Dịch Full Say Đắm - Seven Liễu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: 80: Cho anh ta xem


Lộ Trạch cất điện thoại đi, đi tới trước căn phòng A05, do dự có nên đẩy cửa đi vào không.

Nếu không phải Lương Tiêu gặp chuyện phiền phức, chỉ là đang làm việc bình thường, cậu xông vào sẽ khiến cho tình hình vô cùng ngại ngùng.

Còn nếu Lương Tiêu gặp phải chuyện phiền phức thì… Lộ Trạch nhíu mày, cậu đi vào cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.

Lúc này có một nhân viên phục vụ đi qua hành lang, Lộ Trạch gọi anh ta lại, “Xin chào, xin hỏi anh biết Lương Tiêu ở đâu không?”

“Anh tìm quản lí Lương sao?”

“Đúng, tôi là người bạn hôm nay anh ấy đưa tới, tôi nhắn tin anh ấy không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, tôi có chuyện tìm anh ấy.” Lộ Trạch nói.

Phục vụ do dự một chút, “Chắc là quản lí Lương đang ở A05, hay tôi vào đó xem giúp anh.”

Lộ Trạch vội vàng nói: “Phiền anh rồi, cám ơn.”

Người phục vụ đẩy cửa đi vào, khi cửa sắp đóng Lộ Trạch tiến lên lấy tay để một chút, để lại một cái khe nhỏ.

Phòng này không gào rú ồn ào như phòng bọn họ, bên đây rất im lặng, Lộ Trạch còn có thể nghe được cả tiếng nói bên trong.

“Tửu lượng của quản lý Lương không kém như vậy chứ, “

“Anh Tần,” Tuy rằng chỉ có hai chữ nhưng lập tức Lộ Trạch đã nghe ra đây là giọng của Lương Tiêu, “Ngại quá, lát nữa tôi còn phải làm việc, thật sự không thể uống nữa.”

“Công việc của cậu không phải là hầu rượu cho chúng tôi sao.” Anh Tần thản nhiên nói.

** má, tên này bị điên à.

Lộ Trạch chỉ nghe hai câu đã cảm giác như muốn bốc hỏa rồi, người phục vụ kia đi vào chắc cũng không dám ngắt lời tên anh Tần này.

Giọng của Lương Tiêu trầm xuống, “Anh Tần, tôi đã giải thích với anh rồi, tôi chỉ là một quản lý bình thường thôi, không có quan hệ gì với Giang Hoành cả, anh…”

Anh Tần cười lạnh một tiếng, “Cậu có thể có quan hệ gì với Giang Hoành chứ? Tôi chỉ đơn giản là chướng mắt cậu thôi, bên này muốn thông đồng với Giang Hoành, bên kia lại bao nuôi một sinh viên nam, cũng là…”

“Tốt nhất anh nên lau sạch miệng rồi hẵng nói chuyện.” Lương Tiêu ngắt lời hắn, giọng điệu đã hoàn toàn lạnh đi.

Lúc trước anh chỉ nghĩ Giang Hoành không ở đây, nhiều một chuyện chi bằng cứ ít đi một chuyện, nhưng tên anh Tần này lại dám nhắc tới Lộ Trạch nên anh không thể không để ý chuyện này được.

“Cuối cùng cũng tức giận rồi à,” Anh Tần chậm rãi ngồi thẳng, hạ mắt kính xuống lộ ra đôi mắt u ám, “Cậu làm gì có tư cách làm người của Giang Hoành cơ chứ.”

Lộ Trạch không thể nhịn được nữa, đẩy mạnh cửa xông vào, mọi người trong phòng đều quay qua nhìn cậu.

Lương Tiêu ý thức được gì đó cũng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Lộ Trạch trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc.

Lộ Trạch nhanh chóng lướt qua sắc mặt của Lương Tiêu, không nhìn ra cái gì không đúng.

Lương Tiêu bước nhanh về phía cậu, thấp giọng nói: “Sao lại tìm đến đây, em ra ngoài trước đi, anh xử lý chút chuyện…”

“Em nghe được hết rồi,” Lộ Trạch cắn răng thấp giọng trả lời, “Có phải tên họ Tần này thích Giang Hoành, lấy cớ bắt nạt anh không?”

Không đợi Lương Tiêu đáp lại, Lộ Trạch cũng đã đi đến trước mặt anh Tần.

Cậu cong người xuống, đặt hai tay lên bàn đá cẩm thạch, nhìn lướt qua chai Whiskey vẫn còn thừa đặt trên bàn, giọng điệu bình tĩnh nói: “Con mẹ nó ai nói Lương Tiêu là người của Giang Hoành, hử?”

Anh Tần nhìn cậu, không nói gì.

Lộ Trạch lại ghé sát vào, hạ giọng, “Nếu anh thích Giang Hoành thì cứ theo đuổi đi, như một người đàn ông ấy. Còn đã không có bản lĩnh thì về nhà đợi đi, đừng có lắm chuyện làm khó bạn trai tôi ở đây, ghen đến độ có thể muối dưa chuột luôn rồi.”

Sắc mặt anh Tần vô cùng khó coi. Hắn vừa định mở miệng, Lộ Trạch đã đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn Lương Tiêu nói: “Lương Tiêu, anh lại đây.”

Lương Tiêu không biết Lộ Trạch muốn làm gì nhưng vẫn rất phối hợp đi tới bên cạnh cậu.

Lộ Trạch nhìn một vòng, chỉ chỉ vào người phục vụ đang đứng ngây ra ở góc tường, “Lấy điện thoại ra, quay video lại.”

“Ở đây có camera giám sát…” Lương Tiêu nhẹ giọng nhắc nhở.

Lộ Trạch ra hiệu anh đừng lên tiếng, tiếp tục ra lệnh nói: “Quay lại.”

Phục vụ đã giơ điện thoại lên quay vào hai người bọn họ.

Sau đó trước mặt bao người, Lộ Trạch túm lấy cổ áo Lương Tiêu rồi hôn lên môi anh, khi hôn cậu còn cảm nhận được mùi rượu trong miệng anh.

Vừa mới bắt đầu Lương Tiêu cũng sửng sốt vài giây, sau đó cảm giác mấy ly Whiskey vừa rồi đã phát huy tác dụng, khiến anh hơi chóng mặt phải nhắm hai mắt lại.

Anh nâng tay lên giữ chặt lấy eo Lộ Trạch, không coi ai ra gì bắt đầu đáp lại nụ hôn của cậu, thậm chí còn bắt đầu đưa lưỡi ra.

Lộ Trạch có thể cảm giác hơi thở của Lương Tiêu ngày càng nặng nề. Uống nhiều rượu Whiskey như vậy đương nhiên sẽ say, trong lòng cậu thầm mắng mười tám đời tổ tông tên họ Tần kia, mắng cả Giang Hoành luôn.

Sau một lúc lâu, cậu chủ động đẩy Lương Tiêu ra, tay âm thầm dùng sức kéo cánh tay Lương Tiêu, nhìn về phía người phục vụ nói: “Quay được chưa?”

Phục vụ lấy lại tinh thần, đỏ mặt nói: “Quay, quay được rồi…”

Lộ Trạch nâng ngón tay chỉ vào anh Tần, “Cho anh ta xem, xem nhiều một chút, để anh ta nhớ kỹ Lương Tiêu là người của ai.”

Sắc mặt của anh Tần biến đổi vô cùng phong phú.

Lộ Trạch nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh xem xong cũng có thể cho Giang Hoành xem, xem anh ta có phản ứng gì không.”

Nói xong cậu liền kéo Lương Tiêu đi không thèm quay đầu lại. Trước khi đi Lương Tiêu còn liếc nhìn Trương Khiếu ngồi ở trong góc, từ nay về sau chắc tên này không còn suy nghĩ gì với anh nữa.

Vừa ra khỏi phòng riêng, sự ngầu lòi của Lộ Trạch đã biến mất, cậu lo lắng nhìn Lương Tiêu, “Sao rồi? Còn ổn không? Có thể đi không?”

Lương Tiêu tựa vào trên tường, nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Cục cưng, sao em lại có thể lợi hại đến vậy chứ?”

“Lợi hại cái rắm a! Mẹ nó em đang tức giận đấy!” Lộ Trạch đè nén âm thanh cả giận nói, “Anh đường đường là một quản lí quán bar, tên kia bắt anh uống là anh uống thế à?”

Lương Tiêu nghiêng đầu dựa vào tường, cười tủm tỉm nhìn cậu không lên tiếng.

Lộ Trạch nâng cánh tay anh lên đặt lên vai mình, môt tay ôm lấy eo anh rồi nói: “Về văn phòng anh trước đi, ở đâu vậy?”

“Trên lầu, đi thang máy…” Lương Tiêu nói.

Cả người anh như không còn sức, đặt cả sức nặng lên người Lộ Trạch. Lộ Trạch nửa ôm nửa dìu đưa anh vào thang máy sau đó sờ túi anh, “Thẻ đâu?”

Lương Tiêu không muốn động đậy, lười biếng dựa vào người Lộ Trạch nói, “Bên phải.”

Lộ Trạch đành phải duỗi tay trái lục túi phải của anh, quẹt thẻ xong mới thở ra một hơi, “Anh say thật hay giả say đấy?”

Lương Tiêu nhìn vào cửa thang máy thấy hình ảnh phản chiếu hai người đang dựa vào nhau, thấp giọng nói: “Vốn không say, nhưng em hôn một cái anh liền say rồi…”

“** má,” Lộ Trạch bị anh chọc bực cười ra tiếng, “Mẹ nó anh cũng trâu bò thật đấy.”

Lương Tiêu nhếch miệng, “Không bằng bạn trai anh.”

Ra khỏi thang máy, Lộ Trạch theo sự chỉ dẫn của Lương Tiêu cuối cùng cũng tìm thấy văn phòng của anh, “Chậc, còn có cả dấu vân tay sao, ấn dấu vân tay đi.”

Lương Tiêu vươn ngón tay ra ấn lên, không thành công, lại ấn lại, vẫn không được.

Lộ Trạch quay đầu nhìn Lương Tiêu, “Say thật à? Ngay cả ngón tay nào cũng không biết?”

Lương Tiêu rụt tay lại, gắt gao ôm lấy cổ Lộ Trạch, “Em nhập đi cục cưng… Mật mã là ngày chúng ta chính thức bên nhau.”

Lộ Trạch sửng sốt một chút, cơn tức giận trong lòng cũng tiêu bớt đi không ít. Cậu nâng tay ấn số, thấp giọng nói: “Sao anh biết em có thể nhớ…”

Lương Tiêu lại hôn lên cổ cậu một cái, “Chắc chắn em sẽ nhớ.”

Đi vào văn phòng, Lương Tiêu lảo đảo ngã xuống sô pha, đưa tay giật giật cổ áo, Lộ Trạch cúi người xuống nói: “Em làm cho.”

Cậu tháo cà vạt cho Lương Tiêu, mở cả hai cúc áo trên cùng để cho anh dễ thở, “Khó chịu không? Có chóng mặt không? Muốn nôn không?”

Lương Tiêu híp mắt bắt lấy cổ tay cậu, “Chóng mặt… Cục cưng cho anh thơm thơm…”

Lộ Trạch bất đắc dĩ dùng tay kia vỗ vỗ nhẹ lên mặt anh, “Quản lý Lương, anh say thật à.”

Lương Tiêu ngửa đầu gối lên ghế sô pha, dùng sức kéo cổ tay của Lộ Trạch. Lộ Trạch nhanh tay lẹ mắt vịn vào xô pha, nếu không đã ngã nện lên người anh rồi.

Lương Tiêu đưa tay nắm lấy eo Lộ Trạch, ngửa đầu hôn lên. Lộ Trạch né một cái rồi không né nưuax, sau đó cứ thế mặc anh hôn.

Lương Tiêu vừa hôn vừa đưa tay sờ vào trong quần áo của cậu, khàn giọng nói: “Cục cưng, anh yêu em…”

Lộ Trạch nở nụ cười, dùng một ngón tay nâng cằm Lương Tiêu lên, “Thật sao? Yêu bao nhiêu?”

Lương Tiêu tự hỏi một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói “Rất yêu rất yêu”, Lộ Trạch cúi đầu hôn anh một cái.

Cậu bị Lương Tiêu ghẹo muốn bốc hỏa, nghĩ dù sao Lương Tiêu đã từng nói qua văn phòng của anh không có camera, không bằng trực tiếp làm một chút ở đây. Nhưng không ngờ Lương Tiêu lại đột nhiên đẩy cậu ra, che miệng chạy về phía WC.

Lộ Trạch sửng sốt một chút, sau đó cũng vội vàng đứng dậy chạy theo.

Nhìn thấy Lương Tiêu quỳ xuống ôm bồn cầu nôn dữ dội, suy nghĩ ban nãy của cậu biến sạch trong nháy mắt. Cậu vô cùng hối hận tại sao ban nãy lại không cho tên họ Tần kia mấy cú đấm vào mặt.

Lộ Trạch đứng ở phía sau Lương Tiêu, lo lắng cúi người xuống vỗ vỗ lưng cho anh. Lương Tiêu nôn rất dữ dội, ngay cả cơ hội để nói một câu bảo Lộ Trạch tránh ra xa cũng không có.

Sau một lúc lâu, dạ dày cũng không còn cồn cào nữa, Lương Tiêu mới cau mày, sắc mặt mệt mỏi nói: “Em ra ngoài trước đi…”

Lộ Trạch lập tức nổi giận, “Ra cái rắm đấy! Mẹ nó anh cứ tập trung nôn đi!”

Vừa dứt lời Lương Tiêu lại bắt đầu nôn tiếp.

“** má chứ…” Lộ Trạch cảm giác trái tim mình như co lại, lòng cậu đau như không thở được.

Cậu không ngừng vỗ vỗ lên lưng Lương Tiêu, tay chân luống cuống nói: “Xin lỗi anh Tiêu, em không muốn nạt anh đâu… Em chỉ… Xin lỗi thực xin lỗi.”

Trong dạ dày Lương Tiêu đã trống rỗng nhưng sau đó vẫn nôn khan, Lộ Trạch ôm anh nói: “Được rồi được rồi, không còn gì nữa rồi, chúng ta không nôn nữa.”

Lương Tiêu cúi đầu, chật vật nói ra được đúng một từ, “Giấy…”

Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoại trừ giấy đi vệ sinh thì không còn giấy khác, cũng không thể để Lương Tiêu dùng giấy vệ sinh để lau miệng được…

Dưới tình thế cấp bách cậu chỉ có thể vươn tay, dùng tay áo của mình lau miệng cho Lương Tiêu.

Lương Tiêu ngây người, hai giây sau mới phản ứng lại, khiếp sợ nhìn Lộ Trạch.

Lộ Trạch giải thích nói: “Chỉ có giấy vệ sinh… Không có giấy khác…”

“Vậy cũng không thể…”

Lương Tiêu nói còn chưa dứt lời, Lộ Trạch đã đỡ anh đứng lên, “Được rồi được rồi, anh đừng để ý cái này, mau súc miệng đi.”

Cậu mở vòi nước lên rồi đỡ Lương Tiêu tới bồn rửa mặt, Lương Tiêu súc miệng rất lâu, Lộ Trạch sốt ruột nói: “Được chưa.”

Lương Tiêu đóng vòi nước rồi thẳng đứng dậy, trên mặt vẫn còn nước, lúc nói chuyện giọng như câm đến nơi, “Không có việc gì, em đừng lo lắng, chỉ là do vừa nãy uống vội quá, nôn ra là tốt hơn rồi.”

Lộ Trạch không lên tiếng, đỡ anh về lại chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống sô pha, Lương Tiêu cảm giác không còn chút sức lực nào nữa.

Lộ Trạch cầm lấy ly nước trên bàn, rót cho anh một ly nước ấm, “Dạ dày còn khó không chịu? Uống chậm thôi.”

Lương Tiêu cảm giác đầu vẫn hơi choáng váng, anh đưa tay nhận lấy ly nước, Lộ Trạch còn nói: “Bỏ đi, em đút cho anh.”

Cậu cẩn thận nâng gáy của Lương Tiêu lên, đút cho anh uống một chút nước, Lương Tiêu uống xong lại dựa người vào sô pha, từ từ nhắm hai mắt nói: “Anh nằm một lúc là được thôi…”

Lộ Trạch thở dài một hơi, vừa ngồi xuống điện thoại cậu đã vang lên.

“Alo, Kiệt.”

“Người đâu? Đi đâu vậy?” Tưởng Nghĩa Kiệt hỏi, “Mới chớp mắt cái đã không thấy mày rồi, mọi người đều đang tìm mày đó.”

Lương Tiêu mở mắt ra nhìn về phía Lộ Trạch, nhẹ giọng nói: “Em trở về đi cục cưng…”

Lộ Trạch trừng anh, Lương Tiêu liền im lặng.

“Anh Tiêu uống nhiều quá nên tao phải chăm sóc anh ấy” Lộ Trạch cũng nói thật với Tưởng Nghĩa Kiệt, “Mày nói với bọn họ giúp tao đi, bảo bọn nó cứ chơi đi, không cần phải để ý đến tao đâu.”

“Uống nhiều? Sao lại thế? Nghiêm trọng không?”

Lộ Trạch cau mày nhìn Lương Tiêu một chút, sắc mặt Lương Tiêu vẫn không tốt lắm nhưng vẫn cố cười với cậu.

Cậu đưa tay sờ lên mặt Lương Tiêu, “Bị một tên đáng ghét chuốc rượu, vừa mới nôn rồi, không có chuyện gì lớn cả, nhưng tao vẫn lo lắng.”

“Vậy tao cứ nói thật với bọn họ nha, chơi cũng đã đời rồi, mày không cần về vội đâu.”

“Ừm, được.”

Lộ Trạch cúp điện thoại, cúi người ghé sát vào mặt Lương Tiêu, muốn hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh nhưng Lương Tiêu lại nghiêng đầu tránh đi.

“Vừa mới nôn, bẩn lắm.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch không nói hai lời, mạnh mẽ giữ thẳng đầu anh, hôn một cái bẹp lên môi anh, “Đã súc miệng rồi, bẩn cái gì nữa, lúc chúng ta làm sao anh không nói bẩn đi.”

Lương Tiêu nở nụ cười, đưa tay vuốt ve mặt cậu, “Đừng giận mà cục cưng, anh thật sự không sao cả.”

Lộ Trạch hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới nói: “Em không phải giận dữ với anh, em đang tức tên họ Tần đáng ghét kia, bây giờ nghĩ đến lại muốn đi xử anh ta một trận.”

Lương Tiêu nghiêng đầu giữ lấy người cậu, Lộ Trạch lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Chóng mặt sao?”

“Ừm, dạ dày cũng không thoải mái…” Lương Tiêu nhẹ giọng nói.

Lộ Trạch đặt tay lên bụng anh xoa xoa, “Có thể thoải mái mới lạ ấy, rượu mạnh như vậy, anh ta nói anh uống thì anh phải uống sao?”

“Giang Hoành không ở đây, anh nghĩ thôi cứ thỏa hiệp để bớt đi một chuyện…”

“Vậy anh ta nhắc tới em sao anh không để bớt đi một chuyện đi?” Lộ Trạch chất vấn.

Lương Tiêu không lên tiếng, chỉ rúc vào trong ngực cậu cọ cọ.

Lộ Trạch thấy anh vậy cũng hết cách, im lặng một lát rồi nói: “Có phải ban nãy em gây phiền phức cho anh rồi không? Đoạn video kia…”

“Không sao đâu,” Lương Tiêu nói, “Vốn anh cũng không định nhẫn nhịn tiếp, nhưng không ngờ em lại có chiêu chọc tức người như vậy, nhìn mặt anh ta có vẻ là đang rất tức giận.”

Lộ Trạch hừ lạnh một tiếng, “Rốt cuộc anh ta với Giang Hoành có quan hệ gì vậy? Đơn phương theo đuổi sao?”

Lương Tiêu cười cười, “Cũng kiểu như vậy.”

“…Anh vẫn nên bảo người phục vụ xóa video kia đi, lúc ấy em không nghĩ nhiều như vậy.” Lộ Trạch nói.

“Được, yên tâm, chờ Giang Hoành trở về anh cũng nói với anh ấy, sẽ không làm ảnh hưởng đến em đâu.”

“** má, em không phải sợ ảnh hưởng đến bản thân!” Lộ Trạch cảm giác trạng thái của cậu bây giờ giống như Tưởng Nghĩa Kiệt rồi, hở tí là xì khói, “Em sợ sẽ bị đồng nghiệp của anh nhìn thấy, sau đó sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh thôi!”

Lương Tiêu cầm lấy bàn tay của Lộ Trạch đang đặt trên bụng anh, nhéo nhẹ an ủi cậu, “Không có ảnh hưởng, tất cả mọi người biết anh là gay, cũng biết anh có một bạn trai tình cảm rất tốt.”

Không đợi Lộ Trạch nói thêm gì, Lương Tiêu lại ngẩng đầu cười nói: “Video kia anh phải lưu lại một bản.”

Lộ Trạch nghiêng đầu nhìn anh, Lương Tiêu lại hôn lên môi cậu, “Lúc bạn trai cưỡng hôn anh thật sự rất đẹp trai.”

Lộ Trạch nở nụ cười, “Đẹp cái rắm á. Lúc nắm cổ áo của anh em còn quơ nhầm dây chuyền, làm em sợ muốn chết, may là nó chắc đấy.”

Lương Tiêu sờ lấy sợi dây chuyền trên cổ rồi lại cười, Lộ Trạch xoa xoa đầu cậu nói: “Đừng cười, anh cười em đau lòng lắm…”

Lương Tiêu ôm lấy cậu, không muốn thể hiện nữa, mệt mỏi nói: “Cục cưng, anh khó chịu, em xoa nữa đi.”

“Lần sau lại có người bắt uống thì không được uống nữa đâu đấy.” Lộ Trạch vừa xoa bụng cho anh vừa nói.

“Được, sẽ không.” Lương Tiêu đồng ý, “Cục cưng, tay áo của em…”

Lộ Trạch nhíu mày, “Sao nào, em còn chưa nói gì đâu, anh ghét bỏ đấy hả?”

“Không phải, anh sợ em ghét bỏ.” Lương Tiêu nói, dù sao đây là người còn không thích nước miếng của chính mình cơ mà.

Lộ Trạch chẹp miệng, “Cũng có chút ghét bỏ thật, vậy phải làm sao bây giờ?”

Lương Tiêu ôm lấy bụng, bày ra biểu cảm đau khổ: “Em ghét bỏ anh.”

Lộ Trạch bất đắc dĩ, “…Em ghét bỏ tay áo.”

“Em ghét bỏ anh.”

“Em… Được rồi em ghét bỏ anh.” Lộ Trạch vẫn ra bài không khách sáo như cũ.

Trái tim Lương Tiêu vừa muốn tổn thương thì Lộ Trạch lập tức hôn anh một cái, nhẹ nói: “Nhưng mà em yêu anh.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Hãy thật dài lâu


Buổi tối hôm đó nhóm người quẩy rất vui vẻ, sau khi kết thúc thì những người còn tỉnh táo cũng không còn nhiều, tất cả đều nghiêng ngả. May là ghế sô pha phòng riêng khá rộng, bất tỉnh nhân sự cái là nhảy lên đó ngủ luôn.

Lương Tiêu chỉ nghỉ ngơi thêm một tiếng nữa rồi lại bắt đầu làm việc. Đột nhiên Lộ Trạch ý thức được trước kia cậu đã quá yên tâm về Lương Tiêu, chỉ cần Lương Tiêu gọi cậu một tiếng cục cưng thì anh nói gì cậu cũng tin. Ai biết được lúc trước có phải anh cũng bị người trong quán bar chuốc rượu rồi nôn hết ra xong mới đến gặp cậu hay không.

Mặc dù Lương Tiêu kiên quyết phủ nhận nhưng Lộ Trạch cũng không tin tưởng hoàn toàn, cho nên cậu quyết định ngày nghỉ sẽ đến đây làm cùng anh, nếu không sẽ rất lãng phí căn phòng có dấu vân tay Giang Hoành làm cho anh.

“Mày còn chưa đi à?” Tưởng Nghĩa Kiệt hỏi, “Chờ Lương Tiêu rồi về cùng luôn à?”

“Ừm, tao lo cho anh ấy,” Lộ Trạch nói, “Mày định đưa người về à?”

Tưởng Nghĩa Kiệt liếc liếc mắt nhìn Thẩm Đường không còn biết gì đang tựa lên vai cậu ta, tức giận nói: “Mẹ nó tao đang muốn ném anh ta đi cho rồi đây này.”

Lộ Trạch cười cười, “Thôi đừng, ít làm mấy việc đó đi, đừng kiếm thêm việc cho bạn trai tao.”

Tưởng Nghĩa Kiệt trừng mắt nhìn cậu, “Đệt, hiện tại tao đã không còn hứng thú gì với mày nữa, nhưng mày cũng không cần gấp gáp bắt tao yêu đương thế đâu!”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Sao mày lại nói thế, tao là kiểu người đó sao? Mày không nhận ra mày cũng có cái gì đó khác lạ với Thẩm Đường à Kiệt?”

Tưởng Nghĩa Kiệt im lặng một lát, sau đó mạnh miệng nói: “Không phát hiện.”

Lộ Trạch đột nhiên cười, Tưởng Nghĩa Kiệt không nói gì chỉ nhìn cậu, “Trước kia sao không phát hiện mày khùng như vậy nhỉ.”

Lộ Trạch xoa xoa gương mặt mình, cảm thán nói: “Mẹ nó mày với Lương Tiêu lúc trước giống nhau y đúc vậy, có muốn trao đổi với anh ấy tí không?”

“Cái gì?” Tưởng Nghĩa Kiệt không hiểu gì.

Lộ Trạch đứng lên, kéo dài câu nói, “Con vịt chết, cũng vẫn cứng miệng đó——”

“** má!”



Tất cả ngày nghỉ, Lộ Trạch đều ngâm mình trong quán bar, thậm chí còn làm quen được hết mấy nhân viên phục vụ hay chủ quản, còn kết bạn wechat với họ nữa.

Hôm nay lúc ăn cơm tối, Lương Tiêu bất đắc dĩ nói: “Cục cưng, không phải em đến giám sát anh làm việc à? Sao em lại chơi vui vậy chứ?”

“Ghen à?” Lộ Trạch cười hỏi.

Lương Tiêu chậc một tiếng, “Không được sao?”

“Hầy, đây không phải là em đang làm quen với đồng nghiệp của anh để sau này còn tiện hỏi thăm tình hình của anh sao. Đến lúc đó anh đừng có mơ lừa được em.”

“Thật sự không lừa em.” Lương Tiêu nghiêm túc nói.

Lộ Trạch nhìn anh một lúc. Khuôn mặt này của Lương Tiêu, ánh mắt ngay thắng nhìn vào chằm chằm cậu giống như có vĩnh viễn ma lực khiến cậu tin tưởng.

Cậu duỗi hai tay ra bưng lấy gương mặt Lương Tiêu vuốt ve, “Anh Tiêu, em cảm thấy anh nói như vậy với em như vậy, cho dù nếu có ngày anh ngoại tình rồi lừa em thì chắc chắn em cũng sẽ không nghi ngờ.”

Lương Tiêu sửng sốt một hồi, sau đó cau mày hỏi: “Em đang khen hay mắng anh vậy?”

Lộ Trạch cũng cười, “Khen anh đó.”

Nét mặt Lương Tiêu vô cùng nghiêm túc nói: “Anh sẽ không ngoại tình.”

“Em biết,” Lộ Trạch lập tức nói, “Em chỉ đang so sánh thôi.”

Cậu cúi đầu ăn mấy miếng cơm, Lương Tiêu ngồi đối diện vẫn đang nói: “Lộ Trạch, anh thật sự sẽ không ngoại tình, em tin anh đi “

Lộ Trạch nghe được tên đầy đủ của mình có hơi sửng sốt. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cậu nói: “Anh biết công việc hiện tại của anh không tốt lắm, hút thuốc, uống rượu, tùy tiện làm loạn, trong quán bar có rất nhiều người như vậy… Nhưng anh vẫn cố gắng tránh xa, tới tận bây giờ anh cũng không hút thuốc, rượu có thể không uống thì sẽ không uống, tùy tiện làm loạn càng chưa từng có, về sau cũng tuyệt đối không thể nào có.”

Lộ Trạch nhìn vào mắt Lương Tiêu, Lương Tiêu cúi người xuống bưng lấy mặt cậu nói: “Anh thật sự rất yêu em, rất yêu, em… tin tưởng anh có được không?”

Lương Tiêu đã không nhớ rõ trước kia mình làm thế nào để tán gẫu với nhiều khách hàng một lúc nhưng mỗi lần nói chuyện với Lộ Trạch anh đều cảm thấy miệng lưỡi vụng về, vốn từ rất thiếu thốn.

Anh cau mày sốt ruột thay bản thân, “Cục cưng, không phải em biết phép thuật sao? Em trực tiếp xem trái tim của anh được không?”

Lương Tiêu kéo tay Lộ Trạch đặt lên trên ngực trái của mình, gần như thành kính nói: “Nó vô cùng yêu em, chỉ yêu một mình em.”

Cuối cùng Lộ Trạch cũng lấy lại tinh thần, cậu đứng lên, trong mắt đã ngấn lệ, “Em có lúc nào không tin anh chứ? Em làm thân với đồng nghiệp của anh là sợ anh uống nhiều quá cơ thể mệt mỏi không thoải mái cũng không nói cho em biết, chỉ một mình chịu đựng, còn cái gì mà ngoại tình làm loạn gì đó em đều không nghĩ tới.”

Lương Tiêu không lên tiếng, Lộ Trạch hôn lên mặt anh một cái, âm thanh nghẹn ngào, “Anh có ngốc không vậy Lương Tiêu.”

Cả người Lương Tiêu đều luống cuống, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho Lộ Trạch, ngay cả hốc mắt của anh cũng phiếm đỏ, “Anh sai rồi, xin lỗi, cục cưng, bé cưng à, em đừng khóc.”

Nghe anh nói như vậy Lộ Trạch càng khóc dữ dội hơn, cậu cũng đưa tay tự lau nước mắt, thở dài nói: “Cái này em giống mẹ, không có cách nào khác, đau lòng quá thì chỉ muốn khóc.”

Lộ Trạch cúi đầu để ổn định lại cảm xúc, sau một hồi cậu mới ngẩng đầu khịt khịt mũi, đôi mắt vẫn ửng đỏ nhìn Lương Tiêu, “Lương Tiêu, anh có tin em không, em có thể khiến anh một đời này chỉ yêu một người.”

Lương Tiêu khàn giọng nói, “Anh tin.”

Lộ Trạch lại kéo anh vào trong lòng mình, xoa xoa phía sau đầu anh, “Thật sự thật sự từ trước tới nay em chưa một lần nghi ngờ anh. Ngay cả Giang Hoành nhiều tiền đẹp trai coi trọng anh, em mà nghi ngờ thì đã nghi từ sớm rồi, còn tên họ Tần đáng ghét kia nữa, không chỉ ngốc mà còn mù…”

Lương Tiêu nở nụ cười, lại hôn một cái lên xương quai xanh của cậu, Lộ Trạch đẩy anh ra nói: “Vừa nãy ăn xong vẫn chưa lau miệng phải không.”

Lương Tiêu ngẩn người, “Vãi… Vừa nãy em còn hôn anh, em cũng chưa lau miệng còn gì.”

Lộ Trạch cười không ngừng, “Vậy sao, ngại quá, để em xem xem, vết hôn trên mặt cũng không dính dầu….”

Điện thoại Lương Tiêu đặt trên bàn vang lên, anh vội nghe máy, “Alo… Vâng, em sẽ qua đó ngay.”

Lộ Trạch nghe được vài câu, “Giang Hoành về rồi à?”

Lương Tiêu gật gật đầu, rút khăn tay ra rồi nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cậu, “Không được khóc nha cục cưng, anh phải đến văn phòng Giang Hoành một chuyến, chắc không về ngay được, em cứ ăn trước đi, không cần đợi anh đâu.”

“Không thể ăn cơm xong rồi đi sao?”

Lương Tiêu nở nụ cười một chút, “Không sao, em cũng đừng ăn no quá, có khi buổi tối còn có bữa khuya.”

“Đi đi.”

Lương Tiêu mới vừa đi tới cửa, Lộ Trạch gọi anh lại nói: “Ai, anh đợi chút đã, lau miệng đi.”

Lương Tiêu cúi đầu nhìn khăn tay Lộ Trạch vừa lau nước mắt, trực tiếp lấy nó lau miệng, “Được rồi.”

“Vãi…”



Lương Tiêu ở văn phòng Giang Hoành hơn một tiếng, khi về đã thấy Lộ Trạch nằm trên sô pha tay chân dang ra tư thế chữ đại, vừa nhìn thấy anh cậu liền bật người ngồi dậy, “Nhanh như vậy?”

Lương Tiêu đặc biệt thích cảm giác bạn trai anh vừa thấy anh đã sáng mắt lên. Anh cúi người hôn lên mặt Lộ Trạch một cái, “Giang Hoành nói muốn mời chúng ta đi ăn cơm.”

“Giang Hoành? Mời hai ta? Ăn cơm?” Lộ Trạch kinh ngạc.

Lương Tiêu nở nụ cười một chút, gật gật đầu, “Đúng, Giang Hoành, mời hai ta, ăn cơm.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Anh ta đang muốn biểu dương anh hay muốn tính sổ vậy?”

“Đều không phải,” Lương Tiêu nói, “Anh ấy nói chỉ là một bữa thôi, tiện muốn làm quen với em.”

Lộ Trạch cười nhún nhún trên sô pha, “Đi thôi, vừa hay ban nãy em cũng chưa ăn no, vẫn còn để bụng.”

“Có gì muốn ăn không?” Lương Tiêu hỏi, “Giang Hoành nói chúng ta chọn chỗ ăn.”

“Hai ta chọn?” Lộ Trạch nhướn mày, “Nơi chúng ta chọn anh ta có vừa mắt không đây?”

“Có thể, con người anh ấy không để gì mấy cái đó đâu.”

“Ồ ——” Lộ Trạch kéo dài âm thanh, “Anh hiểu anh ta quá nhỉ.”

Lương Tiêu nhìn cậu, “Chỉ hiểu một chút những mặt ngoài thôi, sao có thể so với việc em hiểu Tưởng Nghĩa Kiệt sâuuuuu——đậm như vậy chứ.”

“Vãi,” Lộ Trạch nâng tay đặt lên vai anh rồi cười, “Làm tổn thương lẫn nhau sao…”

“Em làm tổn thương anh trước mà.” Lương Tiêu nói.

Hai người bọn họ mới vừa đóng cửa đã phát hiện Giang Hoành đã đứng đợi cách đó không xa. Lộ Trạch buông tay xuống, sau đó cười cười với anh ta, “Anh Hoành, lúc trước chúng ta có gặp nhau một lần, không biết anh còn nhớ hay không…”

Giang Hoành cũng gật đầu, “Nhớ rõ, ở cửa Vương Quốc.”

Lộ Trạch thật sự kinh ngạc, không ngờ người như Giang Hoành lại có thể nhớ rõ mấy việc nhỏ như vậy.

Giang Hoành thản nhiên cười cười, “Lúc chưa vẫn chưa có cơ hội làm quen, đi thôi, hôm nay tôi mời, địa điểm hai người chọn.”

Lộ Trạch dùng cánh tay huých huých Lương Tiêu, hạ giọng nói: “Anh chọn địa điểm đi, em không biết anh Hoành thích ăn gì…”

Lương Tiêu cũng thấp giọng nói, “Anh cũng không biết…”

Hai người bọn họ đi theo Giang Hoành lên xe, lần này Giang Hoành không tự mình lái xe, anh ta ngồi ghế phó lái, Lương Tiêu với Lộ Trạch ngồi ở sau.

“Đi đâu ăn?” Giang Hoành hỏi.

“Hay anh chọn đi.” Lương Tiêu nói.

Giang Hoành chẹp miệng, “Vậy thịt nướng đi, hai cậu còn trẻ chắc cũng thích ăn nhỉ?”

“Thích ăn,” Lộ Trạch nói, “Anh Hoành cũng vẫn trẻ mà.”

“Bớt vài tuổi nữa mới được, không còn trẻ nữa rồi.” Giang Hoành nói, “Ăn gì tôi đã chọn rồi, quán ăn hai người chọn đi, quán thịt nướng tôi biết đều không có không khí lắm.”

Lúc này Lộ Trạch cũng không khách khí nữa, cậu nói địa chỉ quán thịt nướng cậu hay ăn cho tài xế.

Trên đường không ai nói chuyện, Giang Hoành chắc cũng mệt nên nhắm mắt nghỉ ngơi, có thể nhìn ra là anh ta không hề coi Lương Tiêu là người ngoài.

Điện thoại của Lộ Trạch vang lên, cậu để về chế độ im lặng, cúi đầu nhìn vào điện thoại mấy lần, trên đó đang nói về đại hội thể dục thể thao hai ngày nữa.

Cậu trả lời ngắn gọn mấy câu rồi cất điện thoại đi, quay đầu nhìn về phía Lương Tiêu, Lương Tiêu lập tức nghiêng lỗ tai tới.

Lộ Trạch rất nhỏ tiếng nói: “Mấy ngày nữa trường bọn em có đại hội thể dục thể thao, chắc lúc đó em sẽ tham gia mấy hạng mục, anh có thể đến xem không?”

“Có thể,” Lương Tiêu lập tức nói, “Xin phép cũng phải xem.”

Lộ Trạch cười nhẹ, chỉ chỉ vào hàng ghế phía trước, càng nhỏ giọng nói: “Ông chủ ngay ở trên đó.”

Lương Tiêu cũng nhỏ giọng giống cậu, “Bạn trai quan trọng hơn.”

Tới quán thịt nướng, Lộ Trạch để ý Giang Hoành, vốn định chọn ăn trong phòng riêng, Giang Hoành lại nói: “Ăn bên ngoài này đi, náo nhiệt.”

Vì thế bọn họ chọn một bàn cạnh góc tường rồi ngồi xuống, đồ ăn đều là Lộ Trạch gọi, Lương Tiêu với Giang Hoành cũng không gọi thêm gì, Lộ Trạch hỏi: “Có muốn uống chút bia lạnh không?”

“Được.” Giang Hoành nói.

Trên bàn ăn thì sẽ rất dễ dàng để nói chuyện, Lương Tiêu hầu như không nói gì, chỉ có Lộ Trạch với Giang Hoành nói chuyện với nhau, hơn nữa còn rất tùy ý, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.

“Tần Thịnh này hai cậu không cần lo lắng,” Giang Hoành chủ động nói, “Chuyện này là tôi xử lý không tốt, sau này anh ta sẽ không tới quán bar nữa.”

“Vậy là tốt rồi,” Lộ Trạch nói, “Thiếu chút nữa là em chọc tức chết tên đáng ghét đó rồi…”

Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn nhìn Giang Hoành một chút, biểu tình của Giang Hoành không thay đổi, “Cứ mắng đi, anh ta không có liên quan gì tới tôi cả.”

Lộ Trạch nở nụ cười, “Không nhắc tới anh ta nữa.”

“Thịt được rồi,” Lương Tiêu nói, “Hai người đừng mải nói nữa, ăn thịt.”

Lộ Trạch vùi đầu ăn mấy miếng thịt, lại nhìn nhìn vào bát Lương Tiêu, “Anh cũng đừng mải nướng nữa, ăn đi, thịt ở đây thơm lắm.”

Lương Tiêu thấy Lộ Trạch như vậy, anh ghé sát vào tai cậu nói nhỏ, “Cục cưng, em đừng quên chúng ta vừa ăn rồi đấy, kiềm chế chút đi.”

“Vãi,” Lộ Trạch sờ sờ bụng, “Tí nữa thì em quên mất.”

Giang Hoành uống hai ngụm bia, im lặng nhìn hai người đối diện đang thì thầm to nhỏ không coi ai ra gì.

Ở trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt, ăn mấy miếng thịt nướng đủ loại gia vị cùng với một cốc bia, đây giống như chuyện của kiếp trước đối với anh ta vậy.

Nhìn thấy Lương Tiêu với Lộ Trạch ở đối diện, thật giống như nhìn thấy chính mình năm đó.

“Anh Hoành? Anh Hoành?”

Lộ Trạch kêu tên Giang Hoành hai lần anh ta mới hoàn hồn lại, “Hử?”

“Có phải anh mệt quá không?” Lộ Trạch hỏi.

“Không có,” Giang Hoành cười một chút, không giống nụ cười hờ hững bình thường, nó khiến cho người khác có cảm giác lạnh lẽo, “Đột nhiên nghĩ tới một ít chuyện không vui thôi.”

Lộ Trạch lại rót đầy cốc bia cho anh ta, “Nếu không vui vậy đừng nghĩ đến nữa, nào, chúng ta cạn ly.”

Lương Tiêu cũng nâng cốc cốc bia lên, ba người cụng ly, Lộ Trạch nói: “Chúc anh Hoành kinh doanh thịnh vượng, chúc bạn trai em sự nghiệp thành công.”

Lương Tiêu quay đầu nhìn thấy cậu, Lộ Trạch nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì hả?”

“Còn em thì sao?” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch cười nói: “Của anh chính là của em.”

Lương Tiêu cười cười, vẫn kiên trì nói một cái, “Chúc bạn trai anh mỗi ngày đều vui vẻ.”

Giang Hoành ngửa đầu uống hết cốc bia, sau đó đặt cốc xuống mới nói: “Có phải hai cậu hơi quá đáng không?  Nghĩ muốn sự nghiệp thành công còn phải gây tội ông chủ là tôi đây sao?”

Lộ Trạch cũng thoải mái hơn với anh ta, cậu trêu chọc nói: “Anh Hoành anh có chuyện tình cảm gì muốn chia sẻ không, tự anh chọn im lặng đó nha, không thể trách bọn em show ân ái được.”

Giang Hoành cũng cười, “Tôi thì làm gì có ai yêu mà chia sẻ.”

“Chỉ cần anh muốn, chắc chắn sẽ rất nhiều người xếp hàng chờ, ví dụ như tên họ Tần kia…”

Lộ Trạch suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra tên của tên đó là gì, Giang Hoành lạnh nhạt nói: “Nếu đều là những người như Tần Thịnh thì tôi nguyện ý sống cô độc cả đời.”

Lộ Trạch thở dài một hơi, “Có thể bị anh chán ghét như vậy, anh ta cũng thật là thất bại.”

“Đúng rồi, mấy ngày nữa cho bạn trai cậu nghỉ đó,” Giang Hoành nhìn về phía Lương Tiêu, “Hơn một tháng qua đều không được nghỉ ngơi, vất vả rồi.”

“Không vất vả,” Lương Tiêu nở nụ cười, “Tiền lương cao là được.”

“Vất vả,” Lộ Trạch vỗ lên đùi anh một cái, “Lương nhiều hay ít đều vất vả, gầy mất mấy cân đó, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể làm tiếp.”

Lương Tiêu cũng lập tức sửa lại, “Ừm, đúng là vất vả thật, cần phải nghỉ ngơi.”

Giang Hoành bị hai người bọn họ chọc cười, “Lộ Trạch, cậu học cái gì vậy, tốt nghiệp xong cũng đến làm cho tôi đi, thế nào?”

Lộ Trạch hơi sửng sốt, “Em học tiếng Anh, đến chỗ anh thì có thể làm gì? Phiên dịch sao?”

“Học tiếng Anh à? Cũng không dễ làm thật,” Giang Hoành nói, “Hay là cậu trực tiếp theo tôi đi.”

“Sao cơ?” Lộ Trạch cùng Lương Tiêu đồng thời nói.

Không đợi Giang Hoành nói chuyện, Lộ Trạch liền cười từ chối nói: “Bọn em không thể cùng làm cho một người được, đến lúc đó nhỡ phạm phải sai lầm thì sẽ không tránh khỏi liên quan tới nhau.”

Giang Hoành nhìn cậu vài giây, “Tôi thấy cậu còn thích hợp làm quản lý hơn Lương Tiêu.”

Lộ Trạch lắc đầu, “Em không được đâu, em không có phong phạm như anh ấy, đúng không quản lý Lương?”

“Đúng,” Lương Tiêu rất phối hợp nói, “Trẻ quá không được, phải già hơn chút.”

Giang Hoành cười cười. Ở trước mặt Lộ Trạch, Lương Tiêu giống như một người anh ta không quen biết, đã không còn trầm ổn thành thục như trước, chỉ có sự chân thành pha chút ngây thơ.

Cho dù căn bản anh ta không tin, nhưng trong lòng vẫn phá lệ chân thành chúc phúc.

Hãy cứ lâu dài như vậy đi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Về nhà với em


Lương Tiêu cố ý chọn mấy ngày được nghỉ vào hôm đại hội thể dục thể thao ở trường Lộ Trạch. Bình thường đều mặc quần áo chính thức nay lại mặc đồ thể dục rồi cùng nhau đi dạo trong sân trường với Lộ Trạch làm anh có chút không quen.

“Anh cũng mới tốt nghiệp được mấy tháng,” Lộ Trạch nói, “Nhanh như vậy đã không quen rồi à?”

“Trước khi tốt nghiệp anh cũng không đi học mấy,” Lương Tiêu cười nói, “Cảm giác như anh đã tốt nghiệp lâu lắm rồi á.”

“Lộ Trạch!” Tưởng Nghĩa Kiệt gọi cậu từ phía sau.

Hai người quay đầu lại, nhìn bên cạnh Tưởng Nghĩa Kiệt còn có Thẩm Đường đi theo.

Thẩm Đường nhìn nhìn Lương Tiêu. Ngày đó Lương Tiêu trở lại phòng riêng thì anh ta đã say rồi, nên cũng không có ấn tượng gì với anh.

Lộ Trạch chủ động giới thiệu một chút, “Đây là bạn trai tôi, Lương Tiêu.”

“Xin chào.” Lương Tiêu nói.

“Xin chào, Thẩm Đường, bạn…”

Tưởng Nghĩa Kiệt không hề nương tay đánh vào tay Thẩm Đường, trực tiếp ngắt lời anh ta, “Đi thôi, không phải mày cũng chạy hai trăm sao, đi làm nóng người.”

Lộ Trạch đưa máy ảnh cho Lương Tiêu, “Hai người tìm một chỗ ngồi đi.”

“Ừm.”

Lương Tiêu với Thẩm Đường không có gì nói, anh nghịch nghịch máy quay một lúc, sau đó chụp mấy tấm Lộ Trạch đang đứng cách đó không xa.

Thẩm Đường đột nhiên mở miệng, “Tiện kết bạn không?”

Lương Tiêu quay đầu nhìn về phía anh ta, Thẩm Đường cười cười, “Có ảnh của Tiểu Kiệt cho thể gửi cho tôi không?”

Lương Tiêu lấy điện thoại ra, “Được.”

Đại hội thể dục thể thao ở đại học không quá nghiêm túc như thời cấp Ba, cảm giác mọi người chỉ ôm tâm lý muốn chơi cho vui thôi nên ai nấy đều rất vui vẻ.

Chạy hai trăm mét Lộ Trạch chạy về thứ tư, Tưởng Nghĩa Kiệt thứ năm, hầu như là cùng lúc về đích với cậu.

Lương Tiêu vẫn luôn hướng máy ảnh về phía cậu, Lộ Trạch chạy xong chống tay xuống đầu gối thở hổn hển, sau đó vẫy vẫy tay về phía anh.

Lương Tiêu một tay cầm máy quay, tay còn lại cũng dùng sức vẫy vẫy.

Lộ Trạch huýt sáo, không nghe thấy, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dáng miệng, Lương Tiêu cười cười, cũng huýt sáo lại.

Thẩm Đường ngồi bên cạnh cũng không nhịn được hỏi: “Hai người các cậu ở bên nhau lâu rồi à?”

“Cũng mới được nửa năm,” Lương Tiêu nói, “Không lâu lắm.

“Tình cảm thật tốt.” Trong giọng điệu của Thẩm Đường không che giấu được hâm mộ.

Bình thường xưa nay Lương Tiêu chưa bao giờ tâm sự với người khác về vấn đề tình cảm, nhưng đối với chuyện của Tưởng Nghĩa Kiệt với Thẩm Đường thì… Anh vẫn hy vọng Tưởng Nghĩa Kiệt có thể nhanh chóng yêu đương với một người khác.

“Anh theo đuổi Tưởng Nghĩa Kiệt bao lâu rồi?” Lương Tiêu hỏi.

“Cũng chưa lâu, nhưng cậu ấy bị tôi làm phiền suốt thôi.” Thẩm Đường bất đắc dĩ nói.

“Anh có thể thử biến mất vài ngày, đừng theo đuổi quá chặt như vậy.”

“Nếu tôi thực sự biến mất vài ngày, đến khi quay lại tìm đoán chừng cậu ấy sẽ hỏi tôi là ai mất.”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Không đến mức đó đâu, cậu ta cũng không phải không có ý gì với anh.”

Thẩm Đường im lặng.



Buổi tối bốn người bọn họ đến một quán thịt nướng gần trường để ăn, Lộ Trạch nói: “Nợ mày một bữa, hôm nay tính không? Hay muốn một bữa lớn hơn?”

“Hôm nay đi, ” Tưởng Nghĩa Kiệt nói, nhìn về phía Thẩm Đường, “Anh chuẩn bị đi, cứ tùy ý gọi, ăn sạch của hai người bọn họ.”

Lộ Trạch chẹp miệng, đặt tay lên lưng ghế của Lương Tiêu, “Một bữa thịt nướng đã muốn làm tao nghèo sao?”

Tưởng Nghĩa Kiệt cười cười, “Mày chưa thấy anh ta ăn thôi, như heo vậy, ăn nhiều lắm.”

Sự thật chứng minh Tưởng Nghĩa Kiệt hoàn toàn không nói quá, thật đúng là lần đầu tiên Lộ Trạch thấy một người ăn nhiều như vậy.

Không tới một tiếng, thức ăn trên bàn dần dần vơi đi, Lộ Trạch thấp giọng nói với Lương Tiêu nói: “Làm sao bây giờ, em cảm thấy chúng ta nghèo thật rồi.”

Lương Tiêu nhìn đối diện, “Miệng anh ta còn chưa từng dừng lại luôn…”

“Sao có thể giữ vóc dáng được như vậy chứ,” Lộ Trạch có chút ghen tị nói, “Ăn không mập luôn.”

Thẩm Đường đang vùi đầu ăn cũng ngẩng đầu lên nhìn, “Đúng là tôi ăn bao nhiêu cũng không mập.”

Lộ Trạch nở nụ cười, “Bọn tôi nói chuyện lớn tiếng vậy sao?”

“Tai tôi khá thính.” Thẩm Đường vừa ăn vừa nói.

“Sắp ăn xong rồi,” Tưởng Nghĩa Kiệt cười vô cùng đắc ý, “Nếu ăn tiếp chắc cũng không đủ.”

“Đừng mải ăn chứ,” Lộ Trạch đứng dậy lại rót rượu vào ly cho cậu ta với Thẩm Đường, “Uống rượu uống rượu.”

“Tao uống thay anh ta,” Tưởng Nghĩa Kiệt nói, “Hôm nay anh ta chỉ phụ trách ăn.”

“Đậu má,” Lộ Trạch cười, “Mày có cần vậy không Kiệt, mày cảm thấy tao chỉ mờ mày được mỗi bữa hôm nay sao. Dù sao đây vẫn là công lao của mày, mày muốn bao nhiêu bữa tao đều mời.”

Tưởng Nghĩa Kiệt một hơi uống hết hai ly rượu, lau miệng nói: “Tao thấy công lao lớn nhất của tao là hồi cấp Ba không theo đuổi mày, nếu không Lương Tiêu làm gì có cửa chứ.”

Cậu ta vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Đường còn đen hơn cả mặt Lương Tiêu. Anh ta giật ly rượu Tưởng Nghĩa Kiệt đang cầm, “Em đừng uống nữa, có phải uống nhiều rồi không.”

Tưởng Nghĩa Kiệt trừng anh ta, “Ăn của anh đi, quản tôi làm gì.”

Thẩm Đường không lên tiếng, nhưng cũng không trả lại ly rượu cho cậu ta.

Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn thấy Lương Tiêu, tiếp tục nói: “Nói thật đó Lương Tiêu. Khi tôi mới biết anh với Lộ Trạch đã bên nhau thì tôi vô cùng tức giận, ngày nào cũng nghĩ là tại sao, rõ ràng tôi quen cậu ấy trước, rõ ràng tôi thích cậu ấy trước, nhưng sao cậu ấy vừa gặp anh đã có thể cong rồi..”

Mặt Lương Tiêu không biểu tình nhìn cậu ta, Tưởng Nghĩa Kiệt nở nụ cười, “Yên tâm, tôi đã nghĩ thông rồi, tôi với Lộ Trạch chỉ có duyên làm anh em, tác dụng của cậu ấy là khiến tôi biết được tôi thích con trai.”

“Tửu lượng của mày đâu có kém vậy đâu? ” Lộ Trạch cau mày nói, “Sao vừa uống đã say rồi”

“Vãi, dù gì tao cũng thích mày mấy năm đó, tao phát biểu tí cũng không được chác.”

“Được được được,” Lộ Trạch hất hất cằm, “Mày tiếp tục.”

Cậu ta nghiêng đầu nói với Lương Tiêu: “Hiện tại Kiệt nó không còn ý gì với em nữa rồi, thật đó, hai bọn em bây giờ là anh em thuần khiết không thể thuần khiết hơn.”

“Anh biết.” Lương Tiêu nhẹ giọng trả lời.

“Hai người lại nói thầm cái gì đó,” Tưởng Nghĩa Kiệt khó chịu nói, “Có thể tôn trọng người đang phát biểu cảm nghĩ tí được không.”

“Mẹ nó có phải mày uống phải rượu giả không vậy, ” Lộ Trạch bất đắc dĩ cười cười, “Mày nói đi.”

Tưởng Nghĩa Kiệt tạm dừng trong chốc lát, “… Mẹ nó tao cũng không biết tao muốn nói gì, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có duyên làm anh em, còn duyên phận của mày với Lương Tiêu, là người yêu, sâu đậm hơn bọn mình nhiều.”

Tưởng Nghĩa Kiệt cướp lại ly rượu từ tay Thẩm Đường, lại rót đầy rượu vào ly: “Lương Tiêu, hy vọng anh đừng phụ lòng duyên phận, anh và Lộ Trạch phải hạnh phúc đấy.”

Lương Tiêu cố ý đứng lên, cầm lấy ly rượu chạm vào ly của cậu ta, trầm giọng nói: “Chắc chắn rồi.”

Lương Tiêu ngồi xuống mới nhận ra Lộ Trạch vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, anh quay đầu lại nhìn cậu, Lộ Trạch cười nói: “Tiêu Tiêu, về nhà với em đi.”



“Cục cưng, anh thật sự không cần mua quà cáp gì cho chú với dì sao?” Lương Tiêu vừa thay quần áo vừa hỏi.

Lộ Trạch cũng không thấy phiền, “Không cần không cần không cần, tuyệt đối đừng mua, chỉ đến ăn một bữa cơm đơn giản, cũng có phải anh đi cầu hôn đâu, mua chút hoa quả là được rồi.”

Lương Tiêu nở nụ cười nhưng Lộ Trạch vẫn cảm giác được là anh đang rất căng thẳng.

Cậu ôm lấy Lương Tiêu rồi dùng sức hôn anh một cái, “Thật sự chỉ ăn một bữa cơm đơn giản thôi, để ba mẹ em chính thức làm quen với anh, sau đó chúng nên làm gì gì mới làm thôi, anh căng thẳng gì chứ.”

“Anh cũng không biết…” Lương Tiêu ôm cậu không buông tay, “Chỉ là anh cảm thấy sau khi gặp chú với dì sẽ không giống như vậy, lúc gặp mẹ anh em không có cảm giác như vậy à?”

Lộ Trạch nhớ lại, “Hình như không… Lúc gặp dì Khương em chỉ nghĩ làm thế nào để dì đừng phát hiện ra thôi, kết quả là dì ấy đã nhìn ra từ lâu rồi.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, hôm qua Lương Tiêu có nói với Khương Tình là hôm nay sẽ tới nhà Lộ Trạch ăn cơm, Khương Tình cũng lo lắng nên gọi điện tới hỏi: “Ở đâu đấy? Đi chưa?”

“Vẫn chưa, chuẩn bị xuất phát.” Lương Tiêu nói.

“Đến đó mày phải tâm sự với ba mẹ Tiểu Lộ nhiều vào, tạo ấn tượng tốt, đừng có nói mấy câu ngứa đòn đó.”

Lộ Trạch ghé sát điện thoại cười nói: “Dì cứ yên tâm, có cháu ở đây mà, ba mẹ cháu cũng dễ ở chung lắm, không sao đâu.”

Khương Tình cười cười, vẫn dặn dò Lương Tiêu vài câu, Lương Tiêu cúp máy xong cũng hít sâu vài hơi: “Đi chưa cục cưng?”

“Đi thôi,” Lộ Trạch cúi đầu nhìn tin nhắn, “Ba em bảo chúng ta mua chút đồ, muốn ăn gì cứ mua, tối ba em sẽ xuống bếp.”

Thế là hai người bọn họ tới trước siêu thị đi một vòng, mua không ít đồ vật này nọ, lúc ra ngoài Lương Tiêu lại dừng chân lại, “Anh đi mua bó hoa đã.”

“Sao chép sáng kiến của em nha,” Lộ Trạch nhếch môi cười, “Nhưng đúng là không người phụ nữ nào có thể từ chối hoa được.”

“Dì thích cái gì hoa?” Lương Tiêu hỏi.

“Anh mua hoa Tulip đi.” Lộ Trạch nói.

Thật ra thì Từ Tinh Tinh thích nhất là hoa hồng nhưng tất cả hoa hồng bà nhận đều do Lộ Tĩnh Lãng tặng, từ trước tới nay chưa từng nhận hoa hồng của ai khác.

Lúc Lương Tiêu mua hoa Lộ Trạch lại nhận được điện thoại của Lộ Tĩnh Lãng, “Ở siêu thị nào vậy? Ba đi đón hai đứa, tiện cùng nhau về luôn.”

“Vâng,” Lộ Trạch nói địa chỉ, “Vừa hay bọn con cũng mua khá nhiều, cầm không hết.”

“Lương Tiêu không mua quà cáp gì đó chứ?” Lộ Tĩnh Lãng hỏi.

“Yên tâm, không có, chỉ mua một bó hoa thôi.” Lộ Trạch nói.

“Vậy là được, ba không muốn làm giống như gả con gái đi đâu.”

Lộ Trạch ngẩn người, sau đó liền cười ra tiếng, “Gì mà con gái chứ… Ba đang nghĩ gì đó, ba muốn có con gái cũng không có đâu, con trai lớn thì sau này có hai đứa thôi.”

Lộ Tĩnh Lãng chậc một tiếng, “Ai mà thèm, nếu không phải sợ mẹ con chịu tội, lúc trước ba nhất định sẽ phải có thêm một đứa con gái rồi.”

“Yoo, đây chắc là không vừa lòng với con rồi, vậy con đi làm con trai của dì Khương đây.”

Lộ Tĩnh Lãng sửng sốt, “Dì Khương nào cơ?”

“Mẹ của Lương Tiêu đó.” Lộ Trạch nói.

Lộ Tĩnh Lãng vô cùng phẫn nộ, “Hai đứa tự đi về đi!”

Khi Lương Tiêu cầm hoa tới Lộ Trạch vẫn đang cười, Lương Tiêu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ba em bảo chúng ta tự về đi.” Lộ Trạch cười nói.

Trong nháy mắt Lương Tiêu căng thẳng, “A?”

“Ai u, trêu anh thôi,” Lộ Trạch gãi gãi cằm anh, “Sao anh có thể đáng yêu vậy chứ, lát nữa ba em sẽ tới đón chúng ta.”

Lương Tiêu cũng cười, cầm lấy cổ tay Lộ Trạch nói: “Sợi dây đỏ này có hơi cũ rồi.”

Lộ Trạch quơ quơ cổ tay, “Có vẻ là vậy, nhưng vẫn được mà, đợi lần sau về thăm dì Khương lại đổi cái khác.”

“Tùy tiện tìm một quán đồ trang sức là có thể thay cái dây được mà.” Lương Tiêu nói.

“Cũng đúng nhỉ,” Lộ Trạch phản ứng lại, “Bỏ đi, vẫn nên về quê anh đổi mới có ý nghĩa.”



Lộ Tĩnh Lãng đỗ xe ở ven đường, hai người bọn họ bỏ đồ vào trong cốp xe sau đó ngồi vào hàng ghế sau, chỉ còn lại một đóa hoa Lương Tiêu ôm trong ngực.

Lương Tiêu cảm giác mình giống như học sinh tiểu học, vừa lên xe đã rất lễ phép chào “Cháu chào chú”.

Lộ Tĩnh Lãng cũng quay đầu lại nhìn anh, “Chào cháu.”

Đúng là ngầu thật, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lương Tiêu về Lộ Tĩnh Lãng.

Không phải cách ăn mặc ngầu mà khí chất trên người cùng với nói hai chữ cũng đủ khiến cho người khác có cảm giác áp bách.

Hơn nữa chỉ nhìn mặt thì đúng là không nhìn ra được tuổi thật, nếu anh gặp Lộ Tĩnh Lãng ở một nơi khác chắc anh sẽ gọi là anh luôn mất.

Lộ Trạch sợ Lương Tiêu xấu hổ, không đợi Lộ Tĩnh Lãng mở miệng nói là cậu đã tìm đề tài nói ngay, “Con có mua cá, xương sườn, tối nay đầu bếp Lộ hấp cá với nấu sườn kho được không?”

Lộ Tĩnh Lãng rất phối hợp cười cười, “Còn gọi cả đầu bếp Lộ rồi, ba còn có thể nói không sao?”

“Ba nói với mẹ rồi chứ? Có phải mẹ đã sớm nhìn ra rồi không?” Lộ Trạch lại hỏi.

“Đúng vậy,” Lộ Tĩnh Lãng nói, “Lúc ba nói thì cô ấy không có phản ứng gì cả, còn bảo ba đừng kinh ngạc nữa chứ.”

Lộ Trạch cười hehe, “Không hổ là bà chủ Từ mà.”

Cậu thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn nhìn Lương Tiêu, đưa tay sờ sờ đùi anh.

Lương Tiêu cúi đầu nhìn thoáng qua, dùng hoa che đi, lén lút nắm tay Lộ Trạch.

Lộ Trạch không tiếng động cười cười, cậu dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay anh: Đừng căng thẳng.

Lương Tiêu cũng trả lời cậu: Được.

Lộ Trạch lại nói: Giỏi quá.

Lộ Tĩnh Lãng đột nhiên lên tiếng nói: “Hai đứa là học sinh tiểu học à? Lớn chừng này còn chơi trò viết lên lòng bàn tay.”

Lương Tiêu lập tức ngồi thẳng lên như học sinh tiểu học thật sự.

Lộ Trạch ngôi bên cạnh cười không ngừng được, vẫn không quên trả lời một câu, “Đây là mặt già nhưng tâm hồn trẻ thơ!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Vô cùng may mắn


Khi ba người về tới nhà thì Từ Tinh Tinh cũng đã chờ từ lâu. Không đợi dùng dấu vân tay để mở cửa, cửa nhà đã mở từ bên trong, Từ Tinh Tinh mỉm cười nghênh đón ba người, “Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng tới rồi.”

Lương Tiêu vội vàng cười gật gật đầu, “Cháu chào dì.”

“Được được rồi, nào, đưa đồ cho dì cầm cho.” Từ Tinh Tinh đưa tay ra đón.

Lương Tiêu né tránh, “Đừng, nặng lắm ạ…”

Lộ Tĩnh Lãng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Từ Tinh Tinh, “Không cần tới em đâu.”

“Sao anh không cầm giúp hai đứa nó một chút.” Từ Tinh Tinh nhỏ giọng nói.

Lộ Tĩnh Lãng tỏ ra vô cùng oan uổng, “Cũng không có nhiều đồ lắm mà, nó cũng có phải tìm bạn gái đâu…”

Từ Tinh Tinh vội vàng vỗ ông một chút, lúc này Lương Tiêu mới đưa hoa cho bà, “Dì, đây là hoa tặng dì, vừa rồi đi dạo siêu thị thì nhìn thấy, cảm thấy rất đẹp ạ.”

Từ Tinh Tinh kinh ngạc nói: “Là Tulip sao, thật là đẹp, cám ơn Tiêu Tiêu.”

Mặt Lương Tiêu ửng đỏ, mặc dù đã quen bị Lộ Trạch gọi vậy rồi nhưng khi nghe người lớn gọi vẫn có cảm giác không giống nhau.

Lộ Trạch đứng phía sau cười nói: “Đừng đứng ở cửa nữa, bị bất động rồi sao “

“Mau vào đi.” Từ Tinh Tinh nói.

Lộ Tĩnh Lãng quay về phòng ngủ thay quần áo rồi vào bếp nấu cơm tối, Lộ Trạch với Lương Tiêu ở phòng khách nói chuyện với Từ Tinh Tinh.

Lúc trước Lương Tiêu đi tiếp khách cũng có đến nhà gặp ba mẹ khách hàng, hầu như các gia đình khi nói chuyện đều nhắc tới tuổi tác công việc rồi hoàn cảnh gia đình nhưng Từ Tinh Tinh lại không hề nhắc tới một chữ.

Bà vừa cầm bó hoa đến bên bình hoa vừa nói: “Bình hoa này hình như hơi to, có một cái bình nhỏ xinh xinh lại không thấy đâu.”

Trong nháy mắt Lương Tiêu nhớ tới chiếc bình hoa Lộ Trạch trộm trong nhà mang tới cho anh. Anh liếc mắt nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng đã nhớ lại, cậu vội vàng nói: “A…cái bình hoa đó…con dùng.”

Từ Tinh Tinh kỳ quái nói: “Con dùng bình hoa làm gì?”

Lộ Trạch ậm ừ nói, “Con dùng để… tặng bạn trai.”

Từ Tinh Tinh ngẩn người, Lương Tiêu cũng kinh ngạc, không ngờ Lộ Trạch lại trực tiếp thừa nhận như vậy.

“Cái kia… Dì, ngày mai cháu sẽ mang bình hoa trả lại cho dì…”

Từ Tinh Tinh “Xì” một tiếng bật cười, “Tiểu Trạch tặng cho cháu chính là dì tặng cho cháu, trả gì chứ, nếu thích thì cháu cứ lấy thêm mấy cái đi.”

“Không cần không cần đâu ạ.” Lương Tiêu liên thanh nói.

Từ Tinh Tinh ngồi xuống đối diện hai người họ, vô cùng điềm đạm nói: “Tiêu Tiêu, cháu đừng khẩn trương. Hôm nay chúng ta chỉ ăn một bữa cơm đơn giản thôi, cháu cứ căng thẳng như vậy là lần sau dì không dám mời cháu tới nữa đâu đó nha.”

Lương Tiêu cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất, “Cháu khẩn trương rõ ràng như vậy sao…”

Lộ Trạch vỗ vỗ đầu gối anh, “Rõ ràng lắm anh Tiêu à, tốt xấu gì anh cũng là quản lý Lương gặp qua bao cảnh tượng hoành tránh mà, cứ thả lỏng đi.”

“Được.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch vuốt vuốt lưng Lương Tiêu ngay trước mặt Từ Tinh Tinh, Lương Tiêu kinh ngạc nhìn về phía cậu, Lộ Trạch nói: “Hạ eo xuống, ngồi thẳng vậy làm gì, không sợ mỏi à.”

Lương Tiêu nhẹ nhàng thở ra, ngồi thả lỏng hơn, lưng tựa vào sô pha.

“Chúng ta ăn hoa quả trước đi,” Từ Tinh Tinh nói, “Tiêu Tiêu muốn ăn cái gì?”

“A, cháu ăn gì cũng được.” Lương Tiêu nói.

“Mẹ ngồi đi, ” Lộ Trạch nói với Từ Tinh Tinh, “Con đi gọt cho.”

Cậu vỗ vỗ lên đùi Lương Tiêu rồi đứng dậy đi, Lương Tiêu lại trở nên có hơi căng thẳng. Anh ngồi thẳng lên, hắng giọng một tiếng nói: “Dì ạ, có chuyện này cháu muốn nói với dì.”

Từ Tinh Tinh lập tức nghiêm túc nhìn anh, làm ra dáng vẻ lắng nghe, “Được, cháu nói đi.”

“Lúc trước lần gặp dì ở triển lãm, bên cạnh cháu có… bạn gái. Cháu không biết Lộ Trạch nói như thế nào với dì, thật ra người đó không phải bạn gái cháu, mà là khách hàng của cháu.”

Từ Tinh Tinh vô cùng bất ngờ. Vốn dĩ bà cho rằng con trai bà thích người ta trong khi người ta có bạn gái, cho nên khi Lương Tiêu thất tình Lộ Trạch mới nắm cơ hội rủ Lương Tiêu đi chơi để phát triển tình cảm, không ngờ từ đầu bà đã suy đoán sai.

Xem biểu tình của Từ Tinh Tinh, Lương Tiêu liền biết Lộ Trạch cũng nói tình huống lúc trước của anh cho người nhà biết.

Anh không đợi Từ Tinh Tinh tra hỏi đã chủ động giải thích nói: “Lúc trước nhà cháu có thiếu nợ một ít tiền, cũng không phải con số nhỏ với nhà cháu, nên cháu đã làm một công việc, đó là… giả làm bạn trai của người khác.”

Lương Tiêu nói tất cả mọi việc cho Từ Tinh Tinh biết, từ việc anh với Lộ Trạch quen nhau thế nào, làm thế nào lại ở bên nhau.

Lộ Trạch vẫn không hiểu vì sao anh lại căng thẳng như vậy. Thật ra việc làm anh căng thẳng không hoàn toàn là gặp ba mẹ cậu mà việc anh sẽ nói tất cả quá khứ của mình cho ba mẹ cậu biết.

Nhưng anh vẫn hơi sợ, cho nên không dám nói với Lộ Tĩnh Lãng, mà là lựa chọn nói với Từ Tinh Tinh có tấm lòng lương thiện.

Nhưng Lương Tiêu lại không ngờ Từ Tinh Tinh lại dễ mềm lòng như vậy, anh vô cùng bối rối nói: “Dì, dì đừng khóc mà…”

Lộ Trạch bưng đĩa hoa quả ra đã thấy bạn trai cậu tay chân luống cuống nhìn cậu, cậu quay sang nhìn Từ Tinh Tinh đã thấy hốc mắt bà ửng đỏ.

“Đậu má…” Lộ Trạch vội vàng đặt đĩa hoa quả xuống, theo bản năng quay đầu vào phòng bếp nhìn nhìn Lộ Tĩnh Lãng, may là ông đang đưa lưng về phía này để thái đồ ăn.

Cậu hạ giọng nói: “Làm sao vậy làm sao vậy? Mẹ, mẹ khóc gì vậy? Trong lúc con đi hai người nói gì vậy?”

Từ Tinh Tinh lấy khăn tay lau nước mắt, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, “Sao con không nói chuyện của con với Tiêu Tiêu cho mẹ biết chứ…”

“Chuyện gì ạ?” Lộ Trạch không hiểu ra sao, “Ai u mẹ yêu của con à, người đẹp Từ à, bà chủ Từ, mẹ mau nín khóc đi mà, để chồng mẹ thấy là hôm nay chúng ta không được ăn tối đâu đó.”

Từ Tinh Tinh cười cười, “Không sao, chỉ là mẹ đau lòng cho Tiêu Tiêu thôi.”

Lộ Trạch sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lương Tiêu, “Tiêu Tiêu làm sao vậy?”

Cậu lại bước nhanh đến bên cạnh Lương Tiêu, nhìn kỹ một chút, “Làm sao vậy làm sao vậy?”

“Không sao không sao, ” Lương Tiêu thấp giọng giải thích nói, “Vừa rồi anh có giải thích về công việc trước kia của anh, cả việc chúng ta quen nhau thế nào, sau đó dì đã…”

Lộ Trạch nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, “Làm em sợ muốn chết, em tưởng làm sao cơ, đều là chuyện trước kia rồi, còn nhắc đến làm gì nữa.”

“Phải nói cho rõ ràng,” Thái độ của Lương Tiêu rất nghiêm túc, “Dù sao dì cũng đã gặp qua…”

Anh dừng một chút, Lộ Trạch lại tiếp lời anh, “Tiểu Cẩn đúng không?”

Lương Tiêu sửng sốt, không ngờ Lộ Trạch lại nhớ rõ tên Tiểu Cẩn.

Lộ Trạch chẹp miệng, khoanh hai tay lại nói: “Em còn nhớ cô ấy cũng khá xinh đẹp đó, còn kéo tay anh, thân mật lắm…”

Lương Tiêu bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, Từ Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Làm gì đấy Tiểu Trạch, lúc đó con còn chưa ở bên Tiêu Tiêu đâu.”

“Vãi,” Lộ Trạch khó tin nhìn về phía Từ Tinh Tinh, lại nhìn nhìn Lương Tiêu, “Anh được đó nha Tiêu Tiêu, lại còn mẹ con trìu mến nữa chứ.”

“Đó là… ngoài ý muốn.”

Lương Tiêu cũng không ngờ khi anh nói hết mọi việc ra thì Từ Tinh Tinh lại càng thích anh hơn. Nhưng thật ra anh nên nghĩ tới, Lộ Trạch lương thiện giống Từ Tinh Tinh vậy.

“Mẹ đi rửa mặt đã,” Từ Tinh Tinh cười nói, “Không lát nữa ba con phát hiện mẹ lại phải giải thích.”

“Đúng đúng đúng,” Lộ Trạch vội vàng nói, “Mẹ đi nhanh đi.”

Từ Tinh Tinh vừa đi, Lộ Trạch vội vàng tiến đến bên tai Lương Tiêu, “Anh căng thẳng như vậy là vì muốn nói chuyện này với mẹ em sao?”

Lương Tiêu “ừm” một tiếng.

“Nói ra trong lòng thoải mái hơn chưa?”

“Thoải mái hơn rồi.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch thở dài, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, thật sự không biết nói cái gì cho phải.

Sau một lúc lâu, cậu kéo anh cúi người xuống, hôn lên mặt anh một cái, nói mấy câu sến sẩm: “Hai ta ở bên nhau cũng chưa lâu lắm, nhưng sao em lại yêu anh đến vậy chứ.”

Lương Tiêu nhìn cậu cười cười, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau khi yêu nhau lâu rồi thì có thể nào không yêu như vậy nữa không?”

“Em cảm thấy không thể nào.” Lộ Trạch nhẹ giọng nói.

“Chỉ cảm thấy thôi sao?” Lương Tiêu không hài lòng hỏi lại.

Lộ Trạch cười niết chặt mặt anh: “Chắc chắn sẽ không.”

Mặc dù lúc trước là Lộ Trạch theo đuổi Lương Tiêu nhưng từ sau khi bên nhau, Lương Tiêu đều vô cùng kiên định vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu.

Anh chưa bao giờ đưa ra giả thiết sẽ chia tay, cũng không giả thiết không thích không yêu nữa thì sẽ thế nào. Ngược lại anh sẽ thêm nỗ lực vì tương lai của hai người, sẽ đưa Lộ Trạch về nhà, là người đầu tiên mở miệng nói với Lộ Trạch “anh yêu em”, lần đầu tiên đến nhà cậu anh cũng giải thích rõ quá khứ của mình của ba mẹ cậu biết.

Bởi vì điều kiện giả thiết của Lương Tiêu từ trước tới nay, đều là anh với cậu mãi mãi ở bên nhau.



Bữa cơm này coi như vui vẻ hòa thuận, Từ Tinh Tinh với Lộ Tĩnh Lãng cũng không cố ý hỏi chuyện bọn họ, Lương Tiêu cảm giác so với là bạn trai của Lộ Trạch, anh giống bạn đến nhà Lộ Trạch làm khách hơn.

Ăn đến một nửa thì Lộ Tĩnh Lãng đột nhiên nói: “Chúng ta uống chút không? Tửu lượng của Tiểu Lương được chứ?”

Lộ Trạch chưa cho Lương Tiêu cơ hội để nói, giành nói trước: “Bia đi, còn cái khác thì không được.”

Lộ Tĩnh Lãng đứng lên búng tay một cái, “Vậy bia.”

Lương Tiêu cười cười, cuối cùng anh cũng biết vì sao Lộ Trạch thích búng tay như vậy rồi.

Từ Tinh Tinh lại cầm một bộ cốc nhỏ tới, Lộ Tĩnh Lãng rót đầy cho từng người, “Nào, trước khi cạn ly, ai nói gì đi.”

Từ Tinh Tinh nhìn về phía Lương Tiêu, “Tiêu Tiêu nói đi.”

Lương Tiêu sửng sốt một chút, được yêu mà sợ nói, “Cháu nói sao? Vậy… Hôm nay gặp được chú với dì, cháu vô cùng vui vẻ, cùng rất cảm ơn hai người.”

Lộ Tĩnh Lãng cười sang sảng, “Tiểu Lương, chú nghe Lộ Trạch nói cháu là làm quản lý, miệng không nên vụng như thế chứ.”

Từ Tinh Tinh trừng mắt Lộ Tĩnh Lãng một cái, “Vụng cái gì mà vụng, Tiêu Tiêu là chân thành.”

“Vụng là là thật, nhưng chân thành cũng là thật,” Lương Tiêu nghiêm túc nói, “Cháu rất cảm ơn chú với dì có thể hiểu được tình cảm của chúng cháu, ngoại trừ cảm ơn… cháu cũng thật sự không biết nên nói gì nữa.”

“Không cần cảm ơn chúng ta,” Lộ Tĩnh Lãng trầm giọng nói, “Đứa nhỏ Lộ Trạch này, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện đều là tự nó quyết định, chú dì làm ba mẹ nhưng chưa từng nhúng tay vào chuyện riêng của nó, sau này cũng sẽ không.”

Ông dừng một lát, “Nhưng hôm nay, chú vẫn muốn can thiệp một chút, Lộ Trạch.”

“Dạ,” Lộ Trạch lên tiếng, “Sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy.”

Lộ Tĩnh Lãng nhìn cậu, “Nếu con đường này là tự con lựa chọn, còn rất nghiêm túc như vậy thì con phải đi cho tốt, phải dùng cả tấm lòng của mình để hoàn thành, mặc kệ về sau đi được tới đâu, khi quay đầu lại cũng không được hối hận.”

Lộ Tĩnh Lãng lại nhìn về phía Lương Tiêu, “Lương Tiêu, cháu cũng vậy.”

“Vâng.” Hai người cùng nhau trịnh trọng đáp.

Không khí trên bàn ăn cũng thoải mái hơn hẳn, Lộ Tĩnh Lãng còn hỏi Lương Tiêu làm ở quán bar nào, sau này muốn đưa bạn đến đó uống rượu.

Lương Tiêu nói địa chỉ của quán bar, “Đến lúc đó chú muốn đến thì cứ trực tiếp tìm cháu là đươc rồi.”

“Ông chủ quán bar của anh ấy siêu nhiều tiền, ” Lộ Trạch nói, “Cả quán bar đều là hội viên đó, mở có thẻ vip mới được.”

Lộ Tĩnh Lãng chẹp miệng, “Khinh thường ba à, tiền làm thẻ vip ba cũng có đấy.”

“Chú không cần thẻ đâu ạ,” Lương Tiêu vội vàng nói, “Cháu có thẻ nhân viên, chú đến trực tiếp dùng của cháu là được rồi ạ.”

Lúc này Lộ Tĩnh Lãng cũng suy nghĩ, “Có phải giá ở quán bar các cháu cao lắm không?”

“Vâng…” Lương Tiêu nói.

“Vậy quên đi,” Lộ Tĩnh Lãng lập tức nói, “Vẫn là dùng thẻ của cháu vậy.”

Lộ Trạch cười sặc sụa: “Lão Lộ, uy nghiêm của ba đâu rồi, vừa rồi ba còn bảo tiền làm thẻ ba cũng có còn gì.”

“Mẹ con vẫn còn ở đây, ba muốn mặt mũi gì chứ, không có.” Lộ Tĩnh Lãng nói.

“Em cũng chưa nói không cho anh làm mà.” Từ Tinh Tinh cười nói.

“Em không biết,” Lộ Tĩnh Lãng hạ giọng, “Anh chỉ cảm giác quán bar này chỉ dành cho mấy kẻ có tiền thôi, một mình ở một phòng riêng, cả đêm tiêu hơn mười mấy vạn.”

“A? Đắt vậy sao.” Từ Tinh Tinh chấn kinh rồi một chút, “Tiêu Tiêu thật là lợi hại nha, lại có thể làm quản lý ở một quán bar cao cấp như vậy.”

“Là ông chủ lợi hại ạ,” Lương Tiêu khách sáo nói, “Cháu chỉ là người làm công thôi.”

“Ở nhà của em không cần khiêm tốn,” Lộ Trạch gắp rau cho Lương Tiêu, “Nhìn thấy không, nhà bếp năm sao làm đó, nhà của em không có hai từ khiêm tốn, bình thường đều cổ vũ cho nhau.”

Lương Tiêu nở nụ cười, anh lại nói lại: “Đúng, đúng là làm quản lý quán bar rất cao cấp, được chưa nào?”

“Được rồi, thưởng cho một miếng sườn nè.”



Cơm nước xong xuôi mọi người lại đi ra phòng khách tán gẫu tiếp, vừa chơi đấu địa chủ vừa uống rượu.

Lộ Tĩnh Lãng cau mày nói: “Cái bài gì đây chứ.”

Lộ Trạch chỉ đứng xem, đứng sau sô pha nhìn bài của Lương Tiêu rồi nói: “Ba lại sắp thua rồi.”

Lương Tiêu cũng bất đắc dĩ, bài tốt quá mà, anh đã thắng liên tục ba ván, muốn thua cũng không thua được.

Lộ Tĩnh Lãng ra đôi năm, Lộ Trạch thấy Lương Tiêu do dự nửa ngày, đành cười nói: “Nghĩ gì đó, không cần nhường ông ấy đâu.”

“Nhường thì ông ấy cũng không thắng được đâu, ” Từ Tinh Tinh nói, “Bài nát lắm.”

Lộ Tĩnh Lãng ngẩn người, “Sao em lại nhìn bài anh.”

Từ Tinh Tinh chớp mắt, “Không cẩn thận thấy được, anh cách xa em một chút đi.”

“Chậc, xem thì cứ xem đi, dù sao chúng ta cũng tuy hai mà một mà.”

“Làm gì làm gì vậy,” Lộ Trạch nói, “Không được thế nha.”

Sau khi Lộ Tĩnh Lãng bị thua hai lần liên tiếp, ông ném bài đi, “Không chơi không chơi, chơi nữa cũng vẫn thua, chú làm ảo thuật cho mấy đứa xem.”

Lương Tiêu lập tức cổ vũ, “Lúc trước cục… Lộ Trạch cũng hay làm ảo thuật cho cháu xem, em ấy nói đều học được từ chú đó.”

Lộ Tĩnh Lãng vừa xào bài vừa liếc nhìn anh, “Bình thường hai đứa đều gọi nhau buồn nôn như vậy hả.”

Lương Tiêu có chút xấu hổ, không lên tiếng.

Lộ Trạch ngồi xuống bên cạnh anh, “Còn không phải học được từ hai người sao, ai có thể sến sẩm qua được ba mẹ chứ.”

“Xí, mẹ con là phụ nữ, ba phải cưng chiều hơn, còn hai thằng nhóc ranh như…”

“Thằng nhóc thì sao chứ?” Lộ Trạch lập tức nói, “Thằng nhóc cũng phải cưng chiều, đúng không Tiêu Tiêu?”

Lương Tiêu nhìn nhìn Lộ Tĩnh Lãng cùng Từ Tinh Tinh, miễn cưỡn tiếp một câu, “Đúng vậy cục cưng…”

“Hai đứa…” Vẻ mặt Lộ Tĩnh Lãng vô cùng phức tạp, sau một lúc lâu mới nói một câu, “Trâu bò.”

Lương Tiêu tự nhiên cảm thấy buồn cười, bạn trai anh đúng là thừa kế tất cả các đặc điểm hoàn mỹ của ba mẹ, ngay cả từ “trâu bò” kia cũng được di truyền.

“Nào, thằng nhóc, đừng cười nữa,” Lộ Tĩnh Lãng nói, “Lúc trước nó làm ảo thuật cho cháu chỉ là đồ trẻ con thôi, chọn một lá đi.”

Lương Tiêu chọn ra một lá bài, sau đó Lộ Tĩnh Lãng bắt đầu làm ảo thuật khiến anh không kịp chớp mắt.

Lương Tiêu nhìn hết sức chăm chú, khi Lộ Tĩnh Lãng lấy lá bài bị xé nát từ trong vỏ chai rượu ra một cách nguyên vẹn, Lương Tiêu vỗ tay, Lộ Trạch cùng Từ Tinh Tinh cũng rất cho ông mặt mũi cùng nhau vỗ tay.

“Chú thật sự… Quá lợi hại.” Lương Tiêu khen ông, “Có thể làm nhà ảo thuật rồi luôn.”

“Sao lại lén lút học chiêu mới vậy chứ.” Lộ Trạch nói.

“Cái gì gọi là lén lút học, ” Lộ Tĩnh Lãng cười sang sảng cực kỳ đắc ý, “Ba làm cho mẹ con xem mấy lần rồi.”

Lộ Trạch chậc chậc, tiến đến Lương Tiêu bên tai nói: “Không cho anh hâm mộ ông ấy, chờ em học xong cũng làm cho anh xem.”

Lương Tiêu cười cười, “Được.”

“Buổi tối hai đứa ở lại đây đi,” Lộ Tĩnh Lãng nói, “Cũng muộn rồi, lại còn uống rượu, không thể lái xe.”

“A… vậy con với anh Tiêu ở chung phòng.”

“Nếu không chẳng lẽ chung phòng với ba à?” Lộ Tĩnh Lãng nhìn hai người bọn họ, Từ Tinh Tinh ở bên cạnh cũng cười ra tiếng.

“Vãi…” Lộ Trạch cũng cười trong chốc lát, “Con chỉ nói vậy thôi, bọn con ở một phòng, bảo ba chuẩn bị tâm lý thôi.”

“Nói như vậy giống như lúc ba không nhìn thấy thì hai đứa sẽ không chung phòng đấy.”

Ở phòng khách chơi đến hơn mười giờ, Lộ Trạch đưa Lương Tiêu về phòng, vừa đóng cửa đã bị Lương Tiêu ôm từ phía sau.

Lộ Trạch nói: “Làm sao vậy? Uống nhiều sao? Không được nha.”

“Không…” Lương Tiêu thấp giọng cười cười, “Chỉ là anh rất vui.”

Lộ Trạch với Lương Tiêu đi đến bên giường, “Vậy có muốn làm chút chuyện vui hơn không?”

“Không được đâu… Anh sợ chú sẽ đuổi anh đi mất.”

Hai người cùng nhau nhào lên giường, Lộ Trạch cười một lúc, bỗng nhiên cảm thán nói: “May mắn thật đấy.”

“Hửm?” Lương Tiêu nằm trên người Lộ Trạch, lắng nghe tim cậu đập.

Lộ Trạch quay đầu, đặt cằm lên trán Lương Tiêu, “Có thể gặp được ba mẹ em, có thể gặp được anh, vô cùng may mắn, chắc không phải em đã dùng hết sự may mắn của mấy kiếp rồi đó chứ?”

Không đợi Lương Tiêu trả lời, Lộ Trạch đã hôn anh một cái nói: “Cũng không sao, dùng hết thì dùng hết, có đời này như vậy là đủ rồi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: 84: Hoàn chính văn


Hai tháng sau

“Trạch, tao thấy hôm nay tâm trạng mày không tốt lắm nha,” Tôn Trác Vũ nói, “Thế nào, có phải cuối cùng cũng cãi nhau với bạn trai không?”

“Sao mày… Đợi một lát,” Lộ Trạch thò đầu từ trên giường nhìn xuống, “Cái gì mà cuối cùng, mày mong chờ lắm à?”

Tôn Trác Vũ cười cười, “Hai người đã bên nhau lâu như vậy nhưng tao vẫn chưa thấy cãi nhau bao giờ. Tính tình của tao với Thiến Thiến đều rất tốt nhưng cũng cãi nhau mấy lần rồi đó.”

“Chậc, bọn tao không có khả năng cãi nhau đâu.” Lộ Trạch nói.

“Vậy lần này là vì sao?” Tôn Trác Vũ tò mò hỏi.

“Bởi vì tao không muốn thi nghiên cứu sinh.” Lộ Trạch nói.

Tôn Trác Vũ ngẩn người, “Đây là lý do cãi nhau gì vậy, mày không muốn thi thì không thi thôi.”

Lộ Trạch thở dài, “Anh ấy cảm thấy tao vì anh ấy nên mới không thi.”

“Hình như cũng hơi hiểu rồi đó,” Tôn Trác Vũ nói, “Vậy rốt cuộc có phải vì anh ấy không?”

“Một nửa thôi, không hẳn là vì anh ấy.” Lộ Trạch nói.

Sau khi Tôn Trác Vũ đi, Lộ Trạch lại nằm trên giường một lúc lâu, sau khi ra ra vào vào wechat đều không thấy tin nhắn của Lương Tiêu.

Cậu nhìn nhìn thời gian, sắp đến trưa rồi, hôm qua Lương Tiêu tan làm muộn, không biết anh cố ý không tìm cậu hay anh vẫn chưa dậy nữa.

Cậu ngây người nhìn màn hình điện thoại, sau đó đột nhiên có một tin nhắn đến.

Tương Nghĩa Kiệt: [Làm gì đấy, dậy chưa?]

Lộ Trạch: [Đang nằm trên giường]

Tương Nghĩa Kiệt: [Đừng nằm nữa, đến căn tin ba ăn mỳ bò đi, tao bao]

Lộ Trạch: [Được]

Tới căn tin, Lộ Trạch vừa nhìn thấy vẻ mặt Tương Nghĩa Kiệt thì cười một chút, “Tao nói sao tự nhiên mày lại tìm tao ăn cơm chứ, cãi nhau với Thẩm Đường à?”

“Rõ ràng vậy sao.” Tương Nghĩa Kiệt buồn bực nói.

Lộ Trạch gật đầu, cởi áo khoác lông vắt lên lưng ghế, sau đó ngồi xuống đối diện cậu ta.

“Mày cũng đang cãi nhau với Lương Tiêu sao? Tâm trạng có vẻ không tốt lắm nha.” Tương Nghĩa Kiệt nói.

Lộ Trạch lại nhìn thoáng qua điện thoại, vẫn không có tin tức gì, “Nói thế nào nhỉ, thật ra cũng không phải là cãi nhau, chỉ là bọn tao không ai nghe ai, không vui vẻ lắm, còn bọn mày?”

Tương Nghĩa Kiệt dùng chiếc đũa đảo mỳ lên, thở dài, “Nói ra con mẹ nó tao cũng thấy mất mặt thay. Bọn tao cũng ở bên nhau một thời gian rồi nhưng anh ấy toàn nói tao không thích anh ấy.”

“Lý do là gì?” Lộ Trạch hỏi.

Tương Nghĩa Kiệt cười lạnh một tiếng, “Lý do là anh ấy cảm thấy lý do bọn tao ở bên nhau là do lúc đầu anh ta sống chết bám lấy tao, tao bất lực quá nên mới đồng ý.”

Lộ Trạch hơi sửng sốt, sau đó lại cười, “Không phải… Mạch não của Thẩm Đường thần kỳ thật đó. Lúc trước bám dính mày cũng là anh ta, hiện tại sao lại cảm thấy như vậy chứ.”

“Thì anh ta có bệnh chứ sao.” Tương Nghĩa Kiệt tức giận gắp một gắp mỳ to lên ăn, “Tao đúng là thiếu nợ anh ta mà…”

Lộ Trạch cười một lúc mới nghiêm túc nói: “Nói thật, có phải mày chưa cho anh ta đủ cảm giác an toàn nên anh ta mới cảm thấy là mày không thích anh ta không?”

Tương Nghĩa Kiệt mở to hai mắt nhìn, “Tao còn phải cho anh ta cảm giác an toàn thế nào nữa. Mỗi ngày anh ta có thể gửi cho tao cả trăm tin nhắn, tao chỉ cần nhìn thấy là nhắn lại ngay mà.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Có phải mày vẫn không kiên nhẫn với anh ta lắm không?”

“Tao… Đó cũng bởi vì anh ta thật sự đáng ghét.” Tương Nghĩa Kiệt nói, “Nếu anh ta có thể có tính cách giống Lương Tiêu…”

“Ây ây,” Lộ Trạch cười ngắt lời hắn, “Ở trước mặt tao anh ấy không như vậy đâu, nói nhiều hơn so với bình thường, cũng dính người hơn nữa.”

Tương Nghĩa Kiệt không quá tin tưởng nhìn cậu, “Lương Tiêu dính người? Mày nghiêm túc chứ?”

Lộ Trạch gật gật đầu, “Nhưng bọn tao vẫn không cãi nhau vì ghen hay gì đó cả, dù sao cảm giác an toàn đầy đủ, tao biết anh ấy yêu tao nhiều thế nào, anh ấy cũng biết tao thương anh ấy ra sao, nên căn bản không để ý đến người khác, ghen thì cũng chỉ là đùa thôi.”

Tương Nghĩa Kiệt cau mày, “** má, mày không cần phải nói buồn nôn vậy đâu, tao biết bọn mày rất ân ái rồi.”

Lộ Trạch nở nụ cười, cười xong lại thở dài.

“Vạy bọn mày không cãi nhau thì rốt cuộc là có chuyện gì?” Tương Nghĩa Kiệt hỏi, “Muốn nói không?”

Lộ Trạch suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Thật ra tao cũng không chắc chắn sau lắm khi tốt nghiệp sẽ làm gì. Lúc trước chưa gặp anh Tiêu thì tao muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng sau khi ở bên anh ấy, tao lại không muốn thi nữa, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, nhưng anh ấy lại cảm thấy tao vì anh ấy nên mới không thi.”

“Rắc rối nha, vậy nghĩa là mày không thi không phải vì anh ta đúng không?”

Lộ Trạch nhíu nhíu mày, “Cũng không phải, không hẳn là vì anh ấy, chủ yếu là do tao thôi. Tao thực sự không thích học lắm, mày cũng biết mà, lúc trước chọn chuyên ngành tiếng Anh là vì tao thấy tao có thiên phú, học tiếng Anh không cần động não. Tao thật sự không muốn học tiếp nữa, tốt nghiệp xong đi làm cũng rất tốt.”

“Nghĩa là Lương Tiêu là nguyên nhân trực tiếp, nhưng nguyên nhân cốt lõi sâu xa là do bản thân mày, đúng chưa.”

“Phải” Lộ Trạch nói.

“Vậy mày cứ nói rõ ràng với anh ta thôi,” Tương Nghĩa Kiệt nói, “Nói những lời này với anh ta.”

“Tao nói rồi, nhưng anh ấy vẫn không tin, cũng không thể nói là không tin, chỉ là anh ấy vẫn cảm thấy có liên quan đến anh ấy.”

Tương Nghĩa Kiệt cười lắc đầu, “Sao cả hai bên đều rắc rối vậy chứ.”

Điện thoại Lộ Trạch vang lên một tiếng, cậu vội vàng buông đũa xuống để xem.

Lương Tiêu: [Anh Trạch, ăn cơm trưa chưa?]

U, ngay cả cục cưng cũng không gọi, giận thật rồi.

Lộ Trạch vốn muốn trả lời là ‘ăn rồi’ nhưng lại thấy như vậy lạnh lùng quá nên lại xóa đi.

Em ăn mỳ thịt bò… Vẫn không ổn lắm.

Qua một hồi, cuối cùng Lộ Trạch mới nhắn lại: [Em ăn mỳ thịt bò với thằng Kiệt ở căn tin số ba]

Nhân vật địa điểm sự kiện đều rõ ràng, chắc là được rồi.

Lộ Trạch đợi gần một phút đồng hồ, Lương Tiêu mới trả lời: [Ừm, em ăn đi]

** má?

Lộ Trạch khiếp sợ trừng mắt nhìn điện thoại, lạnh lùng vậy sao? Đúng là khiến cậu nhớ tới lúc cậu mới quen Lương Tiêu.

Cậu trực tiếp gọi điện qua cho anh, Lương Tiêu cũng rất nhanh đã bắt máy, nhưng vừa kết nối lại không nghe được tiếng gì cả.

Lộ Trạch hắng giọng nói: “Tiêu Nhi, còn giận sao?”

Lương Tiêu rõ ràng có hơi sửng sốt, “…Anh không giận.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Học được cách cứng miệng từ bao giờ vậy chứ.”

Lương Tiêu nghe giọng điệu của Lộ Trạch, cuối cùng cũng xác nhận Lộ Trạch không giận, anh mới dở khóc dở cười nói: “Anh thật sự không giận mà cục cưng, anh còn tưởng em giận đó.”

Lộ Trạch cũng sửng sốt, “Em giận cái gì chứ, em còn tưởng anh giận mà!”

Hai người bọn họ lại cười phá lên, Lộ Trạch hỏi: “Anh vừa dậy sao? Ăn cơm chưa?”

“Không, anh đi làm chút chuyện với Giang Hoành.” Lương Tiêu nói.

“Ồ, vậy bây giờ đang làm gì vậy? Xong chưa?”

“Mới vừa xong rồi, Giang Hoành ở lại, còn anh về nhà hay về quán bar đều được.”

“Anh đưa em địa chỉ đi,” Lộ Trạch nói, “Em đến đón anh, chúng ta ra ngoài ăn trưa.”

Tương Nghĩa Kiệt ngồi đối diện trừng mắt nhìn cậu, Lộ Trạch không để ý đến cậu ta, cười cười nói: “Em mới ăn được nửa bát mỳ bò thôi, không sao, vẫn có thể ăn tiếp… Ừm, được, lát gặp ha.”

Lộ Trạch cúp điện thoại, Tương Nghĩa Kiệt xua tay nói: “Nhanh cút đi.”

“Lần sau tao mời mày.” Lộ Trạch cười nói.

“Mẹ nó đây là chuyện mời hay không mời sao?” Tương Nghĩa Kiệt phẫn nộ nói, “Đây là mày trọng sắc khinh bạn!”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Dù sao cũng là người đang yêu phải thấu hiểu lẫn nhau mới đúng chứ. Bạn trai gọi điện thoại, muốn không trọng sắc khinh bạn cũng khó lắm.”

Lộ Trạch còn chưa nói xong, điện thoại Tương Nghĩa Kiệt đã reo lên. Cậu nhướn mày, Tương Nghĩa Kiệt bắt điện thoại, “Alo.”

Lộ Trạch dùng khẩu hình miệng nói: Dịu dàng chút, nói nhẹ nhàng.

“Không cần,” Tương Nghĩa Kiệt cố gắng nhẹ nhàng, “Lát nữa em đi tìm anh, có gì nói trực tiếp.”

Lộ Trạch đứng lên mặc áo vào, một lúc sau Tương Nghĩa Kiệt cũng tắt điện thoại, Lộ Trạch nói: “Sau này cứ dùng thái độ này, không được mất kiên nhẫn.”

“Tao cũng không phải thật sự không kiên nhẫn, chỉ là… Quên đi, không nói nữa, mày nhanh đi đi.”

“Không phải mày cũng di sao, có cần tao tiễn không?” Lộ Trạch hỏi.

“Mày tha cho tao đi,” Tương Nghĩa Kiệt nở nụ cười, “Vẫn chưa làm hòa đâu, nhìn thấy mày đưa tao đến chắc lại cãi nhau đó.”

“Được rồi, tao đi đây, hai người cứ nói chuyện rõ ràng đi, đừng để mãi trong lòng.”

“Lộ đại sư, sau này tao có nên bái mày làm thầy không đây.” Tương Nghĩa Kiệt nói.

Lộ Trạch đã chạy mất, “Lần sau tao mời mày ăn cơm!”



Lộ Trạch vừa chạy từ căn tin ra đã bị gió lạnh thổi cho giật cả mình, vội vàng cúi xuống kéo khóa áo lên.

Cậu ra bãi đỗ xe lấy xe, lúc đi ngang qua cửa hàng hoa còn mua một bó hoa hồng đặt ở ghế phụ.

Mặc dù cũng không phải là cãi nhau nhưng dù sao lần đầu cậu với Lương Tiêu như vậy nên vẫn nên mua hoa làm hòa.

Thời tiết rất lạnh, cậu đi đến địa điểm Lương Tiêu nói mới gọi cho anh, “Em tới rồi, anh ra đi, ở ngay sau bãi đỗ xe á.”

“Được, anh ra ngay.”

Lộ Trạch ngồi trong xe nhìn thấy Lương Tiêu chạy tới, vừa mở cửa xe anh đã kinh ngạc nói: “Sao còn mua hoa nữa.”

Lộ Trạch cầm bó hoa lên để Lương Tiêu ngồi vào trước, sau đó đặt bó hoa vào trong lòng anh, cậu cười cười nói: “Chỉ là muốn mua thôi, anh đói bụng chưa? Muốn ăn gì?”

“Đợi lát nữa đi,” Một tay Lương Tiêu cầm hoa, một tay gian nan rút một túi gì đó từ trong túi áo ra, “Vừa nãy anh có mua khoai lang nướng cho em, còn đang nóng hay em ăn mấy miếng?”

Lộ Trạch ngẩn người, bật cười nói: “Bảo sao anh vừa lên xe em lại ngửi thấy mùi khoai nướng, anh để trong túi làm gì vậy?”

“Sợ nguội.” Lương Tiêu cười nói. Anh bỏ túi ra, cẩn thận lột vỏ khoai ra rồi đưa đến bên miệng cậu, “Nào, mau thử một miếng đi, chắc ngọt lắm.”

Lộ Trạch cúi đầu, nhìn thấy củ khoai lang nóng hôi hổi, hốc mặt cậu lại nóng lên.

Cậu cố ý quay mặt đi để tránh cho nước mắt rơi xuống.

“Cục cưng?” Lương Tiêu nhìn cậu, lo lắng nói, “Sao lại khóc rồi, đừng khóc đừng khóc…”

Anh vừa mở miệng nước mắt Lộ Trạch đã lập tức rơi xuống như được mở van.

Lương Tiêu luống cuống tay chân để khoai lang nướng qua một bên, lại để bó hoa xuống dưới chân, nghiêng người qua cẩn thận đưa tay lau nước mắt cho cậu.

“Được tốt đẹp sao lại khóc chứ, ” Lương Tiêu cau mày, giọng điệu đau lòng, “Vẫn còn giận chuyện hôm qua sao? Là anh không tốt, anh…”

Lộ Trạch mở miệng ngắt lời anh, “Đã nói là không giận rồi mà…”

Lương Tiêu còn muốn nói gì nữa đã bị Lộ Trạch ôm lấy. Lộ Trạch vùi mặt vào trong ngực anh, buồn bã nói: “Anh mua khoai cho em, có phải là sợ em giận không?”

Lương Tiêu im lặng một lát, sau đó nâng tay vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói: “Em mua hoa cho anh, cũng là vì sợ anh giận sao?”

“Ừm…” Lộ Trạch cọ cọ, “Xin lỗi anh Tiêu, giọng điệu hôm qua của em không tốt lắm, em không muốn cãi nhau với anh đâu.”

Trái tim Lương Tiêu như tê dại, anh xoa xoa gáy cậu, “Cũng đâu phải cãi nhau đâu, còn chưa cãi mà.”

Lộ Trạch nở nụ cười, thanh âm còn mang theo tiếng khóc nức nở, Lương Tiêu hôn nhẹ lên vành tai cậu: “Cục cưng, vừa nãy em khóc anh chịu không nổi.”

Lộ Trạch khụt khịt, “Em cũng không muốn khóc đâu nhưng có cách nào đâu, em đâu quản lý được chúng nó chứ.”

Cậu ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, Lương Tiêu ngó ngó, “Trên xe có khăn ướt không? Lau mặt.”

“Ăn khoai lang nướng trước đi, ” Lộ Trạch tùy tiện lấy tay lau lau, “Lát nữa sẽ nguội mất.”

“Được.”

Lương Tiêu lại cầm khoai nướng lên đưa đến bên miệng Lộ Trạch, Lộ Trạch cúi đầu cắn một miếng to, thỏa mãn híp mắt, nói: ” Ngon!”

Cậu lại đưa khoai đến miệng anh, “Mau, anh cũng ăn đi, ngọt lắm.”

Lương Tiêu cắn một miếng ngay chỗ Lộ Trạch cắn ban nãy, Lộ Trạch đã không kịp chờ muốn cắn một miếng.”

Lương Tiêu cười cười, “Lát nữa còn ăn cơm được nữa không đấy?”

“Chắc không thể,” Lộ Trạch vừa ăn vừa nói, “Không sao, lát nữa em nhìn anh ăn.”

Hai người bọn họ giải quyết xong củ khoai nướng trong mấy phút, Lộ Trạch tìm cả xe cũng không thấy khăn ướt.

“Xe này em cũng mới đi được mấy lần, ” Lộ Trạch nói, “Nên chưa chuẩn bị được mấy thứ này.”

“Đối diện có siêu thị, ” Lương Tiêu nói, “Anh đi mua.”

“Thôi bỏ đi,” Lộ Trạch giữ chặt hắn, “Không cần đâu, cũng khô rồi.”

Lương Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm mặt Lộ Trạch, Lộ Trạch đột nhiên hôn lên môi anh, “Tiêu Tiêu.”

“Cục cưng.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch cười cười, “Chuyện ngày hôm qua á, em muốn cùng anh nói một chút. Em không thi nghiên cứu sinh chủ yếu là do em không muốn học tiếp, chỉ muốn nhanh đi làm kiếm tiền, không phải vì anh nên mới không thi.”

Lương Tiêu gật gật đầu, “Vậy em muốn làm công việc gì?”

“Công ty của bạn ba em cũng không tệ, còn nói năm bốn em có thể thực tập rồi, nhưng em lại không muốn lắm, em không muốn làm công nhân.”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Không làm công nhân… Nghĩa là em muốn làm ông chủ sao?”

“Đúng vậy,” Lộ Trạch nhướn mày, “Tự mình xây dựng sự nghiệp rồi làm ông chủ không phải rất tuyệt sao.”

“Lập nghiệp ở lĩnh vực nào?” Lương Tiêu tiếp tục hỏi, “Mở một… lớp học bổ túc?”

Lộ Trạch ngẩn người, cười nói: “Em còn chưa nghĩ tới, em không định làm gì liên quan đến tiếng Anh đâu.”

Lương Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, nhìn túi khoai lang bọn họ vừa ăn xong, bỗng nhiên cảm giác được đã biết Lộ Trạch muốn làm gì rồi.

“Chắc không phải em muốn… mở một quán ăn đấy chứ?”

Lộ Trạch búng tay, “Hiểu em phết đấy. Chẳng qua cũng không nhất định phải là nhà hàng hay gì đó, vốn đầu tư lớn quá, có thể là một quán ăn vặt gì đó, em vẫn chưa nghĩ ra.”

Lương Tiêu đưa tay lên sờ mặt cậu, “Không vội, cứ từ từ suy nghĩ.”

“Anh hôn em một cái đi.” Lộ Trạch đột nhiên nói.

Tay của Lương Tiêu dừng lại trên mặt cậu, “Hửm?”

“Em nói, hôn em…”

Lương Tiêu đưa đầu qua, hôn một cái thật vang lên má cậu.

Lộ Trạch nhếch miệng cười, khởi động xe, “Đi thôi, ăn cơm thôi, ăn lẩu được không?”

“Em đã ăn no rồi, anh đến quán bar ăn tạm gì đó là được rồi.”

“Không được, phải đi ra ngoài ăn, phải kỷ niệm một chút.”

“Kỷ niệm cái gì?” Lương Tiêu hỏi.

Lộ Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Lương Tiêu, “Kỷ niệm lần đầu chúng ta cãi nhau.”

Cậu nghĩ nghĩ lại cảm thấy được không đúng, sửa lời nói: “Kỷ niệm lần đầu chúng ta không cãi nhau nổi.”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Được, chuyện quan trọng như vậy, phải kỷ niệm một chút.”

Khi chờ đèn đỏ, Lộ Trạch đột nhiên hỏi Lương Tiêu, “Tiêu Nhi à, anh nói xem có khi nào hai chúng ta sẽ luôn luôn không cãi nhau không?”

Lương Tiêu còn nghiêm túc tự hỏi một chút, “Có lẽ sẽ có. Bà nội Trương nói với anh, bà với bạn đời của bà cả đời đều chưa cãi nhau lần nào.”

Lộ Trạch kinh ngạc, “Khoa trương như vậy sao? Cả đời?”

Lương Tiêu cười cười, “Không biết có phải khoa trương hay không, dù sao anh cũng chưa từng thấy.”

“Vậy hai ta cũng khoa trương một chút đi.”

Lộ Trạch đưa tay ra, Lương Tiêu cũng đưa tay ra nắm chặt tay cậu, cậu nói: “Cả đời này của em sẽ không cãi nhau với Lương Tiêu.”

Lương Tiêu nói: “Cả đời này anh cũng sẽ không rời xa Lộ Trạch.”

“Cái này không phải khoa trương.” Lộ Trạch lập tức nói.

Lương Tiêu nhìn cậu, “Đúng, không phải khoa trương, mà thật sự là cả một đời.”

– Hoàn Truyện –

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn tất rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi! Trước đây sớm nên hoàn tất rồi nhưng mà tôi không nỡ. Chuyện thường ngày tôi viết rất nhiều, còn có một ít nội dung có thể đặt ở ngoại truyện tôi cũng đã viết vào trong chính văn rồi. Tất cả chuyện xưa đã vô cùng hoàn chỉnh cho nên ngoại truyện chỉ tùy duyên thôi. Đúng là không còn gì để viết, mỗi lần tôi định viết một chút mâu thuẫn, hai cục cưng này lại rất có năng lực giải quyết tất cả, thật sự là không cãi nhau nổi ≡ω≡

Nếu có mấy ngoại truyện nho nhỏ sẽ không đăng ở đây mà trực tiếp đăng trên weibo. Dù sao bất kể như thế nào, chờ sau này viết “Vương Quốc Kẻ Khờ” vẫn còn có thể gặp lại mà~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom