Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1360


Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Anh thật sự đối phó không xuể.  

Dù vậy, đối phương vẫn còn có đến ba người!  

Long Thất... khó mà đối phó được với hai người.  

Dạ Thập Nhị nghiêm nghị nhìn Trương Minh Vũ, sẵng giọng quát: "Ba người đừng tốn thời gian nữa, lên đi!"  

Lãnh Tuấn Nam lạnh lùng đáp: "Biết rồi".  

Việc quan trọng nhất lúc này là lấy mạng ông cụ Lâm!  

Vừa dứt câu, ba người mau chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.  

Những người họ Lâm đều thấp thỏm cực kỳ.  

Sống chết của bọn họ phụ thuộc vào cuộc chiến này!  

Dạ Thập Nhị cuộn chặt nắm đấm, giận dữ quát: "Thằng kia, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!"  

Gã đe dọa một câu rồi giẫm một phát xuống đất.  

Cơ thể Dạ Thập Nhị lao vụt đến như mũi tên rời cung.  

Trời đất!  

Đám người nhà họ Lâm hít một hơi thật sâu.  

Tốc độ này... thật là khủng khiếp!  

Hi vọng sống sót trong họ chậm rãi lụi tàn.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, cô như ngồi trên đống lửa.  

Nhưng cô chẳng giúp được gì cả!  

Nét mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.  

Long Tam bỗng thét lớn: "Đối thủ của mày là tao!"  

Anh ta nói câu này rồi xông thẳng về phía trước!  

Phút chốc, Long Tam và Dạ Thập Nhị lao vào đánh nhau.  

Cả hai đều ngang tài ngang sức, không biết ai mạnh hơn ai.  

Lãnh Tuấn Nam bỗng nhiên gầm to: "Đi chết đi!"  

Sau đó gã cũng lao vọt tới.  

Long Thất chạy đến thật nhanh.  

Đương đầu với đối thủ bằng nắm đấm!  

Hai người mạnh nhất ở đây đã bắt đầu chiến đấu.  

Phía bên kia chỉ còn lại Tiểu Trạch và một người đàn ông khác.  

Bên này thì còn mỗi Trương Minh Vũ!  

Trời ơi.  

Đám người trong nhà họ Lâm thầm thở dài.  

Tâm trạng họ bắt đầu tuột dốc không phanh.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy lo lắng.  

Tiểu Trạch nhếch mép cười, từ tốn nói: "Để xem mày đánh kiểu gì!"  

Sau khi nói xong, một tia sáng sắc lạnh xẹt qua mắt ả ta.  

Ánh mắt người đàn ông đứng cạnh cũng đầy tàn nhẫn.  

Trương Minh Vũ cười phá lên: "Thử là biết thôi".  

Đây là một cuộc chiến bắt buộc phải diễn ra.  

Anh không được phép tỏ ra yếu thế!  

Tiểu Trạch cất giọng chối tai: "Ngon thì thử đi!"  

Cô ả dứt câu rồi chạy băng băng về phía anh.  

Bề ngoài Trương Minh Vũ vẫn điềm tĩnh như thường nhưng trong lòng hết sức nặng nề.
 
Chương 1361


Một mình Tiểu Trạch thôi đã khó xử lý lắm rồi.  

Đã vậy còn có thêm người đàn ông đằng sau nữa!  

Người đàn ông cũng mau chóng đuổi theo.  

Tiểu Trạch tung một cú đấm!  

Trương Minh Vũ thụt lùi hai bước, lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu!  

Anh đưa tay chộp lấy!  

Cổ tay Tiểu Trạch bị anh tóm chặt ngay lập tức!  

Tiểu Trạch hơi nhíu mày.  

Tiếp đó Trương Minh Vũ lại tung cú đấm.  

Cánh tay Tiểu Trạch tê rần.  

Nhưng ngay lúc đó, tên đàn ông kia phi qua người ả ta!  

Hắn đá một cước!  

Người Trương Minh Vũ lập tức căng cứng!  

Trước tình huống này, anh đành rút quả đấm lại.  

Phải né thôi!  

Tên đàn ông rơi xuống đất rồi hắn lại nhảy bật tới.  

Cơ thể Trương Minh Vũ cứng đờ.  

Anh cẩn thận quan sát mỗi một động tác của hắn.  

Nhưng Trương Minh Vũ mới tránh thoát được đòn tấn công của người đàn ông thì nắm tay của Tiểu Trạch nện tới!  

Trương Minh Vũ nhăn mặt.  

Hai kẻ này đúng là dai như đỉa đói!  

Chẳng mấy chốc đã qua mấy hiệp.  

Tuy Trương Minh Vũ không phản công mà lúc nào cũng tránh né.  

Nhưng nhờ vậy mà anh thăm dò được thực lực của hai người nằm ở đâu.  

Tên đàn ông không mạnh bằng Tiểu Trạch nhưng hai người cùng xông lên đánh thì...  

Lâm Kiều Hân hoảng sợ đến mức hít thở dồn dập.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn phía bên kia.  

Cuộc chiến của Dạ Thập Nhị và Long Tam vẫn chưa kết thúc!  

Cả hai mạnh ngang nhau!  

Còn Long Thất thì đang chiếm thượng phong, kiềm kẹp Lãnh Tuấn Nam một cách áp đảo!  

Trương Minh Vũ nghiến răng.  

Phải cầm chân hai kẻ này bằng được!  

Giây lát sau, người đàn ông lại lao tới tấn công.  

Trương Minh Vũ vung một quyền!  

Bốp!  

Hai nắm tay thép đấm sầm vào nhau!  

Hai người đồng thời lùi lại!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ sa sầm.  

Chưa đợi anh đứng vững thì Tiểu Trạch xông tới thật nhanh.  

Trương Minh Vũ thở hồng hộc.  

Mệt quá!  

Một giây sau đó, Tiểu Trạch tiếp tục giáng quả đấm xuống!  

Tóm luôn!  

Trương Minh Vũ đưa tay tới với tốc độ nhanh như chớp! 
 
Chương 1362


Tóm trúng rồi!  

Chân mày Tiểu Trạch hơi nhíu lại, cô ả nom cũng khó khăn lắm.  

Lối đánh gì thế này!  

Trương Minh Vũ lại vung một quyền tới!  

Tiểu Trạch muốn chống cự đòn công kích của anh.  

Nhưng cánh tay mềm oặt ra đó, chẳng có chút sức lực gì!  

Nắm tay lao vút đến!  

Đúng lúc đó, người đàn ông kia đá một cước!  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Dù đấm trúng Tiểu Trạch thì anh cũng sẽ bị đánh!  

Lỗ rồi!  

Khung cảnh này quen thuộc quá đỗi.  

Trương Minh Vũ nghiến răng ken két, lần này anh không rút lui!  

Ngược lại còn kéo một cái thật mạnh!  

Người Tiểu Trạch lảo đảo, bổ nhào về phía Trương Minh Vũ!  

Anh chộp lấy vai cô ả và lật người ả lại!  

Hành động này của Trương Minh Vũ khiến Tiểu Trạch mặt đối mặt với tên đàn ông.  

Hắn giật nảy mình.  

Không thể tin được Trương Minh Vũ đem Tiểu Trạch ra làm bia đỡ!  

Hết cách, người đàn ông đành thu chân về.  

Tiểu Trạch nghiến răng nghiến lợi, cô ả giơ chân lên thật cao.  

Sau đó ả hạ chân từ vai và đá thẳng ra sau!  

Trương Minh Vũ hết hồn, lập tức ngả người ra sau.  

Anh thành công tránh khỏi cú đá.  

Tiểu Trạch cố gắng giãy ra khỏi tay anh.  

Trương Minh Vũ thấy vậy bèn bóp chặt tay cô ả hơn nữa.  

Nhất quyết không thả!  

Chỉ cần có Tiểu Trạch trong tay, anh sẽ chống đỡ được!  

Người đàn ông muốn tìm cơ hội tấn công nhưng từ đầu đến cuối Trương Minh Vũ cứ dùng Tiểu Trạch để che chắn cho bản thân.  

Ánh mắt Tiểu Trạch sắc như dao.  

Cô ả cuộn người giằng co, muốn giật tay về.  

Lúc này tay ả chẳng có cảm giác gì.  

Đành cố gắng vùng vẫy thôi.  

Trương Minh Vũ không lơi lỏng một phút giây nào, cũng gập tay lại theo chuyển động của Tiểu Trạch.  

Cô ả mãi vẫn không giãy ra nổi.  

Người đàn ông thét: "Thả ra!"  

Thế rồi hắn lại chạy tới!  

Tên này lướt qua người Tiểu Trạch và tung một cú trời giáng tới!  

Vẻ cảnh giác hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Anh dùng sức kéo Tiểu Trạch liên tục lùi ra phía sau theo mình.  

Người đàn ông đánh hụt!  

Tiểu Trạch cắn răng, đổ người về phía trước.  

Chân thì đá ra sau!  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt.  

Sao dẻo thế này! Khó vậy mà cũng làm được à?
 
Chương 1363


Anh lách người trốn thật nhanh, tránh được cú đá một cách hiểm hóc!  

Tiểu Trạch bắt đầu tỏ ra nôn nóng.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu xem tình hình.  

Phía Long Tam vẫn còn giằng co như cũ.  

Long Thất thì công kích dữ dội.  

Khiến cho Lãnh Tuấn Nam chỉ biết trốn tránh!  

Sắp kết thúc rồi!  

Cố lên nào!  

Trương Minh Vũ mím môi, cơ bắp toàn thân căng cứng. Anh không dám thả lỏng một phút giây nào.  

Tiểu Trạch cũng nhận ra tình thế lúc này đang bất lợi cho phe mình!  

Cô ả nghiến răng ken két.  

Dồn sức vào chân, cơ thể mềm mại của ả lộn ngược ra sau tại chỗ!  

Đá một cước!  

Trương Minh Vũ trố mắt ra nhìn.  

Người dẻo phát sợ luôn!  

Không còn cách nào khác, Trương Minh Vũ đành thả tay ra!  

Đồng thời anh lùi lại nửa bước.  

Tiểu Trạch thành công thoát ra, cô ả quay lại với khuôn mặt lạnh như sương giá.  

Ả lại nhào lên đấm!  

Trương Minh Vũ tung quyền đáp trả nhưng hai tay bị Tiểu Trạch giữ chặt!  

Ơ?  

Trái tim Trương Minh Vũ giật thót.  

Ngay lúc đó, người đàn ông từ sau lưng Tiểu Trạch xông đến!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh cố gắng giãy giụa!  

Nhưng... vẫn muộn!  

Người đàn ông đá vào lưng Trương Minh Vũ!  

Một cú đá thật mạnh!  

Người Trương Minh Vũ bỗng ngả về phía trước.  

Anh sắp sửa đè lên người Tiểu Trạch!

Tiểu Trạch tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Cô ả mới vừa giữ thăng bằng xong.  

Nên lúc này ả chỉ biết hốt hoảng nhìn anh bổ nhào tới.  

Trương Minh Vũ cũng ngây ngốc.  

Anh muốn dừng lại lắm chứ, nhưng đâu có kiểm soát cơ thể được!  

Trương Minh Vũ giơ hai tay lên theo phản xạ.  

Ngay sau đó, đôi bàn tay của anh chạm vào người Tiểu Trạch trước tiên!  

Cảm giác mềm như bông lập tức truyền đến!  

Má ơi!  

Mắt Trương Minh Vũ mở trừng trừng.  

Không ngờ vóc dáng Tiểu Trạch này cũng ngon nghẻ phết!
 
Chương 1364


"Á!"  

Tiểu Trạch hét lớn, cô ả ngã ra sau theo quán tính.  

Trương Minh Vũ cũng ngã xuống theo.  

Nhưng hai tay vẫn còn đặt ở chỗ đó!  

Rầm!  

Âm thanh nặng trĩu vang lên.  

Tiểu Trạch nằm dưới đất.  

Trương Minh Vũ thì ngã lên người cô ả.  

Hai bàn tay vẫn yên vị tại đôi gò bồng đào cao ngất!  

Đôi mắt bồ câu của Tiểu Trạch mở to, nét mặt cô ả cứng đờ.  

Trương Minh Vũ cũng chết trân.  

Người cô ả đã bị anh che mất nên những người khác không phát hiện có gì kì lạ.  

Nhưng Tiểu Trạch cảm nhận được rất rõ!  

Phút chốc, đôi mắt cô ả tràn trề tức giận.  

Người Trương Minh Vũ run lên.  

Không ổn rồi!  

Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên!  

Một thứ vũ khí nhỏ nhắn không biết là dao găm hay phi tiêu xuất hiện trong tay Tiểu Trạch.  

Trương Minh Vũ tròn mắt nhìn nó.  

Theo phản xạ cơ thể, anh chống hai tay xuống hòng lấy đà đứng lên.  

Nhưng chống tay như thế sẽ...  

"Ưm..."  

Một tiếng rên rỉ phát ra từ trong cuống họng Tiểu Trạch.  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới sực nhận ra!  

Đúng là...  

Cô ả trừng mắt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ cười lúng túng: "Cái đó... Xin lỗi, tôi không cố ý..."  

Nói xong, anh lại tiếp tục đè tay xuống!  

Cuối cùng anh vẫn chọn cách này để đứng lên.  

Tiểu Trạch tức sôi máu, ánh mắt cô ả đầy giận dữ.  

Đồ biến thái!  

Ầm!  

Tiếng va chạm nặng trịch truyền đến!  

Ở bên kia, Lãnh Tuấn Nam va sầm vào tường.  

Long Thất thừa thắng xông lên tấn công.  

Lãnh Tuấn Nam thình lình thét lớn: "Tiểu Trạch! Tốc chiến tốc thắng!"  

Vừa nói xong, gã lại tiếp tục cuộc chiến.  

Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Tiểu Trạch.  

"Đi chết đi!"  

Tên đàn ông lạnh giọng quát, nhảy tới và tung một cú đấm!  

Cơ thể Trương Minh Vũ luôn trong trạng thái căng thẳng!  

Lại một cuộc chiến khác bắt đầu!  

Ngay lúc đó, Lâm Kiều Hân bỗng hét: "Trương Minh Vũ, cẩn thận!"  

Sao cơ?  

Trương Minh Vũ thầm giật mình.  

Dự cảm không lành bất chợt dâng lên trong lòng.
 
Chương 1365


Chết rồi!  

Anh ngoái đầu, tình cờ nhìn thấy Tiểu Trạch hạ tay xuống!  

Đó là một chiếc phi tiêu...  

Vèo!  

Tiếng kêu xé gió vang lên.  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp!  

Nhanh, chuẩn, độc!  

Anh mở to mắt nhìn nó với vẻ bàng hoàng.  

Nhanh quá!  

Roẹt!  

Một âm thanh phát ra.  

Cảm giác đau nhói tức khắc truyền đến từ bả vai!  

Ôi!  

Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh, liên tục lùi bước chân!  

Nhưng anh bị ngã xuống đất.  

Lâm Kiều Hân kinh hoàng thét: "Trương Minh Vũ!"  

Thân thể mềm yếu của cô run lẩy bẩy.  

Nước mắt rơi đầm đìa xuống má.  

Long Tam và Long Thất đồng loạt dừng đánh nhau.  

Hai người thấy cảnh này thì đanh mặt.  

Trương Minh Vũ che vai, nghiến răng chịu đựng cảm giác đau đớn.  

Anh mất thế rồi, không ổn!  

Tiểu Trạch đứng lên, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.  

Chốc lát sau, tiếng bước chân nặng trịch vang lên!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh quay đầu nhìn sang, thấy người đàn ông lại chạy như bay đến!  

Trương Minh Vũ mím môi, đứng dậy một cách khó khăn.  

Bốp bốp!  

Hai cú đấm nối tiếp nhau nhưng anh may mắn tránh thoát.  

Tuy nhiên, cánh tay trái của anh đã bị thương, tạm thời không thể dùng nhiều lực nữa!  

Cuộc chiến vẫn tiếp tục, tiếng vút vút lại truyền đến!  

Tiểu Trạch gia nhập trận chiến!  

Trương Minh Vũ vốn đã hoảng loạn lắm rồi, giờ thì hết đường chống cự!  

Bốp bốp!  

Chẳng mấy chốc, người anh chịu thêm hai phát đấm nữa!  

Trương Minh Vũ ngã nhào ra sau.  

Đau chết đi được!  

Tiểu Trạch và người đàn ông nhìn nhau rồi đồng loạt đuổi theo!  

Cả hai bay lên đá!  

Trương Minh Vũ gắng gượng đỡ đòn bằng tay phải.  

Ầm! 
 
Chương 1366


Một lực lớn dội thẳng tới!  

Trương Minh Vũ bị đánh bay, va sầm vào tường.  

Uỳnh!  

Cơn đau nhức nhối bao trùm toàn bộ phần lưng của anh.  

Toàn thân trở nên nôn nao.  

Tiểu Trạch giơ bàn tay trắng nõn lên, lấy ra một chiếc phi tiêu bạc khác.  

Đồng tử Trương Minh Vũ co rút.  

Ngay sau đó, cô ả lấy đà phóng phi tiêu!  

Một tia sáng lóe lên!  

"Trương Minh Vũ!"  

Lâm Kiều Hân kinh hoàng gào lên.  

Cô hốt hoảng chạy đến bên Trương Minh Vũ.  

Nhưng tốc độ chạy không theo kịp phi tiêu...  

Cô chỉ biết mở to mắt nhìn hình ảnh trước mắt...  

Lâm Kiều Hân cắn môi, nước mắt tuôn ra như suối.  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng tuyệt vọng tột cùng.  

Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người cường tráng xuất hiện.  

Long Tam!  

Anh ta vươn tay kéo Trương Minh Vũ về!  

Keng!  

Phi tiêu ghim vào tường!  

Trương Minh Vũ tránh được một kích cực kỳ nguy hiểm!  

Dạ Thập Nhị thình lình rít gào: "Tiếp tục! Đừng để chúng có thời gian nghỉ!"  

Lãnh Tuấn Nam gật đầu đồng ý.  

Ngay lập tức, bốn người cùng nhau phóng tới.  

Nét mặt Long Tam và Long Thất trở nên nặng trĩu.  

Trương Minh Vũ cố chịu đựng đau đớn.  

Nhưng những người trong nhà họ Lâm... chẳng còn hi vọng gì nữa!  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, vẻ sốt ruột lộ rõ mồn một trong mắt.  

Nhưng giờ đây cô chẳng thể giúp được gì cả!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Thật sự... không còn cách nào sao?  

Dạ Thập Nhị cùng với ba người kia nhào tới cùng một lúc.  

Long Tam và Long Thất đứng chắn trước mặt Trương Minh Vũ.  

Nhưng anh biết phe mình đã thua rồi!  

Sự hiện diện của Dạ Thập Nhị đã làm toàn cục bị đảo lộn!  

Lãnh Tuấn Nam gầm lớn: "Đi chết đi!"  

Nói xong, gã vung cú đấm xuống!  

Long Tam và Long Thất cảnh giác phòng thủ.  

Vốn dĩ bọn họ có thể bỏ chạy.  

Nhưng nếu vậy thì nhà họ Lâm sẽ tiêu đời!  

Đám người họ Lâm đắm chìm trong tuyệt vọng không lối thoát.  

Móng tay Trương Minh Vũ cấu chặt vào lòng bàn tay.  

Nhưng bây giờ anh còn không đủ sức để đứng lên...  

Hết rồi.  

Khoảnh khắc đó, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: "Dạ Thập Nhị, cuối cùng cũng tìm được mày!"  

Hả?  

Câu nói ấy vừa cất lên thì tất cả mọi người sững sờ. 
 
Chương 1367


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ mở choàng mắt.  

Giọng này là của... chị hai?  

Trong chốc lát, mấy bóng đen chạy tới!  

Bọn họ lao thẳng tới chỗ Dạ Thập Nhị.  

Đây là...  

Ai nấy cũng đều ngẩn người.  

Dạ Thập Nhị nhíu mày, không thể không đổi hướng.  

Rất nhanh, mấy bóng đen chiến đấu với ông ta.  

Long Tam và Long Thất quay sang nhìn nhau.  

Sau đó hai người cũng tiến lên.  

Long Tam đấu với Lãnh Tuấn Nam.  

Long Thất thì đối phó với Tiểu Trạch và người đàn ông nọ.  

Phía Dạ Thập Nhị khó phân thắng bại, nhưng còn Lãnh Tuấn Nam thì bị dồn ép vào chân tường!  

Gã đã đánh nhau một lúc lâu, hoàn toàn không phải đối thủ của Long Tam!  

Rầm!  

Sau mười mấy hiệp, Lãnh Tuấn Nam lãnh một cú vào ngực!  

Gã bị đánh bay ra xa.  

Phụt!  

Lãnh Tuấn Nam phun một ngụm máu ra ngoài, vô cùng đau đớn!  

Long Tam lập tức quay qua giúp đỡ Long Thất mà không chút ngần ngại.  

Một lúc sau, Tiểu Trạch và người đàn ông nọ cũng thua.  

Bị đánh gục bởi một cú đấm!  

Hít!  

Tiếng hít thở sâu vang lên.  

Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều ngây ra như phỗng.  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ hoang mang.  

Lại là người ở đâu đến giúp đỡ đây?  

Dạ Thập Nhị thấy vậy thì ánh mắt trở nên lạnh căm.  

Nhưng... chẳng thể cứu vãn tình hình được nữa!  

Gã giậm xuống đất, rút lui khỏi vòng chiến.  

Mấy tên đàn ông cao to cũng hốt hoảng chạy ra ngoài cửa.  

Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Minh Vũ phát hiện một người đàn ông và một cô gái đang đứng ở cửa.  

Hạ Hâm Điềm, Vương Hạo!  

Trương Minh Vũ che ngực, nhìn họ với ánh mắt mừng rơn.  

May quá, chị hai tới rồi!  

Nếu không thì họ đã...  

Ực!  

Người trong nhà họ Lâm gian nan nuốt nước miếng.  

Họ... được cứu rồi ư?  

Dạ Thập Nhị nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu: "Vương Hạo! Sao mày lại ở đây?"  

Nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam chật vật đứng dậy.  

Sắc mặt cả ba đều âm trầm.  

Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.  

Dạ Thập Nhị biết Vương Hạo sao?  

Vương Hạo cười lạnh, đáp: "Đương nhiên là để tìm mày rồi".  

"Sao tao có thể tha cho kẻ dám đánh anh em tao chứ?"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1368


Hạ Hâm Điềm nhìn Lãnh Tuấn Nam chằm chằm với đôi mắt xinh đẹp đầy căm tức.  

Cơ thể mềm mại của cô ấy run bần bật vì phẫn nộ.  

Bọn Thần Ẩn dám... làm Trương Minh Vũ bị thương!  

Bờ vai chảy máu đầm đìa, cả khuôn mặt đầy đau đớn đó nữa...  

Tất cả đều khiến trái tim cô ấy nhói đau.  

Trương Minh Vũ vừa che một bên vai vừa cẩn thận quan sát.  

Anh nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại là thế nào.  

Các chị của anh không thể nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lâm.  

Nên chị ấy đành bảo Vương Hạo đến đây làm lý do.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài một hơi.  

Cuối cùng vẫn phải nhờ đến chị...  

Mãi đến lúc này những người xung quanh mới lấy lại tinh thần.  

Nét mặt nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam trở nên âm trầm.  

Dạ Thập Nhị nhíu mày, lạnh giọng quát: "Vương Hạo, mày đừng có lừa tao! Mày với cậu ta biết nhau?"  

Vương Hạo nhếch môi cười khẩy, từ tốn đáp: "Tao và người anh em Trương Minh Vũ mới gặp mà như đã quen từ lâu, rồi sao?"  

"Mà mày là cái thá gì mà dám lên tiếng ở đây?"  

"Gọi Âu Dương Triết ra đây nói chuyện với tao!"  

Cách nói năng của anh ta vô cùng khí thế.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ nhìn Vương Hạo vô cùng kinh ngạc.  

Vương Hạo... ngang vai ngang vế với Âu Dương Triết thật à?  

Bất ngờ thật!  

Dạ Thập Nhị siết chặt quả đấm, một tia sáng sắc lạnh xẹt qua trong mắt.  

Nhưng gã hiểu một điều rằng.  

Chuyện hôm nay xem như bỏ ngỏ rồi!  

Vương Hạo gầm lên: "Người đâu! Bắt lại hết cho tôi!"  

Anh ta vừa nói xong thì một vài người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen xông vào.  

Đôi mắt Dạ Thập Nhị trở nên nặng nề.  

Vệ sĩ mạnh nhất nhà họ Vương!  

Giây lát sau, Dạ Thập Nhị nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Đi thôi, các cậu không đánh lại đám vệ sĩ của nhà họ Vương đâu!"  

Lãnh Tuấn Nam nắm chặt quả đấm.  

Trong mắt hắn đầy vẻ không cam tâm!  

Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác...  

Đám người thuộc tổ chức Thần Ẩn đồng loạt giơ tay lên.  

Phịch phịch!  

Tiếng va đập vang vọng truyền đến.  

Cả phòng khách chìm trong khói!  

Vương Hạo trầm giọng quát: "Ra ngoài, đuổi theo cho tôi!"  

Một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến ngay sau đó.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ than thở.  

Tâm trạng anh cực kỳ khó chịu.  

Thật lâu sau làn khói ngập tràn cả phòng khách mới tản đi.  

Đám người trong nhà họ Lâm vẫn ngồi co rúm trong góc với vẻ mặt đầy kinh hoàng.  

Họ không biết hiện tại đã hoàn toàn an toàn hay chưa!  

Hạ Hâm Điềm khẽ cắn răng.  

Cô ấy tức giận đến mức hai mắt như sắp phun ra lửa.  

Vành mắt cô ấy đỏ hoe sắp khóc.  

Ánh mắt Vương Hạo thì chất đầy tâm sự.  

Qua một lúc lâu, vài vệ sĩ quay trở lại.  

"Thưa cậu, chúng tôi đã bắt được hai người thuộc Thần Ẩn!"  

Một tên vệ sĩ nói với giọng cung kính.  

Một tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Vệ sĩ nhà họ Vương đúng là không đơn giản!  

Vương Hạo thản nhiên nói: "Giao cho họ xử lý đi".  

Dứt lời, anh ta giơ tay chỉ vào Trương Minh Vũ.  

Hạ Hâm Điềm rít lên: "Lôi đi!"  

Giọng nói của cô ấy phẫn nộ thấy rõ.  

Đến Vương Hạo cũng giật mình khi nghe thấy tiếng thét của Hạ Hâm Điềm.
 
Chương 1369


Nhưng rồi anh ta cũng chẳng biết nói gì, chỉ im lặng phất tay.  

Vệ sĩ áp tải người của Thần Ẩn rời đi.  

Hạ Hâm Điềm liếc nhìn Trương Minh Vũ thật chăm chú rồi xoay người, hối hả ra ngoài.  

Trương Minh Vũ biết.  

Nhất định là Hạ Hâm Điềm sẽ đi...  

Hây dà.  

Trương Minh Vũ chỉ biết thở dài trong buồn bã.  

Vương Hạo lưỡng lự một lúc nhưng rồi cũng đuổi theo Hạ Hâm Điềm.  

Tất cả mọi người đều đã đi.  

Bầu không khí yên tĩnh trở lại.  

Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới với đôi mắt ngấn lệ. Cô hỏi: "Trương Minh Vũ, anh sao rồi?"  

Sau đó cô ngồi xổm bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Trong đôi mắt bồ câu đầy sốt ruột.  

Trương Minh Vũ cười một cách khó khăn: "Không sao hết, chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại".  

Lâm Kiều Hân cắn môi sắp chảy máu, thúc giục: "Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện!"  

Dứt lời, cô đỡ Trương Minh Vũ lên.  

Một giọt nước mắt bỗng rơi xuống má cô.  

Ui da!  

Trương Minh Vũ bỗng hít một hơi sâu.  

Lâm Kiều Hân giật cả mình, lo lắng nhìn anh.  

Trương Minh Vũ mỉm cười an ủi: "Không sao đâu, thật sự không sao mà. Lát nữa về nghỉ ngơi là ổn thôi".  

Lâm Kiều Hân siết chặt tay.  

Lòng cô đau đớn như đứt từng khúc ruột.  

Nét mặt của Long Tam và Long Tam cũng vô cùng nặng nề.  

Lâm Kiều Hân hỏi lại: "Anh không đi bệnh viện thật sao?"  

Trương Minh Vũ gượng cười: "Không cần, không sao thật mà".  

Lâm Kiều Hân im lặng gật đầu.  

Lát sau, cô đứng dậy rồi liếc nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt sắc như dao.  

Đám người nhà họ Lâm căng cứng người.  

Họ không dám nhìn thẳng vào mắt cô.  

Qua một lúc, Lâm Kiều Hân cất giọng quát: "Mẹ! Mẹ còn nấp nữa à!"  

Tâm trạng cô uất nghẹn đến mức không nói nên lời.  

Tất cả là do Lý Phượng Cầm, không thì sao Trương Minh Vũ có thể...  

Lý Phượng Cầm bối rối đi ra, cười giả lả: "Cái đó... Kiều Hân à, đang ở nơi đông người, con la hét cái gì thế".  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, lạnh giọng chất vấn: "La hét cái gì?"  

"Tại mẹ, tại mấy lão già cố chấp này nên Trương Minh Vũ mới ra nông nỗi này!"  

Mấy lão già cố chấp?  

Bọn Lâm Quốc Long nghe vậy đều tỏ ra khó chịu.  

Lý Phượng Cầm kéo cô lại, thì thầm: "Kiều Hân, con nói cái gì vậy hả!"  

Đám người Lâm Quốc Long trừng mắt nhìn hai người.  

Lâm Kiều Hân bật cười.  

Ngay sau đó, cô trầm giọng đáp: "Nếu mẹ không phải mẹ con thì dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay bọn con cũng không quay lại đâu!"  

Lý Phượng Cầm mấp máy môi, hoàn toàn đuối lý.  

Trương Minh Vũ gắng gượng nói chuyện: "Thôi, Kiều Hân, mình về thôi".  

Đau chết đi được!  

Vả lại nơi này cũng không còn an toàn nữa.  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.  

Chẳng dễ gì cô mới ghìm được lửa giận trong lòng xuống.  

Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân lạnh lùng lên tiếng: "Mấy người còn ngồi đó nữa à?"  

Đám người trong nhà họ Lâm tròn mắt nhìn nhau.  

Tất cả bọn họ đều sững sờ.  

Lâm Quốc Long đứng dậy, nói nhỏ: "Bọn chúng đi rồi, không còn nguy hiểm gì nữa".  

"Mấy cô cậu đi đi, ngày mai... bọn tôi qua sau".  

Mặt Lâm Kiều Hân lạnh như tiền, cô bực bội hỏi: "Tôi phải cầu xin mấy người mới chịu đi?"  

"Nói cho mấy người biết, đây là cơ hội cuối cùng cho mấy người!"  

"Đi thì đi ngay bây giờ cho tôi!"  

"Còn không chịu đi thì mấy người sống chết thế nào cũng không dính dáng gì tới chúng tôi nữa!"  

Lâm Quốc Long giận tím mặt, ông ta sừng sộ thét: "Lâm Kiều Hân! Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không!"  

Lý Phượng Cầm sững người ra.  

Những người họ Lâm cũng không ngờ tới.  

Lâm Kiều Hân cười khẩy, chế giễu: "Nói chuyện với ai?"
 
Chương 1370


"Trương Minh Vũ đã cứu nhà họ Lâm mấy lần? Còn ông thì làm được gì cho nhà họ Lâm?"  

"Ông là ai mà dám thở ra câu đó?"  

"Tôi thấy không đáng giùm cho Trương Minh Vũ luôn đây này!"  

"Sao anh ấy có thể dùng hết tâm huyết để bảo vệ đám ngu xuẩn các người chứ?"  

Ngu xuẩn?  

Lâm Quốc Long tức đến nỗi thở hồng hộc.  

Đám người Lâm Tuấn Minh và Lâm Quốc Phong cũng nhăn mặt.  

Bà hai chống nạnh, phẫn nộ quát: "Lâm Kiều Hân! Cô thật là quá đáng! Ở đây đều là người lớn, cô học ở đâu ra cách nói năng đó đấy?"  

"Trương Minh Vũ bị thương là do cậu ta tự chuốc lấy! Chúng tôi có kêu cậu ta làm vậy đâu?"  

Ha!  

Lâm Kiều Hân nhếch môi trào phúng, chậm rãi nói: "Được, được lắm!"  

"Đã vậy thì tôi không còn gì để nói nữa!"  

"Mong mấy người đừng bao giờ cầu xin Trương Minh Vũ bất cứ điều gì nữa!"  

"Chết cũng chưa hết tội!"  

Nói xong, cô quay lưng lại với bọn họ và đỡ Trương Minh Vũ dậy.  

"Cô..."  

Bà hai tức sôi máu.  

Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ tiến ra cửa biệt thự.  

Anh lặng lẽ nhìn cô ra hiệu.  

Mặc dù anh đang tức chết đi được.  

Nhưng nhiệm vụ vẫn còn đó...  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm.  

Cuối cùng, cô dừng bước, lạnh lùng ra lệnh: "Người nhà họ Lâm, ai muốn sống thì ra ngoài hết cho tôi!"  

Ơ?  

Đám người họ Lâm vừa nghe thấy câu này thì tim giật thót.  

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.  

Trong đầu họ bỗng hiện lên hình ảnh vừa rồi...  

Sau đó, một người đứng dậy đi ra ngoài.  

Hai nhà Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong đứng chung một chỗ, cả hai bên đều nhíu mày.  

Đã có người làm đầu tàu.  

Chẳng mấy chốc những người trong phòng khách cũng lũ lượt kéo nhau rời khỏi biệt thự.  

Cảnh tượng này làm Lâm Quốc Long tức tối vô cùng.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Hầu hết đều đã đi rồi.  

Còn lại mấy người ở đây thì chẳng ảnh hưởng nhiệm vụ mấy.

Người trong nhà họ Lâm lần lượt rời đi.  

Sắc mặt Lâm Quốc Long sa sầm hẳn.  

Lâm Tuấn Minh gào rống: "Đồ ăn cháo đá bát! Mấy người đã đi rồi thì đừng bao giờ nghĩ tới chuyện quay lại!"  

Sao Trương Minh Vũ cứ cướp hết mọi sự chú ý về mình vậy chứ!  

Mấy người trong nhà họ Lâm tần ngần dừng bước.  

Lâm Kiều Hân hờ hững nói: "Còn một phút cuối cùng!"  

Câu nói này làm ai nấy đều giật thót.  

Tính mạng quan trọng hơn!  

Mấu chốt là ông cụ Lâm cũng đi rồi!  

Thế rồi bọn họ lại cất bước.  

Ra khỏi biệt thự!
 
Chương 1371


Lâm Tuấn Khải cuộn chặt tay lại, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt.  

Lâm Quốc Long cũng vô cùng giận dữ.  

Chẳng mấy chốc đã hết một phút.  

Bầu không khí im phăng phắc.  

Những ai muốn đi đều đã ra ngoài, những kẻ ở lại đều là người thân cận với Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong.  

Lâm Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi.  

Đáng ra Trương Minh Vũ không nên nhận lại những điều thế này!  

Một lát sau, cô nói với giọng lạnh như băng: "Mong mấy người đừng hối hận, muốn nhờ cậy gì chúng tôi nữa thì lo mà cầu xin Trương Minh Vũ đi!"  

Bà hai đanh đá quát: "Ban ngày ban mặt, cô mơ tưởng gì đấy? Bọn tôi cầu xin cậu ta? Điên à?"  

Những người còn lại cũng tỏ ra trào phúng.  

Đúng là não cá vàng!  

Lâm Kiều Hân khịt mũi khinh thường.  

Không muốn ở lại lâu thêm nữa, cô đỡ Trương Minh Vũ đi ra ngoài.  

Anh nhấc từng bước một cách khó khăn.  

May thay chỉ đau thôi chứ không có triệu chứng gì khác.  

Hai người nhanh chóng ra ngoài.  

Long Tam và Long Thất lái xe.  

Đám người nhà họ Lâm đã ra ngoài đều đậu trước cổng đại viện.  

Chờ tất cả cùng xuất phát.  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ đến cổng ra vào.  

Hai người vừa định lên xe.  

Một tiếng hét ầm ĩ đầy chối tai thình lình vọng lại từ đằng sau: "Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ! Cứu với Trương Minh Vũ!"  

Mọi người nhìn về hướng giọng nói phát ra.  

Một đám người đang loạng choạng chạy tới từ phía sau!  

Người vừa la lên là bà hai!  

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Một đám người ba chân bốn cẳng chạy tới.  

Vẻ mặt của ai cũng đều sợ hãi.  

Bà hai kinh hoàng la toáng: "Trương Minh Vũ! Bọn Thần Ẩn lại tới rồi! Đánh bọn chúng đi... nhanh lên!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Lại tới nữa à?  

Nét mặt Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lùng, cô gằn giọng: "Vừa rồi đã cho mấy người cơ hội rồi. Đừng có mơ!"  

"Muốn đánh thì tự đi mà đánh!"  

Nói xong, cô quay mặt đi: "Trương Minh Vũ, ta đi thôi!"  

Cô mở cửa lên xe.  

Bà hai ngây ngốc, nói với vẻ bàng hoàng: "Kiều Hân... Kiều Hân! Chúng ta là người nhà với nhau mà!"  

Lâm Quốc Long cũng tỏ ra sợ sệt: "Đúng đấy! Lẽ nào mấy người trơ mắt nhìn bọn tôi bị người ta bắt đi sao!"  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng bác lại: "Liên quan gì đến bọn tôi?"  

Cô thấy không đáng cho Trương Minh Vũ quá!  

Đám người Lâm Tuấn Minh và Lâm Quốc Long đều đứng sững như trời trồng.  

Người nào người nấy hốt hoảng ra mặt.  

Lâm Quốc Long vội vàng nói: "Kiều Hân à! Đến lúc này rồi mà cháu vẫn ngang bướng như thế là sao!"  

Lâm Kiều Hân đanh mặt đáp: "Tôi ngang bướng?"  

"Được thôi, cho các ông một cơ hội!"
 
Chương 1372


"Muốn Trương Minh Vũ cứu các ông à? Đơn giản thôi".  

Vừa nghe thấy câu này, Lâm Quốc Long và những người khác lập tức hào hứng.  

Ban nãy họ sĩ diện hão nên không chịu đi theo.  

Còn giờ thì...  

Lâm Kiều Hân cười khẩy, đưa ra yêu cầu: "Quỳ xuống, cầu xin Trương Minh Vũ đi!"  

Gì cơ?  

Câu nói này của cô làm bọn người Lâm Quốc Long tái mặt.  

Trương Minh Vũ cũng lộ vẻ hoang mang.  

Bảo Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong quỳ ư?  

Anh có nghe nhầm không...  

Nhưng điều này cũng làm Trương Minh Vũ hiểu rằng Lâm Kiều Hân tức giận lắm rồi.  

Cô đang giúp anh trút giận ư?  

Bà hai tức run người: "Cô... cô nói cái gì? Cô bảo chúng tôi quỳ xuống?"  

Lâm Kiều Hân nói với giọng đanh thép: "Lên xe, đi thôi!"  

Dứt lời, cô mau chóng đỡ Trương Minh Vũ ngồi lên hàng ghế đằng sau.  

Đám người Lâm Quốc Long đờ người ra.  

Mấy đứa này... đi rồi?  

Nhưng người của Thần Ẩn vẫn còn đứng ở cổng biệt thự kia kìa!  

Bọn họ hốt hoảng quay đầu lại nhìn.  

Đám người kia không đuổi theo nhưng... họ trở về bằng cách nào?  

Những người khác lũ lượt lên xe.  

Giờ thì đám người Lâm Quốc Long chết điếng luôn rồi.  

Rầm!  

Một làn gió mạnh thổi qua.  

Cây đại thụ lắc lư dữ dội làm phát ra tiếng kêu đầy rùng mình.  

Lâm Quốc Long và những người khác sợ hãi đến mức run bần bật.  

Làm sao bây giờ?  

Do dự thêm nữa... là Lâm Kiều Hân đi mất rồi!  

Cuối cùng, bà hai quỳ xuống, nói: "Kiều Hân! Bác quỳ đây... bác quỳ rồi đây! Làm ơn cứu bác!"  

Trời đất!  

Những người trong nhà họ Lâm đang đứng xung quanh đều hít sâu một hơi.  

Thế này là...  

Vẻ bất ngờ hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Người la hét inh ỏi nhiều nhất.  

Lại là người quỳ nhanh nhất?  

Lâm Kiều Hân hờ hững bảo: "Được, bác có thể lên xe rồi".  

"Bác lên ngay... bác lên ngay!"  

Bà hai kích động đứng dậy rồi chạy nhào về phía chiếc xe.  

Lâm Quốc Long và những người khác lại một phen sững sờ.  

Lâm Kiều Hân không thèm cho họ lấy một cái liếc mắt nào.  

Phịch!  

Lại một tiếng động lớn vang lên.
 
Chương 1373


Đám người Lâm Quốc Phong lại giật bắn.  

Lâm Quốc Long cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định quỳ!  

Ai nấy trong nhà họ Lâm đều đờ người ra.  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng thấy kì lạ.  

Lâm Quốc Long lắp bắp nói: "Làm ơn cứu chúng tôi... Làm ơn cứu chúng tôi với..."  

Ông ta vừa nói xong thì một trận gió lớn lại ập đến.  

Bịch! Bịch!  

Lâm Tuấn Minh, bà cả và những người còn lại hối hả quỳ hai gối xuống đất!  

Họ cực kỳ không cam tâm.  

Nhưng...  

Tính mạng quan trọng hơn!  

Chỉ còn lại một mình Lâm Quốc Phong đang đứng!  

Ai nấy cũng chết trân!  

Một mình Trương Minh Vũ thôi mà có thể...  

Khiến cho tất cả những người có vai vế quan trọng trong nhà họ Lâm quỳ?  

Cậu ta... có còn là đứa vô dụng đó không?  

Mọi người tròn mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng hốt trong mắt đối phương.  

Nhưng nói gì thì nói, đám người Lâm Quốc Long vẫn đáng trách!  

Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: "Bác cả đừng quỳ".  

Dù sao chăng nữa vẫn phải để lại chút mặt mũi cho người ta.  

Đằng nào Lâm Quốc Phong cũng là chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm, đây là điều chắc chắn.  

Nét mặt Lâm Quốc Phong đầy phức tạp.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Long Tam, các anh đi xem sao".  

Lẽ ra họ không cần phải quay lại.  

Long Tam và Long Thất gật đầu rồi tiến về biệt thự chính.  

Lâm Kiều Hân nói với giọng hờ hững: "Mấy người lên xe luôn đi".  

Bọn Lâm Quốc Long đứng dậy với khuôn mặt âm trầm.  

Nhưng dù gì cũng được cứu rồi!  

So với tính mạng thì sĩ diện có là gì?  

Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều đã yên vị trên xe.  

Bọn họ yên lặng chờ đợi.  

Chẳng mấy chốc tiếng bước chân truyền đến.  

Long Tam và Long Thất trở lại.  

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra.  

Họ giật mình nhận ra hai người này mỗi người đều đang kéo một... cái xác?  

Ơ?  

Ai nấy đều đờ người ra.  

Sao giết nhanh thế?  

Đám người Lâm Quốc Long chau mày.  

Chính là hai người lúc nãy!  

Bịch bịch!  

Long Tam và Long Thất vung tay ném.  

Hai thi thể rơi thẳng xuống đất.  

Hít!  

Tiếng hít sâu một hơi bỗng vang lên.
 
Chương 1374


Mặt của hai người này bung bét máu!  

Cánh tay và phần đùi bị bẻ cong thành các góc độ không thể nào tưởng tượng nổi!  

Chết rất bi thảm!  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Đây là... hai người đánh mà ra đấy à?"  

Long Tam cất giọng nói ồm ồm: "Không phải, lúc chúng tôi đến hai người này đã chết sẵn rồi".  

Sao cơ?  

Vừa nghe thấy câu này, ai nấy cũng đều nghệt mặt.  

Chết rồi ư?  

Long Thất cũng lên tiếng: “Hai người này chắc là hai người mới bị cô… mới bị cô gái đó mang đi”.  

Vậy là…  

Bấy giờ mọi người mới tỉnh ngộ.  

Hạ Hâm Điềm có đưa hai người theo mà!  

Lâm Quốc Long và những người khác sững sờ.  

Bọn họ... bị hai kẻ đã chết... dọa sợ đến mức quỳ trước mặt người khác?  

Ngay sau đó, sắc mặt đám người Lâm Quốc Long đen như than.  

Trương Minh Vũ thấy cảm động vô cùng.  

Anh biết chứ.  

Chắc chắn Hạ Hâm Điềm làm vậy là để giúp anh trút giận.  

Sau đó cô ấy cố ý dùng hai cái xác này để hù bọn Lâm Quốc Long...  

Trương Minh Vũ cảm thấy thật ấm lòng, hệt như có một dòng suối ấm chảy qua trong tim.  

Chị hai...

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Có người giúp thì đương nhiên là quá tốt rồi.  

Nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn thấy lo lắng lạ thường...  

Lâm Kiều Hân thản nhiên nói: "Vậy thì đi thôi".  

Nói xong, cô lập tức lên xe.  

Ầm!  

Cửa xe đóng lại.  

Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm đấm, người run bần bật.  

Bà hai và những người khác cũng vô cùng căm tức.  

Mất mặt chết đi được!  

Sao bọn họ có thể bị hai kẻ đã chết... hù đến mức quỳ xuống trước mặt Trương Minh Vũ chứ!  

Quả là...  

Mấy người tròn mắt nhìn nhau.  

Cuối cùng vẫn không ai nói được gì.  

Quỳ thì đã quỳ.  

Muốn đổi ý cũng không kịp.  

Hơn nữa, chuyện vừa rồi làm họ sợ quá nên họ không dám nán lại đây lâu hơn nữa.  

Rất nhanh, tất cả mọi người đều lên xe.  

Đoàn xe xuất phát.  

Không lâu sau, xe dừng trước cổng dãy biệt thự.  

Những người trong nhà họ Lâm lặng lẽ quan sát trong nghi vấn.  

Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ xuống xe.  

Anh vừa đi vừa nghiến răng.  

Đau lắm!  

Mấu chốt là chiếc phi tiêu bạc còn găm sâu vào người anh!  

Trương Minh Vũ phải bước từng bước một cách khó khăn! 
 
Chương 1375


Thật lâu sau anh mới đi đến biệt thự chính.  

Long Tam và Long Thất đã đi đâu mất.  

Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ lại gần cửa biệt thự.  

Lâm Tuấn Minh thấy vậy lại căm tức siết chặt tay lại.  

Anh ta chỉ biết im lặng trong bất lực.  

Bà hai nhíu mày hỏi: "Các cháu đi rồi thì bọn bác đi đâu?"  

Lâm Kiều Hân chỉ vào một hướng và đáp: "Chỗ biệt thự tắt đèn ở bên kia, bác thích chọn cái nào cũng được".  

Cô nói câu ấy rồi mở cửa vào trong.  

Những người trong nhà họ Lâm rướn đầu nhìn về phía đó.  

Sau khi nhìn thấy nơi đó, ai nấy cũng sững người.  

Đó mà là chỗ cho người ở sao?  

Đám người Lâm Quốc Long trố mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ tức giận trong mắt đối phương.  

Nhưng đám giúp việc trong nhà họ Lâm đã di chuyển về phía đó rồi...  

Cuối cùng, họ đành tức tối đi theo.  

Trong biệt thự.  

Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sofa, anh đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.  

Lâm Kiều Hân ngồi xổm trước người anh, môi hơi mím. Cô lo lắng hỏi: "Tôi... phải giúp anh thế nào?"  

Đôi tay cô đặt phía trước đầy bối rối vì không biết nên làm gì.  

Trương Minh Vũ gượng cười: "Đừng lo, không sao đâu, cô... giúp tôi rút cái này ra đi".  

Lâm Kiều Hân đờ người ra.  

Rút ra ư?  

Anh đang đùa cô sao?  

Lâm Kiều Hân méo mặt như sắp khóc, hỏi: "Không còn cách nào khác ư?"  

Trương Minh Vũ chán nản trừng mắt nhìn cô, đáp: "Đành vậy thôi. Cô tìm thứ gì đó để cầm máu đi, rồi rút nó ra".  

"Rút càng sớm càng tốt".  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy vẻ không đành lòng.  

Nhưng rồi cô đành đứng dậy.  

Chẳng mấy chốc cô đã tìm được mấy thứ như băng y tế và mang đến.  

Trương Minh Vũ đau đến mức nhe răng trợn mắt.  

Càng ngày càng đau!  

Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Tôi... tôi rút ra nhé..."  

Cô hoảng đến nỗi tay run bần bật.  

Trương Minh Vũ khẽ cười: "Rút đi, đừng sợ!"  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.  

Thế rồi, cô từ từ đưa tay chạm vào phi tiêu bạc.  

Cô nắm lấy nó.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, hít một hơi sâu và nín thở để chuẩn bị tinh thần chịu đựng cơn đau sắp đến.  

Nhưng anh chờ cả buổi vẫn không thấy có động tĩnh gì.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ không nhịn nổi nữa.  

Phù...  

Ngay lúc anh thở ra, một tia kiên định lóe lên trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân.  

Cô bỗng giật ra!  

Rẹt!  

"Shh! Á!"  

Trương Minh Vũ vừa hít thở vừa la toáng lên.
 
Chương 1376


Cái đau nhói đáng sợ ấy...  

Lâm Kiều Hân giật mình, sợ sệt hỏi: "Anh... Anh không sao chứ?"  

Cô lúng túng không biết đặt tay ở đâu.  

Trương Minh Vũ đau đến độ nghiến răng ken két.  

Khi anh chuẩn bị sẵn sàng rồi thì Lâm Kiều Hân cứ lưỡng lự không rút.  

Tới lúc anh thả lỏng thì...  

Đau đến tê người luôn.  

Lâm Kiều Hân ngồi xổm bên cạnh anh, bối rối không biết làm gì.  

Mãi một lúc lâu sau Trương Minh Vũ mới thấy cảm giác đau đớn kinh khủng kia dịu xuống.  

Ngực anh thấm đẫm máu.  

Hộc hộc!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển.  

"A!"  

Lâm Kiều Hân hoảng sợ hét lên.  

Nhiều máu quá...  

Trương Minh Vũ nói một cách khó khăn: "Cô... cầm máu cho tôi đi..."  

Đau quá!  

Lâm Kiều Hân hốt hoảng cầm băng y tế lên.  

Nhưng anh còn mặc áo vướng víu quá.  

Cô vội vàng nói: "Tôi cởi áo cho, anh... phối hợp chút nhé..."  

Gì cơ?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Sau đó anh từ từ giơ hai tay lên.  

Đau chết đi được!  

Lâm Kiều Hân mau chóng đi tới rồi chậm rãi kéo vạt áo của Trương Minh Vũ lên.  

Cơ thể cường tráng với từng thớ cơ bắp săn chắc đập vào mắt cô.  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt.  

Tiếp tục kéo lên trên là máu tươi giàn giụa.  

Cô mím môi, cởi áo anh ra thật nhanh.  

Ánh mắt cô đầy thương tiếc.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã được Lâm Kiều Hân cởi áo xong.  

Anh tựa lưng vào sofa.  

Lâm Kiều Hân dùng bông vải lau máu cho anh, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận.  

Trương Minh Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua.  

Sự cảm động từ đâu đó nhen nhóm trong lòng.  

Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Kiều Hân nghiêm túc như thế.  

Trương Minh Vũ nở nụ cười lúc nào không hay.  

Thậm chí anh còn quên mất cái đau nhức nhối trên vai.  

Qua một lúc, Lâm Kiều Hân đã băng bó vết thương cho anh xong.  

Khuôn mặt sắc sảo ngẩng lên, cô lo lắng hỏi: "Anh còn đau không..."  

Nhưng Lâm Kiều Hân chưa kịp nói xong thì đã thấy nụ cười say lòng người của Trương Minh Vũ.  

Và cả ánh nhìn đầy dịu dàng ấy nữa.  

Lâm Kiều Hân ngây ra.
 
Chương 1377


Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng có gì đó kỳ lạ.  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ lúng túng ho một tiếng.  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt hỏi: "Anh... còn đau à?"  

Trương Minh Vũ cười xởi lởi: "Khá hơn rồi".  

Lâm Kiều Hân gật đầu, không nói gì.  

Rồi cô cúi đầu.  

Hai người đều chìm vào im lặng.  

Bầu không khí trong phòng lại ám muội lạ thường...  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân đứng dậy bảo: "Tôi... để tôi đỡ anh về phòng".  

Giờ đã muộn lắm rồi, cả hai đều mệt mỏi.  

Trương Minh Vũ cười gật đầu.  

Lâm Kiều Hân tiến về phía anh.  

Rồi cô đưa tay ra đỡ anh đứng dậy.  

Trương Minh Vũ kìm lòng không đậu nhoẻn miệng cười.  

Anh bỗng thấy ấm áp quá.  

Trương Minh Vũ được Lâm Kiều Hân từ từ đỡ lên tầng hai.  

Hai người vào phòng ngủ.  

Lâm Kiều Hân đỡ anh lên giường.  

Trương Minh Vũ nằm ngay ngắn.  

Khuôn mặt Lâm Kiều Hân vẫn đỏ rực như trái cà chua.  

Trương Minh Vũ thấy có gì đó sai sai.  

Từ trước đến giờ Lâm Kiều Hân luôn như nữ hoàng băng giá mà, sao hôm nay trông thẹn thùng thế nhỉ?  

Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân từ từ hỏi: "Anh... cần gì nữa không?"  

Ơ?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

À...  

Anh lúng túng trả lời: "Không cần gì nữa, cô cũng mau đi nghỉ ngơi đi".  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Cô liếc nhìn chỗ vết thương được băng bó kín kẽ rồi mới đi.  

Lâm Kiều Hân ra ngoài.  

Trương Minh Vũ tựa vào đầu giường, khóe miệng lại nhoẻn lên.  

Anh vui quá.  

Hôm nay Lâm Kiều Hân đã làm rất nhiều điều.  

Cô đã vì anh mà chống đối tất cả những người trong nhà họ Lâm.  

Trương Minh Vũ ngồi nằm một lúc rồi chậm rãi đắp chăn.  

Nụ cười vẫn không sao kìm chế lại được.  

Nhưng không lâu sau, Trương Minh Vũ bỗng mở choàng mắt.  

Đúng rồi, chị hai!  

Nãy giờ chỉ nghĩ đến Lâm Kiều Hân, chị hai còn ở trong biệt thự mà!  

Chao ôi!  

Trương Minh Vũ ngồi dậy, lòng đầy sốt ruột.  

Nhưng giờ đã muộn rồi...  

Không được, phải qua chỗ chị hai thôi!  

Trương Minh Vũ đứng dậy rồi lê chân tiến về phía cửa.  

Anh mở cửa ra.  

"Anh đi đâu thế? Muốn gì nói với tôi là được mà?"
 
Chương 1378


Giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân bỗng cất lên.  

Trương Minh Vũ hoảng sợ giật thót.  

Lâm Kiều Hân mới rửa mặt xong, cô đang chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình.  

Trương Minh Vũ lúng túng cười, trả lời: "À... Ha ha, không đi đâu cả... ngủ thôi ngủ thôi".  

Nói xong, anh đóng cửa phòng ngay.  

Hây dà.  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.  

Anh ngồi trên giường, đắn đo nghĩ cách.  

Đúng lúc đó, một âm thanh nhỏ xíu từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.

Ơ?  

Tim Trương Minh Vũ giật thót.  

Người của Thần Ẩn sao?  

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, anh ngạc nhiên phát hiện nó xuất phát từ cửa sổ!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, người trở nên căng thẳng trong nháy mắt.  

Anh đứng dậy, không phát ra tiếng động nào.  

Dưới ánh đèn đường, anh thấp thoáng nhìn thấy một cái bóng đen đang đi lên...  

Nhưng mà sao trông nó... xiêu xiêu vẹo vẹo thế nhỉ?  

Cứ như do sợ sẽ bị ngã vậy.  

Trương Minh Vũ ngẩn người nhìn bóng đen.  

Điều đáng nói ở đây là... có một người cường tráng ở đằng sau bóng đen đó.  

Hình như người này đang... giữ cái thang?  

Trương Minh Vũ đực mặt.  

Không bao lâu sau, cửa sổ được mở.  

Một người bò vào.  

Đúng, bò vào!  

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, thậm chí anh vẫn còn giữ tư thế phòng thủ.  

Chẳng mấy chốc, một đôi chân thon thả, nuột nà đập vào mắt Trương Minh Vũ.  

Là phụ nữ... cô ta vào rồi.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên đến mức mở to mắt nhìn.  

Người lẻn vào... là Hạ Hâm Điềm!  

Chị hai?  

Anh ngẩng đầu nhìn, thế mới biết người đang cầm cái thang ở dưới cửa sổ chính là Long Thất.  

Đến bây giờ Trương Minh Vũ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.  

Hạ Hâm Điềm bước đi thoăn thoắt về phía anh với khuôn mặt âm trầm.
 
Chương 1379


Cô ấy nhìn vết thương chòng chọc.  

Mặc dù nó đã được băng bó kĩ càng.  

Nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, trông vô cùng nhức nhối!  

Trời ơi...  

Hạ Hâm Điềm giơ bàn tay trắng nõn lên.  

Lòng cô ấy đau như cắt.  

Lúc này Trương Minh Vũ cũng hoàn hồn, anh cười trừ: "Chị... chị hai, chị tới rồi..."  

"Em đang định đi tìm chị đây".  

Dường như Hạ Hâm Điềm không nghe thấy Trương Minh Vũ vừa nói gì.  

Đôi mắt long lanh của cô ấy vẫn cứ nhìn vào vết thương.  

Bấy giờ Trương Minh Vũ cũng hiểu là chuyện gì, mau chóng che nó lại.  

Hạ Hâm Điềm ngồi xổm ở mép giường.  

Cô ấy từ từ vươn tay đến.  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng ngăn cản: "Em không sao đâu chị hai, chỉ bị thương nhẹ thôi..."  

Giọng Hạ Hâm Điềm nhẹ bẫng: "Bỏ tay ra".  

Trương Minh Vũ lưỡng lự cân nhắc.  

Cuối cùng anh vẫn quyết định bỏ tay ra, trong lòng anh cứ thấy ngại thế nào.  

Đầu ngón tay Hạ Hâm Điềm nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vết thương.  

Chẳng từ ngữ gì có thể diễn tả sự đau đớn trong lòng cô ấy lúc này!  

Trương Minh Vũ tựa vào đầu giường, cũng vô cùng đau lòng.  

Môi anh cứ mấp máy như muốn nói điều gì ra, nhưng rồi chẳng thốt được một lời.  

Căn phòng im lặng lạ thường.  

Hạ Hâm Điềm vẫn cẩn thận quan sát vết thương.  

Môi cô ấy hơi mím lại.  

Đôi mắt bồ câu thì long lanh ánh nước.  

Thật lâu sau, Hạ Hâm Điềm cúi người xuống.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Chị ấy muốn làm gì thế?  

Giây lát sau, đôi môi mềm mại của Hạ Hâm Điềm chạm vào phần da bên cạnh vết thương.  

Trời đất...  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt.  

Hơi thở ấm áp của cô ấy phả vào làm da anh nhồn nhột.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, anh chỉ biết ngồi đờ người ra đó.  

Qua một lúc lâu Hạ Hâm Điềm mới ngẩng đầu.  

Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.  

Trương Minh Vũ hơi nắm tay lại.  

Lòng anh xót xa không tả nổi!  

Chị hai thế này là...  

Thế rồi, Hạ Hâm Điềm mím môi, nghiêm túc nói: "Em chờ chị nhé".  

"Cho chị thêm mấy tháng nữa, chị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"  

"Chị muốn tự tay báo thù cho em!"  

Câu cuối cô ấy nói với giọng cực kỳ đanh thép!  

Trương Minh Vũ thầm giật mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom