Dịch Full Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 98


Edit: Packha03

Trong lúc Thẩm lão gia còn đang hôn mê. Bác sĩ chuẩn đoán do trái tim không chịu nổi kích thích này, nên đột ngột hôn mê.

Thẩm Mục Thâm nghe bác sĩ chuẩn đoán kết quả, bất động thanh sắc.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tề Duyệt hỏi anh, "Anh hoài nghi chuyện gì à?"

Lúc nghe được bác sĩ chuẩn đoán, Thẩm Mục Thâm không có một câu nghi hoặc, cũng không hỏi thêm gì cả. Biểu cảm bình tĩnh, khiến Tề Duyệt suy đoán liệu Thẩm Mục Thâm có phải hoài nghi chuyện gì không.

"Đi tìm bác sĩ Hà trước."

Cho tới nay, bác sĩ Hà đều là bác sĩ riêng của Thẩm lão gia, đối với bệnh tình của Thẩm lão gia, ông luôn rõ ràng hơn người khác.

Thẩm Mục Thâm gọi điện thoại cho bác sĩ, hẹn thời gian, sau đó trực tiếp qua tìm ông.

"Thẩm lão gia hai tuần trước mới làm kiểm tra thân thể, báo cáo cho biết mọi thứ đều bình thường. Sức khoẻ trái tim cũng có xu hướng tốt lên."

"Nếu sức khỏe có xu hướng tăng lên, nói như vậy, gặp phải kích thích, trong khoảng thời gian ngắn có thể dùng thuốc, không tới nỗi hôn mê, đúng không?" Tề Duyệt hỏi, Thẩm Mục Thâm có thể tìm bác sĩ Hà, khả năng anh cũng đã nghi ngờ đến chuyện này.

Bác sĩ Hà gật đầu, "Hôn mê bất tỉnh không phải là không có khả năng, nhưng nếu hôn mê không tỉnh lại. Chuyện này có khả năng..."

"Có khả năng gì?" Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt lại.

Bác sĩ Hà nhìn về phía anh, sắc mặt ngưng trọng.

"Trừ khi không dùng đúng thuốc của bệnh viện đưa. Lúc trước Thẩm lão gia đều đúng hạn một năm đều lấy thuốc một lần, không có khả năng ông lại bỗng nhiên quên dùng được, càng không có khả năng ngừng dùng thuốc."

Sắc mặt Thẩm Mục Thâm âm trầm, suy tư trong chốc lát, sắc mặt dần dần tối lại.

"Nếu nói chuyện của Thẩm Mạnh Cảnh, ông nội đã sớm có phát hiện, mà anh chỉ đúng lúc lộ ra chuyện Thẩm Mạnh Cảnh dùng tiền công của công ty đánh bạc. Để cho ông chuẩn bị tâm lý, chờ tới khi Thẩm Mạnh Cảnh gặp chuyện, ông nội cũng không chịu đả kích quá lớn."

Lời nói của Thẩm Mục Thâm, khiến Tề Duyệt và bác sĩ Hà đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Hai người trong lòng dường như cũng hiện ra một suy nghĩ.

Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua hai người, ánh mắt cuối cùng dừng trên người bác sĩ Hà, "Bác sĩ Hà, ông có thể sử dụng mối quan hệ trong bệnh viện. Cho người bí mật điều tra một chút thân thể của ông nội. Nếu đường đường chính chính đến kiểm tra, có khả sẽ không thuận lợi."

Dường như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bác sĩ Hà gật đầu, "Được, tôi nhất định sẽ cho người xử lý."

Từ trong nhà bác sĩ Hà đi ra, bước vào trong xe, sắc mặt Thẩm Mục Thâm âm trầm, nhưng bỗng nhiên anh nói với Tề Duyệt, "Đoán chừng sắp tới anh sẽ bận rộn, em chăm sóc Tiểu Mộ Tề nhiều một chút."

Tề Duyệt thông suốt sắp tới anh sẽ bận chuyện gì, "Vâng" một tiếng, sau đó điềm tĩnh nói một câu, "Anh cẩn thận một chút."

Nếu chuyện chuyện ông nội hôn mê thật sự có người động tay động chân, không thể nghi ngờ chính là cố ý mưu sát. Ngay cả chuyện giết người còn làm được, có chuyện gì không làm được nữa?

Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Em cũng cẩn thận, đừng để cho người lạ vào nhà. Bảo an khu chung cư tuy rằng an toàn, nhưng đoạn thời gian này, em vẫn nên chú ý một chút."

- --

Buổi tối, sau khi luật sư đem văn kiện sửa sang lại, chuẩn bị ngày thứ hai triệu tập người Thẩm gia, đem phần di chúc này công bố ra bên ngoài.

Ý của Thẩm lão gia, nếu ông hôn mê không tỉnh lại, hoặc đến thời điểm thần chí không rõ ràng, có thể công bố di chúc này ra bên ngoài, không cần chờ tới khi ông vào quan tài rồi mới công bố.

Đem văn kiện để vào trong túi, đang muốn gửi tin nhắn tới cho người Thẩm gia, di động cầm trong tay vang lên.

Bởi vì có số điện thoại của người Thẩm gia, cho nên người gọi tới hiện lên tên của Thẩm lão phu nhân.

Nhìn thấy tên người gọi đến, luật sư nhíu mày, hiện tại Thẩm lão gia đang hôn mê còn gọi điện thoại cho ông, khiến cho người ta không nhịn được nghĩ nhiều.

Nghĩ một hồi, sau đó bấm nhận điện thoại.

"Lão phu nhân, đã trễ thế này gọi cho tôi có chuyện gì không?"

Đầu dây điện thoại bên kia nói gì đó, khiến luật sư biến sắc, "Lão phu nhân, ý này của bà là thế nào?!"

Thẩm lão phu nhân nở nụ cười nói, "Cũng không có ý gì, chỉ là muốn nói cho ông biết, phần di chúc trên kia tay của ông. Tôi hy vọng nó không xuất hiện trước mặt mọi người."

"Chuyện này tuyệt đối không có khả năng."

"Vậy ông cứ nhìn thử xem, sau khi ông công bố ra, con trai và người nhà của ông sẽ thế nào."

Luật sư có một đứa con, hiện tại đang ở nước ngoài du học, vừa nghe thấy Thẩm lão phu nhân nhắc tới con trai mình, sắc mắt ông nhất thời đại biến, "Bà!"

"Nếu ông không tin, thì cho người gọi điện thoại ra nước ngoài thử xem. Con trai ông hiện tại đang ở chỗ nào, hay vẫn đang ở trường học."

Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười lạnh của Thẩm lão phu nhân, "Di chúc tốt nhất không cần vội vã công bố. Trước nghe xem những lời tôi nói là thật hay giả."

Nói xong câu đó, Thẩm lão phu nhân lập tức tắt điện thoại. Sau khi cúp máy, ý cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, thâm trầm xuất hiện trên mặt.

Chồng và con trai đều không đáng tin cậy, bà còn có thể dựa vào ai?

Không có cách nào khác là dựa vào chính mình.

Đã đi tới bước này, bắt cóc một người, cũng không có chuyện gì to tát cả. Chờ tới khi tài sản đến tay, bà ta lập tức xuất ngoại.

Qua hơn một giờ, điện thoại đổ chuông, dường như đã đoán được ai gọi tới, cười lạnh một tiếng.

- --

Bốn ngày trôi qua, Thẩm lão gia vẫn hôn mê như trước, không có dấu hiệu tỉnh lại. Luật sư tư nhân của Thẩm lão gia và những người Thẩm gia đều ngồi ở đây, bao gồm cả đứa con riêng của Thẩm Mạnh Bách.

Về phần chưa bao giờ gặp đứa "em trai" này, Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua, nhìn thấy tên nhóc kia hung hắc trừng mắt nhìn anh.

Thẩm Mục Thâm nhíu mày, liếc mắt nhìn lại, trong ánh mắt tỏa ra khí lạnh, đứa trẻ tám tuổi bỗng nhiên hoảng hốt, lập tức run rẩy trốn sau lưng Thẩm Mạnh Bách. Thẩm Mạnh Bách dường như cũng đã nhận ra được ý lạnh của Thẩm Mục Thâm, đem "đứa con thân sinh" của mình để ra phía sau, ngăn trở ý lạnh của anh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Mục Thâm.

Thẩm Mục Thâm câu môi lạnh giọng cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt lộ ra tia châm chọc.

Trong châm chọc lại mang theo ý vị sâu xa cười nhạo, dường như không phát hiện ra chuyện gì khác thường.

Luật sư đúng giờ xuất hiện trong phòng bệnh, nhìn những người xung quanh một cái, từ trong túi lấy ra một phần văn kiện, nói, "Đây là di chúc một tháng trước đã được Thẩm lão gia viết ra, ông nói nếu ngày nào đó ông gặp bất trắc, hôn mê bất tỉnh hoặc thần chí không rõ, sẽ không công bố phần di chúc này ra bên ngoài."

Thẩm lão gia lập di chúc, cũng nằm trong dự kiến mọi chuyện.

Luật sư lấy di chúc ra, trực tiếp đọc lên, "Nếu tôi gặp bất trắc gì, tài sản cá nhân sẽ được phân chia. Vợ của tôi Trần Vân Kế được hưởng 60%, chắt trai Thẩm Mộ Tề sẽ được hưởng 10% tài sản, Thẩm Kì Kê được hưởng 10%..."

Nói đến đây, mọi người đều nhìn về phía bé trai tám tuổi sau lưng Thẩm Mạnh Bách.

Trong mắt Thẩm lão phu nhân hiện lên ý cười.

Tài sản của đứa con riêng và chắt trai Thẩm Mộ Tề như nhau, bà càng chán ghét Thẩm Mục Thâm. Đánh giá liếc nhìn Thẩm Mục Thâm một cái, phát hiện anh một cái biểu hiện hoài nghi hay tức giận cũng không có.

Điều này khiến cho Thẩm lão phu nhân vô cùng khó chịu.

"Còn lại 20% quyên góp cho từ thiện."

Sau khi đọc xong, luật sư đem di chúc đưa cho Thẩm lão phu nhân, nói, "Tài sản một tuần sau sẽ được công bố. Nếu không ai có ý kiến gì, thứ hai tuần sau gặp lại."

Bên trong di chúc không có tên Thẩm Mục Thâm, càng không có Thẩm Mạnh Bách hay Thẩm Mạnh Cảnh. Nhưng Thẩm Mục Thâm hay Thẩm Mạnh Bách cũng không nhắc tới dị nghị gì.

Thẩm Mạnh Bách tự hiểu biết cha của mình. Cha ông ta, nếu hung ác lên, con trai cũng không cần, còn về phần Thẩm Mục Thâm...

Nhìn anh một cái, ông đoán với bản tính cao ngạo của Thẩm Mục Thâm, bản thân đã nói sẽ không thừa kế tài sản của Thẩm lão gia.

Còn về Thẩm Kì Kê, cười cười, xem ra trong lòng ông vẫn còn có đứa cháu trai này.

Cuối cùng nhìn thoáng qua Thẩm lão phu nhân, có lẽ không biết được chuyện Thẩm lão phu nhân làm đối với Thẩm lão gia, cũng không biết hai mẹ con này căng thẳng với Thẩm lão gia, cho nên cũng không có điểm hoài nghi.

Từ trong bệnh viện đi ra, bà Thẩm, Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt đi cùng nhau, biểu cảm bà Thẩm nghi hoặc, "Ông nội không có khả năng lập ra cái loại di chúc này."

Tề Duyệt gật đầu, cho dù là có niệm tình vợ chồng, cũng không khả năng để lại tài sản lớn như vậy giao cho bà Trần.

Ánh mắt Thẩm Mục Thâm không có nửa điểm nghi hoặc.

"Thời gian còn một tuần, mọi người không cần phải nóng vội."

Bà Thẩm và Tề Duyệt cùng nhau liếc nhìn anh, bà Thẩm hỏi, "Chẳng lẽ con biết chuyện gì sao?"

Thẩm Mục Thâm cũng không có giải thích với hai người, sau đó nhìn về phía mẹ của mình, gọi một tiếng, "Mẹ."

Biểu cảm nghiêm túc.

Tề Duyệt biết hai mẹ con còn có chuyện muốn nói, "Con đi tới chỗ bãi đỗ xe đợi hai người."

Thẩm Mục Thâm "Được" một tiếng.

Sau khi Tề Duyệt rời đi, sắc mặt bà Thẩm ngưng trọng, hỏi Thẩm Mục Thâm, "Rốt cuộc con muốn nói chuyện gì với mẹ?"

Thẩm Mục Thâm suy nghĩ hồi lâu, nói lời thấm thía, "Thời gian này, mẹ ly hôn đi."

Bà Thẩm khẽ nhíu mày.

"Có một số chuyện cũng nên kết thúc, chỉ sợ đến lúc đó có một số người mặt dày mặt dạn."

Bà Thẩm cái hiểu cái không, "Ý con nói ông ta?"

Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Sau khi ly hôn, để cho ông ta vui vẻ mấy ngày. Sau đó con giúp mẹ xả giận, cho ông ta một cái đả kích."

Bà Thẩm bật cười, so với ai cũng đều thông suốt, thờ ơ nói, "Vậy thì ly hôn đi, con trai đã muốn giúp mẹ xả giận, sao mẹ có thể từ chối được."

Tiếng cười này, có cảm giác như trút được gánh nặng sau nhiều năm phải gồng mình.

Hiện tại đứa nhỏ của bà cũng đã trưởng thành, từ trong vũng bùn Thẩm gia này rút ra. Bà cũng không còn bất cứ cố kị nào cả, hôn nhân cũng không cần thiết nữa.

~ Hết chương 98 ~
 
Chương 99


Edit: Packha03

Hiệu suất làm việc của Thẩm Mục Thâm, ngoài trừ trên giường, mặc kệ là công việc hay trong cuộc sống hàng ngày, đều vô cùng hiệu suất, không chỉ làm việc nhanh, còn đảm bảo uy tín.

Sau khi công bố di chúc, nhưng chỉ qua bốn ngày, đã tự mình thay bà Thẩm ly hôn với Thẩm Mạnh Bách. Không những vậy, yêu cầu duy nhất của Thẩm Mục Thâm đối với người cha trên danh nghĩa của mình đó là sau này không thể nhận được một phân tiền nuôi dưỡng.

Khó có khi dỗ Tiểu Mộ Tề ngủ, Thẩm Mục Thâm nằm trên ghế sofa, Tề Duyệt nằm trong khuỷu tay của anh, nghe được anh nói buổi sáng mẹ anh và Thẩm Mạnh Bách ly hôn, có chút kinh ngạc.

"Thuận lợi ly hôn như vậy?" Vừa nghe đến bà Thẩm và Thẩm Mạnh Bách ly hôn, Tề Duyệt có chút khó có thể tin được.

Thời gian công bố di chúc mới có mấy ngày, tốc độ nhanh như vậy.

"Ai đề xuất ly hôn vậy?"

Thẩm Mục Thâm nhìn cô, cười như không cười, "Em cảm thấy là ai?"

Tề Duyệt chần chờ trong giây lát, "Anh đề xuất?"

Nếu không phải là anh đề xuất, sao có thể thuận lợi ly hôn như vậy. Nhưng chuyện thuận lợi ly hôn này, đã nằm trong dự kiến của anh. Ông nội hiện tại vẫn trong trạng thái hôn mê, mà người phụ nữ bên người Thẩm Mạnh Bách cũng không phải là người dễ bắt nạt. Sinh con trai, thế nào cũng phải đòi chút lời, cho dù bản thân không phải là con dâu Thẩm gia.

Thẩm Mục Thâm nhíu mày, "Rõ ràng là anh đề xuất. Nếu anh không đề xuất, em cảm thấy mọi chuyện có thể nhanh như vậy?"

Nhìn anh đắc ý kìa, nếu giờ cô còn khen nữa, chẳng phải cái đuôi sẽ vểnh lên trời sao?

"Hiện tại Thẩm gia ngoại trừ ông nội và bà Trần chưa ly hôn, những người khác đều đã ly hôn, bảo gồm cả anh và em."

Chưa từng thấy nhà hào môn nào "rủ nhau" ly hôn như cái nhà này. Ông nội và bà Trần, chờ tới khi ông tỉnh lại, đoán chừng cũng nhanh thôi.

Ánh mắt Thẩm Mục Thâm lóe sáng, nhìn về phía Tề Duyệt, "Nói như vậy, em quyết định tái hôn với anh rồi?"

Tề Duyệt:...

Tái hôn...?

Hiện tại, xem như anh đang cầu hôn với cô à?

Nhưng cầu hôn sao có thể tùy tiện vậy được, cô vẫn còn chút cốt khí, không thể tùy tiện đồng ý như vậy được.

Trực tiếp quay mặt đi, lạnh giọng nói, "Em chỉ lo lắng thanh danh Thẩm gia không tốt, sau này sẽ ảnh hưởng tới Tiểu Mộ Tề cưới vợ thôi."

Tề Duyệt qua thật vì Tiểu Mộ Tề có chút lo lắng trong đó. Nếu cô sinh bé gái, cô tuyệt đối sẽ không đem con gái gả đến gia đình có truyền thống ba đời đều ly hôn.

Nhưng càng đáng ghét hơn là người đàn ông này, ngay cả một câu "Em gả cho anh đi" cũng không nói.

Quả nhiên, lúc trước cô không dễ dàng đồng ý với anh là sáng suốt. Nếu không sẽ giống như Hải Lan nói, qua một đoạn thời gian, đàn ông sau khi đã chiếm được đều là đại móng heo, chiếm được rồi sẽ không quý trọng nữa.

Thẩm Mục Thâm mâu quang khẽ câu, khóe môi gợi lên ý cười, dường như đã nhìn thấu Tề Duyệt, nhưng anh không nói.

Cánh tay dưới eo Tề Duyệt bỗng nhiên dùng sức, đem Tề Duyệt trực tiếp ôm lên ghế sofa, sau khi thành thông, khóe miệng khẽ cười, nụ cười này còn rất có phong thái của nhân vật phản diện...

"Chuyện hai mươi mấy năm nữa, em lo lắng có phải dư thừa quá không. Không bằng quan tâm chuyện hiện tại một chút."

Vừa thấy tình huống không ổn, Tề Duyệt đã vội nói, "Đợi một chút, anh không phải nói sẽ bận rộn nhiều việc sao? Sao hiện tại anh còn ở trong nhà?"

Là ai nói trong khoảng thời gian này sẽ rất bận, kêu cô chăm sóc Tiểu Mộ Tề thật tốt?

Hiện tại nhìn tình huống này, anh một điểm cũng không bận sao?

Thẩm Mục Thâm cười khẽ một tiếng, "Ngoài dự kiến của anh vô cùng đơn giản. Anh đã xem trọng bà Trần rồi. Hiện tại đã không có chuyện gì, hế thảy sẽ kết thúc sau khi phân chia tài sản."

"Hết thảy...? Còn có chuyện gì khác sao?" Nghe giọng điệu của anh, không giống như chỉ có mỗi chuyện của bà Trần.

"Hiện tại xem, chúng ta đã bao lâu rồi chưa làm cùng nhau. Em còn muốn hỏi nhiều như vậy làm gì." Tay ở bên hông bắt đầu hướng lên phía trên, tiếng nói vô cùng trầm thấp, trong giọng nói còn mang theo tia khàn khàn, còn có chút...gợi cảm.

Tề Duyệt:...

Trước khi ly hôn, cô không hiểu rõ con người Thẩm Mục Thâm, cho rằng anh chính là hoa lĩnh chi, đối với mọi người lạnh lùng xa cách. Nhưng sau khi ly hôn, Tề Duyệt cuối cùng mới hiểu rõ, Thẩm Mục Thâm chính là cầm thú hàng thật giá thật.

- --

Thẩm gia, bởi vì tranh đấu gia tộc, còn có chuyện ly hôn, không chỉ trở thành chuyện cười cho giới hào môn, còn trở thành tin tức bài báo tiêu đề Khang Thành.

Tuy rằng trở thành truyện cười, nhưng đối với người Thẩm gia mà nói, không một ai để ý, dường như cũng đã chết lặng. Thẩm Mục Thâm là người lạnh lùng, ngoại trừ những người anh để trong lòng, còn lại rất ít chuyện có thể lay động được anh.

Ngày phân chia tài sản, toàn bộ mọi người tụ tập ở nhà cũ Thẩm gia.

Thẩm thị tuy rằng đã mục nát, lúc Thẩm Mục Thâm rời đi, nếu không có gì thay đổi, có lẽ có thể kéo dài hơi tàn tám đến mười năm. Nhưng công ty nằm trong tay Thẩm Mạnh Cảnh, không ngừng dùng tiền của công ty để đánh bạc, không những vậy đem tài chính công ty chạy mất. Hiện tại Thẩm gia, cũng chỉ còn mặt ngoài. Đã như vậy, căn bản cũng không còn bao nhiêu tài sản.

Nhưng tài sản qua thế hệ của Thẩm lão gia vô cùng nhiều, nếu đem đổi ra thành tiền, bà Trần có thể lên tới trăm triệu.

Ở trong nhà cũ, dường như mọi người bất động thanh sắc, nhưng dưới đáy lòng đã có mưu tính.

- --

Mọi chuyện đã được sắp xếp, tám giờ đêm, ngoài cửa hàng Nhật Bản.

Luật sư của Thẩm lão gia từ trên xe bước xuống, nhìn phía sau, không có phát hiện chiếc xe khả nghi nào đi theo, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới chậm rãi bước vào trong đại sảnh.

Sau khi báo lịch hẹn với người phục vụ, sau đó người phục vụ mang ông đến phòng riêng.

Gõ gõ cửa, từ trong phòng truyền ra hai tiếng "Mời vào."

Cửa được kéo ra, bên trong phòng có Thẩm Mục Thâm và Tống thư ký.

Luật sư ngồi xuống nệm nói, "Thẩm tiên sinh, tất cả dựa theo chỉ định của ngài. Hiện tại tài sản đã được đứng tên danh nghĩa bà Trần."

Khoé miệng Thẩm Mục Thâm hiện lên ý cười, cầm lấy bình rượu, hướng vào trong cốc luật sư rót rượu, "Đã làm phiền luật sư rồi."

Luật sư vội vã cầm lên chén rượu, nói, "Không không, tôi hẳn phải cảm ơn Thẩm tiên sinh mới đúng. Nếu không phải có ngài đã sớm đoán ra được mưu kế của Thẩm lão phu nhân kêu con tôi chuẩn bị an toàn, cũng không dễ dàng để bọn bắt cóc bắt lại. Sau đó xúi giục bọn họ, phối hợp với chúng ta diễn trò."

Từ lúc Thẩm Mục Thâm đào hố Thẩm Mạnh Cảnh, cũng đã cho người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm lão phu nhân. Tuy rằng không đoán được được chuyện Thẩm lão phu nhân làm với ông nội, nhưng đã bà biết bà dùng không ít tiền thuê những người ở Mỹ lai lịch không rõ. Tuy không biết mục đích là gì, nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn cho người chú ý hơn.

Bởi vì những người đó và đối phương năng lực không kém, cũng không dám mạnh mẽ đến gần. Nhưng biết được bọn họ chú ý tới chỗ con trai luật sư học ở Mỹ.

Thẩm Mục Thâm trí nhớ không kém, anh một năm trước từng nghe Thẩm lão gia nhắc tới chuyện con trai luật sư xuất ngoại du học ở đâu. Trong nháy mắt đó, Thẩm Mục Thâm bèn đoán ra được ý định Thẩm lão phu nhân muốn làm là gì.

Bởi vậy cho nên anh mới nhắc nhở luật sư, nói cho ông ấy biết, con trai ông ấy dường như gặp chuyện phiền phức.

Căn cứ theo báo cáo bác sĩ Hà kiểm tra toàn thân cho ông nội, có thể biết được, thân thể của Thẩm lão gia thật sự có vấn đề.

"Bây giờ còn chưa tới bước cuối cùng, chúng ta không thể khinh địch."

Luật sư gật đầu, "Tôi đã hiểu rõ, bên kia Thẩm lão phu nhân vội vàng bán căn hộ, giá cả thấp hơn thị trường rất nhiều, nhưng muốn tất cả đổi ra tiền mặt. Tôi tính toán muốn chút, có lẽ toàn bộ trong một tuần sẽ xong."

Thẩm Mục Thâm cười cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, đặc biệt lạnh lùng.

"Như vậy, còn phải nhờ luật sư phối hợp một đoạn thời gian."

"Việc tôi phải làm."

Sau khi cơm tối xong, luật sư Lý rời đi, Tống thư ký hỏi, "Vậy kế tiếp, chờ tới khi Thẩm lão phu nhân muốn ra nước ngoài, chúng ta báo cảnh sát sao?"

Thẩm Mục Thâm lắc đầu, "Chuyện bên kia không sớm thì cũng muộn, hiện tại chúng ta cần phải xử lý chuyện Thẩm Mạnh Bách trước."

Tống thư ký sững sờ, ý của ông chủ là, anh chuẩn bị đối phó với người không chỉ có quan hệ huyết thống, mà còn có quan hệ cha con?

"Vậy ông chủ tính toán mọi chuyện thế nào?"

Thẩm Mục Thâm quay đầu, mỉm cười với Tống thư ký, "Không tính toán làm gì cả, chỉ là cho ông ta biết thế là địa ngục."

Rõ ràng đang mỉm cười, nhưng lại khiến Tống thư ký lạnh sống lưng.

Nụ cười này, nếu nhìn kỹ lại, có thể khiến cho người khác nổi da gà.

"Cho người tìm tình nhân kia của ông ta, lấy thân phận bí mật nói cho bà ta biết rằng ông ta đã biết ý định của bà ta. Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cách hai ngày, lại nói cho người đàn ông của bà ta mọi chuyện."

Tống thư ký:....

Lại tới nữa, ông chủ nhà anh ta giày vò người khác vừa nham hiểm, lại vừa giang hồ.

"Chờ tới hai ngày như đã nói, đem chứng cứ giao đến tay Thẩm Mạnh Bách."

Trong nháy mắt Tống thư ký hiểu rõ, Thẩm Mục Thâm muốn làm chuyện gì, gật đầu, "Tôi lập tức cho người đi làm."

Những chuyện "nham hiểm" thế này, anh ta đã trở thành phụ tá đắc lực của Thẩm Mục Thâm.

~ Hết chương 99 ~
 
Chương 100


Edit: Packha03

Từ trước tới nay Thẩm Mạnh Bách chưa từng hoài nghi phụ nữ bên cạnh mình. Mặc dù mấy ngày nay Mạc Tú Dung đều tỏ ra nơm nớp lo sợ, ông ta còn cho rằng đó là bởi vì ông ta cùng với trước ly hôn, cho nên căng thẳng quá mức.

Nhưng thế nào ông ta cũng không ngờ tới bà ta chờ tới khi ông ngủ say, đem chi phiếu cùng với những đồ đáng giá cầm đi. Con đem con trai mang đi nốt, dù tìm mấy ngày nay cũng không có tin tức gì cả.

Đả kích đối với ông ta, cũng chỉ có phụ nữ bên mình và con trai bỏ đi, mà những phần bưu kiện được gửi đến, sau khi mở ra xém chút nữa khiến ông ta tức chết.

Bên trong túi bưu kiện đều là hình ảnh giường chiếu thân mật của Mạc Tú Dung và tên đàn ông khác.

Sau khi Thẩm Mạnh Bách nhìn thấy những bức ảnh, phản ứng đầu tiên chính là Mạc Tú Dung cùng với tên đàn ông này bỏ trốn. Bị đội nón xanh, trong cơn giận dữ, ông ta đem đồ đạc trong phòng đập đến loạn thất bát tao.

"Tôi cho người điều tra được tin tức, Thẩm Mạnh Bách hiện tại khắp nơi tìm Mạc Tú Dung, nghe nói mặc kệ người phụ nữ kia, chỉ cần đảm bảo đứa trẻ an toàn."

Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, mang theo tia khinh bỉ, sau đó khôi phục biểu cảm bình thường, đem Tiểu Mộ Tề trên giường nhỏ bế dậy.

"Đem giám định DNA giả lúc trước gửi gửi tới cho ông ta đi."

Tống thư ký sửng sốt một chút, không phản ứng lại, Thẩm Mục Thâm liếc mắt lườm anh ta một cái, "Cậu có nghi vấn gì sao?"

Tống thư ký hỏi, "Nếu đây không phải là sự thật, tại sao phải đem DNA giả cho ông ta."

Cảm giác được Tiểu Mộ Tề cắn nút áo của anh, cúi đầu cẩn thận đem nút thắt trong miệng bé con lấy ra. Bên trên còn dính không ít nước miếng, cũng không thấy Thẩm Mục Thâm lộ ra biểu cảm ghét bỏ, "Tên nhóc này dạo gần đây dường như thích cắn đồ vật, Tề Duyệt nói có lẽ đến thời kỳ mọc răng."

Trong ánh mắt của Tống thư ký lộ ra biểu cảm không thể tin được, mặc dù trường hợp này anh ta đã gặp qua nhiều lần, nhưng mỗi lần đều cảm thấy vô cùng khó tin.

Còn nhớ rõ lần trước ở nước Anh họp với khách hàng, vị khách người nước ngoài đó mang theo một đôi trai gái vô cùng đáng yêu. Rõ ràng chính là một đôi thiên sứ, nhưng sau khi cuộc hội nghị đó kết thúc, Tống thư ký còn nhớ rõ trên mặt Phó tổng tiền nhiệm của anh ta mang theo biểu cảm ghét bỏ, còn nói thêm một câu, "Không thể hiểu nổi hai đứa trẻ đó đáng yêu chỗ nào."

Hiện tại, nhìn thấy hình ảnh này, thật sự hoài nghi có phải Phó tổng tiền nhiệm của mình có phải bị đánh tráo rồi không.

Thẩm Mục Thâm quay đầu hỏi lại Tống thư ký: "Vừa mới nói đến đâu rồi?"

Tống thư ký:...

Phó tổng tiền nhiệm, trước đây ngài không có như vậy đâu!

"Ngài nói đến chuyện đem DNA giả đưa cho Thẩm Mạnh Bách."

Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Tôi sẽ không đến mức đem thời gian lãng phí cho những chuyện không cần động não thế này."

Thẩm Mạnh Bách không hề nghi ngờ bị con trai mình coi thường.

"Cộc cộc" cửa thư phòng bị gõ vang lên, sau đó Tề Duyệt mở cửa, đối với hai người cười cười, "Có thể ăn cơm trưa rồi."

Thẩm Mục Thâm gật đầu, đem Tiểu Mộ Tề đưa cho Tề Duyệt, "Anh với Tống thư ký còn một chuyện cuối cùng cần bàn một chút."

Tề Duyệt đi tới ôm Tiểu Mộ Tề, gật đầu, "Vậy hai người đi nhanh một chút."

Sau khi Tề Duyệt rời đi, Tống thư ký hỏi, "Chuyện này Tề tiểu thư không biết sao?"

Thẩm Mục Thâm thu hồi ánh mắt, cười nói, "Không biết? Cô ấy so với ai đều rõ ràng hơn cả, chỉ là không muốn quản nhiều chuyện nhàm chán như vậy."

Đối với người Thẩm Mục Thâm có thể thu phục được, Tề Duyệt tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Dù sao cũng là chuyện Thẩm Mục Thâm tính kế người khác, chỉ có người khác thua thiệt. Nhưng trừ khi người khác tính kế Thẩm Mục Thâm, cô mới nghiêm túc xem xét mọi chuyện.

Ở trên phương diện nào đó, hai người đều là những người bao che khuyết điểm.

Nghĩ tới Thẩm Mạnh Bách, Thẩm Mục Thâm cười nhạo một tiếng, "Đem báo cáo giả cho ông ta, tự nhiên ông ta sẽ đi tìm hiểu một lần, cần gì phải tốn thời gian đi làm một bản thật."

"Tôi đã hiểu rõ phải làm thế nào."

Thời gian cuối tuần, hai người đều ở nhà, cho nên cô kêu bảo mẫu cuối tuần nghỉ ngơi. Bởi vậy lúc ăn cơm, cô còn phải bế Tiểu Mộ Tề.

Thẩm Mục Thâm chủ động đi tới ôm lấy đứa nhỏ, để Tề Duyệt ăn cơm trước, còn một tay anh ôm lấy nhóc con, một tay dùng đũa, lực cánh tay đàn ông so với phụ nữ vẫn có chút chênh lệch.

Tống thư ký nhìn hình ảnh một nhà hài hoà ba người, khoé miệng khẽ cong, nhiều chuyện hỏi một câu, "Ông chủ, ngài định khi nào cùng với Tề tiểu thư tái hôn?"

Lời nói vừa dứt, bộ dáng một nhà ba người nhìn về phía anh ta, ánh mắt Tiểu Mộ Tề tròn vo, mơ mơ màng màng, đương nhiên không có khả năng nghe hiểu Tống thư ký đang nói gì. Chỉ là bầu không khí như ấn nút tạm dừng, khiến tất cả mọi người chăm chú nhìn có cảm giác vô cùng...

Xấu hổ.

Tuy rằng chỉ có vài giây bị nhìn chằm chằm, nhưng Tống thư ký cũng ý thức được bản thân vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi, liếc mắt nhìn Tiểu Mộ Tề một cái, như dùng ánh mắt nói, "Haizz, nhóc con này, cha mẹ cháu làm sao thế này?"

Không có đáp án, yên lặng cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng xấu hổ anh ta mang lại.

Tề Duyệt cười nói, "Tống thư ký, thật lâu trước kia nghe nói anh có bạn gái, nhưng tôi chưa từng thấy qua bạn gái của anh. Khi nào anh định mang cô ấy cho chúng ta nhìn một chút?"

Tống thư ký đang uống một ngụm nước thiếu chút nữa câu hỏi của Tề Duyệt khiến cho sặc nước, liên tục ho khan vài tiếng. Cầm cốc nước trong tay buông ra, đầu ngón tay vẫn còn run run, gãi đầu, xấu hổ nói, "Có thời gian nhất định sẽ mang cho hai người nhìn."

Thẩm Mục Thâm cúi đầu, dường như trong mắt mang theo ý cười, khoé miệng anh cong lên, có vẻ như cái gì cũng biết, nhưng cũng không nói ra.

- --

Thẩm Mục Thâm đào hố Thẩm Mạnh Bách, khiến cho Thẩm Mạnh Bách nghĩ rằng bản thân nuôi dưỡng con trai của tên đàn ông kia. Không chỉ lừa tiền ông ta, còn lừa ông ta nuôi dưỡng con trai người khác.

Không biết ai thả tin tức cho phóng viên, đem chuyện ông ta bị đội nón xanh truyền ra bên ngoài. Hiện tại đã trở thành truyện cười cho toàn bộ Khang Thành. Những người quen biết ông ta đều nhìn ông ta như một kẻ đáng thương, một tên ngu ngốc.

Đều nói ông ta vì người phụ nữ lai kịch không rõ ràng ly hôn với vợ mình, kết quả từ đầu đến cuối bị cô ta liên luỵ mất đi quyền thừa kế Thẩm gia, hơn nữa tiền còn bị cầm đi, đầu đội nón xanh, nuôi dưỡng con trai bảy tám năm hoá ra là con trai của người khác. Còn con trai của mình ông ta xem như kẻ xa lạ.

Có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau khi về già Thẩm Mạnh Bách thê thảm tới mức nào.

Bởi vì toàn bộ Khang Thành đều biết chuyện ngu ngốc mà Thẩm Mạnh Bách trải qua, nhất thời nổi lên oanh tạc, ảnh chụp ông ta nhanh chóng bị các mặt báo đưa tin. Không thể nào ở lại Khang Thành được nữa, Thẩm Mạnh Bách đành phải rời đi, nhưng kết quả đi tới nơi nào, không có bất kỳ ai biết.

Thời điểm Hải Lan đem chuyện này nói cho Tề Duyệt biết, Tề Duyệt nửa điểm cũng không kinh ngạc.

"Sao tớ cảm thấy tin tức này do vị nhà kia của cậu thả ra?" Ánh mắt Hải Lan mang theo hoài nghi.

Tề Duyệt khẽ cười một tiếng, ý vị thâm trường nói, "Đâu chỉ có như vậy."

Hải Lan sửng sốt, sau đó phản ứng lại, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, dường như đoán được Hải Lan đã biết được mọi chuyện, Tề Duyệt mỉm cười gật đầu.

"Thẩm Mục Thâm này cũng đủ ngoan độc, nhưng mà không hiểu vì sao ngoan độc này khiến cho người khác vui vẻ."

"Anh ấy vui vẻ là được rồi."

"Lại còn anh ta vui vẻ là được rồi...cái giọng điệu sủng nịnh này, làm tớ nhớ tới tiểu thuyết, nam chính dùng lời này để nói với nữ chính, có phải cậu cầm nhầm kịch bản rồi không?"

Tề Duyệt suy nghĩ, cười đến ngọt ngào, "Hình như có điểm giống thật, nhưng mà tớ thích anh ấy xấu xa một chút, sẽ không trở thành người bị kẻ khác tính kế."

Hải Lan giật mình, ôm lấy cánh tay bản thân, giọng nói ghét bỏ, "Hừ, buồn nôn chết tớ rồi."

"Nhưng mà tớ có điểm tò mò, anh ta gài bẫy cha mình thế nào vậy?"

Tề Duyệt suy nghĩ, sau đó lắc đầu, "Tuy rằng biết chuyện này là do anh ấy làm, nhưng cụ thể thế nào tớ cũng không rõ ràng."

"...Cho nên, anh ta cũng không nói với cậu?"

Tề Duyệt gật đầu.

Tuy rằng Thẩm Mục Thâm không nói với Tề Duyệt rằng anh đang làm chuyện gì, nhưng Tề Duyệt hiểu mọi chuyện, không xen vào chuyện của anh.

Tâm ý tương thông, đó là không cần nói chuyện, cũng có thể hiểu rõ đối phương muốn làm gì.

"Thật hâm mộ tâm tư kín đáo của hai người. Tớ cũng như vầy thì hay biết mấy, tớ có thể biết tên Lăng Việt đáng ghét đó đang nghĩ gì. Mỗi ngày gương mặt đều thâm trầm, căn bản khiến cho người ta nhìn không thấu được." Trong lời nói của Hải Lan mang theo tia hậm hực.

Tề Duyệt nhìn về phía Hải Lan cười cười, nếu Hải Lan nhìn không thấu được người đó, người khác sao có thể nhìn thấu, chỉ có thể nói tâm tư thâm trầm.

Chuyện của Thẩm Mạnh Bách coi như đã kết thúc, sau đó đến chuyện của bà Trần.

Kế hoạch bị phá hỏng, hơn nữa bên phía bệnh viện nói tình hình của Thẩm lão gia vô cùng ổn định, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, rất nhanh có thể tỉnh lại. Hãm hại người khác, còn sửa lại di chúc, bà Trần nhất thời hoảng hốt.

Vội vàng lên mạng đặt vé máy bay nước ngoài, bà ta đã sớm làm thủ tục di dân. Bởi vì pháp luật quốc gia tương đối khó khăn, cho nên chỉ có thể lấy lui làm tiến mang theo giấy visa đi tới một quốc gia nhỏ.

Năm giờ sáng ngày thứ hai, không có một người đi theo, chỉ mang theo một chiếc vali du lịch, chạy tới sân bay. Bà Trần sốt ruột chạy trốn, căn bản không biết, từ sau khi bà ta rời khỏi nhà cũ, sớm đã có xe đợi ở bên ngoài cách không xa xe bà ta bám theo. Nhìn thấy xe rời đi, bèn báo cáo cho Tống thư ký.

Tống thư ký nhận được tin tức, lập tức liên hệ với Thẩm Mục Thâm, kết quả...

"Loại chuyện này cậu còn không biết giải quyết như thế nào? Tôi cho cậu chức vị, đãi ngộ không giống như trước đây, chẳng lẽ cần tôi..." Thoáng tạm dừng một chút, dường như nhìn lại thời gian, tiếp tục nói, "Năm rưỡi sáng cậu gọi cho tôi chỉ để hỏi vấn đề này?"

Sếp anh ta như vậy, quả nhiên không thể trông chờ vào việc đối xử "nhẹ nhàng" đối với nhân viên.

"Tôi hiện tại lập tức đi báo công an."

Boss Thẩm ở phía bên kia rời giường, trả lời lại một tiếng "Ừm."

Tắt điện thoại, Thẩm Mục Thâm cũng rời giường đánh răng rửa mặt. Thời điểm nhận điện thoại, anh cố ý đè thấp âm lượng giọng nói xuống, nhưng vẫn đánh thức Tề Duyệt.

Từ khi có Tiểu Mộ Tề, Tề Duyệt ngủ cũng không được sâu giấc.

Đôi mắt mơ màng, giọng nói mang theo tia mềm mại hỏi, "Trời còn chưa sáng, anh đi đâu vậy?"

Thẩm Mục Thâm xoay người, đem chăn che kín cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó cười nói.

"Anh ra ngoài bàn chính sự, lúc trở về hẳn có thể cho em một tin tức tốt." Ngữ khí ôn nhu, so với khi nãy ghét bỏ và không kiên nhẫn hoàn toàn đối lập.

Tề Duyệt gật đầu, "Vậy anh lái xe cẩn thận một chút."

"Được."

Bước ra cửa, Thẩm Mục Thâm lại trở lại gương mặt lạnh lùng, Thẩm phản diện ác độc.

Khoé miệng khẽ câu, ánh mắt mang theo tia hắc ám.

Cuối cùng cũng tới lúc thu lưới.

- --

Trước mặt mà nói, không đối địch với Lăng Việt, những người còn lại Thẩm Mục Thâm tính kế, chưa từng thất bại qua ai.

Kế hoạch Thẩm Mục Thâm chuẩn bị, cũng không quá mức phức tạp, bà Trần đơn giản cứ như vậy bị cảnh sát bắt, mang từ chỗ sân bay rời đi.

Lúc bị mang đi, gương mặt vẫn mang theo vẻ không thể tin được.

Ở trong cục cảnh sát nhìn thấy Thẩm Mục Thâm giống như người thắng cuộc, sắc mặt càng trở nên đáng sợ.

"Mày cuối cùng đã động tay động chân cái gì?! Vì sao muốn hãm hại tao?"

Trong phòng thẩm vấn, bà Trần bị trói lại trên ghế dựa, đối diện với Thẩm Mục Thâm đang ngồi.

Thẩm Mục Thâm nhìn thoáng qua bà, sau đó lấy điện thoại mở ra đoạn ghi âm, đem đoạn ghi âm tới trước mặt bà Trần.

"Bà muốn tôi làm như thế nào?"

Là âm thanh của bà ta và luật sư, nghe thấy đoạn hội thoại, con ngươi bà Trần phóng lớn, đứng lên muốn đoạt lại, viên cảnh sát đứng bên cạnh lập tức đè bà ta.

"Tôi muốn đem di chúc sửa lại, về phần sửa thành kiểu gì, chờ tôi suy nghĩ cẩn thận sẽ nói cho ông biết."

"Tôi sẽ dựa theo lời bà nói, nhưng làm sao bà cam đoan rằng con trai tôi sẽ an toàn?"

"Yên tâm đi, tôi sẽ gọi điện thoại định kỳ cho những người đó. Chỉ cần ông công bố di chúc, tôi thuận lợi lấy tiền, tự nhiên con trai ông sẽ bình an vô sự."

- --

Bà Trần lắc mạnh đầu, "Không đúng, đấy là do các người bày trò, đây không phải là giọng nói của tôi, không phải tôi!"

Thẩm Mục Thâm cười nhạo một tiếng, "Tôi cho bà nghe, chẳng qua chỉ là muốn cho bà biết, bà đã triệt để thua mà thôi. Còn phải muốn nói cho bà biết, trên tay tôi không chỉ có một chứng cứ như vậy đâu."

Khoé môi câu lên, ý cười kiêu ngạo nói, "Bà làm những chuyện gì, tôi không những không tra được, mà còn điều tra toàn bộ mọi chuyện. Buôn bán hối lộ, hạ độc, bắt cóc, uy hiếp đe dọa, sửa chữa di chúc, những chứng cứ này của tôi vô cùng xác thật. Có phải bà vẫn nghĩ rằng Thẩm Mạnh Cảnh sẽ tới cứu bà đi."

Tròng mắt bà Trần trừng lớn, biểu cảm gương mặt vặn vẹo, rống to, "Thẩm Mục Thâm!"

Thẩm Mục Thâm nhếch miệng, thu liễm ý cười trên mặt, tuy rằng anh ngồi đó, lại mang theo hơi thở lạnh lùng trầm thấp trên người.

"Mặt khác, tôi muốn nói cho bà biết, ông nội sớm đã tỉnh lại."

Bà Trần ngẩn ra, lập tức thì thào nói, "Làm sao có thể, làm sao có thể..."

Thẩm Mục Thâm đứng lên, nhàn nhạt nói: "Ông nội đối với bà rất khoan dung, sẽ không ly hôn, nhưng cũng sẽ không mời luật sư giúp bà."

"Yên tâm, tôi sẽ tận lực cố gắng hết mức có thể để cuối đời bà sống tốt trong tù."

Để lại những lời này, Thẩm Mục Thâm cũng đi từ trong phòng phỏng vấn đi ra. Nữ viên cảnh sát cười nói, "Tôi thấy ông nội cậu thật đáng thương. Không bằng sớm ly hôn, đỡ phải chướng mắt những loại người này."

- --

Thân thể Thẩm lão gia, sau ngày công bố di chúc, không tới hai ngày liền khôi phục ý thức. Biết do bà Trần gây nên, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Những chuyện tiếp theo phát sinh, cảm xúc ông cũng không dao động quá lớn.

Chỉ là sau khi biết kết cục của bà Trần, ông ngồi trước cửa sổ nửa ngày, đợi đến khi Thẩm Mục Thâm đến, mới hồi phục lại tinh thần.

"Tạo thành cục diện ngày hôm nay, kỳ thực người gây nên tội lớn nhất chính là ông." Trải qua những chuyện này, cuối cùng Thẩm lão gia mới tỉnh ngộ lại.

Thẩm Mục Thâm biết Thẩm lão gia hối hận chuyện gì, cũng không tỏ vẻ chuyện gì, chỉ nói, "Chuyện cũ ông cũng không cần phải nhắc lại. Dù sao toàn bộ tài sản ông lấy về hoặc quyên góp toàn bộ. Tốt xấu gì cũng để lại thanh danh, về sau chắt nội ông cưới vợ, ít nhất còn có thể xem như là ưu điểm."

Thẩm lão gia ngồi ở trên xe lăn, ghét bỏ nhìn về phía cháu trai, "Cháu không thể nói dễ nghe một chút sao. Nói bù đắp lại những sai lầm khó khăn lắm à?"

Thẩm Mục Thâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ từ nói, "Sai lầm không thể nào bù lại, nhưng bù lại sẽ không có sai lầm. Con người là phải luôn hướng về phía trước."

Cuối cùng anh thu hồi tầm mắt, dừng trên người Thẩm lão gia, "Ông nội, ông nói xem?"

Thẩm lão gia sửng sốt, như cháu trai ông nói, quả thật chính là như thế.

"Tài sản đều quyên góp, ông dựa vào cái gì ăn cơm?"

Thẩm Mục Thâm nở nụ cười, "Bớt ăn bớt mặc một chút, cháu có thể nuôi ông và mẹ."

"Khẩu khí lớn đấy." Ngoài miệng Thẩm lão gia ghét bỏ, nhưng ông vẫn bật cười.

Trong tiếng cười ấy, dường như mang theo vài phần thoả mãn.

Con người khi mất đi rất nhiều thứ, mới học được cách dễ dàng thỏa mãn.

- --

Đã qua nửa năm, Thẩm Mục Thâm vẫn chưa cầu hôn Tề Duyệt, cả hai vẫn sống chung với nhau, hơn nữa rất nhanh sẽ đón sinh nhật một tuổi của Tiểu Mộ Tề.

Bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Mộ Tề do Thẩm Mục Thâm tự tay mình chuẩn bị.

Nói tự mình chuẩn bị, nhưng thật ra mà nói, cuối cùng đó là Thẩm Mục Thâm hạ lệnh, Tống thư ký theo đó làm việc.

Khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Tống thư ký đích thân chuẩn bị bữa tiệc cũng cho rằng đây chỉ là một buổi tiệc sinh nhật đơn giản. Vậy mà Thẩm Mục Thâm đến lúc chờ Tiểu Mộ Tề chọn đồ vật dự đoán tương lai, trước mặt mọi người trình diễn tiết mục cầu hôn!

Tiểu Mộ Tề nắm trong tay chiếc hộp, bên trong chứa chiếc nhẫn mà Thẩm Mục Thâm chuẩn bị.

Thẩm Mục Thâm cầm lấy chiếc hộp trong tay Tiểu Mộ Tề, đi tới trước mặt Tề Duyệt. Mở hộp ra, bên trong hiện lên chiếc nhẫn cưới, hướng Tề Duyệt quỳ xuống, phản ứng của mọi người, không tránh khỏi khiếp sợ, bao gồm cả Tề Duyệt.

"Tề Duyệt, gả cho anh, làm Thẩm thái thái được không?" Ánh mắt nhu hòa Thẩm Mục Thâm, chỉ có duy nhất một bóng người, người đó chính là Tề Duyệt.

Tề Duyệt trong ánh mắt của Thẩm Mục Thâm hiện lên hình ảnh của bản thân.

Tề Duyệt có chút ngây ngốc, cô còn cho rằng phải chờ tới khi Tiểu Mộ Tề đến trường học, mới có thể được đãi ngộ này.

Sau mồi hồi hoảng hồn mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi, "Cái này anh đã tính toán kỹ rồi sao?"

Khoé miệng Thẩm Mục Thâm khẽ câu, "Đương nhiên, em kinh ngạc, ngoài ý muốn không?"

"Lỡ như Tiểu Mộ Tề không chọn hộp có chiếc nhẫn thì sao?" Câu hỏi của Tề Duyệt, khiến quần chúng ăn dưa cũng ý thức được vấn đề này.

Ý cười Thẩm Mục Thâm càng sâu, "Yên tâm đi, đồ được đặt trong chiếc hộp này, là chiếc hộp màu đỏ chói mắt nhất."

Mà dường như gần đây, Tiểu Mộ Tề rất thích những đồ vật chói mắt, nhan sắc diễm lệ cũng cảm thấy hứng thú.

Tề Duyệt: "..."

Quần chúng ăn dưa: "..."

Tiểu Mộ Tề chớp chớp đôi mắt, tuy rằng không hiểu ba mẹ đang làm gì, nhưng khi nghe thấy tên bản thân, cứ như vậy nở nụ cười, phát ra tiếng cười vui vẻ, còn vô cùng hớn hở vô tay.

Quỳ một hồi, Tề Duyệt vẫn còn chưa trả lời câu hỏi cầu hôn, Thẩm Mục Thâm hơi nghiêng đầu, "trìu mến" liếc Tống thư ký một cái. Sống lưng Tống thư ký chợt lạnh, lập tức minh bạch ý tứ của ông chủ.

Lập tức vỗ tay, đi đầu đám người ồn ào nói, "Đồng ý đi, đồng ý đi!"

Có Tống thư ký dẫn đầu, những người khác giống như trong mộng tỉnh ra, cũng ào ào gia nhập đội cổ vũ, "Đồng ý đi, đồng ý đi!"

Tề Duyệt lộ ra nụ cười, tuy rằng đã ở cùng với nhau một năm nay, nhưng không tránh khỏi có chút cảm động.

Dưới cái nhìn của mọi người, cô chậm rãi gật đầu.

Cô nghĩ, mặc kệ đây là thế giới thật sự hay tiểu thuyết, nhưng người trước mặt cô, sẽ cùng cô đi đến cuối con đường, như vậy là đủ rồi.

Cô ở thế giới này, có gia đình.

【 Hoàn chính văn 】

~ Hết chương 100 ~ 
 
Chương 101: Phiên ngoại


Edit: Packha03

***Hôn lễ***

Trước kia  nguyên văn "Tề Duyệt" chỉ nhận đăng ký giấy kết hôn, không tổ chức hôn lễ. Mà lần này, ý tứ của Thẩm Mục Thâm chính là phải làm một hôn lễ thật long trọng, về phần phương diện khách mời, lúc Tề Duyệt viết danh sách, Thẩm Mục Thâm lại gần nhắc nhở một câu. 

"Em nhớ mời toàn bộ bạn học lúc trước của em tới." 

"Vì sao?" Tề Duyệt sửng sốt một chút, tuy rằng cô sẽ mời, nhưng không hiểu sao Thẩm Mục Thâm lại cố ý nhắc nhở.

Thẩm Mục Thâm nhíu mày nói, "Cái người phụ nữ chèn ép em, phương thức khoe khoang khiến cho anh ấn tượng mới mẻ. Mà anh cũng muốn cho cô ta nhớ kỹ khoảnh khắc mới mẻ lần này một chút." 

Tề Duyệt:...Đúng là nhân vật phản diện hẹp hòi mà. 

Dựa theo tính tình của Thẩm Mục Thâm, tuyệt đối không có khả năng làm hôn lê nhỏ. Tuy rằng Thẩm thị đã tuyên bố phá sản, Thẩm lão gia cũng đem toàn bộ tài sản đi quyên góp cho hội từ thiện. Nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn lấy tốc độ kinh người, chỉ trong vòng thời gian một năm, đem công ty từ ba mươi nhân viên mở rộng lên tới một trăm nhân viên. Từ đi thuê hai tầng giờ đã có tập đoàn của riêng mình. 

Bởi vì Thẩm Mục Thâm khiến cho người ta không thể nào bỏ qua năng lực buôn bán của anh, hơn nữa cả nhân cách lẫn tài năng... Tuy rằng điểm này có chút gượng ép, dù sao trong vòng luẩn quẩn này, không có ai không biết cái tính độc mồm độc miệng này của anh, mặc dù có vài người không phải là thật lòng, cho nên anh kết hôn, chỉ cần mời, đều đến dự đông đủ.

Người tới không ít, thân phận cũng không đơn giản, khiến cho đám bạn của Tề Duyệt thiếu chút nữa rớt cằm. 

Cái này đúng là gả vào hào môn thật nha, ánh mắt dừng trên người đã từng châm chọc Thẩm Mục Thâm. 

Trên mặt người phụ nữ xám xịt, không đợi tới khi bắt đầu đã tiêu sái rời đi. 

Lúc Thẩm Mục Thâm nhìn thấy, trước mặt Tề Duyệt còn nói một câu, "Chậc, đúng là có cảm giác trả thù."

Lúc đó Tề Duyệt cảm thấy buồn cười, vì sao anh lại cảm thấy thành tựu đối với người râu ria này chứ?

Tề Duyệt ngày càng không thể lý giải được anh, chẳng lẽ ở lâu với Tiểu Mộ Tề, cho nên cũng trở nên ngây thơ rồi?

- -- 

Tiểu Mộ Tề biết đi, cuộc sống không còn yên như trước, dường như mỗi ngày Tề Duyệt đều phải chạy theo tiểu gia hỏa này. 

Bình thường Tề Duyệt mang theo đứa nhỏ, một khắc cũng không được yên. Còn thường xuyên thừa dịp Tề Duyệt không có mặt ở đó vụng trộm tập đi, nhưng khi Thẩm Mục Thâm vừa trở về, lại quay trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn. Lúc bắt đầu tập đi lung lay thoáng động, thường xuyên té ngã, lúc nào cũng muốn cha dẫn đi mới bằng lòng. 

Nhưng nếu nhìn kỹ đó đều là những tiểu xảo nhỏ, đều bị Thẩm Mục Thâm nhìn thấu, cho nên Tiểu Mộ Tề lôi kéo anh đòi bế, nhưng Thẩm Mục Thâm không chịu hợp tác. Tiểu Mộ Tề nóng nảy, sau đó ở trên mặt đất lăn lộn. 

Sau đó Thẩm Mục Thâm hai tay khoanh trước ngực nhìn Tiểu Mộ Tề lăn lộn trên sàn, nói, "Nếu con tự mình đi tới được, ba sẽ ôm con." 

Tiểu Mộ Tề hơn một tuổi nghe hiểu không được nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nghe hiểu chữ "ôm" này. Yên lặng một hồi không náo loạn, lại không hiểu mở mắt to nhìn về phía ba, lại cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân múp míp của mình. 

Dường như đang suy xét một hồi, vẫn vui vẻ đứng lên, canh tay vươn về phía trước, lung la lung lay đi về phía ba mình, miệng lặp đi lặp lại câu nói, "Ba ba...ba ôm...ôm."

Thẩm Mục Thâm ngồi xuống dưới đất, mở hai tay, bước chân tiểu gia hỏa này nhanh hơn, "phịch" một tiếng ngã vào cái ôm của Thẩm Mục Thâm. Gương mặt Tiểu Mộ Tề thoả mãn tươi cưới, không chút nào cảm thấy bản thân bị ba mình trêu đùa. 

Bộ dáng đáng yêu ấy, đem trái tim Tề Duyệt hoà tan. Cô cảm thấy Thẩm Mục Thâm chính là cố ý, khi dễ Tiểu Mộ Tề. 

Anh vậy mà ngay cả con trai mình cũng không buông tha. 

***Ghen***

Tề Duyệt bắt đầu quay lại sở thích của bản thân. Ban ngày có bảo mẫu ở nhà, cô sẽ đi vẽ tranh, có thời gian rảnh cô sẽ dẫn Tiểu Mộ Tề cùng đi. Buổi tối không có bảo mẫu, toàn bộ quá trình sẽ bên cạnh Tiểu Mộ Tề, nếu Tiểu Mộ Tề thấy ba nó đã trở về, cô sẽ nghỉ ngơi một lát, hoặc lên mạng xem tin tức. 

Một ngày qua đi, thời gian có thể cho Thẩm Mục Thâm, cộng lại không tới một tiếng. 

Đối với cuộc sống lâu không ăn mặn đối với Thẩm phản diện mà nói, không thể nào nhịn được nữa. Nhưng gần đây Tề Duyệt có chút đa nghi, chỉ cần anh nói chuyện mang theo một chút độc miệng, cô sẽ hoài nghi tình cảm anh dành cho cô, nếu tình cảm dùng mười phần để so sánh, giờ phút này Tề Duyệt sẽ hoài nghi tình cảm anh dành cho cô chỉ có ba phần. 

Mỗi khi đến lúc này, anh sẽ bởi vì vợ của mình nói lời ngon tiếng ngọt khiến lòng nghi ngờ của cô mất đi. 

Mà Tề Duyệt vẽ tranh ở quán cà phê Tiêu Triết cũng không tệ, phía trước vẽ một bức tranh về hoa, Tề Duyệt lựa chọn được hai bức tranh đưa qua. 

Tề Duyệt cũng nói với Thẩm Mục Thâm rằng cô đem bức tranh bán cho một người bạn, cũng không nói là ai cả, cho nên Thẩm Mục Thâm cũng cho rằng, "người bạn" này do Hải Lan giới thiệu. 

Sau này Thẩm Mục Thâm mới phát hiện, đầy đều là bản thân anh tự ảo tưởng. 

Bàn với khách hàng ở quán cà phê, lúc nhìn thấy bức tranh trên tường, chỉ cần liếc mắt anh đã nhận ra đây chính là bức tranh Tề Duyệt vẽ. Dù sao lúc cô sáng tác bức tranh này, anh với Tề Duyệt còn ở trong phòng vẽ tranh trải qua kích tình thật lâu. 

Quay đầu nhìn về phía ông chủ đang nói chuyện với nhân viên, hơi nheo mắt lại. 

Ông chủ quán cà phê, Thẩm Mục Thâm cũng chỉ gặp mặt ba lần, lần đầu tiên chính là ngày ly hôn với Tề Duyệt, lần thứ hai gặp mặt chính là ở hành lang cuộc triển lãm, còn lần cuối cùng chính là ở siêu thị, bên cạnh Tề Duyệt. 

Lúc này Tề Duyệt không ở đây, nhưng bức tranh của cô ở đây, đây sự đúng là vô cùng "kích thích".

Nhìn thấy Thẩm Mục Thâm thất thần, khách hàng ngối đối diện anh hỏi, "Thẩm tổng sao vậy?"

Thẩm Mục Thâm phục hồi lại tinh thần, cười cười, nhìn lại bức tranh trên tường nói, "Tôi coi trọng một bức tranh."

Vị khách hàng nghe vậy, dường như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói, "Tôi nghe nói, Thẩm phu nhân hình như làm về nghệ thuật."

Thẩm Mục Thâm gật đầu, ý vị thâm trường nói, "Bức tranh này, phu nhân của tôi khẳng định sẽ rất thích, tôi dự đinh sẽ cho cô ấy một kinh hỷ."

Chỉ sợ đến lúc đó cô không phải là kinh kỷ, mà là kinh hãi. 

Buổi tối trở về nhà, anh cho rằng Tề Duyệt đang ở phòng vẽ tranh, nhưng không nghĩ tới cô đang chơi với Tiểu Mộ Tề. 

Cửa vừa được mở ra, dường như cảm giác được ba của mình đã trở về. Tiểu Mộ Tề từ trên thảm lông đứng lên, vui vẻ hướng cửa chạy tới. 

"Ba ba ba..." Âm thanh non nớt không rõ, nhưng gọi vô cùng vui vẻ. 

Tay Tề Duyệt chống má, dở khóc dở cười đối với tiểu gia hỏa này, mỗi lần thấy ba nó, không tới một phút đồng hồ bèn đem sự uỷ khuất quên hết. 

Thẩm Mục Thâm đóng cửa lại, ôm lấy Tiểu Mộ Tề đang chạy tới. 

"Ba ba ba..." Tiểu Mộ Tề chỉ nói được vài từ, nhưng tiếng ba này gọi vô cùng nhuẫn nhuyễn. 

Tề Duyệt đứng lên, đi tới, nhìn thấy trên tay Thẩm Mục Thâm dường như cầm cái gì đó, giống như bức tranh được đặt trong khung cảnh, tò mò hỏi, "Anh mang theo cái gì trở về vậy?"

Thẩm Mục Thâm đối với cô cười cười, đem bức tranh đang cầm đưa cho cô, "Hôm nay nhìn thấy một bức tranh, cảm thấy em khẳng định sẽ thích, cho nên mua về làm quà cho em."

Tề Duyệt tò mò tiếp nhận, nhìn lớp giấy gói bên ngoài, nói, "Vậy nhất định là một bức tranh..." Mở ra, dường như thấy màu sắc quen quen, âm thanh dần dần nhỏ xuống.

Mở ra toàn bộ, thấy rõ bức tranh hoàn chỉnh, nháy mắt đã minh bạch tại sao lại như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, đem bức tranh để trên ngăn tủ, lộ ra nụ cười ngọt ngào, làm nũng nói, "Ông xã~" 

Thẩm Mục Thâm đối với gương mặt tươi cười của Tề Duyệt nói, "Tiếng ông xã này không tồi, nào, em gọi thêm lần nữa." 

Tề Duyệt:... 

Anh đây là cảm thấy bắt được nhược điểm của cô, khiến cô khuất phục dưới uy quyền sao? 

"Được rồi, em thừa nhận là bán cho quán cà phê của Tiêu Triết, nhưng không có quan hệ gì với người đó cả." 

Thừa nhận rất nhanh, nhưng lúc trước hai người có quen biết, khi nghe được tâm tình vô cùng không thoải mái. 

"Cái người đàn ông kia lúc em ở khách sạn đó, dường như đối với em vô cùng tích cực." 

"Em và anh ta hiện tại chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, hơn nữa người ta cũng sắp kết hôn, anh đừng có ăn dấm chua bậy bạ." 

Thẩm Mục Thâm hừ lạnh một tiếng, mí mắt ngầm bi thương nhìn thoáng qua Tề Duyệt, "Anh để ý, em thế mà giấu anh lâu như vậy, trực tiếp nói với anh là được rồi, dù sao anh cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi." 

Tề Duyệt:... 

Người có lòng dạ hẹp hòi từ trước tới nay không thừa nhận bản thân lòng dạ hẹp hòi. Lòng dạ hẹp hòi của Thẩm Mục Thâm mà cứng lên, phỏng chừng chính anh còn sợ. 

Tề Duyệt giữ chặt tay Thẩm Mục Thâm, ý cười ngọt ngào, "Anh đừng giận em mà." 

Tiểu Mộ Tề ở phía dưới nhân cũng học theo, giữ chặt ống quần của ba, đong đưa, âm thanh không rõ nói, "Đừng...giận..."

Mẹ con hai người phối hợp bán manh, thiếu chút nữa Thẩm Mục Thâm đã mềm lòng, nhưng vẫn nâng cằm lên nói, "Để cho anh nguôi giận có thể, anh dỗ Tiểu Mộ Tề ngủ, em tắm rửa sạch sẽ ở trong phòng chờ anh." 

...Trong ngoài lời nói đều bộc lộ ra mục đích sắp tới của anh. 

Tề Duyệt có chút do dự, nhưng vì tránh đổ thêm dầu vào lửa, vẫn ngoan ngoãn đi tắm rửa, còn con trai để anh mang đi.

Cuối cùng cũng đem đứa nhỏ dỗ ngủ, Thẩm Mục Thâm vào phòng, nhìn thấy người nằm trên giường, Tề Duyệt đắp chăn kín mít, khoé miệng khẽ cười, kéo kéo chiếc cà vạt trên cổ, mang theo một tia tà mị nói, "Chờ anh tắm rửa xong sẽ tính sổ với em."

Tề Duyệt nuốt nước miếng, yên lặng đem chăn kéo cao hơn. 

Mười phút sau, Thẩm Mục Thâm chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, đường cong cơ bắp trên cơ thể, từng giọt nước chảy xuống, dường như đã nhận ra Tề Duyệt đang giả bộ ngủ. 

Ánh mắt u ám, cười khẽ một tiếng, đi tới bên giường, "Đang ngủ cũng không quan trọng, anh có biện pháp khiến cho em tỉnh lại." 

Trong lúc vươn tay, đồng thời bên trong chăn Tề Duyệt cũng vươn một bàn tay ra, cầm trên tay que thử thai. 

Động tác Thẩm Mục Thâm dừng lại, trên mặt ngẩn ra, xem không hiểu, hỏi, "Cái gì vậy?"

Tề Duyệt ở trong chăn, nhỏ giọng nói, "Em mang thai, đã được năm tuần rồi."

Thẩm Mục Thâm đang định tính sổ:... 

Đáng chết, khẳng định lần trước ở trong phòng vẽ tranh không làm biện pháp bảo hộ tốt. 

Bức tranh đáng chết. 

Anh cảm thấy chuỗi ngày ăn chay thật lâu quay lại. 

***Bạn gái của Tống thư ký*** 

Tề Duyệt đột nhiên mang thai, cô phải gác bỏ lại hội hoạ. Bởi vì ở nhà nhàm chán, bản thân cũng trở nên ngày càng bát quái. 

Đối với bạn gái của Tống thư ký, hai năm rồi chưa từng thấy mặt. Tề Duyệt càng ngày càng hiếu kỳ, nhịn không được tò mò hỏi, Thẩm Mục Thâm có biết bạn gái của Tống thư ký là ai không. 

Thẩm Mục Thâm cười thần bí, hỏi lại cô có phải thật sự muốn biết không, Tề Duyệt đương nhiên là muốn biết, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể lấy được trái tim của Tống thư ký như vậy. 

"Em muốn biết, vậy cũng không phải không được. Đợi vài ngày nữa lễ tình nhân đến, vì để nghĩ cho Tống thư ký nhiều năm lao lực như vậy, anh đã đặt cho anh ta một bàn ở nhà hàng cao cấp. Sau đó..." đối với Tề Duyệt mỉm cười, "Sau đó hai chúng ta cũng đặt một bàn, là có thể xem diễn rồi." 

...Đúng là vô cùng nham hiểm, đúng là ông chủ tâm cơ. 

Tề Duyệt nghi hoặc, "Liệu Tống thư ký sẽ mắc mưu sao?" 

Khoé miệng Thẩm Mục Thâm khẽ câu, "Lễ tình nhân, anh ta không bồi bạn gái thì phải tăng ca. Đây được bồi bạn gái, lại còn được miễn phí, vì sao lại không cần?"

Khoé miệng Tề Duyệt giật giật, được rồi, làm một ông chủ, anh đúng là vô cùng hiểu rõ nhân viên của mình. 

- -- 

Ngày lễ tình nhân, vì để không bỏ lỡ trò hay, đem Tiểu Mộ Tề cho bảo mẫu trông, sau đó hai người sáng sớm đã ra ngoài. 

Đợi đến khi nhìn thấy bạn gái xinh đẹp của Tống thư ký, Tề Duyệt kinh ngạc không nói lên lời. Mà Tống thư ký khi nhìn thấy ông chủ của mình, nụ cười trên mặt cũng dần cứng lại. 

Bạn gái Tống thư ký là tổng giám đốc Lăng thị, chính là em họ của Lăng Việt. 

Tề Duyệt:... 

Khó trách vẫn giấu bao lâu nay, lúc Thẩm Mục Thâm vẫn còn làm Phó tổng ở Thẩm thị, khi đó quan hệ hai bên chính là địch thù. Tống thư ký đây chính là "chân đạp hai thuyền" nha! 

Lễ tình nhân, bốn người xấu hổ ăn bữa cơm. Không, hẳn chỉ có Tống thư ký, bạn gái anh ta và Tề Duyệt xấu hổ. Thẩm Mục Thâm ngay từ đầu đã biết trước được, vô cùng thong dong bĩnh tĩnh, chỉ là không nói mà thôi. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom