy một hai trăm triệu đến giao dịch cùng Giang Ninh, Chương Trình đột nhiên cảm thấy bản thân rất mắc cười.

“Nhưng thứ chúng cướp đi là cả thế giới ngầm của tỉnh thành!”

Chương Trình không cam tâm, nói, “Không lẽ cậu cứ trơ mắt nhìn chúng lấy đi?”

“Dù sao, thứ lấy đi cũng không phải của tôi”

Giang Ninh không quan tâm, “Tôi chỉ cần phần đất của mình, thế giới ngầm tỉnh thành dù có bị hủy sạch, cũng liên quan gì đến tôi?”

“Nhưng…”

Giang Ninh xua tay: “Được rồi, không cần nói thêm, tiễn khách!”

Chương Trình gấp rồi, Giang Ninh nếu không chịu ra tay, vậy hắn về tỉnh thành tuyệt đối chính là đi tìm cái chết!

Hắn đến Đông Hải cầu cứu, Lục Thiên tuyệt đối không.

tha cho hắn.

“Mời về cho”

Anh Cẩu đi lên trước ngăn Chương Trình lại, nhàn nhạt nói, “Các người vào ranh giới của Đông Hải, không làm khó các người đã là không tệ rồi, đừng được nước lấn tới”

Chương Trình đỏ nhừ mặt, trước giờ chưa từng nghĩ bản thân lại đến nông nỗi như hôm nay.

Tỉnh thành không ở lại được rồi, đến Đông Hải cầu cứu cũng bị từ chối, hắn còn có lựa chọn nào khác?

“Cáo từi”

Hắn hít sâu một hơi, không nói thêm gì, quay lưng dẫn người rời đi.

Dù có chết, hắn cũng tuyệt đối không cúi đầu trước thứ chó như Lục Thiên!
 
Chương 229


Chương Trình kiên quyết rời đi, hán biết lăn này bản thân quay về chắc chán phải đấu một trận sống chết với Lục Thiên!

Mà kết quả, hắn sớm biết rồi, nhất định là hắn chết!

Giang Ninh vẫn ngồi đó, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

“Đại ca, Lục Thiên đó nghe nói là vua của thế giới ngầm tỉnh Lâm Hải, nổi tiếng ngang ông Phó, hai người là kẻ thù sống chết mười mấy năm: Anh Cẩu quay về, biểu cảm hơi nặng nề, “Đột nhiên ông Phó mất tích, Lục Thiên giết đến rồi, em cảm thấy đây là âm mưu”

Giang Ninh nhìn hản một cái, gật đầu: “Có chút tiến bộ”

Anh Cẩu được khen, hưng phấn một lúc rồi nói tiếp: “Lục Thiên này có đến Đông Hải của chúng ta không?”

Dù sao cả thể giới ngầm của tỉnh thành đều bị Lục Thiên dễ dàng lấy được, thứ hán muốn chắc chắn là thế giới ngầm của cả tỉnh Thiên Hải, khống chế tất cả trong tay.

Thành phố Đông Hải có vị trí địa lý đặc biệt như vậy, luôn là địa bàn khiến các nhà đấu đá.

Khả năng Lục Thiên đến cực lớn!

“Hán đến rồi, các cậu sợ không?”

Giang Ninh hỏi.

“Sợ cái gì! Nhiều nhất là diệt sạch!”

Anh Cẩu nói thẳng, “Dù có chết, họ cũng đừng mong lấy được gì từ thành phố Đông Hải!”

Thời gian này mọi người đều đang tiến hành mức độ huấn luyện thứ hai, độ khó cực cao, k1ch thích cực lớn, đồng thời cải thiện cực lớn!

Thời gian mấy năm ngắn ngủi, mấy người lão tứ và lão lục giống như được lột xác, loại huấn luyện đáng sợ này hoàn toàn khai thác hết tất cả tiềm năng trong người họ.

“Nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân, nếu không sau này rất nhiều chuyện vui cũng không thể dẫn các cậu theo rồi”

Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Tranh đấu của thế giới ngầm này quá vô vị”

Tinh thần của anh Cẩu lập tức có chút kích động rồi.

Theo Giang Ninh lâu như vậy, hắn coi như đã hiểu được Giang Ninh đôi chút, Giang Ninh nói lời này có nghĩa là Giang Ninh căn bản không coi mấy người Lục Thiên ra gì!

Hán chỉ không muốn bị ông Phó coi như dao mà dùng thôi.

Đúng vậy!

Đến ông Phó và Tàn Kiếm mà Giang Ninh cũng không quan tâm, Lục Thiên đó là cái thá gì!

“Được rồi, không có chuyện gì thì cút về huấn luyện, với công phu mèo cào của cậu có thể làm cái gì?”

“Hì hì, em đi ngay đây!”

Anh Cẩu hưng phấn xông ra ngoài.

Giang Ninh đương nhiên biết, lân này Chương Trình đến, nhất định là muốn quyết một trận sống chết với Lục Thiên, nhưng trên thực tế, đây sợ chỉ là sự tàn sát từ một phía.

Chương Trình quả thật rất tâm huyết, nhưng không đủ khiến Giang Ninh cảm động.

Giang Ninh đấu tranh mười mấy năm trên chiến trường, từng thấy quá nhiều chuyện rồi, không có khả năng bảo.

vệ tốt người của bản thân, đó là chuyện của Chương Trình, có liên quan gì đến Giang Ninh hắn?

Hắn sẽ không làm người tốt một cách bậy bạ.

Trên thế giới này, trừ cả nhà Lâm Vũ Chân ra, không ai đáng để hắn liều mạng.

“Tối nay Vũ Chân sẽ nấu món gì cho mình nhỉ?”

Điều mà trong đầu Giang Ninh nghĩ là tối nay ăn gì.

Gần đây Lâm Vũ Chân mỗi ngày về nhà còn phải theo Tô Mai học nấu ăn, cảm giác này thật sự quá tốt đẹp.

Lúc này.

Kim gia tỉnh thành!

Mấy người Kim Dương như ngồi trên đống lửa!

Dù là gia chủ, Kim Dương cũng gượng gạo, không dám có chút bất kính nào.

Trên bàn rượu, người ngồi trên chủ vị là một cậu trai trẻ tuổi, trông mới chỉ chừng quá đôi mươi, nhưng vẻ mặt lại kiêu ngạo khiến người ta nhìn mà sợ sệt.

“Lục Tâm thiếu gia, những thứ này đều là món địa phương của Thiên Hải, kim chủ Kim gia đặc biệt mời đầu bếp tốt nhất đến làm đấy”

Vu Phóng mỉm cười gượng gạo.

Trước mặt Lục Tâm, gã cũng chẳng là cái thá gì, đến việc có thể mời Lục Tâm đ ến cũng là vì bản thân Lục Tâm có hứng thú mà thôi.

“Kim gia chủ có lòng rồi”

Lục Tầm gật đầu, Kim Dương lập tức bưng rượu bằng hai tay: “Lục thiếu khách khí rồi, tôi kính cậu một ly!”

Kim Dương một hơi uống cạn rượu trắng, Lục Tâm chỉ chạm nhẹ môi.

Hán không động vào đồ ăn, trong chớp mát khiến không khí trên bàn có chút ngại ngùng.

“Kim gia chủ, ăn cơm uống rượu như vậy, chỉ mấy người đàn ông chúng ta, nhàm chán quá nhỉ?”
 
Chương 230


Vu Phóng tâm tư linh hoạt, sớm đã điều tra rõ sở thích của Lục Tâm rồi, “Phong tục của tỉnh thành chúng ta không phải như vậy”

“Ha ha ha, Vu thiếu nói đúng, tôi có chuẩn bị”

Kim Dương vỗ tay, lập tức có mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi vào, Lục Tâm chí nhìn một cái, cười giêu cợt một tiếng.

Vẫn không có hứng thú.

Với thân phận địa W của hắn, 6s: xinh đẹp hào chưa từng chơi qua?

Những thứ này, hẳn đã không còn hứng thú nữa rồi.

“Gia chủ, rượu anh muốn đến Đột nhiên, ngoài cửa có một thiếu phụ đi vào, nhìn tuổi tác chỉ có ba mươi mấy hơn, nhưng thân hình đây đà, bảo dưỡng cực tốt, Lục Tâm nhìn một cái là mắt liền sáng lên.

“Vị này là?”

Lục Tâm chủ động mở miệng.

Kim Dương chững lại, đảy là vợ ba của öng, nhỏ hơn öng hai mươi mấy tuổi nhưng cũng là người ông thích nhất.

“Vị này là vợ tôi, Liêu Ngọc”

Kim Dương cười ha ha nói.

Lục Tâm không quan tâm đ ến ông, cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Ngọc: “Thì ra vợ của ông, cùng ngồi đi”

Liễu Ngọc hơi căng thẳng, nhìn Kim Dương một cái, thấy Kim Dương gật đầu mới đi đến bên cạnh Kim Dương.

“Ngồi chỗ tôi”

Giọng của Lục Tâm có phần ngang ngược, hắn chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

Sắc mặt của Liễu Ngọc thay đổi, Kim Dương hơi tức giận.

Lục Tâm hơi quá đáng quá rồi!

Ông vừa tính mở miệng, Vu Phóng lập tức nháy mắt với ông!

Đã lúc nào rồi, cần phải vì một người phụ nữ mà đắc tội Lục Tầm không?

Nhìn thấy bên cạnh Lục Tâm còn có một cao thủ đáng sợ đi theo, chỉ sát khí trên người thôi cũng khiến người khác căng thẳng!

Ngồi bên cạnh Lục Tầm là Bạo Long!

Hán không nói một lời, ở bên bảo vệ Lục Tâm, cơ thể đầy mùi máu tanh, khiến cả căn phòng cũng trở nên áp lực.

Liễu Ngọc có chút lo lắng, thấy Kim Dương không ngăn lại, chỉ có thể căn răng đi đến bên cạnh Lục Tầm, không đợi cô ngồi xuống, Lục Tâm đã bắt lấy tay cô kéo vào lòng mình.

“Ấm Liễu Ngọc thét lên một tiếng, Kim Dương chỉ cảm thấy mặt như bị ai đó tát một cái, lập tức xấu hổ và tức giận.

“Chị nhà đừng căng thẳng, chỉ uống rượu mà thôi.”

Lục Tầm cười lớn, hoàn toàn không quan tâm đ ến biểu cảm của Kim Dương.

Hắn thích kiểu phụ nữ trưởng thành, đầy nữ tính!

Hắn càng thích giở trò với Liễu Ngọc trước mặt Kim Dương, Kim Dương dám nói gì chứ?

“Tôi… tôi kính Lục thiếu một ly”

Liễu Ngọc mặt đỏ tía tai nhưng không dám động đậy, mặc cho tay của Lục Tâm sờ đùi cô không chút kiêng kị, thậm chí còn luồn vào trong khe hở của sườn xám…

“Nào, chúng ta uống một ly!”

Lục Tâm nâng ly rượu lên, muốn uống rượu giao bôi với Liễu Ngọ!

c Kim Dương nhìn chằm chăm vào đùi mình, nhục nhã quát Ông hận không thể lật bàn động tay, nhưng Vu Phóng từ đầu đến cuối đều nháy mắt với ông, bảo ông nhất định phải cố chịu.

Tương lai của Kim gia so với một người phụ nữ, cái nào quan trọng?

Kim Dương cuối cùng cũng không trở mặt.

“Chị nhà tửu lượng thật tốt”

Liễu Ngọc uống xong muốn đứng dậy nhưng Lục Tâm không cho, kéo cô ngồi lên đùi mình, một tay chơi đùa cái đùi đẫy đà của Liễu Ngọc, không chút kiêng kị!

“Lục thiếu, thế nà) Bị người đàn ông khác động tay động chân ngay trước mặt người đàn ông của mình như vậy, mặt Liễu Ngọc đỏ.

đến muốn rỉ máu, đặc biệt là cô cảm thấy cơ thể của bản thân… hình như nóng lên rồi, điều này quá nhục nhã.

“Chị nhà mệt rồi?”

Lục Tầm híp mắt, quay đầu nhìn Kim Dương, nói không chút khách khí, “Kim gia chủ, vậy tôi cùng chị nhà đi nghỉ ngơi, các người uống trước đi”
 
Chương 231


“Lục thiếu!”

Nghe được lời này, Kim Dương thấy máu não như đang đồn lên.

Lục Tâm có ý gì?

Còn muốn làm nhục vợ ông ta trước mặt ông ta ở ngay trong nhà họ Kim ư!

Kim Dương mặt đỏ lên, giận dữ bảo: “Chuyện này không.

cần Lục. thiếu nhoÿöno- z> 4 ì Ông ta đứng dậy, Kéo Liễu Ngọc về phía mình, sắc mặt sầm xuống: “Nếu như Lục thiếu thấy rượu nhà họ Kim không ngon, vậy thì mời đến nơi khác uống”

Ức hiếp người quá đáng!

Ông ta đã nhãn nhịn lắm rồi, nhưng Lục Tâm lại được voi đòi tiên, muốn ra tay với Liễu Ngọc, vậy ông ta còn có mặt mũi nào ở lại cái tỉnh thành này nữa?

Vu Phóng mấp máy miệng định nói gì đó, nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Sao nào, Kim gia chủ khách khí vậy à?”

Lục Tâm híp mắt lại, nhìn Kim Dương: “Hôm nay, tôi còn định “nghỉ ngơi” với chị dâu kìa, Kim gia chủ định ngăn cản tôi sao?”

Hắn vừa nói xong, Bạo Long ngồi một bên ngẩng phắt đầu dậy!

Đôi mắt đỏ quạch đáng sợ, sát khí hän lên trong đáy mắt.

Hắn ta chỉ lẳng lặng nhìn Kim Dương, nhưng cũng đủ để Kim Dương kìm chẳng đặng mà run rẩy đôi chân.

“Gia chủ..”

Liễu Ngọc cũng sợ đến cả người run rẩy, nắm chặt cánh tay Kim Dương, nước mắt chực rơi.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta, mắt Lục Tâm sáng rực lên, như thể ánh mắt của một con sói tham lam đang nhìn chằm chằm con mồi.

Lục Tâm chả thèm nể nang ai, đứng dậy kéo Liễu Ngọc vào lòng, sau đó giơ tay vỗ mạnh vào mặt Kim Dương.

“Kim gia chủ, ngoan ngoãn ở đây uống rượu với chú ba, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.”

Dứt lời liền kéo Liễu Ngọc đi thẳng.

Kim Dương như một cây cọc gỗ bị đóng đinh tại chỗ, không động đậy.

“Gia chủ…gia chủ!”

Sau lưng là tiếng kêu cứu của Liễu Ngọc, nhưng Kim Dương nào dám cản.

Ông ta không nghi ngờ chút nào, chỉ cần ông ta dám động một chút thôi là Bạo Long sẽ bắn nát đầu ông ta.

“Ngồi xuống!”

Bạo Long quát lên một câu như sấm vang bên tai, khiến cho chân Kim Dương nhũn oặt, không điều khiển được cơ thể mình mà ngồi cái phịch xuống.

“Uống rượu!”

Bạo Long lại gào lên một tiếng, sát khí ngập trời.

Vu Phóng vội vã rót rượu cho Bạo Long.

“Kim gia chủ, chẳng phải chỉ là một con đàn bà thôi sao?”

Gã an ủi Kim Dương: “So với tương lai sau này của nhà họ Kim, đây được tính là gì chứ? Chỉ cần Lục thiếu tận hứng, tương lai ở tỉnh Thiên Hải này, địa vị của nhà họ Kim còn phải lo lắng gì nữa?”

“Nào nào nào, chúng ta mời tiền bối một ly!”

Vu Phóng đứng dậy, đôi tay cung kính cầm chén rượu.

Sắc mặt Kim Dương rất khó coi, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành phải nhếch mép cười gượng gạo, sau đó cầm chén rượu lên.

“A.

Tiếng kêu cao vút vang lên từ căn phòng cách đó không xa, có vẻ như Lục Tầm cố ý không đóng cửa lại.

Nhất thời, mặt Kim Dương đỏ nhừ lên.

Ông ta nghe tiếng kêu, trong đầu tự hiện lên những hình ảnh xua mãi không tan, bàn tay nắm chặt thành quyền, đôi con ngươi đỏ sọc.

Kim Dương ngồi nơi đó ngây ngẩn, dường như quên mất thời gian trôi qua thế nào, một lúc lâu sau Lục Tâm mới quay lại, hắn vừa đi vừa chỉnh lại quần áo.

Vẻ mặt hưởng thụ vẫn còn chưa tan hết.

“Kim gia chủ, tuổi ông lớn rồi, khó trách lực bất tòng tâm, chị dâu chịu tủi thân rồi”

Lục Tâm thở dài: “Lần này không cần cảm ơn tôi đâu”

Kim Dương cảm thấy mặt mình đau rát như thể bị người †a tát mạnh một cái.

Nhưng ông ta không dám tức giận, còn phải nhếch môi lên cười.

Trên đời này còn có chuyện nào ức hơn chuyện này không?

Lục Tầm ngồi xuống, hiển nhiên tâm tình rất là vui vẻ, tự rót cho mình một chén rượu, sau đó quay sang nhìn Vu Phóng.
 
Chương 232


“Nói đi, các người muốn gì”

Hắn khinh thường bảo: “Chỉ cần là ở cái tỉnh thành này, tôi có thể cho các người”

Vụ Phóng nghe vậy lập tức kích động không thôi.

Xem ra chí cân đón ý nói hùa nịnh bợ Lục Tâm, hản vui vẻ thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.

“Lục thiếu, chúng tôi chả mong gì cao sang, chỉ hi vọng Lục thiếu vui vẻ, như thế đã là quá tốt rồi: Vu Phóng cười ngượng ngùng, xu nịnh một câu.

“Tôi không thích vòng vo, có gì cứ nói thẳng”

Lục Tâm ngang ngược bảo: “Ít nhất thì tôi cùng phải cảm ơn sự chiêu đãi của nhà họ Kim chứ nhỉ?”

Hắn nói không phải là bữa rượu này, mà là Liễu Ngọc, lại càng khiến cho Kim Dương kích động muổn đi tự sát.

“Lục thiếu, vậy cho tôi nói thẳng”

Vu Phóng thấy Kim Dương vẫn còn ngẩn ra, không có ý định lên tiếng, gã hơi ngập ngừng sau đó nói thẳng: “Nhà họ Kim và nhà họ Vu trở thành bạn của Lục thiếu ở tỉnh Thiên Hải, có thể giúp Lục thiếu làm chút chuyện, chúng tôi đã thoả mãn lắm rồi”

Gã nói uyển chuyển vậy nhưng Lục Tâm vừa nghe đã rõ Còn không phải là muốn làm chó cho hắn sao?

Lục Tâm cười thản nhiên: “Đây không phải là chuyện lớn lao gì, tôi sẽ chăm sóc cho nhà họ Kim, nhất là chị Một câu này của hắn cũng coi như là đã chịu bao che cho nhà họ Kim, nhưng Kim Dương lại chẳng vui nổi.

“Kim gia chủ?”

Vu Phóng vội nhắc ông ta: “Còn không nhanh cảm ơn Lục thiếu!”

Kim Dương phản ứng lại, nở nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn Lục thiếu”

Ông bỗng hơi hối hận, nhà họ Kim đã rơi bước đường này rồi ư?

Chẳng lẽ không dựa dẫm vào Lục Tâm thì nhà họ Kim của ông không thể tồn tại ở tỉnh nữa?

Mặc dù hồi trẻ ông từng vì mục đích mà không từ thủ đoạn, tặng tiền, tặng nhà, tặng đàn bà, gì cũng có, nhưng đến tuổi này rồi, lại bảo làm cái loại chuyện này, nhất là còn dùng cách thức này, Kim Dương thật sự rất khó xử.

Nhưng ông ta có thể thế nào được nữa?

Ông ta đã bước lên con thuyền giặc này rồi!

“Còn về nhà họ Vụ, tôi rất tán thưởng anh, có cơ hội”

Vu Phóng càng kích động: “Dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, tôi cũng chẳng từ nan!”

Gã lập tức nâng chén rượu lên: “Lục thiếu, tôi kính anh một ly”

Vu Phóng uống cạn một hơi, Lục Tâm nhẹ nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Tôi nghe nói, hai nhà các anh có chung một kẻ thù, muốn tôi giúp các anh báo thù không?”

Lục Tầm nhìn hai người.

Vu Phóng thở hát ra một hơi, xua xua tay bảo: “Không dám yêu cầu Lục thiếu làm gì cả, người đó không dễ dây vào, thôi bỏ đi”

“Không dễ dây?”

Lục Tầm cười lạnh: “Tỉnh Thiên Hải này còn có người mà tôi không thể dây vào?”

Vu Phóng biết Lục Tâm là người ngang ngược kiêu ngạo, trước giờ chưa từng để ai vào mắt, nhất là hiện giờ nhà họ Lục như mặt trời ban trưa, ngay cả ông Phó cũng không dám lộ mặt nữa, bọn họ còn không kiêu căng tận trời chắ!

c “Lục thiếu, chúng ta uống rượu thôi, đừng nhác đến người đó nữa”

Vu Phóng cố ý mập mờ, rồi tự rót cho mình một chén rượu, đang định rót cho Lục Tầm thì Lục Tâm duỗi tay ra cản.

“Ai?”

Lục Tâm hẳn chưa từng sợ ai, lại càng không có ai mà hắn không thể động vào.

Vu Phóng thấy vậy, cố ý trưng ra vẻ mặt khó xử, lúc lâu sau mới thở dài.

“Người đó tên là Giang Ninh”

“Lục thiếu, tên này hung ác thành tính, không chỉ đánh gây chân thiếu gia nhà họ Kim, còn giết em trai tôi Vu Phóng khó xử: “Tôi không làm gì được hắn, thậm chí, hán còn tuyên bố rằng, ai dám đến Đông Hải gây chuyện, thì đừng nghĩ đến chuyện sống trở ral”

Lục Tâm nghe xong đôi mày nhíu chặt, còn có người ngông cuồng hơn cả hắn nữa à?

“Giọng điệu hùng hồn quá nhỉ!”

Hắn vỗ bàn, cười lạnh: “Thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải là nhà của chúng tao, Giang Ninh này lấy đâu ra tự tin thế!”

“Người đâu!”

Lục Tầm gọi thuộc hạ, lập tức có một gã dáng người gầy gò chạy vào.

“Bây giờ mày đi Đông Hải một chuyến, chặt một cánh tay Giang Ninh xuống đem về đây!”

Lục Tâm ngang ngược nói: “Nói là Lục Tâm tao bảo mày làm đói”
 
Chương 233


Ngạo mạn!

Lục Tâm còn chưa biết sợ ai bao giờ!

Giang Ninh là cái thá gì chứ?

Một con sâu cái kiến ở một nơi nhỏ bé rách nát còn làm ra vẻ trước mặt hắn.

Chỉ cần một lời của hắn thôi là Giang Ninh sẽ phải lùi bước, ngoan ngoấn tự chặt một cánh tay mình xuống dâng lên.

Vu Phóng tỏ vẻ kích động, gã không thể ngờ Lục Tầm lại ngang ngược đến nhường này.

Trách không được ngay cả ông Phó cũng phải cuốn gói khỏi tỉnh Thiên Hải, không dám đối cứng với nhà họ Lục, nhà họ Lục quá mạnh!

“Chẳng phải chỉ là một con sâu cái kiến hay sao?

Lục Tâm nhìn Vu Phóng và Kim Dương: “Bóp ch3t hắn dễ như trở bàn tay”

“Vâng vâng! Không ai dám ra vẻ trước mặt Lục thiếu cả”

Vu Phóng rót đầy chén rượu, ngoảnh sang nhìn Kim Dương: “Kim gia chủ, chúng ta cùng kính Lục thiếu một ly”

Kim Dương không nói gì nhưng trong lòng đã cuồn cuộn.

sóng trào.

Ông ta biết rõ Giang Ninh đó ngông cuồng biết bao nhiêu, mà còn biết không ít người đến Đông Hải chịu thiệt bao gồm cả nhà họ Kim.

Lục Tầm tự tin như vậy, chỉ cần nói một câu là có thể khiến cho Giang Ninh chặt một cánh tay xuống bồi tội?

Mới vừa nãy ông bất mãn với việc rằng Lục Tâm chơi vợ.

ông, nhưng lúc này ông ta bỗng cảm thấy có chút sợ hãi.

Người có máu mặt như nhà họ Lục thì ông ta không thể dây vào!

“Vu thiếu, tôi kính cậu một ly!”

Kim Dương uống cạn, rồi lại lập tức rót thêm một chén bày tỏ lòng cảm ơn Vu Phóng đã nhắc nhở.

Suýt nữa thì ông ta chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!

Thấy Kim Dương thông suốt rồi, bát đầu nịnh hót hắn, Lục Tầm thấy tâm tình tốt hản lên.

Hắn thích như vậy, cho mày một cái tát, mày vẫn phải kêu lên một tiếng, đánh hay lắm.

Cái loại trịch thượng chà đạp lên tôn nghiêm của người khác thật sự quá tuyệt.

“Yên tâm đi, đến Đông Hải đi đi về về cũng chỉ mất một tiếng, tôi đảm bảo Giang Ninh sẽ trở nên hiểu chuyện ngay thôi”

Lục Tâm khinh thường cười.

Hiện giờ trên tỉnh thế nào, Giang Ninh kia chắc chắn phải biết, ai dám ngăn cản nhà họ Lục hắn thì kẻ đó sẽ biến mất ngay lập tức.

Ngay cả lão già họ Phó cũng phải cuốn xéo, thì ai còn dám cản bước chân của bọn họ?

Rượu càng uống càng hăng, Lục Tầm lại tìm Liễu Ngọc.

thêm hai lần nữa, lần sau tiếng vang hơn lần trước, Vu Phóng nghe được còn thấy ngứa ngáy trong lòng, mắng thầm lão già Kim Dương, cả đống tuổi rồi còn giỏi chơi như vậy.

Chẳng mấy chốc nửa tiếng đã trôi qua.

Lục Tâm ngồi trên ghế, mặt hơi đỏ, không biết là do uống rượu hay là do lúc nấy k1ch thích quá.

Hắn ta híp mắt lại, thờ ơ bảo: “Đủ rồi, chúng ta về thôi.”

Hắn ta đang nóng lòng muốn thể hiện sức mạnh của bản thân trước mặt Vu Phóng và Kim Dương.

“Lục thiếu… Lục thiếu… a!”

Âm thanh vừa dứt, một tiếng hét thảm vang lên, còn mang theo chút run rẩy.

Lục thiếu giật mình mở choàng mắt, Vu Phóng và Kim Dương đang còn men rượu trong người cũng tỉnh hơn phân nửa.

Tên thuộc hạ lúc nãy Lục Tâm phái đi lúc này thất tha thất thểu chạy vào, một tay gã cầm cánh tay bị chặt đứt, máu me chảy ròng ròng.

Sắc mặt gã ta tái mét, mồ hôi túa ra trên trán, tràn đầy kinh hoàng: “Lục thiếu… tay của tôi… tay của tôi bị chúng nó chặt..”

“Rầm!”

Mắt Lục Tầm trừng to, tay hán võ mạnh xuống bàn: “Thẳng đó to gan quá nhỉ!”

Mặt hắn đỏ lên như bị Giang Ninh tát mạnh một cái, chỉ thiếu dấu của năm ngón tay nữa thôi!

Lúc nãy hắn vừa mới vỗ ngực đảm bảo, Giang Ninh sẽ phải nghe lời, tự chặt một cánh tay dâng lên để bồi tội.

Nhưng giờ thì sao?

Người hắn sai đi còn bị Giang Ninh chặt mất một cánh tay!

“Tên đó, tên đó còn nói…”

Người đó mất máu quá nhiều, giọng thều thào, đứng không vững xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Nó nói cái gì!”

Lục Tầm tức giận.

“Hắn nói, ai đến Đông Hải gây chuyện thì chỉ còn con đường chết!”
 
Chương 234


Lục Tầm cười lạnh: “Thứ chó má gì mà lại dám đối với tao?”

“Lục thiếu… bọn họ quá ngang ngược!”

“Ngang ngược? Trước giờ chưa có ai dám ngang ngược hơn với tôi!”

Lục Tầm nhìn Vu Phóng và Kim Dương, hai người không nói gì,nhưng vẻ mặt đã bán đứng hết thảy, Lục Tâm đang tự vả vào mặt mình. ˆ Vừa mới thề thốt nói mình lợi hại bao nhiêu, nhưng giờ thì sao?

Rõ ràng là Giang Ninh coi thường hắn, thậm chí còn đánh vào mặt hắn ta.

“Vu thiếu, sao, cậu cho rằng lời tôi nói là giả?”

Lục Tâm tức điên lên.

Vụ Phóng chỉ cười, không nói gì.

Điều này lại càng khiến cho Lục Tâm thấy mất mặt.

Hản ta siết chặt tay: “Chú ba”

Bạo Long ngồi đó từ đầu đến cuối không tỏ vẻ gì.

Nhưng thấy người của mình mình chặt đứt một cánh tay, đôi mắt hằn lên tia ác độc.

“Ba cậu chưa cho phép chúng ta vào thành phố khác”

Hắn nói.

Đúng là Lục Thiên chưa có mệnh lệnh này.

Bọn họ chiếm thế giới ngầm ở tỉnh thành, dự định sẽ tập hợp hết những tài nguyên ở đây đã, còn những khu vực.

khác, có khi bọn họ không cần ra tay thì chúng cũng tự động ngoan ngoãn quy thuận.

Nhưng hiện giờ, Đông Hải này là thế nào?

“Tôi là thiếu chủ nhà họ Lục, có chuyện tôi có thể quyết định!”

Sắc mặt Lục Tầm tái xanh: “Cũng không thể để ba làm mãi được, tôi cũng nên gánh vác một phần mới phải!”

Bạo Long lúc này mới gật đầu: “Tốt, vậy tôi giúp cậu giết hắn!”

Nghe được lời này thì Lục Tâm đã nắm chắc rồi.

“Giang Ninh! Vốn dĩ chỉ cần một cánh tay của mày, nhưng mày lại không biết điều”

Dám đánh vào mặt hán, dám để hản mất mặt, đây không phải là chuyện một cái mạng có thể giải quyết đượ!

c Mặt mũi Lục Tầm hắn còn đáng tiền hơn so với mười mạng người.

“Lục thiếu!”

Thấy Lục Tâm định đi Đông Hải bây giờ, Vu Phóng lập.

tức đứng lên: “Đừng kích động!”

“Đông Hải là nơi đầy thị phi, không ít người ngã xuống ở đó, giờ Lục thiếu đi thì quá nguy hiểm!”

Hắn tỏ vẻ quan tâm, vội nói: “Lục thiếu không cần phải so đo với thằng nhãi đó, không đáng để anh phải dấn thân vào nơi nguy hiểm!”

“Bốp!”

Lục Tầm vung tay tát, Vu Phóng ngã quy xuống đất.

“Dấn thân vào nơi nguy hiểm?”

Sắc mặt Lục Tầm lại càng khó coi, từ lúc nào mà tỉnh Thiên Hải này trở thành nơi nguy hiểm rồi?

Dựa vào một tên Giang Ninh?

Hắn không xứng!

“Anh chống mát lên mà xem, đắc tội với nhà họ Lục thì sẽ có hậu quả thế nào!”

Lục Tầm tức giận hét lên, lôi Bạo Long đi thẳng.

Vu Phóng ngồi bệt dưới đất ôm mặt, khoé miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm.

“Giang Ninh ơi Giang Ninh… tao còn sợ mày sẽ cúi đầu nhận lỗi, tự chặt tay mình bồi tội, nhưng mày vẫn ngông cưồng quá, mày không biết mày chọc phải nhân vật đáng sợ thế nào đâu!”

Lục Tầm kéo theo Bạo Long rời đi!

Tên đó là cao thủ giết người như ngoé, lòng dạ độc ác đến đáng sợ.

Tựa như Vu Phóng có thể nhìn thấy cảnh Giang Ninh đang sống sờ sờ bị đánh gãy tứ chỉ, vặn cổ, vứt xuống biển cho cá ăn.

“Wu thiếu…

Kim Dương vẫn còn đang sợ mất vía, cảm thấy chuyện đến nước này thật sự quá đáng sợ.

“Kim gia chủ, ông nên chúc mừng một phen”

Vu Phóng ngồi dậy như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, cho dù trên mặt vẫn còn dấu tay, gã cũng không thèm để ý, cầm chén rượu lên tiếp tục uống.

“Chỉ là mất một ả đàn bà là có thể trèo lên được con thuyền nhà họ Lục, chẳng lẽ còn chưa thoả đáng? Ông kiếm được khoản lớn rồi!”

Vu Phóng cười đầy sâu xa.

Thậm chí gã còn nghĩ, giá như mẹ gã trẻ ra vài tuổi nữa thì có phải tốt không.
 
Chương 235


Nhìn Vu Phóng đang cười điên như dại, trên mặt vân còn dấu tay, nhưng vẻ hưng phấn không giảm chút nào, Kim Dương nhìn mà không nói gì.

Ông ta và nhà họ Kim đã lên chiếc thuyền nhà họ Lục, không còn sự lựa chọn nào khác.

Ngay cá người phụ nữ mà ông ta thích cũng phái đem tặng cho người ta, vậy thì ông ta còn lời gì để nói nữa?

Cái bộ dáng hung ác của Lục Tầm, còn có tên Bạo Long kia nữa… /Ấ z2 Lần này Giang Ninh thật sự xong đời rồi.

Hừ, đánh gãy chân con trai ông ta, mối thù này coi như đã được trả.

Lục Tầm đằng đằng sát khí hùng hổ đi Đông Hải, mà Giang Ninh lúc này cùng với cả nhà đang ở hội sở nước nóng.

“Nói với em bao nhiêu lần là đừng có làm việc quá sức tôi”

Giang Ninh trách: “Công ty từ từ phát triển, em có nơi luyện tập là được rồi”

Lãm Vũ Chãn quá bạt mạng, để cơ thể mệt nhọc quá độ.

Nhìn cô thỉnh thoảng bóp vai và cổ, dáng vẻ không thoải mái, Giang Ninh không nhìn tiếp được nữa.

Bắt cô dừng hết mọi công việc lại, dẫn cô đi thả lỏng.

Hội sở suối nước nóng này là sản nghiệp của Hoàng Ngọc Minh, cũng có chút tiếng tăm ở Đông Hải.

€ó suối nước nóng thiên nhiên, nhưng không phải hội sở nào cũng có thể lấy được một vị trí tốt như vậy.

“Giang Ninh… em còn chưa xem xong báo cáo.”

Lâm Vũ Chân đã thay quần áo rồi nhưng vẫn liên mồm nhắc đến công việc.

Cô mặc bộ bikini, trên người còn quấn một chiếc khăn tâm, chỉ thiếu nước quấn chặt từ đầu đến chân không hở tí nào.

“Còn nói đến công việc thì anh sẽ giải tán tập đoàn Lâm thị ngay lập tức”

Nghe được lời uy hiếp của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân không dám ừ hử thêm gì nữa.

Cô nhìn bể tắm đang bốc hơi, rồi lại nhìn sang Giang Ninh đang không mặc gì dựa vào thành bể, mắt híp lại, vẻ mặt hưởng thụ thì do dự không biết có nên xuống hay không.

Nơi này là khu tư nhân, Hoàng Ngọc Minh đặc biệt chuẩn bị cho Giang Ninh.

Nhưng cho dù như vậy, hai người cùng ngâm nước nóng, Lâm Vũ Chân vẫn cảm thấy hơi khó xử.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì?”

Giang Ninh không nghe thấy tiếng Lâm Vũ Chân xuống nước, thản nhiên bảo: “Đợi ngâm xong rồi thì bảo nhân viên xoa bóp cho em, thả lỏng cơ thể, tâm trạng thoải mái thì mới có thể làm việc tốt được.

“Là vì để em làm việc sao”

Lâm Vũ Chân khẽ bảo.

“Em nói gì?”

Giang Ninh mở mắt ra, thấy Lâm Vũ Chân còn đang quấn khăn tảm, không nhịn được mà hỏi: “Em thế này ngâm làm sao?”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Bỏ khăn ra”

Lâm Vũ Chân cởi khăn tắm, lộ ra làn da trắng mịn như sữa, cho dù không sờ vào nhưng Giang Ninh có thể cảm nhận được làn da trơn bóng của cô.

Hắn bỗng sững lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Chân, thấy mặt cô đỏ lựng lên.

“Anh, anh nhìn cái gì!”

Cô hoảng loạn đi xuống bể, chỉ để lộ phần đầu, giấu hết cơ thể vào trong nước, dựa vào bên còn lại của bể, cách một khoảng với tên Giang Ninh đang nhìn cô với ánh mắt cầm thú.

“Không ngờ dáng em đẹp phết nhỉ”

Giang Ninh cười một tiếng.

Làm vợ hắn lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa được đụng.

vào cô đâu.

Mặt Lâm Vũ Chân càng đỏ tợn, nạt: “Không cho anh nhìn!”

Giang Ninh nghĩ bụng, tên khốn Hoàng Ngọc Minh, giữ lại cho hắn cái bể lớn như vậy làm gì, chỉ cần một mét thôi là hai người có thể mặt đối mặt ngâm nước nóng rồi.

“Được, anh không nhìn”

Mồm Giang Ninh nói như vậy nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Lâm Vũ Chân.

Chỉ là hơi nước bốc lên dày đặc, không nhìn được những nơi khác.

“Giang Ninh”

“ừ”

“Dáng người em đẹp thật sao?”

Lâm Vũ Chân bỗng hỏi.

Giọng điệu dè dặt cùng với ánh mát tràn ngập mong chờ, khiến cho tim Giang Ninh đập mạnh một cái, chỉ cảm thấy cơ thể mình suýt nữa thì không khống chế nổi.
 
Chương 236


Vợ ơi đừng nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ ấy!

“Không tệ.”

“Anh đã từng nhìn người phụ nữ khác rồi sao?”

Mạch suy nghĩ của Lâm Vũ Chân luôn khác những người khác: “Nếu không thì sao anh lại so sánh được?”

Giang Ninh cảm thấy, cuộc sống đâu đâu cũng là bãy rập, lơ là một tí là rơi vào cái bẩy của Lâm Vũ Gbân giăng sẵn rồi.

“Cái này không cần so, anh thích chân dài”

“Chân em dài lắm sao? Em chưa đo bao giờ.”

Chết mất thôi!

Giang Ninh cảm thấy mình như đang ở chiến trường Trung Đông, đối mặt với ba trăm tên địch hung hãn, nhưng cũng không máu nóng sục sôi thế này.

“Hay là, anh giúp em đo thử?”

Hầu kết hán hơi động, lên tiếng bảo.

Không đợi Lâm Vũ Chân trả lời, Giang Ninh khua nước.

bơi thẳng qua, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Lâm Vũ Chân.

Khoảng cách hai người không đến nửa mét, mặt đối mặt trong làn hơi nước mập mờ.

Mặt Lâm Vũ Chân rất đỏ, không biết là do nước quá nóng hay là do cô hồi hộp và xấu hổ nữa.

“Vậy, vậy anh định đo thế nào?”

Cô khẽ hỏi.

Giọng nói đó vừa thốt ra, lại như thể chìm nghỉm ngay trong làn hơi mỏng.

Từ trong giọng nói của cô cũng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch.

“Đo thế này”

Mặt Giang Ninh vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, duỗi tay vào trong nước, chạm vào chân Lâm Vũ Chân, nhẹ kéo lên, sau đó hắn dùng một gang bàn tay, bắt đầu đo từ gót chân lên.

“Một gang, hai gang…”

Mặt Giang Ninh không tỏ vẻ gì, nhưng Lâm Vũ Chân không nhịn được mà mím chặt môi, vừa xấu hổ lại vừa hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên Giang Ninh chạm vào chân cô!

Tên này sao chẳng tỏ vẻ gì cả thế?

Thật sự đang nghiêm túc đo giúp cô?

“Bốn gang…”

Ðo qua đầu gối rối!

Giang Ninh vẫn định tiếp tục đo lên?

Bỗng Lâm Vũ Chân có hơi hối hận, sao cô lại có thể đồng ý cơ chứ!

Cô định rút chân lại, nhưng tay Giang Ninh không có ý thả ra.

“Giang Ninh!”

Lâm Vũ Chân vội kêu lên.

Giang Ninh lập tức dừng tay, ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Sao thế?”

“Anh, anh đếm đến mấy gang rồi?”

Lâm Vũ Chân định nói, hay là anh đừng đếm nữa, nhưng không biết vì sao lời đến miệng lại thành câu hỏi này.

Cô hận không thể lặn cả người xuống nước, cô rốt cuộc làm sao vậy, sao lại đi hỏi cái này.

“Em hỏi làm anh quên mất rồi”

Giang Ninh thản nhiên nhìn Lâm Vũ Chân: “Hay là anh đo lại lần nữa”

Dứt lời, hắn lại bắt đầu lại từ gót chân, lần này có vẻ hắn ung dung hơn nhiều.

“Một gang, hai gang…”

“Rầm!”

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng va đập, hình như có kẻ nào đá cửa!

Lâm Vũ Chân lập tức hoảng loạn, vội rút chân lại, cả người chúi vào trong nước chỉ thò đầu lên, vô cùng lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô hỏi.

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời lửa giận bùng lên đầu.

“Bà già nó chứ, ai đến gây rối vào lúc này vậy?”

Hắn đã đếm đến bốn gang, qua đầu gối rồi!

Khó khăn lắm mới có được bầu không khí thế này, chẳng dễ gì mới có cơ hội tiếp xúc thân mật với vợ yêu, mẹ kiếp.

Tên khốn nào đến gây chuyện!

“Không sao”

Giang Ninh đè nén lại lửa giận trong mắt: “Em yên tâm mà ngâm nước nóng đi, anh lên xem xem, ngoan”

Hắn đứng dậy, cơ thể tráng kiện, từng thớ cơ nổi lên cuồn cuộn, không thô kệch mà vô cùng rắn chắc, có thể cảm nhận được cơ thể này chất chứa bao nhiêu sức mạnh đáng sợ.

Nhất là trên người Giang Ninh có không ít vết sẹo, loại vết sẹo hình thành sau khi bị thương để lại, là minh chứng cho thấy những năm qua hản đã trải qua những gì.

Lâm Vũ Chân nhìn thấy thì hơi thất thần.

“Giang Ninh… anh đã chịu khổ bao nhiêu rồi vậy?”

Cô bỗng cảm thấy đau lòng.

Mà Giang Ninh lúc này quấn khăn tắm, mặt không tỏ vẻ gì, bước ra ngoài, ánh mắt đủ để giết người.
 
Chương 237


Bên trong sánh hội sớ nước nóng, có năm sáu người nằm trên đất, đang rên rỉ đầy đau đớn.

Bạo Long ra tay rất ác độc, đánh gãy tay bọn họ, không khách khí chút nào.

Lục Tâm đang đứng ở kia, mắt quét một vòng, hờ hững nói: “Giang Ninh ở đâu, tao biết giờ thăng nhãi đó đang ở đây, bảo nó cút ngay ra đây!”

Hần ta giết thẳng đến Đông Hải không chút do dự.

Từ trước giờ chưa từng có ai đám đối đầu với hắn, lại càng không có ai đám làm hắn bẽ mặt!

Giang Ninh, gan mày cũng lớn lắm!

Hiện giờ hắn đích thân ra tay, muốn đánh chết Giang.

Ninh ngay lập tức, để cho Vu Phóng mở to mắt ra mà nhìn, hắn nói được thì làm được.

Uy của nhà họ Lục khöng đùa được đâu!

“Ha ha, xem ra Giang Ninh là một con rùa rụt đầu, không dám ra đây”

Lục Tâm cười lạnh, hét: “Giang Ninh mau ra đây chịu chết! Nếu không, tao đốt sạch cái hội sở này của mày!”

Hắn dám lắm!

Bạo Long đứng trước mặt hắn đây đích thực là một con “Bạo Long”.

Vẻ mặt vô cảm, đôi mắt tràn đầy sát khí.

Hắn trước giờ vẫn là một người tàn bạo, không có kiên nhẫn, đi theo Lục Thiên mười mấy năm, chỉ cần Lục Thiên bảo hản giết người, hán không hỏi tại sao, chỉ giết người là được!

Hiện giờ phụ trách bảo vệ Lục Tâm, hắn ta coi Lục Tâm như là con cháu trong nhà, đương nhiên cũng như vậy.

“Chú ba, xem ra chú vẫn nhẹ tay lám, những người này.

kêu lí nha lí nhí”

Mày Bạo Long nhíu chặt, hắn bước đến trước mặt một nhân viên phục vụ, giãm mạnh lên.

Răng rắc!

Tiếng gào thảm thiết, đau đớn tột cùng.

Xương đùi bị giãm lên cứ thế gãy rời.

Bạo Long tàn bạo tột cùng.

Hắn ta giơ chân lên, lần này nhắm thẳng vào đầu!

Chỉ cần đạp xuống là đầu nhân viên kia nát bét.

“Bọn mày là ai?”

Bỗng nhiên có giọng nói vang lên, trầm thấp, còn hơi tức giận.

Lục Tâm ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Ninh đi ra, lông mày nhướn lên.

“Mày là Giang Ninh?”

Hán không ngờ Giang Ninh lại là một tên trông có vẻ gầy gò ốm yếu, thật nhìn không ra cái mặt kia có bản lĩnh gì.

“Đến tìm tao mà không biết tao là ai à?”

Giang Ninh cười lạnh, lòng bùng lửa giận.

Hắn đang có cơ hội chạm vào Lâm Vũ Chân, những tên chó má này lại dám đến phá rối hắn.

“Thẳng ngu nào đến đây gây chuyện”

Lục Tâm nhíu mày: “Tao là Lục Tâm! Mày dám nói chuyện với tao thế àI”

“Lục Tâm?”

Giang Ninh nhớ ra, lúc nãy anh Cẩu có nói với hắn, có một tên không biết sống chết đến Đông Hải tìm hản, bảo hắn tự chặt một cánh tay đưa đến nhà họ Kim ở tỉnh thành bồi tội, đã bị anh Cẩu xử lý rồi.

Mấy tên râu ria này Giang Ninh không có thời gian đi để ý.

Hiện giờ xem ra, chính chủ đến tận cửa đây rồi.

“Thứ chó má gì”

Giang Ninh xua tay: “Không cần biết chúng mày là ai, phá hỏng tâm trạng tao, còn dám đánh người, hôm nay đừng mong ra ngoài nữa”

Hắn đang bừng bừng lửa trong người đây!

“Ngông cuồng!”

Bạo Long tiến lên phía trước một bước, hơi thở đáng sợ tản ra từ người hắn ta.

Tựa như một con ác long, lúc này đang nhìn chòng chọc vào con mồi Giang Ninh, muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Chú ba, đánh gãy tay chân hắn rồi mang về, tôi muốn đích thân vần chết nó!”

Lục Tâm nói.

Còn chưa từng có ai dám nói hắn là thứ chó m Giang Ninh này quá ngông cuồng, hắn không thể để Giang Ninh chết dễ dàng như vậy, nhất định phải “chăm sóc” nó đàng hoàng, khiến nó muốn sống không được chết cũng chẳng xong.

“Soạt..”

Bạo Long ra tay!

Hán là một cỗ máy giết người không tình cảm, càng không thích nói mấy lời vô nghĩa.

Hắn đạp chân, mặt đất rung lên, chấn động, Bạo Long đã đến trước mặt Giang Ninh.

“Chịu chết đi!”

Bạo Long hừ một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường, vung nắm đấm về phía đùi Giang Ninh.

Theo thói quen của hắn, đánh gãy hai đùi trước, sau đó bẻ gãy hai tay Giang Ninh.
 
Chương 238


“Rầm!”

Nhưng bỗng, một sức mạnh còn cuồng bạo hơn bùng lên trong chớp mắt!

Nắm đấm của Giang Ninh nhìn có vẻ nhẹ nhàng ít lực, nhưng lại tựa như hồng thuỷ, dũng mãnh đến cực điểm.

Vừa đến gần, sắc mặt Bạo Long bỗng biến đổi.

Vốn hắn chỉ dùng có năm phần lực, nhưng lúc này phải tăng lên đến chín phần, không,ngờ Giang Ninh thật sự là một người đã từng huấn luyện.

Nhưng nào kịp?

“Rắc!

Nắm đấm của Giang Ninh còn nhanh, mạnh và ác hơn Bạo Long.

Đập mạnh vào đùi Bạo Long, trong chớp mắt, tiếng gãy xương vang lên rắc một tiếng.

Cả người Bạo Long bay ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Lực của một năm đấm quá đáng sợ.

Nếu không phải hán lùi lại đúng lúc, thì chân hán chác chản đã gấy rời.

Là cao thủ!

Giang Ninh là cao thủ!

“Lục Tâm..”

Bạo Long lập tức kêu lên, định bảo Lục Tâm chạy đi, nhưng còn chưa nói xong, Giang Ninh đã đến trước mặt hắn!

Sao lại nhanh như vậy?

“Còn muốn chạy?”

Phá chuyện tốt của hán còn định chạy?

Nằm mơi Rầm!

Rầm!

Giang Ninh vung ba đòn liên tiếp, mạnh vô cùng, tiếng bùm bụp vang lên trong không khí, Bạo Long rõ ràng là không kịp phản ứng.

Cả người hắn như bao cát, ở trước mặt Giang Ninh chỉ có thể chịu đánh.

Không quá một cái chớp mát, cả người hán đập mạnh xuống đất, mồm phun toàn máu, khuôn mặt sưng phù lên.

Tứ chi cong cong vẹo vẹo, toàn bộ gấy rời.

“A.

Bạo Long chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đau đớn!

Lục Tầm điếng người!

Hắn sợ đến đờ đẫn!

Từ lúc Giang Ninh ra tay đến khi Bạo Long ngã xuống cũng chỉ có mấy giây!

Thế này…

Rốt cuộc là chuyện gì?

Ừng ực!

Hầu kết Lục Tâm chuyển động, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy nổi, sợ đến đờ đẫn.

Hắn ta rất rõ Bạo Long mạnh thế nào, là cao thủ số một trong ba đại cao thủ đi theo ba hắn, sao… sao lại có thể dễ dàng bị phế như thế?

Quái vật!

Ác quỷ!

Trong đầu Lục Tâm bỗng hiện lên mấy từ này, Giang Ninh trước mặt vẫn còn đang quấn khăn tám, nhưng hán có thể thấy rõ ràng đây là một ác quỷ đáng sợi Bạo Long năm trên đất không có lực phản kháng, tựa như một con chó đã chết, làm gì còn khí thế kiêu căng như vừa rồi?

Còn Lục Tâm đứng đó, rõ ràng là đôi chân đã nhũn ra rồi, nhưng cả người lại cứng đờ.

“Mày… mày định làm gì?”

Thấy Giang Ninh chậm rãi bước đến trước mặt mình, Lục Tâm run rẩy hỏi.

“Ba tao là Lục Thiên… ngay cả ông Phó cũng không dám chọc đến, nếu mày dám động đến tao, ba tao… AI”

Hắn còn chưa nói xong, Giang Ninh đã vung tay lên tát.

Chát một tiếng, cả người Lục Tâm bắn xuống đất!

Hai cái răng văng ra, còn mang theo tia máu.

“Lục Thiên? Thứ chó má gì!”

Giang Ninh vẫn là câu nói đó!

Hắn nhìn từ trên cao xuống, một chân giẫm lên mặt Lục Tâm: “Đồ chó má nào tao cũng phải biết hay sao?”

Cả người Lục Tầm run rẩy, sợ hãi đến cùng cực.

Rốt cuộc Giang Ninh là người gì đây!

Ngay cả ba hắn Lục Thiên mà hắn cũng không sợ?

Còn dám đánh hắn?

“Mày…mày tìm chết…A?”

Lục Tầm lại hét lên.

Giang Ninh giẫm gãy tay hản, cười lạnh bả: †ao? Cái tao không sợ nhất là uy hiếp!!”

: “Uy hiếp “Tao… thả tao ra..”

Người Lục Tâm co rúm, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra, hán không dám mạnh miệng nữa.

“Thả mày?”

Giang Ninh cười lạnh.

“Lễ nào mày không coi lời tao nói ra gì?”

“Dám đến Đông Hải gây chuyện thì đừng nghĩ đến chuyện sống trở về!”
 
Chương 239


Hăn từ trước tới giờ chưa bao giờ nói đùa.

Hắn muốn Đông Hải trở thành một khối thép bền chắc, một nơi cấm địa, đây không phải lời nói đùa!

Những tên này lần lượt hết tên này đến tên khác đến gây chuyện, thật sự cho rằng hắn không dám ra tay ác độc?

Giang Ninh chỉ là không thèm động vào mấy con bọ này mà thôi!

Dùng một ngón tay cũng có thể bóp ch3t thì có thể tính là gì! r Á “Mây…”

Giọng Lục Tầm run rẩy: “Mày dám..”

“Rắc!”

Hắn chưa nói xong thì Giang Ninh đã giãm mạnh chân Xuống, Giang Ninh không gì là không dám!

Bạo Long nằm rạp xuống đất, tứ chỉ gãy rời, miệng nôn máu, cả người co rúm trừng mắt nhìn Giang Ninh giãm chết Lục Tâm đang sống sờ sờ, hản muốn đứng lên nhưng không thể động đậy nổi.

“Qcọc..”

Miệng hán phun máu òng ọc.

Đáng sợt Mặt Bạo Long nào còn vẻ ngông cuồng và kiêu căng nữa?

Ánh mắt hắn chỉ toàn sợ hãi.

Sợ hãi con ác quỷ mang tên Giang Ninh!

Rốt cuộc đây là thứ gì, còn mạnh hơn so với thời trẻ của Tàn Kiếm!

Bọn họ chỉ dám đợi Tàn Kiếm già rồi mới quyết định ra †ay, mà cho dù như vậy thì khi đối mặt với Tàn Kiếm tuổi đã già thì bọn họ cũng phải hợp lực của ba người mới có thể nắm chắc phần thắng Tàn Kiếm.

Nhưng đối mặt với Giang Ninh, Bạo Long cảm thấy như đang ở bên bờ vực sâu, không cần biết là ai thì cũng chỉ còn con đường chết!

Hắn sợ, hắn hối hận, hiện giờ điều hẳn lo nhất không phải là mình chết, mà là Lục Tâm chết rồi thì anh cả Lục Thiên sẽ giận giữ, chắc chắn bọn họ sẽ đến tìm Giang Ninh báo thù…

Một khi như vậy thì nhà họ Lục sẽ xong đời!

Không thể đánh bại được Giang Ninh!

Bạo Long trợn trừng mắt nhìn Giang Ninh, hắn muốn về, hắn muốn nói cho Lục Thiên, không được đến Đông Hải!

Chết cũng không được đến!

Nhưng hắn không còn cơ hội.

“Đại, đại ca… đừng đến Đông Hải… không được đến Đông Hải Bạo Long thì thào.

Giang Ninh liếc hắn, hừ lạnh: “Quăng chúng xuống biển.”

Dứt lời, Giang Ninh không thèm nhìn thêm nữa, xoay người bước vào suối nước nóng.

Chẳng mấy chốc có người đi đến kéo xác hai người Lục Tâm và Bạo Long đi, không khác gì đang kéo một con chó chết.

Mặt đất được lau sạch bóng, tất cả đều khôi phục lại như thường, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

‘Trút ra xong, cơn giận trong lòng Giang Ninh cũng vơi đi.

Dám phá rối hắn với Lâm Vũ Chân, cho dù là quyền vương tung hoành sàn đấu vật Đông Âu cũng không có lá gan đó.

“Giang Ninh?”

Nghe thấy tiếng động, Lâm Vũ Chân khẽ gọi thử.

“Ừm”

Xác nhận là Giang Ninh rồi, cô mới yên tâm.

Lúc nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì cô cũng không rõ, trong lòng có hơi lo lắng.

Giang Ninh không xuống bể, chỉ ngồi xuống lấy khăn lau người, chuẩn bị mặc quần áo, nếu Lục Tâm tìm đến rồi vậy thì mấy tên Lục Thiên chắc chắn cũng sẽ đến nhanh thôi.

Giang Ninh đã nhảy vào bàn cờ ông Phó bày ra, nhưng hán tuyệt đối sẽ không làm theo kế hoạch của ông Phó.

Nếu muốn mượn đao của hán thì ông Phó cũng phải trả một cái giá tương tự.

“Anh định đi à?”

Lâm Vũ Chân đứng dậy, cơ thể uyển chuyển, lộ ra không sót tí nào.

Cô bước ra sau Giang Ninh, cầm lấy khăn trong tay hắn: “Em lau giúp anh”

Giang Ninh gật đầu không nói gì.

“Lúc nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”

Lâm Vũ Chân cẩn thận lau nước trên người Giang Ninh, dịu dàng hỏi.

“Không có gì, có hai con chó hoang chạy vào, anh đuổi đi rồi”

Giang Ninh đáp bừa.

Lâm Vũ Chân không thèm để ý lời Giang Ninh là thật hay giả, cô chỉ chú ý đến những vết sẹo chẳng chịt sau lưng Giang Ninh.

Ngón tay cô vô ý chạm vào một chỗ, tựa như bị điện giật, vội thu tay lại.

Nhìn vết sẹo dữ tợn, trước khi được chữa trị thì chắc là đã chảy nhiều máu lắm nhỉ?

Nhiều sẹo như vậy, rốt cuộc Giang Ninh đã trải qua, đã chịu biết bao lần bị thương, mỗi lần bị thương bên người có ai chăm sóc hay không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top