Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 680


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ tới đó, anh cười bảo: "Cũng được, tiện thể để tôi xem xem những hoạt động cô tổ chức rốt cuộc ra sao".  

Ánh mắt Trần Thắng Nam lại một lần nữa sáng lên.  

Lát sau, ba người ra khỏi trung tâm thương mại.  

Hàn Thất Thất trước sau chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.  

Ba người ngồi vào chiếc Mercedes.  

Long Tam lái xe về phía một siêu thị phụ thuộc.  

Nơi đó cách đây không xa, nằm trong một khu dân cư.  

Dù sao, siêu thị tiện lợi cấp thấp là phải dựa vào lợi nhuận từ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày mà.  

Khu dân cư là lựa chọn tốt nhất.  

Chẳng bao lâu sau, xe đã ngừng lại.  

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, biển hiệu trước cửa siêu thị đề "Siêu thị tiện lợi Marmart".  

Siêu thị tiện lợi này cũng rất lớn.  

Ngoài cửa, người đến người đi tấp nập liên tục.  

Trương Minh Vũ mỉm cười hài lòng.  

Mua bán nhộn nhịp thế này, sao có thể không lợi nhuận được?  

Trần Thắng Nam cười nói: "Ông chủ, mời theo tôi".  

Trương Minh Vũ gật đầu, cất bước đi vào siêu thị.  

Anh quét mắt nhìn quanh, nhận thấy, chỉ cần nơi nào có khu trống là sẽ thấy có treo biểu ngữ “Làm thẻ hội viên tặng món xxx”.  

Chế độ hội viên...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Mặc dù nói đến chế độ hội viên ở loại siêu thị tiện lợi như nơi này nghe chẳng khác nào nói giỡn, nhưng không thể phủ nhận một điều, chiêu này thực sự có hiệu quả.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi vào khu trung tâm siêu thị.  

Anh đưa mắt quan sát xung quanh, thấy các nhân viên đều mặc đồng phục thống nhất, hàng hóa bày bán trong này cũng đa dạng và phong phú.  

Trước cửa mỗi quầy hàng đều có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.  

Dạo qua một vòng, Trương Minh Vũ rất hài lòng.  

Phải khẳng định một điều, phương thức kinh doanh của Trần Thắng Nam rất ổn thỏa.  

Như vậy xem ra, chuyện lật đổ nhà họ Dịch dường như thực sự... không khó nhỉ!  

Nghĩ tới đó, Trương Minh Vũ lại một lần nữa mỉm cười vui vẻ.  

Nhưng ngay lúc Trương Minh Vũ đang định quay đầu rời khỏi nơi này, bên trong siêu thị bỗng ồn ào nhốn nháo lên.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Những khách hàng xung quanh cũng đã nghe thấy có chuyện xảy ra, bèn xúm lại xem, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.  

Trần Thắng Nam nhíu mày.  

Trương Minh Vũ bình thản nói: "Qua đó xem thế nào".  

Trần Thắng Nam gật đầu đồng ý.  

Ba người nhanh nhẹn chen vào trong đám đông.  

Còn chưa tới gần, họ đã nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng kêu khóc.  

Đó là một bác gái trung niên...  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 681


Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán xôn xao.  

Sắc mặt Trần Thắng Nam cũng nhanh chóng trầm xuống.  

Họ thăm dò nhìn qua, thấy có một người phụ nữ trung niên đang ngồi bệt dưới đất, hai tay bưng mặt kêu khóc om sòm.  

Bên cạnh bà ta có hai người nhân viên mặc đồng phục Marmart đang lo lắng trấn an.  

Nữ nhân viên nôn nóng nói: "Bác gái à, bác làm gì vậy ạ? Chúng cháu còn chưa đụng vào bác mà!"  

Bác gái kia tức giận nói: "Cái gì mà chưa đụng vào tôi? Cô không đụng vào tôi thì tôi có thể ngã được à? Sao các người lại dám nói dối trắng trợn thế hả?"  

"Chẵng lẽ tôi một đống tuổi rồi còn có thể ăn vạ các người hay sao!"  

Bà ta nói năng rất hùng hồn.  

Âm thanh nghị luận càng lớn hơn, tất cả đều đang tức giận nhìn hai nhân viên.  

Hai nhân viên kia lo lắng vô cùng.  

Nam nhân viên hốt hoảng giải thích: "Cháu chỉ kéo tay bác ra thôi mà! Nguyên liệu của chúng cháu đã có quy định cấm đụng vào, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị sẵn, bác sờ vào thì người khác dùng làm sao được nữa ạ?"  

Trương Minh Vũ đang nhíu chặt mày, nghe nói thế mới giãn dần ra.  

Trần Thắng Nam cũng thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, vô thức liếc nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Cô ta đang rất lo lắng, vốn tới đây chủ yếu là để khoe khoang với Trương Minh Vũ, nào ngờ lại xảy ra loại chuyện này.  

Ánh mắt Hàn Thất Thất cũng lóe sáng, lẳng lặng đứng nhìn.  

Bác gái kia nôn nóng la lên: "Không chạm vào thì làm sao biết xấu hay tốt? Siêu thị các người định lấy thế chèn ép khách đấy à!"  

"Trước đây chưa có nơi nào quy định vậy hết, Marmart các người sao mà lắm quy định thế hả!"  

Chỉ hai câu đã quy chụp rất nhiều tội trạng cho Marmart.  

Nữ nhân viên sốt ruột nói: "Chúng cháu quy định như thế là để bảo đảm chất lượng hàng hóa trong siêu thị! Chúng cháu phải bảo đảm với khách hàng, mọi thứ bán ra đều sạch sẽ!"  

"Bác sờ vào rồi thì khách khác làm sao dùng được nữa ạ".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nhếch lên nở một nụ cười.  

Hai nhân viên này rất thông minh.  

Âm thanh nghị luận hạ thấp rất nhiều, đã có không ít người bắt đầu đứng về phía Marmart.  

Trần Thắng Nam cũng tán thưởng nhìn hai nhân viên kia.  

"Các người... Các người cậy cơ to bắt nạt khách! Tôi không biết! Các người vừa rồi rõ ràng đã đẩy tôi! Đau quá... tôi đau chết mất!"  

Nói đoạn, bác gái kia bắt đầu lăn ra đất khóc lóc om sòm.  

Hai nhân viên nóng ruột bối rối không biết làm sao.  

Bác gái kia không còn cách nào khác, bà ta vốn cũng không biết phải làm gì bây giờ.  

Hai nhân viên này hoàn toàn không phản ứng theo kế hoạch của bà ta, làm bà ta không biết phải nói tiếp thế nào.  

Trương Minh Vũ nhếch môi mỉm cười, cất bước ra ngoài.  

Trần Thắng Nam và Hàn Thất Thất cũng yên lặng đi theo.  

Hai nhân viên vừa thấy Trần Thắng Nam tới, lập tức vui mừng đứng lên, cung kính nói: "Sếp Trần, cô xem..."  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Không sao, báo cảnh sát đi".  

Hả?  

Nghe anh nói thế, tất cả đều ngây người.  

Tiếng khóc của bác gái kia cũng ngừng bặt.  

Báo cảnh sát?  

Hai nhân viên nghi hoặc nhìn về phía Trần Thắng Nam.  

Trần Thắng Nam cũng cười bảo: "Đây là ông chủ của chúng ta".  

Hai nhân viên lập tức lộ vẻ khiếp sợ, vội vã thưa ngay: "Vâng! Để tôi báo cảnh sát ạ!"  
 
Chương 682


Nói xong, một người liền lấy điện thoại di động ra ngay!  

Bác gái kia ngồi ngay người lại, sắc mặt đầy hốt hoảng.  

Trương Minh Vũ lại nhếch môi cười lạnh.  

Anh cảm giác, bác gái này... không phải kẻ đơn giản.  

Nhân viên siêu thị đã bắt đầu bấm số gọi đi.  

Bác gái kia cũng đã hoàn toàn luống cuống.  

Ngay tại lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Đánh người còn dám chủ động báo cảnh sát, thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, chẳng phải các người nên gọi cứu thương trước hay sao?"  

Mọi người đều quay đầu lại nhìn.  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.  

Quả nhiên!  

Đám đông tách ra, ba người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.  

Là hai nam một nữ.  

Dáng điệu thong dong, phong thái quý phái.  

Hai người đàn ông chính là Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng.  

Bên cạnh họ là một cô gái đang nhóp nhép kẹo cao su, mặt mũi cũng coi như thanh tú.  

Cô ta mặc chiếc quần da kết hợp với chiếc áo T shirt đặc biệt khoa trương.  

Đầu tóc cô nàng sặc sỡ đủ màu.  

Trương Minh Vũ chau mày, lại một cô em đầu gấu nổi loạn!  

Đây chẳng phải chính là một phiên bản Hàn Thất Thất cấp thấp hay sao!  

Hàn Thất Thất liếc mắt một cái, lập tức lộ vẻ ghét bỏ.  

"Cậu Dịch, hu hu hu, tôi bị người ta đánh, không sống nổi nữa rồi! Cậu giúp tôi với, cậu hãy lấy lại công bằng cho tôi!"  

Bác gái thấy thế, lập tức vui mừng hẳn lên, bèn vội kêu la khóc lóc.  

Hai tay bà ta còn đập lên mặt đất liên tục.  

Nụ cười của Trương Minh Vũ càng thêm rõ nét.  

Quả nhiên là nhà họ Dịch giở trò!  

Hiển nhiên, nhà họ Dịch đã nhận ra nguy cơ, cho nên mới tìm người tới phá hoại danh tiếng của Marmart.  

Tuy thủ đoạn có thể nói là cấp thấp nhưng đây cũng là cách hữu hiệu nhất.  

Chỉ tiếc một điều, nhà họ Dịch lại đi thuê một bà giúp việc làm việc này.  

Dịch Thanh Thần cố làm ra vẻ công chính, đáy mắt lại lóe lên những tia sáng lạnh.  

"Người anh em à, chuyện gì xảy ra vậy? Siêu thị các người sao còn đánh người nhà họ Dịch tôi thế?"  

Dịch Thanh Thần nheo mắt, lạnh lẽo nói, lửa giận trong lòng đã điên cuồng bùng lên.  

Mối thù lần trước còn chưa báo được đây!  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Sao anh biết là chúng tôi đánh người?"  

Dịch Thanh Tùng tức tối quát to: "Đừng có mà lải nhải vô nghĩa! Ở đây có bao nhiêu người chứng kiến kìa, chả lẽ còn có thể làm giả được?"  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Kế hoạch tốt đấy, chỉ tiếc các người đến chậm quá, mà cũng tìm nhầm người rồi".  

"Bác gái này... Diễn không tốt lắm nhỉ".  

Anh vừa nói đến đó, Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng lập tức nhíu chặt mày.  

"Trương Minh Vũ, anh nói vậy là có ý gì hả? Chẳng lẽ định đổ cho nhà họ Dịch chúng tôi cố tình ăn vạ?", Dịch Thanh Tùng quát lạnh một tiếng.  
 
Chương 683


Dịch Thanh Thần đã nhăn mày, kéo áo Dịch Thanh Tùng một cái.  

Sao lại nói thẳng ra như thế...  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Phải!"  

Dịch Thanh Thần cúi đầu liếc nhìn bác gái kia một cái, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.  

Sau cùng, Dịch Thanh Thần chỉ có thể cứng rắn nói: "Chớ có nói nhảm nữa, riêng trong việc này, Marmart các người đánh khách là sự thật đúng không?"  

"Anh nói xem nên giải quyết thế nào đây?"  

Cô nàng đầu gấu kia lạnh lùng nói: "Một cái siêu thị ọp ẹp mà thôi, cần gì phải dong dài như vậy, đập nát đi là xong".  

Ái chà!  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Cô nàng đầu gấu này hùng hổ gớm nhỉ...  

Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng cũng đã nhếch môi cười lạnh.  

Trương Minh Vũ còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Chó nhà ai không buộc rọ mõm lại để nó chạy ra sủa lung tung thế?"  

Trời!  

Mọi người xung quanh tức thì hít mạnh một hơi.  

Chửi trắng trợn như vậy?  

Tất cả ngó lại theo hướng âm thanh, liền thấy Hàn Thất Thất đang bước ra từ đám đông.  

Trương Minh Vũ cũng mỉm cười nhìn cô ta.  

Thú vị rồi đây.  

Cuộc quyết đấu của các cô nàng đầu gấu.  

Cô nàng đầu gấu phiên bản thấp kém híp mắt, lạnh lụng nói: "Mày là chó nhà nào? Dám sủa lung tung với tao à?"  

Cô ta vừa thốt ra, Dịch Thanh Tùng và Dịch Thanh Thần đã lập tức khẩn trương ra mặt.  

Dịch Thanh Thần vội nói: "Em họ, không thể chửi người đó lung tung được đâu!"  

Đùa à!  

Đó chính là con gái anh Hoa đấy.  

Cô nàng đầu gấu kia cau mày.  

Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Ranh con, mày còn non lắm, mấy thứ này, chị đây đã chơi chán rồi".  

"Ăn mặc thì không theo kịp trào lưu, trang điểm trông rõ là quê mùa, then chốt là... mày còn nhỏ lắm".  

Chữ "nhỏ" được nhấn đặc biệt rõ ràng!

Cô nàng đầu gấu kia ngây người ra.  

Mọi người xung quanh cũng trợn mắt nhìn.  

Hàn đại tiểu thư... mãi đỉnh!  

Sau một giây ngẩn người, cô nàng đầu gấu kia bắt đầu run rẩy, vô thức ưỡn ngực lên.  

Nhưng khi đưa mắt nhìn sang vóc người Hàn Thất Thất, cô ta tự ti rụt cổ.  

Trương Minh Vũkhông khỏi lắc đầu cười.  

Gặp phải Hàn Thất Thất coi như nỗi bất hạnh lớn lao trong đời cô nàng này...  

Lát sau, cô nàng đầu gấu kia mới giận dữ quát lên: "Mày là đứa nào? Mày cũng xứng lên mặt với chị đây chắc?"  

Cô ta vừa nói xong, Dịch Thanh Tùng và Dịch Thanh Thần đã trợn tròn mắt.  

Nã pháo nhầm người rồi! Nhằm vào Trương Minh Vũ ấy chứ!  

Ánh mắt Hàn Thất Thất lóe lên lạnh lẽo: "Ái chà, người nhà họ Dịch oai phong ghê nhỉ!"  
 
Chương 684


Dịch Thanh Thần chết lặng trong lòng.  

Thôi xong!  

Cô nàng đầu gấu kia lại ngạo nghễ nói: "Liên quan gì đến nhà họ Dịch! Tao là người nhà họ Tôn ở Tĩnh Châu! Mày là đứa nào? Báo tên họ ra xem!"  

Tĩnh Châu?  

Trương Minh Vũ hơi chau mày.  

Anh nhớ Chu Vân Phong cũng là người Tĩnh Châu!  

Dịch Thanh Thần thở phào nhẹ nhõm.  

Hàn Thất Thất lại cau mày, giễu cợt hỏi: "Thì ra là người của một gia tộc cỏn con như họ Tôn à".  

Nói đoạn, Hàn Thất Thất khoanh tay, hất mặt đầy kiêu căng.  

Tôn Vũ Phỉ lạnh lùng quát to: "Ngông cuồng quá nhỉ! Mày là con cái nhà nào?"  

Hàn Thất Thất đắc ý đáp: "Nhà họ Hàn ở Ninh Châu, hoặc có thể nói là... nhà họ Chu ở Tĩnh Châu".  

Lời này vừa được thốt ra, Tôn Vũ Phỉ lập tức ngây người.  

Nhà họ Chu?  

Ánh mắt Tôn Vũ Phỉ thoáng hiện lên một tia hốt hoảng, người cũng đã chết sững tại trận.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chợt thấy thương cho cô nàng Tôn Vũ Phỉ này.  

Vóc dáng, bị đè bẹp.  

Nhan sắc, bị đè bẹp.  

Tranh tài miệng lưỡi, bị đè bẹp.  

Giờ đến cả gia thế cũng bị đè bẹp.  

"Tôi..."  

Tôn Vũ Phỉ mấp máy miệng liên tục nhưng không sao thốt lên được một câu trọn vẹn.  

Hàn Thất Thất khinh thường liếc mắt một cái, hứng thú đã bay biến.  

Đám người xung quanh cũng giễu cợt nhìn về phía Tôn Vũ Phỉ.  

Vốn tưởng rằng đây là thời điểm bắt đầu, nào ngờ đã là thời khắc kết thúc.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh cười bảo: "Thôi được rồi Thất Thất, báo cảnh sát đi".  

Báo cảnh sát?  

Sao lại báo cảnh sát nữa?  

Đám đông xúm xít xung quanh đã ngây ra.  

Dịch Thanh Thần nhăn mày.  

Kế hoạch lần này vốn chỉ định khiến cho danh tiếng của Marmart bị ảnh hưởng đôi chút mà thôi.  

Nhưng hắn ta không ngờ tới đây lại đụng phải Trương Minh Vũ.  

Dịch Thanh Tùng tức giận quát lớn: "Mặt mũi của Marmart các người lớn như vậy cơ à? Đánh người xong còn muốn báo cảnh sát? Vừa ăn cướp vừa la làng à?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mặt mũi của Marmart có lớn hay không tôi không biết, nhưng nếu anh còn dám nói năng với tôi như vậy thêm nữa thì mặt anh nhất định sẽ to thêm đấy".  

"Anh..."  

Dịch Thanh Tùng giận tím mặt.  

Hắn ta đang định nói gì thêm, Dịch Thanh Thần đứng bên đã vội ngăn lại.  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.  

Anh đã có kế hoạch mới!  

Đối với anh, người nhà họ Dịch này chính là cây rụng tiền di động!  
 
Chương 685


Dịch Thanh Thần lạnh lùng nói: "Người anh em Trương Minh Vũ, Marmart của các người ra tay đánh khách trước, ở đây có rất nhiều người chứng kiến, vậy mà hiện giờ đến cả một lời công bằng cũng không cho người ta được, như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"  

"Nếu siêu thị của các người làm ăn kiểu này, về sau ai dám tới đây mua sắm?"  

"Nhà họ Dịch chúng tôi thì thôi không nói, nhưng nếu là người khác, thái độ của các người cũng như thế này sao?"  

Hắn ta vừa nói đến đó, xung quanh lập tức xôn xao ồn ào.  

Đám đông chỉ trỏ bàn tán, sắc mặt cũng dần lộ vẻ giận dữ.  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Phải khẳng định một câu, gã Dịch Thanh Thần này quả thật cũng có khả năng, nói vài câu đã kéo các khách về cùng chiến tuyến với mình.  

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Vậy thì mời mọi người đừng đi vội, Marmart chúng tôi rốt cuộc có đánh khách thật không, đợi đội bảo vệ tới là biết liền".  

Nói xong, anh nhẹ nhàng phất tay, thong thả bảo: "Báo cảnh sát đi".  

Trần Thắng Nam lấy ngay điện thoại ra.  

Dịch Thanh Thần lại lạnh giọng quát lên: "Khoan đã!"  

Đầu óc hắn ta lúc này đã hết sức hỗn loạn.  

Kế hoạch của hắn ta rất đơn giản và rõ ràng, nhưng Trương Minh Vũ lại không hành động theo dự tính.  

Hiện tại đã tiến triển đến nước này, người của đội bảo vệ chưa tới, mà cái tội đánh khách cũng không cách nào quy chụp cho Trương Minh Vũ.  

Dịch Thanh Thần đang hết sức nôn nóng.  

Tôn Vũ Phỉ híp mắt, sắc mặt lộ vẻ tức tối. Nhưng Hàn Thất Thất đang đứng ngay bên kia, cô ta không dám bùng nổ.  

Nhà họ Chu rất có quyền hành, nhà họ Tôn cô ta không dám động đến.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Sao vậy? Anh Dịch đây còn có chuyện gì muốn nói sao?"  

Dịch Thanh Thần cắn chặt răng, lạnh nhạt nói: "Vốn chúng tôi chỉ muốn các người nói câu xin lỗi là coi như xong, nhưng xem ra các người thật sự không có ý định xin lỗi".  

"Thôi đành vậy, chỉ trách quan hệ giữa hai chúng ta vốn quá thân thiết".  

"Chuyện này coi như dừng ở đây đi".  

Hắn ta không còn cách nào, đành phải từ bỏ cơ hội này.  

Bởi nếu người bên đội bảo vệ tới, kết quả thế nào khó mà nói được.  

Thân phận của hắn ta có thể hù được người của Marmart nhưng lại không hù được Trương Minh Vũ.  

Nói xong, Dịch Thanh Thần liền vung tay định bỏ đi.  

Tuy rất không cam lòng nhưng Dịch Thanh Tùng và Tôn Vũ Phỉ cũng đành quay người, chuẩn bị rời khỏi đây.  

Nhưng đúng lúc này, Trương Minh Vũ lại nói: "Đừng đi, cậu Dịch nể tình như thế, tôi đây không nhận nổi đâu".  

"Chuyện này, nhất định phải làm cho rõ".  

Không làm rõ ràng mọi chuyện, danh dự của Marmart bị bôi nhọ thì phải làm sao?  

"Anh..."  

Dịch Thanh Thần dừng bước, lòng cũng bốc hỏa.  

Dịch Thanh Tùng nổi giận gầm lên: "Trương Minh Vũ, bọn này đã nể mặt anh lắm rồi, đừng có không biết điều! Anh còn muốn thế nào nữa hả..."  

Nhưng không đợi hắn ta nói hết câu, một âm thanh vang dội đã cắt ngang lời hắn ta: "Bốp!"  

Trời đất!  

Ngay sau đó, đám đông lập tức hít hà thật mạnh.  

Trúng một cái tát như trời giáng, Dịch Thanh Tùng bay lệch ra ngoài.  

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.  
 
Chương 686


Trương Minh Vũ mất hứng nói: "Đã bảo với anh là đừng có nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó mà".  

"Mày..."  

Sắc mặt Dịch Thanh Tùng đã âm trầm nặng trịch như đeo đá.  

Quả nhiên, mặt cũng sưng to lên!  

Dịch Thanh Thần giận dữ quát to: "Trương Minh Vũ! Thế này là Marmart các người đánh khách đúng không?"  

Đám người đứng xung quanh cũng đều mở to mắt xem.  

Trương Minh Vũ cười cười, vỗ tay nói: "Dĩ nhiên Marmart chúng tôi không đánh khách hàng, nhưng các người... rõ ràng không phải khách mà".  

"Hiện tại tôi đang rất hoài nghi bác gái này là người do nhà họ Dịch các vị phái tới bôi xấu danh tiếng của chúng tôi, vì thế... các người ở lại đây chờ đi, người của đội bảo vệ sắp đến rồi".  

Chuyện đó...  

Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều trừng to mắt.  

Mắt Trần Thắng Nam lại sáng rực lên.  

Hàn Thất Thất cũng nhếch miệng nở một nụ cười đắc ý.  

Dịch Thanh Thần siết chặt nắm tay, phẫn nộ quát: "Anh đừng có nói bậy! Rõ ràng người nhà họ Dịch tôi bị các người đánh!"  

Trương Minh Vũ cười cười châm chọc: "Người vừa bị đánh, hai cậu ấm nhà họ Dịch liền tới ngay, có chuyện trùng hợp như vậy sao?"  

"Hay là... hai cậu ấm nhà giàu các người hôm nay ra siêu thị mua thức ăn?"  

Dịch Thanh Thần đã nghẹn lời: "Tôi..."  

Bác gái đang ngồi bệt trên đất cũng bắt đầu lộ vẻ khẩn trương.  

Trương Minh Vũ cúi đầu, cười nói với bà ta: "Bác gái này, giờ tôi cho bác một cơ hội, nếu bác nói thật, tôi sẽ không báo cảnh sát".  

"Nhưng nếu không nói thật, vậy thì chúng ta chờ đội bảo vệ tới đi".  

"Chỗ này chúng tôi có camera giám sát, nhân viên của tôi có đánh bác hay không, tôi nghĩ chính bác biết rõ hơn ai hết, đúng không nào?"  

"Nếu bác nói dối, tội này chính là tội bôi nhọ danh dự, phải vào tù đấy, biết không?"  

Anh vừa dứt lời, bác gái kia lập tức trợn tròn mắt.  

Đám Dịch Thanh Thần cũng đều căng thẳng cả người.  

Ngay sau đó, bác gái kia hốt hoảng la to: "Tôi không thể ngồi tù!"

Âm thanh bén nhọn vang lên khiến mọi người ở đây đều giật nảy mình.  

Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hoang mang hốt hoảng.  

Việc này...  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Nếu không nói thật thì nhất định phải vào tù".  

Bác gái kia bắt đầu run lên, sắc mặt cũng đờ đẫn cả ra.  

"Không được, tôi không thể vào tù được!"  

Bà ta lắc lắc đầu, lẩm bẩm: "Con tôi còn đang đi lính, sắp chuyển nghề rồi, tôi không thể vào tù! Tôi không thể vào tù được!"  

Nói đoạn, bà ta khóc nấc lên.  

Trương Minh Vũ cũng ngây người ra.  

Anh không ngờ, mình chỉ nói một câu đã khiến người này phản ứng dữ dội như vậy.  

Ngay sau đó, bác gái kia bèn quay người quỳ sụp xuống trước mặt Dịch Thanh Thần.  

"Cậu cả, xin lỗi cậu, tôi thực sự không thể vào tù được, tôi không thể làm liên lụy đến con tôi, xin lỗi cậu!"  

Nói xong, bà ta dập đầu lạy Dịch Thanh Thần một cái.  

Dịch Thanh Thần đã choáng váng, một dự cảm tồi tệ nảy lên trong lòng.  
 
Chương 687


Nhưng không còn kịp nữa rồi, bác gái kia đã quay người lại phía Trương Minh Vũ, thành khẩn nói: "Ông chủ, xin đừng báo cảnh sát! Tôi xin khai thật!"  

"Tôi là người giúp việc cho nhà họ Dịch, cậu cả bảo tôi tới đây giả vờ bị nhân viên đánh. Cậu ấy bảo tôi hãy tìm mọi cách để khiến danh dự của Marmart bị hủy hoại".  

"Sau đó, trung tâm thương mại của nhà họ Dịch có thể khôi phục lại, con tôi cũng có thể kiếm được việc làm ở nhà họ Dịch".  

Nói xong, bác gái đã khóc nấc lên.  

Đám đông xung quanh ngẩn người trước biến cố này, ngay sau đó, ai nấy đều phừng phừng lửa giận.  

"Sao nhà họ Dịch có thể làm như vậy nhỉ, thật sự là quá vô liêm sỉ!"  

"Biết trung tâm thương mại nhà mình không cạnh tranh nổi với Marmart cho nên muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu này hại người ta? Kinh tởm!"  

"Trước tôi còn hay tới trung tâm thương mại của nhà họ Dịch  để mua sắm đấy, không ngờ bọn họ lại hành xử vô liêm sỉ như thế này! Tôi sẽ không bao giờ tới đó nữa!"  

...  

Tiếng dè bỉu khinh thường xôn xao khắp nơi.  

Ánh mắt Trần Thắng Nam đã cháy lên đầy cuồng nhiệt.  

Chỉ với vài câu ngắn ngủi, tình thế đã bị đảo lộn hoàn toàn.  

Trương Minh Vũ... thật quá lợi hại.  

Hàn Thất Thất cũng vô cùng khâm phục, mắt sáng lóng lánh nhìn Trương Minh Vũ.  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn còn đang hoang mang mờ mịt.  

Anh vốn chỉ định hù dọa bác gái này đôi câu, không ngờ... lại thu hoạch trái ngọt ngoài ý muốn.  

Dịch Thanh Thần và Dịch Thanh Tùng đã hoàn toàn chết sững.  

Những âm thanh nghị luận quanh đó như hóa thành những mũi kim, đâm vào tim bọn họ.  

Muốn chơi xấu người ta lại thành mất cả chì lẫn chài!  

Cuối cùng, đã chẳng làm gì được Marmart lại khiến cho danh dự của nhà họ Dịch cũng bị hủy hoại!  

Dịch Thanh Thần híp mắt, lửa giận đã hừng hực cháy lên trong mắt.  

Mọi chuyện đều bị Trương Minh Vũ một tay làm hỏng!  

Hồi lâu sau, Dịch Thanh Thần mới lạnh lùng rít lên: "Chúng ta đi thôi!"  

Nói đoạn, hắn ta quay đầu định bỏ đi.  

Trương Minh Vũ lại cười cười, ngăn cản: "Phỉ báng danh dự của Marmart chúng tôi xong còn nghĩ cứ thế bỏ đi?"  

Ba người kia lập tức ngừng lại.  

Lửa giận trong lòng Dịch Thanh Thần đã phừng phừng thiêu đốt, hắn ta lạnh lùng quát to: "Anh còn muốn thế nào?"  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười bảo: "Hoặc là báo cảnh sát để họ xử lí, hoặc là bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi, anh tự chọn một cách đi".  

Bác gái kia nôn nóng, sợ hãi nói ngay: "Đừng báo cảnh sát! Đừng báo cảnh sát mà! Tôi cầu xin cậu đó".  

Nói đến đó, bà ta còn quỳ ngay xuống trước mặt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ lúng túng nhìn bà ta, anh chỉ định dọa Dịch Thanh Thần thôi mà!  

Nhưng lúc này, anh không thể giải thích với bà ta được.  

Khóe miệng Dịch Thanh Thần giật giật liên hồi.  

Lại đòi tiền!  

Nhưng nếu để bọn Trương Minh Vũ báo cảnh sát, danh tiếng của nhà họ Dịch sẽ thực sự bị hủy hoại trong thoáng chốc!  

Im lặng hồi lâu, Dịch Thanh Thần mới nghiến răng nghiến lợi: "Bao nhiêu tiền?"  

Trương Minh Vũ nói ngay: "Năm mươi triệu".  

Trời!  

Khắp nơi liên tiếp vang lên tiếng hít hà.  

Dịch Thanh Thần cũng run cả người lên. 
 
Chương 688


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiều như vậy!  

Trương Minh Vũ tiếp tục cười bảo: "Nếu anh Dịch đây không chấp nhận được thì cũng không cần miễn cưỡng đâu".  

"Thắng Nam, báo cảnh sát đi".  

Trần Thắng Nam cung kính thưa: "Vâng".  

Nói đoạn, cô ta liền mở điện thoại di động.  

"Đủ rồi!"  

Dịch Thanh Thần quát khẽ một tiếng, nắm tay đã run lên bần bật.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh.  

Anh không nóng vội, cứ lẳng lặng đứng chờ.  

Hồi lâu sau, Dịch Thanh Thần lạnh lùng nói: "Được, tôi sẽ bồi thường!"  

Dịch Thanh Tùng nôn nóng nói: "Anh cả..."  

Hắn ta chưa kịp nói gì thêm, Dịch Thanh Thần đã cắt ngang.  

Dịch Thanh Thần lạnh lẽo liếc nhìn bác gái kia một cái, con ngươi lóe lên ý muốn giết người!  

Thứ ăn cây táo rào cây sung!  

Nhưng cuối cùng, Dịch Thanh Thần cũng không thể nói thêm gì.  

Hắn ta biết, đội bảo vệ mà tới đây, tình thế sẽ vô cùng bất ổn đối với nhà họ Dịch.  

Trương Minh Vũ lại ha hả cười nói: "À đúng rồi anh Dịch này, lần trước anh còn nợ tôi một ít tiền nhỉ? Lần này hay là thanh toán luôn đi".  

Dịch Thanh Thần đã nghiến chặt răng đến độ muốn gãy cả ra rồi.  

Lát sau, hắn ta mới nhỏ giọng hỏi Dịch Thanh Tùng: "Em còn bao nhiêu tiền?"  

Dịch Thanh Tùng lập tức lộ vẻ nôn nóng.  

Không biết Dịch Thanh Thần rỉ tai hắn ta điều gì, Dịch Thanh Tùng mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.  

Sau đó, Dịch Thanh Tùng lấy chi phiếu ra, điền số tiền vào.  

Trương Minh Vũ vui vẻ nhận lấy, lòng càng thêm kích động.  

Dịch Thanh Thần quả đúng là thần tài của anh.  

Xong xuôi, ba người kia hậm hực bỏ đi.  

Trước khi đi, Tần Vũ Phỉ còn hung hăng trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất một cái.  

Nhưng Trương Minh Vũ chẳng hề để ý tới cô ta.  

Lúc này, mọi sự chú ý của anh đều đặt cả lên tấm chi phiếu.  

Một núi tiền đấy!  

Khi anh cúi đầu nhìn, lại phát hiện bác gái kia vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất.  

Haiz.  

Nụ cười trên môi dần tắt, Trương Minh Vũ thấy lòng chua xót.  

Người sống trên đời, ai cũng có mối quan tâm riêng.  

Vì con trai mình mà...  

Trương Minh Vũ bình thản nói: "Bác cũng về đi thôi, sau này thành thật mà sống, con trai bác chắc chắn không cần bác giúp điều gì đâu, bác không cản trở đã là tốt lắm rồi".  

Bác gái kia vô cùng kích động, cảm kích nói: "Vâng, cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!"  

Nói xong, bà ta vội quay đầu rời đi, nước mắt nước mũi đã tèm lem khắp mặt.  

Trương Minh Vũ nhìn theo hồi lâu mới chậm rãi bình tâm trở lại.  

Nếu sư phụ ở đây...  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 689


Anh không quá lo lắng về việc hôm nay.  

Sự việc đã được làm rõ, danh dự của Marmart chắc chắn sẽ không chịu ảnh hưởng gì.  

Hơn nữa, âm mưu này coi như đã làm nhà họ Dịch mất sạch danh dự, ngược lại, bên bị hại là Marmart lại nhận được thêm không ít khách hàng.  

Trương Minh Vũ càng nghĩ càng hưng phấn, sau đó anh lớn tiếng hô: "Mọi người cứ thỏa thích mua sắm đi, vừa rồi có chút chuyện nhỏ đã gây ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, hôm nay toàn bộ sản phẩm trong này đều giảm giá 20%".  

"Hay quá!"  

Một giây sau, khắp siêu thị bùng lên tiếng hoan hô hào hứng.  

Tất cả mọi người đều hưng phấn.  

Trương Minh Vũ thỏa mãn cười nhẹ.  

Rắc rối đã được giải quyết, anh bèn dẫn Trần Thắng Nam và Hàn Thất Thất rời khỏi siêu thị.  

Ngày hôm nay, danh tiếng Marmart vang xa!  

Trung tâm thương mại của nhà họ Dịch hoàn toàn suy sụp.  

Ba người nhanh chóng ra khỏi khu siêu thị.  

Trần Thắng Nam áy náy nói: "Ông chủ, xin lỗi, vốn định..."  

Trương Minh Vũ cũng hiểu ý cô ta định nói, bèn cười bảo: "Không việc gì, hôm nay mà không tới, chỉ sợ Marmart chúng ta sẽ thật sự chịu thiệt đấy".  

Trần Thắng Nam nặng nề gật đầu.  

Lúc này, điện thoại của Hàn Thất Thất bỗng reo vang.  

Cô ta nhanh chóng nhận cuộc gọi, đầu bên kia nói nhanh gì đó.  

Con ngươi Hàn Thất Thất chợt co rút lại, nôn nóng kêu lên: "Cái gì? Mẹ ngất xỉu rồi?"  

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ nhăn mày.

Một giây sau, Hàn Thất Thất hốt hoảng cúp điện thoại.  

Trương Minh Vũ nôn nóng nói: "Lên xe đi!"  

Hàn Thất Thất nặng nề gật đầu.  

Trần Thắng Nam muốn đuổi theo nhưng Trương Minh Vũ đã ngăn lại.  

"Sự việc ngày hôm nay nhất định phải tuyên truyền ra ngoài rộng một chút, cô đi xử lí chuyện này đi", Trương Minh Vũ nghiêm nghị nói.  

"Vâng!"  

Trần Thắng Nam cung kính đáp.  

Xe nhanh chóng lao vút đi, hướng thẳng về phía đại viện nhà họ Hàn.  

Tới nơi, Hàn Thất Thất xuống xe, sải chân chạy vọt vào trong sân.  

Trương Minh Vũ cũng theo sát cô ta.  

Chu Cửu Yến rất tốt với anh, hơn nữa, người đó còn là mẹ của Hàn Thất Thất.  

Khi hai người tới biệt thự, trong sân đã có hai chiếc siêu xe đỗ ở đó từ bao giờ.  

Hàn Thất Thất đẩy cửa đi vào, lo lắng gọi to: "Mẹ!"  

Tiếng gọi nghe như tiếng nức nở!  

Hàn Thiên Hoa vội vã giơ ngón tay ra hiệu trật tự, nạt khẽ: "Chuyên gia đang kiểm tra đấy, đừng làm bọn họ bị kinh động".  

Hàn Thất Thất vội vàng bụm miệng, nhưng nước mắt đã không cầm được, cứ tí tách chảy xuống.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu quan sát, phát hiện trong phòng khách đã khá đông người.  

Ngoài Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất còn có thêm ba ông cụ mặc áo dài trắng.  

Cả ba đều đã hoa râm, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trông rất uy nghiêm.  

Hàn Thiên Hoa cười khổ, nói: "Minh Vũ, cháu cũng tới à".  

Trương Minh Vũ gật đầu cười cười.  
 
Chương 690


Trong phòng khách, bầu không khí lại trở nên trầm mặc và nặng nề.  

Mấy ông cụ dửng dưng liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái, sắc mặt rất ngạo nghễ.  

Trương Minh Vũ không có tâm tư để ý tới điều này.  

Hàn Thất Thất đang lo lắng khôn nguôi, liên tục đi qua đi lại trong sảnh.  

Quen biết đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy Hàn Thất Thất lo lắng đến thế.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, trường hợp này anh cũng không giúp gì được cô ta.  

Bởi Liễu Thanh Duyệt hiện cũng không có ở đây...  

Từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí trong phòng khách càng lúc càng nặng nề.  

Chỉ có Hàn Thất Thất vẫn đang không ngừng bước qua bước lại.  

Ánh mắt cô ta chất đầy lo âu.  

Két!  

Bỗng trên lầu hai vọng xuống tiếng mở cửa.  

Hàn Thiên Hoa lập tức đứng dậy.  

Trương Minh Vũ cũng ngẩng lên nhìn, một ông cụ râu bạc đang đi xuống.  

Người này trông có đôi phần cao quý thoát tục.  

Hàn Thiên Hoa nôn nóng xông tới, hỏi: "Cụ Lý, vợ tôi, cô ấy..."  

Hàn Thất Thất cũng lo lắng nhìn chăm chăm vào Lý Bá Tường.  

Lý Bá Tường lắc đầu, thở dài một tiếng.  

Hàn Thất Thất chững cả người lại.  

Hồi lâu sau, Lý Bá Tường mới lại cất lời: "Ông Hàn, bệnh của bà nhà đã..."  

"Suy tim bẩm sinh, hiện giờ bệnh tình đã đến thời kì nguy cấp, không cách nào trị tận gốc được".  

Hàn Thiên Hoa ngây ngẩn cả người.  

Hàn Thất Thất cũng choáng váng, loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt thì té lăn xuống đất.  

Trương Minh Vũ nhanh tay đỡ được Hàn Thất Thất trước khi cô ta ngã.  

Hàn Thiên Hoa kích động hỏi: "Cụ Lý, lẽ nào không còn biện pháp gì sao?"  

Lý Bá Tường lắc đầu thở dài, nói: "Loại bệnh này hiện nay còn chưa có biện pháp nào chữa được, ông Hàn, hiện giờ điều quan trọng nhất là phải đánh thức bà nhà dậy".  

"Nếu trong vòng một ngày bà nhà không tỉnh thì sẽ rất nguy hiểm".  

Ầm!  

Trong đầu Hàn Thất Thất như vừa có thứ gì nổ tung.  

Hàn Thiên Hoa cũng đã hoàn toàn ngây dại.  

Ông lo lắng hỏi: "Vậy... vậy làm sao mới đánh thức được cô ấy?"  

Lý Bá Tường lắc đầu, thở dài một tiếng: "Việc này lão phu cũng bất lực, bởi hiện giờ bà nhà không chịu được bất kì kích thích nào nữa, nếu không, hậu quả thế nào không ai lường trước được, cho nên... Haiz".  

Cuối cùng, ông cụ lại thở dài một tiếng.  

Hàn Thất Thất đã hoàn toàn choáng váng, đôi hàng lệ lặng lẽ chảy dài trên má, lại không nức nở được một tiếng.  

Trương Minh Vũ cũng đã nghe ra.  

Ý của ông cụ là, chính ông cụ cũng không dám động vào bệnh nhân này.  

Bệnh suy tim bẩm sinh? 
 
Chương 691


Trương Minh Vũ nhăn mày suy tư.  

Hàn Thiên Hoa nặng nề nói: "Các vị ở đây đều là những chuyên gia tài năng bậc nhất của khoa tim mạch, chẳng lẽ... không ai có cách nào khác sao?"  

Lý Bá Tường thở dài.  

Một ông cụ hói đầu đứng lên, nghiêm nghị nói: "Ông Hàn, tôi xin nói thẳng, bà nhà có thể sống đến bây giờ đã là một kì tích rồi, hiện bệnh tình đã đến thời kì cuối..."  

"Trừ khi thần y Thanh Duyệt đích thân tới, bằng không..."  

Trương Minh Vũ sửng sốt cả người.  

Lại là thần y Thanh Duyệt?  

Chị tư giỏi đến vậy sao?  

Hàn Thiên Hoa kích động hỏi: "Thần y Thanh Duyệt? Xin hỏi có thể tìm cô ấy ở đâu?"  

Mấy ông cụ đều lắc đầu, thở dài.  

Thần y...  

Đám phàm phu tục tử bọn họ thì làm gì có cơ hội tiếp xúc?  

Trương Minh Vũ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ cẩn thận lại, cuối cùng vẫn ngậm miệng.  

Hiện Liễu Thanh Duyệt ở đâu, anh còn chưa biết.  

Nếu chẳng may đã nhận lời mà Liễu Thanh Duyệt lại không về được...  

Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ quay đầu ra khỏi phòng khách.  

Không ai để ý đến hành vi khác thường của anh.  

Ra ngoài, Trương Minh Vũ tìm một góc nhỏ, bấm số điện thoại của Liễu Thanh Duyệt.  

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Em trai thối, nhớ chị rồi?"  

Trương Minh Vũ không kìm lòng được, bèn nở một nụ cười vui vẻ.  

Có mấy người chị gái, thật là tốt...  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Lúc nào cũng nhớ chị mà chị tư, bao giờ chị mới về được?"  

Liễu Thanh Duyệtkhông vui, nói thẳng: "Thôi đi, em là thế nào chị còn không biết chắc, có chuyện gì thì nói nhanh lên, chị tư em còn đang bận đấy".  

Trương Minh Vũ ngẩn ra, ngại ngùng nói: "Hì hì... Vậy em nói luôn nhé, chị tư có biết chứng suy tim bẩm sinh không?"  

Liễu Thanh Duyệt sẵng giọng: "Mau nói đi, em còn biết, chẳng lẽ chị em lại không biết?"  

Trương Minh Vũ vui mừng, tiếp tục nói: "Có người mắc chứng bệnh này, hình như đã đến thời kì cuối, hiện tại đã hôn mê".  

"Bác sĩ nói hiện giờ không thể tùy tiện làm bệnh nhân bị kinh động, còn nói phải tìm cách khiến bệnh nhân mau chóng tỉnh lại".  

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?"  

Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát rồi nói: "Quả thật cũng có người đồn như thế, nhưng cho tới nay chị chưa từng thấy nếu bị kinh động sẽ như thế nào".  

Trương Minh Vũ nôn nóng, vội vàng hỏi: "... Chị có thể chữa được không?"  

Liễu Thanh Duyệt thản nhiên đáp: "Được chứ".  

Hử?  

Thản nhiên như vậy luôn?  

Trương Minh Vũ lập tức vui mừng quá đỗi.  

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thêm, Liễu Thanh Duyệt đã tiếp tục: "Có điều, đợi đến khi chị tới được, có khi người bệnh đã thối ra rồi ấy, hiện giờ chị không về được đâu".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức giật giật mấy cái, anh nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào ạ? Chị tư, chị giúp một chút đi mà".  

Liễu Thanh Duyệt bất mãn nói: "Được rồi được rồi, đứa em hư đốn này, chị chưa từng thấy em quan tâm chị như vậy đâu đấy".  

"Thế này đi, chị dạy em tìm một huyệt vị, sau đó em kiếm cây châm bạc đâm vào, như thế bệnh nhân sẽ tỉnh".  

"Sau khi tỉnh lại, nếu bệnh không tái phát thì hẳn còn có thể kéo dài được một thời gian, còn lại đợi chị về hẵng nói tiếp đi". 
 
Chương 692


Trương Minh Vũ ngạc nhiên: "Thật ạ?"  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng dạy cho Trương Minh Vũ biện pháp tìm huyệt đạo kia.  

Trương Minh Vũ hào hứng cúp điện thoại, chạy vọt vào trong biệt thự.  

Anh luôn vô cùng tin tưởng khả năng của Liễu Thanh Duyệt.  

Sau khi đi vào, đối mặt với không khí trầm lặng trong phòng khách, nụ cười trên mặt anh thật quá khác thường.  

Trương Minh Vũ hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.  

Tôi có thể cứu người!  

Vui vẻ chút không được à?

Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh vội vàng ngoắc tay với Hàn Thất Thất.  

Hàn Thất Thất mặt mày ủ dột đi tới.  

Trương Minh Vũ kích động thì thầm: "Tôi có thể làm mẹ cô tỉnh lại đấy!"  

Con ngươi Hàn Thất Thất bỗng nhiên co rút, cô ta khiếp sợ la lớn: "Anh có thể cứu mẹ tôi?"  

Giọng nói kích động khiến mọi người giật nảy mình!  

Một giây sau, mọi người lập tức nhìn về phía Trương Minh Vũ!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co quắp!  

Cô nói làm quái gì?  

Cái này... ai tin được chứ!  

"Vớ vẩn!"  

Giọng nói lạnh lùng vang lên!  

Quả nhiên...  

Trương Minh Vũ bất lực thở dài.  

Lý Bá Tường lạnh lùng quát: "Sao có thể lấy chuyện này ra để đùa giỡn! Ngay cả chúng tôi còn không dám đùa, cậu ta còn chẳng biết y thuật, sao có thể làm bừa được chứ!"  

Một ông cụ khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Ông Hàn mời khách từ đâu đến vậy, sao dám nói ra những lời ngông cuồng như thế!"  

Hàn Thiên Hoa ngẩn người, há miệng, nhưng không biết nên nói gì.  

Hàn Thất Thất không thèm để ý, cô ta kích động nói: "Trương Minh Vũ, anh... anh thật sự có thể khiến mẹ em tỉnh dậy sao?"  

Cô ta vô cùng tin tưởng Trương Minh Vũ!  

Quan trọng nhất là phải mau chóng nghĩ cách gọi Chu Cửu Yến dậy!  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Ừ... có thể..."  

Anh vừa nói vừa cảm thấy hơi chột dạ.  

Mặc dù anh tin Liễu Thanh Duyệt vô điều kiện, nhưng dù sao mấy người trong ngành còn đang đứng đây xem đó...  

Hàn Thất Thất không hề do dự nói: "Vậy anh mau lên! Mau gọi mẹ em dậy!"  

Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ lên tầng hai.  

Lý Bá Tường tức giận gầm lên: "Cô Hàn, cô nói vớ vẩn gì vậy!"  

Hàn Thất Thất dừng bước, mặt lộ vẻ tức giận.  

Lý Bá Tường vội vàng ngẩng đầu nói: "Ông Hàn, chuyện này không được! Nhỡ may kinh động đến bà nhà thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ!"  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày, trong lòng vô cùng hỗn loạn.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, nói nói: "Hay là... đợi bọn họ đi rồi chúng ta mới ra tay?"  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày, không biết nên làm thế nào nữa.  

Mấy ông cụ híp mắt, hung ác nhìn Trương Minh Vũ!  

Hành vi như vậy rõ ràng lén lút!  

Tên này rõ ràng là lang băm, chuyên môn lừa tiền người ta!  

Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Đợi bọn họ đi làm gì? Mau đánh thức mẹ em dậy mới là chuyện quan trọng nhất!"
 
Chương 693


Trương Minh Vũ vội vàng nháy mắt ra hiệu.  

Lúng túng quá!  

Cảnh này trong mắt Hàn Thất Thất lại ra một ý khác.  

Hàn Thất Thất nhíu mày, lạnh lùng nói: "Được rồi, không cần đến mấy người nữa, mấy người đi được rồi".  

Nói xong liền vẫy tay về phía mấy ông cụ.  

Hít!  

Xung quanh vang lên tiếng hít sâu!  

Hàn Thiên Hoa sững sờ!  

Nói năng kiểu gì vậy...  

Lý Bá Tường và mấy người kia lộ vẻ tức giận!  

"Cô Hàn, cô... nói cái gì vậy?", Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi!  

Nói thế nào đi chăng nữa, mấy người bọn họ cũng là những bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong giới y học!  

Bây giờ... lại bị một con nhãi ra lệnh đuổi khách?  

Hàn Thất Thất sốt ruột nói: "Mấy người không cứu được người ta, còn đứng đây làm gì! Mau đi đi, đừng làm lỡ việc Trương Minh Vũ chữa bệnh!"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Cô Hàn Thất Thất này... đúng là biết cách nói chuyện...  

Không hổ là... Hàn Thất Thất!  

"Thất Thất!"  

Hàn Thiên Hoa thực sự không chịu được nữa, nhỏ giọng quát.  

Hàn Thất Thất muốn phản bác nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hàn Thiên Hoa nên chỉ có thể nhịn.  

Trong lòng sốt ruột vô cùng!  

Sắc mặt Lý Bá Tường âm trầm, ông cụ nói: "Ông Hàn, thiên kim nhà ông quen tên lang băm này ở đâu vậy, cứ như vậy dễ hại đến mạng sống của bà nhà!"  

Lời nói vô cùng trầm trọng!  

Hàn Thiên Hoa vừa định trấn an mấy câu, Hàn Thất Thất đã tức giận cao giọng: "Mấy người dám bảo người ta là lang băm á?"  

"Người ta biết chữa bệnh! Mấy người chữa không khỏi còn gì!"  

"Mấy người mà khiến mẹ tôi tỉnh dậy được thì tôi cần gì phải nhờ Trương Minh Vũ giúp đỡ!"  

"Cái này...  

Mọi người đều kinh ngạc.  

Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Ông Hàn, ông xem con gái ông kìa!"  

Những ông cụ khác cũng mặt mày tức giận!  

Lòng Hàn Thiên Hoa loạn vô cùng!  

Bây giờ chỉ có thể dựa vào mấy ông cụ này để chữa bệnh cho Chu Cửu Yến thôi!  

Nhưng... Trương Minh Vũ không phải người hay chém gió...  

Hàn Thiên Hoa vô cùng do dự!  

Hàn Thất Thất tức giận nói: "Xem gì mà xem! Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Không còn chuyện gì để làm nữa thì ra ngoài cho tôi!"  

"Chúng tôi còn vội cứu người!"  

"Nhiều tuổi vậy mà không lợi hại bằng Trương Minh Vũ! Còn dám tự nhận mình là chuyên gia!"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.  

Sao Hàn Thất Thất tin tưởng anh đến vậy chứ...  
 
Chương 694


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn chưa cứu được người mà, câu này...  

Đám Lý Bá Tường tức cái lồng ngực!  

Vuốt râu trợn mắt!  

Tức chết mất!  

Lý Bá Tường tức giận nói: "Ông Hàn, ông xem cô con gái cưng của ông kìa!"  

Trong lời nói đầy ý chê trách!  

Câu nói này cũng khiến Hàn Thiên Hoa buồn bực!  

Nhưng hết cách rồi, Chu Cửu Yến đang đợi được cứu kia kìa!  

Hàn Thất Thất nổi nóng, điên tiết hét lên: "Xem tôi làm gì? Tôi thì sao chứ? Tôi nói sai chắc?"  

"Vì bố, tôi mới nể mặt các ông!"  

"Tôi nói lần cuối, cút ra ngoài!"  

Hít!  

Tiếng hít sâu vang lên!  

Cơ thể mấy ông cụ run rẩy!  

Trương Minh Vũ ngẩn người!  

Đơn giản, thô lỗ!  

Hàn Thất Thất không thèm để ý, cô ta vội vàng nói: "Đi, mau đi cứu người!"  

Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ lên tầng hai!  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày, trong lòng nóng như lửa đốt.  

Cuối cùng chỉ có thể đi theo!  

Bây giờ ông cũng hết cách rồi!  

Hơn nữa không mau gọi Chu Cửu Yến tỉnh lại thì nhất định sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm.  

Nếu thực sự không ổn thì ngăn họ lại cũng không muộn!  

Nghĩ như vậy, Hàn Thiên Hoa cũng yên tâm hơn nhiều.  

Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhãi dám sỉ nhục tôi, tôi đợi!"  

"Tôi muốn xem xem tên lang băm này làm được gì!"  

Nói xong liền đưa theo mấy người lên tầng!  

Hàn Thất Thất nhanh chóng đưa Trương Minh Vũ vào trong phòng.  

Trương Minh Vũ nhìn xung quanh phát hiện ra Chu Cửu Yến đang im lặng nằm trên giường.  

Xung quanh là đủ các loại máy móc thiết bị tối tân.  

Hàn Thất Thất nước mắt tuôn rơi, cố gắng để khóc không thành tiếng.  

Cô ta sợ nhất là làm ảnh hưởng đến Chu Cửu Yến.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thở dài, trong lòng cũng khó chịu.  

Giọng nói lạnh lùng của Lý Bá Tường nhanh chóng vang lên: "Ông Hàn, nếu gặp vấn đề gì thì không liên quan đến chúng tôi đâu nhé!"  

Nói xong mặt mấy ông cụ liền hiện lên vẻ uất hận.  

Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nhìn, không thèm để ý.  

Hàn Thiên Hoa vội vàng nói: "Trương Minh Vũ, anh mau gọi mẹ em tỉnh dậy đi".  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 695


Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!  

Khóe miệng mấy ông cụ vừa đi đến cửa không khỏi co giật!  

Đùa... à!  

Hàn Thiên Hoa lộ vẻ hoang mang,  

Trương Minh Vũ có chữa được không vậy?  

Mấy ông cụ kia lại cười khẩy, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.  

Lý Bá Tường cười khẩy, chế giễu: "Đúng là bác sĩ tài năng, ra đường mà không mang theo kim bạc, tôi không nhận ra cậu cũng là bác sĩ Đông y ấy!"  

"Chuyện này thứ cho tôi khó có thể tuân theo, nếu như đưa cho cậu kim bạc, đến lúc đó xảy ra chuyện, tôi sẽ đồng lõa!"  

Trương Minh Vũ không cười nổi nữa, anh bất mãn lẩm bẩm: "Không giúp thì thôi, lảm nhảm làm gì".  

"Cậu..."  

Lý Bá Tường lập tức nổi giận!  

Người nhà họ Hàn chống đối ông cụ thì được, nhưng Trương Minh Vũ là cái thá gì chứ?  

Hàn Thất Thất nhanh chóng tươi cười lên tiếng: "Trương Minh Vũ, chỗ này có một bao, anh xem có dùng được không?"  

Một ông cụ trong chỗ đó lạnh lùng lên tiếng: "Đừng có động vào! Đó là của tôi!"  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Cái gì mà của ông? Ở nhà tôi thì là của tôi!"  

Nói xong liền cầm lấy gói kim.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Bá đạo thật...  

Hàn Thất Thất nhanh chóng mở gói kim bạc, những chiếc kim bạc với hình dạng khác nhau lộ ra.  

Hàn Thất Thất lo lắng hỏi: "Mau lên, dùng cái nào?"  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt nói: "Sao nhiều kiểu vậy?"  

Tiếng cười lại vang lên!  

Lý Bá Tường chế giễu: "Đúng là y thuật đại tài, còn không nhận ra cả kim bạc!"  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày!  

Chuyện gì thế này!  

Trương Minh Vũ không thèm để ý, anh chửi thầm trong lòng.  

Kim dài thế này... đâm vào người ta có sao không nhỉ?  

Do dự hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn lựa chọn lấy một cây kim khá là ngắn.  

Hàn Thất Thất không hề hoài nghi, cô ta giục: "Trương Minh Vũ anh mau lên!"  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, anh cầm kim đến bên cạnh Chu Cửu Yến.  

Hàn Thiên Hoa hít sâu một hơi, cố gắng khống chế để mình không chạy lại ngăn cản.  

Ông... cũng không biết nên làm thế nào nữa!  

Mấy ông cụ khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.  

Hàn Thất Thất hỏi thầm: "Tiếp theo phải làm thế nào?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Tìm huyệt đạo".  

Hàn Thất Thất giục nói: "Vậy anh mau tìm đi".  

Trương Minh Vũ lúng túng cười: "Anh không tìm được... lấy cho anh hai sợi chỉ..."  

Chỉ?  

Vừa dứt lời, mọi người liên sững sờ!  

Hàn Thất Thất không chần chừ, cô ta lao thẳng đến ngăn kéo lấy ra chỉ để may vá, dùng kéo cắt đứt.  

"Thế này được chưa?"  

Hàn Thất Thất lo lắng hỏi. 
 
Chương 696


Trương Minh Vũ gật đầu.  

Anh chia sợi chỉ làm hai đoạn rồi để lên người Chu Cửu Yến.  

Trong đầu nhớ lại lời Liễu Thanh Duyệt dặn về cách tìm huyệt vị.  

"Khóe mắt trái đến sau dái tai phải, vòng qua đỉnh đầu..."  

"Khóe mắt phải đến dái tai trái, vòng qua đỉnh đầu..."  

Trương Minh Vũ lẩm bẩm.  

Mọi người đều sững sờ!  

Đang đùa à!  

Bốn ông cụ nhìn mà trợn mắt há miệng!  

Lừa đảo kiểu này... đúng là đỉnh của chóp!  

Hàn Thiên Hoa không khỏi cảm thấy lo lắng.  

"Cháu này... Trương Minh Vũ à, cháu chữa được không thế?", Hàn Thiên Hoa chần chừ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi.  

Trương Minh Vũ đang tìm giao điểm, cũng sững sờ.  

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Vậy thì bố cứu đi! Người bố tìm được không chữa được mà bố còn lắm lời thế, rốt cuộc bố có muốn cứu mẹ con không vậy!"  

Khóe miệng Hàn Thiên Hoa có giật, cuối cùng cũng không nói được gì.  

Mấy ông cụ càng giận hơn!  

Bọn họ chẳng phải là người Hàn Thiên Hoa tìm đến sao?  

Bọn họ không chữa khỏi, vậy Trương Minh Vũ chữa khỏi chắc?  

Mắt Lý Bá Tường lóe lên vẻ lạnh lùng thâm hiểm!  

Trương Minh Vũ lại tập trung tinh thần tìm giao điểm của hai sợi chỉ, để chuẩn, còn bảo Hàn Thất Thất giúp duỗi thẳng sợi chỉ.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng tìm được!  

Sau đó anh cắm kim bạc lên huyệt đạo đó, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng!  

Hàn Thất Thất vô cùng sốt ruột!  

Lý Bá Tường cười khẩy nói: "Ông Hàn, kim này cắm xuống, có hậu quả gì thì đừng trách chúng tôi nhé!"  

Hàn Thiên Hoa híp mắt, không nói gì.  

Ông còn đang chú ý vào Chu Cửu Yến!  

Trán Trương Minh Vũ đầy mồ hồi.  

Do dự một hồi, cuối cùng anh ấn nhẹ, đâm kim bạc vào!  

Hít!  

Một khắc kia, Trương Minh Vũ cũng không nhịn được hít sâu một hơi!  

Đáng sợ quá!  

Tim Hàn Thất Thất đập với tốc độ kinh hoàng!  

Hàn Thiên Hoa cũng lo lắng muốn xỉu!  

Một giây sau, mọi người đều nhìn về phía Chu Cửu Yến!  

Nhìn mãi mà chẳng có phản ứng gì!  

Cái này...  

Hàn Thất Thất và Hàn Thiên Hoa sững sờ!  

Lý Bá Tường và đám người kia cười khẩy, mắt lóe lên đầy ẩn ý.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Sao không có phản ứng gì vậy?  

À đúng rồi, còn phải xoay mấy vòng...  

Trương Minh Vũ vội vàng xoay kim bạc.  

Nhưng Chu Cửu Yến vẫn không hề có phản ứng gì...  

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, sự tín nhiệm của cô ta dành cho Trương Minh Vũ dần giảm đi.  

Trương Minh Vũ... không làm được sao...  

Trán Hàn Thiên Hoa cũng toát đầy mồ hồi, mắt hiện lên vẻ lo lắng!  
 
Chương 697


Không khiến bà tỉnh dậy cũng được, quan trọng là đừng kích động đến Chu Cửu Yến!  

Lý Bá Tường lạnh lùng nói: "Thằng lừa đảo, sao người ta chưa dậy vậy?"  

Trong lời nói xen lẫn sự khinh bỉ!  

Trương Minh Vũ cũng sững sờ.  

Không thể nào, Liễu Thanh Duyệt sao có thể lừa anh được...  

Hơn nữa khi Liễu Thanh Duyệt nói cô ấy có vẻ rất tự tin, chuyện gì thế này?  

Mồ hôi Trương Minh Vũ úa ra như tắm.  

Nếu như Chu Cửu Yến vì anh mà xảy ra chuyện, thì tội anh lớn lắm!  

Lý Bá Tường lại lạnh lùng nói: "Hừ, cậu làm xong rồi thì để chúng tôi kiểm tra xem, nếu như số liệu cơ thể của bà Hàn có vấn đề thì cậu chạy không thoát đâu!"  

Trương Minh Vũ đang chìm trong sự hồ nghi, không thèm để ý đến ông cụ.  

Lý Bá Tường tiếp tục cười khẩy nói: "Cô Hàn, bạn cô... sao chưa chữa khỏi vậy?”  

Những ông cụ khác cũng nhìn họ với ánh mắt hí hửng.  

Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thất vọng vô cùng.  

Trương Minh Vũ... sao có thể để cô ta thất vọng chứ?  

Nhìn thấy Hàn Thất Thất không nói gì, đám Lý Bá Tường càng kiêu ngạo hơn!  

Lý Bá Tường lại chế giễu: "Ông Hàn, có vẻ như ông phải dạy bảo lại con gái ông rồi".  

"Cứ như vậy mà được sao?"  

"E rằng lần sau cô ấy còn dám vào phòng phẫu thuật cướp người đấy!"  

Trong lời nói đầy ý chỉ trích!  

Hàn Thất Thất tức giận vô cùng!  

Nhưng bây giờ, cô ta không phản bác nổi...  

Cảm giác thất vọng trong lòng càng ngày càng lớn hơn!  

Tuy nhiên đúng lúc này, mắt Trương Minh Vũ sáng lên, ngón tay anh khẽ cử động, anh rút kim bạc ra!  

Khi cây kim bạc rời khỏi đầu Chu Cửu Yến.  

Mắt bà... mở ra rồi!

Mọi người vẫn không chú ý đến.  

Hàn Thất Thất vẫn chìm trong thất vọng!  

Đám Lý Bá Tường cười chế giễu.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc cười nói: "Dì, dì tỉnh lại rồi sao!"  

Lý Bá Tường không hề khách khí chế giễu: "Sao vậy? Không lừa được nữa mà còn dám nói như vậy à? Tí nữa bọn tôi đi qua đó cậu lại bảo bà ấy hôn mê rồi?"  

Nói xong, tiếng cười khinh bỉ lại vang lên!  

Hàn Thất Thất đảo tròng mắt.  

Sau khi nhìn lại, cô ta lập tức bất ngờ!  

"Mẹ!"  

Hàn Thất Thất kích động hét lên!  

Chu Cửu Yến yếu ớt đáp: "Ừ!"  

Mặc dù bà hôn mê, nhưng ý thức vẫn khá tỉnh táo.  

Bà vẫn nghe rõ mọi chuyện đã xảy ra!  

Giọng nói này khiến Hàn Thiên Hoa lập tức sững sờ!  

Nụ cười chế giễu trên mặt Lý Bá Tường vụt tắt!  

Bà... thực sự tỉnh lại rồi sao?  

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, vô cùng bất ngờ!  

Nhìn kỹ lại, Chu Cửu Yến quả nhiên đang mở mắt!  

Hít!  

Mấy ông cụ hít sâu một hơi, tròng mắt như sắp long ra rồi!  

Sao có thể chứ?  

Bọn họ không gọi bà dậy được, sao Trương Minh Vũ làm được chứ!  
 
Chương 698


Hàn Thất Thất òa khóc, cô ta lao vào lòng Chu Cửu Yến!  

Khóc lớn!  

Hàn Thiên Hoa cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông quay sang nhìn Trương Minh Vũ.  

Trong lòng vô cùng cảm kích!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào, không kìm được mỉm cười.  

Không ngờ... thực sự thành công!  

Chị tư giỏi thật!  

Loại bệnh mấy chuyên gia cũng không giải quyết được mà một cuộc điện thoại của chị lại có thể giải quyết được!  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, trong lòng nổi lên cảm giác đắc ý.  

Thần y Thanh Duyệt, chị của tôi!  

Hàn Thất Thất vẫn đang đang khóc òa lên.  

Chu Cửu Yến an ủi Hàn Thất Thất.  

Bốn người Lý Bá Tường vẫn đứng đó đờ đẫn, trong mắt là vẻ không thể tin nổi!  

Đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!  

Mèo mù vớ cá rán sao?  

Đúng!  

Chỉ có lý do này mới hợp lý!  

Một hồi sau, Hàn Thất Thất và Chu Cửu Yến cuối cùng cũng bình tĩnh lại.  

Chu Cửu Yến khách khí mỉm cười: "Minh Vũ, hôm nay may mà có cháu".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đâu ạ, đây là do may mắn thôi, may là Thất Thất tin cháu".  

Vừa dứt lời, Hàn Thất Thất cảm thấy hơi kỳ.  

Ban nãy... cô ta còn cảm thấy thất vọng...  

Hàn Thất Thất phức tạp nhìn anh.  

Trương Minh Vũ không để ý.  

Lý Bá Tường lập tức lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu cũng có chút kiến thức ấy nhỉ, ít ra cũng biết mình gặp may!"  

"Nếu mà xảy ra sự cố, thì không giữ được mạng của bà Hàn đâu!"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  

Người cũng gọi dậy rồi mà ông cụ còn nói vậy được...  

Nhưng Hàn Thất Thất thì không chịu được nữa, cô ta lập tức đứng dậy.  

Vốn đang cảm thấy áy náy, đám người này còn dám lải nhải?  

Hàn Thất Thất đứng dậy, lạnh lùng nói: "Đám chuyên gia các ông còn không bằng một tên may mắn? Vậy tôi còn cần đám chuyên gia các ông làm gì nữa?"  

"Chữa bệnh nhờ may mắn vẫn có tác dụng hơn mấy người ấy!"  

Lòng lời lẽ tràn ngập sự tức giận!  

Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.  

Anh biết, Hàn Thất Thất đang ra mặt giúp anh.  

Đám Lý Bá Tường sững sờ, vô cùng bực bội!  

Loại bệnh này vốn là loại bệnh khó chữa mà!  

Cho dù là viện trưởng của bệnh viện Trung Tâm cũng không chữa được!  

Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô Hàn, mong cô chú ý lời nói của mình!"  

Hàn Thất Thất gân cổ lên, không khách khí cãi lại: "Chú ý lời nói? Tôi chú ý cái quái gì chứ?"  

"Lúc mấy ông chế giễu chúng tôi sao mấy ông không tự biết chú ý lời nói của mình?"  

"Không cứu được người ta còn không cho người khác cứu! Mấy ông sống kiểu gì thế?"  

"Người ta không cứu được thì chửi người ta là thằng lừa đảo, cứu được thì lại bảo người ta may mắn, mấy ông thật là..." 
 
Chương 699


Câu cuối cùng, Hàn Thất Thất chần chừ một lúc rồi mới nói: "Già mà không biết xấu hổ!"  

Hít!  

Tiếng hít sâu vang lên!  

Mọi người đều sững sờ!  

Quá đáng... quá!  

Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há mồm.  

Hàn Thất Thất... ngầu ghê!  

"Cô... cô..."  

Lồng ngực Lý Bá Tường phập phồng lên xuống!  

Mấy ông cụ khác cũng nổi giận!  

Hàn Thất Thất quá đáng quá!  

Một lúc sau, Lý Bá Tường mới lạnh lùng nói: "Ông Hàn, ông xem con gái rượu của ông kìa!"  

Lại xem!  

Lửa giận của Hàn Thất Thất lại bùng lên!  

Nhưng lúc này một giọng nói lạnh lùng khác vang lên: "Tôi thấy con gái tôi vẫn rất tốt".  

Lời này vừa dứt, mọi người lập tức sững sờ.  

Người nói câu này là Hàn Thiên Hoa!  

Con ngươi xinh đẹp của Hàn Thất Thất tràn ngập sự kinh ngạc.  

Lý Bá Tường ngớ người luôn.  

Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nói: "Tôi kính trọng mấy người, nhưng sức chịu đựng của mấy người hơi kém nhỉ".  

"Chỉ mỗi chuyện người ta cứu được vợ tôi, mấy người cũng không chịu được?"  

"Với nhân phẩm của mấy người mà đòi tôi xem xét lại con gái mình á, con gái tôi làm sao chứ?"  

Vừa dứt lời, khí thế liền bùng nổ!  

Hít!  

Tiếng hít sâu lại vang lên!  

Ngay cả Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.  

Không thể không nói khí thế của Hàn Thiên Hoa... thật đáng sợ!  

Ực!  

Đám Lý Bá Tường nuốt nước bọt.  

Lúc trước cho rằng nhà họ Hàn cần bọn họ nên mới kiêu ngạo.  

Giờ họ mới nhận ra.  

Người trước mặt là Hàn Thiên Hoa!  

Ông trùm thế giới ngầm của Hoa Châu!  

Lý Bá Tường há miệng, nhưng không nói được gì, trong lòng không khỏi sợ hãi!  

Trương Minh Vũ cười thầm.  

Mắt lấp lánh ánh sáng.  

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, kiêu ngạo nói: "Mấy ông già các người không biết xấu hổ còn muốn nói gì nữa không?"  

Lý Bá Tường cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng ken két!  

Nhưng cảm nhận được khí thế của Hàn Thiên Hoa nên Lý Bá Tường không dám nói gì!  

Thân phận đáng tự hào của mình không dùng được nữa rồi!  

Hàn Thất Thất nhướng mày, lạnh lùng nói: "Không nói thì mau ra ngoài? Đợi chúng tôi tiễn khách à?"  

Lý Bá Tường hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại được!  

Cuối cùng ông cụ chỉ có thể dồn lửa giận lên người Trương Minh Vũ!  

Nếu không vì Trương Minh Vũ, sao bọn họ có thể mất mặt đến thế chứ?  

Còn nhà họ Hàn... bọn họ không dám chống đối...  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom