Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1520


Tám gã vệ sĩ ở bên ngoài chủ động tránh sang một bên.  

Một chàng trai trẻ ung dung bước tới.  

Tay cầm điếu xì gà, vẻ mặt phách lối.  

Trương Minh Vũ hơi nhíu mày.  

Cậu hai nhà họ Lục, Lục Chính Đình!  

Trước kia hắn từng đến Hoa Châu với Chu Vân Phong, còn từng có tranh chấp với anh.  

Nhà họ Lục?  

Trong mắt anh lóe lên từng tia sáng.  

Anh vốn đang định đi tìm nhà họ Lục đây.  

Nào ngờ Lục Chính Đình này lại chủ động tự dâng đến tận cửa.  

Trương Minh Vũ cũng không nóng vội.  

Lặng lẽ chờ đợi.  

Đinh Ninh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn rồi quay đi.  

Không có hứng thú.  

Lục Chính Đình nhanh chóng nhận ra Hàn Thất Thất trong đám người, hai mắt dán chặt lên người cô ta.  

Hai mắt sáng rực lên.  

Xinh đẹp vậy sao?  

Ngay sau đó, hắn lập tức trở nên hưng phấn.  

Vội vàng sải bước tới gần.  

Mấy người bọn hắn dừng lại trước mặt Trương Minh Vũ.  

Hàn Thất Thất cau mày, lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”  

Lục Chính Đình mỉm cười lên tiếng: “Thất Thất, sao đến cả tôi mà cô cũng không nhận ra thế?”  

“Tôi… là Lục Chính Đình đây”.  

Hự!  

Nghe thấy lời hắn vừa nói, đám người xung quanh nhao nhao hít khí lạnh!  

Cậu hai nhà họ Lục!  

Sao hắn lại tới đây?  

Trương Minh Vũ chỉ lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ.  

Bị coi như không khí rồi.  

Có thể thấy được sức hút của người đẹp khủng bố tới mức nào…  

Hàn Thất Thất sẵng giọng hỏi: “Anh tới tìm tôi có việc gì?”  

Lục Chính Đình tươi cười đáp lại: “Nghe nói dạo gần đây bố cô đang tranh mối làm ăn với nhà tôi”.  

“Tôi tới để nói chuyện với cô thôi”.  

“Tiện khuyên nhủ nhà họ Hàn các cô đừng tự đâm đầu vào chỗ chết”.  

“Ở đây không phải Hoa Châu!”  

Dứt lời, hắn trưng ra vẻ mặt tràn đầy giễu cợt.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên. 
 
Chương 1521


Chứng tỏ Hàn Thiên Hoa giữ bí mật rất tốt.  

Nhà họ Lục không hề hay biết người đứng sau chuyện này chính là anh.  

Hàn Thất Thất bình thản nói: “Nhà họ Hàn chúng tôi làm sao? Cần anh dạy dỗ à?”  

Khí thế rất hùng hồn.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia vui mừng.  

Không biết từ bao giờ Hàn Thất Thất đã trưởng thành nhiều đến vậy.  

Lục Chính Đình khẽ nhướng mày, châm chọc hỏi: “Tôi không có ý dạy dỗ ai cả. Chỉ có điều một Hoa Châu bé tí mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Tĩnh Châu chúng tôi sao?”  

Trong mắt hắn tràn đầy vẻ khinh thường.  

Đám người xung quanh cũng bày ra vẻ mặt trào phúng.  

Đến từ Hoa Châu hả?  

Chỉ là lũ rác rưởi!  

Hàn Thất Thất nhíu chặt chân mày.  

Trương Minh Vũ bật cười cất giọng nói: “Hoa Châu bé tí? Cậu chủ Lục đúng là người hay quên”.  

“Không lẽ mày không nhớ lúc ở Hoa Châu đã bị đánh thê thảm như nào sao?”  

Hả?  

Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều sửng sốt.  

Lục Chính Đình bị đánh sao?  

Đùa gì vậy?  

Hắn cau mày giận dữ.  

Bấy giờ mới nhìn thấy Trương Minh Vũ và Đinh Ninh ở bên cạnh.  

Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét sang.  

Ngay sau đó, sắc mặt của hắn lập tức đông cứng lại.  

Hắn điên tiết gào lên: “Mày!”  

Lần trước bị đánh hội đồng… hắn vẫn còn nhớ rất rõ!  

Thấy hắn phản ứng như vậy, tất cả đều sợ ngây người.  

Hắn như vậy, chẳng lẽ… thật sự đã bị đánh rồi sao?  

Sao có thể… như vậy được?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Xem ra mày vẫn còn nhớ tao đấy chứ”.  

Lục Chính Đình nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, cho dù mày có hóa thành tro bụi tao cũng vẫn nhận ra mày!”  

Căm hận thấu xương!  

Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý.  

Hắn nắm chặt tay lại, lạnh giọng rít gào: “Ranh con, tao vẫn đang buồn bực không có cơ hội đi tìm mày, không ngờ mày lại tự mò tới!”  

“Hôm nay mày đừng hòng rời khỏi đây!”  

Hắn vừa ra lệnh, tám gã vệ sĩ đằng sau thi nhau xông lên!  

Anh khẽ cau mày.  

Quan Na lạnh giọng quát: “Người đâu!”  
 
Chương 1522


Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên!  

Một đám bảo vệ tức tốc chạy vọt ra!  

Vây kín xung quanh Lục Chính Đình và vệ sĩ của hắn!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh vang lên dồn dập!  

Tất cả mọi người đều bị làm cho kinh hãi!  

Hai phe giằng co kịch liệt, mùi thuốc súng ngập tràn sảnh lớn!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng mỉm cười.  

Sắc mặt vẫn bình thản như không.  

Lục Chính Đình nheo mắt lại.  

Hắn quên mất chuyện này rồi!  

Trương Minh Vũ phá lên cười: “Cậu chủ Lục ăn đòn chưa đủ à?”  

Hắn bị anh chọc tức điên lên!  

Đám người xung quanh kinh ngjac há hốc mồm!  

Trương Minh Vũ… thực sự đã từng đánh Lục Chính Đình rồi sao?  

Điên rồi à?  

Mãi lâu sau, hắn mới nghiến răng ken két rít lên: “Được, dù sao mày cũng đang ở Tĩnh Châu. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội lắm!”  

Nói rồi trong mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo!  

Trương Minh Vũ khẽ bật cười.  

Lục Chính Đình hít một hơi thật sâu: “Hàn Thất Thất, hôm nay chúng ta hãy giải quyết chuyện giữa hai nhà trước đã!”  

Hàn Thất Thất nhíu mày lên tiếng: “Giải quyết cái quái gì? Có giỏi thì anh diệt luôn nhà họ Hàn của tôi đi”.  

Dứt lời, cô ta ra vẻ khinh bỉ nghịch ngón tay.  

Ừng ực!  

Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên.  

Cứng thật đấy!  

Lục Chính Đình suýt thì phun máu!  

Coi thường hắn quá rồi!  

Đám người xung quanh cũng xì xào bàn tán!  

Hắn cay cú nghiến răng nói: “Cô đang khiêu khích tôi đấy hả?”  

Hàn Thất Thất không chút do dự đáp trả: “Ờ”.  

Hắn nổi trận lôi đình, hơi thở dồn dập hẳn lên!  

Con mẹ nó thật khinh người!  

Những người khác quay sang nhìn nhau.  

Ở cái đất Tĩnh Châu này.  

Có mấy ai dám chọc giận nhà họ Lục như vậy?  

Lục Chính Đình cả giận quát: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”  

“Tôi nói cho cô biết, mọi nguyên vật liệu của xưởng thép đều nằm trong tay nhà họ Lục chúng tôi!”
 
Chương 1523


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Thất Thất chẳng thèm ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại: “Thì sao?”  

Mọi người bắt đầu nổi lòng ngờ vực.  

Hắn cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ cất giọng nói: “Nghe nói nhà cô đầu tư vào đó tận một trăm triệu thì phải”.  

“Trong vòng một tuần vẫn không thể khởi công thì có lẽ số tiền này sẽ mất trắng nhỉ?”  

Nói rồi, hắn trưng ra vẻ mặt chế giễu.  

Cuối cùng cũng đòi lại được một ván!  

Đám người hóng hớt xung quanh cũng tràn đầy hưng phấn!  

Lấy lại thể diện cho Tĩnh Châu rồi!  

Chỉ một gia tộc nho nhỏ ở Hoa Châu mà cũng dám ngông cuồng ở đây sao?  

Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ cứng đờ.  

Nói trúng tim đen rồi!  

Hàn Thất Thất vẫn bình tĩnh không hề dao động, lẩm bẩm vài câu: “Chả sao cả, nhà họ Hàn chúng tôi lắm tiền, có tiền còn sợ không mua được nguyên vật liệu sao?”  

Lục Chính Đình cười phá lên: “Ha ha ha! Tôi nói cho cô nghe này, cả tỉnh Thiên có tổng cộng năm quặng sắt!”  

“Tất cả đều là đối tác làm ăn lâu năm của nhà họ Lục chúng tôi!”  

“Cô… định tìm ai?”  

Vẻ mỉa mai trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt!  

Cô ta thản nhiên đáp: “Tôi không biết tìm ở ngoài tỉnh Thiên chắc?”  

Lục Chính Đình châm chọc đáp trả: “Xin lỗi nhé, mấy công ty vận chuyển lớn cũng hợp tác với chúng tôi hết rồi”.  

“Cô đừng có mơ vận chuyển được nguyên vật liệu vào trong Tĩnh Châu”.  

Nghe thấy thế, tất cả đều nở nụ cười đắc ý!  

Đúng là cao tay!  

Hàn Thất Thất nhăn mày.  

Vẻ mặt Trương Minh Vũ cũng sa sầm lại.  

Vậy thì đúng là… không dễ giải quyết!  

Lục Chính Đình cực kỳ kiêu ngạo!  

Còn dám ngông cuồng nữa không?  

Bỗng nhiên, giọng nói êm tai của Đinh Ninh vang lên: “Đừng chém gió nữa, anh nghĩ các anh là ai hả?”  

Ơ?  

Trương Minh Vũ giật nảy mình.  

Không biết tại sao anh lại cảm thấy cực kỳ chờ mong.  

Rốt cuộc… Đinh Ninh có năng lực thật không đây?  

Lục Chính Đình điên cuồng cười lạnh: “Cô là cái thá gì? Cô có tư cách nghi ngờ thực lực của nhà họ Lục chúng tôi sao?”  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1524


“Ha ha ha!”  

Lục Chính Đình ôm bụng cười ngặt nghẽo, ra vẻ miệt thị nói: “Tiếc là không có nếu như!”  

Đinh Ninh không nhịn được gắt lên: “Sao anh nói vớ vẩn lắm thế? Cứ nói xem tôi tìm được thì sao đã!”  

Mọi người xung quanh càng thêm trào phúng!  

Hắn nắm chặt hai tay lại.  

Con mẹ nó sao ai cũng muốn trèo lên đầu lên cổ hắn vậy?  

Khốn kiếp!  

Hắn cười lạnh một tiếng: “Được, nếu cô có thể tìm được một công ty nguyên vật liệu có vốn từ mười triệu trở lên ở Tĩnh Châu để hợp tác trong vòng một tuần…”  

“Ông đây sẽ cho cô mười triệu!”  

Hự!  

Hắn vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh dồn dập!  

Mười triệu!  

Đinh Ninh nhướng mày suy tư.  

Hình như… cũng có lời phết!  

Lục Chính Đình châm chọc hỏi: “Nhưng nếu cô không tìm được thì sao?”  

Cô ấy bình thản đáp: “Không tìm được anh ấy sẽ cho anh năm mươi triệu”.  

Vừa nói cô ấy vừa chỉ vào Trương Minh Vũ!  

Hả?  

Anh lập tức cau mày.  

Sao anh nằm không cũng trúng đạn vậy?  

Hàn Thất Thất sa sầm mặt.  

Lục Chính Đình khinh bỉ nói: “Nó sao? Ranh con, mày đồng ý không?”  

Nghe thấy vậy, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía anh.  

Đinh Ninh cũng không ngoại lệ.  

Anh thầm cân nhắc, vô cùng do dự.  

Nhưng…  

Anh nhanh chóng bật cười đáp lại: “Đồng ý”.  

Ha ha ha ha!  

Tiếp đó, một tràng cười ầm ĩ bỗng nhiên vang lên!  

Mẹ nó… đúng là đồ ngu!  

Đến cả lời của một con nhóc mà cũng dám tin sao?  

Không biết nhà họ Lục nắm quyền lực tối cao tại Tĩnh Châu à?  

Đinh Ninh híp mắt lại.  

Khóe miệng vô thức cong lên mỉm cười.  

Lục Chính Đình cười nghiêng ngả: “Ha ha ha, được, chúng ta cứ quyết định vậy đi!”  

Hàn Thất Thất bắt đầu lo lắng.  

Làm vậy… thật sự được sao?  

Giọng nói thanh thúy của Đinh Ninh lại vang lên: “Đừng có vội, đặt cược thêm ván nữa không?”  

Hả?  

Mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.  

Vẫn còn thêm nữa?  

Lục Chính Đình cười lạnh hỏi: “Thêm cái gì?”  

Đinh Ninh ung dung khoanh tay trước ngực: “Một tuần lâu quá, hay là đổi thành hai mươi phút đi”.  

“Nếu tôi tìm được trong vòng hai mươi phút, anh cho tôi một trăm triệu, thấy sao?”  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh lại vang lên liên tiếp!  

Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.  

Tự tin tới vậy sao?  

Lục Chính Đình cũng phải cau mày.  

Con ranh này…  

Dám cược vậy sao?  

Hắn vội vàng suy nghĩ kĩ càng.  

Đinh Ninh lập tức khích bác: “Sao hả? Anh Lục không dám chơi à?”  

“Không dám thì thôi, chúng tôi đi đây”.  

Dứt lời, cô ấy toan đứng dậy.  

Mọi người thấy thế đều ngớ người.  

Cứ đi vậy sao?  

Hai mắt Lục Chính Đình lóe sáng!  

Đây là lạt mềm buộc chặt?  

Hay là vốn dĩ không dám, chỉ đang cố tình đánh lạc hướng?  

Đinh Ninh lén lút đưa mắt ra hiệu với Trương Minh Vũ.  

Trông như đang thúc giục!  

Nhưng lại bị Lục Chính Đình bắt được! 
 
Chương 1525


Chuyện này…  

Ánh mắt hắn sáng như sao!  

Ngay cả Trương Minh Vũ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Bây giờ… chỉ có thể phối hợp.  

Thấy thế, Lục Chính Đình lại càng thêm phấn khích.  

Quả nhiên!  

Hắn tức thì cười lạnh nói: “Được, tôi cược với cô!”  

Hả?  

Bước chân của anh cứng đờ.  

Đám người hóng hớt gần đó cũng tròn mắt.  

Một trăm triệu đấy!  

Cược thật sao?  

Đinh Ninh hỏi lại lần nữa: “Anh chắc không? Tôi nói là một trăm triệu đấy!”  

Sắc mặt cô ấy hiện lên vẻ bối rối.  

Trông thấy phản ứng này, hắn lại càng trở nên kích động!  

Hắn ngạo nghễ nói: “Ranh con nhà cô cố tình khích bác tôi không dám cược để các cô đẹp mặt bỏ đi hả? Muốn giở mánh khóe này với tôi sao? Còn non lắm!”  

“Nói ít thôi, cược rồi đấy!”  

“Bao nhiêu người đang chứng kiến kia kìa”.  

“Hai mươi phút, đến lượt cô… biểu diễn rồi đấy!”  

Dứt lời, hắn trưng ra vẻ mặt khinh miệt!  

Tất cả đều giật mình thon thót!  

Thì ra là vậy!  

Bọn họ lại đồng loạt nhìn sang với ánh mắt giễu cợt!  

Không có năng lực còn gân cổ lên chém gió làm gì?  

Vẻ mặt Trương Minh Vũ trở nên nghiêm trọng. Anh… thực sự chết lặng.  

Đinh Ninh thở dài tỏ vẻ bất lực, buồn bực lên tiếng: “Được rồi, để tôi… thử xem sao”.  

Nói xong, cô ấy cầm theo điện thoại đi ra chỗ khác.  

Lục Chính Đình chỉ cười lạnh quan sát!  

Chỉ một lát sau cô ấy đã quay trở lại, thở dài nói: “Đợi một lát đi. Chắc là sẽ đến ngay thôi”.  

Hắn mỉa mai nói: “Không cần vội, dù sao… cũng có hai mươi phút thôi mà!”  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất liếc mắt nhìn nhau.  

Cả hai đều ngơ ngác.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Mười lăm phút sau.  

Lục Chính Đình nở nụ cười xấu xa: “Còn năm phút nữa, người của các cô… vẫn chưa đến à?”  

Đám đông đều đang phấn khích chờ đợi!  

Năm mươi triệu!  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Vẫn chưa hết giờ cơ mà, mày vội cái gì?”  

Thái độ có vẻ rất thờ ơ.  

Nhưng trong lòng cũng chẳng hề tự tin!  

Lục Chính Đình chế giễu: “Được, đợi lát nữa các người còn nói được gì”.  

Năm phút.  

Trôi qua thật nhanh.  

Hắn đứng bật dậy, kiêu ngạo chất vấn: “Hết giờ rồi, người đâu?”  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật một phen.  

Mẹ nó anh biết đâu được…  

Hắn hưng phấn nói: “Nếu không có ai đến thì phải bỏ tiền ra đấy”.  

Những người khác đều ném cho anh ánh mắt khinh bỉ!  

Thật sự không hiểu nổi.  

Tại sao không có năng lực còn chém gió làm gì?  

Ở Tĩnh Châu!  

Mà đòi so thế lực với cậu chủ nhà họ Lục sao?  

Ngu xuẩn!  

Trong sảnh lớn tràn ngập tiếng cười cợt!  

Trái tim của Trương Minh Vũ cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng vì căng thẳng!  

Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Đông vui thế nhỉ”.  

Hả?  

Mọi người nhìn về phía người nói chuyện.  

Ở ngoài cổng khách sạn có một người đàn ông trung niên đang lững thững bước vào.  

Mặc vest ngay ngắn, dáng người cao quý.  

Sau lưng ông ta còn có một nữ thư ký. 
 
Chương 1526


Anh giật mình kinh hãi.  

Lục Chính Đình luống cuống đứng dậy lao vọt ra!  

Hả?  

Đám người thấy thế đều khiếp sợ.  

Ngay sau đó, hắn cung kính lên tiếng: “Chú Trương, trùng hợp quá. Sao chú lại tới đây ạ?”  

Chú Trương?  

Tất cả như hóa đá!  

“Trời ạ, đây chẳng phải chính là chủ tịch công ty khai thác mỏ Trung Hưng, Trương Minh Hào đó sao?”  

“Vãi chưởng! Hình như là thật đấy. Tôi từng nhìn thấy ông ấy trên ti vi rồi!”  

“Công ty khai thác mỏ lớn nhất tỉnh Thiên! Nằm trong top 5 của ngành khai thác khoáng sản của cả nước!”  

…  

Xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao!  

Một mình ông ta có thể đấu lại cả một gia tộc hạng hai!  

Trương Minh Hào bật cười sảng khoái: “Tôi tới bàn chuyện làm ăn”.  

Lục Chính Đình hớn hở ra mặt: “Vậy thì chú Trương lại sắp phát tài nữa rồi!”  

Thái độ cực kỳ lễ phép.  

Dù sao ông ta cũng là nhà cung cấp nguyên vật liệu lớn nhất mà nhà họ Lục đang hợp tác!  

Trương Minh Hào lại cười đáp: “Cậu cứ đi làm việc của cậu đi, tôi phải bàn chuyện kinh doanh đã”.  

Hắn khiêm nhường lên tiếng: “Vâng ạ, chú cứ làm việc trước đi”.  

Dứt lời, hắn kiêu ngạo hếch mặt lên trời.  

Toàn bộ giới trẻ của Tĩnh Châu còn ai có thể nói chuyện với Trương Minh Hào được như hắn?  

Đám người xung quanh cũng không nhịn được thầm tặc lưỡi.  

Cậu hai nhà họ Lục thực sự quá đỉnh!  

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người!  

Sau khi quay người đi, Trương Minh Hào lại tiến tới chỗ của… Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Gương mặt của Lục Chính Đình như bị đông cứng.  

Những người khác cũng cảm thấy mờ mịt.  

Đến cả Trương Minh Vũ cũng không dám tin vào mắt mình!  

Còn Đinh Ninh lại âm thầm quan sát!  

Trương Minh Hào khách sáo mở lời: “Chào cậu, cậu là Trương Minh Vũ phải không?”  

Ông ta còn chủ động giơ tay chào hỏi!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh tức thì vang lên dồn dập!  

Mọi người đều kinh ngạc suýt rớt cằm!  

Trương Minh Hào quen biết Trương Minh Vũ?  

Còn nói chuyện khách sáo như vậy?

Trương Minh Vũ đờ đẫn bắt tay.  

Anh... cũng không quen mà...  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới lúng túng mỉm cười nói: "Không sai, chính là tôi".  

Trong lòng vô cùng hoang mang!  

Đinh Ninh?  

Cô ấy...  

Mắt Hàn Thất Thất lóe lên sự kinh ngạc.  

Một giây sau, Trương Minh Hào nhìn cô ta. 
 
Chương 1527


Trương Minh Vũ sững sờ.  

Trương Minh Hào khách khí cười nói: "Cô Hàn, chào cô".  

Ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Còn... quen Hàn Thất Thất sao?  

Nụ cười trên mặt Lục Chính Đình biến mất, hắn sững sờ!  

Hàn Thất Thất mỉm cười gật đầu.  

Chẳng hiểu gì cả.  

Lục Chính Đình hoang mang hỏi: "Chú Trương, chú... quen bọn họ sao?"  

Vừa dứt lời mọi người đều giật mình!  

Trương Minh Hào mỉm cười nói: "Lần này tôi đến là để bàn chuyện làm ăn với cô Hàn".  

"Sao có thể không quen được chứ?"  

Vừa dứt lời, nơi đây lập tức lặng yên như tờ!  

Chuyện này...  

Trương Minh Hào bàn chuyện làm ăn với Hàn Thất Thất sao?  

Mọi người đều ngớ người.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng phản ứng lại, anh cười khẩy.  

Cô Đinh Ninh này được đấy!  

Khóe miệng Lục Chính Đình co giật!  

Chuyện này...  

Sao có thể chứ!  

Một lúc sau, Lục Chính Đình mới lo lắng hỏi: "Chú Trương, chú... chú đã đồng ý với bố cháu rằng sẽ không cung cấp nguyên liệu cho nhà họ Hàn rồi mà?"  

Trương Minh Hào gật đầu cười nói: "Đúng là đã đồng ý, nhưng bây giờ tôi sẽ không giữ lời".  

Lục Chính Đình sững sờ.  

Không giữ lời... như vậy là xong hả?  

Mọi người đều trợn trừng mắt.  

Mắt Trương Minh Vũ tràn ngập niềm vui!  

Đúng là... tìm đúng người rồi!  

Đinh Ninh tiến lên một bước, cười nói: "Chào anh, lúc nào... anh trả tiền cho tôi nhỉ?"  

Lục Chính Đình hoang mang hỏi: "Tiền gì?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi bảo rồi, anh Lục là quý nhân nên hay quên lắm, ban nãy bảo một trăm triệu, sao anh quên nhanh thế?"  

Vừa dứt lời, mọi người đều giật mình!  

Đưa một trăm triệu thật sao?  

Lục Chính Đình sững sờ.  

Đinh Ninh nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Đường đường là cậu chủ nhà họ Lục vậy mà nói lời không biết giữ lấy lời sao?"  

Sắc mặt Lục Chính Đình lập tức đen sì!  

Ai ngờ được...  

Một lúc sau, Lục Chính Đình lạnh lùng nói: "Yên tâm, nhà họ Lục chúng tôi không thiếu chút tiền đó".  

Nói xong, hắn liền vẫy tay!  

Động tác hào phóng, nhưng lòng đau như cắt!  

Một trăm triệu đó!  

Tiền cuốn theo chiều gió!  

Nhưng...  

Chi phiếu nhanh chóng được đưa qua.  

Lục Chính Đình run rẩy ký tên mình!  

Nghiến răng nghiến lợi đưa qua. 
 
Chương 1528


Mọi người xung quanh đều sững sờ!  

Một trăm triệu đó.  

Chuyện này...  

Đinh Ninh nhướng mày, vội vàng cầm lấy tờ chi phiếu.  

Cô mỉm cười nói: "Ông chủ, đây là khoản tiền đầu tiên tôi kiếm cho anh đó!"  

Nói xong cô ấy liền đưa chi phiếu cho Trương Minh Vũ!  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoang mang nhìn.  

Liên quan gì đến mình chứ?  

Những người khác cũng trợn trừng mắt!  

Một trăm triệu đó.  

Thằng nhãi này... dựa vào gì chứ!  

Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên!  

Đinh Ninh nháy mắt.  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "À... ha ha, được, làm tốt lắm".  

Nói xong liền cầm lấy tờ chi phiếu.  

Vô cùng hoang mang.  

Động tác gì thế này?  

Đinh Ninh mỉm cười đắc ý.  

Lục Chính Đình hít sâu một hơi, cơ thể run rẩy!  

Nhưng...  

Một lúc lâu sau, Lục Chính Đình mới âm trầm nói: "Cứ để rồi xem!"  

Sau đó trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Hắn quay người rời đi!  

Mất mặt quá!  

Mọi người xung quanh đều sững sờ.  

Xong rồi sao?  

Trương Minh Hào khách khí mỉm cười: "Chúng ta kiếm phòng riêng nào rồi bàn bạc đi".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được".  

Nói xong anh liền rời đi.  

Nhưng trong lòng vẫn hoang mang.  

Bốn người nhanh chóng đi vào phòng riêng.  

Đại sảnh lặng yên như tờ.  

Trong lòng riêng.  

Dưới yêu cầu của Trương Minh Hào, Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế chủ vị.  

Đinh Ninh và Hàn Thất Thất ngồi hai bên anh.  

Trương Minh Hào ngồi đối diện anh.  

Trương Minh Vũ nhìn qua phát hiện ra Trương Minh Hào có hơi... cẩn thận?  

Quan hệ của ông ta với Đinh Ninh là sao?  

Mọi người bắt đầu bàn chuyện hợp tác.  

Hàn Thất Thất đương nhiên là phát ngôn viên.  

Trương Minh Hào thành tâm muốn hợp tác, còn Trương Minh Vũ cũng đang cần một đối tác.  

Hai người nhanh chóng đạt được tiếng nói chung.  

Trương Minh Hào đứng dậy cười nói: "Được, cũng ký hợp đồng rồi, vậy bây giờ tôi sẽ về xử lý chuyện cung cấp hàng".  

Trương Minh Vũ sững sờ, không ăn cơm sao?  

Đinh Ninh gật đầu nói: "Được".  

Trương Minh Hào chần chừ hỏi: "Cô... Đinh, cô có về với tôi không?" 
 
Chương 1529


Nói xong, mắt ông ta lóe lên vẻ vội vã!  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quan hệ giữa hai người họ quả nhiên không đơn giản!  

Nhưng... đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?  

Đinh Ninh lắc đầu cười nói: "Không, tôi ở đây an toàn hơn, hơn nữa... tôi vẫn còn nhiều chuyện phải làm".  

Mắt Trương Minh Hào lóe lên vẻ phức tạp.  

Cuối cùng ông ta gật đầu nói: "Ừm".  

Hàn huyên đôi câu.  

Trương Minh Hào liền rời đi.  

Trong phòng riêng chỉ còn lại ba người Trương Minh Vũ.  

Hàn Thất Thất vô cùng hoang mang.  

Mắt Trương Minh Vũ cũng sáng rực lên.  

Lần này... đúng là tìm được bảo vật rồi!  

Đinh Ninh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.  

Vô cùng bình tĩnh.  

Trương Minh Vũ để chi phiếu lên bàn, cười nói: "Cô cầm cái này đi, đừng làm mất nhé".  

Đinh Ninh hời hợt nói: "Tôi không cần, cho anh đấy".  

Hả?  

Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.  

Cho anh... một trăm triệu sao?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Đây là một trăm triệu đấy”.  

Hàn Thất Thất cũng không hiểu nổi.  

Đinh Ninh nói: "Tôi không hứng thú với tiền, cứ để tôi giải quyết chuyện của anh, còn một trăm triệu này coi như lợi nhuận tôi kiếm được cho anh vậy".  

"Hy vọng anh không nuốt lời".  

"Đừng quên đầu tư cho tôi".  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lấp lánh.  

Đinh Ninh... này không đơn giản!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: “Được, cô đã thông qua bài khảo sát".  

"Sau khi quay về tôi sẽ đầu tư cho tôi".  

Mắt Đinh Ninh lóe lên vẻ hưng phấn.  

Thành công rồi.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Một trăm triệu thì không cần, nhận được khoản đầu tư năm trăm triệu thì có phản ứng lớn đến thế...  

Không còn sớm nữa.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hai người thuê một phòng để nghỉ ngơi đi, tôi còn phải lập kế hoạch để xem còn chuyện gì phải xử lý nữa".  

Hai cô gái lặng lẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ quay về phòng.  

Nằm trên giường, bất giác cảm thấy khó hiệu.  

Vốn tưởng mọi chuyện khó giải quyết, không ngờ lại được giải quyết nhanh như vậy.  

Đã đến rồi thì không thể đi về nhanh như vậy chứ...  

Còn cả Đinh Ninh kia...  

Có thân phận gì?  

Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy bối rối.  

Cạch.  

Tiếng mở cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ giật mình. 
 
Chương 1530


Ngẩng đầu nhìn thì thấy Hàn Thất Thất đang xông qua.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, tức giận ngồi lên giường.  

Trương Minh Vũ hoang mang đứng dậy.  

Lại sao nữa vậy?  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Anh còn gặp khó khăn gì nữa không?"  

Vẻ mặt này... giống như đang nổi giận.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Hả... hình như... không có".  

Hàn Thất Thất mím môi nói: "Không được mau nghĩ ra một vấn đề cho tôi đi!"  

"Uy phong của tôi bị cô ta cướp hết rồi!"  

"Tôi... tôi vẫn chưa làm được gì cả!"  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt há hốc mồm.  

Cô gái này... bị sao vậy?  

Đố kỵ à?

Trương Minh Vũ chần chừ một lúc rồi nói: "Tôi đang nghĩ đến, cũng đến rồi nên không thể quay về nhanh như vậy được".  

Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, cô ta thúc giục anh: "Vậy nên anh mau nghĩ ra gì đó đi!"  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Hàn Thất Thất cuộn chặt nắm đấm.  

Con nhãi, chờ đấy cho tôi!  

Đặc biệt là cảnh Đinh Ninh đưa cho Trương Minh Vũ một trăm triệu, hình ảnh đó cứ lòng vòng trong đầu cô ta!  

Càng ngày càng tức!  

Trương Minh Vũ cũng trầm ngâm một hồi.  

Rất rõ ràng.  

Bây giờ kẻ địch lớn nhất ở Tĩnh Châu chỉ còn lại nhà họ Lục.  

Nhưng nhà họ Lục rất mạnh.  

Cho dù là Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa dù muốn tiêu diệt nhà họ Lục cũng cần một khoảng thời gian dài.  

Bây giờ... có thể làm được gì chứ?  

Trương Minh Vũ hoang mang.  

Mắt Hàn Thất Thất nhanh chóng sáng lên, cô ta nhỏ giọng nói: "Ê ê ê, anh... có muốn nhà họ Chu không?"  

Trương Minh Vũ lập tức mắt chữ A mồm chữ O!  

Nhà họ Chu?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô đùa gì vậy..."  

Nhà họ Chu cũng được coi là gia tộc hạng hai ở Tĩnh Châu.  

Làm sao lấy được?  

Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên: "Anh muốn chứ?"  

"Nếu muốn, tôi sẽ cho anh".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Lời này... nghe khó chịu quá...  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô nói thật sao?"  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo mỉm cười: "Cứ nói vậy đã, nếu như có thể giúp anh lấy được nhà họ Chu, tác dụng của tôi lớn hơn con nhãi kia chứ?"  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Hàn Thất Thất này... đang ganh đua với Đinh Ninh?  

Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Nếu như cô thực sự lấy được nhà họ Chu, thì đúng là cô có tác dụng hơn cô ấy nhiều".  

Tác dụng của Đinh Ninh chỉ là khiến cho Hàn Thiên Hoa thuận lợi làm việc.  

Nhưng nhà họ Chu... là ông trùm của Tĩnh Châu!  
 
Chương 1531


Sao có thể so sánh được?  

Hàn Thất Thất nghe thấy vậy liền mỉm cười quỷ dị.  

Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Cô... có đùa tôi không đấy?"  

Hàn Thất Thất cũng đâu phải người nhà họ Chu...  

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, nói: "Đương nhiên là không".  

"Bây giờ nhà họ Chu rất loạn, tôi có thể nghĩ cách giúp anh nhân cơ hội này chiếm lời từ nhà họ!"  

Nói xong mặt cô ta vô cùng kiêu ngạo!  

Loạn?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Nhà họ Chu loạn cái gì?"  

Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Chu Vân Đình vốn bất mãn với sự sắp xếp của công ty ông ngoại".  

"Lần trước sau khi anh cứu được mẹ tôi, bọn Chu Vân Đình liền trắng trợn làm phản ông ngoại tôi".  

Hả?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Nhà họ Chu... xảy ra chuyện như vậy sao?  

Hàn Thất Thất lại nói tiếp: "Bây giờ nhà họ Chu chia làm hai phe".  

"Những người ủng hộ ông ngoại tôi vốn rất nhiều, nhưng ai ngờ cả nhà Chu Vân Đình đã chuẩn bị nhiều năm".  

"Đa phần những người nắm giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn Chu Thị đều bị bọn họ đút tiền rồi".  

"Đa phần đều đứng về phe Chu Vân Đình".  

"Ông ngoại tôi..."  

Nói đến cuối, Hàn Thất Thất hơi cảm thấy ủ dột.  

Trương Minh Vũ hiểu.  

Bây giờ ông cụ Chu chắc đang rơi xuống thế yêu.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cô có kế hoạch gì chưa?"  

Hàn Thất Thất trầm ngâm hồi lâu: "Dù sao bây giờ ông ngoại tôi cũng trong thế cô lập, không bằng để hai người gặp nhau".  

"Nếu như anh giúp được, ông ngoại tôi sẽ đỡ hơn nhiều".  

Trương Minh Vũ liếc mắt, khó chịu nói: "Rốt cuộc cô giúp tôi hay tôi giúp cô giúp ông ngoại cô vậy".  

Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Anh biết điều đi, trên đời không có miếng bánh nào miễn phí đâu".  

"Nếu anh không đi thì đến lúc bất đắc dĩ, bố tôi cũng phải đi thôi".  

"Cũng không phải là anh không thể".  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Cũng đúng.  

Mặc dù Chu Cửu Yến hơi xa cách nhà họ Chu.  

Nhưng đang lúc cấp bách, cũng không thể không quản được.  

Trương Minh Vũ hưng phấn xoa tay nói: "Được, tôi sẽ thử xem sao".  

Nhỡ may khống chế được...  

Trương Minh Vũ hiểu.  

Nắm được nhà họ Chu ở trong tay là chuyện không thể.  

Mục đích của anh chỉ là bắt nhà họ Chu làm việc cho anh.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Được rồi, anh quyết định chưa, bây giờ tôi đưa anh đi!"  

Nhanh như vậy?  

Trương Minh Vũ có hơi chần chừ.  

Dù sao vẫn chưa hiểu rõ chuyện này, đường đột đi như vậy.  

Hàn Thất Thất nhíu mày nói: “Anh còn muốn cái gì nữa, tôi còn có thể hại anh à?"  

"Để anh chiếm món hời, anh còn không chịu chiếm!"  

Nói xong cô ta liền khoanh tay trước ngực.  
 
Chương 1532


Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Câu này...  

Anh không khỏi nhìn bóng người cao ngạo kia...  

Chiếm, nhất định phải chiếm!  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, anh nói: "Được thôi, đi nào!"  

Hàn Thất Thất mỉm cười vui vẻ.  

Hàn Thất Thất nhanh chóng bàn bạc với ông cụ Chu.  

Hai người xuất phát.  

Trương Minh Vũ nói với Đinh Ninh một tiếng, sau đó rời đi.  

Ngồi vào trong xe, anh có hơi hưng phấn!  

Lần này... sẽ thu hoạch được cái gì đây?  

Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng ở cửa nhà họ Chu.  

Hai người xuống xe.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng, phát hiện ra bên trong đại viện vô cùng yên tĩnh.  

Buổi chiều mà không có ai à?  

Hàn Thất Thất tức giận nói: "Chu Vân Đình đã đưa tất cả người hầu rời đi rồi".  

Trương Minh Vũ hiểu ra.  

Hàn Thất Thất có hơi do dự, đẩy cửa đi vào.  

Lần này, còn chẳng có người gác cửa.  

Hai người nhanh chóng đi tới cửa căn biệt thự.  

Cốc cốc cốc.  

Hàn Thất Thất gõ cửa.  

Cửa nhanh chóng được mở ra.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Người mở cửa... là ông cụ Chu...  

Hàn Thất Thất hoang mang hỏi: "Ông ngoại, người hầu đâu hết rồi?"  

Ông cụ Chu cười gượng nói: “Đều đi hết rồi".  

Giọng điệu bình thản.  

Nhưng vô cùng bất cực.  

Trương Minh Vũ cảm thấy chua xót.  

Mấy ngày không gặp.  

Ông cụ Chu như già đi mấy tuổi.  

Hàn Thất Thất mím môi.  

Vô cùng đau lòng.  

Ông cụ Chu nhiệt tình nói: "Được rồi, đi vào đi".  

Nói xong liền nhường lối đi.  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa.  

Phòng khách cũng không được xa hoa như trước.  

Ông cụ Chu ngồi xuống, cười nói: "Minh Vũ à, để cháu cười chê rồi, không có tiền, chỉ có thể bán bớt đồ".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Rồng bơi vào chỗ nước cạn bị tôm đùa bỡn, đây cũng là điều bình thường".  

Mắt ông cụ Chu sáng lên.  

Hàn Thất Thất chép miệng hỏi: "Ông ngoại, nhà họ Chu... không còn ai sao?"  

Ông cụ Chu cười khổ nói: "Còn gia đình cậu tư, tiếc rằng... chẳng có tác dụng gì".  

"Cậu ba của con không muốn tham dự nên xuất ngoại rồi".  

"Cậu cả và cậu hai của con thì cùng một phe".  

"Chắc ông ngoại... không cố được bao lâu nữa".  

"Haizz". 
 
Chương 1533


Nói xong, ông ta liền thở dài một tiếng.  

Hàn Thất Thất mím môi.  

Rất đau lòng.  

Một lúc sau, cô ta cười nói: "Ông ngoại, không sao, ông cần lo".  

"Lần này Minh Vũ đến là để giúp ông đó!"  

Ông cụ Chu lắc đầu mỉm cười: "Thất Thất à, ông ngoại biết mục đích con đến".  

"Con có lòng, nhưng với tình hình bây giờ của nhà họ Chu... không ai giúp được đâu".  

Nói xong ông ta lại thở dài.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Ra tay ác như vậy sao?  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "Ông yên tâm đi!"  

"Bọn cháu nhất định sẽ giúp được ông!"  

"Trương Minh Vũ lợi hại lắm đó!"

Trương Minh Vũ lại cảm thấy bất lực.  

Ông cụ Chu cũng lắc đầu cười khổ.  

Hàn Thất Thất mím môi khó chịu nói: "Haizz, ông ngoại, ông phải tin cháu chứ".  

"Từ nhỏ đến lợi, ông đã từng thấy cháu khen người đàn ông nào lợi hại chưa?"  

"Ngay cả bố cháu, cháu cũng không bảo ông ấy lợi hại!"  

Trương Minh Vũ có hơi ngại.  

Mình lợi hại đến thế sao?  

Ông cụ Chu có hơi nghi ngờ.  

Nghĩ kỹ lại...  

Đúng là Hàn Thất Thất chưa từng bảo ai lợi hại...  

Nhưng...  

Một lúc lâu sau, ông cụ Chu mới thở dài nói: “Được, vậy cháu nói xem bọn cháu có cách gì?"  

Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên.  

Thành công rồi!  

Cô ta quay người nháy mắt với Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại.  

Đến lúc bàn chuyện làm ăn rồi.  

Khụ khụ  

Trương Minh Vũ ho một tiếng, cười nói: "Ông cụ Chu, ông có thể kể cho bọn cháu nghe tình thế cụ thể bây giờ của nhà họ Chu không ạ?"  

Ông cụ Chu gật đầu.  

Từ từ kể lại.  

Không bao lâu sau, Trương Minh Vũ đã hiểu một chút về tình hình của nhà họ Chu.  

Bây giờ ông cả và ông hai đã làm phản.  

Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.  

Muốn hoàn toàn nắm nhà họ Chu trong tay.  

Ông cụ Chu không thỏa hiệp.  

Có thể do bên phía ông ta không có người hỗ trợ.  

Tan rã cũng là chuyện sớm muộn thôi.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Chuyện này... quả thật hơi khó giải quyết.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ hỏi: "Ông cụ Chu, trong tay ông có bao nhiêu cổ phần?"  

Ông cụ Chu từ từ nói: "Năm mươi phần trăm".  
 
Chương 1534


"Năm mươi?  

Vừa đúng một nửa?  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chỉ cần có thêm một phần trăm là có thể giải quyết được rất nhiều chuyện rồi.  

Nhưng nghĩ lại thì...  

Ai ngờ chính con trai mình lại làm phản mình chứ...  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "Được rồi, chuyện còn lại giao cả cho anh đấy".  

Trương Minh Vũ càng cảm thấy bất lực hơn.  

Mặc dù bảo là chuyện tốt, nhưng... khó giải quyết quá!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi tính toán xem sao".  

Ông cụ Chu lắc đầu.  

Trong mắt ông, Trương Minh Vũ chỉ là một bác sĩ thôi...  

Có thể quản lý công ty sao?  

Hàn Thất Thất thấy vậy liền khẽ mím môi.  

Bất giác cảm thấy hơi khó chịu.  

Nhưng mắt cô ta lại nhanh chóng sáng lên: "Ông ngoại, ông biết Minh Vũ làm gì không?"  

Ông cụ Chu sững sờ, ông ta quả thật không biết.  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, đắc ý nói: "Ông ngoại à, cháu phải nói thật với ông, bây giờ ở Hoa Châu, Minh Vũ đã có trong tay ba khách sạn rồi".  

"Nhà họ Dịch và nhà họ Hoa đều do anh ấy hủy diệt".  

"Bây giờ đối thủ của Minh Vũ chỉ còn nhà họ Triệu và nhà họ Lục ở Tĩnh Châu".  

"Ông nói xem, anh ấy sẽ sợ cậu cả và cậu hai sao?"  

Nói xong, cô ta mỉm cười đắc ý.  

Dường như những chuyện này đều do cô ta làm vậy.  

Vừa dứt lời, ông cụ Chu lập tức trợn tròn mắt.  

Trương Minh Vũ... lợi hại đến thế sao?  

Nhà họ Triệu? Nhà họ Lục?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ mỉm cười lắc đầu.  

Ông cụ Chu không tin nổi hỏi lại: "Đây là thật sao?"  

Hàn Thất Thất nhướng mày nói: "Ông ngoại, cháu lừa ông làm gì?"  

"Công ty của Trương Minh Vũ có tên là Sơ Tinh, ông có thời gian có thể gọi điện hỏi xem sao".  

Đùng!  

Vừa dứt lời, đầu ông cụ Chu như nổ tung!  

"Cái gì?"  

Ông cụ Chu kinh ngạc, không tin nổi nên hỏi lại!  

Phản ứng này khiến Hàn Thất Thất sợ giật mình.  

Trương Minh Vũ cũng rất hoang mang.  

Sao vậy?  

Mắt ông cụ Chu sáng rực lên, ông ta vội vàng nói: "Cháu bảo... công ty của cháu tên Sơ Tinh?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Dạ vâng, sao vậy sao"  

Ông cụ Chu khiếp sợ!  

Cái tên "Sơ Tinh", như sấm sét đánh ngang tai!  

Đây chính là công ty hưng thịnh nhất trong thời gian gần đây!  

Mà... là của Trương Minh Vũ?  

Một giây sau, ông cụ Chu kích động!  

Cơ thể run rẩy 
 
Chương 1535


Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Chuyện gì vậy?  

Hàn Thất Thất cũng hoang mang hỏi: "Ông ngoại, ông không sao chứ ạ?"  

Ông cụ Chu giơ tay lên, bối rối nói: “Thất Thất à! Cháu... cháu tìm được cứu tinh cho nhà họ Chu chúng ta rồi!"  

Lời ông nói vô cùng thành khẩn!  

Hàn Thất Thất vẫn rất hoang mang!  

Ban nãy còn khinh thường, sao bây giờ lại...  

Trương Minh Vũ cũng không hiểu rồi.  

Ông cụ Chu nắm lấy tay Trương Minh Vũ, nghiêm túc nói: "Minh Vũ, cháu nhất định phải giúp nhà họ Chu đấy!"  

"Thằng cả và thằng hai không ra gì, ông không thể nhìn cơ nghiệp do tổ tiên để lại cứ vậy mà bị hủy hoại!"  

Nói xong, khóe mắt ông ta ươn ướt!  

Hả?  

Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O!  

Sao vậy?  

Một lúc sau, anh lúng túng mỉm cười: "Ông cụ Chu yên tâm, Thất Thất gọi cháu đến là để giúp nhà họ Chu!"  

"Cháu nhất định sẽ giúp được ông".  

"Chỉ là... bây giờ vẫn chưa có đối sách nào ổn".  

Ông cụ Chu lắc đầu nói: "Không, không!"  

"Ông đã có đối sách rồi, chỉ có điều thiếu nhân tài như cháu!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Hàn Thất Thất cũng ngớ người.  

Có đối sách rồi?  

Ông cụ Chu nghiêm túc nói: "Vấn đề nghiêm trọng nhất của công ty chúng ta bây giờ chính là các mối quan hệ đều bị bọn họ khống chế".  

"Con đường xuất hàng bị khống chế".  

"Bây giờ ông thiếu người tài có thể khống chế được công ty chúng ta".  

"Cháu... quá thích hợp!"  

Trương Minh Vũ nghe xong liền trố mắt nghẹn họng.  

Mình... lợi hại như vấy ao?  

Hàn Thất Thất cũng hưng phấn nói: "Ông ngoại, ông có kế hoạch cụ thể không?"  

Ông cụ Chu lắc đầu nói: "Cụ thể chỉ có thể đi từng bước rồi tính".  

"Nhưng ông tin Trương Minh Vũ".  

"Dù sao công ty Sơ Tinh phát triển đến bước này, một tập đoàn Chu Thị chẳng là gì cả!"  

Trương Minh Vũ có hơi chột dạ.  

Hàn Thất Thất cũng tự tin nói: “Ông ngoại, giao cho anh ấy là ông yên tâm rồi! Đây chính là người đàn ông con tin tưởng nhất đấy!"  

"Con không nhìn lầm người đâu!"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  

Lời này...  

Ông cụ Chu gật đầu, đôi lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.  

Cứu được nhà họ Chu rồi!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Ông cụ Chu, lúc nào thì thực hiện được kế hoạch của ông vậy?"  

Mắt ông cụ Chu sáng lên, ông cười nói: "Bước đầu tiên chính là để cháu đến tập đoàn Chu Thị nhậm chức".  

"Mặc dù người đều ở trong tay chúng".  

"Nhưng ông vẫn có quyền phát biểu".  

Nhậm chức?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"  

Ông cụ Chu cười nói: "Sau đó cháu có thể tùy ý thể hiện, bồi dưỡng các mối quan hệ".  

"Từ từ sẽ cướp được cổ phần về!"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Nói thì đơn giản.  

Nhưng làm thì khó như lên trời.  

Ông cụ Chu cười nói: "Ông biết cháu sẽ cảm thấy rất khó, nhưng nếu như ông đưa năm mươi phần trăm cổ phần cho cháu..."  

"Cháu nói xem... còn khó nữa không?"  

Cái gì cơ?
 
Chương 1536


Trương Minh Vũ nghe xong lập tức trợn tròn mắt.  

Đưa cổ phần cho mình?  

Hàn Thất Thất cũng kinh ngạc!  

Ánh mắt vô cùng hoang mang!  

Cho dù tin tưởng... cũng không đến mức như vậy chứ?  

Ông cụ Chu cười nói: "Không cần ngạc nhiên, yên tâm đi, ông sẽ không cho cháu đống cổ phần này như thế đâu".  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nếu như tặng thật chắc anh không dám nhận.  

Làm gì có chuyện có bánh thịt miễn phí từ trên trời rơi xuống.  

Hàn Thất Thất hoang mang nói: "Nghĩa... là sao ạ?"  

Ông cụ Chu từ từ nói: "Cái này hai bọn cháu không cần quan tâm, nếu làm được thật... ông sẽ tự có tính toán riêng".  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "ông cụ Chu, ông không sợ sau này cháu không trả chỗ cổ phần này cho ông à?"  

Ánh mắt của Hàn Thất Thất như lửa đốt.  

Ông cụ Chu cười hiền từ nói: "Ông tin vào ánh mắt của cháu ngoại ông".  

Nhưng nói xong, mắt ông ta lại sáng rực lên.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Hàn Thất Thất rất hoang mang.  

Lúc trước... sau chưa thấy ông nội tin tưởng cô ta như vậy bao giờ  

Nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ra.  

Cho dù thế nào, cũng đạt được mục đích rồi.  

Những cái khác không quan trọng.  

Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Tiếp theo đây phải làm thế nào?"  

Anh vô cùng sững sờ.  

Ông cụ Chu cười thần bí đáp: "Sau đây, cháu chính là chủ tịch của tập đoàn Chu Thị".  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoang mang!  

Chủ tịch?  

Đùa... sao?  

Hàn Thất Thất cũng bối rối không kém.  

Cứ như vậy mà nhận chức chủ tịch sao?  

Tin ánh mắt của cô ta, nhưng cũng không đến mức...  

Ông cụ Chu mỉm cười.  

Lặng lẽ nhìn.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hỏi lại: "Ông cụ Chu, ông... có chắc mình không đùa không ạ?"  

Ông cụ Chu hiền từ mỉm cười: "Lúc nào đi nhậm chức cũng được, từ nay, ông sẽ giao tập đoàn Chu Thị lại cho cháu".  

"Hy vọng... cháu được phụ lòng của ông và Thất Thất".  

"Nhà họ Chu có hưng thịnh hay không là dựa vào cháu đó!"  

Nói xong ông ta kích động vô cùng.  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Chuyện lớn như vậy mà sao giống đùa thế?  

Nhìn kỹ lại.  

Ông cụ Chu mặc dù đang cười.  

Nhưng...  

Không biết tại sao Trương Minh Vũ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.  

Thuận lợi.  

Thuận lợi quá!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ".  

Cho dù thế nào anh cũng đạt được mục đích của mình rồi.  

Còn nhận được niềm vui ngoài ý muốn nữa.  

Còn về những cái khác... không đáng để quan tâm.  

Mắt Hàn Thất Thất lóe lên sự vui mừng.  

Thành công rồi!  

Ông cụ Chu khẽ mỉm cười: "Được rồi, bây giờ ông giao nhà họ Chu cho cháu đấy".  

"Ông cũng có thể nghỉ ngơi được rồi".  

Nói xong ông ta liền vẫy tay.  

Có một người phụ nữ bước xuống từ tầng hai.  

Vẻ mặt thận trọng,  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Ông cụ Chu cười nói: “Đây là thư ký của ông, cũng có tiếng nói nhất định trong công ty".  

"Cô ấy sẽ phối hợp cùng hai đứa hoàn thành tất cả mọi chuyện".  

Người phụ nữ kia mỉm cười gật đầu.  

Coi như đã chào hỏi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười đáp lại.  
 
Chương 1537


Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này không thật...  

Ông cụ Chu lạnh lùng phân phó: "Tiểu Vương à, cô nhất định phải phối hợp thật tốt với cậu Trương, nghe rõ chưa?"  

Lời này vô cùng lạnh lùng.  

Thư ký Vương cung kính đáp: "Dạ!"  

Ông cụ Chu lại mỉm cười nói: "Tốt lắm, còn lại giao cho cháu đó".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Ba người nhanh chóng rời khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ vẫn thầm lẩm bẩm.  

Cứ như thế là xong rồi?  

Sau khi đi ra ngoài, Trương Minh Vũ trao đổi phương thức liên lạc với thư ký Vương.  

Dù sao còn cần thời gian để nghiên cứu đối sách.  

Sắc trời nhá nhem.  

Hàn Thất Thất lái xe đến khách sạn Đình Lập.  

Trên đường.  

Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý, kiêu ngạo nói: "Sao nào? Tôi bảo không thành vấn đề rồi mà!"  

Trương Minh Vũ kinh ngạc đáp: "Cho tôi cổ phiếu, nhường cả chức chủ tịch cho tôi, việc này đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi".  

Hàn Thất Thất nhíu mày, kiêu ngạo đáp: "Thế có đúng là tôi có tác dụng hơn con nhãi kia không?"  

Trong mắt cô ta tràn ngập sự mong đợi.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu: "Đúng, cô giỏi hơn cô ấy".  

Hàn Thất Thất sững sờ.  

Bất giác cúi đầu nhìn rồi đỏ mặt.  

Trương Minh Vũ không chú ý, anh từ từ nói: "Không biết tại sao nhưng tôi cảm giác có hơi kỳ..."  

Hàn Thất Thất khó chịu đáp: "Có gì mà kỳ, ông ngoại tôi lừa được anh chắc".  

Nói xong cô ta liền bĩu môi.  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đương nhiên là không".  

Hừ!  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo hừ một tiếng.  

Không nói thêm gì nữa.  

Hai người nhanh chóng quay về phòng.  

Trương Minh Vũ gọi Đinh Ninh tới.  

Ba người ngồi trên ghế sofa.  

Đinh Ninh nghi ngờ hỏi: "Cần bàn bạc chuyện gì sao?"  

Trương Minh Vũ kể chuyện ban nãy ra.  

Bây giờ anh không có phương án nào cả, mà thêm một người là thêm một cái đầu.  

Nói xong, Đinh Ninh liền trợn tròn hai mắt.  

Nằm nhà họ Chu ở trong tay?  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, mũi hếch lên tận trời.  

Một lúc sau, Đinh Ninh mới mê man hỏi: "Vậy anh còn ngớ người ra làm gì? Mau khống chế tập đoàn Chu Thị đi".  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt nói: "Cô làm như dễ lắm ấy".  

Đinh Ninh hoang mang hỏi: "Vậy... có gì khó?"  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Ông cả và ông hai của nhà họ Chu đã khống chế đa phần người của công ty, bây giờ công ty đều nằm trong tay bọn họ".  

Không biết cô Đinh Ninh thông minh thật hay giả nữa.  

Hàn Thất Thất bĩu môi.  

Đinh Ninh trợn tròn mắt, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, sao anh ngu thế".  

"Anh là chủ tịch mà, anh đuổi việc đám người ấy là xong mà".  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!  

Cách này...  

Hàn Thất Thất khinh bỉ nói: "Nếu làm vậy mà được thì ông ngoại tôi làm lâu rồi".  

Đinh Ninh liếc mắt nói: "Chẳng phải vì ông ấy không có tiền trong tay nên nếu đuổi việc hết thì tập đoàn Chu Thị phá sản sao?"  

"Hơn nữa còn không đền được lương cho những người bị đuổi".  

"Nhưng ông chủ đâu sợ điều này".  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lên như sao!  

Có lý nhỉ!  

Hàn Thất Thất bĩu môi, nhưng chẳng tìm ra nổi lý do nào để phản bác.  

Suy nghĩ hồi lâu.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  
 
Chương 1538


Dù sao cũng không còn cách nào tốt hơn.  

Thử cách này xem sao!  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Được, vậy ngày mai chúng ta đến tập đoàn Chu Thị!"  

Đây lại là một cuộc chiến khốc liệt!  

Đinh Ninh nhíu mày mỉm cười: "Được thôi".  

"Ông chủ, vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa?"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Ba người xuống đải sảnh tầng một.  

Sắc trời tối rồi.  

Việc làm ăn của Đình Lập vô cùng tốt.  

Phòng riêng được đặt hết.  

Trương Minh Vũ đưa hai cô gái đến một vị trí trong góc.  

Hai cô gái chọn món.  

Trương Minh Vũ vui vẻ lạ thường.  

Nếu như có thể nắm được nhà họ Chu, thì mọi chuyện nhất định rất thuận lợi!  

Một chiếc xe sang đột nhiên đỗ trước cổng.  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Cửa xe được mở ra, một anh chàng xuống xe.  

Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Là hắn!

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Người trên xe chính là Triệu Khoát lâu rồi anh không gặp!  

Sau đó lại có thêm một anh chàng xuống xe.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Chu Vân Đình!  

Hai người bọn họ sao lại đi cùng nhau?  

Một đám người nhanh chóng đi vào trong phòng riêng trong khách sạn.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Đồ ăn đã được bưng lên.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều yên lặng ăn.  

Không bao lâu sau, ba người cũng ăn được lưng chừng bụng rồi.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn.  

Không có ai đi vào phòng riêng kia, ngoài cổng còn có hai vệ sĩ canh gác.  

Bọn chúng muốn làm gì vậy?  

Trương Minh Vũ lập tức hiếu kỳ.  

Hàn Thất Thất bĩu môi hỏi: "Ánh mắt mờ ám, anh nhìn cái gì vậy?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Ánh mắt mờ ám?  

Từ này...  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Triệu Khoát và Chu Vân Đình vừa đi vào".  

Hàn Thất Thất kinh ngạc hỏi: “Hai bọn chúng đi cùng nhau?"  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hàn Thất Thất mím môi nói: "Tên Chu Vân Đình khốn nạn này, nhất định hắn định bắt tay cùng người khác để đối phó với ông ngoại tôi!"  

Mắt cô ta lóe lên ngọn lửa phẫn nộ.  

Bắt tay?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nói như vậy cũng hợp tình hợp ý. 
 
Chương 1539


Hàn Thất Thất tức giận nói: "Anh mau nghĩ cách đi, không được để bọn chúng hợp tác thành công, nếu không anh sẽ có thêm một đối thủ mạnh mẽ đấy".  

Ở Tĩnh Châu, địa vị của nhà họ Triệu không thua kém gì nhà họ Chu!  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ trở nên nghiêm trọng.  

Không cho bọn chúng hợp tác?  

Chuyện này...  

Gây rối kiểu gì nhỉ?  

Trương Minh Vũ bắt đầu suy nghĩ.  

Hàn Thất Thất mím môi, sốt ruột nói: "Mau lên, tí nữa bọn chúng bàn bạc xong bây giờ".  

Câu này nói này khiến Trương Minh Vũ càng rối hơn.  

Thời gian cấp bách!  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ trở nên kiên định, anh nói: "Được, tôi đi vào trong đó!"  

Hả?  

Hàn Thất Thất và Đinh Ninh trợn tròn mắt.  

Cứ đi vào trong?  

Trương Minh Vũ đứng dậy, không do dự đi về phía cửa phòng riêng.  

Hàn Thất Thất mím môi, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.  

Làm vậy có hơi nguy hiểm.  

Hai cô gái nhìn nhau, sau đó đều di theo.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh lại.  

Sau đó anh tiến lên trước!  

Vệ sĩ nhíu mày nói nhỏ: "Đứng lại! Anh làm gì thế?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Chu gọi tôi đến, anh đi báo một tiếng đi".  

Vệ sĩ nhíu mày.  

Sau đó quay người đi vào phòng riêng.  

Qua khe cửa, có thể nhìn thấy Triệu Khoát và Chu Vân Đình đang nâng ly chúc mừng!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Muốn liên thủ sao?  

Giọng nói nặng nề của vệ sĩ kia vang lên: "Cậu chủ, bên ngoài có người bảo là được cậu gọi đến”.  

Chu Vân Đình nhíu mày nói: "Tôi không gọi ai đến cả".  

Triệu Khoát cũng buông đũa xuống.  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, anh cười toét miệng: "Anh họ, chẳng phải anh cho người gọi em đến sao?"  

"Có phải em đến sớm không?"  

Nói xong anh liền đẩy cửa đi vào!  

Ánh mắt của mọi người tập trung trên người Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Chu Vân Đình nhíu mày.  

Triệu Khoát lập tức đứng dậy, khẽ quát một tiếng: "Trương Minh Vũ! Sao mày lại ở đây?"  

Mọi người đều ngớ người.  

Quen nhau sao?  

Chu Vân Đình cũng hiểu ra, sắc mặt trầm xuống!  

Là hắn!  

Trương Minh Vũ cười nói: "A, anh Triệu cũng ở đây à?"  

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi.  

Nhà họ Hà không còn, nhà họ Triệu cũng bị ảnh hưởng rất lớn.  

Hắn đang cố gắng phát triển.  

Để có thể quay lại Hoa Châu tiêu diệt Trương Minh Vũ! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom