Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 541: C541: Vũ đồng ưa sạch sẽ


Nghe Trương Bình khen ngợi con trai mình, trên mặt ông Tần tràn đầy vẻ tự hào, cười nói: "Được rồi, không có vấn đề. Đến lúc đó cho ông mượn dùng thử.”

Có được một người con trai ưu tú như Tần Lãng, ông Tần cảm thấy khi trò chuyện với bạn tốt không cần cố ý khoe ra cũng có thể cảm nhận được sự ghen tị của đối phương.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ánh Trăng Xanh
2. Cánh Đồng Hoang Vu
3. Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê
4. Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
=====================================

Bên kia bà Tần và Phương Nhã Nhàn cùng Tô Thi Hàm đang thảo luận về việc ngày mai sẽ đến đảo hoang để làm tiệc nướng.

Tô Thi Hàm nói: Phong cảnh trên đảo hoang rất đẹp. Chúng ta có thể đến đó để nướng thịt vào buổi trưa. Đúng lúc là hôm nay còn rất nhiều hải sản. Sau khi đi về, chúng ta sẽ dùng máy dưỡng khí để nuôi. Ngày mai đông lạnh tốt rồi lại mang ra. Giữa trưa lấy ra làm tiệc nướng BBQ là hoàn hảo.”

Phương Nhã Nhàn đồng tình nói: "Tốt rồi. Đúng lúc hôm nay chúng ta đã ăn đồ ăn nóng hổi. Ngày mai mang những hải sản còn thừa đó đi làm nướng BBQ khẳng định hương vị cũng rất tuyệt vời!”


"Tôi cũng ủng hộ. Đồ nướng là náo nhiệt nhất.

Chúng ta nhiều người như vậy, đến lúc đó vừa ở một

bên trò chuyện vừa nướng vừa ăn." Bà Tần nói.

Vì thế kế hoạch du lịch ngày mai liền quyết định như vậy. Sáng sớm xuất phát đi vịnh Thạch Mai chơi Buổi sáng ở bên bờ biển chơi đùa trong chốc lát. Giữa trưa đi ra đảo hoang, mang theo các dụng cụ ở biệt thự để làm tiệc nướng BBQ ở đó. Số hải sản còn dư lại ngày hôm nay sẽ để dành nướng ở trên đảo hoang.

8:00 sáng ngày 27, Trương Bình đưa vợ là Viên Quế Lan đến biệt thự.

Ông Tần dẫn bọn họ đi tham quan xung quanh nhà, Trương Bình nhìn một vòng rồi giơ ngón tay cái nói: "Biệt thự hướng biển này thật tuyệt, Tần Lãng nhà anh thật tinh mắt!”

"Những phòng khách sạn khác tuy rằng cũng khá rộng nhưng gia đình của ông đông người cơ bản là ở không đủ không gian. Nhất định không thoải mái như ở biệt thự thế này. Hơn nữa bên này an ninh cũng tương đối tốt. Nếu mọi người ở khách sạn thì lúc ăn cơm nhà hàng sẽ có quá nhiều người, đặc biệt là trong thời gian những ngày nghỉ lễ như bây giờ."

Ông Tần cười nói: "Những chuyện này chúng tôi không biết, đều do Lãng Lãng nhà tôi sắp xếp trước."

Trương Bình vỗ cánh tay của ông nói: "Được rồi anh Tần, từ hôm qua đến nay anh luôn khoe với tôi Lãng Lãng nhà anh. Có còn muốn cho người bạn già này một con đường sống hay không đây?”

Biết nhà anh có con trai ngoan vừa đảm đang lại hiếu thảo, còn rất có năng lực. Chúng tôi đã rất ghen tỵ rồi. Anh không căn phải nhắc để xát muối vào tim tôi nữa.

Đến khúc này Ông Tần mới tạm dừng lại

Tô Thi Hàm và những người khác nhanh chóng chuẩn bị tốt các đồ vật cần cho chuyến đi chơi. Vì thế đoàn người lên đầy hai chiếc xe xuất phát đến vịnh Thạch Mai.

Lái xe gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi. Tìm chỗ đỗ xe xong, mấy người lớn bế ba đứa nhỏ xuống xe.

Vừa bước xuống xe, mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Phong cảnh của Vịnh Thạch Mai người dân địa phương đều biết đến và nó cũng nổi tiếng ở Tam Á.


Nơi này bao quanh ba mặt là núi, mặt còn lại là biển xanh. Bãi biển xanh bàng bạc trải dài sáu dặm. Quan trọng nhất là ở đây rất ít khách du lịch, hiện tại đã hơn chín giờ sáng nhưng trên bờ cát chỉ có lát đát vài du khách.

Tô Thi Hàm nhìn về phía Tăn Lãng vui vẻ nói: “Tần Lãng, chú Trương đề cử nơi này thật là tốt. Phong cảnh rất đẹp hơn nữa lại ít người, chúng ta hôm nay có thể chơi vui vẻ rồi.”

Những danh lam thắng cảnh mình đi lúc trước có rất nhiều điểm căn phải xếp hàng. Khi đến chỗ bờ biển như thế này sợ nhất chính là có quá nhiều người. Bờ biển đông người giống như là một nồi sủi cảo, cơ bản là không có cách nào chơi cho tận hứng.

Chỗ có phong cảnh đẹp lại ít người như thế này quả thực chính là bảo tàng thẳng địa du lịch.

Tất cả mọi người đều nóng lòng muốn đến bãi biển để chơi, cát ở đây rất mịn và mềm. Các em bé mặc quần yếm cũng có thể ngồi trên bãi biển chơi đùa.

Trước khi ra ngoài, các bé cưng đã được thoa một lớp kem chống nắng dày lên người. Không cần lo lắng tia cực tím siêu mạnh sẽ làm cháy nắng làn da non nớt của các bé. Tô Thi Hàm đã nghĩ đến việc cho các bé chơi với cát một lúc. Kết quả thì bọn nhỏ đều rất thích nghịch cát.

Huyên Huyên và Khả Hinh không có vấn đề gì.

Sau khi đặt bé lên bờ cát, các bạn nhỏ bắt đầu nghịch cát.

Nhưng khi đến lượt Vũ Đồng, cô nàng nhỏ bé lại không hề muốn ngồi trên bãi cát.

Đặt cô bé xuống bờ cát, cô bé lập tức không ngừng co chân nhỏ lên cao. Không muốn đứng trên cát.

Phương Nhã Nhàn cố gắng rất lâu. Nhưng cháu gái không muốn ngồi xuống chơi. Bà đành bất lực quay đầu cầu cứu con gái và con rể.


"Thi Hàm, Tần Lãng, Vũ Đồng làm sao vậy nhỉ?"

Tô Thi Hàm không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô ôm con gái và muốn chơi trên bãi biển với con nhưng Vũ Đồng không muốn. Muốn đặt cô bé xuống bờ cát là cô bé lại giãy giụa. Không ngừng ôm cổ mẹ, hai chân nhỏ quắp chặt bỏ lên trên, muốn rời khỏi bờ cát.

Tần Lãng thấy vậy nói: "Vũ Đồng từ trước đến nay thích sạch sẽ. Có phải có chút bệnh sạch sẽ hay không?"

"Qó vẻ như những đứa trẻ ưa thích sạch sẽ không thích nghịch cát cho lầm. Có lẽ là chúng cảm thấy bẩn."

Tô Thi Hàm thực sự không để ý đến điều này. Vũ Đồng rất thích sạch sẽ, điều này có thế thấy trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng không đến mức bị bệnh sạch sẽ.

Nhưng hiện tại cô bé không muốn ngồi trên cát, ngoài chuyện này ra, thực sự không tìm được lý do nào khác.

Tần Lãng lấy trong túi xách ra một chiếc đệm nhỏ, trải lên bờ cát, sau đó ra hiệu cho Tô Thi Hàm đặt Vũ Đồng lên đó thử xem.

Có chiếc đệm quen thuộc này, cô bé cuối cùng cũng không chê. Rất nhanh chịu ngồi trên đệm. Nhưng sau khi cô bé ngồi xuống cũng không chơi ngay lập tức mà nhìn trái phải xem xét. Trong mắt có chút chán ghét.
 
Chương 542: C542: Huyên huyên và khả hinh đấu với nhau


Thấy vậy, Tô Thỉ Hàm cười nói: "Xem ra Vũ Đồng của chúng ta thật sự có chút ưa thích sạch sẽ rồi. Vậy phải làm sao bây giờ nhỉ? Vũ Đồng không chơi được sao?”

Tần Lãng nói: "Không sao, Vũ Đồng ưa sạch sẽ không nghiêm trọng như vậy. Chắc do lần đầu tiên nghịch cát nên trong lòng cảm thấy có chút mâu thuẫn. Chúng ta hãy giúp con bé vượt qua nỗi sợ hãi đi."

Huyên Huyên và Khả Hinh ở bên cạnh đã rất vui rồi. Chúng đang cầm xẻng nhỏ và xúc cát trong hố cát chơi. Hai đứa bé mỗi người một xẻng rất nhanh đã có một tòa lâu đài cát nho nhỏ.

Vũ Đồng nhìn anh trai và em gái mình, trong mắt cô bé có chút giấy giụa và mâu thuẫn.

Cô bé cũng muốn chơi với anh trai và em gái của mình, nhưng mà những hạt cát này trông không sạch sẽ chút nào.

Cô bé trải qua rất nhiều đấu tranh tâm lý cuối cùng không chịu nổi nữa. Cẩn thận đưa tay ra muốn chạm vào cát trên mặt đất.

Nhưng khi bàn tay nhỏ sắp chạm vào cát lại thu về. Lông mày hơi nhíu lại hiển nhiên không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Tần Lãng lúc này mới ngồi xuống bên cạnh con gái, nói với Vũ Đồng: "Vũ Đồng, những hạt cát này không bẩn. Mỗi ngày nước biển đều rửa qua chúng đó nha.

"Hơn nữa sau khi các con chơi xong, baba và mama sẽ mang các con đi rửa tay nha.”


“Con nhìn anh trai và em gái con chơi vui không kìa. Con có muốn thử một chút không nào?”

Tần Lãng nói rồi cầm một nằm cát đến trước mặt con gái. Tự mình làm mẫu cho con gái nhìn.

Vũ Đồng nhìn baba mình chơi cát. Trong mắt tràn đầy vẻ giấy giụa nhưng dưới sự cổ vũ của baba, cô bé vẫn chậm rãi vươn tay ra chạm vào những hạt cát ở trong tay baba.

Ngay lúc bàn tay nhỏ chạm vào cát, cái xúc cảm chưa bao giờ trải qua khiến cô bé lập tức rứt tay về. Trong mắt có chút tò mò.

Tần Lãng lập tức cười nói: "Vũ Đồng, con nhìn xem. Những hạt cát này sờ vào cũng rất thoải mái đúng không?"

“Chúng ta có thể cầm dụng cụ chơi. Như vậy thì không cần dùng tay chạm vào cát. Giống như anh trai và em gái con vậy.”

Tần Lãng vừa nói vừa đem cái xẻng và cái xô nhỏ bên cạnh, dùng cái xẻng xúc cát đổ vào trong xô.

Trò chơi mới này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Vũ Đồng. Nhìn thấy Tân Lãng lấy cát nhồi vào cái khuôn hình con vịt rồi dùng tay nhào nặn. Những hạt cát đó liền biển thành hình một con vịt, đứng vững vàng trên bờ cát.

“Nha! Vịt!" Vũ Đồng ngạc nhiên kêu lên.

Tần Lãng nói: "Đúng vậy! Vũ Đồng, con xem con vịt nhỏ được làm bằng cát này. Cát không chỉ có thể dùng để làm vịt con mà còn có cả cá nhỏ và heo nhỏ. Dùng khuôn khác nhau, con có thể làm cho cát trở thành đồ chơi khác nhau đó nha."

Khi Tần Lãng đang dạy Vũ Đồng, Huyên Huyên và Khả Hinh bò tới, Huyên Huyên nhặt vịt con mà Tần Lãng đã nặn. Kết quả là do không khống chế được sức lực của mình nên vịt con ngay lập tức bị bóp nát.

Thấy vậy, Vũ Đồng lập tức lo lắng, vỗ vỗ hai tay bên cạnh, trong miệng kêu lên y y nha nha.

Cuối cùng vì quá xúc động mà vỗ tay vào bờ cát. Cô bé sững sờ một lúc rồi bất chấp bò lên bờ cát. Nhanh chóng lao vào phá nát cái cồn cát nhỏ của anh trai.

Hừ hừi Anh trai tồi tệ dám làm hỏng con vịt nhỏ mà baba làm cho mình. Vậy thì em cũng sẽ phá hỏng cồn cát nhỏ của anh.

Sau khi thực sự chơi với cát, Vũ Đồng đã nhanh chóng vượt qua được chứng ghét cát của mình.


"Trò chơi nhỏ trong hố cát nhanh chóng biến thành trận chiến đập phá của các anh em. Sau khi cồn cát bị đẩy đố Huyên Huyên cũng tức giận, cậu nhóc bò. nhanh lại rồi cầm xẻng, bắt đầu tạo lại cồn cát.

Bà Tần ở bên cạnh cùng Phương Nhã Nhàn vội vàng tạo hình con vịt và các động vật nhỏ khác cho Vũ Đồng đang tức giận.

Kết quả là bà Tân vừa mới làm xong một con heo nhỏ. Vũ Đồng tươi cười đang định bò lại gần thì Huyên Huyên nhanh chóng bò tới. Tiếp đó thì chộp lấy con heo nhỏ từ tay bà nội.

Hơn nữa còn dùng sức ném con heo xuống cát.

Nhìn heo nhỏ bị biến lại thành những hạt cát nhỏ, cậu nhóc đắc ý nở nụ cười.

'Vũ Đồng ở bên cạnh rất tức giận. Lại bò đến phá hỏng cồn cát nhỏ của anh trai.

Khả Hinh nhìn thấy anh chị phá phách lẫn nhau. Cô bé vẫn ngồi ở một chỗ vừa chơi đùa với cát vừa cười rất vui vẻ.

Nghịch một hồi lâu, trước mặt Huyên Huyên và Vũ Đồng không còn gì cả. Khả Hình ngồi ở đó không chỉ đổ đầy một xô cát. Hơn nữa Phương Nhã Nhàn còn nặn cho cô bé mấy con vịt nhỏ hoàn hảo không bị hư tổn gì đặt trong lòng.

Huyên Huyên và Vũ Đồng đang tức giận quay đầu lại nhìn thấy trong lòng em gái có nhiều món đồ chơi như vậy. Chớp mắt dời đi mục tiêu, hai bé đều nhanh chóng bò về hướng Khả Hinh.

Khả Hinh dường như nhận ra anh chị định làm gì nên vội vàng dùng hai tay che đi vịt con trước mặt. Trong miệng còn sốt ruột kêu to như thể ngăn cản anh chị của cô bé đừng tiến lại gần.

Nhưng mà bởi vì bé con muốn bảo vệ vịt con trong ngực quá mức nên khiến cơ thể đè lên trên con. Lúc cô bé bò dậy thì tất cả những con vịt nhỏ đều đã biến thành hạt cát cả rồi.


Khả Hinh bĩu môi nhỏ lập tức khóc òa lên.

Người lớn cười đến vui vẻ. Vừa lại găn dỗ dành các bé vừa tiếp tục nặn cho các bé những món đồ chơi khác.

Huyên Huyên và Vũ Đồng còn chưa thực hiện được kế hoạch đã nhìn thấy em gái khóc, lập tức cũng không phá hoại nữa. Nhanh chóng bò đến trước mặt em gái. Cùng em gái chơi các món đồ chơi với nhau.

Ở trong nhà Khả Hinh là người nhỏ tuổi nhất. Huyên Huyên và Vũ Đồng luôn cưng chiều cô bé nhất. Mỗi lần chỉ căn Khả Hinh khóc thì hai đứa bé lại buông đô chơi trong tay ra đến gần để dỗ dành em gái.

Bởi vì 'sự kiện Khả Hinh nên ba bé cưng cuối cùng cũng không náo loạn nữa. Bọn trẻ yên tĩnh ở bên nhau chơi cát.

Một lúc sau, sự chú ý của Huyên Huyên đột nhiên bị một hố cát nhỏ xoay chuyển bên cạnh thu hút.

Các hạt cát xung quanh rất yên lặng. Chỉ có hạt cát ở nơi đó là thỉnh thoảng chuyển động một chút.

Hơn nữa trên mặt bờ cát còn có một cái lỗ nhỏ. Huyện Huyên bất giác đưa ngón tay vào. Tiếp theo người lớn đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

"A a a! Oa oa..."
 
Chương 543: C543: Huyên huyên bị cua nhỏ kẹp


Huyên Huyên kêu lên xong lập tức khóc ngay. Ngón tay đặt ở bên trong lỗ nhỏ sau khi lấy ra còn mang theo một con cua nhỏ.

Thì ra có một con cua nhỏ vùi dưới cát, Con cua nhỏ này không lớn, chỉ bằng lòng bàn tay em bé. Chắc là mới sinh ra không lâu, nhưng mà cái càng nhỏ phía trước vẫn rất mạnh mẽ. Kẹp chặt ở trên ngón tay của Huyên Huyên.

Điều này khiến người lớn lo lắng nên vội vàng chạy lại xem. Huyên Huyên bật khóc khiến chú cua nhỏ dường như cũng bị dọa sợ. Nó buông lỏng ngón tay ra rơi trở lại trên mặt cát.

Con cua nhỏ nhanh chóng đào cát. Muốn nhanh chóng vùi mình chạy trốn vào bên trong những hạt cát

Huyện Huyện nước mắt lưng tròng, nhanh chóng vỗ một cái trên người con cua, ngăn không cho nó chạy thoát.

“Đánh, đánh!” Huyên Huyên vừa tủi thân, thở hổn hển vừa tức giận hô.

Điều này là do ba dì giúp việc dạy cậu bé. Gần đây thỉnh thoảng các bé lại tự đứng lên và đi lại với đồ vật nào đó. Có đôi khi không cẩn thận bị ngã hoặc đụng phải thứ gì đó, các bảo mẫu sẽ vừa dỗ dành bọn họ vừa đánh đồ vật kia.

Nói là vì các đồ vật này nên các bé cưng mới bị đau. Cho nên họ mới giúp các bé đánh nó.

Huyện Huyên học được điều này. Tuy rằng ngón tay bị con cua nhỏ kẹp đau nhưng cậu nhóc vẫn phản ứng lại ngay. Không để cho con cua nhỏ có cơ hội chạy trốn mà đem nó ấn trên mặt đất, nhẹ nhàng võ.


Tô Thi Hàm nhìn thấy con trai làm vậy thật sự không nhịn nổi cười. Cúi xuống kiểm tra ngón tay của con.

Cũng may đó là một con cua nhỏ. Hơn nữa lại là một con cua nhát gan, bị Huyên Huyên dọa như vậy, con cua nhỏ lập tức buông tay cậu nhóc ra.

Ngón tay của cậu nhóc không bị trầy xước, chỉ hơi đỏ lên một chút. Tô Thi Hàm đi lấy thuốc mỡ ở trong hòm thuốc để bôi lên cho cậu.

Lúc cậu nhóc đang bôi thuốc lên cũng không quên dạy dỗ chú cua nhỏ bên cạnh.

Sau đó dường như nhận ra là con cua nhỏ này không có năng lực phản kháng nên Huyên Huyên cũng không đánh con cua nhỏ nữa. Mà trong miệng lại phát ra từng câu bằng ngôn ngữ của trẻ con mà người lớn không hiểu được.

Từ biểu tình trên mặt có thể thấy là cậu nhóc đang cãi nhau cùng với con cua nhỏ.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Con cua nhỏ vẻ mặt vô tội. Muốn chạy lại không chạy được, muốn nghe lại nghe không hiểu. Chỉ có thể nằm trên bãi biển một cách đầy bất lực.

Huyên Huyên tự mình cãi nhau với con cua nhỏ mấy phút. Cho đến khi cậu nhóc cảm thấy mình đã hết giận rồi mới buông con cua nhỏ ra.

Con cua nhỏ giành lại được tự do nhanh chóng bò về phía bờ biển. Rất nhanh chóng chui xuống biển để trốn.

Huyên Huyên nhìn xuống ngón tay của mình, đưa tay lên đặt ở bên miệng bà nội: 'Bà nội, bà nội, phủ phù..."

Chiêu này cũng học được từ ba dì bảo mẫu. Mỗi lần các bé cưng bị đau các đì bảo mẫu cũng sẽ thổi phù phù cho bọn nhóc.

Cảnh tượng này khiến cho bà Tân thấy quá đáng yêu. Vội vàng nhẹ nhàng nằm lấy tay của cháu trai lớn, thổi khí vào những ngón tay hồng hồng của cậu nhóc.


"Bà nội sẽ thổi cho Huyên Huyên nha. Phù phù, sẽ không đau nữa đúng không?”

"Huyên Huyên nhà chúng ta thật sự là một đứa bé ngoan!”

"Con cua nhỏ không cẩn thận làm bị thương. Huyện Huyên của chúng ta. Nhưng Huyên Huyên nhà chúng ta chính là người lớn rộng lượng đã thả cua nhỏ đi rồi nha. Huyên Huyên nhà chúng ta thật sự là một đứa trẻ tốt bụng."

Huyện Huyên được khích lệ cuối cùng cũng nín khóc mà cười.

...

Những người phụ nữ ngồi bên bờ biển chơi cùng với lũ trẻ. Còn những người đàn ông đang ngồi trên ghế tắm nắng ở bên kia trò chuyện.

Sau khi Tô Thi Hàm bôi thuốc mỡ cho bé xong, lúc đi về phía Tần Lãng, đúng lúc nghe thấy bọn họ nhắc tới công ty hoạt hình.

Trương Bình nói: "Tần Lãng, tháng trước tài khoản của chú đã nhận được doanh thu lần đầu của truyện chúng ta. Chú không ngờ là lại có nhiều như vậy!”

"Chú đã viết trên các trang web lớn nhiều năm rồi, nhưng chưa từng được chia nhiều doanh thu như vậy. Chắc không phải là các cháu đã đưa toàn bộ tiền doanh thu cho chú đấy chứ?”

Tô Thi Hàm vừa nghe xong bèn nói: "Chú Trương! Chia tỷ lệ là dựa theo hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, chú và công ty sẽ chia 50:50”.


Trương Bình nói: "Một nửa thu nhập lại nhiều như vậy sao? Tân Lãng, Thi Hàm có vẻ như hai đứa kinh doanh thật sự rất tốt đó nha! Chú tưởng mới làm APP thì người dùng có khả năng sẽ hơi ít. Chú đều đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý mấy tháng cũng không thể thu vào."

Sau khi APP Văn hóa Hàm Lãng ra mắt, Tô Thi Hàm thông báo đây là truyện gốc được đặt ở trên APP. APP này có áp dụng hình thức đọc VIP, hơn nữa đọc mua truyện đọc thì sau này cũng có thể xem phim hoạt hình miễn phí, không cần phải tốn thêm phí.

Vì vậy, nhiều người vẫn sẵn sàng chỉ tiền để xem. Mô hình mới này cũng là một sự đổi mới. Sau khi APP ra mắt nó đã thu hút rất nhiều người dùng, vì vậy doanh thu của tháng này mới nhiều như vậy.

“Thật tốt quá!"

Trương Bình cười nói: "Hiện tại chúng ta có rất nhiều lượt đọc trên mạng. Tích lũy một lượng lớn người hâm mộ. Khi phim hoạt hình được tung ra thì bọn họ nhất định sẽ là người được theo dõi trước tiên.”

“Thi Hàm à, phim hoạt hình tiến triển đến đâu rồi.”

Tô Thi Hàm nói: "Tiến độ diễn ra rất suôn sẻ. Hai tháng đầu chúng cháu đã chuẩn bị xong phần khung cho các nhân vật, tháng này đã bắt đầu làm hoạt cảnh. Trailer cũng đã ra mắt, hiện được treo trên trang chủ APP.

"Chú đã xem đoạn trailer rồi, cảnh quay được. thực hiện rất tốt. Tạo hình nhân vật cũng rất đẹp, rất hợp với cốt truyện của chúng ta. Chú thấy phần bình luận bên dưới trên cơ bản đều nói là rất thích nó và rất mong chờ đấy.” Trương Bình nói.

Tô Thi Hàm mỉm cười gật đầu: "Vâng! Đoạn trailer nhận được phản hồi khá tốt, cho nên gần đây mọi người rất có động lực. Hai tập đầu tiên sẽ hoàn thành sớm. Khoảng sang năm là có thể phát sóng rồi.”
 
Chương 544: C544: Lặn biển cùng vợ


Trương Bình khi nghe xong đã rất phấn khích và nói: "Chú rất mong chờ đấy. Đây là cuốn sách đầu tiên của chú được chuyển thể thành phim hoạt hình. Sau khi xem đoạn trailer, chú cảm thấy hiệu quả của bộ phim sẽ rất tốt. Đến lúc đó nhất định có thể cực hot!"

Mấy người bọn họ tiếp tục ngồi lại để nói chuyện về công ty hoạt hình. Phía bên kia bà Tăn nhìn thấy. một đôi vợ chồng trẻ mặc đồ lặn xuống biển. Trong đầu chợt loé ý tưởng nên bà ấy vội vàng cùng Phương Nhã Nhàn bàn bạc.

Vì thế mà rất nhanh Phương Nhã Nhàn đi qua nói: “Chúng ta đang ra ngoài chơi mà sao các người toàn nói chuyện công việc như vậy thế này?”

“Thi Hàm, Tần Lãng, mẹ thấy ở đây có thể lặn biển được đó. Các con có muốn đi chơi không?"

Phương Nhã Nhàn vừa nói như vậy, ngay lập tức. đánh thức mọi người.

Hôm nay là ra ngoài đi chơi mà nhỉ!

Trương Bình cười nói: "Tất cả đều là lỗi của tôi. Thật vất vả có thế gặp được Tân Lãng và Thi Hàm.

Nên muốn hỏi một chút chuyện của công ty hoạt Không nói nữa. Hai người các cháu mau đi chơi."

"Khi đến bãi biển ở Tam Á, cháu không thể bỏ qua hoạt động lặn dưới biển được đâu nha. Dưới đáy biển có rất nhiều sinh vật biến, chúng tôi đã quá già không có khả năng để lặn xuống biển. Hai người trẻ tuổi các cháu nhất định phải đi chơi nhé!"


“Tần Lãng, con đưa Thi Hàm đi đi. Chúng ta sẽ ở đây chơi với bọn nhỏ” Phương Nhã Nhàn nói.

Tô Thi Hàm biết đây là mẹ đang tạo cơ hội cho mình cùng Tần Lãng có thế đi chơi riêng, thấy mọi người cũng ủng hộ nên cô cũng không ngượng ngùng. Kéo tay Tần Lãng nói: “Tần Lãng à! Chúng ta đi chơi đi."

Tần Lãng gật đầu, đưa vợ qua bên cửa hàng trả tiền rồi lấy hai bộ đồ lặn.

Hai người tới phòng thay quần áo ở đẳng kia thay quần áo. Tô Thi Hàm một hồi lâu cũng không đi ra, Tần Lãng đợi một lát mới đi tới cửa gõ cửa.

"Thi Hàm, em thay quần áo xong chưa?”

Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng của Tô Thi Hàm, giọng nói có chút yếu ớt: "Tân Lãng, anh có thể vào đây một chút được không?"

Tần Lãng nhìn biểu tượng cô gái trên tấm biển trước cửa phòng, do dự một chút rồi nói: "Vậy em mở, cửa đi.”

Tô Thi Hàm mở ra một cái khe cửa nhỏ, lộ ra cái đầu nhỏ của chính mình rồi nhanh chóng vươn tay vẽ phía Tần Lãng: "Anh mau vào đi."

Không gian trong phòng thử đồ không lớn lắm, nhìn hai người đứng trong đó có vẻ hơi chật chội. Hơn nữa tại không gian kín mít này bầu không khí thực sự rất mờ ám.

Tần Lãng vừa đi vào, trong lòng không khỏi có chút mãn nguyện.

Bộ đồ lặn ôm sát hoàn toàn cơ thể. Tô Thi Hàm có thân hình lớn nhỏ quyến rũ. Mặc đồ lặn vào quả thực chính là hình chữ S hoàn hảo.

Tần Lãng nhìn vợ ở trước mặt, trầm giọng nói: "Thi Hàm à, em có biết rằng việc gọi anh đi vào trong phòng thay đồ nữ là rất lớn mật hay không hả?”

Tô Thi Hàm hai má đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy hắn ra rồi nói: "Anh đang suy nghĩ cái gì, em chỉ muốn anh giúp em thôi.”

“Mặt sau của bộ đồ lặn có khóa kéo. Một mình em không thể làm được.”

Nói rồi cô xoay người. Phần khoá kéo phía sau lưng mới kéo được một nửa, lộ ra tấm lưng trắng ngần của cô.


Tần Lãng bất đắc dĩ cười một tiếng, xem ra là hắn nghĩ quá nhiều rồi.

Vì vậy hắn vươn tay giúp Tô Thi Hàm kéo nốt cái khoá. Ngón tay chạm vào phần da thịt ở lưng khiến Tô Thi Hàm không tự chủ được mà run lên một chút.

Nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt khẩn trương của cô, Tần Lãng cảm thấy người suy nghĩ nhiều không phải chỉ có mình hắn.

Sau khi hai người thay quần áo xong, Tần Lãng kiểm tra trang bị của họ. Xác định không có vấn đề gì mới giúp Tô Thi Hàm mặc vào.

Có nhân viên phụ trách sẽ lặn cùng với họ dưới biển để đảm bảo an toàn. Một lát nữa lặn xuống biển, nhân viên phụ trách cũng sẽ bơi cách hai người họ không quá xa.

Trước khi xuống nước, Tần Lãng chủ động giúp. Tô Thi Hàm cùng nhau làm bài khởi động thân thể còn dặn dò cô: "Thi Hàm, áp suất dưới nước tương đối cao. Lát nữa nếu em cảm thấy không thoải mái phải ra hiệu cho anh ngay nhé.”

Tô Thi Hàm gật gật đầu, cười rạng rỡ nói: "Vâng Anh yên tâm. Kỹ năng bơi lội của em khá tốt. Buối tối ngày hôm đó không phải anh đã nhìn thấy sao.”

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối đó, Tần Lãng không được cười.

Hồ bơi trong phòng là một thiết kế thực sự tốt. Trước khi rời đi nhất định phải sử dụng lại lần nữa mới được.

Cả hai xuống nước, dần dần lặn xuống đáy biển. Trước mắt họ hiện lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác.


Các loại san hô xinh đẹp mọc trên các rặng đá ngầm, thuỷ thảo nhẹ nhàng lắc lư theo làn nước biển, kết bè kết đội với những con cá nhỏ xinh đẹp. Những con sứa trong suốt dài tới hơn chục cm...

Đây là một thế giới hoàn toàn khác với trên bờ. Tô Thi Hàm bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ. Cô quay đầu nhìn Tân Lãng, đôi mắt như đầy sao sáng ngời.

Tần Lãng nằm tay vợ, hai người đeo ống thở trên miệng nên không thể nói chuyện dưới nước nhưng bàn tay họ nằm chặt còn có biểu cảm hơn cả lời nói.

Dường như có thể cảm nhận được cảm xúc chấn động trong lòng của đối phương lúc này.

Sau một hồi bơi dưới đáy biển, Tô Thi Hàm cũng chụp được rất nhiều ảnh, nhìn thấy đám san hô tuyệt đẹp đó, Tô Thi Hàm bơi đến bên cạnh cầm máy ảnh chụp ảnh nhưng lại không đưa tay ra chạm vào.

Đáy biển có rất nhiều thứ xinh đẹp mà trên bờ không nhìn thấy được. Nhưng mà bọn họ chỉ đến để xem chứ không phải là tới để phá hỏng mọi cây cỏ ở nơi đây.

Nếu mỗi người đến đáy biển đều sẽ mang đi một cây san hô về thì chỉ sợ về sau đáy biển sẽ không còn cảnh tượng xinh đẹp như vậy nữa.

Hai người ở dưới đáy biển khoảng 20 phút. Khi áp suất không khí trong lồ ng ngực dần trở nên khó chịu, Tô Thi Hàm ra hiệu về phía Tần Lãng. Hai người chậm rãi bơi lên trên.

Lúc trở lại bờ, Tần Lãng ngõi trên bờ cát, Tô Thi Hàm thì nằm hẳn xuống. Tháo ống thở và mặt nạ xuống, hít một ngụm lớn không khí trong lành.
 
Chương 545: C545: Ở trên đảo làm đõ nướng


Tân Lãng sờ sờ mặt của vợ hỏi: 'Có mệt không?"

Tô Thi Hàm cười nói: "Có chút ít nhưng có thể nhìn thấy đáy biển xinh đẹp như vậy. Em thấy rất đáng giá!"

"Ồ! Đây là cái gì?”

Tần Lãng đỡ Tô Thi Hàm ngồi dậy, nhìn chân chèo của mình, trên đó có treo một cái vỏ sò lớn.

"Cái này không phải từ dưới đáy biển sao? Làm sao lại mắc vào chân chèo của em rồi!"

Tân Lãng gỡ cái vỏ sò lớn đó xuống nói: "Xem ra là nó muốn lên bờ.

Khi Tân Lãng và Tô Thi Hàm tẩm rửa và thay quần áo xong thì cũng đã gần trưa. Vì thế mọi người lập tức lên đường đến đảo hoang.

Từ trên bờ thuê thuyền đi không đến nửa tiếng là có thể đến đảo hoang.


Hòn đảo hoang này nhìn từ xa trông rất đẹp. Trên bờ cát có rất nhiều cây dừa. 90% diện tích hòn đảo được bao phủ bởi cây cối xanh tươi. Bởi vì là đảo hoang nên bãi biển ở đây trông có vẻ như sạch và đẹp hơn hắn.

Sau khi đám người Tần Lãng đến nơi. Đàn ông có nhiệm vụ sắp xếp đồ đạc mang theo.

Nguyên liệu nấu ăn đã sẵn sàng, tràn đãy cả một thùng lớn. Toàn bộ đều là hải sản đã đông lạnh. Lúc mở nắp ra khối băng bên trong vẫn còn chưa tan hết.

Trương Bình và vợ là Viên Quế Lan ngay lập tức bị choáng váng khi nhìn thấy chiếc thùng lớn chứa đãy hải sản này.

"Nhiều hải sản tươi như vậy sao? Đều là hải sản còn dư lại mà ngày hôm qua mọi người câu được đó sao?" Trương Bình hỏi.

Ông Tần gật đầu đáp: "Đúng rồi, hôm qua không phải tôi đã cho ông xem video rồi sao?"

Trương Bình nói: "Trong video không thể nhìn ra số lượng. Một thùng này là quá nhiều! Tân Lãng, hôm qua cháu câu được nhiều như vậy à!"

"Cha cháu đã nói với chú là cháu câu cá cực kỳ lợi hại. Hôm nay chú còn cố tình mang theo cần câu, muốn được thỉnh giáo cháu một chút, đợi lát nữa nhất định cháu phải dạy cho chú đấy nhé.”

Tân Lãng cười nói: "Không có vấn đề gì ạ. Chú Trương, mấy thứ này cũng đã đủ rồi. Nhưng mà chúng ta cũng có thể câu một chút đồ tươi trong lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn”

Tô Vĩnh Thắng sợ hôm nay Tần Lãng sẽ không trực tiếp ra tay, nên nhanh chóng nói: "Tần Lãng, con đưa chú Trương đi câu cá trước đi. Chúng ta ở đây làm công tác chuẩn bị. Cha phụ trách nhóm lửa, mẹ con cùng những người khác phụ trách sơ chế nguyên liệu rồi xiên chúng. Sau khi chuẩn bị xong, cha sẽ gọi con. Nướng BBQ vẫn là do con tự mình làm đi, tay nghề của. con là tốt nhất!”

Ông Tăn cũng nói: "Ông Trương à, ông muốn học. câu cá cũng không thể chiếm lấy đầu bếp của chúng tôi đấy. Mấy người chúng ta nướng chắc chẩn là không ngon như Lãng Lãng nướng."

Trương Bình vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hai vị sư huynh. Tôi biết rồi. Tôi chỉ mượn Tân Lãng một lát. Đợi đến thời điểm các người chuẩn bị xong chúng tôi sẽ trở về."

Nói như vậy xong ông lập tức rất trân quý thời gian, trực tiếp mang theo Tân Lãng rời đi.


Viên Quế Lan nhìn chồng mình, lắc đầu nói với bà Tân ở bên cạnh: "Chị Tĩnh, chị nhìn xem. Ông Trương nhà tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn giống như trẻ con. Còn chạy sau lưng Tân Lãng nhà chị"

"Em cảm thấy Tân Lãng còn hiểu chuyện hơn ông ấy!"

Bà Tân cười nói: 'Đàn ông là vậy đấy! Hôm qua em không thấy được, ông Tân nhà chị còn ồn ào đòi thi câu cá cùng con trai đâu. Kết quả là mới câu được hai con cá nhìn thấy con trai lợi hại như vậy, không nói hai lời lập tức đầu hàng. Một chút bộ dáng của người làm cha cũng không có nữa”

Viên Quế Lan cười nói: "Còn không phải là bởi vì con trai của chị quá tuyệt vời sao! Chị Tĩnh, chuyện của Lãng Lãng em đã nghe nói rồi. Trương Bình nhà em gần đây cứ nói đến Lãng Lãng là toàn những điều khen ngợi thôi”

"Hôm nay em mới nhìn thấy Lãng Lãng nhà chị. Em mới biết rằng ông Trương không nói quá chút nào Lãng Lãng nhà chị trưởng thành, lại có bản lĩnh như vậy. Chị cùng với anh Tần bây giờ có thế hưởng phúc rồi"

Bà Tân nghe vậy trong lòng vui mừng nhưng vẫn khiêm tốn nói: 'Làm sao có thể nghĩ đến hưởng phúc bây giờ, chị và ông Tần mới ngoài 50 tuổi, còn chưa đến tuổi về hưu. Hơn nữa hai đứa nó sống ở Thượng Hải cũng rất vất vả. Hai vợ chồng già chúng ta vẫn còn có thể làm việc. Cũng không nghĩ sẽ ngáng chân bọn nhỏ sớm như vậy đâu”

Viên Quế Lan nói: "Chị Tĩnh à, Lãng Lãng nhà chị là đứa trẻ hiếu thuận. Chị cùng anh Tần rất có phúc. Ông Trương cũng đã nói với em rằng Lãng Lãng bây giờ rất lợi hại, tự mình mở vài công ty hơn nữa còn kiếm được không ít tiền”

"Lãng Lãng bây giờ mới chỉ học năm thứ ba. Sau khi tốt nghiệp chuyên tâm vào công việc nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Chị xem hiện tại thằng bé đã giải quyết xong chuyện chung thân đại sự. Còn mang về cho chị cặp sinh ba cháu trai và cháu gái. Vợ chồng chị và anh Tân làm cho chúng em thực sự ghen tị đó nha."

Nhắc đến mấy đứa cháu nhà mình khiến bà Tần vui vẻ ra mặt.


Loại phúc khí này không phải muốn là có thể có được.

Những người phụ nữ vừa trò chuyện vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Ba bé cưng được đặt ở trên thẩm bên cạnh.

Ngay từ đầu ba bé cưng đang chơi với cát khá vui. Sau khi thấy mẹ cùng bà nội và bà ngoại đều bận việc bên đó. Ba đứa trẻ cũng không ngồi yên nữa, nháo nhào bò về phía bọn họ.

Người lớn làm việc nên những đứa trẻ cũng muốn giúp đỡ!

Huyên Huyên can đảm nhất, buổi sáng dám đào tổ cua nhỏ. Lúc này cũng mạnh dạn vươn bàn tay nhỏ bé về phía bạch tuộc.

Bạch tuộc trơn tuột nhanh chóng thoát ra trong lòng bàn tay. Cậu nhóc vội vàng tóm lấy, nhất quyết muốn bắt tay với bạch tuộc.

Khả Hinh ngoan ngoãn bò đến bên người Tô Thi Hàm. Ngồi ở bên cạnh xem cô xử lý nguyên liệu nấu ăn. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lẩm bẩm hai câu. Tuy rằng Tô Thi Hàm nghe không hiểu con gái nói gì, nhưng dường như có thể đoán được ý của cô bé là đồ ăn trông rất ngon.

Vũ Đồng thì ở bên cạnh bà ngoại, nhìn Phương Nhã Nhàn xử lý tôm. Cô bé định vươn tay ra nhưng đây đều là tôm tươi sống nên khi cô bé vừa mới đụng vào tôm lớn thì tôm đột nhiên nhảy lên. Vũ Đồng bị hoảng sợ, có vẻ như sắp khóc nhưng thấy người lớn bên cạnh lại tỏ ra thích thú cười với cô bé. Thấy mọi người cười như thế, biểu tình trên mặt cô bé cũng thay đổi, lập tức cũng cười khanh khách theo.
 
Chương 546: C546: Huyên huyên bị sốt


Tiếp đó Vũ Đồng còn cố tình đưa tay sờ con tôm, vừa thấy con tôm nhảy dựng lên cô bé lại quay về phía mọi người cười. Rõ ràng cô nhóc coi đây là một trò chơi thú vị.

Ở bên bờ biển, sau khi Trương Bình nghe Tần Lãng dạy một chút thì gật đầu nói: "Chậc chậc chậc, Tần Lãng! Nghe xong cháu nói, chú cảm thấy rằng mình câu cá nhiều năm như vậy đúng là vô ích”

“Quả nhiên câu cá cũng cần có kỹ thuật. Chẳng trách trong những cuộc thi câu cá đó, các tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ cần một giây là có thể câu lên một con cá. Còn chúng ta bình thường ngồi ở bờ sông mấy giờ liền cũng khó có thể thu hoạch lớn. Hoá ra trong đó còn có nhiều phương pháp như vậy”

"Thật tiếc vì thời gian hôm nay có hạn. Nếu không chú phải cùng cháu học tập nhiều thêm mấy giờ rồi”

Vừa mới dứt lời đã nghe thấy Tô Vĩnh Thẳng gọi Tần Lãng rồi.

"Tần Lãng, nhóm lửa xong rồi. Có thể lại đây nướng cá!"

Tân Lãng và Trương Bình trở lại. Bắt đầu bữa nướng BBQ náo nhiệt.

Các bé cưng có thể ăn một ít tôm cá mà không cần nêm gia vị, Tân Lãng xé nhỏ đút cho mấy đứa nhỏ.

Sau khi ăn trưa, biển đột nhiên có mây đen bao phủ. Có thể nhìn ra là trời sắp đổ mưa.


Cũng may là mọi người đã có chuẩn bị trước. Thời tiết của Tam Á luôn thay đổi thất thường. Cho nên mỗi ngày trước khi ra ngoài mọi người đều phải mang theo một cây dù. Thời điểm không mưa thì dùng để che năng. Trời mưa thì lấy ra để che mưa.

Do thời tiết thay đổi đột ngột nên mọi người ăn xong cơm trưa thì lập tức ai về nhà nấy. Trương Bình ôm được một bụng tri thức và kỹ thuật câu cá, đắc ý thắng lợi trở về.

Buổi tối, ông bà Tân cùng vợ chồng Phương Nhã Nhàn đã đưa các bé đi từ rất sớm. Tần Lãng và Tô Thi Hàm thì nằm trên giường trò chuyện.

Lần này ra ngoài, em thật sự cảm thấy thoải mái nhất từ trước tới nay. Ở nhà tuy có ba dì bảo mẫu nhưng buổi tối hai chúng ta vẫn phải chăm sóc các bé cưng. Hiện tại có cha mẹ ở đây, không chỉ ban ngày giúp bế các con chơi đùa. Buổi tối cũng muốn mang theo các con đi ngủ” Tô Thi Hàm cười nói.

Tần Lãng nói: "Cha mẹ muốn hai chúng ta có một kỳ nghỉ vui vẻ. Em cảm nhận được như vậy chứng tỏ là họ đã thành công rồi”

Tô Thi Hàm thoải mái lăn lộn trên giường nói: "Cảm giác này thật sự rất thư thái. Em cảm giác từ sau khi mang thai đã rất lâu rồi không được thoải mái như vậy”

Tân Lãng nhìn thấy cô như vậy, trên mặt nở nụ cười ôn nhu.

Các bé cưng được cha mẹ đưa đi nên bọn họ thực sự thoải mái hơn nhiều. Có thêm không gian cho hai người. Nhưng mà Tân Lãng cảm thấy mỗi ngày có các bé cưng ở bên cạnh đã tạo thành thói quen. Buổi tối chỉ có mình hắn và vợ, ngược lại có chút không quen.

Hơn 11:00 đêm, biệt thự yên tĩnh. Mọi người đã ngủ say.

Huyên Huyên đang ngủ với bà Tần bỗng bật khóc. Bà Tân lập tức mở đèn đầu giường để xem cháu trai lớn.

"Ông Tân, mau dậy đi! Huyên Huyên hình như bị sao ấy!"

Ông Tần nghe thế cũng đứng dậy khỏi giường, chưa kịp đi dép trực tiếp chạy đến bên cạnh nôi.

“Sao vậy?" Ông Tần hỏi.

Bà Tân một tay đặt lên trán Huyên Huyên, tay còn lại đặt trên trần mình cau mày nói: "Ôi, Huyên Huyên hình như bị sốt rồi."


Ông Tần nhìn kỹ lại, khuôn mặt bé bỏng của Huyện Huyện đỏ bừng, trán nóng ran. Thăng nhỏ có vẻ rất khó chịu, vừa nhắm mắt vừa khóc rất lớn.

Ông bà Tân đều có chút hoảng hốt. Ông Tần đi tới đi lui mấy vòng rồi nói: "Chuyện này không ổn, phải đến bệnh viện kiểm tra mới được!

“Trẻ con phát sốt như vậy cũng không phải là chuyện đùa. Rất dễ dẫn đến viêm phổi hoặc viêm màng não”

Ông Tần nói xong thì chạy đi mặc quần áo, bà Tần nói: "Đừng vội. Đầu tiên nên đi gọi Tần Lãng và Thi Hàm đã. Nếu thật sự phải đi bệnh viện thì chỉ hai người chúng ta cũng không thể tự làm được”

Ông Tân lên tầng ba gõ cửa phòng ngủ chính.

Tần Lãng đứng dậy mở cửa, dụi mắt nói: "Cha? Làm sao vậy?"

Ông Tần lo lắng nói: “Lãng Lãng, con nhanh xuống tầng nhìn xem. Hình như Huyên Huyên bị sốt

“Huyên Huyên bị sốt sao?” Tô Thi Hàm mới mặc lại áo ngủ, chạy chân trần ra hỏi.

Tân Lãng liếc nhìn vợ một cái nói: "Thi Hàm, anh xuống dưới tầng xem trước. Em đi dép vào rồi xuống sau nhé”

Tô Thi Hàm cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân trần của mình, nhíu mày rồi gật đầu

Chẳng mấy chốc, cả bốn người đã tập trung ở phòng dưới tầng. Huyên Huyên lúc này đã tỉnh, nằm trong vòng tay của Tô Thi Hàm nức nở.


Tân Lãng lấy nhiệt kế ở nách đo nhiệt độ cho cậu bé. Vừa rồi có dùng máy đo nhiệt độ là 38 độ 4 nhưng máy đo nhiệt độ không quá chính xác. Nhiệt kế kẹp nách thì chính xác hơn một chút

Ông Tần cau mày nói: "Đang yên lành sao tự nhiên lại sốt vậy? Rõ ràng ban ngày không có vấn đề gì mà."

Tân Lãng nói: "Cha, mẹ, hai người đừng lo lắng. Chắc là hôm nay đi ra ngoài bị gió biển thổi nhiều. Lúc buổi chiều trở về lại bị mưa nên bị cảm lạnh một chút”

Bà Tần nói: "Lãng Lãng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Huyên Huyên sốt hơn 38 độ, chúng ta có nên đến bệnh viện không?"

Tô Thi Hàm vừa an ủi con trai trong lòng vừa nói: "Mẹ, cứ từ từ chờ xem sao. Trong hòm thuốc có thuốc hạ sốt và miếng dán hạ sốt. Chúng ta cứ xem nhiệt độ cơ thể. Nếu vượt quá 38 độ 5 thì chúng ta cho Huyên Huyên uống thuốc hạ sốt. Nếu không quá thì chúng ta dùng miếng dán hạ sốt trước. Đợi chút nữa mà vẫn không bớt sốt thì chúng ta lại đưa thẳng bé đến bệnh viện sau”

Tân Lãng gật đầu đồng ý nói: "Được. Thi Hàm nói rất đúng. Hiện tại Huyên Huyên đang khó chịu. Lúc này mà dẫn thằng bé đi bệnh viện nhỡ đâu trên đường đi bị trúng gió thì rất có thế dẫn đến co giật và ngất lịm.”

Ông bà Tân nghe hai người bọn họ nói xong trong lòng càng thêm lo lắng.

“Không biết Vũ Đồng và Khả Hinh thế nào. Lãng Lãng hay là mẹ đi qua phòng ông bà thông gia nhìn xem” Bà Tân nói.
 
Chương 547: C547: Huyên huyên chỉ cảm lạnh không có vấn đề gì lớn


"Vừa tồi Huyên Huyên đang ngủ tự nhiên thấy khó chịu nên khóc lên. Nếu không mẹ và cha con cũng không phát hiện ra thằng bé đang phát sốt. Không biết Vũ Đồng và Khả Hinh bên kia có bị khó chịu hay không”

Bà Tân đang nói chuyện thì Phương Nhã Nhà đột nhiên mở cửa bước vào.

Trên người bà vẫn mặc áo ngủ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Thi Hàm nhìn bà ấy và nói: "Huyên Huyên bị sốt ạ”

“Bị sốt à?" Phương Nhã Nhàn lập tức đi đến sờ lên trán cậu bé. Quả nhiên là rất nóng.

“Đang yên lành sao lại sốt rồi?” Phương Nhã Nhàn hỏi.

Tần Lãng lặp lại những gì mới nói lúc này, bà Tần ở bên cạnh nói: “Bà thông gia, tôi còn đang định đi qua bên phòng bà nhìn xem. Không biết Vũ Đồng và Khả

Hinh có xảy ra chuyện gì hay không”

Phương Nhã Nhàn nói: "Tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đứng dậy đi qua xem. Khi tôi đi ra, Vũ Đồng và Khả Hinh đều ngủ rất ngon, nhưng mà tôi không sờ trán chúng. Máy đo nhiệt độ đâu? Đưa cho tôi, tôi về phòng đo nhiệt độ cơ thế của hai đứa nhỏ."


Phương Nhã Nhàn trở lại phòng ngủ với máy đo nhiệt, đo nhiệt độ cơ thế của Khả Hinh và Vũ Đồng. Hai cô bé đều có thân nhiệt bình thường, hơn nữa hai bé ngủ cũng rất yên ổn. Nhìn qua không hề có vẻ gì là khó chịu

Phương Nhã Nhàn kiểm tra thêm vài lần. Xác định không có vấn đề gì mới đánh thức Tô Vĩnh Thắng Để ông ấy ở trong phòng chú ý tình huống của Vũ Đồng và Khả Hinh. Còn chính mình lại trở về bên phòng của Huyên Huyên.

“Vũ Đồng và Khả Hinh không sao. Hai đứa nhỏ ngủ rất ngon."

Sau khi nghe những lời của Phương Nhã Nhàn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cả ba bé con đều không thoải mái cùng một lúc thì điều đó quá tệ.

Tân Lãng kiểm tra thời gian, rồi lấy ra nhiệt kế dưới cánh tay Huyên Huyên ra.

Nhiệt độ là 38.2, như thế này vẫn ổn không cần uống thuốc hạ sốt. Chúng ta dán miếng hạ sốt cho Huyên Huyên là được. Thêm nửa tiếng nữa lại kiểm tra lại. Nếu độ nóng có giảm xuống là tốt rồi, nếu không giảm thì con sẽ lái xe đưa thẳng bé đi bệnh viện”

“Vậy mẹ đi lấy nước nóng, thêm chút rượu trắng.

Để lau người cho Huyên Huyên. Đây là cách hạ nhiệt độ thân thể tốt nhất” Bà Tân nói rồi đi vào phòng tắm.

Phương Nhã Nhàn đang ngồi bên cạnh con gái. Vẻ mặt đau lòng nhìn Huyên Huyên.

Điều cha mẹ sợ nhất chính là con mình.

Nhất là sốt đột ngột thế này, trẻ con không giống người lớn. Người lớn sốt chỉ là hệ miễn dịch tiêu diệt vi rút nên sinh ra phản ứng phụ, nhưng trẻ con còn quá yếu. Sốt cao có thể kéo theo nhiều các biến chứng khác. không tốt.

Trong nửa giờ tiếp theo, không có ai rời khỏi phòng, Phương Nhã Nhàn và bà Tăn thay phiên nhau lau người, cánh tay và lòng bàn tay của Huyên Huyên.

Tô Thi Hàm nằm bên cạnh cậu bé. Huyên Huyện dựa vào mẹ.

Cậu nhóc khó chịu không muốn bị người khác ôm nên chỉ có thể dán vào Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng.


Nửa giờ sau, Tân Lãng lại đo nhiệt độ cho Huyên Huyên. Trong năm phút đồng hồ chờ đợi, người lớn đều tràn đầy hồi hộp và lo lắng.

Khi Tân Lãng lấy nhiệt kế ra khỏi nách Huyên Huyên thì ông bà Tân và Phương Nhã Nhàn đều đến gần xem. Tô Thi Hàm ở trên giường cũng nhoài người ra bên cạnh xem.

"Thế nào rồi? Hết sốt chưa?”

Tân Lãng nhìn nhiệt kế nói: "Có hạ nhiệt một chút, 37.7 vẫn còn sốt nhẹ. Chắc một lát nữa là sẽ hết sốt”

Bà Tần nghe vậy một tay che ngực rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng may là cơn sốt đã dần hạ xuống. Nếu không thì đêm nay cả nhà chúng ta sẽ phải vào bệnh viện mất. Điều quan trọng nhất là thẳng bé vẫn còn đứa cháu tội nghiệp của tôi”

“Hạ sốt là tốt rồi! Nếu sốt liên tục thì thẳng bé nhất định sẽ không thoái mái” Phương Nhã Nhàn cũng đau lòng nhìn Huyên Huyên.

Tần Lãng liếc nhìn thời gian đã hơn mười hai giờ. Vì thế nói với Phương Nhã Nhàn: "Mẹ về phòng ngủ trước đi. Ở đây có con và Thi Hàm rồi, Vũ Đồng và Khả Hinh còn ở trong phòng với cha nữa. Bây giờ cũng muộn lắm rồi, mẹ cứ về ngủ trước đi ạ"

Mặc dù Phương Nhã Nhàn cảm thấy đau lòng cho cháu trai lớn của mình, nhưng cũng hiểu là nhiều người tập trung ở đây cũng vô dụng. Lại không thể giúp bọn trẻ chia sẻ bất cứ điều gì.

Vì vậy bà gật đầu nói: "Được rồi! Mẹ về phòng nghỉ trước. Tiện thể nói cho cha con biết, cha con biết Huyện Huyên khó chịu chắc là trong lòng cũng đang rất lo lắng đây”


"Buổi đêm nếu Huyên Huyên lại phát sốt thì các con phải nói với mẹ và cha con nhé. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi bệnh viện.”

“Chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu. Mẹ mau đi nghỉ trước đi ạ” Tô Thi Hàm nói.

Sau khi Phương Nhã Nhàn trở về, Tân Lãng nói với ông bà Tân: "Cha, mẹ, hai người cũng nghỉ ngơi đi, Thi Hàm và con sẽ đưa Huyên Huyên lên tăng để ngủ. Thằng bé hôm nay hơi khó chịu nên sẽ rất dính mẹ nó."

Bà Tần nói: "Lãng Lãng, hay là mẹ và các con cùng đi lên tầng chăm sóc nó đi. Tuy rằng lúc này Huyên Huyên đã hạ sốt nhưng mà lúc 1 - 2 giờ sáng rất dễ sốt trở lại. Lúc ấy cần lưu ý nhiệt độ cơ thể của thằng bé. Nếu lại nóng lên thì phải làm giống như vừa rồi để hạ nhiệt độ mới được”

Tần Lãng vỗ nhẹ bả vai mẹ hẳn nói: "Mẹ, con biết mà! Cha mẹ không căn lo lắng, con và Thi Hàm sẽ chăm sóc tốt cho thẳng bé. Hai người cứ ngủ sớm chút đi. Hai người đừng tưởng rằng mình còn trẻ tuổi nữa, thức đã hơn nửa đêm rồi, ngày mai có thể không dậy nổi đấy”

"Hơn nữa chúng ta không chỉ có mỗi Huyên Huyên. Vũ Đồng và Khả Hinh đều đang ngủ. Nếu ngày mai hai người đều không dậy khỏi giường được thì ai sẽ chăm sóc bọn chúng đây?”

Nghĩ đến việc còn có hai đứa cháu gái nhỏ, bà Tần đành gật đầu.

Bế Huyên Huyên trở lại phòng ngủ chính trên lầu, Tô Thi Hàm nhìn con trai cuối cùng cũng đã ngủ say. Trong mắt toàn là đau lòng.

Tần Lãng đi đến vòng tay qua vai vợ, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô: "Đừng lo Thi Hàm! Huyên Huyên chỉ bị cảm lạnh một chút thôi, không phải vấn đề lớn gì. Em đừng lo lắng quá."
 
Chương 548: C548: Huyên huyên hết bệnh


Tô Thi Hàm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nói: "Em rất đau lòng đây. Biết vậy buổi tối em sẽ không nói những lời đó. Em tình nguyện mỗi ngày đều chăm sóc các bé cưng cũng không muốn để bọn trẻ phải khó chịu”

Tần Lãng cười nhẹ, sờ sờ chóp mũi của vợ nói: "Cô vợ ngốc. Dù cả hai chúng ta mỗi ngày đều mang theo bọn trẻ thì bọn chúng cũng sẽ có khả năng bị bệnh thôi. Đây là chuyện bình thường thôi mà."

“Cũng giống như người lớn chúng ta. Một năm cũng thỉnh thoảng ốm một hai lăn. Cơ thể các bé cưng lại càng yếu hơn, thỉnh thoảng khó chịu cũng là chuyện bình thường”

"Em đừng nghĩ nhiều như vậy. Tranh thú lúc Huyên Huyên ngủ rồi em cũng nghỉ ngơi trong chốc lát đi. Chờ đến khoảng 1-2 giờ sáng nói không chừng thân nhiệt cơ thế của thẳng bé lại tăng lên, chúng ta còn phải giúp con hạ sốt nữa”

Tô Thi Hàm gật đầu nhưng thật ra cả hai đều không ngủ. Trong phòng vẫn để đèn ngủ ở đầu giường, ánh mắt của họ đều nhìn về phía con trai trong bóng tối lờ mờ.

Tân Lãng cứ nửa tiếng lại dậy đo nhiệt độ cho con trai. Hơn 2:00 sáng nhiệt độ cơ thể của cậu bé quả nhiên lại tăng lên, vượt quá 38 độ. Tâng Lãng đổi một miếng dán hạ sốt khác cho con trai. Sau đó dùng nước nóng pha thêm rượu trắng lau toàn thân cho cậu bé. Tiếp tục như vậy hơn nửa tiếng thì cậu bé cũng dăn đần hạ sốt.

Sau nửa đêm Tô Thi Hàm gần như không chịu nổi mà chợp mắt một lúc. Nhưng Tần Lãng căn bản cả đêm không ngủ, cứ nửa tiếng sẽ đo nhiệt độ cho con trai mình. Cho dù là lúc cậu bé hạ sốt cũng vẫn kiên trì không ngủ.


Sau nửa đêm cậu bé hạ sốt xong thì hắn cũng kiệt sức. Hắn có cảm giác nếu mà ngủ thẳng thì có thể 0 giờ sáng hôm sau còn chưa dậy.

Lúc hừng đông, Tân Lãng ngủ được hơn hai tiếng thì đã sớm tỉnh lại. Nhìn thấy con trai đã tỉnh, hắn lập tức đi nấu cháo hoa bưng lên cho con trai ăn

Huyên Huyên vốn đang ốm, ăn uống không ngon miệng nên chỉ sau vài ngụm đã ngừng ăn.

Tô Thi Hàm không rời con trai nửa bước. Vũ Đồng và Khả Hinh thì chơi ở bên trong khu vui chơi trẻ em, Tô Thi hàm ôm con trai ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.

"Khanh khách..." Vũ Đồng nằm trên con ngựa gỗ nhỏ hướng về phía Huyên Huyên cười.

Sáng nay hai cô bé dậy không thấy anh trai đâu vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ

'Vũ Đồng thì lo lắng không yên, còn Khả Hinh thì bò khắp nơi để tìm.

Đương nhiên người lớn đều biết hai cô bé đi tìm anh trai nhưng Huyên Huyên bây giờ đang bị cảm lạnh. Không thể lại gần hai em gái được, trẻ con sức đề kháng tương đối yếu. Chẳng may mà bị lây bệnh cảm thì chỉ sợ cả ba đứa bé đều sẽ không khoẻ.

Cho nên lúc này Tô Thi Hàm bế Huyên Huyên ngồi rất xa

Nghe thấy giọng nói của em gái, Huyên Huyên nhìn về phía khu vui chơi trẻ em ở đãng xa. Nhìn thấy hai em gái đang nằm trên ngựa gỗ nhỏ chơi đùa, chân nhỏ của Huyên Huyên đá đá. Dường như muốn trượt ra khỏi vòng tay của mẹ, bò đến chơi với hai em gái bên kia.

Nhưng sau khi đá hai lần lại không có tinh thần mà gục đầu xuống.

Quên đi, hôm nay cậu nhóc thật sự không có khí lực. Đầu nhỏ hơi nghiêng, yên tâm nằm ở trong lòng của mẹ.


Vũ Đồng và Khả Hinh ở đằng kia thấy anh trai vẫn chưa đến gần, sốt ruột nhìn về phía anh trai vẫy tay gọi

Nhìn Huyên Huyên nằm trong lòng Tô Thi Hàm, Khả Hinh chỉ xuống sàn nhà hướng về phía bà Tân kêu lên: "Nha nha, nha nha nha!”

Bà Tân biết cô bé muốn sang bên kia tìm Huyên Huyên. Bà Tần giữ lấy cô bé nói: “Khả Hinh ngoan, hôm nay chúng ta không sang chơi với anh trai được không?”

"Anh trai con bị cảm lạnh rồi, thân thể rất khó chịu. Hôm nay không thế chơi cùng với hai đứa được. Hơn nữa các cháu cũng không thể lại quá gần anh trai nha. Sẽ bị lây bệnh cảm lạnh đó, đến lúc đó sẽ giống như anh trai, trong người sẽ rất là khó chịu”

Hai cô bé ngơ ngác nghe lời. Mặc dù không biết cảm lạnh là gì nhưng bọn chúng là cặp sinh ba. Dường như có thể cảm nhận được tâm tình khó chịu của anh trai lúc này.

Vì thế là hai đứa nhỏ cũng ngừng chơi, cứ nhìn Huyên Huyên đẳng kia, không ngừng kêu "Khanh khách”.

Nghe thấy tiếng của hai em gái, Huyên Huyên cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên. Tuy rằng trông còn có chút yếu ớt nhưng vẫn cố hết sức nở một nụ cười với hai em gái.

Trong thời gian còn lại trong ngày, Vũ Đồng và Khả Hinh đều ở xa xa chơi cùng anh trai. Bình thường anh trai thích chơi món đồ chơi gì còn cố ý đưa cho anh trai xem. Ba bé cưng thỉnh thoảng cũng nói với nhau vài lời từ xa, hai cô bé dùng hành động thực tế để an ủi anh trai

Ngày 29, bệnh cảm của Huyên Huyên đã khỏi hẳn. Nhưng mà sau khi bị ốm một trận, cậu nhóc nhìn qua không còn hoạt bát như trước.


Hắn là vẫn có chút không thoải mái, cho nên Tần Lãng hủy bỏ tất cả kế hoạch du lịch hai ngày này.

Bé con không thoải mái thì người lớn cũng không. có tâm trạng để chơi.

Nhưng hôm nay Huyên Huyên nhìn như đã tốt hơn nhiều. Phương Nhã Nhàn và bà Tân nhìn Tô Thi Hàm và Tân Lãng cả ngày đều ở nhà chăm sóc các bé, hai người lại âm thầm bàn bạc.

*Tân Lãng, Thi Hàm à! Mẹ thấy hôm nay Huyên Huyên hôm nay tình trạng đã khá hơn rất nhiều. Chúng ta cũng không cần luôn phải ở trong nhà. Mấy ngày hôm trước chơi quá mệt mỏi nên mấy người lớn chúng ta sẽ ở nhà nghỉ ngơi. Thuận tiện chấm sóc các bé cưng, con và Thi Hàm ra ngoài chơi đi” Phương Nhã Nhàn nói.

Bà Tân lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy! Lãng Lãng. Hai người trẻ tuổi các con khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một lần. Đi xa như vậy không thể chỉ ở mãi rong biệt thự được, con đưa Thi Hàm ra ngoài chơi đi Bọn trẻ cứ để cho chúng ta chăm sóc là được”

Tô Thi Hàm xem xét tình huống của Huyên Huyên, thật sự không có tâm trạng ra ngoài chơi gì hết. Nhưng Tần Lãng biết cha mẹ làm vậy là vì nghĩ đến bọn họ.

Thay vì cứ để cả gia đình ở nhà, chỉ bằng hắn mang theo vợ ra ngoài đi chơi. Để cho tâm trạng của vợ hắn tốt hơn một chút mà hai bên cha mẹ cũng yên lòng.
 
Chương 549: C549: Lãng mạn cách 10000 mét


“Thi Hàm, chúng ta ra ngoài chơi đi. Hôm nay trông Huyên Huyên đã khá hơn rất nhiều. Có cha mẹ ở nhà chăm sóc bọn nhỏ, chúng ta cũng không cần lo lắng”

Nghe xong lời Tân Lãng nói, trong lòng Tô Thi Hàm nghĩ đến cha mẹ đang mong đợi nên gật đầu đồng ý.

Nhưng sau khi đi ra ngoài, Tô Thi Hàm có chút lơ đềnh. Tân Lãng vừa lái xe vừa nằm tay cô, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu Thi Hàm, sức khoẻ của Huyên Huyên đã khỏe hơn rồi. Hơn nữa các bé cưng cũng đang lớn lên từng ngày. Người làm cha mẹ như chúng ta cũng nên học cách buông tay lúc thích hợp."

Tô Thi Hàm gật gật đầu, cố gắng hít sâu một hơi nói: "Anh nói đúng, em không thể đặt hết tâm tư vào các bé cưng được. Như vậy về sau lớn lên các con sẽ cảm thấy áp lực

“Đúng thế! Hiện tại các con còn nhỏ. Chúng ta có thể làm bạn với chúng nhiều hơn một chút. Nhưng về sau bọn trẻ trưởng thành chính là trời cao mặc chim bay, chúng ta chỉ có thể yên lặng ở nhà chờ đợi” Tần Lãng nói.

Tân Lãng đưa Tô Thi Hàm đến đảo Ngô Chi Châu. Đây là hòn đảo đẹp nhất Tam Á, bờ biển rộng mấy ngày hôm trước bọn họ đều đã chơi qua. Hôm nay Tân Lãng dự định mang vợ đi trải nghiệm một nơi vui chơi hoàn toàn khác biệt.

Có một tour du lịch trực thăng ở trên đảo Ngô Chỉ Châu. Ngồi trên trực thăng có thể thưởng thức toàn bộ cảnh đẹp trên bầu trời.

Hai người lên trực thăng, khi độ cao tăng lên từng chút một, mọi thứ trên mặt đất dần thu nhỏ lại, càng ngày càng có nhiều cảnh vật lọt vào tầm mắt.

“Đẹp quá” Tô Thi Hàm không khỏi cảm thán thốt lên khi nhìn cảnh biển bên dưới


"Thiên nhiên thực sự quá tuyệt vời!"

Tô Thi Hàm vui vẻ quay người lại, một hộp quà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô. Tân Lãng dịu dàng nhìn cô.

Tô Thi Hàm sững sở trong giây lát, sau đó trái tim của cô bị chấn động bởi sự ngạc nhiên lớn này.

“Thi Hàm, phong cảnh trên trời cao rất đẹp nhưng anh cảm thấy không có vẻ đẹp nào có thế so sánh được với em”

"Đây là quà anh chuẩn bị cho em, mở ra xem thử đi."

Khoảnh khắc này thực sự rất lãng mạn.

Ở bên ngoài là trời cao, phía dưới là thiên nhiên tươi đẹp. Trời biển cùng một màu mà trên trực thăng chỉ có hai người bọn họ ngồi ở khoang sau.

Tiếng gió rít bên tai, trước mắt là người mà mình muốn trân trọng nhất trong cuộc đời.

Còn có một món quà lãng mạn.

Tô Thi Hàm căm hộp quà, mở nắp ra thì thấy bên trong có hai chiếc bông tai ngọc trai nhỏ.

Viên ngọc trai có màu hồng nhạt. Nhìn qua cũng. không hoàn toàn là hình tròn nhưng ở phía trên mặt cũng không thấy khuyết điểm nào.

"Đây là...."

Đôi bông tai ngọc trai này hình như không phải mua. Nếu là bông tai ngọc trai mua ở cửa hàng thì những viên ngọc trai chắc chẵn sẽ tròn và đều. Mà hầu hết ngọc trai trong cửa hàng đều có màu trắng.

"Còn nhớ hôm đó chúng ta đi lặn biển có một cái vỏ sò dính lên trên chân chèo của em không. Lúc đó anh mang theo về, sau này lại phát hiện bên trong có mấy viên ngọc trai. Anh đã lựa chọn mấy viên ngọc trai nhìn tốt nhất làm cho em đôi bông tai này đấy” Tần Lãng nói.

Tô Thi Hàm rất kinh ngạc, một mặt là do Tân Lãng tự tay làm bông tai. Mặt khác, cô thật sự không ngờ ngày đó hai viên ngọc trai này lại nằm trong vỏ sò đó.

“Em có thích món quà này không?” Tân Lãng hỏi.


Tô Thi Hàm nhanh chóng gật đầu: "Thích."

"Đây sẽ là một trong những món đồ trang sức yêu thích nhất của em!”

“Một trong số đó?" Tần Lãng nhướng mày tỏ vẻ có chút không hài lòng với thứ hạng này. Đôi bông tai hắn làm cho vợ mà chỉ có thể là một trong những món đồ cô yêu thích.

Tô Thi Hàm cười nhẹ, vừa đeo bông tai vào lỗ tai của mình vừa nói: "Đương nhiên là một trong số đó rồi! Bởi vì em biết sau này anh sẽ tặng em rất nhiều đồ trang sức, còn cả những trang sức bằng vàng trước đây anh đã tặng em. Đó là những món trang sức mà em yêu thích nhất. Chỉ cần là do anh tặng, chúng đều là thứ tốt nhất trong trái tim em!”

Nghe cô nói lời này, Tần Lãng cười mãn nguyện nói: "Ừm, anh rất hài lòng với câu trả lời này đó nha."

Tô Thi Hàm lè lưỡi tỉnh nghịch nói: "Tân Lãng, anh không cảm thấy thua thiệt sao?"

“Hả?” Tân Lãng tự hỏi.

"Anh nghĩ xem. Em chỉ nói một câu như vậy, về sau anh sẽ phải đưa cho em thật nhiều đồ trang sức mới được. Như này không phải thiệt thỏi cho anh thì là gì? Tô Thi Hàm cười nói.

Tần Lãng cũng mim cười, nắm lấy tay vợ nói: "Đây không phải là thiệt thòi. Mua quà tặng cho em rồi nhìn em đeo trang sức anh tặng sẽ chỉ làm cho anh thấy vui vẻ thêm mà thôi”

"Chờ sau này chúng ta chuyển sang nhà mới. Anh sẽ điêu khắc cho em một cái hộp đựng trang sức thủ công cực kỳ xinh đẹp và tỉnh xảo, còn phải lớn nữa. Như vậy thì sau này các loại trang sức anh tặng cho em có thể đựng vào đó. Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để giúp em lấp đầy chiếc hộp trang sức lớn này”. Đam Mỹ Hiện Đại

Tô Thi Hàm mím môi hồng, nghe những lời yêu thương cảm động này của hắn, trái tim cô như có dòng nước ấm chảy qua. Thật ấm áp lại hạnh phúc.


Quan trọng không phải là các trang sức đó mà lời hứa hẹn cả đời.

"Được! Cả đời này em cũng chỉ đeo trang sức do anh tặng”

"Cảm ơn anh! Tăn Lãng. Em rất thích đôi bông tai ngọc trai này. Em nghĩ đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong chuyến đi của em."

Tân Lãng cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô.

Giờ khắc này hành động lớn hơn tất cả lời nói.

Sau khi cả hai kết thúc chuyến đi trên trực thăng, Tân Lãng đưa Tô Thi Hàm đến nhà hàng hải sản. Thưởng thức bữa tối lãng mạn dành cho hai người.

Đến hơn 5:00 chiều mới về đến nhà. Lúc bọn họ nắm tay nhau bước vào cửa, trong ánh mắt nhìn về phía nhau tràn ngập dịu dàng cùng ngọt ngào.

Khi bà Tân và Phương Nhã Nhàn nhìn thấy ánh mắt hai con mình như vậy. Hai người không khỏi nhìn nhau cười thầm.

Xem ra kế hoạch của hai bà đã thành công rồi!
 
Chương 550: C550: Vì để được đi chơi bọn nhỏ giả vời ngủ rồi lại thức


Ngày hôm sau là ngày 30, bệnh cảm của Huyện Huyện đã hoàn toàn bình phục. Nhóc con đã tràn đầy năng lượng nên không muốn ở nhà thêm nữa.

Bọn nhỏ chỉ mới 8 tháng còn chưa đến 9 tháng, giai đoạn này chúng rất tò mò về thế giới bên ngoài. Từ khi được đi chơi bên ngoài, bọn nhỏ bắt đầu yêu thích việc được ra ngoài chơi.

Lần này là do Huyên Huyên bị bệnh cho nên mấy ngày nay ba đứa nhỏ không được ra ngoài chơi, thực sự không chịu nổi cảnh cô đơn nữa.

Từ trưa, ba đứa nhỏ đã huyện náo ầm ĩ đồi đi chơi, nhưng thời tiết bên ngoài quá nóng, lúc này ra ngoài lại sợ Huyên Huyên sẽ bị cảm nữa.

Nhưng các bạn nhỏ ở nhà không vui một chút nào. Ngay cả khu vui chơi trẻ em yêu thích trước đây các bạn nhỏ cũng không thích chơi nữa rồi.

Tần Lãng nhìn con trai và con gái đang iu xìu bên cạnh, rồi lên kế hoạch nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, bây giờ ba đứa con ngoan ngoãn ngủ trưa đi. Sau khi thức dậy, ba mẹ sẽ dẫn các con ra ngoài đi chơi, có được không?

Nghe được bốn từ "ra ngoài đi chơi", các nhóc con ngay lập tức hào hứng trở lại.

Cả đám sốt ruột chỉ ra cửa, Tần Lãng lắc đầu nói: "Hiện tại, chúng ta không thể ra ngoài chơi vì bên ngoài nóng quá cũng không có chỗ nào để đi chơi. Bây giờ các con ngoan ngoãn đi ngủ đi. Khi nào thức dậy, ông mặt trời không còn nóng như vậy nữa, baba sẽ đưa cả gia đình chúng ta cùng nhau đi ngẫm mặt trời lặn nha."

Có một khu du lịch nổi tiếng ở trên vịnh Tam Á có tên là 'hành lang dừa' đây là một nơi vô cùng thích hợp để ngắm hoàng hôn.


Những rặng dừa rộng lớn cùng với ánh hoàng hôn lúc chạng vạng đẹp như cảnh trong tranh sơn dầu.

Lúc trước, khi Tân Lãng xem được phần hướng dẫn du lịch, hẳn đã định đưa cả gia định đến Hành lang dừa'để ngắm hoàng hôn. Nhưng mấy ngày nay vì Huyên Huyên bị bệnh nên đã tì hoãn. Hôm nay, nhóc con còn muốn đi ra ngoài chơi nên quyết định chạng vạng mới đi ra ngoài.

Sau khi một hồi nói chuyện với ba nhóc con, bọn nhỏ cuối cùng cũng hiểu rằng bây giờ không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể đi chơi sau khi thức dậy.

Vì vậy là ba nhóc con ngoan ngoãn lên lầu, sau khi nằm trong nôi xong cả ba nhóc con cũng không buồn ngủ chút nào.

Nhưng để sớm được ra ngoài chơi, ba nhóc con đều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

'Tô Thi Hàm nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát ru, dỗ các nhóc con ngủ như bình thường. Giọng cô ngày càng nhẹ hơn, bình thường cô dỗ khoảng 5 hoặc 6 phút thì bọn nhóc đã ngủ rồi.

Nhưng khi cô định đứng dậy thì Huyên Huyên đột nhiên mở mắt ra gọi: "Mama”

Ngay sau đó Vũ Đồng và Khả Hinh cũng mở mắt ra, ba cặp mắt to tròn đáng yêu nhìn cô. Vẻ mặt của Tô Thi Hàm hoàn toàn bất lực

Cô chỉ có thể quay lại nôi một lần nữa, sờ sờ ba đứa nhỏ, nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, sao các con vẫn chưa ngủ?”

“Tỉnh." Huyên Huyên kêu lên. (phát âm không chuẩn, nghe giống như là 'Tinh- ngôi sao')

Ngôi sao à? Tô Thi Hàm tỏ vẻ khó hiểu, bây giờ là ban ngày làm sao xuất hiện ngôi sao đây?

Khi Huyên Huyên thấy mẹ không hiểu ý của mình, cậu nhóc lo lắng đến cau mày.

Hai em gái ở bên cạnh còn lo lắng hơn cả anh trai, Vũ Đồng xoay đầu nhỏ của mình rồi đột nhiên bật khóc.

Tô Thi Hàm hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đang chuẩn bị dỗ con gái thì phát hiện Vũ Đồng chỉ đang giả vờ khóc. Trời có sét nhưng không mưa, long còn rất vang dội, trong tròng mắt thì không có một giọt nước mắt.


Khả Hinh ở bên cạnh nghe thấy tiếng chị khóc, thì bắt lấy hàng rào cái nôi để đứng lên. Khi các nhóc con ngủ thì quần áo được cởi ra để dưới chân. Nhóc con bèn cầm quần áo của mình mà đong đưa ra sức mặc chúng lên người.

Đang xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?

Sao hôm nay ba nhóc con có hành vi kỳ quái như vậy?

Tô Thi Hàm vẻ mặt ngơ ngác, lúc này bà Tần đã đến bên cạnh rồi bật cười.

"Thi Hàm, bọn nhỏ muốn nói với con, chúng đã thức dậy rồi!”

"Ba đứa nhỏ này đúng là tinh ranh. Vừa rồi Tần Lãng nói, khi bọn nhóc con ngủ trưa xong thức dậy sẽ đưa chúng đi ra ngoài chơi. Cho nên, khi con dỗ bọn nhỏ ngủ, chúng mới ngoan như vậy, vừa lên giường thì đã nhắm mắt lại.”

"Bây giờ khi con đứng dậy thì bọn nhỏ giả vờ như vừa mới thức dậy. Con nghĩ kỹ lại xem có phải khi bọn nhỏ thức dậy thường gọi con trước tiên phải không?”

"Nếu con không để ý đến chúng, bọn nhỏ sẽ khóc lên để gây sự chú ý của con."

“Hơn nửa việc đầu tiên khi bọn nhỏ thức có phải con giúp chúng mặc quần áo và thay tã cho chúng không?"

"Cho nên, ba nhóc con này chỉ muốn nói với con chúng đã thức dậy, để con đưa chúng đi ra ngoài chơi."


Bà Tần nói xong cảm thấy cũng có chút khó tin Nhưng sự thật chứng minh đây là suy nghĩ của mấy đứa nhỏ.

Tô Thi Hàm kinh ngạc nhìn con trai và con gái trước mặt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bọn nhỏ chưa đây chín tháng tuổi lại có suy nghĩ của riêng mình như vậy.

Tần Lãng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, hẳn chỉ đành đi tới nói với các nhóc con: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các con không thể chơi xấu như vậy nha."

"Ý của ba là các con phải ngủ trưa giống như bình thường. Đợi đến khi các con thức dậy, baba và mama sẽ dẫn các con đi chơi. Nếu các con không ngủ thì chúng ta chỉ có thể ở nhà thôi.”

Ba nhóc con nghe Tần Lãng nói, lập tức đều không còn tỉnh thần, chúng bèn xịu mặt xuống miễn cưỡng quay trở lại nôi mà ngủ.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm ở bên cạnh dỗ các nhóc con, lúc đầu ba nhóc con chỉ nghĩ ra ngoài chơi nên không buồn ngủ chút nào. Nhưng dù sao cũng chỉ là những đứa bé dưới chín tháng tuổi mà thôi. Sau hơn mười phút nghe hát ru, bọn nhóc con rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.

Lúc đầu mí mắt còn đánh nhau nhưng sau đó không quá hai phút, thì không thể kìm nổi mà lăn ra ngủ

Chắc chắn rằng ba nhóc con đều đã ngủ, hơi thở cũng dần dần ổn định và dịu lại, thì người lớn mới đi ra ngoài.
 
Chương 551: C551: Cùng cả nhà ngắm hoàng hôn


Tô Thi Hàm đặt chiếc camera lên đầu giường, nhắm vào ba nhóc con trong nôi. Làm như vậy dù cô ở bất kỳ chỗ nào thì thông qua điện thoại di động cô cũng có thế quan sát được tình hình của các bé bất cứ lúc nào.

Bọn nhóc con ngủ một giấc hết hai giờ đồng hồ, đến khi thức dậy đã là bốn giờ chiều.

Lúc này xuất phát đi "Hành lang dừa” cũng vừa thích hợp, vì chạy xe trên đường sẽ mất gần 1 tiếng mới đến

Thường ngày khi các nhóc con vừa thức dậy thì ngớ người ra, đôi khi còn cáu gắt vì chưa ngủ đủ, nhưng hôm nay ba nhóc con vừa tỉnh dậy thì vô cùng hưng phấn.

Bà Tần cùng bà Tô và Tô Thi Hàm giúp bọn nhóc con mặc quần áo, lúc này cả ba nhóc đều tích cực hợp tác.

Bà Tân không khỏi mỉm cười nói: "Xem ra ba bảo bối của chúng ta rất muốn ra ngoài chơi.”

Phương Nhã Nhàn cười nói: "Đúng vậy! Bởi vì mấy ngày nay Huyên Huyên bị bệnh, nên bọn nhóc con ở nhà chịu hết nổi rồi.”

Tô Thi Hàm sờ đầu ba nhóc con nói: "Được rồi, mặc quần áo đẹp vào, bây giờ chúng ta đi ngầm hoàng hôn nha.”

Khi cả nhà đi đến hành lang dừa thì lúc này hoàng hôn đang đần buông xuống ở phía chân trời. Rất nhiều du khách đã tập trung ở rặng dừa cạnh bãi biển vàng, tất cả đều chờ đợi khoảnh khắc mặt trời lặn này.


Còn ba nhóc con được ra ngoài chơi như ý nguyện nên tâm trạng rất tốt. Bọn nhóc ngồi trong xe đẩy vui vẻ vẫy tay với mọi người.

Vẻ đẹp lúc hoàng hôn thực sự còn chưa bắt đầu, nên ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về những người xung quanh.

Khin nhìn thấy gia định của Tần Lãng, ánh mắt của nhiều người sẽ dừng lại trong chốc lát. Ánh mắt đầu tiên là bị ngoại hình của Tân Lãng và Tô Thi Hàm thu hút, dáng vẻ của họ vô cùng bắt mắt so với những người bình thường.

Rồi nhìn thấy ba nhóc con trong chiếc xe đẩy bên cạnh, bộ ba siêu đáng yêu càng khiến mọi người không thể rời mắt được.

Nhiều du khách không tự giác được đã vây quanh.

“Dễ thương quá, nhà anh sinh ba phải không?” Có người mạnh dạn hỏi.

Ba nhóc con mặc quần áo giống nhau, diện mạo. cũng rất giống nhau, nhìn thoáng qua cũng biết là đa bào thai. Nhưng sinh ba thực sự rất hiếm, mọi người đều không dám tin tưởng.

Tô Thi Hàm gật đầu.

"Oa! Thật quá may mân, một lăn có được ba nhóc bảo bối! Hơn nữa cha mẹ đều còn trẻ như vậy, hai người thật là sướng nha!"

"Cám ơn" Tô Thi Hàm mỉm cười.

"Chúng tôi có thể chụp ảnh chung với các bảo bối được không? Các bảo bổi rất đáng yêu, hai người đừng lo lảng, chúng tôi nhất định sẽ không đăng những bức ảnh này lên mạng. Tôi chỉ là thật sự rất thích ba bảo bối này. Ba nhóc con giống như là những thiên thăn nhỏ vậy. Thực ra, tôi cũng đang mang thai mới hơn ba tháng, cũng không rõ ràng lắm. Tôi định mỗi ngày đều nhìn ảnh của các bé để con mình lớn lên đáng yêu như các bé vậy. "Một cô gái trẻ nói.

Tô Thi Hàm biết về phương pháp này, người ta nói khi mang thai nên xem nhiều ảnh đẹp của trẻ con. Như vậy, khi sinh ra em bé sẽ có ngoại hình đẹp hơn. Nhưng điều này không có cơ sở khoa học, vẫn là di truyền học đáng tin cậy hơn nha.

Nhưng bà mẹ nào khi mang thai cũng đây mộng tưởng về đứa bé, bản thân Tô Thi Hàm cũng vậy nên cô hào phóng gật đầu: “Được.”

“Bạn có thể chụp ảnh các nhóc con, bạn cũng có thể chụp chung với các nhóc con. Nhưng mà không thể đăng lên mạng, tốt nhất đừng đăng trên trong vòng bạn bè nha.”


“Được rồi, cảm ơn.” Cô gái vui vẻ đưa điện thoại cho chồng cô ấy bên cạnh. Sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh ba nhóc con để chụp ảnh.

Lúc này, Khả Hinh đang ở bên cạnh đột nhiên quay lại nhìn cô ấy, nhóc con cúi đầu nói với bụng nàng: "Em trai..."

Cô gái sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Khả Hinh nói với vẻ mặt ngạc nhiên: "Bé con, con vừa nói gì vậy? Con đang gọi em trai sao? Con muốn nói với dì rằng, em bé trong bụng dì là em trai đúng không?”

Nhưng Khả Hinh không quen biết đì đang đứng trước mặt. Cô bé cũng không giống anh trai cùng chị gái giỏi xã giao như vậy, khi đối mặt với một đì xa lạ, bé chỉ biết ngượng ngùng quay mặt đi, không nói lời nào.

Nhưng cô gái kia vẫn rất vui vẻ, dù Khả Hinh không nói rõ rành chữ nào. Nhưng đối với cô ấy và đứa con trong bụng mà nói đó như là lời chúc phúc và sự mong đợi của cô ấy.

Sau khi bọn họ chụp ảnh chung rồi thì rời đi, Tần Lãng mang theo một rổ dừa lạnh trở lại

"Thời tiết lúc này vẫn đang lúc nắng nóng, trong rặng dừa còn có rất nhiều muỗi. Trong khi đó mọi người vẫn đang chờ ngắm hoàng hôn. Tô Thi Hàm đã chuẩn bị sẵn vòng đeo tay đuổi muỗi cho ba nhóc con và người lớn. Vừa xuống xe cô đã phun chống muỗi cho mọi người. Bởi vậy, vấn đề về muỗi thì không cần lo lắng chỉ là không thể chịu đựng được sự oi bức của mùa hè.

Tần Lãng thấy bên kia còn có bán đồ uống lạnh, bèn đi mua một ít dừa lạnh, kêu ông chủ khui sẵn cắm ống hút tồi mang về.

Thời tiết như thế này mà nhấp một ngụm nước dừa mát lạnh, sẽ cảm thấy sảng khoái ngay lập tức, cảm giác khô nóng trên người ngay lập tức cũng bị cuốn đi.

Ngay cả những người không thường ăn uống đồ lạnh như ông bà Tân. Lúc này cũng không thể chịu nổi nóng bức mà uống thêm vài ngụm.


"Mát mát, lạnh lạnh, uống rất ngon nha!"

“Loại nước dừa nguyên chất, nguyên vị này thật là ngon, vừa vặn còn để giải nhiệt.”

Người lớn đều uống nước dừa, ba đứa nhỏ nhìn vẻ mặt hài lòng của mọi người mà đầy tò mò về trái dừa trong tay họ.

Huyện Huyên vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Thi Hàm, nhìn chầm chăm trái dừa trên tay cô.

Tô Thi Hàm hỏi: “Huyên Huyên, con cũng muốn uống sao?”

“Tần Lãng! Bé con có thể uống nước dừa được không?"

Tần Lãng nói: “Uống một chút nước dừa cũng không sao, nhưng nước dừa này hơi lạnh. Chỉ có thể nếm thử một ít, không được uống quá nhiều, bằng không dạ dày của bọn nhỏ sẽ không chịu nổi.”

Tô Thi Hàm nghe xong nói: "Vậy thì cho bọn nhóc nếm thử đi, trong thời tiết nóng bức như thế này, chắc là các con cũng cảm thấy rất khó chịu."
 
Chương 552: C552: Tham dự hội đấu giá


Nói xong, cô lấy bình nước của nhóc con ra, đổ vào mỗi bình mười ml nước dừa, chỉ có một chút ở đầy bình, bọn nhóc con uống xong cũng sẽ không sao.”

Cuối cùng cũng có được đồ ăn ngon trong tay người lớn, ba đứa nhỏ vui vẻ nhận lấy bình nước từ baba và mama, muốn tự mình uống.

Huyện Huyên nóng lòng không chờ nổi nhấp một ngụm, nước dừa lạnh đi vào miệng. Nhóc con hơi sững sở trong giây lát, cái loại mát lạnh này thật thần kỳ nha.

Tiểu tham ăn Vũ Đồng ở bên cạnh đã mạnh mẽ. nhấp một ngụm, mát lạnh đến nổi không khỏi rùng. mình. Loại cảm giác này nhóc chưa bao giờ trải nghiệm trước đây, làm cho nhóc cảm thấy thật quá sung sướng.

Ngon quá! Ngon quá!

Ba nhóc con đều mê mẩn nước dừa lạnh. Còn Khả Hinh vừa uống vừa vui vẻ dậm chân trong xe đẩy.

Ngon quá!

"Nhìn đi, mặt trời sắp lặn rồi kìa!" Ai đó trong đám đông kêu lên. Mọi người cảm thấy cảnh sắc xung quanh họ đã thay đổi một cách nhanh chóng.

Toàn bộ Hành lang dừa chuyển sang màu vàng ấm áp. Ở phía chân trời, có một mặt trời màu đỏ cam siêu to lớn đang từ từ lặn xuống biển.

Chân trời là một màu đỏ rực của nắng chiều, nhuộm toàn bộ mặt đất thành một màu cam ấm áp.


“Hoàng hôn thật đẹp.” Có người trong đám đông không khỏi thốt lên.

Lúc này, mọi người đều bị cảnh đẹp trước mắt này chỉnh phục.

Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn.

Tuy câu này hơi thương cảm. Nhưng vào giờ khắc này, điều mà mọi người nghĩ đến là nên trân trọng người trước mặt.

Dưới khung cảnh tuyệt đẹp như vậy, ai cũng không tự chủ muốn tiến lại gần người thân hoặc bạn bè của mình.

Ông bà Tần liếc mắt nhìn nhau, hai người chậm rãi nắm tay nhau.

Phương Nhã Nhàn ở bên cạnh không biết từ lúc nào đã ôm lấy cánh tay của Tô Vĩnh Thắng, trên mặt cả hai đều nở nụ cười nhàn nhạt.

Tần Lãng ôm lấy Tô Thi Hàm. Còn Tô Thi Hàm một tay nắm lấy áo của Tần Lãng, tay còn lại cùng với tay Tân Lãng đặt lên xe đẩy trẻ em.

Khoảnh khắc hạnh phúc nhất là khi cả gia đình ở bên nhau.

Ba đứa nhỏ ngồi trong xe đẩy ngơ ngác nhìn hoàng hôn trước mặt, trong lòng không khỏi bị lây nhiễm. Bọn nhóc cùng người lớn yên lặng nhìn mặt trời lặn. Trong suốt quá trình, không có nhóc nào lên tiếng làm phiền mọi người.

Sau khi ngắm hoàng hôn ở Hành Lang Dừa xong, mọi người trở về nhà tiếp tục ăn hải sản.

Lúc đang ăn, Tần Lãng nhận được điện thoại của Phạm Văn Hoa. Chiều nay bọn họ đã đến Tam Á, muốn mời Tân Lãng tham dự buổi đấu giá chiều mai.

Buổi đấu giá ngày mai là một sự kiện toàn thế giới, sẽ có một buổi truyền hình trực tiếp và một bản tin buổi tối sẽ đưa tin về việc này.

Phạm Văn Hoa cố ý giải thích trước cho Tần Lãng rõ.

Tần Lãng nói cho mọi người biết về tin tức này,

ông bà Tần vô cùng vui vẻ, hào hứng khi nghe được việc này.


Được xuất hiện trong tin tức buổi tối, đây là một điều rất tốt nha!

“Vậy ngày mai chúng ta có thể nhìn thấy Lãng Lãng trên TV sao?" Bà Tân kinh ngạc nói.

Tô Thi Hàm cũng rất vui, nhìn Tân Lãng ở bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tự hào.

"Chiều mai sẽ có phát sóng trực tiếp, đến lúc đó mọi người ở nhà cũng có thể xem được. Tin tức buổi tối chỉ là đưa tin về sự việc này, không phải ai cũng sẽ được xuất hiện trên bản tin đâu ạ.” Tần Lãng nói.

Ông Tần vui vẻ, hớn hở nói: "Không sao đâu, sáng

mai cha sẽ thông báo với bà con hàng xóm. Để buổi chiều họ xem truyền hình trực tiếp, đến tối thì lại xem tin tức buổi tối!”

Tô Vĩnh Thắng cũng đang đăng lên trang cá nhân của mình. Con rể của mình lợi hại như vậy, còn được tham gia buổi đấu giá mang tính chất quốc gia. Còn được lên tin tức buổi tối, đương nhiên phải khoe khoang một chút rồi!

Buổi tối, Tần Lãng tắm rửa xong đi ra, thấy Tô Thi Hàm đang đứng ở trước tủ quần áo. Một tay vừa sờ cằm, vừa trầm tư suy nghĩ gì đó.

Hắn bước tới, ôm chầm lấy vợ từ phía sau, nói nhỏ vào tai cô: “Em làm sao vậy?”

Tô Thi Hàm quay đầu lại cười ngọt ngào nói: "Em đang xem quần áo của anh, đang chuẩn bị cho anh một bộ vest cho phù hợp để ngày mai tham gia buổi đấu giá.

Tần Lãng cười nói:" Có cái gì mà phải chuẩn bị chứ, cứ tùy ý mặc một bộ rồi đi thôi. ”


Hắn có hệ thống khen thưởng năng lực âu phục bạo phát, chỉ căn hắn mặc một bộ đõ vest bất kỳ vào, chắc chắn có thể hạ gục toàn bộ người xem.

Tô Thi Hàm nhớ tới bộ dạng mặc vest của Tần Lãng, ánh mắt không khỏi có chút thất thăn, sau đó cô trấn định lại nói: "Tần Lãng, anh mặc đồ gì trông cũng rất đẹp trai, nhưng ngày mai sẽ phát sóng trực tiếp cũng phát tại tin tức buổi tối. Tất cả mọi người ở Trung quốc đều có thể nhìn thấy anh, vậy nên anh nhất định phải mặc bộ quần áo đẹp nhất xuất hiện mới được.”

Hôm nay, khi Phạm Văn Hoa nói với hắn về tin tức trong buổi đấu giá ngày mai, Tần Lãng thực sự không có nhiều cảm xúc. Nhưng nhìn thấy phản ứng của cha mẹ cùng Tô Thi Hàm, Tần Lãng đột nhiên có chút chờ mong.

Tô Thi Hàm cầm áo sơ mi và cà vạt ướm thử lên người Tần Lãng, cuối cùng cũng chọn được một bộ vest đen cùng áo sơ mi trắng và cà vạt xanh lam. Bộ. vest này có phần cổ áo viền ánh bạc, làm cho cả người tăng thêm mấy phần nhan sắc.

Khi kết hợp với chiếc khuy măng sét mà Phương. Nhã Nhàn cho lần trước thì thật là hoàn mỹ!

Đến một giờ trưa ngày hôm sau, Phạm Văn Hoa đích thân đến đón Tần Lãng. Khi Tân Lãng lên xe, ngoài Phạm Văn Hoa còn có một người khác ở trên xe.

“Tần Lãng! Vị này chính là giám đốc Bảo tàng Quốc gia của chúng ta, Lê Hòa Thái.”

"Lão Lê, đây là Tân Lãng mà tôi đã kể cho ông nghe.”

“Xin chào, Tần tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Lần trước, tôi đã nghe Khang Hòa Bình kể về cậu, tôi đã xem qua các tác phẩm của cậu. Nhưng không ngờ cậu cũng là một chuyên gia giám định đồ cổ, thực sự là anh hùng xuất thiếu niên đó nha “Lê Hòa Thái cười nói.
 
Chương 553: C553: Tần lãng lên tv


Tần Lãng nói: 'Viện trưởng quá khen rồi, tôi chỉ là tự học được vài thứ, hơn nữa thường ngày thích đọc. sách. Nếu xét về kinh nghiệm, tôi không thể so sánh với hai vị viện trưởng đây."

"Kinh nghiệm có thể được tích lũy từ từ, nhưng thiên phú sinh ra là đã có. Lão Phạm đã nói với tôi về trình độ của cậu. Nếu lần trước không có cậu, có lẽ ông ấy đã tốn rất nhiều tiền rồi.”

"Hôm nay có cậu bên cạnh, hai lão già chúng tôi nhàn hạ hơn nhiều. "Lê Hòa Thái nói.

Ba người đến nơi tổ chức cuộc đấu giá, trưởng ban tổ chức đích thân đi ra chào đón bọn họ, bởi vì hai người trong xe đều có cấp bậc viện trưởng. Thế nhưng người này bỗng ngạc nhiên khi thấy có một thanh niên trẻ tuổi đi bên cạnh hai người họ.

Nhưng người này cũng không nói nhiều, mỉm cười chào hỏi họ và đưa họ đến hàng ghế đầu của hội trường.

Đây là chỗ ngồi danh giá nhất, đa số những người ngồi ở đây đều là trung niên hoặc là người cao tuổi, chỉ có Tăn Lãng là người trẻ tuổi nhất, đúng là hợp với câu cây cao thì đón gió.

Mọi người không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.

“Anh chàng đẹp trai phía trước kia là ai vậy? Làm sao lại ngồi cùng với hai vị viện trưởng và phó viện trưởng của bảo tàng quốc gia vậy?”


"Có thể được ngồi cùng hai nhân vật lớn đó, chắc hắn cũng là một nhân vật lớn. Thật không ngờ trong nước lại còn có người trẻ tuổi tài giỏi như vậy, nhưng mà sao tôi chưa từng nghe nói đến người này trước. đây nhỉ?"

"Thư ký! Cậu nhanh chóng tra ra thông tin của người trẻ tuổi đó cho tôi. Có thể ngõi ở hàng đầu, khẳng định có tài năng. Cho cậu ba phút, tôi muốn biết tất cả thông tin của cậu ta.”

Mấy vị trợ lý nhanh chóng đi tra thông tin của Tần Lãng.

Lúc này, trong biệt thự ở Tam Á, Tô Thi Hàm và cả gia đình đều đã ngồi ở phòng khách, bọn nhóc con cũng được cho ngồi trên ghế sô pha. Trên màn hình TV lớn trước mặt đã được kết nối Internet, bọn họ bắt đầu xem chương trình phát sóng trực tiếp của buổi đấu giá.

"Khi nào thì Lãng Lãng mới xuất hiện?" Bà Tần hỏi.

Tô Thi Hàm nói: "Buổi đấu giá vẫn còn chưa bắt đầu. Hiện tại máy quay phát sóng trực tiếp đều hướng ra bên ngoài. Tân Lãng chắc là đến rồi, chờ lát nửa máy quay chuyển đến bên trong hội trường, hẳn là chúng ta có thể nhìn thấy Tần Lãng”

Ông Tần nói: "Hội trường có rất nhiều người, cha không biết Lãng Lãng đang ngồi ở đâu. Thị lực của cha không tốt lắm, lần này ra ngoài cha cũng không mang theo kính. Thi Hàm, khi nào con nhìn thấy Lãng Lãng thì nói cho chúng ta biết đó nha.”

Tô Thi Hàm gật đầu nói: "Vâng ạ. ”

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, các máy quay trở lại bên trong hội trường. Ngay sau khi bối cảnh thay đổi, Tô Thi Hàm lập tức nhìn thấy Tân Lãng ngồi ở hàng thứ nhất. Cô chưa kịp mở miệng thì Huyên Huyên ở bên cạnh đột nhiên kêu lên: Baba!"

Giọng nói của nhóc con khiến người lớn chú ý, ngay sau đó thì mọi người đã nhìn thấy Tần Lãng.

Hai cô em gái bên cạnh cũng nhìn thấy baba trên TV,cả Khả Hinh và Vũ Đồng đều vô cùng vui mừng và đưa tay về phía TV.

"Baba!"

"Baba!"


Tô Thi Hàm sở đầu bọn nhỏ nói một cách đầy tự hào: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hình các con nhìn thấy đúng rồi đấy, baba đang ở trên TV đó nha. Baba thật lợi hại có phải không?”

Bọn nhóc con vui vẻ mà giơ chân múa tay.

- Tô Vĩnh Thắng hưng phấn nói: “Tần Lãng thật là lợi hại nha, thật sự ngồi ở ghế VIP hàng thứ nhất, vị trí này quá dễ thấy!"

Phương Nhã Nhàn cười vui vẻ nói: “Vị trí này thật tốt, chờ lát nữa trong bản tin tức buổi tối nhất định sẽ có hình ảnh trong hội trường. Đến lúc đó, Tần Lãng nhà ta chắc chẵn sẽ được xuất hiện, bây giờ tôi phải gửi tin nhắn cho ông bà của Thi Hàm để bọn họ xem tin tức buổi tối mới được!

Ông bà cụ sẽ không xem truyền hình trực tiếp, cho nên chỉ có thể xem tin tức buổi tối, biết tin cháu rể sắp lên TV, hai ông bà cụ cũng rất cao hứng. Nếu không phải, không có người trẻ trong nhà, bọn họ nhất định cũng muốn xem truyền hình trực tiếp.

Ông bà Tần cũng đang gửi tin nhẳn cho người thân, mọi người đều ở trên sóng truyền hình trực tiếp, chờ xem Tần Lãng.

Tần Mai hỏi: "Viễn à, tại sao chị không thể vào.

truyền hình phát sóng trực tiếp được? Vừa rồi chị hình như vẫn còn ở trong đó, nhưng đột nhiên bị thoát ra. Bây giờ thì không vào được nửa rồi. Chị còn chưa thấy Lãng Lãng nhà chúng ta đâu! ”

Cha Tần nhìn tin nhắn của chị cả gửi đến, trong lúc nhất thời có chút không hiểu.


'Tô Thi Hàm Thi hàm nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat lập tức trả lời: "Cô ơi, chắc là do phát sóng trực tiếp có quá nhiều người xem nên mới bị thoát ra đó ạ.Cô làm mới vài lần hoặc thoát ra rồi vào lại, cháu sẽ gửi link của truyền hình trực tiếp vào nhóm. Nếu bị thoát ra, chỉ cần quay lại click vào link để vào lại, làm như vậy vài lần sẽ vào được ạ."

Tần Mai:" Ồ, vậy thì tốt quá rồi, để cô thử lại nha Thi Hàm. "

Một lúc sau, Tần Mai lại nói:" Thực sự được rồi, cô đã vào lại được rồi. Cô cũng nhìn thấy Lãng Lãng nhà chúng ta đang ngồi ở hàng đầu tiên! Vị trí này thật sự rất dễ thấy, nhưng sao ngồi bên cạnh Lãng Lãng tất cả đều là mấy ông già vậy?”

Tô Thi Hàm nói:" Những người ngồi ở vị trí hàng đầu tiên trong buổi đấu giá đều là viện trưởng các viện bảo tàng, họ đều là người có địa vị nên nhìn chung là có phần lớn tuổi. °

Tần Mai: "Ha ha! Lãng Lãng của chúng ta thật quá giỏi. Có thể ngồi cùng một hàng với các viện trưởng. Tĩnh à, Viễn à, hai người chắc vô cùng vui vẻ phải không? Làm chị đây, cũng cảm thấy rất tự hào.”

Tần Mai: "Thằng nhỏ Nguyên Phát hôm nay đã trở lại. Nghe nói Lãng Lãng sẽ được lên TV. Nó làm chủ cho công nhân nghỉ hai tiếng đồng hồ, thậm chí còn dựng một cái màn hình chiếu trong nhà kho để cho mọi người xem video!"

Tần Mai: "Hiện tại, tất cả công nhân trong nhà máy của chúng ta đều nhìn thấy Tần Lãng. Mọi người đều rất cao hứng, còn nói chủ nhà máy quá lợi hại rồi, để tôi gửi video cho mọi người xem, hiện trường đều đang rất sôi nổi.”
 
Chương 554: C554: Tam tần trai hết sạch hàng hoá


Tần Mai nhanh chóng gửi video cho nhóm, ông bà Tần mở ra xem thanh bên trong rất lớn, công nhân trong lúc này đều rất phấn khởi, trên mặt đều lộ ra vẻ tự hào.

Có được một ông chủ xuất sắc như Tần Lãng, bọn họ làm công cũng cảm thấy rất vinh dự và tự hào.

Ở trong hội trường, Tần Lãng hoàn toàn không biết những chuyện này. Buổi đấu giá đã bắt đầu, Tần Lãng cùng hai vị viện trưởng đang ngước nhìn lên sân khấu mà xem từng loại vật phẩm.

Buổi đấu giá này được tổ chức với quy mô quốc tế, có một số cổ vật của Trung Quốc đã bị thất lạc nhiều năm ở nước ngoài cũng được đem đấu giá ở đây. Lê Hòa Thái và Phạm Văn Hoa chính vì những cổ vật này mà đến tham gia buổi đấu giá. Đương nhiên, những cổ vật của Trung Quốc này tốt nhất là không thể để lưu lạt ra bên ngoài.

Nhưng những cổ vật này đã thất truyền quá nhiều năm, thật sự rất khó phân biệt thật giả. Một số còn bị nước ngoài lợi dụng để gây sự chú ý của mọi người. Còn đồ thật đã bị bọn họ cất giữ từ sớm rồi.

Có hệ thống bên cạnh, Tần Lãng tự nhiên không thể để hai vị viện trưởng bị đồ giả làm cho lóa mắt, cũng sẽ không để có cổ vật chân chính tiếp tục rơi vào tay người nước ngoài

Toàn bộ cuộc đấu giá kéo dài trong hai tiếng rưỡi. Hai vị viện trưởng đã chọn ra được năm vật phẩm. Với sự giúp đỡ của Tân Lãng, họ đã thắng được bốn cái. Cái còn lại là giả, tuy giả nhưng được làm rất thật. Kể cả Lê Hòa Thái và Phạm Văn Hoa từ ban đầu cũng không nhìn ra được, nhưng Tần Lãng đã giải thích điểm mấu chốt trong đó.


Trong buổi đấu giá, hai vị viện trưởng đã cùng Tần Lãng trao đổi rất nhiều. Hôm nay, truyền thông trong nước phụ trách truyền hình trực tiếp, càng thêm chú ý hai vị viện trưởng, đương nhiên Tần Lãng cũng bị bọn họ quay được.

Khi mọi người nhìn thấy hai người viện trưởng đang hỏi ý kiến của Tần Lãng, đồng thời Tân Lãng chỉ ra được một cái là hàng giả, bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp lập tức sôi trào.

"Chết tiệt! Anh chàng đẹp trai này là ai vậy! Thật quá trâu bò! Hai vị viện trưởng còn chưa nhìn ra được đồ giả, mà hẳn liếc mắt đã nhìn ra được rồi!"

“Trung Quốc có một người thẩm định trẻ tuổi tài giỏi như vậy từ khi nào vậy nhỉ? Bằng tình độ này, hán có thể kiếm được nhiều tiền bằng cách mở chương trình phát sóng trực tiếp giám định online!”

"Chương trình phát sóng trực tiếp chỉ là kiếm tiền nhỏ. Anh chàng đẹp trai có thể ngồi cùng với hai vị viện trưởng thì địa vị của hẳn phải rất cao. Người ta là nghệ thuật gia, không quan tâm tới chương trình phát sóng trực tiếp đâu nha!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ánh Trăng Xanh
2. Cánh Đồng Hoang Vu
3. Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê
4. Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
=====================================

"Đúng vậy, anh chàng đẹp trai này chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được món đồ cổ này là thật hay giả, tầm nhìn và kiến thức của hắn rất cao. Giám định online, cư dân mạng làm gì có thể lấy ra được thứ gì tốt chứ!"

"Ngay cả khi có những cái thật sự tốt, cũng không có ai dám lấy chúng ra để thẩm định trên mạng đâu, Nếu như là hàng giả thì không nói, nhưng nếu là hàng thật thì không phải là sẽ bị bắt giao nộp lại cho quốc gia sao, ha ha!"

Hầu hết bình luận trong chương trình phát sóng trực tiếp đều nói về Tần Lãng, lúc này rốt cuộc cũng có người tra ra được Tần Lãng.


"Chết tiệt, các anh em! Tôi biết anh chàng đẹp trai này là ai rồi!"

“Gì gì gi? Anh chàng này là ai?”

“Đừng úp úp mở mở nửa, người anh em à, nói nhanh lên.”

“Đây chính là Tần Lãng, ông chủ của Tam Tần Trai đó. Trước đây cặp hạch đào điêu khắc Long Phượng trong chương trình 'Bộ sưu tập thế giới' chính là hắn làm ra đó nha!"

"Ha ha, tôi nhớ rồi! Trong chương trình 'Bộ sưu tập thế giới' bởi vì nghệ nhân còn quá trẻ tuổi, cho nên kết quả bình chọn cuối cùng không giành được vị trí thứ: nhất, không nghĩ tới cái này là tác phẩm của anh chàng đẹp trai này!"

"Chờ đã! Oác anh em, mọi người hãy kiểm tra thông tin của Tần Lãng kỹ một chút Người ta không chỉ là ông chủ của Tam Tân Trai mà còn là người sáng lập của đầu gội đầu Tân Thị nữa đó nha. Các anh em, ôi nhất thiết phải đề cử cho các bạn đầu gội k1ch thích mọc tóc của Tần Thị, loại này cực kỳ hiệu quả đó!"

“Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc đầu gội của Tân Thị rất tuyệt. Không nghĩ tới trong chương trình phát sóng trực tiếp có thể thấy được nhà sáng lập của đầu gội Tần thị. Má ơi, tôi sắp bắt đầu ngu luôn rồi, tôi có linh cảm, đầu gội của Tần thị sẽ gây tiếng vang lớn!"

Tôi đã đi kiểm tra dầu gội này, nó là chống rụng tóc còn k1ch thích mọc tóc nữa đó. Xem ra đây là một thương hiệu mới được đăng ký. Nghe nói đây là sản phẩm tự nghiên cứu ra! Người nghiên cứu thật là tài năng, tôi sẽ mua nó ngay bây giờ, xông lên!”


Dầu gội đầu tôi mua, Tam Tần Trai tôi cũng muốn đi xem thử. Nhìn xem, Tân Lãng quá giỏi, tác phẩm của hắn sau này nhất định sẽ tăng giá trị."

“Mọi người chậm một chút, tôi chỉ có một cái điện thoại di động thôi, không thể thoát ra ngoài để tìm kiếm trên Taobao."

Tân Lãng không nghĩ tới, bản thân trong buổi đấu giá cổ vật vì Trung Quốc mà cố gắng hỗ trợ. Khán giả xem trực tiếp thì cũng đã vào cửa hàng trực tuyến nhà hắn dạo qua mấy lần.

Cửa hàng trực tuyến Tam Tần Trai không có quá nhiều hàng trong kho, bởi vì tất cả sản phẩm bày bán trong cửa hàng và cửa hàng trực tuyến đều do Tần Lãng tự tay làm ra. Tuy căn bản đều là đồ thủ công nhỏ, nhưng mỗi cái phải mất hơn mười mấy phút để điêu khắc tạo hình. Còn những vật tinh vi hơn tốn hơn cả nữa giờ để hoàn thành, vì vậy hàng trong kho không nhiều cho lắm.

Tuy nhiên, trong phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều người, tất cả mọi người đều đổ vào cửa hàng trực tuyến xem. Những hàng trong kho đó đã được nhanh chóng bán hết, tất cả các sản phẩm đều hiện lên trạng thái hết hàng.

Nhân viên chăm sóc khách hàng phụ trách nhìn thấy tin nhân hỏi về việc khi nào bổ sung hàng hóa. Nhất thời cũng không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng đi vào kiểm tra đường dẫn của cửa hàng trực tuyến, băn khoăn không biết hệ thống có vấn đề gì hay không. Kết quả phát hiện, hóa ra là tất cả các sản phẩm trong cửa hàng đều đã được bán hết!
 
Chương 555: C555: Có tần lãng ở đây thật sự là may mắn


Người phụ trách cửa hàng trực tuyển vội nghĩ có nên trực tiếp đến cửa hàng để đặt hàng hay không. Kết quả vừa gọi điện thoại đến cửa hàng, trong cửa hàng âm thanh đang rất ồn ào, bên kia nói được một hai câu thì đã cúp máy. Đại khái nói là trong tiệm đột nhiên có rất nhiều khách hàng kéo tới, đang tranh nhau mua tác phẩm điêu khắc gỗ.

Sau buổi đấu giá, hai vị viện trưởng thắng lợi trở về, trên gương mặt hai người luôn nở nụ cười tươi rói.

Phạm Văn Hoa vỗ vai Tăn Lãng nói: “Tiểu Tần, hôm nay ít nhiều gì cũng cảm ơn cháu đã tới đây, nếu không chúng ta chịu thiệt vì mấy món đồ đồng đó rồi.”

Lê Hòa Thái nói: "Không chỉ cái này, những cái khác cũng là nhờ ánh mắt của Tăn Lãng tốt. Nhanh chóng kêu chúng ta ra giá, như vậy chúng ta mới có thể thật sự thuận lợi chiến thẳng.”

"Tần Lãng, cháu đúng là có thiên phú về giám định bảo vật. Chú hiếm thấy người nào giống như cháu, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được chỉ tiết ẩn chứa dấu vết lịch sử trong đó. Cháu thật sự không có ý định gia nhập viện bảo tàng hay sao? Với khả năng của cháu hắn là có thể trực tiếp chiếm một vị trí rong đó. Ước tính trong vòng hai năm, cháu sẽ có thể ngang hàng với lão Phạm:Lê Hòa Thái đã nghe Phạm Văn Hoa nói Tần Lãng từ chối ông ấy, nhìn thấy năng lực của Tần Lãng ngày hôm nay, ông không khỏi muốn thuyết phục Tần Lãng một lần nữa”

Tần Lãng nói: “Cám ơn lòng tốt của hai vị viện trưởng, nhưng cháu đã hạ quyết tâm rồi”


Phạm Văn Hoa khẽ thở dài nói: “Thôi quên đi, chú sẽ không ép buộc cháu, cháu còn nhỏ vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Giám định đồ cổ chỉ là một trong vô số tài năng của cháu, tương lai của cháu nhất định sẽ rộng mở hơn, viện bảo tàng không nên hạn chế sự phát triển của cháu."

"Tần Lãng, chú vẫn nói như vậy, chú tôn trọng lựa chọn của cháu. Nhưng một ngày nào đó cháu quá mệt mỏi và muốn ổn định cuộc sống, cánh cửa của viện bảo tàng của chúng ta sẽ luôn rộng mở cho cháu.”

Cả ba người họ đến bên ngoài phòng nghỉ. Tài xế của Phạm Văn Hoa cầm trong tay một hộp quà tỉnh tế bước vào.

Phạm Văn Hoa nhận lấy hộp quà đặt trước mặt Tần Lãng.

“Tần Lãng, hôm nay nhờ có cháu mà chúng ta mới thuận lợi lấy lại những món cổ vật thuộc về đất nước của chúng ta. Đây là món quà nhỏ của viện bảo tàng chúng ta đã chuẩn bị cho cháu.”

Tần Lãng nói: "Viện trưởng không căn khách khí như vậy. Là một người con của đất nước, cháu cũng không muốn những cổ vật của đất nước chúng ta bị lưu lạc ra bên ngoài.”

"Chú biết, cháu là một người yêu nước. Nhưng món quà này chỉ là một chút tâm ý nhỏ của viện bảo tàng chúng ta. Lần trước khi chú đến nhà cháu, chú đã nghĩ ngay đến nó. Cháu hãy mở nó ra xem, chú tin chắc rằng sau khi mở ra xem cháu sẽ thích nó đấy!” Phạm Văn Hoa nói.

Tần Lãng mở hộp quà trước mặt ra, bên trong có ba cái hộp nhỏ. Hắn tiếp tục mở ba cái hộp ra, mỗi hộp bên trong đều có một mặt dây chuyền hình con trâu nhỏ bằng vàng.

Hơn nữa, ba con trâu điều có điểm đặc sắc riêng. Con trâu ở hộp thứ nhất ôm một thỏi vàng siêu lớn trong ngực, trên người cũng được điêu khắc hoa văn đồng tiền.

Con trâu ở hộp thứ hai ngậm trong miệng một quả hồng, sau lưng có một cái rổ nhỏ đựng đầy quả hồng.

Hộp thứ ba là một con trâu rất oai hùng. Trên thân mặc áo giáp, trông nó giống như một con thần thú thời viễn cổ vậy.


Phạm Văn Hoa ở bên cạnh giới thiệu: "Đây là sản phẩm hợp tác năm nay giữa Viện bảo tàng Quốc gia và công ty Vàng Bạc Đá Quý Trung Quốc. Phong cách thiết kế của mỗi con trâu đều có nguồn gốc, ba món này đều dựa theo đồ cổ do chúng tôi sưu tâm mà thiết kế ra nó đó:

“Lần trước đến nhà cháu, nhìn thấy ba nhóc con siêu đáng yêu của cháu, chú liền nghĩ món quà này chắc hẳn rất hợp với cháu vì ba nhóc con của cháu đều sinh ra vào năm con Trâu."

Món quà này là quả thực chạm tới đáy lòng của Tân Lãng. Mà đây còn là lễ vật tặng bọn nhỏ, ý tưởng lại mới như vậy. Hắn làm sao có thể không nhận đây.

“Cảm ơn ông Phạm, vậy cháu sẽ nhận món quà này!"

Ba người họ đợi một lúc, cuộc phỏng vấn ngắn cuối cùng kết thúc, họ cùng nhau đi ra ngoài.

Lê Hòa Thái vừa rồi vẫn luôn nói chuyện với Tần Lãng, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với một người trẻ tuổi mà kiến thức của hẳn hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của ông. Khi nói chuyện với Tần Lãng, ông thậm chí còn cảm thấy mình giống như sinh viên đến để nghe giảng dạy vậy.

“Tần Lãng! Như vậy đi, bây giờ trời cũng gần tối rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối đi, vừa ăn vừa tiếp tục chủ đề vừa rồi." Lê Hòa Thái hưng phấn nói.


Tần Lãng có chút khó xử, Phạm Văn Hoa bên cạnh cười nói: "Lão Lê à, bản thân ông là một người tham công tiếc việc, không thể nghĩ người khác cũng giống như ông chứ!"

"Hôm nay là ngày 31. Ngày mai là năm mới rồi, lăn này cháu Tăn đưa gia đình đến Tam Á nghĩ lễ ăn tết. Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, cả nhà cùng nhau đón năm mới còn quan trọng hơn!"

“Tôi biết ông đánh giá cao tài năng của cháu Tần, nhưng về sau vẫn còn cơ hội để tán gẫu nói chuyện Vào ngày trọng đại như hôm nay, chúng ta hai người già không nên quấy rầy gia đình người ta sum họp chứ."

Lê Hòa Thái cười gật đầu nói: "Vâng, vâng, hôm nay đêm giao thừa đúng là dịp trọng đại. Tôi vừa trò chuyện vui vẻ với cháu Tân đến nỗi quên mất chuyện đó.”

“Cháu Tần, cháu làm tốt lắm. Cháu còn trẻ đã có năng lực, còn lượng kiến thức khổng lồ mà người khác không ngờ tới. Không nghĩ rằng cháu lại là một người đàn ông tốt, biết quan tâm đ ến gia đình. Cháu làm chú không thể không khâm phục nha!"

"Vậy thì chúng ta hôm nào sẽ tiếp tục chủ đề vừa rồi nhé. Chú cùng lão Phạm sẽ đưa cháu về để cháu cùng gia đình đón giao thừa. Trên đường chúng ta còn có thể nói chuyên thêm một lát."
 
Chương 556: C556: Bọn nhỏ chọn quà


Lê Hòa Thái quả thực không muốn cùng Tần Lãng chia tay, vì vậy đề nghị đưa Tần Lãng trở về. Cả hai ông lão đều có tài xế lái xe, chỉ cần gọi bất kỳ tài xế nào đều có thể chở Tần Lãng trở về, hai vị viện trưởng cũng không căn đi theo hắn.

Nhưng Lê Hòa Thái muốn cùng Tân Lãng tán gẫu thêm một lát, cho nên bọn họ cùng Tần Lãng lên xe, Phạm Văn Hoa cũng theo lên xe, giống như lúc bọn họ. tới.

Dọc theo đường đi, Lê Hòa Thái cùng Tần Lãng nói chuyện rất vui vẻ. Khi Tần Lãng xuống xe, Lê Hòa Thái vẫn là không muốn chia tay, còn đích thân tiễn Tần Lãng tới tận cửa biệt thự.

Khi Tần Lãng vào sân, Lê Hòa Thái và Phạm Văn Hoa mới trở lại xe.

Phạm Văn Hoa cười nói: "Lão Lê, xem ra lần này ông thật sự gặp được một người bạn vong niên rồi. Tôi chưa từng thấy ông tán gẫu với ai hợp ý, vui vẻ như vậy đâu nha.”

Lê Hòa Thái liếc ông ấy một cái, ông nói: "Ông có cho rằng đây là duyên phận không? Không phải, Tần Lãng là một người trẻ tuổi quá lợi hại. Tôi tin rằng khi ông và Khang Hòa Bình nói chuyện với cậu ấy, ông. cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, cũng có thể học được một cái gì đó mới mẻ?"

“Trong quá trình giao tiếp xã hội, nếu một người khiến ông cảm thấy thoải mái và có thể nói chuyện với hẳn, phần lớn là do EQ và IQ của người đó cao hơn ông, vì vậy trong lời nói có thể khiến ông cảm thấy vô cùng thoải mái và được quan tâm.”

“Thật sự không ngờ ba lão già chúng ta sống hơn nữa đời người lại có thế gặp được một người trẻ tuổi như vậy.”

Lê Hòa Thái hào hứng nói:"Lão Phạm, cám ơn ông đã g u Tân Lãng, một thanh niên xuất sắc như vậy cho tôi quen biết. Tôi muốn mời ông đi ăn tối nay, chúng ta hãy uống một ít để tỏ lòng biết ơn của


Phạm Văn Hoa xua tay nói: Lão Lê, mời khách tốt hơn là lần sao mời ở thủ đô đi. Tôi đã đặt máy bay được một lúc rồi, tôi sẽ bay về cùng vợ con đón giao thừa!"

Tần Lãng đẩy cửa đi vào, cả nhà đã chờ sẵn ở cửa.

“Chào mừng về nhà!” Mọi người đồng thanh hô lên.

Vẻ mặt ai cũng lộ rõ vẻ phấn khích. Bà Tần nhìn con trai đây tự hào. Lúc này bà cũng muốn tiến lên ôm con vào lòng.

Nhưng mà có con dâu ở đây, đương nhiên phải dành cơ hội tốt này cho con dâu!

Bà Tần nhẹ nhàng đẩy Tô Thi Hàm. Cô ngượng ngùng bước tới, ôm lấy Tần Lãng.

“Hoan nghênh anh về nhà, Tần Lãng!

Ba đứa nhỏ cũng cực kỳ cao hứng, ở trong vòng tay của người lớn hướng vẽ phía Tăn Lãng, cuống quít kêu baba.

Mấy tiếng đồng hồ không thấy con trai và con gái, Tần Lãng ôm vợ. Sau đó đi tới, ôm lấy mấy đứa nhỏ.

TV trong phòng khách vẫn đang bật, phát sóng trực tiếp cũng đã kết thúc. Tân Lãng ôm mấy đứa nhỏ ngồi trên sô pha. Ba đứa nhỏ hình như có rất nhiều điều muốn nói với Tân Lãng.

Huyên Huyên nhìn baba, bàn tay nhỏ bé không ngừng chỉ vào cái TV đẳng kia.

Phương Nhã Nhàn bên cạnh nói: "Tần Lãng, Huyện Huyện muốn nói cho con biết là vừa rồi thằng nhóc thấy con trên TV đó."

“Thắng nhỏ này mắt rất tinh. Người lớn chúng ta chưa thấy. Nó đã nhìn thấy trước rồi, còn hướng về phía TV rồi gọi baba.

Tần Lãng nhìn con trai, vui vẻ sờ sờ cái đầu to của con mình.


“Các con, hôm nay baba đã nhận được một món quà đặc biệt dành tặng cho các con đây.”

Tiếp đó hắn lấy hộp quà ra. Ba chiếc hộp nhỏ bên trong có mặt dây chuyền hình con trâu đặt trước mặt bọn nhỏ.

"Ở đây có ba mặt dây chuyền vàng, mỗi đứa các con có thể chọn một cái nha."

Ba mặt dây chuyền này đều được buộc bằng dây màu đỏ và có thế đeo trực tiếp vào cổ em bé.

Nhìn thấy mặt dây chuyền vàng rực rỡ, Tô Thi Hàm nghỉ hoặc hỏi: "Tần Lãng, sao anh còn đi mua mấy thứ này cho bọn nhở?”

Thứ này không xuất hiện trong buổi đấu giá, bởi vì họ đã xem toàn bộ chương trình phát sóng trực tiếp và không nhìn thấy ba mặt dây chuyền vàng trước mặt này.

Tần Lãng nắm lấy tay vợ, nói: "Cái này anh không có mua, là quà của ngài Phạm Văn Hoa, Phó viện trưởng viện thu thập và bảo tồn. Ông ấy cảm ơn hôm nay anh vì đã giúp đem về những món đồ cổ cho quốc gia. Lần trước ngài ấy đến nhà chúng ta, thấy ba đứa nhỏ nên món quà này là ông ấy đặc biệt chuẩn bị cho chúng.”

Tô Thi Hàm nghe xong gật đầu nói: "Ông Phạm thật có tâm."

“Cả ba mặt dây chuyền đều là trâu con, trùng hợp. với ba đứa nhỏ nhà chúng ta đều là tuổi trâu nha!” Tô Thi Hàm nhìn vào ba mặt dây chuyền rồi nói.

Tân Lãng gật đầu nói: "Đây là một bộ sản phẩm liên danh của viện bảo tàng cùng với công ty vàng bạc đá quý Trung Quốc đưa ra thị trường. Mỗi một cái đều dựa trên đồ cổ để làm ra, rất có ý nghĩa và có giá trị sưu tầm."


“Cùng một bộ sao? Vậy thì cái này thích hợp để sưu tập hơn!" Tô Thi Hàm nói.

Tô Vĩnh Thắng đứng bên cạnh cũng cho biết: "Sản phẩm của viện bảo tàng cùng công ty vàng bạc đá quý Trung Quốc liên danh, cái này về sau nhất định sẽ tăng giá trị. Hơn nữa có lẽ lúc trước bán ra cũng có số lượng, thứ này bảo quản tốt thì sau này chắc chắn bán được giá cao đó nha.”

Tần Lãng cười nói: "Không cần đâu ạ! Cứ đeo cho mấy đứa nhỏ vì đây chính là quà cho bọn nhỏ."

Hắn cũng không căn phải lấy mấy món lễ vật nhỏ này của bọn nhỏ để sau này bán lại đâu.

Ba đứa nhỏ không biết giá trị của món quà trước mặt, chúng chỉ biết rằng đó là món quà baba mới tặng, nên mỗi đứa tự chọn phần của mình.

Huyên Huyên nhìn sơ qua thấy con trâu mặc giáp dũng mãnh, là con trai duy nhất trong nhóm nên anh chàng nhỏ bé thích chú nghé cao to dũng mãnh này. Mặt dây chuyền con trâu này rất khác so với hai chú trâu kia, có lẽ lớn hơn một vòng, với lại trên thân còn mặc bộ giáp trông siêu ngầu.

Không cần suy nghĩ, Huyên Huyên nằm lấy con trâu mặc giáp, vui vẻ vẫy tay với Tần Lãng.

Tần Lãng đem mặt dây chuyền đeo lên cổ Huyên Huyện. Bé con cúi đầu nhìn. Khi nhìn thấy con trâu hùng dũng bên dưới cổ mình, bé con cười rất vui vẻ.
 
Chương 557: C557: Tần lãng cha tự hào về con


Khả Hinh hầu như không do dự mà nắm lấy mặt dây chuyền hình con trâu ôm thỏi vàng. Cô bé biết rằng thỏi vàng đó cũng tượng trưng cho tiền bạc, và nó cũng giống như phong bì đỏ và tiền giấy đỏ nha.

Là một cô bé thích ăn vặt, Vũ Đồng tất nhiên thích con trâu ôm quả hồng, hơn nữa có một giỏ đây quả hồng ở trên lưng con nghề nữa.

Ba đứa nhỏ đều chọn được con trâu yêu thích của chúng. Tân Lãng ở bên cạnh giúp đeo lên cổ, bọn trẻ cực kỳ thích thú

Bà Tần và Phương Nhã Nhàn vội vàng chụp ánh cho ba đứa nhỏ.

Ông Tần và Tô Vĩnh Thắng kéo Tần Lãng sang một bên.

“Tần Lãng, con thật sự rất giỏi!Không ngờ buổi đấu giá ngày hôm nay lại được tổ chức hoành tráng như vậy. Con ngồi ở ghế VIP hàng thứ nhất, những người ngồi xung quanh đều là nhân vật cấp bậc viện trưởng đó nha. Làm cha vợ của con, cha cũng thực sự cảm thấy rất tự hào!" Tô Vĩnh Thẳng nhìn Tần Lãng nói.

Ông Tần ở một bên nhìn con trai, trong mắt không, giấu được niềm tự hào và kiêu ngạo.

"Lãng Lãng, cha rất tự hào về con."


“Hiện giờ công nhân trong toàn bộ nhà máy đều tự hào về con. Trong buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi, Lý Nguyên Phát đã dùng một chiếc máy chiếu ở nhà máy để chiếu cho mọi người xem. Các công nhân xem tại hiện trường rất nhiệt tình. Đây là điều cổ vũ tốt nhất đối với họ! Ông chủ của họ thật là giỏi, bọn họ đi theo con lại càng thêm phần hãng hái”

Tần Lãng không ngờ lại xảy ra chuyện này, không khỏi cúi đầu cười.

Đúng lúc này, quản lý cửa hàng tại Tam Tần Trai gọi điện đến.

"Ông chủ Tân, tôi không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi có rất nhiều sinh viên đột nhiên đến cửa hàng, cũng như một số người dân xung quanh, họ đã tranh mua hết hàng tồn trong cửa hàng của chúng ta rồi?

"Cửa hàng trực tuyến cũng đã gọi cho tôi. Có vẻ như hàng tồn trên mạng bán càng nhanh hơn. Họ gọi để đặt hàng từ cửa hàng, nhưng cửa hàng đã hết hàng rồi!"

Tần Lãng có chút khó hiểu khi nghe xong lời của quản lý cửa hàng.

Doanh thu gần đây của Tam Tần Trai luôn tương đối ổn định, ngoại trừ các hoạt động trong ngày Quốc khánh trước đó và ảnh hưởng của làn sóng chương trình khi tựu trường. Doanh thu hàng ngày vẫn luôn ổn định, bên cửa hàng trực tuyến cũng không cao không thấp.

Vì vậy, khi chuẩn bị hàng hóa, bình thường hắn cũng không chuẩn bị quá nhiều hàng.

Cứ theo số lượng bình thường là đủ rồi, sao hôm nay bỗng nhiên lại bán hết sạch như vậy?

Tô Thi Hàm nghe thấy lời của quản lý cửa hàng, nhẹ nhàng kéo Tân Lãng qua một bên nói: "Tần Lãng, anh xem tin tức trên mạng đi."

Tần Lãng cúp điện thoại với quản lý cửa hàng trước, cầm điện thoại di động của vợ đọc bình luận và tin tức trên mạng.

Những bình luận và tin tức này đều là thông tin được truyền đi trong buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi, Tô Thi Hàm đã chụp ảnh màn hình trên điện thoại di động của mình.

Nhìn thấy mọi người đang bàn luận về chuyện mình, Tam Tần Trai cùng với đầu gội đầu của Tần thị, Tần Lãng khá kinh ngạc.


“Không ngờ tham gia một buổi đấu giá, lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.” Tần Lãng cười nói.

Tô Thi Hàm ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Tần Lãng, đây đều là thành quả tích lũy của anh. Là vàng nhất định sẽ tỏa sáng. Hiện tại mọi người đều biết anh có năng lực siêu phàm, cho nên tác phẩm của anh cũng rất đáng sưu tầm đó nha!"

Buổi tối mọi người cùng nhau chuẩn bị cơm tối. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm dương lịch, gia đình lại sum họp, tất nhiên là phải cùng nhau vui vẻ. Đợi đến đêm 30 tết âm lịch thì hai nhà cũng chỉ có thể gặp nhau thông qua video cau mà thôi.

Bà Tần đề xuất làm sủi cảo. Là một người gốc Trung Quốc chính thống, bà ấy thích làm sủi cáo trong các lễ hội và năm mới, ngụ ý một năm nữa mỹ mãn Mặc dù đây là truyền thống ở miền Bắc, nhưng đó cũng là điều mà người dân miền Nam ở xa nhà đều nghĩ đến.

Phương Nhã Nhàn lập tức đồng ý, nhào bột, cán bột, làm nhân sủi cảo, cả nhà đều cùng nhau làm.

Bà Tần và Phương Nhã Nhàn phụ trách nhào bột mì. Hai người cha phụ trách cán bột. Vẽ phần nhân bánh đương nhiên giao cho Tần Lãng, người có tài nấu nướng tốt nhất ở đây, bởi vì nhân sủi cảo quyết định chất lượng của sủi cảo.

Tô Thi Hàm và hai người mẹ chịu trách nhiệm gói sủi cảo.

Lần trước không làm được sủi cảo bằng dụng cụ nhỏ ở trong nhà, lần này Tô Thi Hàm đã theo chân hai bà mẹ học cách làm sủi cảo bằng tay.

Ba đứa nhỏ cũng không nhàn rỗi, lấy dụng cụ câu cá mà Tần Lãng mua lăn trước, biểu diễn màn câu cá cho người lớn xem.


Bà Tần nói đùa với bọn nhỏ, câu được cá lên sẽ bỏ cá vào trong sủi cảo, bọn nhỏ rất thích nên rất tích cực câu cá.

Khi bà Tần và mọi người làm sủi cảo, Vũ Đồng còn liên tục đưa cá đến muốn cho bà gói lại trong sủi cảo. Mọi người thấy vậy thì đều bật cười.

Ông Tần nói: "Bà xã à, bây giờ lừa được ba bảo bối nhỏ không dễ đâu nha. Nhìn xem, em nói sẽ dùng cá bọn chúng bắt được để làm sủi cảo. Bây giờ cháu nó đã mang đến cho em rồi. Em nói phải làm sao bây giờ?"

Nhìn ánh mắt chân thành của cháu gái, bà Tần có chút bất lực, đành phải gói cá băng nhựa vào sủi cảo trước mặt cháu gái, vỏ bánh sủi cảo này chắc không dùng được nữa rồi.

Nhưng Vũ Đồng nhìn thấy con cá mà chúng nó bắt được thực sự được dùng để làm sủi cảo, cô bé rất vui và quay đầu lại tiếp tục câu cá.

Tranh thủ lúc bọn nhỏ quay đầu, bà Tần nhanh chóng lấy sủi cảo trên bàn đặt qua một bên, cái sủi cảo này không thể nấu cùng được rồi.

Bên ngoài người lớn tiếp tục chuẩn bị sủi cảo, Tần Lãng lại vào bếp làm bữa tối, mùi thơm tung bay trong phòng bếp, ngay lập tức đã mang đến không khí ngày Tết lan ra bên ngoài phòng,

Tô Thi Hàm liếc nhìn thời gian, lúc này đã gần bảy Cô nhanh chóng rửa tay rồi bật TV lên, chỉnh môt chút chờ tin tức được phát trong buổi tối hôm nay.
 
Chương 558: C558: Tần lãng được quay cận cảnh trên tv


Khi tin tức đưa tin về phiên đấu giá ở Tam Á hôm nay, Tô Thi Hàm lập tức chạy vào phòng bếp kéo Tần Lãng đi ra ngoài.

Cha mẹ hai bên cũng gác lại công việc, cả nhà cùng nhau quây quần ở phòng khách.

“Lãng Lãng, tin tức vẽ cuộc đấu giá hôm nay sẽ được phát sóng, vậy là có thể thấy con rồi!" Bà Tân vui về nói.

Tần Lãng cười nói:"Mẹ, hiện trường nhiều người như vậy, tin tức buổi tối có thể chỉ chiếu một hai tấm hình, có thể không nhìn thấy con đâu.”

Phương Nhã Nhàn nói: "Nhất định có thể nhìn thấy, Tần Lãng, con ngồi ở hàng thứ nhất đó nha!”

Nói xong, hình ảnh trên TV đang hiện lên hình ảnh buổi đấu giá. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện chính là hình ảnh tổng thể chụp từ trên sân khấu, Tần Lãng ngồi ở hàng thứ nhất, vị trí cực kỳ dễ thấy.

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, xem kìa, có ba ba trên TV này!” Phương Nhã Nhàn hét lên đãy phấn khích với ba đứa trẻ.


Bọn nhỏ nhìn lên TY, hình ảnh Tần Lãng chợt loé lên, bọn nhỏ thích thú vỗ tay. Xem TV một hồi, rồi lại quay về phía sau lưng nhìn baba, trong miệng y y nha nha nói không ngừng.

Tần Lãng sờ sờ đầu bọn nhỏ, cũng xem tin tức buổi tối trên TV.

Tiếp theo, tin tức đưa tin sau một hai phút, ống kính có mấy lần xẹt qua Tần Lãng. Trong đó có một lần quay cận cảnh, mặc dù chỉ ngắn ngủi có hai giây nhưng mà đây là tin tức cuối ngày đó, có thế được quay cận cảnh hai giây xem như cũng rất lợi hại rồi!

Cả nhà đều náo nhiệt và kích động. Tô Thi Hàm liên tục chụp ảnh bắng điện thoại di động. Khi nhìn thấy ống kính cận cảnh quay trúng Tần Lãng, cô lập tức cao hứng bấm quay video trên TV lại.

Thật tuyệt vời! Chồng cô thậm chí còn được quay cận cảnh trong bản tin cuối ngày, bây giờ người trên khắp cả nước có thể nhìn thấy nó đó nha!

Ngay khi bản tin cuối ngày phát sóng vẽ cuộc đấu giá kết thúc, điện thoại di động của bà Tần vang lên, là Tần Mai gọi đi.

Hóa ra họ hàng thân thích cũng đang xem TV. Xem tin tức buổi tối, họ hàng rất vui khi nhìn thấy Tần Lãng xuất hiện trên bản tin. Bọn họ vội vàng gọi điện thoại đến chúc mừng.

Bên kia, di động của Tô Vĩnh Thẳng cũng vang lên, là cuộc gọi video của cụ hai ông bà cụ nhà họ Tô.

Tô Vĩnh Thắng vừa trả lời điện thoại, bà cụ Tô ở đầu dây bên kia hưng phấn nói: "Vĩnh Thắng, mẹ nhìn thấy cháu rể trên bản tin cuối ngày! Hơn nữa còn quay hình nó rất rõ nữa nha."

Ông cụ Tô chống gậy vui mừng nói: "Cha thật sự không nghĩ đến người nhà họ Tô chúng ta có thể lên bản tin cuối ngày. Ống kính quay cháu rể còn rất nhiều. Cha và mẹ nhờ hàng xóm xem giúp, còn chụp ảnh lại Giờ này cả xóm ai cũng biết cháu rể được lên tin tức, ai cũng ghen tị hết đó nha."

Tần Lãng cũng nhận được ảnh chụp màn hình TV và tin nhắn của bạn cùng phòng.


“Anh Lãng, Anh thật sự quá trâu bò! Anh chính là vị thần trong lòng em! Nghĩ không ra có một ngày em có thể nhìn thấy anh Lãng của chúng ta trên bản tin cuối ngày trên kênh truyền hình quốc gia! "Tôn Húc kích động đến nói chuyện không mạch lạc.

Chu Kỳ: "Em còn đặc biệt gọi điện cho bố mẹ đế xem tin tức ở nhà. Họ biết anh Lãng trong tin tức là bạn cùng phòng của em. Hai người họ cũng rất kích động, còn nói không nghĩ đến học đại học mà em lại có thể gặp một người bạn cùng phòng giỏi như vậy, nhưng khi biết anh là người sáng lập ra đầu gội đầu Tần Thị, cha mẹ em còn bảo em phải đi theo anh và chăm chỉ làm việc nữa!"

Dương Bân: "Anh Lãng, em linh cảm anh sẽ sớm nổi tiếng! Vậy thì chúng em cũng sẽ được thơm lây ha ha!"

Nhìn thấy tin nhắn, Tần Lãng chỉ cười nhẹ, trở lại phòng bếp làm cơm tối.

Lên bản tin chỉ là một tình tiết nhỏ trong đời, điều mà Tần Lãng quan tâm nhất chính là đêm giao thừa củng gia đình.

Đối với hình ảnh được quay cận cảnh hai giây trong tin tức, Tân Lãng cảm thấy được sau này nhất định sẽ còn có rất nhiều cơ hội. Có hệ thống trong tay, hẳn lại cố gắng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng, đến lúc đó sẽ cảng có nhiều thời gian xuất hiện trên TV hơn.

Nhưng mà, bởi vì sự tình này, cảm xúc của các thành viên trong nhà đặc biệt vui vẻ. TV của nhà người khác phát sóng tiệc mừng cuối năm, chỉ có biệt thự của Tần Lãng là phát lại bản tin chiều nay.

Cha mẹ rất thích xem, mặc dù đã xem một lần chiều nay, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy thật kỳ diệu và tự hào khi thấy Tần Lãng xuất hiện trên TV vào lúc này.


Buổi tối Tần Lãng lái xe đưa cả nhà đi ngắm biển. Vì là giao thừa nên trên bãi biển có bắn pháo hoa, rất sôi động.

Ba bạn nhỏ rất thích thú, nhìn những chùm pháo. hoa lớn đẹp mắt nổ tung trên không trung. Những bạn nhỏ lăn đầu tiên được nhìn thấy pháo hoa không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên.

Bởi vì giao thừa có rất nhiều người trên bãi biển, cho nên Tân Lãng cùng những người khác không có đẩy xe em bé, mà là ôm ba đứa nhỏ trên tay.

Khả Hinh nhìn đống pháo hoa lớn. Đôi mắt cô bé to đen láy đầy kinh ngạc, phát hiện pháo hoa lao từ dưới đất lên không trung. Cô bé đầy tò mò về những thứ trên mặt đất nên không ngừng chỉ xuống, muốn Tần Lãng đặt cô bé xuống.

Đám người Tần Lãng đến sớm hơn. Bởi vì bãi biển rất gần biệt thự, cho nên bọn họ chiếm vị trí hàng thứ nhất. Bên bờ biển phóng pháo hoa, mọi người đem pháo hoa vào chỗ trống ở giữa, như vậy bảo đảm sự an toàn.

Cho nên lúc này trước mặt Tân Lãng củng những người khác không có ai. Nhưng Khả Hinh đang giấy giụa trong vòng tay của Tân Lãng, äm ï muốn đi xuống. Tần Lãng đành phải đặt cô con gái của mình xuống đất. Hắn muốn ngồi xổm xuống để bảo vệ con bé, nhưng có rất nhiều người phía sau hắn nên hắn chỉ có thể cúi xuống và nắm lấy cánh tay của con gái bằng cả hai tay của mình.

Khả Hinh chú ý đến pháo hoa ở đẳng kia, tự mình bước đi về phía trước.
 
Chương 559: C559: Khả hình tự bước đi


Tần Lãng không dám kéo quá mạnh. Với tư thế như thế này, nếu dùng lực quá lớn sẽ rất dễ gây ra trật khớp.

Kết quả, cô bé bất ngờ đi về phía trước. Tần Lãng không khỏi buông một tay ra, chỉ còn lại một tay nấm lấy cánh tay nhỏ bé của con gái

Ở tạng thái này, Khả Hinh hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân đế bước tiến lên.

Đi được hai bước, Tân Lãng đã ôm con gái vào lòng

“Khả Hinh, ở đó rất nguy hiểm, đừng đi qua đó nha."

“Con nhìn kìa, mọi người đứng sau vạch vàng này và không thể đi xa hơn được đâu nha."

Khả Hinh ngơ ngác nhìn ba ba. Theo ngón tay Tần Lãng nhìn mọi người xung quanh, phát hiện không có ai đi về phía trước, nhóc con chỉ đành ngoan ngoãn nâm trong vòng tay của ba ba.

Tần Lãng lúc này lại đột nhiên vui vẻ nói: "Khả Hinh chúng ta thật giỏi hình như đã học được cách tự mình bước đi rồi."

Mọi người đều nhìn thấy hai bước vừa rồi của cô bé. Tô Thi Hàm và cha mẹ cô ấy cũng đã nhìn thấy.


Nhưng khi nghĩ về lần trước Khả Hinh tập đi, họ đã quá phấn khích và dọa sợ cô bé. Từ đó về sau, cô bé không còn dám tập đi nữa.

Cho nên lần này không có ai hét lên kích động, nhưng tất cả mọi người đều biết Khả Hinh có thể tự mình đi hai bước, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ!

Có vẻ như các bạn nhỏ sẽ sớm mở ra một chương mới nữa rồi.

- -

Ngày hôm sau là ngày Tết dương lịch. Theo kế hoạch của Tân Lãng, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương lịch, nhưng bọn họ đã chơi ở Tam Á hơn một tuần, cho nên sau ngày Tết hôm nay, bọn họ dự định đi sẽ trở về nhà vào ngày mai.

Về cơ bản mọi người đã tham quan hết các danh lam thẳng cảnh trong kế hoạch được lên từ trước. Cho nên ngày cuối cùng, mọi người sẽ mua một vài món quà lưu niệm, cũng như hải sản mà mọi người hứa sẽ mang về cho người thân và bạn bè.

Tô Thi Hàm hứa với Lâm Tiêu rằng sẽ gửi hải sản về cho cô ấy. Ban đầu mọi người định đi chợ hải sản cùng nhau, nhưng bà Tân và Phương Nhã Nhàn lại có "mưu đồ bí mật".

Phương Nhã Nhàn nói: "Thi Hàm, nếu không thì con đừng đi. Chợ hải sản trong khu thẳng cảnh rất đắt, nhất là khi nhìn thấy những người trẻ tuổi như con, biết các con sẽ không mặc cả, giá cả nhất định sẽ cao hơn bình thường."

"Mẹ biết con sẽ gửi hải sản qua đường bưu điện cho Tiêu Tiêu. Tình cờ mẹ cũng gửi nó cho dì Hoàng.

Để mẹ mua dùm con, vì vậy con đừng đi ra ngo:

Bà Tần nói: "Tần Lãng, hôm nay để người lớn chúng ta đi ra ngoài đi. Hai người các con cùng ba đứa nhỏ ở nhà. Chợ hải sản hôm nay nhất định rất nhiều người. Chúng ta mang theo ba đứa nhỏ thật không tiện. Với lại chợ hải sản thì bẩn thu, lại lộn xộn nữa. ”

"Mẹ sẽ chịu trách nhiệm mua đồ cho họ hàng. thân thích. Muốn gửi hải sản cho ai thì nói với mẹ, mẹ sẽ mua rồi gửi cho.”

Tần Lãng mấy ngày nay đã quen với những “hợp tác ăn ý” khác nhau giữa hai bà mẹ. Hắn gật đầu nói: “Được rồi, cha mẹ cứ đi đi, cầm lấy tấm thẻ này, tất cải chỉ phí con sẽ chịu.”

Tô Vĩnh Thắng xua tay nói: "Không sao đâu, mua có một ít hải sản, chúng ta tự có tiền."

Nói xong ông rời đi không cho Tần Lãng một chứt cơ hội nào.


Ông Tần vỗ về con trai nói: "Lãng Lãng, cha vợ con chỉ muốn tiết kiệm cho con một ít tiền thôi. Về cơ bản lần này con đã mua về tham quan danh lam thẳng cảnh, chúng ta không tốn tiền ăn ở đâu. Chỉ là mua một ít hải sản. Cứ giao việc đó cho mấy người già chúng ta làm đi!"

Sau khi cha mẹ đi ra ngoài, Tần Lãng mới nhớ tới bể bơi trên lầu. Lần trước đi lặn, hẳn nghĩ bể bơi trong phòng thiết kế tốt như vậy, nhất định phải dùng một lần nữa trước khi rời đi.

“Thi Hàm, chúng ta hãy đi bơi ở hồ bơi trên lầu đi.”

Tô Thi Hàm nhớ lại những gì đã xảy ra trong hồ bơi đêm đó. Khuôn mặt của cô không khỏi đỏ lên.

Bây giờ là ban ngày ban mặt, và có ba đứa bé, hắn là sẽ không xảy ra giống những gì đã xảy ra vào đêm đó.

Vì vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Những ngày này khi đi biển, Tô Thi Hàm đã mặc

hai bộ đồ bơi bảo thủ. Hôm nay cô bơi ở hồ bơi trong nhà. Nên cô lấy ra bộ đồ bơi cuối cùng.

Ba đứa nhỏ cũng thay đồ bơi. Tân Lãng và Tô Thi Hàm bế mấy đứa nhỏ xuống hồ bơi và đeo vòng bơi vào cổ các em bé.

Bể bơi này không giống bế bơi đơn giản do TânLãng làm ở nhà, nước sâu hơn, diện tích cũng lớn hơn


Ba bạn nhỏ đã học bơi rồi, nhưng để bơi trong hồ. bơi lớn như vậy thì phải có người lớn trông chừng.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm chăm sóc ba đứa bé, sợ. đôi khi bọn nhỏ hiếu động quá không coi chừng nổi. Để an toàn, bọn họ phải trang bị vòng bơi

Ba đứa bé biết bơi rõ ràng là chưa quen với việc. đeo vòng bơi. Sau khi xuống nước, Huyên Huyên đã mạnh mẽ cổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ khó chịu.

Khả Hinh và Vũ Đồng cũng không thích, bình thường chỉ cần được vào nước thì sẽ bắt đầu vui sướng mà bơi lội. Nhưng mà hôm nay có thêm cái vòng hơi này, bọn nhỏ chỉ lặng lẽ nổi trong nước, nắm vòng hơi trên cổ mà kéo một cách đầy khó chịu.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm không còn cách nào khác, đành phải giúp bọn nhỏ lấy vòng bơi ra.

Vừa mới cởi bỏ vòng bơi, ba đứa bé giống như những chú cá nhỏ trở về biển cả, vui vẻ bơi trong nước.

Tần Lãng vốn dĩ muốn hôm nay cùng vợ mình tận hưởng thú vui bơi lội trong hồ bơi trong phòng, nhưng vì ba đứa nhỏ, hai người bọn họ hoàn toàn không dám bơi, ánh mắt chăm chú nhìn theo ba đứa nhỏ.

Huyện Huyên bơi giỏi nhất. Cậu bé không sợ nước, vì bé sống trong nước ối khi còn trong bụng mẹ, nhưng sau đó lớn lên bé chưa từng tiếp xúc với nước nên quên đần bản năng bơi lội của mình. Vì vậy nhiều người lớn sẽ có tâm lý sợ hãi khi học bơi

Nhưng ba đứa con nhỏ trong gia đình họ đã đi học bơi từ khi chúng còn nhỏ.
 
Chương 560: C560: Các dì bảo mẫu nhớ bọn nhỏ


Mùng 2 cả nhà cùng nhau về.

Bởi vì thời gian ở Tam Á lần này quá dài. Mặc dù còn hai ngày nghỉ Tết Dương lịch nữa, nhưng cha mẹ hia bên cũng không định đi Thượng Hải nữa, cho nên mọi người sẽ trực tiếp tự mình về nhà.

Tân Lãng đặt vé máy bay, còn cố ý đặt vé máy bay cho cha mẹ hai bên sớm hơn thời gian bay của hai người để họ có thể tiễn cha mẹ lên máy bay rồi mới đi.

Bị chia cắt với ông bà nội, ông bà ngoại, ba đứa nhỏ rất buồn cho đến khi mọi người lên máy bay mà các bé con vẫn chưa lấy lại được tỉnh thăn.

Tần Lãng ôm hai đứa con gái. Tô Thi Hàm ôm. Huyên Huyên. Ba đứa nhỏ vừa mới khóc nên hai mắt đỏ hoe, lúc này vẫn còn rũ đầu xuống, giống như không còn khí lực.

Tân Lãng an ủi: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các con lưu luyến ông bà nội, ông bà ngoại đúng không?"

Các bạn nhỏ không nói, nhưng biểu cảm của chúng rất rõ ràng.


Tần Lãng nói tiếp: 'Không sao, lần này chúng ta sẽ không xa nhau quá lâu. Mười ngày nữa chúng ta sẽ tới nhà ông bà ngoại, sau khi ở nhà ông bà ngoại mấy ngày, chúng ta sẽ về nhà ông bà nội đón Tết âm lịch nha."

Tô Thi Hàm cũng an ủi: "Đúng vậy, các con à! Baba và mama thi xong thì chúng ta có thể vẽ nhà chuẩn bị đón năm mới rồi nha. Lúc đó không chỉ được gặp ông bà ngoại mà còn được ăn nhiều đồ ngon nữa. Các con còn được nhận những phong bao lì xì đỏ rực, được đi chúc Tết khắp nơi trong dịp Tết Nguyên Đán nữa đó, náo nhiệt lắm đấy nha."

Hiện giờ hai người họ đã tìm ra sở thích của mấy đứa nhỏ. Vũ Đồng thích đồ ăn ngon, Khả Hinh thích phong bao lì xì lớn và Huyên Huyên thì thích ra ngoài chơi. Ba bạn nhỏ nghe những từ khóa này rồi cũng có một chút năng lượng tinh thần.

Khi máy bay cất cánh, họ liên tục trò chuyện với các bé, khiến các bé cười vui vẻ, tự nhiên họ không nhận thấy sự khó chịu ở bên tai.

Khi hai người họ đến Thượng Hải, ba đì bảo mẫu đã đợi sẵn ở sảnh ra của sân bay.

Lần này các dì không đi Tam Á với bọn họ vì muốn đón Tết ở nhà. Hơn một tuần không gặp, các dì rất nhớ các bé con.

Con trai của dì Trần nói, trước đây anh nghĩ rằng ba đứa trẻ sẽ không nỡ xa các dì bảo mẫu. Thế nhưng Tần này mới phát hiện ra, người không nỡ xa các bé lại là ba dì bảo mẫu.

Nghĩ đến điều này, con trai và con dâu của dì Trần lần đầu tiên có ý nghĩ muốn chấm dứt kiểu gia đình không muốn có con của họ. Bởi vì họ thấy rằng dì Trần thực sự quá thích trẻ con.

Kết quả, đì Trần nghe được tâm tư của bọn họ, nhưng lại cười nói: 'Không được, con không căn vì mẹ mà đổi ý. Trước kia mẹ rất hy vọng hai người các con có thể có một đứa con, nhưng từ khi mẹ chăm sóc Huyện Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh thì mẹ đã thông suốt”

"Suy cho cùng, không phải em bé nào cũng có thể dễ thương như bọn chúng được và không phải cặp bố mẹ nào cũng bản lĩnh như anh Tần và cô Tô. Thật sự rất khó để chăm lo cho gia định và sự nghiệp, những người trẻ hiện nay có thể làm được quá ít”

"Vì vậy, mẹ không còn ám ảnh việc đòi hỏi con có một đứa con nữa. Cuộc sống là do chính con lựa chọn, chỉ cần con hạnh phúc là được. Còn cháu chất thì mẹ cũng già rồi, không quản được thế hệ sau.”


Con trai và con dâu của dì Trần đều sững sờ khi nghe dì Trần nói nghĩ như thế. Không ngờ sau khi làm việc ở nhà Tần Lãng một hai tháng, mẹ của bọn họ đã tự mình thông suốt mọi chuyện.

Trên đường trở về, dì Trần ôm Khả Hinh rồi nói với Tần Lăng và Tô Thi Hàm về chuyện này, họ cũng thấy rất thú vị,

Về đến nhà Thượng Hải thì không có gì thay đổi. Nhà sạch sẽ không tì vết. Họ đi khỏi nhà hơn một tuần rồi, ngày nào các đì không có việc gì cũng đến, mở cửa số thông gió, quét dọn nhà cửa và giữ chúng trong tình trạng tốt nhất.

Tân Lãng muốn đi Tam Tân Trai một chuyến Trong cửa hàng hay cửa hàng trực tuyến hiện tại đều không có hàng tồn kho, hẳn muốn đi kiểm tra tình hình.

Cửa hàng của Tam Tân Trai vẫn mở cửa, nhưng trên tấm bảng đen nhỏ trước cửa hàng có một tờ giấy thông báo, nói rằng mấy ngày nay trong cửa hàng không còn hàng, Tần Lãng đi ngang qua thì thấy có một vài người tới sau khi nhìn thấy thì rời đi.

Quản lý cửa hàng nhìn thấy Tần Lãng, lập tức nói cho hắn biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, còn nói có rất nhiều người muốn mua đồ. Nhưng mà không có hàng tồn kho.

Tần Lãng hỏi vẽ cửa hàng trực tuyến, câu trả lời của nhân viên dịch vụ khách hàng cũng tương tự như ở cửa hàng bên này.

Từ cửa hàng trở vẽ, Tần Lãng và Tô Thi Hàm thảo luận vấn đề này.


"Lần này anh tới buổi đấu giá, không ngờ việc kinh doanh của Tam Tần Trai lại tốt đến mức cháy hàng như vậy. Bây giờ cửa hàng đã hết hàng mấy ngày rồi, anh phải bắt đầu chuẩn bị hàng ngay bây gi” Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm vừa nghe xong, nói: "Tần Lãng, có bao giờ anh nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta phải thực hiện một số thay đổi đối với phương thức hoạt động, hiện tại của Tam Tân Trai hay không?"

Tần Lãng nhìn vợ hỏi: "Em muốn thay đổi cái gì?"

Tô Thi Hàm nói: "Thực ra, em muốn nói trước rằng tất cả các tác phẩm của cửa hàng và cửa hàng trực tuyến của Tam Tần Trai đều do chính anh chạm khắc, vẽ cơ bản chúng là những đồ vật nhỏ. Mặc dù không mất nhiều thời gian, nhưng khối lượng càng lớn thì áp lực càng nhiều."

"Chúng ta thành lập Tam Tần Trai là khởi nghiệp ban đầu. Khi đó, chúng ta muốn lấy sinh viên làm khách hàng chính, nhưng chúng ta cũng lên kế hoạch tạo dựng thương hiệu của Tam Tân Trai để có thể bán những tác phẩm tốt hơn trong tương lai.

“Em nghĩ hiện tại đã đến lúc. Lăn này anh lên bản tin buổi tối, rất nhiều người đã nhìn thấy tay nghề điêu khắc gỗ của anh, cũng biết giá trị thương hiệu của Tam Tần Trai chúng ta. Chúng ta không cần phải tiếp tục làm loại hàng hóa phổ thông như trước kia nữa."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top