Dịch Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 92


Lục Nghiễn giải thích một lượt chuyện nhà họ Tô, ông cụ Lục mở to hai mắt: “Có chuyện như vậy sao?”

Hai ông cháu quay vào nhà nói chuyện, quản gia gọi mấy người chuyển rau củ quả trong sân về bếp, không ngờ trong một cái thùng còn có một con gà và một con vịt.

Vẫn còn sống.

Quản gia đến xin phép, gà vịt xử lý như thế nào?

“Gà một nửa hầm canh, một nửa xào khoai tây, vịt để nuôi đã.”

Trên đường đi, Tô Viễn Thần gửi tin nhắn cho cha mẹ, thông báo mình và Lâm Hoài Hạ đang tới.

Lúc Lâm Hoài Hạ lái xe đến nhà họ Tô, toàn bộ thành viên nhà họ Tô đều có mặt.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Hoài Hạ có chút bối rối.

Vương Xuân Hiểu nắm tay cô: “Con ơi, con chịu khổ rồi, lúc ấy mẹ không biết…”

Nói rồi bà bật khóc.

Tô Quốc Bình vỗ vỗ vai vợ, ấm áp nói: “Được rồi, chúng ta cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, tạo hóa trêu ngươi thôi!”

Lâm Hoài Hạ: “Đúng vậy, mọi người nói đúng, hơn nữa, hơn hai mươi năm nay con sống rất tốt, không hề thiếu thốn bất cứ thứ gì.”

Đây chỉ là suy nghĩ của cô thôi, nhà họ Tô đã sớm mò ra người cha vô trách nhiệm Lâm Tây Hồ kia, người nhà họ Tô vô cùng ghét bỏ ông ta, nếu không phải có ông nội Lâm bảo vệ cháu gái thì không biết con bé sẽ như thế nào nữa.

Nhưng cũng không cần thiết phải nói điều này trước mặt con bé.

Ông cụ Tô nhìn Lâm Hoài Hạ, đúng là rất giống con dâu lúc còn trẻ: “Đây là con gái nhà họ Tô chúng ta phải không?”

Lâm Hoài Hạ lễ phép gật đầu: “Chào ông nội Tô!”

Tô Viễn Thần gọi anh cả: “Mau tới lấy đồ.”

“Cái gì thế?” Cả nhà tò mò.

Tô Viễn Thần đắc ý nói: “Đều là rau củ quả, còn có một thùng gà vịt, con cướp được từ tay Lục Nghiễn đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-92.html.]

“Lục Nghiễn?” Tô Cảnh Đồng nhíu mày.

“Đúng vậy, bạn trai của Lâm Hoài Hạ, lúc nãy gặp trên đường, anh ta sờ tay Lâm Hoài Hạ, em còn tưởng anh ta đang lợi dụng con bé cơ.”

Ánh mắt của cả nhà đều đổ dồn vào Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ chỉ cảm thấy nắm đ.ấ.m cứng đờ, muốn đánh người!

Lúc sắp tới trong lòng cô còn thấp thỏm, bây giờ gặp được người rồi, Lâm Hoài Hạ cảm thấy cũng bình thường.

Ngoại trừ ngốc bạch ngọt Tô Viễn Thần muốn ăn đòn, những người nhà họ Tô còn lại đều rất hòa đồng.

Cả nhà đều rất quan tâm đến trải nghiệm cuộc sống hơn hai mươi năm của cô, lôi kéo trò chuyện với cô.

Nhìn lại quá khứ, Lâm Hoài Hạ nhớ ra, hầu hết chuyện vui vẻ đều liên quan đến gia đình, mà gia đình này, không bao gồm Lâm Tây Hồ.

Người nhà họ Tô đều đã nhận ra.

Tô Cảnh Đồng: “Nghe nói siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Triệu tìm em mua hàng, nhưng đều bị em từ chối.”

“Ừm, em không điên mà hợp tác với kẻ thù.”

Tô Cảnh Đồng cười: “Vậy thì hợp tác với chính nhà mình đi, nhà họ Tô cũng có một chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống, hai tháng nay vì hợp tác với nông trường của em mà lượng khách VIP đã tăng lên 30%. Ông nội đã bàn bạc với cha mẹ, về sau sẽ giao siêu thị này cho em.”

Lâm Hoài Hạ từ chối: “Như vậy không thích hợp, nhưng em đồng ý khiến nhà họ Triệu ngột ngạt, trở về em sẽ nói Đỗ Duy tăng thêm số lượng rau củ cho mọi người.”

Tô Viễn Thần ai oán nói: “Không công bằng, em còn không có nổi một cái cửa hàng.”

Tô Cảnh Đồng liếc nhìn thằng em ngốc: “Em thì lấy tiền là được rồi, không cần mặt tiền cửa hàng công ty gì đâu.”

Hina

“Hứ!”

Vương Xuân Hiểu nắm tay con gái: “Đừng từ chối, cho con chính là của con.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, nhận lấy!” Ông cụ Tô trực tiếp quyết định.

Lâm Hoài Hạ mở miệng muốn từ chối, nhưng mọi người đều nhìn cô, nhất là mẹ Tô, cực kỳ trông mong, giống như chỉ cần cô từ chối là bà sẽ bật khóc ngay. Cuối cùng, Lâm Hoài Hạ đành phải gật đầu đồng ý.
 
Chương 93


Tô Quốc Bình cười nói: “Vậy mới phải chứ, nghĩ lại hai anh em Tô Viễn Thần bọn chúng, nhà ta bỏ tiền nuôi hơn hai mươi, ba mươi năm cũng ngang cả chuỗi siêu thị rồi.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Cảm ơn, vậy con sẽ nhận.”

Vừa vặn cô cũng muốn dùng siêu thị thực phẩm tươi sống để gây chiến một trận với nhà họ Triệu.

Trên mặt ông cụ Tô lộ ra nụ cười nhẹ: “Hoài Hạ trở về nhớ bàn bạc với các trưởng bối nhà họ Lâm, để bọn họ chọn ngày, chúng ta cũng phải tới cửa thăm hỏi.”

“Thăm hỏi một mặt là để Viễn Thần chính thức gặp mặt người nhà họ Lâm, mặt khác chúng ta cũng sẽ chọn ngày lành tháng tốt tổ chức một bữa tiệc để giới thiệu con với họ hàng, bạn bè nhà họ Tô.”

Mở tiệc? Cần phải trang trọng đến thế sao?

Vương Xuân Hiểu dịu dàng gật đầu: “Cần, con gái nhỏ nhà họ Tô chúng ta xứng đáng!”

Mẹ cô mất khi cô còn nhỏ, sau này cha cô cũng chạy mất, cuộc sống hàng ngày của cô chỉ có ông nội, chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm từ cha mẹ.

Hina

Mặc dù hơi ngượng ngùng khi được nhiều người quan tâm như vậy, nhưng Lâm Hoài Hạ lại cảm thấy khá tốt.

Lúc ăn cơm tối, mọi người lại một lần nữa bị đồ ăn Lâm Hoài Hạ mang đến chinh phục, Tô Viễn Thần mong chờ nói: “Đây là rau củ nông trường sản xuất sao? Có phải nông trường là do tổ tiên nhà họ Lâm truyền lại không, có phải anh cũng có một phần không?”

Lão thần Lâm Hoài Hạ nói: “Đừng có nằm mơ, trong nhà chỉ có gian chính là tổ tiên truyền lại thôi, em ở sân sau, cho anh sân trước!”

“Hừ, keo kiệt!”

Hôm nay quán ăn vặt nhà họ Lâm đóng cửa, thống nhất ngày mai sẽ mở cửa, nhà họ Tô giữ Lâm Hoài Hạ ở lại, Lâm Hoài Hạ từ chối, nói lần sau cô sẽ đến.

Ông cụ Tô: “Không cần lần sau, dù sao ông cũng rảnh rỗi không có gì làm, lát nữa ông sẽ cùng Hoài Hạ đến thị trấn Liễu Giang hai ngày, chờ nhà họ Lâm bàn bạc xong thời gian gặp mặt thì mấy đứa đến đón ông sau.”

Tô Viễn Thần giơ tay: “Cháu cũng đi, bữa sáng ở quán ăn vặt nhà họ Lâm quá ngon!”

Tô Quốc Bình,Vương Xuân Hiểu và Tô Cảnh Đồng cũng muốn đi, nhưng đều là người có công việc, không thể buông tay.

Lâm Hoài Hạ: “Nhà rất rộng, muốn đến lúc nào cũng được.”

Ông cụ là người dứt khoát, lập tức lên lầu đóng gói vali, để lên xe chuẩn bị xuất phát.

“Chờ cháu một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-93.html.]

Tô Viễn Thần chạy mấy bước, ném vali vào cốp xe.

“Xuất phát!”

Cả nhà họ Tô đứng ở cổng sân đưa mắt nhìn xe đi xa.

Tô Quốc Bình: “Cảnh Đồng, ngày mai con chọn một chiếc xe mang đến cho Hoài Hạ.”

“Vâng.”

Vương Xuân Hiểu: “Đối tượng của Hoài Hạ là Lục Nghiễn của tập đoàn Lục thị sao? Bọn chúng quen biết nhau thế nào?”

Ánh mắt Tô Cảnh Đồng thâm trầm: “Vừa vặn sáng mai con không bận, đến thăm hỏi tập đoàn Lục thị xem sao.”

Lục Nghiễn và ông nội đang uống canh gà ở nhà, vẫn chưa biết ông anh rể mới ra lò muốn tìm mình nói chuyện.

Ngày hôm sau, quán ăn vặt nhà họ Lâm mở cửa, mới sáng sớm đã có một nhóm khách quen xếp hàng trước cổng.

Lâm Hoài Hạ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, ông cụ Tô cũng tỉnh, còn gọi Tô Viễn Thần đang ngủ muộn đến giúp đỡ.

Tô Viễn Thần vô cùng hối hận, anh ấy đến đây làm gì? Không được ngủ nướng còn phải giúp đỡ phục vụ khách khứa.

“Bà chủ nhỏ, hôm qua cô bận việc gì vậy? Cô không biết đâu, hôm qua cô không mở cửa, tôi còn không biết bữa sáng nên ăn cái gì.”

“Ha ha, dưới lầu nhà tôi có một quán mì, ăn rất ngon.”

“Có ngon đến đâu cũng không bằng mì của bà chủ nhỏ.”

“Cái này khó mà nói, mỗi người đều có hương vị riêng.”

“A, hôm nay có bún dưa chua, bà chủ, cho tôi một bát, phần lớn, đừng quên cải ướp dầu ớt của tôi nhé!”

Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Tô Viễn Thần: “Nhìn em làm gì, mang thức ăn lên đi! Trưa nay không muốn ăn ngỗng hầm nữa sao?”

“Muốn ăn!”

“Muốn ăn thì làm việc đi!”
 
Chương 94


Tô Viễn Thần bị sai khiến xoay mòng mòng, tên nhóc này khá có năng lực.

Bà Dịch còn khen anh ấy: “Anh bạn trẻ làm việc tốt quá.”

Ông cụ Tô khiêm tốn khoát tay: “Nào có, nào có, nó còn phải học nhiều lắm.”

Lâm Hoài Hạ cười trộm, đúng là nên để tên này luyện tập nhiều hơn, không thể làm mọt gạo ở nhà mãi được.

Hina

Thực đơn bữa trưa đã được quyết định, chính là ngỗng hầm nồi sắt. Dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, Tô Viễn Thần chạy đến nông trường, nói muốn tự chọn một con lớn để ăn đủ vốn!

Tô Viễn Thần vừa đi không lâu, luật sư nhà họ Tô và giám đốc phụ trách chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống của nhà họ Tô cũng tới.

Sau khi ký hợp đồng chuyển nhượng, Lâm Hoài Hạ bảo giám đốc đến nông trường tìm Đỗ Duy, đồng thời nói từ nay về sau sẽ giao 80% rau củ quả nông trường sản xuất cho ông ấy.

Cô còn cho ông ấy một phần lô gà, vịt, ngỗng đầu tiên, đưa vào các siêu thị thực phẩm tươi sống mời chào khách hàng.

Chỉ với một mục đích duy nhất, bóp c.h.ế.t nhà họ Triệu.

Điều này khiến giám đốc cười không khép được miệng, vội vàng gật đầu vâng dạ đi ngay.

Sáng sớm hôm nay, tổng giám đốc Tô thông báo chuyển nhượng công ty cho em gái làm ông ấy giật nảy mình, nhà họ Tô lấy đâu ra con gái? Không phải chỉ có hai anh em thôi sao?

Ông ấy thấp thỏm lo âu đi theo luật sư nhà họ Tô đến đây, không ngờ cô chủ mới lại là chủ nông trường Bé tươi xanh, thật trùng hợp, đúng là cơ hội trời cho!

Bóp c.h.ế.t nhà họ Triệu có gì khó, với sự hỗ trợ hết mình của Bé tươi xanh, ông ấy có thể đưa chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống của nhà họ Tô trở thành số một trong ngành.

Lâm Hoài Hạ suy nghĩ một chút: “Lát nữa ông đến nhà máy Quán ăn vặt nhà họ Lâm phía trước tìm tổng giám đốc Lâm Tùy Tâm, nói là tôi bảo ông tới, ông hãy thương lượng với anh ấy, hỏi xem anh ấy có có thể cho ông một lô dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm không.”

Các mặt hàng của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã được tiêu thụ trong thời gian dài, cô cũng biết rõ Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng như thế nào. Nếu dầu ớt được bày trên kệ siêu thị nhà họ Tô, chắc chắn cường độ quảng bá sẽ vô cùng lớn!

Cô muốn dùng hết sức lực để ép c.h.ế.t siêu thị nhà họ Triệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-94.html.]

Giám đốc kích động đến đỏ bừng mặt: “Tổng giám đốc Lâm yên tâm, có sự ủng hộ của cô, tôi nhất định sẽ đè bẹp nhà họ Triệu, đưa siêu thị thực phẩm tươi sống của chúng ta trở thành số một trong ngành.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Vậy ông cố lên nhé!”

Chờ bọn họ rời đi, ông cụ Tô mới nói: “Giỏi lắm, đúng là con cháu nhà họ Tô chúng ta.”

Tô Viễn Thần vui vẻ xách con ngỗng bị trói chặt trở về, nghe nói như thế thì miệng méo xệch đi: “... Còn cháu không phải con cháu nhà họ Tô sao?”

Ông cụ trợn mắt lườm anh ấy một cái trong lòng: Cái thằng ngốc bạch ngọt nhà cháu!

Lâm Hoài Hạ nhìn con ngỗng trong tay anh ấy: “Ba người chúng ta sao có thể ăn hết con ngỗng to như thế?”

“Cố ăn là hết!”

“Không được, không thể lãng phí đồ ăn, anh đổi lại một con vịt đi!”

“Không chịu, anh muốn ăn ngỗng cơ! Chẳng lẽ một cậu nhóc đáng thương như anh lại không có quyền ăn thịt ngỗng sao?”

Con ngỗng giãy chết: “Quác…”

Giữa trưa, Tô Viễn Thần vẫn được ăn ngỗng to hầm nồi sắt.

Lâm Hoài Hạ gọi anh cả, chị dâu và anh hai về nhà ăn cơm, sáu người cố gắng ăn hết mới không còn thức ăn thừa.

Buổi chiều, anh cả báo cho cô biết, ông ba đã chọn xong thời gian, nửa tháng sau có ngày lành tháng tốt, nhà họ Lâm sẽ mời cả nhà họ Tô ăn cơm.

Lâm Hoài Hạ gật đầu.

Nhà họ Lâm và nhà họ Tô đều là người có lý, sự thật chắc chắn không có gì đáng nói, thà giải quyết thỏa đáng một lần cho xong.

Vào ngày nhà họ Lâm mời khách, tất cả họ hàng, bạn bè của nhà họ Tô và nhà họ Lâm đều đến.
 
Chương 95


Ông ba mở gia phả ra, viết tên Tô Viễn Thần bên cạnh Lâm Hoài Hạ.

Họ tên vẫn giữ nguyên là Tô Viễn Thần để tôn trọng nhà họ Tô. Nói cách khác, họ của Lâm Hoài Hạ cũng sẽ không thay đổi.

Tô Viễn Thần tặc lưỡi: “Nhà mình có cả gia phả ạ?”

Ông ba nhìn Tô Viễn Thần, thở dài: “Nhà họ Lâm chúng ta làm đầu bếp cung đình, sau này cháu phải cố gắng học kỹ năng nấu nướng từ Hoài Hạ, học ít nhất hai món sở trường, đừng quên cội nguồn của mình.”

Tô Viễn Thần gật đầu: “Được ạ!”

Trước giờ anh ấy chưa từng vào bếp nhưng lại rất thích ăn uống, để anh ấy học nấu ăn cũng tốt thôi.

Một con mèo nhỏ ngồi xổm trên tủ TV trong nhà, ánh mắt mèo con nhìn Tô Viễn Thần dịu dàng đến khó tả.

Người thân, bạn bè của nhà họ Lâm biết chuyện hai gia đình bế nhầm con, sau khi tham gia bữa tiệc nhận người thân đều cảm thấy hai nhà giải quyết chuyện này rất đàng hoàng, thoải mái.

Hina

Nhà họ Lâm tổ chức tiệc nhận người thân xong thì đến nhà họ Tô, trịnh trọng mời người nhà họ Lâm đến tham dự.

“Từ nay về sau, Hạ Hạ và Viễn Thần là con cháu của hai nhà chúng ta, cũng nên báo cho người thân và bạn bè hai gia đình được biết.”

“Việc này không có gì để nói, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ tới.”

“Thống nhất vậy nhé, một tuần sau, hẹn gặp ở khách sạn Vân Đỉnh.”

Nhà họ Tô làm ăn lớn, muốn tổ chức một bữa tiệc nghiêm túc, phải có yêu cầu về trang phục.

Vương Xuân Hiểu hỏi riêng Lâm Hoài Hạ có muốn bọn họ giúp đỡ tìm nhà tạo mẫu không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-95.html.]

Lâm Hoài Hạ từ chối, chị em tốt Điền Thanh của cô đã chủ động giúp đỡ.

Điền Thanh biết tin cô từ người nông thôn biến thành cô chủ nhà họ Tô thì kinh ngạc hét ầm lên.

“Cậu nói sai rồi, hộ khẩu của tớ vẫn ở nông thôn. Nhưng tớ là người nông thôn sở hữu một siêu thị thực phẩm tươi sống cao cấp, một nông trường và Quán ăn vặt nhà họ Lâm!”

“A a a a a, tớ ghen tị c.h.ế.t mất!”

Lâm Hoài Hạ cười: “Được rồi, tí nữa ghen tị sau, mau chuyển đồ vào nhà đi.”

Lần trước vốn định giao chút đồ ăn cho cô ấy, kết quả lại mang đến nhà họ Tô. Sau đó cô bận quản lý quán ăn và xử lý nhà họ Triệu nên không có thời gian vào thành phố nữa.

Nhân tiện, sau hơn nửa tháng cố gắng, doanh số bán hàng của nhà họ Triệu đã giảm mạnh, kết quả cô làm rất khả quan.

Siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Triệu không chỉ sụt giảm doanh số mà còn không bán được rất nhiều loại rau củ, trái cây cao cấp, chỉ có thể bán giảm giá. Giảm giá ở các siêu thị cao cấp không chỉ tổn hại đến tiền bạc mà còn tổn hại đến danh tiếng.

Không bán được đồ, chứng tỏ siêu thị này không tốt, có phải là có vấn đề gì không? Quên đi, rau củ nhà họ Tô ngon hơn, đến nhà họ Tô mua còn hơn.

Siêu thị nhà họ Tô quá nhiều người không? Điều đó không quan trọng, đồ ăn phải tranh giành nhau mới ngon.

Cho dù không mua được đồ ăn thì đến siêu thị nhà họ Tô ngửi mùi thơm của canh gà một chút cũng tốt.

Lâm Hoài Hạ phân phát một phần gia cầm cho siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Tô, để phát huy độ ngon của gà, cô trực tiếp cho vào nồi hầm trong siêu thị nấu canh. Siêu thị vốn là không gian nửa kín, mùi hương kia đúng là đòn tấn công bừa bãi, ai vào siêu thị cũng không thể trốn thoát.

Nhưng nguồn cung gà vịt mỗi ngày chỉ giới hạn ba mươi con, ngoại trừ mấy ngày đầu tiên khách hàng không biết tình hình, mấy ngày sau, canh gà còn chưa kịp hầm ra mùi vị thì toàn bộ gà vịt đã được bán hết.

Một con gà, vịt có giá hơn nghìn đồng tiền nhưng cũng không là gì, quan trọng là có tiền cũng không mua được.

Vào giờ ăn trưa hàng ngày, các nhân viên của siêu thị sẽ cầm bát xếp hàng để nhận canh gà, ai múc nhiều hơn một miếng cũng đều bị đồng nghiệp phản đối.
 
Chương 96


Khách hàng đến siêu thị mua hàng: “...” Đã hứa cho khách hàng ăn thử miễn phí, sao các người lại tự tiêu hóa nội bộ hết?

Ngoài ra còn có dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, đây cũng là điểm nóng tranh nhau mua hàng.

Một fan cứng của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đang đi dạo siêu thị thì bất ngờ nhìn thấy dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm trên kệ, anh ta trực tiếp chửi thề một câu, sau đó quét hết dầu ớt trên kệ vào xe đẩy hàng của mình.

Người bán hàng phải liên tục khuyên can, mỗi người chỉ được mua một chai, anh ta mới tiếc nuối từ bỏ.

Nhưng cũng không từ bỏ thật, anh ta đứng canh trước kệ, nhờ những khách hàng khác mua dầu ớt giúp mình, sau đó trả người ta năm mươi đồng phí.

Người có thể đến đây dạo siêu thị đều không thiếu tiền, thấy anh ta nói chuyện kiểu đó, phản ứng đầu tiên của mọi người là, loại dầu ớt nào lại ngon đến mức đáng mua như thế?

Lên mạng tìm thử, ôi, đánh giá cao quá, tự lấy về ăn thử xem sao.

Sau khi ăn thử thì quá tuyệt, ngoài việc mua rau củ, trái cây, thịt gia cầm tươi ngon vào mỗi buổi sáng, mọi người còn đổ xô đi mua dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng nhất trong lĩnh vực ẩm thực năm nay, có sự giúp đỡ của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, danh tiếng của siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Tô cũng ngày càng tăng cao.

Nhờ nông trường Bé tươi xanh, siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Tô phát triển mạnh mẽ, trong khi nhà họ Triệu bị cố ý nhằm vào thì ngày một sa sút.

Sự ghen tị của Triệu Viện Viện đối với Lâm Hoài Hạ đã biến thành thù hận, cô ta thề, một ngày nào đó cô ta phải giẫm Lâm Hoài Hạ xuống bùn.

Sau đó, Lâm Tây Hồ đã đến gặp Lâm Hoài Hạ vài lần, Lâm Hoài Hạ trực tiếp chặn người ngoài cửa, nhìn nhiều đến phát chán.

Tô Viễn Thần gặp qua Lâm Tây Hồ thì ghét bỏ bĩu môi, đây chính là cha ruột của anh ấy?

Lâm Hoài Hạ không rảnh nói chuyện với thằng cha đểu cáng, hiện tại cô đang rất bận rộn. Hai ngày nay phải thu hoạch lúa tơ vàng trong nông trường, thêm loại dầu ớt mới vào cửa hàng online, ngoài ra siêu thị thực phẩm tươi sống cũng cần cô tới xem xét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-96.html.]

Biết tin nông trường muốn bán lúa tơ vàng, giám đốc siêu thị lập tức đặt mua mười nghìn cân.

Thật ra ông ấy muốn lấy hết nhưng Lâm Hoài Hạ không cho phép.

Lâm Hoài Hạ nhớ ra một chuyện, nếu lúa tơ vàng bên này đã đến mùa thu hoạch, thì lúa giống giáo sư Vệ lấy của cô giờ ra sao?

Gọi điện thoại: “Ai da, ở đây chúng tôi cũng thu hoạch rồi, loại lúa này ngon nhưng năng suất thấp quá, có điều, tuy năng suất thấp nhưng một vài số liệu nghiên cứu về lúa tơ vàng vẫn rất khai sáng cho công việc nghiên cứu khác của chúng tôi… bla bla…”

Lâm Hoài Hạ: Tôi không cần biết những thứ này.

Hina

“Giáo sư, các ông có bán lúa không?”

“Sản lượng có tí thì bán cái gì? Chúng tôi xát lúa thành gạo, chia hết cho nhân viên trong viện nghiên cứu rồi, năm sau không trồng nữa!”

Lâm Hoài Hạ: À, vậy thì không sao.

Biết gạo tơ vàng vẫn là sản phẩm độc quyền của nông trại cô, người phụ trách siêu thị thực phẩm tươi sống không hề khách sáo, trực tiếp đặt ra mức giá cao ngất ngưởng cho gạo tơ vàng.

Tất nhiên, không chỉ danh tiếng của gạo tơ vàng có giá trị mà bao bì trông cũng rất giá trị.

Một cân gạo, năm cân gạo, mười cân gạo đều được đóng trong hộp gỗ cao cấp, trên mặt có một chùm bông lúa tơ vàng được chạm khắc thủ công.

Ngay cả cái hộp này nhìn đã không hề rẻ chút nào.

Cũng bởi vì danh tiếng của gạo tơ vàng, chiếc hộp gỗ xinh đẹp này lại trở thành đạo cụ không thể thiếu của giới phú nhị đại thích khoe của online.

Phú nhị đại: Mau đến xem này, nhà tôi ăn gạo tơ vàng!

Đám fan hâm mộ: Đúng là tuyệt vời, không hổ là phú nhị đại. Ghen tị! Ghim!
 
Chương 97


Gạo tơ vàng sản lượng thấp nên dù có tiền cũng chưa chắc lấy được. Nhưng Lâm Hoài Hạ lại cho người nhà và bạn bè thân thiết mỗi nhà một túi, ăn bao nhiêu tùy thích, ăn xong còn nữa.

Thậm chí, để nâng giá gạo tơ vàng lên cao ngất trời, quà lưu niệm trong tiệc nhà họ Tô cũng được đổi thành một cân gạo tơ vàng.

Nghĩ mà xem, có ý đồ gì không?

Đây là một phương pháp tiếp thị chính xác!

Những người có tiền này mới là người tiêu dùng chính của gạo tơ vàng!

Tô Viễn Thần ghen tị phát khóc, mùa thu này Lâm Hoài Hạ đã kiếm được mấy trăm triệu từ gạo tơ vàng rồi?

Làm ruộng cũng nhiều tiền thật đấy!

Lâm Hoài Hạ cười ha ha, căn bản không thèm để ý đến anh ấy.

“Hứa học nấu ăn rồi mà, gà cung bảo hôm qua ngọt c.h.ế.t đi được, hôm nay có thể cải tiến một chút không?”

“Hừ, có ý kiến thì tự đi mà làm!”

Hina

Lâm Hoài Hạ cố ý ngắm nghía đầu ngón tay của mình: “Ai da, không được đâu, ngày mai phải dự tiệc rồi, em mới làm móng tay, không thể dính nước.”

“Cẩn thận xạo nhồn bị sét đánh đấy.”

“Vậy anh cũng không thoát được đâu.”

Hai người này thật là, vừa đối mặt đã ép chặt nhau, lại còn càng ép càng chặt nữa.

Về trang phục cho bữa tiệc ngày mai, anh hai đưa một bộ, Điền Thanh đưa một bộ, mẹ Tô đưa một bộ, Lục Nghiễn đưa một bộ, cô cũng không biết nên chọn bộ nào.

Đúng là rắc rối ngọt ngào mà!

Sáng hôm sau, tại biệt thự nhà họ Tô, sau khi được đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp tạo kiểu xong, cuối cùng cô vẫn quyết định mặc bộ đồ Lục Nghiễn đưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-97.html.]

Một chiếc váy dài cúp n.g.ự.c ôm eo màu đen, chân váy được làm thành đuôi cá, khi cô bước đi, những viên kim cương trên viền váy tỏa sáng rực rỡ!

Vừa vặn là cô có tỷ lệ eo/hông tuyệt vời nên trông cực kỳ lộng lẫy trong chiếc váy này.

Chiếc váy này chắc chắn không phải là chiếc đắt tiền nhất, nhưng nhất định là chiếc phù hợp với cô nhất.

Lúc Lâm Hoài Hạ mặc chiếc váy này đi xuống cầu thang xoắn ốc, ngay cả Vương Xuân Hiểu thường xuyên nhìn thấy các loại mỹ nhân cũng không khỏi gật đầu trầm trồ: “Hạ Hạ mặc bộ này đẹp thật đấy. Nhưng trên cổ lại hơi thiếu thiếu.”

Vương Xuân Hiểu mở một chiếc hộp đơn giản ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, ngay cả người không hiểu về kim cương, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó hẳn là một món trang sức có giá trên trời.

Dây chuyền kim cương đeo trên chiếc cổ thon thả, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm tỏa sáng rạng rỡ.

Lục Nghiễn vô thức tiến lên phía trước vài bước, đưa tay về phía cô.

Bàn tay mảnh khảnh đặt vào lòng bàn tay anh, anh chậm rãi nắm chặt, cũng không có ý định buông ra.

Tô Viễn Thần ngứa mắt: “Ê, làm gì đấy? Bỏ cái tay anh ra.”

Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Mắc mớ gì đến anh? Em tự nguyện nắm tay Lục Nghiễn mà.”

Vương Xuân Hiểu cười cười: “Đừng làm loạn, cũng muộn rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

“Vậy đi thôi!”

Một mình Tô Viễn Thần tụt lại phía sau, tức đến nhảy dựng lên.

Biết thế anh ấy đã không mở cửa cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn là người đứng đầu tập đoàn Lục thị, suốt ngày tiếp xúc với loại người mang đầy âm mưu, nếu anh đã thực sự muốn lấy lòng ai đó thì bao nhiêu người có thể chạy thoát?

Cách đây một thời gian, Lâm Hoài Hạ bận rộn làm việc ở thị trấn Liễu Giang, Lục Nghiễn hầu như chỉ đến thăm cô vào hai ngày cuối tuần. Còn thứ hai và thứ sáu, buổi trưa có rảnh thì đến Tô thị ăn cơm cùng cha vợ và anh vợ tương lai. Buổi tối không quá bận thì đến nhà họ Tô ăn tối, nói chuyện trao đổi tình cảm với mẹ vợ.

Cố gắng chăm chỉ suốt khoảng thời gian này, cuối cùng cũng cảm nhận được lợi ích. Ngoại trừ tên ngốc bạch ngọt kia, những người khác trong nhà họ Tô đều đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của anh.

Khoé miệng Lục Nghiễn hơi nhếch lên, dẫn bạn gái vào xe của mình.
 
Chương 98


Gạo tơ vàng sản lượng thấp nên dù có tiền cũng chưa chắc lấy được. Nhưng Lâm Hoài Hạ lại cho người nhà và bạn bè thân thiết mỗi nhà một túi, ăn bao nhiêu tùy thích, ăn xong còn nữa.

Thậm chí, để nâng giá gạo tơ vàng lên cao ngất trời, quà lưu niệm trong tiệc nhà họ Tô cũng được đổi thành một cân gạo tơ vàng.

Nghĩ mà xem, có ý đồ gì không?

Đây là một phương pháp tiếp thị chính xác!

Những người có tiền này mới là người tiêu dùng chính của gạo tơ vàng!

Tô Viễn Thần ghen tị phát khóc, mùa thu này Lâm Hoài Hạ đã kiếm được mấy trăm triệu từ gạo tơ vàng rồi?

Làm ruộng cũng nhiều tiền thật đấy!

Lâm Hoài Hạ cười ha ha, căn bản không thèm để ý đến anh ấy.

“Hứa học nấu ăn rồi mà, gà cung bảo hôm qua ngọt c.h.ế.t đi được, hôm nay có thể cải tiến một chút không?”

“Hừ, có ý kiến thì tự đi mà làm!”

Hina

Lâm Hoài Hạ cố ý ngắm nghía đầu ngón tay của mình: “Ai da, không được đâu, ngày mai phải dự tiệc rồi, em mới làm móng tay, không thể dính nước.”

“Cẩn thận xạo nhồn bị sét đánh đấy.”

“Vậy anh cũng không thoát được đâu.”

Hai người này thật là, vừa đối mặt đã ép chặt nhau, lại còn càng ép càng chặt nữa.

Về trang phục cho bữa tiệc ngày mai, anh hai đưa một bộ, Điền Thanh đưa một bộ, mẹ Tô đưa một bộ, Lục Nghiễn đưa một bộ, cô cũng không biết nên chọn bộ nào.

Đúng là rắc rối ngọt ngào mà!

Sáng hôm sau, tại biệt thự nhà họ Tô, sau khi được đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp tạo kiểu xong, cuối cùng cô vẫn quyết định mặc bộ đồ Lục Nghiễn đưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-97.html.]

Một chiếc váy dài cúp n.g.ự.c ôm eo màu đen, chân váy được làm thành đuôi cá, khi cô bước đi, những viên kim cương trên viền váy tỏa sáng rực rỡ!

Vừa vặn là cô có tỷ lệ eo/hông tuyệt vời nên trông cực kỳ lộng lẫy trong chiếc váy này.

Chiếc váy này chắc chắn không phải là chiếc đắt tiền nhất, nhưng nhất định là chiếc phù hợp với cô nhất.

Lúc Lâm Hoài Hạ mặc chiếc váy này đi xuống cầu thang xoắn ốc, ngay cả Vương Xuân Hiểu thường xuyên nhìn thấy các loại mỹ nhân cũng không khỏi gật đầu trầm trồ: “Hạ Hạ mặc bộ này đẹp thật đấy. Nhưng trên cổ lại hơi thiếu thiếu.”

Vương Xuân Hiểu mở một chiếc hộp đơn giản ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, ngay cả người không hiểu về kim cương, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó hẳn là một món trang sức có giá trên trời.

Dây chuyền kim cương đeo trên chiếc cổ thon thả, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm tỏa sáng rạng rỡ.

Lục Nghiễn vô thức tiến lên phía trước vài bước, đưa tay về phía cô.

Bàn tay mảnh khảnh đặt vào lòng bàn tay anh, anh chậm rãi nắm chặt, cũng không có ý định buông ra.

Tô Viễn Thần ngứa mắt: “Ê, làm gì đấy? Bỏ cái tay anh ra.”

Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Mắc mớ gì đến anh? Em tự nguyện nắm tay Lục Nghiễn mà.”

Vương Xuân Hiểu cười cười: “Đừng làm loạn, cũng muộn rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

“Vậy đi thôi!”

Một mình Tô Viễn Thần tụt lại phía sau, tức đến nhảy dựng lên.

Biết thế anh ấy đã không mở cửa cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn là người đứng đầu tập đoàn Lục thị, suốt ngày tiếp xúc với loại người mang đầy âm mưu, nếu anh đã thực sự muốn lấy lòng ai đó thì bao nhiêu người có thể chạy thoát?

Cách đây một thời gian, Lâm Hoài Hạ bận rộn làm việc ở thị trấn Liễu Giang, Lục Nghiễn hầu như chỉ đến thăm cô vào hai ngày cuối tuần. Còn thứ hai và thứ sáu, buổi trưa có rảnh thì đến Tô thị ăn cơm cùng cha vợ và anh vợ tương lai. Buổi tối không quá bận thì đến nhà họ Tô ăn tối, nói chuyện trao đổi tình cảm với mẹ vợ.

Cố gắng chăm chỉ suốt khoảng thời gian này, cuối cùng cũng cảm nhận được lợi ích. Ngoại trừ tên ngốc bạch ngọt kia, những người khác trong nhà họ Tô đều đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của anh.

Khoé miệng Lục Nghiễn hơi nhếch lên, dẫn bạn gái vào xe của mình.
 
Chương 99


Tô Quốc Bình cảm kích nói: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Hoài Hạ bao nhiêu năm qua, từ nay về sau, mọi người có việc cần nhờ Tô thị chúng tôi giúp đỡ thì cứ nói một tiếng là được.”

Ông Điền nâng ly rượu lên, hai người cụng một cái: “Tổng giám đốc Tô khách sáo quá, Hoài Hạ là một đứa trẻ ngoan, thân thiết với Thanh Thanh như chị em ruột, bao nhiêu năm qua chúng tôi cũng coi Hoài Hạ như cháu gái vậy.”

“Ha ha ha, vậy từ nay chúng ta sẽ là họ hàng, phải thường xuyên qua lại đấy nhé.”

Lâm Hoài Hạ lại kéo Từ Thanh Trúc đang xấu hổ co rúm người qua, cụng một ly với gia đình mình.

Mọi người trò chuyện sôi nổi, không khí bữa tiệc từ đầu đến cuối đều rất nhiệt liệt.

Kết thúc bữa tiệc, tiễn hết khách khứa, Điền Thanh rảnh rỗi lướt điện thoại lại phát hiện ra chuyện không hay.

Hina

“Hạ Hạ, cậu mau tới đây, nhanh lên.”

“Sao thế? Sao cậu lại sốt ruột như vậy?”

“Triệu Viện Viện phốt cậu, tung tin đồn nhảm trên mạng, nói mẹ cậu là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của cha mẹ cô ta?”

“Cái gì?” Lâm Hoài Hạ không thể tin vào tai mình.

“Thật đấy, cậu nhìn xem, cô ta kể lể trên mạng, nói năm đó cha mẹ cô ta đã bàn chuyện cưới xin nhưng lại bị ông nội cậu ép duyên, bắt cha cậu lấy mẹ cậu, mẹ cậu biết rõ sự tồn tại của mẹ cô ta nhưng vẫn đồng ý kết hôn với cha cậu. Không những vậy, còn nói bây giờ cậu đang chèn ép nhà họ Triệu, để siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Triệu…”

Lâm Hoài Hạ còn chưa mở miệng, Tô Viễn Thần đã tức giận chửi bậy: “Con mẹ nó Triệu Viện Viện này bị ngu à!”

Tô Cảnh Đồng túm cổ em trai mình: “Ăn nói cẩn thận.”

Tô Viễn Thần: “Cái loại ngu dốt này không xứng được nghe lời tốt đẹp.”

Tô Viễn Thần đã đọc báo cáo điều tra nhà họ Lâm, rõ ràng người phụ nữ Triệu Doãn Hi kia mang thai con người khác, tìm Lâm Tây Hồ làm hiệp sĩ đổ vỏ, bây giờ còn ăn không nói có, đổ oan cho Lâm Hoài Hạ.

Không, nói chính xác thì không phải đổ oan cho Lâm Hoài Hạ mà là đổ oan cho anh ấy, anh ấy mới là con cháu nhà họ Lâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-99.html.]

Lâm Hoài Hạ kinh ngạc: “Có chuyện như vậy sao? Lâm Tây Hồ đổ vỏ cho người khác?”

Cô luôn cho rằng Triệu Viện Viện là con của Lâm Tây Hồ, cho nên ông ta mới bỏ rơi cô và ông nội, không bao giờ trở về nữa.

Điền Thanh lo lắng hỏi: “Có chứng cứ gì không?”

Lục Nghiễn: “Sự tồn tại của Triệu Viện Viện chính là chứng cứ!”

“Điều này chỉ chứng tỏ Triệu Viện Viện không phải con của Lâm Tây Hồ, chứ đâu chứng minh được mẹ Hạ Hạ không chen chân vào? Lũ ngốc trên mạng kia sẽ không nghe đâu.”

Lúc này, một đám úng não đã tham gia cùng đống nick ảo Triệu Viện Viện thuê, liên tục đăng những bình luận phản cảm dưới các tài khoản liên quan đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm.

“Có, có chứng cứ!”

Mọi người nhìn Lâm Hoài Hạ: “Chứng cứ gì?”

Lâm Hoài Hạ cười: “Lâm Tây Hồ tự nhận mình là nam thanh niên nghệ sĩ, thời ấy nam thanh niên nghệ sĩ thích làm gì, thích viết thư!”

Điền Thanh cười ha ha: “Triệu Viện Viện cũng show một bức thư, thư cha mẹ cô ta trao đổi lúc còn trẻ, cuối thư có ghi ngày tháng.”

Lâm Hoài Hạ cũng nhìn thấy, nếu cô nhớ không lầm thì bức thư Lâm Tây Hồ viết cho mẹ cô có thời gian sớm hơn.

Các trưởng bối nhà họ Lâm và nhà họ Tô biết được chuyện này thì vô cùng tức giận.

Nhất là bác ba Lâm, nhắc đến Lâm Tây Hồ là chửi một đống: “Nhà họ Lâm chúng tôi không có người như vậy! Ông nội Hoài Hạ qua đời nó cũng không thèm về nhìn một chút, sinh ra thằng con trai như vậy thì thà sinh ra miếng thịt heo còn hơn!”

Tô Quốc Bình cười lạnh: “Nhà họ Triệu phải không? Tô Quốc Bình tôi sẽ nhớ kỹ!”

Đây là Quán ăn vặt nhà họ Lâm đấy, nói tới tin đồn về Quán ăn vặt nhà họ Lâm, có rất nhiều cư dân mạng quan tâm.

“Ăn dưa cẩn thận, không khéo lại bị dưa nện cho!”
 
Chương 100


“@Triệu Viện Viện, dưa của cô có đảm bảo không?”

“Lầu trên nói nhảm à? Người ta show cả thư tình của cha mẹ rồi, còn không phải sự thật sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu tình cảm không tốt thì giữ lại thư tình làm gì? Còn hơn hai mươi năm nữa chứ.”

“Ha ha ha, lại tin vào tình yêu.”

“Con gái tiểu tam đâu mau ra đây!”

Quán ăn vặt nhà họ Lâm đăng weibo: Thấy tất cả mọi người đều đăng thư tình nên tôi cũng đăng một bức!

Cùng một bức thư tình, cùng nét chữ, nam chính bày tỏ tình yêu nồng nàn, nóng lòng giải thích là vị đồng chí Triệu kia quấy rầy ông ta, trái tim ông ta chỉ hướng về người nhận mà thôi.

Chữ ký là “Tây Hồ yêu em”.

Thời gian ký tên vừa vặn sớm hơn bức thư Triệu Viện Viện đăng nửa năm.

Đa số quần chúng ăn dưa: Con mẹ nó, bối rối thật đấy!

“@Triệu Viện Viện, ai là tiểu tam?”

“@Triệu Viện Viện, ai là người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác?”

“Má ơi, Triệu Viện Viện trông ngang tuổi Lâm Hoài Hạ, xét theo thời điểm viết thư tình, chẳng phải sau khi kết hôn không lâu Lâm Tây Hồ đã lên giường với Triệu Doãn Hi sao?”

“Tam quan tan vỡ!”

Triệu Viện Viện không dám tin, bức thư này nhất định là giả, đúng, nhất định là giả.

Triệu Viện Viện vội vàng đi tìm cha mình: “Cha, mẹ nói, mẹ của Lâm Hoài Hạ là người thứ ba phải không?”

Sắc mặt Lâm Tây Hồ khó coi, mắng: “Con là một cô bé ngoan, sao cứ luôn mồm nói những lời không sạch sẽ như vậy?”

Lúc này là thời điểm tan làm, Triệu Doãn Hi vừa về đến nhà, nghe nói như thế thì cười lạnh: “Viện Viện nói mấy câu thì sao? Lâm Hoài Hạ là con gái của con khốn kia, mắng chửi cũng không được à?”

Triệu Viện Viện chăm chú nhìn cha: “Cha, cha nói cho con biết, rốt cuộc có phải hay không?”

Lâm Tây Hồ trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-100.html.]

Triệu Viện Viện ngồi xuống khóc.

Triệu Doãn Hi thương con gái nhất, vội vàng ôm cô ta, gay gắt nói với Lâm Tây Hồ: “Ông câm à?”

Hina

Triệu Viện Viện nằm trong lòng mẹ, đưa điện thoại cho bà ta xem.

Triệu Doãn Hi nhìn thấy bức thư tình kia, tức giận không thôi: “Lâm Tây Hồ!”

Sau khi tung thư tình ra, Điền Thanh và Tô Viễn Thần tiếp tục nhìn chằm chằm vào tình hình trên mạng.

Kỳ lạ, không phải chứ, Triệu Viện Viện kia giở trò, sao lại không trả lời? Chẳng lẽ thừa nhận thật?

Ánh đèn sân khấu trên mạng chuyển hướng, mọi người đều quay đầu mắng chửi Triệu Viện Viện và mẹ cô ta, chẳng lẽ cô ta chấp nhận chịu đựng, đây không giống tính cách của cô ta!

Điền Thanh đột nhiên kích động nói: “Đây rồi, đây rồi!”

Triệu Viện Viện đăng một video có sự góp mặt của Lâm Tây Hồ, giải thích về hai bức thư tình, nói thư tình Lâm Hoài Hạ tung ra là giả, từ đầu đến cuối ông ta chỉ yêu mẹ của Viện Viện. Cũng xin mọi người đừng trách Hoài Hạ, con bé còn non nớt, không hiểu chuyện. Kêu gọi mọi người đừng bùng nổ trên mạng, hãy để sự việc kết thúc tại đây.

Chính chủ ra tay tát vào mặt con gái ruột, người cha này hành động rất đúng mực!

Lâm Hoài Hạ và Tô Viễn Thần không hề cảm thấy buồn bã. Đối với một người đàn ông ích kỷ như thế, bọn họ còn có thể có ý kiến gì?

“Tung ra chứng cứ tiếp theo đi.”

“Được!”

Quần chúng ăn dưa vừa xem hết video, còn chưa kịp gõ bàn phím thì Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại tung ra một tin tức khác, đúng là ăn dưa quên trời quên đất.

Đây là loại giám định gì?

A, xét nghiệm quan hệ cha con cho thấy Triệu Viện Viện và Lâm Tây Hồ không có quan hệ huyết thống?

Trời má, đây là ý gì?

Cha ruột chỉ trích tát thẳng vào mặt con gái để bảo vệ cái sừng của bản thân?

Kịch bản không ngừng đảo ngược, các thuật ngữ liên quan đã leo lên top mười hot search.

Lúc này, Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại đăng weibo: Mẹ cô Lâm Hoài Hạ qua đời vì bạo bệnh khi cô mới năm tuổi, ông Lâm Tây Hồ rời nhà vào tháng đó và kết hôn với bà Triệu Doãn Hi, sau đó không liên lạc với cô Lâm Hoài Hạ và gia đình hơn hai mươi năm, nếu có bất kỳ liên hệ nào, cũng yêu cầu ông Lâm Tây Hồ tiếp tục kiên định với lựa chọn của mình, đừng làm phiền cô Lâm Hoài Hạ và gia đình nữa. Cảm ơn!
 
Chương 101


Tin tức này vừa truyền ra, những người quen biết nhà họ Lâm ở thị trấn Liễu Giang và thị trấn Thanh Long đều nhao nhao dùng tên thật phát biểu, bọn họ có thể chứng minh Lâm Hoài Hạ là do ông nội cô nuôi lớn. Lúc ông nội Lâm Hoài Hạ qua đời, Lâm Tây Hồ cũng không thèm về nhà.

Vãi thật, làm con trai, làm cha mà lại như thế?

Lập tức trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi, danh tiếng của Lâm Tây Hồ thối đến không ngửi nổi.

Cả nhà họ Triệu lúc này không quan tâm đến tình hình trên mạng, cãi nhau đánh nhau túi bụi.

Lâm Tây Hồ tức phát run: “Triệu Doãn Hi, rốt cuộc Viện Viện có phải con gái của tôi không?”

Triệu Doãn Hi mất kiên nhẫn: “Không phải con gái của ông thì là con gái của ai? Nó gọi ông là cha bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ là giả?”

“Vậy bằng chứng xét nghiệm ADN kia là thế nào? Bà mau giải thích rõ ràng cho tôi.”

“Giải thích cái gì, ông không tin thì thôi.”

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi làm xét nghiệm ADN.”

“Làm đi, muốn thì cứ làm, từ nay về sau ông muốn ở lại nhà họ Triệu hay lựa chọn ly hôn thì Triệu Doãn Hi tôi cũng không có ý kiến!”

Lâm Tây Hồ đỏ ngầu cả mắt: “Triệu Doãn Hi, cái loại vô lương tâm! Tôi chịu bao nhiêu nhục nhã vì bà, vậy mà bà lại đối xử với tôi như thế.”

“Ha ha, cái loại ăn bám người khác còn ra vẻ thanh cao!”

Triệu Viện Viện sụp đổ khóc lóc, sai rồi, tất cả đều sai rồi!

“Đừng cãi nhau nữa, cầu xin các người đừng cãi nhau nữa!”

Lúc này, giữa trưa có người tiết lộ tin tức về bữa tiệc nhà họ Tô tổ chức, lòi ra chuyện nhà họ Tô và nhà họ Lâm bế nhầm con!

Ôi, Lâm Hoài Hạ bị mắng nhiều như vậy lại là con gái của nhà họ Tô.

Phần lớn cư dân mạng đều đau lòng cho Lâm Hoài Hạ, đúng là khổ tám đời, vướng phải một mớ hỗn độn như vậy.

Chuyện này cũng trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo nhà họ Triệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-101.html.]

Anh trai của Triệu Doãn Hi biết được chuyện này, lập tức tập hợp người trong công ty cướp quyền quản lý.

Triệu Doãn Hi đắc tội với hai con quái vật khổng lồ nhà họ Tô và nhà họ Lục này, nhà họ Triệu còn có đường sống sao?

Chỉ có đuổi Triệu Doãn Hi đi, cúi đầu sống khiêm tốn thì nhà họ Triệu mới thoát được một kiếp. Đây gần như đã trở thành nhận thức chung của phần lớn người nhà họ Triệu và những người điều hành công ty.

Triệu Doãn Hi ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, mọi việc của nhà họ Triệu đều không còn liên quan gì đến bà ta!

Triệu Doãn Hi hận độc người nhà họ Lâm, đang yên đang lành sao bà ta lại rơi vào hoàn cảnh này?

Chờ chuyện này lắng xuống, người nhà họ Lâm ăn tối xong cũng chuẩn bị quay về, ở nhà vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, không thể thiếu người được.

Lâm Tùy Tâm: “Dù sao ngày mai quán ăn vặt nhà họ Lâm không mở cửa, Lâm Hoài Hạ đừng về với mọi người, ở lại nhà họ Tô một đêm cũng được.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Em biết rồi, để em đưa mọi người ra ngoài.”

Tiễn người nhà về xong, Lâm Hoài Hạ kéo Lục Nghiễn nũng nịu: “Em muốn uống trà sữa kem dâu.”

Lục Nghiễn cưng chiều nhìn bạn gái: “Được, mua hai ly.”

“Ha ha ha, vậy chúng ta đi thôi, dưới chân núi có quán trà sữa, chúng ta đi bộ xuống đó nhé.”

Tô Viễn Thần không muốn đi xuống: “Mua cho tôi một ly trà sữa trân châu khoai môn.”

“Được.” Lục Nghiễn lập tức đồng ý.

Chỉ cần anh ấy không làm cái đuôi bám theo, muốn uống cái gì anh cũng mua cho.

Biệt thự nhà họ Tô nằm trên núi, đường xuống núi rợp bóng cây xanh, cộng thêm mặt trời đang ngả về tây, đi bộ trên đường núi chỉ cảm thấy mát mẻ, thoải mái, dễ chịu.

Hai người thong thả đi đến chân núi, lưu loát gọi món cô thích, Lâm Hoài Hạ cầm trà sữa trong tay, thoả mãn hút chùn chụt.

Cô đưa trà sữa tới miệng Lục Nghiễn: “Ngon lắm, anh uống một hớp đi.”

Khoé miệng Lục Nghiễn cong lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức ném trà sữa đi, kéo Lâm Hoài Hạ quay người chạy về phía ven đường.

Hina
 
Chương 102


Nhưng đã chậm một bước, hai người bị xe đ.â.m trúng, hôn mê bất tỉnh.

Triệu Doãn Hi điên cuồng cười to, giống như một kẻ điên.

Mọi người ở gần quán trà sữa hoảng sợ lao vào cứu người, người gọi 110, người gọi 120 loạn hết cả lên.

Sợ Triệu Doãn Hi lại phát điên, hai thanh niên kéo bà ta ra khỏi xe, ấn chặt xuống đất.

Những người khác đổ xô đến xem người bị đâm.

“Cảm thấy thế nào rồi?”

“Còn tỉnh táo không?”

“Bị thương ở đâu?”

“Cố gắng chịu đựng, xe cứu thương sẽ tới ngay!”

“...”

Bên tai ù đi, phải rất lâu sau Lâm Hoài Hạ mới khôi phục ý thức.

Lúc ấy cô được Lục Nghiễn ôm chặt, sau khi bị xe đ.â.m ngã, Lục Nghiễn đã dùng cơ thể đỡ cho cô, cô chỉ đập đầu một cái nên mới có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Lục Nghiễn là người bị thương nặng nhất, chảy m.á.u ở trán, cánh tay và trên đùi.

Lâm Hoài Hạ hoảng sợ, không kìm được nước mắt: “Lục Nghiễn, Lục Nghiễn, anh tỉnh lại, anh tỉnh lại đi!”

“Cô này, cô đừng động vào bạn trai cô, nếu không có thể làm vết thương của cậu ấy trở nên nghiêm trọng hơn.”

“Được, được, tôi không động, bác sĩ đâu, bác sĩ!”

Hina

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, bác sĩ và cảnh sát sắp tới nơi rồi.”

Người nhà họ Tô và người nhà họ Lâm biết Lâm Hoài Hạ bị xe đ.â.m thì hoảng hồn.

Người nhà họ Tô lái xe từ trên núi xuống, người nhà họ Lâm còn chưa rời khỏi thành phố cũng nhanh chóng quay đầu lại.

Ông nội Lục Nghiễn nhận được tin tức cũng sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-102.html.]

Cuối cùng lúc tới bệnh viện, người nhà hai bên đều có mặt đầy đủ.

“Hai đứa nhỏ sao rồi?”

Ông cụ Tô nắm c.h.ặ.t t.a.y ông cụ Lục: “Yên tâm, vấn đề của cả hai đứa đều không lớn!”

Đúng là xe chạy rất nhanh, nhưng vì địa điểm là đường núi nên tốc độ giảm xuống một chút, lại thêm hai người bọn họ đã tránh qua, tổn thương không quá nghiêm trọng.

Đặc biệt là Lâm Hoài Hạ được Lục Nghiễn bảo vệ, chỉ bị đập đầu chảy máu.

Lục Nghiễn bị thương nặng hơn, gãy tay và xương sườn.

Ông cụ Lục thở phào nhẹ nhõm: “Gãy xương không sợ, người không sao là được rồi.”

Người nhà họ Tô và người nhà họ Lâm đều rất cảm kích Lục Nghiễn, nếu không có Lục Nghiễn che chở, có lẽ Hoài Hạ đã không qua khỏi.

Người phụ nữ Triệu Doãn Hi kia đến để đ.â.m Hoài Hạ, Lục Nghiễn chỉ là bị liên lụy.

Ông cụ Lục: “Hoài Hạ là bạn gái của Lục Nghiễn, Lục Nghiễn bảo vệ Hoài Hạ là đúng.”

Bọn nhỏ không có vấn đề thì đã đến lúc tính sổ.

Triệu Doãn Hi bị bắt, nhưng không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy.

Vốn dĩ bọn họ chỉ nhắm vào Triệu Doãn Hi, không muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận, xem ra bọn họ đã quá nhân từ rồi.

Nhà họ Tô và nhà họ Lục đồng thời ra tay, toàn bộ tài sản của nhà họ Triệu nhanh chóng bị tiêu hủy, người đứng đầu nhà họ Triệu vẫn mắc nợ cả đống, không còn hy vọng giữ được bất kỳ tài sản tiền tiết kiệm hay bất động sản nào.

Triệu Viện Viện và Lâm Tây Hồ bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Triệu.

Hai người trước giờ chưa từng làm việc, sẽ sống sót như thế nào đây?

Lần này ra tay, ông cụ Lục phát hiện ra mẹ kế của Lục Nghiễn cũng nhúng tay vào việc này, điều này khiến ông ấy hoàn toàn không thể chấp nhận.

Có hai lựa chọn, hoặc là cút ra nước ngoài hoặc là vào viện điều dưỡng chuyên khoa ở suốt đời.

Dù sao Lục Nghiễn cũng là con trai, ông cụ Lục sẽ thay anh làm tất cả những gì anh khó có thể thực hiện. Ông ấy không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Lục Nghiễn, kể cả con trai ruột của mình.

Cha của Lục Nghiễn đưa mẹ kế anh ra nước ngoài, giây phút hạ cánh, bọn họ phát hiện ra toàn bộ thẻ tín dụng trong tay đều bị khóa, chỉ có thẻ ngân hàng là còn vài chục nghìn đồng.

Một người đàn ông sống an nhàn sung sướng cả đời, một người phụ nữ hợm hĩnh chỉ nghĩ đến tiền, nhìn xem, trước đây bọn họ có thể đồng cam, nhưng sau này còn có thể cộng khổ không?
 
Chương 103


Lục Nghiễn nằm viện nửa tháng, Lâm Hoài Hạ ở bên cạnh chăm sóc anh.

Nửa tháng sau, Lục Nghiễn theo Lâm Hoài Hạ đến thị trấn Liễu Giang ở một thời gian, đợi sức khỏe hoàn toàn tốt hơn mới bàn những chuyện khác.

Lâm Hoài Hạ chăm sóc Lục Nghiễn nửa tháng, quán ăn vặt nhà họ Lâm cũng đóng cửa nửa tháng.

Thấy cô trở lại thị trấn Liễu Giang, nhóm khách quen đều nhiệt tình chào hỏi cô.

“Hoài Hạ trở về rồi, mọi chuyện ổn chứ?”

“Mọi chuyện đều ổn, cảm ơn chú Trương đã quan tâm.”

“Ha ha ha, nếu đã ổn cả rồi thì khi nào quán ăn vặt nhà họ Lâm mới mở cửa?”

“Tạm thời hiện tại vẫn chưa mở cửa, mọi người đợi thêm một khoảng thời gian nữa nhé.”

“A, vẫn còn phải đợi một khoảng thời gian nữa sao?”

Ăn bữa sáng vô vị suốt nửa tháng trời, cuối cùng cũng đợi được bà chủ nhỏ nhà họ Lâm trở về, không ngờ vẫn phải tiếp tục đợi thêm?

Lâm Hoài Hạ tạm biệt mọi người rồi lái xe về nhà.

Nửa tháng không về, mọi việc trong nhà vẫn như cũ, các anh trai chị dâu đã chăm sóc nhà cửa rất tốt.

Lâm Hoài Hạ để Lục Nghiễn ở cạnh phòng ngủ của mình, Lục Nghiễn cười nói: “Trong xe vẫn còn rất nhiều đồ, để anh giúp em lấy.”

Lâm Hoài Hạ vội vàng nói: “Cảm ơn anh, anh ngoan ngoãn đợi trong phòng là đã giúp em nhiều lắm rồi.”

Lưu loát thu dọn đồ đạc xong, cô vào bếp xem trưa nay nên nấu món gì ngon.

Cơ thể của Lục Nghiễn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần phải ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng. Cô gọi điện thoại cho các anh trước, hỏi bọn họ có về nhà ăn cơm không.

Anh cả, chị dâu và anh hai đều sẽ về, cô quyết định thực đơn cho năm người: Cơm bí đỏ khoai lang, gà hầm nấm hương, thịt bò nướng cà rốt, canh món giò đậu nành rong biển, gan heo xào.

Đương nhiên, ngoại trừ thịt bò và gan heo, các nguyên liệu và gia vị khác đều là lấy từ không gian linh điền hoặc tự mình sản xuất trên núi.

Càng không cho phép Lục Nghiễn vào bếp, anh càng muốn đi theo cô.

Lâm Hoài Hạ vội đuổi anh ra ngoài sân, cầm một nắm hành lá rau thơm đặt trước mặt anh: “Nhặt rau giúp em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-103.html.]

“Được!”

Buổi trưa, mấy người Lâm Diên Đông trở về ăn cơm, nhìn thấy Lục Nghiễn, mọi người đều có thái độ rất tốt. Chuyện xảy ra lần trước đã khiến bọn họ thấy rõ Lục Nghiễn là một người đáng tin cậy.

Sau bữa trưa, mấy người Lâm Diên Đông phải đến nhà máy làm việc, Lâm Hoài Hạ và Lục Nghiễn thì về phòng ngủ trưa.

Hina

Bà Táo theo cô vào phòng: “Khi nào bắt đầu xây sửa miếu Táo Quân?”

Khoảng thời gian này cô bận rộn nhưng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này: “Sẽ xây dựng ngay, lát nữa cháu tìm người đến xem hiện trường, sửa chữa miếu cũng cần làm thủ tục, cháu sẽ nhanh chóng xử lý.”

Bà Táo gật đầu, vẫy đuôi một cái rồi đi ra ngoài.

Lâm Hoài Hạ ngồi ở trên giường, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, bà Táo đã ít nói hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ là do cô ra ngoài nửa tháng, không còn thân thiết với bà ấy nữa?

Hiện tại Lâm Hoài Hạ là người nổi tiếng ở thị trấn Liễu Giang, đã đóng góp rất nhiều tiền thuế và sự nổi tiếng cho bọn họ, bây giờ cô muốn quyên tiền xây sửa miếu Táo quân ở phía đông thị trấn, tuy mọi người không hiểu nhưng vẫn sẵn lòng hợp tác làm việc.

Miếu Táo quân nhanh chóng nhận được giấy phép tu sửa, ngay sau đó, công ty xây dựng đã đến bắt tay vào sửa chữa, một bên khác, những bức tượng thần cũng đang bắt đầu được tạc.

Lục Nghiễn nhờ vào quan hệ, đến chùa Quan Âm nổi tiếng trong thành phố mời một vị trụ trì, giúp đỡ Lâm Hoài Hạ rất nhiều.

Ngày mùng một tháng chạp, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mời tượng vào miếu, pháo nổ lốp bốp hơn mười phút, toàn bộ người dân thị trấn Liễu Giang đều biết.

Mọi người đến hóng chuyện mới phát hiện ra, Bồ Tát Thần dược và Thần nông cũng được thờ ở sảnh phụ của miếu Táo quân, ngoài ra còn có một vị Bồ Tát nhỏ, không biết là quản cái gì?

Lâm Hoài Hạ cũng không biết, tìm bà Táo hỏi thăm, hoá ra là người phụ trách vận chuyển.

Người giao đồ ăn à, vậy cô nhất định phải cúng bái cẩn thận, cho thêm chút hương hỏa.

Lâm Hoài Hạ dặn dò trụ trì, mỗi ngày sáng tối đều phải thắp ít nhất ba nén hương, chủ trì vội vàng xác nhận.

Sau khi miếu Táo quân mở cửa, ngày nào bà Táo cũng phải đến đó tản bộ mấy vòng, theo Lâm Hoài Hạ quan sát, vị tổ tông này thật sự rất thích.

Bước sang tháng chạp, công việc kinh doanh của Lục thị bận rộn, Lục Nghiễn không chịu rời khỏi thị trấn Liễu Giang, bị ông cụ Lục đích thân bắt về đi làm.

Lục Nghiễn đi rồi, Lâm Hoài Hạ lại rảnh rỗi, cô nghĩ nên mở cửa quán ăn vặt nhà họ Lâm, hơn nữa, cô còn dự định bán bữa chính.

Nhưng để bản thân không mệt mỏi, bữa chính cũng phải đặt trước, cô quyết định thực đơn, buổi trưa bán năm bàn cho thực khách, về nguyên tắc mỗi bàn không được quá mười người.
 
Chương 104


Lâm Hoài Hạ nghiên cứu công thức nấu ăn của nhà họ Lâm, phát hiện mình đã học được hơn hai mươi món chính trong đó, mở cửa kinh doanh hẳn là không thành vấn đề.

Lâm Hoài Hạ đến bàn bạc với anh cả, hỏi anh cả có muốn tiếp tục làm đầu bếp không. Hai anh em bọn họ sẽ mở rộng quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Chị dâu vội vàng nói: “Được, chị đồng ý thay anh cả em!”

Cô ấy hiểu anh ấy nhất, tuy tài nấu nướng của anh ấy không phải đỉnh cao, nhưng anh ấy vẫn luôn có niềm đam mê đứng bếp.

Lâm Tùy Tâm gõ bàn: “Anh cả, muốn đi thì cứ đi đi, nhà máy đã đi vào quỹ đạo nên sẽ rất bận. Hơn nữa, Lâm Hoài Hạ là một đứa lười biếng, dù có bán bữa chính cũng không bắt anh làm việc từ sáng tới muộn đâu, anh có thời gian cũng có thể tới nhà máy xem xét.”

Lâm Hoài Hạ không vui: “Anh biết cái gì?”

“Hừ, nói về kế hoạch của em trước đi.”

Hina

Lâm Hoài Hạ hắng giọng: “Đại khái cũng giống lời anh hai nói, về sau vẫn phải đặt trước, mỗi ngày đặt năm bàn.”

“Thấy chưa, nói có sai đâu?”

“Hừ, để anh nói hết thì không cho anh cả nói chắc?”

Lâm Hoài Hạ, Lâm Tùy Tâm và Tưởng Đình đều nhìn anh ấy, Lâm Diên Đông nói: “Được, đúng là anh vẫn muốn làm đầu bếp, nếu không thường xuyên nấu ăn, anh sợ sau này sẽ bị thụt lùi quá nhiều.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Vậy chuyện này quyết định vậy đi.”

Xác định thời gian, bắt đầu từ thứ hai tuần sau, Quán ăn vặt nhà họ Lâm sẽ chính thức mở cửa, đồng thời bắt đầu mở đặt trước bữa chính.

Nhưng việc đặt trước bữa chính không được quảng bá ở thị trấn Liễu Giang, bởi vì giá cả bữa chính quá đắt, về cơ bản chỉ dành cho những người có tiền kia!

Để thu hút đợt khách hàng đầu tiên, Lâm Hoài Hạ đã yêu cầu siêu thị thực phẩm tươi sống đếm top mười khách hàng có mức chi tiêu cao nhất năm nay, mười khách hàng này có thể đưa gia đình đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm dùng bữa miễn phí vào bất kỳ ngày nào trong tuần tới.

Có chuyện tốt như vậy?

Sau những ồn ào hai tháng qua, ai cũng biết chủ Quán ăn vặt nhà họ Lâm là con gái út nhà họ Tô, cũng là người sở hữu nông trường Bé tươi xanh.

Đến đó ăn cơm, có phải sẽ được ăn rau củ nông trường Bé tươi xanh trồng? Có phải sẽ được ăn gia cầm nông trường Bé tươi xanh nuôi?

Lâm Hoài Hạ đưa ra câu trả lời khẳng định, chắc chắn là như vậy rồi!

Heo nuôi cũng đã lớn, cô dự định tuần sau sẽ thịt một con đãi khách.

Oa oa, bọn họ chưa được ăn thịt heo của Bé tươi xanh, phải đến nếm thử.

Đúng như kế hoạch của Lâm Hoài Hạ, đến giờ ăn sáng thứ hai, khách hàng chật kín, chuẩn bị nguyên liệu gấp đôi trước khi đóng cửa quán ăn cũng không đủ, chưa đến mười giờ đã bán hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-104.html.]

Tiễn khách ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đón khách ăn trưa.

Tô Viễn Thần được Lâm Hoài Hạ đào tạo nấu nướng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, làm việc mệt mỏi quá đi.

Lâm Hoài Hạ: “Đừng có nằm, vào bếp ngồi nghỉ ngơi tiện thể xem anh cả nấu nướng thế nào đi.”

Đối diện sân trước nhà họ Lâm là phòng ăn, bên trái là phòng bếp.

Phòng bếp mở cửa sổ lớn nhìn ra sân, lúc này một đám nhóc con háu ăn chạy tới đứng dựa vào cửa sổ nhìn vào trong bếp.

Hít hít, thơm quá đi!

“Chị Hoài Hạ, em muốn ăn thịt thịt.”

Hôm nay người nhà họ Điền cũng tới, bạn nhỏ Tử Tử đáng yêu nóng vội không thôi.

Lâm Hoài Hạ bưng một bát thịt heo chiên giòn đặt lên bàn nhỏ, theo sau là một đám trẻ con bám đuôi cô.

“Không được tranh giành, phải chia sẻ ăn cùng nhau.”

Tử Tử hiểu chuyện gật đầu: “Em sẽ chia cho bọn họ.”

Lâm Hoài Hạ xoa đầu đứa bé, ngoan quá!

Ngày mở cửa đầu tiên, không chỉ có người nhà họ Điền mà còn có cả nhà Từ Thanh Trúc và Lục Nghiễn đưa ông cụ Lục tới. Bọn họ không được tính vào năm bàn khách hôm nay.

Không cần phải nói, thức ăn hôm nay đã giành được sự ưu ái của mọi người, những vị khách kia còn chưa rời khỏi bàn đã đặt trước chỗ cho lần sau.

Lâm Hoài Hạ cười tủm tỉm nói: “Xin vui lòng xếp hàng ở quầy để đặt lịch.”

Quán ăn vặt nhà họ Lâm có vị thế đặc biệt ở thị trấn Liễu Giang, mọi người rất nhanh đã biết có rất nhiều khách hàng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn trưa.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm bán bữa chính, tuyệt vời, bọn họ cũng muốn đi ăn.

Nếu phải đặt trước, năm bàn một ngày thì không thành vấn đề, bọn họ sống ở thị trấn Liễu Giang, chẳng lẽ còn sợ bị người ngoài cướp?

Nhưng giá cả không thân thiện lắm, một bàn bắt đầu từ năm con số.

Vậy... cái giá này, hình như đúng là không ăn được rồi!

Hu hu hu~ Vẫn là giá bữa sáng phải chăng!

Sau khi quán ăn vặt nhà họ Lâm bắt đầu phục vụ bữa chính cao cấp, danh tiếng không còn giới hạn ở thị trấn Liễu Giang và trên mạng nữa mà còn trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu, nếu không phải vị trí nằm hơi xa khu trung tâm thành phố, chắc chắn sẽ là sự lựa chọn hàng đầu để mọi người đãi khách.
 
Chương 105


Cũng có nghĩa là, vì thị trấn Liễu Giang cách xa khu trung tâm thành phố nên Quán ăn vặt nhà họ Lâm nhận ít tiệc kinh doanh hơn, hầu hết vẫn là bữa tối liên hoan gia đình.

Buổi sáng đến thị trấn Liễu Giang đi dạo một vòng, câu cá trên sông Liễu Giang, hoặc dắt con lên núi bắt gà vịt, vào nông trường hái rau củ quả, chờ đến trưa ăn cơm xong mang đi. Buổi chiều lái xe trở về thành phố, còn có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút. Lịch trình trong ngày khá thoải mái, cơ thể không mệt mỏi, chơi bời vui vẻ.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm mở cửa đến ngày hai mươi hai tháng chạp là đóng cửa, mãi đến ngày mười lăm tháng giêng mới mở lại.

Các thực khách oán niệm không thôi, vốn tưởng có thể đưa cả nhà đi ăn ngon vào dịp nghỉ Tết xuân, kết quả người ta lại đóng cửa.

Ha ha ha, tự làm chủ bản thân thật tốt.

Sáng sớm ngày hai mươi ba tháng chạp, người nhà họ Lâm chuẩn bị chu đáo, đến miếu Táo quân thắp hương, tiễn Táo quân lên trời.

Ngay cả Tô Viễn Thần cũng bị gọi đến từ hôm qua.

Hôm nay là ngày lễ lớn của miếu Táo quân, trụ trì đã dậy từ năm giờ sáng để quét dọn chính điện và chờ người nhà họ Lâm đến.

Lúc ra ngoài, bà Táo vốn không thích bị người khác ôm đã nhảy vào vòng tay của Tô Viễn Thần.

“A, cho tao bế à.”

“Meo~”

Mèo con dụi dụi cằm anh ấy, khiến Tô Viễn Thần sướng đến phát điên.

“Bình thường con mèo này ăn nhiều thế mà không béo lên nhỉ?”

“Đây là giống mèo không lớn à?”

“Nhìn không giống lắm.”

Cả nhà vừa đi vừa trò chuyện, đến miếu Táo quân đã thấy trụ trì đang đứng ở cổng chờ bọn họ.

Lúc thắp hương, Lâm Hoài Hạ chợt nhận thấy mèo con nhảy lên chân tượng Táo quân, dịu dàng nhìn bọn họ.

“Ta đi đây, mọi người ở lại tốt nhé.”

Một vầng sáng trắng nõn bay ra khỏi cơ thể mèo con, nhập vào trong bức tượng.

Lâm Hoài Hạ nắm tay Tô Viễn Thần đứng bên cạnh: “Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”

Hina

“Nghe thấy gì?”

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cô không thể nói nên lời.

Anh cả và anh ba ngồi xổm ở đó đốt tiền giấy.

“Miếu Táo quân này có ông Táo, cũng có bà Táo, bọn họ là một gia đình à?”

“Chắc thế?”

“Tên bọn họ là gì?”

“Ông Táo thì anh không biết, bà Táo hình như tên là Cao Lan Anh?”

“Không phải là họ Vương à?”

“Không biết, truyền thuyết nhiều lắm, em đi hỏi trụ trì xem sao?”

Ông ba sửng sốt một chút: “Hình như mẹ Hoài Hạ cũng tên là Cao Lan Anh?”

Lâm Hoài Hạ mở to mắt, cái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-105-hoan.html.]

Bà Táo biết nhà họ Lâm làm đầu bếp cung đình, lần đầu tiên đến đã thoải mái quen thuộc như nhà mình, còn có…

Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Tô Viễn Thần, giống như nhận ra điều gì đó.

“Meo!”

Mèo con cọ xát bắp chân Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ bế nó lên, chính là một con mèo con.

Tô Viễn Thần không vui: “Ê, tên nhóc này, vừa rồi tao bế mày tới đây, sao bây giờ lại bỏ rơi tao rồi?”

Về đến nhà, Lâm Hoài Hạ chạy về phòng ngủ kiểm tra lần nữa, không gian linh điền vẫn còn đó.

Trải qua một năm phát triển, không gian linh điền đã trở thành một khu vực rộng lớn, có đầy đủ các loại trái cây, rau củ, ngũ cốc.

Lúc này cô vẫn còn hoảng nên gọi điện cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn vừa họp cuối năm xong, nhìn thấy cô gọi thì cười nghe máy.

“Hạ Hạ, nhớ anh không?”

Nghe được giọng nói của anh, Lâm Hoài Hạ thoải mái nằm trên giường.

“Ừm, em nhớ anh lắm, bao giờ anh mới đến thăm em.”

“Lát nữa anh đến ngay, để lại cơm trưa cho anh nhé!”

“Được, em chờ anh tới!”

Chị dâu đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa: “Em vừa về đã chui vào phòng, anh cả em còn tưởng tâm trạng em không tốt, bảo chị qua dỗ dành em, hoá ra là em bận gọi điện thoại cho Lục Nghiễn! Mới không gặp chút thôi đã không chịu được rồi, chị thấy là hai đứa nên lấy nhau luôn đi.”

Tô Viễn Thần đang ăn trái cây trong phòng khách lớn tiếng phản đối: “Em không đồng ý!”

Lâm Hoài Hạ cười bước ra khỏi phòng, bên ngoài sân, ánh nắng chói chang hiếm có.

“Anh không đồng ý cũng vô ích thôi!”

Chờ khi anh đến, cô sẽ hỏi anh ngay: Lục Nghiễn, chúng ta kết hôn được không?

Anh sẽ trả lời thế nào?

Lâm Tùy Tâm ít khi tốt bụng, âm thầm thông báo cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn đã lái xe ra khỏi thành phố quay đầu xe, vội vàng mua một bó hoa hồng lớn, lại chạy về nhà lấy chiếc nhẫn đặt sẵn từ trước, lập tức phóng đến thị trấn Liễu Giang.

Cũng đã mười hai giờ, cơm trưa chuẩn bị xong hết rồi mà Lục Nghiễn vẫn chưa đến.

Lâm Tùy Tâm gọi Lâm Hoài Hạ: “Ra ngoài xem Lục Nghiễn đã đến chưa.”

“Dạ.”

Lâm Hoài Hạ vừa bước ra khỏi cửa, chiếc xe quen thuộc thắng gấp một cái, dừng lại trước mặt cô.

Giữa mùa đông, Lục Nghiễn đổ mồ hôi, lấy từ ghế sau ra một bó hoa nhét vào tay cô.

Anh quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh, anh đến cầu hôn!”

Lâm Hoài Hạ nhìn tay cầm nhẫn của anh đang run rẩy, không khỏi mỉm cười!

Cô đưa tay ra: “Em đồng ý!”

Năm nay có được có mất, cũng có nhân có quả!

Ánh nắng chiếu vào hai người, hôm nay mọi thứ thật đẹp!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom