Dịch Sau Khi Linh Khí Trở Lại
Chương 100: Chương 100
“Dạ được thôi, vậy em sẽ cố học theo cô rồi.” A Điêu chiếm được món hời còn
khoe mẽ, lại thấy Khúc Giang Nam chẳng vui được bao nhiêu, trái lại còn hời
hợt bảo một chuyện: “Từ đầu nếu phần tinh thần của em dưới 200 điểm, có khi
tôi đã quyết định dạy em đạo thuật khác, là mấy loại đạo thuật cao và mạnh.
Nhưng giờ đây em đã đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ dạy em bí thuật này. Song trước hết
tôi phải nói cho em biết nguy cơ tiềm ẩn của môn bí thuật này.”
A Điêu lập tức tò mò nên đã hỏi: “Mối nguy hiểm tiềm ẩn nào thế cô?”
“Tôi có một người chị, kỳ tài ngút trời, vô cùng hứng thú với đạo thuật trước cả
khi linh khí sống lại, thông hiểu huyền thuật trời sinh. Sau đó chị ấy đã sáng tạo
ra loại bí thuật này và cũng dạy tôi. Thế nhưng về sau gia tộc ép chị ấy làm đám
hỏi, giết người chị ấy yêu tại chỗ, thế là chị ấy tự tử vì tình. Sau này linh khí
sống lại, gia tộc biết bí thuật tồn tại nên muốn tôi giao nó ra. Tôi không muốn
thành ra giờ mới tới Học phủ Kim Lăng.”
Cô ấy không cố ý nói chuyện này tới mức quá buồn bã, cũng không cay ghét
oán than ngoài mặt, chỉ hời hợt là thế, làm cho người ta không đọc thấy cảm xúc
của cô ấy. Tuy nhiên A Điêu liếc qua những vết trắng trên đầu ngón tay khi bị
bóp của cô giáo là đã hiểu thông nỗi thống khổ và ghét cay ghét đắng của cô ấy.
“Nói cách khác, cô truyền bí thuật này cho em, có khi tương lai gia tộc của cô
sẽ tìm em gây chuyện, ví dụ như bắt em tra hỏi bí thuật?”
“Đúng, cho nên không thể lộ ra trước mặt người khác trong giai đoạn đầu,
không thể cho mọi người biết về điều này. Còn ngày sau… đó là chuyện tương
lai. Phúc họa đi đôi, tự em lựa lấy.”
“Em có thể hỏi là loại bí thuật gì không?”
“Tinh Thần Nhập.”
Khúc Giang Nam đưa đầu ngón tay về phía mi tâm mình, ngón tay nổi lên chú
thuật, đoạn, cô giáo kéo ra từng sợi tơ sáng màu bạc. Những sợi tơ này xoay
tròn dây dưa và nhanh chóng biến thành một viên cầu.
Cái này? Sợi tơ tinh thần ra khỏi người?!!
Nó còn có thể ra khỏi người sao?
Sự hiểu biết của A Điêu về tinh thần lực bị giới hạn trong chuyện thuật toán
điều khiển nó tương đương với thuật toán điều khiển cho nguồn năng lượng.
Thuật toán càng mạnh, thuật pháp càng nhanh càng mạnh. Tuy nhiên cô không
ngờ được thuật toán có thể điều khiển năng lượng ra khỏi cơ thể như thực thể.
Trong lòng hoảng sợ, A Điêu đanh mặt suy đoán: “Em có thể hiểu thành sau khi
cô phát ra công kích, bản thân linh năng trong đòn tấn công sẽ bám vào sợi tơ
tinh thần của cô. Cho dù đòn tấn công ra khỏi người chấm dứt, chỉ cần sợi tơ
tinh thần vẫn còn, cô vẫn có thể điều khiển nó tập hợp lại tạo thành đòn tấn
công mới? Thế thì lần tấn công thứ hai sẽ giống như thu lại năng lượng.”
(P1)
Khúc Giang Nam thích nhất A Điêu về sự hiểu thông của con bé.
“Đúng, nhưng không thể thu lại hoàn toàn, em cung biết định luật bảo tồn năng
lượng rồi đó. Từ lúc tung nó ra là nó đã hao hụt, cho nên nguồn năng lượng cuối
cùng được thu lại hoặc điều khiển lần thứ hai sẽ được quyết định bởi tơ tinh
thần bám vào nó mạnh tới mức nào. Thật ra người trong gia tộc tôi không biết
chuyện sâu xa này, bọn họ chỉ biết bí thuật này có thể cho tôi điều khiển và tổ
chức thêm một cuộc tấn công thứ hai, chứ đâu biết còn sẽ thu về được; thế
nhưng đó đã đủ làm họ ngấp nghé.”
Tại thời điểm này bồn cầu đột nhiên vội vã hét lên đầy kích động: “Mau học đi,
mau bái sư đi! Nhanh lên…”
Bồn cầu còn chưa hô xong, A Điêu đã cấp tốc bật dậy từ tư thế nằm ườn xà nẹo,
hơn nữa cầm đệm bên cạnh lót xuống dưới đầu gối, phịch một cái đã quỳ xuống
ngay.
“Sư phụ ở trên, xin nhận cái cúi đầu của đồ nhi.”
“Đồ nhi đã thành học trò của người, sau này chính là người của người, chắc
chắn có hiếu trước sau với người, chăm sóc người khi già yếu cũng như lo ma
chay.”
Khúc Giang Nam: “...”
Cũng không tới mức như thế, bấy giờ có ai mà không biết thiên phú của em
trong bài kiểm tra có khuynh hướng thiên về phong cách thổi kèn mai táng.
Sợ là có thể tiễn tôi đi luôn một mạch.
....
Thiếu chút nữa không chống lại được hiệu quả từ hành động đầy mạnh mẽ của
A Điêu, Khúc Giang Nam sửng sốt một chút mới khiến A Điêu đứng lên: “Tôi
không chú ý đến thứ này đâu, em và tôi không có danh phận thầy trò gì, chẳng
qua tôi tìm người truyền cho mà thôi. Kế tiếp em nghe tôi dạy, học ra được bộ
dáng gì sẽ dựa hết vào em.”
Khúc Giang Nam không thích làm những thứ vô bổ, trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề. Bước đầu tiên cô ấy dạy A Điêu làm sao để phân chia phần tinh thần thành
sợi tơ tinh thần.
Tinh thần là một khối, khối này quá lớn, không cách gì tách rời, chỉ có thể phân
chia thành sợi tơ, tiếp đó là học cách điều khiển nó và dẫn nó ra khỏi cơ thể.
Đến cuối mới học cách cho nó bám lên.
Các bước rất đơn giản, không có gì hoa lá hẹ; nhưng trình tự càng đơn giản sẽ
càng khó. Bước đầu tiên làm cho A Điêu đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh.
Hồi lâu không thành công, tuy nhiên Khúc Giang Nam thấy chuyện này quá
bình thường.
“Tôi mất tận 3 ngày mới thành công, nếu em mà thành công ngay trong một hơi
mới đúng là quái dị.”
A Điêu hòa hoãn một hồi, lau mồ hôi và tò mò hỏi: “Cô ơi, tố chất của cô tới
bao nhiêu? Tiện nói cho em biết không?”
“Gần 300 trăm.”
“...”
Vãi cứt!
Đầu óc gia tộc cô úng nước à? Thay vì ép buộc chiếm lấy bí pháp, bồi dưỡng
người ta không thơm hơn à?
(P2)
Biểu hiện của A Điêu quá rõ ràng thế mà Khúc Giang Nam lại chẳng giải thích,
cô ấy không thích nói với người khác về chuyện riêng của mình. Giả như bí
pháp không dắt dây tới tai ách ngầm, sợ là cô chẳng thèm nói tới chuyện của chị
gái.
“Dạy em trước bước đầu trong phương pháp, bước tiếp theo phải đợi sợi dây
tinh thần của em tách ra rồi hẵng bàn.”
“Trở về đi.”
Đã dạy xong phương pháp, Khúc Giang Nam không có ý định giữ người, thay
vào đó còn đưa cho cô sách bùa chú.
Viết tay, trông đặc biệt mang hơi thở cao cấp, đồng thời lại dễ nhìn, tràn ngập
khí phách.
Cô giáo của mình không đơn giản nha.
A Điêu: “Ủa, không phải |ile RAR về học tập bao hết rồi hả cô?”
“Giá trị quyết định đãi ngộ, trước kia em thuộc hạng trung thôi, bây giờ mới lên
cao cấp một tí. Quay về chơi đùa đi. Nếu em làm ra tí thành tựu nào đó và sau
này hoặc người bên ngoài hoặc người của gia tộc tôi dò xét, cứ dùng lý do em
học bùa chú cùng với tôi cũng ứng phó qua chuyện được.”
Khúc Giang Nam còn nhắc thêm A Điêu: “Trước mắt người trong gia tộc tôi
không hiểu rõ tường tận về bí pháp, cũng không biết yêu cầu cốt lõi của nó là tố
chất phần tinh thần. Nhưng về lâu dài chắc chắn có người phát hiện. Thế nên
em giấu được thiên phú tinh thần được bao lâu thì giấu tới đó, tuyệt đối không
được để người khác biết.”
A Điêu vừa đi, hiệu trưởng liên lạc với Khúc Giang Nam ngay.
Trong khung trò chuyện riêng tư, hiệu trưởng hỏi: “Nhìn ra tố chất của đứa nhỏ
này?”
Khúc Giang Nam: “Ừ.”
Hiệu trưởng: “Thế nào?”
Khúc Giang Nam: “Không chỉ mang đôi 99, tính chất trưởng thành C cũng có
chút vấn đề nhưng trực quan mà thấy vẫn không vượt quá 110. Về loại D thì có
khả năng tốt hơn, tầm 100, cũng được.”
Một đao chém mất nửa tố chất, cô không thiệt thòi.
Hiệu trưởng: “Vậy cũng rất cao rồi, còn nhỉnh hơn Thác Bạt. Không phải cô
không thích mang theo học sinh à, hay là…”
Khúc Giang Nam: “Có thể, nhưng anh có chắc mình dẫn theo nổi không? Đừng
có mà đến lúc đó lại đẩy cho tôi.”
Mình chưa quyết định dạy con bé thì không sao, giờ đây mình đã đích thân dạy
thì sao để cho lão già này cướp đi được?
So với tài năng của vài người, người này lừa lọc tráo trở, ngầm banh mắt nhìn
vào nhóm chat. Đúng rồi, chắc hẳn bên trong nhóm chat cũng có mắt ông ta ghé
qua, chứ không thì cần gì nói mấy câu “nếu anh mạnh khỏe chính là trời
nắng…”
Ngon lắm làm hiệu trưởng mà cứ như kẻ trộm, hỏi làm sao Trần Tốn không ưa
gì cái lão này.
Giờ ông ta còn thử mình.
Hiệu trưởng: “Vậy thôi. Trình độ giảng dạy của cô có chỗ chênh lệch với tôi,
nhưng tối thiểu cũng không phải do ai khác dạy. Lỡ như có ai đó bị chuyển ra,
phía Kinh Đô cố ý gây áp lực gửi đối tượng làm thông gia nào đó sang đây chơi
trò tình yêu thầy trò, thế thì phiền rồi. Cô đâu thể nào lại treo người ta lên
cây…”
Miệng đầy quan tâm nhưng rất thích hóng tin bên lề.
(P3)
Khúc Giang Nam không muốn nói về chủ đề này nữa, thế là chặn người ta luôn.
Hiệu trưởng: “???”
Tôi đã nói gì chứ, tôi muốn tốt cho cô thôi!
Bây giờ cô nhóc này nóng tính quá, đúng là nóng.
Bất thình lình hiệu trưởng thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Nam nơi xa.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Dường như có một dao động mạnh mẽ nhưng lại biến mất nhanh chóng không
còn tăm hơi.
Giống như đến từ vùng biển.
Hiệu trưởng nghi ngờ thế là gọi cho Khúc Giang Nam.
Người này cũng nhận thấy: “Vùng biển phía Nam. Không phải là vùng duyên
hải nơi năm châu phía Nam tính luôn Đam Châu được kết nối với nhau à? Có
khả năng bên kia có chuyện rồi.”
Hiệu trưởng: “Vậy chúng ta không thể qua xem. Hiện tại Đam Châu thế yếu, tộc
học Lý ở Vân Châu có móng vuốt dài là thế, có khi đang nhìn trúng Đam Châu
yếu ớt đấy. Nếu chúng ta qua đại bên đó điều tra gì đấy, e là bị người ta xua
đuổi như kẻ thù.”
Tuy nói đều dựa hết vào bờ biển nhưng Đam Châu lại nhích vào bên trong một
tí, đường ven biển không dài. Tài nguyên vùng biển rất phong phú; và Thanh
Châu, châu mạnh mất trong năm châu, quản lý nó trong những năm gần đây.
Thanh Châu hung hăng, được gọi là Vua Ưng của năm châu, không nên gây hấn
với bên đấy.
“Trời sập người đứng trên cao hứng lấy, quan tâm chúng ta trước cho tốt đã…
Nhân tiện tôi có nhận được tin, tộc họ Lý leo lên một vị hoàng tử nào đó. Dù
Bách Lý không quan tâm tới tộc họ Lý nhưng vẫn e dè những rắc rối khó gỡ
phía sau. Thế nên nói không chừng hai bên đang cấu kết làm gì đó. Nếu như tôi
nhớ không lầm, thằng nhóc tộc họ Lý đó từng gặp cô, gần đây rất siêng chạy
qua nhà cô. Trước kia nhà cô không ưa gì tộc họ Lý, nhưng lỡ như vị hoàng tử
nọ thúc đẩy gì đó sau lưng thì khó mà nói được.”
“Cho nên đề nghị của tôi là cô mau sớm đưa ra quyết định, cũng đừng đi theo
con đường cũ của chị cô. Đó là điều rất đáng tiếc.”
Khúc Giang Nam bặt thinh, hiệu trưởng chắc tới rồi thôi, để cho cô suy nghĩ
thật kỹ. Bây giờ nghĩ đến chị gái của Khúc Giang Nam, nhân vật hào hoa phong
ế ế ế
nhã có một không hai là thế lại chết vì lý do thế đời, ngẫm lại ngay là ông cũng
thấy đau lòng.
.....
Tại thời điểm này, dọc theo vùng biển có thể tiếp cận bên ngoài năm châu phía
Nam, có hàng chục đường sáng bay vào làm vùng biển dậy sóng. Đến từ các
châu khác nhau, các cao thủ khác nhau tìm kiếm theo hương hướng khác biệt,
thế nhưng họ nào tìm ra chuyện bí ẩn trong đó, chỉ thấy mưa to như trút nước,
sống biển mãnh liệt.
Nó hệt cơn thủy triều tự nhiên của vùng biển chứ nào là chuyện bất thường.
Tuy nhiên bọn họ biết rõ trước đó mình cảm ứng được nguồn năng lượng dao
động cường đại rõ rành.
Hoặc Cổng Linh Hồn siêu lớn hoặc Thực Thể Gieo Linh mạnh tột cùng giáng
thế, thậm chí có thể là hố đất cấp bậc khủng bố xuất hiện.
(P4)
Nhưng sục sạo quanh quất lại chẳng tìm ra được gì, cho tới khi… Một ánh sáng
xanh chia cắt không gian và kéo ra một vầng hào quang mờ nhạt, nó ung dung
xuất hiện trước mặt mọi người.
Những người này nhìn vào là hành lễ ngay lập tức.
Người Thanh Sơn, lưng đeo một cây trượng ánh sáng xanh bằng vảy rắn dài ba
thước. Người này nhìn xuống vùng biển đang gợn sóng, giơ tay lên để cho mọi
người miễn lễ, tiếp đó nói: “Có vẻ là hố đất lớn.”
“Chuẩn bị điều người tới đây đi, động tĩnh nhỏ một chút, đừng để người ngoài
năm châu tới, nếu không cục diện sẽ rất loạn.”
.....
Trên đường về nhà, A Điêu hỏi bồn cầu một vấn đề: “Trình độ A B C của tôi
hiện tại là bao nhiêu?”
Mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm đến cô con vàng ngáo đá của gia tộc
Bách Lý, nhưng ý thức trước nguy cơ của A Điêu vô cùng mạnh, trong tiềm
thức muốn so sánh với người ta.
Cô biết rằng bồn cầu cũng có thể kiểm tra trình độ của cô sau khi nó lên cấp.
Bồn Cầu: “Tôi không có thuật toán cụ thể, nhưng A B C của cô bây giờ chắc
chắn là trên 200, cộng với trình độ loại D của cô nữa, đã đủ vượt qua con nhỏ
chỉ biết yêu. Bàn về thiên phú tổng hợp, cô chỉ thiếu chỗ thiên phú phù hợp,
nhưng vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng với sự tồn tại của Tinh Thần
Nhập. Huống chi tố chất của cô còn trong giai đoạn thức tỉnh toàn diện, cần một
chút thời gian mà thôi. Về sức mạnh chiến đấu, cô vẫn giết được cấp A, không
chênh lệch quá nhiều. À đúng rồi, tôi còn phải nói cho cô biết một điều khác
làm tăng sự tự tin trong cô.”
A Điêu đang tính về sớm tí để tu luyện, nên cứ thuận miệng đáp lời: “Nói.”
Bồn Cầu: “Hồi nãy Khúc Giang Nam đã kiểm tra phần tinh thần của cô là thế
nhưng không biết những khu vực tối tăm trong thế giới tinh thần của cô đâu
phải là phần linh hồn trống trải của người bình thường, nó chính là tinh thần ở
thể rắn trong giai đoạn ẩn giấu. Nói cách khác phần tinh thần của cô không chỉ
là tí tố chất đến từ phần ánh sáng.”
A Điêu: “???”
Cô bối rối, bước chân khựng lại, tiếp đó tiếp tục về phía trước theo đèn đường
và hàng rào màu xanh lá: “Có nghĩa là phần tinh thần của tôi còn tiếp tục phát
triển? Tiềm năng tổng thể vẫn chưa xác định được?”
“Ừ, tôi là bản mệnh của cô, hiển nhiên sẽ biết. Nếu không cô cho rằng vì đâu
phần tinh thần của mình lại chống đỡ nổi chuyện khối tròn có linh thứ hai mở ra
trong không gian thứ cấp? Nếu là bộ não người bình thường thì sụp đổ ngay và
thành thiểu năng luôn.”
Má, mình là quái vật trời sinh à?
Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Trần là nhân vật của nhóm đáng gờm nào đây?
Nhưng hình như không có ghi chép thế này, một trong những tổ tiên mà nhà họ
Trần biết tên chỉ là một Thầy Cấm Kỵ bình thường mà thôi.
Hơn nữa nhìn biểu hiện của Trần Tốn và Trần Dương, họ hoàn toàn không có
thiên phú tu luyện gì, có thể thấy được huyết thống không mạnh.
(P5)
Là ông trời thưởng cho cô miếng cơm rồi.
Cảm xúc A Điêu dâng trào nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vậy tại sao nó
lại tối hù thế? Y như một cục than nằm đó vậy.”
Chà, cô cứ cho là thiên phú của mình chỉ được thế thôi.
Giai điệu của bồn cầu đầy bí ẩn: “Cô quên mình là người hệ nguyền rủa à, đó là
bản chất linh hồn của cô.”
A Điêu: “...”
Phẩm chất đặc biệt của bản mệnh là cái bồn cầu, bản chất linh hồn là hòn than?
....
Hôm nay đánh sâu tu luyện hơi dữ, A Điêu nhanh chóng đè xuống tâm tình
đang bay bổng vì tu vi tăng vọt.
Cường giả như mây, vẫn cần cố gắng.
Nhưng mà đồ để lại của Thôi Lương và hai tên xui xẻo cấp A đó lại có thể lấy
ra chơi được rồi.
Sau khi A Điêu vào phòng tu luyện tại Sơn Trúc Cư: “Từ thái độ của Khúc
Giang Nam có thể thấy được mấy người khác của gia tộc họ Bách Lý hãy còn
thận trọng, bây giờ còn chưa để mình vào mắt, có khi đang đi điều tra Lý
Nguyên Thuật. Căn cứ vào hai quyển bí tịch của Lý Nguyên Thuật, nếu như
mình đoán đúng, Lý Nguyên Thuật đi ra từ tộc họ Lý tại Vân Châu, thủ đoạn
của tổ tiên hắn rất phù hợp với những đạo thuật nay. Úi cha, có lai lịch lớn thật.”
Đam Châu không tính là yếu nhất trong năm châu hùng ưng phía Nam, trước
kia đứng chỗ anh bốn. Tuy nhiên Đam Châu lại đánh nhau đầy thảm thiết trong
đời đầu tiên, mấy chỗ mạnh mẽ hầu như bị diệt sạch toàn quân, không để lại
siêu cấp hào môn như tộc họ Lý. Giờ đây nơi này chỉ có một Học phủ Kim
Lăng chống đỡ mặt tiền.
Hèn gì tộc họ Lý dám duỗi móng vuốt đến Đam Châu moi đồ, song có vẻ bấy
giờ lãnh đạo của Đam Châu cũng biết, trong lòng chắc chắn sẽ ghi hận.
Tiếp đấy A Điêu mở 101, rồi lại mởi 303 trong đó, toàn bộ cơ thể cô trốn trong
không gian thứ cấp để lục lọi đồ để lại của người ta.
Bồn Cầu: “...”
Đúng là một vật chủ đáng sợ, bày ra từng nước cờ như thế.
.....
Thật ra A Điêu không ôm hy vọng quá nhiều về đồ của Thôi Lương và hai tay
sai cấp A, nếu muốn vẫn có thể để đó một thời gian chẳng sao cả. Tuy nhiên sự
mạnh mẽ của gia tộc Bách Lý làm cho cô sinh ra cảm giác nguy cơ, ước gì
nhanh chóng tiêu hao hết tài nguyên, thế là tối nay cô mới mở đồ người ta ra mà
lòng nóng như lửa đốt.
Không ngờ được A Điêu tìm được niềm vui ngoài ý muốn trên thân ba người
này.
Đồ để lại của Thôi Lương + hai tay chân cấp A: 300 linh hạch cấp 3; 20 linh
hạch cấp 4 (một viên linh hạch cấp 4 = 30 linh hạch cấp 3 = 3,000 điểm năng
lượng); 7 Thực Thể Gieo Linh (tổng cộng 3,500 điểm năng lượng); 6 Đồ Cấm
Kỵ; một số thiết bị + dược liệu + tài nguyên chiến đấu (khoảng 300 triệu); ba
khối xương kỳ quặc.
(P6)
Niềm vui ngoài ý muốn ở chỗ cô đã đánh giá thấp trình độ vơ vét của tay sai
cấp A. Thế nhưng ngẫm lại thì thấy cũng đúng, đã là cấp A rồi lại bám vào hào
môn hàng đầu nước Đường Tống như thế gia Bách Lý, hiển nhiên lợi ích sẽ cực
lớn. Chưa kể tu vi và thực lực bản thân đi lên, tài nguyên tích góp lúc đi dã
ngoại cũng nhiều, một ít ma quỷ cấp 3 đối với bọn họ mà nói là thứ dễ đối phó
tột cùng. Ví dụ như hố đất Quỷ Ăn Xác tại Kim Hương, nếu không có Boss kia
tồn tại, ba người tốn chút thời gian là đủ san bằng nó.
Mà pháp sư Quỷ Ăn Xác cấp 4 vẫn bị bọn họ xử cái một, cho nên trong tay có
20 viên linh hạch cấp 4 là chuyện quá đỗi bình thường. Cái này còn chưa tính
tài nguyên bọn họ đã tiêu hao hết lúc tu luyện.
Thực Thể Gieo Linh hai người cấp A dùng cũng tốt hơn rất nhiều so với trang
bị của mấy người lúc trước, hơn cả Lý Nguyên Thuật, thậm chí giá trị của Đồ
Cấm Kỵ cũng cao hơn. A Điêu tính nhanh một chút đã áng chừng mình bán tới
được 1,5 tỷ. Thế là cô tiện tay nhờ nhân viên ngân hàng đến lấy treo lên bán.
“Nhưng mà cái đám xương cốt này là cái gì vậy? Thôi Lương có một khối, mỗi
người bên này cũng có một khối, sò vào cứ thấy... xương người?”
Suy cho cùng A Điêu là một chuyên gia trong ngành nghề mai táng, thật ra cô
vừa nhìn đã thấy nghi rồi. Song đám xương này không đầy đủ, chỉ là phần
ế ầ
xương vỡ mà thôi. Đến khi cô cầm nó trong tay mới xác định được là xương
người, và không phải là xương người bình thường.
“Là xương cốt của người tu luyện?”
Cô không cảm thấy mắc ói, trái lại cảm thấy hết hức hứng thú và chơi đùa với
nó trong tay.
Bồn Cầu: “Đó là hài cốt của Thầy Cấm Kỵ đời đầu tiên tại 300 năm trước.”
A Điêu ngạc nhiên: “Là xương còn sót lại từ hài cốt của Thầy Cấm Kỵ thời kỳ
thời kỳ đầu tiên? Bảo sao lại ẩn chứa phần cảm giác về năng lượng mạnh tới
thế. Đừng nói mấy gia tộc lớn nắm giữ một lượng hài cốt rất lớn, tiếp đó đưa
cho cấp dưới xem như là phần thưởng nha?”
Bồn Cầu: “Không khác lắm. Những hài cốt này thật ra cũng là tài nguyên, hơn
nữa thông số kỹ thuật cho món tài nguyên này còn cao hơn cả linh hạch. Bởi lẽ
đó là năng lượng đã bị những Thầy Cấm Kỵ này hít vào trong cơ thể và chuyển
hóa thành công, tỷ lệ chuyển hóa cao hơn linh hạch rất nhiều, thậm chí còn cao
hơn cả lượng linh khí do Cổng Linh Hồn phóng ra. Nó hoàn toàn tương đương
với nguồn năng lượng chuyên dụng của Thầy Cấm Kỵ gọi là linh nguyên. Cho
nên những miếng xương cốt sẽ là tài nguyên gia tộc Bách Lý thưởng cho người
tu luyện cấp A hoặc cấp B để chạy nước rút lên tới ngưỡng cửa Thầy Cấm Kỵ.”
(P7)
A Điêu hoàn toàn không nghĩ ra còn có kỹ thuật thế này, tư duy của cô khuếch
tán: “Có thể lấy ra để khen thưởng chứng tỏ số lượng nắm giữ rất lớn. Cho nên
không chỉ gia tộc Bách Lý, thậm chí những gia tộc khác có trình độ như họ, đều
nắm giữ một ít di tích chiến trường. Đây xem như là vốn liếng lớn nhất mà bọn
họ nắm giữ từ đời thứ nhất đến nay, mà thực lực khủng bố bọn họ có bây giờ
cũng bắt nguồn từ đó.”
Tất cả mọi người cùng bắt đầu ở cùng một vạch xuất phát, thế mà có người có
sẵn mỏ chôn chất Thầy Cấm Kỵ đời đầu trong nhà. Đằng ấy chạy trong khi
người tay bay thẳng, thế là chênh lệch về tốc độ tu luyện đã bắt nguồn từ đây.
Hèn chi cục vàng nhà họ Bách Lý nọ lại tu luyện nhanh như vậy.
Có tố chất có tài nguyên, không phải bay luôn rồi sao.
“Có thể so sánh với linh nguyên, đích xác sẽ giúp chạy nước rút qua ngưỡng
cửa thành Thầy Cấm Kỵ. Nhưng hình như không có tác dụng quá lớn cho tôi.”
Bồn Cầu: “Hoàn toàn không có ích gì, cô không có ngưỡng cần vượt qua để
thành Thầy Cấm Kỵ.”
Thể chất được rèn luyện tới nỗi này, tổng cộng chuyển xương mười lần, càng
không cần đề cập tới chuyện mỗi ngày tẩy tủy, thể chất không có vấn đề. Mặt
tinh thần lại chẳng có gì đáng bàn. Cô đủ sức treo con nhỏ họ Bách Lý ngu ngốc
lên đánh cho một trận thì sao lại còn ngưỡng gì nữa chứ.
Nhưng đã lấy được mà lại không có chỗ để dùng đã làm trong lòng A Điêu khó
chịu. Cô chơi nó trong tay một hồi, rồi chợt mắt cô híp lại: “Cần phải thành
Thầy Cấm Kỵ rồi mới nắm giữ linh nguyên của Thầy Cấm Kỵ được sao?”
Bồn Cầu: “???”
Kiến thức nhảm nhí gì đây?
Bồn cầu không lên tiếng như thể khinh thường cô. A Điêu bất chấp, lấy ra giấy
và bút chì ra cái xoát, bắt đầu viết công thức tính năng lượng linh khí và linh
năng. Đoạn, cô chạy tới phòng thí nghiệm dùng thiết bị chiết xuất một ít dịch
linh nguyên bên trong hài cốt.
Dù sao đó là một hoạt động đầy phức tạp. Cuối cùng cô có đủ các loại tính toán
và thử nghiệm khác nhau, và một công thức làm ra nó đã được tạo thành.
Cô đã nắm giữ linh khí và linh năng, suy cho cùng tu vi đã vào đúng chỗ, thế
nhưng chuyện làm sao để linh năng chuyển hóa thành linh nguyên vẫn có thể
tham khảo qua công thức một hai.
Bồn cầu dần dà nhận ra những gì cô muốn làm: “Cô có muốn nắm bắt linh
nguyên trước khi thành Thầy Cấm Kỵ? Nhưng để có nguồn năng lượng và thời
gian như vậy còn không bằng tăng lên cấp A thẳng luôn cho rồi. Cho nên mục
đích của cô không phải nhanh chóng trở thành Thầy Cấm Kỵ mà là mở rộng căn
cơ trước khi thành Thầy Cấm Kỵ? Chẳng hạn như mở rộng số lượng gân
mạch?”
(P8)
A Điêu: “Khúc Giang Nam đã nói sở dĩ Thầy Cấm Kỵ là ngưỡng cửa chân
chính của người tu luyện vì thứ nhất là phong cách năng lượng tiến triển từ linh
năng sang linh nguyên. Thứ hai là chuyện khối tròn có linh chuyển hóa thành
linh đan. Khối tròn có linh vốn là tồn tại độc lập, còn linh đan sinh ra sau đó lại
liên thông với thất gân bát mạch. Khác biệt nằm ở chỗ khi sử dụng linh năng
ố ầ ề ầ ề
trong khối tròn có linh, nó cần tôi tự điều động, tiêu hao ý chí và cần nhiều thời
gian thi pháp hơn. Linh đan thì sao? Nó có thể sánh với điều khiển mang trí
thông minh, lúc muốn dùng nó sẽ tùy thời đi thông đến khắp gân mạch mà
không cần điều động thêm gì khác. Cho nên người dưới cấp Thầy Cấm Kỵ
không cách nào tung đạo thuật tức thời. Nhưng người trên cấp Thầy Cấm Kỵ —
ví dụ như pháp thuật của hiệu trưởng và Khúc Giang Nam là thứ được tung ra
tức thời, có thể trong nháy mắt dùng tay bóp chết kẻ địch trước tiên.”
“Nghe ý của Khúc Giang Nam, nếu các tông sơn môn phái trên đời đều mở cửa
muốn tuyển nhận người, thế thì chắc chắn Viện Lộc Sơn là nơi số dách nhất,
cũng là mục tiêu cao nhất của nhóm con trời từ các thế gia đỉnh cấp tại Kinh
Đô. Có lẽ cô con cưng duy nhất kia cũng xem đây là mục tiêu.”
Bồn Cầu: “Nhưng cô thấy Khúc Giang Nam không đánh giá cao mình cho nên
không đề cập đến việc cô chăm chỉ để đi thi.”
Thật ra cũng có thể hiểu được, dẫu gì Khúc Giang Nam chỉ biết phần tinh thần
và tố chất A Điêu cao nhưng không tới mức thái quá, các phương diện khác lại
còn lâu mới bằng trình độ của Viện Lộc Sơn. Nền tảng của cô giáo cao, tầm mắt
rộng mở, hiển nhiên biết Viện Lộc Sơn khó nhường nào.
Mà bí mật về phần tinh thần và bí pháp của A Điêu lại tạm thời không được để
lộ… Trừ phi các tố chất khác của A Điêu có hy vọng thi đậu vào Viện Lộc Sơn,
khi đó trái lại cô có tư cách tiết lộ bí mật dính tới bí pháp này.
Ánh mắt A Điêu lóe lên: “Sự đe dọa của Viện Lộc Sơn này hẳn dữ hơn nhiều
đám thế gia quyền quý Bách Lý, tính luôn cả nhà họ Khúc. Chỉ cần tôi thi đậu,
đừng nói tôi học được bí pháp này, thậm chí tôi dùng luôn bí pháp ấy đánh bại
bọn gia tộc ngu ngốc, bọn họ cũng chả dám hó hé gì! Cho nên tôi phải thi đậu
vào nó!”
Chỉ cần thành người của Viện Lộc Sơn, quyền lực, danh vọng, lợi ích, hết thảy
cần cái gì sẽ có cái đó.
Cũng giống như những lợi ích mà cô đã trải nghiệm về mọi mặt sau khi được
nhận vào Học phủ Kim Lăng, Viện Lộc Sơn chỉ phóng đại tất cả những điều này
lên vô số lần.
A Điêu lập tức có động lực với dã tâm bừng bừng như khi thi vào Học phủ Kim
Lăng hồi trước, vượt xa tâm tư gì mà treo đánh đứa não tàn chỉ biết yêu và bọn
quyền quý hung ác.
Chỉ cần leo lên tới chỗ tối cao, sợ gì chuyện chướng ngại ám sát nhỏ nhoi bực
này, tất nhiên đã là giá gì lên mút đỉnh chơi, núi non bốn cõi trông vời bé con*.
*Bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ
Đến lúc đó cho dù cô không làm gì, đối phương cũng tự nhiên cúi đầu xuất phát
từ nỗi e ngại, hoặc sẽ có người lệ thuộc khác thay cô xử lý những chuyện vụn
vặt này.
Cơn sóng lòng A Điêu sục sôi, bồn cầu cũng cảm thấy, tiếp đó nó…
“Chấm dứt lối văn ôm hy vọng ‘không mua vé số mà đã chọn chỗ đặt biệt thự’
giúp cái.”
“Cô còn chưa nói làm sao giải quyết được linh đan, gân mạch và cả linh nguyên
trước khi trở thành Thầy Cấm Kỵ. Trên đời này có nhiều người mang ý nghĩ
như cô lắm, người có thể làm được thì hiếm như lá mùa thu. Dù gì tôi cũng
không biết.”
A Điêu: “...”
Bồn cầu thối, mất hứng!