Dịch Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 897: Tôi đến là để gây sự


 Dù ông Khương muốn mau chóng tiễn Lâm Hàn đi, nhà họ Chu và nhà họ Khổng ở đây cũng muốn thế. 

 Nhưng bọn họ đều không muốn đắc tội với Lâm Hàn, cho nên bỏ phiếu thế này cũng là muốn làm màu một chút, ít nhất không thể khiến Lâm Hàn có cớ bất mãn, có cớ đối phó với bọn họ. 

 Lâm Hàn nghe xong cũng chỉ gật nhẹ đầu, dù không tính là tốt nhưng cũng coi như có lý, chỉ cần có lý thì anh cũng không sợ. 

 Tiêu Nhã cũng không xoi mói được gì, nhìn về phía Lâm Hàn, để Lâm Hàn quyết định. 

 Lúc này Lâm Hàn cũng gật đầu nói: “Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, cứ làm như thế đi”. 

 “Được”, nghe vậy, ông Khương thầm thở phào, chỉ sợ Lâm Hàn đưa ra yêu cầu quá đáng gì. 

 Đương nhiên mấy quý tộc khác cũng không có ý kiến. 

 Lúc này ông Khương chậm rãi nói: “Vậy tôi sẽ đại diện nói về chuyện của cậu Lâm trước, tôi là đại diện cho mấy quý tộc ở đây, không phải đại diện cho cá nhân tôi, cho nên có gì không đúng thì xin đừng trách tôi”. 

 Trước khi nói, ông Khương còn không quên phủi bỏ trách nhiệm, tránh Lâm Hàn tìm mình gây sự. 

 Lâm Hàn gật đầu, nhìn ông Khương, ra hiệu với ông ta là không có vấn đề, có thể nói tiếp rồi. 

 Ông Khương lập tức bảo: “Theo tin tức của chúng tôi, cậu Lâm không phải người địa phương Thiên Kinh, lúc trước cũng chưa từng phát triển ở thành phố Thiên Kinh, sau này tham dự vào cuộc chiến quý tộc lần trước, cho nên có được một ít sản nghiệp, trong đó chủ yếu bao gồm mấy công ty như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, quy mô sản nghiệp trước mắt có thể sánh bằng các thế gia trong Vùng Xám thành phố Thiên Kinh chúng ta, nhưng về phương diện cao thủ, lúc trước cậu Lâm chưa từng đóng quân ở thành phố Thiên Kinh, ngoài người dẫn đến lần trước cũng chỉ có người dẫn đến lần này thôi. Tổng thể chính là như thế, cụ thể cậu Lâm có được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh không, mọi người đều có quan điểm của mình, cứ quyết định qua việc bỏ phiếu là được. Sau đây cậu Lâm sẽ giải thích một chút rồi để các quý tộc bỏ phiếu, sau đó tất cả các thế lực còn lại của thành phố Thiên Kinh sẽ bỏ phiếu”. 


 Nói xong, ông Khương cũng thấy hơi bực bội, những sản nghiệp này của Lâm Hàn đều lấy từ nhà họ Khương và nhà họ Chu, trong đó chủ yếu là từ nhà họ Khương, nói cách khác Lâm Hàn có tư cách nói chuyện ở nơi này, thật ra là do nhà họ Khương bọn họ đưa cho. 

 Nghĩ đến đây, ông Khương lập tức thấy hơi hối hận, sớm biết thế thế lúc trước đã nghĩ cách đọ sức với Lâm Hàn một chút, dù tổn thất nhiều hơn, cũng không thể đưa sản nghiệp của thành phố Thiên Kinh cho Lâm Hàn, đặc biệt là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nghĩ lại, ông Khương cảm thấy rất lỗ. 

 Nghe xong, Lâm Hàn và Tiêu Nhã nhìn nhau, cũng cảm thấy không có vấn đề gì, đây đều là sự thật. 

 Lâm Hàn cũng bắt đầu chuẩn bị nói về bản thân mình. 

 Mấy quý tộc lập tức nhìn chằm chằm Lâm Hàn, muốn xem thử Lâm Hàn sẽ nói thế nào. 

 Ngay cả các thế lực của thành phố Thiên Kinh cũng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, muốn xem Lâm Hàn sẽ làm thế nào. 

 Những điều ông Khương nói khi nãy, các thế lực ở đây gần như đều đã biết, khoảng thời gian này cũng đã nghe nói rồi. 

 Theo tình huống trước mắt Lâm Hàn gần như không có khả năng được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh, chắc chắn sẽ bị bỏ phiếu phủ quyết. 

 Lúc này, Lâm Hàn bắt đầu nói: “Khi nãy ông Khương đã nói về tình hình của tôi, đại khái chính là như thế, tôi không muốn bổ sung gì nhiều, chỉ tùy tiện giới thiệu về bản thân một chút, mọi người cũng có thể không quan tâm”. 

 Nghe thấy Lâm Hàn nói thế, các thế lực ở đây đều hơi khó hiểu, không hiểu Lâm Hàn có ý đồ gì, đặc biệt là người của mấy quý tộc, ai cũng nhìn chằm chằm vào anh. 

 Lúc này Lâm Hàn dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Thật ra có thể được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh hay không cũng không quan trọng với tôi, dù sao sản nghiệp của tôi ở nơi khác cũng không ít, không nhất thiết phải tiến vào thành phố Thiên Kinh”. 


 Thứ hai, những thế lực của Vùng Xám khác hoàn toàn không có mối quan hệ rộng như thế lực ở thành phố Thiên Kinh, đừng xem thường mối quan hệ, ngoài mặt thì thấy không ảnh hưởng gì, nhưng thật ra lúc thật sự gặp chuyện lại có ảnh hưởng rất lớn. 

 Giống như lần trước, tuy Lâm Hàn có thể thuận lợi giúp nhà họ Tiêu thay đổi tình thế, đánh bại nhà họ Chu và nhà họ Khương, thực lực và kế hoạch là rất quan trọng, nhưng trên thực tế mối quan hệ mới là quan trọng nhất. Không có mối quan hệ, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu hoàn toàn không có thời gian, cũng không có cách đối phó với liên quân nhà họ Chu và nhà họ Khương. 

 Mà Lâm Hàn lại không quan tâm những thứ này, có thể nói là người khác có thể nghi ngờ có thể không tin nhưng lại không thể nói gì. 

 Lúc này Lâm Hàn lại nói tiếp: “Tôi chỉ nói sơ qua quan hệ của mình và bốn quý tộc, những việc khác tôi cũng lười nhiều lời. Nhà họ Tiêu đương nhiên không cần phải nói, là bạn hợp tác của tôi, nhà họ Chu và nhà họ Khương càng không cần nói, là kẻ thù của tôi. Còn nhà họ Khổng, dù lúc trước không có mâu thuẫn gì, nhưng tôi từng bị ám sát, sau khi điều tra, tôi được biết là do nhà họ Khổng sắp xếp. Cho nên, lần này, những chuyện khác đều có thể để sau, tôi sẽ xác định kẻ thù lớn nhất của mình trước, sau đó xử lý kẻ đó, cho dù tôi chịu thiệt hại nặng nề cũng nhất định phải giết chết kẻ đó. Con người tôi chính là như thế, không thích giữ lại kẻ thù, không thích giữ lại tai họa, cho nên lần này tôi cũng dẫn đến rất nhiều cao thủ, đông hơn số cao thủ tôi dẫn đến Thiên Kinh lần trước rất nhiều! Được rồi, tôi chỉ muốn nói những điều này thôi, nếu mọi người không còn gì để nói thì có thể mau chóng bắt đầu bỏ phiếu, tôi rất chờ mong xem mọi người sẽ bỏ phiếu như thế nào đấy”.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 898: Chuẩn bị gặp nhau


 Lâm Hàn vừa dứt lời, nét mặt của các quý tộc có mặt ở đây đều có chút xấu hổ. 

 Vốn dĩ họ không muốn nghe theo lời Lâm Hàn cho lắm, chung quy dù Lâm Hàn có nói thế nào, họ cũng không thể nói được gì, chỉ cần làm bộ tôn trọng Lâm Hàn, sau khi nghe xong thì tiến hành bỏ phiếu, mọi người cùng nhau tiễn Lâm Hàn đi là được. 

 Kết quả không ai ngờ Lâm Hàn sẽ nói những câu như vậy. 

 Lời này có ý gì quá rõ ràng, ý của Lâm Hàn là đến gây sự! 

 Tuy các quý tộc ở đây đều cho rằng Lâm Hàn chỉ đang dọa họ mà thôi, nhưng họ lại không dám cược. Dù sao theo những việc Lâm Hàn đã làm trước đó, Lâm Hàn thật sự không phải người chú trọng khuôn phép, rất có khả năng sẽ làm ra chuyện cược mạng sống để đối đầu với họ. 

 Lúc đó dù họ đã đuổi Lâm Hàn ra khỏi Vùng Xám thành phố Thiên Kinh thành công, một thế lực trong số họ cũng sẽ chịu sự trả thù của Lâm Hàn. 

 Cho dù thật sự có thể chiến thắng Lâm Hàn thì e rằng họ cũng bị thương nghiêm trọng, huống hồ trong số những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ nhà họ Khổng có thực lực đối phó Lâm Hàn, nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng không có thực lực này. Và dù nhà họ Khổng có thể đối phó với Lâm Hàn cũng chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề. 

 Hơn nữa theo lời Lâm Hàn, lần này anh mang đến nhiều cao thủ hơn so với lần trước. 

 Lần trước số cao thủ mà Lâm Hàn mang đến Vùng Xám Thiên Kinh cũng không ít mà đã đủ đánh với các quý tộc, về mặt thực lực anh đã vượt qua nhà họ Chu và nhà họ Khương, cũng đủ làm nhà họ Khổng đau đầu. Nếu lần này mang đến nhiều cao thủ hơn thì khác nào khiến người ta tuyệt vọng hơn chứ, thậm chí có thể đến cả nhà họ Khổng cũng không phải đối thủ của Lâm Hàn. 

 Tuy Lâm Hàn chỉ có thể đối phó với một thế lực, không thể đối phó với tất cả mọi người, nhưng không ai muốn trở thành thế lực bị đối phó này cả. 

 Mặc dù mấy nhà quý tộc liên minh lại với nhau hoàn toàn có thể đối phó với Lâm Hàn, nhưng vấn đề là họ không thể liên minh. 

 Không cần nói nhà họ Khổng, chỉ tính nhà họ Chu và nhà họ Khương hiện tại thôi thì tới lúc đó cũng không thể liên minh, dù sao cũng không ai muốn để gia tộc mình chịu tổn thất lớn đi cứu một thế lực khác, dù có liên minh thật ra cũng chỉ là cùng hưởng lợi ích tạm thời mà thôi. 

 Cũng giống như bây giờ, nhà họ Chu và nhà họ Khương chuẩn bị liên minh đối phó nhà họ Khổng vì lợi ích riêng của mình, nhưng họ chắc chắn sẽ không ra tay thật, làm vậy thì tổn hại quá lớn, họ chỉ muốn liên minh với nhau để đạt được một chút lợi ích thôi. 

 Nhất thời vẻ mặt của các quý tộc đều không khỏi có chút khó coi và khó xử, không ai trong số họ muốn đắc tội Lâm Hàn. 

 Tiêu Nhã ở một bên thấy vậy thì thầm bật cười trong lòng, Tiêu Nhã cũng không bất ngờ trước tình cảnh này vì trước đó cô ấy đã bàn bạc và xác định với Lâm Hàn. Lúc đó khi biết Lâm Hàn định làm như vậy, Tiêu Nhã cảm thấy vừa buồn cười vừa không chân thật, nhưng sau khi Lâm Hàn giải thích đạo lý trong dự định đó cũng đã được Tiêu Nhã tán thành. Cuối cùng tổng hợp lại các lý do thoái thác, họ vẫn xác định lý do này và cảm thấy nó có hiệu quả nhất. 

 Tất nhiên cũng không phải đơn giản như những gì Lâm Hàn nói, dù sao cũng là gia chủ của mấy nhà quý tộc, tất cả đều là người thông minh, muốn dựa vào một lời để thuyết phục ba nhà quý tộc lớn này thì có hơi ngây thơ. 

 Tiêu Nhã đợi một lát để ba nhà quý tộc do dự khó xử, khi cảm thấy đã đến lúc, cô ấy mới lên tiếng: “Tôi thấy các ông đều rất phân vân. Nếu đã vậy, tốt hơn là chúng ta nên nghỉ ngơi một lát, các ông suy nghĩ thật kỹ, sau đó tiếp tục hội nghị bỏ phiếu. Dù sao đây cũng là chuyện quan trọng, nhất định phải nghĩ cho kỹ, đúng không nào?” 

 Ba gia chủ nhà quý tộc nghe thấy lời Tiêu Nhã thì lập tức rực sáng đôi mắt, họ đang bối rối không biết nên làm thế nào, giờ nghe thấy lời đề nghị của Tiêu Nhã đương nhiên đều hết sức đồng ý. 

 “Tôi cảm thấy gia chủ Tiêu nói rất đúng, chuyện quan trọng như vậy chúng ta nhất định phải suy nghĩ cho kỹ rồi bỏ phiếu, tôi đồng ý nghỉ ngơi một lát”, gia chủ nhà họ Khổng vội bảo. 

 Gia chủ nhà họ Chu cũng nhanh chóng đáp: “Tôi cũng nghĩ chúng ta nên làm vậy, vừa lúc tôi cần suy nghĩ kỹ lại”. 

 Còn gia chủ nhà họ Khương đương nhiên cũng không có ý kiến gì, ông Khương vội vã gật đầu liên tục: “Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta nghỉ một lát trước đi, lát nữa rồi tiếp tục hội nghị và tiến hành bỏ phiếu”. 

 Ngay sau đó mấy nhà quý tộc quyết định nghỉ giữa chừng. 

 Lâm Hàn thầm cười, cũng không làm phiền mấy người họ suy xét, anh và Tiêu Nhã rời đại sảnh đi dạo ở những nơi khác. 

 Lúc đi, Lâm Hàn cố ý nhìn thoáng qua Khổng Tử Dục để nhắc nhở anh ta bây giờ là thời điểm tiếp xúc riêng tốt nhất. 

 Khổng Tử Dục thấy thế thì lập tức hiểu ý, nhưng anh ta lại yên lặng chờ Lâm Hàn rời khỏi đại sảnh rồi hành động. Nếu bây giờ đi ngay, tuy xác suất rất nhỏ nhưng vẫn có thể gây nghi ngờ, Khổng Tử Dục vẫn thích ổn thỏa hơn, dù sao đã ổn thỏa vất vả nhiều năm liền, nếu thất bại vào phút cuối thì đáng tiếc lắm. 

 Người của ba nhà quý tộc thấy Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời đi, người họ dẫn đến cũng đi, nơi này không còn người của Lâm Hàn nên họ quyết định nhanh chóng bàn bạc ngay tại đây. 

 Không lâu sau đó, Khổng Tử Dục tính toán Lâm Hàn đã đi được một lúc, sẽ không dấy lên nghi ngờ, anh ta mới bắt đầu. 

 Khổng Tử Dục đi thẳng tới trước mặt Khương Thư Nhai rồi đẩy cậu ta. 

 Thân thủ của Khương Thư Nhai coi như không tệ, nhưng lúc này cậu ta đang bận thảo luận với ông Khương kế tiếp nên bỏ phiếu thế nào, cả hai đang suy tính lợi và hại, không hề phòng bị nên lập tức bị đẩy ngã lên bàn. 

 Mặc dù không bị thương nhưng rất mất mặt. 


 Dù Khổng Tử Dục có ngốc, Khổng Trung Thiên không thích đi chăng nữa, thậm chí không muốn nhận đứa con trai này, nhưng dù sao hiện tại anh ta cũng là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng, tuy anh ta không là gì, đánh thì đánh thôi, thậm chí anh ta có chết cũng không sao, nhưng thể diện nhà họ Khổng không thể mất được. Trong hội nghị quý tộc, cậu chủ lớn nhà mình bị đánh ngay trước mặt tất cả các thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh thật sự quá mất mặt, Khổng Trung Thiên không biết để mặt mũi đi đâu. 

 “Cháu trai, bỏ qua chuyện này đi, cháu cũng biết tình hình của nó thế nào mà”, Khổng Trung Thiên lạnh lùng nói. 

 Lúc này ông Khương cũng chậm rì lên tiếng: “Bỏ đi, so đo với một tên ngốc làm gì, chúng ta còn phải nhanh chóng bàn bạc chính sự đây này”. 

 Khương Thư Nhai có chút bất mãn, nhưng nghĩ lại Khổng Tử Dục chỉ là một tên ngốc, hơn nữa cậu ta cũng hơi sợ Khổng Trung Thiên, điều chủ yếu nhất là trước mắt có chuyện quan trọng hơn, cậu ta lập tức bỏ qua, tiếp tục bàn bạc với ông Khương. 

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 899-900: 899: Thành ý - 900: Cậu chủ lớn kỳ lạ


899: Thành ý

 Sau chuyện của Khổng Tử Dục, Khương Thư Nhai cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thảo luận với mấy người ông Khương lát nữa nên bỏ phiếu thế nào. 

 “Hay lát nữa chúng ta đồng loạt bỏ phiếu, không theo thứ tự cụ thể nào cả, thế thì Lâm Hàn cũng sẽ không nhằm vào riêng một ai trong chúng ta. Nếu cậu ta thật sự tìm lý do để nhằm vào một trong số chúng ta thì coi như người đó xui xẻo”, Khổng Trung Thiên đề nghị. 

 Cả ba nhà đều không nói gì về đề nghị để ba nhà quý tộc liên minh lại với nhau, nếu Lâm Hàn nhằm vào ai thì hai nhà còn lại sẽ giúp, vì họ biết điều này không thực tế chút nào, dù là ai cũng không thể đảm bảo lúc đó đối phương sẽ thật sự giúp đỡ, khả năng cao là vẫn tự bảo vệ mình. 

 Suy cho cùng việc giúp quý tộc khác đối phó Lâm Hàn cũng không lợi là bao, ngược lại không giúp mà để Lâm Hàn với một nhà trong số họ cùng chịu thiệt hại, những nhà khác có thể thu được nhiều lợi ích hơn, đây là một chuyện tốt. 

 Chỉ có với thế lực bị Lâm Hàn nhằm vào mới là chuyện xấu. 

 Nên cũng không ai đưa ra đề nghị này, vì mọi người đều biết nó hoàn toàn không thực tế, ai cũng biết mình không phải người giữ chữ tín như vậy. 

 Sau khi Khổng Trung Thiên đưa ra đề nghị này, người của hai nhà quý tộc còn lại nhìn nhau, cả hai đều im lặng không nói, hiển nhiên là không đồng ý đề nghị này lắm. 

 Nguyên nhân cũng rất đơn giản, vẫn là không giữ được chữ tín. 

 Cho dù thật sự làm theo đề nghị của Khổng Trung Thiên thì vẫn có nhà quý tộc xui xẻo bị Lâm Hàn chĩa mũi nhọn vào, không ai muốn trở thành người xui xẻo này. 

 Hơn nữa khả năng cao là họ sẽ không giữ chữ tín, dù bây giờ đồng ý, lúc đó nhỡ có người cố tình bỏ phiếu chậm hơn hay làm gì khác thì chẳng phải sẽ hại hai nhà quý tộc còn lại, người đó nhất định sẽ không sao, thế thì cần so vận may làm gì nữa? 

 Hiển nhiên lời đề nghị này cũng hoàn toàn không có khả năng. 

 Lúc này Khổng Trung Thiên cũng nhận ra đề nghị của mình có thiếu sót rõ rệt, nó không thể thực hiện. 

 Nếu như phải có một thế lực bị Lâm Hàn nhằm vào thì cuộc đàm phán bây giờ cũng không thể tiếp tục và không thể xác định được một biện pháp đúng đắn, dù sao cũng không ai muốn trở thành thế lực xui xẻo. 

 Nhưng lúc này Khương Thư Nhai chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ta vội vàng khẽ nói: “Đúng rồi, chẳng phải Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến gần năm trăm người sao? Chắc chắn không phải tất cả những người này đều là cao thủ, vậy thì chúng ta cứ đồng ý cho Lâm Hàn tham dự hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này, đồng ý cho hắn vào Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, nhưng khi hội nghị quý tộc bắt đầu, chúng ta kiểm tra tư cách là chẳng phải có thể lấy đây làm lý do để Lâm Hàn và nhà họ Tiêu rời khỏi hội nghị quý tộc, đồng thời dựa theo quy định, vi phạm sẽ không được tham dự hội nghị quý tộc trong vòng ba năm. Sau ba năm, mọi thứ đã khó nói, Lâm Hàn không thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh thì cũng không thể đạt được lợi ích. Ba năm không thể phát triển, có thể hắn sẽ rời khỏi thành phố Thiên Kinh hoặc không còn đáng sợ nữa, chúng ta hoàn toàn không cần sợ hắn”. 

 Sau khi Khương Thư Nhai đưa ra đề nghị này, mấy người có mặt ở đây đều sáng mắt lên. 

 “Hình như cũng ổn đó, nếu tất cả chúng ta đều đồng ý thì không có thế lực nào sẽ đắc tội Lâm Hàn, không ai trong chúng ta phải chịu thiệt thòi, sau này nhắc lại quy định này, chúng ta vốn đã có quy định này cũng không đến nỗi đắc tội Lâm Hàn đúng không?”, lúc này gia chủ nhà họ Chu vui mừng nói. 

 Sau khi suy nghĩ kỹ, ông Khương cũng khẽ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, quả thật có thể làm vậy, ai bảo Lâm Hàn quên mất điều này, dẫn theo nhiều tay đấm bình thường đến làm trái quy định chứ? Cậu ta chỉ muốn có tư cách tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh nhưng không muốn tuân thủ quy định, thật nực cười”. 

 Ngay sau đó cả ba nhà quý tộc đều cho rằng điều này là khả thi, sau khi bàn kỹ lại, mỗi người đều cảm thấy không có vấn đề và hoàn toàn có thể thực hiện được. Dù sao quy định này cũng do bốn nhà quý tộc cùng đặt ra, tất cả đều là quy định rõ ràng, Lâm Hàn không thể lấy cớ đó để đối phó với bất cứ thế lực nào trong số họ. 

 Sau một đợt bàn bạc nữa, ba nhà quý tộc quyết định thực hiện cách này, còn lại cũng không có kế hoạch nào tốt hơn, chỉ có kế hoạch này là có lợi cho cả ba bên. Nó vừa có thể đuổi Lâm Hàn ra khỏi Vùng Xám Thiên Kinh, vừa không cần bất kỳ thế lực nào trong số họ phải đắc tội Lâm Hàn, mọi người đều không sao cả. 

 Sau khi đuổi Lâm Hàn đi, họ lại từ từ thương lượng kế hoạch tiếp theo là được. 

 Khi ba nhà quý tộc đang vui mừng ở đây, ở nơi khác Lâm Hàn và Khổng Tử Dục cuối cùng cũng lén gặp nhau thành công. 

 Lâm Hàn đợi trong nhà vệ sinh, sau đó bảo mấy người Tiêu Nhã và Tiểu Tây giúp thu xếp, dẫn đường cho Khổng Tử Dục đến đây đồng thời phụ trách trông chừng, không được để bất kỳ ai phát hiện chuyện xảy ra ở đây, không được để người khác biết Khổng Tử Dục lén gặp Lâm Hàn. 

 Lúc này dưới sự dẫn đường của Tiêu Nhã, cuối cùng Khổng Tử Dục cũng nhìn thấy bóng dáng Lâm Hàn. Khổng Tử Dục lập tức có chút cảm kích, anh ta chưa bao giờ gặp Lâm Hàn, thậm chí còn vì nhà họ Khổng mà có chút thù hận, nhưng sau khi Lâm Hàn vừa phát hiện ra ý đồ của mình liền phối hợp theo, điều này thật sự khiến Khổng Tử Dục khá cảm động. 

 Điều quan trọng hơn là Khổng Tử Dục còn biết Lâm Hàn đến từ nhà họ Lâm – một con quái vật khổng lồ, có thể được một người như vậy chiếu cố giúp đỡ, Khổng Tử Dục càng biết ơn hơn. 

 Nghe vậy, Lâm Hàn lập tức khoát tay bảo: “Những chuyện này tôi biết hết, tôi cũng không so đo đâu, anh không cần để ý. Bây giờ thời gian có hạn, chúng ta không có thời gian nói cụ thể, tôi chỉ hỏi anh vài câu đơn giản. Tôi hỏi gì, anh trả lời cái đó là được”. 

 Khổng Tử Dục hoàn hồn, anh ta cũng biết thời gian có hạn bèn vội gật đầu đồng ý: “Vâng, cậu Lâm cứ hỏi, miễn là tôi biết, tôi nhất định sẽ trả lời đúng sự thật”. 

 Lâm Hàn nghe thế thì thầm gật đầu, Khổng Tử Dục cũng coi như đủ thành ý, xem ra anh ta thật sự là người đáng để hợp tác. 

 Nhưng Lâm Hàn không lãng phí thời gian nữa mà hỏi thẳng: “Câu hỏi thứ nhất, anh đã biết hoặc đã đoán được thân phận thật sự của tôi phải không?”

900: Cậu chủ lớn kỳ lạ

 Khổng Tử Dục nghe Lâm Hàn hỏi vậy thì sửng sốt, đúng là anh ta đã đoán được thân phận của Lâm Hàn. 

 Mà sở dĩ anh ta đoán được thật ra chủ yếu là vì khi đi du học, anh ta vô tình biết đến sự tồn tại của nhà họ Lâm. 

 Tuy nhà họ Lâm khổng lồ nhưng người biết sự tồn tại của họ lại không nhiều, chỉ có người ở tầng lớp cao nhất thật sự trên thế giới mới biết, ví như Hoàng gia Anh trước đây, cũng chỉ họ mới biết đến sự tồn tại của nhà họ Lâm. 

 Nhà họ Lâm che giấu rất tốt, rất nhiều thế gia đều không hề biết đến sự tồn tại của họ. 

 Đặc biệt là với các thế lực ở Hoa Hạ, nhà họ Lâm lại càng là một sự tồn tại cực kỳ lạ lẫm, họ còn không biết có một sự tồn tại như vậy. 

 Đó là lý do tại sao những việc mà Lâm Hàn làm trước đây không hề khơi dậy sự nghi ngờ, bởi vì họ không biết rằng trên thế giới này còn có một gia tộc khủng bố như nhà họ Lâm. 

 Nếu không những chuyện lúc trước Lâm Hàn làm, kết hợp với họ của anh rất dễ khiến người khác liên tưởng đến nhà họ Lâm, dù sao cũng chỉ nhà họ Lâm mới có năng lực này, mới có thể giúp Lâm Hàn làm được nhiều điều không tưởng như thế. 

 Ví dụ như lần trước giúp nhà họ Tiêu xử lý nhà họ Khương và nhà họ Chu, nói là hoàn toàn phụ thuộc vào Lâm Hàn, nhưng nếu không có Tôn Minh âm thầm giúp đỡ, vận dụng tài nguyên và quan hệ của nhà họ Lâm thì dù Lâm Hàn có thêm năm mươi cao thủ được đào tạo bài bản nữa cũng không làm được điều đó. Cho dù có thể giúp nhà họ Tiêu vượt qua nguy cơ, nhưng cũng không thể gây ra tổn thất như vậy cho nhà họ Chu và nhà họ Khương, cuối cùng còn có thể khiến hai nhà đó ngoan ngoãn bồi thường bao nhiêu thứ, tất cả đều do Lâm Hàn có sự giúp đỡ từ bên ngoài. 

 Mà cho dù là sự tồn tại hàng đầu Hoa Hạ như quý tộc cũng không thể biết được sự tồn tại của gia tộc họ Lâm, có thể thấy khoảng cách giữa nhà họ Lâm và quý tộc là rất lớn. Khoảng cách này, một mặt là khoảng cách về thực lực, mặt khác là sự tiên tiến của kế hoạch quản lý gia tộc. Lâm Thiên Tiếu đã sớm nhận ra điều này, biết gia tộc dù có lớn đến đâu, sau khi để người khác biết thì kiểu gì cũng sẽ có đối thủ, vậy nên lựa chọn tốt nhất là để càng ít người biết càng tốt, cố gắng che giấu bản thân, vừa mở rộng tầm ảnh hưởng của nhà họ Lâm trong nhiều lĩnh vực, vừa chú trọng che giấu bản thân, nhìn tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng thực tế hoàn toàn có thể cùng tồn tại. 

 Mà theo Khổng Tử Dục thấy, nếu không phải anh ta vô tình biết được sự tồn tại của nhà họ Lâm thì cũng không nghĩ đến Lâm Hàn là người nhà họ Lâm. 

 Dù sao trải nghiệm lần đó chỉ có Khổng Tử Dục biết, anh ta cũng không tiết lộ cho ai, theo lý mà nói căn bản không ai biết chuyện này chứ đừng nói là trong nội địa Hoa Hạ. 

 Mà nếu Khổng Tử Dục không nghĩ đến Lâm Hàn có thể có liên quan đến nhà họ Lâm thì cũng sẽ không đi thăm dò thân phận anh, thông qua các chi tiết và thông qua sự tự tin của Lâm Hàn để phán đoán anh có thực sự liên quan đến nhà họ Lâm không. 

 Khổng Tử Dục nghĩ rằng việc làm của mình hôm qua sẽ rất khó để Lâm Hàn phát hiện ra anh ta đang muốn xác nhận việc này, dù sao anh ta cũng không thể hiện ra nhiều. 

 Nhưng bây giờ Lâm Hàn đã đoán được điểm này, thực sự khiến anh ta bất ngờ. 

 Lúc này Khổng Tử Dục nghe thấy câu hỏi của Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều, anh ta cũng không định giấu Lâm Hàn điều gì, anh ta có thể nói hết những điều mình biết cho Lâm Hàn để thể hiện thành ý của mình, từ đó được Lâm Hàn đánh giá cao, được Lâm Hàn giúp đỡ, cũng có thể giúp anh ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này. 

 “Đúng vậy cậu Lâm, lúc trước khi đi du học, tôi vô tình biết về sự tồn tại nhà họ Lâm, chỉ một mình tôi biết thôi, tôi cũng không nói cho người khác, cậu cứ yên tâm”, Khổng Tử Dục nói thẳng. 

 Lâm Hàn nghe xong khẽ gật đầu, đã xác nhận được điều này, về cơ bản anh cũng khẳng định có thể hợp tác với Khổng Tử Dục. Dù sao Khổng Tử Dục đã biết đến sự tồn tại của nhà họ Lâm, đương nhiên anh không muốn anh ta tiết lộ cho ai, như vậy dù với anh hay với gia tộc đều không phải chuyện tốt. Mà nếu Lâm Hàn không thể khống chế Khổng Tử Dục thì có lẽ sẽ phải thực hiện một số thủ đoạn khác. 

 Tóm lại dù thế nào Lâm Hàn cũng sẽ không để Khổng Tử Dục tiết lộ bất cứ điều gì về nhà họ Lâm. 

 Mặc dù trước mắt Khổng Tử Dục cũng không biết bao nhiêu chuyện về nhà họ Lâm, chỉ biết rằng có một sự tồn tại như vậy mà thôi. 

 Nhưng chỉ riêng một điều này, Lâm Hàn cũng không cho phép tiết lộ. 

 Lúc này Lâm Hàn lại nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai, anh muốn hợp tác gì với tôi? Anh có thể cho tôi thứ gì, anh cần tôi giúp gì? Anh cứ nói thẳng đi”. 

 Khổng Tử Dục nghe vậy thì hít sâu một hơi, đối mặt với Lâm Hàn lúc này, anh ta cảm thấy có chút căng thẳng, đã rất lâu rồi anh ta không có cảm giác này. 

Khổng Tử Dục lúc này cũng hiểu ra Lâm Hàn lợi hại hơn trong lời đồn rất nhiều, rất nhiều. Các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh đều biết Lâm Hàn lợi hại, có năng lực kinh khủng, là một sự tồn tại đáng sợ, nhưng họ không thể biết được sự đáng sợ ấy lớn nhường nào. Những gì họ nhìn thấy hay nghe thấy thực ra chỉ là phần nổi của tảng băng mà Lâm Hàn cố ý thể hiện ra mà thôi.

Khổng Tử Dục cũng không dám giở trò gì, Lâm Hàn đã đoán được mục đích của anh ta, anh ta cũng không dám giấu giếm gì một người như vậy.

Khổng Tử Dục nói luôn gần như không cần suy nghĩ hay do dự: “Tôi cần cậu giúp tôi an toàn rời khỏi nhà họ Khổng, thoát khỏi tình cảnh trước mắt, hơn nữa đừng để bất cứ ai của nhà họ Khổng có cơ hội đi tìm tôi. Mà điều tôi có thể giúp cậu cũng rất đơn giản, đó là tôi nắm giữ rất nhiều bí mật của nhà họ Khổng, có thể giúp cậu đối phó nhà họ Khổng, mặc dù không đến mức khiến họ diệt vong nhưng khiến họ thiệt hại nặng nề thì không thành vấn đề. Ngoài ra tôi cũng có một vài bí mật của nhà họ Chu và nhà họ Khương, tôi cũng có thể giúp cậu đối phó bọn họ".

Lâm Hàn nghe vậy thì hơi bất ngờ, điều kiện Khổng Tử Dục đưa ra không thuyết phục được anh, dù sao trước đó anh đã cho bộ phận tình báo nhà họ Lâm điều tra, hiện tại anh đã nắm được điểm yếu lớn nhất của ba quý tộc lớn, mượn thêm mối quan hệ của nhà họ Lâm, anh hoàn toàn đủ khả năng đối phó với họ.

Mà hiển nhiên Khổng Tử Dục không biết những điều này, cũng hoàn toàn không biết nhà họ Lâm có khả năng này, đặc biệt là bí mật nhà họ Khổng cẩn thận che giấu rất nhiều năm trước anh cũng có thể tra được.

Nói cách khác, những gì Khổng Tử Dục có thể cung cấp, trên thực tế không giúp được gì cho Lâm Hàn.

Nhưng điều kiện của Khổng Tử Dục khiến anh hơi bất ngờ, không ngờ anh ta không có bất kỳ kế hoạch to lớn nào mà chỉ để thoát thân.

Mà theo hiểu biết của Lâm Hàn, Khổng Tử Diệp là em trai ruột của Khổng Tử Dục, Khổng Trung Thiên là bố ruột của Khổng Tử Dục, điều gì khiến cho cậu chủ lớn nhà họ Khổng mong muốn rời đi và thoát thân như vậy? Lâm Hàn hơi tò mò, nhưng anh cũng biết bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, cuộc họp đã sắp bắt đầu, bây giờ không thể tiếp tục tìm hiểu, chỉ có thể sau này có thời gian thì tìm hiểu sau.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 901: Động lòng


 “Mục đích của anh chỉ có một điều này thôi?”, Lâm Hàn lại hỏi. 

 Những yêu cầu Khổng Tử Dục đưa ra với người khác mà nói thì khó, nhưng với Lâm Hàn có chỗ dựa khủng như nhà họ Lâm phía sau lại là chuyện rất đơn giản, thật ra chỉ cần một câu nói là xong, cấp dưới của anh sẽ sắp xếp ổn thoả. 

 Điều này cũng khiến Lâm Hàn hơi bất ngờ, vòng vo mãi hoá ra mục đích của Khổng Tử Dục chỉ vì bảo vệ bản thân. Ban đầu Lâm Hàn còn tưởng anh ta có tham vọng gì lớn lắm, dù sao với sự hiểu biết của anh, Khổng Tử Dục là một người rất tài giỏi, giỏi hơn em trai Khổng Tử Diệp của anh ta rất nhiều. 

 Nghe vậy Khổng Tử Dục khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi chỉ có mục đích này thôi, chỉ cần cậu giúp tôi thực hiện điều này, tôi có thể cung cấp những thông tin đó cho cậu, giúp đỡ cậu”. 

 Lâm Hàn gật đầu nhưng vẫn im lặng. 

 Những điều Khổng Tử Dục có thể giúp Lâm Hàn, thực ra Lâm Hàn đã dựa vào nhà họ Lâm để có được, không cần anh ta cung cấp, cũng có nghĩa là Khổng Tử Dục hoàn toàn không giúp được gì cho anh. 

 Đối với những việc Khổng Tử Dục cần nhờ Lâm Hàn giúp, anh cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, một lời là xong. 

 Nhưng nếu vậy thì Lâm Hàn có vẻ không có lợi ích gì, mà anh không thân quen gì với Khổng Tử Dục, thậm chí mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, nhưng anh vẫn đánh giá rất cao anh ta, cảm thấy anh ta là một người rất giỏi, dù sao giả khùng giả điên bao nhiêu năm, chỉ với sự nghị lực này thôi cũng rất ít người làm được. 

 Lâm Hàn lại nghĩ tới chuyện của Lam Tư Vũ, anh hỏi: “Anh thuê sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu tốn kém không ít, mục đích chỉ vì giúp tôi?” 

 Khổng Tử Dục nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, anh ta đang định nhắc đến chuyện này. Đúng là anh ta đã bỏ số tiền ngất trời để thuê sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu, ngoài mặt là để ám sát Khổng Tử Diệp, nhưng thực tế là giúp Lâm Hàn. 

 Sở dĩ anh ta làm vậy là để che tai mắt mọi người, nếu để sát thủ cấp Hắc Kim kia trực tiếp đến giúp Lâm Hàn thì quá dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ, ngược lại nếu là ám sát thì Khổng Tử Diệp và Khổng Trung Thiên sẽ cho là bình thường, cũng có thể hiểu được và sẽ không ai nghi ngờ anh ta. 

 Đương nhiên thuê sát thủ cấp Hắc Kim tốn rất nhiều tiền, Khổng Tử Dục đã gần như tiêu hết tiền riêng của mình. 

 Mà Khổng Tử Dục cảm thấy hoàn toàn xứng đáng, dù sao Lâm Hàn không cần phải giúp anh ta, nhờ lần này coi như thể hiện được thành ý của Khổng Tử Dục, mặt khác cũng để Lâm Hàn nợ anh ta, càng khiến Lâm Hàn giúp anh ta. 


 Nhiều tiền đến mấy cũng không bằng tính mạng, vậy nên hoàn toàn xứng đáng. 

 Chỉ là điểm này Khổng Tử Dục làm rất kí đáo, chỉ mình anh ta biết, ngay cả sát thủ được anh ta thuê cũng không hề biết. 

 Khổng Tử Dục thấy Lâm Hàn im lặng, vừa định nhắc đến điều này để nhờ anh giúp mình, nhưng không ngờ Lâm Hàn đã nhắc đến trước, hiển nhiên anh đã có dự định từ lâu. 

 Đột nhiên Khổng Tử Dục cảm thấy có chút đáng sợ, chỉ điều này thôi Lâm Hàn cũng đoán được ý đồ thật sự của anh ta, thật quá kinh khủng. Nếu Khổng Trung Thiên hay Khổng Tử Diệp có khả năng này của Lâm Hàn, Khổng Tử Dục nghĩ cả đời này mình cũng không thoát được. 

 Lâm Hàn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Khổng Tử Dục thì biết mình đã đoán đúng, cũng không cần anh ta trả lời, vì anh đã biết đáp án. 

 “Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi biết đáp án rồi. Câu hỏi cuối cùng, anh chỉ muốn thoát khỏi đó bắt đầu cuộc sống mới, hay là muốn được tôi giúp đỡ để quản lý nhà họ Khổng, trở thành gia chủ nhà họ Khổng? Đương nhiên thực ra vẫn là làm việc cho tôi, sau này sẽ là thuộc hạ của tôi, nhưng tôi cũng sẽ cho anh sự tự do nhất định, anh có thể làm rất nhiều việc theo ý mình”, Lâm Hàn nói thẳng. 

 Nếu Khổng Tử Dục không có tham vọng này, chỉ muốn rời khỏi nhà họ Khổng, sống cuộc sống bình thường của người bình thường, Lâm Hàn cũng có thể thoả mãn anh ta. Chỉ dựa vào việc Khổng Tử Dục giúp mình thôi, Lâm Hàn đã đánh giá rất cao anh ta rồi. 

 Nhưng nếu Khổng Tử Dục có tham vọng này, Lâm Hàn cũng sẵn sàng bỏ thêm tâm sức để giúp anh ta, làm vậy anh cũng được một lợi ích nhất định chứ không phải không được gì. 

 Còn về việc làm sao để Khổng Tử Dục lên làm gia chủ nhà họ Khổng, thật ra cũng không cần Lâm Hàn tốn quá nhiều tâm sức. Dù sao dựa theo kế hoạch lần này, anh vốn định sau khi thành công tiếp quản thống nhất mấy quý tộc lớn sẽ đổi gia chủ cho họ, đây chỉ là chuyện đơn giản, huống hồ gia chủ mới đổi này còn là người của quý tộc họ Khổng bọn họ. 

 Hơn nữa làm vậy Lâm Hàn cũng có thể yên tâm hơn nhiều, dù sao để Khổng Trung Thiên hay Khổng Tử Diệp tiếp tục quản lý nhà họ Khổng, chắc chắn anh không thể yên tâm, dù sao cũng không phải người của mình. 

 Mà Khổng Tử Dục, tuy anh chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng ít nhất cũng đáng tin hơn Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp. 

 Lúc này Khổng Tử Dục cũng sửng sốt khi nghe Lâm Hàn nói, anh ta có chút ngạc nhiên nhìn anh. 

 Nhưng nhìn một hồi Khổng Tử Dục cũng không nhìn ra điều gì, chỉ nhìn thấy vẻ bình tĩnh và tự tin trên mặt anh, dường như chuyện họ đang nói tới là một chuyện vô cùng đơn giản. 

 Sao Khổng Tử Dục lại không có tham vọng? Nếu không có tham vọng thì khi xưa anh ta cũng không vất vả học tập ở nước ngoài, thay vào đó có thể sống tiêu dao tự tại như những tên con ông cháu cha khác, chơi đùa người đẹp khắp nơi trên thế giới, đua đủ loại xe thể thao. 


 Sau này Khổng Tử Dục mới dần biết đó chỉ là những thủ đoạn thông thường của các thế lực trong nước, là anh ta kiến thức hạn hẹp, tưởng rằng chỉ cần mình có đủ năng lực kinh doanh là có thể làm chủ gia tộc, đúng là nực cười. 

 Khổng Tử Dục vốn đã từ bỏ, không dám nghĩ tới vị trí đó nữa, chỉ muốn bảo vệ bản thân. Nhưng bây giờ nghe Lâm Hàn nói vậy, còn có vẻ mặt bình tĩnh của anh khiến anh ta lập tức động lòng. 

 Chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự có cách? Khổng Tử Dục ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, càng nhìn Lâm Hàn càng suy nghĩ kỹ, anh ta cảm thấy rất có khả năng, dù sao Lâm Hàn cũng là người nhà họ Lâm, là một con quái vật khổng lồ, có chuyện gì Lâm Hàn không thể làm được? 

 Khổng Tử Dục động lòng, có lẽ vẫn còn cơ hội.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 902: Lựa chọn


 

 Khổng Tử Dục nhìn Lâm Hàn, anh ta vẫn còn đang do dự. 

 Nếu là người khác đề xuất chuyện này, Khổng Tử Dục chắc chắn sẽ không thèm nghĩ ngợi, suy cho cùng đây cũng là chuyện không có khả năng, làm sao một người ngoài có thể quyết định vị trí gia chủ của một nhà quý tộc chứ? 

 Huống hồ nhà họ Khổng hiện đã là quý tộc mạnh nhất trong bốn nhà quý tộc, đâu phải ai cũng có thể thao túng gia chủ nhà họ Khổng? 

 Nhưng người này là Lâm Hàn, là Lâm Hàn đến từ con quái vật khổng lồ kia, mọi chuyện liền khó nói. 

 Khổng Tử Dục vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hàn, anh ta đang do dự cân nhắc lợi và hại. 

 Nếu chọn ra đi, anh ta có thể có được cuộc sống an nhàn, một cuộc sống mới nhàn hạ. 

 Còn nếu chọn ở lại, Khổng Tử Dục có thể sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Khổng, cũng có thể thực hiện ước mơ và sự trả thù của mình, nhưng cũng giống vậy, nếu thất bại, Khổng Tử Dục biết đời này của mình rất có thể sẽ kết thúc như thế này. 

 Ngã tư đường này là một lựa chọn. 

 Lựa chọn này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống sau này của Khổng Tử Dục, sẽ khiến cuộc sống sau này của anh ta hoàn toàn khác. 

 Lâm Hàn nhìn Khổng Tử Dục, anh cũng hiểu được sự khó xử của anh ta, dù sao đó cũng là một lựa chọn quan trọng như vậy, chắc chắn cần phải suy nghĩ và lưỡng lự. 

 Nếu là ngày thường Lâm Hàn sẽ sẵn sàng cho Khổng Tử Dục một ít thời gian suy nghĩ thật kỹ, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, Lâm Hàn không thể cho Khổng Tử Dục nhiều thời gian như vậy, anh còn phải gấp rút tiếp tục tổ chức hội nghị bỏ phiếu kìa. 

 Sau đó Lâm Hàn cũng chưa chắc có cơ hội đích thân tiếp xúc với Khổng Tử Dục nên không thể để Khổng Tử Dục chọn sau, nhất định phải đưa ra lựa chọn ngay bây giờ. 

 Nghĩ tới đây, Lâm Hàn nói thẳng: “Tôi không có thời gian, giờ anh nhất định phải đưa ra lựa chọn, nhanh lên đi”. 

 Nghe vậy, trong lòng Khổng Tử Dục trở nên căng thẳng, đến giờ anh ta vẫn chưa nghĩ kỹ rốt cuộc nên chọn thế nào, nhưng đã không còn thời gian nữa. 

 Lâm Hàn thấy Khổng Tử Dục không đáp cũng không rảnh lo cho anh ta nữa, anh bước thẳng về phía đại sảnh hội nghị, vừa đi vừa bảo: “Nếu anh không đưa ra lựa chọn vậy cứ chọn cuộc sống an nhàn đi, tôi sẽ cho người cứu anh rồi đưa anh đi”. 

 Nhưng Lâm Hàn vừa đi được hai bước, trong lòng Khổng Tử Dục đã có quyết định, anh ta vội nói: “Đợi đã, tôi chọn liều mạng thử một lần!” 

 Lâm Hàn dừng bước, khẽ gật đầu rồi lập tức rời đi. 

 Khổng Tử Dục nhìn theo bóng dáng rời đi của Lâm Hàn cũng không hối hận nữa, ngay lúc Lâm Hàn chọn giúp anh ta, Khổng Tử Dục đột nhiên cảm thấy rất đáng tiếc nếu bỏ lỡ cơ hội thực hiện ước mơ của mình, nên lúc đó anh ta cũng chợt hiểu ra suy nghĩ thật sự của mình. 

 Nếu không nắm bắt cơ hội lần này, Khổng Tử Dục biết sau này mình sẽ không còn cơ hội nào nữa, sẽ chỉ để lại những tiếc nuối, nửa đời còn lại trôi qua trong sự an nhàn và nuối tiếc, chi bằng bây giờ chọn liều một phen, bất luận kết quả ra sao, ít nhất có thể không hối tiếc. 

 Khổng Tử Dục cũng biết đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời để anh ta ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Khổng, cơ hội để thực hiện ước mơ của mình. 

 Ở nơi khác, Lâm Hàn đã rời đi cũng thầm bật cười, trên thực tế những lời vừa rồi đều do anh cố ý nói. 

 Lâm Hàn biết phải đưa ra lựa chọn chính xác trong thời điểm này khá là khó, anh cũng không cần phải giúp Khổng Tử Dục. 

 Nhưng lại có một cách có thể khiến Khổng Tử Dục nhanh chóng đưa ra lựa chọn và để anh ta nhanh chóng hiểu được suy nghĩ thật sự của mình, đó là Lâm Hàn giúp anh ta tùy tiện đưa ra một lựa chọn, nếu Khổng Tử Dục thật sự muốn vậy thì sẽ không nói gì, còn nếu suy nghĩ thật sự của anh ta khác thì anh ta nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu và hối hận, tự nhiên cũng sẽ lập tức đưa ra lựa chọn thật sự của mình. 

 Sự thật chứng minh là đúng như vậy, Lâm Hàn vừa ép, Khổng Tử Dục lập tức hiểu suy nghĩ thật sự của mình. 

 “Nếu bỏ lỡ cơ hội như vậy, sau này anh sẽ an nhàn sống cả đời, tất nhiên sẽ nuối tiếc rồi”, Lâm Hàn cười bảo, đương nhiên là biết suy nghĩ của Khổng Tử Dục. 

 Như vậy đối với Lâm Hàn cũng có lợi hơn, tuy thế lực nhà họ Lâm lớn mạnh, thậm chí có thể làm Lâm Hàn bây giờ có niềm tin tuyệt đối đối phó nhà họ Khổng, nhưng nhiều nhất chỉ khiến nhà họ Khổng bị thiệt hại nặng mà thôi, muốn khiến nhà họ Khổng diệt vong vẫn hơi khó, dù sao cũng là gia tộc đứng vững trăm năm, nội tình chắc chắn vẫn có. 

 Mà cho dù nhà họ Lâm thật sự có thể khiến nhà họ Khổng bị diệt vong, nhà họ Lâm chắc chắn cũng cần trả cái giá không nhỏ, đây là điều mà Lâm Hàn không muốn thấy. 

 Nhưng bây giờ đổi thành Khổng Tử Dục kế thừa vị trí gia chủ thì mọi thứ lại khác, nhà họ Lâm cũng không cần tiêu tốn nhiều tài nguyên như vậy, lại có thể khống chế nhà họ Khổng dễ dàng hơn. 

 Lâm Hàn tin tưởng tuyệt đối vào tính cách và năng lực của Khổng Tử Dục, nhưng về mặt độ trung thành thì chưa nói trước được, chẳng ai biết Khổng Tử Dục sẽ phản bội sau lưng Lâm Hàn lúc nào. 

 Nhưng Lâm Hàn cũng không sợ chuyện này lắm, bởi vì dù Khổng Tử Dục có phản bội, anh chắc chắn sẽ có cách đối phó anh ta nên chỉ có thể hi vọng anh ta không làm chuyện ngu ngốc. 

 Đây là sự thuận tiện sau khi đạt đến một trình độ nhất định, nó có thể kiểm soát tuyệt đối rất nhiều thứ. 

 Chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã quay lại đại sảnh hội nghị. 

 Lúc này mọi người đều đã đến đủ, chỉ đang đợi Lâm Hàn. Anh vừa đến, hội nghị lại nhanh chóng tiếp tục. 

 Không lâu sau đó Khổng Tử Dục cũng trở lại, anh ta vẫn giả ngốc, không ai chú ý tới anh ta, ngay cả Khương Thư Nhai cũng chỉ trừng mắt nhìn anh ta một lát rồi lờ đi, dù sao bây giờ cũng có chuyện quan trọng hơn, sau này cậu ta còn nhiều thời gian để đối phó tên ngốc này mà. 


 “Mọi người, giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành bỏ phiếu quý tộc, chỉ có gia chủ của bốn nhà quý tộc mới có quyền bỏ phiếu. Bây giờ tôi tuyên bố, ai đồng ý Lâm Hàn được coi là người của thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh thì giơ tay!” Giọng ông Khương vọng ra từ micro. 

 Trong đại sảnh, rất nhiều lãnh đạo của các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh đều nhìn về phía này, một mặt là hơi tò mò về kết quả bỏ phiếu của bốn nhà quý tộc, mặt khác lại cảm thấy ước chừng chẳng khác mấy với những gì họ đoán. 

 Dù sao các nhà quý tộc này làm vậy không phải vì khiến Lâm Hàn rời khỏi Vùng Xám Thiên Kinh, không thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này sao? Ngoại trừ Tiêu Nhã, có ai sẽ giơ tay đồng ý Lâm Hàn được coi là thế lực thuộc Vùng Xám Thiên Kinh, đồng ý Lâm Hàn được tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này chứ? 

 Nhưng trong tầm mắt mọi người, khi ông Khương vừa dứt lời, gia chủ của bốn nhà quý tộc bao gồm cả Tiêu Nhã lại không hẹn mà đồng loạt giơ tay đồng ý Lâm Hàn ở lại! 

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 903: Phối hợp diễn xuất


 Trong một nhà thi đấu ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh. 

 Lúc này tất cả thế lực Vùng Xám có máu mặt của thành phố Thiên Kinh đã tập hợp đông đủ trong đại sảnh. 

 Nhìn cảnh tượng trước mắt, rất nhiều gia chủ đều không thể tin được, thậm chí có một số gia chủ dụi mắt vì nghi ngờ mình bị hoa mắt, nhưng dù có dụi mắt thế nào, khi mở mắt ra cảnh tượng đó vẫn như cũ, gia chủ của cả bốn nhà quý tộc ở trên đài đằng trước đều giơ tay tỏ vẻ đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh. 

 Lâm Hàn và Tiêu Nhã thấy cảnh này đều tỏ ra “kinh ngạc” như là khó tin, không thể tin được ba nhà quý tộc này lại giơ tay. 

 Gia chủ của ba nhà quý tộc này nhìn nhau, đặc biệt khi thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều có chút vui mừng, hiển nhiên họ cho rằng Lâm Hàn cũng không ngờ tới cảnh tượng này. 

 Lúc này gia chủ nhà họ Khổng – Khổng Trung Thiên lên tiếng: “Cậu Lâm, chúng tôi vừa mới bàn kỹ lại, tình hình của cậu quả thật có thể tính là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, nên chúng tôi thống nhất ý kiến đồng ý cậu trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, đồng thời cậu cũng hoàn toàn có tư cách tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”. 

 Đương nhiên Lâm Hàn và Tiêu Nhã hiểu ý đồ của đối phương, anh với Tiêu Nhã đã dự đoán trước và đã chuẩn bị xong biện pháp đối phó, người của ba nhà quý tộc cho rằng đây là một kế hay, trên thực tế họ lại không biết mình đang trợ giúp Lâm Hàn và Tiêu Nhã, ngược lại hại chính mình. 

 Nhưng hiện tại rõ ràng họ vẫn chưa nhận ra điều này, họ còn ở đó mừng rỡ, cho rằng mình đã có một lựa chọn đúng đắn và một chiến lược khôn ngoan. 

 Lúc này ngay cả Khổng Tử Dục đứng sau Khổng Trung Thiên cũng ngạc nhiên, anh ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao ba nhà quý tộc này lại đột nhiên đồng ý cho Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh? Tình huống gì thế này? 

 Lâm Hàn hiểu thì hiểu đó, nhưng anh sẽ không vạch trần, ngược lại còn sẽ phối hợp diễn. 

 Lúc này Lâm Hàn giả vờ cười vui vẻ nói: “Rất cảm ơn mọi người, hi vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, chúng ta đã cùng là thế lực Vùng Xám Thiên Kinh rồi. À mà nếu hội nghị bỏ phiếu này của chúng ta đã kết thúc, vậy thì chúng ta có thể chính thức bắt đầu hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh luôn chứ?” 

 Lâm Hàn giả vờ rất gấp gáp như đã vội vã không nhịn nổi muốn giành lợi ích. 

 Gia chủ ba nhà quý tộc thấy Lâm Hàn như vậy cũng thầm vui mừng, đợi lát nữa tiến hành đánh giá tư cách sẽ đá Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh. 

 Thành công trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh thì có thể làm gì? Không thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh phân chia quyền lợi khác gì sẽ tuột dốc không phanh, không lâu nữa sẽ không thể phát triển tiếp được, hoặc là diệt vong hoặc chỉ có thể hết cách rời khỏi thành phố Thiên Kinh. 

 Gia chủ ba nhà quý tộc nhìn nhau, cả ba đều thầm đắc ý. 

 Nhưng lúc này Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng thầm đắc ý trong lòng, dù sao theo kế hoạch, tình hình này gần như là có lợi nhất cho Lâm Hàn. 

 Nói cách khác, khi kế hoạch diễn ra đến đây, cả Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều thuận lợi nhất và phát triển theo chiều hướng tốt. 

 Lúc này ông Khương lên tiếng: “Khụ khụ, được rồi, nếu các quý tộc đã bỏ phiếu xong thì tiếp theo chúng ta tiến hành bỏ phiếu cho các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh còn lại. Tôi đếm ba hai một, người nào đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh thì giơ tay”. 

 “Ba!” 

 “Hai!” 

 “Một!” 

 Ông Khương vừa dứt lời, gia chủ của các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh đang sững sờ này đều giơ tay. 


 Tuy đến giờ họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao gia chủ ba nhà quý tộc bàn bạc cả buổi lại đột nhiên đồng ý Lâm Hàn trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh. 

 Có điều, dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng gia chủ của nhiều thế lực Vùng Xám Thiên Kinh cũng không ngốc, tất cả các nhà quý tộc đều đã đồng ý, họ cũng không cần phải phản đối. Nếu không đồng ý trái lại sẽ đắc tội Lâm Hàn, ngay cả nhà quý tộc cũng không dám đắc tội Lâm Hàn huống chi là những thế lực cấp bậc thế gia như họ? 

 Lúc này Lâm Hàn đã được nhất trí thông qua và trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh. 

 Lâm Hàn và Tiêu Nhã lập tức nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, một mặt thì giả vờ vui vẻ để người của ba nhà quý tộc tin tưởng, để họ tiếp tục kế hoạch của mình, mặc khác Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng vui thật, dù sao mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt. Nếu tiếp tục thế này, kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã sẽ có thể thành công một cách suôn sẻ, sao họ không vui cho được? 

 Gia chủ ba nhà quý tộc thấy vẻ mừng rỡ không kiềm chế được trên mặt Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì thầm cười khẩy trong lòng. 

 Lúc này ông Khương tuyên bố: “Nhất trí thông qua, cậu Lâm chính thức trở thành thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, tiếp đó chỉ cần phù hợp yêu cầu là có thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh phân chia quyền lợi được tổ chức mỗi năm một lần”. 

 “Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu”, Lâm Hàn nói cảm ơn với mấy nhà quý tộc. 

 Gia chủ các nhà quý tộc nhìn nhau, trong lòng họ đều thầm cười mỉa mai. 

 Lúc này Khổng Trung Thiên lên tiếng nhắc nhở: “Nếu hội nghị bỏ phiếu đã kết thúc thì chúng ta có thể chính thức bắt đầu hội nghị quý tộc Thiên Kinh năm nay, tôi tin nhiều người đã đợi lâu lắm rồi”. 


 Tiêu Nhã và Lâm Hàn đương nhiên hiểu ý đồ của họ, nhưng bây giờ hai người vẫn đang giả vờ, chưa thể bại lộ, nhất định phải lừa gạt ba thế lực này. 

 “Đúng thật là vậy”, Tiêu Nhã vờ như chần chừ, khó xử trả lời. 

 “Vậy được rồi, chúng ta đi tham quan, tiện thể kiểm tra luôn”, gia chủ nhà họ Tiêu cười bảo. 

 Sau đó gia chủ ba nhà quý tộc lần lượt đưa mọi người rời khỏi đại sảnh, chuẩn bị đi quan sát hơn năm trăm người do Lâm Hàn và Tiêu Nhã dẫn tới, tiện thể kiểm tra có phải tất cả họ đều là cao thủ không.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 904: Phát hiện


 Lâm Hàn và Tiêu Nhã liếc nhìn nhau, đều cảm thấy khá là buồn cười, sau đó tiếp tục diễn. 

 Tuy là bấy giờ Lâm Hàn đã thành công trở thành thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh, hoàn toàn đủ tư cách tham gia hội nghị quý tộc lần này. 

 Lâm Hàn và Tiêu Nhã biết rất rõ suy nghĩ của ba quý tộc lớn, bọn họ không muốn đắc tội với Lâm Hàn như thế, rồi lại muốn dùng việc Lâm Hàn dẫn mấy tay đấm bình thường đến để làm lý do ngăn không cho anh tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh trong suốt ba năm. 

 Không thể tham gia vào hội nghị cũng đồng nghĩa với việc với việc không thu hoạch được chút lợi ích nào, cũng không thể ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, sau ba năm đó, tất cả vẫn còn khó nói trước. 

 Lâm Hàn biết rõ những điều đó, thậm chí đó còn là kế hoạch mà Tiêu Nhã và Lâm Hàn cố tình dụ dỗ bọn họ dùng, từ đầu anh đã cố tình nhấn mạnh rằng nếu ai đó đắc tội mình thì anh sẽ tiến hành trả thù, tiến hành trả thù bằng tất cả mọi giá. 

 Mục đích làm vậy là để ba quý tộc lớn bắt đầu kiêng kị anh, để bọn họ có làm gì cũng không muốn đắc tội với Lâm Hàn. 

 Ba quý tộc lớn cũng có bất hòa từ đầu nên chẳng hề tin tưởng nhau, dù bây giờ nhà họ Chu và nhà họ Khương liên minh với nhau cũng chỉ là tạm thời, cũng chẳng tin tưởng gì cho cam. 

 Cũng vì bọn họ không hề tin tưởng lẫn nhau nên Lâm Hàn và Tiêu Nhã mới dùng đến cách này, nếu bọn họ gắn kết chặt chẽ với nhau thì hai người cũng hết cách, tuyệt đối không thể khiến Lâm Hàn trở thành thế lực vùng xám Thiên Kinh dễ dàng như vậy, chỉ có thễ dùng đến sức mạnh tuyệt đối. 

 Nhưng ba quý tộc lớn lại không hề biết rằng hơn năm trăm người Lâm Hàn và Tiêu Nhã mang đến đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có bất kỳ ngoại lệ nào, cũng không có tay đấm bình thường nào. 

 Điểm này, bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được, thế nên mới trúng kế của hai người, nếu không chuyện này đã chẳng thành công. 

 Từ đầu đến cuối, Lâm Hàn luôn che giấu thực lực của mình để không cho đối phương biết tất cả những người anh mang theo đều là cao thủ. Chỉ cần anh che giấu tốt, bọn họ sẽ không thể ngờ được rằng tất cả đều là cao thủ hàng thật giá thật, dù sao nó cũng khá là khó tin. 

 Đó cũng chính là điểm mấu chốt của kế hoạch lần này, tuy họ có sức mạnh tuyệt đối nhưng vẫn không thể để lộ ra được, phải sử dụng tốt hết tất cả mọi thứ thì kế hoạch mới được thực hiện với xác suất thành công tốt nhất. 

 Đến thời điểm này, Lâm Hàn và Tiêu Nhã vẫn không có ý định để lộ chuyện đó, phải chờ thêm một lúc nữa mới nói được, nếu để lộ ra bây giờ thì rất có thể đối phương sẽ đổi ý, khá là bất lợi cho hai người, thậm chí có thể thành kiếm củi ba năm lại đốt trong một giờ. 

 Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn và Tiêu Nhã, cùng với ba quý tộc lớn không mấy tình nguyện đã ra đến bên ngoài sân vận động, đi tới hơn năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến. 

 Thấy thế, phần lớn thế lực xám thành phố Thiên Kinh đi theo sau lưng cũng dần đoán được ý đồ của ba quý tộc lớn. 

 “Thì ra là thế, thì ra kế hoạch của ba nhà đó là như thế”. 

 “Đúng đó, nếu lúc nãy bầu phiếu bác bỏ Lâm Hàn thì bọn họ sẽ đắc tội với anh ta, chẳng có nhà nào muốn thấy cảnh đó, nếu dùng đến cách này thì chẳng ai đắc tội với anh, Lâm Hàn cũng không thể nói được gì, chẳng có lý do gì để gây chuyện nữa. Dù sao nguyên tắc cũng đặt ở đó, chẳng có thế lực nào cố tình nhắm vào anh ta cả”. 

 “Lâm Hàn này cũng hay thật, suy tính cả buổi trời lại quên mất điểm này, dẫn tay đấm bình thường tới thì có tác dụng gì đâu? Trong tranh đấu thế này, nó chẳng có chút tác dụng gì cả, ngược lại còn hại thân”. 

 “Đúng đó, dùng cách này có thể đuổi được Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, vừa không đắc tội cậu ta”. 

 “Ba nhà quý tộc này ranh ma thật đó, tôi còn chẳng nghĩ đến chuyện này”. 

 Khi phần lớn gia chủ của các thế lực bàn tán thì ai cũng khen lấy khen để, cảm thấy ba quý tộc đó quá là thông minh, nghĩ Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu lần này quá sơ sẩy. 

 Bấy giờ, Khổng Tử Dục theo sau Khổng Trung Thiên lại hơi khó hiểu. 

 Anh ta đã đoán được ý đồ của ba quý tộc lớn, bọn họ muốn nắm cái thóp việc Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang tay đấm bình thường đến. 

 Quy tắc là giấy trắng mực đen, ngoại trừ gia chủ và ba người quản lý ra thì những người được dẫn đến phải là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nếu để ai phát hiện ra họ dẫn người bình thường tới thì sẽ bị đuổi khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, hơn nữa hai năm tới dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể tham dự hội nghị, cũng chính là lỡ mất tròn ba năm hội nghị diễn ra. 

 Quy định đó cực kỳ nghiêm khắc và khắc nghiệt, mấy năm trước vẫn còn những gia tộc nghĩ mình sẽ may mắn, nhưng chẳng có một ngoại lệ nào, tất cả đều bị điều tra ra, ba năm không thể tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh. 

 Tất cả những thế lực làm trái với quy định trước đó, bây giờ phần lớn đều sụp đổ, số ít còn lại đã rời khỏi Thiên Kinh, đến nơi khác phát triển. 

 Có thể thấy sự tàn khốc của quy định này, chỉ cần làm trái với quy định thì ba năm không được tham dự hội nghị, nhưng hội nghị quý tộc lại quan trọng với tất cả các thế lực, không thể tham dự cũng tức là bước lên con đường xuống dốc, thậm chí là diệt vong. 

 Bấy giờ, Khổng Tử Dục cũng bất giác cảm thấy lo lắng cho Lâm Hàn. 


 Khổng Tử Dục lén liếc sang Lâm Hàn. 

 Nhận ra ánh mắt của anh ta, anh biết Khổng Tử Dục cũng không ngốc, đã nhận ra kế hoạch của mình bèn cười đầy ẩn ý với anh ta. 

 Khổng Tử Dục thấy thế vội vàng chuyển tầm mắt đi để những người khác không phát hiện ra điều bất thường, trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc. Không thể tưởng tượng nổi sự thật lại là như thế, ba quý tộc lớn tưởng kế hoạch của mình sẽ thành công, lại không biết rằng mình đã rơi vào cái bậy của Lâm Hàn. Anh và Tiêu Nhã tỏ ra bối rối cũng chỉ là giả vờ, chỉ là một màn kịch họ diễn cùng với ba nhà quý tộc lớn mà thôi. 

 Nhất thời, Khổng Tử Dục cảm thấy hơi khủng bố.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 905: Làm theo quy định mà thôi


 

 Càng nghĩ, Khổng Tử Dục lại càng thấy quá là khủng bố. 

 Sở dĩ anh ta có thể nhận ra điều bất thường là vì anh ta am hiểu được phần nào con người anh. 

 Nhưng dù thế thì anh ta cũng phải chờ rất lâu mới phát hiện được. 

 Nói cách khác, nếu anh ta có là gia chủ nhà họ Khổng, trở thành đối thủ Lâm Hàn, với sự hiểu biết của anh ta về Lâm Hàn như thế thì kết quả vẫn là thất bại. 

 Thực lực chênh lệch quá lớn, khả năng lên kế hoạch cũng không sánh bằng người ta, thì làm sao đủ tư cách để cạnh tranh, rõ ràng hai người đã không đứng trên cùng một mặt phẳng ngang bằng. 

 Dù tính đến thời điểm này, anh ta đã biết Lâm Hàn cố ý thì vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh lại lựa chọn làm thế, anh dựa vào điều gì? Nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi, Khổng Tử Dục vẫn không hiểu. 

 Nhưng nếu Lâm Hàn đã tự tin như vậy, anh ta cũng yên tâm không cần phải lo lắng nữa, tin chắc rằng Lâm Hàn sẽ có cách giải quyết của riêng mình. 

 Cũng may anh ta không đứng ở phía đối địch với Lâm Hàn, nếu không trở thành đối thủ với một người như thế khiến Khổng Tử Dục thấy quá đáng sợ. 

 Sau đó, Khổng Tử Dục không bận tâm tới nữa, chỉ cần đứng đó xem một màn kịch đặc sắc là được. 

 Còn Lâm Hàn, anh cũng khá là bất ngờ khi Khổng Tử Dục có thể phát hiện ra nhanh như thế, xem ra anh ta cũng có bản lĩnh nhất định. 

 Lâm Hàn hơi cạn lời, một Khổng Tử Dục có tài năng thiên phú như thế, còn là con trai ruột của Khổng Trung Thiên, tại sao lại không bồi dưỡng để anh ta làm gia chủ đời tiếp theo? Nếu để Khổng Tử Dục làm gia chủ nhà họ Khổng, Lâm Hàn nghĩ mặc dù gia tộc này vẫn không thể là đối thủ của mình nhưng ít nhất sẽ mạnh hơn nhiều, sẽ khiến Lâm Hàn và Tiêu Nhã phải đau não hơn một chút, tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. Mà nhà họ Khổng lại không làm thế, có thể nhận ra gia tộc này đã mục rữa, không còn sự huy hoàng. 


 Dường như Tiêu Nhã nhận ra vẻ mặt của Lâm Hàn nên lặng lẽ đẩy anh, khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì hả?” 

 Lâm Hàn khẽ lắc đầu nói: “Không có gì, hình như Khổng Tử Dục đã nhận ra kế hoạch của chúng ta, nhưng anh ta sẽ không để lộ, dù sao anh ta cũng đứng trên cùng một chiếc thuyền với chúng ta”. 

 Tiêu Nhã nghe thế thì thấy hơi ngạc nhiên, Lâm Hàn và cô ấy lên một kế hoạch rất khó để phát hiện, Tiêu Nhã nghĩ nếu mình không biết trước thì chắc cũng chẳng phát hiện ra được. Không ngờ Khổng Tử Dục chẳng biết được tin tức gì lại có thể phát hiện ra nhanh như thế, đúng là khá lợi hại. 

 Tiêu Nhã liếc mắt nhìn Khổng Tử Dục, cảm thấy hơi khâm phục. 

 Chẳng mấy chốc, Tiêu Nhã và Lâm Hàn cùng với ba nhà quý tộc lớn ra tới chỗ năm trăm người bọn họ mang đến. 

 Sau lưng nhóm người Lâm Hàn là rất nhiều thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh. 


 “Cậu Lâm, không phải chúng tôi cố tình làm khó cậu mà là do quy định có sẵn, nhà họ Tiêu cũng tham gia vào quá trình lập ra quy định đó nên biết rõ, đã là quy định thì không thể vi phạm, nên nếu chúng tôi vô tình phát hiện ra người làm sai thì đừng trách chúng tôi không khách sáo, làm theo quy định thôi, đến lúc đó cậu đừng oán trách gì chúng tôi nhé”, ông Khương cười nói. 

 Khách sáo là thế nhưng vẻ mặt ông ta nhìn kiểu nào cũng thấy đắc ý không sao tả được, hai gia chủ còn lại cũng vui vẻ không ai bằng, vừa không đắc tội Lâm Hàn vừa chẳng tốn chút sức nào, chỉ dùng một kế hoạch như thế là có thể công khai, danh chính ngôn thuận đuổi anh ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, bọn họ không vui mới là lạ. 

 Sau lưng, các gia chủ của thế lực khác nghe thế cũng cảm thấy khá buồn cười, Lâm Hàn vất vả trăm bề, cuối cùng thành công trở thành thế lực vùng xám Thiên Kinh rồi, lại vì làm trái với quy định mà không được tham gia vào hội nghị quý tộc, đúng là khá hài hước. Dù sao hội nghị Quý Tộc hôm nay cũng là nơi phân chia lợi ích của tất cả những thế lực trong vùng xám của Thiên Kinh, không thể tham gia vào hội nghị cũng tức là hàng ngàn lợi ích và tài nguyên của Thiên Kinh đều không liên quan gì đến Lâm Hàn. Trong tình huống đó, Lâm Hàn trở thành thế lực xám của Thiên Kinh cũng có tác dụng gì đâu? Chỉ là một cái danh mà thôi, hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào. Suy nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng vẫn bằng không, đúng là hơi buồn cười. 

 Bấy giờ, sắc mặt Lâm Hàn cũng không được tốt lắm, nói: “Tôi vừa mới gia nhập vào vùng xám Thiên Kinh nên không cần phải nghiêm khắc đến thế chứ? Hay là để đó kiểm tra sau đi?” 

 Lâm Hàn diễn nét sợ hãi, cực kỳ không muốn để cho người của ba quý tộc lớn kiểm tra hơn năm trăm người mình dẫn theo. 

 Vẻ mặt của Lâm Hàn lọt vào mắt đám người kia, trông kiểu nào cũng thấy thuần mắt, từ khi biết Lâm Hàn đến nay, bọn họ chẳng kiếm chác được gì từ anh, vấn đề là dù họ có chán ghét Lâm Hàn đến mức nào thì vẫn không làm gì được anh, thậm chí còn sợ hãi anh đủ đường. 


 Gia chủ nhà họ Khương cũng khẽ gật đầu nói: “Chuyện này không phải là do chúng tôi làm khó làm dễ gì cậu, mà là quy định, tôi muốn giúp cậu nhưng thật sự là hết cách rồi”. 

 Tiêu Nhã cũng lên tiếng: “Các người đừng có cố gắng moi móc ra cả đống lý do làm gì, chỉ là cố tình nhắm vào Lâm Hàn, không muốn anh ấy tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh thôi chứ gì? Tôi thấy dù không có quy định này thì các người cũng sẽ nghĩ ra cách khác, để anh Lâm rời khỏi hội nghị lần này, các người cố tình gây chuyện với Lâm Hàn mà!” 

 “Ấy, gia chủ nhà họ Tiêu nói thế không hay lắm đâu, chúng tôi nào có nhắm vào cậu Lâm? Cô căn cứ vào đâu mà nói thế?”, ông Khương nghe thế bèn vội vàng giải thích, đùa gì thế, nếu cứ để Tiêu Nhã vu oan thế này rồi Lâm Hàn ghim bọn họ thì không tốt, nhỡ mà Lâm Hàn không thể tham gia được hội nghị quý tộc Thiên Kinh, lại chơi trò cá chết lưới rách, chạy tới tìm nhà họ Khương trả thù thì phải làm sao? 

 Gia chủ nhà họ Khổng, Khổng Thiên Trung cũng nhanh chóng chối bỏ trách nhiệm: “Đúng đó, chúng tôi chẳng muốn làm gì cậu Lâm cả, tất cả đều làm theo quy định mà thôi, quy định đã đề ra rõ ràng nên phải để chúng tôi kiểm tra một chút, chỉ cần cậu Lâm và nhà họ Tiêu không mang theo bất kỳ một tay đấm bình thường trong số năm trăm người này thì cả hai có thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 906: Cứ kiểm tra hết đi


 

 Nhà họ Khổng vừa mới nói xong thì Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều im lặng. 

 Bọn họ nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi. 

 Lúc nãy Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều mang vẻ mặt kích động, ai cũng vui vẻ vì cuối cùng họ cũng được nghe thấy những lời mình muốn nghe, không cần phải diễn nữa, cũng không cần phải lá mặt lá trái với những người kia. 

 “Gia chủ nhà họ Khổng, ông là gia chủ của quý tộc họ Khổng nên nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé? Một lời đã nói ra, tốt nhất nên làm được”, Lâm Hàn bèn lên tiếng cười nói. 

 Khổng Trung Thiên lập tức cảm thấy sai sai, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì cảm giác bất an đó lại càng dữ dội, nhưng cụ thể là lạ chỗ nào thì ông ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra. 

 Bấy giờ, nghe anh nói thế, Khổng Trung Thiên gật đầu theo bản năng, nói: “Tất nhiên sẽ giữ lời, chỉ cần hơn năm trăm người ở đây đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có tay đấm bình thường thì cậu có thể tiếp tục tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh, tuyệt đối không còn ai cản trở gì nữa, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định mà thôi, chứ có vô cớ làm khó làm dễ gì cậu đâu?” 

 Hai quý tộc lớn lúc bấy giờ cũng thấy có gì đó sai sai, từ vẻ mặt của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì dường như họ đã hoàn thành một mục đích nào đó, chẳng hiểu sao lại khiến họ có cảm giác không lành. 

 Lâm Hàn nghe thế bèn nhìn Tiêu Nhã, sau khi Khổng Trung Thiên xác định thì cuối cùng chuyện này cũng thành công. 

 Tiêu Nhã bèn lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng rồi chứ, chỉ cần năm trăm người ở đây đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì các người sẽ không ngăn cản Lâm Hàn tham gia vào hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này nữa!” 

 Ba quý tộc lớn cùng với phần lớn người trong thế lực vùng xám Thiên Kinh nghe thế cũng cảm thấy hơi khó hiểu. 

 Theo nguyên tắc mà nói thì Lâm Hàn đã được bỏ phiếu, thành công trở thành thế lực của vùng xám thành phố Thiên Kinh, hoàn toàn đủ tư cách tham gia hội nghị quý tộc lần này. 

 Chỉ cần trong số người Lâm Hàn mang đến không có bất kỳ một tay đấm bình thường nào, đều là cao thủ thì sẽ không trái với quy định, có thể thuận lợi tham gia vào hội nghị quý tộc lần này, cũng chẳng còn quy định nào khác nữa. 

 Chỉ là, tại sao Lâm Hàn và Tiêu Nhã phải cố tình nhấn mạnh điều đó? Tất cả mọi người đều không hiểu lắm. 


 Chắc không thể có chuyện năm trăm người Lâm Hàn mang đến đây đều là cao thủ được huấn luyện từ bé chứ? Làm sao có chuyện đó được? Lâm Hàn lấy đâu ra nhiều cao thủ như thế, quý tộc chính là thế lực hàng đầu Hoa Hạ, nhưng thời kỳ đỉnh cao nhất họ cũng chỉ có hơn trăm cao thủ mà thôi. 

 Như lúc này đây, trong bốn quý tộc lớn thì nhà họ Khổng mạnh nhất cũng chỉ dẫn theo hơn tám mươi cao thủ đến mà thôi. 

 Tuy nhà họ Khổng vẫn còn một số cao thủ xảy ra chuyện không đến được, nhưng dù có tính cả họ thì cao lắm cũng chỉ là một trăm mấy, cách con số năm trăm cực kỳ xa. 

 Bấy giờ, ba quý tộc lớn và thế lực vùng xám Thiên Kinh đều thấy có gì đó là lạ, Lâm Hàn và Tiêu Nhã hành động như vừa mới đạt được mục tiêu nào đó, nhưng bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì. 

 Ông Khương cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần năm trăm người mà cậu Lâm mang tới đây đều là cao thủ hàng thật giá thật, không có tay đấm bình thường trà trộn vào thì chẳng còn vấn đề gì nữa, có thể tiếp tục tiến hành hội nghị quý tộc Thiên Kinh”. 

 Lâm Hàn nghe thế bèn gật đầu nói: “Được, nếu mọi người đã nói thế thì tôi cũng nhớ trong đầu thế, bây giờ các người có thể bắt đầu kiểm tra, muốn kiểm tra thế nào là tùy mọi người, tôi tuyệt đối không quan tâm!” 

 Nghe Lâm Hàn nói thế, người của ba quý tộc lớn nhìn nhau, đều không hiểu. 


 Lúc nãy Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều tỏ vẻ không muốn, không cam tâm cho bọn họ kiểm tra hơn năm trăm người này, bây giờ lại thản nhiên bảo họ nhanh chóng kiểm tra, tuyệt đối không sợ kiểm tra xảy ra vấn đề gì ư? 

 Bọn họ là người của ba quý tộc lớn nên không đến nỗi ngu như thế, chỉ cần năm trăm người này có một tay đấm bình thường thì họ sẽ kiểm tra ra được ngay. 

 Bọn họ vẫn không thể hiểu nổi, nhưng dù thế, bọn họ cũng không tin rằng bên trong năm trăm người này chẳng có tay đấm bình thường nào. Chỉ cần kiểm tra thấy một tay đấm thôi là họ đủ lý do để đuổi Lâm Hàn ra khỏi hội nghị lần này, hơn nữa cũng không cần phải bận tâm đến việc đắc tội anh, đó là quy định đã được lập ra từ trước cơ mà. 

 “Được, thế thì bây giờ bắt đầu kiểm tra!”, Khổng Trung Thiên nói. 

 Sau đó, ba quý tộc lớn dùng cách được ghi trong quy định để kiểm tra. 

 Cách kiểm tra cũng khá là đơn giản, đó là trực tiếp cử cao thủ bậc trung đẳng ra để thử nghiệm, nếu bên đó thua quá thảm thì chính xác là tay đấm bình thường, ngược lại, nếu thắng hoặc thua sít sao, thì được tính là cao thủ. 

 Trong tình huống có quá nhiều người thì phải chia ra để thực hiện lần lượt. 

 Phần lớn thế lực đứng đằng sau đều tò mò chạy tới xem, muốn nhìn thử coi rốt cuộc năm trăm người Lâm Hàn mang đến có tổng cộng bao nhiêu cao thủ được huấn luyện, bao nhiêu tay đấm được trà trộn vào. 

 Vẻ mặt Khổng Tử Dục lúc nãy cũng hơi lạ. 

 Nghĩ tới đó, Khổng Tử Dục lại thấy khủng bố, nghĩ cẩn thận hơn, nhà họ Lâm là con quái vật khổng lồ, có vẻ như bọn họ đủ sức để làm việc đó, đủ sức lấy ra nhiều cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh như thế. 

 Bấy giờ, Khổng Tử Dục lại thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, dù sao một người không biết được thực lực của nhà họ Lâm thì có đánh chết cũng không bao giờ nghĩ đến việc này, ván cờ hôm nay, ba nhà quý tộc lớn đã thua ngay từ đầu. 

 Bấy giờ, bọn họ đang tiến hành thương lượng với nhau, rốt cuộc nên lấy bao nhiêu mẫu là thích hợp, bình thường thì chỉ cần lấy mười mấy người là đủ, nhưng thấy Lâm Hàn và Tiêu Nhã tự tin thế này khiến họ thấy hơi lo lắng, vì thế muốn chọn càng nhiều mẫu càng tốt, để Lâm Hàn không gặp may, tay đấm bình thường không bị chọn trúng. 

 Lâm Hàn thấy thế cũng đứng ra nói thẳng: “Lo lắng lắm hả? Thế thì các người không cần phải lấy mẫu, cứ kiểm tra hết đi, tôi có thời gian, lãng phí nó một chút cũng không sao cả!” 

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 907: Mục đích thật sự


 

 Lâm Hàn vừa dứt lời thì ba quý tộc kia sửng sốt. 

 Nói cái gì thế không biết? 

 Người của ba quý tộc lớn đang nghĩ cách xem phải làm sao để lấy được nhiều người đi kiểm tra nhất, quyết tâm phải tìm cho bằng được tay đấm bình thường, dùng quy định có sẵn để ép Lâm Hàn phải rời khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh. 

 Lâm Hàn thì hay rồi, trực tiếp bảo bọn họ lấy hết luôn? Thật hay giả vậy, chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự không sợ tay đấm bình thường trong đó bị lôi ra à? 

 Trong khi bọn họ đang cảm thấy khó hiểu nhìn Lâm Hàn thì anh lại chẳng có vẻ gì là đùa, cực kỳ nghiêm túc. 

 Bấy giờ, người của ba nhà quý tộc lớn bắt đầu không hiểu được tình huống, rốt cuộc tên Lâm Hàn này đang nghĩ cái gì thế. 

 Không thể nào, năm trăm người Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh ư? 

 Khoảnh khắc nghĩ đến khả năng đó, bọn họ lại lập tức bác bỏ, thật sự là không thể mà. 

 Cùng lúc đó, phần lớn thế lực của Thiên Kinh nghe thế cũng chẳng hiểu nổi mạch não của tên Lâm Hàn này, anh thật sự tự tin như thế, không lo tay đấm bình thường trong số này bị tìm thấy ư? 

 “Tên Lâm Hàn này nghĩ gì vậy trời? Cậu ta lấy cái gì để tự tin như vậy?” 

 “Đừng có nói là năm trăm người ở đây đều là cao thủ hàng thật giá thật nha?” 

 “Không có cái chuyện đó được đâu, mỗi quý tộc có cao nhất cũng tầm hơn trăm cao thủ mà thôi, quý tộc đã là thế lực lớn nhất ở Hoa Hạ rồi, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu dựa vào cái gì để lấy ra hơn năm trăm cao thủ được huấn luyện đây?” 

 “Hơn nữa lần trước nhà họ Tiêu còn tổn thất nặng nề, chắc bọn họ có thể lấy được hơn năm mươi cao thủ là cùng chứ gì”. 

 “Thật sự không hiểu nổi cái tên này bị làm sao nữa, tôi muốn chống mắt lên nhìn xem cậu ta có thể làm ra trò gì”. 

 Tất cả thế lực Thiên Kinh đều xì xào bàn tán, tất cả đều tò mò về Lâm Hàn, không hiểu tại sao anh lại lựa chọn như vậy. 

 Bấy giờ, ba nhà quý tộc lớn đều nhìn nhau, đưa ra quyết định của mình, dù Lâm Hàn đang muốn làm gì thì anh đã nói như thế, bọn họ cũng sẽ làm như thế. Kiểm tra hết một lượt năm trăm người, họ không tin mình chẳng thế tìm nổi một kẻ không phải cao thủ, chỉ cần một người thôi, họ sẽ mượn cái quy định đó để danh chính ngôn thuận đuổi anh đi, dù anh có làm trò hề gì thì khi đó cũng không có tác dụng nữa. 

 “Nếu đã thế thì chúng tôi không khách sáo nữa, chúng ta cứ kiểm tra hết đi”, ông Khương cũng cười nói. 

 “Tất nhiên, các người hãy bắt đầu nhanh lên”, Lâm Hàn cười nói, vẫn là dáng vẻ đầy tự tin, không hề có chút lo lắng. 

 Hơn năm trăm người đó phần lớn đều là cao thủ nhà họ Lâm, thêm cả người của Tôn Hàn Các, dù là cao thủ nhà họ Lâm hay người của Tôn Hàn Các thì Lâm Hàn đều tin tưởng cả, bọn họ đều có bản lĩnh của mình, tuyệt đối sẽ không thua bởi những cao thủ của đối phương. 

 Còn cao thủ nhà họ Tiêu thì trước khi đến đây anh đã dặn trước, những cao thủ không đủ mạnh thì tốt nhất đừng mang theo, chủ dẫn những cao thủ có đủ bản lĩnh đối phó thôi. 

 Nên trên thực tế, cao thủ nhà họ Tiêu chỉ có một nửa tài giỏi nhất mà thôi, một nửa không đủ điều kiện hoàn toàn không được góp mặt, thế nên hơn năm trăm người này anh có thể chắc chắn là không có chút vấn đề nào, dù bọn họ có muốn soi mói đến cỡ nào đi nữa cũng không thể tìm nổi một cọng lông. 

 Theo kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì tất nhiên mọi thứ không dừng lại ở đó, lừa bọn họ rơi vào cái bẫy của hai người đặt ra là không đủ, cứ tiếp tục thế này, dù người của ba quý tộc lớn không kiểm tra ra được tay đấm bình thường hay bất lỳ vấn đề gì, dù cuối cùng bọn họ phải buông tay chấp nhận cho anh tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh thì mục tiêu của hai người họ vẫn còn xa lắm. 

 Dựa theo tình huống này, nếu xét theo thực lực, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu có thể tranh giành được rất nhiều tài nguyên béo bở, nhưng cũng chỉ có thể mà thôi, mục đích của hai người bây giờ không phải là tranh giành lợi ích cho mình ở hội nghị quý tộc lần này, mà là thống lĩnh tất cả các quý tộc, gián tiếp thống lĩnh cả thế lực vùng xám của Thiên Kinh, đó mới là mục tiêu chính. 

 Huống chi, dù họ chỉ cần lợi ích thì có lẽ mọi thứ cũng không diễn ra thuận lợi đến vậy, chắc chắn ba nhà kia sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Hàn và Tiêu Nhã cắn nuốt đi hơn nửa lợi ích, chắc chắn họ sẽ nghĩ ra cách khác, đến lức đó sẽ có rất nhiều phiền phức. 


 Tuy chỉ là kiểm tra mà thôi, mài dũa các thứ thì khi ra tay phải giữ chừng mực, nhưng gặp phải cao thủ mạnh, đánh nhau chỉ là chuyện trong nháy mắt, ai mà biết xảy ra chuyện gì? Nhỡ có gì bất ngờ, đánh ai đó bị thương cũng là chuyện có thể hiểu được. Hơn năm trăm người bên Lâm Hàn đã được dặn dò trước, một khi ra tay thì phải dùng hết sức, phải đánh cho bên kia bị thương thật nặng, dù không đến nỗi đánh chết nhưng khiến họ nằm trên giường mười ngày nửa tháng, không có sức chiến đấu là điều tất yếu. 

 Xét về bản lĩnh cá nhân, so với Lâm Hàn bên này thì cao thủ nhà họ Tiêu có thể yếu hơn một chút, nhưng sẽ không chịu thiệt trong tay cao thủ của ba nhà quý tộc này, không đến nỗi bị thương, khi được chọn trúng thì họ chỉ cần tự bảo vệ mình là ổn. 

 Cao thủ nhà họ Lâm thì khỏi phải bàn, tất cả đều có thể vượt xa số cao thủ của ba nhà quý tộc kia, đánh người bị thương là chuyện bình thường. 

 Cuối cùng chính là người của Tôn Hàn Các, tuy phối hợp lại không bằng cao thủ nhà họ Lâm, nhưng sức chiến đấu riêng lẻ lại trên cơ hẳn, dù sao họ cũng là những cao thủ đã trải qua không biết bao nhiêu chiến đấu sinh tử, kinh nghiệm cao hơn những cao thủ bình thường không biết bao nhiêu lần. 

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 908: Đẳng cấp trên quý tộc


 

 Trên quảng trường bên ngoài sân vận động ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh. 

 Lúc này, các thế lực của Vùng Xám thành phố Thiên Kinh đều đã tập hợp. 

 Lúc được biết phải kiểm tra Lâm Hàn và hơn năm trăm người nhà họ Tiêu mang đến, cao thủ của các gia tộc ở bên ngoài cũng tập trung lại xem. 

 Tuy số người của mỗi gia tộc cũng không nhiều, dù là nhà họ Khổng mạnh nhất trong bốn quý tộc cũng chỉ có hơn tám mươi cao thủ đến mà thôi. 

 Nhưng Vùng Xám Thiên Kinh có rất nhiều thế lực, cao thủ của các gia tộc đều tập trung ở nơi này thì đương nhiên phải đông người, hiện trường cũng có hơi chen chúc. 

 Thấy cảnh này, Lâm Hàn cũng thầm thấy ngạc nhiên, suy cho cùng Vùng Xám thành phố Thiên Kinh cũng có rất nhiều thế lực, hơn nữa còn có rất nhiều thế lực mạnh, cho nên cao thủ có mặt thật sự hơi nhiều. 

 Tuy Vùng Xám Bắc Đông đã là một nơi khá nổi tiếng ở Hoa Hạ nhưng cũng có vàng thau lẫn lộn, có chút chênh lệch với Vùng Xám Thiên Kinh, về mặt cao thủ, Lâm Hàn cảm thấy có thể chênh lệch một hai phần. 

 Đương nhiên Vùng Xám Bắc Đông cũng có không ít thế lực, nhưng đa số hoàn toàn không có bao nhiêu cao thủ, dù có thể đưa ra cao thủ thì cũng không nhiều, cho nên mới có ít cao thủ như thế. Đây là tình trạng bình thường của đa số các thế lực ở Hoa Hạ, dù sao bồi dưỡng cao thủ cũng rất tốn kém, không phải gia tộc nào cũng bồi dưỡng nổi. 

 Nhưng Vùng Xám thành phố Thiên Kinh lại khác, chỉ cần là một thế lực có chút tiếng tăm đều có hoặc nhiều hoặc ít một vài cao thủ, có lẽ là vì các thế lực ở nơi đây khá chú trọng việc bồi dưỡng cao thủ, cho nên xét tổng thể Vùng Xám Thiên Kinh có khá nhiều cao thủ, chắc chắn là nơi có nhiều cao thủ nhất trong các Vùng Xám của Hoa Hạ. 

 Lâm Hàn thầm cảm thán, đồng thời cũng vui mừng vì kế hoạch hoàn chỉnh đã lập ra cùng Tiêu Nhã trước đó. Nếu phải dùng bạo lực, năm trăm cao thủ Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến chắc chắn rất đông, là một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, nhưng nếu đối mặt với sự liên hợp của tất cả các thế lực của Vùng Xám Thiên Kinh thì đúng là hoàn toàn không đáng chú ý. 

 Lúc này, ba quý tộc cũng bắt đầu kiểm tra. 

 Vì người cần kiểm tra quá nhiều, cho nên ba quý tộc phái người chia nhau ra kiểm tra cùng một lúc. 

 Vì đề phòng tình huống bất ngờ, sau khi bàn bạc, ba quý tộc cũng quyết định không dùng tới cao thủ cấp trung trong gia tộc mà sử dụng cao thủ tinh anh nhất luôn, cũng sẽ không sử dụng cao thủ của các thế lực khác, vì cao thủ tinh anh của ba quý tộc bọn họ là lợi hại nhất. 

 Dù sao nếu Lâm Hàn hỏi tới, bọn họ cũng hoàn toàn có lý do, người cần kiểm tra quá nhiều, chỉ có thể sử dụng một vài cao thủ lợi hại là hoàn toàn có lý do. 

 Đương nhiên Lâm Hàn và Tiêu Nhã ở cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng hoàn toàn không vạch trần, không ngăn cản bọn họ, thậm chí chỉ ước bọn họ phái hết cao thủ tinh anh trong gia tộc ra. 

 Bọn họ muốn sử dụng hết cao thủ tinh anh, như thế mới có thể dễ dàng đánh bại những người Lâm Hàn đưa đến, như thế đến lúc đó cũng chỉ có thể nói những người này hoàn toàn không phải cao thủ, mà chỉ là tay chân bình thường thôi. 

 Nhưng từ đầu đến cuối Lâm Hàn đều không lo người của mình sẽ thất bại, chỉ lo bên phía ba quý tộc không thể phái ra đủ cao thủ, không đủ làm cao thủ bên phía anh bị thương nặng. 

 Chuyện Lâm Hàn và ba quý tộc suy xét hoàn toàn không giống nhau, cho nên ba quý tộc cảm thấy thật ra làm như vậy cực kỳ có lợi với bọn họ, nhưng thật ra lại là có lợi cho Lâm Hàn. Dù sao thực lực của những người Lâm Hàn dẫn đến cũng rõ ràng ở đó, hoàn toàn áp đảo bằng thực lực thì có gì phải sợ chứ? 


 Tiêu Nhã ở bên cạnh Lâm Hàn vốn là người lên kế hoạch cùng anh, hoàn toàn hiểu rõ lúc này Lâm Hàn muốn làm gì, cho nên không lo lắng lắm. 

 Còn về bản lĩnh của hơn năm trăm người này, Tiêu Nhã cũng từng được thấy, cô ấy hoàn toàn tin tưởng bọn họ. 

 Cao thủ nhà họ Tiêu dẫn đến vốn là cao thủ tinh anh, nhiều nhất là không phân cao thấp, sẽ không đến mức thua, cho nên sẽ không bị đối phương nhận xét là tay chân bình thường, cũng sẽ không xảy ra chuyện bị thương nặng. 

 Còn về cao thủ Lâm Hàn đưa đến, dù Tiêu Nhã không hiểu rõ lắm, nhưng lần trước lúc ở thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông cô cũng đã từng nhìn thấy, cụ thể lợi hại bao nhiêu cũng khó mà nói được, nhưng chắc chắn là mạnh hơn cao thủ của nhà họ Tiêu, điều này Tiêu Nhã cực kỳ chắc chắn. 

 Nghĩ đến đây, Tiêu Nhã cũng hơi khó hiểu, rốt cuộc Lâm Hàn đến từ thế lực thần bí và mạnh mẽ nào, không chỉ có thể đưa tới nhiều cao thủ như thế, mà thực lực của mỗi cao thủ đều cực kỳ xuất sắc, khiến người ta cảm thấy khó tin. 

 Tiêu Nhã cũng từng thử điều tra, sử dụng mối quan hệ của quý tộc, nhưng hoàn toàn không điều tra ra được. 

 Sau đó Tiêu Nhã cũng đành thôi, dù cô ấy không biết cụ thể, nhưng cũng hiểu thế lực đứng sau Lâm Hàn chắc chắn cao hơn quý tộc rất nhiều, đã hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, với tầm mắt và tài nguyên của quý tộc đương nhiên không điều tra ra được. 

 Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hàn bắt đầu hơi chờ mong, cũng đang cười thầm, bây giờ ba quý tộc đều phái cao thủ tinh anh của mình ra, lát nữa nếu bọn họ biết quyết định này là đang tự hại mình thì không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào. 

 Việc này trước đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng có nghĩ đến rồi, nhưng không ngờ lại thuận lợi như thế, Lâm Hàn và Tiêu Nhã còn chưa làm gì, ba quý tộc đã tự phái cao thủ tinh anh nhất của mình ra, hơn nữa còn phái tận một nửa. 

 Phải biết rằng Lâm Hàn đã ra lệnh cho cao thủ của nhà họ Lâm và Tôn Hàn Các, một khi bắt đầu kiểm tra thì sử dụng hết toàn lực, đồng thời ra chiêu ác, nhất định phải đánh trọng thương cao thủ ba quý tộc phái đến kiểm tra trong nháy mắt, cũng không cần đánh chết hoặc tàn phế, nhưng nhất định phải bảo đảm trong vòng một tuần không còn sức chiến đấu, không thể làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã. 

 Lúc này, gần trăm cao thủ của nhà họ Lâm và cao thủ phụ trách kiểm tra được ba quý tộc phái ra đã đi tới bãi đất trống đứng đối diện nhau, chuẩn bị đợi trận đấu bắt đầu. 

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 909: Trận đấu bắt đầu


 Trên khoảng đất trống. 

 Lâm Hàn, cao thủ của nhà họ Tiêu và cao thủ của ba nhà quý tộc đứng đối diện nhau. 

 Lúc này, ông Khương cũng nhìn Lâm Hàn, cười nói: “Cậu Lâm, vậy chúng ta bắt đầu trận đấu đi. Tôi vẫn muốn nói trước với cậu một số chú ý trong quá trình đấu, tránh gây ra hiểu lầm”. 

 Lâm Hàn nghe thế thì khẽ gật đầu, nói: “Ông nói đi”. 

 “Thứ nhất, mặc dù là trận đấu sát hạch nhưng đều là các cao thủ có bản lĩnh tài giỏi, khó tránh được sẽ xuất hiện những việc ngoài ý muốn, xảy ra thương vong, bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng phải tự gánh hậu quả. Thứ hai, chỉ cần có bất cứ ai gặp tình thế bất lợi rồi thua thì sẽ bị đánh giá là người giỏi võ chứ không phải cao thủ, tất nhiên lúc đó cũng sẽ giải quyết theo quy tắc. Thứ ba, thời gian đấu là một phút, quá thời gian mà vẫn hòa nhau thì tất nhiên kết quả sẽ quyết định là cao thủ thắng”, ông Khương lớn giọng nói. 

 Trước đó Lâm Hàn cũng đã biết được những điều cần chú ý này từ Tiêu Nhã. Lúc đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã thống nhất kế hoạch, cũng xuất phát từ mấy quy tắc này, lợi dụng quy tắc để đối phó với cao thủ của ba nhà quý tộc. Đúng lúc có thể nhờ vào lần kiểm tra này để đánh trọng thương cao thủ của ba nhà quý tộc, khiến cao thủ của bọn họ mất hơn phân nửa. Nếu trong tay không đủ cao thủ thì tất nhiên cũng chẳng có quyền để lên tiếng, khi đó sẽ tiện cho kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã. 

 Đương nhiên ông Khương hiểu Lâm Hàn biết mấy quy tắc này, bây giờ nhắc lại lần nữa là để tránh gây hiểu lầm, tránh để lúc đó Lâm Hàn hoặc người nhà họ Tiêu đưa đến bị đánh giá không phải cao thủ, rồi Lâm Hàn cảm thấy họ không nhắc đến quy tắc. Vì thế nói quy tắc trước tránh để Lâm Hàn hiểu lầm, đến khi đó lại không nói đạo lý rồi trách họ thì không hay. 

 “Tôi hiểu, có thể bắt đầu rồi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói. 

 Ông Khương nghe vậy, thấy Lâm Hàn vẫn bình tĩnh thì có hơi không hiểu Lâm Hàn lấy đâu ra tự tin. Nhưng đã đến lúc này rồi, ông Khương cũng không quan tâm nhiều nữa. Huống hồ, theo cụ ta thấy thì bây giờ Lâm Hàn cũng không thể giở trò gì được nữa. 

 Ngay sau đó, dưới sự theo dõi của đông đảo cao thủ và gia chủ các thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, trận đấu bắt đầu. 

 Vì quá nhiều người nên ba nhà quý tộc không thể trực tiếp bắt đầu cùng nhau được mà bắt đầu riêng lẻ, dù sao thì bọn họ không chỉ cần thi đấu mà bên cạnh đó còn cần trọng tài đánh giá và cần cả nhân lực. 

 Chẳng mấy chốc, mười nhóm người được dẫn đến một khoảng đất trống rộng lớn. Ông Khương tuyên bố: “Sau khi tiếng chuông vang lên thì bắt đầu trận đấu, thời gian đấu là một phút để phân thắng bại”. 

 Sau khi mười nhóm người chuẩn bị xong, tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu. 

 Bỗng chốc, tâm trạng của nhiều người ở hiện trường hơi căng thẳng, mắt dán chặt vào mười nhóm người đã bắt đầu thi đấu trên khoảng đất trống. 

 Hầu hết những người thuộc nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đều muốn xem người mà Lâm Hàn đưa đến rốt cuộc có bản lĩnh thế nào, từ đợt trước Lâm Hàn tham gia vào trận đấu giữa ba nhà quý tộc, tiếng tăm của Lâm Hàn ngày càng nổi ở thành phố Thiên Kinh. 

 Thậm chí trong thời gian này, Lâm Hàn đã được người của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh truyền tai nhau như một nhân vật truyền kỳ. 

 Dù sao thì những việc Lâm Hàn đã làm thực sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Một người không phải người của quý tộc, thậm chí không phải một thế lực của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh lại đột nhiên ra tay giúp cho nhà họ Tiêu vốn đang rơi vào tình thế bất lợi tuyệt đối, gần như diệt vọng lại chuyển bại thành thắng, đánh bại liên quân do hai nhà quý tộc họ Chu và họ Khương liên minh với nhau, có thể gọi là truyền kỳ. 

 Nhưng suy cho cùng chỉ là việc mà phần lớn mọi người nghe nói chứ chưa tận mắt chứng kiến, thế nên có không ít người của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh tỏ ý nghi ngờ về tính xác thực của chuyện này. 

 Nhưng hôm nay, đúng lúc có thể mượn cơ hội này để xem, rốt cuộc Lâm Hàn có thật sự có bản lĩnh này hay không. 

 Mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy bản lĩnh và năng lực chỉ huy của Lâm Hàn, nhưng xem kỹ năng của thuộc hạ Lâm Hàn thì cũng có thể nhìn ra được vài điều. 

 Lúc này, người của ba nhà quý tộc cũng hơi căng thẳng. Mặc dù theo họ thấy thì năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đưa đến không thể không có tay đấm bình thường, nhưng sự bất thường và vẻ tự tin ngời ngời của Lâm Hàn và Tiêu Nhã vừa rồi cũng khiến bọn họ hơi nghi ngờ, nghi ngờ Lâm Hàn vẫn còn chiêu để phòng thân, nghi ngờ có thể sẽ xảy ra rủi ro. 

 Trong ba nhà quý tộc, chỉ có Khổng Tử Dục là hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, anh ta còn nhìn thuộc hạ của Lâm Hàn ở khoảng đất trống trước mặt với vẻ hơi mong chờ. 

 Khổng Tử Dục không biết cụ thể Lâm Hàn là người thế nào, nhưng đại khái như nào thì Khổng tử Dục hoàn toàn biết rõ, Lâm Hàn đã có thể tự tin như vậy thì chắc chắn là có vốn liếng của mình rồi. 

 Khổng Tử Dục nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một khả năng, đó là hơn năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đưa tới không có ngoại lệ, tất cả đều là cao thủ được huấn luyện bài bản, không một ai là tay đấm bình thường, nếu không, Lâm Hàn không thể tự tin như vậy. Nếu dựa vào chiến thuật khác thì bây giờ cũng không kịp, dù sao thì trận đấu đã bắt đầu, mà người của ba nhà quý tộc cũng sẽ không cho cơ hội, sẽ không cho Lâm Hàn thêm thời gian. Trước khi thi đấu để sát hạch tay chân bình thường, Khổng Tử Dục cảm thấy ba nhà quý tộc sẽ không cho Lâm Hàm thêm chút thời gian nào. 

 Cho nên nhìn thấy cao thủ tinh anh của nhà họ Tiêu thì cố ý không chọn mà toàn bộ đều chọn người bên phía Lâm Hàn. 

 Sau khi biết được điều này, Lâm Hàn bỗng mỉm cười, đúng là biết chọn mà. Vốn dĩ nên chọn những cao thủ tinh anh của nhà họ Tiêu, như vậy thì họ sẽ chịu ít tổn thất ban đầu hơn, nhưng chọn hết những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn thì có thể kết quả sẽ khá thảm. Những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn không chỉ có kỹ năng tốt mà ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn. Ở mức độ này thì không phải là có cho đối phương cơ hội hay không nữa, mà hoàn toàn là không cho đối phương cơ hội để đứng dậy rời đi. 

 Đã chọn đối mặt với cao thủ của nhà họ Lâm, vậy thì phải chuẩn bị tốt tâm lý để chịu thương và bị khiêng đi. 

 Lâm Hàn nhìn Tiêu Nhã ở bên cạnh rồi thấp giọng hỏi: “Cô đoán xem cao thủ mà tôi đưa tới cần trung bình bao lâu là có thể giải quyết được cao thủ của ba nhà quý tộc?”

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 910: Áp đảo toàn diện


 Tiêu Nhã nghe thấy lời Lâm Hàn hỏi thì sửng sốt. 

 Mặc dù trước đây cô từng được thấy những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn ra tay, chính là những cao thủ được phái tới đối phó Tạ Kiến An ở thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông lần trước. 

 Nhưng khi ấy Tiêu Nhã cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không chú ý toàn bộ quá trình, chỉ biết thân thủ những cao thủ này của Lâm Hàn đều khá tốt, nhưng cụ thể tốt đến mức nào thì cô không biết. 

 Lúc trước khi bàn bạc kế hoạch, Lâm Hàn đề xuất có thể thông qua cuộc khảo nghiệm để những cao thủ này đánh trọng thương cao thủ của ba nhà quý tộc, Tiêu Nhã còn từng nghi ngờ. 

 Dù sao thời gian giao đấu chỉ có một phút, mặc dù với cao thủ mà nói đã là nhiều, cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. 

 Nhưng những người ba nhà quý tộc cử ra cũng đều là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ tinh anh của từng thế lực, muốn đánh trọng thương những tinh anh đó trong vòng một phút cần phải có thực lực hơn hẳn đối phương. 

 Bản thân việc này vốn đã rất khó rồi, dù sao những cao thủ của ba quý tộc này cũng không phải vô danh tiểu tốt, họ đều là những cao thủ đã được huấn luyện nhiều năm và thực hiện nhiều nhiệm vụ, đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ. 

 Cũng chính vì người này là Lâm Hàn, là Lâm Hàn vô cùng bí ẩn, nếu không Tiêu Nhã nghĩ chẳng ai có thể làm được. 

 Nhưng ngay cả trong tình huống này, Lâm Hàn vẫn hỏi cô cần bao nhiêu lâu để làm điều đó? Tổng cộng chỉ có một phút, lẽ nào không cần đến một phút? 

 Tiêu Nhã suy nghĩ thật kỹ, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô chỉ có thể lắc đầu nhìn Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn thấy thế cũng không ngạc nhiên, trước đây anh không hiểu rõ về cao thủ nhà họ Lâm, dù sao từ khi còn rất nhỏ anh đã bị đưa ra ngoài sống, cũng chính khoảng thời gian này tiếp xúc mới khiến anh có sự hiểu biết nhất định về thực lực của cao thủ nhà họ Lâm. 

 Mà khi vừa biết được thực lực thật sự của cao thủ nhà họ Lâm, chính Lâm Hàn cũng rất kinh ngạc. 

 Giống như lần này, đối mặt với cao thủ tinh anh của ba quý tộc, mặc dù cao thủ nhà họ Lâm cũng không lợi hại hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng dù sao cũng đã đạt tới trình độ này, gần như đã đến cực hạn của thân thể rồi, rất khó có khoảng cách lớn. 

 Nhưng ở một vài khía cạnh vẫn có khoảng cách nhỏ nhất định, đầu tiên là cao thủ nhà họ Lâm được đào tạo cực kỳ có hệ thống từ khi còn nhỏ, mặc dù hầu hết cao thủ của ba quý tộc cũng được đào tạo từ nhỏ, chứ không như cao thủ của thế gia không được đào tạo nhiều. 

 Nhưng phương pháp đào tạo cao thủ của nhà họ Lâm hoàn toàn khác với phương pháp đào tạo cao thủ của quý tộc, khắt khe hơn nhiều và cũng toàn diện hơn về mọi mặt. 

 Cùng với yêu cầu nghiêm khắc với cao thủ nhà họ Lâm, điều đó cũng khiến các cao thủ nhà họ Lâm luôn cố gắng làm mọi thứ tốt nhất trong mọi mặt. 

 Dưới tình huống này, mặc dù cao thủ nhà họ Lâm cũng không có khoảng cách lớn với cao thủ tinh anh của ba quý tộc, nhưng trong các chi tiết nhỏ ở nhiều phương diện lại có sự khác biệt lớn. 

 Mà đều là cao thủ, chỉ cần có khoảng cách ở những chi tiết nhỏ thì sẽ dẫn đến có khoảng cách lớn trong thực lực thật sự. 

 Chỉ cần mạnh một chút sau đó nắm bắt cơ hội là có thể dễ dàng đánh bại đối phương, nhất là với phong cách cực kỳ nghiêm cẩn của cao thủ nhà họ Lâm, họ sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nhỏ nào. 

 Dưới tình huống này, Lâm Hàn tin không cần đến một phút, chỉ cần nửa phút là đã đủ để phân thắng bại, đây chính là khoảng cách giữa cao thủ nhà họ Lâm và cao thủ ba nhà quý tộc. 

 Lúc này Lâm Hàn cũng mỉm cười nói với Tiêu Nhã: “Tôi đoán hầu hết đều có thể giải quyết trong vòng nửa phút”. 

 Khi nghe điều này, Tiêu Nhã có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn. 

 Tất nhiên Tiêu Nhã cũng hiểu rằng cuộc đấu giữa các cao thủ không cần kéo dài, chỉ cần có một khoảng cách nhỏ là có thể phân định thắng bại, nhưng cô không ngờ Lâm Hàn lại tự tin với cao thủ dưới trướng mình đến vậy, anh tự tin đến mức cảm thấy hầu hết trong số họ có thể kết thúc trận chiến trong vòng nửa phút. 


 Đối phương không phải người bình thường, cũng không phải cao thủ của thế gia nhỏ, mà là cao thủ tinh anh của ba quý tộc – thế lực hàng đầu Hoa Hạ. 

 Hơn nữa đây không phải trận chiến chỉ phân định thắng bại, theo kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã, khi những cao thủ này giao đấu không chỉ chứng tỏ mình là cao thủ hay chỉ để hạ gục đối thủ, mà lạ đánh trọng thương đối phương. 

 Trong nửa phút đánh trọng thương cao thủ tinh anh của ba quý tộc? Tiêu Nhã cảm thấy có chút khó tin, nhưng người này là Lâm Hàn, cô có chút không thể nghi ngờ, nhất thời có chút do dự, không biết có nên tin không. 

 Lâm Hàn thấy vẻ mặt chần chừ của Tiêu Nhã cũng thấy hơi buồn cười, anh vỗ vai cô ấy: “Được rồi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, lát nữa sẽ có kết quả thôi”. 

 “Ừm”, Tiêu Nhã nhỏ giọng đáp lại nhưng phần cổ cô đã có chút ửng đỏ, cô đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. 

 Mặc dù đã trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, cũng đã có thể một mình đảm đương một thế lực từ lâu, đối mặt với đủ loại vấn đề phức tạp cô đều có thể bình tĩnh giải quyết, bình tĩnh suy nghĩ. 

 Nhưng chỉ khi đối mặt với Lâm Hàn, đôi lúc Tiêu Nhã lại như cô gái nhỏ. 

 Tiêu Nhã không biết như vậy có được coi là tốt hay không, cảm giác có chút không tự chủ được mình khi đối mặt với Lâm Hàn không tốt lắm, nhưng chỉ những lúc đó cô mới cảm thấy mình không còn là gia chủ nhà họ Tiêu, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai mà có thể được là một cô gái ngây thơ, không cần suy nghĩ nhiều. 

 Mà lúc này cuộc thi cũng chính thức bắt đầu. 

 Tiếng chuông vang lên, cao thủ hai bên bắt đầu thi đấu. 

 Cao thủ nhà họ Khổng lập tức giải toả tâm lý, nhanh chóng chuẩn bị ứng phó. Nếu đối phương không phải cao thủ thì sớm kết thúc trận đấu, làm người hạ gục đối thủ đầu tiên, như vậy sẽ được nở mày nở mặt nhất, cũng cho nhà họ Khổng mặt mũi. 

 Nhưng giây tiếp theo, cao thủ nhà họ Khổng đã nhận thấy có điều gì đó không ổn. Khi đối phương lao tới rõ ràng có một số sơ hở, anh ta có thể dễ dàng đối phó bằng cách tuỳ ý chọn một cách ứng đối, nhưng bây giờ khi đối thủ tới gần thì những sơ hở đó lại hoàn toàn biến mất. 

 Cao thủ tinh anh nhà họ Khổng tin rằng chắc chắn đối phương vẫn còn sơ hở, vội vàng tấn công như vậy không thể không có sơ hở, chỉ là bây giờ anh ta không còn thời gian để tìm nữa, đối phương đã ở gần ngay trước mắt, anh ta chỉ có thể vội vàng phòng thủ, cũng không dám nghĩ đến việc tấn công và giải quyết đối thủ nữa. 

 Sau đó hai người giao thủ với nhau, nhưng cao thủ nhà họ Lâm đã chiếm hết cơ hội, tấn công vô cùng ác liệt, chiêu nào cũng là đòn sát, công kích liên hoàn, lập tức áp chế toàn diện cao thủ tinh anh nhà họ Khổng. 

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 911: Ngạc nhiên


 Trên quảng trường bên ngoài sân vận động ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh. 

 Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều quản lý cấp cao và cao thủ của các thế lực đều hơi ngạc nhiên. 

 Không ngờ trong trận đánh khi nãy, người bên phía Lâm Hàn lại chiếm hết ưu thế, áp đảo một cách hoàn toàn. 

 “Xem ra có lẽ đây là cao thủ, không chọn đúng tay chân bình thường mà thôi”. 

 “Đúng thế, may mắn thôi, trong hơn năm trăm người này chắc chắn sẽ có tay chân bình thường”. 

 “Nhưng dường như đàn em này của Lâm Hàn thật sự rất có bản lĩnh, không ngờ còn lợi hại hơn cả cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng”. 

 Người của rất nhiều thế lực thuộc Vùng Xám thành phố Thiên Kinh bàn tán xôn xao. 

 Đúng lúc này, hai người đang đánh nhau trên sân đột nhiên có sự thay đổi. 

 Vốn dĩ cao thủ bên phía nhà họ Lâm đã chiếm hết ưu thế, chẳng mấy chốc đã tìm thấy cơ hội, nhanh chóng tấn công. 

 Điều cao thủ nhà họ Lâm được đào tạo chính là nắm bắt cơ hội, ít nhất cũng phải khiến đối thủ bị thương nặng, sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào, còn sẽ cố hết sức lợi dụng nó. 

 Huống hồ, mệnh lệnh của Lâm Hàn cũng là như thế, chỉ cần có cơ hội là phải lập tức làm đối thủ bị thương nặng. 

 Cho nên sau khi nắm bắt được cơ hội, cao thủ nhà họ Lâm cũng không nương tay, lập tức tìm đúng cơ hội khiến cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng bị thương nặng. 

 Cao thủ tinh anh này của nhà họ Khổng hoàn toàn không kịp đề phòng, hơn nữa dù có giỏi võ đến mấy cũng chỉ là người bình thường, sao có thể đỡ được một đòn tấn công bằng hết sức lực của cao thủ nhà họ Lâm chứ? 

 Chẳng mấy chốc, cao thủ của nhà họ Khổng phun ra một ngụm máu, ngã thẳng xuống đất. 

 Cao thủ của nhà họ Lâm thấy thế mới ngừng tay, đối phương đã bị thương nặng, nếu còn ra tay nữa rất có thể sẽ đánh chết tại chỗ, không cần thiết phải thế. 

 Dù bây giờ muốn khiến cao thủ của ba quý tộc bị thương nặng, để việc thực hiện kế hoạch thống lĩnh ba quý tộc của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu trở nên dễ dàng. 

 Nhưng nếu thẳng thừng đánh chết cao thủ của bọn họ, có thể sẽ khiến ba quý tộc nổi điên, ngoài ra sau này những cao thủ của ba quý tộc cũng phải nghe lệnh Lâm Hàn, bây giờ đánh chết, chẳng phải sẽ giảm đi sức mạnh của Lâm Hàn sau này ư? 

 Lúc này, rất nhiều người đang vây xem vốn còn bàn tán đột nhiên im lặng. 

 Bọn họ cũng thấy thuộc hạ của Lâm Hàn rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến thế, người anh ta phải đối mặt là cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng, lợi hại đến mức có thể áp đảo đã rất giỏi rồi, sao có thể chiến thắng nhanh như thế được? 

 “Thật hay giả vậy? Sao cao thủ của nhà họ Khổng như làm từ giấy, vừa đụng vào đã rách thế?” 

 “Mẹ ơi, có nhanh quá không?” 

 “Khi nãy tôi mới nhìn đồng hồ, từ khi bắt đầu đến khi cao thủ tinh anh này của nhà họ Khổng ngã xuống chỉ chừng hai mươi mấy giây, còn chưa đến ba mươi giây nữa!” 

 Nghe thấy chưa đến ba mươi giây mà cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng đã bị giải quyết, mọi người xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh. 

 Mấy người ở đây, ngoài gia chủ và những người quản lý cấp cao của rất nhiều thế lực Vùng Xám Thiên Kinh thì đều là cao thủ của các thế lực. 

 Có điều dù bọn họ cũng là cao thủ, nhưng để tay lên ngực suy nghĩ, dường như vẫn thua xa thuộc hạ này của Lâm Hàn. 

 Bọn họ còn không bằng cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng, mà ngay cả cao thủ tinh anh của nhà họ Khổng cũng bị giải quyết nhanh chóng như vậy, nếu bọn họ ra trận chẳng phải sẽ càng thê thảm hơn sao? 

 Chưa tới ba mươi giây đã giải quyết được một người, chuyện này có kinh khủng không cơ chứ? 

 Lúc này, một tiếng la kinh ngạc đột nhiên vang lên. 


 “Mọi người nhìn mấy chỗ tỷ thí khác đi, tại sao… tại sao đều là như thế vậy?” 

 Nghe thấy tiếng la của người này, những người còn lại cũng nhìn sang chỗ tỷ thí khác. 

 Trận đánh khi nãy là mười chỗ bắt đầu cùng một lúc, nếu bắt đầu từng nhóm rất lãng phí thời gian. 

 Mà vì thuận tiện, người của các thế lực ở Vùng Xám Thiên Kinh cũng chỉ luôn theo dõi nơi này. 

 Lúc này nghe thấy tiếng la hét mới chú ý tới mấy nơi còn lại. 

 Nhưng không nhìn còn đỡ, nhìn rồi thì lập tức sửng sốt. 

 Chín nhóm tỷ thí khác cũng đã kết thúc, mà kết quả cũng không khác gì, đều là thuộc hạ của Lâm Hàn thắng. 

 Mà từ khi bắt đầu đến giờ còn chưa tới một phút, thời gian tỷ thí còn chưa kết thúc. 

 Cao thủ tinh anh của ba quý tộc không một ai ngoại lệ, đều ngã hết xuống đất, đồng thời còn bị thương không nhẹ, đừng nói đợi lát nữa khỏe lại tiếp tục kiểm tra, mà mấy ngày sau có thể hồi phục hay không cũng khó nói. 

 Lúc này, Lâm Hàn ở cách đó không xa cũng giơ đồng hồ lên nhìn giờ, nhóm tỷ thí cuối cùng vừa mới kết thúc. 

 “Ba mươi bảy giây, một người không kết thúc được trong vòng ba mươi giây, còn những người khác đều làm được”, Lâm Hàn chậm rãi nói, kết quả không khác với những gì anh đoán là mấy, chỉ có một người không làm đối thủ bị thương nặng trong vòng ba mươi giây thôi. 

 Mà Lâm Hàn cũng có chú ý tới cao thủ kia của nhà họ Lâm, cũng không phải vì anh ta yếu hay đối thủ quá mạnh, mà là lúc đầu đối thủ vòng vo không lập tức đánh nhau với anh ta, cho nên mới lãng phí thời gian, nếu không chắc chắn cũng có thể đánh bại đối thủ trong vòng ba mươi giây. 

 Tiêu Nhã ở bên cạnh nghe vậy cũng hơi sững sờ, lúc trước nghe Lâm Hàn nói có thể đánh bại trong vòng ba mươi giây, cô ấy còn hơi không tin, dù cô ấy tin thuộc hạ của Lâm Hàn rất có bản lĩnh, nhưng cũng không nghĩ đến mức đó. 


 Lúc này, người của ba quý tộc cũng chú ý tới tình huống ở nơi này, họ lập tức hơi sững sờ, không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tại sao mười mấy người của bọn họ đều ngã xuống đất, đều bị thương nặng vậy. 

 Khi nãy bọn họ còn đang thương lượng nên đối phó với Lâm Hàn thế nào, hoàn toàn không chú ý tới chuyện bên này, dù sao theo hiểu biết của bọn họ, một là chọn được cao thủ dưới trướng Lâm Hàn, giao thủ một phen cũng không có vấn đề gì lớn, hai là chọn trúng tay chân bình thường, có thể lập tức đánh bại, sau đó có thể đuổi Lâm Hàn đi. 

 Vì người bọn họ phái ra đều là cao thủ tinh anh, chỉ cần chọn trúng cao thủ không lợi hại của đối phương, nói không chừng còn có thể đánh bại trong vòng một phút, như vậy bọn họ cũng có lý do kết luận thuộc hạ của Lâm Hàn là tay chân bình thường, sẽ có cơ hội đuổi Lâm Hàn đi. 

 Bọn họ hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc cao thủ bên mình sẽ thua, cảm thấy không thể nào có khả năng đó, dù sao người bọn họ phái ra đều là cao thủ tinh anh, dù người của Lâm Hàn lợi hại hơn nữa cũng không thể đánh bại trong vòng một phút được.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 912: Ý đồ thực sự


 Những người quản lý của ba quý tộc lớn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không dám tin tưởng. 

 Chưa đến một phút, tất cả những cao thủ ưu tú nhất họ cử ra đều bị đánh bại, hơn nữa trông có vẻ bị thương không hề nhẹ. 

 Cùng lúc đó, tiếng chuông cũng vang lên, công bố thời gian so tài đã kết thúc, cũng chính là vừa tròn một phút. 

 Mới có một phút… 

 Trước đó cũng có rất nhiều thử nghiệm, khi hết một phút, phần lớn đều chưa đánh xong, nhưng lần này thì chẳng những đánh xong mà thậm chí đã có rất nhiều người ngã xuống. 

 “Mau, đưa đi chữa trị!”, gia chủ nhà họ Khổng là người đầu tiên kịp phản ứng lại, dù xảy ra chuyện gì thì bây giờ cao thủ nhà họ Khổng bị thương cũng không phải là chuyện nhỏ, tuy chỉ có vào người nhưng đó là sự tồn tại không thể thiếu cho sức mạnh của nhà họ Khổng. 

 Hai gia chủ quý tộc còn lại cũng phản ứng kịp. 

 “Đúng đúng đúng, mau đưa đi chữa trị đi, đừng để cho cao thủ nhà họ Khương chúng ta xảy ra chuyện gì!”, ông Khương khá kích động nói. 

 Gia chủ nhà họ Chu cũng vội vàng lên tiếng, đưa những cao thủ bị thương đi chữa trị. 

 Nhà họ Khổng cũng cực kỳ đau lòng cho những cao thủ ưu tú này chứ đừng nói đến nhà họ Chu và nhà họ Khương vốn đang tổn thương nặng sau trận chiến của ba quý tộc trước đó, bọn họ chẳng còn bao nhiêu người trong tay, ưu tú thì đã ít lại càng ít, bây giờ tổn thất ba bốn người, không phải chỉ có đau lòng là xong. 

 Ba nhà quý tộc kia cũng không ngốc, trước đó thì không nghĩ nhiều, bây giờ lại thấy cảnh tượng này thì lập tức hiểu ra được. 

 Đây không phải là chuyện tình cờ mà rõ là Lâm Hàn cố tình sắp xếp, nếu không tại sao lại trùng hợp như thế, mười người của ba nhà quý tộc lớn đứng ra so tài đều bị thương nặng, không ai có thể tránh khỏi. 

 Chẳng mấy chốc, mười cao thủ tinh anh đã bị tiễn chân đi để tiến hành chữa trị. 

 Cao thủ nhà họ Khổng cũng vội vàng chạy tới báo cáo: “Gia chủ, toàn bộ cao thủ của ba gia tộc chúng ta đã bị thương nặng, tuy là không đến nỗi nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da nhưng e là nửa tháng mới có thể khỏi được, chắc chắn không thể tham gia được hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”. 

 Cùng lúc đó, cao thủ của nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng đến báo cáo, nội dung hoàn toàn giống hệt những gì cao thủ nhà họ Khổng nói. 

 Đó là cao thủ của cả ba nhà quý tộc, không có ngoại lệ, tất cả đều bị thương nặng, ngắn nhất là một tuần, dài nhất là một tháng mới khỏi được, tất nhiên không thể tham gia vào hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này. 

 Tuy chỉ có vài cao thủ ưu tú nhất mà thôi, nhưng với ba nhà quý tộc đó thì vẫn đau lòng không thôi. 

 Nhất là nhà họ Chu và nhà họ Khương, ba bốn cao thủ đó chính là những người nòng cốt nhất của bọn họ, chưa đến một phút, cao thủ nhà mình đã bị tổn thất nghiêm trọng, không đau lòng mới là lạ. 

 “Tên Lâm Hàn này thật sự quá ranh ma, cậu ta dám làm ra chuyện như vậy!”, sắc mặt gia chủ nhà họ Khổng không được vui vẻ lắm, nói. 

 “Tôi đã hiểu lý do tại sao thằng Lâm Hàn đó lại tự tin như thế, cố tình dẫn cao thủ tinh anh đến đánh cao thủ nhà chúng ta bị thương, sau đó chúng ta không thể tìm thấy cao thủ nào để thử nghiệm nữa thì tất nhiên sẽ không tìm ra được tay đấm bình thường lẫn trong số đó”, gia chủ nhà họ Khương chợt nghĩ tới điều gì đó, nói. 

 Bấy giờ, gia chủ nhà họ Chu cũng suy nghĩ cẩn thận hơn, bảo: “Lúc nãy chúng ta đã chọn người đứng đầu trong số những người bên đó, có lẽ tất cả đều là cao thủ hàng thật để có khởi đầu tốt, chín mươi người còn lại không nên thử nữa, chúng ta chọn từ phía sau!” 

 Ba nhà quý tộc thương lượng, nhanh chóng xác định được ý tưởng, họ cho rằng Lâm Hàn cố tình đặt những người giỏi nhất lên hàng đầu để bọn họ thử nghiệm, sau đó dùng những người tốt đó đánh cao thủ nhà họ bị thương nặng. 

 Chỉ cần khiến cho số cao thủ của ba nhà quý tộc lớn bị thương kha khá thì tất nhiên họ sẽ không thể tìm ra được ai để thử nghiệm nữa, đến lúc đó họ cũng chẳng làm gì được Lâm Hàn. 

 Bây giờ họ đã phát hiện ra được suy nghĩ của anh nên cũng dễ, tuy đã tổn thất vài cao thủ, còn là những người ưu tú nhất nhưng vẫn có thể chấp nhận được. 

 Sau đó, người của ba nhà quý tộc tuyên bố tiếp tục lấy ra chín mươi người chuẩn bị tiếp tục thử nghiệm, tiếp tục lấy một lượng mẫu nữa. 

 Khổng Tử Dục đứng bên cạnh Khổng Trung Thiên nhìn thấy phản ứng và quyết định của bọn họ thì lặng lẽ bật cười. 

 Tất nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ của ba nhà quý tộc đó mà thôi, họ tưởng mình đã đoán được ý đồ của Lâm Hàn, lại không biết mình đang tự hại chính bản thân. 

 Đến lúc này, Khổng Tử Dục đã dần hiểu được ý đồ của Lâm Hàn, bởi vì sau lưng anh có một con quái vật khổng lồ ủng hộ nên Lâm Hàn có thể lấy ra rất nhiều cao thủ, cộng với nhà họ Tiêu mang đến hơn năm trăm người, tất cả đều là cao thủ, chắc chắn thử nghiệm sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. 

 Mục đích của Lâm Hàn cũng không phải là vượt qua thử nghiệm, mà anh muốn dùng cái thử nghiệm này để làm ba nhà quý tộc lớn tổn thất người nặng nề. 

 Nhưng vấn đề là cao thủ của ba nhà quý tộc lớn đều biết cao thủ nhà họ Tiêu, dù có nhìn thấy họ cũng sẽ không chọn, mà chọn những người còn lại. 

 Từ đó khiến cho bọn họ có chọn từ bất kỳ một hàng nào, lựa chọn người như thế nào thì cũng chỉ tìm thấy cao thủ nhà họ Lâm hay người của Tôn Phàm Các, kết quả thì khỏi phải bàn, chắc chắn là giống hệt lúc nãy. 

 Người của ba nhà quý tộc nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Lâm hàn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện vượt qua thử nghiệm, dù sao anh và nhà họ Tiêu mang đến đây toàn là cao thủ, thử nghiệm chắc chắn không phải là vấn đề, thử nghiệm này, từ đầu đến cuối anh chỉ muốn nghĩ cách làm sao để đánh cho cao thủ của mấy người kia bị thương nặng, khiến bọn họ thiệt hại nhiều nhất có thể, không còn sức chiến đấu, không thể tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, không thể đối phó với Lâm Hàn. 

 Chẳng mấy chốc, người của ba nhà quý tộc đã chọn xong cao thủ, một nhóm trong đó lại bắt đầu so tài.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 913: Nhà quý tộc họ Chu khủng hoảng


 

 Trong không khí là tiếng xì xào bàn tán của các thế lực xám trong thành phố Thiên Kinh. 

 Cảnh tượng lúc nãy thật sự khiến cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc. 

 Bây giờ nhìn thấy ba nhà quý tộc lớn chọn lại mẫu để thử nghiệm thì phần lớn thế lực đều đoán được ý đồ của bọn họ. 

 “Có lẽ là Lâm Hàn cố tình đặt nhưng cao thủ đáng gờm nhất ở trên đầu nên mới xảy ra chuyện ban nãy”. 

 “Tên Lâm Hàn này thật là xấu xa!” 

 “Nhưng nếu như lấy mẫu từ giữa hoặc ở cuối thì chắc là không có vấn đề gì, chắc chắn có thể tìm ra được tay đấm trà trộn vào”. 

 “Nhưng Lâm Hàn có nhiều cao thủ như thế, sức mạnh cũng vượt trội hơn hẳn, hoàn toàn có thể sánh ngang với quý tộc”. 

 “Cũng may là tên này không chiếm giữ thành phố Thiên Kinh chúng ta, nếu không cậu ta đi chia lợi ích của các quý tộc, nói không chừng lợi ích của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn”. 

 Khi mọi người ở đây đang bận thảo luận thì Lâm Hàn bên này và người của ba quý tộc lớn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ và sắp bắt đầu. 

 Có kết quả lần trước, lần này gia chủ của ba nhà quý tộc không rời đi mà ở lại để quan sát so tài, muốn nhìn xem lần này kết quả sẽ thế nào. 

 Phần lớn thế lực vùng xám của Thiên Kinh cũng thế, đứng chen chúc nhau ở đây, cố gắng nhìn chằm chằm vào những người đang so tài trên kia. 

 Ở đây phần lớn đều là cao thủ, nhưng cảnh tượng người của Lâm Hàn đã giải quyết hết cao thủ của bà nhà quý tộc trong vòng một phút thì họ lại không thấy rõ, nên hơi hối hận khi không quan sát cẩn thận, nói không chừng lại học thêm được gì. 

 Tuy là bây giờ bọn họ đã biết được ý đồ và chọn lại mẫu, có lẽ không còn người đánh tốt như vậy nhưng vẫn nghiêm túc xem, nhỡ có là cao thủ thì nói không chừng có thể tranh thủ cơ hội này để học được vài chiêu thức để tăng thực lực của chính họ. 

 Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, so lại lại được bắt đầu một lần nữa. 

 Cuộc so tài vừa bắt đầu, người của Lâm Hàn cũng giống hệt với lần trước, trong nháy mắt lập tức vọt lên, không hề có ý định dừng lại làm lãng phí thời gian, cũng hoàn toàn không đặt đối phương vào mắt. 

 Chẳng mấy chốc, mười người đó nhanh chóng đánh nhau. 

 Chỉ là rất nhanh, bọn họ phát hiện tình huống lại nghiêng hẳn về một phía, trong khi giao chiến, cao thủ của ba nhà quý tộc đều bị chèn ép, không có một ngoại lệ nào. 

 Chưa tới một phút, cao thủ tinh anh của ba quý tộc đã hộc máu ngã xuống, bị thương nặng. 

 Tiếng chuông vang lên, so tài chấm dứt. 

 Hai mươi người vừa mới nhảy lên đó giờ chỉ còn mười người đứng, tất cả đều là người của Lâm Hàn, còn những cao thủ còn lại đều bị thương nặng ngã xuống, không đứng lên nổi. 

 Bầu không khí có vẻ tĩnh lặng, hình ảnh thế này khá là quen thuộc, nó giống như đúc với trận trước đó còn gì? Nếu không tận mắt nhìn thấy, họ còn tưởng mà mình mới xem ghi hình cơ, không có một sự khác biệt nào, đều là cao thủ của Lâm Hàn vọt lên khi trận đấu vừa bắt đầu, sau đó nhanh nhẹn giải quyết hết cao thủ tinh anh của ba nhà quý tộc. 

 Cao thủ của những thế lực khác trong vùng xám Thiên Kinh trông thấy cảnh đó đều cảm thấy kinh ngạc. 

 Bọn hõ đều là cao thủ, nhưng tự hỏi lại xem muốn thực hiện được cảnh tượng lúc nãy là hoàn toàn không thể. 

 Tuy trông có vẻ cao thủ của Lâm Hàn lợi hại hơn bọn họ một chút thôi, không đến nỗi vượt xa, nhưng chỉ một chút đó thôi cũng rất khó để đạt được, chênh lệch khi chiến đấu thực tế cũng khác nhau rất nhiều. 

 “Không ngờ lại có cả cách này, góc độ đó thật sự quá ranh ma”. 

 “Học hỏi được nhiều đấy, hình như tôi vừa mới ngộ ra được một vài thứ”. 

 “Người của Lâm Hàn quá lợi hại, tất cả đều đáng sợ như thế ư?” 


 “Rốt cuộc Lâm Hàn là nhân vật thế nào? Tại sao lại có được nhiều cao thủ đáng gờm trong tay như thế?” 

 “Ba quý tộc lớn đã tổn thất hai mươi cao thủ rồi, lại còn là những người ưu tú nhất, chắc họ đang tức chết”. 

 Phần lớn cao thủ của các thế lực đều bàn tán với nhau, giọng lại cực kỳ nhỏ, sợ khiến cho người của ba nhà quý tộc đằng kia khó chịu. 

 Bấy giờ, bọn họ cũng sắp tức chết đến nơi rồi. 

 Cao thủ nhà họ trông thấy cảnh tượng đó đều không thể tin nổi, tất cả đều là những người xuất sắc nhất, vậy mà lại thua nhanh đến như thế. 

 Còn gia chủ của ba nhà thì tức nghiến răng nghiến lợi. 

 “Tình huống gì thế này? Lâm Hàn lấy đâu ra nhiều cao thủ tinh anh như thế?” 

 “Chúng ta sẽ không xui xẻo đến vậy chứ? Bốc ngẫu nhiên vẫn đụng phải cao thủ tinh anh”. 

 “Chuyện này không thể xảy ra được, không thể như vậy được!” 

 Gia chủ của cả ba nhà đều không thể tin nổi, mặt cứ nghệt ra. 

 Mất rất lâu bọn họ mới kịp phản ứng lại, vội vàng cử người đưa những cao thủ tinh anh này đi chữa trị, báo cáo nhận lại được cũng không khác gì lần trước, cũng là không có thương tích vĩnh viễn, chỉ là vết thương ngoài da nhưng đều khá nặng, cần thời gian dài mới khỏe lên nổi, trong thời gian ngắn không cách nào chiến đấu, nên đừng mong rằng họ có thể tiếp tục tham gia hội nghị quý tộc lần này. 

 Bấy giờ, ba nhà quý tộc lớn đã tổn thất tổng cộng hai mươi cao thủ tinh anh. 

 Nên biết rằng tất cả đều là những người giỏi nhất, ba nhà quý tộc cộng lại cũng chỉ có từng đó mà thôi, cao thủ tinh anh chẳng có mấy, hai mươi người chính là tất cả của bọn họ rồi. 


 Trải qua trận chiến giữa các quý tộc lần trước, nhà họ Chu đã tổn thương nghiêm trọng, nếu sản nghiệp này cũng không thể giữ được nữa thì họ sẽ rất khó trụ vững, thậm chí là bắt đầu tuột dốc không phanh. 

 Đừng tưởng đây chỉ là một hội nghị quý tộc bình thường, nó có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Chu trong năm tới, một năm nhà họ Chu không thể phát triển tốt thì hội nghị Thiên Kinh lần tiếp theo không thể lấy được lợi ích gì, đó là một vòng lặp ác tính càng xoay càng tệ. 

 Hơn nữa đối thủ quá mạnh, nhà họ Chu rất có thể sẽ đối mặt với nguy cơ rất lớn. 

 Đến lúc này, dù trong tay Lâm Hàn thật sự có tay đấm bình thường trà trộn vào thì e là nhà họ Chu cũng không dám thử nghiệm nữa, nhà họ Chu đã không còn đủ vốn liếng nữa rồi.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 914: Cắn răng tiếp tục


 Tình huống của quý tộc họ Khương cũng không khác quý tộc họ Chu là mấy, thậm chí còn tệ hơn. 

 Vì thực lực của nhà họ Khương vốn dĩ đã không bằng nhà họ Chu, huống hồ trong trận chiến quý tộc lần trước, nhà họ Khương còn thiệt hại nhiều hơn. 

 Chủ nhà họ Chu và chủ nhà họ Khương nhìn nhau, đều tỏ vẻ khó xử. 

 Lúc này, chủ nhà họ Chu nói với chủ nhà họ Khổng: “Ông chủ Khổng, không thể tiếp tục như vậy nữa, ông cũng biết tình huống của gia tộc chúng tôi đấy, nếu nhà họ Chu còn thiệt hại thêm cao thủ nữa, thì chúng tôi còn tranh giành lợi ích trong hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh như thế nào nữa đây? Không thể tiếp tục được nữa, nhà họ Chu chúng tôi sẽ không phái thêm cao thủ nữa”. 

 Chủ nhà họ Khương ở bên cạnh cũng vội nói: “Đúng thế, tình huống của nhà họ Khương chúng tôi càng tệ hơn, tôi đã tổn thất sáu cao thủ rồi, còn đều là cao thủ tinh anh nữa, tôi tuyệt đối sẽ không phái thêm bất kỳ một cao thủ nào, ông muốn tiếp tục thì một mình ông phái cao thủ ra đi”. 

 Gia chủ nhà họ Khổng nghe vậy, sắc mặt lập tức hơi khó coi. 

 Dù tình huống của nhà họ Khổng tốt hơn nhà họ Chu và nhà họ Khương một chút, nhưng tổn thất nhiều cao thủ tinh anh như vậy, Khổng Trung Thiên cũng rất khó chịu. 

 Dù sao đây cũng không phải cao thủ bình thường, mà đều là cao thủ tinh anh, tổn thất những cao thủ này chắc chắn sẽ khiến nhà họ Khổng bọn họ giảm bớt quyền lên tiếng trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh lát nữa, đương nhiên lợi ích có thể giành được cũng giảm đi rất nhiều. 

 Tuy những cao thủ này đều có thể hồi phục, nhưng cũng cần thời gian, chắc chắn sẽ bỏ lỡ hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này. 

 Nhưng Khổng Trung Thiên không thể để Lâm Hàn tham gia vào hội nghị được, dẫu sao nhà họ Khổng bọn họ vốn là thế lực mạnh nhất, đương nhiên cũng có thể giành được nhiều lợi ích hơn trong hội nghị quý tộc, nhưng nếu xuất hiện một Lâm Hàn mạnh mẽ như thế, đương nhiên nhà họ Khổng của ông ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, lợi ích có thể lấy được cũng ít đi rất nhiều. 

 Trước đó Khổng Trung Thiên còn tưởng Lâm Hàn chỉ miễn cưỡng có thực lực tương đương với quý tộc, còn thua nhà họ Khổng một chút, nhưng sau việc kiểm tra vừa rồi, Khổng Trung Thiên cũng nhận ra lúc trước là ông ta coi thường thực lực của Lâm Hàn, thực lực chân chính của anh vượt xa suy đoán của ông ta, ông ta không biết cụ thể là mạnh bao nhiêu, nhưng rõ ràng là mạnh hơn nhà họ Khổng. 

 Nếu đã thế thì càng không thể cho Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, Lâm Hàn tham gia vào chắc chắn sẽ tranh giành lợi ích, nếu không cũng đâu cần thiết phải tham gia làm gì. 

 Tổng cộng thành phố Thiên Kinh chỉ có từng đấy sản nghiệp, dù có một vài sản nghiệp phát triển hơn rất nhiều so với năm ngoái, nhưng thành phố Thiên Kinh có nhiều thế lực như vậy, chắc chắn vẫn không đủ phần, vốn dĩ đã không đủ, Lâm Hàn còn đến tranh giành, đương nhiên sẽ có thế lực bị ảnh hưởng lợi ích, mà bị ảnh hưởng nhiều nhất chắc chắn chính là nhà họ Khổng bọn họ. 

 Cho nên dù thế nào, nhà họ Khổng cũng không thể cho phép Lâm Hàn tham dự vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, hội nghị lần này rất quan trọng với nhà họ Khổng, ba quý tộc còn lại bị thiệt hại nặng nề, nhà họ Khổng đang mạnh nhất, là cơ hội nghìn năm có một của nhà họ Khổng, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, Khổng Trung Thiên cảm thấy dù đến lúc mình nhường lại vị trí gia chủ cũng không thể gặp được cơ hội tốt như thế nữa. 

 Lúc này Khổng Trung Thiên cũng nói: “Các vị, các vị không thể vì một chút lợi ích đã bỏ cuộc được, chúng ta đã trả giá nhiều như vậy rồi, sao có thể bỏ cuộc chứ? Tôi không tin tất cả những người Lâm Hàn này mang đến đều là cao thủ, còn là cao thủ tinh anh như thế, sao cậu ta có thể có nhiều cao thủ như vậy được? Chúng ta chỉ hơi xui xẻo thôi, nhưng cũng đã loại trừ được hai mươi cao thủ này rồi, chỉ cần tiếp tục thì sẽ nhanh chóng tìm ra được tay chân bình thường, sau đó đuổi Lâm Hàn khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh!” 

 Chủ nhà họ Chu và chủ nhà họ Khương nghe vậy thì nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử. 


 Dù cảnh khi nãy khiến bọn họ rất ngạc nhiên, trông như có chọn thế nào trong những người Lâm Hàn dẫn đến cũng đều là cao thủ, nhưng hai người họ cũng không tin tất cả những người Lâm Hàn dẫn đến đều là cao thủ, dù sao chuyện đó cũng hoàn toàn không có khả năng. 

 Bọn họ thân là gia chủ của quý tộc, đều biết bồi dưỡng một cao thủ cần tốn bao nhiêu tài nguyên, hiếm có đến mức nào, cũng không phải muốn bỏ tài nguyên ra là có thể bồi dưỡng ra được. 

 Cho nên bọn họ cũng tán thành lời nói của Khổng Trung Thiên, bọn học chỉ hơi xui xẻo mà thôi, hai mươi thuộc hạ của Lâm Hàn chọn trúng lúc trước vừa khéo đều là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ tinh anh. 

 Đương nhiên bọn họ cũng tin chỉ cần tiếp tục chắc chắn có thể tìm ra tay chân bình thường dưới trướng Lâm Hàn, đến lúc đó sẽ có lý do đuổi Lâm Hàn đi, từ chối việc Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này và mấy lần sau. 

 Khổng Trung Thiên thấy hai người tỏ vẻ khó xử thì vội khuyên nhủ: “Ý đồ của Lâm Hàn là muốn chúng ta chọn trúng cao thủ tinh anh của mình trước, khiến chúng ta chịu thiệt hại, khiến chúng ta sợ, khiến chúng ta ngừng kiểm tra, khiến tay chân bình thường dưới trướng cậu ta có thể thoát được, nếu bây giờ chúng ta dừng lại, không phải là mắc bẫy cậu ta, đúng ý cậu ta rồi sao?” 


 Nghe vậy, sắc mặt Khổng Trung Thiên lập tức hơi khó coi, dù ông ta cho rằng sau đó chắc chắn sẽ không như khi nãy, nhưng cũng không thể không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ như bọn họ lại chọn trúng cao thủ thậm chí là cao thủ tinh anh dưới trướng Lâm Hàn thì sao. 

 Theo tính cách của Khổng Trung Thiên, ông ta chắc chắn không muốn mình là người chịu thiệt thòi, nhưng bây giờ ông ta cũng hết cách, dù sao nếu không đồng ý chắc chắn nhà họ Chu và nhà Khương sẽ không phái cao thủ ra, như thế việc kiểm tra sẽ không thể tiếp tục, đương nhiên Lâm Hàn có thể thuận lợi tham gia hội nghị quý tộc lần này, đến lúc đó nhà họ Khổng sẽ phải chịu tổn thất lớn nhất, cũng không thể thực hiện kế hoạch của nhà họ Khổng lúc trước. 

 “Được, vậy hai người mỗi bên phái ra hai cao thủ, nhà họ Khổng chúng tôi phái ra sáu cao thủ”, Khổng Trung Thiên cắn răng đồng ý. 

 Gia chủ của ba quý tộc thương lượng một lát, sau đó quyết định ba gia chủ sẽ tự mình đến điều tra người Lâm Hàn dẫn tới, cần đảm bảo phải chọn trúng tay chân bình thường, không thể để ba quý tộc bọn họ tổn thất thêm cao thủ nữa.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 915: Thiệt hại gần một nửa


 Trên bãi đất trống bên ngoài sân vận động ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh. 

 Lâm Hàn nhìn ba gia chủ thương lượng đến mức mặt đỏ tía tai, sau đó tự mình đến chọn người tiếp tục kiểm tra, anh cảm thấy rất buồn cười. 

 Dù không nghe thấy ba quý tộc thương lượng gì, nhưng Lâm Hàn cũng có thể đoán ra được đại khái, cuối cùng bọn họ cũng cắn răng tiếp tục. 

 Anh cảm thấy hơi buồn cười, xem ra gia chủ của ba quý tộc này vẫn cho rằng năm trăm người Lâm Hàn dẫn tới không phải đều là cao thủ được huấn luyện bài bản, cho rằng trong này có tay chân bình thường. 

 Tiêu Nhã ở bên cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Ba gia chủ này cũng không hiểu rõ về phương diện cao thủ lắm, dựa vào cái gì mà cho rằng bọn họ có thể chọn ra tay chân bình thường chứ?” 

 “Có lẽ làm thế sẽ khiến mình thấy yên tâm hơn chăng”, Lâm Hàn cười đáp. 

 Nghe vậy, Tiêu Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, thế này thì không cần nghĩ đến kết quả sau đó nữa, hoàn toàn có thể đoán được ba quý tộc sẽ tiếp tục tổn thất nhiều cao thủ hơn. 

 Nhưng đây chắc chắn là chuyện tốt với Lâm Hàn và Tiêu Nhã, sức mạnh của ba quý tộc giảm đi, đương nhiên việc thực hiện kế hoạch của họ sẽ càng thuận lợi hơn. 

 Người của các thế lực ở thành phố Thiên Kinh đang vây xem thấy thế cũng tỏ vẻ khó hiểu, vì sao hai mươi người được chọn trước đó đều là cao thủ tinh anh? Bên phía Lâm Hàn thật sự có nhiều cao thủ như thế sao? Muốn chọn ra tay chân bình thường cũng không có. 

 “Xem kìa, gia chủ của ba quý tộc tự mình đến chọn lựa rồi”. 

 “Có lẽ gia chủ của ba quý tộc cũng sốt ruột, thật sự đã tổn thất quá nhiều cao thủ”. 

 “Đúng đó, chưa được bao lâu mà ba quý tộc đã tổn thất hai mươi cao thủ tinh anh, cũng may là quý tộc, chứ với những thế lực bình thường như chúng ta thì thật sự không chịu được tổn thất như vậy đâu”. 

 “Chắc lần này có thể chọn trúng tay chân bình thường nhỉ? Bên phía Lâm Hàn có nhiều cao thủ vậy sao?” 

 Cao thủ của các thế lực không ngừng bàn tán, Lâm Hàn cũng trở nên càng thần bí hơn trong lòng bọn họ. 

 Trước đó bọn họ nhìn thấy Lâm Hàn và nhà họ Tiêu dẫn hơn năm trăm người đến còn chế giễu Lâm Hàn và nhà họ Tiêu không biết phép tắc, mang theo nhiều tay chân bình thường đến như vậy, nhưng bây giờ xem ra không phải thế, dường như trong năm trăm người này có hơi nhiều cao thủ. 

 Giống như khi nãy, đều đã chọn ngẫu nhiên hai mươi người rồi, kết quả đều là cao thủ, còn là cao thủ tinh anh nữa. 

 Lúc này, ba quý tộc cũng vội vàng lựa chọn, lần này bọn họ không quan tâm phải chọn từ trước đến sau gì nữa, đều chọn ngẫu nhiên hết. 

 Đương nhiên bọn họ cũng phải suy xét cẩn thận, dù bọn họ không hiểu về cao thủ lắm, vì bình thường gia chủ của quý tộc còn phải xử lý rất nhiều chuyện, hoàn toàn không rảnh quan sát quá trình huấn luyện của cao thủ gia tộc, nhưng dẫu sao vẫn có hiểu chút chút. 

 Có điều sau khi lựa chọn xong, gia chủ của ba quý tộc lại hơi đau đầu, ngoài cao thủ của nhà họ Tiêu mà bọn họ đã biết trước, thì những thuộc hạ khác của Lâm Hàn trông chẳng khác gì nhau, hoàn toàn không thể biết ai có khả năng là tay chân bình thường hơn. 

 Hết cách, bọn họ chỉ có thể tùy tiện chọn theo cảm giác. 

 Chẳng mấy chốc, gia chủ của ba quý tộc đã chọn ra mười người muốn kiểm tra bên phía Lâm Hàn, đồng thời cũng phái mười cao thủ bên phía mình ra. 

 Lúc này, ba quý tộc đã không còn cao thủ tinh anh nữa, chỉ có thể phái tay chân bình thường ra kiểm tra. 

 Lâm Hàn nhìn, cười bất đắc dĩ, cũng không biết là may mắn hay là gì, vì trong mười người ba gia chủ chọn ra lúc này có hơn một nửa là người của Tôn Hàn Các. 

 Phải biết rằng trong những người Lâm Hàn mang đến, người của Tôn Hàn Cát chiếm số lượng rất ít, có thể chọn được nhiều như vậy trong một lần, Lâm Hàn cũng không biết nên nói ba gia chủ của quý tộc may mắn hay xui xẻo nữa. 

 Mà bây giờ Lâm Hàn cũng đã có thể đoán trước kết quả của lần tỷ thí này rồi. 


 Tuy năng lực tác chiến đoàn thể của Tôn Hàn Các không bằng cao thủ nhà họ Lâm, dù sao cũng không dễ phối hợp như thế, cũng chưa từng đào tạo phương diện này. 

 Nhưng nói về thực lực cá nhân thì người của Tôn Hàn Các lại cực kỳ đáng sợ. 

 Cao thủ tinh anh của ba quý tộc còn bị cao thủ nhà họ Lâm hành hạ thành như thế, chứ đừng nói tới bây giờ là cao thủ bình thường của bọn họ đấu với người của Tôn Hàn Các, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm hơn thế nữa. 

 Lâm Hàn lắc đầu, sau đó tiếp tục theo dõi, muốn xem người của ba quý tộc cứng đầu đến mức nào, có thể tiếp tục bao lâu nữa. 

 Mười người bên phía Lâm Hàn và mười cao thủ ba quý tộc phái ra nhanh chóng đứng đối diện nhau, chuẩn bị bắt đầu. 

 Tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu. 

 Dưới sự chờ mong của mọi người, quá trình và kết quả vẫn không khác lần trước là bao, thậm chí còn thê thảm hơn. 

 Quá trình tỷ thí lại nghiêng về một phía, mười người của Lâm Hàn hành hạ cao thủ ba quý tộc phái ra tỷ thí, đồng thời còn khiến bọn họ bị thương nặng. 

 “Đưa đi trị liệu…”, chủ nhà họ Khổng nhìn cảnh trước mắt, bất đắc dĩ nói. 

 Chủ nhà họ Chu và chủ nhà họ Khương cũng sắp xếp cao thủ đưa hai người bị thương nặng của gia tộc mình đi trị liệu. 

 Chẳng mấy chốc, gia chủ của ba quý tộc cũng nhận được báo cáo của thuộc hạ, kết quả giống hệt như trước đó, những cao thủ này bị ngoại thương rất nặng, có thể hồi phục lại như cũ, sẽ không để lại di chứng gì, nhưng cần phải mất một khoảng thời gian, chắc chắn là không thể tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này. 

 Lần trước đối mặt với Lâm Hàn trong trận chiến quý tộc, bọn họ đã cảm nhận được sự mạnh mẽ và đáng sợ của anh rồi. 

 Nếu nói lần trước Lâm Hàn đem lại cho bọn họ cảm giác thần bí mà mạnh mẽ, thì lần này Lâm Hàn cho bọn họ cảm giác mạnh đến mức khiến người ta không thở nổi, hoàn toàn không có cách nào để đối mặt nữa. 

 Lúc này sắc mặt của chủ nhà họ Khổng cũng rất lúng túng, tính cả cao thủ tổn thất trước đó, nhà họ Khổng đã tổn thất gần hai mươi cao thủ, trong đó còn có hơn một nửa là cao thủ tinh anh, nói cách khác đến bây giờ, thực lực của nhà họ Khổng đã bị thiệt hại gần một nửa. 

 Bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, chỉ đi kiểm tra người Lâm Hàn dẫn đến có phải đều là cao thủ không thôi đã khiến nhà họ Khổng đứng đầu bốn quý tộc bị thiệt hại gần một nửa thực lực rồi?

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 916: Hành động bất đắc dĩ


 

 Gia chủ của ba quý tộc lớn cùng nhìn nhau, ai cũng mang vẻ mặt xấu hổ, hoàn toàn không biết phải nói gì. 

 Bấy giờ, bọn họ đã ý thức được rằng dường như họ đã luôn xem thường Lâm Hàn, số lượng cao thủ trong số năm trăm người này có lẽ vượt xa con số mà họ đoán. 

 Nhưng đến thời điểm hiện tại bọn họ vẫn không nghĩ rằng Lâm Hàn và nhà họ Tiêu có thể dẫn ngần ấy cao thủ đến đây, không có một tay đấm bình thường nào, chuyện đó thật sự quá kinh khủng. 

 Nhưng lúc này, cả gia chủ nhà họ Khổng cũng chẳng biết phải nói gì. 

 Ông vừa không muốn Lâm Hàn tham dự vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, điều đó khiến bọn họ tổn thất quá lớn, còn có thể khiến nhà họ Khổng bỏ qua cơ hội cực kỳ tốt lúc bấy giờ. 

 Nhất là khi biết được thực lực Lâm Hàn mạnh mẽ như thế nên lại càng không muốn, nếu để anh tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này thì nhà họ Khổng chẳng những không thể trở thành người thắng đậm nhất theo đúng kế hoạch ban đầu, thậm chí kết quả còn có thể thảm hơn cả nhà họ Chu với nhà họ Khương. Dù sao với những lời đã nói trước đó thì có lẽ Lâm Hàn đã biết nhà họ Khổng cử cao thủ đến để ám sát mình rồi. 

 Tuy vì một vài lý do ngoài ý muốn nên cuối cùng hành động ám sát còn chưa tiến hành nên càng miễn bàn đến thành công, nhưng nhà họ Khổng cũng đã cử cao thủ đi ám sát anh, đó là sự thật và mối thù này cũng đã hình thành. 

 Nhưng cứ tiếp tục thế này thì không bàn đến việc nhà họ Chu với nhà họ Khương có muốn hay không, nhà họ Khổng cũng không thể chấp nhận được tổn thất như thế nữa. 

 Cứ để thế này, dù cuối cùng tìm thấy tay đấm bình thường Lâm Hàn dẫn tới, đuổi Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc lần này thì tổn thất đó là thứ mà nhà họ Khổng không nỡ nhìn thẳng, căn bản không còn tí quyền nào để lên tiếng trong hội nghị nữa, cũng chẳng thể lấy được bất kỳ lợi ích gì. 

 Bấy giờ, Khổng Trung Thiên cảm thấy mình tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, cứ thể này sẽ cực kỳ bất lợi với nhà họ Khổng, nhưng dừng lại thì lại càng bất lợi hơn. 

 Sau khi im lặng một khoảng thời gian, Khổng Trung Thiên chợt nghĩ tới một cách bèn ngẩng đầu nói: “Hay là thế này đi, chúng ta để những thế lực khác chia nhau cử ra cao thủ để tiến hành thử nghiệm, ba nhà quý tộc lớn sẽ không cử người nữa, tôi không tin Lâm Hàn và nhà họ Tiêu có thể dẫn hơn năm trăm cao thủ tới đây, chỉ cần chúng ta tiếp tục tìm thì chắc chắn sẽ tìm thấy con sâu làm rầu nồi canh đó”. 

 Gia chủ nhà họ Chu và nhà họ Khương nghe thế thì hai mắt lập tức sáng người, tất nhiên bọn họ cũng không muốn Lâm Hàn có thể tham gia vào hội nghị quý tộc lần này, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, có thêm một quý tộc tới tranh giành sản nghiệp thì nhà họ Khổng và nhà họ Chu cũng sẽ nhận được ít hơn rất nhiều. 


 Mặt khác, vì chuyện của nhà họ Lâm và nhà họ Chu trước đó, tuy cuối cùng vẫn ngồi lại nói chuyện với nhau nhưng có thể thấy họ không nghĩ thế, nếu để Lâm Hàn tham gia vào hội nghị lần này thì chắc chắn nhà họ Chu và nhà họ Khương sẽ bị Lâm Hàn và nhà họ Tiêu nhắm vào. 

 Nhà họ Chu và nhà họ Khương đã mất rất nhiều rồi, bây giờ Lâm Hàn còn mạnh hơn những gì họ tưởng nhiều, nếu để anh tham gia vào hội nghị thì hai nhà quý tộc đó còn tham gia để làm gì nữa? Chi bằng trực tiếp dọn đồ bỏ về luôn, trực tiếp chuyển nhà ra khỏi Thiên Kinh cho xong, dù sao Thiên Kinh này cũng không còn chỗ cho họ dung thân nữa rồi. 

 Vì thế nhà họ Chu và nhà họ Khương tuyệt đối không muốn để Lâm Hàn tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, nhưng cứ để tiếp tục thử nghiệm thì bọn họ cũng không thể gánh nổi, vốn đã chẳng có bao nhiêu cao thủ, lúc nãy lại tổn thất thêm nhiều như thế, làm sao gánh nổi nữa. 

 Bấy giờ nghe thấy đề nghị của Khổng Trung Thiên, gia chủ nhà họ Chu và nhà họ Khương lập tức sáng mắt lên, cảm thấy khá ổn. 

 Làm thế thì bọn họ không cần phải tổn thất người mà vẫn tiếp tục thử nghiệm người Lâm Hàn mang đến, tìm thấy tay đấm bình thường trong số đó, đuổi Lâm Hàn ra khỏi hội nghị lần này. 

 “Làm thế cũng được đấy, nhưng bọn họ có chịu không?”, ông Khương chần chừ nói, dù sao thì trước kia người chịu trách nhiệm thử nghiệm luôn là quý tộc. 

 Sự đáng gờm của người Lâm Hàn mang đến thì các thế lực khác cũng trông thấy cả, chưa chắc họ đã chịu lấy cao thủ ra, cao thủ với quý tộc mà nói là rất quý, với các thế lực khác lại càng quý. 

 “Thế này”, Khổng Trung Thiên nói: “Chúng ta có thể cho mỗi thế lực cử ra khoảng một hai người, thế thì dù có tổn thất cũng sẽ là rất nhỏ, mặt khác chúng ta cũng nhớ những cao thủ họ cử ra, dù có tổn thất thì chúng ta vẫn tính là họ có những người đó, trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này vẫn tính đúng số cao thủ họ mang tới, vẫn có thể tranh giành lợi ích, thế thì tin chắc bọn họ sẽ chịu thôi”. 

 Gia chủ nhà họ Khương và nhà họ Chu nghe thế thì khẽ gật đầu, làm thế thì những thế lực đó cũng chỉ tổn thất ở chỗ cao thủ nhà mình bị thương mà thôi, không liên quan gì tới tranh giành lợi ích trong hội nghị. 

 Hơn nữa cộng thêm yêu cầu cưỡng chế từ ba nhà quý tộc thì tin chắc những thế lực đó cũng không làm khác được. 

 “Được, cứ làm thế đi”, gia chủ nhà họ Chu gật đầu nói. 

 Ông Khương nghe thế bèn đi về phía những thế lực khác, chuyện này phần lớn đều do ông ta làm, vì ông ta là một trong ba gia chủ nhà quý tộc, hơn nữa còn là người lớn tuổi nhất. 

 Sau khi đến trước mặt những gia chủ khác, ông Khương nói: “Các vị, chúng tôi vừa mới bàn bạc với nhau, vì tình huống khá đặc biệt, Lâm Hàn bên kia có quá nhiều người, trước đó quý tộc chúng tôi đã tổn thương quá nặng nên không thể cử ra cao thủ tiếp tục tiến hành thử nghiệm, nhưng thử nghiệm này lại không thể dừng được, phải tiếp tục, sau khi chúng tôi thương lượng thì quyết định để các thế lực khác cử cao thủ của mình ra tiến hành thử nghiệm”. 

 Ông Khương vừa dứt lời, gia chủ của những thế lực khác không đồng ý, đùa cái gì thế, đây có phải là cử cao thủ ra tiến hành thử nghiệm đâu, rõ ràng là dâng lên chịu chết. 

 Bấy giờ, những lời chống đối liên tục vang lên, không một thế lực nào ở Thiên Kinh muốn phối hợp. 

 Từ đầu ông Khương đã đoán được sẽ có cảnh tượng thế này, không có gì bất ngờ, nếu là ông ta thì cũng chẳng muốn, dù sao lần này chẳng khác gì đẩy cao thủ nhà mình ra chịu trận, tổn thất lực lượng cũng có nghĩa là mất đi những lợi ích vốn có trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh. 

 Ông Khương khoát tay bảo mọi người im lặng, tuy mọi người khá là khó chịu nhưng dù sao đó cũng là ông Khương, là gia chủ của nhà quý tộc, nhà họ Khương tổn thất nhiều cũng vẫn mạnh hơn bọn họ, không phải là người họ có thể đắc tội. 

 “Các vị cứ yên tâm, đừng vội nóng nảy, tất nhiên quý tộc chúng tôi sẽ không chèn ép mọi người quá đáng, chúng tôi đã bàn sẵn kế hoạch với nhau, hãy nghe tôi giải thích trước đã”, ông Khương cố nén giận, hiền lành nói. 

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
819,942
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 917: Giải quyết vấn đề


 Trên cao. 

 Nghe ông Khương nói thế, tất cả gia chủ của thế lực Thiên Kinh đều nhìn chằm chằm ông ta, chờ câu tiếp theo. 

 Ông Khương bắt đầu nói: “Đầu tiên quý tộc của chúng tôi sẽ không khiến các thế lực phải cử ra quá nhiều cao thủ, mọi người chỉ cần cử một người ra là được, những thế lực mạnh hơn thì thêm vài người nữa, nhưng chỉ vài người mà thôi, không tổn thất quá nhiều đâu, vả lại, Lâm Hàn bên đó chưa chắc đều là cao thủ, dù có là cao thủ cũng chưa chắc đã mạnh được như vậy, nên mọi người không cần phải lo lắng nhiều”. 

 Gia chủ các thế lực khác ở Thiên Kinh nghe thế thì bình tĩnh lại nhưng vẫn không nói tiếng nào, có thể thấy họ vẫn không muốn. 

 Dù sao theo lời ông Khương nói, dù bọn họ chỉ tổn thất rất ít thôi nhưng vẫn có vậy, với những thế lực nhỏ mà nói thì mỗi một cao thủ đều là lực lượng cực kỳ quan trọng, tổn thất một người cũng có thể khiến bọn họ mất đi rất nhiều lợi ích trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh. 

 Huống chi đó cũng chỉ là lời ông Khương nói mà thôi, tình hình thực tế thế nào ai mà nói được, nhỡ đâu tất cả những người Lâm Hàn dẫn tới đều là cao thủ tinh anh thì sao? 

 Nếu ông Khương không phải là gia chủ của quý tộc nhà họ Khương thì chắc những thế lực khác của Thiên Kinh đã lên tiếng trách mắng ông ta rồi. 

 Ông Khương thấy vậy, tất nhiên ông ta cũng biết từng đó không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ nên tiếp tục nói: “Tất nhiên, ba nhà quý tộc chúng tôi cũng đã bàn bạc với nhau, chúng tôi sẽ bồi thường nhất định cho mọi người, khi mọi người cử ra bất kỳ một cao thủ nào chúng tôi cũng sẽ ghi lại, dù những cao thủ đó bị thương trong quá trình thử nghiệm thì chúng tôi vẫn có số lượng ở đây, khi phân chia lợi nhuận thì vẫn dựa theo số cao thủ ban đầu đều tiến hành phân chia, sẽ không làm ảnh hưởng để việc tranh giành lợi ích, cùng lắm chỉ là những cao thủ đó bị thương, rồi cũng sẽ khỏi mà thôi, chẳng có một tổn thất nào khác cả, được không?” 

 Lời ông Khương nói khiến cho những gia chủ khác yên tâm hơn một chút, nói thế thì dù cao thủ nhà họ có bị thương, không tham gia được hội nghị quý tộc lần này thì vẫn không ảnh hưởng gì đến việc tranh giành lợi ích, chỉ khiến một vài cao thủ bị thương chút mà thôi, có vẻ chấp nhận được, huống chi những quan sát trước đó cũng chứng tỏ rằng người của Lâm Hàn ra tay rất tàn nhẫn, khiến tất cả các cao thủ của ba nhà quý tộc đều bị thương nặng nhưng vẫn có chừng mực, không để lại di chứng gì nên chẳng ảnh hưởng tới tương lai của những người đó, chỉ khiến họ mất đi sức chiến đấu tạm thời cho đến khi vết thương khỏi hẳn mà thôi. 

 Tuy tổng thể mà nói thì những thế lực đó cũng chẳng được lợi gì, nhưng nói chung là vẫn chấp nhận được, dù sao cũng là mệnh lệnh của quý tộc đưa ra, bọn họ không làm cũng khó. 

 Tất cả các thế lực vùng xám Thiên Kinh cùng nhìn nhau, khẽ bàn luận. 

 Không bao lâu, các gia chủ đã bàn bạc và quyết định sẽ làm theo, cũng chỉ có thể làm thế mà thôi. 

 “Được rồi, chúng tôi sẵn lòng phối hợp, nhưng mong rằng ông Khương nói lời hãy giữ lấy lời”. 

 Một gia chủ lên tiếng. 

 Những người còn lại cũng cất lời, cùng ý kiến. 

 Ông Khương nghe thế bèn thở phào nhẹ nhõm, thế thì có thể tiếp tục tiến hành thử nghiệm người của Lâm Hàn, không rơi vào cảnh kiếm củi ba năm lại đốt trong một giờ. 

 “Tất nhiên rồi, tôi nói chuyện luôn có chữ tín, chuyện đó mọi người đều biết rõ mà”, ông Khương cười cười nói. 

 Sau đó, ông Khương quay lại báo cho người của nhà họ Chu và người nhà họ Khổng rồi dựa theo tình hình lực lượng của từng thế lực để quyết định họ sẽ cử ra bao nhiêu cao thủ. 

 Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến tổng cộng hơn năm trăm người, trước đó đã kiểm tra hết ba mươi người, tất cả đều là cao thủ, không có ngoại lệ, đều là cao thủ tinh anh cả, sức mạnh đáng gờm, thậm chí còn lợi hại hơn cả cao thủ tinh anh của quý tộc bọn họ. 


 Lâm Hàn và nhà họ Tiêu còn lại chưa đến năm trăm người cần phải tiến hành thử nghiệm. 

 Tuy là rất nhiều, thử nghiệm cũng rất phiền toái, nhưng với ba nhà quý tộc lớn trước đó cùng với phần lớn thế lực giúp đỡ thì sẽ không đến nỗi nào. 

 Dù sao mấy ngày nay phần lớn cao thủ của các thế lực đều tề tựu lại đây, có thể nhiều hơn người Lâm Hàn mang đến nên tất nhiên không mấy khó khăn. 

 Chẳng mấy chốc, ba nhà quý tộc lớn đã xác định được số cao thủ các thế lực cần cử ra và gọi từng người một. 

 Sau khi sắp xếp xong hết, tất cả đều xếp hàng ngay ngắn bên dưới thì gia chủ của ba nhà quý tộc lớn đều thở phào nhẹ nhõm. 

 “Lần này vấn đề được giải quyết rồi, Lâm Hàn tưởng rằng chút thủ đoạn của cậu ta có thể làm khó được chúng ta ư? Cậu ta đã quên rằng thành phố Thiên Kinh này có rất nhiều thế lực, cộng hết số cao thủ lại sẽ nhiều hơn lượng người bọn họ mang đến rất nhiều, làm gì có chuyện chúng ta không giải quyết được?”, Khổng Trung Thiên cười nói, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề, ông ta cũng khá vui vẻ. 

 Ông Khương cũng khẽ gật đầu nói: “Lâm Hàn mang nhiều người tới thì có tác dụng gì, chúng ta vẫn có thể kiểm tra được hết toàn bộ, chỉ cần kiểm tra ra một người không phải là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì chúng ta có thể căn cứ vào quy định đuổi Lâm Hàn ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này. 


 Nói cách khác, Lâm Hàn có thể trực tiếp dùng tới vũ lực để gây hấn với tất cả các thế lực trong Thiên Kinh, không cần bất kỳ kế hoạch nào! 

 Huống chi, chưa chắc tất cả các thế lực vùng xám của Thiên Kinh đã chịu bắt tay hợp tác với nhau, chưa chắc Lâm Hàn chỉ có hơn năm trăm cao thủ, anh có thể gọi thêm nhiều cao thủ hơn từ nhà họ Lâm bí ẩn và mạnh mẽ tới hỗ trợ. 

 Vả lại, căn cứ vào sự hiểu biết của Khổng Tử Dục với Lâm Hàn thì chắc chắn anh sẽ không ngu ngốc dùng đến bạo lực, chắc chắn anh sẽ có kế hoạch, dùng nó dẫn đến thắng lợi. Dù sao dùng bạo lực cũng sẽ có xác suất xảy ra biến cố, dù không có biến cố thì khi thắng rồi Lâm Hàn cũng sẽ tổn thương kha khá, tất nhiên anh không ngu ngốc tới vậy, vì thế lực vùng xám Thiên Kinh mà gánh chịu tổn thất. 

 Có lẽ, Khổng Tử Dục đã dần đoán được kế hoạch thật sự mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu muốn thực hiện trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom