admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1020: Vân Tử Họa


Lúc này, Mã Thế Siêu đang dẫn theo người, đứng đợi ở khách sạn InterContinental.cách đó không xa. Trừ khi Vân Đóa nói rằng đã tìm được tên nhân viên dọn phòng đó, nếu không, hôm nay, anh ta sẽ canh chừng ở đây cả ngày.

Cho dù, Mã Thế Siêu không có cách nào dẫn người xông thẳng vào khách sạn InterContinental tìm nhân viên dọn phòng đó thì đợi đến lúc tan làm, Mã Thế Siêu sẽ dẫn người đến chặn đường người nhân viên dọn phòng đó, để anh ta được nếm mùi lợi hại của mình.

Nhưng điều khiến Mã Thế Siêu không thể ngờ lại là, khi anh ta gọi điện cho Vân Đóa để hỏi về tình hình bên đó, Vân Đóa lại lạnh lùng nói một câu vô cùng mơ hồ, sau khi nói xong thì cúp điện thoại.

Điều này khiến Mã Thế Siêu hơi khó chịu.

Anh ta lại gọi điện thoại cho Vân Đóa mấy lần nữa, nhưng cho dù anh ta gọi nhiều như thế nào, thì vẫn không thể kết nối được với điện thoại của Vân Đóa.

“Mẹ kiếp, đúng là con điếm thối! Lại dám cho số của mình vào danh sách đen!” Mã Thế Siêu lập tức chửi thề một tiếng.

“Đáng chết! Cũng không biết cô ta đụng phải cái gì rồi, lại bảo mình đừng chọc vào tên dọn phòng ngu ngốc đó. Ở thành phố Y này, chẳng nhẽ còn có người Mã Thế Siêu mình không thể đắc tội được sao?”

“Nực cười thật mà!”

“Cứ đợi đó cho tao! Hôm nay coi như tao tha cho mày một mạng, sau này nếu gặp lại mày, tao nhất định sẽ đánh gãy chân mày!”

Lẩm bẩm vài câu, sau đó Mã Thế Siêu chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, điện thoại của anh ta lại đổ chuông. Anh ta cho rằng là Vân Đóa gọi đến, nhưng khi cầm lên xem, hóa ra người gọi đến lại là ba mình – Mã Vạn Quốc.

“Alo, ba, sao thế?” Mã Thế Siêu lên tiếng hỏi một câu.

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng kích động của Mã Vạn Quốc.

“Con trai, ba muốn thông báo cho con một tin tốt. Ban nãy, một nhân vật rất máu mặt đã mua lại số lượng lớn cổ phiếu của Tập đoàn Đằng Phi chúng ta. Ba đã dự tính cả rồi, ngày mai giá cổ phiếu của tập đoàn chúng ta chắc chắn sẽ tăng cao.”

Khi nghe thấy lời này của Mã Vạn Quốc, trên mặt Mã Thế Siêu cũng lộ ra tia kích động, anh ta lập tức hỏi ông ta: “Ba, thế chẳng phải là, địa vị của tập đoàn Đằng Phi sau này sẽ càng vững chắc hơn ở Thành phố Y ư?”

“Đó là đương nhiên. Hơn nữa, nếu nhân vật máu mặt đó vẫn tiếp tục đầu tư vào chúng ta, chưa biết chừng tập đoàn Đằng Phi của chúng ta sẽ có cơ hội bước chân vào hàng ngũ các doanh nghiệp lớn mạnh trên thế giới đó.” Mã Vạn Quốc không giấu được tia đắc ý trong giọng nói.

“Nhân vật máu mặt đó là người như thế nào vậy ba? Vì sao anh ta lại đột nhiên mua nhiều cổ phiếu của tập đoàn Đằng Phi chúng ta như vậy?” Mã Thế Siêu lên tiếng, hỏi một câu.

“Trước mắt, ba vẫn không biết nhân vật máu mặt đó là ai, nhưng anh ta đã mua lại cổ phiếu của tập đoàn chúng ta, chắc chắn là vì đã nhìn trúng tiềm năng của tập đoàn Đằng Phi.”

“Ba đã cho người đi điều tra thân phận của nhân vật máu mặt đó rồi. Có lẽ chúng ta sẽ sớm liên lạc được với anh ta thôi. Ba cũng đã tính toán xong cả rồi, ba ngày sau sẽ mời anh ta ăn một bữa cơm, để chúng ta gặp mặt làm quen, chắc hẳn anh ta sẽ không từ chối đâu. Đến lúc đó, con hãy trở về sớm hơn đi, nếu không bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau muốn có lại cũng khó.”

Mã Thế Siêu nghe thấy Mã Vạn Quốc nói vậy thì lập tức mỉm cười, nói: “Ba yên tâm đi, đến lúc đó, con nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó cúp điện thoại.

Trên mặt Mã Thế Siêu lộ ra biểu cảm vênh vênh váo váo, lẩm bẩm một câu: “Tập đoàn Đằng Phi rất nhanh sẽ tiến xa hơn. Khi đó ở Thành phố Y này sẽ không ai đủ tư cách đụng vào mình nữa. Tốt nhất đừng để tao gặp lại mày- tên nhân viên ngu ngốc đã đánh tao, nếu không đến lúc đó, tao nhất định sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao!”



Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện đang chơi đùa với Nặc Nặc trong phòng. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Anh giao Nặc Nặc lại cho Hứa Bích Hoài, sau đó đi đến nghe điện thoại.

Người gọi điện thoại đến là nhân viên công tác của Quan Lĩnh. Nhân viên nói rằng, người của tập đoàn Đằng Phi muốn mời Lâm Thanh Diện ăn một bữa cơm, nên gọi điện hỏi ý kiến của anh.

Lâm Thanh Diện không ngờ người của tập đoàn Đằng Phi lại muốn mời mình ăn cơm, đoán chừng là cho rằng, anh mua lại số lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn họ là vì muốn đầu tư.

Nghĩ đến chuyện của Mã Thế Siêu còn chưa giải quyết xong, gia đình này đúng là hoàn toàn không coi lời nói của anh ra gì mà! Anh đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tập đoàn Đằng Phong này.

Cho nên, Lâm Thanh Diện bèn bảo nhân viên công tác của Quan Lĩnh chuyển lời giúp anh, nói rằng anh đồng ý lời mời của tập đoàn Đằng Phi, và đến lúc đó, anh nhất định sẽ đến.

Đợi đến ngày đó, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ để Mã Thế Siêu biết rõ một đạo lý: Không nhớ kỹ, thì chắc chắn phải trả một cái giá thật đắt.

Vừa cúp điện thoại xong, điện thoại lại nhận được một tin nhắn do Tổng Bộ Chúng Thần điện gửi đến.

Sau khi nhận được tin nhắn này, Lâm Thanh Diện không khỏi cau mày.

Bên trên nói rằng, kẻ xếp thứ hai trong bảng treo thưởng của Chúng Thần Điện - Vân Tử Họa, gần đây hay thấy lảng vảng ở Thành phố Y. Trước mắt, anh ta có ý đồ gì thì vẫn chưa thể biết được. Mà Từ Thần ở Đảo Quốc xa xôi vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung với Vân Tử Họa. Sau khi biết được tung tích của Vân Tử Họa, Từ Thần đã lập tức đến Thẩm Thị.

Tin này là Quý Trường Thanh đặc biệt bảo người gửi đến cho Lâm Thanh Diện. Ông ta biết khoảng thời gian này Lâm Thanh Diện vẫn luôn ở Thành phố Y, cho nên mới bảo Lâm Thanh Diện giúp đỡ, để ý đến chuyện này. Nếu có cơ hội, thì hợp tác với Từ Thần, thủ tiêu Vân Tử Họa.

Vân Tử Họa được xếp ở vị trí thứ hai trên bảng treo thưởng, điều đó chứng tỏ, thực lực của hắn ta không hề tầm thường. Hơn nữa, nghe đồn, Vân Tử Họa thật ra là người cùng thời đại với Từ Thần và Quý Trường Thanh, nhưng vẻ ngoài của hắn ta vẫn duy trì ở dáng vẻ hơn hai mươi tuổi.

Quan trọng nhất là, tên Vân Tử Họa này tương đối yêu cái đẹp, hắn ta còn chăm sóc da tốt hơn nhiều so với một số cô gái hơn hai mươi tuổi. Không ai biết, rốt cuộc hắn ta đã làm cách nào để có được vẻ ngoài như vậy.

Ban đầu, sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy tin về tên Vân Tử Họa này, trong lòng anh lập tức nảy sinh cảm giác không cách nào chấp nhận được. Vừa nghĩ đến một người đã hơn một trăm tuổi, nhưng bề ngoài lại trông giống như mới hơn hai mươi tuổi. Hơn nữa, một người vô cùng đỏm dáng, õng ẹo xuất hiện trước mắt mình, điều này khiến anh không khỏi rùng mình, da gà da vịt nổi khắp người.

Không ngờ tên Vân Tử Họa này lại chạy đến Thành phố Y, điều này khiến Lâm Thanh Diện hơi lo lắng. Dù sao, một lão yêu quái sống hơn trăm tuổi đột nhiên xuất hiện trong xã hội, lại còn biết dùng vài thủ đoạn khác người, điều này đương nhiên sẽ gây ra những thiệt hại không thể nào lường trước được.

Mà hiện giờ, Lâm Thanh Diện đã là Điện chủ của Chúng Thần điện, do đó anh đương nhiên phải có trách nhiệm ngăn ngừa nguy cơ này xuất hiện.

Trong tin nhắn nhận được, có quỹ đạo hành tung của Vân Tử Họa. Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào những quỹ đạo đó một lúc, suy đoán nơi mà Vân Tử Họa có khả năng sẽ xuất hiện.

Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Bích Hoài, bởi vì Nặc Nặc cần nghỉ ngơi, nên hôm nay họ không có kế hoạch gì cả.

Hiện giờ, xuất hiện tình huống này, Lâm Thanh Diện muốn để Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc đến ở trong khách sạn. Còn mình thì đi ra ngoài tìm kiếm thử xem có phát hiện ra dấu vết của Vân Tử Họa không.

Sau khi giải thích cho Hứa Bích Hoài nghe, Lâm Thanh Diện bèn một thân một mình đi ra khỏi khách sạn.

Quỹ đạo hành tung của Vân Tử Họa không trùng khớp với vị trí của khách sạn InterContinental, vì thế Lâm Thanh Diện cũng không cần lo lắng Vân Tử Họa sẽ tìm đến khách sạn InterContinental, dù sao anh và Vân Tử Họa căn bản cũng không quen biết nhau.

Đi đến đường bên ngoài, Lâm Thanh Diện bắt một chiếc xe, rồi đi về phía khu vực trong thành khác.

Suy đoán từ những thông tin đã biết, mấy ngày nay, Vân Tử Họa đều xuất hiện ở cùng một quán Bar, cho nên Lâm Thanh Diện định đến quán Bar đó thăm dò tình hình trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1021: Bạn Cũ Gặp Lại Nhau


Xe lái đến quán Bar Violet nổi tiếng ở khu Tây Thành, Lâm Thanh Diện quan sát khu vực gần quán Bar một lúc, phát hiện bên trên cột điện xung quanh đều dán rất nhiều thông báo tìm người.

Những bức ảnh bên trên thông báo tìm người đa phần đều là những cô gái xinh đẹp, trẻ trung, đáng yêu.

Nhìn ngày đánh dấu bên trên, rất nhiều cô gái đều là gần đây mới mất tích.

Mặc dù không hiếm gặp chuyện các cô gái trong quán Bar uống say bí tỉ rồi bị người ta đưa đi, nhưng sau khi nhìn thấy những thông báo tìm người này, Lâm Thanh Diện vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, anh cảm thấy bên trong nhất định đang che giấu gì đó.

Bởi vì bây giờ vẫn là ban ngày, cho nên quán Bar vẫn chưa hoạt động. Bên trong quán Bar chỉ có mấy nhân viên phục vụ đang ngủ gật.

Lâm Thanh Diện đi vào bên trong quán Bar, rồi đến trước mặt một nhân viên phục vụ, cười nói: “Chào anh, tôi nhìn thấy trên cột điện bên ngoài dán rất nhiều thông báo tìm người, chỗ các anh gần đây thường xuyên có người mất tích sao?”

Nhân viên phục vụ đó liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện một cái, rồi hỏi: “Anh là ai? Hỏi chuyện này làm gì?”

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, rồi lập tức lấy mấy tờ tiền trong áo ra đưa cho nhân viên phục vụ, nói: “Chỉ là tôi nhìn thấy bên ngoài dán rất nhiều thông báo tìm người, cảm thấy hơi tò mò, cho nên mới đi qua đây hỏi thôi.”

Nhân viên phục vụ đó nhìn thấy tiền, mắt lập tức sáng lên, thái độ đối với Lâm Thanh Diện cũng trở nên khách sáo hơn nhiều.

Anh ta cất tiền đi, sau đó, nở nụ cười rạng rỡ với Lâm Thanh Diện, nói: “Gần đây, chỗ chúng tôi quả thật thường xuyên có người mất tích. Hơn nữa, đa số đều là những cô gái xinh đẹp.”

“Không ít người cảm thấy chuyện này rất quỷ dị, nói rằng quỷ hút máu đến chỗ chúng tôi để tìm kiếm những cô gái trẻ đẹp, sau khi bắt họ đi, bọn chúng sẽ hút cạn máu của họ.”

“Nhưng theo tôi thấy, đây đều là những chuyện vô căn cứ mà thôi. Không hiếm gặp chuyện người mất tích trong quán Bar. Rất nhiều cô gái không có ý thức phòng bị, sau khi uống say bí tỉ thì bị người ra đưa về nhà. Có người một hai ngày không trở về thì đương nhiên sẽ có người đến đây dán thông báo tìm người.”

“Thật ra, hai ba ngày sau, những cô gái đó đều trở về hết. Chỉ là sau khi họ trở về, không có ai đến đây xé bỏ thông báo tìm người, cho nên nhìn qua, mới giống như chỗ chúng tôi có rất nhiều người mất tích.”

“Đương nhiên là cũng có những người mất tích thật. Có cả cảnh sát đến chỗ chúng tôi điều tra, nhưng đó cũng là lẽ thường, bởi cho dù ở đâu thì cũng có chuyện mất tích cả.”

Nghe xong lời giải thích của nhân viên phục vụ, Lâm Thanh Diện cảm thấy những lời anh ta nói cũng có lý. Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ, đặc biệt là sau khi anh biết được tin Vân Tử Họa đã từng xuất hiện ở đây.

Về phần quỷ hút máu gì đó, Lâm Thanh Diện đương nhiên cũng không tin. Đây chẳng qua chỉ là tin đồn bịa đặt bởi mọi người mà thôi.

Anh không nói thêm bất cứ chuyện gì với nhân viên phục vụ nữa, sau khi hỏi xong, anh lập tức rời khỏi quán Bar. Hiện giờ vẫn chưa đến thời gian quán Bar hoạt động, anh định quan sát khu vực gần quán Bar trước, rồi đợi đến tối, anh lại đến quán Bar này thăm dò tình hình xem sao.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã đến tối. Lâm Thanh Diện lại xuất hiện ở quán Bar Violet một lần nữa.

So với khung cảnh yên tĩnh ban sáng, lúc này quán Bar đã náo nhiệt hẳn lên. Rất nhiều “nam thanh nữ tú” đang uốn éo trên sàn nhảy. Ánh đèn đầy màu sắc và âm nhạc inh tai nhức óc kết hợp với nhau, khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Lâm Thanh Diện trực tiếp giải phóng Thần Niệm của mình, muốn quan sát xem bên trong quán Bar này có xảy ra chuyện gì bất thường hay không?

Cùng với sự gia tăng thực lực, Thần Niệm của Lâm Thanh Diện cũng dễ dàng bao phủ cả quán Bar này.

Khi giải phóng Thần Lực, Lâm Thanh Diện căn bản đã nắm rõ toàn bộ tình hình trong quán Bar.

Quán Bar không hề xảy ra tình huống bất thường, nhưng Lâm Thanh Diện lại phát hiện một người quen ở đây.

Trên mặt anh lộ ra nụ cười trêu đùa, sau đó anh đi về phía một góc trong quán Bar.

Lúc này, một cô gái có gương mặt xinh đẹp, dáng người cân đối, thon thả đang đứng trong góc. Cô ta mở to mắt, tò mò nhìn những người đang uốn éo trên sàn nhảy. Có thể nhìn ra cô ta khá tò mò, gương mặt cũng vì thế mà đỏ bừng.

Cô gái này chính là Từ Thanh Thanh – người mà anh gặp được khi cùng Quý Trường Thanh đến Đảo Quốc tìm Từ Thần. Khi đó, Từ Thanh Thanh còn khăng khăng muốn đi vào nhà vệ sinh với Lâm Thanh Diện, gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười.

Lúc này, Lâm Thanh Diện đã đi đến bên cạnh cô ta, anh đưa tay ra, vỗ nhẹ bả vai cô ta, cười hỏi: “Cô nhìn chăm chú như thế, có phải là cũng muốn qua đó nhảy cùng với họ hay không?”

Từ Thanh Thanh bị dọa sợ nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu sang nhìn bên cạnh. Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, cô ta vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Lâm Thanh Diện? Sao anh lại ở đây?”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng, vì sao cô lại ở đây?”

Từ Thanh Thanh trả lời: “Tôi đi cùng ông cố đến đây để tìm người trả thù.”

Lâm Thanh Diện đã sớm biết chuyện này, bèn hỏi tiếp: “Thế ông cố của cô đâu?”

Từ Thanh Thanh nói: “Ông cố không chịu nổi cảnh náo nhiệt, inh tai nhức óc ở đây nên bảo tôi vào trước thăm dò xem có người khả nghi nào xuất hiện hay không. Nếu có thì gửi tin nhắn cho ông cố, ông cố sẽ đến ngay.”

Lâm Thanh Diện nghe xong thì gật đầu.

Từ Thanh Thanh nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, thầm nghĩ, vì sao anh ta hỏi mình cái gì, mình cũng thành thật trả lời như thế?

Do đó, cô ta lập tức hỏi lại Lâm Thanh Diện một câu: “Thế anh đến đây làm gì?”

“Tôi nhận được tin nên đi cùng ông cố của cô đến đây để tiêu diệt kẻ thù đó.” Lâm Thanh Diện trả lời.

Sau khi nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, Từ Thanh Thanh lập tức sửng sốt. Sau đó, trên mặt lộ ra biểu cảm khinh thường, cô ta nói: “Đừng đùa nữa, thực lực của anh quả thật rất mạnh, nhưng kẻ thù của ông cố tôi không đơn giản như anh nghĩ đâu. Đến lúc đó, sợ là một cái tát của anh ta cũng khiến anh chết tươi luôn rồi.”

Từ Thanh Thanh không hề biết chuyện Lâm Thanh Diện đã đột phá đến cấp độ Hóa Cảnh Đỉnh Phong. Trong ấn tượng của cô ta, Lâm Thanh Diện vẫn chỉ là một cao thủ nửa bước Hóa Cảnh, cho nên cô ta đương nhiên cảm thấy Lâm Thanh Diện không có tư cách tham gia vào chuyện này.

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, nói: “Tôi không được thì chẳng phải là cô cũng không được ư? Nhưng không phải cô vẫn theo đến đây hay sao?”

Từ Thanh Thanh lập tức phẫn nộ, nói: “Tôi… tôi đi theo ông cố đến đây học tập kinh nghiệm, sao nào, anh có ý kiến gì ư?”

“Không dám, không dám. Đúng rồi, cô nhớ phải tuân thủ ước hẹn khi đó của chúng ta, sau này không được cố chấp đi theo người khác vào nhà vệ sinh đâu đấy.” Lâm Thanh Diện hứng thú trêu chọc cô ta.

Gương mặt trắng ngần của Từ Thanh Thanh lập tức đỏ bừng, sau đó, cô ta trợn trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.

“Tên khốn chết tiệt! Tôi đã không còn làm như vậy nữa rồi! Bây giờ anh còn muốn nhắc lại chuyện trước đây, không thấy ấu trĩ à!”

Lâm Thanh Diện thấy bộ dạng “xù lông” của Từ Thanh Thanh thì không tiếp tục trêu cô ta nữa.

Đúng lúc này, Thần Niệm của anh phát hiện một tia khác thường. Gương mặt của anh lập tức trở nên cứng đờ, anh mở miệng nói: “Đi theo tôi!”

Ngay sau đó, anh đi về phía bên trong quán Bar.

- -------------------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1022: Thật Ra Ta Chính Là Điện Chủ, Ngươi Tin Không?


Từ Thanh Thanh đi theo Lâm Thanh Diện đến một hành lang bên trong quán Bar, cách đó không xa là nhà vệ sinh.

Từ Thanh Thanh trưng ra vẻ mặt khó hiểu, nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: “Đến đây làm gì? Chẳng lẽ chỗ này có gì bất thường ư?”

Tầm mắt của Lâm Thanh Diện rơi vào phía nhà vệ sinh, nói: “Chỗ bất thường ở trong nhà vệ sinh.”

Từ Thanh Thanh nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, còn cho rằng Lâm Thanh Diện đang cố ý cười nhạo mình, muốn trêu chọc cô ta, cho nên cô ta đùng đùng nổi giận, nói: “Này, sao anh lại đáng ghét thế hả? Chuyện này đã qua lâu rồi cơ mà, anh còn nhắc lại làm cái gì? Chẳng lẽ bây giờ anh muốn đưa tôi vào nhà vệ sinh ư?”

Lâm Thanh Diện nhìn phản ứng của Từ Thanh Thanh, cũng hơi dở khóc dở cười, do đó anh bèn giải thích: “Tôi không đùa với cô, trong nhà vệ sinh thật sự có chuyện bất thường.”

“Vậy anh nói xem, bên trong xảy ra chuyện gì?” Từ Thanh Thanh vẫn không tin những lời Lâm Thanh Diện nói.

“Ban nãy có một người đàn ông đưa một cô gái vào đây.” Lâm Thanh Diện trả lời.

Sau khi nghe thấy câu trả lời của Lâm Thanh Diện, gương mặt của Từ Thanh Thanh lập tức đỏ lên mấy phần. Lâm Thanh Diện nói như vậy, chẳng lẽ là đang ám chỉ bản thân gì đó ư?

Thật đáng ghét mà! Khi đó, tôi muốn đi theo anh vào nhà vệ sinh thì anh sống chết không cho. Bây giờ anh lại úp úp mở mở với tôi chuyện này, đúng là cái tên đáng ghét!

“Anh nói với tôi cái này làm gì, lẽ nào anh cũng muốn đưa tôi vào nhà vệ sinh ư?” Từ Thanh Thanh nói.

Lúc này, vẻ mặt của Lâm Thanh Diện đã trở nên vô cùng nặng nề, anh nói: “Bây giờ vẫn chưa biết bên trong đó đang xảy ra chuyện gì. Do đó, cô cứ đứng đợi ở đây, còn tôi sẽ đi vào đó xem thử.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện bèn đi vào trong nhà vệ sinh.

Từ Thanh Thanh ngẩn ra, nghĩ thầm: Lâm Thanh Diện đi vào bên trong kiểm tra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một nam, một nữ cùng đi vào nhà vệ sinh, hai người họ có thể làm chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết. Anh đi vào trước là để xem nhiều thứ hay ho hơn mình ư?

Lúc này, trong một vách ngăn bên trong nhà vệ sinh.

Một người đàn ông điển trai giữa trán còn mang theo tia tà dị đang đè một cô gái xinh đẹp, không mặc gì lên tường, vừa nhìn đã biết ngay họ muốn làm gì.

Cô gái kia vô cùng xấu hổ, nhưng không hề phản kháng lại người đàn ông. Dường như, cô ta còn vô cùng mong đợi người đàn ông sẽ làm gì đó với mình.

Người đàn ông cúi xuống, hôn lên cần cổ của cô gái. Cô gái nhắm mắt lại, do đó cô ta không hề nhìn thấy một tia sáng màu tím nhàn nhạt lóe lên bên trên một bàn tay của hắn ta.

Anh ta đưa bàn tay có tia sáng của mình lên trán cô gái, muốn điểm một cái. Ngay khi bàn tay của anh ta sắp chạm vào trán cô gái, cánh cửa của vách ngăn lập tức bị ai đó đá văng ra.

Cô gái bị giật mình, lập tức mở mắt ra.

Người đàn ông cũng cau mày, quay đầu liếc nhìn phía sau.

Lâm Thanh Diện đang đứng ở cửa buồng vệ sinh, lạnh lùng nhìn hai người họ.

Ban nãy, Thần Niệm của anh cảm nhận được sức mạnh vô cùng to lớn trên cơ thể người đàn ông này. Do đó, anh có thể xác định, người này chính là Vân Tử Họa!

“Anh bị điên à? Không thấy bọn tôi đang làm gì sao?” Cô gái tức giận gào lên với Lâm Thanh Diện.

Nhưng Lâm Thanh Diện lại ngó lơ cô ta, quay sang hỏi người đàn ông: “Ông là Vân Tử Họa?”

Nghe vậy, Vân Tử Họa thoáng biến sắc. Không ngờ lại có người ở đây, gọi thẳng tên mình. Ngay sau đó, ông ta đã ý thức được Lâm Thanh Diện không hề đơn giản.

“Ngươi là ai?” Vân Tử Họa nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hỏi một câu.

“Người của Chúng Thần Điện.” Lâm Thanh Diện thản nhiên trả lời.

Ánh mắt của Vân Tử Họa lập tức lóe lên tia hung ác. Anh ta không ngờ, người trẻ tuổi trước mặt này lại là người của Chúng Thần Điện.

“Không ngờ, các ngươi lại tìm được ta nhanh như thế. Nhưng mà chỉ dựa vào một tên nhóc như ngươi, muốn đối phó với ta thì còn kém nhiều lắm!”

Vân Tử Họa hét lên một tiếng với Lâm Thanh Diện, rồi tung nắm đấm về phía anh. Ngay sau đó, một cái bóng có hình bàn tay màu tím xuất hiện, cái bóng này còn lớn hơn cả người của Lâm Thanh Diện.

Sau khi tung ra chiêu này, ông ta không hề do dự, nghiêng người, biến mất khỏi nhà vệ sinh.

Mặc dù ông ta vô cùng tự tin rằng, mình có thể dùng một chưởng giải quyết gọn lẹ Lâm Thanh Diện. Nhưng người của Chúng Thần Điện đã tìm đến tận cửa, vậy thì chắc chắn cũng có những cao thủ có thực lực ngang với mình đang canh chừng ở gần đây, không thể nào có chuyện một mình tên hậu bối trẻ tuổi – Lâm Thanh Diện này xuất hiện ở đây được.

Cho nên, ông ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không bị các Cường Giả của Chúng Thần Điện bao vây thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, sau khi bóng của bàn tay kia đến trước mặt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện chỉ vẫy tay một cái, cái bóng đó lập tức biến mất.

Sau đó, anh lao nhanh ra ngoài nhà vệ sinh, đuổi theo Vân Tử Họa.

Thông qua chiêu đánh vừa nãy, Lâm Thanh Diện đã có thể xác định, thực lực của tên Vân Tử Họa này có lẽ cũng là Hóa Cảnh Đỉnh Phong.

Có thể xếp thứ hai trên bảng treo thưởng, quả nhiên không phải là người tầm thường.

Cô gái ở trong vách ngăn vẫn đang sửng sốt, hồi lâu vẫn chưa phản ứng trở lại.

Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt Từ Thanh Thanh.

Lúc này, Từ Thanh Thanh vẫn đang do dự có nên đi cùng Lâm Thanh Diện vào bên trong nhà vệ sinh xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không.

Sau đó, cô ta cảm thấy có một cơn gió thổi qua người mình, rồi một bóng người nhanh chóng biến mất trước mặt cô ta. Ngay sau đó, Lâm Thanh Diện lại đứng trước mặt cô ta.

“Người ban nãy chính là Vân Tử Họa, bây giờ tôi sẽ đuổi theo hắn, cô mau đi thông báo cho ông cố mình biết đi.”

Lâm Thanh Diện dặn dò Từ Thanh Thanh một câu, sau đó tiếp tục đuổi theo Vân Tử Họa.

Từ Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc. Lúc này cô ta mới nhận ra Lâm Thanh Diện không hề đùa giỡn với mình. Hóa ra người bên trong nhà vệ sinh lại chính là Vân Tử Họa!

Sau khi hoàn hồn, Từ Thanh Thanh cũng không hề chần chừ, cô ta vội vàng chạy ra ngoài quán Bar, đi thông báo cho Từ Thần.

Vân Tử Họa lao nhanh ra khỏi quán Bar, sau đó chạy như điên trên đường. Với thực lực của Hóa Cảnh Đỉnh Phong, thì ngay đến cả xe ô tô cũng không đuổi kịp tốc độ chạy của hắn ta.

Lâm Thanh Diện đuổi theo sát nút Vân Tử Họa, một giây cũng không buông lỏng.

Vân Tử Họa cảm thấy có người đuổi theo phía sau mình, trên mặt lập tức lộ ra tia kinh ngạc.

Hắn ta không ngờ, chiêu thức ban nãy của mình lại không giết được tên nhóc Lâm Thanh Diện này. Hơn nữa, tốc độ chạy của Lâm Thanh Diện cũng không hề thua kém hắn ta. Sống trên đời nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta gặp phải chuyện này.

Không lâu sau, hai người đã chạy đến ngoại ô của Thành phố Y. Nơi này vô cùng hoang vắng, không có người qua lại. Vân Tử Họa thấy Lâm Thanh Diện vẫn theo sát mình, thì dứt khoát dừng lại.

Anh ta xoay người lại, nhìn Lâm Thanh Diện đã dừng lại cách đó không xa, rồi lạnh lùng nói: “Không ngờ tốc độ của một tên hậu bối như ngươi lại nhanh như thế. Nếu ta đoán không nhầm, ngươi có lẽ chính là Đỉnh Cấp Thiên Tài được Chúng Thần Điện bồi dưỡng đúng không?”

“Họ bảo ngươi đến đây đuổi theo ta, lẽ nào không sợ ngươi sẽ chết trong tay ta ư?” Vân Tử Họa nói, trên mặt còn lộ ra nụ cười ma mị, quyến rũ.

Lâm Thanh Diện nghĩ đến chuyện, người trước mặt nhìn bề ngoài không lớn hơn mình bao nhiêu nhưng thực chất đã hơn một trăm tuổi, hơn nữa một người lớn tuổi như vậy còn lộ ra biểu cảm khiêu gợi, quyến rũ, trong lòng anh bèn cảm thấy buồn nôn.

“Thật ra ta là Điện chủ của Chúng Thần Điện, ngươi có tin không?”

Lâm Thanh Diện nói một câu với Vân Tử Họa, rồi dùng Thần Niệm quan sát tỉ mỉ người này.

Anh phát hiện dường như anh ta cũng đang dùng Thần Niệm quan sát anh, nhưng không hề có phản ứng gì. Anh bèn suy đoán, Vân Tử Họa có lẽ vẫn chưa thức tỉnh Thần Hồn, thậm chí ngay đến cả tinh thần lực cũng không có.

Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, rất ít người trên thế giới này có thể thức tỉnh được Thần hồn. Cho dù đã đạt tới Hóa Cảnh Đỉnh Phong, nhưng trên phương diện Thần Hồn, vẫn chưa có chút nhập cảnh nào, thì người đó cũng không có gì tài giỏi cả.

Không phải ai cũng may mắn giống như Lâm Thanh Diện.

Sau khi Vân Tử Họa nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, hắn ta lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận, gào lên: “Tên nhóc thối tha, trông ta giống một người dễ trêu đùa ư?”

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Nếu ngươi không tin, thì ta cũng không còn cách nào khác.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1023: Chiến Đấu


Vân Tử Họa nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện rồi hừ lạnh một tiếng, tiếp theo trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác, mở miệng nói: "Thằng nhóc này, mặc dù nhìn qua cậu không hợp với loại làn da trắng này lắm, nhưng tài năng lại rất cao, chắc hẳn mùi vị cũng không tệ đâu.”

“Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa được nếm thử mùi vị của đàn ông, hôm nay tôi sẽ mang cậu đến đây để ăn mặn!”

Nói xong, hắn ta còn liếm liếm môi mình.

Lâm Thanh Diện nghe được lời này của Vân Tử Họa, da gà trên người lập tức nổi lên, không ngờ lão quái vật này lại biến thái như vậy, ngay cả đàn ông cũng không buông tha.

Lúc đó ở nhà vệ sinh, Lâm Thanh Diện dùng thần niệm quan sát động tác của Vân Tử Họa, mặc dù không thấy Vân Tử Họa được như ý, nhưng trong lòng cũng đoán được Vân Tử Họa câu dẫn những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia, khẳng định không phải vì vui vẻ, mà là có mục đích khác.

Hắn ta có thể bảo trì dung mạo trẻ tuổi như vậy hơn một trăm năm, khẳng định là có nguyên nhân, Lâm Thanh Diện lập tức nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng trên TV vì bảo trì dung mạo, hút tinh khí của người khác.

Vân Tử Họa cho dù không phải là hấp thụ tinh khí của con người, khẳng định cũng là thủ đoạn tương tự.

Cũng khó trách Chúng Thần Điện lại đưa ông ta lên bảng treo thưởng, những gì ông ta luyện đã thuộc về phạm trù tà công, cộng thêm thực lực của ông ta mạnh như vậy, đối với toàn bộ thế giới đều là một tai họa ngầm vô cùng lớn.

Lâm Thanh Diện cũng không sợ hãi nào, cùng là thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong, anh chưa chắc đã kém hơn Vân Tử Họa, huống chi Lâm Thanh Diện còn có rất nhiều con bài chưa lật.

Nhưng mà ngay khi hai người sắp ra tay, một tiếng xé gió truyền đến, trong nháy mắt, Từ Thần lập tức xuất hiện ở bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Từ Thần, mở miệng nói: "Tiền bối.”

Từ Thần liếc Lâm Thanh Diện, thản nhiên nói: "Không ngờ lại gặp được cậu ở đây, cậu có thể đuổi kịp lão biến thái này. Cũng không đơn giản, nhưng mà thực lực của Vân Tử Họa này rất mạnh, không phải loại cậu có thể ứng phó, cậu đứng sang bên cạnh đi, tôi tới đối phó ông ta!”

Vân Tử Họa nhìn chằm chằm Từ Thần, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Tôi nói cậu nhóc này làm sao dám một mình đuổi theo tôi, thì ra là có lão già ông đi theo, Từ Thần, ân oán của tôi và ông đã qua nhiều năm như vậy, ông có cần phải đuổi theo tôi như vậy không?”

Từ Thần hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Năm đó nếu không phải ông, con gái tôi làm sao có thể chết thảm! Thù này, cho dù đến chỗ lão Diêm Vương, tôi cũng sẽ tìm ông báo thù!”

“Bây giờ tôi tìm được ông rồi, hôm nay chính là ngày chết của ông!”

Trên mặt Vân Tử Họa lộ ra một nụ cười lạnh, nói: "Từ Thần, mặc dù tôi và ông là người cùng thời đại, nhưng ông đã là một lão già tóc hoa râm, mà tôi còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, ông chắc chắn không phải là đối thủ của tôi rồi.”

Trong ánh mắt Từ Thần nhất thời sinh ra vài phần chán ghét, lạnh lùng nói: "Thật sự là một chút mặt mũi cũng không muốn, lại nói mình trẻ tuổi xinh đẹp, ông cũng thật là không biết xấu hổ!”

Ngay khi hai người nói chuyện, Từ Thanh Thanh thở hồng hộc chạy đến bên này, cô không có thực lực như Lâm Thanh Diện và Từ Thần, có thể chạy tới đây trong thời gian ngắn như vậy đã là nhanh lắm rồi.

Vân Tử Họa nhìn chằm chằm Từ Thanh Thanh, liếm môi, nói: "Cô bé này thật đúng tiêu chuẩn, là loại hình tôi thích, Từ Thần, cô bé ấy hẳn cũng là hậu duệ của ông? Ông tặng cô bé cho tôi, tôi cam đoan với ông ngày sau sẽ không gây phiền toái cho ông nữa, như thế nào?”

Ánh mắt Từ Thần lập tức toát ra từng trận sát khí, lạnh lùng nói: "Hôm nay chính là ngày chết của ông! Ông cho rằng ông có tư cách nói điều kiện với tôi sao!”

Nói xong, Từ Thần hướng về Vân Tử Họa bên kia vọt tới. Vân Tử Họa híp mắt lại, cũng không chần chờ nữa, trên bàn tay xuất hiện từng đạo sáng màu tím, trong nháy mắt nhanh chóng đánh vào Từ Thần.

“Tiền bối, tôi đến giúp ông một tay đây!” Lâm Thanh Diện hướng về phía Từ Thần hô một câu.

Từ Thần lập tức quát: "Cậu tốt nhất ở bên kia cho tôi, bảo vệ tốt Thanh Thanh, đây là ân oán giữa tôi và ông ta, tôi tự mình đến kết thúc với ông ta!”

Lâm Thanh Diện nghe Từ Thần nói như vậy, lập tức đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Giữa Từ Thần và Vân Tử Họa quả thật có ân oán tương đối sâu, dưới tình huống này, quả thật nên để cho Từ Thần tự mình giải quyết.

Dù sao thực lực của Từ Thần cũng không thể khinh thường, không hẳn không địch lại được Vân Tử Họa, trước tiên anh nên ở một bên nhìn, nếu như Từ Thần thật sự không địch lại, anh lại ra tay cũng không muộn.

Từ Thanh Thanh nghỉ ngơi một hồi lâu, hơi thở mới ổn định một chút, tiếp theo cô ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: "Lá gan của anh đúng lớn thật, loại chiến đấu cấp bậc này anh lại muốn nhúng tay vào, chẳng lẽ anh không sợ bị dư ba chiến đấu của hai người bọn họ đánh chết sao?”

Nghe được lời này của Từ Thanh Thanh, Lâm Thanh Diện không khỏi nở nụ cười, nói: "Cô cứ như vậy xác định thực lực của tôi không thể tham gia loại chiến đấu cấp bậc này sao?”

“Nếu không thì sao? Lần trước thực lực của anh cũng chỉ là nửa bước Hóa Cảnh mà thôi. Mặc dù so với tuyệt đại đa số người, anh đã là thiên tài trong thiên tài, nhưng cũng không có khả năng tham gia loại chiến đấu cấp bậc này.” Từ Thanh Thanh nghiêm túc nói.

Nhưng mà rất nhanh, cô ta lập tức nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, hỏi: "Chẳng lẽ anh đã đột phá sao?”

Lâm Thanh Diện cười mà không nói, cũng không trả lời Từ Thanh Thanh.

Từ Thanh Thanh nhất thời nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, nghĩ thầm người này thật sự là quá biến thái, lúc này mới qua bao lâu, vậy mà đã đột phá.

Mình so với anh ta, quả thực giống như một phế vật.

Cô ta tức giận nhìn Lâm Thanh Diện, tức giận nói: "Cho dù anh có đột phá đến Hóa Cảnh sơ cấp, căn bản cũng không tham dự được chiến đấu của bọn họ. Hai người bọn họ đều là cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, Hóa Cảnh sơ cấp ở trước mặt bọn họ không khác gì người bình thường.”

Bây giờ cô cũng chỉ có thể nói như vậy để cho trong lòng mình cân bằng một chút.

Nhưng nếu như cô ta biết thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện đã đạt đến cảnh giới Hóa Cảnh đỉnh phong, chỉ sợ cả đời này cũng không có biện pháp làm cho tâm lý của bản thân ổn định được.

Cuộc chiến của hai người Từ Thần và Vân Tử Họa không thể nói là không lớn, sức tàn phá của Hóa Cảnh đỉnh phong có thể bằng với sức tàn phá của tên lửa loại nhỏ.

Cũng may nơi này là vùng ngoại thành, hoang vắng không người, cho nên cũng không cần lo lắng hai người bọn họ chiến đấu liên lụy đến người khác.

Ngược lại Từ Thanh Thanh, bởi vì thực lực bản thân còn tương đối yếu, căn bản là không có hiểu biết về loại trường hợp giao thủ này, cô ta nhìn Từ Thần với Vân Tử Họa hai người giống như hóa thành tia sáng, cùng với những chiêu thức bọn họ thi triển ra đủ để hủy diệt cả đất trời, trong lòng sinh ra rung động thật sâu.

Theo lý mà nói, cô ta cách chiến trường gần như vậy, chỉ là dư âm của cuộc chiến, cũng có thể khiến cô ta ngã trên mặt đất.

Nhưng cô ta vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi đó.

Đây tất nhiên là do Lâm Thanh Diện âm thầm ngăn cản dư âm của cuộc chiến. Thần niệm của Lâm Thanh Diện quan sát kĩ hai người chiến đấu, một mặt có thể nhanh chóng hiểu được phong cách chiến đấu của Vân Tử Họa, mặt khác cũng có thể tùy thời chú ý tới tình huống của hai người.

Ngay khi hai người giao thủ mấy trăm chiêu, trên mặt đất đã là một mảng hỗn loạn, cây cối cách đó không xa ngã cả một vùng, Lâm Thanh Diện đột nhiên nhíu mày.

“Không ổn rồi, tiền bối Từ Thần chỉ sợ là không khống đỡ được bao lâu nữa!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1024: Làm Sao Ông Biết Tôi Không Phải Là Đối Thủ Của Ông


Từ Thanh Thanh nghe được lời của Lâm Thanh Diện, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình bất mãn, mở miệng nói: "Anh ở chỗ này nói bậy bạ gì đó, thực lực của Thái tổ gia tôi rất giỏi, làm sao có thể không mà không chống đỡ được!”

Lâm Thanh Diện cũng không trả lời Từ Thanh Thanh, mà nhìn chằm chằm vào Từ Thần và Vân Tử Họa đang giao chiến.

Thực lực của Từ Thần quả thật không có vấn đề, hơn nữa phát huy cũng rất ổn định, nhưng Vân Tử Họa giao thủ với ông ta lại có vẻ không bình thường.

Thần niệm của Lâm Thanh Diện chú ý tới khí tức của Vân Tử Họa đang từng chút từng chút thay đổi, khí thế trên người hắn ta đang từ từ tăng lên với một tốc độ nhanh chóng.

Hơn nữa thần niệm quan sát tỉ mỉ, Lâm Thanh Diện nhìn thấy làn da trên mặt Vân Tử Họa đang dần già đi, trong nháy mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn.

Anh đoán được đây là do Vân Tử Họa tu luyện loại công pháp tà dị này tạo thành, hắn ta thông qua biện pháp này, để cho lực lượng của mình trong thời gian ngắn trở nên mạnh mẽ.

Rất rõ ràng, Từ Thần cũng không chú ý tới sự thay đổi này của Vân Tử Họa.

Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được, một khi Vân Tử Họa hoàn thành biến hóa này, thực lực của anh ta sẽ vượt qua Từ Thần trong một thời gian nhất định, đến lúc đó Từ Thần tự nhiên sẽ không phải là đối thủ của Vân Tử Họa.

Anh vừa mới phát hiện vấn đề này không bao lâu, khí thế Vân Tử Họa vốn đang chậm rãi tăng lên, trong nháy mắt bộc phát, lực lượng trên người tăng lên một mảng lớn.

Cùng lúc đó, dung mạo của Vân Tử Họa cũng lập tức già nua đại khái hơn hai mươi tuổi, nếu là lúc trước Vân Tử Họa nhìn qua như là thanh niên hơn hai mươi tuổi, vậy hiện tại anh ta thoạt nhìn chính là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Hiển nhiên Từ Thần cũng không dự liệu được loại biến hóa này, trong một phút lực lượng của Vân Tử Họa bộc phát, trong lòng ông ta cũng cả kinh, đột nhiên phía Vân Tử Họa rất nhanh gia tăng lực lượng một kích.

Tuy đã chặn được, nhưng vẫn bị thương nhẹ vì sự việc xảy ra đột ngột.

Ông ta nhanh chóng lui về phía sau vài bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Từ Thần trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Công pháp âm dương nhân của ông, luyện thành rồi sao?”. Ngôn Tình Sắc

Vân Tử Họa hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Miệng của ông nên sạch sẽ một chút đi, Hồi Xuân công vô cùng huyền ảo của tôi, như thế nào đến miệng của ông, lại trở nên không chịu nổi như thế!”

Từ Thần hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Huyền ảo cái rắm, cùng lắm cũng chỉ là tà công mà thôi!”

Vân Tử Họa híp mắt nhìn chằm chằm Từ Thần, nói: "Tùy ông nói như nào, nhưng mà Hồi Xuân công của tôi quả thật đã luyện thành rồi, hiện tại tôi đã có thể tự nhiên phóng thích công lực tích lũy hơn trăm năm của tôi.”

“Lúc trước thực lực của ông quả thật tương đương với tôi. Nhưng hiện tại tôi đã phóng thích công lực hai mươi năm, mặc dù dung mạo của tôi cũng sẽ già nua đi hai mươi tuổi, nhưng vì giết ông, những thứ này cũng đáng giá. Cùng lắm thì chờ giết ông xong, tôi lại đi tìm một nhóm nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, dựa vào bọn họ khiến dung mạo của mình khôi phục lại là được.”

“Lão biến thái, ông đúng nghĩ thật tốt! Ông cảm thấy tôi sẽ cho ông có cơ hội này sao!”

Từ Thần mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng, Vân Tử Họa công lực hơn hai mươi năm, đủ để tạo thành ưu thế tuyệt đối đối với ông ta.

Hơn nữa người này tích lũy trăm năm công lực, nếu như toàn bộ phóng thích ra, Từ Thần tuyệt đối sẽ không là đối thủ của hắn ta.

Vân Tử Họa nghe được Từ Thần nói vậy, cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi đây ngược lại muốn nhìn một chút, ông lấy đâu ra sức lực nói ra lời này!"

Nói xong, hắn ta lập tức nhanh chóng bay về phía Từ Thần.

Từ Thần cắn chặt răng, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể kiên trì.

Tình huống hai người giao thủ trong nháy mắt chuyển biến, từ cân sức ngang tài vừa rồi, chuyển biến thành Vân Tử Họa chiếm thượng phong tuyệt đối.

Từ Thần ở trước mặt Vân Tử Họa, tương đối đã cố hết sức.

Từ Thanh Thanh nhìn thấy Từ Thần bị đánh, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, không ngờ lại bị Lâm Thanh Diện nói trúng.

Cô ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, vẻ mặt u oán mở miệng nói: "Đều tại anh, nếu không phải cái miệng quạ đen này của anh, Thái tổ gia làm sao có thể bị tên kia đè ép đánh!”

Lâm Thanh Diện cũng không quay đầu lại, nói một câu: "Không cần lo lắng, nếu như ông ấy không chịu được, tôi sẽ ra tay.”

Từ Thanh Thanh căn bản là không để lời này của Lâm Thanh Diện để ở trong lòng, ngược lại còn cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ đang mạnh miệng nói mà thôi.

“Anh ra tay có ích lợi gì! Ngay cả Thái tổ gia cũng không phải là đối thủ của anh ta, anh đi lên cũng chỉ là chịu chết, đến lúc đó chỉ sợ chúng ta cũng trốn không thoát!” Từ Thanh Thanh mở miệng.

Lâm Thanh Diện không trả lời Từ Thanh Thanh, chỉ lẳng lặng quan sát trận chiến của hai người bên kia.

Không bao lâu sau, sức lực của Từ Thần rõ ràng có chút theo không kịp, ông ta ở trước hình ảnh của Vân Tử trở nên giật gấu vá vai, sơ hở cũng trở nên nhiều hơn.

Rốt cuộc, sau khi Từ Thần từ chỗ Vân Tử Họa một kích, xuất hiện một sai lầm, Vân Tử Họa nắm lấy cơ hội này, một chưởng vỗ vào ngực Từ Thần.

Từ Thần phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng bay ngược ra phía sau.

Ông ta dựa vào sức lực trong cơ thể để giúp cơ thể của mình ổn định lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện bên này, mở miệng hô: "Cậu mau đưa Thanh Thanh rời khỏi nơi này! Đi tìm Quý Trường Thanh, bảo ông ta mang người đến đối phó với Vân Tử Họa!”

Từ Thanh Thanh vẻ mặt sốt ruột, mở miệng hô: "Thái tổ gia, ông chạy mau, không cần lo cho cháu!”

Trên mặt Từ Thần lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Ông chỉ sợ là trốn không thoát rồi, ông giúp các cháu khống chế ông ta, mặc dù ông đã không phải là đối thủ của ông ta, nhưng ông ta muốn đối phó các cháu trước mặt ông, sẽ không dễ dàng như vậy!”

“Các cháu đi mau đi, không cần lo cho ông, nếu không đến lúc đó chúng ta một người cũng không đi được!”

Lâm Thanh Diện cũng không làm theo lời Từ Thần, mà đi về phía Vân Tử Họa.

Từ Thanh Thanh nhìn thấy Lâm Thanh Diện chủ động đi tới chỗ Vân Tử Họa, sắc mặt biến đổi, hô: "Lâm Thanh Diện, anh làm cái gì vậy! Anh mau theo tôi trở về!”

Từ Thần cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Diện không chỉ không dẫn theo Từ Thanh Thanh đi, ngược lại còn đi về phía bọn họ.

“Cậu nhóc, cậu làm cái gì vậy! Tôi bảo cậu đưa Thanh Thanh đi! Cậu không nghe thấy sao!” Từ Thần vô cùng sốt ruột mở miệng kêu.

Lâm Thanh Diện nhìn ông ta cười cười, nói: "Tiền bối, không cần lo lắng, ông đã bị thương, đi sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, người này, giao cho tôi đối phó đi!”

Từ Thần nghe được lời nói của Lâm Thanh Diện càng là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nói: "Cậu đang nói mê sảng cái gì vậy! Chẳng lẽ cậu vừa rồi không thấy thực lực của ông ta kinh khủng như thế nào sao sao?”

“Ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của ông ta, cậu muốn đối phó với ông ta như thế nào đây? Cậu tới đây chỉ có chịu chết thôi!”

Vân Tử Họa vẻ mặt trêu tức nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Không thể tưởng tượng được cậu lại là một thằng nhóc thích chịu chết, nếu như vậy, tôi đây cũng không khách khí!”

Nói xong, Vân Tử Họa lập tức muốn ra tay với Lâm Thanh Diện.

Vừa lúc đó, Lâm Thanh Diện phóng ra khí thế trên người mình, vẻ mặt lạnh như băng nói với Vân Tử Họa: "Còn chưa bắt đầu đánh, làm sao ông biết tôi không phải là đối thủ của ông?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1025: Đây Là Bẩm Sinh, Không Còn Cách Nào Khác


Cảm nhận được khí thế ngút trời trên người Lâm Thanh Diện, ánh mắt Vân Tử Họa híp lại, lập tức biểu cảm trên mặt biến đổi, kinh hô một tiếng: "Hóa Cảnh đỉnh phong! Điều này sao có thể!”

Từ Thần té trên mặt đất cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại thể hiện ra khí thế như vậy, trước đó, ông ta vẫn cho rằng Lâm Thanh Diện chỉ dừng lại ở trình độ nửa bước Hóa Cảnh, cho nên mới vô cùng sốt ruột.

Nhưng bây giờ xem ra, thực lực của cậu nhóc này tựa hồ cũng không yếu hơn mình.

“Cậu nhóc này rốt cuộc làm như thế nào? Đoạn thời gian trước không phải là nửa bước Hóa Cảnh sao? Tại sao mới vài ngày không gặp mà đã là Hóa Cảnh đỉnh phong rồi? Quý Trường Thanh rốt cuộc tìm được quái vật này từ đâu? Cậu nhóc này không phải là từ trong khe đá nhảy ra chứ?”

Từ Thần vẻ mặt sợ hãi than, đã bị thực lực mà Lâm Thanh Diện thể hiện ra làm cho rung động.

Ông ta cắn răng từ trên mặt đất đứng lên, nhanh chóng đến chỗ Từ Thanh Thanh.

Nếu thực lực của Lâm Thanh Diện không đơn giản như ông ta nghĩ, vậy ông ta cũng không cần phải gấp gáp như vậy.

Từ Thanh Thanh lúc này vẻ mặt khó hiểu, cô ta vẫn không thể từ khí thế mà Lâm Thanh Diện phát ra mà phân biệt được thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện là gì, chỉ có thể đoán được thực lực của anh không đơn giản như mình nghĩ.

“Thái tổ gia, sao ông không gọi Lâm Thanh Diện trở lại, một mình anh ta làm sao có thể ứng phó với tên kia, anh ta đi qua chính là đi chịu chết mất.” Trên mặt Từ Thanh Thanh vẫn mang theo vài phần sốt ruột.

Từ Thần lúc này sắc mặt bình tĩnh, mở miệng nói: "Chịu chết còn chưa đến mức, cậu nhóc này thật sự có thể khiến cho người ta kinh ngạc, thực lực của cậu ta bây giờ, căn bản không kém gì ông, Vân Tử Họa muốn giết cậu ta, cũng không dễ dàng gì đâu”.

Cao thủ có thể đạt tới cảnh giới Hóa Cảnh đỉnh phong, không có một ai là đèn cạn dầu, cho dù Vân Tử Họa dựa vào Hồi Xuân công phóng thích hai mươi năm công lực, nhiều lắm cũng chỉ là áp chế Lâm Thanh Diện, cũng không thể áp đảo mà đánh bại Lâm Thanh Diện.

Ông ta vừa rồi sở dĩ bị thương, nguyên nhân chủ yếu là sự việc xảy ra đột ngột, ông ta không nghĩ tới Vân Tử Họa đã luyện thành công Hồi xuân, lúc này mới nói.

Từ Thanh Thanh sau khi nghe được lời nói của Từ Thần, trên mặt trong nháy mắt hiện đầy ngạc nhiên, hơn nữa hơi hoài nghi bản thân vừa rồi nghe lầm.

“Thái tổ gia, ông mới vừa nói, thực lực của Lâm Thanh Diện, đã không kém gì ông sao?” Cô ta vội vàng xác nhận lại một lần nữa.

Từ Thần gật đầu, nói: "Cậu nhóc này, quả nhiên là thiên tài chưa từng có trong lịch sử, đương kim võ đạo, nếu nói về thiên phú, tuyệt đối không có bất kỳ người nào có thể vượt qua cậu ta.”

Từ Thanh Thanh chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng trở nên cứng ngắc, khó có thể tin nhìn Lâm Thanh Diện ở xa xa, thật lâu không thể phục hồi được tinh thần.

Thực lực không kém gì Từ Thần, nói cách khác thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong!

Mà Lâm Thanh Diện mới chỉ hơn hai mươi tuổi, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Trong quá khứ, Từ Thanh Thanh luôn cảm thấy mình ở tuổi hơn hai mươi đã đạt tới trình độ nội kình, đã xem như là một thiên tài vô cùng giỏi rổi.

Hơn nữa cô ta lại là một đứa con gái, cho nên trong lòng còn có một chút kiêu ngạo.

Nhưng sự kiêu ngạo của cô ta bây giờ đã hoàn toàn bị tên Lâm Thanh Diện phá vỡ.

Lâm Thanh Diện khiến cô ta hiểu được được cái gì mới là thiên tài chân chính, so sánh với Lâm Thanh Diện, cô ta căn bản không là cái gì hết.

Từ Thần chú ý tới phản ứng của Từ Thanh Thanh, an ủi nói: "Cháu cũng đừng quá để ý, nghĩ đến người như cậu ta, đoán chừng mấy ngàn năm mới có thể xuất hiện một người, so với loại người này, sẽ chỉ khiến cho bản thân bị đả kích thôi.”

Từ Thanh Thanh gật đầu, tuy rằng Từ Thần đang an ủi cô ta, nhưng nghe xong lời này, trong lòng cô ta lại càng thêm khó chịu.

Lâm Thanh Diện đứng ở trước mặt Vân Tử Họa, trong tay một thanh trường đao phát ra ánh sang xuất hiện, sức mạnh to lớn xoay quanh nó, khiến cho quanh thân anh xuất hiện từng đạo gió mạnh.

Vân Tử Họa từ trong khiếp sợ thực lực của Lâm Thanh Diện phục hồi lại tinh thần, sau đó hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Không nghĩ tới Chúng Thần Điện lại còn có thiên tài yêu nghiệt như cậu, ở tuổi này, đã có thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong!”

“Tôi dùng hơn một trăm năm mới đạt tới cảnh giới này, cậu thật đúng là làm cho người ta ghen tị!”

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Ghen tị cũng vô dụng thôi, đây là trời sinh, không có cách nào khác.”

Vân Tử Họa nghe được câu trào phúng này của Lâm Thanh Diện, hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Cậu bớt ở đây đắc ý đi, thực lực của Từ Thần cũng là Hóa Cảnh đỉnh phong, nhưng ông ta vẫn bị thương trên tay tôi thôi.”

“Thiên phú của cậu trác tuyệt như thế, nếu lấy ra luyện Hồi Xuân công của tôi, nhất định có thể làm cho công lực của tôi tăng lên nhiều đấy, tôi ngược lại còn phải cảm ơn cậu đã cho tôi một niềm vui như vậy!”

Lâm Thanh Diện bĩu môi, không có ý định tiếp tục nói nhảm với ông ta, Huyền kình trong cơ thể di chuyển, bay thẳng về phía Vân Tử Họa.

“Chỉ sợ ông không có năng lực này!”

Vừa dứt lời, Lâm Thanh Diện chém một đao về phía Vân Tử Họa, một đao ảnh khổng lồ xuất hiện, đập lên người Vân Tử Họa.

Vân Tử Họa cũng không có chậm trễ, ánh sáng màu tím trên người xuất hiện, vươn tay ra bắt lấy đao ảnh kia.

Đương nhiên, ông ta cũng không phải thật sự dùng tay bắt lấy, trong nháy mắt ông ta vươn tay ra, một bàn tay thật lớn xuất hiện giữa không trung, lập tức cầm lấy đao ảnh kia, tiếp theo dùng lực, nhanh chóng bóp nát toàn bộ đao ảnh.

Lâm Thanh Diện cảm nhận được lực lượng của Vân Tử Họa, nghĩ thầm Hồi Xuân công của lão già này quả nhiên có chút môn đạo, thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong, cộng thêm công lực của Hồi Xuân công hai mươi năm, thậm chí có một tia cảm giác Thần Cảnh.

Đương nhiên, Lâm Thanh Diện lúc trước đã từng chiến đấu với cường giả Thần Cảnh chân chính, cho nên giờ phút này không có sợ Vân Tử Họa một chút nào, lại là một đao chém về phía ông ta.

“Thiên Tinh Thức!”

Vân Tử Họa thấy một chiêu này của Lâm Thanh Diện uy lực không đơn giản, lúc này cũng dùng ra một chiêu thức uy lực không tầm thường, trấn áp chiêu số của Lâm Thanh Diện.

Hai người chiến đấu kịch liệt hồi lâu, toàn bộ cây cối xung quanh đều bị vạ lây, chỉ trong vài phút, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh, đã là một đống hoang tàn, nếu là người không biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng rằng nơi này đã xảy ra thiên tai khủng bố gì.

“Yêu Nguyệt Thức!”

“Kinh Lôi Thức!”

...

Lâm Thanh Diện đem chiêu thức uy lực không tầm thường của mình toàn bộ phóng tới trên người Vân Tử Họa.

Nhưng Vân Tử Họa bởi vì uy lực của Hồi Xuân công, rất dễ dàng hóa giải chiêu số của Lâm Thanh Diện.

Mặc dù như vậy, trong lòng Vân Tử Họa vẫn cảm thấy nghi hoặc. Theo lý mà nói, hắn ta phóng xuất ra hai mươi năm công lực, đối mặt với cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, tuy nói sẽ không áp chế toàn diện, nhưng ít nhất cũng sẽ chiếm được ưu thế

Nhưng giao thủ với Lâm Thanh Diện, ông ta hoàn toàn không có cảm giác chiếm được ưu thế, ngược lại cảm thấy bản thân và anh thế lực ngang nhau.

Hắn thậm chí hơi hoài nghi thực lực của Lâm Thanh Diện vượt xa cảnh giới Hóa Cảnh đỉnh phong.

Vân Tử Họa sở dĩ có cảm giác như vậy, tự nhiên là bởi vì Lâm Thanh Diện tu luyện huyền kình cấp cao, phẩm chất lực lượng khiến cho công kích của Lâm Thanh Diện trở nên mạnh hơn, cho nên mới đánh ngang tay với Vân Tử Họa.

Thấy bản thân không có biện pháp làm gì được Lâm Thanh Diện, trong lòng Vân Tử Họa cũng sinh ra một tia sốt ruột, nếu như tiếp tục dây dưa như vậy, đến lúc đó ai thua ai thắng thật sự khó nói.

Âm thầm cắn răng, Vân Tử Họa trong lòng quyết định, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện sau đó mở miệng nó: "Cậu nhóc này, bức tôi đến mức độ này, cậu xem như là người đầu tiên, nhưng đây chỉ là trình độ hai mươi năm công lực của Hồi Xuân công ta mà thôi.”

“Bây giờ tôi đem công lực phóng thích đến bốn mươi năm, xem cậu còn muốn ứng phó kiểu gì!”

Vừa dứt lời, khí thế của Vân Tử Họa lại tăng vọt, ông ta đánh ra một chưởng về phía trước, đánh bay Lâm Thanh Diện ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1026: Lẽ Nào Ông Tưởng Chỉ Mình Ông Mới Có Át Chủ Bài À?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1027


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1028


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1029


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1030


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1031: Làm Sai Thì Phải Chịu Trách Nhiệm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1032: Stars Concert


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1033: Xem Ra Các Người Cũng Không Giàu Lắm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1034: Những Chuyện Bi Thảm Của Trinh Tú Tú


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1035: Tập Đoàn Đằng Phi Vì Chúng Tớ Mà Phá Sản


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
[Diendantruyen.Com] Rể Quý Trời Cho
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1036: Ngài Lâm Là Khách Lớn Nhất Ở Đây


Sau khi Tôn Chí Kiệt nghe Lý Tân Lan nói, trên mặt cũng lộ ra một biểu cảm đồng ý, nói: "Quả thật có khả năng này, sân vận động này lớn như vậy, nhân viên của buổi biểu diễn khó tránh khỏi có lúc sai lầm, chúng ta đi tố cáo bọn họ, để người ta đuổi bọn họ ra ngoài đi.”

Lý Tân Lan gật đầu, sau đó hai người quét mắt nhìn bốn phía một vòng, vừa lúc nhìn thấy cách đó không xa có mấy bảo vệ đang tuần tra.

Hai người bọn họ lập tức đi về phía mấy bảo vệ bên kia.

Hai người ngăn mấy người bảo vệ lại, sau đó đem chuyện ba người Lâm Thanh Diện lén lút tiến vào còn ngồi ở vị trí khách quý cao cấp nhất nói với đội trưởng tiểu đội bảo vệ.

Sau khi đội trưởng đội bảo vệ ngừng lại, sắc mặt cũng biến đổi, loại buổi biểu diễn quy mô này không thể chấp nhận một chút sai lầm nào bây giờ lại có người dám lén lút tiến vào từ bên ngoài vào, thậm chí còn đi vào khu vực khách quý cao cấp, nếu như bị ban tổ chức biết được, bát cơm của bọn họ sẽ không giữ được.

Cho nên đội trưởng bảo vệ vội vàng để Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt dẫn bọn họ đi qua.

Một đám người đi tới khu vực khách quý cao cấp, Lý Tân Lan đưa tay chỉ chỉ ba người Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Chính là ba người bọn họ, các ngươi xem quần áo bọn họ mặc, ngoại trừ người phụ nữ kia mặc đẹp một chút, còn lại hai người đều mặc hàng vỉa hè, anh cảm thấy bọn họ có thể đến được đây sao?”

Sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ trầm xuống, không ngờ thật sự có người dám lén lút tiến vào từ bên ngoài, người như vậy, phải đuổi ra ngoài.

Anh ta lúc này mang theo một đám bảo vệ đi vào khu vực khách quý cao cấp, đi tới trước mặt ba người Lâm Thanh Diện.

“Ba người mau đứng lên cho tôi, nơi này cũng là nơi mà mấy người có thể tùy tiện tiến vào hay sao? Mau cút ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với mấy người!”

Đội trưởng đội bảo vệ nổi giận đùng đùng hướng về phía ba người Lâm Thanh Diện hô một câu.

Ba người đều sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm đội trưởng bảo vệ kia, mở miệng nói: “Đây là có hiểu lầm gì sao? Chúng tôi đến đây để xem buổi biểu diễn, sao lại thành lẻn vào được?”

Đội trưởng đội bảo vệ hừ lạnh một tiếng, nói: “Các anh đừng giả vờ ở đây, vừa rồi có người báo các anh, nói bọn họ biết các anh, biết các anh không thể mua được vé vào cửa ở đây, hơn nữa tôi thấy cách ăn mặc của các anh quả thật không giống như là khách quý cao cấp, cho nên các anh nhanh chóng theo tôi ra ngoài, đừng lãng phí thời gian ở đây.”

Lâm Thanh Diện lập tức nhíu mày, sau đó quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đang đứng cách đó không xa nhìn về phía này.

Hai người bọn họ nhìn thấy Lâm Thanh Diện nhìn qua, trên mặt còn lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

“Là hai người bọn họ nói với mấy người chúng tôi tự lẻn vào sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Đội trưởng đội bảo vệ gật đầu, nói: "Không sai, hai người bọn họ quen biết các anh, hơn nữa biết các anh chỉ là người rửa chén đĩa, các anh còn muốn ngụy biện gì nữa không?”

Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: "Tôi khuyên cậu tốt nhất nên làm rõ tình hình rồi hãy để chúng tôi ra ngoài, tôi có thể nói rõ ràng cho các cậu biết, chúng tôi ngồi ở đây, lãnh đạo của ban tổ chức các cậu sẽ không nói gì, nếu cậu cứ khăng khăng muốn chúng tôi ra ngoài, cuối cùng người gặp xui xẻo là các cậu đấy.”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ không vui, mở miệng nói: "Không ngờ anh lại có thể giả vờ như vậy, anh cũng đừng nói với tôi rằng lãnh đạo của ban tổ chức chúng tôi là bạn của anh.”

“Anh cũng không nhìn xem bản thân mặc quần áo như nào, người ta là khách quý cao cấp nhất ở đây, anh nhìn xem mấy vị xung quanh kia, trên người đều mặc mấy trăm triệu một bộ quần áo, anh mặc hàng vỉa hè cũng không biết xấu hổ mà đi vào trong sao?”

“Cho dù tôi không tìm lãnh đạo xác nhận, cũng biết mấy người nhất định là lẻn vào.”

Lâm Thanh Diện cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Nếu như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác, tôi sẽ gọi lãnh đạo của các cậu tới, cậu đi nói với anh ấy đi.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho người phụ trách ban tổ chức buổi biểu diễn.

“Bên này tôi gặp chút rắc rối, bảo vệ của các anh muốn đuổi chúng tôi đi, anh qua đây xử lý một chút đi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm sốt ruột: "Ngài Lâm, anh chờ một chút, tôi sẽ qua ngay.”

Cúp điện thoại, Lâm Thanh Diện nhìn về phía bảo vệ, mở miệng nói: "Chờ một chút đi, lãnh đạo của các anh sẽ lập tức tới ngay.”

Bảo vệ thấy Lâm Thanh Diện ra dáng, cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: "Nói thật, tôi cảm thấy anh có thể đi làm diễn viên, diễn thật giống, anh đừng tưởng rằng dựa vào cách này, tôi sẽ sợ anh, dù sao buổi biểu diễn còn một lát nữa mới bắt đầu, tôi sẽ chờ ở đây, đợi lát nữa nếu lãnh đạo của chúng tôi không đến, tôi xem anh còn muốn tìm cớ gì nữa!”

Lâm Thanh Diện nhún vai, không hiểu tại sao đội trưởng bảo vệ này lại dễ dàng tin lời người khác như vậy.

Mấy người ngồi ở hàng ghế khách quý cao cấp cũng nhìn mấy người Lâm Thanh Diện xem náo nhiệt, vừa rồi bọn họ cũng cảm thấy có thể ngồi ở chỗ này, nhưng ăn mặc bình thường như vậy hơi lạ.

Bây giờ bảo vệ nói bọn họ là lẻn vào, bọn họ ngược lại cảm thấy rất có khả năng này, dù sao bây giờ có một số người vì theo các ngôi sao, chuyện gì cũng làm được.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, nhìn qua tương đối khôn khéo đã vô cùng lo lắng đi tới chỗ ngồi dành cho khách quý.

Người này chính là tổng phụ trách của buổi biểu diễn ngôi sao lần này, Trâu Minh Vũ, người này cũng được coi là nhân vật số một trong giới giải trí.

Mấy người trong khu vực khách quý nhìn thấy Trâu Minh Vũ đi tới, ánh mắt đều sáng lên, lập tức đứng lên muốn tiến lên bắt chuyện.

Nhưng Trâu Minh Vũ không nhìn thẳng vào bọn họ, đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện.

Bảo vệ nhìn thấy Trâu Minh Vũ xuất hiện ở đây, ánh mắt cũng trừng lên, không ngờ lãnh đạo của bọn họ thật sự đến đây.

“Chắc... Chắc không phải là vì chuyện này mà đến chứ?” Đội trưởng đội bảo an nói thầm một câu, một dự cảm bất an xuất hiện trong lòng.

Sau khi Trâu Minh Vũ đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, cúi đầu với Lâm Thanh Diện, làm cho mọi người xung quanh nhìn đến ngây người.

“Ngài Lâm, thật ngại quá, để anh gặp rắc rối ở đây.” Trâu Minh Vũ mở miệng.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Phiền toái cũng không tính là gì, chỉ là bảo vệ của các ông dễ dàng tin lời người khác quá, cảm thấy chúng tôi đây lẻn vào, nhất định phải đuổi chúng tôi ra ngoài, ông giải thích với anh ta một chút đi.”

Trâu Minh Vũ nghe Lâm Thanh Diện nói xong, lập tức gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía đội trưởng bảo vệ, tát một cái vào mặt anh ta, mắng: "Thật sự là một thùng cơm, người khác nói cái gì cậu tin cái đó sao? Ngài Lâm đây là vị khách tôn quý nhất của chúng ta hôm nay, anh lại muốn đuổi anh ta ra ngoài! Anh không muốn buổi biểu diễn hôm nay bắt đầu thuận lợi phải không?”

- -------------------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1037: Đuổi Bọn Họ Ra


Đội trưởng đội an ninh hoàn toàn không nghĩ tới sếp mình lại tức giận như vậy, toàn thân cảm thấy mơ hồ.

Anh ta lo lắng nhìn Trâu Minh Vũ, nơm nớp lo sợ nói: “Sếp, tôi, tôi cũng không biết nữa.”

“Không biết cái con mẹ mày? Đụng tới chuyện như vậy anh không thể theo tôi xác nhận một chút sao? Còn đi đắc tội với ngài Lâm, khiến cho ngài Lâm gọi tôi tới đây sao?” Trâu Minh Vũ tức đến mức lồng ngực phập phồng liên hồi.

Mọi người xung quanh cũng đều không nghĩ tới chuyện thành ra như vậy, bọn họ vốn tưởng rằng ba người Lâm Thanh Diện thật là lẻn vào, cũng không nghĩ tới người phụ trách lại khách sáo với Lâm Thanh Diện như vậy.

Xem ra Lâm Thanh Diện thật sự là nhân vật lớn.

Quả nhiên là nhìn người không thể xem tướng mạo.

“Sếp, tôi biết sai rồi, về sau tôi nhất định sẽ xin chỉ thị của anh trước khi hành động.” Đội trưởng đội an ninh đuổi theo Trâu Minh Vũ nói.

“Xin chỉ thị cái rắm ấy! Qua chuyện hôm nay, anh nghỉ việc đi, tôi không cần người như anh làm việc!” Trâu Minh Vũ không chút khách khí mở miệng hét một câu.

Đội trưởng đội nhân viên an ninh sắc mặt đại biến, khẩn thiết cầu xin: “Sếp, xin anh cho tôi một cơ hội, lớn nhỏ cả nhà tôi đều trông cậy vào tôi, nếu tôi không có công việc này, người nhà tôi sẽ chết đói.”

Trâu Minh Vũ chau mày, nghĩ thầm, người này đã phải chịu áp lực lớn như vậy, vì cái gì còn không chịu cần cù làm việc, còn dễ tin người như vậy.

Anh ta định nói chuyện này không liên quan đến anh ta, và làm sai thì phải chịu phạt, nhưng ở phía sau, Lâm Thanh Diện mở miệng nói: “Không cần sa thải anh ta, trừng phạt để anh ta ghi nhớ lâu là được rồi, dù sao anh ta cũng không phải cố ý, chỉ là dễ tin lời người khác mà thôi.”

Trâu Minh Vũ thấy Lâm Thanh Diện cầu xin cho đội trưởng đội an ninh, vội cười nói: “Ngài Lâm, vẫn là ngài khoan hồng độ lượng, nếu ngài đã mở miệng, vậy thì tôi phạt anh một tháng tiền lương, ngài xem thế nào?”

“Có thể.” Lâm Thanh Diện trả lời.

Trâu Minh Vũ quay đầu nhìn về phía nhân viên an ninh, quát: “Còn không mau cám ơn ngài Lâm đi, nếu không phải ngài Lâm cầu xin cho anh, thì hôm nay tôi nhất định không tha cho anh đâu!”

Đội trưởng đội an ninh vội gật đầu, tràn đầy cảm kích nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Cám ơn ngài Lâm, đại ân đại đức của ngài Lâm, cả đời này tôi cũng không quên, trước kia là tôi u mê, người khác nói cái gì tôi cũng tin, về sau đụng tới những chuyện như thế này, tôi nhất định chú ý nhiều hơn.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì nữa.

Trịnh Tú Tú lúc này mới hoàn toàn tin Lâm Thanh Diện không phải người tầm thường, anh thật sự không đơn giản, bởi vì người tổng phụ trách chương trình lại ở trước mặt Lâm Thanh Diện cúi đầu khom lưng, không dám có chút vi phạm.

Lâm Thanh Diện lợi hại như thế nào, cho dù không biết cụ thể, cũng có thể đoán ra đại khái.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt, nếu hôm nay chỉ là bọn họ nói xấu anh lẻn vào sự kiện, anh có thể không đi so đo với loại tiểu nhân vật này.

Nhưng lúc ấy nghe Trịnh Tú Tú nói về trải nghiệm của cô ta, anh mới biết được Lý Tân Lan là người đáng giận cỡ nào.

Cho nên anh không tính bỏ qua, đối với kẻ ác, cho tới bây giờ Lâm Thanh Diện đều chưa từng mềm lòng.

“Hai người kia nói xấu chúng ta lẻn vào, hẳn là cố ý.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Trâu Minh Vũ giật mình hiểu được ý tứ của Lâm Thanh Diện, lúc này mở miệng nói: “Ngài Lâm, ngài yên tâm, loại người rắp tâm gây rối, cho dù bọn họ có mua vé vào, chúng tôi cũng sẽ không giữ loại tai hoạ ngầm ở trong này đâu, tôi sẽ xử lý chuyện này ngay.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì nữa, lôi kéo Hứa Bích Hoài quay trở lại ngồi xuống sô pha.

Mấy người cùng ngồi ở hàng ghế VIP cao nhất với Lâm Thanh Diện, sau khi biết Lâm Thanh Diện là người không đơn giản, thấy Lâm Thanh Diện ngồi xuống, tính toán đến kết giao.

Trâu Minh Vũ mang theo một tốp nhân viên an ninh tới chỗ hai người Lý Tân Lan.

Hai người Lý Tân Lan và Tôn Thế Kiệt hai người đều đang hóng chuyện xảy ra ở hàng ghế VIP cao nhất, bởi vì bọn họ không có vé ở nơi đó, cho nên không có tư cách đến đó.

Bọn họ nhìn thấy nhân viên an ninh lại gần, đầu tiên là định dẫn ba người Lâm Thanh Diện đi khỏi, nhưng Lâm Thanh Diện vừa gọi một cú điện thoại, mọi người đợi một hồi lâu, lại thấy một người đàn ông trung niên đi tới, cho đội trưởng đội an ninh một cái tát.

Lúc thấy cảnh như vậy, hai người đều tỏ vẻ nghi hoặc, không biết là chuyện gì xảy ra.

“Tại sao người kia lại tát nhân viên an ninh nhỉ?” Tôn Chí Kiệt mở miệng hỏi một câu.

Lý Tân Lan cũng khó hiểu, theo lý mà nói nhân viên an ninh bắt lấy ba người Lâm Thanh Diện là xong việc, không biết tại sao lại thành ra như vậy.

“Mau nhìn đi, người đàn ông kia dẫn theo nhân viên an ninh đến chỗ chúng ta kìa.” Tôn Chí Kiệt nhìn thấy đám người Trâu Minh Vũ đi tới, vội nói một câu.

Lý Tân Lan tự hỏi trong lòng, lúc sau mắt sáng lên, mở miệng nói: “Người đàn ông kia chính là cấp trên của nhóm nhân viên an ninh, sở dĩ vừa rồi anh ta xuất hiện, chắc chắn là vì nhân viên an ninh thất trách, dám để mấy người Lâm Thanh Diện vào đây, cho nên muốn dạy dỗ một chút.”

“Mà hiện tại bọn họ lại đây, là bởi vì chuyện này là chúng ta nói cho bọn họ, cho nên bọn họ phải lại đây cảm ơn chúng ta.”

Tôn Chí Kiệt nghe thấy Lý Tân Lan nói vậy, cảm thấy cũng hợp lý, nhưng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Tại sao nhân viên an ninh không đuổi Trịnh Tú Tú và mấy người kia đi nhỉ?” Tôn Chí Kiệt mở miệng hỏi.

Lý Tân Lan cũng không rõ vì sao không đuổi ba người Trịnh Tú Tú đi, nói: “Có thể là chuyện cảm ơn chúng ta quan trọng hơn, mặc kệ đi, dù sao bọn họ cũng không phải đến đuổi chúng ta đi.”

Một lát sau, Trâu Minh Vũ dẫn theo một đám nhân viên an ninh đi tới trước mặt Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt.

Lý Tân Lan đối với Trâu Minh Vũ cười nói: “Chúng tôi là người giúp các anh phát hiện ba tên trộm vào đây, các anh không cần phải cảm ơn đâu, chỉ cần cho chúng tôi ngồi xem biểu diễn ở hàng ghế VIP cao nhất là được rồi.”

Trâu Minh Vũ nghe Lý Tân Lan nói vậy, nhất thời nhíu mày, nghĩ thầm, đầu óc của cô gái này có tật xấu, vậy mà còn muốn được ngồi xem biểu diễn ở hàng ghế VIP cao nhất.

“Các người còn muốn chúng tôi cảm ơn hả? Hai người các ngươi cố ý nói xấu khách quý của chúng tôi, thiếu chút nữa tạo thành cục diện không thể vãn hồi, chúng tôi tới là hỏi các người một câu, các ngươi tự mình rời đi, hay là để người của chúng tôi đuổi đi?” Trâu Minh Vũ không khách khí nói.

Hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt nghe anh ta nói vậy thì trợn tròn mắt.

“Khách quý? Ba người bọn họ không phải lẻn vào sao? Như thế nào lại biến thành khách quý của các anh?” Lý Tân Lan khó hiểu hỏi.

“Tôi thấy hai người mới là lẻn vào đó, dám mở miệng nói người khác lẻn vào, nếu không phải người ta khoan hồng độ lượng, công việc của tôi bị hai người làm mất rồi!” Đội trưởng đội an ninh tức giận hét lên với hai người bọn họ.

“Sếp, tôi thấy là nên đuổi hai người bọn họ đi ngay.”

Trâu Minh Vũ gật đầu, nói: “Đuổi ra ngoài ngay đi, nói chuyện với mấy người như thế này chỉ mất thời gian.”

- -------------------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1038: Chương Trình Biểu Diễn Bắt Đầu


Đội trưởng đội an ninh vội vàng dẫn người đưa hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đuổi ra ngoài, thái độ rất thô lỗ.

Bởi vì chuyện vừa rồi, đội trưởng đội an ninh đối với hai người đã ghi hận trong lòng, anh ta sao có thể khách khí với đám người Lý Tân Lan nữa.

Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt thấy những người này không phải nói giỡn, không ngờ đuổi bọn họ đi thật, họ choáng váng.

“Các người làm gì vậy? Chúng tôi đã mua vé vào cửa, các người dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi?” Tôn Chí Kiệt la lớn.

“Hôm nay đã mua vé vào cửa cũng phải ra ngoài, ở đây chúng tôi không chào đón các người!” Đội trưởng đội an ninh mở miệng nói.

Những người xung quanh thấy cảnh này đều kinh ngạc, không thể tưởng được có người bị đuổi đi.

“Hai người kia làm sao vậy? Tại sao bọn họ lại bị đuổi ra ngoài nhỉ?”

“Hình như là do đắc tội với người trong ban tổ chức đó, người ta giận, cho nên không cho bọn họ xem biểu diễn nữa.”

“Trời ạ, hai người này ngu chưa, ngay cả người của ban tổ chức cũng dám đắc tội, bọn họ cũng không ngẫm lại người ta có thể tổ chức một chương trình quy mô lớn như thế này, nhất định không tầm thường, bọn họ đắc tội với ban tổ chức không phải tự tìm đến con đường chết sao.”

“Mặc kệ họ đi, dù sao cũng không phải chúng ta bị đuổi đi, được xem náo nhiệt trước khi chương trình biểu diễn bắt đầu cũng hay đó.”



Hai người Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan đều phản kháng, nhưng bọn họ có phản kháng như thế nào, cũng không ngăn được mấy nhân viên an ninh cường tráng nên đành chịu bị đuổi ra ngoài, một lát sau, hai người đã bị đuổi ra sân thể dục.

Đội trưởng đội an ninh nhìn chằm chằm vào hai người, lúc sau lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi tốt nhất là mau cút đi, nếu để tôi lại thấy các người ở chỗ này, đừng trách tôi không khách khí với các người!”

“Các người có thể đuổi chúng tôi đi, nhưng chúng tôi có chi tiền mua vé vào cửa, các người cũng nên trả lại tiền chúng tôi về mới phải!” Tôn Chí Kiệt hét lên.

Đội trưởng đội an ninh cười ha hả, mở miệng nói: “Sếp của chúng tôi đã nói, các ngươi đắc tội với người không nên đắc tội, người ta không so đo với các người đã là tốt lắm rồi, tiền vé vào cửa xem như là học phí.”

Nói xong, anh ta dẫn theo đám nhân viên an ninh đi khỏi.

Hai người Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan rất tức giận, nhưng lại không thể chống lại, bọn họ không thể đối đầu với ban tổ chức chương trình.

“Các người cứ chờ đó, tôi sẽ tố cáo các người với Hiệp hội người tiêu dùng!” Tôn Chí Kiệt mở miệng hô một tiếng.

Đội trưởng đội an ninh căn bản là không để ý đến phản ứng của bọn họ.

Nếu bọn họ tới Hiệp hội người tiêu dùng tố cáo, quả thật sẽ làm ban tổ chức bị phạt, nhưng tiền vẫn do hai người Lý Tân Lan Tôn Chí Kiệt chi, cho nên Trâu Minh Vũ căn bản không để ý tới.

Hơn nữa anh ta có được ngày hôm nay, các mối quan hệ rất mạnh mẽ, căn bản không sợ sự phàn nàn của một hai người.

“Thật sự là tức chết tôi rồi, bọn họ dựa vào cái gì dám thô bạo như vậy, đuổi chúng ta ra ngoài, hôm nay là tôi cố ý đến xem idol của tôi, kết quả hiện tại không chỉ không nhìn được idol, mà tiền của chúng ta cũng mất trắng!” Lý Tân Lan thái độ uất ức, không thể tưởng tượng được chính mình hôm nay lại bị nhục như vậy.

“Mẹ nó, ai có thể ngờ được hai người bạn của Trịnh Tú Tú lai lịch lớn như vậy, ngay cả ban tổ chức chương trình cũng nghiêng về phía họ, xem ra lần này thật là thất thố.” Tôn Chí Kiệt cũng tức giận nói.

Lý Tân Lan thấy Tôn Chí Kiệt nói như vậy, lúc này phản bác nói: “Bạn của Trịnh Tú Tú thì có thể đại nhân vật gì chứ, anh không thấy trước lúc đám nhân viên an ninh đuổi chúng ta đi, bọn họ có nói chuyện với những người đó ở hàng ghế VIP sao.”

“Tôi đoán hai người bạn của Trịnh Tú Tú phải biết một người trong số bọn họ nên mới có số đỏ, dựa vào hào quang của người ta, mới có cơ hội ngồi ở hàng ghế VIP cao nhất xem biểu diễn.”

“Nếu ban tổ chức chương trình đã đuổi chúng ta đi, chắc chắn cũng là nể mặt mấy người ngồi ghế VIP kia.”

Tôn Chí Kiệt thở dài, mở miệng nói: “Cho dù thế nào, hôm nay chúng ta đã không thể xem biểu diễn, hơn nữa còn không biết hai người bạn của Trịnh Tú Tú là ai, về sau muốn đối phó bọn họ khó lắm.”

“Anh ngốc à, chúng ta tuy rằng không biết hai người bạn của Trịnh Tú Tú là ai, nhưng chúng ta biết mọi thứ về Trịnh Tú Tú, chỉ cần chúng ta khống chế được Trịnh Tú Tú, hỏi lai lịch của hai người bạn kia không phải rất dễ dàng sao.” Lý Tân Lan mở miệng nói.

Ánh mắt Tôn Chí Kiệt lập tức sáng ngời, lúc sau nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, Trịnh Tú Tú chỉ là một đứa rửa chén bát, muốn khống chế cô ta rất dễ dàng, mẹ nó, thù ngày hôm nay nhất định phải báo, ông đây mặc kệ bọn họ là ai, phải cho bọn họ thấy sự lợi hại của ông!”

Lý Tân Lan cũng lộ ra vẻ nham hiểm như Tôn Chí Kiệt, trong đầu đã nghĩ ra kế trả thù Trịnh Tú Tú và đám người Lâm Thanh Diện.



Tại hàng ghế khách VIP cao nhất.

Mấy người tới xem biểu diễn đều nóng lòng tìm đến Lâm Thanh Diện trò chuyện, nhưng Lâm Thanh Diện chỉ tùy tiện nói vài câu, không có ý kết giao bạn bè với bọn họ.

Trịnh Tú Tú cảm thán nhìn hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, trong lòng cảm thấy bọn họ rất lợi hại.

Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, người bạn học tốt nhất thời trung học, lại kiếm được tấm chồng lợi hại như vậy, trong lòng cô ta tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Không bao lâu, chương trình bắt đầu, theo sự sắp xếp tỉ mỉ của ban tổ chức, lần lượt từng ngôi sao nổi tiếng lên biểu diễn, dưới khán đài mọi người reo hò không ngừng.

Hứa Bích Hoài và Trịnh Tú Tú đều kích động, sau khi nhìn thấy minh tinh mà họ yêu thích, cũng reo hò ủng hộ.

Lâm Thanh Diện lại trở thành người trông trẻ, ngay từ đầu chương trình, Hứa Bích Hoài đã giao Nặc Nặc cho anh, bảo anh trông cẩn thận, còn cô nghiêm túc xem biểu diễn.

Lâm Thanh Diện bất lực, nhưng cũng không sao, bởi vì với chương trình biểu diễn ca nhạc này không gây hứng thú lớn với anh, lần này đến cũng là vì muốn thỏa mãn mong ước của Hứa Bích Hoài.

Chương trình diễn ra tổng cộng trong ba giờ đồng hồ, không khí từ đầu đã sôi động, về sau mọi người càng không ngừng ủng hộ, hét chói tai, vỗ tay rầm rộ, không ít người la hét đến khản giọng.

Cuối cùng chương trình cũng kết thúc khi các minh tinh cùng nhau hợp xướng một bài, tấm màn sân khấu được hạ xuống.

Lúc này Lâm Thanh Diện đã buồn ngủ, trái lại hai người Hứa Bích Hoài và Trịnh Tú Tú dường như còn vui sướng phấn khích hơn trước, hoa chân múa tay, ngay cả Nặc Nặc còn nhỏ cũng vì bầu không khí vui vẻ mà cũng phấn khích.

Sau khi chương trình kết thúc, ba người dẫn theo một bé gái đi ra sân, vốn dĩ Trâu Minh Vũ có ý định sau khi chương trình kết thúc sẽ mời Lâm Thanh Diện đi ăn khuya, nhưng bởi vì Nặc Nặc buồn ngủ, cho nên Lâm Thanh Diện từ chối.

Hứa Bích Hoài hỏi Trịnh Tú Tú hiện tại ở đâu, hơn nữa còn cam đoan với cô ta, Lâm Thanh Diện sẽ giúp cô ta giải quyết tất cả mọi phiền phức.

Trịnh Tú Tú cũng không phải kẻ già mồm, cô ta biết muốn thoát khỏi cơn ác mộng hiện tại của chính cô, chỉ có thể dựa vào hai người Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.

Sau khi nói địa chỉ, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đưa Nặc Nặc quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Bích Hoài ở lại khách sạn với Nặc Nặc, còn Lâm Thanh Diện lại rời khỏi khách sạn, đến địa chỉ mà Trịnh Tú Tú đã cung cấp.

- -------------------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1039: Anh Là Đồ Rác Rưởi


Trịnh Tú Tú sống ở làng Thành Trung trong Thành phố Y, khoảng cách không gần với khách sạn InterContinental, cho nên Lâm Thanh Diện cũng phải lái xe gần một giờ đồng hồ mới đến nơi.

So với Khách sạn InterContinental phồn hoa bên kia, làng Trung Thành bên này có vẻ hoang vắng, nơi này không có nhà cao tầng, chỉ có vài tòa lầu chưa được gỡ bỏ và một số bãi đất rộng.

Với nơi như thế này, thường là những người vào thành phố kiếm ăn đến thuê, bởi vì tiền thuê nhà bọn họ thường không gánh vác nổi, cho nên chỉ có thể tìm đến những phòng trọ xoàng xĩnh, thậm chí phải thuê chung với người khác.

Lâm Thanh Diện theo địa chỉ Trịnh Tú Tú đưa, tìm một hồi lâu, mới tìm được một tòa nhà rách nát, nơi này đúng là nơi Trịnh Tú Tú ở.

Theo như Trịnh Tú Tú nói, chỗ này cũng là cô ta thuê chung với một người nữa, một tháng chỉ cần trả một triệu rưỡi.

Dù vậy, đối với Trịnh Tú Tú mà nói, lương tháng của cô ta chỉ có sáu đến chín triệu thì đây là khoản chi cũng không nhỏ.

Hơn nữa, cô ta còn nợ 2,4 tỷ có lẻ.

Nhưng mà hôm nay Lâm Thanh Diện tới đây, chủ yếu là giúp đỡ Trịnh Tú Tú xử lý tốt chuyện nợ nần.

2,4 tỷ có lẻ, đối với Lâm Thanh Diện mà nói, ngay cả tiền tiêu vặt của anh cũng nhiều hơn, nhưng lại có thể làm thay đổi lớn cuộc sống của Trịnh Tú Tú.

Trước khi Lâm Thanh Diện đi vào phòng, đúng lúc Trịnh Tú Tú vừa từ bên trong đi ra, cô ta vốn sợ Lâm Thanh Diện tìm không thấy địa chỉ, cho nên tính đi ra ngoài đón, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Thanh Diện đến rồi.

“Tôi còn tưởng phải còn lâu anh mới tới, đang định đi ra đón anh đây.” Trịnh Tú Tú xấu hổ nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Tôi đâu có ngốc đến mức không tìm thấy địa chỉ.”

“Trước hết anh cứ vào ngồi đi, tôi còn phải đi chuẩn bị hồ sơ vay nợ, chờ một lát nhé.” Trịnh Tú Tú mở miệng.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo Trịnh Tú Tú vào trong phòng.

Đây là phòng trọ có diện tích không lớn, nhà trệt, đi vào bên trong có một sân nhỏ, có hai cánh cửa, Trịnh Tú Tú thuê một gian phòng trong đó.

Hai người cùng đi vào phòng của Trịnh Tú Tú, Lâm Thanh Diện thấy bên trong bài trí một chiếc giường, một cái bàn, một cái tủ, và một nồi cơm điện rất đơn giản.

Trịnh Tú Tú dường như cảm thấy nơi cô ở quá tệ, lộ vẻ xấu hổ, nói với Lâm Thanh Diện: “Nơi tôi ở có vẻ hơi nhỏ bé, nếu anh không chê thì ngồi xuống ghế bên kia nhé.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, dựa vào ghế bên kia ngồi xuống.

Nhìn thấy nơi ở của Trịnh Tú Tú, trong lòng Lâm Thanh Diện hơi xót thương, phải biết rằng trước kia cô gái này là sinh viên đã tốt nghiệp, trước mắt có công việc khá tốt, tương lai tươi đẹp, nhưng bởi vì sự ác độc của Lý Tân Lan, cô mới đến bước đường như thế này.

Điều này khiến cho Lâm Thanh Diện có thiện cảm với Trịnh Tú Tú, đồng thời chán ghét Lý Tân Lan, người như thế, cho dù có hào hoa đến đâu, cũng không xứng sống ở trên đời này.

Lâm Thanh Diện đã quyết định, không chỉ giúp Trịnh Tú Tú giải quyết vấn đề nợ nần, còn phải làm cho hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt gặp báo ứng.

Ngay tại thời điểm Trịnh Tú Tú sắp xếp hồ sơ vay nợ, một âm thanh như động đất vang lên ở ngoài sân: “Trịnh Tú Tú, mau bò ra đây cho tôi, ông không có tiền, mau đưa tiền cho tôi.”

Trịnh Tú Tú nghe giọng nói này thì sắc mặt đại biến, lúc sau chạy nhanh tới cửa bên kia, đóng cửa phòng gấp.

Nhưng cô ta chưa kịp đóng cửa thì cánh cửa đã bị một người dùng chân đá bung ra, Trịnh Tú Tú cũng suy chút ngã xuống đất.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, lúc sau nhìn thấy người kia lôi thôi, người đầy mùi rượu, râu rậm rạp lâu ngày chưa cạo bước vào trong phòng.

“Mẹ nó, còn dám đóng cửa hả? Tôi thấy cô muốn ăn đòn hả?” Người đàn ông hét lên với Trịnh Tú Tú.

“Trương Vĩ! Tôi với anh đã không còn quan hệ gì, tại sao anh còn đến tìm tôi? Tôi không có tiền, bởi vì anh mà tôi phải cõng trên lưng món nợ 2,4 tỷ có lẻ, chẳng lẽ anh muốn bức tử tôi sao?!”

Vẻ mặt của Trịnh Tú Tú rất tuyệt vọng, người đàn ông tên là Trương Vĩ này, chính là người lừa tình cảm lại còn khiến cô ta mang nợ, là cơn ác mộng cả đời không quên được của cô ta.

Trương Vĩ nhìn chằm chằm Trịnh Tú Tú cười nhạo, nói: “Mẹ mày định giả vờ hả, không phải một tháng cô rửa chén bát được hơn chín triệu sao? Mau đem tiền ra đây cho ta, hôm nay ông đang có vận may, đi nhanh còn thắng, nếu không đưa tiền ra, ông đánh chết cô!”

Trịnh Tú Tú cắn môi nhìn Trương Vĩ, tuy rằng trước kia cô đã báo cảnh sát, Trương Vĩ cũng bị giáo dục vài lần, nhưng tên Trương Vĩ này căn bản là loại chó sủa tiếng người, mà cũng phải biết rằng nếu anh ta không làm gì quá đáng thì cảnh sát cũng không thể can thiệp, cho nên anh ta thường xuyên chạy tới tìm Trịnh Tú Tú đòi tiền.

Ngay khi Trịnh Tú Tú cảm thấy tuyệt vọng, Lâm Thanh Diện đứng lên, đi tới trước mặt Trương Vĩ, nói: “Anh chính là người lấy giấy chứng minh nhân dân của người ta đi vay nặng lãi?”

Trương Vĩ lúc này mới chú ý trong phòng còn có một người khác, anh ta liếc mắt đánh giá Lâm Thanh Diện, lúc sau cười lạnh nói: “Gì đây, anh là người mới của con thối tha này hả?”

Trịnh Tú Tú vội nói: “Trương Vĩ, anh đừng ở trong này nói hươu nói vượn, anh chạy mau đi, Lâm Thanh Diện không phải là người anh có thể trêu chọc.”

Trương Vĩ không thèm để ý, cười nói: “Không phải là kẻ thích chơi gái sao, có cái gì không thể trêu chọc, Trịnh Tú Tú, tôi nói cho cô biết, cho dù cô tìm được người mới, hôm nay cũng phải đưa tiền cho tôi, bằng không tôi sẽ cho tên người mới này về sau không dám đến tìm cô nữa!”

Lời nói của anh ta vừa dứt, Lâm Thanh Diện đá một cái vào người anh ta.

Phịch một tiếng, thân mình Trương Vĩ bay về phía sau, đụng thẳng vào cánh cửa.

Chỉ cần nghe nói mấy câu, Lâm Thanh Diện cũng đã biết rốt cuộc tên Trương Vĩ này là hạng người gì, đối với súc sinh, anh không khách khí.

Trương Vĩ căn bản là không nghĩ tới Lâm Thanh Diện đột nhiên động thủ, anh ta cắn răng lồm cồm đứng dậy, trên mặt lộ rõ sự hung tợn: “DM, mày dám đá tao, hôm nay ông đánh chết mày, nếu không ông không phải họ Trương!”

Tiếp theo anh ta lao lại gần Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Anh chỉ là đồ rác rưởi, muốn giết tôi sao?”

Nói xong, anh tát một cái, Trương Vĩ không kịp phản ứng, lập tức ngã xuống mặt đất.

Chỉ một cái tát của Lâm Thanh Diện, răng trong miệng gần như bị đánh gãy hết, lúc này miệng anh ta chảy đầy máu tươi, nói chuyện không rõ ràng.

Trịnh Tú Tú ban đầu còn lo lắng Lâm Thanh Diện địa vị cao quý, đối với chuyện đánh nhau chắc chắn không hiểu biết, nhưng thấy Lâm Thanh Diện tát Trương Vĩ ra bộ dạng này, trong lòng rất kinh ngạc.

Sau khi bị đánh Trương Vĩ mới nhận ra Lâm Thanh Diện không dễ chọc, anh ta vội đứng dậy, xoay người bỏ chạy.

Lâm Thanh Diện nắm quần áo giữ anh ta lại, lúc sau lạnh lùng nói: “Vừa đúng lúc chúng tôi muốn đi xử lý chuyện vay nặng lãi, mà khoản vay nặng lãi này là do anh giả mạo người khác, anh phải cùng chúng tôi đi một chuyến!”

- -------------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom