Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1400


Trương Minh Vũ giật mình hiểu ra.  

Thì ra người này là người nhà họ Âu Dương.  

Âu Dương Thanh Tùng thản nhiên nói: "Chuyện rõ như ban ngày rồi, cầm súng cướp người, cậu nói xem tôi dựa vào đâu?"  

Nói đoạn, ánh mắt ông ta lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tần Minh Kiệt.  

Trương Minh Vũ chỉ thấy được một tia mắt lọt sang, lòng đã kinh hãi giật nảy.  

Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay, lạnh lẽo nói: "Tướng quân Âu Dương, từ đầu tới giờ, chúng tôi chưa hề động vào chị tôi".  

"Ông có chứng cứ nào chứng minh chúng tôi cướp người?"  

Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, hỏi: "Không động vào thì dây trói kia ai cởi ra?"  

Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ căng thẳng trong lòng.  

Nhìn tôi làm gì?

Trừ Tần Minh Nguyệt và Tần Minh Kiệt, tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Từ lâu, bọn họ đã không chịu nổi áp lực đáng sợ đến từ phía Âu Dương Thanh Tùng.  

Huống chi, kẻ vừa đi cứu người đúng là Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ là người ngoài.  

Nếu có thể lấy Trương Minh Vũ đổi lại cơ hội bình an rời khỏi đây cho bọn họ, đương nhiên đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.  

Tần Minh Nguyệt quát lên một tiếng: "Nhìn gì mà nhìn?"  

Cả đám người giật mình hoảng sợ.  

"Hử?"  

Âu Dương Thanh Tùng thoáng cau mày.  

Ông ta đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng cả người.  

Ánh mắt này... thật quá khủng khiếp!  

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, thậm chí anh đã bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hiện tượng giết người bằng ánh mắt thực sự tồn tại!  

Mọi người bên phe nhà họ Tần đều thở phào nhẹ nhõm.  

Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh, nói: "Người... là do cậu cứu?"  

Nói xong, áp lực vô hình từ trên người ông ta bỗng tràn ra.  

Tần Minh Nguyệt chau mày.  

Tần Minh Kiệt cũng hết sức căng thẳng.  

Bậc cha chú nhà họ Âu Dương đã ra mặt.  

Nhưng người lớn nhà họ Tần bọn họ lại không có mặt.  

Quan trọng nhất là, trong tình thế này, sức chiến đấu của người nhà họ Tần kém xa nhà họ Âu Dương.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, đáp: "Không phải tôi cứu".  

Anh cũng chưa hề đụng vào...  

Đáy mắt Tần Minh Kiệt thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo.  

Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu thế, phạm nhân là do các người cứu ra!"
 
Chương 1401


Ông ta vừa dứt lời, đám cảnh sát phía sau liền bước lên trước.  

Tần Minh Kiệt lập tức khẩn trương ra mặt.  

Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn, lại nói: "Tôi cứu".  

Nếu anh không chịu thừa nhận, người nhà họ Tần sẽ gặp tai ương.  

Hả?  

Vừa nghe anh nói thế, đám người nhà họ Tần lập tức kinh ngạc nhìn anh.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe lên.  

Âu Dương Thanh Tùng lạnh lẽo nhìn Trương Minh Vũ, trầm giọng nói: "Cứu người... chính là cướp phạm nhân, thật sự do cậu cứu?"  

Nói đến đó, khí thế trên người ông ta lập tức tản ra.  

Đám người nhà họ Tần đột nhiên kinh hãi giật mình.  

Bọn họ lại dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Lời Trương Minh Vũ nói lúc này sẽ quyết định vận mệnh của họ.  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.  

Thật là đáng sợ!  

Cho tới giờ này, Trương Minh Vũ rốt cuộc đã hiểu rõ.  

Đây mới là thử thách thực sự.  

Không thể hoảng sợ!  

Mình phải bình tĩnh!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Anh nỗ lực dẹp yên nỗi sợ trong lòng mình.  

Ông ta cũng là người, sợ cái gì chứ?  

Trương Minh Vũ lại lạnh nhạt lên tiếng: "Người, là do tôi cứu".  

Giọng nói của anh bình thản mà kiên định!  

Mọi người nhà họ Tần đều ngây ngẩn ra.  

Ánh mắt Tần Minh Kiệt cũng thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.  

Âu Dương Thanh Tùng híp mắt nhìn.  

Áp lực tản ra càng khủng khiếp.  

Như thể chỉ liếc mắt một cái đã đủ quyết định sự sống chết của kẻ đối diện.  

Một lát sau, Âu Dương Thanh Tùng mới cười lạnh, nói: "Tôi cho rằng, cậu ta bị người khác xúi giục".  

"Bắt cậu ta lại, hỏi rõ kẻ xúi giục cậu ta là ai".  

Tần Minh Nguyệt chau mày.  

Hỏi?  

Chứ không phải là nghiêm hình ép cung?  

Đám người nhà họ Tần cũng đều khẩn trương hẳn lên.  

Tất cả đều hiểu rõ mục đích của Âu Dương Thanh Tùng là gì.  

Nhưng...  

Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay.  

Hiện giờ, bọn họ hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào.  

Bọn họ quá ít người.
 
Chương 1402


Cuối cùng, mọi người đành dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Vẻ mặt bọn họ như muốn nói, yêu cầu của Âu Dương Thanh Tùng là có lí.  

Ngay sau đó, có hai viên cảnh sát đi về phía Trương Minh Vũ.  

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt phân vân khó xử.  

Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh nhạt nói: "Các người là ai? Dựa vào đâu mà muốn tra hỏi tôi?"  

Anh đang từ từ thích ứng áp lực khủng khiếp kia.  

Dần dà, anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.  

Lúc này, quan trọng nhất là phải giữ được bình tĩnh.  

Một bước sai, là thua cả ván cờ.  

Âu Dương Thanh Tùng khẽ cười một tiếng.  

Bỗng có một giọng nói tràn đầy châm chọc vang lên: "Ông ấy là tướng quân của Quân đoàn 3, mày nói xem... ông ấy dựa vào đâu mà bắt mày?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Anh ngoảnh đầu về phía tiếng nói kia vọng tới.  

Dạ Thập Nhị vừa cười nhạt vừa bước đến.  

Khóe miệng gã vẫn còn đọng lại vết máu đã khô.  

Vẻ mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.  

Tướng quân của Quân đoàn 3?  

Lúc này, Tần Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Tướng quân Quân đoàn 3 phụ trách việc của địa phương từ bao giờ thế?"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Bọn họ không quản được Hoa Châu?  

Dạ Thập Nhị cười lạnh, nói: "Hoa Châu nằm trong phạm vị quản lí của Quân đoàn 3, đương nhiên tướng quân có quyền xử lí mọi việc".  

"Huống chi... còn là vụ việc cầm súng cướp người có tính chất hết sức ác liệt như thế này".  

Gã vừa dứt lời, đám người nhà họ Tần lại càng thêm căng thẳng.  

Lần này... chỉ sợ khó thoát kiếp nạn.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Dù nơi này nằm trong khu trực thuộc của các người, nhưng các người có giấy bắt người sao?"  

Dạ Thập Nhị khoanh tay trước ngực, bỡn cợt đáp: “Giấy tờ sẽ bổ sung sau”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lại nhăn mày.  

Còn có thể làm như vậy?  

Âu Dương Thanh Tùng lạnh lùng lên tiếng: "Được rồi, cứ hỏi thử xem rốt cuộc là kẻ nào sai khiến".  

"Nếu có người dám ngăn cản, mang hết đi cho tôi".  

Dạ Thập Nhị nhướng mày, thưa: "Vâng!"  

Nói đoạn, gã nhếch mép cười khẩy, bước về phía Trương Minh Vũ.
 
Chương 1403


Tần Minh Kiệt nắm chặt tay.  

Nhưng...  

Haiz.  

Cuối cùng, đám người nhà họ Tần chỉ đành nặng nề thở dài một tiếng.  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng đang diễn ra một cuộc tranh đấu quyết liệt.  

Mặc người ta xử lí?  

Hay là...  

Anh ngẩng đầu nhìn lên, trên cây đại thụ xa xa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.  

Chỉ giây lát sau, Dạ Thập Nhị đã đi tới trước mặt anh.  

Gã khiêu khích nhìn Trương Minh Vũ như chế giễu.  

"Ranh con, đi thôi, tướng quân của chúng tao... muốn hỏi chuyện mày!"  

Nói đoạn, gã liền vươn tay định bắt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ né người sang một bên, bình thản nói: "Tôi tự đi được".  

Nói xong, anh cất bước tiến lên.  

Con ngươi Dạ Thập Nhị thoáng lóe một tia sáng lạnh, nhưng gã cũng không nói gì thêm.  

Trương Minh Vũ bước tới, đứng trước mặt Âu Dương Thanh Tùng.  

Cự li giữa hai người rất gần.  

Khoảng cách này khiến anh cảm nhận rõ hơn áp lực khủng bố kia.  

Trương Minh Vũ âm thầm kinh hồn táng đảm.  

Thử thách... Là thử thách thôi!  

Kẻ này cũng chỉ là người!  

Mình sợ gì chứ?  

Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên.  

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đối phương.  

Âu Dương Thanh Tùng thoáng chau mày, lạnh nhạt nói: "Này nhóc, nói thật đi, sau lưng cậu... có người sai khiến có phải không?"  

Đám người nhà họ Tần khẩn trương vô cùng.  

Bởi một câu đáp của Trương Minh Vũ có thể quyết định vận mệnh của họ.  

Trương Minh Vũ bình thản nói: "Tần Minh Nguyệt là bạn tôi, tự bản thân tôi muốn cứu".  

Thái độ của anh cực kì ung dung.  

Nhưng thực tế, trong lòng anh lúc này vẫn còn chút sợ hãi.  

Hử?  

Đáy mắt Tần Minh Kiệt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt lại vô cùng nôn nóng.  

Dạ Thập Nhị nhếch mép cười lạnh.  

Thật đúng là... tự đâm đầu vào chỗ chết!  

Âu Dương Thanh Tùng híp mắt, lạnh lùng nói: "Có lẽ cậu chưa nghe rõ câu hỏi, tôi đang hỏi cậu, sau lưng cậu có ai sai khiến cậu làm việc này không?"
 
Chương 1404


Giọng ông ta bỗng trở nên nặng nề hẳn.  

Áp lực khủng bố kia giống như một tảng đá lớn đang đè nặng lên người Trương Minh Vũ.  

Nó khiến anh cảm thấy, đến hít thở cũng thật gian nan.  

Trương Minh Vũ khó khăn nặn ra một nụ cười, nói: "Không có ai, tự tôi muốn đi cứu người".  

Muốn cứu nên đi cứu! Điềm nhiên như vậy đó!  

Trời!  

Đám người nhà họ Tần đều hít mạnh một hơi.  

Tên này... lá gan cũng lớn thật!  

Mắt Tần Minh Kiệt chợt như bừng sáng.  

Rất có khí phách!  

Âu Dương Thanh Tùng đã sa sầm mặt lại, trầm giọng nói: "Nếu đây là hành vi do cậu tự chủ trương thì cái mạng này của cậu... sợ là không thể giữ được!"  

Nụ cười khinh khỉnh trên môi Dạ Thập Nhị càng thêm sâu sắc.  

Đám cảnh sát bên phe nhà họ Âu Dương cũng nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy giễu cợt.  

Thật đúng là chán sống rồi!  

Gã này thiểu năng trí tuệ sao?  

Trái tim Trương Minh Vũ cũng phải thót lên một nhịp.  

Thật quá khủng khiếp!  

Nhưng... Nếu anh thay đổi lời khai, Tần Minh Nguyệt và người nhà họ Tần sẽ gặp nguy hiểm.  

Người nhà họ Tần, anh có thể mặc kệ.  

Nhưng Tần Minh Nguyệt...  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, cười nói: "Mạng của tôi, vẫn nên để tôi tự làm chủ thì hơn".  

Nỗi sợ tràn ngập đáy lòng!  

Ông ta cũng là người! Ông ta cũng là người!  

Trương Minh Vũ phải liên tục nhắc đi nhắc lại câu này trong đầu.  

Chỉ có như vậy, anh mới có thể giữ bình tĩnh.  

Thực ra, anh cũng đang đánh cược một ván.  

Dẫu sao thì đây cũng là thử thách do chị sáu bố trí cho anh, vậy thì...  

Nhưng không để anh kịp nghĩ nhiều...  

Một khí thế khủng bố bất chợt bùng nổ...

"Láo xược!"  

Trên mặt Âu Dương Thanh Tùng đầy vẻ phẫn nộ, ông ta thình lình quát lớn.  

Ầm!  

Tiếng thét của ông ta vang vọng trong đầu Trương Minh Vũ.  

Cứ như có từng làn sóng vô hình đập vào người anh thật mạnh vậy.  

Trương Minh Vũ buộc phải lùi lại vài bước.  

Sao một tiếng quát lại có thể kinh khủng đến thế?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Điều này làm anh vô cùng ngạc nhiên.  

Cuối cùng anh cũng hiểu ra tầm quan trọng của thử thách này! 
 
Chương 1405


Nhìn vậy thôi chứ anh có bình tĩnh nổi đâu.  

Anh cũng biết sợ chứ!  

Dạ Thập Nhị nghiền ngẫm nói: "Thằng ranh kia, mày rơi vào tình cảnh hôm nay là tại mày, đừng có trách bọn tao".  

Nụ cười của gã đầy châm chọc.  

Dạ Thập Nhị vừa dứt lời thì hai tên binh lính giơ roi lên thật cao.  

Những người xung quanh đều hả hê cười.  

Người của nhà họ Tần thì vội vàng quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn hình ảnh trước mắt.  

Một tia sáng sắc lạnh xẹt qua mắt Tần Minh Nguyệt.  

Cô ta tiến lên một bước...  

Một tiếng quát thình lình cất lên: "Đúng là to gan!"  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy mừng rỡ.  

Long Tam!  

Ngay sau đó, một bóng đen xuất hiện!  

Phịch phịch!  

Hai người đàn ông cao to cầm roi lần lượt ngã xuống đất.  

Chuyện gì thế này?  

Tần Minh Nguyệt dừng chân.  

Những người trong nhà họ Tần đều lộ vẻ hoang mang.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hắt ra, lòng vô cùng nhẹ nhõm.  

Anh đoán không sai!  

Hàn Quân Ngưng mà sắp xếp thì sao có thể để anh chịu đòn được?  

Âu Dương Thanh Tùng thấy vậy nhíu mày.  

Dạ Thập Nhị giận dữ gầm lên: "Lại là mày!"  

Long Tam hờ hững trả lời: "Cậu chủ của bọn tao, đám bụi đời như chúng mày tưởng thích làm gì thì làm à?"  

Âu Dương Thanh Tùng gào thét: "Láo xược!"  

Chất giọng ông ta đầy cứng rắn, vang vọng như tiếng gõ chuông!  

Trương Minh Vũ giật cả mình.  

Long Tam cũng quát lại: "Láo xược cái đầu cha ông!"  

Anh ta không tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh bợ gì Âu Dương Thanh Tùng.  

Mà trái lại còn gào lên nữa là đằng khác.  

Hở?  

Tiếng hét của Long Tam làm Trương Minh Vũ ngây ngốc.  

Long Tam vừa nói gì thế?  

Anh ta mà biết nói mấy lời như thế sao?  

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Long Tam đang thị phạm cho anh đấy!  

Chị sáu đúng là cất công mà...  

Trương Minh Vũ nở nụ cười ngán ngẩm.  

Chẳng hiểu sao hành động của Long Tam như tiếp thêm sức mạnh cho anh vậy!
 
Chương 1406


"Cậu... cậu..."  

Âu Dương Thanh Tùng mở to mắt.  

Ông ta run rẩy chỉ tay vào Long Tam.  

Nhưng há miệng cả buổi vẫn không nói được câu nào.  

Bao năm qua có ai dám bật ra những lời tục tĩu đó với ông ta đâu?  

Người của nhà họ Tần cũng đờ người ra.  

Cậu chàng kia cũng điên rồi sao?  

Dạ Thập Nhị nắm chặt quả đấm, phẫn nộ quát: "Dám sỉ nhục tướng quân, muốn chết à!"  

"Hai người này không tuân thủ pháp luật, chẳng những cầm súng cướp người mà còn sỉ nhục tướng quân!"  

"Bắt lại cho tôi!"  

Cạch cạch cạch!  

Tiếng súng tức khắc vang lên liên hồi.  

Chỉ trong chớp mắt.  

Mấy chục họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm vào hai người.  

Trong lòng Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng.  

Long Tam thì ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, mắt không chớp lấy một lần.  

Trương Minh Vũ để ý biểu hiện của anh ta.  

Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, cô ta nắm chặt tay.  

Người trong nhà họ Tần thì lắc đầu.  

Cứ tưởng là có hy vọng nữa chứ, hóa ra là một kẻ ngu ngốc!  

Âu Dương Thanh Tùng nhìn Long Tam đầy nghiền ngẫm, phẫn nộ quát: "Nổ súng cho tôi!"  

Ông ta cực kỳ tức giận trước thái độ của Long Tam.  

Nhiều năm qua đứng ở vị trí này, có bao giờ ông ta phải chịu sự nhục nhã thế này đâu?  

Dạ Thập Nhị vô cùng hả hê.  

Những người trong nhà họ Tần đã hoàn toàn tuyệt vọng.  

Những binh sĩ thuộc nhà họ Âu Dương sắp sửa bóp cò!  

Mí mắt Trương Minh Vũ run lên!  

Khuôn mặt Long Tam vẫn điềm tĩnh như thường!  

Điều này làm Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Rốt cuộc có cứu binh không?  

Chết đến nơi rồi mà Long Tam còn bình tĩnh được sao?  

Đúng lúc này, một tiếng nổ truyền tới: "Ầm!"  

Tất cả mọi người đều giật nảy mình.  

Âm thanh vừa rồi ngay sát bên cạnh, lớn đến nỗi đau hết cả tai!  

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, bọn họ nhìn thấy một làn khói đen bốc lên trong rừng.  

Đây là... lựu đạn?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Những người trong nhà họ Tần cũng ngây ra.  

Ánh mắt đám người họ Âu Dương đầy hoang mang. 
 
Chương 1407


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là... chuyện gì thế này?  

Sột soạt!  

Bỗng nhiên, cây cối đung đưa dữ dội.  

Mấy chục binh lính mặc đồ rằn ri kéo dây thừng nhảy xuống!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Còn ai khác ở đây ư?  

Những người này được trang bị rất bài bản.  

Mặc đồ rằn ri, vẽ mặt, đi giày quân dụng!  

Họ cũng cầm súng tiểu liên trong tay!  

Mấu chốt là... quân rất đông!  

Trong nháy mắt, đám người này đã bao vây bọn họ kín kẽ.  

Tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Tình huống gì đây?  

Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, Âu Dương Thanh Tùng quát: "Các người không biết tôi là ai à!"  

"Dám nhắm súng vào chúng tôi là sao?"  

Nhưng các binh lính bao vây bọn họ đều không đáp.  

Ông ta nhíu mày.  

Tiếng động cơ đột nhiên vang lên, ba chiếc xe Jeep quân sự đậu ở cách đó không xa.  

Ơ?  

Âu Dương Thanh Tùng chau mày.  

Những người khác cũng nhìn về nơi đó.  

Lát sau, cửa xe được mở ra.  

Một người đàn ông hơn 40 tuổi bước xuống.  

Ông ấy mặc quân phục, phong thái rất đỗi hiên ngang.  

Quan trọng là trên vai người đàn ông này có... sáu ngôi sao!  

Tướng quân sáu sao!  

Vừa thấy người này, ai nấy đều trợn trừng hai mắt.  

Âu Dương Thanh Tùng tỏ ra e ngại.  

Ánh mắt của những người trong nhà họ Tần thì đầy mừng rơn.  

Tần Minh Kiệt vui mừng hô lên: "Chú ba! Sao chú tới đây?"  

Chú ba?  

Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.  

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?  

Người có địa vị trong hai nhà này ra mặt cả rồi sao?  

Tần Bác Quang cười lạnh, nói: "Chú không tới cho người của nhà họ Tần chúng ta bị nhà họ Âu Dương đè đầu cưỡi cổ à!"  

Ông ấy không kiêng nể gì ai.  

Đám người họ Tần hào hứng ra mặt.  

Âu Dương Thanh Tùng nhăn mặt, ngờ vực hỏi: "Ông tới đây làm gì? Không phải ông bị điều ra biên giới rồi sao?"  

"Ông... dám kháng lệnh ư?"  

Đôi mắt Tần Bác Quang sáng ngời, ông ấy từ tốn nói: "Ta nói tự nhiên bị điều ra tiền tuyến, thì ra là nhà họ Âu Dương mấy người giở trò!"  

Trương Minh Vũ nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm.  

Rồi cuối cùng là sao?  

Chẳng hiểu gì cả!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1408


Trương Minh Vũ vô cùng bất ngờ trước lời nói của Long Tam.  

Nhiệm vụ này do chị sáu bố trí ư?  

Rốt cuộc thân phận của chị ấy là gì?  

Phải như nào mới có thể biến hai người tai to mặt lớn này thành quân cờ chứ?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, sang chấn tâm lý!  

Hơn nữa...  

Lúc anh hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc chị sáu xong nhiệm vụ của mình ư?  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng cực kỳ chấn động.  

Anh vui quá!  

Long Tam tiếp tục nhỏ giọng báo với Trương Minh Vũ: "Cô sáu chỉ bố trí thôi, cô cả đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều".  

Cô cả?  

Chị cả sao?  

Vừa nghe thấy lời này, tâm trạng Trương Minh Vũ bỗng chùng xuống.  

Cuối cùng cũng nghe được tin tức về chị cả!  

Nhưng... chị cả làm nghề gì thế?  

Giúp được cả chuyện này ư?  

Mới chỉ một ngày ngắn ngủi trôi qua mà Trương Minh Vũ đã nhận quá nhiều đả kích.  

Thật lâu sau, anh ngơ ngác gật đầu.  

Âu Dương Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, sẵng giọng quát: "Tướng quân Tần, đây là chuyện của khu vực do tôi quản lý, chẳng lẽ ông định nhúng tay?"  

Tần Bác Quang cười khẩy: "Đừng có đứng đây làm màu, muốn gì nói thẳng đi!"  

"Hôm nay tôi phải đưa người của nhà họ Tần đi!"  

Quả là một người thẳng như ruột ngựa!  

Những người trong nhà họ Tần nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ phấn khởi trong mắt đối phương.  

Âu Dương Thanh Tùng phẫn nộ thét: "Nhưng bọn họ phạm pháp!"  

Tần Bác Quang ngạo nghễ nói: "Khỏi lo chuyện đó, tôi sẽ không bênh vực ai, chuyện này đương nhiên phải giao cho người có nhiệm vụ thẩm tra chứ!"  

Giọng nói của ông ấy đầy khí thế.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ âm thầm nuốt nước miệng.  

Dù cho người mà Tần Bác Quang đối mặt là Âu Dương Thanh Tùng.  

Anh vẫn có thể cảm nhận được uy thế mạnh mẽ của ông ấy!  

Hình như anh đã hiểu dụng ý của chị sáu rồi.  

Khí thế là một thứ hết sức quan trọng!  

Âu Dương Thanh Tùng híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Tần Bác Quang, ông đừng có khinh người quá đáng!"  

"Dám tự ý dẫn người vào quân khu của tôi, không sợ tôi báo cáo với đại tướng quân à!"  

Tần Bác Quang hơi ngẩng đầu, nói với giọng kiêu ngạo: "Nhưng tôi đứng đây rồi, thì sao?"  

Ánh mắt Âu Dương Thanh Tùng trở nên lạnh lùng.  

Những người trong nhà họ Tần vô cùng hào hứng.  

Qua một lúc, Âu Dương Thanh Tùng mới đanh mặt lên tiếng: "Được thôi, nể mặt ông, hôm nay tôi bỏ qua!"  

"Dạ Thập Nhị, bắt cậu ta lại cho tôi!"  

Nói xong, ông ta chỉ vào Trương Minh Vũ.  

Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng trở nên nặng nề.  

Dạ Thập Nhị cười khẩy, đáp: "Rõ!"  

Gã nói câu ấy rồi bước tới.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt cất lên: "Chú ba, anh ấy là bạn cháu, anh ấy đã cứu cháu!"  

Nghe là biết cô ta đang rất nôn nóng.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Còn Long Tam thì vẫn điềm nhiên như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.  

Tần Bác Quang nở nụ cười trào phúng, không nói gì thêm.  

Ơ?  

Những người xung quanh ngạc nhiên.  

Nụ cười này... là có ý gì?  

Ông ấy không định giúp sao?  

Dạ Thập Nhị nhếch mép lại gần Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt Tần Minh Nguyệt trở nên lạnh lùng.  

Nhà họ Tần không chịu giúp đỡ.  

Vậy thì cô ta giúp!  

Người Trương Minh Vũ căng cứng, sẵn sàng tư thế chiến đấu.  

Chẳng mấy chốc Dạ Thập Nhị đã đến trước mặt anh.  

Tần Minh Nguyệt tiến lên một bước.  

Tần Bác Quang bỗng nhiên giơ súng, nhắm vào Dạ Thập Nhị!  

Hả?  

Gã dừng bước.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng hiện vẻ bất ngờ.
 
Chương 1409


Thế này là...  

Cạch cạch cạch!  

Cạch cạch cạch!  

Hai phe đồng loạt giơ súng tiểu liên lên!  

Âu Dương Thanh Tùng tỏ ra khó chịu, ông ta lạnh lùng hỏi: "Tướng quân Tần, hình như thằng nhãi này không thuộc nhà họ Tần mà?"  

"Ông lấy tư cách gì mà quản chuyện này?"  

Tần Bác Quang khịt mũi khinh thường, từ tốn nói: "Ông động vào nhà họ Tần thì chỉ có tôi liều mạng với ông thôi".  

"Nhưng nếu ông động vào cậu ấy..."  

"Quân đoàn 2 chúng tôi sẽ liều mạng với ông!"  

Hít!  

Ông ấy vừa nói câu này ra, tất cả những người xung quanh đều hít một hơi lạnh.  

Ý Tần Bác Quang là gì?  

Những người họ Tần sững sờ.  

Những kẻ thuộc nhà họ Âu Dương cũng đờ người ra.  

Vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt Tần Minh Kiệt.  

Cả Quân đoàn 2 luôn ư?  

Một trò đùa mới à?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Rốt cuộc là sao đây?  

Đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt mở to đầy thảng thốt.  

Trong số những người ở đây, chỉ có Long Tam là mặt không đổi sắc.  

Ừng ực!  

Thật lâu sau, tiếng nuốt nước miếng vang lên.  

Dạ Thập Nhị cũng ngây ra như phỗng.  

Âu Dương Thanh Tùng nheo mắt lại, phẫn nộ gầm lên: "Tướng quân Tần, ông đang đùa với tôi đấy à!"  

Tần Bác Quang lạnh nhạt đáp: "Ông có thể thử một lần".  

Trời đất...  

Ai nấy đều hoang mang.  

Sao có thể được!  

Âu Dương Thanh Tùng nắm chặt quả đấm, lửa giận hừng hực trong mắt.  

Nhưng phe Tần Bác Quang quá nhiều người!  

Phù!  

Qua một lúc, Âu Dương Thanh Tùng thở hắt ra rồi thỏa hiệp: "Thôi, tôi lại nể mặt ông thêm một lần".  

"Hãy chờ đấy!"  

Dứt câu, ông ta đanh mặt trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ!  

Tim Trương Minh Vũ giật thót.  

Hừ!  

Âu Dương Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng.  

Ông ta lên xe.  

Mặc dù Dạ Thập Nhị không cam lòng nhưng chỉ có thể yên lặng đi theo.  

Rất nhanh, đoàn người lên xe rời đi. 
 
Chương 1410


Người của nhà họ Tần cất súng rồi xếp hàng ngay ngắn.  

Tần Minh Kiệt cau mày hỏi: "Chú ba, tên này..."  

"Vô lễ!"  

Tần Bác Quang thình lình quát lớn.  

Tần Minh Kiệt hoảng sợ giật mình.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.  

Có chuyện gì thế?  

Tần Bác Quang đưa mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Nhớ cho kỹ! Bắt đầu từ hôm nay, cậu chủ Trương chính là khách quý của nhà họ Tần chúng ta!"  

"Ai dám vô lễ với cậu ấy, bắn chết ngay lập tức!"  

Câu vừa dứt, bầu không khí tĩnh lặng như tờ.  

Cậu chủ Trương?  

Họ có nghe nhầm không?  

Tần Minh Kiệt ngây ra như phỗng.  

Vẻ bàng hoàng hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Thế này là sao đây?  

Dõi mắt khắp thủ đô cũng chẳng mấy ai có thể làm khách quý của nhà họ Tần.  

Trương Minh Vũ này... dựa vào đâu anh được họ công nhận chứ!  

Tần Minh Kiệt bần thần hỏi: "Chú ba, chú... không nói đùa đấy chứ?"  

Tần Bác Quang hờ hững đáp: "Chú đùa với cháu hồi nào?"  

Tần Minh Kiệt nghe vây thì căng thẳng.  

Nhưng...  

Ngay sau đó, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.  

Anh cũng sững sờ.  

Đây cũng là chị sáu sắp xếp à?  

Tần Bác Quang đi lên một bước, bảo: "Cậu Trương, tôi còn nhiệm vụ nên xin phép đi trước".  

"Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì xin cứ gọi cho tôi".  

Nói xong, ông ấy đưa tờ danh thiếp cho anh bằng hai tay.  

Nội dung trên danh thiếp rất đơn giản.  

Một cái tên và một số điện thoại!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Dù anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng...  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới ngơ ngác nhận danh thiếp, cười nói: "Vâng... Cảm ơn..."  

Tần Bác Quang đứng thẳng lưng, quan sát Trương Minh Vũ kĩ càng.  

Ánh mắt ông ấy đầy nghĩ ngợi.  

Qua một lúc, Tần Bác Quang nói tiếp: "Cậu Trương, lần này đắc tội Âu Dương Thanh Tùng, bọn họ nhất định sẽ gây rắc rối cho cậu".  

Trương Minh Vũ cười trừ: "Không sao đâu, dù sao rắc rối cũng sẽ tìm tới tôi thôi".  

Còn Âu Dương Triết nữa mà.  

Tần Bác Quang yên lặng gật đầu, cười nói: "Vậy được rồi, tôi đi trước nhé".  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Tướng quân Tần đi thong thả".  

Tần Bác Quang xoay người, nghiêm túc nói: "Minh Nguyệt, phải nhớ là sau khi về cháu phải giúp đỡ cậu Trương hết mức có thể đấy".
 
Chương 1411


"Biết chưa?"  

Tần Minh Nguyệt ngơ ngác gật đầu.  

Đến lúc này cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.  

Làm sao Trương Minh Vũ quen biết với Tần Bác Quang?  

Tần Minh Kiệt cau mày, vẻ mặt cũng đầy nghĩ ngợi.  

Sau đó Tần Bác Quang vung tay lên, nói lớn: "Rút lui!"  

Câu vừa dứt, mọi người lần lượt lên xe.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy phức tạp.  

Một là rối rắm.  

Hai là hoang mang.  

Đúng lúc đó, một làn gió thơm thổi đến.  

Ơ?

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cơ thể hấp dẫn của Tần Minh Nguyệt đập vào mắt anh.  

Long Tam lặng lẽ đi sang chỗ khác.  

Tần Minh Kiệt híp mắt lại, vẻ tức giận thoáng qua trong mắt cậu ta.  

Cái tên này có ý xấu với chị mình là cái chắc!  

Chắc mẩm Tần Bác Quang cũng bị lừa luôn rồi!  

"Minh Kiệt, lên xe!"  

Tần Bác Quang bỗng quát.  

Trong lòng Tần Minh Kiệt bất mãn cách mấy cũng đành xoay người lên xe.  

Các binh sĩ nhanh chóng lên xe.  

Trên đường chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt.  

Trương Minh Vũ cười ha ha hỏi: "Sao đấy?"  

Tần Minh Nguyệt không nói gì mà chỉ im lặng quan sát anh.  

Bỗng nhiên cô ta hơi tò mò.  

Rốt cuộc Trương Minh Vũ đã làm gì để khiến Tần Bác Quang tỏ ra cung kính như thế?  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười, hỏi: "Cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay, không ngờ anh sẽ đến".  

Trương Minh Vũ tỏ ra chán nản: "Không ngờ tôi tới xong còn làm chuyện rối thêm".  

"Tôi không đến cô vẫn thoát ra được mà".  

Tần Minh Nguyệt nhẹ lắc đầu, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ nếu anh không đến thì chú ba tôi cũng không đến đâu".  

Sao cơ?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy kinh ngạc.  

Chắc không phải đâu...  

Tần Minh Nguyệt khẽ cười, lái sang chuyện khác: "Bỏ chuyện đó sang một bên, anh tới nên tôi cảm kích lắm".  

Trương Minh Vũ cười lúng túng.  

Tần Minh Nguyệt vẫn quan sát anh trong âm thầm, đôi mắt bồ câu vẫn lộ rõ sự tò mò.  

"Anh... rốt cuộc thân phận của anh là gì?"  

Cô ta cười hỏi.  

Trương Minh Vũ lắc đầu một cách chán nản, hỏi: "Nếu tôi nói tôi chả biết chuyện gì đang xảy ra cả thì cô có tin không?"  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, trả lời: "Tin".  

Tin?  

Trương Minh Vũ ngây người. 
 
Chương 1412


Tần Minh Kiệt hô lớn: "Chị ơi, mình đi thôi!"  

Tần Bác Quang cau mày, bực mình nói: "Cái thằng này, lớn to đầu rồi mà vẫn không tinh ý gì cả!"  

Không tinh ý ư?  

Ánh mắt Tần Minh Kiệt đầy tức tối.  

Cái tên nghèo nàn ở nơi này có xứng với chị anh ta đâu chứ?  

Cuối cùng Tần Minh Kiệt vẫn không dám chống đối lời chú mình.  

Tần Minh Nguyệt vui vẻ chào: "Vậy tôi về trước nhé, không lâu nữa tôi sẽ quay về Hoa Châu".  

Trương Minh Vũ cũng mỉm cười, gật đầu chào.  

Sao anh cứ thấy xấu hổ thế nào ấy nhỉ.  

Tần Minh Nguyệt sải chân về phía chiếc xe Jeep, cơ thể mềm mại khiến bao người mê đắm.  

Ruỳnh!  

Tiếng nổ máy vang lên.  

Chẳng mấy chốc đoàn xe dài đã biến mất khỏi tầm mắt.  

Trương Minh Vũ bần thần đứng tại chỗ.  

Mọi chuyện trong ngày hôm nay... đều ảo ma...  

Hai tướng quân...  

Tâm trí Trương Minh Vũ lúc này rối như tơ vò.  

Long Tam cất giọng: "Lên xe thôi".  

Trương Minh Vũ thẫn thờ lê chân tới, sau đó anh ngồi vào trong xe.  

Long Tam khởi động xe rồi lái tới Hoa Châu.  

Anh ta nói với giọng trầm thấp: "Cậu muốn hỏi gì không, tôi sẽ trả lời nếu có thể".  

Một tia sáng lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ, anh hỏi: "Vì sao Tần Bác Quang cung kính với tôi thế?"  

Long Tam ung dung đáp: "Tôi không được nói".  

Trương Minh Vũ tiếp tục hỏi: "Vì sao chị sáu sắp xếp như vậy cho tôi?"  

"Không nói được".  

Trương Minh Vũ bực mình trừng mắt nhìn anh ta, nói: "Vậy chứ tôi hỏi được cái gì".  

Cái gì cũng không nói được là sao.  

Long Tam từ tốn bảo: "Thôi, để tôi kể cậu nghe những gì tôi được phép tiết lộ".  

Trương Minh Vũ nghe vậy thì hớn hở.  

Anh ta nghiêm túc nói: "Hôm nay cho cậu đến đây là để cậu gặp vài nhân vật lớn cho quen".  

"Tiện thể đắc tội Âu Dương Thanh Tùng".  

Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.  

Mục đích gì thế này...  

Long Tam tiếp tục kể: "Nội bộ nhà họ Âu Dương không hề đoàn kết, Âu Dương Thanh Tùng và Âu Dương Triết không cùng một chiến tuyến nhưng đều có cùng một mục đích".  

Trương Minh Vũ trông như có điều suy nghĩ.  

Long Tam liếc nhìn anh rồi nói tiếp: "Tôi sẽ tổng kết lại để cậu biết để sau này nên làm những gì".
 
Chương 1413


"Bảo vệ nhà họ Lâm là khảo nghiệm của sư phụ của cậu dành cho cậu".  

"Phát triển doanh nghiệp là khảo nghiệm của cô ba dành cho cậu".  

"Âu Dương Thanh Tùng là khảo nghiệm của cô cả".  

Cái gì?  

Vừa nghe thấy lời này, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt.  

Còn khảo nghiệm nữa ư?  

Nhưng sau khi nghe Long Tam nói xong, khúc mắc trong lòng anh cũng được giải đáp.  

Long Tam lại lên tiếng: "Sáu cô chủ đều có nhiệm vụ của riêng mình".  

"Trước tiên họ phải xong nhiệm vụ của mình mới để cậu hoàn thành khảo nghiệm của mình".  

"Có vậy bọn họ mới có thể quay trở về và giúp cậu vượt qua thử thách".  

Trong lòng Trương Minh Vũ ngạc nhiên quá đỗi.  

Các chị có khảo nghiệm nữa à?  

Long Tam bảo: “Vốn dĩ phải chờ họ xong nhiệm vụ của mình rồi mới có thể đặt thử thách cho cậu”.  

"Nhưng hiện tại có Thần Ẩn nên các cô chủ đành thay đổi kế hoạch".  

Trương Minh Vũ trầm tư suy nghĩ, gật đầu.  

Nhưng trong lòng anh vẫn thấy có chỗ chưa rõ...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Vậy... phải làm sao để vượt qua thử thách?"  

Long Tam nhếch môi cười, đáp: "Khảo nghiệm của sư phụ cậu là bảo vệ món đồ quan trọng ở nhà họ Lâm".  

"Khảo nghiệm của cô ba là cậu phải trở thành nhà giàu số một tỉnh Thiên".  

"Khảo nghiệm của cô cả là muốn cậu đoạt quyền kiểm soát Quân đoàn 3".  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt thì hộc máu ra ngoài.  

Thử thách của sư phụ thì thôi tạm bỏ qua.  

Anh đã biết trước rồi.  

Còn khảo nghiệm của chị ba và chị cả là cái quái gì thế?  

Nhà giàu số một tỉnh Thiên?  

Nắm quyền... Quân đoàn 3?  

Trò đùa gì thế này!  

Long Tam cảnh báo: "Cậu Minh Vũ, thời gian của cậu không còn nhiều nữa".  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.  

Tuy khá là gian nan.  

Nhưng những suy nghĩ trong đầu anh đã rõ ràng hơn rất nhiều.  

Tại sao Thần Ẩn... lại nhảy vào nhỉ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ biết gật đầu, đáp: "Biết rồi".  

Đúng là... khó chết đi được!  

Hây dà.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Tất cả đều đã rõ ràng, nhưng gánh nặng trên vai cũng nặng hơn!  

Dọc đường đi, cả hai đều không nói gì.  

Từ đầu đến cuối, Trương Minh Vũ vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của mình.
 
Chương 1414


Chẳng biết qua bao lâu, xe dừng lại.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên kiên định.  

Có nghĩ ngợi nhiều chăng nữa cũng vô dụng thôi.  

Nếu sư phụ đã sắp xếp tất cả mọi chuyện.  

Thì anh chỉ việc hoàn thành thôi!  

Mục tiêu hiện tại chỉ có một, đó là vượt qua thử thách!  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn.  

Thấy xe đang dừng trước cổng công ty Sơ Tinh.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Bắt đầu nào!  

Anh nhanh chóng xuống xe rồi đi vào công ty.  

Nhiệm vụ là gì đã rõ.  

Mọi thứ đều không còn khó hiểu như trước.  

Thử thách của sư phụ là bảo vệ nhà họ Lâm, nhiệm vụ này làm anh rơi vào thế bị động.  

Thử thách của chị cả là đoạt quyền kiểm soát Quân đoàn 3, anh cũng bị động.  

Nhiệm vụ duy nhất anh có thể ở thế chủ động chỉ có nhiệm vụ của chị ba.  

Trở thành tỷ phú giàu nhất tỉnh Thiên!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm.  

Việc phát triển năng lực cấp bách lắm rồi!  

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã tới văn phòng.  

Anh gọi điện.  

Trần Thắng Nam đã đến.  

Trương Minh Vũ hỏi: "Chuyện công ty đầu tư mạo hiểm sao rồi?"  

Trần Thắng Nam kính cẩn trả lời: "Công ty đã đăng ký xong nhưng vẫn chưa tuyển nhân viên ạ".  

Trương Minh Vũ suy xét một lát rồi nói: "Chưa vội tuyển, gọi thầu trước đã".  

"Báo cho tất cả những người muốn được đầu tư, yêu cầu họ ngày mai đến công ty".  

"Đích thân tôi sẽ phỏng vấn!"  

Sao?  

Ánh mắt Trần Thắng Nam trở nên mờ mịt.  

Chủ động... gọi thầu?  

Sau cùng, cô ta vẫn kính cẩn đáp lại: "Rõ!"  

Nói xong, Trần Thắng Nam xoay người ra khỏi văn phòng.  

Bắt tay vào chuẩn bị thôi.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ sốt ruột.  

Người giàu nhất tỉnh Thiên!  

Chỉ riêng Hoa Châu thôi thì còn lâu mới đủ!  

Một mình Trần Thắng Nam gọi thầu cũng chưa đủ!  

Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa!

Trương Minh Vũ gọi điện thoại cho Hàn Thiên Hoa.  

Điện thoại nhanh chóng được nối máy.  

Hàn Thiên Hoa vui vẻ hỏi: “Minh Vũ đấy hả? Sao hôm nay lại gọi điện cho chú thế?”  

Anh bật cười đáp: “Cháu đang muốn mời chú Hàn một bữa, có chuyện cần nhờ tới sự giúp đỡ của chú”.
 
Chương 1415


Ông không hề do dự đáp: “Không thành vấn đề”.  

Chẳng bao lâu sau hai người đã hẹn xong thời gian và địa điểm gặp nhau.  

Tiếp đó, anh lại gọi cho Trần Đại Phú. Đối phương cũng sảng khoái nhận lời.  

Khóe miệng anh hơi nhếch lên nở nụ cười.  

Nếu hai người họ có thể giúp được, chắc chắn anh sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.  

Đến chiều, anh cũng bắt đầu thấy đói bụng.  

Anh đi ra khỏi công ty.  

Chiếc Mercedes vẫn chờ sẵn bên lề đường.  

Anh ngồi vào trong xe.  

Thoắt cái, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.  

Anh xuống xe đi vào trong.  

Lúc này, bên trong khách sạn vẫn vô cùng nhộn nhịp, khách hàng qua lại tấp nập.  

Nhận viên cũng làm việc rất chăm chỉ.  

Anh quan sát xung quanh rồi gật đầu hài lòng.  

Vương Vũ Nam quản lý tốt lắm.  

Anh không còn chần chừ đi thẳng vào căn phòng Vip đã đặt trước.  

Lặng lẽ chờ đợi.  

Chẳng mấy chốc, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Anh khẽ mỉm cười.  

Cửa phòng bị đẩy ra.  

Trần Đại Phú bước vào, cười sang sảng nói: “Tôi đến rồi đây cậu Minh Vũ”.  

Anh đứng dậy đáp: “Mời ngồi”.  

Ông ta vội vàng gật đầu ngồi xuống.  

Tiếng bước chân lại truyền tới.  

Hàn Thiên Hoa nhiệt tình cười bảo: “Chú không đến muộn chứ?”  

Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Đương nhiên rồi, mời chú ngồi”.  

Ông thong thả bước tới.  

Trương Minh Vũ đang định ngồi xuống.  

Thì đột nhiên phát hiện sau lưng Hàn Thiên Hoa vẫn còn có người.  

Anh nheo mắt dò xét.  

Hàn Thất Thất?  

Anh không khỏi giật nảy mình.  

Cô ta chậm rãi đi vào, hơi cúi đầu.  

Khiến anh không nhìn thấy được vẻ mặt hiện giờ của cô ta.  

Anh nghi hoặc hỏi: “Thất Thất, sao cô lại tới đây?”  

Cô ta khẽ lắc đầu.  

Hàn Thiên Hoa nở nụ cười sâu xa lên tiếng: “Thất Thất, mau qua đây ngồi”.  

Cô ta trợn trừng mắt, khẽ cử động định ngồi xuống.  

Lại nghe thấy Hàn Thiên Hoa thì thầm; “Ngồi cạnh bố làm gì? Ngồi cạnh Minh Vũ đi chứ!”  

Cô ta giậm chân bình bịch.  

Cuối cùng vẫn phải lê bước đi tới ngồi cạnh anh.
 
Chương 1416


Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chuyện này là thế nào?  

Hơn nữa trước giờ Hàn Thất Thất vẫn luôn cư xử tùy hứng, ăn nói chua ngoa cơ mà?  

Sao hôm nay lại nghe lời như vậy?  

Hàn Thiên Hoa gật đầu tỏ vẻ hài lòng.  

Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ yên lặng ngồi xuống.  

Trần Đại Phú khách sáo hỏi: “Cậu Minh Vũ gọi chúng tôi đến có gì muốn dặn dò?”  

Anh bật cười cất giọng đáp: “Sao lại nói là dặn dò? Lần này tôi mời hai người đến đây là vì có chuyện muốn nhờ vả”.  

Hàn Thiên Hoa xua tay nói: “Minh Vũ, cháu vừa mới cứu sống mẹ của Thất Thất”.  

“Huống hồ với quan hệ của cháu với con bé, có chuyện gì cứ nói một tiếng là được!”  

“Gì mà nhờ vả với không nhờ vả chứ”.  

Hàn Thất Thất bĩu môi.  

Quan hệ gì chứ?  

Anh cũng gượng cười lên tiếng: “À… thôi được, vậy thì cháu sẽ nói thẳng với hai người”.  

“Cháu có một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, chính là trở thành người giàu nhất tỉnh Thiên”.  

Nghe thấy anh nói vậy, cả Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều ngớ người.  

Cái gì?  

Nhà giàu nhất tỉnh Thiên sao?  

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.  

Đến cả những người nắm giữ thế lực lớn như bọn họ còn không dám mơ tưởng đến chuyện này!  

Dù sao Hoa Châu chỉ là một thành phố lạc hậu của tỉnh Thiên mà thôi.  

Nhà giàu nhất tỉnh Thiên…  

Hàn Thất Thất ngạc nhiên ngẩng phắt đầu dậy, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ.  

Trương Minh Vũ điên rồi sao?  

Trần Đại Phú nghiêm túc nói: “Chuyện này… rất khó”.  

Anh khẽ cười đáp: “Tôi biết là rất khó, nhưng tôi nhất định phải làm được”.  

Ông ta lại quay sang nhìn Hàn Thiên Hoa.  

Một lúc lâu sau, cả hai đồng loạt gật đầu.  

Trần Đại Phú cung kính hỏi: “Cậu Minh Vũ cần chúng tôi làm gì?”  

Anh lắc đầu nói: “Bây giờ tôi cũng chưa có kế hoạch gì. Hôm qua tôi vừa mới thành lập một công ty đầu tư mạo hiểm”.  

“Lần này tôi mời hai người tới cũng là để bàn bạc chuyện này”.  

Hàn Thiên Hoa nghiêm nghị lên tiếng: “Nói thật, chuyện này vô cùng khó”.  

Trần Đại Phú lặng lẽ gật đầu.  

Trước giờ cả hai người họ vẫn luôn nỗ lực phát triển doanh nghiệp của mình.  

Nhưng đến ngày nay cũng chỉ là nhà giàu nhất Hoa Châu.  

Trương Minh Vũ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Tôi đang có ý định làm đầu tư mạo hiểm, mỗi một thành phố đều có cổ phần”.
 
Chương 1417


Trần Đại Phú gật đầu đồng tình: “Đầu tư mạo hiểm đúng là một cách kiếm tiền không tồi”.  

“Chỉ là… cần phải có mắt nhìn cực kỳ chuẩn”.  

Hàn Thiên Hoa lẳng lặng gật đầu.  

Đương nhiên Trương Minh Vũ cũng hiểu được điều này.  

Nhưng muốn nhanh chóng kiếm tiền thì anh chỉ có thể mạo hiểm.  

Mãi lâu sau, Trần Đại Phú mới lên tiếng: “Cũng không phải không thể cân nhắc chuyện này”.  

Hai mắt anh lập tức sáng rực lên: “Tôi muốn nhờ hai người giúp đỡ tôi đầu tư, chúng ta nghĩ cách để đôi bên cùng có lợi”.  

Trong mắt Hàn Thiên Hoa chợt lóe sáng: “Hay là… cháu đầu tư, hai nhà bọn chú làm?”  

Trần Đại Phú ngẩng đầu, ánh mắt cũng sáng bừng.  

Nhưng…  

Trương Minh Vũ gật đầu đáp: “Cháu cũng nghĩ như vậy. Dù sao cũng đều là đầu tư, chắc chắn đầu tư vào hai người sẽ đáng tin cậy hơn”.  

“Vậy thì chúng ta cũng không cần bỏ ra cái gì”.  

“Một khi thành công, tất cả đều sẽ có lợi”.  

“Cho dù thất bại cũng sẽ không bị tổn thất gì cả”.  

Hàn Thiên Hoa trầm giọng lên tiếng: “Cách nghĩ này rất tốt. Nhưng người ngoài như chúng ta muốn xâm nhập vào thị trường ở các thành phố khác không dễ dàng như vậy đâu”.  

“Mỗi một thành phố đều có các gia tộc hàng đầu, sao bọn họ có thể trơ mắt đứng nhìn chúng ta tranh một miếng bánh được”.  

Trần Đại Phú cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.  

Điều này chính là khó khăn lớn nhất.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy kiên định. Anh nói: “Yên tâm, nếu có trở ngại cứ để cháu xử lý”.  

Chuyện này…  

Cả Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều không nén nổi kinh hãi.  

Một lúc lâu sau, Trần Đại Phú cất giọng nói: “Vậy thì chúng ta có thể thử xem sao”.  

“Nhưng… nếu cứ như vậy sẽ trở thành cậu Minh Vũ giúp đỡ hai người chúng tôi mất…”  

Hàn Thiên Hoa cũng lên tiếng nói theo: “Đúng đấy. Bọn chú chỉ phái ra vài người chứ có làm được gì đâu…”  

Anh cũng hiểu được điều này.  

Nhưng bây giờ thứ anh thiếu nhất chính là thời gian.  

Anh không có tâm trạng xử lý mấy chuyện này.  

Đám người Trần Thắng Nam cũng không thể phụ trách quá nhiều việc.  

Giao chuyện này cho hai người họ, anh sẽ yên tâm hơn nhiều.  

Anh mỉm cười nói: “Hai người chịu phối hợp với tôi đã tốt lắm rồi. Nếu không có hai người, tôi cũng chẳng biết nhờ ai nữa”.  

“Với cả chuyện phát triển sau này còn cần nhờ tới hai người nữa”.  

Trần Đại Phú lắc đầu đáp: “Như thế cũng không được. Chúng tôi đến để giúp đỡ cậu”.  

“Hay là thế này đi, cậu Minh Vũ bỏ tiền đầu tư, còn chúng tôi phụ trách kinh doanh”.  

“Toàn bộ cổ phần đều đưa hết cho cậu. Sau này có lợi nhuận chỉ cần chia cho tôi hai phần, coi như phí kinh doanh thay cậu là được”.  

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Chỉ cần hai phần?
 
Chương 1418


Hàn Thiên Hoa trừng mắt tuyên bố: “Nhà họ Hoa bọn chú cũng chỉ cần hai phần thôi”.  

Ông cũng nghĩ tới chuyện này, thế nhưng không ngờ lại bị Trần Đại Phú nhanh miệng cướp mất!  

Anh kinh ngạc không nói nên lời.  

Thế này chẳng khác nào bọn họ đang kiếm tiền không công cho anh…

Trương Minh Vũ cảm kích nói: “Hai người thật sự không cần khách sáo như vậy đâu. Chúng ta cứ coi như đang bàn chuyện làm ăn nghiêm túc đi”.  

Trần Đại Phú đang định mở lời.  

Hàn Thiên Hoa đã nhanh hơn một bước: “Minh Vũ, cháu vừa mới cứu sống Cửu Yến! Chú giúp đỡ cháu là chuyện nên làm!”  

“Hơn nữa quan hệ của cháu và Thất Thất còn tốt như vậy!”  

Hàn Thất Thất âm thầm nghiến răng nghiến lợi.  

Lại nhắc tới nữa!  

Anh xấu hổ cười gượng một tiếng, nhưng cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.  

Trần Đại Phú cũng trợn tròn mắt, mỉm cười lên tiếng: “Cậu Minh Vũ, cứ quyết định như vậy đi. Có thế này chúng tôi mới cảm thấy mình có ích”.  

“Nếu không tôi sẽ cảm thấy… không được thoải mái!”  

Nghe thấy những lời này, anh vô cùng cảm động.  

Bọn họ đã không còn quan tâm đến lợi ích cá nhân.  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: “Thế này đi, chúng ta chia đều!”  

Chia đều thì anh cũng đã chiếm đợi lợi lớn rồi.  

Trần Đại Phú ngắt lời: “Không được, chia hai tám đi”.  

Hàn Thiên Hoa trừng mắt lườm ông ta rồi cất giọng nói: “Đúng, chia tỷ lệ hai tám đi. Ngoài phí kinh doanh chú sẽ không lấy gì nữa đâu!”  

Thái độ vô cùng kiên quyết!  

Cứ như hai người họ… đang ganh đua với nhau vậy…  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.  

Mặc dù biết làm vậy cũng không được tốt cho lắm… nhưng quả thực anh đang rất cần tiền!  

Mãi lâu sau, anh mới chịu gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì cứ quyết định như thế đi”.  

“Sau này nhất định tôi sẽ báo đáp lại sự giúp đỡ của hai người”.  

Trần Đại Phú nhiệt tình nói: “Cậu đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa”.  

Hàn Thiên Hoa cũng mỉm cười lên tiếng: “Đúng vậy, báo đáp cáo gì. Bọn chú còn chưa trả hết ơn cho cháu đâu”.  

“Chút chuyện cỏn con này không đáng là bao”.  

“Cháu đã cứu mạng Cửu Yến nhà chú, chú chỉ có thể để Thất Thất trả ơn thay chú thôi”.  

Khóe miệng anh không khỏi co giật một phen.  

Hàn Thiên Hoa nói vậy…  

Hàn Thất Thất nghiến răng ken két, hung hăng trợn lắm lườm ông.  

Thế nhưng trông vẻ mặt của ông lại cực kỳ đắc ý.  

Trần Đại Phú dò hỏi: “Không biết cậu Minh Vũ định ra tay với thành phố nào trước?”  

Trương Minh Vũ cũng chìm vào suy tư.  

Tỉnh Thiên có năm thành phố.
 
Chương 1419


Hoa Châu, Thanh Châu, Tĩnh Châu, Tịnh Châu và tỉnh lỵ Tân Châu.  

Ở Tịnh Châu phần lớn các gia tộc đều phụ thuộc nhà họ Âu Dương.  

Còn thế lực ở Tân Châu khá phức tạp, đồng thời cũng có rất nhiều kẻ đi theo nhà họ Âu Dương.  

Hai thành phố này tương đối khó giải quyết.  

Một lát sau, anh trầm giọng đáp: “Tĩnh Châu!”  

Dù sao anh cũng đã có một khách sạn ở Tĩnh Châu, coi như một bước mở đầu.  

Hàn Thiên Hoa cũng hỏi: “Thế cháu định kinh doanh ngành nghề gì?”  

Anh nhếch miệng nở nụ cười: “Chuyện này phải nhờ đến hai người rồi. Cháu thực sự không hiểu mấy cái này…”  

Cả Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều nhìn nhau bật cười.  

Rõ ràng đây chẳng phải vấn đề to tát gì.  

Trần Đại Phú sảng khoái lên tiếng: “Được, sau khi về chúng tôi sẽ bắt tay vào nghiên cứu luôn”.  

“Ngày mai là có thể bắt đầu hành động được rồi”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Nếu được như vậy là tốt nhất!  

Thời gian vô cùng gấp gáp!  

Trương Minh Vũ mỉm cười cất giọng nói: “Được rồi, làm phiền hai người. Lát nữa tôi sẽ cho người gửi tiền qua”.  

“Đầu tư một trăm triệu đã đủ chưa?”  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa gật đầu đồng thanh nói: “Đủ rồi”.  

Dù sao cũng vừa mới gây dựng.  

Nghe thấy thế, anh mới thở phào một hơi: “Được, vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi. Coi như ăn mừng trước một bữa đi!”  

Trần Đại Phú cũng sảng khoái cười nói: “Được!”  

Bọn họ vui vẻ nâng ly cạn chén.  

Trò chuyện rôm rả.  

Hàn Thiên Hoa vẫy tay nói: “Thất Thất, sao con cứ cắm mặt vào ăn thế. Gắp thêm thịt cho Minh Vũ đi chứ”.  

Hả?  

Hàn Thất Thất ngơ ngác ngẩng đầu.  

Trương Minh Vũ dở khóc dở cười.  

Anh cứ có cảm giác Hàn Thiên Hoa đang…  

Sợ Hàn Thất Thất không lấy được chồng vậy…  

Cô ta mím chặt môi.  

Cuối cùng, cô ta vẫn ngoan ngoãn gắp một miếng thịt vào bát của anh.  

Thấy thế, anh không khỏi sửng sốt.  

Sao hôm nay Hàn Thất Thất lại ngoan ngoãn nghe lời như thế?  

Anh tò mò ngẩng đầu nhìn cô ta.  

Vẻ mặt Hàn Thiên Hoa tràn đầy đắc ý.  

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom