Dịch Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 103


Lục Nghiễn nằm viện nửa tháng, Lâm Hoài Hạ ở bên cạnh chăm sóc anh.

Nửa tháng sau, Lục Nghiễn theo Lâm Hoài Hạ đến thị trấn Liễu Giang ở một thời gian, đợi sức khỏe hoàn toàn tốt hơn mới bàn những chuyện khác.

Lâm Hoài Hạ chăm sóc Lục Nghiễn nửa tháng, quán ăn vặt nhà họ Lâm cũng đóng cửa nửa tháng.

Thấy cô trở lại thị trấn Liễu Giang, nhóm khách quen đều nhiệt tình chào hỏi cô.

“Hoài Hạ trở về rồi, mọi chuyện ổn chứ?”

“Mọi chuyện đều ổn, cảm ơn chú Trương đã quan tâm.”

“Ha ha ha, nếu đã ổn cả rồi thì khi nào quán ăn vặt nhà họ Lâm mới mở cửa?”

“Tạm thời hiện tại vẫn chưa mở cửa, mọi người đợi thêm một khoảng thời gian nữa nhé.”

“A, vẫn còn phải đợi một khoảng thời gian nữa sao?”

Ăn bữa sáng vô vị suốt nửa tháng trời, cuối cùng cũng đợi được bà chủ nhỏ nhà họ Lâm trở về, không ngờ vẫn phải tiếp tục đợi thêm?

Lâm Hoài Hạ tạm biệt mọi người rồi lái xe về nhà.

Nửa tháng không về, mọi việc trong nhà vẫn như cũ, các anh trai chị dâu đã chăm sóc nhà cửa rất tốt.

Lâm Hoài Hạ để Lục Nghiễn ở cạnh phòng ngủ của mình, Lục Nghiễn cười nói: “Trong xe vẫn còn rất nhiều đồ, để anh giúp em lấy.”

Lâm Hoài Hạ vội vàng nói: “Cảm ơn anh, anh ngoan ngoãn đợi trong phòng là đã giúp em nhiều lắm rồi.”

Lưu loát thu dọn đồ đạc xong, cô vào bếp xem trưa nay nên nấu món gì ngon.

Cơ thể của Lục Nghiễn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần phải ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng. Cô gọi điện thoại cho các anh trước, hỏi bọn họ có về nhà ăn cơm không.

Anh cả, chị dâu và anh hai đều sẽ về, cô quyết định thực đơn cho năm người: Cơm bí đỏ khoai lang, gà hầm nấm hương, thịt bò nướng cà rốt, canh món giò đậu nành rong biển, gan heo xào.

Đương nhiên, ngoại trừ thịt bò và gan heo, các nguyên liệu và gia vị khác đều là lấy từ không gian linh điền hoặc tự mình sản xuất trên núi.

Càng không cho phép Lục Nghiễn vào bếp, anh càng muốn đi theo cô.

Lâm Hoài Hạ vội đuổi anh ra ngoài sân, cầm một nắm hành lá rau thơm đặt trước mặt anh: “Nhặt rau giúp em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-103.html.]

“Được!”

Buổi trưa, mấy người Lâm Diên Đông trở về ăn cơm, nhìn thấy Lục Nghiễn, mọi người đều có thái độ rất tốt. Chuyện xảy ra lần trước đã khiến bọn họ thấy rõ Lục Nghiễn là một người đáng tin cậy.

Sau bữa trưa, mấy người Lâm Diên Đông phải đến nhà máy làm việc, Lâm Hoài Hạ và Lục Nghiễn thì về phòng ngủ trưa.

Hina

Bà Táo theo cô vào phòng: “Khi nào bắt đầu xây sửa miếu Táo Quân?”

Khoảng thời gian này cô bận rộn nhưng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này: “Sẽ xây dựng ngay, lát nữa cháu tìm người đến xem hiện trường, sửa chữa miếu cũng cần làm thủ tục, cháu sẽ nhanh chóng xử lý.”

Bà Táo gật đầu, vẫy đuôi một cái rồi đi ra ngoài.

Lâm Hoài Hạ ngồi ở trên giường, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, bà Táo đã ít nói hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ là do cô ra ngoài nửa tháng, không còn thân thiết với bà ấy nữa?

Hiện tại Lâm Hoài Hạ là người nổi tiếng ở thị trấn Liễu Giang, đã đóng góp rất nhiều tiền thuế và sự nổi tiếng cho bọn họ, bây giờ cô muốn quyên tiền xây sửa miếu Táo quân ở phía đông thị trấn, tuy mọi người không hiểu nhưng vẫn sẵn lòng hợp tác làm việc.

Miếu Táo quân nhanh chóng nhận được giấy phép tu sửa, ngay sau đó, công ty xây dựng đã đến bắt tay vào sửa chữa, một bên khác, những bức tượng thần cũng đang bắt đầu được tạc.

Lục Nghiễn nhờ vào quan hệ, đến chùa Quan Âm nổi tiếng trong thành phố mời một vị trụ trì, giúp đỡ Lâm Hoài Hạ rất nhiều.

Ngày mùng một tháng chạp, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mời tượng vào miếu, pháo nổ lốp bốp hơn mười phút, toàn bộ người dân thị trấn Liễu Giang đều biết.

Mọi người đến hóng chuyện mới phát hiện ra, Bồ Tát Thần dược và Thần nông cũng được thờ ở sảnh phụ của miếu Táo quân, ngoài ra còn có một vị Bồ Tát nhỏ, không biết là quản cái gì?

Lâm Hoài Hạ cũng không biết, tìm bà Táo hỏi thăm, hoá ra là người phụ trách vận chuyển.

Người giao đồ ăn à, vậy cô nhất định phải cúng bái cẩn thận, cho thêm chút hương hỏa.

Lâm Hoài Hạ dặn dò trụ trì, mỗi ngày sáng tối đều phải thắp ít nhất ba nén hương, chủ trì vội vàng xác nhận.

Sau khi miếu Táo quân mở cửa, ngày nào bà Táo cũng phải đến đó tản bộ mấy vòng, theo Lâm Hoài Hạ quan sát, vị tổ tông này thật sự rất thích.

Bước sang tháng chạp, công việc kinh doanh của Lục thị bận rộn, Lục Nghiễn không chịu rời khỏi thị trấn Liễu Giang, bị ông cụ Lục đích thân bắt về đi làm.

Lục Nghiễn đi rồi, Lâm Hoài Hạ lại rảnh rỗi, cô nghĩ nên mở cửa quán ăn vặt nhà họ Lâm, hơn nữa, cô còn dự định bán bữa chính.

Nhưng để bản thân không mệt mỏi, bữa chính cũng phải đặt trước, cô quyết định thực đơn, buổi trưa bán năm bàn cho thực khách, về nguyên tắc mỗi bàn không được quá mười người.
 
Chương 104


Lâm Hoài Hạ nghiên cứu công thức nấu ăn của nhà họ Lâm, phát hiện mình đã học được hơn hai mươi món chính trong đó, mở cửa kinh doanh hẳn là không thành vấn đề.

Lâm Hoài Hạ đến bàn bạc với anh cả, hỏi anh cả có muốn tiếp tục làm đầu bếp không. Hai anh em bọn họ sẽ mở rộng quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Chị dâu vội vàng nói: “Được, chị đồng ý thay anh cả em!”

Cô ấy hiểu anh ấy nhất, tuy tài nấu nướng của anh ấy không phải đỉnh cao, nhưng anh ấy vẫn luôn có niềm đam mê đứng bếp.

Lâm Tùy Tâm gõ bàn: “Anh cả, muốn đi thì cứ đi đi, nhà máy đã đi vào quỹ đạo nên sẽ rất bận. Hơn nữa, Lâm Hoài Hạ là một đứa lười biếng, dù có bán bữa chính cũng không bắt anh làm việc từ sáng tới muộn đâu, anh có thời gian cũng có thể tới nhà máy xem xét.”

Lâm Hoài Hạ không vui: “Anh biết cái gì?”

“Hừ, nói về kế hoạch của em trước đi.”

Hina

Lâm Hoài Hạ hắng giọng: “Đại khái cũng giống lời anh hai nói, về sau vẫn phải đặt trước, mỗi ngày đặt năm bàn.”

“Thấy chưa, nói có sai đâu?”

“Hừ, để anh nói hết thì không cho anh cả nói chắc?”

Lâm Hoài Hạ, Lâm Tùy Tâm và Tưởng Đình đều nhìn anh ấy, Lâm Diên Đông nói: “Được, đúng là anh vẫn muốn làm đầu bếp, nếu không thường xuyên nấu ăn, anh sợ sau này sẽ bị thụt lùi quá nhiều.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Vậy chuyện này quyết định vậy đi.”

Xác định thời gian, bắt đầu từ thứ hai tuần sau, Quán ăn vặt nhà họ Lâm sẽ chính thức mở cửa, đồng thời bắt đầu mở đặt trước bữa chính.

Nhưng việc đặt trước bữa chính không được quảng bá ở thị trấn Liễu Giang, bởi vì giá cả bữa chính quá đắt, về cơ bản chỉ dành cho những người có tiền kia!

Để thu hút đợt khách hàng đầu tiên, Lâm Hoài Hạ đã yêu cầu siêu thị thực phẩm tươi sống đếm top mười khách hàng có mức chi tiêu cao nhất năm nay, mười khách hàng này có thể đưa gia đình đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm dùng bữa miễn phí vào bất kỳ ngày nào trong tuần tới.

Có chuyện tốt như vậy?

Sau những ồn ào hai tháng qua, ai cũng biết chủ Quán ăn vặt nhà họ Lâm là con gái út nhà họ Tô, cũng là người sở hữu nông trường Bé tươi xanh.

Đến đó ăn cơm, có phải sẽ được ăn rau củ nông trường Bé tươi xanh trồng? Có phải sẽ được ăn gia cầm nông trường Bé tươi xanh nuôi?

Lâm Hoài Hạ đưa ra câu trả lời khẳng định, chắc chắn là như vậy rồi!

Heo nuôi cũng đã lớn, cô dự định tuần sau sẽ thịt một con đãi khách.

Oa oa, bọn họ chưa được ăn thịt heo của Bé tươi xanh, phải đến nếm thử.

Đúng như kế hoạch của Lâm Hoài Hạ, đến giờ ăn sáng thứ hai, khách hàng chật kín, chuẩn bị nguyên liệu gấp đôi trước khi đóng cửa quán ăn cũng không đủ, chưa đến mười giờ đã bán hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-104.html.]

Tiễn khách ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đón khách ăn trưa.

Tô Viễn Thần được Lâm Hoài Hạ đào tạo nấu nướng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, làm việc mệt mỏi quá đi.

Lâm Hoài Hạ: “Đừng có nằm, vào bếp ngồi nghỉ ngơi tiện thể xem anh cả nấu nướng thế nào đi.”

Đối diện sân trước nhà họ Lâm là phòng ăn, bên trái là phòng bếp.

Phòng bếp mở cửa sổ lớn nhìn ra sân, lúc này một đám nhóc con háu ăn chạy tới đứng dựa vào cửa sổ nhìn vào trong bếp.

Hít hít, thơm quá đi!

“Chị Hoài Hạ, em muốn ăn thịt thịt.”

Hôm nay người nhà họ Điền cũng tới, bạn nhỏ Tử Tử đáng yêu nóng vội không thôi.

Lâm Hoài Hạ bưng một bát thịt heo chiên giòn đặt lên bàn nhỏ, theo sau là một đám trẻ con bám đuôi cô.

“Không được tranh giành, phải chia sẻ ăn cùng nhau.”

Tử Tử hiểu chuyện gật đầu: “Em sẽ chia cho bọn họ.”

Lâm Hoài Hạ xoa đầu đứa bé, ngoan quá!

Ngày mở cửa đầu tiên, không chỉ có người nhà họ Điền mà còn có cả nhà Từ Thanh Trúc và Lục Nghiễn đưa ông cụ Lục tới. Bọn họ không được tính vào năm bàn khách hôm nay.

Không cần phải nói, thức ăn hôm nay đã giành được sự ưu ái của mọi người, những vị khách kia còn chưa rời khỏi bàn đã đặt trước chỗ cho lần sau.

Lâm Hoài Hạ cười tủm tỉm nói: “Xin vui lòng xếp hàng ở quầy để đặt lịch.”

Quán ăn vặt nhà họ Lâm có vị thế đặc biệt ở thị trấn Liễu Giang, mọi người rất nhanh đã biết có rất nhiều khách hàng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn trưa.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm bán bữa chính, tuyệt vời, bọn họ cũng muốn đi ăn.

Nếu phải đặt trước, năm bàn một ngày thì không thành vấn đề, bọn họ sống ở thị trấn Liễu Giang, chẳng lẽ còn sợ bị người ngoài cướp?

Nhưng giá cả không thân thiện lắm, một bàn bắt đầu từ năm con số.

Vậy... cái giá này, hình như đúng là không ăn được rồi!

Hu hu hu~ Vẫn là giá bữa sáng phải chăng!

Sau khi quán ăn vặt nhà họ Lâm bắt đầu phục vụ bữa chính cao cấp, danh tiếng không còn giới hạn ở thị trấn Liễu Giang và trên mạng nữa mà còn trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu, nếu không phải vị trí nằm hơi xa khu trung tâm thành phố, chắc chắn sẽ là sự lựa chọn hàng đầu để mọi người đãi khách.
 
Chương 105


Cũng có nghĩa là, vì thị trấn Liễu Giang cách xa khu trung tâm thành phố nên Quán ăn vặt nhà họ Lâm nhận ít tiệc kinh doanh hơn, hầu hết vẫn là bữa tối liên hoan gia đình.

Buổi sáng đến thị trấn Liễu Giang đi dạo một vòng, câu cá trên sông Liễu Giang, hoặc dắt con lên núi bắt gà vịt, vào nông trường hái rau củ quả, chờ đến trưa ăn cơm xong mang đi. Buổi chiều lái xe trở về thành phố, còn có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút. Lịch trình trong ngày khá thoải mái, cơ thể không mệt mỏi, chơi bời vui vẻ.

Quán ăn vặt nhà họ Lâm mở cửa đến ngày hai mươi hai tháng chạp là đóng cửa, mãi đến ngày mười lăm tháng giêng mới mở lại.

Các thực khách oán niệm không thôi, vốn tưởng có thể đưa cả nhà đi ăn ngon vào dịp nghỉ Tết xuân, kết quả người ta lại đóng cửa.

Ha ha ha, tự làm chủ bản thân thật tốt.

Sáng sớm ngày hai mươi ba tháng chạp, người nhà họ Lâm chuẩn bị chu đáo, đến miếu Táo quân thắp hương, tiễn Táo quân lên trời.

Ngay cả Tô Viễn Thần cũng bị gọi đến từ hôm qua.

Hôm nay là ngày lễ lớn của miếu Táo quân, trụ trì đã dậy từ năm giờ sáng để quét dọn chính điện và chờ người nhà họ Lâm đến.

Lúc ra ngoài, bà Táo vốn không thích bị người khác ôm đã nhảy vào vòng tay của Tô Viễn Thần.

“A, cho tao bế à.”

“Meo~”

Mèo con dụi dụi cằm anh ấy, khiến Tô Viễn Thần sướng đến phát điên.

“Bình thường con mèo này ăn nhiều thế mà không béo lên nhỉ?”

“Đây là giống mèo không lớn à?”

“Nhìn không giống lắm.”

Cả nhà vừa đi vừa trò chuyện, đến miếu Táo quân đã thấy trụ trì đang đứng ở cổng chờ bọn họ.

Lúc thắp hương, Lâm Hoài Hạ chợt nhận thấy mèo con nhảy lên chân tượng Táo quân, dịu dàng nhìn bọn họ.

“Ta đi đây, mọi người ở lại tốt nhé.”

Một vầng sáng trắng nõn bay ra khỏi cơ thể mèo con, nhập vào trong bức tượng.

Lâm Hoài Hạ nắm tay Tô Viễn Thần đứng bên cạnh: “Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”

Hina

“Nghe thấy gì?”

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cô không thể nói nên lời.

Anh cả và anh ba ngồi xổm ở đó đốt tiền giấy.

“Miếu Táo quân này có ông Táo, cũng có bà Táo, bọn họ là một gia đình à?”

“Chắc thế?”

“Tên bọn họ là gì?”

“Ông Táo thì anh không biết, bà Táo hình như tên là Cao Lan Anh?”

“Không phải là họ Vương à?”

“Không biết, truyền thuyết nhiều lắm, em đi hỏi trụ trì xem sao?”

Ông ba sửng sốt một chút: “Hình như mẹ Hoài Hạ cũng tên là Cao Lan Anh?”

Lâm Hoài Hạ mở to mắt, cái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-105-hoan.html.]

Bà Táo biết nhà họ Lâm làm đầu bếp cung đình, lần đầu tiên đến đã thoải mái quen thuộc như nhà mình, còn có…

Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Tô Viễn Thần, giống như nhận ra điều gì đó.

“Meo!”

Mèo con cọ xát bắp chân Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ bế nó lên, chính là một con mèo con.

Tô Viễn Thần không vui: “Ê, tên nhóc này, vừa rồi tao bế mày tới đây, sao bây giờ lại bỏ rơi tao rồi?”

Về đến nhà, Lâm Hoài Hạ chạy về phòng ngủ kiểm tra lần nữa, không gian linh điền vẫn còn đó.

Trải qua một năm phát triển, không gian linh điền đã trở thành một khu vực rộng lớn, có đầy đủ các loại trái cây, rau củ, ngũ cốc.

Lúc này cô vẫn còn hoảng nên gọi điện cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn vừa họp cuối năm xong, nhìn thấy cô gọi thì cười nghe máy.

“Hạ Hạ, nhớ anh không?”

Nghe được giọng nói của anh, Lâm Hoài Hạ thoải mái nằm trên giường.

“Ừm, em nhớ anh lắm, bao giờ anh mới đến thăm em.”

“Lát nữa anh đến ngay, để lại cơm trưa cho anh nhé!”

“Được, em chờ anh tới!”

Chị dâu đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa: “Em vừa về đã chui vào phòng, anh cả em còn tưởng tâm trạng em không tốt, bảo chị qua dỗ dành em, hoá ra là em bận gọi điện thoại cho Lục Nghiễn! Mới không gặp chút thôi đã không chịu được rồi, chị thấy là hai đứa nên lấy nhau luôn đi.”

Tô Viễn Thần đang ăn trái cây trong phòng khách lớn tiếng phản đối: “Em không đồng ý!”

Lâm Hoài Hạ cười bước ra khỏi phòng, bên ngoài sân, ánh nắng chói chang hiếm có.

“Anh không đồng ý cũng vô ích thôi!”

Chờ khi anh đến, cô sẽ hỏi anh ngay: Lục Nghiễn, chúng ta kết hôn được không?

Anh sẽ trả lời thế nào?

Lâm Tùy Tâm ít khi tốt bụng, âm thầm thông báo cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn đã lái xe ra khỏi thành phố quay đầu xe, vội vàng mua một bó hoa hồng lớn, lại chạy về nhà lấy chiếc nhẫn đặt sẵn từ trước, lập tức phóng đến thị trấn Liễu Giang.

Cũng đã mười hai giờ, cơm trưa chuẩn bị xong hết rồi mà Lục Nghiễn vẫn chưa đến.

Lâm Tùy Tâm gọi Lâm Hoài Hạ: “Ra ngoài xem Lục Nghiễn đã đến chưa.”

“Dạ.”

Lâm Hoài Hạ vừa bước ra khỏi cửa, chiếc xe quen thuộc thắng gấp một cái, dừng lại trước mặt cô.

Giữa mùa đông, Lục Nghiễn đổ mồ hôi, lấy từ ghế sau ra một bó hoa nhét vào tay cô.

Anh quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh, anh đến cầu hôn!”

Lâm Hoài Hạ nhìn tay cầm nhẫn của anh đang run rẩy, không khỏi mỉm cười!

Cô đưa tay ra: “Em đồng ý!”

Năm nay có được có mất, cũng có nhân có quả!

Ánh nắng chiếu vào hai người, hôm nay mọi thứ thật đẹp!
 
Chương 55


Bí đỏ chất đống trong góc nhà, đậu hà lan trồng trong vườn, hai camera như trước, quay cảnh hái và nấu cùng một lúc, không cần rườm rà quay đi quay lại một cảnh liên tục như những bà chủ A khác. 

Điền Thanh ở một bên nhìn Lâm Hoài Hạ nấu ăn: “Bảo sao hồi trước cậu cập nhật nhanh như thế.”

Lâm Hoài Hạ kiên nhẫn khuấy đều súp bí đỏ vàng: “Tớ chỉ quay video ngắn chia sẻ cuộc sống và đồ ăn bình thường thôi, không cần rườm rà rắc rối như vậy, chỉ cần nấu đồ ăn ra dáng là được.”

Video ngắn bình thường còn có thể trở nên phổ biến, đúng là may mắn.

Nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu hoài nghi, có phải bà Táo thêm bùa may mắn vào video hay không.

Thợ quay phim đứng sau ống kính, hai mắt nhìn chằm chằm món súp bí đỏ đang bốc khói trên màn hình, mùi súp bí đỏ thơm phức khiến anh ấy không thể thoát ra được.

Điền Thanh hít sâu một hơi: “Mùi này không thanh mát như cháo bí đỏ buổi sáng.”

“Đương nhiên là khác rồi, súp bí đỏ sữa đậu nành, cà rốt, bơ một ít mật ong để tăng hương, mùi vị đậm đà hơn.”

“Không cần thêm tinh bột gì đó sao?”

“Không cần, đun nhỏ lửa từ từ, canh súp đặc trộn với tinh bột sẽ không ngon.”

Lâm Hoài Hạ chậm rãi khuấy thêm năm phút, Điền Thanh nhịn không được nuốt nước miếng: “Ăn được chưa.”

“Được rồi, tắt bếp ủ trong nồi một chút.” 

Bí đỏ hấp thịt, thịt heo bỏ bì tẩm đều gia vị, xếp vào bí già rỗng ruột, hấp chín trong nồi.

Đậu hà lan tươi non được xào với bắp và tôm bóc vỏ, một loại có vị giòn, ngọt dịu, một loại có vị mặn, đậm đà.

Từng làn khói trắng từ trong nồi cơm bay ra quyện với mùi cơm cháy, cơm trong nồi đã chín.

Camera phóng to, quay chi tiết từng món một.

Bốn đĩa đồ ăn, một bát canh, xanh biếc vàng nhạt, trắng nõn, vàng óng, thịt hồng, cả bàn đầy màu sắc sống động nối liền hai mùa cuối xuân đầu hạ.

Quả thực vừa đẹp vừa ngon, Điền Thanh nhìn mà ứa nước miếng, không ngừng hỏi thợ quay phim: “Quay xong chưa? Ăn được chưa?”

Thợ quay phim cũng thèm nhưng phải cố gắng kìm nén, anh ấy là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp kia mà!

Hai phút sau, sau khi kiểm tra đoạn phim vừa quay, anh ấy mới gật gật đầu: “Có thể ăn rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-55.html.]

Còn chưa dứt lời, Điền Thanh đã lập tức dùng đũa gắp một miếng thịt hấp nhét vào miệng, nóng đến mức cô ấy phải vừa hà hơi vừa nói trời má ngon quá!

“Cậu là thục nữ, thục nữ mà nói tục thì còn ra thể thống gì?”

“Lâm Hoài Hạ, cậu đừng giả vờ với tớ, chúng ta còn lạ gì nhau nữa?” 

“Hừ, dù sao tớ cũng không nói tục.” 

Trong khi hai người đẹp tranh cãi với nhau, thợ quay phim đã ăn hết nửa bát cơm, giữa chừng còn cảm thấy đậu không dễ gắp mà chạy vào bếp lấy thìa.

Bà Táo ngồi xổm trên cây quýt, duỗi dài cổ nhỏ giọng kêu meo meo.

Lâm Hoài Hạ đang bận cãi nhau với Điền Thanh nên không nghe thấy tiếng của bà cụ.

Cơm trưa xong, đại tiểu thư Điền Thanh bị Lâm Hoài Hạ đuổi vào bếp rửa bát.

Thợ quay phim lấy máy bay không người lái đi ra ngoài quay vài cảnh phim. 

Lâm Hoài Hạ hào phóng đi vào nhà bưng ra một chậu vải.

Khỏi phải nói cũng biết vải trồng ở linh điền ngon đến mức nào.

Sau khi rửa sạch vải, cô vui vẻ ăn một quả rồi mới bóc một quả đưa vào miệng Điền Thanh.

Điền Thanh nói một câu vãi chưởng!

“Cậu lấy vải ở đâu ra thế?”

“Còn lâu mới nói cho cậu biết.”

Điền Thanh nũng nịu: “Chị ơi, em muốn ăn nữa.” 

“Muốn ăn thì tự đi mà lấy.”

Điền Thanh phát huy đôi tay nhanh nhất của mình, vội vàng hoàn thành công việc, lao tới bưng vải chạy đi, cũng không kịp lấy ghế mà trực tiếp ngồi xổm trong sân, không ngừng ăn hết quả này đến quả khác. 

Lâm Hoài Hạ chọc cô ấy: “Một ngày ăn ba trăm quả vải, đến lúc đó mặt đầy mụn thì đừng trách tớ!” 

Điền Thanh hừ cười: “Tớ vui lòng, không cần cậu quan tâm.” 
 
Chương 56


Cô ấy là phú nhị đại hàng thật giá thật, chưa từng thiếu ăn thiếu mặc bao giờ, thế mà đây còn là lần đầu tiên được ăn loại vải ngon đến thế, không biết con nhóc này lấy đâu ra nhiều trái cây thượng hạng như vậy.

Lâm Hoài Hạ xoay người đi vào trong nhà, lấy cho cô ấy một ly nước, mấy phút sau, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Hoài Hạ đi tới trước sân: “Người giao hàng đến rồi.”

Điền Thanh tò mò, cầm mấy quả vải trong tay đi theo ra ngoài.

Vẫn là hai nhân viên mặc đồ hoà thượng không nhìn rõ mặt kia, cả hai lưu loát chuyển rau củ quả xuống xe, chờ Lâm Hoài Hạ ký xong liền lên xe rời đi.

Hina

Điền Thanh đi ra, chỉ thấy bóng lưng hai người lên xe, cô ấy tò mò liếc nhìn thùng xe tải, ghét bỏ bĩu môi.

Ôi, rau củ quả chất lượng cực phẩm như thế lại được vận chuyển bằng một chiếc xe hàng rách nát, không thể chấp nhận được!

Lâm Hoài Hạ: “Đừng đứng đấy nữa, giúp tớ mang đồ vào đi.”

Điền Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu, dùng chân đá thùng vải: “Tớ muốn một thùng này.”

“Đặt trước cho cậu mà, cho cậu một thùng, thùng còn lại cậu giúp tớ mang cho Lục Nghiễn nhé.”

Cô không biết hôm nay Lục Nghiễn sẽ đến, buổi sáng còn xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, lúc anh rời đi cô cũng chưa kịp đưa trái cây cho anh.

Điền Thanh khinh thường đánh giá cô: “Cậu thích mặt mũi người ta, thấy sắc nảy ý, định dùng đồ ăn ngon nắm bắt dạ dày anh ta, tạo ấn tượng với trái tim anh ta sao?”

Nắm bắt dạ dày anh? Cô chưa từng nghĩ đến điều đó.

Nhưng cũng không phải là không thể đi theo con đường này!

Chị em bao nhiêu năm, cô ấy chỉ cần nhìn một cái là biết cô đang nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-56.html.]

He he, con nhóc này cũng biết tương tư rồi đấy!

Điền Thanh đi bộ vào nhà lấy chìa khóa xe, lái xe ra cổng, hai người cùng nhau đặt vải lên xe.

Thợ quay phim trở về, tranh thủ thời gian chỉnh sửa video, Lâm Hoài Hạ xem xong cảm thấy không có vấn đề gì, rất tốt nên đăng luôn.

Xong xuôi tất cả, Lâm Hoài Hạ hỏi Điền Thanh trả lương như thế nào?

Điền Thanh: “Cậu bây giờ không phải là làm video nghiêm túc, cho dù Phương Siêu gia nhập công ty chúng ta cũng không có việc gì làm, tớ đã bàn bạc cho anh ấy làm nhân viên tạm thời, một video ba nghìn đồng. Cậu không cần quay rườm rà, làm đến trưa là xong, anh ấy sẽ thiện chí giảm giá một chút.”

Phương Siêu là một thợ quay phim khá nổi tiếng trong ngành, anh ấy từng thực hiện những bộ phim tài liệu nổi tiếng với các đạo diễn lớn, đồng thời đảm nhận ghi hình các chương trình giải trí, giá trị bản thân hiện tại của anh ấy không hề thấp.

Phương Siêu vội vàng nói: “Tôi không cần tiền lương, chỉ cần tổng giám đốc Lâm cho tôi một ít vải là được.”

Vừa rồi lúc chỉnh sửa video, tổng giám đốc Lâm đã mang cho anh ấy một đĩa vải thiều, một người không thích ăn trái cây như anh ấy cũng ăn một lúc hết sạch đĩa vải thiều.

“Vậy không được, lát nữa tôi sẽ cho anh một ít vải, nhưng vẫn phải trả lương cho anh.”

Phương Siêu ngượng ngùng sờ sờ cổ: “Vậy tôi, có thể mua thêm của cô không?”

Lâm Hoài Hạ: “Mua giá khác, vải của tôi không rẻ.”

“Không sao, không sao, ba nghìn đồng không đủ thì tôi có thể trả thêm.”

Bạn gái anh ấy thích ăn trái cây, cho dù phải chi nhiều tiền hơn để mua trái cây cho bạn gái, anh ấy cũng rất vui lòng.

Lâm Hoài Hạ bật cười: “Yên tâm, không đắt như vậy đâu.”

Thấy Phương Siêu quay phim tốt, sau này còn tiếp tục hợp tác, Lâm Hoài Hạ cho anh ấy sáu cân vải thiều, Phương Siêu vô cùng cảm kích rời đi.

Phương Siêu là người am hiểu, học hỏi được khá nhiều kiến ​​thức từ các đạo diễn lớn trong ngành. Anh ấy biết bất cứ thứ gì có chất lượng cao đều là đồ có tiền cũng không mua được. Người ta đã chấp nhận cho bạn thì giá cả chỉ là thứ yếu, quan trọng là người ta phải sẵn lòng mới được.
 
Chương 57


Điền Thanh xách chiếc túi triệu phú của mình: “Được rồi, tớ cũng đi đây, đi giao vải thiều cho anh chàng của cậu, cần gì cứ liên lạc với tớ.”

Lâm Hoài Hạ cảnh cáo cô ấy: “Đừng nói lung tung trước mặt Lục Nghiễn.”

“Yên tâm, chị em ta thân thiết như vậy, sao có thể quay lưng với nhau chứ.”

Điền Thanh lên xe, đạp ga chạy mất.

Lâm Hoài Hạ cảm thấy có chút bất an, do dự một chút, vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Lục Nghiễn, nói với anh mình đã nhờ người đưa một thùng vải tới cho anh.

Âm thanh thông báo cài riêng cho người nào đó vang lên, Lý Soái, người đang báo cáo công việc lập tức hiểu chuyện ngậm miệng.

Lục Nghiễn cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn cũng không nhịn được mỉm cười, gửi lại biểu tượng cảm xúc Q cảm ơn cô.

“Sếp, bảy giờ tối nay tiệc sẽ bắt đầu, chúng ta…”

Lục Nghiễn ngắt lời anh ta: “Không đi, lát nữa tôi có việc bận.”

“Nhưng anh đã hứa với tổng giám đốc Hứa…”

“Lát nữa tôi gọi điện thoại xin lỗi sau!”

Quyết định của ông chủ là không thể nghi ngờ, Lý Soái nuốt lại những lời chưa kịp nói ra miệng.

Một tiếng sau là giờ tan sở cao điểm, các nhân viên tập đoàn Lục thị nhìn thấy ông chủ bề ngoài đẹp trai cuốn hút nhưng thực chất là ma vương mặt lạnh của mình đứng ở ngoài sảnh, giống như đang đợi ai đó.

Hơn nữa, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cả người toát ra cảm giác ấm áp khiến những nhân viên quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của sếp đều cảm thấy kỳ lạ.

Thế là, những nhân viên thường ngày tan làm là chạy vội trốn khỏi công ty, đều túm tụm lại, giả vờ trò chuyện, gọi điện thoại để không rời khỏi đại sảnh.

Chó săn Lý Soái, trợ lý của tổng giám đốc điên cuồng nháy mắt với bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều giả vờ không hiểu.

Vài phút sau, một chiếc BMW nhỏ màu trắng đậu trước cửa công ty, một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.

“Lục Nghiễn.”

Lục Nghiễn đi qua: “Chào cô Điền.”

Mọi người trong đại sảnh trợn tròn mắt, chẳng lẽ đây là vợ tương lai của tổng giám đốc?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-57.html.]

Điền Thanh liếc nhìn đại sảnh náo nhiệt, cười nhẹ.

Cô ấy mở cốp xe, quay người nói lớn với Lục Nghiễn: “Vải thiều Hạ Hạ cho anh, sáng nay cậu ấy chưa kịp đưa anh đã đi, cậu ấy nhớ đến anh nên nhờ tôi mang tới giúp.”

Dưới ánh mắt âm thầm hóng chuyện của đám nhân viên, khoé miệng Lục Nghiễn nhếch lên, lộ ra nụ cười: “Cảm ơn cô đã đặc biệt đi một chuyến, vừa vặn bạn tôi tặng rất nhiều rượu vang đỏ, hôm khác tôi sẽ mang đến cho Hạ Hạ để cảm ơn cô ấy.”

Điền Thanh liếc anh một cái, ra vẻ sói già vẫy đuôi?

Còn gọi người ta là Hạ Hạ ở sau lưng, có giỏi thì gọi ở trước mặt đi?

Điền Thanh xem xét quần áo trên người anh: “Anh làm nghề gì? Nghe Lâm Hoài Hạ nói anh là quản lý công ty à?”

“Ừ đúng rồi, chỉ là một quản lý nho nhỏ mà thôi.”

Hina

Các nhân viên Lục thị im lặng nhìn nhau, nho nhỏ này tương đương với một tỷ điểm sao.

Điền Thanh sờ cằm, chậc chậc, cái khí thế này nhìn chẳng giống chút nào!

Mà thôi, để Lâm Hoài Hạ tự hỏi đi! Cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Điền chứ không phải mật thám.

Hơn nữa, cũng không phải người đàn ông của mình, quan tâm làm cái gì!

Điền Thanh: “Được rồi, đồ đã giao tới, tôi đi trước.”

“Cô Điền đi thong thả.”

Lý Soái biết ông chủ của mình đang nghĩ gì, anh ta cũng biết Điền Thanh là ai.

Cũng bởi vì Điền Thanh không can thiệp vào việc kinh doanh của gia đình, chưa từng gặp Lục Nghiễn trên thương trường. Nếu là anh cả hoặc chú bác của Điền Thanh, cái tên Lục Nghiễn này nhất định sẽ như sấm bên tai.

Lý Soái bước vài bước tiến lên: “Sếp, để tôi chuyển đi.”

“Không cần, cậu lái xe của tôi qua đây.”

“Được sếp.”

Xe của Lục Nghiễn dừng trước cửa công ty, mở cốp xe ra.

Tất cả nhân viên công ty nhìn thấy ông chủ ngày thường tự phụ của mình ngồi xổm xuống, ôm chiếc thùng giấy không mấy cao cấp lên rồi bỏ vào cốp xe.

Sau đó vui vẻ lái xe rời đi!
 
Chương 58


“A a a, chó săn họ Lý, mau nói cho tôi biết Hạ Hạ kia là ai? Bổn thiếu gia muốn có tất cả thông tin của cô ấy ngay bây giờ!”

Lý Soái đẩy tên mập ra, chán ghét vỗ vỗ tay áo sơ mi vừa bị chạm vào: “Nếu anh còn gọi tôi chó săn thì tôi sẽ nói với tổng giám đốc Lục là anh muốn xum xoe cô Lâm.”

“Hơn nữa, có tổng giám đốc Lục giữ ngai vàng trên đầu, một thu ngân nhỏ bé như anh cũng dám tự xưng là thiếu gia?”

“He he, anh Lý đẹp trai, tôi nói nhầm tí anh đừng so đo, mau nói đi, Hạ Hạ kia là ai vậy? Cô ấy họ Lâm à? Bà chủ tương lai của chúng ta sao?”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Lý Soái.

Lý Soái được khen ngợi vô cùng vui vẻ, nhưng đạo đức nghề nghiệp của tổng trợ lý không cho phép, khiến anh ta phải nuốt lại lời nói ra đến đầu môi.

Lý Soái: “Chờ đi, tổng giám đốc Lục vẫn chưa theo đuổi được người ta, đến lúc đó mấy người sẽ biết.”

Nói xong Lý Soái bỏ chạy, sợ đám người dám bàn tán về sếp phía sau sẽ ngăn cản không cho anh ta rời đi.

Tên mập chửi thề một câu, trên đời này vẫn có người không thích tổng giám đốc Lục sao, đỉnh thật, quá nể!

Mọi người đều cảm thấy, nên! Nên để tổng giám đốc Lục ngậm thìa vàng nếm trải nỗi khổ của tình yêu!

Lục Nghiễn trở về nhà, người quản gia già nhìn anh lớn lên vừa liếc mắt đã nhận ra, hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, thế là cười nói: “Cậu chủ về rồi.”

Lục Nghiễn gật đầu: “Ông nội cháu đâu?”

“Ông cụ không có nhà, đến nhà họ Tô tìm ông cụ Tô đánh cờ rồi ạ.”

Lục Nghiễn mở cốp xe ôm vải vào phòng bếp, quản gia giật mình, cậu chủ kiêu ngạo của bọn họ đã bao giờ tự tay làm loại chuyện này?

“Cậu chủ, cậu để tôi mang vào cho.”

“Không cần, cháu tự làm được.”

Anh lấy vải ra khỏi thùng, rửa ráy sạch sẽ, cho vào giỏ trái cây để ráo nước.

Đứng bên bờ ao, tâm tình vui vẻ bóc một quả vải, thịt dày, trắng nõn, thanh mát ngọt ngào, chính là vải thiều cảm ơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-58.html.]

Quản gia trông thấy trái cây thì hiểu ra, chắc là cậu bạn nào đó đưa tặng.

Trước đây cũng tặng táo, quýt, rau xanh, tất cả đều có chất lượng hàng đầu.

Ông ấy đã làm việc ở nhà họ Lục hơn nửa đời người, từng mua vô số nguyên liệu thượng hạng từ khắp nơi trên thế giới, cũng từng ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng với loại đồ chất lượng tốt như thế, chỉ có thể nói là rất hiếm thấy.

Lục Nghiễn bưng vải lên lầu, không quên dặn dò: “Để vải vào tủ đồ tươi của tôi, không được lấy ra đãi khách.”

Không sai, là tủ chuyên đựng thực phẩm tươi sống của anh.

Từ khi Hoài Hạ gửi đồ ăn tươi cho anh, anh liền đi đến cửa hàng chọn một cái tủ đựng đồ tươi sống đắt tiền để trong nhà, chuyên dùng để đựng những thứ Hoài Hà đưa tới.

Anh giống như một đứa trẻ, bảo vệ đồ ăn, cực kỳ bảo vệ đồ ăn, không cho phép người khác động vào đồ của mình.

Quản gia cười đáp lại: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”

Ông cụ nhà họ Lục chơi cờ xong trở về, thấy quản gia không chào đón mình ở ngoài sân như thường lệ thì hỏi quản gia đang bận việc gì.

Một người giúp việc cho biết: “Cậu chủ trở về còn mang theo một thùng vải, quản gia đang tự mình gói vải bỏ vào tủ thực phẩm tươi sống của cậu chủ.”

Ông cụ Lữ vui vẻ chạy vào bếp, quản gia cũng vừa cất vải xong.

“Mở tủ ra cho ta xem thử.”

“Ông chủ, cậu chủ không cho…”

“Vớ vẩn, ta là ông nội nó, khổ sở vất vả nuôi nó lớn lên, ăn hai quả vải của nó thì có làm sao?”

“Hay là để tôi hỏi thử…”

“Hỏi cái con khỉ, lấy vải ra cho ta, ta muốn ăn luôn.”

“Bây giờ sắp đến giờ ăn bữa tối, hay là để đến, đến mai rồi ăn?”

Hina

“Ta muốn ăn ngay lập tức!”

Ông cụ này thật là, không thể khuyên nổi.
 
Chương 59


Lấy ra một gói vải thiều, hai mắt ông cụ sáng lên, tốt lắm, quả vải tươi, to, tròn mọng như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ngon rồi.

Ông cụ ăn hết quả này đến quả khác, vô cùng hưởng thụ chép miệng, trong lòng vui sướng không thôi.

“Ngon lắm, không tệ, lấy ra ăn tiếp!”

Lúc này nhà họ Điền đang ngồi vây quanh bàn trà, trên bàn là vải thiều vừa rửa, cả nhà vừa ăn vải vừa xem video mới hôm nay Quán ăn vặt nhà họ Lâm đăng.

Chỉ một lúc sau, thùng rác đã chứa đầy vỏ vải.

“Ha ha, Thanh Thanh mang đồ tốt về.”

“A, vải, vải đang vào mùa phải không?”

“Vải này nhìn ngon quá, để chú ăn thử!”

Điền Thanh nhường chỗ: “Chú hai, chú ngồi đi.”

Chú hai Điền thoải mái ngồi xuống, cầm một quả vải lên, thuần thục bóc đầu quả vải, vỏ vải bị bung ra.

Xem ra chính là một người ghiền ăn vải.

Chú hia Điền ăn liền bốn năm quả mới cảm thán nói: “Ngon quá! Mọng nước, thơm ngọt.”

Thím hai Điền nói tiếp: “Đúng vậy, vừa nghe tin Thanh Thanh đến nhà Hoài Hạ trở về, chúng ta còn bỏ cả cơm tối chạy qua, muốn xem xem Thanh Thanh mang món gì ngon trở về.”

“Nói thô mà thật!”

Cả nhà cười ha ha.

Gió đêm mang theo chút hơi lạnh, buổi tối ở nông thôn, mây đen mỏng bị gió thổi bay, trên bầu trời lơ lửng vài ngôi sao.

Người nhà họ Lâm đóng cửa hàng về nhà, ăn cơm tối xong cũng ngồi ăn vải thiều, trò chuyện với nhau.

“Hoài Hạ làm ăn khá tốt, tôi đến đó quan sát cả buổi sáng, thực khách tới lui không ngừng nghỉ.”

“Mặc dù Hoài Hạ chỉ bán đồ ăn sáng, số lượng không nhiều, không đa dạng, nhưng hương vị rất ngon.”

“Món bún dưa chua đó là đặc sản của bác hai chúng ta, con bé Hạ Hạ này cũng làm rất tốt.”

Vừa nhắc tới Hạ Hạ, bác ba liền hết lời khen ngợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-59.html.]

Ông ba thở dài: “Hạ Hạ rất có tài nấu ăn, nhưng thời gian học nấu ăn hơi ngắn, chưa học được nhiều món chính, không thể nuôi nổi một quán ăn.”

Bác gái ba nuốt miếng vải trong miệng xuống, nói: “Con cảm thấy Hạ Hạ làm rất tốt, cứ từng bước một như thế là được.”

“Đúng vậy, bây giờ làm ăn khó khăn, quán lớn quá cũng không tốt.”

“Diên Đông đó, làm ở khách sạn hạng sao, bây giờ cũng không ổn.”

“Tôi thấy, công việc kia của Diên Đông còn không ổn định bằng Hoài Hạ. Nếu Diên Đông thật sự từ chức thì cứ để nó về lập nghiệp nhỏ là được, nó không thích bán thịt kho, rau trộn thì mở tiệm mì, quán cơm nhỏ là được.”

Mấy người ngồi cùng nhau, càng nói càng cảm thấy hợp lý, bác cả Lâm dứt khoát lấy điện thoại di động ra gọi video cho Lâm Diên Đông.

Gọi video trong nhóm gia đình, Lâm Tùy Tâm vừa mới tăng ca về nhà cũng bị kéo vào tham gia.

Cả nhà đều lo lắng cho sự nghiệp của Lâm Diên Đông, có mỗi Lâm Tùy Tâm là dán mắt vào đống vải thiều.

Lâm Tùy Tâm hỏi liền một lúc ba câu: “Vải ở đâu vậy? Lâm Hoài Hạ cho à? Có ngon không ạ?”

“Ngon lắm, cực kỳ ngon.”

“Bác ăn không ngừng được.”

“Ôi, vải bán sáng sớm ở chợ cũng không ngọt bằng, cảm giác như chưa chín, vải Hoài Hạ cho vừa ngon, vừa chín ngọt.”

“Quan trọng là rất to, cả đời bác chưa từng ăn loại vải nào to như thế, to gần bằng một quả trứng gà ta rồi.”

“Vải này có mùi rất thơm, đặc biệt thơm mùi vải thiều.”

“Thằng hai à, ngon hơn vải năm ngoái con gửi về nhiều.”

Cha của Lâm Tùy Tâm cắm đầu vào ăn vải, vừa khen ngợi vải cháu gái tặng, vừa không quên giẫm cho con trai một phát.

Lâm Tùy Tâm không nói nên lời, không phải đang nói về công việc của anh ấy sao, sao lại nhắc đến vải rồi?

Nhưng nhìn vải trên bàn không ngừng vơi đi, hai anh em cũng phát thèm.

Lâm Tùy Tâm tắt điện thoại rồi nhắn tin cho Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ đang xem bình luận video nên không để ý.

Lâm Tùy Tâm gọi thẳng tới, Lâm Hoài Hạ vừa nhấc máy đã nghe thấy anh hai mình tru lên.

“Lâm Hoài Hạ, cái đồ vô lương tâm nhà em, có đồ tốt không nhớ tới anh hai em, em còn là con người hay không? Nhớ hồi em bảy tuổi, anh giúp em đánh nhau…”

Hina
 
Chương 60


Lâm Hoài Hạ nhức đầu: “Dừng, dừng, dừng, anh đừng lải nhải nữa, đều là lỗi của em, ngày mai em gửi chuyển phát nhanh cho anh được chưa?”

“Nhớ hồi em tám tuổi kéo tóc với bạn nữ cùng lớp kia…”

“Em gửi thêm ít gạo tơ vàng cho anh nhé? Thêm mấy cân cải ướp dầu ớt nữa.”

Lâm Tùy Tâm vụng trộm cười gian, thấy tốt thì lấy: “Ok! Nhớ sáng mai gửi luôn đấy, buổi trưa anh muốn ăn vải với cải ướp.”

Một lúc sau, Lâm Diên Đông cũng gọi tới, Lâm Hoài Hạ không đợi anh cả lên tiếng đã nói: “Sáng sớm mai sẽ gửi một thùng vải chuyển phát nhanh cho anh cả.”

“Vậy thì cảm ơn Hạ Hạ.”

Hina

Lâm Diên Đông vui vẻ cúp điện thoại, nói với cô vợ trẻ: “Hạ Hạ thật chu đáo, sau này chúng ta cũng sinh một đứa con gái nhé.”

Tưởng Đình đã gả đến nhà họ Lâm hơn một năm, cũng hiểu rất rõ ba anh em nhà họ Lâm: “Hạ Hạ phản ứng nhanh như vậy, chắc chắn là em hai cũng vừa gọi cho con bé.”

Lâm Diễm Đông cũng không ngốc, vội vàng gật đầu: “Nhất định là em hai, nó mặt dày nhất nhà mình mà! Nhưng Hạ Hạ vẫn là người chu đáo nhất!”

Lâm Hoài Hạ ngoan ngoãn chu đáo trong mắt anh cả đang biến thành chú ong mật nhỏ chăm chỉ, bận rộn trong linh điền. Chiều nay đăng một video, chỉ mới vài tiếng cô lại có thêm hai mảnh đất.

Vui vẻ!

Sáng hôm sau, cô đóng gói rau củ quả, chia làm ba phần, gửi cho anh cả, anh hai và Từ Thanh Trúc, còn đặc biệt nhắc nhở anh trai chuyển phát nhanh gửi đi càng sớm càng tốt.

Gửi chuyển phát nhanh xong về nhà thì thấy có rất nhiều thực khách đứng đợi ở cổng.

“Cuối cùng cô chủ nhỏ cũng về, chú đói bụng sôi ục ục rồi.”

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Xin lỗi mọi người, sáng nay cháu có việc phải ra ngoài, trước khi đi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, mọi người đừng vội, có thể ăn ngay thôi.”

Cô mở cổng ra, mọi người lập tức nhìn vào bảng đen.

Đáp ứng yêu cầu của mọi người ngày hôm qua, cháo hôm nay là cháo rau xanh, bánh bao cũng thay bằng bánh bao rau hẹ trứng gà, giữ lại bún dưa chua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-60.html.]

Ông Trương vỗ bụng, là người gọi món đầu tiên: “Hôm qua ăn bún dưa chua, hôm nay chú ăn cháo rau xanh, bốn cái bánh bao rau hẹ, thêm cải ướp dầu ớt nữa!”

“Được, có ngay!”

“Tôi muốn một phần bún dưa chua lớn và ba cái bánh bao mang đi!”

Đỗ Duy đến quán nhà họ Lâm ăn sáng thấy tổng giám đốc Lâm bận quá, cũng không để ý đến việc ăn uống nữa mà vội vàng giúp bưng đồ ăn lên.

Kết thúc một buổi sáng bận rộn, Lâm Hoài Hạ suy nghĩ, đã đến lúc thuê người giúp đỡ.

Mới khai trương được ba ngày, khách quen giới thiệu khách mới, hiện tại cô đã bận không ngẩng đầu lên được rồi!

Đỗ Duy đang ăn bánh bao rau hẹ trứng gà tổng giám đốc Lâm đặc biệt để lại cho mình, cảm thấy có lẽ quán ăn vặt của tổng giám đốc Lâm sẽ thành công lớn!

Buổi sáng khách khứa rời đi, Lâm Hoài Hạ một mình dọn dẹp bàn ăn, nhà bếp, rửa chén, làm xong tất cả cũng đã gần mười một giờ.

Mệt c.h.ế.t cô rồi!

Lâm Hoài Hạ nằm trên ghế sofa một lúc, mèo con nghiện net không ngừng lướt iPad nhảy lên bụng cô, dùng măng cụt nhỏ giẫm giẫm.

Bà Táo vô cùng hưng phấn: “Lượng người theo dõi của cô lại tăng lên rồi!”

Lâm Hoài Hạ kiệt sức ‘Ồ’ một tiếng.

“Cô còn ngồi đây làm gì, mau dậy suy nghĩ xem ngày mai quay gì đi.”

Lâm Hoài Hạ đẩy đẩy bà ấy: “Ra chỗ khác chơi đi, cho cháu nghỉ một chút.”

Không thể quay video, nhưng có thể thuê người phục vụ.

Lâm Hoài Hạ lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn tuyển dụng gửi vào nhóm Wechat thị trấn Liễu Giang, mời những ứng viên quan tâm đến nhà cô phỏng vấn vào lúc hai giờ chiều.

Mỗi ngày chỉ cần làm việc một buổi sáng, chính xác thì từ lúc mở cửa đến khi đóng cửa, khoảng tầm ba bốn tiếng, lương không thấp, còn bao gồm bữa sáng.

Các bà nội, mẹ chồng không có việc gì làm ở thị trấn Liễu Giang đều động tâm.
 
Chương 61


Đã có tuổi rồi nên cuộc sống không có gì đặc biệt, buổi sáng đi chợ và dọn dẹp nhà cửa, không bận việc gì khác. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, kiếm chút tiền tiêu vặt cũng tốt.

Hơn nữa, không phải chỉ là rửa bát lau bàn thôi sao, việc này căn bản không có gì khó khăn.

Bà Dịch ở phía tây thị trấn nhìn thấy tin tức, cũng không đợi đến hai giờ chiều, dù sao bà ấy cũng sắp đi chợ nông sản nên quyết định đi hỏi thăm luôn.

Lâm Hoài Hạ cũng rất ngạc nhiên, mới phát tin tuyển dụng được nửa giờ đã có người đến cửa xin việc.

“Bà ơi, bà đừng vội, hai giờ chiều rồi tới cũng được.”

Bà Dịch khoát tay: “Bà biết rồi, bà tiện đường ghé qua nên hỏi luôn xem có được hay không thôi, buổi chiều không cần đến nữa.”

Bà lão kiên quyết này thực sự khiến Lâm Hoài Hạ rất có cảm tình.

Nhìn lại một lần, tóc bà ấy uốn xoăn kiểu tây, quấn quanh đầu, quần áo gọn gàng sạch sẽ, tinh thần cả người cũng tốt.

“Bà ơi, bà tên gì, bao nhiêu tuổi ạ?”

“Bà tên Dịch Phương, sáu mươi hai tuổi, tuy hơi già nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, nếu cháu không tin thì bây giờ bà dọn dẹp phòng bếp cho cháu xem? Bà hơi mắc chứng sạch sẽ, phải dọn dẹp nhà cửa gọn gàng mới thoải mái.”

Thế thì không cần dọn dẹp ngay!

Lâm Hoài Hạ trò chuyện với bà lão một hồi, tính tình bà ấy rất tốt, lúc nói chuyện trên mặt luôn tươi cười, rất thích hợp với công việc này.

“Nếu bà không có ý kiến thì bảy giờ sáng ngày mai đến đây chúng ta thử xem sao?”

“Được, không có vấn đề, bà sẽ đến đúng giờ.” Nhận được xác nhận, bà Dịch vui vẻ rời đi.

Bà ấy đi tới cổng, không biết nghĩ gì mà lại quay lại.

Lâm Hoài Hạ: “Còn có chuyện gì sao ạ?”

“Bà đã thành công xin việc ở đây, cháu cũng nên thông báo với mọi người một tiếng chứ?”

“A, cháu sẽ gửi tin nhắn vào nhóm ngay.”

Bà Dịch hài lòng: “Vậy cô chủ nhỏ làm việc đi, bà đi trước nhé.”

Lâm Hoài Hạ cười cười, gửi một tin nhắn vào nhóm: Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã tuyển được nhân viên phục vụ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-61.html.]

Tin nhắn vừa được gửi đi, mọi người trong nhóm đã bắt đầu trả lời.

Hina

“Ai nhanh chân thế? Tôi còn định chợp mắt một lát rồi dậy đi xin việc.”

“Tôi cũng muốn biết ai lại nhanh chân như vậy.”

“A a a, tôi cũng muốn đi, làm việc nửa ngày, rất phù hợp với tôi.”

“Nghe nói đồ ăn ở quán ăn nhà họ Lâm rất ngon, sau này còn được ăn sáng miễn phí, tính mỗi tiền ăn sáng cả tháng thôi cũng đã rất nhiều tiền rồi.”

“Nghe nói sẽ tăng giá sau một tuần ăn thử?”

“Vậy ngày mai tôi phải ăn nhiều hơn.”

“Mọi người mất cơ hội rồi, là ai nhanh chân vậy?”

“Ngày mai đi xem một tí là biết ngay mà.”

Bà Dịch đi chợ về nhà, vừa mở cửa đã tức giận hét lên: “Ông già đâu, mau tới giúp tôi một tay.”

Một ông lão gầy gò từ trong nhà đi ra: “Hôm nay bà mua gì thế?”

“Có mắt mà không biết nhìn à, khoai sọ đấy! Hôm nay gặp được một người nông dân bán khoai sọ, mới đào, vừa tươi vừa rẻ, tôi mua mười cân.”

“Mua nhiều như thế làm gì? Ở nhà chỉ có hai người chúng ta, bao giờ mới ăn hết.”

“Không ăn hết thì làm thành bột gửi cho con trai.”

Đúng vậy, hai vợ chồng bọn họ đã về hưu, có một cậu con trai làm việc ở thành phố, cũng may là ở ngay thành phố Lưỡng Giang, cuối tuần có thể lái xe về nhà.

Bà Dịch rất phấn khởi: “Tôi nói ông nghe, hôm nay tôi còn tìm được việc làm.”

“Việc gì?”

“Ha ha ha, tôi thấy Quán ăn vặt nhà họ Lâm tuyển nhân viên phục vụ nên chạy đi đăng ký xin việc trước bọn họ, còn thành công được nhận nữa.”

Ông lão nhíu mày: “Bà cũng già rồi, nhà chúng ta không thiếu chút tiền này, bà đến đó làm gì?”

“Tôi thích!” Bà lão bước nhanh vào bếp lấy d.a.o gọt vỏ khoai sọ: “Tôi nghĩ rồi, dù sao buổi sáng cũng không có gì làm, buổi sáng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm làm việc g.i.ế.c thời gian, buổi chiều đi đánh mạt chược với đám ông Dương, thế là xong một ngày.”
 
Chương 62


Con cháu đều ở thành phố, có người đi làm, có người đi học, bọn họ ở nhà không có việc gì làm nên phải nghĩ cách g.i.ế.c thời gian.

“Vậy bà nghĩ cho kỹ, mệt mỏi quá thì về nhà.”

“Biết rồi, biết rồi. Ông già, vào lấy cái chậu nữa để đựng khoai môn đi.”

“Được!”

*

Giữa trưa Lâm Tùy Tâm đã nhận được chuyển phát nhanh Lâm Hoài Hạ gửi buổi sáng.

Hơn mười một giờ trưa, các thượng lưu tài chính rảnh rỗi hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, những người không muốn ra ngoài thì mở điện thoại di động đặt đồ ăn giao tới.

Lâm Tùy Tâm là người duy nhất không gia nhập nhóm hẹn ăn cơm, cũng không đặt đồ ăn.

Một phú nhị đại bên cạnh gõ gõ bàn anh ấy: “Anh Lâm, sao anh không đặt đồ ăn? Đồ ăn hôm qua em đặt ở quán kia khá ngon, anh có muốn đặt chung không?”

Lâm Tùy Tâm lắc đầu: “Không, cậu ăn thì đặt đi.”

Mọi người nhận thấy có gì đó sai sai: “Anh Lâm, sao vậy? Không ăn không uống, anh định tu tiên à?”

“Đúng đúng, hai tháng nay thành tích của anh là tốt nhất, tiền thưởng nhiều như vậy, không định ăn uống đàng hoàng chút sao?”

Hina

Tất cả mọi người đều cảm thán, đại dịch toàn cầu này đã cho chúng ta thời gian dừng lại và suy nghĩ. Ai mà biết ngày mai sẽ thế nào? Đối xử với bản thân tốt hơn chút đi.

Lâm Tùy Tâm hừ lạnh: “Tôi thèm vào đồ ăn ngoài, tôi có người giao cơm rồi.”

“Ô, yêu đương à?”

“Yêu đương cái gì? Yêu đương có kiếm được tiền không?”

Lâm Tùy Tâm phớt lờ bọn họ, mở điện thoại lên xem chuyển phát nhanh của mình đã đến đâu.

Nửa tiếng nữa giao tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trưa nay anh ấy sẽ được ăn gạo tơ vàng và cải ướp dầu ớt, còn có vải thiều ngon ngọt nữa.

Để giữa trưa được ăn cơm tơ vàng, buổi sáng trên đường đi làm anh ấy đã đến siêu thị mua một hộp cơm lớn, chuẩn bị dùng lò vi sóng của công ty nấu cơm.

Mười một giờ năm mươi phút trưa, đồ ăn ngoài mọi người đặt lần lượt giao đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-62.html.]

Điện thoại của Lâm Tùy Tâm reo lên, anh ấy vội vã chạy ra ngoài.

Anh ấy vừa đi, mọi người xung quanh bắt đầu túm tụm lại bàn tán, anh Lâm kích động như thế là có đồ ăn ngon sao?

Lâm Tùy Tâm mở bưu phẩm, ba cân cải ướp được đựng trong bình thủy tinh lớn, ở giữa là một túi trái cây lớn, ngoài quýt và táo ra còn có vải thiều, phía dưới cùng là một túi gạo.

Anh ấy nhanh chóng vo gạo, cho vào lò vi sóng nấu cơm theo hướng dẫn.

Trong lúc Lâm Tùy Tâm nấu cơm, mọi người đều nhìn vào cái thùng lớn anh ấy đặt trên bàn làm việc. Chậc chậc, không phải chỉ là cải ướp, trái cây và gạo thôi sao?

Đối với tầng lớp có thu nhập cao như bọn họ, ngày thường đi ăn ngoài, giá một bữa chắc chắn không thấp, còn lạ gì cải ướp?

Đống trái cây này, ngoài vẻ tươi mới ra còn có gì đặc biệt?

Lâm Tùy Tâm lấy ra nắm vải lớn đặt lên bàn ăn một mạch, sau đó lập tức dùng băng dính dán kín cái thùng lại, như sợ người khác sẽ lấy trộm của mình.

Phú nhị đại nói đùa: “Anh Lâm, anh làm cái gì đấy, sao em có thể ăn trộm đồ ăn của anh chứ?”

“Ai mà biết được.”

Cất kỹ đồ xong Lâm Tùy Tâm cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Phú nhị đại bị chọc tức, Lâm Tùy Tâm không kịp ngăn cản, anh ta đã nhanh tay chộp lấy một quả vải, bóc vỏ nhét vào miệng, sau đó trợn tròn hai mắt.

Vãi!

Lâm Tùy Tâm bịt ​​miệng anh ta, nhỏ giọng uy h.i.ế.p anh ta: “Tôi nói trước, giật đồ ăn thì thôi đi, cậu mà dám hé răng một lời thì liệu hồn.”

Phú nhị đại gật gật đầu: “Em hiểu, nhưng mà anh Lâm, không đòi một nửa, anh chia cho em một ít đi.”

Một quả Lâm Tùy Tâm còn không muốn cho, nhưng không còn cách nào khác: “Tí nữa tan làm đợi tôi ở bãi đậu xe!”

“Ok!”

Đã đến giờ tan làm, rất nhiều người tụ tập trong phòng trà.

“Ai gọi đồ ăn ngoài vậy? Sao mùi cơm thơm thế?”

“Cậu hy vọng gì vào đồ ăn ngoài vậy, sạch sẽ vệ sinh là may rồi.”
 
Chương 63


“Không, mấy người ngửi kỹ đi, đúng là mùi thơm của cơm mà.”

Mọi người hít hít, đúng thật?

“Ai đặt thức ăn ngoài đấy? Khai mau.”

Một cô gái chỉ vào lò vi sóng: “Hình như mùi từ lò vi sóng thì phải.”

“Cái gì?”

Còn hai phút nữa mới đến giờ hẹn, Lâm Tùy Tâm vừa ngâm nga một giai điệu vừa đi lấy cơm.

Lúc này một đống người tụ tập trước lò vi sóng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đồng hồ đếm giờ, 20 giây, 19 giây, 18 giây…

Lâm Tùy Tâm: “Mấy người đứng đây làm cái gì? Nhường đường.”

Mọi người quay lại nhìn anh ấy: “Anh Lâm, cơm anh nấu à?”

Lâm Tùy Tâm ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của gạo tơ vàng, kiêu ngạo gật đầu: “Thơm nhỉ!”

Một đám phú nhị đại quen ăn sơn hào hải vị vội vàng gật đầu.

“Tiểu Lâm à, cậu không thể ăn một mình được.” Người lên tiếng là trưởng phòng của Lâm Tùy Tâm.

“Anh Lâm, cho em trai một miếng cơm đi, năn nỉ.” Đây là đồng nghiệp cùng cấp.

“Anh Lâm, em cũng muốn!”

Ting~

Cơm chín.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Tùy Tâm mở lò vi sóng, một luồng hơi nước bay ra, hít sâu một hơi... ừm…

Mẹ nó thơm quá đi mất!

Lâm Tùy Tâm rút ra mấy tờ giấy, bưng hộp cơm nóng hổi tìm chỗ ngồi ăn.

Chẳng mấy chốc, cả đám người bưng nào là sushi Nhật Bản, bò bít tết nhập khẩu, nhất quyết đòi ngồi ăn cùng Lâm Tùy Tâm.

“Chỉ có cơm không có đồ ăn thì sao được?”

“Anh Lâm, chia sẻ với nhau đi!”

Lâm Tùy Tâm từ từ mở nắp, cải ướp dầu ớt yêu quý của anh ấy không ngon hơn đồ ăn ngoài của bọn họ sao?

Có nói thế nào thì Lâm Tùy Tâm vẫn bất động.

Một người không nhịn được nữa, cầm đũa lên gắp một miếng cải ướp.

Nhai nuốt mấy lần, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, đây chính là cải ướp trước giờ anh ta ghét bỏ sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-63.html.]

Vâng, chính là cải ướp! Sự khác biệt giữa người với người và sự khác biệt giữa người với chó, tương tự như cải ướp!

Cơm của Lâm Tùy Tâm trông rất ngon, nhưng mọi người đều biết xấu hổ, không có mặt mũi cướp miếng ăn trong bát anh ấy.

Lâm Tùy Tâm thật đáng ghét! Quá chó!

Ông chủ công ty từ bên ngoài đi vào: “Ôi, mọi người không ăn trưa à, tập trung ở đó làm gì thế.”

Mọi người nhường đường cho ông chủ.

“Cải ướp? Tôi rất thích ăn cải ướp. Tiểu Lâm, chia cho tôi một ít nhé?”

Lâm Tùy Tâm miễn cưỡng dùng đũa sạch gắp cho ông chủ hai miếng, gắp cho bản thân hai miếng rồi nhanh chóng đóng nắp bình thủy tinh lại.

Ý tứ rất rõ ràng: Quỷ ham ăn mau biến đi, ông đây không chia sẻ.

Hina

Nhưng đã bị người ta nếm thử, sao có thể giữ lại nữa?

Một bình cải ướp lớn bị ông chủ lấy đi một phần ba.

Có người cố ý nói: “Cải ướp có là gì, cơm của anh Lâm mới ngon.”

“Tiểu Lâm…”

Lâm Tùy Tâm ôm hộp cơm, không cho!

Không cho thì thôi, tiết lộ đây là gạo gì đi?

Lâm Tùy Tâm: “Cái này dễ nói, gạo tơ vàng!”

Gạo tơ vàng?

Tất cả mọi người đều lướt web lâu năm, có người lập tức phản ứng: “Màu vàng truyền thuyết?”

“Đúng vậy!”

Ông chủ sờ sờ cằm: “Gạo tơ vàng, nghe nói hai mươi nghìn một cân còn không mua được, Tiểu Lâm, bữa cơm này của cậu tiêu chuẩn cao thật đấy!”

“Hai mươi nghìn?!” Có người hét lên.

Lâm Tùy Tâm mở to mắt, chẳng phải Lâm Hoài Hạ nói bán giá mười nghìn sao? Cô lỗ thảm rồi, người bán lại trực tiếp kiếm được lợi nhuận gấp đôi!

Mọi người đều nghĩ đến túi gạo lớn của Lâm Tùy Tâm, ít nhất cũng có giá hàng trăm nghìn!

Có người rơi nước mắt trong lòng, so sánh với bản thân, tức c.h.ế.t mất!

Đừng tưởng làm tài chính là có tiền, người kiếm được nhiều tiền đều là những ông chủ cấp cao, nhân viên mới vào ngành, có thành tích trung bình, một năm được mấy trăm nghìn đã khá tốt rồi.

Cho dù có mấy trăm nghìn thì vẫn là mức thu nhập cao so với các ngành khác. Suy cho cùng, hầu hết mọi người đều có thu nhập hàng năm chưa đến một trăm nghìn đồng.

Bọn họ vất vả đến khuya, tăng ca suốt một năm mà tiền lương vẫn không mua nổi một bao gạo, ai mà chấp nhận được?
 
Chương 64


Lúc này mọi người đã nhìn Lâm Tùy Tâm bằng ánh mắt khác, Tiểu Lâm/Anh Lâm này có chút bối cảnh nha!

Phú nhị đại háo hức nhìn thùng đồ kia, anh ta cũng thèm gạo tơ vàng, thèm cải ướp, nhưng lại thèm đống vải kia hơn!

Giờ làm việc buổi chiều, phú nhị đại cứ rảnh rỗi lại dán mắt vào cái thùng dưới chân Lâm Tùy Tâm.

Đến khi tan làm, anh ta nhắm mắt theo đuôi Lâm Tùy Tâm, nịnh nọt gọi một tiếng anh.

“Anh mệt không, để em bê cho.”

Hina

“Anh lấy đồ tốt ở đâu vậy, chia sẻ link cho em đi.”

“Anh…”

Lâm Tùy Tâm: “Cậu muốn ăn vải thì im mồm.”

Phú nhị đại che miệng bày tỏ quyết tâm, anh Lâm không cho tôi nói, tôi chính là người câm.

Địa chỉ công ty của Lâm Diên Đông không tiện nhận chuyển phát nhanh tư nhân nên đồ được gửi trực tiếp đến chung cư.

Tưởng Đình vừa tan làm liền chạy về nhà, sợ bị mất đồ tốt cô em chồng tặng.

Lâm Diên Đông vừa tan làm cũng vội vàng trở về, về đến nhà cơm đã chín, cả nhà tràn ngập mùi cơm tơ vàng.

Lâm Diên Đông xắn tay áo lên: “Trong tủ lạnh còn đồ gì không? Tối nay làm hai món ngon ăn với cơm. Vải thiều đâu?”

“Vải thiều để trên bàn, nấu nhanh lên, cơm nước xong xuôi rồi ăn sau.”

Từ Thanh Trúc nhận được đồ Lâm Hoài Hạ gửi, anh ấy biết đồ tốt không nên lộ ra ngoài, giữa trưa nhận chuyển phát nhanh, đợi đến tối về nhà mới mở ra.

Việc đầu tiên anh ấy làm sau khi mở ra là nếm món cải ướp yêu thích của mình, còn vừa ăn vừa chép miệng.

Vải thiều? Anh ấy bóc một quả ném vào trong miệng!

Má ơi, ngon y như táo với quýt! Anh ấy muốn ăn một phát hết luôn!

Buổi tối, Lâm Hoài Hạ nhận được một hồng bao từ anh cả và anh hai, còn có lời cảm ơn của Từ Thanh Trúc, nói mai mốt sẽ mua cho cô một chai nước hoa Chanel.

Dẹp, cô mới không thèm nhé.

Đặt điện thoại xuống, Lâm Hoài Hạ xoay người đi vào không gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-64.html.]

Lâm Hoài Hạ không thèm xem tài khoản video của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhưng khi bước vào không gian lại phát hiện có thêm một mảnh đất nên cũng biết đã tăng thêm bao nhiêu.

Với chỗ đất này của cô, đơn vị đo lường fan hâm mộ bắt đầu từ 100.000.

Hoàn thành công việc trong linh điền, Lâm Hoài Hạ vừa ra ngoài nằm xuống là ngủ luôn.

*

Bà lão rất có động lực đi làm, sáng sớm hôm sau còn chưa đến bảy giờ, bà Dịch đã đến trước cửa quán ăn nhà họ Lâm.

Lâm Hoài Hạ vừa chuẩn bị bữa sáng xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa nên đi ra mở cửa.

Bà Dịch cười nói: “Dù sao sáng ra bà cũng dậy sớm, không có việc gì làm nên đến hơi sớm.”

Lâm Hoài Hạ mở cổng: “Cháu cũng vừa chuẩn bị xong, chúng ta ăn sáng trước đi, lát nữa là có khách tới cửa rồi.”

“Được, sáng nay bán gì thế?”

“Sáng nay có cháo bí đỏ, bánh bao đậu phụ, bún dưa chua và cải ướp dầu ớt.”

Buổi sáng bà Dịch thích ăn đồ ăn thanh nhẹ nên tự mình múc một bát cháo ăn cùng bánh bao và cải ướp, cái mùi này, thơm quá!

Bà ấy không thể giải thích thơm như thế nào, chỉ cảm thấy bí đỏ có mùi của bí đỏ, cháo có mùi của cháo, vỏ bánh bao có mùi thơm của bột mì, cải ướp có mùi sảng khoái bắt miệng.

Tóm lại, chính là rất ngon!

Ăn hết một bát cháo vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn nên thoải mái tự múc thêm bát nữa.

“Sáng mai bà phải kéo ông già qua đây ăn sáng mới được.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Người nhà nhân viên được ăn miễn phí.”

Bà Dịch nghiêm túc từ chối: “Không thể được, bà còn có con trai, con dâu, cháu trai, bao nhiêu người thân như vậy, cháu sẽ lỗ vốn mất.”

Lâm Hoài Hạ cười ha ha.

Khách hàng tới cửa, quán ăn vặt nhà họ Lâm khai trương được bao nhiêu ngày liền có rất nhiều người đến bấy nhiêu ngày, đều là khách quen.

Quen thuộc gọi món xong thì bắt đầu trò chuyện.

“Ôi, dì Dịch, không ngờ cơ hội việc làm này lại bị dì cướp mất.”
 
Chương 65


Bà Dịch ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Tất nhiên rồi, chỉ là một công việc như thế này thôi, muốn có cũng phải tranh thủ một chút.”

Trên miệng trò chuyện với mọi người, trên tay cũng không rảnh rỗi mà bận rộn bưng đồ ăn, rửa bát lau bàn, động tác vô cùng lưu loát gọn gàng.

Có bà Dịch giúp đỡ, cả buổi sáng Lâm Hoài Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, dành phần lớn thời gian đều ở trong bếp chần bún và gói bánh bao, khi rảnh rỗi cũng có thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác.

Sau một ngày thích ứng, Lâm Hoài Hạ đã quen với bà Dịch, bà Dịch cũng thích ứng tốt với cường độ làm việc ở quán ăn nhà họ Lâm, hai bên đều hài lòng, công việc cũng ổn định.

Sau khi làm xong công việc trong quán, Lâm Hoài Hạ đi đến nông trường xem xét, các loại rau xanh, bắp cải, cà chua giống trên ruộng đều phát triển rất tốt.

Những cánh đồng mạ xanh tươi bát ngát, vô cùng tươi tốt. Ước tính sau một thời gian nữa, mạ cao hơn một chút cũng chỉ nhìn thấy mạ chứ không thấy ruộng lúa.

Hina

Đỗ Duy: “Báo cáo nghiên cứu lúa tơ vàng mới nhất viện gửi tới nói giống lúa của chúng ta có khả năng kháng bệnh và sâu bệnh khá tốt.”

Lâm Hoài Hạ hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt quá, có thể không phun thì đừng phun.”

“Anh quản lý nông trường rất tốt.”

Đỗ Duy cười: “Gần đây tôi rất chú ý đến gia cầm phía sau núi, gà, vịt, ngỗng đều đã ổn định, hai ngày nữa sẽ được xuất chuồng lên núi tự kiếm ăn.”

“Heo thì sao?”

“Heo phát triển rất nhanh, đã được thả vào tuần trước. Nhân tiện, lô gà cỡ choai choai chúng ta mua đầu tiên cũng đã được thả ra.”

“Nuôi thả là một chuyện, thỉnh thoảng vẫn phải cho chúng ăn thêm.”

“Điều này tôi vẫn ghi nhớ, cám gạo, lá rau... cô đưa đến đều ném vào trại chăn nuôi cho bọn chúng ăn.”

Lâm Hoài Hạ đi dạo quanh núi, từng đàn gà con kết bạn kiếm ăn trong núi, những con heo cỡ vừa cọ m.ô.n.g vào cây đại thụ, núi rừng tràn đầy sức sống.

Cô âm thầm tính toán trong đầu, khi nào sẽ có phiên bản nâng cấp của gà nấu khoai môn, phiên bản nâng cấp của canh chua vịt củ cải, phiên bản nâng cấp của ngỗng quay, còn có thịt hấp tẩm bột, sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-65.html.]

Nuốt nước miếng, vẫn phải đợi vài tháng nữa!

Ngày tháng trôi qua, bất tri bất giác đã vào giữa hè. Chim gọi ve kêu, khe suối róc rách, núi rừng tươi tốt.

Bà Dịch hàng ngày phấn khởi bận rộn công việc, sáng nào cũng chạy từ phía tây thị trấn đến phía đông thị trấn, vận động đầy đủ, còn ăn đồ ăn ngon của quán ăn nhà họ Lâm bồi bổ cơ thể, trong vòng một vòng tháng, cả người như khác hẳn đi.

Con trai bà Dịch cuối tuần nghỉ phép về nhà thăm cha mẹ, cũng không dám tin mẹ mình càng ngày càng trẻ ra.

Sáng sớm thứ bảy mùa hè, trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, hai vợ chồng nhà họ Dịch thức dậy như thường lệ, vệ sinh cá nhân sạch sẽ chuẩn bị ra ngoài.

“Hay là gọi Dịch Thiên đi cùng?”

“Thôi khỏi, con trai hiếm khi có ngày cuối tuần, để nó ngủ đi, lát nữa tôi sẽ mang cơm về cho nó.”

“Vậy chúng ta mang hộp cơm đi.” Bà Dịch đi vào bếp lấy hộp cơm.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, đôi vợ chồng già đi đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm, sắc trời sáng rõ, ánh nắng ban mai chiếu sáng nửa bầu trời.

Lâm Hoài Hạ tươi cười chào hỏi: “Chào buổi sáng bà Dịch, ông Dịch.”

Bà Dịch: “Hoài Hạ, con trai bà về rồi, cháu gói cho nó một bát cháo và bốn cái bánh bao nhé.”

“Được, bà tự lấy đi, muốn lấy bao nhiêu cũng được, đều tính theo giá một phần cháo.”

Bà Dịch cũng không lợi dụng cô, hộp cơm lớn, bà ấy trực tiếp trả tiền hai phần cháo.

Ông Dịch ăn cùng vợ xong mới mang bữa sáng về cho con trai.

Dịch Thiên buồn ngủ tỉnh dậy chuẩn bị ăn sáng, sao anh ấy lại cảm giác cháo này có mùi vị rất ngon?

“Nhà mình đổi gạo ạ?”

“Không, mua ở ngoài đấy, con biết quán ăn vặt nhà họ Lâm không?”

Beta feature
 
Chương 66


Dịch Thiên gật đầu, mẹ anh ấy đang làm phục vụ ở quán ăn vặt nhà họ Lâm g.i.ế.c thời gian, cách đây không lâu đã gọi điện báo cho anh ấy biết.

Dịch Thiên vui vẻ ăn xong bữa sáng ngon lành, thở dài một tiếng, xoa xoa bụng: “Cha, chúng ta mua thêm để trưa ăn đi.”

“Con không mua được đâu, quán ăn nhà họ Lâm còn không có đủ bữa sáng để bán, chắc chắn không còn thừa đến trưa.”

“Kinh doanh tốt như vậy?”

“Đúng thế!”

Bây giờ cũng muộn rồi, lại là cuối tuần nên chắc đã bán hết.

Dịch Thiên không tin, trực tiếp đi bộ đến quán ăn vặt nhà họ Lâm đón mẹ mình tan làm.

Một bà lão đi phía trước Dịch Thiên vừa bước vào cổng đã hô to: “Bà chủ nhỏ, cho một phần cháo.”

“Hết rồi ạ.”

Bà cụ sốt ruột: “Thế còn bánh bao?”

“Bánh bao cũng hết rồi, chỉ còn một phần bún dưa chua thôi.”

“Vậy cho một phần bún dưa chua đi.”

Dịch Thiên đi phía sau không cần hỏi cũng biết mình xui xẻo.

Bà Dịch nhìn thấy con trai mình: “Tiểu Thiên, con tới rồi.”

Dịch Thiên cười: “Không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo, tiện thể đón mẹ tan làm.”

Bà Dịch cười, nụ cười ngọt ngào như mật.

Bà lão vừa gọi bún dưa chua: “Thằng con trai này của bà ngoan thật, hiếu thảo, còn biết tới đón bà, hơn thằng nhóc hỗn láo nhà tôi nhiều lắm.”

Bà Dịch cười ha ha: “Nào có, con bà cũng hiếu tháo mà, bận việc không về được nhưng ngày nào cũng gửi đồ cho bà đấy thôi.”

Hai bà lão đều quen biết nhau.

Bà lão cũng cười: “Bảo nó cuối tuần về cùng tôi đến quán ăn nhà họ Lâm cũng không rảnh, công việc bận rộn quá.”

“Con cái chăm chỉ làm việc là tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-66.html.]

Một nhóm ông bà già nói chuyện, nói xem con trai nhà ai hiếu thảo, con gái nhà ai quanh năm suốt tháng không về nhà lấy một lần.

Ở đây, Dịch Thiên cảm thấy thư thái, vui vẻ hạnh phúc.

Xắn tay áo giúp mẹ một số công việc, bà lão vui vẻ lắm.

Dịch Thiên rất thích quán ăn vặt nhà họ Lâm, sáng sớm hôm sau liền theo cha mẹ đến ăn sáng, ăn sáng xong cũng không vội rời đi, còn tiện tay giúp rất nhiều việc.

Để cảm ơn sự giúp đỡ của anh ấy, Lâm Hoài Hạ đặc biệt chừa lại mười cái bánh bao cho anh ấy mang đi.

Dịch Thiên khó khăn từ chối lòng tốt của bà chủ nhỏ, giúp tí việc có là gì, dù sao anh ấy cũng đang giúp mẹ một tay mà.

Lâm Hoài Hạ: “Cầm đi, đừng khách sáo với tôi.”

Dịch Thiên thực sự rất thèm bánh bao của quán ăn nhà họ Lâm, cũng muốn mang về cho vợ và con trai ăn thử.

Dịch Thiên: “Tôi nhận bánh bao, tôi sẽ trả tiền.”

Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Như vậy là khách sáo rồi.”

Hai người xô đẩy hồi lâu, cuối cùng bà Dịch vỗ bàn một cái, bắt Dịch Thiên cầm lấy bánh bao.

“Hoài Hạ, lần sau đừng làm như vậy, nhất định phải trả tiền, chúng ta một là một, hai là hai, làm ăn không phải rõ ràng.”

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Dạ được, chỉ một lần này thôi.”

Lâm Hoài Hạ nói với Dịch Thiên: “Cuối tuần sau anh có rảnh thì đến ăn sáng nhé, bắt đầu từ tuần sau quán chúng tôi sẽ bán mì lạnh, hương vị rất ngon.”

Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, rất nhiều khách hàng muốn ăn đồ lạnh, Lâm Hoài Hạ cảm thấy mì lạnh khá ngon.

Hai ngày nay cô cũng trồng rất nhiều dưa chuột, cà rốt, rau thơm, hành lá trong không gian, đây đều là những loại rau cần có để làm mì lạnh.

Hina

Ngoài ra, cô còn trồng rất nhiều ớt, phơi khô mấy chục cân, hôm nay sẽ làm dầu ớt chuẩn bị sẵn cho món mì lạnh.

Dịch Thiên nuốt nước miếng: “Vậy tuần sau tôi lại đến.”

Dịch Thiên không những đến mà còn dẫn theo cả vợ và con trai, cả gia đình lập tức bị đồ ăn ngon của quán ăn vặt nhà họ Lâm hấp dẫn, từ đó trở đi, chỉ cần cuối tuần có thời gian rảnh rỗi, bọn họ nhất định phải về nhà ăn ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Bà Dịch và ông Dịch cực kỳ vui vẻ, tiếp tục làm việc hăng say hơn ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Nhưng đó chỉ là nói trước.
 
Chương 67


Đợi đến khi mì lạnh có mặt trong thực đơn.

Mì lạnh tự làm, tỉ lệ lúa mì giữa linh điền và bên ngoài là 5:5, Lâm Hoài Hạ tự làm mì tươi, sau đó cho vào nồi luộc, luộc mấy phút lại cho vào nồi đun lại, chờ nước sôi tám chín phần thì lấy muôi có rây lọc vớt ra ngâm nước lạnh, chắt bớt nước, tráng qua dầu sôi và trộn đều, thế là mì lạnh đã sẵn sàng.

Cho một lượng mì lạnh vừa đủ vào bát mì lớn, xếp cà rốt và dưa chuột thái sợi mỏng lên trên, rắc hành lá, rau thơm, hạt vừng, rưới xì dầu, giấm và một thìa linh hồn dầu ớt.

Một bát mì lạnh tuyệt vời đầy màu sắc, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thoải mái rồi.

Khách hàng đầu tiên gọi mì lạnh, vừa lên món đã chụp chín bức ảnh liên tiếp, nhanh chóng tải lên khoảnh khắc và nhóm WeChat chia sẻ với bạn bè, sau đó đặt điện thoại xuống trộn đều bát mì, gắp một miếng ăn, má ơi, quá tuyệt!

Những người có thể đến quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn sáng hàng ngày đều là người dân địa phương, khi những bức ảnh mì lạnh được đăng lên, mọi người càng thêm tin tưởng vào đồ ăn ngon quán ăn vặt nhà họ Lâm sản xuất, nước miếng như sắp chảy lên màn hình điện thoại.

Tranh thủ thời gian, rảnh rỗi là đến quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất.

Sáng sớm hai vợ chồng bà Vương đến cửa hàng giao hàng cho khách quen, còn chưa kịp ăn sáng, vốn định ăn gì đó cho xong thì nhìn thấy ảnh mì lạnh được đăng trong nhóm, bà Vương vứt lại một câu: “Ông trông cửa hàng đi.”

Sau đó quay đầu chạy đi!

Bà ấy lái chiếc xe điện ba bánh nhanh nhất có thể, cướp lấy hai phần mì lạnh mới hài lòng trở về.

Cặp vợ chồng ngồi đối diện nhau, khá hài lòng húp mì lạnh, nhưng lượng hơi ít, không đủ ăn.

Trong bát chỉ còn chút nước sốt, bà Vương không thèm suy nghĩ, trực tiếp đến chợ nông sản mua hai đồng mì lạnh, mỗi người chia nhau một nửa, trộn với nước sốt còn lại mà ăn sạch.

Ăn xong mì lạnh với thái độ không lãng phí đồ ăn, bà Vương bĩu môi: “Cái này không hợp!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-67.html.]

Hương vị khác một trời một vực!

Bác Từ an ủi: “Ngày mai chúng ta mua bốn phần!”

“Hôm nay tin tức truyền ra, sáng mai kiểu gì cũng có người xếp hàng bên ngoài quán ăn vặt nhà họ Lâm.”

Đúng, không sai, dạo này bên ngoài quán ăn vặt nhà họ Lâm đã có khách xếp hàng, dù giá cả tăng gấp đôi so với lúc khai trương nhưng vẫn có rất nhiều người đổ xô đi mua.

Một bát cháo giá bốn đồng, bánh bao giá bốn đồng, bún gạo giá hai mươi đồng, chậm tay là hết.

“Kể cả xếp hàng cũng không giành được của chúng ta, chúng ta ở gần nhất.”

Hina

Mì lạnh ở quán ăn vặt nhà họ Lâm vừa ngon vừa đẹp, nhờ sự lan truyền chia sẻ của khách hàng nên mì lạnh của quán ăn vặt nhà họ Lâm trở nên khá nổi tiếng.

Mùa hè, sao có thể thiếu mì lạnh?

Có một ông chủ A chuyên review mì lạnh, tên là Sành ăn Lưỡng Giang, được một người bạn cũng đam mê ăn uống cho biết ở thị trấn Liễu Giang có quán bán mì lạnh rất ngon, nên đã ngồi xe tới quay video.

Gần đây anh ta đã thử không dưới hai mươi quán mì lạnh, đánh giá dựa trên ba tiêu chí: màu sắc, hương vị và mùi vị, trong lòng anh ta, quán ăn vặt nhà họ Lâm chắc chắn nằm trong top ba.

Hơn nữa, đây là đánh giá dựa trên quán ăn vặt nhà họ Lâm không tiết kiệm chi phí, hiệu suất.

Dù sao một phần mì lạnh có giá tới hai mươi đồng, một mức giá mà các danh lam thắng cảnh cũng không dám bán.

Nếu chi phí, hiệu suất thấp hơn một chút, chắc chắn sẽ đứng đầu top mì lạnh.

Sau khi quay video, anh ta đứng bên ngoài quán ăn vặt nhà họ Lâm, tổng kết trước camera: “Mì lạnh dai mịn, món ăn kèm tươi ngon, nước sốt có hương vị tuyệt vời, nhưng tuyệt vời nhất là dầu ớt, chính là linh hồn của bát mì lạnh này. Ngoại trừ giá hơi đắt một chút thì không có gì sai cả.”
 
Chương 68


Anh ta quay xong video chuẩn bị rời đi, người bạn sành ăn của anh ta bảo anh ta đừng vội, dạo chơi một ngày đã, sáng mai đến ăn sáng rồi hẵng đi.

“Sao vậy? Còn có món mì lạnh ngon hơn à?”

“Không phải mì lạnh, ngày mai cậu tới ăn là biết.”

Mì lạnh quá ngon, vừa rồi anh ta không nhịn được gọi những hai phần, bụng ăn no mây mẩy, muốn ăn cháo và bánh bao của quán ăn vặt nhà họ Lâm thì phải chờ đến ngày mai.

“Thật đấy, mỗi một món ăn ở quán ăn vặt nhà họ Lâm đều là đặc sản đấy.”

“Cậu nói vậy thì tôi phải ăn thử rồi.”

Ngày hôm sau, hai người không mang theo máy ảnh, đặc biệt đến quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn sáng.

Dù rất muốn gọi mì lạnh nhưng vẫn kìm nén gọi cháo và bánh bao.

Món phục vụ hôm nay là cháo rau xanh được thực khách rất ưa chuộng, cháo lên bàn chỉ hơi nóng, húp một ngụm liền có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng, không nhịn được mà húp thêm một ngụm nữa.

“Bà chủ, thêm một bát cháo nữa.”

“Đợi chút!”

Người bạn nháy mắt với anh ta: “Thấy chưa!”

Anh ta gật đầu khẳng định: “Quá tuyệt! Sao một cửa hàng thần tiên như vậy lại không mở trong thành phố nhỉ?”

“Hừ, lúc vào cậu không nhìn biển hiệu à? Đây là quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng trên mạng hồi đầu năm đấy! Bà chủ nhỏ còn kinh doanh một nông trường, tôi thấy người ta mở cửa hàng không phải vì tiền đâu.”

Nếu không thì sao chỉ bán mỗi bữa sáng, còn có giới hạn nữa!

Lâm Hoài Hạ đang bận rộn trong bếp, không hề hay biết tình huống này, vài ngày sau tài khoản Sành ăn Lưỡng Giang đăng video review này lên, cảnh quay cuối cùng của video dừng lại ở tấm bảng hiệu cổ kính của quán ăn vặt nhà họ Lâm, thu hút rất nhiều sự chú ý của cư dân mạng.

“Tôi là fan cứng của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhà này đang dựa hơi để nổi tiếng à?”

“Cửa hàng ở đâu thế? Tôi đến ăn thử.”

“Mì lạnh này nhìn ngon đấy, nhưng năm sao? Không có chỗ cải tiến à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-68.html.]

“Tôi biết quán này, nằm ở Liễu Giang cổ trấn.”

“He he, tôi ăn thử rồi, cũng có kết luận như ông chủ A, ngoài đắt ra thì không có gì phải bàn.”

“Thế có phải là dựa hơi độ hot của Màu vàng truyền thuyết không?”

Hina

Sành ăn Lưỡng Giang trơ mắt nhìn video của mình ngày càng nổi tiếng, từ từ leo lên cuối bảng xếp hạng phổ biến, anh ta kích động từ trên ghế nhảy dựng lên.

Anh ta nhanh chóng trả lời bình luận có nhiều lượt thích nhất: Nghe bạn bè ở thị trấn Liễu Giang giới thiệu, đúng là Quán ăn vặt nhà họ Lâm mọi người biết đến kia!

Những người hâm mộ Quán ăn vặt nhà họ Lâm vừa buồn vừa tức giận, bà chủ A không đăng video hay tương tác thì thôi đi, lại còn để bọn họ hóng tin của Quán ăn vặt nhà họ Lâm từ ông/bà chủ A khác.

“Mở quán thì mở quán, sao không nói một tiếng? Có ai mắng cô lãng phí tiền bạc đâu!”

Bình luận này trên tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm, được mọi người điên cuồng thả cảm xúc!

Mèo con nghiện net nhìn thấy liền chạy đi tìm Lâm Hoài Hạ: “Các fan của cô tức giận rồi!”

“Hả? Tức giận? Sao lại tức giận? Cháu có làm gì đâu.”

Điền Thanh gọi điện tới: “Cậu nghĩ xem đã bao lâu rồi chưa cập nhật video mới? Fan hâm mộ có chút ý kiến là bình thường thôi.”

Lâm Hoài Hạ cảm thấy có chút áy náy: “Tại tớ bận mà.”

“Bớt nói nhảm, lát nữa tớ đưa Phương Siêu tới đấy, cậu quay một video làm mì lạnh cho fan bớt giận đi.”

“Được, được, được, cậu tới đi!”

Phương Siêu biết tổng giám đốc Lâm muốn quay video thì lập tức cầm túi đựng máy ảnh đi, trên đường đi còn không quên kiểm tra số dư trong ví WeChat của mình.

Hôm nay nhất định phải mua thêm vải thiều.

Khi Điền Thanh và Phương Siêu đến thị trấn Liễu Giang thì đã là buổi trưa.

Lâm Hoài Hạ: “Hôm nay không quay ngoại cảnh, chỉ cần một đoạn video làm mì lạnh thôi, quay xong chúng ta sẽ ăn trưa.”

Phương Siêu gật đầu, nhanh chóng khởi động máy, chuẩn bị bắt đầu quay.
 
Chương 69


Các bước làm mì lạnh rất bình thường, quan trọng nhất là phải nắm bắt được gia vị, sử dụng nguyên liệu chất lượng cao, tất cả đều đạt tiêu chuẩn thì món mì lạnh sẽ không có gì để chê.

Đây là lần thứ hai Phương Siêu quay video cho Quán ăn vặt nhà họ Lâm, ấn tượng chung của anh ấy là tổng giám đốc Lâm này có cách làm những món ăn bình thường trở nên ngon miệng.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Làm xong mì lạnh, Điền Thanh ở một bên cầm đũa nhìn chằm chằm.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Điền Thanh, Phương Siêu kiểm tra toàn bộ cảnh quay, gật đầu: “Đủ tài liệu rồi.”

Điền Thanh không nói hai lời, trực tiếp lấy đi món mì lạnh vừa quay, bưng bát đứng đấy ăn.

Phương Siêu cũng thèm, đáng thương nhìn Lâm Hoài Hạ.

Lâm Hoài Hạ cười, ánh mắt của anh ấy là khen ngợi tay nghề của đầu bếp.

“Đợi chút, tôi làm cho anh một bát lớn.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”

Điền Thanh ăn xong một bát, vẫn muốn ăn tiếp nhưng bị Lâm Hoài Hạ cản lại.

“Chờ lát nữa tớ trộn nguyên liệu, gói mì lạnh riêng cho cậu mang về nhà ăn tối!”

“Cảm ơn chị em, ôm một cái!”

Lâm Hoài Hạ ghét bỏ đẩy cô ấy ra: “Người cậu toàn mồ hôi bẩn, đừng có ôm tớ.”

Điền Thanh dậm chân, rất đáng yêu: “Tớ là tiểu tiên nữ thơm tho, cậu còn dám nói tớ hôi, tớ sẽ không mang đồ cho Lục Nghiên của cậu nữa.”

Khoảng thời gian này, Lục Nghiễn đi công tác nước ngoài, nghe nói hai ngày này sẽ về, cô vẫn không biết anh đã về chưa.

“Phì, ai bảo anh ấy là của tớ! Không cần mang cho anh ấy, anh ấy không ở thành phố Lưỡng Giang.”

“Ê, nhìn giọng điệu này của cậu đi, cãi à?”

“Cãi cái đầu cậu, tớ ăn ngay nói thật.”

Hai người vừa thấy mặt liền ríu rít nói mãi không hết chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-69.html.]

Buổi chiều, Phương Siêu tới nhà biên tập video, Lâm Hoài Hạ rửa cho anh ấy một chậu vải thiều lớn.

“Ăn thoải mái nhé!”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”

Lâm Hoài Hạ và Điền Thanh ở trước sân bật điều hòa không khí, không có chút hình tượng nằm trên sofa, vừa ăn vải vừa trò chuyện.

“Rau cậu trồng ăn được chưa.”

“Rau xanh vẫn non, bắp cải chắc cũng sắp chín rồi, cà chua bi cũng đang nở hoa.”

Hina

“Cậu đăng ký thương hiệu thực phẩm tươi sống chưa?”

“Đăng ký rồi, tên là ‘Bé tươi xanh’, đáng yêu không.”

“Ha ha, tên hay lắm, cậu định bán thế nào?”

“Đỗ Duy đang liên hệ, sau khi thực phẩm bổ sung rau xanh được gửi đi thử nghiệm, rất nhiều siêu thị lớn đã liên hệ với tớ, nhưng cậu biết đấy, số lượng ít, chỉ bán sản phẩm chất lượng cao, những hợp đồng các siêu thị đó đưa ra đều không phù hợp với tớ.”

Điền Thanh gật đầu: “Cậu bán những loại rau đó thì không cần lo lắng, cứ cẩn thận lựa chọn thật kỹ, chờ rau chín nhớ báo cho tớ biết ngay, tớ dẫn cả nhà đến hái.”

“Được, lâu rồi không gặp gia đình cậu, bây giờ thời tiết nóng bức, đưa bọn họ đến thị trấn Liễu Giang ở lại hai ngày cho mát mẻ, tiện thể nếm thử tay nghề của tớ.”

“Ok!”

Đỗ Duy nói với cô, lô gà choai choai cỡ một trăm con đã nuôi được mấy tháng, thịt mềm, vừa lúc nấu, bây giờ có thể ăn ngay.

Cô rất mong chờ hương vị của đợt gà này.

Sau khi video mì lạnh được đăng tải, những fan hâm mộ theo dõi Quán ăn vặt nhà họ Lâm lập tức dán mắt vào màn hình, nước miếng chảy đầy đất.

Hu hu, cảnh quay cận cảnh này muốn g.i.ế.c người à.

Sành ăn Lưỡng Giang đã lưu Quán ăn vặt nhà họ Lâm vào mục yêu thích, vừa thèm chảy nước miếng vừa bình luận.

Không giống những cư dân mạng ăn mì trực tuyến khác, anh ta đã được ăn mì lạnh trực tiếp ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Xem đi xem lại video, nhớ lại mùi vị lúc đó, đúng là không thể chịu nổi. Anh ta vội vàng gửi tin nhắn cho người bạn đam mê ẩm thực của mình, hẹn ngày mai đi ăn ở thị trấn Liễu Giang tiếp.

Điền Thanh gói một phần lớn mì lạnh và nước sốt về nhà, cả nhà vừa húp mì lạnh vừa xem video. Cảm giác thỏa mãn đó, cả đời này không có gì hơn thế.
 
Chương 70


Điền Thanh đắc ý đến mức dùng điện thoại quay video, còn chụp ảnh mình đang ăn mì lạnh đăng lên trang cá nhân, kèm câu: “Cùng ăn mì lạnh của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nào!”

Bình luận lập tức hiện lên:

Thím hai: Đến thị trấn Liễu Giang à?

Chú hai: Phần chú một miếng, đợi chút chú tới ngay.

Anh họ: Cả anh nữa.



Điền Thanh đặt điện thoại xuống, lập tức hối hận vì sự đắc ý của mình.

Có hối hận cũng đã muộn, cô ấy vội vàng bổ sung thêm cho mình nửa bát nữa.

Phương Siêu một lần nữa trở thành thợ quay phim miễn phí, vừa bóc vải cho bạn gái vừa hưởng thụ những nụ hôn và cái ôm, trên mặt cười đến sắp tê liệt.

Bà Táo trong phòng kích động nhảy cẫng lên: “A a a, fan lại tăng lên rồi.”

Lâm Hoài Hạ cũng nhìn thấy, bởi vì không gian của cô lại có thêm hai mảnh đất, cô đã có hai mảnh làm trắng dưỡng da.

Hina

Nhanh chóng trồng khoai trên mảnh đất này.

Mảnh làm trắng dưỡng da trước đó cô

trồng nấm tuyết dại, đã lấy ra một ít phơi khô, dạo này quán ăn bận rộn nên cô chưa có thời gian ăn thử.

“Ngày mai hầm một nồi ăn thử xem.”

Sáng hôm sau, vừa rời giường cô đã cho nấm tuyết ngâm sẵn vào nồi hầm, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị bánh bao, mì lạnh, bún gạo bán ăn sáng.

Còn chưa đến giờ mở cửa, đã có rất nhiều người xếp hàng ngoài cổng. Bà Dịch vào nhà bằng cửa sau.

Bà Dịch: “Ôi, ngoài cổng nhà chúng ta đã có hơn hai mươi người xếp hàng rồi, còn có bao nhiêu rất gương mặt mới.”

Lâm Hoài Hạ suy nghĩ: “Có lẽ là người hôm qua xem video, đặc biệt tới đây ăn mì lạnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-70.html.]

Bà Dịch nhìn lướt qua số lượng mì lạnh: “Vậy chắc mì lạnh của chúng ta không đủ bán rồi.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Không chỉ mì lạnh, đồ ăn nhà ta có bao giờ đủ bán đâu.”

“Ha ha ha, cũng phải nhỉ.”

Đến giờ mở cửa, cổng vừa mở, một đám người ùa vào trong, còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu gọi món.

“Bà chủ, cho một bát mì lạnh, phần lớn.”

“Tôi muốn hai bát mì lạnh.”

Một thanh niên hét lớn: “Tôi muốn năm phần, đóng gói mang đi.”

Một nhóm ông bà già không chịu: “Các người còn có đạo đức công cộng không? Ai cũng như cậu, đóng gói mang đi thì những người đến xếp hàng từ sáng sớm như chúng tôi ăn cái gì?”

“Đúng vậy, giới trẻ ngày nay thật vô lý!”

“Con nhà ai đấy, cha mẹ không biết dạy con à?”

Thanh niên bị một nhóm ông bà mắng đến mức không dám lên tiếng, Lâm Hoài Hạ vui vẻ nói nhanh: “Mì lạnh nhà chúng tôi không đủ bán, từ hôm nay trở đi, mua về nhiều nhất chỉ một phần, xin mọi người hiểu cho.”

“Đúng vậy, bà chủ nhỏ nói hay lắm.”

Từng bát mì lạnh, cháo, bún, bánh bao được dọn lên bàn, mọi người vùi đầu ăn uống chăm chỉ, ăn xong vẫn chưa hài lòng, vội vàng gọi thêm một phần nữa.

Người đến sau cũng không dám gọi mang đi, nếu không sẽ bị người đến sau không ăn được ghét bỏ bàn tán.

Video ngày càng thu hút người hâm mộ, có người ăn mì lạnh của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, tiện tay chụp ảnh đăng lên mạng, ngoại hình của Lâm Hoài Hạ cũng bị lộ ra, cũng khiến rất nhiều người hâm mộ bàn tán.

Cứ tưởng blogger chỉ lộ tay không xinh đẹp, ai ngờ lại là một tiểu tiên nữ.

Có fan bình luận trêu chọc: Cái tên Quán ăn vặt nhà họ Lâm chẳng đặc biệt chút nào, gọi thẳng Quán ăn của tiên nữ có phải là chính xác hơn không.

Có người hâm mộ địa phương ở thị trấn Liễu Giang phản đối: Đừng nói lung tung, tổ tiên nhà họ Lâm làm đầu bếp cung đình, bảng hiệu này là do tổ tiên truyền lại.

Sau sự kiện Màu vàng truyền thuyết, Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại trở nên nổi tiếng, mặc dù không dám động đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhưng dựa hơi hot một chút cũng không có vấn đề gì mà.

Chỉ sau vài ngày, nhiều video ẩm thực liên quan đến mì lạnh xuất hiện khắp nơi trên nền tảng, Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã tạo ra một xu hướng khác.
 
Chương 71


Sau khi Lâm Hoài Hạ trở nên nổi tiếng, mọi người nhớ mãi không quên món dầu ớt mê người, nhiều cư dân mạng đã bình luận yêu cầu cô bán dầu ớt, Lâm Hoài Hạ cảm thấy việc kinh doanh này không tệ.

Trực tiếp gọi điện cho bác ba, hỏi bác ba có muốn mở cửa hàng bán dầu ớt online không?

Hina

“Dầu ớt là công thức truyền thống nhà chúng ta, nhưng loại ớt cháu dùng hơi khác một chút, cháu có thể cung cấp cho bác ba.”

Bác ba không đồng ý ngay mà hỏi ý kiến cha và con trai.

Lâm Tùy Tâm cảm thấy việc kinh doanh này rất tốt, nhưng muốn chia cổ phần cho Lâm Hoài Hạ.

Ông ba cảm thấy cháu trai mình nói đúng: “Phải chia!”

Lâm Hoài Hạ không muốn.

Lâm Tùy Tâm nói thẳng: “Em phải biết rõ hơn ai hết, dầu ớt của em thơm hơn chủ yếu là do loại ớt em dùng ngon hơn. Em nắm giữ con đường sản xuất ớt chính là nắm giữ cốt lõi của việc kiếm tiền. Hơn nữa em là người quản lý bảng hiệu quán ăn nhà họ Lâm, chia cho em một chút chẳng có vấn đề gì.”

Ông ba đưa ra quyết định cuối cùng: “Cứ quyết định vậy đi, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.”

Chuyện đã đến nước này, Lâm Hoài Hạ cũng không còn lời nào từ chối.

Lâm Hoài Hạ: “Nếu đã quyết định mở cửa hàng online mà chỉ bán dầu ớt thì hơi lãng phí, bán cả thịt kho nhà bác cả đi.”

Lâm Tùy Tâm sờ cằm: “Anh thấy cũng được, thịt kho là đồ ăn liền, đóng gói gửi chuyển phát nhanh cũng tiện.”

Lâm Diên Đông: “Vậy chúng ta có cần mở nhà máy không?”

Lâm Tùy Tâm: “Mới đầu không cần làm gian hàng lớn như vậy, khi nào ổn định rồi nói chuyện nhà máy sau.”

Cuộc gọi video kéo dài một tiếng, cả nhà thống nhất Lâm Tùy Tâm sẽ xử lý mọi giấy tờ, hợp đồng mở cửa hàng, vợ chồng Lâm Diên Đông cuối tuần được nghỉ sẽ về nhà giúp gia đình chuẩn bị ớt dầu và thịt kho. Lâm Hoài Hạ chịu trách nhiệm quản lý tài khoản, kiểm tra tình hình và đăng video quảng cáo cửa hàng trực tuyến.

Ba anh em không ai là người lề mề, Lâm Tùy Tâm nhanh chóng có được các giấy tờ cần thiết, ba anh em về quê một chuyến, sau khi ký hợp đồng, cửa hàng online của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã được khai trương.

Ba ngày sau đó, Lâm Hoài Hạ đăng một đoạn video quay mọi thứ sử dụng dầu ớt, bao gồm cà tím hấp sốt cay, salad trộn, đậu đũa sốt cay, miến trộn, gỏi dưa chuột… tổng cộng là 12 món.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-71.html.]

Phía dưới khu vực bình luận có link dẫn trực tiếp đến cửa hàng online, kèm theo bình luận: Tôi làm dầu ớt, bạn làm đồ ăn! Có dám hay không!

Một nghìn phần dầu ớt miễn phí, ai đến trước có trước.

Không giành đồ miễn phí thì đúng là kẻ ngốc.

Với lượng fan hiện tại của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, chỉ trong vòng mười phút sau khi gắn link, cả nghìn suất dầu ớt đã hết hàng.

“Ha ha, cướp được rồi, cướp được rồi.”

“Tôi là người cùng thành phố, chắc sáng mai sẽ tới được, lát nữa đi siêu thị mua thức ăn chuẩn bị.”

“Ai da ai da, không thể chờ đợi được nữa.”

“Chết tiệt, chậm mất một giây.”

“Bổn cô nương không thiếu tiền, mua luôn mười chai.”

“Phú bà lầu trên có l.i.ế.m nắp chai không? Nếu không thì cho tôi cái nắp được không? Hu hu~”

“Ha ha ha, một chai dầu ớt giá năm mươi đồng, cũng không quá đắt!”

“Chỉ có tôi hoả nhãn kim tinh nhìn thấy năm mươi đồng là giảm giá 50% à?”

“Giá gốc một trăm? Mèo trợn tròn mắt jpg.”

“Đỉnh thật, tôi quá đỉnh.”

Các đồng nghiệp và nhà quảng cáo vẫn luôn chú ý đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm từ khi nổi tiếng đều bày tỏ cảm xúc giống nhau: Quả là thế!

Nhìn xem, làm gì có người không ham tiền?

Không nhận quảng cáo, người ta tự mở cửa hàng online.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom