Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Phản Bội Lời Thề, Phu Quân Hối Hận Rồi

Sau Khi Phản Bội Lời Thề, Phu Quân Hối Hận Rồi
Chương 20: Phần 20


Ta dừng tay lại.

Tức giận quay xe lăn ra ngoài cửa.

"Trên mặt có mặt nạ, trên người có chăn, ta nhìn thấy cái gì chứ? ! Ta chẳng thấy gì cả!"

Tề Ngoạn bỗng cười rộ lên.

"Ngươi cười gì?"

Nàng ấy phe phẩy quạt, cười mà không nói.

Ta lắc xe lăn làm bộ như muốn đ.â.m vào nàng ấy.

Nàng ấy sợ hãi vội vàng nói: "Hài tử lớn rồi, sợ xấu!"

Nàng ấy đi vòng ra sau xe lăn của ta, đẩy ta đi: "Công chúa nghĩ xem, trên mặt hắn bị Đàm Tam Khuyết khắc chữ, nhục nhã bao nhiêu, khó coi bao nhiêu. Tiểu hậu sinh tuấn tú người ta cũng cần giữ thể diện chứ."

"Ta có kim sang dược trị sẹo đây, còn là thuốc năm xưa Đàm Tam Khuyết đưa cho ta. Không biết qua nhiều năm như vậy có hết hạn chưa. . . Được rồi còn nước còn tát, ngươi mau mang đến cho hắn đi."

"Vâng ~"

"Ây khoan đã!" Ta gọi nàng ấy lại: "Mặt sợ xấu, thân thể sao không cho ta xem?"

"Công chúa là kẻ háo sắc sao? Nhìn thân thể người ta." Tề Ngoạn trừng mắt nhìn ta.



"Ta háo sắc? Ta thật lòng lo lắng cho hắn mà. Hắn vì ta mà bị thương nặng như vậy, ta muốn xem vết thương của hắn thế nào, đó cũng là chuyện thường tình thôi."

"Không được nhìn." Tề Ngoạn che mắt ta lại: "Người ta chưa mặc quần áo."

"A chuyện này. . ."


Tối hôm đó, Thái y đến bắt mạch cho ta.

"Trước kia bệ hạ đau buồn quá mức, phẫn nộ quá mức, tổn thương tim, tổn thương gan. Hôm nay lại lo lắng quá độ, tổn thương tỳ tạng. Sao bệ hạ lại có nhiều tâm sự như vậy?"

"Haiz. Cũng tại Vệ Tướng quân cả." Ta thở dài: "Ta với Bá Ước là bạn thân, là tri kỷ, là quân thần, cũng là đồng đạo. Nếu ta là nam nhân, có thể đường đường chính chính kết nghĩa huynh đệ với hắn. Nhưng ta là nữ nhân, ngay cả việc nằm cùng giường cũng không làm được, chỉ cần bắt tay với hắn thôi cũng bị người ta dị nghị. Ta thật sự hận mình không phải là nam nhân."

Thái y im lặng thu dọn hòm thuốc: "Không cứu nổi."

"Ây ngươi. . ."

Hồng Ngọc Nương lén lút đi vào: "Bệ hạ đã muốn chăm sóc Tiểu Vệ Tướng quân, có gì khó đâu, cải trang thành tỳ nữ là được rồi."

"Tuyệt diệu!" Không ngờ nữ Tướng quân thô kệch xuất thân từ thủy phỉ của ta, lại có ngày hiến kế.

Ta thay đồ tỳ nữ, lén lút đến chỗ Bá Ước, nhẹ nhàng vén mặt nạ của hắn lên.

Hắn gầy đi, nhưng vết sẹo trên mặt đang kết vảy.

"Yên tâm, vẫn rất tuấn tú." Ta rưng rưng nước mắt vỗ nhẹ tay hắn: "Người khác có thể chê ngươi xấu, nhưng sao trẫm có thể chê được. Đây là vết thương ngươi vì trẫm mà chịu, trẫm nhìn thấy, chỉ nhớ đến lòng trung dũng của ngươi thôi."

Lông mi hắn khẽ động đậy.



Hoàng lão Lệnh công ăn xong quay lại: "Ngươi là ai, sao lại ở đây?"

Ta giật mình, quay lưng lại cố nói giọng the thé: "Ta là. . . ta là một tỳ nữ."

"Vệ Tướng quân có thân binh chăm sóc, không cần tỳ nữ gì cả, ngươi ra ngoài đi. Mấy tiểu cô nương các ngươi, đừng tưởng lão phu không biết, các ngươi si mê hắn thôi, lợi dụng lúc Vệ Tướng quân không cử động được, muốn chiếm hời của hắn!"

Ta: . . .

Vệ Phong trên giường lật người, nắm lấy tay ta, trong giấc mơ đáng thương nói mê: ". . . Tỷ tỷ, ta đau."

Khóe mắt hắn còn rơm rớm nước mắt.

Lúc này ta mới có lý do: "Xem kìa, Vệ Tướng quân gặp ác mộng gọi tỷ tỷ, ta không thể đi được."

"Thật đáng thương. . . Vậy ngươi cứ ở lại hầu hạ hắn cho tốt."

Một lúc sau, Hoàng lão Lệnh công lẩm bẩm: "Khoan đã, Vệ Phong có tỷ tỷ sao?"

Hả?

Chàng trai trên giường thân hình khẽ cứng lại, hai tay ôm chặt lấy ta, khuôn mặt cũng yếu ớt áp vào tay ta, cả người cuộn tròn lại: "Tỷ tỷ. . ."

"Chắc là có rồi. Tình cảm còn rất tốt nữa." Ta và Hoàng lão Lệnh công cùng lúc nghiêm túc gật đầu.

Cứ như vậy, ban ngày ta nằm trên giường dưỡng bệnh, ban đêm cải trang thành tỳ nữ đến chăm sóc Vệ Phong, qua nửa năm, cuối cùng hắn cũng có thể xuống đất đi lại.
 
Chương 21: Phần 21


Một chàng trai đang tốt đẹp, đi đứng lại hơi khập khiễng.

Thái y nói: "Trong mười tám đinh gỗ đó, có một cái đ.â.m xuyên gân chân hắn, dù có chăm sóc kỹ đến đâu cũng rất khó hồi phục."

Ta nhìn thấy sự tiếc nuối trên gương mặt Vệ Phong.

Hắn mới hai mươi tư tuổi.

Ta cũng rất đau lòng, nhưng vẫn phải cố gắng mỉm cười an ủi hắn: "Bá Ước, bây giờ ngươi đã là chủ soái một phương rồi, có thể bày mưu ở trong trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, không cần phải tự mình xông pha chiến trận."

Vệ Phong lắc đầu: "Ta có thể không làm tiên phong, nhưng không thể không lên lưng ngựa."

Ta cũng hiểu cưỡi ngựa đối với một tướng lĩnh có ý nghĩa gì, từ đó mỗi ngày đều dành chút thời gian, cùng hắn đến thao trường để phục hồi.

Ta phải nhìn hắn, ngã xuống từ lưng ngựa hết lần này tới lần khác. Sau đó dùng những ngón tay vì chịu hình phạt mà trở nên vặn vẹo, từng chút một bò dậy từ vũng bùn, không chịu để ta đỡ.

Đàm Tam Khuyết luôn mắng hắn là tiểu bạch kiểm. Nhưng trong mắt ta, dưới vẻ ngoài thanh tú của Vệ Phong, có một sự kiên cường cứng cỏi. Hắn trung thành, dũng mãnh, trọng ân trọng nghĩa, là một nam nhân cực kỳ có cốt khí. Giống như mười tám tiếng không đầu hàng kia của hắn vậy. Ngọc có thể vỡ, nhưng không thể thay đổi màu trắng; trúc có thể cháy, nhưng không thể phá hủy khí tiết.

"Bệ hạ, Vệ Tướng quân vừa mới khỏi bệnh nặng, hành hạ bản thân như vậy, e rằng. . ." Thái y lo lắng.



"Cứ để mặc hắn đi." Ta đứng xa xa nhìn Vệ Phong: "Thay vì lo lắng bất an, không bằng cho hắn ăn chút gì ngon."

Sau năm năm, ta lại một lần nữa bước vào nhà bếp, nấu cháo và vài món điểm tâm cho Tướng quân của ta, còn có món thịt heo nướng sở trường của ta nữa.


Ta ở chỗ Vệ Phong ăn xong bữa tối mới về, các nữ quan nữ tướng dưới trướng đang ngồi cùng nhau.

Người thêu hoa thì thêu hoa, người viết tấu chương thì viết tấu chương, người ăn hạt dưa thì ăn hạt dưa.

Thấy ta đi ngang qua, Tề Ngoạn phe phẩy quạt lụa, bỗng bắt chước dáng vẻ của ta nói to: "Ta vĩnh viễn vĩnh viễn không muốn làm phụ nhân của ai nữa! Ta không muốn rửa tay nấu canh cho ai nữa! Lưu Ninh Hoan ta, không làm nữ nhân của ai hết!"

Mặt ta đỏ bừng: "Bá Ước liều mạng vì ta, ta nấu một bữa cho hắn thì sao? Giữa nam nữ lẽ nào chỉ có tình ái nhỏ nhặt thôi sao? Các ngươi như vậy là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"

"Đúng vậy, ta là tiểu nhân, bọn ta đều là tiểu nhân." Tề Ngoạn cười xấu xa chắp tay: "Văn võ bá quan cả triều này, chỉ có Vệ Bá Ước Vệ Tướng quân là quân tử, có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ."

Mọi người đều cười lớn. Trong điện ngập tràn bầu không khí vui vẻ, khiến ta tức giận vung tay áo bỏ đi.

Ngày hôm sau lên triều, ta nghiêm khắc quở trách họ: "Một số quan viên kết bè kết phái, lập nhóm nhỏ cô lập trẫm! Bàn tán sau lưng, xem các ngươi còn có bộ dạng của tam công cửu khanh nữa không."

Đám nam nhân ngơ ngác. Đám nữ nhân nín cười. Nín cười thì cũng được, nhưng Hồng Ngọc Nương lại còn "phụt" một tiếng cười thành tiếng.



"Cười cười cười, chỉ biết cười! Coi chừng trẫm trừ bổng lộc tháng này của các ngươi!"

"Không ổn." Vệ Phong vốn ít nói bỗng lên tiếng.

"Ngươi rốt cuộc giúp ai vậy!"

Vị trí Hoàng đế này ta không làm nổi nữa! Ta quay về tẩm điện nằm vật lên tháp.

"Đúng đúng đúng, không làm nổi nữa." Tề Ngoạn ung dung phe phẩy quạt lụa, ngồi xuống bên cạnh ta, cúi người ghé tai ta nói nhỏ: "Phải để Vệ Bá Ước dỗ dành mới khá lên được ~"

Ta kéo nàng ấy lại đè xuống cù cho một trận, đồng thời trừ ba tháng bổng lộc của nàng ấy.

Cho cái miệng nàng ấy cay độc này!

19

Đợi Vệ Phong dưỡng thương xong, ta xếp chuyện đánh Đàm Tam Khuyết vào lịch trình.

"Trẫm vốn tưởng, trẫm và Đàm Tam Khuyết cùng tông cùng nguồn, đều là người Hán, nên liên Đàm chống Liêu. Không ngờ hắn ta là kẻ vô sỉ hèn nhát, hủy bỏ minh ước, cắt đất cầu hòa với Liêu quốc. Muốn đánh giặc ngoài phải yên trong trước, Trung Nguyên chia cắt mấy chục năm, đã đến lúc kết thúc rồi."
 
Chương 22: Phần 22


Ta hạ chiến thư.

Đàm Tam Khuyết cũng đáp trả gay gắt, viết hịch vạch tội ta.

Ta cầm lên xem: "Dài dòng văn tự, lời lẽ liên miên, cũng chỉ lấy việc ta là nữ nhân để nói, chứng tỏ ta làm cũng không tệ."

Ta chợt nảy ra ý tưởng, lại viết một bức "Cáo nữ tử thư", gửi đến các châu quận ——

"Từ xưa đến nay, nữ tử luôn là phụ thuộc của nam nhân. Nam nhân phải tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, còn nữ nhân chỉ được giúp chồng dạy con cho nam nhân, đây là đạo lý gì?

Nay ta khởi binh, hòng giành lấy thiên hạ, mười hai công thần Lăng Yên các cũng có Tề Tướng quốc phụ tá quân vương, Hồng Tướng quân xông trận g.i.ế.c giặc. Có những tấm gương như vậy đi trước, chứng tỏ nữ tử cũng có thể có hoài bão lớn, kiến thức rộng, không hề kém nam tử một bậc.

Nữ tử thiên hạ nên noi gương bọn ta, bước ra khỏi khuê các, cùng mưu đồ đại nghiệp."

20

Ngày Vệ Phong xuất phát, ta và Tề Ngoạn lên đài điểm tướng.

"Binh hùng tướng mạnh, thanh thế to lớn." Tề Ngoạn hài lòng nói.

"Tướng quân cũng tuấn tú." Ta cũng hài lòng nói.

Vệ Phong một thân giáp bạc, lưng đeo kiếm Thanh Hồng, đứng đầu duyệt binh.

"Trẫm nghĩ mãi không hiểu nổi, vì sao hắn chỉ đứng yên mà nhìn cũng đẹp vậy? Thân hình thật sự tốt."



Tề Ngoạn: . . .

"Ngươi thấy cách hắn lên ngựa thế nào? Có phải Tướng quân dưới trướng ta khá oai hùng không?"


Tề Ngoạn: . . .

"Ôi, cái cách hắn vung áo choàng trẫm có thể xem một trăm lần! Một trăm lần!"

Tề Ngoạn nhịn không nổi nữa: "Ngươi có muốn nghe thử ngươi đang nói gì không? Xưa nay có thiên tử nào trên đài điểm tướng lại bình phẩm dáng vẻ của Tướng quân chứ?"

"Ây, Thừa tướng, ở đây chỉ có hai ta, chúng ta là tỷ muội, nói riêng với nhau có sao đâu chứ? Ta không tin ngươi không thích nhìn, dù sao cũng chẳng ai biết." Ta thuận thế khoác tay nàng ấy.

"Ta thích nhìn thì ngươi vui lắm à?"

"Vệ Tướng quân là bảo vật của Quý Hán ta, ta ban cho hắn bảo kiếm chiến giáp, chẳng phải là để hắn oai phong lẫm liệt sao."

Tề Ngoạn nheo mắt: ". . . Lưu Ninh Hoan, ta không hiểu ngươi."

"Có gì không hiểu?"


"Nhiều người nhìn, ngươi không sợ hắn bị người ta cướp mất sao?"

"Cướp, cứ việc cướp." Ta khoát tay: "Chẳng phải Đàm Tam Khuyết đã từng cướp sao, hắn ta có kết cục thế nào? Hắn ta sắp c.h.ế.t rồi! Ta không tin thiên hạ này có ai có thể cướp Vệ Phong khỏi bên cạnh ta."



Tề Ngoạn im lặng nghẹn lời, sau đó nắm lấy cánh tay ta: "Ta đã nói với ngươi không phải tình nghĩa quân thần đơn thuần. Ý ta là. . . lẽ nào ngươi không muốn phát triển tình nam nữ với Vệ Phong?"

Ta kinh hãi, đưa tay đẩy nàng ấy: "Thừa tướng, ngươi có muốn nghe thử mình đang nói gì không? Xưa nay có thiên tử nào dâm loạn Tướng quân chứ! Ngươi đọc thoại bản kỳ quặc gì vậy."

Lực cánh tay của Tề Ngoạn kinh người: "Lúc này đây, ta chỉ là tỷ muội của ngươi thôi. Ta luôn muốn hỏi ngươi, lẽ nào đến giờ các ngươi vẫn chưa ừm. . . mây mưa sao?"

"Bá Ước đối với ta một lòng chân thành, làm sao ta có thể tham lam thân thể của hắn?"

"Nửa năm hắn bệnh nằm trên giường, ngươi mỗi đêm đến chăm sóc hắn, lẽ nào thật sự chỉ là chăm sóc?"

"Chứ không thì sao? Hắn vì ta chịu cực hình không cử động được, sau đó ta mỗi tối lẻn vào phòng hắn giở trò với hắn? Ta là súc sinh sao? Xì! Đừng làm ô uế tình cảm chân thành giữa ta và Bá Ước."

Tề Ngoạn im lặng hồi lâu: "Tỷ muội khuyên ngươi một câu, thật sự cũng không cần chân thành đến thế."

Các bề tôi ở dưới cười ha hả: "Xem kìa, bệ hạ và Thừa tướng khoác tay đi dạo, vui vẻ hiện rõ trên nét mặt, hẳn là đã nắm chắc phần thắng."

"Đúng vậy đúng vậy. . ."

"Có bệ hạ và Thừa tướng anh minh tài giỏi như vậy, thật là may mắn đời ta."

"Đúng vậy đúng vậy."

Trên đài cao ——

Ta đẩy Tề Ngoạn ra: "Tránh ra! Ngươi khiến ta không nhìn rõ bóng lưng Bá Ước."
 
Chương 23: Phần 23


Vệ Phong quay đầu, cách biển ngườixa xa nhìn ta, phi ngựa rời đi.

21

Đàm Tam Khuyết ngự giá thân chinh.

Trước đây hắn ta chưa từng đối đầu trực tiếp với Vệ Phong, giờ hắn ta nên biết mình đã gặp phải một thiên tài như thế nào.

"Vệ Tướng quân tình hình chiến sự ra sao?"

"Gươm vàng ngựa sắt, khí thế như hổ nuốt trọn vạn dặm!"

22

Một năm sau, Vệ Phong kéo quân đến Biện Kinh.

Đàm Tam Khuyết áp giải dân chúng Thanh Giang lên tường thành: "Vệ Phong, nếu ngươi dám công thành, những người này đều phải chết."

Vệ Phong chắp tay: "Vậy ta đi đây."

Lập tức rút quân ba mươi dặm.



Đàm Tam Khuyết: "Hả?"

Dọa lui được Vệ Phong, Đàm Tam Khuyết đắc ý yến tiệc quần thần: "Hừ, mọi người đều nói, Vệ Phong dùng binh như thần. Nhưng chỉ vài cái mạng của dân đen đã có thể khiến hắn từ bỏ đông chinh. Từ bi thì không thể dẫn binh, kiến thức của hắn, cũng chỉ là kẻ canh cổng mà thôi."


Khi hắn ta đang uống rượu, những người trong thành Biện Kinh bất mãn với sự tàn bạo của Đàm Tam Khuyết đã liên kết với quân ta, mở cổng thành. Vệ Phong dẫn năm nghìn binh mã, miệng ngậm tăm, bọc chân ngựa, lặng lẽ vào thành.

Ngày hôm sau, trên tường thành cao mười trượng của Biện Kinh, cờ xí đã thay dổi. Đàm Tam Khuyết cố thủ trong hoàng thành vài ngày, nhưng cũng nhanh chóng thất thủ trước đòn tấn công của Vệ Phong.

"Nghe nói, khi Vệ Tướng quân bắt được Đàm Tam Khuyết, hắn ta đang định nhảy xuống cái giếng cạn ở hậu hoa viên để trốn thoát. Thấy đường cùng, Đàm Tam Khuyết chỉ thẳng vào mũi Vệ Tướng quân mà mắng: Ngươi cướp thê tử người ta, còn muốn g.i.ế.c trượng phu người ta, ta chưa từng thấy kẻ nào trơ trẽn vô liêm sỉ như ngươi!"

Ta tức giận đập bàn đứng dậy: "Đàm Tam Khuyết nói cái quái gì vậy? Vệ Phong không cho hắn ba d.a.o sáu lỗ à?"

"Dù sao Đàm tặc cũng là vương đã đầu hàng, còn phải chờ bệ hạ phán xử, Vệ Tướng quân đâu dám g.i.ế.c hắn? Nhưng xin bệ hạ yên tâm, Vệ Tướng quân cũng không để hắn ta nói năng bừa bãi, lập tức cởi giáp tháo kiếm, đường đường chính chính đánh nhau với hắn ta một trận."

Ta mừng rỡ nhướng mày, nhưng cũng hơi lo lắng: "Đánh xong chưa? Không bị thiệt thòi gì chứ?"

"Đương nhiên rồi! Dù sao Vệ Tướng quân cũng còn trẻ."


"Cuối cùng, Vệ Tướng quân đè Đàm Tam Khuyết xuống, vừa đánh vừa nói: Đòn này, đánh cho ngươi có mắt như mù. Đòn này, đánh cho ngươi bội bạc vô nghĩa. Đòn này, đánh cho ngươi m.á.u lạnh vô tình. Đòn này, đánh cho ngươi thân làm phu quân mà hủy hoại thanh danh thê tử mình mình."

Ta vui không kìm được xoa xoa tay: "Ôi chao, Bá Ước mang bao nhiêu cảm xúc cá nhân trong đó chứ. . . Người đâu, mau mang thuốc hoạt huyết hóa ứ đến, cái nắm đ.ấ.m to như cái bao cát ấy, đánh hỏng thì làm sao đây ha ha!"



"Hắn ở Biện Kinh, có thứ gì tốt mà không có." Tề Ngoạn sâu kín nói một câu.

"Ngươi hiểu cái gì, đây gọi là tấm lòng! Lễ nhẹ tình nặng — À phải rồi, khi các ngươi đi thăm quân, hãy nói với Bá Ước, Đàm Tam Khuyết cứ giao cho hắn xử lý, không cần phải e ngại ta."

Đàm Tam Khuyết chỉ làm tổn thương trái tim ta, nhưng hắn ta thực sự đã đóng mười tám cái đinh xương vào Vệ Phong. Ta đã sớm chuẩn bị tinh thần để Vệ Phong cho hắn ta ba d.a.o sáu lỗ rồi. Đến lúc đó, cái tiếng tàn bạo, sát phu này ta sẽ gánh. Hắn cứ việc tuổi trẻ nóng nảy!

23

Sau khi Vệ Phong đánh chiếm Biện Kinh, ta cùng văn võ bá quan lập tức lên đường.

Khi sắp đến nơi, trong triều xuất hiện những lời bàn tán khác thường.

"Sao cửa thành Biện Kinh lại đóng kín thế. . ."

"Vệ Đại Tướng quân cũng không ra thành nghênh đón, không phải là có ý đồ tự lập chứ?"

"Binh mã đều nằm trong tay hắn, bệ hạ không thể không đề phòng."

"Để cho chắc chắn, bệ hạ nên che giấu hành tung, đêm khuya mới vào thành, thừa lúc bất ngờ mà giải binh quyền của hắn. . ."

"Trẫm còn có cách đơn giản và trực tiếp hơn. Trẫm sẽ trực tiếp trao ngọc tỷ truyền quốc cho hắn."
 
Chương 24: Phần 24


"Ôi, bệ hạ, đùa kiểu này không được đâu!"

"Trẫm không đùa đâu." Ta thu lại nụ cười, nhìn bức tường thành Biện Kinh với vẻ thản nhiên: "Nếu Vệ Tướng quân tự lập, các ngươi hãy mang ngọc tỷ truyền quốc đến đầu quân cho hắn, hết lòng phò tá, đây là mệnh lệnh của trẫm.

Thiên hạ này ai làm chủ, trẫm đều không phục, duy chỉ có Vệ Tướng quân, cho hắn thì cho hắn đi."

"Nói những lời như vậy có ý nghĩa gì chứ?" Tề Ngoạn lẩm bẩm: "Thật không biết bệ hạ đang khoe khoang, hay đang khoe khoang, hay đang khoe khoang nữa?"

Ta còn chưa kịp đánh nàng ấy, cửa thành Biện Kinh đã từ từ mở ra trước mặt ta. Tiếng tù và trang nghiêm vang lên, chuông khánh bay bổng khắp mọi ngóc ngách của thành này. Đội nghi trượng ngựa trắng giáo bạc đứng nghiêm trang hai bên đường dài, bảo vệ con đường đăng cơ của ta.

Lúc này còn cách ba dặm, nhưng ta đã có thể nhìn thấy Vệ Bá Ước trong đám đông.

"Tháng ba mùa xuân, Đế nhập kinh, Hiến Vương quỳ xuống đầu hàng."

—— "Hán thư · Thái Tổ bản ký"

24

Khi ta ra đi, chỉ có mười tám kỵ binh bảo vệ bên cạnh.

Khi ta trở về, xa giá Đế cương lướt qua thiên nhai, phía sau là thiên quân vạn mã.

Thuộc hạ cũ Trường An quỳ trước cửa cung đợi ta.



"Năm đó trong yến tiệc, các ngươi bảo trẫm phải nhẫn nhịn, nói rằng nữ tử thiên hạ đều như thế. Chỉ cần có thể nhịn, ngôi vị Hoàng hậu sẽ thuộc về trẫm." Ta mỉm cười, vung roi ngựa: "Nào ngờ, không nhịn, cả thiên hạ đều là của trẫm, các ngươi sao mà thiển cận thế."

Xe ngựa vào hoàng thành, Tống Bảo Bình và nhi tử nàng ta bị áp giải quỳ xuống đất.

"Năm nay nó mấy tuổi rồi?" Ta hỏi.

Sắc mặt Tống Bảo Bình hiện lên vẻ hoảng sợ, không dám trả lời.

Nàng ta không đáp thì có người đáp: "Năm tuổi rồi."

"Trẫm nói gì nào?"

Tống Bảo Bình vùng khỏi tay thị vệ, lao đến ôm lấy con mình: "Ngươi định làm gì? Đứa trẻ này còn phải gọi ngươi một tiếng mẫu hậu!"

Ta ghét nhất câu nói này: "Trẫm khởi binh, chính là để không làm mẫu hậu của nó, người đâu, lôi nó ra ngoài đánh c.h.ế.t bằng gậy."

Tống Bảo Bình định lao lên liều mạng với ta.

Nàng ta vẫn không hiểu. Nàng ta chỉ có sắc đẹp và thủ đoạn hậu trạch. Ta có, chính là quyền lực.


Tay nàng ta chưa kịp chạm vào vạt áo của ta, đầu nàng ta đã treo trên tường thành.

Vệ Phong đến gặp ta: "Hiến Vương đã bị giam trong cung, bệ hạ có muốn gặp một lần không?"



Ta vén vạt áo, ngồi lên long ỷ: "Dưới suối vàng, vĩnh viễn không gặp lại!"

25

Sau khi ta đánh bại Đàm Tam Khuyết, chỉnh đốn binh mã Trung Nguyên, rồi khởi binh Bắc phạt. Lần này, không còn ai b.ắ.n tên sau lưng nữa, Vệ Phong thuận lợi đánh hạ Lâm Hoàng.

Tiêu Oanh Oanh để lại di thư "biết trời dễ, trái trời khó", ôm con thơ nhảy vào lửa, tự thiêu mà chết. Vệ Phong lập bia cho nàng ta, rồi lập tức quay ngựa trở về, thiên hạ từ đó thống nhất, không còn Ngũ Hồ Loạn Hoa nữa.

Ta chính thức đăng cơ làm Đế.

Trước lễ đăng cơ còn có một nhiệm vụ, đó là viết thư phế Đế Đàm Tam Khuyết. Ta yêu cầu triều đình góp ý rộng rãi, xem làm sao mắng hắn ta cho văn vẻ.

Vệ Phong hăng hái lạ thường, vậy mà còn dâng lên một cái, dài dằng dặc, viết đầy cả tờ.

Phải biết rằng, khi Vệ Phong ở bên ta, trình độ văn hóa rất bình thường, chữ còn chưa nhận đủ. Trong những tấu chương viết cho ta, thường có lỗi chính tả. Ta thường ra tiền tuyến bổ túc văn hóa cho hắn, sau khi về kinh thì mời danh nho đương thời làm thầy cho hắn. Xem ra Đại Tướng quân của ta gần đây có tiến bộ đáng kể, hắn thậm chí còn biết viết tác phẩm vĩ đại rồi, không tồi, không tồi.

Ta mở ra xem ——

"Tội của Đàm tặc có mười.

Thứ nhất, bệ hạ vốn là trăng trong mây, vì hắn ta mà xuống trần gian. Hắn ta không biết trân trọng, ngược lại còn sa đà vào dong chi tục phấn, đó là có mắt như mù.

Thứ hai, hắn ta với bệ hạ vốn có ước hẹn bạc đầu, vậy mà chỉ qua bảy năm ngắn ngủi đã quên đi hứa hẹn, đó là bội bạc vô nghĩa, không phải hành vi của đại trượng phu.
 
Chương 25: Phần 25


Thứ ba, nam tử gì mà thê tử mang thai mười tháng lại không biết ở bên bầu bạn, cũng không có thư từ gì? Lòng dạ sắt đá, vong ân phụ nghĩa."

Còn có bốn năm sáu bảy tám chín mười, toàn bộ đều liên quan đến ta.    Không một chữ nào nhắc đến mối thù hận của bọn họ, hay về giang sơn xã tắc này.

Ta đỏ mặt, đóng bốp lại, trong lòng như có dung nham muốn phun trào.

"Vệ Tướng quân viết thế nào?" Tề Ngoạn nhìn sang.

"Khụ khụ khụ. . . Cũng được. Chỉ là toàn cảm xúc, chẳng có kỹ thuật gì. Vẫn là ngươi làm đi, ngươi văn hay chữ tốt hơn."

Ngày hôm sau, Tề Ngoạn tuyên đọc thư phế truất Đàm Tam Khuyết trước triều. Ta ngồi trên long ỷ, không dám đối mặt với ánh mắt buồn bã của Vệ Phong.

Từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng, hắn phát hiện ta không dùng một chữ nào của hắn, từ hy vọng chuyển sang thất vọng.

Sau khi tan triều, ta muốn tìm hắn nói chuyện tử tế, an ủi hắn một chút, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Thì ra Vệ Phong vội vã chép lại bản phế Đế của hắn một lần nữa, ném vào tường của Đàm Tam Khuyết.

"Ta hận Hiến Vương, cũng vì lẽ này." Hắn bỏ lại câu nói đó, phủi tay, hài lòng bỏ đi.

Sau này, ta mới biết được, năm xưa khi Vệ Phong làm thị vệ trong cung của ta, đúng lúc ta sinh Tiểu Giản khó khăn, hắn đã chạy suốt đêm đến Đại Tướng Quốc tự, dùng mấy tháng bổng lộc cầu cho ta một ngọn đèn trường mệnh, khi rời Biện Kinh còn phải ăn cơm với dưa muối qua ngày.

Ta chuyển dạ hai ngày hai đêm, Vệ Phong quỳ bên ngoài hai ngày hai đêm, cầu nguyện cho ta bình an.

Khi Tiểu Giản chào đời, Vệ Phong mừng rỡ như điên, chạy đến bám vào bệ cửa sổ nhìn trộm tiểu Công chúa, đến giày cũng không kịp mang.

Lòng chàng tự có đôi chân.



Cách núi cách sông vẫn trở về.

26

Sau khi tình hình ổn định, ta nhận được tấu chương của quần thần, đề nghị ta mở rộng hậu cung.


Ta: "Hả?"

"Dù bệ hạ là nữ hoàng, nhưng cũng không thể cô đơn một mình, không có phối ngẫu được."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Bệ hạ đã hưu bỏ Hiến Vương, nên chọn thêm vài thanh niên tài tuấn, để lại huyết mạch hoàng gia."

Ta chưa kịp mở miệng, quần thần đã tranh nhau dâng danh sách lên. Toàn là những thanh niên tài tuấn từ các thế gia trong kinh thành.

"Cả mười lăm tuổi cũng đưa lên!" Ta vô cùng đau đớn chỉ vào tập tranh: "Các ngươi đặt trẫm ở chỗ nào!"

"Bệ hạ đừng lo, cũng có người bốn mươi tuổi."

Ta chộp lấy danh sách ném xuống.

Cho ngươi bốn mươi! Cho ngươi bốn mươi!

Cả triều ồn ào, Vệ Phong không nói một lời, quay đầu bỏ đi.

"Ơ, sao Vệ Đại Tướng quân lại đi rồi? Chưa tan triều mà."



"Phải đấy, chuyện gì vậy?"

"Đây là coi thường quân vương, không coi bệ hạ ra gì."

Ta vội vàng gọi: "Tan triều! Vệ Tướng quân đã đi rồi các ngươi còn đứng đây làm gì? Mau về mau về."

Trở về cung, ta nhíu mày bàn bạc với Tề Ngoạn: "Chuyện lập hậu này, ngươi thấy sao?"

Tề Ngoạn lấy ra ba cuộn tranh: "Thần đã giúp bệ hạ chọn lọc, ba vị này về tài học lẫn tính tình đều xứng đôi với bệ hạ."

Ta rầu rĩ không vui, chẳng có hứng thú gì.

Nàng ấy mở cuộn tranh đầu tiên: "Đây là trưởng tử nhà Thôi thị ở Hà Thanh. Chọn hắn, Thôi thị sẽ hoàn toàn thuộc về bệ hạ. Thôi thị nhân tài như mây, bệ hạ có thể mượn việc này để kiềm chế các thế gia khác."

Ta lắc đầu.

Nàng ấy mở cuộn tranh thứ hai: "Đây là trưởng tử Hồ thị. Hồ thị ba đời làm thương nhân, vốn có danh xưng Hồ Bán Thành, bệ hạ chọn hắn, sẽ không phải lo lắng về quốc khố nữa."

Ta nhìn về cuộn tranh cuối cùng. Hứng thú đã tàn, cũng không biết đang chờ đợi điều gì.

Tề Ngoạn lộ ra nụ cười tinh quái, từ từ mở ra.

Ta sững sờ.

Khác với hai bức trước, bức tranh này chỉ có vài nét vẽ sơ sài. Trường thành trùng điệp, sóng gió hùng vĩ, một người. Gương mặt hắn rất mờ nhạt, nhưng ta sẽ không bao giờ quên. Đây là bức tranh ta vẽ Vệ Phong trên đài điểm tướng trước khi hắn Bắc phạt.
 
Chương 26: Phần 26


"Đừng đùa." Dòng lũ trong lòng ta lại dâng trào.

"Được." Tề Ngoạn từ từ cuộn tay ta lại: "Tuy Vệ Phong đứng trong hàng tam công, nhưng xuất thân bình thường, trong nhà không có ai, hơn nữa tất cả của hắn đều do bệ hạ ban cho, ngoài việc đánh thành chiếm đất, khó có thể mang lại lợi ích gì khác cho bệ hạ. Giờ thiên hạ đã thống nhất, không còn chỗ nào để đánh, Vệ Phong ở triều đình chắc chắn sẽ càng ngày càng yếu thế. Bệ hạ liên hôn với hắn, không những không có lợi, còn bị người ta dèm pha."

Ta nắm chặt cổ tay nàng ấy, run rẩy nói: "Ngươi biết ta không nghe những thứ đó."

"Vậy ngươi muốn nghe gì?"

Ta im lặng hồi lâu: "Ta với hắn quả thật rất thân thiết, rất gần gũi. Nhưng bao nhiêu năm nay, ta đã sớm không biết, giữa chúng ta rốt cuộc là tình nghĩa gì nữa."

"Ngươi không thích hắn?"

"Đương nhiên không phải!"

"Vậy ngươi sợ hắn không thích ngươi?"

Ta thở dài: "Ta sợ hắn chỉ kính trọng ta, chứ không có tình cảm nam nữ gì với ta."

"Ngươi là không nhìn rõ mình trông như thế nào? Hay là không nhìn rõ ánh mắt Vệ Phong nhìn ngươi?"

"Không nhìn rõ ánh mắt của hắn." Ta thành thật đáp: "Hắn luôn không nhìn ta."

Tề Ngoạn trợn mắt, kéo tay ta: "Vậy thì đi hỏi đi!"

"Khoan đã! Hắn là thần tử, nếu ta ban chiếu, hắn sẽ không từ chối, nhưng như vậy chẳng phải ta đang cưỡng ép dân nam sao. Ta biết một khi ta mở lời, Bá Ước sẽ đồng ý, nhưng ta không muốn hắn chịu ấm ức."

"Phiền c.h.ế.t đi được!" Tề Ngoạn giậm chân, ném những tờ tấu chương như bông tuyết vào người ta: "Mỗi ngày phê duyệt tấu chương cho ngươi! Còn phải nghĩ cách giúp ngươi hỏi cái này hỏi cái kia!"

"Vậy thì đừng hỏi nữa."

"Hỏi!" Tề Ngoạn giận dữ vung tay áo: "Thật chán ghét cái bộ dạng nhát gan của ngươi."



27

Ngày hôm sau, Tề Ngoạn cho gọi Vệ Phong đến Chiêu Dương điện: "Vệ Phong, ngươi có biết tội của mình không?"

Vệ Phong đứng im lặng tại chỗ: "Không biết."

Tề Ngoạn nói: "Quần thần tâu rằng ngươi công cao lấn chủ, coi thường Điện hạ, ngươi có nhận không?"

Vệ Phong vẫn cứng rắn như thường: "Không nhận."

"Họ còn nói, ngươi có ý đồ phản nghịch đối với Hoàng thượng, ngươi có nhận không?"

"Không nhận."

"Vậy sao?" Tề Ngoạn cười khúc khích, "Vậy còn ý đồ bất chính thì sao, hử?"

Vệ Phong đứng c.h.ế.t lặng.

"Vệ Đại tướng quân, trong đại điện có ngôn quan đấy, ngươi nhìn Hoàng thượng bằng ánh mắt gì, tự khắc có người nhìn thấy. Ngươi tưởng mình làm gì cũng cẩn thận lắm sao?"

Vệ Phong xấu hổ và tức giận nhìn sang một bên.

"Ở kinh thành, ngươi lấy cớ bệnh yếu để lừa gạt Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng đêm đêm ra vào phòng ngươi để chăm sóc."

"Đánh hạ Biện Kinh, rõ ràng Hiến Vương muốn Hoàng thượng đến xử lý, nhưng ngươi vì có tư tình với Hoàng thượng nên đã đánh hắn ta tơi tả, sau đó còn viết một bức thư, chỉ trích hắn ta bất trung với Hoàng thượng."

"Hoàng thượng ban cho ngươi Tiềm đệ, nhưng ngươi vẫn đêm đêm canh gác ở Khu mật viện, là vì Khu mật viện gần với tẩm cung của Hoàng thượng phải không?"

"Càng không nói đến việc ngươi còn tự ý cất giữ vật dụng của Hoàng thượng. . ."



"Những việc này, ngươi còn gì để nói nữa?"

Ta chưa từng thấy vị tiểu tướng quân của ta lúng túng đến vậy bao giờ.

Tinh thần suy sụp.

Ta không đành lòng, vén rèm bước ra: "Bá Ước, chỉ cần ngươi nói một câu rằng ngươi vô tội, trẫm sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."

Vệ Phong ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ta.

"Vậy nếu thần có tội thì sao?"

Một cơn gió thổi qua điện.

Ta mới nhận ra, hoa hạnh bên ngoài cửa sổ đã nở đầy cành từ lâu.

28

". . . Năm sau, Đế lập Vệ Bá Ước làm Vương Phu, dùng lễ Trung cung để cưới."

-- "Ghi chép từ Hán thư·Thái Tổ"

29

Lần trước ta thành thân, chỉ có một bát rượu nước.

Cho nên ta luôn muốn một hôn lễ long trọng và hoành tráng.

Ta đã làm được.

Ngày hôm đó, Vệ Phong xuất phát từ Thanh Giang lý, ngồi đồng xa do sáu mươi bốn người khiêng, đi từ trên phố vào cửa cung, sau đó mặc lễ phục cưới, từng bước từng bước đi đến bên cạnh ta.
 
Chương 27: Phần 27


Ngọc điệp của hắn được đưa vào Tông miếu.

Hắn đi tế bái cha mẹ ta.

Bọn ta mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan.

Đến khi trời tối, bọn ta mới trở về Tiêu phòng.

Bên ngoài vẫn đang b.ắ.n pháo hoa, cả Biện Kinh đèn hoa rực rỡ, thiên hạ sẽ bày tiệc, ca múa vui chơi nửa tháng để chúc mừng bọn ta nên duyên.

Nhưng thực ra hôn lễ quá phức tạp.

Hóa ra địa vị Đế hậu mà ta hằng mong ước bao nhiêu năm cũng chỉ đến thế.

Điều ta mong muốn, không gì hơn lúc này đây, được tĩnh lặng ở bên hắn.

"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Vệ Phong bên cạnh khẽ chạm vào cánh tay ta.

Trong lòng ta có chút xúc động: ". . . Thực ra ta là người tái giá."

"Ta vốn là kẻ bình dân vùng Hoài Tả."

"Ta đã lớn tuổi rồi~"

"Ta một thân đầy bệnh tật."

Ta bị hắn chọc cười.

So ra chẳng ai hơn ai cả.

Hắn cười cầm nửa quả hồ lô lên: "Phu nhân."

Ta cầm nửa quả còn lại: "Phu quân~"

"Phu nhân, đói không?"

"Đói, đương nhiên là đói rồi! Quần thần tiệc tùng, chỉ có chúng ta làm lễ, một ngụm rượu cũng chưa được uống."

"Đi, ăn lẩu thôi."



"Có lẩu để ăn à? Vậy sao không lấy đàn của ta ra, chúng ta vừa ăn lẩu vừa hát, bên ngoài còn đang b.ắ.n pháo hoa nữa."

"Được."

Đêm ấy, trong cung vang vọng tiếng hát của bọn ta:

-- Bạch nhật phóng ca tu túng tửu, thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương. (*)

(*) Thơ có nghĩa là ban ngày hát ca nên uống rượu thỏa thích, tuổi xuân làm bạn đồng hành thật tốt để trở về quê.

(Hết chính văn)

Ngoại truyện

1

Một ngày nọ, Lưu Ninh Hoan say rượu, bỗng nhiên lặng lẽ rơi nước mắt.

Tề Tướng hỏi nàng vì sao.

Nàng nói: "Tại sao Bá Ước không còn gì để phong nữa?"

Tề Tướng đang định bịt mũi bỏ đi, nàng đột nhiên vỗ đùi: "Ta muốn phong hắn làm Hoàng đế!"

Tề Tướng gọi Vương Phu đưa người đi: "Dù chỉ có hai hạt lạc, cũng không đến nỗi uống say thành ra thế này chứ."

Tuy nói vậy, nhưng ý định lập nhị Đế của Lưu Ninh Hoan vẫn không chết.

Ngày hôm sau, nàng đặt thêm một long ỷ bên cạnh long ỷ của mình cho Vương Phu.

Quần thần khóc lóc can gián đến chết.


Vương Phu lúc đó đang đứng ở vị trí đầu tiên của phía quan võ.

Hắn liếc nhìn chiếc long ỷ đó, lạnh nhạt nói: "Ta ngồi đó làm gì?"

Sau đó vì Lưu Ninh Hoan kiên trì suốt mấy năm, mọi người không chịu nổi nữa, cuối cùng để Vương Phu từ đứng dưới thành ngồi lên trên đó, thực ra cũng chỉ vài bước chân.



Nhưng truyền thống nhị Thánh lâm triều lại được giữ lại, trở thành gia huấn của tổ tông.

Nghe nói trong cả sự việc này, người duy nhất không vui chính là Vương Phu.

Hắn vốn đang đứng ngon lành ở hàng đầu tiên, mỗi ngày chỉ cần đối diện với Hoàng thượng.

Giờ đây phải đối diện với quan ngự sử, muốn nhìn Hoàng thượng còn phải ngoảnh đầu lại.

Từ đó mỗi lần lơ đãng đều bị ghi vào trong ghi chép cuộc sống hàng ngày.

Theo thống kê, đã lơ đãng hơn một nghìn lần, là vua về lơ đãng trong các đời Vương Phu.

2

Trước khi cưới Hoàng thượng, Vương Phu luôn sống rất giản dị.

Không có tư dinh riêng, cũng chẳng có cơ thiếp nào.

Hắn nhạc nhẽo đến mức Hoàng lão Trụ quốc nhờ Thái y đến bắt mạch cho hắn:

"Có phải khi rơi vào tay Hiến Vương. . . đã bị thương đến gốc rễ, tuổi còn trẻ mà đã không được nữa?"

Thái y vuốt râu: "Ta thấy cũng chỉ là hơi suy thận, nhưng không nghiêm trọng, mỗi ngày ăn hai hạt hạch đào là được rồi — Tướng quân về sau không được cậy mình còn trẻ mà ngày nào cũng tự vui vẻ đâu đấy."

Hoàng lão Trụ quốc: "Hả?"

Vương Phu lạnh nhạt buông tay áo: "Lang băm."

Thái y: "Bị thương đừng có đến tìm ta."

Hoàng lão Trụ quốc thấy Vương Phu cứ độc thân như vậy cũng không phải cách, bèn gửi đến cho Vương Phu hai mỹ nữ.

Bị từ chối ngay trước cửa.

Vương Phu khẳng khái nói: "Thân tám thước này, đã hiến cho nước, cũng hiến cho quân."

Hoàng lão Trụ quốc: "Bội phục, bội phục!"

Nghĩ lại thấy có gì đó không ổn.
 
Chương 28: Phần 28


Hiến cho quân vì sao phải cấm dục?

Vừa lúc Lưu Ninh Hoan đi ngang qua cửa, các ngôi sao vây quanh mặt trăng, giữa đôi mày anh khí bừng bừng.

Rồi đột nhiên lấy ra một tấm gương nhỏ, rất tự nhiên thoa chút son môi, thoa xong tiếp tục bàn bạc với Đại tướng về cách đối phó kẻ địch.

Hoàng lão Trụ quốc: "Ừm. . ."

Cảm giác đã biết được điều gì đó.

Về sau.

Đại hôn của Đế hậu.

Hoàng lão Trụ quốc uống rượu mừng của Đế hậu, không khỏi xúc động: "Bọn trẻ cũng đã lớn rồi. . . Khụ khụ, lão phu cũng nên cáo lão hồi hương thôi."

Hoàng lão Trụ quốc vừa đi khỏi, lập tức nhận được thư cầu cứu của Từ Lương.

Đế hậu đã mười ngày không thượng triều!

Hoàng đế không đến, Đại tướng quân cũng không đến!

Văn võ bá quan ngày nào cũng đến điểm danh, ghế trên trống không không ai ngồi!

Dân chúng chấn động! Quần thần dâng tấu!

Hoàng lão Trụ quốc với tư cách là nguyên lão bốn triều, được mời trở lại, mang theo tấu chương can gián của văn võ bá quan, gõ cửa Chiêu Dương điện.

Người ra mở cửa là Vương Phu, khoác áo ngủ, nửa kín nửa hở: "Chuyện gì?"

Hoàng lão Trụ quốc: "Ngươi còn mặt mũi hỏi sao?"

Vương Phu im lặng không đáp.

Hoàng lão Trụ quốc: "Cứ tiếp tục như vậy mọi người sẽ nghĩ ngươi uy h.i.ế.p thiên tử để ra lệnh cho chư hầu!"

Vương Phu vẫn im lặng không đáp.

Hoàng lão Trụ quốc: "Nam nhân phải biết tiết chế!"

Vương Phu: "Tân hôn yến ái, không thể thông cảm một chút sao?"



Hoàng lão Trụ quốc: "Quần thần đều đang quỳ bên ngoài, ngươi đi nói với họ thông cảm một chút đi."

Vương Phu trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng tiếc nuối thở dài.

Hoàng lão Trụ quốc: "Đã mười ngày rồi ngươi còn thở dài cái gì nữa!"

Sau đó, Lưu Ninh Hoan gửi đến cho Hoàng lão Trụ quốc Đan thư thiết khoán, có thể bảo toàn tính mạng cho con cháu họ Hoàng một đời.


Hoàng lão Trụ quốc: "Vô duyên vô cớ, vì sao Hoàng thượng lại ban cho ta vật quý giá như vậy?"

Lưu Ninh Hoan nghiêm trang nói: "Ái khanh đã cứu mạng trẫm, trẫm, khắc cốt ghi tâm!"

Hoàng lão Trụ quốc: ?

Hoàng lão Trụ quốc đến c.h.ế.t vẫn nghĩ.

Đêm đó, Vệ Bá Ước rốt cuộc đã làm gì?

3

Cả đời Vương Phu nỗ lực kéo dài ngày nghỉ.

Khi mới lập triều, cứ bảy ngày chỉ nghỉ một ngày.

Sau khi Vương Phu thượng vị, trước tiên tấu lên mỗi bảy ngày phải nghỉ hai ngày, ít nhất hai ngày.

Sau đó đề nghị các ngày lễ lớn nghỉ liên tục bảy ngày.

Cuối cùng phát triển đến mức mỗi tiết khí đều phải nghỉ ba ngày.

Hoàng lão Trụ quốc: "Nam nhân phải biết tiết chế!"

4


Lưu Ninh Hoan khi vào động phòng vui vẻ tươi cười: "Bá Ước à, đừng sợ, tỷ tỷ dạy cho."

Lưu Ninh Hoan khi ra khỏi động phòng nước mắt đầm đìa: "Đại ca à, ta sai rồi hu hu hu ta có mắt không thấy Thái Sơn, hôm nay ta có việc xin phép đi trước. . ."

Dĩ nhiên là không thành công.

Thị vệ trước điện gửi thư hỏi cấp trên suốt đêm: Vương Phu nắm cổ Hoàng thượng đè lên tường, tình huống này phải xử lý thế nào?



"Đừng nhìn." Vương Phu từ cửa sổ ném cho một cái nhìn, ánh mắt hung ác.

Vương Phu từng trải sa trường.

Giết người không đếm xuể.

Từ đó về sau, bất kể trong Chiêu Dương điện có động tĩnh gì, thị vệ trước điện đều giả điếc làm ngơ.

Tuy thế nhân gọi Vương Phu là nho tướng.

Nhưng, từ bi không thể cầm quân.

5

Đêm khuya 1.

Lưu Ninh Hoan: "Vệ Phong, chàng đừng có quá đáng!"

Vương Phu lặng lẽ cúi mắt, cởi bỏ y phục: "Ninh Hoan, ta vì nàng chịu biết bao nhiêu thương tích."

Lưu Ninh Hoan: ". . . Lại đây, ta hôn hết cho chàng."

Đêm khuya 2.

Lưu Ninh Hoan: "Vệ Phong, chàng đừng hòng lợi dụng lòng thương hại của ta nữa!"

Vương Phu lặng lẽ cúi mắt, mặc lại y phục: "Thân thể đầy thương tích này, cuối cùng cũng bị nàng chê bai rồi."

Lưu Ninh Hoan: ". . . Lại đây, ta hôn hết cho chàng."

Đêm khuya 3.

Lưu Ninh Hoan: "Lại đây hôn đi."

6

Tề Tướng nói: "Đây là học được tính bất lực."

7

Lưu Ninh Hoan sau khi thành thân từng nói: "Làm Hoàng đế có ý nghĩa gì chứ? Hả? Mỗi tối về nhà vẫn phải hầu hạ trượng phu."
 
Chương 29: Phần 29


Vương Phu đi ngang qua, nâng cằm nàng lên hôn một cái: "Tối nay ta hầu hạ nàng."

Lưu Ninh Hoan ném tấu chương: ". . . Có gì khác đâu chứ? !"

8

Lưu Ninh Hoan luôn rất muốn có con.

Nhưng Thái y khuyên nàng không nên.

Lưu Ninh Hoan: "Bá Ước, ta thực sự muốn sinh cho chàng một nhi tử hoặc một nữ nhi. . ."

Vương Phu nói: "Lấy tính mạng của phu nhân đổi lấy một nhi tử hoặc một nữ nhi, ta không đổi."

9

Có quan viên trong một bữa tiệc rượu hỏi Vương Phu có thể nạp thiếp không.

Vương Phu: "Không nạp."

Đồng liêu liếc mắt nhìn người đặt câu hỏi: "Đúng vậy, Bá Ước là Vương Phu, biết Vương Phu là gì không? Còn nhớ Hiến Vương c.h.ế.t như thế nào không?"

Vương Phu nói: "Ta không phải vì sợ Hoàng thượng mà không dám vui vẻ với những nữ tử khác. Chỉ là ta tuy bất tài, nhưng có chút danh tiếng, bởi vì suốt đời ta chưa từng làm một việc nào phản bội Hoàng thượng. Nếu ta không còn trung thành, không giữ lời hứa, thì có gì khác với tên Đàm tặc kia? Hoàng thượng vì sao lại bỏ hắn mà yêu ta?

Các vị ngồi đây, khi động phòng hoa chúc đều đã thề non hẹn biển một đời một kiếp một đôi lứa, sao lại quay đầu đi nạp tam thê tứ thiếp mà không thấy xấu hổ. Lẽ nào lời thề với nữ tử thì không cần phải tuân thủ nữa sao?

Trong mắt ta, thê tử là người thân thiết nhất mà còn thất hứa, thì còn nói gì đến trung thành tiết liệt? Tam thê tứ thiếp thực sự không phải là việc đại trượng phu nên làm."

Những lời này truyền đến tai Lưu Ninh Hoan: "Nói hay lắm!"



Lập tức hạ chỉ cho nam nhân toàn thiên hạ giải tán cơ thiếp, chỉ được cưới một người.

Chính thất của Hình bộ Thượng thư chạy đến trước mặt Lưu Ninh Hoan, vội vàng nói không được: "Hoàng thượng, thần phụ không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi. Nếu lão gia không nạp thiếp sinh con, đến khi ông ấy qua đời, thần phụ và ba nữ nhi sẽ phải uống gió Tây Bắc mất. Chúng thần là nữ tử không thể kế thừa sản nghiệp gia đình được!"

"Nói nhăng nói cuội." Lưu Ninh Hoan nói.

Nàng lập tức hạ thêm một đạo chỉ dụ, chia nữ tử thiên hạ thành tại thất nữ, xuất giá nữ, quy ninh nữ.

Tóm lại, đều có thể kế thừa gia nghiệp.

10

Từ mỗ ở Đông thành: "Vệ Bá Ước chỉ là sợ thê tử. Không ngờ hắn một đời chinh chiến, không ngờ lại là kẻ sợ thê tử."

Vương Phu: "Nói như thể ngươi không sợ thê tử của ta vậy."

11

Ngày hôm sau, Lưu Ninh Hoan triệu Từ mỗ vào điện.

Lưu Ninh Hoan: "Nghe nói ngươi không sợ ta?"

Từ mỗ run rẩy cả hai chân.


12

Từ mỗ sau khi trở về nói: "Không ngờ Vệ Tướng quân một đời chinh chiến, lại đi thổi gió bên gối."



Lưu Ninh Hoan: "Hắn không có!"

13

Có quan viên nói: "Vị trí Vương Phu tuy tôn quý, nhưng ta không muốn hầu hạ Hoàng thượng."

Vương Phu: "Sao thế, ta đã c.h.ế.t rồi sao? Thê tử của ta cần ngươi nuôi à?"

Lại có người nói: "Ta nhớ Hoàng thượng lớn hơn Vệ Tướng quân vài tuổi."

Vương Phu: "Thê tử nhà ta mỹ mạo, phu nhân của các ngươi dù ở tuổi đôi mươi tươi trẻ cũng không bằng."

Có một quan viên cưới được mỹ nữ, cố ý đến hỏi Vương Phu: "Thê tử ta có đẹp không?"

Vương Phu: "Thê tử của ta là thiên tử, phu nhân của ngươi làm chức quan gì?"

Lưu Ninh Hoan nghe xong cười ha hả, và nhờ người biên tập thành sách, thường đặt đầu giường để đọc. Thế nhân cho rằng Vương Phu ít nói, nhưng một đòn đã hạ gục đối thủ.

14

Khi Vương Phu Đông chinh, từng có thuyết khách yết kiến: "Binh mã thiên hạ đều trong tay tướng quân, sao không tự lập?"

Vương Phu nói: "Hành quân đánh trận dễ lắm, xử lý nội chính mới khó."

Thuyết khách nói: "Tướng quân quá khiêm tốn rồi, hành quân đánh trận sao có thể dễ dàng. . ."

Vương Phu nói: "Ta đánh thiên hạ hay ngươi đánh thiên hạ?"

Lưu Ninh Hoan nghe xong cười ha hả: "Trẫm thích nhất là khi họ không ưa Bá Ước nhưng lại không làm gì được hắn."
 
Chương 30: Phần 30


15

Khi Vương Phu mới vào cung, Ngũ Lăng thiếu niên tranh nhau bắt chước cách hắn hầu hạ thiên tử.

Một thiếu niên hỏi: "Xin hỏi Đại tướng quân, năm xưa ngài không mua nhà cửa, có phải vì thiên hạ chưa định nên chẳng cần gia đình không?"

Vương Phu đáp: "Không, là vì ta muốn đi ở rể."

Thiếu niên ngạc nhiên: "Nhưng khi đó Hiến Vương vẫn còn sống mà?"

Vương Phu: "Nên ta mới khởi binh g.i.ế.c hắn ta."

Từ đó, các thanh niên tài tuấn ở kinh đô không dám nhìn thẳng vào mặt thiên tử, đi vào Chiêu Dương điện cũng phải đi thành nhóm, sợ bị Vương Phu hiểu lầm.

16

Ở Biện Kinh có một người nghèo khó không cưới nổi thê, viết thư hỏi mượn tiền Vương Phu.

Vương Phu hồi âm: "Khuyên ngươi nên đi ở rể. Mỗi tháng thê tử của ta cho ta hai ngàn thạch."

Rồi không cho mượn một đồng nào.

17

Khi Vương Phu bình định Trung Nguyên trở về, vui mừng khôn xiết, ôm chặt Lưu Ninh Hoan xoay một vòng.

Lưu Ninh Hoan kinh hãi: "Trẫm là thiên tử!"

Vương Phu: Xoay thêm một vòng nữa.

18

Cả đời Vương Phu phóng khoáng, hòa nhã với mọi người.

Chỉ riêng với Hiến Vương là hắn luôn thấy canh cánh trong lòng.

Khi Hiến Vương chết, Vương Phu lý sự tranh luận, đè bẹp văn võ cả triều, giành lấy việc lo tang sự cho hắn ta.

Sau đó dựa theo lễ chế triều trước, tìm một nghi thức đơn giản nhất làm tham khảo, rồi còn cắt giảm đi một nửa.

Lưu Ninh Hoan nói: "Bá Ước, ta biết ngươi thấy hắn ta không vừa mắt cũng vì ta mà ra. Nhưng làm vậy, e rằng hậu thế sẽ bảo ngươi đố kỵ."

Vương Phu: "Ta vốn đố kỵ mà."

19

Khi lo tang sự cho Hiến Vương, Vương Phu lén đá vào quan tài của hắn ta một cái, nhổ nước bọt: "Thằng nhãi ranh, dám phụ thê tử của ta."

Vừa hay bị một sử quan nhìn thấy, ghi vào khởi cư chú.

Lưu Ninh Hoan nghe tin giật mình: "Ái khanh, chuyện này không nên ghi lại. Ta sẽ thăng quan tiến chức cho khanh, khanh hãy xóa câu đó đi."

Sử quan cầm bút, thêm một câu sau "Vương Phu đá quan tài Hiến Vương": Bệ hạ nói sẽ thăng quan tiến chức cho thần chỉ để xóa câu này.

Lưu Ninh Hoan: "Mẹ kiếp ngươi. . ."

Sử quan tiếp tục viết: Thần không nghe theo, bệ hạ mắng "Mẹ kiếp ngươi".

Hôm sau, triều đình chấn động, quần thần dâng tấu.

Đế hậu cùng viết chiếu tự trách, tắm rửa thay y phục đến Thái miếu trai giới bảy ngày.

Kết quả ngày đầu tiên đã có người trông thấy một đôi phu thê tay trong tay ăn đồ nướng trên phố Biện Kinh.

Trượng phu cao tám thước, tuổi ngoài ba mươi nhưng vô cùng thanh tú;

Thê tử rạng rỡ xinh đẹp, dung mạo sánh ngang Tây Thi, dáng vẻ phong lưu.

Hai người mày mắt vui vẻ, ăn từ đầu phố đến cuối phố.

Hôm sau, triều đình lại chấn động, quần thần lại dâng biểu. . .

20

Khi Lưu Ninh Hoan cầu hôn Vương Phu, có quan tâu can gián: "Vệ Tướng quân không thể làm Vương phu, bởi vì trên mặt hắn có sẹo."

Lưu Ninh Hoan: "Ngươi muốn có một cái giống vậy không?"

21

Mười năm sau, vị quan từng nói "trên mặt Vệ Tướng quân có sẹo" ngã ngựa bị rách mặt.

Lưu Ninh Hoan đích thân đến phủ thăm bệnh.

Rồi ghé tai hắn ta nói: "Vết sẹo của ngươi không đẹp bằng của hắn."



22

Lưu Ninh Hoan trở về cung.

Vương Phu đang soi gương: "Ta không có sẹo."

Lưu Ninh Hoan: "Đúng vậy, chàng không có."

23

Vương Phu lười biếng.

Nhưng thích trồng trọt.

Lưu Ninh Hoan xử lý chính sự ở tiền điện của Chiêu Dương điện.

Hắn thì trồng trọt ở hậu viện.

Vương Phu còn có tay muối dưa cải rất ngon.

Nghe nói tay nghề giỏi đến mức có ông chủ của tửu lâu viết thư hỏi Vương Phu có thể bán món đó ở lâu của ông ta không.

Vương Phu hồi âm: "Phu nhân muốn làm một khu vườn hoa, đã phá mất một nửa ruộng của ta, sau này ta phải trồng hoa, sản lượng dưa cải muối giảm mạnh."

Vinh hạnh lớn nhất của quan lại dưới triều Thái Tổ là được đến Chiêu Dương điện ăn cơm, kèm theo dưa cải muối của Vương Phu.

24

Cuối cùng sử quan đã xóa bỏ đoạn "Vương Phu đá quan tài Hiến Vương" vì dưa cải muối của Vương Phu.

25

"Vương Phu ôn hòa nhã nhặn, dưa cải muối thiên hạ vô song."

— Trích "khởi cư chú của Thái Tổ triều"

26

Lưu Ninh Hoan khó sinh nở, nên muốn uống thuốc tránh thai.

Vương Phu: "Để ta uống vậy."

Lưu Ninh Hoan: "Chàng có bệnh cũ."

Vương Phu: "Nàng lớn tuổi rồi~"

Sau đó hai người bàn bạc mỗi người uống một lần luân phiên nhau.

Thái y viện: "Thuốc tránh thai tuy tốt, nhưng cũng không thể uống mỗi ngày được."

27

Tuy Lưu Ninh Hoan và Vương Phu không có con cái, nhưng họ nhận nuôi nhiều Công chúa tông thất.

Vương Phu rất thích trẻ con.

Vì thuở nhỏ chưa từng đi học, hắn thường cùng các Công chúa kết bạn đến trường.

Phụ hoàng ngồi phía sau ghi chép, các tiểu Công chúa không dám nghịch ngợm.

Dù sao, người nhân từ không nắm binh quyền.

Vương Phu ghi chép xong, còn phải so sánh với các Công chúa từng người từng người một, nếu phát hiện có ai ghi chép cẩu thả, buổi chiều sẽ phải chạy một ngàn mét.

Đáng sợ nhất là, hắn còn nghiêm túc tham gia thi cử.

Lưu Ninh Hoan: "Lần này ai đứng nhất trong bọn trẻ vậy?"

Vương Phu: "Ta."


Vương Phu: "Là ta."

Vương Phu: "Vẫn là ta."

Lưu Ninh Hoan: . . .

Vương Phu: "Tỷ tỷ có phần thưởng gì không?"

Lưu Ninh Hoan im lặng hồi lâu: "Vệ Phong, Hoàng lão Trụ quốc đang nhìn chàng ở ngoài cửa kìa."

28

Khi Thái Tông mười một tuổi, thi tháng đã vượt qua Vương Phu.

Vương Phu: "Con lớn rồi, có thể giúp mẫu thân con phê tấu chương rồi đấy."



29

Nghe nói chỉ cần nhìn một cái Thái Tổ đã chọn Thái Tông làm Thái nữ, là vì trong số các con nuôi, cô bé có phẩm tính giống Vương Phu nhất.

Trưởng thành sớm, tài đức vẹn toàn, trầm tĩnh kín đáo.

Có quan từng can gián nói: "Lập người kế vị sao lại lập nữ nhi?"

Thái nữ rút đao: "Xem thường nữ nhi như vậy, ta sẽ biến ngươi thành nữ nhi ngay bây giờ."

Suốt triều Thái Tông, đều có dã sử di văn cho rằng, Thái Tông là con ruột của Vương Phu.

Vương Phu: "Ta đã uống thuốc tránh thai, sử quan làm chứng, đừng nói bậy."

30

Một ngày nọ Lưu Ninh Hoan đang chải đầu, soi gương thấy một sợi tóc bạc.

Lưu Ninh Hoan: "Ta già rồi. . ."

Vương Phu cầm sách đi ngang qua, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng: "Ba kiếp may mắn được thấy Công chúa tóc bạc."

31

Một quan chức: "Bệ hạ đã có tóc bạc rồi. . ."

Vương Phu rút kiếm soi.

Quan chức đó: "Mắt thần có bệnh."

32

Vương Thái y thuở trẻ từng bị Vương Phu mắng thẳng mặt là "lang băm".

Có người hỏi: "Vương Thái y, rốt cuộc y thuật của ngài thế nào?"

Vương Thái y: "Hừ, Vệ Bá Ước đến giờ ngày ngày vẫn ăn hai hạt hạch đào!"

Lưu Ninh Hoan nghe xong, che mặt thở dài: "Thì ra nguyên nhân là vậy."

33

Tề Tướng qua đời, Đế hậu đau buồn khôn xiết.

Vương Phu: "Dưới suối vàng, lại có thể gặp lại."

Ba tháng sau, Vương Phu quả nhiên bệnh nặng.

34

Vương Phu bệnh nặng, Lưu Ninh Hoan giao hết triều chính cho Thái nữ, đích thân chăm sóc ở Chiêu Dương điện, Vương Phu khi mê khi tỉnh.

Mồng tám tháng chín, Vương Phu đột nhiên tỉnh táo hẳn lên, ngồi dậy đòi cây cung của mình, nhưng lại kéo không nổi, lập tức rơi lệ than: "Ninh Hoan, ta không kéo nổi cung nữa rồi."

Lưu Ninh Hoan nói: "Bá Ước, thiên hạ thái bình đã nhiều năm rồi, kéo không nổi thì thôi."

Vương Phu nghe xong, thở dài một hơi, rồi nhắm mắt xuôi tay.

Lưu Ninh Hoan bình tĩnh gọi ba vị Tham tri chính sự đến, chọn làm đại thần phò chính, dặn dò Thái nữ: "Về sau hãy tạm xem họ như cha mẹ con vậy."

Hai canh giờ sau, Đế tự vẫn tại Chiêu Dương điện.

35

Đế hậu được hợp táng tại lăng Chiêu.

Sinh thời chưa từng rời xa nhau một khắc.

Trong lăng Chiêu có hai bức họa nhỏ được mai táng cùng.

Một bức là "Tướng quân xuất quan đồ" do Đế vẽ khi Vương Phu Bắc chinh.

Bức còn lại là "Thiên tử quá giang đồ" do một họa sĩ vô danh vẽ.

Họa sĩ này vốn là người Từ Châu, bốn mươi năm trước khi Từ Châu bị tàn sát, từng theo thiên tử qua sông, hứng bút vẽ lại cảnh thiên tử và một thiếu niên đứng nhìn nhau từ hai chiếc thuyền.

Nghe nói lúc đó có thị vệ quát mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, đây là Công chúa, há phải là người để kẻ tiện dân như ngươi được nhìn sao?"

Thiên tử cười nói: "Sinh ra nghèo hèn đâu phải là điều đáng xấu hổ, chỉ cần tâm mang chí báo quốc, chưa chắc ngày sau không thể trở thành anh hùng."

Thiên tử khi ấy mười tám tuổi, váy đỏ đeo kiếm, mỉm cười với thiếu niên kia.

Vệ Bá Ước từ đó đã nguyện trọn đời này.

Hết
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top