Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Dịch Full Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 2019: Lãng Tân Nguyệt chết (5)


Edit: Sahara

"Mẫu thân, để nữ nhi giúp người báo thù!" Vân Lạc Phong cười từ tốn: "Lãng Tân Nguyệt, không biết ngươi đang định đi đâu vậy? Ân oán giữa mẹ ta và ngươi cứ bỏ qua như vậy, không tính nữa à?"

Mắt Lãng Tân Nguyệt tối đi, ả cười trào phúng: "Sao hả? Trốn trong tối lâu như vậy, bây giờ mới chịu lộ mặt? Ngươi luôn miệng gọi Vân Nguyệt Thanh là mẫu thân, nhưng theo ta thấy, ngươi cũng chẳng để tâm đến ả ta bao nhiêu, bằng không ngươi đã không dùng ả làm mồi nhữ, dùng mạng của ả để làm ta bị thương."

Vân Lạc Phong nhíu mày, không hiểu Lãng Tân Nguyệt đang nói cái gì, mà nàng cũng lười nhiều lời vô nghĩa với Lãng Tân Nguyệt.

"Vân Tiêu, thù của mẫu thân, ta muốn tự mình báo, chàng ở bên cạnh quan sát là được."

Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm!"

Nhìn dáng vẻ tự tin của Vân Lạc Phong, Lãng Tân Nguyệt chợt cười phá lên: "Tiểu nha đầu, ta thừa nhận thiên phú của ngươi không tệ, nhưng ngươi cho rằng với bản lĩnh của ngươi, có thể đánh bại một Thần Quân Giả như ta? Ý nghĩ này cũng quá kỳ lạ rồi."

Khóe môi Vân Lạc Phong cong cong: "Nếu ngươi là một Thần Quân Giả chân chính, muốn đánh bại ngươi.... Có lẽ ta sẽ phải tốn chút công phu."

"Đáng tiếc, tu vi Thần Quân này của ngươi.... Chỉ là giả mà thôi."

Lời này của Vân Lạc Phong vừa vang lên giữa đêm tối tĩnh lặng, thì mặt Lãng Tân Nguyệt lại biến sắc lần nữa.

Nhìn vẻ mặt Lãng Tân Nguyệt, Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, hơi hơi nâng cằm lên, như cười như không mà nói: "Đối phó với kẻ Thần Quân giả như ngươi, tất nhiên không cần phu quân ta động thủ, ta còn sợ làm bẩn tay chàng."

Thực tế thì do Vân Lạc Phong muốn tự mình giáo huấn Lãng Tân Nguyệt, nên mới không cho Vân Tiêu động thủ.

Lãng Tân Nguyệt hại mẫu thân nàng thê thảm như thế, sao nàng có thể tha cho ả ta được?

"Đúng là ngông cuồng!"

Lãng Tân Nguyệt hừ lạnh, thân mình chợt động, lực lượng cường đại dồn vào chiêu thức tấn công, lấy khí thế che trời lấp đất đánh về phía Vân Lạc Phong.

Cuồng phong chợt nổi lên....

Dưới cuồng phong thổi tới, ba ngàn sợi tóc đen nhánh bay múa trong gió, hòa cùng màu trắng của y phục trên người Vân Lạc Phong, càng làm cho người ta có cảm giác xuất trần.

Ầm!

Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm Lãng Tân Nguyệt đâm vào người Vân Lạc Phong.....

Một bộ áo giáp vẩy rồng cứng rắn dùng tốc độ nhanh như chớp bao phủ khắp người Vân Lạc Phong.

Keng một tiếng, bàn tay Lãng Tân Nguyệt run lên, cả cánh tay đều thấy tê dại, trong đáy mắt Lãng Tân Nguyệt xuất hiện một tia hoảng sợ, nhưng nhiều hơn là tham lam.

Long Lân Giáp này.... Là một bảo vật!

Vân Lạc Phong cũng nhìn thấy biểu cảm trong mắt Lãng Tân Nguyệt, nàng nhếch mép cười khẩy: "Muốn Long Lân Giáp của ta?"

"Bảo vật như vậy nằm trong tay ngươi, đúng là lãng phí!"

Ngụ ý, chỉ có Thần Quân Giả như Lãng Tân Nguyệt mới xứng đáng có được Long Lân Giáp.

"Muốn lấy cũng không phải không được, có bản lĩnh thì cứ tới đây lấy." Vân Lạc Phong cười gian trá liếc nhìn Lãng Tân Nguyệt: "Từ trước đến nay, đã có không ít người thèm thuồng bộ giáp này của ta. Đáng tiếc, họ đều không còn mạng mà hưởng."

Câu nói cuối cùng vừa dứt, sát khí trên người Vân Lạc Phong càng tăng lên mạnh mẽ, nhiệt độ chung quanh giảm thấp thật nhanh, áp lực vô hình làm mọi người không tài nào thở nổi....

"Đó là do những người đó không có bản lĩnh, còn ta.... Không giống như chúng!" Lãng Tân Nguyệt lạnh lùng nói: "Hôm nay, ta sẽ đánh bại ngươi, để ngươi biết quá ngông cuồng sẽ phải trả giá gì."

Tuy nhiên, ngay thời điểm Lãng Tân Nguyệt xông về phía Vân Lạc Phong, thì cả người ả bỗng nhiên chao đảo, rồi bất ngờ quỳ phịch xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
 
Chương 2020: Lãng Tân Nguyệt chết (6)


Edit: Sahara

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, cực kỳ kinh ngạc.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.....

Vừa nãy không phải Lãng Tân Nguyệt còn rất hùng hổ sao? Sao bỗng dưng lại hành đại lễ với Vân Lạc Phong như vậy?

Lãng Tân Nguyệt cũng ngẩn ra, ả xấu hổ đứng dậy, ai ngờ vừa đi được vài bước thì hai chân lại tê rần rồi quỳ phịch xuống lần nữa.

"Người ngươi cảm thấy có lỗi là mẫu thân ta, không cần phải hành đại lễ với ta. Ngươi muốn tạ lỗi thì đi tạ lỗi với mẫu thân ta kìa." Vân Lạc Phong mỉm cười, không nóng không lạnh nói.

Lãng Tân Nguyệt tức muốn điên người, ả cảm thấy có lỗi nên hành đại lễ khi nào? Rõ ràng là.....

"Ngươi muốn chết?"

Lãng Tân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, lại lần nữa tức giận đứng dậy, nhưng rồi cũng giống hai lần trước. Lãng Tân Nguyệt chưa tới gần được Vân Lạc Phong thì đã té xuống, lần này còn nặng hơn, đầu cũng đập xuống đất, làm hai mắt Lãng Tân Nguyệt nổ đầy sao.

"Rốt cuộc là ai? Là ai ở sau lưng đánh lén ta?" Lãng Tân Nguyệt tức giận gầm lên.

Sau khi rống giận xong, Lãng Tân Nguyệt chợt ngẩn người.

Ả đã là Thần Quân Giả, người có thể ám toán ả, chẳng lẽ là người.... Có thực lực cao hơn ả?

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Vân Tiêu, ý cười trong mắt nàng làm Vân Tiêu thấy chột dạ.

"Ta không có làm bẩn tay mình....."

Hóa ra, Vân Tiêu thật sự tin rằng Vân Lạc Phong không cho hắn động thủ là vì sợ làm bẩn tay hắn.

Thấy mặt mày Vân Lạc Phong nhiễm đầy ý cười, nhưng trước sau vẫn không nói một chữ, tâm tình Vân Tiêu càng thêm lo sợ: "Ta cũng không có động thủ!"

"Vậy vừa rồi chàng động cái gì?"

Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi.

Tức thì, mọi người cùng tập trung ánh nhìn lên người Vân Tiêu, trong mắt họ không giấu được vẻ khiếp sợ.

Người im hơi lặng tiếng đánh lén Lãng Tân Nguyệt.... Chính là nam nhân này?

Nhìn thẳng vào mắt Vân Lạc Phong, Vân Tiêu thành thật trả lời: "Ta động chân!"

Đúng vậy, hắn dùng chân!

Hắn dùng chân tùy tiện đá một viên đá, viên đá kia bay đi đánh trúng vào huyệt đạo trên chân Lãng Tân Nguyệt.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề dùng đến tay.

"Là ngươi đánh lén ta?"

Lãng Tân Nguyệt vừa nghe kẻ đánh lén mình chính là Vân Tiêu thì tức đến mức mất hết lý trí. Ả không quên, hung thủ sát hại minh chủ, chính là nam nhân này.....

Tiếp theo, Lãng Tân Nguyệt mang theo cái đầu còn hơi choáng váng phóng về phía Vân Lạc Phong, lưỡi kiếm sắc bén chỉa thẳng về trước.

Vân Tiêu khẽ cau mày, phát ra khí thế cuồn cuộn, làm trời đất bỗng trở nên u ám.

"Cút!"

Ầm!

Vân Tiêu hét lên một tiếng, theo tiếng hét đó là một chùm ánh sáng lóa mắt xuất hiện trước người Vân Tiêu. Chùm ánh sáng kia đánh vào người Lãng Tân Nguyệt, khiến ả văng ngược ra sau.

Vân Tiêu chắp tay sau lưng đứng đó, hắc y đen như mực, ánh mắt lãnh khốc vô tình nổi lên sát ý ngút trời.

Nếu không phải trước đó Phong Nhi đã nói muốn đích thân giáo huấn nữ nhân này, báo thù cho nhạc mẫu, thì hắn đã sớm giết chết ả ta rồi.

Lãng Tân Nguyệt ngã xuống đất, miệng không ngừng nôn máu, hai mắt trừng lớn đầy vẻ không dám tin.

"Ngươi là Thần Quân Giả? Không! Không thể nào! Ta nhớ lúc gặp ngươi ở rừng Thiên Phạt cách đây nửa tháng, ngươi hãy còn là Thần Tôn Giả kia mà?"

Vì sao mới có nửa thàng mà hắn ta đã trở thành Thần Quân Giả?

Bạch Linh cũng tò mò nhìn Vân Tiêu: "Ta cũng muốn biết, mới có nửa tháng, con làm cách nào đột phá Thần Quân?"

Câu hỏi với giọng điệu rất bình thường, lại kỳ diệu làm Vân Tiêu đỏ mặt.

Làm sao hắn dám nói với nhạc mẫu rằng đây là kết quả của nửa tháng liên tục song tu?
 
Chương 2021: Lãng Tân Nguyệt chết (7)


Edit: Sahara

Đúng vậy!

Song tu liên tục nửa tháng đã giúp Vân Tiêu đột phá đến cảnh giới Thần Quân.

Hơn nữa, khác với Thần Quân Giả giả mạo Lãng Tân Nguyệt, Vân Tiêu là Thần Quân Giả chân chính, hàng thật giá thật!

Thực lực của Vân Tiêu cũng không phải là thứ Lãng Tân Nguyệt có thể so sánh.

"Mẹ, trước đó Vân Tiêu gặp được kỳ ngộ, nên đã đột phá."

Thấy Vân Tiêu xấu hổ, Vân Lạc Phong lập tức đứng ra giải vây.

Bạch Linh vẫn cảm thấy khó hiểu, nếu đột phá nhờ gặp được kỳ ngộ, vậy việc gì Vân Tiêu phải đỏ mặt?

"Khụ... Khụ....."

Lãng Tân Nguyệt quỳ rạp trên đất, ho khù khụ. Một ít lực lượng thất thoát ra ngoài từ miệng của ả.

Nhìn thấy lực lượng bay ra từ miệng Lãng Tân Nguyệt, vẻ mặt Vân Lạc Phong bỗng nghiêm nghị, nói: "Vân Tiêu, chàng đánh ả ói hết tất cả lực lượng trong người ả ra cho ta!"

Lãng Tân Nguyệt đang nghĩ cách đào tẩu, bỗng dưng nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong thì sợ đến mức mặt mày biến sắc, ả kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào mắt Lãng Tân Nguyệt là bóng dáng hắc y của Vân Tiêu đang đến ngày càng gần. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Từng đạo từng đạo lực lượng cường hãn nối tiếp nhau đánh mạnh vào lòng ngực Lãng Tân Nguyệt.

"Phụt!"

Lãng Tân Nguyệt lại nôn máu, những lực lượng bị ả hấp thu trước đó cũng thoát ra cuồn cuộn từ miệng ả.

Theo lực lượng thoát ra, Lãng Tân Nguyệt cảm nhận được rõ ràng linh khí trong người đang dần dần giảm bớt.

Loại cảm giác này khiến Lãng Tân Nguyệt đại kinh thất sắc, hoảng sợ khôn cùng.

Có điều, từ trước đến nay, Vân Tiêu chưa bao giờ là người biết thương hương tiếc ngọc, công kích của Vân Tiêu càng ngày càng mạnh, Lãng Tân Nguyệt căn bản là vô phương chống đỡ, lực lượng trong người ả hóa thành hình cầu, từng viên từng viên nối tiếp nhau bay ra ngoài.

"Grào......"

Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa đột ngột vang lên.

Tiểu Trùng Trùng không biết đã xuất hiện trước người Vân Lạc Phong từ lúc nào, nó nhanh chóng bay về phía Lãng Tân Nguyệt, há to miệng nuốt hết những quả cầu lực lượng mà Lãng Tân Nguyệt nôn ra.

Nuốt xong, thân thể Tiểu Trùng Trùng lập tức lớn lên, từ một con sâu nho nhỏ thoáng chốc đã thành một con cự long khổng lồ.

Mây đen giăng đầy trời, sấm sét ầm ầm giáng xuống, đánh lên thân thể Tiểu Trùng Trùng.

Tiểu Trùng Trùng bị sét đánh đau đến mức không ngừng run rẩy.

Chúng trưởng lão của liên minh Tự Do cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.

Những lực lượng này thuộc về ngoại vật, cưỡng ép hấp thụ sẽ gây ảnh hưởng cho chính mình, đây cũng là lý do tại sao khi Lãng Tân Nguyệt đột phá, lôi kiếp lại nhỏ như vậy.

Là bởi vì thiên đạo biết rõ, thực lực của Lãng Tân Nguyệt chỉ là hữu danh vô thực.

Nhưng mà lúc này....

Lôi kiếp quá hung mãnh, giống như quyết ý đánh chết Tiểu Trùng Trùng.

"Vân Dực!"

Vân Lạc Phong khẽ quát gọi.

Thân hình cường tráng của Vân Dực lập tức xuất hiện chắn phía trước Tiểu Trùng Trùng. Vân Dực dang hai tay, đón nhận sấm sét ầm ầm đánh xuống.

Ầm!

Ầm! Ầm! Ầm!

Sấm sét hung mãnh giáng xuống, càng đánh, cơ thể Vân Dực lại càng thêm hoàn mỹ, diện mạo càng ngày càng biến đổi xuất sắc. Trước kia, diện mạo Vân Dực thuộc về loại ném giữa đám đông cũng tìm không thấy, hiện tại lại đặc biệt lóa mắt, khí chất cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Gần nửa ngày sau, lôi kiếp mới tan đi, Vân Dực từ từ đáp xuống rồi đi tới bên cạnh Vân Lạc Phong.

Tích tắc sau đó, Vân Lạc Phong nghe được câu nói đầu tiên của Vân Dực từ lúc được tạo ra đến nay: "Chủ nhân....."

Vân Dực phát âm không được chuẩn lắm, có chút cứng nhắc, giống như người vừa mới tập nói, còn có một chút ngây ngô vô tri.

Vân Lạc Phong kinh ngạc: "Vân Dực, ngươi có thể nói chuyện rồi?"

Vân Dực là một con rối, chỉ biết tuân lệnh hành sự, không có tư duy, không biết nói chuyện. Vậy mà hiện tại, dưới tình huống không có linh hồn, Vân Dực lại có thể mở miệng nói chuyện?
 
Chương 2022: Lãng Tân Nguyệt chết (8)


Edit: Sahara

Bất chợt, Vân Lạc Phong nhớ tới trong quyển sách Tuyệt Thiên lưu lại có ghi....

Con rồi chân chính sẽ không có gì khác với con người, dù đặt giữa đám đông cũng không có người nào nhận ra.

Thế nhưng, kể cả Tuyệt Thiên cũng không thể tạo ra con rối hoàn thiện như vậy.

Hiện tại lại bị Vân Lạc Phong_nàng vô tình phát hiện?

"Lôi kiếp?" Biểu cảm Vân Lạc Phong từ suy tư chuyển sang bừng tỉnh.

Là sấm sét đã đắp nặn Vân Dực trở nên hoàn thiện, làm cho Vân Dực có cảm xúc như con người.

"Vân Dực, vất vả cho ngươi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi!"

Vân Lạc Phong không nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của những người khác, nàng bình tĩnh phân phó Vân Dực.

"Dạ!" Giọng nói Vân Dực có phần hơi khàn khàn. Do mới khai thần trí, nên Vân Dực vẫn còn rất ngây ngô.

Tuy nhiên, những người khác vì sự xuất hiện của Vân Dực mà ai ai cũng hít sâu một hơi khí lạnh.

Thần Quân?

Vậy mà lại là một Thần Quân?

Đã vậy, vị Thần Quân này còn gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân?

À, đúng rồi, con cự long vừa nuốt lực lượng Lãng Tân Nguyệt phun ra cũng đột phá đến cảnh giới Thần Quân....

Như thế.... Đại Lục này còn có ai là đối thủ của Vân Lạc Phong nữa đây?

Đại tướng quân Tử Nguyệt Quốc_Dịch Lâm và con gái của ông ta_Dịch Diễm, sau khi chứng kiến thực lực mấy người bên cạnh Vân Lạc Phong xong, đã sớm sợ đến run bần bật. Ban đầu, Dịch Diễm còn tồn tại chút tâm tư đối với Vân Tiêu, giờ phút này, chút tâm tư đó đã biến mất vô tung vô ảnh.

Ai bảo nữ tử quá đáng sợ kia chứ?

Một con rồng Thần Quân chưa đủ, còn thêm một con rối Thần Quân...

Giành nam nhân với người này, khác nào tìm đường chết?

May mà trước đó phụ thân luôn ngăn cản mình, nếu không mình đã chết mất xác rồi....

________________

Sau khi nôn hết lực lượng có thể nôn, thực lực Lãng Tân Nguyệt đã quay trở lại cảnh giới Thần Tôn. Ả lại nôn máu, đôi con ngươi phẫn hận cùng không cam lòng nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong. Lãng Tân Nguyệt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không còn sức lực để nói.

Tiếp đến....

Lãng Tân Nguyệt từ từ khép kín hai mắt, mất hết sinh khí.

Sau khi Lãng Tân Nguyệt chết, đại quân ba nước bao vây toàn bộ người của liên minh Tự Do. Nội tâm chúng trưởng lão căng như dây đàn, giọng nói mang theo run rẩy: "Hiểu lầm..... Tất cả chỉ là hiểu lầm...."

"Hiểu lầm?" Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt: "Nếu chỉ là hiểu lầm, các ngươi sẽ truyền hết thực lực của mình cho Lãng Tân Nguyệt?"

Chúng trưởng lão biến sắc, bọn họ biết là bản thân bọn họ có lỗi trước, nên đối diện lời chất vấn của Vân Lạc Phong, bọn họ không cách nào biện minh cho mình.

Bạch Linh thở dài: "Phong Nhi, bỏ đi, nể tình một khắc cuối cùng bọn họ đã có lòng cứu mẹ, con hãy tha cho họ đi! Cũng nên phái người an táng Tịch lão! Dù trước đó họ đã phạm sai lầm, nhưng xét ra cũng là bị Lãng Tân Nguyệt che mắt."

"Nguyệt Thanh!" Chúng trưởng lão vừa nghe lời này liền thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại, Lãng Tân Nguyệt đã chết, không biết cô có bằng lòng kế thừa liên minh Tự Do, trở thành minh chủ liên minh Tự Do không?"

Bạch Linh nhìn lại chúng trưởng lão, từ tốn nói: "Liên minh Tự Do không còn cần đến minh chủ nữa!"

"Nguyệt Thanh!"

Mọi người trong liên minh đồng loạt biến sắc.

Lúc này, Bạch Linh là hy vọng duy nhất của liên minh Tự Do, sao bọn họ đành lòng dễ dàng từ bỏ cho được?

"Nguyệt Thanh, hiện tại liên minh Tự Do chỉ có thể trông chờ vào cô, chẳng lẽ cô đành lòng nhìn mấy lão già xương cốt mục nát này tiếp tục vất vả chủ trì đại cục sao? Huống chi, mấy lão già chúng ta đã mất hết thực lực, người của liên minh chưa chắc chịu phục chúng ta."

Bạch Linh lắc đầu: "Sư phụ thành lập liên minh Tự Do, mục đích là cho những cường giả không muốn đầu phục hoàng tộc các nước có chỗ trú thân. Giờ đây, bốn nước đều là thiên hạ của con gái ta, chúng ta có thể sửa lại luật lệ, cho nên, liên minh có tồn tại hay không đã không còn quan trọng...."
 
Chương 2023: Lãng Tân Nguyệt chết (9)


Edit: Sahara

"Nhưng mà....."

"Không có nhưng mà!" Bạch Linh quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Phong Nhi, mẹ sẽ giải tán liên minh Tự Do. Đại Lục này không cần đến sự tồn tại của liên minh Tự Do nữa!"

Bà lại càng không muốn làm minh chủ liên minh Tự Do!

Hiện tại, bà chỉ muốn được làm bạn bên cạnh con gái mình, vậy là đủ.

"Được! Con sẽ hạ lệnh không cho các nước cưỡng ép cường giả đầu phục quốc gia của mình." Vân Lạc Phong trầm ngâm một hồi lâu, nói tiếp: "Nhưng mà, lúc này con còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Nói xong, Vân Lạc Phong quay sang nhìn người của liên minh Tự Do.

"Kim Dương công chúa của Kim Dương Quốc bị giam ở đâu?"

"Kim Dương công chúa?" Ánh mắt mọi người đều ngập tràn khó hiểu: "Chúng tôi chưa từng gặp Kim Dương công chúa."

Chưa từng gặp?

Vân Lạc Phong nhíu mày: "Lãng Tân Nguyệt mang Kim Dương công chúa đi, khẳng định là giam trong liên minh Tự Do này, tại sao các ngươi lại chưa từng gặp Kim Dương công chúa? Hay là nói, đến bây giờ các ngươi vẫn chưa chịu nói thật?"

Giọng nói Vân Lạc Phong đầy vẻ uy hiếp.

Vân Tiêu đứng bên cạnh cũng đảo mắt liếc nhìn một vòng, không giấu sát ý.

"Đợi đã!" Trong đám đông chợt có người sực nhớ ra điều gì, vội lên tiếng: "Trước đó đúng là Lãng Tân Nguyệt có mang về một nữ tử, nhưng Lãng Tân Nguyệt không có nói ra thân phận của cô gái đó, không biết đó có phải là Kim Dương công chúa trong lời cô nương hay không?"

Mặt Vân Lạc Phong sầm xuống: "Cô ấy ở nơi nào?"

"Cô ấy....." Người kia hơi chột dạ: "Lãng Tân Nguyệt nói nữ tử kia là có thân thể thuần âm, có thể giúp nam nhân tăng lên tu vi chính mình, cho nên đã nhốt người vào hầm thuốc. Tính đến nay đã được mấy ngày, e là đã bị luyện dược xong, lúc này hẳn là đang cùng các thiên tài trong liên minh...."

Tuy người kia chưa nói hết câu, nhưng ý tứ trong đó, mọi người đều hiểu.

Khí thế trên người Vân Lạc Phong đột ngột tăng cao, nàng lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"

"Dạ! Dạ!"

Người kia bị dọa sợ toát mồ hôi hột, trong lòng âm thầm cầu nguyện Kim Dương công chúa vẫn bình an vô sự, chưa bị thương tổn gì.

Bằng không, sợ là toàn bộ liên minh Tự Do đều sẽ không xong mất thôi, ngay cả Nguyệt Thanh cũng không thể bảo vệ bọn họ được.....

__________________

Trong hầm thuốc, cả người Kim Dương công chúa co rút lại thành một đoàn, nàng cảm giác được mấy con sâu ghê tởm kia đang chui vào người mình, khiến nàng đau đớn vô cùng, thế nhưng Kim Dương công chúa vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu rên một tiếng.

Ngay lúc này, cửa hầm thuốc bỗng mở ra, một người thanh niên trẻ tuổi đi vào, hắn nhìn thấy Liên Nguyệt Sinh không nhúc nhích nữa liền vớt nàng lên.

"Thời gian luyện thuốc đã đủ, cũng đến lúc để huynh đệ chúng ta vui vẻ một phen rồi, ha ha ha...."

Người thanh niên trẻ tuổi này có hơi cuồng vọng, khoái trá cười lớn.

Trước đó, Lãng Tân Nguyệt đã hạ lệnh cho bọn họ canh giữ ở nơi này, nên những chuyện vừa xảy ra ở phủ minh chủ, những người này hoàn toàn không hay biết gì cả.

Trong khoảng thời gian này, Liên Nguyệt Sinh đã chịu đủ mọi tra tấn từ tinh thần đến thể xác.

Hầm thuốc được gọi là hầm thuốc, nhưng nó lại không chứa dược liệu như tên gọi, mà nó chứa đầy độc trùng được cho ăn dược liệu mỗi ngày kể từ lúc chúng sinh ra. Số độc trùng ấy chui vào cơ thể Liên Nguyệt Sinh, lưu lại độc của chúng nó trong cơ thể nàng, dùng cái này tôi luyện thể chất thuần âm của Liên Nguyệt Sinh.

Liên Nguyệt Sinh rũ mắt, từ đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, hai nắm tay siết chặt, nôi tâm là một mảnh băng hàn.

Người thanh niên trẻ tuổi kia mang Liên Nguyệt Sinh ra khỏi hầm thuốc. Rất nhanh, nàng bị đưa đến một tòa biệt viện trên hậu sơn.

Nơi đây có vô số nam tử đang chờ, thậm chí còn có kẻ phát ra tiếng cười dâm đãng khi vừa thấy nàng.

"Lần này chúng ta đúng là có phúc, nữ tử này chẳng những xinh đẹp mà còn có thể chất thuần âm, giao hoan cùng cô ta, chúng ta sẽ càng đột phá nhanh hơn."
 
Chương 2024: Lãng Tân Nguyệt chết (10)


Edit: Sahara

"Có điều, tại sao chúng ta phải đến hậu sơn làm chuyện này?"

"Ha, cái này thì ngươi có điều không biết, hậu sơn của chúng ta trồng nhiều linh dược, có số linh dược này hiệp trợ, chúng ta sẽ càng tu luyện nhanh hơn, dù sao nữ tử này cũng chạy không thoát, chúng ta không cần lo lắng."

"Nói cũng đúng! Ta đoán ả ta không có lá gan nhảy vực đâu. Phía dưới vực thẳm có trấn áp một con linh thú cường đại, ả mà nhảy xuống dưới cũng tương đương với tự sát. Tục ngữ nói: Chết tử tế còn không bằng nhân nhượng mà sống, dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn...."

Đám nam tử trẻ tuổi này cứ ta một câu ngươi một lời, sau đó cùng cười phá lên, không có ai chú ý đến sắc mặt Liên Nguyệt Sinh đang ngày một sa sầm xuống.

Liên Nguyệt Sinh đột nhiên mỉm cười, nụ cười này bớt đi một phần thanh lãnh của trước kia, lại càng làm nàng xinh đẹp hơn, khiến người khác vừa nhìn đã động lòng.

"Các ngươi muốn song tu cùng ta đến vậy sao?"

Giọng nói Liên Nguyệt Sinh mềm mại yêu kiều, làm xương cốt đám nam tử kia phải tê dại.

"Không bằng, ngươi lên trước đi, thế nào?" Đột nhiên, Liên Nguyệt Sinh chỉ vào một nam tử có thân hình nhỏ gầy, đáy mắt nàng lóe lên một tia sáng.

Nam tử được Liên Nguyệt Sinh chỉ không ngờ mỹ nhân vừa nhìn một cái đã nhìn trúng mình, nội tâm lập tức vui mừng khấp khởi, hắn ta nhanh tay cởi hết y phục trên người, cười ha hả bổ nhào về phía Liên Nguyệt Sinh.

Những người khác không có phản ứng, dù sao trước sau gì cũng đến lượt bọn họ hưởng thụ mỹ nhân, cần gì gấp gáp....

Đối với dạng mỹ nhân như Liên Nguyệt Sinh, nam tử nhỏ gầy kia không hề phòng bị, hắn vừa nhào lên người Liên Nguyệt Sinh xong thì chợt thấy trong tay mỹ nhân xuất hiện một thanh chủy thủ, nháy mắt đã kề vào cổ hắn.

"Tất cả không được nhúc nhích, bằng không ta giết hắn!" Nụ cười trên mặt Liên Nguyệt Sinh biến mất, biểu tình lạnh đi, lớn tiếng quát.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười phá lên.

"Ngươi tưởng bắt hắn uy hiếp thì bọn ta sẽ thả ngươi sao? Đúng là buồn cười! Lãng cô nương sẽ không thả ngươi đi đâu, ngay cả cái hậu sơn này ngươi cũng chạy không ra được!"

Liên Nguyệt Sinh khẽ nheo mắt lại: "Ta không muốn trốn, ta chỉ muốn các ngươi đừng tới gần ta mà thôi."

Vừa nói, Liên Nguyệt Sinh vừa lui đến bên mép vực.

Đám người kia càng cười lớn hơn: "Tiểu cô nương, nàng đừng phản kháng chi cho mất công, nàng không uy hiếp được bọn ta đâu. Hắn chết, chúng ta bớt đi một người chia phần, nàng nghĩ tại sao chúng ta phải cứu......"

Người này đang nói thì chợt nhận ra ý đồ của Liên Nguyệt Sinh, hắn ta sợ đến mức mất hết hồn vía.

"Mau! Mau cản ả lại! Ả ta muốn nhảy xuống vực!"

Đáng tiếc, đã muộn......

Liên Nguyệt Sinh uy hiếp nam tử nhỏ gầy cùng nghiêng mình ra phía sau, rơi xuống vực sâu.

Nàng thả lỏng hai tay, mặc cho nam tử nhỏ gầy hoảng sợ vì bị nàng kéo theo......

Như vậy cũng tốt!

Thà làm ngọc nát, còn hơn làm ngói lành!

Thà là nàng làm mồi cho mãnh thú, còn hơn bị đám người đó làm nhục.

Liên Nguyệt Sinh nhắm chặt hai mắt, khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt.

Tích tắc sau đó.....

Liên Nguyệt Sinh chợt cảm nhận được một bàn tay ôm lấy vòng eo của mình, thân thể đang rơi xuống cũng dừng lại, sống lưng Liên Nguyệt Sinh căng cứng, nàng từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt Liên Nguyệt Sinh là nửa gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt khí phách, y phục trắng như tuyết rũ xuống như tiên tử hạ phàm, một tay người đó đang ôm nàng, kéo nàng lên khỏi vực sâu tử thần.

Nội tâm Liên Nguyệt Sinh lúc này không dằn được cơn chấn động, đôi con ngươi u ám lúc này bắt đầu nhen nhóm một tia hy vọng.

Người này..... Sao lại xuất hiện ở đây?

Là đến để cứu mình sao?

Vì sao? Họ vốn đâu có quen biết?
 
Chương 2025: Nguy cơ (1)


Edit: Sahara

Giữa lúc tâm tư Liên Nguyệt Sinh trăm mối ngổn ngang, thì thân mình Vân Lạc Phong đã đứng vững trên mặt đất.

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn lần lượt từng người một trong đám nam tử trẻ tuổi kia, đáy mắt dấy lên tia hàn quang lạnh thấu xương, làm nội tâm người bị nhìn đến cũng phát lạnh theo.

"Thì ra liên minh Tự Do cũng chỉ có vậy!"

Vân Lạc Phong buông Liên Nguyệt Sinh ra, cất bước uyển chuyển đi về phía đám nam tử trẻ tuổi kia.

"Ngươi là người phương nào? Lại dám xâm nhập liên minh Tự Do chúng ta?"

Thần sắc đám nam tử kia trở nên hốt hoảng, cùng nhau rút vũ khí chĩa về phía Vân Lạc Phong.

"Ta là người đến giết lũ người bại hoại các ngươi!"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng vung tay nhấc lên một trận cuồng phong đánh về phía đám nam tử kia. Đám nam tử trẻ tuổi kia còn chưa kịp nhận ra điều gì thì thân thể đã bị cuồng phong thổi bay đi.

Trong đó, có một người trùng hợp té xuống trước mặt vị trưởng lão dẫn đường cho Vân Lạc Phong.

"Trưởng lão, cuối cùng ngài cũng đến!" Người này còn chưa kịp vui mừng nói câu tiếp theo thì đã bị giọng nói lạnh lùng của vị trưởng lão cắt ngang.

"Chúng ta đều đã bị Lãng Tân Nguyệt lừa gạt! Lão minh chủ sớm đã giao ấn giám cho Nguyệt Thanh, còn có cả di ngôn của ngài, những gì minh chủ và Lãng Tân Nguyệt nói đều là bịa đặt. Vị cô nương này chính là nữ nhi thân sinh của Nguyệt Thanh, còn cô nương suýt bị các người làm nhục chính là Kim Dương công chúa của Kim Dương Quốc...."

Đám nam tử trẻ tuổi đồng loạt biến sắc, nhất thời quên cả xin tha mạng.

"Các ngươi tự cầu đa phúc đi!"

Trưởng lão bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn đám người trẻ tuổi của liên minh một lần cuối rồi xoay người bỏ đi.

Liên Nguyệt Sinh mang theo tâm trạng phức tạp nhìn chằm chằm bạch y nữ tử trước mặt mình.

Người được xem là thân nhân thì tự tay đẩy nàng vào hố lửa.

Còn người vốn xa lạ thì lại......

Đưa tay giúp đỡ?

Nàng nên có cảm giác gì đây? Thất vọng.... Hay vui mừng?

"Cô nương!"

Đám nam tử trẻ tuổi ở đây cuối cùng cũng tiêu hóa xong những gì mà vị trưởng lão kia vừa nói, bọn họ không dám bày ra dáng vẻ kiêu căng như vừa nãy nữa, mà cùng nhau quỳ xuống cầu xin: "Xin cô nương tha cho chúng tôi một mạng, là chúng tôi có mắt không tròng, tin lầm lời gièm pha của Lãng Tân Nguyệt, xin cô nương tha cho chúng tôi lần này, về sau, chúng tôi tuyệt đối không dám tái phạm."

Nói xong, người nọ lập tức khấu đầu. Hai, ba cái đã làm cái trán xanh tím, nhưng hắn ta dường như không thấy đau, vẫn tiếp tục khấu đầu, lát sau, trán hắn bắt đầu chảy máu.

Tuy nhiên, giờ phút này, hắn ta chỉ còn lại cảm giác khiếp sợ, đâu còn biết đến chút đau đớn này.

"Các ngươi vì tin lời gièm pha của Lãng Tân Nguyệt mới phạm phải sai lầm này? Thật sự là vậy sao?" Vân Lạc Phong nheo đôi mắt đầy ánh sáng tà mị, hỏi.

Người nọ vội vã gật đầu: "Đúng vậy! Đúng thật là vậy!"

Vân Lạc Phong cười: "Thế nhưng, ta lại thấy các ngươi là bị dục vọng của chính các ngươi chi phối. Nếu các ngươi biết được Kim Dương có thể chất thuần âm, thì dù có Lãng Tân Nguyệt hay không, các ngươi cũng sẽ bắt Kim Dương công chúa. Mục đích chính là để thỏa mãn dục vọng của các ngươi."

Theo mỗi một câu Vân Lạc Phong thốt ra, đám nam tử kia càng cảm nhận được áp lực trong không khí nặng nề thêm một phần.

"Vì thế....." Vân Lạc Phong liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn tự mình nhảy xuống, hay là muốn ta giúp các ngươi nhảy xuống?"

Vân Lạc Phong chỉ tay xuống vực thẳm.

"Chạy!"

Đám nam tử cùng hít một hơi khí lạnh, quay sang nhìn nhau rồi bất ngờ lao mình chạy nhanh vế phía chân núi.

Nào ngờ, còn chưa chạy quá ba bước thì đã bị một bàn tay to túm lấy cổ áo ném thẳng xuống vực.
 
Chương 2026: Nguy cơ (2)


Edit: Sahara

Dưới đáy vực, mãnh thú há to cái miệng như chậu máu lớn, đợi chờ thức ăn rơi vào miệng. Thế nhưng, thức ăn quá ít chưa làm nó đã cơn đói, nên nó bắt đầu gầm lên ầm ĩ....

Vân Dực không mất bao nhiêu thời gian đã tóm được hết đám người bỏ chạy.

Tất nhiên, đám người này đều trở thành thức ăn cho mãnh thú dưới vực.

"Đa tạ...."

Liên Nguyệt Sinh nhìn bạch y nữ tử trước mặt, thành tâm nói câu đa tạ.

"Cô không cần đa tạ ta, ta chẳng qua chỉ trả lại một cái nhân tình cho cô mà thôi." Vân Lạc Phong chậm rãi quay người đi, nói bằng giọng thản nhiên.

Liên Nguyệt Sinh ngẩn ngơ: "Trả nhân tình cho ta?"

Cô nương này nợ nhân tình của mình khi nào?"

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn lại Liên Nguyệt Sinh, nói với thái độ không mấy để ý: "Trước đó, thời điểm còn ở rừng Thiên Phạt, cô từng nhắc nhở ta."

Liên Nguyệt Sinh lại ngẩn ngơ lần nữa.

Lúc đó chẳng qua xuất phát từ lòng thưởng thức, muốn có một trận chiến với cô nương này, cho nên mình mới nhắc nhở cô ấy một câu....

Một nguyên nhân khác nữa là, thiên tài tất nhiên mếm mộ thiên tài, Liên Nguyệt Sinh_nàng không đành lòng nhìn một thiên tài như vậy bỏ mạng ở rừng Thiên Phạt.

Ai ngờ.....

Một câu nhắc nhở khi đó, hiện tại lại cứu mạng nàng.

Nội tâm Liên Nguyệt Sinh phải nói là ngũ vị tạp trần.

Người sống ở đời kỳ thật rất đơn giản, đều là lấy lòng so lòng mà thôi.

"Bất kể thế nào, ta vẫn phải đa tạ cô nương....."

Nếu không nhờ Vân Lạc Phong ra tay cứu giúp, có lẽ nàng cũng đã sớm trở thành thức ăn cho mãnh thú dưới vực.

Ân tình ngày hôm nay, nàng sẽ khắc sâu trong lòng vĩnh viễn.....

______________

Kim Dương Quốc.

Trình Phi Dương cứ cảm thấy nội tâm bức rứt không yên, nhưng lại nói rõ được là tại sao.

Đúng lúc này, một thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: "Bệ hạ, đại sự không xong rồi! Người của ba nước khác đều đã tới đây, nói là tìm bệ hạ tính sổ...."

"Cái gì?"

Trình Phi Dương cả kinh đứng bật dậy, thần sắc bất an: "Mau, mau phát tín hiệu cấu cứu liên minh Tự Do! Hiện tại Kim Dương Quốc và bọn họ là châu chấu trên cùng một dây thừng, bọn họ không thể thấy chết không cứu."

"Ngươi không cần tìm người của liên minh Tự Do làm gì cho phí công!"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Trình Phi Dương lập tức quay người lại, đập vào mắt ông ta là một đoàn người đang tiến vào.

Những người này bao gồm: Kỳ Tô của Lưu Phong Quốc, Tề Linh của Thiên Tề Quốc, đại tướng quân Dịch Lâm của Tử Nguyệt Quốc, còn có.....

Kim Dương?

"Kim Dương, sao con....."

Mặt Trình Phi Dương hơi tái đi, giọng nói mang theo vẻ không dám tin.

"Khi đó, bệ hạ vì dục vọng cá nhân mà giao ta cho người của liên minh Tự Do, nhưng chắc ngài không thể nào ngờ được rằng minh chủ liên minh đã chết từ sớm rồi đúng không? Hiện tại, Lãng Tân Nguyệt kia cũng đã thi cốt vô tồn rồi."

Giọng điệu Liên Nguyệt Sinh lộ vẻ câm hận rõ rệt, cũng không thèm che giấu sát ý trong mắt.

Liên Nguyệt Sinh không quên, người đàn ông trước mặt này chính là đồng lõa sát hại mẫu thân mình.

Cả đời này, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!

"Con nói Lãng cô nương đã chết?"

Chân Trình Phi Dương lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất, mặt mày ông ta đầy vẻ khiếp sợ: "Không thế nào! Liên minh Tự Do cường đại như thế, sao có thể nói chết là chết?"

"Liên minh Tự Do đúng là cường đại, đáng tiếc, Lãng Tân Nguyệt lại là phản đồ của liên minh, còn gả minh chủ kia cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực!" Liên Nguyệt Sinh lạnh lùng nói: "Minh chủ chân chính của liên minh Tự Do đúng lý phải là đồ đệ của lão minh chủ_Vân Nguyệt Thanh. Cũng chính là mẫu thân thân sinh của Vân Lạc Phong_Vân cô nương."

Lãng Tân Nguyệt và Âu Lôi đều là phản đồ của liên minh Tự Do?

Minh chủ chân chính của liên minh chính là Vân Nguyệt Thanh?

Nhưng.... Từ bao giờ Vân Nguyệt Thanh lại trở thành mẫu thân thân sinh của Vân Lạc Phong?
 
Chương 2027: Nguy cơ (3)


Edit: Sahara

Lời nói kế tiếp của Liên Nguyệt Sinh lại càng khiến tâm Trình Phi Dương thêm run rẩy, thêm khủng hoảng.

"Bệ hạ, ngài có còn nhớ vị hắc y nam tử đột ngột xuất hiện ở cổng thành vào cái hôm mọi người chuẩn bị xuất phát đến rừng Thiên Phạt không? Người đó chính là phu quân của Vân cô nương. Đồng thời, hắn ta cũng là một Thần Quân Giả. Ngài nghĩ liên minh Tự Do có phải là đối thủ của Vân cô nương không? Chưa hết, dưới trướng Vân cô nương còn có hai thủ hạ là cường giả Thần Quân Giả."

Uỳnh!

Lời này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, Trình Phi Dương chỉ còn biết trợn tròn hai mắt.

Mãi cho đến lúc này, Trình Phi Dương mới biết bản thân đã phạm sai lầm lớn cỡ nào....

"Kim Dương, vậy hiện tại con cùng bọn họ trở lại Kim Dương Quốc là để....."

"Đừng gọi ta là Kim Dương!" Liên Nguyệt Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã không còn là Kim Dương công chúa nữa rồi! Tên của ta là Liên Nguyệt Sinh! Ta và ông.... Không có quan hệ gì cả!"

Khi nàng đổi tên thành Liên Nguyệt Sinh thì đã chứng minh, phụ tử hai người bọn họ... Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!

Giữa nàng và Trình Phi Dương, chỉ có hận!

"Các vị, tuy ta từng là công chúa Kim Dương Quốc, nhưng trước đó ta đã phát lời thề cắt đứt quan hệ với Kim Dương Quốc. Về phần hoàng đế Kim Dương Quốc, các vị muốn xử trí thế nào, đều không liên quan đến ta."

Biểu cảm Liên Nguyệt Sinh lạnh lùng, giọng điệu cương quyết, tuyệt tình: "Ta trở lại Kim Dương Quốc là để lấy lại di vật của thân mẫu, không phải để cầu xin cho ông ta, cũng sẽ không cầu xin cho ông ta!"

Trình Phi Dương là hoàng đế phản quốc, kết cục thế nào, không nghĩ cũng biết.

"Kim Dương!" Trình Phi Dương siết chặt nắm đấm: "Cho dù trẫm có lỗi lầm gì thì trẫm cũng là phụ hoàng con, con đối xử với trẫm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt sao?"

Liên Nguyệt Sinh vừa định rời đi, nghe thấy lời này của Trình Phi Dương liền khựng bước. Nàng đưa lưng về phía Trình Phi Dương, giọng nói bình thản như không: "Ta đã chết một lần, nếu không nhờ Vân cô nương xuất hiện kịp lúc, ta đã chết thêm lần nữa."

"Bệ hạ, ngài nghĩ người đã từng chết như ta có còn sợ cái gọi là trời phạt hay không?"

Khóe môi Liên Nguyệt Sinh nở nụ cười lạnh lùng, nói xong lời này, nàng cất bước, thẳng hướng hậu cung mà đi, ngay cả ngoảnh cũng không thèm ngoảnh mặt lại một lần.

Lần này, sau khi rời đi, nàng sẽ không bao giờ trở về nơi thương tâm này thêm lần nào nữa.

Còn về Kim Dương Quốc....

Nàng tin Tề Linh có đủ bản lĩnh xử lý tốt và thỏa đáng mọi chuyện.

________________

Cùng lúc đó.

Lưu Phong Quốc, Kỳ gia.

Kỳ Linh lưu luyến không nỡ rời kéo kéo ống tay áo Bạch Linh và Vân Lạc Phong, dáng vẻ trông thật đáng thương: "Dì Vân, sư phụ, mọi người phải đi thật sao? Có thể mang Linh Nhi theo luôn không?"

Bạch Linh và Vân Lạc Phong quay sang nhìn nhau một cái, rồi cùng an ủi tiểu nha đầu hai mắt rưng rưng trước mặt.

"Tiểu Linh Nhi, dì Vân và sư phụ con chỉ rời khỏi đây một khoảng thời gian thôi, sau này sẽ còn quay về thăm các con, hơn nữa, dì Vân xa người thân đã nhiều năm, cũng nên trở về thăm họ."

Nghe lời này của Bạch Linh, dù rất không nỡ nhưng Kỳ Linh vẫn buông tay áo Bạch Linh ra: "Vậy.... Vậy mọi người nhớ phải về thăm con đó."

"Được! Ta hứa!"

Vân Lạc Phong xoa xoa đầu Kỳ Linh, rồi nhìn Vân Tiêu và Bạch Linh: "Mẹ, Vân Tiêu, chúng ta đi thôi. Lần này trở về nhất định phải cho lão gia tử hai niềm vui bất ngờ....."

Cách đây mấy ngày, Cơ Cửu Thiên truyền tin tới nói đã tìm được cách rời khỏi Phong Vân Đại Lục, bảo bọn họ mau chóng tới hội họp cùng hắn.

Vất vả lắm mới tìm được cách rời khỏi Phong Vân Đại Lục, trở về gặp người thân, có nói gì Bạch Linh cũng không chịu chờ đợi thêm phút giây nào, cũng không chờ Kỳ Tô về nói lời tạm biệt thì đã lôi kéo Vân Tiêu và Vân Lạc Phong lên đường.

"Hai niềm vui bất ngờ?" Bạch Linh sửng sốt: "Không phải chỉ có một thôi sao?"

Vân Lạc Phong à: "Một cái khác nằm trong bụng con...."

Trong bụng còn có một cái? Là ý gì?
 
Chương 2028: Nguy cơ (4)


Edit: Sahara

Bạch Linh sửng sốt hết một lúc lâu mới giật mình hồi thần lại, còn Vân Tiêu thì đã nhanh chóng lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, ôm chặt nàng vào lòng.

"Phong Nhi, ý của nàng là... Nàng có rồi?"

Lúc này Vân Tiêu cực kỳ kích động, không còn dáng vẻ lãnh khốc thường ngày nữa.

Đây cũng là đều dễ hiểu! Tin rằng không có người đàn ông nào có thể bình tĩnh trước việc biết tin mình sắp làm cha.

Dưới ánh mắt kích động của mẫu thân và phu quân nhà mình, Vân Lạc Phong gật đầu: "Hôm qua ta cảm thấy trong người không được thoải mái, nên tự bắt mạch cho mình, phát hiện bản thân có rồi. Xem ra, Thương Kỷ kia cũng không phải người không đáng tin."

Vân Tiêu kích động ôm chặt Vân Lạc Phong lần nữa.

"Ta sắp làm cha rồi! Phong Nhi, ta sắp làm cha rồi!"

Vân Lạc Phong cũng mỉm cười, nàng và Vân Tiêu quen biết đã nhiều năm, mãi đến bây giờ bọn họ mới có đứa con đầu lòng.

Nói thật, nàng cũng kích động không kém gì Vân Tiêu......

Vân Tiêu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, duỗi tay sờ sơ bụng Vân Lạc Phong, giọng điệu nghiêm khắc: "Con tốt nhất là nên ngoan ngoãn, nếu con dám nghịch ngợm làm mẹ con khó chịu, chờ sau khi con ra đời, cha sẽ không tha cho con!"

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Vân Tiêu, Bạch Linh không nhịn được phải bật cười: "Con nói mấy lời này có ích lợi gì chứ, cháu ta cũng đâu nghe hiểu."

"Không! Nó hiểu!"

Vân Tiêu rất nghiêm túc trả lời lại Bạch Linh.

Lời này làm Bạch Linh không khỏi ngạc nhiên: "Sao con dám khẳng định như vậy?"

"Không biết! Là cảm giác."

Vân Tiêu cảm giác được, đứa bé có thể nghe hiểu những gì hắn nói.

"Bảo vệ mẹ con cho tốt! Không được để mẹ con bị chút thương tổn nào, biết chưa?" Vân Tiêu cúi đầu, nói bằng giọng cảnh cáo: "Đây là nhiệm vụ cha giao cho con!"

Vân Lạc Phong vẫn luôn nhìn Vân Tiêu không rời mắt, nội tâm cảm thấy vô cùng ấm áp.

Dù dáng vẻ này của Vân Tiêu trông rất ngốc nghếch, nhưng nàng vẫn thấy Vân Tiêu rất anh tuấn.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi." Vân Lạc Phong nhìn gương mặt ủy khuất của Kỳ Linh, nói: "Chờ Kỳ Tô về đến, muội nói lại với hắn một tiếng, tỷ đưa mẫu thân về nhà thăm người thân. Sau này nếu hắn có việc thì cứ đến Thất Châu Đại Lục tìm tỷ. Tỷ sẽ nói cho muội biết địa điểm rời khỏi Phong Vân Đại Lục, muội nhớ phải nói lại với Kỳ Tô."

Vân Lạc Phong nói đi nói lại mấy lần, chắc chắn Kỳ Linh đã nhớ rõ mới cùng Bạch Linh và Vân Tiêu rời đi.

Hiện tại Vân Lạc Phong còn chưa biết, chờ đợi nàng ở Thất Châu Đại Lục là một hồi phong ba huyết vũ.

Khi nàng về đến Thất Châu Đại Lục, biết được sự tình, thì lửa giận của nàng đủ để đốt cháy cả đại lục.....

_________________

Thất Châu Đại Lục.

Phủ đệ châu chủ Đông Châu.

Trong thư phòng, mọi người đang tranh luận không ngừng, đám trưởng lão nói chuyện vô cùng lớn tiếng, nước miếng văng tứ tung.

Hồng Loan ngồi giữa đám người bọn họ, nhìn bọn họ tức giận kêu gào, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa đập một cái rầm lên mặt bàn: "Giữ người Vân gia lại là quyết định của ta, nếu có hậu quả gì, một mình ta sẽ gánh vác, các người không cần phải lo."

"Đại tiểu thư, bình thường người lui tới với Vân Lạc Phong, chúng tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng Vân Lạc Phong đã giết người của Linh Thần Đại Lục, bây giờ Tần gia tới cửa hỏi tội, sao chúng ta có thể bao che người nhà của Vân Lạc Phong được? Người Tần gia đã nói, chỉ cần giao nộp người nhà Vân Lạc Phong cho họ, họ sẽ không làm khó những người khác trên Thất Châu Đại Lục....."

Hồng Loan siết chặt nắm đấm.

Sau khi Vân Lạc Phong rời đi không lâu, người Tần gia ở Linh Thần Đại Lục bỗng dưng xuất hiện.
 
Chương 2029: Nguy cơ (5)


Edit: Sahara

Bất luận là Thánh Nữ Tộc, hay là Quân gia, cũng đều bị người Tân gia đánh trọng thương. Sinh mạng Quân lão gia tử lại càng nguy hiểm trong sớm chiều. Vì thế, Hồng Loan tự mình chủ trương, đón người Vân gia về phủ châu chủ Đông Châu.

Bởi vì, người có thể che chở cho Vân gia lúc này, chỉ còn mỗi mình phủ Đông Châu bọn họ....

"Thật ra, trong khoảng thời gian này, ta đã chuẩn bị tốt mọi chuyện." Hồng Loan từ từ đứng lên: "Ta đã chuẩn bị đường lui cho chúng ta! Phụ thân, nữ nhi thỉnh cầu người, đợi khi người Tần gia đánh đến, xin người hãy đưa người Vân gia rời đi."

"Loan nhi, con muốn làm gì?" Sắc mặt Hồng Lăng trầm xuống: "Cha sẽ không để con đi mạo hiểm."

"Cha, trước giờ nữ nhi chưa từng xin cha chuyện gì, đây là lần đầu tiên nữ nhi thỉnh cầu người! Lấy cốt khí làm người của Vân gia, họ chắc chắn sẽ không để cho con hy sinh vì họ. Vì thế, lúc đó phải phiền cha nghĩ ra một lý do đưa bọn họ đi, tuyệt đối không thể để họ xuất hiện."

"Loan nhi!"

"Quân lão gia tử đang dưỡng thương ở Thánh Nữ Tộc, những thế lực có giao hảo với Lạc Phong đều bị tổn thương trầm trọng. Hiện giờ, thế lực có thể bảo vệ Vân gia chỉ có mình chúng ta mà thôi."

Nếu không nhờ trước khi đi Vân Lạc Phong đã để lại nhiều linh dược, thì e là Quân lão gia tử đã sớm trọng thương không có thuốc trị mà mất mạng.

Hồng Lăng nhìn thái độ kiên quyết của Hồng Loan, nói: "Loan Nhi, để cha lưu lại cho, con hãy đưa người Vân gia đi đi."

"Cha, thực lực hiện giờ của cha không bằng nữ nhi!" Hồng Loan nhìn thẳng vào mắt Hồng Lăng: "Hiện tại, trên Thất Châu Đại Lục này, chỉ có mỗi mình con đột phá đến Thần Linh Giả mà thôi."

Tim Hồng Lăng run lên.

Con gái trưởng thành quá nhanh, bây giờ ngay cả ông cũng không bằng được con gái.

"Vì vậy, chỉ có con mới cầm chân đám người Tần gia kia lại được mà thôi."

Nàng từng thề trên sinh mạng của mình, nên dù chết cũng phải tuân thủ lời hứa với Vân Lạc Phong.

"Chắc chắn sẽ có cách khác. Thời hạn Tần gia cho chúng ta vẫn còn ba ngày, trong ba ngày này, chúng ta sẽ tìm được biện pháp thôi. Loan Nhi....." Hồng Lăng nôn nóng đi đến trước mặt Hồng Loan: "Phụ thân không thể để mình con đối mặt với nguy hiểm."

Ông chỉ có một đứa con gái, ông làm sao đành lòng nhìn nó chịu một chút thương tổn nào?

Nếu con gái xảy ra chuyện gì bất trắc, làm sao ông sống nổi đây?

Hồng Loan lắc đầu, mắt phượng ngập tràn khí phách lẫn kiên định.

Ba ngày.

Chớp mắt đã trôi qua.

Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng người Tần gia định ra.

Trong ba ngày qua, người của phủ châu chủ Đông Châu không hề chợp mắt, lẳng lặng chờ đợi ngày hôm nay đến.

Dù nơi này là Thất Châu Đại Lục, nhưng Tần gia muốn tìm một người, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vì thế, bất luận giấu người Vân gia ở nơi nào cũng đều không thoát khỏi tai mắt Tần gia.

Điều bọn họ có thể làm chính là kéo dài được một ngày thì hay một ngày, cố gắng kéo dài đến khi Vân Lạc Phong và Vân Tiêu trở về.

Chỉ cần hai người họ trở về, tất cả nguy hiểm sẽ được hóa giải.

"Tới rồi!"

Dường như cảm nhận được lực lượng cường đại truyền đến bầu trời, chân mày Hồng Loan khẽ động, nàng chậm rãi đứng dậy, một thân hồng y đỏ rực như lửa, thần sắc quả cảm cùng cương quyết.

"Phụ thân, người mau đưa người Vân gia rời đi ngay đi. Để con ở lại cản bọn chúng!"

"Loan Nhi!" Hồng Lăng bước tới giữ chặt cổ tay Hồng Loan: "Con không thể...."

Sống lưng Hồng Loan chợt cứng đờ, nàng gỡ tay phụ thân mình ra, rũ mắt thật thấp.

"Nhờ cha!"

Dứt lời, Hồng Loan bước từng bước kiên định, đi về phía đại môn.

"Châu chủ!"

Chúng trưởng lão đều biến sắc, mặt mày tái nhợt, nếu không tại Vân gia, thì đâu phát sinh những chuyện này.

"Đi!" Hồng Lăng bi thương, thống khổ nhìn theo bóng lưng đứa con gái duy nhất của mình: "Ta không thể biến con ta thành kẻ thất hứa. Các ngươi lập tức bảo vệ người Vân gia rời khỏi nơi này!"
 
Chương 2030: Nguy cơ (6)


Edit: Sahara

Nói xong, Hồng Lăng vội vàng đi về phía tiểu viện_nơi mà mọi người Vân gia đang ở.

Trong tiểu viện.

Vân lão gia tử đang hết sức nhàm chán, Vân Thanh Nhã thì bầu bạn cùng Ninh Hân, Tiểu Nhược Thủy ngoan ngoãn ngồi chơi trên thảm dưới sàn, đôi mắt bé tròn xoe long lanh, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Đám trẻ con Vân Lạc Phong đã thu nhận lúc Vân Nhược Thủy bị bắt cóc thì đang ngồi xếp bằng tu luyện.

Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần không ở đây, sau khi Vân Lạc Phong đi, hai người họ cũng ra ngoài rèn luyện, hiện giờ cũng không biết hai người đang ở nơi nào.

Đôi long phụng thai Diệp Tà và Diệp Quân theo Diệp lão gia tử trở về Vô Hồi Đại Lục, Diệp Hi Mạch và Diệp Kỳ chia nhau ra ngoài rèn luyện. Nên lúc này, bọn họ không có mặt ở đây.

Đúng lúc này, Vân lão gia tử nhìn thấy Hồng Lăng đang vội vàng đi đến, hai mắt ông lập tức sáng lên, giọng nói giả vờ hờn giận: "Các người cuối cùng cũng tới."

Nghe thấy giọng nói có phần oán giận của Vân lão gia tử, sắc mặt mấy người phủ châu chủ đều không được đẹp cho lắm. Vẫn là Hồng Lăng khoan dung lên tiếng: "Vân lão gia tử, mọi người đi theo ta, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!"

Rời khỏi?

Mọi người Vân gia cùng sửng sốt.

Vân Thanh Nhã nhíu mày: "Lão châu chủ, ngài có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao thời gian vừa qua, các người không để chúng tôi trở về Quân gia, cũng không cho chúng tôi ra ngoài?"

Thực tế, đến tận bây giờ, người Vân gia vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi mọi người tiễn Diệp lão gia tử về đến Vô Hồi Đại Lục thì chuẩn bị quay lại Thất Châu Đại Lục, nào ngờ vế đến Quân gia thì chỉ thấy một mảnh hỗn độn, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì thì mọi người đã bị Hồng Loan vội vàng đưa về phủ châu chủ Đông Châu.

Cũng may người Tần gia chỉ biết hung thủ giết Tần Lạc là Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong là người Vân gia, những chuyện khác ở Long Khiếu Đại Lục và Vô Hồi Đại Lục, bọn họ không điều tra tới.

Điều duy nhất bọn họ biết thêm, chính là Vân Lạc Phong có quan hệ với Quân gia ở Thất Châu Đại Lục.

Dù Vân Lạc Phong họ Vân.

Nhưng ngoại trừ muốn bắt Vân Lạc Phong và người Vân gia, đám người Tần gia lại không định dễ dàng buông tha cho những người khác, chính vì vậy nên họ đã đánh trọng thương tất cả những người có quan hệ tốt với Vân Lạc Phong.

Vốn dĩ, người Tần gia cho rằng mấy người bị trọng thương sẽ không sống được, nào ngờ trước khi đi, Vân Lạc Phong đã lưu lại rất nhiều linh dược, cũng nhờ vậy mà bọn họ giữ lại được một mạng.

"Vân công tử, công tử đừng hỏi nhiều, mau theo ta rời khỏi đây nhanh lên." Hồng Lăng cau mày, gấp rút nói.

Vân lão gia tử cũng đã nhận ra điểm không thích hợp,mặt ông không còn vẻ oán giận như vừa nãy nữa: "Lão châu chủ, xin ngài nói rõ đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, ngài bảo chúng tôi đi theo ngài rời khỏi như thế nào đây?"

"Đúng rồi, Hồng Loan cô nương đâu?" Ninh Hân phát hiện thêm một điểm không đúng: "Tại sao ngài bảo chúng tôi đi theo ngài, nhưng lại không thấy Hồng Loan cô nương đâu cả? Lão châu chủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa nghe nhắc đến Hồng Loan, cuối cùng Hồng Lăng cũng không thể ngăn được bi thương thống khổ của mình, đáy mắt ông ngập tràn đau đớn.

"Con gái ta, vì mọi người mà đi ngăn cản kẻ địch, hiện giờ, mọi người phải lập tức đi theo ta, không thể để con gái ta.... Hy sinh oan uổng được!"

Dù Loan Nhi đã đột phá đến Thần Linh Giả thì thế nào?

Đám người kia, ai nấy cũng đều mạnh hơn Loan Nhi.

Loan Nhi chỉ có một thân một mình, còn có cơ hội sống sót sao?

Thần sắc Vân Thanh Nhã đột ngột trở nên lạnh lùng: "Ngài nói Hồng Loan cô nương một mình đi ngăn cản kẻ địch? Những kẻ địch đó là nhắm vào Vân gia chúng tôi đúng không? Biến cố mà Quân gia tao ngộ lần trước cũng là vì Vân gia chúng tôi đúng không?"
 
Chương 2031: Thà chết không lùi (1)


Edit: Sahara

Trong nhất thời, Hồng Lăng cảm thấy nghẹn lời. Ông biết, nếu bây giờ không nói tình hình thực tế cho người Vân gia biết, họ sẽ không chịu đi theo ông.

Cho nên, Hồng Lăng không giấu giếm thêm nữa, kể hết mọi chuyện ra....

Sau khi nghe chân tướng sự việc, biểu cảm Vân Thanh Nhã càng thêm sắc lạnh: "Tại sao mọi người không sớm nói chuyện này cho chúng tôi biết? Nếu kẻ địch nhằm vào Vân gia chúng tôi mà đến, vậy thì Vân gia chúng tôi đứng ra là được, hà tất liên lụy tới người vô tội?"

"Vân đại ca!" Ninh Hân đưa tay tới, nắm lấy bàn tay đang run run của Vân Thanh Nhã, rồi ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Hồng Lăng: "Có thể phiền ngài chăm sóc cho Thủy Nhi được không? Còn có bọn trẻ này nữa?"

Hồng Lăng biết người Vân gia muốn làm gì, ông hơi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng đành bất đắc dĩ im lặng.

"Được!"

"Mẹ!" Vân Nhược Thủy đứng dậy, nắm chặt tay Ninh Hân: "Thủy Nhi cũng muốn đi!"

"Không được! Thủy Nhi, con phải ở lại nơi này, để cha mẹ và gia gia đi đối phó những kẻ kia." Vẻ mặt Ninh Hân rất dịu dàng: "Còn nữa, nếu thấy cha mẹ không về, con phải lập tức nghĩ cách đi tìm đường tỷ của con, chỉ có ở cạnh đường tỷ, con mới được an toàn."

Ninh Hân dặn dò Vân Nhược Thủy xong thì nhìn sang Vân Thanh Nhã, nét mặt dịu dàng đoan trang giờ đây tràn đầy quật cường.

"Vân đại ca, chúng ta đi thôi!"

Từ một khắc gả cho Vân đại ca, cả đời Ninh Hân_nàng chính là người của Vân gia.

Bất luận có bao nhiêu khó khăn gian khổ, nàng và phu quân cũng sẽ cùng tiến cùng lùi.

"Đừng mà, mẹ!"

Vân Nhược Thủy òa khóc nức nở, bé giơ tay muốn kéo mẫu thân lại, nhưng lại bị mấy người phía sau giữ chặt.

Nước mắt giàn giụa ướt đẫm gương mặt bé nhỏ, hai tay vẫn vươn về trước, cố bắt lấy bóng lưng cha mẹ và gia gia đang ngày càng đi xa....

Cuối cùng, bé chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng người thân biến mất khỏi tầm mắt...

___________

Bầu trời phủ châu chủ Đông Châu bị bao trùm bởi một màu u ám.

Giữa không trung, một nam nhân tay cầm chiến kích uy dũng như chiến thần đang đứng yên bất động.

Thần sắc hắn ta lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm nói: "Người Vân gia ở đâu? Mau giao chúng ra đây! Có lẽ, ta sẽ suy nghĩ lại, chừa cho ngươi một con đường sống."

Hồng Loan nhếch mép cười khẩy, một mình chắn trước đại môn phủ châu chủ, toàn thân hồng y đỏ rực tựa như ngọn lửa đang cháy bừng bừng.

"Muốn đi vào? Vậy thì phải bước qua thi thể ta trước!"

Giọng điệu Hồng Loan vô cùng khí phách, giữa hai mày là thần sắc kiên quyết không thể nào lay động.

"Hừ!" Nam nhân kia lạnh lùng nhìn Hồng Loan: "Nếu ngươi nhất quyết muốn bao che cho đám người Vân gia, vậy thì kết cục của ngươi cũng sẽ giống như đám người Quân gia và Thánh Nữ Tộc kia."

Hồng Loan vẫn không hề dao động, trong lòng nàng chỉ có một tín niệm duy nhất, đó là không thể cô phụ gởi gắm của bằng hữu.

Cho dù cái giá phải trả..... Là mạng sống của mình!

"Hồng Loan_ta, đời này có thể gặp được một bằng hữu như Vân Lạc Phong, đáng để ta lấy mạng tương giao, vậy là đủ rồi!"

Bóng dáng Hồng Loan lúc này trông hơi mờ ảo, nhưng lại xinh đẹp vô cùng, cả người như tỏa sáng.

"Trước khi đi, Lạc Phong đã nhờ ta chăm sóc người thân của cô ấy, ta tuyệt đối sẽ không thất hứa."

Nam nhân kia nghe những lời này của Hồng Loan, nội tâm âm thầm dấy lên một tia thưởng thức, nhưng nó chỉ thoáng qua trong một giây, rất nhanh đã biến mất.

Dù nữ tử này có ưu tú hơn thì đã sao?

Vân Lạc Phong kia đã giết người của Tần gia, dù đó chỉ là một phản đồ bị trục xuất, nhưng Tần gia cũng sẽ không cho bất kỳ người nào được phép giết ả ta
 
Chương 2032: Thà chết không lùi (2)


Edit: Sahara

Nếu không, mặt mũi Tần gia biết để ở đâu?

"Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế thì đừng trách sao ta không hạ thủ lưu tình! Người đâu, lên cho ta! Giết!"

Nam nhân kia phất tay, thản nhiên hạ lệnh sát tử, ánh mắt hắn nhìn Hồng Loan là ánh mắt của kẻ đứng trên cao, đang nhìn một người chết.

Không sai! Trong mắt hắn ta, Hồng Loan chính là một người đã chết.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột ngột truyền tới từ phía sau.

Hồng Loan sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn, khi thấy người đến là mọi người trong Vân gia, trái tim Hồng Loan lập tức trở nên gấp gáp: "Sao mọi người lại đến đây?"

Vân lão gia tử chắp tay sau lưng, mặt già vô cùng nghiêm nghị, bước nhanh tới bên cạnh Hồng Loan.

Vân Thanh Nhã và Ninh Hân đi theo phía sau Vân lão gia tử, tuy không nói gì cả nhưng thần sắc đều nặng nề như nhau.

"Các ngươi là người phương nào?" Nam nhân kia lạnh lùng hỏi.

"Làm sao? Không phải các ngươi muốn tìm Vân gia à? Bây giờ chúng ta đã đến, ngươi lại hỏi chúng ta là người phương nào?" Vân lão gia tử lộ vẻ mặt mỉa mai, giọng điệu đầy châm chọc.

Nam nhân kia hất cằm, phát ra khí thế bức người, nói: "Thì ra các ngươi chính là người Vân gia, nếu vậy, phiền các ngươi đi theo ta một chuyến!"

"Ngươi bắt chúng ta là muốn uy hiếp cháu gái ta?"

Vân lão gia tử lạnh lùng hỏi.

Trước đây, châu chủ Bắc Châu từng liên kết với Thánh Nữ Tộc làm ra loại chuyện này. Không ngờ, hiện tại, người của Linh Thần Đại Lục cũng dùng cùng một phương thức đó.

"Trừ phi ngươi muốn tất cả bọn chúng chôn cùng với các ngươi, bằng không, bây giờ các ngươi lập tức ngoan ngoãn đi theo ta!" Nam nhân kia lười nói chuyện dư thừa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Vân lão gia tử tức đến đỏ bừng mặt mũi, hai mắt bừng lên ngọn lửa phẫn nộ.

"Phụ thân!" Vân Thanh Nhã giơ tay cản Vân lão gia tử lại, rồi ngẩng đầu nhìn lên nam nhân kia: "Nếu chúng ta đi theo ngươi, ngươi thật sự sẽ tha cho những người khác?"

"Đúng vậy!" Trong mắt nam nhân kia xuất hiện một tia khinh thường đối với Vân Thanh Nhã.

"Được! Chuyện ai làm, người nấy chịu! Người ngươi muốn là người Vân gia chúng ta, không liên quan đến những người khác, ta đi theo ngươi. Còn về lão gia tử nhà ta, tuổi ông đã lớn, không chịu nổi vất vả, thê tử ta chỉ là một nữ nhân, không nên lôi họ vào chuyện này."

Vân Thanh Nhã nhẹ nhàng gỡ tay Ninh Hân ra, một mình đi về phía đám người Tần gia.

"Vân đại ca!" Ninh Hân nôn nóng, vội vàng chạy theo Vân Thanh Nhã: "Chúng ta là phu thê, thiếp sẽ không trơ mắt nhìn chàng một mình xông vào hố lửa, cho dù chết, thiếp cũng muốn được chết cùng chàng."

Làm sao nàng có thể không biết tính cách của Vân đại ca?

Chàng tuyệt đối sẽ không để bản thân liên lụy đến Phong Nhi.

Vì thế.....

Chắc chắn là chàng quyết tâm chết!

Bước chân Vân Thanh Nhã thoáng ngừng lại, nhưng vẫn không nói gì, sau đó tiếp tục bước về phía trước. Rất nhanh, Vân Thanh Nhã đã đến trước mặt đám người Tần gia.

Nam nhân kia nhếch mép cười, duỗi tay về phía Vân Thanh Nhã, tuy nhiên, đúng vào lúc này lại có một đạo lực lượng bất ngờ đánh về phía này, làm hắn phải lập tức thu tay, chân lùi về phía sau mấy bước.

Hồng Loan lúc này đã bay lên giữa trời, hồng y bay phất phới càng giống ngọn lửa đang cháy.

"Ta không cần biết các người muốn làm gì, ta chỉ biết, ta đã hứa với Lạc Phong sẽ bảo vệ các người. Làm người không thể thất tín! Lời mà Hồng Loan này đã hứa, dù chết cũng phải thực hiện."
 
Chương 2033: Thà chết không lùi (3)


Edit: Sahara

Hồng Loan nói với Vân Thanh Nhã và Ninh Hân, xong liền chuyển tầm mắt về phía đám người Tần gia.

"Ta còn chưa chết, ai đam mang người từ phủ châu chủ Đông Châu của ta đi?"

Giọng nói ngông cuồng đầy khí phách của Hồng Loan đánh mạnh vào nội tâm những người đang có mặt ở đây, làm họ phải chấn động.

Ngay cả kẻ địch như Tần gia cũng có chút khâm phục Hồng Loan.

Đương nhiên, cảm thấy khâm phục là một lẽ, bọn họ tuyệt đối không quên mục đích đến nơi này....

"Hồng Loan!"

Hồng Lăng từ xa vừa chạy đến đã thấy Hồng Loan dẫn đầu tấn công, trái tim ông muốn rớt ra ngoài. Thế nhưng, trong đám người Tần gia kia, tùy tiện chọn đại một người cũng có thể giết ông dễ như giết một con kiến. Ông không phải là đối thủ của chúng.

Trên bầu trời u ám lại có một ánh lửa xẹt ngang xẹt dọc. Thân ảnh Hồng Loan thoăn thoắt nhanh như chớp, lướt xuyên qua đám người....

Trong đám người Tần gia, ngoài trừ nam nhân kia thì những người còn lại đều là Thần Linh Giả.

Tuy Hồng Loan đã đột phá đến cảnh giới Thần Linh, nhưng nàng vẫn không phải là đối thủ của đám người này.

Ầm!

Một tên cao thủ đánh trúng ngực Hồng Loan, Hồng Loan phun một ngụm máu, giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng xong, nàng lại tiếp tục xông tấn công mãnh liệt.

Y phục trên người Hồng Loan đã hơi tơi tả, người đầy vết thương, máu trên cánh tay cũng đã chuyển sang màu đen, nhưng Hồng Loan vẫn kiên cường đứng giữa trời, dùng thân mình ngăn chặn đám người Tần gia tiến công.

"Đủ rồi!"

Ninh Hân che miệng: "Hồng Loan cô nương, đã đủ rồi! Cô không đánh lại bọn họ đâu, mau dừng tay đi!"

Đủ?

Sao mà đủ được?

Mình đã hứa với Lạc Phong, vậy thì có chết cũng phải bảo vệ họ.

Hồng Loan vẫn nắm chặt thanh kiếm, khí thế sát phạt không hề suy giảm.

Trên người Hồng Loan đã chồng chất vết thương lớn nhỏ, nhưng dù vậy, Hồng Loan vẫn không có ý định lùi lại nửa bước....

"Không biết tự lượng sức!" Nam nhân kia thấy Hồng Loan đã đuối sức, hắn nhếch mép cười khẩy một tiếng rồi lao xuống, lực lượng cường hãn bao lấy nắm đấm của hắn ta, bất ngờ đánh thẳng vào lòng ngực Hồng Loan....

Phụt!

Hồng Loan nôn máu không ngừng, tay nàng bắt lấy, giữ chặt cánh tay của nam nhân kia.

Trong mắt nam nhân kia xuất hiện một tia kinh ngạc.

Hắn đã sớm đột phá đến cảnh giới Thiên Thần, vậy mà.... Hiện tại lại bị một Thần Linh Giả giữ chặt tay không rút ra được?

"Hồng Loan_ta......" Miệng đầy máu tươi, nhưng Hồng Loan vẫn mỉm cười, cuồng ngạo nói: "Hôm nay, dù ta phải táng thân tại đây, ta cũng sẽ kéo hết tất cả các ngươi cùng xuống địa ngục chung với ta!"

Hồng Loan giơ cao thanh kiếm đã nhiễm đỏ máu tươi chính mình, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng chém mạnh trường kiếm xuống, nhắm thẳng vào nam nhân kia.

Nam nhân kia muốn tránh thoát khỏi tay Hồng Loan nhưng lại phát hiện không cách nào nhúc nhích được. Hắn giận tím mặt, kích phát khí thế đánh vào người Hồng Loan.

Cả người Hồng Loan giờ như chiếc quạt nan rách nát, bị đánh văng ra xa, miệng nôn đầy máu, sắc mặt tái nhợt gần như trắng toát.

Cũng trong lúc đó, trường kiếm đã kịp chém xuống, nếu không nhờ thực lực của hắn là Thiên Thần Giả, thì toàn bộ cánh tay hắn ta đã bị chém đứt rồi.

Bả vai hắn ta bị chém xuống rất sâu, máu ồ ạt tuôn ra, nhuộm đỏ hết vạt áo.

"Loan Nhi!" Hồng Lăng hét lên một tiếng hét tê tâm liệt phế, nhanh chóng lao tới cạnh Hồng Loan, nước mắt chảy xuôi xuống: "Loan Nhi, chúng ta đừng liều mạng nữa, cha không muốn mất con....."

Mấy người Vân lão gia tử cũng tới cạnh Hồng Loan, lấy một cây linh dược ra cho nàng ăn.
 
Chương 2034: Thà chết không lùi (4)


Edit: Sahara

Máu tuy đã ngừng chảy, nhưng ngũ tạng lục phủ trọng thương quá nặng không thể lành nổi.

"Các người lui ra!" Dù bị thương rất nặng, nhưng Hồng Loan vẫn gượng đứng dậy, nàng đẩy Hồng Lăng qua một bên: "Bây giờ, lập tức, đi ngay!"

Đi?

Chuyện này là không thể!

Nhưng để Tần gia đưa người Vân gia đi ngay trước mặt nàng, vậy nàng còn mặt mũi nào đối diện với Lạc Phong nữa?

"Loan Nhi!" Hồng Lăng muốn ngăn, tiếc là Hồng Loan đã lao tới trước mặt đám người Tần gia rồi.

"Hửm?" Nam nhân kia vô cùng kinh ngạc: "Trúng một đòn vừa rồi của ta mà vẫn có thể sống?"

Hồng Loan không trả lời, chỉ hơi nheo mắt....

Cuồng phong chợt nổi, trong nháy mắt, khí thế trên người Hồng Loan đột ngột tăng cao, mái tóc đen dài vũ động mạnh mẽ trong cuồng phong.

Đừng nói là đám người Tần gia đang đứng gần Hồng Loan nhất, ngay cả mấy người Vân lão gia tử cũng phát hiện hơi thở Hồng Loan có điểm không đúng.

"Hồng Loan cô nương, mau dừng tay!" Mặt mày Ninh Hân tái đi, nàng cả kinh, vội vã hét lớn.

"Loan Nhi!"

Bước chân Hồng Lăng lảo đảo, mấy lần muốn tiến tới gần con gái nhưng đều bị cuồng phong quanh người Hồng Loan thổi bay. Ông chỉ có thể đứng đó nhìn con gái đứng giữa gió lốc....

"Ngươi....." Nam nhân kia càng kinh ngạc hơn, hắn cắn răng nhìn hồng y nữ tử trước mặt, hỏi: "Ngươi đã dùng bí thuật gì để tăng thực lực?"

Hồng Loan ngước đôi mắt phượng chứa cái nhìn lạnh băng lên, đợi khi cuồng phong quanh người lặng xuống, nàng mới tiến về phía đám người Tần gia.

"Trong khoảng thời gian qua, ta tình cờ gặp được kỳ ngộ giúp ta đột phá Thần Linh Giả, bí pháp này là ta thu hoạch được trong lần kỳ ngộ đó...."

Thế nhưng, cái giá phải trả sau khi sử dụng bí pháp này.... Rất đắt!

Có điều, nàng không hối hận!

Hồng Loan tiến tới ngày càng gần, thì ánh mắt nam nhân kia ngày càng lạnh hơn. Hắn ta quát lớn: "Lên cho ta! Giết chết ả!"

Đám cường giả Tần gia lập tức hồi thần, lập tức xông về phía Hồng Loan.

Rầm!

Quanh người Hồng Loan lại nổi lên cuồng phong, đám người Tần gia xông về phía nàng đều bị gió lốc thổi bay đi, bọn chúng chật vật ngã xuống đất, nôn máu không ngừng.

"Ta đã nói rồi, chỉ cần Hồng Loan ta chưa chết, các người đừng hòng động đến một sợi tóc của Vân gia."

"Hồng Loan_ta, nói được làm được!"

Hồng Loan chậm rãi nâng tay lên.

Nam nhân kia vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, không biết Hồng Loan định làm gì? Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì lòng bàn tay Hồng Loan chợt xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa kia càng lúc càng cháy dữ dội, nháy mắt đã phóng đến trước mắt đám người Tần gia...

Phừng!

Ngọn lửa mãnh liệt cắn nuốt cả người nam nhân kia. Bên trong ngọn lửa không ngừng vang lên tiếng hét đau đớn khôn cùng của hắn ta.

Hồng Loan chao đảo, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa mà ngã xuống.

Ngay khoảnh khắc Hồng Loan ngã xuống, lực lượng trong người cũng biến mất. Hồng Loan bây giờ như diều đứt dây, trông thật yếu ớt.

"Loan Nhi!" Hồng Lăng bước nhanh tới cạnh Hồng Loan, nắm lấy tay con gái mình, nói: "Con... Hà tất gì....?"

Hồng Loan mỉm cười: "Ít nhất con cũng đã giữ tròn lời hứa!"

Có lẽ cảm nhận được hơi thở Hồng Loan càng ngày càng yếu, Vân lão gia tử vội vàng lấy hết linh dược trong nhẫn không gian ra, sắc mặt vô cùng nôn nóng.

"Đây là tất cả linh dược cháu gái ta để lại, mau cho Hồng Loan cô nương ăn đi."
 
Chương 2035: Thà chết không lùi (5)


Edit: Sahara

Vân lão gia tử luôn rất keo kiệt, vậy mà vì cứu Hồng Loan, ông đã lấy ra hết tất cả linh dược cất giấu nhiều năm, mày cũng chẳng nhíu lấy một cái.

"Không cần đâu!" Hồng Loan yếu ớt lắc đầu: "Dù có nhiều linh dược hơn cũng không cứu được Hồng Loan, người đừng lãng phí!"

Hồng Lăng càng nắm chặt tay con gái hơn, mặt giàn giụa nước mắt.

Vân Thanh Nhã và Ninh Hân đứng một bên, mặt đầy bi thương.

Cuối cùng, Vân gia bọn họ vẫn không giúp ích được gì cả.

Ngược lại còn liên lụy Hồng Loan....

"Ha ha ha...."

Bỗng nhiên, trong ngọn lửa vang lên tiếng cười điên cuồng, không bao lâu sau, ngọn lửa vốn đang cháy bừng bừng lại từ từ dịu đi rồi tắt ngấm.

Đôi con ngươi của Hồng Loan tối lại, hắn ta không chết?

"Ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút bản lĩnh này của ngươi là đủ để giết ta?" Giọng nói nam nhân kia mang theo vẻ đắc ý: "Hiện giờ, ngươi vì sử dụng bí thuật cưỡng ép tăng thực lực mà không sống được bao lâu nữa, đợi ngươi chết rồi, ta xem còn ai có thể ngăn cản ta?"

Hồng Loan ho khụ khụ, mặt mày tái nhợt: "Chạy, chạy mau! Các người mau rời khỏi nơi này!"

"Đi?"

Nam nhân kia cong môi mỉm cười: "Ngươi nghĩ bọn chúng có thể đi à? Chuyện mà Tần gia ta muốn làm, chưa bao giờ không làm được. Hiện tại, người đầu tiên ta muốn giết chính là ngươi!"

Y phục trên người nam nhân kia đã bị lửa thêu trụi, hiện giờ hắn ta hoàn toàn lỏa thể.

"Uỳnh!"

Trong lúc mọi người còn chưa kịp nhận ra thì nam nhân kia đã lao đến trước mặt Hồng Loan, đánh một chưởng vào người nàng.

Mà dưới uy áp của hắn ta, những người khác không tài nào nhúc nhích được, nói gì đến chuyện cứu Hồng Loan.

Tuy nhiên.....

Ngay lúc này lại đột ngột nổi lên một cơn gió nhẹ, một nam tử bỗng dưng xuất hiện, từ trên trời giáng xuống, duỗi hai tay ôm Hồng Loan vào lòng, dùng lưng mình hứng chịu đòn công kích của nam nhân kia.

Phụt.

Máu tươi phun ra từ miệng nam tử vừa xuất hiện, văng xuống đất như mưa tuyết màu đỏ, một ít rơi trên gương mặt tái nhợt của Hồng Loan.

Con ngươi Hồng Loan nở rộng, ngơ ngác nhìn nam tử đang ôm mình.

"Nam Cung..... Vân Dật?"

Tại sao....

Hắn lại ở chỗ này?

"Hồng Loan, xin lỗi, ta tới muộn!" Khóe miệng Nam Cung Vân Dật cong lên một nụ cười yếu ớt,  giọng điệu khi nói có chút khó khăn.

Tim Hồng Loan co thắt, chóp mũi thấy cay cay chua xót, có chút xúc động muốn khóc.

"Ta sử dụng bí pháp, vốn không sống được bao lâu nữa, huynh còn thay ta đỡ một đòn vừa rồi làm gì?"

"Ta không muốn thấy nàng bị thương....."

Chỉ vậy thôi!

Tiếc là, hắn vẫn đến muộn.

"Nam Cung Vân Dật, thực lực huynh lại tăng rồi, thật đáng mừng!"

Hồng Loan mỉm cười.

Trước đó, Nam Cung Vân Dật vì muốn sánh vai cùng Hồng Loan nên quyết tâm ra ngoài rèn luyện, không ngờ khi trở về, thu hoạch cũng không nhỏ, vậy mà đã là.... Thần Linh Giả...

Đương nhiên, nếu Nam Cung Vân Dật không may mắn gặp được kỳ ngộ giống như Hồng Loan, thì dù có rèn luyện cả ngàn năm trên Thất Châu Đại Lục này, cũng đừng hòng đột phá đến cảnh giới này...

"Ta nổ lực đột phá chính là vì muốn đứng bên cạnh nàng, nếu không có nàng, thực lực ta tăng lên cũng có tác dụng gì đâu?" Nam Cung Vân Dật nhìn sắc mặt Hồng Loan càng ngày càng kém, nội tâm khó đè nén thống khổ: "Vì vậy, nàng nhất định phải cố gắng kiên trì, chờ huynh đệ ta trở về cứu nàng...."

Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong quen nhau cũng đã hai kiếp.

Trong cảm nhận của Nam Cung Vân Dật, chỉ có chuyện Vân Lạc Phong không muốn làm, chứ không có chuyện gì Vân Lạc Phong không làm được.
 
Chương 2036: Thà chết không lùi (6)


Edit: Sahara

Hồng Loan cười chua xót: "Xin lỗi, ta không thể kiên trì được nữa. Ta tưởng sử dụng bí pháp đó sẽ có thể giết được chúng, không ngờ, ta đã quá xem thường những người này..."

"Nếu huynh đã trở về, vậy trách nhiệm bảo vệ Vân gia, ta giao lại cho huynh...."

Hồng Loan vẫn mỉm cười như cũ, nhưng hơi thở của nàng lại càng lúc càng yếu dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất nơi lòng ngực của Nam Cung Vân Dật.....

"KHÔNG!"

Nam Cung Vân Dật siết chặt cả người Hồng Loan vào lòng, phát ra một tiếng gầm thống thiết.

Mấy người Hồng Lăng cùng ngây dại, ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhìn Hồng Loan đang được Nam Cung Vân Dật ôm trong lòng.

"Lão châu chủ!"

Không biết người nào thét lên một tiếng kinh hãi, những người khác lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy Hồng Lăng đã ngất xỉu. Hai người trong số đó nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cả người Hồng Lăng.

"Vân đại ca...." Mắt Ninh Hân nhuộm đầy bi thương: "Là chúng ta liên lụy Hồng Loan cô nương, tất cả đều là lỗi của chúng ta....."

Nếu Vân gia họ đủ mạnh, có phải sẽ không xảy ra những chuyện như hôm nay không?

Nếu họ không theo Hồng Loan về Đông Châu, có phải Hồng Loan sẽ không chết không?

Cho nên, tất cả đều là lỗi của Vân gia họ?

Là chính họ đã hại Hồng Loan.

Nam Cung Vân Dật vẫn ôm chặt thi thể Hồng Loan, y từ từ đứng lên, hai mắt y lúc này đã phủ đầy tơ máu, ngập tràn sát khí liếc nhìn nam nhân đứng cách đó không xa.

"Là ngươi hại chết Hồng Loan!"

"Kẻ tổn thương nàng, đều đáng chết!"

Lúc Nam Cung Vân Dật nói lời này, thân mình đều run lên.

Thời khắc này, trong đầu Nam Cung Vân Dật chỉ có một ý nghĩ.

Giết bọn người kia, báo thù cho Hồng Loan!

Nam nhân kia cười lạnh: "Ngươi và nha đầu kia chỉ là Thần Linh Giả mà thôi, ngươi cho rằng ngươi đủ bản lĩnh giết ta à?"

Nam Cung Vân Dật không trả lời, mà từ từ đặt thi thể Hồng Loan xuống, đáy mắt Nam Cung Vân Dật lúc này chỉ còn lại dịu dàng nồng ấm.

"Chờ ta! Chờ ta giết hết những kẻ đó, ta sẽ đi theo nàng. Bất kể đi trên cầu Nại Hà hay băng qua dòng Vong Xuyên, chúng ta đều không xa nhau."

Quá trình hai người họ quen biết không được vui vẻ gì mấy, hắn chỉ vô tình thấy nàng tắm, từ đó về sau liền bị nàng truy sát không ngừng.

Có ai ngờ rằng, trong lúc bị nàng truy sát, hắn đã sa vào lưới tình của nàng tự lúc nào, chính hắn cũng không biết.

Khi Nam Cung Vân Dật vừa đặt thi thể Hồng Loan xuống đất, hắn liền trở tay, một thanh kiếm lập tức xuất hiện.

Cả người Nam Cung Vân Dật như một cơn gió, nháy mắt đã tới trước mặt nam nhân kia.

Nam nhân kia cũng rút kiếm, cả hai người đều khuếch tán lực lượng cường đại, làm cho thiên địa cũng phải biến sắc.

Hai người, một người là Thiên Thần Giả, người còn lại, chỉ là Thần Linh Giả.

Thế nhưng.......

Trước đó, ngọn lửa của Hồng Loan đã khiến nam nhân kia bị nội thương, nên khi đối diện với Nam Cung Vân Dật hùng hùng hổ hổ như vậy, hắn ta ứng phó có chút khó khăn.

Nếu không phải như vậy, e là Nam Cung Vân Dật không có khả năng đánh thắng nam nhân kia.

Còn về những cao thủ khác của Tần gia.....

Bọn chúng đều bị ngọn lửa của Hồng Loan thêu rụi thành tro hết cả rồi....

______________

Dưới tiếng gọi không ngừng nghỉ của chúng trưởng lão Đông Châu, Hồng Lăng từ từ tỉnh dậy. Khi liếc mắt nhìn đến thi thể nằm yên bất động của Hồng Loan, đáy mắt Hồng Lăng lập tức tràn đầy bi thương tuyệt vọng.

Đời này của ông chỉ có một đứa con gái, ông đã dành hết tất cả tình yêu thương cho nó.

Bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bảo ông làm sao chịu nổi?

Vân lão gia tử đi đến trước mặt Hồng Lăng, cúi người thật sâu, gương mặt già nua ngập tràn áy náy.

"Hồng lão châu chủ, tất cả mọi chuyện đều từ Vân gia mà ra, Hồng Loan cô nương cũng vì Vân gia mà chết, là Vân gia chúng tôi có lỗi với ngài."
 
Chương 2037: Phẫn nộ (1)


Edit: Sahara

Hồng Lăng nhắm mắt lại, rất lâu sau ông mới mở mắt ra, đau thương trong mắt chỉ tăng thêm chứ chẳng nguôi được phần nào. Hồng Lăng nhìn xác con gái mình lẳng lặng nằm yên trên đất.

Ông đi đến cạnh xác con gái, ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt vuốt gương mặt đã mất hết huyết sắc của Hồng Loan.

"Chuyện này không thể trách các người, muốn trách thì phải trách đám người Tần gia tán tận lương tâm kia."

Dù chìm trong đau thương, nhưng Hồng Lăng vẫn còn giữ được lý trí.

Ông biết chuyện gì không thể oán trách người Vân gia.

"Loan Nhi, con đừng sợ, cha sẽ không để con cô đơn một mình." Hồng Lăng ôm thi thể Hồng Loan lên, bước từng bước nặng nề đi vào trong phủ đệ châu chủ.

Hồng Lăng bước đi nặng nề nhưng vẫn rất trầm ổn. Tuy nhiên, nhìn bóng lưng của ông, người ta lại có cảm giác như ông có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Lão châu chủ!"

Chúng trưởng lão Đông Châu đều biến sắc, sợ Hồng Lăng sẽ nghĩ quẩn.

Nghe thấy tiếng gọi phía sau, Hồng Lăng ngừng bước, ông lại rũ mắt nhìn gương mặt con gái mình, cố nén bi thương mà nói: "Ta chỉ muốn đơn độc làm bạn với con ta một lát, sẽ không nghĩ quẩn, các ngươi cứ yên tâm!"

Nói xong, ông lại tiếp tục cất bước, bỏ lại mọi người đứng dõi theo phía sau.

Mà lúc này, trên không trung, Nam Cung Vân Dật hóa bi thương thành sức mạnh, liều mạng chiến đấu.

Dưới cách đánh không muốn sống của Nam Cung Vân Dật, nam nhân kia cuối cùng cũng không thể chống đỡ tiếp, hắn ta bị Nam Cung Vân Dật đánh một quyền vào ngực, cả người rơi xuống đập mạnh trên nền đất.

Toàn bộ mặt đất rạn nứt rồi sụp xuống thành một cái hố to.

Tuy nhiên......

Nam Cung Vân Dật vẫn không dừng tay, từng quyền từng quyền vung lên hạ xuống, nhắm thẳng mục tiêu là nam nhân dưới hố.

Nam nhân kia nôn máu liên tục, da thịt trên người chẳng còn chỗ nào lành lặn, cả người mất hết sức lực không bò dậy nổi, chỉ có thể dùng đôi mắt âm u nhìn Nam Cung Vân Dật đang đứng giữa không trung.

"Ta là người Tần....."

Hắn ta còn chưa nói hết câu thì đã bị một quyền của Nam Cung Vân Dật cắt ngang.

Chính Nam Cung Vân Dật cũng không biết, mình đã đánh hắn ta bao nhiêu quyền.

Trong đầu Nam Cung Vân Dật lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh trút hơi thở cuối cùng của Hồng Loan.

Đợi đến khi Nam Cung Vân Dật thấm mệt, nam nhân kia cũng đã tắt thở. Thân mình Nam Cung Vân Dật giữa không trung chợt chao đảo, suýt nữa thì vô lực rơi xuống, may mắn là hắn vẫn còn gượng chống đỡ được, dù có hơi chật vật.

"Hồng Loan...."

Nam Cung Vân Dật không nhìn thấy thi thể Hồng Loan đâu thì lập tức hoảng loạn chạy như điên vào trong phủ châu chủ.

Khi nhìn thấy thi thể Hồng Loan được đặt ngay ngắn trên giường, nước mắt Nam Cung Vân Dật mới rơi như vỡ đê, nện mạnh một quyền xuống đất.

"Nếu ta có thể đến sớm hơn, Hồng Loan sẽ không..... Sẽ không....."

Nam Cung Vân Dật tự đổ hết trách nhiệm lên người, cho rằng tại bản thân tới trễ nên Hồng Loan mới mất mạng.

Nam Cung Vân Dật siết chặt nắm đấm, đột ngột đứng lên xoay người định đi ra khỏi phòng.

"Ngươi muốn đi đâu?"

Hồng Lăng cũng đang chìm trong đau thương, nhìn thấy hành động này của Nam Cung Vân Dật thì vô thức hỏi.

Nam Cung Vân Dật ngừng bước, đáp: "Báo thù cho nàng!"

"Dù ngươi đã giết được tên Thiên Thần Giả kia, nhưng bằng vào thực lực hiện giờ của ngươi, vốn không phải là đối thủ của Tần gia. Ngươi đi chỉ là tự tìm đường chết."

Con gái đã chết, ông không muốn lại có thêm người nào hy sinh.

Nam Cung Vân Dật lúc này không còn chút dáng vẻ ung dung tiêu sái nào nữa, trong mắt chỉ có thù hận và sát ý: "Thực lực không đủ thì lấy mạng ra liều! Ta sẽ không để Hồng Loan chết oan ức như vậy! Tất cả những kẻ có liên quan đến cái chết của nàng, ta đều bắt chúng phải trả giá đắt."
 
Chương 2038: Phẫn nộ (2)


Edit: Sahara

Dứt lời, Nam Cung Vân Dật liền đi ra khỏi phòng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Hồng Loan, đợi ta....

Đợi ta báo thù cho nàng xong, chân trời góc biển, thiên đàng hay địa ngục, ta đều ở bên cạnh nàng.

Đời đời kiếp kiếp không xa!

Hồng Lăng hơi hé miệng, nhưng đến cuối cùng cũng không có cản Nam Cung Vân Dật. Ông quay đầu lại nhìn con gái mình, nắm lấy bàn tay đã không còn chút độ ấm nào của Hồng Loan.

"Loan Nhi, tiểu tử Nam Cung kia không tệ, đáng tiếc, con và nó lại có duyên không phận."

"Loan Nhi, dưới Suối Vàng, con có gặp được mẫu thân con không? Nếu có duyên, chắc hai người sẽ gặp nhau. Nhưng mẫu tử hai ngươi đoàn tụ, lại bỏ lại một mình cha ở dương trần, Loan Nhi, sao con nhẫn tâm như vậy?"

"Nhưng cha không trách con. Con hết lòng tuân thủ lời hứa, phụ thân tự hào vì con...."

Hồng Loan không cách nào nghe được những lời này của Hồng Lăng, vẻ mặt nàng an bình, không đau thương, không thống khổ, cũng chẳng có vui mừng, cứ lẳng lặng nắm đó như đang ngủ, làm người ta không tài nào nhìn ra, nữ tử trên giường đã sớm không còn hơi thở.

__________________

Trong thành Đông Châu.

Vân Lạc Phong đang đi thì đột nhiên dừng bước, có lẽ do phát hiện điều gì đó bất thường. Nàng hỏi Vân Tiêu: "Vân Tiêu, chàng có cảm giác được có điều gì khác lạ không?"

Vân Tiêu đứng một bên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, hắc y như đêm thỉnh thoảng lại bị cơn gió nhẹ làm lay động. Dù chỉ đứng đó như vậy thôi nhưng Vân Tiêu cũng thu hút không ít ánh nhìn của các cô nương.

"Không rõ lắm!"

Từ sau khi tiến vào thành Đông Châu, bọn họ liền phát hiện thành Đông Châu không còn náo nhiệt như trước đây, không khí hình như yên tĩnh đến lạ thường.

Vân Lạc Phong không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy bất an, nàng nhìn đại môn phủ châu chủ cách đó không xa phía trước, nói: "Vân Tiêu, mẹ, chúng ta đến phủ châu chủ xem thử."

Sau khi rời khỏi Phong Vân Đại Lục, địa điểm nàng tới chính là ngoại thành Đông Châu. Muốn biết thời gian qua Thất Châu Đại Lục đã xảy ra chuyện gì, cách nhanh nhất là đi tìm Hồng Loan.

Nghĩ đến đây, bước chân Vân Lạc Phong không khỏi nhanh hơn, đi thẳng về phía phủ châu chủ....

Trong ngoài phủ châu chủ treo đầy lụa trắng, người người ra vào đều mang nét mặt buồn bã bi thương.

Vân Lạc Phong vừa thấy thì nội tâm lập tức căng thẳng, chẳng lẽ trong phủ có người vừa qua đời?

"Nhị thúc!"

Vân Lạc Phong chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng vội vàng truy hô.

Nghe được tiếng gọi, thân mình Vân Thanh Nhã lập tức cứng đờ, dường như không dám tin mà quay phắt đầu lại, tức khắc, một gương mặt tuyệt mỹ vô cùng quen thuộc đập ngay vào mắt Vân Thanh Nhã.

"Phong Nhi, con.. Con về rồi?"

Môi Vân Thanh Nhã run run, nhớ đến cái chết của Hồng Loan, gương mặt Vân Thanh Nhã liền bị áy náy và đau khổ phủ kín.

Tuy nhiên, một giây tiếp theo, tất cả biểu cảm trên mặt Vân Thanh Nhã đều cứng đờ....

"Đại tẩu?" Hai mắt Vân Thanh Nhã gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Linh đang đứng cạnh Vân Lạc Phong, gương mặt thanh lãnh liền hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn khiếp sợ: "Phong Nhi, vị cô nương này là ai? Tại sao lại có diện mạo giống đại tẩu đến như vậy?"

"Nhị đệ!" Bạch Linh nhìn biểu cảm của Vân Thanh Nhã, hơi hơi cong môi: "Sao hả? Tẩu trở về, đệ không hoan nghênh à?"

Giọng nói tuy lâu rồi chưa nghe, nhưng vẫn còn rất quen thuộc, quen thuộc đến vừa nghe thấy thì cả người Vân Thanh Nhã lập tức run lên, đôi mắt thanh triệt bắt đầu nhòe lệ.

"Người thật sự là đại tẩu? Tẩu chưa chết?"

Đại tẩu còn sống?

Người vẫn còn sống....

Vân Thanh Nhã không biết hiện tại mình nên có tâm trạng thế nào, nếu không phải vì cái chết của Hồng Loan, đoán chừng hắn sẽ rất hưng phấn. Thế nhưng, khăn tang phủ châu chủ còn treo trước mặt, Vân Thanh Nhã thật sự không thể dâng lên cảm giác vui mừng nổi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top