Dịch Full Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,595
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


“Thế……” Trong mắt Hứa Triều Hi lộ ra chần chờ, muốn hỏi chút vấn đề lại cảm thấy nếu để quỷ đương sự nghe thấy thì không tốt lắm, liền tiến đến bên tai nam quỷ nhỏ giọng hỏi, “Giới tính cũng có thể đổi sao?”

Bùi Tế cũng quay đầu thì thầm đáp lại cậu: "Ừ."

Vì thế ánh mắt Hứa Triều Hi nhìn nữ quỷ tức khắc liền kính nể, vị này rốt cuộc là tiểu tỷ tỷ hay tiểu ca ca nhỉ?

Khi hai quỷ nói chuyện, Luyện Y cụp mi rũ mắt đứng cách họ không xa, dư quang chỉ có thể nhìn thấy hai chân cực kỳ gần nhau của hai quỷ, có khi một chân tiểu quỷ kia còn chen vào giữa hai chân Đế Quân, mà dáng vẻ của Đế Quân quả thực là tập mãi thành quen.

Ngay lập tức cô liền đoán được thân phận của tiểu quỷ này.

Khoảng thời gian trước Đế Quân đều biết các vị Quỷ Thần đã nghỉ phép một tuần, trong lúc nghỉ, mỗi lần đi tới đâu đều không hề giấu địa điểm khiến các Quỷ Thần đều ý thức được, Đế Quân không định giấu diếm thân phận tiểu quỷ này.

Tin tức của Luyện Y cũng khá linh thông, cô cũng đã hỏi qua Thần Đồ, biết hiện tại bên cạnh Đế Quân đã có tiểu tình quỷ, hẳn chính là vị trước mặt này.

Cô cũng chẳng thể nghe thấy họ đang nói gì, bởi Đế Quân đã dùng thuật pháp chặn lại.

“Tẩm điện giờ đang làm gì?” Cùng Hứa Triều Hi thì thầm xong, Bùi Tế mới hỏi.

Luyện Y giờ mới hoàn hồn đáp: “Đang dọn dẹp chút ạ. Vì Đế Quân đã lâu không trở lại nên phòng ốc có hơi bụi bặm.”

Hai quỷ bước đến cửa tẩm điện, quỷ hầu bên trong đang quét tước, thấy Bùi Tế liền lần lượt tiến đến hành lễ, sau đó mới về dọn dẹp tiếp. Hứa Triều Hi cùng Bùi Tế cũng không tiến vào, chỉ đứng ở cửa nhìn.

Luyện Y đi theo phía sau hỏi: “Tết này Đế Quân có về thành Phong Đô không ạ?” Nếu trở về, vậy nhóm Quỷ Thần nhất định sẽ lục tục tới cửa chúc tết, cô cần phải chuẩn bị sớm.

Nghe vậy đầu tiên Bùi Tế nhìn tiểu quỷ bên cạnh, thấy đối phương tràn đầy hứng khởi mà quan sát bài trí trong phòng, không nghe thấy bọn hắn nói chuyện, liền nhẹ giọng trả lời: “Về, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu thân phận của Niên Niên với mọi người.”

Luyện Y nghe vậy liền hiểu, tiểu quỷ kia có lẽ không chỉ là tiểu tình quỷ của Đế Quân, mà rất có khả năng là Đế Hậu tương lai. Vậy thì Tết năm nay càng cần phải chuẩn bị long trọng hơn chút.

Sau đó, nam quỷ lại đưa Hứa Triều Hi đi khắp nơi trong cung điện để tham quan bài trí và phong cảnh. Bữa tối thì đi ăn đặc sản ở thành La Phong – trực thuộc Bắc phương Quỷ Đế, tới đêm mới trở về thôn Tiểu Khê.

Trước khi ngủ, Bùi Tế nói với Hứa Triều Hi: “Tết Nguyên Đán này, anh sẽ chính thức giới thiệu em với chúng Quỷ Thần.”

Hứa Triều Hi ghé vào lòng ngực nam quỷ, mệt rã rời tùy ý đáp: “Vâng, chắc sẽ có rất nhiều Quỷ Thần trình diện, chắc em sẽ không được tự nhiên ó.”

Bùi Tế: “Lấy thân phận là Đế Hậu tương lai của Minh giới.”

“Hả?” Hứa Triều Hi mở to mắt một chút, cậu ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc, “Nhưng anh ơi, Minh giới có thông qua Luật hôn nhân đồng tính không?”

Bùi Tế cười: “Minh giới thừa nhận đồng tính có thể kết hôn.” Minh giới rất khó có con nối dòng nên cũng chẳng nặng nề việc có hậu đại hay không, từ rất nhiều năm trước đã có những cặp đôi đồng tính bên nhau rồi.

Hứa Triều Hi nghe xong thở dài, "Em chợt phát hiện thì ra làm quỷ cũng tốt ấy chứ, dù sống lâu cũng sẽ không có quỷ nào thúc giục mình sinh con."

Đặc biệt thân phận của anh yêu lại là Phong Đô Đại Đế, nếu ở Hoa Quốc cổ đại thì sớm đã bị một đống đại thần mỗi ngày dâng tấu chương thúc giục sinh con, sao có thể tự tại như bây giờ được.

Ờm, mà cũng có khả năng là họ không đánh lại ảnh nên không dám ý kiến ý cò.

Bùi Tế yên lặng nghe cậu nói, đến khi thanh âm tiểu quỷ càng lúc càng nhỏ, sắp biến mất, mới hỏi: “Niên Niên có muốn đổi một công việc khác không?”

Hứa Triều Hi: “Đổi cái gì nha……”

Bùi Tế: “Thần chức của Đông Nhạc Đại Đế vẫn còn trống.”

Hứa Triều Hi: “Em không phải Đông Nhạc Đại Đế….anh ơi em muốn ngủ, không nói chuyện nữa đâu…..”

Bùi Tế: “……Được.” Nếu Niên Niên muốn làm Đông Nhạc Đại Đế, cũng không phải là không thể.

Chỉ cần Thái Sơn không có Thái Sơn thần tiếp theo là được.

……

Hôm sau, Hứa Triều Hi rời giường ăn sáng rồi ra ao làm việc mới sực nhớ ra chuyện trước khi ngủ tối qua.

Sau một thời gian sinh trưởng, những cây sen trong ao đã phát triển thành những lá sen đủ cao để loại bỏ lớp phù sa bị tắc nghẽn giữa ao và dòng suối, để lá sen phát triển tự do.

Lá sen xanh mướt, hình bầu dục nhìn như những chiếc ô xanh trên mặt nước.

Khi Hứa Triều Hi xong việc ngồi bên ao, ngâm chân vào nước để rửa, cậu chợt nhớ đến câu hỏi của anh yêu trước khi ngủ.

“Anh ấy hỏi mình có muốn làm Đông Nhạc Đại Đế không?”

Phản ứng đầu tiên của cậu là không muốn, nhìn anh yêu làm việc là biết, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, thậm chí về nhà rồi còn thỉnh thoảng phải xử lý văn kiện khẩn.

Cũng vì tu vi của ảnh rất cao thâm, đi lại ở Minh giới không hề tốn thời gian, chứ nếu không mỗi tháng chắc phải mất một nửa thời gian đi công tác.

Hứa Triều Hi không thích bận rộn như vậy, cậu thấy cuộc sống bình thản, mỗi ngày trồng rau nuôi hoa, không có việc thì đọc sách hoặc nghịch điện thoại.

Cậu muốn thời gian của mình sẽ do mình tự do phân bổ, cuộc sống kiểu 9h đi 5h về không hợp với cậu đâu.

Hơn nữa…… Tuy rằng cậu là Thái Sơn thần đời trước, nhưng dù sao cũng còn chưa phải Thái Sơn thần chính thức, tùy tiện cướp thần vị của Đông Nhạc Đại Đế, nghe có vẻ rất nguy hiểm.

Đây là một thế giới thực, còn có Thiên Đạo tồn tại.

Lo lắng anh yêu sẽ gặp rủi ro vì mình, Hứa Triều Hi vội vàng đứng dậy đi chân trần về nhà, vơ điện thoại gọi cho nam quỷ, đầu dây bên kia vừa bắt máy cậu đã vội nói: "Anh ơi, em không muốn làm Đông Nhạc Đại Đế đâu."

Ra hiệu cho Thần Đồ đối diện tạm dừng, Bùi Tế hỏi lại: “Sao cơ?”

Hứa Triều Hi: “Em không muốn làm Đông Nhạc Đại Đế nữa đâu, Đông Nhạc Đại Đế vừa nghe đã biết công việc rất bận, em chỉ muốn làm Sơn thần nhỏ của núi Bình Đô thôi, mỗi ngày chỉ cần trồng hoa nuôi cỏ thì tốt rồi.”

Nói xong còn tỏ vẻ đáng thương vô cùng nói: “Chẳng nhẽ anh muốn đuổi em ra ngoài làm việc sao.”

“Đương nhiên không,” Bùi Tế đáp, “Niên Niên thích làm gì cũng được.”

Đế Quân đang tâm tình cùng tiểu tình quỷ…..

Thần Đồ trên mặt an tĩnh như gà, nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thán, thì ra khi Đế Quân yêu lại trở thành một nam quỷ ấm áp như vậy.

Không nghĩ tới nha không nghĩ tới.

Mà ở thôn Tiểu Khê, sau khi tâm sự xong với Bùi Tế, Hứa Triều Hi cúp điện thoại rồi ra vườn xem trái cây, cậu còn chưa xong việc mà.

Cây trái trong vườn phát triển xum xuê, ước chừng một thời gian nữa chúng sẽ ra hoa kết trái, Hứa Triều Hi cảm thấy rất mừng. Cậu vừa chăm sóc cây vừa nghĩ sắp tới phải chuyển từ thôn Tiểu Khê tới thành Phong Đô, không biết những cây ăn quả mới cấy này có thể cấy lại được nữa hay không.

Cũng không được trông thấy hoa sen nở rồi.

Mà nói mới nhớ đến tình hình ở thành Phong Đô.

Trước đây Bùi Tế từng nói thành Phong Đô còn lớn hơn Tử Cấm Thành một chút, lời này không giả, thành Phong Đô ngoại trừ cung điện, còn có những khu vườn rộng lớn như rừng vậy.

Nhìn đất đai rất màu mỡ, Hứa Triều Hi chợt ý đến một ý tưởng, thực ra ở đó rất thích hợp trồng trọt nha.

Cậu làm xong liền chậm rãi đi ra khỏi vườn cây ăn quả, đi lên trên sườn núi. Vẫn còn một khoảng nhỏ trong vườn cây ăn quả trống không. Ban đầu, Hứa Triều Hi muốn trồng một ít dâu tây, dưa hấu và đậu phộng, nhưng nghĩ có thể không lâu nữa sẽ chuyển nhà liền gác lại.

Cậu đi dọc theo sườn núi đến ruộng hoa, hai mẫu cây ăn quả đã trồng kín, bên cạnh đó là cánh đồng Dẫn mộng hoa đã thu hoạch, nơi lẽ ra là ruộng hoa giờ đã bỏ trống.

Tối đa nửa tháng nữa là Lệ quả sẽ chín, để tránh lặp lại tình huống không tìm được người mua như Dẫn mộng hoa lần trước, Hứa Triều Hi liền hỏi Sở Giang Vương trước.

Tùy tiện ngồi xuống bãi cỏ ở ven ruộng, Hứa Triều Hi nhắn tin: [Thủy quỷ đại ca, sao dạo này không tới đây chơi thế?]

[Ôn Ôn Tử:.......Tăng ca]

[Ôn Ôn Tử: Không phải đã dặn cậu đừng nói cho quỷ khác biết là cậu gặp ta sao *cá mặn suy sút*]

Hứa Triều Hi: [Hôm đó tôi không nói với quỷ nào đâu, tôi đảm bảo!]

[Ôn Ôn Tử: Haizzz, ta hiểu rồi, cậu đã nói từ trước rồi phải không? *bi thương*]

Hứa Triều Hi: [Ấy, nhưng chuyện phát sinh lúc trước rồi tôi cũng không có cách nào quay ngược thời gian nha *ngoan ngoãn*]

[Ôn Ôn Tử: Thôi bỏ đi, cái gì tới cũng sẽ tới, tăng ca là số phận rồi, thế tìm ta có việc gì không?]

Hứa Triều Hi: [Tôi muốn hỏi anh có kênh nào bán thu mua Lệ quả không, nếu xong việc tôi sẽ mời anh ăn cơm]

[Ôn Ôn Tử: Các trường nghệ thuật với mấy nơi có nhiều diễn viên hay dùng lắm, cậu hẳn là đã tìm được kênh tiêu thụ rồi]

Hứa Triều Hi nghĩ nghĩ lại, hình như là đúng thế thật, bạn gái của Thần Đồ không phải là diễn viên sao!

[Okok, lần sau anh tới tôi sẽ mời anh ăn cơm!]

Sau khi nói chuyện với Sở Giang Vương, cậu liền liên lạc với Thần Đồ, hỏi xem hắn có biết chỗ nào thu mua Lệ quả không, hắn trả lời là hắn có biết một công ty chuyên thu mua.

Hứa Triều Hi nở nụ cười, mọi thứ trong tầm kiểm soát rồi, hừ, là công ty của bạn gái chứ gì.

“Tiểu Hứa, sao còn chưa về nhà, ăn trưa chưa?” Từ xa đã nghe thấy dì Phương nhiệt tình chào hỏi.

Hứa Triều Hi quay lại nhìn, thấy dì Phương cùng chú Chung đang trên đường về nhà, trong tay còn cầm theo nông cụ, liền trả lời: “Chưa ăn ạ, cháu về nhà bây giờ đây.”

Dì Phương: “Sang nhà dì ăn cơm đi, có mỗi mình chắc cháu cũng lười nấu.”

“Không cần đâu, cháu nấu nhanh ấy mà,” Hứa Triều Hi từ chối, cậu không chịu nổi dì Phương đang nhiệt tình mời cùng chú Chung cũng đang hát đệm, liền ngượng ngùng nói, “Cháu về trước thay quần áo đây.”

“Đi nhé, lát nữa nhất định phải qua đó nha.” Dì Phương mỉm cười, thậm chí còn nheo mắt lại khi nhìn thấy tiểu quỷ đẹp trai kia lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Đúng là một tiểu quỷ đẹp trai, chu đáo và lịch thiệp, lại còn biết kiếm tiền.

Hứa Triều Hi tắm rửa thay đồ sạch sẽ, trước khi ra khỏi nhà còn tiện tay cầm theo thịt khô mới làm sang nhà chú Chung.

Nhà chú Chung sau khi có dì Phương về sống chung đều rất sạch sẽ gọn gàng, chào hỏi Hứa Triều Hi xong dì Phương liền vào bếp bận rộn, để Hứa Triều Hi ngồi ngoài nói chuyện với chú Chung một lúc.

Chú Chung hơi ngại, so với quỷ khách như Hứa Triều Hi còn ngại hơn, chỉ uống ngụm nước rồi hỏi: “Thu hoạch Dẫn mộng hoa xong rồi, tiếp theo cháu định trồng cây gì?”

Hứa Triều Hi: “Cháu cũng chưa biết nên trồng cây gì.” Nếu chuyển nhà thì ruộng hoa làm sao bây giờ nhỉ. Cậu không biết dịch chuyển tức thời như anh ấy, chẳng nhẽ nhờ ảnh quay về chăm cho mình?

Chú Chung lại cho rằng cậu vừa thu hoạch thì lo độ phì của đất không đủ, tính nuôi dưỡng một thời gian đã rồi mới trồng tiếp, lập tức chia sẻ kinh nghiệm: “Nếu có những thân cây cháu không dùng tới thì đốt thành tro đi, sau đó rải vào đất, đó chính là phân bón tự nhiên miễn phí đó……”

Hứa Triều Hi nghe rất chăm chú, giờ không dùng nhưng sau này sẽ dùng nha.

Lúc dì Phương bước ra, nghe thấy hai quỷ nói chuyện liền nhìn chú Chung bằng ánh mắt hận sắt không thành thép, chú Chung cười khổ, thực sự chú không biết phải hỏi thế nào ấy chứ.

Hứa Triều Hi cũng không phát hiện hai quỷ đang mắt đi mày lại, chỉ ra giúp dì Phương dọn cơm.

Món dưa muối mà dì Phương dùng để xào thịt ba chỉ thật sự rất ngon, cậu đang ăn ngon lành liền nghe thấy dì Phương hỏi cậu: "Tiểu Hứa năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Hứa Triều Hi thuận miệng đáp: “25 ạ.”

Dì Phương: “Có bạn gái chưa?”

Hứa Triều Hi: “Không có ạ----” Nhưng có bạn trai nha.

“Dì Phương thấy con cũng không còn trẻ nữa, con không tính yêu đương sao?” Dì Phương hỏi cậu trước, sau đó liếc nhìn chú Chung ra hiệu xem nên mở lời giới thiệu đối tượng như nào?

Chú Chung chỉ cúi đầu ăn.

Dì Phương tức giận đến mức không thèm để ý đến ông nữa, cô quay đầu nhìn Hứa Triều Hi: "Nếu cháu muốn thì dì Phương có thể giới thiệu cho, đừng xấu hổ, mấy bà bạn của dì quen biết rất nhiều nữ quỷ trẻ đẹp."

“Ờm….” Hứa Triều Hi xấu hổ dừng đũa, hơi ngượng ngùng nói, “Nhưng cháu có đối tượng rồi mà….”

Chẳng nhẽ mình với anh yêu biểu hiện không rõ đến vậy sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,595
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Sự thật chứng minh ngượng ngùng chỉ có mỗi Hứa Triều Hi cùng chú Chung, dì Phương sau khi kinh ngạc thì cũng chỉ hỏi thăm đối tượng của cậu là quỷ như thế nào, sao chưa từng gặp qua.

Quả nhiên, chỉ cần bản thân mình không ngượng thì vĩnh viễn sẽ là quỷ khác phải ngượng.

Hứa Triều Hi chần chờ chưa muốn nói, cậu biết đồng tính luyến ái dù sao cũng là số ít, nhất là với những quỷ đã từng này tuổi như chú Chung và dì Phương, rất có thể họ sẽ không hiểu.

Thấy cậu do dự, chú Chung giả bộ gắt lên với dì Phương: “Em hỏi nhiều thế làm gì? Định tra hộ khẩu người ta nữa à!”

“Làm sao chứ, em tò mò chút thôi không được sao.” Dì Phương bất mãn nói lại chú Chung, nhưng chỉ thấy chú Chung lắc lắc đầu.

Dù cô không hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn chuyển đề tài, cười cười nói: “Không sao, dì chỉ tò mò thôi ấy mà, các con quỷ trẻ tuổi da mặt mỏng, dì hiểu.”

“Cũng không phải ngượng ngùng, thực ra hai người đều đã gặp anh ấy rồi.” Hứa Triều Hi đáp.

Vừa rồi cậu đã thấy hai quỷ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau rồi, nhưng cậu không muốn cắt ngang họ, sau đó mới nói rõ ràng: “Là anh cháu đó.”

“?”

“…..Hả?”

Ăn tối xong, Hứa Triều Hi về nhà mình.

Sau khi Chú Chung và dì Phương biết hai người bọn cậu yêu nhau đều rất ngạc nhiên, cậu ngồi đó cũng thấy ngại, liền ra về.

Buổi tối, dì Phương cầm theo một cái bình tới gặp Hứa Triều Hi, lúc này Bùi Tế cũng đã đi làm về, hai quỷ còn đang nói chuyện xem buổi tối ăn gì.

Nghe thấy dì Phương đang gọi mình bên ngoài, Hứa Triều Hi nói với Bùi Tế rồi đi ra ngoài gặp dì Phương, cậu vẫn mỉm cười: "Dì Phương có chuyện gì vậy?"

Nữ quỷ cũng nói thẳng: “Trưa nay dì và lão Chung kinh ngạc như vậy là do nhất thời phản ứng không kịp mà thôi, không có ý gì khác đâu.”

Hứa Triều Hi cười lắc đầu: "Không sao."

Cậu vốn không để tâm đến cái nhìn của những quỷ khác, có liên quan gì đến mình đâu, dù sao mặc kệ các quỷ khác có nói gì thì cậu và anh yêu vẫn bên nhau mà.

“Dì chỉ có một nghi vấn,” Dì Phương ghé sát tai cậu nhỏ giọng hỏi, “Anh em cháu…. không có quan hệ huyết thống đấy chứ?”

⊙0⊙

“Đương nhiên là không có!” Hứa Triều Hi vội vàng phủ nhận, thì ra trưa nay dì Phương kinh ngạc là vì chuyện này, cậu giải thích rõ ràng, “Cháu cùng anh ấy không có quan hệ huyết thống, vì lớn lên cùng nhau nên mới xưng hô như vậy thôi.”

“Hầy, dì còn tưởng……” Tức khắc dì Phương nhẹ nhàng thở ra, nói ra rồi chính mình cũng cảm thấy buồn cười, “Không sao đâu, dù sao đều đã chết cả rồi, ai còn để ý chuyện nam nam hay nam nữ bên nhau chứ, ở Minh giới cũng rất thường thấy cặp đôi nam nam ở cùng nhau mà.”

Nói rồi cô nhét cái bình mang theo vào tay Hứa Triều Hi: "Trưa nay dì thấy cháu thích ăn món dưa muối này nên mang qua cho cháu một ít."

Hứa Triều Hi muốn từ chối, đều bị dì Phương dùng một câu “trong nhà nhiều quá ăn không hết” đẩy trở về.

Dì Phương đưa bình dưa muối xong liền đi về, Hứa Triều Hi đứng ở cửa nhìn cái bình vẫn còn thơm mùi dưa muối thì cong khóe miệng rồi chậm rãi cười rộ lên.

“Anh ơi ~~” cậu chạy vào phòng bếp gọi Bùi Tế, giơ cái bình cho hắn xem, “Nhìn này, dì Phương cho bình dưa muối.”

“Em nói chuyện gì lâu vậy?” Nam quỷ nhìn tiểu quỷ không giấu được nét cười liền vươn tay nhận lấy cái bình, “Tối nay ăn không?”

Dù trưa nay đã ăn rồi nhưng Hứa Triều Hi cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một bữa! Cậu liền gật đầu: “Vâng, xào thịt siêu ngon luôn, anh thử đi.”

Bùi Tế: “Thịt khô hay thịt tươi?”

Đã ăn thịt khô rồi, Hứa Triều Hi đáp: “Trưa nay em ăn thịt khô rồi, tối ăn thịt tươi đi.”

Nam quỷ nghe là biết trưa nay Hứa Triều Hi không ăn cơm nhà, vì trong nhà không có dưa muối, hắn để bình lên kệ bếp rồi mới hỏi: “Trưa nay em không ăn cơm nhà à?”

“Vâng, trước giờ cơm trưa em gặp dì Phương và chú Chung, họ rủ sang nhà họ ăn cơm….” Hứa Triều Hi kể, nhân tiện kể luôn chuyện buổi trưa dì Phương hỏi cậu, còn cả chuyện vừa rồi đối phương mang bình dưa muối tới xin lỗi.

Nam quỷ đang xắt rau, nghe vậy quay lại hỏi: “Họ muốn giới thiệu đối tượng cho Niên Niên sao?”

Hứa Triều Hi lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng nói: “Đâu có.” Họ chỉ hỏi cậu có đối tượng chưa mà thôi, đã giới thiệu đâu.

Bùi Tế nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nghĩ: "Cũng không rõ ràng thật..."

Hứa Triều Hi không phát hiện, còn hỏi: “Anh bảo gì cơ?”

“Ta đang nghĩ khi nào mới tinh luyện xong sơn phách.” Nam quỷ đáp.

Hứa Triều Hi quả nhiên bị dẫn sang chuyện khác, tinh luyện sơn phách xong mới có thể dung nhập tinh huyết, liền hỏi: “Vậy khi nào mới có thể tinh luyện xong? Có phải sau này chúng ta sẽ phải chuyển nhà không anh?”

Bùi Tế tính tính thời gian: “Năm sau. Chuyển nhà tới gần cũng sẽ tăng tốc độ dung nhập, nhưng Niên Niên không muốn dọn cũng được, chỉ là tốc độ sẽ hơi chậm chút.”

“Em không phải không muốn dọn….” Đó là nhà của anh, sao em có thể không muốn dọn tới chứ, tiểu quỷ lẩm bẩm nói, “Anh đừng ngại em biến thành Phong Đô thành vườn rau là được.”

Bùi Tế cười: “Thành Phong Đô đã rất nhiều năm không có thay đổi gì rồi, giờ thay đổi chút cũng tốt mà.”

Hứa Triều Hi: từ phong cách cung đình sang phong cách điền viên sao?

……

Sau năm mới dương lịch, Tết âm lịch cũng càng lúc càng gần, các nhà xung quanh nhà Hứa Triều Hi đều tấp nập mua đồ Tết, lên trấn trên cũng thường xuyên trông thấy các quỷ vác bao lớn bao nhỏ về nhà.

Chỉ có mỗi nhà Hứa Triều Hi và Việt Bạch là có thế nào vẫn dùng thế ấy.

“Cậu tới thành Phong Đô ăn Tết sao?” Hôm nay được nghỉ, Việt Bạch liền hỏi Hứa Triều Hi.

Một tuần nữa là giao thừa, các trường tiểu học ở trấn trên đều đã nghỉ đông, mấy nhóc quỷ kết bè đùa nghịch chạy khắp nơi.

Hứa Triều Hi gật đầu, lùi một chỗ cho Việt Bạch ngồi, nói: “Ừ, còn cậu, có đi trấn Thanh Vân không?”

“Ừ.” Việt Bạch gật đầu, “Ông bà tôi đã dặn từ sớm rồi, bảo tôi đừng mua nhiều đồ làm gì, cứ qua đó ăn Tết thôi, còn dặn tôi đưa cả cậu đi nữa.”

Ý, còn gọi cả cậu nữa hả?

Hứa Triều Hi cảm thấy rất ngoài ý muốn: “Để sang Giêng tôi đến chúc Tết nhé, thế còn cậu, đến lúc đó cũng tới thành Phong Đô chơi đi.”

“Thôi thôi,” Việt Bạch từ chối, “Vừa nghĩ tới đến đó sẽ gặp cả đống Quỷ Thần là tôi thấy cuống rồi, thôi cứ chờ khi nào các cậu về thôn Tiểu Khê thì tụ tập sau.”

Nhắc đến mới nhớ trước đây Hứa Triều Hi từng nói đến việc chuyển nhà rồi, cậu ta thở dài: “Ài, tới lúc các cậu chuyển đi, chỉ còn mình tôi ở đây lẻ loi một mình thôi.”

Hứa Triều Hi: “Gì đấy? Có phải tôi không trở lại nữa đâu.”

Ở đây vẫn còn vườn cây ăn quả với ao sen của cậu mà, còn chưa được ăn trái cây với hạt sen đâu.

Nhưng chuyện mà Việt Bạch lo lắng, cậu cũng đang lo đây, anh yêu nói ngày Tết sẽ chính thức giới thiệu cậu với các vị Quỷ Thần, nghe như kiểu gặp gỡ người thân bạn bè vậy, chắc sẽ không phải làm tiệc tối hay gì đó chứ?

Sau đó cậu còn lén hỏi Bùi Tế, Bùi Tế tỏ vẻ: “Nếu Niên Niên thích như vậy thì cũng được mà.”

Hứa Triều Hi: “Không thích đâu!” Không cần phải long trọng như vậy đâu mà.

Ba ngày trước giao thừa, hai quỷ thu dọn đồ đạc về thành Phong Đô.

Lần này thành Phong Đô đã nhiều quỷ hơn rất nhiều so với lần trước họ tới, mọi nơi đều dán chữ Phúc với treo đèn lồng đỏ, còn có rất nhiều người hầu đi lại.

Hứa Triều Hi chuyển vào ở trong tẩm điện của Bùi Tế, Luyện Y muốn tới sắp xếp hành lý cho họ, Hứa Triều Hi liền từ chối: “Không cần đâu, tôi tự làm là được rồi.”

Anh yêu nói Luyện Y là nữ quỷ, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà để một nữ quỷ nhỏ tuổi sắp xếp hành lý cho mình chứ.

Mặc dù tuổi tác của nữ quỷ nhỏ này có khi bằng tuổi tổ tông của cậu rồi cũng nên…..

Luyện Y cười cười rồi rời khỏi điện, trước khi đi còn nói: “Ngài có việc thì chỉ cần gọi tên ta là được.”

Hứa Triều Hi cười đáp lại, vừa xoay người đã bị nam quỷ ôm vào ngực, hỏi cậu: “Em rất thích Luyện Y sao?”

Hứa Triều Hi: “Cũng được nha.”

Bùi Tế không nói gì, chỉ hôn hôn trán cậu rồi đi sắp xếp hành lý.

Trong tủ quần áo bằng gỗ chạm khắc có rất nhiều cổ phục với màu sắc nặng nề và kiểu cách phức tạp, Hứa Triều Hi tò mò nhìn từng cái một: "Sao giờ không thấy anh mặc mấy cái này vậy?"

Nghĩ mà xem, mặc vào sẽ đẹp trai biết bao cơ chứ.

Bùi Tế treo quần áo cậu ở bên cạnh, nói: “Quá phiền toái, trước kia ta chỉ mặc trong những dịp chính thức, tỷ như trên triều hội hoặc là có ngoại tân tới chơi, hoặc lên thiên đình báo cáo công tác.”

Hả? Những lời này đã hấp dẫn sự chú ý của Hứa Triều Hi.

Cậu giúp nam quỷ thu dọn quần áo và đồ dùng vệ sinh: "Triều hội giống như hoàng đế thượng triều phải không anh? Vậy sao sau đó lại hủy?"

Bùi Tế: "Có di động."

Thượng triều chỉ là một cách để thảo luận công việc, giờ có di động thì chỉ cần tạo nhóm là được, tiện hơn nhiều.

“Quả nhiên khoa học kỹ thuật thay đổi quỷ sinh,” Hứa Triều Hi cảm thán, sau đó lại hỏi, “Thế còn ngoại tân thì sao anh? Ngoại quốc cũng có quỷ sao?”

Bùi Tế: “Có, nhưng không quá giống những gì em tưởng tượng đâu.” Nói xong liền giải thích cho Hứa Triều Hi một chút về quỷ ngoại quốc.

Ngoại quốc có thiên đường và địa ngục, nhưng linh hồn của một người sau khi chết sẽ chỉ xuống địa ngục, còn thiên đường chỉ là nơi sinh sống của những thiên thần có cánh mà thôi.

“Vậy chúng ta có thể đi du lịch nước ngoài được không?” Hứa Triều Hi quan tâm hỏi.

“Tạm thời thì không được,” nam quỷ sờ sờ đầu cậu, “Đại kiếp nạn lần này đã phong ấn toàn bộ các thông đạo từ Minh giới đi tới các nơi khác, giờ ngay cả Thiên Đình cũng không đi được, chỉ có Ngũ Phương Quỷ Đế trấn thủ thông đạo tương liên với Dương gian nên mới không bị cắt đứt liên hệ với Dương thế.”

Cũng vì nguyên nhân này nên lúc trước hắn mới thương lượng với các vị Quỷ Thần để bước vào Chuyển Sinh Trì tránh tai kiếp.

“Thì ra là vậy.” Hứa Triều Hi có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không đặc biệt thất vọng, Minh giới còn rất nhiều nơi cậu chưa đến mà.

Bùi Tế nghĩ nghĩ: “Trên mạng có video đó, nếu em tò mò thì có thể xem qua.”

Hai quỷ đang nói chuyện, Luyện Y ở cửa đột nhiên nói: “Đế Quân, Trung Ương Quỷ Đế cầu kiến.”

Chúc Tết thì phải qua năm mới tới, tới trước thế này chắc chắn là vì công việc.

Bùi Tế nói cho Hứa Triều Hi biết mình đi đâu giải quyết công việc sau đó mới ra ngoài, cũng dặn Hứa Triều Hi nếu nhàm chán thì có thể tới tìm hắn, hoặc bảo Luyện Y dẫn ra thành La Phong đi dạo.

Hứa Triều Hi tạm thời không muốn đi thành La Phong, cậu vẫn khá tò mò với Quỷ Họa Bì.

Bởi vậy, nam quỷ vừa đi khỏi, cậu liền bước đến cửa tò mò liếc nhìn nữ quỷ đang chỉ huy cung nhân trang trí điện kia.

Y phục màu đỏ rất đẹp.

Eo rất nhỏ, đây cũng là vẽ ra sao?

Trang dung so với hôm trước đã thay đổi chút chút rồi, là do trang điểm hay do đổi gương mặt khác nhỉ?

Hả, cô ấy vừa nhìn qua, đồng tử cũng màu đỏ sao…..

“!” Thôi xong, rình coi bị phát hiện!

Thấy Đế Hậu tương lai vẫn cứ nhìn mình, Luyện Y nghĩ có thể cậu có chuyện nhưng ngượng ngùng không nói nên tiến lại gần.

Ai nha, nhìn lén cô nương trẻ tuổi thật sự là không lễ phép.

Mặt Hứa Triều Hi đỏ bừng: “Tôi không cố ý nhìn lén đâu!”

Luyện Y che miệng cười khẽ, không để ý việc nhỏ này, chỉ khẽ hỏi: “Đế Hậu tìm ta có việc gì không?”

“Đừng gọi Đế Hậu nữa, nghe kỳ lắm,” Thấy đối phương cũng không giận chuyện cậu nhìn lén, Hứa Triều Hi liền cười rộ lên, “Tôi tên là Hứa Triều Hi.”

“Quy củ không thể bỏ,” Luyện Y cười cười, hỏi lại lần nữa, “Đế Hậu tìm ta có việc gì không?”

“Thật ra cũng không có gì….” Hứa Triều Hi do dự nói, “Chỉ là, chỉ là tôi có hơi tò mò…..”

“Tò mò chuyện gì?”

“Ờm, họa bì (vẽ da) là họa kiểu gì vậy?”

Vì thế, khi Bùi Tế xong việc trở về, liền trông thấy hai quỷ đang ngồi bên bàn đá trước điện chụm đầu thì thầm.

Đầu bên đầu, thật sự rất gần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,595
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


"Nhìn cái này này, đây là đồ ta thường mặc khi đi ra ngoài. Ta còn đặc biệt chuẩn bị chỉnh tề tận hai phiên bản cổ trang và hiện đại nữa đó."

Tờ giấy vẽ trải trên bàn đá được rất tinh xảo, tinh xảo như thể được làm bằng da người vậy, trên đó phác họa rõ ràng dáng vẻ của một người đàn ông cao lớn, toàn thân xích lõa với gương mặt góc cạnh sắc nét.

Nhìn sao cũng không hề giống nữ nha, Hứa Triều Hi không cẩn thận nhìn thoáng qua hai lượng thịt mà cảm thán.

Ngay tức khắc cậu thấy thật xấu hổ, đây không phải là ngồi xem xuân cung đồ với một cô gái sao? Cậu nhìn sang chỗ khác, ngượng ngùng nói: “Đây là nam phải không?”

“Đúng vậy,” thấy cậu không được tự nhiên, Luyện Y liền cười trộm hai tiếng rồi cuộn giấy lại, “Lúc ra ngoài, ta luôn dùng thân phận nam tính, rất nhiều nữ quỷ xinh đẹp thích ta đó.”

Hứa Triều Hi:? Sao nghe cứ sai sai thế nhỉ.

Cô thì muốn ra ngoài thu hút nữ quỷ, thế mà tôi đây lại còn lo cô thích anh yêu của tôi thì làm sao đây?

Luyện Y không biết cậu nghĩ gì trong lòng, có quỷ cùng thảo luận chuyện hoạ bì với mình khiến cô thực hưng phấn, Minh giới rất ít quỷ hoạ bì, quỷ họa bì lại có thể thảo luận vui vẻ với nhau lại càng ít.

Sau khi chia sẻ bộ dạng nam tính, cô lại phất tay lấy ra vài gương mặt nữ tính rồi nói: "Đây là trang phục thường ngày của ta ở nơi làm việc. Những năm gần đây, ta thích phong cách thanh thuần lại dụ hoặc, trước kia ta hay dùng phong cách cao lãnh."

Lần này rút kinh nghiệm, Hứa Triều Hi không nhìn qua nữa, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Vậy những thứ trước đây cô thích giờ bỏ đi sao?”

“Bỏ đi, chỉ những cái nào cực kỳ thích ta mới giữ lại.” Luyện Y hài lòng chiêm ngưỡng những khuôn mặt hoàn hảo trên bàn, còn bảo Hứa Triều Hi, “Ngài cứ nhìn đi, chỉ có cái đầu thôi mà.”

Hứa Triều Hi cẩn thận liếc qua một chút.

Luyện Y không nói dối, trên giấy vẽ quả thực chỉ có một cái đầu. Nhưng dù chỉ có một cái đầu cũng không ảnh hưởng đến việc đánh giá vẻ đẹp của quỷ hồn trong tranh.

Mày liễu mắt hạnh miệng anh đào, phong cách thì có cao lãnh, có thanh lãnh, có thần bí, có trông người lại xót cho thân.

Cậu thích thú quan sát, giống như xem poster vậy, cuối cùng mới hỏi: “Đây là da người sao?”

Luyện Y: "Sao có thể? Lột da người là phạm pháp. Cho dù lột của xác chết cũng sẽ phải ngồi tù." Những tờ giấy vẽ này được làm từ chất liệu đặc biệt, giá thành không hề rẻ.

Cô cất từng bộ sưu tập đi, khi cầm đến bức cuối cùng mới như chợt nhớ ra điều gì, hỏi: "Ta còn một loại kiểu đơn giản nữa, khi nào lười hóa trang thì mới dùng tới, ngài muốn thử chút không?"

Hứa Triều Hi: “?” Mờ mịt.

……

“Là cái này à, sao tôi thấy nó lạ thế nhỉ.”

“Không lạ đâu, ấn ấn xuống một chút là được.”

“Hay thôi tôi không thử nữa đâu….”

“Không thoải mái sao?”

“Không phải…..”

Một lúc sau, Luyện Y lấy ra một chiếc gương đồng và đặt nó trước mặt Hứa Triều Hi.

Hứa Triều Hi nhìn gương đồng trên bàn mà cứ như thể phải đối mặt với hồng thủy mãnh thú vậy, cọ cọ dịch dịch một hồi lâu rồi mới qua soi gương nhìn mặt mình.

“Hả?” Cậu nghiêng đầu nhìn, hai tay kinh ngạc sờ sờ khuôn mặt của mình, “Có vẻ khá hợp ấy nhỉ?”

Luyện Y tự hào: "Tất nhiên, ta không bao giờ làm hàng lỗi."

Khuôn mặt Luyện Y đưa cho cậu là một gương mặt trung tính, phong cách là thanh thuần tiểu bạch hoa, hơi làm chút biểu tình là sẽ có ngay vẻ thiên chân vô tội, nhu nhược đáng thương.

Hứa Triều Hi đang hứng thú soi gương làm mặt quỷ thì bỗng nghe thấy giọng nam quen thuộc vang lên phía sau mình: “Niên Niên.”

Anh yêu về rồi ư?

Đang muốn cao hứng đáp lời thì đột nhiên nhớ tới khuôn mặt giả này, cả người cậu cứng đờ.

Luyện Y cũng nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “Đế Quân.” Ngay sau đó liền thối lui đến một bên.

Nàng rũ mặt mày tự mình nghĩ lại, ánh mắt vừa rồi của Đế Quân là có ý gì? Không phải ta chỉ nỗ lực giúp Đế Hậu gi.ết thời gian thôi sao?

Lẽ nào Đế Quân thấy ta làm không tốt?

Vì thế liền bất động thanh sắc quay về kiểm tra….

Khi Bùi Tế xua tay cho Luyện Y ra ngoài, Hứa Triều Hi đã lén lút lật ngược chiếc gương đồng trên bàn, cậu vẫn luôn giấu mặt không dám ngẩng lên.

Bùi Tế tất nhiên đã phát hiện cậu có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ ra nguyên nhân, liền bước đến bên bàn cúi người xoa xoa gáy cậu: "Niên Niên làm sao vậy?"

“Không có gì.” Tiểu quỷ đang chột dạ khô cằn đáp lại. Đeo mặt nạ không có gì đáng xấu hổ, mà xấu hổ là dù làn da có vẽ màu trung tính đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật rằng đó là khuôn mặt của phụ nữ.

Haizz, giả nữ bị anh yêu phát hiện rồi.

“Không có chuyện gì sao lại không dám ngẩng đầu?” Giọng nói nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Thấy cậu có vẻ không có ý định ngẩng lên, Bùi Tế chỉ đơn giản đặt tay lên lưng cậu, còn hôn lên gáy và tai cậu nữa.

Khi đến gần, hắn rõ ràng ngửi thấy trên người tiểu quỷ có một mùi hương thanh nhã lạ lùng, đó chính là mùi của Luyện Y.

Đuôi lông mày hắn giật giật, chợt nhớ tới lúc trở về đã thấy hai quỷ đầu sát bên đầu nói gì đó, liền hít sâu một hơi: “Niên Niên vừa cùng Luyện Y nói chuyện gì?”

Hứa Triều Hi vẫn úp mặt xuống bàn, nhỏ giọng đáp: “Thảo luận chuyện họa bì….”

Họa bì.

Nhận ra điều gì đó, Bùi Tế luồn tay xuống nâng cằm tiểu quỷ lên, rồi đối mặt với một khuôn mặt xa lạ đang thất thần.

Hứa Triều Hi: ⊙_⊙

Thật sự rất đột ngột.

Bùi Tế buột miệng hỏi: “Luyện Y đã dùng qua chưa?”

Hứa Triều Hi cũng buột miệng trả lời: “Không đâu! Đồ mới mà.”

Nói xong mới phản ứng lại, vội tránh thoát bàn tay đang nắm cằm mình, giận dỗi nói: “Anh làm gì thế! Lại còn tự tiện nâng mặt em lên, em giận rồi đó!”

Nam quỷ dở khóc dở cười.

Xem ra hương thơm này không phải là từ Luyện Y, mà từ chiếc mặt nạ này.

Bùi Tế cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc quay lại cũng khá chói mắt, nên khẽ nói nhỏ: "Từ nay đừng có thân cận với quỷ khác như vậy, anh cũng sẽ giận đó."

Này nhá, em thân cận với Luyện Y bao giờ?

Hứa Triều Hi nghĩ lại một chút, không nhớ rõ. Ngoài miệng hung dữ nói: “Đã biết!” Hừ, nể tình anh cũng không thân mật với quỷ khác đó!

Bùi Tế vừa lòng hôn hôn tai cậu, đoạn hỏi: “Niên Niên còn định nằm bò ra đây bao lâu nữa vậy?”

Hứa Triều Hi: “Anh vào phòng trước đi em liền không nằm bò ra nữa.”

Bùi Tế: “Nhưng ta muốn về phòng cùng Niên Niên.”

Hứa Triều Hi không lên tiếng.

Vì thế nam quỷ lại nói: “Có rất nhiều người hầu đang trộm nhìn chúng ta đó.”

Nhìn trộm? Hứa Triều Hi suy nghĩ cảnh tượng một hồi, cậu nằm bò trên bàn, anh yêu nằm trên người cậu…!” Liền đột ngột bật dậy.

“Phanh…” một tiếng, gáy cậu đập mạnh vào cằm nam quỷ.

Cậu cuống lên, cũng chẳng buồn quan tâm có xấu hổ hay không nữa: “Anh có đau không?”

“Không sao.” Bùi Tế sờ sờ cằm nói, ánh mắt dừng trên mặt cậu. Thấy tiểu quỷ vô tội nhìn lại, hắn đột nhiên cười: “Chỉ là nhìn có hơi không quen.”

Hứa Triều Hi mất tự nhiên vuốt vuốt mặt mình: “Sao lại không quen chứ?”

Bùi Tế nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ừm….mỗi khi ta muốn hôn em, lại có cảm giác như bị lừa vậy.”

Lẽ nào anh chỉ thích khuôn mặt em thôi sao?!

Đương nhiên Hứa Triều Hi sẽ không hỏi cái vấn đề nhàm chán như này, mặt mình thì trước nay đều vậy, còn gương mặt này rất nhiều năm trước Luyện Y đã từng dùng qua, hắn cảm thấy không quen cũng rất bình thường.

“Em chỉ tò mò họa bì là gì nên Luyện Y đã giải thích cho em……” Giải thích xong liền tự mình thử luôn.

Cậu vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm nói, xem xong thích quá liền thử lên mặt mình luôn.

Bùi Tế nắm tay cậu: “Nếu em thích thì bảo Luyện Y đưa mấy tấm da cho, tự mình vẽ là được.”

Hứa Triều Hi lắc đầu: “Em chỉ tùy tiện nghịch thôi mà.”

……

Hai quỷ ở đây đã được hai ngày, trong khoảng thời gian này vẫn có Quỷ Thần đến gặp Bùi Tế để báo cáo công việc, Hứa Triều Hi đã gặp vài lần, còn trong thấy rất nhiều Quỷ Thần chỉ có trong sách vở.

Lúc ấy Bùi Tế sẽ giới thiệu thân phận của cậu với các Quỷ Thần đó.

Như Bùi Tế đã nói trước đây, hắn không tổ chức tiệc tùng phô trương, mà sẽ giới thiệu Hứa Triều Hi vào thời điểm thích hợp, cơ bản là hắn không bao giờ che giấu chuyện đó.

Hứa Triều Hi thích như vậy.

Chiêu cáo thiên hạ nghe thì rất hay, nhưng bình bình đạm đạm như này càng làm cho cậu có cảm giác chân thật.

Khi Bùi Tế bận rộn thì cậu ngồi xem các video giới thiệu về Minh giới ngoại quốc, hoặc tra cứu thông tin xem loại cây nào phù hợp để trồng ở thành Phong Đô, thời gian cứ vậy trôi đi.

Đảo mắt đã tới giao thừa.

Chạng vạng hôm đó, hai quỷ ăn tối ở đình giữa hồ, một vài bông tuyết bay bay giữa không trung.

Từ khi dọn đến thành Phong Đô, Hứa Triều Hi và Bùi Tế đều không tự mình nấu nướng, mọi việc đều do một đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị, đang ăn, cậu liền hỏi: “Hình như hôm nay mình ăn sớm hơn phải không anh.”

Cậu nghe Luyện Y nói, trước kia Bùi Tế không ăn cơm cho nên thành Phong Đô không có đầu bếp. Đầu bếp nấu cơm hiện tại là thuê ở khách sạn của thành La Phong nên giờ giấc ăn cơm mỗi ngày đều cố định.

Nghe cậu hỏi, Bùi Tế đáp: “Hôm nay là giao thừa nên còn có tiệc tối.”

Hứa Triều Hi: “Vậy có thể vừa ăn vừa xem nha.” Nếu không phải có anh yêu luôn ngồi cùng, thực ra lúc nào cậu cũng vừa ăn vừa xem video.

Bùi Tế: “Đến hiện trường xem.”

Minh giới có rất nhiều thói quen do nhóm quỷ du nhập vào từ lúc sinh thời, cho nên giao thừa cũng có chương trình tiệc tối, phát trực tiếp cả ở kênh chính phủ lẫn kênh địa phương.

Nơi Bùi Tế đưa Hứa Triều Hi tới tất nhiên là hiện trường sự kiện tiệc tối của địa phủ.

Hai quỷ ngồi xuống ghế dành riêng cho mình ở hàng ghế đầu, các quỷ làm việc trên sân khấu đang chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khi chương trình phát sóng, khán giả trong khán phòng cũng lần lượt vào ngồi.

Hứa Triều Hi nhìn chung quanh, mấy bàn liền nhau đằng kia còn có cả Thần Đồ cùng Úc Lũy cũng đến dự tiệc tối, ngồi cùng bàn đó còn có Tần Quảng Vương Tưởng Tử Văn mà cậu đã từng diện kiến hai lần ở thành Vong Xuyên.

Bên cạnh còn có một quỷ lớn tuổi, nhưng cậu không biết ông ta, thấy Hứa Triều Hi đang nhìn liền đứng dậy đi qua đây.

Hứa Triều Hi lập tức kéo kéo tay áo nam quỷ: “Anh ơi, Thần Đồ bọn họ đang qua đây kìa.” Thuận tiện hỏi thăm chút xem lão quỷ là ai.

Bùi Tế nhìn qua rồi nói cho cậu, đó là Ngụy Chinh.

Hiện trường tiệc tối không thích hợp hàn huyên lâu, Thần Đồ Úc Lũy bọn họ cũng chỉ là lại đây chào hỏi rồi lui, sau đó lại có các Quỷ Thần hoặc lớn hoặc nhỏ lại đây, thẳng đến khi Bùi Tế truyền lời tỏ vẻ không cần lại đây quấy rầy thì bọn họ mới ngưng.

Lúc này tiệc tối cũng bắt đầu rồi.

Tính từ lúc sinh thời đến nay đã hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên Hứa Triều Hi tiệc tối giao thừa trực tiếp. Hơn nữa có rất nhiều chuyện ở Minh giới cậu mới được nghe lần đầu, tiểu phẩm tràn ngập tiếng cười, cậu xem mà thỉnh thoảng lại ôm bụng cười rộ lên, nhiệt liệt tán thưởng.

Bất cứ khi nào cậu cười đến đau bụng rồi co quắp vào người Bùi Tế, Bùi Tế đều sẽ hiểu ý mà phụ họa theo.

“A? Hiện trường có phát sóng trực tiếp không, có phải em không thể ngã vào anh không?” Cười đến một nửa, tiểu quỷ sực nhớ ra liền hỏi.

Bùi Tế cọ loạn đầu tóc cậu, nói: “Không sao, họ sẽ không chụp nơi này.”

Bấy giờ Hứa Triều Hi mới yên tâm cười nốt một nửa.

Bữa tiệc kéo dài đến 12 giờ đêm, trước khi biểu diễn tiết mục cuối cùng, Bùi Tế đã đưa Hứa Triều Hi rời khỏi và đến đỉnh núi Độ Sóc.

Lúc này pháo hoa trên không trung sớm đã liên miên không dứt, cùng với tiếng “Phanh phanh phanh” vang lớn, pháo hoa lấp lánh đầy màu sắc chiếu sáng đường nét của cây đào trên bầu trời.

Những chùm hoa ẩn hiện trong màn đêm, như những hình bóng thoáng qua.

Mười hai giờ khuya, pháo nổ vang trời.

Bùi Tế quay đầu cười nói: “Niên Niên năm mới vui vẻ.”

Hứa Triều Hi lớn tiếng đáp lại: “Chúc anh năm mới vui vẻ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,595
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Năm mới.

Qua mùng một, thành Phong Đô càng thêm náo nhiệt, bởi vì các Quỷ Thần Minh giới bắt đầu lục tục đến thành Phong Đô chúc tết Đế Quân.

Chuyện này thật sự không ngoa, phỏng chừng đợt Quỷ Thần trước vừa rời đi, đợt Quỷ Thần sau đã tới rồi.

Trước đây, Bùi Tế không thích ồn ào nên những Quỷ Thần đến chúc Tết đa phần đều có có địa vị cao hoặc thân quen, gần gũi với Bùi Tế, nhưng năm nay thì khác.

“Năm nay không phải còn có Đế Hậu sao, các vị Quỷ Thần đại nhân đương nhiên muốn tới nhận mặt rồi.” Luyện Y coi đó là chuyện đương nhiên mà giải thích cho Hứa Triều Hi, nghĩ thầm hơn nữa lúc dò hỏi Đế Quân cũng có cự tuyệt đâu.

Hứa Triều Hi núp ở hành lang sau thở dài, thì thào nói: "Cho dù không phải mở tiệc thì cũng gần như vậy rồi."

Vốn dĩ không sợ xã hội, nhưng phải gặp khách suốt cả ngày nay, cậu cũng sắp mắc chứng sợ xã hội rồi.

Luyện Y che miệng cười.

Hiện tại Bùi Tế đang ở chính điện nói chuyện với Tây Phương Quỷ Đế cùng Trung Ương Quỷ Đế, Hứa Triều Hi không quen biết hai quỷ này cho nên sau khi gặp mặt liền trốn ra sau điện nói chuyện phiếm cùng Luyện Y.

Vừa mới nói chưa được vài câu, trong đầu bỗng nhiên nghe được tiếng nam quỷ truyền âm: “Niên Niên, Thần Đồ tới.”

Đồ Đồ Tử sao? Quỷ này thì cậu có quen nha!

Thần Đồ còn không biết cậu đã biết thân phận của hắn, chờ lát nữa phải trêu hắn một chút mới được. Hứa Triều Hi lên tinh thần, phất tay chào Luyện Y: “Thần Đồ tới, tôi đi vào đó chơi một lát đã!”

Luyện Y đáp lời, trong lòng lại thầm nghĩ quả nhiên Đế Hậu chỉ cần ở cùng mình nhiều vài phút liền sẽ bị Đế Quân nghĩ cách gọi đi, haizz, thời buổi này làm thị nữ cũng khó phết.

Ban đầu lại còn bị Đế Hậu cảnh giác mình liệu có thích Đế Quân không nữa, đương nhiên hiện tại Đế Hậu đã không cảnh giác cô nữa rồi, ngẫu nhiên còn tám chuyện với cô.

Còn Đế Quân ban đầu rõ ràng không lo lắng gì, giờ thì lúc nào cũng lo mình ở cạnh Đế Hậu nhiều.

Luyện Y lắc đầu, sau đó gọi người hầu đi vào thay trà mới.

“Đồ Đồ Tử, sao anh lại ở đây?” Bước vào chính điện, vừa trông thấy bóng dáng quen mắt kia Hứa Triều Hi đã hỏi luôn.

Đang quay lưng về phía cậu, Thần Đồ tức khắc cứng người.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đế Quân xin giúp đỡ, Đế Quân chỉ uống trà, chẳng buồn nhìn.

Hắn lại nhìn về phía xú đệ đệ xin giúp đỡ, xú đệ đệ cũng chỉ uống trà, không buồn nhìn nốt.

Thần Đồ: ………

Mình cũng có cố ý giấu giếm thân phận đâu, sao lại rơi vào tình trạng này chứ?

Khó khăn xoay người, Thần Đồ vẫy tay với Hứa Triều Hi như thể một con mèo may mắn: "Chào, năm mới vui vẻ."

Giờ mà cậu ấy hỏi sao hắn tới chúc Tết thì biết trả lời sao đây? Không lẽ shipper mà còn có thể đến thành Phong Đô chúc Tết Đế Quân?

Chẳng nhẽ ship đồ nhiều quá thân thiết luôn?

“Chúc mừng năm mới,” Hứa Triều Hi cười tủm tỉm đáp lại, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Thần Đồ.” Tiếp theo lại chào hỏi Úc Lũy, sau đó mới ngồi xuống bên người nam quỷ.

Nghe cậu chuẩn xác mà gọi “Thần Đồ, Úc Lũy”, Thần Đồ tức khắc nhận ra, hắn quay đầu không thể tin mà hỏi: “Cậu đã sớm biết thân phận của ta sao?”

Hứa Triều Hi ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."

Thần Đồ nghe vậy liền cảm thấy to hết cả đầu, nếu cậu ta đã sớm biết thì mình còn mất công giấu giấu giếm giếm cái gì chứ? Úc Lũy ngồi cạnh còn lạnh nhạt phun tào: “Bởi vì ngươi quá ngốc.”

Hai quỷ cũng không ngồi lâu, lát sau Sở Giang Vương tới Hứa Triều Hi lại lặp lại trêu chọc y hệt vậy.

Nhưng Lệ Ôn hiển nhiên đã dự đoán trước, chỉ nhẹ giọng cười cười nói: “Từ lúc thấy cậu không hề ngạc nhiên với việc ta phải tăng ca thì ta đã đoán được rồi.”

Hẳn là Đế Quân đã nói gì đó với Hứa Triều Hi.

Hứa Triều Hi vẫn chưa thân quen với Lệ Ôn cho lắm, nhân cơ hội giải thích: “Cái việc tăng ca ấy…… ờm, tóm lại là tôi thực sự đã giữ lời với anh mà, chẳng qua lúc anh dặn tôi đã nói từ trước đó rồi thôi.”

"Kỳ thật cậu có nói cũng không thành vấn đề," Cái này thì Lệ Ôn vẫn tự biết, hắn bất đắc dĩ nhìn nam quỷ đang bình tĩnh ngồi cạnh. "Đế Quân vẫn sẽ bắt ta tăng ca thôi."

Bùi Tế nói: "Bởi vì ta biết ngươi sẽ lười biếng."

Cho nên cũng lười không thèm hỏi, cứ bắt hắn tăng ca là chuẩn rồi.

Lệ Ôn ra vẻ “Đấy thấy chưa” mà nhìn Hứa Triều Hi, Hứa Triều Hi ha ha cười hai tiếng, cổ vũ Lệ Ôn: “Cố lên nha, anh làm việc nhiều hơn chút thì anh tôi có thể tan tầm sớm một chút đó!”

Lệ Ôn: “?”

Bóc lột rõ ràng đến thế sao?

Đến chúc Tết một chuyến mà Lệ Ôn còn ngoại lệ nhận được quà đáp lễ của Đế Quân – tăng ca nhiều hơn.

Hứa Triều Hi thấy bộ dạng hắn kiểu sống không còn gì luyến tiếc nên cho hắn một phần điểm tâm do đầu bếp làm, cực kỳ ngon luôn ấy. Quỷ thông minh thì phải làm việc chăm chỉ hơn nữa nha!

Sau năm mới, hai quỷ ở lại thành Phong Đô vài ngày, chờ các Quỷ Thần chúc Tết xong thì Hứa Triều Hi và Bùi Tế lại chuẩn bị về thôn Tiểu Khê.

Trước khi đi, Hứa Triều Hi còn lôi kéo Bùi Tế vào nhà kho chọn lễ vật.

Nhóm Quỷ Thần tới chúc Tết đều sẽ không đi tay không, đồ trong gian nhà kho này chính là lễ vật năm nay thu được, tràn đầy những món ngọc ngà châu báu hiếm có trên Dương thế, hơn nữa ở đây chúng chỉ được dùng làm đồ trang trí mà thôi, lại còn có cả mấy món gần như đã tuyệt tích như linh tủy linh ngọc.

Trong số Quỷ Thần này, lễ vật của Thần Đồ Úc Lũy là đặc biệt nhất, Hứa Triều Hi nhìn quả đào trong hộp còn to hơn cả đầu mình, liền hỏi Bùi Tế: “Đây có phải là quả của cây đào lớn trên núi Độ Sóc không anh?”

Bùi Tế gật đầu.

Hứa Triều Hi: “Giờ có ăn được không anh?”

Bùi Tế sờ sờ đầu cậu: “Em chờ thêm mấy ngày đi. Cây đào đó được nảy mầm từ hạt đào trên bàn đào của Dao Trì thánh mẫu trên Thiên Đình, quả mà Thần Đồ đưa tới hẳn là nhóm đầu tiên sau khi kết trái, bên trong linh khí dư thừa, chờ em dung hợp sơn phách rồi hẵng ăn.”

Nói xong lại thấy Hứa Triều Hi vẫn nhìn chằm chằm quả đào không rời: “Nếu em thật sự muốn ăn……”

"Không đâu," Hứa Triều Hi giữ lại tay nam quỷ đang định lấy quả đào, cậu trầm ngâm, "Trước kia em còn chưa nghĩ ra nên trồng cây gì trên núi?"

“Anh này, nếu ăn xong quả đào này thì hạt có dùng làm gì không?” Cậu quay đầu hỏi.

Bùi Tế thở dài: "Như vậy không ổn, mộc linh cần rất nhiều linh lực mới có thể sinh trưởng, e rằng nó sẽ hút khô em mất."

Hứa Triều Hi: “Không phải còn có anh nữa sao.”

Nam quỷ hơi dừng lại: “…… Nếu là loại mấy năm gần đây mới kết trái thì cũng không phải là không thể.”

Cuối cùng Hứa Triều Hi cũng chọn được hai lọ nhỏ linh tủy, sau đó đi cùng Luyện Y đến thành La Phong để mua đặc rồi mới cùng Bùi Tế trở về thôn Tiểu Khê.

Trong thôn nhà nhà đều đang ăn tết, Hứa Triều Hi kinh ngạc phát hiện cây ăn quả của cậu nở hoa rồi, Lệ quả cũng đã kết được mấy quả nho nhỏ.

Đầu tiên xuống ruộng kiểm tra qua sau đó mới cầm theo đặc sản đã mua đến nhà bác Hàn cùng chú Chung chúc tết, sau đó lại cùng Bùi Tế mang đặc sản cùng linh tủy đến trấn Thanh Vân.

Trước khi đi, Hứa Triều Hi gọi điện cho Việt Bạch để hỏi thì được biết Việt Bạch và hai lão quỷ hiện đang ở nhà.

Bọn họ mang theo lễ vật đến cửa, nhưng hai lão nhân gia vẫn bất ngờ lắm, vừa mời họ vào nhà vừa bảo họ khách sáo quá, không cần mua nhiều đồ như vậy.

Hai quỷ mới định cư ở Minh giới không lâu, thân bằng quyến thuộc cũng không nhiều lắm. Ngày thường còn đỡ, vừa đến Tết thì quả có hơi quạnh quẽ, bởi vậy họ rất hoan nghênh Hứa Triều Hi dẫn theo Bùi Tế tới cửa chúc tết.

“Chúc mừng năm mới ông bà nội Việt ạ,” Hứa Triều Hi ngọt ngào nói, đồng thời giới thiệu Bùi Tế, “Đây là anh cháu, tên là Bùi Tế.”

Bùi Tế gật đầu với hai quỷ, đang định mở miệng.

Việt Bạch sợ cái vị Phong Đô Đại Đế không biết đã sống bao lâu này mở miệng gọi “ông bà nội Việt” theo Hứa Triều Hi thì hỏng, thế còn không phải là giảm âm thọ của họ hay sao?

Cậu ta vội vàng xông ra trước khi đối phương kịp mở miệng: “Úi chà, anh Bùi với cậu tới còn mang nhiều quà thế là gì, khách khí quá đi!” miệng thì từ chối nhưng tay lại rất nhanh nhẹn mà nhận túi.

Hiểu được ý của cậu ta, Bùi Tế cũng thuận theo, hắn cười nói: “Là đặc sản của thành La Phong.”

“Thành La Phong? Nghe nói ở mãi tận phía Bắc mà.” Hai quỷ kinh ngạc hỏi.

Bùi Tế liền giới thiệu sơ qua về phong tục và quỷ hồn của thành La Phong cho hai lão quỷ nghe.

Hứa Triều Hi kéo Việt Bạch sang một bên lén dặn dò: "Có hai chai nhỏ được đóng gói thành thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, đó chính là linh tủy, là đồ tốt mà các Quỷ Thần cho, đừng có mơ màng mang đi biếu quỷ khác đấy."

“Ở Minh giới này trừ ông bà nội, tôi làm gì có thân thích nào khác chứ?” Việt Bạch nói một câu, sau đó ôm cổ Hứa Triều Hi lay lay, “Có thứ tốt còn nghĩ đến huynh đệ, không uổng công thương cậu nha!”

Hai quỷ mới thì thào nói chuyện một lúc, bà nội Việt bên kia đột nhiên gọi Việt Bạch: "Việt Bạch, ở trong nhà buồn chán lắm, cháu đưa tiểu Hứa và tiểu Bùi ra ngoài đi dạo đi."

“Vâng!” Việt Bạch vội vàng đáp lại.

Khi ba quỷ bước ra ngoài, Việt Bạch mới nói với Bùi Tế: "Xin lỗi nhé anh Bùi, bà em không cố ý đâu."

Bùi Tế vốn không để tâm đến xưng hô này, lắc đầu: “Không sao.”

Hắn đích xác không để bụng chuyện xưng hô, hơn nữa khi còn ở Dương thế, rất nhiều lần Hứa Triều Hi qua nhà Việt Bạch chơi, có khi chơi muộn, hắn đi đón còn từng gặp hai ông bà rồi.

“Sao cậu bỗng dưng khách sáo quá vậy,” Hứa Triều Hi liếc Việt Bạch một cái, bảo bạn tốt, “Cứ coi như không biết thân phận khác của anh ấy không phải được rồi sao.”

“Cậu nói thì đơn giản lắm,” đương nhiên thôi, nói có mấy chữ mà đã giải quyết dễ dàng được thế chắc, Việt Bạch lười cãi với Hứa Triều Hi, liền hỏi, “Giờ cậu muốn tôi đưa các cậu đi dạo hay là cậu với anh Bùi tự mình đi dạo?”

“Này còn phải hỏi? Đương nhiên là tự bọn tôi đi dạo rồi,” Hứa Triều Hi xua tay với cậu ta, “Quỳ an đi.”

Việt Bạch liền vẫy vẫy tay áo bắt chước động tác của tiểu thái giám: “Vầnggggg.”

Hứa Triều Hi cũng không xa lạ gì với trấn Thanh Vân, sau khi Việt Bạch rời đi, cậu đưa Bùi Tế đến ngọn núi gần đó đi dạo, sau khi leo lên đỉnh núi, cậu chỉ vào vườn cây ăn quả bên dưới và nói: "Chỗ kia kìa, em đã mua giống cây ăn quả trong vườn cây ăn quả đó đó."

Sau đó còn bị dụ dỗ mua thêm vài loại.

Bùi Tế cùng cậu đi dạo từ dưới chân lên đỉnh núi, rồi lại từ đỉnh núi xuống chân núi, ngẫu nhiên sẽ tránh tầm mắt Hứa Triều Hi nhắn một hai tin.

Hứa Triều Hi thấy vậy liền hỏi: “Nghỉ Tết âm lịch mà còn phải làm việc hả anh?”

Bùi Tế cười đáp: “Không phải làm việc, là đang nhắn Thần Đồ hỗ trợ chuẩn bị vài thứ.”

Hứa Triều Hi: “Chuẩn bị cái gì vậy?”

Bùi Tế: “Chẳng phải sắp tới sinh nhật Niên Niên sao?”

Sinh nhật Hứa Triều Hi không phải ngày cậu sinh ra, tới tận trước khi chết cậu cũng không biết mình sinh ra vào ngày nào, sinh nhật trước kia vẫn luôn là ngày viện trưởng cô nhi viện lấy cho cậu.

Ngày mười lăm tháng Giêng, quả thực cũng sắp tới rồi.

Nghe giọng điệu của Bùi Tế, dường như hắn tính cho mình một kinh hỉ vào ngày sinh nhật, vì thế từ lúc Hứa Triều Hi biết đến giờ vẫn luôn mong chờ.

Nhưng cái đến trước cả kinh hỉ này lại là quà của Việt Bạch.

Hứa Triều Hi rời khỏi Công ty Thác Mộng, cậu ta còn đuổi theo hỏi, "Thế nào? Giấc mộng này có phải rất thú vị không?"

Hứa Triều Hi hít sâu, quay đầu lại nói với bạn tốt có vẻ vẫn chưa nhận ra chuyện gì: “Việt Bạch này, món quà này khiến tôi hiểu hóa ra cậu độc thân lâu như vậy không phải không có nguyên nhân, tỉnh lại đi nhá.”

Nói xong còn vỗ vỗ vai đối phương.

Chẳng thà cứ như trước kia tặng sách tặng đồ ăn là được, giờ lại còn định chế cảnh trong mơ nữa chứ, thật không thể hiểu nổi.

"Đừng nói nhảm, tôi độc thân là vì chưa tìm được người ưng ý nhá", Việt Bạch phủ nhận, "Nếu tôi thích một cô gái, nhất định tôi sẽ cho cô ấy một giấc mơ ngọt ngào."

Hứa Triều Hi: "?"

“Cho nên đây là nguyên nhân cậu tạo cho tôi giấc mơ chạy trốn đánh quái à?” Vì tôi không phải cô gái cậu thích mà chỉ là anh em bình thường ấy hả???

Việt Bạch tiến đến ôm lấy vai cậu, lời lẽ chính đáng hỏi: “Chẳng lẽ không kích thích sao?”

Cảm ơn nhé, kích thích cực kỳ luôn ấy!

“Đúng rồi, tối nay cậu với anh Bùi có kế hoạch gì không?” Việt Bạch lại hỏi, cố gắng câu giờ giùm anh Bùi.

Lời vừa dứt, liền nhìn thấy nam quỷ đã đi tới góc phố bên đường, bàn tay đặt trên vai bạn mình chuyển thành thúc giục: "Đi đi, kế hoạch của cậu đến rồi kia kìa."

Hứa Triều Hi cũng nhìn thấy nam quỷ cách đó không xa, cậu vẫy tay chào tạm biệt bạn mình rồi lon ton chạy tới: "Anh à ~ Buổi tối chúng ta đi ăn ở đâu?"

Mấy ngày nay họ vẫn luôn ở thôn Tiểu Khê, không biết anh yêu chuẩn bị kinh hỉ ở đâu, có cần về thành Phong Đô không?

“Trước tiên đưa Niên Niên tới một nơi đã.” Nam quỷ đáp.

Ha, đoán trúng rồi nha!

Che giấu sự kích động trong lòng, Hứa Triều Hi hợp tác hỏi: “Em có phải nên nhắm mắt trước không?” Còn chưa đợi hắn trả lời, cậu đã nhắm mắt lại.

Đồng thời còn nghĩ, không biết anh yêu sẽ đưa mình đi đâu nhỉ?

Núi Độ Sóc ư? Tuy phong cảnh trên núi Độ Sóc rất đẹp, nhưng trước đó không lâu họ mới đi rồi.

Đại hoang nguyên? Cũng có khả năng nha, ở đó có một biển hoa rất lớn……

Núi Mang? Ờm, bầu không khí có vẻ không hợp.

Hay đâu đó trên Dương thế nhỉ?

Hứa Triều Hi còn đang nghĩ thì Bùi Tế đã nắm tay cậu đi, chốc lát đã tới.

Hứa Triều Hi thành thật nhắm mắt lại, không biết mình bị đưa đi đâu, chỉ biết xung quanh yên tĩnh, nhưng từ xa có thể nghe thấy tiếng còi yếu ớt.

Cậu đoán mình vẫn đang ở trong thành phố, rồi chợt cảm thấy tay mình được hắn nắm chặt lấy.

Trong chốc lát, dường như hắn đã xúc động đến mất khống chế, sau đó mới phản ứng lại.

Anh ấy đang nghĩ gì vậy? Sao cảm xúc lại mất khống chế? Hứa Triều Hi lén lút muốn mở mắt.

“Niên Niên.”

Giọng nói của nam quỷ khiến Hứa Triều Hi vừa mới động đậy suy nghĩ đã nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, lo lắng cử động nhỏ của mình bị phát hiện.

Nhưng Bùi Tế cũng chỉ gọi cậu mà thôi, sau khi gọi lại không nói chuyện, chỉ đeo một thứ đồ lạnh lạnh lên ngón áp út trên tay trái của cậu.

Hứa Triều Hi không khỏi mở to hai mắt, trái tim đập thình thịch, cậu thấy nam quỷ đang nhìn mình, cong cong khóe miệng khẽ cười.

"Anh…..." Cậu lúng túng gọi hắn, vô thức giơ tay trái lên. Trên đó có thêm một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn màu vàng nhạt lại rất trong, giống như được làm bằng ngọc.

“Bởi vì không muốn nghe thấy lời từ chối nên ta đã trực tiếp đeo nó cho Niên Niên.” Bùi Tế nói, giơ bàn tay đeo nhẫn của cậu lên hôn.

Tim Hứa Triều Hi lúc này vẫn đang đập thình thịch, cậu đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác, “Ai nói em sẽ từ chối chứ.”

Nhìn chằm chằm xinh đẹp bàn tay của mình một hồi, cậu mới chợt nhớ ra: "Của anh đâu? Anh sẽ không tự đeo chứ?"

Bùi Tế: "Không."

Hứa Triều Hi liền chủ động lấy từ trong túi quần của nam quỷ ra một chiếc nhẫn khác, trước trịnh trọng mà nói một câu: “Từ nay về sau, Bùi Tế chính là bạn lữ của Hứa Triều Hi.”

Sau đó đeo nhẫn vào tay nam quỷ.

“Vốn ta muốn dùng Tam Sinh Thạch làm nhẫn, có thể khắc tên chúng ta lên đó.” Đó chính là duyên định tam sinh, mà cả đời này bọn họ sẽ trường trường cửu cửu, sẽ không kết thúc.

Bùi Tế nói, lại dùng tay đeo nhẫn xoa xoa mặt tiểu quỷ, “Đáng tiếc Tam Sinh Thạch lại đang ở chỗ Mạnh Bà, chờ mấy năm nữa Mạnh Bà trở về chúng ta lại đổi một cái.”

Nghe hắn nói như vậy Hứa Triều Hi theo bản năng nghĩ sao Mạnh Bà không trở về sớm một chút chứ…… Không không không, như thế còn không phải ngóng trông người khác chết sớm một chút sao, cái này phải xem dương thọ trong Sổ Sinh Tử là bao nhiêu mới được.

“Niên Niên có nguyện ý cùng ta kết hôn không?”

Hứa Triều Hi đang đeo nhẫn nghe thấy câu hỏi này, không chút suy nghĩ mà trả lời: "Em đã đeo nhẫn lên rồi, anh còn hỏi cái này sao?"

“Được, ta coi như Niên Niên đồng ý.” Bùi Tế mang theo ý cười nói, rồi dắt cậu đến một nơi.

Hứa Triều Hi khó hiểu, cho đến khi cậu ngẩng đầu nhìn lên và thấy dòng chữ trên tòa nhà trước mặt: Cục Dân Chính.

Cậu ngạc nhiên đến mức mắt mở to hơn bình thường, trời ơi, hôm nay là ngày tốt gì mà mình lại có cả nhẫn cả giấy chứng nhận nhỉ? Ước gì ngày nào cũng là sinh nhật!

Một lúc sau, hai quỷ cầm cuốn sổ màu đỏ trên tay bước ra, Hứa Triều Hi lật cuốn sổ màu đỏ bằng bàn tay đeo nhẫn của mình, nhìn cuốn sổ một lúc, rồi lại nhìn nhìn lại mình, trong mắt như không tin nổi.

Sau đó cậu nghe thấy nam quỷ nói:

“Niên Niên, chúc mừng tân hôn.”

“Chúc mừng sinh nhật.”

“Chúc mừng Nguyên Tiêu.”

"Nhân tiện, tối nay ta mở tiệc chiêu đãi một vài Quỷ Thần."

Hứa Triều Hi chưa kịp vui mừng sau khi nhận được lời chúc, đã lập tức cảnh giác hỏi: "Anh mời bao nhiêu quỷ rồi?"

Bùi Tế nói: “Không nhiều lắm, chỉ có mấy chục thôi.”

Mấy chục còn không nhiều lắm? Ngũ Phương Quỷ Đế Thập Điện Diêm La Tứ Đại Phán Quan đều tính rồi mà còn chưa đủ mấy chục đây này! Lại còn nói sẽ không mở tiệc chiêu cáo thiên hạ, lừa quỷ nha!

“Còn Việt Bạch, Thần Đồ sẽ đảm nhận việc đưa cậu ấy tới đây.”

Hứa Triều Hi nhấp miệng không vui, Bùi Tế ôm lấy cậu, Hứa Triều Hi lập tức cảm nhận được trái tim cũng đang đập nhanh trong lồng ngực nam quỷ.

“Niên Niên, ta rất vui.” Nam quỷ thấp giọng nói.

Thôi được rồi, nể tình hôm nay đi lãnh chứng đó.

Cậu ôm lại nam quỷ: “Anh ơi, chúc mừng tân hôn ~~”

CHÍNH VĂN HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom