Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Ở Rể

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Ở Rể
Chương 380: C380: Tần phu nhân khinh thường


Tần gia muốn một cô con dâu, còn cần ai phải đồng ý? Cho dù đối phương là công chúa thì đã sao?

"Ngụy giám quốc chắc chắn đã sắp xếp người làm phò mã rồi, Tần phủ định tranh đấu với lão ta sao?"

"Ta không sợi” Nói chuyện với mấy người IQ thấp quả thực là rất mệt.

Tiêu Lâm trực tiếp đi qua Tần phu nhân, sải bước đến trước mặt Tân Phượng Uyển, lúc này nàng đã khuy xuống đất, nước mắt đầm đìa.

Hắn bế nàng lên, không ai có thể ức hiếp thê tử của hắn!

Kể cả nhà họ Tần cũng không!

Tiêu Lâm vẻ mặt lạnh lùng: "Tân phu nhân, trước tiên bà đả thương ta rồi lại muốn giết con ta. Nếu bà chịu xin lỗi, ta có thể tha thứ cho bà một lần vì bà là

nhạc mẫu của ta".

Vòng ôm của Tiêu Lâm rất chắc chắn và ấm áp, Tân Phượng Uyển thực sự cảm thấy một cảm giác an toàn vô cùng.


Nàng run rẩy và co ro trong vòng tay hắn, rõ ràng là đang sợ hãi.

Tần phu nhân nhìn thấy đôi phu thê ôm lấy nhau. Muốn bà ta xin lỗi? Đúng là chuyện cười!

"Ngươi cho rằng công chúa cự tuyệt Tân Phong thì con ngươi có thể giữ lại sao? Nhanh lên! Mang thuốc lại đây!"

Tần phu nhân ra lệnh, phủ tướng lập tức nghe lệnh!

"Bạch Khởi! Mông Ngạo!"

Tiêu Lâm ánh mắt lạnh lùng, ra lệnh: "Kẻ nào dám hành động, đánh!" Tần phu nhân kinh ngạc: "Ngươi dám giết ta?"

Một tên ở rể như Tiêu Lâm nên coi bà ta như mẹ của mình! Vậy mà hắn dám động tay chân với Tân phu nhân?

Vào thời điểm quan trọng như hiện tại mà bà ta còn muốn nói đạo lý với Tiêu Lâm nữa sao? Hơn nữa, Tiêu Lâm nói muốn giết bà ta khi nào?

Có điều ban nãy bà ta đập đầu Tiêu Lâm đau thế nào thì giờ Bạch Khởi và Mông Ngạo sẽ đánh bà ta đau thế đó.

Một người phụ nữ độc ác như vậy phải được dạy cho một bài học!

Tiêu Lâm lạnh lùng nói: "Tân phu nhân, nếu như bà giống như một người mẹ, ta tự nhiên sẽ kính trọng bà. Nhưng rõ ràng bà không xứng".

Bà....không....xứng....

Tần phu nhân trợn trừng mắt. Làm mẹ là điều khiến một người phụ nữ tự hào và kiêu hãnh, vậy mà Tiêu Lâm nói bà ta không xứng!

Tần phu nhân có dòng máu hoàng tộc! Lúc nào cũng cao cao tại thượng! Dòng máu chảy trong người bà ta là huyết thống cao quý!

Vậy mà Tiêu Lâm nói bà ta không xứng! Ha ha hat

Điên rồ!


Thật điên rồ!

Những kẻ như vậy và hậu duệ của hắn sống trên đời này cũng sẽ chỉ mang lại vô số rắc rối!

Tân phu nhân không hổ là một người phụ nữ từng chiến đấu trên chiến trường, quả thực là sát phạt quyết đoán: "Cướp Tân Phượng Uyển khỏi tay hẳn! Nếu Tiêu Lâm ngăn cản, giết không tha! Vừa hay đứa trẻ này không còn trên đời thì phụ thân nó cũng không cần tồn tại nữa".

Tiêu Lâm biết kiếp ở rể khó làm. Người ngoài muốn giết hắn thì không nói làm gì, nhưng giờ hẳn mới biết đến cả người nhà cũng sẽ không buông tha hắn!

"Mẹ! Không!”

'Tần Phượng Uyển lắc đầu, nàng không muốn nhìn thấy người nhà mình giết hại lẫn nhau!

Nhưng phủ tướng đã giơ kiếm tấn công!

Tân Nam Tân Bắc cả kinh, không biết nên tiến hay nên lùi! Một bên là tỷ phu, một bên là mẫu thân, phải giúp bên nào mới được đây?

"Đứng sang một bên!", Tiêu Lâm tựa hồ nhận thức được sự khó xử của hai đệ đệ nên liền quay đầu lại: "Đừng xen vào!"

"Bạch Khởi! Mông Ngạo! Đánh đến khi bà ta phục thì thôi!" Bạch Khởi và Mông Ngạo rút ra Kinh Hồn đao. Thanh kiếm ban đầu của hai người họ, một thanh là Côn Ngô Các đệ nhất kiếm Tuỳ Ý, một thanh là Thuần

Quân cao quý vô song. Vậy mà giờ không dùng, lại đi dùng thanh đao nát này?


Tần phu nhân khinh thường: "Tiêu Lâm! Nếu dám đánh trả, hãy nghĩ đến hậu quả!"

"Ð?" Trên đời này còn có kẻ đánh người khác nhưng không cho người khác đánh trả như vậy sao? Tiêu Lâm khẽ quay đầu lại, nói bằng giọng có chút tiếc nuối: "Xem ra hôm nay phải phá giới thật rồi!"

Tiêu Lâm không bao giờ đánh phụ nữ.

Nhưng một sinh vật có trái tim độc ác như nhạc mẫu này có thể được coi là phụ nữ không?

Nhân phẩm này thì chỉ ngang với đống phân thôi!

Hắn nhổ vào!

"Đánh!"

Giọng nói của Tiêu Lâm vang lên lanh lảnh như tiếng chuông. Bạch Khởi và

Mông Ngạo lúc này như mãnh hổ hạ sơn, thanh Kinh Hồn đao trong tay khua lên khiến người khác cảm thấy lạnh cả sống lưng!
 
Chương 381: C381: Đồng ý


Ngón tay của Tiêu Lâm khẽ cử động!

Bạch Khởi và Mông Ngạo mặt không cảm xúc tiến về phía trước, khua Kinh Hồn đao về phía Tân phu nhân!

“Tiêu Lâm!"

Tần tướng quân hét lên: "Thả bà ấy ra! Đứa trẻ là của ngươi, bọn ta đồng ý giữ nó lại!"

Đồng ý?

Tiêu Lâm phất tay, thanh kiếm của hai hộ vệ dừng lại cách Tân phu nhân hai mươi centimett

Đao khí hung hãn đến nỗi dù lưỡi đao không chém trúng nhưng sát khí toả ra từ nó đã chém bị thương mặt Tần phu nhân!

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Lâm đột nhiên lộ ra nụ cười: "Con của ta muốn sống sót cũng không cần sự đồng ý của các người!"

Người của Tiêu Lâm sống hay chết đương nhiên phải do hắn quyết định!

Chứ không phải do Tần gia quyết định!

Tần phu nhân sững người. Tiêu Lâm thực sự có ý định giết người!


Tần tướng quân lo lắng nói: “Ta sẽ bảo bà ấy xin lỗi ngươi!"

Cái gì?

Tần phu nhân kinh ngạc!

'Tần tướng quân vội vàng thì thầm vào tai bà ta: 'Nếu chúng ta thật sự đánh nhau với hắn, cả Tân phủ sẽ tan tác! Dù sao hắn cũng là người nhà chúng ta, bà giáo huấn hắn vài câu là được rồi, sao phải ép hắn như vậy?"

"Giết ta đi ta cũng không xin lỗi!"

Tân phu nhân ôm khuôn mặt vẫn còn sưng tấy của mình, từ nhỏ đến lớn bà ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này!

ồ? Khí phách quá nhỉ!

Tiêu Lâm nhận lấy Kinh Hồn đao từ tay Bạch Khởi, lạnh lùng nhìn Tân phu nhân: "Vậy thì bà, đi chết đi!"

"Ahl"

“Không được!"

Trong Tần phủ liên tục vang lên những tiếng la hét chói tai! Tiêu phủ.

Mí mắt của bà Tiêu đã giật giật kể từ khi bà thức dậy vào buổi sáng, trong lòng không hiểu sao cứ cảm thấy bất an không yên.

Mãi đến khi Tân phủ phái người tới báo tin, bà mới biết Tiêu Lâm lại gây rối ở Tần phủ!

“Mau! Mau dìu ta đi!" “Con cũng đi!" Tiêu Tịnh đỡ mẹ, vội vàng lên chiếc xe ngựa đang chờ bên ngoài!

Loạn!

Tân phủ loạn như ong vỡ tổi bà Tiêu vừa bước vào Tần phủ đã thấy cảnh tượng hỗn loạn. Tân phủ vốn từng rất sang trọng và trật tự nay lại tan hoang.

Mặt đất đầy những mảnh vỡ của chậu hoa, đất vương vãi khắp sàn nhà, tất cả hoa cỏ đều bị chặt thành từng mảnh.

Trên các xà và cột nhà đều có vết đao kiếm! Nhìn những vết chém này thì lực chém rất mạnh!

Đám người hầu thì đều nhếch nhác, cả nam lẫn nữ đều đang khóc, mặt đen sì và bẩn thỉu, như thể bọn họ vừa bị ai đó đánh đập rồi dúi đầu xuống đất!


Tân phủ ngoại trừ khu vực từ đường ra thì đều bị Tiêu Lâm oanh tạc!

Ngay cả những con cá chép koi mà Tần lão thái thái đã nuôi bảy tám năm cũng bị hắn dùng đao vớt lên, ném vào bếp và ra lệnh cho người hầu đem nướng!

Tiêu Lâm dẫn hai hộ vệ oanh tạc Tân phủ. Gặp một người đánh một người, gặp hai người đánh hai người!

“Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng đến rồi!"

Khi Tân Phượng Uyển thấy hai mẹ con bà Tiêu tới, nàng chủ động gọi một tiếng “mẹ”, mừng rỡ như gặp được cứu tinh.

“Sao lại thành ra thế này?"

bà Tiêu không ưng Tân Phượng Uyển, nhưng bà cũng không khỏi lo lắng trước tình hình hiện tại. Làm sao Tần phủ có thể tha cho con trai bà nếu hắn đã làm ra chuyện như vậy?

“Con đã có thai..." Tân Phượng Uyển nức nở kể lại chuyện đã xảy ra.

Vừa rồi Tiêu Lâm không giết Tân phu nhân. Vào thời điểm mấu chốt, hắn thu lại đao trong tay, chỉ đánh vào đầu bà ta như cách trước đó Tân phu nhân từng đánh vào đầu hắn!

bà Tiêu sửng sốt: “Sao mẹ cô có thể nhẫn tâm đ ến vậy! Con trai ta đâu?"

“Mẹ, đi theo conl"

Tân Phượng Uyển biết là do Tân phủ thất thố trước nên cũng không dám phân bua mà vội vã dẫn bà Tiêu vào trong.

Những nơi bà Tiêu đi qua đều đã bị Tiêu Lâm oanh tạc. Đồ sứ quý, đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ đều bị đập nát thành từng mảnh.


bà Tiêu ôm đầu, cái này... cái này... phải bồi thường bao nhiêu? Tiền là chuyện nhỏ nhưng sự an toàn của con trai bà là chuyện lớn!

bà Tiêu không biết rằng thời thế đã thay đổi. Hiện giờ không phải Tiêu Lâm cầu xin Tần phủ tha cho hắn mà là Tần phủ cầu xin hắn tha cho Tân phủ.

Tiêu Lâm biết rõ, cho dù là Hoàng đế cũng sẽ không can thiệp vào chuyện gia đình của thần tử. Chỉ cần Tiêu Lâm không giết người nhà họ Tần, Hoàng đế cũng

sẽ không ra mặt giúp Tân phu nhân.

Cho nên, những món đồ của Tần gia không cần biết có giá trị hay không, chỉ cần lọt vào mắt hắn, hắn sẽ đập nát tất cả! Đập! Đập hết!

Tân phủ không phải rất ngang ngược sao? Tân phủ muốn đánh hắn là đánh hắn! Muốn giết con trai hắn là giết con trai hắn!

Nếu đã như vậy!

Thì tới luôn!

Đánh nhau đến khi cá chết lưới rách thì thôi!

Tiêu Lâm này sẽ phát ti3t không kiêng ky gì nữa!

Chẳng phải các người luôn nói rằng ta chẳng có gì sao? Vậy thì sao còn phải sợ Tân phủ nữa!
 
Chương 382: C382: Sắc mặt tần phu


Kẻ chân đất không sợ người đi giày!

Từ khi Tiêu Lâm vào Tần phủ đến nay, đây là lần đầu tiên hắn đi khắp các ngõ ngách trong phủ!

Cây cổ thụ nhiều năm tuổi này là báu vật của Tần lão thái thái? Chặt!

Món đồ sứ này là do Tân Phong khó khăn lắm mới có được, trị giá mấy vạn lượng vàng?

Đập!

Thanh kiếm này là chiến lợi phẩm Tần phu nhân thu được và vô cùng trân trọng!

Ném!

Con cá này tượng trưng cho sự may mắn và hạnh phúc!

Nướng ăn!

Chết tiệt!

Những người hầu này bình thường luôn chỉ chỉ trỏ trỏ, ỷ thế ức hiếp người? Đánh!

Những khóm hoa này là thứ Tân Phượng Uyển yêu thích?


Chém nát!

Sao mấy cái cột nhà này trông giống đám người nhà họ Tần cao cao tại thượng như vậy!

Đốn luôn!

Tiêu Lâm giống như một con cá nhanh nhẹn hoạt bát, nhảy ùm xuống cái ao là Tần phủ, khiến nước bắn tung tóe trên mặt ao vốn tĩnh lặng! Khiến cho đám tôm cá dưới ao đều bị sốc!

Tần phu nhân khó khăn lắm mới tỉnh lại được thì lại thấy cảnh Tần phủ như bãi chiến trường tan hoang, những thứ quý giá đều bị đập phá. Trong lòng bà ta tiếc đến rỏ máu, suýt thì ngất đi lần nữa.

Kết qủa là Tiêu Lâm còn nhấn mạnh thêm một lần nữa với bà ta là hắn sẽ đập. nát Tần phủ!

Cứ như vậy cho đến khi con trai hắn ra đời!

Nếu con trai hắn có mệnh hệ gì, hắn sẽ làm nhiều việc còn quá đáng hơn là đập phá Tân phủ!

Người nhà họ Tần giỏi cầm quân đánh trận, bọn họ trước kia không bao giờ thua khi đấu với Tiêu Lâm. Nhưng ai mà ngờ được lúc đấu thơ Tiêu Lâm lại trở nên bi3n thái như vậy!

Cho dù bây giờ bọn họ có đấu với Tiêu Lâm thì cũng nhất định sẽ thua! Đến 'Tân tướng quân cũng không biết vì sao Tiêu Lâm lại mạnh như vậy! Nhưng hiển nhiên, bọn họ không thể coi hắn như một cô gia vô dụng được nữa!

Tân phu nhân không chịu xin lỗi, nhà họ Tần đành phải cử người đến mời bà Tiêu.

Khi bà Tiêu nhìn thấy con trai mình, hắn và hai hộ vệ đã đánh nhau đến nỗi tóc tai như tổ quạ, ánh mắt hắn sắc lạnh bất thường như có ánh sáng b ắn ra tứ

phía, khí thế hừng hực.

Tiêu Lâm cao lớn đứng trong gió lạnh, nhìn chằm chằm Tần tướng quân và Tân phu nhân. Hắn muốn một lời xin lỗi.

Chỉ cần một lời xin lỗi.

Chỉ cần bà ta chịu xin lỗi thì hắn sẽ bỏ qua.

Sở dĩ Tiêu Lâm phát ti3t như vậy là bởi hắn đang rất đau đầu sau khi liên thần với Mông Ngạo. Hắn sợ nếu không đập phá như vậy thì hắn sẽ không kìm được mà ra tay với Tân phu nhân!

“Ngươi đừng có mơi"

Tân phu nhân hừ lạnh một tiếng, bà ta cao cao tại thượng, không thể nào cúi đầu trước con rể được.

“Có giỏi thì giết ta đi!"


Ban nấy bà ta đã nhận ra Tiêu Lâm căn bản không dám giết mình nên càng kiêu ngạo hơn!

Hai mắt Tiêu Lâm đỏ ngàu. Hôm nay Tân phu nhân không chịu khuất phục thì Tần gia sẽ vĩnh viễn không được yên! Những con sói đang rình rập Tần phủ sẽ tìm được cơ hội!

Nhưng Tiêu Lâm hắn cũng sẽ không thỏa hiệp!

"Ta đánh bà cũng đủ rồi. Nếu bà vẫn không phục thì!”, Tiêu Lâm hơi nghiêng đầu: “đừng trách ta không khách sáo!"

"Nghĩa An!"

Lúc này có người gọi tên hiệu của Tân phu nhân.

Đám người đang bế tắc quay về phía phát ra âm thanh, là bà Tiêu. “Mẹ?"

Âm thanh đó giống như một giọt cam lộ mát lạnh được đổ vào chậu nước Sôi.

Tiêu Lâm hơi tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ ngàu gần như chảy máu, bà Tiêu cũng vì đau lòng mà rơi nước mắt!

Tiêu Tịnh ôm lấy mẹ: “Huynh trưởng! Có phải huynh đau đầu lắm không! Đừng sợ! Tịnh Nhi đến rồi! Tịnh Nhi sẽ bảo vệ huynh!"

bà Tiêu nghiến răng, quay đầu nhìn chăm chằm Tần phu nhân: “Bà rốt cuộc đã ức hiếp con trai ta đến mức nào! Nghĩa An, bà đúng là giỏi ức hiếp Tiêu gia ta. Bà nghĩ Tiêu gia không có cách đối phó với bà sao?”

bà Tiêu cau mày: “Người đâu, mang Thuần Quân tới đây!"

Sắc mặt Tần phu nhân đột nhiên tái nhợt, thân thể bắt đầu run lên.

'Thuần Quân, thanh kiếm cao quý vô song, thanh thần kiếm do Dịch Vô Lý luyện ra được tiên hoàng ban tặng cho nhà họ Tiêu!


“Mẹ?”

Âm thanh đó giống như một giọt cam lộ mát lạnh được đổ vào chậu nước Sôi.

Tiêu Lâm hơi tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ ngàu gần như chảy máu, bà Tiêu cũng vì đau lòng mà rơi nước mắt!

Tiêu Tịnh ôm lấy mẹ: “Huynh trưởng! Có phải huynh đau đầu lắm không! Đừng sợ! Tịnh Nhi đến rồi! Tịnh Nhi sẽ bảo vệ huynh!"

bà Tiêu nghiến răng, quay đầu nhìn chăm chằm Tần phu nhân: “Bà rốt cuộc đã ức hiếp con trai ta đến mức nào! Nghĩa An, bà đúng là giỏi ức hiếp Tiêu gia ta. Bà nghĩ Tiêu gia không có cách đối phó với bà sao?"

bà Tiêu cau mày: “Người đâu, mang Thuần Quân tới đây!"

Sắc mặt Tần phu nhân đột nhiên tái nhợt, thân thể bắt đầu run lên.

'Thuần Quân, thanh kiếm cao quý vô song, thanh thần kiếm do Dịch Vô Lý luyện ra được tiên hoàng ban tặng cho nhà họ Tiêu!

Trong tay nhà họ Tiêu nó có sức mạnh trừng trị cả hoàng tộc! Nếu không phải bất đắc dĩ thì bà Tiêu cũng sẽ không nói ra chuyện này!

Nhưng mọi người trong hoàng tộc đều biết điều đó!

Hựu Khoan đứng giữa đám người hầu của Tần gia xem náo nhiệt, trong lòng âm thầm kinh ngạc!

Tiêu Lâm không phải kẻ không quyền không thế và dễ đối phó như lời Nguy Thanh đã nói!
 
Chương 383: C383: Nhà họ tiêu đã suy tàn từ lâu


Người trong Tần phủ là người kinh ngạc nhất!

Mọi người đều biết thanh kiếm Thuần Quân cao quý và vẫn bàn tán về nó. Nhưng trong lòng nhiều người, nó chỉ là một thanh kiếm nổi tiếng mà thôi!

Họ không biết rằng Thuần Quân còn có tác dụng này!

Nhà họ Tiêu đã suy tàn từ lâu!

Vậy mà tiên hoàng lại để lại cho Tiêu gia một loại sát khí như vậy! Và chỉ khi ở trong tay Tiêu gia, thanh kiếm này mới có quyền g iết chết những

kẻ quyền quý! Còn khi ở trong tay người khác, Thuần Quân không khác gì một thanh kiếm bình thường!

Tiêu gia và Tân gia cùng nhau bình thiên hạ. Tiên hoàng đã ban cho Tần gia vinh hoa phú quý vô song, còn Tiêu gia lại có đặc quyền như vậy!

Sự hiện diện của thanh kiếm này cũng giống như tiên hoàng giá lâm!

Đừng nói là một Nghĩa An công chúa, ngay cả Hoàng đế hiện tại thấy nó cũng phải cung kính!


Tân tướng quân ban đầu không tin, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tân phu nhân thay đổi rõ rệt, ông ta không thể không tin!

Nhà họ Tiêu thật giỏi che giấu! Bao nhiêu năm nay ở kinh thành có rất nhiều cặp mắt, nhưng không ai phát hiện ra!

Nếu hôm nay không phải vì bảo vệ con của Tiêu Lâm, e rằng bà Tiêu cũng đã không lấy nó ra!

Tiêu Lâm rưng rưng nước mắt. Mẹ yêu, sao mẹ không nói với con sớm hơn? Tại sao phải sống khiêm tốn như vậy?

Nếu bà ấy sớm lên tiếng thì sao hắn còn phải e dè thân phận của người phụ nữ ác độc này cơ chứ?

Ngay khi Thuần Quân được lấy ra, Tân phu nhân ban nãy vừa la hét và không chịu xin lỗi giờ hai chân mềm nhữn, môi run lên.

"Xin lỗi đi", Tiêu Lâm lạnh lùng nói: "Và thề răng sau này không làm hại đến con trai ta nữa!"

"Sao ta phải xin lỗi? Ngươi cũng đánh vào đầu ta! Nhìn vết máu này đi! Ta đau muốn chết! Hơn nữa ta cũng là trưởng lão! Ngươi đối xử với ta như vậy, gia đình ngươi còn dám bắt ta xin lỗi sao? Đừng tưởng rằng phụ hoàng ta cho Tiêu gia một đặc quyền thì các người có thể tùy tiện sử dụng!”

Tân phu nhân vẫn không chịu khuất phục, vẻ mặt rất không cam tâm tình nguyện! Thế là bà ta bắt đầu lớn tiếng đảo lộn trằng đen, thị phi!

Có một thanh kiếm thì đã sao!

Nhà họ Tiêu thật sự dám giết bà ta chắc! Bà ta là...

bà Tiêu rút kiếm ra, người phụ nữ bình thường yếu đuối, hôm nay kiên quyết lạ thường: "Nghĩa An! Xin lỗi con trai ta ngay! Nếu không, ta sẽ không khách khít”

Hôm nay Tần gia đã chạm đến giới hạn của bà ấy!. Có gì hot? Chọt thử trang == T𝙍 ÙMT𝙍𝑈𝗬ỆN.𝘝N ==

Tân phủ thật sự đã bắt nạt con trai và đứa cháu trai chưa chào đời của bà quá đáng đến thế!


Thuần Quân rất nặng, tay của bà Tiêu hơi run lên. Dù vậy, khí thế của bà vẫn không suy giảm! Bà ấy cũng là người đã từng ra chiến trường. Đứng trước mặt 'Tần phu nhân, bà ấy cũng lạnh lùng không kém chút nào!

“Có Thuần Quân ở đây! Bà có gì không phục?”

Chết tiệt! bà Tiêu lại lợi dụng tiên hoàng để trấn áp bà ta!

Dưới ánh kiếm, Tân phu nhân không cam tâm, lắp bắp nói: "Xin... xin lỗi..."

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, trưởng công chúa xin lỗi sao!

Tần phu nhân vẫn luôn kiêu ngạo và ngoan cường, yêu cầu bà ta cúi đầu cũng không thể chứ đừng nói đến xin lỗi!

Tần Phượng Uyển cau mày, Tiêu gia sao có thể khiến mẫu thân nàng cúi đầu?

Đám người hầu cũng nhìn nhau kinh ngạc, như thể họ đang nhìn thấy ma vậy!

Tân phu nhân nghiến răng nghiến lợi, hai mẹ con Tiêu Lâm lại làm nhục bà ta như thế này! Được! Tiêu Lâm này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!

Không ngờ bà Tiêu lại không hài lòng: “Nói xin lỗi con trai tai”


Có thôi đi không hả! Tân phu nhân rất không vui nhưng đành phải quay mặt về phía Tiêu Lâm: “Xin lỗi”.

"Cái gì? To hơn nữa đi!" Tiêu Lâm khẽ mỉm cười, lần thứ hai liên thần khiến tinh thần hắn rất hưng phấn. Hắn nói rất to như sợ người khác không nghe thấy!

“Xin lỗi!" Tân phu nhân lớn tiếng hét lên. Sự sỉ nhục hôm nay bà ta nhất định sẽ trả lại.

Đám người hầu xì xầm bàn tán, không ngờ cô gia vẫn còn con cờ này trong tay! Xem ra từ nay về sau thật sự cần phải kính trọng cô gia một chút!

Ngay cả Tần phu nhân cũng không thể đối phó với cô gia, vậy chẳng phải từ nay về sau trong Tần phủ này cô gia có thể vô pháp vô thiên hay sao?

“Đi thôi!” Tân phu nhân giậm chân, quay người rời khỏi nơi khiến bà mất mặt này!

"Dừng lại!", bà Tiêu lớn tiếng gọi. Tân phu nhân nghe thấy nhưng không dừng lại. Bà Tiêu liền lớn tiếng nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày bà phải cầu xin con trai ta. Cho nên làm việc gì cũng đừng vượt quá giới hạn, như vậy sau này còn dễ nhìn mặt nhau!"

Cầu xin?
 
Chương 384: C384: Ta nhổ vào


Cầu xin tên yêu quái như Tiêu Lâm ư!

Hắn đã làm liên tiếp năm bài thơ cấp Nhập Thần, bà ta chắc chắn sẽ không để một con quái vật như vậy có được cuộc sống tốt đẹp!

Hơn nữa, Tiêu Lâm không có quyền thế, Dịch Quy giàu có thì có thể cho hắn tiền đồ gì được chứ.

Bà ta nể mặt Thuần Quân, nhưng người khác thì chưa chắc! Muốn đảo lộn càn khôn bằng một thanh kiếm do tiên đế ban tặng? Nằm mơi

Công chúa Nghĩa An chỉ cần nói một câu là Tiêu Lâm sẽ không có tương lai trong triều đình!

Cho dù Tiêu Lâm có giàu đến mấy thì cũng chỉ là một thương nhân hèn mọn, một viên quan thất phẩm quèn!

Tân phủ của bà ta có thế lực rất lớn, làm gì có chuyện bà ta phải cầu xin Tiêu Lâm cái gì cơ chứ!

Từ "cầu xin" này nghe thực sự khó chịu!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.


Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

bà Tiêu cũng giống như Tần Bát Phương, bằng cách kỳ lạ nào đó mà hai người họ đều cho rằng Tiêu Lâm là cứu tinh của nhà họ Tân!

Đây là trò đùa hài hước nhất mà bà ta từng nghe!

Ta nhổ vào!

Khi con trai bà ta trở thành phò mã và nhà họ Tân ngày càng lớn mạnh, một con tôm nhỏ như Tiêu Lâm thì có tác dụng gì chứ?

"Hôm nay Tiêu Lâm làm hỏng đồ của Tần gia, liệt kê từng cái một cho bổn công chúa! Bắt hắn bồi thường! Không được thiếu một xu!"

Tân phu nhân lạnh lùng nói, Tiêu Lâm không phải có Dịch Quy chống lưng sao?

Tiêu Lâm nghèo như vậy, hắn căn bản không có khả năng bù đắp tổn thất ngày hôm nay!

“Ta muốn xem Dịch Quy huynh đệ của ngươi có bồi thường giúp ngươi hay không?” Tần phu nhân ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Ta có thể tạm thời giữ lại đứa con của ngươi, nhưng ngươi cho rằng trong nhà chỉ có ngươi có đồ của tiên hoàng ban tặng sao? Trong số những chiếc bình sứ mà ngươi đập vỡ, có một chiếc bình do tiên hoàng ban tặng cho ta! Phá hủy thánh vật là tội đại nghịch bất đạo! Nếu không đủ khả năng bồi thường, ngươi sẽ bị chặt đầu!"

Tân phu nhân hừ lạnh, đám người hầu đang xem náo nhiệt mặt lập tức biến sắc. Ồ, bọn họ tưởng sau này cô gia sẽ có cuộc sống tốt đẹp, đang định sau này sẽ ôm chân bợ đỡ hắn, ai ngờ phu nhân nhẹ nhàng phán một câu là Tiêu Lâm lại quay lại cuộc đời đau khổ!

Những thứ cô gia phá hôm nay không phải hàng nghìn thì cũng phải là hàng. trăm thứ!

Hầu hết đều là đồ sứ, đồ cổ quý giá. Ngay cả khi lóc xương Tiêu Lâm ra, hẳn cũng không đủ khả năng bồi thường!

Xem ra cô gia kiếp này cũng phải giống bọn họ, làm trâu làm ngựa thì nhà họ Tần mới tha cho hắn!

Trong phút chốc, miệng của những người hầu lại nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Giải tán, giải tán! Ai về chỗ đó, đi kiểm kê những đồ vật bị hư hỏng!”


Bất kể kết quả thế nào, sự việc cuối cùng cũng đã kết thúc, hai cha con Tân Thắng và Tân Phượng Uyển đều thở phào nhẹ nhõm.

bà Tiêu thu kiếm, cũng không thèm nhìn người nhà Tân gia lấy một cái mà quay sang nhìn Tiêu Lâm với đôi mắt đẫm lệ: “Mẹ biết con tại sao lại ở Tân phủ, nhưng nếu con thực sự không vui thì hãy quay về Tiêu phủ..."

“Huynh trưởng, quay lại đi! Họ đã đi quá xa rồi!” Tiêu Tịnh trợn mắt nhìn Tân tướng quân. Đám người nhà họ Tần này còn muốn bắt huynh trưởng cô bé đền tiền! Rõ ràng đó là lỗi của họ! Sao đám người này dám thèm muốn tài sản của Tiêu Lâm!

Tiêu Tịnh không biết mình nghĩ như vậy thì cũng oan cho nhà họ Tần. Trong

mắt nhà họ Tần, Tiêu Lâm là một kẻ nghèo hèn, sao họ lại thèm muốn tài sản của hắn kia chứ?

Tiêu phủ?

Phủ ư?

Tân Thắng và Tân Phượng Uyển nhìn nhau. Nhà họ Tiêu lập phủ từ khi nào? Trước đây không phải bọn họ sống trong một căn nhà nhỏ trên một con phố hẻo lánh ở kinh thành sao?

Nhà họ Tiêu lập phủ một cách vô cùng kín đáo.

Tiêu Lâm không nói với ai răng Tiêu phủ đã được lập, hắn thậm chí còn không đốt pháo.


Với địa vị và thân phận hiện tại của hắn, sống trong một biệt phủ rộng lớn và sang trọng, thậm chí còn lớn gấp đôi Tần phủ như vậy thì nếu nói ra, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác ghen ty đến chảy máu mắt sao?

Tân Phượng Uyển run rẩy khi nghĩ đến món trang sức Tiêu Lâm mua!

Tiêu Lâm, chẳng lẽ là... €ó lễ nào...

Hắn dùng tiền của Dịch Quy?

Lập phủ, mua trang sức, nuôi đoàn kịch, mở tửu lâu... Dịch Quy bằng lòng cho hắn nhiều tiền như vậy sao?

Chẳng lẽ... Tiêu Lâm là mỹ nam được Dịch Quy bao nuôi?

Nếu không thì Dịch Quy đang có âm mưu gì với Tiêu Lâm?

Không, làm sao phu quân của nàng có thể được người đàn ông khác bao nuôi được?

Tần Phượng Uyển kinh ngạc che miệng lại!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top