Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Dịch 

Chương 320


Chương 320

Cũng không biết giữa họ và anh Hồ có thù hận thế nào.

Lý Dục Thần nói với oán linh: “Bất luận khi còn sống anh thiện ác thế nào, bất luận anh có oán hận thế nào, tất cả đều đã tan thành mây khói. Hôm nay tôi giúp anh giải thoát, từ này tiêu tan, trời quang trong lành, trở về với vạn vật”.

Nói xong, anh chỉ ngón tay.

Oán linh liền méo mó.

Cơ thể hóa thành rất nhiều khí đen bay lên, chậm rãi hướng lên trên.

Bùa trận bên trên lóe lên ánh sáng trắng, ngăn những khí đen này.

Lý Dục Thần lại chỉ ngón tay, cang khí của bùa trận liền xuất hiện một đường khe.

Khí đen vù một cái, chui ra từ trong đường khe.

Mã Sơn đứng bên giếng, đang thò đầu xuống xem.

Đột nhiên cảm thấy gió âm ập vào mặt, giật mình, vội vàng ngẩng đầu.

Anh tha thấp thoáng nhìn thấy một luồng khói đen bốc lên từ miệng giếng, bay vút lên trời, rồi tỏa ra không trung, giống như cây nấm.

Dụi mắt thật kỹ, lúc nhìn lại, phát hiện không có gì hết.

Ở trước mặt Lý Dục Thần, luồng khí đen bay đi, cuối cùng để lại ánh sáng mờ màu trắng.

Đó là một hình người, khuôn mặt sáng sủa.

Con nhím nhìn rất rõ, gọi lớn: “Anh Hồ!”

Nó thấy anh Hồ nhìn sang nó một cái, dường như còn cười với nó.

Sau đó, Lý Dục Thần cúi người bái, bóng người mờ dần, lập tức biến mất.

“Anh Hồ!”

Con nhím bỗng nhiên không nhịn được òa khóc trong đau thương.

Lý Dục Thần bấm quyết, niệm chú tránh nước, chìm xuống đáy giếng.

Đáy giếng rất rộng, to hơn miệng giếng không ít.

Quả nhiên có một thi thể chìm dưới đáy giếng, trên người còn buộc đá.

Điều kỳ lạ là, chìm xuống nước hai mươi năm, lại không hề mục nát.

Có lẽ là vì oán khí của oán linh quá mạnh, còn âm khí dưới đáy giếng quá nặng, dẫn đến vi khuẩn không thể sống được.

Nhưng như vậy cũng tốt, cái giếng này không bị ô nhiễm, sau khi trừ được oán linh, vớt thi thể lên, xử lý đơn giản một chút là có thể sử dụng.

Lý Dục Thần xách thi thể, vụt người bay ra khỏi giếng.

Mã Sơn sợ giật mình, nói: “Còn có xác thật hả?”

Lý Dục Thần nói: “Chúng ta đến sau núi tìm nơi chôn anh ta đi”.

Mã Sơn đồng ý một tiếng, tìm được một cái xẻng sắt gỉ sét trong sân, cùng Lý Dục Thần đi đến sau núi.

Chọn một chỗ, đào cái hố, chôn “anh Hồ” xuống.

Con nhím rơi nước mắt không ngừng trước mộ mới.

Sau đó lại dập đầu bái lạy Lý Dục Thần: “Cảm ơn thượng tiên đã cho anh Hồ được yên nghỉ. Tôi biết tội nghiệt nặng nề, xin thượng tiên trừng phạt”.
 
Chương 321


Chương 321

Lý Dục Thần nói: “Những việc mày làm đúng là có lỗi. Nhưng luận tội nghiệt, cũng không đến mức nặng nề. Mày có thể mở linh tri, là cơ duyên ông trời ban cho mày, tu hành không dễ, niệm tình mày biết ơn báo ơn, trọng tình trọng nghĩa, tha cho mày một mạng. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, mày phải ở lại nơi này, không có sự cho phép của tao, không được ra khỏi phạm vi trong vòng biệt thự này đến phần mộ anh Hồ ở sau núi. Tao muốn dạy mày tu hành pháp môn chính đạo, nếu mày có thể lĩnh ngộ thì tốt, nếu không thể lĩnh ngộ, tao sẽ phế tu vi của mày, tránh để mày ra ngoài hại người”.

Con nhím vừa nghe, vui mừng nói: “Sư phụ trên cao, nhận một lạy của đệ tử!”

Lý Dục Thần nghiêm mặt, nói: “Không được gọi bừa, tao chỉ truyền thụ một vài đạo pháp cơ bản, muốn gọi sư phụ, đợi ngày mà hóa thành người rồi tính”.

Phùng Thiên Minh gọi điện cho Lý Dục Thần, nói muốn gặp mặt, bàn bạc kỹ càng chi tiết việc đối chiến với Vương Tông Sinh.

Lý Dục Thần vốn không có hứng, anh đã từng nói, ngoại trừ thời gian, địa điểm và quy tắc có thể do đối phương quyết định.

Nhưng vì chất liệu bùa trận phát hiện ở giếng và chất liệu đồ của Thiên Tinh Quan sử dụng rất giống nhau, cho nên anh phải tìm hiểu nắm bắt Trương Đạo Viễn lại lần nữa.

Còn cả anh Hồ này, anh cũng có hứng thú.

Theo lời con nhím, anh Hồ là thần y chữa bệnh cứu người, là người tốt.

Nhưng lại bị người khác cho chìm xác duống đáy giếng, còn để lại oán linh, đau khổ giằng co suốt hai mươi năm trong giếng.

Vẫn là Châu Na lái xe đến đón anh, trực tiếp đến hội sở của Phùng Thiên Minh.

Châu Na hỏi Lý Dục Thần: “Lần này cậu công khai đấu với Vương Tông Sinh, định làm nên danh tiếng à?”

Lý Dục Thần cười nhạt: “Đánh bại một Vương Tông Sinh thì đã làm lên danh tiếng rồi hả?”

Châu Na cười nói: “Cứ làm như cậu có thể thắng được vậy? Vương Tông Sinh là chưởng môn nhân của Thái Cực Nam Phái đấy, nhìn khắp giới võ thuật toàn quốc, cũng được xếp vào hàng nhân vật lớn. Người ta vốn không muốn đánh với cậu”.

“Không đánh với tôi, làm sao ông ta ra mặt thay đồ đệ của ông ta?”

“Trong số đồ đệ của Vương Tông Sinh, Hồng Thiên Thành chỉ có thể coi là tư chất bình thường. Vương Tông Sinh còn có mấy đồ đệ rất lợi hại, trong đó có một người, nghe nói còn giỏi hơn cả thầy. Cậu lại không có danh tiếng gì, ông ta gọi đồ đệ đến dạy bảo cậu, cũng coi là cho cậu thể diện rồi”.

“Thế tại sao ông ta lại đồng ý đánh với tôi?”

“Có lẽ là đã xem video cậu đánh với Hồng Thiên Thành, hôm đó lúc hai người đánh nhau, camera giám sát của quán bar tôi còn đang mở. Chú Minh nói, lúc Vương Tông Sinh xem được rất kinh ngạc, còn nói một câu ‘lại là cậu ta!’”.

Lý Dục Thần cười, Vương Tông Sinh kinh ngạc, có lẽ là vì đã nhận ra anh.

Bọn họ từng gặp mặt ở quán cơm Thân Dân, chỉ là lúc đó Vương Tông Sinh không coi một nhân viên phục vụ như anh ra gì.

Có lẽ gã tập trung chú ý đến chị Mai, và cả ông chủ Vương nhìn chằm chằm như hổ đói và sư phụ Vinh.

Đến hội sở của Phùng Thiên Minh.

Phùng Thiên Minh nói với Lý Dục Thần, Vương Tông Sinh không đề ra yêu cầu gì về quy tắc, cho nên bất luận quy tắc đấu hay là những việc bên ngoài, đều có thể do bọn họ bàn bạc quyết định.

Lý Dục Thần cảm thán, Vương chưởng môn này vẫn không coi anh ra gì.

Có lẽ đồng ý đấu võ với anh, đã là cho anh thể diện rồi.
 
Chương 322


Chương 322

Thực ra quy tắc không có gì đáng nói, đến đẳng cấp như của Vương Tông Sinh, thắng hay thua, đều không thể nào giờ trò.

Còn những việc bên ngoài, đương nhiên là chỉ cá cược.

Vương Tông Sinh đã không phản đối, cho thấy ông ta ngầm cho phép.

“Nhưng, Vương chưởng môn đề ra một yêu cầu kỳ lạ”, Phùng Thiên Minh nói.

“Cái gì?”

“Ông ta nói, nếu cậu thua, bảo bạn của cậu trả đồ về chỗ cũ”.

Phùng Thiên Minh hơi nghi hoặc nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần mỉm cười.

Anh biết Vương Tông Sinh nói đến việc gì.

Đương nhiên, anh cũng không biết rõ, rốt cuộc chị Mai đã lấy thứ gì của người nào.

Hôm đó bọn họ nói chuyện, hình như chị Mai còn bảo Liễu Kim Sinh nhận trách nhiệm.

“Ông nói với Vương chưởng môn, chuyện của bạn tôi, tôi không thể quyết định được, nhưng nếu tôi thua, tôi có thể cố hết sức khuyên nhủ”, Lý Dục Thần nói.

Phùng Thiên Minh rất hiếu kỳ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Lý Dục Thần không nói, Vương Tông Sinh cũng không nói, ông ta cũng không tiện hỏi.

Sau đó, nói đến chuyện cá cược.

Lý Dục Thần không có danh tiếng, nếu công khai thông tin của hai người như vậy, đúng là gây trò cười, cá cược chắn chắn nghiêng về một bên.

Muốn duy trì sự cân bằng của ván cược, thì phải điều chỉnh tỷ lệ bồi thường, điều chỉnh tỷ lệ bồi thường của Vương Tông Sinh xuống thấp, như vậy có thể mất đi sức hấp dẫn.

Phùng Thiên Minh định tạm thời không công khai thông tin của Lý Dục Thần, tuyên truyền anh thành một nhân vật thần bí.

Nhưng vẫn phả có thân phận mơ hồ, thân phận này cũng không thể làm giả, nếu không, có thể coi là nhà cái gian lận.

Thân phận này, vẫn nên để Lý Dục Thần tự quyết định.

Lý Dục Thần nói: “Vậy ông nói, là cậu Lý đến từ thủ đô, khiêu chiến với Vương chưởng môn là được”.

“Cậu Lý ở thủ đô…”, Phùng Thiên Minh vỗ đùi: “Hay đấy! Vương chưởng môn là Thái Cực Nam Phái, thủ đô ở phía Bắc, coi như Bắc Phái, như vậy đã có ý Nam Bắc đối đầu. Thủ đô không có hào môn họ Lý, cho nên cái danh cậu Lý rất thần bí. Nhưng công bố thân phận thực sự của cậu ra ngoài, phát hiện cậu không phải đến từ thủ đô thì…”

Phùng Thiên Minh không khỏi lo lắng nói: “Có hiềm nghi làm giả, sẽ gây danh tiếng rất xấu trong giới các cược này”.

“Không sao, đúng là tôi đến từ thủ đô, nếu là giả thì bồi thường”, Lý Dục Thần nói: “Vừa hay mượn cơ hội này, tuyên truyền thân phận của tôi ra ngoài, sau này, tôi sẽ hành tẩu giang hồ bằng thân phân cậu Lý ở thủ đô”.

Phùng Thiên Minh ngẩn người, nói: “Được, vậy thì được”.

Chuyện đấu võ đã được quyết định, thời gian là hai ngày sau, địa điểm là cung thể thao thành phố.

Phùng Thiên Minh đã bao cả cung thể thao.
 
Chương 323


Chương 323

Khán giả thì áp dụng chế độ khách mời, không bán vé, không lên truyền hình.

Quy tắc cuộc đấu là đấu tự do không hạn chế, thực ra tương đương gần như với đấu quyền thế giới ngầm.

Đương nhiên, giữa cao thủ, cũng có thể chạm đến giới hạn sẽ dừng lại ngay lập tức.

Cái gọi là chuyên gia vừa ra tay, liền biết có hay không.

Bàn bạc xong, Phùng Thiên Minh không quên hỏi một cậu: “Cậu Lý, cậu… cậu có muốn đặt cược không?”

Lý Dục Thần hiểu, Phùng Thiên Minh đang thăm dò, xem anh có lòng tin bao nhiêu với trận đấu này.

Anh cười lớn ha ha, nói: “Chú Minh, ông và chị Na rất tốt với tôi, tôi không ngại nói thẳng, ông làm nhà cái, thì cứ thiết kế bàn cược theo kết quả tôi thắng, không cần để lại đường lui”.

Phùng Thiên Minh ngẩn người tại chỗ, sự thẳng thắn của Lý Dục Thần khiến ông ta nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Ông ta không nghĩ được, cậu thanh niên trước mặt lấy tự tin ở đâu ra.

Đó là tông sư của Thái Cực Nam Phái đấy!

“Chú Minh, hỏi thăm ông một người, hai mươi năm trước, có một bác sĩ tên là Hồ Vân Thiên, ông có nghe nói đến không?”

“Hả?”, Phùng Thiên Minh còn đang nghĩ chuyện đấu võ và mở cược, có chút không kịp trở tay với việc đổi chủ đề: “Hồ Vân Thiên? Đó chẳng phải là gia chủ cũ của nhà họ Hồ sao?”

“Gia chủ nhà họ Hồ?”, Lý Dục Thần thấy kỳ lạ hỏi: “Thành phố Hoà còn có một gia tộc lớn họ Hồ ư?”

“Không phải thành phố Hoà, là Tiền Đường”, Phùng Thiên Minh nói: “Nhà họ Hồ ở Tiền Đường, tuy không được liệt vào mười gia tộc lớn, nhưng danh tiếng rất lớn. Nhà họ Hồ nhiều đời hành nghề y, Đồng Khánh Đường Tiền Đường là của nhà bọn họ, đó là thương hiệu lâu năm đứng đầu giới Trung y, sánh ngang với Bách Thảo Đường của thủ đô, Hồ Vân Thiên mà cậu nói, chính là gia chủ đời trước của nhà họ Hồ, cũng là thần y nổi tiếng tỉnh Nam Giang, được gọi là thánh thủ Giang Nam”.

Lý Dục Thần cảm thấy hơi kỳ lạ.

Gia chủ đời trước của nhà họ Hồ, sao lại sống ở thành phố Hoà?

Theo như con nhím nói, anh ta sống ở thành phố Hoà không phải một hai ngày, ít nhất cũng phải mấy năm.

“Hồ Vân Thiên có từng sống ở thành phố Hoà không?”

“Việc này tôi không rõ”, Phùng Thiên Minh nói: “Nghe nói hơn hai mươi năm trước, đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc, Hồ Vân Thiên đại diện cho phía Nam, đấu một trận với Bạch Cảnh Thiên danh y ở thủ đô, cũng được gọi là thánh thủ, cuối cùng thất bại, sau đó anh ta ngầm lui về, nhường ra cả vị trí gia chủ”.

Xem ra ngay cả Phùng Thiên Minh cũng không biết Hồ Vân Thiên sống ở thành phố Hoà.

Nhưng nhất định có người biết, nếu không, con nhím cũng không nói thường xuyên có người mời Hồ Vân Thiên đi khám bệnh.

Trước khi xảy ra chuyện, còn đến thủ đô một chuyến, mới dẫn đến thù hận.

Chẳng lẽ người giết Hồ Vân Thiên là người của nhà họ Bạch ở thủ đô.

Nhưng đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc, rõ ràng nhà họ Bạch đã thắng, tại sao còn phải giết ông ta?”

“Cậu Lý, sao đột nhiên cậu lại hỏi đến Hồ Vân Thiên?”, Phùng Thiên Minh hỏi.

“Ồ, không có gì”, Lý Dục Thần nói: “Tôi chỉ ngẫu nhiên nghe nói đến người này, tiện miệng hỏi thôi. Đúng rồi, chú Minh, đạo trưởng Trương của Thiên Tinh Quan có lai lịch thế nào, ông biết rõ không?”

“Ông ta đến từ Long Hổ Sơn, thành phố Hoà, cụ thể lai lịch thế nào, tôi cũng không biết, tóm lại đạo hành thâm sâu, ở thành phố Hòa, tất cả những người có máu mặt, bất kể gia tộc, doanh nghiệp hay nhà nước, không ai không qua lại thân thiết với ông ta”.
 
Chương 324


Chương 324

Phùng Thiên Minh nghĩ đến lời cảnh cáo của Trương Đạo Viễn với ông ta hôm đó, nói Lý Dục Thần là tên lừa đảo.

Còn tác hợp chuyện đấu võ giữa Lý Dục Thần và Vương Tông Sinh.

Làm nhà cái thiết kế bàn cược theo kết quả anh thắng.

Chắc cũng không phải trò lừa đảo chứ?

Phùng Thiên Minh quyết định, đến Thiên Tinh Quan một chuyến, hỏi đạo trưởng Trương.

Biệt thự Lâm Giang.

Lâm Thiếu Hằng chống gậy, đi từng bước ngắn trong sân.

Anh ta càng đi càng nhanh, càng đi càng hưng phấn, đột nhiên ném cây gậy xuống đất, cười lên ha hả:

“Ha ha ha, Thiếu Bình, em quá lợi hại! Anh còn tưởng cả đời anh phải ngồi trên chiếc xe lăn đó rồi chứ, không ngờ chỉ mới có vài ngày mà em đã giúp anh hồi phục rồi. Đây đúng là tiên thuật mà!”

Lâm Lai Phong bên cạnh cũng mừng rỡ: “Thiếu Bình, không ngờ mấy năm nay con ở Đông Doanh lại học được y thuật đáng gờm như thế”.

Lâm Thiếu Bình đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Bố, anh cả, thứ con dùng không phải là y thuật, mà là nhẫn thuật của Đông Doanh. Con ở Đông Doanh đã bái đại sư Itazura Kazuyoshi để học tập nhẫn thuật, không phải con nói quá, so với nhẫn thuật của con thì y thuật của Hoa Hạ chẳng là cái thá gì! Chân của anh cả, nếu dùng y thuật bình thường để chữa trị, thì dù có thể chữa được cũng phải mất dăm ba tháng”.

“Thì ra là thế!”, Lâm Thiếu Hằng hưng phấn nói: “Thiếu Bình, em dạy cho anh cả nhẫn thuật đi”.

Lâm Thiếu Bình cười nói: “Anh cả, nhẫn thuật là thứ không phải ai cũng có thể học được. Thiên Nhẫn Tông xem trọng nhất là tư chất, cộng thêm những nỗi khổ mà người thường không thể gánh chịu nổi. Sư phụ em nói em có tài năng thiên bẩm rất cao, trăm năm khó gặp nên ông ấy gần như quy ẩn rồi vẫn ngoại lệ nhận em làm đồ đệ. Dù thế thì những nỗi khổ em phải chịu không phải là thứ con người ta tưởng tượng ra nổi. Nếu không, em đã không thể đột phá lên cảnh giới Thượng Nhẫn trong vòng vài năm ngắn ngủi như vậy”.

“Cảnh giới Thượng Nhẫn là gì thế?”, Lâm Thiếu Hằng hỏi.

“Thượng Nhẫn, nếu so sánh với võ học thì chắc là cỡ Hóa Kình”.

Lâm Thiếu Hằng không biết Hóa Kình là gì, nhưng Lâm Lai Phong lại biết, Dương Tử Hoa vệ sĩ của ông ta chính là cao thủ Ám Kình.

“Thiếu Bình, con phải cẩn thận một chút, Lý Dục Thần không phải hạng xoàng xĩnh gì, chú Hoa của con cũng không thể đánh lại nó”.

Lâm Thiếu Bình khinh thường nói: “Chú Hoa của con không phải là người thuộc võ đạo chính tông, chỉ dựa vào khả năng học hỏi và chút căn cơ sẵn có để chạm đến cánh cửa Ám Kình. Lý Dục Thần kia cũng chỉ hơn hai mươi, còn nhỏ hơn con vài tuổi, cao lắm cũng chỉ là Ám Kình đỉnh phong, sao mà đủ sức làm đối thử của con?

Lâm Lai Phong nhìn con trai mình, lòng hết sức mãn nguyện, cười nói: “Thiếu Bình, có đứa con trai như con, là niềm kiêu hãnh của bố. Lần này con trở về, nhà chúng ta chắc chắn có thể sớm vực dậy chỉ trong vài năm”.

Lâm Thiếu Bình cười lạnh nói: “Bố à, bố thật sự đã già rồi. Cần gì đến hai năm, đêm nay con có thể lấy lại hết tất cả những thứ mà chúng ta đã mất!”

Lâm Lai Phong lắp bắp kinh hãi: “Thiếu Bình, con định làm gì?”
 
Chương 325


Chương 325

“Đến sơn trang Bắc Khê”, ánh mắt Lâm Thiếu Bình lộ chút sát khí âm u: “Con muốn khiến cho nhà họ Lâm gà bay chó sủa!”

“Thiếu Bình, ông hai Lâm Thiền Minh cũng là một cao thủ”, Lâm Lai Phong buộc phải lo lắng nói: “Hơn nữa, để đối đầu với Bạch Hổ Đường nhà họ Triệu, ông ta đã bí mật tạo ra một đội hộ vệ. Con không thể lơ là được”.

“Ông ta ấy hả?”, Lâm Thiếu Bình cười ha hả: “Một lão già vô dụng chỉ mới tới Ám Kình đỉnh phong, còn từng bị thương nữa thì có thể tạo ra được đổi ngũ gì ra hồn. Con nghe nói Lý Dục Thần đến nhà họ Triệu một chuyến, có thể diệt sạch Bạch Hổ Đường. Hôm nay cũng đúng lúc cho con luyện tập một phen”.

Dứt lời, cơ thể bỗng hạ thấp xuống.

Người nhanh chóng biến mất trong sân.

Lâm Lai Phong và Lâm Thiếu Hằng nhìn thấy và trợn mắt há hốc mồm.

Mảnh sân to như vậy, không có chỗ nào để ẩn nấp, sao có thể biến mất ngay như vậy được?

“Nhẫn thuật Đông Doanh, quả nhiên rất thần kỳ!”, Lâm Lai Phong cảm thán: “Thiếu Hằng, chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta sẽ quay về sơn trang Bắc Khê!”



Sơn trang Bắc Khê.

Bảo vệ ngoài cổng nằm ngang nằm dọc.

Bên trong cổng, một đám bảo vệ tay cầm gậy vừa lùi vào trong vừa nói với bộ đàm.

Trước mặt bọn họ, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, gương mặt âm u lạnh lẽo đang chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.

Chỉ cần có bảo vệ nào lớn gan dám tới gần thì sẽ nhanh chóng nằm xuống đất.

Không có ai thấy rõ người đó đã ra tay thế nào.

Nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, trước đây chưa từng thấy.

Bảo vệ nằm dưới đất nhẹ thì bị đánh gãy chân, còn tệ nhất là bị vặn gãy cổ.

Cứ thế một đường đi tới, không ai có thể ngăn cản được bước chân của người đó.

“Lâm Thiếu Bình!”

Mặt Lâm Thiền Minh phủ đầy sương lạnh, xuất hiện sau lưng bảo vệ.

Sau lưng ông ấy còn có một người mặc quần áo tập luyện màu trắng.

“Cậu thật to gan, dám đến sơn trang Bắc Khê này giương oai diễu võ!”

Lâm Thiếu Bình nhìn Lâm Thiền Minh, cười lạnh nói: “Lâm Thiền Minh, bảo Lâm Thượng Nghĩa ra đây, quỳ xuống dập đầu nhận sai, ngoan ngoãn đón bố cùng với anh trai tôi về sơn trang Bắc Khê, giao sản nghiệp nhà họ Lâm cho họ quản lý, rồi tôi sẽ tạm tha cho cái mạng già của ông ta”.

Lâm Thiên Mình tức giận nói: “Lâm Thiếu Bình! Ông cụ đối xử với cậu không tệ, từ nhỏ ông ấy đã bồi dưỡng cậu, cho cậu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Dù đang bệnh nặng, sinh mệnh bị đe dọa cũng luôn miệng nhắc tới tên cậu, có thể nói là ân nặng hơn núi, sao cậu có thể đối xử với ông ấy như thế? Cậu có còn là người nữa không? Hay là ở với lũ súc sinh Đông Doanh kia lâu quá nên chút nhân tính kia cũng mất đi rồi?”

“Hừ, nếu không nhớ tới ân tình ngày xưa thì tôi có ở đây lắm lời với ông không?”, Lâm Thiếu Bình lạnh lùng nói: “Ông ấy chỉ cần xin lỗi, đón bố và anh trai tôi về, cho bố tôi trở thành gia chủ nhà họ Lâm thì tôi sẽ không làm khó xử ông ấy”.

“Mơ tưởng!”, Lâm Thiền Minh nói: “Bọn họ tự gieo gió thì gặt bão thôi, ông chủ chỉ đuổi họ khỏi nhà họ Lâm thôi cũng đã nhắm một mắt mở một mắt rồi. Nếu vẫn không chịu hối cải thì đừng trách nhà họ Lâm vô tình!”

Lâm Thiếu Bình nói: “Một khi đã như vậy thì các người đừng trách tôi vô tình!”
 
Chương 326


Chương 326

Dứt lời, cơ thể khẽ nhúc nhích, sau đó biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một bộ quần áo bay bay giữa không trung.

“Nhẫn thuật!”, Lâm Thiền Minh giật mình: “Mau, bày trận!”

Một đám người áo trắng sau lưng ông ấy nhanh chóng tản ra.

Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp bày trận thì Lâm Thiếu Bình đã xuất hiện lại trong đám người.

Nghe thấy vài tiếng lách cách, bóng trắng bay bay, trong nháy mắt có vài người áo Trắng bị Lâm Thiếu Bình đánh ngã.

Té xuống đất, có người bị vặn gãy cổ, còn lại cũng bị thương nặng, có cứu về cũng chỉ là kẻ tàn phế.

Lâm Thiền Minh vừa đau lòng vừa tức giận.

“Thủ đoạn thật độc ác! Đúng là nuôi một con sói trong nhà!”

Lâm Thiền Minh tung người nhảy lên, vừa ra tay đã là sát chiêu.

Đã rất nhiều năm rồi ông ấy không ra tay như vậy.

Thế nhưng, nắm đấm của ông ấy vừa vụt tới thì Lâm Thiếu Bình cũng đã biến mất không thấy.

Lâm Thiền Minh biết không ổn rồi.

Nhẫn giả am hiểu nhất chính là đánh lén.

Ông ấy quay lại phía sau, chuẩn bị sẵn sàng.

Thế nhưng, ông ấy vừa mới quay người lại thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng gió đánh úp tới.

Lâm Thiếu Bình thì vẫn còn đứng nguyên đó.

May mắn Lâm Thiền Minh đã trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm phong phú nên mạnh mẽ nghiêng người, tránh điểm yếu hại, di chuyển sang bên cạnh.

Dù thế thì ông ấy vẫn không thể tránh được đòn tấn công của Lâm Thiếu Bình.

Một chưởng như thép của Lâm Thiếu Bình rơi trên cánh tay trái của Lâm Thiền Minh.

Răng rắc một tiếng.

Xương cánh tay của Lâm Thiền Minh răng rắc gãy lìa.

Ánh mắt Lâm Thiếu Bình lộ ra vẻ hưng phấn, thừa thắng xông lên, một cước đá gãy chân Lâm Thiền Minh.

Lâm Thiền Minh ngã quỵ xuống đất.

Lâm Thiếu Bình muốn đi tới thêm một đòn, chuẩn bị kết liễu Lâm Thiền Minh.

Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy sau lưng có người nói:

“Dừng tay!”

Lâm Thiếu Bình dừng lại, bởi vì cậu ta nhận ra giọng của người vừa mới lên tiếng chính là ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Thượng Nghĩa.

Lâm Thượng Nghĩa nhìn người chết đầy đất, lòng đau không thể tả.

“Thiếu Bình, ông không ngờ, không thể ngờ được cháu lại đối xử với nhà họ Lâm như thế!”

“Cả tôi cũng không ngờ ông lại đối xử với bố và anh tôi như thế!”, Lâm Thiếu Bình mỉa mai đáp.

Lâm Thượng Nghĩa thở dài: “Bọn họ sống bất nhân bất nghĩa, gieo gió gặt bão thôi. Bỏ đi, chắc có nói cháu cũng không lọt tai, cháu muốn thế nào mới chịu tha cho nhà họ Lâm?”
 
Chương 327


Chương 327

Lâm Thiếu Bình nói: “Lúc nãy tôi cũng có nói rồi, chỉ cần ông quỳ xuống dập đầu, sau đó mời bố và anh tôi trở về, công khai tuyên bố cho bố tôi trở thành gia chủ nhà họ Lâm thì tôi sẽ tha cho ông, cũng tha cho nhà họ Lâm”.

Cả người Lâm Thượng Nghĩa run run, tức giận không thể kiềm chế được chỉ vào Lâm Thiếu Bình nói: “Cháu… Cháu…”

Đột nhiên ông cụ phun ra một ngụm máu tươi.

“Bố!”

“Bố!”

“Ông nội!”



Người nhà họ Lâm lần lượt đi tới, phía trước chính là một nhà Lâm Thu Thanh, trong đó có cả Nghiêm Tuệ Mẫn, Lâm Vân và Lâm Mộng Đình.

“Ha ha, đến đây hết rồi hả, tốt! Tôi cũng đỡ phiền!”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh nói.

 

 

 

“Lâm Thiếu Bình! Con chó vong ơn phụ nghĩa này!”, Nghiêm Tuệ Mẫn mắng to: “Ông cụ đối xử với mày tốt như vậy, sao mày có thể nói ra những lời như thế?”

Bốp!

Không một dấu hiệu nào, Lâm Thiếu Bình cách đó mấy mét bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, một cái tát đánh tới.

Nghiêm Tuệ Mẫn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, mặt đầy máu tươi.

“Mày dám đánh mẹ tao!”

Lâm Vân vọt lên, chuẩn bị liều mạng với Lâm Thiếu Bình.

Lâm Vân từng luyện võ, được Lâm Minh Thiền dạy dỗ, đã có chút căn cơ nhất định, cả Lý Dục Thần cũng nói là cậu ta có năng khiếu luyện võ.

Nhưng đối mặt với Lâm Thiếu Bình, Lâm Vân còn chẳng có cơ hội ra tay.

Cậu ta vừa mới xông lên đã bị Lâm Thiếu Bình bóp cổ.

Lâm Vân cảm thấy khó thở, nhưng không có chút sức nào để vùng vẫy.

“Mấy món võ mèo quào của mày ấy hả, sao không tìm đống đậu hủ đập đầu chết đi cho xong”, Lâm Thiếu Bình cười nhạo nói: “Thế này nhé, mày nói câu Lâm Thượng Nghĩa và Lâm Thu Thanh là loại khốn kiếp đi, rồi tao tha cho mày”.

“Không bao giờ!”, Lâm Vân kiên cường nói.

“Lâm Thiếu Bình, thả Lâm Vân xuống ngay! Cậu muốn cái gì thì chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc!”, Lâm Thu Thanh nói.

“Bàn bạc?”, Lâm Thiếu Bình cười ha hả: “Mạng sống của tất cả các người đều nằm trong tay tôi, ông lấy tư cách gì để bàn bạc với tôi?”

Lâm Thu Thanh tức không sao tả được, lại không biết phải làm thế nào.

Mặt Lâm Vân tím tái, ánh mắt cũng trợn trắng nhưng cậu ta vẫn không chịu thua.

“Lâm… Thiếu Bình… Mày… Đừng ngông cuồng quá… Tao… Anh rể tao sẽ giải quyết… Mày…”
 
Chương 328


Chương 328

Lâm Thiếu Bình thoảng sửng sốt, bỗng nhiên cười to:

“Ha ha ha, anh rể? Ha ha ha, sao tao lại quên mất nhân vật này thế nhỉ”.

Sát ý trong mắt Lâm Thiếu Bình trở nên dày đặc hơn.

“Lý Dục Thần!”

Cậu ta buông tay, Lâm Vân từ trên không trung ngã xuống mặt đất.

Tiếng ho khan vang lên liên tục.

“Bản thân tao cũng muốn xem, thằng anh rể đó sẽ cứu mày thế nào!”

Lâm Thiếu Bình giữ lấy vai Lâm Vân.

Răng rắc hai tiếng.

Bả vai đã bị bóp nát.

Lâm Vân chịu đau hét to.

Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn hoảng hốt, đánh tới.

“Vân ơi!”

“Lâm Thiếu Bình, tên điên này!”, Lâm Mộng Đình nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Mặt Lâm Thiếu Bình trở nên vặn vẹo, nói: “Lý Dục Thần đối xử với anh trai tao như thế nào thì bây giờ tao sẽ trả cho chúng mày gấp mười!”

Dứt lời, cậu ta lại giơ tay bóp nát xương đùi Lâm Vân.

Lại điểm thêm mười mấy chỗ trên người Lâm Vân, đánh gãy toàn bộ xương sườn của Lâm Vân.

“Ha ha, Phân Thân Thác Cốt của Thiên Nhẫn Tông thì dù có là thần tiên tới đây cũng không thể cứu chữa được. Lâm Vân, đời này mày đừng mong đứng dậy nữa. Nhớ kỹ, tất cả đều do thằng anh rể kia của mày ban tặng!”

Giây sau đó, Lâm Thiếu Bình lại tung hai cú đá, đá ngất Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn.

Sau đó lại tới trước mặt Lâm Thượng Nghĩa, cười lạnh nói: “Bây giờ đến phiên ông, lão già!”

Lâm Thượng Nghĩa lạnh lùng nhìn Lâm Thiếu Bình.

Trong lòng ông ta không hề sợ hãi, sống đến từng này tuổi rồi, sống chết với ông ta mà nói chẳng là gì cả.

Nhưng trong lòng ông ta lại đầy bi ai.

Sống cả đời người, vào nam ra bắc, nếm mật nằm gai, ăn không biết bao nhiêu đau khổ, cuối cùng mới gầy dựng được nhà họ Lâm như bây giờ.

Ông ta nghĩ đời này cũng không còn tiếc nuối gì nữa, dù có chết cũng có thể ngước mặt lên nhìn ổng bà tổ tiên.

Không ngờ được rằng, cuối cùng lại chết trong tay con cháu nhà họ Lâm.

Mà người đó còn là đứa trẻ ông ta xem trọng vô cùng, là người nối nghiệp tương lai mà ông ta dồn hết mọi nguồn lực trong gia tộc để bồi dưỡng.

Lâm Thượng Nghĩa hận!

Bản thân ông ta chết cũng không sao, nhưng cả nhà họ Lâm cũng bị hủy trong tay đứa cháu bất hiếu này.

“Lâm Thiếu Bình, thằng súc sinh! Dù có thành ma tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Tổ tổng nhà họ Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho mày, chính mày sẽ gặp phải báo ứng!”

“Chờ tới lúc ông làm ma rồi tính tiếp”.
 
Chương 329


Chương 329

Lâm Thiếu Bình thản nhiên nói, bình tĩnh như đang nhìn một người chết.

“Lầm Thiếu Bình, cậu không nên đụng đến ông nội tôi, Lý Dục Thần là chồng chưa cưới của tôi, có vấn đề gì cậu cứ tìm tôi đây này!”, Lý Mộng Đình nói.

Lâm Thiếu Bình quay đầu lại, nhìn Lâm Mộng Đình cười nói: “Đúng vậy, cô nói rất đúng, thế nên tôi mới giữ cô lại đến cuối cùng, chờ Lý Dục Thần đến, tôi sẽ phế thằng khốn đó trước mặt cô, sau đó lại làm nhục cô trước mặt nó, để các người sống không bằng chết!”

“Cậu…”

Lâm Mộng Đình không ngờ Lâm Thiếu Bình lại bi3n thái và vô tình vô nghĩa như thế.

Lâm Thiếu Bình nhìn về phía Lâm Thượng Nghĩa nói: “Lão già, nể tình trước kia ông đối xử với tôi không tệ nên tôi giữ lại cho ông một mạng, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, cả mạng của con trai và con dâu của ông nữa. Tôi vẫn nói câu đó, quỳ xuống dập đầu xin lỗi, cho bố tôi làm gia chủ. Nếu không, tất cả đều phải chết!”

Dứt lời, bèn xoay người chạm hai điểm trên người Lâm Mộng Đình, điểm huyệt cô.

Lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Lâm Mộng Đình.

“Lão già kia, nói với Lý Dục Thần, bảo nó tới tìm tôi. Nó chỉ có hai mươi bốn tiếng, sau hai mươi bốn tiếng đó thì thuốc sẽ có tác dụng, e là đầu của nó sẽ bị cắm cái sừng rất to. Còn lão già nhà ông thì sẽ có rất nhiều cháu trai cháu gái, nói không chừng còn có cả cháu chó, ha ha ha…”

Lâm Thiếu Bình giữ lấy vai Lâm Mộng Đình, cơ thể chợt lóe, biến mất.

Trong không khí chỉ còn một làn khói mờ, cùng với tiếng cười chua ngoa của cậu ta.



Quán cơm Thân Dân.

Trời còn sớm nên chưa có khách nào đến cửa.

Bà chủ ngồi chỗ bàn gần cửa, một tay chống cằm, nhíu mày, nhìn ra dòng người đông đúc nhộn nhịp bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Mà trên cái bàn trước mặt là tấm thiệp mời màu đỏ tươi.

“Cậu Lý ở thủ đô…”, chị Mai khẽ hé môi, nhẹ nhàng đọc.

Đằng sau quầy, mặt ông chủ Vương đầy tươi cười, nhìn bóng lưng chị Mai, dáng vẻ lại đong đầy tình cảm.

Và sư phụ Vinh thì cầm cái muôi, tựa người vào cửa phòng bếp, trong chốc lát lại yêu thương nhìn chị Mai một cái, ánh mắt đầy địch ý nhìn về phía ông chủ Vương.

Hai người, không ai can thiệp vào ai.

“Hai người nói xem, cậu Lý ở thủ đô này sẽ là ai?”, chị Mai đột nhiên hỏi.

“Còn ai được nữa?”, Sư phụ Vinh nói: “Nhà họ Lý ở thủ đô vốn không còn ai thì sao lấy đâu ra cậu Lý”.

Chị Mai nói: “Các người không biết là, cậu Lý đó khiêu chiến Vương Tông Sinh vào lúc này có chút kỳ quái ư? Có thể liên quan đến chúng ta hay không nhỉ?”

Ông chủ Vương cười hì hì nói: “Có cái gì để liên quan đâu? Liên quan đến chúng ta thì không có cậu Lý nào, nhóc Lý thì lại có một đứa”.

Nói tới đó, ba người bỗng nhiên sửng sốt.

“Nhóc Lý…?”

Sư phụ Vinh lắc đầu liên tục: “Không thể nào! Không thể nào! Tôi thừa nhận là trước đó chúng ta có xem thường nó, nó hay giở trò, cũng rất giỏi những trò bịp bợm. Thế nhưng luận võ với Vương Tông Sinh á? Đó là chưởng môn của Nam Thái Cực, nó phải đánh như thế nào? Lấy cái gì để đánh?”
 
Chương 330


Chương 330

Ông chủ Vương cũng nói: “Đúng vậy, đánh nhau không phải là bài bạc, bài bạc có thể chơi bẩn nhưng đánh nhau thì không. Tiểu Lý và Vương Tông Sinh luận võ? Không phải là Tiểu Lý điên rồi thì là Vương Tông Sinh điên rồi”.

Sư phụ Vinh nói: “Tôi thấy cả hai đều điên rồi”.

Chị Mai cũng biết điều đó là không thể, tự giễu cười, lắc đầu nói: “Quên đi, có thể là do tôi suy nghĩ nhiều quá”.

Ông chủ Vương nói: “Đừng đoán nữa, gọi thằng bé tới hỏi là biết thôi ấy mà”.

Chị Mai mượn điện thoại, bấm số của Lý Dục Thần.

Nhưng điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng tút tút.

Bấy giờ, Lý Dục Thần vừa mới nhận được điện thoại của Lâm Thượng Nghĩa…

Một tiếng phanh chói tai, chiếc Porsche màu đỏ ma sát với mặt đường, tạo nên vết đen thật dài, dừng lại trước cửa sơn trang Bắc Khê.

Lý Dục Thần từ trên xe bước xuống, thấy mây đen bên trong còn dày đặc hơn cả trước kia.

Đi vào sơn trang, thấy bảo vệ bị thương nằm đầy đất, Lý Dục Thần không khỏi nhíu mày.

Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa vẫn không nhúc nhích, như một cành mai khô khốc, kiên cường đứng ở đó.

Xung quanh ông ta, đều là người nằm la liệt trên đất, có người chết và cũng có người bị thương.

Dù nhà họ Lâm đã không còn lành lặn hoàn hảo nữa, ông ta cũng không chịu ngã xuống.

Lý Dục Thần nhanh chóng điểm huyệt cho những người bị thương, để phòng vết thương chuyển biến xấu.

Cánh tay và xương đùi của Lâm Thiền Minh đã gãy, nội tạng cũng đã tổn thương, nhưng cũng may, công lực của ông ấy mạnh mẽ nên cũng không nguy hại đến tính mạng.

Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn đang ngất xỉu, nhưng bị thương không nặng, lúc này cũng đã tỉnh lại.

Chỉ có Lâm Vân nằm trên đất hấp hối.

Khi Lý Dục Thần kiểm tra vết thương của Lâm Vân thì cơn tức bùng lên trong lòng anh.

Trên người Lâm Vân, ngoài đầu ra thì hầu như xương cốt đều bị bóp nát bằn một phương pháp đặc biệt.

Phân Thân Thác Cốt!

Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, khiến con người ta giận sôi!

“Ông nội Lâm, rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này?”

Lâm Thượng Nghĩa mở đôi môi khô khốc, trong cổ họng chỉ vang lên vài âm tiết nhỏ, cuối cùng vẫn không nói được gì.

Ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Dục Thần xong, ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa.

Ngoài việc kiên cường đứng đó, ông ta chẳng thể làm thêm được gì nữa.

Lý Dục Thần lấy ra một viên Dưỡng Khí Hoàn, nhét vào miệng Lâm Thượng Nghĩa, sau đó vỗ ngực ông ta.

Lâm Thượng Nghĩa ho khan một tiếng, ngụm máu tươi ứ trong cổ họng phun ra ngoài.

Mới lấy lại chút hơi sức.

Lý Dục Thần đỡ ông ta sang chiếc ghế đá bên cạnh ngồi xuống.
 
Chương 331


Chương 331

“Dục Thần…”

Cuối cùng Lâm Thượng Nghĩa đã có thể nói chuyện.

Ông ta tóm tắt những chuyện mà Lâm Thiếu Bình đã làm lại kể một lượt.

“Mau! Mau đi cứu Mộng Đình!”

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn đám mây tối đen như mực trên bầu trời kia.

Mây đen che đỉnh!

Thì ra kiếp nạn thật sự chính là ngày hôm nay.

Thì ra vấn đề của nhà họ Lâm nằm ở đứa cháu đi du học ở Đông Doanh, thảo nào anh không phát hiện được gì ở Lâm Lai Phong.

Ông cụ vẫn còn nhân từ với một nhà này lắm.

“Tên đó đang ở đâu?”

Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu: “Ông không biết, nó không nói”.

Đúng là một kẻ âm hiểm.

Cố tình cho Lý Mộng Đình nuốt loại thuốc sẽ phát tác trong vòng hai mươi bốn giờ, lại bảo Lý Dục Thần đi tìm, không nói cho biết bản thân đang ở đâu.

Đây là cố ý trả thù, muốn cho tâm lý của anh phải chịu tra tấn.

Đáng tiếc, kẻ cậu ta gặp được là Lý Dục Thần.

Dù là nhẫn thuật của Đông Doanh thì cũng không thể lừa được pháp nhãn của nhà trời!

Một ngọn lửa giận không tên bùng lên trong lồng ngực Lý Dục Thần.

Anh bấm tay thành quyết, điểm vài cái trên không trung, miệng lẩm bẩm: “Pháp Lệnh Thiên Đô, hiện!”

Không khí bỗng dao động, lờ mờ xuất hiện một hình người, đó chính là Lâm Thiếu Bình đã sớm dùng nhẫn thuật chạy đi.

Hư ảnh chợt lóe, sau đó biến mất, mười lăm phút sau, không khí cách đó hơn mười mét bỗng dao động, hư ảnh của Lâm Thiếu Bình lại xuất hiện.

Nhẫn thuật ẩn nấp của Đông Doanh có ghê gớm thật nhưng cũng có một sơ hở rất lớn, đó chính là nơi họ ẩn nấp đã phá hủy sự cân bằng của không gian nên vẫn để lại dấu vết.

Nhẫn thuật càng mạnh thì dấu vết để lại càng ít, thời gian tồn tại cũng ngắn.

Lý Dục Thần nhìn thấy phương hướng Lâm Thiếu Bình chạy đi, dặn dò: “Trừ Lâm Vân, những người khác phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện”.

Dứt lời, ngón tay biến thành kiếm quyết, bắn ra một luồng cương khí.

“Vạn Tiên Vô Cực, tìm!”

Luồng cương khí đó nhanh chóng bắn đi, theo sát ảo ảnh Lâm Thiếu Bình để lại.



Biệt việt Lâm Giang.

Lâm Mộng Đình nằm nghiêng người trên sô pha.

Cô bị điểm huyệt, có muốn nhúc nhích cũng không được.

Ba cha con nhà họ Lâm ngồi đối diện cô.

Lâm Thiếu Hằng nhìn dáng người lung linh của Lâm Mộng Đình thì ánh mắt như bốc lửa.
 
Chương 332


Chương 332

“Thiếu Bình, em giỏi thật đấy! Anh muốn leo lên người bọn này lâu rồi, ở đây mấy ngày qua, anh còn chẳng thể chạm được phụ nữ, anh dùng con bé này để thỏa mãn một chút vậy”.

Nói xong bèn ôm lấy Lâm Mộng Đình.

Lâm Lai Phong nhíu mày nói: “Thiếu Hằng, nói thế nào nó cũng là em họ của con!”

Lâm Thiếu Hằng nói: “Bố, tới giờ mà bố còn nhớ cái tình thân đấy hả, khi chúng nó đuổi mình ra khỏi nhà cũng có nghĩ tới chút tình cảm đó đâu”.

Lâm Lai Phong không nói nữa.

Chỉ là ông ta không thể chấp nhận được sự loạn luân đó, nhưng cũng không ngại trả thù nhà Lâm Thu Thanh.

Lâm Thiếu Hằng cười dâm đãng nhìn Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình trợn mắt nhìn: “Lâm Thiếu Hằng! Anh thử động vào một cọng tóc của tôi xem, anh sẽ không được chết tử tế!”

“Thế hả?”, Lâm Thiếu Hằng không tức giận mà còn bật cười: “Bản thân tao muốn thử xem nhìn thế nào gọi là không thể chết tử tế! Là mày khiến tao mất hết sức chết hay là để tao sướng chết? Ha ha ha ha…”

Đang định ra tay.

Thì Lâm Thiếu Bình bỗng nhiên nói: “Anh, tạm thời đừng vội”.

Nghe Lâm Thiếu Bình nói thế, Lâm Thiếu Hằng cũng không nhúc nhích nữa, chỉ là khó chịu nói: “Thiếu Bình, em cũng giúp nó hả?”

Lâm Thiếu Bình cười nói: “Em giúp cô ta làm gì? Nhưng bây giờ anh mà động vào, Lý Dục Thần tới thì không còn kịch hay để xem nữa. Muốn làm cũng phải chờ tên họ Lý tới đây, làm trước mặt nó mới đã nghiền”.

“Em chắc chắn tên họ Lý đó có thể tìm được tới đây ư?”

“Em cố tình không nói địa điểm, để xem nó có thể tìm được em hay không”, Lâm Thiếu Bình hừ lạnh một tiếng: “Hừ, nếu cả nơi này mà nó cũng không thể tìm tới thì không xứng làm đối thủ của em”.

“Mặt khác, em đã cho Lâm Mộng Đình uống bí dược của Thiên Nhẫn Tông, sẽ phát tác trong vòng hai mươi bốn giờ. Đến lúc đó, đừng nói là anh, cả một con chó đực cô ta cũng vội muốn”.

Lâm Thiếu Hằng nghe thế thì như mở cờ trong bụng: “Hay! Hay lắm! Em trai, đúng là người đi du học Đông Doanh có khác, cuối cùng lũ người đó vẫn biết cách chơi hơn ! Ha ha ha, ông đây sẽ làm cho người đàn bà của thằng chó kia hầu hạ mình như một con chó cái ngay trước mặt nó! Ha ha ha…”

Lâm Thiếu Bình chuyển sang Lâm Lai Phong nói: “Bố, nhà họ Lâm đã tổn thương rất nặng, bây giờ bố đi chuẩn bị một chút, có lẽ ngày mai sẽ nhận được nhà họ Lâm về tay. Con đề nghị bố đến tìm bác cả, nhờ bác và dượng ra mặt, có nhà họ Viên đứng sau thì công tác tiếp nhận của bố sẽ thuận lợi hơn một chút”.

Lâm Lai Phong cau mày nói: “Bác cả con thì chắc chắn là đứng về phía bố rồi, nhưng nhà họ Viên lòng lang dạ sói, đã muốn tiến vào thành phố Hòa ta từ lâu, bố sợ mình dẫn sói vào nhà”.

Lâm Thiếu Bình mỉm cười: “Bố à, bố cứ yên tâm, bây giờ khác ngày xưa lắm, nếu Viên Quốc Thành dám làm sói thì con biến ông ta thành chó luôn!”

Lâm Lai Phong cười nói: “Được, có đứa con trai như con quả thật không có gì đáng lo. Để bố liên lạc với bác cả con”.

Lâm Lai Phong vừa mới rời khỏi biệt viện Lâm Giang

Thì trong sân đã có một luồng khí dao động.

 
 
Chương 333


Chương 333

Ngay sau đó, một luồng kiếm khí xé gió lao tới, xuyên qua rừng trúc trước sân.

Là trúc xào xạc rơi xuống.

“Tới rồi!”

Mí mắt Lâm Thiếu Bình giật giật.

Nhẹ nhàng nhún người một cái, cũng đã ra đến sân.

Mà cùng lúc đó, Lý Dục Thần cũng xuất hiện.

Hai người đứng đối diện nhau.

“Lý Dục Thần?”

“Lâm Thiếu Bình?”

Cùng đặt câu hỏi, cùng xác nhận được thân phận đối phương.

“Không sai, mày nhanh hơn những gì tao tưởng rất nhiều”, Lâm Thiếu Bình nói.

“Mộng Đình đâu?”, Lý Dục Thần trực tiếp hỏi.

“Vợ chưa cưới của mày ấy hả?”, Lâm Thiếu Bình cười nói: “Mày tới nhanh quá, thuốc vẫn chưa có tác dụng, trò chơi này làm sao chơi được bây giờ? Biết thế lẽ ra tao nên cho cô ta thêm chút thuốc”.

Lâm Thiếu Hằng nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra.

Lúc nhìn thấy Lý Dục Thần, không biết tại sao lại hơi sợ hãi.

Cũng may em trai Lâm Thiếu Bình ở trước người anh ta, trong lòng mới bình tĩnh lại.

Một ý nghĩ muốn báo thù mãnh liệt dâng lên.

“Em trai, hay là bây giờ anh và cô em Lâm Mộng Đình đó biểu diễn tại chỗ? Trên giường, anh cũng có chút kinh nghiệm”.

Lâm Thiếu Bình nhìn thấy Lý Dục Thần đứng ở đó không động đậy, lập tức nổi lòng khinh thường.

“Thấy mày đến nhanh như vậy, còn tưởng có chút bản lĩnh, thì ra cũng là tên phế vật! Anh, cô gái đó, cho anh đấy, anh cứ chơi tự nhiên”.

Lâm Thiếu Hằng cười lớn nói: “Ha ha, Lý Dục Thần, mày mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, tao chơi người phụ nữ của mày thế nào! Ha ha ha…”

Anh ta quay người đi vào trong, định đến bế Lâm Mộng Đình.

Nhưng hoa mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần xuất hiện trước mặt anh ta.

Lâm Thiếu Hằng dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.

“Mày… mày…”, anh ta sợ hãi chỉ tay vào Lý Dục Thần, nhưng lại không thốt ra lời.

Lâm Thiếu Bình nhìn Lý Dục Thần biến mất, cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Khi cậu ta quay người lại, nhìn thấy Lý Dục Thần đã bóp chặt cổ Lâm Thiếu Hằng.

“Độn thuật ngũ hành!”, Lâm Thiếu Bình kinh ngạc: “Mày cũng là ninja?”

Lý Dục Thần phì cười nói: “Học chút nhẫn thuật thì tưởng rằng thiên hạ chỉ có nhẫn thuật thôi hả? Trò đó của Đông Doanh, chẳng qua chỉ là một trò vặt của trung nguyên truyền đến thôi. Tao thấy mày cũng đạt đến cảnh giới Thượng Nhẫn rồi phải không. Đáng tiếc, tâm thuật bất chính như vậy, làm sao có thể học được pháp thuật tiên gia chân chính!”

“Hừ, đừng nói những lời quỷ quái đó, nếu có bản lĩnh thì đấu với tao, thả anh trai tao ra!”, Lâm Thiếu Bình nói.

“Thi đấu?”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Mày không xứng!”
 
Chương 334


Chương 334

Lâm Thiếu Bình tức đến nhảy lên như sấm, động tay, hai kiếm trong bàn tay hóa thành hai đường ánh sáng đen, bay về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần cũng chẳng thèm nhìn, đẩy Lâm Thiếu Hằng về phía trước.

Phụt phụt hai tiếng.

Hai kiếm trong tay đâm hết vào sống lưng của Lâm Thiếu Hằng.

“A…”

Lâm Thiếu Hằng đau đến kêu la thảm thiết.

“Vừa nãy, mày đã bóp cổ của Lâm Vân như này, dùng thủ pháp tách gân lệch xương, bẻ gãy xương cả người cậu ta phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.

Lâm Thiếu Bình cau mày, không nói gì.

Lâm Thiếu Hằng lại sợ hết hồn: “Mày, mày muốn làm gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn mày trả giá cho những lời đã nói vừa nãy thôi, cũng là cái phúc của em trai mày mang đến cho mày!”

Nói xong, Lý Dục Thần giơ tay lên hư không, Lâm Thiếu Hằng bị giơ cao lên, cao đến bốn năm mét.

Tay của Lý Dục Thần sớm đã rời khỏi cơ thể của anh ta, nhưng cổ của anh ta vẫn bị một luồng sức mạnh lớn siết chặt.

Lâm Thiếu Hằng lơ lững giữa không trung, cố hết sức đá chân giãy dụa, giống như người bị treo cổ.

“Mau thả anh ấy xuống!”

Lâm Thiếu Bình tức giận gầm một tiếng, cơ thể co lại, vụt lên trên.

Đến không trung, đột nhiên dừng lại, không khí tràn nước, lại cứ lơ lửng ở đó như vậy.

Cùng lúc đó, trong tay cậu ta có thêm một thanh nhẫn đao.

Hình dạng cây đao giống với đao võ sĩ, nhưng ngắn hơn nhiều, dài chưa đến năm mươi centimet.

Lâm Thiếu Bình lơ lửng trong không trung, lăn về phía trước, thuận thế vung đao.

Đao khí phóng ra một đường sáng trắng, bắn thẳng đến Lý Dục Thần.

Nhưng không biết tại sao, đường đao này lại lệch hướng.

Đao khí rơi đến bên chân Lý Dục Thần, cắt ra một đường vết đao sâu đến mấy tấc trên mặt đất.

Cùng lúc đó, tay của Lý Dục Thần buông xuống.

Lâm Thiếu Hằng giữa không trung liền rơi mạnh xuống đất.

Bành một tiếng, ngã thẳng đứng trên nền đất.

Lâm Thiếu Bình cũng đáp xuống đất theo, lập tức kiểm tra thương tích của anh trai cậu ta.

Nhưng tay của cậu ta vừa chạm lên người Lâm Thiếu Hằng, đã nghe thấy rắc rắc một hồi, giống như thẻ domino đổ xuống, âm thanh vang lên liên tiếp nhau.

Lâm Thiếu Bình mặt xám như tro.

Lý Dục Thần nói: “Xương cốt toàn thân đã vỡ toàn bộ, tốt nhất mày đừng chạm vào anh ta, cũng nhắc nhở anh ta một tiếng, tuyệt đối đừng ho, cũng đừng lớn tiếng hét”.

Lâm Thiếu Bình biết, đây chính là sự trả giá cho việc cậu ta thi triển thủ đoạn với Lâm Vân.

Chỉ là ác hơn cậu ta!
 
Chương 335


Chương 335

“A!”, Lâm Thiếu Bình gầm thét: “Tao phải xé xác mày thành trăm ngàn mảnh!”

Lại vung nhẫn đao lần nữa.

Đao khí chém ngang.

Mười sáu nhát đao liên tục, đao khí như cầu vồng.

Nhng không có nhát đao nào chém đến người Lý Dục Thần.

Mười sáu nhát đao này, dường như Lâm Thiếu Bình đã dùng hết sức lực.

Cậu ta quỳ một chân ở đó, phù phù thở hổn hển.

“Lấy thuốc giải ra đây, tao tha cho mày không chết”, Lý Dục Thần nói.

“Thuốc giải ư?”, Lâm Thiếu Bình cười: ‘Tao không mang thuốc giải, bởi vì tao không nghĩ sẽ cho cô ta thuốc giải, qua mười mấy tiếng nữa, cô ta sẽ biến thành một con chó cái động tình, ha ha ha…”

Lý Dục Thần không thất vọng, anh cũng không mong có thể lấy được thuốc giải từ tay Lâm Thiếu Bình.

“Nếu đã như vậy, mày có thể chết được rồi”.

“Vậy sao? Mày chắc chắn có thể giết chết tao không?”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận mày rất lợi hại, là kẻ địch mạnh mà đời này tao gặp được, nhưng nếu mày muốn giết chết một cao thủ Thượng Nhẫn của Thiên Nhẫn Tông, trừ phi mày là tông sư, ha ha ha…”

Hai tay Lâm Thiếu Bình nắm chặt nhẫn đao, thu lại nụ cười, tập trung toàn tinh thần, truyền tinh khí cả người vào trong đao.

Cây đao trong tay dần trở nên đỏ rực.

“Lưỡi đao hỏa nhẫn!”

Lâm Thiếu Bình hơi cúi đầu, nhỏ tiếng niệm một câu.

Sau đó, vung đao.

Người và đao gần như dùng hợp với nhau.

Một đường ánh sáng đỏ.

Như cầu vồng vượt ngang bầu trời, gió bão mặt trời, mang theo sát ý sóng nhiệt, sức mạnh và hủy diệt.

Lâm Thiếu Bình nhếch miệng cười.

“Lưỡi đao hỏa nhẫn”, chỉ có cường giả cấp Đột Nhẫn mới có thể sử dụng.

Trăm năm nay, cậu ta là người đầu tiên có thể sử dụng “lưỡi đao hỏa nhẫn” ở giai đoạn Thượng Nhẫn.

Cậu ta tin rằng, chỉ cần đối thủ không phải là tông sư võ đạo, thì khó mà chống lại được đao của cậu ta.

Phụt!

Đao khí chém lên cơ thể của Lý Dục Thần, cùng với sóng nhiệt sôi sục, cơ thể của anh hóa thành hơi nước, biến mất trong không khí.

Lâm Thiếu Bình đáp xuống đất, không nhịn được ho mấy tiếng.

Vượt cảnh giới sử dụng kỹ pháp cấp cao, khiến cậu ta khó mà chịu được tiêu hao tinh khí.

Nhưng cũng coi như thành công!

Hiệu quả tốt hơn so với cậu ta tưởng tượng.

Đối thủ chẳng còn thừa lại chút cặn, trực tiếp bốc hơi.

Ha ha ha!

Cậu ta cười điên cuồng trong lòng, đao kỹ của mình lại tiến bộ rồi!

“Kỹ pháp của Đột Nhẫn, cũng chỉ vậy mà thôi!”
 
Chương 336


Chương 336

Lâm Thiếu Bình nghe thấy phía sau có người lên tiếng, tim đập điên cuồng, lập tức quay người.

Lý Dục Thần đứng ngay phía sau cậu ta, vẻ mặt nhếch lên nụ cười khinh thường.

“Mày…”

Lâm Thiếu Bình không dám tin.

Rõ ràng đã trúng đao.

Làm sao có thể? Làm sao có thể?

“Cái gì mà lưỡi đao hỏa nhẫn, đặt cái tên lộn xộn lung tung, thực sự tưởng là kỹ pháp do người Đông Doanh sáng tạo ra hả? Chẳng qua chỉ là kiếm thuật trung nguyên, trộn lẫn cửu âm cương khí mà thôi”.

Lý Dục Thần cười lạnh lùng.

“Một người Hoa Hạ như mày, đến Đông Doanh học nhẫn thuật gì đó, còn tự cho rằng rất lợi hại, cũng thật đáng thương!”

“Hôm nay, cho mày mở rộng tầm mắt, thế nào là kiếm đạo chân chính! Cho mày chết rõ ràng!”

Nói xong, Lý Dục Thần nhẹ nhàng bước một bước lên trước.

Một bước đứng lên hư không.

Anh đưa tay ra, nói một tiếng:

“Kiếm đâu!”

Bầu trời bỗng tối sầm.

Gió nổi lên, cát bụi bay lên, lá trúc xào xạc.

Giữa trời đất, sát khí vô tận, toàn bộ bắt đầu hội tụ trong lòng bàn tay Lý Dục Thần.

Không khí xung quanh dần dần ngưng kết.

Trong hư không, sinh ra một thanh kiếm hư vô.

Lâm Thiếu Bình nhìn mà ngẩn người.

Thì ra, đây mới là kiếm đạo!

Thì ra, đây là mới là Hoa Hạ!

Kiếm hình thành.

Chém xuống.

Thứ cuối cùng mà Lâm Thiếu Bình nhìn thấy là lưỡi kiếm vô cùng khổng lồ đó, giống như vòng xoáy của ngân hà, chém đôi cơ thể của mình.

Sau đó, cơ thể cậu ta cũng như ngôi sao rơi xuống hư không.

Người chết.

Thu kiếm.

Sát khí thiên địa hội tụ rồi tiêu tan.

Trong sân viện yên tĩnh trở lại.

Chỉ có Lâm Thiếu Hằng thừa sống thiếu chết nằm dưới đất, không dám động đậy, không dám ho, không dám nói, không dám hít thở mạnh…

Mấy con quạ bay đến, kêu lên ồn ào.

Dường như biết người này sắp chết, chờ đợi bữa ăn thịnh soạn…
 
Chương 337


Chương 337

Sơn trang Bắc Khê

Những người khác nhà họ Lâm nghe tin chạy đến.

Đối diện với sự hỗn loạn bừa bộn và thương vong khắp đất, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.

Nhà họ Lâm, mấy chục năm nay chưa từng gặp phải chuyện như này.

Những đệ tử hào môn này, bình thường hô mưa gọi gió trên thương trường, thăng quan tiến chức đắc ý trên ngoại giao xã hội, nhưng một khi đối diện với cái chết thực sự, đối diện với máu chảy và hy sinh, nỗi sợ trong lòng bọn họ không ít hơn bao nhiêu so với bảo vệ ở cửa.

Ông cụ Lâm cố chấp đứng ở đó, cơ thể giống như khúc gỗ khô héo, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng cửa lớn.

Bất luận con cái và bác sĩ riêng bên cạnh khuyên giải thế nào, ông cụ cũng không chịu đến bệnh viện.

Cụ ấy đang chờ đợi.

Chờ một kết quả.

Nếu Lý Dục Thần quay về, nhà họ Lâm coi như tìm được đường sống trong cõi chết.

Nếu người quay về là bố con Lâm Lai Phong, nhà họ Lâm xong thật rồi.

Ông cụ không chịu đi, vợ chồng Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không đi.

Bọn họ phải ở bên cạnh ông cụ, đi hết thời khắc khó vượt qua này.

“Anh cả, chị dâu, sức khỏe quan trọng, hai người đã bị thương, hay là đến bệnh viện trước đi, bọn em ở đây cùng bố”, Lâm Nguyệt Nga khuyên nói.

“Không cần đâu”, Lâm Thu Thanh thở dài một hơi: “Tôi phải ở đây cùng bố, nhà họ Lâm có thể vượt qua cửa ải này hay không, phải xem Dục Thần có thể quay về hay không”.

“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lâm Thu Phượng hỏi.

Nghiêm Tuệ Mẫn nói lại sự việc một cách không liền mạch: “Mộng Đình bị bắt đi, cũng không biết bây giờ thế nào”.

Lâm Thu Phượng hằm hằm nói: “Tôi đã nói Lâm Thiếu Bình là tên vô ơn bội nghĩa mà, trước đây bố còn che chở cậu ta như vậy!”

“Được rồi, bớt nói vài câu đi, trong lòng bố cũng rất buồn”.

Nhìn thấy cơ thể như cành khô của ông cụ, người nhà họ Lâm lặng lẽ rơi nước mắt.

Thẩm Minh Xuân và Tôn Quảng Phúc cùng chỉ huy mọi người di chuyển người bị thương và người chết.

“Các người đừng động vào Lâm Vân!”, Nghiêm Tuệ Mẫn nhắc nhở nói: “Xương cốt toàn thân nó vỡ hết rồi, không được động vào”.

“Chị dâu, xương đã vỡ thì càng phải mau chóng đưa đến bệnh viện!”, Thẩm Minh Xuân nói.

Nghiêm Tuệ Mẫn ngăn cản nói: “Không được, Dục Thần đã nói, trước khi cậu ta về, tuyệt đối không được di chuyển Tiểu Vân”.

Thẩm Minh Xuân nhớ đến Lý Dục Thần, trong lòng vô cùng khó chịu, dựa vào cái gì mà một thằng con rể chưa qua cửa có địa vị trong lòng người nhà họ Lâm còn cao hơn hơn ông ta.

“Lại là Lý Dục Thần! Đúng là sao chổi!”

“Xuân Minh, anh nói cái gì?”, Lâm Thu Phượng hỏi.

“Không có gì, anh chỉ cảm thấy, sau khi cậu ta đến, nhà họ Lâm chưa từng gặp chuyện tốt nào!”, Thẩm Minh Xuân nói.

Lâm Thu Phượng muốn phản bác theo bản năng, nhưng nghĩ lại, hình như đúng là như vậy.

Những người khác nhà họ Lâm nghe mà khó chịu, chỉ là lúc này, không ai có tâm trạng để ý những việc này.

“Chị dâu, hay là đưa Tiểu Vân đến bệnh viện đi, như để lâu như vậy, chẳng may…”, Lâm Nguyệt Nga cũng nói.

Lâm Thu Phượng hô gọi: “Bác sĩ, ông đến xem Tiểu Vân trước đi”.

Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm đi đến, nhẹ nhàng sờ lên người Lâm Vân, cau chặt mày.

“Bác sĩ, thế nào rồi?”

“Xương cốt toàn thân đều có vấn đề, tôi không phải bác sĩ khoa xương, không tiện phán đoán, tốt nhất nên mau chóng đưa đến bệnh viện. Nếu để muộn, cho dù có thể phẫu thuật, cũng sẽ để lại di chứng sau này”.
 
Chương 338


Chương 338

Lần này, Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không biết quyết định thế nào.

Tiếp tục đợi Lý Dục Thần, hay là đưa Lâm Vân đến bệnh viện?

Bà ta nhìn sang Lâm Thu Thanh.

Người đàn ông này cũng là chỗ dựa đáng tin cậy của nhà bọn họ.

Lâm Thu Thanh nhìn ông cụ vẫn đứng lặng người ở đó một cái.

“Cứ đợi đi”, ông ta nói.

“Anh!”, Lâm Thu Phượng vô cùng lo lắng: “Sao anh lại cố chấp như vậy, việc này liên quan đến tính mạng của Tiểu Vân đó!”

Lâm Thu Thanh cất giọng tê tái nói: “Nếu Lý Dục Thần không quay về, nhà họ Lâm xong đời. Đừng nói Tiểu Vân, tất cả mọi người kể cả anh đều khó thoát khỏi kiếp nạn”.

Ông ta nói xong lời này, sắc mặt người bên cạnh đều vô cùng khó coi.

Nhà họ Lâm, Lâm Lai Phong và Lâm Thu Thanh là hai phe rõ ràng, những người bây giờ đứng ở đây, chắc chắn đều về phe Lâm Thu Thanh.

Nhưng, tất cả trận tuyến liên minh trên đời này đều có một điểm chung, đó là lợi ích.

Chỉ có lợi ích chung, mới có thể ràng buộc một đám người không liên quan lại với nhau.

Nhưng một khi lợi ích bị tổn hại, hoặc là không đồng nhất ý kiến, liên minh này sẽ đối mặt với nguy cơ tan rã.

Các phe phái nội bộ gia tộc cũng vậy.

Đã có người bắt đầu lặng lẽ rút lui, ví dụ như Thẩm Minh Xuân.

Nhà họ Lâm lụi bại, gần như là điều tất yếu không thể tránh khỏi.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm là đồng minh, nhưng một khi nhà họ Lâm lụi bại, hoặc là Lâm Lai Phong nắm đại quyền nhà họ Lâm, thì sẽ cực kỳ bất lợi cho nhà họ Thẩm.

Là thành viên quan trọng của nhà họ Thẩm, Thẩm Minh Xuân phải suy nghĩ cho lợi ích gia tộc, từ đó quyết định duy trì quan hệ thế nào với nhà họ Lâm.

Hơn nữa, ông ta không tin, một tên Lý Dục Thần có thể thay đổi cục diện trước mắt.

Đúng lúc này, ngoài cổng lớn có người đi vào.

Vừa nhìn người đến, trong lòng mọi người đều trầm xuống, tất cả mong chờ lập tức rơi vào hụt hẫng.

Người đi đến là Lâm Lai Phong.

Còn có Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành.

Phía sau bọn họ, còn có một đám người đi theo, vừa nhìn là biết là do Viên Quốc Thành đưa đến.

Cơ thể như cành khô của ông cụ Lâm Thượng Nghĩa run lên, ánh mắt vô hồn ngưng tụ vẻ không cam tâm và tuyệt vọng.

Sơn trang Bắc Khê, mây đen giăng kín.

“Ha ha ha…”

Lâm Lai Phong cười lớn đi vào.

“Ông cụ, xương cốt của chú thật rắn rỏi khỏe mạnh đấy!”

“Lâm Lai Phong, rốt cuộc ông muốn làm gì?”, Lâm Thu Thanh tức giận chỉ vào ông ta: “Bố tôi cũng không tệ bạc với nhà các ông, các ông, các ông đúng là không bằng súc sinh!”

“Vậy thì phải hỏi bản thân ông rồi. Đạo đức không xứng, tất chịu tai ương! Từ nhỏ đến lớn, ông có điểm nào giỏi hơn tôi? Dựa vào cái gì mà ông làm gia chủ? Chẳng phải là vì ông là con trai ruột của ông già! Chỉ có vậy còn gọi là không tệ bạc với tôi? Hừ!”

Lâm Lai Phong hừ lạnh lùng một tiếng, nhìn sang ông cụ.

“Ông già, năm đó nếu không phải là bố của tôi, ông đã chết lâu rồi, là bố tôi nhường vị trí gia chủ cho ông, ông lại không biết báo ơn, sai bảo tôi như con chó, cho thằng con trai vô đức bất tài của ông làm gia chủ. Hôm nay, tôi phải lấy lại thứ của bố tôi đã mất, vốn thuộc về tôi!”

“Lâm Lai Phong, ông đừng si tâm vọng tưởng. Muốn làm gia chủ nhà họ Lâm, cần phải mở cuộc họp gia tộc, hai phần ba số người trở lên thông qua mới được. Có giỏi thì ông giết hết mọi người chúng tôi ở đây đi, nếu không, ông đừng hòng làm gia chủ!”, Lâm Thu Thanh tức giận nói.

“Vậy sao?”
 
Chương 339


Chương 339

Lâm Lai Phong bật cười với vẻ mặt âm lạnh.

“Ông già cũng sống dở chết dở rồi, ông cho rằng nhà họ Lâm thực sự có nhiều người ủng hộ ông làm gia chủ chắc? Hay là thế này đi, nhân lúc ông cụ còn một hơi thở, hôm nay chúng ta mở cuộc họp gia tộc. Tôi hỏi các vị ở đây, giữa tôi và Lâm Thu Thanh, các người ủng hộ ai làm gia chủ?”

“Tôi ủng hộ Lai Phong làm gia chủ!”

Lâm Lai Nghi đứng bên cạnh Lâm Lai Phong lên tiếng đầu tiên, nói xong, cười hì hì nhìn những người khác của nhà họ Lâm.

“Còn tôi nữa”.

Viên Quốc Thành tiến lên một bước, đứng bên cạnh Lâm Lai Nghi.

“Là con rể nhà họ Lâm, tôi cũng coi như thành viên của nhà họ Lâm, có tư cách bỏ phiếu. Ngoài ra, trước khi tôi đến, đã nói chuyện với nhà tôi, bố của tôi, và anh cả của tôi đều ủng hộ Lai Phong làm gia chủ nhà họ Lâm. Bố tôi đã nói, sau khi Lai Phong lên làm gia chủ, việc hợp tác giữa nhà họ Viên và nhà họ Lâm sẽ sâu sắc thêm. Còn những người không ủng hộ Lai Phong, sau này nhà họ Viên cũng sẽ không tiếp tục qua lại với họ”.

Nói xong, vung tay, đám người mà ông ta đưa đến phía sau xếp hành một hàng.

Ý của ông ta rất rõ ràng, nhà họ Viên đã hoàn toàn tham gia vào cuộc tranh chấp gia chủ của nhà họ Lâm.

Có những người vốn còn chỉ là lung lay, vì Lâm Lai Phong đã bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ là dựa vào con trai từ Đông Doanh trở về quá bá đạo.

Bây giờ đã có nhà họ Viên ủng hộ, thì hoàn toàn khác.

Nhà họ Viên ở Tiền Đường, thực lực còn mạnh hơn rất nhiều so với nhà họ Lâm.

Có mấy người đi về bên đó, đứng lên cạnh Lâm Lai Phong.

“Anh Lai Phong, chúng tôi ủng hộ anh”.

Lúc bọn họ nói ra, ánh mắt không dám nhìn về phía Lâm Thu Thanh.

“Tốt, chỉ cần ủng hộ tôi, chính là người nhà mình”, Lâm Lai Phong cười ha ha nói.

Một khi có người mở đầu, thì sẽ liên tục có người đi theo.

Chẳng mấy chốc, hơn một nửa số người đã đứng qua đó.

Thẩm Minh Xuân kéo Lâm Thu Phượng, lặng lẽ nháy mắt.

Lâm Thu Phượng ngẩn người, lập tức hiểu ý của Thẩm Minh Xuân, tức giận nói: “Minh Xuân, anh nghĩ cái gì vậy hả? Đó là anh trai của em! Nếu bây giờ anh dám ủng hộ Lâm Lai Phong, em và anh ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Thẩm Minh Xuân vốn muốn âm thầm đi qua đó, đứng phía sau là được, thấy Lâm Thu Phượng không hề nể mặt, liền sầm mặt nói:

“Thu Phượng, em đã gả cho anh, thì là người của nhà họ Thẩm. Em nên suy nghĩ cho lập trường của anh, cho dù em không quan tâm lợi ích của nhà họ Thẩm, cũng phải nghĩ đến con của chúng ta!”

Lâm Thu Phượng đột nhiên nghẹt thở.

Đúng thế, họ còn có con.

Lâm Nguyệt Nga ở bên cạnh nói: “Thẩm Minh Xuân, anh độc thật đấy, lúc này lấy con cái ra uy hiếp em gái của tôi, anh có còn là người không?”

Thẩm Minh Xuân cười lạnh lùng nói: “Tôi muốn tốt cho cô ấy, kẻ tức thời là trang tuấn kiệt, tôi không muốn giống như chồng của chị, làm một tên phế vật vô dụng!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top