Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Dịch 

Chương 668: Thăng quan tiến chức


 Nghe thấy lời này của Tạ Kiến Bình, Phùng Thạch cười đáp lại: “Đương nhiên là có thể”. 

 Tạ Kiến Bình nghe vậy cũng thấy yên tâm, tâm trạng ông ta rất tốt, cuối cùng cũng tìm được người có thể hợp tác kinh doanh Vùng Xám rồi. 

 Mà Triệu Tứ Hải ở bên cạnh nghe thấy thế lại càng an tâm hơn, Tạ Kiến Bình hợp tác cùng ông lớn đứng sau Phùng Thạch, hai bên đều mạnh thì hợp tác với nhau chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền. 

 Mà sau khi thành công, chắc chắn ông ta cũng sẽ không bạc đãi Triệu Tứ Hải anh ta. 

 Triệu Tứ Hải khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội lần này để thăng quan tiến chức rồi! 

 Nghĩ đến vẻ mặt Dương Lệ và Lâm Hàn, trong lòng Triệu Tứ Hải lại thấy hơi tức tối, nghĩ lần này thành công nhất định phải đến tìm hai người họ tính sổ đàng hoàng. 

 Lúc này Phùng Thạch lại nói: “Sếp Tạ, chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Về việc hợp tác mong ông chờ nhé, tôi phải nói với ông chủ phía sau nên cũng cần chút thời gian. Nhưng bên phía ông cũng có thể bắt đầu chuẩn bị trước đi, đến lúc đó cũng có thể bắt đầu hợp tác sớm hơn”. 

 Tạ Kiến Bình nghe vậy thì hơi khó chịu, không ngờ đến giờ vẫn chưa thể gặp ông chủ phía sau Phùng Thạch. Nhưng dù sao vừa nãy cấp dưới Phùng Thạch đã thắng, nên có quyền phát biểu. Vì thế, Tạ Kiến Bình cũng không nói gì, gật đầu đồng ý. 

 Đương nhiên đây chỉ là cái cớ tạm thời của Phùng Thạch thôi, dù sao ông ta biết rõ Lâm Hàn sẽ không cho phép kinh doanh Vùng Xám. Nhưng lần này, đối phương là người đến từ vùng Bắc Đông, là thế lực lớn nên Phùng Thạch cảm thấy có lẽ mình sẽ có cơ hội thuyết phục Lâm Hàn. Cái gọi là cho chút thời gian, thực tế là cho Phùng Thạch thời gian để thuyết phục Lâm Hàn. 

 Sau đó Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình cùng đến sơn trang Thuý Hồ để dùng bữa. 

 Phùng Thạch vốn lập nghiệp từ thế lực Vùng Xám nên hiểu rất rõ mảng này, trong bữa cơm cũng nói chuyện với Tạ Kiến Bình rất hợp. 

 Bữa ăn kéo dài tới tối muộn, Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình mới chào tạm biệt. 

 “Được rồi, cho tôi chút thời gian, có chuyện gì gấp tôi sẽ thông báo cho các ông, tôi rất mong chờ được hợp tác với vùng Bắc Đông các ông”, Phùng Thạch nói. 

 “Được, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, cùng nhau kiếm được bộn tiền”, Tạ Kiến Bình cũng chắp tay đáp lời. 

 Sau đó Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình mỗi người đi một ngả. 

 Trong xe Tạ Kiến Bình. 

 Mặc dù Tạ Kiến Bình có chút không hài lòng vì Phùng Thạch vẫn cần chút thời gian, nhưng bây giờ ông ta đã nhận ra thực lực của Phùng Thạch, và tin rằng ông lớn phía sau Phùng Thạch hoàn toàn có khả năng hợp tác với mình, cùng nhau kinh doanh Vùng Xám, cùng nhau kiếm bộn tiền. 

 Giờ thì cuối cùng vấn đề cũng được giải quyết, Tạ Kiến Bình cũng có thể thả lỏng lại. 

 Kế hoạch bên vùng Bắc Đông đã chuẩn bị gần xong, sắp bắt đầu được rồi. Bên này chỉ cần tiến hành thuận lợi việc kinh doanh Vùng Xám một chút, tích luỹ nhiều tiền hơn là họ có thể lật đổ Trương Thiên Sơn rồi. 

 Đúng vậy, Tạ Kiến Bình và một số kẻ cấp dưới khác của Trương Thiên Sơn đã có ý định lật đổ Trương Thiên Sơn từ rất lâu trước đây. 

 Trước kia vì thực lực vẫn chưa đủ, nhưng lần này Trương Thiên Sơn từ chối kinh doanh Vùng Xám, tất cả đều phải kinh doanh hợp pháp với Lâm Hàn, điều này đã ảnh hưởng đến lợi ích của không ít thế lực ở Bắc Đông. 

 Cũng vì thế nên bên phía Tạ Kiến Bình lập tức có rất nhiều người tham gia, hơn nữa lúc trước họ đã tìm được cơ hội điều Uông Nghĩa thân tín đắc lực của Trương Thiên Sơn đi, bọn họ lại càng có cơ hội. 

 Nếu kế hoạch bên này thành công có thể kinh doanh Vùng Xám, sẽ thu được rất nhiều lợi ích, mà kế hoạch bên phía vùng Bắc Đông thành công thì Tạ Kiến Bình và mấy người kia có thể thành công lật đổ Trương Thiên Sơn, chia sẻ tất cả những thế lực và sản nghiệp ở Bắc Đông. Tạ Kiến Bình nghĩ vậy lập tức kích động, cuối cùng cũng đợi được ngày này. 

 Mà cùng lúc đó, Triệu Tứ Hải bên cạnh Tạ Kiến Bình thấy ông ta không nói gì thì hơi lo lắng, lo lắng Tạ Kiến Bình lợi dụng xong sẽ vứt bỏ mình. 

 Do dự một lát, Triệu Tứ Hải hỏi: “Ừm sếp Tạ, ông xem, những điều ông đồng ý với tôi trước đây có còn được tính không?” 


 Tạ Kiến Bình hoàn hồn lại, liếc nhìn Triệu Tứ Hải: “Yên tâm, khi nào kế hoạch thành công, tôi sẽ không quên những quyền lợi mà cậu xứng đáng được hưởng đâu”. 

 “Vậy thì tốt rồi, cảm ơn ông nhiều”, Triệu Tứ Hải vội kích động nói. 

 “Ừm”, Tạ Kiến Bình thờ ơ đáp lại, nhưng trong lòng cũng chẳng để ý đến Triệu Tứ Hải lắm. 

 Đối với Triệu Tứ Hải, Tạ Kiến Bình vốn khinh thường anh ta, nếu không phải ông ta không quen với cuộc sống nơi này, lại có Lâm Hàn và người của quỹ đầu tư Nhân Phàm theo dõi thì Tạ Kiến Bình cũng chẳng giao tiếp nhiều với loại người như anh ta, không bao giờ để cho Triệu Tứ Hải ngồi lên xe của mình. 

 Theo quan điểm của Tạ Kiến Bình, hợp tác với loại người như Triệu Tứ Hải là sự sỉ nhục đối với mình, sỉ nhục ông trùm thực sự của vùng Bắc Đông tương lai là ông ta. 

 Nhưng dù sao bây giờ vẫn lợi dụng được Triệu Tứ Hải, nên Tạ Kiến Bình chưa định đá anh ta đi, chờ kế hoạch thành công, được thực hiện rồi tính tiếp, bây giờ cứ nhẫn nại đã. 

 Chiêu trò nịnh hót của Triệu Tứ Hải có thể có tác dụng với người khác, nhưng đối với Tạ Kiến Bình người đến từ vùng Bắc Đông thì vô dụng, chẳng những vô dụng mà còn khiến ông ta khó chịu và coi thường. 

 Xét cho cùng, đàn ông vùng Bắc Đông trước giờ luôn coi trọng những người đàn ông đích thực, họ coi thường loại người vô dụng, yếu ớt như Triệu Tứ Hải nhất. 

 Tạ Kiến Bình bảo tài xế đưa Triệu Tứ Hải về, sau đó ông ta đi tìm gái để chơi cho thoải mái, hôm nay là một ngày tốt, rất thích hợp để thả lỏng, thư giãn. 

 Lúc này, Dương Duyệt vừa mới tan làm, thấy Triệu Tứ Hải bước xuống từ chiếc xe sang thì hơi ngạc nhiên. 

 Chiếc xe đó hình như là Bentley? Rất đắt, hình như còn đắt hơn chiếc Hummer của Lâm Hàn nhiều. 


 “Ừm!”, Dương Duyệt gật đầu bảo: “Dương Lệ và Lâm Hàn không chịu giúp, không có chúng thì chồng em vẫn có thể làm giàu, chỉ là trước đây anh chưa gặp được thời cơ thích gợp mà thôi. Sau này anh thăng quan tiến chức rồi, hai đứa nó nịnh hót chúng ta thế nào, chúng ta cũng sẽ không để ý.” 

 “Đương nhiên!” 

 Triệu Tứ Hải cũng tức giận, hiển nhiên anh ta vẫn ghi thù chuyện lần trước Dương Lệ không giúp mình, còn với Lâm Hàn thì anh ta đã khó chịu từ lâu rồi. 

 Cùng lúc đó, Phùng Thạch ở bên kia lại dè dặt bấm số gọi cho Lâm Hàn, ông chủ lớn phía sau.

 
Chương 669: Nói mãi không chừa


 Tại biệt thự núi Vân Mộng. 

 Lâm Hàn đang ăn cơm cùng Dương Lệ. 

 Bên phía Tạ Kiến Bình vì đã có Tôn Minh tiếp đón nên Lâm Hàn không cần phải lo lắng, vì thế mấy ngày nay anh khá rảnh. 

 “Haiz, dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương cũng đã hòm hòm rồi, không cần em phải bận tâm những chuyện sau này nữa, giao cho cấp dưới làm là được. Nhưng vừa mới hoàn thành xong dự án này lại lập tức phải nhận một dự án lớn khác nữa, chẳng có thời gian nghỉ ngơi gì hết”, Dương Lệ thở dài. 

 “Mọi việc trong công ty đều do em quản lý sao? Không thể giao cho người khác à?”, Lâm Hàn khẽ nhíu mày hỏi. 

 Kể từ khi Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, năng lực của cô quả thực không ngừng nâng cao, vị trí và thu nhập cũng được tăng lên liên tục. 

 Mặc dù khoản thu nhập này với Lâm Hàn mà nói không là gì cả. 

 Nhưng đối với người bình thường, một người mới tốt nghiệp đại học vài năm, đi làm có thể kiếm được cả triệu tệ một năm đã là một người cực kỳ lợi hại rồi. 

 Hơn nữa thấy Dương Lệ thích công việc này và vui vẻ khi đạt được thành tựu, Lâm Hàn cũng mừng thay cho cô từ tận đáy lòng. 

 Nhưng trong khoảng thời gian này, công việc của Dương Lệ ngày càng bận, hầu như ngày nào cũng phải tăng ca. 

 Mỗi ngày Dương Lệ đều rất cố gắng làm việc, dường như không biết mệt mỏi, nhưng Lâm Hàn nhìn thấy mà lòng lo lắng. 

 Dù sao nếu cứ tiếp tục như vậy thì áp lực của cô sẽ rất lớn, thể lực không đủ sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức. 

 Dương Lệ day huyệt thái dương rồi bảo: “Không phải không có người khác, nhưng em không yên tâm để họ làm, vậy nên dự án nào quan trọng em vẫn sẽ tự làm. Ban đầu em định làm xong dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương sẽ cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao thời gian trước ngày nào cũng tăng ca đúng là rất bận, nhưng lần này đột nhiên công ty lại nhận một dự án lớn, em thật sự không yên tâm được, vậy nên em định tiếp quản rồi theo dự án này”. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, nhưng trong lòng anh đã đoán được dự án này là dự án hợp tác với vùng Bắc Đông. 

 Sau này, còn có rất nhiều người mang theo nguồn vốn dồi dào và kỹ thuật cao từ vùng Bắc Đông đến. Kể từ đó, đương nhiên quy mô hợp tác cũng rất lớn, thậm chí đã vượt xa bất cứ tập đoàn nào đứng sau mỗi một vị dự ghế đại biểu chính trong dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương trước đó. 

 Dù sao đây cũng là sự hợp tác giữa toàn bộ vùng Bắc Đông và quỹ đầu tư Nhân Phàm, nên đương nhiên là vô cùng lớn. 

 Lúc này Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, nở nụ cười thần bí: “Chồng à, anh đoán xem gần đây công ty em đang nhận dự án lớn nào, đoán xem chúng em hợp tác với ai?” 

 Đương nhiên Lâm Hàn biết quỹ đầu tư Nhân Phàm hợp tác với vùng Bắc Đông, nhưng ngoài mặt anh vẫn lắc đầu bảo: “Anh không đoán được”. 

 “Bảo anh đoán cũng không đoán”, Dương Lệ lườm Lâm Hàn, nhưng cô vẫn trả lời: “Em nói anh nghe, là vùng Bắc Đông đó, không phải công ty hay tập đoàn nào, mà là những công ty chủ chốt của vùng Bắc Đông hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng em”. 

 “Lợi hại vậy sao? Đây đúng là một dự án lớn”, Lâm Hàn giả vờ ngạc nhiên, phối hợp với Dương Lệ. 

 “Đương nhiên rồi!” 

 Dương Lệ vẫn đắc ý nói: “Đương nhiên là dự án lớn rồi, mặc dù quy mô tổng thể không lớn bằng dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, nhưng tính chất lại khác. Trước đây quỹ đầu tư Nhân Phàm chủ yếu trợ giúp những công ty thành viên của Hiệp hội các quốc gia châu Á, mà lần này chúng em hợp tác với các công ty vùng Bắc Đông nên lợi ích khá lớn”. 

 Lâm Hàn gật đầu, đương nhiên anh hiểu ý Dương Lệ. 

 Mặc dù trước đây quỹ đầu tư Nhân Phàm đã bỏ vốn ra để giúp đỡ các công ty thành viên của Hiệp hội các quốc gia châu Á trong dự án hợp tác phát triển kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng được hưởng rất nhiều lợi ích. Nhưng một là quỹ đầu tư Nhân Phàm phải đầu tư, vậy nên sau khi nhận được lợi nhuận đó vẫn phải trừ đi khoản đã đầu tư, lợi nhuận thu về đương nhiên không nhiều. Hai là dù sao cũng là giúp đỡ họ phát triển, vậy nên chắc chắn cũng cần thời gian mới hoàn được vốn. 

 Mà lần này hợp tác với các công ty lớn vùng Bắc Đông, không chỉ những công ty lớn đó mang lại rất nhiều vốn mà còn có công nghệ cao và nhân lực. Sau đó, quỹ đầu tư Nhân Phàm lại chọn lọc mục nào kiếm được nhiều tiền để bắt đầu hợp tác, lợi nhuận thu về đương nhiên sẽ khả quan hơn. 


 Dương Lệ lại cười bảo: “Dự án này em đã hoàn thành xong, hẳn là sẽ nhận được khá nhiều tiền hoa hồng, thậm chí có thể còn nhiều hơn lương cứng một năm của em đấy!” 

 “Vậy thì chúc mừng em, sau này anh có thể ăn bám, nhờ bà xã nuôi anh rồi”, Lâm Hàn nghe vậy thì cười nói, anh biết lương cứng của Dương Lệ là hơn triệu tệ một năm. 

 “Xuỳ, chút tiền này làm sao so được với anh, anh chỉ biết cười em”, Dương Lệ lườm Lâm Hàn. 

 Dương Lệ biết, tuy rằng thu nhập hàng năm vài triệu tệ so với người bình thường đã là cao hơn rất nhiều rồi, dù sao người bình thường lương một năm 1 triệu tệ đã là người cực kỳ giỏi. 

 Tuy nhiên so với Lâm Hàn, đừng nói là vài triệu, cho dù là vài chục triệu cũng chẳng là gì. 

 Đột nhiên Dương Lệ khẽ thở dài trong lòng, dường như cô cố gắng thế nào cũng không theo kịp được Lâm Hàn, thậm chí kéo gần khoảng cách hơn chút cũng khó. 

 Lâm Hàn nhìn ra tâm sự của Dương Lệ, anh đang định khuyên nhủ thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. 

 Sau khi nhìn thấy là Phùng Thạch, Lâm Hàn bèn bắt máy. 

 “Có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi thẳng. Bình thường nếu không có chuyện gì thì mấy người Phùng Thạch sẽ không gọi cho anh vào giờ nghỉ, để không làm phiền anh. 

 Phùng Thạch ở bên kia nghe thấy thì vội cung kính nói: “Cậu Lâm, tôi vừa tiếp một ông chủ lớn muốn hợp tác làm ăn với cậu, có thể kiếm được số tiền lớn, cậu xem khi nào có thể gặp ông ấy được không?” 

 “Hợp tác làm ăn?”, Lâm Hàn khẽ cau mày hỏi: “Cụ thể là kinh doanh gì? Hợp pháp hay phi pháp?” 


 Cho dù đối phương là ai Lâm Hàn cũng không hợp tác, dù lợi nhuận có lớn đến đâu, anh cũng sẽ không bị dụ. Lợi nhuận lớn hơn nữa Lâm Hàn cũng không để vào mắt, anh không thiếu chút tiền đó. 

 “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn rồi lo lắng hỏi. Cô rất ít khi thấy anh nổi giận, nếu giận thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn. 

 Lâm Hàn lắc đầu, xụ mặt bảo: “Không có chuyện gì, chỉ là một người cấp dưới không hiểu chuyện mà thôi. Chúng ta ăn tiếp đi”. 

 Dương Lệ nghe xong thì khẽ gật đầu, thấy sắc mặt Lâm Hàn đúng là đã dịu đi thì mới yên tâm hơn, tiếp tục cùng anh dùng bữa tối.

 
Chương 670: Âm mưu


 Ở thành phố Đông Hải, trên một chiếc xe Buick Business. 

 Phùng Thạch nhìn điện thoại bị cúp, đột nhiên thấy sợ hãi. 

 Ông ta hiếm khi thấy Lâm Hàn nổi giận, bình thường hậu quả của việc anh nổi giận đều rất thảm. 

 Nhưng Phùng Thạch đã đồng ý với Tạ Kiến Bình là sẽ hợp tác. 

 Ông ta chợt hối hận, biết trước thì đã không nhanh miệng đồng ý như vậy, nên nói phải suy nghĩ đã mới phải. 

 Để đến lúc này, Phùng Thạch chợt cảm thấy thật xấu hổ. 

 Một bên là người vùng Bắc Đông, thế lực không nhỏ thậm chí là rất mạnh, ông ta không dám đắc tội, hơn nữa đã đồng ý thì chắc chắn không dễ gì đổi ý, dù sao Phùng Thạch cũng đã đồng ý với họ và bảo họ chuẩn bị. 

 Nếu bây giờ lại nói với Tạ Kiến Bình rằng không thể hợp tác, chẳng phải là chơi người ta sao? 

 Phùng Thạch suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, lúc này không thể từ chối Tạ Kiến Bình, nếu không sẽ thật sự đắc tội với người ta. 

 Đắc tội người khác thì không thành vấn đề, Phùng Thạch cũng không sợ lắm, hơn nữa sau lưng còn có Lâm Hàn. Nhưng đại bàng núi vùng Bắc Đông thì không thể đắc tội, người ta là ông trùm lớn, nếu chọc giận đối phương thì không tốt, không ai biết họ sẽ làm gì. 

 Mặc dù không biết tính của đại bàng núi, nhưng Phùng Thạch thấy có thể trở thành đại bàng núi thì chắc chắn có năng lực rất lớn, cũng rất tàn nhẫn. 

 Riêng Tạ Kiến Bình thôi cũng đã thấy tính khí cực kỳ nóng nảy, không hề khách sáo với cao thủ cấp dưới của mình. 

 Mà bên còn lại là Lâm Hàn, Phùng Thạch cũng không dám đắc tội. 

 Phùng Thạch không dám hợp tác riêng với mấy người Tạ Kiến Bình. Ông ta không có năng lực nên không thể nuốt trôi, mà cũng không thể giấu Lâm Hàn để kinh doanh phi pháp được, bởi Phùng Thạch biết rõ hậu quả nếu để Lâm Hàn biết. 

 Suy đi nghĩ lại, Phùng Thạch cảm thấy mình chỉ có thể đi gặp Lâm Hàn lần nữa để thuyết phục, khuyên anh đồng ý kinh doanh Vùng Xám lần cuối. 

 Trên thực tế, từ sau khi đi theo Lâm Hàn, Phùng Thạch đã dần ngừng kinh doanh Vùng Xám rồi, thậm chí là bỏ cả thời gian dài. 


 Mặc dù lợi nhuận khi kinh doanh Vùng Xám rất lớn, nhưng bây giờ có sự giúp đỡ của Lâm Hàn nên dù kinh doanh hợp pháp thì Phùng Thạch cũng kiếm được nhiều hơn khi tự kinh xoanh Vùng Xám. 

 Vì vậy bản thân Phùng Thạch cũng không thực sự muốn kinh doanh Vùng Xám lắm. Mà Lâm Hàn cũng không thích, nếu ông ta vẫn cứ cứng đầu chắc chắn sẽ đắc tội Lâm Hàn, sẽ bị Lâm Hàn xoá sổ. 

 Nhưng lần này lại khác, đối phương không phải một thế lực nhỏ mà là đại bàng núi ở vùng Bắc Đông, nắm giữ toàn bộ thế lực của Vùng Xám ở Bắc Đông, vô cùng hùng mạnh. 

 Theo Phùng Thạch, đại bàng núi vùng Bắc Đông là người cùng cấp độ với Lâm Hàn, vì vậy khi nghe tin họ muốn kinh doanh Vùng Xám, Phùng Thạch cho rằng Lâm Hàn sẽ đồng ý hợp tác. Ai ngờ gọi điện đến, Lâm Hàn vừa nghe là kinh doanh phi pháp đã cúp máy luôn. 

 Lúc này Phùng Thạch cũng hơi bất lực, chỉ có thể cầu nguyện vì Lâm Hàn không biết đối phương là đại bàng núi vùng Bắc Đông nên mới từ chối. Khi nào ông đến gặp Lâm Hàn nói cho anh biết người muốn hợp tác kinh doanh Vùng Xám với mình là đại bàng núi vùng Bắc Đông, Lâm Hàn sẽ động lòng, sẽ làm vụ làm ăn Vùng Xám lần cuối cùng này. 

 Sau khi cân nhắc kỹ càng, Phùng Thạch cảm thấy chỉ có cách này là khả thi, vì thế chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, rạng sáng ngày mai sẽ đến tìm gặp Lâm Hàn nói rõ ràng, bây giờ đã muộn rồi đến làm phiền Lâm Hàn cũng không hay. 

 Cùng lúc đó, trong một căn phòng trang nhã ở sơn trang Thuý Hồ, Tạ Kiến Bình vừa quay về đây. 

 Căn phòng này cũng là căn phòng ngày hôm đó Lâm Hàn và Tôn Minh sắp xếp cho mấy người Tạ Kiến Bình. Đây là khách sạn sang trọng và trang nhã nhất thành phố Đông Hải, đủ cho thấy sự tôn trọng với đối phương. 


 Lâm Hàn có đối xử tốt với Tạ Kiến Bình thế nào cũng không phải do anh coi trọng ông ta, mà là Tạ Kiến Bình là người của Trương Thiên Sơn, lần trước Trương Thiên Sơn đã giúp Lâm Hàn rất nhiều nên anh luôn nhớ ơn, muốn tìm cơ hội báo đáp ân tình này. 

 Sau khi Tạ Kiến Bình về phòng thì nói với vệ sĩ phía sau: “Ra ngoài canh cho tôi, không có sự đồng ý của tôi, không ai được phép vào làm phiền”. 

 “Vâng!”, mấy cao thủ Tạ Kiến Bình đưa tới đáp lại, sau đó ra đứng gác ở ngoài. 

 Sau khi Tạ Kiến Bình về phòng thì nhanh chóng gọi đi một cách thận trọng. 

 “Kiến Bình, bên đó thế nào rồi?”, ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói hơi thô vang lên ở đầu dây bên kia. 

 Tạ Kiến Bình thấp giọng bảo: “Anh à, Lâm Hàn này không biết điều gì hết, thế mà lại vẫn cứ sống chết không chịu hợp tác kinh doanh Vùng Xám với em, giống hệt Trương Thiên Sơn, tên nào cũng nhát, không dám kiếm món tiền lớn. Nhưng em mới quen được một ông lớn ở đây, có đủ tư cách hợp tác kinh doanh Vùng Xám với em. Hôm nay em đã xác nhận đối phương thực sự có thực lực này, bây giờ chỉ cần chuẩn bị hợp tác thôi”. 

 “Vậy thì tốt”, Tạ Kiến An ở bên kia nghe xong liền thấy nhẹ nhõm: “Kinh doanh Vùng Xám bên phía chú phải đảm bảo tiến hành một cách nhanh chóng. Một khi kế hoạch bên tôi bắt đầu cướp vị trí đại bàng núi sẽ cần rất nhiều kinh phí, không thì sẽ chẳng thể dẹp yên đám thuộc hạ đông đảo của Trương Thiên Sơn đâu. Những tên đó kính trọng Trương Thiên Sơn lắm, không có đủ lợi nhuận khổng lồ, dù chúng ta có giết được Trương Thiên Sơn thì chúng cũng sẽ phản lại, không đi theo chúng ta đâu”. 

 Tạ Kiến Bình nghe xong cũng hơi kích động: “Anh yên tâm đi, mọi thứ bên em vẫn đang diễn ra rất tốt đẹp, kế hoạch bên anh khi nào thì bắt đầu? Mọi chuyện thuận lợi chứ?” 

 “Vẫn thuận lợi”, Tạ Kiến An gật đầu bảo: “Những cao thủ và Uông Nghĩa cánh tay đắc lực của Trương Thiên Sơn đã bị tôi điều khỏi vùng Bắc Đông rồi. Bây giờ hầu hết những người còn lại đều không trung thành với Trương Thiên Sơn lắm, nếu có lợi ích lớn thì sẽ phản bội. Cho dù một vài người không phản bội thì cũng chẳng phải đối thủ của chúng ta, còn việc khi nào kế hoạch bắt đầu hả? Nhanh thôi”. 

 “Tốt quá rồi”, Tạ Kiến Bình liếm môi, có chút kích động. Mọi chuyện đều tốt đẹp thì không lâu nữa vùng Bắc Đông sẽ thuộc về anh em họ Tạ họ, sau này họ sẽ là vua của Bắc Đông! 

 Hai anh em Tạ Kiến Bình và Tạ Kiến An nói chuyện thêm lúc nữa rồi mau chóng cúp điện thoại, kẻo bị người khác nghe thấy sẽ rò rỉ kế hoạch hành động khổng lồ và bí mật này. 

 Tạ Kiến An uống một ngụm nước, cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. 

 Thuộc hạ võ lực chính của đại bàng núi Trương Thiên Sơn vùng Bắc Đông phân bố ở phía Uông Nghĩa, anh em họ La và họ Tạ. 

 Uông Nghĩa và La Võ là thuộc hạ trung thành của đại bàng núi Trương Thiên Sơn, bây giờ đã thành công bị điều đi khỏi Bắc Đông, sẽ không quay về ngay. 

 Bây giờ Tạ Kiến An chỉ cần lôi kéo được La Văn thì kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thành công!

 
Chương 671: Sóng ngầm cuộn trào


 Tại vùng Bắc Đông. 

 Trong một căn phòng bí mật dưới lòng đất. 

 Đây là một căn phòng bí mật, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, tất cả các bức tường đều được làm bằng vật liệu đặc biệt, chặn hoàn toàn tín hiệu. 

 Trong phòng thậm chí còn không có ánh sáng, chỉ có vài ngọn nến dùng để thắp sáng. 

 Vài ngọn nến có vẻ vẫn chưa đủ trong căn phòng tối tăm này, ánh sáng vô cùng mờ ảo, chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ. 

 La Văn ngồi trên bàn, vẻ mặt không được tốt lắm. 

 Anh ta vừa làm việc xong, đang định về nhà nghỉ ngơi thì bất ngờ bị mấy tên mặc đồ đen bắt cóc đưa tới đây. 

 Hai mắt La Văn bị bịt kín, không thể nhìn thấy vật gì phía trước, đến khi anh ta có thể nhìn thấy thì đã ở đây. 

 Căn phòng âm u được thắp sáng bởi những ngọn nến kiểu cũ. 

 La Văn khác với em trai La Võ của mình, anh ta không giỏi võ như em trai mà chỉ là một người bình thường, thậm chí thân thể còn yếu ớt, đánh không lại người trưởng thành bình thường. 

 Cũng chính vì lý do này, La Văn chỉ phụ trách mảng kinh doanh dưới trướng Trương Thiên Sơn đại bàng núi vùng Bắc Đông, còn em trai La Võ thì phụ trách mặt võ lực. 

 Lúc này trên bàn chỉ có một mình La Văn, xung quanh không có ai hay bất kỳ âm thanh nào, yên lặng đến mức có hơi đáng sợ. 

 Qua ánh nến mờ ảo, La Văn có thể nhìn thấy loáng thoáng một vài người trong góc phòng, chắc là người đã bắt cóc anh ta tới đây. 

 La Văn biết đối phương là cao thủ, anh ta không thể phản kháng hay chạy trốn, chỉ có thể làm rõ đối phương là ai, muốn làm gì rồi tính tiếp. 

 Lúc này trong lòng La Văn cũng thấy có gì đó không đúng, mặc dù anh ta không có võ nhưng bình thường vẫn có vệ sĩ đi theo bảo vệ, nếu không thì quá nguy hiểm. 

 Mà chỉ khi La Văn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi mới cho vệ sĩ rời đi. 

 Mà nhà La Văn cũng ở trong sơn trang của Trương Thiên Sơn, cho dù lúc này bên cạnh không có vệ sĩ thì cũng vẫn được bảo vệ bởi những vệ sĩ bảo vệ trang viên của Trương Thiên Sơn, người ngoài không thể vào được. 

 Dù sao đây là nơi ở của đại bàng núi vùng Bắc Đông Trương Thiên Sơn, người bình thường đừng nói là đi vào, thậm chí còn không thể đến gần. 

 Thế nhưng hôm nay La Văn vừa làm việc xong, đang định về nhà nghỉ ngơi thì bất ngờ bị bắt cóc. 

 Trên đường bị đưa đến đây, mặc dù không nhìn thấy nhưng La Văn vẫn có thể cảm nhận được mình không bị đưa đi xa lắm, vẫn chưa ra khỏi phạm vi sơn trang của Trương Thiên Sơn. 

 Hơn nữa, nếu anh ta bị đưa ra khỏi sơn trang của Trương Thiên Sơn thì chí ít những người bảo vệ sơn trang cũng sẽ kiểm tra người ra vào, nhưng anh ta lại không nghe thấy động tĩnh gì. 

 Mà điều này đã quá rõ ràng rồi, người bắt cóc anh ta có lẽ chính là người ở trong sơn trang của Trương Thiên Sơn. 

 Có thể sống trong sơn trang của Trương Thiên Sơn, trong tay còn có cao thủ, lại dám bắt cóc người khác thì chỉ có vài người, La Văn liệt kê loại trừ từng người trong đầu. 

 Khi La Văn đang loại trừ từng người trong đầu thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần. 

 Không lâu sau, một bóng người xuất hiện, ngồi xuống đối diện La Văn. 

 Xung quanh tối như vậy, rõ ràng người này có thể không cần lộ mặt, trực tiếp nói chuyện với La Văn trong bóng tối, nhưng bây giờ người ấy lại lựa chọn ngồi xuống đối diện anh ta, lộ ra khuôn mặt của mình. 

 La Văn nhìn thấy là Tạ Kiến An, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành. 

 Trong thời gian này, mặc dù nơi đây vẫn thái bình dưới sự quản lý của đại bàng núi Trương Thiên Sơn, không có gì bất ổn. 


 Nhưng La Văn là một người không có võ, thậm chí thân thủ còn không bằng người trưởng thành bình thường, nhưng lại được Trương Thiên Sơn coi trọng thì đương nhiên anh ta phải có năng lực khác. 

 La Văn có thể cảm nhận được dưới sự yên bình của vùng Bắc Đông có một nguồn sóng ngầm đang cuộn trào mạnh mẽ, có chuyện lớn sắp xảy ra rồi. 

 Thời gian này, La Văn cứ cảm thấy không ổn. 

 Xét cho cùng, kể từ khi Trương Thiên Sơn thống nhất thế lực Vùng Xám ở vùng Bắc Đông, nơi đây vẫn luôn rất bình yên, tuy bình thường có chút xáo trộn nhỏ nhưng chưa từng xảy ra sự cố lớn, cũng không có mâu thuẫn lớn. 

 Mà lần này đột nhiên có một dòng nước ngầm dâng cao, La Văn cảm nhận được thời gian này sắp xảy ra một chuyện lớn. 

 Cũng bởi vậy nên gần đây La Văn luôn phái người điều tra, nghe ngóng động tĩnh, nhưng qua mấy ngày vẫn không thấy có gì bất thường. 

 Nếu có thể nghe ngóng được một chút tin tức, La Văn có thể sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình, thời gian này sẽ không có chuyện gì xảy ra. 

 Nhưng vì không nghe ngóng được gì, La Văn biết rõ sơn trang của Trương Thiên Sơn đã bị người nào đó áp chế, có tên cấp dưới nào đó của Trương Thiên Sơn đang giở trò. 

 Nhưng La Văn vừa định ngày mai bắt đầu cho thân tín bí mật điều tra người của Trương Thiên Sơn, thì tối nay anh ta đã gặp chuyện. 

 Nhìn Tạ Kiến An đang ngồi trước mặt mình, trong lòng La Văn đột nhiên có dự cảm không tốt. 

 Rõ ràng ông ta có thể lựa chọn tiếp tục che giấu thân phận, nhưng ông ta không làm thế, hiển nhiên là ông ta không lo La Văn sẽ nói chuyện hôm nay ra, không định để La Văn sống sót trở về. 

 Mà lúc này, trong lòng La Văn cũng chợt hiểu ra, thì ra thời gian này Tạ Kiến An đang giở trò, chẳng trách có thể che giấu tốt như vậy. 

 Có thể giở trò quỷ dưới mí mắt La Văn mà không để anh ta phát hiện, e rằng trong phủ của Trương Thiên Sơn ngoài Tạ Kiến An ra cũng không còn mấy ai. 


 “Hậu quả của việc phản bội Trương Thiên Sơn? Đương nhiên là tôi biết”, Tạ Kiến An lạnh lùng nói: “Sau khi phản bội bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải nhận sự trả thù đáng sợ của Trương Thiên Sơn, sống không bằng chết. Nhưng nếu tạo phản thành công, giết chết Trương Thiên Sơn thì tôi sẽ là đại bàng núi”. 

 Trước khi lên kế hoạch, Tạ Kiến An đã biết hậu quả của việc thất bại, vì vậy kế hoạch vẫn luôn được che giấu rất kỹ lưỡng và hoàn hảo, phải đảm bảo thành công 100%. Bởi vì bọn họ không gánh nổi hậu quả của việc thất bại, một khi thất bại thì sẽ phải đón nhận sự trả thù điên cuồng của đại bàng núi, sống không bằng chết. 

 “Lá gan của ông cũng lớn nhỉ, ông cho rằng mình thật sự có thể tạo phản thành công sao? Dưới tay đại bàng núi có biết bao người tin tưởng, phục tùng ông ấy, dựa vào đâu mà ông cho rằng mình có thể thành công?”, La Văn chất vấn. 

 Đại bàng núi Trương Thiên Sơn không chỉ là ông chủ của họ, mà còn là ân nhân của họ. Ơn của ông ấy với họ chất cao như núi, họ đều vô cùng tin tưởng, phục tùng Trương Thiên Sơn, tự nguyện đi theo ông ấy, không có khả năng sẽ phản bội.

 
Chương 672: Nguyên nhân phản bội


Chương 673: Nguyên nhân phản bội

 

 Tạ Kiến An đột nhiên bật cười khi nghe lời này của La Văn. 

 “Hahaha…” 

 Tiếng cười khá phô trương vang lên trong căn phòng tăm tối này có vẻ hơi đáng sợ. 

 La Văn khẽ nhíu mày nhìn Tạ Kiến An, anh ta cảm nhận được sự tự tin từ ông ta, dường như Tạ Kiến An thật sự tự tin rằng mình có thể thành công lật đổ Trương Thiên Sơn. 

 Lúc này, Tạ Kiến An đột nhiên ngừng cười, nhìn La Văn với vẻ mặt hơi dữ tợn rồi nói: “Đúng thế, Trương Thiên Sơn có ân với rất nhiều người các cậu, nhưng cậu sẽ không thật sự cho rằng đứng trước những lợi ích to lớn, đám người đó vẫn kiên quyết đi theo Trương Thiên Sơn chứ? Nhất là khi Trương Thiên Sơn chết, cậu cảm thấy họ vẫn sẽ đi theo ông ta sao?” 

 La Văn nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, anh ta không ngờ Tạ Kiến An lại muốn hại chết Trương Thiên Sơn. 

 Đúng là những người này đều rất tin tưởng Trương Thiên Sơn, nhưng nếu ông ấy chết mà Tạ Kiến An lại có thể cho họ những món lợi khổng lồ, thì bọn họ vẫn có thể vững vàng không bị dao động sao? 

 Hiển nhiên La Văn cảm thấy vào thời điểm đó, bọn họ chắc chắn sẽ lựa chọn đi theo Tạ Kiến An. 

 Mà trước giờ Trương Thiên Sơn đều theo tôn chỉ: Đã nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ. 

 Đối với Tạ Kiến An, Trương Thiên Sơn lựa chọn tin tưởng ông ta, vì vậy cũng chưa bao giờ nghi ngờ. 

 Mà trong tay Tạ Kiến An cũng có rất nhiều cao thủ, bình thường cũng có thể nắm được hành tung của Trương Thiên Sơn bất cứ lúc nào. 

 Hơn nữa Trương Thiên Sơn ở ngoài sáng còn Tạ Kiến An ở trong tối, nếu Tạ Kiến An ra tay với Trương Thiên Sơn sau khi đã lên hế hoạch kỹ lưỡng thì dù bình thường bên cạnh Trương Thiên Sơn có vài cao thủ cực kỳ lợi hại đi theo bảo vệ, La Văn cảm thấy Tạ Kiến An vẫn rất có khả năng thành công. 

 Tạ Kiến An thấy La Văn thay đổi sắc mặt thì cười bảo: “Hơn nữa, không phải tất cả thuộc hạ của Trương Thiên Sơn đều cực kỳ trung thành với ông ta, có một số người không như thế. Mà những người cực kỳ trung thành với Trương Thiên Sơn, một là đã bị Uông Nghĩa dẫn theo đi xử lý những chuyện ở phía Bắc, hai là đã bị tôi sắp xếp đến thành phố Đông Hải rồi. Bây giờ, những cao thủ có thân thủ lợi hại còn lại bên cạnh Trương Thiên Sơn cũng không còn mấy ai, nhân thủ và cao thủ tâm phúc của tôi cũng tầm đó. Lại thêm tôi ở trong tối, Trương Thiên Sơn ở ngoài sáng, cậu cảm thấy tôi có bao nhiêu phần trăm thành công?” 

 La Văn không cần nghĩ cũng biết Tạ Kiến An gần như có thể thành công 100% trong tình huống này. 


 Nếu là bình thường, chắc chắn Trương Thiên Sơn sẽ không sợ Tạ Kiến An, dù ông ta tạo phản cũng không thành công, ngược lại còn bị Trương Thiên Sơn điên cuồng trả thù. 

 Nhưng với tình hình bây giờ thì lại khác. 

 Trương Thiên Sơn vốn rất tin tưởng Tạ Kiến An, vậy nên không hề đề phòng ông ta. 

 Mà bây giờ hầu hết các cao thủ dưới trướng Trương Thiên Sơn đều không ở bên cạnh, vì vậy điều này cũng mang lại cho Tạ Kiến An một cơ hội rất lớn. 

 Cơ bản là do Trương Thiên Sơn quá tin tưởng Tạ Kiến An, không chút đề phòng nên mới cho ông ta cơ hội. 

 Vẻ mặt La Văn có chút phẫn nộ, anh ta trừng mắt nhìn Tạ Kiến An rồi lạnh giọng nói: “Đại bàng núi tin tưởng ông như vậy, cũng có ơn cứu mạng ông mà bây giờ ông trả ơn ông ấy thế này sao?” 

 La Văn không thể ngờ Tạ Kiến An lại phản bội Trương Thiên Sơn. 

 Anh ta biết Trương Thiên Sơn có ơn cứu mạng Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, từ khi họ còn rất nhỏ đã được ông ấy cứu, sau đó dẫn họ đến đây một tay nuôi dưỡng, đào tạo. 


 Cũng chính vì vậy nên Trương Thiên Sơn mới tin tưởng hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình như thế. 

 “Đúng vậy, Trương Thiên Sơn có ơn cứu mạng tôi, nhưng những năm qua anh em chúng tôi cũng đã đi theo làm trâu làm ngựa cho ông ta, đã làm không biết bao nhiêu việc lớn nhỏ, lập được bao nhiêu thành tích, cũng đã đủ báo ơn ông ta rồi. Nhưng bây giờ ông ta lại đối xử với anh em chúng tôi thế nào? Chúng tôi có năng lực, cũng đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, thế mà ông ta lại định đưa Uông Nghĩa trở thành đại bàng núi tiếp theo? Anh em chúng tôi đi theo Trương Thiên Sơn từ khi nào? Uông Nghĩa đi theo từ khi nào?”, vẻ mặt Tạ Kiến An vặn vẹo, ông ta gầm lên dữ tợn. 

 La Văn sửng sốt, lúc này mới hiểu lý do Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình phản bội. 

 Theo lý mà nói, đúng là Trương Thiên Sơn sẽ đưa Tạ Kiến An hoặc Tạ Kiến Bình làm đại bàng núi tiếp theo, giao toàn bộ thế lực trong tay cho hai anh em họ quản lý. 

 Dù sao Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình cũng được Trương Thiên Sơn dẫn về huấn luyện từ nhỏ, nói đúng ra thì thậm chí có thể coi Trương Thiên Sơn là ba nuôi của hai anh em họ. 

 Mà Trương Thiên Sơn không có con, anh em họ Tạ lại rất có năng lực, Trương Thiên Sơn giao toàn bộ thế lực vùng Bắc Đông cho họ quản lý cũng là chuyện bình thường. 

 Vốn dĩ là như vậy, Trương Thiên Sơn cũng đã có dự định này. 

 Nhưng kể từ lần trước, khi Lâm Hàn từ Hoa Đông tới đây, mọi chuyện đã dần thay đổi. 

 Ngay cả La Văn cũng phát hiện, Trương Thiên Sơn dần trở nên coi trọng Uông Nghĩa hơn, giao những việc quan trọng hơn cho Uông Nghĩa lo liệu. 

 Rõ ràng là Trương Thiên Sơn đang dần coi trọng Uông Nghĩa hơn, muốn giao toàn bộ thế lực ở vùng Bắc Đông cho Uông Nghĩa xử lý. 

 Mà cụ thể tại sao Trương Thiên Sơn lựa chọn như thế thì La Văn cũng không hiểu lắm. 

 Ngoài ra, mặc dù Uông Nghĩa còn khá trẻ nhưng thiên phú và năng lực không hề thua kém hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình. Vả lại, anh ta còn có khả năng thích ứng với thời đại mới, cũng thích hợp với vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông này hơn. 

 La Văn thở dài nhìn Tạ Kiến An rồi bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng nhìn ra được đại bàng núi Trương Thiên Sơn coi trọng Uông Nghĩa hơn, quả thật có chút không công bằng với hai anh em ông. Dù sao trước đây ông ấy vẫn luôn dự định chọn một trong hai anh em ông, nhưng tôi tin ông ấy làm vậy cũng có lý do riêng của mình. Nếu ông không phục thì có thể đến tìm đại bàng núi Trương Thiên Sơn nói chuyện, làm rõ lý do vì sao. Ông ấy cũng chưa quyết định chọn Uông Nghĩa, chỉ mới coi trọng hơn thôi, điều đó có nghĩa là hai anh em ông vẫn có thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông sau này”. 

 “Đủ rồi!” 

 Tạ Kiến An lạnh lùng xua tay bảo: “Tại sao tôi phải đi hỏi Trương Thiên Sơn, tại sao phải cầu xin ông ta truyền lại thế lực vùng Bắc Đông cho tôi? Bây giờ tôi đã có năng lực, tự tôi có thể chiếm lấy vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông này, không cần ông ta phải bố thí. Thực lực của tôi mạnh hơn, tôi có thể tự chiếm lấy!”

 
Chương 673: Tuyệt vọng


 La Văn nghe thấy vậy bất lực nhìn Tạ Kiến An một lúc, rồi cúi đầu xuống. 

 Ban đầu, La Văn còn định khuyên Tạ Kiến An, nhưng giờ xem ra là hoàn toàn không thể khuyên được. Tạ Kiến An đã hạ quyết tâm và bắt đầu hành động rồi. 

 Đương nhiên La Văn hiểu được cái lý do thoái thác và phản bội Trương Thiên Sơn của Tạ Kiến An, nhưng thực tế cũng biết đó chỉ là cái cớ của ông ta mà thôi. 

 Theo Tạ Kiến An, cái vị trí Đại bàng núi Bắc Đông vốn là thuộc về ông ta, chứ không phải của Trương Thiên Sơn. 

 Tạ Kiến Bình cảm thấy Trương Thiên Sơn nên nhường cái ghế Đại bàng núi Bắc Đông lại cho mình. 

 Nhưng theo La Văn thì lại không phải như thế. 

 Cả cái vùng Bắc Đông này là do một tay Trương Thiên Sơn dẫn theo các đàn em dốc sức gầy dựng nên, đồng nghĩa rằng đây là địa bàn của ông ta. 

 Giờ Trương Thiên Sơn đã bước sang tuổi trung niên, không còn sức để mà lo liệu hết, nên mới muốn chọn một người thích hợp lên làm Đại bàng núi vùng Bắc Đông, tiếp tục dẫn dắt đàn em của mình bảo vệ cảnh bình yên nơi đây. 

 Vì vậy, người mà Trương Thiên Sơn chọn phải là người phù hợp. 

 Vốn dĩ, Trương Thiên Sơn định chọn giữa một trong hai người Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, là vì cảm thấy họ có năng lực, còn là do một tay ông ta đào tạo nên rất đáng tin. 

 Nhưng giờ Trương Thiên Sơn lại đổi ý, cảm thấy Uông Nghĩa càng thích hợp hơn. Vì vậy, ông ta muốn chọn Uông Nghĩa. 

 Theo La Văn thì nó là chuyện rất đỗi bình thường. 

 Nếu La Văn ở trong vị trí của Tạ Kiến An thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy bực tức, nhưng một là anh ta sẽ đi tìm Trương Thiên Sơn tranh luận, hai là sẽ cố gắng làm việc, chứng minh mình có đầy đủ năng lực mà còn giỏi hơn Uông Nghĩa cho Trương Thiên Sơn thấy. Từ đó, khiến ông ta thay đổi suy nghĩ rồi chọn lại người. Chứ không giống như Tạ Kiến An, chọn cách phản bội, thậm chí là có ý định giết chết Trương Thiên Sơn chỉ để ngồi lên vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông. 


 Lúc này, trong lòng La Văn biết đã không thể khuyên được Tạ Kiến An nữa, đành bất lực nói: "Thôi bỏ nó sang bên đi, ông nói thẳng ông trói tôi lại đây làm gì đi. Nhưng nói trước, tôi sẽ không phản bội Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, ông khỏi phải có cái suy nghĩ ấy, có giết tôi, tôi cũng không phản bội ông ấy đâu". 

 Tạ Kiến An nghe vậy bật cười nói: "Thật không? Cậu thật sự không nghĩ kỹ lại à? Nếu cậu không phối hợp, tôi chẳng những sẽ giết cậu, mà còn có thể khiến La Võ có đi mà không có về, cho hai anh em cậu xuống suối vàng gặp nhau luôn. Chỉ vì một Trương Thiên Sơn mà cả hai cùng mất mạng, đáng sao? Chẳng bằng đi theo tôi, tôi sẽ để cậu thành trợ thủ đắc lực của mình, đảm bảo tương lai hai người sẽ có nhiều đàn em và của cải hơn khi đi theo Trương Thiên Sơn". 

 La Văn nghe vậy lại chẳng có vẻ gì là lo lắng, nói thẳng: "Ông khỏi phải nói nữa, tôi sẽ không phản bội Đại bàng núi đâu. Tạ Kiến An, ông nhầm rồi, chúng tôi đi theo Trương Thiên Sơn không phải vì ông ấy có thể cho chúng tôi nhiều cao thủ, địa vị cùng những lợi ích kia. Chỉ là đi theo ông ấy làm việc thôi, chúng tôi khác ông. Giờ ông trói tôi đến đây, muốn chém muốn giết gì tùy ông. Còn về La Võ - em trai tôi, ông muốn sát muốn xẻo gì cũng được. Nói trước, nó cũng không đơn giản vậy đâu, muốn giết nó chưa chắc đã dễ dàng. Hơn hết, cho dù có chết, nó cũng tuyệt đối không vì sợ chết hay mớ lợi ích to lớn mà bằng lòng phản bội Trương Thiên Sơn rồi đi theo ông đâu". 

 Tạ Kiến An nghe thấy vậy thì ngẩn ra, có chút không dám tin nhìn La Văn. 

 Nhưng mà cả hai nhìn nhau một hồi, Tạ Kiến An lại đành bất lực. Vì từ trong mắt La Văn, ông ta chỉ nhìn thấy sự kiên định, sẵn sàng đi chết mà chẳng có chút sợ hãi hay do dự nào cả. 

 Rõ ràng là La Văn hoàn toàn không sợ chết và cũng không sợ Tạ Kiến An sẽ giết La Võ - em trai mình. 

 "Đúng là cứng đầu, thật là không hiểu Trương Thiên Sơn có cái gì mà lại đáng để các cậu bán mạng như vậy. Chẳng phải chỉ là cho các cậu thế lực và tài nguyên thôi sao? Các cậu cũng đi theo lâu như vậy, bỏ sức ra cày cỡ đó, đã được đền đáp chưa? Cậu đã không muốn thì chờ chết trong căn hầm này đi, khi nào đổi ý thì tôi sẽ đến!" 

 Tạ Kiến An nói xong, bất lực rời khỏi hầm. 

 Tạ Kiến An cũng đã đoán được La Văn sẽ không làm việc cho mình từ trước, bắt cóc cậu ta là vì không để cho cậu ta phát hiện ra rồi gây ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Dù sao, cậu ta thật sự rất thông minh. 

 Còn về việc có thể bị phát hiện gì đó khi thiếu La Văn hay không, Tạ Kiến An cũng không lo lắng lắm, dù sao theo kế hoạch thì giờ bọn họ đã bắt đầu hành động rồi. 

 Cho dù Đại bàng núi có cảm thấy có gì đo là lạ, đoán được có người phản bội mình, thì Tạ Kiến An tin rằng Trương Thiên Sơn chắc chắn sẽ không đoán ra người này lại là hai anh em Kiến An và Kiến Bình do một tay mình đào tạo từ thuở ấu thơ. Không có La Văn bên cạnh, Trương Thiên Sơn cũng sẽ không phát hiện ra được âm mưu của hai anh em họ. 

 La Văn nhìn Tạ Kiến An rời đi, khẽ thở dài bất lực. 

 Tuy anh ta không biết rõ về kế hoạch của Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, nhưng với những điều ít ỏi biết được trước mắt thì bên Đại bàng núi không có nhiều phần thắng, hai anh em kia có vẻ nắm chắc phần thắng hơn. 

 Dù sao, giờ những cao thủ nòng cốt của Trương Thiên Sơn cũng không ở bên cạnh. Họ đều đi ra ngoài xử lý công việc, còn cao thủ bên cạnh lại hơn nửa là người của Tạ Kiến An. 


 Mà ngoài những nhân viên của Quang Ảnh ra, trên bàn còn có đạo diễn Ngô - đạo diễn nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ vào lúc này, cùng với một số nhân viên mà ông ta dẫn đến. 

 "Đạo diễn Ngô, tôi đại diện công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nhiệt liệt chào mừng ông cùng hợp tác quay nên bộ phim này", Hạ Sương bưng ly rượu nói. 

 Chiều hôm nay, Hạ Sương và đạo diễn Ngô đã bàn bạc xong và bắt tay hợp tác quay một bộ phim. Mà nó cũng do một nhà văn nổi tiếng viết, được kỳ vọng sẽ gặt hái được doanh số bán vé cực cao. 

 Còn diễn viên thì vẫn chưa chọn ra, lần này Hạ Sương mời đạo diễn Ngô ăn cơm một là vì chúc mừng hai bên đã đạt được hợp tác, mặt khác là muốn khuyên ông ta chịu sử dụng một diễn viên mới đảm nhiệm vai nữ chính của bộ phim này.

 
Chương 674: Cơ hội của Tần Liên


 Trong gian phòng đầy trang nhã của một khách sạn ở thành phố Thiên Kinh. 

 Đạo diễn Ngô thấy Hạ Sương mời mình rượu thì vội vàng đứng lên, kính cẩn nói: "Tổng giám đốc Hạ khách sáo quá, có thể hợp tác với bên cô cũng là vinh hạnh của tôi". 

 Sau đó, cả hai cùng cụng ly rồi ngồi xuống. 

 Mặc dù công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty lớn trong ngành giải trí Hoa Hạ, nhưng đạo diễn Ngô lại rất ít hợp tác với họ. 

 Bởi vì hợp tác với công ty lớn như thế, bình thường sẽ bị phân chia đi rất nhiều lợi nhuận, mà đạo diễn Ngô thì không muốn thế. 

 Dù sao, bản thân đạo diễn Ngô chính là đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước, bất kỳ bộ phim nào của ông ta đều trở nên ăn khách ở các rạp lớn, nên doanh số bán vé cũng rất khả quan. Vì vậy, không cần phải hợp tác với những công ty lớn làm gì, chỉ bị chia bớt lợi nhuận mà thôi. 

 Cho nên bình thường, đạo diễn Ngô vẫn không mấy thích công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Suy cho cùng, ông ta cũng là đạo diễn nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ, nên hoàn toàn không cần hợp tác với Quang Ảnh làm gì. 

 Thậm chí là trước đây, công ty Quang Ảnh cũng từng nhiều lần mời đạo diễn Ngô, muốn hợp tác với ông ta, nhưng đều bị ông ta từ chối thẳng thừng. 

 Mà lần này lại còn dùng bộ phim hay như vậy để hợp tác, chẳng khác gì tặng không một mớ lợi nhuận cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, mà hết thảy đều là vì Hạ Sương và Dương Khiết. 

 Trong bữa tiệc do Tiêu Nhã tổ chức, đạo diễn Ngô cũng có mặt. Ông ta cũng muốn kéo gần quan hệ với người như Tiêu Nhã. 

 Đối với những thế gia bình thường, tuy đạo diễn Ngô không thể so sánh được với họ, nhưng cũng sẽ không đi nịnh bợ, mà trái lại trong lòng còn hơi xem thường. Dù sao, ông ta đã là đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, nên cũng chẳng cần quan hệ tốt với đám thế gia ấy. 

 Dầu gì, có tạo mối quan hệ tốt thì đạo diễn Ngô cũng chỉ là cây rụng tiền của đối phương mà thôi, nên đương nhiên ông ta không muốn rồi. 

 Nhưng quý tộc lại khác, nó hoàn toàn không cùng đẳng cấp với thế gia. Đặc biệt là nhà họ Tiêu - gia tộc vừa mới giành chiến thắng trong trận chiến với hai nhà quý tộc lớn. 

 Tuy trước mắt, thực lực của Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu bởi vì cuộc chiến đó mà bị tổn thất nặng, giảm đi kha khá, nên đương nhiên kém hơn nhà họ Khổng. 

 Nhưng trên thực tế, tiềm lực của nhà họ Tiêu lại lớn hơn, suy cho cùng sau lưng bọn họ còn có thế lực bí ẩn kia giúp đỡ, vì vậy chắc chắn sẽ nhanh chóng vươn lên. 

 Cũng vì lý do đó, đạo diễn Ngô mới muốn nịnh bợ nhà họ Tiêu, đặc biệt là Tiêu Nhã - bà chủ mới của nhà họ Tiêu. 

 Có điều, bất đắc dĩ là dù ông ta có là đạo diễn nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ, nhưng ngay cả tư cách nói chuyện với Tiêu Nhã cũng không có. 

 Mặc dù trong bữa tiệc ấy, đạo diễn Ngô rất muốn nói chuyện với Tiêu Nhã để kéo gần quan hệ, nhưng khi thấy Tiêu Nhã bước qua bên cạnh mình, ông ta lại không dám mở miệng. 

 Đành chịu thôi, địa vị cả hai chênh lệch quá nhiều, ông ta hoàn toàn không có tư cách nói chuyện và cũng không dám bắt chuyện với Tiêu Nhã. 

 Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại vượt ngoài dự đoán của đạo diễn Ngô, Tiêu Nhã thế mà lại ngồi cùng bàn trò chuyện vui vẻ với hai cô gái trông rất bình thường mà còn khá là thân thiết nữa. 

 Sau khi bữa tiệc kết thúc, đạo diễn Ngô bèn vội vàng đi điều tra, chẳng mấy chốc đã tra được tư liệu về Hạ Sương và Dương Khiết. 

 Hai người đều là lãnh đạo mới của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nhìn thì giống như không có lai lịch gì, nhưng lại có quan hệ khá thân thiết với Tiêu Nhã - bà chủ hiện nay của quý tộc nhà họ Tiêu. 

 Trước đó, đạo diễn Ngô không hợp tác gì với bên công ty Quang Ảnh, nhưng dù sao cũng cùng trong giới, nên vẫn có đôi chút hiểu biết. 

 Trong số đó, đạo diễn Ngô biết một điều, thực tế thì công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh kia là sản nghiệp của nhà họ Khương. Nhưng sau khi hai nhà Khương và Chu thất bại trong cuộc chiến tiêu diệt nhà họ Tiêu, công ty đó đã được sang tên cho thế lực bí ẩn đã giúp họ. 

 Mới đây không lâu, toàn bộ ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã bị đuổi, rồi được thay bằng Hạ Sương và Dương Khiết. 

 Mà Hạ Sương và Dương Khiết lại có quan hệ khá thân thiết với Tiêu Nhã. 

 Đạo diễn Ngô cũng không ngu, trái lại còn rất thông minh, lúc này bèn đoán được hai cô chính là người mà thế lực bí ẩn kia cử tới, trông thì chẳng có lai lịch gì, nhưng thực tế lại có ông lớn bí ẩn chống lưng cho. 

 Vì thế, bây giờ đạo diễn Ngô mới chạy tới công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, thậm chí còn sử dụng bộ phim hay nhất đang định bấm máy quay trong tay để hợp tác với họ, đưa không cho Quang Ảnh một nguồn lợi nhuận khổng lồ, chính là vì có thể tạo mối quan hệ tốt với Hạ Sương và Dương Khiết. Có lẽ hai cô không được coi là bà này bà kia, nhưng thế lực đằng sau lại rất lớn, thuộc về phạm trù đạo diễn Ngô phải ngước nhìn. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Mà Hạ Sương và Dương Khiết thì đương nhiên hiểu rõ điều này, nên vui vẻ nhận lấy, làm gì có cái chuyện tiền dâng tận tay mà không cầm chứ. 

 Huống chi, bộ phim mà công ty Quang Ảnh hợp tác với đạo diễn Ngô, không những sẽ gặt hái lợi nhuận to lớn mà còn mang lại rất nhiều ý nghĩa khác. 

 Dù sao, đạo diễn Ngô này cũng là đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, ngay cả ông ta mà còn hợp tác với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thì sẽ càng củng cố thêm cho vị trí đứng đầu của nó trong giới giải trí. 

 Sau lần hợp tác này, Hạ Sương và Dương Khiết tin rằng, danh tiếng của công ty sẽ nổi như cồn trong giới giải trí Hoa Hạ. Từ đó sẽ càng thu hút được nhiều diễn viên và đạo diễn có thực lực đến hợp tác. 

 Đây mới là lợi ích chính hấp dẫn hai cô. 

 Đầu tiên, năng lực của Tần Liên cũng khá tốt, ngoại hình thì khỏi phải bàn. Trước đó, Hạ Sương và Dương Khiết cũng kiểm tra thử kỹ năng diễn xuất của Tần Liên, tuy chưa đến mức xuất sắc, nhưng vẫn đủ tư cách để đóng phim. Vì vậy, nhất định phải tranh thủ cho cô ấy, để Tần Liên tận dụng cơ hội này tích góp tên tuổi rồi vươn mình nổi tiếng. 

 Mặt khác, Tần Liên cũng là người do Lâm Hàn sắp xếp tới, nên đương nhiên Hạ Sương và Dương Khiết không dám lơ là, nhất định phải dành những gì tốt nhất cho cô ấy, dù có khiến công ty lỗ vốn cũng phải trải đường cho Tần Liên phát triển. 

 Cũng vì thế, hai cô mới quyết định phải nghĩ cách để Tần Liên giành được vai nữ chính trong bộ phim toàn người nổi tiếng này, dứt khoát để mấy ngôi sao nổi tiếng kia làm nền cho Tần Liên, khiến cô ấy bỗng chốc nổi tiếng nhờ lần này. 

 Hạ Sương nghĩ vậy, chợt mở miệng nói: "Đạo diễn Ngô này, thật ra chúng tôi còn có một chuyện muốn bàn bạc với ông, chính là muốn thay đổi một vai diễn để diễn viên của chúng tới tới đóng. Ông thấy thế nào?"

 
Chương 675: Trực tiếp diễn vai nữ chính


 Đạo diễn Ngô nghe thấy câu đó của Hạ Sương cũng không bất ngờ. 

 Trái lại, trước khi bàn việc hợp tác, Hạ Sương không nhắc tới chuyện này, đạo diễn Ngô còn cảm thấy khó hiểu, tưởng rằng cô ta là dân ngoài nghề nên không hiểu những điều ấy. 

 Xem ra, khi đó chưa phải thời điểm thích hợp để đề cập mà là lúc này thôi. 

 Đạo diễn Ngô đã sớm đoán được việc này, dù sao mấy công ty giải trí hợp tác với những đạo diễn nổi tiếng như các ông, ngoài việc có thể chia chác được nhiều lợi nhuận ra thì còn có thể đào tạo thêm một số nghệ sĩ. 

 Khi đạo diễn tuyển diễn viên, chỉ cần cân nhắc dùng một bộ phim hay, mời diễn viên nổi tiếng có kỹ năng là có thể nâng cao doanh thu phòng vé, thông qua đó tích góp tiếng tăm và mang đến lợi ích khổng lồ cho mình. 

 Mà công ty giải trí thì cũng thế, ngoài việc đạt được doanh thu phòng vé thì bình thường họ còn có thể đánh bóng tên tuổi cho một số nghệ sĩ vẫn mãi không nổi, hay đào tạo người mới. Bởi vì làm vậy, thì có thể mang đến càng nhiều lợi ích cho họ hơn trong tương lai. 

 Có thể nói, đạo diễn quay phim chỉ vì thu nhập và gia tăng độ nổi tiếng của mình. 

 Còn công ty giải trí thì lại chủ yếu là vì tăng độ hot của “gà nhà” lên, sau đó mới đến lợi nhuận của bộ phim. Trái lại, lại không để ý mấy đến việc tăng độ nổi tiếng của đạo diễn. 

 Đấy cũng là lý do mà đạo diễn Ngô là đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ nhưng lại không muốn hợp tác với các công ty giải trí cho lắm. Cho dù đó có là một công ty đứng đầu trong giới giải trí như Quang Ảnh. 

 Bởi vì hợp tác với công ty giải trí cũng chẳng có lợi gì mấy cho những đạo diễn như ông ta, trái lại, có đôi khi dùng người mới bên họ còn ảnh hưởng tới chất lượng của cả bộ phim, rồi bị khán giả mắng chửi. Dù sao cái việc đổi người mới đến để đào tạo, đa số đều không có kỹ năng diễn xuất mấy, cần phải chỉ dạy từng bước một. 

 Cứ vậy, có rất nhiều đạo diễn sau khi quay xong bộ phim có hợp tác với công ty giải trí, thực tế đôi khi sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của họ, còn với những nghệ sĩ mới của bên công ty thì lại được hưởng lợi. Dù sao, khán giả có chê bai kỹ năng diễn xuất của họ thế nào, vẫn sẽ có không ít người bởi vì vẻ ngoài gì đó mà trở thành fan. Từ đó, sẽ nâng cao độ phủ sóng của họ lên, tương lai có thể mang đến càng nhiều lợi nhuận cho công ty. 

 Nhưng lần này, nếu đã muốn lấy lòng Hạ Sương và Dương Khiết, thì phải hợp tác cùng công ty giải trí truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Nên đương nhiên là đạo diễn Ngô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. 

 Theo đạo diễn Ngô, điều đó hoàn toàn đáng giá. Tuy sẽ khiến danh tiếng và lợi ích của ông ta bị tổn thất đôi chút, nhưng lại có thể tạo mối quan hệ tốt với Hạ Sương và Dương Khiết. Nó rất quan trọng với đạo diễn Ngô và con đường tương lai của ông ta cũng sẽ rộng mở thênh thang hơn. 

 Lúc này, đạo diễn Ngô cũng dứt khoát nói: "Không sao, muốn thay ai, nhân vật nào, cô cứ nói thẳng, đừng nói một người, thay thêm vài người cũng không thành vấn đề". 

 Ông ta cũng là bỏ hết vốn, bằng lòng chừa ra vài nhân vật để công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đào tạo người mới. 

 Hạ Sương và Dương Khiết nghe vậy cùng liếc nhìn nhau, do dự một lát rồi nói thẳng: "Thực ra cũng không nhiều, chúng tôi chỉ cần một thôi. Cô ấy là người mới vừa tới công ty, có tố chất khá tốt, chúng tôi chuẩn bị dốc một lượng lớn tài nguyên để đào tạo cô ấy. Tuy đây là lần đầu tiên cô ấy đóng phim, nhưng chúng tôi tin rằng sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu gì cho bộ phim của ông đâu. Dù sao, tố chất của cô ấy thì khỏi phải bàn cãi gì rồi. Chúng tôi cũng đã kiếm tra kỹ năng diễn xuất của cô ấy, quả thật rất khá". 

 Đối với những lời ấy của Hạ Sương, đạo diễn Ngô cũng chỉ nghe tai này ra tai kia. Mấy công ty giải trí muốn nhét người mới vào đào tạo đều nói thế, gì mà có vẻ ngoài xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất khá tốt. 

 Nhưng kết quả thì sao? Vẻ ngoài thì xinh đấy, có thể bỏ qua, nhưng kỹ năng diễn xuất thì người nào người nấy đều hết sức gượng gạo, vô cùng tệ, cuối cùng bị khán giả chửi sấp mặt. 

 Có điều, đạo diễn Ngô không tin thì không tin, nhưng lần này chắc chắn phải chừa một nhân vật ra cho Hạ Sương, không thì chẳng thể tạo mối quan hệ tốt được. 


 Ông ta dứt khoát xua tay nói: "Tổng giám đốc Hạ này, tôi cũng là một tay lão làng ở giới giải trí nên tôi hiểu mấy chuyện đó mà. Cô cứ nói thẳng người mới nào, muốn diễn vai gì, tôi cho cô luôn là được". 

 Hạ Sương và Dương Khiết không ngờ đạo diễn Ngô lại sảng khoái như vậy, nên cũng không quanh co nữa mà nói thẳng luôn: "Chỉ cần một vai, là nữ chính của bộ phim này!" 

 "Được, có..." 

 Đạo diễn Ngô theo bản năng gật đầu, chuẩn bị đồng ý thì vội vàng kịp phản ứng lại, có chút không dám tin nhìn Hạ Sương và Dương Khiết. 

 "Hai người vừa nói là vai nữ chính?", đạo diễn Ngô kinh ngạc nhìn Hạ Sương và Dương Khiết. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 "Đúng vậy, không thì sao?”, Hạ Sương nói với vẻ đương nhiên. Người mới khác thì không nói làm gì, nhân vật nào Hạ Sương cũng sẽ đồng ý, thậm chí có là vai đóng thế. Nhưng Tần Liên lại khác, cô ấy là người do Lâm Hàn chỉ thẳng tên đưa tới đây, nếu không diễn nữ chính, Lâm Hàn mà trách tội thì Hạ Sương và Dương Khiết biết làm sao. Vì vậy, nhất định phải là vai nữ chính. 

 Đạo diễn Ngô cảm thấy có thể cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thay người mới vào bộ phim này đề đào tạo là đã rất nể mặt Hạ Sương và Dương Khiết rồi. Nhưng ai ngờ hai cô vừa mở miệng đã đòi vai nữ chính, bộ phim này còn chủ yếu xoay quanh nữ chính mà không có nam chính, đồng nghĩa với việc vai diễn này là vai quan trọng nhất của cả bộ phim. 

 Nếu là bất kỳ một nhân vật nào khác, đạo diễn Ngô sẽ vì đối phương là Hạ Sương và Dương Khiết mà không chút do dự đồng ý. Nhưng vai nữ chính thì lại không được, đây chính là nhân vật quan trọng nhất của cả bộ phim. Nếu thay người khác diễn không tốt, rất có thể sẽ kéo chất lượng cả bộ phim thấp xuống mấy bậc. Vậy thì chẳng những sẽ mất rất nhiều lợi nhuận, thậm chí còn có khả năng lỗ vốn, quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của ông ta ở trong giới. 

 Dù sao hiện nay, giới giải trí Hoa Hạ đang phát triển với tốc độ ánh sáng, bất cứ đạo diễn nào cho ra một bộ phim tệ, rất có thể sẽ bị khán giả quay lưng lại. Dẫu sao, gần đây cũng có nhiều đạo diễn hay xuất hiện, bớt một đạo diễn Ngô cũng chẳng ảnh hưởng gì. 

 Một bên là danh tiếng và tiền đồ của mình ở giới giải trí trong tương lai, một bên là con quái vật khổng lồ quý tộc đứng ở đỉnh của Hoa Hạ. Đạo diễn Ngô lập tức rơi vào thế bí, đồng ý cũng không được mà từ chối cũng không xong, thật là khiến con người ta khó xử mà.

 
Chương 676: Hối hận


 Hạ Sương thấy mặt mày đạo diễn Ngô do dự, lộ ra vẻ muốn nói lại thôi thì khẽ nhíu mày. 

 "Đạo diễn Ngô, tôi nghĩ rằng có lẽ ông hiểu lầm gì đó rồi. Người mới bên tôi cũng không phải loại chỉ được cái mã mà chẳng có tý kỹ năng diễn xuất nào, bất kể là vẻ ngoài hay tố chất đều không thành vấn đề. Nếu ông không tin, ngày mai tôi sẽ sắp xếp để ông gặp cô ấy", Hạ Sương nói thẳng. 

 Hạ Sương cũng biết, nếu nhét một người mới không có tý kỹ năng diễn xuất nào vào bộ phim của đạo diễn Ngô thì thật sự hơi quá đáng. 

 Dù sao, bộ phim này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với ông ta. Nghe nói kịch bản rất khó lấy được, đạo diễn Ngô phải bỏ ra một số tiền lớn và quan hệ mới có được nó. 

 Mà diễn viên trong bộ phim này cũng toàn là những ngôi sao nổi tiếng, hay những diễn viên gạo cội. 

 Mời được những ngôi sao nổi tiếng và diễn viên gạo cội ấy đến tất nhiên phải tốn một số tiền lớn hơn bộ phim bình thường rất nhiều. Vì vậy, doanh số bán vé cũng được kỳ vọng rất cao. 

 Nữ chính lại là nhân vật quan trọng nhất trong bộ phim này, nếu để một người mới khồng hề có kỹ năng diễn xuất đảm nhiệm, rất có thể sẽ kéo chất lượng cả bộ phim thấp xuống mấy bậc, cực kỳ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé. 

 Nhưng Hạ Sương biết Tần Liên hoàn toàn không phải loại diễn viên chỉ được cái mã, mặc dù cô ấy cũng là người mới, thậm chí là chưa từng diễn một bộ phim nào và chỉ vừa bước chân vào cái giới này. 

 Có điều, bất kể là vẻ ngoài mỹ miều hay kỹ năng diễn xuất đạt tiêu chuẩn của cô ấy, Hạ Sương đều tin chắc rằng Tần Liên sẽ không thua kém những ngôi sao nổi tiếng kia. 

 Suy cho cùng, sắc đẹp của Tần Liên quả thật là có một không hai, những ngôi sao bình thường kia chẳng thể nào so sánh nổi. 

 Đạo diễn Ngô nghe vậy cũng không mấy tin tưởng, mấy công ty giải trí trước đó đều nói y chang như vậy. Ông ta cũng không tin một diễn viên mới toanh có thể có kỹ năng diễn xuất tốt. 

 Còn đối với đề nghị của Hạ Sương, đạo diễn Ngô cũng không tính đồng ý. Nếu giờ ông ta từ chối Hạ Sương thì cùng lắm chỉ đắc tội cô ta một chút thôi. 

 Nhưng nếu đã đồng ý gặp người mới kia, đến lúc đó mà từ chối mới thật sự là đắc tội với người ta. 

 Người bình thường thì thôi, nhưng người có thế lực bí ẩn và nhà họ Tiêu làm chỗ dựa như Hạ Sương, đạo diễn Ngô quả thật không dám đắc tội. Dù không thể tạo mối quan hệ thì cũng không nên đắc tội. 

 Sau khi suy nghĩ, đạo diễn Ngô vẫn quyết định từ chối, dù sao bộ phim này rất quan trọng đối với ông ta. 

 Tạo quan hệ tốt với Hạ Sương cũng quan trọng đấy, nhưng vì nó mà quay một bộ phim tệ như vậy, chỉ tổn thất chút tiền thì ông ta cũng không để ý lắm, dù sao trước đó đã kiếm được bộn rồi. Quan trọng là nó rất có khả năng sẽ hủy hoại sự nghiệp của ông ta, khiến ông ta rớt khỏi cái vị trí đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ như bây giờ. 

 Nghĩ đến đây, đạo diễn Ngô bèn lộ ra vẻ mặt có lỗi nói với Hạ Sương: "Tổng giám đốc Hạ, thật là ngại quá, tôi đã ký hợp đồng xong với một ngôi sao cho vai nữ chính kia rồi. Giờ ván đã đóng thuyền, thật sự không tiện đổi ý chứ không phải tôi không muốn giúp cô. Những nhân vật còn lại cô cứ mặc sức chọn, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp cho cô". 

 Tuy không thể giúp Hạ Sương chuyện này, nhưng đạo diễn Ngô vẫn muốn cố gắng tạo mối quan hệ tốt với cô ta. Vì vậy, ông ta mới tìm lý do ấy để thoái thác. Dù Hạ Sương không muốn mấy nhân vật khác, cũng phải giữ cho mối quan hệ không trở nên xấu đi. 

 Hạ Sương nghe vậy, khẽ nhíu mày, vai nữ chính kia, cô ta nhất định phải có. 

 Trước mắt, trong tất cả những bộ phim mà công ty truyền thông điện ảnh Quanh Ảnh quay đều chẳng có bộ nào hay, chỉ có bộ của đạo diễn Ngô là hay nhất, nên Hạ Sương mới muốn sắp xếp cho Tần Liên diễn vai nữ chính của bộ phim này. 

 Hạ Sương không thể chấp nhận bất kỳ một bộ phim hay vai diễn nào khác. Vì làm thế không thể khiến Lâm Hàn hài lòng, mà làm anh hài lòng lại cực kỳ quan trọng với cô ta. 

 Nếu ngay cả chút chuyện như sắp xếp cho một người mới được diễn trong một bộ phim tốt nhất cũng không làm nổi, Hạ Sương cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp Lâm Hàn, không thể cầm vài tỷ tiền lương mà đảm nhiệm chức tổng giác đốc của công ty giải trí đứng đầu Hoa Hạ như Quang Ảnh được. 

 Nhưng ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người vào chính là Tiêu Nhã không biết đã đứng ngoài cửa từ bao giờ. 

 "Đạo diễn Ngô thật sự không tiện như vậy à? Ngay cả bạn của tôi mà cũng không nể mặt luôn? Bản thân tôi muốn xem thử là ngôi sao nào mà chẳng thể bàn bạc lại", Tiêu Nhã lạnh nhạt nói thẳng. 

 Hiển nhiên, ban nãy Tiêu Nhã đã đứng ở ngoài cửa và nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, biết được tình hình hiện tại. 

 Đạo diễn Ngô thấy người vào là Tiêu Nhã thì chợt biến sắc. 

 "Bà, bà chủ Tiêu...", ông ta vội vàng đứng dậy, run run rẩy rẩy nhìn Tiêu Nhã, trong một chốc thế mà lại không biết trả lời sao mới tốt. 

 Đạo diễn Ngô có mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Nhã - bà chủ của quý tộc nhà họ Tiêu, một thế lực đứng đầu Hoa Hạ, nay lại tự mình đến đây. 

 Nghĩ đến chuyện ban nãy Tiêu Nhã đã nghe được lời nói của bọn họ, đạo diễn Ngô lập tức có suy nghĩ muốn chết quách đi cho rồi. Vữa nãy mình từ chối Hạ Sương làm gì? Đồng ý luôn chẳng phải là tốt rồi? Không phải chỉ là hủy hoại con đường làm đạo diễn thôi sao? Nó sẽ thảm hơn việc đắc tội với Tiêu Nhã chắc? 

 Sự nghiệp bị hủy, cùng lắm sau này không thể làm đạo diễn nổi tiếng nhất để kiếm tiền, không thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như bây giờ thôi. Nhưng đắc tội Tiêu Nhã thì sẽ không chỉ đơn giản như vậy, khả năng ngay cả mạng sống cũng mất luôn nữa là. 

 Hạ Sương và Dương Khiết thấy Tiêu Nhã bước vào thì đều bất ngờ. 

 "Chị Tiêu, sao chị lại đột nhiên đến đây?", Dương Khiết hơi kinh ngạc hỏi. 

 "Đúng vậy, chị cũng không thèm báo trước, chúng tôi không chờ mà ăn trước mất rồi", Hạ Sương cũng vội nói. 


 Nhưng giờ xem ra, người mới này hoàn toàn khác với những người khác, lai lịch của cô ấy đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ông ta. Nếu có thể khiến Tiêu Nhã quan tâm như vậy, rồi còn chủ động đến đây thì đã quá rõ ràng rồi. Tần Liên kia cũng là bạn của Tiêu Nhã, cũng là người mà đạo diễn Ngô ông ta không thể đắc tội nổi. 

 Lúc này, trong lòng đạo diễn Ngô hối hận vô cùng, sao ban nãy mình lại nhanh mồm nhanh miệng từ chối thế chứ? Giờ chết chắc rồi, đắc tội Tiêu Nhã thì ông ta quả thật cũng hết cách. 

 Đạo diễn Ngô là đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, cũng có khá nhiều mối quan hệ trong thành phố Thiên Kinh này, trong số đó, cũng quen kha khá thế gia mà còn rất thân thiết, họ thường giúp đỡ ông ta rất nhiều. 

 Nhưng mà, bọn họ chỉ là thế gia mà thôi. Nếu đối mặt với thế gia khác thì còn có thể giúp đỡ một chút, chứ đối mặt với Tiêu Nhã - bà chủ của quý tộc họ Tiêu, đạo diễn Ngô lại chẳng có quyền thương lượng hay sức chống cự nào. Còn những thế gia mà ông ta quen, e rằng khi biết đạo diễn Ngô đắc tội Tiêu Nhã, chuyện thứ nhất họ sẽ làm chính là rũ sạch quan hệ với ông ta, chứ đừng nói đến việc giúp hay đứng ra nói đỡ cho đạo diễn Ngô.

 
Chương 677: Định ra vai nữ chính


 "Ừm, cái kia, bà chủ Tiêu à, tôi nghĩ chắc là có chút hiểu lầm rồi. Tôi chỉ nói cần thời gian để giải quyết chứ đâu có nói không cho cô ấy đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim này đâu...", đạo diễn Ngô khúm núm nói. 

 Hạ Sương và Dương Khiết nghe vậy, cười thầm trong bụng. 

 Ban nãy đạo diễn Ngô đã nói rất rõ là vai nữ chính kia đã ký hợp đồng, là chuyện không thể thay đổi được nữa. Vì vậy, không thể thay người và để Tần Liên đảm nhận vai diễn ấy. 

 Nhưng giờ, ông ta lại chợt đổi giọng, tự vả chan chát. 

 Có điều, Hạ Sương và Dương Khiết cũng không bóc mẽ. Hai cô cũng hiểu được suy nghĩ của đạo diễn Ngô, vì nhìn thấy Tiêu Nhã nên giờ không dám từ chối mà phải đồng ý. 

 Tiêu Nhã cười lạnh nhìn đạo diễn Ngô, lạnh nhạt nói: "Đạo diễn Ngô, ông chắc chưa? Đừng miễn cưỡng nhé". 

 "Chắc, chắc mà. Cô yên tâm, vai nữ chính của bộ phim này nhất định sẽ do cô ấy đảm nhận và không có một sự thay đổi nào hết!", đạo diễn Ngô vội vàng đáp, sợ khiến Tiêu Nhã không hài lòng rồi rước họa vào người. 

 "Được", Tiêu Nhã gật đầu, nói: "Thôi, mọi người ăn tiếp đi, tôi còn có chuyện cần làm, đi trước đây". 

 "Ơ, chị Tiêu đi luôn ạ?", Hạ Sương hỏi. Cô ấy cũng cảm thấy hơi ngại, chút chuyện nhỏ này mà cũng để Tiêu Nhã tự mình đến giúp đỡ. 

 "Không sao, chị còn có việc, đi trước nhé", Tiêu Nhã nói xong bèn rời đi luôn. 

 Cả quá trình Tiêu Nhã đi vào và rời đi chỉ trải qua vài phút, nhưng lại tác động cực lớn đến tình hình trong phòng. 

 Sau khi xác định Tiêu Nhã đã rời khỏi đây, đạo diễn Ngô mới ngồi xuống, mặt mày đầy mồ hôi lạnh thở hổn hển. Hiển nhiên ban nãy ông ta đã bị Tiêu Nhã dọa sợ chết khiếp. 

 Đến tận lúc này, ông ta còn hoảng sợ không thôi, không ngờ đường đường là bà chủ của thế lực đứng đầu như quý tộc họ Tiêu, lại vì vai diễn của một nghệ sĩ mà tự mình đến đây, quả thật khiến người ta hết sức kinh ngạc. 

 "Đạo diễn Ngô, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ", lúc này, Hạ Sương bưng ly rượu lên nói. 

 "Được, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ". 

 Đạo diễn Ngô cũng vội bưng ly rượu lên đáp, rồi uống một hơi cạn sạch. 

 Ban nãy, đạo diễn Ngô đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Nhã đến, còn chứng kiến quan hệ giữa Tiêu Nhã với Hạ Sương và Dương Khiết quả thật rất thân thiết. Vì thế, giờ ông ta không dám đắc tội hai cô, mà còn phải tạo mối quan hệ tốt với họ. 

 Kế tiếp, cũng không còn chuyện gì quan trọng để nói, mọi người bèn tùy tiện ăn bữa cơm, rồi tạm biệt nhau ra về. 

 "Đạo diễn Ngô này, vậy mai làm phiền ông tới công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh gặp Tần Liên nhé. Nếu không có vấn đề gì thì lúc đó ta sẽ ký hợp đồng luôn", Hạ Sương bỗng nói. 

 "Yên tâm đi, mai tôi chắc chắn sẽ đến. Không có vấn đề gì hết, mai ký hợp đồng luôn đi", đạo diễn Ngô dứt khoát nói. Giỡn gì vậy, người mà Tiêu Nhã đã chỉ họ gọi tên, trừ khi ông ta muốn chết mới dám đổi ý. 

 Giờ đạo diễn Ngô cũng không quan tâm Tần Liên kia thế nào, dù là một người có vẻ ngoài xấu xí, lại không có tý kỹ năng diễn xuất nào thì ông ta cũng sẽ để cho cô ấy đóng vai nữ chính trong bộ phim này. Bởi vì Tiêu Nhã đã tự mình chỉ định. 

 Tiếp theo, đạo diễn Ngô và đám Hạ Sương lại trò chuyện trong chốc lát, rồi tạm biệt nhau. 

 Hạ Sương nhìn đạo diễn Ngô lên xe rời đi bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

 Tuy chỉ là chuyện sắp xếp một vai diễn và trước đây Hạ Sương cũng đã từng làm chuyện này rất nhiều lần khi còn ở công ty giải trí Tinh Quang. 

 Nhưng lần này lại khác với những lần đó, là sắp xếp vai diễn cho Tần Liên - người mà Lâm Hàn đã căn dặn, nên không thể qua loa được. 

 Như trước đây, khi sắp xếp vai diễn cho người mới, đối phương không chịu thì thay vai khác, không được nữa thì mất chút thời gian đợi bộ phim tiếp theo. 

 Có điều, Tần Liên là người do Lâm Hàn chỉ định, nên Hạ Sương không dám qua loa sơ sài, cũng không dám kéo dài thời gian, chỉ mong nhanh chóng xử lý tốt chuyện này, rồi báo cáo kết quả với Lâm Hàn. 

 Mà giờ, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện của Tần Liên, Hạ Sương và Dương Khiết đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi đi về nghỉ ngơi. 

 Sáng hôm sau, Hạ Sương và Dương Khiết dậy sớm đi đến công ty. 

 Trước đó, hai cô đã liên lạc với quản lý mà Tiêu Nhã giới thiệu và đến đó xem nhà, tổng thể đều rất tốt, giá cũng ở trên trời. 

 Dương Khiết nhìn bảng giá, gần 100 ngàn tệ 1 mét vuông. Nếu là trước kia, Dương Khiết có mơ cũng không dám nghĩ tới, bởi vì cô ấy biết mình có cố gắng cả đời cũng không thể mua được căn nhà như vậy. 

 Dù sao một căn nhà thôi đã hơn 10 triệu tệ rồi, người bình thường có làm lụng cả đời không biết đã kiếm được nhiều tiền như thế chưa nữa ấy chứ. 

 Mà đối với Hạ Sương, giá đó cũng khiến cô ta hơi chùn bước. 

 Tuy sinh ra trong nhà họ Hạ, gia đình cũng khá giả hơn Dương Khiết, bên cạnh đó, Hạ Sương còn điều hành công ty, trong tay thường xuyên có mấy chục triệu hay cả tỷ vốn lưu động, nên đương nhiên có thể mua một căn nhà mấy chục triệu để ở. Nhưng Hạ Sương vẫn cứ không nỡ. 

 Chẳng qua giờ, bởi vì hai cô đều có 2.5 tỷ do Lâm Hàn đưa, nên tất nhiên không để ý con số hơn chục triệu tệ kia lắm. 

 Dù gì, chỉ riêng gửi 2.5 tỷ tệ kia vào ngân hàng thì một năm cũng có hơn trăm triệu tiền lời, đủ để mua vài căn nhà giá trên trời như vậy rồi. 

 Hai cô cũng không chọn sang trọng gì mấy, chỉ chọn một căn có không gian rộng rãi mà cả hai đều thích, sau đó thanh toán rồi dẫn theo Tần Liên xách vali vào ở. 

 Lúc này, ba cô đang ngồi trong xe đi đến công ty. 

 Tuy được ở trong căn nhà rộng lớn, nhưng ba cô lại không có nhiều thời gian để mà tận hưởng. Dù sao gần đây, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đang có một đống hợp tác với các công ty khác. Tiền thì sẽ kiếm được nhiều đấy, nhưng lượng công việc cũng nhiều hơn. Đây là điều khó tránh khỏi. Vì vậy, sáng nay Hạ Sương và Dương Khiết đã dậy sớm, sửa soạn xong là vội vàng đi đến công ty giải quyết công việc. 

 Còn Tần Liên, bình thường thì rất nhàn. Hôm nay, vì muốn ký hợp đồng với đạo diễn Ngô nên mới đi theo. 


 Tần Liên không biết cụ thể Lâm Hàn và Tiêu Nhã có lai lịch khủng bố cỡ nào, nhưng cô ấy biết một điều, so với đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ như đạo diễn Ngô, Lâm Hàn và Tiêu Nhã vẫn có quyền lên tiếng sai bảo ông ta. 

 Nhưng biết thì biết thế, lúc này trong lòng Tần Liên vẫn kích động không thôi. 

 Dẫu sao trước đây, cô ấy chỉ làm streamer một thời gian ngắn, không đụng tới mảng khác, nên chưa được xem như bước chân vào giới giải trí. 

 Mà giờ, vừa mới bước vào giới đã có thể tiến vào một đoàn làm phim có thực lực mạnh như thế, còn do đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ quay. Quan trọng nhất là cô ấy còn nhảy thẳng lên trở thành nữ chính!

 
Chương 678: Vươn tầm quốc tế


 Tại biệt thự núi Vân Mộng. 

 Lâm Hàn đang ở nhà một mình nhàn nhã xem TV. 

 Dương Lệ đang hoàn thành một số công việc về mặt phát triển chung của Châu Á - Thái Bình Dương, lúc này cô đang một mình bận rộn ở phòng làm việc. 

 Bỗng nhiên điên thoại của Lâm Hàn reo lên, anh liếc nhìn thì thấy Tần Liên gọi nên đã bắt máy. 

 "Cậu Lâm, tôi, tôi thật sự cảm ơn anh nhiều lắm". 

 Điện thoại vừa kết nối liền vang lên giọng nói lộn xộn vì kích động xen lẫn vui mừng của Tần Liên. 

 Lâm Hàn vừa nghe cũng đã đoán được có chuyện gì rồi. 

 Mỗi ngày, Hạ Sương đều tổng hợp và báo cáo những công việc ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cho Lâm Hàn, để anh xem qua rồi cho ý kiến. 

 Trong các kế hoạch làm việc của Hạ Sương vào hôm nay, Lâm Hàn cũng có chú ý tới, ngoài việc sắp xếp một số hợp tác với công ty khác, công việc chính của Hạ Sương chủ yếu là để Tần Liên đi ký hợp đồng được làm diễn viên dưới trướng đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ - đạo diễn Ngô. 

 Hiện tại Tần Liên vừa xúc động vừa mừng rỡ như vậy thì xem ra hẳn là rất suôn sẻ rồi. 

 "Cô đã ký được hợp đồng đóng vai nữ chính trong phim của đạo diễn Ngô à? Chuyện tốt mà, sao lại xúc động như thế", Lâm Hàn bình tĩnh nói. 

 Nhưng ngẫm lại thì cũng hiểu được, đối với một người mới bước chân vào showbiz như Tần Liên mà nói, được đóng vai nữ chính trong bộ phim của đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ thì sao không thể xúc động cho được. 

 Dẫu sao Tần Liên cũng không phải một người xuất thân đẳng cấp như Lâm Hàn, nếu muốn nhận vai diễn thì lấy quan hệ ra rồi muốn đóng vai gì thì đóng. 

 Nhưng một khi đã ở ngôi cao thì chẳng mấy ai lại có hứng thú đi làm diễn viên đóng phim cả, vì phải liên tục gặp mặt công chúng, người như Lâm Hàn không hề thích chuyện đó chút nào. 

 Ví dụ như bố và mẹ của Lâm Hàn, có thể nói họ là những nhân vật cực kỳ tài giỏi. 

 Nhưng thông thường, ngoài những người thuộc giới xã hội thượng lưu, những người còn lại sẽ không bao giờ biết đến họ. 


 "Cậu Lâm, tôi thật sự rất biết ơn cậu, cũng không biết làm sao để đền đáp cậu, xin cậu yên tâm, tôi sẽ quý trọng cơ hội này, chuẩn bị diễn xuất thật tốt, tôi nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này để nổi tiếng xem như đền đáp cậu", lúc này Tần Liên liền vội vàng nói. 

 Lâm Hàn nghe thế thì bật cười, anh giúp đỡ Tần Liên chỉ vì anh coi trọng Tần Liên mà thôi, không vì bất cứ điều gì nữa cả, đương nhiên cũng chẳng màng cô ấy có đền đáp hay không. 

 Nhưng lúc Tần Liên nói đến đây thì bỗng dưng Lâm Hàn nhớ đến một chuyện: "Đúng vậy, cô nên chuẩn bị tâm lý diễn xuất cho tốt, với mặt bằng chung của showbiz Hoa Hạ hiện nay, khuôn mặt của cô chắc chắn sẽ nổi tiếng, điểm này thì không cần lo quá, nhưng dù có thế nào cũng không được hời hợt, nhất định phải chuẩn bị cho thật kỹ lưỡng. Chỉ có như vậy, cô mới có thể ra khỏi showbiz Hoa Hạ mà vươn tầm quốc tế được, lúc đó nếu cô vẫn đủ sức thì tôi vẫn sẽ tiếp tục hỗ trợ cô". 

 "Vượt khỏi showbiz Hoa Hạ? Vươn tầm quốc tế?", khi Tần Liên nghe Lâm Hàn nói thế thì chợt sửng sốt. Trước đó, cô còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, chỉ mong muốn được nổi tiếng trong giới giải trí Hoa Hạ thôi, cô không ngờ rằng tâm nhìn của Lâm Hàn lại xa đến thế. 

 "Đúng thế”, Lâm Hàn giải thích thêm: "Chắc cô cũng biết rõ tình hình ngành giải trí của Hoa Hạ, bởi vì phát triển chưa được bao lâu, mà dân số Hoa Hạ lại rất đông. Trong tình thế hiện nay, chỉ cần có chút năng lực, chút hình thức bên ngoài liền có thể đi theo đường 'mặt hoa da phấn' là nổi tiếng được ngay, rất nhiều ngôi sao không có chút năng lực diễn xuất nhưng quanh năm vẫn nhận được lời mời đóng mấy bộ phim hay, rất nhiều tác phẩm đều bị họ phá nát". 

 Tần Liên nghe vậy bèn gật đầu, Tần Liên cũng hiểu rõ hạn chế của mặt này, quả thật đúng như Lâm Hàn nói, nền giải trí của Hoa Hạ trước mắt vẫn chưa ổn lắm. 

 Rất nhiều người không có kỹ năng gì mà chỉ dựa vào mặt mũi để thu hút ánh mắt người xem, thế là có thể nổi lên như một hiện tượng. 

 Trái lại, có rất nhiều nghệ sĩ có tài năng đồng thời cũng có ngoại hình ưa nhìn, nhưng thiệt cho họ vì không có đường đi nên mãi vẫn chưa có tên tuổi gì. 


 Còn về chuyện vươn tầm quốc tế mà Lâm Hàn nói, trước giờ Tần Liên vẫn chưa từng nghĩ đến, nói đúng hơn là không dám nghĩ đến, bởi vì điều đó thật sự quá sức tưởng tượng của cô ấy. 

 Thứ nhất là vì văn hóa Đông - Tây không giống nhau, cho dù là một vài ngôi sao có thực lực chân chính trong showbiz Hoa Hạ thì cũng rất khó để nổi tiếng bên trời Tây. 

 Chỉ khi người đó phải cực kỳ tài năng, thu hút ánh nhìn của khán giả, đã thế còn phải là kiểu ngôi sao làm người người kính nể, như thế mới đủ để vang danh khắp thế giới mà không lo ngại đến vấn đề văn hóa bất đồng. 

 Nhưng kiểu người nổi tiếng đó thật sự quá ít ỏi, trong những năm qua, số ngôi sao Hoa Hạ thành công ở quốc tế chỉ đếm được trên đầu ngón tay. 

 Thậm chí cho dù là những ngôi sao này có thể vươn ra quốc tế cũng chỉ có chút tiếng tăm trong thời gian ngắn, khó mà giữ được sự nổi tiếng ở quốc tế. 

 "Anh Lâm, tôi muốn vươn ra quốc tế có phải khó khăn lắm không?", Tần Liên do dự rồi hỏi. 

 "Không hẳn quá khó", Lâm Hàn bác bỏ, nói: "Tố chất của cô rất tốt, cũng có tài năng diễn xuất, thứ còn thiếu chính là kinh nghiệm và sự cố gắng. Cho nên về sau cô phải dốc sức mà tôi luyện kỹ năng diễn xuất thêm, không phải chỉ đủ để qua cửa mà phải thuộc dạng có tài năng thật sự. Nói thật, nếu cô chỉ nổi tiếng ở showbiz Hoa Hạ thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi, chút lợi nhuận kia tôi không thiếu. Chỉ khi nổi tiếng khắp thế giới thì mới có thể giúp tôi được một tay thôi. Chỉ cần cô thực sự đạt được thế mạnh đó, còn lại cứ để tôi mở đường cho cô". 

 Tần Liên nghe Lâm Hàn nói xong thì sửng sốt không thôi, nổi tiếng cả bên trời Tây á? Cô ấy thật sự chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này, điều đó thật sự quá khó. 

 Nhưng ngẫm lại thì dường như đúng là vậy. 

 Dù Tần Liên vẫn chưa biết rõ hết thực lực chân chính của Lâm Hàn, nhưng ngay cả công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mà cũng thuộc quyền sở hữu của anh, hơn nữa Lâm Hàn hình như cũng chẳng coi trọng công ty này cho lắm, điều đó đã nói lên phần nào thực lực khủng khiếp của Lâm Hàn rồi. 

 Người khác nói ra những lời này có lẽ cô ấy sẽ không tin, nhưng qua lời của Lâm Hàn, cô ấy lại không mảy may nghi ngờ. 

 Dẫu sao thì Tần Liên cũng không dám mơ phát triển được bên trời Tây, điều đó thật sự quá khó, cả nghĩ cô ấy còn chưa dám nghĩ. 

 Đừng nói đến nổi tiếng ở quốc tế, chỉ mỗi chuyện nổi tiếng được ở Hoa Hạ cũng đã rất khó khăn rồi. Nó đòi hỏi những mối quan hệ và lai lịch đủ khủng, nhưng bây giờ, với Lâm Hàn, mọi thứ dường như đều có thể. 

 Ngay lập tức, Tần Liên cũng đã hạ quyết tâm. Mặc dù ước mơ này có chút hư ảo, nhưng đây cũng là một cơ hội ngàn năm có một, nó đáng để cô ấy phải liều lĩnh một lần, phải đặt mục tiêu xa hơn là vươn ra được nền giải trí quốc tế. 

 "Anh Lâm, anh nói đúng lắm, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình, tích lũy thêm thật nhiều kinh nghiệm, sẽ đặt mục tiêu xa hơn nữa, trong tương lai tôi nhất định sẽ vươn ra quốc tế, phải nổi tiếng khắp thế giới!", Tần Liên hạ quyết tâm nói.

 
Chương 679: Nhan sắc đi đôi với diễn xuất


 Lâm Hàn nghe Tần Liên nói thì lập tức gật đầu tán dương, sau đó trò chuyện thêm một lúc rồi kết thúc cuộc gọi. 

 Lúc này, Dương Lệ vừa mới làm việc xong, duỗi lưng đi ra ngoài nghỉ ngơi. 

 “Anh gọi điện cho ai vậy? Trông tâm trạng không tệ”, Dương Lệ hỏi. 

 “Tần Liên, diễn viên mà anh bồi dưỡng”, Lâm Hàn cười đáp. 

 Dương Lệ lập tức nhớ ra, lúc trước Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương cô đã từng gặp, đúng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. 

 Lúc đó, Dương Lệ bận rộn chuẩn bị cho Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương nên cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ nhớ lại thì chợt có cảm giác nguy cơ. Dù sao một cô gái xinh đẹp như vậy, cứ như từ trong tranh bước ra vậy. 

 Dương Lệ thử nghĩ một chút, nếu như mình là đàn ông, tất nhiên sẽ không chống đỡ được sự quyến rũ của Tần Liên, chắc chắn sẽ thay lòng. 

 “Anh có quan hệ gì với cô Tần Liên đó không?”, Dương Lệ hơi lo lắng nhìn Lâm Hàn, thầm nghĩ lỡ như Lâm Hàn thay lòng, trong lòng cô lại cảm thấy chùng xuống. 

 Cho dù bây giờ sự nghiệp của Dương Lệ rất thuận lợi, nhưng nếu như không có Lâm Hàn, Dương Lệ cảm thấy không còn ai đáng tin cậy, không còn mục tiêu, không còn cuộc sống hạnh phúc. 

 “Sao anh lại nghe thấy có mùi ghen tuông ở đâu đây nhỉ?”, Lâm Hàn cười nói. 

 Dương Lệ không đáp lại, vẻ mặt ai oán nhìn Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn thấy vậy bèn đứng dậy, bế ngang Dương Lệ lên, dán sát vào bên tai Dương Lệ nói: “Nghĩ gì vậy chứ? Ngoài em ra, tất cả những người phụ nữ khác đều không có quan hệ gì với anh cả. À, trừ mẹ anh ra”. 

 “Phụt!”, Dương Lệ lập tức phì cười, cũng không lo lắng nữa. Dù sao sống với Lâm Hàn lâu như vậy, cô vẫn có niềm tin vào anh. Vừa rồi cô lo lắng chủ yếu là vì Tần Liên quả thật quá xinh đẹp, không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể thu hút trái tim của biết bao người đàn ông. 

 Ngay sau đó, Lâm Hàn bế Dương Lệ vào phòng nghỉ ngơi. 

 Mặc dù bây giờ công việc của Dương Lệ rất bận rộn, nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn có thể chìm vào thế giới riêng của cả hai, với Lâm Hàn và Dương Lệ mà nói cũng là cảm giác cực kỳ hạnh phúc. 

 Sáng sớm ngày hôm sau, tại công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 Ba người nhóm Hạ Sương vừa đến công ty chưa được bao lâu, đạo diễn Ngô đã dẫn theo luật sư đến công ty. 

 “Chào ông, đạo diễn Ngô, đây là Tần Liên”, Hạ Sương nói, sau đó nghiêng người nhường đường. 

 Đạo diễn Ngô lại có chút tùy tiện. Tối hôm qua ông ta đã nghĩ thông suốt, cùng lắm cũng chỉ khiến tiếng tăm của mình xấu đi một chút, sau này không thể kiếm tiền ở showbiz Hoa Hạ nữa, nhưng tất cả những chuyện này còn tốt hơn đi đắc tội với Tiêu Nhã nhiều. 

 Thế rồi khi nhìn thấy Tần Liên, đạo diễn Ngô lại sững cả người. 

 Với vai trò là đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, đạo diễn Ngô tự nhận mình đã gặp qua đủ loại người đẹp, đã có năng lực miễn dịch với các kiểu người đẹp, dù sao cũng đã nhìn thấy quá nhiều. 

 Bây giờ thường khi nhìn thấy người đẹp, đạo diễn Ngô sẽ không có phản ứng gì, hoàn toàn không có bất cứ biểu cảm gì khác lạ. 

 Thế nhưng lúc này nhìn thấy Tần Liên, đạo diễn Ngô lại ngây người tại chỗ. 

 Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, đạo diễn Ngô chợt cảm thấy đây mới là người đẹp, những người ông ta từng gặp trước kia hoàn toàn chẳng là gì cả. 

 So với Tần Liên, những người đẹp mà ông ta từng gặp trước kia bỗng trở nên bình thường, có chút nhạt nhòa. 

 Đạo diễn Ngô cũng không ngờ, trên đời này lại có tồn tại một người xinh đẹp như Tần Liên, cả người giống như từ trong tranh ước ra, quá hoàn hảo, thậm chí hơi hư ảo. 

 Tần Liên nhìn thấy dáng vẻ của đạo diễn Ngô, lập tức bất đắc dĩ nhìn sang Hạ Sương và Dương Khiết. 

 Hạ Sương và Dương Khiết đã đoán được là sẽ như vậy, ai bảo Tần Liên quá mức xinh đẹp, bèn ra hiệu cho Tần Liên yên tâm. Sau đó, ba cô gái cùng chờ đợi đạo diễn Ngô, để ông ta thích ứng một chút. 

 Mấy phút sau, Hạ Sương mới lên tiếng: “Thế nào? Đạo diễn Ngô, tư chất của Tần Liên không tệ phải không? Cô ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến chất lượng bộ phim lần này của ông đâu”. 

 Lúc này, đạo diễn Ngô nghe nói mới phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Sương, vội vàng gật đầu: “Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng”. 

 Đạo diễn Ngô không thể nào ngờ được, Tần Liên lại thật sự xinh đẹp đến vậy, hơn xa những người được gọi là người đẹp trước đây. 

 Đạo diễn Ngô không rõ Tần Liên có trình độ diễn xuất nhất định hay không, nhưng cho dù cô không có chút kĩ thuật biểu diễn nào giống như những người mới trước kia, thậm chí diễn rất gượng gạo, thì Tần Liên cũng sẽ không hạ thấp chất lượng của phim. 

 Ngược lại, vì Tần Liên quá xinh đẹp, thậm chí còn có thể nâng cao độ nổi tiếng của bộ phim. 

 Suy cho cùng, một gương mặt xinh đẹp như vậy chỉ cần đưa lên poster tuyên truyền là đã có thể thu hút biết bao nhiêu người xem rồi. 

 Bình thường, khi đạo diễn hợp tác cùng với công ty giải trí, để người mới của công ty giải trí đó tham gia đóng phim là một việc gây lỗ vốn cho đạo diễn. 

 Nhưng lần này Tần Liên tham gia vào, mặc dù bây giờ đạo diễn Ngô còn chưa biết kết quả, nhưng có thể khẳng định rằng cô ấy không những không hạ thấp chất lượng của phim, mà thậm chí còn có thể nâng cao chất lượng lên. 

 “Đạo diễn Ngô, trước đây tôi đã nói tư chất của cô ấy không tệ, mời ông đến xem xem, ông lại không tin”, Hạ Sương bất đắc dĩ lắc đầu. 

 Đạo diễn Ngô nghe vậy lập tức tỏ ra hơi lúng túng. Lúc đó, quả thật Hạ Sương đã nói như vậy, thậm chí không chỉ nói một lần, nhưng ông ta hoàn toàn không nghe lọt. Ông ta xem lời của Hạ Sương cũng giống như mấy lời của những người thuộc công ty giải trí khác, xem Tần Liên giống như những người mới nhan sắc bình thường, diễn xuất gượng gạo kia, nào ngờ tư chất của Tần Liên lại tốt như vậy. 

 “Thật là ngại quá, trước kia là tôi mờ mắt, kiến thức nông cạn, tôi thật sự không ngờ cô Tần Liên lại xinh đẹp như vậy. Tôi xin lỗi các cô. Bây giờ chúng ta mau mau kí hợp đồng được chứ?”, đạo diễn Ngô vội nói, trước kia ông ta ký hợp đồng với Tần Liên là vì Tiêu Nhã, là vì đứng trước sự uy hiếp của quý tộc. Nhưng bây giờ, đạo diễn Ngô chủ động muốn ký hợp đồng, cho dù mấy người Hạ Sương không có quan hệ gì với Tiêu Nhã, đạo diễn Ngô cũng muốn chủ động ký với Tần Liên. Ông ta tin rằng, chỉ với nhan sắc tuyệt vời của Tần Liên đã đủ để mang đến hiệu quả tích cực không thể tưởng tượng cho bộ phim này. 

 Mà điều này chỉ dựa vào nét đẹp xuất sắc của Tần Liên. 

 Nhưng Hạ Sương và Dương Khiết lại biết rằng, ngoài vẻ đẹp có một không hai, diễn xuất của Tần Liên cũng không tệ. Mặc dù không bì được với những diễn viên kì cựu, nhưng ít nhất cũng tốt hơn những ngôi sao da trắng môi hồng nổi tiếng kia nhiều. Diễn xuất của Tần Liên không quá tài giỏi, nhưng không đến nỗi khiến người ta thấy gượng gạo, không tròn vai. 

 Để đạo diễn Ngô biết rõ diễn xuất của Tần Liên, một mặt có thể khiến đạo diễn Ngô không phân cho Tần Liên vào một vai diễn bình hoa di động, mà có thể để Tần Liên tiếp tục diễn theo vai nữ chính đã định ra ban đầu, không cần thay đổi kịch bản. 

 Mặt khác cũng có thể khiến đạo diễn Ngô ý thức được giá trị của Tần Liên, có kỹ năng diễn xuất, như vậy thì lúc ký hợp đồng mới có thể cho Tần Liên nhiều lợi ích hơn.

 
Chương 680: Vui mừng


 Đạo diễn Ngô chỉ đồng ý ký hợp đồng với Tần Liên, nhưng trước đó chưa nói sẽ trả bao nhiêu. 

 Mặc dù Hạ Sương và Dương Khiết đều không để tâm số tiền đó cho lắm, dù sao có số tiền hai tỷ tư mà Lâm Hàn đưa, cả đời các cô ấy sẽ không thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là Tần Liên không quan tâm. Hạ Sương và Dương Khiết cũng tính để ý một chút thay Tần Liên. 

 “Hả? Còn phải xem diễn xuất nữa à… Vậy cũng được”, đạo diễn Ngô do dự một lúc rồi khẽ gật đầu, trong lòng hơi nghi hoặc. Hạ Sương và Dương Khiết còn muốn mình xem diễn xuất của Tần Liên, lẽ nào diễn xuất của Tần Liên cũng không tệ? 

 Nhưng đạo diễn Ngô cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, không ôm hi vọng quá nhiều. Rất nhiều người mới nghĩ rằng diễn xuất của mình không tệ, nhưng thật ra vừa mới bắt đầu đã rất kém. Khi mới bắt đầu đóng phim, có bao nhiêu người có thể có được diễn xuất rất tốt chứ? Nếu có thì sau này người đó sẽ trở thành diễn viên xuất sắc rồi. 

 Ngay sau đó, Hạ Sương và Dương Khiết dẫn Tần Liên và đạo diễn Ngô đến một studio của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là doanh nghiệp hàng đầu của showbiz Hoa Hạ, các loại phòng ốc thiết bị cần đều có. 

 Sau khi dẫn mọi người vào trong studio, Hạ Sương nói với đạo diễn Ngô: “Đạo diễn Ngô, ông bắt đầu xem diễn xuất của Tần Liên đi. Mặc dù cô ấy không quá giỏi nhưng chắc chắn không đến nỗi quá tệ, hẳn là có thể khiến ông hài lòng”. 

 Đạo diễn Ngô nghe vậy thì cảm thấy hơi kinh ngạc. Hạ Sương cho ông ta cảm giác cô ấy là một người rất hiểu biết về ngành giải trí, nếu Hạ Sương đã nói như vậy thì có lẽ Tần Liên cũng có chút kĩ năng diễn xuất, không phải là một bình hoa di động. 

 Nghĩ đến đây, trong lòng đạo diễn Ngô hơi kích động. Nếu Tần Liên có kỹ năng diễn xuất thì ông ta không cần phải quay về bảo người đơn giản hóa vai diễn của nữ chính nữa, mà có thể giữ nguyên vai ban đầu. 

 Như vậy thì chất lượng của cả bộ phim sẽ càng cao. 

 Đạo diễn Ngô cảm thấy hình như lần này mình lời to rồi, không chỉ có thể hợp tác với Hạ Sương và Dương Khiết, xây dựng mối quan hệ tốt, mà còn không đắc tội với Tiêu Nhã. Mặt khác, người mới mà ông ta ký hợp đồng lần này khác với những người trước kia, dường như không những không có ảnh hưởng tiêu cực đến bộ phim của mình lần này, mà còn có ảnh hưởng tích cực không tưởng tượng được. 

 Trước cửa một studio của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 Bốn người Hạ Sương, Dương Khiết, Tần Liên và đạo diễn Ngô vừa từ bên trong studio đi ra. 

 Vừa rồi ở trong studio, đạo diễn Ngô đã kiểm tra diễn xuất của Tần Liên, bảo Tần Liên diễn thử vài đoạn phim có thể cho thấy diễn xuất để ông ta xem. 

 Kết quả cuối cùng, quả nhiên là Tần Liên có kĩ năng diễn xuất nhất định, thậm chí còn vượt trên mong đợi của đạo diễn Ngô. 

 Thậm chí diễn xuất của Tần Liên còn tốt hơn ngôi sao nữ nổi tiếng mà đạo diễn Ngô đã mời trước kia. 

 Độ nổi tiếng của ngôi sao nữ kia khá cao, chỉ có chút diễn xuất, nhưng lượng fans khá đông, cho nên trước kia đạo diễn Ngô đã mời cô ta. 

 Còn Tần Liên, tuy độ nổi tiếng không cao bằng ngôi sao nữ kia, nhưng nhan sắc và diễn xuất đều có, đạo diễn Ngô tin rằng kết quả nhất định sẽ tốt hơn ngôi sao nữ kia nhiều. 

 Mặt khác, trên thực tế, Tần Liên cũng không phải không nổi tiếng. Với nhan sắc của Tần Liên chỉ cần tuyên truyền ra ngoài, đạo diễn Ngô tin rằng Tần Liên sẽ có rất nhiều fans ngay lập tức, như vậy là có độ nổi tiếng ngay. 

 Có vài bộ phim có thể thành tựu một vài diễn viên, mà có vài diễn viên cũng có thể thành tựu một bộ phim, đạo diễn Ngô tin rằng bộ phim của mình có thể thành tựu Tần Liên, Tần Liên cũng có thể thành tựu bộ phim này. 

 Bộ phim này và Tần Liên cũng sẽ trở thành kinh điển của showbiz, được tất cả mọi người nhớ tới! 

 “Trước đây thật là ngại quá, là tôi mờ mắt”, đạo diễn Ngô lại xin lỗi Hạ Sương và Dương Khiết, cảm thấy hổ thẹn vì hành vi trước kia của mình. 

 Nếu Tiêu Nhã không đến, mình không ký hợp đồng với Tần Liên, vậy thì đạo diễn Ngô cảm thấy mình thật sự quá sai lầm, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. 

 “Đạo diễn Ngô khách sáo rồi, bây giờ chúng ta đi ký hợp đồng nhé?”, Hạ Sương cười đáp. 

 “Được, được, bây giờ đi ký hợp đồng luôn”, đạo diễn Ngô nói. 


 Sau đó, bốn người dẫn theo luật sư của mình đi vào phòng họp. 

 Vì hai bên đã đạt thành hợp tác nên bàn hợp đồng cũng rất nhanh. 

 Đạo diễn Ngô không dùng gì khác, mà dùng luôn mức giá và tỷ lệ phần trăm ông ta đã mời ngôi sao nữ trước kia cho Tần Liên, có thể nói là trả thù lao theo quy chuẩn cao nhất của ngôi sao trong showbiz hiện nay cho Tần Liên. 

 Về phía công ty Hạ Sương và Tần Liên, bình thường công ty giải trí và nghệ sĩ chắc chắn phải phân chia lợi nhuận, công ty giải trí chiếm phần lớn, nghệ sĩ chỉ có thể lấy phần nhỏ. 

 Nhưng công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh và Tần Liên rõ ràng không phải như vậy, họ dành tất cả lợi ích cho Tần Liên, đồng nghĩa lần này công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh không có bất cứ thu nhập gì. 

 Sau khi ký xong hợp đồng, mấy người họ đều rất vui vẻ, tiếp đó lại tiễn đạo diễn Ngô về. 

 “Đạo diễn Ngô, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, chúng tôi tiễn ông đến đây nhé”, Hạ Sương cười nói. 

 “Nhất định rồi, không sao, tiễn đến đây là được rồi, mọi người đừng tiễn tiếp nữa, nếu không tôi lại không chịu nổi”, đạo diễn Ngô cũng nói. 

 Mặc dù ông ta là đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, theo lý mà nói cũng không sợ công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cho lắm, nhưng ai bảo Hạ Sương, Dương Khiết và Tần Liên lại có quan hệ tốt với Tiêu Nhã thế chứ. 

 Tiêu Nhã là bà chủ của nhà họ Tiêu, quý tộc có thế lực cao nhất Hoa Hạ, có cho đạo diễn Ngô mười lá gan cũng không dám chọc giận cô ấy, trừ khi ông ta muốn chết. 

 “Vậy tôi về trước nhé, có lẽ chưa tới hai ngày nữa là bắt đầu quay phim rồi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với các cô”, đạo diễn Ngô lại nói. 


 Dương Khiết nhìn Tần Liên cười nói: “Thế thì có gì đâu. Công ty này là của Lâm Hàn, Lâm Hàn bồi dưỡng cô, cho cô nhiều một chút cũng chẳng có gì cả”. 

 Lúc này, Hạ Sương ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Yên tâm đi Tần Liên, cho dù chúng tôi không lấy thù lao của cô, nhưng thực ra chúng tôi cũng kiếm được rất nhiều tiền”. 

 “Hả? Không lấy thù lao mà cũng kiếm được rất nhiều tiền sao?”, Tần Liên và Dương Khiết đều nghi ngờ nhìn Hạ Sương, không hiểu Hạ Sương có ý gì. Không lấy một đồng thù lao nào thì sao có thể kiếm được rất nhiều chứ? 

 Hạ Sương bất đắc dĩ liếc nhìn hai người, giải thích: “Cô thật sự cho rằng lợi nhuận của công ty giải trí chủ yếu dựa vào thù lao của các nghệ sĩ sao? Chúng tôi thậm chí còn không cần đợi Tần Liên đóng phim xong nổi tiếng, sau khi cô ấy bắt đầu đóng phim là đã có thể tiến hành một số tuyên truyền, với nhan sắc của Tần Liên lập tức có thể nhận được sự chú ý rất cao và có rất nhiều fans. Chúng ta còn có thể bắt đầu nhận một vài hợp tác, những hợp tác này mới là thứ kiếm được tiền chân chính”.

 
Chương 681: Dương Lệ kinh ngạc


 Lúc này, Tần Liên và Dương Khiết mới hiểu ra. Nghĩ kỹ lại thì trước kia, những ngôi sao khác cũng có rất nhiều tin tức về phương diện này truyền ra. Ví dụ như làm gương mặt đại diện của nhãn hàng quốc tế nào đó, một năm chia hoa hồng mấy chục triệu thậm chí hơn trăm triệu tệ. 

 Mà đó chỉ là một hợp tác mà thôi, một nghệ sĩ một năm có thể tiếp nhận không biết bao nhiêu hợp tác, tính ra lợi nhuận quả thực phải hơn đóng phim nhiều. 

 Hạ Sương nhìn Dương Khiết và Tần Liên, lại giải thích: “Nhưng đóng phim phải đóng thật tốt, những phương diện khác kiếm được tiền đều là nhờ độ nổi tiếng và fans của cô mua hàng. Mà những thứ đó đều đến từ việc đóng phim của cô, cho nên đóng phim là việc căn bản nhất giúp cô nổi tiếng, nhất định không được lơi lỏng”. 

 Tần Liên cũng hiểu điều này, vội gật đầu đáp: “Yên tâm đi, Hạ Sương, Dương Khiết, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhất định tranh thủ nâng cao diễn xuất, không để các cô, không để công ty truyền thông điện ảnh Quang Anh, càng không để cậu chủ Lâm thất vọng”. 

 Hạ Sương và Dương Khiết đều khẽ gật đầu, sau đó để Tần Liên tiếp tục đi rèn kĩ năng diễn xuất, còn các cô ấy lại bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. 

 Bởi vì bộ phim này khá quan trọng, nên sau khi thay đổi diễn viên, chẳng mấy chốc đã lan truyền tin tức, nói rằng ngôi sao nữ nổi tiếng trước kia đột nhiên bị đổi thành một diễn viên tên Tần Liên. 

 Không ít người trên mạng biết tin đều cảm thấy nghi ngờ. Dù sao bọn họ chưa bao giờ nghe qua cái tên Tần Liên, nhất thời có chút nghi ngờ đối với Tần Liên, cho rằng Tần Liên dựa vào quan hệ gì đó mới có thể lấy được vai nữ chính của bộ phim này, còn bản thân Tần Liên không có thực lực gì cả. 

 Cái tên Tần Liên vô cùng lạ lẫm với người khác, nhưng lại là cái tên khá quen thuộc với một số người, ví dụ như những người ở công ty giải trí Tinh Quang. 

 “Không ngờ mới chớp mắt mà Tần Liên đã đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, lại còn nhận được vai nữ chính của bộ phim này, cậu chủ Lâm kia rốt cuộc là người thế nào?”, đạo diễn Lam biết tin thì lẩm bẩm, trong lòng lại hơi hối hận. Nếu trước kia mình dày mặt, không vứt bỏ Tần Liên vì tiền đồ của mình, mà lựa chọn kiên quyết đi theo Lâm Hàn tới cùng thì có phải bây giờ đã khác rồi không? 

 Đạo diễn Lam nghĩ kỹ lại, lập tức cảm thấy có khả năng rất lớn. 

 Đạo diễn Lam cũng không hiểu nhiều về Lâm Hàn cho lắm, nhưng chỉ riêng chuyện Ngô Xuyên, đại ca của thế lực vùng xám ở Hoa Đông, lại là đàn em của Lâm Hàn, bây giờ Tần Liên rời khỏi công ty giải trí Tinh Quang chưa được mấy ngày đã vào công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, doanh nghiệp đứng dầu showbiz Hoa Hạ, trở thành nữ chính của một bộ phim quan trọng trong tay đạo diễn Ngô, đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, có thể thấy bối cảnh của Lâm Hàn cực kỳ to lớn. 

 Đạo diễn Lam với tư cách là đạo diễn, hiểu rất rõ về bộ phim lần này của đạo diễn Ngô vô cùng quan trọng, những diễn viên tham gia vào phim đều là những ngôi sao nổi tiếng hoặc là diễn viên kỳ cựu. 

 Bây giờ với đội hình mạnh như vậy, vị trí nữ chính quan trọng nhất lại đồng ý dùng một người mới, vừa nhìn đã biết bối cảnh của Lâm Hàn rất mạnh, ngay cả đạo diễn Ngô cũng phối hợp. 

 Đạo diễn Lam cảm thấy vô cùng tiếc nuối, tuy Tần Liên là một người mới, nhưng bất kể là nhan sắc hay diễn xuất, đạo diễn Lam biết rõ cô ấy chắc chắn có thể nổi tiếng. 


 Trước kia, Tần Liên vốn còn ở dưới trướng ông ta, bây giờ thoáng chốc đã sang bên đạo diễn Ngô, vả lại còn có tài nguyên tốt nhất, đạo diễn Lam lập tức cảm thấy lần này mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, có chút bất đắc dĩ, có chút bất lực. 

 Cùng lúc đó, trong biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn dậy sớm ăn sáng xong, đang buồn chán ngồi sưởi nắng cũng đọc được bài báo đó. 

 Dương Lệ ở bên cạnh thì đang bận bịu làm việc. 

 “Cuối cùng Tần Liên cũng nhận được vai nữ chính rồi, chỉ cần diễn thật tốt hẳn là lần này có thể nổi tiếng ở showbiz Hoa Hạ, sau đó rèn luyện thêm diễn xuất là có thể vươn ra quốc tế”, Lâm Hàn vui vẻ nói. 

 Dương Lệ nghe vậy lập tức hơi bất ngờ, lần này có thể nổi tiếng, sau đó là có thể vươn ra quốc tế? 

 Mặc dù Dương Lệ biết Tần Liên đẹp như vậy, không muốn nổi cũng khó, nhưng Lâm Hàn lại khẳng định có thể nổi tiếng trong thời gian ngắn như vậy có hơi khoa trương thì phải. 

 Dù gì trước mắt, trong showbiz Hoa Hạ, có ngôi sao nổi tiếng nào mà không trải qua rất nhiều bước mới dần dần nổi lên được. 


 Nổi tiếng trong một đêm, xưa nay đều là kết quả của sự nỗ lực qua không biết bao nhiêu ngày đêm. 

 “Thật hay giả vậy?”, Dương Lệ hơi nghi ngờ, tiến lại gần xem. 

 Nhưng khi đọc được bài báo đó, Dương Lệ lại sững sờ. Dương Lệ không hiểu về showbiz lắm, nhưng đạo diễn Ngô là nhân vật mà cả showbiz Hoa Hạ đều biết đến. 

 “Tần Liên trở thành nữ chính cho bộ phim của đạo diễn Ngô rồi sao?”, Dương Lệ sửng sốt hỏi. 

 Dương Lệ tiếp tục lật xem, vẻ mặt kinh ngạc. Đội hình diễn viên của bộ phim này mạnh vô cùng, đều là ngôi sao nổi tiếng và diễn viên kỳ cựu, rõ ràng là bộ phim mà đạo diễn Ngô dồn hết công sức chuẩn bị quay thật tốt. 

 Một bộ phim như vậy mà vị trí nữ chính quan trọng nhất lại dùng một diễn viên mới sao? 

 “Nếu không thì sao?”, Lâm Hàn tỏ vẻ đương nhiên nói. 

 Dương Lệ kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, bây giờ mới hiểu vì sao hôm qua Lâm Hàn lại vui vì Tần Liên như vậy. Ai có nghệ sĩ dưới trướng nhận được vị trí nữ chính của bộ phim dưới tay đạo diễn Ngô mà không vui kia chứ? 

 Dương Lệ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Vậy thù lao của Tần Liên cao không? Không phải anh nói anh bồi dưỡng sao? Vậy chắc anh cũng nhận được một phần tiền nhỉ? Em nghe nói thù lao của những diễn viên này thường rất cao, anh tùy tiện lấy một ít không phải là rất nhiều tiền sao?” 

 Lúc này, Lâm Hàn lại tỏ ra bình tĩnh, lật báo đọc tin tức quốc gia đại sự, thờ ơ nói: “Còn thế nào nữa, có mấy trăm triệu mà thôi, anh thấy chẳng bõ, quá ít, nên anh không lấy. Đợi sau này cô ấy vươn tầm quốc tế, kiếm được số tiền lớn rồi anh lại lấy là được”. 

 Dương Lệ nghe vậy cảm thấy không thể tin nổi, nhưng sau đó nhìn kỹ Lâm Hàn thì hình như anh thật sự không quan tâm. 

 Từ lúc bắt đầu, Lâm Hàn đọc được bài báo đó, anh cũng chỉ vì Tần Liên nhận được vai nữ chính mà cảm thấy vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ về chuyện tiền bạc. 

 “Lâm Hàn, anh giàu đến thế thật à?”, Dương Lệ nghi ngờ nhìn Lâm Hàn, lúc này, trong lòng Dương Lệ quả thật như có con sóng cuộn trào. 

 
Chương 682: Tám trăm triệu tiền tiêu vặt


 “Lần trước không phải anh đã nói với em rồi sao, đến thành phố Thiên Kinh một chuyến là có thể kiếm được 300 tỷ, em cảm thấy anh sẽ quan tâm đến mấy trăm triệu sao?”, Lâm Hàn tỏ vẻ chẳng có gì đáng kể, nói. 

 Dương Lệ hơi nhíu mày, chuyện lần trước cô vẫn nghĩ Lâm Hàn đang nói đùa, nên cũng không xem là thật. 

 Dương Lệ biết gia đình Lâm Hàn khá giàu có, nhưng theo bản năng cũng không cảm thấy có thể giàu đến thế. Mấy trăm triệu nói kiếm là kiếm được, vậy phải giàu đến mức nào, hoàn toàn đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cô. 

 Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Hàn không quan tâm đến tiền thù lao mấy trăm triệu này, hình như đúng là có tiền thật, lần trước quả thật đã kiếm được mấy trăm tỷ… 

 “Vậy chẳng phải cho dù bây giờ em không đi làm nữa, đi theo anh dùng tiền anh, cả đời cũng không dùng hết hay sao?”, Dương Lệ lên tiếng, dù sao theo năng lực tiêu dùng của cô thì đừng nói là mấy trăm tỷ, mấy trăm triệu, cho dù chỉ là một trăm triệu, cả đời cô cũng không dùng hết. 

 Lâm Hàn nghe vậy lập tức buông tờ báo xuống, lúc này mới nghĩ tới mình đã trở thành người thừa kế chân chính của nhà họ Lâm, sau này chắc chắn sẽ trở thành ông chủ nhà họ Lâm. Những người lớn tuổi của nhà họ Lâm cũng không thể gây ra bất cứ chuyện gì quấy nhiễu Lâm Hàn, cũng có nghĩa bây giờ Lâm Hàn có thể tùy ý đối đãi với Dương Lệ thật tốt. 

 Nói cách khác, Lâm Hàn hoàn toàn có thể tùy tiện cho Dương Lệ mấy trăm triệu, mấy tỷ, thậm chí giao hẳn sản nghiệp của nhà họ Lâm cho Dương Lệ quản lý. 

 Càng không cần nói đến bốn trăm tỷ kiếm được ở thành phố Thiên Kinh trước đó, hoàn toàn là do Lâm Hàn tự mình kiếm được, là tài sản thuộc về cá nhân Lâm Hàn, có thể tự do phân phối. 

 Dương Lệ thấy Lâm Hàn ngẩn người không nói chuyện, lập tức hơi nghi ngờ, nói: “Chồng à, anh nghĩ gì vậy, em chỉ nói đùa thôi”. 

 Lúc này, Lâm Hàn lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Em hỏi vậy vừa hay cũng nhắc nhở anh, hình như anh chưa cho em tiền bao giờ, bình thường em luôn tiêu tiền của mình. Xem trí nhớ của anh này, bây giờ anh gửi cho em một ít tiền trước, tùy em sử dụng, dùng hết thì nói anh là được”. 

 Lâm Hàn nói xong, bèn lấy điện thoại ra chuyển khoản. 

 Bình thường thẻ ngân hàng đều có hạn mức, một triệu tệ gì đó đều có, nhưng thẻ ngân hàng của Lâm Hàn hiển nhiên không thể nào có hạn mức. Nếu không với một người thuộc đẳng cấp như Lâm Hàn mà nói, thật sự quá rắc rối. 

 Dương Lệ nghe vậy lập tức cảm thấy vui vẻ. Bây giờ tiền lương của cô rất cao, hoàn toàn đủ cho cô dùng, cũng không thiếu tiền, nhưng không thiếu tiền không có nghĩa là không muốn tiêu tiền của chồng mình. Có thể tiêu tiền của chồng mình sẽ khiến Dương Lệ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cảm giác được tình yêu của Lâm Hàn đối với cô. 

 Lúc này, điện thoại của Dương Lệ vang lên, cô cầm lên xem, là một tin nhắn tiền đến tài khoản, chính là tin nhắn Lâm Hàn chuyển khoản cho Dương Lệ. 

 Nhưng nhìn số tiền, Dương Lệ lập tức ngơ ngác. 


 Dương Lệ đếm qua, phía sau có tám con số không, tức là tổng cộng tám trăm triệu… 

 Dương Lệ nhớ lại, vừa rồi Lâm Hàn nói là tùy tiện gửi ít tiền cho cô tiêu sao? Đây là tùy tiện gửi tám trăm triệu? 

 Lâm Hàn thấy Dương Lệ ngẩn người, lại nói: “Thế nào? Không đủ hả? Vậy anh gửi thêm cho em một ít, rảnh rỗi em cứ tiêu thỏa thích, tiền anh đảm bảo em tiêu đến chết cũng không hết”. 

 Lâm Hàn không phải đang nói đùa, tài sản của nhà họ Lâm vượt ngoài sức tưởng tượng của người khác, quả thật có tiêu thế nào cũng không tiêu hết, thậm chí có cầm đi đánh bài, thua tiền cũng cần đánh rất lâu rất lâu mới có thể thua hết. Suy cho cùng, trên đời này, không có mấy thế lực có thể lấy ra số tiền tương đương với con số này, muốn thua nhiều tiền trong một lần như vậy cũng không thua được. 

 “Đừng đừng, không cần đâu”, Dương Lệ vội nói. Đùa gì chứ, tám trăm triệu với Dương Lệ mà nói đã là quá nhiều, nếu Lâm Hàn lại “tùy tiện” cho cô thêm ít tiền, Dương Lệ sẽ cảm thấy hoang mang. Trong thẻ ngân hàng có nhiều tiền như vậy sẽ khiến Dương Lệ cảm thấy hoang mang. 

 Đến lúc này, cuối cùng Dương Lệ cũng đã tin lời Lâm Hàn nói, hóa ra Lâm Hàn thật sự có nhiều tiền như vậy. 

 Bây giờ nghĩ đến mấy trăm triệu thù lao của Tần Liên, Dương Lệ cũng đã hiểu Lâm Hàn. Dường như Lâm Hàn thật sự không xem mấy trăm triệu này là gì, chẳng cần phải lấy. 

 “Lâm Hàn, anh đúng là giàu có vượt ngoài sự hiểu biết của em, nhưng em hi vọng anh cũng đừng tiêu tiền lung tung. Tiền có nhiều đến mấy cũng phải tiêu đúng chỗ, không được lãng phí”, Dương Lệ nghiêm túc dặn dò. 

 “Yên tâm đi, anh biết, em thấy anh tiêu tiền lung tung lần nào chưa?”, Lâm Hàn thấy vẻ nghiêm túc của Dương Lệ thì cười đáp, đồng thời trong lòng cũng vui vẻ. Người bình thường nhìn thấy nhiều tiền như vậy, e rằng đã mua sắm điên cuồng từ lâu, còn Dương Lệ lại ở đây khuyên Lâm Hàn đừng lãng phí tiền, tam quan đúng là quá mức nghiêm chỉnh. 

 Dương Lệ nghĩ ngợi, hình như Lâm Hàn quả thực không tiêu tiền lung tung, rõ ràng là giàu có đến vậy. 

 Về bản thân Dương Lệ, bây giờ có số tiền lớn tám trăm triệu đủ để cô dùng cả đời cũng không hết, trong lòng Dương Lệ cũng khó mà bình tĩnh. 

 Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, Dương Lệ vẫn tiếp tục công việc và cuộc sống trước mắt của mình, sau này nếu ngày nào đó không muốn làm việc nữa, vậy thì không làm nữa. 

 Mặc dù số tiền bây giờ đã đủ để Dương Lệ hoàn toàn không cần đi làm, dù sao tám trăm triệu gửi ngân hàng lấy lãi một năm cũng được mấy chục triệu, tính ra một ngày cũng có mấy trăm nghìn, sao có thể dùng hết được? 

 Nhưng Dương Lệ vẫn cảm thấy ngày tháng đi làm phong phú một chút, tuy có đôi lúc khá vất vả, nhưng cũng rất thú vị. 

 “Không nói chuyện với anh nữa, em đi làm tiếp đây. Em phải mau chóng kết thúc chuyện phát triển kinh tế của Diễn đàn Hợp tác Châu Á - Thái Bình Dương trong tay, sau đó mau chóng theo sát dự án hợp tác với Hoa Đông, gần đây em luôn cảm thấy dự án bên đó không ổn”, Dương Lệ nói rồi đứng lên, tiếp tục bận rộn làm việc. 

 Lâm Hàn khẽ nhíu mày, hợp tác với Hoa Đông có vấn đề sao? 

 Nhưng Dương Lệ đã nói đó chỉ là cảm giác của cô ấy mà thôi, Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều. Nếu thật sự có vấn đề gì, Lâm Hàn tin rằng Dương Lệ và Tôn Minh có thể xử lý tốt, không cần Lâm Hàn phải ra mặt. 

 “Thật không?”, Hạ Đạt nghi ngờ hỏi. 

 Lúc này, Hạ Minh đang lướt điện thoại, nói: “Weibo cá nhân của đạo diễn Ngô đã công bố, trang chủ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cũng đã công bố tin tức này, chắc chắn là thật”. 

 Hạ Đạt nghe vậy lập tức ngã ngồi trên ghế. 

 Tần Liên là một người mới, đừng nói là ký hợp đồng giá trên trời với đạo diễn Ngô, vào hẳn vai nữ chính, để các ngôi sao nổi tiếng và diễn viên kỳ cựu còn lại diễn vai phụ cho cô ấy, mà chỉ riêng việc vào công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nghệ sĩ mới bình thường đều không thể vào được.

 
Chương 683: Tâm tư của công chúa


Hạ Đạt gần như không cần nghĩ nhiều cũng biết những chuyện này đều do Lâm Hàn âm thầm đứng sau giúp đỡ. 

 Nghĩ đến việc Lâm Hàn có năng lực đáng sợ như thế, có thể khiến Tần Liên gia nhập công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đứng đầu ngành giải trí Hoa Hạ, còn có thể khiến cho một người mới như Tần Liên có thể ký được hợp đồng xịn như thế. Hạ Đạt một lần nữa nhận ra sự khủng bố của Lâm Hàn. 

 “Nếu ngay từ đầu chúng ta tin tưởng Lâm Hàn thì có phải công ty giải trí hợp tác với đạo diễn Ngô bây giờ sẽ là Giải trí Tinh Quang không?”, Hạ Minh nghi ngờ hỏi. 

 Hạ Đạt nghe thế thì sửng sốt, mặc dù không muốn thừa nhận lắm nhưng trong thâm tâm ông ta biết chắc rằng khả năng cao sẽ là như thế, lai lịch của Lâm Hàn đã vượt xa tầm hiểu biết của họ. 

 Đột nhiên Hạ Đạt và Hạ Minh đều hối hận, lẽ ra ban đầu không nên đối xử với Lâm Hàn như thế, chỉ cần đối xử lịch sự với Lâm Hàn hơn một chút thì có thể Lâm Hàn sẽ vì Tần Liên mà giúp đỡ công ty Giải trí Tinh Quang của họ. Mà khi ấy, công ty họ chắc chắn cũng sẽ phất lên! 

 Trong khi Hạ Đạt và Hạ Minh đang cực kỳ hối hận thì Hạ Sương ở bên kia, người đang giữ chức tổng giám đốc công ty đứng đầu ngành giải trí Hoa Hạ, lúc này vừa mới giải quyết xong một số chuyện của công ty với Dương Khiết, lên kế hoạch sơ bộ cho những hợp tác đó. 

 Lúc này Dương Khiết đang lướt điện thoại, đột nhiên sắc mặt trở nên không tốt lắm, cô ấy ngẩng đầu lên nói: “Chị Hạ, chị nhìn đi, cư dân mạng đang vì Tần Liên thay thế vị trí nữ diễn viên nổi tiếng mà chửi bới Tần Liên này”. 

 Hạ Sương lại gần đọc, nhưng cũng không để tâm lắm mà cười bảo: “Chị đoán phần lớn đây là nick ảo do nữ diễn viên nổi tiếng kia thuê, đương nhiên cũng có rất nhiều người qua đường bị dẫn theo hướng đó, bây giờ họ cũng đang bắt đầu ghét Tần Liên”. 

 “Vậy phải làm sao? Phim còn chưa quay mà họ đã ghét Tần Liên rồi, đến lúc đó liệu…”, Dương Khiết hơi lo lắng. 

 “Yên tâm đi”, Hạ Sương vỗ vai Dương Khiết: “Đừng để ý đến những điều này, chúng ta cứ làm việc của mình như bình thường thôi. Chị tin bên phía đạo diễn Ngô sẽ giải quyết tốt chuyện nhỏ này, không cần chúng ta phải ra mặt”. 

 Dương Khiết nghe vậy thì hơi nhíu mày, dù không hiểu lắm nhưng cô ấy cũng biết, Hạ Sương và đạo diễn Ngô đều là tay lão làng trong ngành giải trí, có rất nhiều mối quan hệ nên cũng tin tưởng Hạ Sương, không còn lo lắng về điều đó nữa. 

 Mà lúc này, bên phía đạo diễn Ngô cũng nhận được tin tức đó, lập tức chửi thầm trong bụng. 

 Đạo diễn Ngô cũng là lão làng trong giới giải trí, đương nhiên hiểu rõ những chuyện này đa phần là do nữ diễn viên nổi tiếng vừa bị huỷ hợp đồng kia gây nên. Nếu không, một người mới như Tần Liên, cho dù không tuân theo quy định rồi tới làm nữ chính, ký hợp đồng có đãi ngộ như diễn viên nổi tiếng hàng đầu cũng không đến mức gây ra luồng dư luận lớn như vậy. 

 Đột nhiên trong lòng đạo diễn Ngô thấy hơi hoảng loạn, thật ra có chút ảnh hưởng xấu đến Tần Liên cũng không sao, chỉ cần sau này quay phim bình thường, đảm bảo được chất lượng thì đám cư dân mạng đó sẽ dần im miệng, chỉ cần có thực lực thì không sợ bị anti. 

 Nhưng điều mà đạo diễn Ngô lo lắng không phải là Tần Liên và bộ phim này sẽ bị ảnh hưởng, mà là lo lắng bản thân ông ta cũng bị ảnh hưởng. Dù sao trước đây bà chủ Tiêu Nhã của quý tộc họ Tiêu đối xử rất tốt với Tần Liên, hiển nhiên là quan hệ cũng khá thân thiết. 

 Nếu để Tiêu Nhã biết những chuyện này, biết bạn cô là Tần Liên bị cư dân mạng anti thành ra thế này, những lời nói khó nghe nào cũng có, Tiêu Nhã mà tức giận, đạo diễn Ngô cảm thấy có lẽ mình sẽ chết rất thảm, lúc đó có giải thích cũng vô ích. 

 Nghĩ đến đây, đạo diễn Ngô vội vầm điện thoại lên. 

 Ngay sau đó cuộc gọi được kết nối, đạo diễn Ngô vội vã bảo: “Tiểu Vương, cậu mau thu xếp đi, thông báo cho tất cả nhân viên công tác và diễn viên, tức tốc đến địa điểm quay đầu tiên mà chúng ta đã xác định, sáng mai sẽ bắt đầu bấm máy. Đúng rồi, trước khi bấm máy phải chuẩn bị tốt, đến lúc đó quay cho Tần Liên một vài video khi quay phim, để dân mạng biết được nhan sắc và khả năng diễn xuất của Tần Liên, lúc đó họ sẽ tự im miệng”. 

 Sau khi kết thúc cuộc gọi, đạo diễn Ngô lại gọi cho bộ phận quan hệ công chúng, bảo họ phối hợp PR giúp Tần Liên. 

 Mặc dù biết công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cũng có bộ phận quan hệ công chúng lợi hại, nhưng đạo diễn Ngô không dám chờ bên đó hành động. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Hạ Sương và Dương Khiết đều là bạn của Tiêu Nhã, nếu có chuyện gì chắc chắn ông ta cũng sẽ phải đón nhận cơn giận của Tiêu Nhã, chỉ có ông ta là xui xẻo. 

 Khi đạo diễn Ngô sắp xếp giúp Tần Liên tẩy trắng thì Hạ Sương và Dương Khiết lại chẳng có gì phải lo lắng. 

 Mà Tần Liên hoàn toàn không hề biết những chuyện này, cô đang bận luyện khả năng diễn xuất. 

 Bộ phim này cực kỳ quan trọng đối với Tần Liên, dù sao cũng hợp tác với đạo diễn Ngô - đạo diễn nổi tiếng nhất Hoa Hạ, mà lại có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng và những diễn viên lão làng làm nhân vật phụ trong phim của mình, Tần Liên cũng khá căng thẳng. 

 Nhưng Tần Liên biết lần này vừa là thử thách vừa là cơ hội, nếu cô thể hiện tốt, rất có thể sẽ nổi tiếng nhờ bộ phim này và kiếm được rất nhiều tiền, báo đáp Lâm Hàn. 

 Bây giờ nghĩ đến những khó khăn của mình trước đây, còn có sự giúp đỡ không ngừng của Lâm Hàn, trong lòng Tần Liên lại càng biết ơn anh hơn. 

 Lâm Hàn đã giúp Tần Liên rất nhiều, cô không biết phải trả ơn anh thế nào. Nếu không phải Lâm Hàn đã có vợ và yêu vợ sâu sắc, thậm chí Tần Liên cũng bằng lòng dâng mình lên báo đáp anh. 

 Cùng lúc đó, tại sân bay Đông Hải, một vị khách lạ đi tới. Người này mặc quần áo kiểu Anh, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo như người mẫu, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. 

 Hầu hết mọi người đều dần tự thấy mình thấp kém, bẩn thỉu, không dám đến gần, thậm chí còn không dám ngước nhìn người đẹp này. 


 Nhưng lần này Elizabeth Luna tới lại không dám nghĩ đến chuyện kết hôn với Lâm Hàn, chỉ muốn thật lòng xin lỗi anh, sau đó xem có thể hợp tác cùng anh được không. 

 Qua cuộc đấu tranh giữa ba quý tộc lần trước, Elizabeth Luna cũng coi như đã nhìn ra Lâm Hàn còn xuất chúng hơn cả nhân vật truyền kỳ như Lâm Thiên Tiếu. 

 Chưa kể, Lâm Hàn bây giờ đã trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Lâm, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lâm, sự giàu có và quyền lực của anh khiến người khác khó mà tưởng tượng. 

 Lúc này Luna cực kỳ hối hận, khoảng thời gian vừa qua cô ta đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu khi ấy cô ta không coi thường bà xã Lâm Hàn, ép Lâm Hàn ly hôn với Dương Lệ mà tiếp tục để Dương Lệ làm vợ Lâm Hàn, sau đó cô ta chịu thiệt thòi một chút, làm vợ lẽ của Lâm Hàn, có phải anh sẽ đồng ý không?

 
Chương 684: Nể mặt công chúa 


 Tuy rằng đường đường là công chúa Vương quốc Anh, đi làm vợ lẽ cho Lâm Hàn có vẻ khá thiệt thòi, nhưng bây giờ thật ra lại chẳng thiệt thòi chút nào. 

 Dù sao chỉ riêng với thế lực khổng lồ của nhà họ Lâm thôi cũng đã đủ để cô ta hy sinh nhiều như vậy rồi, chưa kể Lâm Hàn còn lợi hại hơn cả nhân vật truyền kỳ Lâm Thiên Tiếu, lại càng đáng hy sinh bản thân để trở thành vợ lẽ của Lâm Hàn hơn. 

 Lâm Thiên Tiếu trở thành nhân vật truyền kỳ như thế nào? Ban đầu ông không có gì trong tay, đến bây giờ đã có nhà họ Lâm khổng lồ, cực kỳ giàu có mà chỉ mất 40 đến 50 năm, thật sự là thành tựu vĩ đại. 

 Mà xuất phát điểm của Lâm Hàn cao hơn Lâm Thiên Tiếu rất nhiều, dù sao Lâm Hàn cũng xuất phát từ “trên vai” Lâm Thiên Tiếu, mà năng lực của anh mạnh hơn Lâm Thiên Tiếu rất nhiều. 

 Không thể nghi ngờ gì, tương lai Lâm Hàn sẽ còn đáng kinh ngạc hơn nữa. 

 Lúc này, Luna cũng đã ổn định lại cảm xúc, chuyện quá khứ đã qua, bây giờ hối hận cũng vô ích. 

 Lần này, Luna đến thành phố Đông Hải là để xin lỗi Lâm Hàn, giải quyết mâu thuẫn với anh, sau đó xem liệu có thể hợp tác với anh để tạo dựng mối quan hệ tốt được hay không. 

 Nếu không thể làm vợ chồng thì nên cố hết sức để làm đồng minh, nếu thật sự ngay cả đồng minh cũng không làm được thì Luna cảm thấy cũng cần tạo dựng mối quan hệ tốt, ít nhất cũng phải giữ vị trí trung lập. 

 Dù sao Lâm Hàn của bây giờ đã là người mà Luna không thể động đến, huống hồ sau này anh sẽ càng trở nên đáng sợ hơn. 

 Lúc này, Luna cũng đã đến cửa sân bay, Tôn Minh đã đưa người tới đón. 

 Tuy rằng không đi đến hôn nhân, nhưng dù sao cũng là công chúa Vương quốc Anh, về mặt nghi lễ không thể phớt lờ công chúa, vậy nên Tôn Minh cũng đích thân tới đón. 

 Về mâu thuẫn lần trước của Lâm Hàn với Luna, nhà họ Lâm cũng muốn xoa dịu, dù sao thực lực của Vương quốc Anh tuy không bằng nhà họ Lâm, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. 

 Đối với doanh nhân, thêm một người bạn chắc chắn tốt hơn thêm một kẻ thù, vì vậy nhà họ Lâm vẫn luôn muốn xoa dịu mối quan hệ với Luna. 

 Nhưng lần trước Lâm Hàn thật sự không hài lòng với Luna lắm, nên bây giờ Tôn Minh tạm thời chưa thông báo cho Lâm Hàn, đợi Luna đến nói rõ cô ta muốn làm gì rồi ông ta sẽ xem có nên thông báo cho Lâm Hàn không. 

 “Mời đi theo tôi”, Tôn Minh nói, sau đó đưa Luna đến bãi đỗ xe, lên con xe Bentley. 

 Sau khi lên xe, Tôn Minh cung kính nói với Luna: “Công chúa điện hạ, thật xin lỗi, vừa nãy đông người, tôi sợ để lộ thân phận của cô nên không chú ý nhiều đến nghi thức”. 

 “Không sao”, Luna hờ hững xua tay: “Nhà họ Lâm với tôi không cần để ý nhiều đến phép tắc như vậy”. 

 Tôn Minh nghe vậy thì hơi bất ngờ, xem ra thái độ của Luna với nhà họ Lâm có vẻ đã có chuyển biến tốt. 

 Nghĩ đến đây, Tôn Minh định nhân lúc tâm trạng Luna có vẻ đang tốt mà nghe ngóng mục đích tới thành phố Đông Hải lần này của cô ta. 

 “Công chúa điện hạ, có chuyện này tôi muốn hỏi cô, nếu cô không muốn nghe thì tôi sẽ không nói”, Tôn Minh ngập ngừng. 

 “Không sao, ông nói đi”, Luna cười đáp, trông có vẻ rất dễ nói chuyện, không còn vẻ kiêu ngạo hống hách như lần trước đến đây. 

 Tôn Minh thấy vậy thì cũng nhẹ nhõm hơn: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi mục đích tới thành phố Đông Hải lần này của cô thôi. Vì lần trước cô với cậu Lâm có mâu thuẫn, nên lần này tôi chưa thông báo cho cậu Lâm. Nếu cô muốn tăng thêm xung đột thì tôi sẽ không thể để cô gặp cậu Lâm. Tuy nhà họ Lâm chúng tôi không muốn khiến quan hệ với hoàng gia Anh xấu đi, nhưng cũng sẽ không ép cậu Lâm phải kết hôn với cô”. 


 Nghe vậy Luna cũng không ngạc nhiên, từ sau lần đánh cược trước, cô ta đã đoán được thể hiện tốt như vậy, cho dù không có vụ cá cược thì chắc chắn nhà họ Lâm cũng sẽ tin tưởng năng lực của Lâm Hàn, thừa nhận thân phận người thừa kế của Lâm Hàn, đương nhiên sẽ không còn ép Lâm Hàn làm gì nữa. 

 “Ông hiểu lầm rồi”, Luna mỉm cười giải thích: “Lần trước xảy ra mâu thuẫn như vậy với cậu Lâm, sau này tôi nghĩ lại cũng là lỗi của tôi, vậy nên lần này tôi đến là để xin lỗi cậu Lâm, sau đó xem có thể xoa dịu mối quan hệ được không, dù sao không thể thành vợ chồng thì chúng tôi có thể liên minh mà, đúng không? Tôi thật lòng thật dạ muốn liên minh với cậu Lâm, cùng nhau hợp tác”. 

 Tôn Minh hơi bất ngờ, không ngờ lần này công chúa Vương quốc Anh tới lại vì mục đích này. 

 Lần trước Luna ngông nghênh là thế, bây giờ lại thế này, Tôn Minh không dám tin đây lại là lời Luna nói. 

 Tuy nhiên Tôn Minh quan sát kỹ vẻ mặt Luna, thấy vẻ mặt cô ta bình tĩnh, dường như không phải đang đùa, càng không giống nói dối mà là sự thật. 

 Đột nhiên Tôn Minh hơi ngạc nhiên, rốt cuộc điều gì đã khiến Luna thay đổi như thế? 

 Tuy nhiên sau khi xác định được mục đích thực sự của Luna, Tôn Minh cũng thả lỏng, không cần phải lo lắng mâu thuẫn giữa hoàng gia Anh và nhà họ Lâm sẽ căng thẳng thêm nữa. Còn về việc có thể liên minh hay không thì không do Tôn Minh quyết định, chỉ có thể xem Lâm Hàn quyết định như thế nào thôi. 

 Nhà họ Lâm hiện giờ, mặc dù Lâm Hàn vẫn là người thừa kế nhưng trên thực tế anh đã là người có tiếng nói nhất. Bây giờ Lâm Hàn có liên minh với hoàng gia Anh hay không, hoàn toàn do anh quyết định, người thế hệ trước của nhà họ Lâm đã không thể can thiệp hay ép buộc anh được nữa. 

 Nghĩ đến đây, Tôn Minh cũng nói: “Vậy được rồi, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cậu Lâm, giúp cô hẹn thời gian gặp mặt”. 

 Điện thoại anh đổ chuông, là Tôn Minh, Lâm Hàn bắt máy. 

 “Alo cậu Lâm, công chúa Elizabeth Luna của Vương quốc Anh đã đến thành phố Đông Hải. Cô ấy muốn thay mặt hoàng gia Anh liên minh với nhà họ Lâm, công chúa rất chân thành, thái độ rất tốt, còn nói thời gian gặp mặt do cậu quyết định. Cậu xem hay là khi nào đến gặp công chúa đi ạ?”, Tôn Minh cung kính hỏi. Ông ta nói vậy cũng là đang truyền đạt cho Lâm Hàn rằng thái độ của công chúa điện hạ lần này rất tốt, rất có thành ý, chứ không phải tới để cãi nhau. 

 Dù sao công chúa cũng đang ngồi bên cạnh, Tôn Minh cũng không dám nói quá thẳng, người ta là công chúa điện hạ của hoàng gia Anh nên ông ta phải nể mặt. Tôn Minh không dám nói quá thẳng khiến cô ta mất mặt và khó xử. 

 Đương nhiên Lâm Hàn nghe ra ý của Tôn Minh, ông ta hy vọng anh nể mặt đi gặp Luna.

 
Chương 685: Thay đổi thái độ


 

 Lâm Hàn cũng hơi ngạc nhiên, công chúa nước Anh trước đây rất ngông nghênh tự đại, sao bây giờ lại thành tâm thậm chí còn hạ mình muốn liên minh với nhà họ Lâm của anh? 

 Đột nhiên Lâm Hàn cảm thấy khá thú vị, nhưng cũng không làm khó mà đồng ý luôn, hẹn gặp nhau buổi trưa ăn cơm ở sơn trang Thuý Hồ. 

 Tôn Minh thấy Lâm Hàn đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm. 

 “Công chúa điện hạ, cậu Lâm đã đồng ý hẹn gặp thảo luận ở sơn trang Thuý Hồ trưa nay. Bây giờ tôi đưa cô tới đó nghỉ ngơi trước, sắp xếp một bữa tiệc đặc sắc cho cô, buổi trưa cậu Lâm sẽ tới”, Tôn Minh cung kính thưa. 

 “Được”, Luna khẽ gật đầu đồng ý. 

 Đồng thời Luna cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn đồng ý đến gặp cô ta chí ít cũng nói lên được bây giờ anh đã không còn tức giận và để bụng chuyện trước đây, quan hệ giữa hai người cũng có cơ hội tốt lên. 

 Chẳng mấy chốc, Luna đã đến sơn trang Thuý Hồ dưới sự dẫn đường của Tôn Minh. 

 Tôn Minh vốn muốn đưa Luna đến phòng khách nghỉ ngơi trước, khi nào Lâm Hàn đến thì sẽ thông báo và đưa cô ta tới phòng VIP. 

 Mặc dù Lâm Hàn chẳng mấy khách sáo với Luna nhưng Tôn Minh không dám, dù sao cô ta cũng là công chúa hoàng gia Anh, ông ta không dám thất lễ. 

 Nhưng Luna không muốn vào phòng khách nghỉ ngơi mà nhất quyết muốn đợi Lâm Hàn trong phòng VIP. 

 Tôn Minh khuyên mấy lần không được, chỉ đành làm theo ý Luna. 

 Đồng thời Tôn Minh cũng thấy hơi kỳ lạ, Luna làm thế này thật sự đã hạ mình xuống rất thấp. Tôn Minh không hiểu lắm, rốt cuộc Lâm Hàn đã làm gì mà có thể khiến cho công chúa hoàng gia Anh phải hạ mình thấp đến thế này? 

 Suy nghĩ mãi mà Tôn Minh vẫn không hiểu, ông ta không hiểu rất nhiều chuyện của Lâm Hàn. Ví dụ như lần trước đến thành phố Thiên Kinh, đến giờ Tôn Minh vẫn chưa hiểu Lâm Hàn đã làm thế nào mà lại có thể chỉ dựa vào mình xoay chuyển được cục diện chiến tranh giữa các quý tộc mà không hề mượn quan hệ hay thế lực của nhà họ Lâm. 

 Sau đó Tôn Minh yêu cầu người của sơn trang Thuý Hồ chuẩn bị bữa tiệc cao cấp nhất, ông ta không dám thất lễ với Luna và Lâm Hàn dù chỉ một chút. 

 Chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã lái xe đến sơn trang Thuý Hồ. 

 Lúc này Tôn Minh đang đợi ở cửa, thấy Lâm Hàn đến thì vội lên tiếp đón. 

 “Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, công chúa đang chờ cậu trong phòng VIP. Tôi sắp xếp cho cô ấy vào phòng khách nghỉ ngơi trước, khi nào cậu đến thì thông báo, nhưng cô ấy khăng khăng muốn chờ ở phòng VIP, thật sự đã hạ mình rất thấp rồi đó ạ!”, Tôn Minh hạ giọng nói với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ lần này Luna đến không phải để giở trò gì mà là thực sự muốn liên minh với nhà họ Lâm, hơn nữa cũng hạ mình rất thấp. 

 Mặc dù Lâm Hàn không biết lý do cụ thể khi Luna làm vậy, nhưng anh cũng đoán được đại khái. Chắc là anh đã đảo ngược tình thế cuộc chiến tranh giữa quý tộc ở thành phố Thiên Kinh lần trước, lại thắng cược, trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Lâm, cả nhà họ Lâm bây giờ ngoài Lâm Thiên Tiếu thì Lâm Hàn là người có tiếng nói nhất. 

 Mà người duy nhất có thể khống chế Lâm Hàn – Lâm Thiên Tiếu lại chính là bố ruột của anh, lâu nay ông ấy cũng không muốn lo liệu công việc của nhà họ Lâm, ông muốn được an hưởng tuổi già. Vậy nên đương nhiên ông sẽ không cản trở Lâm Hàn, thậm chí còn muốn giúp anh trong mọi phương diện. 

 Đương nhiên cả nhà họ Lâm to lớn như vậy cũng chỉ do một mình Lâm Hàn quyết định. 

 Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nếu Lâm Hàn giở trò gì thì anh cũng sẽ không khách sáo, đằng sau anh còn có nhà họ Lâm, cho dù đối phương là hoàng gia Anh thì Lâm Hàn cũng không sợ. 

 Mà nếu Luna thật lòng muốn liên minh với mình, Lâm Hàn cũng sẵn lòng hợp tác. Dù sao trên thực tế là hợp tác với Lâm Hàn trước, sau đó mới hợp tác với nhà họ Lâm, tương đương với việc trở thành mối quan hệ riêng của Lâm Hàn. 

 Sau khi trải qua sự việc lần trước, Lâm Hàn càng nhận thức được tầm quan trọng của việc củng cố thực lực của bản thân, mà liên minh là một trong những phương pháp quan trọng nhất. 

 Giống như chuyến đi tới thành phố Thiên Kinh lần trước, nếu không có sự giúp đỡ của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn sẽ không thể giúp nhà họ Tiêu đảo ngược tình thế để có thể đánh bại nhà họ Khương, lấy lại 100 tỷ tệ và thắng cược. 

 “Đi thôi, vào xem tình hình thế nào”, Lâm Hàn nói rồi vào phòng VIP Luna đang ở dưới sự dẫn đường của Tôn Minh. 

 Cửa mở ra, Lâm Hàn nhìn thấy Elizabeth Luna, người đã gặp vài lần trước đó. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Cô ta vẫn xinh đẹp như thế, vẫn toát lên khí chất nữ hoàng, điều khác biệt là cảm giác lần trước Luna mang lại là cực kỳ kiêu ngạo, mà lần này Luna đã bớt kiêu ngạo, khiến người ta muốn lại gần hơn. 

 Luna thấy Lâm Hàn đến thì vội đứng dậy, đi tới trước mặt anh. 

 “Cậu Lâm, chào cậu, tôi mạo muội làm phiền cậu thế này, cảm ơn cậu vẫn bằng lòng tới gặp tôi”, Luna cung kính nói. 

 Lâm Hàn thấy thế thì khẽ gật đầu, có vẻ cô ta không giở trò gì, mà là thật lòng tới đây, vậy là tốt nhất. 

 Nếu lần này Luna vẫn muốn giở trò gì thì Lâm Hàn cũng không sợ, trước đây Lâm Hàn bị các ông lớn nhà họ Lâm hạn chế, bây giờ không còn bị hạn chế nữa, đương nhiên anh cũng chẳng sợ Luna. 

 Nhưng nếu Luna giở trò gì, dù Lâm Hàn không sợ nhưng vẫn sẽ khá rắc rối. 

 Dù sao anh vẫn còn rất nhiều việc, anh vừa phải hoàn thành hợp tác với vùng Bắc Đông, vừa phải tới Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc, sau này anh sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lâm và từng bước tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lâm. 

 Hai việc đầu tiên không khó khăn lắm, mặc dù hơi rắc rối nhưng vẫn có thể giải quyết. 

 Việc cuối cùng là tiếp quản nhà họ Lâm mới khiến Lâm Hàn đau đầu. 

 Mặc dù sản nghiệp lớn nhỏ của nhà họ Lâm đều có người quản lý riêng, gia chủ nhà họ Lâm không cần phải xử lý tất cả mọi việc, chỉ cần thống nhất tất cả là được. 

 “Ngồi xuống ăn cơm rồi nói đi”, Lâm Hàn mỉm cười. 

 Luna gật đầu, đi tới chỗ ngồi nhưng không ngồi xuống mà đợi Lâm Hàn ngồi trước, điều này đã thể hiện được sự tôn trọng của cô ta. 

 Đương nhiên Lâm Hàn cũng hiểu những nguyên tắc này, anh nhìn ra ý của Luna, thậm chí ngay cả chỗ ngồi, Luna cũng hạ thân phận thấp hơn, như vậy Lâm Hàn ngồi chỗ nào cũng có thân phận cao hơn cô ta. 

 Lâm Hàn không nghĩ nhiều mà ngồi xuống luôn, Luna thấy vậy lúc này mới ngồi xuống. 

 
Chương 686: Đạt thành hợp tác


 Trong căn phòng VIP trang nhã ở sơn trang Thuý Hồ, Lâm Hàn và công chúa hoàng gia Anh Elizabeth Luna ngồi đối diện nhau. 

 Tôn Minh ngồi bên cạnh, mấy vệ sĩ của Luna và một vài cấp dưới của Tôn Minh đứng bên cạnh. 

 “Nói đi, lần này cô tới là có chuyện gì?”, Lâm Hàn gắp thức ăn vào miệng, cực kỳ tuỳ ý, dường như không hề coi người đối diện mình là công chúa hoàng gia Anh mà chỉ là người bình thường. 

 Thật ra, thân phận địa vị hiện nay của Lâm Hàn đã không còn thấp hơn Luna, thân là người thừa kế của nhà họ Lâm, không lâu sau anh sẽ là gia chủ nhà họ Lâm, địa vị của anh thậm chí còn cao hơn Luna rất nhiều. 

 Mà Luna thấy Lâm Hàn như vậy cũng không hề khó chịu, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn. Lâm Hàn như vậy khá tuỳ ý, không so đo chuyện trước đây. 

 “Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, lần này tôi tới chủ yếu là để xin lỗi cậu. Tôi rất xin lỗi về chuyện lần trước, tôi đã làm phiền đến cậu, mong cậu có thể tha thứ cho tôi”, Luna nói rồi nhìn mấy vệ sĩ mà mình dẫn tới. 

 Họ lập tức hiểu ý, đi ra khỏi phòng VIP, không lâu sau thì mang vài chiếc hộp vào. 

 “Cậu Lâm, đây là những thứ độc nhất vô nhị của Vương quốc Anh chúng tôi. Về giá cả, đương nhiên cậu Lâm không thiếu tiền, nhưng những thứ này rất khó mua được ở đây. Nếu cậu muốn tự mua có thể sẽ mất thời gian, mà những thứ này cũng được tôi lựa chọn cẩn thận cho vợ cậu, tin rằng vợ cậu sẽ thích chúng”, Luna nói. 

 Vệ sĩ Luna nhận được ra hiệu, mở những chiếc hộp này ra. 

 Lâm Hàn nhìn lướt qua, có vẻ đều là ngọc trai đặc biệt của Vương quốc Anh, có dạ minh châu và rất nhiều sản phẩm chăm sóc da của phụ nữ, đồ trang sức bằng vàng và bạc. 

 Lâm Hàn không rõ giá trị cụ thể, nhưng anh nhìn ra được món nào cũng đều là đồ xa xỉ đắt tiền, giá trị của những chiếc hộp này đều lên tới mấy chục triệu tệ. 

 Nhưng mấy chục triệu hoặc hàng trăm triệu tệ có thể là rất nhiều đối với người bình thường, nhưng nó thực sự không phải số tiền lớn đối với Lâm Hàn. 

 Mà Lâm Hàn cũng nhìn ra được Luna đã lựa chọn rất kỹ càng những món đồ này, dù sao phụ nữ hiểu phụ nữ hơn. 

 Nếu Lâm Hàn tự đi chọn để mua, chưa nói đến việc không hiểu, cho dù hiểu thì cũng mất rất nhiều thời gian. 

 Có thể thấy lần này Luna thật sự rất có lòng, chắc đã mất rất nhiều thời gian để lựa chọn những thứ này, cô ta cũng không tiện bảo người làm của mình chọn, dù sao cũng đều là đồ dưỡng da xa xỉ nổi tiếng, người làm nào được tiếp xúc với những món đồ ở cấp độ này, nên cũng sẽ không hiểu. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, cũng khá hài lòng, tin rằng Dương Lệ sẽ rất thích những thứ trong mấy chiếc hộp này. 

 Luna quả thật rất thông minh. Qua lần tiếp xúc với Lâm Hàn và Dương Lệ, lúc này cô ta cũng hiểu được tầm quan trọng của Lâm Hàn với Dương Lệ. Mọi người đều biết rồi lấy lòng Dương Lệ, khiến Dương Lệ vui vẻ, đương nhiên Lâm Hàn cũng sẽ vui. 

 Lâm Hàn hiểu tâm tư Luna, nhưng đúng là anh rất vui, có điều trong lòng vẫn thấy kỳ lạ. Lần trước Lâm Hàn và Luna đã nảy sinh mâu thuẫn khá lớn, nhưng cuối cùng đã kết thúc bằng một cái tát Lâm Hàn dành cho Luna, sau khi tính lại thì thực ra Luna thiệt thòi hơn. 

 Đường đường là công chúa hoàng gia Anh, sau khi bị Lâm Hàn tát vẫn tới xin lỗi Lâm Hàn, nếu nói chuyện này cho người khác không biết có ai tin không, vì nó thật sự quá khó tin. 

 Lúc này Lâm Hàn khẽ gật đầu bảo: “Cô thật có lòng, chuyện đó đã qua rồi. Tôi tin lần này cô tới tìm tôi cũng không chỉ đơn giản là để xin lỗi đúng không?” 


 Luna nghe thấy thế thì lòng vui mừng, mặc dù thông qua thái độ của Lâm Hàn cô ta đã đoán được anh đã bằng lòng không so đo mâu thuẫn trước đây, nhưng dù sao Luna vẫn không yên tâm, bây giờ cuối cùng cũng nghe Lâm Hàn nói bỏ qua, lòng Luna lập tức thả lỏng. 

 Nếu Lâm Hàn không cho qua mà so đo chuyện cũ thì Luna thật sự hết cách, dù sao Lâm Hàn hiện tại đã không phải là người mà cô ta có thể đối phó. 

 Thực lực tổng thể của hoàng gia Anh yếu hơn một chút so với nhà họ Lâm, chưa kể hiện tại toàn bộ nhà họ Lâm đều nghe lời Lâm Hàn, mà hoàng gia Anh cũng không hoàn toàn nghe theo Luna. 

 Bây giờ Luna không phải đối thủ của Lâm Hàn, sau này lại càng không. Dựa theo năng lực đã thể hiện ra của Lâm Hàn, Luna gần như có thể khẳng định nhà họ Lâm dưới sự quản lý của Lâm Hàn, thực lực không nói có thể nhảy vọt, nhưng ít nhất việc phát triển ổn định là không có vấn đề. 

 “Đương nhiên tôi còn có một số chuyện khác”, Luna cũng nói luôn: “Tôi muốn nói với cậu về chuyện liên minh, sau khi liên minh sẽ có rất nhiều lợi ích cho cả hai chúng ta. Chúng ta có thể tiến hành lũng đoạn kinh tế, mà về phương diện quyền lực chính trị, hoàng gia Anh chúng tôi có thể giúp nhà họ Lâm rất nhiều, đương nhiên chúng tôi cũng cần sự giúp đỡ của nhà họ Lâm về mặt kinh tế”. 

 Lâm Hàn gật nhẹ đầu, anh đã biết điều này từ lời Tôn Minh nói trước đó. 

 Lâm Hàn cũng sẵn sàng hợp tác với hoàng gia Anh. 

 Mặc dù thực lực tổng thể của hoàng gia Anh yếu hơn nhà họ Lâm một chút, nhưng thật ra cũng có điểm mạnh riêng. Như Luna nói, nhà họ Lâm tương đối yếu về phương diện chính trị, dù sao cũng là doanh nhân, chắc chắn khó phát triển phương diện chính trị. Mà hoàng gia Anh thì khác, là dòng dõi hoàng tộc của căn chính miêu hồng, danh chính ngôn thuận, đương nhiên tốt hơn nhiều so với nhà họ Lâm. 

 Luna nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng lại kích động. Lâm Hàn đồng ý rồi, hoàng gia Anh hợp tác với nhà họ Lâm có thể mang lại nhiều lợi ích về mọi mặt. 

 Đối với bản thân Luna cũng có rất nhiều lợi ích. Cô ta đàm phán thành công hợp tác này, về sau thậm chí không cần phải liên hôn với thế lực mạnh nào khác, dựa vào việc hợp tác lần này có thể chứng minh thực lực của bản thân, có thể thuận lợi ngồi lên kế vị trở thành nữ hoàng, thay vì là công chúa như hiện tại. 

 “Cậu Lâm bằng lòng liên minh với hoàng gia Anh thật sự là vinh hạnh của chúng tôi. Tôi đã chuẩn bị một số dự án hợp tác cụ thể, mang lại nhiều lợi ích cho cả hai chúng ta. Tất nhiên đây chỉ là sơ bộ, còn chi tiết cụ thể, chúng ta sẽ thảo luận kỹ càng hơn”, Luna nói rồi lấy ra một xấp kế hoạch và báo cáo dày cộp, đưa cho Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh nhận lấy rồi đọc. Đúng là có rất nhiều lợi ích đối với nhà họ Lâm và hoàng gia Anh, nhất là một số giúp đỡ của hoàng gia Anh đối với nhà họ Lâm về mặt chính trị, với nhà họ Lâm khổng lồ hiện tại cũng là điều vô cùng cần thiết.

 
Chương 687: Tôn Minh vui mừng


 Lâm Hàn đọc bản kế hoạch hợp tác Luna đưa cho rồi gật đầu. Có thể thấy hoàng gia Anh cũng rất hào phóng với nhà họ Lâm, thậm chí còn cho phép một số nhân viên cốt cán của nhà họ Lâm ở hoàng gia Anh có các vị trí tốt, địa vị cũng không thấp. 

 Lâm Hàn không ngốc, anh nhìn ra được những chức vị chính thức này không phải hư danh mà thực sự có quyền lợi nhất định, thật sự được tham gia vào việc quản lý Vương quốc Anh. 

 Có thể nói lần này hoàng gia Anh đã hạ quyết tâm nhất định phải lên được thuyền lớn của nhà họ Lâm, cùng nhau bước tiếp. 

 Mà bản kế hoạch và báo cáo này cũng cực kỳ chi tiết và khả thi, năng lực của Luna rất tốt. Trước đâu cô ta hơi kiêu ngạo nhưng dù sao cũng là công chúa hoàng gia, kiêu ngạo cũng là bình thường, dù sao bây giờ cô ta không dám kiêu ngạo trước mặt Lâm Hàn là được, không ảnh hưởng đến anh lắm. 

 “Nhìn chung thì không có vấn đề gì, tôi cảm thấy khá ổn, vấn đề cụ thể tôi sẽ sắp xếp người trong gia tộc liên lạc với cô, bàn bạc cụ thể. Nhưng việc hợp tác ở Hoa Đông cần phải hoãn lại một chút. Thời gian này tôi đang bận hợp tác với Bắc Đông, đợi khi nào xong việc tôi mới có thể hợp tác với các cô được”, Lâm Hàn đặt tập tài liệu dày cộp xuống và nói. 

 Luna đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, biết Lâm Hàn và nhà họ Lâm bây giờ đang dần phát triển sản nghiệp ở Hoa Hạ, trọng tâm gia tộc đã chuyển tới Hoa Hạ. 

 Vì vậy trong phương diện này, Luna cũng thuận theo, cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho việc hợp tác ở Hoa Đông, có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho nhà họ Lâm, đương nhiên cũng có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho hoàng gia Anh. 

 Hoàng gia Anh cũng muốn phát triển sản nghiệp ở Hoa Hạ. Một là mức lương của Hoa Hạ, chi phí thuê nhân công ở đây tiết kiệm hơn nhiều so với ở Vương quốc Anh. Thứ hai, người Hoa Hạ khá đông, những năm gần đây nền kinh tế đã dần phát triển, tương đương với một thị trường hoàn toàn mới. 

 Luna hơi ngạc nhiên vì gần đây Lâm Hàn lại đang phát triển với vùng Bắc Đông. Luna không hiểu biết nhiều về vùng này nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: “Được, chuyện này cứ hoãn lại, tôi sẽ thu xếp người bàn bạc kế hoạch hợp tác còn lại với người trong gia tộc anh, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”. 

 Lâm Hàn cũng mỉm cười gật đầu, đồng ý. 

 Sau khi nói xong chuyện chính, Lâm Hàn và Luna ăn cơm. Bữa tiệc này Tôn Minh đã sắp xếp chuẩn bị rất chu đáo, vậy nên vô cùng phong phú, cũng khá hợp khẩu vị Luna nên cô ta hết lời khen ngợi. 

 Sau khi Tôn Minh theo Lâm Hàn vào phòng VIP thì vẫn luôn ngồi bên cạnh anh. Mặc dù không tham gia vào cuộc trò chuyện của Lâm Hàn và Luna, nhưng ông ta đã nghe thấy hết những gì hai người nói, Lâm Hàn không tránh mặt ông ta mà để cho ông ta ngồi đây nghe. 

 Kể từ lần đến Thiên Kinh lần trước, Tôn Minh đã âm thầm giúp Lâm Hàn nên Lâm Hàn càng tin tưởng ông ta hơn, dần dần coi Tôn Minh là tâm phúc của mình để bồi dưỡng. 

 Cho dù những người có thể nắm giữ những vị trí quan trọng trong sản nghiệp nhà họ Lâm, hầu như đều đã được bộ phận điều hành nhà họ Lâm xem xét nghiêm ngặt, xác nhận sự trung thành và năng lực đều không có vấn đề. 

 Nhưng Lâm Hàn cũng biết với tư cách là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, trong tay có cả gia tộc lớn như thế, người bên dưới cũng khó tránh khỏi có lúc giở trò, cho nên Lâm Hàn cần phải đào tạo tâm phúc, sau đó giao những sản nghiệp và người quan trọng cho họ, giao những thứ không quan trọng lắm cho người khác, như vậy khi xảy ra chuyện gì cũng không cần lo lắng. 

 Giống như những người trong Tôn Hàn Các, Lâm Hàn khá tin tưởng họ, trước nay anh luôn tự quản lý, dù là Ngô Xuyên luôn đi theo mình nhưng anh cũng không giao cho anh ta quản lý. 

 Đương nhiên Ngô Xuyên cũng là người Lâm Hàn khá tin tưởng, nếu không anh cũng không giao toàn bộ thế lực Vùng Xám ở Hoa Đông cho anh ta. 

 Mà hiển nhiên nhóm Lý Minh, Phùng Thạch là người ở cấp độ khác, anh sẽ bảo Ngô Xuyên phái một số người đến để giúp đỡ họ chứ không giao cao thủ vào tay họ, vì Lâm Hàn vẫn chưa tin tưởng họ, anh chỉ yên tâm giao công ty cho họ chứ không yên tâm giao cao thủ cho họ. 

 Dù sao thì công ty nằm trong tay họ, dù có xảy ra vấn đề gì Lâm Hàn cũng chỉ mất ít tiền, so với nhà họ Lâm to lớn thì những công ty đó anh cũng không thực sự quan tâm lắm. 

 Nhưng tay chân thì khác, họ là cao thủ, nếu quản lý người không tốt thì có thể sẽ gây ra rất nhiều tai hoạ. 

 Lúc này Tôn Minh nghe nói Lâm Hàn và Luna đã xác nhận hợp tác, nhà họ Lâm và hoàng gia Anh cùng hợp tác, trong lòng ông ta khá vui. 

 Hợp tác thì cả hai bên sẽ cùng có lợi, hỗ trợ cho nhau trong nhiều phương diện, hai thế lực đều sẽ mạnh hơn rất nhiều. 

 Mặt khác, điều khiến Tôn Minh vui hơn là hoàng gia Anh và nhà họ Lâm hợp tác ở Hoa Đông. 

 Nghe giọng điệu Lâm Hàn, Tôn Minh có thể nhận ra lúc đó anh sẽ giao những chuyện hợp tác này cho quỹ đầu tư Nhân Phàm giải quyết, nếu không cũng sẽ không bảo bên phía Luna hoãn lại. 

 Nếu không giao cho quỹ đầu tư Nhân Phàm hợp tác thì Lâm Hàn hoàn toàn không cần hoãn lại, anh chỉ cần điều một số người tới là được. 

 Mà hành động này của Lâm Hàn chắc chắn là sẽ giao tất cả sản nghiệp ở Hoa Đông cho quỹ đầu tư Nhân Phàm lo liệu, đương nhiên không cần điều sản nghiệp nhà họ Lâm tới. 

 Như vậy thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ tăng lên rất nhiều. 

 Trước đó đã có sự hợp tác phát triển Châu Á – Thái Bình Dương, bây giờ có hợp tác với vùng Bắc Đông, sau này còn hợp tác với hoàng gia Anh, thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm trong hai năm này sẽ tăng lên nhanh chóng. 


 Sau khi xác định phương án hợp tác, việc triển khai và giám sát tiếp theo sẽ không cần Dương Lệ đích thân làm, cuối cùng cũng có thể yên tâm giao cho cấp dưới làm. 

 Vừa mới kết thúc dự án lớn này, nhưng Dương Lệ lại không thể nghi ngơi, cô thu dọn đồ đạc rồi tới bộ phận chịu trách nhiệm hợp tác với vùng Bắc Đông, bắt đầu theo dự án này. 

 Hiện tại dự án này chủ yếu do giám đốc điều hành khác của công ty phụ trách, thi thoảng Tôn Minh cũng giúp đỡ, Dương Lệ không yên tâm về giám đốc này lắm, vậy nên sau khi kết thúc dự án hợp tác phát triển Châu Á – Thái Bình Dương xong, cô lập tức tới đây. 

 “Tổng giám đốc Dương, cô đến rồi”, thấy Dương Lệ, đến, Lý Hân vội đứng lên, vô cùng cung kính.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top