Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Dịch 

Chương 560


Chương 560

Bỗng quay người, ngạc nhiên phát hiện hòn đá treo trên song cửa sổ lấp lánh tỏa hào quang màu vàng.

“Thuật pháp của vu sư phương Đông quả nhiên thần kỳ!”

Thomson lẩm bẩm một câu, cầm thập tự giá, nhằm chuẩn hòn đá.

Thập tự giá phát ra ánh sáng trắng, khi đụng vào ánh vàng của hòn đá liền nổ tung trong không khí.

Cả căn phòng rực sáng chói mắt.

Thomson vô cùng nghi hoặc, sức mạnh của vu chúc ẩn giấu trên hòn đá phải tiêu hao hết sạch trong lần đầu tiên đụng ánh hào quang thần thánh của thập tự giá mới phải.

Anh ta có thể dùng sự thành kính trong lòng thức tỉnh thập tự giá thần thánh, nhưng trong khi không có ai điều khiển, hòn đá của vu sư hiện lên ma lực bằng cách nào?

Trong ánh hào quang chói mắt, anh ta nhìn thấy một cánh tay tóm lấy hòn đá đó.

Sau đó, một bóng hình bay vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

“Anh là ai?”, Thomson hỏi.

Lý Dục Thần nhìn thập tự giá trong tay Thomson liền cau mày, bên trên còn có hào quang yếu ớt đang lấp lánh.

Nhưng từ trong hào quang yếu ớt đó, anh cảm nhận được sức mạnh cường mạnh đến từ nơi xa xôi sâu thẳm.

“Thái Dương Thánh Giáo!”

Lý Dục Thần nhớ đến lời cảnh cáo của Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn phát ra, thế lực dị giáo nước ngoài đang liên kết lại, chuẩn bị đối phó Huyền Môn Hoa Hạ, người lãnh đạo bọn họ chính là Thái Dương Thánh Giáo.

Không ngờ lại đến nhanh như vậy, đã có giáo đồ tay cầm thập tự giá đến Hoa Hạ, hơn nữa còn ở đại học Nam Giang Tiền Đường.

“Đinh Hương đang ở đâu?”

Lý Dục Thần nhìn thấy một cô gái nằm dưới đất, nhưng không phải là Đinh Hương, trong căn phòng đã không còn người nào khác.

Thomson nhìn chằm chằm Lý Dục Thần: “Tôi biết rồi, anh chính là người tạo ra hòn đá đó, anh là vu sư của phương Đông”.

“Đinh Hương ở đâu?”, Lý Dục Thần bước gần một bước, khí tức trên người cường mạnh đến khiến người ta khó thở.

“Anh nói cô gái xinh đẹp đó sao? Cô ta đang trên đường đến thiên đường rồi. Cô ta đẹp như vậy, thần sẽ thích cô ta”.

“Muốn chết hả!”, đương nhiên Lý Dục Thần đã hiểu ý trong lời của anh ta, giơ tay, bóp cổ họng của Thomson từ xa: “Nói mau, Đinh Hương ở đâu?”

Cơ thể của Thomson lơ lửng, ánh mắt hiện ra vẻ kinh sợ.

Anh ta không thể hít thở, hai tay tóm về phía cổ họng mình cuồng loạn, ở đó rõ ràng không có gì, người đàn ông trước mắt cách anh ta đến hai mét.

Đây chính là sức mạnh của vu sư phương Đông ư?

Chẳng trách linh mục Peter phải thận trọng triển khai hoạt động như vậy.

Không sao, không sao, thần sẽ ban cho mình sức mạnh và dũng khí!

Mình là con dân của thần, giống như mặt trời, vĩnh hằng bất diệt!
 
Chương 561


Chương 561

Thomson không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Từ ngày đầu tiên gia nhập giáo hội, linh mục Peter đã nói với anh ta, chỉ cần tín ngưỡng đủ thành kính, thì sẽ không có cái chết và đau khổ.

Những vu sư tà ác trên mảnh đất Hoa Hạ Phương Đông này, làm sao có thể giết chết con trai của thần, hủy diệt linh hồn thành kính!

Cầu nguyện khiến anh ta nhìn thấy ánh sáng, thậm chí ảo tưởng ra hình dáng của thần.

Nhưng nó không làm anh ta dịu đi nỗi đau đớn bị bóp cổ đến khó thở.

Khuôn mặt của Thomson xám xịt như gan heo, mắt trợn lên, lộ ra mắt trắng, đầu lưỡi thè ra từ trong miệng, như chết vì treo cổ.

Lý Dục Thần buông tay, Thomson rơi xuống đất.

Anh ta thở hổn hển, trong đôi mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi với cái chết.

Lý Dục Thần tiến lên một bước.

Thomson cầm thập tự giá, vung loạn lên với Lý Dục Thần: “Cút đi! Tôi là tín sứ của mặt trời, tôi là con trai của thần, đám vu sư tà ác các người đừng hòng hãm hại tôi! Cút đi!”

Mặt trời trên thập tự giá phát ra hào quang, chiếu thẳng vào Lý Dục Thần.

Nhưng Lý Dục Thần lại như không sao hết, tiếp tục tiến lên, dẫm một chân lên chân của Thomson.

Cùng với tiếng xương gãy, Thomson kêu lên thảm thiết.

“A!”

Lý Dục Thần lại hỏi: “Đinh Hương đang ở đâu?”

Đau đớn dữ dội khiến Thomson mất đi lý trí, tất cả tín ngưỡng đều sụp đổ vào khoảnh khắc đó.

Mặt trời và thánh điện xa xôi như vậy, anh ta chỉ muốn sống.

“Tôi nói…”

Thomson nhìn thập tự giá trong tay lần cuối.

Nhưng lúc này, sâu trong linh hồn anh ta đột nhiên vang lên một giọng nói:

“Mày là kẻ phản bội!”

Thomson lập tức ngẩn người ở đó, giọng nói đó thâm trầm như vậy, vang khắp trong thế giới bóng tối.

Dường như anh ta nhìn thấy cảnh vào ngày nhập hội, người chủ trì dùng dao nhọn kề lên cổ họng của anh ta, ép hỏi tung tích của thánh vật.

“Mày là kẻ phản bội! Thần sẽ trừng phạt mày!”

Ở chỗ giữa đôi lông mày của Thomson đột nhiên xuất hiện một cây thập tự giá lóe sáng.

Hào quang của thập tự giá càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc nuốt chửng cơ thể của anh ta như mặt trời.

Thomson mở to con mắt, rồi lại không nhìn thấy ánh sáng nữa.

Anh ta ngã ngửa về sau, thập tự giá trong tay rơi xuống đất.

Lý Dục Thần vội vàng tiến lên một bước, đỡ cái đầu Thomson lên, phát hiện anh ta đã chết.

Chết vô cùng sạch sẽ, dứt khoát, không thể cứu vãn.
 
Chương 562


Chương 562

Lý Dục Thần cũng phải cau mày, nhặt thập tự giá dưới đất lên, nghiên cứu thật kỹ.

Thomson chết bởi một loại thần chú.

Đáng sợ là, loại thần chú này, cấy sâu vào nội tâm anh ta, cùng với tín ngưỡng của anh ta.

Chỉ cần tín ngưỡng còn, thần chú sẽ ẩn mình, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta.

Một khi tín ngưỡng sập đổ, ví dụ, bắt anh ta phản bội giáo hội, bắt anh ta nói ra bí mật, lúc này, thần chú sẽ được kích hoạt, giết chết kẻ này.

Cấy loại thần chú này cần quá trình lặp lại nhiều lần, cho nên chỉ có giáo đồ nòng cốt của giáo phái thần bí mới sử dụng.

Thái Dương Thánh Giáo này, lần đầu vào Hoa Hạ, hiển nhiên thần lực của kẻ trước mắt cũng vô cùng sơ cấp.

Rất có khả năng, mỗi một giáo đồ của họ đều bị cấy loại thần chú linh hồn này.

Hoặc là tin ta, hoặc là chết.

Đây là một giáo phái tà ác từ đầu đến chân.

Bây giờ Lý Dục Thần vô cùng lo lắng cho Đinh Hương.

Nhưng bây giờ gã ngoại quốc này đã chết, còn ai biết Đinh Hương ở đâu đây?

Manh mối duy nhất chính là thập tự giá này.

Lúc này, anh nghe thấy một giọng nói phía sau: “Tôi biết cô ta đang ở đâu?”

Lý Dục Thần quay đầu, nhìn thấy cô gái hôn mê dưới đất đã tỉnh lại.

Trong mắt Dương Hàm Nguyệt tràn đầy vẻ kinh sợ, không phải sợ Lý Dục Thần, mà là sợ Thomson đã chết.

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, Thomson sẽ giết cô ta.

Cũng may trình độ ma pháp của Thomson còn thấp, Dương Hàm Nguyệt hôn mê không sâu lắm.

Thậm chí cô ta còn nghe thấy những lời của Thomson nói với cô ta.

Ma pháp khiến cô ta hôn mê mất đi thần lực cùng với cái chết của Thomson, Dương Hàm Nguyệt tỉnh lại trong hoảng sợ.

Cô ta nói hết tất cả mọi việc xảy ra với Lý Dục Thần.

“Có lẽ cô ta bị đưa đến nhà thờ Tân Nhật, linh mục Peter làm việc ở đó, ba cô gái khác cũng bị đưa đến đó”.

“Đưa tôi đi”, Lý Dục Thần nói.

Dương Hàm Nguyệt mặc xong quần áo, đưa Lý Dục Thần rời khỏi phòng của Thomson.

Nhà thờ cách không xa lắm, đi bộ khoảng mười phút là tới.

Nhà thờ không lớn, chỉ là một tòa nhà hai tầng.

Dương Hàm Nguyệt nói với anh, nơi này vốn là một ngôi nhà dân kiểu cũ, nửa năm trước mới được cải tạo thành nhà thờ.

Peter là linh mục của nhà thờ, cũng là nhân viên thần chức duy nhất.

Cổng lớn của nhà thờ khóa chặt, chỉ có cửa ngách được mở.

 
 
Chương 563


Chương 563

Họ đi vào từ cửa ngách, tiến vào trong sảnh, bên trong có mấy hàng ghế, trên bục cao phía trước là một cây thập tự giá.

Khác với thập tự giá bình thường là, trên thập tự giá này không có chúa Jesu chịu nạn, mà trên vị trí giao nhau của chữ thập có một vòng tròn giống như mặt trời tỏa ánh sáng, trên đỉnh của thập tự giá lại có một con mắt biết tuốt, nhìn thẳng xuống chỗ ngồi phía dưới.

Có gần mười người ngồi trên ghế, yên lặng lắng nghe một người trông như một vị linh mục đứng trên bục giảng kinh, đang giảng giải câu chuyện kinh thánh.

Dương Hàm Nguyệt nhỏ tiếng với với Lý Dục Thần, người giảng kinh đó chính là Peter.

Peter nhìn thấy họ đi vào, không bị ảnh hưởng, tiếp tục dùng tiếng trung dở tệ của ông ta giảng giải kinh điển.

Lý Dục Thần đi về phía ông ta theo lối đi chính giữa.

Cuối cùng Peter nhìn sang bọn họ: “Hai vị, nếu nghe kinh thì mời tìm một chỗ ngồi, nếu sám hối, phải đợi giảng kinh kết thúc, hơn nữa phải hẹn trước”.

Nhưng, đôi mắt của Peter nhìn sang Dương Hàm Nguyệt.

Ông ta đã nhận ra cô ta.

Dương Hàm Nguyệt đột nhiên có cảm giác toàn thân không tự nhiên, giống như trượt vào hầm băng, lại giống như nướng trên lửa.

Nhưng rất nhanh ánh mắt của Peter liền di chuyển khỏi Dương Hàm Nguyệt, vì ông ta nhìn thấy trong tay người đàn ông bên cạnh Dương Hàm Nguyệt cầm một thập tự giá nho nhỏ.

Đương nhiên ông ta nhận ra đây là thập tự giá của Thomson, học sinh của ông ta.

“Tôi không nghe kinh, cũng không sám hối, tôi đến tìm người”, Lý Dục Thần nói.

Peter khẽ gật đầu, nói với những người đang ngồi: “Các vị, hôm nay kết thúc tại đây”.

Rồi lại nói với Lý Dục Thần và Dương Hàm Nguyệt: “Hai người đi theo tôi”.

Đi qua gian giữa, tiến vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh, bên trong là một sân viện giếng trời.

Mang phong cách kiến trúc đặc sắc Trung Quốc.

Nhưng căn nhà nhỏ này được cải tạo thành nhà thờ, hai phong cách Đông Tây hình thành sự so sánh và xung đột rõ ràng.

Bất kể người thiết kế sử dụng hết tâm cơ thế nào, khiến cho bề ngoài hình thành sự thống nhất và pha trộn phong cách Đông Tây, nhưng có những thứ, mãi mãi không thể kết hợp.

Ví dụ như tiểu viện này, giếng trời từ xà nhà bốn góc đổ xuống, còn chính giữa sân lại có một bức tượng bằng đá cẩm thạch.

Đó là một người đàn ông rách rưới giơ cao cánh tay, trên tay cầm thập tự giá, nhìn về phía Đông mặt trời mọc.

Linh mục Peter bỗng quay người, ánh mắt hừng hực nhìn họ.

“Thomson là cậu bé ngoan, tôi tin vào lòng thành kính của cậu ta, tuy lòng cậu ta không đủ kiên định”, Peter nhìn chằm chằm thập tự giá trong tay Lý Dục Thần.

“Cô gái mà các người bắt cóc đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
 
Chương 564


Chương 564

Linh mục Peter không trả lời, mà nhìn sang Dương Hàm Nguyệt: “Tôi biết cô, Thomson đã nói với tôi, muốn giới thiệu cô gia nhập chỗ chúng tôi. Nhưng cô đã phản bội cậu ta!”

“Không!”, Dương Hàm Nguyệt lớn tiếng nói: “Là anh ta muốn giết tôi! Anh ta không tin tôi!”

“Cậu ta không tin cô là đúng”, linh mục Peter thản nhiên nói: “Trong lòng cô tràn đầy bóng tối, mặt trời không thể chiếu sáng vào linh hồn của cô!”

“Đừng nhiều lời nữa, giao người ra đây, nếu không, tôi sẽ giết ông”, Lý Dục Thần nói.

Linh mục Peter lại nhìn sang anh: “Tôi biết, cậu chính là vu sư phương Đông mà Thomson nói. Bùa hộ thân trên người cô gái đó là do cậu làm, đúng không? Không thể không thừa nhận, pháp khí của các người rất tinh tế, cũng rất có hiệu quả. Nhưng, đồ của các người quá nhiều quá tạp, thần sẽ không thích các người. Duy chỉ có thành kính và tín ngưỡng trung thành với thần, mới có thể có được thần lực thực sự. Còn các người, giao dịch với ma quỷ, có được sức mạnh của ma quỷ. Đây là lý do chúng tôi muốn đến phương Đông truyền đạo. Mặt trời mọc từ phương Đông, chúng tôi không thể để mảnh đất và con dân của phương Đông sống trong cái bóng của ác ma”.

Lý Dục Thần nghe mà cau mày. Anh không thể phản bác những lời này, một khi phản khác, thì rơi vào cái bẫy của người ta, tranh luận sẽ mãi không dứt.

Ở Hoa Hạ cũng từng xảy ra tranh đoạt giữa giáo phái. Nhưng cuối cùng, chúng tôi chọn bao dung, mới khiến văn minh Hoa Hạ kéo dài đến nay.

Huyền Môn Hoa Hạ, vẫn trăm hoa đua nở, trăm nhà đua nhau.

“Hừ, nói nhảm ít thôi, muốn chết hả!”

Lý Dục Thần vung tay, một đường lưu quang bắn về phía Peter.

Mặt trời trên thập tự giá trước ngực Peter đột nhiên sáng lên, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Ánh sáng rơi vào trong ánh sáng trắng, biến mất.

Peter vô cùng đắc ý cười: “Thuật pháp của vu ma, làm sao có thể thắng được thần lực chân chính!”

Nói xong, giang rộng hai cánh tay, làm tư tế muốn ôm.

Ánh sáng trên thập tự giá càng mạnh, dường như che lấp Peter trong đó.

Nhìn từ góc nhìn của Dương Hàm Nguyệt, đã không nhìn rõ hình dáng của Peter, chỉ có một bóng người trong ánh sáng trắng, giống như thượng đế đi ra từ ánh sáng.

Peter đặt hai tay vào giữa, một cột sáng chói rực bắn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, tay phải vẽ một vòng tròn phía trước người.

Trong không trung lóe hiện lên một hình ảnh thái cực.

Cột sáng đánh vào hình thái cực đó, ầm ầm tiêu tan.

Trong viện sáng lên một luồng rực rỡ đủ màu sắc, giống như pháo hoa.

Gần như cùng lúc, ngón tay của Lý Dục Thần ngoắc lại.

Trong ánh sáng bao trùm cả người Peter, xuất hiện một điểm tạp quang màu vàng.

Sau đó điểm sáng vàng mãnh liệt hẳn lên, vù một cái bay ra từ trong ánh sáng trắng, lượn một vòng trong không trung, lơ lửng dừng bên trên bức tượng chính giữa sân.

Kim quang nhỏ dài, vừa hay như một thanh phi kiếm không chuôi.

Peter bất giác ôm lồng ngực, cơn đau dữ dội khiến cơ thể ông ta lảo đảo.

Ánh sáng trắng cũng lấp lóe mấy cái, dường như ảm đạm đi mấy phần so với lúc nãy.
 
Chương 565


Chương 565

“Ngay cả một cây châm vàng của tôi mà cũng không đỡ được, còn tự xưng thần lực gì, tôi thấy thần của các người cũng bình thường thôi, còn không bằng ông bụt của nông thôn Hoa Hạ”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng.

Peter giật thập tự giá ở lồng ngực xuống, giơ cao quá đỉnh đầu, cao giọng nói với mặt trời: “Thần, hãy ban cho tôi sức mạnh đi!”

Vòng sáng trên thập tự giá lóe lên, phát ra hào quang chói mắt hơn lúc nãy.

Một đường ánh sáng trắng từ thập tự giá bắn ra, sáng rực, to chắc hơn đường sáng vừa nãy.

Lý Dục Thần làm theo cách cũ, lại vẽ một vòng tròn trước người.

Ánh sáng trắng đập vào hình thái cực, tấn công không phân thắng bại.

Cánh tay Peter giơ cao thập tự giá không ngừng run lên.

Liên tục truyền ra năng lượng.

Lý Dục Thần giơ lòng bàn tay trái ra phía trước, hình thái cực như cái khiên, luôn chặn trước người.

“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Anh khẽ quát một tiếng, tay phải vung lên.

Châm vàng lơ lửng bên trên bức tượng, hóa thành kiếm quang, lao nhanh xuống, đâm xiên vào trong ánh sáng bao bọc lấy Peter.

Gần như cùng lúc một, bức tượng và cánh tay giơ cao của Peter bị kiếm quang chém đứt.

Ánh sáng trắng bỗng dập tắt.

Huyết quang bắn ra.

Hai cây thập tự giá cùng rơi xuống đất.

Peter không dám tin nhìn cánh tay gãy của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh sợ.

“Rốt cuộc cậu là ai?”, ông ta ngẩng đầu, nhìn sang Lý Dục Thần.

“Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi là người Hoa Hạ là được”.

“Người Hoa Hạ…”, Peter bật cười: “Hào quang của mặt trời sẽ chiếu rọi Hoa Hạ!”

Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Hoa Hạ đã có mặt trời của mình, không cần chút ánh sáng đom đóm trên thập tự giá của các người”.

Anh biết nói nhiều cũng vô ích, loại người bị tẩy não này, không thể nào chủ động thả người.

Bèn lấy ra châm vàng, soạt soạt soạt, cắm liên tiếp mấy cái lên người Peter.

Peter như bị rắn cắn, cơ thể run lên.

Trên mặt của ông ta lộ ra vẻ đau đớn, cơ thịt không ngừng rung lên, khóe miệng sùi bọt trắng.

“Nói đi, mấy cô gái đó đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.

Peter cố nhịn đau đớn, cắn răng, không nói một câu.

“Không nói phải không?”

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, hai tay bốc một nắm châm.

Peter nhìn thấy, đôi mắt vô cùng kinh sợ, nhưng ông ta vẫn không chịu nói.

 
 
Chương 566


Chương 566

Lý Dục Thần rung tay, lại có mười mấy cây châm, cắm vào cơ thể Peter.

Châm vàng phá huyệt, còn đau đớn hơn rút hết gân xương tay.

Người bị châm đâm, toàn thân từ trên xuống dưới, như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm tim, đau đớn đó không phải con người có thể chịu được.

Cùng với số lượng châm nhiều lên, đau đớn cũng tăng lên.

Cuối cùng Peter không chịu nổi, run rẩy đôi môi nói: “Tôi nói, tôi nói! Ở ngay dưới hầm phía sau, tôi đưa các người đi”.

Lý Dục Thần tiến lên, rút châm trên người Peter, rồi điểm mấy cái lên miệng vết thương, cầm máu cho ông ta.

Peter nhếch nhác bò dậy từ dưới đất, nhìn thập tự giá dưới đất một cái, muốn nhặt lên, nhưng nhìn thấy cánh tay gãy của mình, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Ông ta loạng choạng đi trước dẫn đường, đẩy mở cánh cửa bên trái sân viện, đi vào trong.

Lý Dục Thần đi theo.

Dương Hàm Nguyệt sợ hãi, không muốn đi vào, nhưng nhìn tay gãy và vết máu trong sân, thì càng sợ hơn.

Nên cũng đành đi vào trong.

Bên trong là một căn phòng nhỏ âm u, dường như hoàn toàn khác với bên ngoài.

Peter thắp một ngọn nến, mở cánh cửa nhỏ trong góc phòng, đi vào trong.

Bên trong là bậc thềm đi xuống dưới, không có ánh đèn, chỉ dựa vào ngọn nên trong tay Peter chiếu sáng.

Ánh nến kéo dài bóng người của Peter lên trên bức tường mặt bên.

Đến xuống hầm, Peter dùng ngọn nến trong tay tháp đèn tường.

Căn hầm không nhỏ, rộng gần bằng gian giữa trong nhà thờ

Trên bốn bức tường khắc rất nhiều hình điều khắc nổi, giữa các bức tường có một thập tự giá khổng lồ.

Chính giữa có một cái bàn đá dài hẹp, một cô gái nằm trên bàn đá.

Trên đầu của cô gái đó đội vòng hoa kết, đôi mắt bịt vải đen, trên người không mặc gì.

Trên bụng cô gái có một đường vết sẹo khâu dài, nhìn từ xa giống như con rết.

Lý Dục Thần thắt tim.

Anh tiến lên một bước, cũng may, không phải Đinh Hương.

Dương Hàm Nguyệt a một tiếng hét lên.

Cô ta nhớ đến nghi thức nhập hội đáng sợ mà Thomson từng nói với cô ta, vốn cho rằng chỉ là Thomson hù dọa cô ta, không ngờ nhìn thấy cảnh này thật.

Cô ta biết cô gái này, chính là một trong ba cô gái mất tích của đại học Nam Giang.

Ba cô gái đều bị cô ta lừa đến chỗ của Thomson.

Trong lòng Dương Hàm Nguyệt tràn đầy hối hận và đau khổ, và nhiều hơn là sợ hãi.

Nỗi sợ chi phối mọi thứ của cô ta.

Thậm chí cô ta đã quên mất mình đến đây để làm gì.
 
Chương 567


Chương 567

Peter chỉ vào cô gái trên bàn đá, nói với Lý Dục Thần: “Nhìn đi, cô gái đẹp biết bao, thân thể thuần khiết biết bao, tôi đã rửa sạch thân thể và linh hồn cho cô ta, đợi ngày mai khi mặt trời mọc, cô ta sẽ được trọng sinh cùng với mặt trời!”

Đương nhiên Lý Dục Thần sẽ không tin những lời quỷ quái của Peter, cô gái này đã chết, không còn khí tức sinh mệnh.

Thân thể bị hủy, linh hồn bị diệt, cho dù là thần tiên cũng không cứu sống được cô ta.

“Cô gái hôm nay vừa đưa đến đâu?”

Bây giờ Lý Dục Thần chỉ quan tâm đến Đinh Hương.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô gái chết trên bàn, anh hơi yên tâm. Vì cách chết như vậy, chắc chắn là đã trải qua một nghi thức phức tạp. Hôm nay Đinh Hương vừa bị bắt đến, có lẽ vẫn chưa đến mức nguy hiểm.

“Anh nói đến cô gái tên là Đinh Hương phải không?”, Peter nói: “Ồ, cô ta thật đẹp, giống như cái tên của cô ta. Thân thể và linh hồn của cô ta đều thuần khiết giống như hoa tuyết chưa nhuốm bụi, chỉ cần chút ánh nắng nhẹ chiếu vào, cô ta sẽ tan thành nước. Cô gái như vậy, tôi chỉ chạm vào thôi cũng cảm thấy là sự sỉ nhục với thần. Tôi nghĩ, cô ta nhất định là thiên sứ được thần phái đến thế gian này. Tiếc là sống ở Hoa Hạ các người, trên mảnh đất không có ánh mặt trời này…”

Lý Dục Thần nghe mà bực bội: “Nói nhảm ít thôi, cô ấy ở đâu?”

“Ở ngay trong phòng bên đó”.

Peter nói xong đi đến trong góc, ở đó có một thứ hình bàn xoay giống như bánh lái, có lẽ là cơ quan mở cánh cửa của mật thất.

Peter cầm bánh lái, quay lưng lại với Lý Dục Thần, nhẹ nhàng xoay bánh lái.

Lý Dục Thần không nhìn thấy khuôn mặt của ông ta nở nụ cười tà mị.

Khi bánh lái được xoay đến chín mươi độ, có thể nghe thấy tiếng két két.

Cánh cửa đá đối diện được mở ra.

Ánh sáng yếu ớt từ trên ngọn nến bên ngoài chiếu vào, có thể nhìn thấy bên trong có một chiếc giường, một cô gái đang nằm trên đó.

Lý Dục Thần vừa nhìn là nhận ra, đó chính là Đinh Hương.

Bánh lái tiếp tục chuyển động, khi đến một trăm tám mươi độ, cửa đá được mở hoàn toàn.

Lý Dục Thần vụt người xông vào trong phòng đá, bế Đinh Hương lên.

Anh không lo lắng Peter sẽ giở trò, cho dù cửa đá lập tức đóng lại, tấm đá có độ dầy như này cũng không nhốt được anh.

Thậm chí là căn nhà như này, cho dù bị sập xuống anh cũng không sợ.

Bây giờ anh chỉ quan tâm Đinh Hương có bị tổn thương hay không.

Cũng may, quần áo trên người Đinh Hương chỉnh tề, thần thức lướt qua, cơ thể và linh hồn của cô ấy cũng an nhiên, chỉ là bị thi triển pháp thuật như thôi miên, tạm thời hôn mê.

Lý Dục Thần điểm nhẹ lên giữa đôi lông mày của Đinh Hương, Đinh Hương dần tỉnh lại.

Trong lúc anh đang dồn sự chú ý lên Đinh Hương, bỗng nghe thấy Peter điên cuồng hét lên:

“Hủy diệt đi!”
 
Chương 568


Chương 568

Chỉ thấy Peter nghiêng người sang mặt bên, mượn sức của cơ thể, cánh tay kéo bàn xoay kéo thật mạnh xuống.

Rắc rắc vang lên một tiếng, giống như tiếng bánh răng chuyển động.

Sau đó, bốn thập tự giá khổng lồ trên bốn bức tường cùng sáng lên.

Bốn đường hào quang chữ thập từ trên tường bắn ra, phóng lớn mạnh trong phòng, giống như tấm lưới của cái chết, những chỗ đi qua, cả căn hầm không chỗ nào thoát được.

Hào quang chữ thập đảo quét trong hầm, dư quang xông vào phòng đá.

Lý Dục Thần một tay bế Đinh Hương, một tay khác đẩy về phía trước.

Từng hình ảnh thái cực hiện lên trong hư không, lần lượt ngăn cản hào quang chữ thập lọt vào trong cửa đá.

Lý Dục Thần cũng không ngờ, trong căn hầm này, lại có cơ quan như vậy.

Nơi này không những là nơi tiến hành nghi thức bí mật, đồng thời cũng là một trận pháp.

Nói cách khác, cả nhà thờ này chính là một tòa trận pháp.

Họ tôn sùng thần mặt trời, thông qua trận pháp này, có được sức mạnh của mặt trời.

Dưới hầm sâu, chính là nơi trung tâm nhất của trận pháp.

Lý Dục Thần điên cuồng phóng pháp lực, không ngừng ngăn cản ánh sáng trắng quét đến.

Nhưng ánh sáng trắng đó vẫn cuồn cuộn không ngừng.

Lý Dục Thần cũng không sợ, anh hoàn toàn đủ sức để lao ra, nhưng Đinh Hương thì không.

Bên trong vầng sáng trắng đó có sức mạnh mặt trời cực kỳ dữ dội, Đinh Hương chỉ mới bắt đầu tu luyện, vẫn là một người bình thường.

Hơn nữa cô còn là thể ngũ âm, chân lực của mặt trời có tính thương tổn cực mạnh đến hồn phách của Đinh Hương.

Bất đắc dĩ, Lý Dục Thần chỉ có thể dùng pháp lực của mình để chống đỡ.

Bên ngoài căn phòng đá là khung cảnh ánh sáng rực rỡ, mà Lý Dục Thần lại không thể thấy rõ.

Anh nghe thấy tiếng Peter:

“Phá hủy đi! Trước ánh mặt trời thì tất cả đều là hư vô! Chuông Lê Minh phá tan mọi bóng tối, ánh mặt trời chiếu rọi khắp không gian! Phá hủy đi!”

Lại bắt đầu thì thào niệm chú:

“Ánh sáng ấy dâng lên từ trong màn đêm âm u, ráng chiều phủ kín bầu trời, nhận lấy ngọn lửa ấy, thế gian đầy niềm vui… Gạt đi bầu trời sao, giúp mặt đất sáng ngời, là vua của chư thần, đón nhận lửa từ người, chúng con cùng đi đến vĩnh hằng…”

Giọng của Peter ngày càng nhỏ, càng về sau càng không thể nghe được nữa.

Ánh sáng trắng dần tan đi.

Người Lý Dục Thần ướt đẫm mồ hôi.

Đây là trận chiến ác liệt nhất từ khi anh xuống núi tới nay.

Một giáo phái từ nước ngoài, chỉ một cha sứ được cử đến Tiền Đường để tạo ra một giáo đường nhỏ thôi đã mạnh đến như vậy.

Thánh Giáo Thái Dương này thật sự không thể khinh thường.
 
Chương 569


Chương 569

Lý Dục Thần chẳng thèm để bụng chuyện Vạn Sơn Lâm liên hợp với giáo phái nước ngoài đối phó với Huyền Môn Hoa Hạ, nhưng bây giờ xem ra anh phải để mắt đến nó rồi.

Anh quyết định, sau khi ra ngoài anh sẽ gửi thư về Thiên Đô, báo cáo với sư môn chuyện này.

Lý Dục Thần điểm nhẹ vào mi tâm Đinh Hương.

Đinh Hương mơ màng tỉnh lại.

“Anh Dục Thần!”, Đinh Hương quay đầu nhìn nhìn: “Em đang ở đâu thế này?”

Lý Dục Thần nói: “Anh dẫn em ra ngoài trước đã, rồi sẽ kể cho em sau”.

Bọn họ dắt tay nhau ra khỏi căn phòng đá.

Bên ngoài căn phòng đá chỉ có tầng hầm trống rỗng.

Ánh nến bập bùng lay động, soi rọi những hoa văn trên vách tường u ám cùng với thánh giá màu đen to lớn.

Cộng thêm cái bàn đá vừa dài vừa hẹp như quan tài nằm giữa.

Tất cả những thứ hữu hình, đều biến mất trong hào quang chữ thập kia.

Lý Dục Thần dẫn Đinh Hương đi lên khỏi tầng hầm.

Ánh sáng trong sân vô cùng ấm áp, nhưng mặt trời đã ngả về tây.

Bóng của bức tượng vỡ kéo dài đến tận góc sân, lại hắt lên cả góc tường.

Lý Dục Thần đột nhiên lắp bắp kinh hãi.

Bởi vì cái tay cụt của Peter đã biến mất.

Vết máu và mảnh vụn của bức tượng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Là ai?

Lý Dục Thần tung người nhảy lên nóc, cho thần thức của mình đảo quanh giáo đường.

Không có người.

Anh quay lại mặt đất, ngẩn người nhìn mặt trời lặn về tây.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập đã giúp anh tỉnh táo lại.

“Dục Thần, anh đang ở đâu thế? Sao lúc nãy gọi mãi mà không được?”

Giọng Lâm Mộng Đình cực kỳ vội vã: “Đinh Hương biến mất rồi, tôi không gọi được cô bé. Ký túc xá cũng không có ai. Hôm nay tôi sang hội sinh viên để bàn chuyện, lúc về thì không thể gọi điện cho cô bé được. Dương Hàm Nguyệt cùng cô bé đi làm thủ tục cũng không gọi được”.

Lý Dục Thần an ủi cô nói: “Mộng Đình, đừng vội, Đinh Hương không sao đâu, đang ở chỗ tôi. Lúc nãy chúng tôi ở dưới hầm, có lẽ là mất sóng”.

“Ở chỗ anh hả? Tầng hầm gì?”, Lâm Mộng Đình cảm thấy có gì đó không đúng: “Hai người không sao chứ?”

“Không sao. Hôm nay đám người gọi em đi có ai tên là Chung Thần phải không?”, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, sao anh biết?”, Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói.

“Tên đó đâu?”
 
Chương 570


Chương 570

“Anh ta đi tham dự lễ hội chào đón tân sinh viên rồi, lẽ ra tôi cũng phải đi nhưng do không tìm thấy Đinh Hương nên đã từ chối: “Lâm Mộng Đình nói: “Tôi đang định gọi cho Chung Thần, bảo anh ta tìm xem Dương Hàm Nguyệt đang ở đâu”.

“Lễ hội chào mừng tân sinh viên, nói thế thì Đinh Hương cũng phải tham gia chứ nhỉ?”

“À, cũng không hẳn là lễ hội chào đón tân sinh viên, mà là một buổi tụ họp nhỏ chỉ có những cậu ấm cô chiêu góp mặt. Năm ngoái khi tôi nhập học, bọn họ cũng có chào mừng tôi, năm nay nhân vật chính hình như là cậu ấm nhà họ Từ ở Cô Tô”.

“Cậu ấm nhà họ Từ…”, Lý Dục Thần suy ngẫm: “Địa điểm ở đâu?”

“Câu lạc bộ Hồ Tân”.

“Bây giờ cô gọi điện thoại cho Chung Thần, nói cô cũng sẽ tới”, Lý Dục Thần đột nhiên nói: “Nhưng đừng nhắc đến chuyện Đinh Hương, lát nữa tôi cũng tới”.

“Được”.

Lâm Mộng Đình không hề do dự, cô tin chắc Lý Dục Thần nói vậy là có lý do của anh.

Dù Lý Dục Thần nói không sao, nhưng trực giác nói cho Lâm Mộng Đình biết chắc chắn đã xảy ta chuyện. Hơn nữa, rất có thể còn liên quan đến Chung Thần.

Lý Dục Thần cúp điện thoại, lẽ ra anh định đưa Đinh Hương về trường.

Nhưng bây giờ rốt cuộc bên trong đó có an toàn không anh còn chưa dám chắc, sau lưng Chung Thần chắc chắn còn tay sai, chuyện này rõ là nhắm về phía anh, có lẽ chính là người nhà họ Viên.

Mặt khác, anh cũng muốn biết rõ, rốt cuộc Chung Thần này có quan hệ trực tiếp với Thánh Giáo Thái Dương hay không. Nếu có thể tìm được chút manh mối về Thánh Giáo này từ anh ta thì sẽ rất tốt.

Thế nên, Lý Dục Thần quyết định dẫn Đinh Hương đến câu lạc bộ Hồ Tân.

Anh đi dạo một vòng trong thánh đường, không hề tìm được tài liệu gì về Thánh Giáo.

Xem ra chúng đều ở trong tầng hầm kia.

Mà cơ quan Peter khởi động, mục đích có lẽ không chỉ là giết người mà còn muốn tiêu hủy bằng chứng.

Lý Dục Thần tìm tờ giấy, vội vàng viết lại mấy câu, vẽ cả hình dạng thánh giá của Thái Dương và vị trí chỗ ngồi của giáo đường ở Tiền Đường, lại lấy một cái ấn, đóng vào giấy.

Cuối cùng, mới gấp tờ giấy thành con hạc.

Anh đặt con hạc trong lòng bàn tay, thổi nhẹ, vừa nhấc tay lên thì con hạc đã bay, như có linh hồn bay thẳng về phía trời tây nơi mặt trời lặn, chẳng mấy chốc đã biến mất trong ánh sáng.

Thanh điểu truyền tin, đến Côn Luân.

Đây là phương pháp do Tây Vương Mẫu Dao Trì sáng tạo ra, lưu truyền đến đời sau.

Tất nhiên, thời hiện đại phát triển khoa học kỹ thuật, có điện thoại nhắn tin còn tiện lợi hơn cả Thanh điểu truyền tin. Nhưng trên núi Côn Luân không có sóng, nên đệ tử Thiên Đô truyền tin về sư môn vẫn phải dùng cách này.

Có Thiên Đô phù ấn, không ai dám chặn, cũng không có ai dám làm giả.

……

Trong căn phòng view hồ trên lầu hai của câu lạc bộ Hồ Tân có khá nhiều người, cả trai lẫn gái, đều là dáng vẻ của sinh viên.

Từ hành động và lời nói của họ thì có thể nhận ra, tất cả đều là cậu ấm cô chiêu.

Chung Thần đang nói cười với một thanh niên có vóc dáng cao lớn.
 
Chương 571


Chương 571

“Cậu Từ, cậu có thể đến học ở đại học Nam Giang đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”, Chung Thần cười nịnh nọt nói.

“Chủ tịch Chung cứ đùa, đại học Nam Giang là trường danh tiếng của Hoa Hạ, tôi có thể để đây học phải là vinh hạnh của Từ Hiểu Bắc này mới đúng”.

Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng “chủ tịch Chung” khiến Chung Thần hớn hở, hưởng thụ.

Anh ta không ngờ con trai của mãnh hổ Giang Đông Từ Thông lại bình dị và gần gũi như vậy, chẳng hề kiêu căng chút nào.

Chung Thần cũng được xem là con nhà giàu, nhưng so với Viên Thế Kiệt và Từ Hiểu Bắc thì còn cách xa cả ngàn dặm.

Nhưng anh ta có tài ăn nói, học tập tốt, những mặt khác đều xuất sắc, còn là chủ tịch hội sinh viên học sinh, có tiếng nói trong số các sinh viên, xem như trình độ bù lại cho sự khuyết thiếu của gia thế.

“Cậu Từ khiêm tốn quá, ai lại không biết Từ Thanh cha cậu nổi tiếng là Mãnh Hổ Giang Đông, cậu Từ đến Tiền Đường có thể nói là rồng thần ghé xuống sông nhỏ, sau này Tiền Đường chúng tôi lại có thêm một con rồng!”, Chung Thần nịnh hót nói.

Vẻ mặt Từ Hiểu Bắc không có gì thay đổi, trông vẫn hiền lành thoải mái nhưng không hề lọt tai.

Điều này khiến Chung Thần bắt đầu cảnh giác, cậu Từ Giang Đông này có lẽ không phải là ngọn đèn có thể thổi tắt được bằng vài câu nịnh hót, sau này giao tiếp phải cẩn thận hơn.

Người ta có câu hổ xuống đồng bằng bị chó trêu, Từ Hiểu Bắc là hổ xuống đồng bằng, nhưng Chung Thần cũng không dám nói mình là chó. Với thực lực của nhà họ Từ, muốn bóp chết anh ta là chuyện dễ như bóp chết con kiến.

“Cảm ơn chủ tịch Chung đã chiêu đãi”, Từ Hiểu Bắc khách sao nói: “Chủ tịch Chung có lòng rồi!”

Chung Thần nói: “Cậu Từ, tuy hôm nay tôi là người chủ trì, nhưng ý tưởng lại là của người khác”.

“Ồ? Không biết là người nào, không kính một ly rượu thì có vẻ Từ Hiểu Bắc tôi quá thất lễ rồi”, Từ Hiểu Bắc cầm ly rượu tìm kiếm trng đám đông.

“Là cậu ấm nhà họ Viên ở Tiền Đường, Viên Thế Kiệt. Hôm nay anh ấy đãi, tiết mục cũng do anh ấy sắp xếp, nhưng mà anh ấy không phải sinh viên đại học Nam Giang nên không tiện tham gia họp mặt chào mừng tân sinh viên, không có tới. Anh Viên bảo tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cậu, nói hôm khác sẽ mời cậu uống rượu sau”.

Từ Hiểu Bắc thoáng lặng người, rồi lại nói: “Sao lại nói thế, phải là tôi xin lỗi mới đúng. Anh nói với anh Viên, hôm khác tôi sẽ đến nhà thăm hỏi”.

“Được”.

Chung Thần giơ ly rượu lên, mỉm cười, nhiệm vụ thứ nhất của đêm nay đã hoàn thành.

Không biết bên Dương Hàm Nguyệt thế nào rồi.

Anh ta bảo Dương Hàm Nguyệt giới thiệu Đinh Hương cho tên Tom người nước ngoài kia. Với bản tính háo sắc của thằng đó, chắc chắn sẽ thèm nhỏ dãi dài ba mét, tuyệt đối không chịu buông tha cho con bé.

Nhưng Chung Thần lại phát hiện, anh ta bỗng mất liên lạc với Dương Hàm Nguyệt.

Anh ta có chút lo lắng, đừng có nói là tên người nước ngoài đó muốn được đằng chân lên đằng đầu, chơi cả Dương Hàm Nguyệt nhé?

Ngẫm lại thấy chắc là không tới nỗi, anh ta là chủ tịch hội sinh viên, cũng có quen biết với Tom, tuy là quan niệm về quan hệ bạn bè với người phương Tây rất mỏng manh, nhưng anh ta mà muốn lăn lộn ở đại học Nam Giang thì không thể vươn tay tới Dương Hàm Nguyệt.
 
Chương 572


Chương 571

“Cậu Từ, cậu có thể đến học ở đại học Nam Giang đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”, Chung Thần cười nịnh nọt nói.

“Chủ tịch Chung cứ đùa, đại học Nam Giang là trường danh tiếng của Hoa Hạ, tôi có thể để đây học phải là vinh hạnh của Từ Hiểu Bắc này mới đúng”.

Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng “chủ tịch Chung” khiến Chung Thần hớn hở, hưởng thụ.

Anh ta không ngờ con trai của mãnh hổ Giang Đông Từ Thông lại bình dị và gần gũi như vậy, chẳng hề kiêu căng chút nào.

Chung Thần cũng được xem là con nhà giàu, nhưng so với Viên Thế Kiệt và Từ Hiểu Bắc thì còn cách xa cả ngàn dặm.

Nhưng anh ta có tài ăn nói, học tập tốt, những mặt khác đều xuất sắc, còn là chủ tịch hội sinh viên học sinh, có tiếng nói trong số các sinh viên, xem như trình độ bù lại cho sự khuyết thiếu của gia thế.

“Cậu Từ khiêm tốn quá, ai lại không biết Từ Thanh cha cậu nổi tiếng là Mãnh Hổ Giang Đông, cậu Từ đến Tiền Đường có thể nói là rồng thần ghé xuống sông nhỏ, sau này Tiền Đường chúng tôi lại có thêm một con rồng!”, Chung Thần nịnh hót nói.

Vẻ mặt Từ Hiểu Bắc không có gì thay đổi, trông vẫn hiền lành thoải mái nhưng không hề lọt tai.

Điều này khiến Chung Thần bắt đầu cảnh giác, cậu Từ Giang Đông này có lẽ không phải là ngọn đèn có thể thổi tắt được bằng vài câu nịnh hót, sau này giao tiếp phải cẩn thận hơn.

Người ta có câu hổ xuống đồng bằng bị chó trêu, Từ Hiểu Bắc là hổ xuống đồng bằng, nhưng Chung Thần cũng không dám nói mình là chó. Với thực lực của nhà họ Từ, muốn bóp chết anh ta là chuyện dễ như bóp chết con kiến.

“Cảm ơn chủ tịch Chung đã chiêu đãi”, Từ Hiểu Bắc khách sao nói: “Chủ tịch Chung có lòng rồi!”

Chung Thần nói: “Cậu Từ, tuy hôm nay tôi là người chủ trì, nhưng ý tưởng lại là của người khác”.

“Ồ? Không biết là người nào, không kính một ly rượu thì có vẻ Từ Hiểu Bắc tôi quá thất lễ rồi”, Từ Hiểu Bắc cầm ly rượu tìm kiếm trng đám đông.

“Là cậu ấm nhà họ Viên ở Tiền Đường, Viên Thế Kiệt. Hôm nay anh ấy đãi, tiết mục cũng do anh ấy sắp xếp, nhưng mà anh ấy không phải sinh viên đại học Nam Giang nên không tiện tham gia họp mặt chào mừng tân sinh viên, không có tới. Anh Viên bảo tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cậu, nói hôm khác sẽ mời cậu uống rượu sau”.

Từ Hiểu Bắc thoáng lặng người, rồi lại nói: “Sao lại nói thế, phải là tôi xin lỗi mới đúng. Anh nói với anh Viên, hôm khác tôi sẽ đến nhà thăm hỏi”.

“Được”.

Chung Thần giơ ly rượu lên, mỉm cười, nhiệm vụ thứ nhất của đêm nay đã hoàn thành.

Không biết bên Dương Hàm Nguyệt thế nào rồi.

Anh ta bảo Dương Hàm Nguyệt giới thiệu Đinh Hương cho tên Tom người nước ngoài kia. Với bản tính háo sắc của thằng đó, chắc chắn sẽ thèm nhỏ dãi dài ba mét, tuyệt đối không chịu buông tha cho con bé.

Nhưng Chung Thần lại phát hiện, anh ta bỗng mất liên lạc với Dương Hàm Nguyệt.

Anh ta có chút lo lắng, đừng có nói là tên người nước ngoài đó muốn được đằng chân lên đằng đầu, chơi cả Dương Hàm Nguyệt nhé?

Ngẫm lại thấy chắc là không tới nỗi, anh ta là chủ tịch hội sinh viên, cũng có quen biết với Tom, tuy là quan niệm về quan hệ bạn bè với người phương Tây rất mỏng manh, nhưng anh ta mà muốn lăn lộn ở đại học Nam Giang thì không thể vươn tay tới Dương Hàm Nguyệt.
 
Chương 573


Chương 573

Cuối cùng Từ Hiểu Bắc cũng tái mặt, tức giận nói: “Chồng chưa cưới của chị ta là ai?”

“À, là một tên xuất thân nghèo hèn, bám vào nhà họ Lâm ở rể, bây giờ mặt ngước lên tận trời!”, Chung Thần nói: “Họ Lý, hình như tên là… Lý Dục Thần”.

Từ Hiểu Bắc uống cạn một ngụm rượu trong ly, giọng căm tức nói: “Hừ, hôm nào tôi phải đi gặp tên Lý Dục Thần đó mới được!”

Chung Thần thấy đã đạt được mục đích rồi thì không nói tiếp nữa, chuyển lời: “Cậu Từ, chúng ta qua kia ngồi đi, lát nữa còn những tiết mục mà anh Viên sắp xếp”.

Hôm nay anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ Viên Thế Kiệt giao, hơn nữa còn móc nối được quan hệ với cậu Từ Giang Đông, trước mắt, Từ Hiểu Bắc này rất dễ nói chuyện, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, thì không khó lợi dụng.

Có nhà họ Viên Tiền Đường cùng với nhà họ Từ Giang Đông hỗ trợ, Chung Thần cảm thấy cái ngày nhà họ Chung phất lên đã không còn xa.

Đúng lúc này, anh ta nhận được điện thoại từ Lâm Mộng Đình.

Biết Lâm Mộng Đình đồng ý tới tham gia lễ hội chào đón tân sinh viên, Chung Thần cảm thấy hết sức bất ngờ.

Nhưng anh ta suy nghĩ, sau đó lập tức có cách.

Anh ta gọi điện thoại cho Viên Thế Kiệt, sau khi được đồng ý thì tìm đến Từ Hiểu Bắc, nói.

“Cậu Từ, tôi càng nghĩ càng giận, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Thế này nhé, cậu ở đây chờ, tôi phải gọi Lâm Mộng Đình tới, à không, mời đến, dù có bắt tôi phải quỳ xuống trước mặt cô ta tôi cũng chấp nhận. Hôm nay là tiệc chào đón cậu Từ, tôi nhất định phải mời được”.

Từ Hiểu Bắc cau mày, nói: “Không cần thiết lắm đâu, tôi là người Giang Đông, ngày đầu tiên đến Tiền Đường, không cần thiết phải làm vậy. Muốn lấy lại thể diện thì sau này vẫn còn cơ hội”.

Chung Thần nói lại: “Cậu Từ, cậu khoan dung độ lượng, nhưng tôi thì không. Vì cậu là người Giang Đông nên chúng tôi càng phải tận tình hơn. Chuyện này cậu đừng xen vào, để tôi”.

Dứt lời, anh ta không quan tâm tới Từ Hiểu Bắc, bèn rời khỏi câu lạc bộ Hồ Tân.

Một người đàn ông trung niên từ trong góc đi ra, đi tới bên cạnh Từ Hiểu Bắc, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, tôi có nghe được cuộc đối thoại của hai người. Họ Chung này nịnh nọt quá đà, cậu chủ nhất định phải cẩn thận”.

Từ Hiểu Bắc gật đầu: “Tôi biết, người này không thể thân. Nhưng tôi mới đến đây ngày đầu tiên, không thể khiến người Giang Đông mất mặt. Cô gái đó tới thì không sao, nếu không đến, tôi lại phải đi tìm gặp thử, cả tên chồng chưa cưới rách nát kia nữa”.

Người đàn ông trung niên nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng có lẽ vì thân phận nên cuối cùng vẫn không nói ra.

Lâm Mộng Đình bắt xe, đi tới cửa câu lạc bộ Hồ Tân.

Chung Thần đã sớm ở đó chờ, ân cần mở cửa xe cho cô, còn muốn trả tiền xe thay cô.

Lâm Mộng Đình nói mình đã trả tiền rồi.

Chung Thần nói: “Ai da Mộng Đình, cuối cùng cô cũng tới rồi. Cô mà còn không tới thì tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ”.
 
Chương 574


Chương 574

Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: “Chuyện gì có thể làm khó được chủ tịch Chung thế?”

Chung Thần nói: “Cô không biết đâu, cậu ấm vừa tới ấy tôi không dám trêu vào! Người ta là tai to mặt lớn Giang Đông, con trai của Mãnh Hổ Từ Thông. Cậu Từ đó chỉ muốn gặp cô, nghe nói cô không đến nên đang tức giận bên trong đấy!”

Lâm Mộng Đình cau mày nói: “Gặp tôi để làm gì? Tôi đâu có biết cậu ta”.

“Cô Lâm của tôi ơi, cô không biết danh tiếng của mình ư? Cô là hoa khôi trường chúng ta, là cô cả gia đình giàu có nhất thành phố Hòa, tiếp đón Từ Hiểu Bắc mà cô không đến, tất nhiên là cậu ta phải nổi giận rồi. Cậu ta còn nói Nam Giang chúng ta khinh thường sinh viên đến từ Giang Đông, còn nói cô chọn thằng khố rách áo ôm làm chồng tương lai, đang muốn tìm chồng chưa cưới của cô kiếm chuyện nữa kìa!”

Lâm Mộng Đình vốn đang bình tĩnh, nhưng vừa nghe tới “chồng chưa cưới khố rách áo ôm” thò trên mặt lập tức phủ sương lạnh.

“Hừ, tôi muốn nhìn xem con trai Mãnh Hổ Giang Đông thì có gì đặc biệt hơn người! Đừng để cha là mãnh hổ, con lại là bao cỏ!”

Lý Dục Thần và Đinh Hương cùng đến câu lạc bộ Hồ Tân, nhưng lại bị lễ tân ngăn cản.

Lý Dục Thần nói mình là sinh viên Nam Giang, tới tham gia buổi tiệc chào đón tân sinh viên.

Lễ tân quan sát bọn họ vài lần, trông cũng giống sinh viên, bèn nói: “Hai người có thiệp mời không?”

Lý Dục Thần không ngờ tham dự buổi tiệc chào đón sinh viên mới còn phải có thiệp mời, bèn nói: “Không có”.

“Thế thì ngại quá, không có thiệp thì tôi không thể cho hai người vào được. Hoặc là hai người có thể gọi cho ai đó bên trong, nhờ người ta ra đón”, lễ tân nói.

Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Mộng Đình.

Đúng lúc này, bên trong có hai thanh niên vừa nói vừa cười đi ra.

Nữ nói: “Lâm Mộng Đình đó đúng là nực cười, nghĩ mình là ai mà mặt mũi của cậu Từ Giang Đông cũng không chịu nể”.

Nam nói: “Cô ta còn tưởng mình là cô cả đấy, nhà họ Lâm ngày xưa mạnh thật đấy, nhưng giờ thì sao, đắc tội với nhà họ Viên thì sẽ sụp đổ ngay thôi. Để tôi xem sau này cô ta có thể dùng cái gì để hống hách nữa!”

Cô gái kia cười duyên nói: “Ngày xưa anh theo đuổi cô ta bị từ chối, nên mới mong nhà họ Lâm mau phá sản để anh tranh thủ luồng lách vào chứ gì?”

Nam cười hà hà, nói: “Được rồi, chúng ta đi nhanh lên, không thì lỡ mất trò hay đấy!”

Hai người vội vàng đi ra ngoài.

Ngoài cửa là một chiếc xế hộp đắt tiền, cửa xe mở ra, một thanh niên bước xuống.

“Cậu Hướng, sao giờ cậu mới tới vậy, thiếu mỗi mình cậu thôi đấy”, một nam một nữ ra cửa chào đón.

“Trong nhà có việc, không dứt ra được”.

Người bước xuống xe tên là Hướng Binh, là nhà giàu đời thứ hai nổi tiếng ở Tiền Đường, đang học ở Nam Giang.

Đi ra đón anh ta, nam tên Cù Hạo Dân, nữ tên Vương Văn Tĩnh.

“Cậu Hướng, cậu không đến thì buổi tiệc này không trọn vẹn rồi, cậu Từ nhà người ta là hổ xuống đồng bằng, ít nhiều gì chúng ta cũng phải cho chút thể diện”, Cù Hạo Dân nói.

 
 
Chương 575


Chương 575

“Thì có hai người ở đây mà”, Hướng Binh nói: “Lâm Mộng Đình thì sao, cô cả nhà người ta là hoa khôi trong trường, đó mới gọi là nể mặt, chứ tôi thì nể cái gì”.

“Ha, thôi khỏi nói. Lâm Mộng Đình đó đã chọc tức cậu Từ rồi. Cậu Từ người ta mời rượu, cô ta lại không thèm nể mặt, khiến tất cả mọi người đều sượng mặt”, Vương Văn Tĩnh nói.

Hướng Binh nói: “Không thể nào, Lâm Mộng Đình không phải là người kiêu ngạo như vậy, e là không phải chỉ có mời rượu đơn thuần đúng không?”

Vương Văn Tĩnh khoác tay Hướng Binh, dịu dàng nói: “Ai da anh Hướng đừng hỏi nữa, chúng ta đi lên thôi, tới trễ là lỡ mất trò hay đấy”.

Hướng Bình gật đầu, bèn cùng Vương Văn Tĩnh, Cù Hạo Dân cùng nhau đi vào.

Những lời bọn họ nói, Lý Dục Thần đều nghe thấy, tất nhiên lễ tân cũng nghe thấy.

Lễ tân chỉ vào Lý Dục Thần và Đinh Hương nói: “Hai người này cũng là sinh viên Nam Giang, nhưng không có thiệp mời, nếu mọi người có quen thì dẫn anh ta vào với”.

Vương Văn Tĩnh liếc mắt nhìn họ một cái, thấy họ ăn mặc bình thường thì khinh thường nói: “Ai mà quen biết họ? Đây là buổi tiệc cao cấp, cần có thiệp mời, không có tức là không được mời, tại sao chúng tôi phải dẫn vào!”

“Không có thiệp mời thì không được vào hả?”, Lý Dục Thần chỉ Hướng Binh: “Thế thì anh ta có hả?”

“Xí, anh mà đòi so với cậu Hướng nhà chúng tôi hả? Không hứng thau nước tự xem lại mình coi, có xứng xách dép cho cậu Hướng hay không?”, Vương Văn Tĩnh cười lạnh nói.

Cù Hạo Dân cũng mỉa mai nói: “Muốn chen chân vào giới thượng lưu thì phải có thực lực. Kiếp sau đầu thai lại đi nha!”

Hướng Binh nhíu mày, nói: “Quên đi, nếu đã là bạn học thì cùng vào đi”.

Hướng Binh đã nói như vậy, Cù Hạo Dân và Vương Văn Tĩnh cũng không tiện nói nhiều.

“Cậu Hướng, anh đúng là tấm lòng bồ tát, thảo nào người ta thường nói anh là người tốt”, Vương Văn Tĩnh lại nịnh nọt, vô cùng khinh bỉ nhìn Lý Dục Thần và Đinh Hương nói: “Cậu Hướng tốt bụng dẫn hai người vào. Lát nữa lên lầu đừng có nói là chúng tôi dẫn vào nhé, mấy người không sợ mất mặt, nhưng tôi thì có!”

Dứt lời, lại kéo mạnh cánh tay Hướng Binh, dán chặt vào người anh ta, đi vào trong.

Lý Dục Thần cũng không quan tâm, kéo tay Đinh Hương đi vào.

Sau khi lướt qua hành lang, quản lý trông thấy góc mặt Lý Dục Thần thì cảm thấy quen quen, bèn đi tới hỏi lễ tân:

“Lúc nãy có ai mới vào thế?”

Lễ tân nói: “Là cậu Hướng”.

“Không phải, tôi hỏi hai người đằng sau ấy”.

“Tôi không biết, nói là sinh viên Giang Nam đến tham dự buổi tiệc, nhưng không có thiệp mời”.

Quản lý dõi theo bọn họ mãi đến khi bọn họ đi vào thang máy.

Ngay khoảnh khắc ấy, quản lý bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra cách đây không lâu ở hội sở.

Đây chẳng phải là vị sát thần đã đánh Phó tổng Trương của tập đoàn Thông Ích liệt giường, đến cả ông lớn nhà họ Cao còn phải cư xử lịch sự lễ phép với anh hay sao!

Sao giờ tên kia lại đến đây?

Quản lý hoảng sợ, vội vàng chạy tới phòng làm việc của bà chủ Quan Nhã Lệ.
 
Chương 576


Chương 576

Trong phòng Vọng Hồ liên tục có người bước tới chào hỏi Hướng Binh, có thể nhận ra anh ta rất thu hút sự chú ý của người khác.

Có người thấy Lý Dục Thần đi với Đinh Hương bèn hỏi anh là ai, Vương Văn Tĩnh vội vàng giải thích không ngừng nghỉ: “Không liên quan tới chúng ta, bảo là học cùng trường với chúng ta, kiên quyết đi theo như bợ đít vậy”.

Thế là mọi người đều coi bọn họ thành kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, ánh mắt nhìn về phía họ đều là sự chế nhạo và khinh thường.

“Chậc, năm nào cũng có người như thế cả, da mặt dày thật đấy!”

“Có ai không muốn chen vào xã hội thượng lưu đâu chứ? Cho dù không chen chân vào được thì những gì thấy được cũng đủ bọn họ khoe khoang cả đời rồi!”

“Đừng nói nữa, này coi cô gái kia trông khá xinh xắn đấy chứ, biết đâu đã được cậu chủ nhà nào đó nhắm trúng rồi”.

“Thôi đi, là cậu nhắm rồi chứ gì?”

“Hôm nay nào có phần của tôi chứ, có cậu Từ ở Giang Đông ở đây thì mấy cô gái đó sẽ không liếc mắt nhìn tôi một cái đâu”.

“Không sao đâu, sự chú ý của cậu Từ giờ đang tập trung hết trên người Lâm Mộng Đình nên sẽ không quan tâm gì khác”.

“Lâm Mộng Đình thật không biết điều, chẳng thèm nể mặt cậu Từ gì cả, chắc sẽ có trò hay coi đó”.

“Cô ta tưởng nhà họ Lâm vẫn còn là nhà họ Lâm ở quá khứ à, bây giờ đừng bảo là cậu Từ, đến cả tôi cũng dám phun nước miếng lên người cô ta! Có gì hơn người đâu chứ, còn chẳng phải dựa vào mặt à!”



Từ Hiểu Bắc ngồi đằng kia, ung dung nhấm nháp ly rượu.

Lâm Mộng Đình ngồi đối diện gã, cô nhìn thẳng vào Từ Hiểu Bắc, không hề tỏ ra chút khiêm nhược.

“Xem ra lũ nhà giàu ở Nam Giang cô luôn xem thường học sinh Giang Đông bọn tôi nhỉ, đến cả một ly rượu cũng không chịu uống”, Từ Hiểu Bắc hơi tức giận nói.

Lâm Mộng Đình cười khẩy đáp trả: “Đừng lấy học sinh Giang Đông gì đó dọa tôi, anh phải giải thích cho tôi về câu nói vừa rồi”.

Từ Hiểu Bắc cười đáp: “Giải thích gì? Tôi có nói gì sai à? Chồng chưa cưới của cô không phải là rác rưởi vô dụng hả? Một tên nhặt đồng nát mà cũng làm con rể nhà họ Lâm cô được, chẳng lẽ không phải là chạn vương sao? Những gì tôi nói là sự thật, mắc gì phải xin lỗi chứ?”

Chung Thần ở giữa khuyên can hai người họ: “Cô chủ Lâm à, cậu Từ hơi thẳng thắn chút thôi nhưng cậu Từ không ác ý gì hết. À thì, cậu Từ, chỉ là hiểu lầm thôi, cô chủ Lâm không có ý khinh thường học sinh Giang Đông, xưa đến nay Giang Đông và Nam Giang đều là anh em với nhau mà”.

Từ Hiểu Bắc nói: “Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần cô chủ Lâm uống với tôi một ly rượu là được, đến cả chút mặt mũi ấy mà cô Lâm còn không nể thì đừng bảo là anh em gì hết”.

Tuy rằng ở đây đều là nhà giàu hai đời, nhưng xét về gia thế thì không ai so bì được với Từ Hiểu Bắc.

Tiếng tăm của mãnh hổ Giang Đông, Từ Thông, có ai mà chưa từng nghe qua chứ? Chỉ có mấy gia tộc khổng lồ như Tiền Đường mới có thể xứng tầm.

Từ Hiểu Bắc mất hứng, hiển nhiên mọi người đều chĩa mũi nhọn về phía Lâm Mộng Đình.

“Mộng Đình à, chẳng phải là chỉ uống ly rượu sao, sao cô lại dè dặt như vậy chứ?”

“Đúng thể, giả vờ cao sang gì chứ, chồng chưa cưới có cả rồi mà, hơn nữa còn là chạn vượng, có gì hay mà giả vờ giả vịt chứ!”
 
Chương 577


Chương 577

“Cô chủ Lâm à, cô không nên làm thế chứ, chỉ bởi vì tính công chúa của cô mà khiến bọn tôi đắc tội cả Giang Đông, chuyện này cô chịu trách nhiệm nổi không đấy?”

“Chậc, cái gì mà cô chủ Lâm chứ, nhà họ Lâm sắp đi toang rồi! Đợi đến khi nhà họ Lâm phá sản thì cô còn có gì để ra oai chứ! Mau uống với cậu Từ một ly đi, biết đâu cậu Từ mở lòng từ bi giúp nhà họ Lâm các cô một lần đấy”.

“Dựa vào gì hả? Tất nhiên là dựa vào gương mặt rồi! Người ta là hoa khôi của trường đó, cặp đại gia chẳng phải chuyện dễ như bỡn à! Tôi nói cậu Từ này, anh cũng nên cẩn thận một chút, biết đâu có ngày nào đó cô ta trở thành mẹ nhỏ của anh thì sao!”

Tất cả mọi người đều cười to bỡn cợt.

Mặt Lâm Mộng Đình lúc đỏ lúc trắng.

Thật ra cô đã hiểu từ lâu rằng hôm nay mình đã chui vào bẫy của Chung Thần rồi.

Còn tên Từ Hiểu Bắc kia cũng chỉ bị Chung Thần lợi dụng mà thôi.

Mà kẻ ghê tởm thật sự chính là Chung Thần.

Nhưng Chung Thần rất cao tay, nói năng mùi mẫn, khó lòng vạch trần.

Hơn nữa, nếu hôm nay Lý Dục Thần gọi cô đến đây ắt định phá tan cục diện này.

Mà điều kiện tiên quyết để phá là phải vào bẫy trước.

Vậy nên Lâm Mộng Đình mới có thể phối hợp chui vào bẫy như thế.

Cô thông minh lanh lợi, đoán ngay được ý định của Lý Dục Thần.

Nếu nay không thể giải quyết triệt để Chung Thần thì sau này ở trường học sẽ có vô vàn phiền phức kéo tới.

Thế nhưng, Lâm Mộng Đình không ngờ rằng trong buổi họp mặt ấy lại có rất nhiều bạn học buông lời ác độc với cô như vậy, còn chẳng một ai lên tiếng thay cô.

Điều này khiến lòng cô lạnh giá.

Mặt mày Từ Hiểu Bắc cũng không khấm khá là bao.

Gã cũng không phải không nhận ra có người đang lợi dụng mình.

Nhưng đã tới nước này rồi, gã đành phải đâm lao theo lao.

Lâm Mộng Đình không uống ly rượu đó sẽ khiến gã mất mặt, sau này không tài nào lăn lộn ở Tiền Đường được nữa.

Mất cũng không chỉ có mặt mũi của gã mà còn là mặt mũi của bố gã, mãnh hổ Giang Đông, còn là mặt mũi của con em nhà giàu Giang Đông.

Nếu việc này truyền ra ngoài thì sau này gã còn có mặt mũi nào quay về Giang Đông chứ?

Vậy nên hôm nay gã phải tìm lại mặt mũi của mình.

Chung Thần coi đồng hồ, rồi nháy mắt ra hiệu với Vương Văn Tĩnh.

Vương Văn Tĩnh hiểu ý, bèn nâng một ly rượu tới mời Từ Hiểu Bắc: “Cậu chủ Từ à, anh đừng nóng, có vài người á, không biết điều gì cả. Nào, để em uống rượu với anh”.

Cô ta lắc mông đi tới, quyến rũ giả vờ ngượng ngùng mời gã.

Từ Hiểu Bắc lạnh mặt, không thèm liếc mắt nhìn cô ta, còn lạnh nhạt nói: “Cô, còn chưa có tư cách”.

 
 
Chương 578


Chương 578

Vương Văn Tĩnh đỏ mặt, người cứng đờ ở đó, xấu hổ mỉm cười nói: “Cậu Từ nói phải, em nào có tư cách chứ. Nhưng có vài người cũng chưa chắc có tư cách, để em xả giận cho cậu chủ Từ nhé!”

Nói xong, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, hất ly rượu vào Lâm Mộng Đình.

“Á…”

Lâm Mông Đinh sợ hãi kêu lên, cô không ngờ rằng trước mặt nhiều người vậy mà Vương Văn Tĩnh lại làm thế.

Không chỉ riêng Lâm Mộng Đình bất ngờ mà những kẻ khác cũng rất ngỡ ngàng.

Phần lớn người ở đây đều cười thầm, chỉ có số ít người nhíu mày cảm thấy Vương Văn Tĩnh quá đáng.

Những người coi như có quan hệ tốt với Lâm Mộng Đình giờ đây cũng chả dám đứng ra nói chuyện thay cô.

Nào ai dám đắc tội với cậu chủ Từ với cả cái vòng quan hệ đó chứ.

Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lâm Mộng Đình ra.

Cơ thể Lâm Mộng Đình nghiêng ra sau, đúng lúc né được rượu vang hất tới.

Mà rượu tình cờ lệch hướng hắt vào Chung Thần đứng cách đó không xa.

Áo sơ mi trắng tinh bị dính rượu đỏ thẫm, trông cực kỳ chật vật.

Chung Thần tức giận hét: “Vương Văn Tĩnh, cô làm gì thế?”

Vương Văn Tĩnh ngơ ngác nói: “Em, em không muốn hất anh. Lâm Mộng Đình, cô trốn cái gì chứ? Cô là đồ đĩ thõa!”

Lâm Mộng Đình vui vẻ, bởi cô thấy người kéo cô ra chính là Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần cười nói với Lâm Mộng Đình: “May quá, hên là tôi tới đúng lúc nếu không thì vợ tôi sẽ ướt nhẹp mất”.

Lâm Mộng Đình kinh ngạc, không ngờ lúc này mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa bèn trừng mắt nhìn anh, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Lý Dục Thần bước tới phía trước, nói với Vương Tĩnh Văn: “Vì hai từ chửi tục mà cô mắng kia nên tôi vả miệng cô ba mươi cái. Nhưng mà tôi sợ bẩn tay mình nên lát nữa sẽ để người khác làm thay”.

Vương Văn Tĩnh khó hiểu hỏi: “Anh là cái thá gì chứ?”

Lý Dục Thần không thèm đếm xỉa tới cô ta mà nhìn về phía Từ Hiểu Bắc, nói: “Uống rượu phải không, để tôi đến uống với anh một ly”.

Từ Hiểu Bắc bất ngờ hỏi: “Mày là ai?”

“Lý Dục Thần”.

“Lý Dục Thần hả?”, Từ Hiểu Bắc sửng sốt: “Mày chính là cái thằng…”

“Đúng vậy, tôi chính là tên nhặt đồng nát, là tên chạn vương kia đó”, Lý Dục Thần cười nói.

Anh thẳng thắn thừa nhận như thế lại khiến Từ Hiểu Bắc không biết nên làm gì.

“Mày muốn làm gì?”

“Không có gì, chẳng phải anh muốn có người uống một ly rượu với mình hay sao, giờ tôi đến tiếp anh”.

“Hừ, mày à?”, Từ Hiểu Bắc hỏi lại: “Đủ tư cách không?”

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, anh không đủ tư cách. Nhưng mà hôm nay tôi mở ngoại lệ, coi như ban cho anh cơ hội uống rượu với tôi, chỉ không biết anh có dám hay không thôi”.

“Mày nói cái gì?”
 
Chương 579


Chương 579

Từ Hiểu Bắc nghe không hiểu câu nào của Lý Dục Thần cả, tên nhãi này có phải bị điên rồi không thế?

Người xung quanh đều cười cợt.

“Chậc, đây là ăn bám đến nỗi não úng nước phải không?”

“Không đúng, chắc là nhặt đồng nát nhiều quá nên đầu óc bị ô nhiễm rồi!”

“Ê, cậu Từ bảo là anh không đủ tư cách chứ không phải cậu Từ không đủ tư cách, anh hiểu nhầm rồi”, có người cảm thấy đầu óc Lý Dục Thần có vấn đề nên cố tình nhắc nhở.

“Tôi không nhầm”, Lý Dục Thần còn chân thành trả lời lại.

Anh chân thành như vậy lại khiến người ta càng thêm chắc chắn anh bị điên rồi.

Cả người Chung Thần nhếch nhác, mắt lóe lên tia ác độc, cười bảo: “Anh Lý à, anh là con rể nhà họ Lâm, còn đây là cậu chủ của nhà họ Từ, đây không phải là câu đối mà nó cũng không phải vế đối đúng”.

“Chủ tịch Chung à, câu nói cao siêu như vậy người ta nghe không hiểu đâu!”

“Đúng thế, giải thích cho một thằng ngu làm gì”.

Mọi người đều cười ồ lên, nhưng Từ Hiểu Bắc cười không nổi.

Gã chẳng có ân oán hận thù gì với Lâm Mộng Khanh hay học sinh Nam Giang cả, hôm nay tới đây hơn thua chỉ vì sĩ diện mà thôi.

Bây giờ chuyện đã thành như thế, gã còn bị một thằng điên chế nhạo, mặc kệ Lý Dục Thần điên thật hay giả điên thì lần này mặt mũi của gã cũng mất hết rồi.

Người Nam Giang có thể cười nhưng gã không thể cười.

“Được, tao không đủ tư cách à, vậy để tao cho mày biết cái gì gọi là tư cách”, Từ Hiểu Bắc quay đầu lại, nói với bảo vệ đứng sau gã cách đó không xa: “Đánh thằng kia nhừ tử cho tôi”.

Bảo vệ hơi chần chừ bèn thì thầm vài câu bên tai Từ Hiểu Bắc.

Từ Hiểu Bắc lắc đầu nói: “Không được, hôm nay ở đây phải có người chết”.

Vừa dứt lời, cả không gian lặng tăm ngay tức khắc.

Rốt cuộc mọi người đã phát hiện chơi quá trớn rồi.

Cậu Từ ở Giang Đông muốn giết người.

Nghe vậy mấy tên nhà giàu hai đời cười hết nổi nữa rồi.

Từ Hiểu Bắc phải lấy lại mặt mũi cho người Giang Đông, nếu bọn họ trơ mắt nhìn Từ Hiểu Bắc giết người ở đây thì người Nam Giang còn giấu mặt vào đâu nữa.

Dẫu thế nào chăng nữa, Lâm Mộng Đình vẫn là người đại diện cho con em quyền quý ở Nam Giang.

Bất luận có bao nhiêu người ghen tị vì nhan sắc của cô hay vì nhà họ Viên mà đối đầu với nhà họ Lâm thì đó đều là mâu thuẫn nội bộ.

Còn Từ Hiểu Bắc lại không phải là người Nam Giang.

Nhưng liệu có ai dám đứng ra ngăn cản Từ Hiểu Bắc chứ?

Không có một học sinh nào đến từ ba nhà Tiền, Cao, Viên ở đây cả.

Chỉ có mỗi Chung Thần nhưng lòng lại vô cùng hân hoan.

Nhiệm vụ mà Viên Thế Kiệt giao cho anh ta đã hoàn thành lâu rồi. Nhưng nếu Từ Hiểu Bắc tức giận giết Lý Dục Thần thì đó đúng là ngoài mong đợi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top