Dịch Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 460: C460: Chương 460


Thẩm Nguyệt nói: “Chuyện này ta không cần ngươi nhắc nhở, ta biết rồi”.

Tô Vũ nói: “Còn nữa, khi ta không có ở đây thì không được uống rượu”.

Hơi thở của Thẩm Nguyệt ngưng trệ một lúc, dường như còn có chút sợ.

Tô Vũ đứng dậy, tay áo nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay Thẩm Nguyệt, khi Thẩm Nguyệt nâng mắt lên nhìn thì chỉ còn nhìn thấy được bóng lưng của hắn cao ngất dưới ánh đèn vàng.

Thẩm Nguyệt định mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Tô Vũ đột nhiên xoay người lại, thấy nàng muốn nói lại thôi liền hỏi: “Muốn giữ ta lại sao?”

Thẩm Nguyệt buột miệng: “Ta chỉ đang muốn nói ngươi đi thong thả, không tiễn”.

Tô Vũ cười nói: “Ta lại đang muốn hỏi cô muốn thứ gì làm quà năm mới?”

Thẩm Nguyệt hơi ngẩn người.


“Không muốn sao? Không muốn thì thôi vậy”, Tô Vũ nói.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi đã tự nói ra chuyện này thì ta không muốn cũng không được, nhưng bây giờ ta còn chưa nghĩ ra, khi nào ta nghĩ ra thì ta lại nói với ngươi”.

“Được”.

Ánh nến lung linh ánh lên trong mắt hắn, hắn nhìn Thẩm Nguyệt rất lâu sau đó mới xoay người rời đi không hề quay đầu lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, vừa mở cửa phòng ra thì một luồng gió lạnh đã lùa vào phòng, cảnh vật bên ngoài phủ đầy một màu trắng sáng chói.

Thẩm Nguyệt quấn Bắp Chân vào lớp vải thật dày rồi mang nó ra ngoài chơi tuyết.

Tiếng cười nói vui vẻ ở Trì Xuân Uyển lan đến tận hoa viên.

Bọn người hầu trong phủ cũng vui vẻ theo.


Ngày hôm qua pháo đặt đầy ở sân trước, trên mặt đất bây giờ vẫn còn trải đầy giấy đỏ vụn, ngay cả tuyết rơi suốt đêm cũng không thể che phủ hoàn toàn.

Giấy đỏ xác pháo rơi lác đác giữa tuyết trắng chói mắt giống như hồng mai rơi xuống, trông vô cùng xinh đẹp.

Trong ngày Tết lớn này, ngoài bàn luận về chuyện năm mới và thời tiết thì trên phố bàn luận nhiều nhất về chiến sự với Dạ Lương.

Các cuộc đàm phán và hòa giải giữa hai nước đã thất bại, lúc này một cuộc chiến đã chính thức nổ ra.

Đại quân từ kinh thành vẫn chưa điều đến, vẫn chỉ có quân trấn thủ biên cương đang chiến đấu với Dạ Lương. Nhưng Dạ Lương lòng dạ khó lường đã có chuẩn bị, một khi cuộc chiến này nổ ra thì mọi chuyện sẽ vô cùng tồi tệ.

Quân biên cương liên tục bại lui.

Những năm trước các quan viên đều được nghỉ nửa tháng vào dịp năm mới, nhưng hiện nay do chiến tranh đã xảy ra cho nên kỳ nghỉ giảm xuống còn bảy ngày.

Nếu trong kỳ nghỉ có việc gấp thì các quan viên vẫn phải kịp thời vào cung để thượng tấu, hoàng đế cũng không thể nhàn rỗi.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, ngoài những báo cáo về chiến sự liên tục xảy ra từ phía nam, hoàng đế còn nhận được một tin tức khiến ông ta hết sức kinh ngạc.

Theo tin tức từ hai gã quan viên đêm hôm trước thì đêm đó bọn họ đã nhìn thấy Tô đại học sĩ ngoài phố.

Loại tin tức này rất nhanh đã truyền đi khắp nơi trong chốn quan trường, dù sao thân phận của Tô Vũ cũng khá đặc biệt, nếu như có bất cứ tin đồn này xảy ra xung quanh hắn thì cũng sẽ bị kẻ khác chú tâm nghiền ngẫm.
 
Chương 461: C461: Chương 461


Từ sáng sớm hoàng đế đã triệu kiến Tô Vũ.

Tô Vũ mặc quan bào màu tím thẫm, mái tóc đen được búi sau gáy, đang tiến về phía điện.

Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài tuyết phủ trắng trời, thềm ngọc không một tì vết, bóng dáng Tô Vũ từ xa bước đến, xung quanh hắn chỉ là một màu trắng xóa, giống như từ trên thiên đàng bước xuống nhân gian.

E rằng tìm khắp Đại Sở cũng không thấy được người thứ hai sở hữu khí độ và diện mạo này.

Tô Vũ tới bên ngoài điện rồi hành lễ, trước nay chưa từng bỏ qua quy củ, phải đợi tuyên triệu mới tiến vào điện.

Sau khi hành lễ quân thần, hoàng đế thẳng thừng hỏi: “Hôm nay trẫm nhận được một tin báo vô cùng chấn động, nghe nói đêm qua ái khanh kết giao trên đường”.

“Hoàng thượng mắt tinh tai thính, vi thần không giấu nổi hoàng thượng”.

Tô Vũ chẳng hề thấy bất ngờ, hắn cũng biết hoàng thượng sẽ biết chuyện này rất nhanh.


Hoàng đế giả bộ tức giận: “Trẫm còn nghe nói, đêm qua đại học sĩ không những cưỡng ép ôm ấp nữ tử, thậm chí còn cưỡng hôn nữ tử trên đường. Ngươi đã biết tội chưa?”

“Vi thần biết tội”.

Hoàng đế hỏi: “Ngươi là đại học sĩ đương triều, là tấm gương tiết tháo kỉ cương, lại là thầy dạy cho các hoàng tử và công chúa của trẫm, bây giờ làm vậy còn ra thể thống gì?”

Hoàng thượng nheo mắt, nhìn Tô Vũ cung kính đứng trên điện: “Nữ tử đó là ai?”

Bao nhiêu năm nay, hoàng thượng chưa từng thấy bên cạnh Tô Vũ có bất kỳ cô gái nào.

Ban đầu khi triều chính chưa ổn định, hoàng đế cần dùng hắn để lung lạc các cựu thần tiền triều, nhưng không thể để hắn nắm giữ thực quyền, bèn xua hắn làm đại học sĩ, nhập vào học viện dạy học.

Sau đó hoàng đế muốn hứa hôn công chúa cho hắn cũng bị hắn dùng lý do thân thể không ổn để từ chối.


Bây giờ nghe được tin báo như thế, hoàng đế thực sự có lý do để nổi giận, nhưng lại không thể trở mặt hoàn toàn với Tô Vũ.

Tô Vũ đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, thực ra vi thần… cũng không biết nữ tử đó là ai”.

Hoàng đế càng thêm giận dữ: “Ngươi đã ôm đã hôn rồi mà không biết nàng ta là ai?”

Tô Vũ vừa hối hận vừa đau khổ: “Đêm qua vi thần uống say quá nên cứ mơ mơ màng màng, không biết bản thân đang ở đâu, thế nên mới làm ra chuyện như vậy, mong hoàng thượng giáng tội. Chuyện đêm qua cố nhớ lại cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm”.

Hoàng đế nghi hoặc, Tô Vũ trước nay khắc chế và chừng mực, sao có thể uống say?

Nhưng điều khiến hoàng đế để tâm không phải nữ tử kia rốt cuộc là ai, ông ta quan tâm rằng Tô Vũ có ý đồ trong phương diện này.

Hoàng đế biết rằng không thể hỏi được điều gì, bèn đáp: “Đàn ông luôn có những lúc khí huyết phương cương, xem ra Tô ái khanh cũng không thể tránh được. Huống hồ bao năm nay ái khanh vẫn một thân một mình, khó lòng tránh được khi thất thố, điều này trẫm có thể hiểu được”.

Tô Vũ cúi người hành lễ: “Vi thần tạ hoàng thượng thương xót”.

Hoàng đế hỏi: “Trước đây khi trẫm muốn gả công chúa cho ngươi, ngươi từ chối, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, cơ thể ngươi đã khá hơn chưa?”
 
Chương 462: C462: Chương 462


“Chuyện nhỏ nhặt của vi thần, không đáng để hoàng thượng ghi nhớ”.

Hoàng đế hàm ý thâm sâu: “Ngươi là thần tử đắc lực của trẫm, là rường cột của quốc gia, chuyện chung thân đại sự của ngươi sao có thể là chuyện nhỏ được. Theo trẫm thấy, Tô ái khanh trước kia không có tâm tư này, bây giờ có rồi, cũng nên có gia thất chăm sóc mới được”.

Tô Vũ cúi đầu, trên gương mặt chỉ thấy vẻ ảm đạm.



Tô Vũ trước nay không nuốt lời với Thẩm Nguyệt.

Lúc hắn rời đi vào đêm Trừ Tịch có nói rằng sắp tới sẽ có một thời gian hắn không đến.

Đúng thế thật.

Từ đó về sau Thẩm Nguyệt không gặp hắn nữa.

Con thuyền tiến vào kinh thành đã neo đậu trên sông Dương Xuân nhiều ngày nay.


Con thuyền này là của Thẩm Nguyệt, tạm thời do Liên Thanh Châu vận hành giúp nàng.

Vốn dĩ có tới hai chiếc thuyền to như thế này, chiếc còn lại đang vận chuyển hàng hóa ở khu vực Giang Nam, là một chiếc thuyền hàng thực thụ.

Còn chiếc thuyền này có thể coi như thuyền khách, khi nào việc vận tải quá bận rộn cũng có thể dùng như thuyền hàng.

Trong đêm Trừ Tịch Thẩm Nguyệt chưa kịp thưởng thức kỹ càng, đợi tới khi trời trong mây tạnh, Liên Thanh Châu mới mời nàng lên thuyền lần nữa.

Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng Tô Vũ cũng sẽ ở đó.

Tiếc rằng sau khi lên thuyền, nàng đi hết một lượt các tầng và phòng trên thuyền cũng không phát hiện ra bóng dáng của Tô Vũ.

Liên Thanh Châu thấy nàng có vẻ lơ đễnh bèn nói: “Công chúa dường như đang tìm ai đó?”

Thẩm Nguyệt định thần lại, đứng trên mặt thuyền nhìn ra sông Dương Xuân: “Ban nãy nói đến đâu rồi?”

“Nói đến vấn đề sử dụng chiếc thuyền này như thế nào rồi”, Liên Thanh Châu đáp.


Thẩm Nguyệt thong thả nói: “Con thuyền này nhiều tầng, phòng riêng cũng nhiều, dù sao bây giờ ngươi vận chuyển hàng hóa cũng đâu cần dùng tới, đúng lúc có thể dùng để kiếm ít tiền nhàn rỗi”.

“Kiếm tiền nhàn rỗi thế nào?”

“Có thể mở khách điếm, mở tửu lâu, cũng có thể làm trà lâu hay hí phường”, Thẩm Nguyệt xoay người tựa lên lan can, nhìn về phía Liên Thanh Châu.

“Đến mùa xuân hạ, nước sông dâng lên, còn có thể chở khách du lịch ngắm cảnh, bình thường cứ neo đậu bên bờ, cung cấp một điểm ăn uống vui chơi đầy đủ dịch vụ, còn sợ không kiếm được tiền sao?”

Kinh thành rộng lớn phồn hoa này chưa bao giờ thiếu người có tiền, chỉ thiếu thú vui thôi.

Một khi xuất hiện nơi để ngươi có tiền tiêu dao như vậy, chẳng khác nào cái động hút tiền không đáy cả.

Điều quan trọng nhất là người từ bốn phương tám hướng tụ hội tại nơi này, có thể lấy được tin tức của các địa phương nhanh nhất.

Ánh mắt Liên Thanh Châu sáng ngời: “Công chúa sao lại nghĩ tới phương pháp này?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Có phải ngươi thấy nó còn thiết thực hơn dùng thuyền để vận chuyển hàng hóa không? Chúng ta không cần đầu tư quá nhiều, chỉ cần cho các khách điếm, trà lâu tửu quán thuê vị trí, mỗi tháng thu tiền thuê”.

Như thế chỉ tính riêng tiền thuê mỗi tháng cũng đã là một con số không nhỏ rồi.

Sau khi thương lượng cùng Liên Thanh Châu xong xuôi, Thẩm Nguyệt bước xuống bậc gỗ nhô ra của con thuyền, đi được vài bước trên bờ, sau cùng vẫn dừng chân, quay đầu nhìn lại.
 
Chương 463: C463: Chương 463


Liên Thanh Châu đưa mắt nhìn theo nàng, sau lưng hắn, non nước một màu.

Thẩm Nguyệt nheo mắt, cuối cùng vẫn hỏi: “Sao hắn không đến?”

Đương nhiên Liên Thanh Châu biết nàng đang hỏi ai. Hắn ta đứng ngược sáng, Thẩm Nguyệt không thấy rõ biểu cảm của hắn ta.

Hắn ta chần chừ trong thoáng chốc, mỉm cười đáp lại: “Công chúa thứ lỗi, tại hạ cùng sư phụ đã lâu rồi không qua lại”.

Liên Thanh Châu kịp thời dời sự chú ý của Thẩm Nguyệt: “Nếu Tô sư phụ biết công chúa nhớ người như vậy, chắc chắn sẽ rất vui lòng”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta cũng chỉ buột miệng hỏi một câu thôi, ta đi đây”.

Nhìn theo bóng lưng Thẩm Nguyệt đi xa dần, Liên Thanh Châu khẽ thở dài.

Vào đêm Nguyên Tiêu sẽ có hội hoa đăng rất náo nhiệt.


Hạ Du hẹn Thẩm Nguyệt ra trò chuyện, sau khi gặp mặt chẳng nói hai lời đã kéo Thẩm Nguyệt đi về phía tửu lâu.

Hạ Du phấn khích gọi tiểu nhị bưng rượu ngon tới.

Thẩm Nguyệt nghịch chén rượu trong tay, nhìn người qua người lại trên đường, đèn đuốc rực rỡ, vô cùng phấn khởi.

Nàng hỏi: “Lần trước ra ngoài uống rượu, ngươi vẫn chưa biết sợ à? Ta nghe nói ngươi bị ông cụ trong nhà treo lên đánh”.

Cứ nhắc đến chuyện này là Hạ Du tức tối mà không biết xả vào đâu: “Lần trước vận khí quá chán, gặp phải đại học sĩ. Sao cô không để ý tới ta chứ, lại để mặc ta huýt sáo với hắn! Cô chớ nhìn hắn nho nhã lễ độ, thực chất là một kẻ ăn thịt người không nhả xương đâu!”

Thẩm Nguyệt tức cười: “Làm sao ta có thể cản ngươi được, ta cản không nổi”.

Hạ Du vỗ tay xuống mặt bàn: “Thù này, tiểu gia ta ghi sổ cho hắn rồi đấy”.

Nếu Thẩm Nguyệt nhớ không nhầm thì lần trước Tô Vũ còn nói tính tình Hạ Du đơn giản, có thể kết giao.


Bây giờ Hạ Du lại hận hắn đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Hạ Du nói: “Hừ, còn tưởng hắn thanh cao chính trực, chính nhân quân tử, không ngờ sau cùng vẫn là một ngụy quân tử thôi”.

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Chắc chắn cô không biết rồi, ta nghe nói, vào đêm Trừ Tịch, Tô đại học sĩ cưỡng hôn dân nữ trên đường, sau này còn lan tới tai hoàng thượng cơ”.

Thẩm Nguyệt thấy nghẹn lòng.

Làm sao mà nàng không biết chứ, nàng là đương sự mà.

“Chuyện này đương nhiên là tin đồn xấu rồi, nào ngờ hoàng thượng không những không trách tội mà còn thông cảm cho hắn cúc cung tận tụy vì triều đình trong mấy năm qua đến độ lỡ dở chuyện thành gia lập thất. Mùng hai đầu năm, hoàng thượng chọn lựa kỹ lưỡng được hai cơ thiếp dung mạo như hoa đưa tới phủ của đại học sĩ. Hắn thậm chí chẳng nói nửa lời thoái thác đã mỉm cười tiếp nhận rồi”.

Sau đó Hạ Du còn hùng hùng hổ hổ nói thêm vài điều gì đó, nhưng Thẩm Nguyệt không nghe rõ lắm.

Nàng chỉ cảm thấy xung quanh quá đỗi ồn ào.

Cổ họng nàng khô khốc, dường như hơi khát, bèn tiện tay quơ lấy cái chén trên bàn đưa tới bên miệng, dốc cạn trong một hơi.
 
Chương 464: C464: Chương 464


Thế rồi vì cay quá nên bị sặc.

Hạ Du vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Hào sảng thế! Vậy thì ta cũng uống cạn đây… Ơ, này, cô định đi à?”

Thẩm Nguyệt đặt mạnh chén rượu xuống, chống tay lên bàn mà đứng dậy, không nói không rằng đã quay đầu đi ra ngoài.

Hạ Du vội vàng gọi giật lại: “Cô đi đâu thế, rượu còn chưa uống xong mà!”

Thẩm Nguyệt chẳng buồn quay đầu lại, lạnh lùng đáp: “Ta có việc riêng, hôm khác bồi ngươi sau”, Hạ Du đang định đòi đi cùng thì nàng đã sải bước ra khỏi cửa, còn bồi thêm một câu: “Không được đi theo ta!”

Đến cả Liên Thanh Châu cũng không ngờ rằng Thẩm Nguyệt sẽ đến tìm hắn ta vào lúc này.

Nếu không phải chuyện làm ăn, thời gian này, hắn ta tránh được Thẩm Nguyệt thì sẽ tránh.

Một khi Thẩm Nguyệt có ý định hỏi tới Tô Vũ, Liên Thanh Châu sẽ chuyển đề tài kịp thời.

Điều khiến Liên Thanh Châu thở phào một hơi là từ sau câu hỏi ở trên thuyền ngày hôm đó, Thẩm Nguyệt không hỏi tới lần nào nữa.


Liên Thanh Châu cũng không dám chủ động mời Thẩm Nguyệt đi chơi, chỉ sợ rước họa vào thân.

Nhưng khi thấy Thẩm Nguyệt xông thẳng vào nhà hắn ta, Liên Thanh Châu cảm thấy có vẻ như nàng đã biết hết tất cả rồi.

Thẩm Nguyệt tiến vào sảnh, đi thẳng đến trước mặt Liên Thanh Châu và hỏi: “Nghe nói Tô Vũ nạp cơ thiếp?”

Liên Thanh Châu bất đắc dĩ: “Công chúa nghe ai nói vậy, những lời đồn đại này không tin cũng được mà”.

Thẩm Nguyệt ghé tới gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn ta, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Liên Thanh Châu, nếu ngươi còn tiếp tục lừa ta thêm một chữ nào nữa, đừng trách ta sau này không coi ngươi là bạn”.

Bao lâu nay, lần đầu tiên Liên Thanh Châu thấy Thẩm Nguyệt như vậy.

Hắn ta hé miệng, nhưng rồi chỉ thở dài và đáp: “Nếu công chúa đã biết rồi, hà tất phải hỏi tại hạ nữa”.

“Tại sao ngươi không nói sớm hơn, hắn nhờ ngươi giấu ta sao?”


Liên Thanh Châu ngầm thừa nhận.

“Hay, hay lắm”, Thẩm Nguyệt lùi về sau mấy bước, cảm giác đè nén đột nhiên ập tới cũng tiêu biến trong chốc lát, nàng nhếch môi cười cười: “Đã vào cửa nửa tháng rồi, đến hôm nay ta mới biết. Các ngươi làm hay lắm”.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nửa tháng qua, thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ tới Tô Vũ.

Nhớ mùi trầm hương trên người hắn, nhớ từng lời nói nụ cười của hắn, nhớ tới vẻ không thể kiềm chế của hắn trong đêm Trừ Tịch.

Nàng vẫn muốn tin rằng nụ hôn đó của Tô Vũ là không thể kiềm chế được.

Khi ấy, suy nghĩ duy nhất của nàng cũng là “tình này khó lòng kiềm nén”.

Chắc chắn nàng điên rồi mới muốn vứt bỏ tất cả tạp niệm trong thời khắc ấy để thật lòng thích nam tử mà nàng đang hôn.

Nàng điên rồi mới định vứt bỏ mọi đề phòng, để bản thân từng bước “lọt vào tròng”.

Nàng nghĩ, đàn ông như Tô Vũ không có ai là không thích đâu nhỉ. Vậy thì nàng sẽ buông thả bản thân thích hắn một chút, có đáng gì đâu.

Tô Vũ nói, có lẽ thời gian tới sẽ không gặp mặt nàng.
 
Chương 465: C465: Chương 465


Trong thời gian này, quả thực nàng đã từng nhớ hắn.

Chỉ không ngờ rằng, ngày thứ hai của năm mới, hắn đã nghênh đón cơ thiếp vào cửa.

Tính đến bây giờ, hắn đã giấu nàng nửa tháng trời.

Thẩm Nguyệt không có cảm giác gì đặc biệt, ngoài việc lòng dạ trống rỗng. Cảm giác rung động kia quả thực đã bị hiện thực tạt cho một chậu nước lạnh, lửa cháy hừng hực cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Ngẫm kỹ lại, nàng cảm thấy đòn cảnh tỉnh này của Tô Vũ đánh rất hay, kịp thời thức tỉnh nàng, chặt đứt mọi vọng tưởng không nên có của nàng.

May mà nàng mới chỉ bước một chân về phía trước, nàng vẫn có thể thu về được.

Bước ra đến cửa, Thẩm Nguyệt dừng bước, quay người nhìn Liên Thanh Châu, nhướn mày và nói: “Thực ra các ngươi không cần phải giấu giếm ta, Tô Vũ không coi ta là bằng hữu sao? Hỉ sự tốt như thế mà cũng không cho ta biết”.

Liên Thanh Châu lộ vẻ lo lắng, hắn ta hỏi lại: “Câu nói này của công chúa là lời đến từ nội tâm sao?”


Thẩm Nguyệt cười nhạt như không: “Ngươi từng thấy ta hư tình giả ý bao giờ à? Cơ thiếp mà hoàng thượng tặng cho hắn chắc hẳn cũng là hàng thượng đẳng. Tô Vũ diễm phúc không tệ đâu, đến tầm tuổi này của hắn cũng nên thành gia lập thất rồi”.

Nụ cười trên gương mặt nàng không một kẽ hở.

Nhưng Liên Thanh Châu không thấy ý cười chạm tới đáy mắt.

Liên Thanh Châu nói: “Có lẽ ta không nên nói nhiều, đợi xong việc Tô sư phụ sẽ giải thích với cô, nhưng chuyện này không phải do sư phụ làm chủ, người là hoàng thượng ban tặng, hắn không có quyền từ chối, mong công chúa thấu hiểu”.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Nếu ta không biết, có phải các ngươi sẽ giấu ta mãi không?”

“Sư phụ sẽ cố gắng giải quyết chuyện này thật nhanh”.

“Có gì để giải quyết đâu, nếu đã qua cửa rồi, Tô Vũ cũng không phải không nuôi nổi một vài nữ nhân”.

Thẩm Nguyệt lơ đễnh bước ra ngoài, bóng dáng của nàng lẫn vào màn đêm.


Liên Thanh Châu không nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Sắc mặt của nàng lúc này có vẻ rất bình tĩnh, ngoài miệng còn cười nói: “Đây là chuyện vui, ngươi không cần phải gạt ta làm gì. Chẳng lẽ ta lại không đi chúc phúc chứ, tốt xấu gì thì cũng đã từng có một đoạn giao tình”.

“Liên Thanh Châu, thừa dịp đêm nguyên tiêu náo nhiệt, ta định mua một ít lễ vật mang sang nhà Tô Vũ, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Muộn rồi, để lần sau đi”.

“Ngươi không đi thì thôi, ta đi một mình cũng được”.

Liên Thanh Châu vô cùng lo lắng, không dám để Thẩm Nguyệt đi một mình cho nên trước khi nàng ra khỏi nhà thì hắn ta đã vội vàng đi theo.

Những ngọn đèn trên phố vẫn sáng, chiếu sáng cả một con phố dài như ánh sáng ban ngày.

Lễ hội đèn lồng vào đêm nguyên tiêu còn rầm rộ hơn cả Tết Trung thu, những chiếc đèn lồng bằng gấm được thắp sáng ở khắp mọi nơi, không đâu không có.

Thẩm Nguyệt không biết nên chọn lễ vật gì nên khi đi ngang qua cửa hàng bán quả hạch, nàng liền mua táo đỏ, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen rồi mang chúng theo.

Thẩm Nguyệt nói: “Quà cho dù không đáng giá nhưng ý nghĩa đằng sau mới quan trọng, ý nghĩa mang điềm báo tốt lành rất hay phải không?”

Thẩm Nguyệt đi phía trước, Liên Thanh Châu sải bước đi theo sau rồi nắm lấy cổ tay nàng.
 
Chương 466: C466: Chương 466


Liên Thanh Châu nói với nàng: “Thẩm Nguyệt, chúng ta trở về đi, bỏ qua chuyện này đi”.

Thẩm Nguyệt nhìn Liên Thanh Châu hỏi: “Ngươi sợ sao?”

Liên Thanh Châu lắc đầu nói: “Ta không muốn nhìn thấy cô miễn cưỡng như vậy. Cô bình tĩnh lại rồi nói chuyện được không?”

Thẩm Nguyệt cười nói: “Ngươi thấy ta miễn cưỡng ở chỗ nào chứ? Ngươi không thấy ta đang rất bình thản hay sao? Liên hồ ly, ngươi đừng có nghĩ quá phức tạp như vậy, ta đi mua lễ vật đến chúc mừng chuyện vui cũng không được sao?”

Liên Thanh Châu nói: “Nếu như là chuyện tốt thì đương nhiên phải tặng lễ và ta cũng đã không giấu diếm cô làm gì. Nhưng bây giờ ta nghĩ sư phụ cũng không hi vọng nhìn thấy cô”.

Thẩm Nguyệt gạt tay Liên Thanh Châu ra, bướng bỉnh tiếp tục đi về phía trước: “Hắn có hi vọng hay không là chuyện của hắn, liên quan gì đến ta chứ”.

Liên Thanh Châu không ngăn được Thẩm Nguyệt nên hắn ta chỉ có thể đi theo nàng đến nhà Tô Vũ.

Chỉ có điều thân phận của Thẩm Nguyệt khá nhạy cảm cho nên không thể công khai đi vào cửa chính nhà Tô Vũ.


Cũng may cạnh nhà Tô Vũ là căn nhà trống mà Liên Thanh Châu đã mua từ lâu cho nên nên hắn ta liền tạm thời kéo Thẩm Nguyệt vào trong đó.

Thẩm Nguyệt cũng chẳng muốn vào cổng chính nhà Tô Vũ.

Chúc mừng thì chúc mừng, nàng cũng không muốn tự mình rước rắc rối cho bản thân và Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt tự nghĩ rằng bây giờ nàng đang rất lý trí và bình tĩnh.

Trong ngôi nhà trống có một quản gia cùng hai người hầu trông coi ngôi nhà.

Liên Thanh Châu nói: “Cô muốn chúc mừng thì cứ đưa đồ cho quản gia, để quản gia mang đi tặng giúp cho cô”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Được rồi, tìm cho ta một chiếc đĩa đẹp hơn, trang trí long trọng một chút, lúc mang tặng Tô Vũ nhớ nói cho hắn biết rằng ta chúc hắn cầm sắt hài hòa, sớm sinh quý tử”.

Quản gia đi lấy khay, Thẩm Nguyệt xếp táo đỏ, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen vào khay một cách cẩn thận.


Nàng thản nhiên nói: “Quả thật không cần phải gặp lại hắn làm gì”.

Ánh đèn vàng rọi vào khuôn mặt của Thẩm Nguyệt giống như đang chiếu rọi một bức tranh hoàn mỹ. Nàng lấy tấm vải đỏ nhẹ nhàng đậy khay lại rồi nói: “Đưa đi đi”.

Quản gia đi rồi, người hầu trong nhà liền tạm thời chuẩn bị một ít đồ ăn.

Liên Thanh Châu bảo nàng ngồi xuống ăn chút gì đó rồi đi.

Thẩm Nguyệt nói: “Vừa hay ta cũng đang rất đói bụng”.

Lúc này Tô Vũ cũng đang ở nhà.

Trong nửa tháng qua, ngoại trừ việc vào cung dạy học trong viện thái học thì hắn không hề rời khỏi nhà. . T𝗋u𝒚ệ𝗇‎ ha𝒚?‎ Tì𝗺‎ 𝗇ga𝒚‎ 𝘵𝗋a𝗇g‎ chí𝗇h‎ [‎ T𝗋U𝗺T𝗋u𝒚ệ𝗇﹒v𝗇‎ ‎ ]

Người bên ngoài còn tưởng rằng hắn đang vui vẻ vì những mỹ nhân được ban tặng cho mình, còn đang bận chìm đắm trong tửu sắc.

Khi quản gia của Liên Thanh Châu mang đồ đến, quản gia của Tô Vũ tất nhiên có thể nhận ra cho nên đã đích thân dẫn quản gia đến gặp Tô Vũ.

Quản gia dâng khay lên rồi nói: “Đây là quà mừng mà lão gia nhà ta đưa tới, xin đại nhân nhận lấy”.

Tô Vũ mở tấm vải đỏ ra, hơi sững sờ khi nhìn thấy các loại quả hạch trong khay.
 
Chương 467: C467: Chương 467


Hai cơ thiếp vừa được gả vào nhà quả nhiên đều là những nữ nhân vô cùng xinh đẹp, khi nhìn thấy những món quà này thì không khỏi che miệng cười nói: “Thì ra là muốn chúc đại nhân sớm sinh quý tử”.

Tô Vũ nhận lấy lễ vật, thản nhiên nói: “Thay ta cảm ơn lão gia nhà ngươi”.

Sau khi quản gia rời đi, hai cơ thiếp cũng bị đuổi lui xuống.

Tô Vũ ngồi một mình ngoài hiên, vén vạt áo ra ngồi khoanh chân lại.

Hắn tiện tay lấy đậu phộng bên trong khay, bóc bỏ vỏ rồi cho phần nhân vào miệng.

Vị hơi chát.

Liên Thanh Châu làm sao có thể tặng quà chúc mừng cho hắn.

Hắn biết những thứ này là do Thẩm Nguyệt đưa tới và nàng đang ở căn nhà bên cạnh.

Người hầu nấu vài món đơn giản, Thẩm Nguyệt đã rất ăn ngon miệng nhưng Liên Thanh Châu thì không ăn nổi miếng nào.


Thẩm Nguyệt nói: “Tay nghề của đầu bếp nhà ngươi đúng là rất khá”.

Liên Thanh Châu lo lắng nhìn nàng nói: “Vậy sao? Ta nhớ bình thường cô đâu thích ăn những món này, hơn nữa bởi vì hôm nay không có đầu bếp bình thường cho nên nữ đầu bếp kia mới làm thay”.

Thẩm Nguyệt nói: “Sao chứ? Nữ đầu bếp kia nấu cũng rất ngon mà”.

“Vậy thì cô có ăn ra mùi vị gì không?”, Liên Thanh Châu hỏi.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.

Liên Thanh Châu không đành lòng nói: “Nữ đầu bếp này xuất thân nông dân, tay nghề không được tốt lắm, món ăn này cũng rất mặn, cô không nếm ra sao?”

Thẩm Nguyệt cẩn thận nếm thử lần nữa rồi nói: “Có lẽ là do ta đói quá nên không để ý, quả thực có chút mặn”.

Liên Thanh Châu thấy quản gia trở về rồi đi về phía này thì mới cảm thấy an tâm như đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Quản gia nói: “Công tử, Tô đại nhân bên cạnh đã tới, nói là muốn tạ lễ”.


Liên Thanh Châu đứng dậy nói: “Ta cùng ngươi đi ra ngoài nghênh tiếp một chút”.

Lần này Liên Thanh Châu cùng quản gia cũng không quay trở lại.

Thẩm Nguyệt một mình bên bàn ăn, ánh nến trên bàn chiếu rọi sắc mặt vô cùng tĩnh lặng của nàng.

Tô Vũ từ bên ngoài đi vào, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào cũng không tiến lên một bước.

Hai người giằng co thật lâu.

Khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy cái bóng cao gầy từ ngoài cửa đi vào, nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt nàng vẫn vô cũng tĩnh lặng.

Ánh mắt đó giống như một mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.

Sau đó, Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Ngươi đã ăn chưa?”

Ánh mắt Tô Vũ nhìn nàng giống như đang muốn nhìn thấu nàng.

Thẩm Nguyệt vẫn còn cười nói: “Ta nghĩ ngươi đã ăn rồi cho nên sẽ không mời ngươi ngồi xuống cùng ăn đâu. Giờ này ngươi tới đây làm gì?”

Thật lâu sau Tô Vũ mới nói: “Nhận được lễ vật cho nên cũng phải đến thăm một chút”.

Thẩm Nguyệt cho biết: “Hôm nay ta mới biết được chuyện tốt của ngươi, nếu biết sớm hơn thì ta đã chuẩn bị một món quà lớn hơn rồi. Hôm nay trên phố không có gì để mua cho nên ta đành phải mua một ít quả hạch hàm ý may mắn”.
 
Chương 468: C468: Chương 468


“Chúc ta sớm sinh được quý tử, với ai?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ở nhà ngươi không có tận hai người sao? Cùng ai thì phải xem ngươi yêu thích ai hơn”.

“Ngươi ta yêu thích cũng không phải bọn họ”.

Thẩm Nguyệt đứng dậy phủi phủi vạt áo rồi thản nhiên nói: “Vậy ngươi thích ai thì ngươi cũng có thể thỉnh hoàng thượng gả cho. Dù sao cũng chỉ nhiều thêm một nữ nhân”.

“Nếu hoàng thượng có thể ban cho”, Tô Vũ sâu kín nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt nói: “Thì ta cũng sẽ không đợi đến hôm nay”.

Thẩm Nguyệt cong môi, giễu cợt nói: “Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi đang nói về nữ nhân mồ côi kia đúng không? Nàng đã thành hôn rồi, hoàng thượng thật sự cũng không thể phá bỏ hôn nhân của người ta để ban nàng cho ngươi. Nhưng ta nghĩ hai nữ nhân trong nhà ngươi là đã quá đủ để an ủi ngươi rồi”.

Vừa nói nàng vừa định rời khỏi phòng ăn.

Nhưng Tô Vũ đang chặn cửa, dường như không có ý định để nàng đi.


Thẩm Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tô Vũ, ngươi chặn đường ta?”

“Nếu như cứ để cô đi như vậy thì ta sẽ không cam lòng”.

“Không cam lòng? Thật là nực cười”, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ngươi nói thời gian này ngươi không thể gặp lại ta, ta tin ngươi, không ngờ ngươi lại nạp hai cơ thiếp mà không nói một lời, nửa tháng nay không biết đã ở trong phủ hưởng bao nhiêu phúc”.

“Ngươi nói ta nghe xem, ngươi không cam lòng ở chỗ nào? Chuyện này tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình ta không biết. Một thời gian nữa của ngươi là bao lâu? Có phải là muốn đợi đến khi thê thiếp thành đàn, con cháu đầy sảnh thì ngươi mới nói cho ta biết đúng không?”

“Rõ ràng người không cam lòng phải là ta mới đúng, ta thậm chí còn không có quyền được biết”.

“Thật ra ngươi không cần phải gạt ta, cho dù có biết thì ta cũng chỉ mừng cho ngươi mà thôi!”


Tô Vũ nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt, đột nhiên kéo nàng về phía mình, nhẫn nhịn nói: “Đó chỉ là hai người mà hoàng thượng tự nhét vào nhà ta, sao có thể coi là thê thiếp của ta được. Thê thiếp đầy đàn, con cháu đầy sảnh, một mình ta không thể chịu nổi, đời này ta chỉ cần có một người vợ là đủ rồi. A Nguyệt, tại sao cô lại nói như vậy, là cô đang ghen sao?”

Thẩm Nguyệt nghiêm mặt, tay âm thầm dùng sức giãy dụa nhưng miệng vẫn cười nói: “Mặc dù là hoàng thượng ban cho nhưng cũng đã vào cửa nhà ngươi, ăn cơm nhà ngươi, ngủ trong nhà ngươi! Ngươi nói ta ghen, Tô Vũ, hôm nay ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?”

Tô Vũ trầm giọng nói: “Ta muốn nghe lời nói thật”.

Cuối cùng hắn vẫn sợ rằng mình sẽ làm tổn thương Thẩm Nguyệt nhưng nàng lại vô cùng bướng bỉnh, không hề quan tâm ngay cả khi đang tự làm tổn thương mình, vì vậy hắn đành buông lỏng tay ra.

Cổ tay của Thẩm Nguyệt được giải phóng, nàng xông lên nắm lấy vạt áo của Tô Vũ, buộc hắn phải hơi cúi đầu xuống gần khuôn mặt của nàng.

Hơi thở của hai người hòa vào nhau, nhưng cảm giác khác xa với sự dây dưa đêm hôm đó.

Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn ta, gằn từng chữ nói: “Đúng vậy, ta ghen đó thì sao?”

Tô Vũ mở to mắt.

“Nhưng ngươi đã lừa gạt ta, ta ghét nhất là bị kẻ khác lừa gạt. Nửa tháng qua trong khi ta luôn lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra với ngươi thì ngươi lại đi nạp thiếp, đúng là diễm phúc quá!”, Thẩm Nguyệt nói.

“Tin hay không thì tùy, suýt chút nữa thì ta đã thích ngươi rồi. Ta đã nghĩ không phải chỉ có mình ta dao động, vừa gặp ngươi là đã không thể kiềm chế được mình. Đến hôm nay ta mới hiểu được bản thân mình nực cười biết bao nhiêu”.
 
Chương 469: C469: Chương 469


“Nếu như ngươi nói với ta sớm hơn thì cho dù ta có thất vọng cũng sẽ hiểu cho ngươi được một chút”.

“Nếu như ngay từ đầu ngươi không tiếp cận trêu chọc ta, chỉ như bạn bè bình thường mà đối đãi thì ta đã không suy nghĩ lung tung rồi bị ngươi mê hoặc, cũng sẽ không chán ghét ngươi giống như bây giờ”.

Sắc mặt Tô Vũ có chút bi thương, bàn tay đang siết chặt trong tay áo.

Thẩm Nguyệt bật cười hai tiếng, tự giễu nói: “Thật ra đây là lỗi của ta, là do khả năng tự chủ của ta quá kém, không chống lại được sự cám dỗ”.

“Nhưng Tô Vũ, ta vẫn nên cảm ơn ngươi vì đã dội cho ta môt gáo nước lạnh kịp thời. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không nổi nóng, cũng sẽ không tệ hại như thế này nữa. Nếu như ngươi đã có người bên cạnh thì ta liền không tiếp tục dây dưa”.

“Thật may là mọi thứ vẫn còn kịp. Quên đi, cứ như vậy đi”.

Khi đó hắn muốn ôm nàng thật chặt nhưng lại sợ nàng càng thêm chán ghét hắn.

Hắn đã nghĩ rằng họ có thể có một khởi đầu khác, nhưng cuối cùng nàng vẫn chán ghét hắn và tất cả đều vô ích.


Tô Vũ nói: “Là ta đã làm cô đau khổ, là lỗi của ta. Đôi khi chính ta còn chán ghét bản thân mình cho nên cũng không thể tránh được chuyện đến cuối cùng cô vẫn chán ghét ta”.

Thẩm Nguyệt bỗng dưng cảm thấy đau nhói trong tim làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng. Một cảm giác chua xót trào ra từ trái tim và lan tỏa khắp tứ chi xương cốt.

Nàng nghĩ cũng may mà mọi chuyện chưa bắt đầu, cũng may mà nàng chưa kịp lún sâu thì đã có thể thoát ra.

Chỉ cần nàng chịu khó nghỉ ngơi vài ngày thì cảm giác khó chịu sẽ biến mất.

Nàng từ từ nới lỏng ngón tay, rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Về sau chúng ta cũng nên ít giao du đi, ta là người đã có chồng còn ngươi cũng là người đã có vợ, không thích hợp dây dưa lui tới với nhau. Sau này ngươi không cần đến tìm ta, cũng đừng xuất hiện trong Trì Xuân Uyển của ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi”.

Ngập ngừng một chút, nàng nói thêm: “Nhị nương cũng không cần ở lại với ta nữa, ngày mai ta sẽ cho bà ấy trở về, ta sẽ tìm vú nuôi khác cho Bắp Chân”.

Tô Vũ nói: “Nhị nương là người của cô, nếu như cô không muốn thì ta sẽ không tìm bà ấy hỏi chuyện của cô nữa”.


Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, nếu như ta biết bà ấy tiếp tục cung cấp thông tin cho ngươi thì đừng trách thuộc hạ của ta vô tình đuổi bà ấy ra ngoài”.

Thẩm Nguyệt không còn gì để nói, nàng khàn khàn nói: “Tô Vũ, tránh ra, ta phải đi”.

Tô Vũ cuối cùng cũng bước sang một bên tránh đường.

Thẩm Nguyệt đi ngang qua hắn, trên mũi nàng còn phảng phất mùi trầm hương thoang thoảng.

Nàng không nhìn lại mà nói: “Chúc ngươi hạnh phúc, sớm sinh quý tử, phúc trạch kéo dài, sống lâu trăm tuổi, đừng cho rằng ta dối lòng, ta đang vô cùng thành tâm”.

Tô Vũ chỉ có thể bất lực nhìn nàng đi ngày càng xa.

Đến khi nàng sắp rời khỏi cửa, Tô Vũ mới khẽ nói: “Thanh Châu, giúp ta đưa nàng về”.

Sau khi Thẩm Nguyệt rời đi, viện này đột nhiên trở nên trống rỗng.

Tô Vũ đứng ở trong viện hồi lâu, cô đơn chiếc bóng.

Hắn biết rõ đêm nay không nên đến đây, lại càng không nên gặp nàng, nhưng khi biết nàng đang ở ngay bên cạnh thì cuối cùng hắn vẫn nhịn không được.
 
Chương 470: C470: Chương 470


Đã lâu không gặp, hắn rất muốn được nhìn thấy nàng.

Tô Vũ có chút hối hận, nếu như hắn chịu đựng được một thời gian không đến gặp nàng thì hắn đã không nghe thấy nàng nói nhiều lời tuyệt tình như vậy.

Khi Tô Vũ trở về nhà, vừa ngẩng đầu lên thì đã liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng ở tiền viện.

Nhưng dù nàng ta có xinh đẹp đến đâu thì Tô Vũ cũng không quan tâm.

Nàng ta là một trong hai cơ thiếp, chẳng qua so với người còn lại thì có phần thận trọng hơn.

Thấy Tô Vũ quay lại, nàng ta liền hỏi: “Mới vừa rồi đại nhân đã đi đâu vậy?”

Tô Vũ vẫn bình thản nói: “Ta vừa đi sang cảm tạ lão gia nhà bên cạnh”.

“Không biết lão gia nhà bên cạnh là ai?”, nàng ta nhẹ giọng nói: “Thiếp đã ở đây nhiều ngày cũng không thấy bên cạnh có người lui tới”.

Tô Vũ đi ngang qua nàng ta, chậm rãi nói: “Lão gia nhà bên cạnh là một thương nhân, một năm về nhà không được mấy lần, lần này chỉ là trùng hợp đụng phải. Cô cũng có thể báo cáo chuyện tối nay cho hoàng thượng biết”.


Cơ thiếp sau lưng thận trọng nói: “Là thiếp lắm miệng”.

Cho dù nàng ta mẫn cảm đa nghi nhưng cũng không muốn làm Tô Vũ chán ghét mình. Nàng cùng một cơ thiếp khác cùng gả vào phủ này, nếu như Tô Vũ chán ghét nàng ta thì sẽ nghiêng về phía người còn lại hơn.

Tuy rằng hai nữ nhân này đều có hoàng mệnh trong người nhưng cũng tránh không được sự đấu đá âm thầm.

Dù sao Tô Vũ cũng có tài mạo song tuyệt, nếu như có thể trở thành cơ thiếp mà hắn sủng ái thì bọn họ cũng không tiếc công sức.

Trong nửa tháng qua, theo lệnh của hoàng đế, mỗi ngày bọn họ đều báo cáo tin tức về cuộc sống và hành tung của Tô Vũ.

Hoàng đế đang lo không tìm thấy nhược điểm của Tô Vũ, mà chuyện lần này đã cho ông ta một cơ hội tuyệt hảo để sắp xếp hai do thám bên cạnh Tô Vũ.

Nhưng kết quả lại khiến cho ông ta khá thất vọng.

Bởi vì người mỗi ngày tới truyền tin cũng chẳng có tin tức gì mới lạ.


Tô Vũ ngày nào cũng vào triều đúng giờ, đến viện thái học dạy học đúng giờ, sau khi rời cung thì về nhà ăn cơm, đọc sách và luyện thư pháp, không xã giao với ai cũng không có hoạt động gì đặt biệt.

Hành tung mỗi ngày của hắn đều cứng nhắc như vậy.

Về sau hoàng đế cũng lười nghe báo cáo về hành tung cứng nhắc của hắn cho nên đã lệnh cho cơ thiếp vài ngày mới báo cáo một lần thay vì mỗi ngày đều phải báo cáo, sau đó lại đổi thành có chuyện gì đặc biệt khác lạ mới cần báo cáo.

Nhưng qua một thời gian thì hai cơ thiếp cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, cũng không phát hiện hắn đi gặp người nào không nên gặp.

Lúc ra khỏi nhà thì sắc trời đã khá muộn.

Đèn lồng của Tết nguyên tiêu chỉ còn lại một vài chiếc tỏa ánh sáng le lói.

Thẩm Nguyệt một mình bước đi trên đường, đầu hơi cúi xuống, không nói một lời nào.

Liên Thanh Châu không xa không gần theo sát phía sau nàng.

Nàng bỗng nhiên bình thản nói: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

“Sư phụ bảo ta tiễn cô về”.

Lúc trước Tô Vũ lo lắng nàng đi về một mình cho nên cũng sẽ không xa không gần theo sát nàng cho đến khi nhìn thấy nàng bước vào phủ tướng quân thì mới thôi.
 
Chương 471: C471: Chương 471


Liên Thanh Châu nói: “Thẩm Nguyệt, sư phụ có rất nhiều chuyện không thể nói rõ với cô, cũng có rất nhiều chuyện người không thể làm với cô, nhưng người làm như vậy nhất định đều là vì tốt cho cô”.

“Vì tốt cho ta sao, ai cần chứ?”, bóng lưng của Thẩm Nguyệt khẽ dừng lại một chút, rồi nàng lại nói: “Sau này ngươi đừng nhắc đến hắn trước mặt ta nữa, ta không thích”.

Liên Thanh Châu đột nhiên nói: “Thật ra cô đang không chấp nhận được chuyện bên cạnh sư phụ có những nữ nhân khác chứ không phải không chấp nhận chuyện người gạt cô”.

Thẩm Nguyệt phớt lờ hắn.

“Bởi vì cô không chấp nhận được cho nên mới tức giận đến như vậy”, Liên Thanh Châu nói một cách rõ ràng: “Cô còn quan tâm đến sư phụ hơn những gì mà cô nghĩ đó”.

Thẩm Nguyệt dừng chân, quay lại nhìn hắn ta với ánh mắt lạnh lùng.

Liên Thanh Châu nói: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn cô bình tĩnh một chút”.

“Ta lặp lại lần nữa, hiện tại ta đang rất bình tĩnh. Nếu như ngươi cứ nói về hắn trước mặt ta thì đừng trách ta trở mặt với ngươi”.


“Được rồi, xem như ta chưa nói gì cả”.

Sau khi trở về phủ tướng quân, Thẩm Nguyệt nằm xuống liền ngủ, không nói một lời trong suốt hai ngày.

Sau khi nàng ngủ ngon lành thì lại tiếp tục sinh hoạt bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có điều trong hai ngày này, cả Ngọc Nghiên và Thôi thị đều vô cùng sợ hãi.

Ngọc Nghiên vừa khóc vừa nói: “Công chúa, người làm sao vậy? Từ khi đi uống rượu với nhị công tử Hạ gia trở về thì trông người không ổn chút nào”.

Thẩm Nguyệt đặt tờ giấy vẽ lên bàn, vươn tay véo khuôn mặt tròn trịa của Ngọc Nghiên rồi nói: “Ai trông không ổn chứ, chẳng qua là công chúa của ngươi đang nghĩ cuộc sống vẫn còn dài, ta vẫn còn phải nuôi con, nếu như không lo kiếm tiền thì sau này chắc phải hít không khí mà sống mất”.

Ngọc Nghiên mở miệng muốn nói gì thêm nhưng Thẩm Nguyệt đã nheo mắt nói: “Được rồi, đi lấy than đen lại đây cho ta, ta phải tiếp tục làm việc, bây giờ Liên Thanh Châu cũng đã trở lại rồi, truyện tranh của ta cũng không thể bỏ xó được”.

Ngọc Nghiên đành phải đi lấy than đen tới. ngôn tình sủng


Thẩm Nguyệt còn phải vẽ truyện tranh ba khung tiếp tục kể về những âm mưu thâm độc trong hậu viện.

Thẩm Nguyệt bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ.

Nàng vừa phải vẽ truyện tranh vừa phải cùng Liên Thanh Châu chuẩn bị những chuyện trên thuyền.

Liên Thanh Châu chiêu mộ được một ít người thuê, một số tiểu thương còn lại đều được lôi kéo tới từ mối quan hệ với Lưu Nhất Quái

Trên thuyền đã có rất nhiều cửa hàng được khai trương, du khách đã lên thuyền thì cho dù muốn xuống cũng phải mất hết nửa ngày tham quan khắp nơi.

Vào ngày khai trương, con thuyền lớn thả neo trên sông, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

Người lui tới đều lên thuyền để xem náo nhiệt, chỉ trong mấy ngày mà việc làm ăn trên thuyền vô cùng phát đạt và nó cũng đã trở thành một nơi tiêu khiển rất nổi tiếng.

Sau khi màn đêm buông xuống, trên thuyền treo đầy đèn lồng gấm rực rỡ sinh động.

Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu xuống thuyền sau bữa tối.

Liên Thanh Châu nói: “Hôm nay dừng ở đây, để ta tiễn cô trở về”.
 
Chương 472: C472: Chương 472


Thẩm Nguyệt lắc đầu, nhếch miệng cười nói: “Liên hồ ly, mấy ngày nay ngươi đã làm việc vất vả rồi, nếu như ta không khoản đãi ngươi thì làm sao mà được chứ. Đi, để ta dẫn ngươi đến một nơi này rất tốt!”

Liên Thanh Châu còn chưa kịp đồng ý thì nàng đã kéo hắn ta đi một mạch.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================

Liên Thanh Châu nói: “Ta còn quen thuộc với kinh thành này hơn cả cô, còn có nơi nào tốt mà ta không biết chứ?”

“Ha ha, ngươi cứ đi đi rồi sẽ biết mà thôi”.

Liên Thanh Châu dở khóc dở cười nói: “Công chúa kề vai đi với tại hạ như thế này, tại hạ thấy không được ổn lắm đâu”.


Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn ta rồi nói: “Vậy ngươi nói đi, tại sao lần trước ta nói chuyện tình cảm với ngươi trên thuyền thì ngươi lại cự tuyệt ta?”

Liên Thanh Châu nghiêm nghị nói: “Ta thật sự coi công chúa là bạn bè, không thể sinh ra quan hệ nam nữ”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Vậy thì đúng rồi!”

Trong mắt nàng hiện lên ý cười, nàng lại nói tiếp: “Cuối cùng ta cũng tìm ra lý do tại sao ngươi không có quan hệ nam nữ. Ngươi đã kìm chế rất vất vả rồi, tối nay ta sẽ dẫn ngươi đi phóng thích một chút”.

Liên Thanh Châu nghe thấy vậy thì tâm trí như chìm trong sương mù.

Cho đến khi Thẩm Nguyệt đưa hắn ta đến một tòa nhà và dừng lại, hắn ta nhìn lên tấm bảng của tòa nhà thì liền cảm thấy vô cùng lúng túng.

Sở Ngọc Lâu?

Liên Thanh Châu nhìn Thẩm Nguyệt, thì thầm hỏi: “Này, cô đi nhầm chỗ rồi!”

“Sở Ngọc Lâu, đúng rồi mà, chúng ta đến đúng nơi rồi”, Thẩm Nguyệt đã mỉm cười vẫy tay với một nam nhân đẹp trai đứng ở cửa.


Nam nhân tiến lên, cất giọng nói dịu dàng mang hàm ý phong tình: “Là Thẩm công tử sao, mời đi theo ta”.

Nói đoạn nam nhân kia dẫn Thẩm Nguyệt vào trong Sở Ngọc Lâu, nghe giọng điệu quen thuộc như vậy không giống như lần đầu mới gặp Thẩm Nguyệt.

Làm sao có thể….

Liên Thanh Châu ngay lập tức nắm lấy tay Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt quay lại mỉm cười với hắn ta, ra vẻ an ủi nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây phải không, ngươi đừng lo lắng, ta đã đặt trước một phòng bên trong, lát nữa vào chỉ cần thư giãn là được rồi”.

Liên Thanh Châu nhướng mày nói: “Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Người đến đây đều là…”

Hắn ta cảm thấy rất khó để có thể mở miệng nói thẳng ra, thật sự vô cùng xấu hổ.

Tất cả những người ra vào nơi này đều là những nam nhân có sở thích đặc biệt với nam nhân, bởi vì bên trong toàn là nam nhân hầu hạ!

Thẩm Nguyệt vỗ ngực nói: “Huynh đệ, ai mà chẳng có sở thích riêng chứ? Ta hiểu ngươi mà, chẳng phải hôm nay ta đang tạo điều kiện cho ngươi được phóng thích bản thân khỏi gông cùm đó sao?”

Liên Thanh Châu bình thường vẫn luôn dịu dàng tao nhã nhưng hiện tại rốt cuộc cũng sắp nổi giận, hắn ta nghẹn đỏ mặt, cắn răng thấp giọng nói: “Ta là một nam nhân bình thường! Ta chưa bao giờ tới nơi không đứng đắn như thế này!”

Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta rồi nói: “Nhìn ngươi đi, ta cũng đâu bắt ngươi vào trong làm chuyện gì, chỉ vào tâm sự uống trà một chút, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ngươi đó, bình thường chắc chắn đã giam cầm bản thân quá chặt chẽ rồi”.
 
Chương 473: C473: Chương 473


Liên Thanh Châu đỡ trán nói: “Ngươi đã nghe ai nói gì bậy bạ sao? Ta thật sự là nam nhân bình thường…”

“Thôi đi, ngươi không dám thừa nhận thì ta cũng không ép buộc ngươi làm gì. Ngươi cứ xem như là đi theo ta cho bớt nhàm chán đi được không?”

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, đi thẳng vào trong Sở Ngọc Lâu.

Liên Thanh Châu túm lấy nàng nói: “Không được, ta sẽ không vào đó, ngươi lại càng không được vào đó”.

Thẩm Nguyệt nhìn lại hắn ta, cười nhăn nhở nói: “Ngươi có chắc là không muốn tự mình bước vào không? Còn không cho ta đi vào?”

“Ta rất chắc chắn!”

Thẩm Nguyệt nhanh chóng gạt tay của Liên Thanh Châu ra, sau đó quật ngã hắn chỉ trong một cú vật.

Liên Thanh Châu không có võ cho nên không thể nào đánh trả nổi.


Thẩm Nguyệt nói với nam nhân bên cạnh: “Đi gọi mấy tiểu ca ca khác tới đây khiêng hắn ta vào trong cho ta”.

Liên Thanh Châu bị mấy người khác khiêng thẳng vào trong Sở Ngọc Lâu.

Người khiêng hắn ta vào trong là mấy công tử đang bật cười khe khẽ dịu dàng khiến cho cả người Liên Thanh Châu đều nổi da gà, không còn thiết sống nữa!

Vào phòng, Thẩm Nguyệt để lại hai người hầu hạ.

Hai công tử này đều có khí chất xuất trần, trắng trẻo dịu dàng.

Để giảm bớt áp lực cho Liên Thanh Châu, Thẩm Nguyệt đã bảo một người đánh đàn, một người đi pha trà.

Thẩm Nguyệt nhìn Liên Thanh Châu bằng ánh mắt chán ghét rồi nói: “Đừng có giả bộ, ta đã biết tỏng ngươi rồi”.


Liên Thanh Châu ghét cay ghét đắng nói: “Rốt cuộc là ngươi đã nghe ai nói bậy bạ như vậy chứ!”

Thẩm Nguyệt tỏ ra lãnh đạm, nhàn nhạt cười nói: “Bây giờ nói đến chuyện đó cũng có ích lợi gì, đến đây, cứ tự nhiên vui vẻ đi, đừng lãng phí một đêm phong tình”.

Cho dù Liên Thanh Châu có nói thể nào thì Thẩm Nguyệt vẫn không tin rằng hắn ta là một nam nhân bình thường.

Sau đó hắn ta cũng không thể không ngồi xuống nghe một công tử đánh đàn, rồi lại nghiêm mặt uống hai ngụm trà mà một công tử khác pha, đây đã là sự bình tĩnh cực hạn của hắn ta rồi.

Hắn ta thề lần sau sẽ không bao giờ đến nơi này nữa!

Nhưng Thẩm Nguyệt thì khác… nàng dường như rất quen thuộc với nơi này, thậm chí còn có thể dễ dàng cùng với công tử pha trà kia nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất! Sau một thời gian, nàng lại quay sang nói chuyện với công tử đánh đàn, lại còn chơi đàn với nhau nữa!

Liên Thanh Châu giật giật khóe miệng, có thật là nàng lần đầu tiên đến đây không? Sao hắn ta lại thấy nàng giống y hệt khách quen ở đây vậy!

Liên Thanh Châu chỉ sợ rằng Thẩm Nguyệt sẽ đi quá giới hạn.

Vì vậy hắn ta đã tranh thủ lúc thuận tiện ra khỏi phòng rồi bỏ tiền ra tìm người giúp hắn ta chuyển đi một tin nhắn.

Khi quay lại Liên Thanh Châu vô cùng hoảng hốt, bởi vì Thẩm Nguyệt không biết từ lúc nào đã gọi thêm hai công tử phong tình vạn chủng đến.
 
Chương 474: C474: Chương 474


Thẩm Nguyệt nhìn qua từng người một, miệng tấm tắc cảm thán: “E rằng tất cả mỹ nam trong kinh thành đều tập trung ở Sở Ngọc Lâu này”.

Câu nói này khiến cho đám công tử kia đều che miệng cười khúc khích.

Thẩm Nguyệt quay đầu liếc nhìn Liên Thanh Châu, bất mãn nói: “Ngươi đi đâu mà lâu như vậy, lại đây, mau lại đây”.

Liên Thanh Châu áp lưng sát vào cửa, nghiêm túc cự tuyệt: “Không được, ta sẽ không lại đó đâu. Ta đã nói rồi, ngươi không được làm xằng bậy”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, nở nụ cười xấu xa rồi ra lệnh cho bốn công tử đi tới nắm lấy tay chân của Liên Thanh Châu rồi khiêng đến trước mặt nàng.

Liên Thanh Châu tức giận nói: “Buông ta ra! Ta là nam nhân trong sạch, sẽ không cùng các ngươi làm bậy!”

Thẩm Nguyệt lại ra lệnh: “Đặt hắn ta lên ghế”.

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì!”


Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười khi nhìn mấy công tử đè Liên Thanh Châu xuống ghế đến mức không nhúc nhích được, nàng nói: “Trước tiên hãy xoa bóp toàn thân cho hắn ta đi!”

Liên Thanh Châu hít sâu một hơi quát lên: “Đừng động vào ta!”, trông hắn ta lúc này giống y hệt cô nương nhà lành sắp bị làm nhục.

Nhưng bốn đôi tay mềm mại kia cũng không hề nhàn rỗi, ngay lập tức bắt đầu xoa bóp toàn thân cho Liên Thanh Châu theo lời của Thẩm Nguyệt.

Mấy công tử này thành thục nhất là việc hầu hạ người khác, lúc này bọn họ lại đang sờ soạng toàn thân Liên Thanh Châu khiến cho hắn ta chậm rãi cảm nhận được sự thoải mái trong nỗi khổ sở vô bờ.

Hắn ta thật sự muốn đập đầu vào đậu hũ đến chết!

Thẩm Nguyệt ở bên cạnh vẫn đang quan sát với vẻ thích thú.

Liên Thanh Châu tức giận nói: “Họ Thẩm kia, ta nhất định phải tuyệt giao với ngươi… á, nhẹ thôi!”


Liên Thanh Châu bị nắn bóp đến mức xấu hổ không còn muốn sống, cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm nhũn hết cả ra.

Sau đó không biết từ lúc nào mà toàn thân Liên Thanh Châu đã đổ đầy mồ hôi, hắn ta vô lực ngồi phịch trên ghế, thậm chí còn không thèm phản kháng thêm nữa.

Mấy vị công tử thủ pháp rất tốt, Thẩm Nguyệt đã nghe ngóng từ trước rồi.

Nhờ có mấy đôi bàn tay linh hoạt kia xoa bóp, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều được thư giãn, cảm giác khoan khoái kéo dài lan ra từ trong cốt tủy khiến người ta cảm thấy toàn thân thư thái.

Liên Thanh Châu tuy rằng xấu hổ không dám thừa nhận, nhưng nhìn phản ứng của hắn ta, chắc hẳn cũng thấy sướng lắm, miệng hừ hừ vài tiếng rồi không hề giãy giụa kịch liệt nữa.

Thẩm Nguyệt rút lấy khăn tay thơm ngào ngạt giắt ở thắt lưng của một vị công tử, giúp Liên Thanh Châu lau mồ hôi, cười tít cả mắt và hỏi: “Thế nào, bây giờ còn đòi cắt đứt tình bạn với ta nữa không? Một người quanh năm không vận động như ngươi, tới đây một chuyến, có phải toàn thân nhẹ bẫng, dường như được đả thông hai huyệt Nhâm Đốc?”

Liên Thanh Châu liếc nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ u oán.

Thẩm Nguyệt lại bật cười: “Miệng ngươi nói không cần đâu không cần đâu nhưng cơ thể rất thành thật, có phải bây giờ đã thấy sướng đến mức sắp bay thẳng lên trời không?”

“Cô tránh ra đi, ta không muốn nói chuyện với cô”.

Bốn vị công tử buông Liên Thanh Châu ra rồi vây quanh Thẩm Nguyệt, mỉm cười xinh đẹp: “Thẩm công tử, hay là công tử cũng thử xem? Rất thoải mái đấy”.
 
Chương 475: C475: Chương 475


Không đợi nàng lên tiếng, Liên Thanh Châu lập tức từ chối giúp nàng: “Nàng ta không cần đâu!”

Hắn ta đường đường là một nam nhân bị mấy nam nhân khác xúm lại xoa bóp, tuy khó chấp nhận, nhưng dù sao cũng không tổn hại gì.

Nhưng Thẩm Nguyệt thì khác.

Tuy Thẩm Nguyệt đang giả trang nam tử, suy cho cùng vẫn là nữ nhân. Nếu để mấy công tử này sờ soạng khắp cơ thể, sư phụ mà biết sẽ làm thịt hắn ta mất!

Không được, tuyệt đối không thể để họ chạm tới Thẩm Nguyệt!

Thẩm Nguyệt biếng nhác ngả người trên ghế, hai chân vắt chéo vào nhau gác lên một chiếc ghế khác, thong dong nói: “Tại sao lại không cần chứ? Ngươi sướng xong rồi, tại sao ta không thể sướng như ngươi?”

Liên Thanh Châu trợn mắt đảo lên đảo xuống trên người Thẩm Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không được là không được, đừng quên thân phận của cô”.

Thẩm Nguyệt gật gật đầu như đã hiểu: “Ờ nhỉ, ta vốn dĩ muốn giúp ngươi giải tỏa mà”.


Thế là Thẩm Nguyệt cho hai vị công tử dìu Liên Thanh Châu tới giường mềm sau tấm rèm nghỉ ngơi, hai vị công tử còn lại giúp nàng bóp tay bóp chân.

Thủ pháp của các công tử rất thuần thục, chẳng kém gì thợ mát-xa chuyên nghiệp, chỉ là ở Đại Sở vẫn chưa có nghề này.

Thẩm Nguyệt thấy họ cũng rất quy củ, chỗ nào không nên sờ thì không bao giờ sờ bậy.

Công tử trong Sở Ngọc lâu này tiếp khách vô số kể, rất biết đoán định nhu cầu của khách nhân. Nếu khách có nhu cầu sinh lý ở phương diện kia, cũng không cần vừa gảy đàn vừa uống trà, lề mà lề mề tới tận lúc này.

Họ cũng nhìn ra được Liên Thanh Châu không có sở thích trên phương diện ấy, nên chỉ bông đùa với Liên Thanh Châu vì cảm thấy phản ứng của hắn ta rất thú vị thôi.

Bốn vị công tử trong phòng bừng bừng hứng khởi.

Hai vị công tử kéo Liên Thanh Châu từ trên ghế dậy, dịu giọng đùa rằng: “Mời công tử đi theo bọn ta, bọn ta đảm bảo sẽ hầu hạ công tử thoải mái nhất có thể~”

“Ta không cần! Các ngươi buông tay mau, ta không cần!”


Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Âm thanh không nhanh không chậm, nhưng mang theo áp lực vô hình.

Cả căn phòng nhất thời chìm vào im lặng.

Liên Thanh Châu vội vàng nói: “Còn đờ ra đấy làm gì, mau mở cửa! Mở cửa đi chứ!”

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu tựa người lên ghế, chống cằm suy tính: “Ta nhớ rằng hình như ta không gọi thêm dịch vụ nào khác mà”.

Liên Thanh Châu đáp: “Cứ mở cửa ra chẳng phải sẽ biết ngay sao”.

Thế là một vị công tử bèn đứng dậy đi mở cửa. Đợi khi cửa phòng mở ra, trông thấy nam tử mặc đồ đen đứng trước phòng mà sững người: “Vị công tử này là…”

Tô Vũ không tỏ thái độ gì, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, chỉ điềm tĩnh cụp đôi mắt trắng đen rõ ràng liếc nhìn người kia một cái.

Sát khí phảng phất quanh đây.

Vị công tử kia lập tức im bặt, trong lòng không khỏi run rẩy.

Thấy Tô Vũ định tiến vào, công tử bèn đứng sang một bên nhường đường.
 
Chương 476: C476: Chương 476


Liên Thanh Châu trông thấy Tô Vũ đã đến, lần đầu tiên cảm thấy thân thiết đến vậy. Hắn đến quá đúng lúc, nếu muộn hơn nửa khắc, e rằng hắn ta không giữ nổi sự trong sạch của bản thân nữa.

Giọng nói của Tô Vũ vô cùng lãnh đạm: “Tất cả ra ngoài, đóng cửa lại”.

Bốn vị công tử đưa mắt nhìn nhau.

Thẩm Nguyệt thoáng ngẩng đầu, nhắm mắt dưỡng thần, chưa mở mắt nhìn người mới đến đã ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng, không khỏi nhíu mày.

Nàng ung dung đáp: “Ra ngoài làm gì, có thêm một khách nhân đây này, mau đi mời thêm hai công tử nữa tới hầu hạ”.

Dứt lời, một ánh mắt thâm trầm rơi xuống cơ thể nàng, nhưng nàng làm như không hề hay biết.

Liên Thanh Châu thấy tự tin hẳn, cất giọng: “Các ngươi mau ra ngoài hết đi, họ có ân oán cá nhân cần xử lý, coi chừng lát nữa ngộ thương các ngươi”.

Bốn vị công tử là người sáng mắt, Tô Vũ vừa bước vào, họ đã cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề.


Tất cả lặng lẽ lui hết xuống.

Thẩm Nguyệt khẽ thở dài: “Đến tận hôm nay, ta mới cảm thấy, trái ôm phải ấp là cảm giác kỳ diệu không lời lẽ nào tả xiết. Không chỉ có người cùng ta giải sầu, cùng ta tiêu diêu, có thể vui sướng từ trong ra ngoài. Chẳng trách sau khi mỹ nhân vào cửa, có người không nỡ lãng phí thời gian bên ngoài nữa. Nếu đổi lại là ta, bên cạnh có mỹ sắc lượn lờ, ta cũng chỉ mong đóng chặt cửa khỏi đi đâu nữa. Vậy thì Tô đại nhân, có phải ngươi đi nhầm chỗ rồi không?”

“Đây không phải nơi cô nên đến”.

Thẩm Nguyệt không tỏ thái độ gì: “Đây cũng không chuyện mà ngươi nên quản”.

Trong đôi mắt hẹp dài của Tô Vũ chỉ thấy sự u ám.

Khi hai người đang giằng co, Liên Thanh Châu đã lùi dần về phía cửa, sờ sờ mũi và nói: “Hai người cứ nói chuyện trước, ta ra ngoài đợi”.

“Đứng lại”.

“Đứng lại”.


Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đồng thanh, lạnh lùng lên tiếng.

Hai chân của Liên Thanh Châu bị đông cứng ở cửa ra vào.

Tô Vũ xuất hiện ở nơi này, ngoại trừ tên phản đồ Liên Thanh Châu “mách lẻo” ra thì còn có thể là ai được.

Thẩm Nguyệt còn chưa truy cứu trách nhiệm của Liên Thanh Châu, Tô Vũ đã điềm tĩnh cất giọng trước: “Liên Thanh Châu, ngươi đưa nàng tới đây làm gì?”

Không đợi Liên Thanh Châu trả lời, Thẩm Nguyệt đã đứng dậy khỏi ghế, tỏ ra tức cười: “Liên Thanh Châu, chẳng phải ngươi hỏi ta ai đã nói với ngươi rằng ta thích nam sắc sao? Đây, người ở ngay trước mặt”.

Liên Thanh Châu: “…”

Thẩm Nguyệt lại nói: “Ngươi thích đàn ông, ta cũng thích đàn ông, chúng ta cùng đến một nơi chỉ có đàn ông mới đến, có gì không thỏa đáng?”

Tô Vũ đưa mắt nhìn Thẩm Nguyệt nhưng miệng lại nói với Liên Thanh Châu: “Sau này để ta biết được ngươi dẫn nàng tới những nơi như thế này, ngươi có thể dùng cái chết để tạ tội”.

Liên Thanh Châu: “…”

Tại sao hai người này có mâu thuẫn mà người chịu thiệt toàn là hắn ta?
 
Chương 477: C477: Chương 477


Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười cười: “Là ta đánh hắn ta ngất xỉu rồi khiêng vào đây đấy, sao nào? Ngươi quản được chắc?”

Liên Thanh Châu âm thầm oán thán: Cuối cùng công chúa cũng nói được một câu đúng sự thật!

Tô Vũ trầm giọng hỏi: “A Nguyệt, nhất định phải như thế sao?”

Nụ cười trên môi Thẩm Nguyệt nhạt đi, nàng cụp mắt không muốn nhìn hắn nữa, thản nhiên đáp rằng: “Ta nhớ rằng ta đã nói với ngươi rất rõ ràng, sau này ta không muốn trông thấy ngươi nữa”.

“Ta cũng nhớ rằng, ngươi nói ngươi ghét ta”.

“Vậy ngươi còn ở đây làm gì? Bây giờ chẳng phải ngươi nên ở nhà bầu bạn cùng mỹ nhân sao?”

Tô Vũ đáp: “Nếu cô thực sự không muốn thấy ta thì đừng tới những nơi như thế này nữa, nếu không lần sau ta sẽ còn đến”.

Thẩm Nguyệt phì cười: “Bất kể ngươi có đến hay không, điều này liên quan gì tới ta. Nhưng nếu ngươi đến rồi thì hãy chơi cho tận hứng”.

Nàng điềm tĩnh đi ngang qua người hắn: “Ngươi ở cứ đây vui vẻ nhé, ta không phụng bồi nữa”.


Tô Vũ quay lưng lại với nàng: “Liên Thanh Châu, đưa nàng về”.

Bước chân của Thẩm Nguyệt dừng lại, đột nhiên âm thanh của nàng trở nên rất trầm: “Ngươi càng nhúng tay vào chuyện của ta như vậy, ta chỉ càng thấy chán ghét ngươi”.

Sắc mặt của Tô Vũ không chút gợn sóng: “Vậy ư, nhưng ta quản nhiều quen rồi, đại khái không thể thu tay được nữa”.

Thẩm Nguyệt không nấn ná thêm, ra khỏi cửa là rời đi ngay.

Một mình Tô Vũ đứng lặng bên bàn, cúi đầu nhìn chén trà đã nguội trên bàn, sau đó thò ngón tay trắng nõn mân mê nắp đậy của hũ đựng rượu.

Rượu trong hũ đầy ắp, chưa được chạm tới.

Hắn lầm bầm tự nói: “A Nguyệt, có phải ta từng khiến nàng thích nhiều bao nhiêu thì bây giờ khiến nàng căm ghét bấy nhiêu”, hắn nhếch môi thành nụ cười nhạt: “Nếu là như thế, kể ra cũng tốt”.

Nói xong, hắn khẽ phất tay áo, hũ rượu đổ đầy ra bàn.


Chất lỏng lập tức tràn ra, thấm ướt tay áo của hắn.

Điều này cũng khiến người hắn dính mùi rượu nồng đậm.

Tô Vũ phất tay áo, xoay người ra khỏi phòng.

Trong Sở Ngọc lâu có công tử tiến tới tiễn hắn ra ngoài.

Hắn không cần phải giấu giấu giếm giếm, cho dù ra vào nơi này bị người quen trông thấy cũng chẳng sao cả.

Đối với hắn mà nói, danh tiếng đã thành ra thế này rồi, hắn không quan tâm liệu nó có tệ hơn được nữa không.

Tô Vũ bước đến cửa, nghe công tử trắng trẻo bên cạnh dịu dàng nói: “Công tử đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến”.

Tô Vũ dừng chân trước cửa, nghiêng người nhìn vị công tử kia, sau đó ánh mắt bình thản của hắn đảo tới thắt lưng người đó.

Trên thắt lưng của vị công tử này treo một tấm thẻ bài bằng gỗ, một mặt viết tên, một mặt viết bảng hiệu của Sở Ngọc lâu để tỏ rõ thân phận.

Tô Vũ lấy ra một đĩnh bạc đặt vào tay của công tử: “Có thể tặng thẻ bài cho ta không”.

Công tử nhận được ngân lượng nên mỉm cười vui vẻ, lấy thẻ bài trên thắt lưng xuống đưa cho hắn: “Công tử thích thì cứ lấy đi là được”.
 
Chương 478: C478: Chương 478


Thẻ bài giắt trên hông ở Sở Ngọc lâu này cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm, công tử trong lâu làm mất cũng có thể bù lại.

Tô Vũ cầm lấy thẻ bài bỏ vào tay áo rồi mới rời đi.

Khi đến nhà, hai vị cơ thiếp nghênh đón hắn, chưa gì đã ngửi thấy mùi rượu.

Cơ thiếp hỏi: “Đại nhân đi đâu thế, tại sao muộn thế này mới về, chàng đã… uống rượu à?”

Tô Vũ phất tay áo, thẻ bài giắt trên hông công tử kia không cẩn thận rơi xuống nền đất. Hắn không phát hiện ra, nhưng có cơ thiếp dè dặt lấy chân mình đè lên để giấu giếm cho qua.

Hắn nói đêm nay chỉ tới nhà một vị đại nhân nào đó uống rượu xã giao thôi.

Sau khi Tô Vũ về phòng, cơ thiếp kia mới nhấc chân ra, cúi người nhặt tấm thẻ bài lên.

Chẳng trách bao nhiêu lâu nay, lần đầu nghe Tô Vũ nói hắn ra ngoài xã giao.

Sau khi làm rõ chuyện này phải bẩm báo lên hoàng đế, như thế hoàng đế sẽ biết phải âm thầm điều tra xem hắn qua lại với những quan viên nào.


Thế nhưng khi nhìn kỹ lại tấm thẻ bài kia, bên trên hình như viết tên của người nào đó, lật ra xem thử, cơ thiếp mới sững người: “Sở Ngọc lâu?”

Điều tra ra mới biết, Sở Ngọc lâu là sở quán nổi tiếng trong kinh thành, người ở trong đó toàn là nam.

Lại phái người đi hỏi gia đình của vị đại nhân được Tô Vũ nhắc tới, hóa ra đêm đó Tô Vũ không hề tới nhà người ta.

Vị đại nhân đó nghe nhắc tới Tô Vũ còn tránh né không kịp, liên tục phủ nhận, đồng thời đưa ra chứng cứ cho thấy đêm đó không có mặt Tô Vũ.

Vậy thì đêm đó rốt cuộc Tô Vũ đã đi đâu, việc này rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.

Hóa ra hắn tới Sở Ngọc lâu.

Đàn ông tới nơi đó còn làm gì được nữa, chỉ có thể là chơi đùa với các nam kỹ ở trong đó.

Hai vị cơ thiếp nhất thời không dám tin lắm.

Hóa ra từ khi họ vào cửa đến nay, Tô Vũ chưa từng thân cận với họ, không phải bởi vì thân thể hắn “không ổn”, mà bởi vì tâm trí của Tô Vũ không ở nơi này.


Hai vị cơ thiếp bỗng chốc thấy lòng dạ nguội bớt phân nửa.

Một người đàn ông trông có vẻ phong hoa tuyệt đại như thế, sau cùng lại đi thích nam nhân, đúng là quá thê thảm.

Hai vị cơ thiếp cho rằng Tô Vũ nín nhịn bấy lâu nay, cuối cùng cũng không chịu nổi, đành để lộ đuôi hồ ly.

Sau cùng cơ thiếp vẫn bẩm báo cho hoàng đế, dùng bồ câu truyền tin vào hoàng cung.

Trên thế gian này chẳng có bức tường nào không lọt gió, trong thời gian dài, văn võ bá quan vẫn luôn lưu truyền một số lời đồn đãi.

Chỉ cần nhắc tới Tô Vũ, cứ mười người sẽ có tám chín người lắc đầu thở dài.

Có người vui vẻ khi thấy hắn không may, tất nhiên cũng có người thật lòng thấy tiếc.

Sau khi tảo triều xong, Tô Vũ đi ở hàng sau, chậm rãi ra khỏi triều điện.

Ánh nắng sớm rạng rỡ đang từ từ nhô lên nơi chân trời, chiếu rọi những mảnh ngói lưu ly đường hoàng và rực rỡ trong nội cung.

Ánh nắng cũng rọi lên đường nét bình thản và không tì vết cùng đôi mắt hẹp dài thâm trầm của hắn.

Những lời thì thầm thậm thụt của đám quan viên lọt vào tai hắn.

“Ta nghe nói Tô đại học sĩ trà trộn vào Sở Ngọc lâu, chuyện này là thật đó, còn bị đồng liêu trông thấy cơ”.
 
Chương 479: C479: Chương 479


“Nhưng cách đây không lâu hoàng thượng mới ban thưởng cho hắn hai cơ thiếp, không ngờ hắn có sở thích này, đúng là uổng phí của trời mà”.

“Đúng thế đấy, ta nghe nói hoàng thượng còn định để công chúa tái giá cùng hắn, phen này hẳn là không còn gì nữa rồi”.

“Đại học sĩ chẳng qua cũng chỉ là nhân tài cổ hủ trói gà không chặt thôi mà, tại sao hoàng thượng phải ra sức lôi kéo hắn như thế?”

“Ngươi làm quan trong triều chưa lâu, còn nhiều chuyện của tiền triều mà ngươi không biết. Những chuyện này đừng nghe ngóng nữa, tránh phạm phải điều cấm kỵ…”

Mùa xuân trong tiết tháng Ba, ánh nắng rực rỡ, từng nhóm người kéo nhau ra ngoại ô kinh thành du ngoạn.

Kinh thành đang an hưởng thái bình, chiến sự ở phía Nam lại như nước sôi lửa bỏng.

Quân đội do Tần Như Lương dẫn dắt cùng quân đội của Dạ Lương giao chiến, hai bên đánh đến mức không thể tách ra nổi.

Thành trì phía Nam dần dần có dòng người chạy nạn, chỉ là chiến sự lên cao, khó mà dỗ yên lòng dân.


Từ sau lần trở về từ Sở Ngọc lâu, Liên Thanh Châu bận rộn công việc làm ăn, Thẩm Nguyệt cũng không làm khó hắn ta nữa.

Hắn ta trốn nàng còn không kịp, đối với những lời mời của Thẩm Nguyệt, từ chối được sẽ từ chối, tuyệt đối không đi chơi riêng cùng nàng nữa.

Hắn ta chỉ sợ Thẩm Nguyệt lại lừa mình tới mấy chỗ như Sở Ngọc lâu lần trước.

Hạ Du cũng lâu lắm rồi không thấy đâu, Lưu Nhất Quái mở một sạp hàng nhỏ trên thuyền, chuyên tính bát tự cho người qua lại, việc làm ăn không tồi, bận rộn vô cùng.

Bắp Chân từ khi hơn nửa tuổi đến giờ chưa ra khỏi phủ tướng quân nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi. Thằng bé càng lớn thì càng im lặng và hướng nội, không khỏi khiến Thẩm Nguyệt sinh ra lo lắng.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Thẩm Nguyệt nghe nói hoa lê ở ngoại ô kinh thành trắng muốt như tuyết, thời điểm này đẹp đẽ khỏi bàn.


Thế là nàng quyết định đưa Bắp Chân ra kinh thành dạo chơi một vòng để Bắp Chân mở rộng tầm mắt.

Những đứa trẻ ở tầm tuổi của thằng bé đáng lẽ phải ngây thơ và hoạt bát, nhưng bây giờ trông thằng bé càng lúc càng phát triển theo hướng trầm lắng và ít lời.

Quản gia cũng thấy Bắp Chân quá yên tĩnh và hướng nội nên đương nhiên hi vọng Bắp Chân có thể hoạt bát hoan hỉ hơn, vì thế ông ta vô cùng tán thành Thẩm Nguyệt đưa Bắp Chân ra ngoài dạo chơi.

Trang viên ở ngoại ô kinh thành không hề xa, năm nào ở đó cũng có không ít phu nhân quản gia đi ngắm hoa lê, rất an toàn.

Quản gia tích cực sắp xếp, chuẩn bị thêm một ít thức ăn, sợ Thôi thị và Ngọc Nghiên không xoay xở được còn gọi thêm hai bà tử.

Tới trang viên ở ngoại ô kinh thành, hoa lê nở trắng đầu cành, đến mức khi gió xuân thổi qua, chúng bay khắp trời như tuyết, cảnh tượng quả thực rất đẹp.

Thẩm Nguyệt trải một tấm thảm dưới gốc cây lê, đặt Bắp Chân lên thảm cho thằng bé chơi đùa.

Trên cổ thằng bé đeo khóa trường mệnh, chiếc chuông nhỏ phát ra âm thanh vui tai trong gió, thỉnh thoảng sẽ khiến Thẩm Nguyệt thất thần.

Ngọc Nghiên vui chơi đến mức sắp bay lên, trên đầu nàng ta cài hoa lê trắng muốt, chạy tới chạy lui, còn hái bông hoa nở to nhất đầu cành gài vào mũ của Bắp Chân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom