Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Dịch 

Chương 608: Cũng kiếm được có 300 tỷ thôi


 

 "Đây là xe gì? Trông oách quá đi mất!" 

 Dương Cảnh Đào nhìn chiếc xe Hummer trước mặt, lấy làm lạ hỏi. 

 Triệu Tứ Hải đứng cạnh lại biết, kinh ngạc nói: "Đây là xe Hummer đấy, ít nhất cũng trị giá 2 triệu tệ". 

 "Đắt như thế á? Từ khi nào mà Dương Lệ có tiền rước nó về?", Dương Duyệt cũng bất ngờ hỏi. 

 Lúc này Dương Khiết lại nói: "Hôm qua em còn qua tìm chị hai chơi mà, đâu có thấy chiếc xe này đâu, có phải do anh rể hai ra ngoài làm ăn có tiền mua không?" 

 "Lâm Hàn kiếm tiền mua á? Nó đào đâu ra tiền chứ, nực cười, chắc chắn là lấy tiền của Dương Lệ rồi!", Dương Cảnh Đào cười nói. 

 Bấy giờ, Lâm Hàn và Dương Lệ nghe thế tiếng nói bên ngoài thì biết đám người Dương Cảnh Đào đến, nên đã đi ra đón tiếp. 

 "Bố, chị hai, anh rể, em gái, mọi người đến rồi à, đứng ngoài nói gì thế? Nhanh vào trong ngồi đi, ở ngoài lạnh lắm", Dương Lệ nhiệt tình nói, tuy rằng bọn họ đã gây ra nhiều chuyện không hay, Dương Lệ cũng không thích lắm, thậm chí là bất mãn, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thân của mình. 

 Dương Khiết chỉ vào chiếc xe Hummer hỏi: "Vừa rồi bọn em đang thảo luận chiếc Hummer này là của ai, nó ít nhất cũng 2 triệu tệ đó, đắt thế mà ai chịu chi vậy chị?" 

 Dương Lệ nhìn sang chiếc Hummer lắc đầu nói: "Sáng sớm Lâm Hàn đã lái xe này về, còn của ai thì chị không biết". 

 "Nói như vậy không phải em ha cho tiền Lâm Hàn mua à, Lâm Hàn đào đâu ra tiền mà mua chứ? Hay là xin xỏ kép nhí nào đó lấy được?", Dương Duyệt bèn lên tiếng hỏi. 

 Triệu Tứ Hải lại cười nói: "Điều đó chưa chắc đã đúng, gia đình Lâm Hàn không phải khá giàu sao? Có lẽ là do Lâm Hàn ngửa tay xin ông già cũng nên, hahaha". 

 Dương Cảnh Đào nghe vậy cũng phá lên cười, mặt đầy bỡn cợt nhìn Lâm Hàn. 

 Lúc này, Lâm Hàn đã bước ra, dĩ nhiên cũng nghe bọn họ bàn tán, Lâm Hàn biết rằng họ đang cố tình chế nhạo mình, nhưng anh cũng chẳng thèm để ý vì không muốn làm Dương Lệ mất hứng. 

 Trước khi đám người Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh, vì để tiện di chuyển, Lâm Hàn đã mua hẳn mấy chiếc Hummer, đưa mấy chiếc cho Ngô Xuyên và người của Tôn Hàn Các lái đi, chỉ giữ lại mỗi chiếc này để Lâm Hàn đi lại. 

 Dù sao tổng giá trị mấy chiếc Hummer này cũng chỉ có vài triệu tệ mà thôi, Lâm Hàn vốn chẳng coi ra gì. Chuyến này ra ngoài đã thu của nhà họ Tiêu 100 tỷ, lấy của nhà họ Khương 100 tỷ và thêm một cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh với giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, nên mấy triệu tệ này với anh mà nói còn chẳng tính là chi tiền. 

 "À, chiếc này tôi mới mua, cũng có hơn 2 triệu tệ thôi, chuyện nhỏ ấy mà, nhanh vào nhà ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi", Lâm Hàn thản nhiên nói. 

 "Còn chỉ hơn 2 triệu á? Lâm Hàn, cậu tưởng cậu là ai chứ? Mà cũng không biết số tiền này ở đâu ra", Dương Cảnh Đào bất mãn nói. 

 "Đúng đó, có ai lạ gì cậu đâu? Ngoại trừ nhà có chút tiền thì cậu làm gì có bản lĩnh mà kiếm tiền chứ?", Dương Duyệt cũng hùa theo. 

 Triệu Tứ Hải đứng một bên lại không lên tiếng, có hơi thèm khát nhìn chiếc xe Hummer này. 

 Xe Hummer vốn dĩ là ước mơ của Triệu Tứ Hải, nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải không thể nào mua nổi, nên nó chỉ còn trở thành giấc mơ xa vời, bất kể là Lâm Hàn lấy tiền từ đâu mua, là của Dương Lệ cho, hoặc từ người nhà Lâm Hàn, nhưng dù sao cũng đã mua được nó, điều này vẫn khiến Triệu Tứ Hải hâm mộ không thôi. 

 Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi mất kiên nhẫn, những người này phiền thật, tốt bụng kêu đến đãi ăn, còn chưa bước vào nhà mà đứng ở ngoài nhìn chiếc xe lải nhải không dứt. 

 "Bất kể tiền của tôi ở đâu ra thì nó cũng hợp pháp và cũng không đến lượt mấy người lo", Lâm Hàn không vui lạnh nhạt nói. 

 Đám người Dương Cảnh Đào nghe vậy thì cười mỉa Lâm Hàn, nhưng sau cùng không tiện nói gì nữa, đành ỉu xìu đi vào trong, ngồi vào bàn ăn. 

 Trên bàn, dì Hà đã chuẩn bị sẵn đầy ắp các món ăn ngon. 

 Sau khi ngồi xuống bàn, họ nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn không thèm chờ hai người Lâm Hàn mà liền ăn ngay. 

 "Bố, chị cả, hai người ăn vội thế làm gì? Chị hai và anh rể hai còn chưa vào bàn mà", Dương Khiết cảm thấy không hay lắm nên chỉ ngồi một bên nói. 

 "Thế đã sao? Đều là người nhà mà, chị hai của con là con gái bố đấy, bố ăn đồ của nó thì đã làm sao?", Dương Cảnh Đào vừa ăn vừa nói. 

 Lúc này, hai người Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đã vào tới, Dương Lệ nghe vậy thì cười nói: "Không sao đâu, em cũng ăn đi, người nhà cả mà". 

 Lâm Hàn cũng chẳng có ý kiến gì, mặc dù cảm thấy không lễ phép và không biết tôn trọng người khác thật, nhưng mấy chuyện vặt vãnh này anh cũng lười so đo. 

 Ngay sau đó, bàn ăn đã đông đủ người, những món ăn đều rất ngon, đám người Dương Cảnh Đào cũng không ý kiến ý cò gì nữa, Lâm Hàn thấy thế cũng vui vẻ ngồi ăn với Dương Lệ. 

 Không bao lâu sau, Dương Cảnh Đào ăn đã đời thì đặt chén đũa xuống, nhìn Lâm Hàn với vẻ khó chịu. 

 "Lâm Hàn, cậu nói cho tôi nghe, khoảng thời gian này cậu đã đi ăn chơi trác táng ở đâu hả?", Dương Cảnh Đào ra vẻ chất vấn. 

 Lâm Hàn nghe vậy nhàn nhạt đáp: "Bận vài mối làm ăn quan trọng, kiềm được chút tiền thôi". 

 "Cậu cũng kiếm được tiền á? Vậy nói tôi xem cậu kiếm được bao nhiêu rồi?", Dương Cảnh Đào cảm thấy nực cười bèn hỏi tiếp. 

 Dương Duyệt ngồi cạnh cũng chêm vào: "Đúng thế, Lâm Hàn cậu tưởng chúng tôi không biết cậu có tài cáng gì à? Kiếm tiền hả? Không lỗ vốn là mừng rồi". 

 "Dạo gần đây, mấy nghề phổ thông không mấy khởi sắc, cũng chẳng mấy thuận lợi, Lâm Hàn, cậu làm như chúng tôi mù tịt vậy", Triệu Tứ Hải cũng nói. 

 Lâm Hàn đảo mắt nhìn một loạt, nhưng cũng không cự cãi gì, trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ăn cơm. 

 Lâm Hàn nghe thế lại ăn thêm vài miếng rồi mới đặt đũa xuống, nhìn đám người kia nói: "Được rồi, nếu mấy người tò mò thì tôi sẽ nói cho mấy người biết, cơ mà nếu có làm mấy người giật mình thì không phải lỗi tại tôi đâu nhé". 

 Dương Cảnh Đào nhất thời bật cười, nói: "Còn hù được tôi? Tôi sống đến từng tuổi này rồi, ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, sẽ bị cậu hù được chắc?" 

 Sau khi Dương Lệ và Dương Khiết ngồi một bên nghe Lâm Hàn nói thế cũng có hơi tò mò nhìn anh, dù hai cô ấy không nói thành lời những cũng muốn biết lắm. 

 Lúc này, Lâm Hàn nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Cũng không nhiều, chuyến này hốt được một công ty giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, mấy cái còn lại cũng tầm 200 tỷ thôi!" 

 
Chương 609: Năng lực của Triệu Tứ Hải?


 

 Cả bàn đều sửng sốt, bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng. 

 Chợt, Dương Cảnh Đào phá lên cười. 

 Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng cười hùa theo. 

 "Lâm Hàn, cậu tưởng chúng tôi bị ngu à? Cậu, cậu kiếm được 300 tỷ ư?", Dương Cảnh Đào cười nói, càng buông nhiều lời chế nhạo hơn. 

 Lúc này, Dương Duyệt cũng muốn cạn lời nhìn Lâm Hàn, nói: "Lâm Hàn, cậu có bịa thì cũng nên bịa cho giống tí, nói gì cho chúng tôi tin chút được không? Cậu nói kiếm được 30 ngàn tệ họa may chúng tôi còn tin đó". 

 "30 ngàn tệ á? Anh thấy 3 ngàn thì đúng hơn ấy, 30 ngàn cũng là quá đề cao cậu rồi", Triệu Tứ Hải tỏ vẻ bất lực. 

 Lâm Hàn thấy vậy thì buồn cười, không nói gì thêm mà tiếp tục dùng bữa. 

 Đã nói thật rồi mà còn làm người ta không tin, Lâm Hàn cũng chẳng biết phải thế nào cho đặng. 

 Dương Khiết đã từng đọc một vài cuốn sách về tâm lý học, và cũng có nghiên cứu sơ về lĩnh vực này. Lúc này, vẻ mặt cô ấy lại hơi kỳ lạ, vừa rồi cô ấy đã quan sát Lâm Hàn rất tỉ mỉ, không nhận thấy có chút dấu hiệu nói dối nào. 

 Còn về chuyện Lâm Hàn bảo trong khoảng thời gian này đã kiếm được 300 tỷ, Dương Khiết cũng cảm thấy rất khó tin, dù sao thì con số này thật sự quá khổng lồ rồi. 

 Nhưng, dựa theo quan sát nãy giờ, Lâm Hàn thật sự rất giống như không nói dối, điều này càng làm cô ấy khó hiểu hơn. 

 Mà Dương Lệ đã sống với Lâm Hàn bao năm nay, đương nhiên hiểu rõ tính tình Lâm Hàn, anh vốn chẳng bao giờ thích khoác lác cả, cùng lắm chỉ giảm bớt con số kia xuống mà thôi. 

 Nhưng, con số 300 tỷ cũng làm cho Dương Lệ có chút hoang mang. Bây giờ, công việc của cô ở quỹ đầu tư Nhân Phàm đã tiếp xúc với những con số khổng lồ thế này rồi, tầm nhìn cũng được mở mang hơn. Nhưng với con số 300 tỷ này, với Dương Lệ mà nói vẫn là một khoản không dám tưởng tượng. 

 Dương Lệ cũng ngờ vực nhìn Lâm Hàn, cô chưa nói thêm gì nhưng đợi khi bữa cơm này kết thúc thì hỏi lại Lâm Hàn xem sao, rốt cuộc nó là thế nào. 

 Đám người Dương Cảnh Đào cười nhạo Lâm Hàn một lúc vẫn không thấy anh có phản ứng gì, nhất thời bọn họ thấy nhạt nhẽo nên không thèm để ý Lâm Hàn nữa. 

 "Tứ Hải, dạo gần đây con sao rồi? Ông chủ vẫn chưa chiếu cố con sao?", lúc này, Dương Cảnh Đào lại hỏi. 

 Triệu Tứ Hải nghe vậy vẻ mặt bỗng dưng xụ xuống, khoảng thời gian này với anh ta mà nói chẳng khác gì ác mộng vậy. 

 Từ Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần trước, sau khi Triệu Tứ Hải bị ông chủ Phùng Thạch thay thế, anh ta vẫn chưa được Phùng Thạch giao cho công việc quan trọng gì. 

 Thậm chí, trước đó Phùng Thạch còn cảnh cáo anh ta, nếu không nâng cao năng lực làm việc thì sẽ sa thải anh ta, công ty không cần thêm một người chỉ biết nịnh bợ mà không có bản lĩnh gì. 

 Vừa rồi, công ty bất động sản còn nhận được vốn đầu tư của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nên đã vội phải mở rộng, có rất nhiều công việc cần làm, năng lực còn thiếu sót của Triệu Tứ Hải càng thể hiện rõ ràng hơn. 

 Triệu Tứ Hải nghe bên nhân sự nói, hình như gần đây đang giảm biên chế, đuổi hết những người không có năng lực, sau đó sẽ tuyển dụng những người tài giỏi hơn, mà người mới được tuyển thì sẽ được tính lương như người cũ, còn những người cũ được giữ lại sẽ được tăng lương gấp đôi. 

 Tóm lại, ngoại trừ với những người kém cỏi, đó lại là chuyện tốt cho những người khác và được mọi người cật lực ủng hộ. 

 Nhưng không may, Triệu Tứ Hải rõ ràng là kẻ bất tài, chắc chắn sẽ bị đuổi việc, chỉ có thể nhận được một khoản trợ cấp thất nghiệp nho nhỏ, ngoài ra không thể nhận được lợi ích nào khác. 

 "Đừng nhắc nữa", Triệu Tứ Hải thở dài nói với Dương Cảnh Đào: "Gần đây không biết ông chủ kia của con có chuyện gì mà luôn tránh né con, rõ ràng năng lực của con rành rành ra đó mà ông chủ cứ suốt ngày nhằm vào con, dạo này còn có ý muốn đuổi việc con nữa". 

 "Ông chủ này của các con không phải là người mà, trước kia còn coi trọng con như vậy, bây giờ sao tự dưng lại chĩa mũi nhọn vào con chứ? Rõ ràng con là người có tài mà", Dương Cảnh Đào cũng bực bội nói. 

 "Đúng đó ạ", Triệu Tứ Hải bày ra dáng vẻ cực kỳ xui xẻo, nói: "Trong thời gian này, vì công ty được quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn nên bận rộn mở rộng. Con đã đóng góp rất nhiều cho công ty, nhưng công ty lại muốn nhắm vào con và muốn đuổi con. Quả thật chẳng nể nang tình nghĩa gì cả". 

 Lâm Hàn nghe vậy liếc nhìn Triệu Tứ Hải rồi cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài lại trông như không có gì. 

 Gần đây, mặc dù Lâm Hàn bận rộn xử lý việc của bên nhà họ Khương, nhưng anh vẫn nắm được tình hình ba công ty dưới trướng, công ty bất động sản của Phùng Thạch dạo này đang muốn loạt trừ bớt những loại công nhân viên kém cỏi chỉ biết nịnh hót, nên đương nhiên Triệu Tứ Hải sẽ nằm trong số đó. 

 Nếu thật sự có năng lực, ngay cả khi Giám đốc điều hành công ty không muốn gặp nhân viên, cùng lắm người nọ sẽ không được thăng chức, nhưng sẽ không đến mức bị sa thải, bởi vì sa thải một nhân viên có năng lực là một tổn thất cho công ty. 

 Dương Lệ cũng lén nhìn sang Triệu Tứ Hải, có hơi nghi hoặc, Dương Lệ đã đi làm bao năm nay, đương nhiên cũng sẽ nhận ra được lời nói của Triệu Tứ Hải có vấn đề, đơn giản là anh ta đang nói dối. 

 Huống chi, lúc đến khảo sát công ty bất động sản, Dương Lệ cũng từng tiếp xúc với Phùng Thạch, nên cũng có chút hiểu biết về ông ta. Trước kia, Phùng Thạch quả thật chẳng phải loại người tốt lành gì, nhưng gần đây đang dần dần thay đổi rồi, vốn không giống loại người như Triệu Tứ Hải kể. 

 Nhưng, tuy cô đoán được Triệu Tứ Hải đang nói dối, nhưng Dương Lệ vẫn không lên tiếng, thêm chuyện không bằng bớt đi một chuyện. 


 Dương Lệ nghe vậy thầm nghĩ, đúng là đang thiếu người, nhưng là thiếu người có năng lực làm việc chứ không phải thiếu người chỉ biết nịnh hót, nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra miệng. 

 Dương Lệ do dự một lúc, vẫn nói: "Đúng là đang thiếu, nhưng em không quản lý bên mảng nhân sự đâu". 

 Lúc này, Dương Cảnh Đào cũng cảm thấy đề nghị của Dương Duyệt không tồi, liền vội vàng nói: "Không thuộc quyền quản ký của con thì đã sao? Dù sao bây giờ con cũng là CEO của công ty, nắm bao nhiêu quyền lực trong tay, tuyển một người mới, sắp xếp chức vụ đàng hoàng, chẳng phải chỉ cần nói một câu thôi sao? Triệu Tứ Hải là chồng của chị cả con đấy, hơn nữa cũng không phải là người kém cỏi gì, chuyện này con nhất định phải giúp đấy!" 

 Triệu Tứ Hải thấy vậy nhất thời có chút đắc ý, những chuyện này anh ta đã bàn với Dương Duyệt từ trước, Dương Lệ không muốn giúp cũng phải giúp thôi!

 
Chương 610: Tặng luôn cho em đó


 

 Vẻ mặt Dương Lệ chần chờ. 

 Trước mắt, Dương Lệ là CEO của cả quỹ đầu tư Nhân Phàm, chỉ có Tôn Minh mới có thể quản lý được Dương Lệ, nhưng hiện tại ông ta không còn thường xuyên hỏi đến nữa, hết thảy chuyện lớn nhỏ đều giao cho Dương Lệ, vì thế có thể nói Dương Lệ là người đứng đầu ở quỹ đầu tư Nhân Phàm. 

 Đương nhiên, chuyện sắp xếp một chức vụ tương đối dễ dàng với Dương Lệ. 

 Khoảng thời gian này, đôi khi Dương Lệ cũng bỏ qua thủ tục mà để một số người được nhận vào làm, vả lại chức vụ cũng không hẳn thấp. Nhưng không có bất cứ người nào trong số này kém cỏi cả, rất xứng đáng để ngồi ở vị trí đó. 

 Mà năng lực của Triệu Tứ Hải dĩ nhiên Dương Lệ biết rõ, không phải ở chỗ kém hay không mà vốn dĩ Triệu Tứ Hải chẳng có tí tài cán gì cả. 

 Nhờ Dương Lệ sắp xếp cho một người không đủ năng lực vào công ty mà không làm gì, ngồi không ăn lương. Dương Lệ quả thực có thể làm được, không ai dám nói gì, nhưng bản thân Dương Lệ sẽ không bao giờ cho phép mình làm chuyện như vậy. 

 Nhưng nếu không giúp, Dương Lệ lại khó có thể nhìn mặt Dương Cảnh Đào, nên cô đang không biết làm thế nào để từ chối. 

 Ngay tại lúc này, Lâm Hàn ngồi cạnh chợt lên tiếng: "Tiểu Lệ, không phải em nói gần đây công ty tuyển nhân viên thực tập sao? Nếu anh rể thật sự đủ năng lực cứ để anh ta đi làm nhân viên thực tập đi, đợi khi thực tập xong thì em cứ dựa vào năng lực của anh rể mà sắp xếp chức vụ. Anh tin rằng, với khả năng của anh rể, anh ta nhất định sẽ có được vị trí tốt, và nếu có Tiểu Lệ em ở đó, thì không thể có ai cố ý nhắm vào anh rể được nữa, em nghĩ đúng không?" 

 Dương Lệ nghe vậy lập tức nhìn Lâm Hàn cảm kích, gật đầu nói: "Ý kiến này không tồi, em cũng sẽ không bị khó xử, mà cũng không làm anh rể chịu thiệt thòi, nếu anh rể thật sự đủ năng lực, vậy thì em nhất định sẽ đảm bảo rằng khi kỳ thực tập kết thúc, em có thể sắp xếp một vị trí tốt cho anh ấy!" 

 Dương Cảnh Đào ngồi một bên hỏi: "Thời gian thực tập là bao lâu?" 

 "Yên tâm, thời gian thực tập ở công ty con rất ngắn, bình thường chỉ cần nửa tháng thôi, vả lại sau khi thực tập xong mà được nhận vào làm, cũng sẽ được nhận bù tiền lương nửa tháng thực tập kia, bố cứ yên tâm về mặt đãi ngộ", lúc này Dương Lệ lại nói. 

 Dương Cảnh Đào nghe vậy bèn gật đầu: "Vậy cứ làm như thế đi, dù sao cũng chỉ có nửa tháng thôi, Triệu Tứ Hải là người giỏi giang, còn thêm được Tiểu Lệ chiếu cố, chắc chắn không ai dám gây khó dễ, nhất định có thể tìm được một vị trí tốt hơn nhiều bên công ty bất động sản kia. Tứ Hải, ngày mai con lập tức đến công ty bất động sản từ chức, đừng để tới lúc người ta chủ động sa thải thì mất mặt lắm, rồi qua quỹ đầu tư Nhân Phàm làm nhân viên thực tập đi". 

 "Ơ? Dạ, dạ", Triệu Tứ Hải ngẩn người, không thể không gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ. 

 Triệu Tứ Hải rõ ràng hơn bất kỳ ai về năng lực bản thân, “bơi lội” trong công ty bất động sản mà cũng chẳng ra gì, càng không cần phải nói đến một công ty lớn quản lý nghiêm ngặt như quỹ đầu tư Nhân Phàm. 

 Nhưng, trước đó Triệu Tứ Hải đã nói ra những lời kia, nên bây giờ không biết nên nói gì nữa, chỉ đành phải nói với Dương Lệ: "Vậy thì cảm ơn Tiểu Lệ đã giúp anh, anh sẽ chăm chỉ mà phát huy hết năng lực của mình". 

 "Không có gì đâu anh rể, công ty bọn em cũng đang cần người có năng lực, anh đến là giúp em mới đúng", Dương Lệ cười nói, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm. 

 Dương Duyệt ngồi cạnh đương nhiên cũng quá rõ năng lực chồng mình đến đâu, những lời khi nãy chẳng qua chỉ để lừa gạt Dương Cảnh Đào, để ông ta mở lời giúp đỡ mà thôi. 

 Dương Duyệt do dự một lúc, thì hỏi Dương Lệ: "Đúng rồi Tiểu Lệ, nếu nhân viên thực tập ở công ty bọn em kém cỏi thì sau cùng sẽ thế nào?" 

 "Người thiếu năng lực thì chỉ có thể nhận nửa tháng lương thực tập kia rồi rời khỏi công ty thôi, anh rể cả giỏi thế chắc chắn sẽ qua mà, chị cả chị hỏi thế làm gì?", Dương Lệ nói. 

 "Không có gì, hỏi cho biết thôi, không ngờ công ty bọn em lại quản lý nghiêm ngặt như vậy", Dương Lệ cười như không cười nói. 

 Lâm Hàn thấy vậy cũng thầm cười trộm. 

 Sau bữa cơm, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải có chút lúng túng không nói được câu nào. 

 Thoáng chốc, bữa ăn hôm nay đã kết thúc, đoàn người Dương Cảnh Đào chuẩn bị rời đi, Lâm Hàn và Dương Lệ ra tiễn. 

 Dương Khiết nhìn xe Hummer của Lâm Hàn, trong lòng có chút khao khát, hỏi anh: "Anh rể hai, chiếc xe Hummer anh mua thật sao?" 


 "Nếu không thì sao? Không thì anh đưa em xem giấy chứng nhận nhé?", Lâm Hàn cười nói. 

 "Không, không cần mà", Dương Khiết liên tục xua tay, nói: "Ý em không phải thế, tại em không tưởng tượng nổi thôi mà, chiếc xe này tệ lắm cũng phải 2 triệu tệ đấy, chẳng kém giá trị một căn nhà là bao, trước giờ em luôn rất thích chiếc xe Hummer này, đừng nói tới mua, thuê thôi em cũng không có tiền thuê nữa là". 

 Lâm Hàn nghe vậy bèn nói: "Dương Khiết, em vẫn chưa có xe đúng không? Nếu em thích anh rể hai sẽ tặng nó cho em, dù sao lúc đó ra ngoài cần nên mua đại thôi, ở nhà anh vẫn còn xe chưa đụng vào nữa". 

 Người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nghe vậy đồng loạt kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, một chiếc xe hơn 2 triệu tệ nói tặng là tặng á? Từ khi nào mà Lâm Hàn này giàu đến thế? 

 Dương Khiết nghe vậy cũng giật cả mình, lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Đừng, đừng, đừng, anh rể, em không có ý đó, sao em có thể nhận nó được? Một chiếc xe đắt như này nếu anh thấy tiện thì cho em mượn lái vài ngày là được, em không có ý khác đâu". 

 Lâm Hàn liền lấy chìa khóa ra ném đến: "Có gì đâu, anh rể hai không cần chiếc xe này lắm, tặng luôn cho em đó, anh rể đã lái mấy ngày rồi em đừng chê nhá. Lấy chạy trước đi, vài hôm nữa đến gặp anh làm thủ tục chuyển nhượng là được". 

 Lâm Hàn nói xong thì kéo Dương Lệ vào nhà, lười để ý đến mấy người Dương Cảnh Đào nữa, Lâm Hàn chỉ muốn cùng Dương Lệ trải nghiệm thế giới hai người vui vẻ mà thôi. 

 "Ơ kìa, anh rể hai..." 

 Dương Khiết đang muốn từ chối thì thấy Lâm Hàn và Dương Lệ đã đi mất. 

 Nhìn lại chìa khóa xe trên tay, Dương Khiết chỉ cảm giác có chút phỏng tay, vội vàng la lớn: "Anh rể ơi, em lấy chạy vài ngày thì sẽ trả lại cho anh nhá!" 

 Ngay sau đó, Dương Khiết háo hức ngồi liền vào xe Hummer lần mò. 


 Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nghe vậy bèn vội vàng lên xe. 

 Trên xe, Dương Cảnh Đào nói với Triệu Tứ Hải: "Tứ Hải à, con phải làm cho bố tự hào đấy, vào làm việc trong quỹ đầu tư Nhân Phàm cho giỏi, có Tiểu Lệ ở đó, năng lực của con sẽ không bị trù dập, đãi ngộ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm lại tốt như vậy, con phải nhanh chóng kiếm ra tiền mua cho bố một chiếc xe xịn hơn chiếc Hummer đấy nhá, dù sao cũng không được làm bố thiệt thòi đó!" 

 Triệu Tứ Hải nghe xong lời này liền toát mồ hôi hột, nói không chừng đời này khả năng mua xế xịn còn không nổi. Chỉ khi trên trời rớt xuống một cục tiền mới có khi mua được thôi, đừng nói là để cho Dương Cảnh Đào, bản thân còn chờ không nổi nữa là. 

 Nhưng ngoài mặt Triệu Tứ Hải vẫn gật gật đầu nói: "Bố cứ yên tâm, bây giờ con không mấy suôn sẻ, nếu không con đã mua nó cho bố từ lâu rồi".

 
Chương 611: Mất vai nữ chính


 

 Tại biệt thự núi Vân Mộng. 

 Sau khi tiễn đám người Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải về, Lâm Hàn xoay người bế Dương Lệ vào phòng ngủ, tiếp tục "chơi trò" thế giới hai người. 

 Gương mặt Dương Lệ ửng đỏ, đẩy nhẹ Lâm Hàn, nói: "Đợi chút đã, có vài chuyện đang muốn hỏi anh đây". 

 Lâm Hàn nghe vậy bèn đặt Dương Lệ xuống ghế sofa. 

 Dương Lệ ngờ vực nhìn Lâm Hàn, sau đó hỏi: "Khi nãy anh nói chuyến này anh đi kiếm được một cái công ty có giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ và thêm 300 tỷ nữa, rốt cuộc là thế nào vậy?" 

 "Chuyện này à", Lâm Hàn dần nghiêm túc lại, nói: "Có một số chuyện, anh không tiện nói cho em biết. Để em biết nhiều quá không tốt cho em đâu. Anh chỉ có thể nói cho em, những điều này là sự thật, đừng hỏi thêm nhiều nữa". 

 Dương Lệ ngây ngẩn cả người, thế mà thật á? 300 tỷ là một con số khổng lồ cỡ nào cơ chứ. 

 Với một người bình thường thì 1 tỷ cũng đã nhiều lắm rồi, chỉ cần không dính vào bài bạc thì cũng đủ sống cả đời không cần lo âu. 

 Mà 300 tỷ thì phải nhiều cỡ nào chứ... 

 Hơn nữa, con số này lại do Lâm Hàn mang về trong hơn có một tuần thôi, Dương Lệ khó mà không nghi ngờ về cách Lâm Hàn kiếm ra nó. 

 Nhưng, khi cô thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hàn, cộng thêm đã chung sống với anh bấy lâu nay, Dương Lệ biết rõ Lâm Hàn là người thế nào, chắc chắn anh sẽ không kiếm tiền phi pháp đâu. 

 Nghĩ tới đây, Dương Lệ đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Hàn. 

 "Được rồi, em không hỏi nữa, em tin anh, anh sẽ không làm gì bậy bạ", Dương Lệ nghiêm mặt nói. 

 Lâm Hàn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp khi nghe vậy, trong tình huống này, cô lại chọn tin anh mà không cần hỏi thêm bất kỳ câu nào. 

 "Vậy em hỏi xong chưa? Giờ chúng ta về phòng luôn nhé", Lâm Hàn khá nóng lòng, vừa nói vừa sáp lại gần muốn bế Dương Lệ vào phòng ngủ. 

 "Khoan đã", Dương Lệ lại đẩy nhẹ Lâm Hàn, nói tiếp: "Còn một chuyện nữa". 

 "Em nói đi", Lâm Hàn kiên nhẫn ngừng lại. 

 Dương Lệ tươi cười nhìn Lâm Hàn, nói: "Anh kiếm được nhiều thế phải tặng cho em một cái túi xách đó, gần đây em ưng ý một cái, mà có điều đắt quá". 

 "Không thành vấn đề, đừng nói là một cái túi, 1000 cái túi anh cũng mua cho em", Lâm Hàn nói xong thì vội vã bế Dương Lệ chạy thẳng vào phòng. 


 Đối với Lâm Hàn, một chiếc túi là chuyện vặt vãnh, mà đối với Dương Lệ bây giờ, nó cũng chẳng đáng là bao. 

 Nói cho cùng, tiền lương của Dương Lệ cũng hơn cả triệu mỗi năm rồi, lại còn có một số tiền thưởng hoa hồng cuối năm, thậm chí ngay cả những chiếc túi xa xỉ cực kỳ đắt tiền, Dương Lệ hoàn toàn có thể mua được. 

 Lý do tại sao cô muốn Lâm Hàn mua nó không thể rõ ràng hơn, cô chỉ muốn tiêu tiền của Lâm Hàn, tiêu tiền của chồng cô mà thôi. 

 Ngay sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ cùng nhau vào phòng trải qua thế giới hai người. 

 Sáng sớm hôm sau, tại bờ biển của một thành phố nào đó ở Hoa Hạ. 

 Đoàn phim của Tần Liên chọn nơi đây làm bối cảnh, bộ phim này chỉ vừa bấm máy quay được vài hôm, do Tần Liên đóng vai nữ chính. 

 Kể từ hôm trải qua chuyện đó, Tần Liên liền trở thành nữ chính một cách suôn sẻ, mà đạo diễn Lam chẳng dám gây khó dễ gì cho cô ấy nữa. Trong đoàn phim cũng từng có người quấy rối Tần Liên, dù sao Tần Liên giống như bước từ trong truyện tranh ra vậy, khuôn mặt quả thật vô cùng hấp dẫn người khác, đã thế dáng người còn quá chuẩn nữa. 

 Thế nhưng, những ai vừa lại gần Tần Liên với ý đồ trêu ghẹo đều bị đạo diễn Lam thô bạo đá bay. Sau này, những người còn lại cũng đã rõ Tần Liên là người đạo diễn Lam bảo bọc, liền không dám đụng đến Tần Liên nữa. 

 Đẹp thì đẹp đó, cơ mà tiền và mạng thì chắc chắn quan trọng hơn nhiều. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.


 Sáng nay, người trong đoàn phim đều chuẩn bị xong hết, định quay phân cảnh lúc bình minh, mặc dù đoạn này có thể sử dụng các hiệu ứng đặc biệt, nhưng nếu quay cảnh thì vẫn chân thật hơn. 

 Tần Liên chuẩn bị xong, đoàn phim đang chuẩn bị quay thì điện thoại di động của đạo diễn Lam đột nhiên reo lên. 

 Đạo diễn Lam bực bội lấy điện thoại ra, bởi vì do bên nhà đầu tư gọi nên không thể không bắt máy. 

 Trò chuyện một lúc, sắc mặt đạo diễn Lam liền thay đổi, bên nhà đầu tư yêu cầu ông ta đá Tần Liên - nữ chính hiện tại ra khỏi đoàn phim, hơn nữa còn nhấn mạnh phải đá cho bằng được, không thì sẽ rút vốn. 

 Mà một khi rút vốn, bộ phim với vừa bấm máy quay này cũng toang luôn. 

 Vốn dĩ tiếng tăm của đạo diễn Lam cũng khá lớn, nên đã vội trao đổi với bên nhà đầu tư. 

 Nhưng, bên nhà đầu tư vẫn kiên quyết muốn đổi người mà không nể nang mặt mũi đạo diễn Lam gì cả, sau cùng đạo diễn Lam đành bất lực cúp máy. 

 Người trong đoàn phim nháo nhào nhìn chằm chằm đạo diễn Lam, nhất là Tần Liên. 

 Đạo diễn Lam nhìn mọi người rồi bất đắc dĩ nói: "Tạm ngừng quay đã, xảy ra chuyện rồi, bên nhà đầu tư kiên quyết muốn đá Tần Liên. Tần Liên, ngại quá, tôi đã cố hết sức giúp cô nhưng cũng vô ích, nếu không bên đó rút vốn thì bộ phim này sẽ buộc phải ngừng quay, mà nếu vậy thì nếu cô có muốn đóng nữ chính cũng không được". 

 Sắc mặt Tần Liên tái đi, vốn tưởng rằng sau cùng không cần nhờ vào quy tắc ngầm mà có thể tiến vào showbiz, kết quả lại gặp chuyện như thế này. 

 "Tôi hiểu rồi, đạo diễn Lam, tôi không trách ông đâu, vậy giờ tôi về khách sạn nghỉ ngơi đây", nét mặt Tần Liên hiện lên tia mất mát, gật đầu chào rồi trở về khách sạn. 

 Đạo diễn Lam đưa mắt nhìn bóng Tần Liên rời đi, trong bụng cũng có chút lo lắng, cơ mà không phải lo cho tâm trạng của Tần Liên mà là sợ Tần Liên nói xấu ông ta với Lâm Hàn. Như thế thì ông ta xui xẻo rồi, rõ ràng chẳng làm gì cả, mà thậm chí ngày hôm qua còn từ chối yêu cầu đổi người của nhà họ Hạ, từ bỏ rất nhiều lợi ích, cuối cùng vẫn đắc tội Lâm Hàn thì sẽ lỗ vốn lắm. 

 Đạo diễn Lam nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy như vậy không được, cũng vội vàng rời khỏi đây tìm chỗ vắng vẻ gần bãi biển, gấp rút nhấn gọi số của Ngô Xuyên. 

 Vừa mới bôn ba hơn cả tuần về, lúc này Ngô Xuyên vẫn đang ngủ, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại nên giọng nói có chút bực bội: "Ai đó? Có gì không!" 


 Vốn dĩ Ngô Xuyên đã định cúp máy chẳng muốn nghe nữa, nhưng vừa nghe đến hai chữ "cậu Lâm" bèn nhất thời tỉnh hẳn. 

 "Đợi đã, ông vừa nói có liên quan đến cậu Lâm à? Ông nhắc lại xem, nói cho tôi nghe cụ thể là gì", Ngô Xuyên lập tức bật dậy, mặt đầy nghiêm nghị, chuyện liên quan đến Lâm Hàn anh ta không dám lơ là chút nào. 

 Trước mặt người khác, anh ta là kẻ bao người tôn sùng, nhưng đứng trước Lâm Hàn, anh ta chỉ là một đứa đàn em mà thôi. 

 "Anh Xuyên, chuyện là như này, bộ phim của chúng tôi vừa bấm máy quay, nữ nhân vật chính ắt hẳn là Tần Liên, cô gái xinh đẹp mà cậu Lâm đã yêu cầu. Tôi cũng chăm sóc Tần Liên hết mực, mấy tên nhãi ranh dám mon men lại gần đều bị tôi đuổi hết, mấy ngày nay đang quay bình thường thì bỗng ngày hôm qua nhà họ Hạ lại gọi điện cho tôi..."

 
Chương 612: Đến nơi tốt hơn


 

 Ngô Xuyên nghe đạo diễn Lam kể xong, đôi mày khẽ cau lại. 

 "Nói cách khác, chắc hẳn là người nhà họ Hạ nhằm vào Tần Liên, hiện tại khiến Tần Liên mất vai nữ chính đúng không?", giọng nói Ngô Xuyên lạnh tanh. 

 "Chắc là nhà họ Hạ, mà có thật sự là thế không tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà ngày hôm qua đúng là người của nhà họ Hạ đang muốn nhằm vào cô Tần", đạo diễn Lam vội vàng nói: "Anh Xuyên à, chuyện này thật sự không liên quan gì tôi cả, không phải tôi muốn gây khó dễ cho cô Tần mà tôi cũng không có cách nào khác, bây giờ, hoặc là tôi khai trừ cô ấy, hoặc là cả bộ phim cũng đi tong luôn. Mà dù thế nào đi nữa cô Tần cũng không thể đóng vai nữ chính được, giờ tôi cũng tạm ngừng quay rồi, còn làm thế nào đành nghe theo anh vậy". 

 "Biết rồi, tôi sẽ nói lại với anh Hàn, chuyện này cũng không liên quan đến ông". 

 Ngô Xuyên nhàn nhạt đáp rồi cúp máy luôn, ngay sau đó liền gọi cho Lâm Hàn. 

 Tối hôm qua, Lâm Hàn và Dương Lệ đang bận cả đêm, lúc này vẫn đang ngủ say trên giường, tiếng điện thoại reo làm anh bực bội, nhưng vì do là của Ngô Xuyên nên vẫn bắt máy, để tránh có việc đột xuất. 

 "Chuyện gì thế?", Lâm Hàn hỏi. 

 "Anh Hàn, là như này..." 

 Lúc này, Ngô Xuyên liền kể lại cho Lâm Hàn nghe chuyện đạo diễn Lam nói. 

 Sau khi hiểu rõ tình hình, Lâm Hàn liền kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Ngô Xuyên. 

 "Người nhà họ Hạ cứ thích kiếm chuyện như vậy chứ gì?", vẻ mặt Lâm Hàn đanh lại, hơi tức giận rồi. 

 Vốn dĩ, Lâm Hàn đã không ưa người nhà họ Hạ, nhưng cũng không đến nỗi muốn đối đầu. Ngay tại Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần trước, thậm chí Lâm Hàn còn định cho bọn họ cơ hội tham gia, nhưng chính bọn họ không tin mà còn buông lời chế nhạo, xem thường anh nữa. 

 Bản thân Lâm Hàn cũng không mấy coi trọng công ty giải trí Tinh Quang này, ban đầu khi đầu tư thì có vẻ cũng được, hình như là nhờ có Hạ Sương quản lý và chịu trách nhiệm kinh doanh. Nhưng sau này, Lâm Hàn cũng có tìm hiểu sơ qua công ty giải trí Tinh Quang, sự thật thì nó đang trên đà tuột dốc. 

 Hơn nữa, mấy năm gần đây, ngành công nghiệp điện ảnh Hoa Hạ phát triển càng mạnh, đương nhiên sức cạnh tranh càng khốc liệt hơn, ngày càng nhiều công ty mới mọc lên, vả lại còn cực kỳ xuất sắc. Một công ty không chịu thay đổi chuyển mình như công ty giải trí Tinh Quang này tất nhiên sẽ bị đào thải. 

 Đây cũng là nguyên nhân vì sao người của nhà họ Hạ cứ sốt ruột muốn quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn vào đầu tư, bởi vì nếu không được quỹ đầu tư Nhân Phàm trợ giúp, sớm muộn gì bọn họ cũng rớt đài thôi. 


 Nhưng, Dương Lệ và người của quỹ đầu tư Nhân Phàm không có ngốc, đương nhiên họ hiểu rõ nếu rót vốn vào công ty giải trí Tinh Quang thì gần như là mất trắng. 

 Từ đầu, Lâm Hàn đã không mấy hứng thú với công ty giải trí Tinh Quang rồi. Dù sao cũng chỉ đầu tư có 2,5 tỷ để lấy 20% cổ phần thôi, đối với Lâm Hàn bây giờ quả thật nó không ấn tượng lắm. 

 Dẫu sao, khi trở về từ thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã lấy được 300 tỷ và một cái công ty có giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ rồi, còn thèm dòm tới 2,5 tỷ kia làm gì? 

 Càng không cần phải nói, hiện giờ Lâm Hàn đã thắng cược, sau này anh muốn làm gì thì làm, anh có thể huy động bất cứ nguồn tài lực nào từ nhà họ Lâm. Đối với một nhà họ Lâm khổng lồ mà nói 2,5 tỷ có đáng là bao đâu chứ. 

 Nguyên do Lâm Hàn chưa muốn đụng đến cũng chỉ vì Tần Liên, anh cũng khá mến mộ Tần Liên nên muốn đào tạo cô ấy thành một ngôi sao nổi tiếng, nếu không vì Tần Liên, anh đã rút vốn từ lâu rồi. 

 Dù 2,5 tỷ kia chẳng bao nhiêu, nhưng Lâm Hàn vẫn không thích bị lỗ chút nào, không rút vốn cũng chỉ vì để đó đầu tư cho Tần Liên mà thôi. 

 Nhưng bây giờ, người của nhà họ Hạ hùng hổ hăm doạ, xem ra không cần để ý nhiều nữa, dù sao bây giờ Lâm Hàn đã có một công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 Mang Tinh Quang ra mà so sánh với Quang Ảnh, thì công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mới thật sự là công ty lớn, là một công ty hàng đầu trong ngành giải trí. 


 Như đạo diễn Lam kia, nếu bình thường công ty giải trí Tinh Quang muốn ông ta hợp tác quay phim thì đều phải đi xin xỏ, nhưng cho dù đạo diễn Lam là một trong những đạo diễn tiếng tăm nhất nhì Hoa Hạ thì khi đứng trước công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cũng chẳng là cái đinh gì cả. Đạo diễn Lam mới là người đi xin để được hợp tác với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 Nghĩ tới đây, Lâm Hàn gọi thẳng vào số của Tần Liên. 

 Lúc này, trong căn phòng hướng biển của một khách sạn, Tần Liệt đang dựa vào khung cửa sổ lớn kiểu Pháp, ngắm cảnh đẹp bên ngoài. 

 Mỹ nhân và cảnh đẹp hòa vào nhau như một bức tranh tuyệt mỹ. 

 Tuy nhiên, lúc này tâm trạng của Tần Liên không được tốt lắm, sau mấy lần trắc trở, cuối cùng mới thuận lợi lấy được vai nữ chính, đạo diễn Lam cũng là một đạo diễn tương đối có tiếng, hẳn sẽ quay được một bộ phim không tồi, nhưng ai biết được lại xảy ra chuyện như giờ chứ. 

 Đột nhiên trong lòng Tần Liên cảm thấy có chút tuyệt vọng. 

 "Có lẽ, mình không hợp với con đường showbiz này rồi, hay vẫn nên an nhàn làm một idol mạng và streamer là được", Tần Liên buồn bã nói. 

 Lúc này, điện thoại di động của Tần Liên lại vang lên. 

 Tâm trạng Tần Liên không tốt lắm, không muốn nghe điện thoại, vừa định tắt thì thấy là cuộc gọi của Lâm Hàn, liền nhanh chóng bắt máy, Lâm Hàn là ân nhân lớn nhất của cô ấy, Tần Liên luôn cảm kích anh không thôi. 

 Trước đây, có thể quay với vai nữ chính là nhờ có Lâm Hàn. Nhưng khi chuyện này xảy ra, Tần Liên lại ngại nói với anh vì sợ sẽ làm phiền đến anh. Ai ngờ bây giờ Lâm Hàn lại chủ động gọi đến. Tần Liên cũng hơi bất ngờ, chẳng lẽ anh Lâm đã biết chuyện rồi sao? 

 Cô ấy vừa hồi hộp vừa bắt máy. 

 "Biết chứ, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty đứng đầu ngành công nghiệp giải trí nước ta, hơn phân nửa những ngôi sao đang nổi tiếng đều được đào tạo từ đấy ra. Cũng có rất nhiều đạo diễn có tiếng trong nước đã từng làm việc với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mới có được địa vị như hôm nay", Tần Liên đáp lại theo bản năng, ngay sau đó lại khẽ cau mày, tại sao anh Lâm lại đề cập đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chứ? Chẳng lẽ... 

 "Anh Lâm, ý anh là để tôi đến...", Tần Liên ngập ngừng hỏi, thật sự danh tiếng của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh quá lớn, đã có không biết bao nhiêu nghệ sĩ mơ ước được ký hợp đồng với công ty này, càng không cần phải nói đến một người mới tinh chưa quay được bộ phim nào như cô ấy, dĩ nhiên Tần Liên cũng muốn vào công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nhưng thật sự là không dám tơ tưởng quá nhiều. 

 "Không sai", Lâm Hàn khẽ gật đầu: "Đúng là bảo cô đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, cô nhanh chóng thu dọn hành lý rồi mua vé máy bay đến đó đi, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cô. Còn chuyện bên nhà họ Hạ tôi sẽ đến giải quyết, những chuyện khác cô không cần phải để ý đến nữa, qua bên đó rồi sẽ có người sắp xếp phim để cô đóng, chắc chắn không kém hơn bên này đâu, tôi bận rồi, tôi cúp máy trước đây, có chuyện gì cứ gọi lại cho tôi". 

 Lâm Hàn nói xong thì cúp máy luôn, những người nhà họ Hạ này thật sự không biết điều gì cả, Lâm Hàn sẽ cho họ một bài học nhớ đời.

 
Chương 613: Đào tạo thân tín


 

 "Ơ, anh Lâm..." 

 Tần Liên khó hiểu, đang định hỏi thêm thì Lâm Hàn đã cúp điện thoại. 

 Cô ấy lập tức cảm thấy có chút rối bời. 

 Nếu là người bình thường nói thế thì Tần Liên chắc chắn sẽ không tin, dù sao đây cũng là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, là công ty đứng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ, bao nhiêu người chen bể đầu cũng không vào được. 

 Nhưng người kia là Lâm Hàn, nên Tần Liên chẳng cần suy nghĩ đã tin tưởng ngay. 

 "Mình dễ dàng thế đã vào được công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh rồi ư?" 

 Tần Liên vẫn có chút không dám tin, đó là nơi mà mình có mơ cũng không dám mơ tới, giờ Lâm Hàn chỉ nói một câu là đã vào được? 

 Trong lòng Tần Liên lập tức dấy lên một nỗi kích động xen lẫn sự phức tạp. 

 Sau đó, Tần Liên bèn nhanh chóng đặt vé máy bay đến thành phố Thiên Kinh vào sáng mai, rồi vội vã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát. 

 Cùng lúc đó, sau khi Lâm Hàn cúp điện thoại bèn nhắn tin cho tổng giám đốc Thạch Phi của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nói đã sắp xếp Tần Liên qua, phải thu xếp cho cô ấy đóng vai nữ chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng, rồi gửi số điện thoại của Tần Liên sang, để ông ta chủ động liên lạc với cô ấy. 

 Lúc ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã hoàn thành xong các thủ tục, trước mắt thì công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã thuộc quyền sở hữu của anh. 

 Nhưng lúc ấy, Lâm Hàn quá vội, nên chưa thể đi xem công ty đó được, chỉ lấy số điện thoại của tổng giám đốc đang tiền nhiệm từ nhà họ Khương. 

 Sau khi nhắn xong, anh suy nghĩ một lát nhưng vẫn không yên tâm. 

 Dù sao, giới giải trí cũng khá phức tạp, đủ loại quy tắc ngầm, dù Tần Liên là do Lâm Hàn tự mình đưa vào, nhưng khi đến cũng chưa chắc sẽ thuận lợi. Thạch Phi kia vốn là cấp dưới của nhà họ Khương, rất có thể sẽ gây khó dễ cho cô ấy. 

 Lâm Hàn suy nghĩ rồi gọi điện cho Tiêu Nhã, nói chuyện của Tần Liên cho cô ấy nghe, để tới lúc đó cô ấy có thể để ý giúp đỡ một chút. 

 Tiêu Nhã đầu bên kia đã lăn lộn trong xã hội và thương trường nhiều năm, nên lập tức hiểu được ý của Lâm Hàn. Cô ấy cũng không nói nhiều, dứt khoát đồng ý, lấy số điện thoại và một số thông tin của Tần Liên xong, rồi cúp điện thoại. 

 Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Nhã, Lâm Hàn cũng yên tâm hơn. Bên Tần Liên đã thu xếp xong, giờ chỉ còn lại nhà họ Hạ. 

 Lâm Hàn nghĩ một hồi, bên cạnh lại hình như chẳng có ai có thể giúp mình đi xử lý chuyện nhà họ Hạ, cũng không thể để tự anh ra mặt giải quyết được. 


 Vì 2 tỷ rưỡi và một thế gia nho nhỏ như nhà họ Hạ thì thật sự không đáng để Lâm Hàn ra mặt. 

 Vả lại, sau này còn phải quản lý một gia tộc khổng lồ như nhà họ Lâm nữa, nhiều chuyện như vậy, không thể chuyện gì cũng cần anh tự mình làm, nhất định phải sắp xếp cho cấp dưới đi làm. 

 Nhưng người đi làm phải đáng tin tưởng, còn có khả năng trong khía cạnh này. 

 Hiện nay, cấp dưới của Lâm Hàn cũng có vài người như Ngô Xuyên và rất nhiều người trong Tôn Hàn Các, nhưng đa số đều là những tay đánh đấm, chẳng hiểu tý gì về mặt làm ăn. 

 Đám Lý Minh thì hiểu đó, nhưng gần đây ba công ty dưới tay anh đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ và đầu tư từ quỹ Nhân Phàm, bởi vậy cũng rất bận. Bản thân anh ta đã bù đầu bù cổ rồi, nên Lâm Hàn không tiện giao chuyện này cho Lý Minh. 

 Lúc này, dì Hà đứng ngoài cửa hô: "Cậu Lâm ơi, cô Dương Khiết đến tìm cậu". 

 "Được, tôi biết rồi". 

 Lâm Hàn đứng dậy, nhìn Dương Lệ vẫn ngủ say bên cạnh, nhưng không đánh thức cô. Tối hôm qua, quả thật đã khiến cô mệt mỏi rất nhiều. 

 Khẽ khàng mặc quần áo vào rồi đắp chăn lên cho cô, Lâm Hàn mới đi đến phòng khách. 

 Lúc này, Dương Khiết đã ngồi trong phòng khách chờ anh. 

 "Anh rể, trả chìa khóa xe lại cho anh này. Nó đắt đỏ quá, hơn 2 triệu tệ đó. Em không thể nhận lấy được. Chạy cả tối hôm qua và sáng nay cũng đã đỡ thèm rồi, nên giờ mang trả anh. Cảm ơn anh đã cho em mượn lái thử chiếc xe xịn như vậy", Dương Khiết nói xong bèn đưa chìa khóa chiếc Hummer qua. 

 Lâm Hàn lại không cầm, mà đi đến sô pha ngồi xuống, rót ly trà cho mình và Dương Khiết. 

 "Đến đây, uống ly trà đi đã, anh rể nói với em chuyện này", Lâm Hàn bảo. 

 "Dạ? Vâng..." 

 Dương Khiết không biết Lâm Hàn có ý gì, nhưng vẫn đặt chìa khóa xe Hummer lên bàn, rồi nhận lấy ly trà, im lặng nhìn anh. 

 Lâm Hàn cũng chỉ vừa nảy ra ý này mà thôi. 

 Trước mắt, Lâm Hàn vừa hay đang thiếu người. Anh chắc chắn phải cử người đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh rồi, không thì tiền bên đó sẽ bị nhà họ Khương dọn sạch hồi nào không hay. 

 Hơn nữa sau đó, người bên Trương Thiên Sơn vùng Bắc Đông cũng sẽ tới hợp tác, đến lúc đó, Lâm Hàn cũng sẽ thiếu người. 

 Lại càng không cần phải nói đến sau này tiếp nhận nhà họ Lâm, với cơ ngơi khổng lồ kia, một mình Lâm Hàn là không thể quản lý hết được, nhất định phải đào tạo thêm thân tín. 

 Mà giờ, Lâm Hàn phải đào tạo một ít trước đã, dù sao người đi làm những chuyện kia giúp anh phải là người đáng tin và có đủ năng lực. 

 Vì vậy, phải đào tạo trước, không thì đến lúc đó sẽ không có nhiều người đáng tin. Cả năng lực cũng phải đào tạo, chứ không sẽ rất rắc rối, thậm chí có thể xảy ra tổn thất khá nặng nề. 

 Khi thấy Dương Khiết đến, Lâm Hàn lập tức cảm thấy cô ấy là một sự lựa chọn khá tốt. 

 Đầu tiên, Dương Khiết là em gái Dương Lệ, Lâm Hàn muốn đào tạo Dương Khiết đồng nghĩa với việc đang giúp đỡ cô ấy, đương nhiên sẽ khiến bà xã vui vẻ rồi. 


 Dương Khiết hơi bất ngờ, Lâm Hàn vậy mà lại hỏi thăm công việc của cô ấy ư? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng Lâm Hàn đang quan tâm mình, bèn kể cho anh nghe. 

 "Gần đây không được suôn sẻ cho lắm", Dương Khiết thở dài đáp: "Trường em đi du học cũng thuộc top 20, nên đương nhiên em sẽ khá kén chọn. Nhưng sau khi về thử vô số công ty thì một là không trả nổi mức lương tương ứng với bằng của em, hai là thấy em không có kinh nghiệm nên chê, khiến em đến giờ vẫn chẳng tìm được công việc nào. Bạn bè em có bằng cấp kém hơn cũng đã tìm được một công việc tốt hết rồi". 

 "Hơn nữa", Dương Khiết lại nói: "Em định đến công ty Nhân Phàm của chị hai thực tập thử. Dù sao, quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là một công ty lớn, em tin với khả năng của mình chắc chắn sẽ dần dần trèo lên vị trí cao hơn, học tập chị hai mình". 

 Lâm Hàn gật đầu, nói: "Em đến quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là một lựa chọn khá tốt, nhưng chỉ là khá tốt mà thôi, chưa phải rất tốt. Dù sao, bắt đầu từ con số không sẽ mất rất nhiều thời gian, anh rể có một lựa chọn tốt hơn cho em này".

 
Chương 614: Dương Khiết kích động


 

 "Lựa chọn tốt hơn?" 

 Dương Khiết ngờ vực nhìn Lâm Hàn, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã là công ty có thứ hạng cao trên thế giới, đây mà mới chỉ được coi là khá tốt thôi ư? 

 "Anh rể ơi, vậy lựa chọn tốt hơn là gì thế?", Dương Khiết nghi ngờ hỏi. 

 "Đến chỗ anh, đi theo anh làm ăn", Lâm Hàn dứt khoát đáp. 

 Dương Khiết nghe vậy, lập tức liếc nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. 

 Từ trước tới giờ, Dương Khiết vẫn không biết rốt cuộc thì Lâm Hàn làm nghề gì. Cô ấy cũng có hỏi Dương Lệ, nhưng chị ấy cũng không biết. 

 Nhưng trước mắt, trông Lâm Hàn lại rất có tiền, không nói một câu đi ra ngoài đã mua được xe Hummer, thì chắc chắn không phải người bình thường. Dương Khiết cũng không cho rằng chiếc xe kia là do bố mẹ cho hay từ tiền của những việc làm ăn phi pháp. 

 Tuy chỉ vừa tiếp xúc với Lâm Hàn không bao lâu, nhưng Dương Khiết vẫn hiểu biết phẩm chất làm người của anh, cũng tin vào mắt nhìn của Dương Lệ. Lâm Hàn không phải loại người như Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải vẫn nói. 

 Trái lại, có đôi khi Dương Khiết còn cảm thấy thực ra Lâm Hàn là một người rất lợi hại, lợi hại hơn cả chị Dương Lệ luôn. 

 "Sao? Dám đến thử không?", Lâm Hàn cười hỏi. Trước khi Dương Khiết đồng ý đến chỗ anh, Lâm Hàn sẽ không nói bất cứ một chữ nào về tình hình của mình cho Dương Khiết biết, cô ấy phải tự mình phán đoán và đưa ra quyết định. 

 Dương Khiết nhìn chằm chằm Lâm Hàn, suy nghĩ không ngừng. 

 Một lúc lâu sau, Dương Khiết như đã quyết tâm, nói: "Anh rể, anh đừng lừa em nha, đến chỗ anh lăn lộn cũng được thôi. Em tin anh, hy vọng anh đừng để em tin sai người!" 

 Lâm Hàn nghe vậy, bật cười, hài lòng gật đầu. 

 Dương Khiết nhìn Lâm Hàn hỏi: "Anh rể, giờ chắc anh có thể nói cho em biết anh làm gì rồi chứ nhỉ?" 

 Lâm Hàn nghe thấy thế, lại lắc đầu nói: "Sau này em sẽ dần biết thôi, giờ cứ làm từng chút một là được rồi". 

 Anh nói xong bèn đi vào phòng làm việc của mình tìm kiếm. 

 Tìm một lúc, anh mới tìm được tài liệu về công ty giải trí Tinh Quang, rồi đưa cho Dương Khiết, nói: "Dương Khiết, anh phải nói trước với em là, mọi chuyện của anh nếu chưa được anh cho phép, thì em không thể nói với bất cứ ai, kể cả là chị gái Dương Lệ của em, biết chưa?" 


 Dương Khiết nghi ngờ nhìn Lâm Hàn, nhưng nếu đã chọn tin tưởng anh, đương nhiên cô ấy sẽ không hoài nghi, dứt khoát gật đầu đồng ý. 

 "Ừ", Lâm Hàn gật đầu, nói: "Em đọc thử bản tài liệu này trước đi". 

 Dương Khiết nghe vậy, nhận lấy rồi bắt đầu cẩn thận đọc. 

 Vừa đọc một lúc, Dương Khiết đã xác định được đây là một bản hợp đồng và thông tin nhập cổ phần của một công ty giải trí Tinh Quang. 

 Dương Khiết không biết rõ về công ty đó, nhưng cảm thấy khá quen tai, hẳn là một công ty không nhỏ. Mà khi cô ấy đọc đến phần sau thì lập tức kinh ngạc sững sờ tại chỗ. Bỏ 2 tỷ rưỡi nhập cổ phần công ty giải trí Tinh Quang, chiếm 20% số cổ phần, người nhập: Lâm Hàn. 

 2 tỷ rưỡi đó, đấy là một con số khủng bố cỡ nào chứ? Lâm Hàn vậy mà lại có nhiều tiền như vậy ư? 

 Tuy biết Lâm Hàn mua biệt thự là bỏ tiền tỷ, cũng được coi như phú ông hàng tỷ. Nhưng theo cách nói của đám Dương Cảnh Đào thì Dương Khiết lại nghe được rằng đấy không phải tiền của Lâm Hàn, mà là tiền nhà anh, vả lại còn là toàn bộ gia sản. 

 Nhưng giờ xem ra, có vẻ việc này không đơn giản như thế. Lâm Hàn có thể bỏ ra 2 tỷ rưỡi để đầu tư, chắc chắn đó chẳng thể là toàn bộ tiền trong nhà anh. Nếu đó là tất cả tài sản nhà Lâm Hàn, thì người nhà đã không cho phép anh đi đầu tư. Trừ khi, nhà Lâm Hàn chẳng để ý 2 tỷ rưỡi kia, cảm thấy nó chỉ là một con số rất nhỏ. 

 Dương Khiết đã sớm đoán được Lâm Hàn không đơn giản như bề ngoài, nhưng lại không ngờ rằng anh lại khủng bố như thế, tiện tay lấy ra một vài tài liệu đã là hợp đồng đầu tư 2 tỷ rưỡi. 


 Một lúc sau, Dương Khiết mới bình tĩnh lại, nén sự kích động trong lòng xuống, không thì cô ấy thật sự sợ chính mình sẽ lỡ miệng kể chuyện của Lâm Hàn ra. Ban nãy, Dương Khiết mới đồng ý với anh rằng chưa được anh cho phép thì không thể nói với bất kỳ ai. Cô ấy cũng không muốn hứa lèo. 

 Sau khi hoàn hồn lại, Dương Khiết kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, nói: "Anh rể ơi, không ngờ anh có tiền như vậy luôn đó". 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Lâm Hàn chỉ cười không đáp, đây mới chỉ là 2 tỷ rưỡi mà thôi, nếu để Dương Khiết biết lần này anh đi thành phố Thiên Kinh về kiếm được 300 tỷ và một công ty có giá thị trường 100 tỷ, thì không biết Dương Khiết sẽ cảm thấy thế nào? 

 "Được rồi, bỏ qua mấy chuyện khác đi", Lâm Hàn nói tiếp: "Anh đưa bản hợp đồng ấy cho em là muốn em làm giúp anh một chuyện. Anh muốn rút vốn đầu tư khỏi công ty giải trí Tinh Quang và lấy lại toàn bộ cổ phần của mình. Chuyện này, em phải nhanh chóng giúp anh giải quyết xong". 

 Dương Khiết phục hồi tinh thần lại, gật đầu đồng ý. 

 "Anh rể, anh yên tâm đi, em từng làm một chút về mặt này ở nước ngoài, nên nắm rõ quy tắc và quy trình. Nhưng số tiền thật sự quá lớn, có lẽ phải mất một chút thời gian, em sẽ cố gắng làm nhanh, có điều anh phải đợi một chút", Dương Khiết mở miệng nói. 

 Lâm Hàn gật đầu, nói: "Anh biết, giờ em mau đi làm đi, còn chiếc xe kia, anh thật sự tặng cho em, vậy cũng tiện đi lại hơn". 

 Dương Khiết hơi do dự nhìn chìa khóa xe Hummer đang nằm trên bàn, nói không muốn là giả. Giờ xem ra một chiếc xe có giá hơn 2 triệu chẳng đáng là gì với Lâm Hàn, nhưng nó lại rất quý đối với Dương Khiết, cô ấy vẫn có chút không dám nhận. 

 Dương Khiết lưỡng lự một hồi rồi nói: "Hay là vậy đi, anh đừng sang tên xe cho em, em thật sự không mặt dày như vậy đâu. Coi như công ty bố trí xe cho em dùng tạm thời". 

 "Được rồi", Lâm Hàn thấy thế, biết Dương Khiết không chịu nhận không, cũng chẳng ép cô ấy nữa. 

 "Vậy anh rể ơi, em đi trước đây", Dương Khiết nói. 

 Lâm Hàn gật đầu. 

 Cùng lúc đó, bên trong biệt thự núi Vân Mộng. 

 Đợi Dương Khiết rời đi, Lâm Hàn mới cảm thấy có chút không ổn. Anh tin tưởng khả năng của cô ấy, giải quyết chuyện đó hẳn là không vấn đề, nhưng có một số việc không phải có năng lực là giải quyết được, có một số người không thích nói lý lẽ và hành động theo lẽ thường. 

 Lâm Hàn nghĩ vậy bèn quyết định cử vài người đi bảo vệ Dương Khiết, vừa hay có thể giúp đỡ cô ấy luôn. Cử Ngô Xuyên hay đám Tôn Hàn Các đi cũng được thôi, nhưng lại có chút giết gà mà phải dùng dao mổ trâu. Lâm Hàn cũng cần đào tạo thêm nhiều người nữa. 

 Anh nghĩ một hồi, rồi gọi điện cho Nhan Thành.

 
Chương 615: Chúng tôi tới để bảo vệ cô


 

 Từ sau lần Lâm Hàn dẫn theo đám Tôn Hàn Các đến thành phố Thiên Kinh thì Nhan Thành khá là rảnh. 

 Tuy Nhan Thành cũng hiểu Lâm Hàn không dẫn mình đi là vì thực lực của mình không đủ, đi chỉ tổ vướng chân. 

 Nhưng điều đó sẽ khó tránh khỏi khiến Nhan Thành tủi thân, cảm thấy mình không được Lâm Hàn coi trọng. 

 Mỗi ngày cũng chẳng có gì làm, chỉ tập trung quản lý những thế lực trong vùng xám ở thành phố Đông Hải đừng để bọn họ gây chuyện là được. 

 Lúc này, Nhan Thành đang chán đến chết thì chuông điện thoại vang lên, liếc thấy là Lâm Hàn, cậu ta lập tức kích động, nhảy cẫng lên, nhấn nghe ngay. 

 "Alo, anh Hàn ạ, anh tìm tôi có chuyện gì à?", Nhan Thành hơi kích động nói. 

 Lâm Hàn ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói kích động ấy của Nhan Thành thì chợt cảm thấy khó hiểu. Anh suy nghĩ một lát, cũng đoán được đại khái. 

 "Sao, tôi không dẫn cậu đi thành phố Thiên Kinh nên dỗi?", Lâm Hàn cười hỏi. 

 "Không không, anh Hàn à, sao tôi có thể giận anh chứ? Là do tôi không đủ khả năng, đi cũng chẳng giúp được gì, có khi còn sẽ cản trở. Anh không dẫn tôi theo là đúng", Nhan Thành vội nói. 

 Lâm Hàn gật đầu, lần trước đi thành phố Thiên Kinh, anh chỉ dẫn theo một nhóm người mạnh nhất thôi. 

 Nhan Thành đã cứu tính mạng Lâm Hàn, nên đương nhiên vô cùng đáng tin. Có điều, về mặt khả năng thì lại hơi yếu, vì vậy mới không dẫn cậu ta theo. Mà giờ, chính là cơ hội tốt để đào tạo cậu ta. 

 Đi đối phó với một quý tộc như nhà họ Khương thì có lẽ Nhan Thành chưa đủ trình, nhưng đối phó cái thế gia cỏn con như nhà họ Hạ vẫn dư sức. Vừa hay cũng có thể huấn luyện cậu ta có khả năng tự mình đảm đương một phía. 

 "Được rồi, không nói giỡn với cậu nữa. Tôi tìm cậu là có chuyện muốn cậu đi làm", bấy giờ, Lâm Hàn chợt nói. 

 "Anh Hàn cứ việc nói, chuyện gì tôi cũng sẽ hoàn thành thật tốt giúp anh!", Nhan Thành nghe vậy thì kích động, cuối cùng anh Lâm cũng có việc giao cho cậu ta làm. 

 Nghe thấy giọng nói kích động của Nhan Thành, Lâm Hàn bất lực cười, rồi kể chuyện của công ty giải trí Tinh Quang và Dương Khiết cho cậu ta nghe. 

 "Đại khái là thế, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của Dương Khiết cho cậu, tự cậu liên lạc với dẫn vài người đáng tin đi tìm em ấy, hỗ trợ em ấy giải quyết chuyện này, không đến lúc bất đắc dĩ lắm thì không được ra tay hiểu không? Nhưng nếu có ai dám ra tay với em ấy, cậu cũng không cần nương tay, cứ thẳng tay dạy cho đối phương một bài học", Lâm Hàn dặn. 

 "Vâng, anh yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy và giải quyết chuyện này thật tốt", Nhan Thành đáp lại. 

 "Ừ, có tin gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể báo với tôi, cứ vậy đi", Lâm Hàn nói xong bèn cúp điện thoại. 

 Sau khi kết thuộc cuộc gọi với Nhan Thành, Lâm Hàn bèn thả lỏng lại. 


 Trước đó vừa trải qua chuyện của nhà họ Khương ở thành phố Thiên Kinh, rồi chờ người ở khu Bắc Đông đến lại phải bận rộn. Tiếp đó là hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, xa hơn nữa là tiếp nhận quản lý sản nghiệp nhà họ Lâm. 

 Nhiều chuyện cần phải xử lý như vậy khiến Lâm Hàn cảm thấy khá áp lực, nên trong khoảng thởi gian rảnh rỗi hiếm thấy này, anh chỉ muốn nghỉ ngơi, ở nhà với vợ mình. 

 Đúng lúc gần đây cũng không có chuyện gì khác. 

 Sau đó, Lâm Hàn bèn ung dung nằm phơi nắng chờ Dương Lệ dậy. 

 Sau khi Dương Lệ dậy, hai người ăn chút gì đó rồi Lâm Hàn bèn dẫn cô ra ngoài đi dạo, cùng thư giãn thả lỏng lại với nhau. 

 Tuy bên công ty còn rất nhiều chuyện liên quan đến việc hợp tác với các công ty khác trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, nhưng những chuyện quan trọng đã được Dương Lệ xử lý xong. Giờ chỉ còn lại mấy chuyện đơn giản như một số xã giao không quan trọng lắm, giao cho cấp dưới đi làm là được, có gì rắc rối thì lại liên lạc với cô. 

 Lâm Hàn và Dương Lệ hiếm thấy có được cơ hội rảnh rỗi, đi dạo cùng nhau. 

 Cùng lúc đó, bên Dương Khiết cũng nhận được điện thoại của Nhan Thành, biết anh ta là người Lâm Hàn cử tới, Dương Khiết bèn hẹn gặp nhau ở quán cà phê. 

 Trong quán cà phê, Dương Khiết gọi một ly cà phê cho mình rồi ngồi chơi điện thoại chờ. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.


 "Cũng không biết ý của anh rể hai là gì, việc này mà cần bảo vệ gì chứ? Còn đặc biệt cử người tới bảo vệ mình, mình cũng có phải con nít đâu, có yếu đuối như vậy sao?", Dương Khiết lẩm bẩm, cứ cảm thấy kỳ lạ. 

 Chẳng bao lâu sau, Nhan Thành đã dẫn theo hai tên cấp dưới thân tín bước vào quán cà phê. 

 Tuy Nhan Thành và hai tên đàn em không ăn mặc lố lăng hay tản ra sự hung hăng của mấy gã côn đồ, nhưng vừa nhìn cũng không giống như người bình thường. 

 Mấy người còn lại trong quán thấy ba người Nhan Thành đều hơi sợ sệt né họ ra. 

 Mặc dù Nhan Thành còn khá trẻ, nhưng đã đi theo Lâm Hàn gặp được một số người, chứng kiến vài trường hợp đồ sộ, tuy không cố ý lộ ra vẻ hung hãn, nhưng nhìn cũng hơi làm cho người ta e ngại, có vẻ không ăn nhập với quán cà phê này cho lắm. 

 Nhan Thành nhanh chóng tìm được Dương Khiết, rồi đi tới cạnh bàn của cô ấy. 

 Từ lúc ba người Nhan Thành bước vào quán cà phê, Dương Khiết đã chú ý tới họ, thật sự là tại ba người họ quá nổi bật, chẳng hợp rơ với quán cà phê này chút nào. 

 Cho dù chưa có hành động nào, thậm chí là chưa làm cái gì, nhưng ba người Nhan Thành lại toát ra một khí thế không dễ chọc, làm người ta sợ hãi. 

 Lúc này, thấy ba người họ đi đến cạnh bàn mình, Dương Khiết còn tưởng rằng họ tính kiếm chuyện với mình. 

 "Các người muốn làm gì? Tôi đâu có đắc tội gì các người, nơi này là bên ngoài đấy, các người đừng có mà làm bậy!" 

 Dương Khiết đứng lên, lùi ra sau, sợ hãi nói. 

 Nhan Thành lại cười hỏi: "Xin chào, cô là cô Dương Khiết sao?" 

 "Đúng vậy, tại sao các người lại biết tên tôi? Rốt cuộc thì các người là ai?", Dương Khiết nghi ngờ nhìn ba người Nhan Thành, lòng thầm sợ sệt, cầm túi che trước ngực, xem như vũ khí duy nhất để phòng bị. 

 Lúc này, Nhan Thành lại bật cười nói: "Cô Dương Khiết, cô hiểu lầm rồi, tôi là Nhanh Thành, chúng ta đã hẹn gặp nhau ở đây mà". 


 Nhan Thành nghe thấy thế, nhìn lại mình rồi nhìn hai người đi theo đằng sau, cảm thấy hơi khó hiểu, bọn họ trông rất bình thường mà, sao lại dữ? 

 Cái này mà là dữ chắc đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các chẳng phải sẽ là kẻ giết người ư? 

 "Cô Dương Khiết yên tâm, tôi là người anh Hàn cử tới bảo vệ cô, sẽ không gây bất cứ thương tổn gì cho cô, trái lại còn bảo vệ cô, không để người khác làm cô bị thương, nên đừng sợ", Nhan Thành nghiêm túc nói. 

 Dương Khiết khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn hơi kỳ lạ, trong lòng cũng thầm thấy khó hiểu. Đây là sao? Vốn chỉ là đi rút vốn đầu tư, cả quá trình đều làm theo quy định của pháp luật, sao lại làm y chang như xã hội đen, còn cử người đến bảo vệ? Ba người Nhan Thành, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường rồi.

 
Chương 616: Đến nhanh ghê


 

 Bên trong quán cà phê. 

 Dương Khiết nhìn ba người Nhan Thành với vẻ là lạ, nhưng vẫn nói: "Mọi người mau ngồi xuống, gọi thêm cà phê đi". 

 "Được", Nhan Thành gật đầu, rồi ngồi xuống đối diện Dương Khiết. 

 Còn hai người do Nhan Thành dẫn đến lại không ngồi, mà đứng sau lưng Nhanh Thành như mấy tay đàn em, trông có vẻ không hợp rơ với cái quán cà phê này gì hết. 

 "Sao họ còn đứng vậy? Bảo họ cùng ngồi xuống đi?", Dương Khiết chỉ hai người kia nói với Nhan Thành. 

 "À, bọn họ không cần ngồi", Nhan Thành lại lắc đầu đáp. 

 "Ặc..." 

 Dương Khiết tức thì khó mà nói gì thêm, cũng không khuyên nữa. 

 Sau đó, Dương Khiết gọi thêm ly cà phê cho Nhan Thành, rồi kể ra tình hình và kế hoạch mà cô ấy chuẩn bị cho cậu ta nghe. 

 Nhưng mà, Nhan Thành lại chưa từng đi học, chưa được học bất cứ thứ gì nên hoàn toàn không hiểu, nghe mà như lọt vào trong sương mù. 

 "Khoan, khoan, khoan", Nhan Thành xua tay ý bảo Dương Khiết đừng nói nữa, sau đó vội mở miệng: "Cô Dương, tôi không rành những thứ đó, cô có nói tôi cũng không hiểu. Nên làm gì cứ làm, cần tôi giúp thì nói thẳng với tôi là được. Nếu không có việc gì, chúng tôi sẽ đi theo bên cạnh, đảm bảo cô an toàn. Nhiệm vụ chính của chúng tôi chỉ là bảo vệ cô thôi". 

 "Ồ, được". 

 Dương Khiết hơi xấu hổ gật đầu đáp, trong lòng thì thầm nhủ, mình có gì mà cần bảo vệ? Một người trưởng thành trong xã hội có luật pháp nghiêm minh thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ? 

 Nhưng nếu là Lâm Hàn cử tới, Dương Khiết cũng không tiện nói thêm gì, xấu hổ mà uống hết cà phê với Nhan Thành xong bèn vội vàng bắt tay vào làm theo quy trình. 

 Nhà họ Hạ bên kia cũng nhanh chóng nhận được tin. 

 Tại nhà chính nhà họ Hạ. 

 "Bố, con vừa mới nhận được tin, bên Lâm Hàn đã cử người, chuẩn bị rút hết vốn đầu tư ra khỏi công ty giải trí Tinh Quang chúng ta", Hạ Minh nói với Hạ Đạt. 

 "Tên Lâm Hàn này thật là quá đáng!", Hạ Đạt tức giận đập lên bàn một cái, nói: "Không ngờ vì không giúp chúng ta mà rút vốn đầu tư, đúng là buồn cười!" 

 Hạ Sương ngồi bên lại không nói gì, cảm thấy đó là đương nhiên. Người nhà họ Hạ làm phiền đến người nhà anh, Lâm Hàn không tức giận mới là lạ. 

 "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu để Lâm Hàn thành công rút vốn, chúng ta sẽ không còn lý do tìm cậu ta giúp đỡ, để quỹ đầu tư Nhân Phàm hỗ trợ và đầu tư vào nhà ta nữa. Vả lại, gần đây công ty giải trí Tinh Quang chúng ta làm ăn đã ảm đạm lắm rồi, nếu rút 2,5 tỷ kia đi, e rằng nhà ta sẽ đối mặt với khủng hoảng về nguồn tài chính", Hạ Minh lo lắng nói. 

 "Hừ!" 

 Hạ Đạt hừ lạnh một tiếng nói: "Cậu ta muốn rút là rút à? Nghĩ hay thật, tiền vào túi nhà họ Hạ tôi còn muốn rút lại, e rằng không đơn giản như vậy đâu!" 

 "Mau liên lạc với cánh truyền thông, tuyên bố giờ công ty giải trí Tinh Quang chúng ta đang làm một dự án lớn, vậy thì theo quy định của pháp luật, Lâm Hàn sẽ không thể ép chúng ta lấy ra 2,5 tỷ. Mặt khác, sắp xếp vài người trong vùng xám đi dạy cho người mà Lâm Hàn cử đi một bài học, để bọn họ biết nhà họ Hạ chúng ta không có dễ bắt nạt như vậy!", Hạ Đạt cười lạnh nói. 

 "Vâng", Hạ Minh chỉ chờ những lời này của Hạ Đạt, sau đó lập tức đi sắp xếp. 

 Hạ Sương ngồi bên lắc đầu, bất kể kết quả cuối cùng có là gì thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đối với nhà họ Hạ họ. 

 Mắt thấy công ty giải trí Tinh Quang do một tay mình vun vén sắp chìm vào khủng hoảng, Hạ Sương chợt cảm thấy bất lực, dứt khoát trở về phòng nghỉ ngơi. 

 Cô ta cảm thấy có lẽ giờ là cơ hội để mình rời khỏi nhà họ Hạ, tự mình đi ra ngoài phát triển sự nghiệp. 

 Từ rất lâu rồi, Hạ Sương đã muốn một mình đi ra ngoài bươn chải. Nhưng xã hội này, không phải cứ có năng lực là thành công được, mà còn cần phải có mối quan hệ và nguồn vốn. Hai điều ấy, nhà họ Hạ đều có, nên Hạ Sương mới cố nhịn ở lại đây. 

 Có điều bây giờ xem ra, dùng thực lực của mình, rồi dựa vào các mối quan hệ cùng nguồn vốn của nhà họ Hạ gầy dựng công ty, vẫn không thể chịu nổi bọn họ thích đi tìm chết. 

 Để bọn họ phí hoài thành quả mà mình tốn bao công sức gây dựng nên, thì thà đi ra ngoài tự phát triển sự nghiệp còn hơn. 


 Hạ Minh bên kia đã nhanh chóng sắp xếp được người đi tìm Dương Khiết gây chuyện. 

 Cùng lúc đó, bên Hạ Đạt đã liên lạc với cánh báo chí, tuyên bố công ty giải trí Tinh Quang đang làm một dự án lớn, tạm thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy trả cho Lâm Hàn. 

 Trời vừa tối, Dương Khiết bận rộn cả ngày đang đi trên đường cùng đám người Nhan Thành. 

 "Bên công ty giải trí Tinh Quang nói đang làm một dự án lớn, tạm thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy, theo quy định thì giờ chúng ta không thể nào lấy lại được số tiền ấy. Mà phải chờ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, giờ phải làm sao đây?", Dương Khiết hơi bực bội nói. 

 Dương Khiết cũng không phải tay mơ nên đương nhiên hiểu được đây chỉ là cái cớ của họ, nhằm kéo dài thời gian không để bên mình lấy lại được tiền ngay. 

 Nếu là ở nước ngoài, Dương Khiết có thể làm theo quy định pháp luật yêu cầu bên họ chứng minh gần đây đang làm một dự án lớn, cũng có thể yêu cầu họ chứng minh nguồn tài chính bên mình thật sự đang xoay vòng vốn. 

 Nhưng ở nước mình, Dương Khiết chưa đi làm đã biết không thể làm theo cách đó được. Mạng lưới quan hệ xã hội ở đây có rất nhiều chuyện không chỉ đơn giản nói cái là làm được. 

 Nhan Thành bên cạnh nghe thấy thế, nhưng cũng không hiểu lắm, chỉ biết Dương Khiết đang gặp rắc rối, chưa thể lấy lại được số tiền kia một cách suôn sẻ. 

 "Cô Dương, tôi không hiểu mấy thứ ấy, chỉ đành dựa vào chính cô thôi. Nếu thật sự không còn cách nào thì đi tìm anh Hàn là được, anh ấy chắc chắn sẽ có biện pháp", Nhan Thành nói thẳng. 

 Dương Khiết khẽ gật đầu, cô ấy hiểu ý của Nhan Thành. Nhưng Dương Khiết vẫn muốn cố gắng tìm biện pháp, tự dựa vào khả năng của mình để giải quyết chuyện này. 

 Dù sao, đây là lần đầu tiên Dương Khiết làm việc giúp Lâm Hàn, nếu ngay lần đầu đã không làm được, vậy thì sao mà chứng minh được năng lực của mình? 

 Nếu thật sự không được, Dương Khiết mới đi nhờ Lâm Hàn giúp để tránh kéo dài thời gian lâu quá ảnh hưởng đến anh. 

 Đang đi thì Nhan Thành đột nhiên giả bộ liếc nhìn về phía sau, rồi quay đầu lại, cười thầm. 

 "Những người này đến nhanh thật đấy chứ", Nhan Thành nhỏ giọng nói. 

 Dương Khiết đang suy nghĩ biện pháp giải quyết thì nghe thấy câu đó của Nhan Thành, hơi khó hiểu hỏi: "Ai cơ? Ai đến mau?" 

 Nhan Thành nghe vậy gật đầu, nhìn xung quanh, rồi lập tức phát hiện ra đằng trước có một cái ngã tư nhỏ ít người qua lại. 

 "Đi, chúng ta đến chỗ kia, nơi đó ít người, đối phương mới có thể sập bẫy", Nhan Thành cười nhỏ giọng nói. 

 Dương Khiết nghe vậy bèn lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, không hiểu ý của Nhan Thành và hai người kia. Nhưng cô ấy vẫn đi theo đám Nhan Thành đến ngã tư gần như không ai qua lại kia. 

 Bốn người Nhan Thành vừa mới đi vào ngã tư, chưa được bao lâu thì những người đằng sau lập tức đuổi theo, chặn trước mặt bốn người họ.

 
Chương 617: Chúng tôi chưa thể coi là cao thủ


 

 Dương Khiết nhìn mấy người kia đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lập tức thay đổi. 

 Một người trong đám đó lạnh lùng nhìn mấy người Dương Khiết nói: "Can đảm đấy chứ, dám chọc nhà họ Hạ bọn tao, đúng là chán sống mà. Hôm nay, tao sẽ đánh gãy một chân của bọn mày, lần sau còn dám đến kiếm chuyện, thì sẽ giết chết bọn mày!" 

 Gã nói xong, mấy người kia liền rút gậy sắt sau lưng ra, chậm rãi bước tới. 

 Dương Khiết thấy thế, lập tức hoảng sợ, vậy mà lại gặp phải cảnh này, đây là điều cô ấy không tài nào ngờ tới. 

 Bên Dương Khiết tính cả cô ấy thì chỉ có 4 người, mà đối phương lại có tận 8 người, trong tiềm thức, Dương Khiết bèn cho rằng bên mình sẽ không đánh lại được bọn họ, định bỏ chạy. 

 "Ba người còn ngây ra đó làm gì? Không mau chạy đi?", Dương Khiết thấy đám Nhan Thành vẫn không nhúc nhích bèn la lên. 

 Nhan Thành bình tĩnh nhìn Dương Khiết, nói: "Cô Dương, cô núp đằng sau chúng tôi đi, chúng tôi sẽ giải quyết bọn họ". 

 "Hả? Giải quyết bọn họ? Mấy anh có 3 người thôi, bên họ 8 người lận đấy, mấy anh nghĩ gì vậy?", Dương Khiết lộ ra vẻ khó hiểu nói. Sao Lâm Hàn lại cử ba tên ngốc đến cho cô ấy chứ? 

 Lúc này, Nhan Thành lại không quan tâm đến Dương Khiết nữa, mà nhìn đám người đối diện cười nói: "Bọn mày chắc rằng mình sẽ thắng à? Có vài người mà đòi dạy cho bọn tao một bài học? Chưa biết được ai dạy ai đâu, đánh gãy mỗi người một chân chứ gì? Chiều mày thôi!" 

 Tám người do nhà họ Hạ cử tới đều bỏ ngoài tai những lời Nhan Thành nói, trái lại còn nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn thằng ngu. 

 "Hử? 3 người bọn mày muốn đánh thắng 8 người tụi tao á? Mày cho rằng mình là bộ đội đặc chủng hả?" 

 Ba người Nhan Thành nghe vậy làm lơ, đứng tách ra, bảo vệ lấy Dương Khiết ở giữa. 

 Sau đó, bọn họ lại chủ động bước đến chỗ 8 người nhà họ Hạ kia. 

 "Này..." 

 Dương Khiết định ngăn cũng không kịp. 

 Ba người Nhan Thành đều từng xông pha với Lâm Hàn bên ngoài, tuy không bằng Ngô Xuyên và những người Tôn Hàn Các, vẫn chưa được xem là cao thủ. Nhưng họ cũng có bản lĩnh nhất định, một người chấp ba người bình thường vẫn dễ như ăn cháo. 

 Nháy mắt, đám Nhan Thành đã xông lên vật lộn với 8 người nhà họ Hạ. 

 Dương Khiết lập tức hoảng sợ, vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, trong lòng thì thầm cầu nguyện đám Nhan Thành đừng xảy ra chuyện gì. 

 Nhưng vừa lấy điện thoại ra, cô ấy đưa mắt nhìn đám Nhan Thành thì lập tức sửng sốt. 

 Lúc này, 8 người nhà họ Hạ đã có vài người nằm bẹp dưới đất, còn ba người Nhan Thành lại giống như chẳng bị sao cả. 

 Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp theo, đám Nhan Thành đã giải quyết xong những người còn lại. 

 Tức thì, 8 người của nhà họ Hạ đều nằm la liệt dưới đất, còn 3 người Nhan Thành lại không một vết xước.... 

 Dương Khiết đứng ở kia nhìn ngây người, chuyện này là sao? Sao 3 đánh 8 mà lại dễ dàng như vậy? 

 "Ba người các anh... Không sao chứ?", Dương Khiết hỏi. 

 Nhan Thành quay đầu lại nhìn Dương Khiết, cười nói: "Yên tâm, giải quyết 8 con tôm tép ấy mà còn bị thương thì chúng tôi biết giấu mặt vào đâu!" 

 Dương Khiết khẽ gật đầu, lúc này, ánh mắt cô ấy nhìn về phía họ đã không còn như xưa. 

 Bấy giờ, Dương Khiết cũng dần hiểu ra tại sao Lâm Hàn lại cử ba người Nhan Thành đến bảo vệ mình. Không ngờ người nhà họ Hạ lại làm như thế, bọn họ chỉ muốn rút vốn về thôi, mà đối phương đã sử dụng ba cái chiêu trò chơi xấu vậy rồi. 

 Cũng may là ba người Lâm Hàn cử tới khá giỏi đánh đấm, dù chỉ có 3 người, nhưng lại có thể giải quyết 8 người bên đối phương một cách dễ dàng. 

 Lúc này, Nhan Thành lại quay đầu nhìn 8 người nhà họ Hạ đang nằm dưới đất, chỉ là sắc mặt không có hiền lành như với Dương Khiết. 

 Cậu ta cầm lấy gậy sắt mà đám người nhà họ Hạ mang đến, vuốt vuốt rồi cười nói: "Đánh gãy mỗi người một chân đúng không? Vừa hay dạy cho bọn mày một bài học, sau này còn dám ra tay với anh Lâm thì sẽ cho bọn mày có đi mà không có về!" 

 Nhan Thành nói xong, đột nhiên đập mạnh vào chân của một tên, trực tiếp đập gãy chân gã ta! 

 "Á!" 

 Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên do người nhà họ Hạ cử tới ôm lấy chân mình gào lên đau đớn. 

 Dương Khiết đứng bên nhìn mà sợ, cô ấy chưa từng gặp phải cảnh tượng này, lập tức sợ tới mức lùi lại vài bước. 

 Còn hai người mà Nhan Thành dẫn đến cũng noi theo Nhan Thành, cầm lấy gậy sắt đập từng tên một. 

 Một lúc sau, 8 tên do nhà họ Hạ cử đến đều ôm chân đau đớn lăn lộn trên mặt đất. 

 Nhan Thành lạnh lùng nhìn 8 tên kia, nói: "Về nhắn với người nhà họ Hạ bọn mày, anh Hàn của bọn tao không phải là người mà một thế gia cỏn con họ Hạ bọn mày chọc nổi, đúng là một đám chán sống!" 

 Nhan Thành nói xong thì mặc kệ đám người kia, quay đầu đi về phía Dương Khiết. 

 Dương Khiết thấy Nhan Thành bước tới, nhớ tới sự tàn nhẫn lúc nãy của anh ta, tức thì sợ hãi lùi lại theo bản năng. 

 Nhan Thành thấy vậy, lập tức hiểu, dù sao Dương Khiết cũng chưa trải qua chuyện này bao giờ, lần đầu thấy sẽ khó tránh khỏi sợ hãi. 

 Nhan Thành cố gắng khiến mình cười hiền lành một chút, sau đó nói: "Cô Dương đừng sợ, chúng tôi là người mà anh Lâm cử tới bảo vệ cô, chắc chắn sẽ không xúc phạm tới cô. Giờ chúng tôi sẽ đưa cô về, để tránh có người lại tới làm phiền cô nữa". 

 Dương Khiết nhìn Nhan Thành, lúc này mới thả lỏng lại, gật đầu đồng ý. 

 Sau đó, ba người Nhan Thành ngồi một chiếc xe, lái theo sau chiếc Hummer của Dương Khiết, đưa cô ấy đến tận dưới nhà. 

 Nhan Thành nghe vậy cười nói: "Không có gì, đây là điều chúng tôi nên làm. Chúng tôi thay nhau canh, cũng sẽ nghỉ ngơi mà. Còn về võ, chúng tôi nào được tính là cao thủ chứ? Chẳng qua là đối phó với mấy tên tôm tép này khá dễ dàng thôi, hoàn toàn không được xem là cao thủ. Anh Hàn và một vài cấp dưới của anh ấy mới thực sự là cao thủ. Có điều, nhà họ Hạ kia không xứng để anh Hàn cử cao thủ tới, nên mới sai chúng tôi tới đây". 

 Dương Khiết nghe thấy thế thì có chút giật mình. Giỏi võ vậy mà còn không được xem như cao thủ á? Vậy cao thủ trong miệng Nhan Thành phải lợi hại cỡ nào chứ? 

 Hơn nữa, nếu cô ấy không nghe lầm thì Nhan Thành vừa nói Lâm Hàn cũng cực kỳ giỏi võ? 

 Lúc này, Dương Khiết mới phát hiện, dường như chính mình vẫn quá xem nhẹ anh rể hai Lâm Hàn của mình. Sự lợi hại của anh ấy đã vượt xa khỏi mong đợi của cô ấy, vậy mà đám người Dương Cảnh Đào lại đi coi thường Lâm Hàn.

 
Chương 618: Không nghe lời thì phá sản đi


 

 Sau khi Dương Khiết về đến nhà, suy nghĩ một lát, rồi vẫn quyết định nói tình hình hiện tại cho Lâm Hàn biết. 

 Lần đầu tiên làm việc giúp Lâm Hàn, Dương Khiết rất muốn hoàn thành thật tốt, không muốn xin anh hỗ trợ, nhưng với tình hình trước mắt thì không thể không nhờ anh được. 

 Dương Khiết cũng chỉ mới về nước, nên không biết ai về mặt này. Mà với tình hình hiện tại, làm theo cách bình thường sẽ khó mà rút vốn thành công. Cho dù may mắn rút được vốn, e rằng cũng phải mất dăm ba tháng. 

 Sau đó, Dương Khiết bèn gọi điện cho Lâm Hàn. 

 Lúc này, Lâm Hàn mới đi dạo phố cùng Dương Lệ xong, cả hai đi chơi cả buổi chiều, rồi mới trở về biệt thự núi Vân Mộng. 

 Thấy là Dương Khiết gọi tới, Lâm Hàn trực tiếp bắt máy luôn. 

 "Sao? Công việc có thuận lợi không?", Lâm Hàn hỏi thẳng. 

 "Chẳng thuận lợi gì hết..." 

 Dương Khiết do dự một lát, cuối cùng vẫn kể lại những chuyện đã xảy ra cho Lâm Hàn nghe. 

 Sau khi nói xong, Dương Khiết nói với giọng hơi có lỗi: "Ngại quá anh rể hai ơi, chuyện này chỉ dựa vào một mình em thì thật sự rất khó giải quyết, nên đành nói cho anh, làm anh thất vọng rồi". 

 Lần đầu tiên đã làm không xong, Dương Khiết có chút xấu hổ. 

 Lâm Hàn lại không thấy bất ngờ, với tính cách của đám người nhà họ Hạ kia, làm vậy là rất bình thường. 

 May mà Lâm Hàn đã đoán trước được, cử đám Nhan Thành đến bảo vệ Dương Khiết. Còn về cái cớ kia của nhà họ Hạ, rồi tìm người giúp đỡ, đối với anh mà nói lại chẳng có tác dụng gì. 

 "Không sao, gặp phải tình huống này mà không xử lý được cũng bình thường thôi. Sau này gặp được rắc rối không giải quyết được thì cứ liên lạc với anh. Còn nhà họ Hạ, anh sẽ tự sắp xếp, em đợi tin từ anh đi", Lâm Hàn nói xong bèn cúp máy. 

 Dương Khiết ở đầu bên kia nhìn điện thoại bị cúp với vẻ bất ngờ, Lâm Hàn thế mà lại chẳng có ý trách cứ cô ấy. 

 Cô ấy cũng yên tâm, rồi kiên nhẫn chờ đợi. Tuy không hiểu biết nhiều về Lâm Hàn, nhưng qua những lời mà Nhan Thành nói, Dương Khiết đã đoán sơ được phần nào. Anh ấy chắc hẳn là một người có năng lực phi thường, nếu giờ nói có thể giải quyết thì chắc chắn sẽ giải quyết được. 

 Cùng lúc đó, sau khi Lâm Hàn cúp điện thoại, bèn gọi cho bên Tôn Minh. 


 Thực ra, chuyện này có thể tìm người nhà họ Lâm cũng giải quyết được, nhưng như vậy thì có vẻ việc bé xé ra to. Chút chuyện nhỏ này tìm Tôn Minh là đủ rồi. 

 Điện thoại nhanh chóng được bắt máy. 

 "Cậu Lâm ạ, có chuyện gì không?", Tôn Minh nhận được điện thoại của Lâm Hàn thì hơi kích động. 

 Lần trước, Lâm Hàn và Dương Tiêu cá cược với nhau, Tôn Minh cũng biết. Lúc ấy, ông ta cũng nhận được thông báo không được trợ giúp anh từ gia tộc. Đối với chuyện này, bản thân Tôn Minh cũng muốn giúp, nhưng chỉ đành phải tuân theo lệnh gia tộc. Dù sao, nếu giúp Lâm Hàn, đồng nghĩa sẽ khiến anh thua. 

 May mắn thay, mấy ngày trước ông ta nhận được tin tức, nói rằng Lâm Hàn đã thắng cuộc. Sau này, hội nguyên lão nhà họ Lâm sẽ không bao giờ có thể áp đặt gì lên anh nữa. 

 Tuy giờ thân phận Lâm Hàn vẫn là người thừa kế, nhưng đã tương đương với nửa cái gia chủ rồi. Toàn bộ nhà họ Lâm, ngoài Lâm Thiên Tiếu có thể chèn ép Lâm Hàn ra thì chẳng ai làm được hết. Mà Lâm Thiên Tiếu lại là bố Lâm Hàn, đương nhiên không thể nào làm khó anh được, đồng nghĩa với việc cả nhà họ Lâm đã ở trong tay anh. 

 Đối với Tôn Minh thì tin đó không khác gì một tin tức tốt. 

 Dẫu sao, trước đó ông ta đã tiếp xúc với Lâm Hàn, mà còn có quan hệ khá tốt với anh, giờ thì đồng nghĩa có quan hệ khá thân với ông chủ nhà họ Lâm. Sau này, địa vị của Tôn Minh chắc chắn sẽ tăng lên theo Lâm Hàn. 

 "Tôn Minh, là vầy, tôi có chút chuyện nhỏ cần ông làm giúp..." 


 Lâm Hàn bèn kể chuyện nhà họ Hạ cho Tôn Minh nghe, chút chuyện nhỏ này không cần phải tìm người bên trên, chẳng cần thiết phải sử dụng mối quan hệ ấy, nó quá chuyện bé xé ra to. 

 Vừa hay, hiện nay quỹ đầu tư Nhân Phàm đang hợp tác làm ăn với nhiều công ty, dính dáng tới vô số ngành nghề, mà trong đó, có vài công ty có quan hệ hợp tác cực kỳ thân thiết với công ty giải trí Tinh Quang, nhưng đa số đều là bọn họ cầu người ta hợp tác với mình. 

 Chỉ cần bảo Tôn Minh ra lệnh, tất cả các công ty lập tức ngừng hợp tác với công ty nhà bọn họ là được. 

 Đến lúc đó, lại ép họ chủ động giao ra 2,5 tỷ kia. Nếu không chịu, cùng lắm thì Lâm Hàn bỏ luôn số tiền ấy, rồi làm cho công ty nhà họ phá sản. 

 "Tôi hiểu rồi, chút chuyện nhỏ thôi mà. Tôi sẽ lập tức cử người đi sắp xếp, đảm bảo trong đêm nay nhà họ Hạ sẽ nhận được thông báo từ các đối tác, tối cũng ngủ không yên. Cậu Lâm, còn có chuyện gì khác không ạ?", Tôn Minh cung kính nói. 

 "Tạm thời không có, cứ vậy trước đi, tôi đi ngồi chơi với vợ mình đây, lần này ra ngoài lâu quá rồi". 

 Lâm Hàn nói xong thì cúp máy. 

 Chắc chắn anh sẽ còn tìm đến Tôn Minh, dù sao sau đó sẽ có người khu Bắc Đông đến bàn chuyện hợp tác. Đến lúc ấy, vấn đề xã giao vẫn phải nhờ vào người bên quỹ Nhân Phàm. 

 Chỉ vì trước đó bận quá, sau này cũng có một đống việc cần làm, giờ hiếm thấy có cơ hội rảnh rỗi, đương nhiên anh phải tranh thủ nghỉ ngơi rồi. Dù sao, vẫn có đủ thời gian. 

 Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tôn Minh, Lâm Hàn nghĩ, với hiệu suất làm việc của ông ta, chắc chắn đêm nay nhà họ Hạ sẽ nhận được thông báo. Rồi với cái tính tình của người nhà họ, đương nhiên sẽ không có khả năng cá chết lưới rách với anh, mà sẽ cúi đầu chịu thua. Vả lại, còn là gọi điện đến trong đêm để xin lỗi. 

 "Thích gây chuyện với tôi chứ gì?" 

 Lâm Hàn cười, dứt khoát chặn hết số của đám người nhà họ Hạ, để bọn họ sốt ruột chơi. Đêm nay, anh không muốn nhận điện thoại từ họ. 


 Trong lúc Lâm Hàn và Dương Lệ hưởng thụ thời gian bên nhau, thì Tôn Minh đã gọi mấy cuộc điện thoại, vô số công ty bắt đầu nhanh chóng hành động. 

 Những công ty đang hay sắp hợp tác với công ty giải trí Tinh Quang, đều không chút do dự ngưng hẳn mọi hợp tác với bọn họ. 

 Đặc biệt là vấn đề nguồn vốn, những ai bị Tinh Quang nợ đều lập tức hối thúc, yêu cầu họ nhanh chóng trả. Còn những công ty nợ Tinh Quang thì lại tìm vài lý do, tính toán khất thêm một thời gian ngắn nữa. 

 Nói tóm lại, chỉ cần những công ty có ngành nghề liên quan đến Tinh Quang, đều nghĩ cách chèn ép bọn họ.

 
Chương 619: Cú sốc của người nhà họ Hạ


 

 Nhà cũ nhà họ Hạ. 

 Lúc này người nhà họ Hạ đang ăn cơm. 

 “Haha, Lâm Hàn này đúng là ngây thơ, cậu ta muốn rút vốn là rút vốn à? Đúng là nực cười!”, Hạ Minh cười nói. 

 Hạ Đạt ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu: “Đúng thế, tiền đã đến nhà họ Hạ chúng ta rồi còn muốn rút ra? Mơ đi! Chúng ta tìm bừa lý do gì đó kéo dài năm rưỡi đã rồi tính”. 

 Nhưng Hạ Sương lại khẽ cau mày: “Mọi người làm như vậy là đang đắc tội với Lâm Hàn, tương lai nhà họ Hạ chúng ta sẽ mất một đối tác, thêm một kẻ thù”. 

 “Vậy thì sao? Chúng ta còn phải sợ Lâm Hàn à?”, Hạ Minh chế nhạo. 

 Hạ Đạt cũng phản đối: “Là chính Lâm Hàn không giúp chúng ta có được không? Nếu cậu ta ngoan ngoãn nhờ quỹ đầu tư Nhân Phàm đầu tư giúp đỡ Giải trí Tinh Quang của chúng ta thì sẽ xảy ra nhiều chuyện thế này sao? Lâm Hàn muốn rút vốn thì rút, chúng ta sẽ ngoan ngoãn phối hợp”. 

 Hạ Sương khẽ lắc đầu, cô đã không còn muốn để ý đến họ nữa rồi. 

 Đúng lúc này, một trợ lý gọi điện đến. 

 Sau khi Hạ Minh nghe máy, chưa nói được mấy câu sắc mặt đã đột nhiên thay đổi, nhìn như người mất hồn. 

 “Làm sao vậy? Đến mức phải hoảng sợ vậy không?”, Hạ Đạt thấy thế thì không vui hỏi. 

 Hạ Sương cau mày, có cảm giác không lành. 

 Tay cầm điện thoại của Hạ Minh run lên, sắc mặt cực kỳ kém, anh ta nhìn Hạ Đạt rồi nói: “Bố ơi có chuyện không hay xảy ra rồi, tất cả các công ty hợp tác với chúng ta hoặc sắp hợp tác với chúng ta đều ngừng hợp tác hết. Còn một số công ty vốn đã đồng ý cho chúng ta ba tháng sau trả tiền, bây giờ họ cũng giục chúng ta trả ngay lập tức, nếu không sẽ kiện chúng ta”. 

 “Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này?” 

 Sắc mặt Hạ Đạt bỗng chốc thay đổi, ông ta lăn lộn trong thương trường cũng đã vài năm nên đương nhiên đoán ra được có người đang nhằm vào Giải trí Tinh Quang, muốn dằn mặt nhà họ Hạ. 

 Trước đây Hạ Đạt đã từng gặp những chuyện này, thậm chí còn gặp không ít nhưng đều có thể giải quyết, chỉ là có chút phiền phức. 

 Nhưng chưa bao giờ làm lớn đến mức này, và trên quy mô lớn thế này. 


 Trước kia một hai công ty không hợp tác thì Hạ Đạt có thể lập tức tìm công ty khác, lợi nhuận ít hơn một chút nhưng vẫn có thể hoạt động. 

 “Rốt cuộc là ông trùm nào đang nhằm vào chúng ta vậy?”, Hạ Minh mờ mịt. 

 “Mau liên lạc với những công ty nợ tiền chúng ta đi, bây giờ mà bị kiện thì phiền phức lắm. Kiện tụng cũng tiêu hao hết năng lượng và sức lực của chúng ta”, Hạ Đạt nói. 

 Hạ Minh gật đầu, nhanh chóng bấm số. 

 “Alo, bác Trương ạ? Là thế này, công ty bác vẫn đang nợ công ty chúng cháu một số tiền. Đúng đúng, ban đầu đã đồng ý hai tháng sau bên công ty bác mới phải trả nhưng giờ công ty cháu có việc cần dùng đến tiền, bác có thể xoay sở được không? Sao ạ? Bác bị ung thư cần đi khám không thể chu chuyển được ạ? Vâng, vâng, vâng…” 

 Hạ Minh cúp điện thoại, sắc mặt có chút khó coi. 

 “Gọi công ty tiếp theo, tiếp theo đi”, Hạ Đạt giục. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Hạ Minh khẽ gật đầu, nhanh chóng gọi lần lượt cho các công ty khác, nhưng công ty nào cũng đều có đủ loại lý do, không trả tiền cho nhà họ Hạ bọn họ. 


 Họ đều thừa nhận các khoản nợ nhưng không trả, hơn nữa còn cần thời gian rất dài. 

 Sau cuộc gọi cuối cùng, cả Hạ Minh và Hạ Đạt đều có chút tuyệt vọng. 

 Lúc này một công ty hợp tác khá thân thiết với Giải trí Tinh Quang của nhà họ Hạ gọi điện tới, nói muốn ngừng hợp tác. 

 “Chú Lý chờ đã, chú xem chúng ta cũng đã hợp tác lâu như vậy rồi, có thể cho cháu biết ai bảo các chú làm vậy không ạ?”, Hạ Minh vội hỏi. 

 Người được gọi là chú Lý ở đầu dây bên kia cũng không có thái độ tốt lắm, ông ta nói với Hạ Minh: “Tôi không biết nhà họ Hạ các cậu đã làm gì, đắc tội với ông lớn nào mà tổng giám đốc Tôn Minh của quỹ đầu tư Nhân Phàm đã đích thân gọi cho tôi, cậu nói xem tôi phải làm sao? Tôi muốn chết mới tiếp tục hợp tác với các cậu. Không nói nữa, sau này đừng nói gì với tôi, đừng hại tôi”. 

 Nói xong ông ta cúp máy. 

 Hạ Minh và Hạ Đạt lập tức khó hiểu. 

 “Sao lại là tổng giám đốc Tôn Minh của quỹ đầu tư Nhân Phàm? Chúng ta vốn không thể động nổi tới một ông lớn như vậy được”, Hạ Minh có chút tuyệt vọng. 

 Quỹ đầu tư Nhân Phàm là công ty có đẳng cấp thế nào? Nó bỏ xa Giải trí Tinh Quang của họ mấy con phố, giống như thời gian trước họ phải đi cầu xin Dương Lệ để nhận được đầu tư và hợp tác của quỹ đầu tư Nhân Phàm, điều này đủ cho thấy khoảng cách khổng lồ giữa hai công ty. 

 Mà Tôn Minh lại còn là ông lớn của quỹ đầu tư Nhân Phàm, là nhân vật nhà họ Hạ họ không động tới nổi. 

 Biết Tôn Minh nhằm vào nhà họ Hạ, Hạ Đạt và Hạ Minh đều tuyệt vọng. 

 “Xem ra quả nhiên con đã đánh giá thấp Lâm Hàn, không ngờ Lâm Hàn lại có quan hệ với Tôn Minh”, lúc này Hạ Sương trầm ngâm nói. 

 “Sao có khả năng này được? Sao thằng nhóc Lâm Hàn đó có thể có quan hệ với Tôn Minh? Cậu ta xứng sao?”, Hạ Minh vô thức nói. 

 “Hiện tại Dương Lệ, vợ Lâm Hàn đang là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, liệu có phải cô ta lạm dụng chức quyền để làm những chuyện này không?”, Hạ Minh lại hỏi. 

 Hạ Sương nhìn Hạ Minh rồi bảo: “Anh nghĩ lạm dụng chức quyền có thể lạm dụng đến mức khiến người đứng đầu giúp cô ta giải quyết việc riêng sao? Trước kia chúng ta chặn Dương Lệ lại một lần, Dương Lệ cũng không biết chuyện ba công ty dưới trướng Lâm Hàn tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương. Nhìn cô ta cũng không giống giả vờ, bây giờ xem ra có lẽ không liên quan đến vợ anh ta, mà là do anh ta và Tôn Minh có một mối quan hệ nhất định, có thể nhờ Tôn Minh giúp đỡ! Mặt khác, Dương Lệ dù có năng lực hơn nữa cũng có thể trở thành CEO của một công ty lớn như quỹ đầu tư Nhân Phàm nhanh như vậy được sao? Có lẽ cũng là do mối quan hệ của Lâm Hàn!” 

 Hạ Đạt và Hạ Minh nghe vậy thì đều bị sốc, Hạ Sương phân tích rất hợp lý, tổng hợp lại có vẻ như đúng với tình hình bây giờ. 

 Mà nếu như vậy thì Lâm Hàn phải là nhân vật đáng sợ thế nào mới có thể có quan hệ cá nhân với người như Tôn Minh…

 
Chương 620: Buộc phải cúi đầu


 “Lẽ nào Lâm Hàn mới là ông chủ giấu mặt đó? Mọi chuyện đều vì Lâm Hàn?”, Hạ Minh có chút không dám tin. 

 Lúc này Hạ Sương đang tổng hợp lại những chuyện đã xảy ra từ trước đến giờ, dần dần có chút trầm tư. 

 “Ngay từ đầu Lâm Hàn đã không giống người bình thường, định bỏ ra 10 tỷ tệ một lần để mua lại toàn bộ Giải trí Tinh Quang chúng ta. Nhìn từ những hành động sau này, có vẻ anh ta mua lại Giải trí Tinh Quang đều vì sự phát triển của Tần Liên, vì một nữ nghệ sĩ mà sẵn sàng bỏ ra 10 tỷ, mọi người nghĩ anh ta có phải người bình thường không?”, Hạ Sương nói. 

 Hạ Đạt và Hạ Minh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sửng sốt. 

 Ban đầu họ hoàn toàn không để ý đến những chuyện này, chỉ nghĩ Lâm Hàn như tên ngốc đến đầu tư số tiền lớn, với nhà họ Hạ bọn họ là chuyện tốt. 

 Nhưng bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên Lâm Hàn không đơn giản như họ tưởng. 

 Dựa trên điều tra của họ, trong tay Lâm Hàn chỉ có ba công ty mà thôi, tuy ba công ty này không nhỏ, cũng có thể góp được 10 tỷ tệ. 

 Nhưng nếu đúng như vậy, Lâm Hàn sẽ không thể bỏ 10 tỷ ra một cách dễ dàng như thế. 

 Bây giờ xem ra ngay từ đầu họ đã đánh giá thấp Lâm Hàn. 

 Mà trước khi Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương được tổ chức, Lâm Hàn đã gọi điện cho họ, nói là có thể cho họ tham dự với tư cách thành viên chính. 

 Sau này lại thấy dường như Dương Lệ không hề biết những chuyện này, nói cách khác hoàn toàn là do Lâm Hàn dựa vào mối quan hệ của mình để sắp xếp. 

 Mà người có quyền thoải mái sắp xếp thành viên tham dự hội nghị thượng đỉnh với tư cách thành viên chính, dường như chỉ Tôn Minh. 

 “Lâm Hàn này ít nhất cũng phải có quan hệ ngang hàng với Tôn Minh, thậm chí có thể địa vị còn cao hơn Tôn Minh, nếu không Tôn Minh không thể nào nghe lời Lâm Hàn như thế”, lúc này Hạ Sương lại phân tích. 

 Hạ Đạt và Hạ Minh lại ngẩn người, địa vị còn cao hơn Tôn Minh? 

 Quỹ đầu tư Nhân Phàm là một công ty lớn, Tôn Minh là tổng giám đốc, mà địa vị của Lâm Hàn còn cao hơn Tôn Minh? Hạ Đạt và Hạ Minh có chút không dám nghĩ. 

 “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta đã làm những chuyện này rồi”, Hạ Minh lẩm bẩm, trong lòng có chút hối hận. Nếu biết trước anh ta đã trả tiền cho Lâm Hàn, để Lâm Hàn có thể rút vốn bình thường, như vậy thì đâu có nhiều chuyện xảy ra như vậy? Thậm chí Giải trí Tinh Quang còn phải đối mặt với nguy cơ phá sản. 

 Đúng lúc này trợ lý lại gọi điện tới, Hạ Minh nghe máy. 

 Nghe một hồi, sắc mặt Hạ Minh càng khó coi hơn, sau đó ngơ ngơ ngác ngác cúp điện thoại. 

 “Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”, Hạ Đạt lo lắng hỏi, trong lòng có dự cảm không lành. 


 Hạ Minh như người mất hồn: “Người ở viện kiểm sát vừa thông báo ngày mai sẽ đến kiểm tra toàn diện công ty chúng ta, bây giờ chúng ta đang đối mặt với tình hình này, kiểm tra toàn diện chẳng phải sẽ phải đóng cửa công ty sao?” 

 Hạ Đạt nghe xong lập tức ngã ngồi xuống ghế, Giải trí Tinh Quang chiếm hơn nửa sản nghiệp nhà họ Hạ, cũng là thành quả của sự nỗ lực hơn nửa đời Hạ Đạt, bây giờ nói phá sản là phá sản? 

 Hạ Sương nhìn hai người họ nhưng không cảm thấy đáng thương, ngược lại còn cảm thấy đó là điều đương nhiên, do họ gieo gió gặt bão. 

 “Bây giờ nếu muốn giữ được Giải trí Tinh Quang thì chỉ có thể cúi đầu trước Lâm Hàn, ngoan ngoãn phối hợp để anh ta rút vốn, sau đó xin lỗi anh ta. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể giữ lại được Giải trí Tinh Quang, con không nghĩ ra được cách nào khác nữa đâu”, Hạ Sương nói một cách lạnh lùng. 

 “Tại sao chúng ta phải xin lỗi cậu ta? Chúng ta đâu có làm gì, chỉ kéo dài thời gian không cho cậu ta rút vốn, phái người đến doạ người của cậu ta thôi, thế nhưng cũng đã bị người của cậu ta cho một bài học rồi. Tám người của chúng ta đều bị đánh gãy chân, còn người của cậu ta không hề hấn gì, bây giờ còn bắt chúng ta đến xin lỗi cậu ta?”, Hạ Minh cảm thấy khó chịu. 

 Hạ Sương lại cảm thấy đó là điều đương nhiên; “Vậy chuyện trước đây chúng ta đến quấy rầy vợ người ta thì sao? Còn chuyện này nữa, vốn chỉ là rút vốn bình thường nhưng chúng ta lại ngăn chặn, thậm chí còn muốn đánh người, em mà là Lâm Hàn thì em cũng sẽ trả thù. Hơn nữa trên đời này chẳng phải kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng sao?” 

 Hạ Đạt và Hạ Minh cứng họng, cho dù không muốn đối mặt nhưng họ không thể không thừa nhận tình hình hiện giờ chính là như vậy. Họ nhất định phải cúi đầu xin lỗi Lâm Hàn, nếu không Giải trí Tinh Quang sẽ phá sản. 

 Dù vậy thì 2,5 tỷ tệ của Lâm Hàn cũng đã không còn, mà nhà họ Hạ chúng ta còn thiệt hại nặng nề hơn. 

 Hơn nữa bây giờ xem ra 2,5 tỷ này với Lâm Hàn mà nói có lẽ không phải số tiền lớn, Lâm Hàn cũng chẳng quan tâm lắm. 

 “Thôi bỏ đi, đại trượng phu co được duỗi được, cúi đầu xin lỗi Lâm Hàn đi”, Hạ Đạt thở dài một hơi. 

 Hạ Minh bất lực gật đầu, sau đó gọi điện cho Lâm Hàn nhưng lại nhận được thông báo Lâm Hàn đang trong cuộc gọi khác, hiển nhiên là Lâm Hàn đã chặn họ. 

 “Hình như Lâm Hàn chặn con rồi”, Hạ Minh nói. 

 “Thử gọi máy bố đi”. 

 Sau đó Hạ Đạt và Hạ Sương đều thử, nhưng cũng không có ngoại lệ, họ đều bị Lâm Hàn chặn. 

 “Chúng ta phải làm sao đây? Lâm Hàn chặn chúng ta rồi, nếu cậu ta không chấp nhận lời xin lỗi của chúng ta thì chẳng phải là muốn Giải trí Tinh Quang của chúng ta phá sản, muốn nhà họ Hạ chúng ta chết sao?”, Hạ Minh có chút tuyệt vọng. 

 Hạ Đạt cũng hơi tuyệt vọng, ông ta chừa bao giờ tuyệt vọng như vậy. 

 “Không phải có thể tìm được số điện thoại của thuộc hạ Lâm Hàn sao? Liên lạc với họ rồi mau chóng phối hợp rút vốn, sau đó chúng ta tới tận nơi xin lỗi, chỉ có thể làm vậy thôi”, Hạ Sương nói. 

 Hạ Đạt và Hạ Minh nghe vậy thì cảm thấy hơi khó chịu, nhưng dường như cũng chỉ có thể như vậy. 

 “Mau cho người đi tìm cách liên lạc với người phụ nữ giúp Lâm Hàn rút vốn đi, nhanh chóng liên hệ với họ, phối hợp rút tiền càng sớm càng tốt”, Hạ Đạt ra lệnh. 

 Hạ Minh gật đầu rồi nhanh tay liên lạc với thuộc hạ, lệnh cho họ tìm cách liên lạc với Dương Khiết. 

 Lúc này Dương Khiết đang nhàn nhã xem phim ở nhà. 

 Mặc dù đến giờ cô vẫn không hiểu cụ thể Lâm Hàn đang làm gì, nhưng sau những chuyện hôm nay, ít nhất Dương Khiết có thể khẳng định Lâm Hàn lợi hại hơn mình tưởng tượng rất nhiều. 

 Như vậy vấn đề tương lai mà Dương Khiết lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải quyết. Chỉ cần đi theo làm việc cho Lâm Hàn, Dương Khiết tin mình nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp. 


 Dương Khiết liếc nhìn thấy là một dãy số lạ, cô quyết định không nghe. 

 Nhưng ngay lập tức, số lạ đó lại liên tục gọi tới khiến Dương Khiết hơi bực bội, cuối cùng chỉ đành nghe máy. 

 Điện thoại vừa kết nối, bên kia lập tức có giọng nói vang lên. 

 “Cô có phải là cô Dương Khiết không? Tôi là người nhà họ Hạ, muốn bàn với cô chuyện rút vốn”. 

 
Chương 621: Nhà họ Hạ ngoan ngoãn phối hợp


 

 Sau khi nghe máy, Dương Khiết biết là người nhà họ Hạ gọi tới thì hơi ngạc nhiên. 

 “Các anh muốn làm gì?”, Dương Khiết vô thức cảnh giác hỏi. 

 Lúc này Hạ Minh ở đầu dây bên kia nói với giọng điệu cực kỳ tôn trọng: “Cô Dương Khiết, đừng hiểu lầm. Tôi rất xin lỗi vì chuyện hôm nay, tôi gọi tới để xin lỗi cô. Không phải lúc trước cô muốn giúp Lâm Hàn rút vốn sao? Bây giờ chúng tôi muốn giúp cô rút vốn càng sớm càng tốt, cô xem sáng mai chúng tôi sẽ giải quyết xong việc rút vốn cho cô có được không? Như vậy với mọi người đều tốt”. 

 Dương Khiết nghe vậy sắc mặt đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ. 

 Hôm nay cô muốn rút vốn nhưng người nhà họ Hạ lại tìm đủ cách để kéo dài, thậm chí còn phái người đến uy hiếp cô, bây giờ lại chủ động tìm cô rút vốn, chuyện gì thế này? 

 “Bây giờ các anh thật sự muốn rút vốn?”, Dương Khiết nghi ngờ hỏi, những việc nhà họ Hạ làm trước đây khiến cô thật sự không dám tin. 

 “Đương nhiên, bây giờ chúng tôi thật lòng muốn thoái vốn, sáng mai chúng tôi sẽ chuyển toàn bộ tiền vốn cho cô, cô thấy thế nào?”, Hạ Minh lại cung kính nói. 

 Dương Khiết khẽ cau mày, trong lòng vẫn có chút hoài nghi, nhưng đối phương đã xác nhận muốn rút vốn thì cô sẽ qua xem thử. Đến lúc đó chỉ cần chú ý dẫn theo mấy người Nhan Thành đi thì sẽ không có nguy hiểm gì. Còn đối phương có âm mưu gì, Dương Khiết không ngốc, cô ra nước ngoài du học cũng là học kiến thức liên quan đến phương diện này, đương nhiên có thể phân biệt được. 

 “Được, ngày mai tôi sẽ đến tìm các anh”, Dương Khiết đồng ý. 

 Hạ Minh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta sợ chuyện hôm nay doạ Dương Khiết sợ rồi cô không dám tới. Nếu không thể lập tức giải quyết xong chuyện thoái vốn thì lần này nhà họ Hạ sẽ toi mất. 

 Chỉ cần có thể rút vốn bình thường sau đó đi xin lỗi Lâm Hàn, Hạ Minh cảm thấy vẫn có thể xoay chuyển được. 

 “Cảm ơn cô Dương Khiết hiểu cho. Chúng tôi sẽ chuẩn bị trước chờ cô đến. Vậy nhé, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa”, Hạ Minh cung kính nói xong thì cúp máy. 

 Sau khi Dương Khiết cúp máy vẫn không ngừng suy nghĩ về nội dung cuộc gọi vừa rồi. 

 Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Khiết vẫn không nghĩ ra đối phương có thể có âm mưu gì. Đã không hiểu nên Dương Khiết chỉ có thể đợi ngày mai đến xem thế nào, nếu có âm mưu thì ngày mai cô cũng phát hiện ra, không có gì phải sợ. 

 Cùng lúc này, ở nhà tổ họ Hạ. 

 “Thế nào rồi?”, Hạ Đạt thấy Hạ Minh cúp máy thì hỏi. 

 Hạ Minh gật đầu, thở phào một hơi đáp: “May mà Dương Khiết đồng ý rồi, chắc có thể rút vốn thành công”. 

 “Vậy thì tốt”, Hạ Đạt nghe xong khẽ gật đầu, sau đó nói: “Tối nay nhanh chóng chuẩn bị cho xong mọi thứ, ngày mai nhất định phải để Dương Khiết vừa đến là có thể lập tức rút vốn, sau đó chúng ta lập tức đến biệt thự núi Vân Mộng xin lỗi Lâm Hàn, nếu kéo dài thời gian thì Giải trí Tinh Quang của chúng ta cũng sẽ phá sản”. 

 Hạ Minh gật đầu, anh ta cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Dù sao ngày mai viện kiểm sát cũng đến, họ không thể nhận được sự tha thứ của Lâm Hàn trước đó. Người của viện kiểm sát điều tra thì Giải trí Tinh Quang của họ chắc chắn sẽ phá sản, đến lúc đó không thể cứu vãn được nữa. 

 Sau đó người nhà họ Hạ bận rộn xuyên đêm. 

 Sáng sớm hôm sau, Dương Khiết còn chưa tỉnh đã nhận được điện thoại của Hạ Minh. 

 Giọng điệu Hạ Minh vô cùng tôn trọng, nói rằng họ đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ cần Dương Khiết đến gặp họ, kiểm tra giấy tờ là có thể rút tiền ngay lập tức, hoàn tất việc thoái vốn. 

 Dương Khiết nghe thế đồng ý ngay, cô rời giường rồi dẫn Nhan Thành đến gặp mấy người Hạ Minh. 

 “Chào cô Dương, mời ngồi. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi, cô xem nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên, hoàn thành việc rút tiền”, Hạ Minh cung kính nói. 

 Dương Khiết nhìn họ với vẻ mặt hơi kỳ lạ, từ khi nhận được cuộc điện thoại của họ ngày hôm qua, cô cảm thấy dường như người nhà họ Hạ cực kỳ sợ mình, sợ đắc tội với cô đồng thời cũng cầu xin cô đến rút vốn. 

 Phải biết ngày hôm qua khi Dương Khiết chủ động đến tìm họ muốn thoái vốn, người nhà họ Hạ không nói lời hay ý đẹp gì còn tìm mọi cách để kéo dài thời gian, sau đó còn phái người đến doạ nạt cô. 

 Thái độ của họ thay đổi quá nhiều khiến Dương Khiết cực kỳ ngạc nhiên. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Nhưng may mà cô đã dẫn theo ba người Nhan Thành tới nên cũng chẳng lo lắng gì, cứ thế ngồi xuống kiểm tra. 

 Bởi vì người nhà họ Hạ hơi kỳ lạ nên Dương Khiết kiểm tra tài liệu cực kỳ cẩn thận, nhưng sau khi kiểm tra, Dương Khiết phát hiện những tài liệu này không có vấn đề gì cả, hoàn toàn có hiệu lực pháp lý. 

 “Thế nào, không có vấn đề gì chứ? Cô xem nếu không có vấn đề gì, có thể nhanh chóng ký tên được không?”, Hạ Minh lịch sự nói nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, dù sao thời gian dành cho nhà họ Hạ của họ đã không còn nhiều. 

 Tuy nhiên dù trong lòng rất nóng vội, nhưng Hạ Minh cũng không dám thể hiện ra ngoài quá nhiều vì sợ Dương Khiết không hài lòng, như vậy thời gian còn lại của họ sẽ không còn đủ nữa, đến lúc đó Giải trí Tinh Quang không còn, tổn thất của nhà họ Hạ khó mà tưởng tượng. 

 Dương Khiết ngờ vực nhìn Hạ Minh, mặc dù nghi ngờ nhưng cô vẫn tin tưởng vào năng lực chuyên môn của mình, tài liệu này không có vấn đề gì. 

 “Không có vấn đề gì, bây giờ có thể ký luôn”, Dương Khiết gật đầu. 

 Hạ Minh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết. 

 Hai bên ký hợp đồng xong, vừa ký xong Hạ Minh đã xuất quỹ. 

 Dương Khiết cũng quan sát kỹ lưỡng toàn bộ quá trình, nhưng không thấy họ giở trò gì, tất cả tiền đều chuyển đến tài khoản ngân hàng của Lâm Hàn và của cô. 

 Sau khi xong việc, Dương Khiết còn tự kiểm tra lại. Trong tài khoản ngân hàng có đủ 2,5 tỷ không thiếu một đồng. 

 “Không có vấn đề gì chứ?”, Hạ Minh niềm nở hỏi. 


 Thì ra người nhà họ Hạ đã thật sự thoả hiệp, ngoan ngoãn phối hợp thoái vốn và không giở trò gì. Nguyên nhân cuối cùng hình như là họ cực kỳ sợ Lâm Hàn? 

 Dương Khiết đột nhiên không hiểu, tối qua sau khi Lâm Hàn nói chuyện điện thoại với cô xong, người nhà họ Hạ đã gọi điện cho cô chỉ trong vài giờ đồng hồ. 

 Nói cách khác, vấn đề vô cùng rắc rối với Dương Khiết, Lâm Hàn chỉ mất vài giờ để giải quyết triệt để. 

 Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Khiết lại kinh ngạc tột độ, dường như cô vẫn đánh giá thấp Lâm Hàn, mọi thứ nhìn thấy trước đây dường như chỉ là phần nổi của tảng băng so với thực lực của Lâm Hàn.

 
Chương 622: Khom lưng uốn gối


 

 "Được, tôi sẽ báo lại ngay với Lâm Hàn". 

 Vẻ mặt Dương Khiết nhìn Hạ Minh có chút kỳ lạ. 

 Ngay sau đó, Dương Khiết liền ấn số gọi cho Lâm Hàn. 

 Lúc này, Lâm Hàn cũng mới vừa thức. 

 "Anh rể hai, chuyện là thế này, tối ngày hôm qua..." 

 Lúc này, Dương Khiết mới kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ tối hôm qua cho Lâm Hàn nghe. 

 Lâm Hàn nghe xong thì hờ hững, dù sao anh cũng đoán trước được người nhà họ Hạ sẽ làm như vậy. 

 "Ừ, làm xong hết chưa? Chuyện này như vậy được rồi, em cứ làm việc của mình đi nhé, đợi có gì anh sẽ báo với em sau", Lâm Hàn thản nhiên nói. 

 "À, dạ". 

 Dương Khiết đáp lời, nói thêm vài câu thì cũng cúp máy. 

 Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Lâm Hàn, Dương Khiết lại càng chắc chắn hơn, thái độ người nhà họ Hạ đột nhiên thay đổi như vậy cũng là bởi vì Lâm Hàn. Nếu không tại sao anh lại bình tĩnh như vậy, chắc hẳn anh đã sớm đoán được rồi. 

 Bỗng dưng, trong lòng Dương Khiết dấy lên chút tò mò, rốt cuộc Lâm Hàn đã làm những gì mà lại khiến thái độ nhà họ Hạ quay ngoắt 180 độ như vậy. 

 Mà sau khi Hạ Minh biết Lâm Hàn đã biết chuyện cũng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bằng cách này, bọn họ có thể đến tận nhà để xin lỗi rồi. 

 "À cô Dương Khiết ơi, chuyện này đến đây là xong nhé, chúng tôi còn việc bận, không có nhiều thời gian tiếp đãi, xin tạm biệt". 

 Hạ Minh vừa nói xong liền nhanh chóng rời đi. 

 Bên ngoài, Hạ Đạt và Hạ Sương đang ngồi trên xe đợi đi cùng Hạ Minh đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 Đến khi đám người Hạ Minh rời đi, Dương Khiết mới chợt nhớ cô ấy vẫn đang giữ 2,5 tỷ tiền vốn vừa lấy về, vừa rồi Lâm Hàn cũng chưa bảo cô ấy mang tiền đi đâu mà. 

 2,5 tỷ lận đó, một con số khổng lồ cỡ nào chứ, Dương Khiết cũng không dám đùa giỡn, ngẫm nghĩ hay đến nhà Lâm Hàn tự tay giao cho anh là tốt nhất. 

 Sau đó, Dương Khiết và mấy người Nhan Thành ngồi trên hai chiếc xe đi thẳng đến biệt thự núi Vân Mộng nhà của Lâm Hàn. 

 Ngay lúc sắp đến trước biệt thự, thì nhìn thấy phía trước đã có xe chặn ở đó, Dương Khiết liền cho xe dừng lại, cô ấy nhìn chiếc xe trước mặt với vẻ khó hiểu, chiếc xe này hình như của người nhà họ Hạ mà? Thì ra khi nãy bọn họ vội vã bỏ đi là để chạy đến nhà Lâm Hàn. 


 Dương Khiết không biết mấy người nhà họ Hạ muốn làm gì, bèn ngồi yên trên xe im lặng quan sát. 

 Lúc này, ba người nhà họ Hạ cùng xuống xe, đi đến trước cổng biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, nhưng họ không nhấn chuông ngay mà vẫn đang do dự điều gì đó. 

 Bên trong, Lâm Hàn và Dương Lệ cũng vừa ăn sáng xong, đang định ra ngoài tản bộ xem như tập thể dục buổi sáng và hít thở không khí trong lành. 

 Hai người vừa bước ra sân nhà liền thấy trước cổng có mấy người nhà họ Hạ đứng đó. 

 "Mấy người này lại muốn đến làm phiền chúng ta à? Đúng là cứng đầu cứng cổ mà", Dương Lệ cảm thấy bực bội nói. 

 Nhưng, Lâm Hàn thì lại bật cười, anh nói: "Lần này, bọn họ hẳn không đến ép chúng ta lạm dụng chức quyền để giúp họ nữa đâu, mà có chuyện khác đó". 

 "Chuyện khác ư?" 

 Dương Lệ khẽ cau mày, theo sau Lâm Hàn ra mở cổng. 

 Ba người nhà họ Hạ vừa thấy Lâm Hàn thì bèn hơi kích động. 

 Lâm Hàn mới mở cổng ra, Hạ Đạt liền đi thẳng đến trước anh, hơi cúi đầu nói: "Lâm Hàn, lỗi lầm khi trước là của chúng tôi, thành thật xin lỗi cậu, tôi hy vọng cậu có thể nể tình chúng ta từng điều hành cùng một công ty mà bỏ qua cho chúng tôi lần này". 

 "Lâm Hàn, thật sự xin lỗi, chúng tôi đã sai rồi, xin cậu tha thứ cho chúng tôi", Hạ Minh cũng bước lên nói, dáng vẻ rất rụt rè. 

 Dương Lệ thấy vậy thì hơi bất ngờ, mới mấy ngày trước, người của nhà họ Hạ đã đến đe dọa cô phải cậy quyền để giúp họ, dáng vẻ lúc nào cũng coi trời bằng vung, giờ đây sao tự dưng lại nhỏ nhẹ thế này? 

 Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là bởi vì Lâm Hàn, Dương Lệ khó hiểu quay sang nhìn anh. 

 Lâm Hàn nhìn người của nhà họ Hạ lại thở dài, khẽ lắc đầu nói: "Vốn dĩ tôi không muốn nhằm vào mấy người, thậm chí hồi trước còn có ý định muốn giúp mấy người vì nể có Tần Liên ở đấy, nhưng hết lần này tới lần khác mấy người đều động đến giới hạn của tôi". 

 Lúc này, Dương Khiết ở phía sau đã quá đỗi ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng này. 

 Người của nhà họ Hạ gấp rút làm cho xong thủ tục rút vốn rồi chạy đi mất, chính là bởi vì vội tới chỗ Lâm Hàn hạ mình nói xin lỗi anh ấy? 

 Dương Khiết biết rõ, người của nhà họ Hạ không phải ngốc, nếu đã đến bước này thì ắt hẳn là có nguyên nhân, mà khỏi phải nói chắc chắn là có liên quan đến Lâm Hàn. 

 Bỗng chốc, Dương Khiết chợt kinh ngạc không thôi nhìn về phía Lâm Hàn đang đứng đằng xa, hóa ra anh rể mình lợi hại như vậy, trước kia không biết luôn á! 

 Giờ ngẫm lại cảnh Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt luôn kiếm chuyện với Lâm Hàn, Dương Khiết bèn cảm thấy hết sức buồn cười. Vốn dĩ Lâm Hàn không phải là kẻ vô tích sự, cũng không phải do anh sợ bọn họ, mà là do Lâm Hàn nể mặt mũi Dương Lệ nên chẳng thèm đối đầu gay gắt với bọn họ mà thôi. 

 Tự nhiên cô ấy lại cảm thấy hâm mộ Dương Lệ, có thể tìm được một người chồng vừa tài giỏi vừa biết yêu thương vợ như vậy, một ông chồng như Lâm Hàn, e rằng khó tìm ra được người thứ hai. 

 Bên kia, người của nhà họ Hạ vừa nghe lời Lâm Hàn nói thì có chút bối rối. 

 "Cậu Lâm, tại tôi có mắt không tròng, có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, cầu xin cậu bỏ qua cho nhà họ Hạ chúng tôi lần này đi, về sau chúng tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa!", Hạ Đạt khẩn thiết cầu xin, giọng điệu hèn mọn không thôi, chỉ còn thiếu quỳ xuống trước Lâm Hàn. 

 Hạ Minh cũng gật gật hùa theo, nói: "Lâm Hàn, chỉ cần cậu bỏ qua cho chúng tôi lần này, sau này cậu muốn chúng tôi làm gì chúng tôi cũng sẽ làm theo cậu hết". 

 Hạ Sương vốn không muốn quan tâm, dù sao chuyện này cô ta đã phản đối ngay từ đầu, đều do hai người Hạ Minh và Hạ Đạt tự làm tự chịu. Nhưng, dù sao công ty giải trí Tinh Quang cũng có tâm huyết của cô ta trong đấy, Hạ Sương không nỡ đứng nhìn công ty giải trí Tinh Quang cứ thế mà sụp đổ. 

 Nghĩ tới đây, Hạ Sương cũng tiến lên, vội nói: "Lâm Hàn, chuyện này quả thật do nhà họ Hạ chúng tôi không đúng, mong anh cho chúng tôi thêm một cơ hội". 

 Lâm Hàn liếc nhìn Hạ Sương, Dương Lệ cũng từng kể với anh, chuyện này không liên quan mấy đến Hạ Sương, đa phần đều do bị ép đi theo thôi. 

 "Cảm ơn cậu không tính toán!" 

 "Lâm Hàn, anh yên tâm, sau này chúng tôi nhất định sẽ không đụng chạm đến anh nữa". 

 Ba người nhà họ Hạ đều thở phào nhẹ nhõm, không ngớt lời cảm ơn Lâm Hàn. 

 "Được rồi, cứ như vậy đi, đừng cản trở tôi và bà xã tản bộ", Lâm Hàn nhàn nhạt nói, liền dẫn Dương Lệ rời đi tản bộ, chẳng thèm để ý đến phản ứng của mấy người nhà họ Hạ.

 
Chương 623: Quyết định của Hạ Sương 


 

 “Vâng vâng vâng, cậu Lâm, chúng tôi sẽ biến mất trong tầm mắt của cậu”. 

 Hạ Minh cung kính nói với Lâm Hàn. 

 Ngay sau đó ba người nhà họ Hạ lập tức nhường đường. 

 Lâm Hàn còn chẳng thèm nhìn mấy người đó, anh rời đi cùng Dương Lệ. 

 Ngược lại là Dương Lệ, cô âm thầm liếc nhìn người nhà họ Hạ, trong lòng cực kỳ nghi hoặc rốt cuộc tại sao Lâm Hàn có thể khiến thái độ của người nhà họ Hạ thay đổi đến vậy? 

 Lâm Hàn và Dương Lệ chưa đi được mấy bước đã thấy chiếc xe Hummer phía sau. 

 Dương Lệ biết Lâm Hàn đã tặng Dương Khiết chiếc xe Hummer này, lúc này cô có chút nghi hoặc. 

 “Tiểu Khiết, sao mới sáng sớm em đã đến đây thế?”, Dương Lệ ngờ vực hỏi. 

 Dương Khiết xuống xe, có chút gượng gạo nhìn Dương Lệ rồi lại lúng túng nhìn Lâm Hàn, chủ yếu là Lâm Hàn dặn cô không được nói chuyện của mình, bây giờ cô cũng không biết phải nói gì. 

 Lâm Hàn thấy thế thì giải thích giúp Dương Khiết: “Tiểu Lệ, có việc này anh vẫn chưa kịp nói với em, anh thấy Dương Khiết khá có năng lực nên đã để em ấy làm việc cho anh. Nhưng cụ thể là chuyện gì thì em đừng hỏi, biết nhiều quá với em cũng không tốt”. 

 Dương Lệ nghe xong khẽ gật đầu, lúc này mới hiểu ra, chẳng trách mới sáng sớm Dương Khiết đã tới đây. 

 “Vậy chuyện Dương Khiết làm cho anh có nguy hiểm không?”, Dương Lệ hơi lo lắng. Cô không biết Lâm Hàn làm chuyện gì, nhưng dù sao chuyện của gia tộc lớn chắc chắn sẽ có nguy hiểm. 

 “Sẽ có chút nguy hiểm, nhưng anh cũng cho người đến bảo vệ em ấy rồi, anh cũng sẽ để ý”, Lâm Hàn nói thẳng. 

 Dương Lệ gật nhẹ đầu, cô vẫn rất tin tưởng Lâm Hàn nên cũng không hỏi thêm nữa. 

 Sau đó Lâm Hàn, Dương Lệ và Dương Khiết cùng đi bộ một lúc rồi trở về biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 Hai ngày trước, Dương Lệ sống cuộc sống hai người với Lâm Hàn nên không quan tâm nhiều đến công việc, sau khi về nhà thì không yên lòng nên vội vàng đi làm việc của mình. 

 Như thế, chỉ còn lại Dương Khiết và Lâm Hàn. 

 “Có chuyện gì sao? Chẳng phải chuyện này đã kết thúc, anh bảo em chờ thông báo là được sao?”, Lâm Hàn ngờ vực hỏi. 

 “Ồ, đây, đây là tiền thoái vốn”, Dương Khiết cẩn thận lấy thẻ ngân hàng ra rồi lại thận trọng đưa cho Lâm Hàn sợ làm hỏng, dù sao cũng có 2,5 tỷ tệ trong đó. 

 “Ồ, là cái này à”. 

 Lúc này Lâm Hàn mới biết mục đích Dương Khiết tới đây. Anh không quan tâm số tiền này chút nào, dù sao cũng chỉ là một số tiền nhỏ, đối với Lâm Hàn chỉ là số tiền nhỏ nhưng với Dương Khiết lại là một số tiền rất lớn, đương nhiên cô rất thận trọng. 

 “Em cầm lấy số tiền này đi, lúc nào cũng phải mang theo trên người một ít tiền, sau này làm việc cho anh cũng tiện”, Lâm Hàn nói. 

 “Hả? Em cầm?” 

 Dương Khiết sửng sốt, mặc dù Lâm Hàn là anh rể cô, là họ hàng của cô nhưng số tiền lớn thế này mà Lâm Hàn lại yên tâm để cô cầm như vậy? 

 “Ừm, em cầm đi, không còn chuyện gì nữa thì anh phải đi đây”. 

 Lâm Hàn nói xong thì lái chiếc Mercedes rời đi. Hôm nay anh định kiểm tra ba công ty livestream Sa Ngư để xem tình hình gần đây của ba công ty. 

 Nhìn Lâm Hàn rời đi, Dương Khiết ngơ ngác nhìn tấm thẻ ngân hàng trên tay. 

 2,5 tỷ tệ là số tiền lớn thế nào chứ? Dương Khiết chưa bao giờ nghĩ trong tay mình lại có nhiều tiền như vậy. 

 Đừng nói 2,5 tỷ, dù là 250 ngàn, đối với Dương Khiết trước đây cũng là một số tiền lớn. 

 Dương Khiết cẩn thận cất thẻ ngân hàng đi, trong lòng hơi ngạc nhiên. Lâm Hàn làm vậy chỉ có hai lý do, một là anh tin tưởng cô, hai là 2 tỷ rưỡi này với Lâm Hàn không phải là số tiền lớn. 

 Dương Khiết lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa. Mặc dù hôm nay cô mới biết một chút thực lực của Lâm Hàn, nhưng cũng đủ khiến Dương Khiết kinh ngạc. 

 Cùng lúc đó, trên xe nhà họ Hạ. 

 Giờ phút này họ vừa ra khỏi biệt thự núi Vân Mộng chưa bao lâu, điện thoại Hạ Minh đã đổ chuông. 

 Hạ Minh nghe máy, sắc mặt khá lên rất nhiều, canh ta cúp điện thoại rồi nhìn Hạ Đạt: “Là trợ lý gọi tới, Tôn Minh bảo có sự nhầm lẫn ở đây nên không nhằm vào Giải trí Tinh Quang của chúng ta nữa, mọi thứ đã trở lại bình thường”. 

 “Nhanh vậy à? Lâm Hàn này thật sự là ông trùm lớn”, Hạ Đạt khẽ thở dài. 

 “Đúng thế, không ngờ Lâm Hàn lại lợi hại đến thế, Tôn Minh cũng phải nghe lời anh ta, thì ra Lâm Hàn mới là ông chủ thực sự, là người mà chúng ta không thể động tới”, Hạ Minh cũng có chút ủ rũ. 

 Lúc này cả Hạ Đạt và Hạ Minh đều vô cùng hối hận, ban đầu Lâm Hàn đầu tư vào Giải trí Tinh Quang của họ vì Tần Liên, nói thế nào cũng có chút quan hệ với họ. 

 Thậm chí Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần trước, Lâm Hàn còn mời họ tham dự với tư cách thành viên chính. 

 Thế nhưng nhà họ Hạ bọn họ lại coi thường Lâm Hàn, không tin anh nên mới bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. 

 Bây giờ nghĩ lại, Hạ Đạt và Hạ Minh đều muốn tự tát cho mình vài cái, nếu lúc đó họ tin tưởng Lâm Hàn thì bây giờ nhà họ Hạ không biết đã lớn mạnh hơn bao nhiêu lần rồi. 

 Mọi chuyện đều do họ tự chuốc lấy. 

 Mà lúc này, Hạ Sương đang dựa vào cửa sổ xe không nói gì. Bên phía Tôn Minh xử lý nhanh như vậy, hiển nhiên địa vị của Tôn Minh thấp hơn Lâm Hàn và phải nghe lời anh. 

 Mà Tôn Minh lại là người đứng đầu quỹ đầu tư Nhân Phàm, công ty này là một công ty lớn thật sự. 

 Lúc này Hạ Sương đã ý thức được thân phận thật sự của Lâm Hàn có lẽ còn đáng sợ hơn họ tưởng tượng. 


 Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ thì sao? Điều đầu tiên Hạ Sương nghĩ đến chính là Lâm Hàn, cô cảm nhận thấy nếu làm việc cho Lâm Hàn chắc chắn sẽ có tương lai tốt đẹp, có sự nghiệp vĩ đại. 

 Nhưng vì chuyện của nhà họ Hạ, Hạ Sương lại cảm thấy rất có thể Lâm Hàn sẽ không đồng ý để mình làm việc cho anh. 

 Hạ Sương đang do dự thì Hạ Đạt tức giận quay sang nhìn cô: “Giả chết ở đây làm gì? Còn không mau theo Hạ Minh đến công ty, xử lý tình hình, ổn định lòng dân đi?” 

 Hạ Sương nghe vậy thì khó chịu nhìn Hạ Đạt, trong lòng đã có quyết định, cô nói: “Con từ bỏ toàn bộ cổ phần của mình ở Giải trí Tinh Quang, giao tất cả cho mọi người. Sau này con sẽ không tham gia vào Giải trí Tinh Quang nữa, cũng không tham gia vào bất cứ sản nghiệp nào của nhà họ Hạ, sau này con sẽ ra ngoài làm việc một mình. Dừng xe lại đi, con muốn xuống xe!”

 
Chương 624: Chuẩn bị ổn thoả, sẵn sàng lên sàn bất cứ lúc nào


 Hạ Đạt và Hạ Minh nghe thấy lời này của Hạ Sương đều sững sờ. 

 Mặc dù Hạ Sương sở hữu ít cổ phẩn nhất trong ba người họ ở tất cả các ngành công nghiệp của nhà họ Hạ, nhưng đó cũng là một số tiền khổng lồ, không ngờ Hạ Sương lại muốn từ bỏ? 

 “Em điên rồi à?”, Hạ Minh nhìn Hạ Sương với vẻ không dám tin. 

 Hạ Đạt cũng không vui bảo: “Coi thường nhà họ Hạ chúng tôi đúng không? Để tôi xem sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, cô có thể làm được gì!” 

 Lúc này Hạ Sương đã nghĩ thông suốt, tiếp tục ở lại nhà họ Hạ quả thực có thể sống không phải lo lắng gì, nhưng đây không phải cuộc sống mà cô mong muốn. 

 Rời khỏi nhà họ Hạ, cô có thể đi tìm Lâm Hàn trước. Nếu Lâm Hàn đồng ý nhận cô đương nhiên là chuyện tốt, Hạ Sương tin mình đi theo Lâm Hàn có thể tạo dựng sự nghiệp, thực hiện hoài bão, sống cuộc sống mà mình mong muốn. 

 Nếu Lâm Hàn không đồng ý nhận cô thì Hạ Sương cũng hiểu được, dù sao lúc trước nhà họ Hạ cũng đối xử với Lâm Hàn như vậy. Nếu thế, Hạ Sương quyết định tự gây dựng sự nghiệp một mình, mặc dù đi lên từ hai bàn tay trắng rất khó, có thể cô cố gắng cả đời cũng không thể vượt qua thành tựu hiện tại của nhà họ Hạ. 

 Nhưng cuộc sống như vậy mới là điều Hạ Sương khao khát, nó thú vị hơn nhiều so với việc tiếp tục ở lại nhà họ Hạ. 

 “Con quyết định rồi, bây giờ để con xuống xe”, Hạ Sương hờ hững lên tiếng. 

 Hạ Minh nhìn Hạ Sương với vẻ khó hiểu, anh ta không hiểu được suy nghĩ của cô. Mặc dù gần đây nhà họ Hạ không thuận lợi, nhưng dù gì cũng là thế gia, Hạ Sương có cổ phần ít hơn nữa cũng vẫn là tỷ phú. 

 Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Hạ Sương không là gì cả, nếu tay trắng làm lại từ đầu thì cố gắng cả đời cũng không kiếm được 100 triệu. 

 Thế giới này vốn là như vậy, người bình thường vất vả cố gắng cả đời cũng không kiếm được 100 triệu tệ, mà những người giàu có bọn họ mở bừa một công ty cũng dễ dàng kiếm được tiền. 

 Khoảng cách giai cấp quá lớn nên hầu như không mấy ai có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân để thu hẹp khoảng cách này. 

 Hạ Đạt trải qua những chuyện trước đó, tâm trạng vốn cũng không tốt lắm, đừng thấy người nhà họ Hạ ai cũng cúi đầu quỳ gối trước Lâm Hàn, nhưng trong lòng họ không muốn chút nào, chẳng qua vì tình hình đã như vậy nên bắt buộc phải làm thế. 

 “Được rồi, được rồi, dừng xe cho nó xuống, rời khỏi nhà họ Hạ rồi sau này đừng về nữa!”, Hạ Đạt tức giận nói. 

 Hạ Minh hơi do dự nhưng vẫn dừng xe. 

 Mặc dù không hiểu nổi Hạ Sương nghĩ gì, nhưng đối với Hạ Minh lại là chuyện tốt, Hạ Sương giao hết cổ phần trong tay, chắc chắn khoảng một nửa số đó sẽ vào tay anh ta, đột nhiên có mấy trăm triệu tệ ai mà không thích? 

 Xe dừng lại, Hạ Sương không nói câu nào, đi thẳng xuống xe. 

 “Đi đi, không hiểu nổi con nhóc điên đó nghĩ gì”, Hạ Đạt rất tức giận. 

 “Vâng”. 

 Hạ Minh khởi động xe rời đi, bỏ Hạ Sương lại đó. 

 Hạ Sương nhìn đường phố người qua người lại, một mình nhưng không hề cảm thấy cô đơn, ngược lại còn thấy dễ chịu hơn. 

 Giờ phút này, Hạ Sương có sự thả lỏng chưa từng có, trước đây ở nhà họ Hạ, cô phải quản lý đủ loại sản nghiệp của nhà họ Hạ, còn phải khiến Hạ Đạt và Hạ Minh tin tưởng quyết định của mình, có thể nói là cả hai việc đều có áp lực rất lớn khiến cô gần như không thở nổi. 

 Nhưng bây giờ mất đi tất cả, dường như cô lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 

 Cô đi men theo con đường một lúc, thư giãn rồi ổn định lại cảm xúc, chuẩn bị lên đường lần nữa. 

 Bắt đầu lại từ đầu chưa chắc đã là chuyện xấu. 

 Sau khi bắt một chiếc taxi, Hạ Sương đi về biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 Sự lựa chọn tốt nhất trước mặt Hạ Sương bây giờ, không nghi ngờ gì là về làm cho Lâm Hàn. 

 Mặc dù đến giờ Hạ Sương vẫn chưa biết thân phận cụ thể của Lâm Hàn, nhưng chắc chắn vô cùng lớn mạnh. 

 Hơn nữa từ lần trước tiếp xúc với Lâm Hàn, Hạ Sương cũng cảm thấy anh là người có thể tin tưởng được. 

 Lâm Hàn có thể bỏ ra bao nhiêu tiền cho một nghệ sĩ Tần Liên như thế mà không đòi lại gì khiến Hạ Sương phải nhìn anh bằng con mắt khác. 

 Không lâu sau, Hạ Sương đã đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 Dì Hà đang cắt tỉa hoa trong sân, nhìn thấy Hạ Sương thì thấy hơi lạ. 

 Dì Hà cũng đã biết người nhà họ Hạ, dù sao sáng nay mới sáng sớm họ đã tới chặn cửa, quấy rối Dương Lệ. 

 “Sao cô còn đến đây? Lúc sáng đến quấy rối, bây giờ lại đến quấy rối tiếp à?”, dì Hà hơi bất đắc dĩ. 

 “Dì à, lần này tôi tới không phải để quấy rối”, Hạ Sương vội xua tay: “Lần này tôi tới để gặp Lâm Hàn bàn chuyện quan trọng”. 

 Dì Hà không tin lắm, bà nói thẳng: “Cậu Lâm ra ngoài rồi, không biết bao giờ mới về, cô có việc gì thì lần sau tới”. 

 “Không sao, tôi chờ ở cửa là được rồi, tôi sẽ không làm phiền mọi người đâu, mọi người làm gì thì cứ làm đi”, Hạ Sương nói rồi đứng ở bên cửa đợi, cô chỉ đứng đó không chặn đường mọi người ra vào. 

 Thấy vậy dì Hà không hiểu lắm, bà lắc đầu không nghĩ nữa, tiếp tục làm việc của mình. 

 Lúc này Lâm Hàn đã đến trụ sở chính của công ty livestream Sa Ngư. 

 Đến khi tới bãi đỗ xe dưới trụ sở công ty, Lâm Hàn mới liên lạc với Lý Minh. 

 “Tôi đang ở bãi đỗ xe dưới công ty anh, xuống đón tôi đi, tôi đến kiểm tra tình hình hiện nay của công ty”, Lâm Hàn nói với Lý Minh qua điện thoại. 

 Lúc này Lý Minh đang bận rộn việc của công ty, biết tin Lâm Hàn đến cũng hơi bất ngờ. 

 Kể ra cũng đã rất lâu rồi Lâm Hàn không đến trụ sở chính của Sa Ngư. 

 Lý Minh nhanh chóng gác công việc trong tay lại, đích thân xuống đón anh. 


 “Tốt lắm, tôi sẽ xem xét, nếu gần được rồi thì chuẩn bị lên sàn, cũng đã kéo dài khá lâu rồi”, Lâm Hàn khẽ gật đầu, hài lòng nói. 

 “Tôi nhận được điện thoại của cậu xong không nói với nhân viên khác, như vậy tiện cho cậu nhìn thấy tình hình thực tế nhất”, lúc này Lý Minh lại nói. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, sau đó dưới sự dẫn đường của Lý Minh, anh bắt đầu kiểm tra từng chút một. 

 Bởi vì quy mô mở rộng, Lâm Hàn lại ít khi xuất hiện ở công ty nên chỉ những giám đốc thực sự mới biết anh. Vậy nên khi anh kiểm tra, những nhân viên khác đều đang làm việc của mình, không biết ông chủ thực sự của livestream Sa Ngư đang tới kiểm tra.

 
Chương 625: Hạ Sương về làm việc cho Lâm Hàn 


 

 Trụ sở của livestream Sa Ngư. 

 Dưới sự dẫn đường của Lý Minh, Lâm Hàn kiểm tra tỉ mỉ kỹ lưỡng mà không để nhân viên biết. 

 Sau khi kiểm tra, Lâm Hàn tương đối hài lòng, với thực lực hiện tại của Sa Ngư, lên sàn gần như không thành vấn đề. 

 Việc chuẩn bị lên sàn đã gần hoàn thiện, công ty đã sắp xếp tất cả các thủ tục và mời những người có chuyên môn đến. 

 “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, chờ tôi tính xong sẽ thông báo cho các anh thời gian lên sàn”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói. 

 “Vâng thưa cậu Lâm, cậu đi thong thả”, Lý Minh gật đầu. 

 Sau đó Lâm Hàn lại đến công ty bất động sản của Phùng Thạch và siêu thị Hoa Nhuận để thị sát. 

 Sau khi Lâm Hàn kiểm tra xong cũng đã đến chạng vạng, một ngày đã trôi qua. 

 Sau cuộc kiểm tra, nhìn từ tổng thể Lâm Hàn khá hài lòng về ba công ty. 

 Ngay cả công ty bất động sản của Phùng Thạch cũng đang hoạt động rất tốt. 

 Bản thân Phùng Thạch tuy thiếu năng lực nhưng ông ta cũng nhìn ra được tầm quan trọng năng lực của cấp dưới. Công ty đã hoàn thành một cuộc thanh trừ lớn, tất cả những ai không có năng lực chỉ biết nịnh hót đều bị đuổi đi, chỉ để lại một phần nhỏ những người thật sự có năng lực, bây giờ sẽ tuyển những người mới có năng lực thực sự vào làm. 

 Bất kể là nhân viên mới được tuyển, hay là những nhân viên cũ có năng lực, tiền lương và đãi ngộ đều tăng. 

 Như vậy toàn bộ công ty bất động sản đã có một diện mạo hoàn toàn mới, thịnh vượng phồn vinh. 

 Còn siêu thị Hoa Nhuận, nhìn chung phát triển khá tốt, sau khi nhận được tài trợ từ quỹ đầu tư Nhân Phàm và hỗ trợ mọi mặt, siêu thị đã phát triển hơn. 

 Sau khi kiểm tra toàn bộ, Lâm Hàn cũng dần cảm thấy an tâm. Khi về anh sẽ chọn thời gian thích hợp để sắp xếp cho các công ty lên sàn. 

 Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Hàn chậm rãi lái xe, cảm giác rất thư thái. 

 Cùng lúc đó, tại biệt thự trên núi Vân Mộng của Lâm Hàn, Hạ Sương đã chờ ở cửa suốt một buổi chiều. 

 Lúc trước dì Hà tưởng Hạ Sương đến để quấy rầy Lâm Hàn và Dương Lệ nên cũng chẳng để ý, cũng không nói cho Dương Lệ đang làm việc bận rộn trong nhà. 

 Cho đến chạng vạng, dì Hà ra ngoài đổ rác thấy Hạ Sương vẫn đứng đợi ở cửa biệt thự, hơn nữa còn không nói một lời, không giống dáng vẻ người nhà họ Hạ chờ lúc trước. 

 Dì Hà thấy vậy cũng nhận ra điều khác biệt, bà hiểu có lẽ Hạ Sương đến đây không phải để quấy rối Lâm Hàn và Dương Lệ, vì thế nhanh chóng đi thông báo cho Dương Lệ. 

 Dương Lệ đang bận làm việc trong phòng, dì Hà nhẹ nhàng gõ cửa. 

 “Mời vào”, Dương Lệ hờ hững trả lời. 

 Dì Hà bước vào, nhìn Dương Lệ rồi nói: “Thưa cô, có người nhà họ Hạ ở ngoài, cô ta đến từ trưa, nói là muốn gặp Lâm Hàn bàn chuyện. Tôi tưởng cô ta tới để quấy rối nên không nói với cô, nhưng cô ta đã đứng ở cửa chờ tới tận lúc này. Bây giờ vẫn đang chờ ở ngoài, hơn nữa còn không nói gì”. 

 Dương Lệ nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Tôi ra ngoài xem sao”. 

 Sau đó Dương Lệ ra sân biệt thự, quả nhiên thấy Hạ Sương đang đứng cạnh cổng không nói một lời, lẳng lặng chờ đợi. 

 Mặc dù ấn tượng về nhà họ Hạ của Dương Lệ không tốt lắm, nhưng cô cũng không quá ghét Hạ Sương. Lúc trước khi người nhà họ Hạ chặn ngoài cửa, Hạ Sương chủ yếu chỉ đứng một bên và không nói gì. 

 Mặc dù không biết Hạ Sương đến đây tìm Lâm Hàn có chuyện gì, nhưng để người ta đứng ngoài cửa chờ một buổi chiều thì thất lễ quá. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 “Dì Hà, dì mời cô ta vào nhà ngồi đi, pha cho cô ta tách trà, bảo cô ta chờ Lâm Hàn ở phòng khách. Tôi tiếp tục làm việc đây”, Dương Lệ nhẹ giọng dặn dò rồi quay vào biệt thự, tiếp tục làm việc của mình. 

 Dì Hà khẽ gật đầu, sau đó mở cửa sân biệt thự nói: “Cô Hạ, mời cô vào phòng khách chờ ạ”. 

 “Hả? À không cần đâu, tôi chờ ở đây là được rồi, không cần phiền mọi người đâu”, Hạ Sương hơi ngượng, dù sao trước đây người nhà họ Hạ đến quấy rối Dương Lệ nhiều ngày như vậy, dù Hạ Sương không tham gia nhưng lần nào cô cũng có mặt. 

 “Không sao, cô vào đi, ở ngoài cũng không hay, cô vào trong chờ đi, lát nữa có chuyện gì cô từ từ nói với cậu Lâm”, dì Hà nói. 

 Hạ Sương thấy không từ chối được bèn theo dì Hà vào phòng khách chờ. 

 Không lâu sau, Lâm Hàn về lại biệt thự núi Vân Mộng. 

 Dì Hà đang làm việc trong sân, thấy Lâm Hàn xuống xe thì vội bước tới. 

 “Cậu Lâm, trưa nay cô Hạ tới tìm cậu, tôi tưởng cô ta tới quấy rối nên mặc kệ, để cô ta chờ ngoài cửa nhưng cô ta lại chờ đến tận tối. Sau đó cô chủ bảo tôi mời cô ta vào nhà, bây giờ cô ta đang ở phòng khách chờ cậu đó”, dì Hà nói. 

 “Tôi biết rồi, dì đi nấu bữa tối đi, để tôi vào xem”, Lâm Hàn hờ hững đáp rồi đi về phía phòng khách. 

 Khi đến phòng khách, quả nhiên Hạ Sương đang ngồi đó, anh cảm thấy hơi khó hiểu. 

 Ấn tượng của Lâm Hàn về Hạ Sương không quá tệ nhưng cũng không tốt lắm, dù sao cô ta cũng là người nhà họ Hạ, anh không thích nhà họ Hạ lắm. 

 “Anh Lâm”, nhìn thấy Hạ Sương đã về, Hạ Sương vội vàng đứng lên, có chút kích động. 

 Vẻ mặt Lâm Hàn vẫn bình thản, anh bước đến ngồi xuống sofa đối diện Hạ Sương rồi bảo: “Ngồi đi, có chuyện gì cô cứ nói thẳng”. 

 “Được”, Hạ Sương cũng không né tránh, ngồi xuống đối diện Lâm Hàn. 


 Đây cũng là hiện trạng của những người trong gia tộc lớn, sau khi rời khỏi gia đình gần như không còn gì. 

 Cũng giống như Lâm Hàn trước đây, nếu rời khỏi nhà họ Lâm, anh thực sự sẽ chẳng là gì cả, nếu không phải lúc trước anh chú trọng trau dồi thế lực trong tay, có ba công ty và có Ngô Xuyên cùng những thuộc hạ trung thành của Tôn Hàn Các. Sau này còn may mắn hơn khi được kết bạn với một người anh đáng tin như Trương Thiên Sơn. Lâm Hàn thật không biết phải làm gì để vượt qua cơn khủng hoảng lần trước, thắng cược với Dương Tiêu. 

 “Đúng vậy, tôi đã rời khỏi nhà họ Hạ, bây giờ tôi không có gì cả”, Hạ Sương cười bất đắc dĩ, hy sinh cho nhà họ Hạ nhiều như vậy, cuối cùng đổi lại là kết cục chẳng còn gì trong tay. 

 Nghe vậy Lâm Hàn khẽ lắc đầu cười: “Tuy tôi với cô không có bất hoà gì, nhưng tôi không thích nhà họ Hạ các cô lắm. Bây giờ cô rời khỏi nhà họ Hạ, không còn gì trong tay, cô chắc chắn rằng tôi sẽ nhận cô để cô làm việc cho tôi sao?”

 
Chương 626: Tâm sự của Tiêu Nhã 


 

 Hạ Sương nghe thấy những lời này của Lâm Hàn, nét mặt cũng không thay đổi, dù sao cô cũng đã đoán được có thể sẽ là tình huống này. 

 Thậm chí Hạ Sương cảm thấy khả năng cao Lâm Hàn sẽ không nhận mình, vì sự bất hoà trước đây. 

 Nhưng dù xác suất nhỏ thì Hạ Sương cũng muốn thử, suy cho cùng nếu Lâm Hàn bằng lòng nhận cô thì sẽ là một cơ hội cực kỳ hiếm có đối với cô. 

 “Tôi cũng chỉ đến đây để thử thôi, nếu anh không nhận thì tôi sẽ tự lập nghiệp một mình. Mặc dù sẽ rất khó để thành công, nhưng cũng được sống vui vẻ hơn so với việc tiếp tục ở lại nhà họ Hạ. Đây mới là cuộc sống tôi mong muốn”, Hạ Sương thẳng thắn nói. 

 Lâm Hàn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, cũng coi như có cái nhìn mới về Hạ Sương. 

 Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cô về trước đi, tôi sẽ suy nghĩ rồi đưa ra quyết định sau”. 

 “Được, tôi chờ thông báo của anh”. 

 Hạ Sương gật đầu rồi ra về. 

 Sau khi ra khỏi biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, trong lòng Hạ Sương cảm thấy hơi ủ rũ, cảm thấy khả năng cao là anh sẽ không nhận mình. Nhưng dù sao cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác, quyền quyết định nằm trong tay Lâm Hàn. 

 Lúc này Hạ Sương có hơi hối hận, ngay từ lần đầu gặp Lâm Hàn, cô đã nhận ra anh không phải người bình thường, nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều. 

 Bây giờ nghĩ lại, nếu khi ấy mình chủ động tạo dựng mối quan hệ tốt với Lâm Hàn thì bây giờ có lẽ đã khác. 

 Cùng lúc này, Tần Liên vừa đến thành phố Thiên Kinh, xuống máy bay. 

 Trước đó Tần Liên đã liên lạc với chủ tịch Thạch Phi của Quang Ảnh, hẹn tối nay đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh để báo cáo. 

 Đồng thời, Tần Liên cũng nhận được tin từ Tiêu Nhã, hẹn xong Tiêu Nhã đưa cô tới đó. 

 Sau khi xuống máy bay, Tần Liên liên lạc với Tiêu Nhã, cô tìm được Tiêu Nhã ở sảnh chờ sân bay. 

 “Cô là Tần Liên phải không? Trông cô rất đẹp”, Tiêu Nhã hơi ngạc nhiên nhìn Tần Liên từ trên xuống dưới. 

 Là cô cả nhà họ Tiêu, Tiêu Nhã đã gặp đủ loại người ở thành phố Thiên Kinh, cũng đã thấy rất nhiều người đẹp. 

 Người mẫu, người nổi tiếng trên mạng và thậm chí cả ngôi sao, nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Liên, cô vẫn không khỏi kinh ngạc. Tần Liên thật sự quá đẹp, đặc biệt là khí chất, giống như bước ra từ trong truyện tranh vậy. 


 So với Tần Liên, Tiêu Nhã chợt cảm thấy những người đẹp mình thấy trước đây đều chẳng là gì. 

 Lúc này cuối cùng Tiêu Nhã cũng hiểu tại sao Lâm Hàn lại để tâm Tần Liên như vậy. Một Tần Liên xinh đẹp thế này, đi đến đâu có lẽ cũng sẽ thu hút sự chú ý và sự yêu thích của người khác, những người giàu có và quyền lực chắc chắn sẽ có những suy nghĩ khác. 

 Nhưng Tiêu Nhã đã đến thì đương nhiên Tần Liên sẽ không gặp nguy hiểm. 

 Quý tộc là thế lực hàng đầu, nhưng không phải ai cũng có thể làm lay chuyển được hai quý tộc khi đã liên minh như Lâm Hàn, hầu hết mọi người và những kẻ có tiền, có quyền khi đối mặt với quý tộc đều không có khả năng phản kháng. 

 Quý tộc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, vậy nên quý tộc có thực lực hàng đầu. 

 “Cảm ơn, đã làm phiền cô, còn để cô tới đón tôi”, mặc dù Tần Liên không biết Tiêu Nhã là ai, nhưng cô vẫn biết quan sát. Từ cái nhìn đầu tiên cô đã nhìn ra thân phận Tiêu Nhã không đơn giản. 

 Có quyền có thế, khí chất không giống người bình thường. 

 Hơn nữa, trước đây Tần Liên đã biết Tiêu Nhã là bạn của Lâm Hàn. 

 Tần Liên không biết Lâm Hàn có thân phận gì, nhưng ngay cả những lãnh đạo hàng đầu Hoa Hạ cũng sợ hãi khi nhìn thấy đàn em của Lâm Hàn. Mà chỉ một cuộc điện thoại, Lâm Hàn đã khiến chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, công ty hàng đầu Hoa Hạ về ngành giải trí chủ động liên lạc với Tần Liên, mời cô đến quay phim. 

 Có thể nói, năng lực cụ thể của Lâm Hàn đã vượt quá sức tưởng tượng của Tần Liên, thực lực của Lâm Hàn thế nào thì Tần Liên không biết, nhưng chắc chắn là mạnh nhất trong số những người mà Tần Liên đã từng thấy và từng nghe. 

 Mà Tiêu Nhã có thể làm bạn với Lâm Hàn thì chắc chắn cũng không đơn giản. 

 “Không có gì”, Tiêu Nhã mỉm cười. Lâm Hàn và cô là bạn nên tối nay cô mới đích thân đến đón Tần Liên, không phải ai cũng xứng để gia chủ tương lai của một quý tộc đích thân đến sân bay đón như vậy. 

 “Đi máy bay cũng mệt rồi đúng không? Hay là về nghỉ ngơi ăn chút gì đó rồi hãy đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh?”, Tiêu Nhã quan tâm hỏi. 

 “Không cần đâu”, Tần Liên lắc đầu: “Người của Quang Ảnh vẫn đang đợi tôi, tôi vẫn nên mau chóng đến đó thì hơn”. 

 “Cũng được”, Tiêu Nhã gật đầu, sau đó đưa Tần Liên đi lấy hành lý ký gửi, rồi lại đưa cô ấy đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 “À đúng rồi, ngày mai tôi có một bữa tiệc, nếu cô rảnh thì có thể đến chơi cùng tôi, tôi gửi thời gian và tên khách sạn cho cô”, Tiêu Nhã chợt nhớ ra rồi nói. 

 “Được, nếu ngày mai bên Quang Ảnh không có việc gì thì tôi sẽ báo cô biết”, Tần Liên gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều. 

 Mà lúc này Tiêu Nhã lại thở dài trong lòng, hôm nay bố cô từ nước ngoài về, bữa tiệc ngày mai sẽ là tiệc mừng Tiêu Nhã lên chức gia chủ. 

 Bắt đầu từ ngày mai, Tiêu Nhã sẽ là gia chủ nhà họ Tiêu, một trong bốn quý tộc lớn. 

 Mới chỉ chưa đầy hai tuần trước, Tiêu Nhã vẫn còn đau đầu vì không có tiếng nói lắm trong nhà họ Tiêu, đau đầu vì có thể không giữ được thân phận người thừa kế. Nhưng bây giờ chỉ trong chớp mắt, cô đã sắp thuận lợi trở thành người đứng đầu nhà họ Tiêu. 

 Mà tất cả những điều này đều nhờ người đó. 

 Nghĩ đến bóng lưng Lâm Hàn, Tiêu Nhã khẽ run lên, sau khi do dự, Tiêu Nhã hỏi: “Gần đây Lâm Hàn thế nào? Anh ấy ổn chứ?” 

 Tần Liên nghe vậy thì hơi giật mình, phụ nữ hiểu rõ tâm tư phụ nữ nhất, đương nhiên Tần Liên có thể nhìn ra được sự khác nhau giữa quan hệ bạn bè và sự quan tâm dành cho người yêu. 


 Các vệ sĩ nhìn Tiêu Nhã hơi chần chừ, một vệ sĩ hỏi: “Cô chủ, hay là chúng tôi vào cùng cô đi? Dù sao trước đây Quang Ảnh cũng là công ty của nhà họ Khương, đề phòng có người ở trong…” 

 “Không cần”, Tiêu Nhã ngắt lời, lãnh đạm nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Đằng nào các anh cũng ở ngoài này, có chuyện gì thì tôi sẽ liên lạc với các anh”. 

 Nói xong Tiêu Nhã kéo Tần Liên vào trong công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 Mấy vệ sĩ do dự nhưng vẫn không nói gì, mặc dù thân thủ của Tiêu Nhã không tốt lắm, nhưng đối phó với hai ba người bình thường thì vẫn không thành vấn đề. 

 
Chương 627: Ý đồ của Thạch Phi


 

 Quầy lễ tân trụ sở chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 “Chào cô, tôi là Tần Liên, tôi đã hẹn chủ tịch Thạch gặp nhau tối nay”, Tần Liên lên tiếng. 

 Người đẹp ở quầy lễ tân nhìn thấy Tần Liên, lòng đột nhiên cảm thấy kinh ngạc. 

 Là nhân viên lễ tân của Quang Ảnh, cô ta đã thấy rất nhiều nghệ sĩ, rất nhiều người đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy người nào như Tần Liên. 

 “Để tôi xem”, nhân viên lễ tân nói xong thì kiểm tra, quả nhiên tìm được thông tin của Tần Liên. 

 “Các cô đi theo tôi”. 

 Sau đó Tần Liên và Tiêu Nhã được đưa đến văn phòng chủ tịch. 

 “Chủ tịch Thạch đang ở trong văn phòng, cô vào đi”, nhân viên lễ tân nói xong thì rời đi. 

 Sau đó Tần Liên đi vào gặp Thạch Phi, chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, còn Tiêu Nhã đợi bên ngoài văn phòng. 

 Tần Liên nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được cho phép thì bước vào. 

 Thạch Phi đang xử lý một vài tài liệu, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Liên thì sửng sốt. 

 Là chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh, Thạch Phi đã thấy rất nhiều nghệ sĩ, kiểu mỹ nữ nào cũng có, thậm chí anh ta còn ngủ cùng hơn nửa số họ. 

 Thạch Phi cho rằng mình đã thấy tất cả các kiểu người đẹp ở Hoa Hạ, nên đã không còn coi trọng nữ sắc như trước nữa. Nhưng giờ nhìn thấy Tần Liên, ánh mắt Thạch Phi sáng bừng, nhìn chằm chằm Tần Liên không rời mắt. 

 Cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Thạch Phi, Tần Liên không thoải mái lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là chủ tịch của Quang Ảnh nên cô không dám nói gì. 

 “Chào anh, tôi là Tần Liên, chúng ta đã hẹn tối nay gặp mặt”, Tần Liên hơi áy náy. 

 Lúc này Thạch Phi mới định thần lại, biết là Tần Liên thì hai mắt mới dần di chuyển đi. 

 Mặc dù nhìn Tần Liên rất xinh đẹp nhưng Thạch Phi biết, mình chỉ là một kẻ làm thuê. Trước đây làm thuê cho nhà họ Khương, bây giờ lại làm thuê cho một người tên Lâm Hàn. 

 Hai quý tộc lớn là nhà họ Khương và nhà họ Chu dựa vào rất nhiều thế gia để đối phó nhà họ Tiêu, cuối cùng bị nhà họ Tiêu đánh bại, người có chút thế lực ở Thiên Kinh đều biết. 

 Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì chỉ người nhà họ Chu, nhà họ Khương và nhà họ Tiêu biết, những thế lực lớn khác hầu như đều không biết, họ cũng không biết Lâm Hàn. 

 Mà Thạch Phi cũng hơi khó hiểu, sao đột nhiên nhà họ Khương lại chuyển tài sản cho người tên Lâm Hàn này, đột nhiên lại đổi chủ. 

 Nhưng may mà Lâm Hàn không đến công ty, cũng không quan tâm nhiều nên Thạch Phi có thể thả lỏng đôi chút. 

 Vốn dĩ Thạch Phi cũng không có suy nghĩ gì về Tần Liên, Lâm Hàn ra lệnh cho anh ta giúp cô tìm một bộ phim hay để làm nữ chính, anh ta chỉ làm theo vậy thôi. 


 Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Liên, trong lòng Thạch Phi lập tức thấy hơi kiêng kị Lâm Hàn, sợ mình làm gì Tần Liên sẽ khiến Lâm Hàn nổi giận. 

 Nhưng sau khi do dự một lúc, Thạch Phi không thể nhịn được nữa, thầm nghĩ chỉ là một người phụ nữ thôi mà, chú ý một chút sẽ không để Lâm Hàn biết. 

 Hơn nữa Tần Liên xinh đẹp thế này, chắc chắn cũng đã bị dùng quy tắc ngầm rất nhiều lần. 

 Lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, Thạch Phi vô cùng chắc chắn điều này. Dù nghệ sĩ có vẻ ngoài thuần khiết đến đâu, chỉ cần muốn vào làm, muốn nổi tiếng thì hầu như không thể không sử dụng quy tắc ngầm. 

 Thậm chí nhiều nghệ sĩ nữ muốn được dùng quy tắc ngầm để được thăng tiến cũng không có cơ hội này. 

 Nói chung phụ nữ càng xinh đẹp thì bị sử dụng quy tắc ngầm càng nhiều. 

 “Tần Liên phải không? Hôm nay cô vừa đến thành phố Thiên Kinh nhỉ? Cô có chỗ ở chưa?”, Thạch Phi hỏi. 

 Tần Liên ngồi xuống đối diện Thạch Phi rồi đáp: “Vẫn chưa, nhưng tôi đã đặt khách sạn rồi, lát nữa xong việc tôi sẽ qua đó”. 

 “Ồ, đặt khách sạn rồi hả? Gửi hoá đơn tôi xem đi để tôi ghi lại, chúng tôi sẽ hoàn lại tiền cho cô những khoản này”, Thạch Phi nói. 

 Tần Liên cũng không nghĩ nhiều, cô lấy điện di động ra tìm thông tin. Dù sao lúc trước khi ở Giải trí Tinh Quang, công ty cũng trả lại những khoản tiền ở khách sạn bên ngoài cho nghệ sĩ. 

 Tần Liên tìm xong thì đưa cho Thạch Phi ghi lại. 

 Sau đó Thạch Phi lại hỏi Tần Liên rất nhiều chuyện, nhưng hầu hết đều là chuyện riêng tư, Tần Liên không muốn trả lời lắm nhưng vẫn phải trả lời đôi câu. 

 Đến cuối cùng Thạch Phi mới nói ghi lại thông tin của Tần Liên, lát nữa sẽ xem có bộ phim nào phù hợp rồi sắp xếp cho Tần Liên đi diễn. 

 “Vậy cứ thế đã nhé, tôi về nghỉ ngơi trước”, Tần Liên nói. 

 Thạch Phi nhìn Tần Liên rồi cười bảo: “Muộn thế này rồi hay là để tôi đưa cô đi ăn gì? Cô từ nơi xa đến như vậy, tôi cũng không thể để cô đói được”. 

 “Không cần đâu, bạn tôi vẫn đang chờ ở ngoài, tôi hẹn cô ấy rồi, để lần sau đi”, Tần Liên vội xua tay từ chối. 

 Thạch Phi thấy vậy cũng không thuyết phục nhiều, để Tần Liên đi trước. 

 Sau khi Tần Liên đi ra, Tiêu Nhã nhanh chân lên hỏi. 

 “Tình hình thế nào? Sao lâu thế?”, Tiêu Nhã nghi ngờ hỏi. 

 Vẻ mặt Tần Liên có hơi ngượng ngùng, không biết có nên nói không, rất rõ ràng Thạch Phi có ý đồ đó với cô, nhưng dù sao cũng là chủ tịch Tập đoàn Quang Ảnh nên cô cũng không tiện nói gì. 

 “Cũng không có gì, chỉ là hỏi hơi nhiều và hơi chi tiết nên thời gian cũng lâu hơn”, Tần Liên vẫn lựa chọn không nói. 

 Tiêu Nhã thấy vậy thì hơi ngờ vực, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đưa Tần Liên ra ngoài đi ăn. 

 Sau khi ăn xong thì trời đã tối hẳn, Tiêu Nhã lại đưa Tần Liên về khách sạn đã đặt trước. 

 Hai cô trò chuyện rất hợp nhau, tán gẫu một hồi Tiêu Nhã đành phải về, dù sao nhà họ Tiêu vẫn còn rất nhiều việc phải làm. 

 Nhưng khi đi, Tiêu Nhã vẫn để lại hai vệ sĩ cho Tần Liên, đề phòng có tình huống gì xảy ra. 

 Mà những vệ sĩ này của Tiêu Nhã, họ đều là cao thủ. 

 “Nếu cần giúp gì thì cứ gọi cho chị, đừng khách sáo nhé”, Tiêu Nhã nói rồi chuẩn bị đi. 

 “Vâng, bye bye”, Tần Liên vẫy tay chào. 

 Sau khi tiễn Tiêu Nhã đi, Tần Liên nhìn hai vệ sĩ ở cửa mà thấy hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô dẫn vệ sĩ theo. 

 Mà Tần Liên về phòng nghỉ ngơi không bao lâu thì Thạch Phi đã một mình đến khách sạn này, nghe ngóng số phòng của Tần Liên rồi kiếm một tấm thẻ, sau đó đi đến. 

 Lúc này Tần Liên vừa mới tẩy trang xong, tắm rửa sạch sẽ đi ra, cô nghe thấy động tĩnh bên ngoài. 

 “Xin lỗi, cô Tần đang nghỉ ngơi, không có sự cho phép của cô ấy thì không ai được vào”, vệ sĩ lạnh lùng nói. 

 Thạch Phi thấy thế thì hơi bất lực, cũng hơi bất ngờ: “Tôi tìm cô Tần Liên có chuyện riêng, các anh cứ gọi cô ấy ra là được”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top