Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 100: 100: Không Muốn Liên Luỵ Họ





Cô ta tới tìm anh làm gì?
Hàn Thất Thất khẽ ngẩng đầu ra lệnh: “Lại đây ngồi”.

Thái độ kiêu căng như đang quát tháo người hầu.

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.

Anh im lặng một lúc mới chậm chạp đi tới.

Thấy thế, Hàn Thất Thất tỏ vẻ khó chịu, nhếch môi nở nụ cười khinh miệt.

Anh ngồi xuống ghế đối diện cô ta.

Hự!
Cơn đau nhói tim lại ập tới khiến anh phải hít một hơi khí lạnh.

Hàn Thất Thất chế giễu nói: “Hôm qua cứng miệng lắm cơ mà, hoá ra cũng chỉ là loại tốt mã dẻ cùi, bị đánh rồi hả?”
Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: “Cô đang nói cái gì đấy?”

Cô ta cười nhạo anh: “Diễn cũng đạt đấy, nhưng mà màu mè quá”.

“Không phải hôm qua bị người ta đánh… nên anh mới đau đớn thế à?”
Dứt lời, cô ta còn nở nụ cười đắc ý, tự cho là mình đã đoán ra hết thảy.

Bị ai đánh? Triệu Hưng Thuần sao?
Ánh mắt anh hiện vẻ bất đắc dĩ, cũng không thèm lên tiếng giải thích.

“Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?”, anh mất kiên nhẫn hỏi.

Thấy anh không phản bác, Hàn Thất Thất lại tưởng anh đang ngầm thừa nhận, sự khinh thường trên mặt cô ta càng thêm nồng đậm.

“Không có gì, chỉ là hơi buồn chán, muốn tìm anh chơi đùa chút”, cô ta nghịch ngón tay, thản nhiên đáp.

Tìm anh… chơi đùa?
Trương Minh Vũ bật cười, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta… thân lắm sao?”
Cô ta lại bình thản nói: “Bố tôi không cho tôi ra ngoài chơi.


Tôi không thích nghe lời ông ấy, nhất định phải ra ngoài chơi mới được”.

“Đám người Triệu Hưng Thuần sợ bố tôi, không dám gọi tôi tới.

Tôi cũng không muốn liên luỵ tới họ”.

“Tôi không quen nhiều bạn bè cùng trang lứa, chỉ còn lại mình anh thôi”.

Giọng điệu oán trách như đang mách tội.

Trương Minh Vũ kinh ngạc tột độ.

Độ tuổi của cô ta là thời kỳ phản nghịch, cô ta làm vậy cũng có thể hiểu được, rõ ràng là bị chiều hư người.

Nhưng mà… không muốn liên luỵ họ?
Anh buồn bực nói: “Thế nên mới tới hại tôi đúng không?”
Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười: “Lúc đầu tôi cũng không đành lòng đâu.

Nhưng vừa nãy thấy anh đóng kịch làm màu như thế, tôi lại thấy dễ chịu hơn nhiều”.

“Loại người như anh bị người ta dạy dỗ cũng đáng đời”.

Khoé miệng Trương Minh Vũ vô thức co quắp..

 
Chương 101: 101: “anh Không Còn Lựa Chọn Nào Khác”





Lý do này…
Tạch!
Tiếng động thanh thuý vang lên.

Anh ngẩng đầu, ngạc nhiên trông thấy Hàn Thất Thất rút ra một cây thuốc lá dành cho nữ giới.

Bé bằng từng này… đã biết hút thuốc rồi sao?
Anh lập tức thấy ghét bỏ, lòng kiên nhẫn bay sạch.

“Được rồi, cô đi đi.

Tôi không rảnh chơi với cô, đừng chặn đường làm ăn của tôi”.

Anh trợn trừng mắt, gian nan đứng dậy.

“Tôi cho anh đi chưa?”, Hàn Thất Thất nhả khói thuốc, châm chọc hỏi.

Có thể nhìn ra được cô ta vốn không hề biết hút thuốc.

Trương Minh Vũ dừng bước, tức quá hoá cười nói: “Nếu tôi cứ muốn đi thì sao, cô làm gì được tôi?”
Hàn Thất Thất giơ hai tay ra, lạnh nhạt nói: “Anh không đi được đâu.


Anh đi đâu tôi sẽ đi theo đó”.

“Nếu anh không nghe lời, khách sạn này sẽ bị đập nát, hết đường làm ăn luôn”.

Trương Minh Vũ ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô đang đe doạ tôi đấy à?”
Cô ta tỏ vẻ hứng thú cười đáp: “Tôi biết người hôm qua rất lợi hại, nhưng mà hôm nay tôi dẫn người tới, lợi hại đến đâu cũng vô dụng”.

“Anh không còn lựa chọn nào khác”.

Anh nhếch miệng cười lạnh hỏi: “Dẫn người tới… thì giỏi lắm sao?”
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý nói: “Nhiều người đương nhiên là giỏi rồi.

Anh có cách gì đối phó được à?”
Trương Minh Vũ chậm rãi lấy điện thoại ra gọi cho Long Tam.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy.

Anh cười nói: “Chuyện là… đám người ở bên ngoài phiền quá, gọi người tới xử lý họ đi”.

Mặc dù bọn họ người đông thế mạnh nhưng bảo Long Tam tìm cách giải quyết cũng không khó lắm.


“Được”.

Long Tam đáp lại một tiếng chắc nịch.

Anh yên tâm hơn hẳn, dứt khoát cúp máy.

Vẻ ghét bỏ trong mắt Hàn Thất Thất lại càng hiện lên rõ ràng: “Anh diễn kịch giỏi thế này, không đi làm diễn viên thì quá phí”.

“Sao anh lại biết nói phét như vậy cơ chứ? Phét tới nỗi làm tôi thật khó chịu”.

Trương Minh Vũ tức giận lườm cô ta, không thèm để ý.

Anh lạnh lùng cất bước đi về phía thang máy.

Ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một cánh tay xen vào giữa ngăn cản.

Anh ngẩng đầu lên, trông thấy Hàn Thất Thất đang ngạo nghễ đi vào.

Anh ngó lơ cô ta, đi thẳng tới phòng họp trên tầng cao nhất.

Sau khi anh ngồi xuống, cô ta cũng tự tiện ngồi bắt chéo chân ở bên cạnh.

Trương Minh Vũ nhíu mày nói: “Cô đi theo tôi làm quái gì hả?”
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý: “Một là làm phiền anh khiến tôi thấy vui vẻ.

Hai là bắt nạt loại người như anh cũng rất vui”..

 
Chương 102: 102: Vẻ Mặt Cô Ta Tràn Đầy Khiêu Khích!





“Ba là… tôi còn muốn để bố tôi biết tôi đang chơi với anh”.

“Đến lúc đó bố tôi cũng tới dạy cho anh một bài học thì tôi lại càng vui hơn”.

Trương Minh Vũ giật nảy mình kinh hãi.

Anh có thể nghe ra được, chắc hẳn bố cô ta là một người rất có máu mặt.

Anh lười để ý tới cô ta, mở tài liệu ra xem.

Rầm!
Anh chưa kịp đọc được chữ nào thì tài liệu đã bị một bàn tay nhỏ đập xuống
Anh bực bội hỏi: “Con nhóc nhà cô thích chơi đến cùng đúng không?”
Anh cứ tưởng đợi cô ta chán rồi sẽ tự giác bỏ đi, nào ngờ lại khó chơi tới vậy!
Hàn Thất Thất quát ầm lên: “Anh gọi ai là con nhóc? Anh mới bé đấy!”
Nói rồi cô ta còn kiêu ngạo ưỡn ngực ra.


Trương Minh Vũ co quắp khoé miệng.

Tuy tính sát thương không cao nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh!
Anh không nhịn được liếc mắt đánh giá.

Không thể không thừa nhận, tuy Hàn Thất Thất còn nhỏ tuổi nhưng dậy thì rất thành công, dáng người có đường cong rõ nét
Cô ta lại đắc ý nói tiếp: “Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Anh thật sự là…”
Nói tới đây, hai mắt cô ta chợt sáng rực lên.

Cô ta tức thì quay người đặt mông ngồi trên bàn họp.

Cặp đùi xinh đẹp cũng hiện rõ mồn một trước mắt anh.

Trương Minh Vũ giật nảy mình, vội vàng ngồi thẳng lưng lên.

Hàn Thất Thất đùa giỡn hỏi: “Dám sờ không?”
Anh sững sờ, khó tin nhìn cô ta.


Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng hỏi: “Cô bị điên à?”
Ánh mắt cô ta hiện vẻ thảng thốt, thấp giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên không phải đàn ông thật sự, trông thế mà lại có vấn đề về xu hướng tính dục.

Thảo nào lại có một người đàn ông cao lớn đi theo bên cạnh…”
Anh nhíu chặt chân mày, lửa giận sôi sục dưới đáy lòng: “Một hai lần tôi có thể coi như cô ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng nhiều quá thì cô trở thành phiền phức rồi đấy”.

Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, vẻ mặt giễu cợt nói: “Phiền phức thì sao? Anh mà không thấy phiền tôi đã chẳng làm!”
“Dù sao tôi đang thấy chán, bắt nạt anh làm tôi thấy vui!”
“Anh là đàn ông thì nghĩ cách đuổi tôi ra ngoài đi!”
“Nếu anh có thể khiến tôi đi ra, tôi có thể cân nhắc không quấy rối anh nữa.

Nhưng mà… hình như anh đâu có năng lực làm điều này?”
Nói xong, nụ cười đắc ý trên mặt cô ta càng thêm xán lạn.

Chân cũng bắt đầu đung đưa qua lại.

Ánh mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo: “Tự cô đòi đấy nhé”.

Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp: “Đúng rồi, tôi đòi vậy đấy”.

“Nhưng mà… anh có dám không?”
Vẻ mặt cô ta tràn đầy khiêu khích!.

 
Chương 103: 103: Anh Đang Phải Chịu Sự Giày Vò Ác Liệt!





Cô ta cho rằng anh không dám! Dù sao ở ngoài cũng có rất nhiều người đang chờ cô ta!
Trương Minh Vũ nở nụ cười lạnh: “Vậy thì xem ra tôi phải chứng minh cho cô thấy tôi có phải đàn ông hay không rồi!”
Nghe thấy thế, Hàn Thất Thất sợ ngây người.

Hả?
Cô ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy anh đứng bật dậy!
Chân của Hàn Thất vốn đã để sẵn trước mặt, thế lại tạo thuận lợi cho Trương Minh Vũ.

Anh luồn một tay qua khoeo chân cô ta, tay còn lại đỡ cổ cô ta!
Anh chỉ hơi dùng sức đã có thể bế thốc cô ta lên!
Hàn Thất Thất kinh ngạc không nói nên lời, hai mắt trợn tròn, đầu óc trì trệ!
Cô ta không thể nào ngờ được anh lại dám chạm vào người mình!

Đợi đến khi cô ta kịp phản ứng lại, Trương Minh Vũ đã sải bước về phía cổng!
Hàn Thất Thất bừng tỉnh ngộ, hoảng loạn gào thét ầm ĩ: “Thả tôi xuống mau! Anh thả tôi xuống mau! Sao anh dám chạm vào tôi… anh…”
Lớn bằng từng này tuổi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giới.

Cô ta cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị người ta khinh nhờn.

Nhưng mặc cho cô ta giãy giụa thế nào, Trương Minh Vũ cũng không chịu thả ra.

Anh rảo bước vào trong thang máy!
Anh thở hắt ra một hơi!
Cơn đau nhức toàn thân khiến anh gần như ngạt thở!
Nhưng để đuổi Hàn Thất Thất đi, anh chỉ còn mỗi cách này!
“Anh thả tôi ra mau! Có tin tôi lập tức cho người phá nát khách sạn của anh ra không?”

Cô ta lại càng ra sức giãy giụa!
Hét đến khàn cả giọng.

Trương Minh Vũ cũng đau tới mức nhe răng trợn mắt.

Toàn thân lắc lư kịch liệt, mọi nơi trên người đều đau đớn không gì tả nổi!
Anh đang phải chịu sự giày vò ác liệt!
Hàn Thất Thất bắt đầu đập vào người anh.

Đinh!
Tiếng thang máy reo vang.

Anh đi thẳng ra cổng khách sạn.

Cô ta điên cuồng hét lớn: “Đồ lưu manh! Biến thái mau thả tôi ra!”
“Thả tôi ra mau! Tôi chính là cô chủ nhà giàu nổi danh Hoa Châu! Nếu để thuộc hạ của tôi nhìn thấy, anh sẽ không thoát được đâu!”.

 
Chương 104: 104: Làm Thật À





“Anh có tin tôi bảo bố tôi sai người huỷ hoại cái khách sạn cũ nát của anh không hả?”
“Mau thả tôi ra! Tôi báo công an đấy! Tôi phải tố cáo anh cưỡng…”
Cô ta chưa kịp nói hết câu đã thấy Trương Minh Vũ dừng bước chân.

Cô ta lập tức sững sờ.

Sau đó gương mặt hiện lên vẻ tức giận.

Cô ta đang định nổi giận với anh nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ run người!
Hàn Thất Thất ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện trong sảnh lớn khách sạn… đông… nghịt… người!
Cô ta lại nhìn sang tư thế của mình và Trương Minh Vũ…
Cô ta chết lặng người!
Anh cũng giật mình choáng váng.


Đến cả anh cũng không ngờ chỉ một lát sau đã có nhiều khách tới đây như vậy.

Quan trọng là tất cả mọi người đều bị tiếng la hét của Hàn Thất Thất gây chú ý!
Anh cứng đờ toàn thân nhìn chằm chằm cô ta.

Sảnh lớn chật kín người lại lặng ngắt như tờ!
Thậm chí còn có mấy người nhanh tay lôi điện thoại ra chụp lại hai người họ!
“Á!”
Ngay sau đó, tiếng hét của Hàn Thất Thất vang vọng khắp căn phòng!
Giống như con mèo bị giẫm phải đuôi!
Trương Minh Vũ bị doạ sợ tức tốc thả tay ra.

Hàn Thất Thất đứng xuống đất rồi hoảng hốt sửa sang lại quần áo trên người.

“Trời ạ, chẳng phải đây chính là… cô chủ nhà họ Hàn sao?”

“Đúng rồi! Chính là cô ấy! Bọn họ đang làm gì vậy? Có biến à? Hoa Châu xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Cậu ta là ai thế? Sao dám cả gan… ép buộc cô chủ Hàn? Chán sống rồi sao…”

Sau khi lấy lại tinh thần, đám người xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Hàn Thất Thất giận dữ ngẩng phắt đầu dậy, sắc mặt sa sầm xuống!
Mất mặt… chết đi được!
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không cần mắt nữa rồi hả?”, cô ta tức tối quát lớn!
Mọi người vội vàng nhìn ra chỗ khác.

Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai bàn tay nõn nà, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ
Anh bất đắc dĩ nhún vai nói: “Tại cô đòi vậy mà, liên quan gì đến tôi…”
Cô ta nghiến răng gào lên: “Anh dám làm tôi mất mặt, tôi phải khiến anh mất việc!”
“Người đâu! Đập nát khách sạn của anh ta cho tôi!”
Cô ta gần như gằn giọng rít lên.

Trương Minh Vũ lo lắng nhíu mày.

Làm thật à?.

 
Chương 105: 105: Tất Cả Đều Sửng Sốt





Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên ngoài vắng vẻ không một bóng người.

Anh cũng không biết rốt cuộc Long Tam đã làm xong việc anh giao chưa.

Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía anh.

“Cái gì? Không phải cô chủ Hàn tự nguyện hả? Thằng ranh này chết chắc rồi!”
“Chậc chậc, câu ta dám vuốt râu hùm, điên thật rồi”.

“Đáng đời! Ai bảo không tự nhìn lại mình xem là loại người gì mà dám động tới cô chủ Hàn!”

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên ầm ĩ.

Tất cả đều khinh bỉ nhìn Trương Minh Vũ.

Đôi mắt Hàn Thất Thất trở nên rét lạnh, lửa giận chực trào!
Toàn bộ sảnh lớn như bị đóng băng!
Dần dà, mười giây đã trôi qua…
Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Ba mươi giây trôi qua…

Ngoài cổng vẫn vắng lặng như cũ.

Mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, mờ mịt nhìn ra bên ngoài.

Vẻ mặt giận dữ của Hàn Thất Thất dần biến mất, ngạc nhiên quay lại nhìn ngó.

Một lúc lâu sau, cổng khách sạn vẫn không một bóng người…
Đi đâu hết rồi?
Cô ta hoá đá tại chỗ, vẻ mặt khó tin.

Đám người hóng hớt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chuyện quái gì vậy?
“Có ai không? Người đâu?” Hàn Thất Thất lại tức giận gào ầm lên.

Hồi lâu sau, chẳng có ai đáp lại cô ta nửa lời…
Trong sảnh lớn cũng bị bầu không khí xấu hổ bao trùm.

Cô ta đứng chết trân ở đó.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Cô còn không mau đập là tôi lại tiễn cô ra ngoài tiếp đấy”.


Hàn Thất Thất giận tới mức mặt đỏ tía tai!
Bao nhiêu người đang nhìn…
Cô ta cắn chặt răng, không nói một lời nào!
Anh bật cười mỉa mai: “Cô không nói gì thì tôi tiễn cô đi nhé”.

Dứt lời, anh cất bước tiến lên phía trước.

“Anh đừng qua đây! Anh…”
Hàn Thất Thất kinh hãi lùi lại về sau, hoảng loạn kêu gào.

Anh dừng bước nói: “Không cần tôi tiễn thì cô tự đi đi”.

Nói rồi anh nở nụ cười châm chọc nhìn cô ta.

“Anh…”
Lửa giận trong lòng cô ta đang cháy ngùn ngụt, thế nhưng cô ta lại không nói nên lời.

Hôm nay cô ta đã mất hết sạch mặt mũi rồi!
Một lúc sau, cô ta mới hậm hực dậm chân bình bịch: “Anh cứ chờ đó!”
Cô ta giận dữ xông thẳng ra ngoài cổng.

Trương Minh Vũ đắc ý mỉm cười nhìn đám người xung quanh: “Vô cùng xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi.

Hôm nay các bàn ăn đều được thêm một món coi như lời xin lỗi của tôi”.

Tất cả đều sửng sốt..

 
Chương 106: 106: “thú Vị Đây”





“Được, cảm ơn ông chủ!”
“Ông chủ khách khí quá, cảm ơn nhiều nha!”
“Ha ha, ông chủ thật hào phóng! Từ sau tôi sẽ chỉ ăn cơm ở khách sạn của cậu!”
….

Sau khi lấy lại tinh thần, mọi người đều hưng phấn xôn xao bàn tán.

Những người có thể tới đây ăn cơm thì tiếc gì một món ăn.

Thế nhưng bọn họ rất ấn tượng với cách xử lý của Trương Minh Vũ.

Anh cũng không ở lại lâu, lập tức quay trở lại phòng họp.

Lúc này đây, Hàn Thất Thất đang nổi giận đùng đùng đứng trước cổng khách sạn.

Cô ta nhìn quanh một hồi, chẳng thấy một bóng người.

Hai mắt cô ta xẹt qua một tia dị thường.


Cô ta biết đám tay sai của mình sẽ không dám tự ý bỏ đi.

Vậy thì…
Mãi lâu sau, cô ta mới nguôi ngoai cơn giận, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười quỷ dị.

“Thú vị đây”.

Dứt lời, cô ta nghênh ngang rời đi.


Ba tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng bò ra được khỏi đống tài liệu chất đống.

Tới tận bây giờ anh mới thực sự cảm nhận được nỗi khổ của Tô Mang…
Sau khi giao lại một đống kế hoạch cho thư ký Ngô, anh mới được coi như giải thoát.

Anh chợt cất giọng hỏi: “Đúng rồi thư ký Ngô, tôi không có phòng làm việc riêng à…”
“Làm việc trong phòng họp như thế này chẳng có gì hay ho cả”.


Thư ký Ngô cung kính đáp: “Đương nhiên là có.

Đó là căn phòng cũ chủ tịch Trần, chỉ là vẫn cứ để không như vậy”.

“Lát nữa tôi sẽ gọi người tới đó dọn dẹp sạch sẽ”.

Trương Minh Vũ gật đầu, ánh mắt chợt trở nên hưng phấn.

Phòng làm việc đầu tiên trong đời… sẽ như thế nào đây?
Anh mới nghĩ tới đây, chuông điện thoại đã reo inh ỏi.

Người gọi tới là Long Tam.

Anh vội vàng nghe máy.

“Có chuyện gì?”
Trương Minh Vũ hỏi.

Long Tam trầm giọng đáp: “Lý Tuấn Nhất báo tin tới”.

Trương Minh Vũ lập tức cau mày.

Nhanh vậy sao?.

 
Chương 107: 107: Cô Rất Hối Hận!





“Được, tôi sẽ tới ngay”.

Dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức cúp máy.

Dù thế nào thì lần này anh cũng phải phá vỡ âm mưu của Lâm Tuấn Khải!
Sau khi ra ngoài khách sạn, anh đã thấy Long Tam chờ sẵn ngoài cổng.

Anh ngồi vào ghế sau của chiếc Mercedes.

Chiếc xe lao vun vút về phía nhà họ Lâm.

Long Tam chợt lên tiếng: “Lý Tuấn Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta, chuyện của Lâm Tuấn Khải cũng kết thúc rồi”.

“Hiện giờ chắc Lâm Tuấn Khải đang gọi hết người nhà họ Lâm về để đổ tội cho cô Lâm”.

Trương Minh Vũ gật đầu, hai mắt loé lên tia sáng.



Tại nhà họ Lâm.

Một đoàn xe phóng vào trong sân nhà.

Hôm nay vốn là sinh nhật của một ông lớn có máu mặt ở Hoa Châu.

Cả nhà họ Lâm đều đi dự tiệc, ngoại trừ Lâm Kiều Hân.

Chỉ còn mình cô ở lại chăm sóc ông cụ Lâm.

Thế nhưng chưa kịp chờ đến giờ ăn tiệc, bọn họ đã nhận được điện thoại của Lâm Tuấn Khải.

Ông cụ Lâm… xảy ra chuyện rồi!
Đám người nhanh chóng đi theo Lâm Quốc Phong xông vào căn biệt thự của ông cụ Lâm.

Bấy giờ, Lâm Kiều Hân đang giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Tuấn Khải.

Thì bọn họ đổ ập vào.


Ánh mắt Lâm Tuấn Khải xẹt qua một tia lạnh lẽo, khoé miệng hơi nhếch lên.

Gương mặt cô lạnh như băng, ánh mắt ngập tràn lửa giận.

Cô rất hối hận!
Trương Minh Vũ vừa mới nhắc nhở cô, tại sao cô lại không để tâm?
Lâm Quốc Phong thở hổn hển đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Tuấn Khải giận dữ quát ầm lên: “Lâm Kiều Hân, để tôi chống mắt lên xem hôm nay cô còn nguỵ biện thế nào!”
Nghe thấy thế, mọi người đều không khỏi sững sờ.

Lâm Quốc Phong vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tuấn Khải tức tốc giải thích: “Thưa bác cả, Lâm Kiều Hân đang cho ông nội uống thuốc độc!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều kinh hãi trợn tròn mắt.

Cô lạnh giọng nói: “Tôi không làm!”
Lâm Quốc Long lo lắng hỏi: “Cái gì? Bố lại bị trúng độc rồi à? Thế… con mau dẫn mọi người đi xem ông cụ thế nào đi!”
“Vâng!”
Lâm Tuấn Khải đáp lại một tiếng rồi dẫn mọi người chạy vào trong phòng ngủ.

Bọn họ đẩy cửa bước vào.

Ai nấy đều nhìn thấy ông cụ Lâm đang nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch, miệng sùi bọt mép!.

 
Chương 108: 108: Quả Thật Là Như Vậy





Chuyện này…
Tất cả đều trợn mắt há mồm.

Đến cả Lâm Tuấn Khải cũng không khỏi giật nảy mình.

Sao lại còn sùi cả bọt mép?
Thuốc độc này nặng vậy sao?
Ngay sau đó, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Bố ơi! Bố!”
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lao tới bên giường, cuống quýt gào thét.

Thế nhưng họ có gào khản cổ, ông cụ Lâm cũng không có chút phản ứng nào.

Từ ngày ra viện, ông cụ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Thế nhưng trong kết quả kiểm tra bệnh viện gửi về, ông cụ đã không sao nữa rồi, chưa tỉnh lại chỉ là vì sức khoẻ còn quá yếu mà thôi.


Chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, uống thuốc đúng giờ thì chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại ngay thôi.

Lâm Quốc Long quay ngoắt đầu lại chất vấn: “Kiều Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Sau khi đưa ông cụ về nhà, vì vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện nên Lâm Quốc Phong đã cho dì Vương nghỉ việc.

Lâm Kiều Hân xung phong nhận việc chăm sóc ông cụ Lâm.

Hôm nay người nhà họ Lâm đều đi hết, Lâm Tuấn Khải cũng ra ngoài với bạn.

Cả căn biệt thự này chỉ còn lại một mình cô.

Bây giờ xảy ra chuyện như vậy…
Cô vội vàng phân bua: “Cháu cũng không biết.

Nhưng chắc chắn không phải cháu hạ độc ông nội!”

Lâm Tuấn Khải lạnh lùng quát: “Cô đừng giải thích làm gì! Lúc tôi về, chúng ta cùng đi vào thì đã thấy ông nội bị như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ trừ cô ra, trong căn biệt thự này vẫn còn người khác?”
“Tôi đã gọi điện thoại cho viện trưởng Đường rồi.

Ông ấy sẽ tới ngay!”
“Nếu ông nội thật sự bị trúng độc, nhất định tôi phải báo công an!”
Giọng nói của anh ta tràn đầy tự tin.

Kế hoạch của anh ta cực kỳ chặt chẽ, đương nhiên sẽ không lo lắng gì.

Lý Phượng Cầm đang đứng ở đằng sau đột nhiên đứng ra, tức giận mắng: “Mày đừng có nói láo! Lần trước là Kiều Hân nhà tao mời thần y tới đấy!”
“Nếu người hạ độc thật sự là con bé thì tại sao con bé còn phải đi tìm thần y?”
Lâm Quốc Phong cũng thầm gật gù.

Quả thật là như vậy.

Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Sao thím không nghĩ thử xem, nếu lần trước thần y không tới, chúng ta đã tin chắc nó là người hạ độc rồi!”
“Lần trước có đủ cả nhân chứng vật chứng.

Nó mời thần y đến chỉ là để trốn tội thôi!”
“Hơn nữa người mời thần y tới là ai? Là Trương Minh Vũ!”
“Lâm Kiều Hân bảo Trương Minh Vũ đi tìm thần y chỉ vì muốn che mắt chúng ta thôi! Nếu nó thật sự muốn tìm thần y thì sẽ bảo Trương Minh Vũ chắc?”
Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ..

 
Chương 109: 109: Nhưng Tất Cả Đều Đã Quá Muộn!





Anh ta nói… có lý!
“Mày… mày nói láo! Mày…”
Lý Phượng Cầm run rẩy chỉ tay vào Lâm Tuấn Khải, thế nhưng lắp bắp một hồi vẫn không nói nên lời.

Đúng là bà ta không cách nào phản bác lại được!
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều sa sầm mặt!
Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, khoanh tay đứng đó lặng lẽ chờ đợi.

Còn Lâm Kiều Hân thì tức giận nghiến răng nhưng lại không nói được gì.

Bọn họ đều không biết cô đã làm những gì!
Cô chợt nghĩ tới lời nhắc nhở của Trương Minh Vũ.

Tại sao cô lại không chịu nghe lời anh cơ chứ?
Cô đang vô cùng hối hận, nhưng tất cả đều đã quá muộn!

Quan trọng nhất là cô không biết Lâm Tuấn Khải hạ độc từ lúc nào!
Sắc mặt Lâm Quốc Phong tối sầm, lạnh giọng nói: “Phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó tránh.

Không ngờ lại là mày, Lâm Kiều Hân!”
Cô vội vàng lên tiếng: “Không phải cháu! Sao cháu có thể hạ độc ông nội được?”
Lâm Tuấn Khải lạnh lùng quát: “Thế cô nói thử xem, ngoài cô ra thì còn ai khác từng tới biệt thự này nữa?”
“Tôi…”
Lâm Kiều Hân nghẹn họng.

Đúng là ngoài cô ra không còn ai từng tới biệt thự.

Mặc dù Lý Tuấn Nhất có tới, nhưng anh ta chưa từng đi vào phòng ông cụ Lâm!
Cô bỗng cảm thấy tim mình đau nhói.

Lâm Quốc Long cũng nổi giận gầm lên: “Lâm Kiều Hân, ông cụ chưa từng đối xử tệ bạc với mày… Tại sao mày lại có thể làm ra loại chuyện vô nhân tính như vậy!”

“Nếu lần này là mày hạ độc thì lần trước có phải cũng là mày làm không?”
Nói rồi ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

Lâm Kiều Hân cắn răng, đờ đẫn lùi về sau hai bước.

Hết đường chối cãi.

Cô hít một hơi thật sâu, lòng dần chìm vào nỗi tuyệt vọng.

Có trách cũng chỉ trách cô không chịu nghe lời Trương Minh Vũ, đề phòng từ trước!
Cô nhìn sang ông cụ Lâm, ánh mắt tràn đầy đau khổ.

Lần này cô khó mà thoát khỏi tội danh này, ông nội lại đang nguy cấp.

Thấy cảnh tượng này, Lâm Tuấn Khải đắc ý cười lạnh.

Cô không phản bác được, anh ta lại càng có cơ hội thừa thắng xông lên!
“Hừ, không nói được gì nữa hả? Tôi khuyên cô mau chóng thành thật nhận tội đi!”
“Nếu không nửa đời sau của cô sẽ phải sống trong cảnh tù đày đấy!”.

 
Chương 110: 110: “mày… Mày Là Óc Bã Đậu À”





Anh ta lạnh giọng quát, bộ dạng đạo mạo chính nghĩa.

Lâm Kiều Hân bước đi loạng choạng, ánh mắt chỉ còn lại tuyệt vọng tột độ.

Lý Phượng Cầm cũng chết lặng, khoé miệng run rẩy.

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lườm cô bằng ánh mắt sắc lẹm.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: “Tại sao lại bắt người ta thừa nhận chuyện người ta không làm?”
Nghe thấy lời này, mọi người trong phòng đều giật mình kinh hãi.

Đến khi ngẩng đầu lên, họ lại trông thấy Trương Minh Vũ đang tươi cười đi vào.

Sao Trương Minh Vũ lại xuất hiện ở đây?
Lâm Tuấn Khải khẽ nhíu mày, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo.

Nhưng anh ta mau chóng lấy lại bình tĩnh.


Lần này anh ta đã phải tốn rất nhiều tiền mua thuốc độc, dù có là thần tiên giáng trần cũng không thể cứu chữa!
Thế nên anh ta vô cùng yên tâm.

Lâm Kiều Hân cắn răng nhìn anh, chóp mũi cay cay chực khóc.

Lý Phượng Cầm sáng rực hai mắt, kích động nói: “Trương Minh Vũ! Sao mẹ lại quên mất con cơ chứ? Chị con đâu rồi? Mau gọi điện bảo chị con tới đây ngay!”
“Ông nội lại trúng độc rồi, phải mau gọi chị con tới cứu chữa!”
Trương Minh Vũ thầm cười khổ.

Anh ở rể bao nhiêu năm qua, dường như đây là lần đầu tiên bà ta nói chuyện nhẹ nhàng với anh như vậy.

Anh cười đáp: “Chị con đi rồi, không tới đây được nữa”.

“Cái gì?”
Nghe xong, đám người Lý Phượng Cầm và Lâm Quốc Phong đều sợ hãi hô lên, lông mày nhíu chặt!
Bà ta lo lắng hỏi: “Chị con đi đâu rồi? Bao giờ mới trở về?”
Anh bình thản đáp: “Chị con ra nước ngoài, chắc là mấy năm nữa cũng không về đâu”.


Anh cố tình nói vậy chỉ để lừa Lâm Tuấn Khải mà thôi.

“Không về…”
Lý Phượng Cầm đờ đẫn lùi lại hai bước, hai mắt trợn trừng.

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng tỏ vẻ đau đớn!
Đến cả Lâm Kiều Hân cũng thẫn thờ, hai mắt cụp xuống.

Cô cứ nghĩ ít nhất cũng sẽ cứu được ông cụ Lâm.

Nhưng giờ đây…
Chỉ có mỗi Lâm Tuấn Khải là cười càng xán lạn.

Sắc mặt Lý Phượng Cầm không ngừng biến đổi.

Một lúc sau, bà ta tức điên lên quát tháo: “Thằng vô dụng như mày làm được trò trống gì hả? Lúc cần thì mày không có mặt, lúc không cần thì đi đâu cũng thấy!”
“Rõ ràng biết ông nội đang nguy kịch mà còn để chị mày đi mất!”
“Mày… mày là óc bã đậu à?”
Trương Minh Vũ sững sờ nhìn bà ta.

Anh vốn chỉ định qua mặt Lâm Tuấn Khải, nào ngờ những người còn lại còn tin hơn..

 
Chương 111: 111: “đúng Là Khó Hầu”





Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, anh lập tức nổi giận.

“Chị con thích đi đâu thì đi, con không quản được, cũng không đến lượt mẹ quản!”
“Lần trước chị con cứu ông nội một mạng là may mắn của nhà họ Lâm, chứ không phải nghĩa vụ của chị ấy!”
Anh lạnh giọng đáp trả!
Anh ghét nhất loại người lúc nào cũng coi chuyện người khác làm là đương nhiên!
“Mày… mày…”
Lý Phượng Cầm không ngờ anh lại dám phản bác mình, lửa giận lập tức dâng trào!
Thế nhưng bà ta chỉ tay vào anh một lúc lâu cũng chẳng nói nên lời!
Đúng lúc đó, giọng nói lạnh như băng của Lâm Tuấn Khải vang lên: “Nếu không cứu được người thì mày còn mò tới đây làm gì?”
Trương Minh Vũ bình tĩnh lại, xoa dịu cơn giận trong lòng.

Dù sao mục tiêu lần này cũng là Lâm Tuấn Khải, anh vẫn phải xử lý triệt để.


Sau một hồi im lặng, anh mới mỉm cười đáp lại: “Tôi chỉ đến để giải oan cho Lâm Kiều Hân thôi”.

Lâm Tuấn Khải cười lạnh hỏi vặn lại: “Giải oan? Cô ta thì oan ức nỗi gì?”
“À đúng rồi, lúc mày đi vào có nói là “Sao lại bắt người ta thừa nhận chuyện mình không làm” phải không? Mày nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng lẽ người hạ độc không phải Lâm Kiều Hân?”
Đối với anh ta mà nói, đây cũng là một cơ hội tốt để chứng minh tội trạng của Lâm Kiều Hân.

Anh bật cười nói: “Đương nhiên là không, nếu không tôi còn tới làm gì?”
Anh vừa dứt lời, đám người xung quanh lại mù tịt chẳng hiểu gì.

Đủ mọi ánh mắt tò mò dò xét đổ dồn lên người anh.

Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Thế mày nói đi.

Nếu người hạ độc không phải Lâm Kiều Hân thì là ai?”

Trương Minh Vũ thản nhiên cất giọng nói: “Là anh chứ ai”.

“Cái gì?”
Tiếng hét kinh ngạc vang lên!
Anh ta giận dữ mắng chửi: “Mày nói vớ vẩn gì đấy hả? Cả ngày hôm nay tao đều không ở nhà, toàn đi chơi với bạn.

Con mẹ nó tao hạ độc kiểu gì?”
Anh bất lực nhún vai: “Ôi giào, anh xem xem có phải mình bị điên không? Chính anh bảo tôi nói, tôi nói xong lại chửi tôi…”
“Đúng là khó hầu”.

Tất cả nghe thấy cuộc nói chuyện này đều cau mày.

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, tia hi vọng bé nhỏ vừa mới le lói cũng dần tàn lụi.

Cô biết anh cũng không có chứng cứ gì.

Lâm Quốc Long đứng dậy quát: “Trương Minh Vũ, lần trước chị cậu cứu bố tôi, nhà họ Lâm chúng tôi rất biết ơn cậu”.

.

 
Chương 112: 112: Thành Công Rồi!





Anh chỉ không chắc chắn liệu Lâm Quốc Long có biết chuyện này hay không.

Nếu ông ta biết, anh cũng sẽ không tha cho ông ta.

“Thế các người có chứng cứ gì chứng minh Lâm Kiều Hân hạ độc?”, anh chất vấn.

Lâm Tuấn Khải nhíu mày, giận dữ đáp trả: “Nói nhảm.

Cả biệt thự chỉ có mình nó ở nhà.

Chẳng lẽ ngoài nó ra còn có quỷ nữa sao?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng bật cười: “Biết đâu có mấy con quỷ không sạch sẽ mò vào hạ độc thì sao?”
“Mày…”
Lâm Tuấn Khải bị anh chọc tức, không ngờ anh lại khó chơi như vậy!
Anh ta trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt loé lên tia sáng: “Được, tao tìm chứng cứ cho mày xem!”
“Nếu nó đã hạ độc thì rất có thể trong biệt thự vẫn còn vật chứng chưa được xử lý sạch sẽ!”
Nói rồi anh ta lao thẳng vào phòng bếp bắt đầu tìm kiếm.


Lâm Kiều Hân đã nản lòng.

Dù không tìm thấy chứng cứ, cô cũng không có cách gì chứng minh người hạ độc không phải mình.

Ba người còn lại đang âm thầm tính toán điều gì đó.

Trương Minh Vũ khoanh tay đứng chờ, cũng không phá ngang, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Tuấn Khải diễn kịch.

Chẳng bao lâu sau, anh ta reo ầm lên: “Ở đây này!”
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.

Sau khi kịp phản ứng lại, ai nấy đều cuống cuồng chạy tới chỗ anh ta.

Lâm Tuấn Khải chỉ vào một chiếc hộp, cười lạnh nói: “Quả nhiên đã bị tôi tìm ra được! Nó vẫn chưa xoá hết dấu vết!”
“Nói trước cho mọi người biết, tôi chưa chạm vào thứ này đâu.


Tí nữa có thể kiểm tra dấu vân tay!”
Lâm Quốc Phong cau mày hỏi: “Trong đây có gì?”
Những người khác cũng tò mò trợn mắt nhìn theo.

Lâm Tuấn Khải lấy một đôi đũa gắp chiếc túi nilon trong hộp ra.

Anh ta cười lạnh nói: “Lâm Kiều Hân, cô giải thích xem đây là thứ gì?”
Thấy thế, Lâm Kiều Hân lập tức trố mắt nhìn.

Đây là nhân sâm của Lý Tuấn Nhất mang tới mà? Cô không hề phát hiện ra trong hộp còn có những thứ khác!
“Tôi… tôi không biết, cái hộp này là quà người khác mang tới…”
Cô hoảng hốt giải thích.

Đến tận bây giờ, cô mới ý thức được có điều kỳ lạ ở đây!
Lý Tuấn Nhất… hợp tác với Lâm Tuấn Khải gài bẫy cô sao?
Anh ta nhếch miệng cười: “Hừ! Bột phấn màu nâu này không phải thuốc độc thì là cái gì được nữa? Chắc chắn tôi sẽ phải đưa nó cho công an!”
“Cô cứ chuẩn bị tinh thần vào tù đi!”
Giọng nói ngông nghênh tràn đầy tự tin.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của anh ta, không hề có sơ suất gì!
Thành công rồi!
Lâm Kiều Hân ngơ ngác l.

 
Chương 113: 113: Mày Đừng Có Nói Vớ Vẩn Nữa!





Lùi ra sau nửa bước.

Mặc dù cô đã đoán được chân tướng bị giấu đằng sau nhưng lại không có cách gì phản bác lại được.

Tất cả chứng cứ đều đang chĩa mũi dùi về phía cô…
Cô rơi vào nỗi tuyệt vọng.

Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu nhìn Trương Minh Vũ, nghiêm túc nói: “Tôi xin anh, xin anh hãy gọi chị anh về đây một chuyến được không? Xin anh… hãy cứu ông nội của tôi…”
Đây là hi vọng cuối cùng của cô.

Giọng nói khẩn khoản tha thiết.

Giọng nói run rẩy, khuôn mặt cầu khẩn.

Trương Minh Vũ rung động rồi.


Vốn cho rằng sẽ không rung động, nhưng...!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, ông cụ không gặp vấn đề gì".

Nghe thấy vậy, Lâm Kiều Hân hoang mang ngẩng đầu, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Lâm Tuấn Khải cười khẩy nói: "Ông nội đã bị như vậy rồi, mày còn dám bảo ông không bị làm sao hả?"
"Ông Đường sẽ đến ngay thôi, đến lúc đó khắc sẽ biết!"
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nói một cách đầy ẩn ý: "Sao tôi cảm thấy anh họ đang hy vọng ông cụ sẽ gặp chuyện ấy nhỉ?"
"Mày..."
Lâm Tuấn Khải cứng họng, trên mặt cũng lộ vẻ tức giận.

Lâm Quốc Phong đứng dậy, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, nhà họ Lâm chúng tôi cảm ơn cậu vì lần trước cậu đã giúp, nhưng cậu đừng có lấy việc sống chết của bố tôi ra làm trò đùa!"
Trương Minh Vũ nhún vai: "Cháu có đùa đâu, ông cụ không sao mà".


Lời này vừa dứt, một giọng nói chanh chua lại vang lên: "Mày câm họng đi! Chỗ này không có việc của mày, mày đừng khiến chỗ này thêm loạn nữa!"
"Đồ vô dụng! Chị mày không ở đây thì mày đến đây làm gì!"
Mấy lời kia chẳng qua chỉ là mấy lời chửi mắng vớ vẩn.

Trương Minh Vũ nhíu mày, khó chịu nói: "Rốt cuộc mẹ về phe ai vậy?"
"Hay là mẹ giúp con gái mẹ lấy lại sự trong sạch đi?"
Vẻ khó chịu trên khuôn mặt Lý Phượng Cầm rõ thêm vài phần, bà ta lạnh lùng nói: "Mày đứng đây nói nhiều như thế có giúp con gái tao lấy lại sự trong sạch không? Hay là toàn nói mấy câu vớ vẩn! Ông cụ không sao thì bọn tao quay lại đây làm cái gì?"
"Mày không thấy ông cụ sùi bọt mép à! Mày mù sao!"
Khi nói câu cuối cùng, bà ta dường như đang hét chứ không phải đang nói.

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: "Sùi bọt mép là sẽ chết à? Lúc mẹ gội đầu mẹ không dùng dầu gội chắc?"
Lý Phương Cầm tức giận hét lên: "Mày đừng có nói vớ vẩn nữa! Mẹ kiếp, giống nhau chắc?"
Trong cơn tức giận, Lý Phượng Cầm cuối cùng cũng không giữ được mồm mép.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia rét lạnh!
Nếu như không vì Lâm Kiều Hân và ông cụ Lâm, anh cần gì phải đứng đây quản mấy chuyện vớ vẩn này!
Sau khi hít sâu một hơi, Trương Minh Vũ đi thẳng đến giường bệnh.

Khi mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O, anh lấy ra một chiếc khăn, lau bọt ở mép ông cụ..

 
Chương 114: 114: Lâm Kiều Hân Hết Sạch Hy Vọng Rồi!





Mọi người thấy vậy lập tức sững sờ!
Ánh mắt của ai cũng lóe lên sự hoang mang!
Trương Minh Vũ...!dám....!
Lâm Tuấn Khải lập tức hét lớn: "Làm càn! Dám bất kính với ông nội tao, mày muốn chết à?"
Người nhà họ Lâm lần lượt lộ vẻ tức giận.

Trương Minh Vũ nhún vai nói: "Ông cụ sùi bọt mép, mấy người không biết lau, đúng là..."
Nói xong, anh lại đưa khăn đến bên miệng ông cụ, lau sạch đống bọt trắng kia!
Lâm Quốc Phong cũng hét lớn: "Trương Minh Vũ, cậu làm vậy đừng có trách nhà họ Lâm tôi không khách khí!"
Lâm Quốc Long cũng mở miệng nói: "Còn dám động vào? Người đâu! Mau kéo cậu ta xuống!"
Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều tỏ ra khí thế đùng đùng.

Tuy nhiên khi con cháu nhà họ Lâm định xông lên, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tất cả mọi người nhìn theo giọng nói đó, hóa ra là Đường Quốc Trung đang đi vào.


Người nhà họ Lâm nhìn thấy ông ấy thì như thấy cứu tinh.

Lâm Tuấn Khải vội vàng xông lên, tức giận nói: "Ông Đường, cuối cùng ông cũng đến rồi!"
“Lâm Kiều Hân lại hạ độc với ông nội tôi rồi! Vừa nãy ông nội lại sùi bọt mép rồi!"
"Nhưng bị Trương Minh Vũ lau mất rồi, cậu ta cứ già mồm bảo ông nội tôi không trúng độc!"
"Tôi có đầy đủ lý do để hoài nghi hai người họ cùng nhau hạ độc!"
Trương Minh Vũ nhíu mày, không ngờ Lâm Tuấn Khải lại lôi anh vào tròng.

Đường Quốc Trung nhíu mày: "Cái gì?"
Ông ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Hân, vội vàng bước đến bên ông cụ.

Ông ấy giơ tay chuẩn bị bắt mạch.

Cả căn phòng cũng yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Đường Quốc Trung.


Chỉ có mình Lâm Tuấn Khải nhếch khóe miệng cười khẩy.

Trong mắt đầy vẻ đắc ý.

Chỉ cần Đường Quốc Trung kiểm tra xong là mọi chuyện sẽ kết thúc!
Những người khác cũng sốt ruột hẳn.

Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, cảm thấy tuyệt vọng.

Đường Quốc Trung đến rồi, mọi chuyện không thể thay đổi nữa rồi.

Không bao lâu sau, Đường Quốc Trung ngẩng đầu, sốt ruột hỏi: "Ban nãy có phản ứng gì không?"
Giọng điệu này khiến tim nhà họ Lâm run lên!
Lâm Kiều Hân hết sạch hy vọng rồi!
Lâm Tuấn Khải vội vàng nói: "Sùi bọt mép màu trắng! Nhưng bị Trương Minh Vũ lau mất rồi, cậu ta còn bảo ông nội tôi không sao cả!"
Anh ta lại nhắc lại lần nữa, cứ như sợ mọi người quên mất chuyện này.

Đường Quốc Trung nhíu mày, bắt mạch một lúc lâu..

 
Chương 115: 115: Lần Này Chỉ Là Sự Cố Bất Ngờ Thôi





Một lúc lâu sau, Đường Quốc Trung mới đứng dậy.

Khi tất cả mọi người còn đang trợn tròn mắt, ông ấy nói: "Ông cụ thực sự không sao cả".

Lâm Tuấn Khải cười khẩy nói: "Ông xem! Tôi nói thế nào hả? Nhất định là Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ..."
Nhưng chưa nói hết, Lâm Tuấn Khải đột nhiên sững sờ.

Không...!không sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Lâm Kiều Hân cũng sững sờ mãi mới ngẩng đầu.

Nhưng không đợi mọi người kịp hoàn hồn, Đường Quốc Trung lại nói tiếp: "Hơn nữa bây giờ mạch của ông cụ vô cùng ổn định, có vẻ như chẳng bao lâu nữa ông cụ sẽ tỉnh lại".


Hít!
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người lập tức hít sâu một hơi lạnh!
Chuyển biến to lớn như vậy khiến bọn không thể nào chấp nhập ngay lập tức được!
Lâm Tuấn Khải cũng đờ người ra! Mắt chữ A mồm chữ O!
Một lúc sau, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ!
Chỉ có Trương Minh Vũ bảo ông cụ không sao!
Bây giờ...!thực sự không sao rồi!
Cái này...!
Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, trong ánh mắt là vẻ không thể tin nổi!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Cô xem, tôi bảo không sao mà".

Người nhà họ Lâm trố mắt nhìn nhau, nhưng chẳng biết nên nói gì.

Lý Phượng Cầm cũng cúi gằm mặt xuống.


Lâm Tuấn Khải đần độn lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào..."
Trương Minh Vũ nhíu mày, cười hỏi: "Anh họ, có vẻ như chuyện ông cụ không sao khiến anh thất vọng nhỉ".

Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn về phía Lâm Tuấn Khải.

Lâm Tuấn Khải hoảng sợ ngẩng đầu, hốt hoảng nói: "Mày nói nhăng nói cuội gì vậy! Chẳng qua tao...!chẳng qua tao chỉ là quá kinh ngạc nên không kịp phản ứng lại thôi!"
"Thế à?"
Trương Minh Vũ lại hỏi: "Thế tại sao anh cứ luôn mồm nói Lâm Kiều Hân hạ độc vậy?"
Lâm Tuấn Khải lo lắng nói: "Mày...!lời này của mày là có ý gì? Chẳng nhẽ mày...!nghi ngờ tao?"
Trương Minh Vũ lắc đầu: "Không phải nghi ngờ, mà tôi có thể khẳng định chắc chắn là anh".

Lâm Tuấn Khải hoảng rồi!
Lâm Quốc Long đứng bên cũng không nhìn tiếp được nữa, ông ta không nhịn được tức giận hét lớn: "Trương Minh Vũ! Cậu nói cái gì vậy! Bố tôi không trúng độc! Tuấn Khải sao có thể hạ độc được!"
Trương Minh Vũ quay đầu lại, cười nói: "Lần này chỉ là sự cố bất ngờ thôi, huống hồ cháu cũng đâu có bảo là lần này".

Nghe thấy vậy, người nhà họ Lâm lập tức trợn tròn mắt!.

 
Chương 116: 116: Mọi Người Đều Sững Sờ





Lâm Tuấn Khải chột dạ tức giận nói: "Trương Minh Vũ, mày bớt nói mấy lời vu oan giá họa cho người khác đi! Mày có bằng chứng không?"
"Mày làm như vậy là phỉ báng người khác! Tao có thể báo cảnh sát bắt mày!"
Dẫu sao đều là người của nhà họ Lâm, ai cũng biết không thể nào là Lâm Tuấn Khải hạ độc được.

Bọn họ bắt đầu chỉ vào Trương Minh Vũ mà bàn tán.

Chỉ có mình ánh mắt của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ phức tạp.

Lần này, Lâm Tuấn Khải thực sự khiến cô nổi giận rồi! Nếu như không có Trương Minh Vũ, cô nhất định sẽ chết rất thảm!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng nói: "Tôi đã dám nói thì chắc chắn sẽ có bằng chứng".

Lời này vừa dứt, Lâm Tuấn Khải sợ giật mình.

Không thể nào! Cậu ta không thể nào biết!

Nghĩ đến đây, Lâm Tuấn Khải mới cố gắng bình tĩnh lại.

Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Hôm nay anh hạ độc vào thuốc đúng không?"
Lâm Quốc Long lập tức nổi giận gầm lên: "Trương Minh Vũ, cậu điếc à! Không nghe thấy ông Đường bảo không sao sao?"
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Không có việc gì thế bọt mép từ đâu ra?"
"Cái này...!sao tôi biết được!"
Lâm Quốc Long nghẹn lời, tức giận nói.

Trương Minh Vũ bất mãn nói: "Không biết thì bác lằng nhằng cái gì!"
"Cậu...!hôm nay Tuấn Khải đi chơi với bạn nó! Nó đi chơi thì sao hạ độc được!"
Lâm Quốc Long giận tím mặt, lại gầm lên.

Mọi người xung quanh liên tục gật đầu, họ đều biết chuyện Lâm Tuấn Khải không ở nhà.


Trương Minh Vũ mỉm cười, lạnh lùng nói: "Ai chứng minh được chứ?"
Lâm Tuấn Khải lo lắng nói: "Bạn tôi có thể chứng minh! Cậu ấm nhà họ Lý - Lý Tuấn Nhất có thể chứng minh!"
Lời này vừa dứt, bên ngoài truyền đến một giọng nói đầy ẩn ý: "Ai gọi tôi vậy?"
Mọi người đều sững sờ.

Quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện ra Lý Tuấn Nhất đang bước vào!
Cái này...!
Lâm Tuấn Khải trợn to mắt.

Nghĩ kỹ một lát, hai người đâu có hẹn Lý Tuấn Nhất xuất hiện ở đây chứ!
Có điều sau đó Lâm Tuấn Khải càng thấy vui mừng.

Nơi này lại xảy ra chuyện, nhưng có Lý Tuấn Nhất thì anh ta có thể dễ dàng rút lui rồi.

Lâm Tuấn Khải kích động nói: "Anh Lý, anh đến thì có thể làm chứng giúp tôi rồi, hôm nay nhà họ Lâm chúng tôi xảy ra chuyện, vừa hay anh có thể chứng minh hôm nay tôi đi với anh, đúng không?"
Vừa nói xong, miệng anh ta liền nở nụ cười lạnh lùng.

Lâm Quốc Long cũng thở phào nhẹ nhõm..

 
Chương 117: 117: Hôm Nay Đúng Là Có Gặp!





Chẳng mấy chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lý Tuấn Nhất.

Lý Tuấn Nhất nhún vai, ngờ vực đáp: "Đâu có đâu, tôi nhận được điện thoại của Kiều Hân nên mới đến đây chứ".

Lời này vừa dứt, nụ cười của Lâm Tuấn Khải liền cứng đờ!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Sao...!không giúp tôi?
Lâm Tuấn Khải sững sờ, không tin nổi nhìn Lý Tuấn Nhất, ánh mắt đầy vẻ hoang mang!
Lâm Kiều Hân lạnh mặt.

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô có thể chắc chắn là Lâm Tuấn Khải hạ độc!
Lý Phượng Cầm và Lâm Quốc Phong đều sững sờ!

Sau khi hoàn hồn, ai ai cũng nghi ngờ nhìn Lâm Tuấn Khải.

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh họ, anh còn muốn nói gì nữa không?"
Khóe miệng Lâm Tuấn Khải co giật, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán!
"Anh Lý, anh...!anh đừng có đùa chứ! Chẳng phải tôi vừa chào tạm biệt anh sao!", Lâm Tuấn Khải hoảng hốt hỏi.

Lý Tuấn Nhất cũng hoang mang hỏi lại: "Đâu có đâu, hôm nay tôi đâu có gặp anh..."
Lâm Tuấn Khải đần người ra rồi!
Chẳng mấy chốc, Lý Tuấn Nhất vỗ đầu: "À đúng rồi! Hôm nay đúng là có gặp!"
Người nhà họ Lâm rối rít thở phào nhẹ nhõm, dù sao Lâm Tuấn Khải mà hạ độc ông cụ thì bọn họ cũng không chấp nhận nổi.

Lâm Tuấn Khải thở hắt ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán.


Anh ta sốt ruột nói: "Anh Lý, anh hù chết tôi rồi, anh mau nói giúp tôi đi!"
Lý Tuấn Nhất cười khẩy, hắn nói: "Đều tại tôi, đều tại tôi, tôi vừa nhớ ra chúng ta vừa gặp nhau không lâu".

"Ban nãy, anh bảo tôi tặng Kiều Hân một củ nhân sâm, sau đó bỏ vào một túi bột màu nâu, anh còn bảo nhất định phải đưa cho Kiều Hân nữa".

Nói xong câu này, cả đại sảnh yên lặng như tờ!
Các khối cơ mặt của Lâm Tuấn Khải điên cuồng co giật!
Những người nhà họ Lâm khác lập tức trợn tròn mắt!
Củ nhân sâm và thứ bột màu nâu kia...!chẳng nhẽ là của Lâm Tuấn Khải?
Mọi người đương nhiên đủ thông minh để hiểu mọi chuyện!
Lý Tuấn Nhất từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy củ nhân sâm kia, không thể nào nói dối được!
Vậy thì...!
Ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người Lâm Tuấn Khải!
Ánh mắt của họ lóe lên ngọn lửa phẫn nộ vô cùng tận! Họ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tuấn Khải thôi!
Lâm Quốc Long sững sờ, mắt chữ A mồm chữ O, không dám tin!
Lâm Tuấn Khải cúi đầu, cơ thể run rẩy, đầu quay mòng mòng!.

 
Chương 118: 118: Thế Này Nghĩa Là Thừa Nhận Rồi!





Mắt anh ta đột nhiên sáng lên, anh ta vội vàng nói: "Không...!không phải do tôi hạ độc! Cái đó...!thứ bột màu nâu đó cũng không có độc! Nếu không sao có chuyện ông nội không làm sao chứ!"
Đây là hy vọng cuối cùng của anh ta!
Nhưng Lý Tuấn Nhất chẳng hề do dự mà tiếp tục nói: "Đó là vì người anh em Trương...!Trương Minh Vũ đây đã đổi gói thuốc độc rồi".

"Gói thuốc anh đưa tôi vẫn còn ở đây, hay là...!ông Đường giúp tôi kiểm tra xem sao?"
Hít!
Lời này vừa dứt, tiếng hít sâu lập tức vang lên!
Một lúc sau, ánh mắt kinh ngạc của mọi người lại đổ dồn về phía Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ...!là người đã đổi gói thuốc độc?
Trương Minh Vũ...!là người cứu ông cụ?
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc!
Lâm Quốc Phong và Lý Phương Cầm lộ vẻ xấu hổ.


Hóa ra Trương Minh Vũ đã biết tất cả mọi chuyện từ lâu, buồn cười là bọn họ lại cứ xen miệng vào!
Trương Minh Vũ mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.

Anh không bảo Lý Tuấn Nhất nói ra chuyện này, có điều nếu đã nói rồi thì cũng chẳng có gì phải nghĩ nhiều.

Cả đại sảnh rơi vào khoảng lặng.

Không biết bao lâu sau, mọi người mới hoàn hồn lại, ánh mắt của ai cũng đầy vẻ phức tạp, họ nhìn Trương Minh Vũ không biết nên nói gì.

Sắc mặt Lâm Tuấn Khải đờ đẫn, ánh mắt ngỡ ngàng.

Lâm Quốc Long đau đớn tuyệt vọng, ông ta đứng dậy, run rẩy nói: "Tuấn Khải, người...!người hạ độc là con sao?"

Lâm Tuấn Khải thẫn thờ ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ vẻ độc ác.

Một lúc sau, anh ta mới lạnh lùng mỉm cười: "Không ngờ, thật không ngờ!"
"Kế hoạch kỹ càng như vậy lại bị tên phế vật như mày phá hủy!"
Nói xong, anh ta vươn tay chỉ vào Trương Minh Vũ!
Trong mắt đầy sát ý!
Lời vừa dứt, người nhà họ Lâm lại lần nữa rơi vào kinh ngạc!
Thế này nghĩa là thừa nhận rồi!
Trương Minh Vũ cười nhạt, không thèm để ý.

Lâm Quốc Long run rẩy vươn tay ra, khuôn mặt già nua rơi nước mắt: "Tuấn Khải, con...!sao con có thể làm ra chuyện này vậy!"
Lâm Tuấn Khải quay đầu, kích động đáp: "Bố, xin lỗi bố!"
"Con thực sự không chịu được cảnh chúng ta bị chèn ép như vậy nữa! Bây giờ thất bại rồi, con làm bố mất hết thể diện rồi!"
Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Lâm Quốc Long.

Lâm Quốc Long run rẩy, nước mắt lưng tròng!
Lâm Tuấn Khải nặng nề nói: "Con có lỗi với bố, lần này ra đi, con nhất định sẽ mang thành quả trở về!.

 
Chương 119: 119: Rõ Ràng Là Có Chuẩn Bị Mà Đến!





Lời này vừa dứt, khóe miệng Lâm Quốc Long co rút.

Lâm Quốc Phong lạnh lùng hừ một tiếng, vô cùng tức giận quát lớn: "Dám làm ra chuyện như vậy, cậu còn muốn quay về nữa à!"
Nói xong liền vung tay lên quát: "Người đâu!"
Vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Lâm Tuấn Khải dập đầu trước mặt Lâm Tuấn Long, nặng nề nói: "Bố, con đi đây".

Cơ thể Lâm Quốc Long run rẩy!
Ông ta ngỡ ngàng.

Nhưng Trương Minh Vũ lại nhíu mày, cảm thấy sắp có chuyện gì không lành sắp xảy ra.

Nhưng không đợi anh nghĩ xong, Lâm Tuấn Khải đã đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta sau này ắt sẽ gặp lại!"

Trong lời nói chứa đầy sát ý!
Trương Minh Vũ híp mắt.

Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng rõ.

Tuy nhiên ngay khi bảo vệ nhà họ Lâm xông vào, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Đùng!
Đùng đoàng!
"Á!"
Tiếng thủy tinh vỡ vụn khiến mọi người kêu lên thất thanh.

Quay đầu nhìn lại, cửa sổ tầng hai đã vỡ vụn!
Lâm Tuấn Khải không hề do dự xông ra ngoài cửa sổ!
Trương Minh Vũ hét lớn: "Anh ta bỏ chạy kìa!"

Lâm Quốc Phong phản ứng lại, vội vàng tức giận hét lên: "Mau bắt lại cho tôi!"
Một đám bảo vệ lập tức xông về phía cửa sổ!
Lâm Tuấn Khải đã nhảy ra rồi.

Tuy nhiên khi bảo vệ xông về phía cửa sổ, một chiếc đùi cường tráng đột nhiên xuất hiện!
Bốp!
Chiếc chân to lớn ấy đáp thẳng vào người bảo vệ!
Anh bảo vệ đầu tiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể nháy mắt bay ra xa!
Anh ta va thẳng vào người bảo vệ đằng sau, nằm đè lên nhau!
Hít!
Mọi người lập tức hít vào một hơi lạnh, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ!
Ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ đã không còn bóng người nữa!
Trương Minh Vũ nhíu mày, nhanh chóng bước về phía cửa sổ, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng động cơ vang lên.

Một chiếc xe sang không biển hiệu nhanh chóng rời đi!
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến!
Nhà họ Lâm nhanh chóng bao vây, ai ai cũng nghếch đầu nhìn..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top