Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Dịch 

Chương 729: Muốn chết cũng không thể chết được


 Dưới ngọn đèn đường ngoài biệt thự núi Vân Mộng. 

 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nghe thấy Triệu Tứ Hải nói vậy đều sửng sốt, không ngờ anh ta lại trả lời như vậy. 

 "Chồng ơi, anh bị gì thế? Sao bố với em lại không đúng, Dương Lệ là em gái ruột của em mà ở công ty lại nhằm vào anh như thế, chúng em tìm con bé tính sổ thì sao lại sai?", Dương Duyệt khó hiểu hỏi. 

 Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng đồng ý nói: "Đúng vậy, lần này Tiểu Lệ thật quá đáng. Tứ Hải, con không cần phải sợ nó, nơi này cũng chẳng phải quỹ đầu tư Nhân Phàm, nó chẳng thể làm gì con được đâu. Đi, giờ theo bố vào tìm nó tính sổ!" 

 Dương Cảnh Đào nói xong, định kéo Triệu Tứ Hải vào biệt thự tìm Dương Lệ và Lâm Hàn tính sổ. 

 "Đừng đừng đừng!", Triệu Tứ Hải thấy thế, vội vàng kéo Dương Cảnh Đào lại. 

 "Bố, coi như con cầu xin bố, chuyện này không liên quan gì tới Dương Lệ hết, do con làm sai, chứ chẳng tại Dương Lệ đâu. Bố đừng làm phiền đến hai vợ chồng con bé nữa", Triệu Tứ Hải gần như là năn nỉ. 

 Nếu Dương Cảnh Đào tìm Dương Lệ tranh luận nữa, cuối cùng bất kể kết quả thế nào thì người xui xẻo sẽ là Triệu Tứ Hải. Đây không phải là điều mà anh ta muốn thấy. 

 Dương Cảnh Đào nghe vậy dừng lại, khó hiểu nhìn Triệu Tứ Hải, hỏi: "Không liên quan tới Tiểu Lệ ư? Vậy con làm gì mà lại bị đuổi việc? Mà dù con có sai thì Tiểu Lệ ngoảnh mặt làm ngơ cũng thật quá đáng". 

 "Đúng thế", Dương Duyệt đứng cạnh cũng nói: "Tiểu Lệ là giám đốc đại diện của công ty Nhân Phàm, chỉ cần con bé nói một câu, lẽ nào anh sẽ bị đuổi việc sao? Dù anh làm sai, còn chẳng phải tại nó không chịu giúp à?" 

 Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng thấy hơi bực, bất lực nói: "Giờ có nói cũng không nói rõ được, Dương Lệ thật sự đã dốc hết sức rồi. Lần này, là tại anh tự làm tự chịu. Hiện tại, coi như con cầu xin hai người, đừng đến làm phiền Dương Lệ nữa. Chúng ta về nhà đi". 

 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt lại gặng hỏi Triệu Tứ Hải một hồi, nhưng vẫn không hỏi ra được rốt cuộc anh ta đã làm gì. 

 Trái lại Triệu Tứ Hải còn mở miệng khẩn cầu bọn họ đừng đến đây quấy rầy Lâm Hàn và Dương Lệ nữa. 

 Cuối cùng, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào đành phải từ bỏ, rồi rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng. 

 Có điều, trong lòng hai người họ vẫn cho rằng chuyện này là do Dương Lệ sai. Triệu Tứ Hải không thể nào mắc lỗi lầm gì lớn được, chắc chắn là Dương Lệ làm khó hoặc không chịu ra tay giúp. 

 Mà lúc này, bên trong trang viên của Trương Thiên Sơn tại thành phố Phụng Thiên thuộc tỉnh Bắc Đông. 

 Giờ đây, cả người Trương Thiên Sơn đã be bét máu, nhưng vẫn nghiến chặt khớp hàm, không chịu mở miệng giúp Tạ Kiến An. 


 Ngay cả hai gã đàn ông to con phụ trách tra tấn Trương Thiên Sơn cũng mệt mỏi, hiển nhiên là dùng hình đến mức mệt bở hơi tai. 

 "Đại ca Tạ, Trương Thiên Sơn vẫn không chịu mở miệng đồng ý giúp chúng ta, nhưng cứ tiếp tục thì ông ta sẽ chết, làm sao đây ạ?", một gã đàn ông to con nhìn Tạ Kiến An hỏi. 

 Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn máu me đầy người cũng có chút bất lực. 

 Ông ta không ngờ thật sự lại có người có thể kiên trì được dưới sự tra tấn tàn khốc như thế. 

 Song, trước mắt Tạ Kiến An cũng không có cách nào. 

 Giờ Trương Thiên Sơn đã hấp hối, nếu lại tra tấn ông ta tiếp, có lẽ Trương Thiên Sơn sẽ chết ngay tại chỗ. 

 Trương Thiên Sơn mà chết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tạ Kiến An cả, dù sao lần này muốn cướp được vị trí Đại bàng núi Bắc Đông, cuối cùng Trương Thiên Sơn cũng phải chết thôi. 

 Nhưng trước mắt, Tạ Kiến An không muốn Trương Thiên Sơn chết, vì Trương Thiên Sơn còn có tác dụng với ông ta. 

 "Bỏ đi, trước cứ dừng lại, sắp xếp bác sĩ điều trị cho ông ta, không được để ông ta chết vào lúc này", Tạ Kiến An bất đắc dĩ thở dài nói. 

 "Vâng", đàn em của ông ta nghe vậy bèn lập tức đi làm. 

 Còn Trương Thiên Sơn, thấy bác sĩ đến điều trị cho mình thì lại chua xót không thôi. 

 Là Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dưới trướng có vô số đàn em, oai phong hùng mạnh một cõi. Nhưng nay lại chật vật, bị tra tấn không ra hình người. 

 Đến nỗi giờ Trương Thiên Sơn muốn chết cũng chết không được, có những bác sĩ và y tá ấy, dù ông ta bị tra tấn thành như vậy, cũng sẽ không chết ngay. 

 Tạ Kiến An bất lực nhìn Trương Thiên Sơn, rồi tiếp tục liên lạc với người bên Đông Hải. 

 Nhưng mãi đến lúc này, Tạ Kiến An vẫn không thể liên lạc được với bên Tạ Kiến Bình, cũng chẳng thể gọi được cho đàn em thân tín của ông ta. 

 Những người còn lại thì liên lạc được, nhưng họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hôm nay Tạ Kiến Bình và mấy tên đàn em thân tín bị một đám người bắt đi, đến giờ vẫn chưa trở về. 

 Mà những người còn lại ấy đều là đàn em của Trương Thiên Sơn, chỉ nghe theo lệnh ông ta đến thành phố Đông Hải hợp tác với Lâm Hàn, cũng chẳng nghe theo Tạ Kiến Bình mấy, càng đừng nói đến chuyện dùng họ đối phó Trương Thiên Sơn. 

 "Tên Lâm Hàn này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng qua chỉ là kinh doanh phi pháp thôi, có cần phải bắt Tạ Kiến Bình đi không?", Tạ Kiến An bất đắc dĩ nói. 

 Tạ Kiến An do dự một lát rồi dùng điện thoại của Trương Thiên Sơn gọi cho Lâm Hàn. 

 Lúc này, Lâm Hàn vừa mới an ủi Dương Lệ trở về phòng nghỉ ngơi xong chợt thấy điện thoại đổ chuông, bên trên hiện lên dãy số của Trương Thiên Sơn. 

 Hơn hết, có tên Tạ Kiến Bình kia giấu anh kinh doang phi pháp, còn cài bom đe dọa Dương Lệ, lại càng khiến anh có ác cảm với Bắc Đông. 

 "Có gì thì nói mau đi", Lâm Hàn không kiên nhẫn nói. 

 Nghe thấy Lâm Hàn bực bội, Tạ Kiến An có chút khó chịu với giọng điệu ấy của anh, nhưng giờ ông ta không thể không hạ mình. Dù sao, trước mắt thì Lâm Hàn không phải là người mà Tạ Kiến An có thể chọc được. Đợi đến khi kế hoạch thành công, ngồi vào vị trí Đại bàng núi, nắm giữ hơn phân nửa thế lực vùng Bắc Đông thì ông ta mới có sức mạnh ăn nói ngang hàng với Lâm Hàn. 

 "Là vầy thưa cậu Lâm", Tạ Kiến An nhịn xuống, cung kính nói với Lâm Hàn: "Hôm nay, tôi vẫn không thể liên lạc được với Tạ Kiến Bình. Tuy ông ta dám làm ra cái chuyện vô cùng quá trớn đó, nhưng dầu gì ông ta cũng là người phụ trách của Bắc Đông đến hợp tác với Hoa Đông cậu. Nếu không có Tạ Kiến Bình, vậy chẳng phải phải tạm gác lại việc hợp tác giữa đôi bên sao? Vì thế, tôi bèn đánh bạo hỏi cậu, xem cậu định xử lý ông ta thế nào".

 
Chương 730: Hành động bất đắc dĩ


 "Ồ, điều này à". 

 Lâm Hàn cầm điện thoại nhàn nhạt nói: "Tạ Kiến Bình làm thế đã là trái với giao ước giữa tôi và Trương Thiên Sơn, thậm chí còn đe dọa đến tính mạng của vợ tôi. Nếu không phải nể mặt Trương Thiên Sơn thì tôi đã quăng ông ta xuống biển đút cho cá ăn rồi. Hiện giờ, nể tình Trương Thiên Sơn nên chỉ tạm giam giữ ông ta, đợi Trương Thiên Sơn liên lạc với tôi cùng bàn bạc rồi đưa ra cách xử lý sau. Trước lúc đó, Tạ Kiến Bình đừng hòng rời khỏi đây". 

 Tạ Kiến An ở đầu dây bên kia nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi hẳn. 

 "Cái này, cậu Lâm ơi, cậu xem làm vậy chẳng phải sẽ phải gác lại việc hợp tác giữa Hoa Đông và Bắc Đông ư? Hay là cậu thả ông ta ra trước, đợi Đại bàng núi về rồi xử lý sau. Dù sao, ông ta cũng sẽ không chạy được, cậu nói đúng không?", Tạ Kiến An cẩn thận nói. 

 "Không được", Lâm Hàn thẳng thừng từ chối, nói: "Trương Thiên Sơn không gọi điện thoại tới thì tôi sẽ không thả Tạ Kiến Bình ra. Còn ông muốn thả ông ta ra ư? Được thôi, nhưng phải để cái mạng lại, chỉ có thể thả xác của ông ta đi thôi!" 

 Trương Thiên Sơn đã sắp mất đi ý thức ở trong đại sảnh nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì thầm vui vẻ. 

 Kể từ đó, chỉ cần ông ta cố gắng kiên trì thì Lâm Hàn sẽ không thả Tạ Kiến Bình ra. Đợi đến khi Lâm Hàn biết chuyện xảy ra bên này, tuy Trương Thiên Sơn không biết anh có thể báo thù cho ông ta đối phó Tạ Kiến An hay không. Xét đến cùng, họ mới chỉ quen biết nhau đây thôi. 

 Nhưng Trương Thiên Sơn chắc chắn một điều rằng Lâm Hàn sẽ giết chết Tạ Kiến Bình vì ông ta. 

 Nói cách khác, ít nhất Trương Thiên Sơn còn có thể kéo Tạ Kiến Bình chết chung, khiến Tạ Kiến An không thỏa thuê đắc ý được như dự tính của ông ta. 

 Lúc này, Trương Thiên Sơn rất muốn nói gì đó để Lâm Hàn biết bên này xảy ra chuyện. Nhưng sau khi bị tra tấn cả ngày, ông ta đã sớm thấm mệt, nên hoàn toàn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. 

 Còn Tạ Kiến An, sau khi nghe được lời ấy của Lâm Hàn thì sắc mặt chợt trở nên hết sức khó coi. 

 Cứ vậy, nếu Trương Thiên Sơn không chịu mở miệng đồng ý, đừng nói bên Tạ Kiến Bình có tiếp tục kế hoạch kiếm món hời lớn từ kinh doanh phi pháp hay không, ngay cả bản thân ông ta còn khó thoát được nữa là. 

 Tuy cực kỳ hận cái hòn đá ngáng chân là Lâm Hàn này, nhưng giờ Tạ Kiến An cũng không thể làm gì anh được. Thậm chí, ông ta còn rất sợ Lâm Hàn sẽ phát hiện ra sự bất thường bên này, rồi quay sang đối phó bọn họ. Vì vậy, Tạ Kiến An hoàn toàn chẳng dám nói thêm cái gì, đề phòng nói lỡ miệng. 

 "Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng báo cho Đại bàng núi, để ông ta xử lý việc này". 

 Tạ Kiến An lại nói với Lâm Hàn vài câu, rồi vội vàng cúp máy. 

 Sau khi cúp máy, Tạ Kiến An tức giận quăng hết mấy món đồ làm bằng sứ trên bàn xuống đất bể tan nát. 


 Chúng đều là đồ cổ có giá trị xa xỉ do Trương Thiên Sơn sưu tầm, mỗi một món đều nguồn tài phú mà người bình thường có làm lụng cả đời cũng không thể kiếm được. 

 Mà lúc này, chúng đã coi như thuộc về Tạ Kiến An từ lâu, dù sao trước mắt Trương Thiên Sơn cũng đang nằm trong tay bọn họ, nên mọi thứ của ông ta đều về túi Tạ Kiến An. 

 Nhưng giờ, Tạ Kiến An lại không có chút đau lòng nào với chúng hết. 

 Tuy những món đồ cổ ấy xa xỉ đấy, nhưng lại chẳng là gì so với vị trí Đại bàng núi và tính mạng của Tạ Kiến Bình. 

 "Tên Lâm Hàn kia thật là vướng víu mà!", Tạ Kiến An tức giận nói. 

 Mấy tên đàn em đứng cạnh đều nhìn Tạ Kiến An bằng ánh mắt lo lắng. Ban nãy, họ cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Tạ Kiến An và Lâm Hàn. Tình hình trước mắt có thể nói là cực kỳ bất lợi đối với họ. 

 Ban đầu, toàn bộ kế hoạch đều vô cùng chu đáo, không lộ chút sơ hở và được tiến hành một cách thuận lợi. Nhưng giờ bởi vì một hành động vô tình của Lâm Hàn, lại khiến cho họ đứng giữa hoàn cảnh khó khăn, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. 

 Lùi là không thể lùi rồi, từ khi bọn họ bắt Trương Thiên Sơn thì đã chẳng còn đường lui nữa. Một là đi tiếp hướng tới thành công, hai chính là thất bại và bị giết chết. 


 Nhưng nếu đi tiếp thì cũng muôn trùng khó khăn. 

 "Đại ca, giờ chúng ta phải làm sao đây? Chẳng bao lâu nữa, tin tức bên này sẽ truyền ra ngoài thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ không còn cơ hội mua chuộc các thế lực trong Bắc Đông. Lúc ấy, chúng ta chết chắc". 

 "Chưa nói tới những thế lực ở Bắc Đông, chỉ riêng Lâm Hàn thôi, nếu cậu ta mà biết thì sẽ cực kỳ bất lợi cho chúng ta". 

 "Chỉ vài ngày nữa là La Võ và Uông Nghĩa sẽ dẫn người chạy về, tới lúc ấy, nếu chúng ta vẫn không thể mua chuộc các thế lực ở Bắc Đông thì chẳng thể nào đối phó được với họ". 

 Đám đàn em của Tạ Kiến An đều lo lắng nói. 

 Tạ Kiến An nghe thấy thế cũng bất lực, trong lòng tức giận không thôi. 

 Ông ta chậm rãi thả lỏng nắm tay ra, bất lực nói: "Thôi, cứ tiến hành kế hoạch đi, mau liên hệ với các thế lực xung quanh, nhờ bọn họ giúp đỡ". 

 "Thật sự phải nhờ họ giúp ư? Vậy thì chúng ta sẽ phải chia một nửa cái bánh kem Bắc Đông béo bở này cho họ đó", một gã đàn em sốt ruột nói. 

 "Chứ còn cách gì nữa? Không nhờ họ giúp thì chúng ta sẽ chẳng gặm được miếng nào, thậm chí còn không giữ nổi tính mạng nữa là. Hiện giờ, chỉ có thể nhờ họ giúp, chia một nửa lợi ích ra mới tiếp tục kế hoạch được, và chúng ta mới có bánh để mà ăn", Tạ Kiến An bất lực nói. 

 Mấy tên đàn em của Tạ Kiến An nghe vậy đều có chút không biết làm sao, chỉ đành làm theo lệnh ông ta, vội vàng đi liên lạc với các thế lực đã đánh tiếng trước đó, đưa ra lợi ích hậu hĩnh nhờ họ cử người đến hỗ trợ. 


 Vậy thì, tuy không thể kế thừa vị trí Đại bàng núi của Trương Thiên Sơn, nhưng dầu gì cũng là thuộc hạ đắc lực của ông ta, nắm giữ quyền lực to lớn, hơn xa việc trở thành Đại bàng núi mà mất đi một nửa thế lực vùng Bắc Đông. 

 Chẳng qua giờ kế hoạch đã bắt đầu rồi, có hối hận cũng đành chịu, một khi đã đâm lao thì phải thao lao thôi. 

 Bấy giờ, Uông Nghĩa và La Võ đi chấp hành mệnh lệnh của Trương Thiên Sơn đã nhận được thông báo từ La Văn. Lúc này, họ cùng bỏ lại hết mọi thứ, vội vàng chạy về Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn. Có lẽ khoảng hai ba ngày nữa là có thể về đến nơi. 

 Đêm khuya, tại cửa khẩu trên đường cao tốc thành phố Đông Hải tỉnh Hoa Đông. Có hai chiếc xe vừa mới chạy ra khỏi cao tốc, phóng nhanh hướng về nội ô, người ngồi trong xe chính là La Văn và vài tên đàm em thân tín đến tìm Lâm Hàn nhờ giúp đỡ.

 
Chương 731: Cầu xin cậu Lâm cứu Đại bàng núi của chúng tôi với!


 

 Sáng sớm hôm sau. 

 Hôm nay là chủ nhật, hôm qua lại trải qua chuyện kia nên cả Lâm Hàn và Dương Lệ đều hơi mệt. Vì thế, họ chỉ nghỉ ngơi trong biệt thự. 

 Còn Dương Lệ vẫn bề bộn với công việc, nay cuối cùng cũng có thể ngủ nướng một hồi. 

 Lâm Hàn lại dậy từ sớm, nhưng cũng chẳng có gì để làm. 

 Vốn định hợp tác với Bắc Đông, giờ lại xảy ra chuyện như thế, chuyện hợp tác chắc phải tạm hoãn chờ liên lạc được với Trương Thiên Sơn rồi mới quyết định tiếp được. 

 Lúc này, trời vừa sáng, ngoài biệt thự núi Vân Mộng bỗng có hai chiếc xe dừng lại trước cửa. 

 "Có chắc chỗ này là nhà của cậu Lâm không?", La Văn hỏi. 

 "Chắc ạ, theo kết qua điều tra thì chính là nơi này", một tên đàn em của La Văn đáp. 

 La Văn gật đầu, bước xuống xe. 

 Lâm Hàn chỉ mới quen biết Trương Thiên Sơn gần đây thôi, nên Trương Thiên Sơn cũng không biết địa chỉ của anh, lại càng không cần phải nói đến La Văn. 

 La Văn chỉ biết Lâm Hàn là ông trùm vùng Hoa Đông, có thực lực rất mạnh, hiện đang sống ở thành phố Đông Hải, còn lại thì mù tịt. 

 Nhưng trước khi đi, La Văn đã bảo đàn em điều tra, cuối cùng tra được một căn biệt thự có người đứng tên là Lâm Hàn nên mới chạy tới đây. 

 Mà lúc này, La Văn nhìn biệt thự núi Vân Mộng, lại hơi lo nó không phải chỗ ở của Lâm Hàn. 

 Căn biệt thự này trông thì sang trọng và hoa lệ đó, vị trí hay diện tích cũng thuộc loại 1, giá cả chắc chắn rất đắt đỏ, là nơi ở mà đa số người trên thế giới này có cố gắng cả đời cũng không mua nổi. 

 Thế nhưng, so với thân phận của Lâm Hàn thì nó lại không xứng cho lắm. 

 Dù sao, Lâm Hàn cũng là ông trùm Hoa Đông, là người có thể ngồi ngang hàng với Đại bàng núi Trương Thiên Sơn. 

 Trương Thiên Sơn có thể sống trong một trang viên khổng lồ, lẽ nào Lâm Hàn lại chỉ có một căn biệt thự này thôi ư? 

 Có điều, giờ La Văn cũng không điều tra ra kịp chỗ ở của Lâm Hàn, chỉ có thể hỏi trước rồi tính sau. 

 Sau đó, La Văn bèn ấn chuông cửa. 

 Dì Hà đang quét sân nghe thấy tiếng chuông bèn đi tới. 

 "Các người là?" 

 Dì Hà nhìn đám người kia, hơi sợ sệt hỏi. 

 Dẫu sao, đám người La Văn nhìn chẳng giống người bình thường chút nào, ai cũng có sát khí, rõ ràng không phải người đứng đắn gì. Chỉ có La Văn là nhìn đỡ tý, trông có vẻ khá nho nhã. 

 Hơn nữa, vì đám La Văn không ngừng lên đường nên đã hai ngày vẫn chưa nghỉ ngơi gì. 

 Tuy thực tế trên đường ngoài lái xe ra, những người còn lại có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi. 

 Nhưng Đại bàng núi Trương Thiên Sơn - đại ca của họ đang bị Tạ Kiến An bắt, mạng sống không phút giây nào là không bị đe dọa, bọn họ nghỉ ngơi được mới là lạ. 

 Cũng vì không muốn ảnh hưởng tới việc cứu giúp Trương Thiên Sơn sắp tới, bọn họ mới ép mình chợp mắt một lát, không thì sẽ không đủ sức mà đi cứu Trương Thiên Sơn. 

 Dù thế, lúc này đám người La Văn cũng treo hai con mắt gấu trúc, vẻ mặt giăng đầy sự mệt mỏi, trông hơi đáng sợ. 

 "Xin chào, xin hỏi, đây là chỗ ở của cậu Lâm à? Chúng tôi muốn tìm cậu ấy có chút chuyện cần bàn", La Văn khách sáo hỏi. 

 Dì Hà nghe vậy thì hơi bất ngờ, những người này trông hung hăng đáng sợ vậy mà lại rất khách sáo với cậu Lâm, hình như cũng không phải tới để gây chuyện. 

 Một khi đã như vậy, dì Hà cũng chuẩn bị đi thông báo cho Lâm Hàn. 

 "Đúng vậy, các người chờ một lát, tôi đi thông báo cho cậu Lâm", dì Hà cũng không mở cửa, đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra, sau đó mới vội vàng đi thông báo cho Lâm Hàn. 

 Đám người La Văn thấy thế cũng không khó chịu, trái lại còn hết sức vui mừng, không ngờ nơi này lại thật sự là chỗ ở của Lâm Hàn. Cuối cùng họ cũng gặp được anh, trước mắt thì người có thể giúp Trương Thiên Sơn chỉ có mình Lâm Hàn thôi. 

 Cửa phòng Lâm Hàn bị người khẽ gõ mấy cái. 

 Lâm Hàn nhẹ nhàng đứng dậy, đắp chăn cho Dương Lệ rồi mới mở cửa ra. 

 "Thưa cậu Lâm, bên ngoài có một đám người đến, trông không giống người thường, cũng không phải người nơi này. Họ nói là có chuyện quan trọng cần bàn với cậu, giọng điệu nghe có vẻ rất khách sáo", dì Hà vội nói. 

 Lâm Hàn gật đầu, anh cũng không nghĩ nhiều mà đi theo dì Hà ra ngoài. 

 Xung quanh Lâm Hàn có một số vệ sĩ đang âm thầm bảo vệ anh, đây là quyền lợi của người thừa kế nhà họ Lâm. 

 Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã chính thức trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm, nên bên cạnh lại được đổi một đám vệ sĩ lợi hại hơn. 

 Hơn nữa, sau chuyện ngày hôm qua, Lâm Hàn lo lắng cho sự an toàn của Dương Lệ nên còn đặc biệt sắp xếp người ở Tôn Hàn Các đi bảo vệ cô. 

 Bởi vậy lúc này, xung quanh biệt thự núi Vân Mộng trông thì bình yên tĩnh lặng đó, nhưng thực tế lại có một số vệ sĩ đang ẩn núp. 

 Tuy không nhiều, nhưng họ đều là cao thủ đứng đầu, có thực lực vô cùng lợi hại. 

 Trên thực tế, đám La Văn vừa đến thì những vệ sĩ kia cũng đã phát hiện ra họ. Chẳng qua, họ cũng không có hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ yên lặng đợi lệnh. 

 Lúc này, Lâm Hàn chỉ mặc áo ngủ đi theo dì Hà ra ngoài. 

 Nhìn thấy đoàn người La Văn từ xa, Lâm Hàn cảm thấy La Văn kia khá là quen, suy nghĩ một chút bèn nhớ tới anh đã gặp anh ta trong bữa ăn do Trương Thiên Sơn tổ chức khi vừa gặp ở thành phố Phụng Thiên, người này cũng có mặt trong bàn ăn. 

 Người có tư cách ngồi cùng bàn với Trương Thiên Sơn và Lâm Hàn, chắc chắn đều là đàn em thân tín của ông ta. 

 Mà đương nhiên, đám người La Văn cũng nhận ra Lâm Hàn, thấy anh đi ra đều trở nên kích động, Trương Thiên Sơn được cứu rồi. 

 "Tốt quá rồi, có cậu Lâm ở đây thì cậu ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta cứu Đại bàng núi!" 

 "Lần trước Đại bàng núi giúp cậu ấy nhiều như vậy, chắc giờ cậu ấy sẽ giúp chứ nhỉ?" 

 "Cũng chưa biết được, ai biết lòng người như thế nào". 

 "Tôi tin cậu Lâm sẽ ra tay giúp đỡ, người được Đại bàng núi coi trọng, nhất định là một người có tình có nghĩa". 

 Đám người La Văn lập tức kích động nhỏ giọng bàn tán, ai cũng nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy chờ mong. 

 Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đi tới trước mặt đám La Văn, mở cửa ra. 

 Thấy bọn họ, Lâm Hàn cũng hơi nghi ngờ hỏi: "Các người là đàn em của Trương Thiên Sơn đúng không? Đột nhiên tới đây có chuyện gì sao?" 


 Lâm Hàn thấy vậy thì sửng sốt, không ngờ lại gặp phải cảnh này. 

 Mà khi nghe thấy La Văn nói thế, anh cũng kinh ngạc đến ngây người. 

 Mặc dù chỉ mới quen Trương Thiên Sơn không lâu, nhưng Lâm Hàn đã coi ông ta như anh em của mình. 

 Giờ nghe thấy Trương Thiên Sơn gặp nặn, Lâm Hàn lập tức lo lắng không thôi, vội vàng hỏi: "Trương Thiên Sơn đã xảy ra chuyện ư? Mau kể tôi nghe mọi chuyện đi!" 

 
Chương 732: Không tiếc bất cứ giá nào


 

 Trước cửa biệt thự núi Vân Mộng. 

 Lâm Hàn nhìn mấy người La Văn, vô cùng ngạc nhiên. 

 Khoảng thời gian trước, Lâm Hàn đã cảm thấy có gì đó không đúng, số điện thoại của Trương Thiên Sơn hoặc là không gọi được, hoặc là người nghe máy không phải ông ta. 

 Tối hôm qua còn có đàn em của Trương Thiên Sơn dùng điện thoại của ông ta gọi đến. 

 Chuyện như vậy chắc chắn không thể xảy ra với Trương Thiên Sơn, dù Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện gì cũng không đến mức như vậy. 

 Nhưng khoảng thời gian trước, Trương Thiên Sơn lại có như thế, sau đó Trương Thiên Sơn cũng từng gọi điện thoại ôn chuyện cũ với Lâm Hàn. 

 Lại thêm việc Trương Thiên Sơn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, thế lực vô cùng mạnh mẽ, Lâm Hàn theo bản năng cho rằng Trương Thiên Sơn sẽ không xảy ra chuyện gì. 

 Cho nên lúc trước, Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem mọi thứ như ảo giác của mình, Trương Thiên Sơn chỉ đang bận chuyện gì đó, chứ không phải xảy ra chuyện. 

 Nhưng bây giờ sau khi xuất hiện cảnh này, Lâm Hàn càng cảm thấy không đúng. 

 Phải biết rằng lần này vùng Bắc Đông và vùng Hoa Đông hợp tác, lúc trước Lâm Hàn đã giao hẹn với Trương Thiên Sơn rồi, chỉ làm ăn chính đáng, sau đó Tạ Kiến Bình lại làm ra chuyện như vậy, thật sự không đúng lắm. 

 Sau đó nói chuyện hai lần với người sử dụng điện thoại của Trương Thiên Sơn kia, bây giờ nghĩ lại cũng cực kỳ sai. 

 Lúc này La Văn cũng vội vàng giải thích với Lâm Hàn, nói hết những gì anh ta biết cho Lâm Hàn nghe. 

 Sau khi nghe xong, sắc mặt Lâm Hàn lập tức thay đổi. 

 “Nếu nói thế, có lẽ người tôi nói chuyện lúc trước là Tạ Kiến An, Tạ Kiến An phản bội Trương Thiên Sơn rồi bắt ông ta lại, Tạ Kiến An này có quan hệ như thế nào với Tạ Kiến Bình?”, Lâm Hàn vội hỏi. 

 “Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình là anh em, đều được đại bàng núi Trương Thiên Sơn cứu rồi nhận nuôi từ nhỏ, lần này hai anh em lại cùng nhau phản bội, Tạ Kiến Bình đến thành phố Đông Hải thật ra cũng là muốn bàn chuyện làm ăn Vùng Xám, kiếm lời nhiều hơn, sau đó lôi kéo rất nhiều thế lực ở vùng Bắc Đông, khiến những thế lực kia chịu thừa nhận thân phận đại bàng núi mới của Tạ Kiến An, anh Lâm, xin anh mau chóng bắt Tạ Kiến Bình lại!”, La Văn nói. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Vì lúc trước La Văn bị Tạ Kiến An nhốt trong mật thất của mình, khi đó Tạ Kiến An cũng không ngờ La Văn lại có cơ hội chạy trốn, hơn nữa mật thất còn quá nhỏ. Cho nên lúc mấy người Tạ Kiến An bàn bạc kế hoạch cũng không hề tránh né La Văn, khiến La Văn ngoài ý muốn trốn ra được biết hết tất cả kế hoạch của Tạ Kiến An. 


 Nghe vậy, sắc mặt Lâm Hàn hơi thay đổi, bây cười cuối cùng anh cũng hiểu rõ mọi chuyện. 

 Chẳng trách trước đó Lâm Hàn cảm thấy Tạ Kiến Bình này hơi kỳ lạ, cả Tạ Kiến An nói chuyện điện thoại với mình cũng thế, thì ra là như vậy. 

 “Yên tâm đi, Tạ Kiến Bình muốn kinh doanh Vùng Xám đã bị tôi bắt rồi, bây giờ đang bị nhốt ở chỗ đàn em của tôi, kế hoạch làm ăn của bọn họ đã thất bại, bây giờ tôi sẽ bảo đàn em đưa Tạ Kiến Bình đến đây”, Lâm Hàn nói thẳng. 

 Dứt lời, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Ngô Xuyên. 

 Ngô Xuyên ở bên kia đang lười biếng ngủ nướng, nghe tiếng điện thoại reo thì hơi mất kiên nhẫn nhìn một cái, thấy là Lâm Hàn gọi đến thì lập tức ngồi dậy, vội vàng nghe máy. 

 “A lô, anh Hàn, có chuyện gì sao?”, Ngô Xuyên hỏi thẳng. 

 Lúc này giọng điệu của Lâm Hàn hơi lạnh lùng, sau khi biết Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện, anh có hơi bực bội. 

 “Ngô Xuyên, Tạ Kiến Bình và mấy đàn em của ông ta vẫn còn ở chỗ anh chứ? Mau chóng đưa tới đây cho tôi, chú ý một chút, không được để ai chạy trốn, nếu không anh chịu trách nhiệm”, Lâm Hàn ra lệnh. 

 Nghe vậy, Ngô Xuyên không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cứ làm theo những gì Lâm Hàn nói là được. 


 “Anh Hàn yên tâm, người đều ở đây, được theo dõi rất sát sao, không ai trốn được cả, tôi sẽ đưa hết đến cho anh!”, Ngô Xuyên đáp. 

 La Văn ở bên cạnh thấy thế thì thầm thở phào, kế hoạch bên phía Tạ Kiến Bình chưa thành công, mấy người Tạ Kiến Bình còn bị Lâm Hàn bắt lại hết, đây thật sự là một tin tức tốt với bọn họ. 

 Nhưng La Văn cũng hiểu Tạ Kiến An vẫn còn kế hoạch dự phòng kia, trong lòng có hơi lo lắng, lo lắng vùng Bắc Đông sẽ bị biết bao nhiêu thế lực chia cắt, lo lắng cho sự an toàn của Trương Thiên Sơn. 

 “Đừng như thế nữa, mau đứng dậy đi vào bàn bạc kế hoạch đi, Trương Thiên Sơn có ơn với tôi, chúng tôi từ lâu đã xem nhau như anh em, bây giờ Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện này, tôi nhất định sẽ ra tay giúp đỡ!”, Lâm Hàn nói với mấy người La Văn vẫn còn quỳ dưới đất. 

 Mấy người La Văn cũng không khách sáo, lập tức đi theo Lâm Hàn tiến vào biệt thự núi Vân Mộng. 

 Đồng thời, mấy người La Văn cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy lời này của Lâm Hàn, Lâm Hàn không chút do dự đồng ý giúp đỡ, thật sự là một chuyện tốt hiếm thấy với bọn họ. 

 Bọn họ cũng không biết những chuyện khác về Lâm Hàn, nhưng biết rõ thực lực của anh. 

 Có Lâm Hàn giúp đỡ, sẽ rất có lợi cho việc bọn họ giải cứu Trương Thiên Sơn, phá hỏng kế hoạch của Tạ Kiến An. 

 Dì Hà ở bên cạnh chưa từng nhìn thấy tình huống như vậy, nghe thấy lời của Lâm Hàn và những người này thì rất ngạc nhiên. 

 Nhưng dì Hà làm giúp việc cho Lâm Hàn đã lâu, đương nhiên cũng tin tưởng vào nhân phẩm của Lâm Hàn, cho nên biết điều không nhiều lời, lập tức đi chuẩn bị trà và bánh ngọt cho mấy người La Văn. 

 Lâm Hàn dẫn mấy người La Văn đi vào phòng khách ngồi xuống, dì Hà bưng một vài món ăn lên. 

 “Không cần khách sáo, mau ăn đi, đi suốt đêm đến đây cũng vất vả cho các anh rồi, mau ăn một chút phục hồi thể lực, rồi mới có sức đi cứu Trương Thiên Sơn chứ”, Lâm Hàn nói. 


 Hơn nữa nghe những gì La Văn nói khi nãy, Lâm Hàn cũng biết tuy hai anh em Tạ Kiến Bình và Tạ Kiến An được Trương Thiên Sơn nuôi lớn nhưng vẫn có thể làm ra chuyện này, rõ ràng là hạng người lòng lang dạ sói, không nói chắc được Tạ Kiến An sẽ làm gì với Trương Thiên Sơn. 

 Lâm Hàn cũng đã quyết định, một khi hiểu rõ tình huống bàn bạc kế hoạch xong, sẽ lập tức xuất phát đến vùng Bắc Đông cứu Trương Thiên Sơn, không thể chậm trễ một chút thời gian nào nữa, vì chậm một giây cũng có thể mang đến nguy hiểm lớn hơn cho Trương Thiên Sơn. 

 Mà lần này giải cứu Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí còn định sử dụng cao thủ của gia tộc, cần phải dùng khí thế áp đảo hoàn toàn giải quyết đám người Tạ Kiến An, cứu Trương Thiên Sơn, không thể để Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, bảo đảm có thể cứu ông ta một cách ổn thỏa nhất. 

 Mà lúc này, Ngô Xuyên bên kia cũng đã dẫn theo một đám cao thủ dưới trướng đi đến nơi giam giữ Tạ Kiến Bình.

 
Chương 733: Chạy trốn thất bại


 

 “Anh Xuyên muốn thả tôi đi rồi sao?” 

 Nhìn thấy Ngô Xuyên đến, Tạ Kiến Bình lập tức kích động đứng lên. 

 Tạ Kiến Bình cả đêm không ngủ, vẫn luôn rất sốt ruột. 

 Dù sao ông ta cũng hiểu kế hoạch của Tạ Kiến An ở vùng Bắc Đông bên kia đã bắt đầu, không bao lâu nữa, chuyện ở vùng Bắc Đông sẽ truyền tới tai Lâm Hàn. 

 Nếu khi đó Tạ Kiến Bình vẫn còn ở trong tay Lâm Hàn, ông ta chắc chắn sẽ chết rất thê thảm. 

 Cho nên Tạ Kiến Bình vẫn luôn nghĩ xem có cách gì để chạy đi không, bây giờ ông ta đã từ bỏ việc kinh doanh Vùng Xám của thành phố Đông Hải, dù sao ông chủ đứng sau Phùng Thạch cũng chính là Lâm Hàn, ông ta chắc chắn sẽ không thể hợp tác. 

 Huống hồ sau chuyện này, chắc chắn Lâm Hàn cũng sẽ khá chú ý người đến từ vùng Bắc Đông bọn họ, sẽ không cho bọn họ cơ hội kinh doanh Vùng Xám. 

 Tạ Kiến Bình cũng thấy hơi khó hiểu, Lâm Hàn thân là đại ca của vùng Hoa Đông, sao lại không dám kinh doanh Vùng Xám? 

 Còn Tạ Kiến Bình trước mắt, sau khi từ bỏ việc làm ăn với Vùng Xám, ông ta chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây, dẫu sao nếu vẫn luôn ở trong tay Lâm Hàn, kết cục của ông ta chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. 

 Tuy bên phía Tạ Kiến An sẽ hành động hết sức bí mất, nhưng không ai nói trước được lúc nào sẽ truyền đến tai Lâm Hàn. 

 Chỉ là sau một hồi thăm dò, Tạ Kiến Bình thấy hơi bất đắc dĩ, mấy người Ngô Xuyên trông coi bọn họ rất nghiêm, khá có kinh nghiệm, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội chạy trốn. 

 Hai ngày nay ông ta cũng hiểu, có lẽ Ngô Xuyên là người có tiếng nói nhất dưới Lâm Hàn. 

 “Đứng lên hết cho tôi, anh Hàn muốn gặp các người, ngoan ngoãn thành thật đi theo tôi!”, Ngô Xuyên nói. 

 Dù Ngô Xuyên không coi những người này ra gì, nhưng khi nãy Lâm Hàn cũng đã dặn dò, không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì được. 

 Cho nên lúc này Ngô Xuyên cũng mang theo mấy người đến, còn đều là cao thủ, anh ta còn đích thân áp giải, bảo đảm không có sơ hở nào. 

 Nghe thấy lời của Ngô Xuyên, sắc mặt Tạ Kiến Bình lập tức thay đổi. 

 “Anh Xuyên, anh có biết là chuyện gì không? Sao đột nhiên lại muốn chúng tôi đi đến chỗ ở của cậu Lâm thế?”, Tạ Kiến Bình dè dặt hỏi. 

 “Sao tôi biết được? Ông hỏi nhiều thế làm gì, bảo ông đi thì đi đi!”, Ngô Xuyên tức giận nói. 

 Lúc này cửa cũng đã được mở ra, mấy người Tạ Kiến Bình vẫn luôn bị trói lại, đàn em của Ngô Xuyên áp tải bọn họ ra ngoài. 

 Lúc này trong lòng Tạ Kiến Bình có dự cảm chẳng lành, Lâm Hàn đột nhiên muốn gặp bọn họ, một là chuyện tốt hai là chuyện xấu. 

 Mà chuyện tốt cũng chỉ có Trương Thiên Sơn tự gọi điện thoại tới, bảo Lâm Hàn thả bọn họ ra. 

 Nhưng bây giờ Trương Thiên Sơn đã bị Tạ Kiến An khống chế, rõ ràng không có khả năng này, huống hồ xem hành động của mấy người Ngô Xuyên, rõ ràng cũng không phải muốn thả bọn họ ra. 

 Còn chuyện xấu, tuy Tạ Kiến Bình không nghĩ ra được cụ thể là chuyện gì, nhưng kết quả chắc chắn sẽ không tốt lành gì. 

 Tạ Kiến Bình lập tức ra quyết định, trên đường đi nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn, nếu không chờ đợi bọn họ chắc chắn chính là một con đường chết. 

 Tạ Kiến Bình lén nhìn mấy đàn em xung quanh mình, bọn họ lập tức gật nhẹ đầu, rõ ràng là đã hiểu ý. 

 Mấy đàn em này của Tạ Kiến Bình cũng không ngốc, đều cảm nhận được không có chuyện tốt, không thể ngồi chờ chết nữa, nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn, mà trên đường đây rõ ràng là cơ hội tốt nhất. 

 Lúc này Ngô Xuyên cũng không biết suy nghĩ của đám người Tạ Kiến Bình, bảo đàn em của mình áp tải đám người Tạ Kiến Bình lên xe, sau đó bèn khởi động xe rời đi. 

 Hai bên mỗi người trong đám người Tạ Kiến Bình đều có ít nhất hai cao thủ trông coi, đảm bảo bọn họ không có cơ hội chạy trốn. 

 Mà đám người Tạ Kiến Bình lại không nhận ra người xung quanh đã thay đổi, từ đàn em bình thường lúc trước đổi thành cao thủ hết. 

 Trên cơ bản cao thủ của thành phố Đông Hải dưới trướng Ngô Xuyên đều ở đây cả, rõ ràng là anh ta cực kỳ cẩn thận. 

 Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe đã khởi động, chạy về phía biệt thự núi Vân Mộng. 

 Sau khi xe đi được một lúc, Tạ Kiến Bình nhìn thoáng qua đàn em ngồi sau lưng mình, hai người hiểu ý, lập tức ra tay phản kháng. 

 Tuy bọn họ đều bị trói rất chặt, nhưng cơ thể vẫn rất năng động, muốn đẩy đàn em của Ngô Xuyên ra ngoài xe hoặc làm bọn họ bị thương, sau đó tìm cơ hội chạy trốn. 

 Cách phản kháng chạy trốn này cực kỳ cẩu thả, nhưng vì đám người Tạ Kiến Bình đều khá có bản lĩnh và sức mạnh, đủ để đối phó với người bình thường. 

 “Tự tìm đường chết!”, hai cao thủ bên cạnh Tạ Kiến Bình thấy thế thì mắng thầm, lập tức ra tay. 

 Mà vì người phía sau đánh nhau, nên người lái xe phía trước cũng khó chạy đàng hoàng, xe không ngừng lạng lách trên đường. 

 Đàn em của Tạ Kiến Bình ở trong xe phía sau thấy thế cũng lập tức hiểu ý, bắt đầu phản kháng. 

 Ngô Xuyên chạy xe ở cuối thấy thế lập tức nhận ra những người này muốn chạy trốn, nhưng anh ta cũng không lo lắng, những người này đều là cao thủ cả, Ngô Xuyên ra lệnh vào trong bộ đàm: “Dừng xe lại hết, không được để tên nào chạy trốn!” 

 Nghe thấy lệnh của Ngô Xuyên, mấy chiếc xe phanh lại, cả đoàn xe đều dừng hẳn. 

 Ngô Xuyên đích thân dẫn theo người chạy về phía trước, giúp đỡ đối phó với mấy người Tạ Kiến Bình. 

 Vì trước đó đã sắp xếp ít nhất hai cao thủ bên cạnh Tạ Kiến Bình và đàn em của ông ta, lại thêm đám người Tạ Kiến Bình đều đang bị trói, khó triển khai hết năng lực, cho nên cuối cùng bọn họ đều thất bại, sau khi ăn một trận đòn thì bị đè mặt xuống đất. 

 Cũng có số ít người khá lợi hại, phản kháng thành công, vừa mới xuống xe muốn chạy trốn đã bị mấy người Ngô Xuyên chạy tới khống chế. 

 Sau đó, mấy người Tạ Kiến Bình đều bị đè xuống đất, hoàn toàn bị khống chế. 

 Ngô Xuyên đi tới trước mặt Tạ Kiến Bình. 

 Lúc này Tạ Kiến Bình cũng đã bị kéo xuống xe, bị đè xuống đất, cả khuôn mặt gần như dán trên đường lớn. 

 Ngô Xuyên nhìn thấy Tạ Kiến Bình thì hơi tức gận, đi thẳng tới trước mặt ông ta, đá ông ta một trận. 

 “Thích chạy trốn đúng không? Cho ông chạy này, cho ông chạy này!”

 
Chương 734: Chiều hướng phát triển


 Ngô Xuyên đạp cho Tạ Kiến Bình một trận, thấy ông ta nôn ra máu mới dừng lại. 

 Nếu không phải Lâm Hàn muốn gặp Tạ Kiến Bình thì Ngô Xuyên chỉ muốn đạp chết ông ta ngay tại chỗ. 

 Đám đàn em của Ngô Xuyên đều được đào tạo với rất nhiều tài nguyên, kiếm được người cũng không dễ dàng, người nào cũng được Ngô Xuyên coi như bảo vật, nhưng bây giờ lại vì Tạ Kiến Bình mà tổn thất một người nên anh ta cực kỳ phẫn nộ. 

 “Trói lại cho tôi, trói thành cái bánh chưng luôn đi, trói cho không động đậy được rồi ném lên xe, sau đó xuất phát. Nhanh lên, anh Hàn đang đợi!”, Ngô Xuyên ra lệnh. 

 “Vâng!”, đám đàn em của Ngô Xuyên đồng thanh đáp. 

 Chẳng mấy chốc, mấy người Tạ Kiến Bình đã bị thuộc hạ của Ngô Xuyên trói chặt như bánh chưng, không thể nhúc nhích, không có cơ hội kháng cự và trốn thoát. 

 Không phải người của Tạ Kiến Bình chưa thử phản kháng, nhưng hậu quả của việc phản kháng rất rõ ràng, đó là bị đánh một trận tơi bời sau đó trói lại, không có ngoại lệ. 

 Dù sao những người do Ngô Xuyên đưa tới đều là cao thủ, số lượng còn nhiều hơn đám người của Tạ Kiến Bình, nên chúng không có cơ hội phản kháng. 

 Chẳng bao lâu sau, mấy người Ngô Xuyên lại đưa Tạ Kiến Bình lên đường, đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 Rất nhanh, mọi người đã tới nơi. 

 Trong biệt thự núi Vân Mộng. 

 “Anh Hàn, đã đưa người tới rồi ạ”, vừa đến nơi Ngô Xuyên đã nói. 

 Ngô Xuyên nói xong, những người phía sau liền đưa mấy người Tạ Kiến Bình vào, ném trong đại sảnh. 

 Lúc này Dương Lệ vừa mới ngủ dậy, nhìn thấy cảnh này thì giật nảy mình, dù sao mấy người Tạ Kiến Bình cũng bị trói chặt như cái bánh chưng, thậm chí trong đó còn có không ít người trên người đầy máu. 

 Ngô Xuyên thấy Dương Lệ sợ hãi thì nói với vẻ xấu hổ: “Đám người này trên đường tới đây muốn phản kháng để chạy trốn, còn đánh gãy xương một đàn em của tôi nên tôi mới cho chúng một bài học”. 

 Lâm Hàn khẽ gật, anh đã quá quen với cảnh này, dù sao khi ở thành phố Thiên Kinh, cảnh tượng anh nhìn thấy còn máu me hơn thế này nhiều. 

 Nhưng đối với Dương Lệ mà nói, những cảnh này cô chưa thấy bao giờ. 

 Hôm qua xe bị gài bom nhưng Dương Lệ cũng không được tận mắt chứng kiến, nó đã được người của Lâm Hàn gỡ xuống trước đó. 

 Mà sau đó Triệu Tứ Hải và đám người Tạ Kiến Bình bị bắt tới cũng không máu me thế này. 

 Suy cho cùng Dương Lệ cũng chỉ là một người bình tường, nếu gặp chuyện gì sẽ báo cảnh sát chứ không tự xử lý như mấy người Lâm Hàn. 

 Nhóm Lâm Hàn cũng không còn cách nào khác, chuyện này không thể giao cho cảnh sát xử lý, chỉ có thể tự mình giải quyết. 

 “Tiểu Lệ, em tránh đi một lát, anh có chuyện quan trọng cần giải quyết”, Lâm Hàn nói với Dương Lệ. 

 Dương Lệ khẽ gật đầu, nhanh chóng rời đi. 

 Thực ra trước đó Dương Lệ đã biết Lâm Hàn không phải người bình thường, cô cũng có thể đoán được phần nào những chuyện anh làm. 

 Nhưng lúc trước Lâm Hàn đều tránh mặt Dương Lệ, không để cô thấy, mà lần này anh lại đưa người tới nhà, Dương Lệ cũng hiểu chắc chuyện này không phải chuyện đùa mà nó tương đối cấp bách, nếu không Lâm Hàn cũng không xử lý ở nhà. 


 Mà lúc này, La Văn nhìn thấy Tạ Kiến Bình thì vô cùng tức giận, anh ta đi thẳng tới trước mặt Tạ Kiến Bình, xách ông ta lên. 

 “Thứ không tim không phổi, đại bàng núi đối xử với các ông tốt như vậy mà các ông lại phản bội, còn muốn giết ông ấy, tên súc vật!”, La Văn gần như rống lên, nghĩ đến tình cảnh và những gì Trương Thiên Sơn có thể phải chịu đựng hiện tại, La Văn lại thấy cực kỳ đau lòng. 

 Khi Tạ Kiến Bình nhìn thấy La Văn thì cũng hiểu có lẽ Lâm Hàn đã biết chuyện xảy ra ở vùng Bắc Đông, nếu không cũng không đột nhiên đưa ông ta đến đây. 

 Đột nhiên Tạ Kiến Bình hiểu ra lần này mình chết chắc rồi, dù kế hoạch bên phía Tạ Kiến An có thành công hay không thì ông ta chắc chắn vẫn sẽ chết ở đây. 

 Mà nghe thấy lời này của La Văn, Tạ Kiến Bình cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ La Văn lại biết rõ kế hoạch cụ thể của họ. 

 Nhưng lúc này mọi thứ đã không thành vấn đề, Tạ Kiến Bình biết mình nhất định sẽ chết. 

 “Vậy thì sao? Anh em tao làm cho ông ta biết bao nhiêu việc, đã đủ để báo đáp ông ta rồi. Bây giờ chúng tao có năng lực như thế mà ông ta lại không giao vị trí đại bàng núi tiếp theo cho chúng tao, lại giao cho tên Uông Nghĩa kia. Nếu ông ta không trao thì đừng trách chúng tao không khách sáo, chúng tao sẽ tự cướp”, Tạ Kiến Bình nói thẳng. 

 La Văn nghe vậy thì lạnh mặt: “Đại bàng núi biết thủ đoạn và năng lực của các ông chủ yếu để kinh doanh Vùng Xám, mà thời đại bây giờ đã dần thay đổi, chúng ta phải theo kịp thời đại nếu không muốn bị đào thải. Chúng ta phải kinh doanh hợp pháp và mở rộng, đây là con đường mới, nếu tiếp tục để anh em họ Tạ các ông làm đại bàng núi đời kế tiếp sẽ chỉ làm hại hai người và vô số anh em vùng Bắc Đông, để Uông Nghĩa lên làm là lựa chọn đúng đắn nhất. Trương Thiên Sơn đưa ra quyết định như vậy là vì các ông và vô số anh em vùng Bắc Đông!” 

 Tạ Kiến Bình nghe nhưng không tin, ông ta cười bảo: “Mày lừa ai đấy? Kinh doanh hợp pháp có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận? Không thấy gần đây các thế lực vùng Bắc Đông đã bắt đầu bất mãn với Trương Thiên Sơn rồi sao? Anh em chúng tao làm theo xu hướng chung, cho dù không có hai chúng tao thì cũng sẽ có người khác phản bội ông ta. Không kinh doanh Vùng Xám để kiếm nhiều lợi nhuận, vậy trong số nhiều người như thế có bao nhiêu người bằng lòng tiếp tục trung thành đi theo ông ta?” 

 La Văn nghe xong không còn muốn giải thích nữa, suy nghĩ của Tạ Kiến Bình là như vậy, rất khó để thay đổi. 

 Lâm Hàn ở bên cạnh hơi bất ngờ, không ngờ lý do Tạ Kiến Bình và Tạ Kiến An phản bội lại là thế này, mà nói thật người khiến Trương Thiên Sơn thay đổi quyết định, thay đổi lộ tuyến lại chính là Lâm Hàn. 


 Nhưng dù biết mình làm đúng thì Lâm Hàn vẫn hơi áy náy, dù sao cũng vì anh nên Trương Thiên Sơn mới bị hại. 

 Lúc này Lâm Hàn cũng đã hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải cứu được Trương Thiên Sơn. 

 Mà bây giờ mỗi phút đều vô cùng quan trọng, không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, phải tranh thủ thời gian, mau chóng xuất phát đi cứu Trương Thiên Sơn. 

 “La Văn, anh mau nghĩ cách xử lý Tạ Kiến Bình và đám thân tín của ông ta đi, chúng ta lập tức đưa người lên phía Bắc cứu Trương Thiên Sơn!”, Lâm Hàn nói thẳng.

 
Chương 735: Không thể chậm một giây


 

 La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy cũng tỉnh táo trở lại. 

 Bây giờ không thể tiếp tục lãng phí thời gian vì Tạ Kiến Bình được nữa, họ phải mau chóng tìm cách cứu Trương Thiên Sơn. 

 Cứu Trương Thiên Sơn mới là điều quan trọng nhất, sau này họ còn nhiều thời gian để xử lý Tạ Kiến Bình. 

 Sau khi suy nghĩ cách xử lý Tạ Kiến Bình, La Văn chỉ muốn giết chết ông ta ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm lại, buông ông ta ra. 

 “Anh Lâm, Tạ Kiến Bình tội đáng muôn chết, nhưng bây giờ ông ta chết cũng không có ích gì cho chúng ta, tôi đề nghị canh chừng nghiêm ngặt và nhốt đàn em của ông ta ở chỗ anh. Còn Tạ Kiến Bình thì chúng ta đưa ông ta đi cùng, có lẽ đến lúc đó sẽ là một con bài tốt để trao đổi với Tạ Kiến An, vào thời khắc mấu chốt chưa biết chừng còn có thể cứu được Trương Thiên Sơn”, La Văn cung kính nói với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn hơi ngạc nhiên nhìn La Văn, thực ra đây cũng là điều anh vừa nghĩ đến. 

 Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình là anh em, Tạ Kiến Bình nằm trong tay anh, mà Trương Thiên Sơn lại trong tay Tạ Kiến An, lúc này đúng là không nên làm gì Tạ Kiến Bình. 

 Dù sao nếu Tạ Kiến An biết Tạ Kiến Bình đã chết, có thể ông ta sẽ làm gì đó với Trương Thiên Sơn. 

 Mặt khác, có lẽ đến lúc đó Tạ Kiến Bình cũng là một con bài thương lượng tốt, có thể giúp mấy người Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn. 

 Tuy nhiên Lâm Hàn cũng biết rõ mối thù giữa La Văn và Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình, vậy nên anh mới giao Tạ Kiến Bình cho La Văn xử lý và trút giận, mọi chuyện đều giao hết cho La Văn. 

 Chỉ là Lâm Hàn không ngờ La Văn lại có thể nhanh chóng tránh khỏi sự ảnh hưởng của thù hận mà đưa ra lựa chọn lý trí nhất. 

 “Tốt lắm, làm vậy đi”, Lâm Hàn cũng gật đầu bảo: “Tôi sẽ sắp xếp cho đàn em chuẩn bị, buổi trưa chúng ta sẽ xuất phát, tranh thủ sáng mai có thể tới thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, bắt đầu kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn”. 

 La Văn nghe xong có hơi cảm động, anh ta không ngờ Lâm Hàn lại quan tâm đến việc giải cứu Trương Thiên Sơn như thế, xem ra người anh em Trương Thiên Sơn mới quen được này đúng là không tồi. 

 Mặc dù Trương Thiên Sơn nhìn nhầm Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, nhưng không hề nhìn nhầm Lâm Hàn, lần trước cử Uông Nghĩa dẫn theo nhóm cao thủ đến tiếp viện cũng hoàn toàn xứng đáng. 

 Lúc trước La Văn cũng đã nghĩ đến kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn, anh ta khẽ lắc đầu: “Anh Lâm, tôi biết anh nóng lòng muốn cứu Trương Thiên Sơn, tôi cũng chỉ mong có thể cứu được ông ấy ngay lập tức, nhưng bây giờ chúng ta đến đó, có lẽ đàn em của anh có khả năng chống lại Tạ Kiến An, nhưng chưa chắc đã có khả năng chống lại đồng minh mà ông ta triệu tập từ các vùng khác”. 

 “Đồng minh của Tạ Kiến An ở các vùng khác?”, Lâm Hàn hơi bất ngờ nên hỏi lại. 

 Lâm Hàn không ngờ Tạ Kiến An lại có khả năng điều động thế lực từ vùng khác, lại còn là từ nhiều vùng. 

 “Đúng thế”, La Văn gật đầu rồi giải thích cho Lâm Hàn: “Trước đây tôi bị Tạ Kiến An bắt nhốt ở mật thất của ông ta, vì không tiện vả lại họ nghĩ tôi không thể thoát ra khỏi căn phòng đó nên không tránh mặt tôi, để tôi biết được mọi kế hoạch của họ. Nhưng Tạ Kiến An không ngờ trong số người của ông ta vẫn có người đứng về phía Trương Thiên Sơn nên tôi mới thoát ra được. Mà theo như tôi được biết về kế hoạch của họ và sự hiểu biết của tôi về Tạ Kiến An, lúc này ông ta biết kế hoạch của Tạ Kiến Bình bên thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông đã thất bại, chắc hẳn sẽ sử dụng kế hoạch dự phòng, đó là kêu gọi các đồng minh nhiều vùng khác. Đương nhiên, Tạ Kiến An cũng cần chia sẻ phần lớn miếng bánh vùng Bắc Đông cho họ”. 

 Lâm Hàn nghe vậy cũng hiểu, xem ra không phải thực lực của Tạ Kiến An mạnh thế nào, ông ta cũng không có khả năng huy động sức mạnh của nhiều thế lực vùng khác, chỉ là giao dịch mà thôi. 

 Tạ Kiến An cần chia sẻ phần lớn chiếc bánh vùng Bắc Đông cho những thế lực vùng khác thì họ mới đồng ý giúp đỡ, mà cuối cùng cho dù kế hoạch có thành công thì miếng bánh còn lại cho Tạ Kiến An cũng không nhiều. 

 Thậm chí những thế lực vùng khác này chưa chắc đã nói lời giữ lời, đến lúc đó không biết họ có để lại miếng bánh nào cho Tạ Kiến An không. 


 Xét cho cùng, đây là những thế lực Vùng Xám ở vùng khác, chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng ai biết liệu những lời họ nói có được tính hay không. Đối mặt với lợi ích, mọi chuyện đều có thể xảy ra. 

 Lúc này La Văn cũng nói: “Nhưng anh Lâm yên tâm, bọn họ liên minh tạm thời vì lợi ích nên sẽ không kiên cố. Chỉ cần chúng ta thể hiện thực lực đủ lớn, rất có thể bọn họ sẽ tan rã từ nội bộ, vậy nên cách tốt nhất là chờ Uông Nghĩa và La Võ về, chắc hai ngày nữa mấy người họ sẽ về, khi ấy liên hợp thực lực của anh với những cao thủ này, chắc chắn sẽ có cách chống lại liên minh của Tạ Kiến An, thành công cứu được đại bàng núi”. 

 La Văn nói xong lại bổ sung thêm: “Vậy nên chúng ta nên tập hợp trước, chờ một hai ngày rồi xuất phát. Nếu chúng ta đến trước rồi chờ nhóm Uông Nghĩa và La Võ thì rất có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao vùng Bắc Đông hiện tại đã rất loạn, đến đó trước chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện”. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, càng ngày anh càng đánh giá cao La Văn, anh ta thật sự vô cùng thông minh. 

 Cách này của La Văn thực sự là cách tốt nhất và an toàn nhất để cứu Trương Thiên Sơn trong trường hợp đã biết tình hình địch. 

 Mà kế hoạch này cũng là kế hoạch ổn định và ít xảy ra tai nạn nhất hiện tại, là giải pháp dễ thành công nhất để giải cứu Trương Thiên Sơn. 

 Rõ ràng những ngày nay trên đường đến đây, La Văn đã suy nghĩ rất kỹ. 

 Chỉ là anh ta mới biết tình hình như vậy, chứ trên thực tế La Văn không biết thực lực của Lâm Hàn thế nào. 

 Lâm Hàn ngoài sở hữu những thực lực riêng của mình, phía sau còn có nhà họ Lâm cực kỳ lớn. 


 Mà bây giờ khi đã biết tình hình, trước mắt Lâm Hàn có hai lựa chọn, một là chỉ dựa vào thực lực của mình, chờ một hai ngày nữa xuất phát đi giải cứu Trương Thiên Sơn, lựa chọn thứ hai là không dựa vào nhóm Uông Nghĩa và La Võ, trực tiếp dựa vào thế lực nhà họ Lâm để cứu Trương Thiên Sơn. 

 Mà đương nhiên Lâm Hàn lựa chọn phương án hai, dù sao như vậy có thể giải cứu Trương Thiên Sơn nhanh hơn được hai ngày. 

 Trong một phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện với Trương Thiên Sơn, gây ra những kết quả khác nhau chứ chưa nói gì đến kéo dài thêm hai ngày. 

 Nghĩ đến đây, Lâm Hàn nói thẳng: “Không cần đợi thêm nữa, trưa nay chúng ta xuất phát luôn, lập tức đến vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn, không thể chậm một giây, thời gian hai ngày đủ để xảy ra rất nhiều chuyện!” 

 
Chương 736: Điều động nhân lực


 

 La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy thì sửng sốt. 

 Đương nhiên La Văn cũng hiểu, kéo dài thêm một hai ngày nữa chắc chắn sẽ mang lại cho Trương Thiên Sơn không biết bao nhiêu nguy hiểm. 

 Nhưng nếu bây giờ cứ thế lên đường cứu Trương Thiên Sơn trước, với nhân lực của Lâm Hàn thì không đủ để giải cứu, thậm chí còn khiến mình cũng bị liên luỵ, cuối cùng chờ đến khi nhóm Uông Nghĩa và La Võ về cũng không đủ thực lực để giải quyết. 

 Cuối cùng Trương Thiên Sơn thì không cứu được mà người của Lâm Hàn, La Văn và Uông Nghĩa đều tổn thất nặng nề, sẽ mất tất cả. 

 Đương nhiên La Văn không muốn đến cuối cùng phải nhìn thấy cảnh tượng này, vì thế vội khuyên nhủ; “Anh Lâm, có thể anh vẫn chưa hiểu ý tôi, đương nhiên tôi cũng muốn lập tức đi cứu đại bàng núi, nhưng bây giờ thực lực của chúng ta không đủ, không thể cứu được đại bàng núi, anh phải bình tĩnh, chúng ta vẫn nên…” 

 La Văn đang thuyết phục thì Lâm Hàn đã xua tay nói thẳng: “Tôi hiểu ý anh, như Trương Thiên Sơn từng nói với tôi, anh đúng là người thông minh nhất trong tay ông ấy, nhưng đứng ở vị trí khác nhau, đương nhiên nhìn nhận sự việc cũng khác nhau. Không cần nói nhiều nữa, bây giờ lập tức xuất phát, tôi hoàn toàn tự tin có thể cứu được Trương Thiên Sơn!” 

 La Văn sửng sốt sau đó quan sát Lâm Hàn kỹ lưỡng, thấy anh cực kỳ tự tin. 

 Tuy rằng không dám tin nhưng La Văn cũng đã dao động, cho rằng Lâm Hàn có thực lực nào đó mà mình không biết, chắc chắn có thể cứu được Trương Thiên Sơn. 

 La Văn suy nghĩ một lúc rồi không khuyên nữa, lựa chọn tin tưởng Lâm Hàn. 

 Dù sao Trương Thiên Sơn cũng từng nói với La Văn, ông ta đánh giá Lâm Hàn cực kỳ cao, mà trong đó có một đánh giá khiến La Văn nhớ rõ và khó quên nhất, đó là thực lực của Lâm Hàn cực kỳ khó lường, Trương Thiên Sơn cho rằng những gì họ nhìn thấy chưa phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn. 

 Mặc dù vị trí người đứng đầu vùng Hoa Đông vốn đã cực kỳ lợi hại rồi, nhưng Trương Thiên Sơn vẫn cho rằng đây chưa phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn, thực lực thật sự của Lâm Hàn là điều mọi người không lường được, vô cùng đáng sợ. 

 Lúc đó La Văn không tin, dù sao vị trí người đứng đầu vùng Hoa Đông đã đáng sợ lắm rồi, cường đại hơn nữa thì sẽ đáng sợ nhường nào? Ông trùm vùng Hoa Đông gần như đã đạt tới ngưỡng cực hạn rồi. 

 Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Hàn, La Văn dần dao động, tuy rằng không có căn cứ và logic, nhưng anh ta cũng đã dần tin tưởng lời đánh giá của Trương Thiên Sơn về Lâm Hàn, tin Lâm Hàn có thực lực không thể lường được. 

 Mặt khác, thực ra La Văn cũng ôm tâm lý may mắn, hy vọng Lâm Hàn thật sự có thực lực này để có thể giải cứu Trương Thiên Sơn sớm hơn hai ngày, để đảm bảo an toàn cho Trương Thiên Sơn. 

 “Được rồi anh Lâm, vậy chúng ta lập tức tập trung nhân thủ, chuẩn bị lên đường. Tôi cần anh phái người dẫn đường cho tôi, tôi muốn đi tìm người được Tạ Kiến Bình đưa tới vùng Bắc Đông, mặc dù những người đó được Tạ Kiến Bình đưa đi nhưng họ đều là thuộc hạ trung thành với đại bàng núi, tôi cần huy động họ cùng đến giải cứu Trương Thiên Sơn”, La Văn lên tiếng. 


 Mặc dù La Văn cũng biết những người được đưa tới lần này phần lớn đều là người trong ngành công nghiệp, trong số đó cũng không có bao nhiêu cao thủ, nhưng dù số lượng cao thủ có ít đi chăng nữa thì đó cũng là một phần lực lượng. La Văn phải huy động họ tới, thêm một phần lực lượng là thêm một đảm bảo, thêm một cơ hội để an toàn giải cứu Trương Thiên Sơn. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu nhìn Tiểu Tây bên cạnh rồi nói: “Anh phái người dẫn đường cho anh ấy đi”. 

 Lúc ấy khi tiếp đón Tạ Kiến Bình chỉ có Lâm Hàn, Tôn Minh và người của Tôn Hàn Các, không có người của Ngô Xuyên nên anh chỉ có thể cử người của Tôn Hàn Các đến đó. 

 “Vâng”, Tiểu Tây đáp lại. 

 Sau đó Tiểu Tây phái một người của Tôn Hàn Các đưa nhóm người La Văn đến sơn trang Thuý Hồ, tìm những người đến từ vùng Bắc Đông, huy động họ cùng đi giải cứu. 

 Lâm Hàn và La Văn đã giao hẹn đúng mười hai giờ trưa sẽ xuất phát, sau đó anh để La Văn đi. 

 Sau khi La Văn đi, Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên và Tiểu Tây. 

 Hiện tại đàn em của Lâm Hàn chủ yếu là những người đến từ Tôn Hàn Các và những người bên phía Ngô Xuyên. 


 Thuộc hạ dưới trướng Ngô Xuyên khá nhiều, nhưng thực lực lại tương đối phức tạp, chỉ có một số ít là cao thủ, còn lại là những tên tay chân bình thường, thực lực không mạnh lắm. Nếu đưa đi cũng không giúp được nhiều, thậm chí rất có thể là tự dâng đầu cho người ta, vậy nên Lâm Hàn không thể đưa hết theo. 

 Giống như lần trước khi đến thành phố Thiên Kinh, thậm chí Lâm Hàn còn không mang theo một ai trong số những người dưới trướng Ngô Xuyên, chỉ đưa một mình Ngô Xuyên đi. 

 Mặc dù lúc đó hành động tương đối bí mật, Lâm Hàn không yên tâm nên không đưa đàn em Ngô Xuyên đi, nhưng bản thân họ vốn cũng chỉ bình thường, không có mấy người được coi là cao thủ. 

 Cũng giống như bây giờ, để hộ tống Tạ Kiến Bình và những người này, Ngô Xuyên đã huy động gần như toàn bộ cao thủ dưới tay mình tới. 

 Mà người bên phía Tôn Hàn Các của Tiểu Tây, tuy số lượng ít, chỉ có chục người chưa tới 20 người, nhưng mỗi người trong số họ đều vô cùng lợi hại, có thể gọi là cao thủ, thậm chí mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ bình thường. 

 Giống như lần trước ở thành phố Thiên Kinh, khi chống lại quân liên minh của hai quý tộc, những người Tôn Hàn Các này đối phó với các cao thủ của quân liên minh, một địch ba gần như không thành vấn đề. 

 Lúc này Lâm Hàn cũng nhìn về phía Ngô Xuyên và Tiểu Tây rồi nói: “Điều động hết tất cả người trong Tôn Hàn Các, bên phía Ngô Xuyên anh lần này cũng phải điều động, nhưng chỉ điều động cao thủ, thực lực ít nhất cũng phải đối phó được với những tên đàn em của Tạ Kiến Bình, rõ chưa?” 

 “Rõ!”, Ngô Xuyên và Tiểu Tây đồng thanh đáp. 

 Tiểu Tây cũng đoán trước được việc này, người bên Tôn Hàn Các họ là lực lượng nòng cốt dưới tay Lâm Hàn, chuyện quan trọng này chắc chắn phải điều động hết. 

 Nhưng Ngô Xuyên biết lần này đàn em của mình cũng được điều động nên khá vui, dù sao như vậy mới chứng minh được thành quả thời gian qua của Ngô Xuyên, cũng chứng minh cho Lâm Hàn thấy anh ta cũng có thể đào tạo ra cao thủ. Tuy rằng số lượng ít nhưng chắc chắn có thực lực, chỉ cần cho anh ta thêm thời gian chắc chắn có thể đào tạo ra nhiều cao thủ hơn nữa. 

 Tiểu Tây bỗng nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi cậu Lâm, Tôn Hàn Các chúng tôi có cần tiếp tục để lại người ở đây để bảo vệ cô chủ không ạ?” 

 Mà Dương Lệ phát hiện có điều không ổn lúc này cũng nhận ra Lâm Hàn sắp phải ra ngoài xử lý công việc, trong lòng có chút lo lắng. 

 Đương nhiên Dương Lệ vẫn có thể phân biệt được những người này không phải người bình thường, mà chuyện Lâm Hàn cần làm cũng không đơn giản, không an toàn, chắc chắn đầy rẫy những nguy hiểm. 

 Đột nhiên Dương Lệ có chút lo lắng, sợ Lâm Hàn sẽ xảy ra chuyện. 

 Do dự một lát, Dương Lệ vẫn không kìm được, bước tới lo lắng nói: “Ông xã, anh để họ đi thôi, anh không đi được không? Như vậy quá nguy hiểm”.

 
Chương 737: Dốc hết toàn lực


 

 Vừa rồi Lâm Hàn đã phát giác ra Dương Lệ ở bên nghe lén, nhưng anh cũng không quan tâm nhiều. 

 Lúc này, nhìn Dương Lệ đi đến, nghe Dương Lệ lo lắng nói, Lâm Hàn cũng hiểu nỗi lo của Dương Lệ. Giao thiệp với những người như vậy mà không có nguy hiểm gì mới lạ. 

 Đương nhiên Lâm Hàn không cần phải tự đi, phái người đi cùng La Văn là được rồi, nhưng chuyện này Lâm Hàn thực sự không yên tâm. 

 Nếu là chuyện khác, có lẽ Lâm Hàn có thể làm vậy, nhưng liên quan đến sự an nguy của Trương Thiên Sơn, chắc chắn Lâm Hàn phải đích thân đi. Lần trước nếu không có Trương Thiên Sơn giúp đỡ, Lâm Hàn đã không thể giành được thắng lợi trong trận chiến quý tộc ấy, cũng không thể thắng cược, đường đường chính chính trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm. 

 Nếu không có Trương Thiên Sơn, e rằng bây giờ Lâm Hàn đã không còn là người của nhà họ Lâm, cũng rất có khả năng không thể sống cùng Dương Lệ được nữa. 

 Lâm Hàn vuốt ve gương mặt của Dương Lệ, nhìn vẻ lo lắng của cô, trong lòng cũng hơi xót xa, không nỡ khiến cô lo lắng, nhưng lần này anh nhất định phải đi. 

 “Vợ à, chuyện lần này khá đặc biệt, anh phải đến đó. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ trở về bình an”, Lâm Hàn dịu dàng nói với Dương Lệ. 

 “Nhưng vừa rồi em nghe các anh nói đến Bắc Đông, còn nhiều thế lực trong vùng như vậy nữa, quá nguy hiểm”, Dương Lệ vẫn hơi bất an. 

 Đối với Dương Lệ mà nói, mặc dù cô không hiểu mấy về những chuyện trong giới xã hội đen, nhưng cô cũng biết vùng Bắc Đông trước nay rất loạn, những người ở đó khá hung ác, rất nguy hiểm. 

 Lâm Hàn nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trương Thiên Sơn có ơn với anh, anh có lý do không thể không đi. Vợ, em không cần lo, yên tâm đi anh cũng có chừng mực, không có nguy hiểm gì lớn đâu. Anh hứa với em, anh nhất định sẽ bình an trở về nguyên vẹn”. 

 Người bình thường nhìn vào, đương nhiên sẽ thấy hành động cứu viện Trương Thiên Sơn lần này vô cùng nguy hiểm. Dù sao không những phải đối mặt với đám người Tạ Kiến An, mà còn phải đối mặt với các thế lực vùng xám ở những nơi khác. Hơn nữa, hiện tại ở Bắc Đông cũng khá loạn, ai cũng không nói trước được những thế lực ở Bắc Đông đó sẽ làm gì, có phản bội Trương Thiên Sơn từ đó tạo thành nguy hiểm cho nhóm Lâm Hàn hay không. 

 Nói cách khác, tình huống tệ nhất là nhóm Lâm Hàn đến đó, rất có khả năng phải đối đầu với tất cả thế lực vùng xám. 

 Nhưng trên thực tế, sau lưng Lâm Hàn có nhà họ Lâm, lần này Lâm Hàn cũng không định dựa vào sức mạnh của bản thân để cứu Trương Thiên Sơn. 

 Tuy rằng chỉ dựa vào các cao thủ của Tôn Hàn Các, cao thủ dưới trướng của Ngô Xuyên và những cao thủ vùng Bắc Đông ở thành phố Đông Hải cũng có cơ hội cứu Trương Thiên Sơn ra, nhưng chắc chắn sẽ đầy nguy hiểm. Lâm Hàn không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy, anh đã định dùng cao thủ của nhà họ Lâm, bảo nhà họ Lâm phái cao thủ đến giúp đỡ. 

 Hiện nay, Lâm Hàn cũng đã có quyền lên tiếng ở nhà họ Lâm. Trong nhà họ Lâm, ngoài Lâm Thiên Tiếu có thể ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Hàn, những người khác của nhà họ Lâm đều không thể gây ảnh hưởng. 

 Còn tính cách của Lâm Thiên Tiếu, Lâm Hàn lại hiểu rất rõ. Đừng nói là Lâm Hàn làm chuyện đúng đắn, cho dù anh có làm chuyện sai lầm, sợ là Lâm Thiên Tiếu cũng ủng hộ vô điều kiện. 


 Dương Lệ nghe vậy, hiểu rằng Lâm Hàn đã quyết tâm, cũng không nói gì thêm nữa. 

 Bây giờ nói thêm không chỉ không thể khuyên Lâm Hàn, mà còn khiến Lâm Hàn lo lắng không cần thiết. 

 Dương Lệ không nói thêm gì nữa, ôm Lâm Hàn một lúc, sau đó để lại một câu nói rồi về phòng. 

 “Nhất định phải an toàn trở về, em ở nhà đợi anh”. 

 Lâm Hàn nhìn Dương Lệ rời đi, mỉm cười nhưng không nói gì, cũng không sợ gì cả. Cho dù lần hành động này có thể thuận lợi cứu Trương Thiên Sơn ra không, cho dù tình thế ở Bắc Đông có phức tạp đến thế nào, Lâm Hàn bảo đảm mình vẫn sẽ không sao. 

 Dù gì được sự trợ giúp của nhà họ Lâm, Lâm Hàn hoàn toàn không sợ những thế lực vùng xám ấy. 

 Đàn em của Tạ Kiến Bình đã bị người của Ngô Xuyên áp giải đi, bản thân Tạ Kiến Bình cũng bị Ngô Xuyên sắp xếp người đưa vào trong sân canh chừng. 

 Lâm Hàn gọi cho hội trưởng lão của nhà họ Lâm, ra lệnh cho nhà họ Lâm làm hai việc. Thứ nhất là bắt đầu từ hôm nay phải xếp Dương Lệ vào mục tiêu bảo vệ cấp một, phải có cao thủ đỉnh cao âm thầm bảo vệ hai mươi bốn tiếng đồng hồ. 

 Thứ hai là yêu cầu nhà họ Lâm phái cao thủ ở gần đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông đợi lệnh, theo Lâm Hàn làm một chuyện. 

 Chuyện thứ nhất tất nhiên hội trưởng lão đồng ý. Dù sao hội trưởng lão cũng đã không kiểm soát được chuyện cưới vợ của Lâm Hàn, mà Lâm Hàn cũng kiên quyết giữ Dương Lệ làm vợ mình. Vậy thì Dương Lệ chính là bà chủ tương lai của nhà họ Lâm, đương nhiên trở thành mục tiêu bảo vệ cấp một của nhà họ Lâm, không được để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu. 

 Còn mệnh lệnh thứ hai của Lâm Hàn, người của hội trưởng lão cũng hơi nghi ngờ, muốn hỏi mục đích của Lâm Hàn, nhưng Lâm Hàn từ chối trả lời. 

 Hội trưởng lão không còn cách nào khác, sau khi hỏi ý kiến Lâm Thiên Tiếu, được sự đồng ý của Lâm Thiên Tiếu, cũng chỉ đành làm theo lời của Lâm Hàn. 

 Chẳng mấy chốc, hội trưởng lão nhà họ Lâm truyền từng mệnh lệnh của Lâm Hàn xuống, cao thủ của nhà họ Lâm ở gần thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông không có chuyện quan trọng thì lập tức lên đường tiến về thành phố Phụng Thiên, chuẩn bị giúp Lâm Hàn làm việc. 

 Sau khi kết thúc cuộc gọi với hội trưởng lão nhà họ Lâm, Lâm Hàn lại gọi cho Tiêu Nhã. 

 Mặc dù đã xin sự giúp đỡ từ nhà họ Lâm, nhưng Lâm Hàn cũng hiểu cao thủ nhà họ Lâm ở gần thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông chưa chắc đã đủ. Mặc dù sau cũng sẽ có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm đến đó, nhưng trong vòng một ngày chưa chắc đã đủ người để anh đảm bảo sẽ cứu được Trương Thiên Sơn. 

 Cho nên, để bảo đảm không có sơ suất, đề phòng bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào có thể xảy ra, Lâm Hàn tất nhiên sẽ cố gắng dùng hết sức mạnh lớn nhất của mình đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn. 

 Nhà họ Tiêu ở không xa thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, hiển nhiên là sẽ đến kịp. Hơn nữa, nhà họ Tiêu cũng là quý tộc, đồng minh đáng tin cậy của Lâm Hàn, lại có thực lực này, đương nhiên có thể giúp được anh. 

 Ngay sau đó, Lâm Hàn gọi cho Tiêu Nhã. 

 Ở hầm mỏ của nhà họ Tiêu tại ngoại ô thành phố Thiên Kinh. 

 Từ khi Tiêu Nhã trở thành bà chủ nhà họ Tiêu, cuối cùng mấy ngày này cũng đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp và nhân công của nhà họ Tiêu. 


 Đang giám sát, Tiêu Nhã nghe chuông điện thoại mình vang lên, nhìn qua thì là số điện thoại của Lâm Hàn, cả người lập tức ngẩn ra. 

 Trước kia không biết có bao nhiêu ngày đêm, Tiêu Nhã đều không nhịn được muốn gọi vào số máy này, nhưng cuối cùng đã kìm lại. Tiêu Nhã tự nhủ mình không nên quấy rầy cuộc sống hôn nhân của Lâm Hàn, vì vậy không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không liên lạc với Lâm Hàn. 

 Không ngờ lúc này Lâm Hàn lại chủ động gọi tới. 

 Tiêu Nhã do dự một lúc, sau đó lập tức nhận cuộc gọi.

 
Chương 738: Chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát


 

 Điện thoại vừa được kết nối, nhưng lại im lặng trong chốc lát. 

 Lâm Hàn nhìn điện thoại, xác nhận đã kết nối, bèn lên tiếng: “Tiêu Nhã, tôi có chuyện cần cô giúp đỡ”. 

 Tiêu Nhã ở đầu bên kia nghe vậy khẽ thở dài, thầm nhủ quả nhiên, chỉ là vì quan hệ đồng minh nên mới gọi điện thoại cho cô, không phải là quan hệ riêng tư. 

 Nhưng Tiêu Nhã cũng trả lời: “Anh nói đi”. 

 Ngay sau đó, Lâm Hàn bèn kể sơ về chuyện Trương Thiên Sơn cho Tiêu Nhã nghe. 

 Tiêu Nhã nghe xong, không hề do dự nói: “Đương nhiên tôi có thể phái cao thủ đến đó, nhưng anh phải nghĩ cho kỹ, chỉ dựa vào cao thủ của tôi và anh có đủ để đối phó với cao thủ dưới trướng Tạ Kiến An và cao thủ của những thế lực khác không? Hay là cứ đợi nhóm người của Uông Nghĩa và La Võ trở về. Dù sao trải qua trận chiến lần trước, cao thủ của nhà họ Tiêu tôi cũng đã bị thương nghiêm trọng, bồi dưỡng cao thủ cần có rất nhiều tài nguyên và thời gian, phía tôi còn chưa bồi dưỡng được cao thủ mới”. 

 Lâm Hàn lại khẽ lắc đầu, nói thẳng: “Không cần, tôi còn có vài cao thủ khác nữa, phía cô chỉ cần phái cao thủ đến là sẽ đủ người”. 

 Tiêu Nhã nghe vậy hơi nghi ngờ, Lâm Hàn còn có thể điều động cao thủ đến? 

 Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Tiêu Nhã cũng không hỏi nhiều mà đồng ý luôn, bảo đảm rằng người của cô ấy sẽ đến thành phố Phụng Thiên trước khi Lâm Hàn đến Bắc Đông. 

 Sau khi bàn bạc một số chi tiết, Lâm Hàn kết thúc cuộc gọi với Tiêu Nhã. 

 Đến đây, Lâm Hàn đã sắp xếp xong, chuyện tiếp theo để người dưới quyền ở các phương diện đi làm là được. 

 Ở bên kia, Tiêu Nhã kết thúc cuộc gọi với Lâm Hàn bèn giao chuyện hầm mỏ lại cho cấp dưới, vội vàng sắp xếp người điều động hơn một nửa cao thủ của nhà họ Tiêu đi. 

 Trước mắt, tình hình của thành phố Thiên Kinh khá ổn định, nhà họ Khương và nhà họ Chu đều tổn hại rất lớn, chỉ có nhà họ Khổng bảo toàn thực lực, cũng không dám tùy tiện đối phó nhà họ Tiêu. Vậy nên Tiêu Nhã chỉ định giữ lại số ít cao thủ, những cao thủ khác đều đến thành Phụng Thiên vùng Bắc Đông chi viện cho Lâm Hàn cứu Trương Thiên Sơn. 

 Phái nhiều cao thủ nhất có thể, thứ nhất có thể giúp Lâm Hàn hết mức, thứ hai cũng có thể giảm bớt, thậm chí là tránh cho bên mình chịu thương vong. 

 Tiêu Nhã đang sắp xếp các cao thủ của gia tộc từ khắp mọi nơi về khu nhà của nhà họ Tiêu. 

 Dường như Tiêu Hoa Bân đã nghe được tin tức nên cũng đến đây. 

 “Tiểu Nhã, cháu điều động nhiều cao thủ như vậy là định làm gì đấy?”, Tiêu Hoa Bân hỏi thẳng. 


 Mặc dù lần trước Tiêu Hoa Bân hơi quá đáng, nhưng sau đó ông ta cũng đã dốc hết sức trong chuyện chống lại liên quân hai nhà quý tộc lớn, thậm chí bị tổn thương vì lời nói dối đó, cho nên bây giờ thái độ của Tiêu Nhã đối với Tiêu Hoa Bân cũng còn tốt. 

 Còn chuyện chi viện cho Lâm Hàn, Tiêu Nhã cảm thấy không có gì phải giấu giếm, dứt khoát nói thẳng cho Tiêu Hoa Bân biết. 

 “Chú hai, Lâm Hàn muốn đi thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông, cứu anh em của anh ấy là đại bàng núi Trương Thiên Sơn. Lần trước Lâm Hàn đã giúp nhà họ Tiêu chúng ta nhiều như vậy, phía Bắc Đông cũng có nhiều cao thủ đến giúp đỡ, cho nên cháu định ra tay giúp đỡ Lâm Hàn cứu viện Trương Thiên Sơn”, Tiêu Nhã nói. 

 Tiêu Hoa Bân nghe vậy mới hiểu nguyên nhân, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lần trước nếu không có đàn em của Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn thì nhà họ Tiêu chúng ta quả thật sẽ rất khó khăn, huống hồ chúng ta cũng đã kết minh với Lâm Hàn, đúng lý nên chi viện. Thế này vậy, chú sẽ đi cùng với các cháu, bản lĩnh chú cũng khá, có lẽ có thể giúp được gì đó”. 

 Tiêu Nhã nghe thế thì hơi ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Hoa Bân không những không phản đối gì, mà còn chủ động đi cùng giúp đỡ. 

 Nếu là trước đây, Tiêu Nhã tin rằng Tiêu Hoa Bân chắc chắn là người đầu tiên đứng ra phản đối, vì chuyện này quả thật có độ nguy hiểm nhất định. Thứ nhất, phái cao thủ đến vùng Bắc Đông với tình hình vô cùng phức tạp hiện giờ có thể sẽ có thương vong. Thứ hai, phái nhiều cao thủ đi như vậy thì cốt lõi của nhà họ Tiêu cũng sẽ có nguy hiểm nhất định. 

 Nhưng hình như là vì trải qua việc nhà họ Tiêu gặp nạn lần trước, Tiêu Hoa Bân đã thay đổi, ý thức được tính quan trọng của việc kết minh. Khi có được đồng minh mạnh lại đáng tin, sau này gia tộc gặp phải khó khăn gì mới có người giúp đỡ. 

 Bất kể là thế lực lớn thế nào cũng sẽ có lúc khó khăn, quý tộc cũng không thể tránh khỏi, cho nên kết giao đồng minh đáng tin mà lại mạnh mẽ là việc cần thiết. 

 Mà Lâm Hàn chắc chắn là đồng minh cực kỳ đáng tin mà lại mạnh mẽ đó. 


 Tiêu Nhã hơi xúc động bởi sự thay đổi của Tiêu Hoa Bân, nhưng lúc này không có nhiều thời gian để lãng phí, lập tức đồng ý với ông ta. 

 Chưa đến giữa trưa, cao thủ của nhà họ Tiêu đã tập kết xong, để một số rất ít cao thủ ở lại trấn giữ nhà họ Tiêu, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những cao thủ khác đều vội vàng xuất phát. 

 Mấy chiếc xe xếp thành hàng, khởi hành từ khu nhà họ Tiêu, đi đến thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông. 

 Vì lần trước cao thủ của nhà họ Tiêu đã tổn thất hơn một nửa, cho nên bây giờ cao thủ có thể tham gia cũng cực kỳ có hạn, chỉ có hơn hai mươi người. 

 Nhưng hơn hai mươi người này đều có bản lĩnh không tồi, hẳn là có thể giúp Lâm Hàn không ít. 

 Sắp đến buổi trưa, ở biệt thự núi Vân Mộng, cao thủ dưới trướng Lâm Hàn và người của La Văn cũng đã tập kết xong. 

 Vì Ngô Xuyên cần để lại một số cao thủ canh giữ đàn em của Tạ Kiến Bình, số lượng cao thủ thực lực mạnh mẽ dưới trướng cũng không nhiều, cho nên chỉ có thể điều động được mười mấy cao thủ. 

 Còn bên Tôn Hàn Các, tất cả đều tham gia, tổng cộng cũng mười mấy người. 

 La Văn tự dẫn theo sáu cao thủ, cộng thêm đàn em trung thành của Trương Thiên Sơn triệu tập từ bên sơn trang Thúy Hồ đến tổng cộng cũng có mười mấy cao thủ. 

 Ba nhóm người cộng lại chỉ có hơn bốn mươi người. 

 La Văn thấy chỉ có hơn bốn mươi cao thủ, dù anh ta hiểu rằng những cao thủ này thực lực rất mạnh, nhất là những người thuộc Tôn Hàn Các dưới trướng Lâm Hàn, thực lực còn đáng sợ vô cùng, nhưng số lượng vẫn quá ít. 

 Hơn bốn mươi người thì đối phó với đàn em của Tạ Kiến An thôi cũng đã hơi quá sức, càng đừng nói tới những cao thủ của các thế lực ở vùng khác câu kết với Tạ Kiến Bình phái đến. 


 La Văn nghe vậy mới hơi yên tâm, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn còn chút lo lắng, lo lực lượng của Lâm Hàn không đủ. 

 Nhưng dù sao trước kia anh ta cũng đã đồng ý với Lâm Hàn lập tức xuất phát giải cứu Trương Thiên Sơn, đồng nghĩa tin tưởng Lâm Hàn, lúc này La Văn cũng không nhất thiết phải nghĩ nhiều, tin Lâm Hàn đến cùng là được. 

 Bây giờ, cao thủ ở bên đây đã tập kết xong, thời gian cũng đã đến giữa trưa. 

 Lâm Hàn nhìn các cao thủ, cũng không nói gì nhiều tránh lãng phí thời gian, ra lệnh ngay: “Bây giờ xuất phát, lập tức đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông!”

 
Chương 739: Năng lực chấp hành đáng sợ


 

 Thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, trong trang viên của Trương Thiên Sơn. 

 Khi đám người Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông xuất phát, cùng lúc đó, Tạ Kiến An cũng đã nhận được tin tức, biết nhóm người Lâm Hàn đã lên đường đến bên này, cũng biết Tạ Kiến Bình bị trói dẫn theo. 

 Sau khi La Văn thoát khỏi, Tạ Kiến An đã sắp xếp người chú ý đến động tĩnh ở thành phố Đông Hải, nhất là động tĩnh của Lâm Hàn. 

 Lúc này, đám người Lâm Hàn xuất phát vốn cũng không bí mật gì, cứ quang minh chính đại mà đi, cho nên họ vừa xuất phát thì tin tức đã truyền đến tai Tạ Kiến An. 

 “Tổng cộng có hơn bốn mươi cao thủ mà cũng muốn đối phó với tôi? Đúng là nực cười!”, Tạ Kiến An cười lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng. 

 Lâm Hàn thế nào Tạ Kiến An không rõ, nhưng La Văn rõ ràng không phải tên ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Bây giờ anh ta đã dám dẫn theo hơn bốn mươi người đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn, vậy thì chắc chắn có sự đảm bảo nhất định. 

 La Văn xưa nay không làm những chuyện không chắc chắn, điều này Tạ Kiến An hiểu rất rõ. 

 Ban đầu sở dĩ ông ta vội vàng bắt La Văn, thậm chí mạo hiểm bị Trương Thiên Sơn phát hiện ra chỗ không ổn, chính là vì ông ta biết La Văn rất thông minh, chút gió thổi cỏ lay đều có thể bị La Văn phát hiện, kế hoạch của bọn họ cũng có khả năng bị anh ta phá hỏng. 

 Tạ Kiến An cũng biết, nếu ông ta không mạo hiểm bắt La Văn trước, kế hoạch bắt Trương Thiên Sơn chưa chắc đã thành công. 

 Lúc này, cùng với lúc Tạ Kiến An cảm giác có chỗ không đúng, ông ta cũng không nghĩ ra Lâm Hàn và La Văn rốt cuộc có động tĩnh gì. 

 “La Võ và Uông Nghĩa thế nào rồi?”, Tạ Kiến An lại hỏi. 

 “Đều đang đến đây, nhưng ít nhất phải mất hai ngày mới có thể đến được”, đàn em của Tạ Kiến An báo cáo. 

 Tạ Kiến An nghe vậy khẽ gật đầu, cũng hơi yên tâm. 

 Lúc này, Tạ Kiến An cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức liên lạc với một số thế lực ở vùng khác, hứa với bọn họ một số lợi ích, mong bọn họ phái cao thủ đến giúp đỡ, từ đó đảm bảo mình có thể ngồi vào vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông. 


 Đến lúc này, Tạ Kiến An cũng không nghĩ được gì nhiều. Theo tình hình trước mắt, cho dù ông ta có thành công thì thế lực, cao thủ và sản nghiệp trong tay cũng không nhiều bằng khi ông ta chưa phản bội Trương Thiên Sơn. 

 Nhưng lại có điểm không giống, điểm này cũng là thứ hấp dẫn Tạ Kiến An nhất. Đó chính là ông ta có thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông. Cho dù đại bàng núi này không có nhiều quyền lợi như đại bàng núi trước kia, nhưng đấy cũng là vị trí mà ông ta mong ngóng đã lâu. 

 Sau khi liên lạc xong với những thế lực này, Tạ Kiến An lại đi gặp những cao thủ ở vùng khác đã đến thành phố Phụng Thiên, mời họ lên đường, đi mai phục đám Lâm Hàn nửa đường, giúp ông ta cứu em trai Tạ Kiến Bình. 

 Dù gì những cao thủ vùng khác cũng nhận được lợi ích mà Tạ Kiến An đã hứa hẹn lúc trước, huống hồ đi mai phục đám người Lâm Hàn cũng giúp bọn họ lật đổ thế lực của Trương Thiên Sơn ở vùng Bắc Đông, giúp bọn họ chia được miếng bánh ngọt này, cho nên bọn họ đồng ý với Tạ Kiến An. 

 Chẳng mấy chốc, thành phố Phụng Thiên có gần trăm cao thủ chuẩn bị sẵn sàng đợi xuất phát, đi mai phục đám người Lâm Hàn trên đường đến. 

 Mặc dù bọn họ phái đi chưa tới một nửa số cao thủ, nhưng dù sao trước kia cũng đã biết phía Lâm Hàn chỉ có hơn bốn mươi cao thủ, bọn họ một trăm cao thủ hoàn toàn có thể lấy hai đánh một, cộng thêm mai phục, thế là đã hoàn toàn đủ rồi. 

 Cùng lúc đó, một số cao thủ đến từ các địa phương khác nhau, các sản nghiệp khác nhau, những người này hoàn toàn không phải là thế lực vùng xám, trước kia có thể chỉ là những quản lý, nhân viên công ty bình thường, nhưng lúc này tất cả lại hội tụ về thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông. 

 Trên thực tế, bọn họ đều là cao thủ của nhà họ Lâm, thân phận thường ngày trông chẳng khác gì người bình thường, nhưng khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Hàn, bọn họ sẽ lập tức lên đường dốc hết sức, thậm chí là hi sinh chính mình vì nhà họ Lâm. 

 Những người đến từ các địa phương khác nhau, các công ty khác nhau, các bộ phận khác nhau hoàn toàn không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Dù sao trông họ cũng chỉ là người bình thường, giống như đến nơi này công tác hoặc là du lịch. 

 Nhưng khi bọn họ gặp nhau lại ở cùng một khách sạn nơi ngoại ô thành phố Phụng Thiên. 

 Bình thường khách sạn này không có nhiều khách, nhưng bây giờ lại có đến mấy trăm khách một ngày. 

 Vậy mà khách sạn lại không hề bất ngờ, chỉ kinh doanh khách sạn như thường. Bởi vì thật ra khách sạn này cũng là một sản nghiệp của nhà họ Lâm, tầng lớp quản lý đều là người của nhà họ Lâm. 

 Đến tối, trong khách sạn đã tụ tập hơn ba trăm người, tất cả đều là cao thủ của nhà họ Lâm, bản lĩnh cao siêu, số lượng lại cực nhiều. 

 Những cao thủ này chỉ là cao thủ ở gần đây, còn có một số cao thủ ở xa cũng đang lần lượt tiến đến, số người cũng rất nhiều. 

 Sau khi những cao thủ này đến đây cũng không nhàn rỗi. Mặc dù Lâm Hàn chưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho bọn họ, nhưng bọn họ lại tự tìm việc để làm, chuẩn bị trước một số thứ. 

 Ngay sau đó bèn có người phụ trách sắp xếp đâu ra đấy, có cao thủ phụ trách chia ra khắp thành phố Phụng Thiên dò la tin tức về mọi mặt của thành phố gần đây, cũng có cao thủ xuất phát về phía thành phố Đông Hải, đón nhóm Lâm Hàn đến đây. 

 Người phụ trách dò la tin tức trong thành phố mau chóng dò la được chuyện đại bàng núi Trương Thiên Sơn bị đàn em phản bội, sự phân bố và thực lực mạnh yếu của các thế lực trong vùng, còn có thực lực mạnh yếu của một số thế lực vừa mới đến vùng Bắc Đông gần đây. 


 Chỉ qua một buổi tối, cao thủ của nhà họ Lâm đã tìm hiểu rõ tình hình của thành phố Phụng Thiên, đồng thời thực hiện các biện pháp đối phó tương ứng. 

 Tất cả những thứ này đều là trong tình huống Lâm Hàn chưa đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, cao thủ của nhà họ Lâm đã tự động hoàn thành. 

 Nếu Lâm Hàn đưa ra một vài mệnh lệnh, rất có khả năng những cao thủ này đã giải cứu Trương Thiên Sơn ra trước khi nhóm người Lâm Hàn đến. 

 Năng lực chấp hành của cao thủ nhà họ Lâm đáng sợ vô cùng.

 
Chương 740: Gặp mai phục


 

 Khi cao thủ nhà họ Lâm đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông bắt đầu dò hỏi tin tức và sắp xếp, thì nhóm người Lâm Hàn đang lái xe trên đường cao tốc đến đó trong đêm. 

 “Nghỉ ngơi trước đã, sáng mai đến nơi sẽ bận rộn, chắc chắn không có thời gian nghỉ ngơi đâu”, Lâm Hàn nhìn mấy người La Văn bên cạnh rồi nói. 

 Khi mấy người La Văn đến đây đều có quầng thâm dưới mắt, hiển nhiên không được nghỉ ngơi đàng hoàng. 

 Đương nhiên Lâm Hàn có thể hiểu được là họ quá lo lắng cho Trương Thiên Sơn, ngay chính anh cũng rất lo lắng cho ông ta, dù sao Tạ Kiến An cũng không phải người tốt, rất có thể chuyện gì cũng làm được. 

 Nhưng lo lắng thì lo lắng, nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi, chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có trạng thái tinh thần tốt để đối phó với liên quân của Tạ Kiến An, mới có thể giải cứu Trương Thiên Sơn. 

 La Văn ở bên cạnh Lâm Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, do dự một lát rồi vẫn hỏi: “Anh Lâm, anh chắc chắn ở nơi khác anh vẫn còn nhân lực chứ? Chắc chắn có thể đối phó với liên quân của Tạ Kiến An chứ? Bên phía họ có rất nhiều cao thủ được phái đến từ vùng khác, số lượng cực kỳ nhiều”. 

 “Yên tâm, không sao đâu, anh mau nghỉ ngơi đi”, Lâm Hàn cười đáp. 

 Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Hàn, La Văn gật đầu không hỏi nữa, sau đó cũng nhắm mắt cố gắng nghỉ ngơi. 

 Còn Lâm Hàn lại đưa mắt nhìn khung cảnh đang dần lùi xa bên ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. 

 Nói thật Lâm Hàn cũng không hiểu rõ thực lực cụ thể của nhà họ Lâm, dù sao anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm từ nhỏ, rèn luyện ở ngoài. 

 Mà Lâm Hàn cũng không còn nhớ những gì đã thấy ở nhà họ Lâm, cho dù nhớ cũng không có ích gì, dù sao bao nhiêu năm trôi qua, chắc chắn đã thay đổi rất nhiều. 

 Tuy nhiên thực lực của nhà họ Lâm chắc chắn có thể đối phó với đám liên quân của Tạ Kiến An, chỉ là ở gần vùng Bắc Đông có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm không thì anh không chắc chắn lắm. 

 Lâm Hàn khẽ lắc đầu, không nghĩ tới nữa, dù sao bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, không thay đổi được gì, chỉ có thể chờ tới khi đến thành phố Phụng Thiên, thấy được tình hình những cao thủ của nhà họ Lâm rồi tính tiếp. 

 Sau đó Lâm Hàn cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. 

 Trong màn đêm, đoàn xe vội vã đến thành phố Phụng Thiên ở vùng Bắc Đông, các cao thủ trên xe đều rất yên tĩnh, ngoại trừ người phụ trách lái xe, những người còn lại đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nạp thêm năng lượng. 

 Tốc độ lái xe của toàn đội luôn được duy trì ở tốc độ cao, về cơ bản nếu nhanh hơn thì sẽ vượt quá tốc độ tối đa cho phép. 

 Trên đường đi không hề dừng lại, họ chỉ muốn có thể đến thành phố Phụng Thiên bằng tốc độ nhanh nhất. 

 Theo dự tính của nhóm người Lâm Hàn thì trời sáng là có thể đến nơi. 

 Đoàn xe đi trên đường suốt cả đêm. 

 Khi trời tờ mờ sáng, đoàn xe của nhóm Lâm Hàn đã xuống đường cao tốc. 

 Lúc này mọi người đã đều thức dậy, không nghỉ ngơi nữa. 

 Lúc trước đi trên cao tốc đương nhiên không có gì nguy hiểm, nhưng bây giờ xuống cao tốc thực tế đã nằm trong khu vực thành phố Phụng Thiên của vùng Bắc Đông, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, vậy nên đoàn người Lâm Hàn cũng phải hết sức cảnh giác. 

 “Anh Lâm, tôi đề nghị giảm tốc độ, mặc dù chậm một chút nhưng an toàn hơn”, La Văn nói. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng đang định bảo đoàn xe đi chậm lại thì La Văn đã lên tiếng trước. 

 Dù sao bây giờ đã là địa bàn của vùng Bắc Đông, mà bây giờ vùng này hoặc là người của quân liên minh Tạ Kiến An, hoặc là người của các thế lực còn lại, tình hình tương đối phức tạp. Nếu tốc độ quá nhanh, có thể sớm tới trang viên của Trương Thiên Sơn, nhưng nếu trên đường đi gặp nguy hiểm gì thì cũng không có thời gian phản ứng. 

 “Bảo toàn đội chạy chậm lại, giữ tộc độ bốn mươi đến năm mươi kilomet trên giờ”, Lâm Hàn ra lệnh thông qua bộ đàm. 

 Xe đi đầu tiên trong đoàn là người của Lâm Hàn, cũng là nhóm người mạnh nhất trong đoàn xe của Lâm Hàn, đóng vai trò như con dao sắc bén đi đầu. 

 Tiểu Tây nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Hàn thì lập tức giảm tốc độ, những xe phía sau cũng giảm tốc độ theo. 

 Tổng cộng hơn bốn mươi người, hơn mười chiếc xe giảm tốc độ, tiếp tục đi về phía sơn trang của Trương Thiên Sơn. 

 Sau khi đoàn xe giảm tốc độ, chưa đi được bao lâu thì phía trước đột nhiên có vài chiếc xe tải chở đầy đá và vật liệu xây dựng bất ngờ lao ra dừng ngay giữa đường, chặn đường phía trước của đoàn xe Lâm Hàn. 

 Rất may đoàn xe đã giảm tốc độ, phản ứng kịp thời nên vội phanh xe. 

 Nếu như đi với tốc độ lúc trước thì dù xe đi đầu có phản ứng kịp để phanh lại, nhưng những xe phía sau không phản ứng kịp thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn. 

 Mà nếu xe phía trước không kịp phanh lại thì tình hình còn tệ hơn nữa. Mặc dù mấy chiếc xe của đoàn hầu như đều là xe Hummer bền chắc, nhưng cũng không thể sánh được với xe chở hàng lớn chất đầy vật liệu xây dựng, khi đó tình hình sẽ cực kỳ thảm. 

 Mặc dù mọi người đều là cao thủ, nhưng cũng là người bình thường, gặp tai nạn xe thì cơ thể cũng không chống lại được. 

 “Có người mai phục!”, La Văn nhìn mấy chiếc xe tải lớn trước mặt, đột nhiên phản ứng lại. 

 Dù sao đối phương rõ ràng là cố ý chắn đường, không phải tai nạn bất ngờ. 

 Lâm Hàn nhìn về phía sau, quả nhiên phía sau cũng có mấy chiếc xe tải chất đầy vật liệu xây dựng chắn hết đường của họ. 

 Bây giờ mọi người đang ở trên cầu, phía trước và phía sau đều đã bị chặn hết, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. 

 Còn những chiếc xe tải lớn chở đầy vật liệu xây dựng này, Lâm Hàn không cần phải đi lên kiểm tra cũng biết chắc chắn đối phương đã rút chìa khoá và khoá cửa, thậm chí còn làm hỏng hệ thống điều khiển xe và bình xăng, để những chiếc xe tải này không thể di chuyển trong một thời gian, đây là những điều thường thấy. 


 Bên Lâm Hàn và bên của đối phương đều là cao thủ, nhưng đối phương có ưu thế về số lượng. 

 Lâm Hàn không hoảng loạn lắm, mặc dù ít người hơn nhưng vì có những người của Tôn Hàn Các, hơn 40 người biết đâu vẫn có thể thắng 100 cao thủ kia. 

 Lâm Hàn đã đoán trước được có thể đối phương sẽ quay lại mai phục, dù sao họ cũng không giấu tin xuất phát từ thành phố Đông Hải, mà lại dẫn theo nhiều người như vậy, nhưng anh không ngờ đối phương lại hành động nhanh như thế, có thể chuẩn bị mai phục, còn chuẩn bị được bao nhiêu cao thủ thế này. 

 Lâm Hàn đang định cho người lên chiến đâu nhưng lại thấy đám người mai phục ở hai phía đột nhiên đồng loạt nhìn về phía sau họ, dường như có tình huống gì đó đã xảy ra ở phía sau.

 
Chương 741: Phục kích ngược lại


 

 La Văn nhìn cảnh ấy cũng hơi lo lắng. 

 Anh ta đang định đi theo đám Lâm Hàn chiến đấu, liều mạng xông pha một trận. Dẫu sao, với tình hình trước mắt thì đã không còn cơ hội để lùi lại rồi. Cách tốt nhất chính là cùng nhau chung tay, may ra mới có thể chiến thắng đối phương. 

 Nhưng cho dù có thể chiến thắng thì có lẽ bên mình cũng sẽ không còn lại bao nhiêu cao thủ, chắc chắc là không đủ để tới cứu Trương Thiên Sơn nữa. 

 Nhưng lúc này, La Văn lại cảm thấy có gì đó là lạ. 

 Ban nãy, những cao thủ mai phục ở hai bên còn đang chuẩn bị xông về phía này giải quyết đám người Lâm Hàn, thì giờ đều dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. 

 La Văn chợt cảm thấy lạ, nhìn ra sau bọn họ, khó hiểu nghĩ có chuyện gì vậy? 

 "Chuyện gì thế? Đằng sau họ có gì ư?", La Văn nghi ngờ hỏi. 

 Lâm Hàn khẽ lắc đầu, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì. 

 Đột nhiên, khoảng 100 cao thủ phục kích hai bên đám Lâm Hàn đều rút về phía sau. Dường như ở đằng sau, có đối thủ nào đó càng mạnh hơn, càng đáng sợ hơn 40 cao thủ của phe Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn lập tức đoán được là chuyện gì. 

 Với tình hình bên Tiêu Nhã thì không thể nào cử tới nhiều cao thủ như vậy được, huống chi, bên cô ấy cũng chẳng thể đến nhanh như thế. 

 Mặt khác, lực lượng có thể đứng cùng mặt trận với đám Lâm Hàn, nhưng lại có sức mạnh vượt trội và khó giải quyết hơn 40 người của anh thì chỉ có những cao thủ được nhà họ Lâm cử đến giúp đỡ. 

 Lâm Hàn cũng có chút bất ngờ, khi mình bị liên minh quân Tạ Kiến An phục kích thì những cao thủ nhà họ Lâm đã đến thành phố Phụng Thiên từ trước, điều tra tình hình rồi tổ chức mai phục ngược lại. 

 Phải biết rằng trước đó, Lâm Hàn chỉ bảo bọn họ tới thành phố Phụng Thiên thuộc tỉnh Bắc Đông đợi lệnh, chứ không dặn dò thêm gì nữa. 

 Nói cách khác, đây đều là những cao thủ kia tự mình hành động. 

 Tuy Lâm Hàn cũng khá bất ngờ, không tin nổi cao thủ nhà họ Lâm lại chấp hành mệnh lệnh linh động như thế. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như chỉ có cao thủ nhà mình mới được vậy, còn các thế lực còn lại e rằng sẽ chẳng thể nào làm được. 

 Lâm Hàn nghĩ vậy bèn cầm bộ đàm lên, ra lệnh: "Chia làm hai hướng xông lên, những cao thủ phục kích chúng ta bên liên minh Tạ Kiến An đã bị thế lực khác mai phục ngược lại, mau áp sát từ hai phía, giải quyết đối phương một cách nhanh gọn lẹ!" 

 Lúc này, những cao thủ trong đoàn xe của Lâm Hàn đang không hiểu chuyện này là sao. 

 Bọn họ chỉ vừa cảm nhận được là mình bị phục kích, đang chuẩn bị chống trả thì thấy những cao thủ mai phục họ đồng loạt ngừng lại, sau đó ùa về phía sau. 

 Giờ nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Hàn thì đều bất ngờ, đối phương bị phục kích ngược lại ư? 

 "Xảy ra chuyện gì thế? Vậy mà cũng bị mai phục ngược lại à?" 

 "Ha ha, không ngờ còn có chuyện như thế này". 

 "Bày đặt phục kích chúng ta? Giờ thấy nghiệp quật chưa?" 

 "Hừ, này thì phục kích chúng ta, để tao cho mấy thằng nhãi chúng mày nếm mùi đau khổ!" 

 Những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn nhanh chóng xuống xe, tách ra làm hai hướng xông lên. 

 Giờ đây, đằng trước đám cao thủ liên minh của Tạ Kiến An quả thật là những cao thủ nhà họ Lâm đã phát hiện ra kế hoạch của chúng từ trước. 

 Sau khi xác định bọn chúng đúng là đám người phục kích Lâm Hàn, những cao thủ nhà họ Lâm bèn trực tiếp ra tay. 

 Vốn dĩ chiếm ưu thế về số lượng, cộng thêm cao thủ nhà họ Lâm núp trong tối, còn bên liên minh của Tạ Kiến An ở ngoài sáng. 

 Nên khi đám liên minh của Tạ Kiến An xông lên phục kích đoàn người Lâm Hàn, thực tế chúng cũng đã bước lên cây cầu tre, không còn đường lui nữa. 

 Lúc này, đám liên minh phe Tạ Kiến An đang vật lộn với những cao thủ nhà họ Lâm. 

 Có điều, tuy chúng đều là cao thủ, nhưng thực lực lại không đồng đều, có mạnh có yếu. Hơn nữa, chúng chưa từng được huấn luyện bài bản, đa số đến từ nhiều thế lực khác nhau nên không có sự phối hợp đồng bộ, mà chỉ mạnh ai nấy đánh. 

 Nhưng những cao thủ nhà họ Lâm lại khác, họ đều được huấn luyện từ nhỏ, ai cũng có bản lĩnh cực kỳ lợi hại, còn phối hợp rất nhịp nhàng. 

 Có thể thực lực của một cao thủ bên nhà họ Lâm không bằng cao thủ phe đối phương, nhưng sẽ có những người khác giúp đỡ. 

 Mà đa số cao thủ trong quân liên minh phe Tạ Kiến An đều yếu hơn bên nhà họ Lâm, bên nhà họ Lâm lại còn phối hợp nhịp nhàng, vừa xông vào chiến đấu đã lộ rõ thực lực nghiền áp đối phương. 

 Chỉ mới đánh nhau không bao lâu, mà những cao thủ của nhà họ Lâm chỉ bị xây xát nhẹ, còn bên quân liên minh phe Tạ Kiến An đã tổn thất hơn nửa. 

 Hơn nữa, cao thủ nhà họ Lâm lại chiếm ưu thế về số lượng, dẫn đến tình hình lập tức nghiêng về một phía. 

 Đúng lúc này, những cao thủ của Lâm Hàn cũng xông tới từ đằng sau đám liên minh phe Tạ Kiến An, tham gia vào trận đấu, bắt tay với cao thủ nhà họ Lâm đối phó với quân liên minh. 

 Quân liên minh bị đánh giáp lá cà từ hai phía, lập tức không thể chống đỡ được tan tành xẻ nghé. 

 Chỉ mười mấy phút, những cao thủ quân liên minh đã người chết người bị thương, có một nửa mất hết sức chiến đấu, nửa còn lại thì giờ cũng đầu hàng, không thèm chống cự nữa. 

 Cũng không phải một nửa kia không muốn đầu hàng, mà là chúng chưa kịp đầu hàng thì đã bị đánh nằm bẹp, mất hết sức chiến đấu. 

 Chỉ trong vòng mười mấy phút, những cao thủ phe liên minh đã hoàn toàn bị đánh bại. 

 Đám người La Văn thấy vậy đều giật mình kinh ngạc không thôi. 


 La Văn vừa kinh ngạc vừa cảm thấy nghi hoặc, lực lượng bí ẩn bỗng nhiên xuất hiện này là của thế lực nào mà thực lực tổng thể còn mạnh hơn cả vùng Bắc Đông và những nhà quý tộc kia vậy. 

 Giờ đây, đám liên minh của Tạ Kiến An đều bị áp tải một cách ngay ngắn đi. 

 La Văn thấy có một người đang chỉ huy, có vẻ là người phụ trách. Anh ta vội vàng bước tới muốn biết đám người này rốt ruộc là ai, là địch hay là bạn. 

 Mà La Văn vừa đến gần, đang định mở miệng nói chuyện thì người phụ trách thế lực bí ẩn kia lại hoàn toàn làm lơ anh ta, đi về phía Lâm Hàn.

 
Chương 742: Kinh ngạc


 

 La Văn thấy thế, chợt cảm thấy khó hiểu. 

 Lúc này, La Văn cũng nhớ tới, ban nãy Lâm Hàn có nói những người này là thế lực tới giúp đỡ do anh sắp xếp từ trước. 

 Khi vừa nhìn thấy bọn họ, bởi vì thực lực đáng sợ của đối phương khiến anh ta kinh ngạc không thôi, nên mới tạm thời không nhớ đến lời nói trước đó của Lâm Hàn. 

 Giờ nhớ tới, La Văn tức thì sửng sốt, Lâm Hàn vậy mà còn có thể điều động một thế lực mạnh mẽ như vậy đến làm việc giúp anh ư? 

 Phải biết rằng, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng hơn 200 cao thủ ở đây thôi thì cũng đã vượt xa toàn bộ thế lực ở Bắc Đông rồi. 

 Mà lúc này, dưới cái nhìn của La Văn. 

 Người phụ trách kia đã đi tới trước mặt Lâm Hàn, ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mặt mày nghiêm nghị, tuy không làm gì nhưng lại tỏa ra khí thế uy nghiêm. 

 Có điều, sau khi ông ta đi đến trước mặt Lâm Hàn thì lại hết sức kính cẩn hạ mình khom lưng cúi chào anh. 

 Mà những cao thủ xung quanh cũng đều khom lưng chào anh với thái độ cực kỳ cung kính. 

 Chỉ là, những người đó lại không nói gì, bởi vì có đám người La Văn ở đây nên người phụ trách và đám cao thủ nhà họ Lâm không biết Lâm Hàn có muốn để cho họ biết thân phận của anh hay không. 

 Còn cung kính với Lâm Hàn thì đó là điều hiển nhiên rồi, bất cứ một người nào trong nhà họ Lâm đều phải thể hiện sự tôn trọng với ông chủ tương lai của gia tộc. 

 Đám người La Văn bên cạnh thấy thế đều giật mình kinh ngạc không thôi. 

 Ban đầu, La Văn đoán lực lượng bí ẩn có sức mạnh kinh khủng kia chắc là thế lực của các vùng còn lại, là đồng minh của Lâm Hàn, nhận được thông báo từ anh mới chạy tới. Bọn họ hẳn có thực lực ngang hàng với anh, thậm chí là Lâm Hàn còn kém hơn họ một chút. 

 Nhưng giờ thấy họ tôn trọng Lâm Hàn như thế thì hiển nhiên không phải vậy. 

 Có vẻ lực lượng bí ẩn có sức mạnh đáng sợ kia là thế lực lệ thuộc vào Lâm Hàn? 

 Lúc này, sắc mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh như thường, anh đã nhận ra bọn họ chính là những cao thủ của nhà họ Lâm. 

 Tuy Lâm Hàn chưa từng gặp bất cứ ai trong số họ, nhưng chỉ nhìn cách ra tay cực kỳ quen thuộc của những người đó thôi là anh đã nhận ra họ đều là cao thủ được đào tạo một cách chuyên nghiệp từ nhỏ ở nhà họ Lâm. Chứ chẳng phải những cao thủ của bất kỳ thế lực nào bên ngoài tự mình mày mò trưởng thành lên. 

 Huống chi, bọn họ còn tôn trọng anh như thế, thì chỉ có thể là người của nhà họ Lâm. 

 "Làm rất tốt, ông tên là gì?", Lâm Hàn khẽ cười nhìn người phụ trách hỏi. 


 Người phụ trách nghe thấy Lâm Hàn khen thì nghiêm túc đáp: "Tôi tên là Lâm Phong, là người phụ trách ở đây". 

 Song, Lâm Phong cũng thầm mở cờ trong bụng. 

 Là người phụ trách của nhiều cao thủ nhà họ Lâm như vậy, ông ta cũng coi như có chút địa vị trong gia tộc, nên biết được kha khá thông tin. 

 Có lẽ những cao thủ khác còn không biết, nhưng Lâm Phong lại rất rõ, Lâm Hàn đã trở thành người thừa kế chân chính. Thậm chí, giờ thực tế Lâm Hàn đã được coi như ông chủ của nhà họ Lâm, có được quyền lợi như một ông chủ, chỉ thiếu mỗi một cái nghi thức kế nhiệm thôi. 

 Mà nghi thức kế nhiệm gia chủ đã được nhà họ Lâm bắt tay chuẩn bị, có lẽ không bao lâu nữa sẽ cho gọi Lâm Hàn về tiến hành buổi lễ, để anh trở thành người thừa kế chân chính của gia tộc. 

 Đối với Lâm Phong mà nói, nhận được lời khen ngợi từ chính ông chủ tương lai của gia tộc là một chuyện hết sức may mắn. 

 Nhưng giờ Lâm Phong cũng không dám thể hiện rõ ràng ra, chỉ nghĩ bụng phải hoàn thành thật tốt công việc mà Lâm Hàn giao cho, sau này nhất định sẽ nhận được vô số chỗ tốt. 

 Chỉ mới gặp một lần mà có thể khiến cho Lâm Hàn nhớ tên ông ta thì tuyệt đối là một chuyện vô cùng tốt. 

 Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu nói: "Mau dọn dẹp hiện trường, sau đó tập hợp ở khách sạn, rồi chúng ta sẽ bắt đầu bước tiếp theo". 

 "Vâng!" 


 Lâm Phong đáp xong bèn đi sắp xếp. 

 Vốn dĩ, những cao thủ nhà họ Lâm đều được huấn luyện một cách bài nên làm việc cực kỳ nhanh. Dưới sự chỉ huy của Lâm Phong, bọn họ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường. 

 Chẳng bao lâu sau, họ đã dọn dẹp xong, thậm chí mấy chiếc xe tải lớn kia đều được Lâm Phong sắp xếp xe cẩu chở đi, không bị ảnh hưởng chút nào. 

 Còn giờ, những cao thủ của quân liên minh phe Tạ Kiến An cũng đã đầu hàng và bị cao thủ nhà họ Lâm bắt giữ hết. 

 "Thưa cậu Lâm, những người kia nên xử lý như thế nào ạ?", Lâm Phong xin chỉ thị. 

 "Cứ dẫn theo trước đi, nhưng phải trói chặt để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn cụ thế như thế nào thì đợi giải quyết xong chuyện này rồi tính sau", Lâm Hàn lạnh lùng nói. 

 "Vâng!", Lâm Phong đáp. 

 Bấy giờ, Lâm Hàn chợt nhìn về phía La Văn vẫn đang ngơ ngác bên cạnh, nói: "La Văn, chúng ta cũng chuẩn bị đến tập hợp ở khách sạn đi, sau đó sẽ bàn bạc bước kế tiếp". 

 "Được!", La Văn hoàn hồn, mặt mày lộ vẻ mừng rỡ đáp. 

 Trong lòng La Văn tràn ngập lòng tin với kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn lần này. 

 Trước đó, La Văn nghĩ đến muộn một chút là vì an toàn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này. 

 Nếu không phải có những người này thì La Văn tin rằng mình và hơn 40 người kia của Lâm Hàn không bị giết chết hết cũng sẽ tổn thất nặng nề dưới sự phục kích của đám quân liên minh, không còn thực lực để mà đi giải cứu Trương Thiên Sơn nữa. 

 Đương nhiên La Văn cũng muốn cứu Trương Thiên Sơn ra sớm một chút, dù sao giờ ông ta vẫn đang nằm trong tay Tạ Kiến An. Ngay cả chuyện phản bội mà Tạ Kiến An cũng có thể làm được thì chẳng có gì là không dám làm với Trương Thiên Sơn hết. 

 Đám người La Văn càng đến trễ thì sẽ càng nguy hiểm đối với Trương Thiên Sơn. 


 Đừng nói là chiếm ưu thế về số lượng, dù không có thì những cao thủ do Lâm Phong dẫn đến cũng có thể giải quyết đám liên minh một cách dễ dàng. 

 Mà năng lực hành động của đám Lâm Phong lại cực kỳ mạnh, có thể dẫn theo nhiều người như vậy phục kích ngược lại đám quân liên minh của Tạ Kiến An thì đúng là khiến cho người ta có chút bất ngờ. 

 Cùng lúc đó, La Văn cũng thầm khó hiểu, nhiều cao thủ được huấn luyện bài bản như vậy rốt cuộc là đến từ thế lực nào, còn kính cẩn với Lâm Hàn như thế. Hơn nữa, đều có họ Lâm. Điều ấy lại càng khiến La Văn nghi hoặc không thôi. 

 Nhưng La Văn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra có thế lực nào mạnh như vậy ở Hoa Hạ mà họ có Lâm hết.

 
Chương 743: Lập tức xuất phát


 

 Ở một khu nghỉ mát tại ngoại ô thành phố Phụng Thiên. 

 Đám người Lâm Hàn và nhóm cao thủ Lâm Phong mai phục ngược lại, giải quyết hơn một trăm cao thủ Tạ Kiến An phái đến, tiếp đó xử lý hiện trường một cách nhanh chóng rồi về khách sạn. 

 Vừa đến khách sạn, bên trong lại xuất hiện gần một trăm người, tất cả đều đến trước mặt Lâm Hàn. 

 La Văn nhìn thấy những người này thì lập tức nhíu mày, anh ta nhận ra hơn một trăm người này đều là cao thủ. 

 Hơn nữa còn không rõ thực lực của đối phương, La Văn cảm thấy hơi lo lắng. 

 Lúc này, Lâm Phong lại giải thích với Lâm Hàn: “Những người này đều là cao thủ đến sau, những cao thủ còn lại ở khá xa, có thể tối nay mới đến được. Nếu cậu muốn hành động ngay hôm nay thì chúng tôi chỉ có hơn ba trăm cao thủ có thể dùng”. 

 La Văn ở bên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. 

 Hơn một trăm cao thủ này cũng là người của Lâm Hàn sao? 

 Chỉ có ba trăm cao thủ? Từ lúc nào mà cao thủ lại trở nên không đáng giá như vậy? La Văn hơi nghi ngờ cuộc sống. 

 Phải biết rằng, Trương Thiên Sơn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, tất cả cao thủ mà ông ta có thể điều động cũng chỉ hơn hai trăm người, đây còn bao gồm cả những cao thủ đã đi theo Tạ Kiến An, phản bội Trương Thiên Sơn. 

 Còn những quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, mỗi một nhà đều là sự tồn tại có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, là thế lực đứng hàng đầu trên khắp Hoa Hạ, bình thường cũng chỉ có hai trăm đến ba trăm cao thủ, càng không cần nói tới ba nhà quý tộc ở thành phố Thiên Kinh từng trải qua một trận chiến lớn, tổn thất nghiêm trọng. 

 Dù sao bồi dưỡng những cao thủ này vô cùng rắc rối, cần phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc và thời gian, hơn nữa người được bồi dưỡng phải có thiên phú nhất định. 

 Nếu là người bình thường thì cho dù có bồi dưỡng từ nhỏ, đầu tư nhiều tiền bạc và thời gian mà thiên phú không đủ cũng không thể trở thành cao thủ được. 

 Giống như lính đặc chủng trong quân đội, không phải cứ có thực lực là có thể trở thành lính đặc chủng, mà cần phải có thiên phú nhất định. 

 Người có thiên phú như vậy rất ít, trong vạn người mới có một. 

 Những cao thủ này lại còn hiếm có và yêu cầu khắt khe hơn cả lính đặc chủng. 

 Bất cứ cao thủ nào cũng là tài nguyên vô cùng quý giá đối với các thế lực lớn nhỏ. 

 Vậy mà bên Lâm Hàn lại nói chỉ có hơn ba trăm cao thủ? Chỉ có thôi ư? Đây không phải là đả kích người khác à? 

 Đến lúc này, La Văn đã hơi hoang mang, hoàn toàn không hiểu Lâm Hàn rốt cuộc là người thế nào, vì sao lại có được hơn ba trăm cao thủ. 

 Theo lý mà nói, thế lực mạnh như vậy, La Văn không thể chưa từng nghe nói tới. 

 Nhưng giờ phút này, La Văn cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao cứu Trương Thiên Sơn mới là chuyện quan trọng nhất. 

 May mà Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn là anh em, Lâm Hàn chịu ra tay giúp Trương Thiên Sơn. Nếu Lâm Hàn là người như Tạ Kiến An thì bây giờ La Văn thật sự không biết nên làm thế nào. Thực lực của đám người Lâm Hàn quá mức kinh khủng. 

 Lúc này, Lâm Hàn nghe Lâm Phong nói xong khẽ gật đầu, cũng hiểu được. 

 Dù sao Hoa Hạ không phải là nơi phát triển chủ yếu của nhà họ Lâm, cho nên số lượng cao thủ sẽ tương đối ít, cộng thêm rất nhiều cao thủ đang ở khá xa, khó mà chạy về kịp. 

 Có thể tập trung được hơn ba trăm cao thủ sau khi Lâm Hàn ra lệnh đã là con số vượt ngoài dự liệu của anh rồi. 

 Hơn ba trăm cao thủ này cộng thêm hơn bốn mươi cao thủ của bản thân Lâm Hàn, còn có số ít cao thủ của nhà họ Tiêu cử đến, tin rằng để đối phó liên quân Tạ Kiến An thì như vậy đã đủ rồi. 

 Lâm Phong lại báo cáo với Lâm Hàn: “Chúng tôi đã đến đây trước cậu, cậu cũng không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, cho nên chúng tôi tự động tiến hành một số điều tra. Đây là phân bố thế lực ở vùng Bắc Đông và mọi chuyện lớn nhỏ ở vùng Bắc Đông hiện nay mà chúng tôi điều tra được”. 

 Lâm Phong nói xong bèn chuyển mấy bản báo cáo sang. 

 La Văn ở bên cạnh nghe thế lập tức hơi tò mò, cũng nhìn qua. 

 Lâm Hàn không tránh né La Văn, chuyền tay cho anh ta. 

 La Văn thấy vậy cũng không từ chối, vội vàng xem kĩ càng. 

 Không lâu sau, La Văn có chút ngạc nhiên, theo cách nói vừa rồi của bọn họ thì hẳn là nhận được lệnh của Lâm Hàn mới đến đây, đồng nghĩa nhanh nhất cũng phải trưa ngày hôm qua thì bọn họ mới đến. 

 Chưa đầy một ngày mà bọn họ lại điều tra được nhiều tin tức như vậy. 

 Trên bản báo cáo này liệt kê rõ ràng tình hình ở thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông hiện nay, trong đó bao gồm cả thế lực vốn ở vùng Bắc Đông và một vài thế lực vừa mới đến. 

 Thực lực của mỗi một thế lực cũng đã được điều tra sơ bộ. 

 Trong đó, La Văn không nắm rõ về những thế lực mới đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông cho lắm, nhưng thực lực của những thế lực vốn ở đây thì anh ta lại biết khá rõ, không chênh lệch với bản báo cáo này bao nhiêu, có thể nói là đám người Lâm Phong điều tra cực kỳ tốt. 

 Dựa vào bản báo cáo này, La Văn cũng đã hiểu được tình hình hiện tại. 

 Đàn em của Tạ Kiến An có gần một trăm cao thủ, sau đó ông ta lại hợp tác với những thế lực ở vùng khác, số lượng cao thủ cộng lại có tất cả hơn ba trăm, chưa đến bốn trăm người. 

 Vì bọn họ phái đến hơn một trăm cao thủ mai phục đám người Lâm Hàn, kết quả bị mai phục lại, bây giờ số lượng cao thủ giữa Lâm Hàn và Tạ Kiến An gần như nhau, thậm chí Lâm Hàn còn có chút ưu thế nhỏ. 


 Thực lực tổng thể của bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với cao thủ bên Lâm Hàn, huống hồ thực lực cá nhân bọn họ cũng không thể phát huy, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, không phải là đối thủ của Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, cũng khá tán thành cách nói của La Văn. Hơn ba trăm cao thủ của Tạ Kiến An rõ ràng không phải là đối thủ của những cao thủ bên Lâm Hàn. 

 Huống hồ, Lâm Hàn còn tự dẫn theo hơn bốn mươi cao thủ, cùng với một số cao thủ của nhà họ Tiêu phái đến, số lượng và thực lực tuyệt đối của họ đều có thể áp đảo đối phương. 

 “Nếu đã như vậy, chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát đến trang viên, giải cứu Trương Thiên Sơn!”, Lâm Hàn nói.

 
Chương 744: Phẫn nộ


 

 La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy, lập tức vui vẻ. 

 Bây giờ thực lực của bọn họ đã có thể áp đảo phía Tạ Kiến An, hơn nữa, người phía Tạ Kiến An tất nhiên không ngờ bọn họ phái hơn một trăm cao thủ đến mai phục đám người Lâm Hàn, kết quả lại bị cao thủ dưới trướng Lâm Hàn mai phục ngược lại. 

 Chắc chắn phía Tạ Kiến An không thể dự liệu được tình hình này, cũng không kịp làm gì đối phó, bây giờ lập tức xuất phát là có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay, càng nắm chắc có thể cứu Trương Thiên Sơn ra. 

 Trong lòng La Văn hơi kích động, cuối cùng cũng có thể cứu Trương Thiên Sơn. 

 Từ lần trước bị người của Tạ Kiến An bắt được trong phòng bí mật, lúc nào La Văn cũng nghĩ cách giúp Trương Thiên Sơn. 

 Nhưng anh ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, mà bây giờ thoáng chốc đã có cách giải quyết. 

 La Văn càng thấy cảm kích và khâm phục Lâm Hàn, đồng thời cũng mừng vì lúc trước Trương Thiên Sơn đã kết giao được một người anh em và một đồng minh như vậy. 

 Lâm Phong đứng bên xác nhận kế hoạch của đám người Lâm Hàn lần này đúng là đi cứu đại bàng núi vùng Đông Bắc Trương Thiên Sơn, vẻ mặt lập tức trở nên kì quái. 

 Do dự một lúc, Lâm Phong vẫn không giấu giếm Lâm Hàn, nói thẳng: “Cậu chủ Lâm, lúc chúng tôi đang điều tra Tạ Kiến An còn phát hiện ra một chuyện nữa, không liệt kê trong bản báo cáo, đó là tình hình của Trương Thiên Sơn hiện tại”. 

 “Tình hình của Trương Thiên Sơn hiện tại? Bây giờ Trương Thiên Sơn thế nào rồi?”, La Văn lập tức nhìn chằm chằm Lâm Phong hỏi. 

 Từ khi Trương Thiên Sơn bị bắt, La Văn biết đã quá muộn, tức khắc rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đến thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông tìm Lâm Hàn, cho nên vẫn không rõ tình hình của Trương Thiên Sơn. Anh ta chỉ có thể thông qua những đàn em ở thành phố Phụng Thiên biết được Trương Thiên Sơn bị Tạ Kiến An đưa vào trang viên, sau đó thì không thấy trở ra nữa. 

 Hai ngày nay, La Văn sao không lo lắng tình hình hiện tại của Trương Thiên Sơn chứ, nhưng anh ta hoàn toàn không thể biết được bây giờ Trương Thiên Sơn ra sao. Thế nên anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành buộc mình không nghĩ tới nữa, không lo lắng nữa, chỉ nghĩ làm sao để cứu Trương Thiên Sơn ra nhanh nhất. 

 Lúc này nghe thấy lời Lâm Phong nói, La Văn lại không khỏi lo lắng. 

 Lâm Phong không trả lời La Văn, mà là nhìn về phía Lâm Hàn, đợi lệnh của anh. 

 Trên mặt Lâm Hàn có vẻ kì quái, trong lòng cũng hơi lo lắng, nhưng không hề tránh né, gật đầu nói: “Cứ nói đúng như những gì ông biết là được”. 

 Lâm Phong nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó nói: “Vì tình hình thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông thay đổi khá lớn, cho nên Tạ Kiến An cũng là đối tượng điều tra trọng điểm của chúng tôi. Tôi đã tự mình trà trộn vào trang viên xem xét tình hình, cũng biết được tình trạng hiện tại của Trương Thiên Sơn”. 

 Lâm Phong nhìn Lâm Hàn và La Văn, trong đầu nghĩ đến hình ảnh đó cũng cảm thấy hơi sợ. 

 Lâm Phong là cao thủ hạng nhất của nhà họ Lâm, có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua chứ? Nhưng hình ảnh đó thật sự quá tàn nhẫn, khiến người ta sợ hãi. Cho dù là Lâm Phong nghĩ đến hình ảnh đó cũng cảm thấy khiếp sợ. 

 Cho nên, trước đó Lâm Phong mới không ghi chuyện này vào báo cáo, thật sự quá tàn nhẫn. 

 Lâm Phong nói tiếp: “Trong đại sảnh của trang viên, Trương Thiên Sơn bị người của Tạ Kiến An khóa cả người vào ghế bằng xích sắt. Ban đầu còn tốt, nhưng sau hình như là vì chuyện gì đó mà bắt đầu tra tấn Trương Thiên Sơn. Những hình phạt tra tấn đó hơi đáng sợ”. 

 Tra tấn? Đáng sợ? 

 Lâm Hàn và La Văn nghe Lâm Phong nói vậy, không khỏi rùng mình. 

 Có thể khiến Lâm Phong nói ra từ đáng sợ, Lâm Hàn có thể đoán được nó đáng sợ như thế nào. 

 Dù sao Lâm Phong cũng là cao thủ hạng nhất, từng chứng kiến những cảnh tượng ghê gớm, có thể khiến một người như vậy cảm thấy đáng sợ hiển nhiên đã đạt đến một trình độ nhất định. 

 Còn La Văn thì càng lo lắng hơn. 

 “Tên Tạ Kiến An này, tôi phải khiến ông ta không được chết tử tế!”, La Văn siết chặt nắm đấm. 

 La Văn trước nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa. 

 Lâm Hàn thấy vậy xua tay với Lâm Phong, tỏ ý Lâm Phong không cần nói tiếp nữa. 


 Dù sao bây giờ có làm rõ tình trạng của Trương Thiên Sơn cũng không ích lợi gì với đám người Lâm Hàn, chỉ khiến bọn họ lo lắng hơn mà thôi. 

 Bây giờ điều mà đám người Lâm Hàn có thể làm là đi cứu Trương Thiên Sơn, giúp ông ta bớt phải chịu hành hạ. 

 Trước kia những sự giày vò mà Trương Thiên Sơn phải chịu cũng đã xảy ra, là sự thực đã định, đám người Lâm Hàn không thể thay đổi, chỉ có thể trả thù Tạ Kiến An sau. 

 Còn việc bây giờ có thể làm là cố gắng giúp Trương Thiên Sơn bớt phải chịu đau đớn. 

 Lúc này, ở không xa có mấy chiếc xe đỗ lại thành hàng, một vài người từ trên xe bước xuống, chính là cao thủ nhà họ Tiêu từ thành phố Thiên Kinh đến giúp Lâm Hàn. 

 Lẽ ra lần này Tiêu Nhã không cần phải đích thân dẫn đội, dù sao Lâm Hàn chỉ nhờ Tiêu Nhã phái cao thủ đến giúp, mà thực lực bản thân Tiêu Nhã cũng chẳng cao, không giúp được gì trong chuyện này, có Tiêu Hoa Bân dẫn đội là đủ rồi. 

 Nhưng cuối cùng, Tiêu Nhã lại không kìm được, quyết định đích thân dẫn đội, muốn qua đây gặp Lâm Hàn. 

 Lúc này, đám người Tiêu Nhã xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại hơi kinh ngạc. 

 Nhìn lướt qua có hơn ba trăm người, cộng thêm đám người bị trói, tổng cộng là hơn bốn trăm người. 

 Tiêu Nhã vốn là bà chủ nhà họ Tiêu, trải nghiệm khá nhiều, đương nhiên nhìn ra hơn bốn trăm người này đều là cao thủ. 

 Tiêu Hoa Bân đứng bên cạnh Tiêu Nhã lại càng kinh ngạc hơn, dù sao ông ta cũng là người bồi dưỡng cao thủ của nhà họ Tiêu, bản lĩnh và mắt nhìn đều có đủ. 

 Những thứ Tiêu Nhã có thể nhìn ra được, Tiêu Hoa Bân cũng có thể nhìn ra, mà những thứ Tiêu Nhã không nhìn ra được, Tiêu Hoa Bân vẫn có thể nhìn ra. 

 Tiêu Nhã ngạc nhiên, hơn bốn trăm cao thủ, đây là thực lực đáng sợ thế nào chứ? Thậm chí đã vượt qua thực lực của nhà họ Tiêu bọn họ vào lúc thịnh vượng nhất. 

 Mặc dù sức mạnh của quý tộc không chỉ ở cao thủ mình sở hữu, mà phụ thuộc vào sản nghiệp nhiều hơn, chủ yếu là ảnh hưởng đối với kinh tế nước nhà và cuộc sống của người dân ở một địa phương, nhưng về mặt thực lực cũng vô cùng quan trọng. 

 Hơn nữa, Tiêu Hoa Bân còn nhìn ra, hơn ba trăm người trong số này hình như cùng đến từ một thế lực, chỉnh tề đồng điệu, huấn luyện bài bản. 

 Chỉ riêng việc đứng đó chờ lệnh, trông bọn họ có vẻ như là đứng tùy ý, nhưng thật ra đều đơn giản đứng theo một vị trí, lại có thể đối phó với tình huống bất ngờ, hoặc trận chiến đột nhiên xảy ra bất cứ lúc nào. 

 Quan trọng hơn, hình như bọn họ đứng như vậy là để bảo vệ người nào đó. Chỗ đứng của hơn ba trăm người này đều là để bảo vệ cho người ở chính giữa. 

 Tiêu Hoa Bân từ từ nhìn sang vị trí ở giữa, nhanh chóng phát hiện ra người mà hơn ba trăm cao thủ ở đây bảo vệ, chính là Lâm Hàn!

 
Chương 745: Thực lực đáng sợ


 

 Tiêu Hoa Bân nhìn thấy người được nhiều cao thủ huấn luyện bài bản âm thầm bao bọc ở chính giữa là Lâm Hàn thì lập tức kinh ngạc. 

 Trước kia, Tiêu Hoa Bân không phải chưa từng nghĩ sẽ huấn luyện cao thủ nhà họ Tiêu về mặt này, nhưng vì nó khá phức tạp, sau đó cũng đành gác lại. 

 Dù sao huấn luyện kiểu này chủ yếu là để bảo vệ người nào đó, mà nhất thiết phải có một người cực kỳ quan trọng cần bảo vệ mới được. 

 Ngay cả chủ nhà họ Tiêu dường như cũng không đáng để cao thủ nhà họ Tiêu đặc biệt huấn luyện về mặt này, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý bảo vệ chủ nhà họ Tiêu, dù sao làm vậy cũng phải tốn cái giá rất lớn. 

 Người đáng bỏ ra cái giá đó để bảo vệ phải là người cực kỳ quan trọng. 

 Nói cách khác, số cao thủ cực nhiều lại được huấn luyện bài bản này hình như đều nghe lệnh của Lâm Hàn… 

 Trước sự nghi ngờ của Tiêu Nhã, Tiêu Hoa Bân hơi run giọng nói: “Không sai, những người này đều là cao thủ, hơn nữa có lẽ họ đều là thuộc hạ của Lâm Hàn”. 

 Nghe Tiêu Hoa Bân xác nhận hơn ba trăm người này đều là cao thủ, Tiêu Nhã không hề bất ngờ, dù sao cô ấy cũng có cảm giác này. 

 Nhưng nghe ông ta nói những người này đều là thuộc hạ của Lâm Hàn, Tiêu Nhã liền sửng sốt. 

 Chuyện này sao có thể? 

 Sau lần nhà họ Tiêu ở thành Thiên Kinh gặp nguy cơ lúc trước, thật ra Tiêu Nhã cũng đã điều tra một chút về Lâm Hàn. Suy cho cùng, Lâm Hàn có thể huy động nhiều cao thủ trong chốc lát như vậy, tuy trong đó có một số cao thủ là của đại bàng núi vùng Bắc Đông Trương Thiên Sơn phái đến chi viện, nhưng những cao thủ còn lại cũng không ít. Hơn nữa, những người của Tôn Hàn Các đều có bản lĩnh tốt vô cùng, đương nhiên Tiêu Nhã không cho rằng Lâm Hàn là người không có tiếng tăm, thế nên cô ấy đã điều tra một phen. 

 Khi điều tra xong, Tiêu Nhã lại phát hiện tin tức về Lâm Hàn cực kỳ ít ỏi, cuối cùng đã tốn rất nhiều công sức mới tra ra được Lâm Hàn là đại ca vùng Hoa Đông, nắm giữ tất cả thế lực vùng xám ở Hoa Đông. 

 Nhưng dù Lâm Hàn là đại ca vùng Hoa Đông, nắm giữ tất cả thế lực vùng xám ở Hoa Đông cũng không thể nào có nhiều cao thủ vậy chứ. 

 Hơn ba trăm cao thủ đấy, đó là sức mạnh to lớn đến mức nào? 

 Lúc này Tiêu Hoa Bân cũng kinh ngạc không thôi. 

 Mới đầu ông ta xem Lâm Hàn là một kẻ không có danh tiếng gì, thậm chí còn coi thường Lâm Hàn, muốn nhằm vào anh. Sau đó Lâm Hàn thể hiện ra thực lực mạnh mẽ giúp nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân lại tràn đầy cảm kích và nể phục Lâm Hàn. 

 Lần này, Tiêu Hoa Bân mới phát hiện hình như mình vẫn quá coi thường Lâm Hàn. Sức mạnh của Lâm Hàn vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. 

 Lúc này, đám người Lâm Hàn và La Văn cũng đã chú ý đến Tiêu Nhã vừa mới tới. 

 Khi cao thủ của nhà họ Lâm phát hiện đám người Tiêu Nhã thì hơi tản ra. Tuy động tác không lớn, nhưng thật ra lại âm thầm bao vây đám người Tiêu Nhã lại. 

 Nếu Lâm Hàn hoặc Lâm Phong ra lệnh một tiếng, những cao thủ nhà họ Lâm sẽ ra tay với tốc độ sấm đánh không kịp bưng tai, không cho đám người Tiêu Nhã cơ hội chạy thoát. 

 Về phần phản kháng thì đám người Tiêu Nhã càng không cần nghĩ nữa. 

 Lúc này La Văn cũng nghi ngờ nhìn đám người Tiêu Nhã. 

 Đương nhiên Lâm Hàn nhận ra Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân, lập tức tiến tới. 

 “Mọi người đến rồi à”, Lâm Hàn cười nói, nghênh đón bọn họ. 

 Mặc dù với thực lực chân chính của Lâm Hàn hiện nay đã hoàn toàn không cần xem quý tộc như họ ra gì, dù sao thực lực của nhà họ Lâm hơn xa các quý tộc. 

 Nhưng suy cho cùng, quý tộc cũng là thực lực đỉnh cao của Hoa Hạ, ảnh hưởng rất lớn, có thể giúp Lâm Hàn rất nhiều ở Hoa Hạ, cho nên Lâm Hàn rất sẵn lòng tiếp tục duy trì mối quan hệ đồng minh này. 

 Nhất là Lâm Hàn dùng thực lực và danh nghĩa cá nhân để kết minh với nhà họ Tiêu, cũng có nghĩa không phải vì nhà họ Tiêu xem trọng thực lực to lớn của nhà họ Lâm mới đồng ý kết minh, mà chỉ vì thực lực bản thân Lâm Hàn thôi. 

 Vậy cho nên Lâm Hàn cũng coi trọng mối quan hệ đồng minh này. 

 Trải qua cuộc đánh cược với Dương Tiêu lần trước, Lâm Hàn càng ý thức được tính quang trọng của việc nâng cao thực lực bản thân. Bất kể nhà họ Lâm ở sau lưng mình có to lớn mạnh mẽ thế nào, Lâm Hàn cũng cần phải không ngừng nâng cao thực lực của bản thân. 

 Mà đồng minh hiển nhiên là một lựa chọn không tồi, nhất là quý tộc nhà họ Tiêu vốn là thế lực đỉnh cao của Hoa Hạ. 

 Cao thủ của nhà họ Lâm thấy Lâm Hàn bước lên đón cũng hiểu những người này là bạn của Lâm Hàn, không phải kẻ địch, cho nên bọn họ lần lượt lùi về sau, không còn ý đối địch với đám người Tiêu Nhã nữa. 

 Tiêu Nhã tất nhiên cũng chú ý đến điều này, bên ngoài trông cô ấy không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Phản ứng của những người này vừa hay cũng chứng minh cho lời nói của Tiêu Hoa Bân vừa rồi, hơn ba trăm cao thủ được huấn luyện bài bản đúng là thuộc hạ của Lâm Hàn. 

 “Phải, Lâm Hàn, không ngờ anh lại có nhiều thuộc hạ như vậy, hình như cũng không cần đến chúng tôi đâu nhỉ”, Tiêu Nhã cười nói. 

 Lâm Hàn nghe vậy khẽ lắc đầu: “Không phải thêm một phần sức mạnh sẽ thêm một phần chắc chắn sao?” 

 Lúc này, La Văn nghe Lâm Hàn xưng hô với Tiêu Nhã, cộng thêm lần trước Trương Thiên Sơn phái cao thủ giúp đỡ Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đi đối phó với liên quân hai quý tộc nhà họ Khương và nhà họ Chu, anh ta tức khắc đoán được đây là người nhà họ Tiêu đến để giúp bọn họ. 

 La Văn cũng âm thầm kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn đã xây dựng quan hệ đồng minh với nhà họ Tiêu. Xảy ra chuyện thế này, nhà họ Tiêu lại bằng lòng phái cao thủ đến giúp đỡ trong thời gian sớm nhất. 

 Mặc dù có vẻ số cao thủ được phái đến không nhiều lắm, nhưng La Văn cũng hiểu lần trước nhà họ Tiêu đã bị tổn thất nghiêm trọng, có thể đưa số cao thủ này đến giúp chắc hẳn đã là phần lớn cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu, bọn họ cũng cố gắng hết sức rồi. 


 Mặc dù đến bây giờ, Tiêu Hoa Bân cũng không hiểu sao Lâm Hàn lại có nhiều cao thủ huấn luyện bài bản như vậy, nhưng sự mạnh mẽ của Lâm Hàn đối với nhà họ Tiêu mà nói cũng là chuyện tốt. Dù gì cũng là đồng minh, Lâm Hàn mạnh thì nhà họ Tiêu đương nhiên cũng có thể lớn mạnh theo. 

 “Ông cũng đến rồi”, Lâm Hàn khẽ gật đầu. 

 Thật ra Tiêu Hoa Bân cho Lâm Hàn cảm giác còn tạm được, ngoài đầu óc hơi ngu xuẩn một chút thì là người cực kỳ trung thành dũng cảm, là một võ tướng hàng đầu, nhưng chắc chắn không thể làm những việc liên quan đến quyết sách. 

 Lâm Hàn chào hỏi đơn giản với người nhà họ Tiêu một lúc, sau đó cũng không lãng phí thời gian nữa, tuyên bố thẳng: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta phải mau chóng cứu Trương Thiên Sơn ra. Bây giờ để một vài cao thủ ở lại trông chừng, những người khác lập tức xuất phát, đến trang viên của Trương Thiên Sơn, giải cứu Trương Thiên Sơn!”

 
Chương 746: Thế lực bí ẩn


 

 Vùng Bắc Đông, ở một khách sạn ngoài ngoại ô thành phố Phụng Thiên. 

 Nhóm người Lâm Hàn tập kết xong không lãng phí thời gian nữa, lập tức xuất phát. 

 Trước kia, hơn trăm cao thủ Tạ Kiến An phái đi mai phục đám người Lâm Hàn đã có hơn một nửa bị nhóm Lâm Hàn phối hợp với cao thủ nhà họ Lâm bắt được, bây giờ bọn họ cũng để lại một vài người để trông coi. 

 Mặc dù đã trói vô cùng kĩ nhưng những người này đều là cao thủ, khó tránh khả năng sẽ có cách thoát được, xảy ra điều ngoài ý muốn, cho nên cần để một vài cao thủ lại trông coi. 

 Những người phụ trách trông coi chủ yếu là cao thủ của nhà họ Tiêu và một vài cao thủ La Văn điều động từ thành phố Đông Hải đến. 

 Vì thế lực khác nhau nên nếu đến trang viên có thể sẽ không hợp tác tốt, thế là hơn một nửa số họ ở lại đây trông chừng. 

 Những người phụ trách đến trang viên cứu Trương Thiên Sơn ngoài những cao thủ do Lâm Hàn dẫn theo, cao thủ nhà họ Lâm, người của La Văn thì còn có người của Tiêu Hoa Bân. 

 Lâm Hàn vốn cũng muốn để Tiêu Hoa Bân ở lại đây trông coi đám người kia, nhưng Tiêu Hoa Bân không thích làm nhiệm vụ đơn giản, xin được đi cùng, cuối cùng Lâm Hàn cũng đồng ý. 

 Sau khi để lại mấy chục người trông coi, nhóm Lâm Hàn vẫn còn ba trăm mấy cao thủ. Đội xe khởi hành, tiến thẳng đến trang viên của Trương Thiên Sơn. 

 Trước lúc đó, cao thủ của nhà họ Lâm vì chia từng tốp đến, sau đó hành động cũng khá kín đáo, cho nên có thể tránh được tai mắt của Tạ Kiến An. 

 Bây giờ bọn họ lại cùng nhau xuất phát, còn tiến thẳng đến trang viên của Trương Thiên Sơn rất khó che giấu, cho nên nhóm Lâm Hàn cũng không giấu nữa. 

 Chẳng mấy chốc, Tạ Kiến An đã nhận được tin tức về phía bên này. 

 “Cái gì? Chúng ta phái đi hơn một trăm cao thủ đều bị đối phương tiêu diệt và bắt đi rồi sao? Đối phương có ba trăm mấy người đang tiến về đây à?”, Tạ Kiến An nghe đàn em báo cáo không khỏi kinh ngạc. 

 Đó là hơn một trăm cao thủ đấy, thế mà lại bị đối thủ giải quyết chỉ trong thời gian ngắn như vậy ư? Sao có thể được, vậy phải có sức mạnh lớn đến mức nào? 

 Lúc này, vẻ mặt của cao thủ phụ trách điều tra tin tức cũng tỏ ra khó hiểu. 

 Khi hơn một trăm cao thủ mai phục nhóm Lâm Hàn, đúng lúc gã đang điều tra tin tức khác ở không xa, nên đã dùng kính viễn vọng quan sát tình hình, vốn nghĩ rằng nhóm Lâm Hàn sẽ bị tiêu diệt hoặc bị bắt rất thuận lợi, gã cũng chuẩn bị rời đi. 

 Nào ngờ đột nhiên lại xuất hiện một nhóm người khác, số người phải hơn hai trăm, mai phục ngược lại hơn một trăm cao thủ phía họ. Hơn nữa, đối phương không chỉ có nhiều người, mà bản lĩnh cũng cực kỳ đáng sợ. 

 Dường như hơn hai trăm người này đều là cao thủ. 

 “Đại ca Tạ”, cao thủ phụ trách điều tra tin tức do dự một lúc, tuy gã không dám tin, nhưng vẫn không thể không nói thật: “Lúc tôi điều tra tin tức, hơn hai trăm người đột nhiên xuất hiện ai nấy đều là cao thủ, người mà Lâm Hàn và La Văn dẫn theo cũng là cao thủ. Bây giờ còn có người từ quý tộc nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh phái đến chi viện, họ cũng là cao thủ. Hơn ba trăm người đó hình như đều là cao thủ!” 

 Tạ Kiến An nghe vậy thì sững cả người, suýt nữa thì ngã ngửa, may là đàn em ở bên cạnh kịp thời đỡ được. 

 Lúc này, Tạ Kiến An cũng không dám tin, cao thủ phụ trách điều tra tin tức là người thân tín mà Tạ Kiến An bồi dưỡng rất lâu, không thể lừa dối hay phản bội ông ta, cho dù lừa ông ta cũng không cần phải lừa chuyện này. 

 Mặc dù không dám tin, nhưng dần dần trong lòng Tạ Kiến An cũng không thể không chấp nhận sự thật này. Bên phía Lâm Hàn quả thật có hơn ba trăm cao thủ. 

 Suy cho cùng, nếu không phải cao thủ thì hơn hai trăm người kia không thể nào đối phó với những cao thủ mà ông ta phái đi một cách dễ dàng như vậy được. 

 “Có điều tra được đám người kia ở đâu ra không?”, Tạ Kiến An lại hỏi. 

 Mấy đàn em của Tạ Kiến An nhìn nhau, không biết gì, ai cũng lắc đầu. 

 Cao thủ phụ trách điều tra tin tức ban nãy lại bổ sung: “Tôi đi theo ở xa xa một lúc, hình như những người này đều là người từ các nơi tập trung về đây. Thân phận bình thường của bọn họ có nhiều loại, người là viên chức, người là quản lý, người thì làm sếp, kiểu gì cũng có, nhưng lại không liên quan đến thế lực vùng xám. Dường như giữa bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, nhưng không biết từ lúc nào lại tập trung về một khách sạn ở ngoại ô, hơn nữa hình như còn liên tục có người giống vậy từ bốn phương tám hướng đổ về, mà đều là cao thủ”. 

 Tạ Kiến An nghe vậy thì sững sờ, ông ta không thể ngờ được Hoa Hạ lại có thế lực bí ẩn mà mạnh mẽ đến vậy. 

 Mọi thứ đã rất rõ ràng, đối phương là một thế lực cực kỳ bí ẩn mà bọn họ không biết, thế lực này mạnh mẽ, khủng khiếp hơn cả tưởng tượng của bọn họ. 

 Dù sao, có vẻ hơn ba trăm cao thủ kia vẫn chưa phải là toàn bộ thực lực của thế lực này, hình như vẫn còn cao thủ đang không ngừng đến đây. 

 Mà đây cũng là thực lực vượt xa những quý tộc bình thường. 

 Ngay cả bốn nhà quý tộc lớn nhất Hoa Hạ, e rằng vào thời kỳ thịnh vượng nhất cũng không có nhiều cao thủ được huấn luyện bài bản như vậy. 

 Tuy có vẻ như đối phương chỉ có hơn ba trăm cao thủ, Tạ Kiến An cũng có hơn ba trăm cao thủ một chút, chênh lệch không lớn, nhưng ông ta lại hiểu rõ trong số cao thủ của mình có một vài người không đủ trình độ. Hơn nữa, thế lực của đối phương bí ẩn như vậy, về sau không chừng còn có chi viện tiếp ứng không ngừng. 


 “Thế lực bí ẩn này rốt cuộc là sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện nhúng tay vào chuyện này?”, Tạ Kiến An hơi tức tối nói. 

 Ông ta không thể nào ngờ đột nhiên lại có một thế lực bí ẩn mà mạnh mẽ như vậy xuất hiện. Ông ta hiểu rõ mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù may mắn chiến thắng đối phương thì cũng không còn sức để ngồi lên vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông. 

 Nếu như vậy thì chỉ cần thế lực này nhằm vào bọn họ, Tạ Kiến An sẽ không có cơ hội nào để thành công. Bây giờ, cơ hội duy nhất bày ra trước mặt Tạ Kiến An là thử xem có thể khuyên được thế lực bí ẩn đó không nhúng tay vào chuyện này hay không. 

 Cao thủ phụ trách điều tra tin tức nhìn sang Trương Thiên Sơn đã bị hành hạ đến mức không còn nhìn ra hình người ở không xa, vẻ mặt khác thường, nói với Tạ Kiến An: “Đại ca, những cao thủ đột nhiên xuất hiện kia đều vô cùng tôn trọng Lâm Hàn, giống như họ là thuộc hạ của Lâm Hàn vậy”. 

 
Chương 747: Chuẩn bị đường lui


 

 Tạ Kiến An nghe thấy đàn em nói vậy thì chợt sửng sốt. 

 Ban đầu, Tạ Kiến An còn đang nghĩ có cách gì hòa giải để thế lực bí ẩn kia không nhúng tay vào chuyện này hay không. 

 Cũng chẳng cần họ quay sang giúp ông ta, chỉ cần đối phương không nhúng tay vào thì Tạ Kiến An nhất định sẽ từ bỏ vô số lợi ích, hạ mình xin lỗi đối phương. 

 Nhưng khi biết thế lực đó là của Lâm Hàn, Tạ Kiến An lập tức bóp chết cái suy nghĩ ấy. 

 Tạ Kiến An không hiểu biết nhiều về Lâm Hàn, nhưng lại biết khá rõ về mối quan hệ giữa Trương Thiên Sơn và anh. Thế nên, khỏi thử ông ta cũng biết Lâm Hàn chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện này. 

 Lúc này, cuối cùng Tạ Kiến An cũng nhận ra, bất kể kế tiếp có xảy ra chuyện gì thì kế hoạch của ông ta cũng chắc chắn sẽ thất bại. Đương nhiên, bản thân cũng không thể lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông. 

 Kế hoạch này đã được ông ta chuẩn bị một cách hết sức bí mật từ lâu, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ngàn năm có một điều động hơn nửa cao thủ bên cạnh Trương Thiên Sơn đi ra ngoài. 

 Vốn dĩ mọi thứ đều đang suôn sẻ thuận lợi thì cuối cùng bởi vì tên Lâm Hàn kia mà hỏng bét. 

 Tạ Kiến An lập tức xiết chặt nắm tay, căm hận tên Lâm Hàn kia không thôi. 

 Song, trong lòng Tạ Kiến An cũng thầm nghi hoặc, rốt cuộc thì tên Lâm Hàn kia là ai. Dù là ông trùm Hoa Đông cũng không thể có nhiều cao thủ như vậy. Hơn 300 cao thủ đấy, đó phải là một lực lượng đáng sợ cỡ nào chứ. 

 Vả lại, dựa theo tin tức mà cấp dưới báo về, Tạ Kiến An còn biết trước đó, những cao thủ kia cũng không có ở bên cạnh Lâm Hàn mà là ẩn núp ở khắp mọi nơi. 

 Khi Tạ Kiến An đang hận Lâm Hàn đến nghiến răng nghiến lợi, thì Trương Thiên Sơn ở cạnh sắp ngất đi lại kích động không thôi. 

 Ban nãy, Trương Thiên Sơn cũng loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện giữa Tạ Kiến An và mấy tên kia. Khi ông ta sắp ngất đi, chợt nghe thấy hai chữ Lâm Hàn thì tỉnh hẳn. 

 Cuộc trò chuyện giữa Tạ Kiến An và cấp dưới cũng bị Trương Thiên Sơn nghe thấy hết toàn bộ. 

 Tuy Trương Thiên Sơn cũng khá kinh ngạc trước việc Lâm Hàn có thể tập hợp được hơn 300 cao thủ trong thời gian ngắn như thế. 

 Nhưng đây tuyệt đối là một tin tức tốt đối với Trương Thiên Sơn. Bất kể ông ta có được cứu hay không, thì chắc chắn cái kế hoạch kia của Tạ Kiến An sẽ đừng hòng mà thành công được. 

 Và đương nhiên Tạ Kiến An sẽ không thể trở thành Đại bàng núi, không thể nắm giữ những thế lực và đàn em dưới trướng Trương Thiên Sơn. 

 Hơn hết, có khi bởi vì Lâm Hàn trả thù mà sẽ mất hết tất cả. 


 Trương Thiên Sơn nghĩ thế chợt cảm thấy vui vẻ, không nhịn nổi cười ra tiếng. 

 Dây thanh quản của Trương Thiên Sơn cũng đã bị tra tấn, nên âm thanh bây giờ hoàn toàn khác xa với tiếng cười sang sảng lúc trước, trở nên vô cùng kỳ dị, nghe mà sởn da gà. 

 Tiếng cười chói tai kia lập tức vang vọng trong đại sảnh. 

 Tạ Kiến An và đám đàn em nghe thấy tiếng cười ấy của Trương Thiên Sơn, tâm trạng đang hết sức bực bội vì chuyện của Lâm Hàn, giờ lại càng khó chịu hơn. 

 "Bảo ông không được phát ra âm thanh mà quên rồi à? Lại muốn bị tra tấn hả?", một gã phụ trách tra tấn Trương Thiên Sơn tát thẳng vào mặt ông ta. 

 Cả người Trương Thiên Sơn ướt sũng máu, cái tát kia còn dùng sức rất mạnh nên một đống máu lập tức vẩy ra sàn nhà, trông hết sức đáng sợ. Trương Thiên Sơn cũng bị cơn đau bỗng ập tới mà dừng lại. 

 Tuy đã đau đến nỗi không cười nổi, nhưng trong lòng Trương Thiên Sơn vẫn hết sức vui vẻ. Cũng may ông ta quen được một người anh em như Lâm Hàn, không thì lần này nếu để Tạ Kiến An thành công, thì coi như đã hại toàn bộ những người đã đi theo mình. 

 Vì nhìn nhầm và giành lòng tin sai người, Trương Thiên Sơn thà rằng tự mình gánh lấy hậu quả, chứ không muốn những anh em thật lòng đi theo mình, bởi vì sai lầm của ông ta mà chôn vui tương lai, thậm chí là đánh mất tính mạng. 

 Tạ Kiến An lạnh lùng liếc Trương Thiên Sơn một cái, không nói gì. 

 Dù biết tình hình cực kỳ bất lợi cho mình, nhưng Tạ Kiến An vẫn không từ bỏ mà muốn đánh cược một phen. 

 "Thông báo cho toàn bộ cao thủ tập hợp lại, chuẩn bị chiến đấu!", Tạ Kiến An lớn tiếng ra lệnh. 

 "Vâng!", mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đồng thanh đáp. 

 Ông ta lại chợt nhớ ra gì đó, nói tiếp: "Đừng nói hơn 300 người kia đều là cao thủ, chỉ nói có hơn một nửa là cao thủ. Không được để cho những thế lực còn lại của Bắc Đông biết bên đối phương toàn là cao thủ, không thì bọn họ sẽ chùn bước và chạy trốn". 

 "Vâng", mấy tên đàn em vội gật đầu, đều hiểu được ý của Tạ Kiến An. 

 Nếu để những thế lực còn lại của Bắc Đông biết hơn 300 người kia đều là cao thủ, có thực lực khủng bố, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương. Thì đến lúc đó, đừng nói chiến đấu, e rằng họ đã bỏ chạy mất dép hơn nửa rồi. 

 Nếu thế, đương nhiên liên minh của Tạ Kiến An sẽ không còn là đối thủ của những người bên phe Lâm Hàn nữa. 

 Mà khi họ không biết bên đối phương toàn là cao thủ thì sẽ tích cực chiến đấu, may ra mới có một tia hy vọng giành chiến thắng. Dù hy vọng ấy rất mỏng manh, nhưng tóm lại là có còn không. 

 Thoáng chốc, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đều vội vàng đi chuẩn bị. Dù sao, chẳng bao lâu sau, đối phương sẽ tới đây, tình hình hiện tại lập tức căng như dây đàn. 

 Sau khi mấy tên đó rời đi, Tạ Kiến An cũng tìm vài đàn em thân tín, dặn dò. 

 Tạ Kiến An không nỡ từ bỏ, vẫn muốn liều chết cược một phen với Lâm Hàn. Nhưng ông ta cũng biết, xác xuất mình thất bại là rất cao, nên cần phải chuẩn bị tốt đường lui. 

 Cho dù thất bại, mất hết tất cả, cũng phải giữ được tính mạng, quân tử báo thù, mười năm không muộn. 

 Sống sót thì may ra sau này còn có cơ hội trở mình, nếu bị Lâm Hàn bắt được, Tạ Kiến An tin rằng mình chắc chắn sẽ không sống nổi. 

 Tạ Kiến An lớn lên trong trang viên nên vô cùng quen thuộc nó, trước đó, ông ta cũng đã chuẩn bị một con đường hầm, nhưng vẫn chưa dùng tới, nên có chút phủ bụi, có lẽ không thể dùng. 


 "Dựa theo tình báo bên Tạ Kiến An thì có hơn một nửa là cao thủ, nửa còn lại thì không phải, nên hoàn toàn chẳng phải đối thủ của bên ta. Chúng ta không cần phải lo lắng thế đâu". 

 "Sao tôi cứ thấy là lạ, nếu đối phương không có thực lực thì sao dám can đảm đến đây?" 

 "Chẳng phải trước đó chúng ta đã cử hơn 100 cao thủ đi phục kích à? Sao giờ vẫn không có tin tức gì thế? Rốt cuộc thì tình hình ra sao rồi?" 

 "Tôi cứ có cảm giác Tạ Kiến An kia đang giấu chúng ta chuyện gì đó. Tên kia chẳng phải kẻ tốt lành gì, chưa biết chừng là đào hố hại chúng ta ấy chứ!"

 
Chương 748: Lừa gạt


 

 Bên ngoài phòng họp. 

 Tạ Kiến An vừa đến đã nghe thấy tiếng bàn bạc của vài tên phụ trách các thế lực vùng khác, sắc mặt ông ta chợt thay đổi hẳn, sau đó mở cửa bước vào. 

 "Nào mọi người, kẻ địch đang ở trước mặt, thắng lợi đang vẫy gọi chúng ta. Tôi hy vọng mọi người đừng tự rối loạn đầu trận tuyến. Mọi người thử nghĩ lại xem, Lâm Hàn chỉ là một ông trùm vùng Hoa Đông, mà còn vừa mới thống nhất Hoa Đông đây thôi, có thể điều động được bao nhiêu cao thủ chứ? Nói trong hơn 300 người kia có gần 50 cao thủ đã là đánh giá cao họ rồi!", Tạ Kiến An thẳng thừng nói. 

 Vài tên phụ trách các thế lực khác nghe vậy, nghĩ kỹ lại thì cứ có cảm giác là lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào. Trái lại, còn thấy Tạ Kiến An nói rất có đạo lý. 

 Mấy tên phụ trách kia đã điều tra Lâm Hàn nên cũng biết chút chút về anh, biết anh mới thống nhất các thế lực vùng xám ở Hoa Đông không bao lâu. 

 Hơn nữa, sau khi Lâm Hàn thống nhất các thế lực trong vùng xám. Đầu tiên, anh không chịu kinh doanh phi pháp nên chẳng thể lôi kéo nhiều cao thủ, thứ hai, anh cũng không chịu tiếp nhận một số cao thủ lúc trước, mà vẫn cứng đầu sử dụng người của mình. 

 Những thế lực vùng xám khác muốn làm việc cho Lâm Hàn thì phải trả một cái giá đắt, còn phải vượt qua vô số kiểm tra. Vì thế mà có rất nhiều người muốn đi theo Lâm Hàn, nhưng đều không đạt tiêu chuẩn. 

 Kể từ đó, cũng dẫn tới việc sau khi Lâm Hàn thống nhất thế lực vùng xám ở Hoa Đông, lại không làm ăn phi pháp kiếm món hời lớn, cũng không tiếp nhận các thế lực khác mở rộng sức mạnh của mình. 

 Trong mắt vài tên phụ trách các thế lực có mặt ở đây, cách làm ấy quả thật là hết sức ngây thơ và ngu ngốc. 

 Đương nhiên họ cũng hiểu được việc tùy tiện tiếp nhận các thế lực trong vùng xám sẽ khiến cho thực lực mỗi người dưới trướng không đồng đều, và có rất nhiều người không phải thật lòng đi theo mình. 

 Còn Lâm Hàn làm vậy, đơn giản chỉ là muốn người đi theo mình đều đáng tin, có thể tin tưởng được. Nhưng cứ thế thì thực lực của anh sẽ tăng lên rất chậm. 

 Ở trong mắt họ, cách làm ấy thật sự là ngu hết phần thiên hạ. 

 Lần này, Lâm Hàn đến giải cứu Trương Thiên Sơn, đa số người ngồi đây đều không cho rằng anh có thể dẫn theo bao nhiêu cao thủ có thực lực mạnh cả. 

 "Đại ca Tạ nói đúng, tôi không tin tên Lâm Hàn kia có thể dẫn theo bao nhiêu cao thủ, cậu ta lấy đâu ra cái vốn đó chứ?" 

 "Đúng vậy, chúng ta không thể tự mình dọa mình trước khi chiến đấu được, vậy thì trái lại sẽ tạo cơ hội cho Lâm Hàn". 


 "Từ những hành động trước đó của tên Lâm Hàn kia, thì cậu ta quả thật hết sức ngây thơ. Có lẽ lần này cũng là không biết suy tính, cho rằng nhiều người hơn chúng ta là được? Nhưng bên ta lại toàn là cao thủ, 300 người bên ta khác xa với 300 người bên cậu ta". 

 "Mọi người vừa nói thế, tự dưng tôi cũng thấy tên Lâm Hàn kia ngây thơ ghê, ha ha!" 

 Vài tên phụ trách đều sôi nổi bàn tán. 

 Một số người còn lại, tuy vẫn có hơi khó hiểu, nhưng nghe thấy mấy người kia nói vậy, cũng dần yên tâm, không nghĩ nhiều nữa. 

 Tạ Kiến An thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lừa bọn họ tiếp tục cử toàn bộ cao thủ ra để đối phó Lâm Hàn thì ông ta mới có phần thắng. 

 Còn sau khi họ xông lên, phát hiện bên Lâm Hàn đều là cao thủ thì lại không liên quan đến Tạ Kiến An. Dù sao, lúc đó cũng đã đâm lao rồi, thì phải theo lao chứ chẳng thể nào lùi lại được nữa. Lùi lại có khi còn nguy hiểm hơn, chỉ có chiến đấu đến cùng mới có cơ hội sống sót. 

 Về chuyện sẽ tổn thất nặng nề gì đó, Tạ Kiến An cũng chẳng quan tâm. Xét cho cùng, những cao thủ kia đâu phải là người của ông ta, có chết hay bị thương nặng thì Tạ Kiến An cũng không đau lòng. 

 Thậm chí, Tạ Kiến An còn ước gì bọn họ đánh nhau chết sống, hai bên đều thiệt hại nặng nề, vậy thì lại là chuyện tốt đối với ông ta. 


 Lúc ấy, Tạ Kiến An chẳng những có cơ hội ngồi lên vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông, mà còn đỡ phải phân ra nhiều lợi ích chia cho những thế lực còn lại. 

 Sao Tạ Kiến An lại khỏi chia chác gì luôn cho rồi? Đáp án là ông ta không dám, vì nhiều thế lực như vậy, một khi trở thành kẻ thù của họ, chắc chắn sẽ không phải một lựa chọn sáng suốt. 

 Nhưng lúc đó, bọn họ đã bị tổn thất nặng nề, mà Tạ Kiến An lại bảo vệ được thực lực của mình tốt hơn, chia ít cho họ, có lẽ họ vẫn nhẫn nhịn được, không đến mức cắn ngược lại ông ta. 

 Lúc này, một người trong số mấy tên phụ trách kia chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "À đúng rồi, đại ca Tạ, trước đó chẳng phải chúng ta đã cử ra hơn 100 cao thủ đi phục kích đám Lâm Hàn à? Rốt cuộc sao rồi, thế nào mà đến tận giờ vẫn chẳng có tin tức gì hết vậy?" 

 "Đúng vậy, hơn 100 cao thủ đó chứ ít gì. Nếu trở về thì ít nhất có thể đảm bảo sức chiến đấu của bên ta càng thêm vững mạnh hơn". 

 "Hay là những người kia đã xảy ra chuyện? Hơn 100 cao thủ đó". 

 "Chắc không đâu? Nếu xảy ra chuyện thì không thể nào đều bị tóm hết và chẳng truyền chút tin tức nào về được". 

 Vài tên phụ trách nghi ngờ hỏi. 

 Trên đường đến đây, Tạ Kiến An cũng đã nghĩ ra lý do để ứng phó rồi. Lúc này, ông ta bèn nói: "Tôi đang định nói chuyện này với mọi người đây. Bọn họ phục kích hụt, tên Lâm Hàn kia khá là xảo quyệt, đã đi vòng qua họ. Tuy thực lực bên ta không thể sánh bằng hơn 100 cao thủ kia, nhưng cũng đủ để đối phó với đám Lâm Hàn. Chúng ta cứ đánh là được, còn hơn 100 cao thủ kia, tôi sẽ bảo họ bọc từ phía sau, không để đám người Lâm Hàn chạy thoát". 

 "Thế cũng được!", mấy tên phụ trách kia nghe vậy bèn gật đầu, không nghĩ nhiều nữa. Đa số đều đồng ý với cách làm ấy của Tạ Kiến An. 

 Suy cho cùng, tuy bên Lâm Hàn có hơn 300 người, số lượng đông hơn bên họ một chút, nhưng đa số không phải là cao thủ mà chỉ có gần 50 người là cao thủ thôi. 

 Đám Tạ Kiến An quyết định cho toàn bộ cao thủ của mình xông lên, cùng nhau chiến đấu, vậy thì mới có vẻ công bằng với các thế lực. 

 Mà vài tên phụ trách kia còn không biết, trước khi Tạ Kiến An đến đây thì đã dặn dò bọn đàn em của mình, khi chiến đấu cứ giả vờ xông lên, để những cao thủ của các thế lực khác xông lên trước, bọn họ đi theo đằng sau là được. 

 Khi hơn 300 cao thủ quân liên minh của Tạ Kiến An vừa chuẩn bị xong ở trong trang viên, thì Lâm Hàn đã dẫn theo hơn 300 cao thủ bên mình, lái xe tạo thành một hàng dài phóng đến gần trang viên rồi dừng lại. Những cao thủ trên xe đồng loạt bước xuống chuẩn bị chiến đấu. 

 Một trận chiến đấu ác liệt sắp nổ ra tại đây!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top