Dịch Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 780: C780: Chương 780


Hóa ra hắn thích nam nhân.

Sau khi nghe được thông tin này, Tô Vũ cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ thoáng sững người, ánh mắt xuyên qua dòng người nhìn về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, giả bộ như không có chuyện gì, nói với các cô nương kia: “Còn ai thân thể không khỏe thì cứ tới chỗ ta, ta phụ trách xem bệnh giúp mọi người”.

Tô Vũ nhìn hàng người dài dằng dặc dần dần tản đi, lục tục có vài người cơ thể thực sự không khỏe tới chỗ Thẩm Nguyệt.

Hắn chớp chớp mắt, trong đôi mắt lãnh đạm thoáng hiện chút ấm áp.

Ban đầu nạn dân còn thấy khiếp sợ, nhưng vì Thẩm Nguyệt nghiêm túc chẩn bệnh và điều trị cho họ, dần dần lá gan cũng khá hơn.

Trái lại, Tần Như Lương đã tức xanh mặt khi biết rằng hắn ta và Tô Vũ bị trói lại với nhau bằng một thứ tình cảm không thể nào nói cho người khác biết.


Lúc nào cũng có những ánh mắt không rõ ý tứ đảo qua đảo lại giữa hắn ta và Tô Vũ.

Tô Vũ thản nhiên tiếp nhận, còn Tần Như Lương lần nào cũng trợn mắt đáp trả.

Hạ Du ở bên cạnh trông thấy mà hả hê vô cùng, ôm bụng cười ha hả một hồi lâu.

Điều kiện bên ngoài thành vô cùng gian khổ, tuy rằng các nạn dân không thể lấp đầy bụng, cũng không có áo bông ấm áp, nhưng dù thế nào vẫn có cái ăn lót dạ, có đống lửa để sưởi ấm, không đến nỗi vừa đói vừa rét không thể chịu nổi như trước kia.

Ở đâu đông người thì ở đó có chuyện đồn đãi, đây cũng là một cách tìm vui trong khổ sở.

Các nạn dân phái nữ cứ nhắc đến Tô Vũ và Tần Như Lương là lắc đầu thở dài, không khỏi ghé tai nhau thì thầm, xôn xao bàn tán rằng: “Tô đại phu trông đẹp mã như vậy, vị Tần tướng quân kia cũng là một nhân tài, dáng dấp oai vệ, tại sao hai người này lại qua lại với nhau chứ, thử hỏi có đáng tiếc không!”


“Ôi, từ bao giờ mà Đại Sở cũng chuộng điều này vậy, nam nhân tốt và nam nhân tốt bên nhau hết rồi, nữ nhân như chúng ta phải làm sao đây?”

“Nhưng ta nghe nói Tần tướng quân này vốn là trượng phu của Tĩnh Nguyệt công chúa… Phen này lại ở bên nam nhân khác…”

“Chẳng trách, lúc trước ở trong trà lâu nghe thuyết thư tiên sinh nói rằng hắn ta và Tĩnh Nguyệt công chúa tình cảm không ra sao, hóa ra là vì có ẩn tình bên trong”.

Mọi người lại cảm thấy tiếc nuối thay cho Tĩnh Nguyệt công chúa một phen, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đảo về phía này.

Các nạn dân lập tức ngồi thẳng dậy, rít ra một câu qua các kẽ răng: “Tần tướng quân đang nhìn về phía này đấy, mau, đừng nói gì nữa… Tránh cho hắn ta cảm thấy tổn thương tự tôn…”

Thẩm Nguyệt nghe qua mấy lời rầm rì của các nạn dân một đôi lần, vài ba câu nói của họ chẳng thể nào tránh được Tần Như Lương và Tô Vũ, tâm trạng vốn buồn bực khó chịu bỗng chốc như trời quang mây tạnh.

Sau này rất ít khi thấy nạn dân là nữ qua tìm Tô Vũ khám bệnh, về cơ bản ai cũng đi tìm Thẩm Nguyệt.

Họ cứ ở bên ngoài thành như vậy được vài ngày, thủ thành tất nhiên biết Tĩnh Nguyệt công chúa đang ở bên ngoài, nạn dân cũng tạm thời được bố trí ổn thỏa.

Thủ thành sợ rằng nạn dân cưỡng chế xông vào trong nên chậm chạp không dám mở cửa thành.
 
Chương 781: C781: Chương 781


Nhưng người này cũng biết rằng không thể nhốt Tĩnh Nguyệt công chúa ở bên ngoài mãi được.

Huống hồ trong kinh còn đưa tới thánh chỉ khẩn cấp tám trăm dặm yêu cầu Tĩnh Nguyệt công chúa lập tức quay về.

Thấy trật tự ngoài thành cuối cùng cũng yên ổn hơn, ngày hôm ấy, khuôn mặt của thủ thành mới lập ló xuất hiện trên cổng thành. Thủ thành từ trên cao nhìn xuống nạn dân bên dưới và nhóm người Thẩm Nguyệt.

Nạn dân vừa nhìn thấy thủ thành thì lập tức lộ ra vẻ mặt oán hận xen lẫn bất đắc dĩ, tâm trạng chợt kích động lên, miệng liên tục công khai phê phán, bắt thủ thành mở cửa thành.

Thủ thành nói: “Ta biết tình cảnh của các ngươi rất khổ, nhưng trong thành vẫn còn không ít bách tính, nếu như ta để các ngươi vào thì bách tính trong thành phải làm sao?”

Nạn dân oán thán kêu gào: “Chính vì cái tên cẩu quan nhà ngươi rút lõi đút túi riêng, tu sửa cái đập nước nửa vời cho có nên mới để nước lũ phá vỡ đê điều, khiến dân chúng không còn nhà để về!”

“Làm càn! Thiên tai hồng thủy nào có phải thứ mà con người đủ sức ngăn cản! Các ngươi đừng đứng đấy mà ăn nói hàm hồ!”


Thủ thành lập tức mắng to mấy câu, sau đó chuyển chủ đề: “Xin hỏi Tĩnh Nguyệt công chúa đâu rồi?”

Thẩm Nguyệt đứng đầu nhóm nạn dân nói: “Thủ thành đại nhân có gì muốn chỉ giáo?”

Thủ thành nhìn xuống dưới, lúc thấy cô gái thân hình yểu điệu thướt tha cùng làn da trắng nõn lên tiếng thì giọng điệu lập tức nhẹ nhàng hơn: “Ta có thể mở cửa thành hoan nghênh Tĩnh Nguyệt công chúa vào, nhưng những người khác thì không được!”

Thẩm Nguyệt cảm thấy nực cười: “Những người khác trong lời ngươi là ám chỉ ai?”

Nàng chỉ vào người đứng cạnh mình, nói tiếp: “Vị này là tướng quân Đại Sở – sứ thần triều đình phái tới, đây là phó sứ, những người này là thân binh đi theo, ý đại nhân là bọn họ cũng không được vào thành?”

Thủ thành nghe Thẩm Nguyệt báo ra chức vụ của mấy người xung quanh, cho dù chưa từng gặp bọn họ thì ngoài những thân binh kia, gã không thể trêu chọc bất cứ ai mà Tĩnh Nguyệt công chúa đã điểm tên.


Thế là gã cất lời: “Những người khác tất nhiên là chỉ nhóm nạn dân, còn tất cả mọi người cùng đi với công chúa có thể thuận lợi vào thành”.

Nghe xong những lời thủ thành nói, nhóm nạn dân tất nhiên không chịu.

Bọn họ không thể nào cứ đứng trơ mắt nhìn Tĩnh Nguyệt công chúa vào thành, nếu như công chúa vừa đi thì lão thủ thành này sẽ càng không cho bọn họ bước vào trong.

Đến lúc đó họ ắt phải chịu đói chịu rét đến chết ở đây.

Nạn dân bên dưới lại càng mắng hăng hơn: “Cẩu quan nhà ngươi là đồ coi mạng người như cỏ rác! Sớm muộn cũng sẽ bị trời phạt!”

Nào ngờ thủ thành đã chuẩn bị từ trước, lúc nạn dân không ngớt lời mắng gã thì trên cổng thành bỗng xuất hiện một nhóm cung tiễn thủ, cung trên tay đã được giương sẵn, họ ở trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắn tên bất cứ lúc nào.

Thủ thành lên tiếng: “Kẻ nào dám đặt điều nói xấu bản quan thì đừng trách ta hạ lệnh bắn tên!”

Nạn dân lập tức sợ hãi, tiếng mắng chửi cũng ít đi hẳn.

Thẩm Nguyệt híp mắt, ngẩng đầu nhìn lão thủ thành vẻ mặt vừa ý bên trên, nói: “Đại nhân uy phong thật đấy nhỉ?”
 
Chương 782: C782: Chương 782


Thủ thành nói: “Chắc Tĩnh Nguyệt công chúa không biết, chỉ khi áp dụng biện pháp mạnh thì mới có thể áp chế được đám điêu dân ở nơi khỉ ho cò gáy này, khiến bọn chúng răm rắp nghe lời”.

Nạn dân bên dưới tức giận mà không dám nói gì.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt âm u hơn, nàng nói: “Đại nhân mặc kệ bọn họ như vậy, lẽ nào muốn để bọn họ tự sinh tự diệt ở ngoài thành sao?”

Thủ Thành nói: “Trong thành không đủ chỗ ở, hiện tại đang trong thời điểm thiên tai hoành hành, bách tính trong thành đã là ốc không mang nổi mình ốc, sao có thể chứa thêm nhiều nhân khẩu, mong Tĩnh Nguyệt công chúa thông cảm. Hạ quan chỉ đành bất lực mà thôi”.


“Hay cho câu bất lực mà thôi”, Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng ta ở kinh thành cũng biết rõ Giang Nam là vùng đất phồn hoa giàu có, thương khách du khách đông đúc, khách điếm trong thành mọc lên như nấm. Hiện giờ thiên tai đang hoành hành, chắc hẳn khách điếm cũng không có khách, để trống cũng vô ích, sao không sử dụng những nơi đó để sắp xếp cho nạn dân, giúp họ có chỗ tránh gió che mưa, cũng coi như làm việc thiện”.

Thủ thành biến sắc, lập tức nói: “Đã bảo không có chỗ là không có, nếu Tĩnh Nguyệt công chúa không tin thì cứ vào thành mà xem. Bây giờ có nhiều cung tiễn thủ đứng đây, Tĩnh Nguyệt công chúa và tướng quân, các vị sứ thần vào thành rồi thì thiết nghĩ những nạn dân này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ chẳng có cơ hội nào khác nữa đâu”.

Nạn dân thực sự không còn cách nào khác đối với thủ thành, họ đồng loạt quỳ xuống đất khẩn cầu Thẩm Nguyệt: “Tĩnh Nguyệt công chúa, chúng ta van xin công chúa, mong công chúa đừng vứt bỏ chúng ta. Sau khi các vị vào thành thì đám cẩu quan kia sẽ không thèm quan tâm tới nạn dân nữa, sẽ để chúng ta chết đói chết rét hết ở đây. Van xin công chúa hãy mang chúng ta vào thành với!”

Thủ thành nói: “Nếu các ngươi dám làm loạn, bản quan sẽ bắn tên bất cứ lúc nào. Tĩnh Nguyệt công chúa, đừng vì đám điêu dân này mà đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, công chúa vẫn nên nghĩ cho kỹ đi. Trên cổng thành có binh lính phòng thủ, lúc nào công chúa nghĩ thông suốt thì bảo với họ thông báo cho quan viên, đến lúc đó hạ quan sẽ tới đón tiếp công chúa”.


Nói xong, thủ thành không buồn ở lại thêm phút giây nào nữa, nhanh chóng bước xuống tường thành, rời khỏi đó.

Cung tiễn thủ trên cổng thành cũng lần lượt lui xuống.

Hạ Du tức giận: “Xem ra lão thủ thành này sẽ không cho bất cứ nạn dân nào vào trong. Chúng ta nên làm gì đây?”

Tần Như Lương nói: “Có thể giả bộ đồng ý vào thành, đợi lúc cửa thành mở ra thì ta sẽ nghĩ cách chế trụ đám cung tiễn thủ trên cổng thành, như vậy thì có thể dẫn theo nạn dân xông vào trong thành trong một lần”.

Thẩm Nguyệt nhìn về phía hắn ta hỏi: “Vậy sau khi vào thành thì sao? Vẫn phải tiếp tục đối chọi với quan và dân chúng trong thành? Rõ ràng đây không phải chiến trận, không thể chiếm lĩnh trong một lần hành động mà chỉ có thể mưu toan từng chút. Chỉ khi khiến quan dân trong thành thực sự chấp nhận bọn họ thì những nạn dân đó mới không rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng sau khi chúng ta rời khỏi đây”.
 
Chương 783: C783: Chương 783


Tô Vũ nãy giờ vẫn chưa nói chuyện lại đột nhiên lên tiếng: “A Nguyệt nói có lý”.

Hạ Du nhìn Tô Vũ hỏi: “Đại học sĩ có cách nào tốt hơn không?”

Tô Vũ cân nhắc một chút rồi nói: “Ngày mai chuẩn bị vào thành”.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Thẩm Nguyệt quay đầu rời đi trước tiên, cũng không thèm nhìn lại mà nói: “Muốn vào thành thì một mình chàng vào đi, chàng có thể bỏ lại bọn họ không lo nhưng ta thì không thể”.

Buổi tối Thẩm Nguyệt lên xe ngựa rất sớm nhưng trằn trọc không ngủ được.

Nàng biết Tô Vũ không phải là loại người tham sống sợ chết đến mức muốn một mình vào thành, nhưng nàng vẫn khiến hắn trở thành người xấu.

Nàng không chỉ làm tổn thương hắn mà còn tự khiến bản thân khó chịu.


Nàng không cho phép người khác làm nhục hắn, không cho phép người khác hạ thấp hắn, nhưng bây giờ chính nàng lại đang làm như vậy.

Lòng nàng rối bời, nàng suy đi nghĩ lại, vừa đau lòng nhưng cũng vừa lãnh đạm. Chính Thẩm Nguyệt cũng không biết tại sao nàng lại thành ra thế này.

Sau đó, Thẩm Nguyệt lại phát hiện có một người nào đó đang ở bên ngoài cửa sổ xe ngựa.

Nàng cảnh giác ngồi dậy, vừa định mở rèm cửa xem chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói khiến nàng nhớ thương lại truyền đến từ bên ngoài cửa sổ: “A Nguyệt, nàng ngủ rồi sao?”

Tô Vũ đang ở bên ngoài.

Thẩm Nguyệt ngồi trong góc, hai tay ôm đầu gối, mím môi cố chấp không đáp lời.

Tô Vũ đợi trong chốc lát rồi khẽ nói với nàng qua rèm cửa sổ: “Vất vả lắm mới có thể đi đến ngày hôm nay, sao ta có thể bảo nàng mặc kệ dân chúng không lo chứ? Nàng còn không hiểu ta sao?”

Thẩm Nguyệt biết rõ, nàng vẫn luôn biết.


Chỉ có điều đó cũng chỉ là nói mà thôi.

Thẩm Nguyệt cắn vào mu bàn tay, không hé răng.

“Ưu tiên trước mắt là sắp xếp đưa dân chúng vào thành. Bởi vì chúng ta không đủ mạnh mẽ để phá thành từ bên ngoài cho nên chúng ta chỉ có thể mở cổng thành từ bên trong. Ngày mai nàng hãy nói rõ cho những dân chúng đang tị nạn biết, bảo bọn họ chờ mấy ngày nữa thì cửa thành chắc chắn sẽ mở ra cho bọn họ”.

“Ngày mai nàng hãy mang theo Hạ Du cùng Tần tướng quân vào thành, ta sẽ ở lại bên ngoài thành để xoa dịu dân tị nạn”. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================

Thẩm Nguyệt sửng sốt, nàng không còn quan tâm đến sự khó chịu trong lòng mình nữa, liền hỏi: “Chàng phải ở lại sao?”

Giọng nói của Tô Vũ nhẹ nhàng như thở dài: “Đúng vậy, ta phải ở lại. Lần này con đập ở Giang Nam đã sụp đổ hàng nghìn dặm, có thể thuỷ lợi nơi này quả thật có chỗ sai sót, ta nghi ngờ do kẻ khác ăn bớt vật liệu bỏ tiền vào túi riêng. Về sau khi vào thành thì nàng có thể bắt đầu dàn xếp theo hướng này”.

Hắn tiếp tục nói chi tiết hơn: “Trong thành có một vị đại nhân tên là Trịnh Nhân Hậu, một vị quan chính trực, người phụ trách công trình thuỷ lợi Giang Nam, nhưng ở chỗ của ông ta hẳn là có không ít sổ sách mờ ám.
 
Chương 784: C784: Chương 784


Để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì có thể xử lý thủ thành trước sau đó mới công khai sổ sách, cuối cùng liền có thể nhân danh công chúa mở cổng thành để sắp xếp chỗ ở cho dân tị nạn.

“Theo ta được biết thì thủ thành Giang Nam thực chất là một tham quan, A Nguyệt, nàng đã biết nên xử lý như thế nào chưa?”, Tô Vũ hỏi.

Tất nhiên là Thẩm Nguyệt biết.

Từ khi đám thủ thành uy hiếp dân tị nạn bằng cung thủ trước mặt nàng thì nàng đã biết đám người đó đều không phải là quan tốt.

Đối phó với loại tham quan ác bá này, nàng chắc chắn sẽ không mềm lòng.

Một lúc lâu sau thì Thẩm Nguyệt mới nói: “Còn chàng thì sao? Sau khi ta mở được cổng thành thì chàng mới vào thành sao?”

“Bây giờ thì chỉ có một cách duy nhất này thôi”.

Nàng nghe thấy chính mình đang hỏi một cách mơ hồ: “Nếu như ta không làm được, chậm chạp không mở được cổng thành, dân tị nạn ngoài thành cùng đường muốn giết chàng thì phải làm sao?”


Tô Vũ nói: “Ta tin tưởng nàng sẽ không bỏ rơi bọn họ, cũng sẽ không thất tín với bọn họ”.

Thứ mà hắn tin tưởng chỉ có tấm lòng của Thẩm Nguyệt đối với lê dân bá tánh.

Rõ ràng tình yêu của nàng dành cho dân chúng đã được chính tay hắn vun đắp nên, nhưng cuối cùng hắn vẫn không tránh khỏi nảy sinh cảm giác mất mát.

Cảm giác đó giống như chính tay mình đã dâng ra cho người khác một nửa món báu vật mà mình yêu thích nhất, muốn độc chiếm nhất.

Có thể là còn hơn một nửa.

Từ nay về sau nàng sẽ không còn chỉ vì hắn mà suy nghĩ nữa.

Chuyện này đối với hắn thật sự rất tàn nhẫn.

Chẳng qua chuyện tàn nhẫn này là do hắn cam tâm tình nguyện tự gánh vác trên vai.


“Ta sẽ không bỏ rơi họ, cũng sẽ không thất tín với bọn họ”, Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Nhưng nếu có một ngày ta không còn tin tưởng chàng nữa thì phải làm sao đây?”

Tô Vũ chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta vẫn sẽ tin tưởng nàng”.

Thẩm Nguyệt dựa vào thân xe, hơi ngẩng đầu lên nhìn không gian chật hẹp tối tăm này.

Tô Vũ đợi hồi lâu không thấy nàng trả lời thì liền nhấc chân nói: “Đã muộn rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ không quấy rầy nàng nữa”.

“Tô Vũ”.

Tô Vũ dừng chân.

Thẩm Nguyệt nói: “Thỉnh thoảng chàng hãy vì bản thân tính toán một chút có được không?”

Tô Vũ đáp: “Được, ta sẽ cố gắng hết sức”.

Hừng đông ngày hôm sau, theo những gì Tô Vũ đã nói tối qua, Thẩm Nguyệt chuẩn bị vào thành. Nàng để lại lời nhắn cho những người tị nạn, bảo họ kiên nhẫn đợi bên ngoài thành trong ba ngày.

Nàng nhất định sẽ tìm cách mở cổng thành càng sớm càng tốt để mọi người vào thành.

Tô Vũ sẽ ở lại bên ngoài thành, còn Tần Như Lương và Hạ Du sẽ đi cùng nàng vào thành để mọi người cảm thấy an tâm hơn.
 
Chương 785: C785: Chương 785


Tần Như Lương và Hạ Du không khỏi kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Tô Vũ thì bọn họ cũng phần nào đoán được hẳn là hắn đã lên kế hoạch từ lâu.

Tối hôm qua khi Tô Vũ đứng bên ngoài xe ngựa của Thẩm Nguyệt nói chuyện thì Tần Như Lương và Hạ Du đều nhìn thấy.

Tuy nhiên, Tần Như Lương và Hạ Du cảm thấy sự sắp xếp như vậy rõ ràng không phải là tốt nhất.

Nếu như Thẩm Nguyệt bắt buộc phải vào thành thì để Tô Vũ vào thành cùng nàng lại thích hợp nhất. Tô Vũ là người chu đáo và có năng lực nhất trong số bọn họ.

Chắc là bởi vì gần đây quan hệ giữa Tô Vũ và Thẩm Nguyệt trở nên căng thẳng cho nên hai người mới phải tách ra làm việc, cuối cùng Thẩm Nguyệt mới tính toán để cho một người quan trọng như Tô Vũ ở ngoài thành.

Tần Như Lương là người đầu tiên không đồng ý, hắn ta cau mày nhìn Tô Vũ nói: “Hắn có ở lại cũng vô ích, chi bằng để ta ở lại còn hắn thì đi cùng cô vào thành”.

Hạ Du nói: “Ta cũng nghĩ để đại học sĩ cùng cô vào thành thì tốt hơn, còn Tần tướng quân sẽ cùng ta ở lại đây. Ở đây có nhiều người tị nạn như vậy, một mình hắn ở lại có khi cũng không thể xoay xở nổi”.


Thẩm Nguyệt không ngờ rằng việc để Tô Vũ ở lại ngoài thành sẽ bị Tần Như Lương và Hạ Du phản đối.

Hai người này không phải luôn không thích Tô Vũ hay sao?

Không đợi Thẩm Nguyệt đồng ý hay từ chối thì Tần Như Lương và Hạ Du đã mạnh mẽ đẩy Tô Vũ đến bên cạnh Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương còn lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không bảo vệ tốt cho nàng ấy thì cứ đợi đấy”.

“Như vậy cũng tốt”, Tô Vũ bình thản nói: “A Nguyệt, nếu như nàng có ý kiến…”

Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: “Ta biết, ta vẫn có thể kiên nhẫn. Chính sự ở ngay trước mắt, ta cũng chẳng phải là người không phân rõ phải trái như vậy!”


Tô Vũ khẽ nhếch miệng cười nói: “Ý của ta chính là như vậy”.

Sau khi thông báo cho đám thủ vệ đang làm nhiệm vụ trên tháp, gã thủ thành đã đích thân đi lên tháp, cười ha hả rồi nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa Tĩnh Nguyệt quả nhiên đã thay đổi suy nghĩ, vậy mới đúng chứ”.

Gã thủ thành không quan tâm Thẩm Nguyệt muốn bỏ ai ngoài cổng thành, miễn nàng vào thành là được.

Dù sao thánh chỉ cũng chỉ thúc giục công chúa Tĩnh Nguyệt nhanh chóng trở về kinh.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ tạm biệt những người tị nạn bên ngoài thành, thân binh cũng để lại cho Tần Như Lương điều khiển, chỉ có nàng và Tô Vũ đi vào thành.

Hiện tại có đại tướng quân cùng phó sứ ở bên ngoài thành cùng dân tị nạn, nhóm dân tị nạn rất tin tưởng công chúa Tĩnh Nguyệt nhất định sẽ quay trở lại.

Thủ thành vẫn bố trí cung thủ trên tháp canh để đề phòng, nhưng lần này những người dân tị nạn đã không còn kích động như trước nữa.

Bọn họ nhìn theo Thẩm Nguyệt và Tô Vũ vào thành, sau đó cổng thành từ từ đóng lại.

Bên trong thành nhà cao cửa rộng, phố xá rộng rãi chỉnh tề, tuy rằng bây giờ khá tiêu điều nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật rằng nó đã từng rất thịnh vượng.
 
Chương 786: C786: Chương 786


Đã không có thương lữ lui tới ở trong thành, một tòa thành trống không như vậy sao không thể tạm thời sắp xếp cho dân tị nạn vào sinh sống chứ?

Thủ thành từ tháp canh bước xuống, phất quan bào bước về phía trước.

Cái bụng phệ cùng khuôn mặt tươi cười giả tạo của gã thật sự khiến cho người khác cảm thấy rất khó chịu.

Thủ thành nheo mắt nở nụ cười, nhìn Thẩm Nguyệt từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói: “Đây là Công chúa Tĩnh Nguyệt phải không? Đi đường đúng là vất vả quá, không kịp tiếp đón từ xa là do hạ quan thiếu sót”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: “Ta đã ở ngoài cổng thành từ lâu rồi, đâu phải đại nhân không biết, không cần phải nói những lời khách sáo đó”.

Thủ thành lại liếc nhìn Tô Vũ rồi hỏi: “Còn vị này chắc là khâm sai sứ thần trước đó đã đến Dạ Lương hòa đàm”.

Tô Vũ cũng thản nhiên nói với gã: “Bái kiến thủ thành đại nhân”.


Thủ thành có ý ám chỉ nói: “Bây giờ Tần tướng quân còn ở ngoài thành, có phải công chúa đã đưa nhầm người vào thành rồi không?”

Nếu như gã nhớ không nhầm thì công chúa và Tần tướng quân mới là một cặp.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt không chút thay đổi, nàng nói: “Nếu như không có Tần tướng quân ở đó xoa dịu người dân tị nạn thì chẳng lẽ đại nhân còn hy vọng người dân tị nạn ở ngoài thành sẽ không bạo loạn hay sao? Tần tướng quân quen thuộc chuyện binh gia cho nên mới là người thích hợp nhất để ở lại xoa dịu những người dân tị nạn”.

“Vâng, vâng”, thủ thành nói: “Vậy hạ quan xin phép đưa công chúa đến nơi nghỉ ngơi trước”.

Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đi theo phía sau gã thủ thành, sau đó lại có thêm sư gia của nha môn cùng một số quan viên khác trong thành lần lượt đến chào đón bọn họ.

Thẩm Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi khi phải đối phó với những kẻ này, vì vậy chỉ nói rằng mình đang rất mệt mỏi và yêu cầu gã thủ thành nhanh chóng đưa nàng và Tô Vũ đi nghỉ ngơi.

Gã thủ thành đã chuẩn bị một biệt uyển cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, xung quanh rất yên tĩnh, có đầy đủ nha hoàn cùng gia nô để sai bảo.


Hoàn cảnh ở đây hoàn toàn không phù hợp với sự hoang tàn của nạn đói và thiên tai ngoài kia.

Cứ như thể những thứ ở nơi này không hề liên quan đến những chuyện đang xảy ra ngoài kia, hoàn toàn là một không gian tách biệt khác hẳn.

Ngay cả biệt uyển này cũng không bị tình hình thiên tai bên ngoài làm ảnh hưởng tới một chút nào thì huống chi là nơi ở của gã thủ thành và các quan viên khác.

Trước khi rời đi, gã thủ thành còn nói: “Công chúa hãy nghỉ ngơi một chút trước. Buổi tối hạ quan sẽ tổ chức yến tiệc tẩy trần cho công chúa, xin công chúa chiếu cố dời bước tới”.

Thẩm Nguyệt không lên tiếng.

Thủ thành lại cười nói: “Vừa hay thánh chỉ của triều đình hai ngày trước cũng đã từ kinh thành tới đây, mời công chúa đến yến tiệc để tiếp chỉ”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn gã thủ thành rồi nhếch miệng cười nói: “Đây là một chuyện lớn, như vậy thì ta không đi không được rồi”.

Thủ thành cười ha hả nói: “Hạ quan xin chờ tin tốt của công chúa Tĩnh Nguyệt”.

Nói xong gã nhướng mắt nhanh chóng liếc nhìn Thẩm Nguyệt thêm lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
 
Chương 787: C787: Chương 787


Thẩm Nguyệt đang mặc một bộ y phục thường dân, mái tóc dài buộc ngang lưng, phục trang trông không quý giá một chút nào. Thời gian gần đây ở cùng với lê dân bá tánh cho nên cách ăn mặc của nàng cũng trở nên bình thường giống bọn họ.

Trên tóc nàng còn cài một cây trâm bạch ngọc, bên hông đeo một cây sáo trúc nhỏ, tuy phục trang đơn giản nhưng làn da trắng trẻo cùng gương mặt tỏa sáng xinh đẹp của nàng lại khiến cho người khác nảy sinh nhiều loại ý vị sâu xa.

Cũng giống như Tô Vũ, trải qua càng nhiều chuyện thì nàng càng giỏi che giấu cảm xúc trước mặt người khác, ánh mắt bình thản hơn, còn mơ hồ toát ra vài phần khó nắm bắt.

Nhưng quý khí cùng ngạo khí nội tại của nàng toát ra ngoài phối hợp với vẻ xinh đẹp một cách vô cùng hoàn mỹ đã khiến cho mỗi nhất cử nhất động của nàng đều có thể hấp dẫn người khác.

Sau khi gã thủ thành rời đi được một lúc thì có một nha hoàn mang phục trang vào viện rồi hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến công chúa Tĩnh Nguyệt, đây là phục trang cho yến tiệc do đích thân thủ thành đại nhân đặc biệt chuẩn bị cho công chúa, xin công chúa vui lòng nhận cho”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày hờ hững nhìn bộ y phục màu đỏ tươi mà nha hoàn đang cầm trong tay rồi nói: “Đại nhân thật có tâm, dáng vẻ hiện giờ của ta thật sự không được thanh nhã cho lắm”.

Sau đó nha hoàn mang phục trang vào phòng, một nha hoàn khác cũng vào viện chuẩn bị nước ấm thơm để tắm rửa cho công chúa.


Mặc dù Tô Vũ ở cùng một biệt uyển với Thẩm Nguyệt nhưng hắn không phải là đối tượng được khoản đãi chính. Thủ thành không quen biết hắn, chỉ nghĩ rằng hắn là một quan văn đi cùng không có vai trò gì đặc biệt.

Cho nên gã cũng không đối xử khách sáo với hắn giống như đối xử với Thẩm Nguyệt.

Xung quanh Thẩm Nguyệt có rất nhiều nha hoàn, trong khi bên phía Tô Vũ chỉ có một nha hoàn.

Chỉ có điều Tô Vũ không dùng đến nha hoàn này cho nên đã đuổi nàng ta ra ngoài.

Tất nhiên Thẩm Nguyệt sẽ không để cho nhiều nha hoàn như vậy hầu hạ mình tắm rửa cho nên cũng đều đuổi các nàng ta ra ngoài, sau đó còn dặn dò các nàng lui ra khỏi tiểu viện, bao gồm cả nha hoàn của Tô Vũ.

Sau khi tắm rửa xong, nàng mặc bộ y phục đỏ tươi kia vào, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.


Thứ này không phải là xiêm y cổ đứng nàng thường mặc mà là một bộ váy cúp ngực, áo dài khoác ngoài ôm sát, trên áo còn có thêu hoa văn màu vàng mỹ lệ.

Thẩm Nguyệt đứng trước chiếc gương đồng, xương quai xanh và chiếc cổ cao duyên dáng lộ ra ngoài, cơ thể vừa mới ra khỏi bồn tắm của nàng vẫn còn thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng.

Bộ y phục này trông vô cùng phóng túng.

Gã thủ thành không hề đối xử với nàng một cách tôn trọng, gã muốn nàng mặc bộ y phục này tham gia yến tiệc ở trước mặt công chúng rõ ràng là có vài phần ý tứ muốn khinh khi nàng.

Ngay sau đó hai hàng lông mày của Thẩm Nguyệt đã nhướng lên.

Loại váy cúp ngực như thế này trước đây nàng đã mặc không ít lần khi đi trên sàn catwalk, thậm chí còn có không ít loại khiêu gợi hơn thế này nữa.

Chẳng qua nàng sống ở thời cổ đại bảo thủ lâu rồi cho nên bây giờ mới có chút không quen mà thôi.

Nếu như đã có thể quyết định vào thành thì nàng cũng có thể mặc được loại y phục này.
 
Chương 788: C788: Chương 788


Chuyện này còn phải xem gã thủ thành kia có phúc để nhìn cho kỹ hay không.

Thẩm Nguyệt sửa sang lại váy áo một chút sau đó vấn tóc lên bằng cây trâm bạch ngọc. Nàng hơi cúi người vẽ mày trước gương sau đó mới dùng đầu ngón tay bôi son hồng lên môi.

Mái tóc dài ngang lưng lõa xõa vài sợi từ vai xuống ngực làm tôn lên vóc dáng yêu kiều của nàng.

Thẩm Nguyệt đứng thẳng người, dáng vẻ yểu điệu cao gầy, từng cái nhíu mày cong môi của nàng dường như còn có thể khiến cho ánh dương ngoài cửa sổ trở nên ảm đạm hơn.

Khi Thẩm Nguyệt mở cửa phòng, nàng không ngờ Tô Vũ đã đợi nàng ở trong viện từ lâu.

Những cây bạch quả trong sân đã ngả vàng, một cơn gió nhẹ thổi qua liền có thể khiến cho không ít lá cây rơi xuống.

Những chiếc lá nhỏ hình rẽ quạt nhẹ nhàng quét qua góc áo Tô Vũ rồi rơi xuống đất.

Có hai phiến lá đã may mắn dừng lại ở trên y phục màu đen của hắn.


Tô Vũ nghe thấy tiếng mở cửa liền chậm rãi quay người lại.

Thẩm Nguyệt không ngờ sẽ gặp hắn ngay khi mở cửa cho nên không hề phòng bị.

Tuy nàng đã quen với việc đối đầu với sóng to gió lớn trên sàn diễn để tranh giành ánh hào quang, cho dù có bị vô số ánh mắt dán chặt vào cơ thể thì vẫn có thể thản nhiên như không.

Nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyệt mặc loại trang phục này và đứng trước mặt Tô Vũ.

Màu đỏ tươi của bộ y phục làm tôn lên làn da trắng như tuyết của Thẩm Nguyệt, đường cong của ngực và eo cũng lộ ra dưới làn váy ôm sát, làn váy trầm xuống khiến dáng người nàng càng trông mảnh mai và quyến rũ hơn.

Nàng đứng ở trước cửa, không hiểu sao lại cảm thấy không ổn chút nào.

Ánh mắt Tô Vũ trở nên mờ mịt trong chốc lát, đôi mắt dài nhìn thoáng qua cơ thể của nàng rồi dừng lại trên bờ môi hồng của nàng, trầm giọng nói: “Nàng sẽ ăn mặc thế này đến yến tiệc sao?”


Thẩm Nguyệt kiềm chế suy nghĩ rối loạn của mình, giả vờ cụp mắt xuống bình tĩnh không nhìn hắn, đi ra ngoài vài bước rồi mới nói: “Bộ y phục này quả thật khiếm nhã, nhưng bây giờ ta cũng không còn y phục khác để thay”.

Tô Vũ đứng trước mặt nàng, lá bạch quả vàng rơi trên tóc Thẩm Nguyệt.

Một lúc lâu sau hắn mới giơ những ngón tay trắng thon dài lên cầm lấy lá bạch quả đưa cho Thẩm Nguyệt, trầm giọng nói: “Gã thủ thành đó muốn nhìn thấy nàng trong dáng vẻ này thì chết là đáng lắm”.

Trái tim của Thẩm Nguyệt đập rộn ràng, ánh mắt của nàng còn tươi sáng hơn cả những chiếc lá bạch quả vàng hay ánh nắng của mùa thu.

Nhưng nàng vẫn không muốn ngẩng đầu để Tô Vũ nhìn thấy.

Tô Vũ vén tóc trên vai Thẩm Nguyệt, những đầu ngón tay ấm áp kề sát tai nàng, tựa hồ như muốn vén hết tóc ở thái dương của nàng ra sau tai.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, có chút ẩn nhẫn nói: “Một vừa hai phải thôi, có người đến rồi”.

Người vừa đến là hai nha hoàn trước đó, bọn họ canh thời gian và nghĩ rằng lúc này Thẩm Nguyệt hẳn đã tắm xong cho nên mới bước vào định thay y phục cho Thẩm Nguyệt.

Cho dù nàng không muốn bọn họ hầu hạ việc tắm rửa thì nàng cũng cần bọn họ hầu hạ việc ăn mặc chứ.

Nhưng vừa vào viện thì bọn họ đã thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đứng cùng nhau.
 
Chương 789: C789: Chương 789


Mái tóc đen dài của Thẩm Nguyệt được vấn lên bằng một chiếc trâm bạch ngọc trông rất thanh tịnh minh trí, hoàn toàn trái ngược với chiếc trâm bạc dung tục mà gã thủ thành cho người đưa tới.

Tô Vũ không chạm vào tai Thẩm Nguyệt nữa, cũng không tiếp tục vén mớ tóc lòa xòa hai bên thái dương của nàng bởi vì chuyện đó không phù hợp lễ nghĩa.

Tuy nhiên ngay sau đó các nha hoàn lại giật mình nhìn thấy Tô Vũ kéo chiếc áo khoác ngoài của Thẩm Nguyệt vào giữa ngực, cố gắng che bớt da thịt trắng ngần của Thẩm Nguyệt.

Làm như vậy lại càng không có lễ nghĩa.

Ở trong mắt người khác thì Tô Vũ chỉ là một thần tử, sao hắn có thể tùy tiện kéo vạt áo của công chúa như vậy chứ?

Nhưng Tô Vũ đã quay sang nói với hai nha hoàn đang sững sờ rằng: “Bộ y phục của công chúa đã bị rách vạt áo rồi, ngươi có kim chỉ không?”

Nha hoàn định thần lại rồi thầm nghĩ hóa ra là do y phục bị rách. Mặc dù chuyện vị Tô đại nhân này kéo vạt áo của công chúa là không phù hợp lễ nghĩa nhưng trong tình hình này thì vẫn có thể giải thích được.


Nghĩ thế cho nên trong lòng nha hoàn cũng không dị nghị nữa, nàng ta liền nói: “Có, để nô tỳ đi lấy ngay”.

Nha hoàn không dám chậm trễ, nếu khiến cho công chúa tham gia yến tiệc trễ thì thủ thành đại nhân chắc chắn sẽ không hài lòng.

Nha hoàn rất nhanh đã mang kim chỉ đến.

Thẩm Nguyệt tất nhiên biết rất rõ y phục của mình có bị rách hay không.

Tô Vũ nói rằng nó đã bị rách, nếu như để nha hoàn đến vá lại mà không thấy nó bị rách thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ hay sao?

Thẩm Nguyệt nhanh chóng cầm lấy kim chỉ từ trong tay nha hoàn rồi nói: “Các ngươi lui xuống đi, ta tự mình làm được”.


“Nhưng chuyện này…”, nha hoàn ngập ngừng nói: “Sao nô tỳ có thể để cho công chúa tự mình sửa sang y phục được? Vẫn nên để cho nô tỳ…”

Thẩm Nguyệt nghiêm nghị nói: “Ta không quen để cho kẻ khác hầu hạ, ta có thể tự mình làm việc này, các ngươi mau lui xuống!”

Hai nha hoàn bị kinh sợ, đành phải đồng thanh hô lên một tiếng “vâng” rồi ngoan ngoãn lui ra chờ ở ngoài viện. Hai người khẽ liếc nhìn nhau, sai đó người trước người sau bước ra ngoài.

Sau khi hai nha hoàn rời đi, Thẩm Nguyệt thấy Tô Vũ không chịu buông ra thì không khỏi thấp giọng nói: “Bây giờ chàng có thể buông tay ra rồi”.

Tô Vũ khẽ nói: “Nàng có thể may y phục không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Lấy kim chỉ đến cũng chỉ để giả vờ mà thôi, y phục không rách thì may cái gì chứ?”

Tô Vũ ngước mắt nhìn xoáy vào nàng khiến cho nhịp tim nàng như bị kiềm hãm, cứ như thể trái tim đang bị ngập trong một thứ gì đó khiến cho hơi thở của nàng cũng trở nên dồn dập theo một chút.

Sau đó hắn lại chậm rãi lên tiếng: “Vẫn cần phải may lại, may hai bên vạt áo vào để che bớt lại. Ta là kẻ nhỏ nhen, không muốn kẻ khác nhìn thấy da thịt của nàng”.

Thẩm Nguyệt giật mình.
 
Chương 790: C790: Chương 790


Tô Vũ cầm lấy kim chỉ màu đỏ trên tay nàng rồi nói: “Để ta làm”.

Thẩm Nguyệt khẽ cười nói: “Có được không vậy?”

Tô Vũ cúi đầu, từng đường kim mũi chỉ trên tay hắn đã đan vào giữa vạt áo của nàng, hắn nói: “Ta làm còn tốt hơn nàng”.

Mặc dù nàng biết Tô Vũ rất thành thạo dùng kim châm cứu, nhưng kim chỉ may vá lại là một chuyện khác. Nam nhân thường không thể may vá được, hoặc có thể nói là bọn họ không đủ tỉ mỉ và kiên nhẫn để may vá.

Nhưng cho tới nay Tô Vũ vẫn luôn là người đủ tỉ mỉ và kiên nhẫn.

Thẩm Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến một ngày Tô Vũ sẽ đứng trước mặt nàng vá y phục cho nàng như thế này chỉ để tránh kẻ khác liếc nhìn vào da thịt nàng. Hắn gắt gao khâu hai vạt áo trước ngực của nàng lại khiến cho nó biến thành một bộ y phục kín đáo hơn.

Thẩm Nguyệt ngây người nhìn dáng vẻ tập trung của hắn mà trong lòng nóng bừng.

Kỹ thuật may vá của hắn rất tốt, chỉ đỏ được giấu bên trong vạt áo, hoàn toàn không thể nhìn thấy dấu vết.


“Được rồi”.

Như vậy là bộ y phục đã trở nên kín đáo và nghiêm túc hơn, chỉ cần Thẩm Nguyệt không di chuyển quá mạnh thì vạt áo sẽ không bị bung ra.

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu.

Tô Vũ chậm rãi thu kim chỉ lại rồi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt thâm thúy, hắn thấp giọng thì thầm: “Tai nàng vẫn còn hồng, thật tốt”.

Điều đó có nghĩa là nàng vẫn thẹn thùng vì hắn, vẫn vì hắn mà dao động, vì hắn mà tâm trạng phập phồng.

Tô Vũ hẳn là đang rất vui vẻ, trong khi đó Thẩm Nguyệt lại rất khó xử, biết rằng trong lòng mình vẫn còn yêu hắn rất nhiều. Khi gần gũi với hắn thì nàng sẽ vô thức thể hiện ra phản ứng sẽ có khi yêu một ai đó.

Thẩm Nguyệt quay lưng đi rồi mím môi nói, trong giọng nói đã có vài phần dịu dàng trở lại: “Đừng tự cho mình là đúng”.


Mặt trời đang dần tắt, hoàng hôn đang dần khép lại.

Lá vàng của cây bạch quả rơi đầy ngoài sân.

Khi đến thời gian tổ chức yến tiệc, hai chiếc kiệu lớn đã dừng bên ngoài biệt uyển.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngồi trên kiệu để đi đến phủ đệ của thủ thành.

Phủ đệ ở cách đó không xa, bọn họ vừa vào cổng đã cảm thấy tòa phủ đệ này vô cùng xa hoa, không thua gì phủ đại tướng quân ở kinh thành.

Phong cảnh Giang Nam quả nhiên hữu tình, nữ tử Giang Nam cũng vô cùng xinh đẹp. Mấy nha đầu mặc y phục màu xanh mềm mại lui tới trông như những nàng tiên tươi ngon mọng nước.

Nếu như không có lắm tiền nhiều của thì sao có thể có được một tòa phủ đệ đặc sắc thế này chứ.

Hơn nữa, thị vệ trong phủ còn vô cùng nghiêm ngặt, cứ mười bước sẽ có một thị vệ túc trực, trận trượng cơ hồ còn có thể so với hoàng cung đại nội.

Nếu như không ăn chặn ăn bớt của dân chúng thì làm sao có được cơ ngơi khoa trương như thế này đây?

Yến tiệc được tổ chức ở Lê viện, một nơi rộng rãi chuyên dùng để tiếp đãi khách quý.
 
Chương 791: C791: Chương 791


Thẩm Nguyệt và Tô Vũ còn chưa bước vào Lê viện thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ của đám người thủ thành truyền ra ngoài.

Nhưng bầu không khí sôi nổi chén chú chén anh trước đó đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh khi Thẩm Nguyệt bước vào trong đại sảnh.

Nhưng cặp mắt trắng dã lóe sáng dưới ánh nến, thản nhiên nhìn quét qua đại sảnh, chăm chú nhìn theo tà váy đỏ tươi lướt qua. Thẩm Nguyệt thẳng lưng bước vào, dáng vẻ vô cùng quý phái cao ngạo.

Chiếc váy mà gã thủ thành sai người mang đến cho nàng là một chiếc váy rất hở hang dung tục, bởi vì gã muốn biết nếu như công chúa Tĩnh Nguyệt mặc một bộ y phục tầm thường thô tục như vậy trước mắt mọi người thì quang cảnh sẽ trở nên như thế nào.

Gã hoàn toàn không ngờ tới nàng lại có thể khiến cho một bộ y phục dung tục trở nên duyên dáng và tràn đầy quý khí như thế.

Đừng nhìn vào việc gã thủ thành mỉm cười giả lả chào đón Thẩm Nguyệt vào thành lúc ban ngày mà lầm tưởng, trên thực tế thì gã chẳng coi trọng công chúa Tĩnh Nguyệt này một chút nào.


Tất cả mọi người đều biết công chúa Tĩnh Nguyệt chỉ là công chúa tiền triều và không hề được hoàng đế coi trọng. Chẳng qua lúc này nàng có việc đi ngang qua Giang Nam rồi thu phục được lòng dân cho nên hoàng đế mới truyền xuống một đạo thánh chỉ thúc giục nàng mau chóng quay về kinh.

Có lẽ sau khi quay về kinh thành thì kết cục của nàng cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Nghĩ thế cho nên gã thủ thành mới dám làm chuyện lộ liễu như vậy.

Ngay cả việc mời Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến phủ đệ gã cũng không hề cảm thấy kiêng dè.

Dù sao thì bên ngoài cũng đang có thiên tai nạn đói, ngoài thành có hàng đống người tị nạn nhưng bên trong phủ đệ này vẫn có thể sống cuộc sống xa hoa.


Lúc ở biệt uyển Thẩm Nguyệt đã cảm thấy nó hoàn toàn khác biệt với với hoàn cảnh thảm khốc ở thế giới bên ngoài, kết quả là khi đến phủ đệ này thì nàng lại cảm thấy đúng là một trời một vực.

Gã thủ thành không hề quan tâm đến việc đang có bao nhiêu dân tị nạn ở bên ngoài thành, hoặc có bao nhiêu dân tị nạn đang chết ở bên ngoài thành mỗi ngày. Ngay cả chuyện đập Giang Nam bị lũ cuốn trôi gã cũng không quan tâm, chỉ cần gã chú ý chia chác cho đám quan viên khác một chút thì liền không còn gì phải quá lo lắng.

Gã thủ thành đã làm quan ở Giang Nam nhiều năm như vậy, nếu như có thể suy sụp thì đã suy sụp từ lâu rồi. Gã có người quen trong triều, hơn nữa còn không ngừng hối lộ quan trên.

Cho nên dù đập nước có sụp đổ thì gã cũng không chút lo lắng, nói không chừng sau đó gã còn dám tâu lên cấp trên rằng “đê điều lâu năm thiếu người tu sửa, không chống lại được lũ lớn”. Đến lúc đó triều đình đổ xuống một đống tiền, gã và đồng bọn còn có thể tiếp tục hưởng lợi.

Lúc này không cần biết Thẩm Nguyệt ăn mặc tầm thường dung tục hay ung dung quý khí thì gã thủ thành ngồi trên ghế chủ cũng đang dán mắt vào người nàng.

Thẩm Nguyệt chậm rãi bước vào trong, những vũ nữ bên trong bị vướng bước chân của nàng cho nên không thể nhảy múa linh hoạt như lúc đầu, tay áo của những vũ công tung bay phấp phới xung quanh Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Đại nhân không mời ta ngồi sao?”
 
Chương 792: C792: Chương 792


Gã thủ thành hoàn hồn, lập tức đứng dậy xởi lởi đón chào rồi nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng đã đến rồi, hạ quan đã chờ lâu quá. Dựa theo quy củ thì công chúa Tĩnh Nguyệt phải ngồi ở vị trí này, xin mời công chúa!”

Chỉ có duy nhất một ghế chủ đặt ở vị trí cao nhất đại sảnh, đó chính là vị trí ngồi của thủ thành lúc này.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn thân hình mập mạp nhớp nháp của gã thủ thành, nếu như Thẩm Nguyệt phải ngồi vào chỗ mà gã vừa ngồi thì chắc nàng sẽ không thể ăn ngon nổi.

Thẩm Nguyệt mỉm cười từ chối: “Ta không cần ngồi ở đó, đó là chỗ ngồi của đại nhân thì sao ta có thể chiếm được? Ta ngồi bên cạnh là được rồi”.

Vừa nói nàng vừa cùng Tô Vũ ngồi xuống ghế trống cách đó không xa.

Thủ thành ngượng ngùng nói: “Công chúa thật khách khí quá”.

“Nơi này dù sao cũng là địa bàn của đại nhân, ta chẳng qua chỉ là khách, sao có thể không khách khí một chút chứ?”, Thẩm Nguyệt liếc nhìn quan viên đang ngồi đối diện rồi lại nói: “Chỉ có điều ta không ngờ trong lúc bên ngoài tiêu điều quạnh quẽ thì trong này lại quá mức thanh bình náo nhiệt”.


Gã thủ thành nói: “Bên ngoài đúng là đang có thiên tai lũ lụt, nhưng mấy ngày này vẫn chưa phải là vấn đề gì lớn! Chỉ cần người dân trong thành bình an vô sự là được rồi. Nào, ta xin kính công chúa và Tô đại nhân một ly”.

Kể từ lần cuối Thẩm Nguyệt uống rượu trong làng và gây ra những chuyện không hay thì nàng đã dần tránh xa rượu. Huống chi lúc này nàng đang làm chính sự cho nên chắc chắn nàng sẽ không động tới rượu.

Gã thủ thành chỉ dám giấu thái độ lỗ mãng đối với Thẩm Nguyệt vào trong và cố gắng kiềm chế nét mặt của mình vài phần, không hề dám hống hách giống như Triệu Thiên Khải ở thành Huyền.

Vì vậy cho dù gã thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ không uống rượu thì cũng không ép buộc.

Bầu không khí trong yến tiệc dường như rất hòa hợp.

Đám quan viên do thủ thành cầm đầu sau khi uống rượu say cũng dần dần hiện nguyên hình.


Thẩm Nguyệt ngồi thẳng lưng, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Sau ba tuần rượu, gã thủ thành càng nhìn Thẩm Nguyệt lại càng cảm thấy thèm muốn, nàng chỉ ngồi ở chỗ đó yên lặng lãnh đạm nhưng so với các vũ nữ đang nhảy múa trong đại sảnh lại càng mị hoặc động lòng người hơn.

Bộ y phục màu đỏ tươi của nàng dường như là ánh sáng duy nhất làm lóa mắt tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh.

Gã thủ thành người đầy mùi rượu bưng chén rượu đi tới đứng ở trước bàn Thẩm Nguyệt rồi cười ha hả nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, ta kính người một ly được không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Xin đại nhân cứ tự nhiên, nhưng ta không uống rượu”.

Thủ thành cũng không tỏ ra tức giận, gã chậm rãi đặt chén rượu lên bàn Thẩm Nguyệt rồi nở một nụ cười say mê gian xảo nói: “Vậy công chúa Tĩnh Nguyệt có thể quỳ xuống tiếp chỉ không?”

Nói xong gã lại thò tay vào trong tay áo lấy ra cuộn thánh chỉ màu vàng tươi.

Sau đó thủ thành phất tay quát lớn với đám vũ nữ: “Tất cả đều lui ra đi, công chúa Tĩnh Nguyệt quỳ xuống tiếp chỉ!”

Nhìn thấy thánh chỉ, đám quan viên trong đại sảnh đều lộ ra vẻ hiếu kỳ thích thú giống như chuẩn bị được xem một vở kịch đặc sắc.
 
Chương 793: C793: Chương 793


Bọn họ dường như đều đang chờ đợi Thẩm Nguyệt quỳ xuống dưới chân thủ thành tiếp chỉ.

Thẩm Nguyệt điềm nhiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, vòng qua chiếc bàn, đến trước mặt thủ thành, điềm tĩnh nhìn gã một cái, sắc mặt rất ung dung, không có vẻ gì là chật vật, sau đó vén váy từ từ quỳ xuống: “Tĩnh Nguyệt tiếp chỉ”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================

Thủ thành tưởng rằng Thẩm Nguyệt phải quỳ trước một thủ thành địa phương như gã thì ít nhiều gì vẫn thấy xấu hổ và chật vật, không ngờ rằng nàng không những không bị sỉ nhục mà còn thản nhiên quỳ xuống, khiến cuốn thánh chỉ trong tay thủ thành có thêm vài phần uy nghiêm.

Thẩm Nguyệt không quỳ với gã mà quỳ trước thánh chỉ trong tay gã.


Thủ thành bỗng chốc cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhìn Thẩm Nguyệt thoáng cúi đầu, lộ ra một đoạn cần cổ mảnh khảnh và trắng nõn.

Tuy nàng cúi đầu mà quỳ, nhưng không hề khom lưng.

Thủ thành mở thánh chỉ ra, bắt đầu đọc to.

Nội dung của thánh chỉ vô cùng đơn giản và rõ ràng, bảo Thẩm Nguyệt nhanh chóng hồi kinh.

Thủ thành đọc xong rồi thu thánh chỉ về, nói rằng: “Nội dung trên đó chắc hẳn Tĩnh Nguyệt công chúa đã nghe rất rõ rồi, hoàng thượng có lệnh yêu cầu Tĩnh Nguyệt công chúa lập tức hồi kinh, không được chậm trễ, về phần nạn dân và nạn lụt trên đường đi, không phiền công chúa nhọc lòng nữa”.

Gã đưa thánh chỉ cho Thẩm Nguyệt rồi nói: “Công chúa lĩnh chỉ đi”.

Thẩm Nguyệt giơ hai tay đón lấy.

Thủ thành lại thấy bàn tay nàng trắng nõn và trơn bóng nên bỗng không cam tâm khi bỏ lỡ đôi tay này như vậy, thế là nảy ra ý đồ xấu xa, khi đặt thánh chỉ vào tay Thẩm Nguyệt, đôi tay dày cui của gã tiện đà chạm vào tay Thẩm Nguyệt.


Thẩm Nguyệt lấy được thánh chỉ lập tức xoay cổ tay đầy nhuần nhuyễn, dùng thánh chỉ để chặn lại bàn tay của thủ thành.

Thủ thành còn chưa kịp nhìn kỹ đã cảm thấy hai tay trống không, chẳng những không sờ được tay của mỹ nhân mà thánh chỉ cũng bị nàng lấy đi luôn.

Thủ thành bỗng chốc thấy cơn giận bốc thẳng lên đầu.

Cho dù là công chúa thì đã sao, đến đất Giang Nam này, không ai dám từ chối gã như thế, huồng hồ nàng còn là một công chúa sắp gặp rắc rối.

Thủ thành cười nhạt như nước lã: “Công chúa có thủ pháp tốt quá, bàn tay này cứ như đang múa, lóa cả mắt ta”.

Thẩm Nguyệt đứng dậy như không có việc gì: “Là đại nhân vốn đã già cả hoa mắt thì đúng hơn”.

Sắc mặt gã thủ thành không hề dễ chịu: “Chẳng lẽ Tĩnh Nguyệt công chúa cứ bỏ đi như thế, không quan tâm tới Tần tướng quân và phó sứ gì đó ở bên ngoài sao?”

Thẩm Nguyệt nhướn mày đáp: “Tất nhiên là phải quan tâm rồi, ta còn đợi đại nhân mở cổng thành đón họ vào trong thành mà”.

“Nếu công chúa biết rõ vậy…”, thủ thành nói: “Thì nên thức thời một chút, nếu không ta cứ nhốt họ ở bên ngoài vậy thôi, để họ tự sinh tự diệt cùng đám nạn dân”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn thủ thành: “Ở bên ngoài đó là đại tướng quân của Đại Sở, Hạ phó sứ còn là con trai của thừa tướng đương triều, ngươi cũng dám để họ tự sinh tự diệt?”
 
Chương 794: C794: Chương 794


Thủ thành cười ha hả: “Đại tướng quân không hề dẫn binh, làm sao ta biết hắn ta có phải đại tướng quân hay không? Còn Hạ phó sứ kia nữa, trên người hắn ta viết hắn ta là con trai của thừa tướng ư? Một khi dấn thân vào trong đám nạn dân, ta chỉ đành coi họ như nạn dân mà xử lý thôi”.

Có câu hổ xuống đồng bằng còn không bằng con chó, chắc hẳn là như vậy đây.

Thành Giang Nam không phải thành nhỏ, không chỉ thành trì rộng lớn trù phú mà xung quanh thành trì còn có nhiều thành nhỏ và tiểu trấn khác, hình thành nên một tòa thành Giang Nam thương lộ thông suốt.

Thủ thành này là người đứng đầu vùng Giang Nam, bề ngoài có vẻ như gã không trêu vào được mấy vị quan lớn vinh hiển ở kinh thành, trên thực tế vẫn ngấm ngầm động chân động tay, mấy thủ đoạn kia cũng không phải lần đầu gã dùng đến.

Thủ thành ưỡn cái bụng phệ, dùng ánh mắt không có ý tốt vô cùng lộ liễu nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Muốn ta mở cổng thành cũng được thôi, thậm chí ta có thể làm theo ý muốn của Tĩnh Nguyệt công chúa, thả một bộ phận nạn dân vào thành, điều này phải xem Tĩnh Nguyệt công chúa có thành ý hay không”.

Thẩm Nguyệt lãnh đạm hỏi: “Đại nhân muốn thành ý thế nào?”

Thủ thành ngà ngà say nên cười lớn: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa thật lòng có thành ý thì khi nào nghĩ kỹ rồi, có thời gian, hẵng bàn bạc riêng với ta”.


Thẩm Nguyệt làm sao không hiểu, chỉ nhếch môi cười chứ không phủ nhận.

Bất kể là quan trường, thương trường hay chốn ăn chơi hưởng lạc, trước giờ vẫn không thể thiếu được những quy tắc ngấm ngầm.

Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy ta phải quay về suy nghĩ thật kỹ rồi. Ta thấy bữa tiệc này cũng gần xong, thời giờ không còn sớm nữa, đại nhân cứ tự nhiên, ta đành cáo từ trước”.

Thủ thành cũng không ngăn cản, nói vọng từ phía sau: “Công chúa quay về nhất định phải nghĩ cho kỹ nhé, ta luôn cung kính chờ đợi”.

Tô Vũ điềm tĩnh phất tay áo, đứng dậy đi cùng Thẩm Nguyệt. Ở những nơi như thế này, hắn như một cái bóng yên tĩnh, không nói năng gì nhiều.

Hai người lặng lẽ đi ra khỏi đại đường, phía sau lưng, tiệc tùng ca vũ mà thủ thành vừa cho ngừng lại tiếp diễn, không hề bị ảnh hưởng vì hai người rời đi.


Khi vừa nhấc chân ra khỏi khung cửa, đôi mắt trong veo của Thẩm Nguyệt lóe lên vẻ tàn ác trong đêm tối.

Quay về biệt uyển, trong phòng có đèn, hành lang cũng sáng rõ.

Thẩm Nguyệt đứng trong viện một lúc lâu, ánh đèn trong phòng cũng tản đi nhiều, giống như nhuốm một lớp sương lạnh mỏng manh, rơi trên nền đất mà nguội đi.

Tô Vũ nói: “Bên ngoài lạnh, về phòng đi”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi”.

Tô Vũ thấy nàng vào phòng rồi mới đi về phía một gian phòng khác.

Thẩm Nguyệt ngồi trước gương, có nha hoàn tiến tới thay quần áo, gỡ trang sức cho nàng. truyện

Thế nhưng bàn tay của nha hoàn còn chưa chạm tới cây trâm bằng bạch ngọc trên tóc, đôi mắt nàng đã lóe lên hàn ý: “Lui xuống”. . Xin hãy đọc truyện tại == Trù𝓶Tru yện.Ⅴn ==

Nha hoàn vội vàng lùi về sau hai bước, cúi đầu dồn hết dũng khí mà nói: “Phải chăng nô tì hầu hạ có chỗ nào không chu đáo, mong công chúa chỉ điểm. Nếu không công chúa… tại sao lại không cho chúng nô tì hầu hạ?”
 
Chương 795: C795: Chương 795


Thẩm Nguyệt đáp: “Bây giờ ta vẫn chưa cần thay đồ tắm rửa, đợi khi nào cần đến tất nhiên sẽ gọi các ngươi”.

“Vâng”, nha hoàn đành đáp một tiếng rồi lặng lẽ lùi ra.

Nha hoàn vừa ra đến cửa, giọng nói của Thẩm Nguyệt lại lần nữa vang lên: “Đi thông báo cho thủ thành một tiếng, đợi khi nào sênh ca bên đó kết thúc, ta còn muốn qua đó một chuyến”.

“Nô tì đã rõ”.

Nha hoàn ra khỏi viện tử, vội vàng chạy đi truyền lời.

Thẩm Nguyệt nhìn bản thân trong gương, đôi môi đỏ hồng, mi mục điềm nhiên, đêm nay không cần tẩy rửa lớp trang điểm này.

Nàng điểm thêm một ít son môi, khiến đôi môi vốn đỏ nay càng thêm rực rỡ.

Có lẽ vì ở cùng Tô Vũ lâu quá, bây giờ lòng dạ nàng chẳng có chút gợn sóng. Không còn cảm thấy khuất nhục hay chật vật, cũng không vì những ánh mắt và lời nói hạ lưu ô uế kia mà cảm thấy ghê tởm hay phẫn nộ.


Thực ra nàng cũng dần dần biến thành người giống Tô Vũ, nàng có mục đích sắp đạt được, thế nên tất cả những thứ khác không đủ nhét kẽ răng.

Cho dù bắt nàng phải quỳ xuống trước mặt gã thủ thành mập mạp dơ bẩn đó, nàng cũng quỳ một cách ung dung.

Xét từ góc độ nào đó, Tô Vũ lòng dạ quá thâm sâu, nhưng tâm tư của nàng cũng chẳng đơn giản.

Thẩm Nguyệt cảm thấy bản thân mình trong gương thật xa lạ, không biết Tô Vũ từng có thời khắc nào như nàng không, khi soi gương cũng cảm thấy bản thân xa lạ.

Thẩm Nguyệt nghĩ, chắc chắn là có.

Những người như họ, khi vui vẻ, không thể muốn cười là cười ra được, khi phẫn nộ, không thể muốn mắng là mắng chửi được, khi đau buồn, không thể muốn khóc là khóc được.

Tất cả cảm xúc đều phải nhẫn nhịn.


Nhẫn đến đau lòng vẫn phải nhìn.

Trên bàn trang điểm vẫn còn đặt cuốn thánh chỉ, nàng đã cầm nó suốt dọc đường quay về.

Khi cầm vào thánh chỉ, nàng chỉ muốn xé nát nó ngay tại chỗ, hoặc châm lửa đốt luôn cũng được.

Nhưng nàng vẫn nâng nó trở về như đang đối đãi với trân bảo, không thể xé cũng chẳng thể đốt.

Sau đó, khi đêm đã khuya, nha hoàn trở về trong đêm đen, đứng trước cửa phòng mà nói với Thẩm Nguyệt: “Hồi bẩm Tĩnh Nguyệt công chúa, yến tiệc trong phủ thủ thành đại nhân đã tan rồi, đại nhân đang chờ công chúa qua đó”.

Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Ta biết rồi, ra cửa chuẩn bị kiệu đi”.

Nha hoàn cho người đi chuẩn bị kiệu trước, bấy giờ Thẩm Nguyệt mới đứng dậy, mở cửa chậm rãi đi ra ngoài.

Thế nhưng nàng vừa mở cửa, một cánh cửa khác trong viện cũng mở ra theo.

Thẩm Nguyệt nghe tiếng mà nhìn sang, thấy ánh sáng nhờ nhờ của hành lang soi rõ đường nét của Tô Vũ, nhưng không thể thắp sáng nổi đôi mắt thâm trầm của hắn.
 
Chương 796: C796: Chương 796


Nàng không biết rằng, trong mắt Tô Vũ, nàng xinh đẹp đến mức không gì bì nổi.

Tô Vũ hỏi: “Nàng định đi qua đó với dáng vẻ này sao?”

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: “Đêm khuya thanh vắng, đêm nay có vẻ là thời cơ tốt để bàn chuyện riêng”.

Tô Vũ không ngăn cản nàng, chỉ nói rằng: “Cẩn thận chút, đừng để gã chạm vào nàng”.

“Ta biết rồi”.

Ra khỏi biệt uyển, ngồi lên kiều, Thẩm Nguyệt quay về phủ đệ của thủ thành.

Thủ vệ trong đêm có vẻ nghiêm ngặt hơn lúc ban ngày.

Quản sự trong phủ đệ biết có người sẽ đến, đợi khi xác nhận thân phận của Thẩm Nguyệt ngồi trong kiệu và chỉ có một mình nàng, quản sự cho người nâng kiệu tới thẳng chủ viện của thủ thành.


Điều này cũng là vì danh tiếng của cả thủ thành lẫn Thẩm Nguyệt.

Tên thủ thành này ham mê tửu sắc, trước kia cũng không thiếu trường hợp đưa người vào thẳng chủ viện của gã, bởi thế cho nên người trong phủ đệ dù trông thấy kiệu được nâng vào chủ viện cũng không thấy lạ, càng không biết người ngồi trong kiệu là Tĩnh Nguyệt công chúa.

Đến chủ viện, Thẩm Nguyệt xuống kiệu, trông thấy thủ vệ ở chủ viện chỉ tăng chứ không giảm.

Thủ thành mặc thường phục, biếng nhác ra khỏi phòng đón tiếp nàng. Ánh mắt gã khi trông thấy Thẩm Nguyệt như sắp lóe sáng, dường như Thẩm Nguyệt đã là người của gã rồi.

Thủ thành mời Thẩm Nguyệt vào trong: “Công chúa cứ vào trước rồi tính tiếp”.

Thẩm Nguyệt tiến vào nhưng không tỏ ra sơ suất: “Thủ vệ trong viện của đại nhân không ít nhỉ”.

“Đề phòng bất trắc mà”, thủ thành nói rồi rót cho Thẩm Nguyệt một chén trà: “Công chúa uống chén trà cho nhuận giọng”.


Thẩm Nguyệt nhìn chén trà đó nhưng không giơ tay đón lấy.

Thủ thành cười nhạt như không: “Sao thể, nửa đêm công chúa đến đây, vậy mà một chén trà cũng không chịu uống? Nếu đã đến rồi, hà tất phải giữ kẽ nữa”.

Thẩm Nguyệt nhận lấy, giả bộ nhấp một hớp, nhưng thực chất là đổ hết vào tay áo.

Thủ thành tận mắt trông thấy nàng uống nên mừng rỡ.

Căn phòng này rất rộng lớn, phòng ngủ và thư phòng nối liền với nhau, thế nhưng thủ thành liên tục muốn dẫn Thẩm Nguyệt vào phòng ngủ.

Thủ thành đáp: “Nếu ngươi đã đến đây chứng tỏ ngươi nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta làm người thẳng thừng khỏi cần vòng vo, chỉ cần đêm nay ngươi chịu cùng ta một đêm, nạn dân bên ngoài thành cũng dễ thương lượng thôi”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười mà ý cười không chạm tới đáy mắt, nàng đặt chén trà xuống: “Trước đó nói thế nào đại nhân cũng không chịu mở cổng thành cho họ vào, bây giờ chỉ cần ta ở bên đại nhân một bên, chuyện gì cũng có thể giải quyết được sao?”

Thủ thành càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Nguyệt xinh đẹp rung động lòng người, nàng càng cao quý ung dung, ham muốn chinh phục thủ thành càng dâng trào.

Thủ thành vội vã không nhịn nổi nói: “Công chúa, mời vào bên trong”.

Thẩm Nguyệt nói: “Lỡ như ta cùng ngươi rồi, ngươi lại thất tín thì làm sao bây giờ?”
 
Chương 797: C797: Chương 797


Thủ thành thấy dù sao nàng đã bước vào trong căn phòng này, chỉ cần gã không lên tiếng thả nàng, dù có mọc thêm cánh, nàng cũng khó mà bay khỏi được.

Thế là thủ thành cũng không khách khí nữa: “Đừng nói đến việc ta đã đồng ý với công chúa, cho dù ta không giữ lời hứa thì bây giờ công chúa đã ở đây, công chúa cho rằng mình còn có thể chạy ra được sao? Chẳng thà nghĩ xem nên hầu hạ ta thế nào để ta vui sướng”.

Thẩm Nguyệt cong môi nói: “Đương nhiên ta sẽ khiến ngươi vui vẻ, hơn nữa ta sẽ còn khiến bản thân ta vui vẻ. Chỉ là bên ngoài nhiều người như vậy, lát nữa lỡ đâu truyền ra âm thanh gì đó, để bọn họ nghe thấy thì có phải không tốt lắm hay không? Nếu không thì đại nhân cho bọn họ lui ra đi?”

Thủ thành từng bước áp sát Thẩm Nguyệt, cười dâm đãng: “Lát nữa công chúa cũng sung sướng như tiên rồi, làm gì còn tâm trạng quan tâm bọn họ có nghe thấy hay không? Công chúa yên tâm, bọn họ đều là thân tín của ta, dù nghe được cái gì cũng sẽ không truyền ra ngoài”.

Bỗng nhiên có một cơn gió mát từ khe cửa sổ thổi vào, khiến tấm rèm trong phòng phất phơ.

Sau lưng thủ thành chợt lóe lên một bóng người, nhưng gã lại hoàn toàn không phát hiện.


Ánh mắt Thẩm Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó là run rẩy, đối mặt với thủ thành từng bước ép sát, nàng lùi về sau hai bước, lúng túng nói: “Hay là ngươi cứ cho bọn họ lui đi, ta sẽ xấu hổ”.

Thủ thành chẳng hề khách khí nói: “Vậy sao, công chúa cho rằng ta sẽ tin lời công chúa à. Rõ ràng là một ả dâm đãng, vậy mà cứ muốn làm ra vẻ trong sạch! Chiều nay ta nghe nói, sứ thần bên cạnh người kia kéo vạt áo người rồi còn may y phục nữa, nếu hai bên trong sạch thì sao có thể làm như vậy?”

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, mắt nhìn người phía sau thủ thành tai to mặt lớn kia, lồng ngực như bị tắc nghẽn, toàn thân giống như bị hút vào trong đôi mắt hắn, nàng mở to miệng nhưng lại nói không nên lời.

Quan hệ giữa bọn họ đã đến mức người ngoài liếc một cái là có thể nhìn thấu rồi sao?

Thủ thành chậc chậc nói: “Công chúa và đại tướng quân ở ngoài thành kia mới là phu thê nhỉ, đại tướng quân không phát hiện người mờ ám gian phu kia à, quả thật là uất ức! Dù sao cũng không phải lần một, lần hai, giờ chỉ thêm một người là ta thôi”.

Nói xong, gã lại không kiềm chế nổi mà nhào về phía Thẩm Nguyệt.


Chỉ tiếc, khi mỹ nhân gần ngay trước mắt, gã gần như có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng bay ra từ trên người nàng tỏa ra, nhưng đầu ngón tay lại chẳng thể chạm đến, không biết tại sao mà bất thình lình, toàn thân tê dại mất hết cảm giác, gã không kiểm soát được cơ thể mà ngã ra đất.

Thủ thành kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện là chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng sau lưng mình!

Tô Vũ mặc áo đen xuất hiện giữa màn đêm yên tĩnh, hắn giống như một vệt ánh sáng, lại giống như một cơn gió mát, im hơi lặng tiếng như có như không.

Nếu không phải hắn xuất hiện sau lưng thủ thành, đối mặt chính diện với Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt cũng không chắc có thể phát hiện ra hắn.

Bên ngoài tầng tầng lớp lớp thủ vệ, cũng không biết hắn trà trộn vào kiểu gì.

Nếu như đêm nay Tô Vũ không đến, Thẩm Nguyệt cũng sẽ xử lý thủ thành này, chỉ là nàng không cách nào tránh thoát thủ vệ bên ngoài, vẫn phải nghĩ cách thoát thân.

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Nguyệt bất giác nhận ra.

Sao Tô Vũ có thể bỏ mặc một mình nàng đi mạo hiểm.
 
Chương 798: C798: Chương 798


Đường nét cơ thể hắn hiện rõ dưới ánh nến, trong mắt toát ra âm u lạnh lẽo hệt như Tu La, nhưng động tác trên tay lại dịu dàng như Phật Đà.

Toàn thân thủ thành không thể động đậy, trên xương sống còn bị Tô Vũ chuẩn xác cắm xuống một cây ngân châm.

Nhưng đầu lưỡi vẫn còn đó, vừa nhìn thấy Tô Vũ bước qua, gã lập tức há miệng muốn la to.

Tô Vũ đã chuẩn bị từ sớm, hơi khom người xuống, tiện tay vơ lấy tấm vải gấm trên ghế, vo lại rồi nhét vào trong miệng thủ thành, sau đó khe khẽ nói: “Đại nhân biết quá nhiều, xem ra gian phu ta đây chỉ còn con đường giết người diệt khẩu”.

Thẩm Nguyệt nghe thấy hai chữ “gian phu” từ trong miệng hắn nói ra, chẳng những không cảm thấy thô tục quê mùa, trái lại giọng điệu thản nhiên rõ ràng kia còn khiến lòng nàng rung động.

Trong lòng thủ thành nóng như lửa đốt, gã vừa lắc đầu vừa phát ra âm thanh ú ớ. truyện xuyên nhanh

Tô Vũ không chần chừ quá lâu, trong tay cầm hai cây ngân châm, một cây đâm vào trong yết hầu, một cây đâm vào sau gáy thủ thành.

Thoáng chốc, thủ thành dần dần không giãy giụa nữa.


Tô Vũ lại lấy tấm vải trong miệng gã ra, bây giờ gã đã là kẻ có miệng mà không thể nói chuyện, thân thể không thể cử động, chỉ còn con ngươi có thể xoay chuyển, lỗ mũi có thể hít thở.

Tô Vũ khẽ hỏi Thẩm Nguyệt đang lúng túng đứng ở bên cạnh: “Nếu là nàng, nàng sẽ làm như thế nào?”

Thẩm Nguyệt rủ mắt nhìn thủ thành, nói: “Ta sẽ cắt đứt cổ gã”.

Thủ thành sợ hãi trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt.

Gã còn tưởng rằng đêm nay Thẩm Nguyệt tự dâng tới cửa cho gã mua vui, không ngờ nàng lại là đến để lấy mạng mình.

Tô Vũ chẳng nói chẳng rằng, hắn nhấc thủ thành lên, trông nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhưng cơ thể thủ thành to béo là thế, nếu tay không có sức lực, sao có thể nhẹ nhàng xách gã lên như vậy.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ dùng một tay để di động thủ thành này.


Tô Vũ đặt thủ thành lên giường.

Tiện tay vén rèm trướng bên giường, hắn mới nói: “A Nguyệt, mang nước ấm trên bàn qua đây”.

Trong ấm vẫn còn đầy nước, Thẩm Nguyệt đưa cho Tô Vũ, Tô Vũ hờ hững trải rèm trướng cạnh giường lên mặt thủ thành, sau đó rót nước trong ấm xuống, thấm ướt rèm trướng.

Thủ thành lập tức há to miệng, cảm thấy hít thở khó khăn, lồng ngực cũng bắt đầu trập trùng.

Loại cảm giác kề cận cái chết khiến gã sợ hãi cực độ, biết rõ người của mình đang canh giữ trong viện, nhưng gã lại không thể phát ra chút âm thanh nào.

Thân thể gã căng cứng, cơ đùi giật giật, chỉ nhúc nhích thôi cũng vô cùng khó khăn, nhưng gã vẫn cố gắng nhích mũi chân để đạp vào nút cơ quan ở chân giường.

Trông rất giống cử động vô thức trong lúc giãy giụa sắp chết.

Lúc đó Thẩm Nguyệt cũng không để ý lắm.

Tiếp đó, Tô Vũ bình tĩnh đắp thêm một lớp vải thứ hai lên trên mặt thủ thành, phủ kín cả gương mặt gã, sau đó lại thấm ướt nó.

Lồng ngực của thủ thành trập trùng nhanh hơn nhưng lượng không khí gã có thể hít được lại càng lúc càng ít dần.
 
Chương 799: C799: Chương 799


Chỉ thiếu chút nữa thôi là gã có thể đạp vào được chốt mở cơ quan bên trong giường rồi.

Tô Vũ tiếp tục phủ thêm lớp thứ ba, lớp thứ tư.

Thấy lồng ngực thủ thành ngày càng phập phồng dữ dội, sức sống của gã cũng dần dần mất đi vì bị ngạt thở.

Đây chính là cách giết người cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không chút xót thương.

Tô Vũ luôn cẩn thận xử lý những việc thế này.

Thẩm Nguyệt biết, nếu như họ vặn đứt cổ thủ thành, ngày mai mọi chuyện bại lộ, mà tối nay nàng lại qua đêm ở đây, cho dù thoát thân được thì cũng không thể tránh khỏi việc dính dáng.

Thế nên Tô Vũ đã lựa chọn cách “nhẹ nhàng này” để thủ thành chết đi từ từ.


Chờ đến sáng mai, trên người gã không có lấy một vết thương, như vậy, người khác sẽ không phát hiện gã đã chết như thế nào.

Thấy sắp sửa không cử động nổi nữa, thủ thành đạp mạnh chân vài cái, muốn nhân cơ hội cuối cùng để đạp trúng nút khởi động cơ quan khó thấy bên trong chiếc giường.

Không ngờ lại đá trúng một sợi dây ẩn giấu nối liền với mặt dưới ván giường.

Trên đó còn treo một cái lục lạc.

Bình thường, lục lạc này chỉ dao động sang hai bên thì sẽ không phát ra tiếng kêu, chỉ sau khi chạm trúng cơ quan thì nó mới dao động cực mạnh rồi phát ra tiếng chuông lanh lảnh chói tai.

Một khi binh lính bên ngoài nghe thấy tiếng chuông, kiểu gì họ cũng sẽ chạy tới xem xét, đề phòng thủ thành gặp phải bất trắc.

Lúc vừa nghe thấy tiếng chuông vang lên, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều bị bất ngờ nên chợt sững người.


Tiếp theo đó hai người nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía cửa phòng.

Có binh lính đứng trước cửa hô to: “Đại nhân! Đại nhân vẫn ổn chứ?!”

Trong phòng không có ai đáp lời.

Lúc này, Tô Vũ mới đứng dậy, kéo Thẩm Nguyệt sang một bên, một tay ấn nàng lên tường, tay còn lại chống vào cây cột cạnh giường.

Bị áp sát một cách đột ngột, hai mắt Thẩm Nguyệt mở to, bên trong toàn hình ảnh của Tô Vũ.

Tô Vũ hơi cúi đầu, tăng thêm lực trên tay khiến chiếc giường lắc lư phát ra âm thanh kẽo kẹt, hắn ghé lại sát tai nàng rồi nói: “A Nguyệt, phối hợp chút nhé!”

Thẩm Nguyệt ngây ra như phỗng, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ nhưng không dám chắc nên cất tiếng hỏi: “Chàng muốn ta phối hợp thế nào?”

Giọng Tô Vũ quẩn quanh bên tai nàng, mang theo hơi thở ấm áp: “Phối hợp với ta, kêu vài tiếng, giả bộ diễn trò”.

Quả thực đúng là đang diễn kịch.

Tô Vũ lại càng rung giường mạnh hơn. Thẩm Nguyệt biết hắn muốn nàng phối hợp diễn trò cùng, kêu lên mấy tiếng “a ưm” như đang làm chuyện đó để binh lính ngoài cửa nghĩ rằng người trong phòng vô ý chạm phải cơ quan trong lúc hào hứng quá đà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom