Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977


Chương 977

Trình Thu Uyển đi tới trước mặt Trình Thư Nghi, rụt rè sợ hãi nói: “Thư Nghi, tôi thật sự biết sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức bù đắp lại lỗi lâm năm xưa của mình, cô cho tôi cơ hội sửa sai được không?”

Thấy Trình Thu Uyển giả vờ yếu đuối, trong lòng Trình Thư Nghi hừng hực lửa giận, lúc này cô chỉ muốn hét thẳng mặt cô ta bảo cô ta đừng diễn kịch nữa!

Nhưng ở trước mặt Tô Ninh Kiều, cô lại cảm thấy mình làm như: vậy không thích hợp lắm. Với độ coi trọng của bà dành cho Trình Thu Uyển, nếu cô nổi nóng với cô ta, e là bà sẽ trách cô mất.

Trình Thư Nghi hít sâu vài hơi, cố gảng kìm nén cơn giận trong lòng, tiếp tục phớt lờ Trình Thu Uyển, nói với Tô Ninh Kiều: “Vậy mọi người ở đây thu dọn đồ đạc đi nhé, bây giờ con sẽ đi làm thủ tục xuất viện.”

“Thư Nghi…” Thấy Trình Thư Nghi không đáp lời mình, trong lòng Trình Thu Uyển hận đến nỗi ngứa ngáy, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra tủi thân, muốn ngăn cô lại.

Thấy Trình Thu Uyển vẫn muốn đến gần mình, Trình Thư Nghi dứt khoát đi vòng qua cô ta, bước về phía cửa.

“Tô Thư Nghi, con đứng lại cho mẹ!” Thấy con gái mình bị phớt lờ như vậy, Tô Ninh Kiều lập tức nổi nóng: “Thu Uyển đã biết sai rồi, con không thể cho nó một cơ hội được à? Hôm nay nó đã chân thành xin lỗi con như vậy rồi mà thái độ này của con là thế nào?”

Trình Thư Nghi dừng bước, nghe tiếng mắng mỏ trách móc phía sau, mắt cô đỏ lên, đầu không ngoảnh lại, cô cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh: “Mẹ muốn con làm gì?”

“Năm xưa Thu Uyển cũng không cố ý, hơn nữa chẳng phải con cũng không sao đấy ư?” Tô Ninh Kiều không phát hiện ra cảm xúc khác thường của Trình Thư Nghi, tiếp tục khiển trách cô.

“Bao nhiêu ngày rồi, con bé chẳng những hiến tủy cứu mẹ mà còn luôn ở đây chăm sóc mẹ, mẹ nhìn ra được con bé thật sự đã biết sai rồi. Cho dù hôm qua bảo con đi tìm Cố Mặc Ngôn là hơi làm khó con, nhưng không phải hôm nay Thu Uyển cũng đã xin lỗi con rồi đấy sao? Sao con có thể giả vờ như không nhìn thấy con bé chứ?”

Nước mắt Trình Thư Nghi lặng lẽ chảy xuống, lúc này trong lòng cô đầy tủi thân, năm xưa cô không làm sao? Bà lại nói năm xưa cô không làm sao ưt Năm ấy Trình Thu Uyển hại cô chật vật bỏ trốn ra nước ngoài, khiến cuộc hôn nhân của cô tan vỡ, khiến con trai cô từ nhỏ đã không có ba bầu bạn, những điều này trong mắt Tô Ninh Kiều, trong mắt người mẹ mà cô từng kính yêu lại chẳng là gì cả sao?

Hơn nữa, Trình Thu Uyển là con gái của bà, chẳng phải chuyện hiến tủy cho bà, chăm sóc bà là điều cô ta nên làm hay sao?

©ô cũng chăm sóc bà suốt bao nhiêu ngày qua, chẳng lẽ chỉ có Trình Thu Uyển chăm sóc mới coi là chăm sóc hay sao?

Trình Thư Nghi đưa tay lau nước mắt, giấu đi sự nghẹn ngào trong giọng nói: “Con biết rồi, là con sai.”

Nói xong, Trình Thư Nghi ra khỏi phòng bệnh mà đầu cũng không quay lại, trong lòng khó chịu như thể có ai đó bóp nghẹn tim mình. Đây sẽ thật sự là lần cuối cùng, sau khi Tô Ninh Kiều xuất viện, cô cũng coi như đã báo đáp công ơn nuôi nấng mình ngần ấy năm của bà, tình mẹ con giữa họ sẽ chấm dứt tại đây, sau này cô sẽ không đi gặp bà nữa.

Làm xong thủ tục xuất viện, Trình Thư Nghi trở về phòng bệnh, cô không nói lời nào, chỉ im lặng chuyển hành lý lên xe, sau đó đưa Tô Ninh Kiều và Trình Thu Uyển đến nhà.

Đương nhiên Tô Ninh Kiều cũng cảm nhận được cơn giận rõ ràng này, lửa giận trong lòng vơi đi, bà cũng nhận ra được lời mình nói hơi quá đáng. Bà bảo vệ Thu Uyển như vậy, trong lòng cô khó chịu cũng là đương nhiên.

“Thư Nghi.” Tô Ninh Kiều kéo tay Trình Thư Nghi cười xin lỗi: “Vừa nãy thấy Thu Uyển khóc mẹ hơi sốt ruột, nói hơi nặng lời, con đừng để bụng nhé.”

“Không sao ạ.” Tô Ninh Kiều đã hạ mình đến mức này rồi, Trình Thư Nghi cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978


Chương 978

Tô Ninh Kiều vỗ nhẹ mu bàn tay Trình Thư Nghi, cười bảo: “Thư Nghi, mẹ biết ngay là con rộng lượng mềm lòng mà. Thời gian này con cũng vất vả rồi, mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu món thịt kho tàu mà con thích nhất cho con được không?”

Lâu lắm rồi Tô Ninh Kiều mới nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng thế này với mình, Trình Thư Nghi lại cảm thấy không quen lắm, trong lòng cứ thấy kỳ kỳ, cô chân chừ một lúc mới gật đầu bảo: “Vâng, được ạ-”

“Bây giờ mẹ sẽ làm cho con ngay.” Tô Ninh Kiều tươi cười đi vào bếp.

Thấy Tô Ninh Kiều đi vào bếp, Trình Thu Uyển ngẫm nghĩ rồi sờ vào túi thuốc luôn mang theo bên mình, nở nụ cười rất nham hiểm ở góc độ mà không ai nhìn thấy.

*Dì Tô, để cháu giúp dì một tay, dì vừa xuất viện, không thể mệt mỏi quá được.” Nói xong, Trình Thu Uyển đẩy xe lăn vào phòng bếp.

“Được, vậy mẹ…” Nói tới đây, Tô Ninh Kiều vội vàng dừng lại, lo lắng nhìn Trình Thu Uyển. Bà biết Trình Thu Uyển không thích mình tự xưng như vậy.

Thấy sắc mặt Trình Thu Uyển không thay đổi, Tô Ninh Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói tiếp: “Vậy hôm nay dì Tô sẽ dạy cháu bí quyết làm món thịt kho tàu ngon nhất.”

“Vậy hôm nay cháu được lời rồi, cảm ơn dì Tô ạ.”

Nghe tiếng cười vui vẻ phát ra từ trong bếp, Trình Thư Nghi ngồi trên sô pha trong phòng khách rất khó chịu, bây giờ giữa ba người họ, cô mới là người ngoài đúng không?

Gòn Trình Thu Uyển ở trong bếp, nhân lúc Tô Ninh Kiều không chú ý đã lén mở nắp nồi, đổ cả gói thuốc vào đó.

Nhìn bột thuốc mau chóng hoà vào nước, khóe miệng Trình Thu Uyển cong lên nở nụ cười ác độc. Hừ! Trình Thư Nghi, lần này cô xong đời rồi!

“Thư Nghi, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi, nếm thử xem tay nghề của mẹ có thụt lùi không?” Có lẽ vừa rồi tiếp xúc khá vui vẻ với Trình Thu Uyển nên lúc này tâm trạng Tô Ninh Kiều có vẻ rất vui Đứng dậy đi tới bàn ăn, nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, lòng Trình Thư Nghi hơi xúc động, từ khi về nước đến nay, đây là lần đầu tiên cô được ăn cơm Tô Ninh Kiều nấu.

“Vâng” Trả lời xong, Trình Thư Nghi ngồi vào bàn ăn.

“Thu Uyển, cháu cũng đừng làm nữa, mau lại đây ăn cơm đi.” Tô Ninh Kiều đặt đồ ăn trong tay lên bàn rồi quay người trở lại phòng bếp, một lát sau thì đẩy Trình Thu Uyển ra.

“Dì Tô, tay nghề của dì vẫn tốt như vậy, thơm quá ạ!” Trình Thu Uyển khôn khéo nói với Tô Ninh Kiều.

“Thật sao?” Tô Ninh Kiều cười cưng chiều: “Dì Tô nhớ trước đây cháu thích nhất là ăn cơm dì nấu, hôm nay ăn nhiều một chút nhé.

“Vâng.” Trình Thu Uyển gật đầu thật mạnh, tươi cười rạng rỡ.

Thấy hai mẹ con trò chuyện vui vẻ, lòng Trình Thư Nghi không khỏi chua xót, cô ở đây đúng là dư thừa, đáng lẽ ra vừa nấy cô nên đi luôn mới phải.

Trình Thư Nghi cúi đầu xuống, lặng lẽ gẩy cơm trong bát, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng bây giờ Tô Ninh Kiều chỉ tập trung vào Trình Thu Uyển, không nhận thấy cô có điều gì khác thường.

“Thu Uyển, cháu thử món đậu phụ khô xào nấm này đi, còn cả món đỗ này nữa, dì nhớ hồi còn nhỏ cháu thích nhất là ăn mấy món này.” Tô Ninh Kiều không ngừng gắp đồ ăn vào bát Trình Thu Uyển, chẳng mấy chốc bát cơm của cô ta đã đầy äp thành một ngọn núi nhỏ.

“Cảm ơn dì Tô.” Ngoài miệng Trình Thu Uyển cảm ơn Tô Ninh Kiều nhưng trong lòng thì lại đang oán trách bà. Với quan hệ của cô ta và Trình Thư Nghi, nếu cô ta gắp thức ăn cho cô, trong lòng.

cô chắc chẳn sẽ nghỉ ngờ, vậy nên cách thích hợp nhất là để Tô Ninh Kiều gắp cho cô Nhưng bà lại cứ gắp cho cô ta mãi làm gì, khuyên Trình Thư Nghi ăn thịt kho tàu mới là mấu chốt chứ! Nếu không kế hoạch của cô †a sẽ hoàn toàn bị phá hỏng “Thu Uyển, cảm ơn cháu đã cứu dì Tô, khi hiến tủy, chắc… chắc chắn cháu đã phải chịu khổ rất nhiều đúng không? Đau lắm phải không?” Tô Ninh Kiều đỏ mắt, giọng điệu cũng nghẹn ngào “Không sao đâu ạ.” Trình Thu Uyển vội rút giấy ra lau cho Tô Ninh Kiều: “Không đau chút nào, hơn nữa cháu cứu dì là điều nên làm mà, bây giờ dì đã khoẻ, cháu cũng yên tâm rồi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979


Chương 979

“Sao có thể không đau được?” Tô Ninh Kiều lau nước mắt: ‘Dì Tô đã hỏi bác sĩ rồi, sau khi hiến tủy phải nghỉ ngơi vài tháng, nhưng thời gian này cháu lại luôn ở viện chăm sóc dì, cũng không biết cơ thể có bị suy nhược luôn rồi không.”

Nghe Tô Ninh Kiều nói thế, Trình Thư Nghi không khỏi cười khổ, Trình Thu Uyển vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc bà á? Mỗi lần cô †a đến ngoài giả vờ đáng thương thì còn làm được điều gì nữa?

Người lau người, mua cơm, bưng trà rót nước cho bà đều là cô, sao đến cuối cùng trong mắt Tô Ninh Kiều lại thành Trình Thu Uyển vất vả nhất?

Tô Ninh Kiều vẫn tiếp tục rưng rưng nói: “Mấy ngày tới cháu sống với dì Tô đi, dì phải bồi bổ sức khỏe cho cháu, cháu còn trẻ, chân lại không tiện, lỡ như sức khỏe có vấn đề gì thì không ổn đâu.”

“Cháu biết rồi, cháu sẽ chú ý, dì cũng vừa mới xuất viện, cần được chăm sóc, cháu sống ở đây cũng chỉ thêm phiền cho dì, khiến dì mệt mỏi thôi.” Ngoài mặt Trình Thu Uyển tươi cười nhưng trong lòng lại đang ghét bỏ, sống cùng bà thì cô ta sẽ bị buồn nôn chết mất.

“Cháu nói gì vậy? Sao cháu lại làm phiền dì được?” Tô Ninh Kiều nghe vậy thì nghiêm mặt lại: ‘Cháu không được nghĩ như vậy, dì Tô cam tâm tình nguyện chăm sóc cháu, dì…”

Thấy Tô Ninh Kiêu có vẻ không chịu dừng lại, Trình Thu Uyển mau chóng chuyển chủ đề: “Thư Nghi, sao cô chỉ ăn cơm mà không ăn thức ăn vậy? Dì Tô nấu ngon lắm đấy.

Nghe Trình Thu Uyển nói thế, tâm mắt Tô Ninh Kiều cũng chuyển sang Trình Thư Nghi, thấy vẻ mặt không vui rõ ràng của cô, bà cũng nhận ra vừa rồi mình chỉ quan tâm tới Thu Uyển mà không để ý đến cô “Thư Nghi, thời gian này con ở bệnh viện chăm sóc mẹ cũng vất vả, con xem con đã gầy đi nhiều rồi này. Mẹ đã nấu món thịt kho †àu mà con thích nhất đấy, mau nếm thử xem có ngon không đi” Tô Ninh Kiều vừa nói vừa gắp thịt kho tàu vào bát Trình Thư Nghĩ.

Thấy bây giờ Tô Ninh Kiều mới để ý tới mình, trong lòng Trình Thư Nghi không biết nên vui hay nên buồn, cô ngẩng đầu lên, cố gắng gượng cười với bà: “Cảm ơn mẹ.”

“Gon bé này, cảm ơn mẹ làm gì, mau ăn đi.” Lông mày của Tô Ninh Kiều hơi giãn ra.

“Thu Uyển, con cũng ăn đi.” Biết cả hai đứa đều thích ăn thịt kho tàu, Tô Ninh Kiều không nỡ ăn một miếng nào, tiếp tục gắp vào bát Trình Thu Uyển: “Mau nếm thử xem có giống hương vị cháu ăn hồi nhỏ không? Dì Tô sợ thịt bò không mềm nên hầm lâu lắm đấy.

“Không cần đâu, cảm ơn dì Tô.” Trình Thu Uyển vội ngăn Tô Ninh Kiều gắp thức ăn cho mình: “Di Tô, dì quên cháu vừa mới lấy tủy sao? Bác sĩ dặn tốt nhất mấy tháng tới cháu hãy ăn thanh đạm, không ăn những món quá dầu mỡ.”

“Cũng phải, sao dì lại quên mất chuyện này chứ? Đúng là sơ suất!” Trên mặt Tô Ninh Kiều đầy áy náy, con của mình vì mình mà phải chịu biết bao đau khổ, thế mà phải chăm sóc con thế nào bà cũng không biết: “Vậy Thu Uyển ăn nhiều rau hơn nhé, sau này khi nấu ăn dì Tô sẽ chú ý.”

Thịt kho tàu trong tay Tô Ninh Kiều xoay sang hướng khác, đặt nó vào bát của Trình Thư Nghi, cười bảo: “Vậy Thư Nghi, con ăn nhiều một chút nhé.”

Trình Thư Nghi gắp thịt kho tàu trong bát, không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng thế nào nữa, có lẽ trong lòng Tô Ninh Kiều, vị trí của cô sẽ mãi đứng sau Trình Thu Uyển đúng không?

Nhưng không sao, nếu đã quyết định sau này không tới thăm Tô Ninh Kiều nữa, vậy bà ấy với Trình Thu Uyển có thể chung sống hoà thuận cũng là chuyện tốt, ít nhất thì sau này còn có người có thể chăm sóc bà ấy, Trình Thư Nghi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980


Chương 980

Hồi hộp nhìn đũa trong tay Trình Thư Nghi, trong mắt Trình Thu Uyển đầy phấn khích, mau ăn đi, mau ăn đi! Chỉ cần ăn vào là kế hoạch của cô ta sẽ thành công hơn một nửa.

Nhìn thấy cuối cùng Trình Thư Nghi cũng đưa đũa tới bên miệng, chậm rãi ăn hết mấy miếng thịt kho tàu, tâm trạng Trình Thu Uyển đã không thể dùng từ kích động để hình dung được nữa.

Trình Thư Nghi, lần này cô thật sự chết chắc rồi! Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai tới cứu cô lần nữa đâu!

Ăn xong, Trình Thư Nghi đang định chào tạm biệt Tô Ninh Kiều thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Chẳng lẽ là Cố Mặc Ngôn tới?

Trong lòng Trình Thư Nghi thầm nghĩ, sao tới sớm thế?

Cô hơi nghi hoặc đi ra mở cửa, nhưng phát hiện người đứng bên ngoài không phải Cố Mặc Ngôn như cô nghĩ.

Hà Kim Minh, anh ta đến đây làm gì!?

“Hà Kim Minh, sao anh lại đến đây?” Trình Thư Nghi hơi giật mình hỏi. Sao anh ta lại biết được địa chỉ nhà của Tô Ninh Kiều, cô cũng đâu có nói với anh ta đâu.

“Hà Kim Minh, anh tới rồi đấy à!” Chú ý đến tiếng động ở cửa, Trình Thu Uyển trượt xe lăn đi ra, nhìn thấy quả nhiên là Hà Kim Minh, trong mắt cô ta thoáng hiện vẻ mừng thầm “Thư Nghi, là tôi bảo Hà Kim Minh tới đấy. Ban đầu định bảo anh ấy tới dùng bữa cùng nhưng lại lỡ mất, không ngờ anh ấy lại tới muộn vậy.” Trình Thu Uyển vừa nói vừa nhìn về phía Hà Kim Minh: “Anh đúng là không có lộc ăn, bọn tôi vừa mới ăn cơn xong rồi, không phải tôi bảo anh tới sớm chút sao?”

Trông dáng vẻ thân thiết của Trình Thu Uyển với mình, ánh mắt Hà Kim Minh sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô ta mà không nói gì Nhìn Trình Thu Uyển được một lát, Hà Kim Minh lại chuyển tầm mắt về phía Trình Thư Nghi với vẻ đầy lo lắng, đánh giá từ trên xuống dưới, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.

“Sao vậy Hà Kim Minh, sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Trình Thư Nghi hơi khó hiểu hỏi.

“Không sao.” Thấy Trình Thư Nghi không có gì khác thường, trong lòng Hà Kim Minh khế thở phào nhẹ nhốm: “Em ăn xong chưa? Anh đưa em về nhà nhé?”

Nghĩ đến chuyện mình và Cố Mặc Ngôn đã hẹn nhau, Trình Thư Nghi xua tay nói: “Không cần đâu, lát nữa tự tôi về là được rồi, anh có muốn vào uống một tách trà không?”

“Thư Nghi, cô để Hà Kim Minh đưa cô về đi.” Hà Kim Minh còn chưa kịp nói gì thì Trình Thu Uyển đã giành nói trước: “Một cô gái như cô về một mình cũng không an toàn, nếu lỡ trên đường đi gặp phải chuyện bất trắc gì thì không ổn đâu.”

Nói xong, Trình Thu Uyển trượt xe lăn, xoay người đến phòng khách lấy túi xách của Trình Thư Nghi, sau đó trở lại bên cạnh cửa rồi đưa cho cô: “Thư Nghi, chỗ dì Tô có tôi rồi, cô cứ yên tâm, mau cùng Hà Kim Minh quay về đi.”

Thấy Trình Thu Uyển tích cực bảo Hà Kim Minh đưa mình về như: vậy, trong lòng Trình Thư Nghi cũng không nghĩ ngợi gì nhiêu, chỉ cho rằng cô ta vẫn như trước kia, muốn tác hợp cho mình và Hà Kim Minh.

Trình Thư Nghi không muốn nói thêm gì với Trình Thu Uyển cả, huống hồ cô vốn dĩ cũng định đi, thế là cô dứt khoát nhận lấy túi xách trong tay Trình Thu Uyển rồi quay đầu nói với Hà Kim Minh: “Anh chờ tôi chút nhé, lát nữa chúng ta sẽ cùng về.”

Thấy Hà Kim Minh gật đầu đáp lại một tiếng, Trình Thư Nghi bèn xoay người vào phòng bếp, muốn nói lời tạm biệt với Tô Ninh Kiều. Dù sao thì đây cũng có thể là lần cuối cùng hai người họ gặp mặt.

“Mẹ.” Đứng ở cửa phòng bếp nhìn Tô Ninh Kiều đang rửa bát, Trình Thư Nghi do dự thật lâu, cuối cùng vẫn gọi cách xưng hô đã lâu không kêu thành tiếng này: “Có một người bạn đến đón con, con đi trước đây.”

Tô Ninh Kiều nghe vậy thì quay đầu, lau tay trên tạp dề. Bà đi về phía Trình Thư Nghi, trên mặt không biết vì sao lại tràn đầy lo lắng, trông vẻ mặt bà như thể đang muốn nói gì đó với cô.

“Sao vậy ạ?” Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghi nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Hà Kim Minh nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút tò mò, sao hôm nay ai nhìn thấy cô cũng đều có dáng vẻ muốn nói lại thôi vậy?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 981


Chương 981

“Không sao đâu.” Tô Ninh Kiều mở miệng, cuối cùng cũng chỉ nặn ra được ba chữ như vậy, sau đó dặn dò cô: “Trên đường về nhớ cẩn thận chút nhé.”

Trình Thư Nghi linh cảm Tô Ninh Kiều có chuyện giấu mình, nhưng nếu bà đã không muốn nói thì cô cũng không tiện ép hỏi: “Vậy mấy ngày nay mẹ nhớ quan tâm đ ến sức khoẻ của mình nhé, con… con đi trước đây.”

Lúc nói những lời này, giọng nói của Trình Thư Nghi đột nhiên nghẹn ngào, cô không khống chế được tình cảm trong lòng mình, tiến lên ôm Tô Ninh Kiều một cái thật chặt.

Tạm biệt, mẹ.

Trình Thu Uyển bên này nhìn thấy Trình Thư Nghi vào phòng bếp thì nở một nụ cười thâm sâu khó dò với Hà Kim Minh.

n rốt cuộc là muốn làm gì!” Nhìn Trình Thu Uyển cười quái đản như vậy, trong lòng Hà Kim Minh có dự cảm không lành, giọng điệu anh ta nghiêm khắc hỏi Trình Thu Uyển.

Trình Thu Uyển khinh thường xoay người lại, trượt xe lăn dời về hướng phòng khách: “Tôi gọi anh tới đương nhiên là để đón Trình Thư Nghĩ rồi. Anh nói anh thích cô ta cơ mà, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, tôi sẽ giúp anh tạo cơ hội ở chung với cô ta, không cần cảm ơn tôi quá nhiều đâu.”

Nghe vậy, ánh mắt Hà Kim Minh càng thêm cảnh giác, còn lâu anh ta mới tin Trình Thu Uyển sẽ tốt bụng như vậy! Anh ta tiến lên hai bước, đang định truy vấn thêm điều gì thì Trình Thư Nghi đã ra khỏi phòng bếp.

“Hà Kim Minh, chúng ta đi thôi.” Trình Thư Nghi không để ý tới bầu không khí có chút áp lực giữa hai người, nói thẳng với Hà Kim Minh luôn.

Hà Kim Minh cảnh cáo nhìn Trình Thu Uyển một cái rồi không hỏi gì nhiều nữa, đi ra ngoài với Trình Thư Nghĩ.

Nhìn hai người rời đi, trong mắt Trình Thu Uyển tràn đầy ý cười mưu đồ đã được thực hiện. Hà Kim Minh, lần này anh thật sự phải cảm ơn tôi thật hậu hĩnh đấy nhé, vì tôi tặng cho anh một phần quá lớn lắm đấy.

Ngồi lên xe của Hà Kim Minh rồi cùng nhau rời đi, Trình Thư Nghi sợ lát nữa Cố Mặc Ngôn đến đây thì bị cho leo cây, thế là cô gửi cho anh một tin nhắn, bảo anh đến nhà họ Trình chờ mình.

“Hà Kim Minh, hôm nay Trình Thu Uyển thật sự gọi anh tới ăn cơm à?” Trình Thư Nghi khép điện thoại di động lại, quay đầu nhìn Hà Kim Minh tò mò hỏi. Cô cứ có cảm giác việc Hà Kim Minh đến đây có sự kì lạ nào đó khó lòng diễn tả được “Ừm” Hà Kim Minh gật gật đầu: “Vừa rồi cô ta gửi cho anh một địa chỉ, nói là đi ăn cơm cùng với em, bảo anh đến đó. Nhưng em cũng biết đấy, lần trước anh đã cắt đứt quan hệ với cô ta rồi, vốn dĩ anh cũng không định để ý đến cô ta nữa nhưng lại sợ cô ta nghĩ ra ý đồ gì đó hãm hại em, thật sự không yên lòng, cho nên anh mới tới.”

Nói xong, Hà Kim Minh lo lắng nhìn Trình Thư Nghi một cái: “Em không sao chứ, cô ta có làm gì em không!?”

Nghe Hà Kim Minh nói như vậy, trong lòng Trình Thư Nghi cũng dâng lên sự cảnh giác, nhưng sau khi nghiêm túc ngãm lại chuyện hôm nay một lượt, cô cũng không cảm thấy có chỗ nào bất thường cả.

“Tôi không sao, hôm nay Trình Thu Uyển rất bình thường, chắc là vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục tác hợp cho anh và tôi thôi.”

Trình Thư Nghi suy đoán.

“Mặc kệ mục đích của cô ta là gì, em không sao là tốt rồi.” Nghe thấy Trình Thư Nghi bình an vô sự, trong lòng Hà Kim Minh cũng bình tĩnh hơn một chút.

Trình Thư Nghi cảm kích nhìn Hà Kim Minh một cái, trong lòng thấy hơi có lỗi với anh ta, Anh ta thật sự rất quan tâm tới cô, nhưng cô nhất định không thể đáp lại tình cảm của anh ta được.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 982


Chương 982

“Hà Kim Minh, cám ơn anh.” Giọng điệu Trình Thư Nghi nghiêm túc, nói: “Cám ơn anh đã quan tâm tôi như vậy, chỉ là tôi…”

*Ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè mà, không phải sao?” Biết Trình Thư Nghi muốn nói cái gì, Hà Kim Minh mở miệng cắt ngang lời cô, nhìn cô một cái rồi cười hỏi: “Thư Nghi, không phải ngay cả bạn bè mà em cũng không muốn làm với anh đấy chứ?”

“Không phải đâu!” Trình Thư Nghi vội vàng lên tiếng phủ nhận: “Có thể có được một người bạn như anh là may mắn của tôi.”

“Vậy những lời khác thì đừng nói nữa, anh hiểu hết mà.” Trên mặt Hà Kim Minh nở nụ cười chua xót, cô không thích anh ta, những thứ này anh ta đều biết hết.

Trình Thư Nghi ngượng ngùng quay đầu đi, cô cũng không biết lúc này mình nên nói cái gì nữa, không khí giữa hai người nhất thời yên tĩnh.

Qua một hồi lâu sau, Trình Thư Nghi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên, cả người cảm giác miệng đẳng lưỡi khô. Ban đầu cô cũng không để ý lắm, cho rằng nhiệt độ trong xe hơi cao nên mình mới cảm thấy như vậy.

Nhưng dần dần, cô cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, như thể trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt cô vậy.

Trình Thư Nghi không nhịn được mà kéo cổ áo mình, nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai ngày nay mệt mỏi quá nên cô bị cảm phát sốt à?

Ở một bên khác, trong nhà Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục ở lại đây nữa Trình Thu Uyển rút điện thoại ra gọi điện cho người giúp việc trong nhà, bảo bà ấy lập tức đến đón mình về.

Nghe Trình Thu Uyển muốn về, Tô Ninh Kiều hơi không nỡ: “Thu Uyển, cháu đang không khỏe, hay cứ ở lại chỗ dì Tô một thời gian đi, cháu ở một mình, dì thật sự không yên tâm.”

Bây giờ cả Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn đều không ở đây, Trình Thu Uyển cũng lười giả vờ thân mật với Tô Ninh Kiều, trên mặt cô †a tràn đầy vẻ mất kiên nhắn, đáp: “Sức khỏe của tôi tự tôi sẽ chú ý, không cần phải nhọc lòng làm gì.”

“Thu Uyển, cháu…” Thấy Trình Thu Uyển nói chuyện với mình như vậy, nhất thời Tô Ninh Kiều hơi kinh ngạc. Rõ ràng vừa nấy con bé còn thân mật gọi mình là dì Tô cơ mà, sao bây giờ lại tỏ thái độ như vậy với mình?

“Tôi làm sao cơ?” Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển cong môi bật cười khinh khinh, chẳng lẽ bà ta tưởng mình coi bà ta là mẹ thật chắc? Bà ta đúng là tự đề cao quá rồi, muốn làm mẹ của Trình Thu Uyển này ư, bà ta xứng chắc!

“Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.” Trình Thu Uyển không muốn nhìn thấy bà già làm mình ghê tởm nữa, cô ta lạnh lùng bỏ lại câu này rồi quay người rời đi.

Tô Ninh Kiều vội chạy đến trước mặt Trình Thu Uyển, duỗi tay ngăn cô ta lại rồi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bà lại không biết nên nói như nào, trồng biểu cảm trên mặt có vẻ rất khó xử.

“Lại làm sao thế?” Ánh mắt Trình Thu Uyển nhìn bà tràn đầy sự chán ghét, sao bà già này lắm chuyện thế nhỉ?

“Thu Uyển, cháu… Vừa rồi cháu đã làm gì Thư Nghi thế!?” Tô Ninh Kiều do dự hồi lâu rồi run rẩy hỏi.

Vừa nấy trên bàn cơm bà vẫn luôn để ý Trình Thu Uyển, lúc Thư Nghi ăn thịt kho tàu, rõ ràng bà đã thấy mắt Trình Thu Uyển sáng.

lên, trong mắt tràn ngập ý cười, tỉnh thần cũng phấn chấn lên Nhưng Thư Nghi chỉ ăn thịt kho tàu thôi mà, sao Thu Uyển lại hưng phấn thế nhỉ? Thế nên chắc chắn trong đây có chuyện gì đó bà không biết.

Lại nghĩ đến trước đấy Thu Uyển chủ động giúp mình làm cơm, trong lòng Tô Ninh Kiều xuất hiện một dự cảm không lành, chỉ mong chuyện đừng như bà nghĩ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 983


Chương 983

Thấy Tô Ninh Kiêu nói vậy, trong lòng Trình Thu Uyển thoáng hoảng hốt, cô ta không ngờ tâm tư bà già này lại tỉnh tế như vậy, cô ta cho rằng mình làm việc không một kẽ hở, không ngờ vẫn bị bà phát hiện ra manh mối.

Trình Thu Uyển cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói: “Bà nói gì thế, vừa rồi mọi người chỉ ăn một bữa cơm với nhau thôi, tôi làm gì cô ta được chứ.

“Vậy sao lúc Thư Nghi ăn thịt kho tàu, cháu lại nhìn con bé bằng ánh mắt như vậy?” Tô Ninh Kiều vội đi đến trước xe lăn của Trình Thu Uyển, ngồi xuống rồi nói: “Thu Uyển, cháu nói thật cho dì Tô đi, có phải cháu bỏ thuốc gì vào trong thịt kho tàu không? Rốt cuộc cháu đã làm gì Thư Nghi?”

Thì ra là sơ hở ở chỗ này, trong mắt Trình Thu Uyển dâng lên vẻ tàn nhẫn, cô ta dứt khoát không che giấu nữa: “Ừ đấy, tôi bỏ thuốc vào đấy, làm sao, đau lòng con gái bà à? Muốn tố giác tôi với cô ta? Đúng là không hổ là đứa con nuôi từ nhỏ đến lớn, đến lúc quan trọng bà vẫn thiên vị cô ta đúng không! Muốn hại tôi vì cô ta đúng không!”

“Thu Uyển, sao con lại nói vậy, con là con ruột của mẹ, có mẹ nào lại hại con đâu?” Nghe Trình Thu Uyển thừa nhận đã bỏ thuốc, Tô Ninh Kiều rất đau lòng, sao cô ta có thể hại Thư Nghi hết lần này đến lần khác như vậy?

“Im mồm! Bà không phải mẹ tôi!” Nghe Tô Ninh Kiều nói vậy, Trình Thu Uyển càng thêm kích động: “Nếu không có bà, sao tôi có thể biến thành ngày hôm nay? Nếu lúc trước bà đã đem tôi cho người ta thì sao còn nói chuyện này cho Tô Thư Nghi! Sao bà không mang theo mấy chuyện này xuống quan tài luôn đi!”

Bị Trình Thu Uyển chất vấn như vậy, trong lòng Tô Ninh Kiều nhất thời không chịu nổi, nước mắt nối nhau lăn dài trên má.

“Thu Uyển, chuyện năm đó là mẹ sai, hoàn toàn là lối của mẹ, nếu trong lòng con thấy không công bằng thì cứ nổi giận với mẹ, nhưng Thư Nghi đâu có làm gì sai, nó và con đều là những đứa trẻ đáng thương, con không thể nhằm vào nó như vậy.”

“§ao mà cô ta không sai được, cô ta cướp người anh trai thương tôi nhất, cướp đi thân phận cô cả nhà họ Trình của tôi, cướp hết mọi thứ của tôi, tôi hận cô ta! Hận cô ta!” Trình Thu Uyển hét đến khàn giọng: “Tôi muốn báo thù cô ta, tôi muốn cô ta phải trả giá vì chuyện năm đó! Tôi muốn cho cô ta biết, dám giành đồ của Trình Thu Uyển này thì sẽ có kết cục như vậy!”

“Thu Uyển, con có chuyện gì, có oán hận gì thì cứ hướng về mẹ đây này, con tha cho Thư Nghi đi, con bé có sai gì đâu.” Tô Ninh Kiều kéo tay Trình Thu Uyển, khóc lóc cầu xin.

“Không thể, tôi thê sẽ không bỏ qua cho cô ta!” Trình Thu Uyển đẩy Tô Ninh Kiều ra xa, trông cô ta hơi điên cuồng: “Nếu bà muốn tố cáo tôi thì đi nhanh đi, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại bà!”

Trình Thu Uyển hiểm ác lườm Tô Ninh Kiều một cái rồi đẩy cửa rời đi thẳng luôn.

Tô Ninh Kiều mới làm phẫu thuật xong, cơ thể vẫn yếu đuối, đâu.

có sức chịu được lực đẩy hung hăng của Trình Thu Uyển, chỉ đành giương mắt nhìn Trình Thu Uyển rời đi.

“Gây nghiệp rồi, ông trời ơi, đây là lỗi của con năm ấy, tại sao lại để hai đứa bé phải chịu mọi tội lỗi, vì sao không trừng phạt con đây này?” Tô Ninh Kiều nhìn theo bóng lưng Trình Thu Uyển đi xa, bò ra đất khóc rống lên.

Thư Nghi! Đúng rồi! Vẫn còn Thư Nghi! Khóc một hồi, Tô Ninh Kiều mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất, vội bò đến điện thoại ở bên cạnh.

Không biết rốt cuộc Thu Uyển đã bỏ thuốc gì, không biết bây giờ Thư Nghi có vấn đề gì không? Đều tại bà, đều tại bà, đúng ra bà nên nói cho cô trước khi cô đi.

Tô Ninh Kiều tìm ra số điện thoại của Tô Thư Nghi rồi ấn gọi, sốt ruột chờ cô trả lời. Đứa bé này vốn nên hưởng hết mọi phú quý, nhưng lại bị mình trộm mất cuộc đời, từ nhỏ đã theo mình chịu biết bao nhiêu khổ, nếu giờ cô lại gặp chuyện gì, bà sẽ càng thấy có lỗi với đứa bé này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 984


Chương 984

“Nhận điện thoại đi mà Thư Nghi, mau nhận điện thoại đi!” Nghe điện thoại không ngừng vang lên giọng nữ nói “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”, Tô Ninh Kiều sốt ruột đến rơi nước mắt.

Tô Thư Nghi cứ mãi không nhận điện thoại, chẳng biết có phải đã gặp chuyện gì không?

Nghĩ đến đây, Tô Ninh Kiều suy sụp đến nỗi không chống đỡ nổi, bà ôm lấy điện thoại òa khóc: “Thư Nghi, mẹ xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, là mẹ có lỗi với con, con đừng gặp chuyện gì nha con! Mẹ xin lỗi, đều tại mẹ, tại mẹ năm đó tạo nghiệp!”

Ở nơi khác, trên xe, thấy Tô Thư Nghi không ngừng kéo quần áo, cuối cùng Hà Kim Minh cũng thấy có gì đấy không đúng: “Thư Nghi, em sao thế? Nóng lắm à?”

“Ừm” Tô Thư Nghi mê mang gật gật đầu, chỉ thấy trong người như có một ngọn lửa hun tâm trí cô đến mơ hồ: “Hình như là sốt rồi, người tôi nóng lắm.”

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Hà Kim Minh vội dừng động tác bật máy lạnh, nếu bị sốt thật thì không thể chịu thêm khí lạnh nữa.

Một tay Hà Kim Minh cầm vô lăng, tay còn lại sờ trán Tô Thư Nghi. Thấy trên tay nóng ran, trong lòng Hà Kim Minh bỗng hoảng hốt.

“Thư Nghi, hình như em sốt rồi, cố chịu một chút, anh đưa em về nhà kiếm bác sĩ ngay.” Nói rồi, Hà Kim Minh lập tức tăng tốc, xe chạy nhanh về phía nhà họ Trình.

Lúc Hà Kim Minh sờ trán cô, Tô Thư Nghi cảm thấy hơi lạnh truyền đến trên người, cảm giác nóng đến khó chịu trong người cũng hòa hoãn không ít, thoải mái đến mức cô suýt thì kêu thành tiếng, muốn anh ta chạm vào mình nhiều hơn, để cô bớt khó chịu.

Nhận ra suy nghĩ trong lòng mình, Tô Thư Nghi cố gắng kiềm chế, không được, không được như vậy! Sao mình lại nghĩ như vậy!

Tô Thư Nghi cố gắng lắc đầu để gạt tay Hà Kim Minh ra, nhưng cô lại nhận ra cả người mình từ trên xuống dưới không có chút sức lực nào, may mà Hà Kim Minh đã nhanh chóng lấy tay ra Nhưng khi cảm giác mát lạnh trên trán biến mất, Tô Thư Nghi thấy ngọn lửa trong người mình lại bùng cháy, cô muốn… cô muốn gì cô cũng không biết, cô chỉ biết cô rất khó chịu, khiến cô muốn kêu thành tiếng, muốn ôm lấy gì đó.

Dựa vào chút tỉnh táo còn sót lại trong ý thức, Tô Thư Nghi cắn chặt môi, Hà Kim Minh vẫn đang ở đây, cô tuyệt đối không thể mất khống chế, nhưng rốt cuộc cô bị làm sao thế này? Bị sốt thì cũng không nên có cảm giác thế này chứ.

Xe chạy như bay cả đường, lúc đến cửa nhà họ Trình, cuối cùng Hà Kim Minh mới thở phào một hơi: “Thư Nghi, đến nhà rồi, anh tìm bác sĩ đến cho em ngay đây.”

Nói rồi, Hà Kim Minh quay đầu muốn đỡ Tô Thư Nghi dậy, nhưng lúc nhìn thấy cô, anh ta lại sợ hết hồn. Vừa rồi anh ta chỉ vội quay về chứ không quan sát kỹ Tô Thư Nghi, sao cô lại sốt thành thế này rồi?

Chỉ thấy phần da Tô Thư Nghi lộ ra đỏ ửng bất thường, từng giọt mồ hôi lớn chảy dài trên trán, ánh mắt mê mang, vừa nhìn đã thấy ý thức không quá tỉnh táo.

Hà Kim Minh vội xuống xe rồi mở cửa, dìu Tô Thư Nghi xuống xe: “Thư Nghi, em không sao chứ? Giờ em thấy sao rồi?”

Bên tai Tô Thư Nghĩ vang lên tiếng ong ong, hình như có người đang nói chuyện với mình, nhưng anh ta nói gì vậy, sao cô không nghe rõ nhỉ?

Tô Thư Nghi hé mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mặt, lại nhận ra mình chỉ nhìn thấy một cái bóng lắc lư trước mặt, nhìn sao cũng không rõ nổi, hơn nữa, người này mát quá, thoải mái quá.

Thấy Tô Thư Nghi mê man nhìn mình, đến đứng cũng không vững, Hà Kim Minh cũng không biết cô có nghe thấy mình đang nói gì không.

Nhưng giờ anh ta cũng không nghĩ được nhiều đến vậy nữa, nhanh chóng tìm bác sĩ đến khám cho Tô Thư Nghi mới là chuyện quan trọng. Sốt nặng quá, không sốt đến hỏng đầu đấy chứ?

Hà Kim Minh bế Tô Thư Nghi dậy, chạy nhanh đến trước cửa nhà họ Trình: “Có ai không? Mau mở cửa ra, có ai không!”

Hà Kim Minh lớn tiếng gọi cửa, rất nhanh đã có người giúp việc trong nhà chạy ra. Thấy dáng vẻ của cô chủ nhà mình, dì giúp.

việc cũng luống cuống: “Cô chủ, cô chủ làm sao vậy?”

“Thư Nghi bị sốt rồi, hình như sốt nặng lắm, tôi đưa cô ấy về phòng trước, bà mau đi tìm bác sĩ đi!” Hà Kim Minh vội ra lệnh cho người giúp việc.

“Xin hỏi cậu đây là?” Nghe thấy lời Hà Kim Minh nói, người giúp việc không hành động ngay, dù sao bà ấy cũng không quen Hà Kim Minh, cứ để cô chủ ở với người này liệu có sao không?

“Tôi là bạn của Thư Nghi, bà yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không hại cô ấy, nếu không tôi cũng sẽ không đưa cô ấy về nhà như này.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 985


Chương 985

Hà Kim Minh sốt ruột giải thích: “Bà mau đi tìm bác sĩ đi, tôi sợ cứ thế này c‹ iy sẽ sốt hỏng đầu mất!”

Hóa ra là vậy, người giúp việc nghe anh ta nói thì cũng yên tâm: “Được rồi, tôi đi mời ngay đây, phòng cô chủ là phòng thứ hai bên trái trên lầu hai, nhờ cậu đây chăm sóc cô chủ trước, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Nhanh lên đấy nhé!” Sau khi dặn dò người giúp việc một câu, Hà Kim Minh vội bế Tô Thư Nghi lên phòng trên tầng hai.

Thoải mái quá, khuôn mặt Tô Thư Nghi vô thức cọ lên cổ Hà Kim Minh, lộ ra biểu cảm thoải mái, mát quá, sao cơ thể người này lại mát thế nhỉ?

Một chân Hà Kim Minh đá văng cửa ra, anh ta bế Tô Thư Nghi đặt lên giường: “Thư Nghi, em ráng chịu một chút, anh đi lấy khăn ướt lau giúp em.”

Hà Kim Minh vừa muốn rời đi, Tô Thư Nghi đã kéo anh ta lại: “Nóng quá, nóng, anh đừng đi, anh đi tôi khó chịu…”

Tô Thư Nghi vừa nói vừa đưa tay sờ s0ạng người Hà Kim Minh.

Lúc này cô đã hoàn toàn mất ý thức, chỉ biết người bên cạnh mình thật mát, sờ thật thoải mái, có thể giúp cô bớt khó chịu.

Thấy vẻ quyến rũ trên mặt Tô Thư Nghi, cuối cùng Hà Kim Minh cũng thấy có gì đó không đúng, cô không sốt, mà là bị trúng thuốc!

Trình Thu Uyển! Hà Kim Minh nắm chặt tay, nhất định là cô ta giở trò, bảo sao cô ta lại gọi mình đi đón Tô Thư Nghi, hóa ra là định làm vậy.

“Thư Nghi, em có nghe thấy anh nói không?” Hà Kim Minh đè tay Tô Thư Nghi lại, lớn tiếng hét bên tai cô: “Em chịu đựng một lát, bác sĩ đến ngay bây giờ!”

“Nóng… Khó chịu… Tôi muốn…” Tô Thư Nghi cố gắng thoát khỏi trói buộc của Hà Kim Minh, giọng nói cũng nghẹn ngào, cơ thể không ngừng ngọ nguậy, muốn cảm nhận sự mát lạnh kia nhiều hơn nữa.

Tay Tô Thư Nghi bị Hà Kim Minh đè lại, cô chỉ đành lấy mặt cọ lên mặt anh ta: “Mát quá… Thoải mái quá… Cho tôi đi…”

Cảm thấy cơ thể mềm mại của Tô Thư Nghi cọ xát trên người mình, mỗi khi nói chuyện, hô hấp nóng hổi lại phả bên tai mình, Hà Kim Minh không nhịn được mà rùng mình một cái.

Hà Kim Minh nuốt nước bọt, không chịu nổi sự quyến rũ này, lúc này người mình thích đang ở ngay bên mình, anh ta chỉ cần vươn tay là sẽ có được ngay.

Nhìn đôi mắt mê ly của Tô Thư Nghi, trong lòng Hà Kim Minh vô cùng rối rắm. Giờ trong căn phòng này không có ai, chỉ cần anh †a muốn, anh ta sẽ có được người phụ nữ mình yêu, có thể nói đây là cơ hội duy nhất của anh ta.

Ngay khi Hà Kim Minh đang do dự thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, là bác sĩ đến rồi à? Nghĩ vậy, tâm trí Hà Kim Minh bỗng tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo lại, anh ta hận không thể tự tát mình hai cái, vừa nấy anh ta nghĩ gì vậy? Sao có thể suy nghĩ xấu xa như vậy được?

Hà Kim Minh vội gỡ Tô Thư Nghi khỏi người mình, bước nhanh xuống lầu rồi ra mở cửa. Cứ nghĩ đến dáng vẻ khó chịu đến r3n rỉ, khóe mắt rưng rưng của cô là anh ta lại vô cùng đau lòng, giờ chỉ có bác sĩ mới cứu được cô thôi.

Lúc mở cửa ra, Hà Kim Minh không ngờ người mình thấy không phải bác sĩ mà lại là Cố Mặc Ngôn.

“Sao anh lại ở nhà Thư Nghi?” Vừa nhìn thấy người mở cửa là Hà Kim Minh, Cố Mặc Ngôn cũng khó nén được nỗi hoang mang trong lòng, không phải Thư Nghi hẹn gặp mình sao? Sao Hà Kim Minh lại ở đây?

Cố Mặc Ngôn còn chưa nhận được câu trả lời của Hà Kim Minh thì anh đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vang lên trên lầu, còn có tiếng phụ nữ nỉ non đau đớn, Thư Nghi!

Cố Mặc Ngôn đẩy mạnh Hà Kim Minh ra, chạy nhanh lên lầu, giờ trong nhà Tô Thư Nghi không có ai, Hà Kim Minh ở đây làm gì!?

Chẳng lẽ có ý đồ bất thiện gì với Thư Nghi?

Nghĩ vậy, Cố Mặc Ngôn bước nhanh hơn, một lát sau đã chạy đến phòng Tô Thư Nghi, nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến anh trợn trừng mắt.

Chỉ thấy một mình Tô Thư Nghi nằm trên giường vặn vẹo, sắc mặt trông rất đau đớn, miệng cô còn không ngừng nức nở r3n rỉ: “Tôi muốn… Khó chịu quá… Nóng… Mau tới đây đi… Nóng… Tôi không chịu nổi nữa rồi…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 986


Chương 986

“Cố Mặc Ngôn, Thư Nghi cô ấy… Lúc này Hà Kim Minh cũng nhanh chóng chạy qua, sau khi thấy dáng vẻ của Trình Thư Nghi lại vội vàng muốn giải thích rõ với Cố Mặc Ngôn.

Nhưng lúc này Cố Mặc Ngôn đã hoàn toàn bị cảnh tượng vừa rồi chọc giận, anh theo bản năng cho rằng Hà Kim Minh chuốc thuốc Trình Thư Nghi, làm gì còn có tâm trạng nghe anh ta giải thích nữa.

“Cái thằng chó chết này!” Cố Mặc Ngôn giận đỏ mắt, tung cú đấm về phía Hà Kim Minh đang đứng ở cửa, ngay sau đó bước tới lại đá thêm một cú: ‘”Dám làm chuyện như vậy với Thư Nghi, thằng khốn nạn!”

“Anh hiểu lầm rồi, anh nghe tôi giải thích đã, chuyện không phải…” Hà Kim Minh còn chưa nói dứt câu thì má trái lại ăn thêm một cú đấm nặng nề nữa.

“Có gì để mà giải thích!” Trong mắt Cố Mặc Ngôn tựa như có thể b ắn ra lửa, tiến tới nắm chặt cổ áo của Hà Kim Minh: ‘Rốt cuộc mày đã làm gì Thư Nghi rồi!”

Trạng thái của Trình Thư Nghi vừa nhìn đã thấy không bình thường, tên khốn nạn đáng ăn ngàn dao này rốt cuộc đã làm gì cô rồi!

Hà Kim Minh càng lúc càng thấy khó thở, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng cả lên. Anh ta dùng hai tay dốc sức kéo bàn tay của Cố Mặc Ngôn đang nắm lấy cổ áo của mình ra, trong cổ họng rặn ra mấy chữ: “Cô ấy trúng thuốc, là…”

Nghe thấy người kia lại dám chuốc thuốc Trình Thư Nghi, cả người Cố Mặc Ngôn đã gần như mất lý trí. Anh kéo Hà Kim Minh từ mặt đất lên, hung hăng đẩy người kia vào bức tường bên cạnh rồi đè cánh tay xuống cổ anh ta, đồng thời cong gối thúc thật mạnh vào ngay bụng anh ta.

“Thẳng khốn khiếp, mày dám hạ thuốc cô ấy, mày có còn là đàn ông nữa không!” Lúc này thậm chí Cố Mặc Ngôn còn có suy nghĩ muốn gi ết chết Hà Kim Minh.

Thấy Cố Mặc Ngôn không phân rõ trắng đen đã đánh cho mình một trận, vốn dĩ không cho mình cơ hội nói chuyện, trong lòng Hà Kim Minh cũng rất tức giận, sức lực trong tay tăng lên thoáng đẩy Cố Mặc Ngôn ra xa.

“F*ck! Anh có thể nghe tôi nói cho hết lời hay không! Không phải tôi làm, là Trình Thu Uyển chuốc thuốc cô ấy. Hơn nữa còn cố ý bảo tôi đi đón cô ấy nữa, tôi vừa phát hiện là đã bảo người đi tìm bác sĩ ngay.”

Hà Kim Minh giải thích chuyện này với tốc độ cực nhanh, chỉ vào phòng rồi sốt ruột nói: “Hiện giờ quan trọng nhất chính là nhanh chóng giải thuốc cho Thư Nghi, vừa rồi anh không thấy cô ấy rất khó chịu sao?”

Nghe được Hà Kim Minh nói, Cố Mặc Ngôn thoáng sửng sốt, ngay sau đó cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Trình Thu Uyển, lại là Trình Thu Uyển! Trước đây mình cho cô ta một bài học vẫn chưa đủ có phải không? Cô ta lại dám làm hại Tô Thư Nghi lần nữa!

Cố Mặc Ngôn siết chặt tay mình, nếu lúc này Trình Thu Uyển xuất hiện trước mặt anh thì không còn nghỉ ngờ gì nữa, cái gì mà không đánh phụ nữ đều là đồ vứt đi hết, anh nhất định sẽ đánh cô ta một trận ra trò!

Cố Mặc Ngôn vội vàng chạy vào phòng, thấy Trình Thư Nghi ôm chăn cuộn tròn cả người lại, trên mặt giàn giụa nước mắt, giọng nói cũng khàn cả đi: “Khó chịu… Ưm… Tôi đau quá… Đau… Ưm.

Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị tra tấn thành dáng vẻ này, Cố Mặc Ngôn đau lòng đến mức hơi thở cũng nghẹn lại mất một thoáng. Anh vội vàng tiến tới bế Trình Thư Nghi lên, nhanh chóng đi về phía cửa, vừa chạy vừa nói với cô: “Thư Nghi, anh là Cố Mặc Ngôn đây, em có nghe anh nói gì không? Anh là Cố Mặc Ngôn, em chịu đựng thêm một chút, bây giờ anh sẽ đưa em đi tìm bác sĩ ngay.”

“Tôi đã bảo người hầu đi tìm bác sĩ rồi, chắc là sẽ quay lại ngay thôi, bây giờ anh muốn đưa cô ấy đi đâu?” Giọng nói nôn nóng của Hà Kim Minh vang lên phía sau.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 987


Chương 987

Nhưng lần này anh ta cũng không ngăn cản bước chân của Cố Mặc Ngôn nữa, giờ Thư Nghi đã quẫn quại thành thế này, sao có thể không làm gì mà cứ thế ngồi chờ được chứ. Anh không thể đợi bác sĩ đến được nữa, anh muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện gần nhất.

Cố Mặc Ngôn đưa Trình Thư Nghi vào trong xe, vội vàng ngồi vào ghế lái, chiếc xe rẽ ngoặt tại chỗ rồi lao nhanh về phía trước.

Nhưng Trình Thư Nghi hiện giờ hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào, cô chỉ biết nhiệt độ cơ thể mình sắp nổ tung rồi, cánh tay huơ loạn bỗng nhiên đụng phải một mảnh mát lạnh bất ngờ.

Cứ như bắt được cọng rơm cứu mạng, cả người Trình Thư Nghi đều sáp lại gần nơi mát lạnh đó.

Thấy cả người Trình Thư Nghi đều treo trên người mình, quần áo nửa hở lộ ra chút gì đó, Cố Mặc Ngôn cảm thấy đầu óc mình nổ ‘ầm một tiếng, cảm giác như muốn nổ tung, những hình ảnh thân mật với Trình Thư Nghi trước đó không tự chủ được mà hiện lên trong đầu.

Cố Mặc Ngôn giơ tay võ thật mạnh lên mặt mình, cố gắng ổn định tinh thần của bản thân, không để mình suy nghĩ bậy bạ. Đây là người anh muốn che chở cả đời, cô tuyệt đối không thể thừa nước đục thả câu được.

Một tay Cố Mặc Ngôn điều khiển vô lăng, một tay khác ôm Trình Thư Nghi trong ngực thật chặt để tránh cô lại lộn xộn trên người anh nữa. Anh không phải là Liễu Hạ Huệ, đối mặt với người phụ nữ mình yêu chân thành, anh sẽ cố gắng, nhưng không chắc chản trăm phần trăm mình sẽ khống chế được bản thân.

Nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh phát ra âm thanh ưm ưm vì khó chịu, trái tim Cố Mặc Ngôn hệt như bị người khác tóm lấy rồi dùng sức đạp mạnh dưới chân, lúc này anh chỉ hi vọng có thể tới bệnh viện nhanh chút.

Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi nằm trên giường bệnh vẫn đang hôn mê, trong mắt tràn đây đau lòng. Anh quay đầu nhìn Hà Kim Minh cũng gấp gáp chạy theo qua đây, giọng điệu lạnh như băng mở miệng hỏi: “Anh nói Trình Thu Uyển chuốc thuốc Thư Nghi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Hà Kim Minh lo lắng nhìn Trình Thư Nghi, giải thích mọi chuyện với Cố Mặc Ngôn: “Hôm nay Trình Thu Uyển bỗng gửi cho tôi một tin nhắn, trong đó có một địa chỉ. Cô ta nói đang ăn cơm với Thư Nghi, muốn tôi tới cùng, tiện thể ăn cơm xong thì đưa Thư Nghi về luôn.”

“Tôi sợ Trình Thu Uyển lại làm ra chuyện gì đó tổn thương Thư Nghi cho nên đã tới, lúc đến nơi thì hai người đã ăn cơm xong, cho nên tôi đưa Thư Nghi về nhà.”

“Trên đường về Thư Nghi cảm thấy cơ thể mình có điều khác thường nhưng lúc ấy chúng tôi đều cho rằng cô ấy bị sốt. Sau khi về đến nhà tôi phát hiện hành động của cô ấy càng ngày càng bất thường hơn, lúc này mới ý thức được cô ấy có khả năng bị trúng thuốc.”

Nghe xong lời Hà Kim Minh nói, Cố Mặc Ngôn đầy nghỉ hoặc nhìn anh ta: “Sau khi Trình Thu Uyển chuốc thuốc Thư Nghi, tại sao lại bảo anh đi đón cô ấy? Anh có quan hệ gì với Trình Thu Uyển?”

“Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.” Hà Kim Minh thản nhiên đối diện với ánh mắt Cố Mặc Ngôn: “Chuyện này tôi không thể nói rõ ràng với anh chỉ trong hai ba câu được, chỉ cần Thư Nghi biết tôi không có ý gì xấu với cô ấy thôi.”

Nghe vậy, ánh mắt Cố Mặc Ngôn tối sầm lại, không nói rõ với anh được? Quan hệ giữa bọn họ có cái gì mà không nói rõ ràng với anh được?

Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi đang nằm trên giường bệnh, anh cũng không nói gì nữa, mọi chuyện chỉ có thể chờ cô tỉnh lại rồi hỏi rõ ràng thôi.

“Tôi… Tôi đang?” Trình Thư Nghi mở mắt phát hiện trước mắt mình là một màu trắng xóa, cô bỗng chốc không nhận ra được mình đang ở đâu.

“Thư Nghi, em tỉnh rồi!”

*Thư Nghi, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!”

Cố Mặc Ngôn và Hà Kim Minh luôn túc trực bên cạnh giường bệnh, khi thấy Trình Thư Nghi mở mắt lập tức vội vàng tiến tới vây quanh cô: “Hiện giờ em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 988


Chương 988

Trình Thư Nghi nhìn hai người trước mặt bèn sửng sốt một lát, những hồi ức khi đó từ từ ùa về trong đầu. Cô nhớ rõ sau khi mình ăn cơm ở nhà Tô Ninh Kiều xong, Hà Kim Minh đã đến đón cô, sau đó thì sao nữa? Sao cô lại không nhớ được gì nữa rồi, rồi sao cô lại ở trong bệnh viện?

Trình Thư Nghi cố gắng nhớ lại những chuyện lúc trước, một chút hình ảnh vụn vặn trong ký ức hiện lên trong đầu: Cô cảm thấy rất nóng, rất đau, sau đó Hà Kim Minh ôm cô, sau đó hình như cô còn thấy Cố Mặc Ngôn nữa…

Càng nhớ lại, sắc mặt của Trình Thư Nghi càng khó coi, cô như vậy là… bị chuốc thuốc!

Thấy sắc mặt Trình Thư Nghi tái nhợt, Cố Mặc Ngôn sốt ruột hỏi lại lần nữa: “Thư Nghi, em cảm thấy thế nào? Cơ thể có còn… còn khó chịu không?”

Phát hiện câu hỏi của Cố Mặc Ngôn không bình thường, sắc mặt của Trình Thư Nghi càng thêm tái: “Rốt cuộc tôi bị sao vậy? Sao lại ở trong bệnh viện?”

Cố Mặc Ngôn nắm chặt tay Trình Thư Nghi trả lời: “Trước đó em hẹn gặp anh ở nhà em mà, sau khi anh đến thì thấy em… tình huống của em có chút bất thường. Hà Kim Minh nói em bị Trình Thu Uyển chuốc thuốc, cho nên anh đã nhanh chóng đưa em đến bệnh viện.”

Quả nhiên là bị chuốc thuốc! Trình Thư Nghi siết chặt tay lại, cô vẫn còn nhớ rõ trước đó khi Tô Ninh Kiều nấu cơm, Trình Thu Uyển đã vào phòng bếp giúp đỡ, quả nhiên là cô ta không có ý gì tốt!

Trong mắt Trình Thư Nghi lấp lóe phần nộ, sau đấy lại ngẩng đầu nhìn Hà Kim Minh: “Vì vậy cô ta mới bảo anh đến đón tôi, mục đích chính là muốn cho chúng ta…”

Hà Kim Minh gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Hản là vậy rồi Trình Thư Nghi cắn môi thật mạnh, cô cảm thấy trái tim mình sắp bị hận thù bao phủ lấy rồi. Trình Thu Uyển này, chuyện năm năm trước cô còn chưa kịp tính sổ với cô ta nữa, không ngờ hiện tại cô ta vẫn còn dám hãm hại cô!

Cố Mặc Ngôn giơ tay vuốt v e môi Trình Thư Nghi, anh sợ cô tự cần mình bị thương: “Thư Nghi, em yên tâm, chuyện này anh nhất định sẽ trả thù thay em, lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho Trình Thu Uyển dễ dàng!”

Nhìn thấy hành động của Cố Mặc Ngôn, trong mắt Hà Kim Minh có chút ghen ghét. Động tác thân mật như vậy mà Trình Thư Nghi lại không hề né tránh, chẳng lẽ cô thật sự muốn ở bên Cố Mặc Ngôn một lần nữa hay sao?

Tuy rằng trong lòng chua xót nhưng Hà Kim Minh cũng tiếp lời Cố Mặc Ngôn: “Thư Nghi, hiện giờ em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã. Bên phía Trình Thu Uyển cứ giao cho anh, anh có rất nhiều cách xử lý cô ta.”

“Không cần đâu.” Nghe thấy cả hai người đều muốn trả thù cho mình, Trình Thư Nghi bèn từ chối, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng: “Không cần hai người làm giúp tôi, tự tôi làm được rồi, nhưng tôi cần sự trợ giúp của hai người.”

Cố Mặc Ngôn và Hà Kim Minh nhìn nhau, hiếm khi gật đầu rất ăn ý. Chuyện này có lẽ để cô tự giải quyết sẽ thích hợp hơn, cũng càng đỡ hận hơn.

Cố Mặc Ngôn nhìn vào mắt Trình Thư Nghi, nghiêm túc hỏi cô: “Thư Nghi, em muốn hai người bọn anh làm thế nào?”

Khóe miệng Trình Thư Nghi nhếch lên nụ cười giễu cợt, lúc này trong lòng cô đang tràn đầy ý hung tàn. Trình Thu Uyển, đều là do cô tự chuốc lấy cả thôi. Lần này, tôi muốn gậy ông đập lưng ông!

Ở bên kia, Trình Thu Uyển cũng đang nôn nóng chờ đợi. Tuy rằng lúc trước Hà Kim Minh nói thích Trình Thư Nghi nên chắc là sẽ không nhịn được cám dỗ như vậy, nhưng trong lòng cô ta vẫn không thể nhịn được mà lo lắng sợ kế hoạch sẽ thất bại.

Thấy thời gian cũng đã tới rồi, Trình Thu Uyển có chút nóng lòng, thế là gọi điện cho Hà Kim Minh luôn.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Trình Thu Uyển kìm nén sự nôn nóng của bản thân, chậm rãi hỏi: “Thế nào? Món quà tôi đưa cho anh, anh có hài lòng không?”

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 989


Chương 989

“Gô chuốc thuốc Trình Thư Nghi?” Hà Kim Minh tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

“Tôi chỉ vì anh thôi mà.” Nghe giọng điệu của Hà Kim Minh, Trình Thu Uyển không chắc chăn rốt cuộc anh ta có hành sự như những gì cô ta dự tính hay không: “Không phải anh thích cô ta sao? Theo như tính cách của Thư Nghi, nếu không làm như vậy thì không biết phải mất bao lâu anh mới có thể theo đuổi được cô ta”

“ð, ra là như vậy, thật sự đúng là tôi muốn…” Hà Kim Minh cố ý dừng lại một chút, Trình Thu Uyển cảm thấy trái tim mình đã leo lên tận cổ họng.

“Cảm ơn cô nhé.” Giọng điệu của Hà Kim Minh trở nên có chút bất cần đời: “Không hổ là bạn bè nhiều năm, vẫn là cô hiểu rõ tôi nhất, món quà này tôi rất hưởng thụ.”

Nghe vậy, biểu cảm căng thẳng trên mặt Trình Thu Uyển lập tức biến mất. Xem ra những gì cô ta dự đoán là đúng, nhiêu năm như vậy, Hà Kim Minh là loại người gì cô ta còn hiểu rõ hơn ai hết, có mỹ nữ chủ động nhảy vào lòng thì sao anh ta có thể từ chối được đây?

“Nhưng mà…” Hà Kim Minh lại mở miệng, nhưng vẫn chỉ nói lấp lửng.

“Nhưng mà cái gì!?” Trình Thu Uyển căng thẳng trong lòng vội vàng hỏi, chẳng lẽ đã xảy ra sai sót gì sao?

“Nhưng hiện giờ bỗng nhiên tôi cảm giác có chút không thích Trình Thư Nghi nữa, lúc ngủ tôi cảm thấy người phụ nữ đó không thú vị gì cả. Haiz, tôi còn tưởng rằng lần này thật sự gặp được chân ái của mình nữa chứ, không ngờ sau khi hành sự xong lại thấy cô ta không vừa mắt.” Bên đầu kia điện thoại, Hà Kim Minh ra vẻ thất vọng nói.

“Bây giờ nghĩ lại lúc trước tôi nói với cô là “thích cô ấy” thật đúng là ngu ngốc, không chừng là bởi vì khi đó không có được thôi.

Những lời quá mức tôi nói với cô khi đó cô đừng để trong lòng nha, tôi ở đây nói xin lỗi với cô.”

Nghe những gì Hà Kim Minh nói, tâm trạng của Trình Thu Uyển có thể dùng bốn chữ mừng rỡ như điên để hình dung. Cô ta biết ngay mà, Trình Thư Nghi là một đứa đê tiện, sao Hà Kim Minh lại có thể coi trọng Trình Thư Nghi được chứ.

“Không sao.” Trình Thu Uyển cười nói: “Chúng ta đều là bạn bè lâu năm, những lời nói tức giận ấy sao tôi lại để trong lòng được.”

“Cô không tức giận là tốt rồi, nhưng hôm qua lúc tôi ra khỏi phòng của Trình Thư Nghi thì gặp được Cố Mặc Ngôn.” Hà Kim Minh chuyển chủ đề “Sao Cố Mặc Ngôn lại ở nhà họ Trình?” Trái tim của Trình Thu Uyển lại treo lên.

“Không biết, nhưng lúc anh ta thấy tôi và Trình Thư Nghi ở bên nhau thì rất tức giận, còn kéo tôi đánh cho một trận nữa. Tôi thấy trong lòng anh ta vẫn có vị trí của Trình Thư Nghi, nếu không cũng sẽ không ghen như vậy.”

“Vậy anh ấy có biết Trình Thư Nghi bị chuốc thuốc không?” Trình Thu Uyển vội vàng hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.

“Chắc là không biết.” Hà Kim Minh phủ nhận: “Lúc ấy Trình Thư Nghi vẫn còn ở trong phòng ngủ, có lẽ anh ta cho rằng tôi và cô ấy tự nguyện ngủ với nhau, sau khi chúng tôi đánh nhau một trận thì anh ta cũng đùng đùng tức giận bỏ đi rồi”

Nghe đến đó, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cố Mặc Ngôn không biết là tốt rồi, nhưng mà trong lòng cô ta vẫn rất ghen ghét. Con đàn bà đê tiện Trình Thư Nghi kia có cái gì tốt, dựa vào cái gì mà hiện giờ trong lòng Cố Mặc Ngôn vấn không quên được cô!

“Hà Kim Minh, giờ anh mau đến nhà tôi đón tôi đi, chút nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, hiện giờ tôi phải đi gặp Cố Mặc Ngôn ngay.”

Trong lòng Trình Thu Uyển lại có chủ ý, nếu Cố Mặc Ngôn cho rằng Trình Thư Nghi tự nguyện ngủ với Hà Kim Minh, vậy cô ta phải để cho anh hoàn toàn hiểu lầm mới được.

Không rõ Trình Thu Uyển lại có chủ ý gì, Hà Kim Minh chỉ có thể đáp ứng trước: “Được, bây giờ tôi sẽ tới nhà cô.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 990


Chương 990

Không bao lâu sau, Hà Kim Minh dựa theo địa chỉ mà Trình Thu Uyển gửi tới đi tới nhà cô ta, sau đó anh ta đi theo hướng dẫn của cô ta đến nhà Cố Mặc Ngôn.

Đi đến ngoài cửa, Trình Thu Uyển hít một hơi thật sâu, đổi sang vẻ mặt lo lắng. Hôm nay cô ta nhất định phải phá hủy toàn bộ hình tượng của Trình Thư Nghi trong lòng Cố Mặc Ngôn.

Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, khóe miệng Cố Mặc Ngôn nhếch lên đầy giễu cợt, cuối cùng cô ta cũng tới rồi.

Khi Trình Thu Uyển vừa bảo Hà Kim Minh đưa cô ta đến nhà họ Gố thì Hà Kim Minh đã gọi điện nói cho Cố Mặc Ngôn biết ngay.

Vì vậy Cố Mặc Ngôn đã về nhà đợi Trình Thu Uyển đến.

Anh muốn xem thử người phụ nữ này định giở trò gì!

Đi ra mở cửa nhìn thấy Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn tức giận lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã nói cô đừng đến đây nữa hay sao? Cô còn đến làm gìl?” Nói xong, anh giả vờ muốn đóng cửa lại.

“Cố Mặc Ngôn, em đến đây là vì có chuyện muốn nói với anh, em sợ anh sẽ bị Trình Thư Nghi lừa gạt.” Trình Thu Uyển vội vàng kéo ống tay áo của Cố Mặc Ngôn ngăn không cho anh đóng cửa Cố Mặc Ngôn hất tay Trình Thu Uyển ra, nghiêm mặt nói: “Cô nói vậy là có ý gì? Lúc trước cô hãm hại Thư Nghi còn chưa đủ sao?

Bây giờ lại muốn làm gì nữa!”

Trình Thu Uyển thừa cơ đẩy xe lăn vào cửa chính, dáng vẻ oan ức nhìn anh: “Cố Mặc Ngôn, chuyện năm đó là em sai, em đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Nhưng lần này những lời em nói hoàn toàn là sự thật, anh tuyệt đối đừng để Trình Thư Nghi lừa gạt.”

“Thư Nghi lừa gạt tôi cái gì?” Cố Mặc Ngôn nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt bốc hỏa hỏi “Gô ta bắt cá hai tay!” Trình Thu Uyển vội vàng nói: “Cô ta đã ở bên Hà Kim Minh nhưng vẫn giả mù sa mưa dây dưa với anh, cô †a chỉ coi anh là lốp dự phòng thôi, anh đừng để bị cô ta lừa”

“Sao cô biết cô ấy và Hà Kim Minh ở bên nhau? Ai nói với cô chuyện này?” Nghe Trình Thu Uyển quay lại đổ vạ như thế, Cố Mặc Ngôn hận không thể thẳng tay cho người trói luôn cô ta lại, thay Thư Nghi trả thù.

Nhưng nghĩ đến những gì Trình Thư Nghi đã dặn dò trước đó, anh chỉ có thể cố gắng kìm nén cơn giận của mình “Chính miệng Hà Kim Minh nói với em Trình Thư Nghi đã ngủ với anh ấy. Anh cũng tận mắt chứng kiến rồi đúng không? Cho nên cô ta chỉ đang xem anh như con khỉ mà chơi đùa thôi, anh tuyệt đối đừng bị mắc lừa” Trình Thu Uyển kéo tay áo Cố Mặc Ngôn, bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo.

“Sao cô lại biết chuyện này, Hà Kim Minh đã nói với cô? Mối quan hệ giữa cô và anh ta là gì?” Cố Mặc Ngôn muốn moi một ít thông tin từ miệng Trình Thu Uyển Nghe Cố Mặc Ngôn hỏi vậy, Trình Thu Uyển ngây người ra một lúc. Nguy rồi, không cẩn thận lỡ miệng nói ra điều không nên nói mất rồi, bây giờ nên trả lời thế nào để Cố Mặc Ngôn không nghi ngờ đây?

Trình Thu Uyển vội vàng nghĩ ra một lý do rồi nói: “Em và Hà Kim Minh là bạn cùng lớp đại học, lúc trước là em giới thiệu Hà Kim Minh với Trình Thư Nghi, nhưng em không ngờ hai người họ lại quen nhau. Ngày hôm qua sau khi đánh nhau với anh, tâm trạng anh ấy không tốt nên gọi điện cho em để tâm sự, còn nói Trình Thư Nghi chủ động theo đuổi anh ấy, cho nên em mới biết chuyện.”

Vất vả lắm mới lấp li3m cho xong vấn đề này, Trình Thu Uyển nhanh chóng quay lại chủ đề cũ: “Cố Mặc Ngôn, em vừa biết chuyện là lập tức chạy tới đây tìm anh ngay, chính vì em sợ anh bị Trình Thư Nghi lừa gạt tình cảm. Trong lòng cô ta không hề có anh, nếu không cô ta sẽ không qua lại với Hà Kim Minh sau lưng anh như thế.”

Nói như vậy tức là ban đầu Trình Thu Uyển đưa Hà Kim Minh đến tiếp cận Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn suy đoán trong lòng. Vậy thì lý do tại sao bây giờ anh ta lại giúp Thư Nghi đối phó với Trình Thu Uyển? Chẳng lẽ vì sau đó anh ta thật sự thích Thư Nghi?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 991


Chương 991

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Mặc Ngôn dâng lên cảm giác ghen tuông. Trình Thư Nghi là của anh, anh không bao giờ cho phép bất cứ ai cướp cô khỏi bên anh.

Nhìn người đích thân đưa tình địch tới cho mình ở trước mặt, Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói: “Thư Nghi là người phụ nữ tôi yêu nhất trong đời, cho dù cô ấy thật sự ở bên Hà Kim Minh thì đã sao, tôi chắc chắn sẽ giành lại cô ấy!”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thu Uyển hoàn toàn sững sờ, không thể tin nổi hỏi lại: ‘Anh không quan tâm ư? Ngay cả khi cô †a lên giường với người đàn ông khác thì anh cũng không quan †âm sao?”

“Tất nhiên là tôi có quan tâm.” Cố Mặc Ngôn nghiến răng nghiến lợi trả lời, đây có lẽ là mục đích của Trình Thu Uyển khi chuốc thuốc Thư Nghi, cô ta muốn tạo khúc mắc giữa anh và Thư Nghi.

“Vậy tại sao anh vẫn muốn ở bên cô ta?” Trình Thu Uyển gần như: phát điên lên.

“Bởi! Vì! Tôi! Yêu! Cô! Ấy!” Cố Mặc Ngôn nhìn thẳng vào mắt Trình Thu Uyển, nghiêm túc nói từng chữ: “Cho nên bất kể cô ấy ở bên ai, tôi cũng sẽ giành lại cô ấy cho bằng được, cuối cùng người duy nhất ở bên cô ấy cả đời này, chỉ có thể là tôi.”

Sao có thể như vậy được? Trình Thu Uyển hoàn toàn bị những lời Cố Mặc Ngôn nói làm cho kinh hãi, nhất thời trở nên ngây ngốc không có phản ứng gì.

“Cho nên tôi cảnh cáo cô, Trình Thu Uyển, từ nay về sau đừng nên có bất kỳ hành vi sai lâm nào đối với Thư Nghi, nếu không tôi sẽ không buông tha cho cô đâu!”

Cố Mặc Ngôn hung dữ uy hiếp một câu, anh không bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt phiền phức này nữa, thế là đi thẳng ra ngoài.

Nếu không phải Thư Nghi muốn tự giải quyết chuyện này thì anh đã nhốt Trình Thu Uyển lại từ lâu rồi, chứ không đợi cô ta tự mình tìm đến đây đâu.

Nhìn bóng lưng Cố Mặc Ngôn dần đi xa, nỗi khiếp sợ trong lòng Trình Thu Uyển mãi không thể tiêu tan.

Anh nói anh sẽ giành lại Trình Thư Nghi, cuối cùng nhất định sẽ ở bên Trình Thư Nghi? Sao có thể như vậy được? Mọi chuyện không nên diễn ra như thế này!

Nghe nói Trình Thư Nghi đang ở bên Hà Kim Minh, làm sao anh có thể không tức giận, sao anh không buông tay Trình Thư Nghi?

Anh thích cô ta đến thế sao? Sẵn sàng tha thứ cho cô ta ngay cả khi bị cảm sừng?

“AI AI AI…” Rốt cuộc cũng không thể kìm nén sự ghen tức trong lòng được nữa, Trình Thu Uyển gào thét như lên cơn điên.

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái Trình Thư Nghi dựa vào cái gì mà lại có thể khiến cho Cố Mặc Ngôn yêu cô hết lòng như vậy, mình có gì thua kém con khốn đó, tại sao Cố Mặc Ngôn không nhìn thấy ưu điểm của mình chứ!

Không được, Trình Thu Uyển hoảng sợ nghĩ, cô ta tuyệt đối không cho phép Trình Thư Nghi cướp Cố Mặc Ngôn khỏi cô ta, phải nhanh chóng tìm cách mới được. Cô ta nhất định phải tìm được cách khiến cho trái tim của Cố Mặc Ngôn trở về bên cô ta.

Trình Thu Uyển rời khỏi nhà họ Cố trong tâm trạng lo lắng bất an, trở lại xe của Hà Kim Minh.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Trình Thu Uyển, Hà Kim Minh khinh thường trong lòng, cố ý hỏi: “Có chuyện gì vậy? Vừa rồi tôi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đi ra ngoài, có phải anh ta đi tìm Trình Thư Nghi tính sổ không?

“Anh ấy nói không quan tâm chuyện Trình Thư Nghi lên giường với anh.” Trình Thu Uyển quay đầu nhìn Hà Kim Minh, khẽ lẩm bẩm nói. Như thể đến giờ mới sực tỉnh ra được, cô ta bỗng dưng rú giọng lên, kêu gào đứt quãng: “Sao anh ấy có thể tha thứ cho cô ta! Sao anh ấy có thể tha thứ cho một việc như vậy!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 992


Chương 992

Hà Kim Minh nhíu mày khó chịu vì âm thanh chói tai này, nhưng vẫn giả vờ quan tâm nói: “Đừng nóng giận, biết đâu Cố Mặc Ngôn chỉ mạnh miệng thế thôi thì sao? Chuyện như vậy, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ để bụng, sao có thể hoàn toàn không quan tâm được?”

Nghe Hà Kim Minh nói vậy, Trình Thu Uyển giống như bắt được tia hy vọng, vội vàng kéo anh ta hỏi dồn dập: “Anh nói thật không?

Thật ra trong lòng anh ấy vẫn để ý đúng không?”

“Tôi bảo đảm, Cố Mặc Ngôn nhất định có quan tâm.” Hà Kim Minh long trọng thề thốt, sau đó quay người cầm lấy chai nước đưa cho Trình Thu Uyển: “Cô uống chút nước rồi bình tĩnh lại đi đã, sau đó chúng ta từ từ thảo luận xem phải làm gì tiếp theo.”

“Anh nói đúng, tôi không thể hoảng loạn lúc này, phải suy nghĩ thật kỹ xem nên làm gì tiếp theo.” Trình Thu Uyển nhận lấy nước.

Hà Kim Minh đưa tới rồi uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc.

Thấy Trình Thu Uyển uống hết chai nước, trên mặt Hà Kim Minh lướt qua một tia giều cợt khó nhận thấy.

“Anh có ý tưởng nào hay không?” Trình Thu Uyển đưa lại chai nước cho Hà Kim Minh, hỏi ý kiến của anh ta.

Vuốt ve chai nước trong tay một lúc, Hà Kim Minh đặt nó trở lại chỗ cũ, sau đó mỉm cười nhìn Trình Thu Uyển: “Nếu như trong lòng Cố Mặc Ngôn mãi không thể từ bỏ Trình Thư Nghi, vậy thì chúng ta làm cho cô ta biến mất khỏi thế giới này là được. Cô cảm thấy, giết cô ta thì thế nào?”

“Giết cô ta?” Trình Thu Uyển nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, có chút nghỉ ngờ lặp lại “Ừ, mặc dù sâu trong lòng Cố Mặc Ngôn không hoàn toàn thờ ø với chuyện này, nhưng anh ta có thể nói ra hai từ tha thứ thì chứng tỏ vị trí của Trình Thư Nghi trong lòng anh ta vẫn rất quan trọng. Cho nên nếu cô ta còn sống, Cố Mặc Ngôn nhất định sẽ không quay lại với cô đâu, chỉ khi cô ta chết, Cố Mặc Ngôn mới một lần nữa chú ý đến cô.”

Dựa theo kế hoạch trước đó, Hà Kim Minh cố gắng hết sức để thuyết phục Trình Thu Uyển.

Trình Thu Uyển nghiêm túc suy nghĩ những gì Hà Kim Minh nói, cảm thấy rất có lý. Nhìn thái độ vừa rồi của Cố Mặc Ngôn, có thể thấy hiện giờ anh đã hoàn toàn bị Trình Thư Nghi mê hoặc, chỉ có cái chết của Trình Thư Nghi mới có thể kết thúc tất cả chuyện này, Cố Mặc Ngôn mới hồi tâm chuyển ý quay về bên cô ta.

“Được, vậy thì giết cô ta đi!” Trình Thu Uyển hơi nheo mắt lại, hung ác nói.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng nghe Trình Thu Uyển nói đồng ý, trong lòng Hà Kim Minh không hề cảm thấy vui mừng. Với tư cách là một luật sư, anh ta cũng gần như đã chứng.

kiến được hết mọi sự ấm áp và lạnh lùng nơi bản chất con người, nhưng vẫn không thể tưởng tượng nổi trái tìm của con người ta lại có thể xấu xa đến vậy.

Suy cho cùng, giữa Trình Thư Nghi và Trình Thu Uyển có thù oán gì đâu. Chỉ vì một người đàn ông mà Trình Thu Uyển lại có suy nghĩ tàn nhẫn như thế.

“Vậy bây giờ chúng ta đến nhà anh đi, sau đó anh gọi Trình Thư Nghi đến, tôi bỏ sẵn thuốc vào nước, anh dụ dỗ cô ta uống hết là được.” Trong lúc Hà Kim Minh bận cảm thán, Trình Thu Uyển đã nghĩ xong kế hoạch.

Cho thuốc vào nước? Hà Kim Minh sửng sốt khi nghe những lời Trình Thu Uyển nói. Không ngờ bọn họ lại có suy nghĩ giống nhau. Đây có thể xem như Trình Thư Nghi bị hãm hại nhiều đến nỗi tự rút được kinh nghiệm hay không?

“Được, dùng cách này đi, cô muốn trực tiếp hạ độc cô ta hả?” Hà Kim Minh vừa khởi động xe vừa hỏi.

“Trực tiếp hạ độc thì mạo hiểm quá.” Trình Thu Uyển lắc đầu: “Tôi nghĩ sẽ bỏ thuốc mê cô ta trước, sau đó thiết kế cho cô ta một cái chết do tai nạn ngoài ý muốn.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 993


Chương 993

Sau khi nói cho Hà Kim Minh toàn bộ kế hoạch, Trình Thu Uyển đã hoàn toàn coi anh ta là đồng minh của mình. Nếu như anh †a có thể nghĩ ra cách giết Trình Thư Nghi thì cô ta không còn gì phải nghi ngờ anh ta cả. Huống hồ cô ta còn cần Hà Kim Minh giúp đỡ để tiến hành việc này.

Dù gì Hà Kim Minh cũng là luật sư, có anh ta đứng giữa lo liệu thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Nghe vậy, Hà Kim Minh nghiền ngẫm nhìn Trình Thu Uyển, trông dáng vẻ rất có kinh nghiệm sắp xếp mọi việc, xem ra trước đây đã từng làm loại chuyện này rồi.

Hà Kim Minh lái xe về đến nhà mình. Vì để Trình Thu Uyển yên tâm nên anh ta đã gọi điện thoại cho Trình Thư Nghi trước mặt cô ta, hơn nữa còn mở loa ngoài bảo cô đến nhà anh ta ngay bây giờ bởi mình có vài điều muốn thảo luận với cô. Trình Thư Nghi cũng đồng ý đến ngay.

Nhận ra thái độ của Trình Thư Nghi trong điện thoại không tệ như mình nghĩ, Trình Thu Uyển có hơi nghỉ ngờ hỏi Hà Kim Minh: “Sau khi tỉnh dậy biết mình bị chuốc thuốc mà cô ta không làm ‘ầmï lên với anh sao? Dễ dàng chấp nhận vậy hả?”

Trong đầu Hà Kim Minh nhanh chóng nhảy số, cố ý bĩu môi giả vờ bày ra dáng vẻ kinh thường: “Đây là lý do vì sao tôi thấy cô ta nhàm chán, còn tưởng cô ta thanh cao lắm, hóa ra chỉ đến thế là cùng.”

“Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn cô ta đã phải lòng tôi từ lâu rồi, trước.

đó chỉ giả vờ giả vịt chờ cơ hội câu lấy tôi thôi. Haiz, tôi còn tưởng cô ta đặc biệt hơn những cô gái trước giờ tôi gặp, không ngờ lại chẳng có gì khác biệt cả”

Nghe Hà Kim Minh nói thế, trong lòng Trình Thu Uyển càng thêm coi thường Trình Thư Nghi. Cô ta đoán cấm có sai, Trình Thư Nghi là một con ả trà xanh chính hiệu.

“Lúc trước tôi đã nói với anh rồi, cô ta chính là con hồ ly tinh, có nhiều thủ đoạn để dụ dỗ đàn ông lắm. Khi đó chắc chẳn cô ta đã dùng cách này để quyến rũ Cố Mặc Ngôn”

Thấy Trình Thu Uyển đã gạt bỏ nghỉ ngờ, Hà Kim Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến những gì Trình Thu Uyển nói, anh ta lại cau mày, cảm giác ghê tởm trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Không muốn nghe Trình Thu Uyển tiếp tục chửi bới Trình Thư Nghi nữa, Hà Kim Minh chuyển chủ đề nói chuyện: “Cô định dùng loại thuốc gì để làm cô ta hôn mê? Trong nhà tôi không có thứ gì giống như thế đâu.”

“Đừng lo, tôi có mang theo.” Trình Thu Uyển lấy ra chiếc lọ nhỏ từ trong túi xách, đổ ra một vài viên thuốc thả vào cốc: “Lát nữa hòa tan với nước, sau đó đưa cho cô ta uống là được.”

“Đây là gì thế?” Hà Kim Minh không biết cô ta định cho Trình Thư Nghi uống loại thuốc gì.

“Thuốc ngủ.” Trình Thu Uyển cười khẩy: “Liều lượng đủ để cô ta ngủ một giấc.”

Loại phụ nữ gì mà lúc nào cũng đem theo thuốc ngủ bên người để hãm hại người khác thế? Nhìn thấy nụ cười trên môi Trình Thu Uyển, Hà Kim Minh chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

“Cô trốn vào phòng trước đi, chắc Trình Thư Nghi cũng sắp tới rồi” Sau khi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Hà Kim Minh nói: “Khi nào xác định cô ta đã ngấm thuốc thì tôi sẽ gọi cô ra.”

“Được rồi.” Trình Thu Uyển gật đầu, trốn vào trong phòng.

Nhìn những viên thuốc trong cốc, rồi lại quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, ánh mắt Hà Kim Minh lạnh lẽo như hồ băng. Anh ta đứng dậy ném thẳng chiếc cốc vào thùng rác, sau đó vào bếp lấy ra một chiếc cốc giống y hệt, đổ nước nóng vào đặt trên bàn cà phê.

Thực hiện xong hết những việc này, Hà Kim Minh gửi tin nhắn cho Trình Thư Nghi, kể cho cô kế hoạch của Trình Thu Uyển.

Không lâu sau, Hà Kim Minh nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ta vội vàng bước tới mở cửa, còn cố ý nói to: “Thư Nghi, sao bây giờ em mới đến?”

Trình Thư Nghi nhìn vào trong nhà, nhỏ giọng hỏi: “Trình Thu Uyển đâu?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 994


Chương 994

“Em cứ đi dép của anh đi, hai người chúng ta cần gì phải phân biệt của anh hay của em.” Hà Kim Minh lớn tiếng nói một câu rồi lại thì thầm: “Đang ở trong phòng, lát nữa em cứ phối hợp diễn kịch với anh là được.”

Trình Thư Nghi gật đầu, sau đó thay dép bước vào phòng khách.

Biết được Trình Thư Nghi đã đến, Trình Thu Uyển ở trong phòng phấn khích áp tai vào cửa. Trình Thư Nghi, cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi!

“Em yêu, có nhớ anh không?” Hà Kim Minh ra hiệu cho Trình Thư Nghi ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện anh ta, ra vẻ ngả ngớn hỏi thăm.

Biết đây chỉ là diễn kịch cho Trình Thu Uyển xem, Trình Thư Nghi cười đáp lại: “Đương nhiên là nhớ chứ, sao tới tận bây giờ anh mới liên lạc với em?”

“Cục cưng đang trách anh đấy à? Anh có một vụ án phải giải quyết, vừa xong việc là anh gọi điện thoại cho em ngay đấy, em đừng giận anh nhé.”

Mặc dù chỉ đang phối hợp diễn kịch nhưng Trình Thư Nghi vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi Hà Kim Minh gọi mình như vậy, cô cố gắng hết sức diễn cho tròn vai: “Sau này không được như vậy nữa “Được được được.” Nụ cười trên mặt Hà Kim Minh lúc này là thật lòng, đây là lần đầu tiên anh ta nghe Trình Thư Nghi nói giọng nhỏ nhẹ như vậy, không ngờ lại dễ thương đến vậy.

Nghe thấy cuộc nói chuyện thân mật của hai người, Trình Thu Uyển cười nhạo nói: “Trình Thư Nghi, tôi còn tưởng cô cao quý lắm cơ, hóa ra lại là một con điếm chủ động cọc đi tìm trâu!”

Trình Thu Uyển vô tình nghe được lời tán tỉnh qua lại của hai người, chịu không nổi mà phải đứng cách xa cánh cửa ra. Chẳng trách Hà Kim Minh lại nói Trình Thư Nghi nhàm chán, những người phụ nữ chủ động nhào vào lòng anh ta trước đó không có ai có bộ dạng rẻ mạt như Trình Thư Nghi bây giờ cả.

Hà Kim Minh và Trình Thư Nghi vẫn tiếp tục trò chuyện thân mật trong phòng khách. Nhìn bộ dạng đỏ mặt hiếm thấy của Trình Thư Nghi, Hà Kim Minh không thể dời mắt đi chỗ khác được.

Khi nói chuyện, Hà Kim Minh chỉ tay vào cốc nước trên bàn nói nhỏ: “Uống một chút đi, sau đó em giả vờ ngất là được, anh sẽ gọi Trình Thu Uyển ra.”

Trình Thư Nghi gật đầu, cầm cốc nước lên uống một nửa mà không chút do dự, ngẩng đầu lên thấy Hà Kim Minh đang nhìn mình, trong mắt là điều gì đó mà cô không hiểu.

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Trình Thư Nghi khó hiểu hỏi.

“Không sao, em năm lên sofa đi, anh đi gọi cô ta.” Hà Kim Minh lắc đầu nói.

Thực ra thấy Trình Thư Nghi làm theo lời mình nói mà không chút do dự nào, trong lòng anh ta không biết vì sao lại chợt thấy cảm động. Dù cuối cùng họ có duyên ở bên nhau hay không thì ít nhất bây giờ Trình Thư Nghi hoàn toàn tin tưởng anh ta, như vậy là đủ rồi Một lúc sau, Trình Thu Uyển nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Hà Kim Minh đang đứng bên ngoài, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Mọi chuyện ổn thỏa chưa?”

“Ừm”‘ Hà Kim Minh gật đầu: “Đã ngất rồi, bây giờ đang nẵm trên ghế sofa trong phòng khách.”

“Anh chắc chứ?” Trình Thu Uyển vẫn hơi lo lắng.

“Đương nhiên.” Hà Kim Minh gật đầu: “Tôi tận mắt thấy cô ta uống nước mà, gọi mấy lần cũng không có phản ứng.”

Trình Thu Uyển nở nụ cười đắc thắng, trượt xe lăn đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Trình Thư Nghi đang nhắm mắt nằm trên sofa, cốc nước trên bàn trà bên cạnh đã uống một nửa.

“Thư Nghi? Trình Thư Nghi?” Trình Thu Uyển đi đến bên cạnh Trình Thư Nghi, không yên tâm gọi tên cô vài lần, sợ cô vẫn chưa ngất hẳn.

Trình Thu Uyển lại đẩy Trình Thư Nghi vài lần, thấy cô thực sự không có phản ứng nữa, cô ta mới yên tâm Trình Thu Uyển hừ lạnh một tiếng. Nhìn Trình Thư Nghi đang hôn mê, cô ta cười mỉa mai: “Không ngờ phải không Trình Thư Nghi?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 995


Chương 995

Sau năm năm, cuối cùng cô vẫn rơi vào tay tôi. Lần trước có Trình Nam Quyền cứu cô nên cô mới may mắn thoát được, còn lần này để tôi chống mắt lên xem cô còn may mắn được như thế nữa không!”

Trình Thu Uyển đưa tay vuốt ve mặt Trình Thư Nghi, móng tay nhọn hoắt của cô ta châm chậm di chuyển trên má cô, trong mắt cô ta đầy vẻ ghen tị, cười khẩy nói: “Phải công nhận năm năm trôi qua, khuôn mặt này của cô thực sự đã xinh đẹp hơn rất nhiều, chẳng trách cô vừa về nước là Cố Mặc Ngôn đã mê cô như điếu đổ, trong lòng, trong mắt chỉ có một mình cô.”

Hà Kim Minh ở phía sau theo dõi sát sao động tác trên tay Trình Thu Uyển, sợ cô ta nhất thời bốc đồng sẽ làm gì đó khiến Trình Thư Nghi bị thương. Quen nhau nhiều ngày như vậy, anh ta đã hiểu ra Trình Thu Uyển chính là một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Trình Thu Uyển dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cẵm Trình Thư Nghi lên, giọng điệu bỗng chốc trở nên hung ác tàn nhẫn: “Nhưng dù cô có trở nên xinh đẹp hơn nữa thì nhanh thôi, Cố Mặc Ngôn cũng sẽ không còn được thấy khuôn mặt này của cô nữa đâu.”

*Gô yên tâm, dẫu sao chúng ta cũng quen biết nhiều năm, tôi sẽ cho cô được chết nhanh chóng, không để cô phải chịu quá nhiều đau đớn đâu. Khi nào cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, Cố Mặc Ngôn sẽ chú ý thấy bên cạnh anh ấy còn có tôi, một người có thể từ bỏ mọi thứ vì anh ấy.”

Thu tay về, Trình Thu Uyển như thể đã nhìn thấy được cuộc sống hạnh phúc của mình và Cố Mặc Ngôn sau này, trên miệng nở nụ cười hạnh phúc.

“Khi đó anh ấy sẽ biết tôi yêu anh ấy nhường nào, chúng tôi sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi. Tôi và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ có tôi hiểu anh ấy nhất, chỉ có tôi mới xứng được sống cùng anh ấy mãi mãi. Mà cô…”

Nói đến đây, Trình Thu Uyển nhìn Trình Thư Nghi bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ, giọng điệu đầy khinh thường.

“Gô chỉ là con gái của bà giúp việc thôi, làm sao có thể so sánh với tôi được, làm sao có thể xứng đôi với Cố Mặc Ngôn được! Chỉ dựa vào thân phận này của cô mà cũng muốn tranh giành đàn ông với tôi á, cô không tự nhìn lại xem mình là ai đi! Nếu trước.

đây không phải vì cứu nhà họ Trình rồi gây ra vụ án bắt cóc thì cô nghĩ cô sẽ có cơ hội chäc? Cô nghĩ cô có thể leo lên giường của Cố Mặc Ngôn được chắc?”

Nghe Trình Thu Uyển nói như thế, Trình Thư Nghi đang giả ngất sốc nặng. Cô ta nói vậy là có ý gì? Cái gì mà vì cứu nhà họ Trình nên mới làm ra vụ án bắt cóc? Chẳng lẽ trong vụ án bắt cóc năm đó, Trình Thu Uyển không phải người bị hại mà là kẻ chủ mưu?

Mặc dù trước đó Trình Thu Uyển cũng đã thừa nhận, trong trận hỏa hoạn năm đó cô ta thực sự bỏ lại Cố Mặc Ngôn để chạy thoát một mình, nhưng trong lòng Trình Thư Nghi vẫn luôn nghĩ rằng lúc đó cô ta còn quá nhỏ nên mới vì sợ hãi mà bỏ chạy một mình như thế.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trình Thu Uyển có thể là người đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc năm đó. Khi ấy cô ta mới bao nhiêu tuổi đâu? Chỉ là một cô bé thôi, sao có thể làm ra chuyện độc ác thế này được?

Trình Thư Nghi kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, cô muốn nghe Trình Thu Uyển chính miệng nói ra chuyện khi đó là như thế nào!

Nhưng Trình Thu Uyển lại không nói tiếp về chủ đề này nữa mà quay sang châm chọc chế nhạo Trình Thư Nghi tiếp: “Tôi còn tưởng cô có chút tình cảm với Cố Mặc Ngôn, nhưng quả nhiên cô không khiến tôi thất vọng, cô chỉ là một con điếm thôi, đàn ông chỉ cần ngoäc tay một cái là cô đã leo lên giường bọn họ ngay.”

“Sao?! Lần trước tôi bỏ thuốc cô có phải đúng ý cô không? Hà Kim Minh nói rồi, khi ở trên giường cô nhiệt tình lắm đấy.”

Nghe Trình Thu Uyển nói thế, Hà Kim Minh ở phía sau tối sầm mặt. Bây giờ Trình Thư Nghi đang tỉnh táo, người phụ nữ này nói linh tinh gì vậy hả? Thư Nghi nghe thấy sẽ không hiểu lầm chứ?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,551
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 996


Chương 996

Nghe vậy, Trình Thư Nghi không kìm được siết chặt tay, hô hấp trở nên nặng nề, đôi môi hơi run rẩy. Không ai có thể nghe thấy người khác sỉ nhục mình như vậy mà vẫn có thể nằm yên làm thỉnh được. Cô cảm thấy trong lòng như có ngọn núi lửa sắp phun trào đến nơi.

Nhưng Trình Thu Uyển đang nói hăng quá nên không chú ý đến những hành động nhỏ này của Trình Thư Nghi: “Xem ra năm năm ở nước ngoài cô cũng ngủ với không ít đàn ông nhỉ? Cô nói xem, người lắng lơ như cô làm sao xứng với Cố Mặc Ngôn được!”

Nghe những lời nói khó nghe này của Trình Thu Uyển, Hà Kim Minh thật sự muốn kéo cô ta ra ngoài, nhưng lại sợ như thế sẽ làm hỏng kế hoạch của Trình Thư Nghi nên chỉ có thể nằm chặt tay im lặng nhắn nhịn.

Trình Thu Uyển càng nói vẻ mặt càng kích động: “Chỉ có tôi là một lòng một dạ với Cố Mặc Ngôn thôi, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích một người đàn ông, ngoài anh ấy ra, tôi chưa bao giờ nhìn người đàn ông nào khác. Chỉ có tôi mới xứng là mợ Cố của anh ấy, mới xứng là nữ chủ nhân của tập đoàn Cố Thị. Con đàn bà khốn nạn như cô là cái thá gì mà cũng dám giành với tôi!”

“Đủ rồi đấy Trình Thu Uyển! Cô im miệng cho tôi!” Thật sự không nghe nổi nữa, Trình Thư Nghi ngồi bật dậy từ ghế sofa: “Cô thử nói thêm một câu sỉ nhục tôi nữa xem!”

“ÁI” Thấy Trình Thư Nghi tỉnh lại, Trình Thu Uyển sợ tới mức vội vàng điều khiển xe lăn lùi về phía sau: “Sao cô lại tỉnh, chẳng phải cô đã ngất rồi sao?”

“Xin lỗi nhé, không khiến cô được như ý muốn rồi.” Trình Thư: Nghỉ căm hận nhìn chằm chằm Trình Thư Nghi, nghiến răng gắn từng chữ.

“Hà Kim Minh, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chẳng phải anh xác nhận cô ta đã ngất rồi sao?” Trình Thu Uyển quay đầu lại hét lên với Hà Kim Minh: “Anh còn ngây ra đó làm gì, mau giữ cô ta lại đi!”

Hà Kim Minh nghe thấy lời này của Trình Thu Uyển thì bật cười, đứng yên không di chuyển.

“Mau lên đi chứ, anh làm gì vậy?” Không nhìn thấy vẻ mặt của Hà Kim Minh, Trình Thu Uyển hốt hoảng giục anh ta, vừa nói vừa đẩy xe lăn ra sau, như thể Trình Thư Nghi là ôn thần vâ.

Nếu ở trạng thái bình thường, Trình Thu Uyển sẽ không sợ Trình Thư Nghi như thế. Dù sao ở trong lòng cô ta, Trình Thư Nghi là một kẻ ngốc không có tâm tư gì, sẽ chỉ bị cô ta đùa giốn thôi. Sợ cô ư? Đúng là nực cười.

Nhưng vừa rồi cô ta cứ ngỡ Trình Thư Nghi đã ngất, bây giờ thấy cô đột nhiên tỉnh lại, còn nghiêm nghị với mình như thế, hiệu quả này có thể so sánh với xác chết sống dậy, cô ta không hoảng sợ: mới là lạ.

Thấy Hà Kim Minh vẫn không có động tĩnh gì, Trình Thu Uyển quay đầu nhìn anh ta thì thấy anh ta đang nhìn mình với vẻ bốn cợt, khoé miệng còn nở nụ cười không rõ ý gì.

Không đúng, không đúng! Vẻ mặt này của Hà Kim Minh là thế nào, chẳng lẽ? Cuối cùng Trình Thu Uyển cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ta đẩy xe lăn muốn quay người đi về phía cửa.

Nhưng vừa di chuyển, cô ta lại thấy đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhữn, không còn chút sức nào.

Chuyện gì thế này? Trong lòng Trình Thu Uyển hoảng hốt, cô ta hét lên với Hà Kim Minh và Trình Thư Nghi: “Các người đã làm gì tôi?! Tại sao tôi “Tại sao cô lại thấy chóng mặt, hơn nữa toàn thân còn không có chút sức nào đúng không?” Trình Thư Nghi nói tiếp lời của cô ta, đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Sao!? Chỉ cho cô bỏ thuốc người khác chứ không cho người khác bỏ thuốc cô à? Nhưng cô yên tâm, tôi không ác độc như cô đâu, loại thuốc này sẽ chỉ khiến toàn thân cô không có sức thôi, không nguy hiểm đến tính mạng. Dù sao…”

Giọng điệu Trình Thư Nghi trở nên nghiêm túc hơn, khóe mắt đầu mày đầy lạnh lùng: “Có một số việc, tôi muốn nghe chính miệng cô nói!”

Mình bị bỏ thuốc ư? Biết tin này xong, Trình Thu Uyển hơi luống cuống tay chân. Sao có thể thế được? Bị bỏ thuốc lúc nào, sao cô ta hoàn toàn không nhận ra chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom