Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,140
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1017


Chương 1017

Chắc là đến tìm Cố Mặc Ngôn à? Nghĩ vậy, Trình Thư Nghi lên tiếng gọi anh ta: “Dương Tùng Đức, bên này.”

Dương Tùng Đức nghe tiếng thì quay đầu lại, có vẻ cũng không ngờ sẽ gặp được Trình Thư Nghi ở đây, anh ta ngây ra một lát rồi vội bước về phía cô.

“Mợ chủ, cậu Cố cũng ở đây ạ? Vừa nãy anh ấy gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến bệnh viện một chuyến nhưng chẳng nói rõ là chuyện gì, anh ấy không bị thương chứ?”

Nghe Dương Tùng Đức nói vậy, Trình Thư Nghi cười nói: “Anh ấy không sao, người bị thương là Trình Thu Uyển.”

“Trình Thu Uyển?” Dương Tùng Đức nhíu mày: ‘Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trình Thư Nghi do dự một lát, không biết có nên nói chuyện này cho Dương Tùng Đức không. Nhưng nghĩ tới việc anh ta là người Cố Mặc Ngôn tin tưởng nhất, cuối cùng cô vẫn nói chân tướng vụ bắt cóc năm đó cho anh ta, nhắc lại mấy câu Trình Thu Uyển đã thừa nhận lại một lần.

“Là cô ta ư!” Nghe hết chuyện, Dương Tùng Đức rất bất ngờ.

Đương nhiên anh ta biết tâm tư Trình Thu Uyển độc ác đến mức nào hơn ai hết. Có điều, anh ta không thể ngờ nổi, từ khi còn nhỏ.

như vậy mà cô ta đã có suy nghĩ và thủ đoạn thế rồi, đúng là càng nghĩ càng thấy sợ.

Thấy Trình Thư Nghi vẫn nhìn mình rất tin tưởng, trong lòng Dương Tùng Đức vô cùng áy náy, không biết rốt cuộc có nên nói sự thật chuyện năm năm trước cho cô không.

Kẻ ác tày trời như Trình Thu Uyển vốn nên bị trừng phạt từ lâu, chẳng lẽ mình phải giúp cô ta che giấu tội ác cả đời?

Dương Tùng Đức nhìn Trình Thư Nghi đầy áy náy, không nhịn được xin lỗi: “Mợ chủ, xin lỗi, năm năm trước tôi không nên đối xử với cô như vậy, tôi… tôi…”

Lời đã đến bên miệng, nhưng Dương Tùng Đức vẫn không đủ dũng cảm nói thẳng chuyện năm đó, mà Trình Thư Nghi nghe anh ta nói vậy, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

Cô chưa bao giờ cho phép mình quên khung cảnh năm năm trước Dương Tùng Đức dẫn người ép cô phá thai. Mỗi lần nghĩ lại cảm giác tuyệt vọng khi ấy, cô vẫn không thể thuyết phục mình tha thứ cho Cố Mặc Ngôn. Anh từng tàn nhãn với cô như vậy, làm sao cô mới tha thứ được?

Chuyện này là một vực sâu ngăn cách giữa hai người họ, dù bây giờ Cố Mặc Ngôn đối xử với cô không khác gì trước kia, vô cùng quan tâm và bảo vệ, thì cô vẫn không thể ép mình bước qua như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trình Thư Nghi hít sâu một hơi, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: “Trong chuyện này anh không sai, năm đó anh cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Cố Mặc Ngôn, không thể trách anh được. Sau này không cần nói xin lỗi như vậy nữa đâu.”

Nói rồi, Trình Thư Nghi xoay người bỏ đi, đôi mắt cũng ầng ậng nước. Cô muốn cho Manh Bảo một ngôi nhà hoàn chỉnh, nhưng cô vẫn không biết làm thế nào mới buông bỏ được quá khứ.

Dương Tùng Đức nhìn theo bóng lưng Trình Thư Nghi, anh ta có thể cảm nhận được nỗi bi thương trên người cô, đồng thời cũng mảng mình trong lòng một trận.

Mợ chủ rất rộng lượng, chưa từng trách anh ta vì chuyện năm đó, nhưng anh ta lại cứ do dự không dám nói ra chân tướng của chuyện ấy, hại cậu Cố và mợ chủ rõ ràng yêu thương nhau nhưng lại không thể vui vẻ ở bên nhau. Anh ta có còn là một thẵng đàn ông nữa không?

Dương Tùng Đức vô cùng áy náy nhìn Trình Thư Nghi rời đi, anh ta nắm chặt tay mình, thầm quyết định trong lòng. Lần này chắc chắn anh ta sẽ nói ra chân tướng mọi chuyện!

Trình Thư Nghi ngồi vào ghế trên hành lang bệnh viện, chỉ thấy trong lòng rất mỏi mệt, sự xuất hiện của Dương Tùng Đức khiến cô nhớ lại chuyện năm ấy, cũng bắt đầu suy nghĩ lại mối quan hệ của mình và Cố Mặc Ngôn.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,140
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1018


Chương 1018

Gô vốn đã hạ quyết tâm, nếu Manh Bảo muốn có ba đến vậy, Cố Mặc Ngôn cũng theo đuổi lại cô, vậy thì cô không cần phải tính toán chuyện năm xưa quá nhiều nữa, cứ cho Manh Bảo một gia đình hoàn chính thôi vậy.

Nhưng giờ cô mới nhận ra, cô vẫn đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình. Những chuyện trước kia như cái gai cắm sâu vào da thịt, bình thường lúc không có việc gì thì cô có thể bỏ qua, nhưng chỉ cần hơi k1ch thích một chút thôi là cảm giác đau đến tận xương tủy khi ấy lại quay lại, khiến cô không chịu nổi.

Nếu cô lại về bên Cố Mặc Ngôn lần nữa, cô có thể quên hết những chuyện năm ấy, trải qua những năm tháng sau này với Cố Mặc Ngôn như chưa có chuyện gì từng xảy ra không? Trình Thư Nghỉ tự hỏi mình trong lòng.

Nhưng đáp án không xác định, cô cũng không thể đảm bảo. Hơn nữa, nếu sau này hai người lại chia tay, Manh Bảo sẽ càng bị tổn thương hơn nữa.

Trình Thư Nghi hít sâu một hơi rồi lại thở mạnh ra, cô cảm giác não mình rối thành một nồi cháo, bây giờ cô thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

Thôi, Trình Thư Nghi lắc đầu thật mạnh, không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ nữa, mình cứ tiếp tục rối rằm như thế cũng không có kết quả gì. Dù sao đây cũng là chuyện của hai người, vẫn nên tìm một cơ hội nói chuyện hẳn hoi với Cố Mặc Ngôn rồi quyết định sau vậy.

Trình Thư Nghi đứng dậy quay về phòng bệnh, cô muốn đi xem xem Trình Thu Uyển đã tỉnh chưa. Vừa mới đến cửa phòng bệnh, cô đã nghe thấy tiếng Trình Thu Uyển truyền ra, hình như đang nói gì với ai đó.

Trình Thư Nghi tò mò dừng lại, nhìn qua cửa sổ thì thấy Cố Mặc Ngôn đứng trước giường bệnh Trình Thu Uyển, quay lưng lại với cô, còn Trình Thu Uyển thì đang khóc lóc xin lỗi anh.

“Cố Mặc Ngôn, em xin lỗi, em xin lỗi mà, chuyện năm đó là lỗi của em, anh tha thứ cho em một lân được không? Em xin anh đấy, anh tha thứ cho em đi mà, em thề sau này em sẽ không làm vậy nữa” Trình Thu Uyển vừa khóc vừa giơ tay kéo ống tay áo Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn chán ghét gạt Trình Thu Uyển ra, lạnh lùng nói: *Trình Thu Uyển, không ngờ chuyện năm đó tôi bị bắt cóc, cô cũng nhúng vào một tay. Muốn tôi tha thứ cho cô là chuyện không thể! Nếu cô không bị thương, tôi đã tống cô vào tù từ lâu rồi “Đừng mài! Cố Mặc Ngôn anh không thể đối xử với em như vậy.”

Hai tay Trình Thu Uyển túm lấy mép giường, khóc vô cùng đau thương: “Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, năm đó là em nhất thời kích động nên mới làm chuyện như vậy, nhưng em cũng chỉ vì nhà họ Trình thôi, em không thể giương mắt nhìn nhà họ Trình sụp đổ như vậy được.”

“Thế nên cô có thể giương mắt nhìn tôi đi chết à?” Nghe Trình Thu Uyển giải thích, Cố Mặc Ngôn còn bực hơn, trong giọng nói lộ rõ nỗi.

Từ sau khi biết chân tướng mọi chuyện, anh cảm giác bao nhiêu.

năm nay mình như một thằng ngu chẳng biết gì. Năm ấy sau khi mọi chuyện xảy ra, anh cứ nghĩ mình hại chết Trình Thu Uyển, nếu anh không đưa cô ta ra ngoại ô chơi, người con gái anh yêu bấy nhiêu năm sẽ không mất mạng.

Sự áy náy và tuyệt vọng dày vò khiến anh không ngày nào được yên giấc. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Trình Thu Uyển khóc.

lóc giấy dụa trong biển lửa lại xuất hiện trong đầu anh. Anh đã không nhớ đã bao nhiêu đêm dài mình ôm đầu khóc không thành tiếng, không ngừng nói “xin lỗi”. Tại anh vô dụng, tại anh không thể bảo vệ người mình yêu, cô bị anh liên lụy, đều là tại anh!

Suốt hai năm trời, trong suốt hai năm trời anh vẫn không thể giấy dụa thoát khỏi nỗi áy náy ấy, anh mất ngủ hết đêm này đến đêm khác, có lúc thật sự buồn ngủ không chịu được mới ngủ thiếp đi.

Nhưng không tới nửa tiếng sau anh lại bị dọa tỉnh, trong giấc mơ toàn là tiếng khóc của Trình Thu Uyển.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,140
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1019


Chương 1019

Khi bị tra tấn đến sắp không sống nổi nữa, anh cũng đi khám bác sĩ tâm lý. Sau một năm trị liệu vật lý và tâm lý, anh mới kéo được mình ra khỏi nỗi đau khổ, nhưng Trình Thu Uyển vẫn luôn là vết thương không thể đụng tới trong lòng anh.

Tuy sau đó anh quen Tô Thư Nghi, yêu người con gái lương thiện dịu dàng này, nhưng anh vẫn luôn để một góc nhỏ trong tim cho Trình Thu Uyển. Đây là người anh từng yêu sâu sắc, là người con gái đánh mất sinh mệnh vì anh, anh không thể để bản thân cứ quên chuyện này như vậy được.

Khi Trình Thu Uyển xuất hiện ở nghĩa địa, phản ứng đầu tiên của anh là kinh ngạc, sau đó ở nhà họ Trình, anh nghe Trình Thu Uyển kể lại chuyện được người ta cứu, lúc này anh mới kịp phản ứng lại, cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng rất nhẹ nhõm.

‘Viên đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng vỡ thành bột phấn, sau bao nhiêu năm, đó là lần đầu tiên anh thoải mái đến vậy.

Khi ấy anh đã yêu Trình Thư Nghi sâu sắc, tuy Trình Thu Uyển vẫn còn sống, giữa họ đã không còn cơ hội nào nữa. Nhưng anh vẫn chưa từng nghỉ ngờ lời Trình Thu Uyển nói, việc Trình Thu Uyển làm, tuy cô ta không còn là người anh đặt trong lòng, nhưng vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời anh.

Sau đó, anh chia tay với Tô Thư Nghi, anh bắt đầu biết thủ đoạn độc ác của Trình Thu Uyển, bắt đầu chán ghét cô ta, ghê tởm cô †a. Nhưng anh cũng chỉ ghét Trình Thu Uyển trở nên xấu xa, chứ từ đầu đến cuối, anh chưa từng hối hận vì đoạn tình cảm thời niên thiếu.

Đó là đoạn hồi ức tuyệt đẹp trong đời anh, tới tận bây giờ nó cũng chưa từng bị tính cách thay đổi của Trình Thu Uyển vấy bẩn. Ít nhất, khi đó họ đã thật lòng với nhau, là niềm hạnh phúc đơn thuần.

Giờ nghĩ lại, Cố Mặc Ngôn chỉ thấy đầy trào phúng, tuyệt đẹp gì cơ? Đơn thuần gì cơ? Thì ra mọi chuyện đều chỉ có một mình anh tự cho là vậy thôi. Mọi chuyện đều là một cái bấy, mối tình anh từng trân trọng, từng đặt trong lòng bao nhiêu năm đối với cô ta chỉ là một viên đá kê chân.

“Em không muốn hại anh!” Nghe thấy nối oán hận trong lời Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển càng hoảng: “Cố Mặc Ngôn, em thật sự không muốn hại anh, cuối cùng em đã nới lỏng dây trói cho anh rồi, em không muốn lấy mạng anh, anh tin em đi, em yêu anh mà, làm sao em hại anh được?”

“Cô nghĩ tôi vẫn tin mấy lời cô nói chắc?” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn Trình Thu Uyển, không hề rung động vì lời cô ta nói.

“Cố Mặc Ngôn, anh đặt mình vào vị trí của em mà suy nghĩ được.

không? Năm đó em thật sự không thể làm gì khác, em chỉ nhất thời xúc động phạm lỗi lớn, anh tha thứ cho em lần này đi, em sẽ… em sẽ không làm vậy nữa.” Trình Thu Uyển khóc đến không kìm chế nổi.

“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh không thể đối xử với em như vậy được. Cố Mặc Ngôn, chúng ta từng yêu nhau đến vậy, năm đó mình đã ở bên nhau vui vẻ như thế, chẳng lẽ anh quên hết rồi à?”

“Đừng nói nữa!” Nghe Trình Thu Uyển nhắc đến chuyện năm ấy, Cố Mặc Ngôn lập tức nổi giận. Năm đó! Cô ta còn dám nhắc đến chuyện năm đó với anh à! Cô ta chỉ coi anh như một thằng ngốc thôi.

“Trình Thu Uyển, chuyện năm ấy từng thích cô là chuyện tôi hối hận nhất từ trước tới nay, cũng là chuyện ngu xuẩn nhất! Nếu có thể quay lại quá khứ để lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ không quen côi”

Cố Mặc Ngôn vừa phẫn nộ vừa nghiêm túc nhìn Trình Thu Uyển, nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, anh đã hoàn toàn phủ định mối tình không hiểu chuyện thời niên thiếu.

Trình Thu Uyển ngơ ngác nhìn Cố Mặc Ngôn, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, rất nhanh đã thấm ướt ga trải giường bên dưới.

Sao lại thế này? Cô ta luôn cho rằng trong lòng Cố Mặc Ngôn có.

cô ta, nếu không anh sẽ không hết lần này đến lần khác tha thứ cho lỗi lầm của cô ta. Nhưng sao bây giờ anh lại nói ra lời như vậy?

Họ đã từng rất vui vẻ, từng rất hạnh phúc, nhưng bây giờ anh lại nói hối hận vì đã quen cô ta, sao anh có thể hối hận chứ!

Anh hối hận, vậy cô ta phải làm sao?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,140
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1020


Chương 1020

Thấy Trình Thu Uyển có vẻ như bị mình dọa sợ, đờ người không nói được lời nào, Cố Mặc Ngôn hừ lạnh rồi quay người ra khỏi phòng bệnh. Đối với người phụ nữ này, từ nay về sau anh sẽ không có thêm bất kỳ sự thương hại nào hết. Hơn nữa, những việc ác mà cô ta đã làm với anh và Tô Thư Nghi trong quá khứ, anh sẽ từ từ tính sổ từng chuyện với cô ta!

Thấy Cố Mặc Ngôn muốn đi, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng sực tỉnh lại, đưa tay muốn giữ lấy anh nhưng lại phát hiện chẳng thể với tới.

“Cố Mặc Ngôn, anh đừng đi, em cầu xin anh đừng đi!” Trình Thu Uyển giấy giụa ngã xuống giường, chống khuỷu tay xuống đất, gắng sức di chuyển thân thể về phía trước Nghe thấy động tĩnh phía sau, Cố Mặc Ngôn cũng dừng bước, khi quay lại thì Trình Thu Uyển đã túm được ống quần anh Trình Thu Uyển ôm lấy cổ chân Cố Mặc Ngôn, khóc lóc cầu khẩn: “Cố Mặc Ngôn, anh không được đi, cầu xin anh đừng bỏ em lại một mình được không? Bây giờ em đã không còn gì nữa rồi, em chỉ có anh thôi. Anh đừng bỏ em, anh đi rồi em phải làm sao?

Sau này một mình em phải làm sao?”

“Cô sẽ không cô đơn đâu, ít nhất còn có Cố Thành Vũ ở bên cô.”

Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Trình Thu Uyển, nói lời tàn nhãn dứt khoát. Lúc này anh không hề thấy Trình Thu Uyển có chỗ nào đáng thương, tất cả đều do cô ta gieo gió gặt bão, kết quả này cũng là điều cô ta phải chịu.

Nghe ra ý của Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển càng thêm tuyệt vọng, cô ta ôm chặt lấy chân anh không chịu buông: “Em không muốn vào tù đâu. Cố Mặc Ngôn, anh không thể đối xử tàn nhắn với em như vậy được. Em vì anh mà làm biết bao nhiêu chuyện, bao nhiêu năm nay trong lòng em chỉ có anh thôi, anh không thể vì một chuyện năm đó mà hận em như vậy được.”

Cố Mặc Ngôn không muốn để ý đến những lời này của Trình Thu Uyển nữa, muốn nhấc chân rời đi, nhưng lại phát hiện cô ta sống chết không chịu buông tay, thế là anh không còn cách nào khác.

đành hung ác quát lên: “Buông tay.”

“Em không buông, em sẽ không buông tay đâu!” Trình Thu Uyển nghe thế thì càng siết chặt vòng tay hơn: “Cố Mặc Ngôn, em yêu anh, em thật sự yêu anh mà, những điều em làm trong bao nhiêu năm nay đều là vì anh, anh không thể đối xử với em như vậy!”

“Gô làm nhiều như vậy là vì bản thân cô chứ.” Trình Thư Nghi đứng ở cửa không nhìn được nữa, đi vào nhìn Trình Thu Uyển trào phúng nói.

Thấy Trình Thư Nghi đi vào, Trình Thu Uyển hơi ngẩn ra, vừa nãy Trình Thư Nghi nhìn thấy hết cảnh cô ta cầu xin Cố Mặc Ngôn tha thứ rồi ư? Không ngờ con khốn này lại trốn ở một góc xem trò cười của cô ta!

“Tô Thư Nghi, cô là cái thá gì? Đều tại cô, bây giờ tôi ra nông nỗi này đều do cô hại! Vậy mà cô còn dám đứng ở một góc xem trò cười của tôi, tôi nguyền rủa cô không được chết tử tế!” Trình Thu Uyển buông Cố Mặc Ngôn ra, cố gắng chống đỡ cơ thể, cô ta không thể để Trình Thư Nghi cười nhạo mình được.

“Trình Thu Uyển, câm miệng cho tôi!” Nghe thấy Trình Thu Uyển mắng chửi Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn không thể chịu đựng được nữa, lên tiếng quát tháo. Tới tận bây giờ cô ta vẫn không ăn năn hối cải chút nào, vẫn còn kiêu ngạo phách lối như thế.

“Cố Mặc Ngôn, anh đã nhìn thấy bộ mặt người phụ nữ này chưa?

Cô ta cố ý trốn ở một góc xem trò cười của em” Trình Thu Uyển chỉ tay vào Trình Thư Nghi, căm hận nói với Cố Mặc Ngôn. Bây giờ cô ta cứ nhìn thấy Trình Thư Nghi là lại tức muốn phát điên, làm sao còn để tâm đ ến điều gì nữa.

“Cô ta không phải người tốt, ở trước mặt anh, cô ta chỉ giả vờ thôi, chứ thật ra lòng dạ cô ta độc ác hơn ai hết, anh đừng để cô †a lừa! Trong lòng cô ta không hề có anh, cô ta là một kẻ lắng lơ, nếu không Hà Kim Minh cũng không bị cô ta lừa!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,140
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1021


Chương 1021

Lần này Cố Mặc Ngôn còn chưa kịp nói, Trình Thư Nghi đã không.

nghe nổi nữa: “Trình Thu Uyển, cô bớt ở đây bêu xấu tôi đi, tôi là người thế nào vẫn chưa tới lượt cô đánh giá. Tôi cố ý trốn ở đây xem trò cười của cô á? Cô đúng là đề cao bản thân quá đấy, tưởng rằng ai cũng nhàm chán như cô à?”

“Gô có cố ý hay không trong lòng cô tự rõ!” Đối mặt với Trình Thư Nghi, Trình Thu Uyển không hề hèn mọn như khi cầu xin Cố Mặc Ngôn ban nấy. Tuy đã ngồi bệt dưới đất nhưng cô ta vẫn rất có khí thế: “Trình Thư Nghi, cô đừng tưởng vẻ ngoài ngây thơ vô tội của mình có thể lừa được tất cả mọi người, cô là con khốn, con khốn!”

Nghe những lời này của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi tức giận toàn thân run lên. Từ trước đến nay, người giả vờ vô tội lừa gạt người khác đều là Trình Thu Uyển, thế mà bây giờ cô ta còn có mặt mũi mà nói với cô lời này.

Trình Thư Nghi hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Trình Thu Uyển, nói một cách châm chọc: “Đúng, tôi cố ý đấy, vì muốn xem trò cười của cô nên tôi mới trốn ở cửa. Trình Thu Uyển, cô đã thực sự đã diễn một vở kịch hay cho tôi thưởng thức đấy, làm tôi không kìm được muốn vỗ tay khen ngợi đây này.”

“Hơn nữa, tôi không chỉ xem mà còn dùng điện thoại quay lại rồi cơ” Trình Thư Nghi lấy điện thoại ra quơ trước mặt: “Sao? Có muốn xem màn trình diễn đặc sắc cầu xin người khác của mình vừa nãy không?”

“Cô… Cô!” Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, Trình Thu Uyển không biết nên nói gì nữa.

Trình Thư Nghi tiến lên hai bước tới bên cạnh Trình Thu Uyển, cúi đầu mỉa mai: “Nhưng Trình Thu Uyển à, diễn cảnh cầu xin người khác tha thứ thì lời nói của cô cũng phải thành thật chứ. Mấy câu như kiểu những điều cô làm đều vì Cố Mặc Ngôn mà cô cũng nói ra được à, những lời này đến tôi còn chẳng tin! Những điều cô làm đều vì cuộc sống vinh hoa phú quý của cô sau này thôi, cô hoàn toàn là vì bản thân côi”

“Trình Thư Nghi, cô câm miệng cho tôi!” Nghe Trình Thư Nghi nói như vậy, Trình Thu Uyển càng thêm kích động, cô ta đưa tay muốn kéo cô lại: “Cô mới quen Cố Mặc Ngôn bao nhiêu năm, cô có hiểu anh ấy bằng tôi không? Con khốn như cô dựa vào đâu mà nói tôi không yêu anh ấy? Cô có tư cách gì?”

“Đủ rồi!” Cố Mặc Ngôn nhanh tay lẹ mắt kéo Trình Thư Nghi ra phía sau mình, hét lớn với Trình Thu Uyển: “Trình Thu Uyển, cô làm loạn đủ chưa!”

“Vì sao anh lại bảo vệ cô ta? Vì sao các người đều muốn bảo vệ.

cô ta!” Thấy thái độ Cố Mặc Ngôn với mình và với Trình Thư Nghi khác biệt quá rõ, Trình Thu Uyển hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Em yêu anh, em mới là người yêu anh nhất trên đời này, vì sao anh lại không nhìn thấy!”

Cố Mặc Ngôn không muốn để ý đến những lời này của Trình Thu Uyển nữa, anh cũng lo cứ tiếp tục thế này thì cô ta sẽ làm Trình Thư Nghi bị thương, thế là anh bảo vệ Trình Thư Nghi trong lòng, đi thẳng về phía cửa phòng bệnh.

Thấy Cố Mặc Ngôn muốn rời đi, Trình Thu Uyển tiến lên muốn ngăn lại, nhưng hai chân không tiện, cô ta chỉ đành ngồi dưới đất vươn tay ra khóc lóc nói: “Cố Mặc Ngôn, anh phải tin em, em mới là người yêu anh nhất! Cho dù bây giờ anh khuynh gia bại sản thì em vẫn yêu anh! Tô Thư Nghi không làm được điều đó đâu, cô ta là một con khốn chuyên lừa người khác!”

Cố Mặc Ngôn chẳng quan tâm lời gào khóc phía sau, anh kéo.

Trình Thư Nghi sải bước ra khỏi phòng bệnh, khi đi ra còn đóng cửa lại ngăn giọng nói của Trình Thu Uyển từ bên trong.

Anh kéo Trình Thư Nghi đi về phía trước, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng của Trình Thu Uyển nữa mới dừng lại Cố Mặc Ngôn buông tay Trình Thư Nghi ra, khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế trên hành lang, dùng tay khế day huyệt thái dương Tinh thần mỏi mệt, đây là từ miêu tả chân thực tâm trạng của anh lúc này.

Nhìn Cố Mặc Ngôn lấy tay vuốt trán, Trình Thư Nghi hơi đau lòng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,140
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1022


Chương 1022

Một ngày trải qua nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn lật ngược hoàn toàn nhận thức của anh trong nhiều năm, trong lòng anh chắc chản rất buồn.

Trình Thư Nghi đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Mặc Ngôn, nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, nhưng lại không biết nên nói gì để an ủi. Đó là quá khứ cô không tham gia, cô không biết anh đã phải chịu tốn thương thế nào, vì vậy cũng không biết nên dùng lời nào để an ủi anh.

Lúc này, điều duy nhất cô có thể làm là ở bên anh, cùng anh hồi tưởng lại những tổn thương này rồi từ từ tiêu hoá, buông bỏ…

Yên lặng ngồi cùng Cố Mặc Ngôn hồi lâu, thấy anh vẫn luôn trầm mặc, Trình Thư Nghi không khỏi hỏi: “Anh không sao chứ?”

Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng có động tĩnh, anh ngẩng đầu cười với cô, khẽ nói “không sao’.

Nhưng trong mắt Trình Thư Nghi, nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.

Cô không kìm lòng được mà an ủi anh: “Những chuyện này đều đã qua rồi, anh cũng đừng quá quan tâm đến nó nữa, con người phải luôn nhìn về phía trước.”

Trình Thư Nghi cũng biết những lời này của mình là điều mà ai cũng biết, nhưng cô thật sự không nghĩ ra được lời nào khác để an ủi anh. Cô chỉ biết nhìn thấy Cố Mặc Ngôn thế này, tim cô như: thắt lại, cũng khó chịu và đau lòng như anh.

“Anh biết.” Cố Mặc Ngôn gật đầu, cảm kích nhìn Trình Thư Nghi vì cô quan tâm mình: “Những chuyện nhỏ này anh vẫn có thể chịu được, em không cần lo cho anh đâu. Cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất thì cũng đã điều tra ra được chân tướng vụ bắt cóc năm đó, điều tra bao nhiêu năm cuối cùng cũng có kết quả.

“Ừm” Trình Thư Nghi cũng gật đầu, không biết nên nói gì tiếp, mà lúc này hiển nhiên Cố Mặc Ngôn cũng không có tâm trạng mà nói chuyện cùng cô, bầu không khí giữa hai người lại trở nên im ăng một lần nữa.

Một lúc sau, Trình Thư Nghi nhìn thấy một y tá vội vã đi tới đi lui trên hành lang, dường như đang tìm kiếm ai đó. Thấy cô ta hơi quen, hình như là y tá vừa tiêm glucose cho Tô Ninh Kiều khi nãy, Trình Thư Nghi đứng dậy, tự hỏi không biết có phải đang tìm mình không?

Sau khi nhìn tới nhìn lui vài lân, cuối cùng y tá cũng nhìn thấy.

Trình Thư Nghi, cô ta chạy một mạch về phía cô: “Xin hỏi cô có phải người nhà của bệnh nhân Tô Ninh Kiều không? Hình như: người tôi nhìn thấy vừa nãy chính là cô.”

“Đúng, tôi là người nhà của bà ấy” Trình Thư Nghi gật đầu đáp.

“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi, vừa nấy tôi tìm mãi không thấy cô đâu, sao cô lại ở đây?” Giọng điệu của cô y tá hơi phàn nàn, là người nhà mà không ở trong phòng bệnh trông chừng, sao có thể để bệnh nhân ở lại phòng bệnh một mình mà chạy ra ngoài như thế?

“Vừa rồi xảy ra chút chuyện nên tôi ra ngoài. Tôi xin lỗi, làm phiền cô rồi, xin hỏi có chuyện gì sao?” Trình Thư Nghi áy náy nói “Bệnh nhân tỉnh rồi, cô đến xem đi, sức khoẻ bà ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là hơi yếu thôi, chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn là được. Còn nữa, dù sao bệnh nhân cũng vừa mới phẫu thuật xong, cần chăm sóc cẩn thận, tốt nhất đừng để bà ấy quá mệt, vừa mới ra viện lại vào viện, cứ như vậy thì sao mà khoẻ được? Là con gái thì nên chú ý một chút, quan tâm người già nhiều hơn chút nhé.”

Nhìn bệnh án trên tay, y tá cau mày nói.

Thấy Tô Ninh Kiều ở phòng bệnh một mình, đương nhiên y tá sẽ nghĩ là con cái bất hiếu, không chăm sóc tốt cho người nhà nên giọng điệu không tránh khỏi có chút trách móc.

“Vâng, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý, cảm ơn cô, làm phiền cô quan tâm quá.” Bị người khác mắng là bất hiếu, trong lòng Trình Thư Nghi không khỏi cảm thấy tủi thân. Nhưng đối mặt với y tá không biết chuyện, cô cũng không tiện giải thích nhiều, chỉ có thể lắng nghe, giữ phép lịch sự cơ bản.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,140
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1023


Chương 1023

“Ừm, không cần cảm ơn, mau đi thăm bệnh nhân đi, bây giờ bà ấy đang cần người chăm sóc đấy.” Thấy thái độ của Trình Thư Nghi vẫn luôn rất tốt, y tá cũng không nói thêm nữa, dặn dò một vài điều cần chú ý xong thì quay người rời đi.

“Anh đi thăm bác ấy cùng em.” Cố Mặc Ngôn đứng dậy nói.

Mặc dù rất không hài lòng thái độ của Tô Ninh Kiều với Trình Thư: Nghỉ, nhưng đồng thời anh cũng biết, trong lòng cô vẫn quan tâm đến “người mẹ” trước đây này.

“Không cần, tôi tự đi được, anh ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Biết trạng thái của Cố Mặc Ngôn cũng không tốt lắm, Trình Thư Nghi không đành lòng để anh phải đối mặt với Tô Ninh Kiều cùng mình thêm nữa.

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh lát nữa gặp Tô Ninh Kiều, trọng tâm chủ đề sẽ chỉ xoay quanh Trình Thu Uyển, cô nghĩ thôi cũng thấy đau đầu chứ nói gì là Cố Mặc Ngôn. Bây giờ có lẽ anh không muốn nghe đến Trình Thu Uyển, tốt hơn hết là đừng để anh đi thêm phiền phức.

“Anh không mệt, em đi một mình anh không yên tâm, chúng ta đi cùng nhau đi.” Cố Mặc Ngôn vừa nói vừa đi về phía phòng bệnh của Tô Ninh Kiều.

Trình Thư Nghi kéo anh lại, vội nghĩ ra một cái cớ: “Có vài chuyện tôi muốn nói riêng với bà ấy.”

Cố Mặc Ngôn dừng chân, nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Vậy anh chờ em ở cổng bệnh viện, bao giờ ra thì gọi cho anh, anh đưa em về nhà.”

“Không cần, tôi có thể tự về được.” Trình Thư Nghi từ chối, bây giờ cô vẫn chưa nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa mình và Cố Mặc Ngôn, vậy nên tạm thời vẫn giữ khoảng cách thì tốt hơn.

“Thế đi, em đi đi, anh chờ em ở cổng.” Cố Mặc Ngôn như không nghe thấy lời từ chối của Trình Thư Nghi, nói xong anh tự rời đi luôn, không cho cô cơ hội từ chối thêm nữa.

Nhìn theo bóng lưng Cố Mặc Ngôn, trong lòng Trình Thư Nghi hơi chua xót, vì điều gì thì cô cũng không rõ, chỉ là cảm thấy bỗng dưng rất muốn khóc.

Vì lo sợ, vì trùng hợp, vì cố ý trốn tránh… Vì rất nhiều lý do, cô chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Cố Mặc Ngôn.

về việc anh ép cô phá thai năm đó. Nếu không phải hiểu lâm, nếu thật sự là anh làm thì giữa họ sẽ đi đâu về đâu?

Vì Manh Bảo, cô có nên tha thứ cho anh không? Hay nói cách khác, là vì bản thân mình?

Càng ngày cô càng không thể chống cự được sự dịu dàng của anh, từ từ chìm đảm giống như năm đó vậy. Khác biệt là khi ấy cô tràn đây vui sướng, còn bây giờ thì lại tràn đây sợ hãi.

Trình Thư Nghi thở hắt ra một hơi thật dài, cố nén nước mắt mình lại. Bây giờ không phải lúc để nghĩ về những điều này, đến phòng bệnh thăm Tô Ninh Kiều trước đã.

“Bây giờ bà chưa thể xuống giường được, sức khoẻ bà rất không tốt, tốt nhất là nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi đã.”

“Y tá, tôi thật sự không sao mà, tôi muốn đi thăm con gái tôi, cô để tôi đi đi, nếu không tôi thật sự không thể yên tâm được.”

Trình Thư Nghi vừa vào phòng bệnh đã thấy Tô Ninh Kiều đang lo lắng tranh cãi gì đó với một y tá đang chăm sóc cho bà. Đương nhiên trong lòng cô cũng hiểu, con gái mà bà nói không thể là mình, chắc là bà muốn đi xem Trình Thu Uyển thế nào.

Thấy cô đi tới, y tá cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cô là người nhà bệnh nhân đúng không? Mau khuyên bà ấy đi, còn chưa truyền xong mà bà ấy đã muốn rút kim xuống giường, nói thế nào cũng không chịu nghe.”

Tô Ninh Kiều vẫn còn giận Trình Thư Nghi, nhìn thấy cô thì lập tức quay mặt đi, không để ý đến cô. Nhìn thấy cảnh này, hốc mắt Trình Thư Nghi cay cay, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

“Cảm ơn cô y tá, xin lỗi đã làm phiền cô rồi, cô yên tâm, tôi sẽ trông chừng bà ấy cho đến khi truyên nước xong.” Trình Thư Nghi đi đến trước giường, nói lời xin lỗi y tá.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,140
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1024


Chương 1024

“Ừm, được, lát nữa khi gần rút kim thì cứ bấm chuông là được, tôi nghe thấy sẽ tới.” Dặn dò xong câu này, y tá rời đi.

Trình Thư Nghi thầm thở dài một hơi, ngồi xuống bên giường: *Mẹ yên tâm, Trình Thu Uyển không sao, bây giờ đang nghỉ ngơi rồi, khi nào mẹ truyền xong con sẽ đưa mẹ đi gặp cô ta.”

“Thu Uyển thật sự không sao ư? Bây giờ đã tỉnh chưa? Vết thương trên đầu có nghiêm trọng không?” Nghe thấy tin về Trình Thu Uyển, Tô Ninh Kiều cũng chẳng quan tâm đến việc còn đang giận Trình Thư Nghi nữa, quay đầu lo lắng hỏi một tràng, chỉ sợ Trình Thu Uyển gặp chuyện gì.

“Thật sự không sao, đã tỉnh rồi, không có hậu di chứng nào cả, mẹ không cần lo lắng.” Trình Thư Nghi cố gắng kiên nhãn, bình tĩnh trả lời. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, người vừa cãi nhau với cô khi nãy nào giống như người cơ thể có vấn đề.

Nghe vậy, cuối cùng Tô Ninh Kiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, chắp tay trước ngực, nhắm mắt thành kính cảm kích lẩm nhẩm: “Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ…”

Mở mắt ra nhìn thấy Trình Thư Nghi lần nữa, nghĩ đến thái độ của mình với cô khi nấy, trong lòng Tô Ninh Kiều hơi áy náy. Bà cũng.

hiểu, chuyện này dẫu sao cũng là lỗi của Thu Uyển, nhưng thấy Thu Uyển bị thương, bà cũng sốt ruột, vậy nên mới nói lời không suy nghĩ.

Tô Ninh Kiều kéo tay Trình Thư Nghi, xoa nhẹ: “Thư Nghi, những lời mẹ nói lúc trước là mẹ không đúng, con đừng để bụng, mẹ chỉ vì quá lo lằng thôi.”

Trình Thư Nghi cúi đầu né tránh ánh mắt Tô Ninh Kiều, khẽ nói một câu “không sao’, dù gì cũng là người nuôi nấng cô nhiều năm, cô còn có thể nói gì đây?

“Thư Nghi, mẹ tin Thu Uyển cũng không cố ý làm những chuyện đó đâu, bản chất con bé là một đứa rất tốt, sau này mẹ sẽ từ từ khuyên bảo con bé, con tha thứ cho nó đi, đừng truy cứu nữa được không?” Tô Ninh Kiều nắm chặt tay Trình Thư Nghi, chân thành nhìn cô rồi nói.

Thấy Tô Ninh Kiều vẫn cầu xin cho Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi rút tay về, trên mặt lộ vẻ đau lòng: “Chuyện này không phải mới chỉ xảy ra lần một lần hai, Trình Thu Uyển không hề biết hối cải, nếu lần này con bỏ qua cho cô ta, ai biết lân sau cô ta còn làm ra chuyện gì nữa.”

“Không đâu!” Tô Ninh Kiều vội vàng phản bác: “Sau này mẹ sẽ trông chừng nó, mẹ đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như này nữa. Thư Nghi, con tha cho Thu Uyển lần này đi, coi như mẹ cầu xin con đấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghi rất khó xử, nhưng cô thật sự không thể tha thứ cho Trình Thu Uyển được, vì thế chỉ có thể chuyển chủ đề: “Bây giờ mẹ cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã, chuyện này để sau rồi nói, con ra ngoài lấy chút nước nóng lau mặt cho mẹ.”

Trình Thư Nghi nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, nhưng không ngờ còn chưa đi được hai bước đã bị Tô Ninh Kiều kéo lại. Cô quay đầu thì thấy bà đã tự rút kim, xuống giường quỳ trước mặt cô.

*Thư Nghi, mẹ cầu xin con, con hãy tha cho Thu Uyển đi, mẹ thay mặt nó xin lỗi con.”

“Mẹ đang làm gì vậy? Lỡ rút kim chảy máu thì sao? Mẹ mau đứng lên đi!” Trình Thư Nghi mau chóng cúi người đỡ Tô Ninh Kiều dậy, vẻ mặt rất khó xử.

Dù sao Tô Ninh Kiều cũng là người lớn, đây đã là lần thứ hai bà quỳ xuống vì Trình Thu Uyển rồi, Trình Thư Nghi cảm thấy lửa giận đã bắt đầu dâng lên trong lòng.

Nhưng Tô Ninh Kiều lại không chịu: “Nếu con không đồng ý bỏ qua cho Thu Uyển thì mẹ sẽ không đứng lên! Thư Nghi, mẹ biết con mềm lòng, con hãy coi như làm chuyện tốt đi. Thu Uyển đã chịu đựng quá đủ rồi, dầu sao con cũng không bị sao, đừng cứ cố chấp mãi chuyện này không cho qua nữa được không?”

Ý bà là cô được đà không buông tha cho người khác ư? Trong lòng Trình Thư Nghi cảm thấy rất khó chịu, giọng điệu trả lời cũng không khỏi cứng rắn hơn: “Trình Thu Uyển năm lần bảy lượt muốn hại con, con sẽ không tha thứ cho cô ta đâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom