Dịch Full Quân Tử Có Cửu Tư

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


Dịch: Minovan

Trong lúc nội bộ nhà họ Trần đang tranh đấu ác liệt nhất thì Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư lại lặng lẽ bỏ đi, ngay đến cả Trần Tĩnh Khang cũng không biết họ rời đi từ lúc nào. Đến khi cậu phát hiện rằng mình bị bỏ rơi thì đã quá muộn, trong lòng tràn đầy cảm giác tủi thân không có cách nào diễn tả, mãi cũng không biến mất.

Khi tất cả mọi người nhận ra Trần Mộ Bạch không thấy đâu thì cũng không một ai có cảm giác thoải mái, buông lỏng vì thế cục hiện giờ đã thiếu bớt đi một bên tranh đấu, ngược lại ai ai cũng lo lắng không thôi. Trần Mộ Bạch vốn nổi tiếng là một người không sợ trời, chẳng sợ đất, không ai có thể nhìn thấu được tâm tư, suy nghĩ của anh. Ngay khi tất cả mọi người còn đang hoang mang, bồn chồn suy đoán về ý đồ của Trần Mộ Bạch thì thật ra lúc ấy Trần Mộ Bạch đang bị Cố Cửu Tư chỉ huy phơi chăn trên chiếc sào ngoài sân.

Phương Nam vào độ cuối thu, tuy không có cái se se giống như mùa thu ở phương Bắc nhưng bầu trời vẫn vô cùng trong xanh. Thời tiết ngày hôm nay vô cùng đẹp, hai người họ đã sống ở đây được vài hôm, nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn với cuộc sống thanh nhàn, thoải mái như thế này. Sau khi ăn sáng xong, hai người vốn đang nằm trên ghế mây tắm nắng ở ngoài sân thì tự nhiên Cố Cửu Tư lại đưa ra ý kiến phơi chăn, Trần Mộ Bạch không còn cách nào khác, chỉ đành để cô nằm im tại chỗ còn mình thì phải đứng dậy làm theo ý định của cô.

Cố Cửu Tư thì tỏ ra vô cùng thoải mái và thư giãn, cô nằm im ở đó, một chốc lát lại mở mắt ra chỉ huy anh phải làm như thế này, thế nọ. Cô nằm dưới gốc cây quế trong vườn, lúc ấy lại đúng độ hoa quế đang nở, khắp vườn tràn ngập một mùi hương thơm ngọt. Cô nằm im một chỗ, hít lấy hương thơm đang quanh quẩn nơi đây, trong lòng đột nhiên cũng trở nên ngọt ngào không kém.

Trần Mộ Bạch đã bao giờ làm những việc như thế này bao giờ, nên động tác có vẻ không được linh hoạt và có đôi chút vụng về. Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của anh, cuối cùng vẫn không kiềm chế được phải bật cười, sau đó thì nửa giả nửa thật trêu chọc anh vài câu.

“Mộ thiếu, không biết làm việc này sao? Không thì gọi chú Phương và Trần Tĩnh Khang đến đây để hầu hạ Mộ thiếu nhé?”

Thực ra, Trần Mộ Bạch cũng không phải là một người không biết làm những việc như thế này. Lúc anh còn ở Mỹ, đều là anh tự chăm sóc cho bản thân mình, chỉ là sau khi trở về nước lại được sống một cuộc sống nhung lụa, nên những kỹ năng trong cuộc sống thường ngày cũng kém đi một chút.

Gió từ đâu bỗng chốc thổi tới, hoa quế trong vườn bay lượn không ngừng trên không trung rồi rơi xuống. Trần Mộ Bạch nghe vậy thì cũng không tỏ ra tức giận, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô đang ngồi dưới một bầu trời đầy hoa, nghiêng đầu nhìn anh cười đầy khiêu khích.

Bị cô khiêu khích như vậy cũng chẳng phải là chuyện một, hai lần.

Trước đây, cô cũng từng nhìn anh với ánh mắt đầy khiêu khích như vậy, thế nhưng trong đáy mắt không hề mang theo ý cười.

Trước đây, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thách thức đó của cô anh cũng sẽ cười, nhưng trong ánh mắt không có sự nuông chiều hiện có.

Không có ai có thể ngang ngược như vậy trước anh, trừ cô.

Bỗng dưng, một cnh hoa lại rơi trên môi cô, trong lòng anh khẽ động, vứt thứ đồ trong tay xuống, anh nhanh chóng bước lại gần.

Cố Cửu Tư cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, sự nghi hoặc trong lòng còn chưa được giãi bày thì cả người cô bỗng chốc sững lại.

Một tay anh bỗng đặt ra sau đầu cô, một tay áp nhẹ lên má cô, sau đó anh cong lưng xuống nhẹ nhàng chạm khẽ lên môi cô.

Cánh hoa mềm mại, thơm ngọt, nhưng môi cô còn mềm mại và ngọt ngào hơn cánh hoa. Giữa nụ hôn đầy nồng nàn của hai người, vẫn còn hương hoa quế thoang thoảng đâu đấy, vẫn còn hơi thở của đối phương vương vấn, bịn rịn quanh đây.

Bỗng chốc tiếng kêu kinh ngạc bên tai khiến hai người họ đều giật mình, tách khỏi đối phương. Đến khi nhìn thấy rõ người đến là ai thì Trần Mộ Bạch quay ra nhìn Cố Cửu Tư với vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Bác gái ở trước mặt hình như từ trước tới nay đều sống ở ngay bên cạnh căn nhà này, khi bác ấy gặp Trần Mộ Bạch thì liền nhận ngay ra anh. Nghe nói trước khi Nhan Tố Tâm dẫn Trần Mộ Bạch ra nước ngoài thì bác ấy đã từng chứng kiến Trần Mộ Bạch ra đời và lớn lên như thế nào. Thế nhưng bác ấy dường như không biết Trần Mộ Bạch là ai, chỉ coi anh như là đứa bé năm nào mà bà vẫn biết, nên vẫn học theo cách gọi anh hồi bé của mẹ anh, liên tục gọi tiểu Bạch, tiểu Bạch. Gọi nhiều đến mức gương mặt của Trần Mộ Bạch lúc nào cũng tối sầm nhưng bác ấy vẫn không nhận ra.

Ở đây thật ra khá tốt, không có ai biết Mộ thiếu là ai, cũng không ai nhận ra con gái của Vua bài năm nào. Bọn họ chỉ biết rằng đứa bé năm nào mà họ đã từng quen giờ đây lớn rồi nên dẫn người mà mình thương yêu trở về đây, thế nên ánh mắt họ vẫn còn tràn đầy sự quan tâm, chăm sóc, chào đón hai người họ trở lại.

Bác gái này hình như không biết ngại ngùng là gì, người bình thường gặp phải tình cảnh này hầu như đều giả vờ như không nhìn thấy gì hết thế nhưng bác ấy lại cười haha không ngừng, “Đang phơi chăn à? Không cần ngại ngùng làm gì, bác là người từng trải rồi, có gì mà không hiểu chứ? Đúng là người trẻ, tinh lực dồi dào, bình thường, bình thường.”

Cả gương mặt Cố Cửu Tư đã đỏ bừng lên, nghe bác gái kia nói vậy thì càng muốn đào thêm một cái hố để chui xuống.

Chỉ có Trần Mộ Bạch vẫn giữ sắc mặt như thường, lên tiếng hỏi, “Bác có việc gì sao?”

Bác gái đặt đồ trong tay xuống, “Hôm nay bác có hầm canh nên mang qua cho hai đứa một ít, mấy người trẻ như các cháu có ai biết cách chăm sóc người khác. Tiểu Bạch, vợ cháu có thai rồi, cháu cần phải chú ý bổ sung dinh dưỡng cho vợ đi.”

Từ lúc đến đây, tính tình của Trần Mộ Bạch cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, mỉm cười cảm ơn, chỉ là nụ cười này còn chưa thành dạng đã bị tiếng “Tiểu Bạch” kia làm cho cứng ngắc lại, vẻ mặt lại tối sầm.

Cố Cửu Tư đứng ở một bên, hai vai cứ rung lên không ngừng. Bác gái này quả thực là một người rất tốt chỉ có điều thần kinh thô như thép.

Dường như không nhìn thấy sắc mặt đã đen như đít nồi của Trần Mộ Bạch, bác gái còn bước lại gần nói chuyện cùng Cố Cửu Tư, hỏi cô đã được mấy tháng rồi sau đó lại dặn dò thêm những việc cần phải chú ý.

Nhắc đến chuyện ăn uống, Trần Mộ Bạch lại cảm thấy phiền não, sau khi mang thai, cô càng ngày càng kén chọn, khẩu vị cũng kém hẳn, mỗi bữa chỉ ăn được vài miếng là lại buông đũa.

Trần Mộ Bạch sững người lại, sau khi nếm lại từng món một thì đều hỏi cô, “Ăn không ngon à?”

Cố Cửu Tư lắc đầu, “Ngon.”

Trần Mộ Bạch nghe thấy vậy thì lại gắp thêm cho cô, “Nếu ngon thì ăn thêm một ít, ăn nhiều rau chút.”

Cố Cửu Tư lại không hề động đũa, “Không ăn nữa.”

Anh liền buông đũa múc cho cô một bát canh, “Thế ăn canh nhé.”

Cô lại lắc đầu, “Không muốn.”

Vẻ mặt của anh ỉu xìu, “Vậy em muốn ăn cái gì?”

Cố Cửu Tư cau mày lại nghĩ một lúc lâu, nhìn Trần Mộ Bạch sau đó vui vẻ ra mặt, “Em muốn ăn… cái gì ngọt ngọt mềm mềm chút.”

Hai mắt anh khẽ giật, anh đột nhiên hiểu ra, cô đang đợi anh thực hiện việc anh đã nói.

Ngày hôm qua, hai người họ đang ra ngoài đi dạo, đột nhiên gặp một người bán kẹo đường, hình dáng từng cây kẹo vô cùng độc đáo, khác lạ, Cố Cửu Tư vừa liếc mắt đã thấy thích. Thế nhưng món đồ đó ngoài đường trắng ra thì toàn là phẩm màu nên Trần Mộ Bạch nhất quyết không chịu mua.

Cô nịnh nọt, giận dỗi một lúc, cuối cùng Trần Mộ Bạch vẫn phải gật đầu, “Nhưng chỉ được nhìn thôi, không được ăn.”

Mua thì cũng đã mua, nhưng Trần Mộ Bạch đúng là không cho cô ăn dù chỉ là một miếng.

Cố Cửu Tư cầm chiếc kẹo cả đoạn đường, đến khi về nhà vẫn không chịu buông tha, liên tục hỏi ăn một miếng chắc không sao đâu nhỉ.

Cô cũng biết loại đồ ăn này không được sạch sẽ cho lắm, không tốt cho em bé, thế nhưng không biết vì sao, cô càng nhìn lại càng muốn ăn, không thể nào kiềm chế được. Từ trước đến nay cô không biết mình lại ham ăn tục uống đến như vậy.

Sau đó, Trần Mộ Bạch cứ phải liên tục chọc cười giúp cô bớt chú ý đến nó, cho đến khi cô ngủ rồi mới thôi. Sáng sớm nay khi tỉnh dậy, cô không thấy chiếc kẹo đường đó đâu nữa, chắc là đã bị Trần Mộ Bạch vứt đi từ lúc nào rồi không biết.

Trần Mộ Bạch cảm thấy buồn cười liếc nhìn cô, “Cố Cửu Tư, em có thấy dạo này em được chiều quá nên được đằng chân lại lân đằng đầu rồi không?”

Cố Cửu Tư nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu một cái thật mạnh, cực kỳ khách quan trả lời, “Có chút.”

Đôi với thái độ thành thật này của cô, Trần Mộ Bạch vô cùng hài lòng, “Thế có nghĩ đến việc thay đổi không?”

Cố Cửu Tư vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì đặc biệt, “Em vẫn còn nhớ trước đây lúc Mộ thiếu chiều bạn gái, vung tiền như rác còn chả thèm chớp mắt lấy một cái, muốn cái gì được cái đó, tại sao đến lượt em thì lại đối xử khác biệt vậy nhỉ. À đúng rồi, vị tiểu thư nhà họ Thẩm theo anh một thời gian rất dài ý, không biết anh còn nhớ không? Sắp đến sinh nhật người ta rồi đấy, có cần em chuẩn bị quà cáp để gửi cho người ta không?”

Đột nhiên, Trần Mộ Bạch không biết nên nói gì nữa, cảm giác tức nghẹn trong cổ họng, anh vừa muốn lên tiếng nhưng lại không nói ra được một từ nào. Thời gian nào dài cơ chứ? Sinh nhật của người phụ nữ khác thì có liên quan quái gì đến anh cơ chứ?? Lúc ban đầu đáng nhẽ anh không nên để cô đi xử lý mấy việc đó làm gì!

Trần Mộ Bạch nhẫn nhịn, hít một hơi sau đó nhìn người đang cười vô cùng đắc ý kia, “Không phải chỉ là mấy món vừa ngọt vừa mềm sao? Được!”

Sau khi ăn cơm xong Cố Cửu Tư lại cảm thấy buồn ngủ, thấy cô ngủ say rồi, Trần Mộ Bạch mới nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó sang hàng xóm bên cạnh mượn lồng hấp.

Món bánh ngọt này là do Nhan Tố Tâm tự sáng tạo ra, bà vốn là một người rất chăm chút cho cuộc sống. Hồi Trần Mộ Bạch còn nhỏ, bà vẫn thường nghiên cứu ra rất nhiều loại món ăn để làm cho anh. Hồi đó anh vẫn còn rất bé, nên không nhớ được nhiều, thế nhưng món bánh hoa quế này anh lại có ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Thêm một chút nước vào trong bột gạo nếp, men bánh dùng nước ấm để hòa tan, sau đó thêm vào một chút đường trắng. Sau khi bột bánh đã lên men đủ thì mang đi hấp cách thủy. Khi bánh đã chín tới thì rải thêm vào đó những cánh hoa quế đã được rửa sạch, rồi tiếp tục hấp thêm một chút nữa. Lúc Cố Cửu Tư tỉnh lại, liền nhìn thấy một lồng bánh hoa quế nóng hổi, mềm mịn, thơm ngào ngạt ở ngay trước mắt.

Từ đáy mắt cô không thể giấu được sự kinh ngạc lẫn niềm vui, sự mệt mỏi khi vừa mới ngủ dậy ngay lập tức biến mất, “Anh làm à?”

Trần Mộ Bạch vô cùng bình tĩnh hạ tay áo xuống, “Tất nhiên, có phải là trông đẹp và ngon hơn cái kẹo đường dở hơi tối qua không?”

Hai mắt của cô vẫn dính chặt vào lồng bánh hoa quế trắng trắng mềm mại kia, những cánh hoa bé nhỏ tô điểm trên chiếc bánh vô cùng hấp dẫn người nhìn, không nghĩ ngợi gì nhiều cô liền gật đầu ngay tức khắc, “Sao anh lại biết làm món này vậy.”

Trần Mộ Bạch gắp một miếng bánh đưa đến trước mặt cô, “Trước đây mẹ anh vẫn thường làm cho anh ăn, anh từng nhìn mẹ làm rất nhiều lần. Đây là lần đầu tiên làm, em thử xem có ngon không.”

Cố Cửu Tư nhanh chóng cắn một miếng, quả nhiên là vừa ngọt vừa mềm, trong miệng vẫn còn thoang thoảng hương hoa quế đâu đấy, “Ngon lắm.”

Trần Mộ Bạch rút đũa lại, sau đó ăn nốt miếng bánh cô vừa ăn, còn không quên lên tiếng hỏi, “Có cảm thấy được chiều chuộng hơn là Mộ thiếu tiêu tiền như rác với mấy cô gái kia không?”

Cố Cửu Tư đột nhiên bật cười, lúc đó cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ anh còn thực sự để trong lòng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy cảm động. Người đàn ông đã từng là ác ma trong mắt cô giờ đây lại có dáng vẻ thanh nhàn, ôn hòa, giản dị đến vậy. Ngay đến cả gương mặt với từng đường nét góc cạnh sắc sảo, ác liệt, âm u ấy giờ đây cũng trở nên dịu dàng khác thường. Một Trần Mộ Bạch như vậy, ngoài cô ra, có lẽ không ai có thể nhìn thấy được.

Trần Mộ Bạch nhìn cô, sau đó lại gắp một miếng bánh đến trước mặt cô, “Nhìn anh làm gì, ăn đi cho nóng. Nhưng đừng ăn quá nhiều, món này khó tiêu hóa.”

Cố Cửu Tư tuy rằng đã gật đầu đồng ý nhưng cuối cùng vẫn ăn khá nhiều. Trần Mộ Bạch chẳng qua chỉ đi ra ngoài rửa tay mà thôi, đến lúc quay lại thì chiếc lồng hấp đã trống rỗng. Một lúc sau, Cố Cửu Tư đã ôm bụng, mặt mày nhăn nhó quay sang nhìn anh.

Trần Mộ Bạch thở dài một hơi. Anh thay quần áo sau đó lấy thêm một chiếc áo khác mặc thêm cho cô, “Đi nào, ra ngoài đi dạo để tiêu thực.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84


Dịch: Minovan

Bức tường đá ngoài cửa không biết đã được bao nhiêu năm tuổi. Nó khoác lên mình màu xanh đen cũ kỹ xa xưa, đem theo những vết tích trôi chảy của thời gian, thật giống như một bức tranh thủy mặc lâu đời. Trần Mộ Bạch đỡ Cố Cửu Tư đi dạo chầm chậm trên con đường đó. Thời tiết ngày càng rét, Cố Cửu Tư lại vốn sợ lạnh, mùa đông ở đây thì lại lạnh lẽo ẩm ướt nên Trần Mộ Bạch đã phải tìm áo khoác mùa đông để mặc cho cô, còn bản thân thì vẫn mặc rất ít, chỉ mặc thêm một chiếc áo len mỏng màu tro bên ngoài chiếc áo sơ mi mà thôi, còn chiếc áo khoác thì vắt ngang trên tay.

Lúc ấy vốn là giờ bắt đầu làm cơm tối, đi trên đường, hương thơm đồ ăn cứ không ngừng thoang thoảng đâu đây, đằng xa là một nhóm nhỏ mấy đứa bé đang tụm lại nô đùa vui vẻ trên con đường này,

“Lúc còn nhỏ có phải anh cùng thường ra con đường này chơi không?” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn anh, đáy mắt còn mang theo ý cười, phần lông ở quanh cổ áo khoác áp chặt vào mặt càng làm nổi bật lên vẻ trắng hồng trên gương mặt cô.

Trần Mộ Bạch che chở để cho mấy đứa bé đang nô đùa kia không đụng được đến người trong lòng mình. Anh quay đầu lại nhìn những đứa bé ấy, trên mặt chúng là những nụ cười vô lo vô nghĩ, anh cũng bất giác mỉm cười theo, “Hồi đó không có phiền nào, chỉ nghĩ đến chơi gì vui, đến khi trời tối rồi, rất nhiều ông bố bà mẹ đều ra đứng ngoài cửa gọi con về nhà ăn cơm, gọi hết lần này đến lần khác nhưng chẳng ai muốn về cả. Thế nhưng mẹ anh thì không, sau khi làm xong cơm mẹ sẽ đánh đàn, nghe thấy tiếng đàn dương cầm anh sẽ biết đến giờ mình phải về nhà rồi, vừa vào nhà sẽ có thể nhìn thấy mẹ đang ngồi trước đàn dương cầm mỉm cười nhìn anh, bảo anh đi rửa tay để ăn cơm.”

Cố Cửu Tư nhìn anh một lúc, đột nhiên lên tiếng đề nghị, “Tối nay em nấu cơm nhé.”

Trần Mộ Bạch liếc mắt nhìn bụng của cô, “Phụ nữ có thai không được ngửi mùi dầu mỡ và khói.”

Cố Cửu Tư nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì bật cười, “Ai nói vậy.”

Trần Mộ Bạch quay đầu chỉ về hướng ngôi nhà cách vách mình ở đằng xa, không cần nói nhiều.

Cố Cửu Tư lại nghiêm túc nhìn anh vài giây, “Hồi nhỏ anh sẽ như thế nào nhỉ?”

Trần Mộ Bạch tiếp tục nhắc nhở cô chớ vấp phải viên đá dưới chân, “Không phải em đã gặp rồi à.”

Cố Cửu Tư còn chưa chịu từ bỏ, nắm chặt lấy cổ tay anh, “Anh thực sự không nhớ rằng hồi nhỏ đã từng gặp em à?”

Trần Mộ Bạch quay đầu nhìn, cười khổ rồi lắc đầu.

Vẻ mặt cô tỏ ra vô cùng tiếc nuối, “Thế thì tiếc thật đấy, hồi nhỏ em vô cùng xinh xắn, mà anh lại chưa được gặp.”

“Bây giờ cũng xinh.” Trần Mộ Bạch nhẹ giọng trả lời lại, từ trong đáy lòng anh cũng hơi tiếc, nhưng thực sự là dù có nghĩ đến vỡ đầu anh cũng không thể nhớ nổi cô bé đứng trước mặt anh ngày đó tại bệnh viện trông như thế nào nữa.

Sau khi dứt lời, anh liền nắm lấy bàn tay cô, “Tay đã khỏi hẳn chưa?”

Cố Cửu Tư thử động đậy cho anh xem, “Có thể hồi phục được như thế này đã là quá tốt rồi, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẻ còn có thể hồi phục giống y hệt như trước khi bị thương được sao. Anh xem đi, ở đây thời tiết ẩm ướt như vậy, nhưng bây giờ không thấy đau nữa.”

“Không đau là tốt rồi, dạ dày còn khó chịu nữa không?”

“Đỡ hơn rồi.”

“Lần sau đừng ăn nhiều như vậy nữa.”

“Được.”

“Có lạnh không em?”

“Không lạnh đâu.”

“Mệt chưa?”

“Không mệt.”

“Tối nay, em muốn ăn gì?”



Trần Mộ Bạch tiếp tục đỡ cô đi về phía trước, hai người lại câu được câu chăng nói chuyện với nhau

Cố Cửu Tư cứ đi cứ đi rồi đột nhiên dừng lại không chịu bước nữa, cô ngẩng đầu nhìn Trần Mộ Bạch. Ở đây cuộc sống thật yên ả, yên ả đến mức khiến cô nhiều lúc muốn rơi lệ. Giữa bọn họ từ nay sẽ không còn những âm mưu, những toan tính, tranh đấu nữa. Giữa bọn họ sẽ chỉ còn những chuyện nhỏ bé, vặt vãnh. Những chuyện nhỏ nhặt nhưng lại cảm động không thôi. Anh không còn là Mộ thiếu hô mưa gọi gió, nhưng lại là Trần Mộ Bạch khiến cô có thể an tâm mà nương tựa cả đời này.

Trần Mộ Bạch cũng dừng lại nhìn cô, dường như cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh không lên tiếng hỏi, chỉ im lặng đứng đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nở rộ trên gương mặt cô.

Hai người họ đi dạo đến khi trời tối hẳn mới chuẩn bị quay trở lại, trên đường trở về thuận tiện mua đồ ăn, đến khi tính tiền mới phát hiện cả hai người lúc nãy thay quần áo nên quên không đem theo tiền. Cố Cửu Tư vẫn không quên trêu chọc Trần Mộ Bạch, cố gắng nhịn cười nghiêm mặt hỏi anh, “Sao bây giờ, Mộ thiếu, tùy tùng phụ trách cầm tiền không ở đây.”

Trần Mộ Bạch tìm khắp cả người cũng chỉ tìm được vài đồng xu, cũng không biết anh rút được từ đâu ra một tấm thẻ, “Vậy quẹt thẻ đi.”

“Ngại quá, máy quẹt thẻ chỗ tôi hỏng mất rồi, ” Ông chủ nhìn họ, cảm thấy vô cùng kỳ quái, một đôi nam nữ nhìn trông vô cùng sáng sủa, ra ngoài mua đồ sao lại không mang theo tiền chứ.

Trần Mộ Bạch cảm thấy ngượng ngùng, “Vậy lát nữa tôi mang tiền qua trả nhé.”

Cố Cửu Tư giật giật vạt áo của anh, nhỏ giọng nói, “Mộ thiếu, nếu như đây là chỗ khác, đừng nói đến việc lát nữa anh mang tiền qua, người ta còn vui vẻ nịnh nọt tặng không anh không chừng, thế nhưng chỗ này…”

Từ ánh mắt của cô, Trần Mộ Bạch cũng có thể đọc hiểu được nửa câu cuối mà cô không nói ra, ở đây không ai biết anh là ai.

Đây quả thật là lần đầu tiên Trần Mộ Bạch gặp phải chuyện này, nhìn thấy gương mặt ông chủ bắt đầu tối sầm, anh liền quay đầu thấp giọng nói với Cố Cửu Tư, “Vậy thì làm sao bây giờ? Không thì em ở đây đợi anh, đợi anh quay về lấy tiền.”

Cố Cửu Tư chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ đang treo trên tường, “Người ta sắp đóng cửa rồi.”

Ông chủ là một người lỗ mãng, vốn cũng không phải là một người có ttinhs kiên nhẫn, “Này, hai người có mua hay không, không mua thì bỏ xuống đi!”

Trần Mộ Bạch đã bao giờ bị đối xử như vậy, thế nhưng người ta cũng không phải không có lý, nên anh cũng không thể nổi cáu được.

Cố Cửu Tư vốn dĩ cũng chỉ muốn đùa Trần Mộ Bạch mà thôi, thế nhưng nhìn người khác đối xử như vậy với anh thì trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô cầm lấy mấy đồng xu trong tay Trần Mộ Bạch, kéo anh đi đến máy Casino ở bên cạnh. Sau khi thử một vài lần, cô thả nốt đồng tiền xu cuối cùng vào trong. Ngay lập tức, một đống tiền xu từ trong máy Casino rơi xuống leng keng không ngứt. Cố Cửu Tư quay lại bàn thu ngân, cầm lấy đống đồ mà mình vốn muốn mua, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng, “Tiền ông tự lấy đi, tiền dư bọn tôi không lấy, coi như tặng ông.”

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng và đột ngột, máy casino đó vốn bày ở đó biết bao lâu nay, ông ta chưa bao giờ thấy nó rơi được nhiều tiền như vậy. Ông chủ trợn mắt ngạc nhiên nhìn Cố Cửu Tư từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thấy Trần Mộ Bạch đắc ý cười với ông ta rồi mới sải bước đuổi theo người vừa rời đi, mãi mãi một lúc lâu sau ông ta vẫn chưa hoàn hồn.

Trên đường về, Trần Mộ Bạch vẫn cười đến là vui vẻ, cứ bước được vài bước là lại quay đầu nhìn Cố Cửu Tư một cái, sau đó lại tiếp tục cười.

Cố Cửu Tư bị anh nhìn tới mức rợn cả tóc gáy, “Anh làm sao đấy?”

Trần Mộ Bạch cố gắng kiềm chế lại, “Không có gì, chỉ là cảm thấy cưới được một người vợ như vậy thật hãnh diện, sau này ra ngoài không cần mang theo tiền nữa.”

Cố Cửu Tư cau chặt mày, do dự một lúc cuối cùng vẫn lên tiếng, “Thật ra… lúc nãy cũng là do ăn may nữa, lần thả cuối cùng khả năng là mấy đồng xu kia còn không lấy lại được.”

“…”

Hai người cứ thế sống một cuộc sống vô cùng yên bình, Cố Cửu Tư còn nghĩ rằng Trần Mộ Bạch sẽ cảm thấy nhàm chán, thế nhưng cô không nghĩ đến rằng vị thiếu gia này còn tự tìm ra rất nhiều việc để làm, hơn thế còn sống cực kỳ thoải mái.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đến vô cùng lặng lẽ vào một đêm nọ, sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mộ Bạch đã phải đi tìm lò sưởi cầm tay trong nhà để chuẩn bị sưởi ẩm. Cố Cửu Tư chưa bao giờ được nhìn thấy cái này nên vô cùng tò mò, cứ đứng ở một bên chăm chú nhìn.

Trải qua cuộc sống vài tháng ở đây, trong mắt Cố Cửu Tư, bây giờ Trần Mộ Bạch đã là một người không có gì là không biết về việc trong gia đình. Thế nhưng lần này, Mộ thiếu hình như… lạnh quá nên mất hết kỹ năng sao.

Trần Mộ Bạch cầm một đống giấy báo, mảnh gỗ, vải, bật lửa, thử qua vài lần, thế nhưng lửa vừa mới bốc liền nhanh chóng tắt luôn.

Cố Cửu Tư có đôi chút hoài nghi, lại sợ động đến lòng tự tôn của anh, kiềm chế một lúc cuối cùng vẫn đành uyển chuyển lên tiếng hỏi, “Anh… rốt cuộc có biết cách làm không?”

Trần Mộ Bạch sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn không muốn mất thể diện trước mặt người phụ nữ của mình, một tay vừa bận rộn nhóm lửa vừa cố gắng đổi chủ đề, “Sao lại không được, hồi còn nhỏ anh đã nhìn biết bao lần, một lúc nữa sẽ được thôi.”

Cố Cửu Tư cuối cùng đã tìm được trọng điểm, “Chỉ là nhìn thôi à?”

“…” Trần Mộ Bạch im lặng.

“Hồi anh còn nhỏ… là mấy tuổi? Anh chắc là anh còn nhớ?”

“…” Trần Mộ Bạch thẹn quá hóa giận, “Đương nhiên nhớ! Anh nhớ rõ ràng mà!”

Cố Cửu Tư quay đầu sang một bên rồi trộm cười, hai bả vai rung lên không ngừng, trong lòng không ngừng nói thầm, ngay đến cả em như thế nào còn không nhớ, còn tự nói rằng bản thân mình trí nhớ tốt.

Trần Mộ Bạch buồn bực gục đầu không thèm quen tâm đến cô, bận rộn một lúc lâu sau cuối cùng lò sưởi mới bắt lửa, không khí trong phòng cũng bắt đầu ấm dần hẳn lên.

Vẻ mặt anh vô cùng đắc ý liếc cô rồi mỉm cười, Cố Cửu Tư thấy cả tay cả người anh đều dính đầy tro, bụi, ngay đến cả gương mặt đẹp đẽ kia cũng có vết tro vô cùng rõ ràng, ai có thể tin được người này có bệnh cuồng sạch sẽ chứ?

Cố Cửu Tư cầm lấy một chiếc khăn ấm giúp anh lau mặt, Trần Mộ Bạch cũng ngoan ngoãn đứng một chỗ, “Tí nữa anh sẽ đưa em đi đào mấy củ khoai lang trong vườn, vứt vào trong lò này để nướng, ăn ngon lắm.”

Hai người còn đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Mộ Bạch gạt gạt đống tro trong lò, “Chắc là bác gái bên cạnh mang khoai lang cho chúng ta đấy, để anh đi mở cửa.”

Trần Mộ Bạch vừa mới mở cửa thì đã thấy bác gái bên cạnh nhà xông vào trong. Anh còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe thấy bác gái cứ liến thoắng một hồi, dặn dò không ngừng.

“Bác phải đi xa một chuyến, đây là cháu nội bác, hai đứa giúp bác chăm nó hai ngày nhé. Chỉ độ hai ngày thôi, trong túi này là những đồ vật nó cần dùng, cháu cầm đi đã.”

Bác gái nói xong thì liền ôm đưa bé đặt vào trong lòng Trần Mộ Bạch.

Trần Mộ Bạch vô cùng hoảng hốt, “Việc này…”

Anh còn chưa kịp nói lời từ chối thì bác gái kia đã vội vội vàng vàng đi được rất xa rồi.

Anh cúi đầu nhìn đứa bé được quấn chặt trong tã đột nhiên khúc khích mỉm cười với anh, từ miệng bé có thể thấy thấp thoáng những chiếc răng bé nhỏ đang nhú, nhìn qua trông vô cùng trộm vía, đáng yêu.

Lúc Cố Cửu Tư bước ra ngoài tìm anh thì thấy anh đang vụng về đứng ở đó, dáng vẻ còn cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận, và có phần mất tự nhiên.

Từ trước đến nay, Mộ thiếu luôn có thể hô mưa gọi gió, không có gì là không biết, cô đã từng bao giờ thấy được nét mặt này trên gương mặt của anh bao giờ, cộng thêm với việc trên tay anh còn buộc túi lớn túi nhỏ trông không hề phù hợp với hình tượng của anh chút nào, đột nhiên cô không kiềm chế được mà bật cười.

Nét mặt anh bỗng thoáng qua sự quẫn bách, sau đó lại cố gắng tỏ ra như không có việc gì, hơi nâng đứa bé đang i a trong lòng lên rồi hỏi, “Phải… làm sao đây?”

Cố Cửu Tư cong lưng cười đến mệt rồi mới ho nhẹ hai tiếng, cố gắng kiềm chế lại rồi tỏ ra nghiêm túc trả lời, “Em cũng không biết.”

Hai người họ nếu bảo họ bày mưu, tính kế thì có thể, còn đối với một đứa bé như thế này thì lại chẳng biết phải làm thế nào, ngay tức khắc hai người liền ngây ngốc nhìn nhau.

Nước miếng của đứa bé rây lên áo anh, rồi đứa bé lại mở miệng nhìn anh cười không ngừng, cứ mỗi lần cười thì nước miếng lại rây ra nhiều hơn. Cố Cửu Tư thấy Trần Mộ Bạch đang cố gắng kiềm chế không nổi cáu thì lại càng không nén nổi cười.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85


Dịch: Minovan

Cũng may là đứa bé này vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu, sau khi ăn uống no say thì im lặng nằm trong lòng Cố Cửu Tư, mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn ngó khắp nơi, không hề sợ người lạ, chỉ cần chọc một chút là liền cười khúc khích.

Cố Cửu Tư vốn thích trẻ con, cảm giác trẻ con giống như những thiên sứ vậy, vô cùng thuần khiết, chân thật. Vì vậy mà cô dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào đứa bé đó, hoàn toàn không thèm quan tâm đến Trần Mộ Bạch dù chỉ là một chút. Trần Mộ Bạch bỗng dưng có cảm giác… ghen tỵ, cứ một lát là lại dùng tay véo véo lên gương mặt mịn mà trắng nõn của đứa bé, bởi vì không biết đứa bé tên là gì, nên cứ liên tục gọi là “bé mập”, sau khi bị Cố Cửu Tư cằn nhằn vài lần thì mới chịu dừng, đương nhiên cũng là chỉ những lúc cô không có ở đó mà thôi.

Cố Cửu Tư muốn đi thay quần áo nên đành để Trần Mộ Bạch ôm đứa bé một lúc, ai ngờ được bé mập vừa nằm trong lòng Trần Mộ Bạch liền gào lên khóc.

Đối với một “sinh vật” bé bỏng, yếu đuối này, Trần Mộ Bạch không biết mình nên ôm đứa bé chặt hơn một chút hay không, nếu nên thì sức lực như thế nào là đủ, động tác anh trở nên cứng ngắc, kỳ cục, đứa bé vừa lên tiếng khóc anh liền vứt lại cho Cố Cửu Tư, vẻ mặt giống như vừa trút được một gánh nặng vô cùng to lớn.

Kỳ lạ là, đứa bé vừa được Cố Cửu Tư ôm vào trong lòng thì không còn khóc nữa, cô bật cười, “Nó biết anh không thích nó, nên không muốn anh ôm đấy.”

“Một đứa con nít, biết cái gì chứ.” Trần Mộ Bạch chớp mắt tỏ vẻ khinh thường, “Nó cũng không thích anh, anh cũng không thích ôm nó.”

Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì quay đầu sang một bên, mím môi nhịn cười.

Sau đó, Trần Mộ Bạch vẫn phải miễn cưỡng ôm lấy đứa bé rồi nâng đứa bé ra trước mặt mình tỉ mỉ đánh giá, hai người một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt bé, mỗi bên là một vẻ mặt khác nhau.

Một lúc sau, Trần Mộ Bạch đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhìn đứa bé sau đó mỉm cười, “bé mập” ngay tức khắc lại oa oa gào lên khóc.

Lần này, Trần Mộ Bạch không còn vì việc này mà cảm thấy buồn bực nữa ngược lại còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Sau khi thay xong quần áo, Cố Cửu Tư đẩy cửa bước vào thì đúng lúc bắt gặp Trần Mộ Bạch đang mím môi, giơ tay ra chuẩn bị véo má “bé mập”, nghe thấy đằng sau có tiếng động nên quay đầu lại nhìn cô, bàn tay vốn đang giơ ra lại từ từ duỗi xuống, nhè nhẹ vỗ lên lưng bé rồi lẩm bẩm nói nhỏ, “Không hề mập chút nào hết, thật là ngoan.”

Còn chưa dứt lời, anh bất chợt cảm thấy người ướt ướt, anh cau mày, quay đầu hỏi Cố Cửu Tư đầy nghi hoặc, “Sao anh lại cảm thấy nóng nóng nhỉ?”

Cố Cửu Tư dường như đã đoán ra được điều gì đó, cô bước lại gần rồi cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó vô cùng bình tĩnh trả lời, “Bé tiểu rồi.”

Trần Mộ Bạch cúi đầu nhìn đứa bé, nó vẫn vô cùng bình thản trước việc này, anh nghiến chặt răng hỏi, “Dám tè lên người tao?!”

Vẻ mặt đứa bé cực kỳ vô tội, quẫy đạp hai tay dường như muốn được Cố Cửu Tư ôm.

Cố Cửu Tư bật cười, “Lúc nãy, chắc chắn là anh ức hiếp thằng bé rồi, nên nó mới dám tè lên người anh đó.”

Trần Mộ Bạch cực kỳ khinh thường và chán ghét, “Ức hiếp nó? Thực lực khác xa, anh không nhẫn tâm xuống tay.”

Hai người đàn ông một lớn một bé, đấu trí đấu sức cả một ngày trời, vốn tưởng rằng đến đêm là có thể yên tĩnh một chút, thế nhưng trước khi đi ngủ Trần Mộ Bạch lại cảm thấy cực kỳ tổn thương.

Anh đứng ở cạnh giường nhìn một lúc, sau đó giơ tay chỉ, “Thằng bé mập này sao lại nằm ngủ ở giữa chúng ta?”

Cố Cửu Tư vừa dỗ đứa bé ngủ vừa lên tiếng trả lời, “Vậy anh định để nó ngủ ở đâu?”

Vẻ mặt của anh nghiêm chỉnh như đang bảo vệ chủ quyền của mình, “Em là vợ anh, ngủ bên cạnh em lại là chồng của một người khác, em vứt anh vào chỗ nào rồi?”

Cố Cửu Tư cảm thấy kỳ quặc, liếc nhìn anh, “Anh nói linh tinh gì đấy, nó mới có mấy tuổi.”

Tuy Trần Mộ Bạch vô cùng không hài lòng, thế nhưng sau khi xem xét, nghiên cứu một lúc vẫn không tìm được một chỗ khác thích hợp hơn nên đành chấp nhận hiện thực này.

Hai người họ chăm sóc đứa bé cả ngày trời cũng bắt đầu cảm thấy mệt, Trần Mộ Bạch ngáp liên hồi, “Sao nó vẫn không chịu ngủ vậy?”

Cố Cửu Tư cũng gần như sắp gục xuống vì buồn ngủ rồi, mơ màng lên tiếng đề nghị, “Anh thử hát ru đi.”

Tuy Trần Mộ Bạch không còn đủ tỉnh táo nhưng vẫn từ chối ngay lập tức, “Không hát, khúc hát ru của anh phải hát cho con gái anh nghe chứ.”

Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì tỉnh hẳn, “Sao anh chắc là con gái vậy, nhỡ đâu là con trai thì sao?”

“Em thích con trai hay con gái?”

“Thế nào cũng thích.”

Trần Mộ Bạch cau mày, im lặng một lúc lâu, rồi dường như đấu tranh một lúc lâu mới miễn cưỡng đưa ra quyết định, “Vậy đi… nếu là con trai thì anh đành miễn cưỡng chấp nhận nuôi tạm vậy.”

Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì cũng im lặng theo, sau đó mới lên tiếng, “Hổ dữ không ăn thịt con.”

Trần Mộ Bạch dụi dụi mắt, sau đó lại ngáp một cái thật to, “Đúng vậy, anh cũng đâu có định ăn thịt con đâu.”

Cố Cửu Tư lặng lẽ sờ lên bụng mình, con à, con tự cầu phúc cho mình đi.

Ba người họ không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, nửa đêm Trần Mộ Bạch giật mình tỉnh lại bởi tiếng khóc của đứa bé. Anh lập tức ngồi dậy, ngăn Cố Cửu Tư đang chuẩn bị ngồi dậy theo anh, “Đêm lạnh, em đừng dậy.”

Dứt lời, anh liền ôm đứa bé rồi đi vòng quanh trong phòng để dỗ dành nó.

Bụng của Cố Cửu Tư càng ngày càng to, nên dễ mệt hơn ngày trước, cô vừa dựa vào thành giường vừa nhìn theo anh, trong lòng vẫn cảm thấy không an tâm, “Có phải thằng bé đói rồi không? Anh sờ thử xem, có phải là tiểu rồi không?”

Trần Mộ Bạch vừa dỗ dành đứa bé vừa lên tiếng trả lời, “Anh biết rồi, em mau ngủ tiếp đi.”

Hành hạ, dằn vặt một lúc lâu, “bé mập” mới chịu nín khóc, nhưng cứ nằm sấp trên bả vai của Trần Mộ Bạch không chịu xuống, cũng không để cho anh ngồi, vừa ngồi xuống là nó sẽ giả vờ khóc, lần này đổi lại khiến cho Trần Mộ Bạch cũng muốn rơi lệ.

Cố Cửu Tư mím môi cười, “Thằng bé thích anh đó.”

Vẻ mặt anh vô cùng đau khổ, “Sao anh cảm thấy… nó như là đang cố tình hành hạ anh ấy.”

Sau đó, Cố Cửu Tư lại mơ mơ màng màng thiếp đi, Trần Mộ Bạch sợ đứa bé làm ồn khiến cô mất ngủ nên ôm đứa bé ra sofa ngoài phòng khách chơi.

Đêm khuya tĩnh lặng, bé mập nằm trên sofa ngoan ngoãn, không khóc, không làm loạn, những ngón tay bé tí tẹo, múp míp nắm chặt lấy bàn tay của Trần Mộ Bạch, hai mắt to sáng trong, long lanh nhìn anh, còn miệng thì haha cười, hưng phấn đến mức hai tay cứ múa loạn lên, cũng làm khơi dậy cả sự ấm áp từ đáy lòng của anh. Trần Mộ Bạch cúi đầu hôn lên mặt bé, ngay tại thời khắc đó, anh đột nhiên nhận ra rằng, nếu như đứa bé trong bụng Cố Cửu Tư là một bé trai, thực ra cũng không tồi.

Trần Mộ Bạch cài lại chiếc chăn trên người bé, sau đó ngồi xuống tấm thảm đặt trước sofa, rõ ràng biết rằng thằng bé không biết nói chuyện, nhưng vẫn lên tiếng nói chuyện với nó, “Sao cháu vẫn chưa ngủ vậy?”

Bé mập đột nhiên lại nhấc chân đạp chiếc chăn ra, phun phun nước lẩm bẩm không rõ, “Pa..papa…”

Trần Mộ Bạch hơi giật mình, sau đó nghiêm túc giải thích, “À… chú không phải ba của cháu.”

Bé mập không hề quan tâm đến việc đó vẫn tiếp tục phun nước trong miệng, “Papapa.”

“Chú thật sự không phải ba của cháu mà.”

“Papa.”

“Không cho phép cháu gọi là ba!”

“Papa.”

Một lớn một nhỏ ồn ào đến tận khuya. Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Cửu Tư vừa tỉnh dậy thì phát hiện ra bên cạnh không có ai, cô vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy hai người họ đang ở trong phòng khách.

Lúc đó, mặt trời vừa mới lên cao, trong ánh nắng dịu dàng, nhẹ nhàng, anh gục đầu trên sofa ngủ rất sâu. Một tay đặt dưới đầu, một tay khác thì ôm lấy đứa bé đề phòng đứa bé rơi xuống. Cố Cửu Tư đứng từ xa ngắm nhìn, không biết vì sao cô đột nhiên cho rằng sau này Trần Mộ Bạch sẽ là một người cha tốt, cho dù đứa bé của hai người bọn họ có là trai hay là gái.

Chiều ngày hôm đó, bác gái nhà bên quay lại đón đứa bé đi, bé mập dường như không muốn xa hai người bọn họ, nên khóc lóc không thôi, cứ giơ tay ra muốn Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư ôm. Trần Mộ Bạch vốn đã định giơ tay ra, thế nhưng thấy nước mắt nước mũi của đứa bé rơi xuống không ngừng, anh liền nhanh chóng trốn đi.

Bác gái bật cười, “Không sao đâu, vậy bác đi nhé.”

Trần Mộ Bạch đứng ở cửa nhìn theo bé mập đang khuất dần đằng xa, không an tâm, lên tiếng hỏi Cố Cửu Tư, “Sao nó lại khóc dữ vậy?”

Cố Cửu Tư cũng nhìn theo hướng đó, “Lúc này anh còn chán ghét việc thằng bé khóc đó, sau này con của chúng ta khóc như thế, nước mắt nước mũi đầy mặt anh cũng định thật sự không quản sao?”

Trần Mộ Bạch dường như đã có tính toán hết, “Anh muốn sinh con gái, công chúa nhỏ sẽ không khóc đến mức xấu xí như thế, con gái của anh , thì anh sẽ không để nó phải khóc đâu.”

Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì bật cười, cô xoay người bước vào trong phòng, “Vậy thì em phải rửa mắt mong chờ rồi, hy vọng đến lúc đó anh đừng có lúng ta lúng túng, chân tay luống cuống đấy.”

Thời gian lại trôi đi nhanh chóng, thoắt cái lại sắp đón năm mới, hai người họ vẫn theo thói quen cũ đến suối nước nóng ở trên núi, còn chưa bước vào cổng chùa đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Một lần nữa Trần Tĩnh Khang lại ôm chặt lấy chân của Trần Mộ Bạch khóc lóc tha thiết, “Thiếu gia, em đã biết rằng hai người chắc chắn sẽ đến đây đón năm mới mà, em đã ở đây đợi cậu được nửa tháng rồi, lần này cậu đừng bỏ rơi em một mình nữa…”

Trần Mộ Bạch vuốt vuốt mũi, hất cái người đang ôm chặt lấy chân của mình ra, rồi lên tiếng, “Cũng bắt đầu thông minh ra rồi đấy.”

Bị Trần Mộ Bạch ghét bỏ, Trần Tĩnh Khang đành xoay người cầu cứu Cố Cửu Tư, “Chị Cố, em nhớ chị lắm! Sau khi hai người đi, Trần gia…”

“Câm miệng!” Trần Mộ Bạch đột nhiên lên tiếng ngắt lời, vừa đỡ Cố Cửu Tư bước vào trong, vừa quay đầu trừng mắt nhìn Trần Tĩnh Khang.

Cả Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư đều cực kỳ ăn ý không lên tiếng hỏi Trần Tĩnh Khang về tình hình của Trần gia gần đây, còn Trần Tĩnh Khang dường như đã nín một bụng đầy những câu chuyện cần nói, mấy lần định lên tiếng thì đều bị ánh mắt của Trần Mộ Bạch làm cho chết nghẹn.

Sau đó, Trần Tĩnh Khang cuối cũng cũng tìm được cơ hội, kể hết tất cả những câu chuyện mà mình muốn nói ra, Trần Mộ Bạch chỉ im lặng lắng nghe, bình tĩnh giống như không nghe thấy gì hết. Đợi Trần Tĩnh Khang kể xong thì lên tiếng cảnh cáo, chuyện của Trần gia anh không muốn quản, những lời này cậu có thể nói trước mặt anh, nhưng nếu như dám nói linh tinh trước mặt Cố Cửu Tư, thì sẽ ngay lập tức biến cậu thành một Thiển Xướng khác.

Trần Tĩnh Khang ôm chặt miệng, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu liên tục.

Quay về chốn cũ, vốn luôn đem lại rất nhiều cảm xúc, cuộc sống của Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư vẫn như bình thường, ăn uống, ngủ nghỉ, đi dạo quanh viện, còn có… xem kịch.

Sáng sớm ngày hôm đó, hai người họ vốn đang ngồi trước cổng phơi nắng, Cố Cửu Tư mơ màng buồn ngủ, đầu gục lên gục xuống mấy lần liền ngả vào lòng Trần Mộ Bạch.

Dạo gần đây cô ngủ rất nhiều, không phân biệt thời gian nữa, Trần Mộ Bạch thấy vậy thì kéo cô ngồi thẳng dậy, gương mặt vẫn còn mang theo nụ cười ấm áp, “Đừng ngủ nữa, bây giờ ngủ thì đêm lại không ngủ được, đi, đưa em đi xem kịch.”

Cố Cửu Tư vẫn còn mơ màng, “Đi đâu cơ?”

“Đi thì biết.”

Từ nhỏ, Ôn Nhượng đã học trung y. Kể từ sau khi lên núi, anh liền treo biển bắt đầu chữa bệnh, cũng không quan tâm việc buôn bám làm ăn có tốt không, nên mỗi ngày trôi qua cực kỳ nhàn hạ. Anh là đứa con do đích thân lão gia nhà họ Ôn đào tạo nên. Do y thuật cao minh nên thời gian trôi qua, danh tiếng bắt đầu vang xa, người đến khám bệnh cũng ngày một đông hơn, thậm chí còn có không ít người là từ nơi khác tới, chỉ có điều hiện giờ sắp đón năm mới, vào cuối năm nên cũng khá vắng vẻ.

Người nhà họ Ôn từ trước đến nay vẫn luôn đơn giản, khiêm tốn, nên Cố Cửu Tư cũng chưa từng nghe thấy cái tên Ôn Nhượng, chứ đừng nói đến việc đã gặp qua, thế nhưng chỉ cần nhìn qua dáng vẻ, khí chất ấy cũng có thể biết người này không phải là một người bình thường.

Trời xanh trong, gió thổi nhè nhẹ, Ôn Nhượng mặc một chiếc áo dài gấm màu trắng, đứng trước gió, tà áo khẽ bay bay, trông vô cùng phong nhã.

Một cô gái cười khúc khích tiến lại gần, “Này, có đón khách không?”

Ôn Nhượng liếc nhìn cô gái một cái, xoay người bước vào trong phòng rồi ngồi xuống.

Cô gái cũng ngồi xuống đối diện với Ôn Nhượng, “Sư phụ, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

“Được.”

“Tại sao anh và các vị sư trong chùa mặc khác nhau vậy?”

Ôn Nhượng vốn cũng không định nghiêm túc trả lời vấn đề này, “Bởi vì tôi thấy màu trắng khá là phù hợp với khí chất của tôi.”

Cô gái nghe thấy vậy thì bĩu môi, “… Không biết xấu hổ.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86


Dịch: Minovan

Cố Cửu Tư đang đứng trong góc đột nhiên phì cười, đến Trần Mộ Bạch cũng hơi mỉm cười theo rồi lên tiếng giải thích, “Nghe nói cô gái này ngày nào cũng đến trêu chọc Ôn Nhượng, anh đoán chắc Ôn Nhượng sắp trả đòn rồi, hôm nay chắc chắn sẽ có kịch hay để xem.”

Ôn Nhượng làm như không nghe thấy câu nói của cô gái đó, “Đau đầu, đau lưng, đau chân, đau bụng, tất cả những chỗ có thể đau thì cô đều đau cả rồi, hôm nay không biết lại đau chỗ nào đây?”

Cô gái xòe bàn tay ra, cũng lười phải bịa thêm một lời nói dối, “Chỗ nào cũng đau, anh bắt mạch cho tôi trước đi.”

Một loạt các tiếng động loạt xoạt vang lên, Ôn Nhượng vẫn mang theo vẻ mặt đầy nhẫn nhịn, “Cô gái, tôi đang bắt mạch cho cô, cô sờ tay tôi làm gì.”

“Ồ.”

Lại qua được một lúc, Ôn Nhượng lạnh mặt lên tiếng hỏi, “Sờ đã đủ chưa?”

“Chưa.”

Cho đến khi ánh mắt của Ôn Nhượng bắt đầu toát ra sự lạnh lẽo, cô gái nào đó mới biết đường buông bỏ, để mọi thứ trở lại theo đúng như cũ, thế nhưng…

Ôn Nhượng nhíu chặt mày, như có điều gì suy nghĩ, “Đã kết hôn chưa?”

“Chưa.”

“Đã có bạn trai chưa?”

Cô gái liếc nhìn Ôn Nhượng một cái sau đó thẹn thùng trả lời, “Có rồi.”

Ôn Nhượng ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Có mấy bạn trai?”

“…” Cô gái nào đó quả nhiên muốn nổi cáu.

Ôn Nhượng cũng coi như biết chừng mực, để cô gái kia bình tĩnh mới tiếp tục, nhưng vừa mới mở miệng thì…

“Cô gái này, cô có thai rồi.”

Ngón tay chỉ về phía Ôn Nhượng run rẩy kịch liệt, “Linh tinh! Tôi còn chưa… sao có thể có thai được! Người xuất gia không được nói dối!”

Ôn Nhượng ưỡn thẳng lưng trả lời, “Tôi không phải người xuất gia, tôi có tóc.”

“… Nếu anh không phải người xuất gia thì có thể cưới tôi rồi.”

“Xin lỗi thí chủ, đối với người xuất gia, vạn vật đều chỉ là hư vô.”

“Không phải anh vừa nói anh có tóc nên không phải người xuất gia sao?”

“À, lúc tôi muốn mình là người xuất gia thì sẽ là người xuất gia, lúc không muốn thì sẽ không phải. Một bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, một lần ăn là ăn một bát, mỗi lần ngủ là ngủ nguyên ngày, a di đà phật, thiện tai thiện tai.”

(*Đoạn này anh vừa trích lời Phật vừa tự bịa =)) )

“…” Cô gái hất tay bực dọc bỏ đi.

Ôn Nhượng quay đầu nhìn hai người nào đó ngồi trong góc nãy giờ, vô cùng tốt tính hỏi, “Xem đã đủ chưa?”

Còn chưa dứt lời liền nhìn thấy một vị hòa thượng có chòm râu bạc phếch xuất hiện trước mặt Ôn Nhượng.

Sư chủ trì nói những lời thấm thía sâu xa một lúc rất lâu, biến những câu nói đơn giản thành nhưng câu nói đầy tính Phật pháp, nói trắng ra thì chính là biến chuyện đơn giản thành phức tạp. Tóm gọn lại thì chỉ có một ý thế này, nữ thí chủ nào đó con người cũng rất được, cậu xem hôm nào ngày đẹp thì cưới luôn được không?

Ôn Nhượng liếc nhìn vị sư chủ trì nào đó kiêm cả việc mai mối rất chuyên nghiệp một lúc lâu, “Sư chủ trì, thầy định làm gì?”

Vị sư chủ trì lau lau mồ hôi, “Đó là cháu gái ta.”

Ôn Nhượng nghe vậy thì vẫn vô cùng bình tĩnh, “Nghe nói tục danh của thầy là họ Triệu, cô gái đó hình như không phải họ Triệu.”

Vị sư nào đó mặt không đổi sắc thêm lời, “À, đấy là cháu gái của cháu ngoại của mẹ vợ của em vợ ta.”

Ôn Nhượng tiếp tục lên tiếng vạch trần, “Nghe nói từ nhỏ đến lớn thầy đều ở trong chùa, sao lại có em vợ vậy?”

Vị sư chủ trì tiếp tục lau mồ hôi hột, “À, nó là…”

Ôn Nhượng không chịu được nữa liền lắc tay, “Đủ rồi, cô ấy rốt cuộc đã cho ông lợi ích gì vậy?”

Vị sư chủ trì xấu hổ cười cười, những nếp nhăn trên trán chau lại một chỗ, “Chuyện này à… haha…haha…”

Trưa ngày hôm sau, lúc Cố Cửu Tư và Trần Mộ Bạch đi dạo trong vườn lại bắt gặp được một màn kịch hay.

Ôn Nhượng đang bế trong lòng một tiểu hòa thượng chỉ tầm 3,4 tuổi, trên người tiểu hòa thượng mặc một bộ quần áo của tăng ni trong chùa, trên cổ còn đeo một tràng hạt, trông cũng thật ra dáng.

Cô gái chỉ về phía tiểu hòa thượng, lên tiếng hỏi, “Đây là ai vậy?”

Ôn Nhượng tỏ ra vô cùng tự hảo, “Con của tôi.”

Cô gái nghe thấy vậy thì lại chau mày, “Không phải anh là người xuất gia sao?”

Ôn Nhượng xoa xoa cái đầu trụi lủi của đứa bé, “Ai quy định rằng người xuất gia thì không được nhặt con về nuôi vậy?”

“Anh nhặt? Nhặt được ở đâu? Vậy sao không trả lại đi.”

Ôn Nhượng dường như có chút buồn bã, thở dài một hơi, “Nhặt được trước cửa chùa, cũng được vài năm rồi, giấy thông báo cũng đã dán được vài năm mà vẫn không có ai tới nhận, làm sao mà trả lại được.”

Vẻ mặt cô gái vui vẻ hẳn lên, “Vậy anh có con trai rồi, không ngại có thêm mẹ của đứa bé nữa chứ?”

“Có.”

“Tại sao?”

“Bởi vì đứa bé này có mẹ.”

“Là ai?”

“Sao tôi biết được.”

“Nó không phải con trai anh sao? Sao anh lại không biết được chứ?”

“Không phải đã nói rồi sao, là tôi nhặt được, sao tôi biết được.” Nói dứt lời, Ôn Nhượng nhéo nhéo mặt của đứa bé, lên tiếng đầy thâm ý, “Con trai à, có thấy không, sau này đừng chơi với chị này nhé, chị ấy ngốc lắm.”

Vị hòa thượng trắng nõn trong lòng anh nghiêm túc gật đầu một cái, hai bàn tay múp míp vòng qua cổ của Ôn Nhượng, không muốn nhìn cô gái kia nữa.

Cô gái bị người khác ghét bỏ, một lần nữa, tay run run chỉ về phía Ôn Nhượng, “Anh…”

Ôn Nhượng hếch cằm lên, nhìn cô gái đầy khiêu khích.

Cô gái cứ “Anh” cả một lúc cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đành trợn tròn mắt nhìn Ôn Nhượng đang bình tĩnh bước xa dần mà thôi.

Cố Cửu Tư khẽ hỏi Trần Mộ Bạch, “Ôn Nhượng thích cô gái ấy đúng không?”

“Ôn Nhượng à…” Trần Mộ Bạch chỉ vào đầu mình, “Anh ta bị điên đấy.”

Hai người họ gặp lại cô gái kia một lần nữa là vào một buổi trưa của mấy ngày hôm sau, cô gái đột nhiên bước đến chỗ bàn ăn, vô cùng vui vẻ, phấn kích bày mấy đĩa thức ăn từ trong hộp cơm ra trước mặt Ôn Nhượng. Hai tay cô run run nghiêng nghiêng bê nốt chiếc đĩa cuối cùng ra, nhưng dưới ánh mắt và sự chú ý của tất cả mọi người, cô đã không phụ sự mong đợi mà đổ hết lên bộ áo dài trắng tinh của Ôn Nhượng. Tất cả các vị tăng sư vốn vừa làm diễn viên quần chúng vừa xem kịch hay đều bất động, tất cả những ai hiểu rõ về Ôn Nhượng thì khóe môi đều khẽ giật, rơi vào sự trầm mặc đến đáng sợ.

Một lúc sau, Trần Mộ Bạch mới chậm rãi lên tiếng, “Anh nhớ hồi còn nhỏ, không cẩn thận làm đổ mực lên tay áo của anh ta, chỉ bé bằng hạt vừng mà anh ta đuổi giết anh suốt cả một tháng.”

Giọng nói của Trần Mộ Bạch không quá lớn cũng không quá nhỏ, cô gái phản ứng cũng rất nhanh, thấy sắc mặt của Ôn Nhượng biến đổi thì cầm hộp cơm chạy một mạch.

Sau ngày hôm đó thì tuyết bắt đầu rơi, có lẽ do đường lên núi không dễ đi nên Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư không gặp được cô gái đó nữa. Tuyết rơi mãi cho đến đúng hôm giao thừa mới dừng lại, Cố Cửu Tư ngủ từ trưa đến khi trời đã tối đen mà vẫn chưa tỉnh, Trần Tĩnh Khang thì bận rộn chuẩn bị nồi lẩu theo đúng thông lệ hàng năm, lúc trở về thì bắt gặp Trần Mộ Bạch đang ngồi trên bậc thềm đá, ngẩng đầu ngắm trăng.

Trần Mộ Bạch nghe thấy tiếng bước chân mới hoàn hồn, đột nhiên anh lại khẽ mỉm cười, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh có thể phán đoán ra được tiếng bước chân có phải là của cô hay không.

Trần Tĩnh Khang không bước lại đó, anh vẫn quay lưng lại với cậu, chợt lên tiếng hỏi, “Cô ấy vẫn chưa tỉnh à?”

Trần Tĩnh Khang đưa bầu rượu và một chiếc ly ra trước mặt Trần Mộ Bạch, “Vẫn chưa tỉnh, thiếu gia, trời lạnh rồi, cậu uống một chút đi cho ấm người.”

Trần Mộ Bạch nhận lấy, ly rượu ấm nóng trôi xuống bụng, luồng nhiệt ấm áp cũng bắt đầu lan dần ra, anh đột nhiên đứng dậy, “Đi theo tôi đến một nơi.”

Trong sảnh chính nọ, Trần Mộ Bạch đứng trước bức tượng Phật, nhìn Trần Tĩnh Khang đang đốt sáng hai ngọn đèn, vị sư già không biết hai người họ đang đốt đèn vì ai, thế nhưng cũng có thể nhìn thấu được tâm sự của người trẻ tuổi lạnh lùng này, chậm rãi lên tiếng, thật lòng đối xử tốt với một người, không để người đó chịu tổn thương, cũng là một cách tu hành.

Trần Mộ Bạch nhìn ngọn lửa đang không ngừng nhảy múa, giống như có điều suy nghĩ, “Nếu như người đã không còn thì sao?”

“Nếu như người đó đã không còn, thì nên đối xử thật tốt với người đang sống.”

Đằng sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc, Trần Mộ Bạch quay đầu liếc nhìn Ôn Nhượng một cái, anh vẫn mặc chiếc áo dài màu trắng đó, nhàn nhã bước từng bước lại gần.

Trần Mộ Bạch chớp mắt lên tiếng, “Có thể nói ra những lời này, chắc anh cũng quyết định xuống núi rồi nhỉ? Đĩa thức ăn đó hất vào lòng anh rồi à?”

Gương mặt anh tuấn của Ôn Nhượng trong ánh sáng nhá nhem của ngọn đèn bỗng trở nên hoảng hốt, ngay đến cả nụ cười cũng vơi đi vài phần, một lúc sau mới lên tiếng, “Cứ nói đi.”

“Đúng là bác sĩ thì không thể tự chữa cho mình nhỉ.” Trần Mộ Bạch khẽ cười, sau đó quay người rời đi.

Lúc Trần Mộ Bạch quay trở lại, Cố Cửu Tư đã tỉnh dậy, đang ngồi bên giường nói chuyện điện thoại.

“Vâng, con biết rồi, ba nhớ chú ý sức khỏe… có ở đây, ba muốn nói chuyện với anh ấy sao?”

Cô nói xong thì đưa điện thoại về phía anh, dùng khẩu hình để nói cho anh biết đầu dây là ai.

Trần Mộ Bạch nhận máy, sau khi nói vài câu thì cúp điện thoại, đột nhiên quay đầu hỏi cô, “Năm ngoái, sau khi tiễn Thư Họa về có phải em cũng nhận được điện thoại của ba?”

Cố Cửu Tư hơi sững người lại, suy nghĩ một lúc, “Sao anh lại biết?”

Lúc đó Trần Minh Mặc để Cố Qua liên lạc với cô, chẳng qua là vì muốn thức tỉnh cô, để cô không quên mục đích ban đầu của mình là gì.

Sắc mặt của Trần Mộ Bạch đột nhiên trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng, “Có một số người, mỗi lần vừa bước được một bước, ngay một giây sau đã tức khắc rút chân về, nghĩ một chút thì biết ngay chứ sao.”

Lúc mới đầu, anh không biết đến sự khó xử của cô, nên thường tức giận vì sự thất thường ấy, bây giờ nhớ lại, rốt cuộc mới hiểu rốt cuộc là vì sao.

Cố Cửu Tư mỉm cười, kéo nhẹ cổ tay anh, “Con người anh sao mà thù dai vậy, chuyện đã lâu như thế rồi còn nhắc lại.”

Cô vừa mới tỉnh dậy, gương mặt trắng hồng, mịn màng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với lúc trước, ngay đến cả giọng nói cũng nhẹ nhàng ấm áp hơn hẳn, giọng điệu vẫn còn mang theo sự biếng nhác khi vừa mới ngủ dậy, trong lòng Trần Mộ Bạch khẽ động, anh bất giác mỉm cười theo, nắm chặt lấy bàn tay cô, “Không nói nữa, ngủ lâu vậy chắc đau đầu rồi phải không, ra ngoài đi dạo một lát.”

Cố Cửu Tư thuận tay nhấc điện thoại lên, liếc xem giờ, cô hoảng hốt kêu lên, “Đã muộn như vậy rồi, sao anh không gọi em? Anh đã ăn cơm chưa?”

Trần Mộ Bạch vốn đang cúi đầu quàng khăn cho cô, nên chỉ khẽ trả lời, “Không nỡ gọi em dậy.”

Sắc mặt anh lúc ấy rất chăm chú để cài nút áo khoác cho cô, giống như chỉ là bâng quơ trả lời cô, cũng lại giống như đó là một lẽ hiển nhiên, bởi vì từ tận sâu đáy lòng anh, đó là một câu hỏi không cần phải suy nghĩ cũng có thể đưa ra được đáp án.

Cố Cửu Tư cúi đầu, khóe môi không kiềm được mà hơi cong lên.

Hai người bọn họ đi dạo trong sân viện, cuối cùng lại đến dưới tháp đồng hồ.

Trần Mộ Bạch ngẩng đầu lên nhìn rồi hỏi Cố Cửu Tư, “Muốn lên trên xem không?”

Cố Cửu Tư gật nhẹ đầu.

Hai người đứng trên đỉnh tháp cùng ngắm nhìn về phương xa, nhất thời không một ai lên tiếng, quay lại nơi chốn cũ, nhưng vẫn may người xưa vẫn còn đây.

Trần Mộ Bạch khẽ chạm nhẽ lên từng vết hoa văn trên tháp, đột nhiên lên tiếng, “Năm ngoái anh hứa sẽ thực hiện giúp em 3 điều ước, em đã dùng một cái vì chuyện của Diêu Ánh Giai, vẫn còn 2 điều nữa, 0h còn chưa qua, coi như vẫn còn giá trị.”

Cố Cửu Tư mỉm cười, “Những thứ anh hứa cho em, đâu chỉ dừng lại ở 3 điều ước, còn những điều em mong muốn anh cũng đâu chỉ hoàn thành giúp em một cái.”

Trần Mộ Bạch vốn còn định lên tiếng nói thêm gì nữa, nhưng đột nhiên lại nghe thấy pháo hóa nổ bung trên bầu trời, hai người cùng lúc quay đầu về phía đó.

Những chùm pháo hoa đầy màu sắc chợt bay vút lên bầu trời, rồi nở rộ, nhất thời khiến cho màn đêm đen tĩnh mịch trở nên rực sáng, lấp lánh.

Cố Cửu Tư nở nụ cười đầy hạnh phúc, định quay ra gọi Trần Mộ Bạch cùng xem thì vừa xoay người đã nhìn thấy anh đang quỳ một gối xuống trước mặt cô, khiến cho cô sững sờ trong giây lát.

“Ba em nói, hồi còn bé, mỗi lần đến sinh nhật em đều ước có thể xem pháo hoa vào đêm giao thừa.”

“Anh đã xem tất cả các đoạn video về các cuộc thi của em hồi trước, có một lần khi được trao giải em đã từng ước 1 điều, bản nhạc của nhạc sĩ dương cầm mà em thích anh đã tìm được rồi.”

“Còn chưa đến 0h, 3 điều ước mà anh hứa sẽ làm cho em anh đều đã làm hết.”

“Còn nữa, Cố Cửu Tư, anh yêu em, lấy anh nhé!”

Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới, người đàn ông tên Trần Mộ Bạch này sẽ vì cô mà hao tổn nhiều tâm huyết đến vậy. Cô cũng chưa từng nghĩ tới, người đàn ông Trần Mộ Bạch này lại coi trọng lời hứa giữa anh và cô đến thế. Cô càng chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông Trần Mộ Bạch ấy sẽ có một ngày quỳ gối xuống trước mặt cô, nói rằng anh ấy yêu cô.

Những lời này cô đã từng nói với anh, nhưng không nói được trước mặt anh. Lúc đó, cô ôm theo nỗi tuyệt vọng rằng kiếp này sẽ không thể gặp nhau được nữa, còn anh lại đem đến một lời ước hẹn kiếp này vĩnh viễn không rời xa.

Trong tay anh không phải là chiếc nhẫn kim cương, mà là dây đồng tâm kết ngày hôm đó.

Hai mắt Cố Cửu Tư đỏ hồng lên, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén nở một nụ cười, hơn nữa còn cố ý chêu trọc anh, “Mộ thiếu của chúng ta dạo này xuất chiêu không còn giống bình thường nữa rồi, ngay đến cả địa điểm cầu hôn cũng khác người đến thế này, keo kiệt đến mức còn không nỡ mua một chiếc nhẫn kim cương.”

Trần Mộ Bạch hơi nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm một câu, “Thực ra là có mua rồi.”

Cố Cửu Tư nhìn thẳng vào mắt anh, “Trần Mộ Bạch, tại sao lại là em?”

Trần Mộ Bạch khẽ nở một nụ cười, “Thực ra em biết mà. Từ khi được thấy hoa đào nở, cho đến nay chẳng chút nghi ngờ”

(*Thực ra câu này trích từ một tác phẩm Phật pháp của thiền sư Linh Vân Chí Cần, bởi vì một lần ngắm hoa đào mà ngộ đạo

“Ba chục năm qua tầm kiếm khách

Bao lần lá rụng với cành trô

Từ khi được thấy hoa đào nở

Cho đến ngày nay chẳng chút ngờ. (Thích Phước Hảo, Thích Thông Phương dịch). Thật ra câu này mọi người còn cố gắng lý giải theo cách khác về nhân duyên: ngẫu nhiên vào một thời điểm thích hợp, gặp được một người thích hợp thì dĩ nhiên sẽ tạo nên một câu chuyện tình đẹp)

Nước mắt của Cố Cửu Tư cuối cùng cũng rơi xuống, cô chỉ vào bụng mình, “Đến bây giờ, em còn có thể hối hận được nữa sao?”

Trần Mộ Bạch mỉm cười rồi đứng dậy ôm cô vào lòng.

Vào một đêm tuyết rơi của mấy năm trước, tình cảm vốn đã âm thầm nảy sinh, dây dưa không dứt. Sự dịu dàng, ấm áp, yêu thương của cả một đời này trong một phút giây nào đó bỗng nhiên đâm chồi, nảy lộc, rồi khắc cốt ghi tâm, không oán không hận.

Vốn là một khung cảnh tình cảm duy mỹ bỗng bị một tiếng hét làm cho đứt đoạn, “Trần tam nhi! Cậu lại đốt pháo hoa trong chùa! Cậu có biết thế nào là đất Phật thanh tịnh không hả!”

Hiếm khi mới thấy Ôn Nhượng nổi giận đến vậy, Trần Mộ Bạch đứng từ trên nhìn xuống dưới, “Năm nào tôi cũng đốt, tại sao có mỗi năm nay anh lại phản ứng quá đà như vậy?”

Giọng nói run run của Trần Tĩnh Khang từ bên cạnh bỗng truyền tới, “Em…em đốt không cẩn thận, nên tàn pháo rơi vào đúng chỗ… sau đó đốt cháy quần áo của…”

Ôn Nhượng vốn vẫn luôn tự tự hào vì chiếc áo dài tu hành này của mình, ngoài chiếc áo bị một cô gái nào đó hất đồ ăn lên người giặt không sạch, cộng thêm cả chiếc bị một cô gái nào đó tự xung phong đi giặt hộ cuối cùng làm bẩn nên không thể mặc nữa thì cuối cùng chỉ còn chiếc áo này có thể mặc để gặp người khác mà thôi, không ngờ lại bị tàn pháo đốt cho thủng một lỗ…

“Trần tam nhi, tôi với cậu chưa xong đâu!”

Trần Mộ Bạch không quan tâm đến anh ta, anh vẫn tiếp tục ôm Cố Cửu Tư xem pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, hơi cúi đầu xuống nói khẽ bên tai cô, “Ai muốn chưa xong với anh ta chứ, cả đời này anh chỉ chưa xong chuyện với em thôi.” Cố Cửu Tư hơi quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói, “Được.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Ngoại truyện


Tối đêm tình nhân lúc nào cũng rộn ràng, náo nhiệt như vậy. Những bông tuyết bay đầy trời ẩn hòa vào từng chùm pháo bộng rực rỡ, trên khắp các con đường ngõ hẻm là những cặp tình nhân. Trần Mộ Bạch ngồi trong xe đang đợi đèn xanh bật sáng, quay đầu nhìn sang bên cạnh chỉ thấy từng đôi, từng đôi đang bước đi trên phố thì khẽ mỉm cười.

Đèn tín hiệu bỗng chuyển từ đỏ sang xanh, chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh trên con đường, anh đột nhiên nhìn thấy gì đó nên ra hiệu cho tài xế dừng xe lại.

Trần Mộ Bạch bước vào nhà, thay xong quần áo, cũng vẫn chưa thấy Cố Cửu Tư và Trần Thanh Hoan đâu, người giúp việc thấy thế mới nhỏ giọng nhắc nhở, “Cô ấy và Thanh Hoan đang ở trong phòng bếp.”

Vừa mở cửa phòng bếp đã ngửi thấy mùi hương thức ăn tràn ngập khắp căn phòng, Cố Cửu Tư cầm chiếc muôi múc canh, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, “Sắp xong hết rồi, em có nấu canh đấy.”

Tiểu Thanh Hoan nhanh chóng chạy đến ôm lấy chân của Trần Mộ Bạch, ngọt ngào gọi baba.

Trần Mộ Bạch lấy món quà từ đằng sau lưng ra, đưa món đồ từ tay trái cho con gái.

Vẻ mặt cô bé vô cùng vui vẻ và ngạc nhiên, nhanh nhẹn nhận lấy cây kẹo bông, nhìn ngó một lúc mời thè chiếc lưỡi nhỏ bé ra nếm một miếng, sau đó lại chăm chú nhìn vào món đồ trên tay phải của Trần Mộ Bạch.

“Không được, đây là của mẹ.”

Cố Cửu Tư nhìn thấy xâu mứt quả đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, không nhịn được mà bật cười, “Lễ tình nhân không tặng hoa lại đi tặng xâu mứt quả? Mộ thiếu trước đây vốn không phải là một người không biết tình ý như thế nhỉ!”

Nồi canh sôi ùng ục, từng bọt nước vỡ tan rồi bay lên không trung, hơi nước khiến cho nụ cười của cô trở nên có chút mờ ảo. Trần Mộ Bạch cầm lấy muôi canh, rồi nhét xâu mứt vào tay cô, “Không phải em tự nói em muốn ăn đồ chua sao?”

Tiểu Thanh Hoan thì cứ nhảy lên không ngừng muốn với lấy xâu mứt trong tay Cố Cửu Tư, bi bô học theo câu ba nó vừa nói, “Con cũng muốn ăn chua!”

Trần Mộ Bạch mỉm cười, véo má cô bé một cái, “Miệng ngọt như thế này còn muốn ăn chua cái gì?”

Cố Cửu Tư mỉm cười, cong lưng xuống đưa xâu mứt đến trước miệng cô bé, “Chỉ được cắn một miếng thôi, sắp ăn cơm rồi.”

Tình cảm mẹ con bây giờ càng lúc càng trở nên hòa hợp, tiểu Thanh Hoan híp mắt cười rồi cắn một miếng quả sơn tra, sau đó vì chua quá nên cả gương mặt bé nhỏ bỗng nhăn lại thành một cục, cô bé nhảy vào trong lòng Cố Cửu Tư lăn lộn không thôi, chọc cho Cố Cửu Tư và Trần Mộ Bạch cười không ngớt.

Đoàn Cảnh Hi bất chợt gặp lại Cô Cửu Tư cũng vào một ngày tuyết bay đầy trời. Ở một góc phố nào đó, cô bé con mũm mĩm được mặc nhiều quần áo đến nỗi trông như một quả cầu, một tay cầm tay ba, một tay thì nắm tay mẹ, mặt mày rạng rỡ đang nói chuyện gì đó. Bàn tay còn lại của Trần Mộ Bạch vẫn còn cầm một xâu kẹo hồ lô, theo sau gia đình ba người bọn họ là một chiếc xe hơi màu đen.

Đoàn Cảnh Hy nhìn thấy niềm hạnh phúc mà Trần Mộ Bạch không hề che giấu, ngay đến cả phong thái, cử chỉ và cả sự điềm tĩnh ấy vốn đã không còn giống với một Mộ thiếu u ám nữa. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc thì nụ cười trên gương mặt anh cũng chưa từng biến mất, nghe đến tên của cô sẽ bất giác mỉm cười, thấy bóng dáng của cô ánh mắt sẽ không chuyển đi được nữa, có lẽ là cả cuộc đời này anh sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ cô tốt nhất.

Trên gương mặt người phụ nữ ấy cũng là một nụ cười hạnh phúc, là nụ cười mà Đoàn Cảnh Hy chưa từng bao giờ được nhìn thấy, thuần khiết đến vậy, mãn nguyện đến thế. Thỉnh thoảng khi ánh mắt cô và người đàn ông ấy chạm nhau, nụ cười sẽ càng thêm sâu, còn cả… chiếc bụng hơi nhô cao lên nữa, bọn họ dường như lại có thêm một thành viên nữa rồi.

Đoàn Cảnh Hy cúi đầu, âm thầm mỉm cười, có lẽ những gì anh làm ngày đó, đều đúng.

Người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh cũng quay đầu nhìn về phía đó, bất chợt mỉm cười theo, “Anh đang cười gì vậy?”

Đoàn Cảnh Hy hơi nhíu mày lại suy nghĩ, nhưng trên gương mặt lại xuất hiện một nụ cười, “Không có gì, chỉ là… muốn ăn kẹo hồ lô thôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom