Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 959


Chương 959

Cô cẩn thận giãm lên vai Cố Mặc Ngôn, hai tay chống lên bức tường đất trước mặt: “Được rồi, tôi đứng được rồi, anh từ từ đứng lên đi.”

Nghe Trình Thư Nghi nói thế, Cố Mặc Ngôn thận trọng đứng dậy, sợ cô sẽ vì động tác mạnh của mình mà ngã xuống.

Hai người cứ như vậy từ từ đứng lên, nửa người Trình Thư Nghi đã ở trên miệng hố. Cô túm chặt lấy cỏ dại bên cạnh miệng hố, cuối cùng chầm chậm leo lên.

“Thư Nghi, em lên được chưa? Vết thương trên chân em không sao chứ?” Sau khi đưa Trình Thư Nghi lên, Cố Mặc Ngôn không yên tâm ở dưới hỏi vọng lên.

“Không sao, anh có thể tự lên được không?” Cái hố này cũng không nông, Trình Thư Nghi cũng hơi lo Cố Mặc Ngôn không tự lên được.

“Không thành vấn đề.” Giọng của Cố Mặc Ngôn vọng lại từ phía dưới: “Em tránh xa miệng hố một chút, anh sợ lát nữa sẽ va phải em.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thư Nghi mau chóng nhích ra ngoài.

Cố Mặc Ngôn tìm vài nhánh cây dưới đáy hố, dùng chúng khoét hai lỗ trên bức tường đất đủ để đặt chân mình vào, anh nhảy hai lần trong hố, nhầm chuẩn lỗ hổng trên tường đất, nhanh chóng đặt chân lên đó để trèo lên.

“Không sao chứ?” Thấy Cố Mặc Ngôn đã lên được, Trình Thư Nghi vui vẻ hỏi “Không sao.” Cố Mặc Ngôn phủi bụi đất trên người mình, tươi cười đi về phía Trình Thư Nghi, đưa tay bế cô lên.

“Tôi tự đi được, không cân anh bế.” Trình Thư Nghi vội vã né tránh động tác của Cố Mặc Ngôn.

“Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn hơi buồn và bất lực trước sự né tránh của cô.

“Chân em bị thương rất nặng, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng †a phải mau chóng trở về xử lý vết thương cho em mới được. Em tự đi rất chậm, đến khi nào chúng ta mới về tới nơi? Đến khi trời tối hẳn, nếu cả hai chúng ta lại bị lạc thì sao?”

Nghe lời nói này của Cố Mặc Ngôn, nhất thời Trình Thư Nghi không thể phản bác, bởi vì anh nói rất có lý.

Thấy Trình Thư Nghi không từ chối nữa, Cố Mặc Ngôn tiến lên bế.

cô, cô vô thức đưa tay vòng qua cổ anh Đến khi ý thức được hành động của mình, Trình Thư Nghi vội vàng định rút tay về, nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn ngăn lại: “Cứ để vậy đi, như vậy anh cũng đỡ tốn sức”

Nghe thế, Trình Thư Nghi không biết nên từ chối thế nào, dù sao.

hiện giờ người vất vả là anh, vì thế cô chỉ có thể đỏ mặt tiếp tục ôm cổ anh.

Nhìn Trình Thư Nghi trong vòng tay của mình, Cố Mặc Ngôn nói với vẻ đầy tự trách: “Thư Nghi, chuyện xảy ra hôm nay đầu là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho em. Anh đảm bảo sau này.

chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, anh sẽ luôn bảo vệ em, không để em bị bắt nạt nữa.”

Nhận thấy tình cảm sâu đậm trong mắt Cố Mặc Ngôn, Trình Thư: Nghỉ cảm thấy tim mình lại không nghe điều khiển mà đập nhanh hơn, cô có thể cảm nhận rõ ràng mình đang dân chìm đắm.

Không được, nếu cứ tiếp tục thế này, cô sợ mình sẽ thật sự yêu Cố Mặc Ngôn một lần nữa mất.

Trình Thư Nghi vội vàng rời mắt, cúi đầu để mình không nhìn Cố Mặc Ngôn nữa: “Chúng ta đi về trước đi, chäc mọi người cũng đang lo lắng lắm.”

Thấy Trình Thư Nghi vẫn trốn tránh tình cảm của mình, trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ đau lòng. Khi nào cô mới có thể chấp nhận anh một lần nữa đây?

Giấu đi sự buồn bã trong lòng, Cố Mặc Ngôn cười dịu dàng với Trình Thư Nghi: “Được, bây giờ chúng ta về ngay đây.”

Trên đường về, hai người đều im lặng, không ai nói thêm lời nào nữa. Cố Mặc Ngôn vì lo lắng cho vết thương của Trình Thư Nghi nên muốn mau chóng đưa cô trở về, còn Trình Thư Nghi thì vì xấu hổ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 960


Chương 960

Nghĩ đến lần này dù sao cũng là Cố Mặc Ngôn cứu mình, Trình Thư Nghi do dự một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng cảm ơn: “Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh cứu tôi lần này, nếu không thật sự không biết khi nào mọi người mới phát hiện ra tôi nữa.”

Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Trình Thư Nghi, nói: “Không cần khách sáo với anh, vừa nãy anh nói rồi, chuyện này là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho em.”

“Chuyện này làm sao có thể trách anh được?” Trình Thư Nghi nghe anh nói vậy thì hơi cáu: “Đều tại tôi quá ngốc, tin người không nên tin.”

Nghĩ đến lời giễu cợt mình của Khưu Duyệt lúc trước, Trình Thư Nghi cảm thấy cực kỳ tức giận. Cô cũng thật ngu ngốc, biết rõ cô ta không ưa gì mình mà vẫn dễ dàng tin lời cô ta.

“Khi nào về đuổi việc Khưu Duyệt đi, người như vậy không thể giữ lại bên mình được.” Cố Mặc Ngôn nhẹ giọng nói, nhưng trong mắt lại đầy lạnh lùng.

Sau khi về anh nhất định phải bảo Dương Tùng Đức xử lý ổn thỏa vấn đề của Khưu Duyệt, đảm bảo sau này cô ta không bao giờ có bất kỳ cơ hội nào lại gân Trình Thư Nghi được nữa. Chuyện hôm nay xảy ra một lần là đủ rồi.

“Anh biết cô ta lừa tôi tới đó à?” Trình Thư Nghi ngạc nhiên hỏi.

“Anh tìm được cô ta trước khi tìm được em, cô ta nói hai người lạc nhau nhưng anh không tin, ép hỏi thì cô ta mới thừa nhận mình hại em và nói cho anh biết vị trí của em.”

Thì ra là vậy, Trình Thư Nghi hiểu ra: “Vậy lúc anh tới Hiểu Khiết đã về chưa? Em ấy không bị thương chứ?”

Cô gái này, bản thân đã bị thương thế này rồi mà vẫn còn tâm tư quan tâm người khác!

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn không kìm được mà hơi giận, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời: ‘Không có việc gì, cô ấy vẫn ổn, chỉ là khi về lạc đường nên chậm trễ chút thôi.”

Nghe câu trả lời của Cố Mặc Ngôn, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng yên tâm, Hiểu Khiết không sao là tốt rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chợt nghĩ, có đôi khi anh thà cô ích kỷ một chút, nghĩ cho mình nhiều hơn một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ đến người khác mà bỏ mặc bản thân mình. Nhưng nghĩ lại, ban đầu anh thích cô chẳng phải vì cô tốt bụng sao?

Cố Mặc Ngôn lắc đầu cười khổ, cảm thấy mâu thuẫn trong lòng thật vô lý.

Thấy Cố Mặc Ngôn như vậy, Trình Thư Nghi hơi khó hiểu: ‘Anh cười gì đấy!?”

“Không có gì.” Trả lời xong câu này, Cố Mặc Ngôn không nói thêm gì nữa, bước chân cũng tăng nhanh hơn. Điều quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng trở về, đưa Trình Thư Nghi đến bệnh viện điều trị.

Không lâu sau hai người đã trở về nơi cảm trại Mọi người nhìn từ xa thấy Trình Thư Nghi được Cố Mặc Ngôn bế về thì thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng không khỏi hóng hớt.

Lúc trước tổng biên tập còn gán ghép Ôn Nhã Linh và Cố Mặc.

Ngôn cùng đi lấy nước, nhưng bây giờ cô lại được anh bế công chúa trở về, quan hệ giữa hai người đúng là quá rối rằm, rốt cuộc hiện giờ tổng biên tập nhà họ có còn thích chồng trước của cô nữa không? Hai người sẽ tái hôn chứ?

Khi mọi người đang thầm suy đoán xem mối quan hệ giữa hai người là gì thì Hiểu Khiết lại tinh mắt phát hiện ra chân Trình Thư Nghi bị thương “Chị Thư Nghi!” Hiểu Khiết vội vàng chạy lên trước, sau khi nhìn rõ vết thương của Trình Thư Nghi thì nghẹn ngào nói: “Xin lỗi chị Thư Nghi, đều là lỗi của em, là em khiến chị bị thương.”

“Chị bị thương không liên quan đến em, đừng khóc nữa.” Trình Thư Nghi an ủi Hiểu Khiết, một tay cô kéo cánh tay Cố Mặc Ngôn ý bảo anh cho mình xuống. Nhưng Cố Mặc Ngôn lại như không hiểu, vẫn giữ nguyên tư thế bế cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 961


Chương 961

Nghe tin Trình Thư Nghi bị thương, mọi người đều ngừng suy nghĩ, vội vã tiến lên quan sát vết thương của cô.

“Vừa nãy Khưu Duyệt trở về, bọn chị hỏi cô ta đi đâu thì cô ta cứ ấp úng không chịu nói, thu dọn hành lý xong rồi vội vội vàng vàng đi cáp treo về. Mọi người vẫn đang lo lắng cho em đây, sao em lại bị thương thế?” Chị Trần nhìn bàn chân sưng tấy như cái bánh bao của Trình Thư Nghi thì đau lòng hỏi.

“Không sao ạ, em chỉ không cẩn thận bị ngã rồi trật chân thôi.”

Trình Thư Nghi không muốn nói xấu sau lưng người khác, chuyện này cô giải quyết riêng với Khưu Duyệt là được rồi.

“Vậy chúng ta mau thu dọn đồ rồi về thôi, chân của tổng biên tập phải mau đi khám bác sĩ mới được!”

“Đúng thế, bây giờ tôi đi thu dọn đồ đạc ngay đây.”

Thấy chân Trình Thư Nghi bị thương nặng, mọi người cũng không còn tâm trạng chơi tiếp nữa.

Thấy mọi người vì mình mà phải về, Trình Thư Nghi thấy hơi áy náy, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi một chuyến, sao mọi người có thể vì cô mà về như vậy được?

Cô vừa định lên tiếng ngăn cản mọi người thì Cố Mặc Ngôn đã nói trước cô: “Mọi người ở lại đây chơi tiếp đi, tôi đưa tổng biên tập của mọi người đến bệnh viện là được. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, mọi người cũng đều thức thời không nói nữa, có lẽ Cố tổng muốn nhân cơ hội này theo đuổi tổng biên tập đấy, họ vô tình làm bóng đèn cũng không hay.

Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, Cố Mặc Ngôn tạm biệt mọi người xong thì bế Trình Thư Nghi đi cáp treo về.

Anh bế cô đi tìm phòng khám, thấy cô cau mày khi bác sĩ băng bó, anh đưa tay mình ra: “Thư Nghi, nếu em đau thì cắn tay anh đi, nghe nói làm vậy có thể giảm đau.”

Trình Thư Nghi buồn cười đẩy tay Cố Mặc Ngôn ra, dở khóc dở cười bảo: ‘Không cần, vẫn chưa đau tới mức không thể chịu được.”

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Trình Thư Nghi vẫn rất cảm động trước hành động của Cố Mặc Ngôn. Nếu không để ý chuyện khác thì người đàn ông này thực sự vẫn tốt với cô như trước, không thể bắt bẻ được gì.

Sau khi băng bó xong, Cố Mặc Ngôn nhất quyết không chịu để Trình Thư Nghi tự đi, nhưng Trình Thư Nghi cũng ngượng ngùng không muốn để anh bế mình lần nữa.

Hai người tranh cãi một hồi, cuối cùng cả hai cùng nhượng bộ, Cố Mặc Ngôn cõng cô về khách sạn.

Đi trên con phố yên tĩnh ở một vùng đất xa lạ, cảm nhận được hơi ấm từ lưng Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi cảm thấy tim mình càng lúc càng rung động, khung cảnh này là điều cô đã từng tưởng tượng năm năm trước.

Năm năm trước khi hai người lên kế hoạch cùng đi du lịch, cô đã tưởng tượng Cố Mặc Ngôn sẽ cõng mình đi trên con đường nhỏ ở một đất nước xa lạ như thế này, chậm rãi chiêm ngưỡng khung cảnh chưa từng thấy, giống như những cặp vợ chồng tình cảm khác.

“Cố Mặc Ngôn” Trình Thư Nghi không nhịn được cất lời: “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

“Câu gì?” Cố Mặc Ngôn vừa nói vừa cẩn thận chú ý tới chân Trình Thư Nghi, sợ mình sơ ý chạm vào làm cô đau.

“Bên cạnh anh có nhiều cô gái tốt như vậy, vì sao lại phải theo đuổi lại tôi?” Trình Thư Nghi nghiêng đầu nhìn vào mắt Cố Mặc Ngôn, trịnh trọng hỏi vấn đề mình đã suy nghĩ rất lâu này.

Cố Mặc Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn Trình Thư Nghi, trong mắt là tình cảm không che giấu: “Thư Nghi, người con gái khác dù tốt đến mấy cũng không phải em, người anh yêu là độc nhất vô nhị trên đời này, người duy nhất có thể khiến anh nằm mơ cũng nhớ đến, em bảo anh phải đi đâu tìm một người khác như em được nữa?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 962


Chương 962

Nghe Cố Mặc Ngôn thổ lộ, hai mắt Trình Thư Nghi ướt nhoè: “Có lẽ tôi cũng không tốt như anh nói đâu, năm năm nay tôi đã thay đổi rất nhiều, có thể đã không phải là người anh biết nữa…

“Em là người tốt nhất trong mắt anh.” Cố Mặc Ngôn ngắt lời Trình Thư Nghĩ: “Thư Nghi, anh biết người mình yêu là người thế nào, người anh yêu là em, dù em thay đổi thế nào đi chăng nữa, dù em có còn là Tô Thư Nghi của năm năm trước hay không thì trong mắt anh, em vẫn luôn là người anh yêu.”

Nước mắt Trình Thư Nghi lặng lẽ tuôn rơi, cô nghiêm túc nhìn vào mắt Cố Mặc Ngôn, trong lòng hơi chấn động. Lời như vậy, lời thê hứa ngọt ngào như vậy là lời anh nói ra từ đáy lòng sao?

Trên đường phố người qua lại, nhưng hai người lại chỉ cảm nhận được sự tồn tại của nhau, như thể định cứ nhìn nhau như vậy mãi không thôi.

*Thư Nghi, anh yêu em.” Cố Mặc Ngôn lên tiếng: “Dù là trước đây, hiện tại hay tương lai, người anh yêu, người anh quan tâm vẫn chỉ có em.”

Nhìn thấy sự nghiêm túc và chân thành trong mắt Cố Mặc Ngôn, lòng Trình Thư Nghi vì những lời nói này của anh mà dậy sóng.

Cô chợt nhớ tới những lời Cố Gia Huy nói với mình trước đây: “Có lẽ chuyện năm xưa có ẩn tình khác.”

Suy nghĩ này vừa thoáng qua đã nhanh chóng cắm sâu mọc rễ trong lòng Trình Thư Nghi, lòng cô bỗng dâng lên hy vọng, liệu có phải cô thật sự đã hiểu lâm Cố Mặc Ngôn chuyện năm xưa không?

“Cố Mặc Ngôn” Trình Thư Nghi hít sâu một hơi, cảm giác tim mình như đang đánh trống trận: “Năm năm trước, có phải anh…”

Trình Thư Nghi bỗng không thể nói thành lời, cô sợ đáp án mình nghe được không giống như những gì mình mong đợi. Nếu thật sự là Cố Mặc Ngôn, quan hệ của họ sẽ phải kết thúc tại đây sao?

“Anh làm sao!?” Trình Thư Nghi hỏi nghiêm túc thế khiến Cố Mặc Ngôn cũng nghiêm mặt lại.

Hỏi đi, dù sao cô cũng muốn nói rõ với anh chuyện xảy ra hồi đó.

Trình Thư Nghi lấy hết dũng khí, hơi run hỏi: “Năm đó có phải anh bảo Dương Tùng Đức…”

Khi Trình Thư Nghi chuẩn bị hỏi ra được thì tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, cắt ngang lời cô đang định nói.

Trình Thư Nghi lấy điện thoại ra nhìn, thấy là số điện thoại gọi đến từ bệnh viện của Tô Ninh Kiều. Dựa theo kinh nghiệm trước đây của cô, thông thường bệnh viện gọi tới thì sẽ không có chuyện gì tốt, chẳng lẽ sức khoẻ Tô Ninh Kiều lại có vấn đề gì sao?

Cô run tay bấm nút nghe máy, giọng nói sốt sắng của bác sĩ vang lên từ đầu bên kia: “Xin hỏi cô có phải Tô Thư Nghi con gái của Tô Ninh Kiều không?”

“Vâng, là tôi đây, bà ấy có chuyện gì sao?” Nghe giọng điệu lo lắng của bác sĩ, Trình Thư Nghi cũng lập tức trở nên căng thẳng “Bệnh của mẹ cô lại tái phát rồi, hiện tại tình trạng sức khỏe của bà ấy rất không tốt, cần lập tức tiến hành phẫu thuật, nếu không có khả năng không thể qua khỏi, người nhà các cô mau tới bệnh viện một chuyến thì hơn đi nhé.”

Sao cơ!? Sao bệnh của Tô Ninh Kiều lại đột ngột trở nên nghiêm trọng? Trình Thư Nghi nhất thời hoảng loạn: “Vâng thưa bác sĩ, tôi lập tức tới bệnh viện ngay! Xin bác sĩ nhất định phải chữa khỏi cho bà ấy, phí phẫu thuật không thành vấn đề, xin bác sĩ nhất định hãy khiến bà ấy được khoẻ mạnh!”

“Đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, hy vọng cô có thể nhanh chóng tới bệnh viện, nếu không chúng tôi không có cách nào tiến hành phẫu thuật được.”

“Được được, tôi sẽ về với tốc độ nhanh nhất có thể.” Cúp máy xong, Trình Thư Nghi lo lắng nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, bây giờ chúng ta lập tức về khách sạn lấy hộ chiếu đi, tôi phải về nước, bây giờ tôi phải về nước ngay!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 963


Chương 963

Cố Mặc Ngôn cõng Trình Thư Nghi vội vã đi nhanh về khách sạn, hỏi rõ ràng mọi chuyện: “Làm sao vậy? Sức khoẻ mẹ em có vấn đề gì à?”

“Ừm” Trình Thư Nghi sốt ruột tay chân luống cuống: “Bác sĩ nói bệnh của bà ấy tái phát, cần phẫu thuật ngay lập tức, vậy nên tôi phải mau chóng trở về, bà ấy không thể có chuyện gì được.”

*Thư Nghi, em đừng lo lắng.” Cố Mặc Ngôn cố gắng xoa dịu cảm xúc của Trình Thư Nghi: “Anh bảo Dương Tùng Đức đặt chuyến bay sớm nhất để về ngay, mẹ em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng tự khiến mình hoảng loạn trước.”

“Đúng, đúng, bây giờ tôi không thể hoảng loạn được.” Nghe Cố Mặc Ngôn nói thế, Trình Thư Nghi ép mình bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh hơn một chút, cô lấy điện thoại ra gọi về nhà.

Cho dù bây giờ cô bay về cũng phải một thời gian nữa mới tới được bệnh viện, cô phải nhờ Trình Nam Quyền tới bệnh viện chăm sóc trước.

“Tút tút tút…” Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có người bắt máy, tâm trạng Trình Thư Nghi lại trở nên bồn chồn, mau nghe máy đi chứt “Đây là nhà họ Trình, xin hỏi ai vậy ạ?” Cuối cùng cũng có người nghe máy.

“Chị Lý, là tôi đây, anh tôi có ở nhà không?” Nghe thấy người giúp việc trong nhà nghe máy, Trình Thư Nghi vội hỏi tung tích của Trình Nam Quyền.

“Cậu Trình tới nước A công tác rồi ạ, xin hỏi cô chủ có chuyện gì sao? Có cần tôi gọi cho cậu chủ không ạ?” Người giúp việc cung: kính nói.

“Anh tôi ra nước ngoài rồi ưl” Trình Thư Nghi bỗng thấy hơi tuyệt vọng, ngoài Trình Nam Quyền, ở trong nước cô hầu như không biết ai có thể giúp được nữa, bây giờ phải làm thế nào đây?

Lúc này Cố Mặc Ngôn cũng đã đến khách sạn, nghe Trình Thư Nghi nói như vậy, anh quay đầu lại an ủi: “Thư Nghi, em quên còn có anh à? Anh sẽ gọi điện thoại cho người sắp xếp chuyệt bệnh viện, em không cần lo.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng bình tĩnh hơn: “Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.”

Cố Mặc Ngôn đặt Trình Thư Nghi xuống sô pha trong sảnh khách sạn, dặn dò cô: ‘Bây giờ anh lập tức liên lạc với Dương Tùng Đức đặt vé bay về, em ở đây chờ anh, anh lên lấy hộ chiếu của chúng ta rồi xuống ngay.”

“Được, anh mau đi đi.” Trình Thư Nghi ước gì mình có thể bay về bệnh viện ngay bây giờ.

Cố Mặc Ngôn võ vai Trình Thư Nghi sau đó vội vàng chạy vào thang máy.

Không lâu sau Cố Mặc Ngôn đã đi xuống, anh bế Trình Thư Nghi đi ra ngoài: “Dương Tùng Đức đã chờ ở sân bay rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.”

Trên đường đến sân bay, Trình Thư Nghi rất hoảng loạn bất an, tuy lúc trước Tô Ninh Kiều bảo vệ Trình Thu Uyển khiến cô rất buồn, nhưng dù sao cũng là người nuôi nấng mình nhiều năm, nếu bà thật sự xảy ra chuyện gì, cô sẽ không thể chấp nhận nổi Cảm nhận được nỗi sợ hãi của người bên cạnh, Cố Mặc Ngôn đưa tay ra nắm chặt lấy tay Trình Thư Nghi: “Thư Nghi đừng sợ, tin anh, có anh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Trình Thư Nghi quay đầu cảm kích nhìn Cố Mặc Ngôn, cô cảm thấy anh lúc này làm cho cô cực kỳ ỷ lại và tin tưởng, giống như hồi họ còn ở bên nhau năm đó.

Suốt chặng đường đến sân bay, lòng Trình Thư Nghi như lửa đốt, hai người đi chuyến máy bay sớm nhất trở về. Cố Mặc Ngôn lo cho vết thương ở chân Trình Thư Nghi nên muốn cô nghỉ ngơi trên máy bay một lát, nói răng mọi chuyện đều đã có anh đây rồi.

Nhưng nghĩ đến bây giờ Tô Ninh Kiều đang gặp nguy hiểm, làm sao Trình Thư Nghi có thể nghỉ ngơi được? Trong sự chờ đợi lo lắng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay, Trình Thư Nghi không chậm trễ một giây.

nào, vội vàng nhờ Cố Mặc Ngôn đưa mình đến bệnh viện. Sau khi tới phòng bệnh của Tô Ninh Kiều, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Trình Thư Nghi cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 964


Chương 964

Lúc này Tô Ninh Kiều đang ngủ sâu vì quá yếu, thấy bà vốn đã gầy da bọc xương giờ lại càng gầy hơn, làn da xanh nhợt đáng sợ, nước mắt Trình Thư Nghi không kìm được mà tuôn xuống, sao bà lại ốm đến mức này?

Sợ tiếng khóc của mình sẽ đánh thức Tô Ninh Kiều, Trình Thư: Nghỉ bịt chặt miệng, khập khiễng ra khỏi phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn thấy vậy thì vội tiến lên đỡ cô.

Ra khỏi cửa phòng bệnh, Trình Thư Nghi không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa, quay đầu lại nhào vào lòng Cố Mặc Ngôn bật khóc thảm thiết.

Cố Mặc Ngôn khẽ vuốt lưng Trình Thư Nghi, nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao đâu, không sao đâu, bây giờ chúng ta đã về rồi, sắp có thể sắp xếp phẫu thuật cho mẹ em được rồi, anh đã liên lạc với bác sĩ giỏi nhất trong ngành đến điều trị cho bà ấy, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng khóc nữa.”

Trình Thư Nghi gật đầu thật mạnh trong vòng tay Cố Mặc Ngôn, cảm thấy lúc này anh là toàn bộ chỗ dựa tinh thân của cô, cô không thể tưởng tượng được nếu đoạn đường này không có anh thì mình sẽ ra sao?

Hai tay Cố Mặc Ngôn ôm chặt Trình Thư Nghi, anh biết suốt một chặng đường sốt ruột và lo lắng, bây giờ cô cần được khóc một trận để giải toả cảm xúc, nếu không anh sợ cô sẽ không chịu nổi.

“Thư Nghi?” Trình Thư Nghi đang khóc nức nở trong lòng Cố Mặc Ngôn thì bỗng nghe có người gọi tên mình Cô vội vàng dụi mắt, ngẩng đầu lên từ vòng tay Cố Mặc Ngôn, phát hiện lúc này Hà Kim Minh đang đứng ở nơi cách đó không xa kinh ngạc nhìn mình.

Trình Thư Nghi hơi tránh khỏi Cố Mặc Ngôn, không ngờ lại gặp được người quen ở đây nên hơi xấu hổ: “Hà Kim Minh, vết thương của anh thế nào rồi? Vẫn chưa khỏi à?”

“Đã đỡ nhiều rồi, bác sĩ đề nghị anh ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian nữa.” Hà Kim Minh trả lời câu hỏi của Trình Thư Nghi, sau đó lo lắng sốt sẳng hỏi: “Nhưng sao em lại ở đây? Đã có chuyện gì ư?”

Anh ta vốn ra ngoài để đi vệ sinh, khi đi qua hành lang nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, tò mò quay đầu lại nhìn thì phát hiện bóng lưng người đàn ông rất quen, đây chẳng phải Cố Mặc Ngôn sao?

Anh ở đây làm gì?

Hà Kim Minh vô thức đến gần nhìn kỹ hơn, phát hiện người đang khóc trong lòng Cố Mặc Ngôn chính là Trình Thư Nghĩ.

“Là mẹ nuôi của tôi, bà ấy bị bệnh máu trằng, bây giờ bệnh tái phát, tình hình rất nguy cấp, tôi…” Nói đến đây, nước mắt mãi mới ngừng được của Trình Thư Nghi lại tuôn rơi.

Cố Mặc Ngôn đau lòng đưa tay lau nước mắt cho cô, vòng tay qua vai cô, cúi đầu an ủi: “Không sao, có anh ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, chẳng phải bác sĩ cũng đã nói rồi sao?

Chỉ cần lập tức tiến hành phẫu thuật thì tỷ lệ thành công vẫn rất lớn, vậy nên em đừng tự làm mình sợ nữa, đừng khóc.”

“Ừm” Trình Thư Nghi vừa gật đầu vừa lau nước mắt: “Anh nói đúng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, tôi không thể tự mình hoảng loạn trước, tôi còn phải chăm sóc bà ấy nữa.”

Hà Kim Minh nhìn cảnh “vợ chồng tình cảm” trước mặt mà siết chặt tay, Anh ta chỉ nhập viện một thời gian thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao quan hệ của hai người họ lại trở nên thân thiết thế này? Chẳng lẽ Trình Thư Nghi đã định quay lại với Cố Mặc Ngôn rồi ư?

Tuy rằng ngọn lửa ghen tuông đang bùng lên điên cuồng trong lòng, nhưng thấy Trình Thư Nghi khóc sưng mắt, Hà Kim Minh vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.

“Thư Nghi, em đừng lo lắng quá, dì sẽ không sao đâu, có gì cần anh giúp không? Anh nhất định sẽ dốc hết sức giúp em”

Lòng Trình Thư Nghi vô cùng cảm kích, cô còn chưa kịp nói gì thì Cố Mặc Ngôn đã lên tiếng trước: “Chúng tôi xin nhận ý tốt của anh Hà, nhưng chúng tôi đã sắp xếp hầu hết mọi chuyện cần sắp xếp rồi, không cần phiền anh Hà bận tâm nữa.”

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 965


Chương 965

Đối diện với ánh mắt Cố Mặc Ngôn, trong mắt Hà Kim Minh đầy tức giận, anh đang tuyên bố chủ quyền với anh ta đấy à? Coi trọng bản thân quá đấy, Trình Thư Nghi đã ly hôn với anh rồi!

Cố Mặc Ngôn nhìn Hà Kim Minh không hề né tránh, tay ôm vai Trình Thư Nghi lại càng siết chặt hơn khiến ngọn lửa trong lòng Hà Kim Minh càng cháy dữ dội, anh ta chỉ ước có thể bước tới kéo hai người ra.

Khi hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm thì bác sĩ vội vã chạy tới: “Ai là người nhà của Tô Ninh Kiều? Bà ấy phải làm phẫu thuật ngay bây giờ, các cô mau liên lạc với người ghép tủy.

với bà ấy lúc trước, thông báo cho người đó tới bệnh viện làm vài kiểm tra trước phẫu thuật đi.”

“Được được, tôi sẽ gọi điện ngay đây.” Trình Thư Nghi nghe vậy thì mau chóng đáp lại.

“Mau lên nhé, chậm trễ chút nào thì bệnh nhân sẽ nguy hiểm thêm chút đấy, tôi sắp xếp phẫu thuật trước, nhanh chóng thông báo cho người hiến tủy tới đi, tốt nhất là buổi chiều phẫu thuật luôn.”

Nói xong câu này, bác sĩ lại vội vã rời đi.

Trình Thư Nghi cấp tốc lấy điện thoại ra gọi cho người giúp việc chăm sóc Trình Thu Uyển, bảo dì ấy mau chóng đưa Trình Thu Uyển đến bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật.

“Nói cho anh địa chỉ, anh bảo Dương Tùng Đức tới đón họ, như vậy sẽ nhanh hơn.” Cố Mặc Ngôn nói.

Trình Thư Nghi cảm kích nhìn Cố Mặc Ngôn, nói cho anh địa chỉ của Trình Thu Uyển sau đó nói với đầu dây bên kia điện thoại “Dì chuẩn bị sẵn rồi chờ ở nhà đi, lát nữa sẽ có người tới đón hai người, hai người đi theo anh ấy là được.

“Cố Mặc Ngôn, thật sự rất cảm ơn anh.” Chờ Cố Mặc Ngôn cúp điện thoại của Dương Tùng Đức xong, Trình Thư Nghi mới nói với anh.

Cố Mặc Ngôn xoa đầu Trình Thư Nghi, mỉm cười cưng chiều: “Khách sáo với anh làm gì.”

Nhìn cảnh trước mắt, Hà Kim Minh cảm thấy mình như người ngoài, chẳng thể xen vào được, trong lòng nhất thời cảm thấy rất khó chịu, mình có còn hy vọng đến với Trình Thư Nghi nữa không?

Chẳng bao lâu Trình Thu Uyển đã được Dương Tùng Đức đưa tới, nhìn dáng vẻ quan tâm của Cố Mặc Ngôn dành cho Trình Thư Nghi, lòng Trình Thu Uyển cực kỳ căm hận, chỉ cảm thấy ngọn lửa đố ky sắp thiêu cháy mình đến nơi Nhưng mãi mới được gặp lại Cố Mặc Ngôn lần nữa, cô ta nhất định phải để lại ấn tượng tốt trong lòng anh để anh tha thứ, đây mới là điều quan trọng nhất bây giờ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 966


Chương 966

“Thư Nghi, mẹ tôi không sao chứ? Bây giờ bà ấy thế nào rồi?”

Trình Thu Uyển giả vờ lo lắng, vội vã tiến lên näm tay Trình Thư Nghi hỏi.

Trình Thư Nghi vô thức muốn hất ra, trải qua nhiêu chuyện như: vậy, sao cô không biết sở dĩ Trình Thu Uyển làm như quan tâm Tô Ninh Kiều chỉ vì muốn diễn trò trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Nhưng nghĩ đến lát nữa cô ta sẽ hiến tủy cho Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghi vẫn kiên nhẫn đáp: “Tình hình của bà ấy nguy cấp, cần lập tức phẫu thuật, cô chuẩn bị đi”

“Được được, tôi lúc nào cũng được, chỉ cần mẹ tôi có thể khoẻ lại là được.” Trình Thu Uyển nói trong nước mắt: “Bà ấy là người thân duy nhất của tôi, sao tôi có thể mặc kệ bà ấy được? Bà ấy nhất định không thể có chuyện gì.”

Nói xong, Trình Thu Uyển quay sang nhìn Cố Mặc Ngôn, nhưng anh lại chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần, lúc này toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Trình Thư Nghĩ.

Mặc dù rất không cam lòng, nhưng Trình Thu Uyển cũng chỉ có thể kìm nén. Bây giờ Cố Mặc Ngôn đã không tin cô ta nữa, cô ta phải cứu Tô Ninh Kiều trước, lấy lại được lòng tin của anh rồi tính chuyện khác sau.

Trình Thu Uyển cũng đến rồi, Cố Mặc Ngôn bèn bảo Dương Tùng Đức đi thông báo cho bác sĩ, bảo họ chuẩn bị rút tủy rồi nhanh chóng phẫu thuật cho Tô Ninh Kiều.

Trước lúc gây mê, Trình Thu Uyển kéo tay Trình Thư Nghi ngay trước mặt Cố Mặc Ngôn rồi đáng thương nói: “Thư Nghi, chuyện của năm năm về trước là lỗi của tôi, tôi không nên nghe theo lời dụ dỗ của Cố Thành Vũ, giúp ông ta bắt cóc cô, giờ tôi đã biết lỗi thật rồi, cô tha thứ cho tôi một lần được không?”

Trình Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn, cô biết Trình Thu Uyển nói những lời này vốn chẳng phải cho cô nghe, nhưng có vẻ Cố Mặc Ngôn chẳng nghe thấy gì, anh không hề nhìn về phía các cô.

Trình Thư Nghi phải thừa nhận răng khi cô trông thấy Cố Mặc Ngôn làm lơ Trình Thu Uyển như thế, trong lòng cô thấy hơi vui vui. Nếu như Cố Mặc Ngôn thật sự tha thứ cho những chuyện Trình Thu Uyển đã làm với cô năm ấy, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh Trình Thư Nghi rút tay mình ra, cô quay đầu nhìn Trình Thu Uyển rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện năm đó nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu mẹ cô, đợi phẫu thuật xong rồi hãng nói đến những chuyện khác.”

Trình Thu Uyển nắm chặt tay, trên mặt thì vẫn tỏ vẻ lo lắng và nóng ruột: “Đúng vậy, cô nói đúng lắm, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu mẹ của tôi. Nhưng Thư Nghi, trước lúc tôi rút tủy, cô hãy tha thứ cho sự không hiểu chuyện năm đó của tôi được không? Nếu không, tôi thật sự không yên lòng.”

Tuy ngoài miệng Trình Thu Uyển nói như thế nhưng trong lòng cô ta lại đang mắng Trình Thư Nghi như tát nước. Con khốn này!

Sở dĩ cô ta đồng ý cứu đồ vô dụng Tô Ninh Kiều, chẳng phải là vì muốn Cố Mặc Ngôn nể tình chuyện này mà tha thứ cho cô ta sao? Kết quả Trình Thư Nghi lại không cho cô ta nhắc đến chuyện này, thế cô ta phải chịu cái tội này là vì cái gì chứ!

Không được, nhất định hôm nay cô ta phải khiến Trình Thư Nghi nói tha thứ cho cô ta trước mặt Cố Mặc Ngôn. Chỉ có như thế, sau này cô ta mới có thể lấy cái cớ lần này ra để lấy được sự tha thứ của Cố Mặc Ngôn, bước chân vào sống trong biệt thự của nhà họ Cố thêm lần nữa. Cô ta tuyệt đối sẽ không nhường lại vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Cố cho Trình Thư Nghi một cách dễ dàng như thế đâu!

Trình Thư Nghi nghe thấy Trình Thu Uyển nói như thế thì bỗng thấy khó xử. Nói thật lòng, cô thật sự không thể nói tha thứ cho.

Trình Thu Uyển được, nhưng cô ta cũng sắp rút tủy rồi, nếu như cô còn kiên quyết không mở miệng nữa thì hình như không có tình người lắm.

Lúc Trình Thư Nghi đang không biết phải làm như thế nào thì cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng lên tiếng: “Chuyện này để sau hằng nói, em nên phối hợp với bác sĩ đi rút tủy trước đi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 967


Chương 967

Cố Mặc Ngôn nói xong thì ra hiệu cho bác sĩ đứng bên cạnh đẩy Trình Thu Uyển vào trong phòng phẫu thuật, còn Trình Thu Uyển cũng không nói thêm điều gì nữa, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Mặc Ngôn rồi theo bác sĩ đi vào trong phòng phẫu thuật.

Khác biệt lớn thật đấy, Trình Thư Nghi không khỏi lắc đầu cười khổ, rõ ràng cùng là câu nói đó nhưng cô nói và Cố Mặc Ngôn nói lại mang đến hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

“Em sao vậy?” Cố Mặc Ngôn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Trình Thư Nghi thì quan tâm hỏi han.

“Không sao.” Trình Thư Nghi lắc đầu, cô nghĩ bụng, lần này Trình Thu Uyển bằng lòng hiến tủy cho Tô Ninh Kiều, suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Cố Mặc Ngôn. Nếu như không phải vì những lời anh nói, chắc chẳn dù có thế nào thì Trình Thu Uyển cũng không đồng ý đâu nhỉ?

Không lâu sau Trình Thu Uyển đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, mà bên phía Tô Ninh Kiều cũng lập tức bắt đầu phẫu thuật.

“Cố… Cố Mặc Ngôn…” Trình Thu Uyển mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật đã yếu ớt gọi tên Cố Mặc Ngôn, vừa nói cô ta vừa giơ tay ra, rõ ràng là muốn Cố Mặc Ngôn nắm lấy tay mình.

Y tá đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ không thể yếu ớt hơn của Trình Thu Uyển thì thấy hơi lạ, tuy vừa mới rút tủy xong sức khỏe sẽ không được tốt nhưng cũng không đến mức nói chuyện không ra hơi như thế.

Cố Mặc Ngôn quay đầu thấy Trình Thu Uyển đang giơ tay về phía mình, ánh mắt anh có chút phức tạp, anh không hề có ý trả lời lại cô ta mà nói chuyện với y tá đứng bên cạnh: “Cô đưa cô ấy vào phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”

“Không cần!” Trình Thu Uyển vội vàng cất tiếng, sau đó cô ta lại ý thức được điều gì đó bèn ho khù khụ hai tiếng: “Khụ khu…không… không cần, cứ để em ở lại đây đợi mẹ phẫu thuật đi, như thế… như thế em cũng yên tâm được phần nào.”

“Tùy em.” Cố Mặc Ngôn nói xong cũng không để ý đến Trình Thu Uyển nữa, anh quay sang an ủi Trình Thư Nghi đang đứng bên cạnh mình: “Em đừng căng thẳng, bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này là một người rất giỏi trên lĩnh vực này, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Thật sao?” Trình Thư Nghi vẫn không khỏi lo lắng.

“Thật.” Cố Mặc Ngôn nằm chặt tay Trình Thư Nghi: “Ông ấy đã có mấy chục năm nghiên cứu về lĩnh vực này rồi, không biết đã cứu sống được biết bao bệnh nhân, vì vậy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừm” Trình Thư Nghi gật đầu, cuối cùng nỗi lo trong lòng cô cũng giảm đi được đôi chút, cô ngẩng đầu nhìn phòng phẫu thuật, trong lòng thầm cầu nguyện, nhất định cuộc phẫu thuật phải thành công.

Cố Mặc Ngôn dùng một tay ôm lấy bả vai của Trình Thư Nghĩ, một tay khác thì nắm lấy tay cô, anh cứ như thế cùng cô đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật, cho cô sự an ủi và sức mạnh không lời.

Trình Thu Uyển thấy cảnh tượng này, vừa rồi cô ta còn kiên trì ở ngoài phòng phẫu thuật, giờ thì bỗng không chịu nổi nữa. Ban nãy Cố Mặc Ngôn cũng chẳng thèm nói một câu với một người bệnh vừa mới rút tủy như cô ta, giờ anh lại đối xử dịu dàng với Trình Thư Nghi như thế, tại sao chứ!

Trình Thu Uyển quay đầu thì trông thấy Hà Kim Minh đang đứng bên cạnh, cô ta nhận ra anh ta cũng đang tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của Trình Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn, hai tay nắm chặt.

Trình Thu Uyển thật sự không chịu nổi cảnh tượng Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi thân mật như thế nữa, cô ta mở miệng nói: “Tự dưng tôi thấy hơi khó chịu, Hà Kim Minh, anh đưa tôi về nghỉ ngơi đi”

Lúc này Hà Kim Minh cũng không chịu nổi cảnh tượng trước mặt mình nữa, anh ta sợ nếu như mình còn nhìn tiếp nữa thì sẽ không.

khống chế được bản thân mà tiến lên cho Cố Mặc Ngôn một trận mất. Thế nên sau khi nghe thấy Trình Thu Uyển nói như thế, anh †a cũng không do dự lâu, xị mặt đẩy Trình Thu Uyển rời đi.

Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn hai người rời đi, trong lòng anh không có lấy một gợn sóng, như thể hai người rời đi kia là người không liên quan vậy, mà đúng là người chẳng liên quan gì thật.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 968


Chương 968

Cố Mặc Ngôn không muốn mình nghĩ nhiều về hai người kia nữa, anh tiếp tục an ủi Trình Thư Nghi đang còn rất lo lắng.

Sau khi Trình Thu Uyển cách xa Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghĩ, cuối cùng cô ta cũng không khống chế được cơn giận trong lòng mình nữa, giờ cô ta đã chẳng còn dáng vẻ yếu ớt trước mặt Cố Mặc Ngôn khi ny, cô ta nổi giận với Hà Kim Minh: “Anh thế này là sao! Sao Trình Thư Nghi lại ở bên Cố Mặc Ngôn, đã lâu vậy rồi mà anh vẫn chưa tán được cô ta sao!”

“Chẳng phải dạo này tôi vẫn đang nẵm viện sao, đợi tôi xuất viện xong tôi sẽ nhanh chóng theo đuổi Thư Nghi.” Hà Kim Minh cố nén cơn giận trong lòng mình, trả lời qua loa với Trình Thu Uyển Trình Thu Uyển nghe thấy Hà Kim Minh nói như thế thì càng tức giận hơn: “Đợi anh xuất viện thì hai người họ đã tái hôn từ lâu rồi Không được, Trình Thu Uyển không thể trơ mắt nhìn họ quay lại như trước được, cô ta vắt óc nghĩ cách để có thể khiến hai người họ chia xa, có rồi!

Sự gian xảo thoáng hiện trong đôi mắt của Trình Thu Uyển, cô ta vẫy tay ra hiệu cho Hà Kim Minh cúi người xuống nghe cô ta nói.

Hà Kim Minh không biết Trình Thu Uyển lại nghĩ ra cách độc ác gì, anh ta cảnh giác sáp tai mình lại gần.

Sau khi Hà Kim Minh nghe rõ những gì Trình Thu Uyển nói thì lập tức nổi giận, anh ta đứng thẳng người rồi hét vào mặt cô ta: “Trình Thu Uyển, cô gây chuyện đủ chưa!”

Trình Thu Uyển quen biết Hà Kim Minh nhiều năm nhưng chưa từng bị anh ta quát vào mặt như vậy bao giờ, cô ta lập tức ngẩn người, đợi đến khi cô ta phản ứng lại thì vừa thẹn vừa giận.

“Anh quát tôi gì chứ!” Trình Thu Uyển hét vào mặt Hà Kim Minh, lòng tự trọng bị tổn thương.

Từ xưa đến nay cô ta luôn cho rằng Hà Kim Minh là kẻ si mê mình, thế nên trước mặt Hà Kim Minh cô ta luôn có một cảm giác ưu việt của nữ vương, giờ thấy anh ta có thái độ kém với mình như thế thì chưa thể chấp nhận ngay được.

“Cô nói tại sao tôi lại quát cô à, cô có biết làm như thế sẽ gây ra tổn thương lớn thế nào với Thư Nghi không? Sao cô có thể đối xử như thế với một cô gái chứ!”

Tuy Hà Kim Minh biết Trình Thu Uyển vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách để đối phó với Trình Thư Nghi, nhưng khi nghe thấy những lời Trình Thu Uyển nói ban nấy, anh ta vẫn rất ngạc nhiên trước sự độc ác của người phụ nữ này. Kiếm người cưỡng bức Trình Thư.

Nghị, sao cô ta có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như thế được chứt “Tôi làm như thế với cô ta đó thì sao? Tất cả đều là do người phụ nữ đó gieo gió gặt bão, ai bảo cô ta giành Cố Mặc Ngôn với tôi, dám cướp đồ của tôi thì sẽ có kết cục như thế!

Trình Thu Uyển không hề cảm thấy mình làm như thế có chỗ nào không thỏa đáng, trái lại phản ứng kích động của Hà Kim Minh lại khiến cô ta không khỏi nghỉ ngờ. Không phải anh ta vẫn luôn biết chuyện cô ghét Trình Thư Nghi sao, trước đây anh ta còn kiên quyết muốn giúp cô ta cưa đổ cô cơ mà? Bây giờ anh ta lại vì cô mà cãi nhau với cô ta sao.

Trình Thu Uyển nhìn Hà Kim Minh bãng ánh mắt nghi ngờ, giọng.

điệu không được tốt cho lắm, cô ta hỏi: “Chẳng phải anh nói muốn giúp tôi đối phó với cô ta sao? Sao giờ anh lại nói giúp cô †a rồi, anh thích con khốn đó rồi phải không?”

“Gô nói chuyện lịch sự một chút được không? Chú ý đến hình tượng của mình được không?” Nghe thấy Trình Thu Uyển gọi Trình Thư Nghi bằng từ ngữ như thế, Hà Kim Minh nghĩ thầm trong lòng, người phụ nữ này không những độc ác mà còn thô tục vô lễ nữa, khi đó anh ta thật sự mù rồi nên mới thích một người như thết “Sao tôi lại nói chuyện không chú ý đến hình tượng của mình được!” Trình Thu Uyển nghe thấy thế thì càng thêm tức giận: “Quả nhiên anh thích con khốn đó rồi đúng không? Cô ta thì có gì tốt mà hết người này đến người kia đều thích cô ta!”

“Trong lòng tôi Thư Nghi là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, tôi thích cô ấy đấy thì làm sao?” Hà Kim Minh cũng bị cơn giận đánh mất lý trí, lúc này anh ta cũng không quản được việc mình đang đóng vai năm vùng gì đó trước mặt Trình Thu Uyển nữa, anh ta thẳng thản thừa nhận tình cảm của mình dành cho Trình Thư Nghĩ.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 969


Chương 969

“Anh, anh..” Trình Thu Uyển nghe thấy Hà Kim Minh thừa nhận thì lại chẳng nói được gì, mãi lâu sau cô ta mới nói được một câu phản bác.

“Anh đừng quên mất mục đích ban đầu anh tiếp cận cô ta, tôi nói cho anh biết Hà Kim Minh, anh phải giúp tôi đối phó với cô ta, nếu như anh không giúp tôi, tôi sẽ đi nói cho Trình Thư Nghi biết khi đó anh tiếp cận cô ta là có mục đích xấu, nếu Trình Thư Nghi biết được những chuyện này, anh nghĩ cô ta vẫn sẽ làm bạn với anh sao?”

“Ha.” Hà Kim Minh cười khẩy, quả nhiên là tác phong làm việc của Trình Thu Uyển, chuyện đã đến nước này rồi mà cô ta vẫn còn muốn uy hiếp anh ta ư. Có điều. E là lần này cô ta tính kế nhầm người rồi.

“Tôi đã nói thật chuyện này với Thư Nghi từ lâu rồi, cô muốn nói thì cứ việc nói.” Ánh mắt của Hà Kim Minh khi nhìn Trình Thu Uyển tràn đầy sự tàn nhãn áp bức của cánh đàn ông.

“Tôi cảnh cáo cô Trình Thu Uyển, tốt nhất là cô bỏ suy nghĩ vừa rồi đi, cô đừng quên tôi làm nghề gì, nếu như cô để tôi phát hiện ra cô làm chuyện gì hại đến Trình Thư Nghi nữa, tôi bảo đảm sẽ tiễn cô vào ăn cơm tù vài năm.”

“Anh dám!” Trình Thu Uyển điên cuồng hét toáng lên với Hà Kim Minh: “Chẳng phải anh vẫn luôn thích tôi sao? Sao anh lại thích một người phụ nữ xấu như Trình Thư Nghi? Cô ta có có gì sánh bằng tôi chứ?”

“Cái gì Thư Nghi cũng tốt hơn cô hết.” Giọng điệu của Hà Kim Minh lúc nói chuyện đầy rẫy vẻ xem thường: “Nếu bàn về xấu thì chắc trên đời này không có người phụ nữ nào xấu xí hơn trái tim của cô đâu? Từng thích một người phụ nữ độc ác như cô là chuyện khiến tôi cảm thấy buồn nôn nhất trong đời tôi.”

Nói xong, Hà Kim Minh chán ghét nhìn Trình Thu Uyển một cái rồi quay người đi thẳng, anh ta thật sự không muốn dây dưa với người phụ nữ này nữa.

“Hà Kim Minh anh quay lại đây cho tôi!” Do chịu sự hạn chế của xe lăn, Trình Thu Uyển chỉ đành ngồi im tại chỗ rồi lớn tiếng hét với bóng lưng của Hà Kim Minh: “Sao anh dám bỏ lại tôi ở đây một mình chứ, tôi vừa mới phẫu thuật xong, anh có còn là đàn ông nữa không!”

Nghe thấy mấy câu nói từ đãng sau vọng đến, khóe miệng Hà Kim Minh nhếch lên nụ cười mỉa khinh khỉnh, sau đó anh ra cũng chẳng thèm quay đầu lại mà quay về bệnh viện. Người như thế, dù có chết anh ta cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng tiếc.

Trình Thu Uyển trơ mắt nhìn bóng lưng của Hà Kim Minh biến mất trước mặt mình, thậm chí từ đầu đến cuối anh ta cũng chẳng thèm quay đầu nhìn cô ta lấy một cái, Trình Thu Uyển nằm chặt tay, móng tay gần như sắp bị cô ta làm gãy rồi.

Tại sao chứ? Dựa vào đâu mà tất cả đàn ông xung quanh cô ta đều thích Trình Thư Nghi, vừa đê hèn như cô thì có điểm gì tốt chứ! Rõ ràng người ban đầu , rốt cuộc một người phụ nữ vừa xấu xa Cố Mặc Ngôn và Hà Kim Minh thích là cô ta, rốt cuộc Trình Thư Nghi đã cho bọn họ ăn bùa mê thuốc lú gì mà khiến ai cũng mất đi lý trí như thết Trình Thu Uyển sắp tức phát điên rồi, cô ta tức giận nghĩ, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Trình Thư Nghi như thế đâu, cho dù Hà Kim Minh không giúp cô ta thì có sao, kiểu gì cô ta cũng có cách khiến Trình Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn phải chia xat Gương mặt của Trình Thu Uyển hiện rõ vẻ dữ tợn, cô ta thề với lòng mình: “Trình Thư Nghi, cô cứ đợi đấy, ấm ức hôm nay tôi phải chịu, chắc chẳn sau này tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm gấp nghìn lần!”

Ở bên này, sau khi cuộc phẫu thuật của Tô Ninh Kiều kết thúc, Trình Thư Nghi vẫn luôn ở trong phòng bệnh với bà, tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết nên Tô Ninh Kiều vẫn còn trong trạng thái hôn mê.

Tuy bác sĩ nói cuộc phẫu thuật lần này rất thành công, về cơ bản Tô Ninh Kiều đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Trình Thư Nghi vẫn không thôi lo lắng, cô không tận mắt nhìn thấy Tô Ninh Kiều tỉnh lại thì trái tim của cô cứ như bị treo lơ lửng giữa không trung vậy, không tài nào yên lòng được.

Trình Thư Nghi không dám chậm trễ lập tức bay về từ Thái Lan, sau đấy lại đứng đợi một thời gian dài như thế trước cửa phòng phẫu thuật, lúc này cô đã mệt lắm rồi nhưng vẫn không dám chợp mắt nghỉ ngơi, cô cứ ngồi bên giường bệnh rồi chú ý đến tình hình của Tô Ninh Kiều, cô sợ bệnh tình của bà lại đột nhiên chuyển biến xấu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 970


Chương 970

Đôi môi của Tô Ninh Kiều mấp máy, nhưng Trình Thư Nghi lại không nghe rõ bà đang nói cái gì cả. Sợ bà thấy khó chịu ở đâu, Trình Thư Nghi bèn đứng dậy rồi sáp tai lại gần môi của Tô Ninh Kiều, cuối cùng những chữ ngắt quãng cũng vọng đến bên tai cô.

“Thu Uyển, Thu… Thu Uyển, con… con gái ngoan của mẹ, mẹ nhớ con… Thu Uyển…

Sau khi Trình Thư Nghi nghe thấy những lời nói mớ của Tô Ninh Kiều thì chậm rãi ngồi lại ghế, cả trong mắt và trong tim của cô đều ngập tràn niềm đau và nỗi buồn.

©ô làm nhiều chuyện vì bà như thế nhưng từ đầu đến cuối trong lòng bà cũng chỉ có một đứa con gái là Trình Thu Uyển? Thế cô thì sao? Hai người sống nương tựa bên nhau suốt hai mươi mấy năm trời, rốt cuộc Tô Ninh Kiều có từng đối xử với cô như con gái ruột của mình không?

Trình Thư Nghi giơ tay lau đi giọt nước mắt đã lăn đến khóe mắt, thẫn thờ nhìn Tô Ninh Kiều vẫn còn đang nói mớ.

Người trước mặt này là người trước đây cô tin tưởng nhất, gần gũi nhất, nhưng hiện tại đã bao lâu rồi cô chưa gọi bà một tiếng mẹ? Tiếng gọi từng vô cùng ấm áp, từng giúp cô gắng gượng qua từng nỗi buồn, từ khi nào cô lại không thể gọi thành lời được nữa?

Nghĩ đến đây, nước mắt của Trình Thư Nghi lại lăn dài, không biết tình cảm giữa hai mẹ con đã trở nên xa lạ đến mức này từ bao giờ?

“Thư Nghi.” Đột nhiên tiếng Cố Mặc Ngôn gọi cô vang lên phía sau, cô vội vàng giơ tay lau đi nước mắt của mình, sau đó gượng cười quay đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn.

Nhưng đôi mắt đỏ hoe của cô sao có thể lừa được Cố Mặc Ngôn, anh đi đến bên cạnh cô giơ tay ôm lấy mặt cô, đau lòng nói: “Sao.

em lại khóc rồi? Em yên tâm, ban nãy anh đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói cuộc phẫu thuật của mẹ em rất thành công, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vậy nên em không cần lo lắng đâu: “Ừm” Trình Thư Nghi gật đầu, sau đó cô không nói gì nữa.

Cố Mặc Ngôn thấy tâm trạng của Trình Thư Nghi không hề tốt lên khi nghe thấy những lời này mà vẫn là vẻ đau lòng khi trước thì không khỏi nghỉ ngờ, nếu như không phải là vì sức khỏe của Tô Ninh Kiều, vậy thì cô đau lòng vì điều gì chứ?

Cố Mặc Ngôn ngồi xổm trước mặt Trình Thư Nghi, anh dịu dàng nhìn cô rồi hỏi: “Thư Nghi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trông em không được vui cho lắm.”

Trình Thư Nghi nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi như thế thì xót xa trong lòng, cô ngước mắt lên nhìn anh rồi nhìn sang chỗ khác, cố giả bộ tươi cười nói: “Không có gì, phẫu thuật rất thành công, sao tôi lại không vui chứ? Tôi rất vui.”

Tất nhiên Cố Mặc Ngôn sẽ không dễ dàng bị lừa như thế, rõ ràng vừa rồi trong ánh mắt của Trình Thư Nghi khi nhìn anh có rất nhiều tủi thân và đau lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố Mặc Ngôn ôm vai Trình Thư Nghi, để cô nhìn anh rồi nói: “Thư Nghi, nếu như có chuyện gì, em nhất định phải nói cho anh biết, hãy tin anh, dù là chuyện khó khăn thế nào thì anh cũng sẽ cố gắng giải quyết cho em.”

Trình Thư Nghi thấy được sự nghiêm túc trong đôi mắt của Cố.

Mặc Ngôn, ngoài cảm động ra cô còn thấy bất lực nữa. Trong lòng Tô Ninh Kiều chỉ có một người con gái là Trình Thu Uyển, một đứa con gái nuôi như cô vốn chẳng có địa vị gì trong lòng bà, cô nên nói chuyện này với anh thế nào đây? Với cả, anh có thể có cách gì giải quyết giúp cô chứ?

“Tôi thật sự không sao mà.” Trình Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn rồi nói: “Cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay, nếu như không có anh, nhất định cuộc phẫu thuật sẽ không được thuận lợi như: thế”

Cố Mặc Ngôn thấy Trình Thư Nghi vẫn không chịu nói những lời trong lòng mình cho anh biết thì không khỏi lo lắng. Anh cứ nghĩ sau khi đã trải qua chuyện ngày hôm nay, quan hệ giữa hai người họ đã có một bước tiến lớn, nhưng thì ra trong mắt Trình Thư Nghi, anh vẫn không phải là người khiến cô tin tưởng tuyệt đối sao?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


Chương 971

“Thư Nghi, chúng ta…” Cố Mặc Ngôn còn muốn nói gì đó nhưng lúc này tiếng nói mớ của Tô Ninh Kiều lại vang lên lân nữa.

*Thu Uyển… Thu Uyển… Thu Uyển… tới thăm mẹ đi con… Thu Uyển…”

Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn Tô Ninh Kiều đang nằm trên giường bệnh, rồi lại thấy được sự đau lòng chợt xuất hiện trên gương mặt của Trình Thư Nghi, anh nhanh chóng hiểu được nỗi ấm ức của cô đến từ đâu rồi.

Cố Mặc Ngôn vươn tay nắm lấy tay của Trình Thư Nghi rồi đau lòng nói: “Thư Nghi, em cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao thì Trình Thu Uyển cũng là con gái ruột của bà ấy, bà ấy nhớ cô ấy đến nhiều hơn một chút cũng là điều dễ hiểu thôi, em đừng để trong lòng.”

Trình Thư Nghi nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói như thế thì hốc mắt lại ươn ướt. Đúng vậy, Trình Thu Uyển mới là con gái ruột của bà, mẹ thương nhớ con gái của mình là việc đương nhiên, đối với Tô Ninh Kiều cô cũng chỉ là một đứa con gái nuôi, không quan trọng bằng Trình Thu Uyển cũng là điều tất nhiên, có gì đâu mà đau lòng chứ.

Cố Mặc Ngôn thấy phản ứng này của Trình Thư Nghi thì cũng nhận ra mình lỡ lời, anh nghĩ thâm ước gì có thể tát cho mình hai cái, anh nói những lời ấy làm gì chứ, chẳng phải là khiến Trình Thư Nghi càng thêm đau lòng sao?

Cố Mặc Ngôn không cầm lòng được, anh dịu dàng ôm cô vào.

lòng rồi an ủi cô: “Không sao đâu Thư Nghi, không sao đâu, em còn có anh mà, dù là bất cứ lúc nào anh cũng luôn ở bên em, tuyệt đối sẽ không để em một mình đâu.”

Trong thời gian bắt đầu theo đuổi lại Trình Thư Nghi, Cố Mặc.

Ngôn đã không ít lần nói ra những lời đường mật như thế, nhưng cô lại thấy không có câu nói nào khiến cô cảm động giống như: hôm nay, chắc là so với những ngày qua thì hiện giờ cô đang rất cần cảm giác được coi trọng này.

Trình Thư Nghi cuộn mình trong lòng Cố Mặc Ngôn, nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống như mưa, nhưng nỗi xót xa trong lòng bỗng giảm đi rất nhiều. Đợi sau Trình Thư Nghi ổn định lại tâm trạng của mình, cô mới ý thức được tư thế bây giờ giữa hai người mập mờ cỡ nào.

Trình Thư Nghi thoát khỏi vòng tay của Cố Mặc Ngôn, cô hơi đỏ.

mặt: “Anh ra ngoài cũng nhiều ngày rồi, nhất định là có rất nhiều việc cần phải giải quyết, một mình tôi ở lại đây được rồi, anh về lo chuyện của công ty đi.”

Nhưng lúc này sao Cố Mặc Ngôn có thể yên tâm để cô ở lại bệnh viện một mình được: “Chuyện của công ty nói sau đi, để em ở lại đây một mình anh thấy không yên tâm, ở bên cạnh em anh cũng thấy yên tâm được phần nào”

“Không cần đâu.” Trình Thư Nghi nghe mấy câu này xong thì mặt càng đỏ hơn: “Bây giờ anh ở lại đây cũng không giúp được.

gì, một mình tôi cũng có thể lo liệu được, anh không cần lo lắng đâu.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, tôi thật sự làm được mà, anh mau về làm việc của mình đi.”

Cố Mặc Ngôn thấy Trình Thư Nghi kiên quyết như thế thì lại nhớ tới trước đó quả thật Dương Tùng Đức đang sốt sắng thúc giục anh trong điện thoại, thế là anh cũng không kiên trì nữa: “Được rồi, vậy anh về công ty trước, nếu như có chuyện gì, em nhất định phải nhanh chóng gọi điện thoại cho anh đấy, anh sẽ đến ngay.”

“Tôi biết rồi.” Trình Thư Nghi cảm kích gật đầu: “Anh đi nhanh đi.”

“Gó chuyện nhất định phải gọi điện thoại cho anh.” Cố Mặc Ngôn lại không yên tâm căn dặn Trình Thư Nghi thêm một câu nữa, sau đó anh mới lưu luyến rời khỏi phòng bệnh.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 972


Chương 972

Sau khi Cố Mặc Ngôn đi không lâu, Tô Ninh Kiều cũng tỉnh lại.

Trình Thư Nghi thấy Tô Ninh Kiều mở mắt thì vội đứng lên hỏi: “Mẹ sao rồi? Mẹ có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Mẹ, mẹ thế này…” Tô Ninh Kiều vừa mới tỉnh lại nên ý thích vẫn chưa được rõ ràng.

“Mẹ vừa mới phẫu thuật xong” Trình Thư Nghi dịu dàng nói: “Phẫu thuật rất thành công, bây giờ mẹ không sao rồi, nhưng vẫn cần chú ý nghỉ ngơi, bác sĩ nói mới đầu có thể sẽ có phản ứng bài trừ, đợi thêm một thời gian nữa sẽ ổn thôi, bây giờ con đi gọi bác sĩ đến kiểm tra.”

Trình Thư Nghi nói xong, tính đi gọi bác sĩ nhưng lại bị Tô Ninh Kiều gọi lại: “Thư Nghi, Thu Uyển đâu rồi? Con bé cũng vừa mới phẫu thuật xong, sức khỏe… sức khỏe của con bé không sao chứ?”

Nghe thấy Tô Ninh Kiều vừa mới tỉnh lại đã nhớ đến Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi rất đau lòng, bản thân cô hai ngày nay vấn luôn chạy đôn chạy đáo vì bà nhưng bà lại chỉ nhớ đến Trình Thu Uyển, thậm chí còn không nói với cô một câu vất vả cho con rồi.

Trình Thư Nghi cố dẫn nỗi buồn trong lòng mình xuống rồi trả lời: *Trình Thu Uyển khỏe rồi, không có vấn đề gì hết, bây giờ cô ta đã quay về phòng bệnh nghỉ ngơi rồi, đợi mẹ đỡ hơn một chút con sẽ bảo cô ta đến thăm mẹ.”

“Không, không cần đâu.” Tô Ninh Kiều hơi cuống: “Sức khỏe của con bé vốn đã không tốt, bây giờ chắc hẳn… chắc hẳn đang rất yếu, không cần bảo con bé vội vàng đến thăm mẹ đâu, để cho con bé nghỉ ngơi trước đã.

“Vâng.” Nỗi xót xa trào dâng trong đôi mắt của Trình Thư Nghi, cô gượng cười rồi nói: “Con biết rồi ạ, vậy mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho mẹ.”

“Được.” Tô Ninh Kiều nghe thấy Trình Thu Uyển không sao thì cũng yên tâm, sau đó bà tiếp tục rơi vào trạng thái mê man.

Sau khi Trình Thư Nghi rời khỏi phòng bệnh, cô ngửa đầu hít thở thật sâu, cố gảng kìm nén nước mắt của mình, chuyện như thế này có phải là lân đầu đâu, cô nên quen với nó từ lâu rồi mới phải.

Trình Thư Nghi nhấc chân đi đến phòng trực của bác sĩ, ở khúc cua trên hành lang cô đã bắt gặp Hà Kim Minh.

“Thư Nghi, sức khỏe của dì sao rồi.” Hà Kim Minh trông thấy Trình Thư Nghi thì rất mừng rõ, nhưng sau khi nhìn thấy tia máu trong đôi mắt của cô, sự vui mừng ấy đều biến thành đau lòng.

Chắc hẳn hai hôm nay cô đã mệt lắm rồi phải không? Nhưng anh †a lại chẳng giúp được gì cả.

“Bà ấy tỉnh lại rồi, tôi đang định đi tìm bác sĩ đến kiểm tra lại cho.

bà ấy, cảm ơn anh đã quan tâm.” Trình Thư Nghi mỉm cười trả lời “Vết thương của anh sao rồi? Sao lâu vậy vẫn chưa khỏi?”

Trình Thư Nghi nghĩ đến việc dù gì Hà Kim Minh cũng vì mình mà bị thương, cô thấy hơi áy náy, ngoài lúc mới đầu ra, cô chưa hỏi thăm anh ta thêm lần nào cả “Không sao, cũng sắp lành rồi.” Hà Kim Minh mỉm cười không sao cả, anh ta rất hưởng thụ việc Trình Thư Nghi quan tâm đến mình: “Anh cũng định xuất viện rồi nhưng bác sĩ bảo nằm viện quan sát thêm hai ngày nữa sẽ tốt hơn nên anh mới ở lại thêm hai ngày.”

“Anh vẫn nên đợi đến khi khỏi hẳn rồi hãng xuất viện.” Trình Thư Nghi vô cùng lo lắng nói: “Nếu để lại di chứng gì thì sẽ không tốt đâu.

“Ừ được.” Hà Kim Minh vui vẻ trả lời, nhưng không biết anh ta lại nhớ đến chuyện gì, gương mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc.

“Sao vậy?” Trình Thư Nghi thấy Hà Kim Minh thay đổi sắc mặt thì †ò mò hỏi.

“Thư Nghi, sắp tới em nên cẩn thận một chút.’ Hà Kim Minh nghiêm túc căn dặn Trình Thư Nghi: “Hôm qua Trình Thu Uyển lại muốn anh giúp cô ta hãm hại em, anh nhất thời nổi giận nên đã nói thẳng sau này mình sẽ không giúp đỡ cô ta nữa rồi, nhưng anh sợ cho dù không có sự giúp đỡ của anh thì cô ta vẫn sẽ ra tay với em, em nhớ nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 973


Chương 973

Nghe thấy Hà Kim Minh nói như thế, trong mắt Trình Thư Nghi như có làn sương mù, không ngờ Trình Thu Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định đối phó cô!

“Tôi biết rồi, sắp tới tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn anh” Trình Thư Nghi nghiêm túc nói lời cảm ơn với Hà Kim Minh: “Vậy tôi đi tìm bác sĩ trước đây, anh cũng phải chú ý sức khỏe của mình đấy.”

“Được, em đi mau đi.” Hà Kim Minh xua tay rồi nói với Trình Thư Nghĩ.

Trình Thư Nghi đi tìm bác sĩ đến khám cẩn thận cho Tô Ninh Kiều, sau khi xác định sức khỏe của bà không có vấn đề gì đáng ngại thì cô mới yên tâm được một chút.

Những ngày sau đó, Trình Thư Nghi vẫn luôn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tô Ninh Kiều, trong khoảng thời gian ấy Trình Thu Uyển có đến vài lần, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ tất nhiên không phải vì cô ta quan tâm đến sức khỏe của Tô Ninh Kiều nên mới đến.

Vì Cố Mặc Ngôn không yên tâm để Trình Thư Nghi một mình ở trong bệnh viện nên hễ rảnh một cái là anh lại chạy đến bệnh viện với cô, đây cũng chính là lý do chính mà dạo gần đây Trình Thu Uyển lại hay chạy đến bệnh viện.

Mỗi lần Trình Thu Uyển gặp Cố Mặc Ngôn, cô ta lại nhìn anh bằng vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, cứ liên tục nói mình sai rồi, hy vọng Cố Mặc Ngôn có thể tha thứ cho cô ta. Tất nhiên Tô Ninh Kiều không nhìn nổi dáng vẻ đáng thương đó của Trình Thu Uyển, thế là bà ở bên cạnh giúp đỡ khuyên nhủ Cố Mặc Ngôn, nói năm đó Trình Thu Uyển chỉ vô tình thôi, hy vọng anh có thể cho cô ta một cơ hội.

Cố Mặc Ngôn có thể làm ngơ không để ý đến những lời nói của Trình Thu Uyển, nhưng anh lại không thể dùng cách làm lơ đó với một người lớn như Tô Ninh Kiều được, nhất là khi bà còn vừa làm phẫu thuật xong. Sau vài lân như thế, Cố Mặc Ngôn nói trước với Trình Thư Nghi, kể từ đó anh cũng rất ít khi tới bệnh viện.

Còn Trình Thư Nghi, do mấy hôm nay phải chăm sóc cho Tô Ninh Kiều, cô cũng bận bù đầu nên quên hỏi Cố Mặc Ngôn chuyện năm năm về trước.

“Thư Nghi, sao dạo này Cố Mặc Ngôn không đến bệnh viện nữa vậy?” Trước mặt Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển cố tình ra vẻ thân mật kéo tay Trình Thư Nghi rồi hỏi.

Trình Thư Nghĩ rút tay mình ra, trong đôi mắt cô là sự chán ghét rõ mồn một: “Sao tôi biết được, có thể dạo này công ty có nhiều việc quá, nếu như cô muốn gặp anh ta thì cứ tự mà đến công ty Tìm anh ta.”

Trình Thu Uyển rưng rưng nước mắt, cô ta như thể không hề cảm nhận được sự chán ghét của Trình Thư Nghi vậy, kéo tay cô rồi nói: “Tôi cũng muốn đi tìm anh ấy, nhưng mà… nhưng mà Cố Mặc Ngôn nhất định sẽ không để tôi gặp anh ấy đâu. Thư Nghi, cô giúp tôi đi, bảo anh ấy đến gặp tôi một lần đi được không?”

“Đây là chuyện giữa cô và anh ta, tôi lực bất tòng tâm.” Trình Thư: Nghỉ lại rút tay mình ra, đứng dậy cách xa Trình Thu Uyển. Lần nào cũng như thế, chỉ cần ở trước mặt Tô Ninh Kiều là kiểu gì cô †a cũng sẽ ra vẻ rất muốn thân thiết với cô, khiến cô buồn nôn sắp chết luôn rồi.

“Thư Nghi, sao con lại nói như thế với Thu Uyển?” Tô Ninh Kiều thấy Trình Thư Nghi cứ làm lơ Trình Thu Uyển mãi thì rất đau lòng, bà nhìn Trình Thư Nghi bảng ánh mắt trách cứ.

“Thu Uyển đã biết lỗi chuyện năm đó rồi, con hẹn Cố Mặc Ngôn giúp con bé thì có làm sao? Các con không thể vì một lần Thu Uyển phạm lỗi mà không tin tưởng con bé nữa được!”

“Phải đó Thư Nghi, tôi biết lỗi thật rồi mà, sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì hại đến cô nữa, tôi thề đấy!” Trình Thu Uyển thấy thế thì vội vàng nói chêm vào.

“Tôi và Cố Mặc Ngôn đã ly hôn rồi, anh ta muốn gặp ai, không muốn gặp ai, tôi cũng đâu quản được!” Cô vất vả chăm sóc Tô Ninh Kiều suốt bao nhiêu ngày qua, giờ còn tự dưng bị bà trách cứ như thế, cuối cùng cơn giận Trình Thư Nghi đè nén bấy lâu nay cũng bùng nổ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 974


Chương 974

“Trình Thu Uyển, nếu như cô muốn gặp Cố Mặc Ngôn thì cô tự đi tìm anh ta đi, bây giờ tôi và anh ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi cũng không có khả năng quyết định anh ta có tha thứ cho cô hay không.”

Trình Thư Nghi lạnh lùng nói xong câu đó với Trình Thu Uyển thì liền cầm điện thoại ở bên cạnh lên rồi rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Trình Thư Nghi rời khỏi bệnh viện, cô bắt xe quay về nhà họ Trình, mấy hôm nay cô thật sự sức cùng lực kiệt rồi, cơ thể mệt nhoài, cần phải về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một lúc, nếu không cô thật sự sợ rằng cảm xúc của mình sẽ sụp đổ mất.

Lúc Trình Thư Nghi quay về nhà, cô phát hiện ra Trình Nam Quyền đi công tác vẫn chưa về, còn Manh Bảo cũng chưa tan học, sau khi chào hỏi người làm trong nhà xong cô đi thẳng lên trên tầng về phòng của mình ngủ. Lúc này, ngoài nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon ra, cô cũng không còn dư tinh thần và sức.

lực nghĩ đến bất kỳ chuyện khác nữa Đã rất nhiều ngày cô không được ngủ một giấc thật ngon rồi, Trình Thư Nghi ngủ rất sâu giấc, trong lúc ngủ thậm chí cô còn không mộng mị gì hết. Đợi đến khi cô ngủ dậy thì thấy trời bên ngoài đã tối rồi.

Trình Thư Nghi dụi mắt rồi ngồi dậy, cô ngửi thấy mùi cháo từ dưới tầng bay lên, quẩn quanh đầu mũi, khiến cái bụng của cô sôi lên ùng ục.

Không lẽ anh trai về rồi sao? Trình Thư Nghi nghĩ vậy bèn thay quần áo rồi xuống dưới tầng, cô bất ngờ phát hiện ra người đang nấu ăn trong phòng bếp không phải là Trình Nam Quyên mà là con trai yêu của cô, Manh Bảo.

“Manh Bảo, con đang làm gì đấy?” Trình Thư Nghi đi đến cửa phòng bếp, cô nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đang đứng trên chiếc ghế nhỏ rồi nghiêm túc khuấy cháo ở trong nồi dưới sự giúp đỡ của người làm.

*Mẹ dậy rồi ạ!” Manh Bảo trông thấy Trình Thư Nghi thì mừng rỡ nhảy từ trên ghế xuống: “Mẹ ơi, mẹ ngủ ngon không ạ? Mấy hôm nay mẹ đã đi đâu vậy?”

Trình Thư Nghi bế Manh Bảo lên, cô chọc tay vào gương mặt nhỏ của cậu bé rồi cưng chiều nói: “Có một người bà bị bệnh nên mẹ vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cho bà ấy, mấy hôm nay con sống có tốt không?”

Kể từ khi bọn họ về nước cho đến nay, Trình Thư Nghi vẫn chưa dẫn Manh Bảo đi thăm Tô Ninh Kiều, một mặt là vì cô sợ Cố Mặc.

Ngôn biết được giữa hai người họ còn có một đứa con, mặt khác là vì một lý do mà chính cô cũng không nói ra được. Chỉ cần nhớ đến trong mắt Tô Ninh Kiều chỉ có Trình Thu Uyển, cô lại không muốn bà biết đến sự tồn tại của Manh Bảo lắm.

“Vậy bà khỏi bệnh chưa ạ?” Manh Bảo mở to đôi mắt hỏi.

“Ừ”” Trình Thư Nghi mỉm cười chạm lên trán của cậu bé: “Bà khỏi bệnh rồi, con có thể nói cho mẹ biết con đang nấu món gì không?”

“Gon đang nấu cháo cho mẹ ăn đấy ạ.” Manh Bảo trượt xuống người Trình Thư Nghĩ, cậu bé chạy lại bếp, nghiêm túc nhìn cái nồi rồi nói: “Dì nói cháo này rất tốt cho sức khỏe, con nghĩ sau khi mẹ ngủ dậy chắc hẳn sẽ đói, thế nên con mới bảo dì dạy con nấu cháo cho mẹ ăn.”

Thì ra là ậy, Trình Thư Nghi thấy con trai yêu của mình quan tâm đến mình như thế thì cảm thấy rất ấm áp, nỗi buồn trước đó do.

Tô Ninh Kiều và Trình Thu Uyển gây ra biến mất ngay lập tức Trình Thư Nghi đi đến bên cạnh Manh Bảo, cô mở nắp nồi lên, nhìn cháo sôi sùng sục rồi nói: “Xem ra cháo Manh Bảo nấu cho mẹ có thể ăn được rồi, Manh Bảo lấy cho mẹ hai cái bát được không? Mẹ muốn thử xem cháo Manh Bảo nấu cho mẹ có ngon không”

“Vâng ạ.” Manh Bảo phấn kích vô cùng, cậu bé chạy trên đôi chân ngắn ngủn đến tủ lấy bát.

Người giúp việc tắt bếp rồi lễ phép nói với Trình Thư Nghi: “Cô chủ, cô và cậu chủ nhỏ lại bàn ăn đợi đi, tôi ïy xong sẽ mang ra cho hai người.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 953


Chương 953

Đột nhiên Ôn Nhã Linh không còn thấy mệt nữa, cô ta cảm thấy lúc này cả cơ thể của mình đều tràn đầy sức sống. Cô ta xách thùng nước đuổi theo Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt nững nịu: “Cảm ơn Cố tổng.”

Cố Mặc Ngôn nghe thấy giọng điệu nũng nịu của người phụ nữ ở bên cạnh thì ánh mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, anh không nhìn Ôn Nhã Linh, cũng không trả lời cô ta mà nhấc chân bước về phía trước.

Với tốc độ này, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ quay về chỗ cảm trại, Ôn Nhã Linh nghĩ vậy thì thấy hơi lo lắng Không được, đây là cơ hội ở riêng khó khăn lắm cô ta mới giành.

được, cô ta tuyệt đối không thể cứ để nó trôi qua như thế mà chưa có chuyện gì xảy ra được.

Đầu Ôn Nhã Linh nhảy số, cô ta cố tình treo chân phải của mình vào chân trái.

*ÁI” Cố Mặc Ngôn nghe thấy tiếng thét chói tai từ đẳng sau vọng tới, ngoảnh đầu lại thì thấy Ôn Nhã Linh đang ngã dưới đất, thùng nước cũng bị đổ sang bên cạnh, nước bên trong đều tràn hết ra ngoài Sự mất kiên nhẫn thoáng hiện trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn, anh quay người rồi đi đến bên cạnh Ôn Nhã Linh: “Cô không bị thương ở đâu chứ, tự đứng dậy được không?”

Ôn Nhã Linh nghe thấy cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng chịu nói chuyện với mình, tuy giọng điệu lạnh lùng nhưng dù sao cũng là đang quan tâm đ ến mình, cô ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Ngoài mặt Ôn Nhã Linh vẫn tỏ ra ấm ức, cô ta nằm lấy mắt cá nhân của mình rồi nghẹn ngào nói: “Hình như bị treo chân rồi, đau lắm.”

Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai có thể giúp đỡ thì thầm thở dài, chỉ đành vươn tay đỡ Ôn Nhã Linh dậy.

Ôn Nhã Linh thấy Cố Mặc Ngôn muốn đỡ mình dậy thì ánh mắt thoáng hiện vẻ đắc ý, sau đó cô ta cố tình ra vẻ như đứng không vững, ngã vào lòng của Cố Mặc Ngôn.

“Xin lỗi, Cố tổng, xin lỗi.” Ôn Nhã Linh miệng thì nói xin lỗi nhưng cơ thể lại dán chặt lấy Cố Mặc Ngôn, trong quá trình đó cô ta còn cố tình kéo cổ áo xuống, cọ cọ bộ ng ực mềm mại của mình vào Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn cảm nhận được hành động này của Ôn Nhã Linh rõ ràng là đang quyến rũ anh thì lập tức nổi giận, người phụ nữ này lại dám có suy nghĩ đó với anh. Anh cũng chẳng nghĩ nhiều đã lập tức đẩy mạnh Ôn Nhã Linh ra.

Ôn Nhã Linh bị Cố Mặc Ngôn đẩy ra đột ngột như thế, cô ta vô thức ổn định bước chân, đợi đến khi cô ta đứng vững rồi mới nhận ra vấn đề, nghĩ bụng ước gì có thể tát cho mình vài cái.

Thấy chân của Ôn Nhã Linh không bị thương, Cố Mặc Ngôn cũng không kìm chế được cơn giận trong lòng mình nữa, giọng nói có thể nói là lạnh chết người.

“Trước đây tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, nếu như cô còn dám tiếp.

cận tôi, tôi sẽ khiến cô không thể nào sống được ở thành phố S, xem ra cô không nghe lọt tai những lời tôi nói nhỉ. Sau khi cuộc du lịch lần này kết thúc, cô thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi thành phố S đi, đừng ép tôi phải ra tay tàn độc.”

Gì cơ! Ôn Nhã Linh nghe Cố Mặc Ngôn nói xong thì ngây người, đợi sau khi cô ta phản ứng lại thì lập tức sụp đổ. Khó khăn lắm cô ta mới đứng vững được ở thành phố S, không lẽ lại sắp bị người ta đuổi đi như thế này sao?

Ôn Nhã Linh chưa thể chấp nhận được sự thật này ngay được, cô †a không ngờ Cố Mặc Ngôn lại thật sự tàn nhẫn với mình như thế, cô ta không khống chế được nước mắt của mình, lớn tiếng khóc lóc: “Tại sao chứ? Xét về độ trẻ trung xinh đẹp thì có điểm nào.

em không bằng bà cô già Trình Thư Nghi đâu, tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như thế chỉ vì cô ta chứ!”

Cố Mặc Ngôn nhìn Ôn Nhã Linh bằng ánh mắt vô cùng chán ghét và lạnh lùng, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Cô không có tư cách so sánh với Thư Nghi, bởi vì cô còn chẳng bằng một cọng tóc của cô ấy.”

Sau khi Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói xong câu đó thì anh cầm thùng nước dưới đất lên, quay về chỗ lấy nước lấy lại một thùng khác rồi xách nước quay về, từ đầu đến cuối anh không hề nhìn Ôn Nhã Linh lấy một cái.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 954


Chương 954

“Hu hu hu..” Ôn Nhã Linh thấy Cố Mặc Ngôn bỏ mặc mình mà đi như thế thì ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối rồi khóc nấc lên.

Anh lại nói cô ta còn chẳng bằng một cọng tóc của bà cô già Trình Thư Nghi! Cô ta không cam tâm, cô ta không cam tâm!

Hơn nữa, lẽ nào sau khi quay về cô ta sẽ phải rời khỏi thành phố Snhư thế thật sao?

Ôn Nhã Linh nhớ lại câu nói “đừng ép tôi phải ra tay tàn độc” của Cố Mặc Ngôn thì không khỏi rùng mình. Nếu như Cố Mặc Ngôn thật sự ra tay, đến lúc đó đừng nói là thành phố S, e là cả ngành truyền thông đều sẽ cấm cửa cô ta mất.

Ôn Nhã Linh nghĩ tới đây thì càng khóc to hơn, cô ta chỉ muốn cố gắng kiếm cho mình một tấm chồng tốt thôi mà, tại sao lại rơi vào bước đường này chứ?

Cố Mặc Ngôn không thèm để ý đến tiếng khóc càng lúc càng đau khổ phía sau lưng mình, anh lạnh lùng đi dọc theo con đường quay về nơi cảm trại.

Đồng nghiệp ở lại chỗ cảm trại thấy Cố Mặc Ngôn quay trở vê từ đẳng xa thì không khỏi thở phào, họ nháo nhào đi lên rồi hỏi: “Cố tổng, sao anh đi lấy nước lâu vậy, Ôn Nhã Linh đâu?”

“Đúng đó Cố tổng, lâu như thế cũng không thấy anh về, mọi người còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì cơ, đi tìm hết lần này đến lần khác nhưng không thấy hai người đâu, chúng tôi thật sự lo lắng sắp chết rồi.”

Cố Mặc Ngôn thấy mọi người lo lắng thì cũng áy náy: “Xin lỗi, giữa đường nước đổ nên chậm trễ một chút, khiến mọi người lo lắng rồi.”

“Hai người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.’ Thấy sếp.

tổng của mình giải thích bằng giọng điệu áy náy như vậy, mọi người chợt có cảm giác được cưng mà sợ, bèn xua tay nói: “Phải rồi, Cố tổng, Ôn Nhã Linh đâu? Chẳng phải hai người đi cùng nhau sao? Tại sao cô ấy không về với anh vậy?”

“Gô ta đang đi phía sau, chắc một lúc nữa sẽ về đấy.’ Cố Mặc Ngôn nghe thấy cái tên của Ôn Nhã Linh thì gương mặt lập tức lạnh hẳn đi, chỉ trả lời một câu đơn giản như thế.

Mọi người thấy được sự thay đổi rõ ràng trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn, trong lòng ai cũng khó hiểu, không lẽ giữa hai người có mâu thuẫn sao, nhưng hai người họ sẽ có mâu thuẫn gì được chứ? Đâu thể vậy được.

Tuy trong lòng mọi người đều nghĩ như thế nhưng do ngại thân phận sếp tổng của Cố Mặc Ngôn nên không ai dám hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì *Tổng biên tập của mấy người đâu rồi?” Cố Mặc Ngôn nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Trình Thư Nghi đâu, bèn hỏi.

“Sau khi hai người đi không lâu thì Hiểu Khiết đi nhặt củi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy về, trước đó chúng tôi có đi tìm cô ấy nhưng không tìm được. Thư Nghi sợ một cô gái như cô ấy sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm nên đã đi tìm cô ấy với Khưu Duyệt rồi.”

Chị Trần đứng bên cạnh giải thích với Cố Mặc Ngôn.

“Chỉ cô ấy với Khưu Duyệt thôi sao?” Cố Mặc Ngôn hơi căng thẳng.

“Đúng vậy.” Chị Trần gật đầu: “Thư Nghi sợ mọi người đi lại gặp chuyện nguy hiểm nên bảo mọi người đợi ở đây, chỉ đi cùng Khưu Duyệt thôi.”

Cố Mặc Ngôn nghe đến đây thì tức giận, sợ người khác gặp nguy hiểm, thế cô không sợ sao? Cô có thể khiến anh bớt lo một chút được không?

Cố Mặc Ngôn vô cùng lo lắng đứng đợi ở đó khoảng chừng mười phút, thấy Trình Thư Nghi vẫn chưa về thì đứng ngồi không yên, lúc anh đang định nói với mọi người một câu rồi đi tìm cô thì trông thấy chị Trần vô cùng kích động chạy về một phía “Hiểu Khiết, em đi đâu vậy, sao bây giờ mới về?” Chị Trân chạy đến bên cạnh Hiểu Khiết rồi vội hỏi, trong sự quan tâm còn kèm theo cả chút trách móc nữa, thật sự khiến người ta lo chết mất rồi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 955


Chương 955

“Em vốn định nhặt củi ở gần đây nhưng lại bất cẩn lạc đường, muốn về nhưng lại đi sai hướng, càng đi càng xa, phải tốn rất nhiều công sức mới quay về được.” Hiểu Khiết vừa ôm củi trong tay mình về vừa giải thích với chị Trần lý do tại sao lâu như thế mình mới về.

“Vậy em có gặp chuyện gì nguy hiểm không? Có bị thương ở đâu không?” Chị Trần nhớ tới trước đó có nghe Khưu Duyệt nói cô ta nghe thấy tiếng kêu cứu của Hiểu Khiết thì vội vàng nhìn cô ấy từ đầu đến chân.

“Không ạ.’ Hiểu Khiết thấy dáng vẻ lo lắng này của chị Trần thì ngoài cảm động ra cô ấy còn thấy hơi buồn cười nữa: “Em chỉ tốn một chút công sức để quay về thôi, không hề bị thương.”

“Thế sao Khưu Duyệt lại nói mình nghe thấy tiếng kêu cứu của em”” Chị Trần không hiểu hỏi: “Thư Nghi sợ em gặp bất trắc nên đã đi tìm em với Khưu Duyệt rồi, em không gặp bọn họ sao?”

“Tiếng kêu cứu gì ạ?” Hiểu Khiết ngơ ngác hỏi: “Em có kêu cứu gì đâu.

Lúc này hai người đã đi đến chỗ mọi người đang đứng, mọi người thấy cuối cùng Hiểu Khiết cũng quay về thì thở phào, chạy lên hỏi han.

“Hiểu Khiết, sao đến giờ cô mới về? Tổng biên tập và Khưu Duyệt đâu?”

““Khưu Duyệt nói cô gặp nguy hiểm, cô có bị thương ở đâu không?”

“Sao chỉ có một mình cô về vậy, tổng biên tập đi tìm cô rồi, lúc cô về không thấy họ sao?”

Hiểu Khiết nghe thấy mọi người liên tục đặt câu hỏi thì nhất thời chưa phản ứng kịp: “Tôi không gặp chuyện gì nguy hiểm cả, tôi chỉ lạc đường thôi, hơn nữa lúc tôi quay về cũng không gặp được chị Thư Nghi và Khưu Duyệt, hai người họ đi tìm tôi sao?”

“Đúng vậy, lẽ nào không tìm được cô mà hai người họ cũng lạc đường luôn rồi?” Mọi người lại nháo nhào lo lắng cho sự an toàn của Trình Thư Nghi và Khưu Duyệt, trong lòng đều khó tránh khỏi cảm thấy không vui.

Thật là, rõ ràng bọn họ đến đây để chơi, nhưng vừa đến không bao lâu mà hết người này đến người khác lại chơi trò mất tích, khiến mọi người lo lắng, rốt cuộc là chuyện gì vậy trời.

Cố Mặc Ngôn nghe thấy Hiểu Khiết và mọi người nói như thế thì càng căng thẳng hơn. Tuy hòn đảo này đã được khai phá từ lâu nhưng dù gì bình thường cũng ít có người lui tới, địa thế lại vô cùng phức tạp, lỡ như Trình Thư Nghi gặp phải chuyện gì bất trắc thì sao?

*Mọi người cứ đợi ở đây trước đã, chú ý an toàn, tôi đi tìm tổng biên tập của mọi người, có ai biết trước đó họ đã đi theo hướng nào không?”

“Bên đó.” Chị Trần chỉ vào một phía: “Thư Nghi và Khưu Duyệt đi qua bên đó tìm Hiểu Khiết.”

“Cảm ơn, nếu hai tiếng sau tôi vấn chưa về thì mọi người hãy báo cảnh sát, để cảnh sát đi tìm chúng tôi, nhớ phải chú ý an toàn, đừng tự tiện hành động.”

Sau khi Cố Mặc Ngôn giao phó xong thì chạy nhanh về phía chị Trần chỉ, anh không ngừng cầu nguyện trong lòng, Thư Nghi, nhất định em đừng xảy ra chuyện gì.

Mọi người nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói xong thì càng thêm nặng nề và căng thẳng, cầu xin ông trời phù hộ, phải để mọi người đều bình an quay về đấy.

Cố Mặc Ngôn đi khoảng nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Trình Thư Nghi và Khưu Duyệt đâu, trong lòng lại càng thêm sốt ruột, rốt cuộc hai người này đã đi đâu vậy?

*Thư Nghi, Thư Nghi!” Cố Mặc Ngôn lớn tiếng gọi tên của Trình Thư Nghi nhưng lại không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.

Anh đi sâu vào trong rừng rậm, vừa đi vừa chú ý mặt đất và cảnh vật xung quanh, hy vọng có thể tìm ra được chút dấu vết liên quan đến việc Trình Thư Nghi và Khưu Duyệt từng đi qua.

Có dấu chân! Cố Mặc Ngôn nhìn thấy dấu chân để lại trên mặt đất thì vô cùng mừng rỡ. Vừa nhìn đã biết dấu chân này là của con gái rồi, biết đâu lại là dấu chân hai người để lại thì sao.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,887
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 956


Chương 956

Cố Mặc Ngôn đi theo dấu chân đứt đoạn tiến về phía trước, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một người đang ngồi trên tảng đá cách đó không xa, là Khưu Duyệt!

Trong lúc vui mừng, Cố Mặc Ngôn cũng hơi nghỉ hoặc, tại sao chỉ có một mình cô ta, Thư Nghi đâu?

“Khưu Duyệt!” Cố Mặc Ngôn đi tới gọi tên cô ta: “Sao chỉ có một mình cô ở đây, chẳng phải Thư Nghi đi cùng với cô ư? Cô ấy đâu?”

Đột nhiên nghe thấy có tiếng nói vang lên, Khưu Duyệt giật mình vội vàng quay đầu, khi nhìn thấy là Cố Mặc Ngôn tìm tới, cô ta lập tức hoảng loạn, sao anh lại tìm tới đây?

Khưu Duyệt mau chóng ngồi dậy từ tảng đá, vẻ hoang mang luống cuống trên mặt không kịp che giấu: “Tổng… Cố tổng, sao anh lại tới đây vậy?”

Nhìn thấy phản ứng này của Khưu Duyệt, lòng Cố Mặc Ngôn trở nên cảnh giác, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn: “Không phải cô và Thư Nghi đi cùng nhau sao? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi. tôi không biết.” Thư Nghi vội vàng tìm cớ giải thích trong đầu: “Tôi và cô ấy bị… bị lạc nhau, vậy nên tôi ở đây chờ cô ấy, tôi đi đâu rồi.”

cũng không biết cô Sợ khi về mọi người sẽ hỏi tung tích của Trình Thư Nghi nên Khưu Duyệt cố ý trốn ở đây, chờ muộn thêm một lúc thì về. Đến lúc đó mọi người hỏi thì cô ta có thể nói là mình và Trình Thư Nghi chia nhau đi tìm Hiểu Khiết, kết quả bị lạc, cô ta tìm khắp nơi không thấy Trình Thư Nghi nên đành một mình về trước.

Chỉ là cô ta không ngờ Cố Mặc Ngôn lại tìm được mình nhanh như vậy, nhất thời không phản ứng kịp nên hơi luống cuống.

Nghe lời nói không mạch lạc của Khưu Duyệt, Cố Mặc Ngôn càng thêm nghỉ ngờ cô ta, nếu thật sự lạc Trình Thư Nghi thì lúc này gặp được anh, cô ta nên vui mới phải, sao phải căng thẳng và sợ hãi làm gì?

Năm năm trước khi chưa ly hôn, anh đã nghe Trình Thư Nghi nói Khưu Duyệt của toà soạn có mâu thuẫn với cô, quan hệ giữa hai người có thể hình dung bằng từ Tôi tệ. Bây giờ Khưu Duyệt nhìn thấy anh lại có phản ứng này, chẳng lẽ cô ta đã làm gì Trình Thư Nghi?

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn bước từng bước tới gần Khưu Duyệt, thô lỗ cộc căn truy hỏi cô ta: “Cô thật sự không biết Thư Nghĩ đi đâu ư? Sao hai người lại lạc nhau?”

“Chúng tôi, chúng tôi mãi không tìm được Hiểu Khiết, Thư Nghi rất lo lắng, nói răng hai người đi cùng nhau không năng suất, nên là… nên là chúng tôi chia nhau đi tìm. Rồi tới cuối cùng… cuối cùng tôi không tìm được cô ấy, chỉ… chỉ có thể chờ ở đây.”

Bị giọng điệu của Cố Mặc Ngôn làm cho sợ hãi, Khưu Duyệt vốn đã chột dạ giờ lại càng lo lắng hơn, khi nói cũng run rẩy, còn chẳng khiến người khác tin nổi, chứ nói gì đến việc lừa được Cố Mặc Ngôn.

“Nói! Rốt cuộc Trình Thư Nghi đang ở đâu? Cô thật sự không biết sao?” Cố Mặc Ngôn cao giọng, nghiêm nghị dữ tợn hỏi: “Tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng nói dối tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ tha cho cô đâu!”

Cố Mặc Ngôn quanh năm ở vị trí đứng đầu, bây giờ toàn thân anh còn toát ra ác khí, đâu phải chuyện mà một nhân vật nhỏ bé như Khưu Duyệt có thể chịu được?

Cô ta sợ hãi đến nỗi mất đi lý trí, suy sụp hét lên: “Trước đây cô ta đối xử vô tình với anh như vậy, sao anh còn phải quan tâm tới cô ta như thế!”

Nghe Khưu Duyệt nói như vậy, Cố Mặc Ngôn gần như đã xác định được chắc chắn cô ta biết Trình Thư Nghi ở đâu.

Hiểu Khiết nói lúc mình tới không hề cầu cứu gì hết, sao Khưu Duyệt lại nghe thấy tiếng cầu cứu được? Có lẽ là cô ta cố ý lừa Trình Thư Nghi ra ngoài.

Cố Mặc Ngôn tiến lên túm lấy cổ áo của Khưu Duyệt, trong mắt đầy vẻ thâm độc: ‘Rốt cuộc cô đưa Trình Thư Nghi đi đâu rồi, nói thật cho tôi ngay! Tôi nói cho cô biết, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không cho cô được sống yên đâu, tôi nói được làm được!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom