Quan Lộ Thương Đồ

Dịch Full 

Chương 563: Chỉ Là Một Trở Ngại Nhỏ


Ở phương diện kiến thiếtkinh tế có chính tích hiển hách, mạnh mẽ cải cách, đều là nhân tố đượcgiai tầng quan liêu mới của cái quốc gia này thừa nhận, không có lời nào động lòng một viên quan hơn thế nữa.

Nhà máy nhuộm cách ĐH Sư phạm không xa, nằm phía bắc Yến Quy Hồ, đi từ cổng Đh Sư phạm tới chỉ mất mấy phút.

Chớp mắt xe của La Quân đã tới cổng nhà máy nhuộm, một đám đông chặn kín cổng, hò hét ngăn cản đội xe tham quan, còn có người giương tấm biểungữ lớn viết " Bán nhà máy tức là bán nhà mình."

La Quân sắc mặt âm trầm, hiện không phải là lúc truy cứu kẻ nào tiết lộtin tức nữa, không thể để cho vừa ký hiệp định thư kế hoạch Vườn Sồi,chưa có bước đi đầu tiên đã bị gặp trở ngại.

- Tôi là người được nhận huy chương lao động, còn là đại biểu đại hộinhân dân toàn quốc, chẳng lẽ tôi không có tư cách nói chuyện với bí thưLa à?

Trương Khác và La Quân xuống xe, còn chưa nghe báo cáo tình hình đã cómột nam nhân chừng 50 nhảy ra la lối, đám Trần Tín Sinh, Thiệu Chí Cương bị vây chặt bên ngoài không thể xuống xe, cũng có thể Vương Duy Quân sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt nên không cho bọn họ xuống xe.

Chỉ là phản đối bán nhà máy thôi, tình hình chưa tới mức quá tệ, La Quân chỉ nam nhân đó nói:

- Tôi biết đồng chí, đồng chí là Điền Lực Sơn, năm ngoái ở đại hội biểudương hệ thống dệ nhuộm, đồng chí đại biểu cho công nhân phát biểu. Tôitới đây rồi, có gì muốn nói các đồng chí cứ nói ra, nhưng chặn cửa khách như thế, không phải là đạo đãi khách.

- Bí thư La biết thì tốt, tôi muốn hỏi một câu, có phải là thành phốmuốn đóng cửa nhà máy nhuộm Lệ Phong bán cho chủ tư nhân khai thác địaốc thương nghiệp không?

Điền Lực Sơn cùng mấy đại biểu công nhân hùng hổ đi tới.

Diêu Văn Thịnh nói cho Trương Khác biết Điền Lực Sơn là phó quản đốc nhà máy Lệ Phong.

- Việc này thành phố còn đang thảo luận.

La Quân bình tĩnh đáp:

- Nhà máy Lệ Phong đang kinh doanh tốt đẹp, năm ngoái còn đóng góp chothành phố 20 triệu lợi thuế, nuỗi dưỡng hơn 300 gia đình công nhân, cócải cách cũng không tới chúng tôi. Thành phố có tính toán này, vì saokhông trưng cầu ý kiến chúng tôi trước.

Điền Lực Sơn mặt đỏ gay, hùng hồn chất vấn:

La Quân kiên nhẫn giải thích:

- Nhà máy Lệ Phong nhường mảnh đất này ra là để dùng vào việc quan trọng hơn, không phải là đóng cửa nhà máy, thành phố cũng không bỏ mặc côngnhân viên, chúng tôi lựa chọn vùng đất mới xây dựng nhà máy hiện đạihơn?

- Vì sao chúng tôi đang kinh doanh tốt lại bán cho chủ tư nhân? Tôi nghĩ thế nào cũng không ra, cho dù người chủ kia có xây dựng nhà mày mới ởnơi khác, nhưng việc dừng vận hành nhà máy gây tổn thất ai chịu, trongthời gian đó cuộc sống 300 gia đình công nhân kia ai lo?

La Văn Quân cau mày, Điền Lực Sơn chất vấn liên tục không nể nang thểdiện bí thư thành ủy, đâu có giống người muốn nói chuyện giải quyết vấnđề?

Trương Khác đã xem tài liệu về Điền Lực Sơn, nhưng chưa rõ ông ta là người thế nào, bình thản nói:

- Bí thư La, hay là chuyển nơi khác thảo luận vấn đề này?

Đám đại biểu công nhân liếc nhìn Trương Khác, thấy y còn trẻ, nghĩ lànhân viên công tác thành ủy, không để ý lời của y, nhìn chằm chằm LaQuân, đợi ông ta trả lời.

- Các đồng chí là đại biểu công nhân, phải có giác ngộ, chẳng lẽ bắt bí thư La đứng ở cổng nói chuyện sao?

Vương Duy Quân nghiêm khắc nói, hôm nay ông ta ức lắm rồi, nhưng khôngthể làm xung đột thêm gay gắt, nếu không chuyện càng khó giải quyết:

- Còn nữa, nhà máy đã chọn ra đại biểu phản ánh ý kiến với bí thư La, vì sao những người khác không về cương vị công tác, chặn ở cổng thế này là có ý gì?

Nhìn thấy La Quân, Vương Duy Quân mặt xa sầm, lãnh đạo cục công nghiệpnhẹ và lãnh đạo tổng công ty dệt chỉ hận không thể bóp chết đám đại biểu công nhân này, không biết mả mẹ đứa nào để lộ tin, nhưng bọn họ sau này thì khốn đốn rồi.

Tổng giám đốc tổng công ty dệt chỉ Điền Lực Sơn nói:

- Điền Lực Sơn, anh bảo những công nhân này giải tán đi.

Lúc này đám Trần Tín Sinh, Thiệu Chí Cương mới xuống xe, công nhân chặncửa giải tán, chỉ còn lại mấy đại biểu công nhân vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Viên tổng giám đốc kia dè dặt lỏi La Quân:

- Bí thư, tới phòng hội nghị chứ ạ?

La Quân liếc nhìn Trương Khác, nếu tới phòng hội nghị thì y đã chẳng xen miệng vào.

- Chúng ta vừa đi vừa nói vậy.

Trương Khác đi trước dẫn đường, xuyên qua đường xi măng giữa nhà máy, tới cổng sau, nói:

- Ra ngoài này, có thể thảo luận rất nhiều điều.

Đứng ở bên trong cổng dã có thể ngửi cái mùi nhức mũi, nhìn qua hàng rào sắt là mảng màu vàng sậm nổi lềnh bềnh trên Yến Quy Hồ.

La Quân đã hiểu ý Trương Khác, chỉ cánh cổng rỉ sét loang lổ, trầm giọng nói:

- Mở ra.

Đám đại biểu công nhân chưa ý thức được vấn đề, hôm nay thảo luận chuyện bán nhà máy chứ có phải kiểm tra xả nước thải đâu, càng không ngờ thanh niên này lại dẫn mọi người tới đây, bối rối tìm quản lý mang chìa khóatới.

Ngoài cổng sau là cống xả của nhà máy, rất ít người ra vào, cơ bản hoang phế lâu rồi, ngay cả con đường tử tế cũng không có, cỏ xanh rập rịtngập tới tận đầu gối.

La Quân đi tới phía trước, cống xả quả nhiên đang xả dòng nước màu vàngsủi bọn ra ngoài, chất cặn đọng lại ở lòng hồ phía dưới đã lấp tới mộtphần ba cống rồi.

- Điền Lực Sơn, hiện giờ tôi trả lời câu hỏi của đồng chí, thành ủy sẽkhông bỏ mặc 300 gia đình công nhân nhà máy, nhưng Yến Quy Hồ là của 6triệu người dân Kiến Nghiệp, thành ủy cũng không thể bỏ mặc.

La Quân chuyển ánh mắt sang lãnh đạo cục công nghiệp nhẹ, chỉ vào cái công đang xả nước thải, lớn tiếng quát:

- Chuyện này các đồng chí có biết không? Chẳng lẽ các đồng chí không cóchút trách nhiệm xã hội và ý thức công chúng nào? Khi tôi tới KiếnNghiệp nhậm chức, có người nói với tôi Yến Quy Hồ là viên minh châu củaKiến Nghiệp. Giờ viên minh châu thế này, tôi rất đau lòng. Nhà máy LệPhong mỗi năm đúng là đóng góp cho thành phố khoản lợi thuế lớn, nhưngYến Quy Hồ phải vì nhà máy Lệ Phong gánh chịu tổn thất lớn nhường nào?Các đồng chí mở to mắt ra nhìn kỹ cho tôi.

Tới đây bảo Vương Duy Quân:

- Đồng chí ở lại đây, hôm nay thảo luận cho ra phương án giải quyết cho tôi.

Rồi không thèm để ý tới đám đại biểu công nhân hốt hoảng nhìn nhau, quay đầu trở về.

Trương Khác mỉm cười, không nói một lời theo sau La Quân.

Tình hình thế này không còn thích hợp tham quan gì nữa, cũng chẳng cầnnữa, đám Trần Tín Sinh, Thiệu Chí Cương cũng quay đầu về. Diêu VănThịnh, Chu Tiểu Quân ở lại hiệp trợ Vương Duy Quân.

Vương Duy Quân chứa đầy một bụng tức, song La Quân có mặt, không có phần cho ông ta nổi giận, giờ La Quân đi rồi, ông ta là lão đại, trước tiênlạnh lùng quát đám đại biểu công nhân:

- Các đồng chí phải là đại biểu cho toàn thể lợi ích của giai cấp côngnhân, chứ không phải vì lợi ích nhỏ hẹp của ba trăm công nhân kia. Vìsao phải chuyển nhà máy đi nơi khác, các đồng chí tự hiểu.

Ông ta không biết vì sao vừa rồi La Quân thái độ kiên quyết như thế,nhưng không quan trọng nữa, bọn họ chính đang cần cái cớ đóng cửa nhàmáy Lệ Phong, chuyển sang phía đám đầu não tổng công ty dệt:

- Các đồng chí nói phải giải quyết ra sao, có cần mời người cục môi trường tới một chuyến mới quyết định dừng sản xuất không?

- Lập tức dừng sản xuất.

Cục trưởng cục công nghiệp nhẹ hận không thể đập vỡ đầu Điền Lực Sơn:

- Điền Lực Sơn, ông phải có giác ngộ này chứ.

Chu Tiểu Quân cảm thấy đám đại biểu công nhân thật đáng thương, vấn đề ô nhiễm của nhà máy Lệ Phong trước giờ luôn được chủ ý, nhưng vì saokhông đóng cửa, chính là vì đám đầu não tổng công ty dệt và cục côngnghiệp nhẹ vì muốn bảo vệ lợi ích của mình, chứ công nhân có quyền gì?

Đám đại biểu công nhân bị người ta xúi bẩy đứng ra phản đối bán nhà máy, căn bản không ý thức được hai chuyện này có thể tính làm một.

Thực ra ngay từ đầu bọn họ định sẵn là bị hi sinh rồi.
 
Chương 564: Ngưỡng


"Tung cú đấm mạnh, bí thư thành ủy tuần tra hiện trường, kiên quyết đóng cửa doanh nghiệp gây ô nhiễm nặng..."

Lâm Tuyết cắn môi, nhìn chằm chằm vào ảnh La Quân quát nhân viên cụccông nghiệp nhẹ trước cống xả của nhà máy nhuộm, hình ảnh người thanhniên hai tay đút túi quần bên cạnh có hơi mơ hồ, song người quen với tưthế uể oải của y thì có hóa thành than cũng nhận ra.

Vốn định gây cho bọn chúng chút rắc rối, không ngở thành tăng tốc kế hoạch Vườn Sồi.

Vương Duy Quân chủ trì cuộc họp có sự tham gia của cục công nghiệp nhẹ,tổng công ty dệt và nhà máy nhuộm, ngay tối hôm đó đưa ra phương án xửtrí: Kiên quyết đóng cửa, đặt thời hạn tháo rỡ máy móc, trong phương ánxử trí căn bản không đề cập tới vấn đề xây nhà máy mới nữa.

Chướng ngại tiền kỳ của kế hoạch Vườn Sồi bị La Quân dẹp bỏ với thái độkiên quyết khiến rất nhiều kẻ âm thầm giở trò trong bóng tối đều luốngcuống.

- Giám đốc Lâm, ba giờ chiều rồi, chị bảo tôi nhắc giờ này tới thành phố...

Thư ký đi vào nhắc Lâm Tuyết lịch trình buổi chiều.

- Được rồi, cô bảo lái xe chuẩn bị đi, tôi xuống ngay...

Lâm Tuyết phất tay bực bội, thành phố triệu tập chủ công ty khai phátđịa ốc, chẳng qua là muốn khuyên họ bỏ ý nghĩ với hạng mục cải tạo ngõHọc Phủ, miễn trừ rắc rối về sau, tất cả đều vì dẹp bỏ chướng ngại chokế hoạch Vườn Sồi.

Bầu trời bên ngoài âm u, sắp hạ tuần tháng 4 rồi mà nhiệt độ còn giảm xuống tới 4 -5 độ.

Lâm Tuyết thay một chiếc áo thun mỏng bó người, bên ngoài là chiếc áokhoác đen chỉ che tới mông, nhìn bản thân trong gương, vóc người cao ráo lả lướt, hơi nâng cằm lên, làm một động tác dụ hoặc, chỉnh trang lạilại tới khi hài lòng rồi xuống lầu ngồi xe đến chính phủ thành phố.

Tới trước tòa nhà chính phủ, thấy Trương Khác, Trần Tín Sinh, Thiệu ChíCương từ trong chiếc xe Audi đen đi ra, Lâm Tuyết cau mày, không cần xem báo cũng có người kể với cô ta chi tiết chuyện La Quân thị sát hôm quarồi.

Lâm Tuyết tất nhiên không né tránh, đẩy cửa xe đi xuống, theo sau bọn họ đi lên bậc thềm.

Trương Khác quay đầu lại nhìn, không để ý dưới chân, bước hụt một bước, thiếu chút nữa té ngã, may mà Phó Tuấn nhanh tay đỡ lấy.

Lâm Tuyết nhớ lại cảnh bị y làm nhục trong quán cơm ngõ Học Phủ, nhìn cảnh này trong lòng thầm hận, dậm chân quy ngoắt người đi.

Trương Khác cười với Phó Tuấn:

- Tôi thực sự không chú ý nên bước hụt mà.

Lâm Tuyết xoay người lại thì đám Trương Khác đã vào tòa nhà, cô ta vừa mới nhấc chân thì có người ở phía sau gọi:

- Giám đốc Lâm, nhìn bóng lưng mê đắm thế này chỉ có thể là cô thôi.

Lâm Tuyết quay đầu lại nhìn thấy một cái mặt béo núc di sát tới, ghê tởm tránh đi, lạnh lùng nói:

- Triệu Béo, ông chỉ biết nhìn mông phụ nữ thôi à?

- Hì hì, giám đốc Lâm cũng tới vì hạng mục ngõ Đan Tỉnh?

Lão béo trơ trẽn cứ sán tới gần Lâm Tuyết:

- Nghe nói kế hoạch của Tinh Điển với ngõ Học Phủ cũng tan rồi.

- Đó chẳng phải chuyện ông muốn sao? Nếu không vì Phượng Hoàng các ôngphá đám bên trong thì miếng thịt này sao lọt vào tay người khác.

- Hươu chết vào tay ai chưa biết đâu, hay là chúng ta liên thủ, không để người ngoài chiếm lợi được.

Lão Béo mắt hau háu liếc vào chỗ nhạy cảm trên người Lâm Tuyết.

- Tới nước này rồi còn làm gì được nữa?

Lâm Tuyết khoanh tay trước ngực lui lại, cô ta không quen đứng gần người khác gần như thế, làm cô ta rất khẩn trương:

- Thái độ của La Quân rất cứng rắn.

- Thế nào cũng không thể để người ngoài chiếm được, hiện giờ không phảiđang làm đấu thầu hạng mục sao? Vì sao không đấu thầu ngõ Đan Tỉnh? ÁiĐạt muốn làm kế hoạch Vườn Sồi, đó là vì đại kế của thành phố, nhưnghạng mục khai phát vì sao không cho doanh nghiệp trong thành phố chiamột chén canh.

- Muốn ý kiến thì các ông đi mà ý kiến, ý kiến hợp lý thì tôi sẽ vỗ tay ủng hộ.

Lâm Tyết nói xong câu này liền bỏ đi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Triệu Béo dán sát vào cặp mông tròn căng của mình.

Trước kia bọn chúng đấu nhau dữ dội tới đâu thì cũng chỉ là đấu đá nộibộ, mất cái này sẽ giành được cái khác bù vào, song đột nhiên có ngườingoài xông tới cướp một miếng thịt béo nhất, ai mà vui vẻ cho được.

Trong chính phủ thành phố người qua kẻ lại, không tiện tới văn phòng HồTôn Khánh nghe ngóng tin tức, Lâm Tuyết tới thẳng phòng tiếp đãi, cácnhân vật có máu mặt trong nghành địa ốc gần như đã tới hết cả, trong tay đều cầm một bản tài liệu, Lâm Tuyết hỏi một giám đốc có quan hệ khôngtệ:

- Mọi người đang xem cái gì đấy.

- Bản thảo trưng cầu ý kiến hạng mục cải tạo ngõ Đan Tỉnh, ở ngay trênbàn kia kìa, mỗi người một bản. Nếu có hai công ty trở lên hứa thỏa mãnđiều kiện của thành phố sẽ tổ chức cạnh tranh.

- Nếu không thì sao?

- Nếu không thì phải ký tên hứa từ bỏ, nếu tất cả ký tên thì hạng mục sẽ giao cho Thế Kỷ Cẩm Hồ.

Lâm Tuyết còn tưởng chính phủ sẽ trực tiếp ra mặt khuyên bọn họ từ bỏhạng mục, ai ngờ đặt một cái ngưỡng để mọi người biết khó mà lui, đi vào cầm một bản tài liệu, ở đó có hai nhân viên chính phủ đang đợi mọingười ký tên.

Lâm Tuyết lật xem sơ qua, trong điều kiện không chỉ có phương thức bồithường hồi thiên trước kia, còn có điều kiện hà khắc khác, bao gồm saukhi xây dựng nhà chung cư cao cấp cho kế hoạch Vườn Sồi mua lại với giáthấp... Nếu những hạng mục này đều thỏa mãn hết thì chẳng còn lợi nhuận gì nữa.

Lâm Tuyết thấy có bóng người đi qua, ngẩng đầu lên thấy Thiệu Chí Cươngđi tới, lấy một bản tài liệu, đứng đó xem một lúc, ký tên giao cho nhânviên công tác rồi đi.

- Người ta ký tên cả rồi, sao giám đốc Lâm không ký?

Thấy Triệu Béo lại nhìn chăm chăm vào cổ áo của mình, ánh mắt lúc nàocũng như muốn đè ngửa người ta ra, Lâm Tuyết ghét bỏ lườm một cái, không thèm để ý tới lão ta.

Thế Kỷ Cẩm Hồ chỉ nhân cơ hội này chen chân vào sản nghiệp địa ốc KiếnNghiệp, có kiếm được tiền hay không chẳng hề gì, hơn nữa, Thế Kỷ Cẩm Hồvà Ái Đạt vốn cùng một bọn, đương nhiên có thể bày rất nhiều trò trongđiều kiện này.

Lâm Tuyết rời khỏi phòng, thấy Thiệu Chí Vương vừa đi vào văn phòngVương Duy Quân, nghĩ Trương Khác chắc cũng ở trong đó, do dự một lúc rồi đi tới văn phòng của Hồ Tôn Khánh, gõ cửa đi vào, bên trong chỉ có mộtmình ông ta, liền ném tài liệu lên bàn, xả hết ấm ức từ hôm qua tới giờra:

- Chuyện này là sao, muốn đuổi chúng tôi đi thì cứ nói thẳng, cần gì bày trò này?

Hồ Tôn Khánh tựa hồ không cảm thấy hành động của cô ta là vô lễ, nói:

- Hạng mục này cho dù có cạnh tranh thì thời gian cũng sẽ không kéo dàiquá ba bốn ngày, Tỉnh Điển cho dù không ký tên cũng vô ích, bọn họ đãtìm đủ người làm nên rồi. Còn cả chiến lược mới kia nữa, La Quân yêu cầu trong nửa tháng phải có phương án cụ thể.. Ái, chuyện này Vương DuyQuân là người chấp hành cụ thể, người khác có xen vào cũng không được..

Lâm Tuyết cười lạnh lùng:

- Kiến Nghiệp nếu thực thi chiến lược mới gì đó thật thì đầu tư kiếnthiết cơ sở sẽ rất lớn, tôi chẳng vì cảm tính đi tranh chấp với người ta làm mất cơ hội phát tài.

- Thực thi chiến lược mới do La Quân, Vương Duy Quân, Hoàng Khắc quần nắm chắc trong tay, cô cho là có cơ hội phát tài không?

Hồ Tôn Khánh cười âm hiểm:

- Nhà máy Lệ Phong đã được thường ủy đưa ra ý kiến xử trí, trong vòng 15 ngày phải nhân viên, thiết bị nhà xưởng phải dọn đi nhường chỗ chongười ta, nhà máy nhuộm còn lại cũng xử trí như vậy, hai mảnh đất hơn400 mẫu, tập đoạn trả cho thành phố có 50 triệu, thành phố còn trả lạicho Ái Đạt để đầu tư cơ sở. Cô nghe thấy có cảm tưởng gì? Không phải cônói với tôi, mảnh đất đó đem đi khai phát biệt thự ít ra cũng kiếm đượchai ba trăm triệu.. Cô không thèm sao?
 
Chương 565: Đêm Ở Hương Cách Lý Lạp


Lâm Tuyết liếc nhìn Hồ Tôn Khánh đang quan sát mình, nở nụ cười đầy phong tình:

- Thị trưởng Hồ nói những lời này với tôi có tác dụng gì? Tinh Điển làmđịa ốc mà, có làm hạng mục Vườn Sồi đâu, thịt béo tới đâu cũng chẳngthèm...

Rồi cầm tài liệu ném váo thùng rác:

- Thành phố đã làm vậy rồi thì tôi bỏ chút sức lực ra ký tên vậy.

- Năm nay bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải huy động được đủ vốn trướcmùa thu cho cầu công trình đường cao tốc và cầu Tiểu Giang Nhị, đó làquyết định sáng nay thành phố đưa ra. La Quân đề xuất kế hoạch 10 tỷ,tức là mỗi năm thành phố lấy một phần ba tài chính ra đầu tư rồi, cô cóđộng lòng không?

Hồ Tôn Khánh ngồi yên trên ghế, nhìn bóng lưng gợi cảm của Lâm Tuyết, thong thả nói:

- 5 năm 10 tỷ?

Lâm Tuyết vừa đặt tay lên năm đấm cửa nghe nói thế thì lông mày giựt một cái, Tỉnh Điển từ khi thành lập tới nay, sáu khu huyện Kiến Nghiệp tổng đầu tư kiến thiết cơ sở hạ tầng chưa được 10 tỷ, vung tay lớn như thế,chẳng phải các ban nghành khác phải thắt lưng buộc bụng:

- Quy mô Tân chiến lược rốt cuộc lớn nhường nào?

- Quy mô tân chiến lược lớn gấp khu cao tân Tân Phổ mười lần, cuộc họpsáng nay cũng thảo luận ra tên gọi, là ý tưởng hành lang số...

Hồ Tôn Khanh nheo mắt nhìn đôi mắt mỹ lệ nhưng mang cho người ta cảmgiác lành lạnh của Lâm Tuyết đang bốc lên ngọn lửa rừng rực, cô gái nàytham tiền, làm sao kháng cự được sức cám dỗ của công trình lớn nhất củachính phủ Kiến Nghiệp xưa nay?

- Đám La Quân, Vương Duy Quân nắm chặt lấy chiến lược này rồi, cô làm sao chia được canh trong đó.

- Thị trưởng Hồ biết đang suy nghĩ hộ tôi sao?

Lâm Tuyết cười lả lơi:

- Ông lo bản thân bị bỏ rơi chứ gì?

Vẫy tay rời khỏi văn phòng Hồ Tôn Khánh, Lâm Tuyết nhìn thấy Trương Khác đang đi một mình từ đầu kia hành lang tới, ánh sáng hơi tối, không nhìn rõ mặt y, nhưng Lâm Tuyết vẫn nhận ra được, chẳng muốn đụng mặt y, côta quay sang lối khác.

Trương Khác đi tới chỗ Lâm Tuyết vừa đứng, nhìn tấm biển trên cửa phòng, thầm nghĩ cô gái này giao du rộng thật.

Có điều hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ đặt cái ngưỡng cao như vậy, không lo cô ta xen vào nữa.

Trương Khác tới gõ cửa văn phòng của Vương Duy Quân, Thiệu Chí Cương và Trần Tín Sinh đều ở bên trong.

Trần Tín Sinh hôm nay tới là để chính thức ký hiệp nghị chuyển nhườngquyền sử dụng đất của nhà máy nhuộm Lệ Phong cùng nhà máy nhuộm khácphía tây, đây là hai nhà máy gây ô nhiễm chủ yếu ở phía bắc Yến Quy Hồ.

Trong một thế giới khác, tới tận năm 2001, chính phủ thành phố mới hạquyết tâm đóng cửa nhà máy Lệ Phong cùng bảy nhà máy ô nhiễm khác quanhYên Quy Hồ. Sáu năm sau đó chính phủ phải đầu tư 1,2 tỷ mới kéo lại được môi trường sinh thái trên mép bờ sụp đổ của Yến Quy Hồ.

Một khi thực thi Hành lang số, có thể đem xí nghiệp ô nhiễm xung quanh Yến Quy Hồ chuyển đi trước bốn năm.

Thiệu Chí Cương tới đây tất nhiên vì hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ, Trương Khác kéo một cái ghế ngồi xuống:

- Tôi vừa thấy Lâm Tuyết của địa ốc Tinh Điển vừa ở văn phòng phó thị trưởng Hồ ra, tình hình phản hồi ra sao rồi.

- Cho dù địa ốc Tinh Điển không ký cũng chẳng quan trọng nữa, các công ty khác đã ký tên bỏ hạng mục rồi.

Vương Duy Quân cười ha hả:

- Lần này hẳn đã khóa miệng được miệng của bọn họ.

Ngày 22 tháng 4, Thế Kỷ Cẩm Hồ, tập đoàn Ái Đạt và thành phố Kiến Nghiệp ký hiệp nghị ủy thác cải tạo ngõ Học Phủ. Cùng ngày Trương Khác và TôTân Đông lên máy bay tới Hong Kong đốc chiến giai đoạn cuối của kế hoạch tăng cổ phần sát nhập.

Ngày 23 tháng 4, thực nghiệp Gia Tín mở đại hội cổ đông thẩm duyệt phương án.

Đã không con một thế lực nào có thể cản con đường Hong Kong về với tổquốc nữa, đám mây đen chính trị luôn phủ lên đầu người dân Hong Kong đãbị xua tan, tương lai Hong Kong trở nên rõ ràng, thành điểm tựa chochứng khoán Hong Kong tăng mạnh từ trung tuần tháng ba cho tới nay.

Ngày 28 tháng 3, thực nghiệp Gia Tín công bố cổ phiếu tăng 60%, từ 4,6HKD trước khi công bố phương án tăng cổ phần sát nhập, tăng lên 7.4 HKD.

Cuối cùng sau khi thông qua phương án, quyết định giá cổ phiếu khôngthấp hơn 6 HKD, chứng khoán Ngân Hanh sẽ là nhà bao thầu cổ phiếu mớilần này.

Đêm ngày 4 tháng 5, tại khách sạn cao cấp nhất của Hong Kong là Hương Cách Lý Lạp, thực nghiệp Gia Tín tổ chức tiệc rượu đáp ta.

Trương Khác đứng trên tầng thượng của khách sạn, nhìn xuống bóng đêm như mộng như ảo của Hong Kong, hỏi Hứa Tư:

- Sao chị không tham gia bữa tiệc phía dưới, chị là nhân vật chính mà.

Trong cùng ngày hôm đó thực nghiệp Gia Tín còn phát hành 286 triệu cổphiếu cho Việt Tú, tổng cộng Việt Tú năm 30% cổ phần của thực nghiệpGia Tín, là quản lý cao nhất của Việt Tú, Hứa Tư được giới truyền thôngsăn suổi.

Hứa Tư cười dịu dàng:

- Bước ra một cách rực rỡ diễm lệ có khi còn mất nhiều hơn, tôi chỉthích làm đóa hóa lặng lẽ nở trong sơn cốc tĩnh lặng, chỉ nợ cho mìnhcậu là đủ rồi.

Trương Khác cảm động nắm lấy tay Hứa Tư, ôm cô vào lòng.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~

Bóng đêm mờ mờ, Trương Khác ngồi dựa vào thành giường hút thuốc, trongphòng không có một cái khác, Tôn Tĩnh Hương, Tôn Tĩnh Mông, Hứa Duy,Giang Đại Nhi đều được mời làm khách quý, Hứa Tư căn bản không dám ở bên cạnh Trương Khác quá lâu.

Tạ Vãn Tình cũng tới, hiện cô mới là người khống chế thực tế thực nghiệp Gia Tín, giá trị cổ phiếu nắm trong tay trị giá gần 2 tỷ HKD.

Theo cùng Tạ Vãn Tình trừ Chỉ Đồng còn có Lý Minh Du và hai tiểu nha đầu Tích Dung, Tích Vũ.

Diệp Kiến Bân và Đinh Văn Di cũng được mời, với Tôn Tĩnh Hương mà nóiđúng là cục diện khó xử, thường ngày cô và và Diệp Kiến Bân bận rộn sựnghiệp riêng, gặp nhau rồi lại chẳng được gần gũi.

Trương Khác đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng bị người ta đẩy ra từbên ngoài, giật này mình, tiếp đó thấy Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ vừathở vừa la hét chạy vào.

Chỉ Đồng mặc bộ váy lễ phục dài màu lam, chỉ lo cô bé dẫm vào mép váy té ngã, Trương Khác còn lo cô bé làm hỏng bức tranh quý trên giường, ChỉĐồng lao thẳng lên giường, chẳng kịp cởi giày, nắm lấy tay Trương Khácla lớn:

- Trương Khác, mau giữ Tích Dung lại cho em, bạn ấy muốn cù em.

Tích Dung, Tích Vũ cởi giày xong cũng leo cả lên giường, Trương Khác làm sao nhận ra được đâu là Tích Dung, hai tiểu nha đầu đều mặc váy hồng,đều dùng kẹp tóc giống nhau, y như hai con búp bê xinh đẹp, vội bảo vợchồng Phó Tuấn chạy theo vào:

- Giúp tôi phân biệt hai nha đầu này với.

- Ngốc, ai cù em là Tích Dung!

Chỉ Đồng đang bị Tích Dung cù nách, cười tới đau cả bụng.

- Sao em lại trốn một mình vào đây?

Tạ Vãn Tình thò đầu vào:

- Em đang đợi điện thoại ở Dallas.

Trương Khác xem đồng hồ:

- Lúc này chắc hợp đồng được ký rồi.

Nhìn thấy cái giường thoáng chốc bị ba nha đầu dày xéo không còn ra hình dạng gì, Trương Khác chỉ biết cười lắc đầu.

Tiếp đó lại thêm hai ba người nữa đi vào, thì ra bữa tiệc phía dưới đã kết thúc, mọi người tới quấy rầy y.

- Còn tưởng có kẻ nào đó đang nấp trong một góc tối đắc ý theo dõi mỗi người trên bữa tiệc cơ.

Diệp Kiến Bân vừa vào đã trêu y:

- Tôi làm gì có sở thích quái đản đó.

Trương Khác bĩu môi:

- Nhưng tôi rất muốn nhìn thấy vẻ mặt kẻ nào đó khi tin tức ở Dallas truyền về.

- Cậu phải cho giới truyền thông trong nước nghỉ với với...

Gian phòng này có quầy bar nhỏ, Diệp Kiến Bân đi tới lấy rượu bảo vợchia ly cho mọi người, chắc là vừa rồi ở dưới kia uống chưa đã, nên lênđây uống.

Cuối tháng ba, phương án tăng cổ phiếu sát nhập công bố với giới truyềnthống, mặc dù một tháng qua báo chí cũng cho đăng tin, song với thái độdè dặt, vì chỉ cần thị trường chứng khoán Hong Kong có dao động, phươngán này sẽ chết non.

Không ngờ một tháng qua thị trường chứng khoán Hong Kong tăng vùn vụtmỗi ngày, hơn nữa nhìn thế phát triển này sẽ còn tăng lên trong khoảngthời gian dài nữa.

Năm 97, tiền bạc không còn là đề tài phải che che giấu giấu nữa, một xínghiệp dân doanh từ khi sáng lập tới nay mới hơn 2 năm đã có số tài phủlên tới hàng tỷ, bất kể dùng ngôn ngữ kích động thế nào đánh giá cũngkhông quá.

Chuyện duy nhất làm giới truyền thông trong nước thất vọng là người sáng tạo ra số tài phú này không hề có ý ra mặt.
 
Chương 566: Hành Lang Số


Sau khi bữa tiệc đáp tạ kếtthúc, phóng viên trong nước đổ tới Hong Kong đều vắt óc tìm những lời lẽ nhiệt huyết nhất hình dung lần huy động vốn quy mô khổng lồ ở thịtrường tư bản hải ngoại của một công ty trong nước.

Triệu Hân Mai là một trong số phóng viên nội địa đổ tới Hong Kong, là phóng viên chuyên cho đăng bài tài chính kinh doanh.

Do cuộc họp báo lẫn tiệc đáp tạ của thực nghiệp Gia Tín tổ chức ở kháchsạn Hương Cách Lý Lạp, nên một gian phòng bình thường cô ở cũng tốn 2600 HKD một đêm, cô đang ngồi trau chuốt từng chữ bài báo viết xong, gửicho phòng biên tập trong nước.

Rất hài lòng với bài viết của mình, Triệu Hân Mai đấm cái lưng nhức mỏivì ngồi quá lâu, nghĩ có nên mời phóng viên báo Kiến Thần tới quán barphía dưới uống ly rượu hay không, nhưng nếu tên tiểu tử đó hiểu lầm mình có ý khác thì sao? Có tương kế tựu kế hi sinh bản thân một chút để moithêm tin tức nội tình không?

Khách sạn Hương Cách Lý Lạp có 56 tầng, nối liền với trung tâm mua sắmgiải trị Kim Chung Thái Cổ, trong tòa nhà có mấy quán bar với nhiềuphong cách khác nhau.

Triệu Hân Mai đi thang máy xuống một quán bar kiểu Anh, phát hiện có rất nhiều đồng nghiệp của cô uống rượu tán gẫu trong đó, Giản Chí Khangcũng có mặt, đa phầ bọn họ mang tâm tư giống cô, muốn moi tin tức từ hắn cho nên ngồi xung quanh, Triệu Hân Mai cũng đi tới.

Nội địa có gần 80 phóng viên tới Hong Kong đưa tin về sự kiện này, tạithời điểm Hong Kong sắp trở về, sự kiện này gây ảnh hưởng lớn thế nàokhỏi nói cũng biết.

- Lần này tôi cũng giống mọi người thôi, đều ngồi ở bàn tiếp đãi phóng viên, làm gì có tin tức nội bộ gì?

Giản Chí Khang trả lời những người moi tin xung quanh, nhìn thấy cô phóng viên xinh đẹp Triệu Hân Mai đi tới, cười nói:

- Cô viết xong chưa? Nhất định là rất tuyệt vời rồi, tôi có hân hạnh được đọc trước không?

- Vậy bài viết của anh cũng cho tôi xem trước được không?

Triệu Hân Mai mỉm cười đáp lại, đảo để nói:

- Hoặc lần sau anh đi phỏng vấn độc quyền tập đoàn Ái Đạt, chia có tôi một hai lần, được không?

- Chúng ta có quan hệ gì nào, cô có yêu cầu gì cứ nói.

Mọi người xung quanh đều cười trêu hắn trọng sắc khinh nghĩa.

- Tin lớn, tin lớn đây.

Có một phóng viên bên ngoài hối hả chạy vào:

- Tin tức mới nhất từ Dallas, tập đoàn Ái Đạt và TI đang ký một hạng mục dẫn tiến một hạng mục kỹ thuật tới 50 triệu USD. Mọi người thắc mắc vì sao cao tầng Ái Đạt không có mặt ở Hong Kong phải không, bọn họ tớiDallas hết cả, tựa hồ lần này Ái Đạt lại muốn làm lớn rồi.

Mưa ở Hong Kong rất lớn, hay ngày qua mưa suốt, lúc lớn lúc nhỏ, nhưngchẳng có lúc nào dừng, nhóm Tạ Vãn Tình hôm kia đã bay về nội địa, PhóTuấn cũng đi theo, nếu không chẳng giữ nổi hai tiểu nha đầu. Tới hôm nay Trương Khác mới cùng Tôn Tĩnh Mông về Kiến Nghiệp.

Máy bay bò lên tầng mây, thoát khỏi cái không khí ẩm ướt của Hong Kong,Tôn Tĩnh Mông ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay khoanh trướcngực, cô mặc chiếc áo hai giây màu trắng muốt, lộ ra làn da trắng mịnmàng, nhìn khuôn mặt đẹp thuần khiết, bầu ngực hô hấp nhẹ đều đặn, mang tới cho Trương Khác cảm giác ngồi bên cạnh một dòng suối thiên nhiêntrong lòng.

Thật kỳ lạ, vậy mà khi cô bé này mở mắt ra lại mang tới cho người ta cảm giác hoàn toàn khác hẳn.

Thu lại ánh mắt, Trương Khác nhìn lên đống báo dầy ở trên đùi mà y kiếm được ở Hong Kong.

Giới truyền thông Dallas và tiểu bang Texas cho đăng tin rầm rộ về hiệpnghị dẫn tiến kỹ thuật của TI và Ái Đạt, gọi là chuyển dời kỹ thuật quan trọng nhất lĩnh vực thông tấn trong những năm qua, thậm chí hô hàochính phủ phải tiến thẩm tra hiệp nghị kỹ thuật nghiêm ngặt hơn, mụcđích cấm chỉ chuyển nhượng hạng mục kỹ thuật này.

Hơn 70 tờ báo trong nước cho đăng tin hạng mục nay, duy chỉ có tuần báođiện tử của Bộ Bưu điện chỉ ra, tập đoàn Ái Đạt đưa vào kỹ thuật chế tạo ĐTDD này chỉ là kỹ thuật loại hai sắp bị đào thải mà thôi, chẳng có kỹ thuật hạch tâm, không đáng cho giới truyền thông trong nước tuyêndương.

Đó chính là đòn phàn kích đầu tiên của bộ bưu điện.

Trương Khác lại cực kỳ mừng rỡ, Bộ Bưu điện không im lặng từ chối đơncủa bọn họ nộp lên một cách thô bạo, mà dùng văn chương phê bình đả kích Ái Đạt, đây rõ ràng là một biến hóa.

Người thông minh nhìn cái biết ngay Bộ Bưu điện cho đăng bài báo nàytrong nội bộ thế nào cũng bị các phương diện chỉ trích nghiêm khắc, cácchuyên gia bộ Công nghiệp điện tử càng ra sức chế nhạo, không chút nểnang chỉ ra rằng doanh nghiệp điện tử của bộ bưu điện luôn hô hào nắm kỹ thuật đỉnh cấp của sạn nghiệp thông tấn chẳng qua là nhập khẩu hàng của người ta tự dán nhãn của mình, làm gì có chút hàm lượng kỹ thuật nào,kỹ thuật dán mác à?

Hành vi lũng đoạn thị trường thời gian dài của Bộ Bưu điện khiến cho các phương diện căm hận, cho nên đây là quy tắc cuộc chơi mà thôi.

Huống hồ thời thời gian qua vấn đề địa vị kinh tế dân doanh đã được thảo luận thấu triệt rồi, Ái Đạt được dư luận ủng hộ từ trên xuống dướichẳng phải là điều khó tin.

Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Tiêu Tấn Thành sau khi ký hiệp nghị với TIthì bay thẳng về Bắc Kinh, cử hành cuộc cuộc họp báo công bố chi tiết kỹ thuật dẫn tiết lần này, đồng thời tuyên bố thành lập trụ sở thực nghiệm phát triển ở thung lũng Sillicon để hấp thụ kỹ thuật này.

Ngày hôm sau tập đoàn Ái Đạt chính nộp đơn lên bộ bưu điện xin sản xuấtđiện thoại di động, bộ bưu điện trả lời mập mờ, sẽ họp chuyên môn đểthảo luận.

Doanh nghiệp dưới bộ công nghiệp điện tử trước nay đều tích cực chuẩn bị lập hạng mục sản xuất ĐTDD, Đông Hương, Phổ Tấn mấy lần cũng nộp đơnxin bộ bưu điện cho pháp sản xuất ĐTDD cùng Ái Đạt hình thành thế bứccung tập thể.

Sáng sớm này hôm nay chính phủ thành phố Kiến Nghiệp công bố chi tiếtchiến lược sản nghiệp kỹ thuật mới gọi là "hành lang số": Bao gồm dựavào ưu thế kỹ thuật của trường đại học, cao đẳng khu Yến Quy Hồ, thiếtkế quy hoạch xây cầu Tiểu Giang 2, đêm khu cao tân Tân Phổ, khu Yếm QuyHồ, đại học Tân Phổ nối tiếp nhau thành một dải rộng 8 km, dài 20km.

"Hành lang số" trói chặt với kế hoạch Vườn Sồi của Ái Đạt, làm doanhnghiệp dân doanh chiến cứ địa vị đi đầu trong chiến lược kinh tế địaphương.

Đem khu công nghiệp điện tử Thành Nam Hải Châu, khu khai phát Tân GiangHuệ Sơn, hành lang số Kiến Nghiệp chỉnh hợp làm một, chính phủ tỉnh Đông Hải đồng thời công bố kế hoạch phát triển kỹ thuật cao dọc khu TiểuGiang.

Có chính phủ địa phương kiên định ủng hộ, tập đàn Ái Đạt không yếu hơn hai doanh nghiệp dưới bộ công nghiệp điện tử.

Trương Khác xếp báo sang một bên, nhìn mây ngoài cửa sổ, Tôn Tĩnh Môngmở mắt ra, đôi mắt mỹ lệ chứa phong tình thánh khiết mà quyến rũ, dángvẻ vừa mới tỉnh ngủ của mỹ nữ khó cưỡng, tiếc là Trương Khác lại đangchăm chú nhìn bên ngoài, chẳng biết có gì hay mà xem, Tôn Tĩnh Môngnhoài người tới, mặt gần như áp sát vào kính cửa sổ:

- Nhìn cái gì thế?

Tôn Tĩnh Mông người gần như nằm phục lai hai chân Trương Khác, tóc vắtsang một bên lộ ra cái cổ trắng muôt và bờ vai mềm, mũi truyền tới hương thơm như hoa Bách Hợp.

Trương Khác vì tránh không chạm vào người cô, giơ cả hai tay lên kháng nghị:

- Cô làm thế này tôi ngồi kiểu gì?

- Hả?

Tôn Tĩnh Mông chẳng đổi tư thế, quay đầu sang nhìn Trương Khác mới nhậnra cơ thể hai người áp sát nhau quá mức, mặt ửng đỏ, Tôn Tĩnh Mông không nhận ra gần đây mình hay đỏ mặt hơn trước nhiều, rụt mình về, vừa ngồi ngay ngắn là cái miệng cũng trở nên đanh đá:

- Này cho anh cơ hội đụng chạm còn lảm nhảm.

- Được được, coi như tôi nói sai rồi, giờ cô có nằm cả người lên tôi thì tôi cũng không ý kiến gì nữa.

Tôn Tĩnh Mông khẽ hừ một tiếng, mặc chiếc áo khoác đen lên, lúc này đãnhìn thấy Tiểu Giang nằm vắt ngang mảnh đất phía dưới, nghe dự báo thờitiết nhiệt độ ở Kiến Nghiệp ít hơn ở Hong Kong từ 5 -6 độ, Tôn Tĩnh Mông chỉ chuẩn bị một chiếc áo dệt kim cộc tay, cánh tay trắng trẻo vẫn lộra bên ngoài.

Máy bay hạ cánh, phát hiện Kiến Nghiệp cũng đang mưa, Trương Khác cởi áo ngoài khoác lên cho Tôn Tĩnh Mông, y chỉ mặc một chiếc T-shirt ngắntay, hai tay ôm trước ngực chịu đựng cái lạnh bên ngoài.

Gọi điện cho Mã Hải Long, hắn bị tắc đường, một lúc nữa mới đến đón bọn họ được.
 
Chương 567: Lâu Rồi Chưa Về Hải Châu


- Anh thật biết quan tâm tới con gái đấy.

Tôn Tĩnh Mông ngẩng đầu nhìn Trương Khác co ro vì lạnh, nói:

- Vậy có cảm động chút nào không?

Trương Khác cười hỏi:

- Anh nghĩ sao?

Tô Tĩnh Mông đáp một cách vô tình:

- Cô nương đây nhận được sự ân cấp hơn thế này gấp trăm lần nhiều lắmrồi, nếu dễ cảm động như vậy thì chẳng biết đã thất thân bao nhiêu lần.

- Thế thì trả áo cho tôi.

Trương Khác rất thiếu khí khái nam nhi, đưa tay lấy áo trên người Tôn Tĩnh Mông.

Tôn Tĩnh Mông cười khúc khích tránh đi, rồi lại ôm lấy tay Trương Khác nói:

- Sưởi ấm lại cho anh đấy, được chưa nào?

- Bao nhiêu người tỏ ân cần với cô như thế, vì sao không chọn một người làm bạn trai.

- Chưa gặp được ai tôi thích cả.

Tôn Tĩnh Mông thò chân ra, đón lấy giọt mưa nhỏ xuống bên ngoài hiên:

- Không thể để tình yêu của mình thành thứ rẻ mạt được.

- Cô thích tuýp người như thế nào?

Trương Khác tò mò hỏi, tính cách Tôn Tĩnh Mông biểu hiện ra ngoài khácquá xa với các cô gái mà y quen biết, Trương Khác thực sự rất tò mò cáccô gái với tính cách khác nhau suy nghĩ thế nào.

- Ngày hôm đó nếu bị đám người ở sân trượt băng đánh cho một trận, liệu anh có giận không?

Tôn Tĩnh Mông đột ngột hỏi:

Đã ba bốn tuần rồi, tưởng Tôn Tĩnh Mông sớm vứt chuyển này ra sau đầu,không ngờ còn canh cánh trong lòng, Trương Khác cười gian:

- So với chuyện đó tôi càng giận chuyện cô cố ý mặc váy bên ngoài quần jean đánh tennis hơn.

- Để bụng như vậy sao?

Ánh mắt Tôn Tĩnh Mông đột nhiên trở nên hồn nhiên:

- Chẳng phải nói múa cột có thể thay được à?

Dùng ánh mắt như thế thảo luận vấn đề này, Trương Khác tim đập thìnhthịch, nhếch môi cười, che giấu đi tình cảm khác thường nảy sinh tronglòng:

- Cô quịt rồi, tôi còn mơ tưởng gì nữa?

Nhìn màn giọt nước mưa nhỏ lộp độp trên chiếc giày màu đỏ, rồi ngẩng đầu lên nửa bên mặt khuôn mặt đường nét góc cạnh rõ ràng của Trương Khác,Tôn Tĩnh Mông giọng êm ái hỏi:

- Nếu tôi mượn vai anh dựa một chút, anh sẽ không sinh ra ý nghĩ khác chứ?

Trương Khác ngạc nhiên nhìn vào mắt Tôn Tĩnh Mông, giọng nói của cô ẩnchứa một cái gì đó là lạ, cố giữ thái độ bình thường dửng dưng nói:

- Nói không chừng sẽ có đấy.

- Thế thì thôi vậy.

Tôn Tĩnh Mông mím môi:

- Không ngờ anh nhỏ mọn như thế.

Ngồi xe vào thành phố, mưa càng to hơn, lúc này trốn vào trong 1978 ngồi uống rượu, nghe mưa rơi là tuyệt nhất rồi.

Hà Huyền chỉ coi Trương Khác là người quen biết bình thường, trừ ấntượng sâu sắc lần đầu gặp nhau ra, thì những lần khác chẳng khi nào nóichuyện quá mười câu, mang rượu tới cho y rồi đi qua chỗ khác.

1978 chỉ phát bài hát của Giang Đại Nhi, bài Mối tình mùa hè mang theonỗi buồn mang mác đang phát rất thích hợp một buổi chiều mưa như thếnày, người khác không biết Trương Khác đang hoài niệm chuyện chưa từngxảy ra, cũng có thể mãi mãi không xảy ra.

Chuyến đi Hong Kong chỉ vội vã gặp mặt Giang Đại Nhi một lần, trước đócô phải đi tới Đài Loan tuyên truyền ca khúc mới, nghe nói rất vất vả.

Trương Khác vừa châm điếu thuốc thì thấy Lệnh Tiểu Yến đứng trước mặt, nói:

- Hiện giờ chị tìm công việc mới còn kịp đấy, ngõ Học Phủ nhanh nhất cũng phải cần nửa năm mới xây dựng lại được.

- Không biết để ý tới hình tượng học sinh cao trung à?

Tôn Tĩnh Mông đi tới lấy điếu thuốc lá trên môi Trương Khác, đặt vào miệng hít một hơi, nhưng bị sặc, kho khù khụ, cau mày hỏi:

- Có gì hay ho mà hút.

- Đốt đi nỗi cơ đơn thôi mà.

Trương Khác cười cợt nhả:

- Còn có cách nói lãng mạn hơn, đen nhớ nhung gửi vào khói thuốc, để khói thuốc thấm vào trong lòng.

Đáng tiếc phối hợp với cái mặt thiếu nghiêm túc của y hoàn toàn chẳng có chút lãng mạn khiến các cô gái cảm động.

Trương Khác lấy điếu thuốc trong tay Tôn Tĩnh Mông dập tắt rồi hỏi Chu Tiểu Yến:

- Chị có tính toán gì?

Chu Tiểu Quân đã điều tới cục xúc tiến đầu tư làm trợ thủ cho Diêu VănThịnh, Lệnh Tiểu Yến cũng biết được một số nội tình cô vốn không rõ:

- Tôi còn nửa tháng nữa mới tốt nghiệp cơ mà, chưa vội.

- Không biết 1978 có còn mở tiếp được nữa không?

Tôn Tĩnh Mông kéo ghế ngồi xuống cạnh Trương Khác:

- Trước kia chưa hết hạn thuê 1978 nên chị tôi mới đồng ý cho tôi tiếptục mở, giờ phải kết thúc kỳ hạn thuê trước thời hạn, chị tôi chưa chắcmuốn ném tiền vào đây...

- Cô cũng biết là ném tiền à?

Trương Khác cố tình nhấn mạnh chữ "ném".

- Trách tôi được à?

Tôn Tĩnh Mông trừng mắt với Trương Khác:

- Chị tôi có kinh doanh nó tử tế đâu, nếu nói về tình hình tài vụ thì từ lúc tôi tiếp nhận tới giờ nó được cải thiện hơn nhiều rồi.

- Tình hình tài vụ tốt hơn à...

Trương Khác suy nghĩ nói:

- Tiền lương trả cho mấy người bọn họ giảm một nửa, giá đồ uống khôngđiều chỉnh, nhưng thứ trang trì cầu kỳ có hay không cũng được phải trừbỏ hết....

- Cút đi.

Tôn Tĩnh Mông lườm một cái:

- Cho dù tôi có bù cả tiền tiêu vặt vào đây cũng không vắt óc kiếm tiền kiểu như anh.

Trương Khác còn chưa nói xong đã bị Tôn Tĩnh Mông lườm nguýt, y còn định kiến nghị đưa mấy cô gái Học viện Âm nhạc tới múa cột cơ.

Thế Kỷ Cẩm Hồ kết hợp phương thức giải tỏa bồi thường dọn trở về và đềntiền, rất rộng rãi, công bằng, nên tiến triển thuận lợi, thời buổi nàykhông bị đám thương nhân địa ốc bắt chẹt là tốt lắm rồi, dám bắt chẹtlại là cực kỳ hiếm thấy.

Tuyệt đại đa số chủ kinh doanh đều muốn quay trở về, chỉ có một phần cầm mấy chục vạn bồi thường rời đi.

Trước tháng sáu, các chủ kinh doanh ở ngõ Học Phủ phải chấm dứt kinhdoanh, cả ngõ Học Phủ sẽ phong tỏa phá đi xây lại, là công trình xây mới đầu tiên của hành lanh số.

Tới thượng tuần tháng sau, sau khi tập đoàn Liên Tín và Phillips ký hiệp nghị hợp tác sản xuất ĐTDD, bộ bưu điện vì sức ép các phương diện phêduyệt cấp phép cho bốn công ty Ái Đạt, Đông Hưng, Liên Tấn, Liên Tín sản xuất thiết bị thông tin di động.

Hiệp nghị của Liên Tín với Phillips chỉ là mua ĐTDD bán thành phẩm củaPhillips về trong nước rồi dán nhãn hiệu đem bán, Cẩm Hồ thì ngoài đưavề tất cả kỹ thuật chip điện tử ra thì còn cả kỹ thuật sản xuất màn hình tinh thể lỏng loại STN.

Trương Khác không hiểu danh từ kỹ thuật, Đinh Hòe lấy sản phẩm mẫu cho y xem, mới biết LCD STN là màn hình tinh thể đen trắng mà thôi, di độngthời đầu đều dùng loại màn hình này.

Lcd STN ở trong nước có mấy chục dây chuyền sản xuất, dù kỹ thuật của TI có điểm độc đáo cũng chỉ liệt vào hàng kỹ thuật cấp thấp mà thôi.

Cũng tốt, có một số công tác làm trước cũng được, kỹ thuật phát triển từ thấp lên cao, cần điểm khởi đầu và quá trình tích lũy.

Thượng tuần tháng sau, cùng lúc công ty hữu hạn điện tử thông tin Ái Đạt chính thức thành lập, Cẩm Hồ còn đăng ký hai công ty nữa là công ty hữu hạn tân tài liệu Ái Đạt và điện tử tinh thể Ái Đạt.

Cẩm Hồ có một ưu thế mà ba công ty Đông Hưng, Liên Tấn, Liên Tín không sao bì được.

Ti trừ toàn bộ kỹ thuật sản xuất ĐTDD của chip băng tần cơ sở (Basebandchip - Sau dịch tắt là chip cơ sở), là hạ quyết tâm chặt đứt nghiệp vụphi hạch tâm này, đó là tư tưởng kinh doanh "hạch tâm hóa, chuyên nghiệp hóa" của chủ tịch TI Tom Engibous.

Sau khi chặt bỏ nghiệp vụ này, TI tiến hành điều chỉnh công tác nội bộcủa nhân viên liên quan, tất nhiên một số bị cắt giảm biên chế, căn cứvào hiệp nghị hai phía, Cẩm Hồ tiếp nhập những nhân viên này.

Lợi ích này chủ yếu nhờ hơn hai năm hợp tác vui vẻ vừa qua, TI cùng việc phát triển kỹ thuật hạch tâm cũng cân hỗ trợ về các kỹ thuật ngoại viliên quan, nên bọn họ lựa chọn phận nào dựa vào đối tác Cẩm Hồ, điều này cũng làm kỹ thuật chế tạo di động của Cẩm Hồ bám sát TI.

Vì thế cho dù Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng có hạ quyết tâm nội địa hóasản xuất di động cũng phải đi con đường dài hơn Cẩm Hồ, huống chi hiệngiờ bọn họ căn bản không có cái quyết tâm này.

Trương Khác vì ngoạm chặt miếng thị béo bở này mà Trương Khác lưu lãngbên ngoài nửa năm, trong nửa năm đó thời gian y về Hải Châu chưa đượcnửa tháng.
 
Chương 568: Tháng Cuối Cùng Đời Học Sinh


Thượng tuần sáng sáu, Trương Khác trở về Hải Châu, chùi sạch mông đem toàn bộ công việc giao cho đám Trần Tín Sinh, Đinh Hòe, Chu Du...

Lúc này thời tiết Hải Châu đã khá nóng, Trương Khác mặc áo sơ mi, ngồitrước cửa sổ thi thoảng ngẩng đầu nhìn ngắm làn mây trắng lững lờ bayqua, thi thoảng lại nghịch ngợm di động trong tay.

Giáo viên số học trên bục giảng nhìn Trương Khác nhởn nhơ như tế, tronglòng bực bội chỉ muốn đi tới trước mặt y quát: Này, chỉ còn một thángnữa thôi, chuyện cậu được nhận vào ĐH Đông Hải đã được xác định rồi,đừng có tới trường làm đám giáo viên chúng tôi thêm bực.

Trong lớp có một học sinh nam thông qua mối quan hệ chuyển tới ở học kỳnày, hắn không nhận ra Trương Khác, buổi chiều thấy trong lớp thêm một"học sinh mới" thì hết sức ngạc nhiên: Mẹ đứa nào còn ngớ ngẩn chuyểntrường vào lúc này! Nhà mà có năng lực thì chuyển tới trường học NộiMông, Tây Tạng ấy! Qua đó thi đại học cho dễ.

Nhìn thấy những nhân vật nổi bật trong lớp như Đỗ Phi và Đường Thanh có vẻ rất quen thuộc với tên kia, thậm chí có thể nói là thân thiết, hắnkhông khỏi đố kỵ, hỏi bạn cùng bàn:

- Thằng kia là ai mà ngông thế, vào lớp còn cầm di động, thầy Lý nhìn mấy lần rồi mà không dám nói y câu nào.

- Cậu ta à?

Bạn cùng bàn thở dài nói với hắn:

- Kỳ nghỉ suốt ba năm cao trung của mình cộng lại chẳng biết có được nửa năm không, còn cậu ta xuất hiện ở trường ba năm cộng lại chắc chắnkhông được nửa năm. Đó còn tính những ngày cậu ta thò mặt tới trường rồi đi ngay đấy...

- Hả?

- Gần đây ít nói tới Nhất Trung tứ đại ác thiếu gia nữa, nhưng cậu ta là người đứng đầu bốn tên đó đấy, học kỳ này hình như cậu ta chưa từngxuất hiện ở trường, thật là lạ.

- Á...

Học sinh mới thấy đầu bị đau, hoảng sợ ngẩng đầu lên thấy Lý Diệu Quangđang giận giữ nhìn minh, cục phấn lăn vài vòng trên bàn rồi rơi xuốngđất, hắn cúi đầu xuống, sợ bị thầy giáo đi tới giáo huấn cho một bài.

"Reng reng reng.." Chuông treo ngoài tường lớp học vang lên, tới giờ tan học rồi.

- Yaaaa....

Trương Khác vươn vai kêu một tiếng, ngồi trong lớp có một buổi thôi mà cơ bắp tê dại hết cả,

- Được rồi, giờ thì có thời gian nghe bạn nói rồi đấy.

Đường Thanh ôm lấy quyển sách đặt lên bàn Trương Khác, ngồi xuống đốidiện với y, tay đặt lên bàn, Trương Khác nhìn thấy cái cằm đẹp nhất đặt lên bàn tay xinh nhất, đôi mắt long lanh như hai giọt thủy ngân nhìn ynói:

- Còn tưởng bạn không bao giờ tới lớp nữa, sao chẳng nói tiếng nào buổitrưa tới lớp rồi? Hại mình cả chiều không còn tâm tư nghe giảng...

- Thực sự không có tâm tư nghe giảng chứ?

Trương Khác cũng học Đường Thanh chống cằm lên lòng bàn tay, hai đôi mắt cách nhau chưa tới 8 cm, có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắtđối phương:

- Đột nhiên muốn về cùng bạn trải qua tháng cuối cùng của thời học sinh, nên vứt bỏ mọi chuyện rồi, nếu bạn không vui thì ngày mai mình ở nhà là được.

- Ai nói không vui chứ?

Đường Thanh hé môi xinh cười ngọt ngào, chẳng cần xấu hổ che giấu tình cảm với Trương Khác:

- Có điều bạn không được lấy lời này ra lừa mình, mình thực sự mong được ở bên bạn trong một tháng này đấy.

Đưa ngón út ra:

- Còn phải giúp mình ôn bài, không được phá rối, ngoéo nào!

- Không vấn đề gì.

Trương Khác đưa ngón tay ra móc tay với Đường Thanh, mắt không rời khỏiđôi mắt dài quyến rũ của Đường Thanh, đôi mắt mỹ lệ linh động đó tựa hồlàm y nhìn mãi không biết chán.

Một tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học đối với học sinh Nhất Trung mànói không phải là giai đoạn chạy nước rút nữa, điều chỉnh tâm thái mớilà việc quan trọng nhất.

Nhớ lại một tháng trước khi thi đại học của mình ở kiếp trước, lúc đótâm tình rất nóng nảy, khi ấy Đường Thanh bận rộn chuẩn bị chuyện ranước ngoài du học, khiến cho y lúc nào cũng ở mép bở sụp đổ, thực sựkhông hiểu nổi khi đó làm sao vượt qua nổi.

- Khụ khụ, hai vị chú ý một chút cho, trong cái lớp này người thầm yêuĐường Thanh không chỉ có một người, thằng kia, mày có cần mới trở về đãcắm dao vào tim người khác không hả?

- Bọn mình thích đấy, làm sao hả?

Đường Thanh nhíu cái mũi nhỏ, nhìn Đỗ Phi thách thức.

Trương Khác ngoẹo đầu nhìn Đỗ Phi, đầu năm Đỗ Phi còn nhờ y kiếm một cái hạn ngạch vào trường ĐH Đông Hải, cuối cùng quyết dựa vào sức mình,hỏi:

- Tư vị vùi đầu học ra sao? Có nắm chắc không?

- Cái hạn ngạch kia mày chưa nhường người khác chứ hả?

Đỗ Phi cười khì khì ngồi xuống bên Trương Khác, thân thiết nắm tay y:

- Tao thi trước thử xem, nếu không được sẽ dùng tới hạn ngạch đó.

Nếu Đỗ Phi không vào ĐH Đông Hải, Trương Khác ở đó một mình rất buồn, nhưng lại nói:

- Tao rất tin tưởng vào quyết tâm của mày, hơn nữa đề cử phải trước khithi, mày tham gia thi rồi thì hạn ngạch đó sao giữ nổi. Không sao, dướiĐH Đông Hải còn có học viện giáo dục, tao tin cái này thì mày chắc chắnthi được.

Đỗ Phi thống khổ nói:

- Thế thì mẹ tao giết tao mất.

- Đáng đời bạn.

Đường Thanh cười rúc rích, nắm ngón tay Trương Khác nghịch:

- Kệ bạn ấy, hiện giờ bạn ấy còn có thời gian đi dạy kèm cho em gái năm hai sơ trung.

Em gái năm hai sơ trung? Trương Khác vỗ đầu, không phải Chu Hiểu Lộ thì còn là ai nữa?

- Đỗ Phi, em phát bài thi giúp cô.. Ồ, Trương Khác, sao em lại ở trong lớp?

Lý Chi Phương bê một chồng giấy lên bục giảng, đột nhiên nhìn thấy Trương Khác, ngạc nhiên thốt lên.

Ba năm qua đi, Lý Chí Phương vẫn diễm lệ như ngày nào, tinh thần phơiphới, phong tình dào dạt, làm người ta thật khó mà tưởng tượng được congái cô ta đã 14 tuổi rồi, có vẻ cuộc sống gia đình đã khôi phục lại yênbình, chẳng trách cái thằng Đỗ Phi này sống chết ở lại trường ba thángôn thi nước rút.

- Dạ, em về học.

Trương Khác không bận tâm tới cuộc đời riêng của Lý Chi Phương, là mộtcô giáo, Lý Chi Phương xứng đáng được tôn kính, đứng dậy nói:

- Cuộc đời cao trung với bất kỳ ai cũng là điều khó quên nhất, em khôngmuốn này lang thang bên ngoài bỏ lỡ thời gian tươi đẹp này.

- Ừ, em nghĩ như thế thì tốt quá rồi.

Lý Chi Phương hạ thấp giọng xuống:

- Cô không đem chuyện em được nhận vào ĐH Đông Hải ra nói với các bạncủa em, tránh đả kích tính tích cực của bọn chúng. Còn một tháng nữathôi, cô cũng rất mong nhìn thấy em quay trở lại dáng vẻ của một họcsinh đấy.

Năm thứ ba cao trung thoáng cái đã qua, nếu để cho đám học sinh non nớtmười mấy tuổi đang bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời biết được một học sinh đi học còn ít hơn thời gian nghỉ của chúng lại được nhận thẳng vào đại học, thì đúng là một đả kích lớn, tâm lý cực kỳ dễ bị mất cânbằng.

- À, cô nếu không nhắc em thiếu chút nữa quên mất.

Trương Khác nhận lấy đề thi trong tay Lý Chi Phương:

- Trong lớp có chuyện lặt vặt gì, cô cứ bảo em làm.

Chuyện cụ thể của Cẩm Hồ đã có đám Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, nênTrương Khác có thể khoanh tay ngồi nhìn, y bận rộn bao lâu như thế, cầnyên tĩnh suy nghĩ.

Trương Khác không nghĩ ra có nơi nào có thể làm y thả lỏng tâm tình suynghĩ vấn đề hơn ở lớp học trước kỳ thi, y đúng là định sống tháng cuốicùng thời cao trung ở trường học.

Lý Chi Phương đặt hết chồng giấy dày vào tay Trương Khác, nhìn đứa họcsinh đặc biệt nhất trong cuộc đời dạy học của mình, với người không biết rõ y mà nói, chỉ coi y là một tên hoàn khố có gia cảnh tốt, nhưng chỉcần tiếp xúc với y một chút thôi, sẽ phát hiện bao quanh y là vô số câuhỏi, làm người ta không nhìn rõ bóng dáng của y.

Phải thừa nhận rằng không có đứa học sinh này, cuộc đời của mình sẽ trở nên tồi tệ như thế nào.

Lý Chi Phương quay trở lại bục giảng, nhìn Trương Khác và Đỗ Phi giúp cô phát bài thi, trong lòng cảm khái, hơi thất thần một chút, vỗ tay, bảohọc sinh đứng ngoài hành lang vào lớp:

- Còn 25 ngày nữa thôi là tới kỳ thi rồi, các em cũng thấy đấy, giờ mỗingày làm bì thi ít hơn thường ngày nhiều rồi, giai đoạn này chủ yếu làđiều chỉnh tốt tâm thái của bản thân, trọng điểm ôn lại những già đãhọc, cô không cưỡng ép các em mỗi ngày phải ở trường ôn tập tối nữa...Đề thi thử lần này các em làm trong hai ngày là được, tự an bài thờigian hợp lý mà làm, cầm để xong có thể ra về.

Trương Khác giúp Đường Thanh dọn cặp sách, gọi Đỗ Phi về cùng.

Đi xuống sân, Đỗ Phi ngó nghiêng bốn xung quanh, không thấy xe của Trương Khác đâu cả, hỏi:

- Xe của mày đâu rồi?

- Xe nào?

Trương Khác và Đường Thanh mỗi người cầm một bên chiếc cặp, đung đưa nói ở giữa:

- Mỗi ngày tao đi học cùng Đường Thanh, hai người đi chung một xe là được.

Tất cả điều lãng mạn trên đời này không gì được ngồi sau xe đạp ôm người mình yêu rời trường học trong ánh hoàng hôn, Đường Thanh hé môi cườihạnh phúc, nhưng đi tới chỗ để xe đã nghiến răng ken két muốn đá TrươngKhác một cái rồi.... Vì y ngồi chễm chệ phía sau xe đạp đang đợi côchở.
 
Chương 569: Đợi Con Mồi Vào Bẫy


Đường Thanh giữ ghi đông xe, dựa vào lòng Trương Khác, còn Trương Khác ôm vòng eo thon nhỏ mềm mạicủa cô, đầu dán sát vào lưng Đường Thanh ngửi u hương thoang thoảng củathiếu nữ, chân đạp xe, đi dưới ánh sáng sót lại trong sân trường.

Chỉ là đang giờ tan học, trường đông đúc nhôn nháo, bị tắc lại ở conđường đi ra cổng, Trương Khác chống chân xuống đất, chẳng vội đi, tayvẫn ôm eo Đường Thanh không chịu buông, đang nói chuyện câu được câuchăng với Đỗ Phi thì nghe thấy đằng sau có một tiếng gọi trong treo:

- Anh Trương Khác.

Nghe cái giọng lolita tiêu chuẩn đó, làm lỗ tai các nam sinh trên cả con đường nhũn hết ra.

Trương Khác quay đầu lại nhìn, Chu Hiểu Lộ đang nhảy từ trên xe đạp củaLý Chi Phương xuống, chen qua đám đông, nhảy phịch lên ghế sau của xe Đỗ Phi, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của Đỗ Phi, nói với Trương Khác:

- Anh Trương Khác, anh về trường khi nào thế? Mẹ em bảo em mời anh chị tới nhà em ăn tối.

- Tiểu Yêu Tinh, em lại chuẩn bị đích thân vào bếp hại người à?

Đường Thanh liên hệ tới hồi ức không mỹ hảo lắm, quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Hiểu Lộ.

- Nói thế nào thì em cũng biết làm trứng bác cà chua, Đại Yêu Tinh, chị thì biết làm cái gì?

Cái mũi xinh xinh của Chu Hiểu Lộ hếch lên, tinh nghịch nhìn Đường Thanh.

- Á à, em dám chê chị à, Trương Khác chính là đầu bếp ngự dụng của chị đấy, lát nữa em giỏi thì so tài với anh ấy.

Cô công chúa Hải Châu phân biệt muối với muối còn chẳng chắc lắm, nên lúc này chỉ có thể đẩy Trương Khác ra.

Chu Hiểu Lộ mới mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú khả ái, đôi mắt linhhoạt toát lúc nào cũng ánh lên tinh nghịch, hai bầu ngực xinh xinh mớinhú chưa phát triển hết, đúng là một phiên bản hoàn hảo của Lý ChíPhương, nhìn vẻ thân mật giữa cô bé và Đỗ Phi, thực sự không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, Trương Khác khẽ lắc đầu thở dài.

Lý Chi Phương dắt xe đi tới nói:

- Đi nào, các em tới chợ mua thức ăn với cô.

Chỉ cần không tới nhà hàng, quán ăn thì tới nhà ai ăn chả được, nửa năm qua Trương Khác ăn cơm ngoài tới phát chán rồi.

Có mặt Lý Chi Phương, Đường Thanh không dám cùng Trương Khác đạp xe nữa, Trương Khác lái xe, cô nhà nhã ngồi đằng sau, ôm hông Trương Khác, đấukhẩu với Chu Tiểu Lộ.

Khu tập thể giáo viên cách trường học không xa, lại gần chợ, nhìn Lý Chi Phương dắt xe vào chợ nhíu mày do dự chọn rau thịt là hiểu tài nấu ăncủa cô thế nào rồi, Đỗ Phi, Đường Thanh, Chu Tiểu Lộ càng không hi vọnggì cả.

Tới sạp báo bên cạnh chợ, Lý Chi Phương dừng lại gọi điện cho chồng:

- Buổi tối em mời học sinh về nhà ăn cơm, anh có về sớm được thì về giúp em.

Nghe ngữ khí của Lý Chi Phương thì xem ra gia đình cô đã hòa thuận trởlại rồi, Trương Khác len lén làm động tác ném đá với Chu Hiểu Lộ, cô bécười khúc khích gật đầu, ài, không biết chiêu này của mình hại nhà người ta mua bao nhiêu bộ kính cửa.

Mua cả một xe thức ăn về nhà Lý Chi Phương, gặp đúng lúc chiếc xeSantana của Mã Tử Thiện cũng đi vào tiểu khu, buổi chiều Mã Tử Thiệnnghe nói Trương Khác về trường, phải kiềm chế lắm mới không chạy tới lớp học chào y.

Còn nhớ hồi Trương Khác bị gãy chân, những nhân vật có máu mặt ở thànhphố tranh nhau tới nhà thăm, đủ biết đứa học sinh này địa vị bất phàm,hiện gặp ở đây rồi, ông ta tất nhiên không bỏ qua cơ hội, thân thiếtxuống xe hàn huyên, tới khi chồng Lý Chi Phương đạp xe về, mới thả chobọn họ đi.

Chồng Lý Chi Phương nấu nướng không tệ, Trương Khác định hỗ trợ, thấy thay chân hắn nhanh nhẹn như thế nên thôi.

Lấy lời Lý Chi Phương mà nói thì chồng cô không giỏi xã giao, tâm tư đều đặt hết lên mấy ngón nghề nhỏ như nấu nướng, nhiếp ảnh, còn biết viếtvăn.

Mấy năm trước vì quá thành thực bị giảm biên chế, ở nhà liền năm sáunăm, cả con người gần như hỏng luôn, chỉ biết đắm chìm trong men rượu,Lý Chi Phương theo hắn đúng là chịu khổ không ít.

Khi ăn cơm, Lý Chi Phương ngăn không cho Trương Khác và Đỗ Phi uốngrượu, nhưng để chồng uống vài chén, hắn uống rượu vào bắt đầu nói nhiềuhơn, nói mãi nói mãi nhắc tới chuyện trước kia, nước mắt chảy ra, cứ nói Lý Chi Phương theo hắn 16 năm chỉ toàn chịu khổ cực.

Hai năm trước hắn mới vào Nhật báo Hải Châu làm biên tập nhiếp ảnh, rồivào viết văn, con người mới khôi phục sức sống, nam nhân có tự tin ítnhiều trở nên khoan dung hơn, nói chuyện có nhắc tới và việc cũ của LýChi Phương, làm cô xấu hổ vô cùng, má đỏ hồng hồng, uống cùng với chồnghai chén rồi gạt bỏ chủ đề này.

Tiếp đó chồng Lý Chi Phương lấy tác phẩm nhiếp ảnh ra khoe, toàn là lấyLý Chi Phương làm người mẫu, lại làm cô xấu hổ một phen nữa, chồng cô có tổng cộng ba bộ ảnh, Lý Chi Phương sống chết cướp lại hai bộ sau không cho xem, Trương Khác thầm nghĩ chắc là tác phẩm khỏa thân rồi, lòng rất tiếc nuối.

Rời nhà Lý Chi Phương, Đỗ Phi đi về trước, trăng trong gió mát, TrươngKhác và Đường Thanh đạp xe một vòng quanh Tiểu Cẩm Hồ, Đường Thanh ngồisau rất ít nói chuyện chỉ ôm chặt lưng Trương Khác, mặt áp sát vào lưngy, Trương Khác hơi gầy, cảm thấy được xương cốt gồ ghề trên lưng, nhưngĐường Thanh lại cảm thấy hết sức êm ái ấm áp.

Tới biệt thự thành ủy, Trương Khác cùng Đường Thanh ôn bài trong phòng ngủ của cô.

Đại học Hong Kong lần đầu chiêu sinh học sinh nội địa, dùng phương thứcxét tuyển, thành tích thi tốt nghiệp sẽ là nhân tố quan trọng để xemxét.

9 giờ tối Đường Học Khiêm mang theo chút hơi rượu về nhà, nhìn thấy Trương Khác trong nhà mình cười lớn:

- Nghe nói cháu về Hải Châu rồi, nhưng không một ai biết cháu ở đâu, thì ra là trốn ở đây.

- Cháu không trốn ở đây thì trốn đâu được ạ?

Trương Khác giang tay ra:

- Còn lại toàn việc vụn vặn rắc rối, cháu quản nhiều quả thì đầu óc nổ tung mất, vứt luôn cho xong.

- Nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc được.

Hành động của Cẩm Hồ nửa năm qua cực đẹp, ép Lý Viễn Hồ phải lựa chọnủng hộ Cẩm Hồ, cũng khiến Tô Dật Quần và Chu Phú Minh không thể liên kết chèn ép Đường Học Khiêm được, song bọn chúng chuyển sang dốc sức hỗ trợ Khoa Vương.

Đường Học Kiêm chẳng so đo mấy chuyện này, dù sao Khoa Vương phát triểnlên sẽ có lợi cho kinh tế Hải Châu, từ trước đó ông đã nói chuyện vớiTrương Khác chú trọng toàn cục, hiện gặp y ở đanh, vừa vặn nói mộtchuyện:

- Gần đây áp lực tài chính của Cẩm Thành rất lớn, mấy hôm trước báctriệu tập mấy ngân hàng cho Cẩm Thành vay tiền tới thành phố họp, thanhphố có hành động hỗ trợ thì Cẩm Thành cũng khả năng là không cầm cự nổi, cháu nhìn nhận chuyện này ra sao?

Trương Khác cẩn thận hỏi lại:

- Ý kiến của Tô Dật Quần, Chu Phú Minh ra sao ạ?

- Bọn họ à, nói thành phố phải duy trì ổn định, nhưng không nhất định phải cứu Cẩm Thành.

- Ồ, ý đồ rõ ràng quá rồi..

Thấy Cố Kiến Bình bê trà tới, Trương Khác vội đứng lên đón.

- Khai phát Tây Sa Điền được hai năm rồi, nếu có công ty mạnh hơn tiếpnhận, mau chóng hoàn thiện công trình, có lợi hơn cho Hải Châu. Bọn họnói thế đấy, nhưng toan tính cá nhân quá lớn.

Đường Học Khiêm có chút thương hại cho Triệu Cẩm Vinh.

- Ý kiến của cháu à?

Trương Khác chép miệng:

- Tạ gia muốn ra tay cứ để họ ra tay, Triệu Cẩm Vinh cũng hoành hành lâu rồi, gây thù chuốc oán không ít, để Tạ gia đâm cho ông ta một nhát daocuối cùng, đại khái không còn chuyện gì sảng khoái lòng người hơn nữa.Cháu hay mềm lòng, nếu Cẩm Hồ ra tay, nói không chừng lại nương tay choTriệu Cẩm Vinh một đường lui, khi đó thì khó chịu lắm.

- Cẩm Hồ muốn khoanh tay ngồi nhìn à...

Đường Học Khiêm buông một tiếng thở dài:

- Dù sao Cẩm Thành cũng là doanh nghiệp có tiếng ở Hải Châu, hơn nghìncông nhân viên dựa vào đó mà sống, nếu sụp đổ sẽ rất đau đầu.

Trương Khác chính lo nếu mình ra mặt can dự thì Đường Học Khiêm sẽ lạibảo y chiếu cố toàn cục cho Triệu Cẩm Vinh đường sống, lại nói thêm:

- Tạ gia ra tay quá nửa sẽ kéo địa ốc Gia Tín vào, địa ốc Gia Tín cókinh nghiệp phong phú trong việc khai phát thương nghiệp địa ốc và vậnhành về sau, có thể làm khu thương nghiệp mau chóng trở nên sôi động... Còn về phần sau khi Cẩm Thành ngã rồi làm sao thu dọn tàn cục thì thành phố phải bắt Tạ gia chịu trách nhiệm nhất định, với cả kinh tế Hải Châu đang trong thời kỳ tăng trưởng, cháu nghĩ một vài vấn đề sẽ bị xử lýnhanh thôi.

Trương Khác sẽ không cho Cẩm Hồ can dự vào khai phát địa ốc, nếu hỗ trợThế Kỷ Cẩm Hồ nuốt chửng Cẩm Thành thì cho dù có tiêu hóa tốt, cũng tốntinh lực vào đây, cách cục sẽ bị bó hẹp ở Hải Châu, không có lợi cho sựphát triển sau này của Thế Kỷ Cẩm Hồ.
 
Chương 570: Đêm Ôn Thi Ở Trường


Thời tiết nóng dần, nhưngTrương Khác mấy ngày qua lại ung dung tự tại, mỗi sáng chạy bộ tới nhàĐường Thanh ăn sáng, sau đó cùng cô nàng tình tứ đạp xe tới trường, trải qua thời gian không quá gian nan ở trường, tối ở lại trường học ôn tập, hoặc theo tới nhà Đường Thanh ôn bài.

Không khí khẩn trương trong khoảng thời gian cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp vì thế nhạt đi không ít.

Tới đêm, cái nóng ban ngày bị khuất phục, lớp học của Trương Khác ởtầng bốn, y ngồi bên cửa sổ, đè dưới tay tạp chí điện tử tiêu dùng (T3), cầm bút chì vẽ lại chiếc ĐTDD mới nhất của Motorola, sau đó viết thêmvào một đống chữ nghĩa ký tự lằng ngoằng, chữ viết vô cùng cẩu thả, chỉhai ngày sau thôi bắt y đọc lại chưa chắc đã đọc nổi hết.

Trương Khác không cần cố gắng thi tốt nghiệp, ngồi trong lớp suy nghĩ vấn đề cũng chẳng có áp lực.

Đám bạn học buổi tối tới lớp ôn tập không được một phần ba, ở trong lớpcũng chẳng chuyên tâm lắm nữa, giáo viên cũng không tới coi lớp.

Đường Thanh học bài rất lâu, ngại không dám gọi Trương Khác tới xoa cổcho cô ở trong lớp, tới vươn mình cũng rất chú ý hình tượng thục nữ,quay đầu lại thấy Trương Khác đang vẽ hình ĐTDD lại cầm tạp chí lên xemgiới thiệu chiếc di động của Motorola chỉ có 65 gam, tặc lưỡi hỏi nhỏTrương Khác:

- Cẩm Hồ có thể sản xuất được di động nhẹ như vậy không?

- Điều kiện kỹ thuật hiện giờ của Cẩm Hồ còn chưa làm được.

Trương Khá lắc đầu:

- Trong nước cũng không bán nó, nếu bạn thích, khi bạn đi Hong Kong mình tặng bạn một cái.

Trong lớp ít người, Trương Khác và Đường Thanh chiếm cứ một góc cũngkhông sợ ai làm phiền, Đỗ Phi lúc nãy còn ở trong lớp, chớp mắt một cáiđã chạy đi đâu mất rồi.

- Mình không cần cái đó.

Đường Thanh nũng nịu:

- Bạn làm ra được di động thế nào, mình sẽ dùng cái đó, chỉ cần của bạn tặng, dù xấu cũng không sao.

Cô nói tới chiếc điện thoại mẫu chơi mấy ngày trước, trông rất là thô sơ.

Trương Khác làm bộ xụ mặt xuống:

- Bạn nói như thế làm áp lực của mình rất lớn đấy, phải làm sao cho cáidi động đó cầm ra không để đại mỹ nhâ bạn mất mặt đâu dễ.

Đương Thanh mặt nghênh nghênh đắc ý:

- Nam nhân cần phải có chút áp lực mới được.

- Vậy bạn xem xem, ở đây có ba phương án, bạn thích cái nào?

Trương Khác lật mấy trang giấy đầu vẽ bậy bạ lên, không ngờ đằng sau là một phương án thiết kế điện thoại di động.

- Thảo nào, mình cứ bảo sao bạn suốt ngày ngồi hí hoáy ra trong lớp.

Đường Thanh cầm lấy xem bản thiết kế, bên cạnh có rất nhiều chú thíchmàu đỏ, viết nhằng nhịt chi chít, Đường Thanh nhận ra bút tích củaTrương Khác, đôi khi chính y chẳng nhận ra mình viết cái gì phải hỏi cô, Đường Thanh ngây thơ hỏi:

- Có thấy chán không?

- Không hề.

Trương Khác vuốt nhẹ má Đường Thanh:

- Thiết kế sản phẩm cần suy nghĩ có nhiều linh tính, lấy ra đốt thời gian trong lớp rất hợp.

Bất kể là Liên Tín, Liên Tán hay Đông Hưng đều không có chuẩn bị kỹthuật, chỉ có thể dán nhãn tiêu thụ sản phẩm loại hai của nước ngoài, kỹ thuật Cẩm Hồ có được từ TI cũng là loại hai, cho nên xuất phát điểm lànhư nhau.

Như thế cần bỏ công vào thiết kế.

Tác dụng cao nhất mà Trương Khác có thể phát huy cũng chỉ là cung cấp một số kiến nghị mang tính chiêm tinh về thiết kế.

Vậy là khi Trương Khác đề xuất ra những nghiên cứu này, thành viên tổnghiêm cứu và kỹ sư trung tâm phát triển sản phẩm lại bận tối mắt.

- Tiếng chuông của di động cầng vang hơn, dễ nghe hơn, sử dụng hợp âm...

Đường Thanh đọc ghi chú trên thiết kế, nghiêng đầu nghĩ một lúc không hiểu ra, hỏi:

- Hợp âm là nói tới đa âm chứ gì, cái này có gì khó thực hiện?

- Vấn đề này mình cũng vừa mới làm rõ được.

Trương Khác cười đắc ý, khoe khoang trước mặt Đường Thanh:

- Thật ra tiếng chuông điện thoại hiện giờ rất đơn điệu, hòa âm là chỉnhiều âm điệu đồng thời phát ra, so với nhiều loại nhạc khi cùng diễntấu thì ấm sắc đầy đủ hơn, êm ái hơn. Chúng ta có thể nghe được hiệu quả này dễ dàng từ phần mềm nghe nhạc trên máy vi tính, nhưng di động thìkhông thể, tiếng chuông di động là đơn âm. Kỹ thuật hiện nay chỉ có thểtăng thêm đường phát âm thanh mô phỏng hiệu quả hợp âm, nghe không khácđa âm là mấy. Còn về phần kỹ thuật thực hiện ra sao thì không phảichuyện mình cần quan tâm.

Đường Thanh so bì ba phương thiết kế, cái môi xinh xắn cong lên nửa ngày trời vẫn lắc đầu:

- Đều không hài lòng lắm, nếu như có thể thực hiện hết ghi chú bên cạnhcủa bạn thì mới đáng mong đợi... Nghe bạn nói thì kỹ thuật có chút khokhăn à...

- Hẳn là không khó lắm.

Trương Khác giải thích qua:

- Tăng kích cỡ màn hình thì rất khó, vậy tăng thêm 1/4 trước, muốn làmnhẹ 65 gram cũng khó, chỉ có thể làm tới 130 gram... Nâng cao trình độkỹ thuật cần một quá trình dần dần.

Đường Thanh tán gẫu với Trương Khác thay đổi đầu óc rồi lại tiếp tục vùi đầu ôn bài, mạch suy nghĩ của Trương Khác bị bđắt không dễ nối lại nhưthế, liền ra khỏi lớp, gọi điện thoại cho Đỗ Phi, nghe thấy tiếng rungcủa di động vang lên trong lớp, ra là cái thằng này ném di động ở đây.

Đường Thanh ngạc nhiên thò đầu ra, Trương Khác chỉ xuống dưới, ý bảomình đi xuống lầu một chuyến, tới căn tin, mua hai *** Coca, nhìn thấyphía bên nhà ăn chưa xây xong có bóng người, ai đó đang cầm đèn pin củadi động chiếu xuống cầu thang.

Đỗ Phi xuất hiện như một bóng ma, Trương Khác ném một *** Coca cho hắn:

- Mày chạy đi đâu vậy?

- Đám người phòng chính giáo rảnh rỗi đi bắt gian, trước khi bọn họ kịplùng sục, tao chạy đi báo cho đôi uyên ương kia rời khỏi hiện trường..

Đỗ Phi cười nhăn nhở đáp.

*** Phòng khen thưởng và kỷ luật, dịch thế thì hơi rười rà.

- Mày cũng rảnh thật đấy.

Trương Khác bật cười.

Thời cao trung yên nhau nghiêm khắc mà nói không thể gọi là yêu sớmđược, có điều nề nếp của Nhất Trung khá nghiêm ngặt, ưu đãi mà TrươngKhác và Đường Thanh được nhận dù sao cũng là cực hiếm, tuyệt đại đa sốhọc sinh bị ép chỉ biết học học và học.

Nhưng tháng cuối cùng, áp lực tựa như thuốc kích dục, lớp Trương Khácnảy ra mấy đôi yêu nhau, các giáo viên phòng chính giáo, thi thoảng hành động ra soát khắp ngóc ngách tối tăm trong trường.

Ánh đèn Trương Khác nhìn thấy là của các giao viên, y biết lúc này chodù bị giáo viên bắt được cũng chẳng xử lý, trường học phải đảm bảo chohọc sinh giữ được tâm thái ổn định trước khi thi, nhưng học sinh vẫn cứsợ phòng chính giáo như sợ hổ.

- Đỗ Phi! Đỗ Phi.

Có một đứa con trai chạy tới, Trương Khác nhận ra đó là bạn học cùnglớp, đằng sau còn có một nữ sinh mặc váy xanh, cũng cùng lớp nốt, nhưngTrương Khác chỉ nhớ đứa con trai tên Tiêu Xuân Minh, còn cô gái thìchịu.

Tiêu Xuân Minh vừa thoát hiểm cảnh, có chút hoảng loạn, vỗ ngực nói:

- Xuýt chết, Lý Quý và Hứa Nhược Hồng còn ở bên trong, bọn họ thảm rồi.

- Đi, cùng tới xem sao, biết đâu nhân lúc hỗn loạn cứu thoát được bọn họ.

Đỗ Phi phất tay, đi về phía nhà ăn mới.

Học sinh tụ tập xung quanh xem náo nhiệt không ít, đều chạy theo.

Trương Khác không ngờ sức hiệu triệu của Đỗ Phi trong đám học sinh Nhất Trung cao như thế.

Ba năm học số ngày Trương Khác lên lớp đếm được trên đầu ngón tay, chonên tình cảm với bạn trong lớp cũng cực kỳ nhạt, số bạn học trong lớp ynhớ tên chẳng được mấy.

Tuy nói Đỗ Phi đôi khi cũng dính líu tới những chuyện ngoài trường học,có điều hắn phải đóng giả học sinh ngoan với Lý Chi Phương cho nên đạiđa số thời gian hắn vẫn ở trường học.

Tuy không so được với đám Trương Khác, Thịnh Thanh, nhưng ở trong trường thì hắn được xem như rất chững chạc rồi, lại bị cha hắn yêu cầu khắtkhe, nên không có tính xấu làm người ta ghét bỏ, đối nhân xử thế rấtkhéo léo, nên có uy khá cao trong đám học sinh.

Thêm vào hai lần cắm trại Đỗ Phi đều rất tích cực tham gia tổ chức,khiến giáo viên trong trường đều nghĩ hắn nhờ vào ảnh hưởng của cha kiếm phúc lợi cho trường học, vì thế sớm rửa sạch ác danh, khác hoàn toànvới Trương Khác.
 
Chương 571: Trước Cơn Bão


Trương Khác đi theo, trongtay Đỗ Phi chỉ có một cái đèn pin, chiếu vào cửa sổ tối đen của nhà ăn,đột nhiên chiếu vào hai bóng người trên tầng hai, Trương Khác giật nảymình, nhìn tình hình có vẻ vì trốn giáo viên nên định nhảy từ trênxuống.

Tuy nói là tầng hai, nhưng cũng cao tới 5 - 6 mét, thêm vào chiều caoban công phải thành 6 - 7 mét, nhảy xuống chẳng chết nổi, nhưng gãyxương thì là cái chắc.

Cửa sổ tầng hai bệ rất dốc, chui ra rồi khó mà leo vào được, đứng ở trên bệ cửa sổ còn không có cái gì để bám, không cẩn thận ngã xuống nhưchơi.

Trương Khác vội vàng gạt đám đông sợ tới sững người ra chen lên phía trước, nghe thấy Đỗ Phi quát:

- Lý Quý, mày là thằng hèn, sợ gì đám con rùa phòng chính giáo. Năm xưabố mày đấm Tào Quang Minh gẫy sống mũi, ông ta còn chẳng dám rên mộtcái, máy giỏi thì dẫn Nhược Hồng đi bằng cầu thang xuống đây cho tao...

Đèn pin chiếu sang tường bên cạnh, tránh chiếu vào người khiến họ hoảng loạn.

Trương Khác không ngờ Đỗ Phi chửi bới còn ổn định được lòng người, thằng này trưởng thành hơn rất nhiều, y nhìn thấy một đống bao tải ở cầuthang, liền chạy tới bên ra đặt dưới sân xi măng, đám học sinh bên cạnhtỉnh ra, đi tìm những thứ mềm nhét vào.

Trương Khác kéo Tiêu Xuân Minh lại, nói:

- Mày kiếm vài người đi lên giúp bọn họ trèo vào...

Rồi bảo Đỗ Phi:

- Mày để ý Lý Quý, tao để ý cô bé, nếu ai lỡ tay rơi xuống thì chạy tới đỡ, cẩn thận đừng để họ ngã đầu bị chạm đất...

May là độ cao có 6 -7 mét, tốc độ cùng lực va đập không quá lớn, có thể đỡ được.

Tiêu Xuân Minh dẫn ba nam sinh to khỏe chạy lên cầu thang, Đỗ Phi cũngcó chút căng thẳng, nghe Trương Khác nói vậy, cơ bắp như cứng lại, aimuốn bạn học ba năm trời sáng chiều bên nhau xảy ra sự cố chứ?

Cảnh trước mắt cũng làm cho các giáo viên hết hồn, nếu có một học sinhnào lỡ tay rơi xuống thì bọn họ cuốn xéo hết, làm sao dám nói gì kíchthích hai học sinh đó? Nhẹ nhàng dỗ dành, hai giao viên nam cường trángđưa tay ra giữ y phục hai học sinh để tăng thêm an toàn.

Thời buổi này còn thiết kế loại cửa sổ như thế, ****, mùa hè y phục mỏng manh, chưa chắc đã chịu nổi cơ thể con người, nhưng người ai đầy mồhôi, trơn tuột, không dám giữ chặt cơ thể.

Lý Quý khỏe hơn còn đỡ một chút, Hứa Nhược Hồng lúc này người bắt đầurun rẩy rồi, nếu không phải có giáo viên tóm lấy góc áo, chỉ sợ đã rơixuống.

Tiêu Xuân Minh chẳng hiểu lấy đâu ra một sợi thường nilong, Lý Quý buộc quanh eo Hứa Nhược Hồng trước, bận rộn mãi mới trượt được xuống đất.

Trương Khác mấy ngày qua ở lớp cũng làm quen với những bạn họ thân thiết của Đường Thanh và Đỗ Phi. Lý Quý và Hứa Nhược Hồng đều là học sinh đạo đức lẫn học tập tốt, không ngờ trước kỳ thi tốt nghiệp xảy ra chuyệnnày.

Đợi ở phía dưới toàn thân Trương Khác cũng toát mồ hôi, đợi cả hai xuống rồi đẩy ra ngoài:

- Mau về lớp đi, đừng ở đây bêu xấu nữa...

Nếu trốn trong góc ôm ấp nhau bị giáo viên nhìn thấy, nhiều lắm bị mắngvài câu, làm cái việc khiến mọi người hết hồn hết vía này, nói khôngchừng bị xử phạt nặng.

Lý Quý dìu Hứa Nhược Hồng đi ra ngoài, giáo viên phòng chính giáo chiếu đèn pin vào, quát:

- Hai em kia, đứng lại cho tôi.

Cả hai chạy càng nhanh, đến khi giáo viên xuống được cầu thang thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đại khái có Trương Khác ở đó, giáo viên chỉ mắng học sinh ở hiện trường vài câu rồi về văn phòng, đám học sinh cũng tản đi.

Trương Khác về lớp học, bên trong vẫn yên tĩnh, Lý Quý và Hứa Nhược Hồng ở chỗ ngồi, trông có vẻ thấp thỏm, Đỗ Phi ném cho mỗi người một ***Coca, trêu:

- Trốn ở đấy làm trò hay ho gì đấy, sao trông như vừa nhảy từ tầng hai xuống vậy.

Đường Thanh thấy y phục Trương Khác hơi bẩn, ngạc nhiên hỏi:

- Í, đi làm ăn trộm à, sao mà toàn bùn thế.

Trương Khác đưa *** coca cho Đường Thanh, nhe răng cười:

- Đi bắt trộm.

Tiêu Xuân Minh đi vào, đắc ý nói:

- Các bạn nói xem mình nhìn thấy cái ở tầng hai... Ư..ư...

Chưa dứt câu bị cô bạn đi cùng bịt lấy miếng.

Lý Quý, Hứa Nhược Hồng mặt đỏ dừ không dám nói một lời.

Ài, nam nữ thanh niên 18, 19 tuổi rồi, xảy ra chuyện đó còn chẳng phảiquá bình thường à? Chẳng qua Nhất Trung áp chế quen rồi nên học sinhtương đối đơn thuần thôi.

Cô gái đi cùng Tiêu Xuân Minh ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh thì thầm kể chuyện vừa mới xảy ra, Đường Thanh mắt trợn tròn:

- Hai bạn gan thật đấy, nhà ăn mới tối om om, sao hai bạn dám ở trong đó.

Trương Khác chào thua, có tối người ta mới rúc vào công chúa ạ, nhìnđồng hồ, đã quá chín giờ rồi, còn nửa tiếng tự ôn tập nữa, giờ nàyTrương Khác sẽ cùng Đường Thanh ra thao trường tản bộ tán gẫu.

Đường Thanh cất sách vào cặp, bảo Trương Khác đeo giúp, nói với đám Hứa Nhược Hồng:

- Đi với bọn mình ra thao trường, các bạn ở trong lớp cũng chẳng còn tâm tư học bài nữa.

Ngồi xuống bãi cỏ trò chuyện, Trương Khác mới biết cô gái đi cùng Tiêu Xuân Minh tên là Trương Lôi.

Hải Châu Nhất Trung trường trung học trọng điểm quốc gia, không khí họctập rất cao, học sinh yêu nhau đại đa số là học sinh thành tích học tậplẫn đạo đức tốt, nếu tướng mạo bình thường, thành tích học tập bìnhthường thì ở Nhất Trung không có quyền yêu đương.

Tiêu Xuân Minh, Lý Quý và Hứa Nhược Hồng đều điển nguyện vọng một là Đại học Đông Hải, Trương Lôi điền Đại học Sư phạm, chẳng trách Trương Kháckhông hề có có ấn tượng gì về cô gái này.

Ngồi nghe bọn họ nói về sợ hãi và hi vọng vào kỳ thi sắp tới, TrươngKhác nhớ lại tâm tình thực sự của mình trước kỳ thi, chỉ có dày vò vìbiết Đường Thanh sắp đi nước ngoài, với tương lai chỉ có sợ hãi chẳng hề mong chờ gì.

Xảy ra biến cố vừa rồi, quan hệ giữa y và Tiêu Xuân Minh, Lý Quý trở nên thân thiết, thi thoảng cùng nhau trốn học tới phòng bóng bàn cạnhtrường chơi.

Thời gian này Trương Khác sống hết sức tiêu dao, nếu chẳng phải DiệpKiến Bân mỗi ngày gọi ba bốn cuộc điện thoại giục y sang Hong Kong thìcuộc sống này có thể gọi hoàn mỹ rồi.

Lịch sử không nhất định cứ đi theo bươc tiến định sẵn, nhưng xu thế lịch sử cũng không phải có thể dễ dàng thay đổi.

Ngày 18 tháng 6, các quỹ tài chính Phương Tây lấy Soros đứng đầu, đồngloạt bán ra đồng Bạt (Thái), kiến đồng tỷ giá đồng Bạt giảm thê thảm.

Ngân hàng TW Thái Lan cầm cự ba ngày rồi triển khai phản kích, đạt thành hiệp nghị với chính phủ Singapore dùng 12 tỷ USD mua lại đồng Bạt, tiến hành cấm chỉ ngân hàng bản địa cho tổ chức đầu cơ quốc tế vay đồng Bạt, chiêu quyết liệt nhất là tăng lãi suất cho vay qua đêm lên 150 lần.

Do nguồn tiền đột nhiên thắt chặt, lãi suất tăng cao, không thể phát huy tác dụng đòn bẩy của công cụ giao dịch, khiến tổ chức đầu cơ quốc tếứng phó không kịp, vội vàng rút lui.

Tính toán sơ bộ cuộc tấn công chưa tới 10 ngày này bọn họ tổn thất 300triệu USD, coi như bị trúng một đòn đau, đồng bạt khôi phục lại tỉ giá.

Mặc dù Thái Lan dùng hết bản lĩnh, kéo được đồng Bạt từ mép vực lại, tổn thất cũng khá là nhẹ, nhưng Diệp Kiến Bân nghiên cứu tình hình tàichính ĐNÁ gần một năm, đã đoạn định được còn đánh tiếp thì Thái Lan đãhết chiêu rồi.

Đối với các nước ĐNÁ mà nói, thắng lợi này chỉ là cái giãy chết cuốicùng mà thôi, không tổn hại được tới nguyên khí mấy tổ chức đầu cơ quốctế cỡ lớn, cũng không cứu nổi ĐNÁ khỏi vận mệnh khủng hoảng tài chính.

Sau thất bại, thị trường trái phiếu Âu Mỹ không ngừng trượt dốc, có lýdo tin rằng các tổ chức đầu cơ kia đang tích cực bán trái phiếu quốc gia để huy động tài chính lớn hơn mở rộng quy mô và lực độ công kích.

Cuộc chiến còn chưa nổ ra, các sở giao dịch ngoại hối toàn cầu đã sặcmùi khói súng, trừ tổ chức đầu cơ lấy quỹ Quantum, quỹ Tiger cầm đầu rathì người vững tin vào tình thế tương lai chỉ đếm được trên đầu ngóntay.
 
Chương 572: Hồi Ức Thi Tốt Nghiệp


Trung tuần tháng sáu, Diệpgia cùng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức âm thầm không ngừng bán cổ phiếu đi lấy một lượng tiền mặt lớn, chỉ riếng cổ phiếu điện tử Ái Đạt mà banhà bán ra đã hơn 1 tỷ HKD, số tài chính này chuyển vào tài khoản bí mật ở Singapore và Hong Kong.

Ngoài ra Tôn Thượng Nghĩa đem cổ phần ở địa ốc Gia Tín giảm giá bán đi,kiếm được 1 tỷ HKD, tiếc là sổ cổ phiếu này bị sở giao dịch chứng khoánHong Kong giám sát, chỉ có thể được dùng làm tài chính dự phòng, khôngtới lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng tới.

Tài chính chủ lực thực sự có thể dùng tới là 1 tỷ HKD phân tán vào tàikhoản bí mật kia. Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức tương đối bảo thủ, đạibộ phận tài chính đều cho Trương Khác vay, Diệp gia trước kia đầu tư vào thực nghiệp Gia Tín 15 triệu, chớp mắt một năm tăng trưởng tới 250triệu, chẳng cần quá cẩn thận.

Số tiền 1 tỷ quỹ đầu tư này Trương Khác chiếm 40%, Diệp gia chiếm 25%, hai người kia chia đôi số còn lại.

Diệp Kiến Bân từ đầu tháng năm đã giao hết chuyện của Thịnh Hâm choThiệu Tâm Văn quản lý, hắn đích thân ra mặt quản lý đoàn đội quỹ đầu tư(chính xác hơn là Hedge funds), bên này mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sànghoàn thiện mà hắn cứ suốt ngày giục Trương Khác tới Hong Kong.

Mặc dù biết đồng Bạt sụp đổ là con bài domino đầu tiên, nhưng TrươngKhác không biết biến hóa cụ thể, không cho rằng mình có thể lãnh đạoxuất sắc hơn Diệp Kiến Bân, lúc này chỉ có thể lặng lẽ dùng số tiến bímật kia mua đồng Bạt, đợi quỹ đầu cơ quốc tế phát động cuộc tấn côngđiên cuồng thứ hai thứ ba...

Diệp Kiến Bân giục mãi Trương Khác vẫn cứ ở lỳ tại Hải Châu, ngày 1tháng 7, Trương Khác ngồi xem tường thuật trực tiếp lễ trao trả HongKong, nhớ lại kiếp trước mình phải chen chúc trong hàng tạp hóa ở đầuphố xem buổi lễ này qua cái TV đen trắng 14 inch, đúng là cảm khái vôcùng.

Khu hành chính Hong Kong mời một số đại biểu nhà doanh nghiệp tham giabuổi lễ, Trương Khác chẳng có tâm tư tham gia náo nhiệt, càng chẳng hứng thú xuất đầu lộ diện, nhìn thấy màn hình thi thoáng lướt qua bóng dángcủa Diệp Trăn Dân.

Hong Kong quay về có thể nói là việc trọng đại của dân tộc, các lãnh đạo quốc gia có thể thu xếp thời gian đều tham gia nghi thức chuyển giaonày, Diệp Trăn Dân có mặt là bình thường, nhưng ông có nhiều cơ hội lộdiện như thế cho thấy đợt tấn công thứ hai của quỹ đầu cơ quốc tế vàoThái Lan đã khiến cao tầng Hong Kong và trong nước chú ý.

Buổi tối Trương Khác lại lần nữa nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân.

Diệp Kiến Bân càng lúc càng nóng nảy, mặc dù phán đoán được quỹ đầu cơquốc tế sẽ một lần nữa công kích đồng Bạt, nhưng thời cơ rất có thể chỉthoáng cái đã qua, cần có nhãn quang cực kỳ mẫn cảm và quyết đoán mớinắm bắt được.

Lần đầu tiên cầm 1 tỷ ra thị trường ngoại hối quốc tế đầu cơ, áp lực Diệp Kiến Bân phải chịu người thường khó tưởng tượng nổi.

Vậy mà kẻ đầu sỏ thực sự suốt ngày nhàn nhã "lêu lổng" trong trường, tán gẫu với bạn gái, giúp ôn tập tiếng Anh, Văn, rồi thi thoảng đi đánhbóng bàn với bạn học, chán quá thì lật xem tạp chí điện tử, lúc sángsớm hoàng hôn còn cùng bạn gái ôm ấp nhau đạp xe đạp qua hết ngang ngõtắt, nghe đâu gần đây còn mê món vẽ phác họa.

Diệp Kiến Bân nghe được những chuyện này cứ như ăn phải thùng thuốc nổ,nhưng Trương Khác trốn ở Hải Châu, hắn chẳng làm gì nổi, còn phải cẩnthận dỗ dành:

- Chú Hai đã tới Hong Kong ba ngày, chức vụ công khai đã định đoạt, kiêm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng liên lạc TW trú tại Hong Kong, cậu cóphải cũng nên nhấc cái mông lên rồi không.

- Không phải là tôi nói chú Hai đâu nhé.

Trương Khác nói vào điện thoại:

- Đám rùa giá kia chịu để tôi chỉ tay múa chân à? Có việc gì dùng điệnthoại liên lạc không được à? Đời người được mấy lần thi tốt nghiệp caotrung, anh không định để tôi hối tiếc cả đời chứ? Thi xong tôi tới HongKong ngay, vé máy bay tôi đặt trước cả rồi.

- Đám cá mập tài chính không đợi cậu thi xong mới tấn công đâu...

Diệp Kiến Bân giọng không còn nhẹ nhàng được nữa.

- Thái Lan còn dự trự ngoại hối tương đương 30 tỷ USD, La Mã không thể sụp trong một ngày, vội gì chứ...

Trương Khác rất thoải mái nói:

- Phía bên Hong Kong hiện quan trọng nhất là cố gắng tăng cường dự trựngoại hối, giám sát chặt chẽ tài chính lưu động, còn kiến nghị khác chưa chắc người ta thèm để ý... anh bảo tôi có thể kiến nghị chú Hai đi lấy cái mặt nóng dán vào đít lạnh của người ta không?

*** ý nói mình nhiệt tình, đối phương lại đối đãi lạnh nhạt.

Câu này vừa nói xong thì nghe thấy tiếng Diệp Trăn Dân cười, thì ra ông cũng đang nghe điện thoại, Trương Khác cười khì khì:

- Chú Hai, hôm nay cháu nhìn thấy chú xuất hiện trên TV mấy lần, đó là đãi ngõ cấp chính bộ đấy nhé.

Diệp Trăn Dân cũng cầm điện thoại trò chuyện với Trương Khác vài câu.

Đám cá mập tài chính tấn công đồng Bạt lần hai không tuân theo quỹ tíchlịch sử, nên đợt tấn công tiếp theo sẽ còn hoãn lại một thời gian, nếukhông tích lũy không đủ sức tấn công.

Mấy ngày tiếp theo Trương Khác tiếp tục cuộc sống ung dung nhàn nhã, chuẩn bị kỳ thi cuối cùng thi tốt nghiệp.

Trương Khác còn chưa biến thái tới mức đi vào trường thi cảm nhận thêmlần nữa, y chỉ đưa Đường Thanh tới trường rồi ở ngoài đợi, nhớ lại từngchút từng chút hồi ức kỳ thi tốt nghiệp năm xưa.

Khi đó Đường Thanh vì chuyện ra nước ngoại du học đã được định đoạt nênkhông thi, nhưng là cán bộ lớp nên cô tới trường phục vụ hậu cần cho bạn học, Trương Khác muốn nói chuyện với cô, nhưng Đường Thanh không thèmđể ý, khiến cho 40 phút đầu môn thi Số Học đầu óc y trống rỗng...

Rồi không biết vì sao mấy ngày sau đó Đường Thanh không tới trường thi nữa...

Cho tới tận ngày thông báo kết quả cô mới lại tới trường, có điều khi ấy chỉ còn 3 ngày nữa Đường Thanh ra nước ngoài du học, trong lòng TrươngKhác chỉ còn nỗi buồn mênh mông không gì khỏa lấp nổi...

Trương Khác đỗ xe bên cạnh trường, có thể nhìn thấy cửa sổ tầng bốn,Đường Thanh ngồi ở bàn thứ hai, cô đứng đứng lên là Trương Khác có thểnhìn thấy.

Trương Khác đợi ngoài trường liền ba ngày, thời tiết cũng giống nhưtrước kia, ngày mùng 7 mùng 8, thời tiết không tệ, tới sáng mùng 9 thimôn cuối cùng là lịch sử thì trời mưa như trút.

Thi xong, các thí sinh bất chấp bên ngoài trời mưa to cỡ nào cũng trànhết ra ngoài, những chiếc ô, áo mưa đủ mọi màu xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, chẳng nấn ná ở trường như mọi khi.

Đường Thanh hớn hở đứng ở hành lang, dáng người tha thướt xinh tươi,tinh nghịch đưa tay ra đón hạt mưa, Trương Khác lái xe tới, nhìn cô nhưvậy biết ngay thi không tệ, Đường Thanh chui vào xe, tên tiểu tử Đỗ Phicòn chưa thò mặt ra, không biết môn cuối cùng thi thế nào.

Ở cầu thang phía bên kia hành lang có một cô gái mặc váy viền trắng, bất lực nhìn màn mưa sầm sập trước mặt, nhìn khuôn mặt thanh tú đó, hồi ứcxúc động thoáng qua trong lòng Trương Khác.

Nếu lịch sử không có gì thay đổi, cô gái đó hẳn ngồi cùng bàn với ĐườngThanh, ngay phía trên mình, mặc dù không xinh đẹp như Đường Thanh, nhưng cũng được liệt vào hàng ngũ mỹ nhân.

Chỉ là trong suốt ba năm cao trung, trái tim Trương Khác bị Đường Thanh chiếm trọn, chẳng động lòng với các cô gái khác.

Kết quả thi tốt nghiệp công bố, thành tích cô bạn này rất kém, vào lớpôn tập, do khi đó hai nhà khá gần nhau, cô bạn này chạy sang nhà TrươngKhác mượn tài liệu ôn tập, Trương Khác còn nhớ khi đó mình đem hết tàiliệu cho cô, hình như cô còn đề nghị mình giúp ôn bài.

Khi ấy Đường Thanh đi du học rồi, mang theo cả hồn phách của mình đi, nên không đáp lại.

Lên đại học, trừ Đỗ Phi ra, Trương Khác gần như không liên hệ với bạnhọc cao trung nữa, sau khi tốt nghiệp đại học, làm việc ở Kiến Nghiệpmột năm, không chịu nổi không khí thương cảm của thành phố này sau khichia tay Trần Ninh mới về Hải Châu tìm công việc, rồi tụ tập với bạn học cao trung.
 
Chương 573: Thợ Săn Hành Động


Trương Khác vẫn nhớ khi đócô bạn này mới vào cục tái chính công tác, vẫn rất sinh đẹp, một hôm mọi người đi uống rượu, đang lúc uống hào hứng, cô ấy đột nhiên tuyên bố có lời muốn hỏi mình, mọi người đều yên tĩnh lại, cô ấy nhìn mình chăm chú hỏi ba năm cao trung ngồi đằng sau cô, có từng thích cô ấy không.

Khi ấy Trương Khác chỉ muốn đáp cho qua, nên tất nhiên nói là cô, khôngngờ cô bạn ấy lại hỏi dồn tới:" Vậy hiện giờ bạn còn thích mình không?" Trương Khác chẳng nhớ mình trả lời ra sao, chắc là rất khéo léo, vìcũng không nhớ cô ấy nói gì nữa, chỉ trầm lặng.

Trương Khác có phóng túng đến mấy cũng không kéo bạn học cao trung lên giường...

Ba bốn năm không liên hệ, đột nhiên Đường Thanh ở nước ngoài gửi cho ymột bức thư điện tử, nói chuyện cô gái kia:" Hôm nay mình gọi điệnthoại cho La Tuyền, hỏi bạn ấy đang làm gì, bạn ấy nói đang làm tình!"

Về sau Trương Khác không liên hệ với bất kỳ ai nữa, chỉ làm bạn với Đỗ Phi, nhớ lại vẫn thật thương tâm.

Trương Khác khi đó cố nhịn không trả lời Đường Thanh, sợ bị tổn thươnglần nữa, cho nên không biết vì sao Đường Thanh biết được địa chỉ thưđiện tử của mình, lúc này nhớ lại, trong lòng rung động khác thường, hai kiếp làm người, ở mặt tình cảm y vẫn chỉ là kẻ yếu đuối, nắm lấy bàntay nhỏ của Đường Thanh, đặt lên má.

Hành động thân mật bất ngờ của Trương Khác chỉ làm trong lòng hạnh phúc, chẳng biết trong lòng Trương Khác nghĩ gì?

Trương Khác nhấn ga một chút, xe đi tới dưới cầu thang kia, ba năm quađã có nhiều thay đổi, cô gái kia cũng không phải là bạn cùng bàn củaĐường Thanh nữa, Trương Khác vẫn hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cô gái rầu rĩđứng đó, có lẽ là ý thức được mình thi không tốt, cũng có lẽ là vì bịkẹt mưa, Trương Khác nói với cô gái:

- Mình biết nhà bạn ở đâu, bọn mình lát nữa đi qua đó, thuận đường đưa bạn về.

- Hả!

Cô gái ngạc nhiên nhìn Trương Khác, cô nhớ nhân vật phong vân của NhấtTrung này đã bao giờ nhìn thẳng mình một cái nào đâu, sao đột nhiên lạiđề nghị đưa mình về nhà, có chút hoảng sợ.

- Bạn mau lên xe đi.

Đường Thanh nhoài người ra, chẳng hề để ý cơ thể mềm mại chạm vào giữa hai chân Trương Khác, mời bạn học lớp bên lên xe.

- Hầy, câu cuối cùng tao trả lời không được hoàn mỹ.

Đỗ Phi từ phía sau chạy ù tới chui tọt vào xe, lớn tiếng than vãn,Trương Khác biết tính hắn, to mồm kêu ca thế này tức là thi không tệ. Đỗ Phi lúc mới thấy cô gái xinh đẹp không có ô đang đứng dưới hành lang,mở cửa xe ra giục:

- Này lên xe đi, mình biết nhà bạn ở đâu, xe bọn mình vòng qua đó chỉ mất mất phút.

Lái xe đưa cô gái đó tới đầu ngõ, cô gái nói có thể mua được ô ở cửahàng tạp hóa đầu ngõ, không để Trương Khác lái xe vào con ngõ nhỏ chậthẹp.

Trương Khác lấy một tấm danh thiếp đưa ra:

- Nếu thi không tốt thì ôn tập thêm một năm nữa là được, hãy nhớ chúng ta là bạn học.

Xe lái đi, nhìn cô gái kia vẫn cầm danh thiếp đứng ngây ra trong mua, Đỗ Phi ngạc nhiên hỏi:

- Mày thân cô ấy lắm à? Tao chưa bao giờ thấy mày phát danh thiếp cho người khác.

Hộp danh thiếp đặt ngay trên bản điều khiển, Đỗ Phi lấy một cái ra xem, rất đẹp, xong ở chỗ phải in tên lại để trống:

- Sao không in tên?

- Khi nào cần sẽ ký vào.

Trương Khác quay vô lăng lên đường đông Cẩm Hồ:

- Tấm danh thiếp đưa cho cô ấy có ký tên... Mình đi đón Phó Tuấn rồitới thẳng tỉnh thành, đáp máy bay tới Hong Kong. Vé máy bay cả hai đãđược đặt rồi, ai không thích đi Hong Kong thì xuống xe, tự bắt taxi màvề.

- Mẹ mày, tao còn bảo Tiểu Hạ sớm nhất ngày mai mới có thể tới Hong Kong.

Đỗ Phi làu bàu bất mãn, lấy di động ra gọi điện cho mẹ nói chuyện tớiHong Kong, Đường Thanh cũng lấy di động ra báo tin cho cha.

Người nhà đều quan tâm tới tình hình thi môn cuối cùng, hỏi han một hồi, đến khi Đỗ Phi và Đường Thanh đặt điện thoại xuống thì Trương Khác đãlái xe tới tòa nhà Cẩm Hồ.

Trừ Phó Tuấn ra còn có một thư ký hành chính theo cùng, đổi sang chiếc xe Dodge rồi tới sân bay quốc tế Kiến Nghiệp.

Hải Châu trời mưa ào ào cứ như trời bị thủng một lỗ, rời khỏi địa phậnHải Châu thì mưa tạnh, tiếp tục đi về phía tây, thấy phía trước mây đenkéo tới mù trời, có vẻ sắp có mưa lớn, nhưng không cản trở xe phóng nhưbay trên đường cao tốc, đến được sân bay thì vừa sát giờ lên máy bay, 7giờ tối máy bay hạ cánh xuống Hong Kong.

Sân bay này một năm nữa sẽ đóng cửa, trước ky hạ xuống nhìn thấy ánh đèn núi bàn cờ, máy bay sẽ làm một động tác bay vòng hạ độ cao, làm hànhkhách cảm thấy kích thích như ngồi xe trượt cao tốc.

Trương Khác được cảm nhận nhiều lần rồi, nhưng vẫn rờn rợn, Đường Thanhtóm chặt lấy tay Trương Khác, mặt sợ hãi, mắt lại sáng lên hưng phấn,chẳng hiểu nổi cô nàng này nữa.

Vừa xuống máy bay thì thấy Diệp Kiên Bân, Tôn Thượng Nghĩa đứng ngồi không yên đợi trong phòng chờ.

Nửa tháng qua Diệp Kiến Bân không rời Hong Kong một bước, đen đủi làthời gian này Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi, Hứa Duy lại ở Đài Loan,Malaysia tuyên truyền ca khúc mới.

- Tốt quá, cuối cùng cũng đợi được cậu tới, tôi sốt hết cả ruột rồi đây.

Diệp Kiến Bân vừa thấy Trương Khác liền kêu lớn.

Trương Khác vô tâm nói:

- Có lỗ hết 400 triệu cũng chẳng tổn thương tới gân cốt của tôi, việc gì phải gấp...

Rồi cười phá lên.

Diệp Kiến Bân nghiến răng nghiến lợi bóp cổ Trương Khác, thực tình mànói, thấy y, áp lực trên người Diệp Kiến Bân giảm đi một nửa, nhẹ nhõmhơn rất nhiều.

Vào trong xe, Diệp Kiến Bân ném ngay cho Trương Khác một xập tư liệu:

- Cậu xem đi, đó tình cảnh kinh tế Thái Lan đối diện một tháng qua, tới căn cứ chứ?

- Căn cứ?

Trương Khác nghe cái câu ngứa tai này nghĩ tới sự kiện ngày 11 tháng 9, nhưng giờ nó chưa có hàm nghĩ khác:

- Ừ đi xem sao, để Đỗ Phi mở rộng tầm mắt cũng tốt.

*** từ Al Qaeda phiên âm ra tiếng Trung cũng đọc như vậy nên TK có liên tưởng này.

Cái gọi là căn cứ là khách sạn Bán Đảo ở Cửu Long Tiêm Sa Trớ (Tsim ShaTsui), Diệp Kiến Bân mời đoàn đội quản lý quỹ đầu tư tới đó thông quađiện tín phát mệnh lệnh chỉ huy tiến hành thao tác giao dịch ngoại hối ở Hong Kong, Singapore.

Khách sạn Bán Đảo là khách sạn có lịch sử lâu năm nhất của Hong Kong,gian phòng của đám Trương Khác được an bài ở tầng 28 mé bắc, phòng có ba gian, có cả phòng họp quầy bar.

Đây chưa phải là phòng sang nhất khách sạn Bán Đảo, ở tầng thượng, phòng còn có cả hồ bơi riêng.

Trương Khác đưa cho Đường Thanh di động dùng ở Hong Kong, để cô liên hệThịnh Hạ tới, Trương Khác phải tranh thủ thời gian lật xem tài liệu Diệp Kiến Bân quảng cho, Đỗ Phi cũng chẳng rảnh, bị ném cho một đống tàiliệu.

Tuy nói Đỗ Phi có kiến thức tước đối về tài chính rồi, nhưng mà bảo hắnxem những tư liệu này thì làm khó hắn quá, có điều cũng phải cố mà xem.

Đường Thanh tới Hong Kong là để thả lỏng sau kỳ thi, nhưng Đỗ Phi trênmáy bay bị thông báo là kéo hắn tới để chứng kiến những con cá mập tàichính liên hợp tấn công hệ thống tài chính một quốc gia, đây không phảicơ hội may mắn mà ai cũng có.

- Thịnh Hạ sẽ bắt xe tới ngay.

Đường Thanh quỳ gối trên ghế sô pha, ném di động lên bàn, cơ thể cực kỳdẻo quay sang nhìn tài liệu trong tay Trương Khác, tay ôm cổ y, cằm khẽtỳ lên đầu:

- Lát nữa mình xuống đón cô ấy.

Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩ và một người da trắng trẻ tuổi, ĐườngThanh liên khôi phục dáng vẻ thục nữ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh TrươngKhác.

- Đây là anh Nick Leeson..

Diệp Kiến Bân giới thiệu cho Trương Khác giám đốc quỹ đầu tư của bọn họ.

- Gọi tôi là Leeson được rồi..

Nick Leeson dùng giọng phổ thông mới học chào hỏi.

Trương Khác đứng dậy bắt tay NickLeeson, người Âu Mỹ rất khó đoán tuổi,nhưng trước đó y đã đọc tư liệu tỉ mỉ về Nick Leeson rồi, biết năm nayhắn 29 tuổi, trùng cả họ lẫn tên với người làm ngân hàng Barings sụp đổ.
 
Chương 574: Quái Thai Nhà Họ Tạ


Trong mắt Nick Leeson thìTrương Khác, Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân là chủ gửi tiền, thường thì rất ít khi tham gia vào thao tác cụ thể của quỹ đầu tư, có điều DiệpKiến Bân tìm hắn đề xuất tham gia hành động đi săn ở Đông Nam Á lần này.

Diệp Kiến Bân thể hiện kiến thức và am hiểu sâu rộng về tình thế kinh tế ĐNÁ khiến Nick Leeson đồng ý cho hắn trực tiếp tham dự.

Có điều quỹ đã vận hành gần một tháng người góp vốn nhiều nhất mới lộ diện, Nick Leeson rất ít gặp chuyện này, cùng ít nghe nói.

Trương Khác và Nick Leeson trò chuyện đơn giản qua loa, chủ đề mọi người quan tâm lại không hề nhắc tới, đến khi Thịnh Hạ tới nơi liền kết thúccuộc trò chuyện.

Trong khách sạn Bán Đảo, trừ Nick Leeson ra còn có hai trợ thủ của hắn,một phụ trách thu thập tài liệu, một phụ trách phân tích tài liệu, cuốicùng do Nick Leeson đưa ra phán đoán chỉ huy 6 giao dịch viên ở thịtrường ngoại hối Singapore tiếng hành giao dịch.

Nhà ăn và quán bar trong khách sạn Bán Đảo có thể nói là nơi sang trọngnhất, cao nhã nhất Hong Kong, nhiều ngôi sao Hong Kong thích tới đây ăncơm. Chung Sở Hồng, Trương Mạn Ngọc là khách quen ở nơi này, Đường Thanh rất mê Trương Mạn Ngọc, liền thúc giục Trương Khác xuống lầu thử vậnmay.

Trương Khác vừa cùng đám Đường Thanh đi qua bình phong trước nhà ăn,liền nghe thấy đằng sau có tiếng nói quen quen, quay đầu nhìn lại mắtthiếu chút nữa lọt ra ngoài.

- A...

Tạ Tử Gia nhìn thấy Trương Khác vui mừng reo lên, buổi sáng cô thi xongcũng bay thẳng tới Hong Kong, thiếu chút nữa cùng chuyến bay với TrươngKhác.

Anh chàng câm đẹp trai lái xe Volvo S40 với tốc độ con rùa trên đườngcao tốc để lại ấn tượng rất sâu trong cô, thi thoảng còn hồi tưởng lạivới Trần Tĩnh, nhưng Trần Tĩnh chỉ cười.

Không ngờ cách hai năm rồi lại gặp nhau ở đây, Tạ Tử Gia vừa định lêntiếng hỏi, thì nhớ ra đây là "người tàn tật" đưa tay khua lung tung,cũng chẳng hiểu cô ta "nói" cái gì.

Đường Thanh đang ôm cánh tay Trương Khác, nhìn cô gái này phán ứng thật kỳ lạ, thắc mắc:

- Cô ấy làm gì thế, cô ấy bị câm à?

Khi nói chuyện còn đặc biệt quay đầu đi, sợ cô gái kia nhìn thấy khẩu hình của mình, tổn thương lòng tự tôn.

Nghe Đường Thanh nói câu này, mặt Tạ Tử Gia tái đi.

Không ngờ lại gặp nhau ở đây, Trần Tĩnh chỉ biết cười ngượng ngập:

- Mọi người cũng ở khách sạn Bán Đảo à?

- Đúng thế, khéo quá, tôi chữa khỏi bệnh rồi, cô không kể cho Tạ gia tiểu thư sao?

Trương Khác mỉm cười, nhìn khuôn mặt âm trầm như trời sắp mưa của Tạ Tử Gia:

- Các cô cũng tới đây ăn cơm à?

Trần Tĩnh định nói gì đó nhưng bị Tạ Tử Gia giật áo, đành xin lỗi theoTạ Tử Gia rời khỏi nhà ăn, vào thang máy về tới phòng, Tạ Tử Gia mớithét lên:

- Thật đáng hận, dám lừa người ta hai năm... Tức chết đi, chị cũng lừa người ta...

Hung dữ nhìn Trần Tĩnh:

- Mau nói cho em biết, y rốt là ai, bà cô tức chết mất thôi...

Trần Tĩnh không nhịn được cười, cô nghe nói Trương Khác định vào ĐH Đông Hải, còn nghĩ nếu Tạ Tử Gia gặp Trương Khác sẽ ra sao, không ngờ chạmmặt nhau ở đây.

Trần Tĩnh còn chưa trà lời thì Tạ Tử Gia lại thét lên:

- Là y? Em biết rồi, nhất định là tên khốn kiếp đó.

Tóm lấy gối dựa trên ghế sô pha định xé ra cho hả giận, nhưng xé không nổi, liền vứt hết về phía cửa sổ.

- Em đoán là ai?

Trần Tĩnh ngạc nhiên, sao Tạ Tử Gia có thể chớp mắt đoán ra được thân phận của Trương Khác.

Thấy Trần Tĩnh cười vui như thế, Tạ Tử Gia vừa bực mình vừa buồn cười,gào thét quăng đồ một hồi, kiệt sực ngồi phịch xuống ghế sô pha, hai cái chân trắng như tuyết gác lên thành ghế:

- Chị hình như có vẻ rất thân quen với y, y chính là đại địch số một của Lục ca, chị không sợ anh ấy biết sẽ ghen à?

- Chị quen thân cậu ta khi nào?

Trần Tĩnh che dấu, có điều cũng tò mò:

- Sao em đoán ra được, chị nghĩ không ra.

Tạ Tử Gia hậm hực nói:

- Có gì khó đoán đâu, đoán được là đoán được thôi, ai bảo chị ngực to não nhỏ, không nói cho chị biết.

- Hừ, em não to không ngực thì ghê lắm à?

- Tức chết đi, không cho chị chê em ngực nhỏ, em còn chưa phát triển mà thôi...

Tạ Tử Gia nhảy dựng lên, đưa tay ra bóp ngực Trần Tĩnh:

- Còn dám cười em nữa không?

Trần Tĩnh ré lên tránh đi.

Hai cô gái la hét đuổi nhau hồi lâu trong phòng, Trần Tĩnh thở hồn hển nằm vật ra giường:

- Còn muốn tới nhà ăn ngắm cảnh đêm không?

- Đi để cho tên khốn kiếp đó cười cho à?

Tạ Tử Gia cứ nhớ tới nụ cười đầy tà khí đó là muốn điên:

- Chúng ta lập tức chuyển khỏi đây, cả đời không gặp lại tên đó là tốt nhất.

Trần Tĩnh thích thú nói:

- Anh ấy hình như cục vào ĐH Đông Hải đấy.

- Y bị điên à, có nhiều tiền thế đi học làm gì?

Tạ Tử Gia đứng bật dậy la hét như lên cơn thần kinh:

- Không được, em phải về Huệ Sơn xin sang Ý du học, tên khốn kiếp này cả đời không gặp lại là tốt nhất.

- Tùy em thôi.

Trần Tĩnh nằm trên giường thở, bầu ngực phập phồng mời gọi, một bên áobị Tạ Tử Gia kéo lệch lộ ra cả mảng ngực trắng xóa, đáng tiếc cảnh đẹpnày không có nam nhân nào có phúc được thấy:

- Em không sợ cô đơn thì cứ đi du học.

- Cô gái bên cạnh y là ai?

Tạ Tử Gia lăn tới bên người Trần Tĩnh, gối đầu lên ngực cô, còn chưa đợi Trần Tĩnh trả lời đã lim dim mắt nói:

- Trần Tĩnh, ngực chị mềm quá, đã cho Lục ca bóp chưa?

- Đồ điên!

Trần Tĩnh đẩy Tạ Tử Gia ra:

- Đó là bạn gái của Trương Khác, vừa thông minh lại xinh đẹp, nếu em vào được ĐH Đông Hải sẽ thành bạn của cô ấy...

Trần Tĩnh không biết Đường Thanh nộp đơn vào ĐH Hong Kong.

- Ấy, nếu vậy sáng nay bọn họ cũng thi.

Tạ Tử Gia lật người lại chống tay lên chăn:

- Thi xong một cái bọn họ bay tới Hong Kong ngay, thời gian tựa hồ rất gấp, chị nói xem bọn họ gấp gáp tới Hong Kong làm gì?

Trần Tĩnh quay mặt đi:

- Vừa rồi bị em nói ngực to não bị, bị tổn thương rồi, em từ từ mà nghĩ đi.

Cô luôn tự tin về dung mạo lẫn trí thông minh của mình nhưng trước mặtTạ Tử Gia, cô cứ cảm thấy mình như con ngốc, không theo kịp lối suy nghĩ nhảy cóc với tốc độ tên lửa của Tạ Tử Gia, may cả hai thân thiết nênchẳng tới mức bị tổn thương.

- Y nhắm vào đồng Bạt.

Tạ Tử Gia ngồi bật dậy, dùng một giọng nói rất chắn chắn:

- Chị cứ đợi đi, em nói không sai đâu, kinh tế Thái Lan không chống nổinữa, mọi người đều ngửi thấy mùi máu tới ăn tiệc rồi, y cũng định thừalúc cháy nhà hôi của.

- Có thể...

Trần Tĩnh không thể khẳng định mục đích của Trương Khác, do dự nói.

Trung tuần tháng sáu đợt tấn công thứ hai của các quỹ đầu cơ quốc tế bịchính phủ Thái Lan đánh lui, nhưng kinh tế trong nước trượt dốc nghiêmtrọng, địa ốc, chứng khoán có dấu hiệu sụp đổ.

Những người trước kia khinh bỉ quan điểm của Diệp Trăn Dân đều phải quay đầu lại xem bài viết một năm trước của ông, huống hồ là Cẩm Hồ, ThịnhHâm.

Diệp Trăn Dân một tuần trước tới Hong Kong kiêm luôn thân phận phó chủnhiệm văn phòng TW trú tại Hong Kong, có thể thấy chính quyền Hong Kongcùng cao tầng trong nước rất cảnh giác với tình hình ĐNÁ.

Trần Tĩnh lần này tới Hong Kong là để khảo sát mức độ tổn hại của KhoaVương có thể gặp phải ở thị trường ĐNÁ, điều an ủi duy nhất là cổ phầncủa bọn họ ở Cty hải ngoại đã giảm xuống 15%, nhớ lại lời nhắc củaTrương Khác hồi tháng ba, trong lòng Trần Tĩnh có chút cảm giác ấm áp.

Cát gia nghiệp lớn thế lớn, năng lực chống chịu cũng cao, nhưng thịtrường đầu đĩa ở ĐNÁ thu hẹp mạnh, Khoa Vương cũng chịu ảnh hưởng.

Còn về phần đám cá mập tài chính mua dao múa dĩa chuẩn bị làm thịt đồng Bạt thì Trần Tĩnh cảm thấy cách mình quá xa.

Trần Tĩnh không hứng thú mấy với thị trường chứng khoán, cô chỉ học kiến thức cơ bản thôi, không hề nghiên cứu sâu.

Nhưng Tạ Tử Gia là một quái thai, cũng là do kết quả Tạ Hán Tĩnh bồidưỡng tử nhỏ, tới tháng ba năm nay, ông ta mới đóng băng tài khoản chứng khoán của Tạ Tự Gia, để cô bé chuyên tâm thi cử.

- Mau, đi tìm tên đó với em.

Tạ Tử Gia lại nhảy bật xuống giường, kéo cánh tay trắng nõn của Trần Tĩnh.

- Em không thích người ta cơ mà.

Trần Tĩnh thắc mắc:

- Chẳng lẽ em hi vọng người ta nói cho em ý đồ thực sự sao?

- Chị đừng quan tâm, đi với em là được.

Trần Tĩnh đành mặc Tạ Tử Gia kéo xuống nhà ăn, không tìm thấy đám Trương Khác, hỏi phục vụ mới biết hết chỗ, đám Trương Khác tới chỗ khác ănrồi, Trần Tĩnh chẳng có tâm tình điên cùng Tạ Tử Gia, định kéo cô ta vềphòng....
 
Chương 575: Cá Mập Rình Mồi


Lúc này đám Trương Khác đang ngồi ăn ở nhà ăn Pháp ở ngay bên cạnh, kể chuyện giả câm trên đường cao tốc, mọi người cố áp tiếng cười để không làm ảnh hưởng tới người khác.

Vừa gọi món ăn xong thì di động rung lên, Trương Khác nhận máy liền nghe thấy Diệp Kiến Bân hưng phấn nói:

- Bộ trưởng tài chính Thái Lan tuyên bố từ chức qua đài truyền hình.

Vậy là chính phủ Thái Lan từ bỏ phản kháng rồi, không hiểu bao nhiêu người nghe thấy tin tức này áp chế tiếng reo hò.

Trương Khác gập điện thoại lại, muốn cùng Đường Thanh ăn khuya xong mớilên lầu, hai phút sau không nhịn được kéo khăn ăn trên cổ xuống, đưa vícho Đường Thanh:

- Bạn và Thịnh Hạ ăn xong mua hộ bọn mình y phục thay đổi nhé...

Kéo Đỗ Phi vội vàng rời khỏi nhà ăn, thấy Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia quanh quẩn bên ngoài, gật đầu mỉm cười, chân không hề dừng lại.

- Này..

Nghe thấy Tạ Tử Gia gọi, Trương Khác dừng bước, quay đầu lại nhìn hai giây, thấy cô ta không nói gì, liền vào thang máy.

- Người kiểu gì vậy chứ!

Tạ Tử Gia Tạ đại tiểu thư vốn tường Trương Khác sẽ đi tới đợi lúc đó mới nói, thấy thái độ hờ hững của Trương Khác, Tạ Tử Gia chỉ còn biếtnghiến răng tức tối trách móc.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

- Thị trường London có phản ứng gì với tin tức này?

Diệp Kiến Bân ra mở cửa, Trương Khác hỏi ngay:

- Chính phủ Thái Lan yêu cầu cơ cấu tài chính ngân hàng tiền dự trữchuẩn bị tỉ lệ nợ xấu lên tới 15%, bọn họ muốn tăng cường ổn định hệthống tài chính trong nước.

- Hiện còn làm những cái này, đúng là ngu xuẩn.

Nick Leeson không lấy tiếng phổ thông ra hành hạ bản thân nữa, dùng tiếng Anh nói:

- Bọn họ muốn hủy lòng tin của mọi người vào hệ thống tài chính Thái Lan thì có.. Bên phía London đã có phản ứng rồi, đồng Bạt bị bán tháo rấtlớn, tôi nghĩ các nhà đầu tư trong nước của Thái Lan nếu không muốn tổnthất vì đồng Bạt mất giá giữ vứt bò đồng Bạt để giữ giá trị các hiệp ước giao dịch... Có điều lượng giao dịch đồng Bạt ở thị trường London rấtít, phải xem tình hình phía Singapore.

Sở giao dịch quốc tế Singapore là thị trường giao dịch đồng Bạt chủ yếu nhất.

Trương Khác khoanh tay trước ngực, đứng nhìn bóng đêm rực rỡ bên ngoài cửa kính, môi hơi mím lại, im lặng không nói.

Tới thời khắc này, ngoại trừ quỹ đầu cơ chủ lực có lòng tin kiên địnhra, đám đầu cơ ngoại vi cũng xác định được phương hướng rồi, khi tất cảcùng hùng hổ ùa lên, những đồng minh của NH TW Thái Lan không chịu nổichính là lúc kết thúc cuộc chơi đầu tiên này.

Trương Khác cười nói:

- Sức chống cự lẫn ý chí của bọn họ đều rất yếu ớt, thương vị chúng ta tăng tới 40% nữa.

*** thương vị là tỉ lệ tài chính đầu tư thực có so với đầu tư thực tếcủa người đầu tư, ví dụ có 10 vạn dùng vào quỹ đầu tư, dùng 4 vạn mua cổ phiếu thì thượng vị là 40%.

Nick Leeson cũng có cùng quan điểm như vậy, song hắn phải xem ý kiến của Diệp Kiến Bân, hắn có một giao dịch viên tại New York, có thể giao dịch hiệp ước hiện hóa bằng đồng Bạt, nhưng thương vị tăng tới 40%, là mộtbiến số, cả thị trường đều đang bán đồng Bạt, trừ NH TW Thái Lan ra,hiếm có ai mua đồng Bạt nữa.

Chính phủ các quốc gia ĐNÁ đều có cảm giác nguy cơ môi hở răng lệnh, hạn chế cơ cấu tài chính trong nước đầu cơ giao dịch đồng Bạt, nhưng thếlực tư bản tài chính Âu Mỹ mới là kẻ đứng sau cơn bão tài chính này, đặc biệt là cơ cấu văn phòng ngân hàng Âu Mỹ đặt ở Singapore, trong tay nắm lượng lớn tiền tệ các nước ĐNÁ, làm lệnh hạn chế của chính phủ các nước ĐNÁ không thể có hiệu quả.

Diệp Kiến Bân gật đầu, lòng bàn tay hắn đã toát mồ hôi, tên nhóc TrươngKhác này trong tay có gần 4 tỷ HDK, căn bản không cần quan tâm được mất, nên ở đây ung dung cách sông xem lửa cháy, còn Diệp gia bọn họ thực sựmong mỏi có thể kiếm chác được trong vụ này, giải tỏa cơn khát tàichính.

Di động để trong túi rung lên, Diệp Kiến Bân giật mình, thấy mình quákhẩn trương, ngượng ngùng lấy di động ra, thấy điện thoại do Diệp TrănDân gọi tới, ra hiệu cho Trương Khác, rồi qua một bên nhận điện thoại.

- Chú Hai mời cậu tới.

Diệp Kiến Bân nghe điện thoại xong tới nói nhỏ với Trương Khác:

- Hay là bảo chú Hai tự qua?

Trương Khác làm gì có thể diện phiền Diệp Trăn Dân đích thân tới gặp, ytới Hong Kong cũng nên tới thăm Diệp Trăn Dân trước, nhưng bị Diệp KiếnBân sốt ruột kéo tới đây.

Trương Khác kéo Đỗ Phi ra khỏi phòng, trên đường gọi điện báo cho Đường Thanh.

Chỗ ở tạm thời của Diệp Trăn Dân ở Hong Kong là khu chung cư của vănphòng liên lạc TW trú tại Hong Kong, từ khách sạn Bán Đảo tới đó tiệnnhất là đi tầu điện ngầm.

So với lúc gặp nhau ở Bắc Kinh thì Diệp Trăn Dân gầy hơn một chút, nhưng mắt rất có tinh thần, ngoài cửa nói vài câu rồi lên thư phòng ở tầnghai, Đỗ Phi và thư ký của Diệp Trăn Dân đợi ở bên ngoài.

- Tin tức trên ĐTH Thái Lan các cháu biết cả rồi chứ?

Diệp Trăn Dân đóng cửa văn phòng lại, đứng trước giá sách nói:

- Chú vừa trao đổi điện thoại với ti trưởng ti tài chính, cụ quản lý tài chính Hong Kong, áp lực từ các phía rất lớn, các quỹ đầu cơ hùng hổ đổtới, lại có các thế lực chính trị Âu Mỹ đứng sau lưng dung túng, đồngBạt sẽ là ngòi nổ...

- Vâng bọn cháu xem rồi.

Giọng Trương Khác rất bình đạm:

- Kẻ đầu cơ tiền tệ nhắm chuẩn vào tỉ giá cố định của các nước ĐNÁ, hailần tấn công trước, NH TW Thái Lan miễn cưỡng chống lại được, nhưnglượng dự trữ ngoại hối của bọn họ đã tiêu hao một nửa, đợt tấn công nàysẽ càng dữ dội hơn, số ngoại hối còn lại của bọn họ không đủ duy trìthăng bằng tỉ giá, một khi bị ép thả nổi đồng Bạt, nó sẽ thành ngòi nổbùng phát nguy cơ tài chính ĐNÁ đã tích lũy từ lâu.

Mục đích Diệp Trăn Dân tới Hong Kong là để giúp chính phủ Hong Kong kháng cự lại tác động cuộc khủng hoảng này:

- Xem ra mọi người đều tin chắc thế cục này rồi, một miếng thịt béo bởnhư thế ai bỏ qua cho được, tiếc cho những quốc gia này mười năm phồnvinh bị hủy trong sớm tối.

- Đây là chuyện chẳng đặng đừng mà chú.

Diệp Kiến Bân nghe thế nhẹ nhàng hơn, cười khì:

- Nên quan tâm tới Hong Kong thì thực tế hơn.

Trương Khác tán đồng:

- Cổ phiếu, địa ốc cứ tăng mãi không xuống, giống như một thanh kiếm sắc treo lơ lửng, làm người ta rùng mình... Đám đầu cơ quốc tế kia tấncông Thái Lan chủ yếu nhắm vào đồng Bạt. Hong Kong có 80 tỷ USD dự trữngoại hối, tron nước có 120 tỷ USD, duy trì tỉ giá hiện nay của HKDkhông khó, các quỹ đầu kia không thể mơ tưởng triệt để đánh hạ được HKD, nhưng bọn chúng sẽ vờ tấn công HKD, đánh chủ yếu vào cổ phiếu HongKong, chính phủ Hong Kong đối phó cục thế này ra sao ạ?

- Cháu nói thử xem.

Diệp Trân Dăn biết đám cá mập say máu kia sau khi đánh chén xong cácnước ĐNÁ, chắc chắn không tha Hong Kong đang đỉnh điểm thịnh vượng.

- Trừ tiếp tục tăng cường dự trữ ngoại hối, giám sát hướng đi của tiềntệ, chú cho rằng cục quản lý tài chính càn chuẩn bị sẵn sàng dùng cácloại thủ đoạn tiến hành phản kích quỹ đầu cơ quốc tế, không thể để bọnchúng dày xéo Hong Kong một lượt xong mới chạy đi xin cục lập pháp quyền hỗ trợ..

- Ừm.

Diệp Trân Dân thái độ không rõ lắm, ông có cái khó của mình:

- Điều này cần thảo luận thêm.

Hong Kong sau khi trở về phải duy trì hệ thống kinh tế chính trị hiện có trong thời gian dài, duy trì nguyên tắc người Hong Kong, quản lý HongKong. Cho nên quyền hạn cục quản lý tài chính bị hạn chế nghiêm ngặt.

Diệp Trăn Dân phải dùng thân phận đặc thù để đi công tác, nhưng ngườiHong Kong chưa chắc đã hiểu cho khổ tâm của ông, tin tức một khi tiết lộ ra ngoài, nói không chừng văn phòng ngày mai sẽ bị đám người thị uy bao vây, chỉ trích chính phủ TW làm trái lời hứa để người Hong Kong quản lý Hong Kong.

Người Hong Kong trước kia bị người Anh áp chế không dám lên tiếng, saukhi trở về thành tự do, gặp chuyện gì cũng ra đường la hét, đây cũng làlẽ thường tình thôi.
 
Chương 576: Tự Bêu Xấu Mình


Trương Khác mỉm cười nói:

- Bảo vệ phồn vinh ổn định của Hong Kong mới là chủ yếu nhất, còn kinh tế tự do vốn là để đặt dưới chân dẫm đạp mà chú..

Diệp Trăn Dân bật cười:

- Cháu nói phải, đôi khi không thể sợ trước sợ sau được... Còn cóchuyện nữa nói với hai đứa đây, hai đứa cũng tham gia đi săn phải không?

Trương Khác nhún vai, ý bảo mình mới tới Hong Kong, không liên quan tới mình.

Diệp Kiến Bân gãi đầu:

- Bọn cháu sẽ rút tài chính ra khi đợt tấn công vào đồng Bạt tới giaiđoạn kết thúc. Nhưng đám ngân hàng đầu tư nước ngoài chỉ sợ thiên hạkhông loạn, cháu thấy phía phía bên Hong Kong nên đề phòng bị những ngân hàng này đâu sau lưng.

Diệp Trăn Dân không muốn hỏi sâu hơn, chỉ nói:

- Nơi khác hai đứa đục nước béo cò chú không quản được, nhưng ở Hong Kong thì đựng đụng chạm vào, nếu không sau này lắm rắc rối.

- Bọn cháu tuyệt đối không đụng vào.

Trương Khác cười ha hả:

- Có điều nên bên này phản kích thì bọn cháu có thể giúp một tay, lúc đó bọn cháu đàng hoàng ra tay đấy nhé.

- Tới lúc đó hẵng nói.

Diệp Trăn Dân không cự tuyệt.

Từ chỗ Diệp Trăn Dân về thì trời đã khuya lắm rồi.

- Những nhân vật lớn đêm đêm ăn chơi kia chắn chắn đem nay sẽ mất ngủ rồi.

Không vội bắt xe, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân, Đỗ Phi đi bộ trên phốtán gẫu, Diệp Kiến Bân vội về khách sạn theo dõi thị trường giao dịchngoại hối New Yord, bị Trương Khác ngăn lại:

- Vội cái gì, giờ cứ đợi Thái Lan triệt để từ bỏ kháng cự, mọi ngườicùng nhau ùa lên chà đạp, anh có nóng vội cũng chẳng được...

Diệp Kiến Bân chịu thua, nếu đổi lại là người khác lúc này cho dù có đủ10 phần tự tin thì trong lòng cũng hồi hộp căng thẳng, y lại cứ nhở nhơnhư không.

Quay trở về khách sạn Bán Đảo thì đã là 1 giờ sáng rồi, Đường Thanh vàTịnh Hạ tắm táp xong chưa đi ngủ, đang bày y phục thay đổi mua giúpTrương Khác và Đỗ Phi lên bàn thảo luận.

Trương Khác nhìn bầu trời đên bên ngoài, Hong Kong long lanh lộng lẫy,không biết bao nhiêu con cá mập há miệng đỏ lòm thèm khát mai phục xungquanh.

Hiện đám cá mập mới hàm răng sắc nhọn dính máu tươi, đang từng giây từng phút nhắm vào NH TW Thái Lan, nhắm vào lượng dự trữ ngoại hối ước đạtmấy chục tỷ USD của chính phủ Thái Lan.

Đây là trò chơi tài chính, cần phải ép chính phủ Thái Lan hoàn toàn từbỏ kháng cự, lúc đó mới thực sự được gọi là yến tiệc linh đình.

Ở chuyện này Trương Khác chẳng hề xuất sắc hơn người khác, y chỉ có lòng tin kiên định, lúc này lòng tin cũng chẳng phải quá cần thiết nữa, vìchẳng ai dễ dàng bỏ bữa tiệc thịnh soạn như vậy.

- Đồng Bạt phá giá 26.94 rồi!

Diệp Kiến Bân đẩy cửa đi vào, giọng cố áp chế, không che dấu được tâm tình hưng phấn.

Đợt công kích thứ hai của quỹ đầu cơ quốc tế khiến tỉ giá đồng Bạt sovới USD rơi xuống mức điểm 26.94, có thể nói đây là phòng tuyến tâm lýcuối cùng của nhà đầu tư vòa đồng Bạt, NH TW Thái Lan không giữ được mức này, đồng Bạt sẽ bị bán ra càng điên cuồng hơn.

Nhưng cho dù hôm nay cầm cự được thì sao? Trương Khác đặt Nhật báo Kinh tế Hong Kong xuống bàn, cầm cốc ca phê lên hỏi:

- Làm cốc cà phê cho tỉnh táo chứ?

Trong mắt Diệp Kiến Băn có vài tia máu, xem ra đêm qua hắn không ngủngon, hoặc căn bản không hề ngủ cả đêm trong phòng Nick Leeson theo dõithị trường chứng khoán.

Diệp Kiến Bân bật cười, cái tính của Trương Khác đúng là làm người gấp cũng chẳng nổi.

- Đợi lát nữa NH TW Thái Lan đưa ra hành động, tỉ giá sẽ lên lên xuống xuống, anh rúc ở trong đó tim có chịu nổi không?

Trương Khác thong thả nhấp một ngụm cà phê nói:

Diệp Kiến Bân vỗ ót, nghĩ cũng phải, chuyện dự liệu được cả, đâu cầnhưng phấn như thế, ở lại trong phòng Nick Leeson lại gây trở ngại chobọn họ, tới bên quầy bar tự rót cho mình một cốc cà phê.

Lấy một nửa số báo của Trương Khác, Diệp Kiến Bân lật xem tin tài chính, có đưa tin tức điện tử Ái Đạt công bố qua Nhật báo Kinh tế Hong Kong.

Thực nghiệp Gia Tín sau khi tăng cổ phần sát nhập đổi tên thành điện tửÁi Đạt, hội đồng quản trị và quản lý công ty đều tổ kiến lại.

Ba nhà Diệp, Tôn, Cát giảm cổ phần, tạm thời coi như thoát ly quan hệvới điện tử Ái Đạt, muốn quay lại tham gia vận hành cũng phải đợi quacơn bão tài chính Châu Á.

Hiện giờ bình thường Diệp Kiến Bân không chủ động hỏi tới chuyện củađiện tử Ái Đạt, xem tin thấy công bố vì dự đoán tương lai thị trường ĐNÁ sẽ thu hẹp trong khoảng thời gian dài, điện tử Ái Đạt sẽ thu bớt nghiệp vụ đầu đĩa ở ĐNÁ, vì thế hạ dự đoán lợi nhuận nửa cuối năm.

- Hả, tự vạch cái xấu ra.

Diệp Kiến Bân chỉ tin tức trên báo:

- Cậu muốn kéo cổ phiếu điện tử Ái Đạt xuống hay là muốn nhân cơ hội này nhắc nhở một số người?

- Nhân lúc đám cá mập tài chính chưa vào Hong Kong, trước tiên kéo cổ phiếu xuống, sau này tổn hại không quá lớn nữa.

Trương Khác từ tốn nói:

- Chủ động hạ xuống, khác với bị đám cá mập kia đánh cho thê thảm rớtgiá. Có thể dự kiến cổ phiếu Hong Kong sẽ tụt giảm trong thời gian dài,hiện cổ phiếu giá cao vút kia chỉ là một mộng đẹp dễ vỡ mà thôi, nhưngai làm người phá vỡ giấc mộng đẹp này chỉ sợ bị dân cổ phiếu Hong Konghận suốt đời... Cho nên cái chủ ý xấu này hôm qua tôi không nói với chú Hai.

Diệp Kiến Bân thở dài:

- Chính phủ HK mà can dự vào cổ phiếu chỉ sợ bị ném đá, càng chẳng nóitới ban liên lạc TW, cậu không đề xuất ra là tốt, nói ra chỉ khiến chúHai khó xử.

- Tôi an bài như vậy để cho những nhà đầu tư nhạy cảm cảnh giác, khôngchỉ đồng Bạt bị tấn công, mà cả nền kinh tế Châu Á đang đối diện vớinguy cơ kinh tế... Nên lui thì lui, còn luyến tiếc nói không chừng tớimẩu xương cũng chẳng còn.

Trương Khác cảm khái, thời buổi này muốn làm người tốt một lần thật khó.

- Nếu các công ty đầu tư nội địa có tên trên thị trường chứng khoán Hong Kong đồng loạt phát ra thông báo thì chậu nước lạnh này có hơi lớnkhông?

Diệp Kiến Bân hơi ái ngại.

- Anh thấy dấu vết thao túng có lộ quá không?

Trương Khác do dự:

- Cái này thì không sợ, để các doanh nghiệp có nghiệp vụ ở ĐNÁ công bốsẽ hợp lý hơn, mà không cần phải công bố trong vòng một ngày, tranh thủhất nước lạnh trong vòng một tuần. Khả năng sẽ có vài lời ra vào, nhưngmuốn làm việc sao có thể sợ người ta nói này nói nọ?

Ở phương diện này Diệp Kiến Bân dứt khoát khí phách hơn Trương Khác, dù sao giữa hắn và Diệp Trăn Dân không có trở ngại gì:

- Để tôi nói với chú Hai trước, xem chú ấy có ý kiến gì.

Diệp Kiến Bân lấy di động ra gọi điện, điện thoại thông rồi, che ống nói, bảo Trương Khác:

- Chú Hai xem báo rồi, bảo cậu tập kích bất ngờ...

Trương Khác cười khổ, y không có ý đột kích Diệp Trăn Dân, vì địa vị khá khó xử của văn phòng liên lạc TW, chỉ có thể tính là vai trò cố vấn,cho nên khi kiến nghị với Diệp Trăn Dân, y nghĩ tới hoàn cảnh của ôngta, không đưa ra kiến nghị quá kịch liệt.

Y chỉ muốn cố gắng hết sức mình làm chút gì đó.

Chứng khoán Hong Kong từ trung tuần tháng ba tới nay tăng vọt kỳ thực là do nhà đầu tư lợi dụng tâm lý Hong Kong quay trở về, giá trị tăng nàylà cơn sốt ảo, không tương ứng giá trị tài phú thực tế, trước khi quỹđầu cơ tràn vào thị trường chứng khoán Hong Kong, phải hất một chậu nước lạnh, để chứng khoán Hong Kong hạ nhiệt, giảm bớt sức phá hoại siêucường ẩn chứa trong đó.

- Chú Hai sẽ thảo luận trong văn phòng liên lạc TW, có điều cuối cùngphải đánh tiếng với người cầm quyền ở Hong Kong rồi mới thực thi...

Diệp Kiến Bân đặt di động xuống, nói:
 
Chương 577: Bão Tố Tập Kích


Trần Tĩnh quay về khách sạnthấy Tạ Tử Gia vẫn nhìn chằm chằm màn hình, tựa hồ từ lúc cô đi tớigiờ, Tạ Tử Gia vẫn ngồi yên với tư thế đó:

- Cả ngày không rời ổ à?

- Ừm....

Tạ Tử Gia vẫn nhìn màn hình.

Trần Tĩnh đi vào, tên màn hình là con số lên xuống kịch liệt, trông còn thảm hơn cả chứng khoán các nước ĐNÁ ngày hôm nay:

- Tới mức này còn xem gì nữa? Em đúng là quái thai của Tạ gia.

- Đồng Bạt hôm nay sụt mạnh.

Tạ Tử Gia ngẩng đầu lên:

- Chị nói xem tên đó có nhắm vào đồng Bạt không? Nếu có, tựa hồ không kịp ra tay nữa, hay là bọn họ có chuẩn bị trước rồi?

- Làm sao chị biết được? Chị đâu có tóm được anh ta để bắt anh ta phải đem thứ trong bụng nói ra.

Trần Tĩnh mỉm cười:

- Quan hệ giữa chị và y trông có vẻ rất thân đấy.

Tạ Tử Gia nhìn Trần Tĩnh nghi ngờ.

- Làm gì có.

Trần Tĩnh vỗ trán, mượn cớ tránh ánh mắt của Tạ Tử Gia, may Tạ Tử Gia tuy thông minh, nhưng trải đời chưa nhiều lắm:

- À phải, em quan tâm tới tên đó như thế...

Cô cô tình nhấn mạnh từ "tên đó":

- Trên báo đang cho đăng tin tức về tên đó, em xem đi...

Rồi lấy ra tờ báo trong túi sách:

- Ái Đạt tuyên bố thu hẹp nghiệp vụ ở ĐNÁ, còn hạ thấp doanh lợi nửa cuối năm của bản thân.

- Thật kỳ lạ...

Tạ Tử Gia xoa tay, ánh mắt nhìn Trần Tĩnh thêm rất nhiều nghi hoặc.

Trần Tĩnh chỉ cười, Trương Khác vốn là một người làm người ta không hiểu thấu.

Tình thế hôm nay đột nhiên trở nên ác liệt, dự báo trước đó một năm của Diệp Trăn Dân tựa hồ sắp thành hiện thực, Khoa Vương phải điều chỉnhnhiệp vụ của mình ra sao để giảm bớt tác động?

Nếu học theo Ái Đạt thu hẹp nghiệp vụ, như vậy Khoa Vương không đạt được mục tiêu doanh lợi thiết lập đầu năm; nếu không điều chỉnh, khả nănggia tăng thêm nguy hiểm.

Đương nhiên nguy hiểm này công ty hải ngoại phải gánh vác nhiều hơn một chút, quan trọng là phải xem thái độ của Cát Ấm Quân.

Cát Ấm Quân thì khổ không nói ra được.

Tình thế ĐNÁ trở nên rõ ràng vào trung tuần tháng sáu, công ty hải ngoại điều chỉnh cổ phần vào đầu tháng tư, chỉ hai tháng này, Cát Ấm Quân lấy danh nghĩa cá nhân nâng cổ phần ở công ty hải ngoại từ 40% lên 85%, còn đầu tư thêm gần 200 triệu HKD, dù thế nào cũng không thể nói là Tạ gia cố ý đặt bẫy hại hắn được!

Trần Tĩnh lần này tới Hong Kong là để tiến hành đánh giá tác động củanguy cơ kinh tế ĐNÁ với thị trường đầu đĩa, cô còn đặc biệt chậm lại một ngày để đi cùng Tạ Tử Gia, không ngờ bọn họ vừa tới Hong Kong được haingày thì đám cá mập tài chính phát động đợt tấn công thứ ba, đồng Bạttức thì tụt giá xuống dưới mức thấp nhất lần trước.

Trần Tĩnh còn đang cãi nhau với Cát Ấm Quân điều chỉnh nghiệp vụ ở ĐNÁthì bão tố đã ập tới với thế sét đánh không kịp bưng tai, hơn nữa còn là một trận siêu bão.

Từ ngày 11 tới 19 tháng 7, bắt đầu từ Ái Đạt, tổng cộng có 15 công tytuyên bố điều chỉnh nghiệp vụ ở ĐNÁ, khiến cổ phiếu Hong Kong sụt giảm.

Từ trung tuấn tháng sáu, chỉ số Hang Seng index mười lần lập nên mức aonhất trong lịch sử, tới đầu tháng bảy từng vọt lên tới 17000 điểm, mặcdù sau có hơi sụt giảm vẫn quanh quẩn ở mức 16000 điểm.

Trước ngày 11 tháng 7, tuyệt đại đa số dự báo sẽ có điều chỉnh trongthời gian ngăn, nhưng vẫn tin sau điều chỉnh vẫn tiếp tục quá trình tăng điểm.

15 công ty đầu tư nội địa kia có thể nói là hành động nhất trí, tất nhiên khiến nhà đầu tư Hong Kong cực kỳ khó chịu.

Các loại báo chí, tạp chí đều lần lượt chỉ trích hành động này có ngườigiật dây đằng sau, có hiềm nghi tao tác chứng khoán, thậm chí có dânchơi cổ phiếu bị thiệt hại trong lần mất giá này muốn tới văn phòng liên lạc TW kiến nghị, còn yêu cầu sở giao dịch chứng khoán liên hiệp điềutra nội tình đằng sau.

Chỉ là kháng nghị còn chưa kịp tiến hành, sáng sớm ngày 20, NH TW TháiLan đột nhiên tuyên bố bỏ cơ chế cố định tỉ giá đồng Bạt kiên trì 14năm.

Giây phút đó Trương Khác tựa hồ nhìn thấy vô số kẻ đầu cơ tiền tệ nhảylên reo hò -- Diệp Kiến Bân đúng là reo hò thật --- Đối lập với đó làcảnh đàn dê bị giết kêu gào tuyệt vọng. Trong đó tiếng gào thê thảm nhất chắc là người dân Thái Lan.

Trương Khác đương nhiên không có thương hại thừa thãi, bọn họ chính làmột trong vô số tên thợ săn đầu cơ tiền tệ đó, chỉ là một lần nữa trảiqua đoạn lịch sử này, trong lòng có chút cảm khái.

Khi thị trường giao dịch tiền tệ quốc tế Singapore mở cửa, đồng Bạt như thủy ngân đổ xuống đất, sụt giảm lập tức 13%.

Tích tắc đó mồ hôi trên trán Diệp Kiến Bân đổ ra như suối.

Lợi nhuận của bọn họ lập tức vọt lên tới 840 triệu Bạt.

Thêm vào lợi nhuôn tích lũy trước đó, đã có được gần 40 triệu USD.

Rút ra hay không? Diệp Kiến Bân nhìn Trương Khác.

Trương Khác lại nhìn Nick Leeson, muốn xem phong thái của giao dịch viên đỉnh cấp dưới tình huống này thế nào.

Nick Leeson mặt có hơi nhợt nhạt, mắt hắn trông to hơn sáng hơn thườngngày, giống như con báo săn liếm được vị máu tanh, liên tục bấm điệnthoại chỉ huy tác chiến, Trương Khác và Diệp kiến Bân không lên tiếngcan dự vào quyết định của hắn.

Có thể nghe được trong điện thoại truyền ra tiếng giao dịch viên chạyqua chạy lại, tiếng nói gấp gáp kích động, xen kẽ đó là tiếng thét gàođiên cuồng tuyệt vọng, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.

Nick Leeson nhân lúc rảnh rỗi nói với Trương Khác và Diệp Kiến Bân:

- Tôi cho rằng hôm nay còn có một đợt tấn công nữa, đồng Bạt không thể bình ổn tỉ giá trong thời gian ngắn được...

Trương Khác gật đầu:

- Anh là chuyên gia, chúng tôi tin vào anh.

Rồi quay người ra ngoài, Diệp Kiến Bân quyến luyến nhìn màn hình một lúc mới đi theo.

Ngày 20 tháng 7, con bão tài chính Đông Nam Á chính thức phát ra tiếngsóng gầm đầu tiên từ Thái Lan, muộn hơn so với lịch sử Trương Khác đượcbiết 18 ngày, nhưng nó vẫn tới theo xu thế không thể nghịch chuyểnđược...

Chứng khoán, địa ốc Thái Lan sụp đổ, kinh tế rơi vào suy thoái hoàntoàn, Trương Khác từng đọc một bài báo, từ khi cơn bão tài chính bùngphát, trong vòng ba năm tổng cộng có 77 công ty bị ép lùi khỏi thịtrường chứng khoán, không một công ty nào thành công lên được thị trường chứng khoán Hong Kong, công ty giàu mỏ lớn nhất nước nợ nước ngoài 27tỷ USD.

Cùng ngày Minh Báo, Nhật báo Kinh tế Hong Kong thay đổi bình luận về âmmưu thao túng mấy ngày trước đó, ra sức viết bài về nguy cơ ẩn chứatrong kinh tế Châu Á, các cơ cấu tài chính cũng điều chỉnh đánh giá vềthị trường chứng khoán.

Diệp Kiến Bân nói phải mở một chai rượu ăn mừng, Trương Khác xem đồnghồ, mới hơn 4 giờ chiều, ngó lơ Diệp Kiến Bân, nói Đường Thanh và ThịnhHạ đã ra ngoài đi dạo nửa ngày rồi, y và Đỗ Phi đi đón bọn họ.

Khách sạn Bán Đảo nằm giữa trung tâm của Tiêm Sa Trớ, có cảnh đẹp mê đắp lòng người của hải cảng Victoria, bốn xung quanh đều là khu mua sắm nổi tiếng, trung tâm thương nghiệp giải trí.

Cho dù mười ngày qua Trương Khác và Đỗ Phi ban ngày không thể bỏ thờigian ra bồi tiếp hai cô gái, họ cũng không cảm thấy cô đơn.

Gọi điện cho Đường Thanh, cô và Thịnh Hạ đang được Phó Tuấn tháp tùng từ bến tàu Thiên Tinh đi về khách sạn Bán Đảo, Trương Khác và Đỗ Phi xuống quán giải khát ở đại sảnh khách sạn chờ.

Trương Khác đã gọi điểm tâm và nước giải khát cho Đường Thanh, Thịnh Hạ, hai cô gái mười phút nữa sẽ về tới nơi, Đỗ Phi có lẽ vẫn bị tác độngbởi sự kiện ngày hôm nay, trầm mặc không nói.

Trương khác cười hỏi:

- Có cần tới hiện trường sở giao dịch cảm thụ một chút không? Thời khắcthế này luôn có người lên thiên đường, có người rơi xuống địa ngục.

Di động đặt trên bàn vang lên, Trương Khác tiếp điện thoại, đám ĐườngThanh sắp tới khách sạn rồi, hỏi y và Đỗ Phi đợi bọn họ ở đâu:

- Mọi người cứ đi thẳng vào đại sảnh khách sạn là có thể nhìn thấy mìnhvẫy tay, hay là đi chơi mệt rồi, muốn mình ra bế vào vậy?

- Á!

Đúng lúc đó Trương Khác nghe thấy tiếng thét chói tai kinh hoàng củaĐường Thanh trong điện thoại, không biết xảy ra chuyện gì, Trương Khácnhảy bật dậy, phóng như điên ra ngoài đại sảnh.
 
Chương 578: Giữa Thiên Đường Và Địa Ngục


Trương Khác vừa đứng dậychạy được vài bước thì nhìn thấy liền nhìn thấy một bóng người xẹt quacánh cửa pha lê, tiếng cơ thể rơi xuống đất hết sức vang dội...

Phó Tuấn đứng ở phía trước, lấy người che đi tầm mắt hai cô gái, nhưngtận mắt nhìn thấy có người từ nhà cao tầng nhảy xuống, Đường Thanh mặtmày tái me tái mét, chân tay run lẩy bẩy đứng chết lặng tại chỗ.

Trương Khác chạy nhanh tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Đường Thanh,Đỗ Phi phản ứng chậm hơn nửa nhịp, không biết chuyện gì xảy ra, thấyTrương Khác đang nghe điện thoại thì chạy đi, hắn cũng không chút do dựlao theo.

Nhìn thấy máu tươi trào ra từ khóe miệng cơ thể đang co giật ngoài cửa,Đỗ Phi chớp mắt mặt trắng bệch, cố nhịn cảm giác buồn nôn, đi tới đứngcùng Thịnh Hạ, quay mặt đi không dám nhìn cảnh thiamr thiết ấy.

Náo động khác thường bên ngoài, làm rất nhiều người chạy ra xem.

Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia nắm tay nhau từ ngoài về, mặt Trần Tĩnh trông khá tiều tụy, tình thế ĐNÁ càng lúc càng tệ, nhưng cô không ngờ sụp đổ vàongày hôm nay, thấy đám đông vây quanh trước cửa khách sạn, cũng không để ý, đi qua bọn họ, dẫm đúng vào vũng máu, thét lên, vội thu chân lại,người mất thăng bằng trượt ngã ra đằng sau.

Trương Khác chỉ kịp tóm lấy tay cô, nhưng bị Trần Tĩnh kéo cả theo, may Phó Tuấn kịp thời bước qua, đỡ Trần Tĩnh lại.

- Ọe...

Trần Tĩnh không hề có chút chuẩn bị nào, nhìn thấy toàn bộ cảnh máu thịt bầy nhẩy, bụng nhộn nhào, ôm miệng chạy ra khỏi đám đông, đứng bên bậcthềm nôn hết thứ vừa ăn buổi trưa ra.

Tạ Tử Gia chẳng thấy có gì khó ở, đưa khăn tay cho Trần Tĩnh, còn chen vào nhìn, hỏi Phó Tuấn, tỉnh quẻo hỏi:

- Nhảy lầu à?

- Ừ!

Phó Tuấn tận mắt nhìn cảnh người đó từ tầng 26 nhảy xuống.

- Có thể nhảy từ khách sạn Bán Đảo xuống, hắn chết cũng đáng rồi.

Tạ Tử Gia liếc nhìn Trương Khác một cái, mấy ngày nay không gặp y trongkhách sạn, dù sao khách sạn Bán Đảo có hơn 300 phòng, tình cờ gặp nhaukhông phải dễ, cô ta vẫn hoài nghi Trương Khác xuất hiện ở Hong Kong vìđồng Bạt, nên hỏi một câu thăm dò:

- Hôm nay người nhảy lầu có lẽ còn chưa nhiều lắm phải không?

Trương Khác chẳng để ý tới Tạ Tử Gia, bất kể thế nào cũng phải tôn trọng người đã chết, ôm lấy Đường Thanh, che đi tầm mắt của cô, cũng chẳng có thời gian rảnh để quan tâm tới Trần Tĩnh, bảo Phó Tuấn:

- Cảnh sát Hong Kong sẽ tới điều tra, anh ở lại phối hợp một chút...

Rồi cùng Đường Thanh, Đỗ Phi, Thịnh Hạ về phòng trước.

Chừng nửa tiếng sau Phó Tấn mới quay lại.

Cảnh sát nhận được báo cáo mau chóng tới xử lý, người tự sát để lại dithư trong phòng, trước ngày hôm nay hắn còn là triệu phú có hơn 370triệu USD, chỉ vì đánh giá sai tình thế, tưởng rằng chính phủ Thái Lansẽ phản kích tuyệt đẹp như lần trước... Cuối cùng hắn chỉ còn lại vàinghìn USD, hắn để lại cho vợ và con gái đã ly hôn nhiều năm.

Cảnh sát còn nói, hôm nay ở bán đảo Cửu Long đã có ba người nhảy lầu tự tử vì nguyên nhân tương tự rồi.

- Tôi đưa Đường Thanh đi tìm khách sạn khác ở.

Lo cho tác động tâm lý của Đường Thanh, Trương Khác quyết định chuyểnđi, như thế cô sẽ dễ chịu hơn một chút, Trương Khác bảo Diệp Kiến Bân:

- Bên này giao cho anh, Đỗ Phi cũng tạm theo chúng tôi, đến khi chúng tôi về Hải Châu, Đỗ Phi sẽ ở lại bên anh vài ngày...

Diệp Kiến Bân định nói lại thôi, mấy ngày qua Trương Khác ở đây nhàn nhã nhở nhở chẳng làm việc chính, nhưng lại hóa giải hết áp lực cho hắn,chỉ là Trương Khác quan tâm tới Đường Thanh hơn mọi thứ khác, nên khôngtiện nói gì.

Lại nghĩ tới Hứa Tư này cố tình tới tham dự công trình cải tạo ngõ HọcPhủ, Diệp Kiến Bân thầm nghĩ sao tên này có thể cùng lúc để tâm tới haicô gái như thế? Chẳng trách các cô gái đều thích y.

Nghe Trương Khác có ý bỏ chuyện nơi này lại về Hải Châu, Diệp Kiến Bân nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi:

- Phía Chú Hai thì sao?

- Điều tôi có thể làm thì đã tực lực hết rồi, có ở lại cũng không cònmấy tác dụng nữa, tôi sẽ cùng Đường Thanh đi giải khây vài ngày, tôikhông qua đây nữa đâu.

Vào thuê phòng ở khách sạn văn hóa Đông Phương gần Thái Bình Sơn thìtrời đã tối rồi, Đường Thanh vẫn chưa thể bình thường trở lại, TrươngKhác cùng cô ở trong phòng, nắm lấy tay cô, vẫn lạnh băng run rẩy.

- Có phải mình vô dụng lắm không?

Đôi mắt hoảng loạn của Đường Thanh trông hết sức tội nghiệp.

- Không đâu.

Trương Khác lắc đầu, kéo Đường Thanh gối đầu lên vai mình:

- Bạn đã kiên cường lắm rồi, thế giới này kỳ thực rất tàn khốc, ngườinhảy lầu kia có một phần do bọn mình gây nên. Nhưng giữa thiên đường vàđịa ngục, bọn mình lựa chọn phía thiên đường, so với bản thân hoặc nóithế giới này tàn khốc, mình càng hận anh ta không đủ kiên cường sốngtiếp.

- Có lẽ vì hoàn cảnh quá khó khăn.

Đường Thanh đặt tay lên ngực Trương Khác:

- Mình nhớ tới bản thân mình mùa hè năm 94, có cảm giác như trời sụp xuống vậy, may mà có bạn...

- Còn nhớ giấc mơ mình đã nói với bạn không?

Đường Thanh khẽ gật đầu:

- Ừ, giấc mơ bạn nói hồi trên đường đi thăm Phi Dung về ấy hả?

- Đúng rồi, trong giấc mơ đó, mình đã sống hết nửa đời người, cảm giáclúc này như trong giấc mơ vậy. Mùa hè năm 94, mình liên tục sốt cao hônmê, có lẽ trong cơn mê đó mình gặp giấc mơ kỳ quái, mình mơ thấy ban bạn gặp oan khuất, tới năm 99 mới có người giải oan cho ba bạn, cuộc đờitrong giấc mơ mình hết sức gian nan, còn bạn vẫn kiên cường lớn lên...

Trương Khác chìm vào hồi ức nhẹ nhàng ní:

- Thế sao?

Đường Thanh ngước đôi mắt đẹp lên:

- Vậy nhất định là do có bạn ở bên cạnh mình.

- Đúng thế, trong mơ, mình luôn ở bên cạnh bạn, hiện giờ và sau này cũng thế.

Trương Khác vuốt mái tóc trơn mượt của Đường Thanh, ba năm cao trung yluôn ngồi đằng sau cô, tại sao Đường Thanh không xin chuyển chỗ, câu hỏi này mãi mãi không thể có lời giải, tựa hồ cũng không cần nữa...

Đêm xuống, Đường Thanh mặc kệ bị người khác trêu cười, rúc vào lòng Trương Khác ngủ say sưa...

Sau khi đồng Bạt sụp đổ, giám đốc ngân hàng TW Thái Lan từ chức, trongmột tuần sau đó chính phủ Thái Lan đóng cửa hơn 18 cơ quan tài chính, số xí nghiệp bị trọng thương phá sản không kể sao cho xuể, nhưng những thợ săn say mồi không vì thế mà ngừng bữa tiệc cuồng hoan...

Cơn bão tài chính mau chóng lan sang các khu vực khác của ĐNÁ,Phillipin, Malaysia bị quỹ đầu cơ tấn công ngay tiếp sau đó, lúc nàycàng có nhiều kẻ hùa theo, làm cho các quốc gia trên có muốn chống đỡqua cuộc tấn công đầu tiên cũng khó, lần lượt bị ép tuyên bố thả nổiđồng tiền, mặc tỉ giá tụt giảm cực nhanh trong thời gian ngắn.

Nguy cơ kinh tế của Indonesia bùng phát chậm hơn một chút, nhưng tìnhhình càng tồi tệ hơn, chủ yếu là vì đám cá mập tài chính cuối cùng mớitấn công đồng Rupiah, ngân hàng TW Indonenia mau chóng tuyên bố bỏ tỉgiá cổ định, cơn bão tài chính mặc sức hoành hành, đồng Rupiah mất giá28%.

Đây mới là đợt tấn công đầu tiên của cơn bão tài chính, nó cuốn tới tấtcả quốc gia ĐNÁ trừ Singapore - Có cơ sở kinh tế vững vàng nên kháng cựđược, Hong Kong và Đài Loan tạm thời dựa vào ưu thế của bản thân tạmthời đứng ngoài cơn bão, nhưng ở các quốc gia thị trường tài chính đãsụp đổ, nguy cơ có xu thế gây hậu quả ngày càng sâu thêm, như Indonesia thậm chí xuất hiện dấu hiệu chính trị bất ổn..

Xu thế suy thoái của các cường quốc kinh tế Châu Á như Nhật Bản cũngngày một rõ ràng, đám đầu cơ quốc tế ngửi thấy mùi máu tanh tụ tập ởChâu Á đã đạt tới quy mô kinh người.

Trước đó bọn chúng ra oai ở ĐNÁ làm đẩy nhanh thế cục sụp đổ tài chính ở các quốc gia này, mặc dù đồng tiền của các quốc gia này mất giá sẽ làmột xu thế nào, nhưng các biện pháp ứng phó cũng không cho bọn chúngchút lợi nhuận nào.

Bọn chúng cần một con mồi mới, nhưng chứng khoán Hong Kong chủ động hạnhiệt, chỉ số Hang Seng index giảm tới 12000 điểm, ở lịch sử từng xảy ra con số này ở độ cao khiến người ta khiếp sợ 17000 điểm.
 
Chương 579: Hai Cảnh Đối Lập


Mây đen cơn bão tài chínhtàn phá khắp ĐNÁ, nhưng đám cá mập vẫn chưa chịu dừng tay, đám đầu cơtràn vào thị trường tài chính ngày càng đông, đã lâu lắm không có cơ hội tiệc tùng rồi, tất cả đều muốn tới chia một phần bữa ăn ngon lành.

Lúc này quỹ đầu tư của đám Trương Khác trở thành không đáng nhắc tới rồi.

Thượng tuần tháng tám, Trương Khác ở lại Hải Châu, chuyện gặp phải khách sạn Bán Đảo dẫu sao cũng không thể tính là vui vẻ, nên ở nhà cùng vớiĐường Thanh.

Trần Phi Dung cũng về nhà trong kỳ nghỉ, cho nên đa phần thời gian là cả ba cùng ở bên nhau.

Vườn bách thảo đã có quy mô sơ bộ, trường quốc tế Hải Dụ học kỳ này cũng chính thức khai trường, Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ và con cái củanhân viên cao cấp trong Cẩm Hồ là những học sinh đầu tiên.

Trương Khác suốt ngày ở bên hai cô gái, có điều theo sau là ba cái đuôi, không vứt bỏ được, y cảm thấy mình như lạc vào vương quốc nữ nhân rồi.

Tới khi Đường Thanh thuận lợi thông qua cuộc phỏng vấn của nhân viênchiêu sinh Đh Hong Kong, Trương Khác một lần nữa tới Hong Kong, Đỗ Phisố khổ bị vứt ở đó suốt.

Lúc này thành tích thi tốt nghiệp cùng danh sách trúng tuyển khoa chínhquy trọng điểm đều đã có, thành tích của lớp y xem như vẫn ổn định pháthuy truyền thống trước nay.

Không có gì bất ngờ Lý Quý, Tiêu Xuân Minh và Hứa Nhược Hồng đều trúngtuyển vào ĐH Đông Hải khoa văn, còn có cả một nam sinh nữa thường ngàyrất trầm mặc vào khoa ngoại ngữ -- Tới giờ Trương Khác vẫn không biếttên.

Đỗ Phi tuy thiếu mất 6 điểm, nhưng vẫn được đỗ vớt, với hắn mà nói, đâylà thành tích hài lòng được rồi, vì chỉ cần lấy được giấy báo trungtuyển cả ĐH Đông Hải mang về nhà ăn nói với mẹ hắn là xong.

Thêm vào Trương Khác "làm người ta kinh ngạc", và hai học sinh nữa,tổng cộng Nhất Trung có tám học sinh ban văn trúng tuyển vào ĐH ĐôngHải.

Bạn bè trong lớp Trương Khác tới Kiến Nghiệp học gần một nửa, đây làthời gian đám học sinh tung hê tất cả chơi bời nhảy múa, Đỗ Phi lại bịTrương Khác ném ở Hong Kong.

Đỗ Tiểu Sơn vừa mới điều tới thành ủy làm trưởng phòng tổ chức cũng chẳng hỏi han gì tới.

Ngày 17 tháng 8, Trương Khác quay lại Hong Kong, thời khắc dữ dội nhấtcủa cơn bão đã quét qua ĐNÁ, nhưng dư âm của nó vẫn còn, đám đầu cơkhông hề có ý bỏ qua những gì sót lại, đám người tham lam này tựa hồ còn muốn ăn cả thịt lẫn xương.

Trùng hợp cùng Tạ Kiếm Nam, Lưu Minh Huy, Tạ Chiêm ngồi cùng một chuyến bay của hàng không Đông Phương tới Hong Kong.

Nhìn thấy Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm tiều tụy xách cặp hồ sơ đi qua khoangthương vụ, Trương Khác chẳng hề có ý chào hỏi, hai kẻ này sắc mặt càngâm trầm, Lưu Minh Huy cúi gằm mặt không dám nhìn Trương Khác.

Ngồi cạnh Trương Khác là Lại Tề Xuân, người thay thế vị trí của Lưu Minh Huy, một nữ tướng tiêu thụ giàu kinh nghiệm, trước kia khi Lưu Minh Huy nhảy sang Khoa Vương còn dụ dỗ cô đi theo, nhưng bị Lại Tề Xuân thẳngthừng từ chối.

Tình cảnh nào Lưu Minh Huy chỉ có nước cúi đầu ủ rũ đi qua mà thôi.

Nguy cơ kinh tế Thái Lam từ trung tuần tháng sáu đã bắt đầu xuất hiệnđiềm báo, tới tháng bảy đột nhiên lan khắp ĐNÁ, căn bản không cho KhoaVương thời gian điều chỉnh nghiệp vụ, nên tổn thất nặng nề, đương nhiênbọn chúng đã thành công đem đa phần tổn thất chuyển lên đầu cha con CátMinh Tín.

Nhưng Khoa Vương đã cảm thụ được áp lực tồn kho, tháng 7 lượng tiêu thụđầu đĩa của Khoa Vương ở ĐNÁ giảm 20% cho với tháng 6, đó còn chưa tínhhàng tồn trong tay các nhà phân phối.

Trong lòng Tạ Kiếm Nam đương nhiên rất buồn bực, uất ức vì cắt giảm chitiêu phải ngồi khoang thường, càng buồn bực hơn là đúng chuyến bay vớiTrương Khác.

Mặc dù ngày 11 tháng 7 điện tử Ái Đạt phát tin tức điều chỉnh nghiệp vụĐNÁ, nhưng thực chất từ tháng 5 đã bắt đầu điều chỉnh rồi, giải quyếthàng tồn kho, từ chối tăng nhận thêm đơn đặt hàng, thậm chí dứt khoátvứt bỏ thị trường Indonesia.

Khoa Vương thêm một lần nữa mất đi lòng tin đối kháng với điện tử ÁiĐạt, cho dù điện tử Ái Đạt thực sự có làm sao chăng nữa thì trong tàikhoản của Cẩm Hồ vẫn còn 4 tỷ nằm yên đó.

Mặc dù Cẩm Hồ chẳng hề có ý dẫm đạp bọn chúng, nhưng phải nhìn chân người khác, lòng ai dễ chịu cho được.

Lại Tề Xuân ngồi ở sát đường đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn tớikhi ba người kia đi qua khoang thương vụ, khẽ buông một tiếng thở dài.

Hiện giờ cô vẫn còn nhớ những lời hùng hồn khi Lưu Minh Huy xúi mình bỏsang Khoa Vương, giờ những lời đó đã thành trò cười, Lưu Minh Huy lànguyên lão sáng lập điện tử Ái Đạt, nếu không rời khỏi Cẩm Hồ thì cấpbậc quản lý cao tầng như hắn, trong lần tăng cổ phiếu sát nhập này ítnhất cũng được hai ba trăm vạn cổ phần.

- Tình cảnh hiện giờ của Khoa Vương có chút khó khăn hả?

Thấy Lại Tề Xuân quay đầu nhìn, Trương Khác thuận miệng hỏi:

- Vâng...

Lại Tề Xuân lập tức thần kinh căn lên, thầm nghĩ vừa rồi mình quay đầunhìn bị ông chủ nhìn thấy rồi sao? Thực ra đi cùng ông chủ áp lực rấtlớn, không hiểu lúc nào sẽ bị hỏi bất ngờ một câu, phản ứng chậm chútthôi, có khi bị ông chủ cảm thấy mình cầm lương không xứng với năng lực, cô cẩn thận lựa chọn câu từ nói:

- Nửa năm qua Khoa Vương đầu tư ở ĐNÁ lớn như vậy, nên áp lực rất lớn!Cái khác chưa nói, tiền tệ ở ĐNÁ mất giá mạnh, vì giá không thể tăng lên cho nên thương phẩm tiêu thụ nơi đó mất giá theo, đồng Bạt mất giá 30%, mỗi chiếc đầu đĩa tiêu thụ ở đó thực tế mất đi 30% giá. Hiện giờ lợinhuận bình quân mỗi một chiếu đầu đĩa chưa được 30%, thực chất mỗi chiếc đầu đĩa bán ra là bọn họ bán lỗ. Vận hành lỗ vốn thế này, khả năng bọnhọ sẽ lựa chọn triệt để vứt bỏ thị trường ĐNÁ.

- Ha ha ha.

Trương Khác cười rất bất lương, trước kia chính y lừa cho Khoa Vương nỗlực khai thác thị trường ĐNÁ, lúc này lại nói những lời châm chọc thìthành quá nhỏ nhen rồi.

Điện tử Ái Đạt ở ĐNÁ tuy nói là dùng USD kết toán với nhà phân phối,nhưng sau khi tiền tệ các nước ĐNÁ liên tục mất giá, cũng phải hạ giátương ứng, đảm bảo cho nhà phân phối và nhà máy ở Phillillips, Malaysiacó chút lợi nhuận duy trì nghiệp vụ.

Chỉ riêng thị trường Thái Lan, tổn thất thỉ giá gần 30%, điện tử Ái Đạttất nhiên không thể trợ cấp 100% cho các nhà phân phối được, song giảmgiá xuống 20%, tương đương gánh vác 2/3 tổn thất tỉ giá, lại giảm bớtlượng tồn kho trước hai tháng, cho nên cơn bão tài chính hoành hành, nhà phân phối của điện tử Ái Đạt so với nhà phân phối của doanh nghiệp đầuđĩa khác sống rất thoải mái.

Thắt lưng buộc bụng đem so với người lúc nào cũng ở mép bờ phá sản đúng là thoải mái rồi.

Tạ Kiếm Nam biết hết tình hình của điện tử Ái Đạt, từ lúc nhìn thấyTrương Khác ung dang ngồi ở khoang thương vụ, hắn không nói câu nào, lúc máy bay hạ cánh, hắn cố ý nấn ná tránh chạm mặt Trương Khác.

Từng có thời hắn chìm trong lời tán dương "thiên tài thiếu niên" "kỳ tích thị trường", nay nhắc tới thành trò hề cho người ta.

Tạ Chiêm, Lưu Minh Huy tựa hồ cũng có tâm tư như Tạ Kiếm Nam, nên khi ba người đứng ở chỗ lấy hành lý thì nhìn thấy đoàn người Trương Khác đãlàm xong thủ tục đi ra đại sảnh.

Tựa hồ như có cảm ứng, Trương Khác quay đầu lại mỉm cười với bọn họ, chỉ là nụ cười chỉ đeo trên khóe miệng, bất kể thế nào đều không thể khiếnngười ta coi là lời chào hỏi thiện chí.

Tạ Chiêm tức tối chỉ muốn ném ngay cái va li vào mặt y:

- Nhục, cho dù có cắt giảm chi tiêu cũng không cần phải ngồi khoang thường chứ!

- Được rồi.

Tạ Kiếm Nam giọng bình tĩnh:

- Cho dù có ngồi ở khoang thương vụ, trong lòng anh có dễ chịu hay không?

Lúc này hắn đã nhìn thấy Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia đứng ở đại sảnh.

Tạ Chiêm không nói gì, đúng là ngồi cùng với Trương Khác cùng một khoang càng thêm áp lực.

Bên kia có Diệp Kiến Bân và Đỗ Phi tới đón, nhìn thấy Trần Tĩnh, TrươngKhác hiểu cho hoàn cảnh của cô, chỉ gật đầu cười rồi rời đi, không dừnglại nói chuyện.

Trần Tĩnh cũng chỉ cười ngượng ngập, rất miễn cưỡng, chẳng phải là côoán hận gì y, chỉ là sợ nụ cười của mình lọt vào mắt đám Tạ Kiếm Nam sẽkhông hay lắm.

Tình cảnh điện tử Ái Đạt và Khoa Vương hiện giờ trái ngược nhau, một nụcười thân thiết, chắc chắn trong mắt người khác là không thích hợp.

Nhưng khi Trương Khác quay đầu đi, Trần Tĩnh lại cảm thấy hơi hối hận, thầm nghĩ mìm cười có quá gượng gạo không?
 
Chương 580: Tổn Thất Tỷ Giá


Tạ Tử Gia tức tối nói:

- Vênh váo cái gì chứ, coi người ta như không khí vậy.

Lần trước ở khách sạn Bán Đảo cũng bị Trương Khác không nói một lời bỏlại đó, cô ta không chịu nổi bị người khác xem nhẹ, có điều khi đám TạKiếm Nam tới, lại nói:

- Lục ca, sao bọn anh xui xẻo thế, ngồi đúng chuyến bay cùng tên đó à?

Câu này của Tạ Tử Gia như xoa thêm muối vào vết thương, đám Tạ Kiếm Namkhông nói gì, lòng càng thêm u uất, đi thẳng ra ngoài đại sảnh.

Cát Ấm Quân không tới đón, nhưng phái chiếc Lincoln của hắn tới, làm đám Tạ Kiếm Nam dễ chịu hơn một chút. Cát gia ở ĐNÁ có rất nhiều tài sản,bão tố ập tới, không thể tránh khỏi tổn thất lớn.

So với số tài sản đó, chút tồn thất của công ty hải ngoại có đáng là gì.

Nhưng Cát Ấm Quân thì gần như ném hết tiền riêng của mình vào trong công ty hải ngoại rồi.

Vào trong xe, thấy trời đã nhá nhem tối, Trần Tĩnh nói:

- Tới nhà khách nghỉ ngơi trước nhé.

- Tới công ty...

Tạ Kiếm Nam nhíu mày trầm tư, không muốn nói chuyện lắm.

Trần Tĩnh thuận theo ý của hắn, bảo lái xe tới tòa nhà Ngân Hạ ở Trung Hoàn.

- Cát Ấm Quân có ý kiến gì?

Đợi tấm chắn ngăn với khoang lái xe kéo lên, Tạ Kiếm Nam mới hỏi:

- Biện pháp Ái Đạt áp dụng chắc anh biết rồi, ý kiến của Cát Ấm Quân tất nhiên là đem một phần tổn thất chuyển sang tổng bộ.

Trần Tĩnh đáp:

Giữa tổng bộ Khoa Vương và công ty Hải Ngoại kết toàn bằng nhân dân tệ,cho dù tiền tệ ở các nước ĐNÁ không tiếp tục mất giá, công ty hải ngoạivẫn phải gánh 30% tổn thất tỉ giá, chỉ sợ chưa tới nửa năm, nó thành tài sản âm rồi, Cát Ấm Quân tất nhiên không muốn.

- Hắn mơ tưởng hay thật, chuyển tổn thất cho chúng ta, vậy mỗi kiện hàng Khoa Vương chuyển tới đó lỗ hơn 100 đồng, chẳng bằng vứt bỏ thị trườngĐNÁ cho xong.

Tạ Chiêm hừ lạnh một tiếng, hắn rất ngứa mắt với loại người như Cát Ấm Quân:

- Tôi tin các doanh nghiệp đầu đĩa khác cũng làm tương tự, ai mà biết kinh tế ĐNÁ sẽ còn suy thoái tới khi nào mới có khởi sắc?

Công ty hải ngoại không muốn gánh tổn thất, bản thân Khoa Vương cũng gánh không nổi.

Trần Tĩnh không nói, chỉ nhìn Tạ Kiếm Nam.

Triệt để vứt bỏ thị trường ĐNÁ thì khoản đầu tư trước đó tan thành bongbóng hết, đương nhiên tổn thất chủ yếu vẫn là công ty hải ngoại, mấy nhà bọn họ gộp lại chỉ chiếm 15% cổ phần, dù công ty hải ngoại phá sản, bọn họ cũng chẳng lỗ chẳng lãi, song đắc tội hoàn toàn với cha con Cát Minh Tin rồi.

Giờ chưa phải là lúc đoạn tuyệt, Tạ Kiếm Nam nhắc Tạ Chiêm:

- Những lời này đừng tùy tiện nói ra khỏi miệng, đây là lúc mọi người phải nâng đỡ nhau vượt qua khó khăn...

Một mặt khác là hắn cũng không muốn vứt bỏ thị trường ĐNÁ, hiện chỉ cómột mình điện tử Ái Đạt có thể chống đỡ ở ĐNÁ, nếu mọi người bỏ cả, toàn bộ thị trường rộng lớn sẽ rơi vào tay điện tử Ái Đạt, Tạ Kiếm Nam không muốn điện tử Ái Đạt hưởng lợi như thế.

Huống hồ nếu các doanh nghiệp đầu đĩa rút khỏi thị trường ĐNÁ, lượng sản xuất dư thừa phải đưa vào trong nước, Tạ Kiếm Nam không dám tưởng tượng hậu quả tai họa ấy.

Khi đó đừng nói ở ĐNÁ không có chút lợi nhuận nào, ngay cả lợi nhuậntrong nước cũng bị tước giảm nghiêm trọng, mà Khoa Vương năm nay phảitrả cho ĐTH TW 200 triệu phí quảng cáo nữa.

Hắn tới đây là muốn thảo luận với Cát Ấm Quân vấn đề chia sẻ tổn thất tỉ giá.

Phải thương lượng được một tỉ lệ thích hợp, cho dù lỗ vốn cũng phải cầmcự, vượt qua được thời khắc gian nan nhất này sẽ nhìn thấy bình minh.

Tạ Tử Gia xen vào:

- Cái tên xuống máy bay trước các anh dự đoán khủng hoảng kinh tế ĐNÁ sẽ tiếp tục kéo dài, khá dài đấy...

Có điều mặt mày cô ta lại có vẻ vui mừng.

Tạ Kiếm Nam không thể chấp Tạ Tử Gia, coi đó như lời nhắc nhở thiện chí, hắn biết cô bé này còn đang tức giận việc trước kia tài khoản bị chamình đóng băng, nên đối với sự nghiệp gia tộc cố ý không quan tâm.

Trần Tĩnh giật ống tay áo Tạ Tử Gia, không cho cô ta nói lung tung nữa, hiện mọi người đã phải chịu áp lực rất lớn rồi.

Từ Tạ Tử Gia vô tâm ra, còn cả đống người hả hê, Diệp Kiến Bân dựa đầu vào ghế, tư thế cực kỳ thư thái nói:

- Khoa Vương khó sống rồi, lúc ở trên máy bay cậu có chế nhạo chúngkhông? Trước kia chính cậu dụ dỗ dọa dẫm khiến người ta ra sức khai thác thị trường ĐNÁ, xem đi, quả nhiên rơi vào hố cậu đào, cậu nhất địnhkhông bỏ qua cơ hội chế nhạo.

- Tôi có vô đạo đức như anh đâu.

Trương Khác nhếch môi nói:

- Tôi còn cười chào hỏi người ta nữa cơ, tiếc là trông sắc mặt bọn họ có vẻ càng khó coi hơn.

Nói xong cùng Diệp Kiến Bân cười phá lên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~~~~

Nghỉ ngơi ở Trung Hoàn một lúc rồi đám Trương Khác tới khách sạn BánĐảo, đám Diệp Kiến Bân và Nick Leeson ở đó liền hai tháng trời chưa rờiổ.

Đầu tháng tám, chính phủ Indonesia bỏ kháng cử, đồng Rupiah sụt giảmmạnh, bọn họ lại có bữa ăn ngon lành, Nick Leeson chỉ huy trấn địnhchính xác, chuyến này lần nữa kiếm hơn 50 triệu USD.

Phòng của Trương Khác ở đây vẫn được giữ nguyên, Tôn Thượng Nghĩa, CátMinh Đức đã đợi trước ở đó, cùng với Nick Leeson, như vậy năm người hùnvốn có mặt cả.

Trương Khác đẩy cửa đi vào, ba người kia đứng dậy, y sao dám nhận xuatay bảo bọn họ ngồi cả xuống, đi tới sau quầy bar lấy hai ***Carlsberg, ném cho Diệp Kiến Bân một ***:

- Nghe nói mấy ngày qua tiết trời Hong Kong không tệ, mùa hè năm ngoái chẳng được mấy ngày không có mưa.

Cát Minh Tín đưa kẹp tài liệu cho Trương Khác:

- Cậu xem cái này trước đi, chúng tôi rảnh rỗi nói chuyện thời tiết với nhau còn được.

Trương Khác giang tay:

- Tôi muốn ra biển bơi, từ trên máy bay tôi đã lập kế hoạch rồi, chỉ ở đây tán gẫu với mọi người thôi, lát nữa rôi sẽ đi.

Diệp Kiến Bân biết hôm kia Hứa Tư đã về Hong Kong, chẳng hi vọng tối nay Trương Khác ở lại đây.

Tài liệu này là tuyệt mật, không thể đem ra khỏi phòng, mặc dù lợi nhuận bọn họ kiếm được ở Thái Lan, Inđo đều hợp với quy tắc trò chơi, nhưngnếu để nhà cầm quyền hai nơi đó biết được thì không hay.

Một phần nội dung được Diệp Kiến Bân nói trên xe, Trương Khác tùy ý lật vài trang coi như đã xem qua:

- Xong, tôi tới đây là để nghe ý kiến của mọi người, tôi sẽ nghiêm túc học tập.

Ném tài liệu xuống bàn.

Tôn Thượng Nghĩa lắc đầu:

- Vậy mời Nick giới thiệu vậy.

- Nói tiếng Trung hay tiếng Anh?

Nick Leeson hỏi:

Phải thừa nhận tiếng phổ thông của hắn trong thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhanh, nhưng Trương Khác thấy ngữ điệu quai quái:

- Anh cứ dùng tiếng mẹ đẻ của anh đi.

Vừa rồi ở trên xe Diệp Kiến Bân oán thán, nói Nick Leeson vì học tiếngTrung nên kiên trì nói chuyện bằng tiếng Trung, hành hạ cái lỗ tai hắnba tháng, còn bảo Diệp Kiến Bân trừ lúc làm việc thì mỗi lần nói một câu tiếng Anh hãy phạt hắn 100 USD.

Nick Leeson giới thiệu hình thức phát triển hiện nay của cơn bão tài chính:

- Bốn con hổ nhỏ Châu Á bị gặm hết xương lẫn thịt rồi, còn chút da lôngkhông làm đám cá mập hứng thú nữa, nhưng đám đầu cơ đổ tới ngày càngđông. Ở Châu Á, con mồi béo bở chỉ còn hại hai con rồng lớn, nửa conrồng lớn và bốn con rồng nhỏ.

Hai con rồng lớn đại khái là chỉ trong nước và Nhật Bản rồi, vậy nửa con rồng lớn?

Thấy Trương Khác nghi hoặc nhìn mình, Diệp Kiến Bân giải thích:

- Đó là Ấn Độ.

Lượng dự trứ ngoại hối của Ấn Độ không cao, nhưng nợ nước ngoài của bọn họ thấp, đó là nguyên nhân quan trọng Ấn Độ tránh được tổn hại trựctiếp từ cơn bão tài chính năm 97. Lượng đồng Rupee ngân hàng đầu tư ÂuMỹ có thể cung cấp rất ít, không có con đường bí mật tiến vào thị trường tài chính Ấn Độ, tất cả chỉ là uổng phí.

Lúc này ngân hàng đương địa Ấn Độ hạn chế xí nghiệp Ấn Độ vay đồngRupee, càng chẳng nói tới xí nghiệp đầu tư nước ngoài lai lịch không rõ.

Một năm trước Từ Học Bình chủ trì chính phủ Đông Hải vay của Nhật Bản số tài chính tương tương 2 tỷ USD lúc này được gọi là đầu cơ tài chínhthực sự.

Lần vay tín dụng chính phủ không thế chấp đó lãi lớn từ 800 tới một tỷUSD, đủ để Đông Hải xây mấy con đường cao tốc rồi, chỉ là không biết có bao phần trăm lọt vào túi riêng, nhưng đó là chuyện đành phải chấpnhận.

Đương nhiên cho dù Từ Học Bình đã rời khỏi tỉnh Đông Hải, chính phủ tỉnh cũng không thừa nhận bọn họ có ý đồ đầu cơ.

Trương Khác gật đầu nghe Nick Leeson giới thiệu tiếp.
 
Chương 581: Mộng Tưởng Có Thể Xa Xỉ


Cơn bão tài chính sẽ còntiếp tục lan đi, lúc này phán đoán được phương hướng tiếp theo cơn bãotập kích, có thể theo sát bước tiến của những con cá mập lớn, có được cơ hội lớn hơn.

Từ Ấn Độ ra, ở Châu Á còn có những con mồi béo đó là hai con rồng lớn và bốn con rồng nhỏ.

Năm 97, quy mô thương mại đối ngoại trong nước tương đương với Hàn Quốc, nhưng nội địa mở một khe cực hẹp cho thị trường tài chính, đám cá mậpmuốn chui vào phải mất hai ba năm mới thành công.

Đná là nơi Nhật Bản đầu tư lớn nhất, nên ắt bị liên lụy kiến kinh tế suy thoái, thời gian này thị trường tài chính Nhật Bản chấn động liên tục,nhưng quy mô kinh tế Nhật Bản cực lớn, lượng dự trữ ngoại hối USD đứngđầu thế giới, đám cá mập nuốt nổi không?

Vậy chỉ còn lại bốn con rồng nhỏ Singapore, Đài Loan, Hong Kong, HànQuốc, quy mô kinh tế tầm trung, lượng dự trữ ngoại hối không quá lớn.

Nick Leeson nói:

- Trước đó Hong Kong là một cơ hội rất tốt.

- Hong Kong thì không cần tính tới nữa.

Trương Khác nói thẳng thừng luôn:

- Hợp tác lâu như vậy rồi tôi không muốn giấu anh nữa, bốn chúng tôi có quan hệ rất sâu với Ái Đạt.

- Hả?

Diệp Kiến Bân vốn được Nick Leeson giúp đỡ mới rửa sạch được gần 1 tỷHKD gửi vào tài khoản bí mật, Nick Leeson ngốc đến mấy cũng biết số tiền này từ Hong Kong chuyển ra, chỉ là không biết bọn họ có quan hệ mậtthiết với điện tử Ái Đạt:

- Mọi người đã làm một chuyện làm đám cá mập tà chính cực kỳ tức giận đấy.

- Bất kể về công hay về tư chúng tôi không thể kiếm lợi từ thị trường tài chính Hong Kong được.

Trương Khác cười nói:

Chỉ số Hang Sheng Index sụt giảm khởi nguồn từ công bố ngày 11 tháng 7của điện tử Ái Đạt, khiến cho đám cá mập mất đi mục tiêu công kích tuyệt hảo.

Người sáng suốt có thể nhìn ra đó là chính phủ TW sớm đã cảnh giác vớicơn bão tài chính ĐNÁ, Nick Leeson cũng nhìn thấy được bóng dáng chínhphủ TW ẩn sau đám Trương Khác, Diệp Kiến Bân.

Gạt đi đề tài này, Cát Minh Tín hỏi:

- Vậy bỏ đi Hong Kong, mục tiêu tiếp theo của đám cá mập là gì?

- Hàn Quốc.

Trương Khác nhìn đồng hồ, sợ Hứa Tư đợi quá lâu, nói luôn:

- So với cứ đi săn khắp nơi không mục tiêu, chẳng bằng chúng ta cố gắng hết mức tập trung vào đồng won.

Trương Khác bỏ đám Diệp Kiến Bân lại khách sạn Bán Đảo, đi tầu điện ngầm trới Trung Hoàn, bóng đêm rực rỡ mê người, gió biển mang theo mùi tanhlan tỏa khắp thành phố.

Đi vào nhà hàng Âu Cát Sĩ, bên tai truyền tới tiếng đàn cầm đê mê, côgái đánh đàn đứng sân khấu đặt góc nhà ăn mặc lễ phục mày đỏ sậm, tưthái ưu nhã mê đắm.

Từ khi cơn bão tài chính bùng phát tới nay, nhà hàng cao cấp ở Trung Hoàn vắng khách hơn nhiều.

Trương Khác nhìn một cái thấy ngay Hứa Tư ngồi ở bàn gần cửa sổ, mặc âuphục màu quít, lộ vai thơm trơn mịn, hai cánh tay đặt trên bàn dải khănmàu xanh lam, trông càng trắng muốn như ngọc, tay cầm bút chì, vừa giảndị vừa cao nhã, đủ thu hút mọi ánh mắt của nam nhân xung quanh.

Trương Khác nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Hứa Tư từ đằng sau, tham lam hítmùi thơm cơ thể cô cho những bõ ngày nhung nhớ, mấy giây sau mới đi tớighế ngồi đối diện:

- Đợi em lâu chưa?

- Không lâu.

Hứa Tư cầm di động trên bàn lên xem thời gian:

- A, 9 giờ rồi cơ à, cứ mải nghĩ lung tung không cảm thấy thời gian trôi đi.

- Chị đang vẽ gì đấy?

Trương Khác đưa tay ra định lấy khăn ăn Hứa Tư vẽ lên đó, nhưng bị cô giữ tay lại:

- Chưa xong, cậu chọn món thay tôi trước đi.

Trương Khác gọi phục vụ tới chọn món, rồi ngoẹo đầu nhìn Hứa Tư vẽ, thấy con phố dài với ngôi nhà có ban công, Hứa Tư bị Trương Khác chăm chúnhìn, không vẽ được nữa, đẩy giấy ăn cho y:

- Đó là Vườn Sồi mà thời gian qua cậu chẳng quan tâm, còn đây là thiếtkế ngõ Học Phủ, đã bắt đầu thi công rồi, cậu muốn sửa cũng không kịpđâu, cậu thấy sao?

- Muốn sửa cũng không kịp vậy chị đưa em xem là ép em khen chị à?

Trương Khác thực sự không quản tới chuyện của Thế Kỷ Cẩm Hồ, cho nên dùđã thi công, y chưa nhìn thấy phương án thiết kế của Hứa Tư là gì, cầmgiấy ăn lên xem một lúc, cười nói:

- Đây là phương án chuẩn xác rồi.

- Thật chứ.

Hứa Tư hớn hở nhìn Trương Khác:

- Không được nói cho tôi vui đâu đấy.

- Chuyện này à...

Trương Khác kéo dài giọng ra:

- Dù sao thì cũng đã thi công rồi, chị còn bận tâm gì nữa.

- Hứ.

Hứa Tư vờ giận lườm Trương Khác, gò má trắng muốt như tuyết đầu đông ánh chiếu mặt trời, đôi môi ướt át như nụ hoa đẫm sương xuân tràn đầy sứcsống cong lên kháng nghị Trương Khác trêu mình:

- Tôi có học thêm thiết kế kiến trúc, nhưng chỉ là sở thích thôi, không tự tin lắm, cậu nói nghe xem...

Hứa Tư dùng giọng nũng nịu hiếm thấy, làm Trương Khác nghe mà xương cốt mềm hết cả ra.

Trương Khác đưa tay ra vuốt gò má của Hứa Tư:

- Phố dài kiểu cổ tương đương với ngõ Học Phủ kéo dài gấp đôi, ban côngvắt qua đường lại lần nữa làm diện tích ngõ tăng thêm, không mời chị làm nhà thiết kế, bọn họ đúng là mù mắt, còn phải để em ám thị mấy lần...

Hứa Tư che miệng cười, mắt cong vút, chớp mắt đó cô như sáng bừng lên che lấp mọi ánh sáng xung quanh.

Ăn cơm xong, hai người tay trong tay đi dạo dưới bóng đêm mê ly của Trung Hoàn.

Không chỉ cải tạo ngõ Học Phủ, kiến thiết quy hoạch Vườn Sồi, TrươngKhác đều đã nói phải tuân thủ ý đồ của Hứa Tư, hai tháng qua quá nửathời gian Hứa Tư đều ở Kiến Nghiệp, Trương Khác cũng hai lần tới KiếnNghiệp, đều đi cùng với Đường Thanh, chẳng dừng lại chứ nói gì tới đixem tiến triển của Vườn Sồi.

Hứa Tư hết sức hứng thú bàn luận chủ đề này, Trương Khác vừa đi vừa nghe cô nói về ý tưởng kỳ diệu của mình.

Ý định ban đầu của Trương Khác là muốn dùng kế hoạch Vườn Sồi khơi lên ý chí sáng tạo của người trong nước, tất nhiên không thể làm trầm lắngnhư các khu công nghiệp, hơn nữa mộng tưởng xem ra không thực tế củaHứa Tư, Trương Khác sẵn lòng nhận lấy.

- Nói không chừng tôi có thể thành lập một cái phòng thiết kế đấy.

Hứa Tư nói có vẻ không chắc lắm.

Trương Khác nhìn trong mắt Hứa Tư tựa hồ có ngọn lửa đang bốc cháy, nắmbàn tay hơi lạnh vì mồ hôi của cô, lần trước ở Huệ Sơn cô từng nói mởquán bar quán cà phê ở những thành phố mình dừng chân, Hứa Tư rất ít khi bốc cháy vì mộng tưởng của bản thân.

- Không được sao, chỉ là thiết kế kiến trúc phụ trợ thôi, dù sao cũng đâu tranh được với nhà thiết kế chính quy.

Thấy Trương Khác không nói, Hứa Tư tự đánh trống rút lui trước, giọng nhỏ lí nhí:

- Có tranh cũng không được...

- Em đang nghĩ chị liệu có đồng ý để em làm cộng tác hay không?

Trương Khác vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Hứa Tư, nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của cô:

- Nếu muốn đem quần thể kiến trúc trong mộng tưởng thể hiện ra, còn bộphận chuyên nghiệp do chuyên gia xử lý, em cũng rất khao khát được thấy.

- Được à?

Mắt Hứa Tư sáng lên.

- Muốn em nói thật chứ?

- Ừ!

Hứa Tư nhìn Trương Khác mong đợi.

- So với người khác, em càng thích kiến trúc mộng tưởng của chị hơn, mặc dù chúng ta chưa thể hoàn toàn làm theo ý muốn. Nhưng ở mộng tưởng nàyxa xỉ một chút, em không thấy có gì không được.

- Vậy bên phía Việt Tú thì làm sao?

Hứa Tư lại có chút do dự, cô gần như có thể tưởng tượng ra lúc mình tập trung toàn bộ tinh thần vào công tác thiết kế.

- Không sao cả, ném cho người khác là được.

Trương Khác biết Hứa Tư vì mình mới một mình tới Hong Kong, về sau mìnhđem đại bộ phận cổ phần chuyển cho Tạ Vãn Tình, đại khái cô ngốc nàyngại không nói muốn rời đi. Nếu như cô đã nghĩ ra chuyện mình muốn làm, Trương Khác đương nhiên không trói buộc cô vài Việt Tú.

Hứa Duy hạ tuần tháng sáu về Kiến Nghiệp bảo vệ luận văn tốt nghiệp, rồi tới Đài Loan hội họp với Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi. Trương Khácliền cùng Hứa Tư trở về căn nhà gần ĐH Hong Kong.
 
Chương 582: Dự Tính Thu Hoạch


Cửa vừa mới đóng lại, tìnhdục trong cơ thể liền bốc cháy dữ dội, Trương Khác đẩy Hứa Tư dựa vàocửa, chống hai tay lên cửa nhìn cô ánh mắt trở nên nóng bóng đầy tínhxâm lược, Hứa Tư đỏ mặt, từ từ nhắm mắt lại:

- Đồ trẻ con hư hỏng.

Nói xong bật cười khúc khích.

Trương Khác cuồng dại hôn lên cánh môi đỏ như máu của cô, tay vuốt vedọc cơ thể mỹ miều, hai tay bấu vào bờ mông tròn của cô xoa nắn thô bạoxốc lên, mặt vùi vào gò ngực cao của cô cắn mút hôn hít, Hứa Tư ngửa cổlên thở hổn hển...

Hứa Tư đang mê đi trong bể dục thì cảm thấy cơ thể mình bị đặt xuốnggiường, lúc này lấy lại chút ý thức, ngăn Trương Khác lại, bảo tắm phảitrước đã, rồi vào nhà tắm xả nước, Trương Khác chịu thua, nằm vật ragiường bảo cô tắm trước.

Qua cửa kính pha lê nhìn thấy cặp thon dài tròn trịa, bờ mông hoàn mĩ,cùng cả bầu vú mẩy mập mờ hiện ra trong hơi nước nóng, càng thêm muônphần kích thích, Trương khác không kiềm chế được, muốn đẩy cửa vào.

Hứa Tư hoảng hốt giữ cửa lại ngăn không cho y vào, lúc này cô chỉ mặcchiếc quần lót ren màu đỏ, bàn chân trần dẫm lên sàn đá trơn, một taycòn phải che ngực, làm sao mà đủ che hết được, làn da như tuyết vì hơinước hoặc là vì thẹn thùng mà ánh lên sắc hồng nồng nàn quyến rũ.

Bầu ngực, vòng eo, cặp đùi, tất cả đều toát lên sức hút gợi cảm thànhthục, Trương Khác làm sao đợi được được Hứa Tư tắm xong, lại còn mìnhtắm nữa, tay lách vào khe cửa, không cho cô đóng lại, nói:

- Không cho em vào, những lời lúc nãy em sẽ không thừa nhận nữa...

- Cậu là đồ vô lại!

Hứa Tư chẳng làm gì được Trương Khác, che ngực quay đi, không ngờ Trương Khác ở đằng sau ôm chầm lấy cô.

- Em muốn.....

Chẳng cần Trương Khác nói hết câu, phần dưới cứng ngắc của y cọ vào mông cô đữa nói hết điều muốn nói, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp phát ra từ hai cơ thể nhấp nhô trong bồn tắm...

Sau vài cuộc triền miên, chiến trường thay đổi mấy lần, hai người lúcnày nằm dựa sát vào vào trên giường, cửa sổ mở rộng, đêm khuya tươi mát, gió mang theo mùi mặn mòi của biển lùa vào khắp phòng.

- Tôi không quen biết mấy, nếu thành lập phòng thiết kế, tôi sẽ để Chu Dật tới giúp.

Chu Dật là cô gái theo Hứa Tư tới Hong Kong ngay từ ngày đầu, một cô gái thanh tú giỏi giang, tính cách mạnh mẽ, đã giúp hứa tư rất nhiều.

Sẵn lòng nhận lấy mộng tưởng của Hứa Tư là một chuyện, nhưng Trương Khác không muốn Hứa Tư quá vất vả, cô không nói, Trương Khác cũng đích thânchọn mấy người có năng lực lại có thể tin tưởng được tới giúp.

Lật xem sách bên giường, toàn là chuyên nghành phương diện thiết kế kiến trúc, nghe Hứa Tư nói, còn muốn tới Đại học Trung văn Hong Kong ôn lạimột phần.

Nói ra thì ở Hong Kong, khoa kiến trúc của đại học Hong Kong mới là tốtnhất, Hứa Tư muốn tránh khả năng gặp phải Đường Thanh, có điều khoa kiến trúc Đh trung văn là thuần thiết kế, bỏ đi phương diện trí thức vật lý, điều này càng hợp với Hứa Tư.

Khi tỉnh lại không thấy Hứa Tư ở bên cạnh, ngửi mùi cháo thơm lừng bayra từ nhà bếp, xem đồng hồ thì ra đã chín giờ rồi, Trương Khác dựa vàothành giường gọi điện cho Tạ Vãn Tình, chuẩn bị nói với cô chuyện an bài nhân sự ở Việt Tú.

- Em gọi điện cho chị ở chỗ Hứa Tư đấy hả?

Giọng nói dịu dàng như nước của Tạ Vãn Tình trong điện thoại truyền tới.

- Á, chị biết số máy bàn ở đây à?

Trương Khác giật thót, sớm biết vậy đã lấy di động gọi rồi.

- Sao chị không biết, Hứa Tư hôm kia về Hong Kong còn dùng máy này gọi cho chị mà, sớm thế này đã gọi cho chị có việc gì?

- Sớm ư?

Trương Khác nghi hoặc nhìn đồng hồ, lại nhìn ánh mặt trời chiếu khắpphòng, chắc chắn là hơn 9 giờ rồi, đột nhiên hiểu ra Tạ Vãn Tình ám chỉđêm qua chắc chắn mình mây mưa vần vũ với Hứa Tư giờ mới bò dậy.

Không rõ trong lòng Tạ Vãn Tình nghĩ gì, nhưng nghe giọng nói của cô cóvẻ không có gì khác thường, Trương Khác cười khan át đi, kể chuyện HứaTư muốn lập phòng thiết kế.

- Chị biết rồi, từ đầu tháng năm Hứa Tư đã nói với chị, chị tưởng nó nói với em rồi chứ... Bên Việt Tú em thấy giao cho ai thì hợp? Chị đã bậntối mặt vì chuyện bên này rồi, không muốn phí hao tâm tổn trí vì bên đónữa, cả chủ tịch gì gì đó, em cũng tìm người làm luôn đi.

Trương Khác không ngờ Hứa Tư sớm đã kể với Tạ Vãn Tình chuyện này, còntưởng cô vẫn khúc mắc trong lòng, không nghĩ hai cô gái đã liên hợp vớinhau trước che dấu mình.

Cầm điện thoại gõ lên trán, nghĩ xem ai thích hợp, thực ra Trương Khácluôn muốn kéo Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức vào, song với kinh nghiêmhai người bọn họ, chỉ đạo nghiệm vụ thì được, mời bọn họ quản lý chuyệnthường nhật thì có chút xem nhẹ họ rồi.

Trước kia Trương Khác định đẩy Lưu Minh Huy sang đây, đương nhiên lúcnày tuyệt đối không thể, còn ai thèm quan tâm hắn sống hết ra sao.

Hứa Tư đi vào, eo quấn tạp dề riềm hoa, còn là loại vải nhuôm đặc thùcủa Hải Châu, buộc chiếc eo nhỏ càng thêm thon gọn, ngực càng nhô caomông càng tròn, vóc dáng yêu kiều, Hứa Tư vốn không phải quá chú ý tớiăn mặc, trước mắt tình nhân ai chẳng muốn mình thật đẹp thật quyến rũ,thấy Trương Khác đang lấy điện thoại gõ đầu, hỏi:

- Nói chuyện với chị Vãn Tình à?

Trương Khác ừm một tiếng:

- Em đang nghĩ ở bên Hong Kong này ai phụ trách thì thích hợp.

Tạm thời không nghĩ ra ai thích hợp, Trương Khác cúp điện thoại, nghĩ việc này sau.

Hứa Tư phần trên mặt một chiếc thun màu trắng, mép áo lồng chun thắt lại ở bên hông, bên trong không mặc áo lót, bầu ngực trình hiện hết đườngcong hoàn mỹ của nó, phía dưới chỉ mặc chiếc quần cộc bằng vải mềm chequa mông một chút, bị chiếc tạp dề che hết đi, chỉ thấy được cặp đùidài, trông cứ như không mặc gì vậy.

Trương Khác cúp điện thoại xong lăn tròn tới cuối giường, ôm lấy eo HứaTư, kéo ngã cô vào lòng mình, tay không chịu an phận vuốt ve cặp da thịt non mịn mép trong đùi, tưởng chừng bóp một cái là có nước chảy ra.

Hứa Tư không chịu nổi ngữa, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay y, cái mông vểnh đong đưa, cười rúc rích nói:

- Đừng đùa nữa, tôi nấu cháo xong rồi, cậu mau đi tắm đi.

Trương Khác không chịu, Hứa Tư phải hôn y một cái dỗ ngọt, Trương Khác mới bò dậy đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa hỏi:

- Chị nói để ai tới Hong Kong phụ trách thì thích hợp?

- Cậu và chị Vãn Tình chưa thương lượng xong à?

Hứa Tư bê cháo từ nhà bếp vào, tay hơi bỏng, đưa lên xoa xoa tai:

- Vấn đề này tôi mặc kệ.

- Chị nói thử đi, nhưng nói sai là bị đánh hai cái vào mông đấy.

- Cút đi.

Hứa Tư thấy Trương Khác mặc mỗi quần sịp thò đầu ra, còn gồ lên một đống, chun mũi nói:

- Xấu chết đi.

Bước tới đóng cửa phòng vệ sinh lại, cầm bát cháo lên thổi cho nguội,ánh mắt mê luyến nhìn bóng dáng cơ thể hơi gầy gò của Trương Khác.

Trương Khác rửa mặt xong đi ra, ngồi ăn cháo với Hứa Tư, còn nổi tínhtrẻ con nhất định muốn ăn chung một bát, buổi sáng nắng gắt, ra biển làn da như trứng gà bóc của Hứa Tư dễ bị cháy nắng, nên ăn xong cùng Hứa Tư tới công ty đốt thời gian trước.

Buổi trưa Tôn Thượng Nghĩa chạy tới Trung Hoàn, thấy Trương Khác đi déplê, mặc quần đùi, áo phông, trang phục ra biển nghỉ mát, thiếu mỗi điềuvắt chân lên bàn đeo thêm cái kính râm nữa, thật không còn gì để nói,ngay Đỗ Phi thái độ còn nghiêm túc hơn y nhiều.

- Hôm qua cậu bỏ lại một câu rồi chạy mất, hại chúng tôi phải phân tíchtài liệu nửa ngày trời, cuộc họp chiều nay cậu không định vắng mặt chứhả?

Tôn Thượng Nghĩa nhìn Trương Khác với ánh mắt nghi ngờ.

Hứa Tư bê trà tới, Trương Khác nhận lấy đưa cho Tôn Thượng Nghĩa:

- Cháu vừa vặn có việc muốn trao đổi với bác đây.

Vỗ vỗ bên cạnh bảo Hứa Tư ngồi xuống.

Hứa Tư không ăn mặc tùy tiện như Trương Khác, mà trang phục công sở rấtchính quy, tóc buộc gọn gàng, còn đeo một cái kính to xù gọng đen, cheđi ba phần dung mạo hoa nhường nguyện thẹn.

- Có chuyện gì thế?

Tôn Thượng Nghĩa hơi kỳ quái hỏi, hôm nay ông tới đây chỉ là trùng hợp có việc thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top