Dịch Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 640: C640: Chương 640


Lúc hoàng đế Dạ Lương xử phạt Lục hoàng tử cũng mời Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến.

Lục hoàng tử quỳ dưới đất, dường như là vừa mới khóc xong, trong mắt vẫn còn ngấn nước, trông rất đáng thương.

Hoàng đế Dạ Lương còn giận dữ nói: “Trẫm bảo ngươi mang công chúa Tĩnh Nguyệt đi dạo một vòng, công chúa Tĩnh Nguyệt còn chưa ngủ dậy mà ngươi đã to gan đi vào phòng của công chúa! Bây giờ công chúa đang ở đây, trẫm phải trách phạt ngươi, nếu không trẫm biết giấu mặt vào đâu bây giờ!”

Hoàng đế ra lệnh tiếp: “Người đâu, kéo Lục hoàng thượng ra phạt nặng hai mươi gậy!”

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi!”

Vừa hay sau khi rời khỏi chỗ Tần Như Lương, Thẩm Nguyệt đang không vui, hoàng đế Dạ Lương bảo nàng đến xem kịch thì nàng tội gì mà không xem.

Hoàng đế Dạ Lương vốn mong là nàng sẽ kịp thời lên tiếng cản lại, nhưng Thẩm Nguyệt lại chẳng hề có động tĩnh gì, cũng không hề hô dừng.

Quả thực là khiến cho Lục hoàng tử vô tội chịu hai mươi gậy.

Cung nhân có hạ thủ lưu tình hay không thì Thẩm Nguyệt cũng không quan tâm, nhưng nếu Lục hoàng tử này nếu thật sự không được hoàng đế Dạ Lương yêu thích thì cũng sẽ không được tự ý đến hành cung, càng không sai Lục hoàng tử này dẫn nàng đi chơi.

Cho nên một người muốn đánh một người muốn chịu thì cứ kệ họ đi.


Sau khi hoàng đế Dạ Lương rời đi, Lục hoàng tử che mông khổ sở đứng dậy, mọi cảm xúc đều bày ở trên mặt, trông rất đặc sắc, đau đến chảy cả nước mắt, vừa tức vừa đau nói: “Sao cô không chịu giúp ta hả?”

“Chuyện nhà ngươi mắc mớ gì đến ta?”

“Nếu cô chịu giúp ta thì phụ hoàng cũng sẽ không ra tay mạnh như thế, bây giờ ta bị đánh thì sao dẫn cô đi chơi được?”

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Lần sau còn để ta thấy ngươi đi vào phòng của ta thì ngươi sẽ còn bị đánh tiếp, lúc ấy không phải đánh đít đâu mà là đánh vào cái mặt xinh đẹp này đấy”.

Lục hoàng tử trợn mắt nói: “Cái đồ đàn bà hung hãn!”

Thẩm Nguyệt buồn cười nhìn hắn ta khấp khểnh rời đi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================


Mặc dù không có Lục hoàng tử dẫn đường, hoàng đế Dạ Lương vẫn hạ lệnh cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đi thưởng ngoạn các nơi trong hành cung trước khi rời đi, trừ chỗ của hoàng đế.

Đến xẩm tối, Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt đi qua cầu treo vắt ngang núi, chậm rãi đi tới phía đối diện.

Họ đi lên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh tượng từ chân núi kéo dài đến phía xa xôi.

Càng đi lên đỉnh thì càng thấy lạnh.

Trên đỉnh núi này có thể thấy rõ ràng thay đổi của bốn mùa trong năm.

Tuyết đọng trên đỉnh núi, ngắm tuyết trong tiết trời hạ thu đúng là một trải nghiệm mới.

Khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lên được đỉnh núi thì cũng thấy được hoàng hôn, trời chiều chậm rãi chìm xuống, nhuộm đỉnh núi tuyết trắng thành màu đỏ vàng, trông vô cùng diễm lệ.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi.

Không khí rất mát mẻ.

Nàng hỏi: “Tô Vũ, chàng dẫn ta đến đây làm gì?”

“Ngắm cảnh”, hắn thản nhiên nói: “A Nguyệt, Tần Như Lương khiến nàng có tâm sự à? Nàng lo cho hắn ta?”

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta không nên lo cho hắn ta sao? Có lẽ là không nhỉ”.
 
Chương 641: C641: Chương 641


Nàng ngồi xuống mỏm đá lạnh, híp mắt nhìn ánh chiều tà phía xa xa.

Ráng chiều mê hoặc lòng người, nhưng rơi lên mặt thì lại bớt đi chút ấm áp.

Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương thì sẽ nhớ lại thiếu niên điển trai dưới ánh dương ngày xưa, mặt nở nụ cười, hái quả hạnh cho nàng ăn.

Cuối cùng, thiếu niên dắt tay thiếu nữ xinh đẹp đó rời đi, khiến nàng khóc đến đau lòng.

Còn cả lúc trong cung máu chảy thành sông, hắn ta hóa thân thành bộ dáng cao lớn mạnh mẽ, cúi đầu nhìn nàng với ảnh mắt mất kiên nhẫn và thương xót.

Đó vốn thuộc về ký ức của Thẩm Nguyệt trước kia. Thẩm Nguyệt khi ấy thực sự thích Tần Như Lương.

Hôm nay Thẩm Nguyệt bị quá khứ năm xưa ảnh hưởng, có chút cảm khái.

Tô Vũ chậm rãi ngồi xuống cạnh Thẩm Nguyệt, nói: “Nàng lo lắng cho hắn ta quá thì ta cũng sẽ ghen đó”.


Thẩm Nguyệt chống cằm, cười mà như không cười: “Bây giờ đã ghen rồi, sau này quay về Đại Sở phải làm sao bây giờ? Chúng ta là phu thê, trên đường về còn phải chăm sóc hắn ta nữa, còn phải tỏ vẻ ân ái, thậm chí đến tối còn phải ngủ chung…”

Thẩm Nguyệt chưa nói dứt lời thì Tô Vũ đã thình lình kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng.

Thẩm Nguyệt nằm trong ngực Tô Vũ, lòng bàn tay nắm lấy vạt áo hắn, cau mày nói: “Ta sẽ không thể tùy ý ngắm cảnh với chàng như trước, cũng không thể để chàng ôm ta. Trước đó ta không nghĩ đến hóa ra đây cũng là một kiểu giày vò”.

“A Nguyệt, không riêng gì nàng cảm thấy vậy đâu”.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Trước kia Thẩm Nguyệt yêu Tần Như Lương tha thiết, nhưng nàng không biết luôn có một người ở sau lưng mình, chăm sóc bảo vệ mình, thực sự là có phúc không biết hưởng”.

Vài ngày sau, tuy rằng Tần Như Lương chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể lên đường bình thường.

Bọn họ ở lại hành cung trên núi đã quá lâu, phải về Đại Sở sớm thôi.


Cũng may biên cảnh giữa hai nước coi như an ổn, sau khi tin tức hai bên ký kết hiệp ước hòa bình được truyền ra ngoài, bách tính Dạ Lương đều vui mừng vì lấy lại được thành trì cũ.

Mà Đại Sở tuy mất thành trì, nhưng dù gì cũng bị giày vò bởi chiến tranh, cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc tướng quân cai quản đại quân thành Huyền, chỉ chờ Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đưa Tần Như Lương về.

Thấy việc lớn đã xong, hoàng đế Dạ Lương biết bọn họ còn có việc cần làm, nên không cố gắng níu giữ.

Hoàng đế một bên cho người xuống núi nghị sự, một bên cho cung nhân dâng lên không ít đặc sản Dạ Lương.

Trong đó có đến mấy vò rượu dứa.

Thẩm Nguyệt rất thích rượu dứa đặc sản Dạ Lương, cho nên vui vẻ nhận lấy.

Ngoài ra, hoàng đế Dạ Lương còn sai người kéo Liễu Thiên Hạc ở trong địa lao ra ngoài, nhốt hắn ta vào trong một cái lồng sắt còn chắc chắn hơn cả lồng gỗ.

Bên ngoài lồng sắt có một cái khóa vừa dày vừa nặng, Tô Vũ đích thân khóa lại.

Tô Vũ giao chìa khóa cho Thẩm Nguyệt dưới ánh mắt phẫn hận của Liễu Thiên Hạc.
 
Chương 642: C642: Chương 642


Thẩm Nguyệt cầm chìa khóa, nhếch môi cười với Liễu Thiên Hạc: “Không phục? Cố chịu đi, chờ khi về kinh ta sẽ khiến ngươi chịu phục”.

Tần Như Lương suy yếu đi ra, nhìn thấy Liễu Thiên Hạc trong lồng giam thì hơi khựng lại.

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói với Tần Như Lương: “Ca ca của Liễu Thiên Tuyết, không cần ta giới thiệu chắc ngươi cũng biết. Được rồi, đi thôi”.

Lồng sắt của Liễu Thiên Hạc bị đặt lên một cái xe ba gác, do mấy tên thị vệ di chuyển xuống núi.

Thẩm Nguyệt, Tô Vũ và Tần Như Lương đi theo sau, sau họ là mấy chục tên thị vệ.

Đến khi xuống núi, đại tướng quân Dạ Lương sẽ tiếp đón bọn họ và đích thân đưa bọn họ về biên cảnh Đại Sở.

Trong núi yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân, cùng với tiếng lá cây xào xạc theo gió.

Không khí nổi một tầng sương mù thật mỏng, cảnh tượng trước mắt cũng mông lung như ẩn như hiện.


Nhưng chưa đến chân núi, đại khái đi được nửa dường, thì đã thấy một đội binh sĩ Dạ Lương lên núi.

Binh sĩ Dạ Lương đi đến gần, nói là đại tướng quân phái lên núi đón công chúa và sứ thần Đại Sở xuống núi.

Thẩm Nguyệt còn nghi hoặc, chẳng phải nói là chờ ở dưới chân núi hay sao?

Huống hồ Thẩm Nguyệt cũng biết phong cách làm việc của đại tướng quân Dạ Lương rất cẩn thận. Vài ngày trước ông ta đích thân đưa Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lên hành cung trong núi, sao bây giờ chỉ phái một đám binh sĩ lạ mặt đến tiếp ứng?

Cho dù đại tướng quân không rảnh thì cũng phải có một tướng lĩnh dẫn đầu có tiếng nói đi lên mới được chứ.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Nguyệt sinh cảnh giác.

Dãy núi này lớn như thế, cho dù bảo vệ nghiêm ngặt thì cũng khó tránh khỏi sơ hở bị người thừa cơ chen vào.

Khả năng này tuy rất nhỏ nhưng lại không phải không có.


Tính cảnh giác của Tô Vũ càng mạnh hơn, hắn lờ mờ che chở Thẩm Nguyệt ở phía sau lưng mình.

Tần Như Lương tuy đang bị thương nhưng cũng đề cao cảnh giác.

Đội binh sĩ kia vừa vặn chặn đường của họ.

Nhưng thị vệ đi theo không dễ dàng bàn giao mà cẩn thận nói: “Hoàng thượng có lệnh, chúng ta phải đưa công chúa, tướng quân và sứ thần Đại Sở giao cho đại tướng quân, các ngươi liền đi xuống núi gặp mặt đại tướng quân với chúng ta đi”.

Đội binh sĩ kia nghe vậy thì âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi chậm rãi tránh qua một bên,

Nhưng ngay trước khi thị vệ đi ngang qua thì có bóng dáng lóe lên, tiếng đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ vang vọng, thị vệ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm xuyên cơ thể, chết ngay tại chỗ.

Thị vệ thấy sau thấy thế thì xông lên, nhao nhao rút kiếm ra, nghiêm nghị quát: “Bảo vệ công chúa!”

Những binh lính này lộ vẻ hung ác, ra tay ác liệt chém giết mấy thị vệ.

Lúc này, Thẩm Nguyệt đương nhiên trở thành đối tượng được bảo vệ nhất.

Nàng là công chúa Đại Sở, có nguồn gốc với hoàng đế Bắc Hạ, nàng không được phép gặp chuyện, nhất là càng không thể gặp chuyện gì ở trong Dạ Lương.

Thị vệ giết địch không phải thị vệ bình thường mà là thị vệ đại nội trong hành cung của hoàng đế Dạ Lương, võ công không tệ.
 
Chương 643: C643: Chương 643


Nhưng lại không phải đối thủ của những binh lĩnh này.

Bọn họ ra chiêu tàn nhẫn, võ công cao cường, khiến Thẩm Nguyệt nhớ lại sát thủ mình gặp trong hành trình lần trước.

Nếu thật là binh sĩ Dạ Lương thì sao có thể mạnh như thế được, những kẻ này rất có khả năng là sát thủ cải trang thành binh sĩ Dạ Lương.

Tần Như Lương ngăn tại trước mặt Tô Vũ và Thẩm Nguyệt, trầm giọng nói: “Tô đại nhân mau dẫn Thẩm Nguyệt rời khỏi đây đi!”

Vừa nói xong, đám sát thủ đã đột phá vòng vây thị vệ, mãnh liệt đánh về phía bên này.

Không cần Tần Như Lương nói nhiều, Tô Vũ cũng đã kéo Thẩm Nguyệt quay đầu chạy.

Thẩm Nguyệt chạy nhanh theo Tô Vũ, chỉ cảm thấy cảnh tượng đang không ngừng lùi về sau.

Khi nàng quay đầu lại nhìn, đã thấy Tần Như Lương không đi cùng nàng và Tô Vũ mà ở lại ngăn cản đám sát thủ kia.


Hai tay Tần Như Lương bị phế, căn bản không dùng được kiếm, hắn ta bây giờ cũng chẳng ngăn nổi đám sát thủ này.

Hắn ta đẩy mạnh lồng sắt của Liễu Thiên Hạc về đám sát thủ để ngăn cản một ít, nhưng đã có sát thủ đi lên dây dưa với hắn ta.

Tần Như Lương tay không tấc sắc không phải đối thủ của họ, hai tay của hắn ta cũng không thể vung quyền phản kích như trước, chỉ có thể cố gắng phản ứng bằng những kinh nghiệm ngày xưa.

Nhưng Tần Như Lương không kiên trì được bao lâu, rất nhiều sát thủ thừa dịp hắn ta bị cuốn lấy, trực tiếp vượt qua hắn ta, đuổi theo Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.

Những sát thủ này nhằm vào Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.

Chuyện này không liên quan gì đến Tần Như Lương, hắn ta vốn có thể chạy đi mà không cần ở lại ngăn cản.

Thẩm Nguyệt hô to với hắn ta: “Tần Như Lương!”


“Mau chạy đi!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tần Như Lương nắm chặt thanh kiếm mà sát thủ đâm tới, máu me đầm đìa, mũi kiếm bén nhọn đâm vào cơ thể của hắn ta.

Khi Thẩm Nguyệt quay lại lần cuối cùng ở góc đường trên núi thì thấy Tần Như Lương ngày càng nhỏ lại, sau đó bị sát thủ đá ra ngoài, lăn xuống núi.

Chẳng ai ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, càng không ai ngờ sát thủ sẽ cải trang thành người Dạ Lương mà hành hung ngay cạnh hành cung của Dạ Lương!

Một khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chết ở đây, Dạ Lương chắc chắn sẽ không thoát khỏi quan hệ!

Thẩm Nguyệt không biết đây là quỷ kế ai bày ra, nàng cũng không cần Tần Như Lương bảo vệ.

Người mà mới hai ngày trước còn luôn mồm nói muốn bảo vệ nàng, thực ra còn không bảo vệ nổi bản thân, vì sao còn đòi bảo vệ nàng?

Vì sao còn muốn chặn lại đao trong tay địch?

Lăn xuống từ nơi đó, hắn ta cũng chẳng biết mình có sống được hay không!

Nếu Tần Như Lương vẫn lạnh lùng cho rằng nàng không cần ai bảo vệ như trước đây, có lẽ nàng còn thoải mái hơn một chút.
 
Chương 644: C644: Chương 644


Thẩm Nguyệt rối loạn vô cùng, nhưng ngay sau đó nàng cũng không nghĩ được nhiều nữa.

Đám sát thủ sau lưng kéo đến ngày càng gần, một mực theo sát, xem ra tất cả đều là cao thủ.

Nàng và Tô Vũ bị nhốt trong tù, lại chạy đường núi, tốn sức vô cùng.

Dưới tình trạng này, Tô Vũ dốc sức kéo theo Thẩm Nguyệt chắc chắn là không nhanh bằng đám sát thủ kia đơn thương độc mã đuổi theo.

Thẩm Nguyệt đã dùng hết toàn bộ cực hạn cơ thể của mình nhưng vẫn liên lụy đến Tô Vũ.

Nàng không biết khinh công, nếu chỉ có một mình Tô Vũ thì chắc chắn có thể nhẹ nhàng thoát ra.

Thẩm Nguyệt thở hồng hộc nói: “Hay là chàng bỏ ta xuống và chạy trước đi?”

Tô Vũ nhíu mày, cả người dùng sức, nhẹ nhàng nói: “Thả nàng xuống thì có ý nghĩa gì?”, hắn híp mắt, dáng vẻ nghiêm trọng: “So với ta thì chúng muốn giết nàng hơn đấy”.

Thẩm Nguyệt tỉnh táo, gia tăng sức lực: “Vậy chúng ta cùng cố gắng nhanh hơn!”


Tô Vũ vẫn giữ nhịp thở, kéo Thẩm Nguyệt chạy như bay, nhỏ giọng nói: “Kéo chúng đến nơi nào trống trải rồi bắt tay vào giải quyết!”

Trước mắt đối phương người đông thế mạnh, trong rừng rậm này, Tô Vũ và Thẩm Nguyệt sẽ bị hạn chết rất nhiều.

Nói chung, Tần Như Lương và đám sát thủ này đều không ngờ rằng Tô Vũ biết võ công. Ủ𝐧g hộ chí𝐧h chủ vào 𝐧gaу { tru𝐦truу 𝖾𝐧.𝚅N }

Nếu không sao hắn có thể kéo Thẩm Nguyệt chạy lâu như vậy mà không bị bắt kịp chứ.

Trước đó Thẩm Nguyệt còn thầm cười nhạo về vấn đề an toàn của hành cung Dạ Lương, bây giờ thì đúng là hỏng bét.

Không biết chạy được bao lâu, Thẩm Nguyệt lờ mờ cảm giác sát thủ sắp đuổi đến gót chân nàng rồi. Nàng và Tô Vũ chạy mãi trên núi cũng không tốt, lúc này, cây cối trước mắt bỗng thưa dần, tia sáng trước mắt cũng bao la hơn.

Tô Vũ không định đưa Thẩm Nguyệt chạy về hành cung mà chạy về phía khác của đỉnh núi.

Chưa kể đến đường lên hành cung dài và hẹp, cây cầu treo kia cũng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, không đảm bảo được an toàn.


Phía dưới là vực sâu vạn trượng, không thể mạo hiểm.

Hai người dùng sức chạy nhanh qua rừng, đi thẳng tới nơi rộng lớn kia.

Ánh sáng đột ngột đập vào mắt khiến Thẩm Nguyệt không thích ứng kịp, còn có chút choáng váng, giống như trời đất đều xoay tròn.

Nàng không biết đây là đâu, chắc là sườn núi gần đỉnh núi, một phiến đất trống rậm rạp, dưới lớp cỏ dại là đá loạn, tất cả đều là tảng đá gập ghềnh, lâu ngày mọc rêu.

Nhưng ít ra vẫn rộng rãi hơn rừng cây.

Cũng chẳng còn đường nào để đi nữa, Thẩm Nguyệt ít ra vẫn dừng lại thở một chút được.

Nàng cong lưng, vịn đầu gối, sợi tóc xõa xuống, hô hấp kịch liệt như vừa chạy đường dài, tim nàng như muốn ngừng đập luôn.

Tô Vũ đỡ lưng nàng, nhìn đám sát thủ sắp đuổi tới kịp, nói nhẹ nhàng như lông hồng: “Sao rồi, nàng vẫn ổn chứ?”

Thẩm Nguyệt tỉnh lại, lau mồ hôi trên trán, nói: “Không sao”.

“Lát nữa nàng trốn sau lưng ta nhé”.

Tô Vũ vừa dứt lời thì đám sát thủ kia đã đuổi tới.
 
Chương 645: C645: Chương 645


Đao quang kiếm ảnh tung bay, chiêu thức nhanh đến hoa mắt. Tô Vũ đoạt kiếm, thế kiếm như lôi đình, quét ngang không gian.

Trong tình huống địch nhiều ta ít, tốc chiến tốc thắng là thượng sách.

Càng kéo dài thì hai người càng bất lợi.

Những sát thủ kia thấy không đánh phá được Tô Vũ, định vòng ra sau để đối phó với Thẩm Nguyệt.

Sát thủ tưởng rằng công chúa Tĩnh Nguyệt cũng chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, có thể dễ dàng giải quát.

Nào ngờ Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lại phối hợp cực kỳ ăn ý, Tô Vũ đúng lúc đưa ra một thanh kiếm cho nàng, nàng chuyển tay giết chết ngay hai tên sát thủ chưa kịp phòng bị.

Máu tươi thấm vào trong cỏ dại và đá loạn càng kích thích ý chí chiến đấu của con người.

Tô Vũ và Thẩm Nguyệt không thể phòng ngự được hoàn toàn, cả người không tránh khỏi vết kiếm, nhưng cả hai giết đến đỏ mắt mà không biết đau đớn.


Thẩm Nguyệt quên đi cơn đau, nàng càng bị áp chế thì càng bùng nổ, chỉ biết nếu mình thả lỏng thì cả hai sẽ có thể phải chết.

Mà lần này, nàng sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn Tô Vũ bị thương một mình, nàng sẽ gắng hết sức kề vai chiến đấu với hắn.

Loại cảm giác này vẫn thoải mái hơn để Tô Vũ chiến đấu anh dũng một mình vì nàng nhiều.

Nếu có thể khiến hắn đỡ chịu thương tổn một ít, dù bản thân đổ nhiều máu thì có làm sao.

Tay của Thẩm Nguyệt đã tê dại cả, máu tươi nhuốm đầy tay nàng nhưng cũng chẳng tạo nên gợn sóng gì.

Nàng chỉ muốn đám người này chết đi, có thế thì nàng và Tô Vũ mới được sống.

Trong ánh mắt hắc bạch phân minh đó cũng tràn ra lệ khí mạnh mẽ.


Đám sát thủ lần lượt ngã xuồng mà Thẩm Nguyệt và Tô Vũ vẫn đứng vững, sát thủ không cách nào đột phá.

Nếu tiếp tục như vậy thì chúng không thể hoàn thành được nhiệm vụ.

Thừa dịp sát thủ dây dưa với Tô Vũ và Thẩm Nguyệt, một tên trong đó nhân lúc họ không chú ý mà lén rút lui ra ngoài.

Hắn ta nhìn vị trí của Tô Vũ với Thẩm Nguyệt, lại ngẩng đầu nhìn đá loạn lởm chởm bên sườn núi, bèn hạ quyết tâm khinh công về phía sườn núi kia.

Khi Tô Vũ và Thẩm Nguyệt quay cuồng, sát thủ kia đá mạnh vào đám đá loạn phong hóa trên sườn núi.

Bụi đất lập tức bay đầy trời.

Bãi đá vụn lâu ngày phơi gió phơi nắng, cơ hồ đã kết thành chỉnh thế, chỉ một phần lung lay thì toàn bộ sẽ rung chuyển.

Những khối đá trên sườn núi tróc ra từng mảng, sau đó là ầm ầm bóc tách.

Bão cát nổi lên, tiếng đá vỡ không ngừng phóng lớn, ầm ầm như sét đánh.

Khi Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn lại thì đã thấy cát bụi như sương, từng cục đá lớn nhỏ đang lăn xuống.
 
Chương 646: C646: Chương 646


Mà chỗ nàng và Tô Vũ đang đứng lại đúng chỗ đá loạn lăn xuống, nếu không kịp rút lui thì sẽ bị đá nện xuống ép thành thịt nát!

Thẩm Nguyệt vừa phân thân đã khiến sát thủ có cơ hội, nhưng Tô Vũ kịp thời cản lại giúp nàng.

Tô Vũ biết tình hình cấp bách, chỉ chậm vài phút thì đá sẽ rơi xuống. Sát thủ lúc này cố gắng áp chế bọn họ, đưa bọn họ vào chỗ chết.

Sát thủ chỉ cần kiên trì thêm phút chốc thì sẽ khiến hai người này không còn cơ hội chạy trốn nữa.

Tô Vũ lúc ấy đã dùng hết sức lực, điên cuồng phản kích như một thị sát ma quỷ đang thể hiện ra vẻ mặt khát máu của mình, làm người ta sợ hãi.

Mắt thấy đá loạn sắp đến đỉnh, Tô Vũ giết sạch bọn sát thủ vào lúc cuối cùng, không kịp tránh ra mà chỉ có thể đẩy Thẩm Nguyệt ra chỗ khe hở bên cạnh.

Thẩm Nguyệt như nghe thấy tiếng kêu tên Tô Vũ đến khàn giọng của mình, nhưng giống như chìm nghỉm vào trong tiếng ầm ầm, không nghe thấy gì cả.

Mọi cảm quan của nàng cũng trống rỗng, chỉ còn bóng dáng áo đen kia bay vọt giữa đám đá loạn.

Nàng lờ mờ cảm thấy kia giống như là toàn bộ ý nghĩa của nàng.


Đá loạn lăn lộn trên đỉnh đầu, nện vào những thi thể kia, đắp lên nơi này một tầng đá.

Tô Vũ vẫn chưa ngã xuống, hắn đang tránh thoát khỏi những hòn đá rơi.

Có hòn đá đập vào vai Tô Vũ khiến hắn lảo đảo.

“Tô Vũ…”

Không đủ, cuối cùng nàng vẫn phải trơ mắt nhìn Tô Vũ vì cứu nàng mà gặp nguy hiểm về tính mạng.

Thẩm Nguyệt không khống chế nổi bước chân của mình.

Nhưng tiếng thở trầm thấp của Tô Vũ vang lên, hắn lần đầu tiên nghiêm túc nói với nàng: “Thẩm Nguyệt, đừng qua đây, đừng để ta uổng phí sức lực”.

Thẩm Nguyệt xanh mắt, giống như bị ghìm chân lại, gương mặt tái mét, nước mắt rơi ra, hỏi: “Vậy ta phải làm gì bây giờ?”


Nàng kêu lên: “Nếu chàng gặp chuyện thì ta phải làm sao đây?”

Tô Vũ khựng lại, cúi đầu nói: “Ta sẽ không sao hết, ta nói rồi, dù là một chân bước vào suối vàng thì ta cũng sẽ rút lại”.

Hắn như là khôi phục tinh lực, có vô số nghị lực và kiên trì.

Người con gái kia vẫn đang chờ hắn, sao hắn có thể để mình chết giữa đám đá loạn này.

Hắn không lỡ, càng không cam tâm.

Kiếm trong tay đã đứt, Tô Vũ phản ứng càng chậm hơn, nhưng hắn vẫn tránh được phần lớn số đá, một ít đá vụn nện vào người hắn nhưng cũng không bị thương chỗ yếu hại.

Cuối cùng đá loạn cũng hơi ngừng lại.

Cát bụi tan đi, tiếng gió chầm chậm.

Cả người Tô Vũ đều là bụi, khi quay đầu lại khiến Thẩm Nguyệt hoảng hốt nhớ lại lần đầu nàng học khắc gỗ.

Trên đời này, chỉ có Tô Vũ mới khiến cho nàng cảm nhận được cơn đau thấu tim gan, sâu tận xương tủy như thế.

Thẩm Nguyệt há hốc mồm, không nói được lời nào.
 
Chương 647: C647: Chương 647


Nàng hoàn toàn không biết mình đã lệ rơi đầy mặt, nước mắt cọ rửa tàn tro trên mặt, để lại từng vết mờ.

Tô Vũ khẽ nhếch miệng với nàng, dịu dàng bảo: “A Nguyệt, đừng khóc, ta sẽ đau lòng”.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, khàn khàn nói: “Được, ta không khóc, Tô Vũ, chàng mau tới chỗ ta đi”.

Nhưng vì đá loạn vẫn đang cuồn cuộn rơi xuống, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, trước mắt mới chỉ là phút yên tĩnh trong chốc lát.

Bên cạnh là một khối đá to lớn chịu ảnh hưởng của chấn động nên đã bị lệch khỏi trọng tâm, giống như nhánh cây bị quả nặng đè cong.

Mà khối đá ấy lại đang rơi vào đỉnh đầu Thẩm Nguyệt.

Khối đá rơi xuống ào ào, tạo nên chấn động như mưa kèm theo tiếng đá nứt rụng.

Cơ thể Tô Vũ gần như đều cố gắng mở ra đến cực hạn, nhĩ lực của hắn thính lạ thường, nghe thấy dù chỉ là một tiếng gió nhẹ.


Khi hắn ngẩng đầu lên thì sắc mặt lập tức tái nhợt.

Khối đá đã thoát khỏi sườn núi, rơi xuống với một khí thế không thể ngăn cản. Những góc cạnh sắc bén của nó cắt ngang sườn núi khiến vô số đá vụn bay ra.

Đỉnh đầu như bị mây đen bao phủ.

Một bóng đen dùng tốc độ nhanh nhất có thể bay ra sau lưng Thẩm Nguyệt.

Dùng thân thể thay nàng chống cự một góc, không thể khối đá đè trúng nàng.

Đá vụn rầm rầm rơi xuống, chất thành một phần mộ.

“Tô, Tô Vũ?”

Khi nàng quay lại và nhìn thấy cảnh đó, có lẽ cả đời nàng cũng không quên được.


Hắn lấy sức mình chông đỡ mặt đá to lớn, nhưng vì hắn kẹt ở giữa mặt đất và khối đá khiến cho khối đá bị nghiêng, tạo ra một không gian cho Thẩm Nguyệt.

Khối đá không nện vào nàng mà đập hết vào người Tô Vũ.

Tô Vũ không lên tiếng, khi vừa há miệng thì cả người không chịu được mà phun ra máu.

Bốn phía là đá tảng, dưới tia sáng mờ mờ xuyên thấu qua đá, Thẩm Nguyệt trông thấy lớp máu đó đỏ đến chói mắt.

“Tô Vũ…”

Thẩm Nguyệt khi ấy còn cảm giác cả người lạnh như rơi vào hầm băng, máu trong người nàng không lưu thông nổi nữa.

Thẩm Nguyệt chật vật leo lên trước mặt Tô Vũ, chống lấy mặt đá, dùng hết sức để đứng dậy, phụ giúp Tô Vũ.

Nhưng bất kể nàng dùng sức thế nào, cắn chặt răng, gầm nhẹ lên, cả người kéo căng đến cực hạn thì cũng chẳng làm gì được, tảng đá trên kia vẫn bất động như cũ.

Nàng không cẩn thận bật khóc, vừa đỡ mặt đá vừa run rẩy nói: “Tô Vũ, chàng cử động thử xem nào? Ta chống đỡ được… Ta chống đỡ được mà… Chàng xích ra ngoài một chút đi!”

Tô Vũ nhỏ giọng nói: “Sao mà xích được, nếu không nó sẽ đè chết hai chúng ta đấy”.

“Ta ở đây mà, ta chắc chắn chịu được mà…”, giọng nói Thẩm Nguyệt mang theo vẻ khẩn cầu: “Tô Vũ, đừng coi thường ta, ta rất khỏe mà…”
 
Chương 648: C648: Chương 648


Tô Vũ yếu ớt nói: “Nhưng ta sắp hết sức rồi, không mạo hiểm được đâu. A Nguyệt, kệ ta đi, nàng tìm cách ra ngoài trước đã”.

Đúng, đúng vậy, nàng phải nghĩ cách ra ngoài, như thế mới tìm cách giúp hắn được.

Thẩm Nguyệt đau đớn mà giày vò, gầm lên, giống như thú mẹ tuyệt vọng. Nàng khàn khàn nói: “Tô Vũ, chàng chờ ta một chút… chàng kiên trì một chút, ta sẽ nghĩ cách để cả hai ta cùng ra ngoài…”

Bốn phía là đá tảng nén lại cực chặt, Thẩm Nguyệt không lấy ra nổi tảng đá nào, ngón tay bị mài đến bật máu, nhưng nàng cũng không thấy đau chút nào.

Nàng giãy dụa trong vô vọng, ngồi sập xuống đất, vung chân ra cố sức đá vào tảng đá.

Tô Vũ nói rất nhỏ: “A Nguyệt, đừng đá như vậy, nếu không đá ở trên rơi xuống sẽ khiến chân nàng bị thương”.

“Ta mặc kệ, ta không quan tâm!”

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, đá đến cứng cả chân, cuối cùng cũng đá được một cục ra ngoài.


Nhưng ngay sau đó lại có một tảng đá khác rầm rầm lăn xuống, chặn lại vùng không gian mà nàng vừa vất vả đá ra kia.

Thẩm Nguyệt vô lực ngửa trên mặt đất, không buồn thở nữa.

Nàng đột nhiên khóc như một đứa trẻ: “Lần đầu tiên ta cảm thấy hóa ra mình lại vô dụng như vậy”.

Tô Vũ khẽ nói: “Là chuyện này quá khó, nàng đừng khóc, không ra ngoài được thì thôi, A Nguyệt, nàng ra đây nói chuyện với ta, ta tỉnh táo thì sẽ chống cự được lâu hơn”.

Thẩm Nguyệt lau nước mắt, lồm cồm bò dậy, ngồi trước mặt Tô Vũ, run rẩy sờ vào vết máu bên môi hắn, lờ mờ còn ấm.

Giọt máu chảy dọc xuống cằm, thấm ướt vạt áo đen của hắn.

Thẩm Nguyệt chảy nước mắt hỏi: “Tô Vũ, chàng có thể chảy ít máu đi được không?”

Tô Vũ nhếch miệng: “Ta cũng không muốn như vậy đâu”.


Nàng nâng mặt hắn lên, tự tay lau hết vết máu bên môi của hắn, sau đó kề vào trán hắn, từng giọt nước mắt ướt át nhỏ lên mặt hắn.

Đôi mắt hẹp dài của Tô Vũ run rẩy, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Thẩm Nguyệt vòng qua cổ của Tô Vũ, cố gắng hết sức đứng chống đỡ mặt đá vừa dày vừa nặng này cùng hắn.

Có thể giúp hắn giảm bớt một chút ít sức nặng cũng tốt.

Nàng càng rơi lệ nhiều hơn, tựa như muốn khóc cạn nước mắt của nửa đời mình.

Tô Vũ rất muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn không rảnh tay được, bèn cúi đầu khẽ hôn lên vệt nước mắt trên mặt nàng, nói: “Ta không nhận ra nàng giỏi khóc như vậy đấy”.

“Có phải người như ta thì không nên khóc?”, Thẩm Nguyệt nói liên miên: “Nhưng ta rất muốn khóc, có phải như vậy mới khiến chàng không yên lòng, không nỡ bỏ mặc ta không?”

Tô Vũ khẽ cười: “Phụ nữ giống như nàng không hay khóc, nhưng khi khóc rồi lại khiến cho người ta không chống đỡ nổi nhất. A Nguyệt, nàng không thể để người khác làm mình khóc, ta muốn nước mắt của nàng chỉ thuộc về một mình ta”.

“Được, được, ta cũng chỉ khóc cho chàng xem”. Thẩm Nguyệt vùi đầu vào lồng ngực hắn, khẽ nức nở nói: “Tô Vũ, chàng không thể có chuyện gì…”

“Ta sẽ cố gắng hết sức”. Hắn rũ mắt, giọng nói nhẹ tựa không khí: “A Nguyệt, có thể nói mấy lời dễ nghe cho ta nghe hay không…”
 
Chương 649: C649: Chương 649


“Tô Vũ…”, Thẩm Nguyệt hắng giọng, đè nén nghẹn ngào nơi cổ họng: “Nếu ta nói ta yêu chàng rồi, sau này không thể không có chàng, không biết lời này có được tính là dễ nghe hay không?”

Tô Vũ giương mắt nhìn lên, nhưng rồi vẫn không chịu được mà rủ xuống, loáng thoáng nghe thấy hắn cười hai tiếng, bên trong mang theo đùa giỡn nói: “Nàng yêu ta hay là thương ta?”

Thẩm Nguyệt nói: “Chờ chàng khỏe rồi, chúng ta lại tỉ mỉ thảo luận vấn đề này”. Nàng ngẩng đầu khẽ xoa mắt hắn: “Chàng không thể ngủ, chàng cũng phải nói mấy lời bùi tai với ta…”

Nàng nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe thấy chàng nói rằng muốn ở bên ta, chưa từng nghe thấy chàng nói rằng chàng cũng yêu ta, Tô Vũ, chàng nói cho ta nghe đi”.

Tô Vũ nói: “Hình như đúng là ta chưa từng nói những lời như vậy, nhưng tất cả mọi chuyện ta làm, có chuyện nào lại không phải đang chứng minh rằng ta yêu nàng chứ”.

Lời nói của hắn thản nhiên rõ ràng, có loại dịu dàng và ngọt ngào khiến người ta hít thở không thông.

Thẩm Nguyệt run lên, nói: “Nhưng rốt cuộc người mà chàng yêu là Thẩm Nguyệt hay là ta, ta đã không còn là Thẩm Nguyệt trước kia, Thẩm Nguyệt trước kia mới là cô bé mồ côi trong lời chàng nói, trong lòng chàng nhớ…”


Trên mặt nàng vương đầy nước mắt, trong miệng phát ra tiếng khóc nỉ non: “Chàng tự tay trù tính tất cả cho nàng, tự tay đưa nàng xuất giá, tận mắt nhìn nàng bái đường thành thân với người khác. Nhưng ta không phải là Thẩm Nguyệt kia, làm sao bây giờ…”

Chính bởi vì nàng biết, người trong lòng Tô Vũ vốn không phải là nàng của bây giờ.

Cho dù nàng có thể nhận lấy toàn bộ tốt đẹp của hắn, có thể không giữ lại chút nào mà yêu hắn.

Nhưng nàng không muốn trở thành cái bóng của người khác, càng không muốn sống thay người khác, thay thế người khác có được tình yêu của Tô Vũ. 𝒯hách‎ 𝑡há𝙣h‎ 𝑡ìm‎ được‎ ||‎ 𝒯‎ 𝑹𝘶𝑴𝒯𝑹UYEN.𝑽N‎ ||

Hóa ra nàng đã yêu hắn như vậy, yêu đến ích kỷ, muốn có được toàn bộ tình cảm của hắn. Nếu như người Tô Vũ yêu vẫn là Thẩm Nguyệt trước kia, vậy là không công bằng cho cả hai.

Một lát sau Tô Vũ mới nói: “Làm sao bây giờ, từ giây phút nhìn thấy nàng đứng trong lửa lớn rút đao giết người ở hang ổ sơn tặc, nàng chính là hình mẫu lý tưởng nhất trong lòng ta”.


Trên mặt Thẩm Nguyệt là ánh mắt mang đầy sững sờ.

“Bởi vì có nàng, dường như ta càng hiểu được mùi vị của cuộc sống là gì. Ta nếm được ngon ngọt, ta càng sợ cô đơn, càng sợ cái chết”, Tô Vũ khe khẽ nói.

“A Nguyệt, có nàng ở đây, ta cảm thấy còn sống thật tốt, còn sống có thể cùng đi làm chuyện xấu với nàng, ta cũng sẽ không còn phải một thân một mình nữa, còn sống có thể nhìn thấy nàng bảo vệ ta trước người khác, cảm giác được nàng che chở cũng thật tốt, còn sống, còn có cơ hội làm bạn đến già với nàng”.

“Đối với ta trước kia, những thứ này cũng chỉ là hi vọng xa vời”.

“Cho nên ta hi vọng sống sót, ta sợ hãi chết đi. Chỉ cần ta còn một hơi thở, ta cũng sẽ trở về”, Tô Vũ nói.

Thẩm Nguyệt khóc không thành tiếng: “Chàng đừng nói nữa…”

Tô Vũ khẽ nói: “Nàng khiến ta cảm nhận được ngọt ngào, tốt đẹp khi yêu một người, nàng đưa ta từ một người sống bất cần đời đến cẩn thận từng li từng tí, có phải Thẩm Nguyệt trước kia hay không thì liên quan gì chứ. Dù sao, ta đã yêu nàng như vậy rồi”.

Tô Vũ rầu rĩ khẽ ho một tiếng, dường như sự ấm áp này rơi vào trong cổ họng Thẩm Nguyệt, nóng bỏng khiến nàng run rẩy càng thêm kịch liệt.
 
Chương 650: C650: Chương 650


Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, trả lời lộn xộn: “Đừng nói nữa, ta biết cả rồi… Tô Vũ, chàng đừng nói gì nữa, ta không muốn ngày hôm nay nút thắt trong lòng ta hoàn toàn cởi bỏ, nhưng rồi lại phải xa chàng!”

Nàng nghẹn ngào: “Sau này còn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể từ từ nói… nhất định có cơ hội, có thể làm bạn đến già…”

Tô Vũ nhắm mắt lại, lông mi khẽ quét qua gò má Thẩm Nguyệt, nàng lập tức lấy lại tinh thần: “Tô Vũ, không thể nhắm mắt, tuyệt đối không thể. Chàng đồng ý với ta sẽ trở về…”

Thẩm Nguyệt như phát điên, hệt một con trâu dại, liều lĩnh đẩy tảng đá lớn phía sau hắn. Nàng có thể cảm giác được, cơ thể Tô Vũ đang dần dần bị đè xuống, nặng đến độ hắn không thể chịu đựng nổi.

Thẩm Nguyệt gào khóc thất thanh, liên tục đấm lên trên tảng đá, khiến cho máu tươi của mình nhòe đi.

“Tô Vũ! Chàng đồng ý với ta, không thể nhắm mắt!”, Thẩm Nguyệt cắn răng nghiến lợi dán vào bên tai hắn nói: “Ta yêu chàng, ta yêu chàng mà, chàng không thể rời bỏ ta… ta cầu xin chàng được không?”

“Tô Tiễn…”


Thẩm Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy hắn nói: “Sau này để Bắp Chân theo họ của ta, được không?”

Thẩm Nguyệt vội gật đầu, khóc nói: “Được, được, cứ theo họ Tô của chàng, đời này nó chỉ họ Tô!”

“Gọi là Tô Tiễn”. Tô Vũ nói: “Tương lai nó cũng có cha thương, có mẹ yêu, là một đứa bé khiến người ta hâm mộ”.

“Được… được, tất cả nghe theo chàng, sau này Bắp Chân sẽ tên là Tô Tiễn”, Thẩm Nguyệt nói trọn vẹn cả câu: “Chàng trở về, nó mới có thể trở thành đứa bé khiến cho người ta hâm mộ…”

Tô Vũ khép mắt, còn hé ra một khe nhỏ, bên trong hơi có ánh nước ẩm ướt, giọng điệu mang theo tiếc hận, khe khẽ thở dài: “Cuối cùng, nếu ta không còn, khi không có người nào bảo vệ nàng, A Nguyệt nàng phải nhớ kỹ, bảo vệ an toàn bản thân đầu tiên”.

“Ta không muốn”. Thẩm Nguyệt ngang bướng lắc đầu: “Chàng không thể không còn, không thể không còn…”

“Sự tồn tại của Bắp Chân có thể giúp nàng phân tán sự chú ý”, khóe mắt Tô Vũ ẩm ướt, một giọt nước mắt rơi xuống: “Đến lúc bất đắc dĩ, A Nguyệt nàng phải vứt bỏ nó”.


“Tô Vũ, chàng đừng bỏ lại ta, được không?”, Thẩm Nguyệt cảm thấy toàn bộ bản thân đều trống rỗng, cơ thể trống rỗng, trái tim trống rỗng, chỉ còn lại một câu nói cũng trống rỗng.

Nhưng Tô Vũ chỉ tựa đầu vào vai Thẩm Nguyệt, không trả lời nàng.

Có một việc mà Thẩm Nguyệt hối hận nhất là mình chưa kịp mở lòng với hắn, điều nàng hối tiếc nhất là sau này còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm với hắn.

Trước đây nàng luôn cảm thấy tiếc nuối chưa trải qua một đoạn tình cảm chân thành mà đã phải làm mẹ.

Nhưng bây giờ, khó khăn lắm nàng mới yêu một người nhưng họ đã không còn cơ hội ở bên nhau nữa sao?

Điều này tàn nhẫn với nàng biết bao, tàn nhẫn với Tô Vũ biết bao.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Tô Vũ, chàng mà chết sau này ta sẽ bao nuôi trai tơ để dù có thành ma thì chàng cũng phải ghen tỵ”.

Nàng vốn còn nghĩ Tô Vũ sẽ không đáp lời mình nhưng hắn lại dùng giọng yếu ớt nói: “Nàng dám làm thế, đêm nào ta cũng sẽ về quấn lấy nàng”.

Thẩm Nguyệt bật khóc, sau đó cười, cười xong lại khóc thất thanh.
 
Chương 651: C651: Chương 651


Đại tướng quân Dạ Lương biết họ bị đánh lén giữa đường thì lập tức dẫn người lao lên núi.

Đám đông binh lính tìm kiếm trong đống đất đá hỗn loạn, cỏ dại chất đống nhưng chỉ thấy khắp nơi đều là tảng đá đã lăn từ trên núi xuống, dưới đống đá là thi thể của sát thủ và mặt đất đầy máu, chúng không thể che giấu được vết tích của cuộc chiến khốc liệt

Đại tướng quân Dạ Lương nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đâu nên ra lệnh dọn sạch toàn bộ đá dưới đất.

Một hòn đá trong số đó có kích thước vô cùng lớn đè hõm xuống, vô số đá vụn chất đống xung quanh tạo ra một ngọn đồi bằng đá.

Binh sĩ Dạ Lương dịch chuyển từng hòn đá xuống dưới, xuyên qua khe hở, nhìn thấy trong đống đá thấp thoáng bóng người bèn hô lớn: “Bên trong có người”.

Thế là tất cả binh lính và đại tướng quân đều ra sức nhấc hòn đá đó lên.

Cuối cùng từng hòn đá mắc kẹt mới được dời sang một bên, tia sáng chói mắt chiếu vào từ phía trên những khoảng trống đã được tạo ra.

Khi chuyển mấy hòn đá đang chất đống đi khỏi, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên với cảnh tượng mình nhìn thấy.


Hai người dính đầy bụi đất đang ôm chặt lấy nhau dưới hòn đá lớn, một người dùng thân thể chặn hòn đá lớn để tạo một khoảng trống an toàn cho người kia, người kia thì đang ôm chặt kẻ còn lại, hai tay vòng ra sau chống lên hòn đá muốn giảm sức nặng cho hắn.

Không biết họ đã chịu đựng trong bao lâu, dù có người đến cứu cũng không thấy họ có phản ứng gì.

Đại tướng quân Dạ Lương nhận ra một nam một nữ này chính là công chúa và sứ thần Đại Sở.

Đại tướng quân không dám chậm trễ, vội vàng gọi người đến, mọi người cùng nhau nhấc hòn đá lớn đó ra.

Sau khi ra lệnh, mọi người cùng gắng sức, nín thở miễn cưỡng mới nhấc lên được một chút.

Tô Vũ chắn bên trên cuối cùng cũng buông lỏng người, lẳng lặng ngả về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ôm hắn vào lòng, thân thể tê cứng dần thả lỏng, nhìn thấy người ngã vào mình là Tô Vũ, toàn thân dính máu đen ngòm. Hai tay Thẩm Nguyệt đều dính đầy máu của hắn, nỗi đau đớn như xé nát tâm can lan ra khắp cơ thể.


Nàng gào khóc: “Tô Vũ, chàng nhất định phải nhớ cho rõ, rút lại cái chân đã bước vào Suối Vàng đó cho ta”.

Giữa nàng và Tô Vũ tồn tại chân tình thật sự và nỗi buồn vô hình.

Chỉ là mọi người còn không kịp tỏ vẻ ngạc nhiên, đại tướng quân lập tức cõng Tô Vũ lên, nhanh chóng chạy xuống núi, vượt qua cầu Thiên Tiệm Tác, đưa họ về trong hành cung.

Trong hành cung có thái y, họ chắc chắn sẽ cố gắng cứu chữa cho hắn.

Thẩm Nguyệt quay lại khi vừa mới rời khỏi hành cung vào buổi sáng khiến nhiều người hoảng hốt.

Nàng bị thương nhẹ, trên cánh tay có mấy vết xước khá rõ và vài vết chém, sau khi rửa vết thương, cung nhân đến bôi thuốc cho nàng.

Nàng phất tay cho cung nhân rời đi, lảo đảo ra ngoài, tiện tay túm lấy một người hỏi: “Tô Vũ đang ở đâu?”

Người bị nàng túm lấy không ai khác chính là Lục hoàng tử mới vừa gặp hai ngày trước.

Đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt của Thẩm Nguyệt, Lục hoàng tử cảm thấy khá ngạc nhiên, vội vàng giơ tay lên chỉ về một hướng.
 
Chương 652: C652: Chương 652


Sau đó Thẩm Nguyệt buông đối phương, thất thần chạy về phía đó.

Lục hoàng tử quay đầu lại nhìn bóng lưng nàng, khác với vẻ ngây thơ vừa rồi, hắn ta lộ ra vẻ mặt thích thú.

Tĩnh Nguyệt công chúa này hình như quan tâm sứ thần cùng đi với mình hơi quá mức.

Tô Vũ vẫn còn đang ở trong biệt viện trước đó, lúc này thái y đang bao quanh hắn.

Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa, toàn thân cứ như bị rút cạn sức lực.

Khi nhìn thấy người đàn ông sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút máu nằm trên giường, nàng gần như không có can đảm bước vào.

Hắn nhắm chặt đôi mắt, làn da trắng đến mức trong suốt, bên mặt có vết thương nhỏ để lộ vết máu màu đỏ, dường như đó là màu sắc duy nhất trên người hắn.

Vết thương ở sau lưng Tô Vũ rất nặng, dù sao hắn cũng đã chịu đựng trọng lượng của tảng đá lâu như thế, nói là máu thịt lẫn lộn cũng là nhẹ rồi, sau lưng chống đỡ vật nặng dẫn đến phần xương trước ngực cũng bị gãy hai cái.

Trong tình huống nguy cấp như thế, Tô Vũ đã cắn răng chịu đựng, sử dụng sức lực cả người, dù hộc máu cũng phải nuốt ngược lại.


Vết thương của hắn không chỉ là vết thương ngoài da, rất còn thể là đang tổn thương ở trong phổi nữa.

Với tình trạng hiện nay, chỉ riêng vết thương ngoài da nặng cũng đã có thể khiến hắn mất mạng rồi.

Thái y vừa xử lý vết thương vừa lắc đầu thở dài khi nói những điều này.

Lúc này phía sau bỗng vang lên giọng nói: “Để ta”.

Thái y vừa xoay người thì đã bị Thẩm Nguyệt đẩy ra, nàng ngồi xổm xuống bên giường Tô Vũ, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn, ngón tay đặt lên mạch.

Mạch đập của hắn yếu đến mức lúc cảm nhận được, lúc lại không.

Thái y nhận ra nàng: “Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho sứ thần”.

“Ta nói, để ta”.


Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại từ nỗi buồn và sự đau đớn, nàng giơ tay ra đặt ở phía dưới ngực Tô Vũ, ngón tay sờ đến chỗ xương bị gãy.

Nàng rất biết ơn người đã dạy y thuật cho mình, để lúc này đây nàng có thể xử lý tình huống một cách dễ dàng.

Người dạy y thuật cho nàng hình như từng dạy nàng cách xử lý vết thương sau khi xương bị gãy.

Thẩm Nguyệt cảm thấy may mắn, may là nàng đã từng học trước đây.

Nàng chỉnh lại xương của Tô Vũ về đúng vị trí, sau đó lấy dây buộc lại.

Lật người Tô Vũ lại, lúc tận mắt nhìn thấy vết thương sau lưng hắn, hai mắt nàng đỏ bừng, giọng nghẹn ngào. Thẩm Nguyệt hỏi thái y: “Có giấy bút không?”

Thái y lấy giấy bút ra, tay Thẩm Nguyệt hơi run lên tên dược liệu lên tờ giấy, thuốc uống và thuốc bôi đều được ghi ra rất chi tiết.

Thái y nhìn đại khái cũng hiểu là Thẩm Nguyệt biết rõ tác dụng của các loại thuốc này.

Thế là dứt khoát cầm phương thuốc đó đi chuẩn bị dược liệu.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta cần một bộ châm bạc”.

Châm được xếp thành hàng một hàng, vết thương trên hai tay Thẩm Nguyệt vẫn chưa được xử lý, ngón tay vừa đỏ vừa sưng, cánh tay đến giờ vẫn còn đang run vì phải dùng sức chống đỡ trong thời gian dài.
 
Chương 653: C653: Chương 653


Thẩm Nguyệt mở to mắt, một tay tìm đến huyệt vị sau lưng Tô Vũ, hít sâu vào chuẩn bị tinh thần trong chốc lát rồi mới có thể châm vào đúng vị trí.

Mồ hôi túa ra trên trán nhưng nàng vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế bất động đến lúc dùng châm cứu kích thích huyệt vị của Tô Vũ, để cơ thể hắn từ từ thả lỏng, kích thích các chức năng trong cơ thể.

Đến bây giờ cơ thể Tô Vũ vẫn còn căng chặt, chỉ sợ đến lúc chết, hắn cũng không cho phép mình yếu đuối.

Nhưng hiện tại, hắn không cần phải vất vả như thế nữa, mọi chuyện đã qua rồi.

Thẩm Nguyệt vừa châm cứu vừa khẽ nói: “Không sao rồi, chúng ta đã an toàn”.

Thái y cảm thấy khá ngạc nhiên với thủ pháp châm cứu của Thẩm Nguyệt, tuy không giống với thái y bọn họ nhưng hiệu quả lại rất đáng đáng kinh ngạc.

Lúc thuốc uống và thoa ngoài được đưa tới, các thái y bắt đầu băng bó vết thương bên ngoài, thấy Thẩm Nguyệt còn cố gắng chịu đựng chống đỡ thì mới nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, xin hãy nghỉ ngơi một lát, chúng ta sẽ làm phần việc còn lại”.

“Ta không sao, mặc kệ ta, cứ để thuốc đó rồi ra ngoài đi”.


Thẩm Nguyệt rất cố chấp, các thái y cũng không ép buộc nàng nên từng người lui ra ngoài, đi báo cáo lại tình hình cho Hoàng đế Dạ Lương.

Thẩm Nguyệt rửa sạch vết thương cho Tô Vũ từng chút một, sau đó bôi thuốc lên, mỗi một vết thương trên người hắn đều là vì nàng.

Nàng muốn nhìn thấy, muốn khắc ghi vào lòng.

Nàng nghĩ nước mắt của mình đã cạn nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, nàng vẫn không kìm chế được, hai mắt nhòe lệ.

Đến khi bôi thuốc xong thì trời cũng đã tối.

Thẩm Nguyệt ở lại trong phòng Tô Vũ, không đi đâu cả.

Nàng nghiền nát dược liệu, trên lò còn thuốc đang sắc, thỉnh thoảng lại phải đi trông chừng một chút.

Bữa tối do cung nhân mang đến được đặt trên bàn nhưng Thẩm Nguyệt không có thời gian động vào.


Hoàng đế Dạ Lương nghe nói Thẩm Nguyệt không rời khỏi Tô Vũ dù chỉ một tấc từ ban ngày đến bây giờ thì cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Để tỏ lòng an ủi, Hoàng đế Dạ Lương đã đích thân đến biệt viện.

Vụ ám sát lần này cũng có một phần trách nhiệm của Dạ Lương, chính vì sơ sót trong việc canh phòng của họ nên đã tạo điều kiện cho những sát thủ thừa cơ lẻn vào.

Nhưng chuyện này vẫn nên đợi người bị thương tỉnh lại rồi hẵng nói.

Có thể nhìn ra Thẩm Nguyệt đang vô cùng mệt mỏi.

“Tô sứ thần thế nào rồi?”, Hoàng đế Dạ Lương nhìn người trên giường.

Nàng không rảnh để hành lễ với Hoàng đế Dạ Lương, chỉ mở miệng nói: “Vẫn chưa tỉnh, cũng không biết lúc nào mới tỉnh, nơi này hơi lộn xộn, bệ hạ cứ tự nhiên”.

“Có cần giúp gì thì cứ nói”.

“Cảm tạ bệ hạ”.

Hoàng đế Dạ Lương nói: “Y thuật của thái y trong hành cung của trẫm cũng không kém cỏi, Tĩnh Nguyệt công chúa cứ yên tâm giao sứ thần cho thái y, như thế cũng có thể bớt phiền lòng. Trẫm thấy Tĩnh Nguyệt công chúa mệt lắm rồi, chi bằng về nghỉ ngơi đi”.
 
Chương 654: C654: Chương 654


Hôm nay, ông ta mới phát hiện Thẩm Nguyệt còn hiểu biết y thuật.

Hơn nữa, theo những gì đại tướng quân báo lại vào hôm nay, thi thể của các sát thủ bên dưới đống đá đã bị giết chết trước khi bị đá nghiền nát. Vết đao trên người rất rõ ràng, thủ đoạn cũng dứt khoát, tàn nhẫn.

Nhưng lúc đó nơi kia chỉ có Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.

Thi thể sát thủ đầy đất mà hai người họ vẫn còn sống, từ đó có thể thấy hai người này thường ngày che giấu khá kỹ.

Nhất là Tô Vũ, Hoàng đế Dạ Lương cảm thấy mình đã đánh giá thấp hắn lần nữa rồi.

Thấy Thẩm Nguyệt lo lắng đến độ không muốn rời đi, Hoàng đế Dạ Lương như nhận ra điều gì.

Thẩm Nguyệt sẽ không về phòng, nàng muốn ở đây, nàng sợ là khi mình vừa đi, Tô Vũ sẽ không tỉnh lại nữa.

Hoàng đế nói: “Công chúa cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình, đừng để khi sứ thần chưa tỉnh mà bản thân công chúa lại ngã bệnh”.


“Đã khiến bệ hạ nhọc lòng rồi, ta sẽ không ngã bệnh đâu”.

Hoàng đế Dạ Lương tiếp tục: “Lát nữa trẫm bảo người đem cơm đến, lúc đó dù thế nào Tĩnh Nguyệt công chúa nên ăn chút gì đó đi”.

Ông ta đi ra đến cửa thì khựng lại, quay đầu lại nhìn bóng lưng Thẩm Nguyệt: “Tĩnh Nguyệt công chúa, hôm nay đại tướng quân phát hiện Tần tướng quân của Đại Sở ở dưới chân núi. Nếu trẫm nhớ không nhầm, Tần tướng quân mới là phu quân của công chúa nhỉ”.

Thẩm Nguyệt sững sờ.

“Tần tướng quân bị thương, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng”, Hoàng đế Dạ Lương lại nói: “Bây giờ hắn đang nằm ở phòng đối diện, Tĩnh Nguyệt công chúa không thể chăm sóc phu quân nhưng lại tận tâm tận lực chăm sóc sứ thần này, đúng là kỳ lạ!”

Thẩm Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế Dạ Lương.

Đôi mắt đen láy đầy vẻ mệt mỏi và lạnh lùng, nàng nói: “Dù bọn ta đã ký kết hiệp ước đồng minh với ngươi nhưng đây cũng là chuyện riêng của ta, ta muốn chăm sóc hắn thì đã sao nào?”

Hoàng đế Dạ Lương nghĩ ông ta nói thế ít nhiều gì Thẩm Nguyệt sẽ cảm thấy khó xử đôi chút hoặc sẽ cố gắng giấu giếm gì đó.


Ông ta chẳng ngờ Thẩm Nguyệt lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Hoàng đế Dạ Lương cũng không nói gì nữa mà rời đi luôn.

Ít nhất thì ông ta đã xác nhận một điều, Tĩnh Nguyệt công chúa đối xử không bình thường với vị sứ thần này.

Mới kết ký hiệp ước liên minh, Tô Vũ tạm thời không thể chết.

Theo nguyên tắc hòa bình và hữu nghị, Hoàng đế Dạ Lương bảo cung nhân chuyển nơi ở của Thẩm Nguyệt đến biệt viện này để tiện cho việc nàng chăm sóc hắn.

Người ra vào biệt viện đều thông minh mà chỉ hiểu trong lòng chứ không nói ra.

Dù sao đây cũng là việc riêng của người ta, không liên quan gì đến người ngoài và chuyện lớn hai nước.

Sau đó cung nhân lại mang bữa tối đến biệt viện lần nữa.

Lần này Thẩm Nguyệt cũng tranh thủ ăn lúc nó còn nóng.

Nàng cần bổ sung thể lực nếu không sợ là mình sẽ không kiên trì được bao lâu.

Thuốc đã sắc xong, Thẩm Nguyệt kiên nhẫn vô cùng, cẩn thận đút cho Tô Vũ từng muỗng, mặc dù hắn chưa tỉnh nhưng nhưng may là không cắn chặt miệng không mở.
 
Chương 655: C655: Chương 655


Thẩm Nguyệt đút khá từ tốn, tốt xấu gì Tô Vũ cũng uống được một ít.

Nửa đêm, Tô Vũ bị sốt, Thẩm Nguyệt không dám chợp mắt, không lúc nào lơ là việc hạ sốt cho hắn.

Hóa ra Tô Vũ có thể trở nên yếu ớt thành như vậy trước mặt nàng.

Bệnh của hắn tới như núi lở, như muốn một lần bộc phát toàn bộ những gì vết thương và nỗi đau mà trước kia hắn từng chịu.

Thẩm Nguyệt lờ đờ, không biết hai ngày qua mình trải qua thế nào.

Nàng cực kỳ mệt mỏi nhưng lại không chịu rời khỏi phòng của Tô Vũ, nằm sấp bên giường hắn ngủ một lúc rồi bất chợt nàng mở mắt ra, vô thức kiểm tra hơi thở của hắn.

Nàng cứ sợ là khi mình không cẩn thận ngủ quên thì sẽ để lỡ thời gian.

Nhưng Tô Vũ vẫn hôn mê sâu, chưa từng tỉnh lại.


Thẩm Nguyệt nghĩ, có lẽ mình nên đợi thêm vài ngày nữa là Tô Vũ sẽ tỉnh thôi.

Lại sang một ngày mới.

Thẩm Nguyệt đẩy cửa ra, tay chân tê lại, ngơ ngẩn bước ra ngoài, nàng định đi lấy nước lạnh rửa mặt để lấy lại tinh thần.

Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa là đã đụng phải một người.

Đối phương tiến lên, vươn tay đỡ lấy nàng.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy là Tần Như Lương, lúc này nàng mới nhớ hình như có loáng thoáng nghe người khác nhắc đến việc Tần Như Lương cũng ở trong biệt viện này dưỡng thương, còn là ở đối diện.

Tần Như Lương vốn đã có vết thương cũ, lần này lại bị thương không nhẹ, hắn ta hôn mê mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không quá ổn, trên cánh tay và thắt lưng còn quấn băng, chỉ có thể tùy ý khoác áo choàng miễn cưỡng xuống giường, bước ra ngoài.


Bây giờ một cánh tay hắn ta vẫn còn được cố định bằng băng vải.

Hắn ta nghe nói Thẩm Nguyệt luôn túc trực trong phòng Tô Vũ nhiều ngày, ai khuyên cũng không chịu nghe.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Nàng đích thân chăm sóc cho Tô Vũ, cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi đàng hoàng, một tấc không rời.

Nhưng suy cho cùng, người Thẩm Nguyệt cũng không phải làm bằng sắt, cứ tiếp tục như thế thì nàng sẽ đổ bệnh mất.

Tần Như Lương cũng chỉ nghe thái y chữa trị vết thương cho mình nói việc này, đến khi có thể xuống giường, hắn ta đã lập tức đến đây ngay.

Khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Nguyệt mới biết thái y không nói quá chút nào.

Tần Như Lương chưa từng thấy dáng vẻ tiều tụy này của Thẩm Nguyệt.

Với nàng, Tô Vũ vẫn khác hẳn so với người ngoài, vì cứu hắn, nàng có thể không nghỉ không ngủ.

Trong lòng Tần Như Lương cảm thấy chua chát.

Hắn ta vẫn còn nhớ lúc mình bị sát thủ đá xuống núi đã nghe thấy Thẩm Nguyệt hét lớn tên của hắn ta.
 
Chương 656: C656: Chương 656


Hắn ta nghĩ chỉ cần mình chịu làm gì đó cho nàng thì có thể nhận được báo đáp.

Nhưng bây giờ, so với Tô Vũ, hắn ta không hề là gì cả.

Người phụ nữ này vẫn là thê tử của hắn ta, ít nhất trên danh nghĩa là thế.

Nhưng nàng lại cố chấp như vì người đàn ông khác mà lại chẳng hỏi han, quan tâm gì đến hắn ta.

Thậm chí Tần Như Lương còn cảm thấy đố kỵ với Tô Vũ, cho dù mình có làm bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể kéo người phụ nữ trước mặt quay về với mình.

Chỉ đành trơ mắt nhìn nàng nhào vào lòng người khác.

Trước đây, hắn ta không có cảm giác rõ ràng như vậy, đó là vì trước đây không có ai tranh giành nàng với mình, hắn ta cũng không có cảm giác khẩn trương, bởi thế cứ nghĩ sau này còn rất nhiều thời gian, vẫn có thể từ từ bù đắp.

Bây giờ xem ra không thể nữa rồi.

Thẩm Nguyệt rút tay lại, mắt nhìn hắn ta, cuối cùng cũng nhớ hỏi một câu: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”


Tần Như Lương nói: “Vẫn ổn, thái y nói không bị thương đến chỗ nguy hiểm”.

Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ngươi vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi đi”.

Không nói được mấy câu, Thẩm Nguyệt bèn vòng qua người Tần Như Lương.

Tần Như Lương hỏi: “Cô đi đâu?”

“Rửa mặt rồi quay lại nấu thuốc!”

Tần Như Lương không ngăn nàng lại.

Không lâu sau, Thẩm Nguyệt đã quay lại, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, nàng thấy tỉnh táo hơn khá nhiều. Cung nhân đi theo mang nước suối tươi mát và bếp than vào, Thẩm Nguyệt bắt đầu sắc thuốc.

Cung nhân vốn định làm nhưng thấy động tác của Thẩm Nguyệt khá thành thạo, họ không nhúng tay vào nữa.


Trong phòng có đặt đủ thứ loại dược liệu, nàng dùng tay cân nhắc liều lượng, sau đó cho vào nước rồi bảo cung nhân lui xuống.

Tần Như Lương vẫn chưa đi, hắn ta đứng trước cửa nhìn Thẩm Nguyệt cần mẫn bận rộn, dù đã mệt lắm rồi nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất chăm chú.

Đợi sau khi nàng bận xong, ánh ban mai đã ló dạng vào cửa sổ phản chiếu ánh vàng dưới nền đất.

Thẩm Nguyệt mới hoàn hồn nhận ra Tần Như Lương vẫn còn ở đây, sửng sốt hỏi: “Sao ngươi vẫn chưa quay về nghỉ ngơi?”

Tần Như Lương nói: “Một người sống sờ sờ như ta đứng đây nãy giờ mà hiện tại cô mới phát hiện ra ta chưa đi sao? Có phải trong mắt cô chỉ có Tô Vũ, không chứa được người khác nữa rồi không?”

Thẩm Nguyệt mặc kệ phớt lờ lời hắn ta. . Đọc‎ t𝙧uyện‎ tại‎ ﹙‎ 𝙏‎ 𝙧𝗨m𝙏𝙧uyen﹒vn‎ ﹚

Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, cô về nghỉ ngơi đi, nếu cô không yên tâm, ta trông chừng hắn giúp cho”.

“Không cần”.

Thỉnh thoảng có làn khói nóng hây hẩy bay ra từ trong nồi thuốc, Thẩm Nguyệt sợ khói sẽ làm Tô Vũ ngạt thở nên cầm ấm thuốc ra ngoài, đặt ngay cạnh cửa.

Nàng ngồi trên bậc thềm trước cửa, yên lặng đợi ánh nắng ban mai và thuốc của Tô Vũ.

Chờ đợi người bên trong tỉnh lại là kỳ vọng lớn nhất của nàng.
 
Chương 657: C657: Chương 657


Vì trong lòng có một người như vậy nên nàng không thể để tâm đến những thứ khác.

Hóa ra cảm giác này vừa là ngọt ngào thấm vào xương tủy, vừa là đau đớn đến tâm can.

Nàng chỉ cần nhắm mắt lại là không kiềm chế được nhớ đến lúc Tô Vũ lấy cơ thể mình chống đỡ cả bầu trời cho nàng, vừa bị chảy máu vừa khẽ cười nói với nàng những lời tâm tình ngọt ngào nhất thế gian.

Nếu nàng xác định sẽ yêu người này thì tại sao không dũng cảm sớm hơn một chút? Tại sao không nồng nhiệt đáp lại hắn?

Nàng sợ cả đời này sẽ lưu lại quá nhiều tiếc nuối, chỉ cần vừa nhắc đến cái tên Tô Vũ này sẽ đau đớn thấu tâm can.

Tay Thẩm Nguyệt chống lên trán, ngẩn người.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên sườn mắt của nàng ánh lên vẻ bi thương.

Cơ thể Tần Như Lương bất tiện, hắn ta vẫn cẩn thận từng chút ngồi xuống bên cạnh nàng.


Nếu đổi lại là trước kia, nhìn nàng thất thần vì người đàn ông khác, có lẽ hắn ta sẽ tức giận.

Mà bây giờ sau khi trải qua biến cố sinh tử này, hiện thực lại như một chậu nước lạnh tạt vào người hắn ta từ đầu đến chân.

Tần Như Lương hỏi: “Thẩm Nguyệt, chúng ta còn khả năng làm lại từ đầu không?”

Từ khi rời kinh đến nay, vô số lần tới rìa cái chết, hắn ta cũng có nhớ người nhà nhưng điều mà lúc nào cũng hiện lên trong đầu hắn ta lại không phải là Liễu Mi Vũ ngày đêm ở cạnh, thấu hiểu lòng người mà là người phụ nữ bướng bỉnh, dũng cảm, kiên cường bên cạnh này.

Hắn ta luôn nhớ đến hôm rời kinh nàng đứng trong gió, vẻ mặt rất bình thản giơ tay lên khoác áo lên người hắn ta.

Đó là lần dịu dàng duy nhất của nàng với hắn ta, xa cách và lạnh lùng.

Nhưng bóng người đó lại khắc sâu vào lòng hắn ta, dần cô đặc lại thành một nốt chu sa.


Trước kia hắn ta luôn làm tổn thương đến Thẩm Nguyệt, chưa lần nào đối xử tốt với nàng.

Hắn ta nói muốn bảo vệ nàng nhưng có ai cần một người từng làm tổn thương mình bảo vệ đâu chứ?

Tần Như Lương nói: “Nếu có khả năng, ta sẽ nhìn thẳng vào mối quan hệ của chúng ta lần nữa, sẽ cố hết sức đối xử tốt với cô, bù đắp lại cho cô”.

Hắn ta cũng có thể yêu thương nàng, nâng niu nàng trong tay như đã yêu thương Liễu Mi Vũ trước đây.

Tần Như Lương bỗng nhớ đến lúc nhỏ, khi Thẩm Nguyệt vẫn còn là cô công chúa được mọi người yêu thương chiều chuộng, hắn ta luôn bảo vệ và cưng chiều nàng.

Lúc đó hắn ta không dám tưởng tượng có ngày Thẩm Nguyệt sẽ trở thành vợ của mình.

Có lẽ hắn ta sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên.

Nhưng rốt cuộc điều gì đã khiến họ trở nên như bây giờ?

Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh, khẳng định với hắn ta: “Chúng ta không có khả năng bắt đầu lại, hoặc có thể nói hoàn toàn chưa từng có khả năng”.

“Thẩm Nguyệt trước kia thích ngươi, thậm chí rất yêu ngươi”, nàng nói: “Mấy hôm trước, khi bị nhốt trong ngục, ta nằm mơ thấy những chuyện lúc nhỏ của nàng ấy, ngươi và nàng ấy cãi nhau, ngươi dẫn Liễu Thiên Tuyết bỏ đi, chưa từng quay đầu lại nhìn, lúc nàng ấy nhìn ngươi đã khóc rất đáng thương”.
 
Chương 658: C658: Chương 658


Tần Như Lương sửng sốt.

“Chắc ngươi nghĩ nàng ấy mạnh mẽ như thế thì sẽ không khóc chứ gì”.

Giọng Thẩm Nguyệt rất bình thản nhưng cũng hơi khàn khàn, không dao động cảm xúc: “Ngươi nói xem nàng ấy là công chúa, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh nhưng tại sao nàng ấy lại đáng thương như thế? Vì trước kia thiếu niên từng đồng ý trèo lên cây hái quả hạnh cho nàng ấy sau đó chỉ bằng lòng hái quả hạnh cho người khác”.

Yết hầu Tần Như Lương nghẹn lại, không nói gì.

Thẩm Nguyệt nói: “Chỉ tiếc là Thẩm Nguyệt đó đã chết rồi. Sau khi cưới nàng ấy vào cửa, ngươi đã bỏ mặc không quan tâm, mặc cho nàng ấy chịu đói bị lạnh, mặc cho nàng ấy bị người khác bắt nạt, thậm chí người nàng ấy yêu thương tự ra tay đánh nàng ấy, trái tim nàng ấy đã bị nghiền nát từng chút”.

Bây giờ, ký ức ba tháng ở phủ tướng quân mà nguyên chủ để lại cho nàng, nàng vẫn nhớ rất rõ.

Mỗi vết thương đều hằn rất sâu.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi không tin nàng ấy bị Liễu Mi Vũ rạch mặt, ngươi cũng không tin nàng ấy bị Liễu Mi Vũ đuổi ra khỏi nhà, nhưng lúc khi nàng ấy cầu cứu trong trận tuyết đó, nàng ấy đã chết mất rồi. Lúc đó ngươi đang ở đâu, có bao giờ quan tâm đến sống chết của nàng ấy chưa”.


Nàng bình tĩnh nhìn Tần Như Lương: “Bây giờ ngươi nói ngươi muốn bắt đầu lại, ngươi muốn cố gắng hết sức đối xử tốt với nàng ấy nhưng Thẩm Nguyệt yêu ngươi đã không còn nữa, ngươi muốn đối xử tốt với nàng ấy như thế nào đây?”

Từng câu Thẩm Nguyệt nói đều như lưỡi dao sắc bén đâm từng nhát vào tim hắn ta.

“Ta không phải là nàng ta, ta không yêu ngươi, ngay cả thích cũng chưa phải, hiện tại không thích, tương lai lại càng không có khả năng thích ngươi”.

Thẩm Nguyệt mệt mỏi nhắm lại mắt, nói mơ hồ: “Nếu trước đây biết được ngươi thay đổi thái độ như ngày hôm nay, ta có thể sẽ vô cùng vui vẻ, bởi ta cuối cùng cũng có thể khiến ngươi tổn thương bằng chính thứ ngươi gọi là tình yêu.

Tàn nhẫn giẫm đạp ngươi dưới gót giày, lời này lúc đầu là do ta nói, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy ngay cả làm tổn thương tới ngươi cũng chỉ là đang lãng phí thời gian với ngươi.

Tại sao ta phải phung phí thời gian của mình cho ngươi, tại sao không đi yêu người mà ta muốn yêu?”

Một lúc lâu sau, Tần Như Lương mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vì vậy nàng không yêu ta mà lại yêu kẻ trong phòng kia- người mà nàng không nên trao lòng nhất?”


Thẩm Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn ta.

Trong mắt nàng ánh lên tia ráng đỏ của buổi chiều tà, kiên định như vậy.

Nàng đáp: “Đúng, ta yêu chàng ấy. Cho dù chàng ấy là người ta không nên yêu nhất trên thế gian này, ta cũng sẽ vẫn yêu chàng ấy”.

“Có phải là ngoại trừ hắn ta, nàng không quan tâm đến tính mạng của những người khác không?”, Tần Như Lương cười đắng chát: “Cùng là người vì ngăn cản nguy hiểm cho nàng mà bị thương nặng, nàng có thể canh giữ bên hắn không rời một tấc, nhưng ngay cả một cái liếc mắt nhìn ta cũng chưa từng có”.

Cảnh tượng này chẳng phải giống như những ngày Thẩm Nguyệt mới gả vào phủ tướng quân trước kia, Tần Như Lương khắp nơi che chở cho Liễu Mi Vũ, mặc kệ sống chết của nàng hay sao?

Điểm khác biệt duy nhất chính là trước kia Tần Như Lương vì người phụ nữ mà hắn yêu thương, còn Thẩm Nguyệt hôm nay là vì người đàn ông nàng thương.

“Ta không quan tâm đến bất kỳ ai khác ngoài chàng ấy, cũng bao gồm cả ngươi”.

“Nhưng nàng biết hắn là ai không?”

“Ta chỉ biết chàng ấy là Tô Vũ”.
 
Chương 659: C659: Chương 659


Thật lâu sau, Tần Như Lương mím chặt môi, bình tĩnh nói: “Hắn là thầy giáo dạy nàng vỡ lòng từ thưở nhỏ, nàng biết câu một ngày làm thầy cả đời làm cha không, Thẩm Nguyệt, nàng không thể yêu hắn”.

Thẩm Nguyệt tiều tuỵ có chút đờ đẫn.

Đúng lúc này, thuốc canh trên bếp lò cũng sôi trào, hơi nóng làm nắp sứ va đập kêu bụp bụp.

Thẩm Nguyệt ngay lập tức tỉnh táo lại, nàng đứng dậy đi về phía bếp nấu thuốc, dưới cơn bồn chồn liền vươn tay muốn lấy nắp sứ.

Tần Như Lương thấy cảnh này kinh hãi thốt lên: “Thẩm Nguyệt, cẩn thận bỏng!”

Chỉ là lời cảnh báo này vẫn chậm một bước, chạm vào lớp bọc sứ bằng tay không Thẩm Nguyệt mới cảm thấy một cơn nóng rát nhói xương, ngón tay nàng buông lỏng, chiếc nắp sứ liền rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tần Như Lương cầm lấy ngón tay nhìn một cách chăm chú, thấy vết bỏng đỏ bừng, sốt sắng hỏi: “Nàng thế nào rồi? Cần phải ngâm vào nước đá”.

Thẩm Nguyệt giãy khỏi tay hắn, đáp: “Ta không sao”.


Nàng không có thời gian ngâm nước đá, chỉ lấy một chiếc thìa khuấy đều dược liệu bên trong, lại đổ thêm một chút nước rồi đun sôi nhiều lần.

Vừa hay thái y cũng tới thay thuốc cho Tần Như Lương, hắn hỏi thái y thuốc mỡ trị bỏng, đưa cho Thẩm Nguyệt: “Lau đi, lau rồi sẽ chóng khỏi hơn chút”.

Tầm mắt Thẩm Nguyệt rơi xuống vết sẹo trên cổ tay hắn mà thoáng khựng lại, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy.

Nàng vẫn ngồi trên bậc thềm, vùi đầu vào giữa hai đầu gối cũng loáng thoáng nghe được lời thái y nói với Tần Như Lương: “Tình trạng vết thương của tướng quân chưa lành, thật sự không thích hợp ra ngoài vận động…”

Đại khái càm ràm nửa ngày.

Thẩm Nguyệt cũng không nghe thấy đoạn sau nữa, đôi mắt nàng nhắm nghiền liền ngủ thiếp đi.

Tần Như Lương đứng ở cửa đối diện quay đầu nhìn lại nàng.


Dáng vẻ nàng gác bếp nấu thuốc, vùi đầu ngủ gục khiến trái tim hắn đau nhói.

Câu trả lời của Thẩm Nguyệt đã rất rõ ràng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Cả đời này Thẩm Nguyệt cũng sẽ không vì Tần Như Lương hắn mà dè dặt tỉ mỉ canh giữ như vậy, ngay cả trở về phòng ngủ một giấc cũng không nỡ rời đi.

Tần Như Lương cuối cùng không chịu nổi nữa nói với nàng: “Mệt rồi thì về phòng ngủ đi, ở đây có thái y thay nàng trông chừng rồi”.

Thẩm Nguyệt không đáp lời.

Nàng rất cố chấp, không ai có thể thay đổi những việc bản thân nàng muốn làm.

Tần Như Lương không thấy nàng ngẩng đầu liền xoay người đi vào phòng.

Hắn ngồi trong phòng xuyên qua cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Nguyệt ở đối diện.

Thấy sắc mặt hắn không tốt, thái y lo âu tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình bèn khéo léo khuyên nhủ: “Tướng quân đừng quá lo lắng, nếu không sẽ bất lợi cho việc hồi phục vết thương, công chúa Tĩnh Nguyệt tận tâm chăm sóc sứ thần như vậy có lẽ chỉ bởi ngài ấy vì người mà bị thương nên công chúa áy náy trong lòng mà thôi, đợi sứ thần tỉnh lại liền tốt rồi…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom