Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1970


Trương Minh Vũ cười nói: “Được rồi, được rồi, yên tâm đi, anh phúc lớn mạng lớn, với lại em quan tâm anh như vậy, làm sao anh nỡ chết chứ?”  

Nói xong anh còn nở nụ cười xấu xa.  

Ờ…  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt, giận dữ nói: “Ai…ai thèm quan tâm anh chứ, em chẳng qua chỉ là… chỉ là…”  

Nói mãi cũng không nói ra được gì.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười, nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng.  

Lâm Kiều Hân mếu máo, lại lần nữa nhìn vết thương.  

Anh nói nhưng vậy, trong lòng cô thoải mái được phần nào.  

Hai người bắt đầu tán gẫu.  

Thời gian chầm chậm trôi qua.  

Chẳng lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.  

Ồ?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Cửa mở ra, Liễu Thanh Duyệt dẫn theo Hạ Hâm Điềm bước vào.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Tới giờ rồi, em nên vận động”.  

“Nếu không thì sẽ không tốt cho đùi”.  

Ờ…  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Qua một giờ rồi sao?  

Nhanh quá…  

Trương Minh Vũ cười nói: “Vâng ạ”.  

Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, cười nói: “Đúng lúc chị sáu của em vừa gọi điện thoại cho chị”.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Chị sáu gọi làm gì vậy?”  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười xấu xa nói: “Tặng cho em chút đồ, em tự xem là biết”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ người.  

Liễu Thanh Duyệt hối thúc: “Được rồi, đi nhanh lên, em không được nằm nữa”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân làm tư thế muốn đỡ anh.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: “Không cần giúp nó, để nó tự mình đi, bây giờ nó cần phải mau chóng vận động”.  

Ờ...  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới thu tay lại.  

Cô hơi lo lắng.  

Trương Minh Vũ thử cử động đùi, anh ngạc nhiên phát hiện mình có thể cử động như thường.  

Chuyện từ lúc nào vậy?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên, nhanh chóng di chuyển vài bước trên mặt đất.  

Quả nhiên không có bất kì ảnh hưởng nào.  

Trương Minh Vũ vui mừng.  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười: “Chị không lừa em đúng không?”  

Trương Minh Vũ gật đầu mạnh.  

Những lo âu trong mắt Lâm Kiều Hân cũng triệt để tan biến.  

Thật sự không sao rồi.  

Hạ Hâm Điềm tức giận nói: “Được rồi, đi nhanh lên, nhìn xem chị sáu của em đem đến thứ gì cho em”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Rất mong đợi!  

Chẳng mấy chốc, mọi người đi đến đại sảnh.  

Trương Minh Vũ từ xa đã nhìn thấy một món đồ lớn được đặt trong đại sảnh  

Có một lớp vải che phủ, nhìn không rõ là gì.  

Chỉ là hình dáng này…  

Trương Minh Vũ cau mày, đột nhiên có cảm giác quen thuộc.  

Hạ Hâm Điềm cười nói: “Mở ra xem đi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu, bước qua đó.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ nghi ngờ.  

Sẽ là gì chứ?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đã đến phía trước.  

Càng lúc càng thấy quen…  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh cầm lấy một góc của tấm vải.  

Dùng sức vén lên!  

Thời khắc chứng kiến kỳ tích…  

Nhưng sau đó Trương Minh Vũ chết lặng luôn.  

Thứ được tặng thế mà lại là…hình nộm?  

Chuyện này...  

Mắt Trương Minh Vũ mờ mịt trong giây lát.  

Khó tránh lại quen thuộc như vậy!  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm nhìn nhau bật cười.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị hai, chị sáu tặng cái này cho em làm gì?”  

Hạ Hâm Điềm tươi cười nói: “Đương nhiên là để em nhanh chóng luyện công”.  

“Trì hoãn lâu lắm rồi”.  

Ờ…  
 
Chương 1971


Nghe vậy, Trương Minh Vũ tỏ vẻ bất lực.  

Mắt Liễu Thanh Duyệt lấp lánh nói: "Em trai thối tha, em luyện công đi, ba người bọn chị cổ vũ cho em!”

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Hay là đừng nữa, mọi người quay về đi, em tự luyện là được rồi”.  

Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Không được, bọn chị phải canh chừng em, ngộ nhỡ em lười biếng thì sao?"  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ không nói nên lời.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ tò mò.  

Luyện thế nào?  

Liễu Thanh Duyệt thúc giục: "Được rồi, nhanh lên, em phải mau chóng vận động!"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Cuối cùng, cũng chỉ đành khởi động làm nóng người.  

Liễu Thanh Duyệt hài lòng gật đầu.  

Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân bị kéo đến ngồi trên ghế sô pha.  

Lẳng lặng quan sát.  

Ồ  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ càng thêm lúng túng!  

Vậy sao mà luyện chứ?  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới điều chỉnh xong tâm trạng của mình, bước đến trước mặt hình nộm.  

Vận công đủ lực, tay vung nắm đấm!  

Bốp!  

Âm thanh va chạm nặng nề vang lên!  

Phù!  

Trương Minh Vũ đột nhiên ớn lạnh vì đau đớn!  

Chuyện này...  

Tại sao lại đau như vậy?  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.  

Chỉ nghe âm thanh thôi cũng thấy đau!  

Trương Minh Vũ cũng hoang mang.  

Nhìn kỹ hơn...  

Anh mới nhận ra rằng mức độ rung lắc của người sắt chưa đến mười độ!  

Ôi trời...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!  

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai, không cần vội, chị sáu của em đã nói rồi, lâu lắm em không luyện tập chắc chắn sẽ bị thụt lùi”.  

"Chỉ cần em luyện tập chăm chỉ, sẽ sớm khôi phục”.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ chạnh lòng.  

Sao lại có thể thụt lùi...  

Liễu Thanh Duyệt an ủi: “Cố lên, cố gắng tập luyện, ngộ nhỡ hôm nay em có thể khôi phục luôn thì sao?”  

Ồ.  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.  

Không tập luyện ắt sẽ thụt lùi!  

Có gì đáng suy nghĩ đâu chứ?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vâng ạ!"  

Nói xong, anh lại chuyển sự chú ý sang hình nộm.  

Ánh mắt cực kỳ kiên định!  

Tay vung nắm đấm, hung hăng đấm xuống!  

Bốp!  

Một âm thanh nặng nề lại vang lên.  

Hình nộm vẫn không lắc lư nhiều, nhưng nắm đấm vô cùng đau đớn!  

Trương Minh Vũ đã hiểu.  

Lâu lắm không luyện tập, nắm đấm đã sớm mất đi độ cứng rắn.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, hối hận không thôi!  

Bụp, bụp, bụp!  

Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh vang lên tiếng đánh đấm liên tục!  

Trương Minh Vũ nghiến răng chịu đau, nhưng sức lực không hề giảm chút nào!  

Ngay sau đó, sự rung lắc của hình nộm bắt đầu rõ ràng hơn.  

Chậm rãi khôi phục.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, đôi mắt đẹp đầy phức tạp.  

Đằng sau sự lợi hại... lại phải trả giá rất nhiều!  

Nhưng... cô vẫn không giúp được gì.  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm rất đau lòng, họ cũng không thể giúp.  

Trương Minh Vũ chỉ có thể dựa vào chính mình!  

Trương Minh Vũ không có tâm trí nghĩ nhiều.
 
Chương 1972


Giờ khắc này, anh chìm đắm trong việc tập luyện, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ba cô gái.  

Bụp bụp bụp!  

Âm thanh càng lúc càng dồn dập, Trương Minh Vũ toát mồ hôi đầm đìa!  

Nhưng... vẫn kiên trì như cũ!  

Nắm đấm của anh tê dại, nhưng ánh mắt càng thêm kiên định!  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm nhìn nhau.  

Rất hài lòng.  

Chớp mắt, một giờ đã trôi qua.  

Trương Minh Vũ mệt lả người.  

Anh nằm tê liệt dưới đất, thở hổn hển!  

Ba cô gái đứng dậy bước tới.  

Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười nói: "Em trai em vất vả rồi”.  

Nói xong, cô ấy lấy khăn lau mồ hôi.  

Hạ Hâm Điềm cũng đi vòng ra phía sau Trương Minh Vũ, nhẹ nhàng mát xa vai cho anh.  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười.  

Lâm Kiều Hân đứng trước mặt, tay chân luống cuống.  

Những việc này không phải là mình nên làm sao?  

Tại sao?  

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân cúi đầu.  

Rất không tự nhiên.  

Trương Minh Vũ lại không nghĩ nhiều.  

Không lâu sau, thể lực khôi phục một chút, Trương Minh Vũ vào phòng tắm.  

Đến đêm khuya.  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm cũng trở về phòng bắt đầu đi ngủ.  

Không bao lâu, Trương Minh Vũ trở lại phòng ngủ, nằm trên giường.  

Quá mệt mỏi!  

Vừa chạm vào gối, trong đầu anh cảm thấy rất choáng váng.  

Nhưng muốn ngủ lại hơi khó.  

Nắm đấm đau đớn.  

Toàn thân không chỗ nào thoải mái.  

Cảm giác này... thật sự khó chịu.  

Phù!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chờ đợi chìm vào giấc ngủ.  

Nhưng rất lâu, anh vẫn không tài nào chợp mắt được.  

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chẳng mấy chốc, cửa mở ra, Lâm Kiều Hân thở hồng hộc bước vào.  

Cô đang cầm một chiếc hộp trên tay.  

Đây là…  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân đặt chiếc hộp xuống thở hổn hển.  

Khi nhìn thấy Trương Minh Vũ vẫn còn mở mắt, cô thở phào nhẹ nhõm.  

Trương Minh Vũ đờ đẫn hỏi: "Em... em đang làm gì vậy?"  

Ồ...  

Lâm Kiều Hân hơi xấu hổ nói: "Không... không làm gì cả, em đã mua một vài thứ”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày, lo lắng hỏi: "Muộn như vậy rồi mà em còn ra ngoài mua đồ sao?"  

Lâm Kiều Hân vội xua tay nói: "Không, em nhờ Lâm Diểu tìm người mua hộ”.  

Lúc này, Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng...  

Cô ấy đã mua gì?  

Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp lớn.  

Không nhìn ra được gì.  

Lâm Kiều Hân đến bên giường với chiếc hộp trong tay, mồ hôi nhễ nhại.  

Trương Minh Vũ mới nhớ ra, lúc nãy sau khi anh tắm xong, đã không thấy bóng dáng Lâm Kiều Hân đâu nữa...  

Lâm Kiều Hân cũng không để ý, anh bắt đầu mở hộp.  

Trương Minh Vũ tò mò mở to mắt.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lấy ra rất nhiều thứ, bắt đầu lắp ráp chúng.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Đây là gì?  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã đặt một "khung sắt" lên giường, cười nói: "Được rồi, xong, anh mau nằm xuống đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu khung sắt này rốt cuộc là gì…  

Lâm Kiều Hân thúc giục: "Mau lên”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Được”.  

Nói xong, anh nằm xuống giường.  

Rất mờ mịt.  
 
Chương 1973


Mua cho mình à? Gì vậy nhỉ?  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân bắt đầu chậm rãi đặt khung sắt lên người Trương Minh Vũ.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Giọng nói nghi hoặc của Lâm Kiều Hân vang lên: "Ơ, sao lại không động đậy nhỉ?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Quay đầu lại, anh mới phát hiện Lâm Kiều Hân đang nhìn chằm chằm vào khung sắt trước mặt.  

Cố gắng nghiên cứu.  

Trương Minh Vũ càng ngờ vực hơn.  

Quét mắt nhìn lại một lượt, anh thấy một phích cắm.  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, nói: "Em không cắm phích cắm vào thì sao động đậy được...”  

Mặc dù không biết là gì, nhưng ít nhất cũng phải được cắm điện.  

Dứt lời, Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.  

Cô nhanh chóng cầm chiếc phích cắm trên tay, trên khuôn mặt xinh xắn lại đỏ ửng.  

Xấu hổ.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Lâm Kiều Hân hỏi lại: "Vậy... ổ cắm điện ở đâu?”  

Trương Minh Vũ chỉ tay, nói: "Phía trên sô pha”.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Đây là gì?"  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, mới nói: "Em... em mua nó cho anh... để mát xa”.  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Mát xa cho mình sao?  

Chuyện này...

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao cô ấy lại...  

Lâm Kiều Hân không hề để ý, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ nôn nóng.  

Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Ở bên này không có sao? Vậy... sao mát xa cho anh được?"  

Lúc này Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại, hỏi: "Em không mua ổ cắm à?"  

Trong lòng anh cũng rất mong đợi!  

Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu.  

Trương Minh Vũ bật cười.  

Sao Lâm Kiều Hân thông minh lại ngờ nghệch trong chuyện này thế nhỉ?  

Trên mặt Lâm Kiều Hân cũng lộ vẻ khó chịu.  

Cô quăng phích cắm lên giường.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, ngày mai mua ổ cắm là có thể dùng”.  

Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Em... muốn đêm nay dùng...”  

Hả?  

Trương Minh Vũ lại trợn tròn mắt.  

Điều gì đả kích cô ấy như vậy? Quan tâm anh thế sao?  

Haizz...  

Lâm Kiều Hân yên lặng thở dài.  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều đã giúp đỡ, nhưng cô vẫn chưa làm được gì.  

Bình thường thì không sao.  

Khi so sánh với hai chị gái thì...  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Không sao, anh rất vui khi em có ý định này”.  

"Hay là anh nằm xuống sàn bên cạnh ổ điện, cũng giống vậy mà!"  

Lâm Kiều Hân lắc đầu nói: "Không được, chỗ đó lạnh như vậy”.  

Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: "Hay là bỏ thêm chăn?"  

Lâm Kiều Hân do dự, cuối cùng lắc đầu nói: "Thôi, em không muốn anh phải động đậy nữa”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ không thể nghĩ ra cách nào khác.  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chậm rãi hỏi: "Anh... mệt không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác đáp: "Hơi mệt”.  

Lâm Kiều Hân hít một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng.  

Sao vậy?  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang.  

Lâm Kiều Hân lấy hết can đảm nói: "Hay là... em mát xa cho anh bằng tay nhé?"  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ lại mở to hai mắt.  

Bị đả kích.  

Chắc chắn là cô ấy đã bị đả kích.  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không sao, không cần đâu, ngày mai dùng cái máy đó là được”.  

"Ngủ say sẽ không mệt nữa”. 
 
Chương 1974


Dù trong lòng rất mong chờ nhưng vẫn có cảm giác không được tự nhiên.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay.  

Cô cũng khó xử.  

Nhưng…  

Chị hai và chị tư đều đã giúp được anh, em kém cỏi vậy sao?  

Chẳng mấy chốc, đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Cô cởi dép!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đây là…  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã đến bên Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Em làm sao vậy?"  

Lâm Kiều Hân lại hít một hơi thật sâu, đặt tay lên vai Trương Minh Vũ.  

Nhẹ nhàng đấm bóp.  

Chuyện này...  

Hai mắt Trương Minh Vũ lại mở to, giống như có dòng điện chạy qua toàn thân!  

Cảm giác mềm mại tấn công vào vai.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, cảm thấy khó tin.  

Cô ấy... mát xa cho mình sao?  

Trời đất ơi...  

Trương Minh Vũ nằm trên giường, hoàn toàn choáng váng.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng như có thể vắt ra nước.  

Nhưng...  

Cô ấy vẫn cố kiềm chế!  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ sực tỉnh.  

Nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác rất quái dị.  

Lâm Kiều Hân nhẹ giọng hỏi: "Anh có... thoải mái không?"  

Trương Minh Vũ nhe răng cười nói: "Thoải mái, rất thoải mái!"  

Không hiểu sao lòng anh bỗng rạo rực!  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.  

Cô lại tập trung sự chú ý tới bả vai Trương Minh Vũ.  

Tiếp tục mát xa nhẹ nhàng.  

Tuy rằng cô khống chế lực không tốt lắm, nhưng... Trương Minh Vũ cũng không quá để tâm!  

Hành động này đã nằm ngoài mong đợi!  

Ha ha!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười, yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này!  

Không lâu sau, Lâm Kiều Hân dừng tay.  

Hả?  

Trương Minh Vũ mở mắt ra.  

Xong rồi à?  

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, nắm đấm nhẹ nhàng của Lâm Kiều Hân đáp xuống lưng của anh.  

Đấm lưng!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Vô cùng hưởng thụ!  

Lâm Kiều Hân cũng đã thích ứng hơn nhiều.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, động tác của Lâm Kiều Hân đã chậm lại đáng kể.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được rồi, đừng đấm nữa, anh đã thoải mái hơn nhiều rồi”.  

Lâm Kiều Hân tạm dừng động tác tay, nói: "Thoải... thoải mái thật sao?"  

Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ ửng.  

Câu nói này không được tự nhiên lắm...  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu nói: "Thoải mái hơn nhiều rồi”.  

Lâm Kiều Hân thả lỏng hơn.  

Ngay sau đó, cô bỏ hai tay sang một bên.  

Căn phòng chìm trong im lặng.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ vẫn tươi cười, giờ phút này anh cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ phức tạp.  

Đêm nay... anh đã trải qua nhiều việc mà trước đây anh không dám nghĩ tới.  

Anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Kiều Hân dường như ngày càng gần hơn.  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Mình... đang chủ động thu hẹp khoảng cách sao?  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân cảm thấy hơi khó tin.  

Trương Minh Vũ lật người lại.  

Anh rất buồn ngủ, mí mắt đã bắt đầu rũ xuống.
 
Chương 1975


Lâm Kiều Hân do dự nói: "À... em đi tắt đèn”.  

Nói xong cô bước xuống đất.  

Trương Minh Vũ chết lặng gật đầu, ý thức đã trở nên mơ hồ.  

Quá buồn ngủ…  

Vốn dĩ đã rất mệt mỏi.  

Sau khi được Lâm Kiều Hân mát xa, cảm giác thoải mái lâng lâng.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ mê man chìm vào giấc ngủ.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Ngày hôm sau.  

Trương Minh Vũ sững sờ mở mắt ra.  

Trời đã sáng.  

Cảm nhận cẩn thận, anh mới thấy cơ thể mình thoải mái lạ thường!  

Thật tuyệt!  

Cảm giác khao khát tập luyện... đã trở lại!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Anh giơ cao cánh tay, vươn vai kéo dãn gân cốt!  

Thoải mái!  

Trương Minh Vũ đột nhiên muốn hét lớn!  

Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ đã kiềm chế được.  

Hai cánh tay anh buông xuống một cách tự nhiên.  

"A!"  

Đột nhiên, một âm thanh quyến rũ vang lên!  

Cơ thể Trương Minh Vũ run lẩy bẩy.  

Chuyện này...  

Ngay sau đó, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại...  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Bối rối!  

Anh nghiêng đầu nhìn...  

Vừa đúng lúc bắt gặp đôi mắt mơ màng mơ màng của Lâm Kiều Hân...  

Ồ...  

Điều quan trọng nhất là bàn tay... lại nằm ở vị trí không nên...  

Thời gian dường như dừng lại tại thời điểm này.  

Lâm Kiều Hân sững sờ nhìn chằm chằm.  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Ừng ực!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng!  

Cuối cùng Lâm Kiều Hân cũng tỉnh táo lại, cô hét toáng lên: “Anh đang làm gì vậy?"  

Cơ thể Trương Minh Vũ lại run rẩy!  

Anh nhanh chóng thu tay lại!  

Sao... sao cô ấy lại ở bên cạnh?  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới nhớ lại chuyện tối qua...  

Ồ...  

Trương Minh Vũ vô cùng ngượng ngùng nói: "Không phải đâu... xin lỗi, anh tưởng... anh tưởng không có ai bên cạnh”.  

“Anh… thực sự không cố ý…”  

Nói xong, anh nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc!  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ xấu hổ và tức giận!  

Cô lại bị...  

Khuôn mặt Trương Minh Vũ nở nụ nụ cười áy náy, hai tay treo ở giữa không trung biết làm thế nào!  

Lâm Kiều Hân siết chặt tay!  

Thiệt tình...

Lâm Kiều Hân hít một hơi thật sâu, đôi mắt đẹp của cô lóe lên vẻ phức tạp!  

Nhưng...  

Từ đầu tới cuối Trương Minh Vũ vẫn giữ nụ cười xòa trên khuôn mặt!  

Xấu hổ chết mất!  

Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, từ từ ngẩng đầu lên.  

Nhưng cô còn chưa kịp tức giận, đã nhìn thấy biểu cảm khó coi của Trương Minh Vũ.  

Ồ...  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, anh thật sự không cố ý...”  

"Anh chỉ vươn vai...”  

Nói xong anh ngượng ngùng gãi đầu.  

Chuyện này...  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân khẽ giật.  

Cô muốn cười.  

Mà lại cố gắng kiềm chế!  

Không biết vì sao, cô lại cảm thấy Trương Minh Vũ... rất đáng yêu.  

Không biết ngọn lửa giận lúc nãy đã đi đâu...  

Không được!  

Không thể cười! 
 
Chương 1976


Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân khẽ cau mày hỏi: "Thật sao?"  

Trương Minh Vũ vội vàng vươn ngón tay nói: "Đương nhiên là thật! Anh thề, anh thật sự quên mất em đang ở đây...”  

Hừ!  

Lâm Kiều Hân khẽ khịt mũi.  

Cô muốn nói nhiều hơn, nhưng lại không biết phải nói gì.  

Mấu chốt là...  

Dường như cũng không phản cảm lắm...  

Cuối cùng Lâm Kiều Hân cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi thẳng người.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay phải của anh... vẫn đang treo lơ lửng.  

Phản ứng theo bản năng...  

Lâm Kiều Hân ra khỏi giường lặng lẽ mang dép.  

Trương Minh Vũ cũng có một cảm giác phức tạp trong lòng.  

Vừa nãy…  

Lâm Kiều Hân bất mãn hỏi: "Tối qua mát xa có tác dụng không?"  

Trương Minh Vũ không cần suy nghĩ đã trả lời: "Ừ, mềm”.  

Nói xong anh vội vàng bước xuống.  

Động tác của Lâm Kiều Hân dừng lại.  

Trương Minh Vũ mới xỏ dép được một nửa!  

Mình vừa nói gì vậy nhỉ?  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, tức giận nói: "Anh... Anh nói gì cơ?"  

Khuôn mặt cô đỏ ửng!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói: "Anh... anh nói... là... có... tác dụng”.   

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.  

Mình... nghe nhầm à?  

Hừ!  

Lâm Kiều Hân lại khịt mũi, lao vào phòng tắm.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Tình cảm mỗi ngày...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ vỗ đầu, sau đó mới miễn cưỡng sực tỉnh.  

Không lâu sau, Lâm Kiều Hân trang điểm xong rồi bước ra.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng bước vào phòng tắm.  

Anh không dám nhìn cô!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã tắm rửa xong, thoải mái bước ra khỏi cửa..  

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân vang lên: "Đi thôi, em đói bụng rồi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn kỹ, anh mới phát hiện ra Lâm Kiều Hân vẫn ngồi trên sô pha.  

Ờ...  

Lại đợi mình à?  

Tuy nhiên, Trương Minh Vũ còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lâm Kiều Hân đã bước ra ngoài.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Cách nói này thích hợp hơn...  

Anh bước nhanh theo sau cô.  

Hai người đến đại sảnh.  

Quét mắt nhìn xung quanh, không có ai ở đây.  

Người đâu hết rồi?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hơi hoang mang.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Anh đi nấu ăn”.  

Nói xong, anh nhanh chóng chạy vào bếp.  

Thấy vậy, khóe miệng Lâm Kiều Hân lại khẽ giật.  

Nụ cười không thể kiềm chế.  

Không mất nhiều thời gian để một bữa sáng ngon miệng được hoàn thành.  

Lâm Kiều Hân rất hài lòng với các món ăn.  

Nhưng còn chưa ăn xong, chuông điện thoại đã vang lên.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Anh lấy điện thoại di động ra, là Trần Thắng Nam gọi đến.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Xảy ra chuyện gì à?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhấn nút kết nối.  

Giọng nói lo lắng của Trần Thắng Nam vang lên: "Thưa anh, bên phía nhà họ Chu đã xảy ra chuyện, mà bây giờ tôi vẫn còn ở Ninh Châu”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"  
 
Chương 1977


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Thắng Nam nghiêm túc nói: "Chu Vân Đình đã tìm được đối tác mới, muốn đầu tư vào nhà họ Chu, sau đó chèn ép các quyền lợi của chúng ta”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Trùng hợp vậy à?  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Được, tôi biết rồi”.  

Nói xong, anh cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nói: "Bên phía nhà họ Chu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh phải đi xử lý”.  

Lâm Kiều Hân vội vàng nói: "Em cũng đi với anh”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, cả hai đứng dậy đi ra ngoài biệt thự.  

Một chiếc ô tô đang đợi ở cổng.  

Nhìn kỹ hơn...  

Long Tam?  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, dẫn theo Lâm Kiều Hân lên xe.  

Long Tam đạp ga lao ra ngoài.  

Trương Minh Vũ đầy vẻ nghiêm nghị.  

Sớm vậy à? Trùng hợp thế sao?  

Anh vừa đến thì tập đoàn Chu Thị lại xảy ra chuyện?  

Anh luôn cảm thấy rằng chuyện này không hề đơn giản.  

Nhưng bây giờ anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.  

Lâm Kiều Hân thấy vậy, trong đôi mắt đẹp cũng lộ ra vẻ lo lắng.  

Không lâu sau, xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ dẫn Lâm Kiều Hân vào cửa tập đoàn Chu Thị.  

Vừa bước vào, Trương Minh Vũ lại nhíu mày.  

Bầu không khí trong đại sảnh... rất kỳ lạ.  

Các nhân viên đều đến.  

Mọi người đã vào vị trí của mình, nhưng đại sảnh lại yên lặng như chết!  

Không có bất kỳ âm thanh nào!  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ nghi hoặc.  

Quả nhiên không đơn giản!  

Trương Minh Vũ không do dự, kéo Lâm Kiều Hân vào thang máy.  

Chẳng mấy chốc, thang máy dừng lại.  

Vừa ra ngoài đã thấy hai hàng những gã đàn ông vạm vỡ đứng ngay ngắn ở cuối hành lang!  

Ai nấy đều rất hiên ngang.  

Tổng cộng tám người!  

Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ bước tới gần.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, trong lòng dấy lên vẻ lo lắng.  

Hai người nhanh chóng tới gần.  

Hai gã vạm vỡ phía trước chỉnh tề xoay người lại, chặn đường, lạnh lùng nói: "Dừng lại, không phận sự không được tới gần!"  

Vô cùng khí thế!  

Hả?  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Tôi là ông chủ ở đây, anh là cái thá gì?”  

"Cút!"  

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ... quả quyết vậy à?  

Gã đàn ông vạm vỡ hơi híp mắt, cười khẩy nói: "Xin lỗi, tôi không quen anh, nếu không cút ra ngoài... đừng trách chúng tôi vô lễ”.  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ khinh thường.  

Mấy gã khác cũng rất mang vẻ mặt miệt thị.  

Nhưng vừa dứt lời, đã nhìn thấy một nắm đấm lao đến...  

Hả?  

Người đàn ông vạm vỡ sững sờ.  

Bụp!  

Khoảnh khắc tiếp theo, một âm thanh nặng nề vang lên!  

Người đàn ông vạm vỡ chợt bay ngược ra sau!  

Va mạnh vào đám đông!  

Chuyện này...  

Nụ cười giễu cợt trên khóe miệng của những gã đàn ông vạm vỡ khác đông cứng lại.  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Vệ sĩ đều như nhau, chỉ biết nói mỗi một câu thôi à?"  

Nói xong, anh đi về phía trước!  

Ơ kìa...  

Vẻ phức tạp lóe lên trong mắt Lâm Kiều Hân.  

Lúc này Trương Minh Vũ... thật xa lạ.  

Mấy gã đàn ông vạm vỡ trố mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng!  

"Xông lên!"  

Ngay sau đó, một gã đàn ông vạm vỡ giận dữ hét lên!  

Bảy gã khác lao nhanh tới vị trí của Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ không lùi mà tiến lên, một cước đá bay!  

Bụp!  

Lại một âm thanh nặng nề khác vang lên!  

Cú đá này trúng vào ngực của gã đàn ông vạm vỡ!  

Hắn bay lộn ngược, đập trúng hai người đàn ông vạm vỡ khác!  

Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ phấn khích.  

Chiến đấu không chút kiêng dè... thật sảng khoái!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1978


Trương Minh Vũ lại dùng lực dưới chân, lao vào đám đông một lần nữa!  

Bụp bụp!  

Những âm thanh va chạm nặng nề nối tiếp nhau vang lên.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng bắt đầu lóe lên vẻ phấn khích!  

Cảm giác đánh đấm này... thật tuyệt!  

"A!"  

Cùng với một tiếng hét đau đớn, tất cả các vệ sĩ đều ngã xuống đất ngay lập tức!  

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Đây là... thực lực của Trương Minh Vũ sao?  

Mạnh quá...  

Các vệ sĩ đều chết lặng.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý.  

Trạng thái đỉnh cao... Tuyệt!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đi về phía văn phòng ở cuối hành lang.  

Sắc mặt nghiêm nghị!  

Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo, nhưng trong lòng hết sức phức tạp.  

Khí thế của Trương Minh Vũ...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng không nói nhiều.  

Bụp!  

Âm thanh nặng nề lại vang lên.  

Cửa phòng làm việc bị Trương Minh Vũ đạp tung bằng một cước.  

Hả?  

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào anh.  

Trương Minh Vũ bước vào với vẻ lạnh lùng.  

Sau khi nhìn xung quanh, mới phát hiện có rất nhiều người trong văn phòng.  

Người đứng đầu bên trái là Chu Vân Đình!  

Đằng sau là một vài người nhà họ Chu.  

Còn bên phải...  

Sau khi nhìn rõ, Trương Minh Vũ hơi bất ngờ.  

Hóa ra là hắn?  

Lúc này, người đàn ông bên phải cũng đang nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt u ám.  

Ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt!  

Người này chính là Triệu Khoát!  

Mãi lâu sau, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Chu Vân Đình hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Thằng ranh con, không thấy bọn tôi đang họp sao?"  

"Cút ra khỏi đây!"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Dám nói chuyện với tôi như vậy sao?  

Triệu Khoát cũng kiềm chế lửa giận, giễu cợt: "Chuyện của nhà họ Chu... anh cũng xứng xen vào à?"  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Rõ ràng, Chu Vân Đình và Triệu Khoát đã sớm bày bố cục diện này.  

Chờ anh đến.  

Nhưng... Triệu Khoát sao lại dám?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc.  

Thật lâu sau, anh cười nói: "Dù sao tôi cũng là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Chu Thị, chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi... e rằng không hay lắm nhỉ?"  

Nói xong, khóe miệng anh nở nụ cười.  

Ha ha ha!  

Một tràng cười ngay lập tức vang lên trong văn phòng!  

Ánh mắt mọi người đầy vẻ khinh thường  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Họ lấy đâu ra sự tự tin như vậy chứ?  

Định thần lại, lúc này anh mới phát hiện khóe miệng Triệu Khoát đang cười khẩy.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cau mày, bộ não của anh đang load nhanh.  

Chu Vân Đình giễu cợt nói: "Được rồi, cậu thật sự cho rằng cậu là chủ tịch tập đoàn Chu Thị chúng tôi sao?"  

"Cho cậu một cơ hội, cút càng xa càng tốt”.  

"Nếu không... sẽ không kịp đâu”.  

Nói xong, khóe miệng ông ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt.  

Rốt cuộc họ có âm mưu gì?  

Quét mắt một vòng, anh mới phát hiện trên mặt tất cả mọi người đều nở nụ cười khinh thường.  

Dường như... đã chắc chắn thắng Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân tiến lên mấy bước, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi điều tra trước đã”.  

Suy cho cùng, bây giờ tình thế hoàn toàn bất lợi với Trương Minh Vũ.  

Anh đang không biết gì cả.  

Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.  

Bây giờ điều tra cũng muộn rồi, thái độ của những nhân viên trong đại sảnh đã nói rõ mọi chuyện.  

Tập đoàn Chu Thị... sắp thay đổi.  

Chẳng mấy chốc, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Vậy thì đã sao?  

Mình mới là chủ tịch của tập đoàn Chu Thị!  

Bụp!  

Một âm thanh trầm đục đột nhiên vang lên.  

Nụ cười giễu cợt trên mặt mọi người lập tức đông cứng lại.  

Nhìn kỹ hơn...  

Trương Minh Vũ đập mạnh vào bàn, cười khẩy nói: "Triệu Khoát, cút khỏi đây đi, hôm nay tôi không muốn đánh anh”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhíu mày.  

Thằng nhóc này... vẫn chưa nhìn rõ tình hình sao?  

Chu Vân Đình hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu không coi tôi ra gì sao?"  

"Cậu chủ Triệu là khách quý của tôi!"  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Ông là cái thá gì?"  

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Chu Vân Đình nổi giận!  

Triệu Khoát vô cùng lạnh lùng nói: "Được rồi, tập đoàn Chu Thị này sẽ lập tức không còn liên quan gì đến anh nữa”.  

"Anh... giả bộ cái gì chứ?" 
 
Chương 1979


Nghe vậy, Trương Minh Vũ trầm mặc.  

Quả nhiên!  

Nhưng... dựa vào đâu mà không liên quan đến mình? Không phải mình là chủ tịch sao?  

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Ít nhất bây giờ tôi vẫn là chủ tịch, hiểu chưa?"  

"Cút!"  

Dù thế nào cũng phải phá vỡ kế hoạch của bọn họ trước đã.  

Những thứ khác... để nói sau!  

Triệu Khoát cau mày.  

Bốp!  

Chu Vân Đình đập mạnh tập văn kiện, giận dữ hét toáng lên: "Trương Minh Vũ, cậu quá đáng rồi đấy!"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ tinh nghịch mỉm cười nói: "Đợi sau khi cậu chủ Triệu Khoát rời đi, tôi sẽ cho ông biết thế nào là... quá đáng”.  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng.  

Thấy vậy, Chu Vân Đình hơi căng thẳng!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Cậu chủ Triệu Khoát, cần tôi phải mời anh nữa không?”  

Triệu Khoát vắt chân sang, chế giễu: "Được đấy, là vinh hạnh của tôi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sau lưng Triệu Khoát cũng chỉ có hai vệ sĩ.  

Hắn lấy đâu ra sự tự tin vậy chứ?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, vậy tôi tiễn anh một đoạn!"  

Nói xong chân anh bỗng phát lực!  

Đi thẳng đến chỗ Triệu Khoát!  

Khóe miệng Triệu Khoát co giật.  

Muốn né tránh...  

Nhưng chỉ đành nhẫn nhịn.  

Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ đã đứng trước mặt Triệu Khoát!  

Đúng lúc này, một luồng kình phong ép sát tới gần!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt!  

Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bắt đầu tràn ngập.  

Không hay rồi!  

Lâm Kiều Hân nhẹ giọng kêu lên: "Cẩn thận!"  

Chân Trương Minh Vũ phát lực, mạnh mẽ xoay người, lao về phía bên cạnh!  

Tránh thoát!  

Lúc nhìn lại, anh mới phát hiện không biết từ khi nào một bóng người mặc đồ đen đã xuất hiện trước mặt Triệu Khoát!  

Đây là…  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Triệu Khoát cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Chẳng mấy chốc, khóe miệng mọi người hiện lên nụ cười nhạo.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ uy nghiêm.  

Quả nhiên... chúng chuẩn bị trước mới đến!  

Triệu Khoát cười nhạt nói: "Trương Minh Vũ, sao không tiễn nữa à?”  

Nói xong, hắn không ngừng cười nhạo!  

Chu Vân Đình khoanh tay, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng.  

Trương Minh Vũ cười tủm tỉm nói: "Đừng vội, đến ngay đây!"  

Nói xong, chân anh phát lực!  

Lao thẳng về phía người đàn ông mặc đồ đen!  

Người đàn ông mặc đồ đen cũng lao tới.  

Trương Minh Vũ hết sức phấn khích.  

Đánh đi!  

Bốp bốp!  

Chẳng mấy chốc, cả hai lao vào chiến đấu!  

Mọi người xung quanh không ngừng cười khẩy.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy lo lắng!  

Bụp bụp bụp!  

Trong nháy mắt, hai người đã đánh hơn chục hiệp.  

Lúc Trương Minh Vũ kích động, trong lòng cũng có cảm giác nghiêm trọng.  

Người này... thật lợi hại!  

Bốp!  

Hai nắm đấm va vào nhau, cơ thể đồng thời lùi lại!  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, người áo đen lại xông tới!  

Tung nắm đấm!  

Trương Minh Vũ vội vàng né tránh, cả cánh tay run rẩy!  

Bốp! 
 
Chương 1980


Ngay sau đó, nắm đấm của người đàn ông mặc đồ đen rơi vào khoảng không.  

Nhưng cơ thể không chút do dự, lại đuổi tới!  

Trương Minh Vũ đột nhiên nhíu mày!  

Bóng dáng này... sao lại quen thuộc vậy chứ?

Đặc biệt là tư thế chạy này...  

Trương Minh Vũ luôn cảm thấy hình như mình đã thấy ở đâu đó rồi!  

Nhưng...  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, người áo đen đã lao tới trước!  

Tung một cú đấm!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm nghị.  

Nếu tiếp tục thì... không phải là đối thủ của người này!  

Nhưng Trương Minh Vũ không còn đường lui, chỉ đành tung cú đấm đối chọi!  

Bốp!  

Trương Minh Vũ đập mạnh vào bức tường phía sau!  

Người áo đen cũng lần lượt lùi lại!  

Trương Minh Vũ trở nên nghiêm túc hơn.  

Toàn bộ cánh tay tê dại!  

Tiếp tục như vậy...  

Nhìn lại, người đàn ông mặc đồ đen chỉ hơi loạng choạng.  

Trầm ngâm một lúc, hắn lại lao lên!  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng hết sức để điều chỉnh hơi thở của mình.  

Nếu không phải tối hôm qua đã tập luyện thì e rằng bây giờ anh đã ngã nhào!  

Phải có thực lực!  

Trương Minh Vũ nghiến răng lao về phía trước một lần nữa!  

Động tác của người áo đen rất đơn giản, mỗi một lần đều xông lên đánh thẳng tới!  

Lần này, lại là một cú đấm!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, tung cú đấm phản đòn!  

Bốp!  

Một âm thanh nặng nề vang lên!  

Phù!  

Lần này, Trương Minh Vũ đau đớn thở hổn hển!  

Cánh tay vốn đã tê dại lại càng đau nhức!  

Chuyện này...  

Triệu Khoát tìm đâu ra cao thủ như vậy?  

Thấy thế, nụ cười khẩy trên miệng mọi người càng thêm sâu!  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ lo lắng!  

Nếu tiếp tục... thì phải làm sao đây?  

Chu Vân Đình đầy vẻ khinh thường!  

Dám đấu với tôi sao?  

Triệu Khoát cười nói: "Không cần khách khí, cứ giết hắn luôn đi”.  

Nói xong, trong mắt hắn đằng đằng sát khí!  

Người áo đen dùng lực chân, lại lần nữa lao về phía Trương Minh Vũ!  

Vẫn là một cú đấm thẳng!  

Trương Minh Vũ nhíu mày!  

Trong nháy mắt, người áo đen đã vọt tới trước mặt Trương Minh Vũ!  

Tung ra một cú đấm!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt, ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm trọng, anh hoàn toàn không còn sức lực để phản đòn.  

Không có cách nào tránh né!  

Nhưng lúc này, một bóng dáng cường tráng nhanh chóng áp sát!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn lại mới biết là Long Tam đã xông vào.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Cuối cùng cũng đến rồi!  

Đám người xung quanh lập tức chết lặng.  

Đôi mắt của Triệu Khoát đầy vẻ mông lung.  

Hắn... Hắn vào bằng cách nào?  

Người áo đen dừng lại một chút, nhưng... hắn chỉ có thể tiếp tục!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Chẳng mấy chốc, Long Tam đã đứng ở Trương Minh Vũ trước mặt!  

Tung ra một cú đấm mạnh!  

Bốp!  

Âm thanh va chạm nặng nề đột nhiên vang lên!  

Long Tam lùi lại một bước!  

Người đàn ông mặc đồ đen lần lượt rút lui! Lảo đảo vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất!  

Trương Minh Vũ cau mày. 
 
Chương 1981


Sức mạnh này... ghê gớm thật!  

Lâm Kiều Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Chẳng mấy chốc, người áo đen đứng vững, vô cùng uy nghiêm!  

Cuối cùng, bằng sức mạnh của đôi chân, hắn lao thẳng đến cửa văn phòng!  

Bỏ chạy với tốc độ cực nhanh!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Những người còn lại cũng mờ mịt!  

Cứ rời đi vậy sao?  

Khóe miệng Triệu Khoát co giật dữ dội.  

Vô cùng hoang mang!  

Long Tam do dự, sau đó bước nhanh đuổi theo.  

Chẳng mấy chốc, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt.  

Chu Vân Đình và Triệu Khoát đều sững sờ.  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ bước lên phía trước, nghiền ngẫm nói: “Triệu Khoát, còn trợ thủ nào nữa không?”  

Ồ...  

Triệu Khoát vô cùng lúng túng nói: "Hình như... không còn nữa”.  

Đến lúc này hắn vẫn chưa phản ứng lại.  

Sao... lại bỏ chạy?  

Không phải là mạnh lắm sao?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Vậy thì tốt, tôi mời anh ra ngoài nhé?"  

Ừ thì...  

Triệu Khoát mỉm cười còn khó coi hơn cả khóc nói: "Được, làm phiền anh rồi”.  

Đó là phép lịch sự!  

Nói xong, hắn rất hợp tác đứng dậy.  

Cơ thể đang run rẩy!  

Mọi người xung quanh đều sững sờ!  

Chuyện này cũng... dễ nói quá nhỉ...  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, đá mạnh vào lưng dưới của Triệu Khoát!  

"A!"  

Triệu Khoát hét toáng lên!  

Cơ thể lao thẳng về phía cửa!  

Cuối cùng, hắn ngã nhào ngoài cửa.  

Hai vệ sĩ nhanh chóng chạy ra ngoài, đỡ Triệu Khoát rời đi!  

Ừng ực!  

Mọi người nuốt nước bọt, tất cả đều chết lặng.  

Không phải đã lên kế hoạch xong xuôi rồi ư?  

Người đâu?  

Ánh mắt Chu Vân Đình đầy vẻ sợ hãi!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng mỉm cười, chậm rãi đi về phía Chu Vân Đình.  

Chuyện này...  

Chu Vân Đình hoảng hốt.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Không phải vừa nãy lợi hại lắm sao?”  

Nghe vậy, Chu Vân Đình vội vàng đứng phắt dậy, hoảng sợ nói: "Cậu... cậu muốn làm gì?"  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Ông đến công ty của tôi, gây chuyện trong văn phòng tôi, giờ ông còn hỏi tôi muốn làm gì sao?"  

Chu Vân Đình không nói nên lời.  

Trương Minh Vũ không nói nhiều, anh đá mạnh vào bụng Chu Vân Đình!  

Bốp!  

Cơ thể Chu Vân Đình bay lên không trung, nặng nề đáp xuống!  

Cả đám người nhất thời hoảng loạn, vội vàng tránh sang một bên, trợn mắt há mồm!  

Hoàn toàn chết lặng!  

Chu Vân Đình ôm bụng, vô cùng đau đớn!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nói đi, mục đích là gì?"  

Chu Vân Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Mục đích ư? Không có mục đích”.  

Không có ư?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Nhưng trong mắt Chu Vân Đình, nụ cười này... không khác gì ác ma!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Các người có thể đi ra ngoài, nhưng không thể rời khỏi đi công ty, hiểu chưa?"  

Vừa nói anh vừa chuyển sự chú ý sang những người phía sau Chu Vân Đình.  

Mọi người lần lượt gật đầu!  

Bọn họ không chút do dự, quay người lao ra khỏi văn phòng!  

Ơ kìa... 
 
Chương 1982


Chu Vân Đình nhìn thấy cảnh này lập tức ngây người!  

Bọn họ đang làm gì thế?  

Bốp!  

Cánh cửa được đóng lại.  

Trương Minh Vũ đi về phía Chu Vân Đình với vẻ mặt nghiền ngẫm.  

Chu Vân Đình sợ hãi nói: "Cậu... cậu đừng tới đây, đừng tới đây!"  

"Cậu dám động đến tôi thì cậu sẽ chết chắc!"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Còn dám khiêu khích hả?  

Bốp!  

Ngay sau đó, lại một thanh âm trầm đục vang lên!  

Cơ thể Chu Vân Đình bay ngược lên, hung hăng va vào bức tường phía sau!  

Khuôn mặt đau đớn!  

Lâm Kiều Hân liếc nhìn với ánh mắt phức tạp.  

Mặc dù thủ đoạn tương đối ác.  

Nhưng cũng đáng đời!  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Ông có muốn nói gì không?"  

Anh không có bất cứ manh mối nào.  

Bây giờ... chỉ có thể tìm thấy bước đột phá trong miệng Chu Vân Đình.  

Suy cho cùng... việc này cũng phải giải quyết!  

Ừng ực!  

Chu Vân Đình khó khăn nuốt nước bọt.  

Khuôn mặt hoảng loạn!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ chậm rãi tới gần, cười hỏi: "Không nói hả?"  

Nói xong, nắm đấm của anh từ từ siết chặt lại.  

Rắc rắc!  

Những âm thanh giòn giã nối tiếp nhau vang lên.  

Cơ thể Chu Vân Đình run lẩy bẩy!  

Rốt cuộc... chuyện này là sao?  

Sao một kế hoạch hoàn hảo lại...  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã tới trước mặt ông ta!  

Ừng ực!  

Chu Vân Đình lại nuốt nước bọt.  

Làm sao đây?  

Trương Minh Vũ lẩm bẩm: "Cơ hội cuối cùng, nói hay không?"  

Bùm!  

Vừa dứt lời, đầu óc Chu Vân Đình như nổ tung!  

Nhưng...  

Ông ta vẫn còn chần chừ!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nếu không nói... thì đừng trách tôi không khách khí!"  

Nói xong, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sắc bén!  

Nắm đấm tung ra!  

Chu Vân Đình bỗng suy sụp, hét lớn: "Tôi nói!"

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.  

Nắm đấm dừng lại!  

Phù!  

Thấy vậy, Chu Vân Đình mới thở phào nhẹ nhõm.  

Mọi người đều chết lặng.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Nói đi”.  

Ừng ực!  

Chu Vân Đình khó khăn nuốt nước bọt.  

Mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng...  

Một lúc lâu sau, Chu Vân Đình mới trầm giọng nói: "Chúng tôi... chúng tôi chuẩn bị đoạt lại tập đoàn Chu Thị”.  

Trương Minh Vũ hờ hững hỏi: "Đoạt lại bằng cách nào?"  

Chuyện này...  

Chu Vân Đình hít sâu một hơi, nói: "Chúng tôi... đã có vốn đầu tư rồi”.  

Đầu tư?  

Trương Minh Vũ thờ ơ nói: "Tiếp tục”.  

Chu Vân Đình càng thêm khó xử.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày, ánh mắt lạnh băng.  

Cơ thể Chu Vân Đình run cầm cập, nói: "Là... là Triệu Khoát đầu tư cho chúng tôi!"  

Trương Minh Vũ hơi bất ngờ, hỏi: "Nhà họ Triệu hả? Các người còn cần nhà họ Triệu đầu tư sao?"  

Chu Vân Đình vô cùng lúng túng nói: "Tôi... tôi thật sự không biết Triệu Khoát lấy đâu ra tiền, nhà họ Triệu đột nhiên trở nên lớn mạnh”.
 
Chương 1983


Hả?  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Đột nhiên lớn mạnh ư?  

Trương Minh Vũ lại thấp giọng nói: "Tiếp tục”.  

Ồ...  

Đầu óc Chu Vân Đình đang load nhanh, nói: “Chúng tôi... chúng tôi dự định nhận đầu tư, sau đó... đoạt lại tập đoàn Chu Thị”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không phải ông vừa nói câu này rồi sao?"  

Chu Vân Đình hoảng sợ nói: "Cái... cái khác tôi thật sự không biết!"  

"Đó là tất cả những gì tôi biết!"  

"Hôm nay Triệu Khoát đến đây để bàn bạc về vấn đề này!"  

Nói xong, trên trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi.  

Trương Minh Vũ đăm chiêu quan sát.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ nghi hoặc.  

Bàn bạc?  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Ông chắc chắn là không có chuyện gì khác chứ?"  

Chu Vân Đình vội vàng lắc đầu nói: "Thật sự không có, những gì tôi biết đều đã nói với cậu rồi”.  

Trương Minh Vũ lại liếc nhìn với ánh mắt sâu thẳm.  

Chuyện này chỉ đơn giản như vậy thôi sao?  

Trương Minh Vũ trầm tư một lát, thờ ơ nói: "Được, ông có thể cút ra ngoài rồi”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, Chu Vân Đình trừng lớn hai mắt.  

Vô cùng kích động!  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, hơi lo lắng.  

Chẳng mấy chốc, Chu Vân Đình dẫn người rời khỏi công ty.  

Vô cùng nhếch nhác!  

Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân hơi lo lắng nói: "Nếu chỉ là bàn bạc, có lẽ họ sẽ không đến văn phòng của tập đoàn Chu Thị đâu nhỉ?"  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Anh đương nhiên hiểu được điều này.  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Anh cũng biết à?  

Sao lại?  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Hôm nay bọn họ tới là để tranh đoạt, hơn nữa đã chuẩn bị xong hết tất cả”.  

"Nhìn bộ dạng này... có lẽ đã xảy ra sai sót gì đó”.  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Nhưng... tại sao?  

Trương Minh Vũ tiếp tục: "Nhìn phản ứng của đám nhân viên, rõ ràng là đã có người thông báo cho họ”.  

"Chỉ là... kế hoạch của họ không thành”.  

Lâm Kiều Hân nhớ lại.  

Quả nhiên như vậy!  

Trong mắt Lâm Kiều Hân lại lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Sự tiến bộ của Trương Minh Vũ... thực sự rất nhanh!  

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn chăm chú, lúc này anh mới nhận ra Long Tam đang đi tới.  

Trương Minh Vũ vội vàng hỏi: "Anh có cảm thấy người vừa nãy rất quen không?"  

Long Tam khẽ gật đầu, nói: "Có lẽ hắn là người nhà họ Âu Dương”.  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt!  

Sao Triệu Khoát lại liên quan đến nhà họ Âu Dương?  

Giọng nói nặng nề của Long Tam lại vang lên: "Hơn nữa... bọn họ còn mai phục mấy người, bị tôi đuổi đi rồi”.  

Ồ...  

Nghe vậy, mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Vậy thì khớp rồi!  

Quả nhiên bọn họ có mai phục!  

Thật lâu sau, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Nhưng...  

Mối quan hệ giữa nhà họ Âu Dương và Triệu Khoát là gì?  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc: "Vừa nãy ông ta nói Triệu Khoát đột nhiên trở nên lớn mạnh, chẳng lẽ có liên quan đến nhà họ Âu Dương?"  

Có khả năng này!  

Trương Minh Vũ hơi nheo mắt, nói: "Xem ra nhà họ Âu Dương đã tiến vào Tĩnh Châu, nhưng... chúng muốn dùng tay của người khác để giết chúng ta”.  
 
Chương 1984


Nghe vậy, vẻ lo lắng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Nếu đúng là như vậy thì...  

Haizz...  

Cuối cùng Lâm Kiều Hân chỉ có thể thờ ơ thở dài.  

Quá khó.  

Trương Minh Vũ yên lặng suy nghĩ.  

Hồi lâu sau, khóe miệng anh nở nụ cười nhẹ, nói: "Nếu đã như vậy thì anh sẽ chơi cùng bọn chúng”.  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Chơi kiểu gì?  

Long Tam xoay người rời đi.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại di động ra gọi điện.  

Chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối.  

Âm thanh cung kính của Trần Thắng Nam vang lên: "Thưa anh, anh có gì dặn dò ạ?"  

Trương Minh Vũ thờ ơ nói: "Cô biết rõ tập đoàn Chu Thị hơn tôi, bây giờ đuổi hết những người đang giữ chức vụ quan trọng, đổi thành người của chúng ta”.  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trần Thắng Nam cung kính trả lời: "Vâng!"  

Trương Minh Vũ tiếp tục: "Còn nữa, hãy nghiên cứu một lượt tất cả các quy tắc của Tập đoàn Chu Thị”.  

"Xem thử với mức cổ phần và quyền lợi của chúng ta, người khác phải làm cách nào mới có thể tước bỏ vị trí chủ tịch của tôi”.  

Trần Thắng Nam lại cung kính nói: "Rõ!"  

Nói xong, cô ta cúp điện thoại.  

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Lối suy nghĩ... rất rõ ràng.  

Đứng trên quan điểm của đối phương để xem xét vấn đề!  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân chậm rãi nở nụ cười.  

Trương Minh Vũ để điện thoại xuống, trong mắt lóe lên vẻ suy tư.  

Thật lâu sau, anh cười khẽ.  

Lâm Kiều Hân hơi lo lắng hỏi: "Sắp xếp như vậy không có vấn đề chứ?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Đi bước nào xem bước đó, lợi dụng các quy tắc để bảo vệ mình”.  

"Chúng ta không nhìn thấu được âm mưu của bọn chúng”.  

"Bây giờ chỉ cần loại bỏ hết các khả năng có thể bị tước đoạt chức chủ tịch thì chúng ta sẽ ngồi vững ở vị trí này”.  

Vẻ kinh ngạc lại lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Lợi hại đấy.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ dựa lưng vào ghế.  

Rất ung dung.  

Một vấn đề đã được giải quyết.  

Nhưng...  

Tĩnh Châu rộng lớn như vậy, đến khi nào mới có thể nắm hết trong lòng bàn tay được đây?  

Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, chậm rãi hỏi: "Em... em có thể giúp gì cho anh không?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần, anh tự làm được”.  

Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Em... muốn giúp anh”.  

Hả?  

Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Mãi lâu sau, anh cười nói: "Được, vậy em giúp anh lập danh sách đi”.  

Danh sách ư?  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Danh sách gì cơ?”  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Danh sách tất cả những doanh nghiệp ở Tĩnh Châu có tư cách trở thành kẻ địch của chúng ta”.  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên tia sáng!  

Ồ...  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Câu nói này hơi...  

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bây giờ Trương Minh Vũ đúng là có thực lực này...

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Vâng, em sẽ đi điều tra thông tin ngay”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được, nhưng chúng ta về đại viện trước đi, ở đây... hơi nguy hiểm”.  

Suy cho cùng, ở đây không có người của mình.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Hai người đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi vào đại sảnh.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.  

Mọi người đã yên lặng ngồi vào vị trí của mình, không nói một lời.  

Càng thêm kỳ lạ!  

Hừ!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên vẻ giễu cợt.  

Xem các người có thể bày ra trò gì!  
 
Chương 1985


Cả hai không chần chừ nữa mà bước ra khỏi công ty.  

Long Tam đang đợi ở cửa.  

Hai người lên xe.  

Nhưng lúc này, chuông điện thoại của Trương Minh Vũ vang lên.  

Chị tư?  

Trương Minh Vũ sững sờ một lúc, mới kết nối điện thoại.  

Chẳng mấy chốc, giọng nói cưng chiều của Liễu Thanh Duyệt vang lên: "Em trai thối tha, em ở đâu đấy?"  

Trương Minh Vũ cười toe toét trả lời: "Em đang làm một số việc trong tập đoàn Chu Thị, có chuyện gì vậy?"  

Liễu Thanh Duyệt rất thần bí nói: "Nếu không có việc gì thì đến chỗ chị đi, chị có chút chuyện”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi nghi hoặc.  

Tìm mình có chuyện gì nhỉ?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, em lập tức tới ngay”.  

Nói xong, anh cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ cong môi nói: "Chị tư tìm anh có việc, anh cũng không biết để làm gì”.  

Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Vậy anh đi mau đi, em về một mình cũng được”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Để Long Tam đưa em về, em về một mình anh không yên tâm”.  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nói: "Dừng xe ở ven đường, tôi đi tìm chị tư”.  

Long Tam gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại, Trương Minh Vũ xuống xe.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ lo lắng.  

Tuy nhiên, còn chưa kịp nói gì nhiều, Long Tam đã nhấn ga lao đi.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười, yên lặng quan sát.  

Chẳng mấy chốc, chiếc xe biến mất.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kỳ dị.  

Bây giờ Lâm Kiều Hân...  

Có vẻ càng ngày càng ra dáng một người vợ nhỉ?  

Hiền lành thế...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu, vươn tay bắt một chiếc xe taxi.  

"Hiệu thuốc Thiên Linh”.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng hiệu thuốc Thiên Linh.  

Trương Minh Vũ yên lặng liếc nhìn.  

Sau đó mới nhận ra cũng giống như lần trước, vẫn không có ai ở đây...  

Trương Minh Vũ bước vào.  

Anh vừa bước vào, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Đến đây rồi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sau khi định thần lại, một thanh niên ngồi trên băng ghế lặng lẽ nhìn anh.  

Khuôn mặt không chút biểu cảm.  

Trương Minh Vũ hơi căng thẳng.  

Âu Dương Triết!  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi phản ứng lại.  

Rõ ràng, Âu Dương Triết đến để theo đuổi Liễu Thanh Duyệt...  

Trương Minh Vũ khẽ cười, nói: "Đến rồi đây”.  

Nói xong, anh đi đến bên cạnh Âu Dương Triết, nhẹ nhàng ngồi xuống.  

Âu Dương Triết cau mày.  

Hơi bất ngờ.  

Hồi lâu sau, Âu Dương Triết mới bình tĩnh nói: "Lần này mạng anh lớn, lần sau sẽ không gặp may mắn như vậy nữa đâu”.  

Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn mắt, nói: "Thế nào gọi là may mắn? May mắn cũng là một phần của thực lực đấy!"  

Âu Dương Triết lắc đầu cười khẽ.  

Hai người không ai lên tiếng nữa.  

Nhưng trong lòng Trương Minh Vũ lại có cảm giác rất kỳ lạ.  

Ngồi bên cạnh anh lại là... kẻ thù không đội trời chung?  

Nhưng bây giờ hai người họ đang trò chuyện như... những người bạn...  

Đột nhiên, Âu Dương Triết hỏi: "Thanh Duyệt bảo anh tới à?"  

Trương Minh Vũ hờ hững đáp: "Chị ấy có biết anh gọi chị ấy như vậy không?"  

Ồ...  

Âu Dương Triết bất đắc dĩ nói: "Nếu như cô ấy biết, chắc chắn sẽ lại mắng tôi”.  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt, nói: "Anh không sợ tôi nói với chị ấy sao?"  

Âu Dương Triết nhướng mày nói: "Anh không phải là loại người hay mách lẻo nhỉ?" 
 
Chương 1986


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói này không tự nhiên lắm.  

Sao lại trò chuyện với nhau rồi?  

Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Đến rồi à, mau vào đi”.  

Âu Dương Triết vội vàng đứng dậy.  

Vẻ mặt kích động!  

Trương Minh Vũ bĩu môi nói: "Gọi tôi mà, anh kích động gì chứ?"  

Ồ...  

Âu Dương Triết hết sức lúng túng.  

Trương Minh Vũ mỉm cười bước đi.  

Từ đầu tới cuối, Liễu Thanh Duyệt cứ nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, chẳng thèm liếc nhìn Âu Dương Triết.  

Haizzz.  

Âu Dương Triết âm thầm thở dài.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến bên cạnh Liễu Thanh Duyệt.  

Liễu Thanh Duyệt vội vàng nắm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ, quay người đi vào trong hiệu thuốc.  

Âu Dương Triết rù rì: "Thằng chó chết, sao anh lại may mắn vậy chứ?"  

Nói xong, hắn lại ngồi xuống.  

Lúc này, Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đã bước vào hành lang dài phía sau.  

Không gian im lặng như cũ.  

Trương Minh Vũ vô cùng sợ hãi.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Em nói chuyện gì với anh ta đấy?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi”.  

Liễu Thanh Duyệt cười khổ, nói: "Tạo hóa trêu người, nếu không... anh ta chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất cho em”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhưng Liễu Thanh Duyệt không định nói nhiều.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt dẫn Trương Minh Vũ vào một căn phòng.  

Một người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh.  

Trương Minh Vũ cẩn thận quan sát, thấy rằng người đàn ông vẫn còn mặc quân phục.  

Trên vai... có vài ngôi sao.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc, hỏi: "Chị tư, sao chỗ của chị đều là các chiến sĩ vậy?”  

Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, cười nói: "Sau này em sẽ biết”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt kéo một chiếc ghế đến bên cạnh giường.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Ngồi đi”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ do dự, sau đó chậm rãi ngồi xuống.  

Rất hoảng loạn.  

Anh luôn cảm thấy rằng chiến sĩ trước mặt giống như một xác chết.  

Hơn nữa hoàn cảnh này...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị bảo em tới đây làm gì?"  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Lát nữa em sẽ biết”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Lại là câu nói này...  

Liễu Thanh Duyệt không chần chừ nữa, quay người bước sang một bên, lặng lẽ thu dọn dụng cụ.  

Trương Minh Vũ im lặng nhìn xung quanh.  

Ở đây rất tối, rất yên tĩnh.  

Giống như một tầng hầm, ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào được.  

Nơi này rất khác với bệnh viện...  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng bước đến, tất cả các dụng cụ phẫu thuật đã sẵn sàng.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sửng sốt, ánh mắt mông lung.  

Cần làm phẫu thuật sao?  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt từ từ cởi chiếc áo sơ mi của người chiến sĩ.  

Phù!  

Trương Minh Vũ hơi ớn lạnh!  

Trên ngực be bét máu!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thấy được.  

Mặc dù anh đã từng giết người, nhưng cảnh tượng máu me này... lại vô thức kháng cự.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều cười nói: "Sao vậy? Vẫn không thể tiếp nhận được sao?"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1987


Nghe vậy, Trương Minh Vũ sững sờ.  

Ngay sau đó, anh nhớ tới nhiệm vụ của Liễu Thanh Duyệt.  

Ồ...  

Không phải cần học thật đấy chứ?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười, không biết nên nói gì.  

Chuyện gì đến cũng phải đến, không trốn tránh được.  

Liễu Thanh Duyệt nhặt dụng cụ phẫu thuật lên, lặng lẽ đứng bên giường, thì thầm: "Nhìn cho kỹ, em không thể sợ máu”.  

Nói xong cô ấy bắt đầu vào việc.  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Đứng dậy trong im lặng.  

Khi nhìn thấy những vũng máu tanh, bụng anh không khỏi sôi trào.  

Liễu Thanh Duyệt thấp giọng nói: "Nhẫn nhịn”.  

Trương Minh Vũ nghiến răng.  

Đã từng giết người, đây có là gì chứ?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ tập trung sự chú ý của mình vào người đàn ông.  

Không rời mắt!  

Cơ thể Liễu Thanh Duyệt không nhúc nhích, rất vững vàng.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn là một sự dày vò đối với Trương Minh Vũ.  

Leng keng!  

Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên.  

Quan sát chăm chú.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện có một viên đạn dài đã rơi vào chậu.  

Ôi trời...  

Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Bị thương trên chiến trường”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác kính trọng.  

Liễu Thanh Duyệt bắt đầu cầm máu.  

Mặc dù Trương Minh Vũ nhìn không hiểu lắm, nhưng anh vẫn âm thầm ghi nhớ quá trình này trong lòng.  

Anh biết rằng sớm muộn gì cũng phải học...  

Không lâu sau, Liễu Thanh Duyệt đã khâu xong vết thương.  

Sau đó làm sạch vết máu.  

Vết máu đã sạch, nhưng vết thương vẫn rất dọa người.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt.  

Đột nhiên anh nghĩ rằng có lẽ tương lai mình cũng ở trên chiến trường...  

Không phải chứ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.  

Liễu Thanh Duyệt bắt đầu thu dọn đồ đạc.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, phẫu thuật không phải nên... vô trùng sao?"  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười nói: “Ở đây luôn luôn khử trùng mọi lúc”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn lên, anh mới phát hiện trên người có một thiết bị phun sương.  

Công nghệ cao…  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Được rồi, bây giờ em có thể đi ra ngoài”.  

Trương Minh Vũ ngây ngốc gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt đi trước, theo sau là Trương Minh Vũ.  

Khi ra ngoài, còn đi ngang qua một cô y tá mặc quân phục ở cửa.  

Trương Minh Vũ càng cảm thấy chị tư không hề đơn giản.  

Liễu Thanh Duyệt đến một văn phòng.  

Tuy nhỏ nhưng rất ấm áp.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi ngồi xuống, cười nói: "Đây là phòng làm việc của chị, em thấy thế nào?"  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, cười toe toét nói: "Rất tốt”.  

Liễu Thanh Duyệt hậm hực trợn to hai mắt, nói: "Vừa hay bây giờ em ở Tĩnh Châu, không có việc gì thì hãy tới tìm chị”.  

"Để em thích ứng trước”.  

"Không lâu nữa, nhiệm vụ của chị cũng sẽ là của em”.  

Nói xong ánh mắt cô ấy lấp lóe.  

Hả?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị tư, chị cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ lập tức phấn khích!  

Liễu Thanh Duyệt đau lòng cười nói: "Thằng em trai ngốc nghếch, đừng vui mừng quá sớm, nhiệm vụ của bọn chị kết thúc sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với em”.  

Ồ...  

Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng Trương Minh Vũ cứng đờ.  

Không phải chứ...  

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Em trai, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của các chị khác”.  

"Nếu không, sau khi tất cả nhiệm vụ của mọi người hoàn thành thì em sẽ không có thời gian”.  

Ơ kìa...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm nghị.  

Bây giờ anh thiếu nhất là thời gian...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Vâng ạ”.  

Nhiệm vụ của chị ba... phải thực hiện gấp rút!  

Nhưng... khó quá.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều liếc nhìn, nói: "Bây giờ có khó khăn gì không? Chị sẽ tìm cách giúp em”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Có rất nhiều khó khăn, muốn phát triển quy mô quá khó...”  

Liễu Thanh Duyệt hậm hực trợn tròn mắt, nói: "Em trai ngốc, sao em không lợi dụng ưu thế của mình?”  

Ưu thế ư?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.
 
Chương 1988


Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Ví dụ như nhà họ Lục, so với nhà họ Lục thì em có ưu thế gì?"  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ gãi đầu, không thể nghĩ ra bất kỳ ưu thế nào...  

Liễu Thanh Duyệt đảo mắt nói: "Em giàu hơn họ!"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Suy nghĩ kỹ lại... hình như cũng có lý.  

Mặc dù nhà họ Lục giàu có.  

Nhưng xét cho cùng, anh đã là người giàu nhất Ninh Châu.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Có nhiều tiền hơn họ thì có thể làm gì?"  

Liễu Thanh Duyệt cười đắc ý nói: "Bọn họ kinh doanh thứ gì thì e kinh doanh thứ đó”.  

"Sau đó... giá cả thấp hơn bọn họ”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt!  

Mình chưa từng nghĩ đến chuyện này!  

Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, nói: "Đây là tuyệt chiêu tất thắng mà chị ba của em dạy chị đấy”.  

"Dù sao nền tảng của em mạnh hơn họ, em còn sợ không thắng được họ sao?”  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Có lý!  

Trương Minh Vũ phấn khích nói: "Được, trở về em sẽ thử ngay!"  

Liễu Thanh Duyệt hài lòng gật đầu.  

Trương Minh Vũ cũng bắt đầu chờ mong.  

Mặc dù tốn thời gian dài.  

Nhưng... có thể mở nhiều công ty cùng một lúc!  

Cốc cốc cốc.  

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt lóe lên vẻ chán ghét.  

Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra Âu Dương Triết bước vào...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Đúng là cố chấp.  

Khuôn mặt Âu Dương Triết nở nụ cười nói: "Thanh Duyệt, em xong việc chưa?”  

Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Ai cho anh vào hả?"  

Âu Dương Triết lúng túng ra mặt.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Đắc ý!  

Âu Dương Triết cười nói: "À... anh thấy em bước vào văn phòng nên tưởng rằng em đi nghỉ ngơi”.  

Liễu Thanh Duyệt thờ ơ nói: "Không nghỉ ngơi, tôi có chuyện muốn nói với nó, anh đi ra ngoài trước đi”.  

Âu Dương Triết càng thêm ngượng ngùng.  

Trương Minh Vũ cũng hơi bất ngờ.  

Không tức giận à?  

Tốt tính thật đấy...  

Nhưng mãi hồi lâu, cũng không có động tĩnh gì.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt rực lửa của Âu Dương Triết.  

Giống như đang cầu xin...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Anh nhìn tôi làm gì?  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, hỏi: "Anh không nghe thấy sao?"  

Ánh mắt cầu xin của Âu Dương Triết càng sâu sắc hơn.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư, lời em nói có tác dụng không?”  

Liễu Thanh Duyệt trợn tròn mắt nói: "Không có tác dụng”.  

Ha ha!  

Trương Minh Vũ xòe hai tay ra, cười nói: "Anh xem, tôi không giúp được gì cho anh”.  

Âu Dương Triết hít một hơi thật sâu.  

Cuối cùng, cũng chỉ đành tuyệt vọng quay người bước ra ngoài.  

Trương Minh Vũ rất ngạc nhiên.  

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đóng lại.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị tư, chị đối xử với hắn như vậy mà hắn không nổi giận sao?"  

Liễu Thanh Duyệt đắc ý cười nói: "Anh ta không dám”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Không dám ư?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.  

Quá phức tạp.  

Suy cho cùng, nhà họ Âu Dương cũng có thứ hạng trong các gia tộc trong nước.  

Vậy chị tư có thân phận gì?
 
Chương 1989


Liễu Thanh Duyệt mỉm cười nói: “Được rồi, đây không phải là chuyện em nên biết”.  

“Hôm nay chị có thời gian, có việc gì cần giúp không?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn to mắt, ngờ vực hỏi: “Có phải… các chị không thể giúp em không?”  

Liễu Thanh Duyệt đắc ý nói: “Không phải là chuyên ngành của chị, chị có thể giúp em”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Vậy… chị chữa bệnh cho em thì sao? Cũng có thể giúp em ư?”  

Liễu Thanh Duyệt lắc đầu nói: “Không thể”.  

Vậy…  

Khóe môi Trương Minh Vũ khẽ giật nói: “Vậy sao chị còn…”  

Liễu Thanh Duyệt ra vẻ đương nhiên nói: “Dù sao cũng không ai phát hiện”.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Sau đó lại bắt đầu cảm thấy phấn khích.  

Chị tư giúp mình rồi.  

Hai người đứng lên đi ra ngoài.  

Vừa đến cửa thì nhìn thấy Âu Dương Triết đứng dậy.  

Mặt đầy vẻ phấn khích.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Quả nhiên vẫn cố chấp.  

Liễu Thanh Duyệt làm như không thấy, cứ thế đi thẳng.  

Âu Dương Triết vội nói: “Thanh Duyệt, em… đi đâu thế?”  

Liễu Thanh Duyệt không quan tâm, vẫn đi thẳng ra ngoài.  

Trương Minh Vũ đắc ý cười.  

Hai người đi ra khỏi hiệu thuốc.  

Long Tam lái xe đến đợi.  

Hai người kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong.  

Vừa định đi…  

Cửa xe ở ghế phó lái đột nhiên bị mở ra.  

Âu Dương Triết không do dự gì ngồi vào xe.  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn to mắt.  

Vô liêm sỉ!  

Liễu Thanh Duyệt cau mày, lạnh nhạt nói: “Anh muốn khiến tôi cảm thấy anh phiền đúng không?”  

Âu Dương Triết bĩu môi nói: “Còn có phần phiền hơn nữa à?”  

Trương Minh Vũ khá ngạc nhiên.  

Mẹ nó… còn biết dỗ ngọt hơn mình nữa.  

Liễu Thanh Duyệt cau mày.  

Âu Dương Triết hỏi: “Hai người muốn làm gì thế, hay là anh đi theo giúp đỡ nhé? Anh không đi theo làm phiền đâu”.  

Mặt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ bất lực.  

Mẹ nó…  

Sao cứ như đang đùa vậy chứ…  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, nói: “Tôi đang cần mua một tòa nhà”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Âu Dương Triết làm một động tác tay rồi nói: “Không thành vấn đề, một tiếng sau sẽ có cho em”.  

Đây…  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ hoang mang.  

Liễu Thanh Duyệt cũng nói: “Được, anh có thể xuống xe rồi”.  

Âu Dương Triết không do dự nói: “Một tòa nhà, một tiếng đồng hồ”.  

Liễu Thanh Duyệt im lặng một chút rồi nói: “Được”.  

Trương Minh Vũ nghe mà há hốc miệng.  

Mẹ nó chứ…  

Hai kẻ điên?  

Long Tam không quan tâm, đạp chân ga lái xe đi.  

Phù!  

Âu Dương Triết thở phào.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới tỉnh táo lại từ sự chấn động.  

Rất bất lực.  

Cứ thế mà có được một tòa nhà sao?  

Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước đại viện.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Liễu Thanh Duyệt sải bước đi trước, khoác tay vào cánh tay Trương Minh Vũ.  

Mặt không cảm xúc.  

Âu Dương Triết thở dài, khẽ lắc đầu.  

Trương Minh Vũ cảm thấy kỳ lạ sải bước đi vào trong đại viện.  

Âu Dương Triết im lặng đi theo sau.  

Không lâu sau ba người đi đến trước cổng biệt thự.  

Cốc cốc cốc.  

Trương Minh Vũ giơ tay lên gõ cửa.  

Sau đó từng tiếng bước chân vội vã vang lên.  

Cửa mở ra.  

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đập vào mắt.  

Hả?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom