Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Phượng Nghịch Thiên Hạ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 20: Hồng phát tựa hỏa diễm (8)


Trước kia thời điểmnàng ra đời, Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ đem Thanh Hà quận phong tặngcho Bắc Nguyệt quận chúa. Khi đó mỗi người trong nước đều nói Bắc Nguyệt quận chúa là hài tử giàu nhất Nam Dực quốc, cả Thái tử cũng không sánhnổi.

Sau khi Trưởng công chúa qua đời, thuế của Mật Dương hòa cùng Thanh Hà quận tất cả đều thuộc về Hoàng Bắc Nguyệt, nàng phải rấtgiàu có mới đúng, vậy mà hiện tại tất cả gia sản cũng chỉ còn lại vàiđồng tệ cùng thiết tệ!

Trước kia nàng tuổi còn nhỏ, sổ sách thu thuế những thứ đồ này tự nhiên là không hiểu cho nên việc đó liềngiao cho Phò mã Tiêu Viễn Trình quản lý.

Tiêu Viễn Trình làgã võ phu, đối với việc quản lý nào có hứng thú. Cũng vì vậy mấy vị dinương liền mỗi tối đưa đẩy mấy câu hắn liền đem Mật Dương hòa giao choTuyết di nương quản lý, Thanh Hà quận giao cho Cầm di nương quản lý.

Hai nữ nhân này từ khi quản lý nguồn thuế khổng lồ như vậy liền trở thànhdi nương phong quang nhất Nam Dực quốc, đi đến đâu đều tiền hô hậu ủng,xuất thủ hào phóng, thương gia đều coi hai người là khách quý mà đốiđãi, không ít trong chính thất phu nhân trong các gia tộc khác đều đỏmắt ghen tị!

” Hừ, cầm tiền của ta còn dám lớn lối như vậy! ”

Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nàng ngay cả tiền mua thuốccũng không có, còn đám người Cầm di nương vừa ra tay chính là mấy trămngàn kim tệ để mua nữ trang.

” Kỳ thực Nhị tiểu thư thiên phú cũng không phải là loại ghê gớm gì, đều là Tuyết di nương dùng mộtkhoản tiền lớn mua đan dược cho Nhị tiểu thư Trúc Cơ. Khoản tiền này rất lớn, chiếm phần lớn tiền thuế thu được nên Tuyết di nương bình thườngcũng không có xuất thủ hào phóng như Cầm di nương. ”

BộiHương thao thao bất tuyệt. Hừ, ai bảo Cầm di nương không sinh một đứacon trai có thiên phú Triệu hoán sư chứ? Đại thiếu gia cho dù võ đạolợi hại đến đâu cũng không so được với Triệu hoán sư a!

” Mười lăm tuổi trở thành Tam Tinh Triệu hoán sư, cũng không tệ lắm. ” Nam Dực quốc cao thủ đều tầm như vậy cả.

Mười lăm, mười sáu tuổi trở thành Tam Tinh Triệu hoán sư, sau này khi hành tẩu giang hồ cũng có lợi hơn.

Mà người tên là Trầm Viêm kia cũng đột phá Tam Tinh lúc mười lăm tuổi,hiện tại đã là Lục Tinh Triệu hoán sư, đi tới chỗ nào cũng đều đượcngười người tôn kính.

Đương nhiên, tiền đề chính là không gặp phải cấp bậc biến thái như Hoàng Bắc Nguyệt.

” Nhị tiểu thư thực lực rất tốt, lão gia cùng lão gia tử đều rất yêuthương nàng. Tam tiểu thư nếu muốn đoạt lại quyền sở hữu nơi này e rằngphải động thủ đối với phe cánh của Tuyết di nương trước. ” Bội Hươngchân thành nói.

” Ta chỉ hỏi một chút về sự việc thu nhậpthuế mà thôi, chưa từng nói muốn đoạt lại quyền sở hữu nơi này. ” HoàngBắc Nguyệt mỉm cười để đũa xuống.

Bội Hương trong lòng một trận thất vọng: ” Tam tiểu thư, như vậy….. ”

” Hiện tại không nắm giữ không có nghĩa là sau này cũng không nắm giữ.Ngươi đã lựa chọn đi theo ta thì về sau ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. ”

” Ân, nô tỳ nhất định trung thành tuyệt đối với Tam tiểu thư! ”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, liền hỏi: ” Tháng 15 này Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa trở lại có đúng không? ”

Bội hương cười nói: ” Ân, chỉ cần Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa trở lại nhất định sẽ mời Tam tiểu thư tiến cung! ”

Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa chỗ dựa vững chắc của Tam tiểu thư. Đến lúcđó, Tiêu Gia Lão gia tử có tự thân xuất mã cũng vô ích!

Kỳthực Hoàng Bắc Nguyệt hỏi tin tức của Thái hậu cũng không phải là tìmchỗ dựa vững chắc trợ giúp nàng đoạt lại gia nghiệp. Nàng chỉ đơn thuầnmuốn đòi lại công đạo cho Hoàng Bắc Nguyệt đã chết thôi.

Hơnnữa, nàng cảm thấy cái chết của Huệ Văn Trưởng công chúa vô cùng mờ ám.Trưởng công chúa thân thể luôn khỏe mạnh, tính tình ôn hòa, hào hoaphong nhã lại đột nhiên mắc phải trọng bệnh rồi chết.

Chiếm lấy thân thể Hoàng Bắc Nguyệt, có một số việc nàng nhất định phải giúp Hoàng Băc Nguyệt điều tra rõ ràng.
 
Chương 21: Hồng phát tựa hỏa diễm (9)


Đuổi Bội Hương đi,Hoàng Bắc Nguyệt đi tới gian sau thì phát hiện Đông Lăng giẫy giụa muốnngồi dậy, nàng vội vã đi qua đè nàng nằm xuống.

” Đừng lộn xộn. ”

” Tiểu thư, ta nghe thấy thanh âm của Bội Hương, nàng có phải hay không lại đến khi dễ người? ”

Đông Lăng mặc dù đang ngủ cũng vẫn lo lắng đề phòng, loáng thoáng nghe đượctiếng của Bội Hương liền ngay lập tức tỉnh lại, dựa vào bản năng muốn đi ra ngoài bảo vệ tiểu thư.

” Yên tâm đi, sau này sẽ không có ai có thể khi dễ ta nữa. Ngươi đói bụng không? Bội Hương vừa đưa cơm nước đến. ”

Vừa an ủi nha hoàn trung thành này, Hoàng Bắc Nguyệt vừa thuận tiện dò xétmạch đập của nàng. Thương thế của nàng đã tốt hơn rồi, sở dĩ suy yếu như vậy là vì đói bụng.

” Ăn? ” Đông Lăng mở to hai mắt giống như vừa nghe thấy một chuyện bất khả tư nghị. Nàng thoáng ngẩn ra rồi hốt hoảng kêu lên.

” Bội Hương đưa thức ăn tới? Người đã ăn chưa? Tiểu thư, ngươi làm sao lại ăn thức ăn Bội Hương mang đến được chứ? ”

Đông Lăng gấp đến độ bật khóc. Bội Hương cũng không phải thứ tốt làh gì, mỗi lần đến không phải khi dễ tiểu thư thì chính là đùa cợt tiểu thư.

Có lần nàng hảo tâm cho tiểu thư một miếng thịt, kết quả tiểu thư ăn vào nôn đến mấy hôm liền.

Lần này cư nhiên đưa thức ăn đến, nàng lại định chơi trò gì nữa đây?

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười. Cô gái nhỏ này thật sự quan tâm đếnnàng, không có nửa phần giả tạo, điều này làm cho nàng hết sức cảm động.

Nàng biết rằng mình cũng không phải là người tốt lành gì, sẽ không có baonhiêu người đối xử tốt với nàng. Bởi vậy, nếu như có người thật tâm đốiđãi nàng thì nàng sẽ báo đáp gấp bội.

” Đông Lăng, hãy ngheta nói, sau này sẽ không có ai dám khi dễ chúng ta nữa. Ta đã lớn, cũngđã mạnh mẽ hơn, biết rõ phải làm sao để tự bảo vệ mình. ”

” Tiểu thư……. ” Đông Lăng trong mắt lấp lánh lệ quang, cuối cùng quỳ xuống ôm lấy Hoàng Bắc Nguyệt khóc lớn.

Nàng có phải đang nằm mơ hay không a? Trong mộng tiểu thư cũng đã nói nhưvậy rất nhiều lần nhưng rồi mọi chuyện vẫn đâu vào đấy cả, tiểu thư vẫnmãi yếu đuối như thế!

Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắcđầu, vỗ vỗ bờ vai của nàng nói: ” Tốt lắm, khóc cái gì? Nhìn xem, chẳng phải vết thương trên người của ngươi đã lành hẳn rồi sao. ”

Đông Lăng ngẩn ra. Lúc này nàng mới phát hiện trên người mình lại không đau như trước đó!

Rõ ràng bị thương nặng như vậy, Cầm di nương cũng không phải ngồi khôngnha, từng roi từng roi đều không chút lưu tình, làm sao có thể một chútdấu vết cũng không có chứ?

Nàng kéo tay áo lên xem thử thìphát hiện vết thương không chỉ lành hẳn mà cả làn da đều trở nên bóngloáng non mềm giống như da của em bé vậy!

Đông Lăng kích động đến mức mặt đỏ cả lên: ” Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ”

” Ta bây giờ đã là Triệu hoán sư. ” Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào gối, chậm rãi nói.

Đông Lăng triệt để trợn mắt há miệng, Triệu hoán sư…….

Nằm mơ, ta đây nhất định là đang nằm mơ!

Tiểu thư ngay cả nguyên khí cũng không ngưng tụ được thì làm sao có khả năng trở thành Triệu hoán sư chứ?

Hoàng Bắc Nguyệt biết trong lòng nàng tràn ngập nghi hoặc, nhưng nếu nói choĐông Lăng biết nàng đây hoàn toàn không cần sử dụng nguyên khí vẫn cóthể khiến Băng Linh Huyễn Điểu thần phục, nha đầu khẳng định sẽ khôngtin.

” Trước đây tuổi còn nhỏ nên ta không nắm giữ tốt yếuquyết, hôm qua lúc trời tối đã từ từ có chút cảm giác nên ta đã học xong Triệu Hoán Quyết. ”

Đông Lăng nhìn nàng chăm chăm rồi độtnhiên nhảy dựng lên: ” Thật tốt quá tiểu thư! Chỉ cần ngươi trở thànhmột cái Triệu hoán sư, cho dù chỉ là Nhất Tinh thì cũng chẳng còn ai dám khi dễ ngươi nữa! ”

Triệu hoán sư chức nghiệp trên đại lụcnày là chức nghiệp thần thánh cỡ nào a? Vô số người đều ao ước có thểtrở thành Triệu hoán sư nhưng vì yêu cầu về huyết thống cùng thiên phúquá nghiêm khắc nên chỉ đành ngậm ngùi tiếc nuối.

Chỉ cần cóđược thiên phú của Triệu hoán sư thì mặc kệ ngươi tới chỗ nào cũng đềuđược hưởng thụ loại cảm giác người người tôn kính.
 
Chương 22: Hồng phát tựa hỏa diễm (10)


Hơn nữa tiểu thư chỉ mới mười hai tuổi thôi đã trở thành Triệu hoán sư. Chỉ cần hảo hảo tu luyện nhất định sẽ trở thành nhân trung chi phượng,khiến cho đám người kia phải trố mắt mà nhìn!

Nhất Tinh ư……

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày. Nàng là cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký kết khếước bởi vậy thực lực dù thế nào cũng phải tương đương với Thái tử chiếndã a. Không thể chỉ là Nhất Tinh được, quá yếu. Bất quá nhìn Đông Lăngcao hứng như thế nàng cũng không muốn giải thích gì thêm.

”Đông Lăng, thực lực của ta bây giờ rất yếu. Vì vậy để tránh những phiềntoái không cần thiết thì việc này trước tiên không nên lộ ra. Đợi Tháihậu cùng Hi Hòa công chúa trở lại hẵng nói, có được không? ”

” Ta biết, thưa tiểu thư. ” Đông Lăng vội vàng đáp ứng.

Hiện tại tiểu thư quả thực không giống trước kia. Suy xét sự tình thì vôcùng thấu đáo, hơn nữa còn có chủ kiến riêng, cùng tính cách mềm yếu vôtri, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết khóc trước kia quả thực là mộttrời một vực.

Tiểu thư đã lớn rồi a. Nếu như Trưởng công chúa vẫn còn sống mà thấy được cảnh này nhất định sẽ vô cùng cao hứng.

Nửa ngày kế tiếp, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có ra ngoài nữa mà ngồi ngốc ở trong phòng để nghiên cứu Vạn Thú Vô Cương.

Nàng cũng đã thử dùng tinh thần lực chậm xâm nhập vào bên trong nhưng lầnnào cũng gặp phải lực cản, giống như có một bức tường chắc chắn đứng ởđó vậy. Dù nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể phá vỡ được nó.

Nàng cảm giác được trong hắc ngọc thoáng ẩn thoáng hiện một cỗ lực lượng vôcùng mạnh mẽ. Nàng có chút kinh hãi, nếu như đem nguồn lực lượng nàyphóng ra bên ngoài không biết sẽ tạo thành lực phá hoại ghê gớm đến mứcnào nữa.

Nàng mơ hồ có chút kỳ vọng. Bản thân nàng mặc dùkhông thể điều tra rõ tình hình hắc ngọc nhưng vẫn có thể bắt được liênlạc cùng hắc ngọc, giống như hôm nay thông qua lực lượng của hắc ngọc để hàng phục Băng Linh Huyễn Điểu vậy. Hơn nữa nó còn làm cho màu tóc cùng dung mạo của nàng phát sinh biến hóa. Nếu như nàng có thể ngưng tụnguyên khí không chừng có thể hiểu khối rõ hơn về khối Vạn Thú Vô Cươngnày.

Sắc trời bất tri bất giác đã tối, Đông Lăng vội vã đẩy cửa vào nói: ” Tiểu thư, lão gia mời tất cả mọi người đến tiền sảnh. ”

” Đã xảy ra chuyện gì sao? ” Hoàng Bắc Nguyệt vừa hỏi vừa thu hồi hắc ngọc.

Đông Lăng lắc lắc đầu. Đám nha hoàn trong phủ đều không dám tiếp xúc vớinàng vì sợ bị liên lụy, cũng vì vậy nàng không nghe ngóng được tin tứcgì.

” Cứ đi xem sao. ” Nàng vừa hay cũng muốn gặp thử người đã bức tử Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng cũng không có thay quần áo xinh đẹp gì, đchỉ tùy tiện khoác lên ngườimột cái áo choàng màu trắng rồi cùng Đông Lăng đi ra ngoài.

Từ Lưu Vân Các hoang vắng đi thẳng một chút, phía xa đã dần dần nghe thấy tiếng người.

Trưởng công chúa phủ nhân số dồi dào tiền tài phong phú, hơn nữa còn có vầnghào quang của Trưởng công chúa cho nên là phi thường náo nhiệt.

Trong phủ đình đài lâu tạ đều được điêu khắc vô cùng cầu kỳ hoa mỹ, mái đìnhcong kết hợp với giả sơn xung quanh lại toát ra ý thơ cổ điển mông lung.

Hành lang dài uốn khúc, nhà cửa rất nhiều. Nàng đi thêm mấy bước thì đến một cái khúc quanh, thoang thoảng có tiếng người nói chuyện vọng ra.

” Tóc của nàng giống như là hỏa diễm vậy! Khiến người ta ngay cả mắtcũng đều không mở ra được! Triệu hoán thú của nàng là một trong NgũLinh, Băng Linh thú – Băng Linh Huyễn Điểu a! ”

” Cái gì?Băng Linh thú xuất hiện ư? Vị đại nhân kia rốt cuộc là ai a? Dĩ nhiêncó thể cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký kết khế ước! ”

” Vị đạinhân kia đã quyết định ở lại Nam Dực quốc của chúng ta rồi. Ta nói chocác ngươi biết, hắc hắc, nàng là bằng hữu của Đại thiếu gia đó nha! ”

” Một vị Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu lại là bằng hữu củaĐại thiếu gia sao? Thật sao, ngươi không có thổi da bò đó chứ? “
 
Chương 23: Vô cùng nhục nhã (1)


” Hừ, chuyện quantrọng như vậy ta chẳng lẽ lại nói dối! Hơn nữa hôm nay Đại thiếu giacòn muốn thỉnh nàng tới Trưởng công chúa phủ nghỉ lạ nhưng nàng lạithích thanh tĩnh nên mới từ chối. Đại nhân vật đều có phong phạm của đại nhân vật a, bọn họ đều không thích bị quấy rầy! ”

” Đại thiếu gia cũng quá ngưu đi! Chúng ta đi theo Đại thiếu gia chắc chắn cũng được hưởng lợi không ít a! ”

Nàng cùng với Tiêu Trọng Kỳ là bằng hữu?

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười lạnh. Hiện tại ta không chơi chết ngươi đãcoi như tổ tiên phù hộ rồi. Tá túc, lại còn bằng hữu, ngươi đây là đangmơ hay sao?

Lúc đó vì mới thu phục Băng Linh Huyễn Điểu nênnàng quả thực rất mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà quản Tiêu Trọng Kỳ.Bất quá lần sau hắn đừng mơ có thể đi dễ dàng như vậy!

Nhómngười kia lúc này đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ giở tuyệt chiêu vỗ môngngựa. Vỗ đến mức Tiêu đại thiếu gia cả người lâng lâng, dương dương tựđắc, giống như người trở thành Cửu Tinh Triệu hoán sư là hắn vậy.

Đột nhiên một người ngẩng đầu lên, trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt thì trên mặt ngay lập tức lộ ra thần sắc cười nhạo, âm dương quái khí nói: ” Maunhìn kìa, tên phế vật kia cư nhiên lại dám đi ra ngoài! ”

Người kia vừa nói như thế, đám người đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ đều xoay đầu lại cười rộ lên.

” Nàng dám không ra hay sao? Nàng sắp nhận được một phần hậu lễ nha! ”

” Tam muội muội, thân thể ngươi gần đây có ổn không đó? Nếu như khôngkhỏe thì đừng nên tới tiền sảnh nha, nếu không không cẩn thận lại bị tức chết thì phải làm sao bây giờ? ” Tiêu Trọng Kỳ nói, không kiêng kị màcười ha ha.

Nhóm người đang vây quanh hắn cũng cười hùa theo.

” Quả nhiên là sỉ nhục của Tiêu gia a, quả thật là ném hết mặt mũi của lão gia đi rồi! ”

” Sống như vậy còn không bằng chết đi cho rồi! ”

” Các ngươi câm miệng co ta! ” Đông Lăng tính cách táo bạo, nghe thấyđám người này nói chuyện không hề khách khí liền lập tức nổi giận.

” A, ngươi dám hét lên với Đại thiếu gia sao? Con nha đầu chết tiệt nhàngươi chán sống rồi hả! ” Một tên gia đinh hung ác định xông lên đánhĐông Lăng.

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt trở nên lạnh lẽo, vừa muốn động thủ bỗng nhiên Tiêu Trọng Kỳ lên tiếng:

” Dừng tay. ”

Tên gia đinh lập tức cung kính lui xuống, hướng về phía Tiêu Trọng Kỳ cườicười: ” Đại thiếu gia có phân phó gì? Giáo huấn ả xú nha đầu nhóm người của ta còn có rất nhiều thủ đoạn a! ”

” Nha đầu này trướcmắt đừng đánh, nếu lát nữa Tam muội muội của ta tức chết thì phải có một người nhặt xác cho nàng, có phải hay không? ”

Tiêu Trọng Kỳ trào phúng nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, đắc ý vạn phần cười lớn, mang theo đám cẩu nô tài của hắn rời đi.

” Tiểu thư? ” Đông Lăng lo lắng nhìn nàng, ” Vừa rồi Đại thiếu gia nói…… ”

” Ta dễ bị tức chết như vậy sao? ” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

Tiền sảnh

Vừa đi vào sân nhỏ,nàng liền nhìn thấy không ít bóng dáng mặc khôi giáp hộvệ đứng canh ở ngoài sảnh, mơ hồ một trận tiếng cười sang sảng vọng ratừ bên trong.

Chu quản gia đang đứng ngoài cửa, trông thấyHoàng Bắc Nguyệt liền lập tức hùng hổ đi tới, quát: ” Ngươi như thế nàolại chậm như vậy để khách quý chờ lâu, thật không có giáo dục, làm mấthết mặt mũi Tiêu gia! ”

Hắn vừa mắng vừa thô bạo đẩy HoàngBắc Nguyệt hướng về phía tiền sảnh, hoàn toàn không để ý cặp mắt bìnhthường vốn nhu nhược của Hoàng Bắc Nguyệt nay đã trở nên lạnh lẽo.

Trong tiền sảnh đã ngồi rất nhiều người, chủ vị là Tiêu Viễn Trình cùng với một vị trung niên nam nhân to béo.

Vị trí bên phải gồm có Cầm di nương, Tuyết di nương, Nhị tiểu thư TiêuVận, Đại tiểu thư Tiêu Linh cùng với mấy vị thiếu gia tiểu thư vẫn cònnhỏ tuổi.

Mà vị trí bên trái đa số đều là những người xa lạ,trong đó vị trí thứ nhất là một công tử trẻ tuổi khoác áo gấm, tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt kiêu ngạo, trên cổ áo của hắn có bốn viên hỏa châu lóe sáng kim quang.

Thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi đã là Tứ Tinh Triệu hoán sư. Bên cạnh hắn cũng có mấy vị võ sĩ thoạt nhìn thựclực không tầm thường chút nào.
 
Chương 24: Vô cùng nhục nhã (2)


Cẩm y công tử liêntục liếc mắt đưa tình với Tiêu Vận nhưng nàng lại không thèm quan tâmhắn, vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa mân mê đầu ngón tay của mình.

Vị công tử này thấy vậy không khỏi có chút thất vọng, ánh mắt khắp đảoquanh, vừa vặn rơi xuống trên người Hoàng Bắc Nguyệt vừa từ cửa bướcvào, toàn thân bạch y như tuyết đầu mùa, thanh lãnh phiêu dật.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt cũng không che giấu được ngũ quan tinh xảo, tú lệ mà thanh nhã.

Trong lòng hắn lập tức chấn động, kinh ngạc nghĩ: “ Thiếu nữ này không phảilà Bắc Nguyệt quận chúa đấy chứ? Vài năm không gặp cư nhiên bộ dạngngày càng xinh đẹp.”

Tiêu gia nữ quyến đang ngồi tại đây đềulà mỹ nhân mỗi người một vẻ, trong đó Tiêu Vận mười lăm tuổi là xinh đẹp nhất: Quần lụa mỏng màu hoa hồng được điểm lên những cành ngọc lan mỹlệ, tóc búi thành kiểu triêu vân kế vô cùng phức tạp, trâm cài bằng vàng được khảm nạm những hạt trân châu óng ánh, khuyên tai được làm từ phỉthúy vô cùng tinh xảo, trước ngực còn đeo một chiếc vòng cổ có hình Song Ngư Cát Tường.

Nhan sắc tuy không phải là cực phẩm nhưng nhờ vào một thân trang phục đắt tiền, cũng coi như rực rỡ mỹ lệ, hơn nữavẫn còn cái danh thiên tài Triệu hoán sư, càng làm cho nàng có một loạithanh cao ngạo khí, quả thực chính là nữ thần trong lòng nam nhân.

Hoàng Bắc Nguyệt cùng Tiêu Vận, một cái thanh lệ thoát tục, một cái đoantrang diễm lệ, quả là hai mỹ nhân có hai vẻ đẹp trái ngược nhau.

Chỉ có điều Hoàng Bắc Nguyệt là một tên phế vật, bộ dạng có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, nữ nhân phải như Tiêu Vận mới có tư vị.

Cẩm y công tử trong lòng trong lòng thầm so sánh, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt mang theo vài phần trào phúng.

Hoàng Bắc Nguyệt ngay cả nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, đi tới tiềnsảnh xong liền ngồi xuống cạnh Đại tiểu thư Tiêu Linh, không nói tiếngnào, giống như trong căn phòng này không có ai tồn tại hết vậy.

Tiêu Viễn Trình sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, trong mắt thoánghiện lên vẻ chán ghét, chỉ có điều hiện tại có khách quý nên không tiệnphát tác, đành phải hướng tên trung niên nam tử mập mạp kia nói:

” Để An quốc công chê cười rồi, đây là tiểu nữ Bắc Nguyệt. ”

An quốc công nghe xong con mắt nhỏ như hạt đậu gắng sức trợn to nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, ha ha nở nụ cười: ” Vị này chính là Bắc Nguyệt quận chúasao? Quả nhiên dung mạo giống hệt Huệ Văn Trưởng công chúa năm đó, dung mạo tựa thiên tiên a! ”

An quốc công là người có quyền thếnhất ở Nam Dực quốc, tổ tiên tích đức, đời sau cũng không chịu thua kém, Công tước tước vị vẫn bảo lưu đến nay.

An quốc công này mặcdù là một tên béo nhưng tâm tư vô cùng tinh tế giảo hoạt, từ khi kế thừa An quốc công tước vị đã đem mấy vị thiên kim trong phủ gả đi để mờichào môn khách. Bởi vậy hiện tại dưới tay hắn cao thủ như mây, thậm chícó một vị cửu tinh trung cấp Triệu hoán sư! Thực lực như thế có thểcùng với Thái tử điện hạ sánh vai, chỉ tiếc là không có triệu hoán đượcLinh thú mạnh như Thái tử.

Hiện nay Thế tử của An quốc công,cũng chính là vị cẩm y công tử kia, mười chín tuổi đã đạt đến trình độTứ Tinh cao cấp, coi như thành tựu không nhỏ!

Nghe An quốccông khích lệ tên phế vật của gia tộc, Cầm di nương nở nụ cười, nũng nịu nói: “Đúng vậy a, có được vẻ đẹp của Trưởng công chúa, lại không cóđược tài hoa của nàng, đáng tiếc a! ”

An quốc công ha ha cười, cả thân hình mập mạp đều run rẩy lên, phụ họa nói: ” Đáng tiếc, thật đáng tiếc! ”

Nếu như vị Bắc Nguyệt quận chúa này có một chút thực lực, cho dù không sánh được với Tiêu Vận nhưng cũng coi như là tốt rồi. Dù sao sau lưng nàngkhông chỉ có uy danh của Trưởng công chúa, mà vẫn còn có Thái hậu cùngHoàng Thượng che chở a.

Nếu Trưởng công chúa còn sống, nàngdù là phế vật cũng chẳng sao, nhưng Trưởng công chúa chẳng may đã quađời, phế vật này còn có công dụng gì nữa?

” An quốc công, việc ngài vừa mới nói…… ” Tiêu Viễn Trình liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái, chậm rãi nói.
 
Chương 25: Vô cùng nhục nhã (3)


” Không biết ý của phò mã gia như thế nào? ” An quốc công hơi híp mắt lại, cười hỏi.

Tiêu Viễn Trình vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệtmặt không biểu tình ngồi ở trong góc, lại nhìn về phía ái nữ Tiêu Vậnđoan trang xinh đẹp. Hai người này đúng là một cái trên trời, một cáidưới đất.

Tương lai Bắc Nguyệt chắc chắn là không có tiền đồ, dù cho có thân phận quận chúa đi chăng nữa thì cũng không có gia tộcnào nguyện ý cưới nàng. Sau này chỉ có tìm đến một người bình thườngđáng tin, đến ở rể tại Trưởng công chúa phủ.

Trước kia khiHuệ Văn Trưởng công chúa còn sống, có Thái hậu làm chỗ dựa, hoàng thượng long ân, Bắc Nguyệt từ sinh ra liền phong quang vô hạn. Mà An quốc công tiền nhiệm cùng Huệ Văn Trưởng công chúa cũng có mấy phần giao tình cho nên đã đặt trước hôn nhân cho Hoàng Bắc Nguyệt cùng An quốc công Thế tử hiện tại là Tiết Triệt.

Lúc đó An quốc công thấy hôn nhânnày tương lai nhất định sẽ mang đến vinh quang cho An quốc công phủ, nào ngờ Huệ Văn Trưởng công chúa tuổi còn trẻ lại đột nhiên qua đời, lưulại phế vật vô dụng này.

Một cái phế vật ngu ngốc bị cả Nam Dực quốc cười nhạo, tương lai làm sao có thể cùng

Tứ Tinh Triệu hoán sư tiền đồ vô lượng như An quốc công Thế tử xứng đôi?

Bởi vậy lần này An quốc công sau khi cân nhắc kĩ càng liền dẫn Tiết Triệt tới cửa từ hôn.

Để cho Tiêu gia không bị mất mặt, An quốc công cùng Tiêu Viễn Trình đã lén lút thương lượng, cho phép Tiêu gia tìm một nữ nhi khác cùng An quốccông phủ kết thân.

Mà Tam Tinh Triệu hoán sư Tiêu Vận là mộtứng cử viên vô cùng tốt, An quốc công liếc mắt liền chọn trúng. Nữ hàitử này tương lai nhất định sẽ này viên minh châu chói mắt, tuyệt đối sẽmang đến vô số chỗ tốt cho An quốc công phủ!

” Phụ thân. ”Tiết Triệt bỗng nhiên đứng dậy, lấy vẻ mặt tự cho là anh tuấn tiêu sáihướng Tiêu Vận cười cười, sau đó nhìn về phía An quốc công, nói: ” Hàinhi đã mười chín tuổi, hi vọng có thể tự quyết định hôn sự của chínhmình, kính xin phụ thân và Tiêu thúc thúc hiểu cho. ”

Tiết Triệt vừa nói, không thể nghi ngờ liền đem sự việc hoàn toàn phơi bày ra.

Nguyên lai An quốc công cố ý đến đây là muốn cùng Tam tiểu thư giải trừ hôn ước!

Trong nhất thời, mấy vị di nương cùng tiểu thư thiếu gia đều lộ ra biểu tình phi thường đặc sắc.

Cả Tiêu Vận cũng đều châm chọc nở nụ cười, nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt mang theo vài phần cao ngạo cùng thương hại.

Đông Lăng đứng sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏbừng lên, nước mắt lưng tròng, hai quả đấm nhỏ siết chặt.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cặp hắc mâu vẫn bảo trì bình thản, thoáng hiện nét cao quý lạnh nhạt.

Nhìn thấy ánh mắt đó, Đông Lăng trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

Hừ! Cái gì chó má An quốc công Thế tử (nguyên văn nha, người ta hông cóchém đâu). Tất cả các ngươi đều mù hết rồi! Bây giờ tiểu thư đã khôngcòn là phế vật nữa, bây giờ các ngươi dám gióng trống khua chiêng đếnhối hôn, tương lai cũng đừng nên hối hận!

” Thế tử, ngươimột thân thực lực này, Bắc Nguyệt quả thực không xứng với ngươi. ” TiêuViễn Trình căn bản không có quan tâm đến tâm tình nữ nhi của mình.

Hắn hiện tại chỉ nghĩ đến tuyệt đối không thể mất đi cơ hội thành thông gia với An quốc công phủ.

Gả một tên vô dụng như Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, một chút lợi ích cũng đềukhông có, chẳng bằng đem Vận nhi gả đi, dùng tài trí cùng năng lực củaVận nhi mới có thể làm cho danh vọng Tiêu gia được nâng cao một bước a!
 
Chương 26: Vô cùng nhục nhã (4)


” Tiêu thúc thúc nói đùa, Bắc Nguyệt quận chúa thân phận cao quý, là Triệt nhi không xứng với nàng mới đúng.”

Tiết triệt đứng lên hành lễ, trong miệng mặc dù nói năng khiêm tốn nhưng trong giọng nói kia rõ ràng đã tràn ngập trào phúng!

An quốc công một thân thịt mỡ run rẩy nói: ” Bắc Nguyệt quận chúa năm naymới có mười hai tuổi, mà Triệt nhi đã đến tuổi lập gia đình. Vụ hôn nhân này quả thực không thích hợp. Bất quá lão An quốc công (An quốc côngtiền nhiệm í) cùng Trưởng công chúa đã định ra hôn ước, ta cũng khôngdám tự ý huỷ bỏ, chẳng bằng như vậy đi, Tiêu gia có nữ nhi nào vừa độtuổi, An quốc công phủ ta đều sẽ kiệu tám người khiêng rước về làm vợ.”

Cầm di nương vội vàng cướp lời: ” Linh nha đầu của chúng ta năm nay vừa khéo 17 tuổi, cùng Thế tử vừa vặn xứng đôi! ”

Vốn là nghe được An quốc công nói như vậy, Tiết Triệt đã lớn mật hướng phía Tiêu Vận liếc mắt đưa tình, bày tỏ tình yêu, ai dè nghe được Cầm dinương nói, liền ngẩn ra.

Tiêu gia Đại tiểu thư Tiêu Linh?

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Tiêu Linh ngồi cạnh Hoàng Bắc Nguyệt mà nhìn tới.

Tiêu Linh hôm nay cũng cố ý vận trang phục lộng lẫy, mày như trăng lưỡiliềm, ánh mắt trầm ngưng, quần gấm mỏng màu xanh nhạt tựa khói sương,bao bọc lấy vòng eo mảnh khảnh, thanh nhã động lòng người.

Nàng từ đầu tới cuối đều không nói qua lời nào, nghe được Cầm di nương nóimới khẽ ngẩng đầu lên, có chút khiếp đảm nhìn thoáng qua Tiêu Vận cùngTuyết di nương rồi lại nhanh chóng mà cúi thấp đầu xuống.

Nàng chỉ là con của một di nương không được Tiêu Viễn Trình sủng ái sinh ra, nào dám cướp đoạt với Tiêu Vận phong quang vô hạn chứ?

Cầmdi nương rõ ràng là sợ Tiêu Vận gả cho An quốc công Thế tử, mẫu bằng nữquý (mẹ nhờ con gái mà phất lên), sợ lão gia đem Tuyết di nương đỡ lênlàm chính thất cho nên mới đem Tiêu Linh nàng đẩy ra!

Nếu như việc này thật sự thành công, Tuyết di nương cùng Tiêu Vận làm sao có thể bỏ qua cho nàng được?

Nhưng Cầm di nương nơi đó nàng cũng không dám đắc tội, lúc này phải làm thế nào mới tốt đây?

Trong lúc này, thanh âm non nớt của Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên vang lên: ”Thế tử Triệt, ngươi muốn cùng ta giải trừ hôn ước không phải là vì takhông có thực lực, tương lai sẽ khiến cho ngươi mất mặt sao? Nếu nhưngươi muốn kết hôn với một người khiến cho ngươi nở mày nở mặt thì nhịtỷ của ta là một lựa chọn tốt đó. ”

Lời này vừa nói ra, Anquốc công cùng Tiêu Viễn Trình đồng loạt ngẩn ra. Tâm tư của hai ngườihọ đều bị một tên rác rưởi nói toạc ra.

” Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? ” Tiêu Vận nhìn về phía nàng, tức giận cái miệng cũng méo xệch đi.

Lời nói đó khiến nàng giống như là rau cải trắng ngoài chợ ai muốn lựa thì lựa vậy!

Tiết Triệt đúng là thanh niên tuấn kiệt của Nam Dực quốc, nhưng Tiêu Vậnnàng cũng là thiên tài mọi người đều biết! Chỉ có nàng chọn người khác, làm gì có người khác chọn nàng!

” Nhị tỷ, ta nói sai sao?Ngươi mỹ mạo như hoa, Thế tử Triệt anh tuấn tiêu sái, các ngươi vừa vặnlà một đôi a, ta đây xa xa không bằng! ”

Hoàng Bắc Nguyệtngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, đôi mắt trong suốt linh động lậplòe quang mang, nói năng vô cùng lưu loát tự nhiên, khiến người ta mộtchút tức giận cũng đều không có.

Tiêu Vận đến cùng vẫn còn nhỏ tuổi, nghe được nàng nói trắng ra như vậy liền xấu hổ

đỏ mặt lên.

Cũng chỉ có loại người ngu ngốc chuyện gì cũng không hiểu mới dám nói ra lời như vậy!

Tiết Triệt ngược lại vô cùng cao hứng. Hoàng Bắc Nguyệt nói đúng lòng củahắn, chẳng qua là hắn ngượng ngùng không nói ra mà thôi.

Caohứng hướng Hoàng Bắc Nguyệt làm ra một cái ánh mắt cảm kích. Nha đầu này mặc dù là một phế vật, bất quá là coi như tình cờ làm việc có ích nha!

Tiết Triệt hướng Tiêu Viễn Trình chắp tay nói: ” Tiêu thúc thúc, Vận nhimuội muội tài năng thông tuệ, Triệt nhi mong nhớ đã lâu, thỉnh Tiêu thúc thúc tác thành. ”

Hoàng Bắc Nguyệt chợt nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới tên Tiết Triệt này cư nhiên lại to gan như vậy.

Tiết Triệt, ngươi giỏi lắm. Tiền nhậm hôn thê vẫn còn ngồi ở chỗ này, hônước cũng đều chưa có chính thức giải trừ, ngươi liền dám ở ngay trướcmặt ta hướng nữ nhân khác cầu hôn sao?
 
Chương 27: Vô cùng nhục nhã (5)


Tiêu Viễn Trình ngược lại trong lòng vui mừng khôn xiết, liếc mắt nhìn Tuyết di nương một cái, thuận miệng nói:

” Nếu như Vận nhi thích ta đương nhiên sẽ không phản đối. ”

Tiêu Vận ngượng ngùng quay mặt, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của mẫu thânmình. Tuyết di nương cười cười, nói: ” Tùy theo ý của lão gia đi. ”

” Không bằng như vậy, Vận nhi cùng Thế tử Triệt cùng nhau học tập tạiLinh Ương học viện đi, thuận tiện trao đổi luận bàn với nhau, chờ bọnhắn quen thuộc thì liền đem hôn sự định xuống. ”

Tiêu Viễn Trình nhìn về phía An quốc công: ” Quốc công gia ý như thế nào? ”

” Hảo! Đương nhiên được! Triệt nhi có thể lấy được Tiêu Vận, chính làphúc khí của hắn a! ” An quốc công cười ha hả, cái bụng mập mạp rungđộng liên hồi.

“Đa tạ Tiêu thúc thúc, đa tạ phụ thân! ” Tiết Triệt vui mừng khôn xiết, vội vàng hướng hai vị trưởng bối cùng Tuyếtdi nương cung kính khom người, sau đó nhìn về phía Tiêu Vận: “Đa tạ Vậnnhi muội muội! ”

Tiêu Vận hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cũng có chút vui mừng rạo rực.

Giải trừ một cái hôn ước nhưng lại định xuống một cái hôn ước khác, nhà họTiêu từ trên xuống dưới trừ bỏ Cầm di nương, mỗi người đều mặt mày rạngrỡ.

An quốc công vẫy vẫy tay, một người thủ vệ đứng ở phía ngoài vội nâng một cái hộp gấm đi vào, mở ra đặt lên bàn.

Trong hộp gấm có một khỏa ngọc bội, còn có một tờ hưu thư!

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy tờ hưu thư trắng mực đen, ánh mắt trong phút chốc trở nên băng lãnh.

Nàng không để ý đến việc cùng Tiết Triệt giải trừ hôn ước, nhưng như vậycũng không đại biểu nàng dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy!

” Chiếc khóa ngọc này là tín vật đính hôn của Tiết Triệt do Trưởng côngchúa đích thân trao cho. Lão An quốc công cũng có cho Bắc Nguyệt quậnchúa một miếng ngọc bội gia truyền, bây giờ hôn ước đã giải trừ, bảncông trả lại khóa ngọc, Bắc Nguyệt quận chúa có phải hay không cũng nêntrả lại mảnh ngọc bội cho ta. ”

An quốc công nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nhãn thần tràn ngập khinh thường, cao cao tại thượng nói.

Một tên phế vật mười hai tuổi mà thôi, dù nàng là quận chúa thì như thế nào? Hiện tại còn ai dám đứng ra che chở cho nàng sao?

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua. Một thân bạch y thuần khiết, thân hình gầyyếu, khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Đám nhahoàn xung quanh, ánh mắt nhìn nàng lộ ra vô vàn sắc thái, châm chọc có,lạnh nhạt có, thương hại cũng có.

Nàng dùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm lấy tờ hưu thư, giơ lên trước mặt An quốc công: ” Hưu thư? ”

” Bắc Nguyệt quận chúa chẳng lẽ không biết chữ? Nếu vậy thì để Triệt nhi đọc cho ngươi nghe cũng được. ”

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, khóe môi chậm rãi nhếch lên: ” Tiết Triệt ngươi cótư cách gì mà dám hưu bản quận chúa? An quốc công, ngươi đừng quên taBắc Nguyệt quận chúa do Hoàng Thượng tự tay sắc phong, không giống nhưngươi chỉ là quan nhị phẩm, mà con trai ngươi Tiết Triệt cũng chỉ là ngũ phẩm Đô Úy mà thôi. Hắn thấy ta lại không quỳ xuống hành lễ đã phạmtrọng tội rồi, vẫn còn can đảm để hưu ta? ”

Lời vừa nói ra, toàn bộ tiền sảnh trở thành một mảnh tĩnh lặng, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mới vừa rồi còn đang cười nhạo Hoàng Bắc Nguyệt người, giờ khắc này đều trợn to mắt nhìn nàng.

Tam tiểu thư hôm nay không lẽ là bị kích thích quá mức nên đầu óc hồ đồ rồi hay không? Nàng lại dám cùng An quốc công tranh cãi?

Thânphận quận chúa của nàng bây giờ đã là hữu danh vô thực, vậy mà nàng còndám lấy ra hò hét sao? Nếu như An quốc công nổi giận thì nàng không chịu nổi đâu!

” Bắc nguyệt! Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, khôngđược vô lễ với An quốc công, còn không mau cút xuống!” (Ta thật muốntán vỡ mồm cha nội Tiêu Viễn Trình này)

Tiêu Viễn Trình vỗ bàn đứng bật dậy, lửa giận đã xông hết lên đầu rồi.

Hắn đối nữ nhi này hoàn toàn không có cảm tình gì. Mẫu thân nàng là Huệ Văn Trưởng công chúa trước kia để hắn phải ở rể, nhận hết bao nhiêu khuấtnhục. Vì vậy, hắn đối mẹ con các nàng đều hận thấu xương!

” Ta nói bậy? Ta nói tất cả đều là sự thực a? ”

Thanh âm của thiếu nữ tràn ngập khí phách khiến cho mọi người đều á khẩu không trả lời lại được.
 
Chương 28: Vô cùng nhục nhã (6)


” Ngươi, ngươi để cho ta mất mặt như vậy còn chưa đủ sao? ” Tiêu Viễn Trình tức đến mức đấmngực giậm chân. Nếu như không phải vẫn còn cố kỵ Thái hậu cùng Hi Hòacông chúa ở sau lưng nàng thì hắn đã sớm một chưởng đánh chết nha đầukhông biết trời cao đất rộng này rồi!

Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy tâm lãnh, phụ thân ruột thịt cũng đều như vậy thì nàng cần gì cho hắn mặt mũi nữa?

” Chính là ngươi tự làm mình mất mặt, không phải ta! Lúc trước ngườimuốn kết hôn với mẫu thân ta chính là ngươi, hiện tại hi vọng An quốccông phủ hối hôn, tác hợp cho Tiết Triệt cùng Tiêu Vận cũng là ngươi,mắc mớ gì đến ta? ”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm. Tam tiểu thư điên rồi, triệt để điên rồi a!

Nhìn Hoàng Bắc Nguyệt cặp hắc mâu thanh lãnh, Tiêu Viễn Trình chỉ cảm thấytrước mắt tối đen, ngón tay run rẩy chỉ về phía nàng ” Ta hôm nay phảiđánh chết ngươi! ”

Đánh chết nàng? Hừ, nằm mơ đi?

Nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn Tiêu Viễn Trình, chờ hắn tới đánh chết nàng.

Tiêu Viễn Trình đương nhiên là không dám tới. Nếu hắn có lá gan đánh chếtHoàng Bắc Nguyệt thì hắn đã sớm ra tay từ 800 năm trước rồi!

Nha đầu tuy làm hắn tức ói máu nhưng thân phận của nàng hắn lại không trêu chọc nổi a!

Vụng trộm bày mưu đặt kế làm cho nàng không sống được một ngày thoải mái đãlà sự trả thù lớn nhất mà hắn có thể làm rồi a! Nếu như Hoàng BắcNguyệt thật sự chết đi, Hoàng Thượng nhất định sẽ không buông tha choTiêu gia.

Tiêu gia cho dù thế lực có lớn đến mức nào đi nữa thì cũng cần phải dựa vào hoàng thất a.

” Lão gia bớt giận, đừng để bị con nha đầu ti tiện này làm cho hao tổnthân thể! ” Tuyết di nương liền vội vàng tiến lên đến vỗ vỗ lưng choTiêu Viễn Trình giúp hắn thuận khí, thấp giọng nói: ” An quốc công phủngười còn ở đây.Nha đầu này điên rồi, đợi đám người bọn họ đi rồi chúngta sẽ hảo hảo trừng trị nàng! ”

Đúng vậy, bây giờ việc hôn sự với An quốc công phủ vẫn là quan trọng hơn.

Tiêu Viễn Trình thở hổn hển mấy cái, chậm rãi bình tĩnh lại, hung ác trợnmắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt rồi xoay người nhìn An quốc công, cười:

” Quốc công gia, nha đầu này không có giáo dục, để cho ngươi chê cười rồi.”

An quốc công cùng Tiết Triệt đều vì mấy câu nói của Hoàng Bắc Nguyệt màtức đến mức mặt mày xanh mét. Nha đầu này không coi ai ra gì, sau nàyhắn nhất định sẽ làm cho nàng trả giá thật lớn!

Bất quá việc này không thể công khai làm, hắn cũng có chút cố kỵ chỗ dựa phía saucủa nàng a, Thái hậu cùng Hoàng Thượng, không có ai dễ trêu cả!

Nếu không thể công khai thì hắn liền đâm lén sau lưng nàng vậy!

” Không sao không sao, đồng ngôn vô kỵ nha. ” (trẻ nhỏ thì nói chuyện không biết cố kỵ)

An quốc công giả dối cười vài tiếng: ” Bắc Nguyệt quận chúa thân phận caoquý quả thật là chúng ta không trêu chọc nổi, bất quá hôm nay chúng tađến để giải trừ hôn ước, lẽ nào quận chúa không đồng ý? Nhất định phảigả vào An quốc công phủ của chúng ta? ”

” Gả vào? ” HoàngBắc Nguyệt châm chọc nở nụ cười: ” An quốc công thật hài hước a, ngươicho rằng ai cũng giống như ngươi cho rằng con trai của ngươi chính làbảo bối thiên tài sao? Ở trong mắt ta hắn chẳng là cái thá gì cả! ”

” Vậy tại sao ngươi lại không chịu giao ngọc bội ra?”

An quốc công dù định lực lớn đến đâu cũng không thể chịu nổi nữa mà bạophát. Trước mặt nhiều người như vậy hắn lại bị một tiểu nữ oa mười haituổi nhục mạ, hắn sao có thể chịu nổi chứ!

Hoàng Bắc Nguyệtcười hì hì: ” Ngọc bội nào? Hình như ta đã đem ra tiệm cầm đồ từ lâurồi! Căn cứ tập tục, nếu bên nào làm mất tín vật đính hôn thì cũngchẳng khác nào chủ động từ bỏ hôn ước. Cho nên phải là ta hưu Tiết Triệt mới đúng!” (Nguyệt tỷ, tỷ quá ngưu đi!!!)

Vừa dứt lời nàng liền đem tờ hưu thư vỗ mạnh lên bàn!

Phần lực lượng cùng thanh âm kia đã làm mấy tên cao thủ trong phòng đồngloạt giật nảy một cái! (Cao thủ gì mà yếu bóng vía dữ vậy trời =_=)

” Hảo, Bắc Nguyệt quận chúa ngươi được lắm! ”

An quốc công sau một thoáng ngẩn người liền thở hổn hển, âm lãnh cười rộ lên.

” Không nghĩ tới Tiêu gia vẫn còn có nữ nhi phách lối như vậy a, coi nhưlà bản công hôm nay đã được đại khai nhãn giới một phen! “
 
Chương 29: Vô cùng nhục nhã (7)


” Quá khen.” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười, khí định thần nhàn nói.

Hung hãn? Hắn vẫn chưa chân chính thấy được sự hung hãn của nàng đâu? Nàng hung hãn là bởi vì nàng có tiền vốn để hung hãn!

” Phò mã gia, sự việc đã định đoạt xong, bản công liền cáo từ.” An quốc công chắp tay với Tiêu Viễn Trình.

” Tiểu nữ vô tri, đắc tội rồi……. ” Tiêu Viễn Trình vội vàng tiễn An quốc công ra ngoài.

Tiết Triệt trước khi đi liền liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, hạ thấp giọngnói: ” Bắc Nguyệt quận chúa, nỗi nhục ngày hôm nay ta nhớ kỹ rồi! ”

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tốt lắm, ta sẽ để cho ngươi cả đời cũng không thể quên được!

Sau khi An quốc công bỏ đi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thèm để ý đến bấtcứ người nào liền mang theo Đông Lăng quay về Lưu Vân Các.

Trong tiền sảnh, Tiêu Vận vẻ mặt vô cùng khó coi, tức giận nói: ” Nha đầu kia tự dưng nổi điên làm gì chứ? Giống như biến thành người khác vậy! ”

Cầm di nương đang bước ra ngoài nghe vậy liền quay đầu lại, cười quyến rũnói: ” Vận nha đầu, ngươi đoạt vị hôn phu của người ta, người ta có thểkhông phát điên lên sao? ”

” Mắc mớ gì đến ta chứ? Nàng vừa vô dụng vừa ốm yếu, ai lại muốn kết hôn với nàng?” Tiêu Vận là doTuyết di nương sinh ra bởi vậy nên nàng đối với Cầm di nương cũng làthập phần ganh ghét, vừa nghe thấy thanh âm của nàng liền mắng ầm lên.

Cầm di nương hừ lạnh: ” Được tiện nghi còn bày đặt ra vẻ! ”

Tuyết di nương vỗ vỗ tay của Tiêu Vận, cười nói:

” Vận nhi, không lâu sau ngươi liền cùng An quốc công Thế tử đính hôn,tương lai ngươi sẽ là chính thất phu nhân của An quốc công phủ nha! ”

Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ “chính thất phu nhân”, quả nhiên Cầm di nương ngay lập tức hai mắt tóe lửa, dậm chân ly khai.

Tiêu Vận kiêu ngạo mà nói: ” Nàng cả đời cũng chỉ có thể làm di nương mà thôi! ”

Tuyết di nương nói: ” Vận nhi, ngươi cũng đừng bắt nạt tên ma bệnh kia nữa. ”

” Nàng chính là một tên rác rưởi, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, nàng cănbản chính là cố ý chọc ta khó chịu! ” Tiêu Vận vừa nhớ tới những lời mà hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt nói đã tức giận lên.

Tuyết di nương nhíu nhíu mày: ” Nàng hôm nay đúng là có chút kỳ quái, bất quá chắccũng vì bị kích thích quá lớn. Ngươi còn không biết sao? Nàng luôn mong có thể mau chóng gả tới quốc công phủ, như vậy nàng liền không sợ bịkhi phụ sỉ nhục, mà hiện tại mộng đẹp tan vỡ, nàng đương nhiên tức điênrồi. ”

” Cũng đúng, phế vật kia cũng dám mơ mộng ca như vậy, thật nực cười! ” Tiêu Vận đắc ý cười nói.

Tuyết di nương cười âm hiểm: ” Bây giờ ngươi phải từ từ dụ dỗ nàng. Tháng sau Thái hậu trở về cung, nếu như có thể dụ được nàng năn nỉ Thái hậu chophụ thân ngươi nâng ta lên làm chính thất, ngươi sẽ trở thành tiểu thưdòng chính nha! ”

Tiêu Vận ánh mắt sáng lên, tiểu thư dòng chính…… Nàng nằm mộng cũng muốn trở thành tiểu thư dòng chính a!

Nàng mặc dù được gọi là thiên tài, nhưng tại Linh Ương trong học viện, trước mặt đám tiểu thư dòng chính quý tộc chân chính, nàng vẫn sẽ có cảm giác được tự ti. Dù sao nàng cũng chỉ là con thứ do di nương sinh ra.

Tuy rằng không ai công khai xem thường nàng nhưng sau lưng, ai lại không cười nhạo nàng cơ chứ?

Thân phận con thứ làm cho nàng trở nên hèn mọn hơn so với người khác. Nếunhư mẫu thân có thể lên làm chính thất phu nhân, nàng liền trở thànhtiểu thư dòng chính, có thể gặp được Thái tử điện hạ…….Nghĩ đến đây,Tiêu Vận trong lòng nhộn nhạo, tim đập gấp gáp, hai mắt tỏa sáng.

” Ta đã biết, nương, ta nhất định hảo hảo dỗ ngọt nàng! ” Tiêu Vận kiên định nói.

*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***

” Tiểu thư, mới nãy chúng ta có phải hay không quá vọng động rồi? An quốc công kia cũng không phải ngồi không a.”

Trở lại Lưu Vân Các, Đông Lăng cứ lo lắng thấp thỏm. An quốc công có mộtnhóm lớn cao thủ làm thuộc hạ, nếu như hắn muốn gây bất lợi cho tiểu thư liền có thể thần không biết quỷ không hay đem tiểu thư giết chết!
 
Chương 30: Vô cùng nhục nhã (8)


” Yên tâm đi, ta đã dám làm tự nhiên sẽ có cách ứng phó.”

Một tên An quốc công nho nhỏ mà thôi, thủ hạ lợi hại nhất bất quá cũng chỉlà một cái Cửu Tinh trung cấp Triệu hoán sư với một con Triệu hoán thúbình thường.

Phải biết rằng, trong hàng ngũ Triệu hoán sư, bên nào có Linh thú chuẩn Thần thú thì quả thực là vô địch trong cùng giai rồi.

Nàng hiện tại có Băng Linh Huyễn Điểu, về mặt thực lực quả thực là tài đạikhí thô, một tên An quốc công nho nhỏ sao đủ lọt vào mắt của nàng chứ?

Sau khi dỗ dành Đông Lăng thật tốt, Hoàng Bắc Nguyệt mới để ý rằng ĐôngLăng đang cẩn thận thêu dưới ánh sáng lờ mờ của cây nến. Nàng đảo mắtqua giỏ trúc bên cạnh cũng thấy bên trong chứa rất nhiều thành phẩm củaĐông Lăng.

Đông Lăng bất quá so với nàng lớn hơn một, haituổi mà thôi. Đáng lẽ trẻ con bình thường ở tuổi này đều vô tư chơi đùathì Đông Lăng lại phải cặm cụi thêu vá để bán, kiếm thêm chút sinh hoạtphí. Nhờ vậy mà sinh hoạt hằng ngày của Hoàng Bắc Nguyệt mới coi như khá hơn một chút.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi có chút chua xót.

” Tiểu thư, tuy rằng người cùng Tiết Triệt giải trừ hôn ước, nhưng màtiểu thư vẫn còn trẻ a, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội tốt hơn.”

Đông Lăng đang thêu bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

” Tiểu thư bây giờ đã là Triệu hoán sư, chắc chắn sẽ có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt tới cửa cầu hôn.”

Nha đầu này đang lo lắng nàng bởi vì chuyện giải trừ hôn ước mà thương tâm sao?

Nàng làm sao có khả năng thương tâm chứ? Tiết Triệt hối hôn, nàng cầu cònkhông được nữa là, nàng còn sợ sau này An quốc công phủ giống như ruồibọ bám chặt, đuổi cũng không đi.

Hơn nữa tên Tiết Triệt kia vốn cũng không là thứ tốt lành gì, cùng Tiêu Vận quả là một đôi trời sinh nha!

” Đông Lăng, chúng ta hoàn toàn không còn đồ vật gì đáng tiền hết hay sao? ” Không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, Hoàng Bắc Nguyệt vộichuyển đề tài.

Đông Lăng ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu đến gương mặt non nớt của nàng làm lộ ra vẻ thành thục không hợp với tuổi.

” Vẫn còn một cây tiêu ngọc mà Trưởng công chúa lưu lại. Trưởng công chúa lúc trước cực kỳ yêu thích nó cho nên nô tỳ cũng không dám bán lấytiền. ”

Đông Lăng vừa nói vừa đứng lên, đi tới ngăn tủ bêncạnh, đem một viên gạch trên tường lấy ra sau đó từ bên trong khe hở lấy ra một chiếc hộp dài.

Cư nhiên lại giấu đồ ở địa phương đó,Đông Lăng nha đầu này rất khá nha, nếu không giấu như vậy khẳng định sớm hay muộn cũng sẽ bị đám cẩu nô tài trong phủ này đoạt đi rồi.

Nàng nhẹ nhàng mở hộp ra. Một thanh ngọc tiêu toàn thân trắng như tuyết tĩnh lặng nằm yên trong hộp. Chất liệu của thanh tiêu này là bạch ngọcthượng đẳng, óng ánh trong suốt giống như là do băng tuyết ngưng tụ màthành vậy.

Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt đã bị định trụ, không thể dời mắt đi chỗ khác: ” Thật xinh đẹp!”

Trong ký ức, dường như nàng thường xuyên thấy Huệ Văn Trưởng công chúa ởtrong viện, hướng nguyệt thổi tiêu, bóng lưng cô độc tiêu điều, cũngkhông ai biết nàng rốt cuộc là thổi cho ai nghe.

Cầm lấy ngọc tiêu, nhẹ nhàng đặt trên môi thổi một giai điệu đơn giản, kiếp trước nàng cũng hiểu một chút về âm luật.

Đông Lăng trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: ” Tiểu thư cũng biết thổi tiêu? Người học từ lúc nào vậy? Nô tỳ cũng không thấy nha!”

” Trước đây mẫu thân thỉnh thoảng sẽ dạy ta, nhiều năm như vậy trôi qua, giờ thổi lại có cảm giác xa lạ. ”

Đông Lăng trở nên hoảng hốt, vô cùng hoài niệm nói:

” Tiếng tiêu Trưởng công chúa điện hạ, nô tỳ suốt đời không thể quên. ”

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của nàng, nha đầu này thật sự phi thường trung tâm.

” Đông Lăng, ta ra ngoài thử tiêu, sẽ trở lại nhanh thôi. ”

” Nhưng tiểu thư… đã trễ thế này rồi! ” Đông Lăng lo lắng cùng đi ra.

Hoàng Bắc Nguyệt khoác áo khoác lên người:” Muộn mới tốt chứ! ”

Nói xong nàng liền từ cửa sổ nhảy ra, thân hình vừa lóe lên đã không còn thấy bóng dáng.

Đông Lăng ngơ ngác nhìn, thật lợi hại! Tiểu thư thế nào lại trở nên lợi hại như vậy chứ?

Lẽ nào chỉ cần trở thành Triệu hoán sư đều sẽ lợi hại như vậy sao? Tronglòng nàng tràn đầy ước ao, nếu như nàng cũng có thể trở thành Triệu hoán sư thì thật tốt……
 
Chương 31: Con tin của bắc dực quốc (1)


Băng Linh Huyễn Điểu mang theo nàng bay một vòng ở ngoại vi rừng rậm. Nàng phát hiện gần như một nửa rừng rậm đều bị băng phong hết cả rồi.

” Băng, làm sao ngươi biết được mà tới nơi này gặp ta? Lại còn tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy? ” Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xếp bằng trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, vừa nhẹ vỗ về tiêu ngọc, vừa cùng Băng Linh Huyễn Điểu tâm linh đối thoại.

” Ta nghe được triệu hoán thanh âm nên đã tới a. ” Đôi cánh khổng lồ mỗi lần chấn động đều tạo nên một cơn lốc nhỏ.

Mặc dù chung quanh không có gió, y phục của nàng vẫn tự động tung bay, mái tóc màu đỏ phía sau áo choàng lộ ra vài sợi, trong bóng đêm thoạt nhìn có chút chói mắt.

Triệu hoán? Hẳn là do Vạn Thú Vô Cương triệu hoán đi, nàng cũng là bởi vì cảm nhận được lực lượng của nó cho nên mới xông vào khu rừng rậm này.

” Chủ nhân, đám người trong Trưởng công chúa phủ dám đối xử như vậy với người, không bằng để ta đem bọn họ…… ”

” Không cần, chuyện đó ta tự có suy nghĩ của mình, ngươi chỉ cần yên lặng ở xung quanh tùy thời xuất hiện là được. ”

“Ân.”

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu. Tiêu ngọc chậm rãi đưa lên môi, nhẹ nhàng thổi.

Như là một ngọn gió từ thời không xa xôi thổi tới, bị tầng tầng ánh sáng trùng điệp cách trở.

Như là một sợi tơ nhện phiêu bạt không chốn nương thân, khẽ lắc lư dưới bầu trời đêm yên tĩnh, dù mưa gió vẫn kiên trì không đứt.

Như một cơn gió thổi tắt ánh nến, như một tiếng cười không linh nhẹ nhàng.

Âm thanh do dự quanh quẩn, xuyên qua rừng rậm dày đặc, chậm rãi hướng về phía Lâm Hoài thành.

Bỗng nhiên một tiếng đàn “boong boong” uyển chuyển truyền đến.

Tựa như đóa hạnh hoa trong mưa, nhẹ nhàng khinh phiêu, cùng tiếng tiêu hợp tấu, triền miên mờ ảo, tựa như tiếng nỉ non trong đêm.

Dường như trong làn khói sương mờ ảo, hàng liễu xanh cũng do dự phiêu đãng trong gió, chim hoàng oanh tiếng kêu tràn ngập nghẹn ngào, bay qua biết bao nhiêu núi sông, khổ sở tìm kiếm trong tuyệt vọng.

Cầm tiêu một khúc, trường phong nổi lên.

Người tựa xuân liễu, âm nhược thu phong

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, tâm tư mau chóng hạ lệnh cho Băng Linh Huyễn Điểu nhanh chóng truy tung theo tiếng đàn này, tuyệt đối phải tìm ra. Thân ảnh khổng lồ lặng yên biến mất trong bóng đêm, vô thanh vô tức tiến vào đô thành. Tiếng đàn lúc nãy rõ ràng phát ra từ hướng này.

Nàng vừa định tiến lại gần thì bỗng nhiên tiếng đàn kia chợt phát ra một cái âm điệu cao vút rồi im bặt đi.

Sao lại thế này? Tiếng tiêu của nàng vẫn chưa có dừng lại a, tiếng đàn cùng nàng hợp tấu như thế nào lại đột nhiên ngừng lại rồi?

Trong phút chốc Hoàng Bắc Nguyệt chợt cảm thấy có chút lạc lõng. Nàng cũng dừng tiếng tiêu, hướng Băng Linh Huyễn Điểu nói: ” Ngươi có thể xác định rõ nơi đó không? ”

Băng Linh Huyễn Điểu hơi gật đầu, bay đến một địa phương có chút hoang vu, sau đó xoay quanh mấy vòng trên một tòa nhà có chút rách nát.

” Ta cảm nhận được là ở nơi này. ”

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn xuống nhưng chỉ thấy một mảnh tối om, căn bản không có vẻ gì là có người ở cả.

Vừa rồi tiếng đàn mờ ảo kia là từ nơi này truyền tới sao?

Sắc trời thật sự là quá tối, căn bản không thấy được đây là địa phương nào, bất quá nàng đã nhớ được phương vị. Nàng cũng không tinh tường lắm bố cục ở Lâm Hoài thành, tốt nhất ngày mai đi tìm người hỏi một chút.

Tiếng đàn kia giống như là trích tiên hạ phàm, có cảm giác kiêu ngạo bễ nghễ, nhưng có vẻ thoáng ẩn chứa một chút bất lực.

Như mộng như thật.

Rốt cuộc là ai mói có thể đánh ra tiếng đàn như vậy? Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tràn ngập tò mò. Tính cách của nàng vốn lãnh đạm, ít khi lại sinh ra hứng thú lớn như thế với một người chưa bao giờ gặp gỡ giống như hôm nay.

Nàng nhất định sẽ tìm được người này, bất kể hắn là ai. Nàng thích tiếng đàn này, thích những xúc cảm ẩn giấu bên trong nó.

Trở lại Lưu Vân Các, sau khi để Băng Linh Huyễn Điểu rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt ngoài ý muốn phát hiện trong sân có một người ẩn núp.

Kiếp trước nàng là thiên tài sát thủ, bởi vậy đối với thủ đoạn che giấu hành tung, nàng là cao thủ của cao thủ a!
 
Chương 32: Con tin của bắc dực quốc (2)


Dù là trong bóng tối nhưng nàng vẫn có thể ngay lập tức cảm giác được khí tức của người kia, hơn nữa liếc mắt một cái đã nhìn thấy vị trí của hắn!

Hôm nay nàng làm cho phụ tử Định Quốc Công chịu một phen nhục nhã, bọn họ nhanh như vậy đã không nhịn được muốn động thủ với nàng sao?

Bọn hắn dám đến nàng liền khiến cho bọn hắn có đi mà không có về!

Thân ảnh của nàng như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động tiềm hành đi tới, đấu bồng màu đen hoàn toàn chìm vào trong hắc ám.

Hắc y nhân lén lút tiến đến gian phòng của Hoàng Bắc Nguyệt, lấy ra một cái ống trúc, khẽ đục thủng một cái lỗ nhỏ trên lớp giấy dán cửa, vừa thổi khói mê vừa lộ ra nụ cười dâm đãng.

An quốc công lần này quả là thưởng lớn cho hắn a!

Hoàng Bắc Nguyệt này là tiểu thư dòng chính, lại có khuôn mặt tuyệt mỹ như mẫu thân của nàng.

Mặc dù tuổi còn hơi nhỏ, bất quá vừa vặn hợp khẩu vị của hắn. (Má ơi gặp cha nội Lolicon, nổi hết da gà rồi =.=)

Sương mù màu trắng từ giấy dán cửa sổ bay vào bên trong, hắc y nhân cười thô bỉ hai tiếng, xoa xoa tay, chuẩn bị nhảy vào phòng, hoàn toàn không hay biết có một người đã vô thanh vô tức đứng phía sau hắn.

Nếu như lúc này hắn quay đầu lại, trông thấy một người lãnh khốc quỷ dị toàn thân được bao phủ bởi đấu bồng màu đen, nhất định sẽ cho rằng mình nửa đêm gặp quỷ a!

Hoàng Bắc Nguyệt kéo mũ áo bào xuống, lộ ra dung nhan thanh lệ non nớt. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắc y nhân kia.

Tên này giật mình quay đầu lại, trông thấy thiếu nữ vốn nên hôn mê nằm ở trong phòng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhất thời sợ tới mức lui về sau một bước.

Gặp quỷ, ta sao lại sợ một tiểu nha đầu mới mười một, mười hai tuổi chứ? Hừ, ta chỉ cần nhấc tay một cái là có thể đem nàng đánh bay!

Nghĩ đến đây, hắc y nhân kia hơi chỉnh chỉnh cổ áo, lên tiếng nói: ” Bắc Nguyệt quận chúa, ngoan ngoãn nghe đại gia nói đi, nói không chừng đại gia có thể tha mạng cho ngươi đấy! ”

Đôi mặc mâu khẽ lóe hàn mang, Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: ” Ngươi có biết dạo gần đây Lâm Hoài thành xuất hiện một hồng phát ma nữ, có thực lực Cửu Tinh Triệu hoán sư, nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu không? ”

Hắc y nhân ngẩn ra, không biết tiểu nha đầu này nói lời này là có ý gì. Bất quá tin tức vị hồng phát Triệu hoán sư có thực lực Cửu Tinh đã truyền khắp Lâm Hoài thành rồi, chắc chắn không lâu sau sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Dực quốc!

” Đương nhiên ta đã nghe qua! ”

Hắn vừa dứt lời, thiếu nữ trước mắt bỗng nhiên quỷ dị cười, mái tóc đen như mực chậm rãi trở thành một màu đỏ rực!

Hắc y nhân con mắt trừng lớn, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đầu!

” Ngươi, ngươi……. ”

” Hì hì, cho ngươi rõ ràng một chút, nếu không ta sợ ngươi chết không nhắm mắt nha! ”

” Đại nhân, xin…xin tha mạng a”

Hắc y nhân bây giờ chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ trong cổ họng, lúc này hắn chưa ngất đi coi như định lực rất khá rồi!

Khi không lại đi trêu chọc một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư, hắn… hắn đúng là gặp vận đen tám đời a!

Hơi lạnh thấu xương bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến. Trong bóng đêm, một đầu Băng Loan chợt xuất hiện trước mắt hắn, há miệng đem cả người hắn nuốt vào!

Trước khi chết, hắc y nhân kia chỉ có thể hét lớn trong lòng: “ Lão thiên a! Tên phế vật của Trưởng công chúa phủ nguyên lai là Cửu Tinh Triệu hoán sư a!

Hoàng Bắc Nguyệt, nàng là hồng phát ma nữ a! Là Băng Linh Huyễn Điểu khế ước giả!”

Bất quá những câu nói này hắn vĩnh viễn cũng không thể nói ra được nữa.

” Tư vị như thế nào? ”

Băng Linh Huyễn Điểu nhai nhai vài cái, thanh âm ở trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt vang lên: ” Không ngon a, vị dở tệ.”
 
Chương 33: Con tin của bắc dực quốc (3)


” Yên tâm, theo ta thì sau này sẽ có rất nhiều thịt để ăn.” Dám trêu nàng? Hoàng Bắc Nguyệt nàng sẽ ăn tươi nuốt sống hắn!

Trong phòng, Đông Lăng bị trận khói kia làm cho hôn mê. Hoàng Bắc Nguyệt dò xét mạch của nàng, chỉ là khói mê thông thường, không có gì đáng ngại.

Đem Đông Lăng bế vào phía trong, nàng cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Vạn Thú Vô Cương, nàng biết chỉ cần có vật này, mình nhất định sẽ càng ngày càng cường đại. Tuy nhiên, khối hắc ngọc này quá mức thần bí, nàng hiện tại một chút thông tin cũng đều không có, trong lòng phi thường buồn bực.

Cửu Tinh Triệu hoán sư trên toàn bộ Tạp Nhĩ Tháp đại lục đã coi như là cao thủ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục mà thôi.

Ngày tiếp theo là ngày mừng thọ của Tĩnh An vương phủ Lão vương phi, Tiêu Viễn Trình, Cầm di nương, Tuyết di nương cùng một đám tiểu thư thiếu gia trong phủ đều đi dự tiệc, chỉ lưu lại mỗi Hoàng Bắc Nguyệt.

Trước đây có đại phu nói nàng thân nhiễm trọng bệnh có thể lây lan cho nên Tiêu Viễn Trình hạ lệnh, không cho phép nàng ra ngoài.

Như vậy cũng tốt, bớt đi nhiều phiền toái.

Ăn một chút điểm tâm, Hoàng Bắc Nguyệt lại khoác đấu bồng đen lặng lẽ ra ngoài.

Bố Cát Nhĩ phường thị, Dong Binh Công Hội.

Trải qua sự việc ngày hôm qua, thanh danh của vị Cửu Tinh Triệu hoán sư Hí Thiên đã truyền khắp toàn bộ Lâm Hoài thành. Vì vậy, nàng vừa đi vào Bố Cát Nhĩ phường thị đã có vô số người thở cũng không dám thở mạnh, vây quanh quan sát nàng.

” Người đó chính là Hí Thiên đại nhân a! Oa! Băng linh thú khế ước giả a! ”

” Mái tóc màu đỏ rực a! Quá đẹp trai! Hí Thiên đại nhân quá đẹp trai a! ” (Khúc này vẫn chưa ai biết nàng là nam hay nữ nha)

Hoàng Bắc Nguyệt dáng người nhỏ nhắn, bởi vì không thấy rõ diện mục của nàng nên nhiều người cho rằng nàng là một lão nhân thấp bé. Bất quá ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục đều là thực lực vi tôn, cho dù nàng là một ông già, chỉ cần thực lực mạnh mẽ đều sẽ được tôn kính!

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới Dong Binh Công Hội, bên trong lập tức liền có người ra nghênh đón: ” Hí Thiên đại nhân, ngài có việc gì sao? ”

” Ta muốn kiếm tiền. ” Hoàng Bắc Nguyệt không chút giấu giếm nói.

Người kia sửng sốt, kiếm tiền? Thân phận Cửu Tinh Triệu hoán sư tượng trưng cho địa vị, thực lực, kim tiền a! Người như vậy mà còn thiếu tiền sao?

” Ta thật sự thiếu tiền, có nhiệm vụ gì là thù lao nhiều nhất thì giao cho ta đi. ”

” Ân, thỉnh đại nhân chờ chút. ” Người kia không dám thất lễ, lập tức đi chuẩn bị ngay.

Một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư làm chuyện gì đều có lý do, bọn họ những tiểu nhân vật này làm sao có thể hiểu được chứ? Vẫn là nên thành thành thật thật làm tốt bổn sự của mình là được!

Rất nhanh gã sai vặt kia đã cầm đến một quyển cao cấp nhiệm vụ tới: ” Trong Nguyệt Lạc Cốc có một con Hồng Thù (nhện đỏ) bảo vệ một khỏa Thủy Tinh Quả. Ai có thể lấy được Thủy Tinh Quả liền có 100 vạn kim tệ tiền thưởng. ”

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt hơi lóe, 100 vạn kim tệ a!

” Ta rất nhanh liền trở lại.” Cầm quyển nhiệm vụ, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đi ra ngoài. 100 vạn kim tệ nha, chậm chân liền bị người đoạt mất a!

Vừa từ Dong Binh Công Hội đi ra, nàng lập tức gọi ra Băng Linh Huyễn Điểu, thân hình nhảy một cái liền đáp xuống lưng nó. Dáng người tiêu sái lưu loát không biết đã làm mê mẩn biết bao nhiêu người!

Nguyệt Lạc Cốc nằm ở trung tâm rừng rậm, từ trên vách núi bay xuống, phía dưới một mảnh rậm rạp. Các loại thực vật to lớn, hung thú hoành hành, quả thực là một hung địa a!

100 vạn kim tệ quá hấp dẫn, cho nên cũng không chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt nhận nhiệm vụ, mấy cái dong binh đoàn có thực lực không tệ khác cũng đã tiềm phục tại khắp nơi trong cốc.

Vị trí mà Hồng Thù cư ngụ là một cái đáy vực, chung quanh một ngọn cỏ cũng không có, mặt đất bị thiêu đến mức thoáng đỏ lên, khói đen tản ra bốn phía.
 
Chương 34: Con tin của bắc dực quốc (4)


Một đạo ánh chớp thoáng hiện. Nơi ánh chớp chạm đến, toàn bộ mọi thứ đều bị phá hủy! Hồng Thù nằm ngay khi trung tâm của đám tia chớp, tơ nhện kết thành một cái chu võng (lưới nhện), bên trên đa số là thi thể Linh thú dám cả gan lại gần, tất cả đều sẽ nhanh chóng trở thành thức ăn trong bụng nó!

Rất nhiều dong binh khi nhìn thấy cảnh này đều âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

” Quá mạnh mẽ! Con Hồng Thù là mấy giai Linh thú a? ”

Linh thú cũng giống như Triệu hoán sư, cũng có phân chia đẳng cấp, từ Nhất giai đến Nhị Thập giai. Đương nhiên, Tử Diễm Hỏa Kì Lân cùng Băng Linh Huyễn Điểu cũng không thuộc tầng lớp này.

Ngũ Linh đại biểu cho Linh thú mạnh nhất trên đại lục, chỉ thua Thần thú. Bọn hắn là chí tôn trong năm loại thuộc tính, tiềm lực phát triển rất lớn cho nên cũng không có phân chia đẳng cấp như Linh thú thông thường.

” Chí ít cũng là Thập giai trở lên, trên chu võng còn có thi thể của một con Thập giai Linh thú Lam Sắc Biên Bức (dơi màu xanh dương) a!”

” Ta kháo! Đánh nhau với Linh thú từ Thập giai trở lên, muốn chết a! ”

” Hết cách rồi, 100 vạn kim tệ a! Ta chỉ tới xem náo nhiệt một chút mà thôi! ”

” Di! Mau nhìn! Đó là cái gì vậy?”

Một tên dong binh bỗng nhiên chỉ vào một cái bóng trắng như tuyết đang lướt đi trên trời.

Bóng trắng càng lúc càng gần, tinh mang sáng chói, một mảnh băng tuyết lóa mắt đập vào trong mắt mọi người, một cặp băng dực giương rộng trên không trung!

” Băng Linh Huyễn Điểu a! Hí Thiên đại nhân cũng tới sao?”

Theo từng tiếng kinh ngạc thốt lên, một bóng trắng thật lớn hạ xuống, uy áp thuộc về siêu cấp Linh thú tản mát ra dẫn đến một trận bạo loạn, cây cối hơi nhỏ liền bị cuốn vào trong gió lốc!

Băng Linh Huyễn Điểu vừa lao xuống, Hồng Thù kia lập tức ngẩng đầu lên. Linh thú từ Thập giai trở lên cũng không phải dễ trêu, tư duy của bọn chúng cũng đã tương đối cao rồi!

Toàn thân màu đỏ đột nhiên sáng lên, Hồng Thù rít một tiếng, một đoàn ánh chớp từ trong miệng bạo xuất đi ra, hướng Băng Linh Huyễn Điểu đâm tới.

Trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt cao ngạo mà đứng, sợi tóc màu đỏ từ vành nón trượt xuống, theo gió tung bay!

Nàng nâng tay phải lên, hắc khí nồng đậm xoay tròn trong lòng bàn tay, chậm rãi từ trên lưng của Băng Linh Huyễn Điểu giật ra một cái Băng Vũ. Nàng dùng Băng Vũ làm kiếm, giơ lên rồi vung xuống!

Hai cái động tác tuy đơn giản nhưng lại sinh ra hiệu quả kinh thiên động địa!

Hắc khí theo Băng Vũ kiếm tùy ý phát ra, hình thành nên một cái trường tiên (cây roi dài), đánh mạnh về phía Hồng Thù.

Chỉ phút chốc, ánh chớp nổ tung, mà hắc khí kia mang theo khí thế như chẻ tre thẳng tắp chui vào trong miệng của Hồng Thù. Hồng Thù mới vừa rồi còn hung hãn cuồng vọng trong nháy mắt liền cứng đờ lại.

Hồng Thù bất động, ánh chớp quay chung quanh cũng chậm rãi tản đi.

Sau khi lôi điện tan hết, dưới tầng tầng lớp lớp mạng nhện đã lộ ra một gốc cây nho nhỏ, một quả cây toàn thân óng ánh, sáng bóng, sinh trưởng giữa một đám cành lá xum xuê.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nhảy xuống, hướng phía quả cây đi tới.

Lúc này, đám dong binh trốn chung quanh mới dần dần phản ứng lại.

Chỉ dùng một chiêu.

Linh thú từ Thập giai trở lên – Hồng Thù, nàng cư nhiên liền miểu sát!?

Bốn phía yên tĩnh đến mức đáng sợ, hơn trăm con mắt đều nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn của Hoàng Bắc Nguyệt ẩn dưới đấu bồng đen.

Ta kháo! Thực lực biến thái như vậy, còn muốn cho người khác sống nữa hay không đây!!!

Hoàng Bắc Nguyệt một cước đá bay Hồng Thù đang bất động ra ngoài, đang định đưa tay hái Thủy Tinh Quả thì một thanh âm đột nhiên vang lên: “Khoan đã.”
 
Chương 35: Con tin của bắc dực quốc (5)


Hoàng Bắc Nguyệt hơi sửng sốt, quay đầu lại. Trước mặt nàng là một thiếu niên môi hồng răng trắng, thanh tú khả ái đang sốt sắng nhìn nàng.

Thiếu niên này tuy trên người mặc một bộ trang phục dong binh điển hình nhưng trên eo lại quấn một dải lông tuyết hồ vô cùng trân quý, chân mang giày da hươu, tay nắm một thanh đoản đao màu đen. Đao kia vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm, hẳn là do huyền thiết luyện chế mà thành. Hơn nữa gương mặt lại vô cùng non nớt, thoạt nhìn không giống đám dong binh thường xuyên liếm máu trên lưỡi đao mà có vẻ giống một thiếu gia quý tộc đi săn bắn hơn.

Trông thấy thiếu niên này lon ton chạy đến, đám dong binh đang ẩn trong bóng tối cũng không biết phải nói gì.

Tên tiểu tử này từ đâu chạy tới vậy? Cao thủ làm việc tự nhiên có đạo lý của cao thủ, ngươi xen vào làm gì?

Một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư muốn dùng tay trực tiếp hủy đi Thủy Tinh Quả chắc chắn là có dụng ý của nàng, dù sao bọn họ cũng tận mắt thấy được thực lực siêu phàm thoát tục đó.

Một chiêu liền miểu sát một con Linh thú từ Thập giai trở lên a!

Tiểu thiếu gia kia chạy tới vài bước, gương mặt thanh tú đỏ bừng lên lại càng khiến đám dong binh kia cười bò ra đất. Hắn chỉ vào Thủy Tinh Quả, sốt sắng nói:

” Thủy Tinh Quả không thể dùng tay không chạm vào…… ”

Thiếu niên vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống, đôi mắt to tròn trong suốt không dám ngẩng lên nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Kỳ thực Hoàng Bắc Nguyệt cũng không biết là không thể trực tiếp dùng tay hái Thủy Tinh Quả. Nàng chỉ theo bản năng đưa tay ra hái, nghe được thiếu niên nói xong nàng vội vã rụt tay về.

Thiếu niên rụt rè đi qua, từ trong bao vải sau lưng lấy ra một tấm tơ lụa thượng đẳng đưa cho nàng.

” Thủy Tinh Quả nếu tiếp xúc với hơi người sẽ ngay lập tức hòa tan.” Thiếu niên nhỏ giọng nói.

Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ mới tỉnh ngộ, thì ra là thế, xém chút nữa nàng đã đem 100 vạn kim tệ phá huỷ a!

Ít nhiều cũng nhờ vị thiếu niên này nhắc nhở nên khi nàng tiếp nhận tơ lụa cũng hướng thiếu niên nói: “Cảm ơn.”

Thiếu niên nghe được nàng nói cảm tạ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú càng đỏ lên, trong lòng kích động đến mức tay chân cũng không biết phải để đâu cho tốt!

Trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt dùng tơ lụa bọc lại Thủy Tinh Quả, nhẹ nhàng hái xuống, thiếu niên lại hỏi:

” Hí Thiên đại nhân, ngài thật sự sẽ ở lại Nam Dực quốc sao? ”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu. Thiếu niên này vào lúc mấu chốt đã nhắc nhở giúp nàng không bị mất oan 100 vạn kim tệ, vì vậy trong lòng nàng đối với hắn cũng có mấy phần hảo cảm.

” Ngươi đã giúp ta, vậy coi như Thủy Tinh Quả này là chúng ta cùng nhau hái đi. Chút nữa khi đi nhận thù lao, chúng ta cùng nhau chia đều, được chứ? ” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói. Nàng luôn không thích cảm giác mắc nợ người khác.

“Chúng ta cùng nhau, chúng ta cùng nhau,….” Bốn chữ cứ như ma âm quanh quẩn trong đầu khiến hắn sung sướng đến mức không phân biệt nổi phương hướng.

Cùng nhau, Hí Thiên đại nhân nói đã cùng bới hắn hái Thủy Tinh Quả a!

” Chúng ta cùng nhau hái sao? Thật tốt quá, đây là lần đầu tiên trong đời ta hoàn thành nhiệm vụ dong binh nha!” Thiếu niên cao hứng nhảy nhót hoan hô.

Nhìn thấy bộ dáng ngây thơ của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhàng.

” Hí Thiên đại nhân, ta không muốn kim tệ, ta, ta muốn…… “Thiếu niên mặt ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn về hướng Băng Linh Huyễn Điểu to như một tòa cung điện đang ngoan ngoãn đứng một bên.

” Ta có thể sờ sờ hắn một chút không?” Hắn biết Linh thú đều phi thường kiêu ngạo, đặc biệt là loại siêu cấp Linh thú như Băng Linh Huyễn Điểu, dù là Triệu hoán sư cũng phải e ngại ba phần.

Hắn yêu cầu này có lẽ hơi quá đáng…………

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt lóe lên, chỉ cần sờ một chút thôi thì mình sẽ có đầy đủ 100 vạn kim tệ. Việc có lợi như thế cớ sao nàng lại không làm đây?

” Không thành vấn đề. ” Nàng vui sướng đáp ứng, vẫy vẫy tay. (Nguyệt tỷ, tỷ vì tiền hy sinh đồng bọn a~)
 
Chương 36: Con tin của bắc dực quốc (6)


Mọi người đều biết rõ trong tất cả các loại Linh thú, Băng thuộc tính Linh thú là kiêu ngạo nhất, cũng vì vậy nên bọn chúng rất khó cùng Triệu hoán sư ký kết khế ước. Bởi vậy, chỉ cần nắm giữ một đầu Băng thuộc tính Linh thú thôi cũng đã phi thường có mặt mũi rồi. Thế nhưng Băng Linh Huyễn Điểu đối với Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn thần phục, đặc biệt là sau khi thấy được thực lực chân chính của nàng. Trong lòng hắn cảm giác được chủ nhân mình rất trâu bò nha, đi theo nàng tuyệt đối không lỗ.

Bởi vậy khi Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, hắn liền nhu thuận cúi đầu, tuy rằng hắn cũng không thích, bất quá thỏa mãn nguyện vọng của chủ nhân chính là nghĩa vụ của hắn a.

Thiếu niên không dám tin nhìn Băng Linh Huyễn Điểu trước mặt đang cúi đầu với mình. Hắn ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.

Đám dong binh xung quanh thần tình cũng khiếp sợ như gặp quỷ vậy!

Ta dựa vào! (nghĩa cũng giống như từ ta kháo) Hí Thiên đại nhân thực sự quá biến thái rồi, cư nhiên chỉ cần tùy tiện ngoắc tay cũng có thể khiến cho một trong Ngũ Linh là Băng Linh Huyễn Điểu lập tức cúi đầu!

Tiểu tử kia là vận cứt chó gì thế?(vận cứt chó = số may mắn) Có thể sờ được đầu của Băng Linh Huyễn Điểu, phỏng chừng khi trở về chặt cánh tay kia xuống cũng có thể bán lấy tiền luôn ấy chứ!

” Cám, cám ơn!”

Thiếu niên nhanh chóng vuốt nhẹ đầu của Băng Linh Huyễn Điểu rồi vội vã rụt tay về.

Có mệnh lệnh của Hoàng Bắc Nguyệt nên Băng Linh Huyễn Điểu đã thu liễm toàn bộ cực hàn chi khí, do vậy tay của thiếu niên cũng không có bị thương, bất quá đầu là nơi tôn nghiêm nhất của hắn lại bị tên tiểu tử thúi này sờ soạng. Nghĩ đến đây, Băng Linh Huyễn Điểu từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

” Chủ nhân! Tên tiểu tử này da thịt mềm mịn, nhất định ăn rất ngon. ” Băng linh huyễn điểu trong lòng nói với Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng thấp giọng bật cười, ở trong lòng nói: ” Ngươi đừng có làm loạn, tên nhóc này lai lịch e rằng cũng không nhỏ đâu. ”

” Hí Thiên đại nhân, Hồng Thù này ngài định xử lý như thế nào? “Thiếu niên hưng phấn nhìn bàn tay vừa vuốt ve Băng Linh Huyễn Điểu, hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Hồng Thù. Nàng vốn định mặc kệ nó, bất quá thiếu niên đã hỏi đến vậy chắc hẳn nó vẫn còn giá trị lợi dụng.

” Ngươi có đề nghị gì sao? ”

” Ân!”Thiếu niên gật đầu: ” Hồng Thù này tuy vẫn còn sống nhưng đã bị ngài đánh bại, cho nên có thể thuần phục nó làm Linh thú mang đi bán đấu giá, giá tiền rất cao đó! ”

” Nga?” Vừa nghe đến còn có thể bán lấy tiền, Hoàng Bắc Nguyệt liền trở nên hứng thú: ” Khoảng bao nhiêu? ”

” Bởi vì Linh thú đẳng cấp càng cao thì càng khó có thể thuần phục, mà Triệu hoán sư nếu muốn đề cao thực lực thì phải cùng với Linh thú có đẳng cấp cao hơn mình ký khế ước. Tỷ như một Tam Tinh sơ cấp Triệu hoán sư nếu như có một con Ngũ giai Linh thú thì thực lực của hắn sẽ được đề thăng lên thành Tứ Tinh hoặc Ngũ Tinh, tùy theo vận khí! ”

” Thế nhưng, cao cấp Linh thú tuyệt đối sẽ không tìm những Triệu hoán sư đẳng cấp quá thấp để ký khế ước. Tuy nhiên vẫn có một trường hợp ngoại lệ, đó là sau khi Linh thú bị đánh bại, bọn hắn sẽ hoàn toàn khuất phục người đã đánh bại mình. Nếu như người đó không muốn ký kết bản mệnh khế ước thì có thể nhượng lại cho người khác ký kết khế ước với nó bằng cách bán đấu giá! ”

Thiếu niên thao thao bất tuyệt một phen, càng nói càng hưng phấn: ” Hồng Thù là Linh thú từ Thập giai trở lên, gần như thuộc dạng có tiền cũng không mua được đâu!”

Nguyên lai còn có thể đi bán đấu giá, hơn nữa giá tiền cũng không thấp nha. Chỉ có điều nàng không quen biết người nào của phòng đấu giá hết, không chừng còn bị lừa sụp hố mất.

” Hí Thiên đại nhân, nếu như ngài không chê thì có thể dùng phòng đấu giá của nhà ta. Ta sẽ không lấy phí giao dịch của ngài đâu!”

Thiếu niên ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn vị Hí Thiên đại nhân vô cùng thần bí này. Nếu nàng có thể dùng phòng đấu giá của gia tộc hắn để bán đấu giá con Hồng Thù này, phụ thân đại nhân nhất định sẽ cao hứng đến mức không ngậm mồm vào được!

Nguyên lai nhà của thiếu niên này mở phách mại tràng (phòng đấu giá), trách không được hắn lại hiểu rõ như vậy.

Nàng hiện tại vô cùng cần tiền, có phương pháp kiếm tiền như vậy quả là phi thường tốt.

” Lúc nào thì có thể tiến hành bán đấu giá?”
 
Chương 37: Con tin của bắc diệu quốc (7)


” Nếu là ngài thì lúc nào cũng được, tuy nhiên nếu muốn bán được giá cao thì ta đề nghị chúng ta nên tiến hành hội đấu giá vào ngày mai. Hôm nay gia tộc ta sẽ giúp ngài rải tin tức ra, trong thành này số người có tiền muốn mua Linh thú cũng không ít đâu!” ” Không thành vấn đề!”

Tiền càng nhiều càng tốt, nàng cũng không ngại có nhiều tiền đâu!

Thiếu niên từ trong chiếc túi sau lưng lấy ra một tấm tạp phiến (giống như Card Visit ấy mà) trên mặt ẩn hiện kim quang lưu chuyển ra giao cho nàng, nói: ” Ngày mai ngài tới phòng đấu giá thì đưa tấm tạp phiến này cho thủ vệ, bọn họ sẽ ngay lập tức thông báo cho ta. ”

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu quan sát kĩ tấm tạp phiến. Trên thẻ có ghi vài chữ “ Phòng đấu giá Bố Cát Nhĩ ”, mặt sau thì in huy chương của Bố Cát Nhĩ gia tộc, một cái Thập Tự Tinh.

Bố Cát Nhĩ gia tộc là gia tộc nổi danh nhất trên cả Tạp Nhĩ Tháp đại lục, ở bất kỳ một quốc gia nào bọn họ cũng đều có địa vị và danh vọng vô cùng cao.

Cái này người ta thường gọi là “ quý tộc trong quý tộc ”.

Thiếu niên này lại là người của Bố Cát Nhĩ gia tộc?

” Lạc Lạc thiếu gia, nguyên lai ngài ở đây a! ”

Từ bên trong đám dong binh bỗng có một đám người hớt hải chạy ra, vẻ mặt sốt ruột hướng thiếu niên chạy tới.

Thiếu niên tinh thần vốn đang phấn chấn vừa nghe tiếng kêu lập tức xìu xuống, vẻ mặt đáng thương như một chú cún con: ” Bị tìm được rồi…… ”

Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt đại khái cũng có thể biết được thân phận của thiếu niên này.

Thiếu gia trong đại gia tộc lén trốn ra ngoài gia nhập vào dong binh đoàn, chuyện như vậy trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục vô cùng phổ biến. Trở thành cường giả cơ hồ là ước mơ của mỗi người mà.

” Con Hồng Thù này các ngươi tự bảo quản đi, ngày mai ta sẽ đi phóng đấu giá.”

Không muốn tiếp tục dây dưa cùng đám người của Bố Cát Nhĩ gia tộc, vừa phân phó xong Hoàng Bắc Nguyệt đã nhảy lên lưng của Băng Linh Huyễn Điểu, nhanh chóng ly khai.

Thiếu niên ánh mắt hâm mộ dõi theo bóng lưng đang xa dần của Băng Linh Huyễn Điểu rồi lại mơ màng vuốt vuốt tay phải của mình.

Thật không thể tin được, vừa rồi hắn không phải là đang nằm mơ đi!

” Lạc Lạc thiếu gia!” Mấy người lúc nãy bây giờ mới chạy tới, mỗi một người đều có thực lực xấp xỉ cao cấp Chiến sĩ.

” Ngài để cho chúng ta lo lắng gần chết a! Lão gia biết ngài trốn đi nên giờ đang nổi trận lôi đình, ngài mau mau quay trở về đi!”

Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ ngẩng đầu lên lộ ra một gương mặt tuấn tú, bỗng nhiên cười rộ lên: ” Lần này phụ thân đại nhân nhất định sẽ khen ta nha! ”

Đám võ sĩ đều mờ mịt nhìn nhau không hiểu mô tê gì, ánh mắt đảo qua con Hồng Thù đang nằm xụi lơ thì vẻ mặt nhanh chóng biến thành khiếp sợ.

” Lạc Lạc thiếu gia, đây là…… ”

“Đây là Linh thú do vị Hí Thiên đại nhân trong truyền thuyết lưu lại, chuẩn bị bán đấu giá tại phòng đấu giá của chúng ta!” Lạc Lạc kiêu ngạo nói.

Chính là vị Hí Thiên đại nhân kia sao……

Đám võ sĩ lập tức lộ ra thần sắc sùng kính, dồn dập nói: ” Thiếu gia, thủ đoạn của ngài thật cao siêu a! ”

” Không hổ là thiên tài đứng đầu của Bố Cát Nhĩ gia tộc a! ”

” Ha ha ha ha… ”

*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***

Hoàng Bắc Nguyệt trả nhiệm vụ ở Dong Binh Công Hội, lĩnh thù lao 100 vạn kim tệ.

Tiền tệ ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục gồm có 4 loại: Kim tệ, Ngân tệ, Đồng tệ, Thiết tệ.

1000 Thiết tệ = 100 Đồng tệ = 10 Ngân tệ = 1 Kim tệ.

Nếu trên người mang theo số lượng tiền quá nhiều thì có thể dùng 10 kim tệ để đăng kí tạo 1 cái thẻ Rum (tương tự như thẻ ATM), đem tiền cất trữ vào trong đó, khi cần kiền có thể trực tiếp lấy ra sử dụng.

Công năng thẻ Rum cũng hao hao như nạp giới vậy, tuy nhiên thẻ Rum chỉ có thể dùng để chứa tiền mà thôi, giá cả cũng tương đối rẻ, phí dụng để kích hoạt một cái thẻ Rum là 10 kim tệ.

Mà giá cả của nạp giới thì cao hơn thế gấp mấy trăm lần, hiện tại tiền cũng chưa phải là rất nhiều nên Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có ý định lập tức đi mua nạp giới. Nàng hiện tại đang đi dạo một vòng trong Bố Cát Nhĩ phường thị để nhận biết các loại dược liệu trong thế giới này.
 
Chương 38: Con tin của bắc diệu quốc (8)


” Hí Thiên đại nhân!” Một người từ phía sau vừa thở hồng hộc vừa gọi theo, thấy Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại liền vô cùng trịnh trọng đưa nàng một thiếp mời mạ vàng nhìn vô cùng xa hoa.

” Rốt cuộc ta cũng tìm được ngài, đây là Thái tử điện hạ bảo ta giao cho ngài. Điện hạ hiện tại đã đi Phù Quang rừng rậm nên không thể tự mình đến đây đưa thiệp cho ngài, mong ngài lượng thứ cho. ”

Tờ thiếp mạ vàng khi nãy là thiệp mời của hoàng tộc, trên mặt thiếp mời vẫn mơ hồ cảm nhận được có nguyên khí dao động.

” Cung yến sao?” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói mà nói, trong ký ức khi Huệ Văn Trưởng công chúa vẫn còn sống, Hoàng Bắc Nguyệt cũng thường vào cung đi lại nhưng lúc đó tính tình của nàng quá hèn nhát khiếp đảm nên Hoàng Hậu cũng không thích nàng.

Lần cung yến này là do Hoàng Hậu thiết đãi. Tuy nói chỉ là tiệc rượu bình thường nhưng chỉ cần nhìn loại thiệp mời xa hoa như thế này thì hiển nhiên rất nhiều đại nhân vật trong Lâm Hoài thành đều sẽ đi.

Trưởng công chúa phủ nhất định cũng sẽ nhận được mời, bất quá hiện giờ Thái hậu không ở trong cung, Hoàng Bắc Nguyệt có thể lấy lý do bị ốm để có thể không đi.

” Là cung yến do Hoàng Hậu nương nương thiết đãi, đại nhân ngài chính là khách quý! ”

“Đa tạ ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, sau khi cẩn thận thu lại thiếp mời liền xoay đầu rời đi.

Nàng hiện tại đang đi về phía có tiếng đàn phát ra hôm qua. Nơi này tương đối hẻo lánh ít người nhưng riêng tòa nhà này lại được thủ vệ vô cùng sâm nghiêm. Đội ngũ tuần tra qua lại liên tục, không hề buông lỏng một phút nào.

Địa phương rách nát nhìn kiểu nào cũng không thấy bắt mắt này làm sao lại bị canh phòng gắt gao như vậy nhỉ?

Hoàng Bắc Nguyệt vừa đến gần một chút lập tức bị một tên lính tuần tra phát hiện. Hắn nhanh chân bước đến, nhìn thấy nàng một thân hắc bào quỷ dị, thân hình nhỏ gầy, trên người tản ra một loại khí chất tao nhã thần bí khiến hắn cũng không dám khinh thường, khẩu khí cũng tương đối khách khí:

” Nơi này là cấm địa, thỉnh các hạ nhanh chóng ly khai!”.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn cửa gỗ cũ kỹ kia. Nàng dù tò mò nhưng cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, vừa xoay người định bỏ đi thì chợt thấy trên đường lớn xuất hiện một cỗ xe ngựa, phía sau cũng có rất nhiều võ sĩ đi theo. Thoạt nhìn bọn họ không giống như đang bảo vệ ngược lại là giám thị thì đúng hơn!

Mắt hơi híp lại, Hoàng Bắc Nguyệt thẳng thắn lùi vào một góc, yên lặng nhìn.

Chiếc xe ngựa kia dừng lại ở đại môn, tên võ sĩ lúc nãy ngăn cản nàng vẻ mặt cương trực công chính đi đến trước cửa xe ngựa, nghiêm giọng nói:

” Vương tử đã trở lại, mời ngài xuống xe để tại hạ lục soát!”

Về nhà còn bị lục soát nữa? Thế giới này cái gì cũng có nha.

Võ sĩ kia vừa nói xong, màn xe đã bị xốc lên, lộ ra một gương mặt phẫn nộ.

” Điện hạ đang bị bệnh, ngươi còn muốn lục soát cái gì? Chúng ta có bao giờ giấu đồ đâu chứ?”

” Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ta bất quá chỉ là kẻ chấp hành, thỉnh Vũ Văn đại nhân thứ lỗi.”

” Địch, không sao đâu ” (anh kia tên là Vũ Văn Địch nha mọi người, anh Dực nhà ta gọi thân mật là Địch thôi)

Thanh âm hư nhược từ trong xe ngựa vọng ra, mờ ảo trầm thấp, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay đi. Một cánh tay tái nhợt từ trong xe ngựa vươn ra: ” Dìu ta xuống xe đi.”

Nghe được thanh âm này, khuôn mặt tên võ sĩ cũng thoáng hòa hoãn vài phân, ánh mắt cũng thoáng mang vài phần tôn trọng.

” Dực vương tử, đắc tội rồi. ”

” Không sao, là do Địch quá thất lễ.” Giọng nói ôn hòa nhàn nhạt, giống như một lực lượng vô hình khiến người ta cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Dực vương tử? Hoàng Bắc Nguyệt lục soát trong ký ức, tìm kiếm kí ức về các vương tử của các nước…….

Ân? Mười năm trước Nam Dực quốc cùng Bắc Diệu quốc chiến tranh liên miên, cuối cùng hòa giải, trao đổi con tin với nhau. Chẳng lẽ hắn là con tin hòa giải của Bắc Diệu quốc lúc trước hay sao? (lúc trước mình ghi nhầm thành Bắc Dực quốc, mọi người thông cảm cho mình ạ T^T).

Bắc Diệu quốc đưa tới con tin là Cửu vương tử Phong Liên Dực lúc ấy chỉ mới có sáu tuổi. Nhớ năm đó, Huệ Văn Trưởng công chúa đã tự mình dẫn người ra khỏi thành đi nghênh đón vị Cửu vương tử nhỏ tuổi này.
 
Chương 39: Con tin của bắc diệu quốc (9)


Mười năm qua đi, tiểu hài tử năm đó giờ cũng đã trưởng thành rồi. Đáng tiếc hắn vẫn phải tiếp tục ở địch quốc mà làm con tin, Bắc Diệu quốc không hề có ý định đem vị Cửu vương tử này đón về, tự nhiên Nam Dực quốc cũng không có tâm tư đó.

Từ xưa tới nay ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục, Hoàng Đế luôn có rất nhiều con nối dõi. Bởi vậy một khi bị đưa đi địch quốc làm con tin, thông thường đều không có cơ hội trở về quốc gia của mình. Nếu không phải hậm hực mà chết thì chính là không chịu nổi đãi ngộ thấp kém của địch quốc mà tự sát, hoặc là chiến tranh bạo phát bị địch quốc ngược đãi dẫn đến tử vong.

Vị này Dực vương tử này sẽ là loại kết cục nào đây?

Vị nam nhân trẻ tuổi gọi là Vũ Văn Địch kia lúc này đã xoay người vén rèm xe lên, dè đặt đem Dực vương tử đỡ xuống.

Thứ trước tiên đập vào mắt chính là vạt áo trắng như tuyết, tiếp đến là một đầu hắc sắc trường phát tựa như mặc ngọc. Hắn cúi người bước xuống xe ngựa, gò má hoàn mỹ khiến ngưới khác hơi thở cũng trở nên khẩn trương. Thân ảnh gầy gò có mấy phần đơn bạc. Vừa đi xuống xe ngựa hắn đã cởi áo choàng trên người xuống, giơ tay lên, thanh âm có chút khàn khàn: ” Tìm đi.”

Gió nhẹ khẽ khẽ qua thân ảnh của hắn, dù là xuân hoa thu nguyệt cũng không tài nào cướp đoạt được khí chất thanh nhã ấy.

Bởi vì hắn đưa lưng về phía nàng cho nên nàng cũng không thấy được dung mạo của hắn. Nàng hơi híp mắt, lạnh lùng đánh giá bóng lưng gầy gò tràn ngập khí tức ôn hòa, tựa như thanh phong minh nguyệt, tựa như trích tiên hạ phàm.

Võ sĩ kia chỉ tìm kiếm tượng trưng một chút liền phất tay để hắn rời đi.

“Đa tạ.”

Văn nhã quý công tử nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn rồi để Vũ Văn Địch nâng đỡ, bước chân có chút phù phiếm, chậm rãi đi vào.

Đại môn dần đóng lại, bên ngoài Chất Tử Phủ (chất tử = con tin) lại khôi phục vẻ yên tĩnh, binh lính tuần tra cũng tiếp tục đi đi lại lại, cẩn thận tỉ mỉ.

Thấy cũng không còn gì để nhìn nữa, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể quay người chậm rãi ly khai. Mặc dù nàng rất hiếu kì về người đã đánh đàn hôm qua, bất quá vị Cửu vương tử này đãi ngộ ở Nam Dực quốc cũng không tốt lắm, nàng cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho người ta.

Tối hôm qua cầm tiêu hợp tấu, ký ức này nàng suốt đời khó quên. Bên trong tiếng đàn mờ ảo uyển chuyển đó, nàng cảm nhận được một chút cao ngạo. Nếu có cơ hội, nàng thực muốn có thể cùng hắn hợp tấu lần nữa.

Phía sau đại môn Chất Tử Phủ, Phong Liên Dực vừa đi được vài bước bỗng dừng lại, xoay người liếc mắt về phía cửa.

Đôi con ngươi mới vừa rồi còn ôn hòa nội liễm giờ phút này đã trở nên thanh lãnh mênh mông, lộ ra một cỗ khí tức yêu dị.

” Điện hạ, làm sao vậy?” Vũ Văn Địch hiện giờ cũng không còn vẻ nóng nảy bốc đồng mà vô cùng trầm ổn, rất có phong độ của một đại tướng.

” Không có gì.” Phong Liên Dực lắc đầu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhu hòa.

Vũ Văn Địch thấy vậy trong lòng ngẩn ra. Khi không có người ngoài, điện hạ không bao giờ cười, dù có cũng không phải kiểu cười dịu dàng như vậy, nó luôn khiến hắn sinh ra vài phần hàn khí chứ không như hiện tại.

Phong Liên Dực thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Vũ Văn Địch khẽ nói: ” Ngày mai trong cung Hoàng Hậu thiết yến, thiếp mời cũng đã theo thường lệ đưa tới, điện hạ có muốn đi hay không?”

Nam Dực quốc có mấy vị quyền quý đối với nhân phẩm tài học của Dực điện hạ rất là ngưỡng mộ, bởi vậy tuy làm con tin mười năm nhưng điện hạ cũng làm quen không ít người. Bởi vậy các tiệc rượu lớn nhỏ đều sẽ có người đem thiếp mời đưa đến.

Tiệc rượu trong cung hay của đám quý tộc, điện hạ thỉnh thoảng sẽ tham dự một hai cái.

Chỉ là hai ngày nay điện hạ hơi nhiễm chút phong hàn, thân thể không thoải mái, có lẽ sẽ từ chối đi.

” Nghe nói Nam Dực quốc xuất hiện một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư thực lực cùng Thái tử Chiến Dã không phân cao thấp, Triệu hoán thú là một trong Ngũ Linh Băng Linh Huyễn Điểu, cao thủ như vậy ta cũng muốn gặp thử xem.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top