Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 421: C421: Huyên huyên kén ăn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Mặc dù hôm nay các bé đã chính thức ăn dặm nhưng vẫn cần uống sữa bột và sữa mẹ. Nên sau khi ngủ dậy, Tô Thì Hàm và Tân Lãng vẫn cho các bé uống sữa.

Mãi đến mười giờ rưỡi sáng, nghỉ thức ăn mặn mới chính thức bắt đầu.

Trước mười phút, Tân Lãng đã chuẩn bị ba phần thức ăn. Lượng đồ ăn dặm không quá nhiều, tốt nhất chỉ nên ăn ba thìa nhỏ. Cũng là vì bọn trẻ trước đó đã ăn qua ngũ cốc rồi, nếu không lần đầu tiên chỉ ăn một thìa.

Lâm Tiêu nghe những lời này, cảm thấy nhận thức của bản thân bị đả kích. Mấy món này mà chỉ được ăn có ba thìa, thực sự quá ít

Tô Thi Hàm giải thích với cô ấy rằng, dạ dày trẻ con rất nhỏ. Hiện tại uống sữa vẫn là chính. Ăn dặm chỉ là bổ sung thêm một số dinh dưỡng và rèn luyện khả năng nhai và tiêu hóa của trẻ thôi. Cho nên không được ăn quá nhiều. Ăn nhiều trẻ sẽ không muốn uống sữa nữa.

Lâm Tiêu nghe thôi đã thấy đau đầu, cô cảm thấy bản thân mình nhất định không nên sinh con. Nếu để cô nuôi trẻ theo suy nghĩ của mình, sợ là nuôi hỏng đứa trẻ mất.

Làm cha mẹ không hề dễ dàng!

Mười giờ ba mươi phút, Tô Thi Hàm lấy điện thoại lộng của mình, còn Tân Lãng thì bắt đầu gọi video cho cha mẹ hai bên.

Ông bà Tân vẫn đang bận rộn, phía sau video là hình ảnh công xưởng. Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn hôm nay đều ở nhà. Do đã hẹn trước xem nghĩ thức ăn mặn của các cháu, nên hôm nay ông không đến công ty.


"Chúc mừng Huyên Huyên, Vũ Đồng, và Khả Hinh nhà chúng ta hôm nay chính thức tròn sáu tháng tuổi, sáu tháng đã là nửa tuổi rồi nha. Từ nay các con đã là những cô cậu bé nửa tuổi rồi đó." Tô Thi Hàm nói với ba đứa trẻ.

Mặc dù bọn nhỏ không hiểu ý nghĩa trong lời của mama. Nhưng chúng đều biết đây là một điều rất hạnh phúc. Bởi vì đôi mắt và vẻ mặt của mama đang cười rất vui vẻ. Vì thế, ba đứa nhỏ cũng cười theo.

Tần Lãng lấy thức ăn bổ sung ra khỏi nồi hấp, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ, không quá nóng cũng không lạnh, vừa đủ độ ấm.

Thức ăn dặm này là do hẳn tự làm. Khoai tây là sáng nay hẳn tự mình đi chợ mua. Mang về hấp lên rồi nghiền nhuyễn, ngũ cốc vẫn là loại lần trước mẹ hẳn chọn. Bởi vì nấu chung với bột rau, nên Tân Lãng còn cho thêm 30ml nước ấm. Như thế, hỗn hợp nấu ra sẽ hoàn toàn loãng, thuận tiện cho em bé lăn đầu ăn dặm và rất dễ tiêu hóa.

Đây là lần đầu tiên ăn dặm, đương nhiên người thân nhất sẽ bón, Lâm Tiêu xung phong đút cho Huyên Huyên. Tô Thi Hàm chịu trách nhiệm đút cho Vũ Đồng, còn Tần Lãng thì đút cho Khả Hinh.

Đừng nghĩ vừa rồi Lâm Tiêu chê phiền phức, nhưng đồ ăn được mang ra, cô còn cẩn thận hơn ai hết.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm đã giải thích cho cô ấy rất nhiều. Do bản thân là người chưa biết chăm con là gì, bọn trẻ trước mặt lại là con nuôi của mình, nên cô ấy lại càng cẩn thận. Không dám nhúc nhích một bước, hai mắt không ngừng theo dõi động tác của Tăn Lãng và Tô Thi Hàm.

Ba đứa nhỏ đã ăn ngũ cốc được gần một tháng, cho nên chúng rất vui khi được bón thìa vì sắp được ăn rồi.

Bên này, Tân Lãng là người đầu tiên bón cho Khả Hinh. Cô bé vẫn mở miệng ăn như thường lệ, nhưng sau khi nhấp một chút, bé con đã nhận thấy có điều gì đó bất thường.

Bột hôm nay có vẻ khác với những ngày thường đó nha.

"Chẹp Chẹp” Khả Hinh nhẹ nhàng nhấp miệng rồi nuốt xuống. Ăn xong, cô bé tỏ ra vui vẻ với tay ra chỗ baba, biểu hiện rằng rất thích, còn muốn ăn thêm miếng nữa.

Tình hình ở phía Vũ Đồng cũng tương tự. Món khoai tây nghiền có chút khác biệt so với mọi khi, nhưng cô bé vẫn cảm thấy rất ngon.

Về phía Huyên Huyên, Lâm Tiêu bón cho nó một miếng. Hy vọng rằng cậu bé sẽ vui vẻ ăn giống như hai cô em gái. Nhưng sau khi cho vào miệng, Huyên Huyên đột nhiên cau mày, rồi dùng lưỡi đẩy ra ngoài

“Ui!" Lâm Tiêu sợ tới mức khẩn trương, dì Vương lập tức đưa khăn giấy ướt lau miệng cho Huyên Huyên.


"Sao vậy? Tại sao Huyên Huyên không ăn?" Lâm Tiêu thắc mắc.

Tô Thi Hàm và Tần Lãng cũng không ngờ được. Bởi vì Vũ Đồng và Khả Hinh đều ăn rất ngon lành, chúng đã ăn hết ba thìa cháo.

Huyên Huyên không chịu nhận lấy thìa thứ hai của Lâm Tiếu, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.

Lâm Tiêu cau mày, bất lực cầu cứu Tô Thi Hàm: "Thi Hàm, hình như là con nuôi của mình không thích mình đút cho nó ăn. Hay là cậu bón đi.”

Tô Thi Hàm căm chén và muỗng, chuẩn bị bón cho con trai, nhưng mà Huyên Huyên vẫn không chịu ăn.

Bà Tân đang xem video ở phía bên kia, nói: “Thi Hàm! Hay là Huyện Huyên không thích khoai tây?”

"A?“ Tô Thi Hàm cũng sửng sốt một chút

Đây là lần đầu tiên các con được ăn hỗn hợp rau củ xay nhuyễn với ngũ cốc. Tại sao lại kén ăn như thế?

Bà Tần cười nói: "Nhất định là thế! Huyên Huyên là giống bố”

Tần Lãng ở bên cạnh cũng có chút bối rối hỏi: "Giống con sao? Con khá thích khoai tây mà mẹ”

Bà Tần nói: "Con bây giờ rất thích ăn khoai tây, nhưng lúc nhỏ thì không thích? Mẹ nhớ hồi con còn nhỏ, làm khoai tây nghiền cho con. Con cũng giống như Huyên Huyên bây giờ, ăn vào miệng đều sẽ nhổ ra."


Bà Tần kể chuyện này lúc còn rất nhỏ, nên Tần Lãng hoàn toàn không có ký ức gì về nó cả. Ký ức hắn nhớ được, đều là thích khoai tây.

"Vậy thì Huyên Huyên phải làm sao bây giờ? Thay nó bằng món rau củ nghiền khác được không? Mẹ, việc lúc nhỏ con không thích ăn khoai tây xử lý thế nào để lớn lên lại thích ăn hay sao?" “Tân Lãng hỏi

Bà Tần cười nói: 'Đương nhiên không phải. Kén ăn vấn đề rất dễ thay đổi. Nhiều người lúc nhỏ không thích ăn, thậm chí từ nhỏ đến lớn đều không thích ăn. Việc này bố mẹ đã phải mất rất nhiều công sức để giải quyết đấy. "

“Lúc đó con còn rất nhỏ. Không thể ăn cái gì ngoài bột rau củ nghiền. Nhưng con kén ăn, nên bố mẹ đã nghĩ ra một giải pháp. Nói chính xác, đó là ý tưởng của bà nội. Bà đã xay hạt vừng thành bột vừng mịn. Khi nào cho con ăn thì sẽ cho thêm một chút bột lên trên. Nhờ có mùi thơm này, con rất thích ăn!

Nghe bà Tần nói xong, Tô Thi Hàm hỏi Tần Lãng: "Chồng à! Nhà mình có bột vừng không? "

Tần Lãng lắc đầu nghĩ ngợi, nói: "Không có, lần trước đi mua đồ, không phải được tặng đầu bơ sao? Nhân viên bán hàng đã nói: "Nếu các bé không thích ngũ cốc có thể cho thêm một chút đầu bơ, cũng tốt cho cơ thể của bé.”

“Vậy chúng ta thử xem” Tô Thi Hàm đáp.

Trẻ kén ăn không phải là một thói quen tốt, đặc biệt là khi trẻ mới bắt đầu làm quen với ăn dặm. Nếu bây giờ đã kén ăn thì khi lớn lên sẽ khó sửa. Vì vậy, tốt nhất là thay đổi thói quen kén ăn cho trẻ từ bây giờ.
 
Chương 422: C422: Kích hoạt kỹ năng giám định đồ cổ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Thế là, Tần Lãng đi lấy đầu bơ, thêm một ít trộn vào bột trẻ em, sau đó mang cho Huyên Huyên ăn.

Huyên Huyên vừa rồi ăn một miếng, có lẽ còn nhớ rõ mùi vị. Nên khi đưa thìa tới, nó không chịu mở miệng.

Lúc này, Phương Nhã Nhàn trong video nói: "Không được đâu. Huyên Huyên vừa nếm thử, biết đây là mùi vị mà nó không thích. Bây giờ con cho thêm đầu bơ vào, thắng bé nhất định cho răng vẫn là hương vị cũ."

"Tần Lãng! Nghe mẹ, đi vào phòng bếp đổi một cái bát màu khác, đổi cả thìa, giả vờ như nấu món mới."

Tân Lãng nghe lời dặn dò của mẹ vợ. Hẳn vào bếp lấy một cái bát mới màu vàng. Huyên Huyên liếc mắt nhìn cái bát, khóe miệng rốt cuộc cũng thả lỏng.

“Huyên Huyên, ăn bột nào” Tô Thi Hàm tiến lên bón cho bé ăn.

Lần này Huyên Huyên không phản kháng nữa. Nhưng vì chuyện vừa xảy ra nên thắng bé ăn rất thận trọng. Sau khi cho vào miệng thì nó không nuốt ngay, thay vào đó nó ngậm trong miệng một lúc. Sau khi nếm thử mùi vị, chắc chắn đây không phải là món không ngon miệng vừa rồi, nó mới vui vẻ ăn bột. Mọi người đều bật cười khi nhìn thấy cảnh này.

Cậu bé tuy rằng kén ăn nhưng lại rất dễ bị lừa, nếu bạn đổi một chiếc bát và thêm chút đầu bơ thơm phức thì cậu bé sẽ không nhận ra vị khoai tây.


Khi Huyên Huyên ăn xong thì “nghi thức ăn mặn” của các bé cũng xem như hoàn thành viên mãn.

Cha mẹ hai bên nói chuyện cùng các con một lúc, rồi tắt máy đi làm. Tô Thi Hàm và Lâm Tiêu ở trong phòng khách cùng các bé con. Tân Lãng về phòng tìm thông tin

Kén ăn là một vấn đề, loại đầu bơ này là quà tặng khi hắn mua ngũ cốc. Có dùng tiếp được hay không, dùng như nào, thì phải kiểm tra thông tin sản phẩm mới được.

Tần Lãng tra dữ liệu mất nửa ngày, cho đến khi Tô Thi Hàm trở về phòng.

"Tần Lãng, anh đang nhìn cái gì vậy?"

“Anh đang tìm giải pháp giúp Huyên Huyên không kén ăn. Thắng nhỏ không thích khoai tây, anh không biết nó có thể chấp nhận các loại rau củ khác không Nếu nó thực sự như mẹ nói giống anh lúc nhỏ, không thích bất kỳ loại rau nào. Thì sẽ rất phiền phức.

"Anh cũng đã kiểm tra loại đâu bơ này rồi. Các bác sĩ dinh dưỡng nói rằng có thể thêm vào thức ăn, rất tốt cho trẻ nhỏ. Hơn cũng có thể kết hợp với một ít bột gan lợn và bột vừng. Cho nên anh định mua ít bột gan heo và bột vừng để giúp Huyên Huyên thích ăn rau hơn." Tần Lãng kể cho cô biết kết quả tìm kiếm vừa rồi.

Tô Thi Hàm nghe xong, nhìn về phía Tân Lãng, nói: “Tần Lãng! Em phát hiện anh thật chu đáo. Người làm mẹ như em so với anh, vẫn còn rất qua loa”

Tần Lãng nắm lấy tay cô nói: “Có gì đâu chứ? Dù sao anh cũng là chồng của em, là cha của bọn trẻ. Nếu anh nghĩ nhiều hơn thì em cũng có thể bớt suy nghĩ đi. Dù sao chỉ cần chúng ta nuôi nấng các con khỏe mạnh bình thường là được. ”

Tô Thi Hàm nghe những lời ngọt ngào của Tần Lãng, cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc!

Buổi chiều, lúc bốn giờ ba mươi, bọn trẻ ăn dặm lần thứ hai. Lần này, Tân Lãng đã thêm đầu bơ vào từ đầu nên bữa ăn nhanh chóng hoàn thành. Vũ Đồng và Khả Hinh đều rất thích. Món buổi sáng chúng vốn đã thích, giờ cho thêm dầu bơ thì chúng càng thích ăn hơn.

Ăn xong bữa chiều, Tô Thi Hàm và Tần Lãng để bọn trẻ tập bò dưới thảm.

Bây giờ ba bạn nhỏ đã có thể dùng tay chống đỡ cơ thể, bò tiền về phía trước, đúng nghĩa là bò. Nhưng vì tháng tuổi còn nhỏ nên thể lực của chúng không thể chống đỡ cơ thể quá lâu được. Đôi lúc chúng sẽ bị ngã do không giữ được thăng bằng.


Vì vậy mỗi lần tập bò, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều sẽ đồng hành cùng các con để đảm bảo các bé không bị ngã hay bị thương.

Tân Lãng đang chơi trò đuổi bắt thỏ với Huyên Huyên thì đột nhiên giọng nói đã lâu không xuất hiện vang lên trong đầu.

"Tinh Tinh! Hệ thống kiểm tra đứa bé đã được sáu tháng tuổi, xin chúc mừng ký chủ. Bởi vì gần đây các bé đã học được rất nhiều kỹ năng, hệ thống quyết định ban thưởng cho ký chủ kỹ năng giám định đồ cổ sơ cấp. Với kỹ năng này, ký chủ Có thể xác định được tính chính xác của đồ cổ và triều đại liên quan. Ký chủ hãy tiếp tục cố gắng, mong chờ sự trưởng thành của các bé ở lần tới! Ký chủ có thể chọn kích hoạt kỹ năng phần thưởng này ngay lập tức.

Gần đây, cùng với sự lớn lên của các bé, hệ thống dường như không còn hoạt động. Từ lâu nó đã không còn xuất hiện. Nhưng lần này xuất hiện, lại trực tiếp thưởng cho hẳn kỹ năng.

Hơn nữa, kỹ năng giám định đồ cổ này có thể nói là một kỹ năng rất tốt đó nha!

Là đàn ông, không ai không thích giám định đồ vật hoặc sưu tăm đồ cổ. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được độ chân thực và thời đại của đồ cổ, đây chẳng phải là phiên bản của Hoàng Kim Đồng ư?

Có được kỹ năng này, chẳng phải có thể đi tung hoành ngang dọc trong giới đồ cổ hay sao?

“Kích hoạt kỹ năng” Tần Lãng phát ra một chỉ thị trong đầu.

Trong nháy mắt, Tân Lãng cảm nhận rõ rằng rong cơ thể đã diễn ra những thay đổi rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt. Tâm nhìn trở nên rõ ràng hơn, đồng thời trong não cũng có rất nhiều thông tin về nghệ thuật cổ đại, chẳng hạn như gốm sứ, đồ đồng, thư pháp và hội họa nổi tiếng, v.v...Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! Trên tường phòng khách có treo một bức tranh do chủ nhà để lại. Trên đó là chữ thư pháp, Tân Lãng và Tô Thi Hàm trước đây đã từng xem qua. Phía dưới còn để lại con dấu của Trương Đại Thiên.


Lúc đó Tô Thi Hàm nói rằng không biết bức họa này là thật hay giả. Nếu nó thực sự đáng giá thì chủ nhà cũ sẽ không để nó lại ở đây.

Tần Lãng lúc này mới liếc nhìn bức thư pháp, đại não phản ứng nhanh, ánh mắt tự động rơi vào nơi có vấn đề.

Bức thư pháp này là đồ nhái, nhưng trình độ làm nhái rất điêu luyện. Ngoại trừ một số chỉ tiết nhỏ, những chỗ khác hầu như không tìm ra được vấn đề.

Lỗi lớn nhất là việc sử dụng chất liệu giấy. Trương Đại Thiên đã mất năm 1983, nhưng giấy mà bức tranh sử dụng lại là giấy kiểu Nhật Bản cũ được sản xuất những năm 1980-1990. Mà người này làm giả tác phẩm của Trương Đại Thiên thời kỳ tuổi trung niên, do đó thời gian không khớp.

Tần Lãng lập tức nhìn thấy được thông tin này. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là chức năng giám định đồ cổ của hệ thống thực sự có chức năng định giá tự động. Nếu bức tranh trước mặt là hàng thật thì giá thị trường cũng phải tám trăm nghìn đến một triệu tệ. Hơn nửa là có tiền mua nhưng mà cũng không tìm được người bán. Nhưng bức tranh này lại là hàng giả, muốn biến giả thành thật, nhưng lại sử dụng không đúng loại giấy. Cho nên chỉ bán được với giá vài nghìn đến vài vạn tệ cũng là cao rồi. Cụ thể giá cả, còn phải xem đối phương có hiểu biết hay là không nữa.

“Tân Lãng! Anh đang nhìn gì vậy?” Tô Thi Hàm nhìn theo ánh mắt của hẳn đang nhìn về phía bức tường.

Cô cảm thấy vừa rồi Tân Lãng có chút kỳ lạ. Rõ ràng hắn luôn ở bên cạnh cô nhưng cô luôn cảm thấy Tần Lãng có điểm gì đó thay đổi.
 
Chương 423: C423: Chồng à anh đúng là người chồng bảo tàng của em


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Anh đang nhìn bức tranh chữ trên tường” Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm hỏi tiếp: “Tranh chữ? Không phải lần trước chúng ta đã xem bức tranh này rồi sao? Không biết nó là thật hay giả. So với những bức tranh tìm thấy trên mạng thì có vẻ như là thật. Nhưng chủ nhà để lại nó ở đây thì chắc là giả rồi. Nếu không, chủ nhà tại sao lại để đồ vật giá trị như vậy ở trong một căn nhà cho thuê. Nhỡ không may bị làm hỏng, vậy thì coi như mất một khoản tiền lớn hay sao? ”

Tần Lãng cười gật đầu:"Ừm! Không sai, đây là đồ. giả.

"Hả? Anh chắc chứ? Tân Lãng, anh nhìn ra vấn đề gì rồi sao? "

Tần Lãng đem chỉ tiết các vấn đề về loại giấy nói cho Tô Thi Hàm nghe, cô càng nghe càng ngạc nhiên.

“Tần Lãng! Thứ chuyên nghiệp như chất liệu giấy, anh còn nhìn ra được sao?”Tô Thi Hàm kinh ngạc hỏi.

Tần Lãng cười nói: “Gần đây lúc rảnh rỗi anh có nghiên cứu về giám định đồ cổ.”

Tô Thi Hàm càng kinh ngạc hơn. Cũng giống như Tân Lãng, gần đây cô vừa học vừa làm, Tân Lãng còn bận hơn cô. Vừa bận bịu lo việc của Tam Tân Trai, nhà máy sản xuất đầu gội đầu, vừa phải hoàn thành tác phẩm "Tam anh chiến Lữ Bổ, vậy thì "lúc rảnh rỗi "của hắn từ đâu đến?

Tô Thi Hàm cảm thấy điều này thật khó tin. Điều càng không thể tin được là Tần Lãng có thể hiểu được nhiều như vậy mà chỉ cần nghiên cứu một chút!

Từ tận đáy lòng, cô luôn tin tưởng Tân Lãng. Cho nên khi nghe Tân Lãng nói những lời này này, Tô Thi Hàm căn bản không chút nghi ngờ, chỉ cảm khái nói


"Tần Lãng! Em phát hiện anh thật giỏi”

“Vốn dĩ em vẫn nghĩ mình rất giỏi. Từ nhỏ đến lớn, phương diện học tập đều xuất sắc. Học cái gì cũng nhanh hơn những người khác. Khả năng lý giải của em cũng tốt hơn. Nhưng sau khi quen anh, em thấy mình chẳng là gì cả, những kỹ năng của anh đều là tự học mà có, cái nào cũng giỏi xuất sắc. "

“Hơn nữa, giám định đồ cổ căn rất nhiều kinh nghiệm và lượng kiến thức dự trữ lớn. Những thứ phức tạp như thế, anh có thể tự học mà biết. Đây mới là nghịch thiên đó nha! "

Nhìn thấy dáng vẻ như bị đánh bại của cô, Tần Lãng nhanh chóng xoa đầu cô, nói: “Chồng em giỏi giang, không tốt sao?”

Câu hỏi này khiến cô suy ngẫm, Tô Thi Hàm bu môi, cuối cùng gật đầu: “Cái này em không thể nói dối. Chính vì cảm thấy anh quá tuyệt, nên em vô cùng tự hào về anh. "

“Tần Lãng! Anh có thể xem đồ cổ, còn có hiểu biết nhiều như vậy. Hay là, chúng ta đi phố đồ cổ đi

"Anh biết phân biệt thật giả. Chúng ta không phải lo lắng bị lừa nữa!"

“Em muốn đi chọn một vài món đồ để bày biện trong nhà mới của chúng ta. Mặc dù nhà vẫn đang trong quá trình xây dựng, nhưng em thực sự rất mong chờ. Em đã làm việc chăm chỉ để lên kế hoạch quy hoạch ngôi nhà mới của chúng ta. Nhiều đồ đạc trang trí được em nhìn trúng và cho vào giỏ hàng rồi."

“Em nghĩ nhà mới của chúng ta. Chắc chẩn sẽ cần rất nhiều đồ trang trí. Đến phố đồ cổ để tìm một vài món phù hợp, để đặt trong nhà chắc chắn sẽ khiến mọi người suýt xoa khen ngợi!

Nghe được lời đề nghị của Tô Thi Hàm, Tần Lãng lập tức gật đầu. Dù sao hắn cũng muốn thử kỹ năng mà hệ thống vừa thưởng. Nói không chừng có thể nhìn ra được thứ gì đó hay ho,

Sáng hôm sau hai người đi một chuyến đến phố đồ cổ ở Thượng Hải.

Hầu như thành phố nào cũng có một con phố như vậy. Từ đầu phố đến cuối phố đều là các cửa hàng đồ cổ. Hai bên là các cửa hàng, ở giữa cũng có một số quầy hàng nhỏ và quầy hàng rong. Quầy hàng rong chủ yếu bán vật dụng cá nhân. Một số là đồ cũ mua đi bán lại, một số là đô là của chính gia đình mang ra bán.

Tuy nhiên, những năm gần đây do thị trường đồ cổ ngày càng phát triển, tỷ lệ hàng qua tay quá nhiều Hàng thật hàng giả, quá khó để phân biệt. Người đến Phố đồ cổ, căn bản phải có chút kỹ năng, hoặc là có người quen, nếu không nhất định sẽ bị chặt chém.

Tô Thi Hàm đứng ở đầu phố, nhìn đám đông người qua lại. Bỗng nhiên có chút căng thẳng.

Bàn tay cô nắm Tân Lãng đã đổ mồ hôi.

“Tân Lãng! Phố đồ cổ này có nhiều người quá”.

Tân Lãng nhận ra vẻ căng thẳng của cô, cười nói: "Ừm!Phố đồ cổ người bán hàng nhiều hơn người mua hàng. Ngày nào cũng náo nhiệt như vậy hết, Thi Hàm à, em đừng căng thẳng.”

Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn Tần Lãng nói:"Vâng! Em sẽ không hồi hộp, Nhưng chúng ta đã nói trước rồi đó. Lát nữa khi đi xem hàng, không được vừa thấy đã mua. Những món đồ cổ này nước rất sâu. Dù là anh biết xem hàng, nhưng cũng phải tránh sai sót. Cho nên khi mua đồ, chúng ta phải nhắc nhở lẫn nhau, không được manh động đó”


Những lời này, sáng nay cô đã nói mấy lần, Tần Lãng đều kiên nhẫn nghe, hẳn mỉm cười gật đầu.

Kỹ năng của hắn được hệ thống ban thưởng. Tuy chỉ là kỹ năng sơ cấp nhưng đối phó với con phố cổ nhỏ này chắc cũng không thành vấn đề, cho nên hiện tại hắn cũng không căng thẳng chút nào.

Dẫn Tô Thi Hàm đi vào phố đồ cổ. Chưa đi được mấy bước, Tân Lãng cảm giác được có rất nhiều ánh mắt theo dõi bọn họ.

Tình huống này cũng là bình thường. Những người ở phố đồ cổ này, người bán nhiều hơn người mua, căn bản đều là gương mặt quen thuộc. Những người lần đầu tiên đến đây như Tăn Lãng và Tô Thi Hàm, nhất định sẽ bị mọi người theo sát.

Sau khi họ đi qua một vài cửa hàng, những người chủ cửa hàng phía sau họ bắt đầu thảo luận.

“Người mới?"Một ông chủ ngồi xổm vừa gặm hạt dưa vừa hỏi.

Ông chủ trung niên ở cửa hàng bên cạnh gật đầu. nói: “Tôi chưa thấy bao giờ, chắc là lăn đầu đến đây”

Ông chủ béo lại nói: "Trông còn khá trẻ, hành lý xem qua chưa?”

“Chắc là không có. Mang theo hành lý thường là mấy ông già. Đôi trai gái trẻ tuổi này, kiến thức về đồ cổ chắc cũng chưa nghe nhiều” Ông chủ trung niên sờ cằm nói.

"Đứa trẻ chưa thấy thế giới sao? Vậy chỉ là một con cừu béo! Ông Hồ, ông không định ra tay sao?” Đôi mắt của ông chủ béo lập tức trở nên hưng phấn.

Ông chủ Hồ nhìn bóng lưng Tân Lãng, nói: “Không vội, cứ chờ xem đã."

“Các người cẩn trọng thật đấy. Đợi lát nữa cừu béo bị nhà khác bắt được, ở đấy mà khóc. Tôi phải đi xem một chút! ”


Ông chủ béo nói xong, trong nháy mắt chạy về phía hai người Tân Lãng.

“Đẹp trai xinh gái, hai người chơi món gì?”

“Chơi" là một biệt ngữ trong giới đồ cổ có nghĩa là những thứ bạn thường sưu tầm.

Tần Lăng liếc nhìn ông chủ béo đang cười đon đả tiếp đón họ. Nhìn bề ngoài có vẻ thật thà và tốt bụng, nhưng đôi mắt híp thành đường thế kia, rõ ràng nhìn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài

Tân Lãng nói: " Đều chơi. Cái gì hợp thì chơi cái đó”

Tuy đối phương nghe ra biệt ngữ, nhưng câu trả lời này khiến ông chủ béo có chút không chắc chắn.

Hầu hết người chơi đồ cổ đều có sở thích riêng, có người thích sưu tầm tranh thư pháp, có người thích sưu tầm đồ gốm sứ, có người thích đồ đồng hoặc đồ đạc bằng đồng hoặc những thứ đồ khác mà họ quan tâm.

Tất nhiên cũng có những người chơi đủ thứ, nhưng đó phải là những người giàu có, am hiểu nhiều về đồ cổ.

Nhìn người trước mặt mới ngoài 20 tuổi, ông chủ béo cảm thấy cho dù là con nhà thế gia vọng tộc, ở độ tuổi này có lẽ cũng chỉ là kẻ ăn chơi, yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.

Vì vậy, ông ta cười nói: "Hai vị có thể đến cửa hàng của tôi xem một chút không? Cửa hàng của tôi cái gì cũng có, tất cả đều là hàng hóa thượng hạng. Hai vị dừng bước qua xem một chút chứ?”
 
Chương 424: C424: Phố đồ cổ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Tân Lãng nhìn hẳn ta một cái, nói: “Được, ông dẫn đường đi.”

Ông chủ béo thấy hẳn đáp ứng dứt khoát như vậy. Trong lòng càng khẳng định hai người trẻ tuối này chính là có tiền tới mua vui. Xem ra, hôm nay kiếm được một khoảng lớn rồi!

Ông chủ béo cao hứng đưa bọn họ đến cửa hàng của mình. Lúc đi qua cửa, ông chủ họ Hồ vẫn đứng trước cửa tiệm của mình, ông chủ béo lập tức cười rồi nói: "Khách quý đến! Ông Hồ, muốn tới xem một chút hay không?”

Ông chủ họ Hồ nhìn hắn ta một cái, sau đó quay người vào nhà mình.

Ông chủ béo cũng không để ý, tiếp đó mỉm cười mời Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm vào trong.

Vừa vào cửa hàng, ông chủ béo lập tức khách khí mời bọn họ ngồi xuống, còn ra phía sau kêu người bê trà lên.

Thấy ông chủ béo rời đi, Tô Thi Hàm hạ giọng nói: “Tần Lãng, ông chủ này thật nhiệt tình. Có phải là thấy chúng ta trẻ tuổi muốn lừa gạt chúng ta không?”

Tần Lãng bình tĩnh vỗ mu bàn tay của cô, õn nhu nói: “Đừng sợ! Thi Hàm, chờ một lúc nữa người nào ăn thịt người nào còn chưa biết đâu”'

Nhìn thấy vẻ mặt như đã có kế hoạch của hẳn, Tô Thi Hàm khẽ gật đầu. Trên mặt cũng bày ra tư thái mỹ nhân lạnh lùng, bộ dạng này càng khiến cô trở nên khó gần hơn.

Ông chủ béo rất nhanh trở lại, người làm thì bê trà nóng ra. Còn trong tay của ông ta thì cầm mấy cái hộp.


Ông chủ để hộp đặt lên bàn, mở ra cho Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm xem. Hộp thứ nhất đựng một bình hoa nhỏ, hộp thứ hai đựng một đôi chén đồng, hộp thứ ba đựng một bức tranh chữ:

Tần Lãnh xem bình hoa nhỏ và đôi chén đồng trước, đột nhiên bật cười một tiếng.

“Ông chủ sợ là nhìn lầm rồi. Cửa hàng của ông bán đõ thực phẩm tươi sống sao? Đây không phải chỉ là hàng chợ thôi sao”

Cái gọi là hàng chợ, chính là mấy người bán đồ nghệ thuật muốn ứng phó với thị trường đồ cổ mà làm ra các loại tác phẩm nghệ thuật cấp thấp.

Ông chủ béo nghe Tần Lãng nói thế. Ánh mắt lóe lên một cái, vội vàng cất hai hộp phía trước.

“Hai đồ vật này chính là để cho ông chủ đây nhìn một cái thôi. Dĩ nhiên không phải là hàng chất lượng gì. Chủ yếu là ông chủ đây nói muốn chơi, tôi trong lúc nhất thời không biết nên lấy cái gì ra cho tốt”

“Có thể thấy, ông chủ đây cũng là người trong nghề. Vậy tôi sẽ cất mấy thứ này lại, ông chủ nhìn bức tranh chữ này xem, đây chính là hàng thật đấy!”

Nói xong, ông chủ béo để người làm cầm hai cái hộp kia cất đi. Chỉ để lại bức tranh chữ, lúc mở bức ranh ra, ông chủ béo còn đặc biệt lấy găng tay ra. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, mở bức tranh ra đặt ở trên bàn trước mặt Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm.

“Ông chủ nhìn xem cái này, đây chính là hàng. chính phẩm. Là tác phẩm thời nhà Đường, đây chính là..."

Ông chủ béo còn chưa nói xong, Tân Lãng lại lắc đầu.

“Gỉa."

“Cửa hàng này của ông, không phải chỉ có những loại này đấy chứ? Nếu như vậy thì chúng tôi cũng không cần tiếp tục xem”

Tần Lãng ra vẻ muốn đứng dậy, ông chủ béo vội vàng ngăn lại: “Ông chủ đừng nóng giận. Tôi có chút không rõ, bức tranh chữ này là do tôi mua lại với giá cao. Ông chủ cũng còn chưa nhìn kỹ, sao lại nói nó là hàng giả chứ?”

Tần Lãng nhìn thoáng qua giấy vẽ, nói thẳng: “Ông nói bức tranh này là từ thời nhà Đường. Nhưng bức tranh này dùng giấy Tuyên để vẽ, đây là loại giấy sau này mới có. Giấy thời nhà Đường đa số được làm từ tám mươi phần trăm vỏ đàn hương, hai mươi phần trăm là rơm rạ. Về sau thì giấy được làm từ năm mươi phần trăm vỏ đàn hương, năm mươi phần trăm rơm rạ. Nhìn giấy này là giấy do thế hệ sau làm ra, vậy tác phẩm này căn bản không căn xem rồi, nó căn bản không phải tác phẩm thời nhà Đường.”

Ông chủ béo trợn tròn mắt, hản ta lấy kính lúp ra cẩn thận nhìn bức tranh. Nhìn kỹ phía dưới mới phát hiện giấy có vấn đề.

Ông chủ béo nuốt một ngụm nước miếng. Ánh mất nhìn Tân Lãng cũng thay đổi


Tuy ông ta thực sự coi Tân Lãng là người lành nghề. Bức tranh này cũng không phải là hàng tốt của cửa hàng, bức tranh này là do ông ta dùng nhiều tiền để mua lại, mặc dù biết là hàng nhái. Nhưng cũng có thể thấy là vô cùng tốt, dù không phải tác phẩm thời nhà Đường nhưng có thể cũng là thời Tống.

Các tác phẩm thật giả rất nhiều, bình thường người trong nghề cũng khó mà phân biệt được.

Dù sao người chú ý đến chất liệu giấy cũng không nhiều. Người trẻ tuổi trước mặt liếc mắt nhìn một cái là đã có thể nhận ra, xác thực không phải là người đơn giản!

Ông chủ béo thận trọng, vội vàng thu lại bức ranh, nghiêm trang nói: "Xem ra hôm nay tôi gặp được người trong nghề. Cảm ơn ông chủ chỉ điểm, thực không dám giấu giếm, tôi lần này là cũng bị lừa.”

“Như vây, đồ trong cửa hàng của tôi ông chủ tùy tiện xem. Ngài nhìn trúng đồ nào chúng ta lại tiếp tục.

Ông chủ béo vốn nghĩ Tân Lãng trẻ tuổi, muốn tùy tiện tìm đồ lừa gạt hẳn, thuận tiện kiếm một khoản lớn Nhưng hiện tại xem ra Tân Lãng là người trong nghề, ông chủ béo không dám làm loạn thêm. Nếu chọc người ta tức giận bỏ đi, chẳng phải là tổn thất nặng nề sao!

Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm bắt đầu đi quanh trong cửa hàng. Tô Thi Hàm không biết những đồ này cái nào là thật, cái nào là giả. Nhưng thấy đồ gì, cô cũng sẽ hỏi Tần Lãng.

Hai người nói chuyện với nhau, ông chủ béo cũng không dám áp sát lại gần nghe. Chỉ có thể cố vểnh tai lên nghe đối thoại của hai người.

Theo như những lời hẳn ta nghe. Người con gái đi cùng tựa hồ không hiểu nhiều về đồ cổ, nhưng vị soái ca bên cạnh cô thì khác, mặc dù nhìn trẻ tuổi nhưng lại hiểu biết không ít.

Đồ trong tiệm này, chất lượng vàng thau lẫn lộn, có chút là hàng chợ, cũng có thứ là hàng tốt.

Nhưng mặc kệ Tăn Lãng chọn trúng cái gì. Ông chủ béo cảm thấy bản thân khẳng định sẽ không thua thiệt. Dù sao trong lòng hắn ta cũng đã định sẵn giá.


Chỉ căn có thể kiếm được một chút, cuộc mua bán này coi như có lời. Gặp phải người trong nghề thì kiếm ít một chút, gặp được dê béo thì làm thịt hung ác một chút.

Ông chủ béo sau khi thấy được kiến thức của Tân Lãng. Đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hôm nay đành kiếm ít một chút vậy.Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! Mắt thấy Tân Lãng đứng trước vài món đồ. Ông chủ béo kiên định ý nghĩ.

Thế nhưng Tân Lãng cũng không hỏi mấy món hàng đó. Mà là đứng trước một chiếc gối bằng sứ màu trắng.

“Ông chủ, chiếc gối mỹ nhân này tôi muốn mua, ông cho cái giá đi."

Tần Lãng đột nhiên lên tiếng, ông chủ béo không nhịn được sửng sốt một chút.

Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bán đi mấy món hàng tốt trong cửa hàng. Kết quả không nghĩ tới Tân Lãng cuối cùng lại chọn một món hàng “Thối”

Từ 'Thối' này là từ lóng trong giới đô cổ. Ý chỉ một thứ mua về sau không bán đi được, hạ giá xuống nhiều lần đi nữa thì vẫn không có người mua. Trước đấy cũng qua tay rất nhiều người, nhưng nó vẫn được bày ở đây rất lâu, bình thường chính là hàng "thối". Người rong nghề không xem, người bình thường thì lại thích “Thực phẩm tươi sống' hơn.

Thế mà Tân Lãng lại nhìn trúng cái này!

Ông chủ béo có chút không đoán được. Lời nói cùng biểu hiện của hẳn có thể thấy hắn là người trong nghề. Làm sao bây giờ lại coi trọng món hàng 'thối' này đây?
 
Chương 425: C425: Dùng giá thấp mua được đồ cổ thật


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Ông chủ béo này là người làm ăn, mặc dù có chút khó hiểu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất bình thường.

Ông chủ béo cười tủm tim nói: “Ánh mắt của ông chủ thật tốt nha. Đây chính là đồ tốt, gối sứ mỹ nhân này là sản phẩm của một trong 6 lò nung thời nhà Tống đó”

“Tân Lãng cười nói: "Xem ra những lời vừa rồi của tôi đều là vô ích”

“Trước đây có một cái gối mỹ nhân đời nhà Tống đấu giá lên đến ba trăm hai mươi triệu. Ông không phải muốn nói đây chính là món đồ đó đấy chứ?”

"Nếu ông đã không muốn thành tâm bán thì chúng tôi đi chỗ khác xem vậy”

Tần Lãng nắm tay Tô Thi Hàm đi ra ngoài. Ông chủ béo vội vàng ngăn lại, cười nói: “Ông chủ từ từ đã Ôi chao! Tôi hôm nay xem như được gặp người trong nghề rồi!”

“Ngài yên tâm, tiếp theo tôi khẳng định nói lời thật với ngài. Gối mỹ nhân này đương nhiên không phải đồ trong buổi đấu giá kia. Nhưng gối mỹ nhân này được làm thủ công tinh mỹ. Ông chủ đây khẳng định cũng nhìn ra, đây cũng tính là một món đồ cổ mà.”

“Món đồ này khẳng định là đồ tốt đó!”

Tần Lãng dừng chân, nhìn ông chủ béo một cái, nói: “Cho dù có mô phỏng tốt đến mấy cuối cùng vẫn là hàng nhái mà thôi”

Ông chủ béo liên tục gật đầu: “Phải, phải, phải. Ông chủ nói rất đúng, nhưng hàng nhái cũng phân tốt xấu. Gối mỹ nhân này, tôi đã xem xét qua, đúng là hàng nhái cùng thời kỳ đó. Mặc dù nó không phải vật đấu giá kia, nhưng cũng tính là một món đồ cổ”

Lời nói này nửa thật nửa giả. Gối mỹ nhân kia hắn đúng là đã nhìn kỹ rồi, phí thường giống tác phẩm thời nhà Tống. Có thể nhìn kỹ phần dưới có chút đường vân mờ màu xanh, sứ trắng bên trong có tạp chất, không phải là thượng phẩm.


Bởi vì hàng thật được đấu giá với giá cao đến ba trăm hai mươi triệu. Điều này giới đồ cồ đều biết rõ, cho nên căn bản không cần nhìn kỹ cũng biết đây là hàng nhái.

Đây cũng là lý do thứ này ông mua về trong cửa hàng, đều không ai thèm ngó đến.

Tần Lãng nhìn gối mỹ nhân trước mặt, nói: "Giá bao nhiêu?”

Ông chủ béo không đoán được Tần Lãng nghĩ gì. Đối phương hiển nhiên là người trong nghề, nhưng lại nhìn trúng hàng thối này. Chẳng lẽ là có chút bản lĩnh, trong tay lại không có tiền nên muốn mua hàng giả sau đó đầu cơ trục lợi hay sao?

“Ông chủ là người trong nghề, ngài cứ ra giá đi.”

Ông chủ béo cười tủm tỉm nói.

Ông xác định muốn kiếm chút tiền. Thế nhưng càng muốn đem con hàng này bán đi, dù sao không, bán được cũng chỉ có thể để trong tay.

Tần Lãng đưa ra một ngón tay.

Ông chủ béo nhìn thấy thế, lập tức cau mày nói: "Ông chủ, một phương có phải quá ít không”

Một phương?

Tần Lãng biết, ở phố đồ cổ, một phương đại biểu là một vạn. Hắn kỳ thật cũng là muốn thăm dò, trong lòng của hẳn dự định trả 10 triệu

Cái này là hàng gì, hẳn tự nhiên đã sớm nhìn ra. Thế nhưng thái độ của ông chủ béo rõ ràng đối với hàng này không coi trọng, nên hẳn mới dám ra giá này.

Kết quả ông chú chỉ coi hẳn ra giá một phương. Xem ra con hàng này không được tốt trong mắt ông chủ béo.

Ý thức được điểm này, Tân Lãng mặt không biểu lộ gì: "Giá cả tôi định, cái khác ông cân nhắc”

“Hôm nay tới đây chủ yếu là muốn tìm đồ trang trí rong nhà, cũng không phải là đến chọn hàng tốt”

Ông chủ béo lập tức hiểu rõ, xem ra ông ta vừa vặn đoán đúng một nửa

Tần Lãng đúng là người trong nghề nhưng đoán chừng trong tay không có dư dả tiền. Ông ta vốn tưởng rằng Tần Lãng làm buôn bán, nhưng xem ra có lẽ chỉ muốn mua vài món đồ thật giả đặt ở trong nhà để làm màu.

Hiểu rõ được đại khái tình huống, ông chủ béo lập tức nói: “Ông chủ, ngài cho cái giá này có hơi không được. Tôi không thể làm mua bán lỗ vốn thế được. Ngài xem, số này thế nào?”

Ông chủ béo vươn tay, giơ mười ngón tay.


Mười phương chính là mười vạn.

Gối sứ mỹ nhân này là ông ta mua về từ một người trẻ tuổi. Có lẽ là đồ cổ trong nhà của người này, người trẻ tuổi kia không hiểu giá cả lại trùng hợp thiếu tiền. Ông ta ra giá tám mươi ngàn đối phương đã lập tức bán.

Bây giờ hàng để lâu như vậy, ông ta cũng muốn bán đi lắm rồi. Nhưng Tân Lãng là người thạo nghề, ông ta không trực tiếp ra giá cao lên được.

Tân Lãng nghe xong, mừng thăm trong lòng. Hôm nay xem ra nhặt được đồ tốt rồi.

“Mười phương? Ông chủ xác định đây là giá chuẩn rồi sao?" Tần Lãng một mặt cao thâm khó dò cười một tiếng.

Ông chủ béo bất đắc dĩ nói: “Đây thật là giá chuẩn, ngài là người trong nghề, tôi cũng không dám lừa gạt ngài. Lúc trước tôi mua về với đúng giá này, đáng tiếc là không bán đi được. Tôi thấy ông chủ và gối mỹ nhân này cũng có duyên, cho nên một chút cũng không kiếm lời của ngài”

Đương nhiên không thể tin lời của ông ta nói Nhưng cái giá này thật là ngoài dự liệu của Tần Lãng.

Thế là Tần Lãng sảng khoái nói: “Được! Vậy thì giá này. Mở cửa làm ăn, không thể để cho ông chủ không kiếm được tiền”

Ông chủ béo cười theo, lấy gối mỹ nhân cùng hộp trên kệ xuống. Tân Lãng trả tiền, một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Tần Lãng sau khi lấy đồ thì dẫn theo Tô Thi Hàm rời đi. Ông chủ béo đích thân tiễn hẳn vài bước rồi mới Trở về.

Vừa về đến, thì thấy ông Hồ đứng cạnh cửa, ánh mất nhìn Tân Lãng cùng hộp đồ trong tay hắn.

"Bán cái gì vậy?” Ông Hồ hỏi.

Ông chủ béo thở dài, vẻ mặt ảo nảo nói: “Đừng hỏi nữa, tưởng dê béo kết quả lại là người trong nghề!”

“Nhưng mà may hôm nay cũng không thua thiệt. Trong cửa hàng tôi có một gối mỹ nhân bằng sứ trắng, ông có nhớ không? Mua vào đã nhiều năm nhưng mãi không bán được, đã thế đợt đấu giá đưa tin tức đến, mọi người đều biết đây là hàng nhái, một mực không có người mua”


“Vừa vặn cuối cùng cũng bán đi được. Mặc dù chỉ kiếm lời được 20 mươi ngàn tệ, nhưng cũng tốt rồi”

Ông Hồ nghe xong, suy nghĩ một chút hỏi lại: “Là cái gối mỹ nhân có lẫn tạp sắc đúng không?”

“Phải, lần đó tôi còn tìm ông để xem qua đó” Ông chủ béo vừa cười vừa nói.

Ông Hồ lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gối mỹ nhân kia ông không nói tôi còn không nhớ. Nhưng mà, ông béo à! Gần đây tôi thu được tin tức ở chỗ anh Tống, cái gối đó cũng giống cái gối được đấu giá lần trước mấy phần, cũng là sứ trắng với những đường vân trong đó."

“Tôi ban đầu cũng tưởng thứ này là tàn phẩm, lúc đầu không muốn mua. Kết quả có một ông chủ hay mua đồ ở cửa hàng tôi, đặc biệt nghiên cứu đồ sứ thời nhà Tống. Ông ta nói có khả năng món đồ kia là sản phẩm từ lò 0a thời nhà Tống, đường vân kia không phải là khiếm khuyết, mà là làm theo truyền thống cũ. Dùng tiếng lóng trong nghề thì gọi là Kim Tỉ Thiết Tuyến”

- ---

“Kim TÍ Thiết Tuyến? Đó là cái gì?" Tô Thi Hàm hỏi.

“Tân Lãng giải thích cho cô: "Kim Tí Thiết Tuyến, là chỉ đường vân của đồ sứ tự nhiên. Vào thời Đại Tống, do đất có nguyên tố sắt quá nhiều, cho nên khi sử dụng dễ dàng tạo thành nhiều đường vân tự nhiên."

“Ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng những thứ này đều là tàn phẩm. Vẽ sau phát hiện vân chỉ là ở mặt ngoài, không hề ảnh hưởng đến việc sử dụng. Lại bởi vì mỗi cái đều có những đường vân độc nhất, cho nên mới được gọi là Kim Tỉ Thiết Tuyến”

Tô Thi Hàm trừng mắt nhìn, nói: “Cho nên, ngay từ đầu anh đã nhìn ra đây là đồ của thời Tống sao?”

Tân Lãng cười gật đầu.
 
Chương 426: C426: Chủ tiệm hối hận đến xanh ruột


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Ông chủ sao lại chỉ bán cho chúng ta có 100 ngàn tệ? Đồ thời Tống có thể nói là đổ cổ lâu năm. Mà còn có người nói đó là xuất phẩm của một trong năm lò nung thời nhà Tống, la do ông chủ đồ cổ nhìn nhăm sao?“ Tô Thi Hàm nghỉ ngờ nói.

“Đồ cổ là bài kiểm tra tri thức, nhãn lực và thiên phú cũng rất quan trọng. Ai cũng có thể bị đánh lừa”

“Thêm nữa, lò nung Ca ở thời Tống là lò thần bí nhất trong năm lò lớn. Mà những tác phẩm của lò Ca hiện tại cơ bản đều ở trong viện bảo tàng quốc gia, đều là dùng loại đất đậm màu, giống như loại gốm sứ này trong lịch sử có rất ít. Cho nên chủ tiệm không biết, thì cũng có thế hiểu được” Tân Lãng kiên nhẫn giải thích cho vợ mình nghe.

Tô Thi Hàm gật đầu, nói: “Tần Lãng, anh cảm thấy gối mỹ nhân này đáng giá bao nhiêu tiền?”

Tân Lãng nói: "Giá trị thực của đồ cổ nói chung là không thể đong đếm được. Lò Định được coi là tồn tại thời nhà Tống, nhưng lò Ca xuất hiện còn sớm hơn, nhưng đến nay vẫn không ai biết vị trí cụ thể của nó, Cho nên rất ít tác phẩm được đào lên và vô cùng quý hiếm.”

“Gối mỹ nhân sứ trắng của lò Định ban đầu ở buổi đấu giá có giá ba trăm hai mươi triệu. Vậy em thử nói sứ trắng hiếm hoi của lò Ca này có giá trị bao nhiêu?”

Ba trăm hai mươi triệu?

Tô Thi Hàm sợ đến ngây người.

“Tân Lãng, hôm nay chúng ta kiếm được bảo bối rồi phải không?” Cô kích động căm chặt tay Tân Lãng.

Tân Lãng cười cười, sờ chóp mũi cô nói: “Phải! Hôm nay chúng ta đúng là nhặt được một bảo bối lớn!”


“Nhưng mà chúng ta không phải đến mua đồ cho nhà mới sao? Thứ này chúng ta sẽ không căm đi đấu giá, những tác phẩm nghệ thuật chỉ có ở buổi đấu giá và cửa hàng mới được giá cao như vậy. Để ở trong nhà, giá trị cũng chỉ là một con số mà thôi."

“Thế cũng quá tuyệt rồi!" Tô Thi Hàm vui vẻ nói.

“Mặc dù chúng ta sẽ không bán, nhưng có đồ cổ quý báu như thế để trong nhà, nhà chúng ta bỗng trở thành một nơi có đẳng cấp khác!"

“Tân Lãng, anh thật giỏi!"

- ---

Ở trong cửa hàng của Ông Hồ, ông chủ béo trợn tròn mắt sau khi nghe hẳn nói về sứ trắng của lò Định.

“Cái này, đường vân này với gối mỹ nhân kia rất giống nhau. Thế nhưng nhìn kỹ lại khác nhau, chẳng lẽ đây thật là... Kim Ti Thiết Tuyến?” Giọng của ông chủ béo bông lớn thêm mấy phần.

Ông Hồ gật đầu nói: “Hắn là không sai! Trong ấn tượng của chúng ta, đõ đào được ở lò Ca đều là đõ sứ màu đậm. Cho nên nhìn thấy loại sứ trắng, chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ đến sản phẩm của lò Định, bị mắc lừa cũng là chuyện bình thường."

Ông chủ béo đưa tay mình lại, bộ dạng như sắp ngất xỉu.

Ông Hồ đá ông ta một cái nói: “Được rồi, đồ vật cũng đã bán rồi. Muốn gây chú ý cũng không được, ông cũng không phải lỗ vốn”

Ông chủ béo đau đớn che cái mông, mang theo. tiếng khóc nức nở nói ra: “Tiểu Hồ! Ông đây là đứng nói chuyện không đau eo nha. Nếu ông bán đi sứ trắng hiếm có của lò Ca chỉ với 100 ngàn, thử xem ông có ở đây khóc ngất không!"

“Tôi đã nói mài Tên nhóc kia rõ ràng là người rong nghề. Làm sao lại nhìn trúng món đõ đó được, thì ra vừa liếc mắt đã nhìn thấy hàng cực phẩm!”

Ông Hồ nhìn bộ dạng của ông ta cười nói: “Coi như là một bài học đi. Ai bảo ông cứ nhìn người ta lạ mặt thì cho rằng đối phương rất dễ bị lừa chứ?”

“Đúng rồi! Đối phương rốt cuộc có lai lịch thế nào, ông hỏi thăm rõ ràng chưa? Giới đồ cổ có được dạng nhân vật này, tuổi còn trẻ như vậy lại còn quá ưu tú." Ông Hồ hỏi.

Ông chủ béo lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Tên nhóc kia cẩn thận lầm. Nhưng tôi nghe thấy cô gái bên cạnh gọi hắn là Tân Lãng. Ông nghe qua tên này chưa?"


Ông Hồ lắc đầu.

“Không có! Nghe tên có vẻ lạ. Nhưng hôm nay. ông cũng coi như cống hiến cho giới đồ cổ. Chờ lát nữa tôi cùng mọi người thương lượng một chút. Nói ra tên Tân Lãng này để về sau chúng ta cẩn thận một chút!”

- ---

Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm mua xong gối mỹ nhân thì về nhà. Dù sao loại chuyện tìm được bảo bối này, có thể gặp nhưng không thể cầu. Hôm nay bọn họ ở phố đồ cổ mua được đồ tốt như vậy, muốn cái khác sợ là không dễ dàng. Mấy ông chủ ở phố đồ cổ có lẽ đều đã bí mật liên hệ với nhau.

Cũng may nhà mới bọn họ sang năm là có thể hoàn thành. Thời gian còn nhiều, muốn tìm đồ tốt thì về sau có thể chậm rãi tìm cũng được.

Đảo mắt đã đến tuần thứ ba của tháng mười. Sáng sớm thứ bảy, Tô Thi Hàm đã nhắc Tần Lãng đi lấy biển số xe.

Ở Thượng Hải các cuộc đấu giá được tổ chức vào thứ bảy của tuần thứ ba hàng tháng. Có hai thời điểm ra giá, lăn đầu là mười rưỡi sáng, và kết thúc trong nửa giờ. Lăn đầu ra giá nhất định phải hoàn thành trong nửa giờ, giá thầu theo bội số của một trăm tối thiểu một trăm tối đa là tám mươi chín nghìn ba trăm, giá cả bất thường đều coi không có hợp lệ.

Lần thứ hai tăng giá là lúc mười một giờ đến mười một rưỡi. Có thể thành hay không, chủ yếu là nhìn lần thứ hai này. Mười một rưỡi kết thúc, là có thể biết được trúng hay không. Chỉ cần trúng, là có thể nhận được tin nhẫn thông báo. Năm ngày sau đến hoàn tất việc trả tiền là có thế trực tiếp lấy biển số xe.

“Tần Lãng! Quá trình anh rõ không? Ra giá bao nhiêu cho thích hợp vậy?” Thời gian gần đến mười giờ, Tô Thi Hàm đều có chút khẩn trương.

“Anh nhìn giá cuối cùng của Thượng Hải tháng này, thấp nhất là tám mươi chín nghìn ba trăm, giá trung bình là 90 nghìn.”

“Chúng ta ra giá bao nhiêu đây? Lần đầu ra không thể quá thấp, bởi vì mỗi lần, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể tăng giá hai lăn mà thôi. Hơn nữa, mỗi lăn tăng giá chỉ có thể tăng tối đa ba trăm tệ. Nếu mà để đến lần thứ hai mới ra giá, có lẽ không thể ra được giá cao nhất, vậy xem như lần đấu giá này lãng phí mất rồi”


Tần Lãng cười trấn an cô, hẳn nói: “Thi Hàm! Đừng lo lắng. Thời gian và số tiền anh đều đã chuẩn bị tốt rồi.”

Mười giờ, Tân Lãng mở app đấu giá Thượng Hải. Người online đã rất đông, lúc dùng app còn cảm thấy hơi chậm, hắn đăng nhập hai lăn mới vào được.

Sở dĩ lấy biển số xe ở Thượng Hải khó như vậy là bởi vì nhiều người nhưng biển thì ít. Mỗi lăn tham dự đều đông người, giá cuối cùng rất khó để tính.

Sau khi Tần Lãng mở app, cũng không có lập tức ra giá. Mà yên tĩnh chờ đến mười giờ chín phút. Hắn lấy đồng hồ tính thời gian, vào lúc kim đồng hồ nhảy sang chín phút, hắn lập tức đặt giá tám mươi chín nghìn tệ.

Thời gian và số tiền đều là hẳn dựa theo bát tự của mình tính ra.

Đến vòng thứ hai mười một giờ, Tân Lãng trực tiếp bỏ qua. Mọi người đều biết, mở hai vòng đấu giá chủ yếu vẫn là xem ở một phút sau cùng. Trên cơ bản rất nhiều người đều lựa chọn ở mười một giờ hai mươi chín phút hai mươi sau, hoặc hai may bảy giây cuối cùng để ra giá, cuối cùng chờ may mắn giành được giao dịch.

Tô Thi Hàm thì cảm thấy rất khẩn trương đi tới đi lui trong phòng, ngược lại Tân Lãng lại một mặt bình tĩnh. Thậm chí còn có tâm tình chơi đùa cùng ba đứa nhỏ.

“Tân Lãng, chúng ta hiện tại không cần xem đấu giá nữa sao?”

“Hắn là có nhiều người lúc này đang tăng giá đúng không? Chúng ta ra giá cũng không cao lắm. Hiện tại muốn ra giá thêm hay không?”
 
Chương 427: C427: Lấy được biển số xe


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Tần Lãng nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, cười nói: “Thi Hàm, em không cần khẩn trương. Yên tâm đi, anh có nắm chắc”

“Tới chơi cùng các con đi nào, Khả Hinh gọi em mấy lần rồi đó.”

Tô Thi Hàm đang lo lắng chuyện biển số xe, nghe thấy vậy mới để ý đến Khả Hinh đang liên tục gọi mẹ, thế là cô tranh thủ thời gian đi lên thảm chơi với con.

"Khả Hinh, con muốn chơi với mama đúng không?”

Khả Hinh nắm chặt tay của cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui Vẻ.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu đơn thuần của con bé, Tô Thi Hàm cảm thấy sự khẩn trương trong lòng của mình cuối cùng cũng dịu một chút

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, ba đứa không tìm không phổi này. Làm sao lại không chứt khẩn trương nào vậy hả. Hôm nay nhà chúng ta lấy biển số xe, chúng ta có thể lên xe hay không phải xem hôn nay đó."

Bọn nhỏ đương nhiên không có cách nào trả lời câu nói của mẹ mình, nhưng Tân Lãng một bên ngược lại nói: "Bởi vì bọn nhỏ đối với baba rất có lòng tin nha. Biết baba nhất định có thể giành được!”

Tô Thi Hàm nghe vậy cười khẽ một tiếng nói: “Em. cũng có lòng tin với anh, nhưng vẫn có chút khẩn trương. Như lúc thí đại học ở Thượng Hải vậy, thật không thua gì thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc”

“Anh biết! Nhưng chồng em là ai chứ. Em biết rõ, anh nói có thể làm được khng định là không có vấn đề” Tân Lãng nói như đinh đóng cột.

Tô Thi hàm bị hẳn chọc cười, nói: “Tốt! Vậy chuyện này giao cho baba, mama cùng chơi với các. con nha!"


Hôm nay ba đứa nhỏ hình như rất vui vẻ. Cũng cười nhiều hơn bình thường khi cùng nhau chơi đùa.

Tô Thi Hàm nhìn bọn nhỏ nói: "Xem ra các con cũng cảm thấy hôm nay nhà chúng ta nhất định có thể giành được biển số xe, cho nên mới cực kỳ vui vẻ như vậy”

Đến 11:29 phút, Tân Lãng lần thứ hai đăng nhập vào app, lúc này hệ thống đã rất khó vào. Đến khi Tân Lãng truy cập vào được thì đồng hö đã báo là 11:29:45, tiếp đó hẳn ở giây thứ 52 tăng giá một lần rồi giây 57 tăng giá lần thứ hai. Sau khi hoàn tất thao tác thì hẳn trực tiếp vứt điện thoại sang một bên.

Thời gian đần trôi qua, đến 11:30 Tô Thi Hàm vẫn chú ý đến điện thoại của Tăn Lãng.

“Tân Lãng, có phải sau khi kết thúc giao dịch là biết ngay kết quả không?”

Tần Lãng gật đầu đáp: "Có lẽ vậy, nhưng có thể sẽ trễ hơn mấy phút, tin nhân thì phải chờ thêm một lát."

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng nhếch môi, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm điện thoại di động của hẳn.

Đến hơn 11:30, điện thoại của Tần Lãng vang lên một tiếng, là âm thanh của tin nhắn.

Tần Lãng biết hôm nay mình nhất định có thể giành được biển số. Cho nên hắn căn bản không căn xem, trực tiếp đưa điện thoại cho Tô Thi Hàm.

Trong lòng của Tô Thi Hàm vừa thấp thỏm lại mong đợi, cô mở điện thoại của Tăn Lãng ra. Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhản, cô lập tức mừng rỡ kêu lên.

“Tốt rồi! Tân Lãng, chúng ta thật sự trúng rồi!"

Nói xong, cô trực tiếp kích động ôm lấy Tần Lãng, vui vẻ đến mức cơ thể rung rung.

Ba đứa nhỏ nhìn thấy cha mẹ đột nhiên ôm nhau, bọn nó cũng kích động lên, lập tức bò qua. Vũ Đồng cùng Khả Hinh cố gắng thì cố nắm lấy chân baba và mama, còn Huyên Huyên thì muốn kéo quần áo của Tân Lãng để trèo lên, nhưng cuối cùng vẫn không đứng lên được, cả người tế ngã trong ngực của baba.

Người một nhà ôm nhau thành một đoàn, Tần Lãng tựa như cây đại thụ, lực cánh tay bảo vệ vợ cùng các con. Nhìn thấy Tô Thi Hàm kích động cùng khuôn mặt hưng phấn của các con, trên mặt hẳn cũng treo lên ý cười.

“Quá tốt rồi, Tân Lãng! Chúng ta mau đem tin tức tốt này nói cho cha mẹ. Bọn họ nhất định cũng rất quan tâm đ ến kết quả hôm nay đó!”

Tần Lãng khẽ gật đầu, lần trước Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn cùng bọn họ đi mua xe mới đã có nói, tháng này không được quên đi chọn biển số xe, hơn nữa còn dặn dò Tô Thi Hàm báo kết quả cho bọn họ.

Ông Tần bà Tân bên kia khẳng định cũng rất mong chờ kết quả lần này, nhất là ông Tần.

Lần trước hắn về nhà, có nhắc đến chuyện mua xe cuối cùng bị bà Tần ngăn lại.

Lúc ấy hẳn nói cho ông Tần, chờ mình mua xe mới thì sẽ đưa chiếc xe BMW kia cho ông Tăn lái. Lúc ấy ông Tần vô cùng kích động, ngày đó biết mình mua xe mới, còn đặc biệt vui vẻ.


Lần này thành công lấy được biển số, xe BMW đã có thể gửi về nhà cho cha lái rồi

Tô Thi Hàm phụ trách báo tin cho Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn. Tân Lãng thì trực tiếp gọi điện cho ông Tân.

Gầy đây, cha mẹ hắn như hình với bóng. Hai người mỗi ngày đều ở công xưởng, cho nên hẳn nói cho cha hắn tin này, mẹ hần nhất định cũng sẽ biết

Bên phía Tô Thi Hàm, sau khi cô vừa báo tin thì Phương Nhã Nhà đã gọi video tới. Nghe được âm thanh, Tân Lãng để điện thoại di động xuống.

“Thi Hàm, Tân Lãng! Các con đấu giá trúng biển số xe rồi sao?” Phương Nhã Nhàn kích động hỏi.

Hôm nay là cuối tuần, Tô Vĩnh Thẳng không đi làm, lúc này cũng xuất hiện bên trong video.

Tô Thi Hàm hưng phấn gật đầu, nói: “Trúng rồi ạ! Cha mẹ, Tân Lãng canh tốt thời gian, cho nên đã đấu giá thành công rồi!”

“Vậy thì tốt quá! Xe mới có thể trực tiếp có biển số xe Thượng Hải, thời gian của biển số xe tạm thời vừa vặn cũng đến hạn. Đến lúc đó có thể lái xe trong nội thành mà không bị bạn chế” Phương Nhã Nhàn vui mừng nói.

Tô Vĩnh Thắng hỏi: “Tân Lãng, giá cuối cùng con đặt là bao nhiêu?”

“Là 89,900 ạ” Tần Lãng đáp.

Tô Vĩnh Thẳng gật đầu, trên mặt khó nén vui vẻ nói: “Không tồi! Giá tiền này rất thích hợp. So với giá bình trung bình thì thấp hơn một chút”

Phương Nhã Nhàn nghe được giá tiền trong lòng cũng vui mừng.

“Tân Lãng thật lợi hại nha! Không đến 90 ngàn tệ là đã có thể cầm được biển số xe Thượng Hải!”

“Đúng rồi! Tin tốt thế này, các con đã nói với bên thông gia chưa? Bọn họ khẳng định cũng rất quan tâm việc biển số xe hôm nay. Trưa hôm nay mẹ cùng cha con ở nhà vẫn luôn lo lắng, không biết bên họ thế nào. Bây giờ nghe được tin này của các con, mẹ với cha con cuối cùng cũng yên tâm."


Tần Lãng nói: “Con vừa định gọi cho họ thì cha mẹ đã gọi tới, nên con không định gọi nữa tí nữa con sẽ gọi sau.”

Phương Nhã Nhàn nói: "Vậy con nhanh gọi điện cho bên thông gia đi. Chúng ta bên này biết tin tức là được rồi, bọn họ khắng định cũng rất quan tâm đ ến chuyện này. Con tranh thủ thời gian gọi cho bọn họ báo tin tốt này đi!"

Tần Lãng gật đầu, căm điện thoại đi ra một bên gọi cho ông Tăn.

Điện thoại vang lên một tiếng, ông Tần lập tức nghe ngay.

"Alo, con trai à! Có phải có kết quả biển số xe rồi không?” Điện thoại vừa kết nối, ông Tân hưng phấn hỏi tới chuyện này.

Bọn họ cũng biết hôm nay là thời gian giao dịch biển số xe. Cả trưa đều nghĩ đến chuyện này nhưng lại không dám gọi điện hỏi thăm, sợ làm chậm trễ chuyện giao dịch biển số xe của Tần Lãng.

Hiện tại đã qua mười một giờ, lúc đầu ông lưỡng lự muốn gọi điện hỏi. Nhưng bởi vì không biết kết quả, cho nên không dám trực tiếp gọi, hiện tại con trai gọi đến, họ biết chắc là sẽ nói chuyện này.

Giọng bà Tần từ bên cạnh truyền đến, bà cũng đang hỏi về biển số x4

Tần Lãng nói: “Cha, lấy được biển số xe rồi, giá sau cùng là 89,900.”

Ông Tần nghe vậy, vui mừng cười ha hả.

“Quá tốt rồi! Bà xã, bà nghe chưa? Con trai có biển số xe Thương Hải rồi đói"
 
Chương 428: C428: Tô thi hàm làm bánh bao công nghệ cao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Nghe rồi, nghe rồi!" Bà Tân vui vẻ nói.

“Nhưng mà biển số xe một cái mà tận 90 ngàn tệ lận sao?” Bà Tân hỏi.

Ông Tần nói: "Đương nhiên rồi! Biển số xe Thượng Hải rất khó lấy, giá tiền cũng được khống chế có hạn mức, mỗi lăn đấu giá đều có giá cả hạn chế. Nếu không phải như vậy thì mấy người nhà giàu kia đã trực tiếp hét giá trên trời để lấy hết biển số xe rồi. Giá cuối cùng của con trai đưa ra đã coi là giá thấp rồi đó!"

Bà Tần không hiểu những chuyện này nên mới hỏi như vậy.

“Giá giao dịch thấp nhất của Thượng Hải là 89 ngàn 600 tệ, cho nên giá tiền này coi như thích hợp” Tần Lãng giải thích.

Nghe xong cái giá thấp nhất, so sánh với giá của con trai đưa ra, bà Tần lập tức vui vẻ nói: “Quả thực không cao, so với giá thấp nhất ít hơn ba trăm tệ. Con trai, con thật lợi hại, một lần là đã giành được!"

“Quá tốt rồi, con trai. Thế này, hai cha con chúng ta đều có xe mới rồi, ha ha, chờ lấy được biển số xe, cha đã có thể đi BMW!" Ông Tân vui vẻ cười nói.

Bà Tần ở một bên cười nói: "Chỉ biết BMW của ông

Ông Tân cười vui vẻ.

Nghe thấy cha mẹ vui như vậy, Tân Lãng trong lòng rất thỏa mãn.

“Cha, chờ một lúc nữa con thanh toán online, xế chiều ngày thứ hai có thể đi trung tâm phục vụ lấy biển số xe. Biển số xe mặc dù phải mất mấy ngày, nhưng nhất định có thể đến kịp trước khi biển số xe tạm thời hết hạn. Cho nên xe BMW hai ngày này con có thể gửi về, chờ một lúc con đi hỏi bưu điện thủ tục làm thế nào."

“Được! Con trai, việc này con xem mà làm. Dù sao. bên kia các con không cần BMW, gửi về sớm một chút, cha con có thể sớm lái được xe mới!" Ông Tân cực kỳ vui vẻ nói.


"Trước đây ông ở Thượng Hải mở chuỗi quán ăn, trong nhà điều kiện cũng không tệ. Cũng không phải chưa từng lái qua BMW, khi đó trong nhà cũng có mua BMW, còn có một chiếc Audi, đều là xe hot lúc đó.

Thế nhưng hiện tại lái xe của con trai, loại cảm giác này và lúc đó rất khác biệt. Nhìn thấy con trai tiến bộ như vậy, chính mình lái xe của con trai, ông Tân cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào.

Sau khi chia sẻ cho hai bên cha mẹ tin tức tốt này. Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm nhìn nhau, rồi cười một tiếng.

“Tân Lãng! Hôm nay là ngày tốt, chúng ta sẽ ăn mừng chứ?" Tô Thi Hàm hỏi.

“Em muốn ăn mừng thế nào đây?" Tần Lãng cưng chiều hỏi.

Tô Thi Hàm suy nghĩ một lát, nói: "Ăn đồ ăn ngon! Chúng ta ăn bánh bao đi!”

Tần Lãng khẽ cười một tiếng, nói: “Bánh bao cũng thư chúc mừng hay sao?”

“Tính nha! Làm sao lại không tính chứ! Mặc dù bình thường anh hay làm bánh bao cho bữa sáng. Nhưng hôm nay không giống, em muốn đích thân tự mình làm bánh bao!" Tô Thi Hàm hơi nâng câm lên, bộ. dạng rất kiêu ngạo nói

Tân Lãng khẽ nhíu mày, nói: “Ồ? Thi Hàm nhà ta lén học làm bánh bao từ bao giờ thế nhỉ? Đây là muốn trổ tài cho anh xem hay sao?”

“Đúng thế! Nhưng không phải dựa vào tài nghệ của em, mà là dựa vào.. khoa học kỹ thuật!” Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói.

“Khoa học kỹ thuật?" Tân Lãng nghi hoặc.

Tô Thi Hàm thần bí hề hề nói: "Anh chờ một chút là biết!"

“Đi đi đi, chúng ta chuẩn bị làm bánh bao nào”

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, để mấy dì ôm các con ra phòng ăn chơi nha, xem ma ma làm bánh. bao có được không nào?"

"A... Nha” Bọn nhỏ lập tức tích cực trả lời.

Cứ quyết định như vậy, để ăn mừng hôm nay bọn họ lấy được biển số xe Thượng Hải. Buổi trưa hôm nay đích thân Tô Thi Hàm làm bữa trưa, chính là món bánh bao.

Chuẩn bị kỹ càng bột mì cùng nước, Tô Thi Hàm rửa tay bắt đầu đeo găng tay.

Lúc bắt đầu do thêm nước quá ít, bột mì không nhào được, thế là Tô Thi Hàm lại thêm một bát nước vào.

Có thể là do cho nhiều, chậu lại trực tiếp biến thành hồ dán.

Tô Thi Hàm nhíu nhíu mày, lại bắt đầu thêm bột mì. Thêm một chút thấy loãng, lại thêm một chút, vẫn loãng, thế là lại thêm.


Tần Lãng ở một bên cười, nhìn cô bận rộn.

“Thi Hàm, muốn anh phụ không?” Tần Lãng hỏi.

Tô Thi Hàm nhìn chỗ bột mì, cắn răng nói: “Không cần đâu! Em nói, hôm nay em muốn tự mình làm cho anh bánh bao, em có thể làm được!”

Mười phút sau, trong nồi càng ngày càng nhiều bột, Tô Thi Hàm lập tức bối rối

“Làm sao lại khó như vậy..” Hai tay dính đầy bột, cô cau mày thở dài.

Tân Lãng bật cười, bọn nhỏ bên cạnh cũng cười khanh khách.

Tô Thi Hàm quẫn bách ngẩng đầu nhìn cha con bốn người, bĩu môi nói: “Tân Lãng! Anh và các con cùng chê cười em ư! Hừ!”

Tô Thi Hàm nói xong, đưa tay lau một cái. Bột mĩ trên tay dính lên trên mũi, trông rất đáng yêu.

Tần Lãng đứng lên, lấy một tờ khăn giấy đi đến bên cô, một bên giúp cô lau mặt một bên nói: “Thi Hàm! Để anh nhào bột mì cho, chờ một lúc nữa thì em làm bánh bao.”

Lúc trước ở nhà làm sủi cảo, Phương Nhã Nhàn đều trực tiếp mua vỏ sủi cảo đã làm sẵn, cho nên Tô Thi Hàm chỉ biết quá trình phía sau, từ trước tới nay chưa từng thử qua nhào bột với cán bột. Lúc đầu cô còn nghĩ rất đơn giản, kết quả lại khó như vậy.

Mặc dù trong lòng rất muốn tự tay hoàn thành mọi bước. Nhưng xem ra thì không có khả năng.

Nếu cô tiếp tục làm, sợ một túi bột mì không đủ cho cô làm ra vỏ bánh bao.

Thế là Tô Thi Hàm đành thỏa hiệp, nói: “Được! 'Vậy tí em phụ trách làm bánh!”

“Được” Tân Lãng giúp cô lau sạch bột trên mặt, rồi đi phòng bếp rửa tay rồi tiến hành nhào bột.


Tần Lãng vừa ra tay, không đến năm phút, một khối bột mì lớn đã làm xong.

Đem bột mỹ đặt trong bát, lấy vải mỏng che lại để lên men.

Tiếp đến chuẩn bị nhân bánh bao, Tô Thi Hàm đặc biệt chuẩn bị ba loại nhân bánh, một là thịt cừu tây hồ lô, một loại thông thường tôm trộn rau hẹ, còn một loại là gạch cua.

Thịt cừu tây hồ lô chính là đem thịt cừu băm nát cùng cán nhuyễn trộn vào nhau.

Tôm cùng rau hẹ là rau hẹ xào trứng rồi cho thêm tôm vào.

Gạch cua là lấy thịt ba chỉ băm ra thêm gạch cua cùng thịt cua với gia vị trộn thành.

Cua này là cua ở hồ Dương Trừng, lần trước sinh nhật Tần Lãng là Lâm Tiêu mua tặng bọn họ. Hai ngày trước hỏi qua, Tô Thi Hàm nói cũng không tệ, thế là Lâm Tiêu ngày hôm qua đưa đến thêm hai thùng, để trong tủ lạnh để giữ tươi.

Chuẩn bị kỹ càng ba loại nhân, bột mì cũng lên men xong. Nhìn phần ngoài bột mỹ bóng loáng, Tần Lãng nói như thế này đã là thành công.

"Tiếp theo là cán bột, cái này Tô Thi Hàm cũng không thuần thục, cuối cùng vẫn là Tân Lãng làm. Cô chỉ phụ trách cho nhân và tạo hình bánh.

Nhìn Tần Lãng bắt đầu cán bột, Tô Thi Hàm chạy vào phòng bếp, lúc đi ra trong tay đầm một đồ kim loại.

Đây là thứ cô nhìn thấy trên mạng, là thần khí dùng để gói bánh bao!

Hôm qua mới được chuyển đến, cô nóng lòng muốn thử nó, trùng hợp hôm nay có chuyện vui, đương nhiên phải dùng thử rồi!
 
Chương 429: C429: Ba đứa bé chọn biển số xe


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Dụng cụ này sử dụng rất đơn giản. Chỉ cần đặt nó lên bàn rồi đem vỏ bánh đã cán mỏng đặt lên trên, cho nhân bánh vào giữa, sau đó đỡ lấy vòng bên ngoài rồi ép nó lại. Như vậy thì đã hoàn xong một cái bánh bao tinh xảo.

Tô Thi Hàm biết rất rõ kỹ năng nấu nướng của mình chỉ ở mức trung bình, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn muốn giúp chồng nấu ăn. Đôi khi cô sẽ chú ý đến những dụng cụ nhà bếp có thể hỗ trợ Tân Lãng trong việc nấu nướng.

Nhìn thấy dụng cụ làm bánh bao này, Tô Thi Hàm lập tức đặt hàng. Có món đồ này thì về sau Tần Lãng sẽ làm đồ ăn sáng càng dễ dàng hơn, hơn nữa cô cũng có thể làm cùng anh.

"Tuyệt không! Cái này thực sự có thể làm được bánh bao đấy!"

"Tần Lãng! Anh nhìn cái bánh bao này đi. Có phải em làm rất đẹp hay không?"

Tần Lãng nhìn món đồ trong tay cô, trái lương tâm mà gật đầu một cái đáp.

"Chà, tuyệt vời! Thi Hàm đã tìm được một báu vật rồi nha!"

Tô Thi Hàm hài lòng cười nói: "Vậy thì cất cái này vào bếp đi, lúc nào anh muốn làm bánh bao có thể lấy ra dùng!"

Thật ra thì Tần Lãng rất muốn nói rằng, thời gian làm bánh bao bằng cái dụng cụ này còn không nhanh bằng tự làm bắng tay. Loại dụng cụ này rất hữu dụng với những người không biết làm, nhưng trái lại đối với những người biết làm thì tốc độ làm bánh bao bằng tay còn nhanh hơn dùng nó rất nhiều.

Dùng cái này còn phải đặt vỏ bánh ngay ngần lên trên, không thể cho nhân quá nhiều hoặc quá ít, tóm lại là rắc rối hơn làm bằng tay.

Nhưng thấy vợ vui vẻ như vậy, Tân Lãng cũng gật đầu đồng ý.

Buổi trưa, Tần Lãng và Tô Thi Hàm ăn bánh bao được làm băng thần khí làm bánh bao một trận no nê, còn các bé cưng thì ăn bữa phụ do Tăn Lãng làm. Bây giờ trong cháo của các bé có thế để chung rau củ, trên bề mặt còn có thêm đầu oliu, bột gan heo và bột mè thơm phức. Độ thích nghỉ của ba bé cưng rất cao, Huyên Huyên cũng không còn xuất hiện tình huống như ngày đầu tiên nữa.


- -

Thứ hai ngày 25 tháng 10, Tân Lãng đưa Tô Thi Hàm và các bé cưng rời khỏi nhà lúc 8:00 và đến bãi kiểm tra xe Phổ Trung lúc 8:30.

Hắn vừa mua một chiếc xe mới, thủ tục đã hoàn tất, quá trình kiểm tra cũng rất đơn giản. Đỗ xe ở đó, Tân Lãng đưa vợ con đi chọn biển số.

Bây giờ chọn biển số xe là chọn một nhóm theo máy, sau đó chọn ra một số từ nhóm sáu số này.

Kết quả được máy chọn là: HU-B781A5, HU-G96562, HU-B04117, HU-H10027, HU-H71688, HU-L21188.

Sau khi nhìn một dãy số hiện ra, Tô Thi Hàm hỏi Tần Lãng: "Tân Lãng, anh nghĩ biển số xe nào tốt hơn?"

Tân Lãng nhìn kỹ một chút nói: "Có mấy cái cũng khá tốt. Biển số HU-B04117 này, ngày 17 tháng 4 là sinh nhật của ba bảo bối nhà chúng ta nha, hơi ngắn một chút nhưng có ý nghĩa.

"HU-H10027, cái này thì giống sinh nhật của anh.”

"HU-H71688, một đường đều phát tài."

"HU+L21188, cái này là phát tài, cũng không tệ lắm."

Nghe hắn nói xong, Tô Thi Hàm vui vẻ nói: "Vận khí của chúng ta thật tốt, chọn bất kỳ số nào trong nhóm này đều được nha!"

"Nên chọn cái nào mới tốt đây?"

Tần Lãng suy nghĩ một chút, nhìn ba đứa nhóc trong xe đẩy nói: "Hay là nghe ý kiến của các con một chút?"

"Các con dù còn nhỏ nhưng cũng là một phần của gia đình chúng ta, chuyện lớn như việc chọn biển số xe các con cũng có thể tham gia."

"Được rồi! Vậy chúng ta bế ba nhóc con đến đây nhìn biển số xe đi.”

Ba bé con đáng yêu đã chợp mắt một lúc trên đường đi đến đây, sau đó bị cha mẹ trực tiếp bế vào xe đẩy, lúc này chúng có chút mơ màng.

Huyên Huyên ở trong vòng tay Tần Lãng dụi dụi mắt, miệng nhỏ ngáp một cái.

Tần Lãng nhìn con trai cười nói: 'Huyên Huyên! Dậy đi nào, chúng ta cùng chọn biển số cho xe mới nha."

Huyện Huyên mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Tần Lãng, dường như không hiểu ý của baba lắm.

Để các ngón tay chạm nhẹ vào màn hình trước. mặt, Huyên Huyên nhanh chóng lăn theo ngưồn phát ra âm thanh và nhìn vào máy chọn số.

Mấy ngày gần đây, Tô Thi Hàm và Tần Lãng đã huấn luyện nhận dạng âm thanh cho các bé cưng. Việc huấn luyện này rất đơn giản, chỉ cần để một món đồ chơi nhỏ có thể phát ra âm thanh chạy quanh các bé và phát ra âm thanh, để tầm mắt các bé di chuyển theo nó.


Trò chơi nhỏ này không chỉ có thể thúc đẩy các chuyển động cơ thể của các bé cưng mà còn rèn luyện kỹ năng nghe và phản ứng của bọn trẻ.

Ba đứa nhỏ bây giờ có thể nghe âm thanh rồi xác định phương hướng rất tốt.

"Huyên Huyên! Ở đây có sáu con số, con thích số. nào thì dùng ngón tay chọn số đó nhé?" Tần Lãng nói với con trai.

Máy móc điều khiển bằng chuột bên dưới nên hoàn toàn không lo cậu bé sẽ bấm nhầm vào màn hình chọn số.

Huyện Huyên sửng sốt một chút, nhóc con vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Vì vậy, Tân Lãng ở bên cạnh làm động tác cho cậu bé xem, Huyên Huyên nhìn theo hành động của baba, duỗi tay chỉ vào màn hình.

Huyện Huyên chọn HU-B04117.

Tô Thi Hàm ngạc nhiên nói: "Huyên Huyên thật giỏi nha! Vừa chọn đã lập tức chọn đúng ngày sinh nhật của mình rồi.”

Sau đó là Vũ Đồng và Khả Hinh, hai cô bé không hẹn mà củng chọn HU-L21188.

"Khả Hinh chọn cái này cũng hợp lý. Khả Hinh nhà chúng ta từ nhỏ đã là một cô nhóc tham tiền, thích nhất chính là phát tài nha!"

"Vũ Đồng cũng chọn số này, thế nên đã có hai phiếu bầu cho biển số xe này."

"Em cũng muốn chọn cái này! Tần Lãng. Em nghĩ điều quan trọng nhất trong việc chọn biển số xe là phải có ý nghĩa tốt. Dãy số này thật sự rất tốt, hơn nữa tình cờ L lại là chữ cái đầu trong tên anh, năm nay anh 21 tuổi, cũng chính là một năm rất đặc biệt đối với gia đình chúng ta."

"Năm nay em gặp lại anh, sau đó chúng ta có ba bé cưng, hơn nữa năm nay cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng tốt! Trong tương lai sẽ càng tốt hơn!"

Tô Thi Hàm cũng chọn HU-L21188.

Bằng cách này, đã có ba trong năm người chọn HU+121188.


Tần Lãng cười nói: “Được, vậy chúng ta chọn dãy số này!"

Sau khi Tần Lãng bấm OK, Huyên Huyên ở trong xe đẩy dậm chân bất mãn, giống như không vui vì biển số mình chọn không được dùng.

Hành động nhỏ này khiến Tần Lãng và Tô Thi Hàm bật cười

Tô Thi Hàm nói: "Huyên Huyên, thiểu số phải tuân theo đa số nha!"

Tần Lãng sờ đầu nhỏ của con trai, nói: "Huyên Huyện! Chúng ta là đàn ông con trai nên phải nhường nhịn phụ nữ. Chúng ta dùng biển số mà mẹ và hai em con đã chọn nhét"

Huyên Huyên bĩu môi,au đó lại cười.

Sau khi chọn được biển số xe, Tần Lãng thanh toán các khoản phí liên quan rồi đưa vợ con lên xe rời đi.

Sau khi chọn biển số, vẫn căn đợi một tuần nữa.

Thứ hai tuần sau họ có thể lấy biển số, sau đó đến trực tiếp đến cửa hàng xe để lắp là được.

Biển số tạm thời vẫn được sử dụng, nhưng nó đã bị gỡ xuống nên Tân Lãng quyết định hôm nay sẽ lái chiếc BMW trở lại thành phố Thiệu.

Trước đó hắn đã tìm một công ty vận chuyển xe trên mạng, giá cả đã thương lượng xong nhưng vì chưa có biển số xe nên chưa có ai đến lấy.

Nhưng hôm nay đã lấy được biển số xe rồi nên Tần Lãng gọi điện trực tiếp cho công ty vận chuyển trên đường trở về, yêu cầu bọn họ sắp xếp chiều nay đến lấy xe, cứ như vậy tối mai xe sẽ đến tay của ông Tần.
 
Chương 430: C430: Lần này ông tân rất hài lòng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sau khi ăn cơm trưa xong, người của công ty vận chuyển đến lấy xe. Tân Lãng đã trực tiếp gửi các giấy tờ liên quan đến xe, bao gồm hợp đồng mua bán xe và hợp đồng bảo hiểm qua bưu điện, bây giờ hắn chỉ cần chuyển xe về là được.

Sau khi ký xong hợp đồng vận chuyển xe, Tần Lãng giao chìa khóa cho nhân viên công ty vận chuyển, nhìn bọn họ lái xe đi rồi mới gọi điện thoại cho ông Tần.

"Chai Con đã giao xe cho công ty vận chuyển rồi. Họ hẹn 5:00 chiều mai sẽ giao xe cho cha đấy.”

Nghe được tin này, ông Tần lập tức bật dậy, vui mừng nói: "Tuyệt vời quá con trai! Vậy là ngày mai cha có thể lái xe mới rồi, ha ha!"

Tần Lãng nghe được tiếng cười của cha mình, trong lòng rất thoả mãn.

"Chat Sau khi nhận xe mớicha có thể chở mẹ đến nhà máy mỗi ngày. Cha đừng lái chiếc xe tải cũ nữa nha, nó đã khá cũ rồi, không những không đẹp mà đi trên đường cũng rất nguy hiểm. Nếu không cha đem chiếc xe đó đến trạm chuyển phát nhanh nhà mình, để ở đó dùng để chở hàng hóa hoặc cứ để nó ở bãi đỗ xe cũng được."

"Được rồi, được rồi! Con trai, con đừng lo lắng nữa. Cha mẹ bây giờ đã có xe BMW rồi, cha còn lái cái xe cũ đó làm gì nữa!" Ông Tân vui vẻ nói.

Tần Lăng nói: "Cha phải hiểu là xe tải van đó cũng tiêu hao nhiên liệu không thấp hơn BMW là bao."

"Hiểu rồi! Con trai, con đừng lo lắng cho cha mẹ nữa, hai chúng ta bây giờ đã sẵn sàng tiêu tiền rồi! Hôm qua, sau khi nhà máy nhập hàng hóa xong, cha đã đưa mẹ con đi ăn nhà hàng đấy! Nếu con không tin thì hãy hỏi mẹ con đi”

"Bà xã ơi! Con trai gọi điện thoại này. Bà qua đây nói chuyện với con đi."


Làm sao vậy? Lãng Lãng gọi điện thoại làm gì? Giọng nói của bà Tăn từ xa truyền đến.

"Con trai nói rằng nó đã gửi chiếc BMW về đây, ngày mai thì xe sẽ đến. Bà xã, sáng ngày kia chúng ta có thể lái chiếc xe mới rồi đấy!"

Nhìn thấy ông Tần vui vẻ như một đứa trẻ, bà Tần lắc đầu cười.

"Con trai, con đã có biển số xe mới chưa? Nếu không lấy được biển số trong một tháng thì con cũng đừng nóng lòng gửi xe về. Cha mẹ ngày nào cũng đi taxi, không phải con đã tìm cho chúng ta một chiếc taxi sao?"

“Gần đây, sáng nào hai chúng ta cũng bắt taxi đi làm, chiều tối lại bắt taxi vẽ. Hàng xóm đều cho rằng hai vợ chồng già làm ăn phát tài. Mẹ nói với bọn họ đó là do con trai hiếu thuận, có lòng tìm cho chúng ta một chiếc taxi rồi bao cả tháng. Bọn họ rất ghen ty với cha mẹ đó nha!"

Khi bà Tần nói những lời này, trong giọng nói tràn đầy tự hào.

Ở tuổi của bọn họ cũng không có gì để ganh đua, điều duy nhất có thể so sánh chính là tương lai và lòng hiếu thảo của con cái. Hiện tại Tần Lãng đã làm tốt mọi việc khiến cho ông bà Tăn ở trước mặt hàng xóm đặc biệt có mặt mũi.

"Mẹ đừng lo lắng, việc biển số xe mới cơ bản đã được giải quyết xong. Hôm nay con đi bấm số, thứ hai tuần sau có thể trực tiếp lắp biển rồi."Tần Lãng nói.

Bà Tần lại hỏi về biển số xe, sau khi nghe được biển số nhà Tần Lãng đã chọn xong và quá trình chọn số của bọn họ, bà Tân vui vẻ nói: "Các bé cưng chọn khá tốt đó nha. Dãy số này rất đẹp, năm 21 tuổi phát tài. Năm nay phát tài, về sau mỗi năm đều phát tài!"

Cứ như vậy trôi qua một tuần. Thứ hai, Tần Lãng một mình lái xe đến văn phòng hành chính để lấy biển số xe, sau đó thì đến đại lý để lắp biển số.

Nhìn biển số xe trước mặt, Tân Lãng thở phào nhẹ nhõm.

Về sau hắn có thể tự do đi lại ở Thượng Hải rồi.

Chờ đến khi năm sau mua nhà thì bọn họ sẽ có một chỗ đứng vững chắc tại Thượng Hải!

Nghĩ vậy, Tân Lãng lập tức lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh phía trước xe, sau đó đăng trên vòng bạn bè.

"Cuối cùng cũng lấy được biển số xe Thượng Hải. Về sau muốn đi đâu cũng được!"

Ngay sau khi bài viết được đăng lên, di động của hắn liên tục đổ chuông.


Rất nhiều lượt thích và chúc mừng, còn có nhiều người kinh ngạc hỏi thăm.

Đám người Dương Bân thống nhất đội hình, có lẽ là đã thương lượng tốt ở ký túc xá nên nhóm bọn họ đều gửi đến cùng một câu, cách nhau chỉ khoảng một hai giây. Điều này tạo nên một loạt bình luận giống nhau ở đầu khu bình luận.

"Chúc mừng anh Lãng đã lấy được biển số xe Thượng Hải!

Bọn họ biết rất rõ tình huống của Tân Lãng, cho nên đương nhiên là chúc mừng hắn rồi

Có rất nhiều người không biết tình hình gần đây của Tần Lãng, nhìn thấy bài post này thì đều cảm thấy kinh ngạc.

Bạn học cấp hai XX: "Tân Lãng? Thật sự là cậu ư! Cậu không hay đăng lên vòng bạn bè nhưng sao vừa đăng lên đều là tin tức lớn?! Lần trước lên chức cha, lăn này vừa mua một chiếc ô tô hạng sang, lại còn có biển số xe Thượng Hải. Thật là trâu đó nha!"

Bạn học tiểu học XX: "Tân Lãng! Cậu phát tài rồi sao?! Cậu vẫn ở Thượng Hải hả? Khi nào trở về họp. mặt thì gặp nhau nhé!"

Bạn học cấp ba XX: "Anh Lãng! Nhanh như vậy đã đổi xe mới rồi sao? Lúc tham gia họp lớp ở kỳ nghỉ hè lần trước vẫn thấy anh lái BMW, bây giờ đã trực tiếp đổi sang một chiếc Mercedes-Benz hơn một triệu tệ. Anh thật sự quá giỏi đó nha! Hôm trước em mới nhìn thấy cha anh lái một chiếc BMM, có phải anh đã đưa chiếc xe đó cho cha anh rồi sau đó mua một chiếc xe mới không?"

Bạn học đại học mỗi ngày lên lớp đều nhìn thấy Tần Lãng, nhưng bọn họ vẫn không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy ảnh trên vòng bạn bè của hắn.

"Hotboy học giỏi của lớp, cậu đúng là im lặng làm chuyện lớn nha! Chiếc Mercedes-Benz này phải hơn một triệu tệ, cậu đã làm thế nào vậy?”

"Tần Lãng, sao cậu lấy được biển số Thượng Hải nhanh như vậy? Cha mình thấy mình năm nay đã học năm ba nên đã mua cho mình một chiếc ô tô, nhưng biển số Thượng Hải khó lấy quá. Mình không nộp tiền an sinh xã hội nên còn không có tư cách tham gia đấu giá nữa. Sao cậu có thế lấy được thế?"

"Bạn học Lâm tầng trên ơi, mình muốn nói rằng ngay cả khi cậu có nộp đủ an sinh xã hội thì cũng rất khó để có biển số xe đấy nhé! Thật ra mình vừa đến Thượng Hải học đã nộp tiền an sinh xã hội ở đây rồi nhưng việc lấy số ở Thượng Hải quá khó khăn. Mình đã đấu giá sáu lần rồi đấy, đây đã là lần thứ hai mình đăng ký, vậy mà vẫn còn chưa được. Có lẽ phải đăng ký đến lần thứ ba mới được, rốt cuộc cậu lấy được biển số xe như thế nào vậy hả Tân Lãng?"


Tần Lãng về đến nhà mới đọc hết các bình luận này. Hắn đáp lại những bình luận chúc mừng bằng lời cảm ơn, hẳn cũng trả lời từng bình luận thắc mắc về biển số xe của mình.

"Mình đã thanh toán đầy đủ phí an sinh xã hội của mình, cho nên bây giờ đã đủ điều kiện để lấy biển số xe rồi”

"Đúng thết Biển số xe Thượng Hải này chính là mình đấu giá được, đây là lần đầu tiên đấu giá, nhưng may mắn đã thành công”

Tần Lãng trả lời từng bình luận.

"Chết tiệt! Chỉ một lần đã trúng rồi sao?! Hotboy trường mình thật sự quá may mắn!"

"Vận may này cũng quá tốt rồi! Biển số xe Thượng Hải chính là có tiền cũng không mua được đó nha, cậu thật sự rất lợi hại đấy, Tân Lãng!"

"Mình đã nói hai chữ ghen ty quá nhiều rồi... Bạn học Tân Lãng, quả thực cậu chính là con cưng của ông trời đó nha, còn chúng ta chỉ là những đứa trẻ bị vứt bỏ, không ai cần..."

"Mọi người chỉ chú ý đến việc lấy được biển số xe, chẳng lẽ chỉ có mình tôi là chú ý đến việc đây là một chiếc xe Mercedes-Benz có giá hơn một triệu nhân dân tệ sao? Hotboy thật sự quá giỏi! Mới học năm ba mà đã mua được một chiếc Mercedes-Benz, còn có cả biển số xe Thượng Hải. Tôi cảm thấy mình không phải bị ném ở vạch xuất phát mà đến cả tư cách để cạnh tranh cùng cậu ấy cũng không có!

Phía sau là một loạt những bình luận khác của các bạn cùng lớp.
 
Chương 431: C431: Nhận được lời mời tham dự hội chợ điêu khắc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Thứ tư, ngày 2 tháng 11

Buổi sáng Tần Lãng có hai tiết học, sau khi học xong hẳn đã ghé qua Tam Tần Trai.

Trong cửa hàng có ba nhân viên trông coi nên ngày thường Tân Lãng không căn tới đây. Bây giờ chỉ cần kiểm kê hàng hoá mỗi tuần một lần, toàn bộ số liệu kiểm kê cũng được gửi đến hộp thư của Tần Lãng vào mỗi cuối tuần, cho nên hẳn gần như không cần trực tiếp đến cửa hàng.

Hôm nay cũng là vì tiện đường về nhà nên hẳn mới qua xem cửa hàng một chút.

"Ông chủ, ngài đến rồi! Công việc kinh doanh của cửa hàng gần đây rất ổn định. Nhờ có hoạt động trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh mà doanh thu đã tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên sau khi sự kiện này kết thúc thì doanh số bán hàng mỗi ngày gần như không đổi, doanh thu luôn là khoảng bảy ngàn tệ”

Sau khi nhìn thấy Tần Lãng, quản lý cửa hàng ngay lập tức báo cáo tình hình trong cửa hàng cho hắn.

Tần Lãng gật đầu, đi một vòng quanh cửa hàng xem qua lượng hàng tồn kho và nhân tiện tìm hiểu xem trong mấy bộ truyện mới ra mắt lần trước bộ nào được yêu thích hơn để còn chuẩn bị trữ hàng.

Vừa mới rời khỏi Tam Tân Trai, điện thoại di động của Tân Lãng đã vang lên, là một số lạ gọi đến.

Sau khi Tân Lãng nghe điện thoại, giọng nói của Lâm Hùng từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Tiểu Tần, là cháu sao? Chú là cha của Lâm Tiêu đây, Lâm Hùng. Cháu có nhớ không?"


"Dạ cháu nhớ, chú Lâm." Tân Lãng nói.

"Ừ! Tiểu Tần à, chú đã hỏi Tiêu Tiêu số điện thoại của cháu. Chú có chuyện muốn nói với cháu."

"Lần trước chú đã đưa một vài vị khách đến cửa hàng của cháu, không biết cháu có còn ấn tượng gì không, chính là những người đến từ Hiệp hội điêu khắc hạch đào Thượng Hải ấy”

Tân Lãng nói: "Cháu vẫn nhớ ạ."

"Chuyện là như này, hôm qua Hiệp hội điêu khắc hạch đào của chúng ta đã tổ chức một cuộc họp, họ nói rằng gần đây ở thành phố Đông Dương, tỉnh Chiết Giang có một sự kiện được tổ chức bởi Bảo tàng điều khắc quốc gia. Đó là một cuộc triển lãm điêu khắc, ở đây ngoài điêu khắc hạch đào thì còn có rất nhiều tác phẩm điêu khắc gỗ."

“Thành phố Đông Dương, tỉnh Chiết Giang vẫn luôn là nơi nổi tiếng nhất Trung Quốc vẽ nghệ thuật điêu khắc gỗ. Lần này các hoạt động được tổ chức ở đây rất sôi nổi và hiệp hội của chúng ta cũng đã được mời đến. Cho nên chú muốn mời cháu tham gia, thời gian là cuối tuần này không biết cháu có hứng thú tham gia không?"

Tân Lãng nghe xong nói: "Hoạt động này nghe rất hay ạ. Chú Lâm, để lát nữa cháu về nhà nói chuyện với Thi Hàm rồi sẽ trả lời chú sau nhé."

Lâm Hùng biết hoàn cảnh gia đình Tân Lãng, nhà bọn họ có ba đứa nhỏ, từ Thượng Hải đến Chiết Giang cũng không quá xa nhưng vì còn có bọn nhỏ nên không dễ thu xếp.

Vì vậy Lâm Hùng nói: 'Được, vậy cháu cứ trở về bàn bạc với Thi Hàm đi, bên này chú sẽ giữ lại chỗ cho cháu. Chờ tin tức của cháu."

Cúp điện thoại, Tân Lãng trở về nhà.

Ba đứa trẻ vẫn đang trong giấc ngủ buổi sáng, còn Tô Thi Hàm đang vẽ bằng máy tính bảng trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Thi Hàm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Anh đã về rồi à!"

Đối với Tân Lãng thì việc mỗi ngày về nhà đều được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Hắn gật đầu, thay dép đi trong nhà, bước đến ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó kể cho Tô Thi Hàm nghe những gì Lâm Hùng vừa nói

Tô Thi Hàm nghe xong lập tức nói: "Tranh khắc gỗ của thành phố Đông Dương rất nổi tiếng, mà sự kiện lần này còn do Bảo tàng điêu khắc gỗ quốc gia tổ chức, cho nên chắc sẽ rất hoành tráng. Tần Lãng, em nghĩ anh nên đi tham dự sự kiện này."

Tân Lãng nói: "Ừm! Anh cũng muốn đi xem. “Tam anh chiến Lữ Bổ hiện tại cũng đã hoàn thành được khoảng 80%, dự kiến một tháng nữa sẽ làm xong. Đến lúc đó có thời gian rảnh rỗi, anh muốn làm thêm những thứ khác."

"Kế hoạch của anh là chạm khắc một tác phẩm thật đẹp cho ngôi nhà mới của chúng ta. Bởi vì em nói rằng muốn làm một phòng triển lãm siêu lớn ở nhà mới, cho nên anh phải chuẩn bị trước. Nhưng mà muốn điêu khắc được thì nhất định phải chọn được gỗ thật tốt mới được."

"Anh chắc chắn sẽ chọn được loại gỗ phù hợp. rong hội chợ triển lãm ở Đông Dương lần này."


Tô Thi Hàm nghe xong, gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì anh cứ đi thôi!"

Tần Lãng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, nói: 'Ý của anh là muốn dẫn em và các con đi cùng."

"Các con bây giờ đã hơn sáu tháng, lớn hơn trước rất nhiều, chúng đã có thể ngồi ghế an toàn rồi. Hơn nữa, chúng ta mới mua một chiếc ô tô mới, lần này trùng hợp sự kiện diễn ra vào cuối tuần, cho nên anh muốn đưa cả nhà đến đó tham gia hoạt động và mua gỗ. Nhân tiện đưa mọi người đến đó chơi trong hai ngày.”

"Gần đây cả hai chúng ta đều quá bận rộn. Ngày nào em cũng vẽ tranh cho xưởng phim hoạt hình. Lần này anh muốn đưa em đi thư giãn, biết đâu em sẽ có cảm hứng mới."

Khi Tô Thi Hàm nghe thấy sắp xếp của hắn, trong lòng cô bỗng thấy ngọt ngào.

Tần Lãng luôn nghĩ đến cô và các con, điều này khiến cô cảm thấy rất vui.

Vì vậy, Tô Thi Hàm ngay lập tức đồng ý.

“Được rồi, thứ sáu tuần này đúng lúc em không có lớp, chúng ta có thể đi sớm một chút. Cuối tuần chúng ta sẽ cùng đến hội chợ xem qua, sau đó đưa các bé cưng đi chơi vào buổi tối. Em còn chưa đến tỉnh Chiết Giang bao giờ đó!"

"Cứ quyết định như vậy nhé. Anh sẽ nói với chú Lâm một tiếng, đến thứ sáu chúng ta sẽ lái xe qua đó."

Sáng thứ sáu, nhà họ Tân vô cùng náo nhiệt.

Tô Thi Hàm đã xếp đõ vào một chiếc vali ngoại cỡ 24 inch và hai chiếc túi lớn.

Bên trong chủ yếu là đồ của các bé cưng, gồm có sữa bột, bình sữa, tã lót, quần áo tắm rửa, khăn ướt, chăn ngủ và đồ chơi.. Hành lý nhiều như vậy nhưng cô chỉ mang cho chính mình và Tần Lãng mỗi người một bộ quần áo.


Thấy có quá nhiều hành lý, Tô Thi Hàm ôm trán nói: "Ôi Tân Lãng! Trong nhà có trẻ con nên khi đi ra ngoài cần mang theo nhiều thứ thật!"

"Dì Vương, dì Trần, hai người có nhiều hành lý không? Cốp xe của chúng ta khá lớn, nên chắc là có thể để vừa nhỉ?"

Lần này đến Đông Dương, dì Vương và dì Trần cũng đi cùng. Bởi vì Tăn Lãng đi tham gia hoạt động nên hai ngày đó sẽ khá bận rộn, một mình Tô Thi Hàm ở khách sạn chăm sóc các bé cưng sẽ rất mệt mỏi. Mà bọn họ còn muốn đi ra ngoài chơi nên nếu chỉ hai người họ chăm sóc ba bé cưng thì có hơi quá sức.

Cho nên Tân Lãng và Tô Thi Hàm đã mời cả ba dì giúp việc đi cùng, nhân tiện đưa bọn họ đi chơi một chuyến cho thoải mái.

Nhưng dì Trương không đi được vì cuối tuần này là sinh nhật của con trai dì ấy, dì ấy nhất định phải về nhà cùng ăn cơm với gia định. Hơn nữa, dì Trương cũng đã xin phép Tân Lãng từ hơn nửa tháng trước.

Bây giờ đám người Tần Lãng muốn ra ngoài chơi, tất nhiên di Trương không thể đi cùng bọn họ rồi.

Có đì Vương và dì Trần cùng đi, thêm cả Tô Thi Hàm và Tần Lãng nên việc chăm sóc ba bé cưng cũng không thành vấn đề.

Dì Trần nghe xong lời của Tô Thi Hàm vội vàng nói: "Cô Tô, tôi không đem theo nhiều đồ, chỉ có một một bộ quần áo bên trong cái túi nhỏ cầm tay này thôi.”

Dì Vương cũng nói: "Tôi cũng giống bà ấy. Cô Tô, cô đừng lo, thực ra chủ yếu là do trẻ sơ sinh có nhiều thứ phải mang theo, chứ người lớn chúng tôi không có hành lý, chắc chắn cốp sau sẽ để vừa."

"Giờ gia đình cô đã có xe bảy chỗ, so với xe năm chỗ trước đây thì tiện lợi hơn rất nhiều, có thể trực tiếp lắp ghế an toàn cho ba bé lên băng ghế sau. Lúc nào đến giờ cho ba nhóc con uống sữa hoặc chơi với bọn nhỏ thì tôi và chị Trần có thể để chúng ở giữa."
 
Chương 432: C432: Không phải ai cũng vào được


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Bây giờ đổi xe rồi mới thấy di chuyển bằng xe mới quả thật tiện hơn rất nhiều. Tuy các bé cưng vẫn còn nhỏ nên không có chuyện chở quá tải, nhưng nếu đi xe cũ thì người lớn và ba bé cùng ngồi chung với nhau thật sự có hơi chật chội, cũng không có chỗ để đặt ghế an toàn cho các bé.

Bây giờ những vấn đề này đã được giải quyết.

Bọn họ dự định sẽ xuất phát sau khi ăn cơm trưa xong, vì khoảng cách giữa Thượng Hải và Đông Dương cũng không xa. Thành phố Đông Dương năm ở phía Tây Nam tỉnh Chiết Giang, hơi xa một chút nhưng cũng chỉ mất bốn giờ lái xe. Nếu trên đường nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục xuất phát lúc 1:00 thì có thể đến nơi vào 6:00 chiều.

Tân Lãng đã làm xong cơm trưa, đem hành lý cất vào trong cốp sau, sau đó lắp ghế an toàn cho các bé cưng trên ghế sau rồi mới đi lên tầng ăn cơm và ngủ một giấc.

Đến 1:00, nhóm Tân Lãng khởi hành đi thành phố Đông Dương.

Cùng lúc đó, Triệu Lộ Lộ và Lưu Thiên Dật đang ngồi ở phòng chờ của sân bay Thượng Hải.

“Thiên Dật à! Hai chúng ta đã lâu không đi du lịch cùng nhau rồi. Lần này chắc chắn chúng ta sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ ở Đông Dương!"

"Em đã mang theo vài bộ quần áo và một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, đến lúc đó anh phải giúp em chụp ảnh nha!”


"Phong cảnh ở Đông Dương rất đẹp, nơi này nổi tiếng với huyện Bạch Vân, thị trấn Ca Sơn Hoạ Thuỷ, hơn nữa ở đây cũng có thành phố điện ảnh nữa đó. Chúng ta có thể đi dạo một vòng, nói không chừng còn có thể chạm mặt với minh tinh nữa đấy nha!"

Triệu Lộ Lộ đã rất mong đợi chuyến đi này. Từ lúc nghe Lưu Thiên Dật nói mình muốn đến Đông Dương thì cô ta đã ngay lập tức muốn được đi cùng. Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn lên kế hoạch, dự định lần này phải đi chơi cho đủ.

Lưu Thiên Dật nhìn cô ta thở dài nói: "Lộ Lộ, không phải anh đã nói hết với em rồi sao? Lần này chúng ta đến đây không phải để đi chơi hay du lịch. Bây giờ anh đã là sinh viên năm cuối rồi và anh sẽ sớm tốt nghiệp nhưng anh vẫn chưa có chút ý tưởng nào cho đề cương luận văn và cũng không có bất kỳ tác phẩm tử tế nào trong tay."

"Lần này, Hội chợ Triển lãm Điêu khắc được tổ chức tại Đông Dương rất quan trọng đối với anh. Bảo tàng Điêu khắc gỗ quốc gia năm ở Đông Dương cũng là quê hương của nghệ thuật điêu khắc gỗ. Chỉ cần có thể được tham gia sự kiện này thì anh chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng nhiều tác phẩm của các đại sư, lúc đó có lẽ anh sẽ tìm được linh cảm. Nếu vậy thì anh sẽ không cần phải lo về đồ án tốt nghiệp nữa!"

Triệu Lộ Lộ có vẻ không thích nghe những lời này nhưng ở trước mặt bạn trai vẫn không thể hiện ra quá nhiều, cô cười nói: "Em biết rồi!”

"Việc quan trọng nhất vẫn là tham gia sự kiện này! Ra ngoài chơi chỉ là thuận tiện mà thôi. Nhưng Thiên Dật ơi, không phải anh nói là anh không có thư mời của Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này sao. Đến lúc có còn chưa biết nhất định có thể đi vào được hay không, nếu không thể vào được thì chúng ta cũng không thể đến không một chuyến được, cứ dứt khoát ở đây chơi một chút đi!"

Nói đến việc này, Lưu Thiên Dật lại đau đầu.

"Đúng vậy! Vé vào cửa Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này rất khó mua, đặc biệt là hội điêu khắc chỉ dành vé cho những người trong ngành và các hiệp hội điêu khắc lớn. Nếu không thì phải có tác phẩm nổi tiếng vượt ra ngoài lĩnh vực thì mới có thế nhận được thư mời từ ban tổ chức. Anh thậm chí còn không mua được vé trên mạng!"


"Nhưng Hội chợ Triển lãm Điêu khảo lần này đối với anh thực sự rất quan trọng, hơn nữa nó còn liên quan đến việc anh có thể tốt nghiệp được hay không, thế nên anh phải đến đó xem có cơ hội vào được không!”

Triệu Lộ Lộ gật đầu mỉm cười, nhưng trong lòng cô ta không quá quan tâm đ ến việc Lưu Thiên Dật có thể tham gia Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này hay không. Cô ta càng hy vọng Lưu Thiên Dật không vào được, chỉ có như vậy hắn ta mới có thời gian đi chơi cùng với cô ta!

Lúc 3:30 máy bay từ Thượng Hải đến Đông Dương cất cánh.

Buổi chiều 5:50, xe của Tần Lãng đến Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân.

Hội chợ Triển lãm Điêu khắc vào ngày mai và ngày kia sẽ được tổ chức tại đây. Bên trong có khách sạn và nhiều địa điểm giải trí, triển lãm khác nhau.

Để tổ chức Hội chợ Triển lãm Điêu khắc, toàn bộ Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân không được. phép ra vào tùy ý, tất cả mọi người ra vào đều cần phải xuất trình thư mời.

Tân Lãng không nhận được thư mời riêng, vì hắn đã đăng ký với Hiệp hội điêu khắc hạch đào Thượng Hải, cho nên thư mời của hắn cũng được gửi đến đó.

Lâm Hùng lúc đầu đã mời Tần Lãng đi cùng với họ, bọn họ buổi sáng lên máy bay đến đây, cho nên giữa trưa là đã đến nơi.


Nhưng vì Tân Lãng muốn đưa bọn trẻ đi cùng, cho nên lái xe sẽ tiện hơn, do đó bây giờ thư mời của Tân Lãng vẫn đang ở bên người Lâm Hùng.

Xe bị dừng ở cửa, Tân Lãng xuống xe cùng nhân viên an ninh kiểm tra thông tin

"Xin chào ngài! Chúng tôi cần kiểm tra thư mời tham gia hội chợ triển lãm, vui lòng xuất trình thư mời của ngài”

Tân Lãng nói: "Thư mời của tôi là do một người bạn mang tới. Anh có thông tin đăng ký trong hệ thống bên này không? Tôi đưa chứng minh thư có được không?"

"Xin lỗi thưa ngài! Chúng tôi chỉ là nhân viên an ninh. Hệ thống máy tính ở đây được kết nối với hệ thống an ninh của Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân, không có kết nối với hệ thống thông tin khách mời. Hay là, ngày thử gọi điện thoại cho bạn của h để họ đưa thư mời đến được không?”

Tần Lãng nói: "Được, vậy tôi gọi điện thoại cho chú ấy"

Khi Tân Lãng đi gọi điện thoại, một chiếc taxi dừng ở cổng trung tâm triển lãm, Triệu Lộ Lộ và Lưu Thiên Dật đeo kính râm bước xuống xe.

Triệu Lộ Lộ kiêu ngạo nằm tay Lưu Thiên dáng vẻ như một vị phu nhân nhà giàu đi dạo phố, nhưng lúc này bên ngoài trời đã bắt đầu tối. Người khác nhìn thấy cô ta đeo kính râm phần lớn đều nghĩ là do đầu óc cô ta có vấn đề.

Từ lúc ra khỏi sân bay, Triệu Lộ Lộ đã lập tức đeo kính râm lên và suốt đường đi cũng không tháo ra nên tất nhiên không biết lúc này bên ngoài trời đang tối. Dù sao thì khi đeo kính râm, cô ta nhìn mọi thứ đều sẽ thấy tối.


"Xin chào hai vị, xin mời xuất trình thư mời” Nhân viên an ninh cũng cản bọn họ lại.

Lưu Thiên Dật li3m môi, trong lòng có chút chột dạ. Nhưng để có thể vào được, hẳn ta vẫn giả vờ ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Thư mời gì chứ? Tôi tới đây ở khách sạn, bây giờ ở khách sạn còn căn thư mời hay sao?"

Hãn ta biết rằng sẽ khó vào trung tâm triển lãm nếu không có thư mời và vé vào cửa, nhưng ngoài phòng triển lãm thì Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân còn có một khách sạn cùng tên bên trong. Hội chợ Triển lãm Điêu khắc quản lý phòng trưng bày nhưng chắc là không quản lý cả việc người khác đến ở khách sạn chứ?

Đầu tiên là phải vào được Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân đã rồi hãy nói, ngày mai hẳn ta sẽ nghĩ cách đi đến phòng triển lãm sau.

Lưu Thiên Dật nghĩ như vậy, đây cũng là cách duy nhất hẳn ta có thể nghĩ đến để vào được khu vực cấm. Mặc dù ở khách sạn một đêm thật sự rất đắt, nhưng để có thể xem triển lãm vào ngày mai thì tốn nhiều tiền hơn cũng đáng giá.

Lưu Thiên Dật cho rằng phương pháp này rất hoàn hảo, nhưng nhân viên an ninh lại lịch sự nói: "Tôi xin lỗi thưa ngài! Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân của chúng tôi sẽ không mở cửa cho người ngoài trong hai ngày, trước và sau ngày Hội chợ Triển lãm Điêu khắc diễn ra.”

"Không mở cửa cho người ngoài? Nếu mà muốn 1ổ chức Hội chợ Triển lãm Điêu khắc nên phòng triển lãm không mở cho người ngoài còn có thể hiểu. Chẳng lẽ ngay cả bên trong khách sạn cũng không mở cửa? Chúng tôi tới du lịch, muốn nghỉ ở khách sạn này. Chẳng lẽ các người còn muốn đuổi khách?”

tôi không muốn nói chuyện với anh, anh mau gọi người phụ trách khách sạn tới đây đi. Anh chẳng qua chỉ là một nhân viên an ninh, anh không thể quyết định mọi chuyện ở khách sạn được!”

Lưu Thiên Dật tỏ vẻ kiêu ngạo và dường như không coi các nhân viên an ninh trước mắt mình ra gì.
 
Chương 433: C433: Bạn gái cũ khiếp sợ tần lãng lại có thể vào


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Nhân viên an ninh nghe thấy lời này đương nhiên là tức giận, nhưng đối phương là khách nên anh ấy cũng không tiện nổi cáo, nhưng giọng điệu không khách khí như trước nữa.

"Xin lỗi thưa ngài! Khách sạn của Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân chúng tôi không mở cửa cho người ngoài trong hai ngày. Khách sạn đã ký hợp đồng với ban tổ chức Hội chợ Triển lãm Điêu Khắc, tất cả những người ở trong khách sạn đều được Hội chợ Triển lãm Điêu khắc này mời tới”

"Nếu như ngài có thư mời thì không cần trả tiền cũng có thế ở trong khách sạn, nhưng nếu ngài không có thư mời thì cho dù có nhiều tiền cũng vô dụng. Hai ngày này không thế ở chính là không thế ở, cho dù là ôi hay là quản lý khách sạn cũng đều nói như vậy thôi! Nếu ngài không tin thì có thể tự mình gọi cho quầy lễ tân của khách sạn để hỏi.”

Lưu Thiên Dật có chút luống cuống, hắn ta không ngờ rằng lần này ban tổ chức sẽ trực tiếp bao trọn gói toàn bộ Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, lăn này đơn vị tổ chức Hội chợ Triển lãm Điêu Khắc chính là Bảo tàng điêu khắc gỗ quốc gia, đây là cơ cấu cấp quốc gia. Hơn nữa đều mời các nhân tài từ các lĩnh vực liên quan đến, vé vào cửa cũng rất quý, chắc chắn điều kiện để vào Hội chợ Triển lãm Điêu khắc này cũng rất cao.

Ngay khi Lưu Thiên Dật còn chưa biết làm sao thì Triệu Lộ Lộ bên cạnh lại kinh ngạc thốt lên: "Tần Lãng?”

Tần Lãng nghe tiếng gọi thì nhìn sang, thoáng nhìn qua nửa khuôn mặt bị kính râm che khuất, hắn không khỏi nhíu mày.

Triệu Lộ Lộ thấy Tân Lãng dường như không nhận ra mình, cô ta lập tức tháo kính râm xuống, vừa cởi ra thì phát hiện bên ngoài trời đã tối.

Mẹ nói Sao không có ai nhắc mình chứ? Đeo kính râm vào buổi tối không phải là bị ngốc sao!

Triệu Lộ Lộ gần như sắp ngất vì tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tân Lãng, cô ta đã xốc lại tỉnh thần và che giấu sự xấu hổ vừa rồi.

"Tân Lãng, sao anh lại ở chỗ này?"


Tân Lãng không muốn để ý tới cô ta, trực tiếp đi tới chỗ nhân viên an ninh, nhưng hắn còn chưa kịp mở. miệng, Triệu Lộ Lộ đã nói: "Đừng nghĩ nữa. Anh không vào được đâu!"

"Anh cũng muốn đến tham gia Hội chợ Triển lãm Điêu khắc này đúng không? Nhưng muốn vào Hội chợ Triển lãm Điêu khắc này thì phải có thư mời, làm sao một người vừa không có danh tiếng vừa bất tài như: anh lại có thể vào được!" Triệu Lộ Lộ chế giễu nói

Tần Lãng cười nhạt một tiếng, không để ý tới Triệu Lộ Lộ, ngược lại nhìn Lưu Thiên Dật nói: "Bạn gái của anh đang cười nhạo anh đấy."

Lưu Thiên Dật nhìn thấy Tân Lãng, trong lòng không tránh khỏi có chút không vui. Tuy rằng trước đây hắn ta chưa từng trực tiếp nói chuyện với Tần Lãng. nhưng bởi vì có liên quan đến Triệu Lộ Lộ và hắn ta còn bị ba người bạn cùng phòng của Tân Lãng châm chọc mỉa mai ở nhà ăn, cho nên hẳn ta thật sự không thích Tần Lãng.

Lúc này nghe được Tân Lãng giễu cợt, Lưu Thiên Dật lập tức nói: "Anh không phải cũng giống tôi sao? Làm như anh có thể vào được vậy! Tốt xấu gì tôi cũng là người học điêu khắc gỗ. Nói thật cho anh biết, lần này tôi cùng thầy giáo đến đây. Hiện tại thầy giáo của tôi đang ở bên trong, tuy bây giờ tôi không vào được nhưng ngày mai tôi có thể đi vào cùng thầy!"

Tất nhiên những lời này có vài phần phóng đại Thầy giáo của hẳn ta thật sự có tới tham gia Hội chợ 'Triển lãm Điêu khắc này, nhưng bởi vì đồ án tốt nghiệp của hẳn ta mãi không có ý tưởng, cho nên thầy giáo cũng không chú ý đến hẳn ta quá nhiều. Lần này thầy giáo của hân ta đúng là có mang theo một sinh viên đến đây, nhưng người đấy không phải là Lưu Thiên Dật.

Nhưng ở trước mặt Tân Lãng, Lưu Thiên Dật chỉ có thể nói như vậy vì mặt mũi của mình.

Tần Lãng mỉm cười, chẳng biết có tin những lời hắn ta nói không. Lúc này, một người phụ nữ mặc đồng phục khách sạn đột nhiên bước ra khỏi trung t@m hội nghị, hỏi: "Xin hỏi vị nào là ngài Tân Lãng ạ?”

"Tôi đây” Tần Lãng nâng tay lên.

Đối phương lập tức mỉm cười đi đến, trong tay cầm một lá thư mời.

"Thưa ngài! Đây là thư mời mà ngài Lâm, bạn của ngài đã nhờ tôi gửi cho ngài."

Tần Lãng vậy mà thật sự có thư mời tham gia Hội chợ Triển lãm Điêu khắc sao?

Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ hoàn toàn không nghĩ đến, hai người hoàn toàn chết lặng.

Tần Lãng nhận thư mời, đưa cho nhân viên an ninh ở bên cạnh.

Nhân viên an ninh lập tức quẹt vào máy, sau đó xác nhận thông tin: "Ngài là Tăn Lãng đúng không? Xin ngài hãy xuất trình giấy tờ tùy thân, chúng tôi cần kiếm tra thông tin một chút”

Lần này Hội chợ Triển lãm Điêu khắc quản lý vô cùng nghiêm ngặt, không thể mạo danh để vào trong được.

Tân Lãng gật đầu, đưa thẻ căn cước cho nhân viên an ninh.


Nhân viên an ninh yêu cầu phải xác minh, nhưng không phải với Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ, bởi vì bọn họ biết người trước mặt mình chính là Tân Lãng.

"Được rồi! Thông tin đã được kiểm tra, bây giờ ngài có thể vào Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân của chúng tôi. Ngài đến một mình hay đưa theo. cả người nhà?"

Tần Lãng nói: "Tôi đi cùng người nhà tới đây”

Hắn gõ cửa số, Tô Thi Hàm lập tức hạ cửa sổ xuống, cửa sổ phía sau cũng hạ xuống, nhân viên an ninh liếc nhìn những người bên trong rồi ghi vào sổ tay đăng ký.

“Trên xe là vợ tôi, phía sau là các con tôi, còn có hai người bảo mẫu ngồi giữa nữa." Tân Lãng nói.

Nhân viên an ninh gật đầu và ghi lại thông tin đăng ký.

Lúc này, Lưu Thiên Dật đã nảy ra một ý tưởng, nói: "Tôi cũng đi cùng với họ."

Nói rồi, hẳn ta lôi kéo cánh tay của Tân Lãng, thế nhưng Tăn Lãng dứt khoát hất tay hắn ta ra.

Lưu Thiên Dật bị mất mặt tại chỗ, nhưng vì để có thể đi vào hẳn ta vẫn thỏa hiệp, nói: "Tân Lãng! Chúng ta dù sao cũng là bạn cùng trường, anh dẫn chúng tôi vào cùng đi”

Nhân viên an ninh thấy vậy không khỏi nhíu mày.

Anh ấy không thích cái tên Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ lảm, hai người này đã không có thư mời rồi lại còn tỏ vẻ kiêu ngạo.

Nhưng nếu Tân Lãng muốn dẫn bọn họ vào thì anh ấy cũng không thể ngăn cản.

Lúc này Tân Lãng liếc nhìn Lưu Thiên Dật một cái, sau đó nói với nhân viên an ninh: "Thực xin lỗi, hai người này tôi không quen, bọn họ cũng không đi cùng tôi."


Nhân viên an ninh lập tức vui mừng, bèn nói: “Tôi hiểu rồi! Ngài Tân, thông tin của ngài đã được đăng ký xong. Ngài có thể lái xe đưa người nhà tiến vào trong trung tâm triển lãm."

Tần Lãng trở lại xe, lái xe mang theo vợ con đi vào.

Ngay sau khi họ rời đi, nhân viên an ninh lập tức nói với Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ: "Tôi xin lỗi! Nếu hai người không có thư mời thì xin mời rời đi càng sớm càng tốt, không nên chậm trễ các vị khách khác đi vào.

Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ bị đuổi đi, hai người tức giận trở về.

Trên đường đi, sắc mặt của Triệu Lộ Lộ rất khó coi.

“Thiên Dật! Thư mời này thật sự khó lấy như vậy sao? Tại sao Tần Lãng lại lấy được?”

Bây giờ cô ta rất khó chịu. Lúc trước cô ta chia tay với Tân Lãng và lựa chọn quay lại với Lưu Thiên Dật chính là vì bối cảnh gia đình và sự nghiệp của Lưu Thiên Dật. Cô ta cảm thấy trừ ngoại hình ra thì Lưu Thiên Dật còn ưu tú hơn Tân Lãng rất nhiều.

Nhưng không ngờ rằng sau khi chia tay, cuộc sống của Tần Lãng càng ngày càng tốt.

Nếu vừa rồi cô ta nhìn không nhăm thì hình như. Tân Lãng đang lái một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz bảy chỗ, chiếc xe này nhìn rất mới, còn có biển số của Thượng Hải. Lần trước cuối học kì 1, Tân Lãng đã mua một chiếc xe mới, là chiếc BMW có giá 500 ngàn hay 600 ngàn gì đó, nhưng rõ ràng không phải là chiếc hắn đang lái bây giờ.

Chẳng lẽ Tần Lãng lại mới mua xe hay sao?
 
Chương 434: C434: Gặp gỡ các vị tiền bối trong trong ngành


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Triệu Lộ Lộ thực sự không muốn tiếp nhận sự thật này, nên cô ta đành tự an ủi bản thân rắng chiếc xe này có lẽ là do Tăn Lãng mượn. Dù sao thì bây giờ Tân Lãng chắc chẳn không thể có tư cách để lấy được biển số xe Thượng Hải.

Chuyện chiếc xe cô ta còn có thể an ủi chính mình, nhưng chuyện thư mời vừa rồi thì cô ta không có cách nào tự lừa mình dối người được.

Lưu Thiên Dật còn không có được về mà Tân Lãng lại có thư mời! So sánh như vậy thì không phải Lưu Thiên Dật chắng là cái gì sao?

Cho nên giọng điệu vừa rồi của Triệu Lộ Lộ rất bất mãn.

Lưu Thiên Dật cũng khó chịu, lạnh lùng nói: Làm sao anh biết được? Lộ Lộ, bạn trai cũ của em rốt cuộc có địa vị như nào? Không một người bình thường nào có thể nhận được thư mời của Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này đâu!"

Triệu Lộ Lộ cau mày nói: "Tân Lãng còn có thể có địa vị gì chứ? Anh ta không phải chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi sao!"

Khi nói những lời này cô ta cũng không được tự tin cho lắm.

Bởi vì cô ta thấy rằng, tất cả sự thật đều chứng minh Tần Lãng hiện tại hoàn toàn khác với Tần Lãng mà cô ta biết khi đó.

Sau khi chia tay với cô ta, Tân Lãng đã mua xe mới, mở Tam Tần Trai. Tác phẩm điêu khắc hạch đào của hẳn còn được phát trên chương trình "Thế giới sưu tầm".Trước đó không lâu hẳn còn mở cho Tô Thi Hàm một công ty hoạt hình.


Rốt cuộc thì từ bao giờ Tần Lãng đã trở thành nhân vật mà Lưu Thiên Dật không thể so sánh được rồi?

Triệu Lộ Lộ rất bưồn bực.

Tân Lãng đưa cả nhà vào Trung tâm Triển lãm và

Hội nghị Bạch Vân, trực tiếp lái xe đến cửa khách sạn Vừa rồi, người gửi thư mời nói rằng Lâm Hùng đang đợi họ ở sảnh khách sạn.

Bọn họ vừa bước vào đại sảnh khách sạn, Lâm Hùng đã lập tức gọi to: "Tần Lãng, Thi Hàm, bên này!

Đi cùng Lâm Hùng còn có ông Lý, người mà Tần Lãng đã gặp lần trước, ngoài ra hôm nay còn có thêm hai người hẳn không quen biết. Trong đó có một người đàn ông trung niên đeo cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn rất thanh lịch.

Tần Lãng để hai dì giúp việc chăm sóc các bé cưng còn hắn và Tô Thi Hàm cùng nhau đến chào hỏi mọi người.

Ông Lý nhìn thấy Tân Lãng, lập tức chủ động đưa tay ra nói: "Ngài Tân, chúng ta lại gặp nhau rồi”

Tần Lãng gật đầu cười nói: "Chào chú Lý”


Ông Lý hết sức kinh ngạc nói: "Cậu còn nhớ tôi sao?"

“Đương nhiên là cháu nhớ, hôm đó chú Lý cũng đã đến cửa hàng của cháu cùng với chú Lâm mà” Tần Lãng nói

Ông Lý cười nói: "Đúng, đúng vậy! Lần trước tôi tới cửa hàng nhìn thấy tác phẩm của cậu, tôi thật sự không thể quên được. Cho nên suốt thời gian qua tôi vẫn luôn nói ông Lâm mời cậu đến Hiệp hội Điêu khắc hạch đào Thượng Hải của chúng tôi. Nhưng tôi nghe ông Lâm nói rằng gần đây cậu cũng đang gây dựng sự nghiệp ở lĩnh vực này, còn mở một công ty hoạt hình và cậu cũng nhận các đơn đặt hàng chạm khắc gỗ khác, cho nên chắc là không có nhiều thời gian."

"Tôi thật sự rất vui khi có thể gặp lại cậu ở đây, tôi cũng rất mong chờ những gì lần này chúng ta có thể thu hoạch được"

Lâm Hùng giới thiệu cho Tân Lãng một người đàn ông khác đang ngồi bên cạnh: “Tần Lãng! Đây là ngài Tiền Khải Phong, chủ tịch Hiệp hội Điêu khắc hạch đào Thượng Hải của chúng tôi.”

"Tần Lãng, nghe tên cậu đã lâu!” Tiền Khải Phong cười nói.

Tân Lãng nói: "Chào chú Tiền."

“Còn vị này, chú phải trịnh trọng giới thiệu với cháu, đây là.." Lâm Hùng đang định giới thiệu người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, nhưng đối phương không chờ ông ấy nói xong đã chủ động ngắt lời ông ấy.


"Xin chào! Tân Lãng, tôi là Khang Hòa Bình. Trước khi cậu đến, bọn họ liên tục kể cho tôi nghe về cậu. Tôi đã xem chương trình “Thế giới sưu tầm' trong đó có lới thiệu tác phẩm của cậu, và một số tác phẩm trong shop online Tam Tần Trai của cậu. Cậu là một người trẻ tuổi rất có tiêm năng, trình độ hiện tại cũng đã vượt qua nhiều người trong nghề. Tôi tin rắng trong tương lai cậu sẽ tỏa sáng rực rỡ trong ngành điêu khắc gỗ này!

Đánh giá này coi như là rất cao đối với một người lạ không quen biết.

Tân Lãng nhìn Khang Hòa Bình lễ phép nói: "Cảm ơn ngài."

Khang Hòa Bình liếc nhìn ba đứa trẻ phía sau Tần Lãng, nói: "Những đứa trẻ rất đáng yêu."

"Bây giờ có lẽ mọi người rất mệt vì phải lái xe tới đây, tôi sẽ không quấy rầy nữa. Mọi người cứ tiếp tục tán gẫu, phòng khách sạn có thể trực tiếp mở bằng thư mời.”

Khang Hòa Bình nói xong thì rời đi trước. Từ câu nói vừa rồi của ông ấy, Tăn Lãng đã nghe được cái gì đó.

Ông ấy chắc là thành viên của ban tổ chức Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lăn này, hơn nữa địa vị cũng không thấp. Bởi vì lời vừa rồi rõ ràng là được nói ra với tư cách người chủ trì.

Khang Hòa Bình vừa rời đi, Lâm Hùng đã lập tức đi tới bên cạnh Tân Lãng, trầm giọng nói: "Tiểu Tần, cháu thật lợi hại! Hình như cháu đã lọt vào mắt xanh của ngài ấy rồi!”

"Ngài Khang Hòa Bình là viện trưởng Bảo tàng điêu khắc gỗ quốc gia và là người phụ trách chính của Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này. Vừa nấy ngài ấy đặc biệt đến tìm chúng ta để hỏi thăm về cháu đấy."

"Hỏi thăm cháu sao ạ?” Tần Lãng nghi ngờ hỏi.


Từ ý mà Khang Hòa Bình vừa mới nói thì chắc là ngài ấy nghe mấy người chú Lâm Hùng nói chuyện về hẳn mới đúng chứ?

Nhưng Lâm Hùng lại nói: "Đúng vậy! Danh sách mời của Hội chợ Triển lãm Điêu khắc lần này rất nghiêm ngặt. Cháu không phải người của Hiệp hội điêu khắc hạch đào Thượng Hải chúng ta, cho nên lúc hội trưởng báo tên của cháu lên, phía ban tổ chức phải kiểm tra tình hình cụ thể. Lúc ấy hội trưởng đã nói một chút chuyện của cháu”

"Sau đó Hội chợ Triển lãm Điêu khắc đã đồng ý cấp thư mời cho cháu. Vừa rồi, ngài Khang Hòa Bình đã chủ động đến gặp chúng ta, biết chúng ta đến từ Hiệp hội điêu khắc hạch đào Thượng Hải, cho nên mới đến đây muốn gặp cháu một lần. Không ngờ rãng đúng lúc cháu không đến cùng chúng ta, chú nói rằng có lẽ buổi tối cháu sẽ tới. Cho nên ngài ấy đã đứng đây trò chuyện với chúng ta hơn nửa tiếng để chờ cháu đấy!”

“Tần Lãng! Người ta đến là vì cháu đấy nha. Nếu không thì chỉ một Hiệp hội Điêu khắc hạch đào Thượng Hải còn chưa nối danh đến mức để viện trưởng là bậc cha chú trong ngành đích thân đến đây đâu. Chú nghĩ là ngài ấy đã xem tác phẩm của cháu nên mới đến đó”

Tần Lãng lập tức hiểu ra, hắn cười nói: "Cũng phải ạ! Nhưng vừa rồi ngài Khang cũng không nói gì, cháu đoán là vì tò mò nên ông ấy mới đến nhìn qua mà thôi."

Lâm Hùng lắc đầu, không đồng tình nói: "Không phải! Tân Lãng, chú biết tất cả những nghệ thuật gia thế hệ trước. Bọn họ đều rất thanh cao, nhưng sự thanh cao này tất nhiên không có nghĩa xấu. Dù sao thì bọn họ có năng lực vô cùng cao, nên bình thường sẽ chỉ thưởng thức những người cũng có năng lực giống mình."

"Khang Hòa Bình vừa mới chủ động chào hỏi cháu, như vậy cũng đã đủ để chứng minh rằng ngài ấy có ấn tượng rất tốt với cháu. Tần Lãng, chú biết tuy rằng cháu điêu khắc quả hạch rất giỏi nhưng chủ yếu vẫn là khắc gỗ. Dựa vào năng lực của cháu mà nói thì không chừng trong tương lai Bảo tàng Điêu khắc gỗ quốc gia ở Đông Dương sẽ có tác phẩm của cháu, ngài Khang đây là đang làm quen với cháu trước đấy!

Đối với những việc Lâm Hùng vừa nói, Tần Lãng căn bản không nghĩ xa như vậy. Dù sao lần này hẳn đến tham gia Hội chợ Triển lãm Điêu khắc chủ yếu là để chọn một khối gỗ tốt, sau đó mang vẽ để điêu khắc cho ngôi nhà mới một tác phẩm trang trí lớn, cũng nhân tiện đưa vợ con ra ngoài thư giãn một chút.

Sau một hồi trò chuyện, Lâm Hùng đưa Tân Lãng đến quầy lễ tân của khách sạn để nhận phòng. Bọn họ lái xe đến đây, ba đứa nhóc cũng đã phải đi một quãng đường dài, cho nên Lâm Hùng dặn họ đêm nay nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi khách sạn đăng ký thông tin của Tân Lãng xong thì đã mở cho hân một phòng đôi, bao gồm một phòng ngủ chính và một phòng ngủ cho khách, các đì bảo mẫu ở một phòng, gia đình nhà Tân Lãng và Tô Thi Hàm ở một phòng. Khách sạn còn cung cấp cũi trẻ em trong phòng chính, dịch vụ của khách sạn thật sự rất tốt.
 
Chương 435: C435: Dùng giá thấp mua được đồ cổ thật


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Ông chủ béo này là người làm ăn, mặc dù có chút khó hiểu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất bình thường.

Ông chủ béo cười tủm tim nói: “Ánh mắt của ông chủ thật tốt nha. Đây chính là đồ tốt, gối sứ mỹ nhân này là sản phẩm của một trong 6 lò nung thời nhà Tống đó”

“Tân Lãng cười nói: "Xem ra những lời vừa rồi của tôi đều là vô ích”

“Trước đây có một cái gối mỹ nhân đời nhà Tống đấu giá lên đến ba trăm hai mươi triệu. Ông không phải muốn nói đây chính là món đồ đó đấy chứ?”

"Nếu ông đã không muốn thành tâm bán thì chúng tôi đi chỗ khác xem vậy”

Tần Lãng nắm tay Tô Thi Hàm đi ra ngoài. Ông chủ béo vội vàng ngăn lại, cười nói: “Ông chủ từ từ đã Ôi chao! Tôi hôm nay xem như được gặp người trong nghề rồi!”

“Ngài yên tâm, tiếp theo tôi khẳng định nói lời thật với ngài. Gối mỹ nhân này đương nhiên không phải đồ trong buổi đấu giá kia. Nhưng gối mỹ nhân này được làm thủ công tinh mỹ. Ông chủ đây khẳng định cũng nhìn ra, đây cũng tính là một món đồ cổ mà.”

“Món đồ này khẳng định là đồ tốt đó!”

Tần Lãng dừng chân, nhìn ông chủ béo một cái, nói: “Cho dù có mô phỏng tốt đến mấy cuối cùng vẫn là hàng nhái mà thôi”

Ông chủ béo liên tục gật đầu: “Phải, phải, phải. Ông chủ nói rất đúng, nhưng hàng nhái cũng phân tốt xấu. Gối mỹ nhân này, tôi đã xem xét qua, đúng là hàng nhái cùng thời kỳ đó. Mặc dù nó không phải vật đấu giá kia, nhưng cũng tính là một món đồ cổ”

Lời nói này nửa thật nửa giả. Gối mỹ nhân kia hắn đúng là đã nhìn kỹ rồi, phí thường giống tác phẩm thời nhà Tống. Có thể nhìn kỹ phần dưới có chút đường vân mờ màu xanh, sứ trắng bên trong có tạp chất, không phải là thượng phẩm.


Bởi vì hàng thật được đấu giá với giá cao đến ba trăm hai mươi triệu. Điều này giới đồ cồ đều biết rõ, cho nên căn bản không cần nhìn kỹ cũng biết đây là hàng nhái.

Đây cũng là lý do thứ này ông mua về trong cửa hàng, đều không ai thèm ngó đến.

Tần Lãng nhìn gối mỹ nhân trước mặt, nói: "Giá bao nhiêu?”

Ông chủ béo không đoán được Tần Lãng nghĩ gì. Đối phương hiển nhiên là người trong nghề, nhưng lại nhìn trúng hàng thối này. Chẳng lẽ là có chút bản lĩnh, trong tay lại không có tiền nên muốn mua hàng giả sau đó đầu cơ trục lợi hay sao?

“Ông chủ là người trong nghề, ngài cứ ra giá đi.”

Ông chủ béo cười tủm tỉm nói.

Ông xác định muốn kiếm chút tiền. Thế nhưng càng muốn đem con hàng này bán đi, dù sao không, bán được cũng chỉ có thể để trong tay.

Tần Lãng đưa ra một ngón tay.

Ông chủ béo nhìn thấy thế, lập tức cau mày nói: "Ông chủ, một phương có phải quá ít không”

Một phương?

Tần Lãng biết, ở phố đồ cổ, một phương đại biểu là một vạn. Hắn kỳ thật cũng là muốn thăm dò, trong lòng của hẳn dự định trả 10 triệu

Cái này là hàng gì, hẳn tự nhiên đã sớm nhìn ra. Thế nhưng thái độ của ông chủ béo rõ ràng đối với hàng này không coi trọng, nên hẳn mới dám ra giá này.

Kết quả ông chú chỉ coi hẳn ra giá một phương. Xem ra con hàng này không được tốt trong mắt ông chủ béo.

Ý thức được điểm này, Tân Lãng mặt không biểu lộ gì: "Giá cả tôi định, cái khác ông cân nhắc”

“Hôm nay tới đây chủ yếu là muốn tìm đồ trang trí rong nhà, cũng không phải là đến chọn hàng tốt”

Ông chủ béo lập tức hiểu rõ, xem ra ông ta vừa vặn đoán đúng một nửa

Tần Lãng đúng là người trong nghề nhưng đoán chừng trong tay không có dư dả tiền. Ông ta vốn tưởng rằng Tần Lãng làm buôn bán, nhưng xem ra có lẽ chỉ muốn mua vài món đồ thật giả đặt ở trong nhà để làm màu.

Hiểu rõ được đại khái tình huống, ông chủ béo lập tức nói: “Ông chủ, ngài cho cái giá này có hơi không được. Tôi không thể làm mua bán lỗ vốn thế được. Ngài xem, số này thế nào?”

Ông chủ béo vươn tay, giơ mười ngón tay.


Mười phương chính là mười vạn.

Gối sứ mỹ nhân này là ông ta mua về từ một người trẻ tuổi. Có lẽ là đồ cổ trong nhà của người này, người trẻ tuổi kia không hiểu giá cả lại trùng hợp thiếu tiền. Ông ta ra giá tám mươi ngàn đối phương đã lập tức bán.

Bây giờ hàng để lâu như vậy, ông ta cũng muốn bán đi lắm rồi. Nhưng Tân Lãng là người thạo nghề, ông ta không trực tiếp ra giá cao lên được.

Tân Lãng nghe xong, mừng thăm trong lòng. Hôm nay xem ra nhặt được đồ tốt rồi.

“Mười phương? Ông chủ xác định đây là giá chuẩn rồi sao?" Tần Lãng một mặt cao thâm khó dò cười một tiếng.

Ông chủ béo bất đắc dĩ nói: “Đây thật là giá chuẩn, ngài là người trong nghề, tôi cũng không dám lừa gạt ngài. Lúc trước tôi mua về với đúng giá này, đáng tiếc là không bán đi được. Tôi thấy ông chủ và gối mỹ nhân này cũng có duyên, cho nên một chút cũng không kiếm lời của ngài”

Đương nhiên không thể tin lời của ông ta nói Nhưng cái giá này thật là ngoài dự liệu của Tần Lãng.

Thế là Tần Lãng sảng khoái nói: “Được! Vậy thì giá này. Mở cửa làm ăn, không thể để cho ông chủ không kiếm được tiền”

Ông chủ béo cười theo, lấy gối mỹ nhân cùng hộp trên kệ xuống. Tân Lãng trả tiền, một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Tần Lãng sau khi lấy đồ thì dẫn theo Tô Thi Hàm rời đi. Ông chủ béo đích thân tiễn hẳn vài bước rồi mới Trở về.

Vừa về đến, thì thấy ông Hồ đứng cạnh cửa, ánh mất nhìn Tân Lãng cùng hộp đồ trong tay hắn.

"Bán cái gì vậy?” Ông Hồ hỏi.

Ông chủ béo thở dài, vẻ mặt ảo nảo nói: “Đừng hỏi nữa, tưởng dê béo kết quả lại là người trong nghề!”

“Nhưng mà may hôm nay cũng không thua thiệt. Trong cửa hàng tôi có một gối mỹ nhân bằng sứ trắng, ông có nhớ không? Mua vào đã nhiều năm nhưng mãi không bán được, đã thế đợt đấu giá đưa tin tức đến, mọi người đều biết đây là hàng nhái, một mực không có người mua”


“Vừa vặn cuối cùng cũng bán đi được. Mặc dù chỉ kiếm lời được 20 mươi ngàn tệ, nhưng cũng tốt rồi”

Ông Hồ nghe xong, suy nghĩ một chút hỏi lại: “Là cái gối mỹ nhân có lẫn tạp sắc đúng không?”

“Phải, lần đó tôi còn tìm ông để xem qua đó” Ông chủ béo vừa cười vừa nói.

Ông Hồ lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gối mỹ nhân kia ông không nói tôi còn không nhớ. Nhưng mà, ông béo à! Gần đây tôi thu được tin tức ở chỗ anh Tống, cái gối đó cũng giống cái gối được đấu giá lần trước mấy phần, cũng là sứ trắng với những đường vân trong đó."

“Tôi ban đầu cũng tưởng thứ này là tàn phẩm, lúc đầu không muốn mua. Kết quả có một ông chủ hay mua đồ ở cửa hàng tôi, đặc biệt nghiên cứu đồ sứ thời nhà Tống. Ông ta nói có khả năng món đồ kia là sản phẩm từ lò 0a thời nhà Tống, đường vân kia không phải là khiếm khuyết, mà là làm theo truyền thống cũ. Dùng tiếng lóng trong nghề thì gọi là Kim Tỉ Thiết Tuyến”

- ---

“Kim TÍ Thiết Tuyến? Đó là cái gì?" Tô Thi Hàm hỏi.

“Tân Lãng giải thích cho cô: "Kim Tí Thiết Tuyến, là chỉ đường vân của đồ sứ tự nhiên. Vào thời Đại Tống, do đất có nguyên tố sắt quá nhiều, cho nên khi sử dụng dễ dàng tạo thành nhiều đường vân tự nhiên."

“Ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng những thứ này đều là tàn phẩm. Vẽ sau phát hiện vân chỉ là ở mặt ngoài, không hề ảnh hưởng đến việc sử dụng. Lại bởi vì mỗi cái đều có những đường vân độc nhất, cho nên mới được gọi là Kim Tỉ Thiết Tuyến”

Tô Thi Hàm trừng mắt nhìn, nói: “Cho nên, ngay từ đầu anh đã nhìn ra đây là đồ của thời Tống sao?”

Tân Lãng cười gật đầu.
 
Chương 436: C436: Chủ tiệm hối hận đến xanh ruột


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Ông chủ sao lại chỉ bán cho chúng ta có 100 ngàn tệ? Đồ thời Tống có thể nói là đổ cổ lâu năm. Mà còn có người nói đó là xuất phẩm của một trong năm lò nung thời nhà Tống, la do ông chủ đồ cổ nhìn nhăm sao?“ Tô Thi Hàm nghỉ ngờ nói.

“Đồ cổ là bài kiểm tra tri thức, nhãn lực và thiên phú cũng rất quan trọng. Ai cũng có thể bị đánh lừa”

“Thêm nữa, lò nung Ca ở thời Tống là lò thần bí nhất trong năm lò lớn. Mà những tác phẩm của lò Ca hiện tại cơ bản đều ở trong viện bảo tàng quốc gia, đều là dùng loại đất đậm màu, giống như loại gốm sứ này trong lịch sử có rất ít. Cho nên chủ tiệm không biết, thì cũng có thế hiểu được” Tân Lãng kiên nhẫn giải thích cho vợ mình nghe.

Tô Thi Hàm gật đầu, nói: “Tần Lãng, anh cảm thấy gối mỹ nhân này đáng giá bao nhiêu tiền?”

Tân Lãng nói: "Giá trị thực của đồ cổ nói chung là không thể đong đếm được. Lò Định được coi là tồn tại thời nhà Tống, nhưng lò Ca xuất hiện còn sớm hơn, nhưng đến nay vẫn không ai biết vị trí cụ thể của nó, Cho nên rất ít tác phẩm được đào lên và vô cùng quý hiếm.”

“Gối mỹ nhân sứ trắng của lò Định ban đầu ở buổi đấu giá có giá ba trăm hai mươi triệu. Vậy em thử nói sứ trắng hiếm hoi của lò Ca này có giá trị bao nhiêu?”

Ba trăm hai mươi triệu?

Tô Thi Hàm sợ đến ngây người.

“Tân Lãng, hôm nay chúng ta kiếm được bảo bối rồi phải không?” Cô kích động căm chặt tay Tân Lãng.

Tân Lãng cười cười, sờ chóp mũi cô nói: “Phải! Hôm nay chúng ta đúng là nhặt được một bảo bối lớn!”


“Nhưng mà chúng ta không phải đến mua đồ cho nhà mới sao? Thứ này chúng ta sẽ không căm đi đấu giá, những tác phẩm nghệ thuật chỉ có ở buổi đấu giá và cửa hàng mới được giá cao như vậy. Để ở trong nhà, giá trị cũng chỉ là một con số mà thôi."

“Thế cũng quá tuyệt rồi!" Tô Thi Hàm vui vẻ nói.

“Mặc dù chúng ta sẽ không bán, nhưng có đồ cổ quý báu như thế để trong nhà, nhà chúng ta bỗng trở thành một nơi có đẳng cấp khác!"

“Tân Lãng, anh thật giỏi!"

- ---

Ở trong cửa hàng của Ông Hồ, ông chủ béo trợn tròn mắt sau khi nghe hẳn nói về sứ trắng của lò Định.

“Cái này, đường vân này với gối mỹ nhân kia rất giống nhau. Thế nhưng nhìn kỹ lại khác nhau, chẳng lẽ đây thật là... Kim Ti Thiết Tuyến?” Giọng của ông chủ béo bông lớn thêm mấy phần.

Ông Hồ gật đầu nói: “Hắn là không sai! Trong ấn tượng của chúng ta, đõ đào được ở lò Ca đều là đõ sứ màu đậm. Cho nên nhìn thấy loại sứ trắng, chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ đến sản phẩm của lò Định, bị mắc lừa cũng là chuyện bình thường."

Ông chủ béo đưa tay mình lại, bộ dạng như sắp ngất xỉu.

Ông Hồ đá ông ta một cái nói: “Được rồi, đồ vật cũng đã bán rồi. Muốn gây chú ý cũng không được, ông cũng không phải lỗ vốn”

Ông chủ béo đau đớn che cái mông, mang theo. tiếng khóc nức nở nói ra: “Tiểu Hồ! Ông đây là đứng nói chuyện không đau eo nha. Nếu ông bán đi sứ trắng hiếm có của lò Ca chỉ với 100 ngàn, thử xem ông có ở đây khóc ngất không!"

“Tôi đã nói mài Tên nhóc kia rõ ràng là người rong nghề. Làm sao lại nhìn trúng món đõ đó được, thì ra vừa liếc mắt đã nhìn thấy hàng cực phẩm!”

Ông Hồ nhìn bộ dạng của ông ta cười nói: “Coi như là một bài học đi. Ai bảo ông cứ nhìn người ta lạ mặt thì cho rằng đối phương rất dễ bị lừa chứ?”

“Đúng rồi! Đối phương rốt cuộc có lai lịch thế nào, ông hỏi thăm rõ ràng chưa? Giới đồ cổ có được dạng nhân vật này, tuổi còn trẻ như vậy lại còn quá ưu tú." Ông Hồ hỏi.

Ông chủ béo lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Tên nhóc kia cẩn thận lầm. Nhưng tôi nghe thấy cô gái bên cạnh gọi hắn là Tân Lãng. Ông nghe qua tên này chưa?"


Ông Hồ lắc đầu.

“Không có! Nghe tên có vẻ lạ. Nhưng hôm nay. ông cũng coi như cống hiến cho giới đồ cổ. Chờ lát nữa tôi cùng mọi người thương lượng một chút. Nói ra tên Tân Lãng này để về sau chúng ta cẩn thận một chút!”

- ---

Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm mua xong gối mỹ nhân thì về nhà. Dù sao loại chuyện tìm được bảo bối này, có thể gặp nhưng không thể cầu. Hôm nay bọn họ ở phố đồ cổ mua được đồ tốt như vậy, muốn cái khác sợ là không dễ dàng. Mấy ông chủ ở phố đồ cổ có lẽ đều đã bí mật liên hệ với nhau.

Cũng may nhà mới bọn họ sang năm là có thể hoàn thành. Thời gian còn nhiều, muốn tìm đồ tốt thì về sau có thể chậm rãi tìm cũng được.

Đảo mắt đã đến tuần thứ ba của tháng mười. Sáng sớm thứ bảy, Tô Thi Hàm đã nhắc Tần Lãng đi lấy biển số xe.

Ở Thượng Hải các cuộc đấu giá được tổ chức vào thứ bảy của tuần thứ ba hàng tháng. Có hai thời điểm ra giá, lăn đầu là mười rưỡi sáng, và kết thúc trong nửa giờ. Lăn đầu ra giá nhất định phải hoàn thành trong nửa giờ, giá thầu theo bội số của một trăm tối thiểu một trăm tối đa là tám mươi chín nghìn ba trăm, giá cả bất thường đều coi không có hợp lệ.

Lần thứ hai tăng giá là lúc mười một giờ đến mười một rưỡi. Có thể thành hay không, chủ yếu là nhìn lần thứ hai này. Mười một rưỡi kết thúc, là có thể biết được trúng hay không. Chỉ cần trúng, là có thể nhận được tin nhẫn thông báo. Năm ngày sau đến hoàn tất việc trả tiền là có thế trực tiếp lấy biển số xe.

“Tần Lãng! Quá trình anh rõ không? Ra giá bao nhiêu cho thích hợp vậy?” Thời gian gần đến mười giờ, Tô Thi Hàm đều có chút khẩn trương.

“Anh nhìn giá cuối cùng của Thượng Hải tháng này, thấp nhất là tám mươi chín nghìn ba trăm, giá trung bình là 90 nghìn.”

“Chúng ta ra giá bao nhiêu đây? Lần đầu ra không thể quá thấp, bởi vì mỗi lần, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể tăng giá hai lăn mà thôi. Hơn nữa, mỗi lăn tăng giá chỉ có thể tăng tối đa ba trăm tệ. Nếu mà để đến lần thứ hai mới ra giá, có lẽ không thể ra được giá cao nhất, vậy xem như lần đấu giá này lãng phí mất rồi”


Tần Lãng cười trấn an cô, hẳn nói: “Thi Hàm! Đừng lo lắng. Thời gian và số tiền anh đều đã chuẩn bị tốt rồi.”

Mười giờ, Tân Lãng mở app đấu giá Thượng Hải. Người online đã rất đông, lúc dùng app còn cảm thấy hơi chậm, hắn đăng nhập hai lăn mới vào được.

Sở dĩ lấy biển số xe ở Thượng Hải khó như vậy là bởi vì nhiều người nhưng biển thì ít. Mỗi lăn tham dự đều đông người, giá cuối cùng rất khó để tính.

Sau khi Tần Lãng mở app, cũng không có lập tức ra giá. Mà yên tĩnh chờ đến mười giờ chín phút. Hắn lấy đồng hồ tính thời gian, vào lúc kim đồng hồ nhảy sang chín phút, hắn lập tức đặt giá tám mươi chín nghìn tệ.

Thời gian và số tiền đều là hẳn dựa theo bát tự của mình tính ra.

Đến vòng thứ hai mười một giờ, Tân Lãng trực tiếp bỏ qua. Mọi người đều biết, mở hai vòng đấu giá chủ yếu vẫn là xem ở một phút sau cùng. Trên cơ bản rất nhiều người đều lựa chọn ở mười một giờ hai mươi chín phút hai mươi sau, hoặc hai may bảy giây cuối cùng để ra giá, cuối cùng chờ may mắn giành được giao dịch.

Tô Thi Hàm thì cảm thấy rất khẩn trương đi tới đi lui trong phòng, ngược lại Tân Lãng lại một mặt bình tĩnh. Thậm chí còn có tâm tình chơi đùa cùng ba đứa nhỏ.

“Tân Lãng, chúng ta hiện tại không cần xem đấu giá nữa sao?”

“Hắn là có nhiều người lúc này đang tăng giá đúng không? Chúng ta ra giá cũng không cao lắm. Hiện tại muốn ra giá thêm hay không?”
 
Chương 437: C437: Lấy được biển số xe


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Tần Lãng nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, cười nói: “Thi Hàm, em không cần khẩn trương. Yên tâm đi, anh có nắm chắc”

“Tới chơi cùng các con đi nào, Khả Hinh gọi em mấy lần rồi đó.”

Tô Thi Hàm đang lo lắng chuyện biển số xe, nghe thấy vậy mới để ý đến Khả Hinh đang liên tục gọi mẹ, thế là cô tranh thủ thời gian đi lên thảm chơi với con.

"Khả Hinh, con muốn chơi với mama đúng không?”

Khả Hinh nắm chặt tay của cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui Vẻ.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu đơn thuần của con bé, Tô Thi Hàm cảm thấy sự khẩn trương trong lòng của mình cuối cùng cũng dịu một chút

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, ba đứa không tìm không phổi này. Làm sao lại không chứt khẩn trương nào vậy hả. Hôm nay nhà chúng ta lấy biển số xe, chúng ta có thể lên xe hay không phải xem hôn nay đó."

Bọn nhỏ đương nhiên không có cách nào trả lời câu nói của mẹ mình, nhưng Tân Lãng một bên ngược lại nói: "Bởi vì bọn nhỏ đối với baba rất có lòng tin nha. Biết baba nhất định có thể giành được!”

Tô Thi Hàm nghe vậy cười khẽ một tiếng nói: “Em. cũng có lòng tin với anh, nhưng vẫn có chút khẩn trương. Như lúc thí đại học ở Thượng Hải vậy, thật không thua gì thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc”

“Anh biết! Nhưng chồng em là ai chứ. Em biết rõ, anh nói có thể làm được khng định là không có vấn đề” Tân Lãng nói như đinh đóng cột.

Tô Thi hàm bị hẳn chọc cười, nói: “Tốt! Vậy chuyện này giao cho baba, mama cùng chơi với các. con nha!"


Hôm nay ba đứa nhỏ hình như rất vui vẻ. Cũng cười nhiều hơn bình thường khi cùng nhau chơi đùa.

Tô Thi Hàm nhìn bọn nhỏ nói: "Xem ra các con cũng cảm thấy hôm nay nhà chúng ta nhất định có thể giành được biển số xe, cho nên mới cực kỳ vui vẻ như vậy”

Đến 11:29 phút, Tân Lãng lần thứ hai đăng nhập vào app, lúc này hệ thống đã rất khó vào. Đến khi Tân Lãng truy cập vào được thì đồng hö đã báo là 11:29:45, tiếp đó hẳn ở giây thứ 52 tăng giá một lần rồi giây 57 tăng giá lần thứ hai. Sau khi hoàn tất thao tác thì hẳn trực tiếp vứt điện thoại sang một bên.

Thời gian đần trôi qua, đến 11:30 Tô Thi Hàm vẫn chú ý đến điện thoại của Tăn Lãng.

“Tân Lãng, có phải sau khi kết thúc giao dịch là biết ngay kết quả không?”

Tần Lãng gật đầu đáp: "Có lẽ vậy, nhưng có thể sẽ trễ hơn mấy phút, tin nhân thì phải chờ thêm một lát."

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng nhếch môi, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm điện thoại di động của hẳn.

Đến hơn 11:30, điện thoại của Tần Lãng vang lên một tiếng, là âm thanh của tin nhắn.

Tần Lãng biết hôm nay mình nhất định có thể giành được biển số. Cho nên hắn căn bản không căn xem, trực tiếp đưa điện thoại cho Tô Thi Hàm.

Trong lòng của Tô Thi Hàm vừa thấp thỏm lại mong đợi, cô mở điện thoại của Tăn Lãng ra. Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhản, cô lập tức mừng rỡ kêu lên.

“Tốt rồi! Tân Lãng, chúng ta thật sự trúng rồi!"

Nói xong, cô trực tiếp kích động ôm lấy Tần Lãng, vui vẻ đến mức cơ thể rung rung.

Ba đứa nhỏ nhìn thấy cha mẹ đột nhiên ôm nhau, bọn nó cũng kích động lên, lập tức bò qua. Vũ Đồng cùng Khả Hinh cố gắng thì cố nắm lấy chân baba và mama, còn Huyên Huyên thì muốn kéo quần áo của Tân Lãng để trèo lên, nhưng cuối cùng vẫn không đứng lên được, cả người tế ngã trong ngực của baba.

Người một nhà ôm nhau thành một đoàn, Tần Lãng tựa như cây đại thụ, lực cánh tay bảo vệ vợ cùng các con. Nhìn thấy Tô Thi Hàm kích động cùng khuôn mặt hưng phấn của các con, trên mặt hẳn cũng treo lên ý cười.

“Quá tốt rồi, Tân Lãng! Chúng ta mau đem tin tức tốt này nói cho cha mẹ. Bọn họ nhất định cũng rất quan tâm đ ến kết quả hôm nay đó!”

Tần Lãng khẽ gật đầu, lần trước Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn cùng bọn họ đi mua xe mới đã có nói, tháng này không được quên đi chọn biển số xe, hơn nữa còn dặn dò Tô Thi Hàm báo kết quả cho bọn họ.

Ông Tần bà Tân bên kia khẳng định cũng rất mong chờ kết quả lần này, nhất là ông Tần.

Lần trước hắn về nhà, có nhắc đến chuyện mua xe cuối cùng bị bà Tần ngăn lại.

Lúc ấy hẳn nói cho ông Tần, chờ mình mua xe mới thì sẽ đưa chiếc xe BMW kia cho ông Tăn lái. Lúc ấy ông Tần vô cùng kích động, ngày đó biết mình mua xe mới, còn đặc biệt vui vẻ.


Lần này thành công lấy được biển số, xe BMW đã có thể gửi về nhà cho cha lái rồi

Tô Thi Hàm phụ trách báo tin cho Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn. Tân Lãng thì trực tiếp gọi điện cho ông Tân.

Gầy đây, cha mẹ hắn như hình với bóng. Hai người mỗi ngày đều ở công xưởng, cho nên hẳn nói cho cha hắn tin này, mẹ hần nhất định cũng sẽ biết

Bên phía Tô Thi Hàm, sau khi cô vừa báo tin thì Phương Nhã Nhà đã gọi video tới. Nghe được âm thanh, Tân Lãng để điện thoại di động xuống.

“Thi Hàm, Tân Lãng! Các con đấu giá trúng biển số xe rồi sao?” Phương Nhã Nhàn kích động hỏi.

Hôm nay là cuối tuần, Tô Vĩnh Thẳng không đi làm, lúc này cũng xuất hiện bên trong video.

Tô Thi Hàm hưng phấn gật đầu, nói: “Trúng rồi ạ! Cha mẹ, Tân Lãng canh tốt thời gian, cho nên đã đấu giá thành công rồi!”

“Vậy thì tốt quá! Xe mới có thể trực tiếp có biển số xe Thượng Hải, thời gian của biển số xe tạm thời vừa vặn cũng đến hạn. Đến lúc đó có thể lái xe trong nội thành mà không bị bạn chế” Phương Nhã Nhàn vui mừng nói.

Tô Vĩnh Thắng hỏi: “Tân Lãng, giá cuối cùng con đặt là bao nhiêu?”

“Là 89,900 ạ” Tần Lãng đáp.

Tô Vĩnh Thẳng gật đầu, trên mặt khó nén vui vẻ nói: “Không tồi! Giá tiền này rất thích hợp. So với giá bình trung bình thì thấp hơn một chút”

Phương Nhã Nhàn nghe được giá tiền trong lòng cũng vui mừng.

“Tân Lãng thật lợi hại nha! Không đến 90 ngàn tệ là đã có thể cầm được biển số xe Thượng Hải!”

“Đúng rồi! Tin tốt thế này, các con đã nói với bên thông gia chưa? Bọn họ khẳng định cũng rất quan tâm việc biển số xe hôm nay. Trưa hôm nay mẹ cùng cha con ở nhà vẫn luôn lo lắng, không biết bên họ thế nào. Bây giờ nghe được tin này của các con, mẹ với cha con cuối cùng cũng yên tâm."


Tần Lãng nói: “Con vừa định gọi cho họ thì cha mẹ đã gọi tới, nên con không định gọi nữa tí nữa con sẽ gọi sau.”

Phương Nhã Nhàn nói: "Vậy con nhanh gọi điện cho bên thông gia đi. Chúng ta bên này biết tin tức là được rồi, bọn họ khắng định cũng rất quan tâm đ ến chuyện này. Con tranh thủ thời gian gọi cho bọn họ báo tin tốt này đi!"

Tần Lãng gật đầu, căm điện thoại đi ra một bên gọi cho ông Tăn.

Điện thoại vang lên một tiếng, ông Tần lập tức nghe ngay.

"Alo, con trai à! Có phải có kết quả biển số xe rồi không?” Điện thoại vừa kết nối, ông Tân hưng phấn hỏi tới chuyện này.

Bọn họ cũng biết hôm nay là thời gian giao dịch biển số xe. Cả trưa đều nghĩ đến chuyện này nhưng lại không dám gọi điện hỏi thăm, sợ làm chậm trễ chuyện giao dịch biển số xe của Tần Lãng.

Hiện tại đã qua mười một giờ, lúc đầu ông lưỡng lự muốn gọi điện hỏi. Nhưng bởi vì không biết kết quả, cho nên không dám trực tiếp gọi, hiện tại con trai gọi đến, họ biết chắc là sẽ nói chuyện này.

Giọng bà Tần từ bên cạnh truyền đến, bà cũng đang hỏi về biển số x4

Tần Lãng nói: “Cha, lấy được biển số xe rồi, giá sau cùng là 89,900.”

Ông Tần nghe vậy, vui mừng cười ha hả.

“Quá tốt rồi! Bà xã, bà nghe chưa? Con trai có biển số xe Thương Hải rồi đói"
 
Chương 438: C438: Tô thi hàm làm bánh bao công nghệ cao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Nghe rồi, nghe rồi!" Bà Tân vui vẻ nói.

“Nhưng mà biển số xe một cái mà tận 90 ngàn tệ lận sao?” Bà Tân hỏi.

Ông Tần nói: "Đương nhiên rồi! Biển số xe Thượng Hải rất khó lấy, giá tiền cũng được khống chế có hạn mức, mỗi lăn đấu giá đều có giá cả hạn chế. Nếu không phải như vậy thì mấy người nhà giàu kia đã trực tiếp hét giá trên trời để lấy hết biển số xe rồi. Giá cuối cùng của con trai đưa ra đã coi là giá thấp rồi đó!"

Bà Tần không hiểu những chuyện này nên mới hỏi như vậy.

“Giá giao dịch thấp nhất của Thượng Hải là 89 ngàn 600 tệ, cho nên giá tiền này coi như thích hợp” Tần Lãng giải thích.

Nghe xong cái giá thấp nhất, so sánh với giá của con trai đưa ra, bà Tần lập tức vui vẻ nói: “Quả thực không cao, so với giá thấp nhất ít hơn ba trăm tệ. Con trai, con thật lợi hại, một lần là đã giành được!"

“Quá tốt rồi, con trai. Thế này, hai cha con chúng ta đều có xe mới rồi, ha ha, chờ lấy được biển số xe, cha đã có thể đi BMW!" Ông Tân vui vẻ cười nói.

Bà Tần ở một bên cười nói: "Chỉ biết BMW của ông

Ông Tân cười vui vẻ.

Nghe thấy cha mẹ vui như vậy, Tân Lãng trong lòng rất thỏa mãn.

“Cha, chờ một lúc nữa con thanh toán online, xế chiều ngày thứ hai có thể đi trung tâm phục vụ lấy biển số xe. Biển số xe mặc dù phải mất mấy ngày, nhưng nhất định có thể đến kịp trước khi biển số xe tạm thời hết hạn. Cho nên xe BMW hai ngày này con có thể gửi về, chờ một lúc con đi hỏi bưu điện thủ tục làm thế nào."

“Được! Con trai, việc này con xem mà làm. Dù sao. bên kia các con không cần BMW, gửi về sớm một chút, cha con có thể sớm lái được xe mới!" Ông Tân cực kỳ vui vẻ nói.


"Trước đây ông ở Thượng Hải mở chuỗi quán ăn, trong nhà điều kiện cũng không tệ. Cũng không phải chưa từng lái qua BMW, khi đó trong nhà cũng có mua BMW, còn có một chiếc Audi, đều là xe hot lúc đó.

Thế nhưng hiện tại lái xe của con trai, loại cảm giác này và lúc đó rất khác biệt. Nhìn thấy con trai tiến bộ như vậy, chính mình lái xe của con trai, ông Tân cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào.

Sau khi chia sẻ cho hai bên cha mẹ tin tức tốt này. Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm nhìn nhau, rồi cười một tiếng.

“Tân Lãng! Hôm nay là ngày tốt, chúng ta sẽ ăn mừng chứ?" Tô Thi Hàm hỏi.

“Em muốn ăn mừng thế nào đây?" Tần Lãng cưng chiều hỏi.

Tô Thi Hàm suy nghĩ một lát, nói: "Ăn đồ ăn ngon! Chúng ta ăn bánh bao đi!”

Tần Lãng khẽ cười một tiếng, nói: “Bánh bao cũng thư chúc mừng hay sao?”

“Tính nha! Làm sao lại không tính chứ! Mặc dù bình thường anh hay làm bánh bao cho bữa sáng. Nhưng hôm nay không giống, em muốn đích thân tự mình làm bánh bao!" Tô Thi Hàm hơi nâng câm lên, bộ. dạng rất kiêu ngạo nói

Tân Lãng khẽ nhíu mày, nói: “Ồ? Thi Hàm nhà ta lén học làm bánh bao từ bao giờ thế nhỉ? Đây là muốn trổ tài cho anh xem hay sao?”

“Đúng thế! Nhưng không phải dựa vào tài nghệ của em, mà là dựa vào.. khoa học kỹ thuật!” Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói.

“Khoa học kỹ thuật?" Tân Lãng nghi hoặc.

Tô Thi Hàm thần bí hề hề nói: "Anh chờ một chút là biết!"

“Đi đi đi, chúng ta chuẩn bị làm bánh bao nào”

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, để mấy dì ôm các con ra phòng ăn chơi nha, xem ma ma làm bánh. bao có được không nào?"

"A... Nha” Bọn nhỏ lập tức tích cực trả lời.

Cứ quyết định như vậy, để ăn mừng hôm nay bọn họ lấy được biển số xe Thượng Hải. Buổi trưa hôm nay đích thân Tô Thi Hàm làm bữa trưa, chính là món bánh bao.

Chuẩn bị kỹ càng bột mì cùng nước, Tô Thi Hàm rửa tay bắt đầu đeo găng tay.

Lúc bắt đầu do thêm nước quá ít, bột mì không nhào được, thế là Tô Thi Hàm lại thêm một bát nước vào.

Có thể là do cho nhiều, chậu lại trực tiếp biến thành hồ dán.

Tô Thi Hàm nhíu nhíu mày, lại bắt đầu thêm bột mì. Thêm một chút thấy loãng, lại thêm một chút, vẫn loãng, thế là lại thêm.


Tần Lãng ở một bên cười, nhìn cô bận rộn.

“Thi Hàm, muốn anh phụ không?” Tần Lãng hỏi.

Tô Thi Hàm nhìn chỗ bột mì, cắn răng nói: “Không cần đâu! Em nói, hôm nay em muốn tự mình làm cho anh bánh bao, em có thể làm được!”

Mười phút sau, trong nồi càng ngày càng nhiều bột, Tô Thi Hàm lập tức bối rối

“Làm sao lại khó như vậy..” Hai tay dính đầy bột, cô cau mày thở dài.

Tân Lãng bật cười, bọn nhỏ bên cạnh cũng cười khanh khách.

Tô Thi Hàm quẫn bách ngẩng đầu nhìn cha con bốn người, bĩu môi nói: “Tân Lãng! Anh và các con cùng chê cười em ư! Hừ!”

Tô Thi Hàm nói xong, đưa tay lau một cái. Bột mĩ trên tay dính lên trên mũi, trông rất đáng yêu.

Tần Lãng đứng lên, lấy một tờ khăn giấy đi đến bên cô, một bên giúp cô lau mặt một bên nói: “Thi Hàm! Để anh nhào bột mì cho, chờ một lúc nữa thì em làm bánh bao.”

Lúc trước ở nhà làm sủi cảo, Phương Nhã Nhàn đều trực tiếp mua vỏ sủi cảo đã làm sẵn, cho nên Tô Thi Hàm chỉ biết quá trình phía sau, từ trước tới nay chưa từng thử qua nhào bột với cán bột. Lúc đầu cô còn nghĩ rất đơn giản, kết quả lại khó như vậy.

Mặc dù trong lòng rất muốn tự tay hoàn thành mọi bước. Nhưng xem ra thì không có khả năng.

Nếu cô tiếp tục làm, sợ một túi bột mì không đủ cho cô làm ra vỏ bánh bao.

Thế là Tô Thi Hàm đành thỏa hiệp, nói: “Được! 'Vậy tí em phụ trách làm bánh!”

“Được” Tân Lãng giúp cô lau sạch bột trên mặt, rồi đi phòng bếp rửa tay rồi tiến hành nhào bột.


Tần Lãng vừa ra tay, không đến năm phút, một khối bột mì lớn đã làm xong.

Đem bột mỹ đặt trong bát, lấy vải mỏng che lại để lên men.

Tiếp đến chuẩn bị nhân bánh bao, Tô Thi Hàm đặc biệt chuẩn bị ba loại nhân bánh, một là thịt cừu tây hồ lô, một loại thông thường tôm trộn rau hẹ, còn một loại là gạch cua.

Thịt cừu tây hồ lô chính là đem thịt cừu băm nát cùng cán nhuyễn trộn vào nhau.

Tôm cùng rau hẹ là rau hẹ xào trứng rồi cho thêm tôm vào.

Gạch cua là lấy thịt ba chỉ băm ra thêm gạch cua cùng thịt cua với gia vị trộn thành.

Cua này là cua ở hồ Dương Trừng, lần trước sinh nhật Tần Lãng là Lâm Tiêu mua tặng bọn họ. Hai ngày trước hỏi qua, Tô Thi Hàm nói cũng không tệ, thế là Lâm Tiêu ngày hôm qua đưa đến thêm hai thùng, để trong tủ lạnh để giữ tươi.

Chuẩn bị kỹ càng ba loại nhân, bột mì cũng lên men xong. Nhìn phần ngoài bột mỹ bóng loáng, Tần Lãng nói như thế này đã là thành công.

"Tiếp theo là cán bột, cái này Tô Thi Hàm cũng không thuần thục, cuối cùng vẫn là Tân Lãng làm. Cô chỉ phụ trách cho nhân và tạo hình bánh.

Nhìn Tần Lãng bắt đầu cán bột, Tô Thi Hàm chạy vào phòng bếp, lúc đi ra trong tay đầm một đồ kim loại.

Đây là thứ cô nhìn thấy trên mạng, là thần khí dùng để gói bánh bao!

Hôm qua mới được chuyển đến, cô nóng lòng muốn thử nó, trùng hợp hôm nay có chuyện vui, đương nhiên phải dùng thử rồi!
 
Chương 439: C439: Ba đứa bé chọn biển số xe


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Dụng cụ này sử dụng rất đơn giản. Chỉ cần đặt nó lên bàn rồi đem vỏ bánh đã cán mỏng đặt lên trên, cho nhân bánh vào giữa, sau đó đỡ lấy vòng bên ngoài rồi ép nó lại. Như vậy thì đã hoàn xong một cái bánh bao tinh xảo.

Tô Thi Hàm biết rất rõ kỹ năng nấu nướng của mình chỉ ở mức trung bình, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn muốn giúp chồng nấu ăn. Đôi khi cô sẽ chú ý đến những dụng cụ nhà bếp có thể hỗ trợ Tân Lãng trong việc nấu nướng.

Nhìn thấy dụng cụ làm bánh bao này, Tô Thi Hàm lập tức đặt hàng. Có món đồ này thì về sau Tần Lãng sẽ làm đồ ăn sáng càng dễ dàng hơn, hơn nữa cô cũng có thể làm cùng anh.

"Tuyệt không! Cái này thực sự có thể làm được bánh bao đấy!"

"Tần Lãng! Anh nhìn cái bánh bao này đi. Có phải em làm rất đẹp hay không?"

Tần Lãng nhìn món đồ trong tay cô, trái lương tâm mà gật đầu một cái đáp.

"Chà, tuyệt vời! Thi Hàm đã tìm được một báu vật rồi nha!"

Tô Thi Hàm hài lòng cười nói: "Vậy thì cất cái này vào bếp đi, lúc nào anh muốn làm bánh bao có thể lấy ra dùng!"

Thật ra thì Tần Lãng rất muốn nói rằng, thời gian làm bánh bao bằng cái dụng cụ này còn không nhanh bằng tự làm bắng tay. Loại dụng cụ này rất hữu dụng với những người không biết làm, nhưng trái lại đối với những người biết làm thì tốc độ làm bánh bao bằng tay còn nhanh hơn dùng nó rất nhiều.

Dùng cái này còn phải đặt vỏ bánh ngay ngần lên trên, không thể cho nhân quá nhiều hoặc quá ít, tóm lại là rắc rối hơn làm bằng tay.

Nhưng thấy vợ vui vẻ như vậy, Tân Lãng cũng gật đầu đồng ý.

Buổi trưa, Tần Lãng và Tô Thi Hàm ăn bánh bao được làm băng thần khí làm bánh bao một trận no nê, còn các bé cưng thì ăn bữa phụ do Tăn Lãng làm. Bây giờ trong cháo của các bé có thế để chung rau củ, trên bề mặt còn có thêm đầu oliu, bột gan heo và bột mè thơm phức. Độ thích nghỉ của ba bé cưng rất cao, Huyên Huyên cũng không còn xuất hiện tình huống như ngày đầu tiên nữa.


- -

Thứ hai ngày 25 tháng 10, Tân Lãng đưa Tô Thi Hàm và các bé cưng rời khỏi nhà lúc 8:00 và đến bãi kiểm tra xe Phổ Trung lúc 8:30.

Hắn vừa mua một chiếc xe mới, thủ tục đã hoàn tất, quá trình kiểm tra cũng rất đơn giản. Đỗ xe ở đó, Tân Lãng đưa vợ con đi chọn biển số.

Bây giờ chọn biển số xe là chọn một nhóm theo máy, sau đó chọn ra một số từ nhóm sáu số này.

Kết quả được máy chọn là: HU-B781A5, HU-G96562, HU-B04117, HU-H10027, HU-H71688, HU-L21188.

Sau khi nhìn một dãy số hiện ra, Tô Thi Hàm hỏi Tần Lãng: "Tân Lãng, anh nghĩ biển số xe nào tốt hơn?"

Tân Lãng nhìn kỹ một chút nói: "Có mấy cái cũng khá tốt. Biển số HU-B04117 này, ngày 17 tháng 4 là sinh nhật của ba bảo bối nhà chúng ta nha, hơi ngắn một chút nhưng có ý nghĩa.

"HU-H10027, cái này thì giống sinh nhật của anh.”

"HU-H71688, một đường đều phát tài."

"HU+L21188, cái này là phát tài, cũng không tệ lắm."

Nghe hắn nói xong, Tô Thi Hàm vui vẻ nói: "Vận khí của chúng ta thật tốt, chọn bất kỳ số nào trong nhóm này đều được nha!"

"Nên chọn cái nào mới tốt đây?"

Tần Lãng suy nghĩ một chút, nhìn ba đứa nhóc trong xe đẩy nói: "Hay là nghe ý kiến của các con một chút?"

"Các con dù còn nhỏ nhưng cũng là một phần của gia đình chúng ta, chuyện lớn như việc chọn biển số xe các con cũng có thể tham gia."

"Được rồi! Vậy chúng ta bế ba nhóc con đến đây nhìn biển số xe đi.”

Ba bé con đáng yêu đã chợp mắt một lúc trên đường đi đến đây, sau đó bị cha mẹ trực tiếp bế vào xe đẩy, lúc này chúng có chút mơ màng.

Huyên Huyên ở trong vòng tay Tần Lãng dụi dụi mắt, miệng nhỏ ngáp một cái.

Tần Lãng nhìn con trai cười nói: 'Huyên Huyên! Dậy đi nào, chúng ta cùng chọn biển số cho xe mới nha."

Huyện Huyên mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Tần Lãng, dường như không hiểu ý của baba lắm.

Để các ngón tay chạm nhẹ vào màn hình trước. mặt, Huyên Huyên nhanh chóng lăn theo ngưồn phát ra âm thanh và nhìn vào máy chọn số.

Mấy ngày gần đây, Tô Thi Hàm và Tần Lãng đã huấn luyện nhận dạng âm thanh cho các bé cưng. Việc huấn luyện này rất đơn giản, chỉ cần để một món đồ chơi nhỏ có thể phát ra âm thanh chạy quanh các bé và phát ra âm thanh, để tầm mắt các bé di chuyển theo nó.


Trò chơi nhỏ này không chỉ có thể thúc đẩy các chuyển động cơ thể của các bé cưng mà còn rèn luyện kỹ năng nghe và phản ứng của bọn trẻ.

Ba đứa nhỏ bây giờ có thể nghe âm thanh rồi xác định phương hướng rất tốt.

"Huyên Huyên! Ở đây có sáu con số, con thích số. nào thì dùng ngón tay chọn số đó nhé?" Tần Lãng nói với con trai.

Máy móc điều khiển bằng chuột bên dưới nên hoàn toàn không lo cậu bé sẽ bấm nhầm vào màn hình chọn số.

Huyện Huyên sửng sốt một chút, nhóc con vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Vì vậy, Tân Lãng ở bên cạnh làm động tác cho cậu bé xem, Huyên Huyên nhìn theo hành động của baba, duỗi tay chỉ vào màn hình.

Huyện Huyên chọn HU-B04117.

Tô Thi Hàm ngạc nhiên nói: "Huyên Huyên thật giỏi nha! Vừa chọn đã lập tức chọn đúng ngày sinh nhật của mình rồi.”

Sau đó là Vũ Đồng và Khả Hinh, hai cô bé không hẹn mà củng chọn HU-L21188.

"Khả Hinh chọn cái này cũng hợp lý. Khả Hinh nhà chúng ta từ nhỏ đã là một cô nhóc tham tiền, thích nhất chính là phát tài nha!"

"Vũ Đồng cũng chọn số này, thế nên đã có hai phiếu bầu cho biển số xe này."

"Em cũng muốn chọn cái này! Tần Lãng. Em nghĩ điều quan trọng nhất trong việc chọn biển số xe là phải có ý nghĩa tốt. Dãy số này thật sự rất tốt, hơn nữa tình cờ L lại là chữ cái đầu trong tên anh, năm nay anh 21 tuổi, cũng chính là một năm rất đặc biệt đối với gia đình chúng ta."

"Năm nay em gặp lại anh, sau đó chúng ta có ba bé cưng, hơn nữa năm nay cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng tốt! Trong tương lai sẽ càng tốt hơn!"

Tô Thi Hàm cũng chọn HU-L21188.

Bằng cách này, đã có ba trong năm người chọn HU+121188.


Tần Lãng cười nói: “Được, vậy chúng ta chọn dãy số này!"

Sau khi Tần Lãng bấm OK, Huyên Huyên ở trong xe đẩy dậm chân bất mãn, giống như không vui vì biển số mình chọn không được dùng.

Hành động nhỏ này khiến Tần Lãng và Tô Thi Hàm bật cười

Tô Thi Hàm nói: "Huyên Huyên, thiểu số phải tuân theo đa số nha!"

Tần Lãng sờ đầu nhỏ của con trai, nói: "Huyên Huyện! Chúng ta là đàn ông con trai nên phải nhường nhịn phụ nữ. Chúng ta dùng biển số mà mẹ và hai em con đã chọn nhét"

Huyên Huyên bĩu môi,au đó lại cười.

Sau khi chọn được biển số xe, Tần Lãng thanh toán các khoản phí liên quan rồi đưa vợ con lên xe rời đi.

Sau khi chọn biển số, vẫn căn đợi một tuần nữa.

Thứ hai tuần sau họ có thể lấy biển số, sau đó đến trực tiếp đến cửa hàng xe để lắp là được.

Biển số tạm thời vẫn được sử dụng, nhưng nó đã bị gỡ xuống nên Tân Lãng quyết định hôm nay sẽ lái chiếc BMW trở lại thành phố Thiệu.

Trước đó hắn đã tìm một công ty vận chuyển xe trên mạng, giá cả đã thương lượng xong nhưng vì chưa có biển số xe nên chưa có ai đến lấy.

Nhưng hôm nay đã lấy được biển số xe rồi nên Tần Lãng gọi điện trực tiếp cho công ty vận chuyển trên đường trở về, yêu cầu bọn họ sắp xếp chiều nay đến lấy xe, cứ như vậy tối mai xe sẽ đến tay của ông Tần.
 
Chương 440: C440: Lần này ông tân rất hài lòng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sau khi ăn cơm trưa xong, người của công ty vận chuyển đến lấy xe. Tân Lãng đã trực tiếp gửi các giấy tờ liên quan đến xe, bao gồm hợp đồng mua bán xe và hợp đồng bảo hiểm qua bưu điện, bây giờ hắn chỉ cần chuyển xe về là được.

Sau khi ký xong hợp đồng vận chuyển xe, Tần Lãng giao chìa khóa cho nhân viên công ty vận chuyển, nhìn bọn họ lái xe đi rồi mới gọi điện thoại cho ông Tần.

"Chai Con đã giao xe cho công ty vận chuyển rồi. Họ hẹn 5:00 chiều mai sẽ giao xe cho cha đấy.”

Nghe được tin này, ông Tần lập tức bật dậy, vui mừng nói: "Tuyệt vời quá con trai! Vậy là ngày mai cha có thể lái xe mới rồi, ha ha!"

Tần Lãng nghe được tiếng cười của cha mình, trong lòng rất thoả mãn.

"Chat Sau khi nhận xe mớicha có thể chở mẹ đến nhà máy mỗi ngày. Cha đừng lái chiếc xe tải cũ nữa nha, nó đã khá cũ rồi, không những không đẹp mà đi trên đường cũng rất nguy hiểm. Nếu không cha đem chiếc xe đó đến trạm chuyển phát nhanh nhà mình, để ở đó dùng để chở hàng hóa hoặc cứ để nó ở bãi đỗ xe cũng được."

"Được rồi, được rồi! Con trai, con đừng lo lắng nữa. Cha mẹ bây giờ đã có xe BMW rồi, cha còn lái cái xe cũ đó làm gì nữa!" Ông Tân vui vẻ nói.

Tần Lăng nói: "Cha phải hiểu là xe tải van đó cũng tiêu hao nhiên liệu không thấp hơn BMW là bao."

"Hiểu rồi! Con trai, con đừng lo lắng cho cha mẹ nữa, hai chúng ta bây giờ đã sẵn sàng tiêu tiền rồi! Hôm qua, sau khi nhà máy nhập hàng hóa xong, cha đã đưa mẹ con đi ăn nhà hàng đấy! Nếu con không tin thì hãy hỏi mẹ con đi”

"Bà xã ơi! Con trai gọi điện thoại này. Bà qua đây nói chuyện với con đi."


Làm sao vậy? Lãng Lãng gọi điện thoại làm gì? Giọng nói của bà Tăn từ xa truyền đến.

"Con trai nói rằng nó đã gửi chiếc BMW về đây, ngày mai thì xe sẽ đến. Bà xã, sáng ngày kia chúng ta có thể lái chiếc xe mới rồi đấy!"

Nhìn thấy ông Tần vui vẻ như một đứa trẻ, bà Tần lắc đầu cười.

"Con trai, con đã có biển số xe mới chưa? Nếu không lấy được biển số trong một tháng thì con cũng đừng nóng lòng gửi xe về. Cha mẹ ngày nào cũng đi taxi, không phải con đã tìm cho chúng ta một chiếc taxi sao?"

“Gần đây, sáng nào hai chúng ta cũng bắt taxi đi làm, chiều tối lại bắt taxi vẽ. Hàng xóm đều cho rằng hai vợ chồng già làm ăn phát tài. Mẹ nói với bọn họ đó là do con trai hiếu thuận, có lòng tìm cho chúng ta một chiếc taxi rồi bao cả tháng. Bọn họ rất ghen ty với cha mẹ đó nha!"

Khi bà Tần nói những lời này, trong giọng nói tràn đầy tự hào.

Ở tuổi của bọn họ cũng không có gì để ganh đua, điều duy nhất có thể so sánh chính là tương lai và lòng hiếu thảo của con cái. Hiện tại Tần Lãng đã làm tốt mọi việc khiến cho ông bà Tăn ở trước mặt hàng xóm đặc biệt có mặt mũi.

"Mẹ đừng lo lắng, việc biển số xe mới cơ bản đã được giải quyết xong. Hôm nay con đi bấm số, thứ hai tuần sau có thể trực tiếp lắp biển rồi."Tần Lãng nói.

Bà Tần lại hỏi về biển số xe, sau khi nghe được biển số nhà Tần Lãng đã chọn xong và quá trình chọn số của bọn họ, bà Tân vui vẻ nói: "Các bé cưng chọn khá tốt đó nha. Dãy số này rất đẹp, năm 21 tuổi phát tài. Năm nay phát tài, về sau mỗi năm đều phát tài!"

Cứ như vậy trôi qua một tuần. Thứ hai, Tần Lãng một mình lái xe đến văn phòng hành chính để lấy biển số xe, sau đó thì đến đại lý để lắp biển số.

Nhìn biển số xe trước mặt, Tân Lãng thở phào nhẹ nhõm.

Về sau hắn có thể tự do đi lại ở Thượng Hải rồi.

Chờ đến khi năm sau mua nhà thì bọn họ sẽ có một chỗ đứng vững chắc tại Thượng Hải!

Nghĩ vậy, Tân Lãng lập tức lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh phía trước xe, sau đó đăng trên vòng bạn bè.

"Cuối cùng cũng lấy được biển số xe Thượng Hải. Về sau muốn đi đâu cũng được!"

Ngay sau khi bài viết được đăng lên, di động của hắn liên tục đổ chuông.


Rất nhiều lượt thích và chúc mừng, còn có nhiều người kinh ngạc hỏi thăm.

Đám người Dương Bân thống nhất đội hình, có lẽ là đã thương lượng tốt ở ký túc xá nên nhóm bọn họ đều gửi đến cùng một câu, cách nhau chỉ khoảng một hai giây. Điều này tạo nên một loạt bình luận giống nhau ở đầu khu bình luận.

"Chúc mừng anh Lãng đã lấy được biển số xe Thượng Hải!

Bọn họ biết rất rõ tình huống của Tân Lãng, cho nên đương nhiên là chúc mừng hắn rồi

Có rất nhiều người không biết tình hình gần đây của Tần Lãng, nhìn thấy bài post này thì đều cảm thấy kinh ngạc.

Bạn học cấp hai XX: "Tân Lãng? Thật sự là cậu ư! Cậu không hay đăng lên vòng bạn bè nhưng sao vừa đăng lên đều là tin tức lớn?! Lần trước lên chức cha, lăn này vừa mua một chiếc ô tô hạng sang, lại còn có biển số xe Thượng Hải. Thật là trâu đó nha!"

Bạn học tiểu học XX: "Tân Lãng! Cậu phát tài rồi sao?! Cậu vẫn ở Thượng Hải hả? Khi nào trở về họp. mặt thì gặp nhau nhé!"

Bạn học cấp ba XX: "Anh Lãng! Nhanh như vậy đã đổi xe mới rồi sao? Lúc tham gia họp lớp ở kỳ nghỉ hè lần trước vẫn thấy anh lái BMW, bây giờ đã trực tiếp đổi sang một chiếc Mercedes-Benz hơn một triệu tệ. Anh thật sự quá giỏi đó nha! Hôm trước em mới nhìn thấy cha anh lái một chiếc BMM, có phải anh đã đưa chiếc xe đó cho cha anh rồi sau đó mua một chiếc xe mới không?"

Bạn học đại học mỗi ngày lên lớp đều nhìn thấy Tần Lãng, nhưng bọn họ vẫn không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy ảnh trên vòng bạn bè của hắn.

"Hotboy học giỏi của lớp, cậu đúng là im lặng làm chuyện lớn nha! Chiếc Mercedes-Benz này phải hơn một triệu tệ, cậu đã làm thế nào vậy?”

"Tần Lãng, sao cậu lấy được biển số Thượng Hải nhanh như vậy? Cha mình thấy mình năm nay đã học năm ba nên đã mua cho mình một chiếc ô tô, nhưng biển số Thượng Hải khó lấy quá. Mình không nộp tiền an sinh xã hội nên còn không có tư cách tham gia đấu giá nữa. Sao cậu có thế lấy được thế?"

"Bạn học Lâm tầng trên ơi, mình muốn nói rằng ngay cả khi cậu có nộp đủ an sinh xã hội thì cũng rất khó để có biển số xe đấy nhé! Thật ra mình vừa đến Thượng Hải học đã nộp tiền an sinh xã hội ở đây rồi nhưng việc lấy số ở Thượng Hải quá khó khăn. Mình đã đấu giá sáu lần rồi đấy, đây đã là lần thứ hai mình đăng ký, vậy mà vẫn còn chưa được. Có lẽ phải đăng ký đến lần thứ ba mới được, rốt cuộc cậu lấy được biển số xe như thế nào vậy hả Tân Lãng?"


Tần Lãng về đến nhà mới đọc hết các bình luận này. Hắn đáp lại những bình luận chúc mừng bằng lời cảm ơn, hẳn cũng trả lời từng bình luận thắc mắc về biển số xe của mình.

"Mình đã thanh toán đầy đủ phí an sinh xã hội của mình, cho nên bây giờ đã đủ điều kiện để lấy biển số xe rồi”

"Đúng thết Biển số xe Thượng Hải này chính là mình đấu giá được, đây là lần đầu tiên đấu giá, nhưng may mắn đã thành công”

Tần Lãng trả lời từng bình luận.

"Chết tiệt! Chỉ một lần đã trúng rồi sao?! Hotboy trường mình thật sự quá may mắn!"

"Vận may này cũng quá tốt rồi! Biển số xe Thượng Hải chính là có tiền cũng không mua được đó nha, cậu thật sự rất lợi hại đấy, Tân Lãng!"

"Mình đã nói hai chữ ghen ty quá nhiều rồi... Bạn học Tân Lãng, quả thực cậu chính là con cưng của ông trời đó nha, còn chúng ta chỉ là những đứa trẻ bị vứt bỏ, không ai cần..."

"Mọi người chỉ chú ý đến việc lấy được biển số xe, chẳng lẽ chỉ có mình tôi là chú ý đến việc đây là một chiếc xe Mercedes-Benz có giá hơn một triệu nhân dân tệ sao? Hotboy thật sự quá giỏi! Mới học năm ba mà đã mua được một chiếc Mercedes-Benz, còn có cả biển số xe Thượng Hải. Tôi cảm thấy mình không phải bị ném ở vạch xuất phát mà đến cả tư cách để cạnh tranh cùng cậu ấy cũng không có!

Phía sau là một loạt những bình luận khác của các bạn cùng lớp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top