Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1380


Phải thế nào mới có thể khiến một người hay nói lời đường mật như Hạ Hâm Điềm nói ra một câu như thế chứ...  

Rất lâu sau, Trương Minh Vũ mới mỉm cười trả lời: "Chị hai à, em không sao thật mà, chỉ bị trầy da thôi".  

"Hơn nữa... chính tay em sẽ báo thù cho mình".  

Ánh mắt Hạ Hâm Điềm trở nên rét lạnh, cô ấy quyết đoán nói: "Không, chị chắc chắn sẽ khiến Thần Ẩn... trả giá đắt!"  

Một câu nói cực kỳ hùng hồn.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô ấy.  

Anh chẳng biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.  

Haiz.  

Chốc lát, Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Hạ Hâm Điềm điều chỉnh lại cảm xúc.  

Sau đó cô ấy đứng lên rồi ngồi vào bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Trong đôi mắt đẹp đầy vẻ buồn bã.  

Trương Minh Vũ cười tươi rói: "Chị hai yên tâm đi ạ, em chẳng sao hết, chị đừng quá lo lắng".  

Hạ Hâm Điềm gượng cười, gật đầu.  

Nhưng đối với cô ấy, điều làm cô ấy đau đớn không phải chỉ có thế.  

Khó chịu nhất.  

Là lúc xảy ra chuyện, cô ấy ở ngay bên cạnh Trương Minh Vũ!  

Cô ấy biết rõ Trương Minh Vũ gặp nguy hiểm nhưng vẫn phải nhờ Vương Hạo cứu em mình ra!  

Còn bản thân thì chỉ biết trơ mắt ra nhìn!  

Suy nghĩ này càng làm Hạ Hâm Điềm buồn hơn.  

Hạ Hâm Điềm không nói gì nữa.  

Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói thêm gì.  

Bầu không khí trong phòng lại chìm vào im lặng.  

Bỗng đôi mắt Hạ Hâm Điềm rực sáng như ấp ủ điều gì.  

Một lúc sau, cô ấy cởi giày ra.  

Rồi cô ấy từ từ lên giường.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên trước hành động của Hạ Hâm Điềm.  

Cô ấy nở nụ cười gượng gạo: "Em không về với chị được thì chị ở đây với em vậy".  

Nói xong, Hạ Hâm Điềm vén chăn lên rồi chui vào trong.  

Trương Minh Vũ cũng nhoẻn miệng cười.  

Anh gật đầu thật mạnh.  

Hạ Hâm Điềm đã bình tĩnh trở lại.  

Hai người từ từ trò chuyện với nhau.  

Qua cuộc nói chuyện, Trương Minh Vũ mới biết gia đình Vương Hạo cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc ở thủ đô.  

Không hề thua kém gia tộc Âu Dương.  

Tối nay trôi qua trong sự chăm sóc tỉ mỉ của Hạ Hâm Điềm.  

Điều này cũng làm Trương Minh Vũ biết được ích lợi của việc bị thương.  

Thậm chí anh còn không nỡ đi ngủ nữa là.  

Nhưng đành vậy thôi.  

Bất tri bất giác, hai người chìm vào giấc mộng đẹp.  

Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng.  

Trương Minh Vũ chậm rãi thức giấc.  

Anh nghiêng đầu sang bên cạnh.  

Thấy giai nhân nằm kế bên đã mất bóng.  

Trương Minh Vũ nhếch môi, cười khổ.  

Anh đã đoán trước được cảnh này rồi.  

Hây dà.
 
Chương 1381


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ thầm thở dài, sau đó anh ngồi thẳng dậy.  

Anh biết Hạ Hâm Điềm về rồi.  

Các chị về cả rồi.  

Họ đều phải hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.  

Một lúc sau, một tia kiên định hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Ai cũng cố gắng thì mình cũng phải ra sức phấn đấu thôi!  

Tổ 12 Thần Ẩn còn tám người.  

Phía Âu Dương Triết tạm thời chưa có động thái gì.  

Đây là chuyện tốt đối với Trương Minh Vũ.  

Ít nhất anh sẽ có thời gian để phát triển bản thân!  

Trương Minh Vũ xuống giường đi vệ sinh cá nhân.  

Hây! Hây! Hây! Hây!  

Tiếng hô đầy khí thế vẫn vọng lại từ bên ngoài.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Có những người này ở đây, anh không cần phải bận tâm đến người của nhà họ Lâm nữa.  

Việc của anh bây giờ chỉ là tập trung vào việc phát triển năng lực thôi!  

Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đi tới phòng khách.  

Lâm Kiều Hân đang bận rộn trong nhà bếp.  

Trương Minh Vũ khẽ cười.  

Không lâu sau đó, Lâm Kiều Hân mang cơm và thức ăn ra.  

Trông quần áo cô hơi... lộn xộn.  

Trương Minh Vũ ngán ngẩm lắc đầu.  

Qua một lúc, hai người bắt đầu ăn sáng.  

Mặc dù hơi khó nuốt trôi nhưng so với lần trước thì đã khá hơn trông thấy.  

Trương Minh Vũ ăn no bụng.  

Nhưng Lâm Kiều Hân lại ngồi một chỗ với khuôn mặt chán nản, buồn bã.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao thế?"  

Lâm Kiều Hân thở dài một tiếng rồi đáp: "Sao nấu mấy lần rồi mà vẫn không ngon thế nhỉ..."  

Dáng vẻ này của cô trông đáng yêu thật.  

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Nấu cơm nhìn thì đơn giản nhưng thật ra rất phức tạp, đừng vội, cứ từ từ học".  

"Lần này tốt hơn lần trước nhiều rồi đấy".  

Anh cũng phải động viên cô chứ.  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng ngời.  

Tốt hơn thật ư?  

Thật lâu sau, vẻ kiên định hiện lên trong mắt cô.  

Sau khi trò chuyện mấy câu, Trương Minh Vũ đứng dậy rời đi.  

Nguy hiểm vẫn còn đó, tạm thời anh chưa muốn để người nhà họ Lâm rời khỏi đây.  

Kể cả Lâm Kiều Hân.  

Rất nhanh, Trương Minh Vũ đi tới cửa khu biệt thự.  

Một chiếc Mercedes màu đen đậu trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ nhoẻn môi, lên xe.  

Long Tam lái xe chạy băng băng trên đường.  

Anh vui vẻ hỏi: "Bên này không cần lo nữa sao?"  

Long Tam trầm giọng đáp: "Không phải, là chỗ cậu làm tôi lo hơn".  

Hở?  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1382


Gì cơ?  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt.  

Sắp trả đũa mình?  

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đúng là Long Tam nói có lý thật.  

Nhà họ Lâm đang được bảo vệ bởi người của Vương Hạo.  

Thế nên rất khó để Thần Ẩn làm gì họ.  

Còn anh thì...  

Nhất thời, nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu Trương Minh Vũ.  

Song, sau một lúc suy ngẫm.  

Đây là tin tốt rồi còn gì?  

Người của Thần Ẩn chỉ nhằm vào anh thì xem như nhà họ Lâm an toàn rồi!  

Và nhiệm vụ của anh sẽ hoàn thành một cách suôn sẻ!  

Trương Minh Vũ mỉm cười, từ tốn nói: "Trả đũa tôi? Thế thì cứ đến đi!"  

Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Long Tam.  

Nhưng anh ta không nói gì.  

Chẳng mấy chốc, xe dừng trước cổng công ty Sơ Tinh.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Tất cả nhân viên trong công ty đều đang nghiêm túc làm việc của mình.  

Trương Minh Vũ hết sức hài lòng.  

Anh nhanh chóng đi tới văn phòng.  

Thời gian không còn nhiều.  

Trương Minh Vũ phải tranh thủ lập kế hoạch để mở rộng doanh nghiệp sớm nhất có thể.  

Chỉ có mỗi Hồng Thái thôi thì chưa đủ.  

Những cơ sở khác thì tuy quy mô đã khá lớn nhưng suy cho cùng vẫn còn giới hạn trong Hoa Châu.  

Chưa đủ!  

Làm sao để phát triển thật nhanh đây?  

Trương Minh Vũ nằm trên bàn làm việc, im lặng trầm tư.  

Kinh doanh bất cứ một việc gì đều có giới hạn của nó.  

Thành lập công ty, xưởng hay cái gì đi nữa đều cần có thời gian.  

Làm gì mới tiết kiệm thời gian nhỉ?  

Trương Minh Vũ muốn mở rộng doanh nghiệp nhưng thứ anh thiếu nhất chính là thời gian!  

Thật lâu sau, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trương Minh Vũ.  

Đầu tư!  

Mặc dù khá nhiều rủi ro nhưng hạng mục này chắc chắn là tiết kiệm thời gian nhất rồi!  

Chỉ cần bỏ tiền là xong!  

Hiện tại anh có rất nhiều vốn!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Cộc cộc cộc. 
 
Chương 1383


Tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Mời vào".  

Cửa mở, Trần Thắng Nam đi vào.  

Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Không phải cô đi Tĩnh Châu rồi sao?"  

Trần Thắng Nam mỉm cười trả lời: "Chuyện bên đó đã được xử lý xong nên tôi quay về".  

Nhanh thế ư?  

Trong lòng Trương Minh Vũ hơi ngạc nhiên.  

Đúng lúc lắm!  

Anh vui vẻ bảo: "Thắng Nam, lát nữa cô đi thu xếp đi, chúng ta thành lập thêm một bộ phận nữa!"  

Sao cơ?  

Trần Thắng Nam nghi hoặc hỏi: "Bộ phận gì thế ạ?"  

Trương Minh Vũ đáp: "Đầu tư!"  

Đầu tư?  

Ánh mắt Trần Thắng Nam trở nên hoang mang.  

Tuy bây giờ Trương Minh Vũ đã có kha khá vốn liếng trong tay.  

Nhưng đầu tư thì... hơi khó đấy.  

Cuối cùng Trần Thắng Nam vẫn không nói gì.  

"Vâng!"  

Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.  

Lập tức bắt tay vào làm thôi!  

Trương Minh Vũ thầm gật đầu tán thưởng.  

Đây là điều anh hài lòng nhất ở Trần Thắng Nam.  

Điều gì không nên hỏi thì không bao giờ nói ra.  

Trương Minh Vũ hào hứng chà hai tay.  

Con đường này đúng là khó đi đấy, nhưng nếu thành công...  

Nhưng mà biết đi đâu tìm người bây giờ?  

Trương Minh Vũ lại rơi vào bối rối.  

Một lúc sau, đôi mắt anh sáng ngời.  

Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa!  

Phải rồi, sao anh có thể quên hai người này chứ!  

Trương Minh Vũ cười toe toét.  

Anh háo hức lắm rồi!  

Nếu như con đường này thật sự thành công thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian!  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ mau chóng lấy điện thoại ra.  

Thật tình cờ, điện thoại bỗng rung lên hai cái.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Anh nhìn vào, thấy một tin nhắn.  

Nội dung của tin nhắn là: "Cứu tôi!"  

Gì thế này?  

Trương Minh Vũ chau mày. 
 
Chương 1384


Bấy giờ anh mới nhận ra tin nhắn này do Tần Minh Nguyệt gửi tới!  

Thôi xong!  

Sao anh lại quên bẵng chuyện của cô ta chứ!  

Tối hôm qua tên đội trưởng Trần kia có nói Tần Minh Nguyệt đã bị bắt!  

Anh cuống quá, quên mất!  

Mặt Trương Minh Vũ đầy trầm tư.  

Hôm trước Tần Minh Nguyệt đã bị bắt.  

Chắc chắn bây giờ cô ta đang gặp nguy hiểm!  

"Tôi tới ngay, cô đang ở đâu?"  

Trương Minh Vũ trả lời tin nhắn.  

Nhưng chờ thật lâu vẫn không có hồi âm!  

Tâm trạng Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.  

Tin nhắn chỉ có hai từ, khả năng cao là tình hình nơi Tần Minh Nguyệt cấp bách lắm rồi.  

Trương Minh Vũ cất điện thoại đi.  

Đi cứu người thôi!  

Trương Minh Vũ không nán lại lâu, đứng dậy ra ngoài công ty.  

Chiếc Mercedes đen đang đậu ở bên đường.  

Trương Minh Vũ ngồi vào hàng ghế sau, lo lắng nói: "Đến đồn cảnh sát".  

Long Tam đạp chân ga.  

Không lâu sau, xe dừng trước đồn cảnh sát.  

Long Tam hỏi: "Cậu có kế hoạch gì chưa?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu rồi đáp: "Vẫn chưa, tôi muốn đi vào làm rõ đã".  

Long Tam lắc đầu: "Không cần hỏi đâu".  

"Thần Ẩn và Âu Dương Triết bắt tay với nhau, cô Tần bị người của nhà họ Âu Dương vu oan nên bị bắt".  

"Tôi đã điều tra ra được từ hôm qua".  

"Bây giờ Âu Dương Triết chưa dám giết cô Tần".  

"Nhưng hôm nay cô Tần sẽ bị chuyển tới Thanh Châu".  

"Bên đó toàn là bọn tay chân muốn bợ đỡ nhà họ Âu Dương".  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Thanh Châu?  

Long Tam nói tiếp: "Một khi đến Thanh Châu, cô Tần muốn thoát khỏi đó cũng khó".  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.  

Thần Ẩn vốn đã khó đối phó rồi.  

Giờ còn thêm nhà họ Âu Dương...  

Chưa kể vì giúp anh nên Tần Minh Nguyệt mới bị Âu Dương Triết nhằm vào.  

Sao anh có thể mặc kệ?  

Lát sau, Trương Minh Vũ nghiêm giọng hỏi: "Khi nào chúng xuất phát?"
 
Chương 1385


Long Tam trả lời: "Dạ Thập Nhị rất cẩn thận, gã không để lộ một chút phong thanh nào".  

"Nhưng theo tôi đoán".  

"Bọn họ muốn di chuyển tới Thanh Châu nhất định sẽ đi về hướng phía tây thành phố".  

Phía tây thành phố?  

Một tia sáng sắc lẹm lóe lên trong mắt, Trương Minh Vũ hỏi: "Ý anh là chúng ta sẽ đi cướp người?"  

Thế thì nguy hiểm lắm!  

Long Tam lắc đầu: "Tất nhiên không phải rồi, chúng ta đi là để rửa sạch tội danh cho cô Tần".  

Sao?  

Trương Minh Vũ nghe vậy thì lộ vẻ mông lung.  

Long Tam thản nhiên nói: "Tôi đã báo chuyện này cho cô sáu biết rồi".  

Chị sáu?  

Nhưng... rồi sao?  

Long Tam nói với vẻ tự tin: "Cậu Trương đừng lo gì cả, cứ đi là được".  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn anh ta.  

Gì vậy trời.  

Anh chẳng hiểu gì cả!  

Nhưng mà...  

Sau khi suy nghĩ, Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Long Tam cũng không nói gì thêm, lái xe chạy về phía tây thành phố.  

Trên đường đi, Trương Minh Vũ vẫn chưa được giải đáp nghi vấn nhưng rồi vẫn giữ im lặng.  

Dù gì Long Tam cũng sẽ không hại anh.  

Được tới đâu hay tới đó vậy.  

Đằng nào hiện tại sở cảnh sát đã bị nhà họ Âu Dương nắm giữ.  

Đến đó còn nguy hiểm hơn.  

Không lâu sau, xe lái đến khu vực ngoại ô.  

Long Tam vẫn chưa dừng xe.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ quan sát xung quanh.  

Anh phát hiện rất nhiều hàng quán trái cây xuất hiện ở ven đường.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh cứ có cảm giác nơi này... chỗ nào cũng nguy hiểm!  

Long Tam đạp ga.  

Chiếc ô tô nhanh chóng đi thêm hai kilomet nữa.  

Long Tam liếc mắt nhìn khắp nơi.  

Sau đó anh ta đậu xe tại một góc trong rừng.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Nhìn một vòng, anh không thấy chỗ này có gì lạ thường.  

Nhưng Long Tam chở anh tới đây làm gì?  

Giọng nói trầm trầm của Long Tam vang lên: "Cậu chờ một lát, chút nữa sẽ có một chuyện lớn xảy ra".
 
Chương 1386


"Đây cũng là dịp để cậu có thêm một trải nghiệm mới".  

Ơ?  

Trương Minh Vũ càng hoang mang hơn.  

Sao thấy cái gì Long Tam cũng biết vậy nhỉ.  

Trải nghiệm?  

Cái nơi khỉ ho cò gáy này có gì hay mà trải với chả nghiệm?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy mờ mịt.  

Chưa đợi anh nghĩ nhiều, Long Tam tiến về phía trước và đứng ở lề đường.  

Trương Minh Vũ đành đi theo.  

Anh nhìn xung quanh, đây là một nơi rất vắng vẻ.  

Dọc đường đi chẳng có lấy một chiếc xe!  

Bầu trời bị che phủ bởi mây đen.  

Dường như nó đang báo hiệu điều gì...

Trương Minh Vũ thoáng nhăn mày.  

Ngược lại, Long Tam đứng bên chỉ bình thản im lặng.  

Có điều, đáy mắt anh ta bất chợt lóe sáng.  

Trương Minh Vũ càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.  

Mình... còn có thể thử trải nghiệm điều gì?  

Ùng ùng!  

Đột nhiên, ngoài trời có tiếng sấm sét ầm vang.  

Long Tam thoáng nở một nụ cười, nói với Trương Minh Vũ: "Lên cây đi".  

Hả?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc tròn mắt.  

Đang có sét đánh mà bảo mình leo lên cây?  

Anh thật là...  

Long Tam không để ý đến suy nghĩ của Trương Minh Vũ, nhún người nhảy mấy cái đã lên một cây đại thụ.  

Trương Minh Vũ nhìn theo, khóe miệng thoáng giật nhẹ.  

Cuối cùng, anh đành phải leo lên theo...  

Chỉ lát sau, trời bắt đầu có mưa nhỏ.  

Cây đại thụ này rất cao, cành lá rậm rạp.  

Nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó lòng phát hiện ra có người ở trên cây.  

Vị trí của Trương Minh Vũ không cách xa chỗ Long Tam lắm.  

Tuy đã leo lên nhưng anh vẫn vô cùng nghi hoặc.  

Long Tam không nỡ để anh băn khoăn mãi, bèn ghìm giọng, nói: "Cậu Minh Vũ, đừng lo, việc này là do cô sáu bố trí riêng cho cậu".  

Hả?  

Chị sáu?  

Trương Minh Vũ càng thêm nghi hoặc.  

Bố trí cho mình cái gì cơ? 
 
Chương 1387


Anh nhìn quanh một lượt, xung quanh vẫn không có bất cứ điều gì khác lạ.  

Chẳng lẽ... bố trí lôi kiếp cho mình hay sao...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Anh không nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng đợi.  

Mười phút sau, chợt có tiếng động cơ nổ vang.  

Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn về phía đó.  

Có người tới!  

Chẳng mấy chốc, một đoàn xe rất dài đã tiến vào tầm mắt anh.  

Đi đầu là một chiếc xe Hongqi hạng sang.  

Phía sau là một loạt xe Jeep sơn màu rằn ri.  

Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Chúng ta xuống dưới được chưa?"  

Long Tam lắc đầu.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoang mang nhìn anh ta.  

Hiện giờ còn không xuống cứu người, để bọn họ đi qua sao?  

Két!  

Bỗng có tiếng thắng xe chói tai vang lên.  

Chiếc Hongqi dừng lại.  

Tám chiếc xe Jeep sơn rằn ri phía sau cũng đều bẻ lái quay đầu.  

Sự chuyển biến đột ngột này làm Trương Minh Vũ càng thêm hoang mang.  

Người trong xe... không phải Tần Minh Nguyệt?  

Mấy chiếc xe Jeep đỗ lại, sau đó không có bất kì động tĩnh gì khác.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Rốt cuộc chuyện này là sao?  

Mưa nặng hạt dần.  

Long Tam nghiêm nghị nói: "Cậu Minh Vũ, xin hãy nhớ rằng, bất kể gặp phải chuyện gì, nhất định không được căng thẳng, không được nôn nóng".  

"Tâm tính cần ổn định".  

"Đây... là một thử thách của cô sáu dành cho cậu".  

"Tôi... cần phải báo lại cho cô ấy thành tích của cậu".  

Trương Minh Vũ kinh ngạc mở to mắt.  

Anh đã hoàn toàn bối rối.  

Thử thách?  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.  

Lúc này lòng Trương Minh Vũ có cảm giác rất kì lạ.  

Rốt cuộc chị sáu đang làm gì vậy?  

Chuyện trước mắt là sao?  

Thời gian thong thả trôi đi.  

Long Tam lim dim như đã ngủ rồi.  

Đoàn xe trên đường cũng không hề có bất kì động tĩnh gì.
 
Chương 1388


Mưa không lớn nhưng kéo dài khá lâu.  

Trương Minh Vũ núp trong tán cây cũng đã ướt đẫm người.  

Haiz.  

Anh lặng lẽ thở dài.  

Không biết đã bao lâu, Trương Minh Vũ chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ vang.  

Hử?  

Anh lập tức ngẩng đầu.  

Khi phóng mắt nhìn về phía xa, anh thấy lại có một đoàn xe đang chầm chậm đi tới.  

Là xe cảnh sát!  

Mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.  

Trong đây nhất định có Tần Minh Nguyệt!  

Long Tam bình thản nhắc: "Đừng vội, lát chúng ta cứu người là được".  

Hả?  

Cứu người?  

Trương Minh Vũ lại kinh ngạc mở to mắt.  

Vừa rồi chẳng phải Long Tam đã nói sẽ rửa sạch tội danh của Tần Minh Nguyệt sao?  

Vì sao... lại thành cướp người thế nhỉ?  

Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.  

Tóm lại, mọi việc đều đã được Long Tam bố trí ổn thỏa.  

Mình nghe theo là được rồi.  

Két!  

Những tiếng thắng xe liên tiếp vang lên.  

Bên này là một khúc cua rộng, từ xa nhìn lại hoàn toàn không thấy được có xe khác đang chặn giữa đường.  

Đoàn xe cảnh sát đều dừng lại.  

Cửa xe bật mở, một loạt cảnh sát bước xuống xe.  

Tất cả đều lăm lăm súng lục trong tay, sắc mặt nặng nề chăm chú.  

Đếm sơ qua, phải chừng hơn hai mươi viên cảnh sát.  

Chỉ có chiếc xe cảnh sát chính giữa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ híp mắt nhìn chằm chằm.  

Tần Minh Nguyệt đang ở trong xe đó.  

Đoàn xe chặn đường cũng đều mở cửa.  

Một đám người bước xuống xe, nhanh chóng tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.  

Trương Minh Vũ lại chau mày.  

Bấy giờ anh mới phát hiện, đoàn xe chặn đường này cũng đều là cảnh sát.  

Hơn nữa... họ cũng có súng.  

Việc này...  

Trương Minh Vũ kinh ngạc trợn trừng mắt, hoang mang mờ mịt nhìn bọn họ.
 
Chương 1389


Đám người kia là ai?  

Giây lát sau, chiếc xe Jeep ở chính giữa đội xe đột nhiên mở cửa.  

Một thanh niên bước xuống.  

Người này mặc bộ đồ cảnh sát, mặt mũi tuấn tú, phong thái hiên ngang.  

Thanh niên nọ tiến lên vài bước, quát lớn: "Dạ Thập Nhị! Chui ra đây ngay!"  

Tiếng quát này khí thế cực kì.  

Hả?  

Trương Minh Vũ thấy thế, cơn tò mò trong lòng trỗi dậy.  

Chiếc xe cảnh sát ở đoàn xe đối diện cũng mở cửa.  

Dạ Thập Nhị bước ra.  

Quả nhiên đúng là gã đó!  

Trương Minh Vũ híp mắt, trong lòng âm thầm tính toán.  

Đông người quá, phải cứu Tần Minh Nguyệt thế nào đây?  

Thanh niên nọ đi tới khu vực giữa hai đoàn xe, chắp tay sau lưng đứng sừng sững.  

Dạ Thập Nhị đi tới đứng đối diện với thanh niên kia.  

Long Tam khẽ bảo: "Hai phe này đều là thành viên của những thế lực hàng đầu ở thủ đô".  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.  

Dạ Thập Nhị là người của Âu Dương Triết.  

Nhưng thanh niên kia...  

Ngay sau đó, thanh niên kia lạnh lùng quát lớn: "Dạ Thập Nhị, anh thật to gan!"  

"Chị gái tôi mà anh cũng dám động tới!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cả kinh trong lòng.  

Chị gái?  

Thanh niên này... là em trai Tần Minh Nguyệt?  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới như chợt bừng tỉnh.  

Thật không ngờ...  

Một gia tộc họ Lâm nho nhỏ lại có thể kéo ra hai con dã thú!  

Tần Minh Nguyệt giúp đỡ Trương Minh Vũ.  

Âu Dương Triết muốn tiêu diệt kẻ làm vướng tay chân mình là Tần Minh Nguyệt.  

Nhưng nhà họ Tần sao có thể chịu để yên?  

Trương Minh Vũ thoáng nhếch môi cười nhẹ.  

Thật thú vị.  

Chuyện đến hôm nay dường như đã ngày càng trở nên phức tạp.  

Nhưng anh cũng càng lúc càng tò mò.  

Rốt cuộc nhà họ Lâm có thứ gì mà có thể khiến cho hai nhà này đối đầu đấu với nhau?  

Dạ Thập Nhị lạnh lẽo hừ mũi, nói: "Cậu Tần, muốn nói thì nên tìm cậu Triết nhà chúng tôi mà nói chứ?"  

"Tôi chẳng qua chỉ là kẻ làm việc theo lệnh trên mà thôi".  

Tần Minh Kiệt quát lớn: "Im đi! Nếu Âu Dương Triết có ở đây, tôi còn mất công tìm anh chắc?"
 
Chương 1390


Đáy mắt Dạ Thập Nhị thoáng lóe lên một tia giận dữ, gã thấp giọng nói: "Cậu Tần, Tần Minh Nguyệt nhận hối lộ phạm pháp, cậu làm thế này... là định cướp người đấy hả?"  

Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay, cả giận quát: "Chứng cứ đâu? Dù chị tôi thực sự đã gây ra chuyện gì thì cũng không đến phiên các người đưa chị ấy đi Thanh Châu chứ hả?"  

Dạ Thập Nhị lạnh nhạt đáp: "Đây là mệnh lệnh của cấp trên, việc của Hoa Châu... hình như còn chưa tới phiên cậu quản đến thì phải?"  

Tần Minh Kiệt chỉ một ngón tay, quát to: "Anh thì là cái quái gì? Tôi không quản được, anh thì xứng được quản việc này chắc?"  

Vừa nghe anh ta nói thế, Dạ Thập Nhị cứng họng, không biết nên nói sao.  

Lát sau, Dạ Thập Nhị mới lạnh lùng bảo: "Cậu Tần, cậu thực sự muốn cướp tội phạm đấy à?"  

Tần Minh Kiệt híp mắt, đáp: "Anh nói sai rồi, tôi không cướp người, tôi chỉ nhận lệnh đưa nghi phạm giao cho người xứng được thẩm tra xử lí vụ việc này mà thôi".  

Đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.  

Anh đã hoàn toàn hiểu rõ.  

Quyền lực của nhà họ Âu Dương vô cùng lớn, muốn âm thầm chi phối người liên quan, xử lí kẻ ngáng đường bọn họ là Tần Minh Nguyệt đây.  

Tần Minh Kiệt lại muốn thông qua con đường chính quy để minh oan cho Tần Minh Nguyệt.  

Bởi nói đến cùng thì tội danh chụp lên đầu Tần Minh Nguyệt vốn chỉ là thứ giả dối hư ảo.  

Long Tam bình thản nói: "Lát nữa nhất định hai bên sẽ đấu với nhau, tôi không nhúng tay vào việc này, chuyện cứu người giao lại cho cậu nhé".  

"Cậu cứ yên tâm, chỉ cần cứu được người ra, nhà họ Tần nhất định có thể xử lí ổn thỏa việc này".  

Trương Minh Vũ gật đầu, như vậy rất đúng ý anh.  

Bố trí như thế, anh cũng không còn phải lo lắng chuyện về sau nữa.  

Dạ Thập Nhị siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Xem ra, hẳn là cậu không có ý định nhường đường cho chúng tôi qua?"  

Tần Minh Kiệt quát lớn đầy giận dữ: "Đừng lảm nhảm làm gì! Không giao người ra thì chớ trách tôi đây không khách khí!"  

Khí thế của anh ta hết sức hung hãn.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng lóe sáng.  

Chuẩn bị... bắt đầu rồi đây!

Dạ Thập Nhị ngẩng đầu, giận dữ nói: "Nghe thấy không? Có kẻ muốn cướp phạm nhân! Còn không mau xông lên chặn lại cho tôi!"  

Đội trưởng Phùng cung kính thưa: "Vâng!"  

Nói đoạn, ông ta quay sang quát lớn: "Người đâu, bắn chết toàn bộ bọn định cướp phạm nhân cho tôi..."  

Bốp!  

Nói chưa dứt lời, ông ta đã phải ăn một cái tát trời giáng.  

Dạ Thập Nhị lạnh lùng quát lên: "Mẹ kiếp ông không có não à? Bắn chết?"  

"Mẹ nó chứ, tôi bảo ông đuổi bọn họ đi cơ mà!"  

Nổ súng?  

Vậy thì to chuyện rồi!  

Một khi Tần Minh Kiệt chết ở đây...  

Nhà họ Tần nhất định sẽ điên cuồng phản pháo!  

Đội trưởng Phùng bụm mặt, lí nhí đáp: "Thưa... Vâng!"  

Nói xong, ông ta lại quát lớn một lần nữa: "Đuổi bọn họ đi!"  

Ông ta vừa dứt lời, đám cảnh sát liền cất súng vào bao, xông lên phía trước.
 
Chương 1391


Tần Minh Kiệt híp mắt nhìn, quát lạnh một tiếng: "Xông lên!"  

Chính anh ta cũng không dám dùng súng.  

Chặn đường đòi người vốn đã không phải một hành vi chính đáng, nếu dùng súng sẽ thực sự biến thành cướp phạm nhân.  

Chỉ giây lát sau, hai nhóm người đã xông vào đánh đấm hỗn loạn.  

Tiếng kêu rên đau đớn vang lên không ngừng.  

Lát sau, Tần Minh Kiệt cũng chậm rãi đứng dậy.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Tần Minh Kiệt... còn muốn đích thân ra tay?  

Dạ Thập Nhị chau mày.  

Gã cũng đứng ra.  

Chỉ lát sau, hai người đã cùng bước tới.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.  

Đều ra cả, tốt lắm!  

Bên phía xe cảnh sát... không ai trông coi!  

Cơ hội hoàn hảo đến rồi!  

Long Tam không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn xem.  

Tần Minh Kiệt nheo mắt, lạnh lùng nói: "Tên khốn, đến đi!"  

Chủ động khiêu chiến?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.  

Con ngươi Dạ Thập Nhị lại trở nên lạnh buốt.  

Gã dồn lực xuống chân, lao tới!  

Chiêu thức hết sức giản đơn và thô bạo.  

Tần Minh Kiệt cười lạnh một tiếng, xông thẳng lên.  

Bịch bịch!  

Nháy mắt, hai bên đã giao chiến mấy hiệp.  

Trương Minh Vũ âm thầm khiếp sợ.  

Tay Tần Minh Kiệt này... không hề thua kém Dạ Thập Nhị?  

Chuyện này...  

Anh kinh ngạc đến há hốc miệng.  

Tất cả những người bên dưới đều đã gia nhập cuộc chiến.  

Khu vực này biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.  

Không được, phải ra tay thôi!  

Thời gian không đợi ai!  

Trương Minh Vũ nhích chân, lợi dụng tán cây và thân cây che chắn, nhảy xuống đất.  

Long Tam thoáng chau mày.  

Ánh mắt anh ta tràn đầy suy tư sâu xa.  

Trương Minh Vũ lại chẳng hề hay biết.  

Sau khi tiếp đất, anh thận trọng nhìn quanh một lượt.
 
Chương 1392


Tất cả đều đang tập trung chiến đấu.  

Không ai phát hiện ra anh.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên.  

Chân anh di chuyển cực nhanh.  

Lợi dụng sự che chắn của cây cối, anh nhanh nhẹn lẻn về phía những chiếc xe cảnh sát phía sau.  

Tần Minh Kiệt và Dạ Thập Nhị đang trong trạng thái giằng co, bất phân thắng bại.  

Bọn họ đều dồn hết sự chú ý vào trận đấu, không ai phát hiện ra Trương Minh Vũ.  

Giây lát sau, Trương Minh Vũ đã vòng ra phía sau đoàn xe cảnh sát.  

Ánh mắt anh dán chặt vào chiếc xe chính giữa đoàn.  

Tim hồi hộp đập rộn!  

Hi vọng không có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào!  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, nhanh nhẹn xông tới.  

Chỉ giây lát sau, anh đã tiếp cận chiếc xe.  

"Ư ư! Ư ư ư!"  

Bỗng bên trong xe có tiếng ú ớ phát ra.  

Như là đang cố nhắc nhở!  

Tần Minh Nguyệt?  

Trương Minh Vũ nhăn mày, trong nháy mắt, toàn thân lập tức ở vào trạng thái căng thẳng.  

Rầm!  

Bỗng sát bên cạnh anh có tiếng đạp cửa cực mạnh.  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi!  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, bên tai đã vang lên tiếng xé gió.  

Có kẻ mai phục!  

Trương Minh Vũ lập tức dồn lực xuống chân, lao người sang một phía.  

Anh gian nan tránh được một đòn bất ngờ này.  

Nếu không nhờ Tần Minh Nguyệt nhắc nhở, có khi lần này anh đã thực sự trúng chiêu.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.  

Khi anh ngẩng lên nhìn, đã thấy một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đứng đó.  

Hả?  

Thấy rõ mặt người kia, Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng người lên.  

Đó là gã đàn ông có thực lực mạnh của tổ 12 trong Thần Ẩn.  

Sao hắn lại có mặt ở đây?  

Hợp tác giữa Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương đã đạt tới mức độ này?  

Người đàn ông kia lạnh lùng nói: "Hừ, tao chờ mày rất lâu rồi đấy!"  

Chờ mình?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc há hốc miệng.
 
Chương 1393


Sao bọn họ lại biết mình sẽ tới?  

Ngay sau đó, người đàn ông kia vung quyền xông lên.  

Trương Minh Vũ lập tức bỏ những suy nghĩ tạp nham sang một bên.  

Người này có thực lực cực mạnh, không thể coi thường!  

Nắm tay đã vung tới trước mặt!  

Trương Minh Vũ nhanh nhẹn né tránh, thân mình liên tục lùi lại phía sau.  

Không được!  

Thời gian quá cấp bách!  

Nhỡ bị Dạ Thập Nhị phát hiện, việc này sẽ càng khó giải quyết.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Khi anh ngẩng đầu lên, nắm tay kia lại lần nữa lao tới.  

Anh vươn tay chộp lấy!  

Trúng rồi!  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia hưng phấn.  

Tay anh dồn sức siết!  

Trời!  

Người đàn ông kia hít mạnh một hơi.  

Cánh tay lập tức tê dại!  

Đây là thủ đoạn gì vậy?  

Hắn trợn mắt kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ nhân cơ hội này tung chân đá tới.  

Đồng thời, tay anh lại lần nữa dồn sức siết chặt.  

Người đàn ông nọ cố sức né đòn.  

Tuy thân dưới né được cú đá nhưng hắn có cảm giác cánh tay mình đã sắp đứt lìa.  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.  

Tay anh lại lần nữa tăng sức bóp chặt.  

Rắc!  

Một âm thanh giòn giã vang lên.  

"A!"  

Người đàn ông kia đau đớn gào thảm một tiếng.  

Tay hắn đã trật khớp.  

Sơ ý quá rồi!  

Trương Minh Vũ vội dồn sức tung một cước trúng giữa bụng đối thủ.  

Huỵch!  

Hắn lập tức bay ngược ra ngoài.  

Giây lát sau, thân thể hắn rớt bịch xuống đất.  

Cố gượng dậy, người đàn ông nọ nhìn về phía Trương Minh Vũ, sắc mặt âm trầm tột cùng.  

Đây là lần đầu tiên hắn được biết thủ đoạn như thế này.  

Khinh địch quá rồi! 
 
Chương 1394


Nhưng sự việc bên này đã thu hút sự chú ý của Dạ Thập Nhị.  

Dạ Thập Nhị định quay đầu trở lại.  

Tần Minh Kiệt vô cùng mừng rỡ.  

Anh ta vội xông tới, chặn đường lui của Dạ Thập Nhị.  

Hai người lại lần nữa lao vào chiến đấu.  

Tình hình bên kia, không ai còn phân tâm chú ý được nữa.  

Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều.  

Đến lúc rồi!  

Ngay lúc người đàn ông kia bị đánh ngã, Trương Minh Vũ đã xông ngay tới chiếc xe cảnh sát nhốt Tần Minh Nguyệt.  

Két!  

Cửa xe mở ra.  

Cảnh tượng trong xe ập vào mắt Trương Minh Vũ.  

Giây lát sau, con ngươi anh co rút lại.  

Tần Minh Nguyệt bị trói gô, đặt chính giữa ghế.  

Miệng cô ta bị nhét khăn kín mít.  

Điểm quan trọng nhất là... Còn có một bàn tay đang bịt miệng Tần Minh Nguyệt.  

Bên cạnh cô ta còn có hai gã đàn ông mặc com lê.  

Tình thế này...  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cực kì quyết liệt, nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.  

Bởi vì lúc này, một gã đàn ông trong xe đã giơ súng lên.  

Trời!  

Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.  

Ngay lập tức, anh nhào người sang một bên.  

Đoàng đoàng!  

Tiếng súng inh tai vang lên.  

Trương Minh Vũ đã kịp trốn ra sau xe, trán ướt mồ hôi lạnh.  

Suýt chút nữa thì...  

Suýt nữa thì tiêu đời!  

Nhịp tim anh đã tăng đến cực hạn.  

Cạch cạch!  

Lại có mấy âm thanh giòn giã vang lên.  

Lòng Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng.  

Phía trước mặt, gã đàn ông kia đã đứng lên.  

Cánh tay hắn... ổn rồi?  

Hắn đáng sợ đến thế sao? 
 
Chương 1395


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy khiếp sợ.  

"Ranh con, mày phải chết!"  

Người đàn ông kia cắn chặt răng, quát to một tiếng.  

Ngay sau đó, hắn cất bước xông tới.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, sắc mặt nặng nề và nghiêm nghị.  

Luận về thực lực, anh đánh không lại người này.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lúc này anh chỉ còn một cách, xông lên phía trước.  

Huỵch huỵch!  

Hai người lại một lần nữa lao vào cuộc chiến.  

Trương Minh Vũ muốn tóm được nắm đấm của đối phương lần nữa.  

Nhưng lần này, người kia không chịu ra quyền.  

Hắn luôn dùng chân để tấn công.  

Trương Minh Vũ bị đánh bại, liên tục lùi lại.  

Cái này mà là thử thách sao? Rõ ràng là muốn lấy mạng nhau mà!  

Rầm!  

Trương Minh Vũ chỉ sơ sẩy một giây thôi...  

Người kia đã cướp được cơ hội, tung cước trúng giữa ngực Trương Minh Vũ.  

Ngay lập tức, Trương Minh Vũ bị đẩy lùi lại thật xa, lưng đụng vào xe cảnh sát mới dừng được.  

Máu trong cơ thể anh như sôi trào.  

Người đàn ông kia đứng lặng trước mặt anh, sắc mặt hung ác tàn nhẫn.  

Phía sau là hai gã đàn ông cao lớn tay lăm lăm súng.  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.  

Lần này... Chết chắc rồi!  

Đây thực sự chỉ là thử thách thôi sao?  

Anh nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh nào còn bóng dáng Long Tam.  

Xong đời rồi!  

Lần này thực sự tàn đời rồi!  

Bên trong xe cảnh sát, Tần Minh Nguyệt nôn nóng nhìn ra.  

Cuối cùng, ánh mắt cô ta lóe lên một tia kiên định.  

Người đàn ông nọ cười lạnh, nói: "Ranh con, hãy ghi nhớ kĩ mặt ông đây, kiếp sau... nhớ trốn xa một chút!"  

Nói đoạn, hắn nhẹ nhàng câu ngón tay với người phía sau.  

Hai gã đàn ông lực lưỡng đằng sau đồng thời giơ súng.  

Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại.  

Người đàn ông kia lạnh nhạt chầm chậm nhả từng lời: "Nổ súng!"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1396


Sau lưng chợt có một bóng người xuất hiện.  

Hai gã đàn ông cao lớn kia giật mình căng thẳng.  

Nhưng bọn họ còn chưa kịp định thần lại, bả vai đã đau nhói lên.  

"A!"  

Hai gã đau đớn gào to thảm thiết.  

Tiếng gào đồng thanh nghe cực chói tai.  

Súng cũng rời tay, rơi xuống đất.  

Ngay sau đó, hai gã lập tức bay vèo ra ngoài.  

Bịch bịch!  

Hai tiếng va chạm nặng nề vang lên.  

Thân thể bọn họ đập vào xe, rớt xuống đất.  

Vừa chạm đất, cả hai nghiêng đầu...  

Hôn mê luôn rồi!  

Người đàn ông còn lại kinh hãi trợn mắt.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ đã tràn đầy ngạc nhiên và bất ngờ.  

Lại có cao thủ tới?  

Khi anh định thần nhìn lại, đã thấy một bóng người xinh đẹp đứng thẳng trước mặt.  

Tần Minh Nguyệt!  

Tròng mắt Trương Minh Vũ như thể sắp rơi ra ngoài.  

Người đàn ông kia cũng choáng váng ngây người.  

Chẳng phải Tần Minh Nguyệt đã bị trói chặt vứt trong xe hay sao?  

Nhưng lúc này, sợi dây thừng trên tay cô ta đã không thấy đâu.  

Ai cứu?  

Xa xa, Long Tam thấy thế cũng phải giơ tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.  

Nguy hiểm thật!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.  

Anh mừng rỡ nhìn Tần Minh Nguyệt.  

Người đàn ông kia cau mày, quát lớn: "Chán sống rồi chắc!"  

Dứt lời, hắn nhấc chân vọt tới.  

Tần Minh Nguyệt quan trọng hơn Trương Minh Vũ!  

Nhận định điểm này, người đàn ông kia vung tay tấn công Tần Minh Nguyệt.  

Trương Minh Vũ thấy thế, lòng lo lắng không yên.  

Tần Minh Nguyệt chần chừ một giây, sau đó xông lên phía trước, bắt đầu chiến đấu.  

Trương Minh Vũ cũng dồn sức xuống chân, lao nhanh lên.  

Anh vung tay nện xuống một quyền.  

Người đàn ông kia cau mày, nhanh nhẹn né được.  

Tần Minh Nguyệt theo sát đó tung ra một cước.  

Người kia lập tức hốt hoảng.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Cơ hội đến rồi!  

Anh lấy chân trái làm trụ, chân phải đá mạnh ra ngoài.  

Huỵch!  

Trúng!  

Thân thể người kia bị đá văng, nặng nề đập vào thành xe.  

Tiếng còi cảnh báo vang lên inh ỏi.  

Người đàn ông kia đau đớn ngã xuống đất.  

Cùng lúc đó, nắm đấm của Tần Minh Nguyệt đã lao đến. 
 
Chương 1397


Trong chớp mắt, một quyền cực mạnh này nện thẳng vào đầu người đàn ông kia.  

Hắn gục hẳn xuống đất, hôn mê.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, phối hợp tốt lắm!  

Dạ Thập Nhị chợt quát lớn: "Bắt lấy! Mau bắt lấy cho tôi! Lúc cần thiết có thể dùng súng!"  

Trương Minh Vũ căng thẳng cả người.  

Anh nghiêng đầu nhìn sang.  

Dạ Thập Nhị vẫn đang miệt mài chiến đấu với Tần Minh Kiệt.  

Tần Minh Kiệt... lợi hại thế sao?  

Ngay sau đó, mấy viên cảnh sát đã vọt tới.  

"Đứng lại! Không được chạy!"  

Trương Minh Vũ nhăn mày, trầm giọng nói: "Chúng ta đi mau!"  

Tần Minh Nguyệt gật đầu.  

Nhưng trong đáy mắt cô ta đã tràn đầy phức tạp.  

Cô ta thực sự không ngờ Trương Minh Vũ lại đến cứu mình.  

Sau đó, hai người lập tức lao vọt về phía xa.  

Chỉ trong chớp mắt, cả hai đã chạy khỏi khu vực đoàn xe che chắn được.  

Đoàng!  

Bỗng có tiếng súng vang lên.  

Tần Minh Nguyệt quát to: "Cẩn thận!"  

Sau đó, cô ta đẩy mạnh một cái.  

Cùng lúc ấy, cô ta cũng vọt sang một bên, núp sau một xe cảnh sát.  

Trương Minh Vũ cúi người ngồi xổm xuống, sắc mặt nặng nề.  

Bọn họ thực sự dám nổ súng?  

Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Bọn họ không dám bắn chết tôi, nhưng lại dám giết anh đấy".  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghe vậy, bối rối nhìn cô ta.  

Đùa... Đùa gì thế...  

Tiếng bước chân đang tới gần.  

Trương Minh Vũ choáng váng.  

Bọn họ có súng!  

Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, băn khoăn khó nghĩ.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.  

Liều một phen!  

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau chợt có tiếng quát lớn: "Mẹ nó, bỏ ngay súng xuống cho tôi!"  

Hả?  

Vừa nghe thấy giọng nói này, Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ ra mặt.  

Tần Minh Kiệt?  

Đưa mắt nhìn về phía đó, anh mới phát hiện, Tần Minh Kiệt đang dẫn theo một đám người xông tới.  

Dạ Thập Nhị... đã bị hạ gục!  

Trời...  

Tần Minh Kiệt mạnh đến vậy sao?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc vô cùng.  

Giây lát sau, đám người kia đã bao vây chặt lấy đám cảnh sát vừa truy đuổi Tần Minh Nguyệt.  

Đám cảnh sát bối rối nhìn nhau.  

Bọn họ đều đã luống cuống tay chân.  

Phù! 
 
Chương 1398


Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Bất kể thế nào, kiếp nạn này rốt cuộc cũng qua rồi.  

"Chị!"  

Tần Minh Kiệt nôn nóng hô lên một tiếng.  

Anh ta vội vã xông tới.  

Tần Minh Nguyệt thong thả nói: "Chị không sao, nhưng sao em lại tới đây?"  

Tần Minh Kiệt thấy thế mới thở phào, đáp: "Chị gặp nguy hiểm như vậy, sao em có thể bỏ mặc không tới?"  

"Bố cũng bảo em tới đây".  

"May quá, may mà chị không sao".  

"Nhà họ Âu Dương chết tiệt kia!"  

Chửi mắng xong, anh ta siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên tức giận.  

Mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe sáng.  

Tần Minh Kiệt chợt nhăn mày, hỏi: "Người này là..."  

Vừa nói, anh ta vừa nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi..."  

Nhưng anh còn chưa dứt câu, Tần Minh Nguyệt đã cắt đứt: "Bạn chị".  

Bạn?  

Tần Minh Kiệt thoáng kinh ngạc nhìn Trương Minh Vũ.  

Người bình thường... là không thể đến gần Tần Minh Nguyệt được đâu!  

Anh ta đưa mắt quan sát một lượt.  

Hình như... trông cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt nhỉ?  

Quan sát xong, Tần Minh Kiệt mới bình thản nói: "Cảm ơn anh".  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Anh không quá để ý thái độ của người này.  

Tần Minh Nguyệt nôn nóng nói: "Đi mau thôi, nếu mọi người đã tới đây thì nhà họ Âu Dương bên kia hẳn cũng đã phát hiện được".  

"Chắc chắn bọn họ không chịu ngồi yên đâu".  

Tần Minh Kiệt gật đầu thật mạnh, ra lệnh: "Lên xe!"  

Vừa nhận được lệnh, đám người đi theo chuẩn bị lên xe rời đi.  

Nhưng đúng vào lúc này, mọi người chợt nghe thấy có tiếng động cơ từ xa vọng lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt cũng trở nên căng thẳng.  

Xa xa, một đoàn xe Jeep sơn màu rằn ri đang chầm chậm trờ tới.  

Tất cả mọi người đều ngây ra.  

Chẳng mấy chốc, đoàn xe kia đã lại gần rồi dừng hẳn.  

Cửa xe mở ra.  

Một đám cảnh sát mặc quân phục màu đen đi xuống.  

Đếm sơ phải chừng bốn, năm mươi người. 
 
Chương 1399


Quan trọng nhất là, mỗi người đều vác theo một khẩu súng tự động.  

Đội cảnh sát này được võ trang cực kì đầy đủ.  

Thế này...  

Mọi người kinh ngạc sửng sốt.  

Trương Minh Vũ cũng hoang mang nhìn họ.  

Còn chưa xong sao?  

Cái này gọi là thử thách sao?  

Anh đã thực sự lâm vào bối rối.  

Rắc rắc rắc!  

Mấy âm thanh giòn giã vang lên.  

Những họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào đám Tần Minh Kiệt.  

Trương Minh Vũ chợt căng thẳng vô cùng.  

Rầm!  

Cửa xe lại bật mở.  

Một người đàn ông trung niên to béo bước ra.  

Người này khí thế hiên ngang, uy vũ vượt bậc.  

Trên vai là năm ngôi sao vàng chói mắt.  

Đại tướng năm sao!  

Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ ra mặt.  

Ngay cả một vị quan lớn như thế cũng phải ra mặt?  

Ở Trung Quốc rộng lớn này, bậc tướng cao nhất cũng chỉ có chín sao!  

Mà người này... đã là tướng năm sao!  

Tần Minh Nguyệt chau mày.  

Sắc mặt Tần Minh Kiệt cũng trở nên nặng nề.  

Muộn mất rồi!  

Người đàn ông trung niên kia bước ra, chắp tay sau lưng.  

Ông ta chỉ đứng đó đã khiến người xung quanh cảm thấy có áp lực.  

Ông ta chầm chậm quét mắt nhìn quanh.  

Ánh mắt quét tới đâu, người người cúi đầu tới đó.  

Không ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.  

Trương Minh Vũ cũng chợt cảm thấy hơi khiếp đảm và hồi hộp.  

Rào rào rào!  

Mưa lại lớn hơn một chút.  

Nhưng lúc này, bầu không khí như đã hoàn toàn đông cứng lại.  

Người kia, khí thế quá mạnh.  

Ông ta thu hồi ánh nhìn, lạnh nhạt nói: "Mang cả đi!"  

Giọng nói hết sức bình thản.  

Nhưng mấy lời này dội vào tai những người ở đây lại chẳng khác nào tiếng sấm.  

Mãi đến lúc này, Trương Minh Vũ mới hiểu rõ lời Long Tam nói.  

Đây mới là thử thách chân chính sao?  

Tần Minh Kiệt bước lên một bước, lạnh lùng nói: "Tướng quân Âu Dương, ông dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?" 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom